-
Chương 1606-1610
Chương 1606: Cảm kích
Củi thì dễ hơn một chút, chỉ cần có thể tìm được đất liền, việc thu thập chúng sẽ không khó, chỉ cần cầm rìu đi chặt cây là được.
Nhưng thức ăn thì khác.
Gần đây năng suất càng ngày càng chậm lại, cho dù là ở đâu, lương thực đều rất quan trọng, cách tốt nhất để thu thập nó là lên bờ để trao đổi với người dân địa phương.
Nhưng số hiệu Thái Bình mang theo ít vật tư, hơn nữa ngôn ngữ cũng không giống nhau, không dễ để hoàn thành việc trao đổi.
Nếu trao đổi thất bại, vậy thì chỉ có thể cướp lấy.
Với tính cách của Kim Bằng, chắc chắn sẽ không cướp của thường dân, thứ nhất là vì nó không phù hợp với tác phong làm việc của tiêu cục Trấn Viễn, và những nhân viên hộ tống cũng không nỡ, thứ hai là họ không thể cướp được cái gì béo bở từ dân thường.
Muốn cướp thì phải cướp của những người có tiền như địa chủ, thổ phỉ và cướp biển.
Cướp của một địa chủ có thể kiếm được nhiều lương thực hơn là cướp của một nghìn tá điền.
Địa chủ, thổ phỉ và cướp biển đều là những người hung ác, cướp đồ ăn của bọn họ, đương nhiên phải có vũ khí.
Đây cũng là lý do tại sao Kim Phi trang bị vũ khí cho Thái Bình và huấn luyện thủy thủ học súng kíp.
"Tiên sinh nói rất có lý," Kim Bằng gật đầu: "Ta hiểu rồi, nếu đánh được thì đánh, không đánh được thì bỏ chạy, hết vật tư thì lên bờ tìm địa chủ của địa phương để lấy!"
"Đúng rồi!" Kim Phi mỉm cười vỗ vai Kim Bằng.
Lúc này, cổ họng của nhân viên hộ tống và thủy thủ đều hô đến mức khàn khàn, lòng bàn tay cũng vỗ đến mức đỏ bừng, tiếng reo hò dần yếu đi.
Tiểu Ngọc nhìn thấy Kim Phi nói chuyện, giống như không chơi nữa, nên cô ấy liên tục nháy mắt với Kim Phi.
Chỉ tiếc là Kim Phi không nhìn về phía cô ấy, lông mày của Tiểu Ngọc gần như sắp bay đi, Kim Phi cũng không nhìn thấy.
Cửu công chúa thấy thế thì đành phải ho nhẹ một tiếng.
Lúc đó Kim Phi mới nhận ra là nghi thức đưa tiễn đang được tiến hành vui vẻ mà.
"Kim Bằng đại ca, ta không nói những cái khác nữa, chúc huynh thuận buồm xuôi gió và chiến thắng trở về!"
“Chắc chắn rồi!”
Kim Bằng gật đầu thật mạnh, sau đó lại chào Kim Phi và Cửu công chúa bằng nghi thức của quân đội, rồi xoay người đi xuống dưới đài.
Lúc này, Tiểu Ngọc mới nhanh chóng giơ tay lên ra hiệu mọi người dừng vỗ tay.
"Tiếp theo, xin mời quốc sư đại nhân lên phát biểu!"
Tiểu Ngọc hô lên một tiếng, đưa loa sắt cho Kim Phi.
Kim Phi nghe thấy vậy thì khó hiểu nhìn Tiểu Ngọc.
Y không thích nói nhiều, thứ nhất là vì y thật sự không có tài hùng biện, không biết phải nói gì, thứ hai là, y còn chưa làm ra loa điện, chỉ có thể nói bằng cách hét lên, nhưng phải hét thật to, nếu không thì những người ở phía sau sẽ không nghe được.
Kim Phi đã nhìn thấy quá trình của nghi thức này trước đó, hình như không có phần y nói chuyện mà, sau khi trao quốc thư chính thức cho Kim Bằng, không phải đến lượt Cửu công chúa lên tiếng à?
Nghĩ đến đây, Kim Phi quay đầu nhìn về phía Cửu công chúa.
Nhưng Cửu công chúa lại không hề nhìn y, mà nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt.
Kim Phi cũng biết bây giờ không phải lúc hỏi, nên đưa tay cầm lấy loa sắt tiến về phía trước hai bước.
Bỗng chốc những ánh mắt của tất cả các nhân viên hộ tống và thủy thủ ở dưới đài đều tập trung trên người Kim Phi.
Nếu y vừa mới đến thế giới này, chỉ là cảnh tượng này thôi cũng có thể dọa cho Kim Phi bỏ chạy rồi, nhưng bây giờ, sau khi chỉ huy nhiều trận chiến như vậy, những thứ này đều là những cảnh tượng nhỏ đối với Kim Phi.
Y hắng giọng, sau đó giơ loa sắt lên hô lên: "Các dũng sĩ, các ngươi sắp ra trận, nhưng cuộc chiến đấu nơi xa lần này không phải là vì đánh chiếm thành trì, mà là mang lại hy vọng sống sót cho vô số người dân ở Đại Khang!
Ý nghĩa của lần đi đường xa này lớn lao hơn bất kỳ một cuộc chiến nào trong lịch sử, tính nguy hiểm cũng không thua kém bất kỳ trận chiến nào! Ta không thể đảm bảo rằng tất cả các ngươi đều có thể sống sót trở về, nhưng ta có thể đảm bảo rằng tên của mỗi người trong các ngươi sẽ được ghi nhớ trong lịch sử!”
“Vì Đại Khang!”
“Vì dân chúng!”
Các thủy thủ đồng loạt hét lên.
Đợi cho đến khi tiếng kêu của các thủy thủ dừng lại, Kim Phi hét lớn: "Kim Bằng, bước ra khỏi hàng!"
Kim Bằng vừa mới trở lại đội ngũ nghe thấy vậy thì nhanh chóng bước lên hai bước, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Kim Phi, không biết vì sao Kim Phi lại gọi anh ta ra.
Anh ta vốn chuẩn bị nghe theo mệnh lệnh của Kim Phi, nhưng Kim Phi không tuyên bố mệnh lệnh, mà tiếp tục hét lớn: "Chung Viễn Thanh, bước ra khỏi hàng!"
Thuyền trưởng chính quy là Chung Viễn Thanh cũng nhanh chóng tiến lên hai bước, sánh vai đứng cạnh Kim Bằng.
Ngay khi tất cả mọi người đang nghĩ Kim Phi sẽ nói gì đó với thuyền trưởng và thuyền phó, thì Kim Phi vẫn chưa nói gì mà tiếp tục hét lên: "Chu Văn Cử, bước ra khỏi hàng!"
Một thủy thủ đứng ở bên cạnh thuyền trưởng trước đó bước ra khỏi đội ngũ và đứng sau thuyền trưởng và phó thuyền trưởng.
"Lưu Nê Thu, bước ra khỏi hàng!"
"Từ Hải, bước ra khỏi hàng!"
"Lâm Đại Cước, bước ra khỏi hàng!"
...
Sau đó, Kim Phi gọi từng thủy thủ một.
Các thủy thủ cũng lần lượt đi ra từ bên trái và bên phải.
Trong lúc đó, Kim Phi không gọi sai một cái tên nào, sau khi hô xong cũng không bỏ sót ai.
Mặc dù Kim Phi chưa nói gì, nhưng lại làm cho các thủy thủ cảm thấy xúc động không ngớt!!
Vừa rồi Kim Phi nói lịch sử sẽ ghi nhớ tên của bọn họ, mặc dù các thủy thủ rất phấn khích, nhưng nhiều người lại không để trong lòng.
Từ xưa đến nay đều là một vị tướng có tiếng tăm muôn đời, những gì có thể được ghi lại trong lịch sử là có hạn, cùng lắm là ghi số hiệu Thái Bình và hai vị thuyền trưởng và thuyền phó, làm gì có ai nhớ đến những binh lính nhỏ như bọn họ chứ?
Nhưng bây giờ thì khác.
Kim Phi gọi tên từng người một!
Cho dù lịch sử có nhớ đến bọn họ hay không, ít nhất vị quốc sư là Kim Phi này còn nhớ đến bọn họ!
Chỉ điều này thôi cũng đủ khiến các thủy thủ cảm thấy xúc động rồi.
Ngay cả Cửu công chúa cũng nhìn về phía Kim Phi bằng ánh mắt kinh ngạc.
Cô ấy biết Kim Phi có hơi bị mù mặt, thật ra không thể nhớ rõ tên của những người khác.
Lần này liên tục hô tên của rất nhiều thủy thủ mà không sai một chút nào, khiến cho Cửu công chúa hơi bất ngờ.
Tiểu Ngọc phụ trách tình báo, biết về chuyện ở Đông Hải nhiều hơn một chút, thấy Cửu công chúa tỏ vẻ khó hiểu, nên tiến tới nhỏ giọng giải thích: “Tiên sinh thường xuyên đi huấn luyện các thủy thủ ở Đông Hải, bình thường, lúc không có việc gì làm cũng thích đi đến doanh trại của thủy quân."
Cửu công chúa vừa nghe thì đã hiểu được.
Các thủy thủ trên số hiệu Thái Bình chưa đến một trăm người, Kim Phi đến đó nhiều hơn, đương nhiên sẽ nhớ rõ.
Cửu công chúa vẫn luôn biết rằng Kim Phi coi trọng chuyến đi xa này, nhưng thông qua chuyện này, Cửu công chúa phát hiện ra rằng mình vẫn xem nhẹ tầm quan trọng của chuyến đi xa trong lòng Kim Phi.
Phải biết rằng trước đây Kim Phi không thích dạy người khác, nhìn mấy đồ đệ bên dưới của Kim Phi là biết.
Sau khi được nhận thì cơ bản chính là được nuôi thả.
Nhưng Kim Phi lại thường xuyên đi huấn luyện thủy thủ, chỉ sợ là lo lắng rằng bọn họ sẽ gặp nguy hiểm trên biển, không có cách nào mang về những hạt giống tốt trở về.
Bên dưới đài, các thủy thủ đứng thành bảy hàng, ngẩng cao đầu ưỡn ngực nhìn chằm chằm vào Kim Phi.
Những người khác cũng nhìn Kim Phi, không biết y định làm gì.
Tất cả mọi người đều cho rằng Kim Phi đang định nói vài lời nhiệt tình để động viên các thủy thủ, nhưng lại nghe thấy Kim Phi hô lên: “Chờ lát nữa ta sẽ tiến hành trình báo cho các ngươi, chức vụ và quân hàm của toàn bộ mọi người sẽ được tăng một cấp, nếu thành công mang những hạt giống tốt về, thì lại tăng thêm một cấp nữa, mặt khác, còn thưởng thêm một năm tiền lương!"
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, hầu như tất cả mọi người đều bật cười.
Các thủy thủ cũng cười, nhưng ánh mắt nhìn Kim Phi lại tràn đầy cảm kích.
Các thủy thủ đã từng nghe qua rất nhiều lần về tầm quan trọng của chuyến đi đường xa, và bọn họ cũng sẵn sàng liều mạng vì nó.
Nhưng có thể lấy được nhiều tiền hơn, để cải thiện cuộc sống trong nhà, bọn họ đương nhiên là cũng sẵn sàng.
Chương 1607: Xuất phát
Hầu như tất cả mọi người đều cười, đương nhiên cũng có một số người không cười.
Thật ra, có một số người vẫn cảm thấy cách dùng tiền để động viên binh lính của Kim Phi là không phù hợp.
Ví dụ như Thiết Thế Hâm là một trong số đó.
Ông ta cảm thấy cách làm này đầy mùi tiền, quá phàm tục.
Sau khi Thiết Thế Hâm gia nhập chính quyền Xuyên Thục đã làm được rất nhiều việc thực tế, cũng rất có năng lực, Kim Phi và Cửu công chúa đều rất coi trọng ý kiến của ông ta.
Nhưng chuyện này thì Kim Phi không nghe ông ta.
Nếu muốn ngựa chạy thì phải cho nó ăn cỏ, phải có niềm tin, và cũng phải có tiền bạc.
Dù sao thì tất cả mọi người đều phải nuôi sống gia đình mình, nếu chỉ dựa vào khẩu hiệu để lừa gạt những nhân viên hộ tống đi liều mạng, cũng không đưa ra lợi ích thực tế, làm sao mà làm được?
Nói một cách tương đối thì Kim Phi cảm thấy rằng thà đưa tiền một cách công khai còn hơn là để sau khi các nhân viên hộ tống có một ít quyền lực rồi lại đi tham nhũng.
Cũng là đạo lý này, Kim Phi trả lương cao cho các nhân viên hộ tống, thái độ của y cũng rất nghiêm khắc đối với vấn đề tham nhũng.
Thời phong kiến không coi trọng trừng phạt quan lại và học giả, ý nghĩa bên ngoài là để cho những người ở trên tầng lớp học giả này không bị trừng phạt khi tra hỏi, thật ra, điều đó cũng có nghĩa là nếu người làm quan mắc sai lầm thì tùy tiện lướt qua là được rồi.
Rất nhiều quan chức đã khiến cho nhiều người chết vì sự mục nát của bản thân, nhưng người dân lại không có cách nào để khởi kiện, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Các quan viên ở cấp quận trưởng chỉ cần không thất bại trong đấu tranh chính trị thì sẽ rất khó bị lật đổ.
Cho dù thực sự phát hiện ra vấn đề, cũng chỉ là giáng chức và tùy tiện phạt một số tiền là được.
Có thể quan viên này đã tham ô hàng trăm nghìn lượng bạc trong nhiệm kỳ, cuối cùng chỉ bị phạt mấy trăm lượng, sau đó đi đến một nơi xa xôi vắng vẻ lặng lẽ trốn một thời gian, chuyện này coi như kết thúc rồi.
Chờ thêm vài năm, khi luồng gió của quá khứ đã qua, một số quan viên có quan hệ vẫn có thể được phục chức, thậm chí thuyên chuyển đi nơi khác, trở thành quan lớn hơn.
Đây là quan viên trong thời đại phong kiến bao che cho nhau.
Loại chuyện quan viên bao che cho nhau này rất dễ lây lan, chẳng bao lâu sẽ hình thành xu hướng, theo thời gian sẽ khiến dân chúng mất lòng tin vào triều đình, cuối cùng khiến cho dân chúng phải mạo hiểm liều mạng.
Kim Phi biết mình không có cách nào hoàn toàn ngăn chặn được loại chuyện này, chỉ có thể cố gắng tránh né.
Vì vậy, y áp dụng chính sách trả lương cao để ủng hộ sự liêm chính, và trừng phạt nghiêm khắc các hành vi tham nhũng.
Trước đây, nếu có người tham ô hàng trăm nghìn lượng bạc, chỉ cần nộp phạt mấy trăm lượng bạc đã được coi là hình phạt cao nhất, nhưng ở chỗ của Kim Phi thì không như thế được.
Theo luật pháp do Kim Phi lập ra, những nhân viên hộ tống chỉ cần tham ô mấy nghìn lượng là đã có thể mất đầu, chứ đừng nói đến việc tham ô hàng trăm nghìn lượng bạc.
Thật ra, Kim Phi cũng biết rằng cách làm này hơi quá đơn giản và thô bạo, hơn nữa cũng không thể loại bỏ hoàn toàn vấn đề tham nhũng, nhưng trước mắt thì hiệu quả vẫn khá tốt.
Những nhân viên hộ tống rất hài lòng với mức lương và tiền thưởng của họ, không có nhiều vấn đề tham nhũng lắm.
Ví dụ như các thủy thủ bây giờ rất phấn khích trước sự hào phóng của Kim Phi.
Mặc dù Kim Phi nói rằng y sẽ thay mặt bọn họ xin thăng chức và cấp bậc quân hàm, nhưng với sức nặng của Kim Phi, nếu y mở miệng nói, gần như là điều chắc chắn, chẳng qua chỉ là cần một quy trình nữa thôi.
Có khi bọn họ còn chưa đến Đông Hải, chứng minh mới đã được gửi bằng ca-nô đến rồi.
Chức vụ và quân hàm khác nhau, tiền lương, tiền thưởng và trợ cấp cũng khác nhau.
Lúc xuất phát được tăng lên một cấp, hoàn thành nhiệm vụ quay về lại được tăng lên một cấp, cộng thêm tiền thưởng từ chuyến đi xa, ít nhất bọn họ cũng có thể kiếm được mấy chục lượng bạc.
Đa số thủy thủ đều xuất thân từ những gia đình bình thường ở Đông Hải, mấy chục lượng bạc đối với họ là một khoản tiền rất lớn, nếu để dành thì số đó đủ nuôi một gia đình trong nhiều năm.
Một chuyến đi xa mang lại cả danh dự và tiền bạc, các thủy thủ cảm thấy có động lực hơn trước.
Mặc dù Thiết Thế Hâm không hài lòng với điều này nhưng cũng không nói gì.
Dù sao mấy chục lượng bạc đối với thủy thủ thì là một khoản tiền lớn, nhưng đối với triều đình thì nó chẳng là gì, đối với chuyện mà các thủy thủ sắp làm, lại càng không là gì cả.
Mấy chục thủy thủ, tổng cộng cũng chỉ nhiều thêm mấy nghìn lượng bạc mà thôi.
Nếu bọn họ thực sự có thể mang những hạt giống tốt về, thậm chí có thể thay đổi vận mệnh của Đại Khang, cái này không thể đo bằng mấy nghìn lượng bạc được.
Kim Phi nhìn các thủy thủ đã bình tĩnh lại, quay sang Thiết Chùy và hô lên: "Hãy đi tìm một ít rượu trái cây tới đây, để tiễn đưa các huynh đệ!"
"Vâng!" Thiết Chùy vội vàng chạy ra ngoài.
Do thiếu lương thực nên Xuyên Thục nghiêm cấm sử dụng lương thực để làm rượu.
Nhưng ngoài lương thực, còn có nhiều loại trái cây có thể làm rượu.
Ví dụ như một loại nho dại trên núi của Xuyên Thục, vừa có vị chua, chát, lại không thể ăn được, nhưng lại rất thích hợp để ủ rượu.
Khi đến mùa nho dại chín, rất nhiều người dân miền núi sẽ hái về ủ rượu rồi bán.
Bến tàu Kim Xuyên là bến tàu sầm uất nhất ở Đại Khang, đương nhiên cũng có loại rượu trái cây này, Thiết Chùy chạy đi không lâu thì đã quay lại.
Phía sau anh ta có bảy công nhân, năm người trong số họ đang ôm bình rượu, hai người còn lại mỗi người xách một giỏ trúc, trong đó có bát sứ.
Thiết Chùy đích thân ôm một bình rượu lên đài, đưa bát rượu cho Kim Phi.
Những người công nhân khác ôm bình rượu và bát rượu phân phát cho các thủy thủ.
Chờ đến khi mọi người đã rót rượu xong, Kim Phi nâng bát lên nói: "Như mọi người đã biết, ta luôn phản đối việc uống rượu, cũng chưa bao giờ uống rượu, nhưng hôm nay ta làm điều này vì để đưa tiễn các huynh đệ, chúc các huynh đệ thuận buồm xuôi gió và sớm ngày chiến thắng trở về!”
Nói xong, Kim Phi bưng bát rượu lên và uống cạn trong một hơi.
"Chiến thắng trở về!"
"Chiến thắng trở về!"
"Chiến thắng trở về!"
Các thủy thủ hô lên ba tiếng, sau đó cùng nhau ngẩng đầu lên và uống hết trong một hơi!
"Được!"
Kim Phi hô lên một tiếng và ném bát rượu xuống đất, phát ra một tiếng giòn vang.
Sau đó là một loạt âm thanh đập bát dày đặc.
Lúc này, Kim Phi cuối cùng cũng biết rằng tại sao lúc uống rượu với những tráng sĩ trong mấy bộ phim truyền hình ở kiếp trước lại phải ném bát rồi.
Đúng là rất vui sướng.
Mấy chục chiếc bát bị ném xuống, bầu không khí bỗng trở nên bi tráng hơn.
Chưa kể các thủy thủ đang uống rượu, những nhân viên hộ tống đang đứng ở một bên cũng muốn xắn tay áo lên thuyền.
Kim Phi cảm giác được bầu không khí gần như ổn rồi thì trực tiếp vung nắm đấm lên: "Xuất phát!"
"Xuất phát!"
Kim Bằng xoay người đi về phía số hiệu Thái Bình.
Các thủy thủ cũng đồng loạt xoay người, xếp hàng lên thuyền.
Thật ra, theo trình tự thì bây giờ nghi thức tiễn đưa mới chỉ là bắt đầu thôi, sau đó còn có Trương Lương và Thiết Thế Hâm lên phát biểu.
Cuối cùng, Kim Phi trực tiếp để các thủy thủ đi rồi, bọn họ còn nói cái gì nữa?
Tiểu Ngọc hơi bất lực mà nhìn Kim Phi một cái, nhưng bầu không khí đã đến mức này, các thủy thủ cũng bắt đầu lên thuyền, cô ấy cũng không thể gọi họ quay lại đâu đúng không?
Tiểu Ngọc đành phải ra hiệu với người bên dưới đài.
Các nữ nhân viên hộ tống nhìn thấy thế thì lập tức đánh trống, tất cả binh lính, trong đó có Trương Lương và Khánh Hoài đều quay lại cúi chào các thủy thủ đang lên thuyền.
Còn các tất cả các quan văn thì đều khom người, hành lễ thư sinh.
Trong số những người có mặt ở đây, chỉ có Kim Phi và Cửu công chúa là không hành lễ, nhưng bọn họ vẫn nhìn theo các thủy thủ lên thuyền số hiệu Thái Bình.
Sau khi các thủy thủ lên thuyền số hiệu Thái Bình, họ xếp hàng trên boong, đáp lễ với phía dưới, sau đó quay người lao về vị trí của mình.
Hơn mười phút sau, số hiệu Thái Bình phát ra một tiếng còi hơi, và bắt đầu di chuyển một cách chậm rãi.
Chương 1608: Để cô ta mua
Tùng Tùng Tùng!
Khi các nữ nhân viên hộ tống nghe thấy tiếng còi hơi thì nhịp trống đánh trống đột nhiên tăng lên ba lần, sức mạnh cũng tăng lên mấy lần.
Trong một lúc, tiếng trống, tiếng còi hơi và tiếng la hét của những người đang xem bên ngoài bến tàu đều xuyên qua tai họ, chấn động cả tai!
Bầu không khí cũng đạt đến đỉnh điểm.
Mãi cho đến khi số hiệu Thái Bình xuôi dòng xuống và biến mất khỏi tầm mắt, các nữ nhân viên hộ tống mới ngừng đánh trống, các nam nhân viên hộ tống mới buông cánh tay đang cúi chào.
"Ta hy vọng mọi việc suôn sẻ!"
Kim Phi nói lời chúc phúc với bóng dáng của số hiệu Thái Bình, sau đó phất tay xuống bên cạnh và đưa Cửu công chúa rời khỏi đài gỗ.
Vốn định hỏi Tiểu Ngọc xem tại sao lại đột nhiên thay đổi quy trình để cho y lên nói chuyện, nhưng không biết là Tiểu Ngọc cảm thấy chột dạ hay gì đó mà vẫn chưa xuống dưới, Kim Phi cũng lười hỏi thêm.
Quay sang hỏi Thiết Chùy: "Đúng rồi, hai tên cướp biển nước ngoài mà chúng ta mang về từ Đông Hải ở đâu?"
"Cướp biển nước ngoài?" Thiết Chùy cũng hơi sửng sốt, một lúc sau mới nhớ ra tên cướp biển nước ngoài mà Kim Phi nói là ai: "Tiên sinh, ta nhớ là ta đã để bọn họ lên thuyền để thêm than vào nồi hơi, không biết bây giờ bọn họ có còn ở trên thuyền Trấn Viễn số 2 không, ta phải hỏi một chút."
“Vậy ngươi đi hỏi đi." Kim Phi nói: "Cho dù bọn họ ở đâu, cũng nhanh chóng đưa bọn họ đến gặp ta."
"Vâng!" Thiết Chùy nhận ra Kim Phi hơi sốt ruột nên xoay người chạy ra ngoài.
“Phu quân, sao đột nhiên chàng lại nhớ đến việc tìm cướp biển nước ngoài?" Cửu công chúa hỏi.
"Những gì ta biết về biển đều là những gì ta nghe được từ vị cao nhân đó, thật ra, ta luôn chỉ nói trên giấy tờ và thiếu cơ sở thực tế, thủy quân của Trịnh tướng quân gần như chưa từng đi xa, cũng không có kinh nghiệm đi xa.”
Kim Phi nói: "Hai tên cướp biển này chắc là đến từ Châu Âu, nếu chúng có thể đi xa như vậy, điều đó có nghĩa là kiến thức hàng hải của chúng vượt xa chúng ta, cũng hiểu biết rõ về biển hơn chúng ta, tra hỏi bọn chúng một chút, có lẽ chúng ta có thể biết được một số nguy hiểm.
Nếu có những nguy hiểm mà ta không biết, phái ca-nô đi thông báo cho số hiệu Thái Bình vẫn còn kịp."
“Thì ra là thế,” Cửu Công chúa bừng tỉnh và gật đầu, sau đó chỉ vào xe rồng ở bên cạnh: “Vậy chúng ta qua đây đợi Thiết Chùy một chút nhé.”
Thiết Chùy không để hai người bọn họ đợi quá lâu, cũng không biết anh ta đi hỏi ai, Kim Phi và Cửu công chúa vừa mới ngồi xuống, anh ta đã chạy về.
Anh ta thở hổn hển nói: “Tiên sinh, ta hỏi ra rồi, hai người này đang đào than ở Hắc Thủy Câu, ta đã sắp xếp người đưa bọn họ qua đây rồi.”
"Không phải họ đang đốt nồi hơi ở Trấn Viễn số 2 ư? Sao lại đi đào than ở Hắc Thủy Câu?" Kim Phi buồn bực hỏi.
"Trấn Viễn số 2 không phải là bí mật của chúng ta ư, để bọn họ ở lại trên thuyền, sợ bọn họ sẽ tìm hiểu bí mật, hơn nữa kỹ năng bơi của bọn họ cũng rất tốt, cũng sợ bọn họ sẽ lặn xuống nước mà chạy trốn, ở Trấn Viễn số 2 thì phải luôn phái người nhìn chằm chằm bọn họ từng giây từng phút, còn phải chuẩn bị cabin dành riêng cho bọn họ.
Thuyền trưởng của Trấn Viễn số 2 thấy phiền phức nên đã đưa bọn họ đến Hắc Thủy Câu.” Thiết Chùy giải thích.
"Cũng đúng, lúc đó ta không nghĩ nhiều như vậy." Kim Phi mỉm cười gật đầu.
Để cho những tên cướp biển đi đốt nồi hơi là vì y cho rằng việc đốt nồi hơi sẽ vất vả hơn, nhưng Kim Phi không hề tính đến việc sẽ phải phái người trông giữ bọn họ, còn phải chuẩn bị cabin cho bọn họ, đúng là cái được không đủ bù cái mất.
Nói một cách tương đối thì giam giữ ở Hắc Thủy Câu càng thích hợp hơn.
Trước đây, Hắc Thủy Câu từng là nhà tù, hai bên đều là vách núi đá đen, chỉ cần phái người đưa bọn cướp biển tìm đến một cửa quặng mỏ, bọn chúng căn bản không có nơi nào để chạy.
Khoảng cách từ Hắc Thủy Câu đến bến tàu không xa cũng không gần, vì vậy phải mất một thời gian mới đưa được những tên cướp biển đến đây, Kim Phi và Cửu công chúa bàn bạc một chút, quyết định nhân dịp mọi người đều ở đây thì tổ chức một cuộc họp, vì thế đã bảo Thiết Chùy thông báo cho mọi người.
Lúc y và Cửu công chúa đi dạo ra khỏi bến tàu, phát hiện công chúa Lộ Khiết đưa cận vệ và đoàn tùy tùng đứng ở bờ sông ngoài cửa bến tàu.
Có lẽ bởi vì có đội nhân viên hộ tống do Giang Văn Văn dẫn đầu bảo vệ nên dân chúng không tụ tập cùng bọn họ, Kim Phi vừa đi ra liếc mắt một cái đã nhìn thấy bọn họ.
Bây giờ Kim Phi và Cửu công chúa cũng không muốn nói nhiều với công chúa Lộ Khiết, nên họ giả vờ như không nhìn thấy và chuẩn bị đi thẳng đến phòng họp.
Nhưng mới đi được hai bước, đã nhìn thấy Giang Văn Văn đang đi về phía bọn họ.
Thiết Chùy hơi không chắc chắn có nên để Giang Văn Văn đến đây hay không, nên quay sang Kim Phi xin chỉ thị thì nhìn thấy Kim Phi gật đầu, lúc này mới không ngăn cản.
"Tham kiến bệ hạ, ra mắt Kim tiên sinh!"
Giang Văn Văn đi đến một nơi cách Kim Phi mấy bước rồi dừng lại, hành lễ với hai người.
"Có chuyện gì không?" Kim Phi hỏi.
"Ta có chuyện muốn báo cáo với tiên sinh một chút," Giang Văn Văn nói: "Hôm qua công chúa Lộ Khiết nói rằng muốn đi lên thị trấn đi dạo, vì vậy ta đưa ngài ấy đến đó, sau đó ngài ấy đã mua rất nhiều thứ, có thể sẽ muốn mang chúng về Đông Man, ta muốn xin chỉ thị của bệ hạ và tiên sinh một chút, xem có thể để bọn họ mang đi không!?"
“Mua cái gì?” Kim Phi hỏi.
"Ta đã ghi lại danh sách, mời tiên sinh xem qua!" Giang Văn Văn lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong lòng ra và đưa nó cho Kim Phi bằng cả hai tay.
Kim Phi nghĩ rằng đây là lần đầu tiên công chúa Lộ Khiết đến Xuyên Thục, chắc chắn muốn mua một số món đặc sản, vân vân, nên không để ý lắm, nhưng sau khi mở cuốn sổ nhỏ ra mới phát hiện, trên đó ghi chi chít tên của những vật phẩm, khoảng hơn mười trang.
Nó được viết bằng bút máy chứ không phải dùng bút lông.
Có ít nhất hàng trăm vật phẩm được ghi lại trên hơn mười trang này.
Kim Phi nhìn kỹ thì thấy rằng trong số các vật phẩm này chỉ có một số ít là đặc sản và son bột nước của Xuyên Thục, còn lại là dụng cụ nông nghiệp, công cụ và vải dệt trên phố Bắc.
"Cô ta đến chỗ chúng ta để nhập hàng à?" Kim Phi dở khóc dở cười và nói: "Nhiều đồ như vậy, chỉ sợ một xe ngựa cũng không kéo được đâu?"
"Đúng là một chiếc xe ngựa không kéo được." Giang Văn Văn nói: "Cho nên công chúa Lộ Khiết muốn ta mua cho ngài ấy mấy chiếc xe ngựa, nhưng ta vẫn chưa đồng ý, muốn xin chỉ thị của tiên sinh một chút, nếu tiên sinh không đồng ý để ngài ấy mang mấy thứ này đi thì ta sẽ giữ chúng lại."
Kim Phi cẩn thận nhìn cuốn sổ nhỏ thêm một lần nữa, lắc đầu và nói: "Không cần giữ lại, mua xe ngựa cho cô ta, cứ để cho cô ta kéo đi."
"Vâng!" Lúc này Giang Văn Văn mới gật đầu, quay người rời đi.
Đợi đến khi Giang Văn Văn đi xa rồi, Cửu công chúa mới nhíu mày nói: "Phu quân, vừa rồi ta chỉ nhìn qua một chút thôi, hầu như tất cả những thứ cô ta mua đều là dụng cụ nông nghiệp, công cụ và vải vóc, rõ ràng muốn học trộm tay nghề của chúng ta, tại sao lại để cô ta kéo đi?”
"Những thứ này không có nội dung kỹ thuật, hơn nữa lại được bán công khai, ai cũng có thể bán, nếu Lộ Khiết thực sự muốn, cho dù chúng ta không để cô ta mang đi, cô ta cũng tùy tiện để gián điệp bán cho một người buôn bán ở bên ngoài, cũng có thể mua được, chẳng qua chỉ mất thêm một bước nữa thôi.”
Dù sao cô ta cũng chắc chắn sẽ lấy được, còn không bằng thoải mái bán cho cô ta đi."
Kim Phi nói: "Thật ra, thứ cô ta mua phần lớn đều là dụng cụ nông nghiệp và công cụ, mà Đông Man chủ yếu tập trung vào việc chăn thả gia súc, mua về cũng không thể dùng được."
Cô ta chủ động yêu cầu đến Kim Xuyên, có lẽ là vì muốn xem thực lực của chúng ta, bây giờ cứ để cô ta mua mấy thứ đồ vật để nghiên cứu, có lẽ nó sẽ giúp ích cho cuộc đàm phán sau này của các nàng."
“Có lý,” Cửu công chúa gật đầu: “Vậy đợi xem cô ta có thể kéo dài bao lâu mới chủ động yêu cầu đàm phán.”
Chương 1609: Học tiếng Hoa Hạ
“Muốn kéo dài thì cứ kéo dài, kệ cô ta đi.” Kim Phi chả buồn để ý nói.
“Bây giờ chàng không sốt ruột sao?” Cửu công chúa nghiêng đầu liếc nhìn Kim Phi.
“Người cũng đã tới Kim Xuyên rồi, còn sốt ruột làm gì?” Kim Phi nói: “Sớm muộn gì Đông Man cũng sẽ là của chúng ta!”
Tuy y muốn thúc đẩy lần hợp tác này nhưng bây giờ trong tay còn quá nhiều chuyện, có hợp tác với Đông Man không cũng không cần gấp.
Nếu lần này hợp tác thất bại thì lần sau vẫn còn cơ hội.
"Đúng vậy, Đông Man sớm muộn gì cũng thuộc về chúng ta!" Cửu công chúa cười nói: "Phu quân, ta thích sự tự tin này của chàng!"
“Ha ha, vợ chồng lâu năm cả rồi, đừng tâng bốc ta chi nữa, đi thôi, ta đoán chắc là nhóm Trương ca đã tới phòng họp rồi."Kim Phi mỉm cười nói.
Kim Phi đã đoán đúng, y và Cửu công chúa bước đi khá chậm, nên khi đến phòng họp thì mọi người đã có mặt đông đủ.
Trương Lương và Khánh Hoài dẫn nhóm võ tướng ngồi ở phía bên trái phòng họp, trong khi Thiết Thế Hâm dẫn quan văn ngồi bên phải.
Kim Phi nhìn phòng họp chật kín người, nhất thời có chút xúc động.
Khi mới đến thế giới này chỉ có người trong làng muốn đi theo y, lúc đó đích thân Trương Lương phải dẫn một đội vận chuyển hàng hóa về huyện thành, đi qua đi lại để đề phòng thổ phỉ.
Không biết từ lúc nào dưới trướng mình đã có nhiều người đến vậy.
Đây vẫn là những tướng lĩnh cấp cao và quan văn cấp cao, nếu tất cả tướng lĩnh cơ sở và cán bộ cơ sở đều đến thì e là bến tàu của trấn nhỏ này cũng chứa không đủ.
Chuyện này khiến Kim Phi cảm thấy vui mừng, đồng thời cũng cảm thấy áp lực.
Bởi vì những người này không chỉ đại diện cho chính mình mà còn đại diện cho hàng ngàn hàng vạn người đứng sau lưng họ.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn tuế vạn tuế!”
“Quốc sư đại nhân!”
Nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa bước vào, các quan văn võ tướng đều nhanh chóng đứng dậy di chuyển ra khỏi chỗ ngồi rồi cúi chào.
"Miễn lễ!"
Cửu công chúa giơ tay lên,
Sau khi Kim Phi và Cửu công chúa ngồi xuống chỗ chủ tọa, Cửu công chúa nói: "Phu quân, chàng nói mấy câu trước đi?"
"Thôi, nàng nói trước đi," Kim Phi nhanh chóng xua tay.
Kêu y nói chuyện chế tạo máy hơi nước thì còn được, còn kêu y nói chuyện trong trường hợp này thì Kim Phi thật sự không biết nên nói gì.
"Được rồi, để ta nói."
Hiếm khi mọi người có mặt đông đủ như vậy, Cửu công chúa muốn giải thích các công việc tiếp theo nhưng cũng có chút lo lắng Kim Phi sẽ cho người lấy mấy vò rượu tới đây. Sau đó mọi người lại ta một chén ngươi một chén rồi tan họp.
Cửu công chúa cầm lấy một tập tài liệu từ tay Châu Nhi, lấy ra một tài liệu đã chuẩn bị sẵn, còn hai nữ nhân viên hộ tống khác đã lấy ra quyển tài liệu được in từ lâu, sau đó phát cho mỗi một bản.
"Đây là kế hoạch năm nay do trẫm và Viện Khu Mật đã lập ra, mọi người xem trước chút đi!"
Cửu công chúa giơ cuốn sổ nhỏ trong tay lên.
Tất cả các quan văn võ tướng đều nhìn vào quyển sổ trước mặt.
Hôm nay Kim Phi vừa trở lại, cũng là lần đầu tiên thấy quyển sổ nhỏ nên cũng lật ra xem.
Trước đây khi trò chuyện với Cửu công chúa, Kim Phi đã từng nói tới khái niệm lập kế hoạch năm năm. Bây giờ cuốn sổ nhỏ này đã tái hiện lại dựa trên miêu tả của Kim Phi, chẳng qua đây không phải là kế hoạch năm năm mà là kế hoạch cho mấy tháng tới trong năm nay.
Cuốn sổ nhỏ tập trung nhắm vào tất cả các tầng lớp để đưa ra các mục tiêu phải hoàn thành trong năm nay, đơn giản, rõ ràng, nhìn một cái là có thể hiểu được, trong chốc lát Kim Phi đã xem xong rồi.
Có thể thấy, Viện Khu Mật đã mất rất nhiều công sức để suy nghĩ ra kế hoạch này, đồng thời cũng điều tra kỹ càng về hiện trạng và tình huống phát triển của các ngành sản xuất, mục tiêu được đặt ra cũng không xa vời thực tế, nếu tất cả các ngành được thực hiện nghiêm túc thì đều có thể hoàn thành vào cuối năm nay.
Lâu nay tiêu cục và quân Trấn Viễn đã thúc đẩy các lớp xóa mù chữ, biết chữ cũng đã thành một điều kiện tiên quyết để được thăng chức.
Nếu không biết chữ thì cả đội trưởng cũng không đảm đương nổi.
Mặc dù những võ tướng ngồi ở đây đều có xuất thân là chân đất, nhưng viết thư hay đọc báo đều không có vấn đề gì.
Mặc dù họ không đọc nhanh như nhóm quan văn nhưng ngay sau khi các quan văn để xuống, thì các tướng lĩnh cũng đã đọc gần xong và cũng có một số hiểu biết cơ bản về nội dung trong cuốn sổ nhỏ.
Sau khi mọi người đọc xong, Cửu công chúa mới mở miệng nói: “Để trẫm nói về các công việc trong sáu tháng cuối năm.”
Mọi người vừa nghe đều thẳng sống lưng nhìn Cửu công chúa.
Cửu Công chúa vẫn bình tĩnh mở quyển sổ nhỏ ra, bắt đầu giải thích từng thứ một hơn nữa mỗi lần giải thích một thứ cô ấy sẽ chỉ định người phụ trách phần nội dung này, và phụ trách thúc đẩy tiến độ của nội dung.
Như vậy, trong quá trình đánh giá cuối năm đều tìm được người chịu trách nhiệm cho từng hạng mục, tránh đổ lỗi lẫn nhau do trách nhiệm không rõ ràng.
Sau khi Cửu công chúa lên ngôi, đây là lần đầu tiên mọi người tụ tập đông đủ như vậy, đây cũng được coi là cuộc họp đại biểu đầu tiên của chế độ Xuyên Thục.
Kiếp trước Kim Phi không có cơ hội tham gia vào những cuộc họp ở cấp bậc này, nhưng trường học và đơn vị công tác sẽ yêu cầu họ xem TV để tìm hiểu tinh thần của cuộc họp.
Mỗi lần như vậy Kim Phi đều cảm thấy mơ màng buồn ngủ, nhưng lần này y lại tràn đầy tinh thần và chăm chú lắng nghe.
Bởi vì kiếp trước y chỉ là một người ngoài cuộc có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng lần này y lại là người tham dự cuộc họp thậm chí còn là người hoạch định chính sách. Nên cảm giác tham dự và có thành tựu lập tức dâng lên, y còn lắng nghe rất chăm chú, có đôi khi còn bổ sung thêm một hai câu.
Cuộc họp này cứ kéo dài đến giữa trưa mới tạm thời kết thúc, ăn bữa cơm trưa xong thì buổi chiều lại tiếp tục, dù sao thì nhiều quan văn ở đây đều đã lớn tuổi nên phải cho họ nghỉ ngơi một lúc.
Khi Kim Phi ra khỏi phòng họp đã thấy Thiết Chùy đợi mình ở cửa: "Tiên sinh, cướp biển nước ngoài đã được đưa đến, ngài có muốn gặp không?"
Kim Phi có hơi đói bụng vốn đang định đi ăn cơm, lại nghe nói cướp biển nước ngoài tới gật đầu nói: "Đưa bọn họ tới thư phòng gặp ta."
Thấy Cửu công chúa không rời đi y hỏi: "Nàng không đi ăn cơm sao?”
“Ta cũng đi xem, lát nữa rồi ăn sau.”
“Cũng được,” Kim Phi gật đầu rồi đi với Cửu công chúa tới thư phòng.
Tới thư phòng, Thiết Chùy đã dẫn cướp biển nước ngoài đến chờ sẵn.
Hai tên cướp biển nước ngoài đều là người da trắng nhưng bây giờ lại vừa gầy vừa đen, cũng không biết là do phơi nắng hay do đào than chưa rửa sạch.
Thấy Kim Phi và Cửu công chúa đến, bọn họ vội quỳ xuống đất hô lên: "Kính chào Kim tiên sinh!"
"Chà, các người đã học được tiếng của Đại Khang ư?" Kim Phi hơi ngạc nhiên.
"Ở Hắc Thủy Câu được mấy tháng, hàng ngày đều ở cạnh người Đại Khang, nên đã dần học được tiếng của Đại Khang nhưng vẫn chưa nói tốt lắm." Cướp biển nước ngoài cao lớn lắp bắp nói.
"Khả năng học tập của các ngươi khá mạnh đấy."
Những gì hai người vừa nói đều là tiếng Đại Khang hơn nữa còn đậm giọng địa phương của Xuyên Thục, nhưng vẫn có chút khác biệt với ngôn ngữ địa phương của Xuyên Thục, có vẻ hơi giống tiếng phổ thông ở kiếp trước, nghe hơi lạ nhưng vẫn có thể hiểu được.
Kim Phi vốn không muốn tiết lộ mình biết tiếng Anh, trước đó còn đang suy nghĩ làm sao để giao tiếp với mấy tên cướp biển nước ngoài. Ai ngờ, bây giờ cướp biển nước ngoài đã học được tiếng Đại Khang vậy thì cũng bớt việc cho y.
"Cảm tạ Kim tiên sinh đã khen ngợi!" Tên cướp biển nước ngoài cao to nói: "Sau này chúng ta nhất định sẽ chăm chỉ học tập, tích cực cải thiện phấn đấu để làm lại cuộc đời!"
Đây là câu nói mà lính cai ngục sẽ dạy bọn họ mỗi ngày trong lúc lao động cải tạo ở Hắc Thủy Câu.
“Các ngươi muốn làm lại cuộc đời, vậy bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội.” Kim Phi nói, chợt nhớ tới một vấn đề: "Sao các ngươi lại biết ta?”
Chương 1610: Biển Đỏ
“Ta đã may mắn gặp được Kim tiên sinh ở Đông Hải, lúc đó ta vẫn chưa biết ngài là ai. Sau này nói chuyện phiếm với mấy bạn tù ở Hắc Thủy Câu, mới biết được Kim tiên sinh là người tài giỏi nhất trên đời này!" Tên cướp biển nước ngoài cao lớn nịnh nọt y.
Thực sự danh tiếng của Kim Phi ở Xuyên Thục quá lớn, đến mức bọn thổ phỉ bị giam ở Hắc Thủy Câu ngày nào cũng kể đến chuyện của Kim Phi, ngày nào hai tên cướp biển nước ngoài cũng nghe đầy lỗ tai.
Cũng chính nhờ sự mô tả của bọn thổ phỉ, bọn cướp biển nước ngoài mới biết được tên thư sinh mà họ gặp được là Kim Phi.
Tất nhiên, cũng có rất nhiều tên thổ phỉ mắng mỏ Kim Phi, nhưng hai tên thổ phỉ này lại có mắt nhìn nên chắc chắn sẽ không nói xấu Kim Phi trước mặt y.
Cướp biển nước ngoài cũng là những kẻ ngoài vòng pháp luật kiêu ngạo không phép tắc, khi mới bị bắt, hai tên cướp biển này còn hơi ngoan cố nhưng sau khi bị giam cầm cùng với những tên cướp kiêu ngạo và không phép tắc lâu như vậy. Họ cũng đã hòa nhập và học được cách nịnh nọt, có thể nói khát vọng sinh tồn tràn đầy.
"Được rồi, đừng nịnh nọt nữa, ta kêu ngươi tới đây cũng không phải để nghe các ngươi nịnh nọt."
Kim Phi không có ấn tượng gì tốt với mấy tên cướp biển này nên hỏi thẳng: "Các ngươi là ai? Từ đâu tới?"
“Chúng ta là ai? Từ đâu tới?" Hai tên cướp biển ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt có hơi kỳ lạ.
"Kim tiên sinh, ta là ai, từ đâu tới, sẽ tới đâu? Đây đều là những vấn đề vô cùng sâu sắc, những nhà triết học thông thái đó đã tranh luận hàng ngàn năm mà vẫn chưa biết được, huống chi là chúng ta?"
Tên cướp biển cao nhăn nhó nói: "Mặc dù chúng ta có đọc được chút sách nhưng kiến thức của chúng ta không thể sánh bằng các nhà triết học kia, cho nên không thể trả lời được!"
Kim Phi nghe xong, dở khóc dở cười.
Đối phương đã hiểu sai hết ý của y rồi.
Chưa kể thế giới này, cho dù ở kiếp trước của Kim Phi, đây cũng là ba mệnh đề tối cuối cùng của triết học và không ai có thể giải đáp được.
Nếu không phải thấy vẻ sợ hãi trên mặt hai người này, Kim Phi còn tưởng là họ đang nói chuyện đùa gì đó.
"Ta hỏi các ngươi tên gì, đến từ nước nào?"
"Hóa ra là Kim tiên sinh hỏi cái này!"
Hai tên cướp biển đồng thời thở phào nhẹ nhõm, tên cướp biển cao lớn nói: "Ta tên là Smith, tên này là Andrew, chúng ta ở nước C."
"Nước C?" Kim Phi sửng sốt.
Những chuyến đi xa đòi hỏi kỹ thuật cao và nguồn tài chính khổng lồ, đó là điều mà các nước nhỏ khó có thể tự mình hoàn thành.
Ví dụ như Xuyên Thục bây giờ, phải trả cái giá rất lớn để xây dựng số hiệu Thái Bình. Có thời gian, xưởng sắt thép gần như phải dừng tất cả các hoạt động kinh doanh khác, và nhiều bộ phận cũng tập trung vào dự án này trong mấy tháng.
Nếu hai người họ có thể đến Đại Khang, thì chắc chắn là có quốc gia ủng hộ và thực lực quốc gia cũng không hề yếu.
Tuy kiếp trước Kim Phi không giỏi địa lý lắm nhưng hầu hết các nước trên thế giới y vẫn biết đến, cho dù không biết rõ thì chí ít cũng biết đến tên.
Nhưng trong trí nhớ của y không hề có cái nước tên là C này.
Nhưng Kim Phi cũng không bối rối lắm, dù sao lịch sử của hai thế giới này hoàn toàn khác nhau, kiếp trước trong nền văn minh Hoa Hạ cũng không có vương triều Đại Khang này.
Thế là Kim Phi đổi câu hỏi: "Lục địa các ngươi đang ở tên là gì? Có đặc điểm gì không? Đúng rồi, chắc là các ngươi có bản đồ hàng hải đúng không? Có thể nhớ được bao nhiêu? Vẽ cho ta xem được không!"
Thiết Chùy đang canh giữ ở kế bên nghe vậy, vội lấy ra một xấp giấy viết tay với bút chì để trước mặt hai tên cướp biển.
Sau đó anh ta hung hăng uy hiếp: "Vẽ cho đẹp đấy, nếu vẽ sai hoặc cố ý vẽ bậy bạ lừa gạt tiên sinh ta, ta đây sẽ băm tay các ngươi!"
Hai tên cướp biển gần đây cũng bị thổ phỉ ở Hắc Thủy Câu dọa sợ vừa nghe đến đã sợ run, một lúc sau, tên cướp biển cao lớn đã mếu máo xin tha nói: "Kim tiên sinh, không phải chúng ta không muốn vẽ mà ngài cũng biết đó, bản đồ hàng hải là đồ vật vô cùng quan trọng. Chúng ta chỉ là thủy thủ trên thuyền nên không hề thấy được!”
“Các ngươi thật sự chưa nhìn thấy bản đồ hàng hải sao?”
“Ta lấy danh nghĩa mẹ ta ra thề, thật sự chưa hề nhìn thấy!”
Hai tên cướp biển này làm ra một tư thế thề thốt vô cùng kỳ lạ.
Đúng là thủy thủ bình thường không có khả năng tiếp cận bản đồ hàng hải, thế nên Kim Phi lại đổi câu hỏi: "Vậy các ngươi đã bao giờ nhìn thấy biển lập lòe màu đỏ chưa?"
Nghe Kim Phi hỏi vậy, vẻ mặt của hai tên cướp biển đã kích động lên: "Kim tiên sinh, ngài cũng biết tới Biển Đỏ sao?"
“Hóa ra thế giới này Biển Đỏ vẫn gọi là Biển Đỏ." Kim Phi thầm nghĩ trong lòng nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh gật đầu: "Tất nhiên là ta biết Biển Đỏ nhưng các ngươi làm sao biết?"
"Chúng ta cũng từ Biển Đỏ tới đây!" Tên cướp biển cao lớn trả lời.
"Các ngươi từ Biển Đỏ tới đây ư?" Kim Phi nghe xong không khỏi ngạc nhiên.
Biển Đỏ nằm trên một dải đất hẹp, phía bắc là kênh đào Suez nổi tiếng nối liền với biển Địa Trung Hải, phía nam là vịnh Yane cũng nổi tiếng không kém, dẫn ra biển lớn.
Bởi vì các vách đá hai bên eo biển, đặc biệt là các vách đá có màu đỏ dọc bờ biển châu Phi, đôi khi bị mặt trời chiếu qua làm cho nước biển cũng có màu đỏ, ngoài ra thỉnh thoảng xuất hiện rong biển đỏ theo mùa nên được gọi là Biển Đỏ.
Nhưng kênh đào Suez chỉ được xây dựng vào cuối thời đại hàng hải.
Trước khi kênh đào Suez xuất hiện, Biển Đỏ và Biển Địa Trung Hải không nối liền nhau, nếu muốn đi từ châu Âu sang châu Á phải đi vòng qua Mũi Hảo Vọng ở cực nam châu Phi.
Sau này, để giảm bớt việc đi đường vòng thực dân châu Âu đã xây dựng kênh đào Suez dựa trên cơ sở của con kênh cổ.
Sau khi mở kênh đào Suez, khoảng cách đi từ châu Âu đến châu Á đã giảm đi rất nhiều.
Kênh đào Suez dài hơn một trăm km, dù có nền là kênh đào cổ nhưng đây vẫn là một công trình vô cùng đồ sộ.
Theo suy đoán của Kim Phi, có lẽ là những tên cướp biển này đi từ Mũi Hảo Vọng tới đây, nhưng ai ngờ mấy tên này lại đến từ Biển Đỏ thật.
"Chẳng lẽ các ngươi đã đào xuyên Biển Đỏ và Địa Trung Hải?" Kim Phi hỏi.
"Địa Trung Hải?" Hai tên cướp biển lại sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe đến cái tên này, nên cũng không biết Kim Phi đang nói đến nơi nào.
"Bỏ đi," Kim Phi xua tay: "Thiết Chùy, đi lấy bản đồ thế giới tới đây!"
Cửu công chúa thấy vậy hơi cau mày.
Trong mắt cô ấy, bản đồ thế giới là thứ tuyệt mật nhất trong những thứ tuyệt mật, thế nên làm sao cho những tên cướp biển này xem tài liệu quan trọng như vậy được?
Cửu công chúa vô thức muốn ngăn cản Kim Phi nhưng sau đó lại từ bỏ.
Dù sao chỉ là hai tên cướp biển, Kim Phi tra hỏi xong đã xử lý bọn họ nên cũng chẳng lo lộ bí mật.
Thật ra Thiết Chùy cũng nghĩ như vậy nên lúc cầm bản đồ ra cũng vô cùng hào hứng, rồi anh ta vào trong phòng mở rương văn kiện của Kim Phi lấy bản đồ thế giới ra trải lên bàn.
Khi hai tên cướp biển nhìn thấy bản đồ, sắc mặt đều tái nhợt cùng một lúc.
Vừa rồi bọn họ đã nói dối, thật ra bọn họ đã nhìn thấy bản đồ hàng hải. Nhưng chẳng qua là lúc đi ngang qua khoang thuyền trưởng, bọn họ cũng chỉ lướt qua mấy lần thôi chứ không có cơ hội nhìn kỹ.
Mặc dù không nhìn rõ nhưng họ có thể phân biệt được, bản đồ mà họ nhìn thấy trong khoang thuyền trưởng hoàn toàn không thể sánh bằng bản đồ trước mặt.
Nhìn thấy bản đồ này rồi, họ còn sống được sao?
Củi thì dễ hơn một chút, chỉ cần có thể tìm được đất liền, việc thu thập chúng sẽ không khó, chỉ cần cầm rìu đi chặt cây là được.
Nhưng thức ăn thì khác.
Gần đây năng suất càng ngày càng chậm lại, cho dù là ở đâu, lương thực đều rất quan trọng, cách tốt nhất để thu thập nó là lên bờ để trao đổi với người dân địa phương.
Nhưng số hiệu Thái Bình mang theo ít vật tư, hơn nữa ngôn ngữ cũng không giống nhau, không dễ để hoàn thành việc trao đổi.
Nếu trao đổi thất bại, vậy thì chỉ có thể cướp lấy.
Với tính cách của Kim Bằng, chắc chắn sẽ không cướp của thường dân, thứ nhất là vì nó không phù hợp với tác phong làm việc của tiêu cục Trấn Viễn, và những nhân viên hộ tống cũng không nỡ, thứ hai là họ không thể cướp được cái gì béo bở từ dân thường.
Muốn cướp thì phải cướp của những người có tiền như địa chủ, thổ phỉ và cướp biển.
Cướp của một địa chủ có thể kiếm được nhiều lương thực hơn là cướp của một nghìn tá điền.
Địa chủ, thổ phỉ và cướp biển đều là những người hung ác, cướp đồ ăn của bọn họ, đương nhiên phải có vũ khí.
Đây cũng là lý do tại sao Kim Phi trang bị vũ khí cho Thái Bình và huấn luyện thủy thủ học súng kíp.
"Tiên sinh nói rất có lý," Kim Bằng gật đầu: "Ta hiểu rồi, nếu đánh được thì đánh, không đánh được thì bỏ chạy, hết vật tư thì lên bờ tìm địa chủ của địa phương để lấy!"
"Đúng rồi!" Kim Phi mỉm cười vỗ vai Kim Bằng.
Lúc này, cổ họng của nhân viên hộ tống và thủy thủ đều hô đến mức khàn khàn, lòng bàn tay cũng vỗ đến mức đỏ bừng, tiếng reo hò dần yếu đi.
Tiểu Ngọc nhìn thấy Kim Phi nói chuyện, giống như không chơi nữa, nên cô ấy liên tục nháy mắt với Kim Phi.
Chỉ tiếc là Kim Phi không nhìn về phía cô ấy, lông mày của Tiểu Ngọc gần như sắp bay đi, Kim Phi cũng không nhìn thấy.
Cửu công chúa thấy thế thì đành phải ho nhẹ một tiếng.
Lúc đó Kim Phi mới nhận ra là nghi thức đưa tiễn đang được tiến hành vui vẻ mà.
"Kim Bằng đại ca, ta không nói những cái khác nữa, chúc huynh thuận buồm xuôi gió và chiến thắng trở về!"
“Chắc chắn rồi!”
Kim Bằng gật đầu thật mạnh, sau đó lại chào Kim Phi và Cửu công chúa bằng nghi thức của quân đội, rồi xoay người đi xuống dưới đài.
Lúc này, Tiểu Ngọc mới nhanh chóng giơ tay lên ra hiệu mọi người dừng vỗ tay.
"Tiếp theo, xin mời quốc sư đại nhân lên phát biểu!"
Tiểu Ngọc hô lên một tiếng, đưa loa sắt cho Kim Phi.
Kim Phi nghe thấy vậy thì khó hiểu nhìn Tiểu Ngọc.
Y không thích nói nhiều, thứ nhất là vì y thật sự không có tài hùng biện, không biết phải nói gì, thứ hai là, y còn chưa làm ra loa điện, chỉ có thể nói bằng cách hét lên, nhưng phải hét thật to, nếu không thì những người ở phía sau sẽ không nghe được.
Kim Phi đã nhìn thấy quá trình của nghi thức này trước đó, hình như không có phần y nói chuyện mà, sau khi trao quốc thư chính thức cho Kim Bằng, không phải đến lượt Cửu công chúa lên tiếng à?
Nghĩ đến đây, Kim Phi quay đầu nhìn về phía Cửu công chúa.
Nhưng Cửu công chúa lại không hề nhìn y, mà nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt.
Kim Phi cũng biết bây giờ không phải lúc hỏi, nên đưa tay cầm lấy loa sắt tiến về phía trước hai bước.
Bỗng chốc những ánh mắt của tất cả các nhân viên hộ tống và thủy thủ ở dưới đài đều tập trung trên người Kim Phi.
Nếu y vừa mới đến thế giới này, chỉ là cảnh tượng này thôi cũng có thể dọa cho Kim Phi bỏ chạy rồi, nhưng bây giờ, sau khi chỉ huy nhiều trận chiến như vậy, những thứ này đều là những cảnh tượng nhỏ đối với Kim Phi.
Y hắng giọng, sau đó giơ loa sắt lên hô lên: "Các dũng sĩ, các ngươi sắp ra trận, nhưng cuộc chiến đấu nơi xa lần này không phải là vì đánh chiếm thành trì, mà là mang lại hy vọng sống sót cho vô số người dân ở Đại Khang!
Ý nghĩa của lần đi đường xa này lớn lao hơn bất kỳ một cuộc chiến nào trong lịch sử, tính nguy hiểm cũng không thua kém bất kỳ trận chiến nào! Ta không thể đảm bảo rằng tất cả các ngươi đều có thể sống sót trở về, nhưng ta có thể đảm bảo rằng tên của mỗi người trong các ngươi sẽ được ghi nhớ trong lịch sử!”
“Vì Đại Khang!”
“Vì dân chúng!”
Các thủy thủ đồng loạt hét lên.
Đợi cho đến khi tiếng kêu của các thủy thủ dừng lại, Kim Phi hét lớn: "Kim Bằng, bước ra khỏi hàng!"
Kim Bằng vừa mới trở lại đội ngũ nghe thấy vậy thì nhanh chóng bước lên hai bước, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Kim Phi, không biết vì sao Kim Phi lại gọi anh ta ra.
Anh ta vốn chuẩn bị nghe theo mệnh lệnh của Kim Phi, nhưng Kim Phi không tuyên bố mệnh lệnh, mà tiếp tục hét lớn: "Chung Viễn Thanh, bước ra khỏi hàng!"
Thuyền trưởng chính quy là Chung Viễn Thanh cũng nhanh chóng tiến lên hai bước, sánh vai đứng cạnh Kim Bằng.
Ngay khi tất cả mọi người đang nghĩ Kim Phi sẽ nói gì đó với thuyền trưởng và thuyền phó, thì Kim Phi vẫn chưa nói gì mà tiếp tục hét lên: "Chu Văn Cử, bước ra khỏi hàng!"
Một thủy thủ đứng ở bên cạnh thuyền trưởng trước đó bước ra khỏi đội ngũ và đứng sau thuyền trưởng và phó thuyền trưởng.
"Lưu Nê Thu, bước ra khỏi hàng!"
"Từ Hải, bước ra khỏi hàng!"
"Lâm Đại Cước, bước ra khỏi hàng!"
...
Sau đó, Kim Phi gọi từng thủy thủ một.
Các thủy thủ cũng lần lượt đi ra từ bên trái và bên phải.
Trong lúc đó, Kim Phi không gọi sai một cái tên nào, sau khi hô xong cũng không bỏ sót ai.
Mặc dù Kim Phi chưa nói gì, nhưng lại làm cho các thủy thủ cảm thấy xúc động không ngớt!!
Vừa rồi Kim Phi nói lịch sử sẽ ghi nhớ tên của bọn họ, mặc dù các thủy thủ rất phấn khích, nhưng nhiều người lại không để trong lòng.
Từ xưa đến nay đều là một vị tướng có tiếng tăm muôn đời, những gì có thể được ghi lại trong lịch sử là có hạn, cùng lắm là ghi số hiệu Thái Bình và hai vị thuyền trưởng và thuyền phó, làm gì có ai nhớ đến những binh lính nhỏ như bọn họ chứ?
Nhưng bây giờ thì khác.
Kim Phi gọi tên từng người một!
Cho dù lịch sử có nhớ đến bọn họ hay không, ít nhất vị quốc sư là Kim Phi này còn nhớ đến bọn họ!
Chỉ điều này thôi cũng đủ khiến các thủy thủ cảm thấy xúc động rồi.
Ngay cả Cửu công chúa cũng nhìn về phía Kim Phi bằng ánh mắt kinh ngạc.
Cô ấy biết Kim Phi có hơi bị mù mặt, thật ra không thể nhớ rõ tên của những người khác.
Lần này liên tục hô tên của rất nhiều thủy thủ mà không sai một chút nào, khiến cho Cửu công chúa hơi bất ngờ.
Tiểu Ngọc phụ trách tình báo, biết về chuyện ở Đông Hải nhiều hơn một chút, thấy Cửu công chúa tỏ vẻ khó hiểu, nên tiến tới nhỏ giọng giải thích: “Tiên sinh thường xuyên đi huấn luyện các thủy thủ ở Đông Hải, bình thường, lúc không có việc gì làm cũng thích đi đến doanh trại của thủy quân."
Cửu công chúa vừa nghe thì đã hiểu được.
Các thủy thủ trên số hiệu Thái Bình chưa đến một trăm người, Kim Phi đến đó nhiều hơn, đương nhiên sẽ nhớ rõ.
Cửu công chúa vẫn luôn biết rằng Kim Phi coi trọng chuyến đi xa này, nhưng thông qua chuyện này, Cửu công chúa phát hiện ra rằng mình vẫn xem nhẹ tầm quan trọng của chuyến đi xa trong lòng Kim Phi.
Phải biết rằng trước đây Kim Phi không thích dạy người khác, nhìn mấy đồ đệ bên dưới của Kim Phi là biết.
Sau khi được nhận thì cơ bản chính là được nuôi thả.
Nhưng Kim Phi lại thường xuyên đi huấn luyện thủy thủ, chỉ sợ là lo lắng rằng bọn họ sẽ gặp nguy hiểm trên biển, không có cách nào mang về những hạt giống tốt trở về.
Bên dưới đài, các thủy thủ đứng thành bảy hàng, ngẩng cao đầu ưỡn ngực nhìn chằm chằm vào Kim Phi.
Những người khác cũng nhìn Kim Phi, không biết y định làm gì.
Tất cả mọi người đều cho rằng Kim Phi đang định nói vài lời nhiệt tình để động viên các thủy thủ, nhưng lại nghe thấy Kim Phi hô lên: “Chờ lát nữa ta sẽ tiến hành trình báo cho các ngươi, chức vụ và quân hàm của toàn bộ mọi người sẽ được tăng một cấp, nếu thành công mang những hạt giống tốt về, thì lại tăng thêm một cấp nữa, mặt khác, còn thưởng thêm một năm tiền lương!"
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, hầu như tất cả mọi người đều bật cười.
Các thủy thủ cũng cười, nhưng ánh mắt nhìn Kim Phi lại tràn đầy cảm kích.
Các thủy thủ đã từng nghe qua rất nhiều lần về tầm quan trọng của chuyến đi đường xa, và bọn họ cũng sẵn sàng liều mạng vì nó.
Nhưng có thể lấy được nhiều tiền hơn, để cải thiện cuộc sống trong nhà, bọn họ đương nhiên là cũng sẵn sàng.
Chương 1607: Xuất phát
Hầu như tất cả mọi người đều cười, đương nhiên cũng có một số người không cười.
Thật ra, có một số người vẫn cảm thấy cách dùng tiền để động viên binh lính của Kim Phi là không phù hợp.
Ví dụ như Thiết Thế Hâm là một trong số đó.
Ông ta cảm thấy cách làm này đầy mùi tiền, quá phàm tục.
Sau khi Thiết Thế Hâm gia nhập chính quyền Xuyên Thục đã làm được rất nhiều việc thực tế, cũng rất có năng lực, Kim Phi và Cửu công chúa đều rất coi trọng ý kiến của ông ta.
Nhưng chuyện này thì Kim Phi không nghe ông ta.
Nếu muốn ngựa chạy thì phải cho nó ăn cỏ, phải có niềm tin, và cũng phải có tiền bạc.
Dù sao thì tất cả mọi người đều phải nuôi sống gia đình mình, nếu chỉ dựa vào khẩu hiệu để lừa gạt những nhân viên hộ tống đi liều mạng, cũng không đưa ra lợi ích thực tế, làm sao mà làm được?
Nói một cách tương đối thì Kim Phi cảm thấy rằng thà đưa tiền một cách công khai còn hơn là để sau khi các nhân viên hộ tống có một ít quyền lực rồi lại đi tham nhũng.
Cũng là đạo lý này, Kim Phi trả lương cao cho các nhân viên hộ tống, thái độ của y cũng rất nghiêm khắc đối với vấn đề tham nhũng.
Thời phong kiến không coi trọng trừng phạt quan lại và học giả, ý nghĩa bên ngoài là để cho những người ở trên tầng lớp học giả này không bị trừng phạt khi tra hỏi, thật ra, điều đó cũng có nghĩa là nếu người làm quan mắc sai lầm thì tùy tiện lướt qua là được rồi.
Rất nhiều quan chức đã khiến cho nhiều người chết vì sự mục nát của bản thân, nhưng người dân lại không có cách nào để khởi kiện, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Các quan viên ở cấp quận trưởng chỉ cần không thất bại trong đấu tranh chính trị thì sẽ rất khó bị lật đổ.
Cho dù thực sự phát hiện ra vấn đề, cũng chỉ là giáng chức và tùy tiện phạt một số tiền là được.
Có thể quan viên này đã tham ô hàng trăm nghìn lượng bạc trong nhiệm kỳ, cuối cùng chỉ bị phạt mấy trăm lượng, sau đó đi đến một nơi xa xôi vắng vẻ lặng lẽ trốn một thời gian, chuyện này coi như kết thúc rồi.
Chờ thêm vài năm, khi luồng gió của quá khứ đã qua, một số quan viên có quan hệ vẫn có thể được phục chức, thậm chí thuyên chuyển đi nơi khác, trở thành quan lớn hơn.
Đây là quan viên trong thời đại phong kiến bao che cho nhau.
Loại chuyện quan viên bao che cho nhau này rất dễ lây lan, chẳng bao lâu sẽ hình thành xu hướng, theo thời gian sẽ khiến dân chúng mất lòng tin vào triều đình, cuối cùng khiến cho dân chúng phải mạo hiểm liều mạng.
Kim Phi biết mình không có cách nào hoàn toàn ngăn chặn được loại chuyện này, chỉ có thể cố gắng tránh né.
Vì vậy, y áp dụng chính sách trả lương cao để ủng hộ sự liêm chính, và trừng phạt nghiêm khắc các hành vi tham nhũng.
Trước đây, nếu có người tham ô hàng trăm nghìn lượng bạc, chỉ cần nộp phạt mấy trăm lượng bạc đã được coi là hình phạt cao nhất, nhưng ở chỗ của Kim Phi thì không như thế được.
Theo luật pháp do Kim Phi lập ra, những nhân viên hộ tống chỉ cần tham ô mấy nghìn lượng là đã có thể mất đầu, chứ đừng nói đến việc tham ô hàng trăm nghìn lượng bạc.
Thật ra, Kim Phi cũng biết rằng cách làm này hơi quá đơn giản và thô bạo, hơn nữa cũng không thể loại bỏ hoàn toàn vấn đề tham nhũng, nhưng trước mắt thì hiệu quả vẫn khá tốt.
Những nhân viên hộ tống rất hài lòng với mức lương và tiền thưởng của họ, không có nhiều vấn đề tham nhũng lắm.
Ví dụ như các thủy thủ bây giờ rất phấn khích trước sự hào phóng của Kim Phi.
Mặc dù Kim Phi nói rằng y sẽ thay mặt bọn họ xin thăng chức và cấp bậc quân hàm, nhưng với sức nặng của Kim Phi, nếu y mở miệng nói, gần như là điều chắc chắn, chẳng qua chỉ là cần một quy trình nữa thôi.
Có khi bọn họ còn chưa đến Đông Hải, chứng minh mới đã được gửi bằng ca-nô đến rồi.
Chức vụ và quân hàm khác nhau, tiền lương, tiền thưởng và trợ cấp cũng khác nhau.
Lúc xuất phát được tăng lên một cấp, hoàn thành nhiệm vụ quay về lại được tăng lên một cấp, cộng thêm tiền thưởng từ chuyến đi xa, ít nhất bọn họ cũng có thể kiếm được mấy chục lượng bạc.
Đa số thủy thủ đều xuất thân từ những gia đình bình thường ở Đông Hải, mấy chục lượng bạc đối với họ là một khoản tiền rất lớn, nếu để dành thì số đó đủ nuôi một gia đình trong nhiều năm.
Một chuyến đi xa mang lại cả danh dự và tiền bạc, các thủy thủ cảm thấy có động lực hơn trước.
Mặc dù Thiết Thế Hâm không hài lòng với điều này nhưng cũng không nói gì.
Dù sao mấy chục lượng bạc đối với thủy thủ thì là một khoản tiền lớn, nhưng đối với triều đình thì nó chẳng là gì, đối với chuyện mà các thủy thủ sắp làm, lại càng không là gì cả.
Mấy chục thủy thủ, tổng cộng cũng chỉ nhiều thêm mấy nghìn lượng bạc mà thôi.
Nếu bọn họ thực sự có thể mang những hạt giống tốt về, thậm chí có thể thay đổi vận mệnh của Đại Khang, cái này không thể đo bằng mấy nghìn lượng bạc được.
Kim Phi nhìn các thủy thủ đã bình tĩnh lại, quay sang Thiết Chùy và hô lên: "Hãy đi tìm một ít rượu trái cây tới đây, để tiễn đưa các huynh đệ!"
"Vâng!" Thiết Chùy vội vàng chạy ra ngoài.
Do thiếu lương thực nên Xuyên Thục nghiêm cấm sử dụng lương thực để làm rượu.
Nhưng ngoài lương thực, còn có nhiều loại trái cây có thể làm rượu.
Ví dụ như một loại nho dại trên núi của Xuyên Thục, vừa có vị chua, chát, lại không thể ăn được, nhưng lại rất thích hợp để ủ rượu.
Khi đến mùa nho dại chín, rất nhiều người dân miền núi sẽ hái về ủ rượu rồi bán.
Bến tàu Kim Xuyên là bến tàu sầm uất nhất ở Đại Khang, đương nhiên cũng có loại rượu trái cây này, Thiết Chùy chạy đi không lâu thì đã quay lại.
Phía sau anh ta có bảy công nhân, năm người trong số họ đang ôm bình rượu, hai người còn lại mỗi người xách một giỏ trúc, trong đó có bát sứ.
Thiết Chùy đích thân ôm một bình rượu lên đài, đưa bát rượu cho Kim Phi.
Những người công nhân khác ôm bình rượu và bát rượu phân phát cho các thủy thủ.
Chờ đến khi mọi người đã rót rượu xong, Kim Phi nâng bát lên nói: "Như mọi người đã biết, ta luôn phản đối việc uống rượu, cũng chưa bao giờ uống rượu, nhưng hôm nay ta làm điều này vì để đưa tiễn các huynh đệ, chúc các huynh đệ thuận buồm xuôi gió và sớm ngày chiến thắng trở về!”
Nói xong, Kim Phi bưng bát rượu lên và uống cạn trong một hơi.
"Chiến thắng trở về!"
"Chiến thắng trở về!"
"Chiến thắng trở về!"
Các thủy thủ hô lên ba tiếng, sau đó cùng nhau ngẩng đầu lên và uống hết trong một hơi!
"Được!"
Kim Phi hô lên một tiếng và ném bát rượu xuống đất, phát ra một tiếng giòn vang.
Sau đó là một loạt âm thanh đập bát dày đặc.
Lúc này, Kim Phi cuối cùng cũng biết rằng tại sao lúc uống rượu với những tráng sĩ trong mấy bộ phim truyền hình ở kiếp trước lại phải ném bát rồi.
Đúng là rất vui sướng.
Mấy chục chiếc bát bị ném xuống, bầu không khí bỗng trở nên bi tráng hơn.
Chưa kể các thủy thủ đang uống rượu, những nhân viên hộ tống đang đứng ở một bên cũng muốn xắn tay áo lên thuyền.
Kim Phi cảm giác được bầu không khí gần như ổn rồi thì trực tiếp vung nắm đấm lên: "Xuất phát!"
"Xuất phát!"
Kim Bằng xoay người đi về phía số hiệu Thái Bình.
Các thủy thủ cũng đồng loạt xoay người, xếp hàng lên thuyền.
Thật ra, theo trình tự thì bây giờ nghi thức tiễn đưa mới chỉ là bắt đầu thôi, sau đó còn có Trương Lương và Thiết Thế Hâm lên phát biểu.
Cuối cùng, Kim Phi trực tiếp để các thủy thủ đi rồi, bọn họ còn nói cái gì nữa?
Tiểu Ngọc hơi bất lực mà nhìn Kim Phi một cái, nhưng bầu không khí đã đến mức này, các thủy thủ cũng bắt đầu lên thuyền, cô ấy cũng không thể gọi họ quay lại đâu đúng không?
Tiểu Ngọc đành phải ra hiệu với người bên dưới đài.
Các nữ nhân viên hộ tống nhìn thấy thế thì lập tức đánh trống, tất cả binh lính, trong đó có Trương Lương và Khánh Hoài đều quay lại cúi chào các thủy thủ đang lên thuyền.
Còn các tất cả các quan văn thì đều khom người, hành lễ thư sinh.
Trong số những người có mặt ở đây, chỉ có Kim Phi và Cửu công chúa là không hành lễ, nhưng bọn họ vẫn nhìn theo các thủy thủ lên thuyền số hiệu Thái Bình.
Sau khi các thủy thủ lên thuyền số hiệu Thái Bình, họ xếp hàng trên boong, đáp lễ với phía dưới, sau đó quay người lao về vị trí của mình.
Hơn mười phút sau, số hiệu Thái Bình phát ra một tiếng còi hơi, và bắt đầu di chuyển một cách chậm rãi.
Chương 1608: Để cô ta mua
Tùng Tùng Tùng!
Khi các nữ nhân viên hộ tống nghe thấy tiếng còi hơi thì nhịp trống đánh trống đột nhiên tăng lên ba lần, sức mạnh cũng tăng lên mấy lần.
Trong một lúc, tiếng trống, tiếng còi hơi và tiếng la hét của những người đang xem bên ngoài bến tàu đều xuyên qua tai họ, chấn động cả tai!
Bầu không khí cũng đạt đến đỉnh điểm.
Mãi cho đến khi số hiệu Thái Bình xuôi dòng xuống và biến mất khỏi tầm mắt, các nữ nhân viên hộ tống mới ngừng đánh trống, các nam nhân viên hộ tống mới buông cánh tay đang cúi chào.
"Ta hy vọng mọi việc suôn sẻ!"
Kim Phi nói lời chúc phúc với bóng dáng của số hiệu Thái Bình, sau đó phất tay xuống bên cạnh và đưa Cửu công chúa rời khỏi đài gỗ.
Vốn định hỏi Tiểu Ngọc xem tại sao lại đột nhiên thay đổi quy trình để cho y lên nói chuyện, nhưng không biết là Tiểu Ngọc cảm thấy chột dạ hay gì đó mà vẫn chưa xuống dưới, Kim Phi cũng lười hỏi thêm.
Quay sang hỏi Thiết Chùy: "Đúng rồi, hai tên cướp biển nước ngoài mà chúng ta mang về từ Đông Hải ở đâu?"
"Cướp biển nước ngoài?" Thiết Chùy cũng hơi sửng sốt, một lúc sau mới nhớ ra tên cướp biển nước ngoài mà Kim Phi nói là ai: "Tiên sinh, ta nhớ là ta đã để bọn họ lên thuyền để thêm than vào nồi hơi, không biết bây giờ bọn họ có còn ở trên thuyền Trấn Viễn số 2 không, ta phải hỏi một chút."
“Vậy ngươi đi hỏi đi." Kim Phi nói: "Cho dù bọn họ ở đâu, cũng nhanh chóng đưa bọn họ đến gặp ta."
"Vâng!" Thiết Chùy nhận ra Kim Phi hơi sốt ruột nên xoay người chạy ra ngoài.
“Phu quân, sao đột nhiên chàng lại nhớ đến việc tìm cướp biển nước ngoài?" Cửu công chúa hỏi.
"Những gì ta biết về biển đều là những gì ta nghe được từ vị cao nhân đó, thật ra, ta luôn chỉ nói trên giấy tờ và thiếu cơ sở thực tế, thủy quân của Trịnh tướng quân gần như chưa từng đi xa, cũng không có kinh nghiệm đi xa.”
Kim Phi nói: "Hai tên cướp biển này chắc là đến từ Châu Âu, nếu chúng có thể đi xa như vậy, điều đó có nghĩa là kiến thức hàng hải của chúng vượt xa chúng ta, cũng hiểu biết rõ về biển hơn chúng ta, tra hỏi bọn chúng một chút, có lẽ chúng ta có thể biết được một số nguy hiểm.
Nếu có những nguy hiểm mà ta không biết, phái ca-nô đi thông báo cho số hiệu Thái Bình vẫn còn kịp."
“Thì ra là thế,” Cửu Công chúa bừng tỉnh và gật đầu, sau đó chỉ vào xe rồng ở bên cạnh: “Vậy chúng ta qua đây đợi Thiết Chùy một chút nhé.”
Thiết Chùy không để hai người bọn họ đợi quá lâu, cũng không biết anh ta đi hỏi ai, Kim Phi và Cửu công chúa vừa mới ngồi xuống, anh ta đã chạy về.
Anh ta thở hổn hển nói: “Tiên sinh, ta hỏi ra rồi, hai người này đang đào than ở Hắc Thủy Câu, ta đã sắp xếp người đưa bọn họ qua đây rồi.”
"Không phải họ đang đốt nồi hơi ở Trấn Viễn số 2 ư? Sao lại đi đào than ở Hắc Thủy Câu?" Kim Phi buồn bực hỏi.
"Trấn Viễn số 2 không phải là bí mật của chúng ta ư, để bọn họ ở lại trên thuyền, sợ bọn họ sẽ tìm hiểu bí mật, hơn nữa kỹ năng bơi của bọn họ cũng rất tốt, cũng sợ bọn họ sẽ lặn xuống nước mà chạy trốn, ở Trấn Viễn số 2 thì phải luôn phái người nhìn chằm chằm bọn họ từng giây từng phút, còn phải chuẩn bị cabin dành riêng cho bọn họ.
Thuyền trưởng của Trấn Viễn số 2 thấy phiền phức nên đã đưa bọn họ đến Hắc Thủy Câu.” Thiết Chùy giải thích.
"Cũng đúng, lúc đó ta không nghĩ nhiều như vậy." Kim Phi mỉm cười gật đầu.
Để cho những tên cướp biển đi đốt nồi hơi là vì y cho rằng việc đốt nồi hơi sẽ vất vả hơn, nhưng Kim Phi không hề tính đến việc sẽ phải phái người trông giữ bọn họ, còn phải chuẩn bị cabin cho bọn họ, đúng là cái được không đủ bù cái mất.
Nói một cách tương đối thì giam giữ ở Hắc Thủy Câu càng thích hợp hơn.
Trước đây, Hắc Thủy Câu từng là nhà tù, hai bên đều là vách núi đá đen, chỉ cần phái người đưa bọn cướp biển tìm đến một cửa quặng mỏ, bọn chúng căn bản không có nơi nào để chạy.
Khoảng cách từ Hắc Thủy Câu đến bến tàu không xa cũng không gần, vì vậy phải mất một thời gian mới đưa được những tên cướp biển đến đây, Kim Phi và Cửu công chúa bàn bạc một chút, quyết định nhân dịp mọi người đều ở đây thì tổ chức một cuộc họp, vì thế đã bảo Thiết Chùy thông báo cho mọi người.
Lúc y và Cửu công chúa đi dạo ra khỏi bến tàu, phát hiện công chúa Lộ Khiết đưa cận vệ và đoàn tùy tùng đứng ở bờ sông ngoài cửa bến tàu.
Có lẽ bởi vì có đội nhân viên hộ tống do Giang Văn Văn dẫn đầu bảo vệ nên dân chúng không tụ tập cùng bọn họ, Kim Phi vừa đi ra liếc mắt một cái đã nhìn thấy bọn họ.
Bây giờ Kim Phi và Cửu công chúa cũng không muốn nói nhiều với công chúa Lộ Khiết, nên họ giả vờ như không nhìn thấy và chuẩn bị đi thẳng đến phòng họp.
Nhưng mới đi được hai bước, đã nhìn thấy Giang Văn Văn đang đi về phía bọn họ.
Thiết Chùy hơi không chắc chắn có nên để Giang Văn Văn đến đây hay không, nên quay sang Kim Phi xin chỉ thị thì nhìn thấy Kim Phi gật đầu, lúc này mới không ngăn cản.
"Tham kiến bệ hạ, ra mắt Kim tiên sinh!"
Giang Văn Văn đi đến một nơi cách Kim Phi mấy bước rồi dừng lại, hành lễ với hai người.
"Có chuyện gì không?" Kim Phi hỏi.
"Ta có chuyện muốn báo cáo với tiên sinh một chút," Giang Văn Văn nói: "Hôm qua công chúa Lộ Khiết nói rằng muốn đi lên thị trấn đi dạo, vì vậy ta đưa ngài ấy đến đó, sau đó ngài ấy đã mua rất nhiều thứ, có thể sẽ muốn mang chúng về Đông Man, ta muốn xin chỉ thị của bệ hạ và tiên sinh một chút, xem có thể để bọn họ mang đi không!?"
“Mua cái gì?” Kim Phi hỏi.
"Ta đã ghi lại danh sách, mời tiên sinh xem qua!" Giang Văn Văn lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong lòng ra và đưa nó cho Kim Phi bằng cả hai tay.
Kim Phi nghĩ rằng đây là lần đầu tiên công chúa Lộ Khiết đến Xuyên Thục, chắc chắn muốn mua một số món đặc sản, vân vân, nên không để ý lắm, nhưng sau khi mở cuốn sổ nhỏ ra mới phát hiện, trên đó ghi chi chít tên của những vật phẩm, khoảng hơn mười trang.
Nó được viết bằng bút máy chứ không phải dùng bút lông.
Có ít nhất hàng trăm vật phẩm được ghi lại trên hơn mười trang này.
Kim Phi nhìn kỹ thì thấy rằng trong số các vật phẩm này chỉ có một số ít là đặc sản và son bột nước của Xuyên Thục, còn lại là dụng cụ nông nghiệp, công cụ và vải dệt trên phố Bắc.
"Cô ta đến chỗ chúng ta để nhập hàng à?" Kim Phi dở khóc dở cười và nói: "Nhiều đồ như vậy, chỉ sợ một xe ngựa cũng không kéo được đâu?"
"Đúng là một chiếc xe ngựa không kéo được." Giang Văn Văn nói: "Cho nên công chúa Lộ Khiết muốn ta mua cho ngài ấy mấy chiếc xe ngựa, nhưng ta vẫn chưa đồng ý, muốn xin chỉ thị của tiên sinh một chút, nếu tiên sinh không đồng ý để ngài ấy mang mấy thứ này đi thì ta sẽ giữ chúng lại."
Kim Phi cẩn thận nhìn cuốn sổ nhỏ thêm một lần nữa, lắc đầu và nói: "Không cần giữ lại, mua xe ngựa cho cô ta, cứ để cho cô ta kéo đi."
"Vâng!" Lúc này Giang Văn Văn mới gật đầu, quay người rời đi.
Đợi đến khi Giang Văn Văn đi xa rồi, Cửu công chúa mới nhíu mày nói: "Phu quân, vừa rồi ta chỉ nhìn qua một chút thôi, hầu như tất cả những thứ cô ta mua đều là dụng cụ nông nghiệp, công cụ và vải vóc, rõ ràng muốn học trộm tay nghề của chúng ta, tại sao lại để cô ta kéo đi?”
"Những thứ này không có nội dung kỹ thuật, hơn nữa lại được bán công khai, ai cũng có thể bán, nếu Lộ Khiết thực sự muốn, cho dù chúng ta không để cô ta mang đi, cô ta cũng tùy tiện để gián điệp bán cho một người buôn bán ở bên ngoài, cũng có thể mua được, chẳng qua chỉ mất thêm một bước nữa thôi.”
Dù sao cô ta cũng chắc chắn sẽ lấy được, còn không bằng thoải mái bán cho cô ta đi."
Kim Phi nói: "Thật ra, thứ cô ta mua phần lớn đều là dụng cụ nông nghiệp và công cụ, mà Đông Man chủ yếu tập trung vào việc chăn thả gia súc, mua về cũng không thể dùng được."
Cô ta chủ động yêu cầu đến Kim Xuyên, có lẽ là vì muốn xem thực lực của chúng ta, bây giờ cứ để cô ta mua mấy thứ đồ vật để nghiên cứu, có lẽ nó sẽ giúp ích cho cuộc đàm phán sau này của các nàng."
“Có lý,” Cửu công chúa gật đầu: “Vậy đợi xem cô ta có thể kéo dài bao lâu mới chủ động yêu cầu đàm phán.”
Chương 1609: Học tiếng Hoa Hạ
“Muốn kéo dài thì cứ kéo dài, kệ cô ta đi.” Kim Phi chả buồn để ý nói.
“Bây giờ chàng không sốt ruột sao?” Cửu công chúa nghiêng đầu liếc nhìn Kim Phi.
“Người cũng đã tới Kim Xuyên rồi, còn sốt ruột làm gì?” Kim Phi nói: “Sớm muộn gì Đông Man cũng sẽ là của chúng ta!”
Tuy y muốn thúc đẩy lần hợp tác này nhưng bây giờ trong tay còn quá nhiều chuyện, có hợp tác với Đông Man không cũng không cần gấp.
Nếu lần này hợp tác thất bại thì lần sau vẫn còn cơ hội.
"Đúng vậy, Đông Man sớm muộn gì cũng thuộc về chúng ta!" Cửu công chúa cười nói: "Phu quân, ta thích sự tự tin này của chàng!"
“Ha ha, vợ chồng lâu năm cả rồi, đừng tâng bốc ta chi nữa, đi thôi, ta đoán chắc là nhóm Trương ca đã tới phòng họp rồi."Kim Phi mỉm cười nói.
Kim Phi đã đoán đúng, y và Cửu công chúa bước đi khá chậm, nên khi đến phòng họp thì mọi người đã có mặt đông đủ.
Trương Lương và Khánh Hoài dẫn nhóm võ tướng ngồi ở phía bên trái phòng họp, trong khi Thiết Thế Hâm dẫn quan văn ngồi bên phải.
Kim Phi nhìn phòng họp chật kín người, nhất thời có chút xúc động.
Khi mới đến thế giới này chỉ có người trong làng muốn đi theo y, lúc đó đích thân Trương Lương phải dẫn một đội vận chuyển hàng hóa về huyện thành, đi qua đi lại để đề phòng thổ phỉ.
Không biết từ lúc nào dưới trướng mình đã có nhiều người đến vậy.
Đây vẫn là những tướng lĩnh cấp cao và quan văn cấp cao, nếu tất cả tướng lĩnh cơ sở và cán bộ cơ sở đều đến thì e là bến tàu của trấn nhỏ này cũng chứa không đủ.
Chuyện này khiến Kim Phi cảm thấy vui mừng, đồng thời cũng cảm thấy áp lực.
Bởi vì những người này không chỉ đại diện cho chính mình mà còn đại diện cho hàng ngàn hàng vạn người đứng sau lưng họ.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn tuế vạn tuế!”
“Quốc sư đại nhân!”
Nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa bước vào, các quan văn võ tướng đều nhanh chóng đứng dậy di chuyển ra khỏi chỗ ngồi rồi cúi chào.
"Miễn lễ!"
Cửu công chúa giơ tay lên,
Sau khi Kim Phi và Cửu công chúa ngồi xuống chỗ chủ tọa, Cửu công chúa nói: "Phu quân, chàng nói mấy câu trước đi?"
"Thôi, nàng nói trước đi," Kim Phi nhanh chóng xua tay.
Kêu y nói chuyện chế tạo máy hơi nước thì còn được, còn kêu y nói chuyện trong trường hợp này thì Kim Phi thật sự không biết nên nói gì.
"Được rồi, để ta nói."
Hiếm khi mọi người có mặt đông đủ như vậy, Cửu công chúa muốn giải thích các công việc tiếp theo nhưng cũng có chút lo lắng Kim Phi sẽ cho người lấy mấy vò rượu tới đây. Sau đó mọi người lại ta một chén ngươi một chén rồi tan họp.
Cửu công chúa cầm lấy một tập tài liệu từ tay Châu Nhi, lấy ra một tài liệu đã chuẩn bị sẵn, còn hai nữ nhân viên hộ tống khác đã lấy ra quyển tài liệu được in từ lâu, sau đó phát cho mỗi một bản.
"Đây là kế hoạch năm nay do trẫm và Viện Khu Mật đã lập ra, mọi người xem trước chút đi!"
Cửu công chúa giơ cuốn sổ nhỏ trong tay lên.
Tất cả các quan văn võ tướng đều nhìn vào quyển sổ trước mặt.
Hôm nay Kim Phi vừa trở lại, cũng là lần đầu tiên thấy quyển sổ nhỏ nên cũng lật ra xem.
Trước đây khi trò chuyện với Cửu công chúa, Kim Phi đã từng nói tới khái niệm lập kế hoạch năm năm. Bây giờ cuốn sổ nhỏ này đã tái hiện lại dựa trên miêu tả của Kim Phi, chẳng qua đây không phải là kế hoạch năm năm mà là kế hoạch cho mấy tháng tới trong năm nay.
Cuốn sổ nhỏ tập trung nhắm vào tất cả các tầng lớp để đưa ra các mục tiêu phải hoàn thành trong năm nay, đơn giản, rõ ràng, nhìn một cái là có thể hiểu được, trong chốc lát Kim Phi đã xem xong rồi.
Có thể thấy, Viện Khu Mật đã mất rất nhiều công sức để suy nghĩ ra kế hoạch này, đồng thời cũng điều tra kỹ càng về hiện trạng và tình huống phát triển của các ngành sản xuất, mục tiêu được đặt ra cũng không xa vời thực tế, nếu tất cả các ngành được thực hiện nghiêm túc thì đều có thể hoàn thành vào cuối năm nay.
Lâu nay tiêu cục và quân Trấn Viễn đã thúc đẩy các lớp xóa mù chữ, biết chữ cũng đã thành một điều kiện tiên quyết để được thăng chức.
Nếu không biết chữ thì cả đội trưởng cũng không đảm đương nổi.
Mặc dù những võ tướng ngồi ở đây đều có xuất thân là chân đất, nhưng viết thư hay đọc báo đều không có vấn đề gì.
Mặc dù họ không đọc nhanh như nhóm quan văn nhưng ngay sau khi các quan văn để xuống, thì các tướng lĩnh cũng đã đọc gần xong và cũng có một số hiểu biết cơ bản về nội dung trong cuốn sổ nhỏ.
Sau khi mọi người đọc xong, Cửu công chúa mới mở miệng nói: “Để trẫm nói về các công việc trong sáu tháng cuối năm.”
Mọi người vừa nghe đều thẳng sống lưng nhìn Cửu công chúa.
Cửu Công chúa vẫn bình tĩnh mở quyển sổ nhỏ ra, bắt đầu giải thích từng thứ một hơn nữa mỗi lần giải thích một thứ cô ấy sẽ chỉ định người phụ trách phần nội dung này, và phụ trách thúc đẩy tiến độ của nội dung.
Như vậy, trong quá trình đánh giá cuối năm đều tìm được người chịu trách nhiệm cho từng hạng mục, tránh đổ lỗi lẫn nhau do trách nhiệm không rõ ràng.
Sau khi Cửu công chúa lên ngôi, đây là lần đầu tiên mọi người tụ tập đông đủ như vậy, đây cũng được coi là cuộc họp đại biểu đầu tiên của chế độ Xuyên Thục.
Kiếp trước Kim Phi không có cơ hội tham gia vào những cuộc họp ở cấp bậc này, nhưng trường học và đơn vị công tác sẽ yêu cầu họ xem TV để tìm hiểu tinh thần của cuộc họp.
Mỗi lần như vậy Kim Phi đều cảm thấy mơ màng buồn ngủ, nhưng lần này y lại tràn đầy tinh thần và chăm chú lắng nghe.
Bởi vì kiếp trước y chỉ là một người ngoài cuộc có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng lần này y lại là người tham dự cuộc họp thậm chí còn là người hoạch định chính sách. Nên cảm giác tham dự và có thành tựu lập tức dâng lên, y còn lắng nghe rất chăm chú, có đôi khi còn bổ sung thêm một hai câu.
Cuộc họp này cứ kéo dài đến giữa trưa mới tạm thời kết thúc, ăn bữa cơm trưa xong thì buổi chiều lại tiếp tục, dù sao thì nhiều quan văn ở đây đều đã lớn tuổi nên phải cho họ nghỉ ngơi một lúc.
Khi Kim Phi ra khỏi phòng họp đã thấy Thiết Chùy đợi mình ở cửa: "Tiên sinh, cướp biển nước ngoài đã được đưa đến, ngài có muốn gặp không?"
Kim Phi có hơi đói bụng vốn đang định đi ăn cơm, lại nghe nói cướp biển nước ngoài tới gật đầu nói: "Đưa bọn họ tới thư phòng gặp ta."
Thấy Cửu công chúa không rời đi y hỏi: "Nàng không đi ăn cơm sao?”
“Ta cũng đi xem, lát nữa rồi ăn sau.”
“Cũng được,” Kim Phi gật đầu rồi đi với Cửu công chúa tới thư phòng.
Tới thư phòng, Thiết Chùy đã dẫn cướp biển nước ngoài đến chờ sẵn.
Hai tên cướp biển nước ngoài đều là người da trắng nhưng bây giờ lại vừa gầy vừa đen, cũng không biết là do phơi nắng hay do đào than chưa rửa sạch.
Thấy Kim Phi và Cửu công chúa đến, bọn họ vội quỳ xuống đất hô lên: "Kính chào Kim tiên sinh!"
"Chà, các người đã học được tiếng của Đại Khang ư?" Kim Phi hơi ngạc nhiên.
"Ở Hắc Thủy Câu được mấy tháng, hàng ngày đều ở cạnh người Đại Khang, nên đã dần học được tiếng của Đại Khang nhưng vẫn chưa nói tốt lắm." Cướp biển nước ngoài cao lớn lắp bắp nói.
"Khả năng học tập của các ngươi khá mạnh đấy."
Những gì hai người vừa nói đều là tiếng Đại Khang hơn nữa còn đậm giọng địa phương của Xuyên Thục, nhưng vẫn có chút khác biệt với ngôn ngữ địa phương của Xuyên Thục, có vẻ hơi giống tiếng phổ thông ở kiếp trước, nghe hơi lạ nhưng vẫn có thể hiểu được.
Kim Phi vốn không muốn tiết lộ mình biết tiếng Anh, trước đó còn đang suy nghĩ làm sao để giao tiếp với mấy tên cướp biển nước ngoài. Ai ngờ, bây giờ cướp biển nước ngoài đã học được tiếng Đại Khang vậy thì cũng bớt việc cho y.
"Cảm tạ Kim tiên sinh đã khen ngợi!" Tên cướp biển nước ngoài cao to nói: "Sau này chúng ta nhất định sẽ chăm chỉ học tập, tích cực cải thiện phấn đấu để làm lại cuộc đời!"
Đây là câu nói mà lính cai ngục sẽ dạy bọn họ mỗi ngày trong lúc lao động cải tạo ở Hắc Thủy Câu.
“Các ngươi muốn làm lại cuộc đời, vậy bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội.” Kim Phi nói, chợt nhớ tới một vấn đề: "Sao các ngươi lại biết ta?”
Chương 1610: Biển Đỏ
“Ta đã may mắn gặp được Kim tiên sinh ở Đông Hải, lúc đó ta vẫn chưa biết ngài là ai. Sau này nói chuyện phiếm với mấy bạn tù ở Hắc Thủy Câu, mới biết được Kim tiên sinh là người tài giỏi nhất trên đời này!" Tên cướp biển nước ngoài cao lớn nịnh nọt y.
Thực sự danh tiếng của Kim Phi ở Xuyên Thục quá lớn, đến mức bọn thổ phỉ bị giam ở Hắc Thủy Câu ngày nào cũng kể đến chuyện của Kim Phi, ngày nào hai tên cướp biển nước ngoài cũng nghe đầy lỗ tai.
Cũng chính nhờ sự mô tả của bọn thổ phỉ, bọn cướp biển nước ngoài mới biết được tên thư sinh mà họ gặp được là Kim Phi.
Tất nhiên, cũng có rất nhiều tên thổ phỉ mắng mỏ Kim Phi, nhưng hai tên thổ phỉ này lại có mắt nhìn nên chắc chắn sẽ không nói xấu Kim Phi trước mặt y.
Cướp biển nước ngoài cũng là những kẻ ngoài vòng pháp luật kiêu ngạo không phép tắc, khi mới bị bắt, hai tên cướp biển này còn hơi ngoan cố nhưng sau khi bị giam cầm cùng với những tên cướp kiêu ngạo và không phép tắc lâu như vậy. Họ cũng đã hòa nhập và học được cách nịnh nọt, có thể nói khát vọng sinh tồn tràn đầy.
"Được rồi, đừng nịnh nọt nữa, ta kêu ngươi tới đây cũng không phải để nghe các ngươi nịnh nọt."
Kim Phi không có ấn tượng gì tốt với mấy tên cướp biển này nên hỏi thẳng: "Các ngươi là ai? Từ đâu tới?"
“Chúng ta là ai? Từ đâu tới?" Hai tên cướp biển ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt có hơi kỳ lạ.
"Kim tiên sinh, ta là ai, từ đâu tới, sẽ tới đâu? Đây đều là những vấn đề vô cùng sâu sắc, những nhà triết học thông thái đó đã tranh luận hàng ngàn năm mà vẫn chưa biết được, huống chi là chúng ta?"
Tên cướp biển cao nhăn nhó nói: "Mặc dù chúng ta có đọc được chút sách nhưng kiến thức của chúng ta không thể sánh bằng các nhà triết học kia, cho nên không thể trả lời được!"
Kim Phi nghe xong, dở khóc dở cười.
Đối phương đã hiểu sai hết ý của y rồi.
Chưa kể thế giới này, cho dù ở kiếp trước của Kim Phi, đây cũng là ba mệnh đề tối cuối cùng của triết học và không ai có thể giải đáp được.
Nếu không phải thấy vẻ sợ hãi trên mặt hai người này, Kim Phi còn tưởng là họ đang nói chuyện đùa gì đó.
"Ta hỏi các ngươi tên gì, đến từ nước nào?"
"Hóa ra là Kim tiên sinh hỏi cái này!"
Hai tên cướp biển đồng thời thở phào nhẹ nhõm, tên cướp biển cao lớn nói: "Ta tên là Smith, tên này là Andrew, chúng ta ở nước C."
"Nước C?" Kim Phi sửng sốt.
Những chuyến đi xa đòi hỏi kỹ thuật cao và nguồn tài chính khổng lồ, đó là điều mà các nước nhỏ khó có thể tự mình hoàn thành.
Ví dụ như Xuyên Thục bây giờ, phải trả cái giá rất lớn để xây dựng số hiệu Thái Bình. Có thời gian, xưởng sắt thép gần như phải dừng tất cả các hoạt động kinh doanh khác, và nhiều bộ phận cũng tập trung vào dự án này trong mấy tháng.
Nếu hai người họ có thể đến Đại Khang, thì chắc chắn là có quốc gia ủng hộ và thực lực quốc gia cũng không hề yếu.
Tuy kiếp trước Kim Phi không giỏi địa lý lắm nhưng hầu hết các nước trên thế giới y vẫn biết đến, cho dù không biết rõ thì chí ít cũng biết đến tên.
Nhưng trong trí nhớ của y không hề có cái nước tên là C này.
Nhưng Kim Phi cũng không bối rối lắm, dù sao lịch sử của hai thế giới này hoàn toàn khác nhau, kiếp trước trong nền văn minh Hoa Hạ cũng không có vương triều Đại Khang này.
Thế là Kim Phi đổi câu hỏi: "Lục địa các ngươi đang ở tên là gì? Có đặc điểm gì không? Đúng rồi, chắc là các ngươi có bản đồ hàng hải đúng không? Có thể nhớ được bao nhiêu? Vẽ cho ta xem được không!"
Thiết Chùy đang canh giữ ở kế bên nghe vậy, vội lấy ra một xấp giấy viết tay với bút chì để trước mặt hai tên cướp biển.
Sau đó anh ta hung hăng uy hiếp: "Vẽ cho đẹp đấy, nếu vẽ sai hoặc cố ý vẽ bậy bạ lừa gạt tiên sinh ta, ta đây sẽ băm tay các ngươi!"
Hai tên cướp biển gần đây cũng bị thổ phỉ ở Hắc Thủy Câu dọa sợ vừa nghe đến đã sợ run, một lúc sau, tên cướp biển cao lớn đã mếu máo xin tha nói: "Kim tiên sinh, không phải chúng ta không muốn vẽ mà ngài cũng biết đó, bản đồ hàng hải là đồ vật vô cùng quan trọng. Chúng ta chỉ là thủy thủ trên thuyền nên không hề thấy được!”
“Các ngươi thật sự chưa nhìn thấy bản đồ hàng hải sao?”
“Ta lấy danh nghĩa mẹ ta ra thề, thật sự chưa hề nhìn thấy!”
Hai tên cướp biển này làm ra một tư thế thề thốt vô cùng kỳ lạ.
Đúng là thủy thủ bình thường không có khả năng tiếp cận bản đồ hàng hải, thế nên Kim Phi lại đổi câu hỏi: "Vậy các ngươi đã bao giờ nhìn thấy biển lập lòe màu đỏ chưa?"
Nghe Kim Phi hỏi vậy, vẻ mặt của hai tên cướp biển đã kích động lên: "Kim tiên sinh, ngài cũng biết tới Biển Đỏ sao?"
“Hóa ra thế giới này Biển Đỏ vẫn gọi là Biển Đỏ." Kim Phi thầm nghĩ trong lòng nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh gật đầu: "Tất nhiên là ta biết Biển Đỏ nhưng các ngươi làm sao biết?"
"Chúng ta cũng từ Biển Đỏ tới đây!" Tên cướp biển cao lớn trả lời.
"Các ngươi từ Biển Đỏ tới đây ư?" Kim Phi nghe xong không khỏi ngạc nhiên.
Biển Đỏ nằm trên một dải đất hẹp, phía bắc là kênh đào Suez nổi tiếng nối liền với biển Địa Trung Hải, phía nam là vịnh Yane cũng nổi tiếng không kém, dẫn ra biển lớn.
Bởi vì các vách đá hai bên eo biển, đặc biệt là các vách đá có màu đỏ dọc bờ biển châu Phi, đôi khi bị mặt trời chiếu qua làm cho nước biển cũng có màu đỏ, ngoài ra thỉnh thoảng xuất hiện rong biển đỏ theo mùa nên được gọi là Biển Đỏ.
Nhưng kênh đào Suez chỉ được xây dựng vào cuối thời đại hàng hải.
Trước khi kênh đào Suez xuất hiện, Biển Đỏ và Biển Địa Trung Hải không nối liền nhau, nếu muốn đi từ châu Âu sang châu Á phải đi vòng qua Mũi Hảo Vọng ở cực nam châu Phi.
Sau này, để giảm bớt việc đi đường vòng thực dân châu Âu đã xây dựng kênh đào Suez dựa trên cơ sở của con kênh cổ.
Sau khi mở kênh đào Suez, khoảng cách đi từ châu Âu đến châu Á đã giảm đi rất nhiều.
Kênh đào Suez dài hơn một trăm km, dù có nền là kênh đào cổ nhưng đây vẫn là một công trình vô cùng đồ sộ.
Theo suy đoán của Kim Phi, có lẽ là những tên cướp biển này đi từ Mũi Hảo Vọng tới đây, nhưng ai ngờ mấy tên này lại đến từ Biển Đỏ thật.
"Chẳng lẽ các ngươi đã đào xuyên Biển Đỏ và Địa Trung Hải?" Kim Phi hỏi.
"Địa Trung Hải?" Hai tên cướp biển lại sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe đến cái tên này, nên cũng không biết Kim Phi đang nói đến nơi nào.
"Bỏ đi," Kim Phi xua tay: "Thiết Chùy, đi lấy bản đồ thế giới tới đây!"
Cửu công chúa thấy vậy hơi cau mày.
Trong mắt cô ấy, bản đồ thế giới là thứ tuyệt mật nhất trong những thứ tuyệt mật, thế nên làm sao cho những tên cướp biển này xem tài liệu quan trọng như vậy được?
Cửu công chúa vô thức muốn ngăn cản Kim Phi nhưng sau đó lại từ bỏ.
Dù sao chỉ là hai tên cướp biển, Kim Phi tra hỏi xong đã xử lý bọn họ nên cũng chẳng lo lộ bí mật.
Thật ra Thiết Chùy cũng nghĩ như vậy nên lúc cầm bản đồ ra cũng vô cùng hào hứng, rồi anh ta vào trong phòng mở rương văn kiện của Kim Phi lấy bản đồ thế giới ra trải lên bàn.
Khi hai tên cướp biển nhìn thấy bản đồ, sắc mặt đều tái nhợt cùng một lúc.
Vừa rồi bọn họ đã nói dối, thật ra bọn họ đã nhìn thấy bản đồ hàng hải. Nhưng chẳng qua là lúc đi ngang qua khoang thuyền trưởng, bọn họ cũng chỉ lướt qua mấy lần thôi chứ không có cơ hội nhìn kỹ.
Mặc dù không nhìn rõ nhưng họ có thể phân biệt được, bản đồ mà họ nhìn thấy trong khoang thuyền trưởng hoàn toàn không thể sánh bằng bản đồ trước mặt.
Nhìn thấy bản đồ này rồi, họ còn sống được sao?
Bình luận facebook