• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 1376-1380

Chương 1376: Khó chịu

Trong mắt Kim Phi, thân hào địa chủ là những loài côn trùng độc hại nằm trên người dân và hút máu, nếu không loại bỏ chúng thì không thể loại bỏ những tệ nạn do thời phong kiến để lại được.

Thật ra, Cửu công chúa cũng không thích thân hào địa chỉ, chỉ là thay đổi chính quyền trước đây, đều cần phải nhận được sự ủng hộ của những thân hào địa chủ này, bao gồm cả Đại Đường của Kim Phi kiếp trước, cũng là nhờ sự ủng hộ của thân hào địa chủ mà nhà họ Lý mới có vốn để cạnh tranh với các quần hùng trên thế giới được.

Nhận được lợi ích của người khác thì cũng phải nhường nhịn ba phần, sau đó nhà họ Lý chiếm lĩnh thiên hạ, cũng không thể không báo đáp những thân hào địa chủ này.

Bọn họ chính là những kẻ đầu cơ của chính quyền Đông Phương.

Thế lực này còn đáng sợ hơn cả phiên vương, bởi vì họ càng bí mật hơn, nhiều thủ đoạn hơn.

Nếu như là trước đây, Cửu công chúa biết Kim Phi quyết định như vậy, sợ rằng sẽ cần phải cân nhắc một chút, nhưng sau khi trao đổi thẳng thắn với Kim Phi, suy nghĩ của Cửu công chúa đã thay đổi.

Cô ấy càng hiểu rõ năng lực và sự tự tin của Kim Phi hơn, đồng thời cũng hiểu rõ năng lực hạn hẹp của mình.

Trước đây Kim Phi nói những vũ khí đó, chỉ cần cải thiện một chút, thì tất cả những gia tộc quyền quý này sẽ không đủ sức uy hiếp.

Cướp thì cướp thôi!

Nghĩ đến đây, Cửu công chúa gật đầu nói: "Được rồi, trời sáng, ta sẽ sắp xếp người đi hành động, đúng lúc tiểu đội đặc chiến vẫn còn ở phía Nam."

Kim Phi gật đầu, sau đó lại bàn bạc với Cửu công chúa về kế hoạch phát triển kinh tế và nông nghiệp, mãi cho đến khi trời sáng hơn một chút, hai người mới ôm nhau ngủ.

Cuộc trò chuyện hôm nay, không chỉ là cuộc nói chuyện giữa hai vợ chồng, mà còn quyết định trọng tâm phát triển tiếp theo của chính quyền Xuyên Thục.

Trận chiến ở kênh Hoàng Đồng, khiến Kim Phi nhận thức rõ ràng về khuyết điểm của bản thân cũng như điểm yếu của chính quyền Xuyên Thục.

Sau cuộc trò chuyện này, chính quyền Xuyên Thục vốn đang dấy binh đánh dẹp, chinh chiến khắp nơi, đột nhiên thu hẹp phòng tuyến, áp dụng mô hình phát triển phòng thủ.

Bởi vì trong lòng có chuyện, nên Kim Phi và Cửu công chúa đều không ngủ được quá lâu, trời vừa sáng họ đã thức dậy và cùng nhau đi đến nhà ăn ăn cơm.

Đến nhà ăn, Quan Hạ Nhi, Tả Phi và Nhuận Nương đã bưng đồ ăn lên, nhìn thấy dáng vẻ uể oải của Kim Phi và Cửu công chúa, Quan Hạ Nhi không khỏi thầm lắc đầu, Nhuận Nương và Tả Phi Phi cũng che miệng cười trộm.

Kim Phi biết mọi người đang nghĩ sai, nhưng cũng không giải thích mà nhéo cằm Nhuận Nương nói: "Cười cái gì, lát nữa về ta xử lý nàng!"

"Đáng ghét!" Nhuận Nương hất tay Kim Phi ra, đỏ mặt chạy vào nhà bếp.

"Tại sao Thiên Tầm và Đông Đông chưa tới?" Cửu công chúa hỏi.

"Có lẽ là Thiên Tầm đang ngủ, Đông Đông…." Nói đến Đông Đông, Quan Hạ Nhi thở dài: "Cô nàng này có lẽ là một con rùa!"

Với khả năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt của Cửu công chúa, cô ấy lập tức nhận ra có gì đó không đúng, nhưng Tả Phi Phi vẫn ở đó, Cửu công chúa cũng không hỏi thêm nữa.

Ăn sáng xong, Kim Phi và Cửu công chúa tách ra.

Cửu công chúa đi phê duyệt tấu chương cho Ngụy Đại Đồng, sắp xếp hành động ở Giang Nam, trong khi Kim Phi đi đến xưởng luyện gang ở bên cạnh.

Mặc dù Mãn Thương đã xây dựng một xưởng luyện gang mới nhưng xưởng luyện gang trong làng cũng chưa bị phá bỏ, mà thay vào đó là được cải tạo thành xưởng thí nghiệm quy mô lớn.

Thí nghiệm của ba người Vạn Hạc Minh, Tả Chi Uyên và Lưu Bất Quần về cơ bản đều hoàn thành ở chỗ này.

Đáng tiếc lúc Kim Phi đến, ba người Mãn Thương đều không ở đây, bên trong chỉ có mấy nữ công nhân của Mãn Thương đang bận rộn làm việc.

Những nữ công nhân này đều là người được tuyển chọn từ núi Thiết Quán, được coi là nữ đệ tử của Mãn Thương, là người quen cũ của Kim Phi, khi thấy Kim Phi họ đều rất vui mừng, rối rít chạy đến vây quanh y.

"Tiên sinh, ngài về khi nào vậy?"

Nữ công nhân ở ký túc xá phía tây trong làng, khi Kim Phi trở về cũng không làm ra động tĩnh gì quá lớn, các cô ấy thậm chí còn không biết Kim Phi đã trở về.

"Về từ tối hôm qua rồi." Kim Phi hỏi: "Tại sao chỉ có mấy người các ngươi ở đây, Mãn Thương, Vạn Hạc Minh đâu?"

"Thiếu gia Hạc Minh và Tả sư phụ, Lưu tiên sinh đã ở trong xưởng được hai ngày hai đêm, Vũ Hồng tỷ tỷ vừa mới đến đưa Hạc Minh đi rồi, Tả đại nhân và Lưu tiên sinh cũng về rồi."

Một nữ công nhân trả lời.

Vạn Hạc Minh là đệ tử của Kim Phi, mặc dù không có thực lực, nhưng lại có địa vị rất cao, cũng chính là vì tỷ tỷ của cậu bé có thể khống chế được cậu bé.

"Bọn họ đang làm cái gì vậy?" Kim Phi tò mò hỏi.

"Xe hơi nước!" Một nữ công nhân chỉ là xưởng phía sau.

Kim Phi đi theo vào trong xưởng, lập tức nhìn thấy một chiếc xe bốn bánh được đặt ở khoảng trống ở trung tâm xưởng.

Xe bốn bánh có kiểu dáng của xe ngựa, nhưng thể tích lớn hơn xe ngựa truyền thống rất nhiều, phía sau có gắng máy hơi nước.

Điều khiến Kim Phi ngạc nhiên là máy hơi nước này không hề nhỏ, lớn hơn một cỡ so với máy dùng trên ca nô.

"Không phải nói là Vạn Hạc Minh muốn thu nhỏ máy hơi nước sao, tại sao lại càng ngày làm càng lớn chứ?" Kim Phi hỏi.

"Hạc Minh thiếu gia và Tả đại nhân làm càng nhỏ, nhưng khí lực của máy hơi nước loại nhỏ không đủ dùng, xe chạy trên đất bằng phẳng còn được, kéo theo đồi hoặc là leo dốc thì máy hơi nước loại nhỏ không thể di chuyển được."

Nữ công nhân trả lời: "Hạc Minh thiếu gia không còn cách nào khác, chỉ có thể sử dụng máy hơi nước lớn hơn."

"Ta biết rồi." Kim Phi bừng tỉnh gật đầu.

Tỷ lệ chuyển đổi năng lượng nhiệt của máy hơi nước rất thấp, công nghệ sản xuất hiện tại chưa đủ tiên tiến và độ chính xác không đủ cao nên máy hơi nước được sản xuất ra còn tương đối thô sơ.

Phi thuyền và ca nô một cái chạy dưới nước, một cái bay trên trời, lực ma sát tương đối nhỏ, sức mạnh của máy hơi nước loại nhỏ được coi là đủ dùng, nhưng để đặt lên xe thì không được.

"Được rồi, chờ đám người Hạc Minh đến, ngươi bảo bọn họ đến tìm ta."

Kim Phi quyết định đưa ra một số hướng dẫn cho Vạn Hạc Minh, để tránh cho cậu ta dẫn Tả Chi Uyên và Lưu Bất Quần càng lúc càng đi xa hơn vào con đường sai lầm.

Mãn Thương và Vạn Hạc Minh đều không có ở đây, Kim Phi cũng không hỏi về tiến độ nghiên cứu của máy tiện, dẫn theo đám người Thiết Chùy đi đến học viện sư phạm Kim Xuyên.

Còn cách học viện sư phạm Kim Xuyên hơn trăm thước, Kim Phi đã nghe thấy tiếng đọc sách truyền đến từ phía học viện.

Thứ đang học chính là Tam Tự Kinh do Kim Phi biên soạn.

Kim Phi đi theo tiếng đọc sách đến cửa sau của phòng học, nhìn thấy Lục Liễu đang đứng trên bục giảng.

"Kim tiên sinh, ta còn tưởng ta nhìn nhầm rồi chứ, thực sự là ngài sao?"

Phương Linh Quân bước từ trong nhà ra, kích động nói: "Chẳng trách sáng sớm đã nghe tiếng chim khách hót ở trước cửa rồi, hóa ra là tiên sinh sắp đến! Tiên sinh về khi nào vậy?"

Kim Phi quay lại nhìn, đúng là bây giờ trên cây trong sân vẫn đang có hai con chim khách hót líu lo.

"Ta về tối hôm qua, ăn sáng xong thì đến học đường."

Kim Phi chắp tay hành lễ với Phương Linh Quân: "Phương tiên sinh, trước đây ta hứa sẽ hỗ trợ toàn diện cho công tác giáo dục, kết quả lại không làm được, ta xin lỗi tiên sinh trước!"

"Kim tiên sinh, ngài nói như vậy là muốn tát ta sao, trách ta không nên đi tìm Thiết Thế Hâm đòi tiền, không nên kích động bệ hạ?" Phương Linh Quân hỏi.

Thiết Chùy nghe vậy, không khỏi cau mày.

Phương Linh Quân nói như vậy, khiến anh ta vô cùng khó chịu.

Nhưng Kim Phi không quan tâm, y tìm Phương Linh Quân đến chủ trì công việc giáo dục, cũng chính là vì coi trọng tính cách ngay thẳng này của ông ta.

Nếu thực sự tìm được một quan chức kỳ cựu để quản lý giáo dục, Kim Phi thực sự sợ rằng ông ta sẽ giống như vị giáo sư tuyên dương chủ nghĩa ích kỷ kiếp trước bị sinh viên cướp lấy micro, rồi đánh học sinh lệch cả hàm.
Chương 1377: Chân thành

Trước khi tới, Cửu công chúa đã nhắc nhở Kim Phi, tính cách Phương Linh Quân ngay thẳng, khi giao tiếp với người như vậy, uy hiếp và dụ dỗ đều không có tác dụng, cách giao tiếp tốt nhất chính là chân thành.

Cửu công chúa luôn có mắt nhìn người rất chính xác, cho nên Kim Phi lại cúi đầu hành lễ chân thành với Phương Linh Quân: "Chuyện này vốn là do ta thất tín với tiên sinh trước, ta thành thật xin lỗi Phương tiên sinh."

Phương Linh Quân quả nhiên rất thích sự ăn năn này.

Cái mông quyết định cái đầu, Phương Linh Quân có thể biết gần đây Kim Phi rất bận rộn, nhưng ông ta vẫn luôn ở trong làng, thực sự không thể cảm thấy đồng cảm cùng.

Đứng ở góc độ của Phương Linh Quân, ông ta nhiệt tình chạy đến làng Tây hà, tuổi đã lớn như vậy vẫn đứng trên bục giảng cả nửa ngày, ông ta không cầu tiền hay lợi nhuận, chính là bởi vì Kim Phi hứa sẽ hết lòng hỗ trợ ông ta phổ cập giáo dục, thực hiện nguyện vọng cả đời của cha con ông ta, kết quả Kim Phi lại thất hứa.

Điều này khiến Phương Linh Quân cảm thấy Kim Phi đang cố gắng lừa ông ta đến đây, sau đó không phớt lờ không quan tâm đến ông ta.

Mặc dù biết Kim Phi bận rộn với chiến sự, nhưng trong lòng Phương Linh Quân vẫn hơi oán trách.

Nhưng thấy Kim Phi có thái độ nhận sai như vậy, tất cả sự oán hận trong lòng Phương Linh Quân lập tức tiêu tan, hơn nữa còn cảm thấy có hơi xấu hổ.

Ông ta liên tục xua tay, nói: "Không sao không sao, ta biết khoảng thời gian trước ngài luôn bận rộn việc quân vụ, chiến tranh phía bắc rất quan trọng, việc học ở trường không gấp, có thể gác lại lo sau."

"Tiên sinh lời này nói sai rồi, một quốc gia muốn hưng thịnh, không thể chỉ dựa vào một người, cần phải mở rộng dân trí, đào tạo hàng nghìn nhân tài kiệt xuất, mới có thể trở thành một quốc gia hưng thịnh được!"

Kim Phi nói: "Nếu lúc này Xuyên Thục có đủ nhân tài, còn cần một thư sinh như ta ra ngoài chinh chiến khắp nơi sao? Nếu như Xuyên Thục có đủ nhân lực, Đảng Hạng còn dám tùy tiện chinh chiến phía nam sao, Trần Lương Phong còn dám diệt đường lui của quân ta sao?"

Những lời nói này đánh vào sự mềm lòng của Phương Linh Quân, râu của ông ta kích động run lên: "Kim tiên sinh thực sự nghĩ như vậy sao?"

"Đương nhiên rồi." Kim Phi trịnh trọng gật đầu: "Kế hoạch trăm năm, giáo dục làm gốc, nếu không phải như vậy, ta hà tất gì phải chạy đến núi Thất Khúc sống chết mời ngày ra khỏi núi chứ?"

"Kế hoạch trăm năm, giáo dục làm gốc! Câu này của Kim tiên sinh rất hay, thầy viện trưởng, ta có thể cho người khắc câu này vào trên tường cổng trường của chúng ta được không?”

Không biết Lục Liễu đã đến từ lúc nào, nghe được lời Kim Phi vừa nói, cô ta còn kích động hơn cả Phương Linh Quân.

"Học viện sư phạm của chúng ta chính là nơi đào tạo tiên sinh dạy học, coi như là ngọn nguồn của kế hoạch giáo dục, câu nói này của Kim tiên sinh, đúng lúc phù hợp với dự tính ban đầu khi tổ chức trường học của chúng ta!"

Phương Linh Quân gật đầu nói: "Tìm người khắc lên đi!"

"Kim tiên sinh, không biết ngài có rảnh ban cho ta một bức thư pháp không?" Lục Liễu nghiêng đầu nhìn về phía Kim Phi.

"Ha ha ha, chữ viết của ta như gà bới vậy, thực sự rất xấu, vẫn nên mời Phương tiên sinh ban chữ đi!" Kim Phi cười xua tay.

Đây không phải là vì Kim Phi khiêm tốn, kiếp trước y gần như chưa bao giờ dùng bút thư pháp để viết, cũng không có điều kiện đi học lớp bổ túc gì, một chút kỹ năng thư pháp cơ bản cũng không có, thư pháp của y thực sự rất bình thường, nhiều nhất là có thể coi là ngay ngắn, đừng nói so sánh với thư pháp của Phương Linh Quân, sợ rằng còn không bằng cả Lục Liễu.

Mặc dù Lục Liễu chưa từng nhìn thấy chữ thư pháp của Kim Phi, nhưng nhìn dáng vẻ của y không giống như đang nói đùa, cô ấy che miệng cười khúc khích, sau đó quay đầu nhìn Phương Linh Quân: "Thầy viện trưởng, hay là mời ông ban một bức thư pháp đi."

Phương Linh Quân tương đối tự tin với khả năng viết chữ của mình, hơn nữa ông ta lại đang làm việc cho trường học, cho nên ông ta cũng không khiêm tốn, gật đầu nói: "Lát nữa ta sẽ viết!"

"Vậy cháu sẽ đi mài mực cho thầy viện trưởng trước!"

Lục Liễu hơi cúi đầu hành lễ với Kim Phi, đang định đi vào phòng, lại quay người lại hỏi: "Kim tiên sinh, ngài đã ăn cơm chưa? Có muốn ăn cùng không?"

"Không cần, ta ăn rồi." Kim Phi lắc đầu.

Lục Liễu lại hành lễ, rồi mới rời đi.

Kim Phi nhìn bóng lưng của Lục Liễu, hỏi ra vấn đề vừa rồi muốn hỏi: "Phương tiên sinh, ta nhớ Lục Liễu cô nương không phải là học sinh khó đầu tiên sao, tại sao cô ấy không ra ngoài dạy học vậy?"

"Cái tên Lưu Bất Quân đó không đáng tin cậy, mỗi ngày đều dành thời gian ở xưởng luyện gang, cũng không tới trường dạy học, chỉ trông cậy vào một lão già như ta, mệt chết cũng không dạy hết được nhiều học sinh như vậy nên ta muốn tìm người giúp đỡ chút."

Phương Linh Quân nói: "Lục Liễu và Tiểu Ninh là hai người có thành tích tốt nhất trong nhóm học sinh khóa trước, nói chuyện làm việc đều linh hoạt hơn một ông già như ta, ta giữ bọn họ lại, Lục Liễu giúp ta dạy toán học, Tiểu Ninh xử lý một số chuyện vụn vặt của học sinh."

"Vậy thì tốt rồi, như vậy bọn họ cũng có thể chia sẻ gánh nặng cho tiên sinh."

Kim Phi gật đầu: "Lục Liễu cô nương gần đầy trở nên vui vẻ hơn rất nhiều."

Lục Liễu cũng giống như Đường Tiểu Bắc, từ nhỏ đã bị bán đến ‘đất pháo hoa’, mặc dù sau này được tú bà huấn luyện thành Hoa Khôi, nhưng vẫn cần lấy sắc mua vui cho người khác.

Lúc đó, khi ở thành Quảng Nguyên, tú bà của Giáo Phường Ti đã từng phái Lục Liễu đến quyến rũ Kim Phi.

Sau khi Cửu công chúa lên ngôi, lệnh giải phóng nô lệ được thực hiện ở Xuyên Thục, Lục Liễu nhìn thấy Kim Phi đang chiêu mộ người đọc sách đến Kim Xuyên làm tiên sinh dạy học, nên đã dẫn theo Tiểu Ninh đến báo danh tham gia.

Nhưng vì xuất thân của mình, sau khi Lục Liễu đến làng Tây Hà, thấy Kim Phi không khỏi lo lắng, có thể tránh thì sẽ tránh.

Tuy nhiên lần gặp mặt này, biểu hiện của Lục Liễu rất thoải mái cởi mở, như thể cô ta đã bước ra khỏi cái bóng của quá khứ vậy.

"Đứa trẻ Lục Liễu này là một người khổ mệnh, nhưng cũng may là đã gặp được tiên sinh, kéo cô ấy ra khỏi hố lửa."

Phương Linh Quân thở dài: "Lúc mới tới đây, Lục Liễu có thể sợ ta không giữ cô ấy lại, làm việc luôn vội vã, còn siêng năng hơn cả những đứa trẻ từ trên núi đến, nói ra thì cũng phải suy nghĩ lại, nhìn thấy lại khiến người ta đau lòng."

"Sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn." Kim Phi phụ họa theo nói: "Nhưng lão tiên sinh ngài chỉ có hai người hỗ trợ sợ rằng không đủ, tại sao không giữ thêm mấy người nữa?"

Học viện sư phạm nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không coi là nhỏ, hơn nữa càng ngày càng chuẩn hóa, chuyện cũng càng lúc càng nhiều, chỉ dựa vào ba người chắc chắn sẽ vô cùng bận bịu.

"Những đứa trẻ này đi ra ngoài nhiều hơn, thì có thể mở thêm một trường học, nhiều đứa trẻ sẽ được đi học sớm hơn."

Phương Linh Quân thở dài nói: "Trước mắt tất cả các học sinh đều đang học trong một phòng học lớn, ta và Lục Liễu, Tiểu Ninh có thể xử lý được, nếu thực sự bận, còn có thể đi gọi Lưu Bất Quần về, cũng có thể tìm Quan phu nhân cần vài người giúp đỡ trong trường hợp khẩn cấp, không sao đâu."

"Tiên sinh đại nghĩa!" Kim Phi nghe vậy, lại lần nữa hành lễ với Phương Linh Quân.

Lần này là thực sự xuất phát từ nội tâm.

Những gì Phương Linh Quân làm chứng tỏ ông ta thực sự tận tâm với sự nghiệp giáo dục.

"Ta chỉ là một người dạy học, chẳng qua là đang làm chuyện bổn phận của mình thôi, không thể nói là đại nghĩa gì cả!"

Phương Linh Quân ngoài miệng khiêm tốn, nhưng trong lòng rất hưởng thụ, khóe miệng không khỏi cong lên.

Chỉ là dù sao cũng là ông lão mấy chục tuổi rồi, Phương Linh Quân nhanh chóng ý thức được mình thất lễ, khẽ ho một tiếng, đổi chủ đề: “Tiên sinh đến đây xem thôi hay tìm ta có việc gì thế?”
Chương 1378: Đơn sơ

"Cũng không có gì to tát cả, ta chỉ đến xin tiên sinh thứ lỗi và cũng để bàn bạc một chút vấn đề cần giải quyết." Kim Phi trả lời.

“Lần trước ta mặt dày mày dạn đi gặp Thiết Thế Hâm, cũng gặp Bệ hạ nhưng Bệ hạ nói gần đây triều đình thật sự không có tiền nên nói ta huấn luyện học viên trước, chuyện phòng học thì sau thu hãy nói."

Phương Linh Quân nhìn Kim Phi: "Kim tiên sinh đã nghĩ ra cách để giải quyết sao?"

"Bây giờ ta có một ý tưởng, không phải đang tới thảo luận với Phương tiên sinh đây sao?"

Kim Phi vừa nói vừa giải thích kế hoạch huy động người dân xây dựng trường học: "Phương tiên sinh thấy có được hay không?"

"Đương nhiên là được, quá được đi chứ! Tiên sinh mở trường học không lấy tiền, chỉ nhờ người dân dọn dẹp trường học cho con cái mình hẳn là người dân chắc chắn sẽ đồng ý!"

Phương Linh Quân vỗ tay nói: "Sao trước đây ta không nghĩ tới ý tưởng hay ho như vậy nhỉ? Nếu không thì ta đã tìm đến Trần tổng biên tập lâu rồi."

Phương Linh Quân và cha mình đã dạy học gần như cả cuộc đời, đã chứng kiến quá nhiều người dân làm việc chăm chỉ để kiếm tiền và tiết kiệm tiền để cho con mình ăn học.

Bây giờ Kim Phi đã mở trường học miễn phí, đây là một tin vui lớn đối với người dân nên đừng nói là chỉ cần bọn họ giúp dọn dẹp trường học, cho dù bị kêu đi đào bùn, phơi gạch, ngay cả xây nhà thì cũng sẽ có rất nhiều người xắn tay áo lên giúp.

"Nếu tiên sinh cảm thấy được, lát nữa ta sẽ đến gặp Trần Văn Viễn để bàn bạc chuyện xuất bản."

“Được, được, được,” Phương Linh Quân hỏi: “Để ta đi với tiên sinh.”

"Vậy thì tốt quá."

Trong khi hai người đang trò chuyện, Lục Liễu lại đi tới phía sau còn có một cô gái nhỏ thanh tú.

Kim Phi ngẫm nghĩ một lúc mới nhận ra cô gái nhỏ này gọi là Tiểu Ninh.

Hai người cúi chào Kim Phi, sau đó nói: "Viện trưởng, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi ngài có thể dùng bữa!"

"Ta có việc với Kim tiên sinh tạm thời chưa ăn!"

Phương Linh Quân nói xong đã muốn kéo Kim Phi đi.

Nhưng ông ta vừa mới đi được hai bước đã bị Tiểu Ninh kéo lại: "Viện trưởng, Ngụy tiên sinh nói dạ dày của ngài đã không tốt nên không thể không ăn sáng được!"

"Phương tiên sinh, ăn bữa sáng cũng không mất nhiều thời gian đâu, hay là đi ăn trước đi."

Kim Phi cũng khuyên theo: “Vả lại báo hôm nay đã phát đi thì báo ngày mai cũng đã khắc xong. Dù ngài có lo lắng đến đâu thì sớm nhất cũng phải đến ngày mốt mới xuất bản, nên bây giờ không cần phải vội.”

“Cái này cũng đúng,” Phương Linh Quân ngẫm nghĩ một chút: “Vậy đi ăn cơm trước đi... Ôi, ta giữ hai ngươi ở lại đây giúp đỡ, không ngờ là để lại hai vị tổ tông để sai bảo ta!"

“Được rồi, ông ơi, râu của ngài sắp bay lên trời rồi nên đừng giả vờ nữa.”

Kim Phi cũng nghe nói ông nội của Lục Liễu đã từng là bạn thân của Phương Linh Quân, nên đã cười trêu ghẹo: “Nếu ngài không muốn Lục Liễu cô nương chăm sóc cho mình, vậy ta chuyển cô ấy đi hổ trợ Tiểu Ngọc thế nào, đúng lúc gần đây Tiểu Ngọc đang thiếu người, ngày hôm qua gặp ta còn kêu ta kiếm người tới hỗ trợ đấy!”

"Hừ, ngài đưa Lục Liễu đi thì ai dạy toán cho ta?" Phương Linh Quân nghe vậy liền sốt ruột: "Không cho, ngài tìm người khác đi!"

Tuy Phương Linh Quân cũng có con cháu nhưng đều đã có gia đình riêng, bên cạnh ông ta cũng chỉ có một bà bạn già. Bây giờ ông ta thật sự đã coi Lục Liễu như cháu gái của mình, nếu như để Lục Liễu ở lại ông ta cũng không yên tâm để cô đi ra ngoài dạy một mình vì sợ cô ra ngoài sẽ bị người bắt nạt.

Làm sao ông ta có thể đồng ý đưa Lục Liễu cho Kim Phi chứ?

Như sợ Kim Phi cướp người đi thật nên ông ta vội kéo Lục Liễu về.

"Kim tiên sinh, ngài muốn cùng ăn hay là đi ra ngoài dạo một chút?" Tiểu Ninh mỉm cười hỏi.

"Ta ăn cơm rồi, nên đi dạo một lát chờ Phương tiên sinh đi." Kim Phi đáp.

Nói là học viện sư phạm nhưng thật ra là một cái sân lớn, Kim Phi vừa liếc mắt là có thể thấy được từ đầu đến cuối.

Bây giờ học trò đang trong giờ học buổi sáng, Kim Phi cũng lo lắng sự xuất hiện của mình sẽ ảnh hưởng đến học trò nên đã quyết định đợi trong nhà Phương Linh Quân một chút.

Phương Linh Quân sống trong sân nhỏ phía sau lớp học, khi những người khác đi về thì bạn già của Phương Linh Quân sẽ đặt đồ ăn lên bàn.

Bữa ăn rất đơn giản chỉ là một tô mì nước, một đĩa báo bao hấp và hai đĩa đồ ăn kèm.

Đây đã được coi là một bữa ăn rất ngon trong nhà một người dân bình thường, nhưng đối với thu nhập và địa vị của Phương Linh Quân thì lại có chút đơn sơ.

“Phương tiên sinh thường chỉ ăn những thứ này thôi sao?” Kim Phi hỏi.

“Dạ vâng, giữa trưa là hai món đồ xào.” Tiêu Ninh đáp.

“Có món thịt nào không?”

"Bình thường mười ngày sẽ có một ngày ăn thịt."

"Còn đồ ăn trong trường học cũng vậy luôn sao?"

“Cũng là như vậy,” Tiêu Ninh gật đầu: “Những món ăn này cũng là lấy từ nhà ăn tới.”

"Phương tiên sinh, ngài cũng quá cần kiệm rồi đấy? Mỗi ngày nhà ăn ở xưởng dệt trong làng còn nấu một món thịt đấy, ngài ấy ăn như vậy cơ thể suy yếu thì phải làm sao đây?”

Kim Phi không cần hỏi cũng biết, chắc hẳn tiền lương của Phương Linh Quân đều đã trợ cấp cho các học viện hết rồi.

“Bọn nhỏ ở xưởng dệt hàng ngày đều làm việc nặng nhọc, còn ta chỉ dạy học một chút không mất sức thì ăn thịt làm gì?”

Phương Linh Quân thản nhiên nói: “Hơn nữa ta đã lớn tuổi cũng không giống người giàu sang, ăn chút rau dưa mì nước là được rồi!”

“Ngài có thể ăn thanh đạm nhưng Lục Liễu và Tiểu Ninh còn nhỏ, đều là những học trò trẻ tuổi nên cho bọn họ ăn thịt mới phải?”

Kim Phi quay người gọi Thiết Chùy, không nhịn được nói: “Sắp xếp cho người về nói chuyện với trưởng làng một chút, để trưởng làng chú ý tới đồ ăn trong trường học, nhất định phải đảm bảo không được thấp hơn xưởng dệt!”

"Dạ!" Thiết Chùy dạ một tiếng rồi vẫy tay gọi một cận vệ tới.

"Kim tiên sinh, không cần đâu!" Phương Linh Quân vội vàng nói: "Chúng ta không thể so sánh với những đứa nhỏ trong nhà xưởng được, bọn họ làm việc nặng nhọc còn có thể kiếm tiền cho triều đình. Chúng ta dù sao cũng đã tiêu tiền của triều đình, mà đó còn là nhà xưởng, bọn nhỏ trong xưởng đã làm việc nuôi chúng ta.

Chúng ta không làm việc nặng nhọc, chỉ cần có cơm ăn là được không thể đua đòi với người khác!"

"Phương tiên sinh, đây không phải là đua đòi, ngài nghĩ như vậy là không đúng!"

Kim Phi thành thật nói: “Việc này ngài nhất định phải nghe ta, không cần bàn bạc!”

Phương Linh Quân thấy Kim Phi nói cũng đã nói xong, cũng không kiên quyết nữa mà im lặng bưng chén cơm của mình lên ăn.

Kim Phi phát hiện bạn già của Phương Linh Quân có hơi e dè khi thấy mình ở đây, nên đã lấy cớ xin phép ra ngoài thăm quan rồi đi tới sân nhỏ.

Nhìn thoáng qua khoảng sân đơn sơ, Kim Phi không khỏi thở dài.

Phương Linh Quân có thể không giỏi đối nhân xử thế, nói chuyện hay làm việc đều có phần thẳng thắng nhưng lại có một trái tim thuần khiết và chân thành hơn cả một thiếu niên.

Lúc đầu y mời Phương Linh Quân rời núi là vì danh tiếng và kinh nghiệm giảng dạy của ông ta.

Nhưng bây giờ, Kim Phi cảm thấy tình cảm chân thành dành cho việc dạy học này còn quan trọng hơn cả năng lực.

Sợ để Kim Phi đợi quá lâu, Phương Linh Quân vội vàng ăn xong chén cơm rồi chạy ra ngoài.

Dù sao Phương Linh Quân đã lớn tuổi, cưỡi ngựa không an toàn nên Kim Phi đã nhờ Thiết Chùy lấy một cái xe ngựa đến đây.

Lúc Phương Linh Quân đi ra, xe ngựa cũng vừa lúc tới.

Kim Phi và Phương Linh Quân đều ngồi trên xe ngựa, trong khi đám người Thiết Chùy đi bộ hai bên để bảo vệ họ.

Khi cả đoàn người chạy đến tòa soạn ở cuối làng phía nam, mặt trời đã mọc trên đỉnh đầu nhưng họ lại được biết là Trần Văn Viễn vẫn chưa dậy.
Chương 1379: Phỏng vấn

Khi vợ của Trần Văn Viễn biết Kim Phi sắp đến, cô ấy nhanh chóng chạy ra khỏi sân sau.

Đầu tiên cô ấy cúi chào Kim Phi, sau đó giải thích: "Tiên sinh, đêm qua Văn Viễn và ông Triệu đã trò chuyện đến tận hừng đông mới đi ngủ. Để ta đi kêu người gọi chàng ấy."

Nói xong, vẻ mặt cô ấy lo lắng nhìn Kim Phi vì sợ y sẽ tức giận.

Kim Phi cũng thường xuyên thức khuya làm việc, biết lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của Trần Văn Viễn nên không trách móc gì. Chỉ lo Phương Linh Quân cảm thấy Trần Văn Viễn hống hách nên đã giúp giải thích một chút.

"Ta quên mất, Trần tiên sinh cũng là cú đêm, có thói quen làm việc lúc nửa đêm."

Kim Phi cười nói với Phương Linh Quân: "Phương tiên sinh, chúng ta vào trong chờ một chút đi... Tiểu Liên muội, phiền cô giúp chúng ta pha chút trà."

“Được được! Kim tiên sinh, Phương tiên sinh mời vào trong ngồi trước một chút."

Tiểu Liên vui vẻ phấn khởi đi lấy nước.

Kim Phi dẫn Phương Linh Quân vào phòng làm việc của Trần Văn Viễn, ngồi xuống quanh bàn trà.

Tiểu Liên đi lấy nước đã trở lại, ngoài ra trên tay cô ấy còn cầm một cái bếp nhỏ.

Kim Phi cầm bếp lò đặt lên bàn, thấy Tiểu Liên có hơi hồi hộp nên thuận miệng hỏi: "Tiểu Liên muội, sống ở đây quen chưa?"

“Cũng đã dần quen rồi," Tiểu Liên gật đầu nói: "Trước đây ta còn chưa bao giờ dám nghĩ cả đời này mình sẽ có cuộc sống như bây giờ, cảm tạ Kim tiên sinh ngài đã dìu dắt."

Tiểu Liên từng là một cô gái đến từ một thanh lâu ở Tây Xuyên, còn Trần Văn Viễn cũng chỉ là một học giả nghèo túng ngồi dưới cầu chép thư.

Khi đó ước mơ lớn nhất của Tiểu Liên là một ngày nào đó mình có thể nhảy ra khỏi cái hố lửa của thanh lâu.

Ban đầu cô ấy cứ nghĩ đây sẽ là một giấc mơ sẽ không bao giờ thành hiện thực, nhưng kể từ khi Trần Văn Viễn quen biết Kim Phi, chưa được mấy ngày là cô ấy đã được kéo ra khỏi hố lửa.

Tiểu Liên sẽ không bao giờ quên được ánh mắt ghen tị hâm mộ và phấn khích của các chị em khi cô ấy rời khỏi thanh lâu.

Sau đó sự nghiệp của Trần Văn Viễn có thể nói là thuận buồm xuôi gió, một bước lên mây.

Cô ấy biết tất thảy những chuyện này đều là do Kim Phi mang đến.

Thế nên lòng biết ơn của cô ấy đối với Kim Phi là xuất phát từ tận đáy lòng, nên khi nhìn thấy y đã không tự chủ được mà có chút hồi hộp.

"Tiểu Liên muội nói như vậy là đã coi nhẹ Trần công tử rồi. Làng Tây Hà chúng ta đề cao sự cạnh tranh công bằng, Trần công tử có tài hoa và hết thảy mọi thứ có được đều là nhờ vào sự nỗ lực của bản thân anh ta."

Kim Phi mỉm cười xua tay, sau đó lại nói một chút chuyện trong nhà với Tiểu Liên.

Tiểu Liên cũng dần dần thả lỏng.

Ba người trò chuyện một lúc, Trần Văn Viễn ngáp dài đi tới.

Quen nhau đã lâu, Trần Văn Viễn cũng biết tính tình Kim Phi nên vẫn đến với bộ dạng đầu bù tóc rối chưa kịp sửa sang gì lại.

Nhìn thấy Phương Linh Quân cũng ở đó, Trần Văn Viễn vội ngần đầu lên, cúi người chào Phương Linh Quân: “Không biết Phương tiên sinh ở đây, tiểu sinh thất lễ quá!”

“Không sao, là ta quấy rầy Trần công tử nghỉ ngơi!"

Phương Linh Quân xua tay một cái.

"Phương tiên sinh tìm tiểu sinh có chuyện?" Trần Văn Viễn hỏi.

“Là ta có việc tìm người.”

Kim Phi nói kế hoạch của mình cho Trần Văn Viễn nghe, sau đó hỏi: “Phát hành tin sớm nhất là lúc nào?”

“Ta đã dành một vị trí đặc biệt trong phần sinh kế của người dân, bình thường đăng một số tin tức không quan trọng, nếu có tin khẩn cấp thì khu vực này mới có thể tạm thời điều chỉnh." Trần Văn Viễn suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì ngày mai cũng có thể đăng lên.”

"Vậy sắp xếp đi để làm càng sớm càng tốt."

Kim Phi lại trò chuyện với vợ chồng Trần Văn Viễn một lúc, sau đó mới đứng dậy chào ra về.

Đi vào trong sân, khi đang chuẩn bị lên xe ngựa, bỗng nhiên nhìn thấy một đám người từ sân bên cạnh lao ra ngoài, hò hét chạy về phía Kim Phi.

“Cảnh báo!”

Thiết Chùy hét lớn một tiếng, dẫn đội cận vệ của mình che trước mặt Kim Phi và Phương Linh Quân.

Trần Văn Viễn cũng giật mình, hét vào mặt những người chạy tới: "Các người đang làm gì vậy?"

"Tổng biên tập, mọi người nghe nói Kim tiên sinh đến đây nên đều muốn gặp ngài ấy một lần!"

Một thư sinh ăn mặc như một người đàn ông trung niên chạy tới, thở hổn hển nói: "Họ nói có một số câu hỏi và muốn phỏng vấn Kim tiên sinh!"

“Kim tiên sinh, Phương tiên sinh, những người này đều là ký giả của tòa soạn báo."

Tiểu Liên nhỏ giọng giải thích.

"Hóa ra là ký giả à," Kim Phi gật đầu, sau đó lớn tiếng nói: "Mọi người muốn hỏi cái gì? Ta có thể trả lời thì nhất định sẽ trả lời!”

Ký giả mình bồi dưỡng ra, bản thân mình không ủng hộ thì còn ai ủng hộ đây.

Các ký giả cũng không khách sáo, sôi nổi mở miệng hỏi:

"Kim tiên sinh, nghe nói Trần Vĩnh Trạch và Trần Chinh đã trốn thoát, liệu còn có thể bắt được không?"

“Kim tiên sinh, ngài định xử lý vấn đề Giang Nam thế nào?"

"Kim tiên sinh, ngài có nghĩ người Đảng Hạng sẽ phát động chinh chiến phía nam lần nữa không?"

"Kim tiên, ngài có dự định gì cho bước tiếp theo không?"

...

Các ký giải mồm năm miệng mười hỏi.

Kim Phi đứng trên xe ngựa, nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của ký giả.

Tất nhiên, Kim Phi chưa nói chuyện bố trí quân sự cụ thể thế nào.

Do lòng tò mò của ký giả quá lớn nên Kim Phi bị chặn lại hơn nửa giờ, cuối cùng Trần Văn Viễn phải mạnh mẽ giải tán các ký giả đi thì Kim Phi mới có thể đi được.

"Hôm nay thật sự là phiền Kim tiên sinh rồi."

Sau khi trở lại trường học, Phương Linh Quân xuống xe ngựa hỏi: "Tiên sinh, ngài còn muốn ra ngoài sao?"

Kim Phi rất coi trọng việc học. Nên có y ở trong làng Phương Linh Quân càng cảm thấy tự tin hơn.

“Nếu không có gì ngoài ý muốn, tạm thời hẳn là không ra ngoài.”

Kim Phi cười nói: “Nếu Phương tiên sinh có việc gì thì cứ đi tìm ta đi.”

Phương Linh Quân nói: “Được rồi! Kim tiên sinh ta muốn nhờ ngài đi giảng giúp ta vài câu được không? Các học trò đều rất mong ngóng được gặp mặt ngài một lần!"

“Lần sau đi," Kim Phi nói, vừa rồi bị các ký giả bao vây nên đầu y vẫn còn đau nhức, đành lắc đầu nói: “Mấy tháng nay không về nên có rất nhiều việc phải làm, chờ xong những việc này ta lại đến nữa.”

“Vậy ta không làm phiền Kim tiên sinh nữa!"

Phương Linh Quân cũng biết Kim Phi mới từ nơi khác trở về, nhất định có rất nhiều việc phải làm nên cũng không cố gắng thuyết phục y ở lại nữa.

“Tạm biệt!”

Kim Phi cúi chào Phương Linh Quân rồi lên xe ngựa.

Phương Linh Quân nhìn xe ngựa rời đi rồi mới quay lại sân.

Vừa bước vào sân đã thấy Lục Liễu đứng dưới mái hiên, ngơ ngác nhìn ra cửa.

Phương Linh Quân thấy vậy không khỏi thở dài.

Lục Liễu có dáng người và vẻ ngoài nổi bật, đồng thời còn cầm kỳ thi họa nên có rất nhiều học trò trong trường học thích cô gái này và cũng có rất nhiều người theo đuổi cô ấy.

Trong những người theo đuổi Phương Linh Quân thấy cũng có một số người có điều kiện không tệ.

Nhưng tất cả những người theo đuổi đều bị Lục Liễu từ chối.

Thậm chí bạn già của Phương Linh Quân còn nói chuyện này với Lục Liễu, nhưng Lục Liễu nói rằng cô ấy muốn làm thầy dạy học suốt đời.

Phương Linh Quân cứ tưởng rằng tâm tính Lục Liễu quá cao ngạo, nhưng bây giờ ông ta chợt hiểu ra có lẽ trong lòng Lục Liễu đã có người rồi.

Cũng chính vì vậy mà Phương Linh Quân mới thở dài.

Mặc dù bây giờ không có nhiều người biết tới thân thế của Lục Liễu, thậm chí càng có ít người chủ động đề cập đến nó hơn, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì trải nghiệm của Giáo Phường Ti sẽ luôn là vết nhơ đối với Lục Liễu.

Với thân thận bây giờ của Kim Phi, cho dù y không quan tâm nhưng khả năng để hai người đến được với nhau là rất nhỏ.

Huống chi Phương Linh Quân có thể thấy được, e là Kim Phi lại không hề có ý nghĩ như vậy với Lục Liễu.

“Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình!”

Phương Linh Quân thở dài, lắc đầu rồi đi về nhà.
Chương 1380: Vội

Chạy một chuyến đến tòa soạn nhật báo Kim Xuyên, lại bị phóng viên trì hoãn lâu như vậy, lúc Kim Phi trở về nhà đã gần đến giữa trưa.

Vốn định trở về uống nước, nghỉ chân một chút lại đi ra ngoài, sau khi trở về lại nhìn thấy Mãn Thương dẫn theo ba người Vạn Hạc Minh, Tả Chi Uyên và Lưu Bất Quần chờ ở cửa thư phòng.

“Mấy người không phải đến tận sáng mới ngủ à, sao dậy sớm thế?” Kim Phi nhíu mày hỏi.

“Sư phụ người đã trở lại rồi, chúng ta đương nhiên tới chào hỏi chứ!”

Vạn Hạc Minh xun xoe chạy tới, cười tủm tỉm mà hành lễ.

Kim Phi liếc nhìn cậu bé, tức giận nói: “Có chuyện gì nói thẳng đi!”

Vạn Hạc Minh nhỏ tuổi nhất, nhưng lại là người tinh ranh nhất.

Lúc mới đến làng thì vẫn còn là một nhóc thiên tài kiêu ngạo, nhưng sau khi phát hiện ra chỉ cần biết nói ngọt thì mọi người trong làng đều sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu bé thì Vạn Hạc Minh dần dần trở nên lém lỉnh.

Kỳ thật loại người này có thể hòa hợp càng tốt, chỉ cần bản chất không xấu, Kim Phi cũng lười để ý đến cậu bé.

“Sư phụ vẫn sáng suốt như xưa!”

Vạn Hạc Minh nịnh nọt một câu, sau đó nói: “Đệ tử và Lưu tiên sinh, Tả đại nhân dạo gần đây có nghiên cứu lắp máy hơi nước vào xe, nhưng hiệu quả cứ không được lý tưởng cho lắm, muốn xin sư phụ chỉ bảo!”

Vừa rồi Kim Phi nhìn thấy mấy người, đoán chừng bọn họ tới đây vì chuyện này, gật đầu nói: "Vào đi, vừa lúc ta có chuyện muốn hỏi mấy người."

Vào phòng, Kim Phi không đề cập đến máy hơi nước, trước tiên quay ra nhìn về phía Mãn Thương: “Những thứ ta nhờ huynh chuẩn bị, huynh đã chuẩn bị xong chưa?"

Trước khi quay lại, y lập danh sách những thứ cần phải làm để sản xuất nòng súng, cử người chia thành nhiều đội đưa về, để Mãn Thương chuẩn bị trước.

“Bẩm tiên sinh, những thứ khác đã chuẩn bị tốt, nhưng máy tiện thì không được lý tưởng cho lắm, ta e rằng độ chính xác tạm thời không đáp ứng được yêu cầu của ngài.”

Mãn Thương thành thật trả lời.

Đối với Đại Khang, khái niệm máy tiện do Kim Phi đề xuất quá tiên tiến, đừng nói Mãn Thương, đến cả Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên, Lưu Bất Quần, Kim Phi cũng không giải thích cho họ mà chỉ gửi lại một bản vẽ, bọn họ xem còn thấy khó hiểu.

Ba người Vạn Hạc Minh gần đây đang tập trung vào đầu máy hơi nước, việc cải tiến máy tiện chỉ trông cậy vào Mãn Thương là quá khó khăn.

Kim Phi đã chuẩn bị tinh thần cho kết quả này, gật đầu nói: “Phần việc tiếp theo để ta phụ trách.”

“Vậy thì tốt quá!” Mãn Thương nghe vậy, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Tài năng cơ khí của anh ta kém xa so với ba người Vạn Hạc Minh, lại có rất nhiều việc phải làm trong xưởng sắt thép, trọng tâm hiện tại của Mãn Thương đã dần chuyển sang công việc hành chính.

Kim Phi có thể tự mình phụ trách máy tiện thì anh ta cũng đỡ việc hơn nhiều.

“Về phần các ngươi, dạo này đừng nghiên cứu đầu máy hơi nước nữa, đi đến xưởng làm việc giúp ta.”

Kim Phi lại nhìn về phía ba người Vạn Hạc Minh.

“Cái gì, không nghiên cứu đầu máy máy hơi nước nữa?”

Vạn Hạc Minh vừa nghe thì nhặng lên: “Sư phụ, người cũng thấy tác dụng của phi thuyền và ca-nô, đầu máy hơi nước có phạm vi ứng dụng rộng rãi hơn hẳn, một khi nghiên cứu ra thì thực lực của chúng ta chắc chắn có thể tiến thêm một bước!”

“Vai trò của đầu máy xe lửa mặt đất quả thực rất lớn, nhưng động cơ hơi nước quá to, yêu cầu với mặt đường cũng cao nên không thích hợp đặt trên xe.”

Kim Phi nói: “Ý tưởng của mấy người thì hay, nhưng hướng nghiên cứu lại sai. Hiện tại, nếu muốn xe chạy được trên đất liền thì động cơ hơi nước là chưa đủ, cần phải có động cơ đốt trong.”

Ba người Vạn Hạc Minh, Tả Chi Uyên, Lưu Bất Quần tròn mắt nhìn nhau, đều là lần đầu tiên nghe thấy thuật ngữ này.

“Sư phụ, động cơ đốt trong là gì?” Vạn Hạc Minh hỏi.

“Động cơ đốt trong là một động cơ có kích thước nhỏ hơn, kết cấu chính xác hơn và công suất mạnh hơn động cơ hơi nước!”

Kim Phi lấy bản vẽ động cơ đốt trong từ trong rương ra, ghép chúng lại với nhau, giảng giải cấu tạo và nguyên lý của động cơ đốt trong cho ba người.

Mãn Thương cũng chen vào.

Đáng tiếc ở phương diện máy móc cậu bé không có năng khiếu lắm, nghe không hiểu gì hết.

Nhưng ba người Vạn Hạc Minh thì càng nghe đôi mắt càng sáng, cuối cùng hơi thở của họ cũng trở nên nặng nề hơn.

“Sư phụ, có thể cho con một bản vẽ được không?”

Vạn Hạc Minh ước gì mình có thể chế tạo được động cơ đốt trong ngay bây giờ.

“Cho con cũng vô dụng, chế tạo động cơ đốt trong có đòi hỏi rất cao với các loại máy móc, cho dù ta đưa bản vẽ cho con, con cũng không làm được.”

Kim Phi cất bản vẽ đi.

“Sư phụ yên tâm, chúng con sẽ nhanh chóng nâng cấp máy tiện!”

Vạn Hạc Minh vỗ ngực nói.

Tả Chi Uyên và Lưu Bất Quần cũng hứa chắc.

Sau khi tìm hiểu về động cơ đốt trong, ba người không muốn đợi một giây phút nào nữa, họ chào Kim Phi rồi quay lại nghiên cứu máy tiện.

Kim Phi nhìn bóng lưng ba người, bất đắc dĩ thở dài.

Vừa rồi y mới chỉ nói với ba người về cấu tạo và nguyên lý của động cơ đốt trong chứ không nói về vấn đề nhiên liệu của động cơ đốt trong.

Để vận hành động cơ hơi nước thì chỉ cần đun sôi nước trong nồi hơi, đòi hỏi về nhiên liệu cho nước sôi không quá phức tạp, than và củi là được.

Nhưng để dẫn động động cơ đốt trong thì phải dùng đến dầu mỏ.

Trên bề mặt có vỉa than, nhưng dầu trong nước cơ bản nằm sâu hàng nghìn mét dưới lòng đất, với năng lực công nghiệp hiện tại của làng Tây Hà, cho dù Kim Phi biết ở đâu có mỏ dầu thì cũng không thể khai thác được.

Cho nên y yêu cầu ba người Vạn Hạc Minh cải tạo máy tiện, với mục tiêu cuối cùng là sản xuất súng trường, về việc sản xuất động cơ đốt trong, có lẽ ít nhất phải mất vài năm.

“Tạm thời chúng ta không thể sản xuất súng trường, phải báo cho Vũ Dương một tiếng.”

Nghĩ đến đây, Kim Phi thu dọn bản vẽ trên bàn, chuẩn bị đi tìm Cửu công chúa.

Không ngờ vừa mới từ trong phòng đi ra thì đã thấy Châu Nhi lại đây.

“Tiên sinh, bệ hạ mời ngài tới họp.”

“Họp cái gì?” Kim Phi hỏi.

“Không biết,” Châu Nhi lắc đầu.

“Cuộc họp có những ai?”

“Thiết đại nhân, Tiểu Ngọc đại nhân, còn có Lý Địch.” Châu Nhi trả lời.

“Ta đã biết,” Kim Phi gật đầu, đại khái đoán được Cửu công chúa mở cuộc họp vì cái gì.

Trong thư phòng của Cửu công chúa, Cửu công chúa ngồi trên ghế chính, trong khi Thiết Thế Hâm. Tiểu Ngọc và Lý Địch ngồi hàng ghế nhỏ phía dưới.

Nhìn đến Kim Phi tiến vào, mọi người đều đứng lên hành lễ.

“Vũ Dương, mọi người thương lượng chuyện đi Thổ Phiên sao?” Kim Phi hỏi.

“Đúng vậy,” Cửu công chúa hỏi: “Ta muốn Lý Địch dẫn đội đến Thổ Phiên, phu quân cảm thấy như thế nào?”

Lý Địch tuy rằng còn trẻ, nhưng lúc trước ở chiến trường Hi Châu, Lý Địch một mình đến doanh trại của quân chinh chiến phía Nam Đảng Hạng để trao đổi với Lý Lăng Duệ, thể hiện tố chất tâm lý mạnh mẽ và khả năng thích ứng tại chỗ, cậu bé là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí sứ giả.

Hiện giờ các bộ lạc ở Thổ Phiên đều đang bị bộ lạc dùng khinh khí cầu đánh bại, xem như là đang cầu cứu Xuyên Thục, chuyến đi này đơn giản và an toàn hơn nhiều so với lần trước, Kim Phi cảm thấy với năng lực của Lý Địch, hẳn là không có vấn đề gì lớn.

“Ta nghĩ không có việc gì,” Kim Phi gật đầu, hỏi: “Khi nào xuất phát?”

“Nếu phu quân không có ý kiến, ngày mai xuất phát thì thế nào?” Cửu công chúa trả lời.

“Ngày mai?” Kim Phi nhíu mày nói: “Vội thế à?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom