• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (3 Viewers)

  • Chương 1611-1615

Chương 1611: Vương quốc nước C

Nghĩ đến đây, hai tên cướp biển đồng thời quay người lại, tên cướp biển lùn vẫn luôn im lặng đã bị dọa sợ đến mức đứng không vững, toàn thân run cầm cập.

"Ôi, các ngươi quay đi chỗ khác làm gì, nhìn bản đồ đi!" Kim Phi hét lên.

"Kim tiên sinh, chúng ta nhất định sẽ tích cực cải tạo, tranh thủ trở thành một con người mới, xin ngài hãy tha cho chúng ta một mạng!"

Tên cướp biển cao lớn nói: "Sau khi xem bản đồ, chúng ta nhất định sẽ phải chết!"

Thật ra vừa rồi Kim Phi cũng không có suy nghĩ làm gì hai tên cướp biển này, nhưng bọn họ nói như vậy, Kim Phi mới ý thức được vấn đề này.

Mặc dù Kim Phi không phải là người chỉ yêu quý đồ của mình, nhưng bản đồ thế giới thực sự là một bí mật hàng đầu trong thế giới hiện tại.

Châu Âu và Châu Mĩ hiện tại vẫn nằm trong tình trạng ngăn cách với thế giới, có dù có một số người bản địa, thì số lượng chắc cũng rất ít.

Một khi người châu Âu có bản đồ chi tiết thì có thể sẽ tìm thấy những nơi này trước.

Mặc dù Kim Phi không sợ người châu Âu, chẳng qua là cướp lại những nơi này từ tay bọn họ thôi, nhưng lần đánh chiếm đầu tiên, tại sao lại để người châu Âu nhanh chân giành trước chứ?

Cho nên, sau khi cướp biển xem xong bản đồ giết chết bọn họ là cách giải quyết tốt nhất, cũng là làm một mẻ khiến bọn họ mãi mãi im miệng.

Mặc dù Kim Phi không thích chém giết, nhưng cướp biển Đông Dương làm đủ mọi tội ác ở Đông Hải, giết chết bọn họ Kim Phi cũng không có chút gánh nặng tâm lý nào.

Nhưng hiện tại Kim Phi chỉ nhìn thấy hai người Châu Âu còn sống này, Kim Phi muốn nhanh chóng tìm hiểu rõ về Châu Âu, và Đông Dương, bọn họ là đường tắt tốt nhất cũng là đừng tắt duy nhất vào lúc này.

Bây giờ cướp biển đã ý thức được điều này, bọn họ có còn đồng ý nói chuyện không? Hoặc là nói, những thứ bọn họ nói có đáng tin không?

Kim Phi đang suy nghĩ làm thế nào để đối phó với hai tên cướp biển này nhưng Thiết Chùy không thể nhịn được nữa.

Anh ta trợn mắt nhìn chằm chằm vào cướp biển nói: "Thành thật trả lời câu hỏi của tiên sinh, ta còn có thể cho các ngươi thoải mái chút, nếu dám giả chết, hoặc là giở thủ đoạn, ta sẽ để các ngươi nếm thử mùi vị thế nào là sống không được chết cũng không xong!"

Kết quả, hai tên cướp biển nghe anh ta nói vậy, càng sợ hãi hơn, tên cướp biển lùn ngồi thẳng xuống đất, tên cướp biển cao cũng bắt đầu run rẩy.

"Được rồi, được rồi!" Kim Phi xua tay với Thiết Chùy, sau đó nói với cướp biển: "Các ngươi cũng không cần phải sợ, chỉ cần các ngươi thành thật trả lời câu hỏi của ta, ta có thể đảm bảo cho các ngươi một con đường sống!"

"Thật sao?" Tên cướp biển cao dường như nắm được một cọng rơm cứu mạng, vội vàng hỏi: "Kim tiên sinh nói lời có giữ lời không?"

"Con mẹ ngươi, ngươi muốn chết à?" Thiết Chùy quát lên: "Tiên sinh nói lời luôn giữ lời, vậy mà ngươi còn định nghi ngờ ngài ấy nói lời không giữ lời sao?"

"Mạng của hai ngươi đối với ta không quan trọng, giết hay giết ngươi cũng không ảnh hưởng lớn đến ta." Kim Phi nói: "Đương nhiên, điều kiện để tha cho các ngươi chính là sau này cần phải nói thật với ta, biết cái gì nói cái đó, không biết thì nói không biết, không được lừa dối ta!"

"Bọn ta đảm bảo không dám lừa dối tiên sinh!" Cướp biển nhanh chóng giơ tay đảm bảo.

"Còn nữa, sau chuyện này, các ngươi nhất định phải ở lại Hắc Thủy Câu, không có sự cho phép của ta, vĩnh viễn không được ra ngoài, nếu phát hiện các ngươi muốn chạy trốn, đánh chết tại chỗ!"

Kim Phi tiếp tục nói: "Các ngươi hãy suy nghĩ đi, có thể chấp nhận thì chúng ta xem bản đồ, không thể chấp nhận thì bây giờ các ngươi có thể chết thoải mái.”

Hai tên cướp biển nghe vậy, im lặng một lúc.

Kim Phi đã nói rõ ràng với bọn họ rồi, hoặc là đồng ý điều kiện, hoặc là chết, không còn lựa chọn thứ ba.

Tên cướp biển cao quay người lại nói: "Tiên sinh, ta đồng ý với ngài, hy vọng ngài có thể nói lời giữ lời!"

Mặc dù nửa đời sau đều phải sống ở Hắc Thủy Câu rất đau đớn, nhưng so với cái chết, chút đau đớn này dường như không phải là không thể chấp nhận được.

"Ngoại trừ tin tưởng ta, ngươi còn sự lựa chọn nào khác sao?" Kim Phi chỉ vào tấm bản đồ trên bàn: "Thời gian của ta rất quý báu, đừng lãng phí thời gian của ta!"

"Vâng!"

Cướp biển cao cũng bất chấp, cất bước đi về phía bàn ăn.

Kết quả, vừa đi được hai bước, lại bị Thiết Chùy chặn lại.

Thiết Chùy lo lắng hắn ta đột nhiên nổi lên làm Kim Phi bị thương, anh ta tiến lên trước dùng dây thừng trói hai tay hai chân của hai tên cướp biển lại, sau đó mới đưa hai tên cướp biển đến bên cạnh bàn.

Dù vậy, Thiết Chùy vẫn đứng bên cạnh bọn họ, sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào.

Kim Phi cũng không ngăn cản, đến khi Thiết Chùy sắp xếp xong, y mới dẫn Cửu công chúa đi đến trước cái bàn.

Nhưng sau khi trao đổi vài câu, Kim Phi lại phát hiện ra một vấn đề khác, hai tên cướp biển này không hiểu bản đồ của mình.

Không còn cách nào khác, Kim Phi chỉ có thể dạy bọn họ cách xem bản đồ.

Cũng may bọn cướp biển cũng có ít kiến thức về địa lý, hơn nữa xem bản đồ cũng không khó, bọn họ học rất nhanh.

Sau đó, Kim Phi và cướp biển nói chuyện với nhau hơn một giờ ở trước bàn, rồi mới hiểu rõ tình hình đại khái của Vương quốc nước C.

Theo như bọn cướp biển nói, địa hình tổng thể của Châu Âu hiện tại giống như với bản đồ do Kim Phi vẽ, nhưng tên địa danh và quốc gia hoàn toàn khác với kiếp trước của Kim Phi.

Bọn họ nói Vương quốc nước C nằm ở phía đông nam Địa Trung Hải, biển Đỏ ở phía tây bắc.

Đây cũng là lý do tại sao bọn họ có thể đi từ biển Đỏ đến.

Bởi vì biển Đỏ nằm ở phía nam của bọn họ, Vương quốc nước C đã thiết lập một bến thuyền ở biển Đỏ.

Đầu bên kia của Địa Trung Hải có rất nhiều quốc gia nhỏ, nhưng cướp biển không biết số lượng và tên cụ thể, chỉ nói là có vài quốc gia khá lớn và khá nổi tiếng thôi.

Về mối nguy hiểm trên biển, bọn cướp biển cũng nói giống như những gì Kim Phi đã nói trước đó, mối nguy hiểm lớn nhất chính là khả năng xảy ra thời tiết cực đoan, ví dụ như là bão táp gì đó.

"Được rồi, đưa bọn họ về Hắc Thủy Câu đi."

Kim Phi thấy bọn cướp biển đã nói gần hết những gì cần nói rồi, y xua tay ra hiệu cho Thiết Chùy dẫn bọn cướp biển đi.

Từ đầu đến cuối Cửu công chúa vẫn luôn đứng ở bên cạnh lắng nghe.

Mặc dù trước đó Kim Phi đã nói với cô ấy về vấn đề liên quan đến Châu Âu, nhưng lần này nghe cuộc trò chuyện giữa Kim Phi và bọn cướp biển, Cửu công chúa vẫn cảm thấy thu được rất nhiều thứ.

Sau khi Thiết Chùy dẫn bọn cướp biển đi, Cửu công chúa tiến lên hỏi: "Phu quân, chàng thấy như thế nào?"

"Tình hình địa lý chung và mối nguy hiểm trên biển tương tự như những gì ta đã nghĩ trước đây, nhưng ta không ngờ rằng lãnh thổ Vương quốc nước C lại lớn như vậy." Kim Phi trả lời.

Trong ký ức của y, trong lịch sử Châu Âu vẫn luôn đấu tranh qua lại, không ai chịu ai, cho nên rất ít khi xuất hiện quốc gia có lãnh thổ lớn.

Nhưng lãnh thổ Vương quốc nước C đã vượt quá dự liệu của Kim Phi.

Theo miêu tả của bọn cướp biển, lãnh thổ của Vương quốc nước C chiếm toàn bộ phía đông nam Địa Trung Hải, hơn nữa thực lực quốc gia không hề yếu, có thể sẽ tiếp tục thôn tính những quốc gia nhỏ xung quanh.

Nếu Vương quốc nước C thực sự thành công, lãnh thổ có thể mở rộng hơn nữa.

Mà theo những gì cướp biển nói, ngoài Vương quốc nước C, ở phía bắc Địa Trung Hải còn có ít nhất hai quốc gia khá lớn, lãnh thổ và thực lực cũng không hề kém hơn nước C.
Chương 1612: Uống rượu

Tình hình châu Âu hiện tại khác biệt rất lớn so với lịch sử ở kiếp trước của Kim Phi, nhưng Kim Phi cũng không mấy lo lắng.

Đánh giá theo những gì bọn cướp biển đã báo cáo, mặc dù công nghệ trong các ngành công nghiệp khác ở Châu Âu tốt hơn Đại Khang trước đây, nhưng cũng không tốt hơn quá nhiều.

Sở dĩ hạm đội của họ có thể đến Đại Khang, nguyên nhân chủ yếu là cướp bóc để có thể tích lũy tài sản nhanh chóng, dưới sự kích thích của tiền bạc, kỹ thuật đóng thuyền và kỹ thuật hàng hải ở châu Âu mới có thể phát triển nhanh chóng như vậy.

Lúc này có lẽ là hình thức hàng hải ban đầu của châu Âu, trước mắt bọn họ còn dừng lại ở giai đoạn cướp bóc, bỏ chạy sau khi cướp bóc, mục tiêu cướp bóc chủ yếu là mỏ vàng mỏ bạc và người, đánh cướp xong một chỗ thì chạy, sẽ không dừng lại trong thời gian dài.

Bọn họ còn chưa có nếm được sự ngon ngọt của thuộc địa lâu dài, đến khi bọn họ nếm được sự ngon ngọt, sẽ bắt đầu áp bức thực dân lâu dài, sau đó ở châu Âu tạo thành phong trào thực dân.

Lịch sử trước kia của Châu Âu vào kiếp trước là như vậy, nếu tình hình tiếp tục phát triển như bình thường, sợ rằng trong vài chục năm nữa, Châu Âu sẽ vẫn đi theo con đường giống như trước kia.

Tuy rằng lịch sử đời này không giống, có thể sẽ khiến cho Kim Phi không có biện pháp đưa ra phán đoán chính xác, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.

Chờ sau này Đại Khang phát triển rồi đi thu phục Châu Âu cũng không muộn.

Kiếp trước y từng theo người hướng dẫn ra nước ngoài học một lần, tham gia một viện bảo tàng ở Châu Âu.

Lúc ấy nhìn những di vật văn hoá Hoa Hạ được trưng bày trong viện bảo tàng châu Âu, Kim Phi cảm thấy tủi nhục như cũ.

Sau chuyến đi châu Âu lần đó, trong lòng Kim Phi cảm thấy không thoải mái trong thời gian dài, làm việc cũng cố gắng hơn, hy vọng tổ quốc có thể nhanh trở nên mạnh mẽ hơn một chút, mang những di vật văn hoá này trở về nước.

Nếu như có thể chuyển luôn bảo tàng của đối phương đi, đương nhiên là tốt nhất!

Mặc dù y biết chỉ dựa vào sự cố gắng của bản thân, không có biện pháp để cho tổ quốc vững mạnh lên, nhưng tổ quốc chính là do từng cá nhân riêng biệt tạo thành, tất cả mọi người nếu cùng nhau cố gắng, tổ quốc sớm muộn sẽ trở nên hùng mạnh.

Đáng tiếc, y còn chưa kịp thấy tổ quốc có năng lực đưa những di vật văn hoá lưu lạc ở nước ngoài về, đã bất ngờ tới thế giới này.

Tuy nhiên điều này cũng không làm chậm trễ việc thực hiện nguyện vọng, thậm chí còn dễ dàng thực hiện hơn so với kiếp trước.

Bởi vì kiếp trước y chỉ là một người làm công ăn lương cấp cao, có thể mang những di vật văn hoá về hay không, lời của y không được xem trọng.

Đời này y là người quyết định.

Kim Phi quyết định, đời này y nhất định sẽ không bao giờ để cho các cường quốc châu Âu có cơ hội thống trị Hoa Hạ!

Cửu công chúa nhận ra được ánh mắt Kim Phi có chút không đúng, hỏi: "Phu quân, chàng chuẩn bị đi đánh quê hương của cướp biển à?"

Cửu công chúa giỏi quan sát biểu cảm và lời nói, cũng quá hiểu Kim Phi.

Biểu cảm và ánh mắt mới vừa rồi của Kim Phi, rõ ràng là có ý định giết người.

Thời điểm Kim Phi bàn luận về Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên, đều chưa từng bộc lộ biểu tình này bao giờ.

Phải biết Đại Khang và Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên có mối thù truyền kiếp.

Mặc dù cướp biển cũng ác, nhưng với Cửu công chúa, cướp biển chỉ là phiền toái nhỏ, không gây ra tổn hại nghiêm trọng cho Đại Khang bằng ba nước Đông Man.

Vì sao Kim Phi không nảy sinh ý muốn giết người với ba nước Đông Man, nhưng với quê hương của những tên cướp biển nước ngoài, y lại muốn giết chết bọn họ chứ ?

Cửu công chúa không hiểu, nhưng là hoàng đế Đại Khang, Kim Phi chưa trả lời, Cửu công chúa cũng đã bắt đầu suy tính ở trong đầu lỡ như thật sự bùng nổ chiến tranh, xác suất chiến thắng sẽ ra sao.

Vừa rồi cô ấy luôn đứng bên cạnh, nghe được cuộc nói chuyện của cướp biển và Kim Phi.

Dựa theo lời của cướp biển, quê hương của bọn họ cách xa Đại Khang ngàn dặm, bọn họ ngồi thuyền ở trên biển trôi dạt hết mấy tháng mới tới Đại Khang.

Hơn nữa Kim Phi cũng nói, quốc gia bọn họ không hề nhỏ yếu.

Mặc dù bọn họ bây giờ có số hiệu Thái Bình, nhưng cũng chỉ có một chiếc mà thôi, còn cần đi thực hiện nhiệm vụ đi xa.

Dĩ nhiên, bọn họ có thể tiếp tục xây mới thuyền bọc thép, nhưng giá vốn mỗi một chiếc thuyền bọc thép đều vô cùng cao, hơn nữa quốc gia của đối phương quả thực quá xa, muốn chiến đấu với một quốc gia như vậy, trước không nói có thể đánh thắng được hay không, chỉ việc vận chuyển quân và tiếp tế vật tư đã là một công trình rất lớn.

Ngộ nhỡ Kim Phi thật sự bắt đầu cuộc chiến với quốc gia của cướp biển, phần thắng rất nhỏ.

Đây là kết luận Cửu công chúa đưa ra.

"Quê quán của bọn họ cách Đại Khang quá xa, không có cách nào đánh!" Kim Phi lắc đầu nói.

Nghe Kim Phi nói như vậy, Cửu công chúa mới yên tâm: "Đi ăn cơm đi, ăn xong rồi còn phải tiếp tục họp."

Vừa rồi bọn họ định đi ăn cơm, bởi vì tra hỏi cướp biển làm trễ nãi không ít thời gian, bây giờ bọn Trương Lương có thể đã cơm nước xong và trở lại phòng họp.

Nhưng Kim Phi và Cửu công chúa cũng không gấp, quyết định đi ăn cơm trước, sau đó sẽ tiếp tục họp.

Khi hai người cơm nước xong trở lại phòng họp, quả nhiên phòng họp đã chật kín người.

Thấy Kim Phi và Cửu công chúa đi vào, mọi người nhanh chóng đứng lên hành lễ, không có người nào tỏ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.

Kim Phi vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thầm thoải mái.

Chẳng trách mọi người muốn làm lãnh đạo, làm lãnh đạo thật sảng khoái, muốn đi họp khi nào thì đi, đi trễ cũng không sao.

Đây không phải là cuộc sống y từng mơ ước ở kiếp trước sao?

Sau khi Cửu công chúa ngồi xuống, đã cầm cuốn sách nhỏ lên, bắt đầu giải thích kế hoạch làm việc nửa năm cuối.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, Cửu công chúa dự định hôm nay sẽ trở lại làng Tây Hà, bây giờ bị cướp biển trì hoãn, nếu tiếp tục trở về khẳng định sẽ không kịp.

Vì vậy Cửu công chúa cũng không gấp gáp, bắt đầu giải thích từng trang, từng điểm một.

Vốn dĩ buổi chiều có thể kết thúc hội nghị, không ngờ lại kéo dài đến chạng vạng tối mới kết thúc.

Sau khi hội nghị kết thúc, tất cả mọi người đi tới nhà ăn cho nhân viên hộ tống.

Lúc này nhân viên hộ tống đã ăn xong, nhà ăn đã chuẩn bị đồ ăn riêng cho bọn họ.

Dựa theo sự sắp xếp bàn ăn của Thiết Thế Hâm, Kim Phi và Cửu công chúa ở một bàn riêng, ngồi ở vị trí đầu tiên.

Nhưng Kim Phi và Cửu công chúa lại chào hỏi rồi đi thẳng tới chỗ ở bàn Trương Lương.

Bàn này trừ Khánh Hâm Nghiêu, những người khác đều là cựu binh quân Thiết Lâm, hoặc là nhóm người đầu tiên theo Kim Phi.

Thấy Kim Phi tới, tất cả mọi người đều vội vàng đứng lên.

"Bây giờ là giờ ăn cơm, mọi người đừng khách sáo như vậy, hãy giống như lúc ở trong quân doanh, tùy ý chút."

Kim Phi ra hiệu Thiết Chùy đặt thêm một chiếc ghế giữa Trương Lương và Khánh Hoài, dẫn đầu ngồi xuống.

Những người khác thấy vậy, lúc này lần lượt ngồi vào chỗ của mình.

Sống ở hai đời, Kim Phi đều không phải là một người giỏi khuấy động bầu không khí.

Nhưng gặp lại nhiều chiến hữu đã từng kề vai sát cánh chiến đấu như vậy, Kim Phi không tự chủ được mở miệng trò chuyện.

Ngoài trừ hai anh em Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài, những người khác cơ hồ đều xuất thân chân đất, vừa mới bắt đầu mọi người còn hùa theo Kim Phi, nhưng vừa nói chuyện, đã cùng Kim Phi nhắc tới những kinh nghiệm chiến đấu đã trải qua với nhau.

Năm ngoái điều kiện cuộc sống dân chúng Kim Xuyên đã được cải thiện rất nhiều, không ít phụ nữ và trẻ em được no bụng, lên núi đào hái nho rừng ủ rượu, năm nay trên thị trường rượu trái cây nhiều hơn gấp nhiều lần so với những năm trước, Kim Phi cảm thấy hôm nay là một ngày đáng ăn mừng, trước bữa ăn tối y bảo người đưa một mẻ rượu trái cây tới.

Ở bàn Trương Lương đều là tướng lĩnh cấp cao được chia tới năm bình.

Kết quả thức ăn còn chưa dọn lên, đã uống hết ba bình.
Chương 1613: Phú bà

Cả năm nay mọi người gần như chưa uống rượu, ba li rượu trái cây xuống bụng, mặt không ít người đã đỏ ửng.

Thậm chí có người chạy qua ôm bả vai của Kim Phi, xưng huynh gọi đệ.

Thiết Thế Hâm không hài lòng lắm khi thấy Kim Phi chạy sang bàn khác, thấy cảnh này càng giận hơn.

Ông ta vừa định tiến lên nhắc nhở, lại bị Cửu công chúa dừng ánh mắt ngăn cản.

Mặc dù Kim Phi chưa từng than phiền, nhưng Cửu công chúa có thể cảm nhận được, gần đây áp lực của Kim Phi rất lớn, khó lắm y mới vui vẻ được một lần, không thể để Thiết Thế Hâm đi phá hỏng hứng thú của Kim Phi được.

Hơn nữa, Cửu công chúa thấy, Kim Phi các nhân viên hộ tống tụ tập lại, có thể kéo tình cảm của Kim Phi và nhân viên hộ tống lại gần nhau hơn.

Về phần uy tín, uy tín của Kim Phi đã là người mà không ai có thể lay chuyển được rồi.

Nghĩ tới những cái này, sau khi Cửu công chúa ngăn Thiết Thế Hâm, lại bảo Châu Nhi đưa thêm vài hũ rượu đến bàn đám người Kim Phi.

Kim Phi thấy thế, dứt khoát đề nghị xếp bàn của các nhân viên hộ tống lại với nhau.

Các nhân viên hộ tống thấy thế càng vui vẻ, không khí cũng trở nên náo nhiệt hơn.

Tới Thiết Chùy luôn tận tâm cũng không nhịn được, phái người đi gọi phó đội trưởng tới, mình cũng gia nhập vào đại quân uống rượu.

Kim Phi cũng rất hưng phấn, nhưng y luôn nhớ bài học lúc đầu, lần này không uống quá nhiều, lúc người khác tới mời rượu, y chỉ nhấp một ngụm tượng trưng rồi để xuống.

Mặc dù các nhân viên hộ tống la hét bào Kim Phi không thoải mái, nhưng không ai dám trút rượu cho y.

Cửu công chúa thấy Kim Phi và các nhân viên hộ tống uống vui vẻ, chỉ tùy tiện ăn một ít rồi đi về.

Các quan văn đã sớm ghét các nhân viên hộ tống ồn ào, Cửu công chúa vừa dẫn đầu đi mất, các quan văn cũng lần lượt rời khỏi.

Trong nhà ăn chỉ còn nhân viên hộ tống uống rượu ồn ào.

Uống đến cuối, gần như các nhân viên hộ tống đều say, tới cả Trương Lương cũng gục xuống bàn, chỉ có Kim Phi và huynh đệ Khánh Hoài, Khánh Hâm Nghiêu là còn tỉnh táo.

Khánh Hoài không bao giờ uống rượu, vì tới làng Tây Hà, Khánh Hâm Nghiêu sợ để lại ấn tượng xấu cho Kim Phi, nên chưa từng thả lỏng.

Kim Phi không thích người khác miễn cưỡng mình, cũng không thích miễn cưỡng người khác, nên cũng không ép rượu.

Bữa rượu này kéo dài mãi tới nửa đêm mới giải tán.

Mặc dù mỗi lần Kim Phi đều chỉ nhấp một ngụm, nhưng tới khi giải tán, đầu cũng hơi choáng rồi, sau khi quay về thì lôi kéo Cửu công chúa càn quấy một trận, rồi nặng nề ngủ mất.

Thời gian gần đây, Kim Phi chưa bao giờ ngủ ngon, bây giờ số hiệu Thái Bình đã bắt đầu đi xa, cuối cùng Kim Phi cũng giải quyết xong nỗi lòng lớn nhất trước mắt, y ngủ cực kì say giấc, ngủ mãi tới nửa sáng ngày hôm sau mới dậy.

Vừa mở mắt đã thấy Cửu công chúa ngồi ở chiếc bàn bên cửa sổ xem bản sớ, nghe thấy tiếng Kim Phi vén chăn, Cửu công chúa quay đầu qua.

Thấy Kim Phi tỉnh rồi, bưng ly trà trên bàn đi tới: “Đau đầu không?”

“Không đau, tối qua không uống gì.”

Kim Phi nhận tách trà súc miệng, sau đó giơ ly trà lên, uống một hơi hết sạch phần nước còn lại.

Y đưa ly cho Cửu công chúa, lại nhìn ánh mặt trời chiếu vào: “Không còn sớm nữa, sao không gọi ta dậy?”

“Khó khăn lắm chàng mới ngủ ngon, dù sao hôm nay cũng phải về sớm, không gấp.” Cửu công chúa cười nhận tách trà, lại đi rót cho Kim Phi một ly trà nóng.

“Có lòng rồi.” Kim Phi vươn vai một cái.

Lúc doanh trại nhân viên hộ tống huấn luyện sớm đều sẽ hô khẩu hiệu, nhưng sáng nay y lại không bị khẩu hiệu đánh thức, cho thấy Cửu công chúa đã cho người hủy bỏ buổi huấn luyện sớm hôm nay, hoặc hủy bỏ khẩu hiệu huấn luyện sớm.

“Chúng ta đợi chút nữa rồi về, hay ăn trưa xong mới đi?” Kim Phi vừa mặc đồ vừa hỏi.

“Ta cho người để cơm lại, nếu phu quân không còn chuyện khác, đợi lát nữa ăn chút gì đấy, rồi chúng ta đi về.”

Cửu công chúa nói: “Gần đây nhiều việc, ta phải nhanh về xử lí, nếu không tấu sớ cũng sắp chất đống rồi.”

“Cũng được,” Kim Phi gật đầu, đi ra khỏi cửa phòng.

Nhân lúc Kim Phi đi đánh răng rửa mặt, Cửu công chúa cho người đưa cơm tới, lại bảo Châu Nhi đi sắp xếp xe ngựa.

Vì đề phòng khiến bá tánh bao vây quan sát, Kim Phi và Cửu công chúa đều không chọn cưỡi ngựa, mà chọn ngồi xe ngựa, thu cả cờ của hai người lại.

Mặc dù vẫn có nhân viên hộ tống bảo vệ, nhưng nhân viên hộ tống qua lại giữa làng Tây Hà và bến tàu quá nhiều, nên bá tánh bình thường sẽ hoàn toàn không biết Kim Phi và Cửu công chúa ở trong.

Không chỉ Cửu công chúa bận rộn, đám người Trương Lương, Khánh Hoài cũng bận tới mức ước gì được bay lên.

Tối qua bọn họ đã báo cho Kim Phi biết, sáng nay trời vừa tỏ, Trương Lương và Khánh Hoài đã ngồi thuyền lầu rời khỏi bến tàu, trở về Giang Nam.

Khánh Hâm Nghiêu cũng ngồi trên một chiếc thuyền lầu khác, trở về Tây Xuyên.

Trong doanh trại nhân viên hộ tống trông có vẻ quạnh quẽ hơn ngày thường một chút.

Đoàn xe của Kim Phi khiêm tốn chạy ra khỏi doanh trại, bắt đầu chặng đường về.

Vừa ra khỏi doanh trại chưa bao xa, Kim Phi phát hiện đoàn xe bỗng dừng lại.

Vén rèm lên nhìn ra ngoài, phát hiện một hàng người của công chúa Lộ Khiết và Giang Văn Văn đứng bên đường, trong rừng cây phía sau còn buộc không ít ngựa chiến, còn có một chiếc xe ngựa.

Công chúa Lộ Khiết không nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa, nhưng vẫn khẽ hành lễ về hướng xe ngựa.

Giang Văn Văn tiến thẳng lên trước, nói với Thiết Chùy vài câu, sau đó được Thiết Chùy dẫn tới ngoài xe ngựa.

Kim Phi thấy thế, đẩy cửa sổ xe ngựa ra.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Giang Văn Văng hành lễ với Cửu công chúa, sau đó nhìn Kim Phi: “Bái kiến tiên sinh!”

“Sao thế?” Kim Phi hỏi.

“Công chúa Lộ Khiết muốn đồng hành đi tới làng Tây Hà với tiên sinh ngài, không biết tiên sinh có đồng ý không?” Giang Văn Văn hỏi.

“Cùng đi thì cùng đi,” Kim Phi chỉ vào xe ngựa và ngựa chiến trong rừng cây: “Không phải cô ta mua rất nhiều đồ à, một chiếc xe ngựa này chứa đủ chứ?”

“Hôm qua công chúa Lộ Khiết đã mua một cái sân ở phía bắc thị trấn, tạm thời đều để đồ đạc ở trong cái sân đó, xe ngựa này dùng để thay đi bộ thôi.”

Giang Văn Văn giải thích nói: “Những con ngựa chiến này cũng là do người mua ạ.”

“Đúng là phú bà, đi tới đâu cũng mua nhà mua ngựa.”

Kim Phi lẩm bẩm nói: “Sao cô ta biết bây giờ ta đi về?”

“Chúng ta không biết, nhưng sáng sớm nay công chúa Lộ Khiết đã chuẩn bị xuất phát xong rồi, chỉ có điều luôn không thấy đội thân vệ của tiên sinh ngày, nên chưa xuất phát, cứ đợi tới giờ.” Giang Văn Văn giải thích nói.

“Còn rất cố chấp nữa.” Kim Phi gật đầu: “Vậy các ngươi đi theo sau đi.”

Nói xong, Kim Phi đóng cửa sổ vào.

Thiết Chùy thấy thế, lập tức ra lệnh cho đội ngũ tiếp tục xuất phát.

Lúc xe ngựa đi qua công chúa Lộ Khiết, cũng không dừng lại gì, Kim Phi và Cửu công chúa dừng như đều không nhìn thấy công chúa Lộ Khiết, hoàn toàn không chú ý tới cô ta.

Công chúa Lộ Khiết cũng không giận, đợi đội ngũ của Kim Phi đi qua, vội ra hiệu cho đoàn ngựa bên mình đi theo.

Mãi tới lúc này, Cửu công chúa mới kéo rèm ra một khe hở, lén nhìn phía sau.

Đợi Cửu công chúa quay đầu lại, Kim Phi phát hiện cô ấy khẽ cau mày lại.

Mặc dù Kim Phi không giỏi nhìn mặt đoán ý, nhưng suy cho cùng đã làm phu thê với Cửu công chúa lâu như vậy, vẫn nhận ra sự khác thường của Cửu công chúa.

“Sao thế?” Kim Phi hỏi: “Có gì không đúng à?”
Chương 1614: Xe đạp xuống dốc

“Không có gì.” Cửu công chúa lắc đầu: “Từ trước đến nay người thảo nguyên rất dũng cảm không ngờ vị công chúa Lộ Khiết này có thể chịu đựng như vậy.”

“Đúng vậy.” Kim Phi gật đầu nói: “Trên thảo nguyên, chỉ có bất đồng nhỏ mà đã rút kiếm là chuyện rất bình thường, công chúa Lộ Khiết bị coi thường như vậy nhưng vẫn luôn giữ nụ cười, sự chịu đựng như vậy, 99% là người khác không làm được.”

“Không chỉ như vậy.” Cửu công chúa nói: “Lẽ nào phu quân không chú ý đến những con ngựa chiến sao?”

“Ngựa chiến?” Kim Phi hỏi: “Ngựa chiến làm sao?”

“Những con ngựa chiến này chắc hẳn là ngựa bờm đen.” Cửu công chúa trả lời.

Kim Phi mở rèm phía sau xe ngựa nhìn, quả thực bờm của con ngựa chiến công chúa Lộ Khiết đang cưỡi màu đen.

Đại Khang không sản xuất ngựa chiến, ngựa chiến được sử dụng ở Xuyên Thục bây giờ chủ đều bắt nguồn từ bốn nguồn.

Thứ nhất là ngựa chiến Thổ Phiên, bị người tị nạn bắt khỏi trại ngựa chiến Đan Châu trong trận chiến dốc Đại Mãng, thứ hai là ngựa chiến Đảng Hạng, khi binh lính Thiết Ngưu đến vương thành Đảng Hạng, bắt sống lão Hoàng đế Đảng Hạng buộc ông ta bồi thường.

Thứ ba là những con ngựa chiến Đông Man, tịch thu được từ việc tiêu diệt quân chinh chiến phía Nam của Đông Man xâm lược ở bờ bắc Hoàng Hà ở Kinh Thành.

Thứ tư là ngựa công chúa Lộ Khiết đã bồi thường chiến tranh để chuộc lại thi thể binh lính Đông Man sau khi kết thúc trận chiến thành Du Quan.

Bờm đen là biểu tượng độc đáo của ngựa chiến Đông Man, vì vậy số ngựa chiến này chắc hẳn là được công chúa Lộ Khiết bồi thường, hiện tại cô ta cần ngựa, nhưng lại phải bỏ tiền ra mua.

Nghĩ từ góc độ của mình, Kim Phi cảm thấy không thể tiếp nhận.

Điều quan trọng nhất là từ đầu đến cuối công chúa Lộ Khiết đều rất bình tĩnh, giống như không nhận ra số ngựa chiến này, vẫn giữ nguyên nụ cười.

Chưa chắc Cửu công chúa đã làm được điều này, vì vậy cô ấy mới cảm thấy công chúa Lộ Khiết có thể chịu đựng được.

Công chúa Lộ Khiết ở phía sau vẫn chưa biết bản thân đã khơi dậy sự cảnh giác của Cửu công chúa, đang tò mò nhìn ra bên ngoài.

Bây giờ Xuyên Thục gần như đã không có thổ phỉ, công cuộc ra công cứu giúp đã sửa rất nhiều đường chính và nhà trọ, việc kinh doanh của Xuyên Thục cũng nhanh chóng phát triển, người bán hàng rong ngày càng nhiều.

Xưởng ở làng Tây Hà ngày càng nhiều, danh tiếng cũng ngày càng lớn, người bán hàng rong đến mua hàng nhiều vô kể.

Có đội buôn bao gồm con buôn hoặc thương hội dân gian, cũng có người bán hàng rong tự do đẩy xe đẩy đi theo nhóm.

Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy người người đạp xe đạp lao vùn vụt.

Bây giờ làng Tây Hà có khả năng chuẩn bị sản xuất ổ trục bi đũa, vì vậy Kim Phi đã thiết kế lại chiếc xe đạp theo kiểu dáng thanh lớn 28 inch ở kiếp trước.

Ban đầu xe đạp chỉ được sử dụng trong nội bộ nhân viên hộ tống, sau này sản lượng tăng cao, đã bắt đầu bán ra bên ngoài.

Xe đạp rất tiện, dù là trên đường chính hay là đường hẹp quanh co trên núi thì cũng sử dụng tiện hơn nhiều so với ngựa và la, hơn nữa rất tiết kiệm sức lực, chở được trọng lượng nặng hơn nhiều so với la và ngựa thông thường.

Xe đạp cũng không cần cho ăn, cũng không bị bệnh, về nhà chỉ cần để trong sân là được.

Quan trọng nhất là tốc độ của xe đạp cũng nhanh hơn la và ngựa nhiều, cùng đi trên đường chính, đẩy một chiếc xe đẩy trong vòng một ngày nhiều nhất cũng chỉ đi được bốn mươi đến năm mươi km, nhưng đẹp xe đạp ít nhất cũng đi được gần trăm km, trong vòng mấy ngày có thể đi từ làng Tây Hà về Xuyên Thục.

Vì vậy một khi xe đạp được đưa ra thị trường sẽ nhận được sự chào đón sôi nổi của người bán hàng rong.

Dù Kim Phi quy định giá rất cao, nhưng cung vẫn không đáp ứng được cầu như cũ, rất nhiều người bán hàng rong xếp hàng bên ngoài xưởng xe đạp, sản xuất được lô hàng nào đã được người bán hàng rong mua hết, hoàn toàn không thể gửi đến hợp tác xã mua bán.

Chiếc xe đạp vừa đi ngang qua không chỉ chở theo túi lớn túi nhỏ ở phía sau, xà ngang ở phía trước còn treo hai túi lớn, lao nhanh xuống dốc.

Nhìn thấy đội xe của Kim Phi, người này đã nhanh chóng phanh xe lại, đẩy vào bên đường.

Ngay cả Odebiao khi nhìn thấy cảnh này cũng phải giơ ngón tay cái lên tán thành.

Dù sao chiếc xe đạp này cũng không có lốp xe, bánh xe là một vành thép, dù là khả năng bám đường hay chống sốc cũng không thể so sánh với thanh lớn 28 inch của Odebiao.

Đây là lần đầu tiên công chúa Lộ Khiết nhìn thấy xe đạp, vì vậy rất tò mò, hét ra ngoài cửa sổ: “Giang cô nương, đó là gì vậy?”

“Điện hạ nói cái này sao?”

Giang Văn Văn chỉ vào một chiếc xe đạp vừa đi ngang qua.

“Đúng vậy.” công chúa Lộ Khiết gật đầu.

“Đây là xe đạp, tiên sinh chúng ta đã phát minh ra!” Giang Văn Văn nói: “Vật này có thể lên núi xuống sông, những nơi ngựa chiến có thể đi nó cũng có thể đi, hơn nữa còn rất tiết kiệm sức lực, nếu đường đẹp thì một ngày có thể đi được hai trăm km, bây giờ rất nhiều người đưa thư đều dùng xe đạp để đưa thư, rất nhanh!

Sau năm mới có một người đưa thư vội vàng đưa thư, có lần một ngày đã đi bốn trăm km.

“Một ngày có thể chạy bốn trăm km sao?” công chúa Lộ Khiết đột nhiên mở to mắt.

Nếu bàn đến tốc độ, chắc chắn ngựa chiến nhanh hơn xe đạp, nhưng cũng giống như người, ngựa chiến không thể chạy với tốc độ tối đa trong thời gian dài, nếu chạy với tốc độ tối đa một lúc thì phải dừng lại, nếu không ngựa chiến sẽ kiệt sức.

Nếu chạy cả ngày, cho dù hai con ngựa chiến thay phiên nhau chạy thì trong vòng một ngày cũng không thể chạy được bốn trăm km.

“Đó là tình huống đặc biệt, lúc đó người đưa thư có bức thư cần đưa gấp, hơn nữa đường rất đẹp, còn có rất nhiều đường xuống dốc, hơn nữa đã đạp từ sáng sớm đến nửa đêm, vì vậy mới có thể đi xa như vậy.”

Giang Văn Văn nói: “Trong tình huống bình thường, xe đạp không thể đi xa như vậy, một ngày cũng chỉ được một đến hai trăm km, người khỏe mạnh cũng chỉ có thể chạy hơn hai trăm km.”

“Vậy cũng rất siêu rồi.” công chúa Lộ Khiết khen ngợi.

“Quả thực rất siêu.” Giang Văn Văn gật đầu: “Nhưng sau khi người đưa thư đưa thư đến làng Tây Hà, mệt đến mức không đi lại được, còn ho ra máu, đã nghỉ ngơi ở chỗ đại phu Ngụy hơn một tháng.

“Giang cô nương, ngươi đã từng đi xe đạp chưa?”

“Rồi.” Giang Văn Văn trả lời: “’Kim Phi tiên sinh đã bảo người đưa một lô xe đạp đến tiêu cục, vì vậy những huynh đệ nhân viên hộ tống ở Kim Xuyên đều phải học đi xe đạp, người nào học được sẽ có tiền thưởng.”

“Dễ đi không?” công chúa Lộ Khiết hỏi.

“Vừa mới bắt đầu học thì sẽ ngã, sau khi biết đi rồi sẽ không ngã nữa.”

“Dễ học không?” Công chúa Lộ Khiết hỏi.

“Khó khi không biết, biết đi rồi sẽ không khó nữa.” Giang Văn Văn nói: “Trước khi chưa đi được, ta vẫn luôn không hiểu, xe đạp chỉ có hai bánh, đứng còn không vững, sao có thể không ngã được chứ?

Nhưng khi đi được rồi mới biết, thật sự sẽ không ngã.”

“Sao lại không ngã?”

“Ta không biết.” Giang Văn Văn nói: “Ta chỉ biết đạp xe đạp, cũng không biết vì sao không ngã.”

“Mua loại xe đạp này ở đâu, ta có thể mua mấy chiếc?” công chúa Lộ Khiết hỏi.

“Điều này ta không thể quyết định được, phải đi xin chỉ thị.” Giang Văn Văn trả lời.

Có vết xe đổ ở tiểu trấn, hiện tại khi Giang Văn Văn trả lời mỗi câu hỏi của công chúa Lộ Khiết đều phải suy nghĩ cẩn thận.

Công chúa Lộ Khiết hơi thất vọng, nhưng rất nhanh đã khôi phục nụ cười: “Được, nếu có câu trả lời, Giang cô nương nhớ hãy thông báo cho ta.”

“Được.” Giang Văn Văn gật đầu đồng ý.

Lúc này lại có một chiếc xe đạp khác lao xuống dốc, nhưng có lẽ người này chỉ mới biết đi xe đạp, nên đã chạy thẳng đến đội xe.
Chương 1615: Tai nạn giao thông

“Ngăn hắn lại!”

Thiết Chùy vẫn luôn đi bên cạnh xe ngựa của Kim Phi, phát hiện xe đạp đang lao đến đội xe, lo lắng hắn sẽ làm ngựa giật mình, anh ta vội hét lên với nhân viên hộ tống ở phía trước.

Hai nhân viên hộ tống đi đầu tiên lập tức thúc ngựa đi lên phía trước, muốn ngăn xe đạp lại.

Nhưng chiếc xe đạp này kéo theo quá nhiều đồ, hơn vừa xuống dốc, tốc độ thực sự rất nhanh.

Hơn nữa người đi xe đạp cũng chỉ mới biết đi, không khống chế được tốc độ xe của mình vì vậy rất căng thẳng, hơn nữa khi nhìn thấy nhân viên hộ tống cản lại càng thêm căng thẳng hơn.

Thật ra đã có rất nhiều người nói với hắn khi xuống dốc không thể phanh bánh trước, nếu không sẽ dễ khiến xe bị lật.

Nhưng lúc này quá căng thẳng khiến hắn quên sạch, hai tay đồng thời nắm cả phanh trước và phanh sau.

Vì đồ ở phía sau rất nhiều, hắn không bị lật xe, nhưng sau khi bánh trước bị phanh lại, đột nhiên quay ngang sang một bên.

Chiếc xe đạp bịch một tiếng ngã xuống đất, trượt về phía trước mấy mét, đến khi va vào một hòn đá bên đường mới dừng lại.

Túi vải bên trái cũng bị rách, hàng hóa bên trong rơi vương vãi đầy đất.

Người đạp xe lăn mấy vòng trên đường, quần áo ở tay và đầu gối cũng bị rách, còn chảy máu.

Nhưng hắn không quan tâm đến vết thương của mình, bò đến bên cạnh chiếc xe đạp của mình, kiểm tra hàng hóa và xe đạp.

“Ngươi không cần mạng nữa à, trên đường nhiều người như vậy, ngươi còn đi nhanh như thế!”

Một nhân viên hộ tống thúc ngựa đi lên phía trước, mắng người đi xe đạp: “Lái xe kém như vậy, khi xuống núi không biết phanh xe sao?”

Vốn người lái xe đạp còn đau lòng vì hàng hóa và xe đạp, nhưng khi nghe nhân viên hộ tống mắng, mới ý thức được bản thân đã gây họa rồi.

Đa số người bán hàng rong đều biết cách ăn nói, cũng rất biết nhìn tình huống, dù những nhân viên hộ tống đã thu cờ lại, nhưng thông qua ngựa chiến và áo quần nhóm người Thiết Chùy mặc, hắn cũng có thể đoán được, chắc chắn người ngồi phía sau xe ngựa là một nhân vật quan trọng của tiêu cục Trấn Viễn.

Dù từ trước đến nay tiêu cục Trấn Viễn không ức hiếp người dân, nhưng trước kia người dân Đại Khang bị quan phủ đàn áp mười mấy năm, nỗi sợ hãi đối với quan binh đã ăn sâu vào xương tủy họ.

Tiêu cục Trấn Viễn là trụ cột của Xuyên Thục, đắc tội với nhân vật quan trọng của tiêu cục Trấn Viễn, không phải như đang tự tìm đường chết sao?

Nghĩ đến đây, người bán hàng rong cũng không quan tâm đến xe đạp và hàng hóa nữa, hắn bèn quỳ xuống mặt đất, dập đầu về phía xe ngựa: “Xin lỗi quân gia, tiểu nhân có mắt như mù, cản đường của các vị quân gia, xin các vị quân gia thứ lỗi!”

Vốn dĩ nhân viên hộ tống quát mắng hơi tức giận, nhưng bây giờ người bán hàng rong cúi lạy sát đất, anh ta lại trở nên lúng túng.

Muốn xuống ngựa kéo người bán hàng rong, lại nhớ ra bản thân vẫn đang thực hiện nhiệm vụ bảo vệ, không thể tùy tiện xuống ngựa.

Nhất thời, nhân viên hộ tống không biết làm thế nào.

Vì xe đạp ngã, vẫn chưa dọn hàng hóa nên đội xe cũng phải dừng lại.

“Chú ý!”

Thiết Chùy giơ tay ra hiệu, đội cận vệ lập tức chia ra, vây quanh xe ngựa của Kim Phi, cảnh giác nhìn xung quanh.

Người bán hàng rong thấy cảnh như vậy thì càng sợ hãi, vội liên tục dập đầu xuống đất.

“Thiết Chùy, đến kéo người đứng dậy đi, còn dập đầu nữa sẽ bị thương đấy!”

Kim Phi đẩy cửa sổ xe ngựa ra nói.

Thực ra phía trước đội xe có lính trinh sát dò đường, trên đầu cũng có phi thuyền trinh sát, nếu bây giờ phi thuyền và lính trinh sát vẫn chưa phát báo động, chứng tỏ người bán hàng rong này chỉ là một người bán hàng rong mà thôi, không phải là thích khách.

“Vâng!”

Thiết Chùy nghe vậy bèn ra hiệu cho một nhân viên hộ tống đi đến phía trước kéo người bán hàng rong đứng dậy.

Sau đó anh ta gọi đích danh mấy nhân viên hộ tống: “Các người đến giúp, nhanh dọn đường đi.”

“Không dám làm phiền các vị quân gia, để ta nhặt, để ta nhặt!”

Người bán hàng rong thấy vậy, vội đến nhặt hàng hóa trên mặt đất.

“Được rồi, ngươi vẫn nên xử lý vết thương đi, bây giờ trời nóng, đừng để nổi mủ.”

Thiết Chùy lấy từ trong túi đeo trên ngựa một gói thuốc bột rồi ném cho người bán hàng rong: “Đây là thuốc trị thương do chính tay Ngụy tiên sinh chuẩn bị, nếu rắc lên thì trong một ngày vết thương sẽ đóng vảy!”

Người bán hàng rong nhặt bột thuốc, còn cho rằng Thiết Chùy nhân cơ hội này bắt chẹt hắn, dè dặt hỏi: “Xin hỏi quân gia, cái này bao nhiêu tiền?”

“Không lấy tiền, cho ngươi đó!” Thiết Chùy không quan tâm nói.

“Sao không lấy tiền được chứ?” người bán hàng rong lấy túi tiền từ trong ngực ra: “Ta vừa mới mua hàng xong, hiện tại còn chừng này tiền, quan gia đừng chê ít!”

“Ông đây nói không lấy tiền là không lấy tiền, nhanh cất đi!” Thiết Chùy trợn mắt quát.

Người bán hàng rong thấy anh ta như vậy, bị dọa thì run lên, chỉ đành cất túi tiền, sau đó cúi đầu trước Thiết Chùy: “Cảm ơn quân gia!”

Thiết Chùy khoát tay: “Sau này khi đạp xe thì cẩn thận một chút, khi xuống dốc hãy sử dụng phanh, hôm nay gặp bọn ta, nếu gặp người dân đang đi bộ, va vào người ta thì thế nào?”

“Quân gia chỉ bảo rất đúng, tiểu nhân liều lĩnh rồi.” Người bán hàng rong vừa đồng ý vừa giải thích: “Tiểu nhân nghĩ rằng phanh sẽ mài bánh xe vì vậy đã không dám bóp phanh, sau này sẽ chú ý hơn!”

Kết cấu phanh chiếc xe đạp của hắn cũng giống như chiếc thanh lớn hai tám, nhưng vì không có cao su mà được làm từ gỗ mềm, nên hiệu quả của phanh không bằng làm bằng cao su, thiệt hại cho bánh xe cũng nhiều hơn so với cao su.

Việc thay bánh xe là một gánh nặng lớn đối với người bán hàng rong, rất nhiều người bán hàng rong khi xuống dốc đều không dùng phanh.

Hành động này rất nguy hiểm, không ít người bán hàng rong đã xảy ra chuyện vì lý do này, thậm chí còn xảy ra sự cố người và xe lao xuống núi khiến người dân qua đường thiệt mạng.

Nhân viên hộ tống tuần tra trên đường chính gặp người bán hàng rong như vậy sẽ răn dạy nhưng họ vẫn cố chấp như cũ.

Những nhân viên hộ tống hành động rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã dọn sạch hàng hóa rơi trên đất, còn giúp người bán hàng rong thay chiếc túi đã bị rách, buộc hàng hóa vào xe đạp.

“Cảm ơn các vị quân gia!” Cảm ơn các vị quân gia!”

Người bán hàng rong cúi đầu với nhân viên hộ tống bày tỏ sự cảm ơn.

“Sau này đạp xe hãy cẩn thận một chút, bánh xe hỏng thì có thể thay cái khác, nếu va phải người ta, số tiền bồi thường cho người ta đủ để ngươi thay mấy chiếc bánh xe?” Thiết Chùy trách móc một câu, sau đó ra hiệu cho đội xe tiếp tục đi.

“Quân gia chỉ bảo rất đúng!”

Người bán hàng rong cũng biết mình sai nên nhận lỗi với Thiết Chùy, sau đó tiễn đội xe rời đi.

Kim Phi sợ thu hút sự chú ý của người dân nên từ đầu đến cuối y đều không xuất hiện, vừa rồi nói với Thiết Chùy, y cũng ngồi trong xe ngựa.

Khi đi qua người bán hàng rong, Kim Phi liếc nhìn qua khe hở trên tấm rèm.

Nhìn vết thương của người bán hàng rong, Kim Phi bất đắc dĩ nói: “Xem ra phải lập ra luật an toàn đường bộ rồi.”

Khi răn dạy không có tác dụng, chỉ có thể lập ra luật mà thôi.

Người bán hàng rong đều nhạy cảm với tiền bạc, bị xử phạt mấy lần sẽ nhớ.

Đương nhiên, Kim Phi lập luật không phải vì chút tiền phạt đó, mà vì mong sau này những vụ sự cố giao thông sẽ ít đi.

Bây giờ chỉ là xe đạp, nhưng đã xuất hiện vụ án thương vong nặng nề rồi, sau này khi có xe gắn máy, một khi xảy ra tai nạn giao thông thì tác hại sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Y tin dự tính ban đầu khi lập ra luật an toàn đường bộ của người quyết định sách lược này ở kiếp trước cũng là như vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom