-
Chương 1496-1500
Chương 1496: Rong biển khô
“Không giống nhau ư?”
Cửu công chúa vừa mới lấy lại bình tĩnh, lại lần nữa trở nên căng thẳng.
Thiết Thế Hâm vẫn luôn không nói gì đứng ở bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt.
Cửu công chúa lấy ống nhòm từ tay Quan Hạ Nhi, nhìn về phía thuyền Trấn Viễn số 2.
Vừa nãy, Trấn Viễn số 2 ở rất xa, cho dù có ống nhòm, Cửu công chúa cũng không thể nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy trên boong thuyền Trấn Viễn số 2 chất đầy đồ vật.
Bây giờ Trấn Viễn số 2 cách không còn xa nữa, Cửu công chúa nhìn qua ống nhòm thấy đồ chất trên boong thuyền quả thực khác với rong biển mà Kim Phi gửi về lần trước.
Lần trước rong biển gửi về ướt sườn sượt, màu xanh đen, nhưng những thứ chất trên boong thuyền Trấn Viễn số 2 lại khô ráo, hơn nữa còn giống như những miếng vải rách nhăn nhúm.
Cửu công chúa đã đặt nhiều kì vọng vào rong biển, thậm chí còn yêu cầu Thiết Thế Hâm cùng viện Khu Mật làm thêm giờ, căn cứ vào số lượng nhân khẩu từng vùng, số lượng nạn nhân đã báo cáo lên, tính toán số lượng rong biển và lương thực cần cung cấp cho các địa phương khác nhau.
Nếu rong biển xảy ra vấn đề gì, thì sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của Cửu công chúa.
Cửu công chúa cũng không ngồi yên được nữa, lập tức bảo Châu Nhi sắp xếp người đợi ở bến tàu.
Ngay khi Trấn Viễn số 2 dừng lại, thị vệ của Cửu công chúa đã lập tức gọi thuyền trưởng Trấn Viễn số 2 đến.
“Tham kiến bệ hạ!”
Thuyền trưởng khom người hành lễ: “Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Thứ các ngươi đang chở trên thuyền là cái gì?” Cửu công chúa hỏi.
Thiết Thế Hâm và những đại thần khác cũng vểnh tai lên nghe.
“Thưa bệ hạ, là rong biển ạ!” Thuyền trưởng trả lời.
“Vì sao lại khác với rong biển gửi về lần trước?” Cửu công chúa lại hỏi: “Rong biển gửi về lần trước vừa mềm vừa xanh, tại sao rong biển đang chở kia lại giống miếng vải rách vậy?”
“Thưa bệ hạ, vi thần không biết rong biển gửi về lần trước như thế nào, nhưng dựa theo miêu tả của bệ hạ, có lẽ đó là rong biển tươi vẫn còn ướt, còn rong biển vi thần chở trên thuyền là rong biển đã được phơi khô.” Thuyền trưởng giải thích.
“Rong biển đã được phơi khô hả?” Cửu công chúa ngạc nhiên.
“Đúng vậy,” thuyền trưởng nói: “Rong biển ướt vừa được lấy từ biển lên rất dễ bị thối rữa, hơn nữa vô cùng nhầy nhụa, không thích hợp để vận chuyển đường dài, vì vậy quốc sư đại nhân đã yêu cầu Tả xưởng trưởng xây dựng một sân phơi ở Đông Hải, sau khi rong biển được phơi khô mới vận chuyển trở về, như vậy trọng lượng của rong biển có thể giảm nhẹ đi nhiều lần, chiếm ít diện tích hơn, chúng ta cũng có thể chở nhiều hơn.
Khi sử dụng, chỉ cần ngâm giống với mộc nhĩ đã phơi khô là được.
“Thì ra là như vậy!”
Trong rừng núi ở Xuyên Thục có không ít mộc nhĩ và nấm, người dân vùng núi sau khi hái, nếu ăn không hết, họ sẽ phơi khô rồi bảo quản.
Chỉ là Cửu công chúa khá lạ lẫm với rong biển, không biết rằng rong biển có thể phơi khô, sau khi nghe thuyền trưởng giải thích, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.
Quan Hạ Nhi tò mò hỏi: “Rong biển sau khi phơi xong thì khi ăn vị sẽ như thế nào?”
“Thưa phu nhân, vị của nó không khác là mấy so với rong biển tươi mới”, thuyền trưởng trả lời: “Tả xưởng trưởng đã cho người lựa chọn những sản phẩm có chất lượng tốt, còn có một số hải sản là đặc sản của Đông Hải, để vi thần mang về cho phu nhân!”
Nói xong, thuyền trưởng vẫy tay ra phía sau, một số nhân công trên thuyền khiêng 1 rương gỗ và 1 thùng gỗ lớn đi tới.
Trong rương gỗ đựng rong biển và một số đồ khô khác của Đông Hải, trong thùng nước thì đựng một vài con cá vẫn còn sống được nuôi bằng nước biển.
Châu Nhi không để nhân công trên thuyền đến gần, ra hiệu cho họ đặt rương gỗ và thùng nước sang bên cạnh.
“Phi Phi thật là, ở xa như vậy còn gửi đồ về cho chúng ta.”
Mặc dù Quan Hạ Nhi ngoài miệng nói như vậy, nhưng chân vẫn không dừng bước, tò mò đi tới bên cạnh thùng nước, ngắm nhìn những con cá bên trong.
Năm xưa Cửu công chúa ở trong cung đã ăn không ít những đồ hải sản Đông Hải cống nạp, vì vậy không mấy hứng thú, thay vào đó bảo thuyền trưởng phái người đi lên trên thuyền lấy một bó rong biển khô, để Châu Nhi ngâm với nước.
Thuyền trưởng phát hiện Châu Nhi dùng nước lạnh để ngâm, suy nghĩ một chút, bèn nhắc nhở: “Bệ hạ, quốc sư đại nhân nói, dùng nước lạnh ngâm rong biển khô sẽ mất rất nhiều thời gian, dùng nước ấm và cho thêm ít giấm trắng sẽ nhanh hơn.”
Sợ Cửu công chúa tức giận, hắn còn đặc biệt nhấn mạnh, đây là do Kim Phi nhắc nhở.
Bên ngoài của rong biển khô có một chất được gọi là alginic acid, tạo ra một lớp gel trên bề mặt rong biển, ngăn chặn nước thấm vào bên trong, dùng nước lạnh ngâm sẽ rất khó nở.
Giấm trắng có thể phá hủy chất gel này, sau đó nếu dùng thêm nước ấm để ngâm, tốc độ nở sẽ nhanh hơn nhiều.
Cửu công chúa nghe vậy liền nháy mắt với Châu Nhi.
Châu Nhi hiểu ý, sai người bưng nước ấm tới, lại tìm thêm giấm trắng, ngâm rong biển một lần nữa.
Phương pháp này thực sự hiệu quả, không mất nhiều thời gian, rong biển đã ngâm xong.
Mặc dù rong biển ngâm xong nở ra không nhiều như mộc nhĩ, một nắm chỉ có thể nở ra khoảng nửa chậu, nhưng thể tích cũng tăng lên đáng kể.
Hơn nữa, rong biển sau khi ngâm xong, không khác biệt nhiều so với rong biển tươi mới.
Cửu công chúa có chút không yên tâm, bèn sai người mang bếp lò đến, tại chỗ làm một ít rau trộn.
Rong biển lần trước Kim Phi phái người mang về đã ăn hết, Quan Hạ Nhi nhìn thấy món rong biển trộn, có chút thèm ăn.
Nhưng ở đây nhiều người, cô cũng không tiện mở miệng, chỉ đành đầy mong đợi nhìn tỳ nữ thử đồ ăn.
Công việc của người tỳ nữ này chính là nếm thử thức ăn thay cho Cửu công chúa, vì vậy cũng ăn rong biển.
Sau khi cẩn thận thử mùi vị của rong biển, gật đầu với Cửu công chúa, coi như là xác nhận mùi vị của rong biển không có vấn đề gì.
Cho đến lúc này, Cửu công chúa mời hoàn toàn yên tâm.
Mặc dù bây giờ địa bàn của cô ấy chỉ có Xuyên Thục, nhưng trong lòng của Cửu công chúa, Giang Nam và Trung Nguyên đều là lãnh thổ của Đại Khang.
Vì vậy Cửu công chúa vẫn luôn lo lắng cho tình hình của Giang Nam và Trung Nguyên.
Quay đầu nhìn những người công nhân trên bến tàu đang hăng hái dỡ rong biển xuống, trong lòng Cửu công chúa đột nhiên cảm thấy an lòng, hỏi: “Người của thương hội Kim Xuyên đến chưa?”
Mặc dù Kim Phi biết rong biển rất an toàn, nhưng đối với Đại Khang hiện nay mà nói, rong biển vẫn là một thứ mới, dựa theo kế hoạch, sau khi rong biển được vận chuyển về, chúng sẽ không được tiêu thụ rộng rãi, mà sẽ bắt đầu ở Kim Xuyên như một điểm thử nghiệm đầu tiên, sẽ căn cứ vào mức độ tiếp nhận của người dân mới bàn tiếp.
“Bệ hạ, Nguyên Thái Vi tới rồi, có cho gọi cô ta không ạ?”
Châu Nhi chỉ về phía cô gái đang đứng trên bến tàu chỉ huy nhân công trên thuyền dỡ hàng.
Nguyên Thái Vi là lứa nữ chưởng quầy đầu tiên do Đường Tiểu Bắc và Kim Phi bồi dưỡng, vốn dĩ đảm nhận người phụ trách khu vực lớn ở Giang Nam, sau này phiên vương nổi loạn, Nguyên Thái Vi rút lui về tổng bộ làng Tây Hà, trở thành người nắm quyền thứ hai của thương hội.
Cô ta đích thân đến cũng thể hiện rằng rất coi trọng rong biển.
Đường Tiểu Bắc thường xuyên không ở làng Tây Hà, chuyện của thương hội, đều do Nguyên Thái Vi tới báo cáo với Cửu công chúa, hai người cũng coi là người quen cũ, Cửu công chúa cũng hiểu rõ năng lực của Nguyên Thái Vi.
Cô ấy xua tay nói: “Cô ta hiện giờ đang bận, không cần gọi đến đây, chúng ta cũng về đi.”
Lúc này cũng đã chạng vạng tối, quay trở về làng nhất định không kịp, nhóm người Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đành phải ở lại trụ sở của nhân viên hộ tống.
Sau khi Cửu công chúa rời đi, bến tàu vẫn nhộn nhịp như cũ.
Chương 1497: Khuyến mãi
Biết Kim Phi, Cửu công chúa và Đường Tiểu Bắc đều quan tâm tới rong biển, Nguyên Thái Vi và rất nhiều công nhân thương hội đều cả đêm không ngủ, cân rong biển xếp hàng lên xe, vận chuyển đến trụ sở thương hội và hợp tác xã mua bán của các hương trấn và huyện phủ.
Tại huyện phủ Kim Xuyên, trụ sở thương hội nằm ở góc Tây Bắc phố Thập Tự náo nhiệt nhất.
Thương hội lúc mới thành lập, chủ yếu bán xà phòng thơm, kiếm tiền của thanh lâu và người có tiền là chính.
Giờ Kim Xuyên thành đại bản doanh của Kim Phi, hình thức kinh doanh của thương hội cũng thay đổi.
Kim Phi dựa theo mô hình thị trường kiếp trước, hủy hai lầu gỗ ban đầu, xây một lầu bảy tầng bằng khung bê tông và thép.
Phía dưới tầng năm là lầu Bách Hóa, từ dụng cụ nông nghiệp kim khí đến rau thịt, cùng với các loại đồ dùng hàng ngày, cái gì cần có đều có.
Tầng sáu là khu vực làm việc của công nhân, tầng bảy còn lại là ký túc xá của công nhân.
Nếu ở kiếp trước của Kim Phi, nhà lầu 4 tầng chẳng là gì, nhưng ở Đại Khang, đây lại là nhà lầu cao nhất.
Lúc mới xây xong, khiến cho vô số người dân vây xem.
Sau này, nơi này đã trở thành một điểm mốc của huyện Kim Xuyên, cũng là nơi tự hào của người dân Kim Xuyên.
Rất nhiều người dân thôn quê đến huyện phủ làm việc, đều muốn tới đi dạo một vòng lầu Bách Hóa của thương hội Kim Xuyên, bằng không chuyến này đến huyện phủ là uổng công.
Người dân không có việc gì trong huyện phủ, cũng sẽ tới quảng trường của lầu Bách Hóa dạo chơi.
Sáng sớm hôm nay, không ít người dân phát hiện cửa lầu Bách Hóa dựng lên một tấm bảng hiệu.
Phía sau bảng hiệu còn dừng hai chiếc xe ngựa, trên xe ngựa đang chất chồng lên một thứ đen thùi lùi, thoạt nhìn giống như vải rách.
Mấy nhân viên thương hội đang bày cái bàn ở bên cạnh xe ngựa, sau đó tháo "Vải rách" trên xe ngựa tới trên bàn.
Đại Khang hiện không có tủ lạnh, dự trữ rau củ quả và thịt để ăn khá phiền phức, để phòng ngừa những hàng hóa này hư hỏng, lầu Bách Hóa bình thường sẽ bày một vài hàng hóa sắp hư tới cửa, làm một số hoạt động khuyến mãi.
Mọi người dân vừa thấy nhân viên thương hội khiêng bàn, đã biết khuyến mãi sắp bắt đầu rồi.
Rất nhiều người dân vốn chỉ là đi ngang qua thấy được cảnh này, cũng vây quanh lại.
Bởi vì hàng hóa khuyến mãi, giá sẽ hạ rất nhiều.
Mặc dù nhờ Kim Phi, cuộc sống của người dân Kim Xuyên tốt hơn lúc trước rất nhiều, nhưng dù sao đều là người từng sống cực khổ, hàng hóa khuyến mãi đối với họ mà nói, chính là một cơ hội tốt để sửa mái nhà dột.
Còn hàng hóa có tươi hay không, hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc của họ.
Đừng nói chỉ là không tươi, rất nhiều người dân trước đây trong nhà có khách sẽ mua chút thịt, nếu khách không ăn hết, bản thân lại không nỡ ăn, cũng không nỡ ướp muối, có thể để lâu thịt sẽ bị thối.
Nhưng không ai nỡ vứt đi, đừng nói để thối, thậm chí có côn trùng bu bám cũng có thể ăn được.
Cho nên mỗi lần lầu Bách Hóa tổ chức khuyến mãi bán phá giá, đều sẽ có rất nhiều người dân giành nhau mua.
Chậm tay đều không giành được gì.
Chỉ có điều khuyến mãi trước đây, cơ bản đều là rau củ quả và thịt, lần này lại là một loại hàng hóa mà người dân chưa từng thấy.
"Lão Trương, họ bày bán gì vậy?"
"Ta cũng chưa từng thấy, thoạt nhìn giống như là vải rách."
Hai người dân thầm thì to nhỏ.
Một ông già đứng ở bên cạnh họ nghe vậy, vỗ bắp đùi một cái mạnh, lớn tiếng nói:
"Con gái ta làm xưởng dệt ở Kim Xuyên, con bé nói trong xưởng gần đây đang nghiên cứu nhuộm vải, nhưng vì chưa tìm ra cách bào chế thuốc nhuộm, bình thường nhuộm hư một ít vải, các ngươi nói xem, những thứ này có phải là vải nhuộm hư không, bày ra để tiện bán cho chúng ta?"
Một số người dân xung quanh nghe thấy lời của ông ta, lần lượt xoay đầu lại.
Trước đây, xưởng dệt mới thành lập, lúc tiến hành tuyển công nhân quy mô lớn, cô nương đi ứng tuyển đều là người trong trấn, người trong thành trong huyện phủ đi rất ít.
Sau này phúc lợi đãi ngộ trong xưởng truyền ra, rất nhiều người trong thành đều hối hận không thôi.
Đáng tiếc lúc đó các công nhân trong xưởng dưới trướng Kim Phi tuyển đủ rồi, muốn vào cũng không vào được.
Cho nên nghe được con gái của ông già này làm việc ở xưởng dệt, rất nhiều người dân xung quanh đều tỏa ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Ông già cũng nhướng lông mày đắc ý.
Một ông già khác quen ông ta nhìn nhìn chướng mắt, bĩu môi nói: "Ông Dương, đừng khoe khoang, không phải là có con gái làm việc ở xưởng dệt thôi sao, hà cớ gì mỗi ngày đều nhắc vậy?"
Lúc nhỏ con gái của nhà ông Dương bị thương, lớn lên bước đi có chút khập khiễng, giống như Quan Hạ Nhi, cô ấy tham gia nhiều lần đội đưa dâu cũng không gả đi được, là đồ của nợ nổi tiếng xung quanh, chủ yếu ở trong nhà kéo sợi và giúp người ta giặt quần áo.
Sau này ca ca của cô ấy cưới vợ, tẩu tẩu nhìn cô ấy không vừa mắt, lại làm khó đủ điều, bình thường một hai ngày cũng không cho cô ấy ăn một bữa cơm.
Cô nương đói bụng đến mức không chịu nổi, phải đi đến nông thôn tìm nơi nương tựa, ngẫu nhiên đang lúc biết được xưởng dệt tuyển công nhân, nên muốn thử một lần đi đăng ký.
Cô ấy là người giỏi kéo sợi, tốc độ kéo sợi rất nhanh, thuận lợi được chọn vào.
Sau khi vào xưởng, vì biểu hiện xuất sắc nhất, rất nhanh được thăng cấp làm đội trưởng, cho dù là lãnh đạo nhỏ, đãi ngộ cũng theo đó tăng lên.
Cô nương đó mỗi tháng đều sẽ theo đội xe của thương hội về thăm cha mẹ, tiền lương nhận được phần lớn cũng giao cho họ.
Trước đây, những hàng xóm không chịu lấy cô nương đó, đều vì thế mà hối hận không thôi.
Đáng tiếc hiện tại cô nương đã làm người yêu của một nhân viên hộ tống, bọn họ đã không còn cơ hội rồi.
Ông lão nói điều ác ý này là hàng xóm của ông Dương, trong nhà có một cậu con trai, trước đây ông Dương nhiều lần đi tới cửa cầu hôn, đều bị từ chối, còn chịu nhiều lời chế nhạo.
Bây giờ cô nương có tiền đồ, ông Dương ra ngoài đều hãnh diện.
Nghe được lời nói độc địa của người kia, ông Dương lập tức không vui: "Ông Từ, ta thích khoe khoang đấy, ngươi quản được sao? Có bản lĩnh bảo con trai ngươi cũng đi đi, xem mọi người ở xưởng dệt có cần cậu ta không?
Thế nào, ta vừa nói hai câu đã đỏ mắt ư? Không ngại nói cho ngươi biết, con gái của ta tháng trước được thăng cấp thành đội trưởng, quản lý mấy chục người dưới tay, bây giờ còn tham gia đội xóa mù chữ trong xưởng, đã có thể biết mấy trăm chữ, chờ con bé biết đến một nghìn chữ, là có thể đi thi chủ nhiệm xưởng rồi!
Nói ra không sợ ngươi chê cười, con gái ta còn dạy ta biết không ít chữ đấy!"
Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức truyền đến một âm thanh thán phục.
Các xưởng dưới trướng Kim Phi có địa vị giống như nhà máy quốc doanh kiếp trước, có thể làm việc ở đây đủ để làm gia đình chém gió khoe khoang.
Trong mắt người dân, chủ nhiệm xưởng càng là một đại quan cao không thể leo tới.
Cho dù con gái ông Dương có thể thi đậu hay không, chỉ với tư cách đi thi này, đối với người dân bình thường mà nói, cũng đã rất giỏi rồi.
Ông Từ bị ông Dương chọc tức đến mức cổ và mặt đỏ bừng, hết lần này tới lần khác lại không cách nào phản bác.
Ai bảo con trai của ông ta liên tục tham gia nhiều lần kiểm tra làm nhân viên hộ tống, đều bị từ chối chứ?
Rơi vào đường cùng, ông ta chỉ có thể chỉ vào bảng hiệu đổi chủ đề: "Ngươi có bản lĩnh, vậy ngươi nói xem trên bảng hiệu này viết cái gì đi?"
Lần này đến phiên ông Dương trợn tròn mắt.
Con gái của ông ta có thể biết mấy trăm chữ là thật, nhưng ông ta một chữ bẻ đôi cũng không biết.
Ông ta vừa nói biết chữ chỉ là khoe khoang mà thôi
Nhưng khi đứng trước mặt kẻ thù cũ, tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu không thì chẳng phải là tự tát vào mặt sao?
Lúc ông ta đang nghĩ cách thì nhân viên thương hội gõ chiêng đồng.
Chương 1498: Mùi vị của biển
Người dân đều biết nhân viên của thương hội sắp bắt đầu giới thiệu hàng hoá rồi.
“Cảm ơn các vị hương thân phụ lão đến cổ vũ cho lầu Bách Hóa của thương hội Kim Xuyên.”
Nhân viên của thương hội nhảy lên bàn, dùng loa sắt nói: “Vừa nãy ta nghe thấy mọi người nói đây đều là hoạt động khuyến mãi, liên quan đến chuyện này trước hết ta phải giải thích một chút với mọi người, lần này không phải là hoạt động khuyến mãi mà là triển lãm bán hàng của sản phẩm mới!”
“Triển lãm bán hàng sản phẩm mới?” Có người dân hỏi: “Là ý gì?”
“Ý là những sản phẩm này không phải là sản phẩm khuyến mãi mà là những sản phẩm mới sắp tới sẽ được bán ở trong lầu Bách Hóa!” Nhân viên thương hội giải thích.
“Tiểu ca, đây không phải chỉ là tấm vải rách sao, màu sắc trông có vẻ không đẹp, có một số còn có lỗ, là sản phẩm mới gì chứ?” Có người dân hỏi.
“Bác, ai nói với người đây là tấm vải rách vậy?”
Nhân viên thương hội trừng mắt lên: “Người có lẽ đã nghe nói sơn hào hải vị rồi chứ? Đây là hải vị đích thân Kim tiên sinh của bọn ta đến Đông Hải, trải qua trăm cay nghìn đây để kiếm về đó!”
Nói xong anh ta lấy một miếng rong biển lên, mặt mày hớn hở nói: “Mọi người đừng thấy thứ này tuy bề ngoài không đẹp nhưng mùi vị lại vô cùng tươi ngon, bây giờ một ngày ba bữa của nữ vương bệ hạ của chúng ta cũng ăn rong biển đấy!”
Người dân ở bên dưới nghe thấy đây là thức ăn do Kim Phi đưa về từ Đông Hải, Cửu công chúa ngày nào cũng ăn, thái độ của mọi người đều trở nên cẩn trọng hơn.
Nhân viên thương hội nhìn thấy vậy, lập tức rèn sắt nhân lúc còn nóng: “Các bác, biết vì sao Kim tiên sinh lại phải đi xa đến Đông Hải để tìm rong biển không?”
“Không biết!” Người dân đồng loạt lắc đầu.
“Bời vì Kim tiên sinh thông qua nghiên cứu phát hiện, sử dụng rong biển thời gian dài có thể phòng và trị bệnh bướu cổ!” Nhân viên của thương hội lớn tiếng nói.
“Tiểu ca, thứ này thật sự có thể trị bệnh bướu cổ sao?”
“Thật hay giả đó?”
“Kim tiên sinh có khi nào lừa gạt người dân chúng ta chưa? Có lẽ là thật đó!”
“Vậy chắc chắn ta phải mua một chút!”
Bệnh bướu cổ chính là thiếu i ốt nên đơn thuần dẫn đến tuyến giáp sưng tấy, bởi vì thức ăn ở thời đại phong kiến đơn điệu, thiếu hụt nguồn nạp i ốt nên người mắc bệnh này rất nhiều.
Cổ của người bệnh sẽ trở nên thô to, tuy trong thời gian ngắn không mất mạng nhưng bị bệnh này cũng rất khó chịu, đem lại sự bất tiện cực lớn cho cuộc sống.
Nghe nhân viên thương hội nói rong biển có thể trị được bệnh bướu cổ, lúc đó rất nhiều người dân đều động lòng.
Nhưng một số người dân vẫn còn nghi ngờ cảm thấy đây chỉ là cái cớ để thương hội Kim Xuyên bán được rong biển.
Mỗi ngày nhân viên thương hội đều phải giao tiếp với vô số người dân, trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào không cần hỏi tiểu ca cũng có thể đoán ra.
Anh ta gõ trống đàn áp tiếng thảo luận của người dân, lớn tiếng nói: “Ta biết mọi người nghi ngờ lời ban nãy của ta nhưng ta muốn mời mọi người xem thử, đây là nơi nào!”
Nói xong anh ta quay người chỉ vào bảng hiệu của thương hội Kim Xuyên nói: “Ở đây là thương hội Kim Xuyên, là nơi bán muối mười văn tiền và vải in hoa! Là tiệm mà Kim tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân cùng mở!
Kim tiên sinh muốn kiếm tiền ác ý thì có cần cực khổ để đi Đông Hải vớt rong biển không? Có phần phải vận chuyển rong biển từ Đông Hải về không?”
Người dân ở dưới đài nghe xong, đồng loạt cúi đầu xuống.
Đúng vậy, lúc trước bọn họ căn bản không ăn nổi muối, mặc không nổi áo.
Rất nhiều gia đình cả năm cũng không nỡ ăn nửa cân muối, cả gia đình chỉ có một cái quần, ai ra ngoài thì người đó mặc.
Trước kia thường nhìn thấy bé trai dưới mười tuổi, trần truồng chạy ra ngoài.
Từ sau khi thương hội Kim Xuyên mở cửa, muối cũng rẻ hơn, vải vóc cũng rẻ hơn.
Lúc trước là loại muối thô có đất cát, một lượng cũng phải mười mấy văn tiền, nhưng muối tinh luyện do xưởng muối của làng Tây Hà làm ra lại trắng muốt, nhuyễn mà một cân chỉ có mười văn tiền.
Còn về vải vóc càng không cần nói nữa, bây giờ nhà ai không phải một người một bộ quần áo chứ?
Nếu như Kim Phi muốn kiếm tiền thì có rất nhiều cách, không cần nói cái khác chỉ cần giữ nguyên giá muối lúc trước đã hoàn toàn không cần tốn công sức chạy đến Đông Hải tìm rong biển gì đó để lừa bọn họ!
Từ rất sớm Kim Phi đã có ý thức bồi dưỡng hiệu ứng nhãn hiệu, ví dụ như ở trên túi muối ghi mấy chữ lớn muối tinh luyện làng Tây Hà bắt mắt, sản phẩm của thương hội Kim Xuyên bắt buộc phải lựa chọn cẩn thận, bảo đảm chất lượng, giá cả công bằng.
Cùng một sản phẩm, người dân thà đi thêm mấy bước, dùng thêm mấy văn tiền cũng sẽ lựa chọn thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán cũng không lựa chọn người bán hàng rong.
Bởi vì ở thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán mua phải sản phẩm kém chất lượng, có thể trả hàng.
Ở chỗ bán hàng rong mua phải sản phẩm kém chất lượng thì tìm ai để mà đổi?
Thương hội Kim Xuyên chính là nhãn hiệu do Kim Phi và Đường Tiểu Bắc dùng uy tín và nhân phẩm để gây dựng.
Có nhãn hiệu này chống đỡ, đa số người dân đều mất đi sự lo lắng ở trong lòng.
“Tiểu ca, rong biển tốt thế thì bao nhiêu tiền một cân vậy?”
Một người dân đứng ở trước hỏi.
Những người dân khác cũng vểnh tai lên nghe.
Nhân viên thương hội cũng không tiếp tục vòng vo, trả lời: “Tiểu Bắc phu nhân chia rong biển thành bốn loại, loại không giống thì giá tiền cũng không giống.”
Nói xong anh ta cầm một bó rong biển lên, vừa cho người dân xem vừa nói: “Loại mỏng và ngắn hoặc có góc vàng như này là hàng loại bốn, mười văn tiền một cân!”
Giọng nói vừa dứt, người dân dưới đài bùng nổ.
Lúc trước nhân viên thương hội nói rong biển tốt như vậy hơn nữa còn đưa về từ Đông Hải, nơi xa như vậy mà vận chuyển về, trong lòng người dân đã cho rằng giá của rong biển chắc chắn không rẻ.
Kết quả nhân viên thương hội lại nói rong biển cấp bốn, chỉ cần mười văn tiền một cân!
Giá giống với muối tinh luyện, cũng không đắt bằng thịt.
Giá này khiến cho tất cả người dân đều vô cùng bất ngờ.
“Tiểu ca, hàng loại bốn cũng có thể trị bệnh bướu cổ sao?” Người dân đứng ở đầu hỏi.
"Đương nhiên", nhân viên thương hội trịnh trọng gật đầu: "Kim tiên sinh bảo bọn ta bán rong biển không phải để kiếm tiền mà là vì trị bệnh cho mọi người, để miễn cho mọi người khỏi chịu sự dày vò của bệnh bướu cổ.
Nói thật lòng, nơi sinh sống của rong biển là chỗ ở cũ của bọn cướp biển, tiên sinh dẫn theo thủy quân Đông Hải liều mạng mới đánh đuổi cướp biển, sau đó lại tổ chức dân ngư Đông Hải đi trên biển mấy ngày mấy đêm, mới hái được rong biển từ trong hang ổ của bọn cướp biển.
Rong biển vừa hái xuống không thể vận chuyển đến Xuyên Thục chúng ta ngay, Kim tiên sinh lại bảo Tả trưởng xưởng của của xưởng xà phòng núi Thiết Quán tăng ca ngày đêm, không ngừng nghỉ để xây một sân phơi khô, phơi rong biển khô rồi cuối cùng mới dùng thuyền lớn vận chuyển ngàn dặm về đây.
Cả quá trình không biết tiêu hao bao nhiêu nhân lực và tiền của, rong biển chỉ bán mười văn tiền một cân, ngay cả tiền công của công nhân cũng không đủ, nếu như không phải Kim tiên sinh thương người dân chúng ta thì sao có thể rẻ như vậy!"
Những lời này là tối hôm qua khi vận chuyển rong biển Nguyên Thái Vi đã dạy anh ta.
Tuy là nửa giả nửa thật nhưng đối với người dân mà nói đã đủ rồi.
Không ít người dân lau nước mắt, nhưng càng có nhiều người dân lúc đó mở túi tiền ra hơn.
“Kim tiên sinh vạn tuế!”
“Tiểu ca, đừng nói gì nữa, đây là tiền lương hôm nay ta vừa nhận được, mua rong biển hết!”
“Tiểu ca, cũng bán cho ta năm cân!”
Chương 1499: Phân loại
Dân chúng bên dưới lần lượt giơ túi tiền lên, muốn mua rong biển.
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Nhân viên thương hội cầm chiêng đã gõ rất nhiều lần, có có thể át được tiếng huyên náo.
"Mọi người đừng lo lắng, nghe ta nói xong đã!" Nhân viên thương hội dở khóc dở cười nói.
Lúc này người dân mới nhớ lại, vừa rồi nhân viên thương hội nói rằng có bốn loại rong biển, bây giờ mới chỉ nói một loại.
Vì vậy họ lần lượt ngậm miệng lại, nhìn nhân viên thương hội.
"Đây là hàng loại ba, độ dài hơn một thước rưỡi, vị trí dày nhất là hơn một đồng tiền, ít lỗ thủng và đốm vàng hơn chút, mỗi cân hai mươi văn tiền!"
Sau khi nhân viên thương hội giới thiệu hàng loại 3, lại cầm một bó lên: "Đây là hàng loại hai, độ dài mỗi một dải đều là trên ba thước, chỗ dày nhất phải hơn hai đồng tiền, càng ít lỗ thủng và lá vàng hơn, mỗi cân năm mươi văn tiền!"
Giới thiệu xong hàng loại 2, anh ta lại cầm bó cuối cùng lên: "Đây là hàng loại một, độ dài mỗi dải đều hơn năm thước, chỗ dày nhất phải hơn ba đồng tiền, dường như không có lỗ thủng và lá vàng, loại rong biển này, một trăm cân cũng chưa chọn được ra một cân, cho nên định giá mỗi cần là năm trăm văn tiền!"
Dự tính ban đầu của Kim Phi mò vớt rong biển thực sự là để giải quyết vấn đề thực phẩm và bệnh bướu cổ của người dân, không hề nghĩ đến việc kiếm tiền.
Nhưng Đường Tiểu Bắc là người phụ trách thương hội và hợp tác xã mua bán không thể không suy nghĩ đến việc kiếm tiền.
Dẫu sao thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã nuôi nhiều công nhân như vậy, lại là một trong những nguồn kinh tế quan trọng nhất của triều đình, không kiếm tiền thì sợ rằng sẽ nhanh chóng bị đóng cửa mất.
Cho nên, Đường Tiểu Bắc đã dựa theo chất lượng của rong biển để xây dựng các loại và giá cả khác nhau.
Người dân bình thường có thể mua các sản phẩm hàng loại ba, bốn, người có tiền muốn theo đuổi chất lượng cuộc sống cao hơn đương nhiên có thể lựa chọn tốt hơn.
Đây cũng là lý do tại sao giá các sản phẩm hàng loại ba và bốn hơi thấp, trong khi giá của hàng loại một và hàng loại hai lại được tăng cao lên.
Đặc biệt là hàng loại một, giá gấp mười lần hàng loại hai và gấp năm mươi lần hàng loại bốn!
Đường Tiểu Bắc cũng không lo lắng không có người mua, dù sao so sánh và khoe khoang là bản tính của con người, nó luôn mang lại cho người có tiền có cơ hội thể hiện cảm giác ưu việt.
Giống như những hàng xa xỉ phẩm của Kim Phi kiếp trước, hoàn toàn không nói đến tính thực dụng gì, nhưng vẫn có rất nhiều người có tiền đổ xô vào, cố gắng mua được một cái túi giá cao, đẩy lên vị trí giàu nhất thế giới.
Thứ những người có tiền này quan tâm không phải là tính thực dụng, mà là cảm giác ưu việt mà hàng xa xỉ phẩm mang lại.
Cho nên hàng loại một càng đắt, ngược lại có thể sẽ bán được càng tốt hơn!
Đây chính là nhân tính.
Quả nhiên, ngay sau khi nhân viên thương hội vừa dứt lời, ông Dương đã giơ cánh tay lên hét lên đầu tiên: "Tiểu ca, cho ta hai cân hàng loại một!"
"Ông Dương, ngươi điên rồi sao, hai cân hàng loại một bằng với một lượng bạc đó, cho dù con gái của ngươi kiếm được tiền, cũng không thể lãng phí như vậy được chứ?"
Hàng xóm có quan hệ tốt ở bên cạnh trợn mắt khuyên can.
Nhưng ông Dương không nghe, trong ánh mắt hâm mộ của đám người, ông ta lấy túi tiền ra mua hai cân hàng loại một, hỏi: "Tiểu ca, thứ này ăn như thế nào?"
"Đúng rồi, quên biểu diễn cho mọi người mất!"
Nhân viên thương hội nói, bê một chậu nước tới, giải thích: "Rong biển là hàng phơi khô, trước khi ăn phải ngâm như mộc nhĩ vậy, ngâm nước lạnh trong hai giờ, ngâm nước ấm một giờ, phải thêm ít giấm trắng, trong thời gian hai ấm trà thì sẽ nở ra!"
Nói xong lại bưng một cái chậu sát từ phía sau ra: "Sau khi ngâm xong rong biển sẽ như thế này, có thể hầm thịt, hoặc có thể nấu chín rồi trộn với rau."
Nói xong, anh ta ra dấu tay về phía sau, hai nhân viên khác mỗi người bưng một chậu rau trộn rong biển ra, đặt lên trên bàn, sau đó đặt một mảnh giấy lớn bằng bàn tay ra trước chậu sắt, trên mỗi mảnh giấy đặt một hai cây rong biển.
"Đây chính là rau trộn rong biển, mọi người có thể nếm thử."
"Ta sẽ nếm thử!"
Ông Dương là khách hàng đầu tiên, đưa tay cầm lấy một mảnh, bỏ rong biển vào trong mồm.
Sau khi nhai cẩn thận, ông ta rất nể mặt giơ ngón tay cái lên: "Hương vị thực sự rất tốt, ta mua thêm hai cân hàng loại hai nữa!"
"Thật sự là đốt tiền mà!"
Lão đối thủ thì thầm ở phía sau, nhưng sâu trong nội tâm lại tràn đầy vẻ hâm mộ và ghen tị.
Ông Dương xách mấy chuỗi rong biển, ngân nga đi về nhà.
Ông ta còn chưa về đến nhà, có đứa trẻ xem náo nhiệt chạy về trước, nói chuyện này cho vợ ông ta biết.
Cho nên vừa vào cửa, đã nhìn thấy người vợ với khuôn mặt tối sầm đứng ở cửa.
Thấy trong tay ông ta xách theo mấy chuỗi rong biển giống như vải rách về, người vợ giận không có chỗ phát tiết.
"Ông già chết tiệt ông thật biết đốt tiền mà, con gái kiếm tiền dễ dàng quá à, vậy mà ông lại tiêu hơn một lượng bạc để mua mấy tấm vải rách này về!"
Vừa nói bà ta vừa khóc ầm lên: Tạo nghiệt rồi, chúng ta làm sao ăn nổi thứ năm trăm văn tiền một cân chứ! Ông già à, đồ của thương hội Kim Xuyên có thể trả được, ông mang rong biển đi trả lại đi?"
"Người vợ ngốc bà biết cái gì chứ!"
Ông Dương nói: "Ai nói ta mua về cho mình ăn chứ?"
"Không phải cho mình ăn, vậy là để cho ai ăn?" Người vợ tò mò hỏi.
"Con gái bây giờ đã được thăng lên làm đội trưởng, đã là cán bộ rồi, phải học cách tạo quan hệ tốt với lãnh đạo đó, hiểu không?"
Ông Dương thì thầm nói: "Rong biển này là hàng loại một, một trăm cân chưa chọn ra được một cân, lại là thứ đồ thịnh hành, để cho con gái cầm đi là thích hợp nhất."
"Ý ông nói là, để con gái mang rong biển này đi tặng quà sao?" Người vợ cuối cùng cũng hiểu ra.
"Đương nhiên rồi, nếu không bà nghĩ đầu ta bị lừa đá sao, mua thứ đắt tiền như vậy làm đồ ăn à?"
Ông Dương nói: "Con gái còn nhỏ, không biết đối nhân xử thế, chúng ta làm cha mẹ không dạy nó, vậy khi nào nó mới có thể làm chủ nhiệm xưởng được?"
"Vẫn là ông suy nghĩ chu đáo!"
Người vợ vừa nghe thấy vì tiền đồ của con gái, lập tức thu hồi nước mắt, đưa tay nhận lấy rong biển, tò mò quan sát: "Thứ này nhìn xấu xí như thế này, thật sự có thể ăn được sao?"
"Đương nhiên có thể ăn được, tiểu ca ở thương hội nói, hiện tại nữ vương bệ hạ đều ăn mỗi ngày đó!" Ông Dương nói: "Vừa rồi ta nếm thử rồi, thực sự rất ngon!"
Người vợ nuốt nước miếng, hỏi: "Mùi vị gì?"
"Hai cái này là hàng loại hai, giữ lại cho chúng ta ăn, buổi trưa bà nấu một ít ăn thử không phải là sẽ biết sao?" Ông Dương chỉ vào hàng loại hai.
Người vợ nghe vậy, vui vẻ hơn, nhưng vừa nghĩ đến tốn một lượng bạc mua hai bó rong biển khác, lại hơi đau lòng: "Có tí đồ như thế này mà một lượng bạc, có lẽ cũng chỉ có người có tiền mới nỡ mua cho mình ăn thôi!"
"Bà sai rồi, người thực sự có tiền có thế sẽ không tự mua đâu, có thì đều là người khác mua tặng bọn họ."
Ông Dương nói: "Bà tin không, hàng loại một nhất định sẽ bán nhanh nhất, nếu không phải tay ta nhanh, có lẽ chúng ta không cướp được đâu!"
Không thể không nói, nửa đời người của ông Dương không sống uổng, ông ta thực sự đã đoán đúng.
Rong biển hàng loại một đã bán hết sau chỉ nửa giờ, là mặt hàng bán nhanh nhất.
Giống như một số loại rượu vang đắt tiền ở kiếp trước, mặc dù giá cao ngất ngưởng, nhưng vẫn cung không đủ cầu.
Hơn nữa, người thực sự uống rượu hầu như không tự mình mua, nhưng người mua rượu lại không nỡ tự uống.
Chương 1500: Tổng kết
Không chỉ ở huyện phủ như vậy, ở tất cả các hợp tác xã mua bán của các trấn và thôn làng khác cũng đều diễn ra cảnh tượng y hệt.
Dưới sự giới thiệu của nhân viên hợp tác xã mua bán và thương hội, lại có sự ảnh hưởng của Kim Phi và Cửu công chúa, việc tiêu thụ rong biển rất thuận lợi.
Hầu như tất cả mọi người biết được tin tức đều đã mua một ít.
Người không có tiền hoặc là không nỡ tiêu tiền mua các loại hàng loại ba và hàng loại bốn giá rẻ để nếm thử, người có tiền có mắt nhìn hoặc là người muốn dùng rong biển làm quà tặng là nhóm người chủ yếu mua hàng loại một và hàng loại hai.
Đặc biệt là hàng loại một, Nguyên Thái Vi áp dụng mô hình tiếp thị đói, cố ý không đưa ra quá nhiều, dẫn đến rất nhiều người nhận được tin tức muộn đều không thể mua được.
Hương vị của rong biển không khó ăn, giá cả của hàng loại ba và hàng loại bốn cũng rất thấp, không chỉ có thể bổ sung làm một phần lương thực, còn có thể ngăn ngừa và điều trị bệnh bướu cổ, sau khi người dân ăn xong, hết lời khen ngợi.
Chưa đầy hai ngày, lô rong biển đầu tiên vận chuyển về đã bị người dân huyện Kim Xuyên ‘cướp’ sạch.
Nguyên Thái Vi sắp xếp lại sổ sách, rồi đưa đến cho Cửu công chúa. Lúc đó Cửu công chúa và đám người Thiết Thế Hâm, Tiểu Ngọc đang họp, thảo luận về chuyện liên quan đến rong biển, biết Nguyên Thái Vi đến, cô ấy đã bảo Châu Nhi đưa Nguyên Thái Vi đến Ngự Thư Phòng.
"Lô rong biển đầu tiên bán được bao nhiêu?" Cửu công chúa hỏi.
"Đã bán hết toàn bộ rồi ạ." Nguyên Thái Vi trả lời.
"Nhanh như vậy sao?" Cửu công chúa sửng sốt.
Khi Trấn Viễn số hai và số ba dỡ hàng xuống, cô ấy đang ở bến tàu, biết được trên hai chiếc thuyền lớn mang về tổng cộng bao nhiêu rong biển.
Lúc đó bến tàu Kim Xuyên đã dùng hàng trăm công nhân và tháo dỡ đến nửa đêm.
Cửu công chúa cảm thấy, nhiều rong biển như vậy dù thế nào cũng phải bán được mười ngày nửa tháng, không ngờ rằng chỉ trong vòng hai ngày đã bán hết toàn bộ rồi.
"Rong biển là một loại thức ăn mới, còn là thứ Kim tiên sinh lấy từ Đông Hải về để trị bệnh bướu cổ cho người dân nữa, mọi người đều rất tò mò, nên mua một ít để thử, sau khi ăn xong cảm thấy mùi vị rất tốt, hơn nữa giá cả hàng loại ba và hàng loại bốn không cao, cho nên tỷ lệ mua lại rất cao, hơn nữa người mua lại thường sẽ mua nhiều hơn lần đầu."
Nguyên Thái Vi nói: "Những người khác vẫn đang quan sát người dân, nhìn thấy rong biển được hoan nghênh như vậy, sợ mình không cướp được, cũng nhanh chóng đi cướp lấy, dẫn dần, đã bị cướp sạch hết rồi."
Người dân chính là như vậy, mua lên không mua xuống, mua đồ và khi ăn cơm, thà xếp hàng ở một cửa hàng kinh doanh tốt, cũng không muốn đến các cửa hàng ít khách hơn.
Đây là một loại tâm lý học đám đông, thực sự cũng là một kinh nghiệm sống được tích lũy lâu dài.
Những cửa hàng có kinh doanh không tốt, các suất có vấn đề là rất lớn.
"Rong biển thực sự rất được hoan nghênh, vợ ta cũng đến hợp tác xã mua bán cướp lấy mấy cân, đợi đến lúc muốn mua lần hai thì đã không còn mua được nữa."
Thiết Thế Hâm cười nói: "Vợ ta cũng hối hận vì điều này, nói rằng rong biển ăn rất ngon, hơn nữa còn không phải bỏ muối, trong nhà mua được quá ít."
Rong biển là thứ vớt được từ trong biển, khi phơi nắng cũng không cần dùng nước ngọt rửa sạch, có vị mặn rất đậm.
Mặc dù muối tinh ở làng Tây Hà chỉ bán mười văn tiền một cân, nhưng đối với những người trải qua những ngày khó khăn mà nói, có thể tiết kiệm được từng nào hay từng đó.
Đây cũng là lý do khác khiến người dân tranh mua rong biển.
"Thiết đại nhân về nói với lão phu nhân, rong biển lô tiếp theo về, ta sẽ để lại cho bà ấy một ít hàng tốt." Nguyên Thái Vi cười nói.
"Vậy phải cám ơn Nguyên Thái Vi cô nương rồi, nếu như vợ ta biết được, chắc chắn sẽ rất vui."
Thiết Thế Hâm cảm hơn Nguyên Thái Vi trước, sau đó vẫy tay nói: "Nhưng tạm thời không cần nữa, chúng ta đều đã già rồi, không ăn được bao nhiều đồ, trong nhà có mấy cân đã có thể ăn được rất lâu rồi, nếu như về ăn hết rồi, ta sẽ tìm Thái Vi cô nương lấy một ít."
Nói xong ông ta quay đầu nhìn sang một quan viên viện Khu Mật khác: "Lục đại nhân, ngài có muốn không, muốn thì nhân lúc Thái Vi cô nương còn ở đây, nhanh chóng nói đi, nếu không thực sự rất khó cướp đó."
"Ta không cần đâu!" Lục đại nhân liên tục xua tay.
Ông ta đã từng là cựu thần địa phương khi Trần Cát còn nắm quyền, tính cách chính trực, nhiều lần dâng tấu chương khuyên can Trần Cát, hy vọng Trần Cát đừng xây dựng rầm rộ, thu thập kỳ trân dị bảo, bảo Trần Cát nên đi quan sát nỗi gian khổ của người dân.
Cửu công chúa biết khi Trần Cát nhìn thấy những tấu chương này nhất định sẽ rất tức giận, nên khi thay Trần Cát phê duyệt tấu chương cô ấy đã lén lút giấu đi.
Nhưng có một lần, Cửu công chúa đi cùng Khánh Phi xuất cung đi thắp hương cầu nguyện, không biết Trần Cát bị chập dây não nào, chạy đến Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương, sau đó nhìn thấy tấu chương của Lục đại nhân.
Giống như lo lắng của Cửu công chúa, sau khi Trần Cát nhìn thấy tấu chương của Lục đại nhân, quả nhiên rất tức giận, giận đến mức hạ lệnh bãi miễn tất cả quan chức của Lục đại nhân.
Cửu công chúa vì tự ý giấu tấu chương của Lục đại nhân cũng bị Trần Cát hung hăng khiển trách, và vì vậy cũng không để Cửu công chúa thay ông ta phê duyệt tấu chương nữa.
Nhưng phê duyệt tấu chương đâu có vui vẻ như việc chơi với những cung nữ phi tần ở hậu cung.
Sau khi Trần Cát hết giận, Cửu công chúa lại trở thành khách quen của Ngự Thư Phòng.
Bây giờ Cửu công chúa đã lên ngôi, thuộc hạ thiếu nhân lực, khoảng thời gian trước đã phái một đội nhân viên hộ tống đi đến Trung Nguyên, mời cả nhà Lục đại nhân đến Xuyên Thục.
Lục đại nhân mới đến không lâu, còn chưa quen với không khí triều đình ở Xuyên Thục, có hơi cẩn trọng.
Nhưng ông ta thực sự thích cuộc sống hiện tại của mình.
Nếu như trong khi Trần Cát nắm quyền, Thiết Thế Hâm và Nguyên Thái Vi nói như vậy, nhất định sẽ bị đối thủ gắn mác nhận hối lộ.
Nhưng Thiết Thế Hâm và Nguyên Thái Vi nói trước mặt Hoàng đế như vậy, chứng tỏ hai người đều không thẹn với lương tâm.
Hơn nữa, sau khi đến Xuyên Thục, ông ta phát hiện không chỉ có Cửu công chúa, Thiết Thế Hâm, Tiểu Ngọc mà cả người dân bình thường trong làng Tây Hà, mọi người đều bận rộn làm việc thiết thực, không có ai lục đục tranh đấu gì với nhau.
Mặc dù Lục đại nhân ngay thẳng, nhưng không ngốc, biết Thiết Thế Hâm vừa rối cố tình nói đùa với ông ta chính là muốn để ông ta nhanh chóng hòa nhập vào triều đình Xuyên Thục.
Cho nên Lục đại nhân hơi mỉm cười cảm kích câu trả lời của Thiết Thế Hâm, lại chắp tay với Nguyên Thái Vi.
Nguyên Thái Vi hành lễ đáp lại, sau đó đưa sổ sách cho Châu Nhi: "Đây là sổ sách tổng hợp, mời bệ hạ và các vị đại nhân xem qua."
Cửu công chúa ra hiệu Châu Nhi nhận lấy sổ sách, sau đó nhìn kết quả tổng hợp trước.
"Hai thuyền rong biển lại bán được hơn chín nghìn lượng bạc ư?" Cửu công chúa kinh ngạc.
Mặc dù khi nhân viên thương hội Kim Xuyên bán rong biển, nói Kim Phi bán rong biển không phải là vì tiền, nhưng Cửu công chúa và đám người Thiết Thế hâm hiểu rất rõ, thực chất bán rong biển chính là để kiếm tiền.
Các ngư dân đã vớt rong biển từ đảo Mạo Lãng ra, đưa thẳng đến các điểm khác nhau của thương hội Kim Xuyên, tổng chi phí của hai chiếc thuyền lớn không vượt quá ba nghìn lượng bạc.
Đây là lô đầu tiên, rất nhiều quy trình đều chưa thành thạo, đợi sau này thành thạo rồi, giá thành còn có thể giảm xuống một chút nữa.
"Mặc dù hàng loại ba và hàng loại bốn bán được nhiều, nhưng không kiếm được bao nhiêu tiền, chủ yếu là hàng loại một và hàng loại hai kiếm được." Nguyên Thái Vi giải thích.
"Vẫn là Tiểu Bắc có đầu óc buôn bán." Cửu công chúa cảm khái.
Thật ra, cô ấy và Kim Phi đều không định dùng rong biển để kiếm tiền, bán rong biển có thể giữ được giá thành đã là tốt rồi.
Nhưng Đường Tiểu bắc chỉ đơn giản là chia rong biển thành bốn loại, mà hai thuyền rong biển đã kiếm được hơn sáu nghìn lượng.
“Không giống nhau ư?”
Cửu công chúa vừa mới lấy lại bình tĩnh, lại lần nữa trở nên căng thẳng.
Thiết Thế Hâm vẫn luôn không nói gì đứng ở bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt.
Cửu công chúa lấy ống nhòm từ tay Quan Hạ Nhi, nhìn về phía thuyền Trấn Viễn số 2.
Vừa nãy, Trấn Viễn số 2 ở rất xa, cho dù có ống nhòm, Cửu công chúa cũng không thể nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy trên boong thuyền Trấn Viễn số 2 chất đầy đồ vật.
Bây giờ Trấn Viễn số 2 cách không còn xa nữa, Cửu công chúa nhìn qua ống nhòm thấy đồ chất trên boong thuyền quả thực khác với rong biển mà Kim Phi gửi về lần trước.
Lần trước rong biển gửi về ướt sườn sượt, màu xanh đen, nhưng những thứ chất trên boong thuyền Trấn Viễn số 2 lại khô ráo, hơn nữa còn giống như những miếng vải rách nhăn nhúm.
Cửu công chúa đã đặt nhiều kì vọng vào rong biển, thậm chí còn yêu cầu Thiết Thế Hâm cùng viện Khu Mật làm thêm giờ, căn cứ vào số lượng nhân khẩu từng vùng, số lượng nạn nhân đã báo cáo lên, tính toán số lượng rong biển và lương thực cần cung cấp cho các địa phương khác nhau.
Nếu rong biển xảy ra vấn đề gì, thì sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của Cửu công chúa.
Cửu công chúa cũng không ngồi yên được nữa, lập tức bảo Châu Nhi sắp xếp người đợi ở bến tàu.
Ngay khi Trấn Viễn số 2 dừng lại, thị vệ của Cửu công chúa đã lập tức gọi thuyền trưởng Trấn Viễn số 2 đến.
“Tham kiến bệ hạ!”
Thuyền trưởng khom người hành lễ: “Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Thứ các ngươi đang chở trên thuyền là cái gì?” Cửu công chúa hỏi.
Thiết Thế Hâm và những đại thần khác cũng vểnh tai lên nghe.
“Thưa bệ hạ, là rong biển ạ!” Thuyền trưởng trả lời.
“Vì sao lại khác với rong biển gửi về lần trước?” Cửu công chúa lại hỏi: “Rong biển gửi về lần trước vừa mềm vừa xanh, tại sao rong biển đang chở kia lại giống miếng vải rách vậy?”
“Thưa bệ hạ, vi thần không biết rong biển gửi về lần trước như thế nào, nhưng dựa theo miêu tả của bệ hạ, có lẽ đó là rong biển tươi vẫn còn ướt, còn rong biển vi thần chở trên thuyền là rong biển đã được phơi khô.” Thuyền trưởng giải thích.
“Rong biển đã được phơi khô hả?” Cửu công chúa ngạc nhiên.
“Đúng vậy,” thuyền trưởng nói: “Rong biển ướt vừa được lấy từ biển lên rất dễ bị thối rữa, hơn nữa vô cùng nhầy nhụa, không thích hợp để vận chuyển đường dài, vì vậy quốc sư đại nhân đã yêu cầu Tả xưởng trưởng xây dựng một sân phơi ở Đông Hải, sau khi rong biển được phơi khô mới vận chuyển trở về, như vậy trọng lượng của rong biển có thể giảm nhẹ đi nhiều lần, chiếm ít diện tích hơn, chúng ta cũng có thể chở nhiều hơn.
Khi sử dụng, chỉ cần ngâm giống với mộc nhĩ đã phơi khô là được.
“Thì ra là như vậy!”
Trong rừng núi ở Xuyên Thục có không ít mộc nhĩ và nấm, người dân vùng núi sau khi hái, nếu ăn không hết, họ sẽ phơi khô rồi bảo quản.
Chỉ là Cửu công chúa khá lạ lẫm với rong biển, không biết rằng rong biển có thể phơi khô, sau khi nghe thuyền trưởng giải thích, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.
Quan Hạ Nhi tò mò hỏi: “Rong biển sau khi phơi xong thì khi ăn vị sẽ như thế nào?”
“Thưa phu nhân, vị của nó không khác là mấy so với rong biển tươi mới”, thuyền trưởng trả lời: “Tả xưởng trưởng đã cho người lựa chọn những sản phẩm có chất lượng tốt, còn có một số hải sản là đặc sản của Đông Hải, để vi thần mang về cho phu nhân!”
Nói xong, thuyền trưởng vẫy tay ra phía sau, một số nhân công trên thuyền khiêng 1 rương gỗ và 1 thùng gỗ lớn đi tới.
Trong rương gỗ đựng rong biển và một số đồ khô khác của Đông Hải, trong thùng nước thì đựng một vài con cá vẫn còn sống được nuôi bằng nước biển.
Châu Nhi không để nhân công trên thuyền đến gần, ra hiệu cho họ đặt rương gỗ và thùng nước sang bên cạnh.
“Phi Phi thật là, ở xa như vậy còn gửi đồ về cho chúng ta.”
Mặc dù Quan Hạ Nhi ngoài miệng nói như vậy, nhưng chân vẫn không dừng bước, tò mò đi tới bên cạnh thùng nước, ngắm nhìn những con cá bên trong.
Năm xưa Cửu công chúa ở trong cung đã ăn không ít những đồ hải sản Đông Hải cống nạp, vì vậy không mấy hứng thú, thay vào đó bảo thuyền trưởng phái người đi lên trên thuyền lấy một bó rong biển khô, để Châu Nhi ngâm với nước.
Thuyền trưởng phát hiện Châu Nhi dùng nước lạnh để ngâm, suy nghĩ một chút, bèn nhắc nhở: “Bệ hạ, quốc sư đại nhân nói, dùng nước lạnh ngâm rong biển khô sẽ mất rất nhiều thời gian, dùng nước ấm và cho thêm ít giấm trắng sẽ nhanh hơn.”
Sợ Cửu công chúa tức giận, hắn còn đặc biệt nhấn mạnh, đây là do Kim Phi nhắc nhở.
Bên ngoài của rong biển khô có một chất được gọi là alginic acid, tạo ra một lớp gel trên bề mặt rong biển, ngăn chặn nước thấm vào bên trong, dùng nước lạnh ngâm sẽ rất khó nở.
Giấm trắng có thể phá hủy chất gel này, sau đó nếu dùng thêm nước ấm để ngâm, tốc độ nở sẽ nhanh hơn nhiều.
Cửu công chúa nghe vậy liền nháy mắt với Châu Nhi.
Châu Nhi hiểu ý, sai người bưng nước ấm tới, lại tìm thêm giấm trắng, ngâm rong biển một lần nữa.
Phương pháp này thực sự hiệu quả, không mất nhiều thời gian, rong biển đã ngâm xong.
Mặc dù rong biển ngâm xong nở ra không nhiều như mộc nhĩ, một nắm chỉ có thể nở ra khoảng nửa chậu, nhưng thể tích cũng tăng lên đáng kể.
Hơn nữa, rong biển sau khi ngâm xong, không khác biệt nhiều so với rong biển tươi mới.
Cửu công chúa có chút không yên tâm, bèn sai người mang bếp lò đến, tại chỗ làm một ít rau trộn.
Rong biển lần trước Kim Phi phái người mang về đã ăn hết, Quan Hạ Nhi nhìn thấy món rong biển trộn, có chút thèm ăn.
Nhưng ở đây nhiều người, cô cũng không tiện mở miệng, chỉ đành đầy mong đợi nhìn tỳ nữ thử đồ ăn.
Công việc của người tỳ nữ này chính là nếm thử thức ăn thay cho Cửu công chúa, vì vậy cũng ăn rong biển.
Sau khi cẩn thận thử mùi vị của rong biển, gật đầu với Cửu công chúa, coi như là xác nhận mùi vị của rong biển không có vấn đề gì.
Cho đến lúc này, Cửu công chúa mời hoàn toàn yên tâm.
Mặc dù bây giờ địa bàn của cô ấy chỉ có Xuyên Thục, nhưng trong lòng của Cửu công chúa, Giang Nam và Trung Nguyên đều là lãnh thổ của Đại Khang.
Vì vậy Cửu công chúa vẫn luôn lo lắng cho tình hình của Giang Nam và Trung Nguyên.
Quay đầu nhìn những người công nhân trên bến tàu đang hăng hái dỡ rong biển xuống, trong lòng Cửu công chúa đột nhiên cảm thấy an lòng, hỏi: “Người của thương hội Kim Xuyên đến chưa?”
Mặc dù Kim Phi biết rong biển rất an toàn, nhưng đối với Đại Khang hiện nay mà nói, rong biển vẫn là một thứ mới, dựa theo kế hoạch, sau khi rong biển được vận chuyển về, chúng sẽ không được tiêu thụ rộng rãi, mà sẽ bắt đầu ở Kim Xuyên như một điểm thử nghiệm đầu tiên, sẽ căn cứ vào mức độ tiếp nhận của người dân mới bàn tiếp.
“Bệ hạ, Nguyên Thái Vi tới rồi, có cho gọi cô ta không ạ?”
Châu Nhi chỉ về phía cô gái đang đứng trên bến tàu chỉ huy nhân công trên thuyền dỡ hàng.
Nguyên Thái Vi là lứa nữ chưởng quầy đầu tiên do Đường Tiểu Bắc và Kim Phi bồi dưỡng, vốn dĩ đảm nhận người phụ trách khu vực lớn ở Giang Nam, sau này phiên vương nổi loạn, Nguyên Thái Vi rút lui về tổng bộ làng Tây Hà, trở thành người nắm quyền thứ hai của thương hội.
Cô ta đích thân đến cũng thể hiện rằng rất coi trọng rong biển.
Đường Tiểu Bắc thường xuyên không ở làng Tây Hà, chuyện của thương hội, đều do Nguyên Thái Vi tới báo cáo với Cửu công chúa, hai người cũng coi là người quen cũ, Cửu công chúa cũng hiểu rõ năng lực của Nguyên Thái Vi.
Cô ấy xua tay nói: “Cô ta hiện giờ đang bận, không cần gọi đến đây, chúng ta cũng về đi.”
Lúc này cũng đã chạng vạng tối, quay trở về làng nhất định không kịp, nhóm người Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đành phải ở lại trụ sở của nhân viên hộ tống.
Sau khi Cửu công chúa rời đi, bến tàu vẫn nhộn nhịp như cũ.
Chương 1497: Khuyến mãi
Biết Kim Phi, Cửu công chúa và Đường Tiểu Bắc đều quan tâm tới rong biển, Nguyên Thái Vi và rất nhiều công nhân thương hội đều cả đêm không ngủ, cân rong biển xếp hàng lên xe, vận chuyển đến trụ sở thương hội và hợp tác xã mua bán của các hương trấn và huyện phủ.
Tại huyện phủ Kim Xuyên, trụ sở thương hội nằm ở góc Tây Bắc phố Thập Tự náo nhiệt nhất.
Thương hội lúc mới thành lập, chủ yếu bán xà phòng thơm, kiếm tiền của thanh lâu và người có tiền là chính.
Giờ Kim Xuyên thành đại bản doanh của Kim Phi, hình thức kinh doanh của thương hội cũng thay đổi.
Kim Phi dựa theo mô hình thị trường kiếp trước, hủy hai lầu gỗ ban đầu, xây một lầu bảy tầng bằng khung bê tông và thép.
Phía dưới tầng năm là lầu Bách Hóa, từ dụng cụ nông nghiệp kim khí đến rau thịt, cùng với các loại đồ dùng hàng ngày, cái gì cần có đều có.
Tầng sáu là khu vực làm việc của công nhân, tầng bảy còn lại là ký túc xá của công nhân.
Nếu ở kiếp trước của Kim Phi, nhà lầu 4 tầng chẳng là gì, nhưng ở Đại Khang, đây lại là nhà lầu cao nhất.
Lúc mới xây xong, khiến cho vô số người dân vây xem.
Sau này, nơi này đã trở thành một điểm mốc của huyện Kim Xuyên, cũng là nơi tự hào của người dân Kim Xuyên.
Rất nhiều người dân thôn quê đến huyện phủ làm việc, đều muốn tới đi dạo một vòng lầu Bách Hóa của thương hội Kim Xuyên, bằng không chuyến này đến huyện phủ là uổng công.
Người dân không có việc gì trong huyện phủ, cũng sẽ tới quảng trường của lầu Bách Hóa dạo chơi.
Sáng sớm hôm nay, không ít người dân phát hiện cửa lầu Bách Hóa dựng lên một tấm bảng hiệu.
Phía sau bảng hiệu còn dừng hai chiếc xe ngựa, trên xe ngựa đang chất chồng lên một thứ đen thùi lùi, thoạt nhìn giống như vải rách.
Mấy nhân viên thương hội đang bày cái bàn ở bên cạnh xe ngựa, sau đó tháo "Vải rách" trên xe ngựa tới trên bàn.
Đại Khang hiện không có tủ lạnh, dự trữ rau củ quả và thịt để ăn khá phiền phức, để phòng ngừa những hàng hóa này hư hỏng, lầu Bách Hóa bình thường sẽ bày một vài hàng hóa sắp hư tới cửa, làm một số hoạt động khuyến mãi.
Mọi người dân vừa thấy nhân viên thương hội khiêng bàn, đã biết khuyến mãi sắp bắt đầu rồi.
Rất nhiều người dân vốn chỉ là đi ngang qua thấy được cảnh này, cũng vây quanh lại.
Bởi vì hàng hóa khuyến mãi, giá sẽ hạ rất nhiều.
Mặc dù nhờ Kim Phi, cuộc sống của người dân Kim Xuyên tốt hơn lúc trước rất nhiều, nhưng dù sao đều là người từng sống cực khổ, hàng hóa khuyến mãi đối với họ mà nói, chính là một cơ hội tốt để sửa mái nhà dột.
Còn hàng hóa có tươi hay không, hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc của họ.
Đừng nói chỉ là không tươi, rất nhiều người dân trước đây trong nhà có khách sẽ mua chút thịt, nếu khách không ăn hết, bản thân lại không nỡ ăn, cũng không nỡ ướp muối, có thể để lâu thịt sẽ bị thối.
Nhưng không ai nỡ vứt đi, đừng nói để thối, thậm chí có côn trùng bu bám cũng có thể ăn được.
Cho nên mỗi lần lầu Bách Hóa tổ chức khuyến mãi bán phá giá, đều sẽ có rất nhiều người dân giành nhau mua.
Chậm tay đều không giành được gì.
Chỉ có điều khuyến mãi trước đây, cơ bản đều là rau củ quả và thịt, lần này lại là một loại hàng hóa mà người dân chưa từng thấy.
"Lão Trương, họ bày bán gì vậy?"
"Ta cũng chưa từng thấy, thoạt nhìn giống như là vải rách."
Hai người dân thầm thì to nhỏ.
Một ông già đứng ở bên cạnh họ nghe vậy, vỗ bắp đùi một cái mạnh, lớn tiếng nói:
"Con gái ta làm xưởng dệt ở Kim Xuyên, con bé nói trong xưởng gần đây đang nghiên cứu nhuộm vải, nhưng vì chưa tìm ra cách bào chế thuốc nhuộm, bình thường nhuộm hư một ít vải, các ngươi nói xem, những thứ này có phải là vải nhuộm hư không, bày ra để tiện bán cho chúng ta?"
Một số người dân xung quanh nghe thấy lời của ông ta, lần lượt xoay đầu lại.
Trước đây, xưởng dệt mới thành lập, lúc tiến hành tuyển công nhân quy mô lớn, cô nương đi ứng tuyển đều là người trong trấn, người trong thành trong huyện phủ đi rất ít.
Sau này phúc lợi đãi ngộ trong xưởng truyền ra, rất nhiều người trong thành đều hối hận không thôi.
Đáng tiếc lúc đó các công nhân trong xưởng dưới trướng Kim Phi tuyển đủ rồi, muốn vào cũng không vào được.
Cho nên nghe được con gái của ông già này làm việc ở xưởng dệt, rất nhiều người dân xung quanh đều tỏa ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Ông già cũng nhướng lông mày đắc ý.
Một ông già khác quen ông ta nhìn nhìn chướng mắt, bĩu môi nói: "Ông Dương, đừng khoe khoang, không phải là có con gái làm việc ở xưởng dệt thôi sao, hà cớ gì mỗi ngày đều nhắc vậy?"
Lúc nhỏ con gái của nhà ông Dương bị thương, lớn lên bước đi có chút khập khiễng, giống như Quan Hạ Nhi, cô ấy tham gia nhiều lần đội đưa dâu cũng không gả đi được, là đồ của nợ nổi tiếng xung quanh, chủ yếu ở trong nhà kéo sợi và giúp người ta giặt quần áo.
Sau này ca ca của cô ấy cưới vợ, tẩu tẩu nhìn cô ấy không vừa mắt, lại làm khó đủ điều, bình thường một hai ngày cũng không cho cô ấy ăn một bữa cơm.
Cô nương đói bụng đến mức không chịu nổi, phải đi đến nông thôn tìm nơi nương tựa, ngẫu nhiên đang lúc biết được xưởng dệt tuyển công nhân, nên muốn thử một lần đi đăng ký.
Cô ấy là người giỏi kéo sợi, tốc độ kéo sợi rất nhanh, thuận lợi được chọn vào.
Sau khi vào xưởng, vì biểu hiện xuất sắc nhất, rất nhanh được thăng cấp làm đội trưởng, cho dù là lãnh đạo nhỏ, đãi ngộ cũng theo đó tăng lên.
Cô nương đó mỗi tháng đều sẽ theo đội xe của thương hội về thăm cha mẹ, tiền lương nhận được phần lớn cũng giao cho họ.
Trước đây, những hàng xóm không chịu lấy cô nương đó, đều vì thế mà hối hận không thôi.
Đáng tiếc hiện tại cô nương đã làm người yêu của một nhân viên hộ tống, bọn họ đã không còn cơ hội rồi.
Ông lão nói điều ác ý này là hàng xóm của ông Dương, trong nhà có một cậu con trai, trước đây ông Dương nhiều lần đi tới cửa cầu hôn, đều bị từ chối, còn chịu nhiều lời chế nhạo.
Bây giờ cô nương có tiền đồ, ông Dương ra ngoài đều hãnh diện.
Nghe được lời nói độc địa của người kia, ông Dương lập tức không vui: "Ông Từ, ta thích khoe khoang đấy, ngươi quản được sao? Có bản lĩnh bảo con trai ngươi cũng đi đi, xem mọi người ở xưởng dệt có cần cậu ta không?
Thế nào, ta vừa nói hai câu đã đỏ mắt ư? Không ngại nói cho ngươi biết, con gái của ta tháng trước được thăng cấp thành đội trưởng, quản lý mấy chục người dưới tay, bây giờ còn tham gia đội xóa mù chữ trong xưởng, đã có thể biết mấy trăm chữ, chờ con bé biết đến một nghìn chữ, là có thể đi thi chủ nhiệm xưởng rồi!
Nói ra không sợ ngươi chê cười, con gái ta còn dạy ta biết không ít chữ đấy!"
Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức truyền đến một âm thanh thán phục.
Các xưởng dưới trướng Kim Phi có địa vị giống như nhà máy quốc doanh kiếp trước, có thể làm việc ở đây đủ để làm gia đình chém gió khoe khoang.
Trong mắt người dân, chủ nhiệm xưởng càng là một đại quan cao không thể leo tới.
Cho dù con gái ông Dương có thể thi đậu hay không, chỉ với tư cách đi thi này, đối với người dân bình thường mà nói, cũng đã rất giỏi rồi.
Ông Từ bị ông Dương chọc tức đến mức cổ và mặt đỏ bừng, hết lần này tới lần khác lại không cách nào phản bác.
Ai bảo con trai của ông ta liên tục tham gia nhiều lần kiểm tra làm nhân viên hộ tống, đều bị từ chối chứ?
Rơi vào đường cùng, ông ta chỉ có thể chỉ vào bảng hiệu đổi chủ đề: "Ngươi có bản lĩnh, vậy ngươi nói xem trên bảng hiệu này viết cái gì đi?"
Lần này đến phiên ông Dương trợn tròn mắt.
Con gái của ông ta có thể biết mấy trăm chữ là thật, nhưng ông ta một chữ bẻ đôi cũng không biết.
Ông ta vừa nói biết chữ chỉ là khoe khoang mà thôi
Nhưng khi đứng trước mặt kẻ thù cũ, tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu không thì chẳng phải là tự tát vào mặt sao?
Lúc ông ta đang nghĩ cách thì nhân viên thương hội gõ chiêng đồng.
Chương 1498: Mùi vị của biển
Người dân đều biết nhân viên của thương hội sắp bắt đầu giới thiệu hàng hoá rồi.
“Cảm ơn các vị hương thân phụ lão đến cổ vũ cho lầu Bách Hóa của thương hội Kim Xuyên.”
Nhân viên của thương hội nhảy lên bàn, dùng loa sắt nói: “Vừa nãy ta nghe thấy mọi người nói đây đều là hoạt động khuyến mãi, liên quan đến chuyện này trước hết ta phải giải thích một chút với mọi người, lần này không phải là hoạt động khuyến mãi mà là triển lãm bán hàng của sản phẩm mới!”
“Triển lãm bán hàng sản phẩm mới?” Có người dân hỏi: “Là ý gì?”
“Ý là những sản phẩm này không phải là sản phẩm khuyến mãi mà là những sản phẩm mới sắp tới sẽ được bán ở trong lầu Bách Hóa!” Nhân viên thương hội giải thích.
“Tiểu ca, đây không phải chỉ là tấm vải rách sao, màu sắc trông có vẻ không đẹp, có một số còn có lỗ, là sản phẩm mới gì chứ?” Có người dân hỏi.
“Bác, ai nói với người đây là tấm vải rách vậy?”
Nhân viên thương hội trừng mắt lên: “Người có lẽ đã nghe nói sơn hào hải vị rồi chứ? Đây là hải vị đích thân Kim tiên sinh của bọn ta đến Đông Hải, trải qua trăm cay nghìn đây để kiếm về đó!”
Nói xong anh ta lấy một miếng rong biển lên, mặt mày hớn hở nói: “Mọi người đừng thấy thứ này tuy bề ngoài không đẹp nhưng mùi vị lại vô cùng tươi ngon, bây giờ một ngày ba bữa của nữ vương bệ hạ của chúng ta cũng ăn rong biển đấy!”
Người dân ở bên dưới nghe thấy đây là thức ăn do Kim Phi đưa về từ Đông Hải, Cửu công chúa ngày nào cũng ăn, thái độ của mọi người đều trở nên cẩn trọng hơn.
Nhân viên thương hội nhìn thấy vậy, lập tức rèn sắt nhân lúc còn nóng: “Các bác, biết vì sao Kim tiên sinh lại phải đi xa đến Đông Hải để tìm rong biển không?”
“Không biết!” Người dân đồng loạt lắc đầu.
“Bời vì Kim tiên sinh thông qua nghiên cứu phát hiện, sử dụng rong biển thời gian dài có thể phòng và trị bệnh bướu cổ!” Nhân viên của thương hội lớn tiếng nói.
“Tiểu ca, thứ này thật sự có thể trị bệnh bướu cổ sao?”
“Thật hay giả đó?”
“Kim tiên sinh có khi nào lừa gạt người dân chúng ta chưa? Có lẽ là thật đó!”
“Vậy chắc chắn ta phải mua một chút!”
Bệnh bướu cổ chính là thiếu i ốt nên đơn thuần dẫn đến tuyến giáp sưng tấy, bởi vì thức ăn ở thời đại phong kiến đơn điệu, thiếu hụt nguồn nạp i ốt nên người mắc bệnh này rất nhiều.
Cổ của người bệnh sẽ trở nên thô to, tuy trong thời gian ngắn không mất mạng nhưng bị bệnh này cũng rất khó chịu, đem lại sự bất tiện cực lớn cho cuộc sống.
Nghe nhân viên thương hội nói rong biển có thể trị được bệnh bướu cổ, lúc đó rất nhiều người dân đều động lòng.
Nhưng một số người dân vẫn còn nghi ngờ cảm thấy đây chỉ là cái cớ để thương hội Kim Xuyên bán được rong biển.
Mỗi ngày nhân viên thương hội đều phải giao tiếp với vô số người dân, trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào không cần hỏi tiểu ca cũng có thể đoán ra.
Anh ta gõ trống đàn áp tiếng thảo luận của người dân, lớn tiếng nói: “Ta biết mọi người nghi ngờ lời ban nãy của ta nhưng ta muốn mời mọi người xem thử, đây là nơi nào!”
Nói xong anh ta quay người chỉ vào bảng hiệu của thương hội Kim Xuyên nói: “Ở đây là thương hội Kim Xuyên, là nơi bán muối mười văn tiền và vải in hoa! Là tiệm mà Kim tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân cùng mở!
Kim tiên sinh muốn kiếm tiền ác ý thì có cần cực khổ để đi Đông Hải vớt rong biển không? Có phần phải vận chuyển rong biển từ Đông Hải về không?”
Người dân ở dưới đài nghe xong, đồng loạt cúi đầu xuống.
Đúng vậy, lúc trước bọn họ căn bản không ăn nổi muối, mặc không nổi áo.
Rất nhiều gia đình cả năm cũng không nỡ ăn nửa cân muối, cả gia đình chỉ có một cái quần, ai ra ngoài thì người đó mặc.
Trước kia thường nhìn thấy bé trai dưới mười tuổi, trần truồng chạy ra ngoài.
Từ sau khi thương hội Kim Xuyên mở cửa, muối cũng rẻ hơn, vải vóc cũng rẻ hơn.
Lúc trước là loại muối thô có đất cát, một lượng cũng phải mười mấy văn tiền, nhưng muối tinh luyện do xưởng muối của làng Tây Hà làm ra lại trắng muốt, nhuyễn mà một cân chỉ có mười văn tiền.
Còn về vải vóc càng không cần nói nữa, bây giờ nhà ai không phải một người một bộ quần áo chứ?
Nếu như Kim Phi muốn kiếm tiền thì có rất nhiều cách, không cần nói cái khác chỉ cần giữ nguyên giá muối lúc trước đã hoàn toàn không cần tốn công sức chạy đến Đông Hải tìm rong biển gì đó để lừa bọn họ!
Từ rất sớm Kim Phi đã có ý thức bồi dưỡng hiệu ứng nhãn hiệu, ví dụ như ở trên túi muối ghi mấy chữ lớn muối tinh luyện làng Tây Hà bắt mắt, sản phẩm của thương hội Kim Xuyên bắt buộc phải lựa chọn cẩn thận, bảo đảm chất lượng, giá cả công bằng.
Cùng một sản phẩm, người dân thà đi thêm mấy bước, dùng thêm mấy văn tiền cũng sẽ lựa chọn thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán cũng không lựa chọn người bán hàng rong.
Bởi vì ở thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán mua phải sản phẩm kém chất lượng, có thể trả hàng.
Ở chỗ bán hàng rong mua phải sản phẩm kém chất lượng thì tìm ai để mà đổi?
Thương hội Kim Xuyên chính là nhãn hiệu do Kim Phi và Đường Tiểu Bắc dùng uy tín và nhân phẩm để gây dựng.
Có nhãn hiệu này chống đỡ, đa số người dân đều mất đi sự lo lắng ở trong lòng.
“Tiểu ca, rong biển tốt thế thì bao nhiêu tiền một cân vậy?”
Một người dân đứng ở trước hỏi.
Những người dân khác cũng vểnh tai lên nghe.
Nhân viên thương hội cũng không tiếp tục vòng vo, trả lời: “Tiểu Bắc phu nhân chia rong biển thành bốn loại, loại không giống thì giá tiền cũng không giống.”
Nói xong anh ta cầm một bó rong biển lên, vừa cho người dân xem vừa nói: “Loại mỏng và ngắn hoặc có góc vàng như này là hàng loại bốn, mười văn tiền một cân!”
Giọng nói vừa dứt, người dân dưới đài bùng nổ.
Lúc trước nhân viên thương hội nói rong biển tốt như vậy hơn nữa còn đưa về từ Đông Hải, nơi xa như vậy mà vận chuyển về, trong lòng người dân đã cho rằng giá của rong biển chắc chắn không rẻ.
Kết quả nhân viên thương hội lại nói rong biển cấp bốn, chỉ cần mười văn tiền một cân!
Giá giống với muối tinh luyện, cũng không đắt bằng thịt.
Giá này khiến cho tất cả người dân đều vô cùng bất ngờ.
“Tiểu ca, hàng loại bốn cũng có thể trị bệnh bướu cổ sao?” Người dân đứng ở đầu hỏi.
"Đương nhiên", nhân viên thương hội trịnh trọng gật đầu: "Kim tiên sinh bảo bọn ta bán rong biển không phải để kiếm tiền mà là vì trị bệnh cho mọi người, để miễn cho mọi người khỏi chịu sự dày vò của bệnh bướu cổ.
Nói thật lòng, nơi sinh sống của rong biển là chỗ ở cũ của bọn cướp biển, tiên sinh dẫn theo thủy quân Đông Hải liều mạng mới đánh đuổi cướp biển, sau đó lại tổ chức dân ngư Đông Hải đi trên biển mấy ngày mấy đêm, mới hái được rong biển từ trong hang ổ của bọn cướp biển.
Rong biển vừa hái xuống không thể vận chuyển đến Xuyên Thục chúng ta ngay, Kim tiên sinh lại bảo Tả trưởng xưởng của của xưởng xà phòng núi Thiết Quán tăng ca ngày đêm, không ngừng nghỉ để xây một sân phơi khô, phơi rong biển khô rồi cuối cùng mới dùng thuyền lớn vận chuyển ngàn dặm về đây.
Cả quá trình không biết tiêu hao bao nhiêu nhân lực và tiền của, rong biển chỉ bán mười văn tiền một cân, ngay cả tiền công của công nhân cũng không đủ, nếu như không phải Kim tiên sinh thương người dân chúng ta thì sao có thể rẻ như vậy!"
Những lời này là tối hôm qua khi vận chuyển rong biển Nguyên Thái Vi đã dạy anh ta.
Tuy là nửa giả nửa thật nhưng đối với người dân mà nói đã đủ rồi.
Không ít người dân lau nước mắt, nhưng càng có nhiều người dân lúc đó mở túi tiền ra hơn.
“Kim tiên sinh vạn tuế!”
“Tiểu ca, đừng nói gì nữa, đây là tiền lương hôm nay ta vừa nhận được, mua rong biển hết!”
“Tiểu ca, cũng bán cho ta năm cân!”
Chương 1499: Phân loại
Dân chúng bên dưới lần lượt giơ túi tiền lên, muốn mua rong biển.
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Nhân viên thương hội cầm chiêng đã gõ rất nhiều lần, có có thể át được tiếng huyên náo.
"Mọi người đừng lo lắng, nghe ta nói xong đã!" Nhân viên thương hội dở khóc dở cười nói.
Lúc này người dân mới nhớ lại, vừa rồi nhân viên thương hội nói rằng có bốn loại rong biển, bây giờ mới chỉ nói một loại.
Vì vậy họ lần lượt ngậm miệng lại, nhìn nhân viên thương hội.
"Đây là hàng loại ba, độ dài hơn một thước rưỡi, vị trí dày nhất là hơn một đồng tiền, ít lỗ thủng và đốm vàng hơn chút, mỗi cân hai mươi văn tiền!"
Sau khi nhân viên thương hội giới thiệu hàng loại 3, lại cầm một bó lên: "Đây là hàng loại hai, độ dài mỗi một dải đều là trên ba thước, chỗ dày nhất phải hơn hai đồng tiền, càng ít lỗ thủng và lá vàng hơn, mỗi cân năm mươi văn tiền!"
Giới thiệu xong hàng loại 2, anh ta lại cầm bó cuối cùng lên: "Đây là hàng loại một, độ dài mỗi dải đều hơn năm thước, chỗ dày nhất phải hơn ba đồng tiền, dường như không có lỗ thủng và lá vàng, loại rong biển này, một trăm cân cũng chưa chọn được ra một cân, cho nên định giá mỗi cần là năm trăm văn tiền!"
Dự tính ban đầu của Kim Phi mò vớt rong biển thực sự là để giải quyết vấn đề thực phẩm và bệnh bướu cổ của người dân, không hề nghĩ đến việc kiếm tiền.
Nhưng Đường Tiểu Bắc là người phụ trách thương hội và hợp tác xã mua bán không thể không suy nghĩ đến việc kiếm tiền.
Dẫu sao thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã nuôi nhiều công nhân như vậy, lại là một trong những nguồn kinh tế quan trọng nhất của triều đình, không kiếm tiền thì sợ rằng sẽ nhanh chóng bị đóng cửa mất.
Cho nên, Đường Tiểu Bắc đã dựa theo chất lượng của rong biển để xây dựng các loại và giá cả khác nhau.
Người dân bình thường có thể mua các sản phẩm hàng loại ba, bốn, người có tiền muốn theo đuổi chất lượng cuộc sống cao hơn đương nhiên có thể lựa chọn tốt hơn.
Đây cũng là lý do tại sao giá các sản phẩm hàng loại ba và bốn hơi thấp, trong khi giá của hàng loại một và hàng loại hai lại được tăng cao lên.
Đặc biệt là hàng loại một, giá gấp mười lần hàng loại hai và gấp năm mươi lần hàng loại bốn!
Đường Tiểu Bắc cũng không lo lắng không có người mua, dù sao so sánh và khoe khoang là bản tính của con người, nó luôn mang lại cho người có tiền có cơ hội thể hiện cảm giác ưu việt.
Giống như những hàng xa xỉ phẩm của Kim Phi kiếp trước, hoàn toàn không nói đến tính thực dụng gì, nhưng vẫn có rất nhiều người có tiền đổ xô vào, cố gắng mua được một cái túi giá cao, đẩy lên vị trí giàu nhất thế giới.
Thứ những người có tiền này quan tâm không phải là tính thực dụng, mà là cảm giác ưu việt mà hàng xa xỉ phẩm mang lại.
Cho nên hàng loại một càng đắt, ngược lại có thể sẽ bán được càng tốt hơn!
Đây chính là nhân tính.
Quả nhiên, ngay sau khi nhân viên thương hội vừa dứt lời, ông Dương đã giơ cánh tay lên hét lên đầu tiên: "Tiểu ca, cho ta hai cân hàng loại một!"
"Ông Dương, ngươi điên rồi sao, hai cân hàng loại một bằng với một lượng bạc đó, cho dù con gái của ngươi kiếm được tiền, cũng không thể lãng phí như vậy được chứ?"
Hàng xóm có quan hệ tốt ở bên cạnh trợn mắt khuyên can.
Nhưng ông Dương không nghe, trong ánh mắt hâm mộ của đám người, ông ta lấy túi tiền ra mua hai cân hàng loại một, hỏi: "Tiểu ca, thứ này ăn như thế nào?"
"Đúng rồi, quên biểu diễn cho mọi người mất!"
Nhân viên thương hội nói, bê một chậu nước tới, giải thích: "Rong biển là hàng phơi khô, trước khi ăn phải ngâm như mộc nhĩ vậy, ngâm nước lạnh trong hai giờ, ngâm nước ấm một giờ, phải thêm ít giấm trắng, trong thời gian hai ấm trà thì sẽ nở ra!"
Nói xong lại bưng một cái chậu sát từ phía sau ra: "Sau khi ngâm xong rong biển sẽ như thế này, có thể hầm thịt, hoặc có thể nấu chín rồi trộn với rau."
Nói xong, anh ta ra dấu tay về phía sau, hai nhân viên khác mỗi người bưng một chậu rau trộn rong biển ra, đặt lên trên bàn, sau đó đặt một mảnh giấy lớn bằng bàn tay ra trước chậu sắt, trên mỗi mảnh giấy đặt một hai cây rong biển.
"Đây chính là rau trộn rong biển, mọi người có thể nếm thử."
"Ta sẽ nếm thử!"
Ông Dương là khách hàng đầu tiên, đưa tay cầm lấy một mảnh, bỏ rong biển vào trong mồm.
Sau khi nhai cẩn thận, ông ta rất nể mặt giơ ngón tay cái lên: "Hương vị thực sự rất tốt, ta mua thêm hai cân hàng loại hai nữa!"
"Thật sự là đốt tiền mà!"
Lão đối thủ thì thầm ở phía sau, nhưng sâu trong nội tâm lại tràn đầy vẻ hâm mộ và ghen tị.
Ông Dương xách mấy chuỗi rong biển, ngân nga đi về nhà.
Ông ta còn chưa về đến nhà, có đứa trẻ xem náo nhiệt chạy về trước, nói chuyện này cho vợ ông ta biết.
Cho nên vừa vào cửa, đã nhìn thấy người vợ với khuôn mặt tối sầm đứng ở cửa.
Thấy trong tay ông ta xách theo mấy chuỗi rong biển giống như vải rách về, người vợ giận không có chỗ phát tiết.
"Ông già chết tiệt ông thật biết đốt tiền mà, con gái kiếm tiền dễ dàng quá à, vậy mà ông lại tiêu hơn một lượng bạc để mua mấy tấm vải rách này về!"
Vừa nói bà ta vừa khóc ầm lên: Tạo nghiệt rồi, chúng ta làm sao ăn nổi thứ năm trăm văn tiền một cân chứ! Ông già à, đồ của thương hội Kim Xuyên có thể trả được, ông mang rong biển đi trả lại đi?"
"Người vợ ngốc bà biết cái gì chứ!"
Ông Dương nói: "Ai nói ta mua về cho mình ăn chứ?"
"Không phải cho mình ăn, vậy là để cho ai ăn?" Người vợ tò mò hỏi.
"Con gái bây giờ đã được thăng lên làm đội trưởng, đã là cán bộ rồi, phải học cách tạo quan hệ tốt với lãnh đạo đó, hiểu không?"
Ông Dương thì thầm nói: "Rong biển này là hàng loại một, một trăm cân chưa chọn ra được một cân, lại là thứ đồ thịnh hành, để cho con gái cầm đi là thích hợp nhất."
"Ý ông nói là, để con gái mang rong biển này đi tặng quà sao?" Người vợ cuối cùng cũng hiểu ra.
"Đương nhiên rồi, nếu không bà nghĩ đầu ta bị lừa đá sao, mua thứ đắt tiền như vậy làm đồ ăn à?"
Ông Dương nói: "Con gái còn nhỏ, không biết đối nhân xử thế, chúng ta làm cha mẹ không dạy nó, vậy khi nào nó mới có thể làm chủ nhiệm xưởng được?"
"Vẫn là ông suy nghĩ chu đáo!"
Người vợ vừa nghe thấy vì tiền đồ của con gái, lập tức thu hồi nước mắt, đưa tay nhận lấy rong biển, tò mò quan sát: "Thứ này nhìn xấu xí như thế này, thật sự có thể ăn được sao?"
"Đương nhiên có thể ăn được, tiểu ca ở thương hội nói, hiện tại nữ vương bệ hạ đều ăn mỗi ngày đó!" Ông Dương nói: "Vừa rồi ta nếm thử rồi, thực sự rất ngon!"
Người vợ nuốt nước miếng, hỏi: "Mùi vị gì?"
"Hai cái này là hàng loại hai, giữ lại cho chúng ta ăn, buổi trưa bà nấu một ít ăn thử không phải là sẽ biết sao?" Ông Dương chỉ vào hàng loại hai.
Người vợ nghe vậy, vui vẻ hơn, nhưng vừa nghĩ đến tốn một lượng bạc mua hai bó rong biển khác, lại hơi đau lòng: "Có tí đồ như thế này mà một lượng bạc, có lẽ cũng chỉ có người có tiền mới nỡ mua cho mình ăn thôi!"
"Bà sai rồi, người thực sự có tiền có thế sẽ không tự mua đâu, có thì đều là người khác mua tặng bọn họ."
Ông Dương nói: "Bà tin không, hàng loại một nhất định sẽ bán nhanh nhất, nếu không phải tay ta nhanh, có lẽ chúng ta không cướp được đâu!"
Không thể không nói, nửa đời người của ông Dương không sống uổng, ông ta thực sự đã đoán đúng.
Rong biển hàng loại một đã bán hết sau chỉ nửa giờ, là mặt hàng bán nhanh nhất.
Giống như một số loại rượu vang đắt tiền ở kiếp trước, mặc dù giá cao ngất ngưởng, nhưng vẫn cung không đủ cầu.
Hơn nữa, người thực sự uống rượu hầu như không tự mình mua, nhưng người mua rượu lại không nỡ tự uống.
Chương 1500: Tổng kết
Không chỉ ở huyện phủ như vậy, ở tất cả các hợp tác xã mua bán của các trấn và thôn làng khác cũng đều diễn ra cảnh tượng y hệt.
Dưới sự giới thiệu của nhân viên hợp tác xã mua bán và thương hội, lại có sự ảnh hưởng của Kim Phi và Cửu công chúa, việc tiêu thụ rong biển rất thuận lợi.
Hầu như tất cả mọi người biết được tin tức đều đã mua một ít.
Người không có tiền hoặc là không nỡ tiêu tiền mua các loại hàng loại ba và hàng loại bốn giá rẻ để nếm thử, người có tiền có mắt nhìn hoặc là người muốn dùng rong biển làm quà tặng là nhóm người chủ yếu mua hàng loại một và hàng loại hai.
Đặc biệt là hàng loại một, Nguyên Thái Vi áp dụng mô hình tiếp thị đói, cố ý không đưa ra quá nhiều, dẫn đến rất nhiều người nhận được tin tức muộn đều không thể mua được.
Hương vị của rong biển không khó ăn, giá cả của hàng loại ba và hàng loại bốn cũng rất thấp, không chỉ có thể bổ sung làm một phần lương thực, còn có thể ngăn ngừa và điều trị bệnh bướu cổ, sau khi người dân ăn xong, hết lời khen ngợi.
Chưa đầy hai ngày, lô rong biển đầu tiên vận chuyển về đã bị người dân huyện Kim Xuyên ‘cướp’ sạch.
Nguyên Thái Vi sắp xếp lại sổ sách, rồi đưa đến cho Cửu công chúa. Lúc đó Cửu công chúa và đám người Thiết Thế Hâm, Tiểu Ngọc đang họp, thảo luận về chuyện liên quan đến rong biển, biết Nguyên Thái Vi đến, cô ấy đã bảo Châu Nhi đưa Nguyên Thái Vi đến Ngự Thư Phòng.
"Lô rong biển đầu tiên bán được bao nhiêu?" Cửu công chúa hỏi.
"Đã bán hết toàn bộ rồi ạ." Nguyên Thái Vi trả lời.
"Nhanh như vậy sao?" Cửu công chúa sửng sốt.
Khi Trấn Viễn số hai và số ba dỡ hàng xuống, cô ấy đang ở bến tàu, biết được trên hai chiếc thuyền lớn mang về tổng cộng bao nhiêu rong biển.
Lúc đó bến tàu Kim Xuyên đã dùng hàng trăm công nhân và tháo dỡ đến nửa đêm.
Cửu công chúa cảm thấy, nhiều rong biển như vậy dù thế nào cũng phải bán được mười ngày nửa tháng, không ngờ rằng chỉ trong vòng hai ngày đã bán hết toàn bộ rồi.
"Rong biển là một loại thức ăn mới, còn là thứ Kim tiên sinh lấy từ Đông Hải về để trị bệnh bướu cổ cho người dân nữa, mọi người đều rất tò mò, nên mua một ít để thử, sau khi ăn xong cảm thấy mùi vị rất tốt, hơn nữa giá cả hàng loại ba và hàng loại bốn không cao, cho nên tỷ lệ mua lại rất cao, hơn nữa người mua lại thường sẽ mua nhiều hơn lần đầu."
Nguyên Thái Vi nói: "Những người khác vẫn đang quan sát người dân, nhìn thấy rong biển được hoan nghênh như vậy, sợ mình không cướp được, cũng nhanh chóng đi cướp lấy, dẫn dần, đã bị cướp sạch hết rồi."
Người dân chính là như vậy, mua lên không mua xuống, mua đồ và khi ăn cơm, thà xếp hàng ở một cửa hàng kinh doanh tốt, cũng không muốn đến các cửa hàng ít khách hơn.
Đây là một loại tâm lý học đám đông, thực sự cũng là một kinh nghiệm sống được tích lũy lâu dài.
Những cửa hàng có kinh doanh không tốt, các suất có vấn đề là rất lớn.
"Rong biển thực sự rất được hoan nghênh, vợ ta cũng đến hợp tác xã mua bán cướp lấy mấy cân, đợi đến lúc muốn mua lần hai thì đã không còn mua được nữa."
Thiết Thế Hâm cười nói: "Vợ ta cũng hối hận vì điều này, nói rằng rong biển ăn rất ngon, hơn nữa còn không phải bỏ muối, trong nhà mua được quá ít."
Rong biển là thứ vớt được từ trong biển, khi phơi nắng cũng không cần dùng nước ngọt rửa sạch, có vị mặn rất đậm.
Mặc dù muối tinh ở làng Tây Hà chỉ bán mười văn tiền một cân, nhưng đối với những người trải qua những ngày khó khăn mà nói, có thể tiết kiệm được từng nào hay từng đó.
Đây cũng là lý do khác khiến người dân tranh mua rong biển.
"Thiết đại nhân về nói với lão phu nhân, rong biển lô tiếp theo về, ta sẽ để lại cho bà ấy một ít hàng tốt." Nguyên Thái Vi cười nói.
"Vậy phải cám ơn Nguyên Thái Vi cô nương rồi, nếu như vợ ta biết được, chắc chắn sẽ rất vui."
Thiết Thế Hâm cảm hơn Nguyên Thái Vi trước, sau đó vẫy tay nói: "Nhưng tạm thời không cần nữa, chúng ta đều đã già rồi, không ăn được bao nhiều đồ, trong nhà có mấy cân đã có thể ăn được rất lâu rồi, nếu như về ăn hết rồi, ta sẽ tìm Thái Vi cô nương lấy một ít."
Nói xong ông ta quay đầu nhìn sang một quan viên viện Khu Mật khác: "Lục đại nhân, ngài có muốn không, muốn thì nhân lúc Thái Vi cô nương còn ở đây, nhanh chóng nói đi, nếu không thực sự rất khó cướp đó."
"Ta không cần đâu!" Lục đại nhân liên tục xua tay.
Ông ta đã từng là cựu thần địa phương khi Trần Cát còn nắm quyền, tính cách chính trực, nhiều lần dâng tấu chương khuyên can Trần Cát, hy vọng Trần Cát đừng xây dựng rầm rộ, thu thập kỳ trân dị bảo, bảo Trần Cát nên đi quan sát nỗi gian khổ của người dân.
Cửu công chúa biết khi Trần Cát nhìn thấy những tấu chương này nhất định sẽ rất tức giận, nên khi thay Trần Cát phê duyệt tấu chương cô ấy đã lén lút giấu đi.
Nhưng có một lần, Cửu công chúa đi cùng Khánh Phi xuất cung đi thắp hương cầu nguyện, không biết Trần Cát bị chập dây não nào, chạy đến Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương, sau đó nhìn thấy tấu chương của Lục đại nhân.
Giống như lo lắng của Cửu công chúa, sau khi Trần Cát nhìn thấy tấu chương của Lục đại nhân, quả nhiên rất tức giận, giận đến mức hạ lệnh bãi miễn tất cả quan chức của Lục đại nhân.
Cửu công chúa vì tự ý giấu tấu chương của Lục đại nhân cũng bị Trần Cát hung hăng khiển trách, và vì vậy cũng không để Cửu công chúa thay ông ta phê duyệt tấu chương nữa.
Nhưng phê duyệt tấu chương đâu có vui vẻ như việc chơi với những cung nữ phi tần ở hậu cung.
Sau khi Trần Cát hết giận, Cửu công chúa lại trở thành khách quen của Ngự Thư Phòng.
Bây giờ Cửu công chúa đã lên ngôi, thuộc hạ thiếu nhân lực, khoảng thời gian trước đã phái một đội nhân viên hộ tống đi đến Trung Nguyên, mời cả nhà Lục đại nhân đến Xuyên Thục.
Lục đại nhân mới đến không lâu, còn chưa quen với không khí triều đình ở Xuyên Thục, có hơi cẩn trọng.
Nhưng ông ta thực sự thích cuộc sống hiện tại của mình.
Nếu như trong khi Trần Cát nắm quyền, Thiết Thế Hâm và Nguyên Thái Vi nói như vậy, nhất định sẽ bị đối thủ gắn mác nhận hối lộ.
Nhưng Thiết Thế Hâm và Nguyên Thái Vi nói trước mặt Hoàng đế như vậy, chứng tỏ hai người đều không thẹn với lương tâm.
Hơn nữa, sau khi đến Xuyên Thục, ông ta phát hiện không chỉ có Cửu công chúa, Thiết Thế Hâm, Tiểu Ngọc mà cả người dân bình thường trong làng Tây Hà, mọi người đều bận rộn làm việc thiết thực, không có ai lục đục tranh đấu gì với nhau.
Mặc dù Lục đại nhân ngay thẳng, nhưng không ngốc, biết Thiết Thế Hâm vừa rối cố tình nói đùa với ông ta chính là muốn để ông ta nhanh chóng hòa nhập vào triều đình Xuyên Thục.
Cho nên Lục đại nhân hơi mỉm cười cảm kích câu trả lời của Thiết Thế Hâm, lại chắp tay với Nguyên Thái Vi.
Nguyên Thái Vi hành lễ đáp lại, sau đó đưa sổ sách cho Châu Nhi: "Đây là sổ sách tổng hợp, mời bệ hạ và các vị đại nhân xem qua."
Cửu công chúa ra hiệu Châu Nhi nhận lấy sổ sách, sau đó nhìn kết quả tổng hợp trước.
"Hai thuyền rong biển lại bán được hơn chín nghìn lượng bạc ư?" Cửu công chúa kinh ngạc.
Mặc dù khi nhân viên thương hội Kim Xuyên bán rong biển, nói Kim Phi bán rong biển không phải là vì tiền, nhưng Cửu công chúa và đám người Thiết Thế hâm hiểu rất rõ, thực chất bán rong biển chính là để kiếm tiền.
Các ngư dân đã vớt rong biển từ đảo Mạo Lãng ra, đưa thẳng đến các điểm khác nhau của thương hội Kim Xuyên, tổng chi phí của hai chiếc thuyền lớn không vượt quá ba nghìn lượng bạc.
Đây là lô đầu tiên, rất nhiều quy trình đều chưa thành thạo, đợi sau này thành thạo rồi, giá thành còn có thể giảm xuống một chút nữa.
"Mặc dù hàng loại ba và hàng loại bốn bán được nhiều, nhưng không kiếm được bao nhiêu tiền, chủ yếu là hàng loại một và hàng loại hai kiếm được." Nguyên Thái Vi giải thích.
"Vẫn là Tiểu Bắc có đầu óc buôn bán." Cửu công chúa cảm khái.
Thật ra, cô ấy và Kim Phi đều không định dùng rong biển để kiếm tiền, bán rong biển có thể giữ được giá thành đã là tốt rồi.
Nhưng Đường Tiểu bắc chỉ đơn giản là chia rong biển thành bốn loại, mà hai thuyền rong biển đã kiếm được hơn sáu nghìn lượng.
Bình luận facebook