• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (1 Viewer)

  • Chương 1711-1715

Chương 1711: Về rồi

Nếu không phải bộ lạc Thương Ưng nổi dậy, Kim Phi cũng không cần cuống cuồng như vậy.

Sau khi y giết chết Gada. Cao Nguyên rơi vào hỗn loạn trong thời gian rất dài, kết quả vì Ngụy Lão Tam, bộ lạc Thương Ưng có khinh khí cầu, điều này mang đến ưu thế lớn cho bọn họ, sau khi tiếp quản địa bàn và tài sản của Gada, thực lực của bọn họ tăng mạnh, có khả năng sắp thống trị được Cao Nguyên.

Nếu bộ lạc Thương Ưng thành công, dù tương lai bình định được Cao Nguyên, cũng sẽ là một trận ác chiến.

Kim Phi dựa vào ghế, thở dài đầy tự trách: “Nếu không phải hôm qua ta nhiều chuyện, nói mấy câu với Nathan, thì không chừng cuộc đàm phán hôm nay đã thành công!”

“Phu quân, chàng đang nghĩ gì vậy?” Cửu công chúa thấy Kim Phi nói vậy, lập tức buông tấu chương xuống nói: “Hai nước sao có thể đàm phán dễ dàng như vậy chứ?

Chàng nghĩ đến Lộ Khiết mà xem, thế cục Đông Man phức tạp, mấy bộ lạc liên minh nhỏ của cô ta chưa chắc đã tốt hơn bộ lạc Hắc Hổ, cô ta đến Đại Khang lâu như vậy, nhưng vẫn luôn không chịu đàm phán!

Nếu không phải Lý Địch dẫn Nathan đến, để cô ta cảm nhận được áp lực, đoán chừng bây giờ cô ta còn chưa lôi kéo đâu!”

Kim Phi nghe vậy, cũng cảm thấy cũng đúng.

Hai quốc gia đàm phán ảnh hưởng đến vô số người, các quan viên tham gia đàm phán đều phải cực kỳ cẩn thận.

Hạng mục đàm phán quan trọng, có thể cần vài năm mới có thể quyết định.

“Phu quân, trước kia chàng từng nói, cuộc sống trên thế giới này sẽ có chín phần mười bất hạnh, không ai có thể quan tâm đến tất cả mọi người!”

Cửu công chúa thấy Kim Phi hơi chán nản, đi vòng qua bàn làm việc rồi ngồi lên đùi Kim Phi, vòng tay qua cổ Kim phi nói: “Chàng chỉ cần thời gian hai năm, đã giúp cho người dân quận Kim Xuyên, và phần lớn người dân của Xuyên Thục được ăn no đã là giỏi lắm rồi, nhìn khắp lịch sử, cũng không có ai làm được điều này, kể cả những vị vĩ nhân kia!”

“Thổi phồng quá rồi!” Kim Phi cười nói: “Khen ta cũng được, nhưng không cần so sánh ta với mấy vị vĩ nhân kia đâu!”

“Phu quân, ta không hề tâng bốc chàng.” Cửu công chúa nghiêm nghị nói: “Vĩ nhân quả thật vĩ đại, nhưng những chuyện chàng làm, không có chuyện nào kém mấy vị vĩ nhân kia cả!

Dùng người tri thức để chống ngoại xâm, chưa kể đến phát minh khác, chàng còn nói nam nữ bình đẳng, hơn nữa còn thúc đẩy giáo dục, phát minh ra kỹ thuật in chữ di động, đây đều là những thành tựu sẽ ảnh hưởng đến cả thế hệ mai sau!

Ngàn năm sau, chắc chắn phu quân chàng sẽ trở thành vĩ nhân trong lịch sử Hoa Hạ, hơn nữa còn là vĩ nhân của vĩ nhân!”

“Nàng nói như vậy, ta đột nhiên cảm thấy có hơi tự hào!” Kim Phi cũng cười nói.

“Chàng có thể tự hào, cũng nên tự hào!” Cửu công chúa nói: “Thật ra thì ta vẫn luôn cảm thấy vui mừng, vì có thể gặp được phu quân, và gả cho chàng!”

“Nàng là công chúa, gả cho người miền núi như ta, có gì mà may mắn chứ?”

Kim Phi cười nói: “Nàng không biết đâu Vũ Dương, khi nghe tin ta sẽ cưới nàng, Hạ Nhi đã cực kỳ kích động, không ngừng khen ta có bản lĩnh, có thể cưới được công chúa, còn là công chúa được cưng chiều nhất, nàng ấy còn muốn ly hôn với ta, nhường vị trí vợ cả cho nàng!”

“Phu quân, chàng đừng nói như vậy!” Cửu công chúa nói: “Trong lịch sử có vô vàn hoàng tử công chúa, nhưng người tài như phu quân, từ xưa đến nay, chỉ có một mà thôi!

Nếu không phải gặp được phu quân, đến cả tư cách xuất hiện ở chính sử ta cũng không có, nhiều nhất cũng chỉ xuất hiện ở một ít tư liệu lịch sử không quan trọng mà thôi, chứ đừng nói đến địa vị và chiến công như bây giờ!

Nói đến đây, Cửu công chúa có hơi xúc động, vòng tay qua cổ Kim Phi, rồi áp mặt vào mặt y: “Phu quân, cảm ơn chàng!”

“Nếu nàng nói thêm một chút nữa, ta sẽ thật sự cảm thấy mình là vĩ nhân đấy!”

Kim Phi vỗ Cửu công chúa: “Được rồi, xúc tiến làm ăn kết thúc, nói xem nàng định đối phó Nathan thế nào?”

“Ta không biết.” Cửu công chúa nói: “Thiết đại nhân mới vừa nói điều kiện, cũng không phải do ta cố ý làm khó Nathan, mà đây là suy nghĩ thực của ta, nếu bộ lạc Hắc Hổ không thể chấp nhận, vậy ta không thể hợp tác với bọn họ!

Phu quân, đây là ranh giới cuối cùng của ta, chắc cũng là ranh giới cuối cùng của chàng, chàng đừng mềm lòng nữa!”

“Ta biết!” Kim Phi gật đầu, quyết định sau này sẽ không tiếp xúc với Nathan nữa.

Cửu công chúa phán đoán thông qua biểu tình của Kim Phi biết y đã nghe lọt tai, lập tức đổi đề tài, không nói đến vấn đề đấy nữa, trò chuyện với Kim Phi một lúc lâu, đang định chuẩn bị rời đi, thì ngoài rèm vang lên tiếng bước chân.

Kim Phi nghiêng đầu nhìn, phát hiện ra là Châu Nhi đang tiến vào.

Nếu là trước kia, chắc chắn Kim Phi và Cửu công chúa chắc chắn sẽ tách ra, nhưng bây giờ, ban đêm Châu Nhi ngủ ngoài phòng ngủ của y và Cửu công chúa, nên từ lâu Kim Phi đã quen với sự có mặt của cô ấy.

Y ôm Cửu công chúa, rồi bóp mấy cái ra hiệu cho cô ấy đứng lên.

Hiển nhiên Châu Nhi cũng nhìn thấy tư thế của Kim Phi và Cửu công chúa, nên không đi vào, mà đứng ngoài rèm bẩm báo: “Bệ hạ, tiên sinh, Thiết Chùy đã quay về rồi, đang ở cửa cầu kiến tiên sinh!”

“Thiết Chùy quay về rồi?”

Kim Phi nghe vậy, vội vàng đứng lên: “Mau để cho anh ta vào!”

Thiết Chùy bị Kim Phi phái đến Đông Hải điều tra nguyên nhân vụ nổ, Kim Phi còn nghĩ phải mất rất lâu nữa anh ta mới quay về, nhưng không ngờ sẽ quay về nhanh như vậy.

Châu Nhi quay đầu định đi, nhưng lại bị Cửu công chúa gọi lại: “Châu Nhi, vào đây!”

Nói xong cô ấy còn oán trách liếc Kim Phi.

Quần áo và tóc tai cô ấy đều bị Kim Phi làm rối loạn.

Kim Phi tự biết mình đuối lý, sờ mũi, giả vờ cầm tấu chương lên xem.

Châu Nhi đã sớm thành thói quen, đi vào thuần thục giúp Cửu công chúa sửa sang quần áo và tóc tai, sau đó mới đi ra ngoài, mời Thiết Chùy vào.

“Bái kiến bệ hạ, tiên sinh!”

Thiết Chùy tiến vào, chào Kim Phi và Cửu công chúa theo nghi thức quân đội, sau đó nhìn Kim Phi từ trên xuống dưới.

“Ngươi quay về cũng nhanh đấy.” Kim Phi cười trêu ghẹo: “Có phải nhớ Vũ Hồng rồi không?”

Nếu là trước kia, Thiết Chùy nhất định sẽ nói mấy câu như đàn ông phải lo việc lớn vợ con gì tầm này, nhưng hôm nay anh ta lại không nói gì cả.

Sau khi xác nhận Kim Phi không sao, Thiết Chùy mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiên sinh không sao là tốt rồi... Tiên sinh ngài không biết đâu, sau khi ta nghe huynh đệ đưa báo nói ngài bị tấn công, tí nữa thì ta bị dọa chết, may mắn thay tiên sinh không sao!... Đám nhãi ranh này cũng thật vô dụng, tiên sinh yên tâm, ngài xem ta chỉnh đốn đám nhãi này như nào!”

Giờ Kim Phi mới hiểu, vì chuyện mình bị phục kích nên Thiết Chùy mới quay về.

“Nói như kiểu ngươi có thể tìm ra bọn họ vậy!” Kim Phi liếc Thiết Chùy: “Đối phương là tiểu đội ám sát tinh nhuệ, còn lên kế hoạch rồi mới phục kích, nếu bọn họ dễ bị phát hiện như vậy, thì bọn họ đã không ẩn núp xung quanh làng!”

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng khi thấy Thiết Chùy quay về nhanh như thế, Kim Phi vẫn có hơi cảm động.

“Tiên sinh nói như vậy không phải đang nâng chí khí của người khác lên, tiêu diệt uy phong của mình sao?”

Thấy Kim Phi không sao, Thiết Chùy mới khôi phục về dáng vẻ trước kia: “Đúng là tiểu đội ám sát rất lợi hại, nhưng tiêu cục Trấn Viễn của chúng ta cũng không phải kẻ hiền lành dễ bắt nạt, bằng không bọn họ cũng chẳng phải ẩn núp khắp nơi như mấy con chuột!”

“Ngươi đang lẫn lộn khái niệm rồi đấy.” Kim Phi bĩu môi: “Được rồi, nói việc chính đi, điều tra có kết quả chưa?”
Chương 1712: Bận rộn

“Có ạ!”

Nói đến chính sự, sắc mặt Thiết Chùy cũng trở nên nghiêm túc: “Ta đến hiện trường và thấy vụ nổ chắc chắn là do kíp nổ gây ra, dấu vết của vụ nổ lựu đạn và gói thuốc nổ hoàn toàn khác nhau!”

Kim Phi và Cửu công chúa nghe thế thì đồng thời nheo mắt lại.

Trước đây họ nghi ngờ rằng nguyên nhân là do kíp nổ gây ra, nhưng bây giờ lời nói của Thiết Chùy đã xác nhận sự nghi ngờ của họ.

Đồng thời cũng xác nhận khả năng cao sẽ có kẻ phản bội xuất hiện trong xưởng thuốc nổ!

Bởi vì tác dụng của kíp nổ rất đặc biệt, con đường lưu thông cũng rất hạn chế, cơ hội để người ngoài tiếp xúc với nó cũng rất ít, về cơ bản không bao giờ bị mất.

Như vậy thì những kíp nổ xuất hiện ở Đông Hải rất đáng nghi.

“Để Tiểu Ngọc đi kiểm tra xưởng thuốc nổ thì cuộc điều tra tiến triển đến đâu rồi?” Kim Phi hỏi.

“Cô ấy còn chưa báo cáo cho ta.” Cửu công chúa lắc đầu.

“Ta đi hỏi một chút đi!” Kim Phi hỏi.

Không ai biết uy lực của thuốc nổ rõ hơn y.

Thuốc nổ không những có thể được sử dụng để chế tạo lựu đạn, kíp nổ mà còn có thể làm thành viên đạn.

Con át chủ bài lớn nhất của Kim Phi không phải là phi thuyền, cung nỏ hạng nặng hay khinh khí cầu mà là thuốc nổ.

Nếu công thức của thuốc nổ bị rò rỉ, thì nó sẽ đáng sợ hơn việc của Ngụy Lão Tam cả trăm lần.

Cửu công chúa cũng biết tầm quan trọng của thuốc nổ nên gật đầu nói: “Phu quân đi hỏi một chút cũng tốt, nếu cần thì ta có thể để Châu Nhi điều động một ít Cục tình báo đến hỗ trợ!”

“Được.” Kim Phi gật đầu, sải bước ra khỏi ngự thư phòng.

Thiết Chùy hành lễ với Cửu công chúa rồi vội vã đi theo.

Anh ta quyết định rồi, sau này nếu như không có nguy hiểm đến tính mạng thì sẽ không bao giờ rời xa Kim Phi nữa.

Kỳ thật Thiết Chùy cũng biết vừa rồi Kim Phi nói có lý, đội ám sát đã chuẩn bị lâu như vậy, phái quân tinh nhuệ đến ẩn nấp ở gần làng Tây Hà, cho dù lúc đó anh ta có đi theo Kim Phi thì cũng chưa chắc có thể phát hiện ra.

Nhưng Thiết Chùy vẫn muốn bảo vệ Kim Phi, cho dù anh ta có chết thì cũng sẽ chết trước mặt Kim Phi.

Kim Phi phát hiện Thiết Chùy đang đi theo y thì nghiêng người liếc anh ta một cái: “Sao ngươi không về nghỉ ngơi và đoàn tụ với Vạn cô nương một chút?”

“Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể lúc nào cũng xoay quanh theo váy của nữ nhân được?”

Thiết Chùy lại khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ, nhìn quanh không thấy ai nữa, anh ta cười hề hề bước đến gần y rồi hỏi: “Tiên sinh, nghe nói ngài sắp cưới một cô nương có mùi của cơ thể tự nhiên?”

“Ngay cả ngươi cũng biết chuyện này sao?” Kim Phi dừng lại, kinh ngạc nhìn Thiết Chùy: “Tin tức này đã truyền đến Đông Hải rồi sao?”

Người này không phải mới từ Đông Hải trở về hay sao, sao đã biết chuyện này?

“Không” Thiết Chùy xua tay nói: “Trên đường về chán quá nên nói chuyện với huynh đệ nhân viên hộ tống trên thuyền, bọn họ kể cho ta nghe chuyện này.”

“Nhân viên hộ tống nào mà lắm miệng thế?” Kim Phi nói không nên lời.

Vốn dĩ chỉ là tin đồn nhưng kết quả giờ đây lại bị lan rộng khắp nơi.

Rất nhiều tin đồn đều được lan truyền như thế, càng ngày càng trở lên thái quá, thậm chí còn sẽ bị ghi chép vào lịch sử không chính thống.

Không phải một số lịch sử không chính thống của đời trước đều diễn ra như thế hay sao?

Kim Phi có thể tưởng tượng ra, nói không chừng vài trăm năm sau sẽ có chuyện xưa về chuyện y nạp một phi tần có mùi thơm tự nhiên ở cao nguyên.

Cũng có thể không cần vài trăm năm, nói không chừng có thể chỉ vài chục năm, thậm chí là mười năm sau thì câu chuyện này sẽ xuất hiện.

Hiện giờ trong dân gian có rất nhiều lời đồn về y, Kim Phi thấy nhiều rồi nên cũng cảm thấy bình thường.

Ai muốn lan truyền thì cứ lan truyền đi.

“Là Quan A Ngưu đã nói cho ta biết, người này thật sự chính là một tên lắm điều, tiên sinh nhất định phải cho anh ta một bài học, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, đi khắp nơi bàn tán về tiên sinh!” Thiết Chùy phẫn nộ nói.

Kim Phi nghe xong thì tức giận đá Thiết Chùy một cái.

Y biết người tên là Quan A Ngưu này.

Nếu thực sự bàn về vai vế thì anh ta được xem là chú họ xa của Quan Hạ Nhi, cũng đã sớm gia nhập tiêu cục Trấn Viễn, thậm chí còn làm cận vệ cho Kim Phi một khoảng thời gian.

Sau đó, do bị thương khi cưỡi ngựa nên anh ta phải nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian, sau khi bình phục, Kim Phi đến thành Du Quan, nên anh ta được phân công đến ca-nô và trở thành thuyền trưởng của ca-nô.

Xem ra Thiết Chùy đã ngồi thuyền của anh ta để trở về.

Đừng nói đến quan hệ giữa Quan A Ngưu và Quan Hạ Nhi, cho dù không có quan hệ như vậy thì Kim Phi cũng sẽ không vì chuyện này mà đi gây rắc rối cho một nhân viên hộ tống.

Thiết Chùy cũng biết rõ điều này nên mới vui vẻ bán đứng A Ngưu.

Điều này cũng chứng minh mối quan hệ giữa hai người rất tốt.

Thiết Chùy bị đá một cái cũng không tức giận, phủi bụi trên mông một chút rồi quay lại bộ dáng hề hề: “Tiên sinh, trên đời thật sự có người sinh ra đã có mùi cơ thể thơm tự nhiên sao?”

Kim Phi bước đi thật nhanh, lười để ý đến anh ta.

Thiết Chùy không chịu tự giác, lại hề hề đuổi theo.

Kết quả đương nhiên lại bị Kim Phi đá.

Hai người cứ như vậy vừa đi vừa đùa giỡn cho đến khi đến ngoài sân nơi đội Chung Minh làm việc.

Lúc này Thiết Chùy lại khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, dùng tay trái ấn chuôi đao, đi theo Kim Phi vào trong sân.

Đội Chung Minh là cơ quan chính quyền của Xuyên Thục, mỗi ngày đều phải xử lý vô số tức tình báo từ nhiều nơi gửi về, còn phải phụ trách công việc đánh đổ cường hào, phân chia lại ruộng đất, luôn là một trong những nơi sầm uất nhất ở làng Tây Hà, bất kể là ngày hay đêm thì nơi đây cũng rất đông người qua lại.

Nhìn thấy Kim Phi đi vào, những người chạy tới chạy lui cũng chỉ dừng lại hành lễ với Kim Phi rồi lại bận rộn với công việc của mình.

Kim Phi cũng không hề trách móc mà mang theo Thiết Chùy đến thẳng văn phòng của Tiểu Ngọc.

Y còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng Tiểu Ngọc đang nổi giận: “Các ngươi nhiều như vậy mà lại để một người chạy mất, các ngươi làm được cái gì nữa hả? Trước khi hành động không biết tìm quan phủ địa phương hỗ trợ à?”

Cô ấy đang mắng chửi thì khóe mắt nhìn thấy Kim Phi đi vào bèn ngừng nổi giận, ra hiệu cho thủ hạ ra ngoài, rồi bước ra từ phía sau bàn đi đến.

“Xảy ra chuyện gì thế? Sao lại tức giận như vậy?” Kim Phi kéo ghế, ngồi trước bàn làm việc.

Tiểu Ngọc được xem như là bạn thời thơ ấu của Kim Phi, khi còn bé thường hay chòng ghẹo Kim Phi.

Mặc dù giờ đây địa vị của Kim Phi đã tăng lên, giờ đây thái độ của cô ấy đối với Kim Phi cũng khách sáo hơn rất nhiều nhưng cũng không đến mức gượng gạo như đám người Thiết Thế Hâm.

Lúc này trong văn phòng cũng không có người ngoài, hơn nữa Tiểu Ngọc thật sự rất tức giận nên cũng ngồi xuống.

Cô ấy vừa rót trà cho Kim Phi, vừa phàn nàn: “Mấy ngày trước đã phát hiện một kẻ bị tình nghi là đã ám sát thành viên của đội ở huyện Đức, ta để đội mười bảy đi bắt, kết quả mười mấy người bọn họ qua đó, còn mang theo cả súng kíp và khinh khí cầu nhưng lại để đối phương chạy thoát, lại còn khiến hai huynh đệ bị thương!”

Nghe xong, Kim Phi cũng hơi nhíu mày.

Nếu một tên tử sĩ thực sự phát điên thì sức hủy diệt quá lớn, để hắn trốn thoát thì quả thật vô cùng phiền phức.

Vì thế Kim Phi hỏi: “Sau đó có tìm được manh mối nào không?”

“Ta đã sắp xếp bên huyện Đức đi điều tra rồi nhưng vẫn chưa có manh mối.” Tiểu Ngọc lắc đầu.

“Một người không thể tự nhiên biến mất, nhưng chỉ dựa vào binh phủ thôi thì chưa đủ, tốt nhất là huy động quần chúng.” Kim Phi nhắc nhở: “Nếu cần thiết, cô có thể viết một lệnh truy nã, sau đó để tòa soạn bên đó in ra gửi đến huyện Đức, để người đưa thư ở huyện Đức khi đi phát báo thả tin tức này ra ngoài!”

Tiểu Ngọc nghe được lời này thì ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Chương 1713: Không cần nữa

Số lượng binh phủ ở mỗi nơi đều có hạn, Xuyên Thục lại có nhiều núi, nếu tử sĩ thực sự muốn ẩn núp trong núi thì chỉ dựa vào mấy binh phủ để đi tìm thì cũng gần giống như mò kim đáy bể.

Dựa theo những gì Tiểu Ngọc vừa nói, tử sĩ đang vội vàng chạy trốn, chắc chắn không mang theo quá nhiều đồ vật, ở lại trong núi từ ba đến năm ngày thì không sao, nhưng nếu trong thời gian dài thì sẽ khá khó khăn.

Ngay cả những người ở ẩn, hàng tháng cũng phải xuống núi để mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày như muối ăn linh tinh.

Nếu có thể phát động dân chúng đi tìm thì sẽ tìm thấy chúng nhanh hơn nhiều.

Nhưng huyện Đức mới đầu hàng vào năm ngoái, công việc đánh cường hào phân chia ruộng đất mới hoàn thành cách đây vài tháng, đội Chung Minh vẫn chưa thành lập đại đội phụ nữ ở đây, mọi công việc đều rất bận rộn.

Cho dù Tiểu Ngọc phái người đi giúp huyện Đức, thành lập đại đội phụ nữ ở đây thì cũng hơi muộn.

Tốc độ chạy trốn của tử sĩ rất nhanh, chờ đến khi cô ấy đoàn kết dân chúng thì không biết tử sĩ đã đi đâu rồi.

Nói một cách tương đối, cách thông qua nhật báo Kim Xuyên này cũng nhanh hơn nhiều.

Bây giờ nhật báo Kim Xuyên đã trở thành vũ khí sắc bén nhất của bộ phận tuyên truyền, sức ảnh hưởng của nó đã vượt xa đoàn ca múa.

Bởi vì số lượng thành viên của đoàn ca múa có giới hạn, nên nhanh nhất cũng phải mất một hoặc hai tháng mới có thể lưu diễn ở các huyện một lần, mà nhật báo Kim Xuyên được xuất bản hàng ngày, trừ khi trời mưa to, người đưa thư đều sẽ đọc to mỗi ngày.

Nhật báo Kim Xuyên đã trở thành con đường chính để Kim Phi truyền bá ra bên ngoài, dân chúng Xuyên Thục cũng có thói quen đi nghe mỗi ngày.

Cho dù có việc không thể đi được, cũng sẽ hỏi những người đã đi nghe xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì.

Cách truyền bá này cực kỳ hiệu quả.

Chỉ là các chuyên mục hàng ngày của nhật báo Kim Xuyên đều cố định, mỗi ngày đều truyền bá những tin tức lớn, chỉ khi xảy ra chuyện cực kỳ quan trọng mới có một đoạn tin tức được tạm thời thêm vào.

Tử sĩ này còn chưa quan trọng đến mức khiến cho nhật báo Kim Xuyên phải thêm một chuyên mục riêng biệt cho hắn, thậm chí còn không có trình độ để được đưa vào nhật báo Kim Xuyên.

Cho nên Tiểu Ngọc cũng không nghĩ đến việc đi tìm Trần Văn Viễn.

Nhưng Kim Phi vừa nói như thế, Tiểu Ngọc đột nhiên sáng tỏ thông suốt và phát hiện ra rằng mình đã tự đi vào ngõ cụt.

Tử sĩ này không đủ sức nặng để đăng trên nhật báo Kim Xuyên, để dân chúng của cả Xuyên Thục biết đến, nhưng có thể truyền tin tức này đến người dân của huyện Đức là được.

Muốn làm được việc này cũng không khó, chỉ cần yêu cầu xưởng in ấn tạm thời thêm một đoạn, lúc phát báo thì phân phát đoạn này cho người đưa thư của huyện Đức là được.

"Tiên sinh, vẫn là ngài có nhiều biện pháp, sao ta không nghĩ ra nhỉ?"

Tiểu Ngọc vui vẻ vỗ đầu mình: "Ta sẽ đến tòa soạn nhật báo để bàn bạc chuyện này với bọn họ, tranh thủ làm xong chuyện này trước khi báo chí được phát đi."

"Đợi một chút!" Kim Phi ngăn Tiểu Ngọc lại: "Chuyện này cô chỉ cần tìm một người đi làm là được, ta còn có việc khác cần tìm cô!"

"Có chuyện gì vậy?" Tiểu Ngọc hỏi.

"Cô dặn dò chuyện này xuống dưới trước đi, để tránh không kịp!”

Kim Phi nhắc nhở: “Đúng rồi, để Trần Văn Viễn tìm một người có kinh nghiệm để viết thông báo, để dân chúng nhận ra được mức độ nghiêm trọng của sự việc mà không khiến cho bọn họ hoảng sợ, hiểu không?"

"Vâng!" Tiểu Ngọc trả lời một tiếng, gọi phụ tá của mình đến và dặn dò lại mọi việc.

Sau đó cô ấy mới lại nhìn về phía Kim Phi.

"Thiết Chùy đã đến Đông Hải và xác nhận rằng vụ nổ ở Đông Hải là do kíp nổ gây ra!"

Kim Phi nói: "Ta đến đây là để hỏi cô một chút, việc điều tra chuyện này như thế nào rồi."

Tiểu Ngọc vừa nghe thấy điều này, vẻ mặt cũng lập tức trở nên nghiêm túc.

Con đường lưu thông của kíp nổ rất hạn chế, cho nên khả năng cao là xưởng thuốc nổ bên này có vấn đề.

"Tiên sinh, ngài cũng biết, điều tra người của mình là phiền phức nhất, tiến độ điều tra tương đối chậm..."

Tiểu Ngọc bất đắc dĩ nói.

Chính quyền Xuyên Thục mới được thành lập trong một thời gian ngắn, một bộ phận công nhân trong xưởng thuốc nổ là các tội phạm tử tù, chủ yếu chịu trách nhiệm về những công việc nguy hiểm hơn, một bộ phận khác là những dân chúng ở Kim Xuyên, chịu trách nhiệm về những công việc tương đối an toàn hơn.

Vì để giữ bí mật, tội phạm tử tù phải làm việc liên tục trong xưởng thuốc nổ và không được phép rời khỏi nhà xưởng.

Công nhân bình thường cũng chỉ có 20 ngày nghỉ phép trong một năm, hơn nữa sau khi trở về không được phép tiết lộ bất kỳ thông tin gì liên quan đến nhà xưởng cho bất cứ ai.

Những tội phạm tử tù này thì không sao, nhưng những công nhân bình thường này đều là người dân miền núi, đa số đến bây giờ cũng không quen biết được mấy người, cũng không có ý thức cao.

Từ góc độ của bọn họ, bọn họ đã bỏ rơi người nhà và đến làm việc trong xưởng thuốc nổ, bọn họ được gặp người nhà không được mấy lần trong một năm, cuối cùng còn bị người ta coi là kẻ phản bội và bị điều tra, đây là không tin tưởng mình.

Cho nên, trong quá trình điều tra, đội Chung Minh của bọn họ đã gặp rất nhiều khó khăn, có rất nhiều quản lý cấp trung chống đối lại cuộc điều tra của đội Chung Minh.

Nhưng không thể nói thẳng với Kim Phi những lời này được, nếu không sẽ giống như Tiểu Ngọc đang vu khống sau lưng những người này.

Nhưng Kim Phi cũng hiểu được, gật đầu nói: "Thế này đi, chúng ta về mời lão trưởng làng và ông Tam đến xem đi!"

“Vâng!” Tiểu Ngọc nhanh chóng gật đầu.

Ông Tam không chỉ là trưởng làng của làng Quan Gia, đồng thời cũng là lão tộc trưởng của nhà họ Quan, rất có uy tín trong làng.

Mặc dù lão trưởng làng không phải là tộc trưởng, nhưng con trai của ông ta là Lưu Thiết và con gái là Tiểu Ngọc đều là cánh tay phải của Kim Phi, bình thường Kim Phi nhìn thấy ông ta cũng sẽ chủ động hành lễ, trong thôn có ai dám không tôn trọng?

Hai người bọn họ đi đến xưởng thuốc nổ, công nhân của hai làng đều sẽ thành thật.

Người dân ở làng Tây Hà và làng Quan Gia đều đã thành thật, các công nhân ở các làng khác càng không dám nói gì.

Biết Kim Phi đang sốt ruột, sau khi Tiểu Ngọc tiễn Kim Phi đi thì nhanh chóng chạy về nhà một chuyến tìm lão trưởng làng, giải thích tình hình một lần.

Khi lão trưởng làng nghe thấy chuyện này thì lập tức đưa cô ấy đến gặp ông Tam.

Khi biết đây là chuyện do Kim Phi dặn dò, ông Tam cũng không dám từ chối, lập tức bày tỏ sau khi bàn giao công việc trong tay một chút thì sẽ đi theo người của đội Chung Minh đến xưởng thuốc nổ.

Xưởng thuốc nổ rất nguy hiểm, hơn nữa khi mới được xây dựng, Kim Phi còn chưa có được địa vị như bây giờ, cho nên đã tìm một nơi bí mật, cũng không xây dựng ở làng Tây Hà.

Sau đó nền tảng của Kim Phi ổn định, nhưng xưởng thuốc nổ vẫn hoạt động rất tốt, nên Kim Phi cũng lười đổi địa điểm.

Sáng sớm hôm sau, lão trưởng làng và ông Tam mỗi người xách một gói nhỏ đến đợi trước cổng làng.

Ban đầu Tiểu Ngọc đã hẹn với bọn họ sẽ xuất phát vào giờ Thìn, nhưng mặt trời lên cao rồi mà mà vẫn chưa có người đến, lão trưởng làng không nhịn được hơi sốt ruột.

Tiểu Ngọc là con gái của ông ta, cho dù mình có thể đợi, nhưng ông Tam cũng ở đây.

Điều này khiến cho lão trưởng làng cảm thấy mất hết mặt mũi trước mặt ông Tam.

"Con nhóc Tiểu Ngọc này bình thường làm việc gì cũng rất đáng tin cậy mà, sao hôm nay lại lề mề thế chứ?"

Lão trưởng làng chào hỏi ông Tam một tiếng, chuẩn bị đến trụ sở của đội Chung Minh để tìm Tiểu Ngọc.

Nhưng vừa mới đi được vài bước, bọn họ đã nhìn thấy Tiểu Ngọc cưỡi ngựa chạy như điên mà đến từ phía xa.

Lão trưởng làng nhanh chóng vẫy tay với Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc thấy thế thì siết chặt dây cương, dừng lại trước mặt lão trưởng làng.

"Con làm cái gì thế, sao bây giờ mới tới?"

Lão trưởng làng mắng Tiểu Ngọc một câu, rồi mới hỏi: "Không phải hôm qua con nói rằng sẽ phái người đi cùng chúng ta ư, sao lại tự mình tới đây?"

“Cha, không phải con đi cùng hai người đâu!"

Tiểu Ngọc nói nhanh:"Đúng rồi, hai người tạm thời không cần đi nữa!"
Chương 1714: Tìm ra rồi

“Bọn ta không cần đi ư?"

Lão trưởng làng ngây ra một lúc, sau đó hơi tức giận: "Ngày hôm qua đã nói rồi, Quan thúc của con đã thu dọn hành lý xong rồi, đã nói với người trong nhà rồi, giờ nói không đi là không đi nữa ư? Con đang đùa chúng ta à?”

“Xảy ra một chút biến cố thôi!”

Tiểu Ngọc nhảy xuống ngựa, cúi người vái chào ông Tam: “Quan thúc, xin lỗi, đã làm phiền thúc rồi!”

“Không sao đâu, không sao đâu!" Ông Tam liên tục xua tay.

"Ta có việc gấp phải lập tức đi báo cáo cho tiên sinh, ta đi trước!"

Tiểu Ngọc chào hỏi lão trưởng làng, nhảy lên ngựa chiến, chạy như điên về phía nhà của Kim Phi.

"Ông Quan, thật sự xin lỗi, trẻ con làm việc không đáng tin cậy, khiến cho ông lãng phí công sức rồi!"

Lão trưởng làng xoa tay, hơi xấu hổ.

“Nói gì vậy, Tiểu Ngọc cũng là vì công việc thôi."

Ông Tam nói: "Ta bận việc một chút cũng không sao, chỉ hy vọng trong làng đừng xảy ra chuyện không may gì!"

Lão trưởng làng nghe vậy thì cũng im lặng.

Hôm qua, lúc Tiểu Ngọc đến tìm bọn họ, mặc dù không nói cụ thể phải làm những gì, nhưng hai lão trưởng làng đều đã phần nào hiểu được đã xảy ra chuyện gì, cũng rất lo lắng có kẻ phản bội trong làng của bọn họ.

“Trước kia mọi người liều mạng cũng không được ăn no, bây giờ nhờ có Phi ca nhi, cuộc sống của mọi người mới được khá giả hơn, người lớn có thể ăn no, trẻ con còn có sách để đọc, người già trong thôn bị ốm cũng được uống thuốc miễn phí, đây là những ngày tháng mà trước đây chưa bao giờ dám mơ tới, sao còn có người cảm thấy không hài lòng chứ?"

Ông Tam vỗ tay với vẻ mặt tức giận.

Ông ấy không chỉ là trưởng làng, mà còn là tộc trưởng.

Nếu trong làng của bọn họ có kẻ phản bội, tất cả mọi người họ Quan đều sẽ mất hết mặt mũi.

"Phi ca từng nói, một người không bao giờ bằng lòng giống như một con rắn cố gắng nuốt một con voi, lòng tham của con người không có đáy!"

Lão trưởng làng cũng thở dài, cùng quay về làng với ông Tam.

...

Bên kia, Tiểu Ngọc cũng cưỡi ngựa vào trong làng.

Khi dân làng nghe thấy có người cưỡi ngựa chạy như điên, chỉ biết rằng đã xảy ra chuyện lớn, đồng loạt tản ra hai bên đường.

Nhìn thấy người đi ngang qua là Tiểu Ngọc, dân làng đều nhíu mày.

Tiểu Ngọc chịu trách nhiệm về tình báo, cô ấy sốt ruột như thế, điều đó chứng tỏ rằng bọn họ không đoán sai, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.

Nhưng bây giờ dân làng đã ý thức hơn rất nhiều, mặc dù lo lắng, nhưng không ai đuổi theo hóng chuyện.

Sau khi Quan Hạ Nhi ăn sáng xong, đang định chuẩn bị đi thăm công chúa Lộ Khiết, thuận tiện về nhà mẹ đẻ để gặp mẹ và cháu nhỏ, nhưng mới vừa ra đến cửa đã nhìn thấy Tiểu Ngọc.

"Tiểu Ngọc, đã xảy ra chuyện gì, sao lại cuống cuồng như thế?"

"Tẩu tử, tiên sinh đâu? Ta có việc gấp muốn gặp ngài ấy!"

Tiểu Ngọc sốt ruột hỏi.

"Đương gia còn chưa dậy, cô đợi ta một chút, bây giờ ta đi gọi ngài ấy!"

Quan Hạ Nhi nói xong thì chạy vào trong nhà.

Ai ngờ Tiểu Ngọc cũng đi theo: "Ta đi với người!"

Quan Hạ Nhi hơi ngạc nhiên nhìn thoáng qua Tiểu Ngọc, nhưng cũng không ngăn cản.

Các bà thím và chị dâu ở nông thôn có truyền thống trêu chọc cô dâu, lúc cô mới gả cho Kim Phi, Tiểu Ngọc và mấy người thím Ba đã trêu chọc Quan Hạ Nhi rất nhiều.

Nhưng khi địa vị của Kim Phi càng ngày càng cao, Tiểu Ngọc cũng trở thành người phụ trách của đội Chung Minh, trở nên trưởng thành hơn rất nhiều, không còn trêu chọc cô nữa, khi nhìn thấy Kim Phi cũng rất quy củ, không hề động tay động chân.

Bây giờ lại muốn đi gọi Kim Phi dậy, khiến cho Quan Hạ Nhi cảm thấy rất bất ngờ.

Nhưng sau đó Quan Hạ Nhi đã nhận ra, chuyện Tiểu Ngọc muốn báo cáo với Kim Phi, chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn những gì cô nghĩ, nên bước chân nhanh hơn và lao vào trong nhà lần nữa.

Mặc dù Tiểu Ngọc sốt ruột, nhưng cô ấy cũng không có lo lắng đến mức choáng váng, không xông thẳng vào phòng ngủ, mà là đứng chờ ở cửa.

"Đương gia, dậy đi!"

Quan Hạ Nhi đẩy Kim Phi.

"Sao thế?"

Kim Phi duỗi người, duỗi tay ra kéo Quan Hạ Nhi vào lòng.

"Đương gia đừng làm loạn nữa, Tiểu Ngọc đang ở đây, cô ấy nói có chuyện rất gấp muốn tìm chàng!"

Quan Hạ Nhi đẩy Kim Phi một cái: "Chàng đứng dậy đi!"

"Tiểu Ngọc?"

Kim Phi vốn còn đang hơi mơ màng, lập tức tỉnh táo lại: “Cô ấy đâu rồi?”

“Cô ấy đang đứng ở cửa đó!” Quan Hạ Nhi đỏ mặt chỉ về phía cửa phòng.

Kim Phi nghe vậy thì nhanh chóng mặc thêm một cái áo choàng vào, rồi mới hô lên về phía cửa: "Tiểu Ngọc, vào đi!"

Lúc này Tiểu Ngọc đẩy cửa bước vào.

Đây là đầu tiên cô ấy đến phòng ngủ của Kim Phi, Tiểu Ngọc không nhịn được mà đỏ mặt khi nhìn thấy chiếc giường bừa bộn và Kim Phi đang quần áo không chỉnh tề.

Lúc trước Kim Phi cũng đã bị Tiểu Ngọc trêu chọc rất nhiều lần, nếu là bình thường, Kim Phi thấy cô ấy như vậy thì chắc chắn sẽ trêu chọc cô ấy hai câu.

Nhưng bây giờ Kim Phi không có một chút tâm trạng nào, vừa sửa sang lại quần áo vừa hỏi: "Sao lại sốt ruột như thế?"

"Tiên sinh, bên xưởng thuốc nổ vừa mới truyền tin đến, đã tìm được kẻ phản bội rồi!" Tiểu Ngọc nói.

"Nhanh thế ư?" Kim Phi hơi sững sờ, sau đó nheo mắt lại hỏi: "Là ai?"

"Trần tú tài của làng Trần Gia!" Tiểu Ngọc trả lời.

"Là anh ta!" Kim Phi khẽ cau mày: "Tại sao anh ta phải phản bội?"

Trước đây, Đại Khang không có nhiều người biết chữ lắm, y có ấn tượng với vị tú tài này, là một người có tính cách thẹn thùng, lúc nói chuyện với người khác thì nhỏ nhẹ, không ngờ lại là kẻ phản bội.

“Lý do anh ta phản bội thì tạm thời vẫn chưa biết," Tiểu Ngọc lắc đầu.

"Có thể xác nhận là anh ta đã phản bội không?"

"Có thể," Tiểu Ngọc gật đầu.

"Nếu đã xác nhận thì bắt giữ và đưa đến Quân Pháp Đường là được..."

Nói đến đây, Kim Phi chợt hiểu ra, chỉ sợ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Đúng vậy,” Tiểu Ngọc gật đầu nói: “Vừa mới nhận được tin tình báo, Trần tú tài đã cưỡng ép Quan Thất Ca, trốn trong kho thuốc nổ, bắt chúng ta phải gửi cho anh ta một chiếc phi thuyền để anh ta đi Thổ Phiên, nếu không thì anh ta không chỉ giết Quan Thất Ca, mà còn cho nổ tung toàn bộ kho thuốc nổ!"

Quan Hạ Nhi đang giúp Kim Phi thắt lưng, khi nghe thấy Tiểu Ngọc nói như thế thì vẻ mặt lập tức tái nhợt.

Quan Thất Ca là anh họ của cô từ đời ông cố nội, là người thứ bảy trong số anh em họ, tất cả mọi người đều gọi anh ta là Quan Thất Ca.

Quan Thất Ca là một người trung thực và chưa bao giờ tranh giành bất cứ điều gì với người khác.

Rất nhiều nhân viên hộ tống từng đi theo anh ta đã lăn lộn đến chức đại đội trưởng rồi mà anh ta vẫn là trung đội trưởng như cũ.

Không phải anh ta không cố gắng lập công, mà là mỗi lần bình chọn đều nhường cơ hội cho người khác.

Sau này khi Kim Phi thành lập xưởng thuốc nổ, cần một người đáng tin cậy để đi quản lý nhà xưởng, nên đã sắp xếp cho anh ta qua đó.

Nếu là một người có tham vọng, để cho anh ta liên tục ở lại trong nhà xưởng nhiều năm tháng như thế, chỉ sợ đã không chịu được nữa rồi.

Tính cách của Quan Thất Ca như vậy lại là phù hợp nhất.

Sự thật đã chứng minh, quyết định của Kim Phi là đúng đắn.

Sau khi Quan Thất Ca nhậm chức, mặc dù không lập được thành tích gì nổi bật, nhưng cũng chưa từng phạm sai lầm gì.

Đối với Kim Phi thì như thế là đủ rồi!

Nghe nói Trần tú tài cưỡng ép Quan Thất Ca làm con tin, còn tuyên bố muốn cho nổ kho thuốc nổ, Kim Phi cũng nổi giận!

Số lượng thuốc nổ chất đống trong kho thuốc nổ cực kỳ lớn, một khi xảy ra vụ nổ mạnh, đỉnh núi chỗ xây dựng nhà xưởng sẽ bị nổ tung!

Mọi người trong nhà xưởng cũng sẽ bị nổ tung mà chết!

"Thiết Chùy, không phải Hầu Tử đã về rồi à? Lập tức gọi anh ta đến đây cho ông!"
Chương 1715: Xin chỉ thị

Cưỡng ép con tin, còn muốn cho nổ tung nhà xưởng đã là một hành động khủng bố tiêu chuẩn.

Đối với những người như thế, nhân viên hộ tống bình thường rất khó xử lý, đội đặc chiến được huấn luyện đặc biệt mới là khắc tinh của những phần tử khủng bố.

Mà cách đây một thời gian, Kim Phi vừa mới xây dựng một đội đặc chiến.

Các thành viên trong đội đặc chiến này về cơ bản đều là thành viên của chiến đội áo giáp đen trong chiến dịch ở dốc Đại Mãng, sau này do đội ngũ liên tục được mở rộng, cần gấp người chỉ huy cơ sở, nên chiến đội áo giáp đen đã bị giải tán, các thành viên được phái đến các đại đội để giữ chức người chỉ huy cơ sở.

Đáng tiếc có một số người sinh ra đã không thích hợp để làm lãnh đạo, sau khi vào đại đội, bọn họ căn bản không biết chỉ huy, khi chiến đấu thì chỉ biết cúi đầu lao lên phía trước, hoàn toàn quên mất trách nhiệm làm người chỉ huy của bọn họ.

Vì vậy, Kim Phi đã điều động những người này về, đồng thời tìm một nhóm binh lính tinh nhuệ từ trong các tiểu đoàn trinh sát, xây dựng lại chiến đội áo giáp đen thêm một lần nữa.

Vì chuyện này, y còn yêu cầu Khánh Hoài điều chuyển một nhóm tinh nhuệ trong quân Thiết Lâm, bổ sung vào chỗ trống của những người này.

Trước khi chiến đội áo giáp đen bị giải tán thì do Trương Lương chỉ huy, bây giờ Trương Lương đã là đại nguyên soái của quân đội, rõ ràng là không thích hợp để anh ta trở về lãnh đạo chiến đội áo giáp đen nữa.

Thế là Kim Phi đã điều động Hầu Tử và Đại Tráng trở về từ thành Vị Châu.

Hai người bọn họ cũng từng là thành viên của chiến đội áo giáp đen, Hầu Tử còn là tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn trinh sát.

Lúc chiến đội áo giáp đen bị giải tán, tiểu đoàn trinh sát là đội đặc chiến của tiêu cục Trấn Viễn, Kim Phi cũng căn cứ vào đội đặc chiến để huấn luyện bọn họ.

Chỉ là bây giờ Xuyên Thục đang có chiến tranh ở nhiều nơi, tiểu đoàn trinh sát cũng giống như các mật thám của đội Chung Minh, rải rác trên khắp các chiến trường để phụ trách công tác trinh sát, để thuận tiện cho việc chỉ huy, rất nhiều tiểu đoàn trinh sát đã dần dần hòa nhập vào các chiến trường, quyền chỉ huy cũng đã được chuyển từ trong tay của Hầu Tử đến tay của người chỉ huy ở địa phương.

Tiểu đoàn trưởng như Hầu Tử, bây giờ chỉ còn lại một đại đội.

Không phải binh lính hy sinh, mà là quyền chỉ huy của nhiều tiểu đội đã bị lấy đi, thậm chí tiểu đội cũng không thể quay về được.

Vì vậy Kim Phi đã thu hồi đại đội còn sót lại của Hầu Tử để sáp nhập vào với chiến đội áo giáp đen.

Tính cách của Hầu Tử quá nghịch ngợm, làm huấn luyện viên để huấn luyện binh lính thì còn được, chứ không thích hợp làm người chỉ huy, nếu không thì cũng sẽ không khiến cho tiểu đoàn trinh sát chỉ còn lại có một đại đội.

Kim Phi xây dựng lại chiến đội áo giáp đen là vì muốn tạo ra một thanh đao sắc bén, cũng không muốn đội ngũ mà mình vất vả huấn luyện ra cuối cùng lại bị người ta lấy đi, nên cũng đã gọi Đại Tráng về.

Đại Tráng là một trong những nhân viên hộ tống đầu tiên, hơn nữa anh ta có kinh nghiệm lãnh đạo đội ngũ phong phú, cũng đủ trung thành với tiêu cục Trấn Viễn, rất thích hợp để anh ta làm người chỉ huy của chiến đội áo giáp đen.

Mặc dù chiến đội áo giáp đen mới vừa thành lập, nhưng trước khi giải tán, chiến đội áo giáp đen cũng đã trải qua một đợt huấn luyện đặc biệt trong thời gian dài.

Chưa kể đại đội trinh sát do Hầu Tử mang đến, việc huấn luyện của bọn họ chưa từng dừng lại.

Mấy ngày gần đây, công việc mà Đại Tráng vẫn luôn làm không phải là huấn luyện, mà là hai việc khác.

Thứ nhất là chia nhóm và phân chia biên chế.

Sau nhiều ngày điều chỉnh và tuyển chọn, Đại Tráng đã chia chiến đội áo giáp đen thành bốn đại đội.

Ba đại đội đầu tiên đều được tạo thành từ các cựu binh áo giáp đen được thu hồi về, đại đội thứ tư là đại đội trinh sát do Hầu Tử mang về.

Sau khi phân chia các đại đội xong thì sẽ có một cuộc đấu võ lớn, rồi mới căn cứ vào thành tích của cuộc thi để lựa chọn ra tiểu đội trưởng và trung đội trưởng.

Còn đại đội trưởng là do Đại Tráng bổ nhiệm.

Chuyện thứ hai, chính là để cho các cựu binh điều chỉnh tâm lý.

Dù sao thì rất nhiều cựu binh đã giữ chức vụ người chỉ huy cơ sở trong thời gian dài, bây giờ lại đột nhiên để bọn họ đi làm chiến sĩ một lần nữa, Đại Tráng lo lắng có người không thích ứng được.

Bây giờ chiến đội áo giáp đen đang huấn luyện tại doanh trại của nhân viên hộ tống ở sau núi của làng Tây Hà, Thiết Chùy sắp xếp một cận vệ qua đó, chẳng mấy chốc đã đưa Đại Tráng và Hầu Tử đến đây.

"Tiên sinh!"

Hai người cùng nhau chào Kim Phi theo nghi thức quân đội.

Đại Tráng thì không sao, sau khi buông cánh tay xuống thì đứng thẳng đối diện với Kim Phi, nhưng Hầu Tử thì không làm được.

Anh ta rất quen thuộc với Kim Phi và Tiểu Ngọc, sau khi hành lễ, thấy trong phòng không có người ngoài thì liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy đồ ăn nhẹ trên bàn thì còn đưa tay cầm lấy một cái.

Kim Phi cũng không thèm để ý tới anh ta mà quay đầu nhìn về phía Đại Tráng: “Tình hình của chiến đội áo giáp đen thế nào rồi? Những người đó trước kia đều là lãnh đạo, bây giờ lại để bọn họ làm binh lính một lần nữa, liệu bọn họ có thể thích ứng được không?”

“Có thể!” Đại Tráng gật đầu nói: "Có lẽ là vì bọn họ đã từng là tiểu đội trưởng và trung đội trưởng, nên bọn họ có thể hiểu được khó khăn của người chỉ huy, bây giờ quản lý bọn họ dễ dàng hơn trước kia rất nhiều!"

Kiếp trước, khi Kim Phi còn đi học, có một giáo viên thích nhờ các bạn cùng lớp lên giảng bài.

Lúc đầu, Kim Phi không hiểu tại sao giáo viên lại làm như vậy, còn cho rằng giáo viên đang lười biếng.

Sau đó có một lần giáo viên tìm Kim Phi sau khi tan học, nói với y rằng ngày mai để y giảng dạy một số đề toán cho các bạn cùng lớp.

Trước đó, Kim Phi chưa bao giờ có thói quen chuẩn bị bài hoặc ôn tập, nhưng vì để ngày hôm sau không bị xấu mặt, tối hôm ấy là lần đầu tiên Kim Phi đến xin lời khuyên của chị họ, sau đó lại làm những đề toán đó mấy lần.

Sau sự việc đó, Kim Phi đột nhiên hiểu ra, phát hiện ra niềm vui của việc chủ động học tập.

Tình huống của các cựu binh cũng tương tự như vậy, trước kia khi tham gia quân ngũ, phần lớn trong số bọn họ đều là những cái người có gai, có thể rất ghét bị tiểu đội trưởng và trung đội trưởng quản lý.

Nhưng sau khi mình trở thành tiểu đội trưởng và trung đội trưởng thì bọn họ mới hiểu được tại sao đối phương lại yêu cầu như vậy.

Có những kinh nghiệm này, bây giờ quay lại làm binh lính một lần nữa, bọn họ sẽ càng hợp tác với việc quản lý hơn.

"Cựu binh và đại đội trinh sát có chung sống hòa hợp không?" Kim Phi lại hỏi.

"Cũng không tệ," Đại Tráng trả lời: "Phương pháp của bệ hạ rất hiệu quả, bây giờ các cựu binh và binh lính trinh sát đều không chịu thua lẫn nhau, đều nghẹn một hơi đó, lúc huấn luyện thì người này còn liều mạng hơn người kia."

Trước đó, Đại Tráng định giải tán cựu binh và đại đội trinh sát mà Hầu Tử mang về và biên chế lại một lần nữa, nhưng lại bị Cửu công chúa ngăn cản.

Cửu công chúa đề nghị giữ lại đại đội trinh sát, như vậy có thể thúc đẩy cho cả hai bên.

Sự thật chứng minh, quyết định của Cửu công chúa là chính xác.

“Vậy thì tốt rồi,” Kim Phi khẽ gật đầu: “Vậy bây giờ chúng ta nói chuyện chính thôi!”

Đại Tráng nghe thấy vậy thì càng thẳng lưng hơn, Hầu Tử cũng đặt đồ ăn nhẹ xuống và nhìn sang.

“Tiểu Ngọc, cô đến nói đi!"

"Vâng!"

Tiểu Ngọc trả lời một tiếng và kể lại tình hình ở xưởng thuốc nổ một lần nữa.

Đại Tráng và Hầu Tử liếc nhìn nhau, đều biết nói đến rồi!

"Ta đã nói với các ngươi, chiến đội áo giáp đen là một đội ngũ chiến đấu đặc biệt, nhiệm vụ của các ngươi không phải là xung phong liều chết trên chiến trường, mà là xử lý một số tình huống đặc biệt!”

Kim Phi nói: "Đại Tráng, không phải ngươi đã hỏi ta tình huống đặc biệt là gì ư? Bây giờ chính là tình huống đặc biệt!"

"Tiên sinh, xin chỉ thị!" Đại Tráng hô lớn lên.

"Ta yêu cầu các ngươi lập tức bố trí một tiểu đội tinh nhuệ chạy đến xưởng thuốc nổ càng nhanh càng tốt để giải quyết Trần tú tài!"

Kim Phi lớn tiếng nói: "Nhưng các ngươi không thể để hắn làm hại Quan Thất Ca, cũng không được để hắn cho nổ kho thuốc nổ! Nếu tình huống cho phép, cố gắng bắt sống, nếu tình huống không cho phép thì có thể giết chết ngay tại chỗ!”

“Vâng!” Đại Tráng và Hầu Tử đồng thời lớn tiếng trả lời: “Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Hai người lại hành lễ với Kim Phi, rồi mới xoay người chạy về phía cửa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom