-
Chương 1486-1490
Chương 1486: Đội thuyền
Thực ra việc phơi rong biển rất đơn giản, cũng giống như phơi tấm chăn chỉ cần treo lên dây phơi cho khô là được.
Cho nên chỉ cần cắm mấy cọc gỗ xuống đất và kéo dây căng lên là được, bắt tay vào làm cũng không có gì khó khăn, Tả Phi Phi tin là chỉ cần hơn mười ngày là sân phơi nắng sẽ xong xuôi.
“Đủ nhân lực không?” Kim Phi lại hỏi: “Có cần cho thêm người ở Giang Nam đến không?”
“Không cần,” Tả Phi Phi nói: “Cách đây không lâu có một nhóm người dân lưu lạc ở Trung Nguyên chạy tới đây, chỉ cần mỗi ngày cho họ một bữa cơm là đã sẵn sàng tranh nhau làm việc!"
Kim Phi nghe xong, ngẩng đầu nhìn đám người đang làm việc.
Những người làm việc phần lớn đều gầy đến da bọc xương nhưng lại không dám lười biếng chút nào, bởi vì họ sợ làm không tốt sẽ bị nhân viên hộ tống đuổi đi.
Trong số đó, Kim Phi còn nhìn thấy mấy đứa nhỏ ăn mặc rách rưới vác cọc gỗ hoặc tre, bước đi khập khiễng nhưng vẫn cố chăm chỉ làm việc.
Tả Phi Phi biết trước giờ Kim Phi luôn phản đối việc sử dụng lao động trẻ em, khi thấy Kim Phi đang nhìn mấy đứa nhỏ cô ấy vội giải thích:
“Mấy đứa nhỏ này hoặc là người lớn trong nhà đã chết, hoặc là người lớn đói sinh bệnh tật không thể đi làm được. Ta thấy họ đáng thương nên đã nhận họ vào, nếu ngài thấy không thích hợp ta sẽ cho họ đi."
Kim Phi lắc đầu nói: "Để bọn họ ở lại đây đi!"
"Tiên sinh, bọn họ nói Trung Nguyên đã hỗn loạn hết cả rồi. Sau này chắc chắn sẽ còn nhiều người dân lưu lạc đến đây, bây giờ ta không lo không đủ nhân lực mà lại lo quá nhiều người không dùng được."
Tả Phi Phi nói: “Tiên sinh, ngài cũng nên chuẩn bị tinh thần đi.”
“Ta biết,” Kim Phi khẽ thở dài một hơi.
Vì khu vực Trường Giang, Xuyên Thục và Giang Nam càng gắn kết chặt chẽ hơn, trong khi liên lạc với khu vực Trung Nguyên gần như bị cắt đứt.
Dù vậy nhưng Kim Phi cũng có thể đoán được, khu vực Trung Nguyên chắc chắn không hề yên bình.
Quyền quý địa chủ khu vực Giang Nam đã bị người dân tự phát xử lý, thổ phỉ cũng e dè tiêu cục Trấn Viễn nên không dám làm điều gì quá đáng, tuy đời sống người dân còn khó khăn nhưng chung quy vẫn chưa sụp đổ.
Khu vực Trung Nguyên cách Xuyên Thục khá xa, Kim Phi muốn bố trí cho nhân viên hộ tống gây sợ cũng không được.
Cùng với việc Tứ hoàng tử chạy trốn, chế độ ở Trung Nguyên đã hoàn toàn sụp đổ, các quyền quý hào tộc khắp nơi cũng đã làm theo ý mình. Dù không còn ai dám tự xưng vương nữa, nhưng thực ra cũng không khác với vua một cõi.
Những quyền thế hào tộc đều biết mình không phải là đối thủ của Kim Phi, nên phần lớn đều lên kế hoạch nhân lúc trước khi Kim Phi tiến công vào Trung Nguyên để gom góp thêm nhiều của cải.
Dùng câu nước sôi lửa bỏng, cũng không đủ để hình dung cuộc sống của người dân Trung Nguyên.
Kim Phi và Cửu công chúa đều biết chuyện này nhưng bây giờ Xuyên Thục phải cùng lúc bố trí phòng thủ trước Thổ Phiên, Đảng Hạng và Đông Man, đồng thời phải cho người đến gây sợ bọn thổ phỉ địa phương, cả chuyện chiếm đóng đất Tần cũng cần rất nhiều nhân lực.
Chung quy Kim Phi cũng chỉ mới nổi dậy hai ba năm, dù tốc độ phát triển có nhanh thì vẫn là hữu hạn.
Có thể giữ được cục diện hiện tại đã là lấy trứng chọi đá, thực sự không có dư thừa ra nhiều nhân lực để đi quản lý Trung Nguyên.
“Nếu thấy người dân lưu lạc ở Trung Nguyên đến thì sắp xếp cho họ chút đi.”
Kim Phi dặn dò: “Nếu sân phơi không cần nhiều người như vậy thì cũng nên bố trí cháo, cố gắng đừng để ai chết đói!”
“Ta biết rồi!" Tả Phi Phi gật đầu.
Tình hình trong sân phơi vừa nhìn đã hiểu ngay cũng không có gì hay ho để xem, Tả Phi Phi làm việc Kim Phi cũng yên tâm nên y cũng không ở chỗ này quá lâu mà đã trở lại xưởng đóng thuyền.
Lúc này mọi người đều bận rộn, ngay cả Nhuận Nương cũng đang nghiên cứu cách làm rong biển mới.
Kim Phi dạo một vòng xong chợt thấy mình không có gì để làm nên lại đến xưởng đóng thuyền và giúp Hồng Đồng Bình sửa thuyền.
Cũng trong đêm đó, đội chủ lực trấn áp cướp biển cũng đã trở về.
Họ một lần nữa xác nhận xung quanh đảo Mạo Lãng không có cướp biển nên để lại một số ca nô và nhân lực tạm thời đóng quân trên đảo Mạo Lãng, trong khi đội chủ lực quay lại và chuẩn bị hộ tống cho ngư dân ra biển hái rong biển.
Kim Phi biết được tin này đã thông báo cho Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn ngay trong đêm, triệu tập một cuộc họp nhỏ với các trưởng lão và yêu cầu họ thông báo cho ngư dân ngày mai ra khơi.
Sau lần bị Đường Tiểu Bắc gõ trước đây, các trưởng lão đã biết điều hơn trước kia nhiều nên lần này cũng không dám gây sự nữa. Sau khi họp xong, các trưởng lão đã lếch cái thân thể già nua đi gõ cửa từng nhà để thông báo quyết định của Kim Phi cho ngư dân biết.
Hôm sau trời còn chưa sáng Kim Phi đã lao ra biển, thấy trên biển khắp chốn đều là đốm lửa trại và mỗi đống lửa lại đều có rất nhiều ngư dân vây quanh.
Các ngư dân đều đã lâu không ra khơi, đêm qua nghe thông báo hôm nay sẽ ra khơi và còn có cả nhân viên hộ tống và thủy quân hộ tống. Khiến cho nhiều ngư dân phấn khởi đến mức không ngủ được, nửa đêm đã lên thuyền đánh cá đến bến tàu.
Cứ chờ mãi đến khi trời sáng hơn, cuối cùng cũng nhìn thấy hai chiếc ca nô lái khỏi bến tàu.
"Tướng công, chàng muốn đến đảo Mạo Lãng thật sao?"
Đường Tiểu Bắc kéo cánh tay Kim Phi, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Mặc dù cô ấy chưa bao giờ oán thán với ai về lần lưu lạc ở Đông Hải trước đây, nhưng sâu trong thâm tâm Đường Tiểu Bắc vẫn có chút bóng ma về đại dương.
Câu cá ở bờ biển còn được, nhưng để cô ấy đi ra biển thì sâu trong lòng Đường Tiểu Bắc vẫn không muốn.
Nhưng Nhuận Nương, Tả Phi Phi và cả đám người Khánh Mộ Lam đều muốn đi theo Kim Phi ra biển, nếu cô ấy không đi thì lại có hơi lạc lõng.
“Tai nghe là giả, mắt thấy để tin, cuối cùng vẫn phải đến nơi mới yên tâm.”
Kim Phi xoa đầu Đường Tiểu Bắc an ủi nói: “Yên tâm đi, những người ngồi chung ca nô với ta lần này đều là do Phi Phi lựa chọn cẩn thận, trên trời còn có phi thuyền hộ tống bay mà không sao cả!"
Sau chuyện lần trước, Tả Phi Phi đặc biệt nghiêm túc với chuyến ra biển lần này của Kim Phi nên tạm thời giao chuyện sân phơi cho cấp dưới xử lý, còn đích thân tổ chức các binh lính nữ và đội cận vệ để lên thuyền bảo vệ y.
Đường Tiểu Bắc do dự một lát rồi nói: "Nếu tướng công đã quyết định vậy thì ta cũng đi."
“Muội đừng đi," Kim Phi có thể thấy được Đường Tiểu Bắc có hơi bài xích biển khơi nên lắc đầu nói: "Đi đảo Mạo Lãng này cũng phải mất chừng mấy ngày, đã có ta, Phi Phi và Trịnh tướng quân đi rồi, cũng phải để lại mấy người trên bờ lo liệu chuyện ở đây.”
"Tiểu Bắc tỷ tỷ, phiền tỷ giúp muội trông coi việc ở sân phơi nắng mấy ngày rồi."
Tả Phi Phi cũng khuyên theo.
Nhớ đến cảnh nước mênh mông, đưa mắt ra nhìn đã thấy toàn là nước, một ngọn cây cũng không có chỉ thế thôi đã khiến lòng Đường Tiểu Bắc thấy sợ hãi rồi.
Thấy Kim Phi và Tả Phi Phi đều khuyên mình, cô ấy gật đầu nói: "Được rồi, vậy ta ở lại bờ mọi người đi phải cẩn thận một chút!"
“Chúng ta biết rồi."
Kim Phi gật đầu, dẫn Nhuận Nương, Tả Phi Phi và đám người Trịnh Trì Viễn bước lên ca nô.
Những người hộ tống trên chiếc ca nô này đều do Tả Phi Phi và Thiết Chùy cùng nhau lựa chọn, nên chắc chắn là người có thể tin tưởng được.
Còn Khánh Mộ Lam dẫn A Mai và đội cận vệ của mình bước lên một chiếc ca nô khác.
Sau đó, hai chiếc phi thuyền ở trên bờ đã dần bay lên, một chiếc bay tới phía trước nhìn xem, chiếc còn lại bay đến sau bến tàu của Kim Phi để hộ tống bọn họ.
Ô!
Với tiếng còi hơi báo động vang lên, ca nô từ từ ra khỏi bến tàu.
Phía sau tàu ca nô là từng hàng tàu đánh cá.
Hạm đội hùng hồn hướng về phía đông đón mặt trời mọc!
Chương 1487: Suôn sẻ
Theo kế hoạch ban đầu, có thể phải mất một ngày và hơn nửa đêm mới có thể đến đảo Mạo Lãng.
Nhóm người Kim Phi đã may mắn đón được gió tây vào đúng ngày khởi hành.
Tàu đánh cá giương buồm lên nên đã nhanh hơn dự định rất nhiều, vả lại đã xuất phát từ sáng sớm đến chạng vạng nhìn qua kính viễn vọng là đã có thể thấy được một góc của đảo nhỏ.
"Tiên sinh, đảo nhỏ đó là đảo Mạo Lãng."
Trịnh Trì Viễn chỉ vào nhóm đảo nói: "Ở giữa đảo nhỏ đó có một cái vịnh, cướp biển ẩn náu ở giữa vịnh. Khi thủy triều lên cao, sóng biển sẽ đi qua các hẻm núi giữa các đảo nhỏ nên mới gọi là đảo Mạo Lãng.
Vì hẻm núi ra vào vịnh quá hẹp, hơn nữa còn có nhiều đá ngầm nên thuyền lớn của thủy quân ta không thể vào được. Thuyền nhỏ đi vào thì rất dễ bị cướp biển ở trên cao tấn công, nên trước giờ nơi đây vẫn là hang ổ của bọn cướp biển.
May nhờ có tiên sinh ra tay mới giải quyết được khối u ác tính này!"
Kim Phi lấy kính viễn vọng ra hỏi: “Nơi đây còn cách đảo Mạo Lãng bao xa nữa?”
“Chắc là còn hơn ba mươi dặm nữa,” Trịnh Trì Viễn nói.
“Thật quá lãng phí thời gian rồi,” Kim Phi than thở một tiếng rồi hỏi: “Rong biển phân bố ở đâu?”
“Xung quanh đảo Mạo Lãng có rất nhiều rong biển, nhưng phân bố chủ yếu ở phía tây bắc đảo Mạo Lãng.”
Trịnh Trì Viễn chỉ vào phía trước nói: "Nếu ta nhớ không nhầm, nếu đi xa thêm năm sáu dặm về phía trước thấy chân bị cỏ quấn… Là có thể nhìn thấy rong biển!"
“Năm sáu dặm?" Kim Phi suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại nói: "Thiết Chùy, chuẩn bị khinh khí cầu đi ta muốn lên xem một chút!"
Thật ra lúc này bay lên trời có hơi nguy hiểm nhưng vì y đã công khai ra lệnh trước mặt mọi người, nên Thiết Chùy không đi chuẩn bị là đã kháng lệnh.
Thiết Chùy suy nghĩ một lúc rồi gật đầu với phía sau.
Để ứng đối với những tai nạn và nguy hiểm ngoài ý muốn, khinh khí cầu và phi công được chuẩn bị sẵn trước khi lên ca nô.
Bây giờ các phi công đã rất quen thuộc với khinh khí cầu, hơn mười phút sau một khinh khí cầu bản nhỏ đã cất cánh đưa Kim Phi, Thiết Chùy và mấy người Trịnh Trì Viễn lên không.
Để tránh cho khinh khí cầu bay đi, nhân viên hộ tống đã buộc một sợi dây dưới giỏ treo để giữ khinh khí cầu.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Trì Viễn ngồi khinh khí cầu, hầu hết mọi người đều có phản ứng giống nhau khi lần đầu ngồi khinh khí cầu bay lên không, và người chỉ huy thủy quân này cũng không phải là ngoại lệ vừa lên anh ta đã nắm chặt lan can trước mặt.
Kim Phi không nhìn Trịnh Trì Viễn mà nhìn qua mặt biển phía đông.
Khi khinh khí cầu bay lên hơn mười mét, y nhìn thấy mặt biển ở ngoài xa đã chuyển sang màu đen, giống như ở bên dưới mặt biển có vô số miếng vải đen lắc lư theo dòng chảy của sóng.
Cầm kính viễn vọng lên nhìn kỹ hơn thì thấy những “Miếng vải đen” đó đúng là rong biển.
Khi khinh khí cầu càng bay cao lên, diện tích mặt biển đen cũng càng ngày càng lớn và Kim Phi cũng càng phấn khích hơn!
Trịnh Trì Viễn không hề nói dối, phía đảo Mạo Lãng này thực sự có rất nhiều rong biển, nhìn thoáng qua cũng không thấy được điểm cuối!
Kim Phi giống như đã thấy được phong cảnh đẹp nhất nên y cứ ngắm nhìn mặt biển ngăm đen, chần chừ không nỡ buông kính viễn vọng xuống!
Lúc này, Kim Phi hận không thể về xưởng đóng thuyền ngay lập tức để viết một lá thư, nói cho Cửu công chúa biết rằng người dân Giang Nam đã được cứu rồi!
Người dân Trung Nguyên đã được cứu rồi!
Sau khi xác định được diện tích rong biển, mục tiêu ra biển lần này của Kim Phi đã hoàn thành được hơn phân nửa.
Khi khinh khí cầu được kéo trở lại boong thuyền thì ca nô đã tiến vào phạm vi mặt biển đen, Kim Phi dựa vào lan can ca nô nhìn xuống, ở phía dưới mặt nước toàn là rong biển.
Kim Phi cho người vớt một sợi lên là đã phủ hết một phần tư boong thuyền.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi nhìn thấy một miếng rong biển lớn như vậy.
Không chỉ to, miếng rong biển này còn rất dày, và chất lượng còn tốt hơn loại rong biển mà thủy quân đã vớt ở bờ biển trước đây rất nhiều.
Chỉ cần một miếng rong biển này với thêm hai chén gạo là đã đủ để nấu một nồi cháo to!
Một vùng biển rộng lớn như vậy lại toàn là rong biển, đủ cho biết bao nhiêu người ăn... Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến Kim Phi phấn khích không ngớt!
Lúc này nước biển còn chưa có ô nhiễm gì nên nhìn cực kỳ trong xanh, khoảng cách càng gần, Kim Phi mới nhận ra mực nước biển này không sâu lắm.
"Khó trách người ta nói đại dương là một kho báu vô tận, nơi này quả thực có kho báu!"
Kim Phi cúi đầu nhìn mặt biển lẩm bẩm tự nói.
Thực ra đáy biển cũng giống như mặt đất, cũng có đồng bằng rộng lớn và ngọn núi cao cao.
Cái gọi là đảo nhỏ đó chính là đỉnh của những ngọn núi dưới nước.
Mà nơi trước mặt này hẳn là một Cao Nguyên trên biển.
Loại địa hình này rất thích hợp sự phát triển của rong biển.
Ca nô dần tiến vào đảo Mạo Lãng trong tâm trạng phấn khích của Kim Phi.
Đúng như Trịnh Trì Viễn đã nói, đảo Mạo Lãng là một quần đảo bao gồm hơn chục đảo lớn nhỏ tạo thành, đường thủy giữa các ngọn núi cũng không xa lắm, vả lại phía dưới có nhiều đá ngầm thuyền lớn muốn vào cũng rất khó khăn, lái không tốt là sẽ va vào đá ngầm ngay.
Lúc này, tất cả các hòn đảo trên đảo Mạo Lãng đều bị cháy đen, trong không khí còn nồng nặc một mùi khét, nếu nhìn kỹ có thể thấy rất nhiều thi thể bị đốt cháy đen.
Nếu như mới tới thế giới này, Kim Phi chắc chắn sẽ không thích ứng được cảnh tượng này nhưng bây giờ y đã đi qua bao cuộc chiến tranh, còn nhìn thấy nhiều cảnh tượng tàn khốc hơn thế và cũng đã ngửi biết bao mùi khó ngửi. Nên lúc này, ngay cả một cái nhăn mày cũng chưa xuất hiện trên mặt y.
Không chỉ Kim Phi, mà còn tất cả những người khác trên ca nô gồm cả Nhuận Nương cũng như thế.
Mặc dù họ có thể chịu được mùi này nhưng nếu có thể tránh được thì không ai muốn ngửi.
Đội hộ tống ở lại trên đảo nhỏ đã dựng mấy cái lều để nghỉ ngơi tạm thời.
Bây giờ Kim Phi tới đây, hiển nhiên mấy cái lều đã được trưng dụng.
Về phần các ngư dân, Trịnh Trì Viễn không cho họ vào đảo Mạo Lãng mà để họ ở ngoài vịnh và sống trên thuyền.
Các ngư dân đã biết trước họ sẽ làm gì nên sáng sớm hôm sau, khi Kim Phi vừa thức dậy đã nhìn thấy tất cả các tàu đánh cá trên mặt biển đã bắt đầu làm việc.
Ngư dân dùng lưỡi câu, dây thừng để kéo rong biển lên thuyền đánh cá rồi trải ra từng miếng một trên boong thuyền.
Quá trình này cũng không phức tạp nên không cần Kim Phi chỉ dẫn mà các ngư dân đã rất thành thạo.
Kim Phi đã xác nhận sự phân bổ và số lượng rong biển, đồng thời ngư dân cũng đã học được cách vớt rong biển nên mục tiêu của y trong chuyến đi này cũng đã hoàn thành.
Thế là sau khi ăn sáng xong, Kim Phi đã bắt đầu lên đường về.
Lúc trở về không cần phải đợi thuyền đánh cá, cứ lên ca nô rồi chạy thẳng, chưa đến giữa trưa là y đã về đến xưởng đóng thuyền.
Từ khi Kim Phi ra biển Đường Tiểu Bắc cứ lo lắng mãi, hôm nay cô ấy cũng không ngủ đủ giấc mà sáng sớm đã ra xưởng đóng thuyền chờ.
Nhìn thấy chiếc ca nô trở lại, Kim Phi và nhóm người Nhuận Nương vẫn lành lặn đứng trên boong chiếc ca nô thứ hai, cuối cùng cục đá treo trong lòng Đường Tiểu Bắc cũng đã rơi xuống đất, vui sướng chạy đến chỗ neo đậu.
Kim Phi vừa tiếp đất, cô ấy đã chạy đến nắm lấy cánh tay Kim Phi hỏi: "Tướng công, thế nào rồi? Mọi chuyện suôn sẻ chứ?”
"Suôn sẻ, thật là quá suôn sẻ!”
Kim Phi kích động nói: "Tiểu Bắc, muội có biết đảo Mạo Lãng có bao nhiêu rong biển không?"
"Bao nhiêu?" Đường Tiểu Bắc tò mò hỏi.
Từ khi địa vị lên cao, Kim Phi càng ngày càng bình thản nên đã lâu lắm rồi Đường Tiểu Bắc mới nhìn thấy Kim Phi kích động như vậy.
Chương 1488: Không thoải mái
"Bao nhiêu?"
Kim Phi chưa bao giờ nghiên cứu nuôi trồng thủy sản, cuối cùng cũng không thể đưa ra một con số chính xác, y chỉ có thể nói giống như Trịnh Trì Viễn: "Nhiều lắm, rất nhiều, nhìn thoáng qua là không thể nhìn hết được!"
Y vừa nói, vừa dang rộng vòng tay cử chỉ tương tự như một cái ôm.
Đường Tiểu Bắc lập tức cảm thấy thích thú trước dáng vẻ của Kim Phi.
"Tiểu Bắc, muội đừng cười, thật sự là nhiều lắm!"
Kim Phi hào hứng nói: "Rong biển thêm bừa chút đồ là có thể nấu cháo, khi phơi khô còn rất nhẹ, vận chuyển và bảo quản dễ dàng hơn lương thực thông thường!"
Với những loại rong biển này, phần lớn khủng hoảng lương thực ở Giang Nam và Trung Nguyên sẽ được giải quyết, cũng sẽ có rất nhiều dân chúng ở Đại Khang nhờ vậy mà sống sót!
Hơn nữa bản thân rong biển có vị mặn, nếu dân chúng Trung Nguyên ăn được, thì có thể giảm bớt vấn đề thiếu muối của bọn họ!”
Nghe Kim Phi nói như vậy, vẻ mặt Đường Tiểu Bắc trở nên nghiêm trọng.
Cô ấy một mực đi khắp nơi, chứng kiến nỗi khổ trên thế đời nhiều hơn Kim Phi, cũng đã gặp rất nhiều gia đình quyền thế giàu có, trong những người cô ấy đã gặp, Kim Phi là người duy nhất thật lòng thật ý đồng cảm với dân chúng, hơn nữa còn nỗ lực tìm kiếm giải pháp.
Cửu công chúa có lẽ cũng làm như vậy, nhưng Đường Tiểu Bắc biết cô ấy thật sự không phải thương hại dân chúng, mà là vì quyền lực vua chúa.
Cũng có một số gia đình quyền thế giàu có ở địa phương làm các loại từ thiện như phát cháo, nhưng hầu hết đều giống như Cửu công chúa, mục đích không hề trong sáng.
Chỉ có Kim Phi, một lòng vì có thể giúp cho nhiều dân chúng vượt qua cửa ải khó khăn.
Có lẽ đây chính là lý do khiến Kim Phi được dân chúng rất yêu mến.
Nghĩ đến đây, Đường Tiểu Bắc đột nhiên cảm thấy Kim Phi đang vật lộn khó khăn chỉ có một mình thật quá mệt mỏi, nên nghiêm túc nói: “Tướng công, chàng đừng lo lắng, ta và Lương huynh sẽ bàn bạc, cố gắng hết sức để mở ra thị trường Giang Nam và Trung Nguyên, thành lập thương hội và mạng lưới hợp tác xã mua bán, rong biển sẽ được bán đến khắp mọi nơi ở Đại Khang!”
"Mở rộng thị trường Trung Nguyên?"
Kim Phi nghe vậy, không khỏi khẽ cau mày.
Từ tối hôm qua, y đã rất hào hứng vì số lượng khổng lồ của rong biển, nghĩ đám rong biển này có thể giải quyết được bao nhiêu vấn đề, và có bao nhiêu dân chúng ở Giang Nam và Trung Nguyên có thể được cứu khỏi nạn đói, nhưng y đã quên mất, phải làm cách nào mới có thể để đưa rong biển tới tay người dân Giang Nam và Trung Nguyên.
Sản lượng rong biển có cao đến mấy, nếu không đưa tới tay người cần nó, thì cũng có ích gì?
Phân phối thông qua thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán, là một ý tưởng hay.
Tuy nhiên khi Tứ hoàng tử mưu phản, các mạng lưới của thương hội Kim Xuyên ở Giang Nam và Trung Nguyên đã bị bỏ rơi, hoặc bị các gia đình quyền thế giàu có địa phương chiếm đoạt.
Thương hội và hợp tác xã mua bán hiện tại chỉ có ở mạng lưới Xuyên Thục, ngay cả mạng lưới ở Giang Nam, cũng là sau khi Trương Lương và Khánh Hoài chiếm kho lương thực, mới chuẩn bị thiết lập lại lần nữa, bây giờ vẫn chưa chính thức đi vào hoạt động.
Hơn nữa, mạng lưới thương hội mới được xây dựng, cũng không đi sâu vào nội bộ Giang Nam, chủ yếu coi trọng phía nam Trường Giang.
Đường Tiểu Bắc dự định sử dụng các mạng lưới thương hội làm nơi cố định, sau đó thông qua mô hình các hợp tác xã mua bán, không ngừng thâm nhập sâu vào Giang Nam.
Kế hoạch này có thể mất nhiều thời gian, nhưng lại rất an toàn, Kim Phi và Cửu công chúa nhất trí đồng ý.
Nhưng nếu Đường Tiểu Bắc muốn nhanh chóng bán rong biển khắp Giang Nam, thì kế hoạch này sẽ không thành công.
Cách tốt nhất là dùng nhân viên hộ tống mở đường trước, cưỡng ép mở thị trường, thành lập mạng lưới, sau đó đưa quân canh gác các trụ sở và tuyến đường buôn bán, chỉ có cách này rong biển mới có thể được đưa đến người dân khắp nơi một cách nhanh nhất.
Nếu xử lý đúng cách, thương hội còn có thể kiếm được một khoảng tiền lớn.
Điều kiện tiên quyết cho việc này là cử ra thật nhiều quân đội, để mở đường và bảo vệ chiến trường.
Tuy nhiên theo kế hoạch được lập ra sau khi trở về từ Hi Châu, Xuyên Thục sẽ phải tập trung phát triển bản thân trong những năm gần đây, sau khi lớn mạnh, sẽ từ từ mưu đồ với Giang Nam và Trung Nguyên.
Đề nghị mà Đường Tiểu Bắc vừa đề cập, rõ ràng không phù hợp với kế hoạch ban đầu.
Cho dù Kim Phi muốn thay đổi kế hoạch, cũng không có nhiều nhân viên để dùng như vậy!
Nếu không có người bảo vệ, an toàn của mạng lưới làm sao có để được đảm bảo?
Nghĩ tới đây, Kim Phi không khỏi có chút thất vọng: "Tiểu Bắc, đề nghị mà muội đưa ra rất hay, nhưng chúng ta không có nhiều nhân viên để cho muội mở thị trường!"
Đường Tiểu Bắc do dự một lát rồi nói: "Tướng công, kỳ thật ta có một ý tưởng, nhưng không biết có nên nói hay không."
"Nói cho ta biết ý kiến của muội đi." Kim Phi đột nhiên trở nên hào hứng.
Đường Tiểu Bắc cũng là loại người như Thiết Chùy, bình thường hay đùa cợt với Kim Phi, nhưng thực ra cô ấy rất chừng mực.
Cô ấy phụ trách thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán, có thể nói là thần tài của Xuyên Thục, tất cả chi tiêu của triều đình hiện nay, có hơn một nửa là do Đường Tiểu Bắc kiếm được.
Không chỉ có mỗi cô ấy năng lực, tỷ tỷ Đường Đông Đông của cô ấy còn là cánh tay phải của Kim Phi.
Nếu hai tỷ muội liên thủ, nhất định có thể gây ảnh hưởng đến triều đình Thục Xuyên, ngay cả Kim Phi và Cửu công chúa cũng phải cân nhắc.
Theo lý thuyết, Đường Tiểu Bắc nhất định là nhân vật lớn trong triều đình, nhưng cô ấy hiếm khi can thiệp vào chuyện chính trị ngoài tài chính, thậm chí phần lớn thời gian cô ấy không có mặt ở Kim Xuyên, mà chạy loạn khắp nơi.
Nhiều người điều nói Đường Tiểu Bắc quá ngu ngốc, không biết lợi dụng triều đình sớm thành lập, ngược lại chạy loanh quanh bên ngoài, làm hết sức cũng không được cảm ơn.
Nhưng Kim Phi biết, Đường Tiểu Bắc không những không ngu ngốc, cô ấy còn thông minh hơn tất cả những người nói mình ngu ngốc.
Đúng là Đường Tiểu Bắc chưa tham gia bất kỳ cuộc đấu tranh chính trị nào, nhưng cô ấy đang xây dựng đội ngũ của riêng mình.
Thương hội Kim Xuyên khổng lồ, gần như mỗi một chưởng quầy trong mạng lưới, đều do một tay Đường Tiểu Bắc dẫn dắt, một số người còn từng nhận được sự hướng dẫn của Đường Tiểu Bắc, có mối quan hệ thầy trò với Đường Tiểu Bắc.
Những người phụ trách hợp tác xã mua bán kia, lại do chưỡng quầy mạng lưới thương hội cất nhắc, cũng coi như là người Đường Tiểu Bắc có thể tin tưởng.
Nói cách khác, toàn bộ thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán, đều nằm trong tay Đường Tiểu Bắc.
Một thực lực khổng lồ như vậy, người nào cũng không dám khinh thường.
Vì vậy Kim Phi luôn tin rằng, Đường Tiểu Bắc là người tài biết cách làm giàu bằng cách giữ im lặng.
Hiện tại cô ấy chủ động cho Kim Phi lời khuyên, điều này khiến Kim Phi rất mong đợi.
"Ta không có ý kiến gì cao siêu, vẫn là những lời mà tướng công từng nói với ta lúc đầu thôi."
Đường Tiểu Bắc nói: “Tướng công từng nói với ta, chàng không muốn dùng chiến tranh để chiếm đóng và thống trị Đông Man Đảng Hạng và Thổ Phiên, mà hy vọng sử dụng sự kết hợp giữa quân sự, thương mại và văn hóa để đạt được mục tiêu thống nhất.
Điều này có thể làm được với Đông Man và Thổ Phiên, tại sao lại không làm được với Giang Nam và Trung Nguyên?”
“Chắc chắn là có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là nắm đấm của chúng ta phải đủ cứng, và cũng phải đủ dài mới được, nếu không chân trước chúng ta thành lập mạng lưới, chân sau sẽ bị bọn quý tộc và thổ phỉ địa phương cướp đi, không phải uổng công làm ra cho bọn họ lợi dụng sao?” Kim Phi nói.
"Nếu như có biện pháp giải quyết vấn đề này thì thế nào?" Đường Tiểu Bắc hỏi: "Như vậy đủ chưa?"
“Muội có cách giải quyết vấn đề này ư?” Kim Phi đặt tay lên vai Đường Tiểu Bắc: “Nói nhanh, nói nhanh!”
Dân chúng Giang Nam và Trung Nguyên đều là con cháu Viêm Hoàng, mỗi khi nghĩ đến có rất nhiều đồng bào đang sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, hơn nữa tạo thành cục diện này quan hệ không nhỏ với y, trong lòng Kim Phi cảm thấy không thoải mái.
Chương 1489: Trầm mặc
“Biện pháp này ta cũng mới nghĩ ra dạo gần đây, còn chưa thành thục, tướng công chàng nghe xem, nếu có tác dụng thì dùng, không thể dùng thì thôi.”
Đường Tiểu Bắc nói: "Tướng công, không phải ở thành Giang Nam, chàng đã để người địa phương tự quản lý người địa phương hay sao? Ta nghe nói còn khá thành công, mấy ngày này ta luôn nghĩ rằng cách này cũng có thể dùng ở các thương hội để mở cửa thị trường.
Nếu ý tưởng của ta có thể thực hiện thì chẳng phải vấn đề của tướng công có thể được giải quyết rồi hay sao?”
Kim Phi nghe xong, ánh mắt không khỏi sáng lên.
Một lời đánh thức người trong mộng, sau khi Kim Phi giao thương hội cho Đường Tiểu Bắc, rất ít khi y can thiệp vào công việc của thương hội, Đường Tiểu Bắc cũng rất có năng lực, quản lý thương hội một cách có trật tự, cho nên hầu như Kim Phi không phải nhọc lòng.
Thời gian trôi qua, rất ít khi Kim Phi quan tâm tới thương hội.
Hiện tại Đường Tiểu Bắc nhắc nhở, Kim Phi chợt ý thức được phương pháp này quả thực có thể thực hiện được.
Mấy ngày trước Trương Lương viết thư cho y, nói phương pháp dùng người địa phương để quản lý người địa phương mà Kim Phi thử ở Giang Nam rất hiệu quả. Anh ta phái một trung đội đến huyện phủ, sau khi chiếm được huyện phủ, anh ta đi thăm quần chúng, bổ nhiệm một người trung niên ở địa phương có danh tiếng rất tốt làm huyện lệnh, sau đó chỉnh đốn lại đội binh phủ phụ trách đảm nhiệm vấn đề trị an ở địa phương.
Lấy nhân viên hộ tống làm trụ cột, huyện lệnh và đội binh phủ phụ trợ, tình hình trong huyện phủ nhanh chóng được ổn định, sau đó trung đội trưởng lại bố trí nhân viên hộ tống dẫn đầu đội binh phủ mới được thành lập, phân chia binh lính thành nhiều nhóm, đồng thời tiêu diệt một số nhóm thổ phỉ trong huyện phủ.
Điều khiến cho nhân viên hộ tống càng kinh ngạc là họ đã thu giữ một lượng lớn lương thực từ hang ổ của thổ phỉ.
Sau đó trung đội trưởng nghe ngóng được thì biết sau khi tin tức về việc đánh bại cường hào phân chia lại ruộng đất được truyền về đây, thổ phỉ lập tức cải trang thành dân thường và xuống núi cướp bóc của cường hào.
Giờ đây nhân viên hộ tống đã tiêu diệt được cường hào, những thứ mà thổ phỉ cướp được từ cường hào lại rơi vào tay nhân viên hộ tống.
Theo báo cáo của trung đội trưởng, không chỉ có thổ phỉ ở huyện phủ này mới như vậy, mà thổ phỉ ở rất nhiều nơi cũng thế.
Vốn dĩ Trương Lương cũng dựa vào việc tiêu diệt thổ phỉ để lập nghiệp, nay biết được tin tức này thì vô cùng phấn khích nên đã lập tức viết thư báo tin vui cho Kim Phi
Kim Phi cũng vui mừng khôn xiết khi biết được tin đó.
Không chỉ vì có thể tước đoạt được lương thực bằng cách tiêu diệt thổ phỉ mà còn vì việc thử nghiệm dùng người dân địa phương để quản lý người dân địa phương đã thành công.
Việc tiêu diệt thổ phỉ không không chỉ đóng vai trò huấn luyện và kiểm tra đội binh phủ mà còn nhanh chóng được người dân địa phương công nhận.
Mặc dù cường hào ở địa phương đã bị thổ phỉ cướp cướp lương thực nhưng ruộng của bọn chúng vẫn còn ở đó, có thể phân phát cho người dân.
Khi đánh cường hào phân chia lại ruộng đất ở đất Tần, phần lớn lương thực dành lại được từ nhà cường hào đã được trao cho người dân địa phương.
Trung đội trưởng đội nhân viên hộ tống tưởng rằng lần này không phân chia lương thực cho người dân thì họ sẽ không vui.
Nhưng điều làm họ không ngờ tới là con người ở thời đại này đã bị quan phủ và thế lực khắp nơi áp bức hàng nghìn năm, đã bao giờ có người quan tâm và đối xử tốt với họ?
Cho nên khi biết tin nhân viên hộ tống vệ sĩ sắp giao ruộng của cường hào cho họ, còn cho họ mượn hạt giống, đợi đến sang năm được thu hoạch thì trả lại số hạt giống ban đầu mà không cần lãi suất thì người dân địa phương vô cùng vui mừng, mấy ngày đó, bất cứ khi nào họ nhìn thấy nhân viên hộ tống và đội binh phủ thì đều sẽ quỳ xuống đất và dập đầu để bày tỏ lòng biết ơn.
Chưa đầy nửa tháng, nhân viên hộ tống đã nhận được sự công nhận và hỗ trợ của người dân địa phương, cũng hoàn toàn đặt nền móng vững chắc ở huyện này.
Không chỉ như thế, trải qua lần tiêu diệt thổ phỉ này, đội binh phủ còn chứng kiến được hiệu quả chiến đấu của nhân viên hộ tống trong quá trình tiêu diệt thổ phỉ.
Sau đó thông qua việc phân chia lại ruộng đất, họ cũng cảm nhận được cảm giác được người khác kính trọng.
Trước đây, binh phủ cấp thấp không những bị huyện úy chèn ép mà còn bị người dân chọc ghẹo sau lưng. Giờ đây họ được trải nghiệm cảm giác quang minh chính đại làm người, cộng thêm tiền lương và đãi ngộ mà nhân viên hộ tống đã hứa hẹn, đại đa số binh phủ đã nảy sinh nhận thức đồng cảm với tiêu cục Trấn Viễn.
Cho dù thỉnh thoảng vẫn có một số người không cam tâm khi đạt được lợi ích, nhưng sau khi nhìn thấy năng lực chiến đấu của nhân viên hộ tống thì không ai dám nhe răng.
Trung đội trưởng đội nhân viên hộ tống thấy tình thế cơ bản đã ổn định thì để lại một tiểu đội nhân viên hộ tống rồi rời khỏi huyện cùng với những nhân viên hộ tống còn lại.
Khi rời đi, trung đội trưởng lo lắng một tiểu đội nhân viên hộ tống sẽ không kiểm soát được tình hình, sẵn sàng lúc nào cũng có thể quay về giúp đỡ, nhưng sự thật chứng minh, anh ta đã lo lắng thừa rồi.
Có sự ủng hộ của người dân, binh phủ cơ bản đã quy thuận, sau khi anh ta rời đi, không khí trong huyện cũng rất sôi nổi.
Điều này cũng cho thấy sách lược để người dân địa phương quản lý người dân địa phương điều động người ở nơi khác đến quản lý mà Kim Phi đề xuất trước đây là khả thi.
“Tướng công, người dân Trung Nguyên hiện tại đang chết đói, chỉ cần chàng cho bọn họ một miếng ăn, bọn họ chắc chắn sẽ liều mạng vì chàng!”
Đường Tiểu Bắc nói: "Cho nên ta nghĩ chúng ta có thể thử dùng rong biển làm khẩu phần ăn, chiêu mộ người dân Trung Nguyên, cũng không lo không có người để dùng."
“Như thế có thể nhanh chóng thành lập một đội ngũ, nhưng loại đội ngũ tạm thời này có thể chịu đựng được thử thách sao?” Kim Phi lo lắng nói.
Thực ra Kim Phi cũng đã nghĩ đến phương pháp mà Đường Tiểu Bắc đề cập đến, nhưng phương pháp này có một nhược điểm rất lớn, đó là không thể đảm bảo lòng trung thành của đội ngũ tạm thời.
Nếu đã thành lập được đội ngũ, thì cũng cần cấp trang bị thiết bị cho đội ngũ phải không?
Ngộ nhỡ đội ngũ làm phản, nếu không có trang bị thì không nói, phản quân cũng có thể dùng những trang bị này để tấn công người của mình.
Loại hậu quả này quá nghiêm trọng vì thế Kim Phi vẫn luôn không dám hạ quyết tâm thử một lần.
“Nếu tướng công lo lắng về việc này thì có thể không đưa trang bị mới cho bọn họ, chỉ đưa cho họ những vũ khí thu được từ trong tay binh lính cũ và binh phủ là đủ rồi.”
Đường Tiểu Bắc nói: “Ngoài ra, tướng công cũng đừng quên đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên, cả hai cái này đều là vũ khí tốt nhất để thu phục lòng người!
Theo ta được biết, sở dĩ tướng công và Lương ca có thể thành công ở Giang Nam cũng không thể thiếu công lao to lớn của đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên!”
Kim Phi nghe được lời này cũng thoáng thay đổi cảm xúc.
Sau khi nhân viên hộ tống nắm quyền kiểm soát thành Giang Nam thì ngày hôm sau đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên đã vào việc ngay.
Trong thời đại này, hầu như tất cả người dân đều như một tờ giấy trắng, rất dễ bị dẫn dắt.
Với sự song song tuyên truyền của đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên, người dân địa phương đã biết về chính sách mới của Kim Xuyên.
Người dân Đại Khang bị áp bức trong nhiều năm, vì thế không ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của chính sách mới.
Đường Tiểu Bắc nói không sai, sự thành công của thí điểm Giang Nam không thể thiếu công lao của đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên.
“Tướng công, Giang Nam và Trung Nguyên đã đầy rẫy người chết đói, cho dù nỗ lực của chúng ta thất bại thì liệu mọi chuyện có thể tệ hơn bây giờ hay sao?”
Đường Tiểu Bắc lại nói thêm một câu.
Kim Phi lại trầm mặc.
Đúng vậy, giờ đây tình hình ở Giang Nam và Trung Nguyên đã rất tồi tệ, đặc biệt là ở Trung Nguyên đã có rất nhiều người dân bắt đầu nhai vỏ cây, bước tiếp theo chính là đổi con lấy đồ ăn, dù tình hình có tệ đến đâu cũng không thể tệ hơn lúc không thể tệ hơn lúc không làm gì hết.
Nghĩ tới đây, trong lòng Kim Phi đã có quyết định, nhưng lại nói: “Tiểu Bắc, đề nghị của muội rất tốt, ta sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, sẽ sớm cho muội một câu trả lời thuyết phục.”
Chương 1490: Ngon không?
Không phải Kim Phi không tín nhiệm Đường Tiểu Bắc, mà bây giờ y đang ở địa vị cao, mỗi quyết định đều sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người.
Ưu thế của Kim Phi là công nghiệp và tầm nhìn xa của người xuyên không với tương lai, y hoàn toàn không có kinh nghiệm gì về mấy loại chính sách cần thực thi cụ thể này.
Giống như xây dựng một xưởng đóng thuyền, thành lập một đội đánh bắt, những việc này đều là những việc Kim Phi có thể trực tiếp quyết định, bởi vì y có lòng tin rằng những hạng mục này sẽ mang lại lợi ích rõ ràng cho người dân.
Lời đề nghị vừa rồi của Đường Tiểu Bắc không chỉ liên quan đến phương châm cầm quyền của triều đình, mà còn liên quan đến sự sống chết của vô số người dân ở Giang Nam và Trung Nguyên, lỡ như xảy ra một chút sai sót, có thể sẽ dẫn đến đại họa trên quy mô lớn, Kim Phi không thể không thận trọng.
Vì vậy Kim Phi quyết định viết thư gửi về, nói trước với Cửu công chúa một tiếng, sau đó để viện Khu Mật thảo luận, sau khi xác nhận việc này khả thi thì sẽ đưa ra quyết định.
Quay về chỗ ở, Kim Phi lập tức đi vào trong thư phòng viết thư cho Cửu công chúa, nói về quy mô rong biển ở đảo Mạo Lãng, và kế hoạch mà Đường Tiểu Bắc vừa nói.
Từ Đông Hải đến Xuyên Thục xa xôi cách trở, nên những thứ như công văn thư từ ở bên này, thông thường đều do ca-nô giao báo mang trở về theo tuyến đường về.
Sau khi Kim Phi đến, tần suất các chuyến ca- nô khứ hồi cao hơn gấp mấy lần so với trước đây, nhưng bình thường mỗi ngày cũng chỉ có một chuyến.
Nhưng chuyện ngày hôm nay vô cùng trọng đại, Kim Phi không đợi được đến sáng hôm sau để đi cùng tất cả mọi người, sau khi viết thư xong bèn yêu cầu Thiết Chùy lập tức sắp xếp cho ca-nô xuất phát.
Vì lí do an toàn nên thông thường ca-nô sẽ không lên đường vào ban đêm. Thời gian chiếc ca- nô này xuất phát đã quá buổi trưa, dựa theo thời gian suy đoán, trước trời tối chỉ có thể đến được Giang Nam, phải đến chiều ngày hôm sau hoặc chiều tối mới có thể đưa thư về đến Xuyên Thục.
Nhưng người lái ca-nô biết được bức thư này là công văn khẩn cấp do chính Kim Phi viết nên đêm hôm đó không hề dừng ca-nô nghỉ ngơi, sau khi bổ sung nhiên liệu ở trạm cung ứng Giang Nam, bèn chạy cả đêm tới Xuyên Thục, khi trời vừa hửng sáng đã đưa thư đến bến tàu Kim Xuyên.
Nhân viên hộ tống trực ban ở bến tàu vừa nghe nói là thư tay của Kim Phi, bèn gấp gáp đưa thư về, cũng không dám sơ suất, lập tức sắp xếp phi thuyền đi về làng Tây Hà, bỏ qua viện Khu Mật, gửi thẳng đến tổng bộ của đội Chung Minh nơi Tiểu Ngọc đang ở đó.
Tối qua Tiểu Ngọc làm việc đến tận nửa đêm, lúc này mới vừa ngủ dậy, đang định đi tới thư phòng gửi tình báo mà tối qua sắp xếp cho Cửu công chúa phê duyệt thì thấy phụ tá cầm thư tay của Kim Phi bước vào.
“Tổ trưởng, đây là thư khẩn cấp mà tiên sinh gửi tới!”
“Để ta xem!”
Tiểu Ngọc bỏ công việc trong tay xuống, nhận lấy phong thư.
Trên thư viết vài chữ “ Thân gửi Vũ Dương”, Tiểu Ngọc cũng không dám tự tiện mở ra, xác nhận là nét chữ và con dấu của Kim Phi, cô ấy cũng không quan tâm đến những chuyện khác nữa, cầm thư chạy thẳng đến nhà Kim Phi.
Trước khi Cửu công chúa đến, Tiểu Ngọc vẫn luôn là khách quen của tứ hợp viện, rảnh rỗi là sẽ cùng Khánh Mộ Lam đến ăn ké.
Nhưng sau khi Cửu công chúa đăng cơ, cô ấy rất ít khi đến tứ hợp viện, khi có chuyện tìm Kim Phi và Cửu công chúa, cũng chỉ là thông báo bình thường.
Hôm nay có việc gấp, cô ấy chỉ chào hỏi nữ nhân viên hộ tống canh cổng một tiếng rồi đi thẳng vào bên trong.
“Ái chà Tiểu Ngọc, lâu rồi không thấy cô đến, đi, nhanh vào trong nếm thử món mới mà đương gia đưa về từ Đông Hải, ngon lắm đấy!”
Quan Hạ Nhi ôm đứa nhỏ vừa từ trong phòng bước ra thì nhìn thấy Tiểu Ngọc, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó bèn nhiệt tình mời Tiểu Ngọc vào nhà ăn ăn cơm.
“Hạ Nhi tỷ tỷ, ta đã ăn sáng rồi.” Tiểu Ngọc xua tay: “Tiên sinh gửi thư khẩn về, ta muốn gặp bệ hạ.”
Nghe thấy sự việc có liên quan đến Kim Phi, Quan Hạ Nhi cũng không dám sơ suất, nhanh chóng dẫn Tiểu Ngọc đến phòng ăn.
Trong tứ hợp viện, Cửu công chúa cũng vừa mới ngủ dậy, vừa đến phòng ăn, đang chuẩn bị dùng bữa thì nhìn thấy Quan Hạ Nhi dẫn theo Tiểu Ngọc bước vào.
Cửu công chúa biết, nếu không có việc gì gấp, Tiểu Ngọc sẽ không đến tìm cô ấy vào lúc này.
Thế là cô ấy bỏ đũa xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc cũng không vòng vo, qua loa hành lễ rồi lấy từ trong lòng ra bức thư của Kim Phi: “Bệ hạ, tiên sinh phái người gửi văn kiện khẩn cấp này về!”
Châu Nhi nhận lấy bức thư, hai tay đưa cho Cửu công chúa.
Trước tiên Cửu công chúa nhìn qua nét bút, lại kiểm tra vết xi trên phong thư, sau đó mới mở thư ra.
Sau khi Kim Phi đi Đông Hải, hầu như mỗi ngày đều viết thư gửi về, Quan Hạ Nhi vốn cũng không để ý lắm, nhưng thấy sắc mặt Cửu công chúa ngày càng kì lạ thì cũng bắt đầu cảm thấy tò mò.
Cô bế đứa nhỏ ra ngoài giao lại cho bà vú, quay lại thì thấy Cửu công chúa đã đọc xong bức thư, bèn tò mò hỏi: “Vũ Dương, sao vậy?”
“Tỷ tỷ, tỷ xem đi!”
Dứt lời, Cửu công chúa đưa thư cho Quan Hạ Nhi.
Thư từ của Kim Phi và Cửu công chúa lên quan rất nhiều đến chính sự, bình thường Quan Hạ Nhi sẽ không chủ động đọc thư của hai người, nhưng lần này cô thực sự quá tò mò, bèn đưa tay ra nhận lấy.
“Từ không trung nhìn xuống, cho dù dùng kính viễn vọng cũng không thể nhìn thấy điểm cuối… Thận trọng ước tính, cũng đủ để tất cả người dân quận Quảng Nguyên ăn tận vài năm, thậm chí là nhiều hơn!”
Quan Hạ Nhi đọc nội dung trong bức thư, trong mắt hiện ra sự chấn động: “Rong biển ở Đông Hải lại nhiều như vậy sao?”
“Phu quân nói, vùng biển đó vô cùng thích hợp để rong biển sinh trưởng, hơn nữa còn là sào huyệt của cướp biển, cho nên trước giờ ngư dân đều không dám tùy tiện đến gần đảo Mạo Lãng, cũng không biết là rong biển có thể ăn được, vì vậy đám rong biển này tự do sinh trưởng mạnh mẽ rất nhiều năm, số lượng dự trữ vô cùng phong phú!”
Cửu công chúa cũng không khỏi cảm thán: “Phu quân nói không sai, đây là món quà mà thiên nhiên ban tặng, có được đám rong biển này, không biết có thể cứu sống được bao nhiêu người dân nữa!”
Hai người vừa nói chuyện, Quan Hạ Nhi lại đọc nửa đoạn sau của bức thư, liên quan đến lời đề nghị của Đường Tiểu Bắc.
“Vũ Dương, muội cảm thấy đề nghị này của Tiểu Bắc thế nào?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Theo miêu tả của phu quân thì đề nghị này rất hay, nhưng việc này quan hệ trọng đại, làm không tốt sẽ khiến cho sự hỗn loạn ở Giang Nam và Trung Nguyên càng thêm nghiêm trọng. Ta phải suy nghĩ thật kỹ càng rồi tìm Thiết đại nhân và Lục đại nhân thảo luận một chút.”
Cửu công chúa nói: “Nhưng dù nói thế nào thì số lượng rong biển ở Đông Hải phong phú như vậy chính là một tin tức vô cùng tốt, đúng là ông trời phù hộ cho Đại Khang ta!”
“Đúng vậy, không ngờ rong biển ngon như vậy mà ở Đông Hải lại chưa từng có ai ăn!”
Nói tới rong biển, trong lòng Quan Hạ Nhi cũng vô cùng cảm khái: “May mà đương gia đi Đông Hải, phát hiện ra rong biển, nếu không bây giờ rong biển vẫn còn bị người ta xem là cỏ dại ngâm trong biển!”
Cửu công chúa là Hoàng đế của Đại Khang, mỗi ngày đều có rất nhiều công văn và thư từ.
Thông thường thư gửi cho Cửu công chúa đều sẽ gửi đến đội Chung Minh trước, sau khi trải qua quá trình phân loại và chọn lọc của đội Chung Minh, rồi mới đóng gói phần quan trong trong đó gửi tới viện Khu Mật để viện Khu Mật sao lưu, sau đó mới phân loại gửi cho Cửu công chúa phê duyệt.
Dĩ nhiên, thư của Kim Phi không nằm trong nhóm này, thư của y đều sẽ gửi trực tiếp đến tay Cửu công chúa và đám người Quan Hạ Nhi.
Cho nên bây giờ làng Tây Hà cũng không có nhiều người biết đến rong biển, nhưng Tiểu Ngọc thân là người phụ trách tình báo đã biết đến chuyện này.
Bởi vì cô ấy đã xem qua công văn chính thức liên quan đến việc Kim Phi muốn thành lập Cục quản lý hàng hải.
Kim Phi đã nhiều lần nhắc đến rong biển ở trong công văn, nhưng Tiểu Ngọc vẫn chưa từng nhìn thấy tận mắt thứ này.
Bây giờ lại nghe Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa nhắc đến, hơn nữa đều đánh giá khen ngon, nhịn không được hỏi: “Tỷ tỷ, rong biển thực sự rất ngon sao?”
Thực ra việc phơi rong biển rất đơn giản, cũng giống như phơi tấm chăn chỉ cần treo lên dây phơi cho khô là được.
Cho nên chỉ cần cắm mấy cọc gỗ xuống đất và kéo dây căng lên là được, bắt tay vào làm cũng không có gì khó khăn, Tả Phi Phi tin là chỉ cần hơn mười ngày là sân phơi nắng sẽ xong xuôi.
“Đủ nhân lực không?” Kim Phi lại hỏi: “Có cần cho thêm người ở Giang Nam đến không?”
“Không cần,” Tả Phi Phi nói: “Cách đây không lâu có một nhóm người dân lưu lạc ở Trung Nguyên chạy tới đây, chỉ cần mỗi ngày cho họ một bữa cơm là đã sẵn sàng tranh nhau làm việc!"
Kim Phi nghe xong, ngẩng đầu nhìn đám người đang làm việc.
Những người làm việc phần lớn đều gầy đến da bọc xương nhưng lại không dám lười biếng chút nào, bởi vì họ sợ làm không tốt sẽ bị nhân viên hộ tống đuổi đi.
Trong số đó, Kim Phi còn nhìn thấy mấy đứa nhỏ ăn mặc rách rưới vác cọc gỗ hoặc tre, bước đi khập khiễng nhưng vẫn cố chăm chỉ làm việc.
Tả Phi Phi biết trước giờ Kim Phi luôn phản đối việc sử dụng lao động trẻ em, khi thấy Kim Phi đang nhìn mấy đứa nhỏ cô ấy vội giải thích:
“Mấy đứa nhỏ này hoặc là người lớn trong nhà đã chết, hoặc là người lớn đói sinh bệnh tật không thể đi làm được. Ta thấy họ đáng thương nên đã nhận họ vào, nếu ngài thấy không thích hợp ta sẽ cho họ đi."
Kim Phi lắc đầu nói: "Để bọn họ ở lại đây đi!"
"Tiên sinh, bọn họ nói Trung Nguyên đã hỗn loạn hết cả rồi. Sau này chắc chắn sẽ còn nhiều người dân lưu lạc đến đây, bây giờ ta không lo không đủ nhân lực mà lại lo quá nhiều người không dùng được."
Tả Phi Phi nói: “Tiên sinh, ngài cũng nên chuẩn bị tinh thần đi.”
“Ta biết,” Kim Phi khẽ thở dài một hơi.
Vì khu vực Trường Giang, Xuyên Thục và Giang Nam càng gắn kết chặt chẽ hơn, trong khi liên lạc với khu vực Trung Nguyên gần như bị cắt đứt.
Dù vậy nhưng Kim Phi cũng có thể đoán được, khu vực Trung Nguyên chắc chắn không hề yên bình.
Quyền quý địa chủ khu vực Giang Nam đã bị người dân tự phát xử lý, thổ phỉ cũng e dè tiêu cục Trấn Viễn nên không dám làm điều gì quá đáng, tuy đời sống người dân còn khó khăn nhưng chung quy vẫn chưa sụp đổ.
Khu vực Trung Nguyên cách Xuyên Thục khá xa, Kim Phi muốn bố trí cho nhân viên hộ tống gây sợ cũng không được.
Cùng với việc Tứ hoàng tử chạy trốn, chế độ ở Trung Nguyên đã hoàn toàn sụp đổ, các quyền quý hào tộc khắp nơi cũng đã làm theo ý mình. Dù không còn ai dám tự xưng vương nữa, nhưng thực ra cũng không khác với vua một cõi.
Những quyền thế hào tộc đều biết mình không phải là đối thủ của Kim Phi, nên phần lớn đều lên kế hoạch nhân lúc trước khi Kim Phi tiến công vào Trung Nguyên để gom góp thêm nhiều của cải.
Dùng câu nước sôi lửa bỏng, cũng không đủ để hình dung cuộc sống của người dân Trung Nguyên.
Kim Phi và Cửu công chúa đều biết chuyện này nhưng bây giờ Xuyên Thục phải cùng lúc bố trí phòng thủ trước Thổ Phiên, Đảng Hạng và Đông Man, đồng thời phải cho người đến gây sợ bọn thổ phỉ địa phương, cả chuyện chiếm đóng đất Tần cũng cần rất nhiều nhân lực.
Chung quy Kim Phi cũng chỉ mới nổi dậy hai ba năm, dù tốc độ phát triển có nhanh thì vẫn là hữu hạn.
Có thể giữ được cục diện hiện tại đã là lấy trứng chọi đá, thực sự không có dư thừa ra nhiều nhân lực để đi quản lý Trung Nguyên.
“Nếu thấy người dân lưu lạc ở Trung Nguyên đến thì sắp xếp cho họ chút đi.”
Kim Phi dặn dò: “Nếu sân phơi không cần nhiều người như vậy thì cũng nên bố trí cháo, cố gắng đừng để ai chết đói!”
“Ta biết rồi!" Tả Phi Phi gật đầu.
Tình hình trong sân phơi vừa nhìn đã hiểu ngay cũng không có gì hay ho để xem, Tả Phi Phi làm việc Kim Phi cũng yên tâm nên y cũng không ở chỗ này quá lâu mà đã trở lại xưởng đóng thuyền.
Lúc này mọi người đều bận rộn, ngay cả Nhuận Nương cũng đang nghiên cứu cách làm rong biển mới.
Kim Phi dạo một vòng xong chợt thấy mình không có gì để làm nên lại đến xưởng đóng thuyền và giúp Hồng Đồng Bình sửa thuyền.
Cũng trong đêm đó, đội chủ lực trấn áp cướp biển cũng đã trở về.
Họ một lần nữa xác nhận xung quanh đảo Mạo Lãng không có cướp biển nên để lại một số ca nô và nhân lực tạm thời đóng quân trên đảo Mạo Lãng, trong khi đội chủ lực quay lại và chuẩn bị hộ tống cho ngư dân ra biển hái rong biển.
Kim Phi biết được tin này đã thông báo cho Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn ngay trong đêm, triệu tập một cuộc họp nhỏ với các trưởng lão và yêu cầu họ thông báo cho ngư dân ngày mai ra khơi.
Sau lần bị Đường Tiểu Bắc gõ trước đây, các trưởng lão đã biết điều hơn trước kia nhiều nên lần này cũng không dám gây sự nữa. Sau khi họp xong, các trưởng lão đã lếch cái thân thể già nua đi gõ cửa từng nhà để thông báo quyết định của Kim Phi cho ngư dân biết.
Hôm sau trời còn chưa sáng Kim Phi đã lao ra biển, thấy trên biển khắp chốn đều là đốm lửa trại và mỗi đống lửa lại đều có rất nhiều ngư dân vây quanh.
Các ngư dân đều đã lâu không ra khơi, đêm qua nghe thông báo hôm nay sẽ ra khơi và còn có cả nhân viên hộ tống và thủy quân hộ tống. Khiến cho nhiều ngư dân phấn khởi đến mức không ngủ được, nửa đêm đã lên thuyền đánh cá đến bến tàu.
Cứ chờ mãi đến khi trời sáng hơn, cuối cùng cũng nhìn thấy hai chiếc ca nô lái khỏi bến tàu.
"Tướng công, chàng muốn đến đảo Mạo Lãng thật sao?"
Đường Tiểu Bắc kéo cánh tay Kim Phi, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Mặc dù cô ấy chưa bao giờ oán thán với ai về lần lưu lạc ở Đông Hải trước đây, nhưng sâu trong thâm tâm Đường Tiểu Bắc vẫn có chút bóng ma về đại dương.
Câu cá ở bờ biển còn được, nhưng để cô ấy đi ra biển thì sâu trong lòng Đường Tiểu Bắc vẫn không muốn.
Nhưng Nhuận Nương, Tả Phi Phi và cả đám người Khánh Mộ Lam đều muốn đi theo Kim Phi ra biển, nếu cô ấy không đi thì lại có hơi lạc lõng.
“Tai nghe là giả, mắt thấy để tin, cuối cùng vẫn phải đến nơi mới yên tâm.”
Kim Phi xoa đầu Đường Tiểu Bắc an ủi nói: “Yên tâm đi, những người ngồi chung ca nô với ta lần này đều là do Phi Phi lựa chọn cẩn thận, trên trời còn có phi thuyền hộ tống bay mà không sao cả!"
Sau chuyện lần trước, Tả Phi Phi đặc biệt nghiêm túc với chuyến ra biển lần này của Kim Phi nên tạm thời giao chuyện sân phơi cho cấp dưới xử lý, còn đích thân tổ chức các binh lính nữ và đội cận vệ để lên thuyền bảo vệ y.
Đường Tiểu Bắc do dự một lát rồi nói: "Nếu tướng công đã quyết định vậy thì ta cũng đi."
“Muội đừng đi," Kim Phi có thể thấy được Đường Tiểu Bắc có hơi bài xích biển khơi nên lắc đầu nói: "Đi đảo Mạo Lãng này cũng phải mất chừng mấy ngày, đã có ta, Phi Phi và Trịnh tướng quân đi rồi, cũng phải để lại mấy người trên bờ lo liệu chuyện ở đây.”
"Tiểu Bắc tỷ tỷ, phiền tỷ giúp muội trông coi việc ở sân phơi nắng mấy ngày rồi."
Tả Phi Phi cũng khuyên theo.
Nhớ đến cảnh nước mênh mông, đưa mắt ra nhìn đã thấy toàn là nước, một ngọn cây cũng không có chỉ thế thôi đã khiến lòng Đường Tiểu Bắc thấy sợ hãi rồi.
Thấy Kim Phi và Tả Phi Phi đều khuyên mình, cô ấy gật đầu nói: "Được rồi, vậy ta ở lại bờ mọi người đi phải cẩn thận một chút!"
“Chúng ta biết rồi."
Kim Phi gật đầu, dẫn Nhuận Nương, Tả Phi Phi và đám người Trịnh Trì Viễn bước lên ca nô.
Những người hộ tống trên chiếc ca nô này đều do Tả Phi Phi và Thiết Chùy cùng nhau lựa chọn, nên chắc chắn là người có thể tin tưởng được.
Còn Khánh Mộ Lam dẫn A Mai và đội cận vệ của mình bước lên một chiếc ca nô khác.
Sau đó, hai chiếc phi thuyền ở trên bờ đã dần bay lên, một chiếc bay tới phía trước nhìn xem, chiếc còn lại bay đến sau bến tàu của Kim Phi để hộ tống bọn họ.
Ô!
Với tiếng còi hơi báo động vang lên, ca nô từ từ ra khỏi bến tàu.
Phía sau tàu ca nô là từng hàng tàu đánh cá.
Hạm đội hùng hồn hướng về phía đông đón mặt trời mọc!
Chương 1487: Suôn sẻ
Theo kế hoạch ban đầu, có thể phải mất một ngày và hơn nửa đêm mới có thể đến đảo Mạo Lãng.
Nhóm người Kim Phi đã may mắn đón được gió tây vào đúng ngày khởi hành.
Tàu đánh cá giương buồm lên nên đã nhanh hơn dự định rất nhiều, vả lại đã xuất phát từ sáng sớm đến chạng vạng nhìn qua kính viễn vọng là đã có thể thấy được một góc của đảo nhỏ.
"Tiên sinh, đảo nhỏ đó là đảo Mạo Lãng."
Trịnh Trì Viễn chỉ vào nhóm đảo nói: "Ở giữa đảo nhỏ đó có một cái vịnh, cướp biển ẩn náu ở giữa vịnh. Khi thủy triều lên cao, sóng biển sẽ đi qua các hẻm núi giữa các đảo nhỏ nên mới gọi là đảo Mạo Lãng.
Vì hẻm núi ra vào vịnh quá hẹp, hơn nữa còn có nhiều đá ngầm nên thuyền lớn của thủy quân ta không thể vào được. Thuyền nhỏ đi vào thì rất dễ bị cướp biển ở trên cao tấn công, nên trước giờ nơi đây vẫn là hang ổ của bọn cướp biển.
May nhờ có tiên sinh ra tay mới giải quyết được khối u ác tính này!"
Kim Phi lấy kính viễn vọng ra hỏi: “Nơi đây còn cách đảo Mạo Lãng bao xa nữa?”
“Chắc là còn hơn ba mươi dặm nữa,” Trịnh Trì Viễn nói.
“Thật quá lãng phí thời gian rồi,” Kim Phi than thở một tiếng rồi hỏi: “Rong biển phân bố ở đâu?”
“Xung quanh đảo Mạo Lãng có rất nhiều rong biển, nhưng phân bố chủ yếu ở phía tây bắc đảo Mạo Lãng.”
Trịnh Trì Viễn chỉ vào phía trước nói: "Nếu ta nhớ không nhầm, nếu đi xa thêm năm sáu dặm về phía trước thấy chân bị cỏ quấn… Là có thể nhìn thấy rong biển!"
“Năm sáu dặm?" Kim Phi suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại nói: "Thiết Chùy, chuẩn bị khinh khí cầu đi ta muốn lên xem một chút!"
Thật ra lúc này bay lên trời có hơi nguy hiểm nhưng vì y đã công khai ra lệnh trước mặt mọi người, nên Thiết Chùy không đi chuẩn bị là đã kháng lệnh.
Thiết Chùy suy nghĩ một lúc rồi gật đầu với phía sau.
Để ứng đối với những tai nạn và nguy hiểm ngoài ý muốn, khinh khí cầu và phi công được chuẩn bị sẵn trước khi lên ca nô.
Bây giờ các phi công đã rất quen thuộc với khinh khí cầu, hơn mười phút sau một khinh khí cầu bản nhỏ đã cất cánh đưa Kim Phi, Thiết Chùy và mấy người Trịnh Trì Viễn lên không.
Để tránh cho khinh khí cầu bay đi, nhân viên hộ tống đã buộc một sợi dây dưới giỏ treo để giữ khinh khí cầu.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Trì Viễn ngồi khinh khí cầu, hầu hết mọi người đều có phản ứng giống nhau khi lần đầu ngồi khinh khí cầu bay lên không, và người chỉ huy thủy quân này cũng không phải là ngoại lệ vừa lên anh ta đã nắm chặt lan can trước mặt.
Kim Phi không nhìn Trịnh Trì Viễn mà nhìn qua mặt biển phía đông.
Khi khinh khí cầu bay lên hơn mười mét, y nhìn thấy mặt biển ở ngoài xa đã chuyển sang màu đen, giống như ở bên dưới mặt biển có vô số miếng vải đen lắc lư theo dòng chảy của sóng.
Cầm kính viễn vọng lên nhìn kỹ hơn thì thấy những “Miếng vải đen” đó đúng là rong biển.
Khi khinh khí cầu càng bay cao lên, diện tích mặt biển đen cũng càng ngày càng lớn và Kim Phi cũng càng phấn khích hơn!
Trịnh Trì Viễn không hề nói dối, phía đảo Mạo Lãng này thực sự có rất nhiều rong biển, nhìn thoáng qua cũng không thấy được điểm cuối!
Kim Phi giống như đã thấy được phong cảnh đẹp nhất nên y cứ ngắm nhìn mặt biển ngăm đen, chần chừ không nỡ buông kính viễn vọng xuống!
Lúc này, Kim Phi hận không thể về xưởng đóng thuyền ngay lập tức để viết một lá thư, nói cho Cửu công chúa biết rằng người dân Giang Nam đã được cứu rồi!
Người dân Trung Nguyên đã được cứu rồi!
Sau khi xác định được diện tích rong biển, mục tiêu ra biển lần này của Kim Phi đã hoàn thành được hơn phân nửa.
Khi khinh khí cầu được kéo trở lại boong thuyền thì ca nô đã tiến vào phạm vi mặt biển đen, Kim Phi dựa vào lan can ca nô nhìn xuống, ở phía dưới mặt nước toàn là rong biển.
Kim Phi cho người vớt một sợi lên là đã phủ hết một phần tư boong thuyền.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi nhìn thấy một miếng rong biển lớn như vậy.
Không chỉ to, miếng rong biển này còn rất dày, và chất lượng còn tốt hơn loại rong biển mà thủy quân đã vớt ở bờ biển trước đây rất nhiều.
Chỉ cần một miếng rong biển này với thêm hai chén gạo là đã đủ để nấu một nồi cháo to!
Một vùng biển rộng lớn như vậy lại toàn là rong biển, đủ cho biết bao nhiêu người ăn... Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến Kim Phi phấn khích không ngớt!
Lúc này nước biển còn chưa có ô nhiễm gì nên nhìn cực kỳ trong xanh, khoảng cách càng gần, Kim Phi mới nhận ra mực nước biển này không sâu lắm.
"Khó trách người ta nói đại dương là một kho báu vô tận, nơi này quả thực có kho báu!"
Kim Phi cúi đầu nhìn mặt biển lẩm bẩm tự nói.
Thực ra đáy biển cũng giống như mặt đất, cũng có đồng bằng rộng lớn và ngọn núi cao cao.
Cái gọi là đảo nhỏ đó chính là đỉnh của những ngọn núi dưới nước.
Mà nơi trước mặt này hẳn là một Cao Nguyên trên biển.
Loại địa hình này rất thích hợp sự phát triển của rong biển.
Ca nô dần tiến vào đảo Mạo Lãng trong tâm trạng phấn khích của Kim Phi.
Đúng như Trịnh Trì Viễn đã nói, đảo Mạo Lãng là một quần đảo bao gồm hơn chục đảo lớn nhỏ tạo thành, đường thủy giữa các ngọn núi cũng không xa lắm, vả lại phía dưới có nhiều đá ngầm thuyền lớn muốn vào cũng rất khó khăn, lái không tốt là sẽ va vào đá ngầm ngay.
Lúc này, tất cả các hòn đảo trên đảo Mạo Lãng đều bị cháy đen, trong không khí còn nồng nặc một mùi khét, nếu nhìn kỹ có thể thấy rất nhiều thi thể bị đốt cháy đen.
Nếu như mới tới thế giới này, Kim Phi chắc chắn sẽ không thích ứng được cảnh tượng này nhưng bây giờ y đã đi qua bao cuộc chiến tranh, còn nhìn thấy nhiều cảnh tượng tàn khốc hơn thế và cũng đã ngửi biết bao mùi khó ngửi. Nên lúc này, ngay cả một cái nhăn mày cũng chưa xuất hiện trên mặt y.
Không chỉ Kim Phi, mà còn tất cả những người khác trên ca nô gồm cả Nhuận Nương cũng như thế.
Mặc dù họ có thể chịu được mùi này nhưng nếu có thể tránh được thì không ai muốn ngửi.
Đội hộ tống ở lại trên đảo nhỏ đã dựng mấy cái lều để nghỉ ngơi tạm thời.
Bây giờ Kim Phi tới đây, hiển nhiên mấy cái lều đã được trưng dụng.
Về phần các ngư dân, Trịnh Trì Viễn không cho họ vào đảo Mạo Lãng mà để họ ở ngoài vịnh và sống trên thuyền.
Các ngư dân đã biết trước họ sẽ làm gì nên sáng sớm hôm sau, khi Kim Phi vừa thức dậy đã nhìn thấy tất cả các tàu đánh cá trên mặt biển đã bắt đầu làm việc.
Ngư dân dùng lưỡi câu, dây thừng để kéo rong biển lên thuyền đánh cá rồi trải ra từng miếng một trên boong thuyền.
Quá trình này cũng không phức tạp nên không cần Kim Phi chỉ dẫn mà các ngư dân đã rất thành thạo.
Kim Phi đã xác nhận sự phân bổ và số lượng rong biển, đồng thời ngư dân cũng đã học được cách vớt rong biển nên mục tiêu của y trong chuyến đi này cũng đã hoàn thành.
Thế là sau khi ăn sáng xong, Kim Phi đã bắt đầu lên đường về.
Lúc trở về không cần phải đợi thuyền đánh cá, cứ lên ca nô rồi chạy thẳng, chưa đến giữa trưa là y đã về đến xưởng đóng thuyền.
Từ khi Kim Phi ra biển Đường Tiểu Bắc cứ lo lắng mãi, hôm nay cô ấy cũng không ngủ đủ giấc mà sáng sớm đã ra xưởng đóng thuyền chờ.
Nhìn thấy chiếc ca nô trở lại, Kim Phi và nhóm người Nhuận Nương vẫn lành lặn đứng trên boong chiếc ca nô thứ hai, cuối cùng cục đá treo trong lòng Đường Tiểu Bắc cũng đã rơi xuống đất, vui sướng chạy đến chỗ neo đậu.
Kim Phi vừa tiếp đất, cô ấy đã chạy đến nắm lấy cánh tay Kim Phi hỏi: "Tướng công, thế nào rồi? Mọi chuyện suôn sẻ chứ?”
"Suôn sẻ, thật là quá suôn sẻ!”
Kim Phi kích động nói: "Tiểu Bắc, muội có biết đảo Mạo Lãng có bao nhiêu rong biển không?"
"Bao nhiêu?" Đường Tiểu Bắc tò mò hỏi.
Từ khi địa vị lên cao, Kim Phi càng ngày càng bình thản nên đã lâu lắm rồi Đường Tiểu Bắc mới nhìn thấy Kim Phi kích động như vậy.
Chương 1488: Không thoải mái
"Bao nhiêu?"
Kim Phi chưa bao giờ nghiên cứu nuôi trồng thủy sản, cuối cùng cũng không thể đưa ra một con số chính xác, y chỉ có thể nói giống như Trịnh Trì Viễn: "Nhiều lắm, rất nhiều, nhìn thoáng qua là không thể nhìn hết được!"
Y vừa nói, vừa dang rộng vòng tay cử chỉ tương tự như một cái ôm.
Đường Tiểu Bắc lập tức cảm thấy thích thú trước dáng vẻ của Kim Phi.
"Tiểu Bắc, muội đừng cười, thật sự là nhiều lắm!"
Kim Phi hào hứng nói: "Rong biển thêm bừa chút đồ là có thể nấu cháo, khi phơi khô còn rất nhẹ, vận chuyển và bảo quản dễ dàng hơn lương thực thông thường!"
Với những loại rong biển này, phần lớn khủng hoảng lương thực ở Giang Nam và Trung Nguyên sẽ được giải quyết, cũng sẽ có rất nhiều dân chúng ở Đại Khang nhờ vậy mà sống sót!
Hơn nữa bản thân rong biển có vị mặn, nếu dân chúng Trung Nguyên ăn được, thì có thể giảm bớt vấn đề thiếu muối của bọn họ!”
Nghe Kim Phi nói như vậy, vẻ mặt Đường Tiểu Bắc trở nên nghiêm trọng.
Cô ấy một mực đi khắp nơi, chứng kiến nỗi khổ trên thế đời nhiều hơn Kim Phi, cũng đã gặp rất nhiều gia đình quyền thế giàu có, trong những người cô ấy đã gặp, Kim Phi là người duy nhất thật lòng thật ý đồng cảm với dân chúng, hơn nữa còn nỗ lực tìm kiếm giải pháp.
Cửu công chúa có lẽ cũng làm như vậy, nhưng Đường Tiểu Bắc biết cô ấy thật sự không phải thương hại dân chúng, mà là vì quyền lực vua chúa.
Cũng có một số gia đình quyền thế giàu có ở địa phương làm các loại từ thiện như phát cháo, nhưng hầu hết đều giống như Cửu công chúa, mục đích không hề trong sáng.
Chỉ có Kim Phi, một lòng vì có thể giúp cho nhiều dân chúng vượt qua cửa ải khó khăn.
Có lẽ đây chính là lý do khiến Kim Phi được dân chúng rất yêu mến.
Nghĩ đến đây, Đường Tiểu Bắc đột nhiên cảm thấy Kim Phi đang vật lộn khó khăn chỉ có một mình thật quá mệt mỏi, nên nghiêm túc nói: “Tướng công, chàng đừng lo lắng, ta và Lương huynh sẽ bàn bạc, cố gắng hết sức để mở ra thị trường Giang Nam và Trung Nguyên, thành lập thương hội và mạng lưới hợp tác xã mua bán, rong biển sẽ được bán đến khắp mọi nơi ở Đại Khang!”
"Mở rộng thị trường Trung Nguyên?"
Kim Phi nghe vậy, không khỏi khẽ cau mày.
Từ tối hôm qua, y đã rất hào hứng vì số lượng khổng lồ của rong biển, nghĩ đám rong biển này có thể giải quyết được bao nhiêu vấn đề, và có bao nhiêu dân chúng ở Giang Nam và Trung Nguyên có thể được cứu khỏi nạn đói, nhưng y đã quên mất, phải làm cách nào mới có thể để đưa rong biển tới tay người dân Giang Nam và Trung Nguyên.
Sản lượng rong biển có cao đến mấy, nếu không đưa tới tay người cần nó, thì cũng có ích gì?
Phân phối thông qua thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán, là một ý tưởng hay.
Tuy nhiên khi Tứ hoàng tử mưu phản, các mạng lưới của thương hội Kim Xuyên ở Giang Nam và Trung Nguyên đã bị bỏ rơi, hoặc bị các gia đình quyền thế giàu có địa phương chiếm đoạt.
Thương hội và hợp tác xã mua bán hiện tại chỉ có ở mạng lưới Xuyên Thục, ngay cả mạng lưới ở Giang Nam, cũng là sau khi Trương Lương và Khánh Hoài chiếm kho lương thực, mới chuẩn bị thiết lập lại lần nữa, bây giờ vẫn chưa chính thức đi vào hoạt động.
Hơn nữa, mạng lưới thương hội mới được xây dựng, cũng không đi sâu vào nội bộ Giang Nam, chủ yếu coi trọng phía nam Trường Giang.
Đường Tiểu Bắc dự định sử dụng các mạng lưới thương hội làm nơi cố định, sau đó thông qua mô hình các hợp tác xã mua bán, không ngừng thâm nhập sâu vào Giang Nam.
Kế hoạch này có thể mất nhiều thời gian, nhưng lại rất an toàn, Kim Phi và Cửu công chúa nhất trí đồng ý.
Nhưng nếu Đường Tiểu Bắc muốn nhanh chóng bán rong biển khắp Giang Nam, thì kế hoạch này sẽ không thành công.
Cách tốt nhất là dùng nhân viên hộ tống mở đường trước, cưỡng ép mở thị trường, thành lập mạng lưới, sau đó đưa quân canh gác các trụ sở và tuyến đường buôn bán, chỉ có cách này rong biển mới có thể được đưa đến người dân khắp nơi một cách nhanh nhất.
Nếu xử lý đúng cách, thương hội còn có thể kiếm được một khoảng tiền lớn.
Điều kiện tiên quyết cho việc này là cử ra thật nhiều quân đội, để mở đường và bảo vệ chiến trường.
Tuy nhiên theo kế hoạch được lập ra sau khi trở về từ Hi Châu, Xuyên Thục sẽ phải tập trung phát triển bản thân trong những năm gần đây, sau khi lớn mạnh, sẽ từ từ mưu đồ với Giang Nam và Trung Nguyên.
Đề nghị mà Đường Tiểu Bắc vừa đề cập, rõ ràng không phù hợp với kế hoạch ban đầu.
Cho dù Kim Phi muốn thay đổi kế hoạch, cũng không có nhiều nhân viên để dùng như vậy!
Nếu không có người bảo vệ, an toàn của mạng lưới làm sao có để được đảm bảo?
Nghĩ tới đây, Kim Phi không khỏi có chút thất vọng: "Tiểu Bắc, đề nghị mà muội đưa ra rất hay, nhưng chúng ta không có nhiều nhân viên để cho muội mở thị trường!"
Đường Tiểu Bắc do dự một lát rồi nói: "Tướng công, kỳ thật ta có một ý tưởng, nhưng không biết có nên nói hay không."
"Nói cho ta biết ý kiến của muội đi." Kim Phi đột nhiên trở nên hào hứng.
Đường Tiểu Bắc cũng là loại người như Thiết Chùy, bình thường hay đùa cợt với Kim Phi, nhưng thực ra cô ấy rất chừng mực.
Cô ấy phụ trách thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán, có thể nói là thần tài của Xuyên Thục, tất cả chi tiêu của triều đình hiện nay, có hơn một nửa là do Đường Tiểu Bắc kiếm được.
Không chỉ có mỗi cô ấy năng lực, tỷ tỷ Đường Đông Đông của cô ấy còn là cánh tay phải của Kim Phi.
Nếu hai tỷ muội liên thủ, nhất định có thể gây ảnh hưởng đến triều đình Thục Xuyên, ngay cả Kim Phi và Cửu công chúa cũng phải cân nhắc.
Theo lý thuyết, Đường Tiểu Bắc nhất định là nhân vật lớn trong triều đình, nhưng cô ấy hiếm khi can thiệp vào chuyện chính trị ngoài tài chính, thậm chí phần lớn thời gian cô ấy không có mặt ở Kim Xuyên, mà chạy loạn khắp nơi.
Nhiều người điều nói Đường Tiểu Bắc quá ngu ngốc, không biết lợi dụng triều đình sớm thành lập, ngược lại chạy loanh quanh bên ngoài, làm hết sức cũng không được cảm ơn.
Nhưng Kim Phi biết, Đường Tiểu Bắc không những không ngu ngốc, cô ấy còn thông minh hơn tất cả những người nói mình ngu ngốc.
Đúng là Đường Tiểu Bắc chưa tham gia bất kỳ cuộc đấu tranh chính trị nào, nhưng cô ấy đang xây dựng đội ngũ của riêng mình.
Thương hội Kim Xuyên khổng lồ, gần như mỗi một chưởng quầy trong mạng lưới, đều do một tay Đường Tiểu Bắc dẫn dắt, một số người còn từng nhận được sự hướng dẫn của Đường Tiểu Bắc, có mối quan hệ thầy trò với Đường Tiểu Bắc.
Những người phụ trách hợp tác xã mua bán kia, lại do chưỡng quầy mạng lưới thương hội cất nhắc, cũng coi như là người Đường Tiểu Bắc có thể tin tưởng.
Nói cách khác, toàn bộ thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán, đều nằm trong tay Đường Tiểu Bắc.
Một thực lực khổng lồ như vậy, người nào cũng không dám khinh thường.
Vì vậy Kim Phi luôn tin rằng, Đường Tiểu Bắc là người tài biết cách làm giàu bằng cách giữ im lặng.
Hiện tại cô ấy chủ động cho Kim Phi lời khuyên, điều này khiến Kim Phi rất mong đợi.
"Ta không có ý kiến gì cao siêu, vẫn là những lời mà tướng công từng nói với ta lúc đầu thôi."
Đường Tiểu Bắc nói: “Tướng công từng nói với ta, chàng không muốn dùng chiến tranh để chiếm đóng và thống trị Đông Man Đảng Hạng và Thổ Phiên, mà hy vọng sử dụng sự kết hợp giữa quân sự, thương mại và văn hóa để đạt được mục tiêu thống nhất.
Điều này có thể làm được với Đông Man và Thổ Phiên, tại sao lại không làm được với Giang Nam và Trung Nguyên?”
“Chắc chắn là có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là nắm đấm của chúng ta phải đủ cứng, và cũng phải đủ dài mới được, nếu không chân trước chúng ta thành lập mạng lưới, chân sau sẽ bị bọn quý tộc và thổ phỉ địa phương cướp đi, không phải uổng công làm ra cho bọn họ lợi dụng sao?” Kim Phi nói.
"Nếu như có biện pháp giải quyết vấn đề này thì thế nào?" Đường Tiểu Bắc hỏi: "Như vậy đủ chưa?"
“Muội có cách giải quyết vấn đề này ư?” Kim Phi đặt tay lên vai Đường Tiểu Bắc: “Nói nhanh, nói nhanh!”
Dân chúng Giang Nam và Trung Nguyên đều là con cháu Viêm Hoàng, mỗi khi nghĩ đến có rất nhiều đồng bào đang sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, hơn nữa tạo thành cục diện này quan hệ không nhỏ với y, trong lòng Kim Phi cảm thấy không thoải mái.
Chương 1489: Trầm mặc
“Biện pháp này ta cũng mới nghĩ ra dạo gần đây, còn chưa thành thục, tướng công chàng nghe xem, nếu có tác dụng thì dùng, không thể dùng thì thôi.”
Đường Tiểu Bắc nói: "Tướng công, không phải ở thành Giang Nam, chàng đã để người địa phương tự quản lý người địa phương hay sao? Ta nghe nói còn khá thành công, mấy ngày này ta luôn nghĩ rằng cách này cũng có thể dùng ở các thương hội để mở cửa thị trường.
Nếu ý tưởng của ta có thể thực hiện thì chẳng phải vấn đề của tướng công có thể được giải quyết rồi hay sao?”
Kim Phi nghe xong, ánh mắt không khỏi sáng lên.
Một lời đánh thức người trong mộng, sau khi Kim Phi giao thương hội cho Đường Tiểu Bắc, rất ít khi y can thiệp vào công việc của thương hội, Đường Tiểu Bắc cũng rất có năng lực, quản lý thương hội một cách có trật tự, cho nên hầu như Kim Phi không phải nhọc lòng.
Thời gian trôi qua, rất ít khi Kim Phi quan tâm tới thương hội.
Hiện tại Đường Tiểu Bắc nhắc nhở, Kim Phi chợt ý thức được phương pháp này quả thực có thể thực hiện được.
Mấy ngày trước Trương Lương viết thư cho y, nói phương pháp dùng người địa phương để quản lý người địa phương mà Kim Phi thử ở Giang Nam rất hiệu quả. Anh ta phái một trung đội đến huyện phủ, sau khi chiếm được huyện phủ, anh ta đi thăm quần chúng, bổ nhiệm một người trung niên ở địa phương có danh tiếng rất tốt làm huyện lệnh, sau đó chỉnh đốn lại đội binh phủ phụ trách đảm nhiệm vấn đề trị an ở địa phương.
Lấy nhân viên hộ tống làm trụ cột, huyện lệnh và đội binh phủ phụ trợ, tình hình trong huyện phủ nhanh chóng được ổn định, sau đó trung đội trưởng lại bố trí nhân viên hộ tống dẫn đầu đội binh phủ mới được thành lập, phân chia binh lính thành nhiều nhóm, đồng thời tiêu diệt một số nhóm thổ phỉ trong huyện phủ.
Điều khiến cho nhân viên hộ tống càng kinh ngạc là họ đã thu giữ một lượng lớn lương thực từ hang ổ của thổ phỉ.
Sau đó trung đội trưởng nghe ngóng được thì biết sau khi tin tức về việc đánh bại cường hào phân chia lại ruộng đất được truyền về đây, thổ phỉ lập tức cải trang thành dân thường và xuống núi cướp bóc của cường hào.
Giờ đây nhân viên hộ tống đã tiêu diệt được cường hào, những thứ mà thổ phỉ cướp được từ cường hào lại rơi vào tay nhân viên hộ tống.
Theo báo cáo của trung đội trưởng, không chỉ có thổ phỉ ở huyện phủ này mới như vậy, mà thổ phỉ ở rất nhiều nơi cũng thế.
Vốn dĩ Trương Lương cũng dựa vào việc tiêu diệt thổ phỉ để lập nghiệp, nay biết được tin tức này thì vô cùng phấn khích nên đã lập tức viết thư báo tin vui cho Kim Phi
Kim Phi cũng vui mừng khôn xiết khi biết được tin đó.
Không chỉ vì có thể tước đoạt được lương thực bằng cách tiêu diệt thổ phỉ mà còn vì việc thử nghiệm dùng người dân địa phương để quản lý người dân địa phương đã thành công.
Việc tiêu diệt thổ phỉ không không chỉ đóng vai trò huấn luyện và kiểm tra đội binh phủ mà còn nhanh chóng được người dân địa phương công nhận.
Mặc dù cường hào ở địa phương đã bị thổ phỉ cướp cướp lương thực nhưng ruộng của bọn chúng vẫn còn ở đó, có thể phân phát cho người dân.
Khi đánh cường hào phân chia lại ruộng đất ở đất Tần, phần lớn lương thực dành lại được từ nhà cường hào đã được trao cho người dân địa phương.
Trung đội trưởng đội nhân viên hộ tống tưởng rằng lần này không phân chia lương thực cho người dân thì họ sẽ không vui.
Nhưng điều làm họ không ngờ tới là con người ở thời đại này đã bị quan phủ và thế lực khắp nơi áp bức hàng nghìn năm, đã bao giờ có người quan tâm và đối xử tốt với họ?
Cho nên khi biết tin nhân viên hộ tống vệ sĩ sắp giao ruộng của cường hào cho họ, còn cho họ mượn hạt giống, đợi đến sang năm được thu hoạch thì trả lại số hạt giống ban đầu mà không cần lãi suất thì người dân địa phương vô cùng vui mừng, mấy ngày đó, bất cứ khi nào họ nhìn thấy nhân viên hộ tống và đội binh phủ thì đều sẽ quỳ xuống đất và dập đầu để bày tỏ lòng biết ơn.
Chưa đầy nửa tháng, nhân viên hộ tống đã nhận được sự công nhận và hỗ trợ của người dân địa phương, cũng hoàn toàn đặt nền móng vững chắc ở huyện này.
Không chỉ như thế, trải qua lần tiêu diệt thổ phỉ này, đội binh phủ còn chứng kiến được hiệu quả chiến đấu của nhân viên hộ tống trong quá trình tiêu diệt thổ phỉ.
Sau đó thông qua việc phân chia lại ruộng đất, họ cũng cảm nhận được cảm giác được người khác kính trọng.
Trước đây, binh phủ cấp thấp không những bị huyện úy chèn ép mà còn bị người dân chọc ghẹo sau lưng. Giờ đây họ được trải nghiệm cảm giác quang minh chính đại làm người, cộng thêm tiền lương và đãi ngộ mà nhân viên hộ tống đã hứa hẹn, đại đa số binh phủ đã nảy sinh nhận thức đồng cảm với tiêu cục Trấn Viễn.
Cho dù thỉnh thoảng vẫn có một số người không cam tâm khi đạt được lợi ích, nhưng sau khi nhìn thấy năng lực chiến đấu của nhân viên hộ tống thì không ai dám nhe răng.
Trung đội trưởng đội nhân viên hộ tống thấy tình thế cơ bản đã ổn định thì để lại một tiểu đội nhân viên hộ tống rồi rời khỏi huyện cùng với những nhân viên hộ tống còn lại.
Khi rời đi, trung đội trưởng lo lắng một tiểu đội nhân viên hộ tống sẽ không kiểm soát được tình hình, sẵn sàng lúc nào cũng có thể quay về giúp đỡ, nhưng sự thật chứng minh, anh ta đã lo lắng thừa rồi.
Có sự ủng hộ của người dân, binh phủ cơ bản đã quy thuận, sau khi anh ta rời đi, không khí trong huyện cũng rất sôi nổi.
Điều này cũng cho thấy sách lược để người dân địa phương quản lý người dân địa phương điều động người ở nơi khác đến quản lý mà Kim Phi đề xuất trước đây là khả thi.
“Tướng công, người dân Trung Nguyên hiện tại đang chết đói, chỉ cần chàng cho bọn họ một miếng ăn, bọn họ chắc chắn sẽ liều mạng vì chàng!”
Đường Tiểu Bắc nói: "Cho nên ta nghĩ chúng ta có thể thử dùng rong biển làm khẩu phần ăn, chiêu mộ người dân Trung Nguyên, cũng không lo không có người để dùng."
“Như thế có thể nhanh chóng thành lập một đội ngũ, nhưng loại đội ngũ tạm thời này có thể chịu đựng được thử thách sao?” Kim Phi lo lắng nói.
Thực ra Kim Phi cũng đã nghĩ đến phương pháp mà Đường Tiểu Bắc đề cập đến, nhưng phương pháp này có một nhược điểm rất lớn, đó là không thể đảm bảo lòng trung thành của đội ngũ tạm thời.
Nếu đã thành lập được đội ngũ, thì cũng cần cấp trang bị thiết bị cho đội ngũ phải không?
Ngộ nhỡ đội ngũ làm phản, nếu không có trang bị thì không nói, phản quân cũng có thể dùng những trang bị này để tấn công người của mình.
Loại hậu quả này quá nghiêm trọng vì thế Kim Phi vẫn luôn không dám hạ quyết tâm thử một lần.
“Nếu tướng công lo lắng về việc này thì có thể không đưa trang bị mới cho bọn họ, chỉ đưa cho họ những vũ khí thu được từ trong tay binh lính cũ và binh phủ là đủ rồi.”
Đường Tiểu Bắc nói: “Ngoài ra, tướng công cũng đừng quên đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên, cả hai cái này đều là vũ khí tốt nhất để thu phục lòng người!
Theo ta được biết, sở dĩ tướng công và Lương ca có thể thành công ở Giang Nam cũng không thể thiếu công lao to lớn của đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên!”
Kim Phi nghe được lời này cũng thoáng thay đổi cảm xúc.
Sau khi nhân viên hộ tống nắm quyền kiểm soát thành Giang Nam thì ngày hôm sau đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên đã vào việc ngay.
Trong thời đại này, hầu như tất cả người dân đều như một tờ giấy trắng, rất dễ bị dẫn dắt.
Với sự song song tuyên truyền của đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên, người dân địa phương đã biết về chính sách mới của Kim Xuyên.
Người dân Đại Khang bị áp bức trong nhiều năm, vì thế không ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của chính sách mới.
Đường Tiểu Bắc nói không sai, sự thành công của thí điểm Giang Nam không thể thiếu công lao của đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên.
“Tướng công, Giang Nam và Trung Nguyên đã đầy rẫy người chết đói, cho dù nỗ lực của chúng ta thất bại thì liệu mọi chuyện có thể tệ hơn bây giờ hay sao?”
Đường Tiểu Bắc lại nói thêm một câu.
Kim Phi lại trầm mặc.
Đúng vậy, giờ đây tình hình ở Giang Nam và Trung Nguyên đã rất tồi tệ, đặc biệt là ở Trung Nguyên đã có rất nhiều người dân bắt đầu nhai vỏ cây, bước tiếp theo chính là đổi con lấy đồ ăn, dù tình hình có tệ đến đâu cũng không thể tệ hơn lúc không thể tệ hơn lúc không làm gì hết.
Nghĩ tới đây, trong lòng Kim Phi đã có quyết định, nhưng lại nói: “Tiểu Bắc, đề nghị của muội rất tốt, ta sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, sẽ sớm cho muội một câu trả lời thuyết phục.”
Chương 1490: Ngon không?
Không phải Kim Phi không tín nhiệm Đường Tiểu Bắc, mà bây giờ y đang ở địa vị cao, mỗi quyết định đều sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người.
Ưu thế của Kim Phi là công nghiệp và tầm nhìn xa của người xuyên không với tương lai, y hoàn toàn không có kinh nghiệm gì về mấy loại chính sách cần thực thi cụ thể này.
Giống như xây dựng một xưởng đóng thuyền, thành lập một đội đánh bắt, những việc này đều là những việc Kim Phi có thể trực tiếp quyết định, bởi vì y có lòng tin rằng những hạng mục này sẽ mang lại lợi ích rõ ràng cho người dân.
Lời đề nghị vừa rồi của Đường Tiểu Bắc không chỉ liên quan đến phương châm cầm quyền của triều đình, mà còn liên quan đến sự sống chết của vô số người dân ở Giang Nam và Trung Nguyên, lỡ như xảy ra một chút sai sót, có thể sẽ dẫn đến đại họa trên quy mô lớn, Kim Phi không thể không thận trọng.
Vì vậy Kim Phi quyết định viết thư gửi về, nói trước với Cửu công chúa một tiếng, sau đó để viện Khu Mật thảo luận, sau khi xác nhận việc này khả thi thì sẽ đưa ra quyết định.
Quay về chỗ ở, Kim Phi lập tức đi vào trong thư phòng viết thư cho Cửu công chúa, nói về quy mô rong biển ở đảo Mạo Lãng, và kế hoạch mà Đường Tiểu Bắc vừa nói.
Từ Đông Hải đến Xuyên Thục xa xôi cách trở, nên những thứ như công văn thư từ ở bên này, thông thường đều do ca-nô giao báo mang trở về theo tuyến đường về.
Sau khi Kim Phi đến, tần suất các chuyến ca- nô khứ hồi cao hơn gấp mấy lần so với trước đây, nhưng bình thường mỗi ngày cũng chỉ có một chuyến.
Nhưng chuyện ngày hôm nay vô cùng trọng đại, Kim Phi không đợi được đến sáng hôm sau để đi cùng tất cả mọi người, sau khi viết thư xong bèn yêu cầu Thiết Chùy lập tức sắp xếp cho ca-nô xuất phát.
Vì lí do an toàn nên thông thường ca-nô sẽ không lên đường vào ban đêm. Thời gian chiếc ca- nô này xuất phát đã quá buổi trưa, dựa theo thời gian suy đoán, trước trời tối chỉ có thể đến được Giang Nam, phải đến chiều ngày hôm sau hoặc chiều tối mới có thể đưa thư về đến Xuyên Thục.
Nhưng người lái ca-nô biết được bức thư này là công văn khẩn cấp do chính Kim Phi viết nên đêm hôm đó không hề dừng ca-nô nghỉ ngơi, sau khi bổ sung nhiên liệu ở trạm cung ứng Giang Nam, bèn chạy cả đêm tới Xuyên Thục, khi trời vừa hửng sáng đã đưa thư đến bến tàu Kim Xuyên.
Nhân viên hộ tống trực ban ở bến tàu vừa nghe nói là thư tay của Kim Phi, bèn gấp gáp đưa thư về, cũng không dám sơ suất, lập tức sắp xếp phi thuyền đi về làng Tây Hà, bỏ qua viện Khu Mật, gửi thẳng đến tổng bộ của đội Chung Minh nơi Tiểu Ngọc đang ở đó.
Tối qua Tiểu Ngọc làm việc đến tận nửa đêm, lúc này mới vừa ngủ dậy, đang định đi tới thư phòng gửi tình báo mà tối qua sắp xếp cho Cửu công chúa phê duyệt thì thấy phụ tá cầm thư tay của Kim Phi bước vào.
“Tổ trưởng, đây là thư khẩn cấp mà tiên sinh gửi tới!”
“Để ta xem!”
Tiểu Ngọc bỏ công việc trong tay xuống, nhận lấy phong thư.
Trên thư viết vài chữ “ Thân gửi Vũ Dương”, Tiểu Ngọc cũng không dám tự tiện mở ra, xác nhận là nét chữ và con dấu của Kim Phi, cô ấy cũng không quan tâm đến những chuyện khác nữa, cầm thư chạy thẳng đến nhà Kim Phi.
Trước khi Cửu công chúa đến, Tiểu Ngọc vẫn luôn là khách quen của tứ hợp viện, rảnh rỗi là sẽ cùng Khánh Mộ Lam đến ăn ké.
Nhưng sau khi Cửu công chúa đăng cơ, cô ấy rất ít khi đến tứ hợp viện, khi có chuyện tìm Kim Phi và Cửu công chúa, cũng chỉ là thông báo bình thường.
Hôm nay có việc gấp, cô ấy chỉ chào hỏi nữ nhân viên hộ tống canh cổng một tiếng rồi đi thẳng vào bên trong.
“Ái chà Tiểu Ngọc, lâu rồi không thấy cô đến, đi, nhanh vào trong nếm thử món mới mà đương gia đưa về từ Đông Hải, ngon lắm đấy!”
Quan Hạ Nhi ôm đứa nhỏ vừa từ trong phòng bước ra thì nhìn thấy Tiểu Ngọc, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó bèn nhiệt tình mời Tiểu Ngọc vào nhà ăn ăn cơm.
“Hạ Nhi tỷ tỷ, ta đã ăn sáng rồi.” Tiểu Ngọc xua tay: “Tiên sinh gửi thư khẩn về, ta muốn gặp bệ hạ.”
Nghe thấy sự việc có liên quan đến Kim Phi, Quan Hạ Nhi cũng không dám sơ suất, nhanh chóng dẫn Tiểu Ngọc đến phòng ăn.
Trong tứ hợp viện, Cửu công chúa cũng vừa mới ngủ dậy, vừa đến phòng ăn, đang chuẩn bị dùng bữa thì nhìn thấy Quan Hạ Nhi dẫn theo Tiểu Ngọc bước vào.
Cửu công chúa biết, nếu không có việc gì gấp, Tiểu Ngọc sẽ không đến tìm cô ấy vào lúc này.
Thế là cô ấy bỏ đũa xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc cũng không vòng vo, qua loa hành lễ rồi lấy từ trong lòng ra bức thư của Kim Phi: “Bệ hạ, tiên sinh phái người gửi văn kiện khẩn cấp này về!”
Châu Nhi nhận lấy bức thư, hai tay đưa cho Cửu công chúa.
Trước tiên Cửu công chúa nhìn qua nét bút, lại kiểm tra vết xi trên phong thư, sau đó mới mở thư ra.
Sau khi Kim Phi đi Đông Hải, hầu như mỗi ngày đều viết thư gửi về, Quan Hạ Nhi vốn cũng không để ý lắm, nhưng thấy sắc mặt Cửu công chúa ngày càng kì lạ thì cũng bắt đầu cảm thấy tò mò.
Cô bế đứa nhỏ ra ngoài giao lại cho bà vú, quay lại thì thấy Cửu công chúa đã đọc xong bức thư, bèn tò mò hỏi: “Vũ Dương, sao vậy?”
“Tỷ tỷ, tỷ xem đi!”
Dứt lời, Cửu công chúa đưa thư cho Quan Hạ Nhi.
Thư từ của Kim Phi và Cửu công chúa lên quan rất nhiều đến chính sự, bình thường Quan Hạ Nhi sẽ không chủ động đọc thư của hai người, nhưng lần này cô thực sự quá tò mò, bèn đưa tay ra nhận lấy.
“Từ không trung nhìn xuống, cho dù dùng kính viễn vọng cũng không thể nhìn thấy điểm cuối… Thận trọng ước tính, cũng đủ để tất cả người dân quận Quảng Nguyên ăn tận vài năm, thậm chí là nhiều hơn!”
Quan Hạ Nhi đọc nội dung trong bức thư, trong mắt hiện ra sự chấn động: “Rong biển ở Đông Hải lại nhiều như vậy sao?”
“Phu quân nói, vùng biển đó vô cùng thích hợp để rong biển sinh trưởng, hơn nữa còn là sào huyệt của cướp biển, cho nên trước giờ ngư dân đều không dám tùy tiện đến gần đảo Mạo Lãng, cũng không biết là rong biển có thể ăn được, vì vậy đám rong biển này tự do sinh trưởng mạnh mẽ rất nhiều năm, số lượng dự trữ vô cùng phong phú!”
Cửu công chúa cũng không khỏi cảm thán: “Phu quân nói không sai, đây là món quà mà thiên nhiên ban tặng, có được đám rong biển này, không biết có thể cứu sống được bao nhiêu người dân nữa!”
Hai người vừa nói chuyện, Quan Hạ Nhi lại đọc nửa đoạn sau của bức thư, liên quan đến lời đề nghị của Đường Tiểu Bắc.
“Vũ Dương, muội cảm thấy đề nghị này của Tiểu Bắc thế nào?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Theo miêu tả của phu quân thì đề nghị này rất hay, nhưng việc này quan hệ trọng đại, làm không tốt sẽ khiến cho sự hỗn loạn ở Giang Nam và Trung Nguyên càng thêm nghiêm trọng. Ta phải suy nghĩ thật kỹ càng rồi tìm Thiết đại nhân và Lục đại nhân thảo luận một chút.”
Cửu công chúa nói: “Nhưng dù nói thế nào thì số lượng rong biển ở Đông Hải phong phú như vậy chính là một tin tức vô cùng tốt, đúng là ông trời phù hộ cho Đại Khang ta!”
“Đúng vậy, không ngờ rong biển ngon như vậy mà ở Đông Hải lại chưa từng có ai ăn!”
Nói tới rong biển, trong lòng Quan Hạ Nhi cũng vô cùng cảm khái: “May mà đương gia đi Đông Hải, phát hiện ra rong biển, nếu không bây giờ rong biển vẫn còn bị người ta xem là cỏ dại ngâm trong biển!”
Cửu công chúa là Hoàng đế của Đại Khang, mỗi ngày đều có rất nhiều công văn và thư từ.
Thông thường thư gửi cho Cửu công chúa đều sẽ gửi đến đội Chung Minh trước, sau khi trải qua quá trình phân loại và chọn lọc của đội Chung Minh, rồi mới đóng gói phần quan trong trong đó gửi tới viện Khu Mật để viện Khu Mật sao lưu, sau đó mới phân loại gửi cho Cửu công chúa phê duyệt.
Dĩ nhiên, thư của Kim Phi không nằm trong nhóm này, thư của y đều sẽ gửi trực tiếp đến tay Cửu công chúa và đám người Quan Hạ Nhi.
Cho nên bây giờ làng Tây Hà cũng không có nhiều người biết đến rong biển, nhưng Tiểu Ngọc thân là người phụ trách tình báo đã biết đến chuyện này.
Bởi vì cô ấy đã xem qua công văn chính thức liên quan đến việc Kim Phi muốn thành lập Cục quản lý hàng hải.
Kim Phi đã nhiều lần nhắc đến rong biển ở trong công văn, nhưng Tiểu Ngọc vẫn chưa từng nhìn thấy tận mắt thứ này.
Bây giờ lại nghe Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa nhắc đến, hơn nữa đều đánh giá khen ngon, nhịn không được hỏi: “Tỷ tỷ, rong biển thực sự rất ngon sao?”
Bình luận facebook