• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (1 Viewer)

  • Chương 1371-1375

Chương 1371: Thân mật

Trước khi Kim Phi xuất hiện, phương thức chiến đấu của thế giới này cũng nguyên thủy như những khía cạnh khác, về cơ bản là những trận tấn công phòng thủ thành đơn giản nhất, hoặc là mỗi bên tập hợp binh lính, tìm một địa điểm để chiến đấu.

Từ khi Kim Phi xuất hiện, những loại vũ khí mới và cách chiến đấu mới cũng xuất hiện.

Sau chiến dịch Thanh Thủy Cốc, đến khi Kim Phi đào hồ chứa nước tự nhiên trên sườn núi, xả nước tràn vào khe núi, chặn quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng, rất nhiều tướng quân mới biết, hóa ra còn có thể đánh trận như vậy.

Nhưng các tướng quân chưa kịp nghiên cứu xong chiến dịch Thanh Thủy Cốc, Kim Phi đã chế tạo ra vũ khí mới như lựu đạn, bom chớp sáng và khinh khí cầu.

Sự xuất hiện của mỗi loại vũ khí đều ảnh hưởng rất lớn đến cách chiến đấu.

Súng kíp là vũ khí cuối cùng Kim Phi chế tạo trước khi Hải Đông Thanh xuất hiện, Cửu công chúa đã dùng thử, cô ấy hiểu rất rõ ưu điểm và nhược điểm của súng kíp.

Trong đó, nhược điểm lớn nhất là nạp đạn chậm, tầm bắn ngắn, không có có độ chính xác.

Súng trường nạp sau đã bù đắp được nhược điểm này.

Nếu Kim Phi chế tạo súng trường sớm hơn chút nữa, y còn phải sợ Hải Đông Thanh sao?

Trong lúc Cửu công chúa suy nghĩ, A Quyên lại bắn thêm liên tiếp ba phát súng, toàn bộ đều trúng hồng tâm!

“Phu quân, khẩu súng này quá lợi hại!”

Cửu công chúa kích động đến mức muốn ôm Kim Phi cắn một miếng: “Sau này, trang bị loại súng này cho phi thuyền, dùng để đánh chim ưng, trên mặt đất có súng kíp...”

“Súng kíp nạp đạn chậm, hơn nữa không thể dùng khi thời tiết mưa tuyết lớn, nhiều điểm hạn chế.” Kim Phi nói: “Nếu có thể sản xuất súng trường hàng loạt, súng kíp có thể bị đào thải.”

“Đào thải súng kíp sao?” Cửu công chúa hơi bất ngờ: “Mới trang bị súng kíp chưa được bao lâu, hơn nữa uy lực cũng được, một lần có thể bắn một băng đạn, nếu đào thải có phải đáng tiếc quá rồi không?”

Dù cô ấy rất hài lòng với súng trường, nhưng mỗi lần súng trường chỉ có thể bắn một viên đạn, điều này khiến Cửu công chúa cảm thấy phạm vi bắn không bằng súng kíp.

“Phu quân, nếu không thì như vậy đi, trang bị súng trường trên phi thuyền, dùng để đối phó với chim ưng, lính dưới mặt đất vẫn trang bị súng kíp như trước, chàng thấy thế nào?” Cửu công chúa hỏi.

“Cách này rất được.” Kim Phi gật đầu nói: “Trước khi chế tạo được súng shotgun, hãy làm theo cách nàng nói đi.”

“Súng shotgun ư?” Cửu công chúa sửng sốt, đầu óc xoay vòng vòng, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cô ấy xác nhận đây là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này: “Đó là gì vậy, cũng là vũ khí sao?”

“Ừ, súng shotgun cũng là vũ khí được sử dụng ở khoảng cách gần, giống như súng kíp, mục tiêu là phạm vi sát thương, điểm khác biệt lớn nhất của hai loại súng này là cách nạp đạn và nòng súng.”

Kim Phi lấy ra một viên đạn từ trong hộp đen, giải thích: “Cái này là đạn, phần trước là đầu đạn, phần sau chứa thuốc nổ và ngòi nổ, sau khi bóp cò, búa đập vào ngòi nổ, đốt cháy thuốc nổ, sau đó thuốc nổ sẽ nổ, đẩy đầu đạn ra ngoài.

Đạn ở đây là đạn đơn, đầu đạn của đạn súng shotgun cũng là cát sắt!”

Cửu công chúa vừa nghe đã hiểu ý của Kim Phi.

Khi sử dụng súng kíp, cần phải đổ thuốc nổ từ nòng súng trước, sau đó nhét cát sắt vào, quá trình này rất mất thời gian.

Mà cách Kim Phi vừa nói, là trang bị thuốc nổ và cá sắt vào đạn, khi dùng chỉ cần cho cho đạn vào nòng súng, sau đó bóp cò là được.

Như vậy không chỉ tiết kiệm được nhiều thời gian, mà cũng có thể sử dụng bình thường khi có tuyết.

Nếu Kim Phi chế tạo ra súng shotgun, quả thực đã có thể đào thải súng kíp rồi.

Nghĩ đến đây, Cửu công chúa vẫy tay, ý bảo Châu Nhi và A Quyên rời đi.

Sau đó nhìn Kim Phi với ánh mắt phiền muộn: “Phu quân, nếu chàng đã có thể làm ra vũ khí như vậy, sao không nói sớm với ta?”

Độ chính xác và tầm bắn của súng trường khiến Cửu công chúa rất chấn động.

Nếu một khẩu súng kíp tương đương với nỏ cầm tay, vậy một khẩu súng trường trương đương với nỏ hạng nặng di động.

Cửu công chúa đang suy nghĩ đến cảnh tượng hàng nghìn khẩu súng trường bắn cùng lúc.

Còn có súng shotgun Kim Phi nói nữa.

Dù hiện nay vẫn chưa chế tạo được súng shotgun, nhưng Cửu công chúa biết tính cách của Kim Phi, nếu không làm được thì Kim Phi sẽ không nói.

Chẳng hạn như súng trường, Cửu công chúa không hề biết Kim Phi đã chế tạo ra nó lúc nào, thậm chí không biết Kim Phi đã lên ý tưởng từ khi nào.

Nếu cô ấy biết sớm, có thể sẽ đưa ra quyết định khác.

“Vũ Dương, quả thực chuyện này ta đã sai, ta nên nói trước với nàng.”

Kim Phi nói: “Đến lúc trở về, ta sẽ nói với nàng những vũ khí ta muốn chế tạo sau này.”

Kim Phi không phải là người thích khoe khoang, chuyện chưa làm được, y không thích nói trước.

Bây giờ y nhận ra có thể ý nghĩ này đã sai rồi.

Cửu công chúa là người lãnh đạo cao nhất chính quyền Xuyên Thục, mỗi quyết định chính thức của cô ấy đều có thể liên quan đến sự sống chết của vô số người.

Việc hiểu rõ thực lực của ta và địch có ảnh hưởng rất lớn đến quyết định của Cửu công chúa.

Như lần này, Nếu cô ấy biết trước rằng Kim Phi đang chế tạo súng trường, có thể sẽ không một mình hạ lệnh hành hình nhóm người Tương vương, rất có thể sẽ tiếp thu đề nghị của Thiết Thế Hâm, tạm thời ổn định địa bàn của các phiên vương.

Đến khi quyền quý muốn làm loạn thì phía Kim Phi có thể đã sản xuất súng trường hàng loạt.

Đến lúc đó có thể nhẹ nhàng trấn áp quyền quý.

Nhưng đáng tiếc, đến bây giờ cô ấy mới biết đến súng trường.

“Ngoài súng trường và súng shotgun, phu quân còn vũ khí nào khác nữa không?” Mắt Cửu công chúa đột nhiên sáng lên.

“Đương nhiên là có rồi, súng trường, súng shotgun chỉ là một phần nhỏ của súng ống, ngoài ra còn có súng lục súng máy và súng tiểu liên, mà súng ống chỉ là một phần nhỏ của vũ khí, ngoài súng ống ra còn có đại pháo, xe tăng và máy bay, thậm chí là tên lửa có thể tàn sát thành cách hàng nghìn dặm.”

Kim Phi nói: “Nhưng những vũ khí phía sau yêu cầu máy móc tương đối cao, tạm thời chúng ta vẫn chưa sản xuất được, chỉ có thể sản xuất một số súng ống trước.

“Phu quân, chàng nói chậm một chút, ta không nhớ hết!” Cửu công chúa xen ngang lời Kim Phi: “Chúng ta nói súng ống trước đi.”

“Bên này lạnh quá, hay là chúng ta về chui vào chăn nói chuyện đi?”

Kim Phi vòng tay ôm eo Cửu công chúa: “Trong hộp của ta có bảng phân loại vũ khí, còn có bản vẽ nữa, nàng cũng dễ hiểu hơn.”

Mặt Cửu công chúa lập tức đỏ lên, nhỏ giọng ừ một tiếng, đi đến nhà kho với Kim Phi.

Tục ngữ có câu gặp gỡ sau ít ngày xa cách còn mãnh liệt hơn tân hôn, Kim Phi vẫn luôn chinh chiến ở bên ngoài, không dễ gì mới trở về, sau khi về đương nhiên hai người sẽ thân mật với nhau.

Sau khi kết thúc, Kim Phi lấy ra một xấp bản vẽ từ chiếc hộp nhỏ mang theo bên người.

Lấy ra một tờ giấy rồi đặt nó lên chăn.

Cửu công chúa nhìn bản vẽ, trên đó viết bốn chữ “Tổng quan vũ khí”.

Bên dưới lại là tên các loại vũ khí được Kim Phi sắp xếp bằng sơ đồ tư duy.

Cửu công chúa tìm một vòng mới tìm thấy từ súng kíp ở trong cột ống súng.

Phía trước súng kíp viết súng thần công, phía sau viết súng trường nạp sau.
Chương 1372: Lòng dân

“Súng thần công là gì?” Cửu công chúa hỏi.

“Súng thần công là một loại súng ống còn thô sơ hơn súng kíp.”

Kim Phi giải thích đơn giản về nguyên lý của súng thần công một lần, sau đó nói: “Uy lực của súng thần công còn không bằng nỏ, hơn nữa thao tác lại phức tạp, ta cảm thấy chất lượng quá thấp vì vậy đã không chế tạo, mà đã chế tạo súng kíp.”

Lúc này Cửu công chúa mới nhận ra, cô ấy cảm thấy súng kíp rất lợi hại nhưng trong mắt Kim Phi thì súng kíp chẳng qua cũng chỉ là một sản phẩm chuyển tiếp.

“Vậy súng lục, súng tiểu liên và súng máy thì sao?” Cửu công chúa lại hỏi.

Vì vậy Kim Phi đã giải thích ngắn gọn khái niệm của mấy loại súng ống cho công chúa.

Sau khi Cửu công chúa nghe xong, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Đợi đến khi Kim Phi nói xong, Cửu công chúa đã vội hỏi: “Phu quân, theo ý của chàng, súng lục là nỏ tay liên hoàn, súng tiểu liên và súng trường là nỏ hạng nặng di động liên hoàn, súng máy là cung nỏ hạng nặng liên hoàn sao?”

“Nếu nàng hiểu như vậy thì cũng không sai.” Kim Phi khẽ gật đầu nói: “Nhưng uy lực của súng máy lớn hơn nhiều so với cung nỏ hạng nặng, hơn nữa tốc độ bắn cũng rất nhanh!”

“Nhanh như thế nào?” Cửu công chúa hỏi.

“Khoảng một hơi thở cũng có thể bắn ba đến bốn lần, đợi đến kỹ thuật giai đoạn sau lớn mạnh rồi thì một hơi thở có thể bắn được mười mấy phát đạn.” Kim Phi trả lời.

Trong lịch sử kiếp trước, mốc đánh dấu sự thống trị của kỵ binh chấm dứt là sự xuất hiện của súng máy.

Uy lực của súng máy rất lớn, tốc độ bắn cũng rất nhanh, chỉ cần đặt một khẩu súng máy phía trước mặt trận, thì cho dù quân địch có đội quân trắng lệ với hàng nghìn người và ngựa thì cũng không thể lao đến.

“Trời ơi, trời ơi!”

Cửu công chúa tưởng tượng đến cảnh tượng súng máy càn quét, kích động đến mức rùng mình: “Phu quân, chàng có thể chế tạo ra vũ khí như vậy thật sao?”

“Được, nhưng cần thời gian.” Kim Phi nói.

“Ta sẽ tranh thủ thời gian cho chàng!” Cửu công chúa ngang ngược nói: “Từ nay chàng không cần phải làm gì, chỉ cần chế tạo súng, những việc khác cứ giao cho ta!”

Nói xong, sợ Kim Phi áp lực nên cô ấy đã vội nói thêm: “Phu quân, ta không giục chàng, chàng cũng không cần vội làm súng máy, chỉ cần chế tạo súng trường nạp sau và súng shotgun là được...

Không, phu quân chỉ cần chế tạo một lô súng trường, cũng không cần quá nhiều, chỉ cần trang bị cho mỗi đội bay một khẩu là được!”

Bây giờ dường như có thể nói binh lính dưới đất đã không có đối thủ rồi, điều phải lo lắng duy nhất là chim ưng tập kích phi thuyền và khinh khí cầu.

Mỗi đội bay được trang bị một khẩu súng trường có thể bắn chính xác ở khoảng cách xa, như vậy đã loại bỏ được sự uy hiếp của chim ưng.

“Được, ta sẽ cố gắng!”

Kim Phi chưa kịp đi đến xưởng sắt thép, y không chắc chắn có thể chế tạo nòng súng có đường xoắn hay không, cũng không dám nói nhiều.

Nếu máy móc không được, y còn phải thăng cấp máy móc trước.

“Phu quân, xe tăng là gì vậy?”

Nhìn súng ống xong, Cửu công chúa nhìn thấy xe tăng ở phí dưới.

“Xe tăng là một loại xe chiến.” Kim Phi lại giải thích khái niệm xe tăng cho Cửu công chúa, sau đó thở dài nói: “Nhưng với kỹ thuật như hiện nay thì chúng ta không thể làm được xe tăng.”

“Không làm được cũng không sao, chỉ cần có phương hướng, ta tin có một ngày phu quân chắc chắn sẽ làm được!” Cửu công chúa an ủi: “Thực ra chỉ cần chúng ta có thể sản xuất hàng loạt súng trường, về cơ bản đã có thể dẹp yên Trung Nguyên rồi, cũng không cần phải chế tạo xe tăng!”

“Đúng vậy, Kim Phi tán thành gật đầu: “Thực ra ta cũng nghĩ như vậy.”

Cho đến nay, Kim Phi vẫn dựa trên nguyên tắc trang bị một đời, dự trữ một đời, phát triển một đời khi nhắc đến khía cạnh vũ khí.

Vũ khí không cần phải đi trước quân địch quá nhiều, chỉ cần đi trước một đời là được.

Dù sao trên đời này không có bức tường nào không thể lọt gió, gián điệp của quân địch lợi dụng tất cả mọi dịp, Kim Phi cũng không dám bảo đảm, kỹ thuật của mình sẽ không bị làm lộ.

Ví dụ như máy hơi nước, Kim Phi và Cửu công chúa rất xem trọng nó, rất chú trọng đến đến việc bảo mật, nhưng vẫn bị Tấn vương lấy xác phi thuyền.

Sau này súng trường sẽ được phát cho rất nhiều binh lính, chắc chắn sẽ xuất hiện tình huống rơi mất.

Vì vậy, đối với vũ khí, không cần phải đi trước quân địch quá nhiều, đi trước một đời là đủ rồi.

Khi quân địch xuất hiện hàng nhái, thì trang bị vũ khí đời dự trữ, như vậy có thể bảo đảm mãi mãi đi trước quân địch.

Sau đó Kim Phi lại giải thích khái niệm đại bác, mảnh bom và máy bay cho Cửu công chúa.

Dù đã có súng máy làm nền, nhưng Cửu công chúa vẫn bị sốc đến mức trợn mắt há mồm.

“Phu quân, có những vũ khí này, không ai có thể lay chuyển giang sơn Đại Khang, ắt sẽ tồn tại vĩnh viễn!” Cửu công chúa hưng phấn nói.

“Không, Vũ Dương, thứ có thể lay chuyển giang sơn không phải là vũ khí, mà là người dân, lòng dân.”

Kim Phi nói: “Chỉ cần làm cho cuộc người dân ổn định, giàu có sung túc, người dân mới nguyện theo chúng ta, thiên hạ mới có thể thái bình.

Vì sao Đại Khang trước kia trong ngoài đều loạn? Không phải vì Đông Man và người Đảng Hạng quá mạnh mà vì giai cấp của Đại Khang trước đây đã củng cố rồi, người dân không nhìn thấy hi vọng.”

Sự hưng phấn trên mặt Cửu công chúa đã dần biến mất, trở nên nghiêm trọng.

“Hạ Nhi nói với ta, bây giờ có rất nhiều người dân đều gọi ta là chiến thần, nói ta bất khả chiến bại, trí tuệ vô song, thực ra nếu tự hỏi bản thân, ta không phải là một tướng quân đủ tiêu chuẩn, ta có thể thắng trận, không phải dựa vào mưu trí và vũ khí, mà dựa vào những binh lính khi đối diện với lượng quân địch hơn quân ta gấp mấy lần, vẫn nguyện chết dũng cảm!”

Kim Phi nói tiếp: “Sao họ lại nguyện ý liều mạng như vậy? Vì họ đã sống một cuộc sống cực khổ, bây giờ không dễ gì mới tốt đẹp hơn một chút, họ không muốn sống lại cuộc sống như trước kia, không muốn chết!”

“Phu quân, ta hiểu ý chàng, thực ra ta cũng nghĩ giống chàng.”

Cửu công chúa nói: “Khi phụ hoàng còn sống, khi lên triều, quan văn quan võ có thể đứng từ đại điện đến lều canh gác, nhưng nhiều người như vậy, lại không thể bảo vệ tốt Đại Khang, khiến cho dân chúng khốn khổ, tiếng oán than dậy đất.

Mà triều đình của chúng ta hiện tại, chỉ có được mấy như Thiết Thế Hâm mới có thể được tính là đại thần, thậm chí còn không có một đại điện nghiêm túc, nhưng lại có thể bảo vệ Đại Khang rất tốt.

"Ta biết, đây không phải là bản lĩnh của ta, cũng không phải là bản lĩnh của Thiết Thế Hâm, mà như phu quân nói, người dân có thể sống một cuộc sống tốt, cảm thấy cũng sống tốt đẹp hơn, mới ủng hộ chúng ta.”

"Vũ Dương, nàng có thể hiểu những điều này thì tốt."

Kim Phi cười nói: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bây giờ dù sao nàng cũng là vua của một nước, ngay cả đại điện để mỗi sáng họp triều cũng không có thì cũng không hay lắm... Thế này nhé, ngày mai ta sẽ đi tìm lão trưởng làng, tìm một nơi thích hợp, xây cho nàng một tòa cung điện."

Sau khi lên ngôi, Cửu công chúa vẫn ở tứ hợp viện mới xây phía sau xưởng dệt.

Đối với dân chúng bình thường mà nói, tứ hợp viện này đã rất khí thế, cũng đủ ở.

Nhưng đối với vua của một nước, vị nữ đế đầu tiên trong lịch sử Đại Khang mà nói, lại có vẻ quá đơn sơ.

Mỗi lần triệu tập người để họp, trong thư phòng không đủ chỗ ngồi, chỉ có thể họp ở phòng làm việc của xưởng dệt.

Khánh phi vì thế mà phỉ nhổ nhiều lần.

"Phu quân, ý ta không phải vậy, " Cửu công chúa vội vàng khoát tay nói: "Chúng ta đang khó khăn, xây dựng cung điện rầm rộ không thích hợp lắm."
Chương 1373: Coi trọng

"Vũ Dương, tiền phải lưu động mới tạo ra giá trị..."

Kim Phi nói về một ít kiến thức kinh tế cho Cửu công chúa, sau đó nói: “Ta xây cung điện cho nàng không chỉ để cải thiện môi trường sống và tạo cơ hội việc làm, làm yên ổn lòng người. Nếu không thì người dân trong làng sẽ luôn cho rằng chúng ta sẽ đến nơi khác."

Cửu công chúa tuy đã lên ngôi nhưng vẫn không đổi quốc hiệu, vẫn dùng quốc hiệu Đại Khang, chưa từng công bố nơi đặt kinh đô, cũng chưa từng có ý định xây dựng cung điện.

Vì vậy, người trong thôn đều âm thầm cho rằng Cửu công chúa vẫn đang nghĩ đến việc trở lại kinh thành để lấy làm kinh đô.

Trên thực tế, khách quan mà nói, Biện Kinh ở vùng Trung Nguyên, có sản vật phong phú nhất, dân số đông nhất, giao thông thuận lợi nên rất thích hợp làm thủ đô.

Nhưng đều là mục đích riêng, lão trưởng làng cùng các tướng quân Xuyên Thục và thậm chí cả quan lại Xuyên Thục dưới quyền Kim Phi đương nhiên muốn Kim Phi đặt kinh đô gần địa phương mình.

Về việc này, lão trưởng làng đã từng nói chuyện riêng với Kim Phi mấy lần, công khai hoặc ngấm ngầm hỏi dò.

Tuy nhiên, lão trưởng làng cũng biết làng Tây Hà quá xa xôi, không thể đóng đô nên không yêu cầu Kim Phi đóng đô ở làng Tây Hà, mà hy vọng Kim Phi sẽ đặt thủ đô ở quận Kim Xuyên hoặc quận Quảng Nguyên, nếu không Tây Xuyên cũng được.

Theo lão trưởng làng cho rằng, chỉ cần kinh đô ở trong Xuyên Thục thì còn tốt hơn Trung Nguyên cách xa ngàn dặm.

Nhưng lần nào Kim Phi cũng giả vờ không hiểu lời ám chỉ của lão trưởng làng, cũng không cho ông ta một câu trả lời chính xác.

Vì việc đặt kinh đô là một việc lớn nên bản thân Kim Phi cũng chưa quyết định đặt kinh đô ở đâu.

Vì vậy, trong làng lời đồn đại không hề ngừng nghỉ, càng ngày càng gay gắt.

Cửu công chúa đã ở trong làng, đương nhiên biết chuyện này.

Nhưng cô ấy vẫn lắc đầu từ chối: “Phu quân, ta biết người trong làng lo lắng điều gì, nhưng bây giờ xây cung điện thật sự không thích hợp.”

"Tại sao?"

"Bởi vì hiện tại chúng ta thực sự đang ở trong một tình huống khó khăn."

Cửu công chúa nói: “Đúng, chúng ta ở làng Tây Hà có xưởng nung gạch xi măng của riêng mình, cũng có rất nhiều người đất Tần đến đây chưa tìm được việc làm, để bọn họ xây cung điện quả thực có thể giải quyết rất nhiều vấn đề việc làm, tránh bọn họ nhàn rỗi gây ra rắc rối.”

Nhưng phu quân, chàng có thể cho họ xây xưởng, thăng quan chức, làm gì cũng được, duy chỉ không thể xây cho ta một cung điện.

Bởi vì ta là hoàng đế nên vô số con mắt trên thế giới đang nhìn chằm chằm vào ta.

Thế giới bây giờ hỗn loạn, nhiều người vẫn đang chết đói, lạnh cóng, nếu ta thực hiện một công trình xây dựng quy mô lớn để xây dựng cung điện, phu quân cho rằng lời đó lan truyền thì mọi người sẽ nghĩ sao? Hoàng đế đã bắt đầu coi thường mạng sống của dân chúng, xa hoa rồi?”

Nghe được Cửu công chúa nói như vậy, Kim Phi không khỏi có chút suy tư.

Nỗi lo lắng của Cửu công chúa không phải là không có lý.

Trên thế giới này trình độ học vấn quá thấp, nói dễ nghe thì người dân đều giản dị và lương thiện, nhưng tệ nhất là đại đa số người dân rất ngu dốt, khi nghe nói Cửu công chúa xây dựng cung điện thì bọn họ đã không làm như vậy, sẽ không suy nghĩ sâu xa về lý do đằng sau nó, có thể bọn họ cũng nghĩ không thông.

Họ sẽ chỉ nghĩ rằng sau khi Cửu công chúa đã tạo dựng được chỗ đứng thì sẽ bắt đầu chèn ép người dân.

Ngay cả các nhà sử học thuộc thế hệ sau cũng có thể nghĩ như vậy.

"Phu quân, chẳng phải chàng luôn quan tâm đến giáo dục sao? Muốn tăng cơ hội việc làm thì không cần xây cung điện cho ta, chàng có thể xây trường học, phổ cập giáo dục."

Cửu công chúa nói tiếp: “Trước đây Phương tiên sinh nhất định phải đến nhà Thiết đại nhân đòi tiền xây trường học. Cuối cùng, Thiết đại nhân không còn cách nào khác đành phải đến tìm ta giúp hòa giải.”

"Phương tiên sinh đang ở nhà của Thiết đại nhân, không chịu rời đi ư?"

Kim Phi nghe được lời này, không khỏi cười khổ.

Phương Linh Quân và Thiết Thế Hâm là kẻ thù truyền kiếp, từ nhỏ họ đã không ưa nhau, nếu không bị ép buộc phải làm gì, Phương Linh Quân chắc chắn sẽ không đến Thiết Thế Hâm.

Gần đây y quá bận, sau khi nhận được thư của Phương Linh Quân ở Kênh Hoàng Đồng, y chỉ trả lời một lá thư và nhờ Phương Linh Quân tìm Quan Hạ Nhi hoặc Cửu công chúa nếu ông ấy gặp khó khăn gì. Sau đó y đã chiến đấu và hành quân hoàn toàn quên chuyện của Phương Linh Quân.

Bây giờ Cửu công chúa đang nói tới, Kim Phi mới chợt nhớ đến.

Khóa sinh viên đầu tiên của Học viện sư phạm Kim Xuyên đã tốt nghiệp, theo kế hoạch ban đầu, khóa học viên đầu tiên sẽ được phân đến khắp quận Quảng Nguyên và Tây Xuyên để thành lập cơ sở trường học sau một năm.

Kim Phi bây giờ vẫn chưa biết công việc này sẽ diễn ra như thế nào.

Nghĩ tới đây, Kim Phi quay đầu nhìn Cửu công chúa.

Còn chưa kịp hỏi, Cửu công chúa đã chủ động nói: "Ban đầu phu quân đích thân hạ lệnh, quận Quảng Nguyên và Tây Xuyên hành động tương đối sớm. Hầu hết các nơi đều bố trí phòng học vào năm ngoái, nên tiên sinh có thể trực tiếp bắt đầu lớp học."

Ta đã phái người điều tra, ngoại trừ ba học viên đợt đầu đã nghỉ việc, những người còn lại đã bắt đầu đi làm, cho đến nay kết quả rất tốt, người dân rất hài lòng, nghe nói có rất không ít người muốn viết bài Vạn Dân Thư cảm ơn chúng ta đâu."

“Phương tiên sinh đến nhà Thiết đại nhân làm gì?” Kim Phi thắc mắc.

"Đòi tiền Thiết đại nhân," Cửu công chúa nói: "Số tiền mà chàng cấp cho Phương tiên sinh lúc đó chỉ đủ để đào tạo lứa học viên đầu tiên. Năm sau khóa học viên đầu tiên tốt nghiệp Phương tiên sinh muốn đào tạo đợt học viên thứ hai. Sử dụng hình mẫu của quận Quảng Nguyên và Tây Xuyên, cố gắng phổ biến giáo dục đến hai quận và thành phố xung quanh Quảng Nguyên trước mùa hè.

"Thì ra là như vậy!" Kim Phi bỗng nhiên gật đầu: "Là ta sơ sót!"

Y đã không cân nhắc điều này khi viết thư lại cho Phương Linh Quân.

Kim Phi quyết định sáng sớm sẽ đến Phương Linh Quân để xin lỗi, nếu không, ông ấy mà từ bỏ công việc thì sẽ rắc rối.

"Mà này, nàng hòa giải kiểu gì vậy?" Kim Phi hỏi.

"Ta có thể hòa giải kiểu gì được nữa? Ta đồng ý với Phương tiên sinh tuyển đợt học sinh thứ 2, để ông ta bắt đầu giảng dạy, nhưng không đồng ý cho ông ta xây trường học." Cửu công chúa đáp.

Chỉ tuyển một nhóm sinh viên đến học ở làng Tây Hà không tốn nhiều tiền, phần lớn số tiền được dùng để cải tạo trường học ở nhiều nơi.

Mặc dù những dinh thự cũ hoặc phòng thờ tổ tiên của địa chủ có thể được trưng dụng làm địa điểm nhưng chi phí thuê công nhân để cải tạo các tòa nhà sẽ phải do triều định bỏ ra.

Ở một hoặc hai địa phương có thể không nhiều, nhưng nếu hai quận cùng khởi công xây dựng thì số tiền cần có sẽ là một số tiền rất lớn.

Không phải Cửu công chúa không lấy ra được, chỉ là sau khi lấy tiền ra, cô ấy cần phải dừng lại một số công việc cứu trợ nữa.

Công cuộc ra công cứu giúp cũng là một phương án quan trọng để duy trì sự ổn định hiện tại, mà Kim Phi một mực coi trọng.

Cửu công chúa đã tự ý giết chết đám người Tương Vương, cô ấy không dám tự ý hạ lệnh dừng hết những dự án này, chỉ có thể trì hoãn Phương Linh Quân cho đến khi Kim Phi trở về.

Nghe Cửu công chúa nói xong, Kim Phi cau mày suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được, chuyện này ta biết rồi, ngày mai ta sẽ nói chuyện với Phương tiên sinh và Trần Văn Viễn."

"Chàng tìm Trần Văn Viễn làm gì?" Cửu công chúa sửng sốt, không hiểu y tìm Trần Văn Viễn có tác dụng gì.
Chương 1374: Gác lại

“Vũ Dương, như ta đã nói trước đó, sức mạnh của quần chúng là vô biên!"

Kim Phi nói: "Những gì chúng ta không thể làm, chúng ta có thể nhờ quần chúng giúp đỡ!"

"Nhờ quần chúng giúp đỡ?"

Cửu công chúa lặp lại lời nói của Kim Phi, sau đó chợt nhận ra: "Phu quân định kêu gọi dân chúng xây trường học sao?"

"Đúng vậy," Kim Phi gật đầu: "Thật ra xây trường học cũng không khó, tìm một vài căn tương đối lớn từ nhà cũ của địa chủ và quyền quý, cải tạo lại một chút, ta tin người dân địa phương sẽ sẵn lòng giúp đỡ!"

Khát vọng con cái thành đạt gần như là mục tiêu chung của toàn thể người dân Viêm Hoàng. Tuy nhiên, các trường tư thục truyền thống trước đây quá đắt. Chưa kể trẻ em nhà nghèo, ngay cả những người nông dân khá giả cũng không đủ khả năng đi học.

Ban đầu, Kim Phi đã có thể chiêu mộ nhiều nhân viên hộ tống và nữ công nhân trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, trường học có công lao rất lớn.

Sức hấp dẫn của nền giáo dục miễn phí trong trường học là rất lớn đối với người dân.

Nhiều người đến làng Tây Hà không chỉ để làm việc mà còn để đảm bảo con cái họ có thể được học hành.

Việc tiếp cận giáo dục rộng rãi mang lại lợi ích cho người dân nhiều nhất và cũng là điều khiến người dân hạnh phúc nhất.

Thách thức hiện nay trong việc phổ cập giáo dục nằm ở việc cải tạo trường học ở hai quận xung quanh. Nếu Kim Phi bảo Trần Văn Viễn đăng tin tức trên tờ nhật báo Kim Xuyên bảo người dân tự cải tạo trường học, tin chắc người dân sẽ rất sẵn lòng.

Bằng cách này, không chỉ tiết kiệm được một lượng chi phí lao động đáng kể mà tốc độ cải tạo cũng sẽ được đẩy nhanh đáng kể.

"Vẫn là phu quân có cách hay!" Cửu công chúa mỉm cười, ôm chầm lấy Kim Phi: "Ta vì chuyện này mà đau đầu đã lâu, chàng vừa trở về mà đã giải quyết được luôn rồi!"

Kim Phi gãi chóp mũi Cửu công chúa, trong mắt hiện lên ý cười.

Trên thực tế, giải pháp khá đơn giản. Với sự thông minh của Cửu Công chúa, cô ấy đại khái cũng đã nghĩ tới, nhưng lại lựa chọn không nhắc tới, cố ý nhường ưu ái cho Kim Phi, khiến người dân hai quận xung quanh và Phương Linh Quân cảm kích y.

Đó là sự lợi hại của Cửu công chúa, cô ấy luôn biết mục đích của mình, và cô ấy cũng biết khi nào nên quyết đoán và khi nào nên giả ngốc.

“Phu quân, vậy chúng ta hoãn việc xây dựng cung điện lại nhé?” Cửu công chúa hỏi.

"Nàng đã nói như vậy thì tạm thời hoãn lại đi." Kim Phi gật đầu.

Kể từ khi các phiên vương khác nhau tự xưng vương, thương hội Kim Xuyên đã bị đàn áp khắp nơi. Hắc đao, thủy tinh và xà phòng thơm sinh lợi trước đây không còn có thể bán được giá cao nữa.

Tình hình kinh tế ở Xuyên Thục quả thực không lạc quan mấy.

Cho dù việc xây dựng cung điện có tiết kiệm được tiền thì đó vẫn là một khoản chi phí đáng kể.

Bởi vì Cửu công chúa chủ động đề nghị dùng số tiền này cho việc học hành nên Kim Phi không thể phản đối được nữa.

"Phu quân, tiếp theo chàng định làm gì?" Cửu công chúa hỏi: "Chàng định tấn công Giang Nam sao?"

Lúc này, các phiên vương Giang Nam, Tương Vương, Ngô Vương, Sở Vương đã bị đội tác chiến đặc biệt loại bỏ, tạo thời cơ thuận lợi để chiếm Giang Nam.

Thời tiết ở Giang Nam ôn hòa, thích hợp cho sự phát triển của lương thực và luôn là một trong những khu vực sản xuất lương thực chính ở Đại Khang.

Ngoài ra, nơi đây cách xa thủ đô, hiện tượng các vị phiên vương và quyền quý tham ô đất đai của dân thường cũng vô cùng nghiêm trọng.

Những năm qua, Giang Nam đã nuôi dạy rất nhiều địa chủ lớn, tiền tiết kiệm và lương thực tồn trữ của gia đình họ vô cùng đáng kể.

Loại bỏ chúng có thể giảm bớt đáng kể những khó khăn hiện tại ở Xuyên Thục.

Tuy nhiên, Kim Phi lắc đầu, bác bỏ đề nghị của Cửu công chúa: “Mặc dù các trận chiến ở thành Du Quan và Hi Châu đều thắng lợi, nhưng Đông Man và Đảng Hạng vẫn còn đó, hai năm qua bọn họ đều gặp tai ương, có thể chó cùng rứt giậu bất cứ lúc nào.

Người Đông Man chỉ có thể đi về phía nam từ thành Du Quan, nơi này có Thiết Tử Ca bảo vệ, cho nên cũng không có vấn đề gì lớn, vì thế chúng ta phải tập trung đề phòng Đảng Hạng."

"Ý phu quân là phải diệt Đảng Hạng trước?" Cửu công chúa không khỏi ngồi thẳng dậy.

"Đảng Hạng cách xa ngàn dặm, ở giữa vẫn còn có đất Tần và đất Tấn, làm sao có thể dễ dàng tiêu diệt như vậy?"

Kim Phi nói: “Ý ta là, trước tiên hãy đòi lại đất Tần và đất Tấn, nắm quyền chủ động phía bắc trong tay, sau đó cân nhắc đối phó với Đảng Hạng, Đông Man rồi mới thu phục Giang Nam.”

"Chúng ta đã thu hồi được một nửa đất Tần, được dân chúng ủng hộ rất tích cực, bây giờ phu quân cũng đã giết chết Trần Lương Phong và Trần An Tiệp, đất Tần hiện đang hỗn loạn, muốn thu phục chắc chắn không khó."

Cửu công chúa thấp giọng phân tích: "Nhưng ngược lại Trần Vĩnh Trạch khá phiền toái, là một cục xương khó gặm!"

"Càng khó gặm thì càng phải gặm cho nhanh, hắn đã thông đồng với đám Đông Man rồi, nếu chờ hắn thông đồng với Đảng Hạng thì sẽ càng phiền phức hơn bây giờ, nói không chừng đám người Thiết Ngưu sẽ phải bỏ mạng ở thành Vị Châu!" Kim Phi lạnh lùng nói.

Thành Vị Châu và Xuyên Thục cách nhau hàng trăm dặm, hoạt động như một vùng đất biệt lập.

Tấn Vương không cần làm gì khác, chỉ cần phong tỏa nguồn cung cấp lương thảo đến Vị Châu là đủ để đám người Thiết Ngưu phải đau đầu.

Trên thực tế, Tấn Vương cũng đã làm như vậy.

Trước đây, nhân viên hộ tống của đất Tần và quân Trấn Viễn đều được Kim Phi điều đến Hi Châu, nguồn cung ứng lương thảo đến thành Vị Châu bị cắt đứt.

Cũng may lúc trước khi Thiết Ngưu phái người đi bắt Tấn Vương đã đồng thời phái người tấn công huyện thành của Tấn Vương, cướp lương thảo của binh lính huyện phủ đi.

Số lượng nhân viên hộ tống ở thành Vị Châu không nhiều lắm, lô lương thảo này đủ để bọn họ trụ được một thời gian.

Nhưng nếu Tấn Vương thật sự thông đồng với Đảng Hạng, một nam một bắc bao vây thành Vị Châu, tình hình của bọn Thiết Ngưu sẽ rất nguy hiểm.

"Phu quân nói rất có lý, nói một cách tương đối, phương bắc quan trọng hơn, về phần Giang Nam thì quả thực có thể tạm để đó." Cửu công chúa gật đầu nói.

"Chúng ta không cần phải vội thu phục Giang Nam, nhưng chúng ta cũng không thể hoàn toàn buông tay." Kim Phi nhắc nhở: “Công tác răn đe phải tiếp tục. Nếu ai ức hiếp dân thường, chúng ta phải trấn áp bằng biện pháp kiên quyết!”

"Phu quân yên tâm, ta đã hạ lệnh rồi, bọn họ đang để mắt tới Giang Nam, chỉ cần có thổ phỉ hay ác bá xuất hiện, đội tác chiến đặc biệt sẽ lập tức đi tiêu diệt bọn chúng!"

Cửu công chúa đáp: "Ngoài đội tác chiến đặc biệt, ta còn phát phát tờ rơi kêu gọi người dân Giang Nam đến Xuyên Thục để học tập. Ta sẽ tổ chức họ chống lại địa chủ và quyền quý trước khi chúng ta giành lại Giang Nam.”

"Tốt lắm, đến đây, thưởng một cái!" Kim Phi nghe vậy, y ôm lấy Cửu công chúa hôn một cái.

"Đừng hôn!" Cửu công chúa tức giận đẩy Kim Phi, nhưng lại bị Kim Phi thuận tay kéo vào lồng ngực, hai người cùng nhau ngã xuống.

Kim Phi vừa nghịch đôi gò bồng đào của cô ấy vừa nói: “Chúng ta vừa chỉ bàn chuyện đối ngoại, đối nội cũng không thể lơ là được.”

"Đối nội?" Cửu công chúa hỏi: "Ý phu quân là công xưởng sao?"

"Không chỉ công xưởng, mà cả nông nghiệp và thủy lợi." Kim Phi cho biết: "Thời tiết hai năm qua có chút bất thường, chúng ta phải dự trữ nhiều lương thực hơn, cũng phải tích cực xây dựng các dự án thủy lợi, đề phòng lũ lụt hoặc hạn hán, có vậy thì cũng sẽ không đến nỗi không có cái mà ăn... à, tiến độ của công trình đập Đô Giang thế nào rồi?"

Dự án đập Đô Giang có liên quan đến toàn bộ lưu vực Xuyên Thục, và Kim Phi vẫn luôn coi trọng chuyện này. Tuy nhiên, chiến tranh liên miên nên y không có thời gian để hỏi thăm.

"Cách đây không lâu Ngụy Đại Đồng có dâng lên một tấu chương, xem ra tiến độ của đập Đô Giang cũng rất tốt. Tuy nhiên, ta không am hiểu về thủy lợi, trong làng cũng không có chuyên gia liên quan đến lĩnh vực này nên tạm thời gác lại.”

Khi Cửu công chúa nói xong, cô ấy cao giọng hô: "Châu Nhi, vào đây một chút!”
Chương 1375: Trưng dụng

“Lúc này sao nàng lại gọi Châu Nhi?”

Kim Phi vội vàng kéo chăn lên đắp cho Cửu công chúa.

“Ta và cô ấy lớn lên cùng nhau, có gì mà phải kiêng dè chứ?”

Cửu công chúa che miệng cười nói.

Để tránh bị ám sát và cũng để dễ dàng ra lệnh hơn, thời phong kiến, trong cung đình và một số người quyền quý đều có người hầu ở trong phòng.

Châu Nhi cũng coi như tì nữ bên cạnh Cửu công chúa, đương nhiên cũng sẽ như vậy.

Ngày Cửu công chúa và Kim Phi thành hôn, Thấm Nhi và Châu Nhi một người ở đầu giường, một người ở cuối giường, đứng canh như hai vị thần cửa.

Kim Phi cảm thấy không quen nên bảo bọn họ đi ra ngoài.

Nhưng hai người cũng không dám đi quá xa, mà đứng canh giữ ở cửa phòng cả đêm, đuổi cũng không đuổi được.

Vì chuyện này, Kim Phi đã kháng nghị nhiều lần với Cửu công chúa, Cửu công chúa không nói gì, nhưng lúc đó Thấm Nhi đã quen với Kim Phi, cũng hiểu rõ tính cách của y, vậy nên cô ấy và Châu Nhi đi tìm Kim Phi, nói đó là nghĩ cho sự an toàn của Cửu công chúa, khuyên Kim Phi đừng quản nhiều chuyện.

Cô ấy còn âm thầm đe dọa Kim Phi, muốn đấu tay đôi với Kim Phi.

Vì suy nghĩ cho sự an toàn của Cửu công chúa, Kim phi đã làm theo lựa chọn trong lòng, nhưng yêu cầu ngăn ra một phòng khác cạnh phòng ngủ để Châu Nhi nghỉ ngơi ở đó.

“Nàng không kiêng dè, nhưng ta có!"

Kim Phi tức giận kéo chăn lên, quấn mình lại.

Cửu công chúa thấy vậy, cười đến nỗi mắt cũng cong lên.

Theo truyền thống của Đại Khang, tỳ nữ bên cạnh của tiểu thư căn bản chính là của hồi môn, là nha hoàn làm ấm giường.

Cửu công chúa lớn lên trong cung, suy nghĩ như vậy càng ăn sâu vào trong.

Đáng tiếc, Kim Phi suy nghĩ quá báo thủ, vẫn luôn không động vào Thấm Nhi và Châu Nhi, thậm chí còn làm chủ hứa gả Thấm Nhi cho Ngưu Bôn.

Đúng vậy, trong quan niệm của Cửu công chúa, suy nghĩ của Kim Phi chính là quá bảo thủ.

Nhìn thấy Kim Phi chân tay luống cuống kéo chăn lên, Cửu công chúa bỗng nhiên cảm thấy rất thú vị.

Châu Nhi vẫn luôn thức, nhưng đợi một lúc mới đẩy cửa đi vào, cúi thấp đầu hỏi: “Bệ hạ, sao vậy ạ?”

“Đến thư phòng lấy tấu chương của Ngụy Đại Đồng qua đây.”

"Dạ!"

Châu Nhi lui ra ngoài, đi lấy tấu chương đến.

Cửu công chúa lại chui vào ngực Kim phi, hỏi: “Nghe nói chàng gặp Thấm Nhi rồi à?”

“Ừ” Kim Phi gật đầu: “Hạ Nhi đã gặp cô ấy ở kênh Cửu Liên, nếu không có cô ấy, Hạ Nhi có lẽ đã gặp nguy hiểm.”

“Nha đầu chết tiệt này, từ lúc chàng hứa gả cô ấy cho Ngưu Bôn, lòng cô ấy đã hướng ra ngoài, trở về cũng không đến gặp ta.”

Cửu công chúa oán giận nói.

Thấm Nhi là một nhân tài, Kim Phi cảm thấy để cô ấy ở bên cạnh Cửu công chúa thì hơi uổng phí tài năng, sau khi nói chuyện với Thấm Nhi, y bảo Trương Lương sắp xếp cô ấy đến tiểu đội trinh sát, đảm nhiệm đại đội trưởng binh lính nữ của tiểu đội trinh sát.

Sau khi về đến Kim Xuyên, Thấm Nhi không về cùng Kim Phi, mà vẫn luôn ở cùng với đại đội của của cô ấy, thậm chí không chủ động đi gặp Cửu công chúa.

Tuy nói thân phận Thấm Nhi là tỳ nữ, nhưng dù sao vẫn lớn lên cùng Cửu công chúa, hơn nữa cũng từng cứu mạng Cửu công chúa, Cửu công chúa rất có cảm tình với Thấm Nhi.

Chỉ có điều xuất phát từ sự kiêu ngạo của nữ đế, Cửu công chúa sẽ không chủ động đi gặp Thấm Nhi, thậm chí sẽ không bộc ra ra bên ngoài là có cảm tình với Thấm Nhi, cũng chỉ có thể phàn nàn ở trước mặt Kim Phi mà thôi.

“Có thể Thấm Nhi lo lắng nàng sẽ trách cô ấy, qua khoảng thời gian này sẽ tốt hơn thôi.” Kim Phi an ủi.

“Nếu đã sợ trách thì lúc ban đầu đừng rời đi mà không từ biệt!"

Cửu công chúa hừ một tiếng, sau đó hỏi: “Vậy có tin gì của tên Ngưu Bôn kia không?”

Ngoài miệng mặc dù đang tức giận, nhưng Cửu công chúa vẫn quan tâm tình hình của Thấm Nhi.

“Không”, Kim Phi cũng thở dài nói.

Sau khi Thấm Nhi rời đi, Ngưu Bôn cũng từ chức rời khỏi Kim Xuyên, đi tìm Thấm Nhi.

Lúc đầu còn có tin tức của Ngưu Bôn, nhưng cùng với việc thương hội Kim Xuyên ở bên ngoài bị đánh bại, Ngưu Bôn cũng dần dần không có tin tức.

Bây giờ Thấm Nhi đã quay trở lại, kết quả Ngưu Bôn lại không thấy đâu.

“Mai về ta sẽ bảo Trần Văn Viễn đăng tin tức của Thấm Nhi lên báo, Ngưu Bôn sau khi biết, chắc chắn sẽ quay về.” Kim Phi nói.

“Được”, Cửu công chúa gật đầu nói.

Châu Nhi gõ cửa, cầm theo tấu chương đi vào, rồi để tấu chương ở bên cạnh giường.

Đợi Châu Nhi rời đi, Kim Phi mới rời khỏi chăn cầm tấu chương lên.

Trong tấu chương của Ngụy Đại Đồng, giới thiệu rất chi tiết tiến độ thi công của đập Đô Giang.

Nhờ sự hỗ trợ hết mình của Kim Phi, hiện nay công trình đập Đô Giang cơ bản đã hoàn thành, nhưng muốn cải thiện hoàn toàn tình hình thủy lợi của Xuyên Thục thì chỉ có đập Đô Giang là không đủ.

Đập Đô Giang chỉ dẫn nước sông của sông Kim Mã chuyển đến phía đông của núi Ngọc Lũy, nếu muốn để nước sông chảy qua đồng bằng Xuyên Thục, cần phải xây dựng các kênh đào.

Việc xây dựng công trình này thật ra càng lớn hơn so với xây dựng đập Đô Giang, tiến độ tương đối chậm.

Mục đích chính trong tấu chương của Ngụy Đại Đồng là muốn triều đình tăng hỗ trợ tiền cho đập Giang Đô, chỉ là ông ta biết gần đây Kim Phi đang đánh giặc ở phương bắc, nơi cần dùng tiền quá nhiều, cũng không nói quá rõ ràng.

Cửu công chúa từ sớm đã giúp Trần Cát phê duyệt tấu chương, cô ấy đương nhiên cũng nhìn ra dụng ý thật sự ở trong tấu chương của Ngụy Đại Đồng, nhưng tài chính của triều đình thật sự khá eo hẹp, vì vậy vẫn chưa phê chuẩn mà đợi Kim Phi trở về, để Kim Phi đưa ra chủ ý.

Xem tấu chương không hiểu chẳng qua chỉ là mượn cớ.

Kim Phi xem xong tấu chương, trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Ngày mai nàng trả lời Ngụy Đại Đồng, bảo ông ta tiếp tục làm, triều đình sẽ toàn lực ủng hộ.”

“Phu quân, tiền của triều đình cũng không còn nhiều nữa...”Cửu công chúa nhíu mày nhắc nhở.

Mặc dù tiền công của công cuộc ra công cứu giúp rất thấp, cũng chỉ miễn cưỡng giúp cho người dân có cơm no áo mặc, nhưng số lượng người dân phát động lại rất nhiều.

Lương thực lấy được từ trong tay của các đệ tử quyền quý trước đây, hiện giờ cũng đã gần như cạn kiệt.

Giờ tiếp tục duy trì công cuộc ra công cứu giúp quy mô lớn như vậy, thì triều đình cần phải cung cấp tiền và lương thực.

“Không phải Giang Nam có thế gia buôn lương thực gì đó sao, không có lương thực thì cứ đi tìm họ!"Kim Phi lạnh giọng nói.

Khí hậu Giang Nam ẩm ướt, nhiệt độ cũng cao, thích hợp trồng lương thực, cũng sản xuất ra rất nhiều lương thực.

Cái gọi là thế gia buôn lương thực là đại diện một nhóm thân sĩ cường hào ở Giang Nam.

Tổ tiên của nhà bọn họ đã từng làm quan lớn, hoặc thời kì khi mà Trần Cát vẫn còn đương chức, có người nhà làm quan, sau đó sử dụng thủ đoạn, ở Giang Nam trắng trợn chiếm đoạt đất đai của người dân, tích trữ lương thực.

Năm trước, khi Đường Tiểu Bắc thu mua lương thực ở Giang Nam, những người này đã cố ý tăng giá để làm khó Đường Tiểu Bắc, Kim Phi đã muốn giải quyết bọn họ từ lâu, nhưng năm ngoái có quá nhiều chuyện xảy ra, y tạm thời cũng không có kế hoạch dùng quân với Giang Nam, cũng không chú ý đến những người này.

Bây giờ thiếu lương thực, Kim Phi lại nghĩ tới bọn họ.

“Ý của phu quân là trưng dụng ư?” Cửu công chúa hỏi.

Mặc dù những gia tộc đó đã làm mọi cách để chiếm đất của người dân, nhưng bề ngoài họ cơ bản đều là những thế gia có học thức, họ cũng sẽ làm một vài việc thiện như xây cầu, mở đường để lấy lòng người dân.

Ở thời phong kiến, những thế gia này rất được kính trọng, nếu không cần thiết thì Cửu công chúa cũng không muốn động đến họ.

"Trưng dụng cái gì?" Kim Phi nói: "Nàng hẳn là biết kho lương thực của bọn họ ở đâu chứ? Cứ làm theo phương pháp trước đó của nàng, trực tiếp phái người đến tịch thu kho lương thực của bọn họ, sau đó vận chuyển lương thực về là được rồi!"

Kim Phi đau lòng cho người dân chứ không đau lòng cho những thân sĩ cường hào này.

Việc trưng dụng phải báo trước, ngộ nhỡ những thân sĩ cường hào này chuyển lương thực đi trước thì phải làm sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom