-
Chương 1546-1550
Chương 1546: Chém thần
Từ chuyện lộn xộn lần trước của Hồng Nhị và các trưởng lão, thì Đường Tiểu Bắc đã không có ấn tượng gì tốt với những lão già Đông Hải này.
Thực ra cô ấy vừa mới đến, có điều công nhân hiện trường đều là người trong xưởng đóng thuyền mà Khánh Mộ Lam và Mãn Thương phụ trách xưởng đóng thuyền, nếu Đường Tiểu Bắc tùy ý nhúng tay vào thì không phải cho lắm nên đến giờ vẫn im lặng.
Nhưng bây giờ Khánh Mộ Lam đã hơi dao động trước lời nói của ông Hồng, giờ cô ấy lại im lặng không nói gì nữa thì cũng không được.
Hiện giờ tiết trời đã nóng bức hơn, cá voi bị giết cũng đã gần một ngày nếu cứ để qua đêm đến ngày mai bị xê dịch tới lui nó sẽ bắt đầu thối rữa, Đường Tiểu Bắc đành phải đứng ra.
Dù sao ông Hồng cũng đã lớn tuổi ít ra ngoài, nhìn tới nhìn lui Đường Tiểu Bắc một hồi mới thấy lạ lẫm bèn quay đầu hỏi: “Cô ta là ai vậy, giọng điệu hùng hồn thế? Vậy mà lại muốn gánh tội trời phạt thay mọi người à?"
Gần đây Đường Tiểu Bắc thường xuyên đến lều cháo với Kim Phi để kiểm tra việc phân phát cháo. ông Hồng không biết Đường Tiểu Bắc, nhưng những ngư dân phía sau ông ta thì biết.
Một ngư dân vội đi tới chỗ ông Hồng nhỏ giọng nói: "Lão thái gia, cô ấy là phu nhân của Quốc sư đại nhân cũng là chủ quản của thương hội Kim Xuyên. Mấy lều cháo ngoài trấn của chúng ta đều là do phu nhân Tiểu Bắc dựng lên!"
"Hóa ra cô ấy là phu nhân Tiểu Bắc!" ông Hồng nghe vậy thì đôi lông mày thưa thớt của ông ta không khỏi giật lên.
Thương hội Kim Xuyên vẫn cứ đưa cháo ra Đông Hải, cùng với sự tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa, thì bây giờ sự nổi tiếng của Đường Tiểu Bắc ở Đông Hải chỉ xếp sau Kim Phi và Hồng Đào Bình.
Ông Hồng dù có dốt nát đến đâu cũng đã từng nghe đến tên của Đường Tiểu Bắc.
"Tiểu Bắc phu nhân, lão hũ thay mặt người dân trấn Ngư Khê và những người dân lưu lạc khắp Đông Hải, cảm tạ ơn nghĩa lớn lao của phu nhân và Quốc sư đại nhân!"
Ông Hồng cúi đầu cung kính cúi chào Đường Tiểu Bắc.
Nhưng Đường Tiểu Bắc hoàn toàn không để mắt đến bộ điệu này của ông ta mà chỉ liếc nhìn ông Hồng một cái, rồi lạnh lùng nói: “Đây là cách ông cảm ơn chúng ta sao?”
Ông Hồng nghe vậy hơi nhíu mày, nhưng nghĩ đến địa vị và ơn nghĩa của Đường Tiểu Bắc với Đông Hải, cuối cùng ông Hồng vẫn nén cơn giận lại để kiên nhẫn nói: "Tiểu Bắc phu nhân, Hải Thần thật sự không thể ăn được, nếu không sẽ gây nên tai họa!"
“Chỉ là hai con cá lớn thôi, có thể gây ra tai họa gì được?" Đường Tiểu Bắc tức giận nói: "Còn tai họa nào lớn hơn chuyện chết đói nữa?"
"Tiểu Bắc phu nhân, không phải chúng ta đã làm nhiều thuyền đánh cá vậy rồi sao? Chúng ta đánh bắt cá cũng đủ nhiều rồi!"
Ông Hồng chỉ tay vào một núi cá nhỏ ở phía xa rồi nói: "Trấn Ngư Khê và những người trong xưởng có ăn căng cái bụng cũng không thể ăn hết được, vậy hà tất gì phải ăn Hải Thần mới được?"
“Người dân trấn Ngư Khê có thể no rồi vậy những người dân nơi khác thì sao? Ông có biết bây giờ người dân Giang Nam và Trung Nguyên sống ra sao không?
Đường Tiểu Bắc vừa nghe đã nổi giận đùng đùng: “Ông có biết trước khi xây dựng xưởng đóng thuyền lấy cháo và lương thực ở đâu không? Để ta nói cho ông biết, tất cả đều là từ Giang Nam đưa tới!
Còn gỗ xây xưởng đóng thuyền và thuyền đánh cá, ông biết ở đâu không? Là Bệ hạ đã ra tử lệnh cho Khánh đại nhân ở Tây Xuyên, để cho ngài ấy huy động mấy ngàn người vào núi sâu rừng già chặt từng cây một, rồi cho từng đợt người vào thâm sơn cùng cốc khiêng ra sau đó lại vượt qua mạo hiểm bị đâm chết, chết đuối để đưa đến Đông Hải!
Bây giờ các người no rồi nhưng những người cho các người no vẫn đang đói. Không có họ thì cháo ở đâu ra mà cho các người, rồi tướng công ta lấy gì đóng thuyền cho các người?
Biết tướng công ta đóng thuyền cho các người để làm gì không? Là đi đánh cá để nuôi lại những người đã đưa lương thực cho các người! Ai ngờ các người lại hay ho thật, bắt được cá lớn rồi lại không muốn cho họ!"
Ông Hồng bị Đường Tiểu Bắc nói cho cứng họng, phần lớn các ngư dân xung quanh cũng cúi đầu xuống.
Đây là sự khác biệt về địa vị, tầm nhìn và tư tưởng.
Ông Hồng chỉ tập trung vào mảnh đất Ngư Khê, trong khi Kim Phi và Đường Tiểu Bắc phải nghĩ cho cả Đại Khang.
Nhưng thương hội Kim Xuyên đã chở từng thuyền lương thực tới đây và cũng có rất nhiều ngư dân đã thấy được.
Chỉ là những ngư dân này chưa từng hỏi những lương thực này đến từ đâu. Đến khi Đường Tiểu Bắc nói ra, thì họ mới biết hóa ra là từ Giang Nam vận chuyển tới đây.
Bởi vì gần đây luôn có thả bè nên nhiều người dân Giang Nam đều chú ý đến.
Thậm chí một số người dân không thể sống sót còn leo lên bè gỗ và theo bè đi tới Đông Hải.
Qua lời kể của những người dân này, ngư dân biết cuộc sống ở Giang Nam cũng vô cùng khó khăn nhưng họ vẫn vận chuyển lương thực đến đây để bọn họ ăn no trước, còn chặt cây cho bọn họ đóng thuyền.
"Tiểu Bắc phu nhân, chúng ta có thể đi đánh cá để báo đáp ơn nghĩa của người dân Giang Nam, nhưng Hải Thần thật sự không thể ăn được nếu không sẽ bị trời phạt!"
Ông Hồng nói tới nói lui vẫn lập lại câu như vậy, nhưng thái độ vẫn kiên quyết như cũ: "Ta cũng là muốn tốt cho quốc sư đại nhân và ngài thôi..."
"Im đi!" Sự kiên nhẫn của Đường Tiểu Bắc đã bị ông Hồng bào mòn: "Nếu ông cứ nói tầm phào nữa thì ta đây sẽ rút lưỡi ông ra!"
Chợt ông Hồng cảm giác đầu lưỡi mình tê rần khi thấy ánh mắt sắc lạnh của Đường Tiểu Bắc.
Thấy ông Hồng không dám nói nữa, Đường Tiểu Bắc quay mặt về phía những ngư dân lớn tiếng nói: “Trên đời này không còn ai học cao hiểu rộng hơn ta và tướng công ta cả, ngài ấy nói nói con cá lớn này gọi là cá voi chứ không phải là Hải Thần gì cả!
Những con cá khác là cá thì con cá này cũng là cá! Ăn mấy con cá khác chỉ cứu được một người hoặc một nhà, còn ăn con cá này thì có thể cứu cả một trấn!
Nếu đã vậy, thì tại sao lại không ăn loại cá này?"
Nhiều ngư dân khẽ gật đầu.
Đúng vậy, cá lớn là cá mà cá nhỏ cũng là cá.
Dù sao cũng phải sát sinh, giết một con cá lớn đỡ phải giết nhiều con cá nhỏ, vậy tại sao không giết con cá lớn?
Đường Tiểu Bắc thấy ngư dân đã dao động nên nói tiếp: “Ông có biết vì sao Quốc sư đại nhân cho mọi người giết loại cá này không? Không chỉ vì ăn thịt, mà còn vì loại cá này to lớn nên sức ăn nó cũng lớn, một cái táp của nó là đã ăn hết mấy ngàn cân cá tôm khác, cho nên chúng nó mới thường đuổi theo bầy cá.
Nếu không giết nó thì bầy cá cũng bị nó ăn bằng hết, rồi chúng ta cũng chẳng đánh bắt được con cá nào!
"Người dân Giang Nam đang đói khát vẫn đưa lương thực đến cho các người cũng chỉ mong các người đánh bắt đưa cá về cho họ, bây giờ người dân Giang Nam ngày ngày đói khát. Nếu đưa con cá này đến Giang Nam thì có cứu sống được biết bao người!"
Đường Tiểu Bắc nói: "Nên mới nói đây không phải là Hải Thần gì cả, mà cho dù nó có là Hải Thần thật thì ta đây cũng vì người dân Giang Nam chém thần!"
Lúc này, Đường Tiểu Bắc ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực hét lớn: "Ông trời, ngài nghe đây, Hải Thần là do Đường Tiểu Bắc ta giết, có trách phạt gì cứ phạt ta không liên quan đến những người khác!”
Nghe Đường Tiểu Bắc nói vậy, xung quanh đột nhiên lặng ngắt như tờ!
Chương 1547: Cùng nhau gánh chịu
Thời phong kiến, ông trời là một danh xưng tối cao thậm chi Hoàng đế cũng chỉ dám tự xưng mình là con trời, người bình thường cũng không hề dám tỏ ra bất kính.
Thế mà Đường Tiểu Bắc lại nói với ông trời là để mọi tội lỗi cho mình cô ấy gánh, coi như đã giúp các ngư dân gánh hết mọi tội lỗi có thể xảy ra.
Chuyện này khiến các ngư dân vừa cảm động lại vừa áy náy.
Ngay cả ông Hồng cũng không dám ngẩng đầu lên vì xấu hổ.
Với địa vị của Đường Tiểu Bắc, cho dù người dân ở trấn Ngư Khê có đói chết hết thì cô ấy cũng sẽ không sao.
Nhưng cô ấy lại sẵn sàng lập lời thề độc như vậy vì người dân Giang Nam.
Vốn các ngư dân còn chút băn khoăn nhưng sau khi nghe Đường Tiểu Bắc nói như vậy, bọn họ đều gạt bỏ lo lắng.
Khánh Mộ Lam còn kích động đến mức thở gấp, rồi cô ấy rút cây đao dài bên hông ra sải bước đến gần xác cá voi rồi dùng dao chém vào lưng cá voi, chém thẳng vào một nhát sâu hơn nửa mét trên lưng cá voi.
Sau đó một tay cô ấy cầm đao, bắt chước bộ dáng của Đường Tiểu Bắc ngửa đầu hét lớn: "Ông trời ngài nhìn đây, một đao này do ta chém xuống, nếu ngài muốn trừng phạt thì ta và Đường Tiểu Bắc đều gánh chịu!”
"Tính cả ta!"
"Tính cả ta nữa!"
A Mai dẫn đội cận vệ cũng sôi nổi đi theo Khánh Mộ Lam, bước lên rút hắc đao ra cắm lên người ca voi.
Dù là Đường Tiểu Bắc, Khánh Mộ Lam hay là A Mai dẫn dắt đội cận vệ cũng chỉ là một đám đàn bà con gái, các ngư dân nhìn thấy bọn họ dám ra tay lại càng xấu hổ hơn.
Cuối cùng, một ngư dân có râu quai nón bước ra, giơ cây búa bên hông lên rồi cũng bổ xuống lưng cá voi một búa.
“Chết tiệt, một đám đàn bà con gái còn dám làm như vậy thì cũng ta bằng lòng mạo hiểm, cho dù là Hải Thần thật thì ta đây cũng sẽ chém thần! Nếu như ông trời muốn trừng phạt vậy trừng phạt cả ta luôn!"
Có người dẫn đầu ắt sẽ có người nối gót theo.
"Nếu không có Quốc sư đại nhân và Tiểu Bắc phu nhân thì nhà ta đã chết đói lâu rồi, cùng lắm thì mạng này cho ông trời thôi!
"Tuy ta chỉ là dân đen nhưng da mặt ta cũng dày, ta đây cũng sẽ chống trời với Tiểu Bắc phu nhân!"
"Hải Thần cái gì? Ta chỉ biết hai vị thần, đó chính là Tiểu Bắc phu nhân cho nhà ta cháo cứu già trẻ nhà ta khỏi cảnh chết đói, và Quốc sư đại nhân cho ta đến xưởng đóng thuyền làm việc để nuôi sống cả nhà ta!"
“Đúng vậy, ta cũng chỉ biết Quốc sư đại nhân và Tiểu Bắc phu nhân!"
"Các huynh đệ Giang Nam của ta đói bụng còn đưa lương thực cho chúng ta, chúng ta không thể làm người lòng lang dạ sói!"
...
Càng ngày càng có nhiều đao kiếm và công cụ chém lên cá voi, một số công nhân không có dụng cụ cũng đá vào xác hai con cá voi như một dấu hiệu thể hiện sự quyết tâm.
Ngay khi một số người vẫn còn đang băn khoăn, thì những người khác đã bước lên làm theo người đi trước.
Khánh Mộ Lam nhìn những ngư dân và công nhân đang lao tới, rồi lại nhìn Đường Tiểu Bắc bình tĩnh đứng sang một bên mà lòng cô ấy tràn đầy cảm xúc.
Đường Tiểu Bắc không phục Cửu công chúa thì thực ra Khánh Mộ Lam cũng không phục Đường Tiểu Bắc.
Ở trong mắt cô ấy, Đường Tiểu Bắc có thể có được quyền lực và địa vị như bây giờ cũng là vì gả cho Kim Phi.
Nhưng bây giờ Khánh Mộ Lam mới ngộ ra khoảng cách giữa mình và Đường Tiểu Bắc.
Cùng là hoàn cảnh như thế, cô ấy bị ông Hồng hù dọa đến nỗi không biết làm sao. Đến khi Đường Hiểu Bắc tới đây, cô ấy không những nhanh chóng làm chủ tình hình mà còn thành công khơi dậy tinh thần của công nhân.
Phần bình tĩnh quyết đoán này, Khánh Mộ Lam tự thấy xấu hổ vì mình không thể sánh bằng.
Trong mắt Khánh Mộ Lam, Đường Tiểu Bắc cực kỳ bình tĩnh nhưng thật ra cô ấy không biết, thật sự Đường Tiểu Bắc cũng vô cùng căng thẳng.
Suy cho cùng, cô ấy cũng là người sinh ra ở Đại Khang, nếu không phải tình thế bắt buộc cũng sẽ không dễ dàng nói ra mấy lời xúc phạm ông trời như thế.
Trông bề ngoài Đường Tiểu Bắc có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra lưng cô ấy đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Vào lúc này Đường Tiểu Bắc cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai cô.
Chợt lưng Đường Tiểu Bắc thẳng tắp lập tức căng thẳng lên, nhưng sau đó lại nở một nụ cười.
Phía sau cô ấy có ít nhất hơn chục cận vệ, ngoại trừ Kim Phi ra thì không ai có thể lặng lẽ tiếp cận cô ấy.
Ngoại trừ Kim Phi ra thì không có ai dám để tay lên vai tổng chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, ngay cả Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa cũng không làm ra hành động như vậy.
Thế nên Đường Tiểu Bắc cũng không quay đầu lại mà chỉ thuận thế ngã vào lòng Kim Phi, cười hỏi: "Tướng công, sao chàng lại đến đây?”
“Nghe nói thủy triều đã rút nên ta tới xem." Kim Phi trả lời.
Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp người y được nhìn thấy cá voi tận tường thế này, nếu nói không có gì tò mò thì là nói dối.
Kim Phi cũng muốn xem liệu có thể mở một bàn tiệc trên lưỡi cá voi thật không, và liệu một đứa trẻ có thể thực sự chui vào khoang tim mạch máu của nó được chăng.
Cho nên lúc tối đã cố ý dặn dò Thiết Chùy, khi nào thủy triều rút thì nói y một tiếng.
"Chàng tới lúc nào vậy?" Đường Tiểu Bắc quay người lại hỏi.
"Cũng cách muội không lâu." Kim Phi mỉm cười trả lời.
"Vậy sao vừa rồi chàng không lên tiếng?" Giọng nói của Đường Tiểu Bắc có chút trách cứ.
Nếu vừa rồi Kim Phi tới đây thì cô ấy đã không ra mặt rồi, dù sao Khánh Mộ Lam cũng là người phụ trách Trấn Viễn số 3 nên để cô ấy ra mặt nói thì không đúng lắm.
"Nếu như ta nói ra, thì sao có thể nhìn thấy vẻ mặt hùng hồn như vậy của Đường chưởng quầy chứ?" Kim Phi cười trêu ghẹo: "Người trảm thần, quá hào hùng!”
"Tướng công, chàng còn ghẹo ta!”
Đường Tiểu Bắc đưa tay ra nhéo lấy eo Kim Phi nói: "Chàng có biết bây giờ lòng ta sợ hãi thế nào không!"
"Muội sợ cái gì?" Kim Phi hỏi.
Người thương ở trước mắt, cuối cùng Đường Tiểu Bắc cũng không cần giấu diếm nữa chỉ nhỏ giọng nói: “Sợ cái Hải Thần này là thật, sợ gặp báo ứng!”
“Yên tâm đi, chúng nó chỉ là hai con cá chẳng qua có cái đầu lớn hơn chút thôi. Ngoài ra, cũng không khác gì những con cá khác!"
Kim Phi an ủi: “Vả lại trời cao có đức hiếu sinh, chúng ta cũng không làm điều này cho bản thân mình mà là để cứu nhiều người hơn. Ngay cả khi có chuyện gì xảy ra, ông trời cũng sẽ không làm khó muội!"
Nghe Kim Phi nói như vậy, rốt cuộc cục đá trong lòng Đường Tiểu Bắc cũng rơi xuống đất.
Ông Hồng ở bên cạnh nhìn thấy Kim Phi, ông ta cũng muốn bước tới nhưng bị người của Thiết Chùy chặn lại.
"Lão già này không có mắt sao, không thấy tiên sinh và phu nhân đang nói chuyện sao, còn muốn bước tới!"
Lòng Thiết Chùy thầm mắng, vừa hung hăng liếc ông Hồng một cái.
Vốn ông Hồng đang định gọi Kim Phi một tiếng, nhưng sau khi bị Thiết Chùy hù dọa như vậy cũng nhận ra mình phiền y lúc này thì không đúng lắm.
Huống chi Khánh Mộ Lâm đang ở một bên chỉ huy công nhân cưa đuôi cá voi, bây giờ có nói gì cũng đã muộn nên ông Hồng đành kiên nhẫn chờ đợi.
May mắn là Kim Phi không để ông ta đợi quá lâu, sau khi an ủi Đường Tiểu Bắc xong y quay người ra hiệu cho nhóm cận vệ của mình tránh đường.
Ông Hồng chưa kịp nói thì Kim Phi đã giành nói trước: “Ông cụ, ta biết ông định nói gì nhưng theo ý ta muốn nói là không có gì quan trọng bằng mạng sống của người dân, Hải Thần ư? Cho dù có là Hải Thần thật thì ta cũng phải giết chúng, không ai khuyên được đâu nếu ông không thích nhìn thì sau này đừng đến bờ biển nữa!”
Nói xong y cũng mặc kệ ông Hồng, rồi dẫn Đường Tiểu Bắc đi thẳng tới xác cá voi.
Chương 1548: Cổ vũ
Ông Hồng nhìn theo bóng lưng Kim Phi, định gọi Kim Phi lại nhưng bị một người đàn ông trung niên bên cạnh chặn lại.
“Ông cụ, thôi vậy”, người đàn ông trung niên khuyên nhủ: “Ta nghĩ Quốc sư đại nhân nói cũng đúng, bây giờ người dân sắp chết đói, cho dù là Hải Thần cũng phải giết”.
“Ông cụ, quá muộn rồi, ngài cũng nên về nghỉ ngơi sớm đi”.
Tất cả ngư dân đều nhìn thấy hết những việc Kim Phi và Đường Tiểu Bắc làm dạo gần đây, cũng vô cùng biết ơn họ.
Những ngư dân đi theo ông cụ Hồng cũng không muốn gây rắc rối, chỉ là thân phận của ông cụ Hồng quá cao, cũng đã lớn tuổi, đến cửa tìm họ, họ cũng chỉ có thể đi theo sang đó.
Bây giờ có người lên tiếng khuyên bảo, những người khác cũng nói hùa theo.
“Hải Thần mà cũng dám giết, dám ăn, các ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng”.
Ông cụ Hồng thấy người của mình đều không đứng về phía ông ta, tức đến mức giậm chân, xoay người bỏ đi.
“Hải Oa Tử, con tiễn ông cụ về”.
Người đàn ông trung niên giao việc bị mắng cho con trai mình, sau đó nói với những người khác: “Lẽ ra người nào nên đi làm thì cứ đi làm, ai không đi làm cũng nhanh chóng về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay có lẽ sẽ bận rộn hơn trước, e rằng chúng ta đã để lại ảnh hưởng không tốt cho Khánh xưởng trưởng rồi, không thể trì hoãn thêm nữa”.
“Haizz, nếu biết trước ông cụ muốn tới gây phiền phức thì có đánh chết ta cũng không đến, thế chẳng phải hại người sao? Ông ta là người có địa vị và tuổi khá cao, không cần làm gì cũng có Hồng công tử nuôi ông ta, nhưng ta vẫn phải nuôi sống cả gia đình trong lúc làm công cho Quốc sư đại sư chứ, nếu chọc giận Quốc sư đại nhân thật, cả nhà ta sẽ chết đói mất”.
Một người trung niên gầy gò thấy ông cụ Hồng đi rồi bèn oán trách.
“Được rồi mà, Quốc sư đại nhân và Tiểu Bắc phu nhân rất bận, làm gì nhớ được ngươi là ai?”
Người trung niên an ủi: “Hơn nữa, cho dù có nhớ ngươi thì với tấm lòng của Quốc sư đại nhân, y sẽ không gây khó dễ cho ngươi”.
“Dĩ nhiên Quốc sư đại nhân sẽ không gây khó cho ta, nhưng Khánh xưởng trưởng thì chưa chắc”.
Người trung niên gầy gò khổ sở nói: “Các ngươi không biết tính cách của Khánh xưởng trưởng đâu, đó là người có thù tất báo đấy”.
Người trung niên vỗ vai người bạn đồng hành của mình rồi nói: “Vậy dạo này ngươi nên ít xuất hiện trước mặt Khánh xưởng trưởng đi, kẻo cô ấy ghi hận ngươi”.
Một đám người thở dài, sau đó giải tán.
Khánh Mộ Lam nhìn bóng lưng họ, thầm cắn răng.
Đúng thật là cô ấy bị đám người này làm cho tức chết, vì người trước đó ông cụ Hồng tìm đến là cô ấy, nhưng cô ấy lại không xử lý tốt chuyện này.
Cô ấy lo Đường Tiểu Bắc xem thường mình, càng lo lắng Kim Phi sẽ vì chuyện này mà nghĩ cô ấy vô dụng, không để cô ấy làm xưởng trưởng nữa.
Nhưng Khánh Mộ Lam là người có tính cách dám làm dám nhận, khi nhìn thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đến, thay vì tránh né họ, cô ấy lại bước đến chủ động chào hỏi: “Tiên sinh, Tiểu Bắc”.
Kim Phi gật đầu, tiện thể nói: “Cô vất vả rồi, dẫn dắt mọi người bận rộn đến bây giờ”.
Gần đây Đông Hải quả thật rất bận, mọi người đều làm việc rất chăm chỉ, câu nói này gần như đã trở thành câu cửa miệng của Kim Phi khi chào hỏi mọi người.
Nhưng bây giờ Khánh Mộ Lam đang rất nhạy cảm vì chuyện vừa rồi, nghe Kim Phi nói thế, cô ấy còn tưởng Kim Phi đang cố ý ám chỉ cô ấy không có khả năng lãnh đạo đội ngũ của mình.
Tính tình Khánh Mộ Lam luôn thẳng thắn, nếu Kim Phi mắng một trận, cô ấy sẽ cảm thấy tốt hơn, bây giờ như thế này còn khó chịu hơn cả việc đánh cô ấy.
“Ta biết khả năng của mình có giới hạn, tiên sinh tìm một người khác quản lý xưởng đóng thuyền với Mãn Thương đi”.
Nói rồi cô ấy dẫn A Mai rời đi, nhưng lại bị Kim Phi gọi lại.
“Không phải, Khánh Mộ Lam, cô muốn làm gì?”
Kim Phi ngăn cản Khánh Mộ Lam lại hỏi: “Lúc đầu chúng ta đã đồng ý, ta có thể để cô phụ trách quản lý xưởng đóng thuyền nhưng tuyệt đối không được bỏ việc giữa chừng, tại sao cô không giữ lời?”
Vừa nghe thế, Khánh Mộ Lam lại càng cảm thấy tủi thân.
Ngài không để ta làm nữa, còn nói ta không giữ lời…
Đường Tiểu Bắc cũng cạn lời liếc nhìn Kim Phi.
Kim Phi không đoán được tâm tư của Khánh Mộ Lam, nhưng Đường Tiểu Bắc liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Biết Kim Phi và Khánh Mộ Lam đều là người thẳng tính, thế là Đường Tiểu Bắc cũng không vòng vo mà nói thẳng: “Tướng công, Mộ Lam nghĩ cô ấy đã xử lý không tốt chuyện hôm nay, chàng đang trách cô ấy nên mới chủ động từ chức”.
Nghe thế, Kim Phi dở khóc dở cười vỗ vào gáy Khánh Mộ Lam: “Bảo cô quản lý một xưởng đóng thuyền, còn phụ trách luôn cả mấy thứ giả dối của quan trường luôn à, có gì cứ nói thẳng như trước không được sao?”
Cái vỗ này của Kim Phi còn rất nặng tay, Khánh Mộ Lam không chỉ không tức giận mà còn lộ ra vẻ vui mừng.
“Tiên sinh, ngài không trách ta à?”
“Trách cô cái gì?”, Kim Phi không hiểu gì khi bị Khánh Mộ Lam hỏi như thế.
“Ông cụ Hồng vừa rồi không cho giết cá lớn, ta… ta do dự rồi…”, Khánh Mộ Lam cúi đầu xuống nói: “Nếu ngài đã giao nhiệm vụ cho ta, ta không nên do dự”.
Ở thời đại phong kiến, Hoàng đế và quyền quý thích thuộc hạ kiểu nào nhất?
Không phải là người có khả năng mạnh nhất mà là người trung thành với mình.
Dù biết rõ nhiệm vụ của cấp trên giao cho là sai, nhưng vẫn đi thực hiện vô điều kiện.
Dù chủ tử muốn làm phản, cũng sẵn lòng đi theo bằng mọi giá.
Thuộc hạ như vậy rất dễ được lãnh đạo trọng dụng.
Ngược lại những người thông minh lại không phải là người ngoan ngoãn nghe lời được thế, kết cục thường không được tốt lắm.
Chẳng hạn như Đông Phương Sóc hay Dương Tu.
Nhưng Kim Phi không phải là mấy nhà chính trị, người mưu cơ ứng biến như Hán Vũ Đế và Tào Tháo, y chỉ là một người phái thực tế có tâm tư đơn thuần.
Thế là y lại vỗ vào đầu Khánh Mộ Lam: “Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm, bất kể là lúc nào cũng không được đánh mất khả năng tự suy xét, phải hiểu rõ việc gì nên làm, việc gì không nên làm.
Quản lý là một môn học vấn có kiến thức rất cao sâu, nhất là xưởng đóng thuyền số ba, thành phần công nhân trong đó rất phức tạp, cô phải suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào đó.
Kỳ thực ta nghĩ vừa rồi cô do dự không phải là sai lầm, mà là chứng tỏ cô đang trưởng thành, không còn là cô gái liều lĩnh, muốn làm gì thì làm như trước nữa mà đã học được cách suy xét và cân nhắc”.
“Thật sao?”, nghe thế, mắt Khánh Mộ Lam sáng rực, đầy mong đợi nhìn Kim Phi.
Cho dù Kim Phi là thẳng nam cũng có thể biết Khánh Mộ Lam muốn nghe điều gì.
Mặc dù người phụ trách trên danh nghĩa xưởng đóng thuyền số ba có hai người, nhưng Mãn Thương cũng là một kỹ thuật viên như Kim Phi, không có chút hứng thú nào với việc quản lý, nên về cơ bản xưởng đóng thuyền đều do Khánh Mộ Lam phụ trách.
Kể từ khi trở thành người phụ trách, do Khánh Mộ Lam gần như sống và ăn ở trong nhà máy, mỗi ngày cô ấy chỉ ngủ năm sáu tiếng, sụt cân và rám nắng đi nhiều.
Tính cách cũng trở nên chín chắn hơn trước rất nhiều, khi gặp vấn đề không hiểu sẽ nhờ người khác cho lời khuyên thay vì liều lĩnh như trước.
Kim Phi đều nhìn thấy hết những việc này.
Khánh Mộ lam là đại tiểu thư của nhà họ Khánh, được nuôi chiều từ nhỏ, có thể làm được thế đã khiến Kim Phi vô cùng bất ngờ, cũng rất hài lòng.
Thật ra cho dù cô ấy không ngăn cản ông cụ Hồng, để ông cụ Hồng đi tìm Kim Phi, Kim Phi cũng sẽ không nghĩ cô ấy vô dụng chỉ vì chuyện này.
Biết lúc này Khánh Mộ lam cần nhất sự khích lệ, thế là Kim Phi gật đầu khẳng định: “Đương nhiên là thật, ta rất hài lòng với biểu hiện gần đây của cô, hy vọng Khánh xưởng trưởng sẽ tiếp tục phát huy”.
Chương 1549: Cần thể diện
Nghe được Kim Phi khẳng định thế, Khánh Mộ Lam mừng rỡ đến mức ngực phập phồng, trịnh trọng hứa hẹn: “Tiên sinh yên tâm, ta sẽ làm tốt, quản lý xưởng đóng thuyền thật tốt”.
“Ừ, ta tin cô”, Kim Phi gật đầu.
“Vậy ta đi trước”, Khánh Mộ Lam lập tức quay đầu đi về chỉ huy công nhân cắt cá voi.
Đường Tiểu Bắc đụng nhẹ vào vai Kim Phi, cười ẩn ý nói: “Được đấy, ta nghĩ sau một thời gian nữa, Mộ Lam sẽ quyết một lòng với chàng, trừ khi chàng không gả nữa”.
“Nói bậy gì đấy”, Kim Phi không vui liếc nhìn Đường Tiểu Bắc: “Đừng bôi xấu sự trong sạch của con gái người ta”.
Kim Phi cũng là người phàm tục, lúc vừa đến thế giới này, rất nhiều lần tưởng tượng đến cuộc sống tam thê tứ thiếp.
Nhưng sau khi thực hiện được nguyện vọng này, y nhận ra cũng không tốt đẹp như thế.
Quả thật rất mệt.
Cũng may là mấy người Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc đều hiểu chuyện, ai cũng có chuyện của riêng mình, không gây phiền phức cho y.
Nếu ngày nào họ cũng ghen tuông, tranh đấu với nhau, tìm Kim Phi để cáo trạng nhau, e là sẽ càng mệt hơn.
Thật ra với địa vị hiện giờ của Kim phi, muốn có bao nhiêu cô nương cũng được, nhưng giờ y gần như không trêu chọc bất kỳ cô nương nào nữa.
“Ta không nói bậy”, Đường Tiểu Bắc trêu ghẹo: “Chàng nghĩ tại sao Khánh Hâm Nghiêu lại để Khánh Mộ Lam theo chàng? Với tình hình hiện tại, chàng nghĩ Khánh Mộ Lam còn có thể gả cho ai nữa?”
Nghe thế Kim Phi cũng lặng thinh.
Vấn đề kết thông gia ở hời đại phong kiến vẫn luôn là cách thường thấy để duy trì mối quan hệ giữa hoàng quyền và quyền quý.
Cho dù Kim Phi không biết nhiều về mưu kế ứng biến, cũng có thể nhìn ra dự tính của Khánh Hâm Nghiêu, chỉ là giả vờ không hiểu mà thôi, chọn làm đà điểu giống như thái độ với Đường Đông Đông lúc đầu.
Nhận ra Đường Tiểu Bắc vẫn còn muốn trêu chọc mình, Kim Phi phớt lờ cô ấy, đi theo phía sau Khánh Mộ Lam về phía con cá voi.
Sau khi thủy triều rút, trên bãi biển vẫn còn nhiều nước, bị công nhân giẫm lên thì khá lầy lội.
Bị Kim Phi ảnh hưởng, Khánh Mộ Lam cũng có phát triển tư duy về dây chuyền lắp ráp.
Cô ấy chia công nhân thành ba nhóm, nhóm một cắt cá voi thành từng miếng lớn giống như cưa gỗ bằng cưa lớn.
Lớp mỡ của cá voi rất dày, nhóm thứ hai đã tiến hành chia những đoạn lớn của cá voi thành những miếng nhỏ hơn bằng cách sử dụng các công cụ như dao cầu hoặc đao theo chỉ dẫn của Kim Phi.
Lớp mỡ được để sang một bên, các phần khác phân sang bên kia.
Các nhóm còn lại cũng có sự phân công lao động rõ ràng, có nhóm ướp thịt cá voi, có nhóm thì bắt đầu vận chuyển mỡ cá vào bờ.
Khánh Mộ Lam bận tới bận lui, mãi cho đến khi cô ấy xác nhận tất cả các quy trình đều ổn thỏa, lúc này mới đi đến bên cạnh Kim Phi rồi ngồi phịch xuống bãi biển.
Thật ra bãi biển này vô cùng ẩm ướt, nhưng cô ấy không quan tâm điều đó.
Chạy trong bùn đất lâu như vậy, cả người cô ấy vừa bẩn vừa ẩm ướt, mặt cũng lấm lem bùn và một ít thịt vụn cá voi.
Kim Phi muốn nhắc cô ấy nhưng nghĩ đến lời trêu chọc lúc trước của Đường Tiểu Bắc, y lại kiềm chế suy nghĩ này.
“Lúc này lại còn trở nên chính trực rồi…”, thấy Kim Phi không định làm gì, Đường Tiểu Bắc thầm lẩm bẩm, sau đó lấy khăn tay ra đưa cho Khánh Mộ Lam: “Trên mặt dính bùn này, lau đi”.
Khánh Mộ Lam không khách sáo, nhận lấy khăn tay rồi lau mặt.
Đường Tiểu Bắc quay sang nhìn Kim Phi: “Thời tiết bây giờ đã rất nóng rồi, nếu chúng ta bỗng chốc câu được nhiều cá như vậy thì cho dù lát nữa có vận chuyển đi, e rằng chưa kịp đưa về đến Xuyên Thục mà đã bị hỏng rồi nhỉ?”
“Chắc chắn không thể cứ thế vận chuyển về được, phải qua xử lý mới được”, Kim Phi đáp.
Đại Khang còn chẳng có điện nữa chứ đừng nói là tủ lạnh và dây chuyền ướp lạnh.
Kim Phi biết cách làm đá từ quặng nitrat kali, nhưng cách làm đá cổ xưa này có giá thành quá cao, thi thoảng làm một ít để chơi thì không sao, nhưng muốn làm đá với quy mô lớn để vận chuyển cá thì là chuyện không đơn giản.
Cách duy nhất là bảo quản bằng cách ướp muối để cá không bị ươn.
Đây cũng là nguyên nhân để Kim Phi bảo người chia cá thành nhiều miếng nhỏ, như thế khá hợp với cách làm này, nếu miếng cá quá lớn thì không thể ướp thế được.
“Mùa hạ cũng có thể ướp mặn sao?”, Đường Tiểu Bắc hỏi.
“Vài ngư dân có kinh nghiệm biết cách này”, Kim Phi đáp.
Trước đây, ngư dân thường rất thiếu quần áo, khi đi đánh cá nếu quần áo bị ướt có thể sẽ chết cóng, vì thế các ngư dân không mấy hào hứng với việc đánh cá vào mùa đông, không đến lúc bất đắc dĩ thì sẽ không muốn ra khơi.
Thời tiết mùa hè ấm áp hơn, rất nhiều ngư dân cởi trần làm việc trên biển, không lo bị giá lạnh, nên sản lượng đánh bắt vào mùa hè cao hơn.
Sản lượng cao tất nhiên sẽ thường có nhiều loại cá không bán được, thời gian dài, các ngư dân tìm được cách cá muối ngâm vào mùa hè.
Chẳng qua cá muối ngâm mùa hè không ngon bằng cá muối ngâm mùa đông.
Nhưng vẫn là câu nói đó, bây giờ không phải là lúc yêu cầu vị ngon.
Lúc con người cực kỳ đói, nhìn thấy chân ghế cũng muốn cắn một miếng chứ đừng nói là ăn thịt.
“Dầu cá đó cũng có thể ướp mặn được sao?”, Đường Tiểu Bắc chỉ vào lớp mỡ cá bên kia hỏi.
“Dầu thì không được”, Kim Phi lắc đầu: “Đó là mỡ cá voi, chỉ cần đun sôi rồi lọc dầu là có thể bảo quản được lâu”.
Thật ra bản chất của cá muối là để cá không bị ươn, để làm được điều này, cách đơn giản và hiệu quả nhất là loại bỏ thành phần nước trong cá.
Thật ra các ngư dân cũng áp dụng cách này, sau đó lại thoa một lớp muối dày lên cá thì có thể không bị ươn.
Dù sao ở biển cũng không thiếu muối, Kim Phi cũng không có ý định buôn muối để tranh giành việc làm ăn của người dân, chỉ có thể thêm muối vào ướp là được.
Nhưng mỡ cá voi đều là dầu mỡ, không thể ướp được, cách tốt nhất là nấu lên.
“Mọi người đều rất thiếu chất béo, nếu loại cá này có thể làm ra dầu thì làm nhiều một chút cũng được”, Đường Tiểu Bắc gật đầu.
Chất béo ít đi thì sức ăn sẽ nhiều hơn.
Đời trước lúc học cấp hai, mỗi bữa Kim Phi có thể ăn bốn năm cái bánh bao nhưng vẫn không no.
Sau đó lên đại học, y cũng cao hơn, cân nặng cũng tăng lên nhưng sức ăn lại không bằng hồi cấp hai.
Một là lúc học cấp hai là thời gian trưởng thành, hai là điều kiện nhà ăn ở đại học khá tốt, chất béo cũng đầy đủ hơn trường cấp hai.
Lượng chất béo đủ thì sẽ ăn ít cơm lại.
Bây giờ Đại Khang vẫn chưa có vừng và rau cải, không có nhiều thực vật có thể làm được dầu, chủ yếu là đậu nành.
Tỷ lệ làm ra dầu của đậu nành không cao nên không đáp ứng được nhu cầu hàng ngày của người dân nên người dân chủ yếu ăn mỡ động vật.
Nhưng giá mỡ động vật rất cao, phần lớn người dân không đủ khả năng mua, cho dù trong nhà có dầu thì bình thường cũng không nỡ ăn, chỉ có khi trong nhà có người ốm hoặc khi có khách đến, họ mới lấy ra vài giọt.
Vận chuyển số dầu mỡ này về thì có thể giảm bớt vấn đề ăn dầu của người dân.
Thật ra dầu mỡ của cá voi ngoài việc dùng làm thực phẩm, còn có rất nhiều công dụng khác, nhưng Kim Phi không nói.
Mặc dù y biết cá voi không phải là Hải Thần gì đó nhưng không có nghĩa là Kim Phi muốn đánh bắt cá voi tùy thích.
Cũng giống như thái độ đối với chiến tranh, thật ra Kim Phi rất ghét chiến tranh, nhưng để bảo vệ bản thân, không thể không đánh giết đến mức máu chảy thành sông.
Y đánh bắt cá biển, săn bắt cá voi bất chấp hậu quả là vì để người dân có thể sống sót.
Nhưng Kim Phi không muốn phát triển công nghiệp bằng cách đánh bắt cá voi bừa bãi như các nước Âu Mĩ ở đời trước.
Y cần thể diện.
Chương 1550: Tăng lên
Với sự hợp sức của mấy trăm công nhân, hai con cá voi được xử lý suốt cả đêm.
Da thịt, mỡ, nội tạng và các bộ phận ăn được khác đều bị lọc sạch sẽ, lúc mặt trời mọc vào sáng ngày hôm sau, trên bãi biển chỉ còn lại hai khung xương khổng lồ.
Một xưởng đóng thuyền cách khung xương không xa được dùng riêng để chưng cất tinh dầu, ướp thịt cá voi và các sản phẩm đánh bắt khác.
Thịt cá voi và sản phẩm đánh bắt được thật sự rất nhiều, hơn nữa quá trình ướp chỉ có thể do ngư dân có kinh nghiệm xử lý, cho nên cho dù Khánh Mộ Lam đã chiêu mộ không ít dân chạy nạn từ trước thì nhân lực vẫn không đủ.
Khánh Mộ Lam thấy thịt cá bắt đầu xuất hiện dấu hiệu hư hỏng ươn thối thì đành phải chạy đến bãi phơi tìm Tả Phi Phi hỗ trợ.
Bãi phơi sử dụng mô hình làm việc ba ca, mỗi ca làm việc 8 giờ để có thể thuê được nhiều người chạy nạn hơn và giải quyết được vấn đề sinh kế của nhiều người hơn.
Tả Phi Phi cũng biết công tác ướp sản phẩm đánh bắt không thể kéo dài, sau khi cân nhắc, cô ấy đổi ba ca thành hai ca, phân công một nhóm công nhân tới hỗ trợ ướp muối.
Dù vậy, quá trình ướp cũng kéo dài hai ngày mới kết thúc.
Lúc này đã là mùa hè, trong vòng hai ngày, rất nhiều thịt cá bắt đầu thối rữa, mùi tanh nồng nặc khắp trấn Ngư Khê.
Bất kể ngư dân, người chạy nạn hay nhân viên hộ tống, mọi người đều không khỏi cau mày khi ngửi thấy mùi này.
Đối với những người đang đói bụng thì mùi tanh này chẳng là gì cả, không phải là không thể chịu được.
Bọn họ lo lắng chính là thịt cá bị hư thối.
“Tiên sinh, cứ như vậy thì không ổn.”
Khánh Mộ Lam là người đầu tiên không nhịn được phải tìm Kim Phi: “Đây mới là thu hoạch một ngày của đội đánh bắt số 1, sau này các đội khác đều ra quân thì số cá đánh bắt về sẽ nhiều hơn so với lần này, chúng ta hoàn toàn không xử lý được! Ngài có biện pháp nào không?”
“Trước mắt cách tốt nhất ta có thể nghĩ đến chính là chiến thuật biển người.” Kim Phi bất đắc dĩ nói: “Ta đã bảo Trịnh tướng quân cho người đi sửa sang lại ao An Gia, về sau cá đánh bắt được chuyển thẳng đến bên đó.”
Ao An Gia là ao trũng nhỏ cách Xưởng đóng thuyền số 3 bảy dặm về phía bắc. Nó được đặt tên như vậy vì gia đình họ An ban đầu tập trung ở đó.
Mười mấy năm trước, một đám hải tặc đánh úp vào ao An Gia, cả gia tộc nhà họ An gần như bị diệt, những người còn sống sót trong gia tộc họ An không dám ở đó, lần lượt chuyển đi.
Người trong gia tộc An còn không dám sống ở đó chứ đừng nói đến những người khác, vì vậy ao An Gia bị bỏ hoang, thành một ngôi làng ma nổi tiếng ở khu vực lân cận, được thêu dệt thành những câu chuyện kỳ quái với nhiều phiên bản khác nhau.
Thật ra ao An Gia một cảng tự nhiên nhỏ, ba mặt cao một thấp, rất thích hợp cho ngư dân sinh sống, Kim Phi và Trịnh Trì Viễn đều đã nhìn trúng chỗ này, nhưng cuối cùng đều từ bỏ.
Bởi vì bờ biển ngoài ao An Gia quá nông, đừng nói thuyền lớn như Trấn Viễn số 2, ngay cả thuyền chiến cỡ nhỏ của thủy quân cũng không vào được.
Tuy nhiên, đội đánh bắt đều dùng thuyền đánh cá nhỏ, ra vào rất thuận tiện.
Hơn nữa ao An Gia cách trấn Ngư Khê khoảng bảy dặm, còn ở phía bắc, mùa hè có gió nam mạnh nên mùi hôi sẽ không bay tới.
Mặc dù mọi người đều có thể chịu đựng được mùi này nhưng nếu có thể thì không ai muốn ngửi cả.
Khánh Mộ Lam cũng từng đi theo Kim Phi đi khảo sát ao An Gia, nghe vậy gật đầu, nhưng sau đó lại nhíu mày.
“Ao An Gia cũng khá ổn, nhưng bờ biển lại quá nông,sau này nếu bắt được cá voi thì phải làm sao? Làm sao vận chuyển cá muối ra ngoài cũng là một vấn đề.”
Mấy trăm mét mặt biển bên ngoài ao An Gia rất nông, nói cách khác về sau nếu lại đánh bắt được cá voi, hoặc là Trấn Viễn số 2 số 3 tới đến vận chuyển hàng hóa thì chỉ có thể dừng ở mặt biển cách đó vài trăm mét.
Như vậy rất bất tiện.
“Không phải ngày nào cũng đánh bắt được. Còn việc ướp cá, tạm thời dùng thuyền đánh cá để chuyển đi, có đủ nhân lực rồi thì ta lại cho người dựng cầu tàu và nhà giàn trên mặt nước, đến lúc đó xử lý cá voi và dỡ hàng ngay trên đó là được.” Kim Phi nói.
“Tiên sinh có kế hoạch là được,” Khánh Mộ Lam gật đầu, xin chỉ thị nói: “Vậy ra cho người đi tuyển thêm nhân công nhé?”
“Được!” Kim Phi gật đầu, xem như phê chuẩn yêu cầu của Khánh Mộ Lam.
Sau khi hai người tách ra, Khánh Mộ Lam lại đến ao An Gia khảo sát một lần, xác nhận nơi đây thực sự phù hợp làm xưởng sản xuất cá muối nên bắt đầu sắp xếp công việc tuyển dụng.
Nội loạn ở Trung Nguyên đã càng ngày càng nghiêm trọng, có một số quận không lớn như Kim Xuyên tồn tại nhiều thế lực đang giao chiến với nhau, hầu như khắp nơi đều trở nên hỗn loạn.
Người dân trở thành người bị hại lớn nhất, không những không được yên tâm làm ruộng mà còn luôn có nguy cơ bị các thế lực bắt đi lính, dùng làm bia đỡ đạn.
Trước kia việc bắt lính chỉ hạn ở nam giới, nhưng do quy mô nữ nhân viên hộ tống ngày càng lớn, sức ảnh hưởng của họ ngày càng mạnh mẽ, Trung Nguyên cũng bắt đầu bắt giữ phụ nữ trẻ.
Sau này, họ phát hiện ra rằng phụ nữ không chỉ có thể dùng làm bia đỡ đạn mà còn có thể dùng để phát tiết vào ban đêm nên hành vi bắt lính phụ nữ ngày càng phổ biến và điên rồ hơn.
Một số phụ nữ vì để bảo vệ mình, không thể không khởi nghĩa vũ trang, cầm vũ khí tranh đấu khắp nơi.
Tóm lại, gần như toàn bộ Trung Nguyên đều đang gặp khó khăn, Khánh Mộ Lam muốn tuyển người thật sự quá đơn giản.
Để ngăn chặn dòng người chạy nạn vào Đông Hải, khiến Đông Hải mất khống chế, Cửu công chúa xử lý nhà họ Vũ Văn xong thì phái người đi phong tỏa tuyến đường chính ở Đông Hải và Trung Nguyên, không cho phép dân chạy nạn trở về truyền tin kêu gọi người quen.
Dần dần, tất cả những người chạy nạn biết tin đều đã đến, số lượng người tị nạn ở Đông Hải đã được kiểm soát.
Khánh Mộ Lam hiện giờ chỉ cần đi tuyến phong tỏa phía tây kêu gọi, nói đến Đông Hải làm việc có cơm ăn thì ngay lập tức sẽ có vô số dân chạy nạn tranh nhau tới.
Nhưng Khánh Mộ Lam cũng không dám thái quá, cô ấy luôn kiểm soát tuyến phong tỏa, thông báo cho từng làng một.
Sắp xếp cho làng dân chạy nạn này xong thì sẽ đi thông báo cho làng tiếp theo.
Về phần Giang Nam, tình hình cũng tương tự, nhiều người ban đêm lén lên bè gỗ xuôi sông ra Đông Hải tìm đường sống.
Trước kia những người này phần lớn được sắp xếp đến bãi phơi rong biển của Tả Phi Phi, nhưng khi biết Khánh Mộ Lam thiếu người, Tả Phi Phi không tranh người với cô ấy nữa, gần như đều điều phối đến xưởng muối cá.
Có ưu thế số lượng, nhờ sự nỗ lực của vô số người chạy nạn, ao An Gia vốn đã im lìm hơn mười năm, nhanh chóng trở nên sống động trở lại, gần như thay đổi từng ngày.
Khi gia tộc họ An thịnh vượng nhất, cũng chưa từng náo nhiệt như vậy bao giờ.
Khánh Mộ Lam bận rộn dựng xưởng muối cá ở ao An Gia, nhưng cũng không bỏ bê công tác ở xưởng đóng thuyền.
Cũng may công nhân ở xưởng đóng thuyền đã rất lành nghề và rất trân trọng công việc khó kiếm này, gần như không cần Khánh Mộ Lam phải lo lắng quá nhiều, sản lượng của toàn xưởng đóng thuyền không ngừng tăng lên.
Hiện giờ số lượng thuyền đánh cá neo đậu trên biển ngoài xưởng đóng thuyền số 3 đã lên tới nghìn chiếc.
Mỗi chiếc thuyền đánh cá tuy không lớn nhưng khi một ngàn chiếc thuyền đánh cá tụ tập lại thì vẫn dày đặc đến mức không thể nhìn thấy điểm cuối.
Từ chuyện lộn xộn lần trước của Hồng Nhị và các trưởng lão, thì Đường Tiểu Bắc đã không có ấn tượng gì tốt với những lão già Đông Hải này.
Thực ra cô ấy vừa mới đến, có điều công nhân hiện trường đều là người trong xưởng đóng thuyền mà Khánh Mộ Lam và Mãn Thương phụ trách xưởng đóng thuyền, nếu Đường Tiểu Bắc tùy ý nhúng tay vào thì không phải cho lắm nên đến giờ vẫn im lặng.
Nhưng bây giờ Khánh Mộ Lam đã hơi dao động trước lời nói của ông Hồng, giờ cô ấy lại im lặng không nói gì nữa thì cũng không được.
Hiện giờ tiết trời đã nóng bức hơn, cá voi bị giết cũng đã gần một ngày nếu cứ để qua đêm đến ngày mai bị xê dịch tới lui nó sẽ bắt đầu thối rữa, Đường Tiểu Bắc đành phải đứng ra.
Dù sao ông Hồng cũng đã lớn tuổi ít ra ngoài, nhìn tới nhìn lui Đường Tiểu Bắc một hồi mới thấy lạ lẫm bèn quay đầu hỏi: “Cô ta là ai vậy, giọng điệu hùng hồn thế? Vậy mà lại muốn gánh tội trời phạt thay mọi người à?"
Gần đây Đường Tiểu Bắc thường xuyên đến lều cháo với Kim Phi để kiểm tra việc phân phát cháo. ông Hồng không biết Đường Tiểu Bắc, nhưng những ngư dân phía sau ông ta thì biết.
Một ngư dân vội đi tới chỗ ông Hồng nhỏ giọng nói: "Lão thái gia, cô ấy là phu nhân của Quốc sư đại nhân cũng là chủ quản của thương hội Kim Xuyên. Mấy lều cháo ngoài trấn của chúng ta đều là do phu nhân Tiểu Bắc dựng lên!"
"Hóa ra cô ấy là phu nhân Tiểu Bắc!" ông Hồng nghe vậy thì đôi lông mày thưa thớt của ông ta không khỏi giật lên.
Thương hội Kim Xuyên vẫn cứ đưa cháo ra Đông Hải, cùng với sự tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa, thì bây giờ sự nổi tiếng của Đường Tiểu Bắc ở Đông Hải chỉ xếp sau Kim Phi và Hồng Đào Bình.
Ông Hồng dù có dốt nát đến đâu cũng đã từng nghe đến tên của Đường Tiểu Bắc.
"Tiểu Bắc phu nhân, lão hũ thay mặt người dân trấn Ngư Khê và những người dân lưu lạc khắp Đông Hải, cảm tạ ơn nghĩa lớn lao của phu nhân và Quốc sư đại nhân!"
Ông Hồng cúi đầu cung kính cúi chào Đường Tiểu Bắc.
Nhưng Đường Tiểu Bắc hoàn toàn không để mắt đến bộ điệu này của ông ta mà chỉ liếc nhìn ông Hồng một cái, rồi lạnh lùng nói: “Đây là cách ông cảm ơn chúng ta sao?”
Ông Hồng nghe vậy hơi nhíu mày, nhưng nghĩ đến địa vị và ơn nghĩa của Đường Tiểu Bắc với Đông Hải, cuối cùng ông Hồng vẫn nén cơn giận lại để kiên nhẫn nói: "Tiểu Bắc phu nhân, Hải Thần thật sự không thể ăn được, nếu không sẽ gây nên tai họa!"
“Chỉ là hai con cá lớn thôi, có thể gây ra tai họa gì được?" Đường Tiểu Bắc tức giận nói: "Còn tai họa nào lớn hơn chuyện chết đói nữa?"
"Tiểu Bắc phu nhân, không phải chúng ta đã làm nhiều thuyền đánh cá vậy rồi sao? Chúng ta đánh bắt cá cũng đủ nhiều rồi!"
Ông Hồng chỉ tay vào một núi cá nhỏ ở phía xa rồi nói: "Trấn Ngư Khê và những người trong xưởng có ăn căng cái bụng cũng không thể ăn hết được, vậy hà tất gì phải ăn Hải Thần mới được?"
“Người dân trấn Ngư Khê có thể no rồi vậy những người dân nơi khác thì sao? Ông có biết bây giờ người dân Giang Nam và Trung Nguyên sống ra sao không?
Đường Tiểu Bắc vừa nghe đã nổi giận đùng đùng: “Ông có biết trước khi xây dựng xưởng đóng thuyền lấy cháo và lương thực ở đâu không? Để ta nói cho ông biết, tất cả đều là từ Giang Nam đưa tới!
Còn gỗ xây xưởng đóng thuyền và thuyền đánh cá, ông biết ở đâu không? Là Bệ hạ đã ra tử lệnh cho Khánh đại nhân ở Tây Xuyên, để cho ngài ấy huy động mấy ngàn người vào núi sâu rừng già chặt từng cây một, rồi cho từng đợt người vào thâm sơn cùng cốc khiêng ra sau đó lại vượt qua mạo hiểm bị đâm chết, chết đuối để đưa đến Đông Hải!
Bây giờ các người no rồi nhưng những người cho các người no vẫn đang đói. Không có họ thì cháo ở đâu ra mà cho các người, rồi tướng công ta lấy gì đóng thuyền cho các người?
Biết tướng công ta đóng thuyền cho các người để làm gì không? Là đi đánh cá để nuôi lại những người đã đưa lương thực cho các người! Ai ngờ các người lại hay ho thật, bắt được cá lớn rồi lại không muốn cho họ!"
Ông Hồng bị Đường Tiểu Bắc nói cho cứng họng, phần lớn các ngư dân xung quanh cũng cúi đầu xuống.
Đây là sự khác biệt về địa vị, tầm nhìn và tư tưởng.
Ông Hồng chỉ tập trung vào mảnh đất Ngư Khê, trong khi Kim Phi và Đường Tiểu Bắc phải nghĩ cho cả Đại Khang.
Nhưng thương hội Kim Xuyên đã chở từng thuyền lương thực tới đây và cũng có rất nhiều ngư dân đã thấy được.
Chỉ là những ngư dân này chưa từng hỏi những lương thực này đến từ đâu. Đến khi Đường Tiểu Bắc nói ra, thì họ mới biết hóa ra là từ Giang Nam vận chuyển tới đây.
Bởi vì gần đây luôn có thả bè nên nhiều người dân Giang Nam đều chú ý đến.
Thậm chí một số người dân không thể sống sót còn leo lên bè gỗ và theo bè đi tới Đông Hải.
Qua lời kể của những người dân này, ngư dân biết cuộc sống ở Giang Nam cũng vô cùng khó khăn nhưng họ vẫn vận chuyển lương thực đến đây để bọn họ ăn no trước, còn chặt cây cho bọn họ đóng thuyền.
"Tiểu Bắc phu nhân, chúng ta có thể đi đánh cá để báo đáp ơn nghĩa của người dân Giang Nam, nhưng Hải Thần thật sự không thể ăn được nếu không sẽ bị trời phạt!"
Ông Hồng nói tới nói lui vẫn lập lại câu như vậy, nhưng thái độ vẫn kiên quyết như cũ: "Ta cũng là muốn tốt cho quốc sư đại nhân và ngài thôi..."
"Im đi!" Sự kiên nhẫn của Đường Tiểu Bắc đã bị ông Hồng bào mòn: "Nếu ông cứ nói tầm phào nữa thì ta đây sẽ rút lưỡi ông ra!"
Chợt ông Hồng cảm giác đầu lưỡi mình tê rần khi thấy ánh mắt sắc lạnh của Đường Tiểu Bắc.
Thấy ông Hồng không dám nói nữa, Đường Tiểu Bắc quay mặt về phía những ngư dân lớn tiếng nói: “Trên đời này không còn ai học cao hiểu rộng hơn ta và tướng công ta cả, ngài ấy nói nói con cá lớn này gọi là cá voi chứ không phải là Hải Thần gì cả!
Những con cá khác là cá thì con cá này cũng là cá! Ăn mấy con cá khác chỉ cứu được một người hoặc một nhà, còn ăn con cá này thì có thể cứu cả một trấn!
Nếu đã vậy, thì tại sao lại không ăn loại cá này?"
Nhiều ngư dân khẽ gật đầu.
Đúng vậy, cá lớn là cá mà cá nhỏ cũng là cá.
Dù sao cũng phải sát sinh, giết một con cá lớn đỡ phải giết nhiều con cá nhỏ, vậy tại sao không giết con cá lớn?
Đường Tiểu Bắc thấy ngư dân đã dao động nên nói tiếp: “Ông có biết vì sao Quốc sư đại nhân cho mọi người giết loại cá này không? Không chỉ vì ăn thịt, mà còn vì loại cá này to lớn nên sức ăn nó cũng lớn, một cái táp của nó là đã ăn hết mấy ngàn cân cá tôm khác, cho nên chúng nó mới thường đuổi theo bầy cá.
Nếu không giết nó thì bầy cá cũng bị nó ăn bằng hết, rồi chúng ta cũng chẳng đánh bắt được con cá nào!
"Người dân Giang Nam đang đói khát vẫn đưa lương thực đến cho các người cũng chỉ mong các người đánh bắt đưa cá về cho họ, bây giờ người dân Giang Nam ngày ngày đói khát. Nếu đưa con cá này đến Giang Nam thì có cứu sống được biết bao người!"
Đường Tiểu Bắc nói: "Nên mới nói đây không phải là Hải Thần gì cả, mà cho dù nó có là Hải Thần thật thì ta đây cũng vì người dân Giang Nam chém thần!"
Lúc này, Đường Tiểu Bắc ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực hét lớn: "Ông trời, ngài nghe đây, Hải Thần là do Đường Tiểu Bắc ta giết, có trách phạt gì cứ phạt ta không liên quan đến những người khác!”
Nghe Đường Tiểu Bắc nói vậy, xung quanh đột nhiên lặng ngắt như tờ!
Chương 1547: Cùng nhau gánh chịu
Thời phong kiến, ông trời là một danh xưng tối cao thậm chi Hoàng đế cũng chỉ dám tự xưng mình là con trời, người bình thường cũng không hề dám tỏ ra bất kính.
Thế mà Đường Tiểu Bắc lại nói với ông trời là để mọi tội lỗi cho mình cô ấy gánh, coi như đã giúp các ngư dân gánh hết mọi tội lỗi có thể xảy ra.
Chuyện này khiến các ngư dân vừa cảm động lại vừa áy náy.
Ngay cả ông Hồng cũng không dám ngẩng đầu lên vì xấu hổ.
Với địa vị của Đường Tiểu Bắc, cho dù người dân ở trấn Ngư Khê có đói chết hết thì cô ấy cũng sẽ không sao.
Nhưng cô ấy lại sẵn sàng lập lời thề độc như vậy vì người dân Giang Nam.
Vốn các ngư dân còn chút băn khoăn nhưng sau khi nghe Đường Tiểu Bắc nói như vậy, bọn họ đều gạt bỏ lo lắng.
Khánh Mộ Lam còn kích động đến mức thở gấp, rồi cô ấy rút cây đao dài bên hông ra sải bước đến gần xác cá voi rồi dùng dao chém vào lưng cá voi, chém thẳng vào một nhát sâu hơn nửa mét trên lưng cá voi.
Sau đó một tay cô ấy cầm đao, bắt chước bộ dáng của Đường Tiểu Bắc ngửa đầu hét lớn: "Ông trời ngài nhìn đây, một đao này do ta chém xuống, nếu ngài muốn trừng phạt thì ta và Đường Tiểu Bắc đều gánh chịu!”
"Tính cả ta!"
"Tính cả ta nữa!"
A Mai dẫn đội cận vệ cũng sôi nổi đi theo Khánh Mộ Lam, bước lên rút hắc đao ra cắm lên người ca voi.
Dù là Đường Tiểu Bắc, Khánh Mộ Lam hay là A Mai dẫn dắt đội cận vệ cũng chỉ là một đám đàn bà con gái, các ngư dân nhìn thấy bọn họ dám ra tay lại càng xấu hổ hơn.
Cuối cùng, một ngư dân có râu quai nón bước ra, giơ cây búa bên hông lên rồi cũng bổ xuống lưng cá voi một búa.
“Chết tiệt, một đám đàn bà con gái còn dám làm như vậy thì cũng ta bằng lòng mạo hiểm, cho dù là Hải Thần thật thì ta đây cũng sẽ chém thần! Nếu như ông trời muốn trừng phạt vậy trừng phạt cả ta luôn!"
Có người dẫn đầu ắt sẽ có người nối gót theo.
"Nếu không có Quốc sư đại nhân và Tiểu Bắc phu nhân thì nhà ta đã chết đói lâu rồi, cùng lắm thì mạng này cho ông trời thôi!
"Tuy ta chỉ là dân đen nhưng da mặt ta cũng dày, ta đây cũng sẽ chống trời với Tiểu Bắc phu nhân!"
"Hải Thần cái gì? Ta chỉ biết hai vị thần, đó chính là Tiểu Bắc phu nhân cho nhà ta cháo cứu già trẻ nhà ta khỏi cảnh chết đói, và Quốc sư đại nhân cho ta đến xưởng đóng thuyền làm việc để nuôi sống cả nhà ta!"
“Đúng vậy, ta cũng chỉ biết Quốc sư đại nhân và Tiểu Bắc phu nhân!"
"Các huynh đệ Giang Nam của ta đói bụng còn đưa lương thực cho chúng ta, chúng ta không thể làm người lòng lang dạ sói!"
...
Càng ngày càng có nhiều đao kiếm và công cụ chém lên cá voi, một số công nhân không có dụng cụ cũng đá vào xác hai con cá voi như một dấu hiệu thể hiện sự quyết tâm.
Ngay khi một số người vẫn còn đang băn khoăn, thì những người khác đã bước lên làm theo người đi trước.
Khánh Mộ Lam nhìn những ngư dân và công nhân đang lao tới, rồi lại nhìn Đường Tiểu Bắc bình tĩnh đứng sang một bên mà lòng cô ấy tràn đầy cảm xúc.
Đường Tiểu Bắc không phục Cửu công chúa thì thực ra Khánh Mộ Lam cũng không phục Đường Tiểu Bắc.
Ở trong mắt cô ấy, Đường Tiểu Bắc có thể có được quyền lực và địa vị như bây giờ cũng là vì gả cho Kim Phi.
Nhưng bây giờ Khánh Mộ Lam mới ngộ ra khoảng cách giữa mình và Đường Tiểu Bắc.
Cùng là hoàn cảnh như thế, cô ấy bị ông Hồng hù dọa đến nỗi không biết làm sao. Đến khi Đường Hiểu Bắc tới đây, cô ấy không những nhanh chóng làm chủ tình hình mà còn thành công khơi dậy tinh thần của công nhân.
Phần bình tĩnh quyết đoán này, Khánh Mộ Lam tự thấy xấu hổ vì mình không thể sánh bằng.
Trong mắt Khánh Mộ Lam, Đường Tiểu Bắc cực kỳ bình tĩnh nhưng thật ra cô ấy không biết, thật sự Đường Tiểu Bắc cũng vô cùng căng thẳng.
Suy cho cùng, cô ấy cũng là người sinh ra ở Đại Khang, nếu không phải tình thế bắt buộc cũng sẽ không dễ dàng nói ra mấy lời xúc phạm ông trời như thế.
Trông bề ngoài Đường Tiểu Bắc có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra lưng cô ấy đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Vào lúc này Đường Tiểu Bắc cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai cô.
Chợt lưng Đường Tiểu Bắc thẳng tắp lập tức căng thẳng lên, nhưng sau đó lại nở một nụ cười.
Phía sau cô ấy có ít nhất hơn chục cận vệ, ngoại trừ Kim Phi ra thì không ai có thể lặng lẽ tiếp cận cô ấy.
Ngoại trừ Kim Phi ra thì không có ai dám để tay lên vai tổng chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, ngay cả Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa cũng không làm ra hành động như vậy.
Thế nên Đường Tiểu Bắc cũng không quay đầu lại mà chỉ thuận thế ngã vào lòng Kim Phi, cười hỏi: "Tướng công, sao chàng lại đến đây?”
“Nghe nói thủy triều đã rút nên ta tới xem." Kim Phi trả lời.
Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp người y được nhìn thấy cá voi tận tường thế này, nếu nói không có gì tò mò thì là nói dối.
Kim Phi cũng muốn xem liệu có thể mở một bàn tiệc trên lưỡi cá voi thật không, và liệu một đứa trẻ có thể thực sự chui vào khoang tim mạch máu của nó được chăng.
Cho nên lúc tối đã cố ý dặn dò Thiết Chùy, khi nào thủy triều rút thì nói y một tiếng.
"Chàng tới lúc nào vậy?" Đường Tiểu Bắc quay người lại hỏi.
"Cũng cách muội không lâu." Kim Phi mỉm cười trả lời.
"Vậy sao vừa rồi chàng không lên tiếng?" Giọng nói của Đường Tiểu Bắc có chút trách cứ.
Nếu vừa rồi Kim Phi tới đây thì cô ấy đã không ra mặt rồi, dù sao Khánh Mộ Lam cũng là người phụ trách Trấn Viễn số 3 nên để cô ấy ra mặt nói thì không đúng lắm.
"Nếu như ta nói ra, thì sao có thể nhìn thấy vẻ mặt hùng hồn như vậy của Đường chưởng quầy chứ?" Kim Phi cười trêu ghẹo: "Người trảm thần, quá hào hùng!”
"Tướng công, chàng còn ghẹo ta!”
Đường Tiểu Bắc đưa tay ra nhéo lấy eo Kim Phi nói: "Chàng có biết bây giờ lòng ta sợ hãi thế nào không!"
"Muội sợ cái gì?" Kim Phi hỏi.
Người thương ở trước mắt, cuối cùng Đường Tiểu Bắc cũng không cần giấu diếm nữa chỉ nhỏ giọng nói: “Sợ cái Hải Thần này là thật, sợ gặp báo ứng!”
“Yên tâm đi, chúng nó chỉ là hai con cá chẳng qua có cái đầu lớn hơn chút thôi. Ngoài ra, cũng không khác gì những con cá khác!"
Kim Phi an ủi: “Vả lại trời cao có đức hiếu sinh, chúng ta cũng không làm điều này cho bản thân mình mà là để cứu nhiều người hơn. Ngay cả khi có chuyện gì xảy ra, ông trời cũng sẽ không làm khó muội!"
Nghe Kim Phi nói như vậy, rốt cuộc cục đá trong lòng Đường Tiểu Bắc cũng rơi xuống đất.
Ông Hồng ở bên cạnh nhìn thấy Kim Phi, ông ta cũng muốn bước tới nhưng bị người của Thiết Chùy chặn lại.
"Lão già này không có mắt sao, không thấy tiên sinh và phu nhân đang nói chuyện sao, còn muốn bước tới!"
Lòng Thiết Chùy thầm mắng, vừa hung hăng liếc ông Hồng một cái.
Vốn ông Hồng đang định gọi Kim Phi một tiếng, nhưng sau khi bị Thiết Chùy hù dọa như vậy cũng nhận ra mình phiền y lúc này thì không đúng lắm.
Huống chi Khánh Mộ Lâm đang ở một bên chỉ huy công nhân cưa đuôi cá voi, bây giờ có nói gì cũng đã muộn nên ông Hồng đành kiên nhẫn chờ đợi.
May mắn là Kim Phi không để ông ta đợi quá lâu, sau khi an ủi Đường Tiểu Bắc xong y quay người ra hiệu cho nhóm cận vệ của mình tránh đường.
Ông Hồng chưa kịp nói thì Kim Phi đã giành nói trước: “Ông cụ, ta biết ông định nói gì nhưng theo ý ta muốn nói là không có gì quan trọng bằng mạng sống của người dân, Hải Thần ư? Cho dù có là Hải Thần thật thì ta cũng phải giết chúng, không ai khuyên được đâu nếu ông không thích nhìn thì sau này đừng đến bờ biển nữa!”
Nói xong y cũng mặc kệ ông Hồng, rồi dẫn Đường Tiểu Bắc đi thẳng tới xác cá voi.
Chương 1548: Cổ vũ
Ông Hồng nhìn theo bóng lưng Kim Phi, định gọi Kim Phi lại nhưng bị một người đàn ông trung niên bên cạnh chặn lại.
“Ông cụ, thôi vậy”, người đàn ông trung niên khuyên nhủ: “Ta nghĩ Quốc sư đại nhân nói cũng đúng, bây giờ người dân sắp chết đói, cho dù là Hải Thần cũng phải giết”.
“Ông cụ, quá muộn rồi, ngài cũng nên về nghỉ ngơi sớm đi”.
Tất cả ngư dân đều nhìn thấy hết những việc Kim Phi và Đường Tiểu Bắc làm dạo gần đây, cũng vô cùng biết ơn họ.
Những ngư dân đi theo ông cụ Hồng cũng không muốn gây rắc rối, chỉ là thân phận của ông cụ Hồng quá cao, cũng đã lớn tuổi, đến cửa tìm họ, họ cũng chỉ có thể đi theo sang đó.
Bây giờ có người lên tiếng khuyên bảo, những người khác cũng nói hùa theo.
“Hải Thần mà cũng dám giết, dám ăn, các ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng”.
Ông cụ Hồng thấy người của mình đều không đứng về phía ông ta, tức đến mức giậm chân, xoay người bỏ đi.
“Hải Oa Tử, con tiễn ông cụ về”.
Người đàn ông trung niên giao việc bị mắng cho con trai mình, sau đó nói với những người khác: “Lẽ ra người nào nên đi làm thì cứ đi làm, ai không đi làm cũng nhanh chóng về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay có lẽ sẽ bận rộn hơn trước, e rằng chúng ta đã để lại ảnh hưởng không tốt cho Khánh xưởng trưởng rồi, không thể trì hoãn thêm nữa”.
“Haizz, nếu biết trước ông cụ muốn tới gây phiền phức thì có đánh chết ta cũng không đến, thế chẳng phải hại người sao? Ông ta là người có địa vị và tuổi khá cao, không cần làm gì cũng có Hồng công tử nuôi ông ta, nhưng ta vẫn phải nuôi sống cả gia đình trong lúc làm công cho Quốc sư đại sư chứ, nếu chọc giận Quốc sư đại nhân thật, cả nhà ta sẽ chết đói mất”.
Một người trung niên gầy gò thấy ông cụ Hồng đi rồi bèn oán trách.
“Được rồi mà, Quốc sư đại nhân và Tiểu Bắc phu nhân rất bận, làm gì nhớ được ngươi là ai?”
Người trung niên an ủi: “Hơn nữa, cho dù có nhớ ngươi thì với tấm lòng của Quốc sư đại nhân, y sẽ không gây khó dễ cho ngươi”.
“Dĩ nhiên Quốc sư đại nhân sẽ không gây khó cho ta, nhưng Khánh xưởng trưởng thì chưa chắc”.
Người trung niên gầy gò khổ sở nói: “Các ngươi không biết tính cách của Khánh xưởng trưởng đâu, đó là người có thù tất báo đấy”.
Người trung niên vỗ vai người bạn đồng hành của mình rồi nói: “Vậy dạo này ngươi nên ít xuất hiện trước mặt Khánh xưởng trưởng đi, kẻo cô ấy ghi hận ngươi”.
Một đám người thở dài, sau đó giải tán.
Khánh Mộ Lam nhìn bóng lưng họ, thầm cắn răng.
Đúng thật là cô ấy bị đám người này làm cho tức chết, vì người trước đó ông cụ Hồng tìm đến là cô ấy, nhưng cô ấy lại không xử lý tốt chuyện này.
Cô ấy lo Đường Tiểu Bắc xem thường mình, càng lo lắng Kim Phi sẽ vì chuyện này mà nghĩ cô ấy vô dụng, không để cô ấy làm xưởng trưởng nữa.
Nhưng Khánh Mộ Lam là người có tính cách dám làm dám nhận, khi nhìn thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đến, thay vì tránh né họ, cô ấy lại bước đến chủ động chào hỏi: “Tiên sinh, Tiểu Bắc”.
Kim Phi gật đầu, tiện thể nói: “Cô vất vả rồi, dẫn dắt mọi người bận rộn đến bây giờ”.
Gần đây Đông Hải quả thật rất bận, mọi người đều làm việc rất chăm chỉ, câu nói này gần như đã trở thành câu cửa miệng của Kim Phi khi chào hỏi mọi người.
Nhưng bây giờ Khánh Mộ Lam đang rất nhạy cảm vì chuyện vừa rồi, nghe Kim Phi nói thế, cô ấy còn tưởng Kim Phi đang cố ý ám chỉ cô ấy không có khả năng lãnh đạo đội ngũ của mình.
Tính tình Khánh Mộ Lam luôn thẳng thắn, nếu Kim Phi mắng một trận, cô ấy sẽ cảm thấy tốt hơn, bây giờ như thế này còn khó chịu hơn cả việc đánh cô ấy.
“Ta biết khả năng của mình có giới hạn, tiên sinh tìm một người khác quản lý xưởng đóng thuyền với Mãn Thương đi”.
Nói rồi cô ấy dẫn A Mai rời đi, nhưng lại bị Kim Phi gọi lại.
“Không phải, Khánh Mộ Lam, cô muốn làm gì?”
Kim Phi ngăn cản Khánh Mộ Lam lại hỏi: “Lúc đầu chúng ta đã đồng ý, ta có thể để cô phụ trách quản lý xưởng đóng thuyền nhưng tuyệt đối không được bỏ việc giữa chừng, tại sao cô không giữ lời?”
Vừa nghe thế, Khánh Mộ Lam lại càng cảm thấy tủi thân.
Ngài không để ta làm nữa, còn nói ta không giữ lời…
Đường Tiểu Bắc cũng cạn lời liếc nhìn Kim Phi.
Kim Phi không đoán được tâm tư của Khánh Mộ Lam, nhưng Đường Tiểu Bắc liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Biết Kim Phi và Khánh Mộ Lam đều là người thẳng tính, thế là Đường Tiểu Bắc cũng không vòng vo mà nói thẳng: “Tướng công, Mộ Lam nghĩ cô ấy đã xử lý không tốt chuyện hôm nay, chàng đang trách cô ấy nên mới chủ động từ chức”.
Nghe thế, Kim Phi dở khóc dở cười vỗ vào gáy Khánh Mộ Lam: “Bảo cô quản lý một xưởng đóng thuyền, còn phụ trách luôn cả mấy thứ giả dối của quan trường luôn à, có gì cứ nói thẳng như trước không được sao?”
Cái vỗ này của Kim Phi còn rất nặng tay, Khánh Mộ Lam không chỉ không tức giận mà còn lộ ra vẻ vui mừng.
“Tiên sinh, ngài không trách ta à?”
“Trách cô cái gì?”, Kim Phi không hiểu gì khi bị Khánh Mộ Lam hỏi như thế.
“Ông cụ Hồng vừa rồi không cho giết cá lớn, ta… ta do dự rồi…”, Khánh Mộ Lam cúi đầu xuống nói: “Nếu ngài đã giao nhiệm vụ cho ta, ta không nên do dự”.
Ở thời đại phong kiến, Hoàng đế và quyền quý thích thuộc hạ kiểu nào nhất?
Không phải là người có khả năng mạnh nhất mà là người trung thành với mình.
Dù biết rõ nhiệm vụ của cấp trên giao cho là sai, nhưng vẫn đi thực hiện vô điều kiện.
Dù chủ tử muốn làm phản, cũng sẵn lòng đi theo bằng mọi giá.
Thuộc hạ như vậy rất dễ được lãnh đạo trọng dụng.
Ngược lại những người thông minh lại không phải là người ngoan ngoãn nghe lời được thế, kết cục thường không được tốt lắm.
Chẳng hạn như Đông Phương Sóc hay Dương Tu.
Nhưng Kim Phi không phải là mấy nhà chính trị, người mưu cơ ứng biến như Hán Vũ Đế và Tào Tháo, y chỉ là một người phái thực tế có tâm tư đơn thuần.
Thế là y lại vỗ vào đầu Khánh Mộ Lam: “Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm, bất kể là lúc nào cũng không được đánh mất khả năng tự suy xét, phải hiểu rõ việc gì nên làm, việc gì không nên làm.
Quản lý là một môn học vấn có kiến thức rất cao sâu, nhất là xưởng đóng thuyền số ba, thành phần công nhân trong đó rất phức tạp, cô phải suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào đó.
Kỳ thực ta nghĩ vừa rồi cô do dự không phải là sai lầm, mà là chứng tỏ cô đang trưởng thành, không còn là cô gái liều lĩnh, muốn làm gì thì làm như trước nữa mà đã học được cách suy xét và cân nhắc”.
“Thật sao?”, nghe thế, mắt Khánh Mộ Lam sáng rực, đầy mong đợi nhìn Kim Phi.
Cho dù Kim Phi là thẳng nam cũng có thể biết Khánh Mộ Lam muốn nghe điều gì.
Mặc dù người phụ trách trên danh nghĩa xưởng đóng thuyền số ba có hai người, nhưng Mãn Thương cũng là một kỹ thuật viên như Kim Phi, không có chút hứng thú nào với việc quản lý, nên về cơ bản xưởng đóng thuyền đều do Khánh Mộ Lam phụ trách.
Kể từ khi trở thành người phụ trách, do Khánh Mộ Lam gần như sống và ăn ở trong nhà máy, mỗi ngày cô ấy chỉ ngủ năm sáu tiếng, sụt cân và rám nắng đi nhiều.
Tính cách cũng trở nên chín chắn hơn trước rất nhiều, khi gặp vấn đề không hiểu sẽ nhờ người khác cho lời khuyên thay vì liều lĩnh như trước.
Kim Phi đều nhìn thấy hết những việc này.
Khánh Mộ lam là đại tiểu thư của nhà họ Khánh, được nuôi chiều từ nhỏ, có thể làm được thế đã khiến Kim Phi vô cùng bất ngờ, cũng rất hài lòng.
Thật ra cho dù cô ấy không ngăn cản ông cụ Hồng, để ông cụ Hồng đi tìm Kim Phi, Kim Phi cũng sẽ không nghĩ cô ấy vô dụng chỉ vì chuyện này.
Biết lúc này Khánh Mộ lam cần nhất sự khích lệ, thế là Kim Phi gật đầu khẳng định: “Đương nhiên là thật, ta rất hài lòng với biểu hiện gần đây của cô, hy vọng Khánh xưởng trưởng sẽ tiếp tục phát huy”.
Chương 1549: Cần thể diện
Nghe được Kim Phi khẳng định thế, Khánh Mộ Lam mừng rỡ đến mức ngực phập phồng, trịnh trọng hứa hẹn: “Tiên sinh yên tâm, ta sẽ làm tốt, quản lý xưởng đóng thuyền thật tốt”.
“Ừ, ta tin cô”, Kim Phi gật đầu.
“Vậy ta đi trước”, Khánh Mộ Lam lập tức quay đầu đi về chỉ huy công nhân cắt cá voi.
Đường Tiểu Bắc đụng nhẹ vào vai Kim Phi, cười ẩn ý nói: “Được đấy, ta nghĩ sau một thời gian nữa, Mộ Lam sẽ quyết một lòng với chàng, trừ khi chàng không gả nữa”.
“Nói bậy gì đấy”, Kim Phi không vui liếc nhìn Đường Tiểu Bắc: “Đừng bôi xấu sự trong sạch của con gái người ta”.
Kim Phi cũng là người phàm tục, lúc vừa đến thế giới này, rất nhiều lần tưởng tượng đến cuộc sống tam thê tứ thiếp.
Nhưng sau khi thực hiện được nguyện vọng này, y nhận ra cũng không tốt đẹp như thế.
Quả thật rất mệt.
Cũng may là mấy người Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc đều hiểu chuyện, ai cũng có chuyện của riêng mình, không gây phiền phức cho y.
Nếu ngày nào họ cũng ghen tuông, tranh đấu với nhau, tìm Kim Phi để cáo trạng nhau, e là sẽ càng mệt hơn.
Thật ra với địa vị hiện giờ của Kim phi, muốn có bao nhiêu cô nương cũng được, nhưng giờ y gần như không trêu chọc bất kỳ cô nương nào nữa.
“Ta không nói bậy”, Đường Tiểu Bắc trêu ghẹo: “Chàng nghĩ tại sao Khánh Hâm Nghiêu lại để Khánh Mộ Lam theo chàng? Với tình hình hiện tại, chàng nghĩ Khánh Mộ Lam còn có thể gả cho ai nữa?”
Nghe thế Kim Phi cũng lặng thinh.
Vấn đề kết thông gia ở hời đại phong kiến vẫn luôn là cách thường thấy để duy trì mối quan hệ giữa hoàng quyền và quyền quý.
Cho dù Kim Phi không biết nhiều về mưu kế ứng biến, cũng có thể nhìn ra dự tính của Khánh Hâm Nghiêu, chỉ là giả vờ không hiểu mà thôi, chọn làm đà điểu giống như thái độ với Đường Đông Đông lúc đầu.
Nhận ra Đường Tiểu Bắc vẫn còn muốn trêu chọc mình, Kim Phi phớt lờ cô ấy, đi theo phía sau Khánh Mộ Lam về phía con cá voi.
Sau khi thủy triều rút, trên bãi biển vẫn còn nhiều nước, bị công nhân giẫm lên thì khá lầy lội.
Bị Kim Phi ảnh hưởng, Khánh Mộ Lam cũng có phát triển tư duy về dây chuyền lắp ráp.
Cô ấy chia công nhân thành ba nhóm, nhóm một cắt cá voi thành từng miếng lớn giống như cưa gỗ bằng cưa lớn.
Lớp mỡ của cá voi rất dày, nhóm thứ hai đã tiến hành chia những đoạn lớn của cá voi thành những miếng nhỏ hơn bằng cách sử dụng các công cụ như dao cầu hoặc đao theo chỉ dẫn của Kim Phi.
Lớp mỡ được để sang một bên, các phần khác phân sang bên kia.
Các nhóm còn lại cũng có sự phân công lao động rõ ràng, có nhóm ướp thịt cá voi, có nhóm thì bắt đầu vận chuyển mỡ cá vào bờ.
Khánh Mộ Lam bận tới bận lui, mãi cho đến khi cô ấy xác nhận tất cả các quy trình đều ổn thỏa, lúc này mới đi đến bên cạnh Kim Phi rồi ngồi phịch xuống bãi biển.
Thật ra bãi biển này vô cùng ẩm ướt, nhưng cô ấy không quan tâm điều đó.
Chạy trong bùn đất lâu như vậy, cả người cô ấy vừa bẩn vừa ẩm ướt, mặt cũng lấm lem bùn và một ít thịt vụn cá voi.
Kim Phi muốn nhắc cô ấy nhưng nghĩ đến lời trêu chọc lúc trước của Đường Tiểu Bắc, y lại kiềm chế suy nghĩ này.
“Lúc này lại còn trở nên chính trực rồi…”, thấy Kim Phi không định làm gì, Đường Tiểu Bắc thầm lẩm bẩm, sau đó lấy khăn tay ra đưa cho Khánh Mộ Lam: “Trên mặt dính bùn này, lau đi”.
Khánh Mộ Lam không khách sáo, nhận lấy khăn tay rồi lau mặt.
Đường Tiểu Bắc quay sang nhìn Kim Phi: “Thời tiết bây giờ đã rất nóng rồi, nếu chúng ta bỗng chốc câu được nhiều cá như vậy thì cho dù lát nữa có vận chuyển đi, e rằng chưa kịp đưa về đến Xuyên Thục mà đã bị hỏng rồi nhỉ?”
“Chắc chắn không thể cứ thế vận chuyển về được, phải qua xử lý mới được”, Kim Phi đáp.
Đại Khang còn chẳng có điện nữa chứ đừng nói là tủ lạnh và dây chuyền ướp lạnh.
Kim Phi biết cách làm đá từ quặng nitrat kali, nhưng cách làm đá cổ xưa này có giá thành quá cao, thi thoảng làm một ít để chơi thì không sao, nhưng muốn làm đá với quy mô lớn để vận chuyển cá thì là chuyện không đơn giản.
Cách duy nhất là bảo quản bằng cách ướp muối để cá không bị ươn.
Đây cũng là nguyên nhân để Kim Phi bảo người chia cá thành nhiều miếng nhỏ, như thế khá hợp với cách làm này, nếu miếng cá quá lớn thì không thể ướp thế được.
“Mùa hạ cũng có thể ướp mặn sao?”, Đường Tiểu Bắc hỏi.
“Vài ngư dân có kinh nghiệm biết cách này”, Kim Phi đáp.
Trước đây, ngư dân thường rất thiếu quần áo, khi đi đánh cá nếu quần áo bị ướt có thể sẽ chết cóng, vì thế các ngư dân không mấy hào hứng với việc đánh cá vào mùa đông, không đến lúc bất đắc dĩ thì sẽ không muốn ra khơi.
Thời tiết mùa hè ấm áp hơn, rất nhiều ngư dân cởi trần làm việc trên biển, không lo bị giá lạnh, nên sản lượng đánh bắt vào mùa hè cao hơn.
Sản lượng cao tất nhiên sẽ thường có nhiều loại cá không bán được, thời gian dài, các ngư dân tìm được cách cá muối ngâm vào mùa hè.
Chẳng qua cá muối ngâm mùa hè không ngon bằng cá muối ngâm mùa đông.
Nhưng vẫn là câu nói đó, bây giờ không phải là lúc yêu cầu vị ngon.
Lúc con người cực kỳ đói, nhìn thấy chân ghế cũng muốn cắn một miếng chứ đừng nói là ăn thịt.
“Dầu cá đó cũng có thể ướp mặn được sao?”, Đường Tiểu Bắc chỉ vào lớp mỡ cá bên kia hỏi.
“Dầu thì không được”, Kim Phi lắc đầu: “Đó là mỡ cá voi, chỉ cần đun sôi rồi lọc dầu là có thể bảo quản được lâu”.
Thật ra bản chất của cá muối là để cá không bị ươn, để làm được điều này, cách đơn giản và hiệu quả nhất là loại bỏ thành phần nước trong cá.
Thật ra các ngư dân cũng áp dụng cách này, sau đó lại thoa một lớp muối dày lên cá thì có thể không bị ươn.
Dù sao ở biển cũng không thiếu muối, Kim Phi cũng không có ý định buôn muối để tranh giành việc làm ăn của người dân, chỉ có thể thêm muối vào ướp là được.
Nhưng mỡ cá voi đều là dầu mỡ, không thể ướp được, cách tốt nhất là nấu lên.
“Mọi người đều rất thiếu chất béo, nếu loại cá này có thể làm ra dầu thì làm nhiều một chút cũng được”, Đường Tiểu Bắc gật đầu.
Chất béo ít đi thì sức ăn sẽ nhiều hơn.
Đời trước lúc học cấp hai, mỗi bữa Kim Phi có thể ăn bốn năm cái bánh bao nhưng vẫn không no.
Sau đó lên đại học, y cũng cao hơn, cân nặng cũng tăng lên nhưng sức ăn lại không bằng hồi cấp hai.
Một là lúc học cấp hai là thời gian trưởng thành, hai là điều kiện nhà ăn ở đại học khá tốt, chất béo cũng đầy đủ hơn trường cấp hai.
Lượng chất béo đủ thì sẽ ăn ít cơm lại.
Bây giờ Đại Khang vẫn chưa có vừng và rau cải, không có nhiều thực vật có thể làm được dầu, chủ yếu là đậu nành.
Tỷ lệ làm ra dầu của đậu nành không cao nên không đáp ứng được nhu cầu hàng ngày của người dân nên người dân chủ yếu ăn mỡ động vật.
Nhưng giá mỡ động vật rất cao, phần lớn người dân không đủ khả năng mua, cho dù trong nhà có dầu thì bình thường cũng không nỡ ăn, chỉ có khi trong nhà có người ốm hoặc khi có khách đến, họ mới lấy ra vài giọt.
Vận chuyển số dầu mỡ này về thì có thể giảm bớt vấn đề ăn dầu của người dân.
Thật ra dầu mỡ của cá voi ngoài việc dùng làm thực phẩm, còn có rất nhiều công dụng khác, nhưng Kim Phi không nói.
Mặc dù y biết cá voi không phải là Hải Thần gì đó nhưng không có nghĩa là Kim Phi muốn đánh bắt cá voi tùy thích.
Cũng giống như thái độ đối với chiến tranh, thật ra Kim Phi rất ghét chiến tranh, nhưng để bảo vệ bản thân, không thể không đánh giết đến mức máu chảy thành sông.
Y đánh bắt cá biển, săn bắt cá voi bất chấp hậu quả là vì để người dân có thể sống sót.
Nhưng Kim Phi không muốn phát triển công nghiệp bằng cách đánh bắt cá voi bừa bãi như các nước Âu Mĩ ở đời trước.
Y cần thể diện.
Chương 1550: Tăng lên
Với sự hợp sức của mấy trăm công nhân, hai con cá voi được xử lý suốt cả đêm.
Da thịt, mỡ, nội tạng và các bộ phận ăn được khác đều bị lọc sạch sẽ, lúc mặt trời mọc vào sáng ngày hôm sau, trên bãi biển chỉ còn lại hai khung xương khổng lồ.
Một xưởng đóng thuyền cách khung xương không xa được dùng riêng để chưng cất tinh dầu, ướp thịt cá voi và các sản phẩm đánh bắt khác.
Thịt cá voi và sản phẩm đánh bắt được thật sự rất nhiều, hơn nữa quá trình ướp chỉ có thể do ngư dân có kinh nghiệm xử lý, cho nên cho dù Khánh Mộ Lam đã chiêu mộ không ít dân chạy nạn từ trước thì nhân lực vẫn không đủ.
Khánh Mộ Lam thấy thịt cá bắt đầu xuất hiện dấu hiệu hư hỏng ươn thối thì đành phải chạy đến bãi phơi tìm Tả Phi Phi hỗ trợ.
Bãi phơi sử dụng mô hình làm việc ba ca, mỗi ca làm việc 8 giờ để có thể thuê được nhiều người chạy nạn hơn và giải quyết được vấn đề sinh kế của nhiều người hơn.
Tả Phi Phi cũng biết công tác ướp sản phẩm đánh bắt không thể kéo dài, sau khi cân nhắc, cô ấy đổi ba ca thành hai ca, phân công một nhóm công nhân tới hỗ trợ ướp muối.
Dù vậy, quá trình ướp cũng kéo dài hai ngày mới kết thúc.
Lúc này đã là mùa hè, trong vòng hai ngày, rất nhiều thịt cá bắt đầu thối rữa, mùi tanh nồng nặc khắp trấn Ngư Khê.
Bất kể ngư dân, người chạy nạn hay nhân viên hộ tống, mọi người đều không khỏi cau mày khi ngửi thấy mùi này.
Đối với những người đang đói bụng thì mùi tanh này chẳng là gì cả, không phải là không thể chịu được.
Bọn họ lo lắng chính là thịt cá bị hư thối.
“Tiên sinh, cứ như vậy thì không ổn.”
Khánh Mộ Lam là người đầu tiên không nhịn được phải tìm Kim Phi: “Đây mới là thu hoạch một ngày của đội đánh bắt số 1, sau này các đội khác đều ra quân thì số cá đánh bắt về sẽ nhiều hơn so với lần này, chúng ta hoàn toàn không xử lý được! Ngài có biện pháp nào không?”
“Trước mắt cách tốt nhất ta có thể nghĩ đến chính là chiến thuật biển người.” Kim Phi bất đắc dĩ nói: “Ta đã bảo Trịnh tướng quân cho người đi sửa sang lại ao An Gia, về sau cá đánh bắt được chuyển thẳng đến bên đó.”
Ao An Gia là ao trũng nhỏ cách Xưởng đóng thuyền số 3 bảy dặm về phía bắc. Nó được đặt tên như vậy vì gia đình họ An ban đầu tập trung ở đó.
Mười mấy năm trước, một đám hải tặc đánh úp vào ao An Gia, cả gia tộc nhà họ An gần như bị diệt, những người còn sống sót trong gia tộc họ An không dám ở đó, lần lượt chuyển đi.
Người trong gia tộc An còn không dám sống ở đó chứ đừng nói đến những người khác, vì vậy ao An Gia bị bỏ hoang, thành một ngôi làng ma nổi tiếng ở khu vực lân cận, được thêu dệt thành những câu chuyện kỳ quái với nhiều phiên bản khác nhau.
Thật ra ao An Gia một cảng tự nhiên nhỏ, ba mặt cao một thấp, rất thích hợp cho ngư dân sinh sống, Kim Phi và Trịnh Trì Viễn đều đã nhìn trúng chỗ này, nhưng cuối cùng đều từ bỏ.
Bởi vì bờ biển ngoài ao An Gia quá nông, đừng nói thuyền lớn như Trấn Viễn số 2, ngay cả thuyền chiến cỡ nhỏ của thủy quân cũng không vào được.
Tuy nhiên, đội đánh bắt đều dùng thuyền đánh cá nhỏ, ra vào rất thuận tiện.
Hơn nữa ao An Gia cách trấn Ngư Khê khoảng bảy dặm, còn ở phía bắc, mùa hè có gió nam mạnh nên mùi hôi sẽ không bay tới.
Mặc dù mọi người đều có thể chịu đựng được mùi này nhưng nếu có thể thì không ai muốn ngửi cả.
Khánh Mộ Lam cũng từng đi theo Kim Phi đi khảo sát ao An Gia, nghe vậy gật đầu, nhưng sau đó lại nhíu mày.
“Ao An Gia cũng khá ổn, nhưng bờ biển lại quá nông,sau này nếu bắt được cá voi thì phải làm sao? Làm sao vận chuyển cá muối ra ngoài cũng là một vấn đề.”
Mấy trăm mét mặt biển bên ngoài ao An Gia rất nông, nói cách khác về sau nếu lại đánh bắt được cá voi, hoặc là Trấn Viễn số 2 số 3 tới đến vận chuyển hàng hóa thì chỉ có thể dừng ở mặt biển cách đó vài trăm mét.
Như vậy rất bất tiện.
“Không phải ngày nào cũng đánh bắt được. Còn việc ướp cá, tạm thời dùng thuyền đánh cá để chuyển đi, có đủ nhân lực rồi thì ta lại cho người dựng cầu tàu và nhà giàn trên mặt nước, đến lúc đó xử lý cá voi và dỡ hàng ngay trên đó là được.” Kim Phi nói.
“Tiên sinh có kế hoạch là được,” Khánh Mộ Lam gật đầu, xin chỉ thị nói: “Vậy ra cho người đi tuyển thêm nhân công nhé?”
“Được!” Kim Phi gật đầu, xem như phê chuẩn yêu cầu của Khánh Mộ Lam.
Sau khi hai người tách ra, Khánh Mộ Lam lại đến ao An Gia khảo sát một lần, xác nhận nơi đây thực sự phù hợp làm xưởng sản xuất cá muối nên bắt đầu sắp xếp công việc tuyển dụng.
Nội loạn ở Trung Nguyên đã càng ngày càng nghiêm trọng, có một số quận không lớn như Kim Xuyên tồn tại nhiều thế lực đang giao chiến với nhau, hầu như khắp nơi đều trở nên hỗn loạn.
Người dân trở thành người bị hại lớn nhất, không những không được yên tâm làm ruộng mà còn luôn có nguy cơ bị các thế lực bắt đi lính, dùng làm bia đỡ đạn.
Trước kia việc bắt lính chỉ hạn ở nam giới, nhưng do quy mô nữ nhân viên hộ tống ngày càng lớn, sức ảnh hưởng của họ ngày càng mạnh mẽ, Trung Nguyên cũng bắt đầu bắt giữ phụ nữ trẻ.
Sau này, họ phát hiện ra rằng phụ nữ không chỉ có thể dùng làm bia đỡ đạn mà còn có thể dùng để phát tiết vào ban đêm nên hành vi bắt lính phụ nữ ngày càng phổ biến và điên rồ hơn.
Một số phụ nữ vì để bảo vệ mình, không thể không khởi nghĩa vũ trang, cầm vũ khí tranh đấu khắp nơi.
Tóm lại, gần như toàn bộ Trung Nguyên đều đang gặp khó khăn, Khánh Mộ Lam muốn tuyển người thật sự quá đơn giản.
Để ngăn chặn dòng người chạy nạn vào Đông Hải, khiến Đông Hải mất khống chế, Cửu công chúa xử lý nhà họ Vũ Văn xong thì phái người đi phong tỏa tuyến đường chính ở Đông Hải và Trung Nguyên, không cho phép dân chạy nạn trở về truyền tin kêu gọi người quen.
Dần dần, tất cả những người chạy nạn biết tin đều đã đến, số lượng người tị nạn ở Đông Hải đã được kiểm soát.
Khánh Mộ Lam hiện giờ chỉ cần đi tuyến phong tỏa phía tây kêu gọi, nói đến Đông Hải làm việc có cơm ăn thì ngay lập tức sẽ có vô số dân chạy nạn tranh nhau tới.
Nhưng Khánh Mộ Lam cũng không dám thái quá, cô ấy luôn kiểm soát tuyến phong tỏa, thông báo cho từng làng một.
Sắp xếp cho làng dân chạy nạn này xong thì sẽ đi thông báo cho làng tiếp theo.
Về phần Giang Nam, tình hình cũng tương tự, nhiều người ban đêm lén lên bè gỗ xuôi sông ra Đông Hải tìm đường sống.
Trước kia những người này phần lớn được sắp xếp đến bãi phơi rong biển của Tả Phi Phi, nhưng khi biết Khánh Mộ Lam thiếu người, Tả Phi Phi không tranh người với cô ấy nữa, gần như đều điều phối đến xưởng muối cá.
Có ưu thế số lượng, nhờ sự nỗ lực của vô số người chạy nạn, ao An Gia vốn đã im lìm hơn mười năm, nhanh chóng trở nên sống động trở lại, gần như thay đổi từng ngày.
Khi gia tộc họ An thịnh vượng nhất, cũng chưa từng náo nhiệt như vậy bao giờ.
Khánh Mộ Lam bận rộn dựng xưởng muối cá ở ao An Gia, nhưng cũng không bỏ bê công tác ở xưởng đóng thuyền.
Cũng may công nhân ở xưởng đóng thuyền đã rất lành nghề và rất trân trọng công việc khó kiếm này, gần như không cần Khánh Mộ Lam phải lo lắng quá nhiều, sản lượng của toàn xưởng đóng thuyền không ngừng tăng lên.
Hiện giờ số lượng thuyền đánh cá neo đậu trên biển ngoài xưởng đóng thuyền số 3 đã lên tới nghìn chiếc.
Mỗi chiếc thuyền đánh cá tuy không lớn nhưng khi một ngàn chiếc thuyền đánh cá tụ tập lại thì vẫn dày đặc đến mức không thể nhìn thấy điểm cuối.
Bình luận facebook