-
Chương 1621-1625
Chương 1621: Áy náy
Nhuận Nương biết tình hình ở Giang Nam, là do nghe Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi nói.
Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi biết là vì hai người một người là tổng chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, một người là tướng lĩnh quân Nương Tử, đều được coi là cấp cao trong triều đình.
Mà Lý Đậu Đậu chỉ là một cô bé nhỏ, không thích nói chuyện, một cô bé nhỏ cả ngày chỉ thích trèo cây chọc tổ chim, làm sao cô bé biết được những điều này?
Suy nghĩ đầu tiên của Nhuận Nương là có người đã nói với cô bé.
Kết quả Lý Đậu Đậu lại lắc đầu nói: "Không có ai nói với ta cả."
"Vậy làm sao muội biết được những chuyện này?" Nhuận Nương hỏi.
"Ta đọc được trên báo giấy đó." Lý Đậu Đậu trả lời.
"Trên báo giấy đã từng nói những chuyện này ư?" Nhuận Nương sững sờ.
Mặc dù cô ấy cũng tham gia lớp học xóa mù chữ, nhưng cô ấy không chuyên tâm như Quan Hạ Nhi, bình thường thường tập trung vào nấu ăn, dường như chưa bao giờ đọc báo.
Lý Đậu Đậu thì ngược lại, cô bé rất quan tâm đến báo giấy.
Hơn nữa cô bé không chỉ đi đến dưới trạm đọc báo giấy nghe người đưa thư đọc báo mà còn chạy thẳng đến tòa soạn báo Kim Xuyên.
Từ khi từ Đảng Hạng về, cô bé đã đi theo Lý Địch vào xưởng in của tòa soạn báo, để khắc hình minh họa cho tòa soạn báo.
Sau khi các nhân viên xưởng in biết chuyện của hai huynh đệ, đều rất thông cảm với bọn họ, cũng vô cùng chăm sóc cho bọn họ.
Lúc đó mặc dù Lý Đậu Đậu vẫn còn mắc chứng tự kỷ, nhưng ai tốt với cô bé, cô bé đều biết.
Bây giờ, chứng tự kỷ đã có chuyển biến tốt, cô bé thường xuyên chạy đến chỗ tòa soạn báo.
Tiểu cô nương vốn được mọi người yêu thích, còn có mối quan hệ với Lý Địch, Trần Văn Viễn và Triệu Nhạc đều mặc kệ cô bé, để cho cô bé tùy tiện ra vào xưởng in và tòa soạn báo.
"Báo giấy không nói thẳng, nhưng thường xuyên phân tích tình hình của Trung Nguyên và Giang Nam, không phải là rất dễ dàng đoán ra được sao?" Lý Đậu Đậu hỏi ngược lại.
"Những thứ này đều là do muội tự suy đoán ra sao?" Nhuận Nương hỏi.
"Đúng vậy." Lý Đậu Đậu gật đầu.
Trang bìa của nhật báo Kim Xuyên có hạn, không phải tất cả các bản thảo đều được in ra, bởi vì có thể tự do ra vào tòa soạn báo và xưởng in, nên Lý Đậu Đậu biết được nhiều tin tức hơn những gì đăng trên nhật báo Kim Xuyên.
Cùng với kinh nghiệm có được từ phủ tể tướng, khiến cô bé đã hình thành thói quen bóc kén, nhìn ra bản chất qua nhũng hiện tượng bề ngoài.
Nhuận Nương im lặng một lúc, giơ ngón tay cái lên cho Lý Đậu Đậu: "Lợi hại!"
"Không có không có." Lý Đậu Đậu ngượng ngùng cúi đầu: "Ca ca của ta mới lợi hại, ta đâu có lợi hại đâu?"
"Muội và ca ca muội đều lợi hại!"
Nhuận Nương lại khen ngợi, thấy Lý Đậu Đậu xấu hổ, nên cô ấy nhìn về phía ba người Tiểu Nga: "Các muội đều nhớ kỹ cho ta, tất cả người trên thiên hạ đều có thể nói xấu đương gia, nhưng chúng ta vĩnh viễn không thể nói xấu chàng ấy, nếu như không có chàng ấy, các muội và cả ta nữa có thể đã chết đói từ lâu rồi, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi ạ!"
Ba người Tiểu Nga, A Xuân và Linh Nhi vội vàng gật đầu.
"Được rồi, các muội nhanh đi ăn đi, ăn xong thì về tắm rửa đi, đứa nào cũng bẩn như chó rồi đó!"
Sau khi Bắc Thiên Tầm trở về, mặc dù không trực tiếp huấn luyện bốn đứa nhỏ, nhưng đã yêu cầu sĩ quan huấn luyện tăng thêm rất nhiều huấn luyện cho bọn họ, bốn đứa nhỏ vác nặng chạy cả buổi chiều trên núi, cả người đều dính rất nhiều bùn đất.
….
Bên ngoài sân, Kim Phi và Quan Hạ Nhi lần lượt đi đến.
Lúc này trời đã tối, nhưng may thay mấy con đường chính ở làng Tây Hà, ban đêm đều sẽ đốt đèn dầu, cho nên không đến nỗi không nhìn thấy gì.
Kim Phi cũng không có mục đích gì, cứ thế đi về phía sau núi, sau đó tìm một hòn đá ngồi xuống.
Quan Hạ Nhi nhìn bóng lưng Kim Phi, do dự một chút sau đó đi đến.
"Đương gia, chàng cũng biết con nhóc Tiểu Nga này vô tâm rồi, đợi khi về ta sẽ chỉnh đốn con bé…"
Nghe Quan Hạ Nhi nói vậy, Kim Phi mới phát hiện ra cô ấy đã đi theo tới đây.
Y vỗ nhẹ vào bên cạnh ra hiệu cho Quan Hạ Nhi ngồi xuống, sau đó cười nói: "Lời nói của trẻ con không cần kiêng cữ, chỉnh lý con bé làm gì, huống hồ không hiểu thì phải hỏi, con bé chỉ hỏi ra nghi ngờ trong lòng mà thôi."
Thấy Quan Hạ Nhi vẫn còn lo lắng, Kim Phi kéo cô ấy ngồi xuống bên cạnh: "Yên tâm đi, ta không có nói dối đâu, càng không giận Tiểu Nga đâu."
"Vậy đương gia chàng như thế này là sao vậy, không nói tiếng nào?" Quan Hạ Nhi hỏi.
"Ta đang suy nghĩ lại." Kim Phi chắp tay ra sau lưng, chống lên đá, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen tối: "Ta đang nghĩ, chuyện ta làm rốt cuộc có đúng không."
"Đương gia, chuyện chàng làm đương nhiên là đúng rồi!" Quan Hạ Nhi nói: "Nếu không phải là chàng, không biết Xuyên Thục sẽ có bao nhiêu người chết nữa!"
"Nhưng cũng có thể là vì ta, Giang Nam có thể sẽ có rất nhiều người phải chết." Kim Phi trả lời.
Thật ra, trước khi điều động lương thực từ Giang Nam, Kim Phi đã biết đi điều động lương thực đi, một khi xảy ra tình trạng thiếu lương thực, Giang Nam sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi Cửu công chúa đề nghị y điều động lương thực từ Giang Nam về, Kim Phi lại không hề phản đối.
Trước đây Kim Phi luôn cố ý tránh nghĩ đến vấn đề này, nhưng hôm nay Tiểu Nga nói ra vấn đề đó, khiến y không thể tránh né được nữa.
"Đương gia, chàng không nên nghĩ như vậy."
Quan Hạ Nhi vẫn luôn không giỏi khuyên nhủ người khác, lúc này bắt đầu thao thao bất tuyệt nói: "Đương gia, chàng không phải không biết đám thương nhân bán lương thực ở Giang Nam là người như thế nào, bọn họ chính là những gian thương nhân lúc trục lợi, chỉ nghĩ đến kiếm tiền, căn bản không quan tâm đến sống chết của người dân!
Lương thực trong tay bọn họ, những người sống sót đều là những người có tiền, người dân bình thường vẫn phải chết đói.
Chỉ khi lương thực ở trong tay chúng ta mới có thể thực sự đưa đến được tay người cần, mới có thể có thêm nhiều người sống sót hơn!
Cho nên, ta thấy chuyện đương gia chàng và Vũ Dương làm là đúng, chàng cũng không cần vì lý do đó mà tự trách mình!"
"Ta biết." Kim Phi đưa tay ôm Quan Hạ Nhi: "Cám ơn Hạ Nhi nàng, cám ơn nàng đã có thể hiểu cho ta!"
"Đều là người một nhà, nói cám ơn gì chứ."
Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Kim Phi, sau đó đưa tay qua ôm eo Kim Phi, tựa đầu vào vai y: "Đương gia, chàng đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa, ta biết bây giờ chuyện chàng làm không phải là vì mình, mà là vì để có thêm nhiều người sống sót hơn, có điều này là đủ rồi."
"Ừm." Kim Phi nặng nề gật đầu.
Thật ra y cũng biết, đứng ở góc độ vĩ mô mà nói, quyết định của mình không sai.
Đám thương nhân bán lương thực chỉ để trục lợi, thứ họ theo đuổi là tiền, tích trữ lương thực là vì kiếm tiền chứ không phải để có thêm nhiều người sống sót hơn.
Vả lại những thương nhân bán lương thực không có đủ lực lượng vũ trang để bảo đảm an toàn lương thực, khi số lượng nạn dân đạt đến trình độ nhất định, chỉ cần có người giơ tay hô lên, các thương nhân bán lương thực chỉ trông cậy vào những tên côn đồ đó căn bản không thể giữ vững được.
Lương thực là vật dễ cháy, mà nạn dân mù quáng không còn lý trí, đến lúc đó sẽ gây ra rất nhiều thương vong và lãng phí.
Cho dù nạn dân không lãng phí lương thực, thì thủ lĩnh nạn dân khống chế được kho lương thực, có lẽ sẽ trở thành một thương nhân bán lương thực mới, lợi dụng lương thực để lôi kéo người dân, chiếm đất làm vua.
Đến lúc đó người chịu khổ vẫn sẽ là người dân.
Bây giờ Xuyên Thục đã nằm trong sự kiểm soát của y, lương thực đến Xuyên Thục sẽ được phân phát hợp lý hơn, giống như lương thực, số người có thể sống sót ở Xuyên Thục sẽ nhiều hơn ở Giang Nam.
Nhưng nghĩ đến rất nhiều người dân ở Giang Nam vì điều này mà rơi vào cảnh đói, thậm chí có thể chết đói, Kim Phi không khỏi cảm thấy áy náy.
Chương 1622: Số hiệu Kim Xuyên trở về rồi
Ở kiếp trước của Kim Phi có một ngôi sao với giá trị con người hàng trăm triệu, vẻ ngoài xinh đẹp, vóc dáng càng không cần phải bàn, cô ấy là nữ thần của Kim Phi khi còn nhỏ.
Nhưng sau đó, gặp được một người không tốt, sống cuộc sống áp lực thời gian dài dẫn đến trầm cảm, cuối cùng tự vẫn.
Kim Phi đọc được tin tức, cũng vì vậy mà thở dài hồi lâu, y cũng hiểu ra cuộc đời con người có hai đạo lý.
Người nghèo có nỗi khổ của người nghèo, người giàu có nỗi khổ của người giàu, cấp trên cũng có nỗi khổ của cấp trên.
Kiếp trước khi y còn đi học thì lo lắng vì học phí, chi phí sinh hoạt, sau khi đi làm thì lo lắng vì công việc, sau khi đi đến thế giới này, y đã đứng trên đỉnh cao quyền lực thế tục, dường như có thể nói là muốn gì có đó, nhưng y vẫn có nỗi buồn.
Kiếp trước Kim Phi từng đọc qua một câu nói rằng lòng tham của con người đang tác oai tác quái, cho dù giàu có thành đạt như thế nào, vĩnh viễn đều không bao giờ hài lòng, thấy núi này lại nhìn núi cao hơn.
Còn nói đây là khuyết điểm di truyền của nhân loại, cũng chính là động lực thúc đẩy sự tiến bộ của nhân loại.
Chính vì vẫn luôn không hài lòng mới nỗ lực học tập và thay đổi.
Nếu con người chỉ hài lòng với việc ăn no mặc ấm thì xã hội sẽ mãi dừng lại ở giai đoạn này.
Thật ra Kim Phi không phải là không hiểu đạo lý này, mà là một người bình thường, y sẽ áy náy.
Chỉ là hiện tại Kim Phi đã học được cách che giấu cảm xúc của mình, nếu như không phải Tiểu Nga đột nhiên hỏi đến vấn đề đó, y cũng sẽ không mất bình tĩnh.
Nếu là ở bên ngoài, cho dù có người hỏi, Kim Phi cũng sẽ khống chế cảm xúc của chính mình, nhưng về đến nhà, lúc đó lại không có người ngoài, y không muốn giả vờ nữa.
Kim Phi ngồi trên tảng đá đến nửa đêm, suy nghĩ rất nhiều, tâm trạng cơ bản cũng đã bình tĩnh lại.
Toàn bộ quá trình, Quan Hạ Nhi đều ở bên cạnh y, thấy Kim Phi không muốn nói chuyện, cô cũng không tìm chuyện nói, chỉ ngồi bên cạnh Kim Phi, yên lặng ở bên cạnh y.
Ở Đông Hải xa xôi, một nhân viên hộ tống đứng trên trạm gác, chán nản nhìn xuống bên dưới.
Lúc này đã là nửa đêm, nhưng chiếc thuyền vận chuyển rong biển đã dừng lại, đội thuyền ra biển đánh cá cũng đã trở về, mặt biển yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng động ở các nhà xưởng trên bờ phía sau truyền tới.
"Lão Điền thúc, đến giờ sửu rồi, thúc nhanh về nghỉ ngơi đi."
Một nhân viên hộ tống leo lên thang.
"Được." Nhân viên hộ tống già ngáp dài, cởi áo mưa trên người xuống, đưa cho nhân viên hộ tống vừa tới.
"Ta không cần, thứ này nóng lắm." Nhân viên hộ tống vừa mới tới nhận lấy áo mưa bỏ sang một bên.
"Mặc vào đi, muỗi ở đây có thể ăn thịt người đó!" Nhân viên hộ tống già nói: "Ngươi không nghe báo nói sao, bị muỗi cắn không chỉ ngứa mà còn có thể mắc bệnh truyền nhiễm nữa đó, bệnh sốt rét lây truyền như vậy đó."
Nói xong ông ta đưa áo mưa sang, khoác lên người nhân viên hộ tống nhỏ.
"Được rồi." Nhân viên hộ tống nhỏ thở dài, buộc thắt lưng áo mưa lại: "Lão Điền thúc, thúc mau về nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải dậy tập thể dục buổi sáng đó."
"Được." Nhân viên hộ tống già gật đầu, chuẩn bị đi xuống đột nhiên nhìn thấy một nhóm đèn đỏ xuất hiện ở phía đông bắc.
Nhân viên hộ tống già nhanh chóng quay người lại, bước nhanh về phía lan can.
"Lão Điền thúc, đó có phải là mũi tên lệnh không?" Nhân viên hộ tống nhỏ cũng đi theo.
Mũi tên lệnh không chỉ có thể phát ra âm thanh, đầu mũi tên còn mang theo pháo hoa sẽ phát nổ, rất dễ thấy trong đêm tối.
"Không nhìn rõ!" Nhân viên hộ tống già lắc đầu, tiện tay cầm lấy ống nhòm.
"Như thế nào?" Nhân viên hộ tống nhỏ hỏi.
"Có lẽ là mũi tên lệnh của tiêu cục chúng ta, nhưng trời quá tối, khoảng cách quá xa, không thể nhìn rõ được!" Nhân viên hộ tống già cố gắng điều chỉnh tiêu cự của ống nhòm.
"Nếu đã có mũi tên lệnh, chứng tỏ huynh đệ của chúng ta, nhưng thuyền cá đều đã về đội rồi, thuyền của đội vận chuyển rong biển cũng đã trở về rồi, thuyền của huynh đệ thủy quân cũng ở bến thuyền, không có ai ở bên ngoài mà?" Nhân viên hộ tống nhỏ nghi ngờ hỏi: "Ai đã bắn mũi tên lệnh?"
"Ta cũng không biết." Nhân viên hộ tống già nặng nề lắc đầu, đang suy nghĩ có nên thông báo cho cấp trên phái người qua đó kiểm tra không, thì thấy pháo hoa đã cháy hết, biến mất rồi.
Sau đó ở vị trí xuất hiện pháo hoa bên dưới, xuất hiện một ngọn lửa bập bùng, trông như ai đó đang đốt chậu than.
Sau đó ngọn lửa lại đột nhiên biến mất, một giây sau lại xuất hiện.
"Là đèn hiệu, Lão Điền thúc, là đèn hiệu!"
Nhân viên hộ tống nhỏ chỉ vào ngọn lửa, hét lên: "Đó chắc chắn là người mình!"
Những năm này không có điện thoại, nên phương tiện liên lạc tức thời chính là đài đốt lửa truyền tin và cờ hiệu.
Cờ hiệu dễ sử dụng vào ban ngày, nhưng ban đêm thì không nhìn thấy gì.
Để giải quyết vấn đề liên lạc khẩn cấp và ban đêm, Kim Phi đã phát triển phương pháp dùng ánh sáng để truyền tải tin tức.
Đầu tiên đối phương bắn mũi tên lệnh lên, sau đó lại bắn đèn hiệu, cơ bản đã có thể xác nhận là người mình.
Nhưng nhân viên hộ tống già cũng không dám bất cẩn, ông ta lấy từ trong cái hộp bên cánh ra một tấm vải dày, đứng trước chậu lửa một lát rồi ngồi xổm xuống, sau đó lại giơ tấm vải dày đứng lên, sau đó lại ngồi xổm xuống.
Nếu từ góc đối diện nhìn sang, đèn trạm gác là tắt rồi lại sáng lên, rồi lại tắt.
Đây là một loại tín hiệu để đối phương làm rõ thân phận.
Sau đó nhân viên hộ tống già cầm ống nhòm lên, chăm chú nhìn về phía xa.
Một lúc sau, bên cạnh ngọn lửa lúc trước lại sáng lên thêm một ngọn lửa mới.
Điều này chứng tỏ đối phương đã hiểu.
Sau đó ngọn lửa mới sáng lên bắt đầu nhấp nháy với những độ dài khác nhau.
Nhân viên hộ tống già và nhân viên hộ tống trẻ đều nhìn chăm chú về phía xa, sợ bỏ lỡ bất kỳ lần lóe sáng nào.
Nửa phút sau, nhân viên hộ tống nhỏ đập mạnh lan can: "Lão Điền thúc, là số hiệu Kim Xuyên! Là số hiệu Kim Xuyên trở về rồi!"
"Đúng vậy, số hiệu Kim Xuyên đã về rồi!" Nhân viên hộ tống già vô cùng kích động: "Nê Cẩu Tử, ngươi tiếp tục trực ban, ta sẽ đi thông báo cho tiểu đoàn trưởng biết."
Nói xong, không đợi nhân viên hộ tống nhỏ trả lời, ông ta đã trượt theo sợi dây thừng bên cạnh thang xuống rồi chạy như bay về phía doanh trại.
Số hiệu Kim Xuyên là chiếc thuyền lầu trước đi đi truy đuổi cướp biển, theo suy đoán của Kim Phi, nhiều nhất phải hơn một tháng bọn họ mới có thể trở về, kết quả qua mấy tháng rồi vẫn chưa trở về.
Tất cả mọi người đều cho rằng họ đã lành ít dữ nhiều, kết quả bọn họ lại xuất hiện.
Nhân viên hộ tống già chạy về doanh trại, rồi lại chạy ra ngoài.
Phía sau còn có người không kịp mặc quần áo chỉ mặc một chiếc quần đùi chạy theo.
Đại Cường lao lên trạm gác, lại bảo nhân viên hộ tống lặp lại ám hiệu một lần nữa, sau đó lại hưng phấn đập vào lan can như nhân viên hộ tống nhỏ.
"Nhanh, nhanh đi thông báo cho Trịnh tướng quân biết, nói với anh ta số hiệu Kim Xuyên đã trở về rồi."
Đại Cường hét lên với nhân viên hộ tống già, lúc này mới chú ý quay về mặc quần áo.
Nhân viên hộ tống già lại đi thẳng đến doanh trại thủy quân.
Mặc dù hiện tại thủy quân cũng thuộc sự chỉ huy của Kim Phi, hợp tác với nhân viên hộ tống cũng rất mật thiết, nhưng nhân viên hộ tống và thủy quân không cùng một đơn vị, nhân viên hộ tống già mất rất nhiều công sức mới vào được doanh trại thủy quân, gặp được Trịnh Trì Viễn.
Nhưng khi đi ra ngoài, lại nhanh hơn rất nhiều.
Trịnh Trì Viễn cũng giống như Đại Cường, dẫn theo nhân viên hộ tống lao thẳng đến doanh trại thủy quân, đi thẳng tới trạm gác.
Lúc này, Đại Cường đã mặc xong quần áo đi tới, thấy Trịnh Trì Viễn chỉ mặc áo ngủ, đầu tóc cũng xõa ra, không khỏi trêu chọc nói: "Trịnh tướng quân, sao ngươi ra ngoài không mặc quần áo vào thế?"
Chương 1624: Hy sinh trên thuyền
Trịnh Trì Viễn là quan chỉ huy thủy quân, Đại Cường là quan chỉ huy nhân viên hộ tống Đông Hải, khi sự hợp tác của thủy quân và nhân viên hộ tống càng ngày càng mật thiết, quan hệ giữa hai người cũng càng ngày càng tốt.
Một trong những dấu hiệu của những đồng chí tốt là cùng trêu đùa lẫn nhau.
Bây giờ Trịnh Trì Viễn ít nhiều đã mặc áo ngủ, vừa rồi Đại Cường chỉ mặc quần đùi, cởi trần lao tới.
Nhưng anh ta hoàn toàn không nhắc đến chuyện này, mà trêu đùa Trịnh Trì Viễn.
Đổi lại là lúc bình thường, Trịnh Trì Viễn nhất định sẽ trả lời lại, nhưng lúc này anh ta đâu có tâm trạng đùa giỡn với Đại Cường?
Anh ta cũng không quan tâm đến lời trêu chọc của Đại Cường, mà nắm lấy quần áo của nhân viên hộ tống nhỏ hỏi: "Số hiệu Kim Xuyên ở đâu?"
"Kia!"
Nhân viên hộ tống nhỏ chỉ tay về phía bắc.
Ánh sáng của chậu lửa không sáng như pháo hoa, Trịnh Trì Viễn đã lớn tuổi, cuối cùng vẫn phải dùng ống nhòm mới có thể nhìn thấy ánh lửa trên biển.
"Bọn họ thực sự là số hiệu Kim Xuyên sao?" Trịnh Trì Viễn hỏi.
"Có lẽ là vậy." Nhân viên hộ tống già nói: "Chúng ta đã chiếu đèn hiệu với huynh đệ ở trên đó rồi!"
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi!"
Trịnh Trì Viễn kích động đến mức râu cũng run lên.
Thủy quân có tổng cộng hai con thuyền lầu, số hiệu Kim Xuyên chính là một trong số đó.
Các thủy thủ trên đó đều là những tinh nhuệ được chọn từ thủy quân ra, nếu không thể trở về, sẽ là tổn thất to lớn với toàn bộ thủy quân.
Khoảng thời gian trước, số hiệu Kim Xuyên vẫn luôn không có tin tức gì, Trịnh Trì Viễn rất lo lắng vì chuyện này.
Vốn tưởng rằng số hiệu Kim Xuyên không thể trở về được, nhưng đột nhiên lại có tin tức.
"Nhanh lên, phái ca- nô đi đến chào đón đi!"
Trịnh Trì Viễn hét lên với cận vệ.
"Đừng gấp, ta đã sắp xếp xong rồi!"
Đại Cường chỉ xuống bên dưới Trịnh Trì Viễn.
Trịnh Trì Viễn nhìn theo ngón tay của Đại Cường, đúng lúc nhìn thấy mấy chiếc ca- nô đang chậm rãi lái ra khỏi bến thuyền, đi về phía bắc.
"Bình tĩnh lại." Đại Cường vỗ nhẹ vào vai Trịnh Trì Viễn: "Có lẽ bọn họ sẽ mất một lúc mới về được, chúng ta đi xuống dưới chờ đi. Muỗi ở đây nhiều lắm!"
Lúc này Trịnh Trì Viễn đã bình tĩnh lại, liếc nhìn Đại Cường: "Đến lượt ngươi dạy ta bình tĩnh lại sao? Không biết lần trước diễn tập, là ai giận đến mức đập vỡ ghế vậy!"
Cách đây một thời gian, nhân viên hộ tống và thủy quân tiến hành diễn tập chung, trong quá trình diễn tập, hai ca- nô của nhân viên hộ tống va chạm vào nhau, khiến cho một chiếc ca- nô bị lật suýt chút nữa chết người.
Lúc đó Đại Cường tức giận nhảy dựng lên, ném ghế đấu dưới mông đi, suýt chút nữa đập vào nhân viên hộ tống đang đứng gác, đã bị Kim Phi chỉ vào mặt dạy dỗ một trận.
"Ha ha ha, đừng nhắc đến chuyện đã qua nữa!" Đại Cường mỉm cười kéo Trịnh Trì Viễn đi theo thang xuống dưới trạm gác.
Xảy ra chuyện như thế này, chắc chắn không thể ngủ được nữa, hai người cùng nhau đi đến phòng làm việc của Đại Cường, yên lặng chờ đợi tin tức.
Ca- nô cũng không để họ phải chờ lâu, chưa đến một giờ sau, hộ vệ của Đại Cường đã dẫn theo hai người đi vào.
Một người bọn họ là thuyền trưởng số hiệu Kim Xuyên, do thủy quân dưới quyền của Trịnh Trì Viễn đảm nhiệm, một người là phó thuyền trưởng, do nhân viên hộ tống đảm nhiệm.
Thuyền trưởng chịu trách nhiệm về dẫn đường, phó thuyền trưởng phụ trách phương diện đảm bảo an toàn và tác chiến.
"Trịnh tướng quân! Tiểu đoàn trưởng!"
Hai người bước vào phòng làm việc, mỗi người tự hành lễ với lãnh đạo của mình.
"Ngưu Xuyên Tử, các ngươi đã gặp phải chuyện gì vậy, tại sao bây giờ mới trở về?"
Đại Cường hành lễ quân đội lại, lo lắng hỏi.
"Tiểu đoàn trưởng, ngươi đừng nhắc tới nữa, khi chúng ta trở về kéo theo đồ quá nặng, lại không quen với vùng biển nước X, số hiệu Kim Xuyên va phải đá ngầm, đáy thuyền bị thủng một lỗ.
Cũng may tiên sinh thiết kế đáy thuyền số hiệu Kim Xuyên là kiểu tách rời, một trong các khoang đáy bị thủng, những khoang đáy khác vẫn còn tốt, không đến nỗi bị chìm thuyền.
Nhưng khi chúng ta dừng thuyền kiểm tra, người nước X đã phát hiện ra, cho nên bọn họ đã bao vây chúng ta.
May thay, việc đầu tiên chúng ta làm khi đến nước X là cho nổ tung toàn bộ thuyền chiến của bọn họ, cũng may là nơi thả neo cách xa bờ biển nước X, bọn họ chỉ có thể phái thuyền ca đến giao chiến.
Do đó thuyền cá của bọn họ đến cái nào là chúng ta cho nổ cái đó, cứ đánh như vậy đến hơn một tháng trời.
Sau đó chúng ta thấy đánh như vậy tiếp không phải là cách, dầu hỏa và lựu đạn sẽ có ngày tiêu hao hết, cho nên đã chủ động ra ngoài, phái phi thuyền đánh đến vương thành của bọn họ, nổ tung hoàng cung của bọn họ, bắt giữ một nhóm hoàng tử công chúa làm con tin, mới coi như là đánh bại bọn họ."
Phó thuyền trưởng nhân viên hộ tống nói: "Mặc dù người nước X đồng ý sẽ sửa thuyền cho chúng ta, nhưng bọn họ căn bản không thể sửa được thuyền số hiệu Kim Xuyên, chúng ta cũng không dám để cho bọn họ sửa thuyền, chỉ có thể sửa lại khoang thuyền đơn giản, sau đó miễn cưỡng đi về phía trước.
Nhưng sau khi chúng ta sửa xong khoang thuyền mới phát hiện ra, cú va chạm trước đó đã làm hỏng trục dẫn động cơ hơi nước, hai miệng thép dùng để cố định trục dẫn động đã bị gãy thành hai mảnh, khiến cho động cơ hơi nước không thể dùng được nữa.
Chúng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể ném bỏ vàng bạc tịch thu được từ nước X, dùng cánh buồm từ từ trở về, đi đến ngày hôm nay mới có thể trở về được.
Tiểu đoàn trưởng, ngươi không biết, bất kể là huynh đệ chúng ta, hay là các huynh đệ thủy quân, khi chiến đấu ở nước X bị bao vây lại, không có ai sợ hãi, nhưng vừa rồi chúng ta nhìn thấy đèn hiệu, gần như tất cả các huynh đệ đều bật khóc!"
Vừa nói, ánh mắt anh ta lại hơi đỏ lên.
Bình thường Đại Cường ghét nhất là khóc lóc sướt mướt, mỗi lần nhìn thấy đều đá bọn họ, nhưng lần này lại vỗ vai phó thuyền trưởng an ủi nói: "Các huynh đệ đều không sao rồi!"
"Mấy tháng ở trên biển, cuộc sống không tốt, các huynh đệ đều vất vả rồi!" Trịnh Trì Viễn cũng an ủi theo.
Anh ta xuất thân từ thủy quân, cũng thường xuyên ra biển, biết cảm giác lênh đênh trên biển là như thế nào.
Trên biển rộng bao la, chỉ nhìn thấy nước, thời gian dài, sẽ khiến người ta có cảm giác bị thế giới vứt bỏ.
Chưa kể đến số hiệu Kim Xuyên còn đang trong trạng thái hư hỏng, có thể chìm nghỉm bất cứ lúc nào.
Lúc này, có thể tưởng tượng được áp lực của nhân viên hộ tống là thủy quân lớn đến như thế nào.
Thấy ngọn hải đăng, còn trả lời đèn hiệu, đối với nhân viên hộ tống và thủy quân là thoát chết trong gang tấc, không kích động mới lạ.
Mặc dù phó thuyền trưởng nhân viên hộ tống nói có hơi hỗn loạn, cũng không có than phiền và kể khổ, nhưng Đại Cường và Trịnh Trì Viễn đều nghe ra được sự nguy hiểm và khó khăn trong miêu ta của bọn họ.
"Chẳng trách tiên sinh vẫn luôn nói đi xa cực kỳ nguy hiểm, hóa ra là nguy hiểm thật."
Đại Cường thở dài: "Nước X chỉ có ngàn dặm, số hiệu Kim Xuyên đã suýt nữa không thể về được, số hiệu Thái Bình đi xa hàng ngàn dặm, cũng không biết sẽ gặp phải bao nhiêu nguy hiểm."
"Số hiệu Thái Bình trở về Xuyên Thục vẫn chưa quay lại, chờ khi bọn họ đến bến thuyền bổ sung vật tư, nhất định phải báo tin tức này cho bọn họ."
Trịnh Trì Viễn nói với thuộc hạ của mình: "Thủy Xuyên, lát nữa ngươi hãy nhanh chóng biết một bản báo cáo, mô tả trải nghiệm đi đến nước X lần này đi, ta phải báo cáo lên triều đình vào Kim tiên sinh."
"Vâng!" Thuyền trưởng thủy quân hành lễ đồng ý.
Đại Cường là người nóng tính, không chờ được xem báo cáo, kéo phó thuyền trưởng Ngưu Xuyên Tử hỏi: "Lần này các huynh đệ có thương vong không?"
Nghe thấy câu hỏi này, tâm trạng của Ngưu Xuyên Tử rõ ràng có hơi trầm xuống, cúi đầu trả lời: "Có hai huynh đệ không chống cự được, hy sinh trên thuyền.”
Chương 1624: Viết báo cáo
“Cướp biển đáng chết!” Đại Cường tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Sau này nếu gặp phải cướp biển như thế thì giết không tha”.
"Chúng ta chưa bao giờ để người nước X đến gần số hiệu Kim Xuyên, hai người huynh đệ này không phải chết trong tay cướp biển mà là vì bệnh tật."
Đại Cường nói: “Không biết hai người huynh đệ này bị làm sao, sau khi lên tàu không lâu thì bắt đầu bị tiêu chảy, quân y đã dùng đủ mọi cách cũng không thể ngăn chặn được."
"Cái này..." Đại Cường nghe được lời này thì có chút bất đắc dĩ.
Thời gian thành lập của quân y chưa lâu, lứa nữ quân y đầu tiên mới hành nghề được một, hai năm, kinh nghiệm còn hạn chế.
Đối phó với những chấn thương đơn giản không phải là vấn đề lớn, nhưng khi gặp phải những căn phức tạp thì việc đối phó lại trở nên khó khăn.
Nếu như ở trên bờ, các nữ quân y còn có thể tiến hành hội chẩn hoặc cầu xin Ngụy Vô Nhai giúp đỡ, nhưng khi ở trên thuyền thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân, nếu không tìm ra nguyên nhân gây bệnh thì không có cách nào chữa trị.
“Đúng rồi, bắt được nhóm cướp biển đó chưa?" Trịnh Trì Viễn thay đổi chủ đề.
“Bắt được rồi!”
Ngưu Xuyên Tử trả lời: "Bọn ta đã tìm được trấn nhỏ tên Xích Tỉnh mà tù binh đã kể, nam nhân trên trấn đó bị chúng ta giết hơn một nửa, còn lại bị chúng ta đưa lên thuyền, trên đường đi có bảy, tám người chết, hiện giờ còn lại hai mươi, ba mươi người sống, Trịnh tướng quân, ngài xem nên xử lý như thế nào?”
"Ngươi xác định bọn họ chính là đám cướp biển đã sát hại thuyền đánh cá của nhà họ Thẩm và làng chài sao? Trịnh Trì Viễn nói: “Đừng nhầm lẫn đấy!”
“Trịnh tướng quân yên tâm đi, không thể sai được!”
Ngưu Xuyên Tử trả lời: “Cho đến khi đến Đông Dương, chúng ta mới biết rằng những năm này cướp biển không chỉ cướp lương thực của chúng ta
mà còn cướp những cô nương của Đại Khang chúng ta về để làm trâu làm ngựa, khi chúng ta vừa đến Đông Dương thì đã thấy các cô nương của Đại Khang chúng ta đang lao động trên biển.
Những cô nương đó nghe tin chúng ta đến từ thủy quân Đại Khang đến Đông Dương để giết cướp biển đều tranh nhau dẫn đường cho chúng ta!
Ta hỏi bọn họ thì họ nói rằng những nam nhân ở trấn Xích Tỉnh đều là cướp biển kiếm sống bằng cách cướp bóc các làng chài của chúng ta ở Đông Hải, một ngày trước khi chúng ta đi, nam nhân ở trấn Xích Tỉnh vừa trở về từ Đông Hải, trên thuyền đều chất đầy đồ vật cướp bóc được.
Khi chúng ta đuổi đến trấn Xích Tỉnh, bọn họ còn chưa dỡ xong đồ cướp được, tem trên mấy thỏi bạc đó cũng trùng khớp với tem của người bản địa bọ cướp.
"Vậy xem ra ngươi không tìm nhầm người!”
Trịnh Trì Viễn nghiến răng nghiến lợi nói: "Trước tiên treo bọn khốn này vào thủy lao, sau khi ta xin chỉ thị của tiên sinh thì sẽ giết chết bọn chúng!"
"Giết chết bọn chúng!" Ngưu Xuyên Tử và Thủy Xuyên cũng làm theo, siết chặt nắm đấm.
Sau đó, Trịnh Trì Viễn và Đại Cường hỏi về một số chi tiết của chuyến viễn chinh, hỏi liên tục đến khi trời sáng mới để hai người bọn họ rời đi.
Một bên khác, sau khi xác nhận thân phận của số hiệu Kim Xuyên ở xưởng đóng thuyền, số hiệu Quảng Nguyên đã được phái đi kéo số hiệu Kim Xuyên.
Khi hai người đuổi đến bến tàu, đúng lúc số hiệu Kim Xuyên tiến vào cảng, các thủy thủ và các nhân viên hộ tống đều đứng trên boong nhìn về bến tàu như chưa từng được đến nơi này.
“Gần đây các huynh đệ đã vất vả rồi, tiểu đoàn trưởng và Trịnh tướng quân đã đặc biệt cho phép chúng ta nghỉ mười ngày, mọi người có thể yên tâm nghỉ ngơi một chút!”
Sau khi thuyền phó lên tàu, anh ta hét lên với các thủy thủ và những nhân viên hộ tống: “Mọi người có thể giải tán ngay lập tức!”
"Tốt quá rồi!"
“Tiểu đoàn trưởng vạn tuế!”
"Trịnh tướng quân vạn tuế!"
Các thủy thủ và nhân viên hộ tống reo hò phấn khích.
Tiểu đoàn trưởng Lạc Thủy Xuyên, vốn là một thủy quân nghe thấy họ hét lên như vậy, mặt tái mét vì sợ hãi, hét lớn: "Các người muốn giết tiểu đoàn trưởng và Trịnh tướng quân sao? “Vạn tuế” có thể tùy tiện hét sao?”
"Không sao đâu, bệ hạ và Kim tiên sinh đều không phải người nhỏ nhen như vậy!"
Thuyền phó Ngưu Xuyên Tử vốn xuất thân từ nhân viên hộ tống không để ý chút nào: “Khi ở trong làng chúng ta vẫn thường hét “đội trưởng vạn tuế”, “đại đội trưởng vạn tuế”. Khi Hạ Nhi phu nhân phát tiền lương cho chúng ta, chúng ta cũng sẽ hét lên “Hạ Nhi phu nhân vạn tuế”, tiên sinh và bệ hạ nghe được rất nhiều lần rồi, không sao đâu.”
Thật ra chủ yếu những người hò hét “vạn tuế” vừa rồi đều là nhân viên hộ tống.
Chỉ có một số thủy thủ nhất thời xúc động mà hét lên vài câu.
Mặc dù Ngưu Xuyên Tử đã nói như vậy, nhưng Lạc Thủy Xuyên vẫn sợ hãi.
Anh ta cầm lấy đồng la lên gõ vài cái để trấn áp tiếng ồn ào, sau đó hét lên: "Khi về mọi người đừng quên viết báo cáo, trước trưa mai phải nộp báo cáo đấy nhé!”
Lúc trước sau khi tiêu cục Trấn Viễn được thành lập, mỗi lần sau khi kết thúc mỗi nhiệm vụ chiến đấu, Kim Phi đều sẽ gọi Trương Lương đến để hỏi chi tiết về hoạt động tác chiến, sau đó tóm tắt những thiếu sót của hành động.
Trương Lương cảm thấy đây là một cách rất hay để quan quân và binh lính suy ngẫm và tích lũy kinh nghiệm, nên cũng tiếp tục thói quen này, sau mỗi lần kết thúc hoạt động đều sẽ nói chuyện với quân quan dẫn đội.
Sau này có lớp xóa mù chữ, các quân quan đều đã biết chữ nên Trương Lương yêu cầu bọn họ viết báo cáo sau chiến tranh.
Với việc phát triển của các giờ đây lớp học xoá nạn mù chữ, việc viết báo cáo đã trở thành một truyền thống ở tiêu cục Trấn Viễn.
Báo cáo không có yêu cầu về kiểu chữ, càng không yêu cầu tài năng văn chương, nhưng tất cả những người tham gia cuộc chiến sau khi trở về đều phải viết một bản.
Đây cũng trở thành điều mà nhiều binh lính lo sợ nhất.
Kim Phi cũng biết chuyện này, nhưng viết báo cáo không chỉ để binh lính suy ngẫm về khuyết điểm, tổng kết kinh nghiệm mà còn để binh lính củng cố kết quả học tập của lớp xóa mù chữ, nên thay vì dừng lại, y đã đích thân ký mệnh lệnh ủng hộ cách làm này.
Sau khi Trịnh Trì Viễn nghe được chuyện này thì cảm thấy không tồi nên cũng bắt đầu mở rộng với thủy quân.
Các thủy thủ và các nhân viên hộ tống vừa nghe tin phải viết báo cáo thì lập tức sa sầm mặt.
Vốn tưởng rằng lần này trở về sẽ không phải viết nữa, nhưng kết quả vẫn không chạy thoát được.
Nhưng đây là mệnh lệnh do đích thân Kim Phi ký, bọn họ dù có không muốn đến đâu thì cũng không thể làm gì được.
Trên toàn bộ boong tàu, chỉ có Thủy Oa là người cười vui vẻ nhất.
Bởi vì cậu bé mới gia nhập thủy quân không lâu, chưa học lớp xóa mù chữ, lại không đọc được một chữ nào nên không cần viết báo cáo.
Trong mấy tháng lênh đênh trên biển, các thủy thủ và các nhân viên hộ tống nhàn rỗi buồn chán, luôn trêu chọc cậu bé và cô bé Thẩm Tú Tú lần nào cũng, khiến Thủy Oa đỏ mặt mới dừng tay.
Giờ đây nhìn thấy các thủy thủ và các nhân viên hộ tống đần thối mặt mũi thì Thủy Oa vô cùng vui vẻ.
Thẩm Tú Tú đi phía sau Thủy Oa cũng cười đến nheo mắt lại.
Ngưu Xuyên Tử thấy Thủy Oa vui vẻ như vậy thì tức giận, chỉ vào Thủy Oa quát: "Thủy Oa, nhóc con này, ngươi đừng vội mừng, đợi khi kỳ nghỉ kết thúc, ngươi mang theo Thẩm Tú Tú lập tức đến học lớp xóa mù chữ cho ông đây!”
"Ợ!"
Thủy Oa nghe vậy, kinh ngạc đến mức trực tiếp ợ hơi, quay người chạy xuống gầm thuyền.
“Thủy Oa ca, huynh đợi ta với!”
Thẩm Tú Tú hét lên, đuổi theo phía sau.
Nhân viên hộ tống và thủy thủ thấy thế lại cười vang lên.
Thủy Oa nghe vậy bèn chạy nhanh hơn.
Nhưng khi chạy tới cửa bến tàu, cậu bé vẫn cảm thấy bất an, dừng lại chờ Thẩm Tú Tú.
"Thủy... Thủy Oa... Ca, huynh chạy... nhanh như vậy... để làm gì..."
Thẩm Tú Tú thở hổn hển hỏi.
“Muội không về nhà mà lại đi theo ta là gì?” Thủy Oa dậm chân hỏi.
"Ta... ta không có... nhà..."
Mắt Thẩm Tú Tú đỏ hoe, nói: "Nếu như không đi theo... Thủy Oa ca... Ta không biết phải đi đâu..."
Lúc này Thủy Oa mới nhớ ra, gia đình Thẩm Tú Tú đã bị cướp biển sát hại rồi.
Nghĩ đến đây, Thủy Oa không khỏi cảm thấy áy náy: “Đi thôi, theo ta đi tìm ông Quy!”
Chương 1625: Về rồi ư?
Nghe Thủy Oa nói thế, Thẩm Tú Tú lập tức nở nụ cười, cô bé bước lên một bước ôm lấy cánh tay cậu bé.
Thủy Oa vốn không có ý thức sự khác biệt giữa nam và nữ, nhưng ở trên thuyền, cậu bị thủy thủ và nhân viên hộ tống trêu chọc nhiều, nên rốt cuộc cậu cũng biết thẹn thùng.
Sau khi bị Thẩm Tú Tú ôm cánh tay, cậu muốn giãy ra theo bản năng, nhưng nghĩ đến thân thế của cô bé, cậu lại nhịn xuống.
Hai người, một trước một sau, đi dọc theo đường nhỏ ven biển tiến về phía bắc.
Vừa đi không xa, Thủy Oa đã nhìn thấy một cụ già còng lưng trên con đường nhỏ, đang lảo đảo chạy chậm về phía trước.
Thủy Oa nhìn kĩ, hóa ra đúng là ông Quy.
Trong ấn tượng của cậu bé, ông Quy người cũng như tên, làm gì cũng chậm rì rì.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy ông Quy chạy.
Thủy Oa kéo tay Thẩm Tú Tú cùng chạy.
Mấy tháng không gặp, ông Quy dường như đã già hơn, lưng cũng còng hơn nữa.
“Ông Quy, sao ông lại đến đây?”
Thủy Oa thở hồng hộc, hỏi.
“Anh hùng viễn chinh của chúng ta đi tiêu diệt thổ phỉ đã về, ông phải đi đón đây này!”
Ông Quy cười trêu.
Ban đầu ông ấy định đi đánh cá từ sáng sớm, nhưng vừa đến bờ biển thì nghe nói số hiệu Kim Xuyên đã trở lại, ông Quy một lòng lo lắng cho Thủy Oa.
Thủy Oa chính là người thân duy nhất của ông Quy, sau khi số hiệu Kim Xuyên rời bến, ông Quy vẫn luôn lo lắng cho Thủy Oa.
Lo lắng hãi hùng, chờ đợi mòn mỏi đã lâu, rốt cuộc chờ đến ngày số hiệu Kim Xuyên quay về.
Ngay cả thuyền của mình ông Quy cũng không màng, ông vội vàng chạy dọc bờ biển hướng về chợ.
Nhìn thấy Thẩm Tú Tú nắm chặt vạt áo của Thủy Oa, ông Quy càng cười vui hơn.
Khuôn mặt già đầy nếp nhăn giờ như một bông hoa cúc nở rộ: “Thủy Oa, đấy là cô bé con nhà ai?”
“Cô ấy tên là Thẩm Tú Tú, người nhà bị cướp biển hại chết, lần này chúng cháu đi Đông Dương là báo thù cho cô ấy đấy!”
Thủy Oa nói: “Thái đại ca bảo cháu chăm sóc cô ấy, cháu thấy cô ấy không có nhà, nên mang cô ấy về cùng!”
Ở trên thuyền, Thẩm Tú Tú đã nghe Thủy Oa nhắc đến ông Quy không biết bao nhiêu lần rồi, cô bé thấy ông Quy đang nhìn mình thì đỏ mặt, buông vạt áo của Thủy Oa ra, quỳ trên mặt đất dập đầu trước ông Quy: “Ông Quy, Tú Tú xin dập đầu trước ông!”
“Mau đứng lên mau đứng lên!”
Ông Quy vội vàng kéo tay Thẩm Tú Tú: “Thật là một cô bé đáng thương, cháu chắc đói bụng lắm, ông hôm nay vừa mới bắt được mấy con cá ngon, về thôi, để ông hấp cá cho các cháu ăn!”
“Vâng,” Thẩm Tú Tú gật đầu: “Trên thuyền Thủy Oa hay kể ông Quy hấp cá cực kỳ ngon, hôm nay cuối cùng cháu cũng được ăn rồi!”
“Yên tâm mà ăn, nhiều lắm!”
Ông Quy vung tay, trong ánh nắng chiều, một già hai trẻ dọc theo bờ biển đi về nhà.
Không biết ông Quy nói gì mà khiến Thủy Oa và Thẩm Tú Tú cười to, làm cho các công nhân đi làm sớm phải quay đầu nhìn, sau đó họ cũng nở nụ cười theo.
Tới cổng nhà ông Quy, Thẩm Tú Tú không khỏi nhíu mày.
“Ông ơi, sao ông lại mua nhà của ông A Minh?”
“Sao vậy cháu?” Ông Quy hỏi.
Thẩm Tú Tú do dự một lát, không nói gì.
Nhưng người già tâm tư tỉ mỉ, tuy ông Quy chưa từng được đi học, nhưng ông đã sống vài thập niên, suy nghĩ của Thẩm Tú Tú sao có thể qua mắt ông?
Ông cười tủm tỉm, hỏi: “Có phải căn nhà này có người chết rồi không?”
“Ông biết rồi ạ?” Thẩm Tú Tú kinh ngạc hỏi: “Ông biết rồi mà còn mua sao ông?”
Cô bé chính là người dân địa phương của trấn Ngư Khê, hai năm trước, có một ông lão ngư dân ở trong ngôi nhà này, sau đó ông ấy lại chết trong nhà, lúc ấy con trai ông ấy lại ra khơi đánh cá, ông lão ngư dân chết mấy ngày rồi mới được đứa con phát hiện.
Thời đại phong kiến khá là kiêng kị vấn đề này, trước khi lâm chung, rất nhiều người già được nâng vào nằm lên đống rơm rạ trong phòng bếp để trút hơi thở cuối cùng.
Đây cũng là lý do vì sao nhà ở của trấn Ngư Khê được người người tranh mua, nhưng ngôi nhà này vẫn không bán đi được.
“Người chết rồi thì còn sợ gì nữa?” Ông Quy lắc đầu, nói: “Khi ông ra khơi đã thấy nhiều người chết rồi, nếu người anh em đã chết ở chỗ này có quay lại, thì hai ông già này vừa hay có thể trò chuyện với nhau.”
“Đúng đó, người chết có gì đáng sợ đâu, không biết bao nhiêu lần ta ngủ trên bãi tha ma rồi.”
Thủy Oa chẳng hề để tâm, cậu bé vỗ ngực, tỏ vẻ mình là người dũng cảm.
Nhưng Thẩm Tú Tứ vẫn hơi sợ: “Ông Quy ơi, nhà cháu khá lớn, giờ cũng không có ai ở, không bằng ông bán cái nhà này, rồi dọn đến nhà cháu ở đi?”
“Không cần, ông thấy ở chỗ này cũng rất tốt.”
Ông Quy khoát tay, thấy Thẩm Tú Tú vẫn muốn nói gì, ông xoay người đi vào phòng bếp hấp cá luôn.
“Tú Tú, ông Quy từng nói, ổ vàng ổ bạc cũng không thoải mái bằng ổ chó của mình, ông đã mua căn nhà này rồi, thì nơi này chính là nhà của bọn ta.”
Thủy Oa nói: “Ông Quy nói, con người ra ngoài làm việc thì phải có tổ ấm của mình, chỉ có tổ ấm của chính mình mới là vững chắc nhất.”
“Nhưng mà đằng nào nhà của ta cũng không có ai ở, cha ta từng nói, trong nhà phải có người ở mới lâu dài được, nếu không ngôi nhà đó sẽ hỏng sớm.” Thẩm Tú Tú nói: “Để ông Quy qua đó ở, cũng coi như là để ông trông nom nhà cửa của ta.”
“Giờ muội đã báo được thù rồi, muội còn muốn đi thuyền nữa sao?” Thủy Oa hỏi.
“Đi chứ,” Thẩm Tú Tú gật đầu: “Nếu không có thủy quân, cả đời này ta sẽ không báo thù được, phần ân tình này, cả đời ta cũng không thể trả hết.
Cha ta từng nói với ta và anh của ta rằng, làm người phải biết cảm ơn, chỉ cần thủy quân không đuổi ta, thì cả đời này, ta sẽ mãi ở thủy quân!”
Thủy Oa là người ngưỡng mộ Kim Phi, nghe Thẩm Tú Tú nói thế, cậu vội nhắc nhở: “Còn có quốc sư đại nhân, ta nghe Thuyên Tử ca nói, ngài ấy đã hạ lệnh cho thủy quân đến Đông Dương bắt cướp biển đó!”
“Đúng, còn cả quốc sư đại nhân và phu nhân Tiểu Bắc nữa, họ cũng là ân nhân của ta!” Thẩm Tú Tú gật đầu.
“Thế muội có muốn cảm ơn bọn họ không?”
“Đương nhiên là có!”
“Vậy ta dẫn muội đi gặp họ để cảm ơn nhé?” Thủy Oa hỏi.
“Tuyệt vời quá,” Thẩm Tú Tú vui mừng nói: “Ta chắc chắn phải dập đầu cảm ơn quốc sư đại nhân, phu nhân Tiểu Bắc, và cả tướng quân Trịnh của thủy quân nữa!”
“Thế thì chờ sau khi ăn xong, ta dẫn muội đi nhé?” Thủy Oa nói.
Thẩm Tú Tú chưa kịp gật đầu thì đã bị ông Quy đi từ phòng bếp ra cắt ngang.
“Thủy Oa, thôi đừng nghĩ nữa, quốc sư đại nhân và phu nhân Tiểu Bắc đã về rồi!”
Thủy Oa nghe thế thì như bị sét đánh, cậu bé ngẩn ra: “Quốc sư đại nhân về lúc nào vậy ạ?”
“Khoảng mấy ngày trước rồi,” ông Quy thở dài.
Chút tâm tư này của Thủy Oa có thể che giấu được Thẩm Tú Tú, nhưng không thể giấu được ông Quy.
Cậu bé nói là muốn dẫn Thẩm Tú Tú đi cảm ơn quốc sư đại nhân, nhưng thực chất không phải là cậu muốn đi cùng để gặp quốc sư đại nhân sao?
Trước kia ông Quy cảm thấy cho Thủy Oa làm thủy quân là rất tốt, nhưng sau chuyện của số hiệu Kim Xuyên, giờ ông Quy rất sợ hãi.
Ông Quy thật sự lo rằng Thủy Oa không trở về được nữa.
Ở trên đường ông ấy đã được nghe Thủy Oa kể về hành động lần này của số hiệu Kim Xuyên, với công lao lần này của số hiệu Kim Xuyên, nếu Kim Phi ở Đông Hải, thì chắc chắn y sẽ gặp mặt trực tiếp để khen thưởng, Thủy Oa có cơ hội lớn nhìn thấy Kim Phi.
Nếu Thủy Oa lọt vào mắt xanh của Kim Phi, thì có thể cậu bé sẽ không cần phải đi thuyền mạo hiểm cùng thủy quân nữa.
Đáng tiếc là Kim Phi đã về mất rồi.
Nhuận Nương biết tình hình ở Giang Nam, là do nghe Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi nói.
Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi biết là vì hai người một người là tổng chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, một người là tướng lĩnh quân Nương Tử, đều được coi là cấp cao trong triều đình.
Mà Lý Đậu Đậu chỉ là một cô bé nhỏ, không thích nói chuyện, một cô bé nhỏ cả ngày chỉ thích trèo cây chọc tổ chim, làm sao cô bé biết được những điều này?
Suy nghĩ đầu tiên của Nhuận Nương là có người đã nói với cô bé.
Kết quả Lý Đậu Đậu lại lắc đầu nói: "Không có ai nói với ta cả."
"Vậy làm sao muội biết được những chuyện này?" Nhuận Nương hỏi.
"Ta đọc được trên báo giấy đó." Lý Đậu Đậu trả lời.
"Trên báo giấy đã từng nói những chuyện này ư?" Nhuận Nương sững sờ.
Mặc dù cô ấy cũng tham gia lớp học xóa mù chữ, nhưng cô ấy không chuyên tâm như Quan Hạ Nhi, bình thường thường tập trung vào nấu ăn, dường như chưa bao giờ đọc báo.
Lý Đậu Đậu thì ngược lại, cô bé rất quan tâm đến báo giấy.
Hơn nữa cô bé không chỉ đi đến dưới trạm đọc báo giấy nghe người đưa thư đọc báo mà còn chạy thẳng đến tòa soạn báo Kim Xuyên.
Từ khi từ Đảng Hạng về, cô bé đã đi theo Lý Địch vào xưởng in của tòa soạn báo, để khắc hình minh họa cho tòa soạn báo.
Sau khi các nhân viên xưởng in biết chuyện của hai huynh đệ, đều rất thông cảm với bọn họ, cũng vô cùng chăm sóc cho bọn họ.
Lúc đó mặc dù Lý Đậu Đậu vẫn còn mắc chứng tự kỷ, nhưng ai tốt với cô bé, cô bé đều biết.
Bây giờ, chứng tự kỷ đã có chuyển biến tốt, cô bé thường xuyên chạy đến chỗ tòa soạn báo.
Tiểu cô nương vốn được mọi người yêu thích, còn có mối quan hệ với Lý Địch, Trần Văn Viễn và Triệu Nhạc đều mặc kệ cô bé, để cho cô bé tùy tiện ra vào xưởng in và tòa soạn báo.
"Báo giấy không nói thẳng, nhưng thường xuyên phân tích tình hình của Trung Nguyên và Giang Nam, không phải là rất dễ dàng đoán ra được sao?" Lý Đậu Đậu hỏi ngược lại.
"Những thứ này đều là do muội tự suy đoán ra sao?" Nhuận Nương hỏi.
"Đúng vậy." Lý Đậu Đậu gật đầu.
Trang bìa của nhật báo Kim Xuyên có hạn, không phải tất cả các bản thảo đều được in ra, bởi vì có thể tự do ra vào tòa soạn báo và xưởng in, nên Lý Đậu Đậu biết được nhiều tin tức hơn những gì đăng trên nhật báo Kim Xuyên.
Cùng với kinh nghiệm có được từ phủ tể tướng, khiến cô bé đã hình thành thói quen bóc kén, nhìn ra bản chất qua nhũng hiện tượng bề ngoài.
Nhuận Nương im lặng một lúc, giơ ngón tay cái lên cho Lý Đậu Đậu: "Lợi hại!"
"Không có không có." Lý Đậu Đậu ngượng ngùng cúi đầu: "Ca ca của ta mới lợi hại, ta đâu có lợi hại đâu?"
"Muội và ca ca muội đều lợi hại!"
Nhuận Nương lại khen ngợi, thấy Lý Đậu Đậu xấu hổ, nên cô ấy nhìn về phía ba người Tiểu Nga: "Các muội đều nhớ kỹ cho ta, tất cả người trên thiên hạ đều có thể nói xấu đương gia, nhưng chúng ta vĩnh viễn không thể nói xấu chàng ấy, nếu như không có chàng ấy, các muội và cả ta nữa có thể đã chết đói từ lâu rồi, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi ạ!"
Ba người Tiểu Nga, A Xuân và Linh Nhi vội vàng gật đầu.
"Được rồi, các muội nhanh đi ăn đi, ăn xong thì về tắm rửa đi, đứa nào cũng bẩn như chó rồi đó!"
Sau khi Bắc Thiên Tầm trở về, mặc dù không trực tiếp huấn luyện bốn đứa nhỏ, nhưng đã yêu cầu sĩ quan huấn luyện tăng thêm rất nhiều huấn luyện cho bọn họ, bốn đứa nhỏ vác nặng chạy cả buổi chiều trên núi, cả người đều dính rất nhiều bùn đất.
….
Bên ngoài sân, Kim Phi và Quan Hạ Nhi lần lượt đi đến.
Lúc này trời đã tối, nhưng may thay mấy con đường chính ở làng Tây Hà, ban đêm đều sẽ đốt đèn dầu, cho nên không đến nỗi không nhìn thấy gì.
Kim Phi cũng không có mục đích gì, cứ thế đi về phía sau núi, sau đó tìm một hòn đá ngồi xuống.
Quan Hạ Nhi nhìn bóng lưng Kim Phi, do dự một chút sau đó đi đến.
"Đương gia, chàng cũng biết con nhóc Tiểu Nga này vô tâm rồi, đợi khi về ta sẽ chỉnh đốn con bé…"
Nghe Quan Hạ Nhi nói vậy, Kim Phi mới phát hiện ra cô ấy đã đi theo tới đây.
Y vỗ nhẹ vào bên cạnh ra hiệu cho Quan Hạ Nhi ngồi xuống, sau đó cười nói: "Lời nói của trẻ con không cần kiêng cữ, chỉnh lý con bé làm gì, huống hồ không hiểu thì phải hỏi, con bé chỉ hỏi ra nghi ngờ trong lòng mà thôi."
Thấy Quan Hạ Nhi vẫn còn lo lắng, Kim Phi kéo cô ấy ngồi xuống bên cạnh: "Yên tâm đi, ta không có nói dối đâu, càng không giận Tiểu Nga đâu."
"Vậy đương gia chàng như thế này là sao vậy, không nói tiếng nào?" Quan Hạ Nhi hỏi.
"Ta đang suy nghĩ lại." Kim Phi chắp tay ra sau lưng, chống lên đá, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen tối: "Ta đang nghĩ, chuyện ta làm rốt cuộc có đúng không."
"Đương gia, chuyện chàng làm đương nhiên là đúng rồi!" Quan Hạ Nhi nói: "Nếu không phải là chàng, không biết Xuyên Thục sẽ có bao nhiêu người chết nữa!"
"Nhưng cũng có thể là vì ta, Giang Nam có thể sẽ có rất nhiều người phải chết." Kim Phi trả lời.
Thật ra, trước khi điều động lương thực từ Giang Nam, Kim Phi đã biết đi điều động lương thực đi, một khi xảy ra tình trạng thiếu lương thực, Giang Nam sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi Cửu công chúa đề nghị y điều động lương thực từ Giang Nam về, Kim Phi lại không hề phản đối.
Trước đây Kim Phi luôn cố ý tránh nghĩ đến vấn đề này, nhưng hôm nay Tiểu Nga nói ra vấn đề đó, khiến y không thể tránh né được nữa.
"Đương gia, chàng không nên nghĩ như vậy."
Quan Hạ Nhi vẫn luôn không giỏi khuyên nhủ người khác, lúc này bắt đầu thao thao bất tuyệt nói: "Đương gia, chàng không phải không biết đám thương nhân bán lương thực ở Giang Nam là người như thế nào, bọn họ chính là những gian thương nhân lúc trục lợi, chỉ nghĩ đến kiếm tiền, căn bản không quan tâm đến sống chết của người dân!
Lương thực trong tay bọn họ, những người sống sót đều là những người có tiền, người dân bình thường vẫn phải chết đói.
Chỉ khi lương thực ở trong tay chúng ta mới có thể thực sự đưa đến được tay người cần, mới có thể có thêm nhiều người sống sót hơn!
Cho nên, ta thấy chuyện đương gia chàng và Vũ Dương làm là đúng, chàng cũng không cần vì lý do đó mà tự trách mình!"
"Ta biết." Kim Phi đưa tay ôm Quan Hạ Nhi: "Cám ơn Hạ Nhi nàng, cám ơn nàng đã có thể hiểu cho ta!"
"Đều là người một nhà, nói cám ơn gì chứ."
Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Kim Phi, sau đó đưa tay qua ôm eo Kim Phi, tựa đầu vào vai y: "Đương gia, chàng đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa, ta biết bây giờ chuyện chàng làm không phải là vì mình, mà là vì để có thêm nhiều người sống sót hơn, có điều này là đủ rồi."
"Ừm." Kim Phi nặng nề gật đầu.
Thật ra y cũng biết, đứng ở góc độ vĩ mô mà nói, quyết định của mình không sai.
Đám thương nhân bán lương thực chỉ để trục lợi, thứ họ theo đuổi là tiền, tích trữ lương thực là vì kiếm tiền chứ không phải để có thêm nhiều người sống sót hơn.
Vả lại những thương nhân bán lương thực không có đủ lực lượng vũ trang để bảo đảm an toàn lương thực, khi số lượng nạn dân đạt đến trình độ nhất định, chỉ cần có người giơ tay hô lên, các thương nhân bán lương thực chỉ trông cậy vào những tên côn đồ đó căn bản không thể giữ vững được.
Lương thực là vật dễ cháy, mà nạn dân mù quáng không còn lý trí, đến lúc đó sẽ gây ra rất nhiều thương vong và lãng phí.
Cho dù nạn dân không lãng phí lương thực, thì thủ lĩnh nạn dân khống chế được kho lương thực, có lẽ sẽ trở thành một thương nhân bán lương thực mới, lợi dụng lương thực để lôi kéo người dân, chiếm đất làm vua.
Đến lúc đó người chịu khổ vẫn sẽ là người dân.
Bây giờ Xuyên Thục đã nằm trong sự kiểm soát của y, lương thực đến Xuyên Thục sẽ được phân phát hợp lý hơn, giống như lương thực, số người có thể sống sót ở Xuyên Thục sẽ nhiều hơn ở Giang Nam.
Nhưng nghĩ đến rất nhiều người dân ở Giang Nam vì điều này mà rơi vào cảnh đói, thậm chí có thể chết đói, Kim Phi không khỏi cảm thấy áy náy.
Chương 1622: Số hiệu Kim Xuyên trở về rồi
Ở kiếp trước của Kim Phi có một ngôi sao với giá trị con người hàng trăm triệu, vẻ ngoài xinh đẹp, vóc dáng càng không cần phải bàn, cô ấy là nữ thần của Kim Phi khi còn nhỏ.
Nhưng sau đó, gặp được một người không tốt, sống cuộc sống áp lực thời gian dài dẫn đến trầm cảm, cuối cùng tự vẫn.
Kim Phi đọc được tin tức, cũng vì vậy mà thở dài hồi lâu, y cũng hiểu ra cuộc đời con người có hai đạo lý.
Người nghèo có nỗi khổ của người nghèo, người giàu có nỗi khổ của người giàu, cấp trên cũng có nỗi khổ của cấp trên.
Kiếp trước khi y còn đi học thì lo lắng vì học phí, chi phí sinh hoạt, sau khi đi làm thì lo lắng vì công việc, sau khi đi đến thế giới này, y đã đứng trên đỉnh cao quyền lực thế tục, dường như có thể nói là muốn gì có đó, nhưng y vẫn có nỗi buồn.
Kiếp trước Kim Phi từng đọc qua một câu nói rằng lòng tham của con người đang tác oai tác quái, cho dù giàu có thành đạt như thế nào, vĩnh viễn đều không bao giờ hài lòng, thấy núi này lại nhìn núi cao hơn.
Còn nói đây là khuyết điểm di truyền của nhân loại, cũng chính là động lực thúc đẩy sự tiến bộ của nhân loại.
Chính vì vẫn luôn không hài lòng mới nỗ lực học tập và thay đổi.
Nếu con người chỉ hài lòng với việc ăn no mặc ấm thì xã hội sẽ mãi dừng lại ở giai đoạn này.
Thật ra Kim Phi không phải là không hiểu đạo lý này, mà là một người bình thường, y sẽ áy náy.
Chỉ là hiện tại Kim Phi đã học được cách che giấu cảm xúc của mình, nếu như không phải Tiểu Nga đột nhiên hỏi đến vấn đề đó, y cũng sẽ không mất bình tĩnh.
Nếu là ở bên ngoài, cho dù có người hỏi, Kim Phi cũng sẽ khống chế cảm xúc của chính mình, nhưng về đến nhà, lúc đó lại không có người ngoài, y không muốn giả vờ nữa.
Kim Phi ngồi trên tảng đá đến nửa đêm, suy nghĩ rất nhiều, tâm trạng cơ bản cũng đã bình tĩnh lại.
Toàn bộ quá trình, Quan Hạ Nhi đều ở bên cạnh y, thấy Kim Phi không muốn nói chuyện, cô cũng không tìm chuyện nói, chỉ ngồi bên cạnh Kim Phi, yên lặng ở bên cạnh y.
Ở Đông Hải xa xôi, một nhân viên hộ tống đứng trên trạm gác, chán nản nhìn xuống bên dưới.
Lúc này đã là nửa đêm, nhưng chiếc thuyền vận chuyển rong biển đã dừng lại, đội thuyền ra biển đánh cá cũng đã trở về, mặt biển yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng động ở các nhà xưởng trên bờ phía sau truyền tới.
"Lão Điền thúc, đến giờ sửu rồi, thúc nhanh về nghỉ ngơi đi."
Một nhân viên hộ tống leo lên thang.
"Được." Nhân viên hộ tống già ngáp dài, cởi áo mưa trên người xuống, đưa cho nhân viên hộ tống vừa tới.
"Ta không cần, thứ này nóng lắm." Nhân viên hộ tống vừa mới tới nhận lấy áo mưa bỏ sang một bên.
"Mặc vào đi, muỗi ở đây có thể ăn thịt người đó!" Nhân viên hộ tống già nói: "Ngươi không nghe báo nói sao, bị muỗi cắn không chỉ ngứa mà còn có thể mắc bệnh truyền nhiễm nữa đó, bệnh sốt rét lây truyền như vậy đó."
Nói xong ông ta đưa áo mưa sang, khoác lên người nhân viên hộ tống nhỏ.
"Được rồi." Nhân viên hộ tống nhỏ thở dài, buộc thắt lưng áo mưa lại: "Lão Điền thúc, thúc mau về nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải dậy tập thể dục buổi sáng đó."
"Được." Nhân viên hộ tống già gật đầu, chuẩn bị đi xuống đột nhiên nhìn thấy một nhóm đèn đỏ xuất hiện ở phía đông bắc.
Nhân viên hộ tống già nhanh chóng quay người lại, bước nhanh về phía lan can.
"Lão Điền thúc, đó có phải là mũi tên lệnh không?" Nhân viên hộ tống nhỏ cũng đi theo.
Mũi tên lệnh không chỉ có thể phát ra âm thanh, đầu mũi tên còn mang theo pháo hoa sẽ phát nổ, rất dễ thấy trong đêm tối.
"Không nhìn rõ!" Nhân viên hộ tống già lắc đầu, tiện tay cầm lấy ống nhòm.
"Như thế nào?" Nhân viên hộ tống nhỏ hỏi.
"Có lẽ là mũi tên lệnh của tiêu cục chúng ta, nhưng trời quá tối, khoảng cách quá xa, không thể nhìn rõ được!" Nhân viên hộ tống già cố gắng điều chỉnh tiêu cự của ống nhòm.
"Nếu đã có mũi tên lệnh, chứng tỏ huynh đệ của chúng ta, nhưng thuyền cá đều đã về đội rồi, thuyền của đội vận chuyển rong biển cũng đã trở về rồi, thuyền của huynh đệ thủy quân cũng ở bến thuyền, không có ai ở bên ngoài mà?" Nhân viên hộ tống nhỏ nghi ngờ hỏi: "Ai đã bắn mũi tên lệnh?"
"Ta cũng không biết." Nhân viên hộ tống già nặng nề lắc đầu, đang suy nghĩ có nên thông báo cho cấp trên phái người qua đó kiểm tra không, thì thấy pháo hoa đã cháy hết, biến mất rồi.
Sau đó ở vị trí xuất hiện pháo hoa bên dưới, xuất hiện một ngọn lửa bập bùng, trông như ai đó đang đốt chậu than.
Sau đó ngọn lửa lại đột nhiên biến mất, một giây sau lại xuất hiện.
"Là đèn hiệu, Lão Điền thúc, là đèn hiệu!"
Nhân viên hộ tống nhỏ chỉ vào ngọn lửa, hét lên: "Đó chắc chắn là người mình!"
Những năm này không có điện thoại, nên phương tiện liên lạc tức thời chính là đài đốt lửa truyền tin và cờ hiệu.
Cờ hiệu dễ sử dụng vào ban ngày, nhưng ban đêm thì không nhìn thấy gì.
Để giải quyết vấn đề liên lạc khẩn cấp và ban đêm, Kim Phi đã phát triển phương pháp dùng ánh sáng để truyền tải tin tức.
Đầu tiên đối phương bắn mũi tên lệnh lên, sau đó lại bắn đèn hiệu, cơ bản đã có thể xác nhận là người mình.
Nhưng nhân viên hộ tống già cũng không dám bất cẩn, ông ta lấy từ trong cái hộp bên cánh ra một tấm vải dày, đứng trước chậu lửa một lát rồi ngồi xổm xuống, sau đó lại giơ tấm vải dày đứng lên, sau đó lại ngồi xổm xuống.
Nếu từ góc đối diện nhìn sang, đèn trạm gác là tắt rồi lại sáng lên, rồi lại tắt.
Đây là một loại tín hiệu để đối phương làm rõ thân phận.
Sau đó nhân viên hộ tống già cầm ống nhòm lên, chăm chú nhìn về phía xa.
Một lúc sau, bên cạnh ngọn lửa lúc trước lại sáng lên thêm một ngọn lửa mới.
Điều này chứng tỏ đối phương đã hiểu.
Sau đó ngọn lửa mới sáng lên bắt đầu nhấp nháy với những độ dài khác nhau.
Nhân viên hộ tống già và nhân viên hộ tống trẻ đều nhìn chăm chú về phía xa, sợ bỏ lỡ bất kỳ lần lóe sáng nào.
Nửa phút sau, nhân viên hộ tống nhỏ đập mạnh lan can: "Lão Điền thúc, là số hiệu Kim Xuyên! Là số hiệu Kim Xuyên trở về rồi!"
"Đúng vậy, số hiệu Kim Xuyên đã về rồi!" Nhân viên hộ tống già vô cùng kích động: "Nê Cẩu Tử, ngươi tiếp tục trực ban, ta sẽ đi thông báo cho tiểu đoàn trưởng biết."
Nói xong, không đợi nhân viên hộ tống nhỏ trả lời, ông ta đã trượt theo sợi dây thừng bên cạnh thang xuống rồi chạy như bay về phía doanh trại.
Số hiệu Kim Xuyên là chiếc thuyền lầu trước đi đi truy đuổi cướp biển, theo suy đoán của Kim Phi, nhiều nhất phải hơn một tháng bọn họ mới có thể trở về, kết quả qua mấy tháng rồi vẫn chưa trở về.
Tất cả mọi người đều cho rằng họ đã lành ít dữ nhiều, kết quả bọn họ lại xuất hiện.
Nhân viên hộ tống già chạy về doanh trại, rồi lại chạy ra ngoài.
Phía sau còn có người không kịp mặc quần áo chỉ mặc một chiếc quần đùi chạy theo.
Đại Cường lao lên trạm gác, lại bảo nhân viên hộ tống lặp lại ám hiệu một lần nữa, sau đó lại hưng phấn đập vào lan can như nhân viên hộ tống nhỏ.
"Nhanh, nhanh đi thông báo cho Trịnh tướng quân biết, nói với anh ta số hiệu Kim Xuyên đã trở về rồi."
Đại Cường hét lên với nhân viên hộ tống già, lúc này mới chú ý quay về mặc quần áo.
Nhân viên hộ tống già lại đi thẳng đến doanh trại thủy quân.
Mặc dù hiện tại thủy quân cũng thuộc sự chỉ huy của Kim Phi, hợp tác với nhân viên hộ tống cũng rất mật thiết, nhưng nhân viên hộ tống và thủy quân không cùng một đơn vị, nhân viên hộ tống già mất rất nhiều công sức mới vào được doanh trại thủy quân, gặp được Trịnh Trì Viễn.
Nhưng khi đi ra ngoài, lại nhanh hơn rất nhiều.
Trịnh Trì Viễn cũng giống như Đại Cường, dẫn theo nhân viên hộ tống lao thẳng đến doanh trại thủy quân, đi thẳng tới trạm gác.
Lúc này, Đại Cường đã mặc xong quần áo đi tới, thấy Trịnh Trì Viễn chỉ mặc áo ngủ, đầu tóc cũng xõa ra, không khỏi trêu chọc nói: "Trịnh tướng quân, sao ngươi ra ngoài không mặc quần áo vào thế?"
Chương 1624: Hy sinh trên thuyền
Trịnh Trì Viễn là quan chỉ huy thủy quân, Đại Cường là quan chỉ huy nhân viên hộ tống Đông Hải, khi sự hợp tác của thủy quân và nhân viên hộ tống càng ngày càng mật thiết, quan hệ giữa hai người cũng càng ngày càng tốt.
Một trong những dấu hiệu của những đồng chí tốt là cùng trêu đùa lẫn nhau.
Bây giờ Trịnh Trì Viễn ít nhiều đã mặc áo ngủ, vừa rồi Đại Cường chỉ mặc quần đùi, cởi trần lao tới.
Nhưng anh ta hoàn toàn không nhắc đến chuyện này, mà trêu đùa Trịnh Trì Viễn.
Đổi lại là lúc bình thường, Trịnh Trì Viễn nhất định sẽ trả lời lại, nhưng lúc này anh ta đâu có tâm trạng đùa giỡn với Đại Cường?
Anh ta cũng không quan tâm đến lời trêu chọc của Đại Cường, mà nắm lấy quần áo của nhân viên hộ tống nhỏ hỏi: "Số hiệu Kim Xuyên ở đâu?"
"Kia!"
Nhân viên hộ tống nhỏ chỉ tay về phía bắc.
Ánh sáng của chậu lửa không sáng như pháo hoa, Trịnh Trì Viễn đã lớn tuổi, cuối cùng vẫn phải dùng ống nhòm mới có thể nhìn thấy ánh lửa trên biển.
"Bọn họ thực sự là số hiệu Kim Xuyên sao?" Trịnh Trì Viễn hỏi.
"Có lẽ là vậy." Nhân viên hộ tống già nói: "Chúng ta đã chiếu đèn hiệu với huynh đệ ở trên đó rồi!"
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi!"
Trịnh Trì Viễn kích động đến mức râu cũng run lên.
Thủy quân có tổng cộng hai con thuyền lầu, số hiệu Kim Xuyên chính là một trong số đó.
Các thủy thủ trên đó đều là những tinh nhuệ được chọn từ thủy quân ra, nếu không thể trở về, sẽ là tổn thất to lớn với toàn bộ thủy quân.
Khoảng thời gian trước, số hiệu Kim Xuyên vẫn luôn không có tin tức gì, Trịnh Trì Viễn rất lo lắng vì chuyện này.
Vốn tưởng rằng số hiệu Kim Xuyên không thể trở về được, nhưng đột nhiên lại có tin tức.
"Nhanh lên, phái ca- nô đi đến chào đón đi!"
Trịnh Trì Viễn hét lên với cận vệ.
"Đừng gấp, ta đã sắp xếp xong rồi!"
Đại Cường chỉ xuống bên dưới Trịnh Trì Viễn.
Trịnh Trì Viễn nhìn theo ngón tay của Đại Cường, đúng lúc nhìn thấy mấy chiếc ca- nô đang chậm rãi lái ra khỏi bến thuyền, đi về phía bắc.
"Bình tĩnh lại." Đại Cường vỗ nhẹ vào vai Trịnh Trì Viễn: "Có lẽ bọn họ sẽ mất một lúc mới về được, chúng ta đi xuống dưới chờ đi. Muỗi ở đây nhiều lắm!"
Lúc này Trịnh Trì Viễn đã bình tĩnh lại, liếc nhìn Đại Cường: "Đến lượt ngươi dạy ta bình tĩnh lại sao? Không biết lần trước diễn tập, là ai giận đến mức đập vỡ ghế vậy!"
Cách đây một thời gian, nhân viên hộ tống và thủy quân tiến hành diễn tập chung, trong quá trình diễn tập, hai ca- nô của nhân viên hộ tống va chạm vào nhau, khiến cho một chiếc ca- nô bị lật suýt chút nữa chết người.
Lúc đó Đại Cường tức giận nhảy dựng lên, ném ghế đấu dưới mông đi, suýt chút nữa đập vào nhân viên hộ tống đang đứng gác, đã bị Kim Phi chỉ vào mặt dạy dỗ một trận.
"Ha ha ha, đừng nhắc đến chuyện đã qua nữa!" Đại Cường mỉm cười kéo Trịnh Trì Viễn đi theo thang xuống dưới trạm gác.
Xảy ra chuyện như thế này, chắc chắn không thể ngủ được nữa, hai người cùng nhau đi đến phòng làm việc của Đại Cường, yên lặng chờ đợi tin tức.
Ca- nô cũng không để họ phải chờ lâu, chưa đến một giờ sau, hộ vệ của Đại Cường đã dẫn theo hai người đi vào.
Một người bọn họ là thuyền trưởng số hiệu Kim Xuyên, do thủy quân dưới quyền của Trịnh Trì Viễn đảm nhiệm, một người là phó thuyền trưởng, do nhân viên hộ tống đảm nhiệm.
Thuyền trưởng chịu trách nhiệm về dẫn đường, phó thuyền trưởng phụ trách phương diện đảm bảo an toàn và tác chiến.
"Trịnh tướng quân! Tiểu đoàn trưởng!"
Hai người bước vào phòng làm việc, mỗi người tự hành lễ với lãnh đạo của mình.
"Ngưu Xuyên Tử, các ngươi đã gặp phải chuyện gì vậy, tại sao bây giờ mới trở về?"
Đại Cường hành lễ quân đội lại, lo lắng hỏi.
"Tiểu đoàn trưởng, ngươi đừng nhắc tới nữa, khi chúng ta trở về kéo theo đồ quá nặng, lại không quen với vùng biển nước X, số hiệu Kim Xuyên va phải đá ngầm, đáy thuyền bị thủng một lỗ.
Cũng may tiên sinh thiết kế đáy thuyền số hiệu Kim Xuyên là kiểu tách rời, một trong các khoang đáy bị thủng, những khoang đáy khác vẫn còn tốt, không đến nỗi bị chìm thuyền.
Nhưng khi chúng ta dừng thuyền kiểm tra, người nước X đã phát hiện ra, cho nên bọn họ đã bao vây chúng ta.
May thay, việc đầu tiên chúng ta làm khi đến nước X là cho nổ tung toàn bộ thuyền chiến của bọn họ, cũng may là nơi thả neo cách xa bờ biển nước X, bọn họ chỉ có thể phái thuyền ca đến giao chiến.
Do đó thuyền cá của bọn họ đến cái nào là chúng ta cho nổ cái đó, cứ đánh như vậy đến hơn một tháng trời.
Sau đó chúng ta thấy đánh như vậy tiếp không phải là cách, dầu hỏa và lựu đạn sẽ có ngày tiêu hao hết, cho nên đã chủ động ra ngoài, phái phi thuyền đánh đến vương thành của bọn họ, nổ tung hoàng cung của bọn họ, bắt giữ một nhóm hoàng tử công chúa làm con tin, mới coi như là đánh bại bọn họ."
Phó thuyền trưởng nhân viên hộ tống nói: "Mặc dù người nước X đồng ý sẽ sửa thuyền cho chúng ta, nhưng bọn họ căn bản không thể sửa được thuyền số hiệu Kim Xuyên, chúng ta cũng không dám để cho bọn họ sửa thuyền, chỉ có thể sửa lại khoang thuyền đơn giản, sau đó miễn cưỡng đi về phía trước.
Nhưng sau khi chúng ta sửa xong khoang thuyền mới phát hiện ra, cú va chạm trước đó đã làm hỏng trục dẫn động cơ hơi nước, hai miệng thép dùng để cố định trục dẫn động đã bị gãy thành hai mảnh, khiến cho động cơ hơi nước không thể dùng được nữa.
Chúng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể ném bỏ vàng bạc tịch thu được từ nước X, dùng cánh buồm từ từ trở về, đi đến ngày hôm nay mới có thể trở về được.
Tiểu đoàn trưởng, ngươi không biết, bất kể là huynh đệ chúng ta, hay là các huynh đệ thủy quân, khi chiến đấu ở nước X bị bao vây lại, không có ai sợ hãi, nhưng vừa rồi chúng ta nhìn thấy đèn hiệu, gần như tất cả các huynh đệ đều bật khóc!"
Vừa nói, ánh mắt anh ta lại hơi đỏ lên.
Bình thường Đại Cường ghét nhất là khóc lóc sướt mướt, mỗi lần nhìn thấy đều đá bọn họ, nhưng lần này lại vỗ vai phó thuyền trưởng an ủi nói: "Các huynh đệ đều không sao rồi!"
"Mấy tháng ở trên biển, cuộc sống không tốt, các huynh đệ đều vất vả rồi!" Trịnh Trì Viễn cũng an ủi theo.
Anh ta xuất thân từ thủy quân, cũng thường xuyên ra biển, biết cảm giác lênh đênh trên biển là như thế nào.
Trên biển rộng bao la, chỉ nhìn thấy nước, thời gian dài, sẽ khiến người ta có cảm giác bị thế giới vứt bỏ.
Chưa kể đến số hiệu Kim Xuyên còn đang trong trạng thái hư hỏng, có thể chìm nghỉm bất cứ lúc nào.
Lúc này, có thể tưởng tượng được áp lực của nhân viên hộ tống là thủy quân lớn đến như thế nào.
Thấy ngọn hải đăng, còn trả lời đèn hiệu, đối với nhân viên hộ tống và thủy quân là thoát chết trong gang tấc, không kích động mới lạ.
Mặc dù phó thuyền trưởng nhân viên hộ tống nói có hơi hỗn loạn, cũng không có than phiền và kể khổ, nhưng Đại Cường và Trịnh Trì Viễn đều nghe ra được sự nguy hiểm và khó khăn trong miêu ta của bọn họ.
"Chẳng trách tiên sinh vẫn luôn nói đi xa cực kỳ nguy hiểm, hóa ra là nguy hiểm thật."
Đại Cường thở dài: "Nước X chỉ có ngàn dặm, số hiệu Kim Xuyên đã suýt nữa không thể về được, số hiệu Thái Bình đi xa hàng ngàn dặm, cũng không biết sẽ gặp phải bao nhiêu nguy hiểm."
"Số hiệu Thái Bình trở về Xuyên Thục vẫn chưa quay lại, chờ khi bọn họ đến bến thuyền bổ sung vật tư, nhất định phải báo tin tức này cho bọn họ."
Trịnh Trì Viễn nói với thuộc hạ của mình: "Thủy Xuyên, lát nữa ngươi hãy nhanh chóng biết một bản báo cáo, mô tả trải nghiệm đi đến nước X lần này đi, ta phải báo cáo lên triều đình vào Kim tiên sinh."
"Vâng!" Thuyền trưởng thủy quân hành lễ đồng ý.
Đại Cường là người nóng tính, không chờ được xem báo cáo, kéo phó thuyền trưởng Ngưu Xuyên Tử hỏi: "Lần này các huynh đệ có thương vong không?"
Nghe thấy câu hỏi này, tâm trạng của Ngưu Xuyên Tử rõ ràng có hơi trầm xuống, cúi đầu trả lời: "Có hai huynh đệ không chống cự được, hy sinh trên thuyền.”
Chương 1624: Viết báo cáo
“Cướp biển đáng chết!” Đại Cường tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Sau này nếu gặp phải cướp biển như thế thì giết không tha”.
"Chúng ta chưa bao giờ để người nước X đến gần số hiệu Kim Xuyên, hai người huynh đệ này không phải chết trong tay cướp biển mà là vì bệnh tật."
Đại Cường nói: “Không biết hai người huynh đệ này bị làm sao, sau khi lên tàu không lâu thì bắt đầu bị tiêu chảy, quân y đã dùng đủ mọi cách cũng không thể ngăn chặn được."
"Cái này..." Đại Cường nghe được lời này thì có chút bất đắc dĩ.
Thời gian thành lập của quân y chưa lâu, lứa nữ quân y đầu tiên mới hành nghề được một, hai năm, kinh nghiệm còn hạn chế.
Đối phó với những chấn thương đơn giản không phải là vấn đề lớn, nhưng khi gặp phải những căn phức tạp thì việc đối phó lại trở nên khó khăn.
Nếu như ở trên bờ, các nữ quân y còn có thể tiến hành hội chẩn hoặc cầu xin Ngụy Vô Nhai giúp đỡ, nhưng khi ở trên thuyền thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân, nếu không tìm ra nguyên nhân gây bệnh thì không có cách nào chữa trị.
“Đúng rồi, bắt được nhóm cướp biển đó chưa?" Trịnh Trì Viễn thay đổi chủ đề.
“Bắt được rồi!”
Ngưu Xuyên Tử trả lời: "Bọn ta đã tìm được trấn nhỏ tên Xích Tỉnh mà tù binh đã kể, nam nhân trên trấn đó bị chúng ta giết hơn một nửa, còn lại bị chúng ta đưa lên thuyền, trên đường đi có bảy, tám người chết, hiện giờ còn lại hai mươi, ba mươi người sống, Trịnh tướng quân, ngài xem nên xử lý như thế nào?”
"Ngươi xác định bọn họ chính là đám cướp biển đã sát hại thuyền đánh cá của nhà họ Thẩm và làng chài sao? Trịnh Trì Viễn nói: “Đừng nhầm lẫn đấy!”
“Trịnh tướng quân yên tâm đi, không thể sai được!”
Ngưu Xuyên Tử trả lời: “Cho đến khi đến Đông Dương, chúng ta mới biết rằng những năm này cướp biển không chỉ cướp lương thực của chúng ta
mà còn cướp những cô nương của Đại Khang chúng ta về để làm trâu làm ngựa, khi chúng ta vừa đến Đông Dương thì đã thấy các cô nương của Đại Khang chúng ta đang lao động trên biển.
Những cô nương đó nghe tin chúng ta đến từ thủy quân Đại Khang đến Đông Dương để giết cướp biển đều tranh nhau dẫn đường cho chúng ta!
Ta hỏi bọn họ thì họ nói rằng những nam nhân ở trấn Xích Tỉnh đều là cướp biển kiếm sống bằng cách cướp bóc các làng chài của chúng ta ở Đông Hải, một ngày trước khi chúng ta đi, nam nhân ở trấn Xích Tỉnh vừa trở về từ Đông Hải, trên thuyền đều chất đầy đồ vật cướp bóc được.
Khi chúng ta đuổi đến trấn Xích Tỉnh, bọn họ còn chưa dỡ xong đồ cướp được, tem trên mấy thỏi bạc đó cũng trùng khớp với tem của người bản địa bọ cướp.
"Vậy xem ra ngươi không tìm nhầm người!”
Trịnh Trì Viễn nghiến răng nghiến lợi nói: "Trước tiên treo bọn khốn này vào thủy lao, sau khi ta xin chỉ thị của tiên sinh thì sẽ giết chết bọn chúng!"
"Giết chết bọn chúng!" Ngưu Xuyên Tử và Thủy Xuyên cũng làm theo, siết chặt nắm đấm.
Sau đó, Trịnh Trì Viễn và Đại Cường hỏi về một số chi tiết của chuyến viễn chinh, hỏi liên tục đến khi trời sáng mới để hai người bọn họ rời đi.
Một bên khác, sau khi xác nhận thân phận của số hiệu Kim Xuyên ở xưởng đóng thuyền, số hiệu Quảng Nguyên đã được phái đi kéo số hiệu Kim Xuyên.
Khi hai người đuổi đến bến tàu, đúng lúc số hiệu Kim Xuyên tiến vào cảng, các thủy thủ và các nhân viên hộ tống đều đứng trên boong nhìn về bến tàu như chưa từng được đến nơi này.
“Gần đây các huynh đệ đã vất vả rồi, tiểu đoàn trưởng và Trịnh tướng quân đã đặc biệt cho phép chúng ta nghỉ mười ngày, mọi người có thể yên tâm nghỉ ngơi một chút!”
Sau khi thuyền phó lên tàu, anh ta hét lên với các thủy thủ và những nhân viên hộ tống: “Mọi người có thể giải tán ngay lập tức!”
"Tốt quá rồi!"
“Tiểu đoàn trưởng vạn tuế!”
"Trịnh tướng quân vạn tuế!"
Các thủy thủ và nhân viên hộ tống reo hò phấn khích.
Tiểu đoàn trưởng Lạc Thủy Xuyên, vốn là một thủy quân nghe thấy họ hét lên như vậy, mặt tái mét vì sợ hãi, hét lớn: "Các người muốn giết tiểu đoàn trưởng và Trịnh tướng quân sao? “Vạn tuế” có thể tùy tiện hét sao?”
"Không sao đâu, bệ hạ và Kim tiên sinh đều không phải người nhỏ nhen như vậy!"
Thuyền phó Ngưu Xuyên Tử vốn xuất thân từ nhân viên hộ tống không để ý chút nào: “Khi ở trong làng chúng ta vẫn thường hét “đội trưởng vạn tuế”, “đại đội trưởng vạn tuế”. Khi Hạ Nhi phu nhân phát tiền lương cho chúng ta, chúng ta cũng sẽ hét lên “Hạ Nhi phu nhân vạn tuế”, tiên sinh và bệ hạ nghe được rất nhiều lần rồi, không sao đâu.”
Thật ra chủ yếu những người hò hét “vạn tuế” vừa rồi đều là nhân viên hộ tống.
Chỉ có một số thủy thủ nhất thời xúc động mà hét lên vài câu.
Mặc dù Ngưu Xuyên Tử đã nói như vậy, nhưng Lạc Thủy Xuyên vẫn sợ hãi.
Anh ta cầm lấy đồng la lên gõ vài cái để trấn áp tiếng ồn ào, sau đó hét lên: "Khi về mọi người đừng quên viết báo cáo, trước trưa mai phải nộp báo cáo đấy nhé!”
Lúc trước sau khi tiêu cục Trấn Viễn được thành lập, mỗi lần sau khi kết thúc mỗi nhiệm vụ chiến đấu, Kim Phi đều sẽ gọi Trương Lương đến để hỏi chi tiết về hoạt động tác chiến, sau đó tóm tắt những thiếu sót của hành động.
Trương Lương cảm thấy đây là một cách rất hay để quan quân và binh lính suy ngẫm và tích lũy kinh nghiệm, nên cũng tiếp tục thói quen này, sau mỗi lần kết thúc hoạt động đều sẽ nói chuyện với quân quan dẫn đội.
Sau này có lớp xóa mù chữ, các quân quan đều đã biết chữ nên Trương Lương yêu cầu bọn họ viết báo cáo sau chiến tranh.
Với việc phát triển của các giờ đây lớp học xoá nạn mù chữ, việc viết báo cáo đã trở thành một truyền thống ở tiêu cục Trấn Viễn.
Báo cáo không có yêu cầu về kiểu chữ, càng không yêu cầu tài năng văn chương, nhưng tất cả những người tham gia cuộc chiến sau khi trở về đều phải viết một bản.
Đây cũng trở thành điều mà nhiều binh lính lo sợ nhất.
Kim Phi cũng biết chuyện này, nhưng viết báo cáo không chỉ để binh lính suy ngẫm về khuyết điểm, tổng kết kinh nghiệm mà còn để binh lính củng cố kết quả học tập của lớp xóa mù chữ, nên thay vì dừng lại, y đã đích thân ký mệnh lệnh ủng hộ cách làm này.
Sau khi Trịnh Trì Viễn nghe được chuyện này thì cảm thấy không tồi nên cũng bắt đầu mở rộng với thủy quân.
Các thủy thủ và các nhân viên hộ tống vừa nghe tin phải viết báo cáo thì lập tức sa sầm mặt.
Vốn tưởng rằng lần này trở về sẽ không phải viết nữa, nhưng kết quả vẫn không chạy thoát được.
Nhưng đây là mệnh lệnh do đích thân Kim Phi ký, bọn họ dù có không muốn đến đâu thì cũng không thể làm gì được.
Trên toàn bộ boong tàu, chỉ có Thủy Oa là người cười vui vẻ nhất.
Bởi vì cậu bé mới gia nhập thủy quân không lâu, chưa học lớp xóa mù chữ, lại không đọc được một chữ nào nên không cần viết báo cáo.
Trong mấy tháng lênh đênh trên biển, các thủy thủ và các nhân viên hộ tống nhàn rỗi buồn chán, luôn trêu chọc cậu bé và cô bé Thẩm Tú Tú lần nào cũng, khiến Thủy Oa đỏ mặt mới dừng tay.
Giờ đây nhìn thấy các thủy thủ và các nhân viên hộ tống đần thối mặt mũi thì Thủy Oa vô cùng vui vẻ.
Thẩm Tú Tú đi phía sau Thủy Oa cũng cười đến nheo mắt lại.
Ngưu Xuyên Tử thấy Thủy Oa vui vẻ như vậy thì tức giận, chỉ vào Thủy Oa quát: "Thủy Oa, nhóc con này, ngươi đừng vội mừng, đợi khi kỳ nghỉ kết thúc, ngươi mang theo Thẩm Tú Tú lập tức đến học lớp xóa mù chữ cho ông đây!”
"Ợ!"
Thủy Oa nghe vậy, kinh ngạc đến mức trực tiếp ợ hơi, quay người chạy xuống gầm thuyền.
“Thủy Oa ca, huynh đợi ta với!”
Thẩm Tú Tú hét lên, đuổi theo phía sau.
Nhân viên hộ tống và thủy thủ thấy thế lại cười vang lên.
Thủy Oa nghe vậy bèn chạy nhanh hơn.
Nhưng khi chạy tới cửa bến tàu, cậu bé vẫn cảm thấy bất an, dừng lại chờ Thẩm Tú Tú.
"Thủy... Thủy Oa... Ca, huynh chạy... nhanh như vậy... để làm gì..."
Thẩm Tú Tú thở hổn hển hỏi.
“Muội không về nhà mà lại đi theo ta là gì?” Thủy Oa dậm chân hỏi.
"Ta... ta không có... nhà..."
Mắt Thẩm Tú Tú đỏ hoe, nói: "Nếu như không đi theo... Thủy Oa ca... Ta không biết phải đi đâu..."
Lúc này Thủy Oa mới nhớ ra, gia đình Thẩm Tú Tú đã bị cướp biển sát hại rồi.
Nghĩ đến đây, Thủy Oa không khỏi cảm thấy áy náy: “Đi thôi, theo ta đi tìm ông Quy!”
Chương 1625: Về rồi ư?
Nghe Thủy Oa nói thế, Thẩm Tú Tú lập tức nở nụ cười, cô bé bước lên một bước ôm lấy cánh tay cậu bé.
Thủy Oa vốn không có ý thức sự khác biệt giữa nam và nữ, nhưng ở trên thuyền, cậu bị thủy thủ và nhân viên hộ tống trêu chọc nhiều, nên rốt cuộc cậu cũng biết thẹn thùng.
Sau khi bị Thẩm Tú Tú ôm cánh tay, cậu muốn giãy ra theo bản năng, nhưng nghĩ đến thân thế của cô bé, cậu lại nhịn xuống.
Hai người, một trước một sau, đi dọc theo đường nhỏ ven biển tiến về phía bắc.
Vừa đi không xa, Thủy Oa đã nhìn thấy một cụ già còng lưng trên con đường nhỏ, đang lảo đảo chạy chậm về phía trước.
Thủy Oa nhìn kĩ, hóa ra đúng là ông Quy.
Trong ấn tượng của cậu bé, ông Quy người cũng như tên, làm gì cũng chậm rì rì.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy ông Quy chạy.
Thủy Oa kéo tay Thẩm Tú Tú cùng chạy.
Mấy tháng không gặp, ông Quy dường như đã già hơn, lưng cũng còng hơn nữa.
“Ông Quy, sao ông lại đến đây?”
Thủy Oa thở hồng hộc, hỏi.
“Anh hùng viễn chinh của chúng ta đi tiêu diệt thổ phỉ đã về, ông phải đi đón đây này!”
Ông Quy cười trêu.
Ban đầu ông ấy định đi đánh cá từ sáng sớm, nhưng vừa đến bờ biển thì nghe nói số hiệu Kim Xuyên đã trở lại, ông Quy một lòng lo lắng cho Thủy Oa.
Thủy Oa chính là người thân duy nhất của ông Quy, sau khi số hiệu Kim Xuyên rời bến, ông Quy vẫn luôn lo lắng cho Thủy Oa.
Lo lắng hãi hùng, chờ đợi mòn mỏi đã lâu, rốt cuộc chờ đến ngày số hiệu Kim Xuyên quay về.
Ngay cả thuyền của mình ông Quy cũng không màng, ông vội vàng chạy dọc bờ biển hướng về chợ.
Nhìn thấy Thẩm Tú Tú nắm chặt vạt áo của Thủy Oa, ông Quy càng cười vui hơn.
Khuôn mặt già đầy nếp nhăn giờ như một bông hoa cúc nở rộ: “Thủy Oa, đấy là cô bé con nhà ai?”
“Cô ấy tên là Thẩm Tú Tú, người nhà bị cướp biển hại chết, lần này chúng cháu đi Đông Dương là báo thù cho cô ấy đấy!”
Thủy Oa nói: “Thái đại ca bảo cháu chăm sóc cô ấy, cháu thấy cô ấy không có nhà, nên mang cô ấy về cùng!”
Ở trên thuyền, Thẩm Tú Tú đã nghe Thủy Oa nhắc đến ông Quy không biết bao nhiêu lần rồi, cô bé thấy ông Quy đang nhìn mình thì đỏ mặt, buông vạt áo của Thủy Oa ra, quỳ trên mặt đất dập đầu trước ông Quy: “Ông Quy, Tú Tú xin dập đầu trước ông!”
“Mau đứng lên mau đứng lên!”
Ông Quy vội vàng kéo tay Thẩm Tú Tú: “Thật là một cô bé đáng thương, cháu chắc đói bụng lắm, ông hôm nay vừa mới bắt được mấy con cá ngon, về thôi, để ông hấp cá cho các cháu ăn!”
“Vâng,” Thẩm Tú Tú gật đầu: “Trên thuyền Thủy Oa hay kể ông Quy hấp cá cực kỳ ngon, hôm nay cuối cùng cháu cũng được ăn rồi!”
“Yên tâm mà ăn, nhiều lắm!”
Ông Quy vung tay, trong ánh nắng chiều, một già hai trẻ dọc theo bờ biển đi về nhà.
Không biết ông Quy nói gì mà khiến Thủy Oa và Thẩm Tú Tú cười to, làm cho các công nhân đi làm sớm phải quay đầu nhìn, sau đó họ cũng nở nụ cười theo.
Tới cổng nhà ông Quy, Thẩm Tú Tú không khỏi nhíu mày.
“Ông ơi, sao ông lại mua nhà của ông A Minh?”
“Sao vậy cháu?” Ông Quy hỏi.
Thẩm Tú Tú do dự một lát, không nói gì.
Nhưng người già tâm tư tỉ mỉ, tuy ông Quy chưa từng được đi học, nhưng ông đã sống vài thập niên, suy nghĩ của Thẩm Tú Tú sao có thể qua mắt ông?
Ông cười tủm tỉm, hỏi: “Có phải căn nhà này có người chết rồi không?”
“Ông biết rồi ạ?” Thẩm Tú Tú kinh ngạc hỏi: “Ông biết rồi mà còn mua sao ông?”
Cô bé chính là người dân địa phương của trấn Ngư Khê, hai năm trước, có một ông lão ngư dân ở trong ngôi nhà này, sau đó ông ấy lại chết trong nhà, lúc ấy con trai ông ấy lại ra khơi đánh cá, ông lão ngư dân chết mấy ngày rồi mới được đứa con phát hiện.
Thời đại phong kiến khá là kiêng kị vấn đề này, trước khi lâm chung, rất nhiều người già được nâng vào nằm lên đống rơm rạ trong phòng bếp để trút hơi thở cuối cùng.
Đây cũng là lý do vì sao nhà ở của trấn Ngư Khê được người người tranh mua, nhưng ngôi nhà này vẫn không bán đi được.
“Người chết rồi thì còn sợ gì nữa?” Ông Quy lắc đầu, nói: “Khi ông ra khơi đã thấy nhiều người chết rồi, nếu người anh em đã chết ở chỗ này có quay lại, thì hai ông già này vừa hay có thể trò chuyện với nhau.”
“Đúng đó, người chết có gì đáng sợ đâu, không biết bao nhiêu lần ta ngủ trên bãi tha ma rồi.”
Thủy Oa chẳng hề để tâm, cậu bé vỗ ngực, tỏ vẻ mình là người dũng cảm.
Nhưng Thẩm Tú Tứ vẫn hơi sợ: “Ông Quy ơi, nhà cháu khá lớn, giờ cũng không có ai ở, không bằng ông bán cái nhà này, rồi dọn đến nhà cháu ở đi?”
“Không cần, ông thấy ở chỗ này cũng rất tốt.”
Ông Quy khoát tay, thấy Thẩm Tú Tú vẫn muốn nói gì, ông xoay người đi vào phòng bếp hấp cá luôn.
“Tú Tú, ông Quy từng nói, ổ vàng ổ bạc cũng không thoải mái bằng ổ chó của mình, ông đã mua căn nhà này rồi, thì nơi này chính là nhà của bọn ta.”
Thủy Oa nói: “Ông Quy nói, con người ra ngoài làm việc thì phải có tổ ấm của mình, chỉ có tổ ấm của chính mình mới là vững chắc nhất.”
“Nhưng mà đằng nào nhà của ta cũng không có ai ở, cha ta từng nói, trong nhà phải có người ở mới lâu dài được, nếu không ngôi nhà đó sẽ hỏng sớm.” Thẩm Tú Tú nói: “Để ông Quy qua đó ở, cũng coi như là để ông trông nom nhà cửa của ta.”
“Giờ muội đã báo được thù rồi, muội còn muốn đi thuyền nữa sao?” Thủy Oa hỏi.
“Đi chứ,” Thẩm Tú Tú gật đầu: “Nếu không có thủy quân, cả đời này ta sẽ không báo thù được, phần ân tình này, cả đời ta cũng không thể trả hết.
Cha ta từng nói với ta và anh của ta rằng, làm người phải biết cảm ơn, chỉ cần thủy quân không đuổi ta, thì cả đời này, ta sẽ mãi ở thủy quân!”
Thủy Oa là người ngưỡng mộ Kim Phi, nghe Thẩm Tú Tú nói thế, cậu vội nhắc nhở: “Còn có quốc sư đại nhân, ta nghe Thuyên Tử ca nói, ngài ấy đã hạ lệnh cho thủy quân đến Đông Dương bắt cướp biển đó!”
“Đúng, còn cả quốc sư đại nhân và phu nhân Tiểu Bắc nữa, họ cũng là ân nhân của ta!” Thẩm Tú Tú gật đầu.
“Thế muội có muốn cảm ơn bọn họ không?”
“Đương nhiên là có!”
“Vậy ta dẫn muội đi gặp họ để cảm ơn nhé?” Thủy Oa hỏi.
“Tuyệt vời quá,” Thẩm Tú Tú vui mừng nói: “Ta chắc chắn phải dập đầu cảm ơn quốc sư đại nhân, phu nhân Tiểu Bắc, và cả tướng quân Trịnh của thủy quân nữa!”
“Thế thì chờ sau khi ăn xong, ta dẫn muội đi nhé?” Thủy Oa nói.
Thẩm Tú Tú chưa kịp gật đầu thì đã bị ông Quy đi từ phòng bếp ra cắt ngang.
“Thủy Oa, thôi đừng nghĩ nữa, quốc sư đại nhân và phu nhân Tiểu Bắc đã về rồi!”
Thủy Oa nghe thế thì như bị sét đánh, cậu bé ngẩn ra: “Quốc sư đại nhân về lúc nào vậy ạ?”
“Khoảng mấy ngày trước rồi,” ông Quy thở dài.
Chút tâm tư này của Thủy Oa có thể che giấu được Thẩm Tú Tú, nhưng không thể giấu được ông Quy.
Cậu bé nói là muốn dẫn Thẩm Tú Tú đi cảm ơn quốc sư đại nhân, nhưng thực chất không phải là cậu muốn đi cùng để gặp quốc sư đại nhân sao?
Trước kia ông Quy cảm thấy cho Thủy Oa làm thủy quân là rất tốt, nhưng sau chuyện của số hiệu Kim Xuyên, giờ ông Quy rất sợ hãi.
Ông Quy thật sự lo rằng Thủy Oa không trở về được nữa.
Ở trên đường ông ấy đã được nghe Thủy Oa kể về hành động lần này của số hiệu Kim Xuyên, với công lao lần này của số hiệu Kim Xuyên, nếu Kim Phi ở Đông Hải, thì chắc chắn y sẽ gặp mặt trực tiếp để khen thưởng, Thủy Oa có cơ hội lớn nhìn thấy Kim Phi.
Nếu Thủy Oa lọt vào mắt xanh của Kim Phi, thì có thể cậu bé sẽ không cần phải đi thuyền mạo hiểm cùng thủy quân nữa.
Đáng tiếc là Kim Phi đã về mất rồi.
Bình luận facebook