-
Chương 1551-1555
Chương 1551: Thuyền khác đến
Bởi vì xưởng muối cá đang được xây dựng và không thể xử lý quá nhiều sản phẩm đánh bắt nên đội đánh bắt vẫn chỉ có một đại đội ra khơi.
Nhưng là những ngư dân khác cũng không nhàn rỗi.
Đội đánh bắt tương lai sẽ cần rất nhiều ngư dân, nhân lúc này, Trịnh Trì Viễn yêu cầu các ngư dân lão luyện dạy kĩ năng ở gần xưởng đóng thuyền.
Đời trước Kim Phi từng nghe câu ngàn thuyền đua nhau ra khơi, nhưng y vẫn luôn cho rằng đó là một thuật ngữ cường điệu, bây giờ y mới nhìn thấy tận mắt!
Cho nên buổi sáng mỗi ngày, đều sẽ nhìn thấy vô số con thuyền đánh cá nối tiếp nhau xuất cảng.
Chỉ là quá trình xuất cảng này mất hơn nửa canh giờ!
Người thích ngủ nướng như Kim Phi, dạo gần đây cũng trở nên siêng năng hơn, hầu như mỗi sáng y đều dậy sớm để ngắm mặt trời mọc ở đài quan sát bên bờ biển.
Nhìn mặt trời dần nhô lên từ đường chân trời, khung cảnh ngàn con thuyền đua nhau ra khơi trên mặt biển, trong lòng Kim Phi không khỏi cảm thấy tự hào và thành tựu.
Bởi vì tất cả những điều này đều được hoàn thành dưới sự dẫn dắt của y.
Quan Hạ Nhi cũng đi theo, thấy trên đài quan sát không có ai khác ngoài hai nữ nhân Phiên hộ tống nên chủ động nắm lấy cánh tay Kim Ph.
Cùng Kim Phi ngắm nhìn mặt trời mọc và đội thuyền ra biển, nhịn không được tán thưởng nói: “Đương gia, chàng thật là giỏi giang!”
“Mấy lời này đừng nói ở bên ngoài, A Liên và Hổ Nữu vẫn là con gái đấy.” Kim Phi cười trêu ghẹo.
Tả Phi Phi và Đường Tiểu Bắc dạo này bận bù đầu, Bắc Thiên Tầm lại đang mang thai những tháng cuối, cho nên dạo này gần như luôn là Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương ở bên Kim Phi.
Hai người lại đều kiểu người rất nghe lời, bảo làm gì thì làm cái đó, cho nên gần đây cuộc sống của Kim Phi cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái.
“Hừ, chàng học được nói nhảm như Tiểu Bắc từ khi nào vậy?"
Quan Hạ Nhi biết Kim Phi là cố ý trêu chọc, cô tức giận nhéo eo y.
“Ta nói nhảm gì đâu?” Kim Phi nghiêm túc nói: “Làm người nên biết khiêm tốn chút, trước mặt A Liên và Hổ Nữu, nàng khen ta giỏi giang, Nếu ta lại vui vẻ đồng ý, chẳng phải ta đang tự khen mình sao?"
Sau đó Kim Phi giống như đột nhiên nhận ra: “À, ta hiểu rồi, nàng hiểu sai!… Quan Hạ Nhi, không ngờ đấy, bình thường trông nàng xinh đẹp hiền hậu, nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ đến những chuyện này!”
A Liên và Hổ Nữu đứng bên cạnh lúc này luôn dõi mắt nhìn thẳng, nghe Kim Phi nói như vậy, tuy rằng vẫn không quay đầu nhưng cũng không khỏi hơi liếc nhìn Kim Phi một chút.
Vì sự an toàn của Kim Phi ban đêm phải có người túc trực quanh phòng.
Trong nhà thời này cách âm rất kém, trong đêm khuya, nếu trong nhà có động tĩnh gì, từ ngoài cửa có thể nghe rõ ràng.
Cho nên Kim Phi cũng hơi mâu thuẫn, nhưng nghĩ chuyện này liên quan đến sự an toàn của mình, cuối cùng vì mạng sống của mình lựa chọn thỏa hiệp.
Có điều y yêu cầu người canh cửa phải là một nữ nhân viên hộ tống.
Đây là giới hạn cuối cùng của y.
Trên thực tế, đây cũng là thói quen phổ biến của rất nhiều gia tộc quyền quý.
Rất nhiều nhà quyền quý đều bồi dưỡng một số nữ hộ vệ, ví dụ như A Mai, như Thấm Nhi, như Bắc Thiên Tầm.
Mặc dù nam giới có thể chất khỏe mạnh hơn nữ giới nhưng khi có nữ quyến xuất hiện, hoặc là trực ban ban đêm, nam hộ vệ chắc chắn là không tiện, thường thì những nữ vệ sĩ này là người thực hiện công việc.
A Liên và Hổ Nữu một người là đội trưởng đội cận vệ của Quan Hạ Nhi, một người là một trong những nữ nhân viên hộ tống trong đội cận vệ của Kim Phi, họ là những người túc trực ở cửa phòng Kim Phi nhiều nhất vào ban đêm.
Hơn nữa Đường Tiểu Bắc thỉnh thoảng còn trêu chọc bọn họ, tuy rằng vẫn là con gái nhưng bọn họ đều đã biết hết những gì cần biết.
Dần dần, Kim Phi nói chuyện trước mặt các cô ấy thì cũng không kiêng dè gì nữa, coi như bọn họ không tồn tại.
A Liên và Hổ Nữu cũng thành quen, bình thường cho dù nghe thấy chuyện gì quan trọng thì cũng coi như không, cũng không làm ra vẻ mặt hay cử động lớn nào, để không ảnh hưởng đến suy nghĩ và phán đoán của Kim Phi.
Lần này không khỏi lén lút liếc nhìn Kim Phi, là bởi vì ngày thường Kim Phi đều khá đứng đắn, hiếm khi nói ra những lời mặt dày như vậy.
Điều này khiến họ còn ngạc nhiên hơn cả việc nghe tin Đông Man đánh đến tận đây.
“Có chàng mới chỉ nghĩ đến những chuyện này!”
Quan Hạ Nhi cũng biết mình bị Kim Phi trêu chọc, trong lòng vừa xấu hổ vừa bực bội.
Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời càng lúc càng chói chang, dậm chân nói: "Hừ, không để ý tới chàng nữa, sáng nay đừng nghĩ đến chuyện ăn bánh bao!”
Buổi sáng Nhuận Nương ở lại nhà nấu cơm, Kim Phi dẫn Quan Hạ Nhi đi xem mặt trời mọc, sau khi ngắm bình minh rồi quay về thì đã có một bữa sáng nóng hổi bày ra sẵn.
Đặc biệt là món bánh bao hải sản mà Nhuận Nương mới nghiên cứu, Kim Phi thích đến mức có thể ăn mấy cái một bữa.
“Có nàng và Nhuận Nương, ta còn phải sợ không có bánh bao ăn chắc?”
Kim Phi cười xấu xa, đang định đuổi theo Quan Hạ Nhi, thì bất ngờ nhìn thấy một đám pháo hoa xuất hiện trên bầu trời phía Bắc.
Kim Phi vội vàng dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Vị trí bắn pháo hoa cách đài quan sát khoảng mười dặm, Kim Phi không nhìn rõ được bằng mắt thường bèn duỗi tay sang bên cạnh.
Hổ Nữu luôn đứng bên cạnh như tượng gỗ lập tức lấy kính viễn vọng từ trong lòng ra và đưa cho Kim Phi.
Kim Phi cuối cùng cũng có thể nhìn rõ qua kính viễn vọng.
Mặt biển phía bắc có một đội thuyền đang chậm rãi di chuyển về phía nam, trên không là khinh khí cầu bay theo như để cảnh cáo.
Bởi vì khoảng cách quá xa, Kim Phi không thể nhìn rõ cờ hiệu trên đội thuyền, chỉ có thể miễn cưỡng thông qua kết cấu con thuyền phân biệt được đây không phải là thuyền Xuyên Thục và thủy quân.
“Chẳng lẽ là hải tặc?”
Ý tưởng này hiện lên trong đầu Kim Phi nhưng sau đó lại bị bác bỏ.
Nếu là hải tặc, khinh khí cầu chịu trách nhiệm cảnh báo sẽ phóng ít nhất một quả pháo hoa màu đỏ và sẽ lập tức tấn công.
Bây giờ khinh khí cầu chỉ là pháo hoa màu vàng, dùng để cảnh cáo, biểu thị mức độ uy hiếp của đối phương không cao.
“Thiết Chùy, tìm người điều tra, hỏi xem có chuyện gì xảy ra."
Kim Phi cúi xuống dưới hô.
Bởi vì có mấy xưởng đóng thuyền và các nhà xưởng khác nhau, trấn Ngư Khê đã trở thành nơi sầm uất nhất ở Đông Hải, đồng thời cũng là nơi có sự tương tác thường xuyên nhất với Xuyên Thục.
Trấn Viễn số 2 số 3 và mấy thuyền lầu ngày nào cũng sẽ qua lại giữa Xuyên Thục và trấn Ngư Khê.
Còn ca - nô thì càng không cần phải nói, cứ chốc chốc lại thấy một chiếc.
Bởi vì cửa biển nằm ở phía nam trấn Ngư Khê, cho nên bất kể là bè gỗ hay ca - nô đều đến từ phía nam.
Chỉ có thuyền lầu đi thành Du Quan tiếp viện cho Lưu thiết thì thoảng mới đến từ phía bắc.
Nhưng đội thuyền này rõ ràng không phải thuyền lầu.
Kim Phi thấy tò mò với đội thuyền này.
“Rõ!” Thiết Chùy canh giữ dưới đài quan sát đáp một tiếng, phất tay với một cận vệ.
Cận vệ lập tức chạy đến chuồng ngựa, phóng ngựa phi nước đại dọc theo bờ biển.
Kim Phi cũng không vội quay về, xuống đài quan sát sau đó liền đi thẳng đến bãi biển, im lặng chờ đợi.
Bờ cát ở bờ biển rất thích hợp cho ngựa phi nước đại, cận vệ chẳng mấy mà đã quay lại.
Không đợi Kim Phi đặt câu hỏi, Thiết Chùy chủ động hỏi: “Đội thuyền này từ đâu đến?”
“Báo cáo, là công chúa Lộ Khiết của Đông Man tới!”
Chương 1552: Nhận xét
“Công chúa Lộ Khiết?’
Kim Phi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới nhớ ra thật sự có người như vậy.
Lúc trước, sau khi bắt sống vua Đông Man ở thành Du Quan, công chúa Lộ Khiết cũng từng đến thành Du Quan cầu kiến Kim Phi, yêu cầu Kim Phi hãy thả Yabe nhưng Kim Phi đã từ chối không thương tiếc.
Vì thế công chúa Lộ Khiết lại yêu cầu giao ra thi thể các tướng sĩ Đông Man.
Lần này Kim Phi không từ chối, để công chúa Lộ Khiết giao nộp bò và cừu để bồi thường cho chiến tranh rồi đồng ý cho cô ta dọn dẹp thi thể ngoài thành Du Quan.
Sau khi Kim Phi rời khỏi thành Du Quan thì việc này được giao cho Lưu Thiết phụ trách.
Có điều, Kim Phi vẫn luôn duy trì quan sát.
Theo tấu chương do Lưu Thiết gửi về, sau khi Kim Phi rời đi được bảy ngày, công chúa Lộ Khiết đã sắp xếp người đưa lô bò, cừu và ngựa chiến đợt đầu tiên đến thành Du Quan theo ước định. Đồng thời mang đến rất nhiều người Đông Man tìm một địa điểm ở phía tây bắc thành Du Quan rồi bắt đầu chôn cất thi thể.
Sau đó Kim Phi bị Lý Lăng Duệ và Tần vương bao vây ở Hi Châu, tình hình rất bất lợi, rất nhiều quyền quý Trung Nguyên đều thấy Kim Phi không có lợi thế, một số tàn dư của quyền quý ban đầu bị xử lí cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Khi đó Đông Man mới gửi đợt bồi thường đầu tiên, chỉ chiếm 20% tổng số tiền bồi thường.
Nếu bọn họ nuốt lời thì sẽ không trả 80% số tiền bồi thường còn lại nữa.
Cho nên khi đó, hầu như tất cả mọi người trong thành Du Quan đều tin rằng công chúa Lộ Khiết sẽ nuốt lời.
Lưu Thiết đã nghĩ, nếu công chúa Lộ Khiết dám thất hứa, anh ta sẽ dẫn binh đến thành Du Quan, công kích những tộc nhân Đông Man đang chôn cất thi thể, bắt bọn họ phải đào thi thể lên.
Lưu Thiết đã sẵn sàng ra tay, nhưng từ đầu đến cuối, công chúa Lộ Khiết chưa từng có dấu hiệu thất hứa.
Vẫn mang theo người trong tộc của cô ta đi chôn cất thi thể, đến ngày giao hẹn thì mang bò, cừu và ngựa chiến đều được giao đi như đã định.
Chỉ là bò và cừu được đưa tới càng ngày càng lớn, ngựa chiến càng ngày càng khỏe, chứng tỏ bọn họ đã đưa hết ngựa gầy, bò, cừu rồi.
Sự thật đã chứng minh quyết định của công chúa Lộ Khiết là đúng đắn.
Mặc dù Lưu Thiết không có khả năng chiếm đóng Đông Man, nhưng anh ta có thể cử nhân viên hộ tống ngồi phi thuyền đi quấy rối, đi cướp bóc bò, cừu và bãi cỏ của Đông Man.
Nếu lúc đó cô ta nuốt lời thì giờ đây Đông Man chắc chắn sẽ rơi vào hoàn cảnh khác.
Ngoài miệng Quan Hạ Nhi nói sẽ không để ý đến Kim Phi nữa, phải đi về ăn cơm, kết quả lại không hề rời đi.
Nghe cận vệ báo cáo xong, tò mò hỏi: “Đương gia, công chúa Lộ Khiết là ai thế?”
“Là cô cô của Yabe.”
Kim Phi mỉm cười rồi kể lại câu chuyện về công chúa Lộ Khiết.
Sau khi Yabe bị bắt, hắn bị nhân viên hộ tống đưa về Xuyên Thục, Quan Hạ Nhi đã gặp hắn ta một, hai lần.
“Không ngờ Yabe lại có một người cô trẻ như vậy.” Quan Hạ Nhi giễu cợt rồi hỏi tiếp: “Cô ta đến Đông Hải làm gì?”
“Ta còn chưa được gặp cô ta thì sao mà biết được?”
Kim Phi mỉm cười rồi kéo Quan Hạ Nhi đứng dậy: “Chỉ sợ Nhuận Nương sốt ruột rồi, đi thôi, chúng ta về ăn cơm trước đã!”
Mục đích của công chúa Lộ Khiết đến Đông Hải vẫn chưa rõ ràng, hơn nữa còn cách xa hơn mười dặm.
Lúc này gió đông nam đang thổi mạnh, với tốc độ của đoàn thuyền Đông Man, dù cho công chúa Lộ Khiết đến để tìm Kim Phi thì sợ rằng phải mất nửa buổi sáng mới đến được xưởng đóng thuyền.
Không chỉ có Kim Phi chú ý đến mũi tên lệnh phía Bắc mà những người khác cũng đều chú ý.
Vì thế khi Kim Phi trở về nhà thì bàn ăn cũng ngồi kín rồi.
Không chỉ có Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi mà người gần đây thích ngủ nướng là Bắc Thiên Tầm cũng đến.
Ngay cả người gần đây luôn ăn uống, ngủ nghỉ ở ao An Gia như Khánh Mộ Lam cũng vội vã chạy tới.
Ao An Gia cách xưởng đóng thuyền bảy dặm về phía Bắc, càng gần với đoàn thuyền của công chúa Lộ Khiết.
Sau khi nhìn thấy mũi tên lệnh, Khánh Mộ Lam lập tức cử người đi thăm dò và biết tin công chúa Lộ Khiết đến đây còn sớm hơn cả Kim Phi.
Lúc trước khi chi viện cho thành Du Quan, Khánh Mộ Lam cũng đi theo Kim Phi và gặp được công chúa Lộ Khiết.
Sau khi trông thấy Kim Phi bèn nóng lòng hỏi: “Tiên sinh, tiên sinh, ngài nói không sai, cuối cùng công chúa Lộ Khiết của Đông Man cũng không thể ngồi im được nữa, đến tìm ngài rồi!”
Khánh Mộ Lam cũng có mặt khi Kim Phi đàm phán với công chúa Lộ Khiết.
Khi đó, theo ý của Khánh Mộ Lam và Lưu Thiết thì nên giữ công chúa Lộ Khiết ở lại để ngăn cản cô ta trở thành Tần vương thứ hai, nhưng Kim Phi vẫn để cô ta đi.
Sau đó mưu sĩ dưới trướng của Lưu Thiết là Điền tiên sinh giải thích cho Khánh Mộ Lam thì cô ấy mới hiểu, thì ra Kim Phi để công chúa Lộ Khiết rời đi là muốn công chúa Lộ Khiết trở về để tranh đấu với quyền quý Đông Man, từ đó tiêu hao thực lực của Đông Man, để tránh bọn họ không lại đến thành Du Quan làm phiền một lần nữa.
Sau khi Khánh Mộ Lam hiểu ý định của Kim Phi thì cô ấy đã đề nghị Kim Phi bí mật giúp đỡ công chúa Lộ Khiết, như vậy có thể khuấy vũng nước đó thêm đục hơn, càng dễ dàng đạt được mục đích.
Nhưng Kim Phi cảm thấy loại chuyện như thế không thể làm vội vàng, phải đợi đến khi công chúa Lộ Khiết đi đến đường cùng và chủ động đến tìm y thì mới được.
Vì thế chuyện này tạm thời gác lại.
Thỉnh thoảng Lưu Thiết sẽ viết tấu chương gửi cho Cửu công chúa và Kim Phi để báo cáo tình hình công việc, không có khả năng để cho Khánh Mộ Lam báo cáo.
Cho nên sau khi rời khỏi thành Du Quan, Khánh Mộ Lam không biết tình hình ở thành Du Quan, vừa rồi biết tin công chúa Lộ Khiết đến đây, Khánh Mộ Lam bèn bỏ xuống những công việc trong tay, tranh thủ thời gian đến tìm Kim Phi.
Một là lo lắng Kim Phi vẫn chưa biết tin công chúa Lộ Khiết đến. Hai là biết chắc chắn công chúa Lộ Khiết sẽ không vô duyên vô cớ mà đến Đông Hải, muốn đến xem lần này công chúa Lộ Khiết đến đây là có mục đích gì.
“Tướng công, theo ý của Mộ Lam thì có phải chàng đã sớm biết công chúa Lộ Khiết sẽ đến tìm chàng rồi đúng không?” Đường Tiểu Bắc hỏi.
"Lúc đó ta chỉ đoán thôi, không chắc chắn cho lắm."
Thấy trong nhà ăn không có người ngoài, Kim Phi bèn để Khánh Mộ Lam nói lại nội dung đàm phán lúc đó nói lại một lượt.
“Nếu nói như vậy thì xem ra nội đấu ở Đông Man khá nghiêm trọng, tình hình của công chúa Lộ Khiết không tốt lắm.”
Đường Tiểu Bắc phân tích một lượt sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Kim Phi.
Cô ấy phụ trách thương hội Kim Xuyên và tiền trang, để tránh những rắc rối không đáng có, Đường Tiểu Bắc không tham gia nhiều vào công việc chính trị của Xuyên Thục chứ đừng nói đến một nơi xa xôi như Đông Man.
Nhưng Đường Tiểu Bắc biết, nhất định đội Chung Minh và cục tình báo sẽ để ý đến Đông Man.
Cô ấy đầu nhìn Kim Phi bởi vì muốn xác nhận suy đoán của bản thân.
Kim Phi đoán được ý định của Đường Tiểu Bắc, khẽ lắc đầu và nói: "Người Đông Man khác với những nơi khác, họ sống quá rải rác, giữa các bộ lạc khác nhau rất ít liên lạc với nhau. Mà những người cùng bộ tộc với nhau đều là tộc nhân, một khi người ngoài đến gần thì lập tức sẽ bị phát hiện và theo dõi, rất khó để sắp xếp gián điệp.
Cho nên ta chỉ biết hiện tại Đông Man đang hỗn loạn, nhưng đến mức độ nào thì ta thực sự không biết.”
Đường Tiểu Bắc không rõ Kim Phi thật sự không biết, hay là y cảm thấy tình báo này cần phải bí mật, không thích hợp chia sẻ trước mặt nhiều người như vậy.
Dù thế nào đi nữa, việc tiếp tục hỏi cũng không thích hợp.
Vì thế Đường Tiểu Bắc chủ động chuyển chủ đề, nhướng mày, nheo mắt hỏi: "Tướng công, ta nghe nói công chúa Lộ Khiết được mệnh danh là minh châu thảo nguyên, là thiếu nữ xinh đẹp nhất thảo nguyên, giờ đây chủ động đưa đến tận nơi, chàng có nhận xét gì không?”
Chương 1553: Trèo cao
"Đề tài này quá thẳng thắn, ta có thể có nhận xét gì chứ?"
Kim Phi vỗ đầu Đường Tiểu Bắc: “Đội Chung Minh và Cục tình báo thật sự không gửi về bất kỳ tin tức hữu ích nào.”
"Lại làm rối tóc ta rồi!”
Đường Tiểu Bắc tức giận trợn mắt nhìn Kim Phi: "Nếu công chúa Lộ Khiết tới cầu cứu, chàng sẽ đáp lại thế nào?"
"Ta vẫn chưa nghĩ tới, " Kim Phi lắc đầu: "Đợi cô ta tới rồi nói, không được thì viết thư cho Vũ Dương và viện Khu Mật để hỏi ý kiến."
Từ khi rời khỏi thành Du Quan, Kim Phi hầu như không nhàn rỗi một ngày nào, cũng không có thời gian suy nghĩ chuyện này.
Trên đường trở về, Kim Phi cũng từng nghĩ đến vấn đề này.
Khi địa vị ngày càng cao, Kim Phi càng trở nên thận trọng hơn khi đưa ra các quyết định, đặc biệt là các quyết định liên quan đến hai chính quyền, Kim Phi càng thận trọng hơn.
Vì vậy lúc ấy y đã suy nghĩ xong, mặc kệ yêu cầu của công chúa Lộ Khiết là gì, y cũng sẽ không lập tức đáp ứng, trước tiên y sẽ nói chuyện với Cửu công chúa và viện Khu Mật rồi mới nói.
Từ trước đến nay, Kim Phi luôn kiên quyết giao việc chuyên môn cho người có chuyên môn làm.
Y không giỏi đàm phán, giao việc này cho Cửu công chúa và viện Khu Mật không chỉ thể hiện sự tôn trọng với Cửu công chúa và viện Khu Mật, mà còn nỗ lực vì lợi ích tốt nhất của Xuyên Thục.
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện về công chúa Lộ Khiết.
Ăn sáng xong, Kim Phi viết một bức thư cho Cửu công chúa, sai người lập tức gửi về, mục đích là thông báo cho Cửu công chúa, để cô ấy cùng viện Khu Mật chuẩn bị trước.
Sau khi phái người đến đài quan sát nhìn xem, Kim Phi phát hiện hạm đội Đông Man còn cách xa mấy dặm, Kim Phi không ngu ngốc chờ đợi, đi vào thư phòng xem lại bản vẽ của tàu bọc thép.
Đến tám chín giờ sáng, Thiết Chùy đi tới báo cho Kim Phi biết, công chúa Lộ Khiết đã đến, xin được gặp Kim Phi.
Người của thủy quân không cho hạm đội Đông Man vào bến tàu, phái người đến hỏi ý kiến Kim Phi.
Với sự phát triển của trấn Ngư Khê, phía Đông Hải ngày càng trở nên sôi động hơn, mỗi ngày có vô số tàu thuyền ra vào bến tàu, nếu hạm đội Đông Man cập cảng ở lối vào bến tàu trong thời gian dài, có khả năng gây ra tắc nghẽn.
Kim Phi lúc đó đang vẽ tranh, không ngẩng đầu lên nói: “Để thuyền của công chúa Lộ Khiết tiến vào, những chiếc thuyền khác để bọn họ đợi ở nơi không phận sự phía nam.”
Hơn nửa giờ sau, Thiết Chùy lại tới: "Tiên sinh, công chúa Lộ Khiết đã tới, cho cô ta vào không?"
“Để cô ta vào đi!” Kim Phi gật đầu, sau đó buông cây bút chì trong tay xuống, đi ra ngoài phòng khách.
Khi đến phòng khách, y phát hiện A Mai đang im lặng đứng trong góc giống như lần trước, ngăn cản công chúa Lộ Khiết bất ngờ tấn công và đe dọa sự an toàn của Kim Phi.
Kim Phi bây giờ đã quen với việc này, y gật đầu với A Mai, chào hỏi rồi ngồi vào ghế chính chờ gặp công chúa Lộ Khiết.
Trong viện, nữ nhân viên hộ tống ngăn cản hộ vệ của Công chúa Lộ Khiết giống như lần trước và khám xét công chúa Lộ Khiết.
Trong phòng bên phải thư phòng, Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc, Khánh Mộ Lam đám người đang ngồi ngoài cửa sổ, tò mò nhìn ba người trong viện.
"Đây là công chúa Lộ Khiết sao? Cô ta thật xinh đẹp!" Quan Hạ Nhi thấp giọng nói: "Chỉ là hình như hơi gầy!”
“Hạ Nhi tỷ tỷ, sao ta nghe lời tỷ nói giống như đang chọn tiểu thiếp cho chồng vậy.”
Đường Tiểu Bắc quay lại nhìn Quan Hạ Nhi.
Lúc đầu, Kim Phi không muốn có con sớm như vậy nên đã tính toán thời gian để trì hoãn giai đoạn nguy hiểm, khiến Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc không thể mang thai.
Quan Hạ Nhi không biết nguyên nhân, cô lo lắng đến mức luôn nghĩ đến việc để Kim Phi có thêm tiểu thiếp, để y nối dõi tông đường.
Mãi về sau, cô và Cửu công chúa đều có thai, Quan Hạ Nhi mới không nghĩ tới chuyện đó nữa.
Nhưng bây giờ giọng điệu của cô, giống hệt như trước đây.
“Chọn tiểu thiếp cho đương gia thì có gì sai?” Quan Hạ Nhi không quay đầu lại nói: “Mặc dù cô ta là công chúa, nhưng Đông Man đã suy tàn, đương gia cũng không phải không xứng với cô ta!”
"A, tỷ tỷ giờ tự tin quá nhỉ!" Đường Tiểu Bắc cười trêu chọc.
Không lâu sau khi Quan Hạ Nhi kết hôn với Kim Phi, cô đã nảy ra ý tưởng cưới tiểu thiếp cho Kim Phi, lúc đó Kim Phi mới bắt đầu từng bước một, Quan Hạ Nhi không muốn tùy tiện tìm một cô gái cho y, điều này sẽ khiến Kim Phi thiệt thòi, vì vậy lúc đó Quan Hạ Nhi rất rối rắm.
Cô gái bình thường, Quan Hạ Nhi không thích, cô gái ưu tú thì cô lại thấy ngại khi cho người ta làm vợ lẽ.
Khi Đường Tiểu Bắc mới kết hôn với Kim Phi, Quan Hạ Nhi luôn lo lắng Đường Tiểu Bắc là hoa khôi trong huyện, từng trải, không chịu nổi cuộc sống gian khổ trên núi, lén lút bỏ trốn.
Cho nên lúc đó Quan Hạ Nhi rất tốt với Đường Tiểu Bắc, luôn dỗ dành cô ấy.
Bây giờ Quan Hạ Nhi nói chuyện đã tự tin hơn nhiều so với lúc trước.
"Đương gia rất lợi hại, cho nên ta có đủ tự tin!"
Quan Hạ Nhi quay đầu lại kiêu ngạo nói: "Đương gia hiện tại xứng đáng với bất kỳ cô gái nào trên đời!"
“Không sai,” Đường Tiểu Bắc gật đầu đồng ý: “Nếu công chúa Lộ Khiết thật sự gả cho tướng công thì là cô ta trèo cao!”
“Hai người giờ vẫn còn tâm trạng đùa giỡn à?” Khánh Mộ Lam quay đầu nhìn hai người, nhắc nhở: “Các nước yếu thường thông qua hôn nhân để ổn định nước địch, Công chúa Lộ Khiết có thể thực sự đến đây để cầu hôn đấy.”
"Cầu hôn thì sao?" Quan Hạ Nhi thản nhiên nói: "Ta vừa mới nghĩ rồi, đương gia nên cưới cô ta, tốt nhất là sớm có một đứa con, sau đó phái quân đi chi viện cho Đông Man, để con của đương gia và công chúa Lộ Khiết trở thành vua Đông Man, như vậy tốt biết bao!”
"Hạ Nhi, tỷ thật dám nghĩ!" Khánh Mộ Lam kinh ngạc nhìn Quan Hạ Nhi.
"Lẽ nào ta nói sai sao?" Quan Hạ Nhi hỏi.
"Cái này..." Khánh Mộ Lam cứng họng.
Nhưng nghĩ kỹ thì, những lời Quan Hạ Nhi nói cũng không có đạo lý, chỉ là trước đây cô ấy chưa từng nghĩ tới.
Theo suy nghĩ của Khánh Mộ Lam, Kim Phi rất có thể sẽ đàm phán với công chúa Lộ Khiết, chi viện cho công chúa Lộ Khiết, sau đó giành được một số lợi ích từ thảo nguyên
Nhưng suy nghĩ của Quan Hạ Nhi còn tốt hơn Khánh Mộ Lam.
Nếu như Kim Phi thật sự có con với Công chúa Lộ Khiết, với thực lực của Kim Phi, y nhất định có đưa đứa trẻ lên làm vua.
Đến lúc đó toàn bộ thảo nguyên cỏ sẽ thuộc về Kim Phi, chẳng phải sẽ có lợi hơn đàm phán sao?
"Hạ Nhi, trước kia ta không biết tỷ thông minh như vậy!" Khánh Mộ Lam không khỏi khen ngợi.
"Không, không, ta chỉ nói vớ vẩn thôi!"
Quan Hạ Nhi xấu hổ đến mức liên tục vẫy tay, nhưng lại không thể kìm nén nụ cười trên mặt.
Đường Tiểu Bắc ở một bên cũng có vẻ trầm tư.
Trong thư phòng, Kim Phi hoàn toàn không ngờ được rằng, y vẫn chưa gặp Công chúa Lộ Khiết lần thứ hai, mà Quan Hạ Nhi ở bên cạnh đã bắt đầu nghĩ tên cho con của y và Công chúa Lộ Khiết rồi...
Trong viện, sau khi cẩn thận kiểm tra người công chúa Lộ Khiết, nữ nhân viên hộ tống gật đầu với Thiết Chùy.
Thiết Chùy nhìn từ trên xuống dưới công chúa Lộ Khiết một lúc rồi nói: "Vào đi, tiên sinh nhà ta đang đợi cô ở bên trong!"
“Đa tạ!”
Công chúa Lộ Khiết gật đầu với Thiết Chùy và bước vào thư phòng.
Chương 1554: Không hoan nghênh?
Khi công chúa Lộ Khiết bước vào thư phòng, thứ đầu tiên đập vào mắt cô ta chính là Kim Phi đang ngồi trên ghế chủ vị, và A Mai đang đứng trong góc.
Kim Phi cũng nhìn công chúa Lộ Khiết.
Công chúa Lộ Khiết thích mặc đồ màu đỏ, lần trước mặc áo choàng đỏ, còn lần này là váy.
Lần này cô ta không đeo mạng che mặt, trên đầu cũng không cài trâm vàng hay đồ trang sức nào khác, không biết là ngay từ đầu đã không đeo, hay vừa bị cô ta tháo ra.
Trên quần áo không có gì thay đổi, nhưng rõ ràng đã gầy hẳn đi.
“Lộ Khiết kính chào Kim tiên sinh!”
Công chúa Lộ Khiết hơi khuỵu gối, thi lễ với Kim Phi.
Kim Phi không đứng dậy đáp lễ, nhưng vẫn khẽ gật đầu, chỉ vào chiếc ghế dành cho khách: “Ngồi đi!”
Không phải Kim Phi cố ý ra oai, mà là lúc này y đại biểu cho chính quyền Xuyên Thục, thậm chí còn đại biểu cho toàn bộ Đại Khang, mà công chúa Lộ Khiết thì đại biểu cho chính quyền Đông Man.
Lần này hai người gặp nhau mặc dù không được gọi là hội đàm chính thức, nhưng Kim Phi vẫn phải thể hiện một cách cương quyết.
Trong lòng công chúa Lộ Khiết thở dài, nhưng trên mặt không lộ ra bất kì vui buồn gì cả, thi lễ với Kim Phi lần nữa, bày tỏ cảm ơn.
Bởi vì cô ta đã từng tận mắt nhìn thấy thời kì thịnh thế của Đông Man, đã từng đối đãi với sứ giả của Đại Khang như thế nào, và kết thân với công chúa như thế nào.
Dù sao Kim Phi vẫn cho cô ta được ngồi ghế, lúc ban đầu khi sứ giả Đại Khang đến Đông Man, trong suốt quá trình trò chuyện đều phải quỳ trên mặt đất để nói chuyện.
Đến cả những công chúa quận chúa đã từng đến hòa thân thì càng thảm hơn nữa, không ai là ngoại lệ tất cả đều trở thành đồ chơi của quyền quý Đông Man.
Có lẽ vì được làm nhục Đại Khang, hoặc thân phận công chúa quận chúa đến hòa thân khiến các quyền quý Đông Man càng cảm thấy kích thích, nên bọn họ cũng thích làm nhục những công chúa quận chúa này, toàn những hành động biến thái, có khi còn công khai làm như vậy.
Khi công chúa Lộ Khiết còn bé đã từng thấy nhiều lần.
Nước yếu không có ngoại giao, so với quyền quý Đông Man mà nói, Kim Phi đối đãi với cô ta đã vô cùng thân thiện rồi.
Thấy Kim Phi không ý chủ động nói chuyện, công chúa Lộ Khiết tự giác mở miệng nói chuyện trước: “Lộ Khiết chúc mừng tiên sinh đã thắng lớn ở Hi Châu, cũng thật lòng chúc tiên sinh sớm ngày bình định được Trung Nguyên và Giang Nam, thống nhất Đại Khang!”
Không thể không nói, công chúa Lộ Khiết vẫn rất giỏi nói chuyện, vừa mở miệng đã nói trúng tâm khảm Kim Phi.
Chuyện bây giờ y hi vọng có thể hoàn thành nhất chính là bình định Đại Khang, để người dân không còn chịu khổ vì chiến tranh nữa.
Kim Phi gật đầu với công chúa Lộ Khiết, ngữ khí kiên định nói: “Ta sẽ làm vậy!”
Văn hóa Viêm Hoàng vô cùng khiêm tốn, thật ra vừa rồi công chúa Lộ Khiết chỉ lấy lòng Kim Phi mà thôi, vốn tưởng Kim Phi sẽ khiêm tốn, ai ngờ y không chút do dự mà đồng ý.
Nếu là những người khác, chắc chắn công chúa Lộ Khiết sẽ cho rằng người này quá tự cao, nhưng người này là Kim Phi, công chúa Lộ Khiết cảm thấy điều đó vô cùng có lý.
Trên đường đến đây, cô ta gặp phải một đội đội tàu đánh cá đang huấn luyện ở biển ở phía Bắc, cho đến khi rời đi một lúc lâu, trong đầu công chúa Lộ Khiết vẫn tràn ngập cảnh tượng những chiếc tàu đánh cá dày đặc trên mặt biển.
Đi qua ao An Gia, cô ta lại nhìn thấy xưởng cá muối sầm uất.
Cá muối treo đầy cả bờ biển, giống như những cánh đồng lúa mì vậy, không thể nhìn thấy điểm dừng.
Cuối cùng, công chúa Lộ Khiết đến trấn Ngư Khê.
Ở đây, cô ta nhìn thấy trên mặt biển thuyền bè nô nức đi tới đi lui, còn trên bờ là các loại công xưởng.
Trên biển tập trung đủ loại thuyền bè, có hai chiếc thuyền, phun khói dày đặc, tốc độ cực nhanh.
Ở thành Du Quan công chúa Lộ Khiết nhìn thấy Trấn Viễn số 2 đang vận chuyển vật liệu cho các nhân viên hộ tống và cả chiếc Trấn Viễn số 1 cũng đã bị Đông Man đánh chìm, công chúa Lộ Khiết biết những chiếc tàu đang phun khói dày đặc này đều là máy hơi nước.
Ban đầu cô ta nghĩ rằng Trấn Viễn số 2 là con thuyền chạy bằng máy hơi nước duy nhất còn sót lại của Đại Khang, nhưng sau khi đến Đông Hải mới biết, Kim Phi đã nhanh sớm chế tạo ra những con thuyền chạy bằng máy hơi nước khác.
Song nếu Kim Phi có thể tạo ra Trấn Viễn số 1 và Trấn Viễn số 2, vậy thì cũng có thể chế tạo ra được nhiều thuyền chạy bằng máy hơi nước khác.
Chẳng qua công chúa Lộ Khiết chỉ bất ngờ, nhưng cũng không mấy ngạc nhiên.
Điều khiến cô ta thực sự ngạc nhiên, đó là tình hình trên bờ.
Bắt đầu từ ao An Gia, cô ta đã nhìn thấy trên bờ biển khắp nơi toàn người là người đang hối hả làm việc.
Càng đến gần trấn Ngư Khê, thì lại càng náo nhiệt hơn.
Mặc dù vẫn còn cách bờ khá xa, cô ta không thể nhìn rõ mọi người đang làm gì trên bờ, nhưng cô ta có thể cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt và thịnh vượng.
Bầu không khí này, khiến công chúa Lộ Khiết nhận ra rằng, Đại Khang đang dần khôi phục những ngày tháng mạnh mẽ.
Không, dưới sự lãnh đạo của Kim Phi, nhất định Đại Khang sẽ càng ngày càng hùng mạnh hơn trước!
“Mấy tháng không gặp, phong thái tiên sinh càng khác xưa!”
Công chúa Lộ Khiết nửa thật lòng, nửa nịnh nọt nói.
Lần này Kim Phi không thừa nhận, mà nói: “So với lần trước công chúa Lộ Khiết hốc hác hơn nhiều, sao vậy, tình hình ở Đông Man không tốt sao?”
“Đông Man vẫn rất tốt.” Công chúa Lộ Khiết trả lời: “Chắc là mấy ngày nay ta ở trên thuyền nên hơi khó chịu, luôn không ngủ ngon, nhìn khá hốc hác, khiến tiên sinh cười chê rồi.”
Kim Phi thấy công chúa Lộ Khiết không muốn nói đến tình hình ở Đông Man, nên cũng lười hỏi, vì có hỏi cũng không nói thật.
Y càng không muốn suy đoán tâm tư công chúa Lộ Khiết, mà hỏi thẳng: “Công chúa Lộ Khiết, lần này cô đến Đại Khang làm gì?”
Công chúa Lộ Khiết không quen với cách mà Kim Phi đi thẳng vào vấn đề như vậy, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh trả lời: “Lần trước gặp mặt, không phải tiên sinh muốn cho thương hội Kim Xuyên đến Thảo Nguyên để kinh doanh sao? Lần này ta đến Đại Khang chính là để nhìn thử xem, nếu hài lòng, ta có thể đồng ý với yêu cầu của tiên sinh, cho phép thương hội Kim Xuyên thành lập trú điểm ở Thảo Nguyên, mở rộng mua bán với Thảo Nguyên…”
Công chúa Lộ Khiết còn chưa nói xong, đã bị tiếng cười khẽ của Kim Phi cắt ngang.
“Công chúa Lộ Khiết, cô không hề nhắc đến một chữ nào trong yêu cầu của ta, cô cảm thấy ta hồ đồ đến mức quên cả lời mình nói sao?”
Kim Phi nhìn công chúa Lộ Khiết, nói: “Ta nhớ nguyên văn câu nói của ta lúc ấy là sau này Hải Đông Thanh của Đông Man không dùng để công kích phi thuyền và khinh khí cầu của ta nữa, khi đó ta mới cho phép thương hội Kim Xuyên cùng thảo nguyên mở rộng buôn bán.
Sao vậy, công chúa Lộ Khiết, cô đã bình định được toàn bộ Đông Man rồi sao?”
“Mặc dù ta chưa bình định được hết Đông Man, nhưng sẽ nhanh thôi!” Công chúa Lộ Khiết trả lời.
Vì để tăng độ uy tín của lời nói, công chúa Lộ Khiết còn cố ý học dáng vẻ vừa rồi của Kim Phi, giọng nói và vẻ mặt đều vô cùng kiên định.
Nhưng vẻ kiên định vừa rồi của Kim Phi, là sự tự tin xuất phát từ tận sâu trong nội tâm, sao công chúa Lộ Khiết có thể bắt chước giống như thế được chứ?
Ngược lại điều đó cũng khiến cho Kim Phi nhận định được, tình cảnh bây giờ của cô ta không tốt, e rằng còn tệ hơn so với suy đoán của y.
“Công chúa Lộ Khiết, ở đây chỉ có chúng ta, không có người ngoài, cô không cần phô trương thanh thế, ta cũng không có hứng thú cũng như thời gian để đi nghiệm chứng lời cô nói.”
Kim Phi không nhẫn nhịn được nói: “Nếu cô thật lòng muốn nói chuyện, thì nói thật ra, rốt cuộc cô đến đây làm gì? Nếu không muốn nói chuyện, vậy thì thôi.”
“Ta chỉ đến Đại Khang để thăm thú thôi.” Công chúa Lộ Khiết vẫn kiên trì với lời giải thích vừa rồi của mình: “Sao, Kim tiên sinh không hoan nghênh ư?”
Chương 1555: Dẫn đường
Lời vừa rồi của Kim Phi không phải để hù dọa công chúa Lộ Khiết, thật sự y không có hứng thú, cũng không có thời gian nghiệm chứng lời nói của công chúa Lộ Khiết.
Thấy công chúa Lộ Khiết vẫn không muốn nói như cũ, Kim Phi không muốn lãng phí thời gian với cô ta nữa.
“Đã như vậy thì cô cứ từ từ mà thăm đi!”
Kim Phi đứng lên, nói với A Mai: “Nói với Thiết Chùy, để cho anh ta sắp xếp một đội ngũ nhân viên hộ tống, bảo vệ đoàn người công chúa Lộ Khiết an toàn.”
Nói xong, cũng không chờ công chúa Lộ Khiết và A Mai trả lời, y đi thẳng ra ngoài.
Ai Mai cũng không để ý đến công chúa Lộ Khiết, sau khi Kim Phi rời đi, cô ấy cũng đi theo luôn.
Trong thư phòng, chỉ còn lại một mình công chúa Lộ Khiết.
Về cơ bản, đàm phán cũng giống như làm ăn vậy.
Thương gia phải mặc cả hơn nửa ngày mới bán được con cá, đối với lần làm ăn lớn, thương gia phải lên kế hoạch trong vài tháng và phải đàm phán trong mấy ngày, thậm chí là mấy tháng.
Huống chi là chuyện đàm phán dính dáng đến hai quốc gia chứ?
Công chúa Lộ Khiết cũng không ngờ, Kim Phi nói đi là đi, hoàn toàn không có dáng vẻ muốn thương lượng chút nào cả.
Thật ra cô ta không biết, Kim Phi không muốn đàm phán với cô ta, cho đến khi nhận được hồi âm từ Cửu công chúa và viện Khu Mật.
Y đến gặp công chúa Lộ Khiết, chỉ là muốn dò hỏi chút ý tứ mà thôi.
Thấy công chúa Lộ Khiết không muốn nói, Kim Phi cũng chẳng kiên nhẫn đi dò xét.
Chủ tớ đều đi, công chúa Lộ Khiết ở lại trong thư phòng cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ có thể thở dài, rồi rời khỏi thư phòng.
A Mai vừa mới truyền đạt ý của Kim Phi cho Thiết Chùy xong, thì thấy công chúa Lộ Khiết đi ra, Thiết Chùy cũng tiến lên trước nói: “Xin công chúa đợi ở đây một chút, ta sẽ sắp xếp đội hộ vệ cho cô.”
Công chúa Lộ Khiết nghe thấy vậy, nhưng trong lòng cảm thấy khổ sở.
Cái gì mà đội hộ vệ chứ, thật ra là để giám thị bọn họ thì có.
Nhưng công chúa Lộ Khiết cũng không dám bày tỏ dị nghị, ngược lại còn mỉm cười nói với Thiết Chùy: “Làm phiền ngươi rồi!”
“Nên làm mà!”
Thiết Chùy cười với công chúa Lộ Khiết, rồi gật đầu với Hổ Nựu.
Hổ Nựu thấy vậy, bưng đến một cái khay, đi đến trước mặt công chúa Lộ Khiết: “Này, đồ của ngươi!”
Trong mâm là cái mạng che mặt và đồ trang sức của công chúa Lộ Khiết.
Thị nữ của công chúa Lộ Khiết tiến lên, giúp cô ta đeo lại mạng che mặt và đồ trang sức, nhưng để lại hai cái trâm cài tóc trong mâm.
Trước khi xuống thuyền công chúa Lộ Khiết đã dặn dò như vậy.
Trước kia sứ giả Đại Khang đến Đông Man đều làm như vậy, sau mỗi lần lục soát người, họ đều sẽ để lại cho người lục soát một ít trang sức, coi như tiền trà nước, nếu không lần sau, người lục soát sẽ cố ý làm ra chuyện xấu, thừa dịp lục soát để chèn ép sứ giả.
Lần này công chúa Lộ Khiết định ở Đại Khang một thời gian, sợ rằng phải thường xuyên cầu kiến Kim Phi, hai cái trâm cài tóc này coi như tiền trà nước cho Hổ Nựu, hi vọng lần sau cô ấy lục soát người có thể nương tay, không làm khó công chúa Lộ Khiết.
Đáng tiếc Hổ Nựu không biết quy củ này, thấy trong mâm còn hai cái trâm cài, còn tưởng rằng thị nữ của công chúa Lộ Khiết quên mất, chủ động nhắc nhở: “Ở đây còn hai cái trâm này!”
Thị nữ của công chúa Lộ Khiết nghe vậy, kinh ngạc nhìn Hổ Nựu.
Cô ta không dám tin, sao có thể có người ngay thẳng như vậy chứ.
Thị nữ tên là Băng Nhi, đã đi theo công chúa Lộ Khiết nhiều năm, tâm tư vô cùng cẩn thận, rất nhanh đã phản ứng kịp, cười nói: “Hai cái trâm này là lễ ra mắt tặng cho mọi người, tỷ nhận lấy đi.”
Hổ Nựu còn muốn nói tiếp, nhưng đã bị A Cúc đứng bên cạnh ngăn cản.
A Cúc đã từng là cận vệ của Khánh Mộ Lam, sau khi Khánh Mộ Lam đến làng Tây Hà, A Cúc mới đi theo nhân viên hộ tống nữ để huấn luyện, bây giờ là đội phó đội cận vệ của Quan Hạ Nhi.
Hôm nay Quan Hạ Nhi cũng ở đây, đội cận vệ của cô và đội cận vệ của Kim Phi cùng nhau bảo vệ trong sân.
Hổ Nựu xuất thân từ Kim Xuyên, vì có thành tích tốt, nên được A Bội tiến cử cho Thiết Chùy, gia nhập đội cận vệ của Kim Phi.
Từ khi đội nhân viên hộ tống được thành lập cho đến nay, vẫn luôn coi trọng kỷ luật, cho nên từ trước đến giờ Hổ Nựu vẫn chưa bao giờ nhận hối lộ, nên cũng không hiểu vòng vo trong đó.
Nhưng A Cúc đã từng đi theo Khánh Mộ Lam, nên biết những quy củ bất thành văn này.
Chẳng qua A Cúc cũng không định nhận lấy trâm cài tóc, ngược lại lấy trâm cài từ trong khay ra nhét vào tay Băng Nhi: “Tiêu cục Trấn Viễn bọn ta nghiêm cấm nhận hối lộ, ngươi làm như vậy là hại bọn ta! Tất nhiên, ngươi cũng không cần lo lắng bọn ta sẽ làm khó công chúa điện hạ của các ngươi, bọn ta vẫn chưa vô liêm sỉ như vậy!”
Đây là lần đầu tiên Băng Nhi gặp phải chuyện như vậy, còn tưởng A Cúc cố ý nhượng bộ, đang định đẩy qua, thì bị công chúa Lộ Khiết ngăn cản.
“Băng Nhi, lấy về đi!” Công chúa Lộ Khiết phân phó.
“Vâng!” Lúc này Băng Nhi mới nhận trâm cài.
Đúng lúc này, một đội nhân viên hộ tống nữ bước vào trong sân, trung đội trưởng chào Thiết Chùy trước, sau đó mới đến trước mặt công chúa Lộ Khiết: “Công chúa Lộ Khiết điện hạ, ta tên Giang Văn Văn, sẽ đi theo bảo vệ an toàn cho cô! Vì sự an toàn của cô, nếu cô phải đi ra ngoài, nhất định phải nói cho ta biết, không được lén lút đi ra ngoài!”
Công chúa Lộ Khiết biết rõ Giang Văn Văn đến để giám sát cô ta, nhưng vẫn cười nói: “Vậy làm phiền Giang cô nương rồi!”
“Công chúa Lộ Khiết điện hạ gọi ta là Giang Văn Văn hoặc gọi Tiểu Giang là được!” Vẻ mặt Giang Văn Văn đầy nghiêm túc nói.
“Vậy ngươi cũng đừng gọi ta là công chúa Lộ Khiết điện hạ nữa, nghe không được tự nhiên, ngươi cứ gọi ta là Lộ Khiết là được.” Công chúa Lộ Khiết cười nói.
Biểu cảm và giọng nói của cô ta rất bình dị và gần gũi, hiển nhiên muốn kéo quan hệ với Giang Văn Văn.
Đáng tiếc Giang Văn Văn giống như Hổ Nựu, căn bản không chịu lép vế trước bộ dạng này của cô ta, mặt vẫn nghiêm túc như cũ: “Không dám! Nếu cô cảm thấy không thoải mái, ta sẽ gọi cô là điện hạ!”
Thật ra thì cô ấy cũng cảm thấy gọi là công chúa Lộ Khiết điện hạ cũng quá dài.
Công chúa Lộ Khiết thấy Giang Văn Văn trả lời như vậy, lập tức biết đây là người có đầu óc bảo thủ.
Đối với loại người này, không thể thu phục trong thời gian ngắn, ngược lại càng gấp gáp sẽ càng khiến cho Giang Văn Văn sinh lòng cảnh giác, vì vậy cũng không làm quen nữa, mà cười với Giang Văn Văn, coi như trả lời.
“Không biết điện hạ định làm gì tiếp theo?” Giang Văn Văn lịch sự hỏi: “Định ở lại trấn Ngư Khê, hay là đến nơi khác?”
“Trước mắt sẽ ở đây mấy ngày.” Công chúa Lộ Khiết trả lời.
Mục đích chính mà cô ta đến Đại Khang chính là đàm phán chuyện mua bán với Kim Phi, bây giờ mới gặp Kim Phi lần đầu nên không thể rời đi.
Hơn nữa cô ta tương đối hiếu kì với các loại công xưởng của trấn Ngư Khê, muốn ở lại xem thử.
“Như vậy đi, chúng ta sẽ chuẩn bị cho điện hạ một căn nhà, mời điện hạ đi cùng ta tới đó!”
Giang Văn Văn ra dấu tay về phía cửa viện.
Đến khi công chúa Lộ Khiết ra khỏi cửa, cô ấy để cho đội cận vệ nhân viên hộ tống đi hai bên trái phải, bản thân thì đi đằng sau nửa bước, giúp đỡ công chúa Lộ Khiết.
Đi đến lối rẽ, cô ấy lập tức tiến lên trước dẫn đường.
Công chúa Lộ Khiết định đến gần Kim Phi, nhưng Giang Văn Văn đã đưa cô ta đi về phía trước tận một dặm, dừng lại trước một sân nhỏ mới được xây dựng cạnh bờ biển.
Bởi vì xưởng muối cá đang được xây dựng và không thể xử lý quá nhiều sản phẩm đánh bắt nên đội đánh bắt vẫn chỉ có một đại đội ra khơi.
Nhưng là những ngư dân khác cũng không nhàn rỗi.
Đội đánh bắt tương lai sẽ cần rất nhiều ngư dân, nhân lúc này, Trịnh Trì Viễn yêu cầu các ngư dân lão luyện dạy kĩ năng ở gần xưởng đóng thuyền.
Đời trước Kim Phi từng nghe câu ngàn thuyền đua nhau ra khơi, nhưng y vẫn luôn cho rằng đó là một thuật ngữ cường điệu, bây giờ y mới nhìn thấy tận mắt!
Cho nên buổi sáng mỗi ngày, đều sẽ nhìn thấy vô số con thuyền đánh cá nối tiếp nhau xuất cảng.
Chỉ là quá trình xuất cảng này mất hơn nửa canh giờ!
Người thích ngủ nướng như Kim Phi, dạo gần đây cũng trở nên siêng năng hơn, hầu như mỗi sáng y đều dậy sớm để ngắm mặt trời mọc ở đài quan sát bên bờ biển.
Nhìn mặt trời dần nhô lên từ đường chân trời, khung cảnh ngàn con thuyền đua nhau ra khơi trên mặt biển, trong lòng Kim Phi không khỏi cảm thấy tự hào và thành tựu.
Bởi vì tất cả những điều này đều được hoàn thành dưới sự dẫn dắt của y.
Quan Hạ Nhi cũng đi theo, thấy trên đài quan sát không có ai khác ngoài hai nữ nhân Phiên hộ tống nên chủ động nắm lấy cánh tay Kim Ph.
Cùng Kim Phi ngắm nhìn mặt trời mọc và đội thuyền ra biển, nhịn không được tán thưởng nói: “Đương gia, chàng thật là giỏi giang!”
“Mấy lời này đừng nói ở bên ngoài, A Liên và Hổ Nữu vẫn là con gái đấy.” Kim Phi cười trêu ghẹo.
Tả Phi Phi và Đường Tiểu Bắc dạo này bận bù đầu, Bắc Thiên Tầm lại đang mang thai những tháng cuối, cho nên dạo này gần như luôn là Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương ở bên Kim Phi.
Hai người lại đều kiểu người rất nghe lời, bảo làm gì thì làm cái đó, cho nên gần đây cuộc sống của Kim Phi cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái.
“Hừ, chàng học được nói nhảm như Tiểu Bắc từ khi nào vậy?"
Quan Hạ Nhi biết Kim Phi là cố ý trêu chọc, cô tức giận nhéo eo y.
“Ta nói nhảm gì đâu?” Kim Phi nghiêm túc nói: “Làm người nên biết khiêm tốn chút, trước mặt A Liên và Hổ Nữu, nàng khen ta giỏi giang, Nếu ta lại vui vẻ đồng ý, chẳng phải ta đang tự khen mình sao?"
Sau đó Kim Phi giống như đột nhiên nhận ra: “À, ta hiểu rồi, nàng hiểu sai!… Quan Hạ Nhi, không ngờ đấy, bình thường trông nàng xinh đẹp hiền hậu, nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ đến những chuyện này!”
A Liên và Hổ Nữu đứng bên cạnh lúc này luôn dõi mắt nhìn thẳng, nghe Kim Phi nói như vậy, tuy rằng vẫn không quay đầu nhưng cũng không khỏi hơi liếc nhìn Kim Phi một chút.
Vì sự an toàn của Kim Phi ban đêm phải có người túc trực quanh phòng.
Trong nhà thời này cách âm rất kém, trong đêm khuya, nếu trong nhà có động tĩnh gì, từ ngoài cửa có thể nghe rõ ràng.
Cho nên Kim Phi cũng hơi mâu thuẫn, nhưng nghĩ chuyện này liên quan đến sự an toàn của mình, cuối cùng vì mạng sống của mình lựa chọn thỏa hiệp.
Có điều y yêu cầu người canh cửa phải là một nữ nhân viên hộ tống.
Đây là giới hạn cuối cùng của y.
Trên thực tế, đây cũng là thói quen phổ biến của rất nhiều gia tộc quyền quý.
Rất nhiều nhà quyền quý đều bồi dưỡng một số nữ hộ vệ, ví dụ như A Mai, như Thấm Nhi, như Bắc Thiên Tầm.
Mặc dù nam giới có thể chất khỏe mạnh hơn nữ giới nhưng khi có nữ quyến xuất hiện, hoặc là trực ban ban đêm, nam hộ vệ chắc chắn là không tiện, thường thì những nữ vệ sĩ này là người thực hiện công việc.
A Liên và Hổ Nữu một người là đội trưởng đội cận vệ của Quan Hạ Nhi, một người là một trong những nữ nhân viên hộ tống trong đội cận vệ của Kim Phi, họ là những người túc trực ở cửa phòng Kim Phi nhiều nhất vào ban đêm.
Hơn nữa Đường Tiểu Bắc thỉnh thoảng còn trêu chọc bọn họ, tuy rằng vẫn là con gái nhưng bọn họ đều đã biết hết những gì cần biết.
Dần dần, Kim Phi nói chuyện trước mặt các cô ấy thì cũng không kiêng dè gì nữa, coi như bọn họ không tồn tại.
A Liên và Hổ Nữu cũng thành quen, bình thường cho dù nghe thấy chuyện gì quan trọng thì cũng coi như không, cũng không làm ra vẻ mặt hay cử động lớn nào, để không ảnh hưởng đến suy nghĩ và phán đoán của Kim Phi.
Lần này không khỏi lén lút liếc nhìn Kim Phi, là bởi vì ngày thường Kim Phi đều khá đứng đắn, hiếm khi nói ra những lời mặt dày như vậy.
Điều này khiến họ còn ngạc nhiên hơn cả việc nghe tin Đông Man đánh đến tận đây.
“Có chàng mới chỉ nghĩ đến những chuyện này!”
Quan Hạ Nhi cũng biết mình bị Kim Phi trêu chọc, trong lòng vừa xấu hổ vừa bực bội.
Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời càng lúc càng chói chang, dậm chân nói: "Hừ, không để ý tới chàng nữa, sáng nay đừng nghĩ đến chuyện ăn bánh bao!”
Buổi sáng Nhuận Nương ở lại nhà nấu cơm, Kim Phi dẫn Quan Hạ Nhi đi xem mặt trời mọc, sau khi ngắm bình minh rồi quay về thì đã có một bữa sáng nóng hổi bày ra sẵn.
Đặc biệt là món bánh bao hải sản mà Nhuận Nương mới nghiên cứu, Kim Phi thích đến mức có thể ăn mấy cái một bữa.
“Có nàng và Nhuận Nương, ta còn phải sợ không có bánh bao ăn chắc?”
Kim Phi cười xấu xa, đang định đuổi theo Quan Hạ Nhi, thì bất ngờ nhìn thấy một đám pháo hoa xuất hiện trên bầu trời phía Bắc.
Kim Phi vội vàng dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Vị trí bắn pháo hoa cách đài quan sát khoảng mười dặm, Kim Phi không nhìn rõ được bằng mắt thường bèn duỗi tay sang bên cạnh.
Hổ Nữu luôn đứng bên cạnh như tượng gỗ lập tức lấy kính viễn vọng từ trong lòng ra và đưa cho Kim Phi.
Kim Phi cuối cùng cũng có thể nhìn rõ qua kính viễn vọng.
Mặt biển phía bắc có một đội thuyền đang chậm rãi di chuyển về phía nam, trên không là khinh khí cầu bay theo như để cảnh cáo.
Bởi vì khoảng cách quá xa, Kim Phi không thể nhìn rõ cờ hiệu trên đội thuyền, chỉ có thể miễn cưỡng thông qua kết cấu con thuyền phân biệt được đây không phải là thuyền Xuyên Thục và thủy quân.
“Chẳng lẽ là hải tặc?”
Ý tưởng này hiện lên trong đầu Kim Phi nhưng sau đó lại bị bác bỏ.
Nếu là hải tặc, khinh khí cầu chịu trách nhiệm cảnh báo sẽ phóng ít nhất một quả pháo hoa màu đỏ và sẽ lập tức tấn công.
Bây giờ khinh khí cầu chỉ là pháo hoa màu vàng, dùng để cảnh cáo, biểu thị mức độ uy hiếp của đối phương không cao.
“Thiết Chùy, tìm người điều tra, hỏi xem có chuyện gì xảy ra."
Kim Phi cúi xuống dưới hô.
Bởi vì có mấy xưởng đóng thuyền và các nhà xưởng khác nhau, trấn Ngư Khê đã trở thành nơi sầm uất nhất ở Đông Hải, đồng thời cũng là nơi có sự tương tác thường xuyên nhất với Xuyên Thục.
Trấn Viễn số 2 số 3 và mấy thuyền lầu ngày nào cũng sẽ qua lại giữa Xuyên Thục và trấn Ngư Khê.
Còn ca - nô thì càng không cần phải nói, cứ chốc chốc lại thấy một chiếc.
Bởi vì cửa biển nằm ở phía nam trấn Ngư Khê, cho nên bất kể là bè gỗ hay ca - nô đều đến từ phía nam.
Chỉ có thuyền lầu đi thành Du Quan tiếp viện cho Lưu thiết thì thoảng mới đến từ phía bắc.
Nhưng đội thuyền này rõ ràng không phải thuyền lầu.
Kim Phi thấy tò mò với đội thuyền này.
“Rõ!” Thiết Chùy canh giữ dưới đài quan sát đáp một tiếng, phất tay với một cận vệ.
Cận vệ lập tức chạy đến chuồng ngựa, phóng ngựa phi nước đại dọc theo bờ biển.
Kim Phi cũng không vội quay về, xuống đài quan sát sau đó liền đi thẳng đến bãi biển, im lặng chờ đợi.
Bờ cát ở bờ biển rất thích hợp cho ngựa phi nước đại, cận vệ chẳng mấy mà đã quay lại.
Không đợi Kim Phi đặt câu hỏi, Thiết Chùy chủ động hỏi: “Đội thuyền này từ đâu đến?”
“Báo cáo, là công chúa Lộ Khiết của Đông Man tới!”
Chương 1552: Nhận xét
“Công chúa Lộ Khiết?’
Kim Phi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới nhớ ra thật sự có người như vậy.
Lúc trước, sau khi bắt sống vua Đông Man ở thành Du Quan, công chúa Lộ Khiết cũng từng đến thành Du Quan cầu kiến Kim Phi, yêu cầu Kim Phi hãy thả Yabe nhưng Kim Phi đã từ chối không thương tiếc.
Vì thế công chúa Lộ Khiết lại yêu cầu giao ra thi thể các tướng sĩ Đông Man.
Lần này Kim Phi không từ chối, để công chúa Lộ Khiết giao nộp bò và cừu để bồi thường cho chiến tranh rồi đồng ý cho cô ta dọn dẹp thi thể ngoài thành Du Quan.
Sau khi Kim Phi rời khỏi thành Du Quan thì việc này được giao cho Lưu Thiết phụ trách.
Có điều, Kim Phi vẫn luôn duy trì quan sát.
Theo tấu chương do Lưu Thiết gửi về, sau khi Kim Phi rời đi được bảy ngày, công chúa Lộ Khiết đã sắp xếp người đưa lô bò, cừu và ngựa chiến đợt đầu tiên đến thành Du Quan theo ước định. Đồng thời mang đến rất nhiều người Đông Man tìm một địa điểm ở phía tây bắc thành Du Quan rồi bắt đầu chôn cất thi thể.
Sau đó Kim Phi bị Lý Lăng Duệ và Tần vương bao vây ở Hi Châu, tình hình rất bất lợi, rất nhiều quyền quý Trung Nguyên đều thấy Kim Phi không có lợi thế, một số tàn dư của quyền quý ban đầu bị xử lí cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Khi đó Đông Man mới gửi đợt bồi thường đầu tiên, chỉ chiếm 20% tổng số tiền bồi thường.
Nếu bọn họ nuốt lời thì sẽ không trả 80% số tiền bồi thường còn lại nữa.
Cho nên khi đó, hầu như tất cả mọi người trong thành Du Quan đều tin rằng công chúa Lộ Khiết sẽ nuốt lời.
Lưu Thiết đã nghĩ, nếu công chúa Lộ Khiết dám thất hứa, anh ta sẽ dẫn binh đến thành Du Quan, công kích những tộc nhân Đông Man đang chôn cất thi thể, bắt bọn họ phải đào thi thể lên.
Lưu Thiết đã sẵn sàng ra tay, nhưng từ đầu đến cuối, công chúa Lộ Khiết chưa từng có dấu hiệu thất hứa.
Vẫn mang theo người trong tộc của cô ta đi chôn cất thi thể, đến ngày giao hẹn thì mang bò, cừu và ngựa chiến đều được giao đi như đã định.
Chỉ là bò và cừu được đưa tới càng ngày càng lớn, ngựa chiến càng ngày càng khỏe, chứng tỏ bọn họ đã đưa hết ngựa gầy, bò, cừu rồi.
Sự thật đã chứng minh quyết định của công chúa Lộ Khiết là đúng đắn.
Mặc dù Lưu Thiết không có khả năng chiếm đóng Đông Man, nhưng anh ta có thể cử nhân viên hộ tống ngồi phi thuyền đi quấy rối, đi cướp bóc bò, cừu và bãi cỏ của Đông Man.
Nếu lúc đó cô ta nuốt lời thì giờ đây Đông Man chắc chắn sẽ rơi vào hoàn cảnh khác.
Ngoài miệng Quan Hạ Nhi nói sẽ không để ý đến Kim Phi nữa, phải đi về ăn cơm, kết quả lại không hề rời đi.
Nghe cận vệ báo cáo xong, tò mò hỏi: “Đương gia, công chúa Lộ Khiết là ai thế?”
“Là cô cô của Yabe.”
Kim Phi mỉm cười rồi kể lại câu chuyện về công chúa Lộ Khiết.
Sau khi Yabe bị bắt, hắn bị nhân viên hộ tống đưa về Xuyên Thục, Quan Hạ Nhi đã gặp hắn ta một, hai lần.
“Không ngờ Yabe lại có một người cô trẻ như vậy.” Quan Hạ Nhi giễu cợt rồi hỏi tiếp: “Cô ta đến Đông Hải làm gì?”
“Ta còn chưa được gặp cô ta thì sao mà biết được?”
Kim Phi mỉm cười rồi kéo Quan Hạ Nhi đứng dậy: “Chỉ sợ Nhuận Nương sốt ruột rồi, đi thôi, chúng ta về ăn cơm trước đã!”
Mục đích của công chúa Lộ Khiết đến Đông Hải vẫn chưa rõ ràng, hơn nữa còn cách xa hơn mười dặm.
Lúc này gió đông nam đang thổi mạnh, với tốc độ của đoàn thuyền Đông Man, dù cho công chúa Lộ Khiết đến để tìm Kim Phi thì sợ rằng phải mất nửa buổi sáng mới đến được xưởng đóng thuyền.
Không chỉ có Kim Phi chú ý đến mũi tên lệnh phía Bắc mà những người khác cũng đều chú ý.
Vì thế khi Kim Phi trở về nhà thì bàn ăn cũng ngồi kín rồi.
Không chỉ có Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi mà người gần đây thích ngủ nướng là Bắc Thiên Tầm cũng đến.
Ngay cả người gần đây luôn ăn uống, ngủ nghỉ ở ao An Gia như Khánh Mộ Lam cũng vội vã chạy tới.
Ao An Gia cách xưởng đóng thuyền bảy dặm về phía Bắc, càng gần với đoàn thuyền của công chúa Lộ Khiết.
Sau khi nhìn thấy mũi tên lệnh, Khánh Mộ Lam lập tức cử người đi thăm dò và biết tin công chúa Lộ Khiết đến đây còn sớm hơn cả Kim Phi.
Lúc trước khi chi viện cho thành Du Quan, Khánh Mộ Lam cũng đi theo Kim Phi và gặp được công chúa Lộ Khiết.
Sau khi trông thấy Kim Phi bèn nóng lòng hỏi: “Tiên sinh, tiên sinh, ngài nói không sai, cuối cùng công chúa Lộ Khiết của Đông Man cũng không thể ngồi im được nữa, đến tìm ngài rồi!”
Khánh Mộ Lam cũng có mặt khi Kim Phi đàm phán với công chúa Lộ Khiết.
Khi đó, theo ý của Khánh Mộ Lam và Lưu Thiết thì nên giữ công chúa Lộ Khiết ở lại để ngăn cản cô ta trở thành Tần vương thứ hai, nhưng Kim Phi vẫn để cô ta đi.
Sau đó mưu sĩ dưới trướng của Lưu Thiết là Điền tiên sinh giải thích cho Khánh Mộ Lam thì cô ấy mới hiểu, thì ra Kim Phi để công chúa Lộ Khiết rời đi là muốn công chúa Lộ Khiết trở về để tranh đấu với quyền quý Đông Man, từ đó tiêu hao thực lực của Đông Man, để tránh bọn họ không lại đến thành Du Quan làm phiền một lần nữa.
Sau khi Khánh Mộ Lam hiểu ý định của Kim Phi thì cô ấy đã đề nghị Kim Phi bí mật giúp đỡ công chúa Lộ Khiết, như vậy có thể khuấy vũng nước đó thêm đục hơn, càng dễ dàng đạt được mục đích.
Nhưng Kim Phi cảm thấy loại chuyện như thế không thể làm vội vàng, phải đợi đến khi công chúa Lộ Khiết đi đến đường cùng và chủ động đến tìm y thì mới được.
Vì thế chuyện này tạm thời gác lại.
Thỉnh thoảng Lưu Thiết sẽ viết tấu chương gửi cho Cửu công chúa và Kim Phi để báo cáo tình hình công việc, không có khả năng để cho Khánh Mộ Lam báo cáo.
Cho nên sau khi rời khỏi thành Du Quan, Khánh Mộ Lam không biết tình hình ở thành Du Quan, vừa rồi biết tin công chúa Lộ Khiết đến đây, Khánh Mộ Lam bèn bỏ xuống những công việc trong tay, tranh thủ thời gian đến tìm Kim Phi.
Một là lo lắng Kim Phi vẫn chưa biết tin công chúa Lộ Khiết đến. Hai là biết chắc chắn công chúa Lộ Khiết sẽ không vô duyên vô cớ mà đến Đông Hải, muốn đến xem lần này công chúa Lộ Khiết đến đây là có mục đích gì.
“Tướng công, theo ý của Mộ Lam thì có phải chàng đã sớm biết công chúa Lộ Khiết sẽ đến tìm chàng rồi đúng không?” Đường Tiểu Bắc hỏi.
"Lúc đó ta chỉ đoán thôi, không chắc chắn cho lắm."
Thấy trong nhà ăn không có người ngoài, Kim Phi bèn để Khánh Mộ Lam nói lại nội dung đàm phán lúc đó nói lại một lượt.
“Nếu nói như vậy thì xem ra nội đấu ở Đông Man khá nghiêm trọng, tình hình của công chúa Lộ Khiết không tốt lắm.”
Đường Tiểu Bắc phân tích một lượt sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Kim Phi.
Cô ấy phụ trách thương hội Kim Xuyên và tiền trang, để tránh những rắc rối không đáng có, Đường Tiểu Bắc không tham gia nhiều vào công việc chính trị của Xuyên Thục chứ đừng nói đến một nơi xa xôi như Đông Man.
Nhưng Đường Tiểu Bắc biết, nhất định đội Chung Minh và cục tình báo sẽ để ý đến Đông Man.
Cô ấy đầu nhìn Kim Phi bởi vì muốn xác nhận suy đoán của bản thân.
Kim Phi đoán được ý định của Đường Tiểu Bắc, khẽ lắc đầu và nói: "Người Đông Man khác với những nơi khác, họ sống quá rải rác, giữa các bộ lạc khác nhau rất ít liên lạc với nhau. Mà những người cùng bộ tộc với nhau đều là tộc nhân, một khi người ngoài đến gần thì lập tức sẽ bị phát hiện và theo dõi, rất khó để sắp xếp gián điệp.
Cho nên ta chỉ biết hiện tại Đông Man đang hỗn loạn, nhưng đến mức độ nào thì ta thực sự không biết.”
Đường Tiểu Bắc không rõ Kim Phi thật sự không biết, hay là y cảm thấy tình báo này cần phải bí mật, không thích hợp chia sẻ trước mặt nhiều người như vậy.
Dù thế nào đi nữa, việc tiếp tục hỏi cũng không thích hợp.
Vì thế Đường Tiểu Bắc chủ động chuyển chủ đề, nhướng mày, nheo mắt hỏi: "Tướng công, ta nghe nói công chúa Lộ Khiết được mệnh danh là minh châu thảo nguyên, là thiếu nữ xinh đẹp nhất thảo nguyên, giờ đây chủ động đưa đến tận nơi, chàng có nhận xét gì không?”
Chương 1553: Trèo cao
"Đề tài này quá thẳng thắn, ta có thể có nhận xét gì chứ?"
Kim Phi vỗ đầu Đường Tiểu Bắc: “Đội Chung Minh và Cục tình báo thật sự không gửi về bất kỳ tin tức hữu ích nào.”
"Lại làm rối tóc ta rồi!”
Đường Tiểu Bắc tức giận trợn mắt nhìn Kim Phi: "Nếu công chúa Lộ Khiết tới cầu cứu, chàng sẽ đáp lại thế nào?"
"Ta vẫn chưa nghĩ tới, " Kim Phi lắc đầu: "Đợi cô ta tới rồi nói, không được thì viết thư cho Vũ Dương và viện Khu Mật để hỏi ý kiến."
Từ khi rời khỏi thành Du Quan, Kim Phi hầu như không nhàn rỗi một ngày nào, cũng không có thời gian suy nghĩ chuyện này.
Trên đường trở về, Kim Phi cũng từng nghĩ đến vấn đề này.
Khi địa vị ngày càng cao, Kim Phi càng trở nên thận trọng hơn khi đưa ra các quyết định, đặc biệt là các quyết định liên quan đến hai chính quyền, Kim Phi càng thận trọng hơn.
Vì vậy lúc ấy y đã suy nghĩ xong, mặc kệ yêu cầu của công chúa Lộ Khiết là gì, y cũng sẽ không lập tức đáp ứng, trước tiên y sẽ nói chuyện với Cửu công chúa và viện Khu Mật rồi mới nói.
Từ trước đến nay, Kim Phi luôn kiên quyết giao việc chuyên môn cho người có chuyên môn làm.
Y không giỏi đàm phán, giao việc này cho Cửu công chúa và viện Khu Mật không chỉ thể hiện sự tôn trọng với Cửu công chúa và viện Khu Mật, mà còn nỗ lực vì lợi ích tốt nhất của Xuyên Thục.
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện về công chúa Lộ Khiết.
Ăn sáng xong, Kim Phi viết một bức thư cho Cửu công chúa, sai người lập tức gửi về, mục đích là thông báo cho Cửu công chúa, để cô ấy cùng viện Khu Mật chuẩn bị trước.
Sau khi phái người đến đài quan sát nhìn xem, Kim Phi phát hiện hạm đội Đông Man còn cách xa mấy dặm, Kim Phi không ngu ngốc chờ đợi, đi vào thư phòng xem lại bản vẽ của tàu bọc thép.
Đến tám chín giờ sáng, Thiết Chùy đi tới báo cho Kim Phi biết, công chúa Lộ Khiết đã đến, xin được gặp Kim Phi.
Người của thủy quân không cho hạm đội Đông Man vào bến tàu, phái người đến hỏi ý kiến Kim Phi.
Với sự phát triển của trấn Ngư Khê, phía Đông Hải ngày càng trở nên sôi động hơn, mỗi ngày có vô số tàu thuyền ra vào bến tàu, nếu hạm đội Đông Man cập cảng ở lối vào bến tàu trong thời gian dài, có khả năng gây ra tắc nghẽn.
Kim Phi lúc đó đang vẽ tranh, không ngẩng đầu lên nói: “Để thuyền của công chúa Lộ Khiết tiến vào, những chiếc thuyền khác để bọn họ đợi ở nơi không phận sự phía nam.”
Hơn nửa giờ sau, Thiết Chùy lại tới: "Tiên sinh, công chúa Lộ Khiết đã tới, cho cô ta vào không?"
“Để cô ta vào đi!” Kim Phi gật đầu, sau đó buông cây bút chì trong tay xuống, đi ra ngoài phòng khách.
Khi đến phòng khách, y phát hiện A Mai đang im lặng đứng trong góc giống như lần trước, ngăn cản công chúa Lộ Khiết bất ngờ tấn công và đe dọa sự an toàn của Kim Phi.
Kim Phi bây giờ đã quen với việc này, y gật đầu với A Mai, chào hỏi rồi ngồi vào ghế chính chờ gặp công chúa Lộ Khiết.
Trong viện, nữ nhân viên hộ tống ngăn cản hộ vệ của Công chúa Lộ Khiết giống như lần trước và khám xét công chúa Lộ Khiết.
Trong phòng bên phải thư phòng, Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc, Khánh Mộ Lam đám người đang ngồi ngoài cửa sổ, tò mò nhìn ba người trong viện.
"Đây là công chúa Lộ Khiết sao? Cô ta thật xinh đẹp!" Quan Hạ Nhi thấp giọng nói: "Chỉ là hình như hơi gầy!”
“Hạ Nhi tỷ tỷ, sao ta nghe lời tỷ nói giống như đang chọn tiểu thiếp cho chồng vậy.”
Đường Tiểu Bắc quay lại nhìn Quan Hạ Nhi.
Lúc đầu, Kim Phi không muốn có con sớm như vậy nên đã tính toán thời gian để trì hoãn giai đoạn nguy hiểm, khiến Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc không thể mang thai.
Quan Hạ Nhi không biết nguyên nhân, cô lo lắng đến mức luôn nghĩ đến việc để Kim Phi có thêm tiểu thiếp, để y nối dõi tông đường.
Mãi về sau, cô và Cửu công chúa đều có thai, Quan Hạ Nhi mới không nghĩ tới chuyện đó nữa.
Nhưng bây giờ giọng điệu của cô, giống hệt như trước đây.
“Chọn tiểu thiếp cho đương gia thì có gì sai?” Quan Hạ Nhi không quay đầu lại nói: “Mặc dù cô ta là công chúa, nhưng Đông Man đã suy tàn, đương gia cũng không phải không xứng với cô ta!”
"A, tỷ tỷ giờ tự tin quá nhỉ!" Đường Tiểu Bắc cười trêu chọc.
Không lâu sau khi Quan Hạ Nhi kết hôn với Kim Phi, cô đã nảy ra ý tưởng cưới tiểu thiếp cho Kim Phi, lúc đó Kim Phi mới bắt đầu từng bước một, Quan Hạ Nhi không muốn tùy tiện tìm một cô gái cho y, điều này sẽ khiến Kim Phi thiệt thòi, vì vậy lúc đó Quan Hạ Nhi rất rối rắm.
Cô gái bình thường, Quan Hạ Nhi không thích, cô gái ưu tú thì cô lại thấy ngại khi cho người ta làm vợ lẽ.
Khi Đường Tiểu Bắc mới kết hôn với Kim Phi, Quan Hạ Nhi luôn lo lắng Đường Tiểu Bắc là hoa khôi trong huyện, từng trải, không chịu nổi cuộc sống gian khổ trên núi, lén lút bỏ trốn.
Cho nên lúc đó Quan Hạ Nhi rất tốt với Đường Tiểu Bắc, luôn dỗ dành cô ấy.
Bây giờ Quan Hạ Nhi nói chuyện đã tự tin hơn nhiều so với lúc trước.
"Đương gia rất lợi hại, cho nên ta có đủ tự tin!"
Quan Hạ Nhi quay đầu lại kiêu ngạo nói: "Đương gia hiện tại xứng đáng với bất kỳ cô gái nào trên đời!"
“Không sai,” Đường Tiểu Bắc gật đầu đồng ý: “Nếu công chúa Lộ Khiết thật sự gả cho tướng công thì là cô ta trèo cao!”
“Hai người giờ vẫn còn tâm trạng đùa giỡn à?” Khánh Mộ Lam quay đầu nhìn hai người, nhắc nhở: “Các nước yếu thường thông qua hôn nhân để ổn định nước địch, Công chúa Lộ Khiết có thể thực sự đến đây để cầu hôn đấy.”
"Cầu hôn thì sao?" Quan Hạ Nhi thản nhiên nói: "Ta vừa mới nghĩ rồi, đương gia nên cưới cô ta, tốt nhất là sớm có một đứa con, sau đó phái quân đi chi viện cho Đông Man, để con của đương gia và công chúa Lộ Khiết trở thành vua Đông Man, như vậy tốt biết bao!”
"Hạ Nhi, tỷ thật dám nghĩ!" Khánh Mộ Lam kinh ngạc nhìn Quan Hạ Nhi.
"Lẽ nào ta nói sai sao?" Quan Hạ Nhi hỏi.
"Cái này..." Khánh Mộ Lam cứng họng.
Nhưng nghĩ kỹ thì, những lời Quan Hạ Nhi nói cũng không có đạo lý, chỉ là trước đây cô ấy chưa từng nghĩ tới.
Theo suy nghĩ của Khánh Mộ Lam, Kim Phi rất có thể sẽ đàm phán với công chúa Lộ Khiết, chi viện cho công chúa Lộ Khiết, sau đó giành được một số lợi ích từ thảo nguyên
Nhưng suy nghĩ của Quan Hạ Nhi còn tốt hơn Khánh Mộ Lam.
Nếu như Kim Phi thật sự có con với Công chúa Lộ Khiết, với thực lực của Kim Phi, y nhất định có đưa đứa trẻ lên làm vua.
Đến lúc đó toàn bộ thảo nguyên cỏ sẽ thuộc về Kim Phi, chẳng phải sẽ có lợi hơn đàm phán sao?
"Hạ Nhi, trước kia ta không biết tỷ thông minh như vậy!" Khánh Mộ Lam không khỏi khen ngợi.
"Không, không, ta chỉ nói vớ vẩn thôi!"
Quan Hạ Nhi xấu hổ đến mức liên tục vẫy tay, nhưng lại không thể kìm nén nụ cười trên mặt.
Đường Tiểu Bắc ở một bên cũng có vẻ trầm tư.
Trong thư phòng, Kim Phi hoàn toàn không ngờ được rằng, y vẫn chưa gặp Công chúa Lộ Khiết lần thứ hai, mà Quan Hạ Nhi ở bên cạnh đã bắt đầu nghĩ tên cho con của y và Công chúa Lộ Khiết rồi...
Trong viện, sau khi cẩn thận kiểm tra người công chúa Lộ Khiết, nữ nhân viên hộ tống gật đầu với Thiết Chùy.
Thiết Chùy nhìn từ trên xuống dưới công chúa Lộ Khiết một lúc rồi nói: "Vào đi, tiên sinh nhà ta đang đợi cô ở bên trong!"
“Đa tạ!”
Công chúa Lộ Khiết gật đầu với Thiết Chùy và bước vào thư phòng.
Chương 1554: Không hoan nghênh?
Khi công chúa Lộ Khiết bước vào thư phòng, thứ đầu tiên đập vào mắt cô ta chính là Kim Phi đang ngồi trên ghế chủ vị, và A Mai đang đứng trong góc.
Kim Phi cũng nhìn công chúa Lộ Khiết.
Công chúa Lộ Khiết thích mặc đồ màu đỏ, lần trước mặc áo choàng đỏ, còn lần này là váy.
Lần này cô ta không đeo mạng che mặt, trên đầu cũng không cài trâm vàng hay đồ trang sức nào khác, không biết là ngay từ đầu đã không đeo, hay vừa bị cô ta tháo ra.
Trên quần áo không có gì thay đổi, nhưng rõ ràng đã gầy hẳn đi.
“Lộ Khiết kính chào Kim tiên sinh!”
Công chúa Lộ Khiết hơi khuỵu gối, thi lễ với Kim Phi.
Kim Phi không đứng dậy đáp lễ, nhưng vẫn khẽ gật đầu, chỉ vào chiếc ghế dành cho khách: “Ngồi đi!”
Không phải Kim Phi cố ý ra oai, mà là lúc này y đại biểu cho chính quyền Xuyên Thục, thậm chí còn đại biểu cho toàn bộ Đại Khang, mà công chúa Lộ Khiết thì đại biểu cho chính quyền Đông Man.
Lần này hai người gặp nhau mặc dù không được gọi là hội đàm chính thức, nhưng Kim Phi vẫn phải thể hiện một cách cương quyết.
Trong lòng công chúa Lộ Khiết thở dài, nhưng trên mặt không lộ ra bất kì vui buồn gì cả, thi lễ với Kim Phi lần nữa, bày tỏ cảm ơn.
Bởi vì cô ta đã từng tận mắt nhìn thấy thời kì thịnh thế của Đông Man, đã từng đối đãi với sứ giả của Đại Khang như thế nào, và kết thân với công chúa như thế nào.
Dù sao Kim Phi vẫn cho cô ta được ngồi ghế, lúc ban đầu khi sứ giả Đại Khang đến Đông Man, trong suốt quá trình trò chuyện đều phải quỳ trên mặt đất để nói chuyện.
Đến cả những công chúa quận chúa đã từng đến hòa thân thì càng thảm hơn nữa, không ai là ngoại lệ tất cả đều trở thành đồ chơi của quyền quý Đông Man.
Có lẽ vì được làm nhục Đại Khang, hoặc thân phận công chúa quận chúa đến hòa thân khiến các quyền quý Đông Man càng cảm thấy kích thích, nên bọn họ cũng thích làm nhục những công chúa quận chúa này, toàn những hành động biến thái, có khi còn công khai làm như vậy.
Khi công chúa Lộ Khiết còn bé đã từng thấy nhiều lần.
Nước yếu không có ngoại giao, so với quyền quý Đông Man mà nói, Kim Phi đối đãi với cô ta đã vô cùng thân thiện rồi.
Thấy Kim Phi không ý chủ động nói chuyện, công chúa Lộ Khiết tự giác mở miệng nói chuyện trước: “Lộ Khiết chúc mừng tiên sinh đã thắng lớn ở Hi Châu, cũng thật lòng chúc tiên sinh sớm ngày bình định được Trung Nguyên và Giang Nam, thống nhất Đại Khang!”
Không thể không nói, công chúa Lộ Khiết vẫn rất giỏi nói chuyện, vừa mở miệng đã nói trúng tâm khảm Kim Phi.
Chuyện bây giờ y hi vọng có thể hoàn thành nhất chính là bình định Đại Khang, để người dân không còn chịu khổ vì chiến tranh nữa.
Kim Phi gật đầu với công chúa Lộ Khiết, ngữ khí kiên định nói: “Ta sẽ làm vậy!”
Văn hóa Viêm Hoàng vô cùng khiêm tốn, thật ra vừa rồi công chúa Lộ Khiết chỉ lấy lòng Kim Phi mà thôi, vốn tưởng Kim Phi sẽ khiêm tốn, ai ngờ y không chút do dự mà đồng ý.
Nếu là những người khác, chắc chắn công chúa Lộ Khiết sẽ cho rằng người này quá tự cao, nhưng người này là Kim Phi, công chúa Lộ Khiết cảm thấy điều đó vô cùng có lý.
Trên đường đến đây, cô ta gặp phải một đội đội tàu đánh cá đang huấn luyện ở biển ở phía Bắc, cho đến khi rời đi một lúc lâu, trong đầu công chúa Lộ Khiết vẫn tràn ngập cảnh tượng những chiếc tàu đánh cá dày đặc trên mặt biển.
Đi qua ao An Gia, cô ta lại nhìn thấy xưởng cá muối sầm uất.
Cá muối treo đầy cả bờ biển, giống như những cánh đồng lúa mì vậy, không thể nhìn thấy điểm dừng.
Cuối cùng, công chúa Lộ Khiết đến trấn Ngư Khê.
Ở đây, cô ta nhìn thấy trên mặt biển thuyền bè nô nức đi tới đi lui, còn trên bờ là các loại công xưởng.
Trên biển tập trung đủ loại thuyền bè, có hai chiếc thuyền, phun khói dày đặc, tốc độ cực nhanh.
Ở thành Du Quan công chúa Lộ Khiết nhìn thấy Trấn Viễn số 2 đang vận chuyển vật liệu cho các nhân viên hộ tống và cả chiếc Trấn Viễn số 1 cũng đã bị Đông Man đánh chìm, công chúa Lộ Khiết biết những chiếc tàu đang phun khói dày đặc này đều là máy hơi nước.
Ban đầu cô ta nghĩ rằng Trấn Viễn số 2 là con thuyền chạy bằng máy hơi nước duy nhất còn sót lại của Đại Khang, nhưng sau khi đến Đông Hải mới biết, Kim Phi đã nhanh sớm chế tạo ra những con thuyền chạy bằng máy hơi nước khác.
Song nếu Kim Phi có thể tạo ra Trấn Viễn số 1 và Trấn Viễn số 2, vậy thì cũng có thể chế tạo ra được nhiều thuyền chạy bằng máy hơi nước khác.
Chẳng qua công chúa Lộ Khiết chỉ bất ngờ, nhưng cũng không mấy ngạc nhiên.
Điều khiến cô ta thực sự ngạc nhiên, đó là tình hình trên bờ.
Bắt đầu từ ao An Gia, cô ta đã nhìn thấy trên bờ biển khắp nơi toàn người là người đang hối hả làm việc.
Càng đến gần trấn Ngư Khê, thì lại càng náo nhiệt hơn.
Mặc dù vẫn còn cách bờ khá xa, cô ta không thể nhìn rõ mọi người đang làm gì trên bờ, nhưng cô ta có thể cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt và thịnh vượng.
Bầu không khí này, khiến công chúa Lộ Khiết nhận ra rằng, Đại Khang đang dần khôi phục những ngày tháng mạnh mẽ.
Không, dưới sự lãnh đạo của Kim Phi, nhất định Đại Khang sẽ càng ngày càng hùng mạnh hơn trước!
“Mấy tháng không gặp, phong thái tiên sinh càng khác xưa!”
Công chúa Lộ Khiết nửa thật lòng, nửa nịnh nọt nói.
Lần này Kim Phi không thừa nhận, mà nói: “So với lần trước công chúa Lộ Khiết hốc hác hơn nhiều, sao vậy, tình hình ở Đông Man không tốt sao?”
“Đông Man vẫn rất tốt.” Công chúa Lộ Khiết trả lời: “Chắc là mấy ngày nay ta ở trên thuyền nên hơi khó chịu, luôn không ngủ ngon, nhìn khá hốc hác, khiến tiên sinh cười chê rồi.”
Kim Phi thấy công chúa Lộ Khiết không muốn nói đến tình hình ở Đông Man, nên cũng lười hỏi, vì có hỏi cũng không nói thật.
Y càng không muốn suy đoán tâm tư công chúa Lộ Khiết, mà hỏi thẳng: “Công chúa Lộ Khiết, lần này cô đến Đại Khang làm gì?”
Công chúa Lộ Khiết không quen với cách mà Kim Phi đi thẳng vào vấn đề như vậy, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh trả lời: “Lần trước gặp mặt, không phải tiên sinh muốn cho thương hội Kim Xuyên đến Thảo Nguyên để kinh doanh sao? Lần này ta đến Đại Khang chính là để nhìn thử xem, nếu hài lòng, ta có thể đồng ý với yêu cầu của tiên sinh, cho phép thương hội Kim Xuyên thành lập trú điểm ở Thảo Nguyên, mở rộng mua bán với Thảo Nguyên…”
Công chúa Lộ Khiết còn chưa nói xong, đã bị tiếng cười khẽ của Kim Phi cắt ngang.
“Công chúa Lộ Khiết, cô không hề nhắc đến một chữ nào trong yêu cầu của ta, cô cảm thấy ta hồ đồ đến mức quên cả lời mình nói sao?”
Kim Phi nhìn công chúa Lộ Khiết, nói: “Ta nhớ nguyên văn câu nói của ta lúc ấy là sau này Hải Đông Thanh của Đông Man không dùng để công kích phi thuyền và khinh khí cầu của ta nữa, khi đó ta mới cho phép thương hội Kim Xuyên cùng thảo nguyên mở rộng buôn bán.
Sao vậy, công chúa Lộ Khiết, cô đã bình định được toàn bộ Đông Man rồi sao?”
“Mặc dù ta chưa bình định được hết Đông Man, nhưng sẽ nhanh thôi!” Công chúa Lộ Khiết trả lời.
Vì để tăng độ uy tín của lời nói, công chúa Lộ Khiết còn cố ý học dáng vẻ vừa rồi của Kim Phi, giọng nói và vẻ mặt đều vô cùng kiên định.
Nhưng vẻ kiên định vừa rồi của Kim Phi, là sự tự tin xuất phát từ tận sâu trong nội tâm, sao công chúa Lộ Khiết có thể bắt chước giống như thế được chứ?
Ngược lại điều đó cũng khiến cho Kim Phi nhận định được, tình cảnh bây giờ của cô ta không tốt, e rằng còn tệ hơn so với suy đoán của y.
“Công chúa Lộ Khiết, ở đây chỉ có chúng ta, không có người ngoài, cô không cần phô trương thanh thế, ta cũng không có hứng thú cũng như thời gian để đi nghiệm chứng lời cô nói.”
Kim Phi không nhẫn nhịn được nói: “Nếu cô thật lòng muốn nói chuyện, thì nói thật ra, rốt cuộc cô đến đây làm gì? Nếu không muốn nói chuyện, vậy thì thôi.”
“Ta chỉ đến Đại Khang để thăm thú thôi.” Công chúa Lộ Khiết vẫn kiên trì với lời giải thích vừa rồi của mình: “Sao, Kim tiên sinh không hoan nghênh ư?”
Chương 1555: Dẫn đường
Lời vừa rồi của Kim Phi không phải để hù dọa công chúa Lộ Khiết, thật sự y không có hứng thú, cũng không có thời gian nghiệm chứng lời nói của công chúa Lộ Khiết.
Thấy công chúa Lộ Khiết vẫn không muốn nói như cũ, Kim Phi không muốn lãng phí thời gian với cô ta nữa.
“Đã như vậy thì cô cứ từ từ mà thăm đi!”
Kim Phi đứng lên, nói với A Mai: “Nói với Thiết Chùy, để cho anh ta sắp xếp một đội ngũ nhân viên hộ tống, bảo vệ đoàn người công chúa Lộ Khiết an toàn.”
Nói xong, cũng không chờ công chúa Lộ Khiết và A Mai trả lời, y đi thẳng ra ngoài.
Ai Mai cũng không để ý đến công chúa Lộ Khiết, sau khi Kim Phi rời đi, cô ấy cũng đi theo luôn.
Trong thư phòng, chỉ còn lại một mình công chúa Lộ Khiết.
Về cơ bản, đàm phán cũng giống như làm ăn vậy.
Thương gia phải mặc cả hơn nửa ngày mới bán được con cá, đối với lần làm ăn lớn, thương gia phải lên kế hoạch trong vài tháng và phải đàm phán trong mấy ngày, thậm chí là mấy tháng.
Huống chi là chuyện đàm phán dính dáng đến hai quốc gia chứ?
Công chúa Lộ Khiết cũng không ngờ, Kim Phi nói đi là đi, hoàn toàn không có dáng vẻ muốn thương lượng chút nào cả.
Thật ra cô ta không biết, Kim Phi không muốn đàm phán với cô ta, cho đến khi nhận được hồi âm từ Cửu công chúa và viện Khu Mật.
Y đến gặp công chúa Lộ Khiết, chỉ là muốn dò hỏi chút ý tứ mà thôi.
Thấy công chúa Lộ Khiết không muốn nói, Kim Phi cũng chẳng kiên nhẫn đi dò xét.
Chủ tớ đều đi, công chúa Lộ Khiết ở lại trong thư phòng cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ có thể thở dài, rồi rời khỏi thư phòng.
A Mai vừa mới truyền đạt ý của Kim Phi cho Thiết Chùy xong, thì thấy công chúa Lộ Khiết đi ra, Thiết Chùy cũng tiến lên trước nói: “Xin công chúa đợi ở đây một chút, ta sẽ sắp xếp đội hộ vệ cho cô.”
Công chúa Lộ Khiết nghe thấy vậy, nhưng trong lòng cảm thấy khổ sở.
Cái gì mà đội hộ vệ chứ, thật ra là để giám thị bọn họ thì có.
Nhưng công chúa Lộ Khiết cũng không dám bày tỏ dị nghị, ngược lại còn mỉm cười nói với Thiết Chùy: “Làm phiền ngươi rồi!”
“Nên làm mà!”
Thiết Chùy cười với công chúa Lộ Khiết, rồi gật đầu với Hổ Nựu.
Hổ Nựu thấy vậy, bưng đến một cái khay, đi đến trước mặt công chúa Lộ Khiết: “Này, đồ của ngươi!”
Trong mâm là cái mạng che mặt và đồ trang sức của công chúa Lộ Khiết.
Thị nữ của công chúa Lộ Khiết tiến lên, giúp cô ta đeo lại mạng che mặt và đồ trang sức, nhưng để lại hai cái trâm cài tóc trong mâm.
Trước khi xuống thuyền công chúa Lộ Khiết đã dặn dò như vậy.
Trước kia sứ giả Đại Khang đến Đông Man đều làm như vậy, sau mỗi lần lục soát người, họ đều sẽ để lại cho người lục soát một ít trang sức, coi như tiền trà nước, nếu không lần sau, người lục soát sẽ cố ý làm ra chuyện xấu, thừa dịp lục soát để chèn ép sứ giả.
Lần này công chúa Lộ Khiết định ở Đại Khang một thời gian, sợ rằng phải thường xuyên cầu kiến Kim Phi, hai cái trâm cài tóc này coi như tiền trà nước cho Hổ Nựu, hi vọng lần sau cô ấy lục soát người có thể nương tay, không làm khó công chúa Lộ Khiết.
Đáng tiếc Hổ Nựu không biết quy củ này, thấy trong mâm còn hai cái trâm cài, còn tưởng rằng thị nữ của công chúa Lộ Khiết quên mất, chủ động nhắc nhở: “Ở đây còn hai cái trâm này!”
Thị nữ của công chúa Lộ Khiết nghe vậy, kinh ngạc nhìn Hổ Nựu.
Cô ta không dám tin, sao có thể có người ngay thẳng như vậy chứ.
Thị nữ tên là Băng Nhi, đã đi theo công chúa Lộ Khiết nhiều năm, tâm tư vô cùng cẩn thận, rất nhanh đã phản ứng kịp, cười nói: “Hai cái trâm này là lễ ra mắt tặng cho mọi người, tỷ nhận lấy đi.”
Hổ Nựu còn muốn nói tiếp, nhưng đã bị A Cúc đứng bên cạnh ngăn cản.
A Cúc đã từng là cận vệ của Khánh Mộ Lam, sau khi Khánh Mộ Lam đến làng Tây Hà, A Cúc mới đi theo nhân viên hộ tống nữ để huấn luyện, bây giờ là đội phó đội cận vệ của Quan Hạ Nhi.
Hôm nay Quan Hạ Nhi cũng ở đây, đội cận vệ của cô và đội cận vệ của Kim Phi cùng nhau bảo vệ trong sân.
Hổ Nựu xuất thân từ Kim Xuyên, vì có thành tích tốt, nên được A Bội tiến cử cho Thiết Chùy, gia nhập đội cận vệ của Kim Phi.
Từ khi đội nhân viên hộ tống được thành lập cho đến nay, vẫn luôn coi trọng kỷ luật, cho nên từ trước đến giờ Hổ Nựu vẫn chưa bao giờ nhận hối lộ, nên cũng không hiểu vòng vo trong đó.
Nhưng A Cúc đã từng đi theo Khánh Mộ Lam, nên biết những quy củ bất thành văn này.
Chẳng qua A Cúc cũng không định nhận lấy trâm cài tóc, ngược lại lấy trâm cài từ trong khay ra nhét vào tay Băng Nhi: “Tiêu cục Trấn Viễn bọn ta nghiêm cấm nhận hối lộ, ngươi làm như vậy là hại bọn ta! Tất nhiên, ngươi cũng không cần lo lắng bọn ta sẽ làm khó công chúa điện hạ của các ngươi, bọn ta vẫn chưa vô liêm sỉ như vậy!”
Đây là lần đầu tiên Băng Nhi gặp phải chuyện như vậy, còn tưởng A Cúc cố ý nhượng bộ, đang định đẩy qua, thì bị công chúa Lộ Khiết ngăn cản.
“Băng Nhi, lấy về đi!” Công chúa Lộ Khiết phân phó.
“Vâng!” Lúc này Băng Nhi mới nhận trâm cài.
Đúng lúc này, một đội nhân viên hộ tống nữ bước vào trong sân, trung đội trưởng chào Thiết Chùy trước, sau đó mới đến trước mặt công chúa Lộ Khiết: “Công chúa Lộ Khiết điện hạ, ta tên Giang Văn Văn, sẽ đi theo bảo vệ an toàn cho cô! Vì sự an toàn của cô, nếu cô phải đi ra ngoài, nhất định phải nói cho ta biết, không được lén lút đi ra ngoài!”
Công chúa Lộ Khiết biết rõ Giang Văn Văn đến để giám sát cô ta, nhưng vẫn cười nói: “Vậy làm phiền Giang cô nương rồi!”
“Công chúa Lộ Khiết điện hạ gọi ta là Giang Văn Văn hoặc gọi Tiểu Giang là được!” Vẻ mặt Giang Văn Văn đầy nghiêm túc nói.
“Vậy ngươi cũng đừng gọi ta là công chúa Lộ Khiết điện hạ nữa, nghe không được tự nhiên, ngươi cứ gọi ta là Lộ Khiết là được.” Công chúa Lộ Khiết cười nói.
Biểu cảm và giọng nói của cô ta rất bình dị và gần gũi, hiển nhiên muốn kéo quan hệ với Giang Văn Văn.
Đáng tiếc Giang Văn Văn giống như Hổ Nựu, căn bản không chịu lép vế trước bộ dạng này của cô ta, mặt vẫn nghiêm túc như cũ: “Không dám! Nếu cô cảm thấy không thoải mái, ta sẽ gọi cô là điện hạ!”
Thật ra thì cô ấy cũng cảm thấy gọi là công chúa Lộ Khiết điện hạ cũng quá dài.
Công chúa Lộ Khiết thấy Giang Văn Văn trả lời như vậy, lập tức biết đây là người có đầu óc bảo thủ.
Đối với loại người này, không thể thu phục trong thời gian ngắn, ngược lại càng gấp gáp sẽ càng khiến cho Giang Văn Văn sinh lòng cảnh giác, vì vậy cũng không làm quen nữa, mà cười với Giang Văn Văn, coi như trả lời.
“Không biết điện hạ định làm gì tiếp theo?” Giang Văn Văn lịch sự hỏi: “Định ở lại trấn Ngư Khê, hay là đến nơi khác?”
“Trước mắt sẽ ở đây mấy ngày.” Công chúa Lộ Khiết trả lời.
Mục đích chính mà cô ta đến Đại Khang chính là đàm phán chuyện mua bán với Kim Phi, bây giờ mới gặp Kim Phi lần đầu nên không thể rời đi.
Hơn nữa cô ta tương đối hiếu kì với các loại công xưởng của trấn Ngư Khê, muốn ở lại xem thử.
“Như vậy đi, chúng ta sẽ chuẩn bị cho điện hạ một căn nhà, mời điện hạ đi cùng ta tới đó!”
Giang Văn Văn ra dấu tay về phía cửa viện.
Đến khi công chúa Lộ Khiết ra khỏi cửa, cô ấy để cho đội cận vệ nhân viên hộ tống đi hai bên trái phải, bản thân thì đi đằng sau nửa bước, giúp đỡ công chúa Lộ Khiết.
Đi đến lối rẽ, cô ấy lập tức tiến lên trước dẫn đường.
Công chúa Lộ Khiết định đến gần Kim Phi, nhưng Giang Văn Văn đã đưa cô ta đi về phía trước tận một dặm, dừng lại trước một sân nhỏ mới được xây dựng cạnh bờ biển.
Bình luận facebook