• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 1506-1510

Chương 1506: Trà xanh

Khi Kim Phi chạy đến bến tàu, Trấn Viễn số 2 đã cập bến và thả neo.

Tần Minh dẫn cấm quân xuống thuyền trước, sau khi tiếp quản quyền khống chế của bến tàu từ trong tay Đại Cường thì đám người Cửu công chúa mới bước ra khỏi khoang thuyền.

Kim Phi tưởng rằng Cửu công chúa đến đây một mình, nhưng khi đến bến tàu y mới phát hiện Quan Hạ Nhi và Bắc Thiên Tầm - người đang mang thai cũng đến đây.

Bây giờ bụng của Bắc Thiên Tầm đã rất lớn, nhưng cô ấy vẫn bước đi hấp tấp như trước, nếu không phải biết mình không thể vượt qua Cửu công chúa, chỉ sợ đã bay từ boong tàu xuống từ lâu.

Kim Phi nhìn thấy cảnh này cũng vội vàng tiến lên, muốn đi đỡ Bắc Thiên Tầm.

Mặc dù Kim Phi chưa bao giờ đối xử với vợ mình theo thứ bậc, nhưng dù sao thì Cửu công chúa cũng là hoàng đế, trong tình huống này, nếu y đi tới đỡ Bắc Thiên Tầm trước thì sẽ không phù hợp.

Mặc dù Quan Hạ Nhi có đầu óc đơn giản, nhưng cũng rất tinh mắt, khi cô ấy nhìn thấy Kim Phi đến gần thì bước nhanh vài bước, nắm lấy cánh tay của Bắc Thiên Tầm.

Khi Kim Phi nhìn thấy Quan Hạ Nhi đỡ Bắc Thiên Tầm, lúc này y mới không còn lo lắng nữa, cười hỏi: "Sao các nàng lại đến đây?”

Cửu công chúa không trả lời, mà tiến lên dùng ống tay áo lau dầu trên mặt Kim Phi, hỏi ngược lại: “Phu quân, gần đây vất vả rồi nhỉ?”

“Không có gì vất vả cả, gần giống như lúc trước ở trong làng," Kim Phi lắc đầu và nói: "Nếu ta biết trước là các nàng sẽ đến thì ta đã đi thay quần áo trước rồi."

Lúc y ở làng Tây Hà, đúng là thường xuyên ở lại phòng thí nghiệm mấy ngày một lần, lúc y đi ra cũng có tình trạng như bây giờ.

Quan Hạ Nhi vốn luôn quan tâm đến y nhất đã quen từ lâu rồi, cũng không còn ngạc nhiên nữa.

“Phu quân vừa mới biết chúng ta muốn đến ư?" Cửu công chúa hơi nhíu mày, đồng thời liếc nhìn Tần Minh.

Thuyền lớn đi đến trên biển thì cô ấy đã yêu cầu Tần Minh bố trí ca-nô đi báo tin trước, không có lý do gì mà bây giờ Kim Phi mới biết được.

Kim Phi vừa nhìn thấy vẻ mặt của Cửu công chúa thì đã biết mình lỡ miệng nói ra, cười nói: “Gần đây ta và Hồng công tử đang nghiên cứu cấu hình động cơ của thuyền bọc thép, là công nghệ cốt lõi cần tính bảo mật cao, nên ta đã bảo Thiết Chùy không được để bất cứ ai đến gần động cơ của cabin, cuối cùng vẫn là Tiểu Bắc đích thân tới đá Thiết Chùy hai cái mới gặp được ta."

"Mặc dù thuyền bọc thép quan trọng, nhưng phu quân cũng phải chú ý tới sức khỏe của mình, nếu như chàng kiệt sức thì bầu trời của Đại Khang sẽ sụp đổ!"

Cửu công chúa tức giận oán trách một câu, sau đó hỏi: "Thuyền bọc thép đã chế tạo xong chưa?"

Cô ấy vẫn luôn tò mò về Châu Mỹ mà Kim Phi nhắc đến, cũng cực kỳ để ý đến tiến độ của thuyền bọc thép.

"Làm sao có thể nhanh như vậy," Kim Phi lắc đầu và nói: "Nhưng khung sườn của ca bin đã được lắp xong rồi, đây là bộ phận khó nhất, những công việc tiếp theo sẽ đơn giản hơn, và các công nhân trong xưởng đóng thuyền có thể hoàn thành được."

“Thế thì tốt rồi,” Cửu công chúa gật đầu: “Nếu đã giải quyết xong vấn đề khó khăn, gần đây phu quân nên nghỉ ngơi mấy ngày cho thật tốt, đừng đi ra xưởng đóng thuyền nữa."

Cho dù Kim Phi có là một chàng trai thích ở trong nhà thì vẫn biết phải nói như thế nào.

Y mỉm cười và nói: "Các nàng đến đây, ta chắc chắn phải ở cùng các nàng rồi."

Nói xong, y muốn hỏi Cửu công chúa xem có phải cô ấy đến Đông Hải vì vấn đề người tị nạn hay không, nhưng khi nhìn thấy khắp nơi đều có nhân viên hộ tống và công nhân đang hóng chuyện thì ra hiệu cho Thiết Chùy mở đường, đưa đám người Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi trở về sân nhỏ.

Bảo Nhuận Nương dẫn Quan Hạ Nhi và Bắc Thiên Tầm về sân sau nghỉ ngơi, còn Kim Phi thì dẫn Cửu công chúa đến thư phòng.

Sau khi ngồi xuống, Kim Phi đi thẳng vào chủ đề hỏi: “Nàng đến đây là vì người tị nạn à?”

“Đúng vậy,” Cửu công chúa gật đầu: “Tiểu Bắc viết thư nói chẳng bao lâu nữa sẽ có một lượng lớn người tị nạn tập trung ở đây, ta muốn mời phu quân trở về một chuyến, nhưng sợ không đủ thời gian nên đã đi suốt đêm để đến đây.

Tỷ tỷ và Thiên Tầm biết ta muốn đến đây, nên hai người cũng muốn đi theo ta, ta không thể khuyên nhủ được, nên đã đưa họ đi theo, phu quân sẽ không trách ta chứ?”

“Trách nàng làm gì?” Kim Phi xua tay, thầm thở dài trong lòng.

Cửu công chúa đột nhiên trở nên kỳ quái, nói chuyện cũng có mùi trà xanh, chắc là đã đoán được tính toán của Đường Tiểu Bắc.

Kim Phi hoàn toàn không có kinh nghiệm xử lý những chuyện như thế này, chỉ có thể giả ngu mà đổi chủ đề: "Nếu nàng đã biết tình hình của những người tị nạn rồi, vậy nàng định giải quyết như thế nào?"

“Lúc này, không có cách nào khác ngoài việc để cho những người tị nạn ăn no." Cửu công chúa trả lời một cách bất lực.

Kim Phi nghe xong thì cũng im lặng.

Sống sót là nhu cầu hàng đầu của con người, người dân đều đang chết đói, nói gì khác cũng vô ích, giải pháp duy nhất chính là để cho người dân có đủ cơm ăn.

Nhưng lần này, những dân chúng đang phải chịu đói không phải chỉ là một quận hay một huyện, mà là hàng triệu người hay thậm chí hàng chục triệu người của cả Giang Nam và Trung Nguyên, muốn để cho tất cả bọn họ đều có đủ cơm để ăn thì có dễ gì đâu?

“Hay là chúng ta cũng bắt đầu thực hiện công cuộc ra công cứu giúp ở Giang Nam với Trung Nguyên nhỉ?” Kim Phi hỏi dò.

"Phu quân, lý do chính khiến các công cuộc ra công cứu giúp ở Xuyên Thục có thể thành công là vì trước khi chàng bắt đầu công cuộc ra công cứu giúp đã để cho Lương ca tiêu diệt thổ phỉ ở Xuyên Thục, khiến cho danh tiếng của chàng và tiêu cục được nổi lên, người dân tin tưởng chàng, Hâm Nghiêu ca ca cũng hết lòng giúp đỡ, cho nên chúng ta mới có thể thành công."

Cửu công chúa xoa huyệt thái dương nói: "Nhưng sức ảnh hưởng của chàng và tiêu cục ở Giang Nam và Trung Nguyên kém xa Xuyên Thục, các quyền quý, thân sĩ và cường hào ở địa phương cũng lo lắng rằng sau khi chúng ta đến thì bọn họ sẽ bị xử lý và gần như không để hợp tác với chúng ta, công cuộc ra công cứu giúp ở Giang Nam và Trung Nguyên có thể không khả thi.

Quay lại chủ đề chính, ngay cả khi công cuộc ra công cứu giúp có khả thi thì bây giờ nguồn lương thực dự trữ của chúng ta cũng quá ít, cho dù có thêm rong biển thì chúng ta cũng không thể thực hiện công cuộc ra công cứu giúp được quá lâu!"

Kim Phi biết rằng Cửu công chúa nói như vậy thực ra là đang coi trọng y và tiêu cục Trấn Viễn.

Người có đóng góp lớn nhất cho sự tiến triển thuận lợi của công cuộc ra công cứu giúp ở Xuyên Thục không phải là y và tiêu cục Trấn Viễn, mà là Khánh Hâm Nghiêu.

Khánh Hâm Nghiêu là quan đứng đầu một châu của Tây Xuyên và đã điều hành ở Xuyên Thục nhiều năm, dưới sự chỉ huy và phối hợp của anh ta, các quan viên ở các địa phương của Xuyên Thục mới có thể phối hợp với công cuộc ra công cứu giúp.

Nếu không có sự hỗ trợ của Khánh Hâm Nghiêu, nếu Kim Phi muốn thực hiện công cuộc ra công cứu giúp thì sẽ phải dùng đến vũ lực, đánh chiếm rồi phổ biến từ quận này đến quận khác.

Nếu nói như vậy, chỉ sợ bây giờ Kim Phi vẫn chưa đánh chiếm được Xuyên Thục, thậm chí ngay cả khu vực Xuyên Bắc cũng không kiểm soát được hoàn toàn.

"Hay là chúng ta bắt đầu kế hoạch của Tiểu Bắc trước đi?" Kim Phi lại hỏi.

"Theo những gì ta thu thập được cho đến nay, người dân ở nhiều địa phương của Trung Nguyên đã đói đến mức sắp không thể sống nổi nữa, bắt đầu tạo phản, và không còn thời gian nữa."

Cửu công chúa nói: "Hơn nữa theo tình huống mà Tiểu Bắc nói, trong vài ngày tới sẽ có một lượng lớn người tị nạn đến Đông Hải, đây là vấn đề cấp bách, chúng ta hãy giải quyết chuyện này trước, những chuyện khác nói sau đi."

“Nàng định giải quyết chuyện này như thế nào?”

“Thông tin trước mắt chưa đủ chính xác, hơn nữa số lượng người tị nạn chắc chắn sẽ có thay đổi."

Cửu công chúa nói: "Trên thuyền, ta đã sắp xếp người đi về phía tây dọc theo đường chính, đi tìm hiểu con số gần đúng và tình hình cụ thể của những người tị nạn, sau đó chúng ta sẽ sắp xếp các biện pháp đối phó dựa trên tình hình của những người tị nạn.

Nếu có thể kiểm soát được số lượng người tị nạn đến đây, chúng ta có thể xây dựng một số nhà xưởng ở bên cạnh và biến những người tị nạn thành công nhân, nếu số lượng người tị nạn có nhiều quá thì chúng ta sẽ phải nghĩ cách khác!”
Chương 1507: Mồi nhử

"Vẫn là hành động của nàng nhanh!"

Kim Phi nghe vậy, giơ ngón cái với Cửu công chúa.

Người còn chưa tới, mạng lưới tình báo đã tới trước rồi.

Động tác của Cửu công chúa rất nhanh, động tác của mật thám dưới trướng cô ấy cũng không chậm.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, trước tiên đã cải trang thành dân tỵ nạn về quê tìm người thân, đi theo đường ống về phía Tây.

Khi gặp những người dân tỵ nạn khác, bọn họ sẽ nói sắp về quê nên dẫn người thân tới xin ăn miếng cơm, sau đó bèn bắt đầu tìm dân tỵ nạn để trò chuyện, hỏi dân tỵ nạn từ đâu tới, và có tổng cộng bao nhiêu người.

Những thứ này đều là đề tài dân tỵ nạn thường nhắc tới lúc nói chuyện phiếm, dân tỵ nạn cũng muốn hỏi thử mật thám về tình hình ở Đông Hải, đương nhiên biết thì sẽ nói, đã nói thì nói cho hết.

Mật thám thu thập tình báo với tốc độ nhanh nhất, báo lại cho Cửu công chúa, mà Cửu công chúa thì tìm Kim Phi trước tiên.

"Tình hình thế nào?" Kim Phi hỏi.

"Không khả quan lắm, " Cửu công chúa nói: "Theo như tin tức mà mật thám mang về, số lượng dân tỵ nạn mỗi ngày đang gia tăng, mật thám cũng không thể dò xét được số lượng cụ thể, nhưng có thể xác nhận là dân tỵ nạn đã nhiều hơn nhiều so với khi trước Tiểu Bắc và Đại Cường điều tra, hơn nữa sắp đến Đông Hải rồi, chúng ta phải chuẩn bị thật kĩ để ứng phó."

"Bọn họ đã sắp đến Đông Hải rồi, biện pháp đối phó duy nhất của chúng ta chính là phát cháo trước, ổn định lại lòng dân, sau đó mới tính tiếp."

Kim Phi nói: "Ta đã bảo Lương ca triệu tập lính hậu cần nuôi quân của hai đại đội từ Giang Nam tới, còn chở thêm mấy thuyền lương thực, cộng thêm rong biển của đảo Mạo Lãng, cũng có thể tạm thời vượt qua."

Cửu công chúa thở dài, nói: "Phát cháo không phải biện pháp lâu dài!"

"Ta cũng biết phát cháo không phải biện pháp lâu dài, biện pháp tốt nhất là cho dân tỵ nạn một công việc có thể nuôi gia đình sống qua ngày, " Kim Phi xoa đầu mà nói: "Nhưng có tới mấy chục ngàn thậm chí mấy trăm ngàn dân tỵ nạn đến cùng một lúc, chúng ta đào đâu ra nhiều công việc như vậy để cho bọn họ?"

"Đây chỉ mới là bắt đầu, dân tỵ nạn tới nhiều hơn, tin tức phát cháo ở Đông Hải sẽ truyền càng xa càng rộng hơn, người tới cũng sẽ càng ngày càng nhiều." Cửu công chúa nói: "Thế nên, phát cháo là trị ngọn không trị gốc, muốn trị gốc, chúng ta nhất định phải chấm dứt ngọn nguồn."

"Làm sao chấm dứt được ngọn nguồn?" Kim Phi hỏi.

"Ta cũng không biết," Cửu công chúa lắc đầu, tâm trạng cũng trở nên buồn bực.

Thân là Hoàng đế Đại Khang, con dân lại luân lạc thành dân tỵ nạn, khiến Cửu công chúa cảm thấy thất bại vô cùng.

Sau đó hai người lại trò chuyện một lúc, Cửu công chúa để lại tin tức mà mật thám thu thập được rồi rời đi.

Kim Phi cũng nhận ra Cửu công chúa đang buồn lòng, muốn ở bên cạnh cô ấy, lại bị Cửu công chúa từ chối.

Kim Phi cũng không nghĩ nhiều, bèn đọc tin tức Cửu công chúa để lại.

Nhưng còn chưa xem xong, Quan Hạ Nhi đã vội vã chạy tới tìm Kim Phi: "Đương gia, Vũ Dương ngồi phi thuyền rời đi rồi!"

"Đi, đi đâu rồi?" Kim Phi sửng sốt.

"Ta cũng không biết, thấy cô ấy lên phi thuyền, ta bèn vội vàng tới nói cho chàng biết." Quan Hạ Nhi cuống cuồng nói: "Đương gia, chàng mau đi xem thử đi!"

Không cần cô ấy nhắc nhở, Kim Phi buông mật báo xuống rồi xông ra ngoài.

Đi ra khỏi thư phòng, đúng lúc thấy hai chiếc phi thuyền dưới sự bảo vệ của mấy chiếc khinh khí cầu, chậm rãi bay về hướng Tây.

Phải biết, bây giờ súng trường vẫn chưa được sản xuất hàng loạt, chim ưng của Đảng Hạng và Đông Man vẫn có thể đe dọa nghiêm trọng đến sự an toàn của phi thuyền.

Nếu như không phải bất đắc dĩ, Cửu công chúa và Kim Phi tuyệt đối sẽ không ngồi lên khinh khí cầu.

Lần trước ở đảo Mạo Lãng, Kim Phi đích thân ngồi khinh khí cầu, đó là bởi vì y biết, cho dù lúc đó trong đám ngư dân có gián điệp của Đảng Hạng và Đông Man, bọn họ cũng không thể mang chim ưng khổng lồ lên thuyền.

Chỉ cần chim ưng không ở trên thuyền, gián điệp cho dù trơ mắt nhìn Kim Phi ngồi khinh khí cầu cũng không có cách nào.

Nhưng tình hình bây giờ thì khác.

Hiện tại xung quanh xưởng đóng thuyền tụ tập không biết bao nhiêu dân tỵ nạn, trong những người này một trăm phần trăm có gián điệp của kẻ địch.

Một khi để bọn chúng phát hiện Cửu công chúa đã lên phi thuyền, khả năng cao sẽ xảy ra chuyện.

Trong nháy mắt, vô số ý nghĩ thoáng qua trong đầu Kim Phi.

Nhưng y không còn kịp suy nghĩ nữa, cũng không đoái hoài tới việc bảo Thiết Chùy chuẩn bị ngựa, sau khi ra khỏi thư phòng thì xông thẳng tới chuồng ngựa, nhảy lên một con ngựa chiến rồi chạy thẳng tới đội bay.

Đến đội bay, vừa hay gặp phải Lão Ưng.

Lão Ưng thấy Kim Phi, rõ ràng có sửng sốt một lúc, vừa chuẩn bị chào hỏi đã bị Kim Phi đá vào mông.

"Ngươi bị gì vậy?" Kim Phi mắng: "Ngươi điên rồi sao, lại để Vũ Dương lên phi thuyền vào lúc này?"

"Tiên sinh, ta cũng không có cách nào khác!"

Lão Ưng chỉ vào cổ nói: "Bệ hạ đã đích thân mở miệng rồi, con nhỏ điên Châu Nhi đó còn kề đao vào cổ ta, ta cũng không ngăn được mà!"

Kim Phi lười dây dưa vấn đề này với Lão Ưng, lại đạp một cú vào mông anh ta: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh chuẩn bị phi thuyền cho ông đây đi!"

"Chuẩn bị không được," Lão Ưng nói với vẻ mặt đau khổ: "Tên khốn Tần Minh kia trước khi lên phi thuyền đã lấy tất cả khóa trên giỏ treo đi rồi."

Cho dù là khinh khí cầu hay là phi thuyền, giỏ treo đều được treo lên khinh khí cầu bằng một sợi dây, mà thứ nối sợi dây và giỏ treo lại với nhau chính là những cái khóa.

Dưới tình huống như vậy, nếu như không trong nhiệm vụ, những cái khóa này sẽ được tháo ra cho vào một cái giỏ, để chuyên gia phụ trách kiểm tra và bảo dưỡng.

Lúc Tần Minh lên phi thuyền, cũng mang theo cả giỏ khóa đi rồi.

Kim Phi giơ chân lên, muốn đạp Lão Ưng thêm một đạp, nhưng thấy dáng vẻ ấm ức của tên này thì để chân xuống.

Kim Phi biết, chuyện lần này là Cửu công chúa có chuẩn bị mới đến, với phong cách làm việc của cô ấy, Lão Ưng căn bản không phản kháng được.

Nhưng tại sao Cửu công chúa phải làm như vậy chứ?

Kim Phi đột nhiên nghĩ tới vừa rồi Cửu công chúa đã nói một câu: "Chấm dứt ngọn nguồn!"

Trong nháy mắt, Kim Phi đã hiểu ra rồi.

Cửu công chúa nhất định đã nhận ra được phía sau chuyện này có người đang giở trò, thế nên muốn lấy thân làm mồi, dụ kẻ chủ mưu phe địch phía sau màn ra!

Nghĩ tới đây, Kim Phi hỏi: "Lúc Vũ Dương lên phi thuyền, có phải đã tìm người đóng giả ta không?"

"Tiên sinh nói đúng, lúc lên phi thuyền, đúng là có một người mặc quần áo của tiên sinh, đỡ bệ hạ lên phi thuyền." Lão Ưng nói: "Vừa nãy ta còn đang thắc mắc khi thấy tiên sinh đấy."

Lời Lão Ưng nói đã xác nhận suy đoán của Kim Phi.

Nhưng Kim Phi không hề vui, ngược lại càng gấp gáp hơn, nắm bả vai Lão Ưng hỏi: "Đội bay có khóa dự bị không?"

"Có," Lão Ưng gật đầu: "Nhưng khóa dự bị cũng bị tên khốn Tần Minh kia mang đi rồi!"

"Cần ngươi làm gì nữa hả?" Kim Phi giận đến mức không nhịn được, đá Lão Ưng mấy cước.

Lão Ưng cũng không né tránh, chịu đựng bị đá mấy cước.

Không có khóa, phi thuyền và khinh khí cầu không thể bay lên không, sau khi Kim Phi đạp Lão Ưng thì xoay người nhảy lên ngựa chiến, chạy thẳng tới doanh trại nhân viên hộ tống, muốn đi tìm Đại Cường để triệu tập nhân viên hộ tống đuổi theo Cửu công chúa bằng đường bộ.

Nhưng đến doanh trại nhân viên hộ tống rồi y mới biết được, Cửu công chúa lại nhanh hơn mình một bước, ba giờ trước đã điều Đại Cường và nhân viên hộ tống đi rồi.
Chương 1508: Bay sát đất

“Vũ Dương đã điều Đại Cường đi từ ba canh giờ trước rồi hả?”

Kim Phi biết được tin tức này, cuối cùng cũng an tâm hơn một chút.

Dựa vào phong cách làm việc của Cửu công chúa, nhất định cô ấy đã tính toán kỹ rồi mới hành động.

Cô ấy gọi Đại Cường đi từ trước mấy canh giờ, cũng đã chứng minh điều này.

“Trước khi tiểu đoàn trưởng đi, có nói là bệ hạ gọi hắn đi đâu, làm gì không?”

Kim Phi hỏi đại đội trưởng đang trực ban.

“Tiểu đoàn trưởng không nói với ta.” Đại đội trưởng lắc đầu: “Có thể là đại đội trưởng cũng không biết. Tần thống lĩnh cầm lệnh bài của bệ hạ tới tìm tiểu đoàn trưởng, chỉ nói vài câu thôi, tiểu đoàn trưởng bèn sai đại đội chúng ta ở lại phòng thủ, còn ngài ấy dẫn theo quân chủ lực đi với Tần thống lĩnh rồi.”

“Ta biết rồi.” Kim Phi gật đầu, sau đó rời khỏi doanh trại của nhân viên hộ tống.

Đang suy nghĩ xem nên làm cách nào đuổi kịp Cửu công chúa, đột nhiên y nghe thấy tiếng nổ của đầu máy hơi nửa trên đỉnh đầu mình.

Ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện có một chiếc phi thuyền đã từ bầu trời phương Nam bay tới phương Bắc, chậm rãi đi đến trạm đỗ thuyền của xưởng đóng thuyền.

Kim Phi thấy vậy, lập tức nhảy lên chiến mã, chạy thẳng tới trạm đỗ thuyền.

Lão Ưng còn đang ngước cổ lên nhìn phi thuyền, nghe thấy tiếng vó ngựa, anh ta quay đầu nhìn ra cửa.

Thấy Kim Phi, Lão Ưng lập tức cảm thấy bắp đùi hơi đau đau, muốn chạy trốn theo bản năng.

Nhưng anh ta không dám chạy, mà lại chạy chậm lại nghênh đón.

“Chiếc phi thuyền này từ đâu nơi?” Kim Phi chỉ lên đỉnh đầu hỏi.

“Đây là phi thuyền số 27, trước đó có tới Giang Nam đưa tin, giờ chắc là đưa tin về ạ.” Lão Ưng trả lời.

“Bảo bọn họ đáp xuống đừng tắt máy nữa, ta phải dùng!” Kim Phi ra lệnh.

“Tiên sinh, ngài muốn đuổi theo bệ hạ sao?” Lão Ưng hỏi.

“Biết còn hỏi?” Kim Phi nhảy khỏi ngựa chiến: “Mau chuẩn bị nhiên liệu, việc đầu tiên sau khi thuyền đáp xuống là bổ sung nhiên liệu, nhanh lên đừng trễ nải!”

Lão Ưng do dự một chút, nói: “Tiên sinh, ta biết ngài lo lắng cho bệ hạ, nhưng ngài lại không rõ cách làm việc của bệ hạ sao, chắc chắn là người đã để lại đường lui rồi, bây giờ không có dây cáp, nếu ngài muốn lên đó, không có phi thuyền và khinh khí cầu hộ tống ngài, vậy thì nguy hiểm lắm!”

“Ông đây làm việc không cần ngươi phải dạy, nghe theo mệnh lệnh!” Kim Phi tức giận đạp một cái lên mông Lão Ưng.

Lão Ưng luôn luôn nghe lời Kim Phi, lần này lại không nghe theo chỉ thị của y, mà quỳ “bịch” một tiếng, cúi đầu không nói lời nào.

Nếu như y là một người ác độc, muốn thể hiện uy nghiêm của mình, rất có khả năng y sẽ chiếu theo quân pháp xử lý Lão Ưng, nhưng Kim Phi lại không phải người như vậy.

Kim Phi nhấc chân lên, muốn đạp cho anh ta cái nữa, nhưng thấy Lão Ưng quỳ xuống đất, có đạp thì chỉ có thể đạp lên ngực hoặc đầu anh ta, Kim Phi lại hạ chân xuống.

Y biết, Lão Ưng chống lại mệnh lệnh của y là bởi vì lo lắng cho an toàn của y.

“Cái tên óc heo này, chẳng lẽ ngươi không thể động não một chút à?” Kim Phi tức giận nói: “Không có phi thuyền khác với khinh khí cầu hộ tống thì không bay thấp hơn chút được à?”

Lão Ưng vừa nghe thấy câu này, hai mắt lập tức sáng lên.

Chiếc phi thuyền này là chiếc phi thuyền loại nhỏ đã được đám Kim Phi và Vạn Hạc Minh cải tiến, năng lực vận chuyển có hạn, nhưng tốc độ linh hoạt vô cùng. Nếu như cần, còn có thể tiến hành bay tầng thấp.

Chỉ là hướng gió khi bay tầng thấp khá phức tạp, tiêu hao khá nhiều dầu hỏa, tốc độ của phi thuyền cũng sẽ chậm hơn so với bay tầng cao, cho nên bình thường, nhiều phi công không biết tới cách bay này.

Tình huống bây giờ khác đặc biệt, đây là một biện pháp hợp lý.

Với trình độ của Lão Ưng, dường như anh ta có thể lái phi thuyền theo cách bay tầng thấp này.

“Ta lập tức đi chuẩn bị dầu hỏa ngay!”

Lão Ưng bò dậy, vừa sai người phất cờ ra hiệu cho phi thuyền, vừa chạy như bay vào nhà kho.

Vì đối phó với tình huống khẩn cấp, những vật liệu bổ sung như dầu hỏa đều được chuẩn bị sẵn từ lâu, được bỏ sẵn lên xe đẩy.

Lão Ưng vào nhà kho, rất nhanh đã đẩy xe đẩy ra, đi tới vị trí máy đang chờ.

Sau khi phi thuyền thấy lá cờ tín hiệu dưới mặt đất, bèn ném một sợi dây thừng xuống bên dưới.

Lão Ưng lập tức chỉ huy công nhân buộc dây thừng lên bàn kéo, kéo phi thuyền đáp xuống.

Khi phi thuyền chỉ còn cách mặt đất hơn một thước, bèn dừng lại, lơ lửng giữa không trung.

Trước kia khi bận rộn, thường xuyên gặp phải chuyện như vậy, cho nên các công nhân ở đây đều rất thành thạo, chờ khi phi thuyền dừng hẳn thì mang đồ tiếp tế lên trước tiên.

Lão Ưng đi lên kiểm tra nhanh dụng cụ một lần, xác nhận không có vấn đề gì, bèn nhìn Kim Phi rồi chắp tay.

Đến khi Kim Phi dẫn Thiết Chùy và mấy nữ công nhân cận vệ lên xong, Lão Ưng lập tức sai người cởi dây, điều khiển phi thuyền từ từ bay lên.

Khi phi thuyền rời khỏi doanh trại của nhân viên hộ tống, Lão Ưng bèn điều khiển phi thuyền hạ thấp xuống cách mặt đất khoảng hai ba thước, sau đó điều khiển phi thuyền giữ độ cao ở mức này, bay về hướng Tây.

Ở độ cao này cho dù có bị tấn công, cứ nhảy xuống chắc cũng không xảy ra án mạng.

Phi thuyền đuổi theo một mạch về phía Tây, đi được khoảng mười mấy phút, cuối cùng Kim Phi cũng thấy được Cửu công chúa đang ngồi giữa đội hình, mà Cửu công chúa đang ở trong đội đương nhiên cũng nhìn thấy phi thuyền từ phía sau đuổi tới.

Cửu công chúa cầm ống nhòm lên, vừa nhìn vào đã thấy Kim Phi đứng ngay ở chỗ cáp treo của phi thuyền.

“Tần Minh, không phải trẫm đã bảo người lấy hết móc treo trên phi thuyền rồi sao, phi thuyền phía sau là có chuyện gì xảy ra đây?” Cửu công chúa cau mày hỏi.

“Thuộc hạ đã lấy hết móc treo xuống rồi ạ.” Tần Minh buồn bực giơ ống nhòm lên, nhìn về sau.

Sau khi nhìn rõ số thứ tự trên phi thuyền, anh ta bừng tỉnh nói: “Ta nhớ lúc trước chiếc phi thuyền này chấp hành nhiệm vụ tới Giang Nam, hẳn là mới vừa trở lại.”

Cửu công chúa không trách Tần Minh ngay trước mặt mọi người, mà nói: “Nếu phu quân đuổi tới, vậy chờ bọn họ một lát đi.”

“Dạ!” Tần Minh lập tức sai lính truyền lệnh phất chờ, thông báo đội bay giảm tốc độ.

Mà chiếc phi thuyền của Cửu công chúa thì tìm một mô đất bằng phẳng, từ từ hạ xuống.

Kim Phi thấy vậy, cũng sai Lão Ưng hạ cánh xuống mô đất bằng phẳng kia.

Cửu công chúa bước xuống phi thuyền, đến khi phi thuyền của Kim Phi hạ cánh, cô ấy dẫn theo Châu Nhi và đám người Tần Minh chạy tới phi thuyền của Kim Phi.

Cáp treo của phi thuyền này không lớn, chịu tải trọng của nhiều người như vậy thì bị quá tải.

Thiết Chùy vô cùng hiểu ý sai mấy tên cận vệ lui xuống, để Cửu công chúa leo lên phi thuyền của Kim Phi.

“Phu quân, sao chàng lại tới đây?” Cửu công chúa thấy mặt Kim Phi hơi đanh lại, chủ động hỏi.

“Ta tới xem thử nàng muốn gây chuyện gì thôi!” Kim Phi hắng giọng.

“Không gây chuyện gì cả, chỉ là tâm trạng không thoải mái, muốn ra ngoài thăm thú cho khuây khỏa thôi.” Cửu công chúa đáp.

“Thăm thú gì?” Kim Phi hỏi.

“Không gì cả, ta chỉ muốn tới xem thử những con dân của Đại Khang này tới từ đâu, tới bằng cách nào thôi!” Cửu công chúa buồn bã nói.

Sau khi đến Đông Hải, cô ấy có tới bãi biển thăm dân tỵ nạn hai lần.

Nhìn người dân tỵ nạn kia gầy trơ xương còn dẫn theo cả nhà đi cùng, Cửu công chúa cảm thấy rất khó chịu trong lòng.

Cô ấy biết, những người dân tỵ nạn này có thể tới được Đông Hải đã là may mắn lắm rồi, còn rất nhiều người có thể chưa đến được đây đã phải bỏ mạng ở giữa đường.

Cửu công chúa mặc dù mang trong lòng trái tim của bậc đế vương, nhưng nhìn thấy nhiều nhiều dân tỵ nạn không có nhà để về đến vậy, không phải là không có cảm xúc gì.

Kim Phi nhận ra dạo này tâm trạng của Cửu công chúa không tốt lắm, bèn không nói thêm gì nữa, ra hiệu cho Lão Ưng điều khiển phi thuyền bay lên không.
Chương 1509: Thích khách

Vừa rồi phi thuyền đang bay ở độ cao thấp, quá thấp so với mặt đất, cung tên có thể uy hiếp phi thuyền và người ngồi trên đó. Vì lý do an toàn, Lão Ưng không bao giờ đến gần đường chính mà tiến về phía trước nơi hoang dã cách xa đường chính.

Bây giờ đã tụ họp với Cửu công chúa, phi thuyền có thể bay bình thường, Lão Ưng điều khiển phi thuyền tiến vào vị trí giữa của đội bay.

Vị trí này nằm ngay phía trên đường chính, từ trên phi thuyền nhìn xuống, có thể thấy khắp nơi ở đường chính đều là những người tị nạn đang đi về hướng Đông.

Một số đi theo nhóm ba đến năm người, một số đi theo nhóm mấy chục đến hàng trăm người.

Những người trong nhóm từ ba đến năm người thường là một gia đình hoặc họ hàng, những người đi theo nhóm có hàng chục đến hàng trăm người có thể là cả một làng.

Nhưng cho dù là nhóm ba đến năm người hay hàng trăm người thì mọi người đều đi rất chậm.

Thanh niên trai tráng dìu trẻ em và người già, thi thoảng phải dừng lại nghỉ ngơi.

Cho dù là thế, vẫn có người đi một lúc lại ngã bên đường.

Những người đi cùng bình thản cởi quần áo của người đã chết ra, khiêng người đó đến một rãnh cỏ ven đường rồi tiếp tục lên đường.

Từ trên cao nhìn xuống, có một hai thi thể cách nhau không xa trong các rãnh cỏ dọc đường chính.

Có thi thể còn hoàn chỉnh, có một vài thi thể đã thối rữa.

Từ khi đến thế giới này Kim Phi đã nhìn thấy cảnh tượng này rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy y vẫn cảm thấy khó chịu.

Cửu công chúa cũng như thế.

Lúc đầu cô ấy phê duyệt tấu chương cho Trần Cát cũng từng thầm xem thường Trần Cát vài lần, cũng từng tưởng tượng rằng nếu được phong làm Hoàng đế, cô ấy nhất định sẽ có thể thống trị thiên hạ.

Nhưng khi cô ấy làm Hoàng đế thật, người dân vẫn sống lang thang, đói chết khắp nơi.

Thậm chí tình hình còn tệ hại hơn lúc Trần Cát trị vì.

Mặc dù Cửu công chúa hiểu nguyên nhân là do Tứ hoàng tử cướp ngôi và chư hầu tự xưng vương gây ra, hơn nữa thời gian cô ấy lên ngôi chưa lâu, không có đủ thời gian để cai quản, nhưng Cửu công chúa vẫn cảm thấy thất bại.

Tâm trạng của Kim Phi và Cửu công chúa không được tốt, cũng không nói lời nào.

Lão Ưng điều khiển phi thuyền, thi thoảng liếc nhìn Châu Nhi và Tần Minh, ánh mắt đầy vẻ tức giận.

Vừa rồi hai người này một người thì hai xô anh ta xuống đất, một người thì kề dao vào cổ khiến anh ta bị Kim Phi đá mấy cái.

Lão Ưng thầm thề, lúc nào về tìm cơ hội chỉnh đốn hai người họ.

Nhất là Tần Minh, thật đáng ghét.

Châu Nhi và Tần Minh cũng tự biết đuối lý, đều không nhìn Lão Ưng mà nhìn ra bên ngoài.

Ở một bên khác, Thiết Chùy tò mò cầm kính viễn vọng lên, nhìn giỏ khí cầu của phi thuyền mà Cửu công chúa ngồi trước đó.

Nói đúng hơn là nhìn một nhân viên hộ tống nữ trên giỏ khí cầu đó.

Không phải anh ta thích nhân viên hộ tống nữ này, mà là nhân viên hộ tống nữ này có chiều cao và dáng vẻ gần giống với Kim Phi, cô ta mặc quần áo của Kim Phi, còn trang điểm nữa, nếu không phải ngực của nhân viên hộ tống nữ này hơi phồng lên, hơn nữa sau khi nhìn thấy Kim Phi thì đeo hắc đao và nỏ cầm tay tiêu chuẩn của nhân viên hộ tống lên, thì ngay cả cận vệ như Thiết Chùy cũng suýt nữa nhận lầm.

“Lão Tần, Bệ hạ tìm được người như vậy từ đâu thế, giống hệt tiên sinh ấy chứ”.

Thiết Chùy đụng vào vai Tần Minh, nhỏ giọng hỏi: “Nếu không phải tiên sinh đang ở cạnh ta, ta suýt nữa nhận lầm người rồi”.

“Không nên hỏi thì đừng hỏi”, Tần Minh mất kiên nhẫn dịch người sang bên cạnh.

Cấm quân chịu trách nhiệm bao vây hoàng cung, có rất nhiều quy tắc, mà mỗi quy tắc đều cực kỳ nghiêm ngặt, Tần Minh xuất thân từ gia đình của cấm quân, cũng xem như lớn lên trong cung đình, mưa dầm thấm đất cũng phát triển tính cách cứng rắn và nghiêm túc.

Ngược lại, Thiết Chùy xuất thân từ nông thôn, nói gì cũng không kiêng dè, lại gặp cấp trên ‘văn minh’ như Kim Phi, anh ta càng trở nên không kiêng kỵ gì cả.

Có hai lần nhận lúc Kim Phi và Cửu công chúa vui vẻ, tên này còn trêu chọc Kim Phi và Cửu công chúa trước mặt Cửu công chúa kìa.

Khi đó, Tần Minh căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong đầu toàn là câu hỏi nếu Cửu công chúa ra lệnh chém đầu Thiết Chùy, mình có nên xin cho hắn không.

Kết quả không ngờ Cửu công chúa lại không hề giận, ngược lại Kim Phi đá Thiết Chùy hai cái, chuyện này xem như cho qua.

Từ đó về sau, chỉ cần Kim Phi và Cửu công chúa ở gần đó, Tần Minh không muốn nói chuyện với Thiết Chùy.

Nhưng Thiết Chùy lại như không hề biết, thấy Tần Minh đi sang bên cạnh, anh ta lập tức đi theo, còn đưa tay đỡ lấy vai Tần Minh, trìu mến nói: “Ngươi rảnh rỗi không có việc gì thì cứ nói cho ta biết, tìm được cô nương từ liên đội nào vậy”.

Mặc dù Thiết Chùy trông có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng là đội trưởng cận vệ của Kim Phi, anh ta vẫn rất xứng chức.

Sau khi phát hiện ra người thay thế này, Thiết Chùy lập tức muốn chiêu mộ cô ta vào đội cận vệ, nếu sau này có trường hợp khẩn cấp, có lẽ có thể để cô gái này giả làm Kim Phi.

Tần Minh cực kỳ không quen với hành động thân thiết này của Thiết Chùy, nhún vai định hất Thiết Chùy ra nhưng không được.

Anh ta đang định đẩy ra thì Thiết Chùy lại tự mình nhấc tay lên rồi.

Tần Minh quay đầu lại thì thấy Thiết Chùy nghiêm túc thoát kính viễn vọng để trên thắt lưng xuống, sau đó nhìn sang phía Tây Bắc.

Ngay sau đó thì nghe Thiết Chùy cao giọng nói: “Tất cả mọi người chú ý vào hướng Tây Bắc”.

Được Thiết Chùy nhắc nhở, mọi người trên phi thuyền đều đồng loạt quay đầu nhìn hướng Tây Bắc.

Chỉ thấy đằng xa hướng Tây Bắc có mấy chấm điểm hơi mờ đang di chuyển rất nhanh.

Cầm lấy kính viễn vọng lên nhìn kỹ, mấy chấm đen này đều là chim ưng

Chim ưng không phải là động vật sống theo bầy đàn, chúng có ý thức rất mạnh về lãnh thổ, thường bay và kiếm ăn một mình, ngay cả khi đi cùng nhau thì cũng thường là một con đực và một con cái.

Tình huống có đến mấy con xuất hiện cùng lúc thế này chắc chắn là có người khống chế.

Ngay lúc mọi người đang lo lắng vì mấy con chim ưng này, Thiết Chùy lại nói: “Hướng Tây Nam cũng có”.

Mọi người lại vội vàng nhìn về hướng Tây Nam.

Quả nhiên hướng Tây Nam cũng có mấy chấm điểm xuất hiện.

Sau đó hướng Tây và hướng Bắc cũng liên tiếp có số chim ưng khác nhau xuất hiện.

“Truyền lệnh, phương án tác chiến số một”, Tần Minh hét lên với binh lính truyền lệnh.

Nhân viên bay nữ trong giỏ khí cầu lập tức lấy một rương dù nhảy ra, phân phát cho mấy người Kim Phi và Cửu công chúa.

Châu Nhi nhận lấy dù nhảy, nhanh chóng mặc giúp Cửu công chúa.

Thiết Chùy lấy dù nhảy cũng muốn mặc giúp Kim Phi, nhưng bị Kim Phi ngăn cản.

Kim Phi vẫn chưa quen với việc tiếp xúc gần gũi với đàn ông, nếu là lúc nguy cấp khác thì cũng được, nhưng dù nhảy là do y thiết kế, y biết rõ cách mặc hơn bất kỳ ai.

Sau khi người truyền lệnh vẫy cờ, các khinh khí cầu xung quanh lập tức tụ lại trên khí cầu của Kim Phi để chặn chim ưng tấn công khinh khí cầu của Kim Phi.

Lão Ưng điều khiển phi thuyền nhanh chóng đáp xuống.

Đám người tùy tùng đều hoảng sợ, nhưng Cửu công chúa lại bình tĩnh cười nhạo nói: “Không ngờ lại có thích khách, chúng gây ra náo loạn cũng không nhỏ nhỉ”.

Biết được có dân tị nạn muốn tụ tập ở Đông Hải, Cửu công chúa đã cảm thấy không ổn rồi.

Nhất là sau khi đến Đông Hải, cảm giác này của Cửu công chúa càng mãnh liệt.

Tốc độ tràn đến Đông Hải của dân tị nạn quá nhanh, nhanh đến mức bất thường.

Nhưng người tị nạn muốn tìm cách sống sót cũng là chuyện bình thường, Cửu công chúa cũng không chắc chắn nên lấy bản thân làm mồi nhử để kiểm tra suy đoán của mình.

Kết quả cô ấy đoán đúng rồi!
Chương 1510: Một mũi tên trúng hai con chim

“Vũ Dương, có phải nàng đã đoán được trước đó rồi không?”

Kim Phi quay đầu lại nhìn Cửu công chúa hỏi.

“Đoán được một chút, nhưng không chắc lắm”, Cửu công chúa nói: “Bây giờ có thể xác nhận rồi, đằng sau dân tị nạn chắc chắn có người thao túng”.

Dân tị nạn đói đến mức không chống đỡ được, biết nơi nào có đường sống thì đi đường đó cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng truyền thông Đại Khang lạc hậu, tin tức lan truyền đi trong dân gian khá chậm, rất nhiều nơi cách nhau mười mấy dặm, nếu một nơi xảy ra chuyện gì lớn, có thể phải mất nửa tháng hoặc thậm chí còn lâu hơn các nơi khác mới biết tin.

Cửu công chúa nhận được tình báo, dân tị nạn cách Đông Hải cả trăm dặm đều nhận được tin, biết Đông Hải có người phát cháo từ thiện rồi.

Cho dù có dân tị nạn quay về thông báo cho họ hàng, tốc độ cũng sẽ không nhanh như vậy, cũng sẽ không lan truyền rộng rãi trong thời gian ngắn.

Với tư duy mưu lược được luyện trong nhiều năm của Cửu công chúa, sau khi nhìn thấy tình báo sẽ cảm thấy có gì đó không ổn.

Chẳng qua cô ấy không dám chắc, cũng không nói với Kim Phi.

Kim Phi hơi tức giận, nhưng bây giờ chim ưng ngày càng đến gần, phi thuyền cũng đang cấp tốc hạ cánh, rõ ràng không phải là lúc để cãi nhau, vì vậy Kim Phi không nói gì nữa mà giữ chặt lan can để ổn định và quan sát xung quanh.

Nếu nói không sợ là giả, dù sao một khi phi thuyền bị chim ưng cào hỏng, họ có nhảy dù cũng chưa chắc có thể sống sót.

Nhưng lần này Kim Phi đuổi đi quá vội vàng, gần như không có chuẩn bị gì, lúc này y cũng không thể làm được gì nhiều, chỉ có thể đợi kế hoạch hỗ trợ của Cửu công chúa.

Đang lúc nghĩ đến kế hoạch hỗ trợ của Cửu công chúa là gì, Kim Phi nhìn thấy có ba bóng người nhảy xuống từ trên phi thuyền mà Cửu công chúa ngồi trước đó.

Lúc này chiếc phi thuyền đó cũng rơi xuống, ba người nhảy xuống khỏi giỏ khí cầu không lâu thì mở dù nhảy ra.

Dù nhảy họ sử dụng có tốc độ hạ cánh rất nhanh, ba người nhanh chóng đáp xuống đất.

Cắt đứt dây của dù nhảy, ba người đồng loạt lấy vũ khí của mình ra từ trong túi đeo trước ngực.

Lúc này Kim Phi mới nhìn thấy rõ A Quyên là một trong ba người đó.

Thứ cô ấy lấy ra là khẩu súng trường nạp sau mà Kim Phi đưa cho cô ấy lúc trước, hai người còn lại thì Kim Phi không quen, cũng lấy ra một chiếc nỏ.

Bây giờ cho dù A Quyên ăn cơm hay đi ngủ thì súng trường cũng chưa từng rời khỏi người, nhiệm vụ duy nhất mà Tả Phi Phi giao cho cô ấy là tập bắn, thậm chí đạn cũng cho cô ấy sử dụng tùy ý.

Vốn dĩ A Quyên rất có thiên phú bắn tỉa, được huấn luyện nhiều ngày như vậy cũng đã rất quen thuộc với súng trường rồi.

Nạp đạn, ngắm mục tiêu, tấn công đều không cần suy nghĩ, tự nhiên như thể ăn cơm, uống nước.

Sau khi A Quyên bóp cò, ngay sau đó một con chim ưng bay đằng trước lập tức nổ tung.

Hai người còn lại cũng không rảnh, họ cũng giơ cung lên bắn về phía không trung.

Sau khi hai người thả cung ra cũng không nhìn mình có bắn trúng hay không, mà lập tức lấy một cây cung khác bỏ vào.

Phản ứng này chứng tỏ họ vô cùng tự tin, không cần nhìn cũng biết chắc chắn mình có thể bắn trúng.

Sự thật chứng minh sự tự tin của họ không phải không có lý.

Cây cung của hai người đều không bắn trượt, một người trong đó thậm chí còn bắn trúng hai con chim ưng bằng một mũi tên chéo.

Mặc dù con thứ hai không bị bắn chết nhưng cũng bị trúng vào cánh, rơi xuống đất.

Kim Phi ngạc nhiên đến sững sờ.

Trong nhận thức của y, một mũi tên bắn trúng hai con chim là một tính từ sẽ không xuất hiện ngoài đời thực, nhưng hiện tại y đã tận mắt nhìn thấy.

“Nàng tìm đâu ra cao thủ này vậy?”, Kim Phi kinh ngạc nhìn Cửu công chúa.

“Họ là những cung thủ xuất sắc được hoàng gia huấn luyện trước đây, tiếc là mức độ bảo mật thân phận của họ quá cao, chỉ có phụ hoàng và hai người Ngân Tước biết thông tin của tất cả cao thủ đại nội”.

Cửu công chúa nói: “Hai người họ từng nhận được lệnh bảo vệ ta, cách đây không lâu ta đã phái người đến Trung Nguyên mời họ đến Xuyên Thục”.

“Vẫn là căn cơ của hoàng gia các nàng thâm sâu”, Kim Phi nói.

Bất kể ngươi học văn hay võ, mục đích cuối cùng đều là cống hiến cho hoàng đế, cống hiến cho triều đình.

Mặc dù Trần Cát hồ đồ nhưng nhà họ Trần thống trị Đại Khang hàng trăm năm, không ai biết hoàng gia đã có được bao nhiêu nhân tài.

Nhất là cao thủ đại nội, mỗi người trong đó đều là cao thủ xuất sắc của các ngành.

Tiếc là cao thủ đại nội là một đội ngũ trong tối, bình thường rất ít khi xuất hiện, chỉ có Hoàng đế và Đại thái giám bên cạnh mới biết thông tin thân phận cụ thể của họ.

Cửu công chúa có thể tìm được hai vị cung thủ đã rất giỏi rồi.

Thời đại phong kiến không có các trò giải trí gì đó, mọi người làm gì cũng đều rất chuyên tâm.

Rất nhiều cung thủ chỉ biết bắn cung ngay từ lúc nhỏ, ngày nào cũng đều luyện tập mấy trăm cây cung.

Về lâu về dài, cung nỏ đã trở thành cánh tay của họ, chỉ đâu đánh đó.

Sau khi đến làng Tây Hà, Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên đã cải tạo cung nỏ của họ, không chỉ tốc độ lên cung nhanh hơn mà uy lực cũng lớn hơn.

Nhóm chim ưng đầu tiên chỉ có bảy con, thần cung và A Quyên đã giết chết bốn con trong lượt bắn đầu tiên, ba con còn lại cũng sợ hãi đều bay sang một bên.

Lúc này thần cung và A Quyên đều đã nạp cung và đạn xong, ngay sau đó ba con chim ưng còn lại cũng rớt xuống đất.

Giải quyết xong nhóm chim ưng đầu tiên, ba người lập tức cầm vũ khí lên bay về phía Tây, giơ súng trường và cung vào nhóm chim ưng thứ hai.

Khi họ tiêu diệt xong nhóm chim ưng thứ hai, Lão Ưng điều khiển phi thuyền cũng đáp xuống đất.

Thiết Chùy và Tần Minh lập tức tổ chức mọi người bảo vệ Kim Phi và Cửu công chúa vào giữa.

Lúc này nhóm chim ưng thứ ba và thứ tư cũng bay đến trên đỉnh đầu.

Các khinh khí cầu phụ trách che chắn cho phi thuyền không kịp hạ cánh, đều tự cho nổ, cùng chết với chim ưng.

Thoáng chốc tiếng nổ vang lên liên tục, khắp nơi trong không trung cũng đều là dù nhảy.

Quá trình chiến đấu cũng chỉ kéo dài chưa đến hai phút, nhưng các nhân viên hộ tống nhảy dù lại bay đến khắp nơi, mười mấy phút sau mới tập hợp lại đủ.

Sử dụng khinh khí cầu cho cùng hủy diệt với chim ưng, sau đó nhảy dù để giữ mạng là mục cần được huấn luyện hiện giờ của đội bay.

Nhưng lúc các nhân viên hộ tống tập hợp lại, Kim Phi vẫn nhìn thấy họ khiêng hai người trên cáng đơn giản.

Cả hai cáng đều được phủ cờ đen của nhân viên hộ tống, máu chảy tí tách xuống cáng.

Tâm trạng vốn dĩ không tốt của Kim Phi càng trở nên tệ hơn.

“Thiết Chùy, đi hỏi xem chuyện gì thế?”

“Vâng!”

Thiết Chùy đáp một tiếng rồi chạy sang, sau đó nhanh chóng chạy về, thấp giọng nói: “Tiên sinh, dù nhảy của hai huynh đệ này bị chim ưng cào rách”.

Kim Phi vẫn luôn tìm mọi cách để đối phó với chim ưng, kẻ thù cũng đang cố gắng tìm cách chống lại việc tự nổ của khinh khí cầu.

Phát hiện ra rằng sau mỗi lần khinh khí cầu và phi thuyền phát nổ, các nhân viên bay đều phải nhảy dù, thế là chúng bắt đầu huấn luyện chim ưng tấn công dù nhảy.

Khinh khí cầu và phi thuyền là vũ khí thần kỳ để Kim Phi giành chiến thắng, chưa kể nguồn lực và chi phí cần thiết để đào tạo một nhân viên bay, điều quan trọng hơn là lòng trung thành.

Nhất là những nhân viên bay có khả năng tiếp cận làng Tây Hà và mấy người Cửu công chúa, Kim Phi gần như đều được chọn ra từ nhóm nhân viên hộ tống kỳ cựu sớm nhất.

Nếu không nhân viên bay lái phi thuyền và khinh khí cầu ném một gói thuốc nổ vào chỗ Kim Phi ở là có thể giết chết cả nhà Kim Phi.

Kết quả giờ một lúc lại hy sinh hai nhân viên bay như thế…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom