• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (3 Viewers)

  • Chương 1476-1480

Chương 1476: Quay cuồng

“Cổ họng ta không thoải mái lắm, cũng không muốn nói to, ngài nói đi!”

Kim Phi chỉ vào cổ họng mình, giải thích.

Nhiều người như vậy, cho dù có dùng loa sắt cũng phải nói thật to, thì người ở phía sau mới nghe thấy.

Gần đây, Kim Phi thường xuyên thức khuya và làm thêm giờ, không muốn lãng phí giọng nói của mình nữa.

Hơn nữa y cũng không giỏi diễn đạt.

Trịnh Trì Viễn thấy Kim Phi không phải đang thăm dò mình, mà là thật sự không thoải mái, nên mới nhận lấy loa sắt bằng cả hai tay.

Anh ta hắng giọng, sau đó giơ loa sắt lên, nói về phía dưới: “Các vị, ta là Trịnh Trì Viễn thuộc đơn vị thủy quân!”

“Trịnh tướng quân!”

Đừng thấy Trịnh Trì Viễn là một kẻ láu lỉnh mà nhầm, mấy năm nay anh ta luôn dẫn thủy quân chống cự với đám cướp biển, nhân dân đều nhìn thấy.

Cộng thêm không ít ngư dân đã từng phục vụ ở trong thủy quân, nên ngay khi Trịnh Trì Viễn nói ra thân phận của anh ta, các ngư dân rối rít chào hỏi, tình cảnh vô cùng náo nhiệt.

Đây cũng là điều Trịnh Trì Viễn lo lắng nhất.

Nếu như Kim Phi không ở đây, ngư dân nhiệt tình như vậy, anh ta sẽ rất vui.

Nhưng bây giờ cấp trên ở đây, anh ta nào dám cướp sân khấu của lãnh đạo chứ.

Nghĩ đến đây, Trịnh Trì Viễn ra lệnh cho thủy quân gõ chiêng đồng, sau khi bầu không khí lắng xuống, Trịnh Trì Viễn chỉ vào Kim Phi giới thiệu: “Chắc hẳn mọi người đã nghe nói về quốc sư đại nhân rồi phải không? Đây chính là quốc sư đại nhân của Đại Khang chúng ta!”

Mấy lần Kim Phi tới Đông Hải, vẫn luôn làm việc ở xưởng đóng thuyền, rất ít ra ngoài.

Người dân địa phương cũng ít khi nhìn thấy y.

Nhưng vì sự tồn tại của xưởng đóng thuyền, Cửu công chúa đã đặc biệt phái nhân viên hộ tống đến đánh chiếm huyện phủ của trấn Ngư Khê, còn phái nhân viên hộ tống đến trấn chỉnh lại binh phủ.

Cho nên các huyện thuộc địa bàn Xuyên Thục, mỗi ngày đều có người đưa thư đến.

Mặc dù các ngư dân chưa từng gặp Kim Phi, nhưng họ cũng không còn xa lạ với tên của y nữa.

Trịnh Trì Viễn vừa dứt lời, ngư dân bên dưới đều dồn sự chú ý về Kim Phi.

Cũng may bây giờ Kim Phi đã quá quen thuộc với cảm giác được chú ý này, nên y thoải mái thi lễ chào ngư dân đứng bên dưới.

“Oa, không ngờ quốc sư đại nhân trẻ như vậy!”

“Đúng thế, nhìn còn trẻ hơn cả con trai ta nữa!”

“Trẻ tuổi như vậy, mà lại có thể đánh lui Đảng Hạng, Đông Man và Thổ Phiên, đạt được thành tựu vô song, không trách mọi người đều nói quốc sư đại nhân là thần tiên hạ phàm!”

Thấy Kim Phi thi lễ, không ít người dân đều cảm thấy ngơ ngác.

Rất nhiều ngư dân khi nhắc đến Kim Phi, đều kính trọng gọi y là lão quốc sư.

Ai ngờ lão quốc sư trong miệng bọn họ, lại là người trẻ tuổi như vậy?

Trịnh Trì Viễn đợi đến khi mọi người đã ổn định trật tự, tiếp tục giơ loa sắt: “Quốc sư đại nhân luôn quan tâm đến Đông Hải, không giấu gì mọi người, sau khi tiên hoàng băng hà, tất cả phiên vương đều hỗn chiến, không ai quản Đông Hải chúng ta, cũng chẳng ai hỏi thăm đến thủy quân, là quốc sư đại nhân đã cung cấp lương thực cho thủy quân, trang bị vũ khí mới cho chiến hạm chúng ta, yêu cầu thủy quân chúng ta dốc sức diệt trừ thổ phỉ!

Có thể nói, nếu không có quốc sư đại nhân ủng hộ và khích lệ, thủy quân chúng ta không thể giữ vững tinh thần cho đến hiện tại! Nếu không có quốc sư đại nhân cung cấp vũ khí mới, thủy quân chúng ta không thể cản được nhiều cướp biển như vậy!”

“Hóa ra thủy quân có thể kiên trì đến tận bây giờ, đều là nhờ có quốc sư đại nhân đứng sau ủng hộ!”

“Cũng không hẳn, có thể là Trịnh tướng quân cố ý nói như vậy, tâng bốc quốc sư đại nhân.”

“Không biết thì đừng nói bừa, ngươi không thấy tiêu cục Trấn Viễn giết cướp biển à?”

“Đúng vậy, tháng bảy và tháng mười một năm ngoái, cướp biển thừa dịp thủy quân xuôi Nam nên đến đánh lén, nếu không nhờ các nhân viên hộ tống kịp thời ra tay, trấn Ngư Khê chúng ta đã sớm bị cướp biển giết chết rồi!”

“Tất nhiên là ta biết ơn các nhân viên hộ tống, nhưng nói đến việc đánh cướp biển, thì thủy quân phải đánh được nhiều hơn chứ? Cùng lắm quốc sư đại nhân chỉ cung cấp chút lương thực và bạc mà thôi!”

“Ngu dốt, trước khi binh mã di chuyển thì lương thực phải đi trước, nếu không có lương thực, thì thủy quân ăn cái gì, chẳng lẽ để bụng đói đánh cướp biển sao? Nếu không có bạc, thủy quân dùng cái gì để nuôi gia đình?”

“Quốc sư đại nhân không chỉ cung cấp lương thực và quân lương, mà còn cung cấp vũ khí!”

“Vũ khí mà Trịnh tướng quân nói đến, chắc là máy bắn đá và nỏ hạng nặng trên thuyền phải không? Lần trước ta thấy thủy quân chiến đấu với cướp biển trên đảo Giao Vĩ, những vũ khí mới này thật sự rất lợi hại, một mũi tên có thể bắn thủng một lỗ lớn trên thuyền cướp biển!”

Ngư dân biết Kim Phi đã đánh lui Đông Man và Đảng Hạng ở phía Bắc, đánh lui Thổ Phiên ở Tây Xuyên, ngư dân rất thán phục trước chiến công của Kim Phi, nhưng cũng chỉ là thán phục mà thôi.

Bởi vì trấn Ngư Khê nằm ở phía Đông Nam của Đại Khang, bất kể là Đông Man hay Đảng Hạng, đều sẽ không đánh đến đây.

Chứ đừng nói đến Thổ Phiên.

Một nơi ở biển Đông Hải, một nơi ở phía Tây, nhiều ngư dân chỉ biết đến nơi này, sau khi nghe nhật báo Kim Xuyên.

Với các ngư dân mà nói, Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên đều chẳng có quan hệ gì với bọn họ cả, bọn họ chỉ quan tâm đến vấn đề cướp biển.

Cho nên thiện cảm của ngư dân với thủy quân sẽ nhiều hơn với Kim Phi.

Bây giờ nghe Trịnh Trì Viễn nói vậy, các ngư dân mới biết sau Kim Phi và thủy quân còn có quan hệ như vậy.

Thiện cảm của họ với Kim Phi cũng tăng lên đáng kể.

Hồng Đào Bình đứng bên cạnh, nhìn Trịnh Trì Viễn như có điều gì suy nghĩ.

Trước kia anh ta chỉ tập trung vào việc đóng thuyền, nhưng sau khi trải qua chuyện kia, anh ta mới bắt đầu suy nghĩ, phải nói và làm như thế nào.

Bây giờ coi như Trịnh Trì Viễn đang dạy cho anh ta một bài học.

Hóa ra nịnh hót còn có thể làm như vậy.

Nhìn vẻ mặt Kim Phi, Hồng Đào Bình biết Trịnh Trì Viễn đã nịnh bợ đúng chỗ rồi.

Nhưng Trịnh Trì Viễn còn chưa hài lòng, giơ loa sắt lên hỏi: “Cháo hôm nay có ngon không?”

“Ăn rất ngon!”

Câu trả lời của vô số ngư dân dưới đài đều xuất phát từ nội tâm.

“Vậy mọi người có biết cháo hôm nay có từ đâu không?”

Trịnh Trì Viễn không đợi ngư dân trả lời, lập tức chỉ vào Đường Tiểu Bắc giới thiệu: “Vị này chính là Tiểu Bắc phu nhân, cháo hôm nay chính là cô ấy sai người chuẩn bị!”

Đường Tiểu Bắc không ngờ Trịnh Trì Viễn sẽ đặt đề tài vào mình, nhưng dù sao cũng là tổng chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, Đường Tiểu Bắc thoải mái bước ra cười, vẫy tay chào mọi người.

“Oa, Tiểu Bắc phu nhân thật xinh đẹp!”

“Không chỉ có dáng người đẹp, mà tấm lòng cũng đẹp nữa!”

“Tiểu Bắc phu nhân thiên tuế!”

Ngoại hình là công lý, câu nói này cũng thông dụng ở Đại Khang.

Thấy Đường Tiểu Bắc, ngư dân ở dưới đài còn hưng phấn hơn cả lúc nãy.

Trịnh Trì Viễn bảo binh lính gõ chiêng đồng nhiều lần, xung quanh mới dần yên tĩnh.

“Mọi người biết cháo ngon như vậy là ai làm không?”

Trịnh Trì Viễn chỉ vào Nhuận Nương: “Vị này chính là Nhuận Nương phu nhân, rất giỏi nấu ăn, cháo hôm nay là cô ấy dẫn các huynh đệ nhân viên hộ tống nấu cho mọi người ăn!”

Khi Trịnh Trì Viễn giới thiệu Đường Tiểu Bắc, trong lòng Nhuận Nương đã có dự cảm chẳng lành.

Bây giờ chuyện cô ấy lo lắng nhất đã xảy ra, quả nhiên Trịnh Trì Viễn đã giới thiệu cô ấy!

Từ nhỏ khi còn ở nhà Nhuận Nương là nơi trút giận của tất cả mọi người, còn mềm yếu hơn cả Quan Hạ Nhi, mặc dù sau khi gả cho Kim Phi đã khá hơn một chút, nhưng cũng chỉ là khá hơn so với trước kia mà thôi.

Phát hiện bên dưới có vô số ánh mắt nhìn mình, Nhuận Nương cảm thấy máu toàn thân xông thẳng lên mặt, đầu óc quay cuồng, đứng cũng không vững.
Chương 1477: Ồn ào

Kim Phi đoán được có thể Trịnh Trì Viễn sẽ nhắc tới Nhuận Nương, cũng đoán được Nhuận Nương sẽ có phần không thích ứng kịp.

Nhưng y không ngờ tới phản ứng của Nhuận Nương lại lớn như vậy.

Mắt thấy Nhuận Nương sắp té xỉu, Kim Phi nhanh tay chuẩn bị tới đỡ cô ấy.

Nhưng Đường Tiểu Bắc đã nhanh hơn y một bước, cô ấy vừa đưa tay là nắm được Nhuận Nương.

Nhân cơ hội này, Đường Tiểu Bắc lén nhéo vào eo Nhuận Nương một cái.

Đây không phải là Đường Tiểu Bắc thừa nước đục thả câu bắt nạt Nhuận Nương, mà chỉ là muốn giúp Nhuận Nương mau mau bình tĩnh lại.

Nhuận Nương thấy đau, đầu óc quả nhiên tỉnh táo hơn một ít, dựa vào Đường Tiểu Bắc, nặn ra một nụ cười nhìn xuống dưới.

“Òa, vị phu nhân này cũng xinh đẹp như thế kia sao?”

“Không chỉ xinh đẹp, lại còn khéo léo như vậy, vợ ta cả đời nấu cháo cá cho ta ăn, nhưng đây là lần đầu tiên ta được ăn bát cháo cá ngon như vậy!”

“Trình tướng quân vừa nói cháo cá hôm nay là do vị phu nhân này làm phải không? Vậy không phải hôm nay chúng ta được ăn cháo do phu nhân của quốc sư nấu cho ư?”

“Quốc sư đại nhân thật là có phúc! Hai vị phu nhân người nào cũng xinh đẹp hiền hậu!”

“Ngươi không biết đúng không? Thật ra quốc sư đại nhân còn có một vị phu nhân nữa, đó chính là đương kim bệ hạ của chúng ta đó!”

“Cái gì, bệ hạ cũng là phu nhân của quốc sư đại nhân? Sao có thể chứ?”

“Vừa nhìn là biết, ngươi không nghe đọc nhật báo Kim Xuyên kỹ đúng không, nhật báo Kim Xuyên chẳng nhắc qua mấy lần rồi còn gì!”

“Ngươi cho là ai cũng rảnh rỗi như ngươi à, buổi sáng ta còn phải ra khơi, đến lúc ta về, dưới bục cũng đầy ắp người rồi, ta chỉ có nghe rõ được một hai câu thôi!”

“Chậc quốc sư đại nhân đáng sợ quá, đương kim bệ hạ của chúng ta còn là nữ đế đầu tiên trong lịch sử đấy!”



Người dân ở dưới bục thi nhau thảo luận chuyện liên quan đến Nhuận Nương và Kim Phi, trên bục, Kim Phi lại gần đỡ Nhuận Nương, nhỏ giọng hỏi: “Nàng không sao chứ?”

“Ta không sao!” Nhuận Nương khẽ lắc đầu.

Đến tận lúc này, mặt của Nhuận Nương vẫn cứ đỏ như gấc.

“Nhuận Nương phu nhân, xin lỗi, ta không biết là người khó chịu!”

Trình Trì Viễn thấy dáng vẻ này của cô ấy, vội vàng xin lỗi Nhuận Nương.

“Trịnh tướng quân cũng là có ý tốt, là ta không tiến bộ, quá quê mùa.”

Nhuận Nương vội xua tay nói.

Hồng Đào Bình đứng bên cạnh, lòng lại càng khâm phục Trịnh Trì Viễn hơn một bậc.

Từ biểu cảm trên mặt Kim Phi, Nhuận Nương và những người khác có thể đoán được, bọn họ không tức giận.

Điều này nói rõ lần này Trịnh Trì Viễn lại nịnh đúng chỗ rồi.

Trịnh Trì Viễn chỉ nói có mấy câu mà thôi, không chỉ nịnh bợ Kim Phi, mà còn nịnh đến cả Đường Tiểu Bắc và Nhuận Nương.

Hơn nữa lúc Trịnh Trì Viễn hô hào, biểu cảm trên mặt và động tác của anh ta vô cùng tự nhiên, cực kỳ thành công trong việc dẫn dắt người dân.

Năng lực này của anh ta, khiến cho Hồng Đào Bình tự xấu hổ không thôi!

Nhưng mà, Trịnh Trì Viễn vẫn chưa kết thúc chiêu trò của anh ta.

Đến khi ngư dân bình tĩnh lại,Trịnh Trì Viễn lại thổi kèn hô to: “Nếu mọi người cảm thấy cháo cá hôm nay ngon, vậy sau này mọi người có muốn ăn tiếp món cháo cá này không?”

“Có!”

Người dân dưới bục không chút do dự đáp.

Đùa à, cháo cá ngon như vậy, có kẻ ngu mới không muốn được ăn tiếp.

“Vậy mọi người có biết cháo cá hôm nay, được làm từ gì không?” Trịnh Trì Viễn hỏi.

“Gạo!”

“Thịt cá!”

Ngư dân thi nhau trả lời.

“Vậy mọi người có biết loại rau màu đen kia là gì không?”

Trịnh Trì Viễn tiếp tục hỏi.

“Không biết!”

Người dân dưới bục thi nhau lắc đầu, sau đó ai nấy cũng tò mò nhìn Trịnh Trì Viễn.

Thật ra bọn họ cũng rất hiếu kỳ.

Bởi vì món kia ăn rất ngon, không ít ngư dân còn cảm thấy chưa thỏa, cũng rất muốn biết đó là cái gì.

Trịnh Trì Viễn không quan tâm đến khẩu vị của người dân nữa, anh ta tuyên bố: “Loại rau kia thật ra chính là loại cỏ quấn chân mà bình thường chúng ta rất ghét, nhưng bây giờ quốc sư đại nhân đã ban cho nó một cái tên mới là rong biển…..”

Trịnh Trì Viễn còn chưa nói hết, dưới bục lại vỡ òa.

“Gì cơ, cái thứ đen thùi lùi vừa nãy là cái loại cỏ quấn chân đấy á?”

“Quốc sư đại nhân đểu quá, dùng rong biển để nấu cháo cho chúng ta ăn!”

“Không phải vừa nãy ngươi còn khen ngon à?”

“Ta có biết nó là loại cỏ quấn chân đấy đâu, nếu ta mà biết…..”

“Biết thì sao, nhịn à?”

“Ta thấy Lão Viên ngươi còn chưa biết mùi đói là gì đâu, rong biển thì sao nào, ăn được là được rồi còn gì?”

“Đúng vậy, nghe người chạy nạn từ Trung Nguyên nói, quê họ còn chẳng còn rễ cây mà ăn, chúng ta có rong biển để ăn là tốt lắm rồi!”

Chúng ngư dân vô cùng bất ngờ khi biết có rong biển trong cháo.

Có người vì vậy mà nổi giận, cảm thấy Kim Phi đang làm nhục bọn họ, cũng có người thì tự an ủi mình.

Trịnh Trì Viễn đều thấy hết phản ứng của bọn họ, anh ta cũng đã đoán được ngư dân sẽ có phản ứng như vậy.

Sau khi ra hiệu cho binh lính gõ kẻng, để ngư dân thôi ồn ào, sau đó Trịnh Trì Viễn vội vàng nói: “Mọi người cảm thấy rong biển không ăn được phải không? Chẳng lẽ mọi người không thấy, ban nãy quốc sư đại nhân còn có bọn ta và hai vị phu nhân của ngài cùng ăn à? Không sợ mọi người chê cười, vừa nãy ta ăn một mạch hết liền ba bát!”

“Ai biết cháo của các người ăn có giống của chúng ta hay không?”

Có ngư dân thì thầm ở bên dưới.

Mặc dù Trịnh Trì Viễn không nghe được bọn họ nói gì, nhưng anh ta có thể đoán được.

Thế là Trịnh Trì Viễn chỉ vào người đầu bếp đang phát cháo, hô: “Trong thùng của các ngươi còn cháo không?”

“Có!” Đầu bếp trả lời.

“Mang thùng cháo tới đây!”

Trịnh Trì Viễn vẫy tay, đầu bếp vội vàng khiêng thùng cháo lên bục gỗ.

Trong thùng cháo còn dư lại một ít cháo cá, Trịnh Trì Viễn ra hiệu cho đầu bếp mang mấy cái chén tới, múc số cháo còn lại vào chén.

Trịnh Trì Viễn xoay người nhìn Kim Phi, lòng đầy lo lắng.

Bầu không khí làm nền cho đến tận lúc này, chuyện anh ta ăn cháo trước mặt mọi người không chỉ không có tác dụng, mà lại còn kéo theo cả Kim Phi, Đường Tiểu Bắc và mấy người khác cũng phải ăn theo.

Nhưng cứ như vậy, không khác gì biểu diễn trước mặt mọi người, khiến Trịnh Trì Viễn lo lắng Kim Phi sẽ trách tội anh ta.

Anh ta đang lo lắng phải chọn từ nào cho thích hợp, thì thấy Kim Phi đã dẫn đầu đi đến cạnh chén cháo, bưng lên một chén cháo cá đầy ắp.

Sau đó là Đường Tiểu Bắc, Nhuận Nương, Khánh Mộ Lam, Hồng Đào Bình mỗi người bưng lấy một chén.

Dưới con mắt chăm chú của các ngư dân, họ ăn từng miếng từng miếng đến khi hết sạch.

Hồng Đào Bình ăn hết còn chưa cảm thấy bõ thèm, lại sai đầu bếp vác thùng cháo lại, mình thì vét một lượt quanh thùng cháo, ăn hết sạch trong vòng một nốt nhạc.

Nếu như nói ngư dân vừa nãy nghi ngờ Kim Phi cho bọn họ ăn cháo khác với cháo mà y ăn thì cháo bây giờ mà Hồng Đào Bình ăn, chính là số cháo ban nãy còn sót lại, điều này đã loại bỏ hoàn toàn nỗi băn khoăn của họ.

Những ngư dân vừa rồi nghi ngờ Kim Phi, cũng xấu hổ cúi đầu xuống.

“Vừa nãy ta còn cho rằng cái thứ rau màu đen kia là thức ăn từ bên Xuyên Thục vận chuyển tới, không ngờ rằng đó lại là rong biển của Đông Hải chúng ta!”

“Hóa ra rong biển nấu cùng cháo lại ngon như vậy!”

“Thật không biết phu nhân của quốc sư phát hiện rong biển có thể ăn kiểu gì!”

Các ngư dân mồm năm miệng mười bắt đầu tranh luận chuyện rong biển.

Trịnh Trì Viễn thấy lửa sắp tắt, lại thổi kèn.

Lần này không cần các binh lính gõ kẻng, các ngư dân lập tức im lặng, lắng nghe Trịnh Trì Viễn nói tiếp.

“Không cần ta nói, chắc mọi người ở biển cũng biết ở đây có bao nhiêu rong biển nhỉ?”

Trịnh Trì Viễn cuối cùng cũng nói ra mục đích chính của buổi phát cháo này: “Mọi người có từng nghĩ tới điều này chưa, nếu chúng ta mò được rong biển, chúng ta còn sợ bị chết đói hay sao?”

Lời này vừa nói ra, dưới bục lại lần nữa ồn ào!
Chương 1478: Thuế

Một câu nói làm bừng tỉnh người trong mộng!

Các ngư dân vừa rồi đều cảm khái cỏ quấn chân có thể ăn, còn chưa kịp suy nghĩ về vấn đề vớt lên.

Bây giờ được Trịnh Trì Viễn nhắc nhở, các ngư dân mới như vừa tỉnh lại từ trong mộng, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.

Đúng vậy, cỏ quấn chân đầy ngập trong biển rồi, nếu như sớm biết thứ này có thể ăn, sao bọn họ có thể đói bụng chứ?

Lúc này, trong mắt không ít ngư dân đều dâng lên ngọn lửa hi vọng.

Thế nhưng sau đó có người ý thức được một vấn đề, mở miệng hỏi: "Thế nhưng hải tặc thì phải làm sao đây Trịnh tướng quân?"

Câu nói này giống như một gáo nước lạnh dội vào trong lòng ngư dân.

Vừa rồi bọn họ đã quên hải tặc!

Nếu không phải hải tặc ầm ĩ quá hung ác, bọn họ còn phải đói bụng sao?

Nơi nhiều rong biển nhất là đảo Mạo Lãng, nơi đó có tiếng là ổ hải tặc, bọn họ qua đó không phải tự tìm đường chết sao?

Cho dù không đi đảo Mạo Lãng, hái ở gần bờ Đông Hải, chỉ sợ cũng không an toàn.

Gần đây hải tặc thực sự quá hung hăng ngang ngược, mà thời đại này không có vệ tinh, rađa, cũng không có công cụ truyền tin tức thời, đường ven biển Đông Hải dài như vậy, dù thủy quân tuần tra trên biển không ngừng, cũng không thể bắt được tất cả hải tặc.

"Chuyện rong biển có thể ăn được là do quốc sư đại nhân phát hiện, và biển hái rong biển cũng là đề nghị của quốc sư đại nhân, vấn đề mà các ngươi có thể nghĩ đến, mọi người cảm thấy với sự cơ trí của quốc sư đại nhân, y sẽ không nghĩ tới chuyện đó sao?"

Trịnh Trì Viễn cao giọng nói: "Để giải quyết nỗi lo của mọi người, quốc sư đại nhân quyết định điều động ca-nô và khinh khí cầu đi tiêu diệt hải tặc trên đảo Mạo Lãng, sau khi giải quyết xong hải tặc, mọi người có thể yên tâm đi tới đảo Mạo Lãng hái rong biển!

Vì để bảo vệ mọi người an toàn, quốc sư đại nhân sẽ sắp xếp hai đội ca-nô, phối hợp với thủy quân cùng tạo thành đội tuần tra phản xạ nhanh chóng, không ngừng đi thuyền trên đường hàng hải giữa đảo Mạo Lãng và bến tàu bất kể ngày đêm, cam đoan mọi người an toàn!"

Vừa mới nói xong, bàn bên cạnh phía dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm và tiếng hoan hô!

"Quốc sư đại nhân vạn tuế!"

"Quốc sư đại nhân vạn tuế!"

Ca-nô thường xuyên đến Đông Hải đưa tin, đưa báo chí, lúc đi thành Du Quan cũng sẽ đi qua Đông Hải, ngư dân đã sớm được chứng kiến tốc độ của ca-nô.

Ca-nô gặp phải hải tặc trên biển, cũng sẽ tiện tay giải quyết.

Cho nên cũng có không ít ngư dân từng thấy ca-nô công kích hải tặc.

Thuyền hải tặc ở trước mặt ca-nô, quả thực không chịu nổi một đòn!

Nghe Trịnh Trì Viễn nói Kim Phi sẽ sắp xếp ca-nô bảo vệ bọn họ, tảng đá trong lòng ngư dân lập tức rơi xuống đất!

Trên bàn, Đường Tiểu Bắc khẽ nhíu mày.

Đi tới đảo Mạo Lãng vây quét hải tặc xem như cơ mật quân sự, thế nhưng Trịnh Trì Viễn cứ thế nói ra trước mặt mọi người.

Mặc dù Đường Tiểu Bắc biết anh ta nói như vậy để ngư dân an tâm, nhưng lỡ đâu trong số ngư dân có gián điệp của hải tặc, truyền tin tức cho hải tặc, hải tặc sớm chạy mất thì làm sao bây giờ?

Nghĩ tới đây, Đường Tiểu Bắc không khỏi quay đầu nhìn về phía Kim Phi.

Phát hiện vẻ mặt Kim Phi lạnh nhạt, Đường Tiểu Bắc nghi hoặc hỏi: "Tướng công, chàng đã sớm biết Trịnh tướng quân muốn tuyên bố tiêu diệt hải tặc rồi sao?"

"Ta biết, Trịnh tướng quân đã thương lượng với ta rồi."

Kim Phi khẽ gật đầu, sau đó nhỏ giọng giải thích: "Trịnh tướng quân nói trong số ngư dân có gián điệp hải tặc, anh ta muốn tìm ra những con sâu làm rầu nồi canh này!"

"Thì ra là thế!" Đường Tiểu Bắc nghe xong, lập tức lộ vẻ chợt hiểu.

Một đội ngũ muốn đi được xa, rất cần loại bỏ con sâu làm rầu nồi canh.

Nhưng gián điệp đều ẩn giấu tương đối sâu, muốn tìm ra bọn họ cũng không dễ dàng.

Lần này quả thật là một cơ hội.

Gián điệp biết được tin tức, chắc chắn sẽ nghĩ cách đi thông báo cho hải tặc, lúc này chỉ cần ai dám mạo hiểm ra biển, hầu như có thể xác nhận ai là gián điệp.

Trịnh Trì Viễn chờ các ngư dân phát tiết gần hết sự hưng phấn, lại giơ tay lên một lần nữa.

Ngư dân rất ăn ý mà yên tĩnh lại.

"Mọi người hẳn cũng biết, mặc dù đảo Mạo Lãng có nhiều rong biển, nhưng cũng không phải vô cùng vô tận, hái hết sẽ không còn..."

Trịnh Trì Viễn vừa mở miệng, sắc mặt ngư dân phía dưới hoàn toàn thay đổi.

Đúng vậy, mặc dù đảo Mạo Lãng có nhiều cỏ quấn chân, nhưng cũng nhiều ngư dân, sẽ có một ngày hái hết rong biển.

Đến lúc đó bọn họ phải làm sao bây giờ, lại phải chịu đói bụng sao?

Vẻ mặt tất cả ngư dân đều trầm trọng nhìn về phía Trịnh Trì Viễn, chờ đợi câu sau của anh ta.

"Vì để mọi người có một con đường sống lâu dài ổn định, quốc sư đại nhân quyết định thành lập Cục quản lý hàng hải, chuyên môn quản lý các chuyện có liên quan đến hàng hải!"

Mỗi câu Trịnh Trì Viễn vừa nói ra, sắc mặt ngư dân phía dưới lại thay đổi.

Triều đình muốn thu sưu cao thuế nặng, đồng thời cũng phải nghĩ ra lý do, theo ngư dân thấy, cái gọi là Cục quản lý hàng hải, chính là Kim Phi nghĩ ra để lấy cớ thu sưu cao thuế nặng!

“Khó trách quốc sư đại nhân lại nghiên cứu rong biển, rồi phái ca-nô tiêu diệt hải tặc, thì ra đợi chúng ta ở chỗ này!"

"Đúng vậy, trước kia mặc kệ chúng ta, hiện giờ phát hiện cỏ quấn chân có thể ăn, lập tức thành lập một cục quản lý hàng hải đến quản chúng ta!"

"Làm quan quả nhiên không có ai tốt, đều hận không thể đập nát xương cốt của dân chúng chúng ta, cốt tủy cũng muốn hút!"

"Các ngươi nhỏ giọng một chút đi, muốn chết à?"

Không ít ngư dân đều nhỏ giọng thầm thì, biểu đạt bất mãn trong lòng.

Ngay cả Đường Tiểu Bắc và Hồng Đào Bình cũng kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Kim Phi.

Không phải muốn thành lập đội đánh bắt sao, tại sao lại biến thành cục quản lý hàng hải rồi?

Kim Phi nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm của Đường Tiểu Bắc, vừa cười vừa nói: "Quay về rồi nói!"

Đường Tiểu Bắc chỉ có thể đè xuống sự tò mò trong lòng, tiếp tục xem Trịnh Trì Viễn trên sân.

Trước khi Trịnh Trì Viễn tuyên bố tin tức này, đã sớm đoán được ngư dân sẽ nghĩ như thế nào.

Sau khi ngư dân yên tĩnh lại, tiếp tục nói: "Ta biết mọi người đang lo lắng cái gì, Trịnh Trì Viễn ta có thể dùng tính mạng người nhà để cam đoan với các ngươi, lo lắng của các ngươi là dư thừa!"

"Quốc sư đại nhân thành lập cục quản lý hàng hải, không phải vì để móc chút lợi lộc từ trong tay mọi người, mà thật sự vì phục vụ cho ngư dân, vì để cho mọi người có cách kiếm cơm trong thời gian dài!"

Trịnh Trì Viễn nói: "Hơn nữa, trong thiên hạ, đều là đất của vua, đất ở xung quanh, hẳn là vương thần, Đông Hải cũng là một phần lãnh thổ của Đại Khang, quốc sư đại nhân chi viện lương thảo quân lương vũ khí cho thủy quân chúng ta, để chúng ta bảo về các ngươi!

Khi chúng ta không đủ lực, không thể xua đuổi tất cả hải tặc, lại lo lắng mọi người chết đói, dưới tình huống Xuyên Thục và Giang Nam khó khăn như vậy, còn vận chuyển lương thực từ ngàn dặm xa xôi tới các nơi, phát cháo cho mọi người! Chẳng lẽ mọi người không nên tiếp nhận quản lý của triều đình sao?"

Nghe Trịnh Trì Viễn nói như vậy, ngư dân vừa phàn nàn có không ít người đều cúi đầu.

Hoàn toàn chính xác, nếu như không có thủy quân, bọn họ đã sớm bị hải tặc giết sạch.

Nếu như không có thương hội Kim Xuyên phát cháo, bọn họ có lẽ đã chết đói, cũng không biết cỏ quấn chân có thể ăn.

Mặc dù các ngư dân không hiểu quá nhiều đạo lý lớn, nhưng trời sinh tính tình chất phác, phân rõ phải trái.

Kim Phi và triều đình đã bỏ ra vì bọn họ nhiều như vậy, bọn họ bị triều đình quản lý, lúc có năng lực thì nộp thuế cho triều đình cũng bình thường.

Nghĩ tới đây, có ngư dân hỏi: "Trịnh tướng quân, ngài cứ việc nói thẳng đi, chúng ta muốn đi tới đảo Mạo Lãng hái cỏ quấn chân, phải giao nộp mấy phần cho cục quản lý hàng hải?"

Ngư dân đã chuẩn bị sẵn tốt tâm lý sắp bị bóc lột, lại thấy Trịnh Trì Viễn lắc đầu, nói: "Không cần nộp lên một phần nào!"
Chương 1479: Ruộng biển

"Không cần nộp một phần nào sao?"

Ngư dân phía dưới đều sửng sốt.

Vậy Kim Phi làm nhiều chuyện như vậy để mưu đồ thứ gì?

"Đúng vậy, không cần giao nộp một phần nào!"

Trịnh Trì Viễn nói: "Mọi người hẳn đã nghe qua trên nhật báo Kim Xuyên, quốc sư đại nhân đã nhiều lần khuyên can bệ hạ, nói dân chúng chúng ta là nước, bệ hạ là thuyền, khuyên bảo bệ hạ nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.

Quốc sư đại nhân không giống những người quyền quý khác, hai năm trước y cũng là dân chúng, y biết sự cực khổ của dân chúng chúng ta, cho nên quốc sư đại nhân thật sự suy nghĩ cho dân chúng chúng ta, chẳng lẽ mọi người vẫn luôn không cảm nhận thấy sao?

Không nói đến những cái khác, từ khi quốc sư đại nhân tiếp quản nơi này của chúng ta, thuế má nhiều lên hay ít đi, chẳng lẽ mọi người không rõ sao?"

Các ngư dân nghe xong, lại trầm mặc một lần nữa.

Trước đó có đầy các hạng mục sưu cao thuế nặng, xuống biển đánh cá cần nộp thuế, đánh cá trở về, đi từ bến tàu phải nộp thuế, bán cá cần nộp thuế, ngay cả sửa thuyền sửa lưới đánh cá cũng phải nộp thuế.

Nhưng từ khi nhân viên hộ tống quản lý huyện phủ, đã hủy bỏ tất cả các loại sưu cao thuế nặng, mọi người chỉ cần nộp thuế khi bán cá, giao cá là được rồi.

Nếu không đánh bắt được cá, hoặc bán cá ở nơi khác, vậy cũng không cần nộp thuế cá.

Đương nhiên, lén bán cá ở nơi khác là phạm pháp, chỉ là Đại Cường cũng biết sự khó khăn của ngư dân, cho nên dặn dò nhân viên hộ tống và quan phủ ở đó tạm thời nhắm một mắt, mở một mắt, chờ ngư dân qua thời kỳ khó khăn rồi nói.

Nếu không phải đột nhiên hải tặc ầm ĩ quá hung ác, cuộc sống của ngư dân chắc chắn sẽ tốt hơn trước kia nhiều lắm.

Nghĩ tới đây, không ít ngư dân lại bắt đầu ngại ngùng, hỏi: "Trịnh tướng quân, quốc sư đại nhân thành lập cục quản lý hàng hải, không phải là vì thu thuế, vậy là vì cái gì?"

"Không phải ta vừa nói hai lần rồi sao?" Trịnh Trì Viễn nói: "Cục quản lý hàng hải phục vụ cho ngư dân chúng ta, quốc sư đại nhân muốn tìm một phương pháp cho ngư dân chúng ta có thể sinh sống lâu dài!"

"Cách gì?" Có ngư dân hỏi.

"Đầu tiên, tiên sinh sẽ thành lập một bộ nuôi trồng dưới cục quản lý hàng hải, dạy mọi người trồng rong biển trong biển như thế nào, cũng giống như trồng hoa màu thôi, liên tục không ngừng sản xuất rong biển!”

Trịnh Trì Viễn nói: "Mà vườn gieo trồng rong biển sẽ không cách bờ biển quá xa, những thím dì cô nương không thể ra biển đều có thể đi trồng rong biển, cũng có thể nuôi sống người nhà!"

"Cái này tốt, cái này tốt!"

Không ít ngư dân lập tức vỗ tay.

Có không ít dân chúng Trung Nguyên ghen tị với ngư dân có thể ra biển đánh cá, chỉ cần một chiếc thuyền, một tấm lưới, là có thể nuôi sống cả nhà, ngay cả hạt giống cũng không cần.

Nhưng bọn họ không biết, ngư dân đánh cá dựa vào vận may, có đôi khi bận rộn một ngày, mệt muốn sống muốn chết, lại không bắt được một con cá nào.

Nếu làm hỏng cả thuyền đánh cá, lưới đánh cá, vậy thì càng xui xẻo.

Cho nên rất nhiều ngư dân ghen tị với dân chúng Trung Nguyên có thể trồng trọt, bởi vì trong suy nghĩ của không ít ngư dân, trồng trọt chính là vùi hạt giống vào trong đất, mấy tháng sau sẽ thu hoạch được gấp rất nhiều lần, đáng tin hơn chuyện dựa vào vận may như đánh cá này.

Đáng tiếc rất nhiều vùng đất ở trấn Ngư Khê bởi vì cách biển quá gần, đều là đất bị nhiễm mặn, hoàn toàn không thể trồng lương thực, cho dù miễn cưỡng gieo trồng thì có lẽ đến khi thu hoạch không đủ bằng hạt giống.

Hiện giờ tốt rồi, bọn họ cũng có thể trồng rong biển ở trong biển.

Đặc biệt là các phụ nữ và cô nương không thể ra biển, càng vô cùng kích động.

Các cô ấy đều nghe nói chuyện phụ nữ và cô nương cũng có thể tham gia làm việc, kiếm tiền nuôi gia đình từ trên nhật báo Kim Xuyên, đáng tiếc Đông Hải bên này không sản xuất sợi đay, cũng không có xưởng may và nhà máy khác, các cô ấy chỉ có thể ghen tị.

Nếu sau này có thể trồng rong biển ở bờ biển, các cô ấy cũng có thể kiếm tiền giống các cô nương ở Xuyên Thục.

"Mọi người đừng vội mừng, có câu điều xấu cần phải nói trước!"

Trịnh Trì Viễn nói: "Trước đó ta đã nói rồi, Đông Hải cũng là đất đai của Đại Khang, hẳn nên chịu sự quản lý của triều đình, cho nên muốn trồng rong biển, nhất định phải tới cục quản lý hàng hải xin nhận thầu ruộng biển, giao nộp phí nhận thầu mới được!

Đương nhiên, cục quản lý hàng hải không thu không phí nhận thầu của mọi người, quốc sư đại nhân sẽ bồi dưỡng một tiểu đội hàng hải chuyên nghiệp, chỉ đạo mọi người trồng rong biển như thế nào, thủy quân chúng ta cũng sẽ thành lập một hạm đội, chuyên môn đóng quân ở gần ruộng biển, bảo vệ ruộng biển an toàn!

Mà quốc sư đại nhân đã dặn dò, xét thấy tình huống của mọi người bây giờ khó khăn, phí nhận thầu quý đầu tiên có thể đợi đến khi thu hoạch rong biển rồi giao!"

Lúc đầu Kim Phi cho rằng nếu muốn thu phí nhận thầu, ngư dân sẽ bài xích, không ngờ Trịnh Trì Viễn vừa mới nói xong, phía dưới đã vang lên một loạt tiếng khen.

"Trịnh đại nhân, thu nhận thầu phí là chuyện nên làm, nếu không ai cũng đến chiếm ruộng biển, không phải sẽ lộn xộn sao?"

“Trịnh đại nhân, cục quản lý hàng hải ở đâu thế, làm sao để báo danh?"

Một số ngư dân không kìm nén được, bắt đầu hỏi thăm quá trình nhận thầu.

"Mọi người đừng vội, chờ ta nói hết lời đã!"

Trịnh Trì Viễn phất phất tay, tiếp tục nói: "Cục quản lý hàng hải không chỉ thành lập bộ nuôi trồng, mà sẽ còn thành lập một đội đánh bắt, nhà ai có thuyền đánh cá, có thể báo danh tham gia!

Nhiệm vụ chủ yếu của đội đánh bắt là cùng đi tới đảo Mạo Lãng hái rong biển, đồng thời dùng thuyền chở về, sau khi hái xong rong biển ở đảo Mạo Lãng, quốc sư đại nhân sẽ lại phái ca-nô bảo vệ đội đánh bắt, đi xa biển đánh cá trong mùa đánh cá!"

"Trong nhà của ta có thuyền đánh cá, ta báo danh!"

"Ta cũng báo danh!"

Dưới bàn bên cạnh lập tức có dân chúng không ngừng giơ cánh tay lên, muốn báo danh tham gia đội đánh bắt.

Mặc dù trồng rong biển rất hấp dẫn người, nhưng cần quản lý trong thời gian rất lâu, chờ đợi rong biển trưởng thành, mà loại chuyện này cũng không có tiền lệ trước đây, trong lòng các ngư dân cũng không yên lòng.

Dù bây giờ Kim Phi nói tốt, lỡ đâu đến lúc trồng thất bại, bọn họ còn có thể đi tìm Kim Phi lý luận sao?

Ở đây gần như đều là ngư dân, trong lòng bọn họ, nếu như có thể dựa vào đánh cá kiếm cơm, đương nhiên đáng tin cậy hơn.

Một mùa đánh cá mới sắp đến, đối với ngư dân mà nói, mùa đánh cá chính là thời kỳ bọn họ bội thu, chỉ tiếc vị trí mùa đánh cá đi qua cách bờ biển khá xa, lại có hải tặc uy hiếp, bọn họ không dám đi.

Hiện giờ Trịnh Trì Viễn đồng ý cho ca-nô của nhân viên hộ tống và thủy quân sẽ bảo vệ bọn họ đi nơi biển xa, không ít ngư dân không khỏi động lòng.

"Cục quản lý hàng hải hiện giờ còn đang giai đoạn chuẩn bị, sau khi thành lập sẽ thông báo cho mọi người, trước tiên mọi người có thể về suy tính một chút, có muốn nhận thầu ruộng biển hay không nhận, muốn tham gia đội đánh bắt hay không!"

Trịnh Trì Viễn nói: "Quốc sư đại nhân còn nói, trước khi cục quản lý hàng hải được thành lập, mỗi sáng sớm và chạng vạng tối cũng sẽ phát cháo ở đây, mà tất cả đều là cháo cá như hôm nay, sẽ không để mọi người đói bụng!"

"Quốc sư đại nhân vạn tuế!"

"Quốc sư đại nhân vạn tuế!"

Ngư dân dưới bàn lập tức hoan hô, còn có không ít người kích động chắp tay thi lễ, dập đầu với Kim Phi.

"Tiên sinh, ngày nào cũng phát cháo cá, vậy thì cũng quá xa xỉ nhỉ?"

Hồng Đào Bình tiến lên một bước, nhỏ giọng nói.

Cháo cá hôm nay không chỉ ăn ngon, mà còn rất nhiều, một bát có thể bằng ba bát trước kia.

Điều này có nghĩa cần dùng nhiều nguyên liệu nấu ăn hơn trước kia để phát cháo.

Anh ta hơi lo lắng Kim Phi không không thể thực hiện lời hứa, sẽ khiến uy tín vất vả mới gây dựng được sụp đổ.
Chương 1480: Người không đủ

“Hồng công tử, ta tính toán hết cả rồi”.

Kim Phi cười giải thích: “Thật ra nguyên liệu chính của món cháo cá phi lê hôm nay là rong biển và phi lê cá, cũng không dùng nhiều gạo”.

Hồng Đào Bình sửng sốt, sau đó lắc đầu cười gượng.

Cháo cá phi lê hôm nay quả thật rất ngon, khiến anh ta vô thức nghĩ đây là thứ gì quý giá lắm.

Bây giờ nghĩ lại nguyên liệu chính của món này quả thật rất phổ biến ở Đông Hải.

Nói cách khác Kim Phi chỉ cần vận chuyển một ít gạo từ Giang Nam đến là có thể nấu được món cháo cá phi lê.

Nguyên liệu có thể tiết kiệm hơn món cháo bố thí trước.

“Nếu tiên sinh đã suy xét xong rồi thì ta cũng yên tâm”.

Hồng Đào Bình nói: “Nếu không còn chuyện gì khác thì ta về trước”.

Nếu không phải anh ta giao chuyện bố thí cháo cho Hồng Nhị thì bây giờ anh ta đã là một trong những nhân vật chính trong việc bố thí cháo lần này, nhưng hiện tại Hồng Đào Bình cảm thấy đứng ở đây hơi dư thừa.

Kim Phi cũng cảm thấy Hồng Đào Bình hơi khó chịu bèn gật đầu đồng ý để anh ta về trước.

Nhưng Hồng Đào Bình lại phát hiện trên bục bị ngư dân của bộ nuôi trồng và đội đánh bắt vây quanh, anh ta có muốn đi cũng không thể đi được.

Trịnh Trì Viễn không còn cách nào khác, cũng không thể động tay động chân với ngư dân, thế là đành phải vừa bảo các binh lính thủy quân duy trì trật tự, vừa nói để xoa dịu ngư dân.

Nhưng liên quan đến tương lai của mình, các ngư dân không phối hợp như vừa rồi nữa, nhốn nháo hỏi vấn đề mình quan tâm.

Trịnh Trì Viễn sợ tình hình vượt quá tầm kiểm soát, đe dọa đến sự an toàn của Kim Phi nên định sắp xếp binh lính thủy quân ép buộc đuổi ngư dân đi nhưng bị Kim Phi ngăn lại.

Kim Phi kéo Trịnh Trì Viễn sang một bên, nói kế hoạch của mình.

Trịnh Trì Viễn vừa nghe vừa gật đầu.

Một lúc sau Trịnh Trì Viễn nói các binh lính gõ vang chiêng đồng.

Mấy cái chiêng đồng vang lên cùng lúc, cuối cùng cũng trấn áp được các ngư dân đang làm loạn.

“Mọi người đừng vội, ai muốn nuôi rong biển hoặc nhà nào có thuyền đánh cá thì về gặp các tộc trưởng của mỗi thôn để đăng ký trước”.

Trịnh Trì Viễn giơ loa lên nói: “Tàu đánh cá dù lớn đến đâu, có thể đến đảo Mạo Lãng hay không thì cũng phải đăng ký rõ ràng, tàu đánh cá có vấn đề cũng đừng giấu, kẻo bị lật úp hoặc bị đắm tàu trên biển, được một mất mười đấy.

Báo cáo lên trên, Quốc sư đại nhân sẽ yêu cầu xưởng đóng tàu sửa chữa trước giúp các ngươi, sau khi kiếm được tiền thì sẽ trả lại tiền sửa tàu cho xưởng đóng tàu.

Bây giờ mọi người giải tán trước đi, Quốc sư đại nhân còn phải về chuẩn bị cho Cục quản lý hàng hải, các ngươi cản trở ở đây cũng vô ích, còn làm trì hoãn việc làm ăn của Quốc sư đại nhân”.

“Cảm ơn Quốc sư đại nhân”.

“Quốc sư đại nhân vạn tuế”.

Nghe xong các ngư dân mới hài lòng, nhanh chóng rời đi.

Lúc này mấy người Kim Phi, Đường Tiểu Bắc mới rời khỏi bục gỗ dưới sự bảo vệ của nhân viên hộ tống.

Để phòng trường hợp bất ngờ xảy ra, Thiết Chùy còn phái người kéo xe ngựa đến.

Trên xe ngựa, cuối cùng Đường Tiểu Bắc cũng tìm được cơ hội, nhìn Kim Phi hỏi: “Tướng công, sao chàng lại nghĩ đến việc thành lập Cục quản lý hàng hải?”

“Sau khi biết được chuyện của Hồng Nhị, ta lập tức có ý nghĩ này, buổi chiều lại hoàn thiện một chút, nhưng mãi đến lúc đến lều cháo nhìn thấy Trịnh Trì Viễn, ta mới đưa ra quyết định”, Kim Phi trả lời.

Chuyện của Hồng Nhị khiến Kim Phi nhận ra Xuyên Thục đã thành lập thế lực chính trị, làm việc gì cũng không thể làm những điều mình muốn như trước đây nữa, tốt nhất nên lập ra một tổ chức có trách nhiệm rõ ràng, mọi việc phải được thực hiện tại chỗ.

Thế là y có ý nghĩ thành lập bộ phận quản lý hàng hải.

Tiếc là đời trước y không quen với việc quản lý hàng hải, mãi đến khi bước vào lều cháo, thật ra Kim Phi cũng chưa nghĩ xong phương án cụ thể.

Nhưng ngư dân đã tụ tập lại đây, đây là cơ hội tốt để tuyên bố, vì vậy Kim Phi đã đến gặp Trịnh Trì Viễn để bàn bạc đơn giản trước khi bố thí cháo, sau đó mới xem như chính thức giải quyết được chuyện này.

Hiện tại Cục Quản lý hàng hải chỉ có hai bộ phận là Bộ nuôi trồng và Đội đánh bắt, giải quyết những vấn đề trước mắt này trước, còn các bộ phận khác, sau này sẽ bổ sung theo tình hình.

“Quyết định thành lập một bộ phận chỉ trong thời gian ngắn như vậy có phải quá qua loa rồi không?”, Đường Tiểu Bắc nhíu mày.

Thông thường triều đình muốn lập ra một bộ phận thì phải trải qua thời gian dài tranh luận, sau khi xác nhận sự cần thiết của việc thành lập này, còn phải hoàn thành trước những công việc cụ thể mà bộ phận đó chịu trách nhiệm, hoàn thiện các chế độ quy định liên quan, sau đó mới bước vào giai đoạn chuẩn bị.

Từ lúc Kim Phi có ý nghĩ này đến lúc đưa ra quyết định chỉ mất chưa đến một ngày.

Hơn nữa ngành đóng tàu, dệt lưới, kho bãi, vận tải và các ngành liên quan khác của Đại Khang rất lạc hậu khiến sản lượng đánh bắt của ngư dân không cao, miễn cưỡng nuôi sống gia đình, càng không có khả năng đưa cá biển vào đất liền.

Điều này khiến cảm giác tồn tại của ngư dân Đại Khang rất thấp, mặc dù bây giờ biết rằng đảo Mạo Lãng có rất nhiều rong biển, nhưng Đường Tiểu Bắc vẫn cảm thấy không cần thiết phải thành lập một bộ phận mới dành riêng cho ngư dân.

Thậm chí cô ấy còn nghĩ quyết định này của Kim Phi chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi.

“Tiểu Bắc, đừng xem thường đại dương”.

Kim Phi nói: “Sự rộng lớn của đại dương hơn hẳn những gì chúng ta nghĩ, sản vật phong phú hơn chúng ta nghĩ đấy.

Có thể nói đại dương là kho báu vô tận nên việc phát triển đại dương là rất cần thiết, đồng thời đó cũng là con đường mà Đại Khang phải đi nếu muốn trở nên hùng mạnh”.

Đường Tiểu Bắc vẫn còn nghi ngờ, nhưng xét thấy kiến thức của Kim Phi hơn hẳn mình, hơn nữa sự thật cũng chứng minh sự kiên trì của Kim Phi lần nào cũng đúng, cuối cùng Đường Tiểu Bắc cũng không còn nghi ngờ nữa, không nói thêm gì nữa.

Trở lại xưởng đóng thuyền, Kim Phi dẫn Trịnh Trì Viễn và Hồng Đào Bình đến phòng sách để bàn về những vấn đề liên quan đến việc chuẩn bị của Cục Quản lý Hàng hải.

Trong kế hoạch của Kim Phi, thương hội Kim Xuyên cũng vô cùng quan trọng, Đường Tiểu Bắc là người phụ trách thương hội Kim Xuyên nên cũng tham gia vào cuộc họp lần này.

Nhưng Đường Tiểu Bắc lại gọi Đại Cường đến trước cửa phòng sách trước khi cuộc họp bắt đầu.

“Các ngươi sắp xếp mấy quan văn thư đến chỗ trưởng lão để giúp họ đăng ký thuyền đánh cá và những người đăng ký trồng rong biển, sau đó sắp xếp hai nhân viên hộ tống cho mỗi trưởng lão để bảo vệ an toàn cho họ”.

Đường Tiểu Bắc dặn dò.

“Phu nhân, các trưởng lão không biết nhiều chữ cho lắm, sắp xếp quan thư văn cũng được, nhưng có cần bố trí nhân viên hộ tống đi bảo vệ họ không?”

Đại Cường nói: “Trong nhà họ đều rất nghèo, ai còn có thể đi cướp tài sản của họ chứ?”

Bây giờ nhân viên hộ tống không chỉ cần tăng cường an ninh tuần tra của xưởng đóng thuyền mà còn phân công vài người lên ca-nô, đi theo thủy quân để trấn áp thổ phỉ, nhân lực vốn đã có phần thiếu hụt, quả thật rất khó để phân bổ thêm nhân lực đi bảo vệ các trưởng lão.

Hơn nữa Đại Cường nghĩ Đường Tiểu Bắc làm thế là dư thừa.

Các trưởng lão kia nghe thì có vẻ lợi hại nhưng thực ra họ đều là những người dân thường khá lớn tuổi và có chút uy tín trong làng, hải tặc có đi cũng rất khó kiếm chác được gì, thực sự không cần phải bố trí nhân viên hộ tổng để bảo vệ họ.

“Ngươi đúng là một tên ngốc, bảo ngươi bảo vệ ông ấy thì ngươi đi bảo vệ thật à?”

Đường Tiểu Bắc tức đến mức muốn mắng người: “Bà đây bảo ngươi phái người đi theo dõi họ, để họ bớt làm loạn”.

“Ta hiểu rồi, hiểu rồi”.

Đại Cường lập tức hiểu ra, sau đó khó xử nói: “Nhưng nhân lực của ta không đủ…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom