-
Chương 1721-1725
Chương 1721: Chuyện vui bất ngờ
Ngự Thư Phòng cách nhà Kim Phi không xa, khi mọi người vừa về tới nhà thì Nhuận Nương cũng đã nấu đồ ăn xong.
Đường Đông Đông vẫn ở xưởng chưa trở về, Bắc Thiên Tầm thì đang nằm ở cữ, còn mấy đứa nhỏ hôm nay đến nhà A Xuân ăn tối, trong nhà chỉ còn lại mấy người Kim Phi.
Sau khi ngồi xuống, Kim Phi vừa múc cơm giúp Nhuận Nương vừa hỏi: "Vũ Dương, không phải nàng có chuyện muốn nói với ta sao? Chuyện gì vậy?"
Cửu công chúa nhận lấy chén cơm từ tay Kim Phi: "Phu quân, ta muốn xây thêm một xưởng thuốc nổ nữa, chàng thấy thế nào?"
"Xây thêm một xưởng thuốc nổ?" Kim Phi khẽ cau mày.
“Đúng vậy,” Cửu công chúa nói: “Không phải trước đó phu quân cũng nói không thể đặt hết trứng vào một giỏ sao, chuyện lần này cũng đã chứng minh rõ!
Nếu Trần tú tài được như ý thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, nên ta nghĩ cần thiết phải xây dựng thêm một xưởng khác. Cho dù có một cái trong đó xảy ra chuyện gì thì vẫn còn một cái để phòng hờ tạm thời, tránh việc cung ứng lựu đạn cho tiền tuyến bị gián đoạn!”
"Cũng phải!” Kim Phi khẽ gật đầu.
Hiện giờ, lựu đạn ngày càng đóng vai trò quan trọng ở tiền tuyến, một khi nguồn cung ứng lựu đạn xảy ra vấn đề thì chắc chắn là tiền tuyến sẽ chịu tổn thất nặng nề, thậm chí có thể gây thương vong trên diện rộng cho nhân viên hộ tống.
"Vậy nàng muốn xây dựng xưởng mới ở đâu?" Kim Phi hỏi.
Nhà xưởng thuốc nổ khác với nhà xưởng khác.
Trước hết, mức độ bảo mật của xưởng thuốc nổ rất cao và vị trí cũng phải vô cùng bí mật.
Thứ hai, xưởng thuốc nổ rất nguy hiểm và không thể cho đám đông quá gần.
Thứ ba, ý nghĩa chiến lược của xưởng thuốc nổ là rất quan trọng, không thể quá xa xôi nếu không khi xảy ra trường hợp khẩn cấp sẽ không thể tiếp viện kịp thời.
Ví dụ như chuyện hôm nay, chính nhờ sự không cam lòng và cả tồn tại tâm lý nhỡ may có cơ hội trốn thoát của Trần tú tài, mới khiến bọn Hầu Tử chạy đến.
Nếu đối phương là mật thám và có cơ hội đến gần nhà kho, thì chỉ cần ném một ngọn đuốc vào bên trong là toàn bộ xưởng thuốc nổ sẽ tanh bành.
Thế nên, việc bố trí xưởng thuốc nổ là vô cùng quan trọng.
"Ta mời Tiểu Ngọc tới đây là để thảo luận vấn đề này." Cửu công chúa nhìn Tiểu Ngọc: "Không phải gần đây các ngươi đang thăm dò địa hình đất Tần với bộ Binh sao? Ngươi thấy nên xây dựng xưởng thuốc nổ ở đâu thì được?"
"Chuyện này …”
Vừa rồi trên đường tới đây Tiểu Ngọc đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng cô ấy thực sự không ngờ là Cửu công chúa sẽ thảo luận chuyện này với mình.
Nhưng thực sự mà nói, chuyện này đúng là phải tìm cô ấy thảo luận.
Bởi vì cô ấy phụ trách tình báo và thường xuyên nghiên cứu địa hình Xuyên Thục, nên Tiểu Ngọc biết rõ nơi nào mới là nơi giấu người thích hợp nhất.
Gần đây, bộ Binh đã thành lập một bộ phận khảo sát bản đồ để cố gắng kiểm tra lại bản đồ Xuyên Thục và phải hợp tác với đội Chung Minh.
Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Bệ hạ hỏi như vậy, thật ra thần thấy có mấy chỗ không tệ nhưng xưởng thuốc nổ rất quan trọng nên thần muốn quay về nghiên cứu kỹ càng thêm chút nữa, sau đó ngày mai sẽ có câu trả lời cho Bệ hạ và tiên sinh, có được không?"
“Được!" Cửu công chúa gật đầu: "Tốt nhất là ngươi nên lập một danh sách và ghi lại ưu nhược điểm của mỗi nơi!”
“Dạ!"
“Ngoài chuyện này ra, còn một chuyện nữa!"
Cửu công chúa nói: "Ngươi sắp xếp người đi điều tra xem lúc Trần tú tài về thăm người thân đã tiếp xúc với ai. Nếu thấy ai khả nghi thì cho người theo dõi!”
"Dạ!” Tiểu Ngọc gật đầu đồng ý.
"Vũ Dương, nàng nghi ngờ Trần tú tài về thăm người thân bị mật thám dụ dỗ?" Kim Phi hỏi.
"Cũng mong là vậy nếu không thì lại phiền phức!" Cửu công chúa thở dài.
Kim Phi sửng sốt một lát, sau đó mới hiểu được ý của Cửu công chúa.
Nếu Trần tú tài bị dụ dỗ lúc về thăm người thân thì vẫn được, dù không bắt được mật thám nhưng bắt được Trần Tú Tài thì chuyện này cũng coi như xong.
Nếu không, có nghĩa là Trần tú tài đã bị ai đó trong xưởng dụ dỗ.
Nếu đúng là như vậy thì có nghĩa là xưởng thuốc nổ đã xuất hiện mật thám.
Và vế sao còn phiền phức hơn vế trước.
Vì xưởng thuốc nổ có quá nhiều công nhân nên nếu điều tra trên diện rộng sẽ khiến công nhân cảm thấy mình không được tin tưởng, ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của công nhân, thậm chí khiến họ nảy sinh tâm lý nổi loạn mà như vậy thì mật thám sẽ càng có nhiều cơ hội để thừa cơ.
Nếu âm thầm điều tra mà mật thám ẩn núp giỏi thì lại càng khó khăn hơn.
Chuyện này cũng giống như bỗng trong nhà xuất hiện một con bò cạp độc, sau đó vừa liếc mắt một cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Cho nên Cửu công chúa mới nói hi vọng là vế trước.
“Nói đến đây, ta còn có chuyện muốn bàn bạc với phu quân.” Cửu công chúa nói: “Nếu xây dựng xưởng thuốc nổ mới, ta hy vọng có thể áp dụng một hệ thống quản lý nghiêm ngặt hơn nữa.”
“Nghiêm ngặt đến mức nào?” Kim Phi hỏi.
"Nghiêm ngặt lúc sàng lọc công nhân, đồng thời hủy bỏ chế độ thăm gia đình!" Cửu công chúa trả lời.
Đây mới thực sự chuyện cô muốn bàn bạc với Kim Phi, trải qua hai vấn đề trước đó đã khiến Kim Phi nhận ra tầm quan trọng và sự khó khăn trong việc quản lý xưởng thuốc nổ.
Thực ra, khi Kim Phi muốn cho công nhân của xưởng thuốc nổ này nghỉ phép thăm người thân, Cửu công chúa đã không muốn đồng ý lắm.
Bởi vì trong lúc đi về thăm người thân, có thể sẽ bị mật thám thao túng và làm rò rỉ quy trình sản xuất thuốc nổ.
Mặc dù xưởng thuốc nổ áp dụng sự phân công lao động tinh vi hơn, nên mỗi người trong đó chỉ có thể tiếp cận một mắt xích nhỏ trong toàn bộ dây chuyền sản xuất, nhưng nếu có nhiều công nhân bị mật thám xúi giục thì vẫn có thể chế tạo được thuốc nổ.
Thực ra, toàn bộ công nhân trong xưởng thuốc nổ đều là tù nhân, an toàn nhất là để họ ở lại xưởng thuốc nổ mãi mãi.
Nhưng lúc đó nhân viên hộ tống đang tác chiến ở khắp nơi, với nhu cầu về lựu đạn thật sự quá lớn nên việc huy động tội phạm nghiêm trọng và tử tù ở nhiều nơi trễ rồi, còn chưa kể đến chuyện huấn luyện?
Trong lúc hết cách, chỉ đành tuyển một nhóm công nhân bình thường lên.
Trong mắt Cửu Công chúa, ngay cả những người công nhân bình thường cũng giống như những tù nhân đó, mãi mãi ở trong xưởng thuốc nổ mới là an toàn nhất.
Tuy nhiên, Kim Phi cảm thấy phạm vi hoạt động của xưởng thuốc nổ quá nhỏ, những tù nhân đó vốn là tội nặng không có tương lai, để họ làm việc trong xưởng thuốc nổ đã là chuyện vui bất ngờ.
Mà công nhân bình thường vốn là tự do, làm việc ở một nơi cố định trong vài tháng, nếu không được nghỉ phép e là họ sẽ có thể gặp phải vấn đề tâm lý.
Hơn nữa, không chỉ có công nhân tù nhân trong xưởng thuốc nổ mà còn có lính canh, nhân viên hộ tống phụ trách nhiệm vận chuyển lên thuyền và phi thuyền.
Chẳng lẽ cũng phải hạn chế tự do của nhân viên hộ tống và đội bay sao?
Hạn chế thì phi thuyền làm sao vận chuyển lựu đạn ra ngoài?
Cửu công chúa tuy không vui nhưng Kim Phi cứ nhất quyết thì cô ấy cũng đành xuôi theo.
Nhưng chuyện của Trần tú tài hôm nay, lại khiến Cửu công chúa nhắc đến chuyện này.
Thấy Kim Phi cau mày, Cửu công chúa nói tiếp: "Lần này trước nhất chúng ta có thể đưa tù nhân tội nặng ở khắp nơi đến huấn luyện và sàng lọc. Nếu số lượng tù nhân tội nặng không đủ thì khi chúng ta xây dựng xưởng mới, sẽ áp dụng mô hình cộng đồng như chàng đã nói!"
“Mô hình cộng đồng?"
Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương và Tiểu Ngọc đều tò mò nhìn sang.
Đây là lần đầu tiên họ nghe thấy thuật ngữ này.
Chương 1722: Mô hình cộng đồng
"Mô hình cộng đồng là gì?"
Quan Hạ Nhi hỏi.
“Phu quân nói mô hình cộng đồng là xây dựng xưởng giống như một ngôi làng. Công nhân không chỉ được tự mình đến đó mà còn có thể đưa gia đình đến đó. Trong làng có trường học, cửa hàng, phòng y tế. Gia đình bọn họ không cần phải rời khỏi nhà máy, cũng có thể sống một cuộc sống sinh hoạt như bình thường."
Cửu công chúa giải thích: "Nếu như vậy, chúng ta có thể đảm bảo xưởng ở trạng thái an toàn nhất."
"Phương pháp này nghe rất hay!" Vẻ mặt Quan Hạ Nhi háo hức.
"Mô hình cộng đồng quả thực là một giải pháp, nhưng nếu muốn thành lập một cộng đồng thì xưởng phải có nhiều công nhân hơn và mặt bằng cần phải rộng hơn nữa."
Kim Phi nói: "Nếu muốn xây dựng một xưởng như thế này thì e là phải mất rất nhiều sức người sức của."
"Sức người sức của để ta lo!" Cửu công chúa nói ngay.
Khi thấy Cửu công chúa nói như vậy, Kim Phi đã biết cô ấy đã suy nghĩ kỹ.
Nếu suy nghĩ kỹ một chút, mô hình cộng đồng quả thực có vẻ phù hợp với một ngành có tính bảo mật cao như xưởng sản xuất thuốc nổ.
Kiếp trước y cũng từng nghe nói rằng sau khi lập quốc, để không bị công nghệ nước ngoài bóp cổ kỹ thuật, nhiều nhà khoa học và nhân viên kỹ thuật đã đưa gia đình đến sa mạc ở đó nhiều năm, thậm chí cả mười mấy năm.
Chính sự cống hiến quên mình của những con người này đã giúp tổ quốc từng bước có được chỗ đứng vững chắc, bất chấp sự bao vây, đánh chặn của các cường quốc phương Tây vẫn không ngã.
Điều này cũng chứng tỏ rằng mô hình cộng đồng có hiệu quả.
Thế nên Kim Phi mới gật đầu nói: "Nếu đã như vậy thì cho người sắp xếp đi, nếu có cần ta làm gì thì nàng cứ cho người tới tìm ta!"
“Ta cần phu quân chia nhỏ quy trình trong xưởng thuốc nổ, sau đó đánh làm dấu lại các phân đoạn mấu chốt!",Cửu Công chúa nói: "Ta mong rằng việc sản xuất máy hơi nước sau này cũng giống như thuốc nổ!"
Xét về mức độ cần bảo mật thì máy hơi nước cũng có thứ hạng tương đương với thuốc nổ, và cả hai đều là thứ hạng cao nhất.
Nhưng việc kiểm soát sản xuất máy hơi nước vẫn lỏng lẻo hơn xưởng thuốc nổ nhiều.
Bởi vì việc sản xuất máy hơi nước cần phải qua mấy nhà xưởng và hàng trăm quy trình, nếu thiếu một quy trình thì máy nước được sản xuất ra sẽ không đạt tiêu chuẩn.
Nếu thiếu một quy trình then chốt, e là máy hơi nước còn không hoạt động được.
Thế nên Mãn Thương chỉ chặn một số trình tự sản xuất then chốt của máy hơi nước, còn những trình tự không quan trọng chỉ yêu cầu công nhân giữ bí mật bằng lời thôi.
Theo ý tưởng của Cửu công chúa, sau khi thành lập một nhà xưởng theo kiểu mô hình cộng đồng, e là phải mất nhiều năm công nhân mới có thể ra ngoài và trở lại xã hội bình thường.
Quanh năm suốt tháng ở cạnh nhau, sẽ khó mà tránh được việc các công nhân nói chuyện công việc với nhau.
Ban đầu có lẽ họ sẽ giữ bí mật nhưng theo thời gian, ý thức bảo mật của công nhân sẽ dần nhạt đi.
Quy trình sản xuất thuốc nổ cũng không phức tạp, quan trọng là công thức.
Nếu có ai đó để tâm tìm hiểu kỹ, có thể họ sẽ tìm ra công thức của thuốc súng thông qua những người công nhân ở các vị trí khác.
Thế nên Cửu công chúa mới lên kế hoạch bắt chước quy trình sản xuất máy hơi nước, và phân phối việc sản xuất thuốc nổ cho các xưởng khác nhau.
Bằng cách này, ngay cả khi ai đó quá quen thuộc với một xưởng nào đó thì cũng chỉ có thể tìm hiểu một phần trong quy trình sản xuất thuốc nổ.
Nếu là trước kia Kim Phi có thể cho rằng Cửu công chúa chuyện bé xé ra to, nhưng sau vết xe đổ của Trần tú tài thì y cảm thấy cẩn thận cũng không có gì sai.
Thế là y gật đầu nói: "Được, lát nữa ta sẽ trình bày chi tiết quy trình sản xuất thuốc nổ."
"Nếu như vậy, lát nữa ta sẽ đi gặp Thiết đại nhân bàn bạc chuyện thành lập một xưởng cộng đồng." Cửu công chúa lại nhìn Tiểu Ngọc: “Còn ngươi hãy nhanh chóng xác nhận vị trí địa điểm!”
“Dạ!” Tiểu Ngọc vội gật đầu nói dạ.
Nói chuyện công việc xong, cuối cùng Cửu công chúa cũng bưng bát cơm lên và bắt đầu ăn.
Vì lo lắng cho công việc nên Cửu công chúa ăn rất nhanh, vội vàng ăn hết cơm xong lại uống thêm một chén canh rồi dẫn Châu Nhi rời đi.
Ngay khi cô ấy vừa đi thì Tiểu Ngọc cũng đã đi rồi.
Trong phòng chỉ còn lại ba người nhàn rỗi là Kim Phi, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương.
“Nhuận Nương, canh gà hôm nay nấu không tệ rất thơm ngon.”
Quan Hạ Nhi cầm chén cơm của Kim Phi nói: “Đương gia, chàng thấy thế nào?”
Kim Phi mặc dù là một người đàn ông ngay thẳng, thì cũng biết lúc này phải nói gì.
Thế nên mới quay qua giơ ngón tay cái cho Nhuận Nương: “Tay nghề nấu ăn của Nhuận Nương càng ngày càng tốt.”
“Nếu đương gia thích thì uống thêm một chén nữa đi!”
Nhuận Nương đỏ mặt, bưng cho Kim Phi thêm một chén nữa.
Mấy đứa nhỏ không có ở nhà, đùi gà cũng rơi vào chén của Kim Phi.
"Đương gia, trong nồi còn nhiều canh gà lắm, ăn cơm xong chúng ta cùng nhau đưa cho Lộ Khiết muội một ít đi?"
Quan Hạ Nhi vừa bưng chén ăn vừa nói: “Hình như Lộ Khiết muội rất thích canh gà.”
"Không cần thiết đâu," Kim Phi khẽ nhíu mày, cảm giác Quan Hạ Nhi qua lại có hơi thân thiết với Công chúa Lộ Khiết.
"Sao lại không cần, muội ấy đã cứu mạng chàng đó!" Quan Hạ Nhi nói: "Chỉ vì lý do này thì mỗi ngày ta tới chăm sóc cạnh giường muội ấy cũng không có gì quá đáng!"
Quả thật cứu một mạng người là ơn nghĩa lớn nhất, Quan Hạ Nhi nói vậy cũng đúng.
Nếu hôm đó Kim Phi không tình cờ gặp được Công chúa Lộ Khiết và Băng Nhi thì sợ là y đã lành ít dữ nhiều.
Đối với Quan Hạ Nhi mà nói đó là trời sập.
Trước đây Quan Hạ Nhi quan tâm đến Lộ Khiết cũng chỉ là hợp tác diễn kịch với Cửu công chúa, nhưng bây giờ Quan Hạ Nhi thực sự biết ơn Công chúa Lộ Khiết từ tận đáy lòng, nên ngày nào ít nhất cũng mang này mang kia đến thăm một lần.
Bây giờ, trong nhà Công chúa Lộ Khiết toàn là đồ Quan Hạ Nhi đưa tới.
Kim Phi biết Quan Hạ Nhi để tâm tới Công chúa Lộ Khiết như vậy cũng là vì y, nên cũng đành gật đầu đồng ý: "Được rồi, lát nữa ta đi thăm với nàng.”
"Vậy còn chưa đủ đâu đấy!”
Lúc này Quan Hạ Nhi mới hài lòng.
“Thiết Chùy, cho xe ngựa tới đây.”
Kim Phi hô ra ngoài cửa.
Lúc này nắng quá gắt, Kim Phi sợ Quan Hạ Nhi bị cháy nắng nên mới cho xe ngựa đến.
Khi họ ăn xong, xe ngựa cũng đã đến.
Quan Hạ Nhi tay trái cầm giỏ cơm, tay phải ôm tay Kim Phi bước lên xe ngựa.
Họ đến nơi Công chúa Lộ Khiết ở, đúng lúc thấy Băng Nhi bưng khay đi vào nhà chính.
Băng Nhi cũng nhìn thấy Kim Phi và Quan Hạ Nhi, nên dừng bước chân lại cúi chào hai người họ.
"Băng Nhi cô nương, các ngươi vẫn chưa ăn cơm sao?"
Quan Hạ Nhi liếc nhìn mâm cơm, thấy trong đó có một đĩa dưa muối và một bát cơm đã nhíu mày hỏi: "Băng Nhi cô nương, buổi trưa Lộ Khiết muội muội ăn cái này sao?"
“Điện hạ nói không thèm cũng không muốn ăn uống gì." Băng Nhi đành vậy mà trả lời.
"Lộ Khiết muội muội bị thương phải ăn thứ gì đó tốt để bổ cho cơ thể. Sao có thể ăn mấy thứ này được?"
Quan Hạ Nhi đưa giỏ cơm cho Băng Nhi: "Đây là canh gà do Nhuận Nương hầm còn có một ít rau xào, để Lộ Khiết muội muội ăn mấy thứ này đi!"
“Dạ!"
Băng Nhi nhanh chóng đưa khay cơm cho Sương Nhi, rồi cầm lấy giỏ cơm trong tay Quan Hạ Nhi.
Thức ăn trên thảo nguyên khắc nghiệt hơn ở Đại Khang, người giàu thì nấu chút thịt bò, thịt dê rồi chấm muối là ăn.
Nhìn thì hào phóng nhưng ăn thời gian dài cũng khó chịu.
Sau khi đến Xuyên Thục, nhóm Băng Nhi mới được tiếp xúc với rau xào, cũng khiến Công chúa Lộ Khiết ăn cơm nhiều hơn trước.
Chương 1723: Sốt
“Băng Nhi muội, ta mang đến nhiều đồ ăn lắm, lát nữa muội và Sương Nhi muội cũng ăn chút gì luôn đi”.
Quan Hạ Nhi biết ơn công chúa Lộ Khiết, cũng biết ơn Băng Nhi đã chặn được đợt mũi tên đầu tiên cho Kim Phi.
Thế nên mỗi lần cô đến thăm công chúa Lộ Khiết cũng đều đem nhiều thức ăn, công chúa Lộ Khiết ăn không hết thì Băng Nhi và Sương Nhi cũng có thể ăn thêm một chút.
“Cảm ơn phu nhân”.
Băng Nhi cúi người hành lễ.
Cô ta cũng rất thích đồ ăn Nhuận Nương nấu.
“Băng Nhi muội khách sáo rồi”.
Quan Hạ Nhi gật đầu, kéo Kim Phi chuẩn bị vào phòng.
Thiết Chùy dẫn đội cận vệ muốn đi vào nhưng lại bị ánh mắt của Kim Phi chặn lại.
Trước đó đề phòng Băng Nhi và Sương Nhi là sợ họ đột nhiên ra tay mưu hại mình.
Nhưng khoảng thời gian này tiếp xúc với nhau, tâm lý đề phòng Băng Nhi, Sương Nhi của Kim Phi đã giảm bớt.
Vì theo góc độ suy nghĩ của công chúa Lộ Khiết, việc mưu hại Kim Phi không mang lại lợi ích gì cho cô ta mà ngược lại sẽ khơi dậy cơn thịnh nộ lôi đình của Cửu Công chúa, mang lại tai họa lớn cho chính công chúa Lộ Khiết và Đông Man.
Công chúa Lộ Khiết không có động cơ sát hại Kim Phi, tất nhiên Băng Nhi và Sương Nhi cũng không.
Hơn nữa nếu họ muốn ra tay, Kim Phi sẽ khó có thể phòng thủ chỉ với Thiết Chùy và đội cận vệ.
Chẳng hạn như vừa rồi, Kim Phi chỉ cách Băng Nhi và Sương Nhi có mấy bước chân, nếu họ muốn gây bất lợi cho Kim Phi, đám người Thiết Chùy có ngăn cản cũng không được.
Nhưng Băng Nhi, Sương Nhi không có dự định ra tay.
Thế nên Kim Phi quyết định thử tin tưởng Băng Nhi, Sương Nhi, nếu không cứ chung đụng thế này thì quá mệt mỏi.
Tất nhiên sự tin tưởng này chỉ giới hạn ở việc họ sẽ không hại mình.
Thiết Chùy còn hơi không yên tâm, đang nghĩ xem nên nói thế nào thì chợt nghe Băng Nhi nói: “Hạ Nhi phu nhân, làm phiền người mang đồ ăn vào cho điện hạ được không? Sương Nhi và ta đi bưng cơm cho điện hạ”.
Nói rồi cô ta đưa đũa cho Quan Hạ Nhi, kéo Sương Nhi đi đến phòng bếp.
Thật ra Băng Nhi cũng không muốn làm vậy, nhưng đây là do công chúa Lộ Khiết căn dặn - nếu sau này Kim Phi đến mà không có Châu Nhi hoặc các cao thủ khác, Băng Nhi và Sương Nhi cũng sẽ tự giác tránh đi.
Băng Nhi, Sương Nhi không đi vào theo, lúc này Thiết Chùy mới lùi về sau mấy bước, canh ở trước cửa nhà chính, không đi vào theo.
Nhưng anh ta vẫn đưa tay vào túi, nắm chặt lấy súng kíp.
Nếu lát nữa trong phòng có gì bất thường, anh ta sẽ lập tức xông vào.
Công chúa Lộ Khiết vốn đang nằm trong phòng, nghe thấy giọng Quan Hạ Nhi thì lập tức ngồi dậy, đi về phía phòng chính.
Thời tiết nóng nực, bình thường đàn ông sẽ không xuất hiện trong viện này, hơn nữa Kim Phi cũng không lên tiếng, công chúa Lộ Khiết cũng không biết y tới, cô ta cứ tưởng chỉ có Quan Hạ Nhi đến gặp mình nên chỉ mặc một bộ đồ mỏng bước ra.
Kết quả đụng phải Kim Phi vừa bước vào cửa.
Mặc dù lần trước Kim Phi đến gặp công chúa Lộ Khiết, khi cô ta quỳ xuống với y, y đã nhìn thấy gần như tất cả, nhưng lần này lại có thêm một Quan Hạ Nhi.
Mặt công chúa Lộ Khiết lập tức đỏ bừng, sau đó quay đầu lại vào trong phòng.
Nhưng vì quá vội vàng nên vai đâm vào khung cửa, còn là bả vai bị thương.
Cho dù công chúa Lộ Khiết đã cưỡi ngựa từ nhỏ, không có thói yểu điệu thục nữ, nhưng lúc nãy cũng phải ôm vai ngồi xổm xuống.
Quan Hạ Nhi vội đặt giỏ cơm lên bàn, chạy đến chỗ công chúa Lộ Khiết.
Kim Phi xấu hổ ho một tiếng, vội bước ra khỏi phòng.
Vừa bước ra đã bị Thiết Chùy kéo ra phía sau như thể gặp phải kẻ thù.
“Đừng lo, chỉ là công chúa Lộ Khiết bị đụng chút thôi”.
Kim Phi vỗ vai Thiết Chùy, đứng bên cạnh y đợi.
Một lúc sau, Quan Hạ Nhi bước ra, nói với Kim Phi: “Tướng công vào đi, công chúa Lộ Khiết mặc xong đồ rồi”.
Thiết Chùy vốn đang nghiêm túc, nghe Quan Hạ Nhi nói thế thì không khỏi nhướng mày, liếc nhìn Kim Phi bằng ánh mắt hóng chuyện.
Kim Phi mặc kệ anh ta, đi vào phòng với Quan Hạ Nhi.
Công chúa Lộ Khiết đã thay một bộ đồ khác, nhìn thấy Kim Phi thì hành lễ: “Cảm ơn tiên sinh nhớ mong, vừa rồi mạo muội rồi”.
“Là ta mạo muội”, Kim Phi xua tay, hỏi: “Không sao chứ?”
“Không sao, vừa đụng nên hơi đau thôi, bây giờ không đau nữa”.
Công chúa Lộ Khiết khẽ cười lắc đầu, sau đó nhìn giỏ cơm, hỏi: “Tiên sinh, tỷ tỷ, hai người ăn chưa?”
Kim Phi vốn định nói mình đã ăn, nhưng Quan Hạ Nhi lại nói trước: “Vẫn chưa, vốn dĩ ta muốn mời muội về nhà ăn, nhưng tướng công lại nói muội bị thương, di chuyển khó khăn nên chúng ta mang cơm đến”.
Nghe thế, Kim Phi hơi ngạc nhiên nhìn Quan Hạ Nhi.
Lần đầu tiên y thấy Quan Hạ Nhi nói dối lưu loát như thế.
“Tiên sinh và tỷ có lòng rồi”.
Công chúa Lộ Khiết làm tư thế mời: “Mời tiên sinh, tỷ tỷ ngồi”.
“Muội ngồi trước đi, ta đi lấy bát đũa”.
Nói rồi, Quan Hạ Nhi xoay người ra đến phòng bếp.
Trong phòng chỉ còn lại Lộ Khiết và Kim Phi, bầu không khí hơi gượng gạo.
Sau đó Kim Phi bỗng nghĩ đến cảnh tượng mình nhìn thấy lúc nãy, đầu óc như bị trúng gió, liếc nhìn công chúa Lộ Khiết.
Ngay sau đó, Kim Phi nhận ra mình nhìn lầm chỗ, vội giải thích: “Ta chỉ nhìn xem vết thương có chảy máu hay không”.
Nói rồi Kim Phi muốn tát cho mình một cái.
Nói thế chẳng phải tự không đánh mà khai sao?
Công chúa Lộ Khiết cũng đỏ mặt, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô ta thấy được vẻ xấu hổ của Kim Phi nên cũng không nói gì nữa, thay vào đó kéo cái ghế chính ra bằng tay không bị thương của mình rồi nói: “Mời tiên sinh ngồi, ngài đến đúng lúc lắm, Lộ Khiết có chuyện muốn hỏi ngài, hôm nay ngài không đến, buổi chiều ta cũng đến gặp ngài”.
Thấy công chúa Lộ Khiết như vậy, Kim Phi buộc mình phải bình tĩnh lại, gật đầu với công chúa Lộ Khiết, ngồi xuống ghế: “Cô muốn hỏi gì?”
“Tiên sinh, ta biết nói như vậy không ổn nhưng xin ngài nể tình ta chắn một mũi tên cho ngài, nói thật với Lộ Khiết một câu”.
Công chúa Lộ Khiết xúc động nói: “Có phải ngài và bệ hạ sẵn sàng ủng hộ ta là vì ngài thực sự xem Đông Man như đồng bào, hay là muốn lợi dụng bọn ta để chống lại các bộ lạc Đông Man khác, đảm bảo sự ổn định của biên giới Đại Khang?”
“Đây là vấn đề cô muốn hỏi ư?”, Kim Phi nhìn công chúa Lộ Khiết, hơi nhíu mày.
Với sự hiểu biết của y về công chúa Lộ Khiết, cho dù đối phương có nghĩ thế thật cũng sẽ không hỏi thẳng như vậy.
Lúc nãy y cũng ngại nhìn kỹ, bây giờ nhìn kỹ lại mới nhận thấy công chúa Lộ Khiết có gì đó không đúng.
Sắc mặt cô ta hơi hồng hào, mắt cũng hơi sưng lên, quan trọng nhất là hơi thở dường như nặng nề hơn trước.
Mắt sưng có thể là do suy nghĩ quá nhiều, ngủ không ngon, nhưng đỏ mặt và hơi thở nặng nề thì hơi bất thường.
Hơn nữa cách nói chuyện đột nhiên thay đổi này khiến Kim Phi không khỏi nghi ngờ, có phải công chúa Lộ Khiết sốt rồi không.
Nghĩ đến đây, Kim Phi giơ tay sờ trán công chúa Lộ Khiết.
Chương 1724: Ngủ nhiều
Khi lòng bàn tay vừa chạm vào trán công chúa Lộ Khiết, Kim Phi hơi nhíu mày.
Mặc dù không đo bằng nhiệt kế nhưng y chắc chắn nhiệt độ cơ thể của công chúa Lộ Khiết ít nhất trên ba mươi tám độ.
Hơn nữa nhìn cách nói chuyện bất thường của đối phương, thời gian sốt của công chúa Lộ Khiết hẳn là không ngắn.
Là viên minh châu trên thảo nguyên, từ nhỏ đến lớn, công chúa Lộ Khiết gần như chưa từng tiếp xúc trực tiếp với đàn ông.
Lần trước Kim Phi đến thăm cô ta, cô ta cố ý ăn mặc mỏng manh là vì trước khi đến Đại Khang, cô ta đã chuẩn bị tâm lý nương thân nhờ Kim Phi.
Cô ta từng tìm hiểu Kim Phi và người bên cạnh Kim Phi, phát hiện Kim Phi chưa từng đối đãi tệ với những người phụ nữ có quan hệ thân mật với y.
Nhất là Cửu công chúa, cô ấy có thể lên được vị trí đó hoàn toàn nhờ vào sự giúp sức của Kim Phi.
Suy nghĩ như vậy lâu cũng là một dạng tự thôi miên, khiến công chúa Lộ Khiết có cảm giác chỉ cần có quan hệ gần gũi với Kim Phi thì có thể trao đổi một số lợi ích cho Đông Man, để những người dân chăn nuôi của Đông Man có thể sống lâu hơn.
Lần trước Kim Phi đến đây, cô ta cố ý mặc như vậy, hơn nữa còn quỳ lạy trước mặt Kim Phi, thật ra là có tâm tư quyến rũ Kim Phi.
Tiếc là Kim Phi không phản ứng, lần trước cũng không đụng vào cô ta.
Công chúa Lộ Khiết hơi tuyệt vọng, không ngờ lần này lại chủ động sờ mặt mình?
Có lẽ là vì cơn sốt kéo dài, công chúa Lộ Khiết hơi không tỉnh táo.
Khi Kim Phi chạm vào trán, công chúa Lộ Khiết run lên như bị điện giật, cô ta vô thức muốn tránh đi nhưng cuối cùng lại không tránh được, ngược lại hơi nheo mắt lại như một con mèo con.
Kim Phi vừa định rụt tay lại thì Quan Hạ Nhi bước vào.
Nhìn thấy Kim Phi sờ mặt công chúa Lộ Khiết, Quan Hạ Nhi sửng sốt.
Nhưng cô cũng không tức giận, tưởng Kim Phi đã thông suốt nên giả vờ không nhìn thấy, cầm bát đũa đi đến bàn.
Kim Phi cũng không nghĩ nhiều, rụt tay lại nói: “Hạ Nhi, nàng đi lấy một cái khăn ướt qua đây, hình như công chúa Lộ Khiết bị sốt rồi”.
“Bị sốt?”
Quan Hạ Nhi vội đặt bát đũa xuống, đi đến sờ trán công chúa Lộ Khiết: “Ôi trời, sao lại nóng thế này?”
Nói rồi cô chạy ra ngoài.
“Gọi Băng Nhi đến đây”, Kim Phi ở đằng sau nhắc.
“Ừ”, Quan Hạ Nhi đáp, chạy vào trong sân.
Nhìn thấy Băng Nhi, Sương Nhi đứng ở cửa, cô vội vàng nói: “Sương Nhi, đi lấy chậu nước lạnh, tìm một cái khăn, điện hạ của các muội bị sốt rồi”.
“Điện hạ bị sốt?”
Băng Nhi biến sắc.
Sương Nhi vội đi lấy nước lạnh và tìm khăn, Băng Nhi chạy đến nhà chính.
Kết quả vừa chạy đến trước cửa đã bị Thiết Chùy chặn lại.
Băng Nhi lo lắng cho công chúa Lộ Khiết, lạnh lùng nói với Thiết Chùy: “Tránh ra”.
Nhưng Thiết Chùy không động đậy, các cận vệ khác thấy thế cũng bao vây lại.
Không ít người còn cho tay vào túi.
Ngay lúc Băng Nhi chuẩn bị ra tay, Quan Hạ Nhi chạy đến ngăn giữa cô ta và Thiết Chùy, giải thích với Thiết Chùy: “Là tướng công bảo Băng Nhi vào”.
Nghe thế, Thiết Chùy đưa mắt nhìn vào trong, vừa lúc nhìn thấy Kim Phi bước ra.
“Thiết Chùy, để cô ta vào đi, ta có vài lời muốn hỏi cô ta”.
Nói xong, Kim Phi vẫy tay với Băng Nhi.
Thật ra tự Thiết Chùy cũng hiểu rõ, nếu Băng Nhi muốn hại Kim Phi thì có quá nhiều cơ hội, mình cũng không cản được.
Hơn nữa Kim Phi đã nói thế, anh ta bèn nghiêng người đứng sang một bên.
Băng Nhi trợn mắt nhìn anh ta, nhanh chân bước vào trong.
Đầu tiên cô ta lo lắng nhìn công chúa Lộ Khiết, sau đó nhìn Kim Phi: “Tiên sinh muốn hỏi gì?”
“Điện hạ các cô sốt từ lúc nào?”, Kim Phi hỏi.
“Chuyện này…”, Băng Nhi ngẫm nghĩ, cúi đầu đáp: “Ta cũng không biết…”
“Cô không biết hả?”, Kim Phi sửng sốt: “Có phải cô là thị nữ bên cạnh cô ta không thế? Điện hạ bị sốt mà cô cũng không biết?”
“Hai ngày nay điện hạ cứ không ngủ được, chỉ cần có chút động tĩnh là sẽ tỉnh dậy, chiều hôm qua ta thấy điện hạ ngủ say nên không dám quấy rầy, muốn ngài ấy ngủ thêm một lát…”, Băng Nhi giải thích.
“Chiều hôm qua ngủ lúc canh mấy?”, Kim Phi hỏi.
Băng Nhi ngẫm nghĩ rồi đáp: “Hình như là ngủ giờ Dậu”.
“Ngủ đến lúc nào thì dậy?”, Kim Phi lại hỏi.
“Lúc tiên sinh và phu nhân đến, điện hạ vừa thức dậy”, Băng Nhi trả lời.
Nghe xong, Kim Phi dở khóc dở cười: “Đại tỷ ơi, ngủ từ giờ Dậu hôm qua đến tận trưa hôm nay, cô nghĩ bình thường lắm sao?”
Lúc nãy nhìn thấy mắt công chúa Lộ Khiết hơi sưng, còn tưởng cô ta ngủ không ngon, bây giờ mới biết là ngủ quá nhiều cũng bị sưng mắt.
“Sáng hôm qua Chu đại phu đến, ta nói với cô ấy là điện hạ ngủ không ngon, Chu đại phu nói sẽ kê một số loại thuốc để xoa dịu thần kinh và giúp dễ ngủ, ta cứ nghĩ là do tác dụng của thuốc, hơn nữa…”
Nói đến đây, Băng Nhi lén nhìn công chúa Lộ Khiết, muốn nói lại thôi.
“Hơn nữa cái gì?”, Kim Phi hỏi: “Cô nói mau đi”.
Thấy công chúa Lộ Khiết không nói gì, Băng Nhi nhỏ giọng nói: “Bình thường điện hạ của bọn ta ngủ cũng khá nhiều…”
“Vậy trong lúc đó cô không nghĩ đi xem thử sao?”
“Gần đây điện hạ cứ ngủ không ngon, khó khăn lắm mới ngủ say, ta sợ đánh thức ngài ấy nên không làm phiền”, Băng Nhi giải thích.
“Có phải điện hạ còn thị nữ khác ở Đông Man không?”, Kim Phi hỏi.
“Vâng”, Băng Nhi gật đầu: “Ngoài ta và Sương Nhi, còn có Tiểu Vũ và Tiểu Tuyết, nhưng họ không đến”.
“Có phải bình thường Tiểu Vũ và Tiểu Tuyết phụ trách việc ăn uống hàng ngày, cô và Sương Nhi phụ trách sự an toàn của cô ta?”
“Sao tiên sinh biết?”, Băng Nhi nghiêng đầu hỏi.
“Ta đoán”, Kim Phi tùy tiện che giấu.
Y bỗng cảm thấy Băng Nhi hơi ngốc.
Xem ra ông trời cũng công bằng, cho Băng Nhi một võ công cao cường và bản lĩnh xuất sắc nhưng lại lấy đi một ít trí thông minh của cô ta.
Băng Nhi vừa định nói gì đó, Sương Nhi bưng chậu nước vào, trong chậu nước còn có một cái khăn màu trắng.
“Tiên sinh, phu nhân, nước lạnh đây, vừa lấy từ giếng đấy”.
“Ta xem thử”, nói rồi Kim Phi đưa tay chạm vào nước trong chậu: “Không được, nước quá lạnh, cứ thế đắp lên sẽ khiến cô ta bị sốc nhiệt, lần thứ nhất nên để cô ta quen với nước ấm”.
“Được”, Sương Nhi không nói nhiều đặt chậu nước lên bàn, rồi lại chạy ra ngoài lấy một chậu nước khác.
“Tiên sinh, đây là nước trong bể, ngài xem có được không?”
“Được rồi”, Kim Phi thử nhiệt độ nước, sau đó nói: “Băng Nhi, đỡ điện hạ các cô vào trong đi, lấy khăn đắp lên trán cho cô ta, sau đó dùng khăn lau nách, chân”.
“Được”, Băng Nhi lập tức đỡ công chúa Lộ Khiết lên, đi vào phòng.
“Hạ Nhi, nàng bảo Thiết Chùy tìm người gọi cho Tiểu Cẩm, nhờ cô ấy xem vết thương của Lộ Khiết có bị viêm hay không”, Kim Phi lại nhìn Quan Hạ Nhi.
“Để ta đi”, nói rồi Quan Hạ Nhi chạy ra cửa.
Ngày thường Chu Cẩm rất bận, cô ấy lo nhân viên hộ tống bình thường đến, sẽ không gặp được Chu Cẩm ngay.
Chương 1725: Chuyển nhà
Vận may của Quan Hạ Nhi khá tốt, lúc cô mới chạy đến, Chu Cẩm vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật không lâu, vẫn đang ăn cơm.
Nghe tin công chúa Lộ Khiết bị sốt, Chu Cẩm vội vàng ăn cơm rồi đi theo Quan Hạ Nhi đến làng Quan Gia.
Không có Quan Hạ Nhi ở đây, Kim Phi cũng không tiện ở lại gian nhà chính nên đã đi đến dưới tán cây trong sân, im lặng chờ đợi.
Chưa ngồi được bao lâu, Băng Nhi đã vội vàng chạy đến.
Cô gái vốn vẫn luôn lạnh lùng, giờ đây lại đầy vẻ luống cuống, giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở: “Tiên sinh, tiên sinh, điện hạ hôn mê rồi!”
“Hôn mê rồi?” Kim Phi đứng bật dậy.
Vào lúc nãy, khi Băng Nhi nói công chúa Lộ Khiết thích ngủ nướng, công chúa Lộ Khiết không có phản ứng gì mà chỉ ngơ ngác nhìn y, Kim Phi cảm thấy trạng thái của cô ta hơi có vấn đề.
Không ngờ rằng cô ta lại hôn mê nhanh đến thế.
Lúc này Băng Nhi đã hoàn toàn hoảng loạn, ở Đại Khang này, ngoại trừ Giang Văn Văn và Kim Phi ra, cô ta không quen biết ai cả. Giang Văn Văn chỉ là một nhân viên hộ tống, mà Kim Phi lại là sư phụ của Chu Cẩm, Băng Nhi chỉ có thể cầu xin Kim Phi giúp đỡ: “Tiên sinh, ngài mau đến xem điện hạ đi!”
Thật ra Kim Phi không muốn vào trong cho lắm.
Bởi vì y biết y đang ở đâu.
Mặc dù giỏi chế tạo máy móc nhưng y thực sự không biết nhiều về y thuật.
Nhưng hiện tại Chu Cẩm vẫn chưa đến nên y chính là người có y thuật tốt nhất ở trong sân, y chỉ có thể đi chung với Băng Nhi vào trong phòng.
Vì đang bị thương ở sau lưng nên hiện tại, công chúa Lộ Khiết chỉ đắp một lớp chăn mỏng nằm trên giường.
Kim Phi gọi một tiếng trước, thế nhưng công chúa Lộ Khiết vẫn nằm im bất động tựa như đang ngủ vậy.
Kim Phi buộc phải vén lớp chăn trên lưng công chúa Lộ Khiết lên, nhìn vào vết thương.
Kết quả nhìn thấy vết thương đang sưng tây lên, chỗ vết khâu có vài đốm trắng nhỏ, rõ ràng là bị mưng mủ.
Ngay khi Kim Phi đang luống cuống tay chân, bên ngoài lại vang lên tiếng vó ngựa.
Sau đó Quan Hạ Nhi dẫn theo Chu Cẩm đi vào.
“Tiên sinh, tình huống ra sao?”
Chu Cẩm vừa mở hòm thuốc lấy rượu với khăn lau tay ra vừa nói.
“Vết thương đã mưng mủ, sốt cao, đã vào trạng thái hôn mê.” Kim Phi trả lời.
“Hôn mê?” Chu Cẩm nghe vậy, ném khăn tay xuống rồi đi đến.
Trước hết là chạm tay vào trán công chúa Lộ Khiết, sau đó hé mí mắt lên kiểm tra.
Cuối cùng là đặt ngón tay lên cổ tay công chúa Lộ Khiết.
Một lúc lâu sau, Chu Cẩm nhíu mày rút tay về.
“Tiểu Cẩm, Lộ Khiết ra sao rồi?” Quan Hạ Nhi không kìm được hỏi.
“Không ổn lắm.” Chu Cẩm lắc đầu nói: “Mùa hè là khoảng thời gian vết thương dễ nhiễm trùng nhất, cô ta đang bị thương, nhưng lại hay suy nghĩ nhiều, thành ra lâm vào hôn mê sâu.”
Nói đến đây, Chu Cẩm nhìn về phía Băng Nhi: “Vết thương cũng đã mưng mủ rồi, sao bây giờ các ngươi mới phát hiện?”
“Lộ Khiết muội muội mấy ngày này không sao ngủ được, hôm qua khó lắm mới có thể ngủ, Băng Nhi sợ làm muội ấy tỉnh giấc nên cũng không dám đến làm phiền.” Quan Hạ Nhi giải thích hộ Băng Nhi.
Chu Cẩm nghe xong cũng im lặng chung với Kim Phi.
“Tiểu Cẩm, giờ phải chữa trị thế nào?” Kim Phi hỏi.
“Con sẽ chích cho cô ta một ít thuốc kháng sinh trước để giảm triệu chứng viêm, xem xem cô ta có thể tỉnh lại được không.”
Chu Cẩm nói xong thì nhìn về phía Băng Nhi: “Lát nữa ta sẽ đưa cho các ngươi một chai rượu, cứ cách một giờ, các ngươi phải lau nách, ngực, chân và bắp đùi cô ta một lần, tránh để sốt quá cao hỏng người, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi!” Băng Nhi, Sương Nhi vội vàng gật đầu.
Chu Cẩm nhìn về phía Kim Phi: “Tiên sinh, gian phòng này có hơi bí, nếu người có thể làm gì đó thì tốt nhất nên chuyển chỗ ở mới cho cô ta.”
Công chúa Lộ Khiết đang ở nhà cũ của người dân làng Quan Gia, cả nhà người này đang làm việc trong làng Tây Hà, ngày nào cũng đi đi rồi về cũng không tiện, nên đã đến khu nhà ở tập thể của xưởng dệt ở.
Loại nhà cũ này thấp lùn, cửa sổ cũng rất nhỏ, mùa hè vừa bí vừa nóng bức, không khí lưu thông không tốt, đúng là rất bất lợi cho việc phục hồi của bệnh nhân.
Kim Phi còn chưa kịp mở miệng, Quan Hạ Nhi đã nói trước: “Đương gia, không phải chúng ta còn vài căn nhà đang bỏ trống sao, cho Lộ Khiết muội muội đến đó ở đi, làm vậy sẽ dễ dàng chăm sóc muội ấy hơn, đỡ để muội ấy ngày nào cũng phải chạy ngược chạy xuôi.”
Băng Nhi nghe vậy tràn đầy mong đợi nhìn Kim Phi: “Tiên sinh yên tâm, sau khi bọn ta đến đó, nhất định sẽ không quấy rầy ngài!”
Vì cứu mình nên công chúa Lộ Khiết mới bị thương, Quan Hạ Nhi cũng đã nói như vậy Kim Phi còn nói được gì nữa chứ?
Y chỉ có thể gật đầu nói: “Chỉ cần nhóm Băng Nhi không chê là được.”
“Không chê, không chê mà!” Băng Nhi vội vàng xua tay: “Đa tạ tiên sinh, tiên sinh yên tâm, ta với Sương Nhi sẽ lập tức đưa điện hạ đến đó, nhất định sẽ không làm phiền ngài!”
“Cứ sắp xếp như vậy đi.” Quan Hạ Nhi nói: “Các người dọn một ít đồ đạc của Lộ Khiết muội muội đi, ta sẽ cho xe ngựa vào.”
“Rõ!” Băng Nhi nói xong, lập tức lấy quần áo của công chúa Lộ Khiết trong chiếc hộp nằm cạnh giường ra.
Kim Phi thấy vậy, lập tức đi ra ngoài..
Sau một chốc Băng Nhi cõng công chúa Lộ Khiết đi ra, Sương Nhi đi theo bên cạnh xách theo vài cái bọc.
Nhóm người lên xe ngựa, Kim Phi không lên theo mà chọn cưỡi ngựa.
Khi nhóm người đi đến giao lộ ở lối vào làng Tây Hà, Chu Cẩm đã nháy mắt với Kim Phi.
Kim Phi hiểu ý, đi theo phía sau Chu Cẩm mấy bước: “Sao vậy?”
“Tiên sinh, tình hình của cô ta không ổn lắm!” Chu Cẩm nói nhỏ: “Triệu chứng viêm của cô ta khá nghiêm trọng, đang hôn mê lại không thể bón thuốc được, nên chỉ có thể dùng cách lau chùi bằng rượu để hạ nhiệt, nhưng e là hiệu quả sẽ có hạn chế, nếu như cô ta không qua khỏi, mong người và bệ hạ nhất định phải chuẩn bị tinh thần!”
“Nghiêm trọng đến vậy sao?” Kim Phi cau mày hỏi: “Còn cách nào khác không?”
Công chúa Lộ Khiết không phải là một người dân Đông Man bình thường, nếu cô ta chết ở làng Tây Hà, Kim Phi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Tình hình giữa Đại Khang và Đông Man sẽ càng trở nên ác liệt hơn.
“Tạm thời thì con không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi Ngụy tiên sinh trợ lại xem ông ấy có cách nào khác không.” Chu Cẩm bất lực trả lời.
“Ngụy tiên sinh đi đâu vậy?” Kim Phi hỏi.
“Một người bạn già của ông ấy đã qua đời, tiên sinh đã đi đến Quảng Nguyên để truy điệu bạn cũ rồi.” Chu Cẩm trả lời: “Bọn ta đã viết thư và cho người nhanh chóng đưa đến Quảng Nguyên, nếu thuận lợi, hôm nay tiên sinh sẽ nhận được thư, dù ông ấy không trở về cũng sẽ chỉ cho con cách làm.”
“Được, ta biết rồi.” Kim Phi gật đầu.
Người mất là chuyện lớn, nếu là chuyện khác thì cũng không sao, nhưng đối với vệc truy điệu bạn cũ này, y không thể bắt Ngụy Vô Nhai phải trở về được.
“Sư phụ, buổi chiều con còn 2 ca mổ trong phòng y tế nên con xin về trước, nếu có chuyện gì, sư phụ hãy cử người đến tìm con.”
“Đi đi.” Kim Phi gật đầu.
Chu Cẩm cúi đầu chào Kim Phi một cái, sau đó quay ngựa đi về phòng y tế.
Kim Phi mang theo tâm sự nặng nề đuổi theo xe ngựa cùng với Thiết Chùy.
Khi đi ngang qua giao lộ chỗ ngự thư phòng, Kim Phi thấy Châu Nhi bước ra chào y: “Tiên sinh, bệ hạ mời ngài đến một chuyến.”
“Vũ Dương tìm ta sao?”
Kim Phi vô thức nhìn theo xe ngựa, sau đó nhảy xuống khỏi ngựa chiến, đi theo Châu Nhi vào trong ngự thư phòng.
Ngự Thư Phòng cách nhà Kim Phi không xa, khi mọi người vừa về tới nhà thì Nhuận Nương cũng đã nấu đồ ăn xong.
Đường Đông Đông vẫn ở xưởng chưa trở về, Bắc Thiên Tầm thì đang nằm ở cữ, còn mấy đứa nhỏ hôm nay đến nhà A Xuân ăn tối, trong nhà chỉ còn lại mấy người Kim Phi.
Sau khi ngồi xuống, Kim Phi vừa múc cơm giúp Nhuận Nương vừa hỏi: "Vũ Dương, không phải nàng có chuyện muốn nói với ta sao? Chuyện gì vậy?"
Cửu công chúa nhận lấy chén cơm từ tay Kim Phi: "Phu quân, ta muốn xây thêm một xưởng thuốc nổ nữa, chàng thấy thế nào?"
"Xây thêm một xưởng thuốc nổ?" Kim Phi khẽ cau mày.
“Đúng vậy,” Cửu công chúa nói: “Không phải trước đó phu quân cũng nói không thể đặt hết trứng vào một giỏ sao, chuyện lần này cũng đã chứng minh rõ!
Nếu Trần tú tài được như ý thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, nên ta nghĩ cần thiết phải xây dựng thêm một xưởng khác. Cho dù có một cái trong đó xảy ra chuyện gì thì vẫn còn một cái để phòng hờ tạm thời, tránh việc cung ứng lựu đạn cho tiền tuyến bị gián đoạn!”
"Cũng phải!” Kim Phi khẽ gật đầu.
Hiện giờ, lựu đạn ngày càng đóng vai trò quan trọng ở tiền tuyến, một khi nguồn cung ứng lựu đạn xảy ra vấn đề thì chắc chắn là tiền tuyến sẽ chịu tổn thất nặng nề, thậm chí có thể gây thương vong trên diện rộng cho nhân viên hộ tống.
"Vậy nàng muốn xây dựng xưởng mới ở đâu?" Kim Phi hỏi.
Nhà xưởng thuốc nổ khác với nhà xưởng khác.
Trước hết, mức độ bảo mật của xưởng thuốc nổ rất cao và vị trí cũng phải vô cùng bí mật.
Thứ hai, xưởng thuốc nổ rất nguy hiểm và không thể cho đám đông quá gần.
Thứ ba, ý nghĩa chiến lược của xưởng thuốc nổ là rất quan trọng, không thể quá xa xôi nếu không khi xảy ra trường hợp khẩn cấp sẽ không thể tiếp viện kịp thời.
Ví dụ như chuyện hôm nay, chính nhờ sự không cam lòng và cả tồn tại tâm lý nhỡ may có cơ hội trốn thoát của Trần tú tài, mới khiến bọn Hầu Tử chạy đến.
Nếu đối phương là mật thám và có cơ hội đến gần nhà kho, thì chỉ cần ném một ngọn đuốc vào bên trong là toàn bộ xưởng thuốc nổ sẽ tanh bành.
Thế nên, việc bố trí xưởng thuốc nổ là vô cùng quan trọng.
"Ta mời Tiểu Ngọc tới đây là để thảo luận vấn đề này." Cửu công chúa nhìn Tiểu Ngọc: "Không phải gần đây các ngươi đang thăm dò địa hình đất Tần với bộ Binh sao? Ngươi thấy nên xây dựng xưởng thuốc nổ ở đâu thì được?"
"Chuyện này …”
Vừa rồi trên đường tới đây Tiểu Ngọc đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng cô ấy thực sự không ngờ là Cửu công chúa sẽ thảo luận chuyện này với mình.
Nhưng thực sự mà nói, chuyện này đúng là phải tìm cô ấy thảo luận.
Bởi vì cô ấy phụ trách tình báo và thường xuyên nghiên cứu địa hình Xuyên Thục, nên Tiểu Ngọc biết rõ nơi nào mới là nơi giấu người thích hợp nhất.
Gần đây, bộ Binh đã thành lập một bộ phận khảo sát bản đồ để cố gắng kiểm tra lại bản đồ Xuyên Thục và phải hợp tác với đội Chung Minh.
Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Bệ hạ hỏi như vậy, thật ra thần thấy có mấy chỗ không tệ nhưng xưởng thuốc nổ rất quan trọng nên thần muốn quay về nghiên cứu kỹ càng thêm chút nữa, sau đó ngày mai sẽ có câu trả lời cho Bệ hạ và tiên sinh, có được không?"
“Được!" Cửu công chúa gật đầu: "Tốt nhất là ngươi nên lập một danh sách và ghi lại ưu nhược điểm của mỗi nơi!”
“Dạ!"
“Ngoài chuyện này ra, còn một chuyện nữa!"
Cửu công chúa nói: "Ngươi sắp xếp người đi điều tra xem lúc Trần tú tài về thăm người thân đã tiếp xúc với ai. Nếu thấy ai khả nghi thì cho người theo dõi!”
"Dạ!” Tiểu Ngọc gật đầu đồng ý.
"Vũ Dương, nàng nghi ngờ Trần tú tài về thăm người thân bị mật thám dụ dỗ?" Kim Phi hỏi.
"Cũng mong là vậy nếu không thì lại phiền phức!" Cửu công chúa thở dài.
Kim Phi sửng sốt một lát, sau đó mới hiểu được ý của Cửu công chúa.
Nếu Trần tú tài bị dụ dỗ lúc về thăm người thân thì vẫn được, dù không bắt được mật thám nhưng bắt được Trần Tú Tài thì chuyện này cũng coi như xong.
Nếu không, có nghĩa là Trần tú tài đã bị ai đó trong xưởng dụ dỗ.
Nếu đúng là như vậy thì có nghĩa là xưởng thuốc nổ đã xuất hiện mật thám.
Và vế sao còn phiền phức hơn vế trước.
Vì xưởng thuốc nổ có quá nhiều công nhân nên nếu điều tra trên diện rộng sẽ khiến công nhân cảm thấy mình không được tin tưởng, ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của công nhân, thậm chí khiến họ nảy sinh tâm lý nổi loạn mà như vậy thì mật thám sẽ càng có nhiều cơ hội để thừa cơ.
Nếu âm thầm điều tra mà mật thám ẩn núp giỏi thì lại càng khó khăn hơn.
Chuyện này cũng giống như bỗng trong nhà xuất hiện một con bò cạp độc, sau đó vừa liếc mắt một cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Cho nên Cửu công chúa mới nói hi vọng là vế trước.
“Nói đến đây, ta còn có chuyện muốn bàn bạc với phu quân.” Cửu công chúa nói: “Nếu xây dựng xưởng thuốc nổ mới, ta hy vọng có thể áp dụng một hệ thống quản lý nghiêm ngặt hơn nữa.”
“Nghiêm ngặt đến mức nào?” Kim Phi hỏi.
"Nghiêm ngặt lúc sàng lọc công nhân, đồng thời hủy bỏ chế độ thăm gia đình!" Cửu công chúa trả lời.
Đây mới thực sự chuyện cô muốn bàn bạc với Kim Phi, trải qua hai vấn đề trước đó đã khiến Kim Phi nhận ra tầm quan trọng và sự khó khăn trong việc quản lý xưởng thuốc nổ.
Thực ra, khi Kim Phi muốn cho công nhân của xưởng thuốc nổ này nghỉ phép thăm người thân, Cửu công chúa đã không muốn đồng ý lắm.
Bởi vì trong lúc đi về thăm người thân, có thể sẽ bị mật thám thao túng và làm rò rỉ quy trình sản xuất thuốc nổ.
Mặc dù xưởng thuốc nổ áp dụng sự phân công lao động tinh vi hơn, nên mỗi người trong đó chỉ có thể tiếp cận một mắt xích nhỏ trong toàn bộ dây chuyền sản xuất, nhưng nếu có nhiều công nhân bị mật thám xúi giục thì vẫn có thể chế tạo được thuốc nổ.
Thực ra, toàn bộ công nhân trong xưởng thuốc nổ đều là tù nhân, an toàn nhất là để họ ở lại xưởng thuốc nổ mãi mãi.
Nhưng lúc đó nhân viên hộ tống đang tác chiến ở khắp nơi, với nhu cầu về lựu đạn thật sự quá lớn nên việc huy động tội phạm nghiêm trọng và tử tù ở nhiều nơi trễ rồi, còn chưa kể đến chuyện huấn luyện?
Trong lúc hết cách, chỉ đành tuyển một nhóm công nhân bình thường lên.
Trong mắt Cửu Công chúa, ngay cả những người công nhân bình thường cũng giống như những tù nhân đó, mãi mãi ở trong xưởng thuốc nổ mới là an toàn nhất.
Tuy nhiên, Kim Phi cảm thấy phạm vi hoạt động của xưởng thuốc nổ quá nhỏ, những tù nhân đó vốn là tội nặng không có tương lai, để họ làm việc trong xưởng thuốc nổ đã là chuyện vui bất ngờ.
Mà công nhân bình thường vốn là tự do, làm việc ở một nơi cố định trong vài tháng, nếu không được nghỉ phép e là họ sẽ có thể gặp phải vấn đề tâm lý.
Hơn nữa, không chỉ có công nhân tù nhân trong xưởng thuốc nổ mà còn có lính canh, nhân viên hộ tống phụ trách nhiệm vận chuyển lên thuyền và phi thuyền.
Chẳng lẽ cũng phải hạn chế tự do của nhân viên hộ tống và đội bay sao?
Hạn chế thì phi thuyền làm sao vận chuyển lựu đạn ra ngoài?
Cửu công chúa tuy không vui nhưng Kim Phi cứ nhất quyết thì cô ấy cũng đành xuôi theo.
Nhưng chuyện của Trần tú tài hôm nay, lại khiến Cửu công chúa nhắc đến chuyện này.
Thấy Kim Phi cau mày, Cửu công chúa nói tiếp: "Lần này trước nhất chúng ta có thể đưa tù nhân tội nặng ở khắp nơi đến huấn luyện và sàng lọc. Nếu số lượng tù nhân tội nặng không đủ thì khi chúng ta xây dựng xưởng mới, sẽ áp dụng mô hình cộng đồng như chàng đã nói!"
“Mô hình cộng đồng?"
Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương và Tiểu Ngọc đều tò mò nhìn sang.
Đây là lần đầu tiên họ nghe thấy thuật ngữ này.
Chương 1722: Mô hình cộng đồng
"Mô hình cộng đồng là gì?"
Quan Hạ Nhi hỏi.
“Phu quân nói mô hình cộng đồng là xây dựng xưởng giống như một ngôi làng. Công nhân không chỉ được tự mình đến đó mà còn có thể đưa gia đình đến đó. Trong làng có trường học, cửa hàng, phòng y tế. Gia đình bọn họ không cần phải rời khỏi nhà máy, cũng có thể sống một cuộc sống sinh hoạt như bình thường."
Cửu công chúa giải thích: "Nếu như vậy, chúng ta có thể đảm bảo xưởng ở trạng thái an toàn nhất."
"Phương pháp này nghe rất hay!" Vẻ mặt Quan Hạ Nhi háo hức.
"Mô hình cộng đồng quả thực là một giải pháp, nhưng nếu muốn thành lập một cộng đồng thì xưởng phải có nhiều công nhân hơn và mặt bằng cần phải rộng hơn nữa."
Kim Phi nói: "Nếu muốn xây dựng một xưởng như thế này thì e là phải mất rất nhiều sức người sức của."
"Sức người sức của để ta lo!" Cửu công chúa nói ngay.
Khi thấy Cửu công chúa nói như vậy, Kim Phi đã biết cô ấy đã suy nghĩ kỹ.
Nếu suy nghĩ kỹ một chút, mô hình cộng đồng quả thực có vẻ phù hợp với một ngành có tính bảo mật cao như xưởng sản xuất thuốc nổ.
Kiếp trước y cũng từng nghe nói rằng sau khi lập quốc, để không bị công nghệ nước ngoài bóp cổ kỹ thuật, nhiều nhà khoa học và nhân viên kỹ thuật đã đưa gia đình đến sa mạc ở đó nhiều năm, thậm chí cả mười mấy năm.
Chính sự cống hiến quên mình của những con người này đã giúp tổ quốc từng bước có được chỗ đứng vững chắc, bất chấp sự bao vây, đánh chặn của các cường quốc phương Tây vẫn không ngã.
Điều này cũng chứng tỏ rằng mô hình cộng đồng có hiệu quả.
Thế nên Kim Phi mới gật đầu nói: "Nếu đã như vậy thì cho người sắp xếp đi, nếu có cần ta làm gì thì nàng cứ cho người tới tìm ta!"
“Ta cần phu quân chia nhỏ quy trình trong xưởng thuốc nổ, sau đó đánh làm dấu lại các phân đoạn mấu chốt!",Cửu Công chúa nói: "Ta mong rằng việc sản xuất máy hơi nước sau này cũng giống như thuốc nổ!"
Xét về mức độ cần bảo mật thì máy hơi nước cũng có thứ hạng tương đương với thuốc nổ, và cả hai đều là thứ hạng cao nhất.
Nhưng việc kiểm soát sản xuất máy hơi nước vẫn lỏng lẻo hơn xưởng thuốc nổ nhiều.
Bởi vì việc sản xuất máy hơi nước cần phải qua mấy nhà xưởng và hàng trăm quy trình, nếu thiếu một quy trình thì máy nước được sản xuất ra sẽ không đạt tiêu chuẩn.
Nếu thiếu một quy trình then chốt, e là máy hơi nước còn không hoạt động được.
Thế nên Mãn Thương chỉ chặn một số trình tự sản xuất then chốt của máy hơi nước, còn những trình tự không quan trọng chỉ yêu cầu công nhân giữ bí mật bằng lời thôi.
Theo ý tưởng của Cửu công chúa, sau khi thành lập một nhà xưởng theo kiểu mô hình cộng đồng, e là phải mất nhiều năm công nhân mới có thể ra ngoài và trở lại xã hội bình thường.
Quanh năm suốt tháng ở cạnh nhau, sẽ khó mà tránh được việc các công nhân nói chuyện công việc với nhau.
Ban đầu có lẽ họ sẽ giữ bí mật nhưng theo thời gian, ý thức bảo mật của công nhân sẽ dần nhạt đi.
Quy trình sản xuất thuốc nổ cũng không phức tạp, quan trọng là công thức.
Nếu có ai đó để tâm tìm hiểu kỹ, có thể họ sẽ tìm ra công thức của thuốc súng thông qua những người công nhân ở các vị trí khác.
Thế nên Cửu công chúa mới lên kế hoạch bắt chước quy trình sản xuất máy hơi nước, và phân phối việc sản xuất thuốc nổ cho các xưởng khác nhau.
Bằng cách này, ngay cả khi ai đó quá quen thuộc với một xưởng nào đó thì cũng chỉ có thể tìm hiểu một phần trong quy trình sản xuất thuốc nổ.
Nếu là trước kia Kim Phi có thể cho rằng Cửu công chúa chuyện bé xé ra to, nhưng sau vết xe đổ của Trần tú tài thì y cảm thấy cẩn thận cũng không có gì sai.
Thế là y gật đầu nói: "Được, lát nữa ta sẽ trình bày chi tiết quy trình sản xuất thuốc nổ."
"Nếu như vậy, lát nữa ta sẽ đi gặp Thiết đại nhân bàn bạc chuyện thành lập một xưởng cộng đồng." Cửu công chúa lại nhìn Tiểu Ngọc: “Còn ngươi hãy nhanh chóng xác nhận vị trí địa điểm!”
“Dạ!” Tiểu Ngọc vội gật đầu nói dạ.
Nói chuyện công việc xong, cuối cùng Cửu công chúa cũng bưng bát cơm lên và bắt đầu ăn.
Vì lo lắng cho công việc nên Cửu công chúa ăn rất nhanh, vội vàng ăn hết cơm xong lại uống thêm một chén canh rồi dẫn Châu Nhi rời đi.
Ngay khi cô ấy vừa đi thì Tiểu Ngọc cũng đã đi rồi.
Trong phòng chỉ còn lại ba người nhàn rỗi là Kim Phi, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương.
“Nhuận Nương, canh gà hôm nay nấu không tệ rất thơm ngon.”
Quan Hạ Nhi cầm chén cơm của Kim Phi nói: “Đương gia, chàng thấy thế nào?”
Kim Phi mặc dù là một người đàn ông ngay thẳng, thì cũng biết lúc này phải nói gì.
Thế nên mới quay qua giơ ngón tay cái cho Nhuận Nương: “Tay nghề nấu ăn của Nhuận Nương càng ngày càng tốt.”
“Nếu đương gia thích thì uống thêm một chén nữa đi!”
Nhuận Nương đỏ mặt, bưng cho Kim Phi thêm một chén nữa.
Mấy đứa nhỏ không có ở nhà, đùi gà cũng rơi vào chén của Kim Phi.
"Đương gia, trong nồi còn nhiều canh gà lắm, ăn cơm xong chúng ta cùng nhau đưa cho Lộ Khiết muội một ít đi?"
Quan Hạ Nhi vừa bưng chén ăn vừa nói: “Hình như Lộ Khiết muội rất thích canh gà.”
"Không cần thiết đâu," Kim Phi khẽ nhíu mày, cảm giác Quan Hạ Nhi qua lại có hơi thân thiết với Công chúa Lộ Khiết.
"Sao lại không cần, muội ấy đã cứu mạng chàng đó!" Quan Hạ Nhi nói: "Chỉ vì lý do này thì mỗi ngày ta tới chăm sóc cạnh giường muội ấy cũng không có gì quá đáng!"
Quả thật cứu một mạng người là ơn nghĩa lớn nhất, Quan Hạ Nhi nói vậy cũng đúng.
Nếu hôm đó Kim Phi không tình cờ gặp được Công chúa Lộ Khiết và Băng Nhi thì sợ là y đã lành ít dữ nhiều.
Đối với Quan Hạ Nhi mà nói đó là trời sập.
Trước đây Quan Hạ Nhi quan tâm đến Lộ Khiết cũng chỉ là hợp tác diễn kịch với Cửu công chúa, nhưng bây giờ Quan Hạ Nhi thực sự biết ơn Công chúa Lộ Khiết từ tận đáy lòng, nên ngày nào ít nhất cũng mang này mang kia đến thăm một lần.
Bây giờ, trong nhà Công chúa Lộ Khiết toàn là đồ Quan Hạ Nhi đưa tới.
Kim Phi biết Quan Hạ Nhi để tâm tới Công chúa Lộ Khiết như vậy cũng là vì y, nên cũng đành gật đầu đồng ý: "Được rồi, lát nữa ta đi thăm với nàng.”
"Vậy còn chưa đủ đâu đấy!”
Lúc này Quan Hạ Nhi mới hài lòng.
“Thiết Chùy, cho xe ngựa tới đây.”
Kim Phi hô ra ngoài cửa.
Lúc này nắng quá gắt, Kim Phi sợ Quan Hạ Nhi bị cháy nắng nên mới cho xe ngựa đến.
Khi họ ăn xong, xe ngựa cũng đã đến.
Quan Hạ Nhi tay trái cầm giỏ cơm, tay phải ôm tay Kim Phi bước lên xe ngựa.
Họ đến nơi Công chúa Lộ Khiết ở, đúng lúc thấy Băng Nhi bưng khay đi vào nhà chính.
Băng Nhi cũng nhìn thấy Kim Phi và Quan Hạ Nhi, nên dừng bước chân lại cúi chào hai người họ.
"Băng Nhi cô nương, các ngươi vẫn chưa ăn cơm sao?"
Quan Hạ Nhi liếc nhìn mâm cơm, thấy trong đó có một đĩa dưa muối và một bát cơm đã nhíu mày hỏi: "Băng Nhi cô nương, buổi trưa Lộ Khiết muội muội ăn cái này sao?"
“Điện hạ nói không thèm cũng không muốn ăn uống gì." Băng Nhi đành vậy mà trả lời.
"Lộ Khiết muội muội bị thương phải ăn thứ gì đó tốt để bổ cho cơ thể. Sao có thể ăn mấy thứ này được?"
Quan Hạ Nhi đưa giỏ cơm cho Băng Nhi: "Đây là canh gà do Nhuận Nương hầm còn có một ít rau xào, để Lộ Khiết muội muội ăn mấy thứ này đi!"
“Dạ!"
Băng Nhi nhanh chóng đưa khay cơm cho Sương Nhi, rồi cầm lấy giỏ cơm trong tay Quan Hạ Nhi.
Thức ăn trên thảo nguyên khắc nghiệt hơn ở Đại Khang, người giàu thì nấu chút thịt bò, thịt dê rồi chấm muối là ăn.
Nhìn thì hào phóng nhưng ăn thời gian dài cũng khó chịu.
Sau khi đến Xuyên Thục, nhóm Băng Nhi mới được tiếp xúc với rau xào, cũng khiến Công chúa Lộ Khiết ăn cơm nhiều hơn trước.
Chương 1723: Sốt
“Băng Nhi muội, ta mang đến nhiều đồ ăn lắm, lát nữa muội và Sương Nhi muội cũng ăn chút gì luôn đi”.
Quan Hạ Nhi biết ơn công chúa Lộ Khiết, cũng biết ơn Băng Nhi đã chặn được đợt mũi tên đầu tiên cho Kim Phi.
Thế nên mỗi lần cô đến thăm công chúa Lộ Khiết cũng đều đem nhiều thức ăn, công chúa Lộ Khiết ăn không hết thì Băng Nhi và Sương Nhi cũng có thể ăn thêm một chút.
“Cảm ơn phu nhân”.
Băng Nhi cúi người hành lễ.
Cô ta cũng rất thích đồ ăn Nhuận Nương nấu.
“Băng Nhi muội khách sáo rồi”.
Quan Hạ Nhi gật đầu, kéo Kim Phi chuẩn bị vào phòng.
Thiết Chùy dẫn đội cận vệ muốn đi vào nhưng lại bị ánh mắt của Kim Phi chặn lại.
Trước đó đề phòng Băng Nhi và Sương Nhi là sợ họ đột nhiên ra tay mưu hại mình.
Nhưng khoảng thời gian này tiếp xúc với nhau, tâm lý đề phòng Băng Nhi, Sương Nhi của Kim Phi đã giảm bớt.
Vì theo góc độ suy nghĩ của công chúa Lộ Khiết, việc mưu hại Kim Phi không mang lại lợi ích gì cho cô ta mà ngược lại sẽ khơi dậy cơn thịnh nộ lôi đình của Cửu Công chúa, mang lại tai họa lớn cho chính công chúa Lộ Khiết và Đông Man.
Công chúa Lộ Khiết không có động cơ sát hại Kim Phi, tất nhiên Băng Nhi và Sương Nhi cũng không.
Hơn nữa nếu họ muốn ra tay, Kim Phi sẽ khó có thể phòng thủ chỉ với Thiết Chùy và đội cận vệ.
Chẳng hạn như vừa rồi, Kim Phi chỉ cách Băng Nhi và Sương Nhi có mấy bước chân, nếu họ muốn gây bất lợi cho Kim Phi, đám người Thiết Chùy có ngăn cản cũng không được.
Nhưng Băng Nhi, Sương Nhi không có dự định ra tay.
Thế nên Kim Phi quyết định thử tin tưởng Băng Nhi, Sương Nhi, nếu không cứ chung đụng thế này thì quá mệt mỏi.
Tất nhiên sự tin tưởng này chỉ giới hạn ở việc họ sẽ không hại mình.
Thiết Chùy còn hơi không yên tâm, đang nghĩ xem nên nói thế nào thì chợt nghe Băng Nhi nói: “Hạ Nhi phu nhân, làm phiền người mang đồ ăn vào cho điện hạ được không? Sương Nhi và ta đi bưng cơm cho điện hạ”.
Nói rồi cô ta đưa đũa cho Quan Hạ Nhi, kéo Sương Nhi đi đến phòng bếp.
Thật ra Băng Nhi cũng không muốn làm vậy, nhưng đây là do công chúa Lộ Khiết căn dặn - nếu sau này Kim Phi đến mà không có Châu Nhi hoặc các cao thủ khác, Băng Nhi và Sương Nhi cũng sẽ tự giác tránh đi.
Băng Nhi, Sương Nhi không đi vào theo, lúc này Thiết Chùy mới lùi về sau mấy bước, canh ở trước cửa nhà chính, không đi vào theo.
Nhưng anh ta vẫn đưa tay vào túi, nắm chặt lấy súng kíp.
Nếu lát nữa trong phòng có gì bất thường, anh ta sẽ lập tức xông vào.
Công chúa Lộ Khiết vốn đang nằm trong phòng, nghe thấy giọng Quan Hạ Nhi thì lập tức ngồi dậy, đi về phía phòng chính.
Thời tiết nóng nực, bình thường đàn ông sẽ không xuất hiện trong viện này, hơn nữa Kim Phi cũng không lên tiếng, công chúa Lộ Khiết cũng không biết y tới, cô ta cứ tưởng chỉ có Quan Hạ Nhi đến gặp mình nên chỉ mặc một bộ đồ mỏng bước ra.
Kết quả đụng phải Kim Phi vừa bước vào cửa.
Mặc dù lần trước Kim Phi đến gặp công chúa Lộ Khiết, khi cô ta quỳ xuống với y, y đã nhìn thấy gần như tất cả, nhưng lần này lại có thêm một Quan Hạ Nhi.
Mặt công chúa Lộ Khiết lập tức đỏ bừng, sau đó quay đầu lại vào trong phòng.
Nhưng vì quá vội vàng nên vai đâm vào khung cửa, còn là bả vai bị thương.
Cho dù công chúa Lộ Khiết đã cưỡi ngựa từ nhỏ, không có thói yểu điệu thục nữ, nhưng lúc nãy cũng phải ôm vai ngồi xổm xuống.
Quan Hạ Nhi vội đặt giỏ cơm lên bàn, chạy đến chỗ công chúa Lộ Khiết.
Kim Phi xấu hổ ho một tiếng, vội bước ra khỏi phòng.
Vừa bước ra đã bị Thiết Chùy kéo ra phía sau như thể gặp phải kẻ thù.
“Đừng lo, chỉ là công chúa Lộ Khiết bị đụng chút thôi”.
Kim Phi vỗ vai Thiết Chùy, đứng bên cạnh y đợi.
Một lúc sau, Quan Hạ Nhi bước ra, nói với Kim Phi: “Tướng công vào đi, công chúa Lộ Khiết mặc xong đồ rồi”.
Thiết Chùy vốn đang nghiêm túc, nghe Quan Hạ Nhi nói thế thì không khỏi nhướng mày, liếc nhìn Kim Phi bằng ánh mắt hóng chuyện.
Kim Phi mặc kệ anh ta, đi vào phòng với Quan Hạ Nhi.
Công chúa Lộ Khiết đã thay một bộ đồ khác, nhìn thấy Kim Phi thì hành lễ: “Cảm ơn tiên sinh nhớ mong, vừa rồi mạo muội rồi”.
“Là ta mạo muội”, Kim Phi xua tay, hỏi: “Không sao chứ?”
“Không sao, vừa đụng nên hơi đau thôi, bây giờ không đau nữa”.
Công chúa Lộ Khiết khẽ cười lắc đầu, sau đó nhìn giỏ cơm, hỏi: “Tiên sinh, tỷ tỷ, hai người ăn chưa?”
Kim Phi vốn định nói mình đã ăn, nhưng Quan Hạ Nhi lại nói trước: “Vẫn chưa, vốn dĩ ta muốn mời muội về nhà ăn, nhưng tướng công lại nói muội bị thương, di chuyển khó khăn nên chúng ta mang cơm đến”.
Nghe thế, Kim Phi hơi ngạc nhiên nhìn Quan Hạ Nhi.
Lần đầu tiên y thấy Quan Hạ Nhi nói dối lưu loát như thế.
“Tiên sinh và tỷ có lòng rồi”.
Công chúa Lộ Khiết làm tư thế mời: “Mời tiên sinh, tỷ tỷ ngồi”.
“Muội ngồi trước đi, ta đi lấy bát đũa”.
Nói rồi, Quan Hạ Nhi xoay người ra đến phòng bếp.
Trong phòng chỉ còn lại Lộ Khiết và Kim Phi, bầu không khí hơi gượng gạo.
Sau đó Kim Phi bỗng nghĩ đến cảnh tượng mình nhìn thấy lúc nãy, đầu óc như bị trúng gió, liếc nhìn công chúa Lộ Khiết.
Ngay sau đó, Kim Phi nhận ra mình nhìn lầm chỗ, vội giải thích: “Ta chỉ nhìn xem vết thương có chảy máu hay không”.
Nói rồi Kim Phi muốn tát cho mình một cái.
Nói thế chẳng phải tự không đánh mà khai sao?
Công chúa Lộ Khiết cũng đỏ mặt, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô ta thấy được vẻ xấu hổ của Kim Phi nên cũng không nói gì nữa, thay vào đó kéo cái ghế chính ra bằng tay không bị thương của mình rồi nói: “Mời tiên sinh ngồi, ngài đến đúng lúc lắm, Lộ Khiết có chuyện muốn hỏi ngài, hôm nay ngài không đến, buổi chiều ta cũng đến gặp ngài”.
Thấy công chúa Lộ Khiết như vậy, Kim Phi buộc mình phải bình tĩnh lại, gật đầu với công chúa Lộ Khiết, ngồi xuống ghế: “Cô muốn hỏi gì?”
“Tiên sinh, ta biết nói như vậy không ổn nhưng xin ngài nể tình ta chắn một mũi tên cho ngài, nói thật với Lộ Khiết một câu”.
Công chúa Lộ Khiết xúc động nói: “Có phải ngài và bệ hạ sẵn sàng ủng hộ ta là vì ngài thực sự xem Đông Man như đồng bào, hay là muốn lợi dụng bọn ta để chống lại các bộ lạc Đông Man khác, đảm bảo sự ổn định của biên giới Đại Khang?”
“Đây là vấn đề cô muốn hỏi ư?”, Kim Phi nhìn công chúa Lộ Khiết, hơi nhíu mày.
Với sự hiểu biết của y về công chúa Lộ Khiết, cho dù đối phương có nghĩ thế thật cũng sẽ không hỏi thẳng như vậy.
Lúc nãy y cũng ngại nhìn kỹ, bây giờ nhìn kỹ lại mới nhận thấy công chúa Lộ Khiết có gì đó không đúng.
Sắc mặt cô ta hơi hồng hào, mắt cũng hơi sưng lên, quan trọng nhất là hơi thở dường như nặng nề hơn trước.
Mắt sưng có thể là do suy nghĩ quá nhiều, ngủ không ngon, nhưng đỏ mặt và hơi thở nặng nề thì hơi bất thường.
Hơn nữa cách nói chuyện đột nhiên thay đổi này khiến Kim Phi không khỏi nghi ngờ, có phải công chúa Lộ Khiết sốt rồi không.
Nghĩ đến đây, Kim Phi giơ tay sờ trán công chúa Lộ Khiết.
Chương 1724: Ngủ nhiều
Khi lòng bàn tay vừa chạm vào trán công chúa Lộ Khiết, Kim Phi hơi nhíu mày.
Mặc dù không đo bằng nhiệt kế nhưng y chắc chắn nhiệt độ cơ thể của công chúa Lộ Khiết ít nhất trên ba mươi tám độ.
Hơn nữa nhìn cách nói chuyện bất thường của đối phương, thời gian sốt của công chúa Lộ Khiết hẳn là không ngắn.
Là viên minh châu trên thảo nguyên, từ nhỏ đến lớn, công chúa Lộ Khiết gần như chưa từng tiếp xúc trực tiếp với đàn ông.
Lần trước Kim Phi đến thăm cô ta, cô ta cố ý ăn mặc mỏng manh là vì trước khi đến Đại Khang, cô ta đã chuẩn bị tâm lý nương thân nhờ Kim Phi.
Cô ta từng tìm hiểu Kim Phi và người bên cạnh Kim Phi, phát hiện Kim Phi chưa từng đối đãi tệ với những người phụ nữ có quan hệ thân mật với y.
Nhất là Cửu công chúa, cô ấy có thể lên được vị trí đó hoàn toàn nhờ vào sự giúp sức của Kim Phi.
Suy nghĩ như vậy lâu cũng là một dạng tự thôi miên, khiến công chúa Lộ Khiết có cảm giác chỉ cần có quan hệ gần gũi với Kim Phi thì có thể trao đổi một số lợi ích cho Đông Man, để những người dân chăn nuôi của Đông Man có thể sống lâu hơn.
Lần trước Kim Phi đến đây, cô ta cố ý mặc như vậy, hơn nữa còn quỳ lạy trước mặt Kim Phi, thật ra là có tâm tư quyến rũ Kim Phi.
Tiếc là Kim Phi không phản ứng, lần trước cũng không đụng vào cô ta.
Công chúa Lộ Khiết hơi tuyệt vọng, không ngờ lần này lại chủ động sờ mặt mình?
Có lẽ là vì cơn sốt kéo dài, công chúa Lộ Khiết hơi không tỉnh táo.
Khi Kim Phi chạm vào trán, công chúa Lộ Khiết run lên như bị điện giật, cô ta vô thức muốn tránh đi nhưng cuối cùng lại không tránh được, ngược lại hơi nheo mắt lại như một con mèo con.
Kim Phi vừa định rụt tay lại thì Quan Hạ Nhi bước vào.
Nhìn thấy Kim Phi sờ mặt công chúa Lộ Khiết, Quan Hạ Nhi sửng sốt.
Nhưng cô cũng không tức giận, tưởng Kim Phi đã thông suốt nên giả vờ không nhìn thấy, cầm bát đũa đi đến bàn.
Kim Phi cũng không nghĩ nhiều, rụt tay lại nói: “Hạ Nhi, nàng đi lấy một cái khăn ướt qua đây, hình như công chúa Lộ Khiết bị sốt rồi”.
“Bị sốt?”
Quan Hạ Nhi vội đặt bát đũa xuống, đi đến sờ trán công chúa Lộ Khiết: “Ôi trời, sao lại nóng thế này?”
Nói rồi cô chạy ra ngoài.
“Gọi Băng Nhi đến đây”, Kim Phi ở đằng sau nhắc.
“Ừ”, Quan Hạ Nhi đáp, chạy vào trong sân.
Nhìn thấy Băng Nhi, Sương Nhi đứng ở cửa, cô vội vàng nói: “Sương Nhi, đi lấy chậu nước lạnh, tìm một cái khăn, điện hạ của các muội bị sốt rồi”.
“Điện hạ bị sốt?”
Băng Nhi biến sắc.
Sương Nhi vội đi lấy nước lạnh và tìm khăn, Băng Nhi chạy đến nhà chính.
Kết quả vừa chạy đến trước cửa đã bị Thiết Chùy chặn lại.
Băng Nhi lo lắng cho công chúa Lộ Khiết, lạnh lùng nói với Thiết Chùy: “Tránh ra”.
Nhưng Thiết Chùy không động đậy, các cận vệ khác thấy thế cũng bao vây lại.
Không ít người còn cho tay vào túi.
Ngay lúc Băng Nhi chuẩn bị ra tay, Quan Hạ Nhi chạy đến ngăn giữa cô ta và Thiết Chùy, giải thích với Thiết Chùy: “Là tướng công bảo Băng Nhi vào”.
Nghe thế, Thiết Chùy đưa mắt nhìn vào trong, vừa lúc nhìn thấy Kim Phi bước ra.
“Thiết Chùy, để cô ta vào đi, ta có vài lời muốn hỏi cô ta”.
Nói xong, Kim Phi vẫy tay với Băng Nhi.
Thật ra tự Thiết Chùy cũng hiểu rõ, nếu Băng Nhi muốn hại Kim Phi thì có quá nhiều cơ hội, mình cũng không cản được.
Hơn nữa Kim Phi đã nói thế, anh ta bèn nghiêng người đứng sang một bên.
Băng Nhi trợn mắt nhìn anh ta, nhanh chân bước vào trong.
Đầu tiên cô ta lo lắng nhìn công chúa Lộ Khiết, sau đó nhìn Kim Phi: “Tiên sinh muốn hỏi gì?”
“Điện hạ các cô sốt từ lúc nào?”, Kim Phi hỏi.
“Chuyện này…”, Băng Nhi ngẫm nghĩ, cúi đầu đáp: “Ta cũng không biết…”
“Cô không biết hả?”, Kim Phi sửng sốt: “Có phải cô là thị nữ bên cạnh cô ta không thế? Điện hạ bị sốt mà cô cũng không biết?”
“Hai ngày nay điện hạ cứ không ngủ được, chỉ cần có chút động tĩnh là sẽ tỉnh dậy, chiều hôm qua ta thấy điện hạ ngủ say nên không dám quấy rầy, muốn ngài ấy ngủ thêm một lát…”, Băng Nhi giải thích.
“Chiều hôm qua ngủ lúc canh mấy?”, Kim Phi hỏi.
Băng Nhi ngẫm nghĩ rồi đáp: “Hình như là ngủ giờ Dậu”.
“Ngủ đến lúc nào thì dậy?”, Kim Phi lại hỏi.
“Lúc tiên sinh và phu nhân đến, điện hạ vừa thức dậy”, Băng Nhi trả lời.
Nghe xong, Kim Phi dở khóc dở cười: “Đại tỷ ơi, ngủ từ giờ Dậu hôm qua đến tận trưa hôm nay, cô nghĩ bình thường lắm sao?”
Lúc nãy nhìn thấy mắt công chúa Lộ Khiết hơi sưng, còn tưởng cô ta ngủ không ngon, bây giờ mới biết là ngủ quá nhiều cũng bị sưng mắt.
“Sáng hôm qua Chu đại phu đến, ta nói với cô ấy là điện hạ ngủ không ngon, Chu đại phu nói sẽ kê một số loại thuốc để xoa dịu thần kinh và giúp dễ ngủ, ta cứ nghĩ là do tác dụng của thuốc, hơn nữa…”
Nói đến đây, Băng Nhi lén nhìn công chúa Lộ Khiết, muốn nói lại thôi.
“Hơn nữa cái gì?”, Kim Phi hỏi: “Cô nói mau đi”.
Thấy công chúa Lộ Khiết không nói gì, Băng Nhi nhỏ giọng nói: “Bình thường điện hạ của bọn ta ngủ cũng khá nhiều…”
“Vậy trong lúc đó cô không nghĩ đi xem thử sao?”
“Gần đây điện hạ cứ ngủ không ngon, khó khăn lắm mới ngủ say, ta sợ đánh thức ngài ấy nên không làm phiền”, Băng Nhi giải thích.
“Có phải điện hạ còn thị nữ khác ở Đông Man không?”, Kim Phi hỏi.
“Vâng”, Băng Nhi gật đầu: “Ngoài ta và Sương Nhi, còn có Tiểu Vũ và Tiểu Tuyết, nhưng họ không đến”.
“Có phải bình thường Tiểu Vũ và Tiểu Tuyết phụ trách việc ăn uống hàng ngày, cô và Sương Nhi phụ trách sự an toàn của cô ta?”
“Sao tiên sinh biết?”, Băng Nhi nghiêng đầu hỏi.
“Ta đoán”, Kim Phi tùy tiện che giấu.
Y bỗng cảm thấy Băng Nhi hơi ngốc.
Xem ra ông trời cũng công bằng, cho Băng Nhi một võ công cao cường và bản lĩnh xuất sắc nhưng lại lấy đi một ít trí thông minh của cô ta.
Băng Nhi vừa định nói gì đó, Sương Nhi bưng chậu nước vào, trong chậu nước còn có một cái khăn màu trắng.
“Tiên sinh, phu nhân, nước lạnh đây, vừa lấy từ giếng đấy”.
“Ta xem thử”, nói rồi Kim Phi đưa tay chạm vào nước trong chậu: “Không được, nước quá lạnh, cứ thế đắp lên sẽ khiến cô ta bị sốc nhiệt, lần thứ nhất nên để cô ta quen với nước ấm”.
“Được”, Sương Nhi không nói nhiều đặt chậu nước lên bàn, rồi lại chạy ra ngoài lấy một chậu nước khác.
“Tiên sinh, đây là nước trong bể, ngài xem có được không?”
“Được rồi”, Kim Phi thử nhiệt độ nước, sau đó nói: “Băng Nhi, đỡ điện hạ các cô vào trong đi, lấy khăn đắp lên trán cho cô ta, sau đó dùng khăn lau nách, chân”.
“Được”, Băng Nhi lập tức đỡ công chúa Lộ Khiết lên, đi vào phòng.
“Hạ Nhi, nàng bảo Thiết Chùy tìm người gọi cho Tiểu Cẩm, nhờ cô ấy xem vết thương của Lộ Khiết có bị viêm hay không”, Kim Phi lại nhìn Quan Hạ Nhi.
“Để ta đi”, nói rồi Quan Hạ Nhi chạy ra cửa.
Ngày thường Chu Cẩm rất bận, cô ấy lo nhân viên hộ tống bình thường đến, sẽ không gặp được Chu Cẩm ngay.
Chương 1725: Chuyển nhà
Vận may của Quan Hạ Nhi khá tốt, lúc cô mới chạy đến, Chu Cẩm vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật không lâu, vẫn đang ăn cơm.
Nghe tin công chúa Lộ Khiết bị sốt, Chu Cẩm vội vàng ăn cơm rồi đi theo Quan Hạ Nhi đến làng Quan Gia.
Không có Quan Hạ Nhi ở đây, Kim Phi cũng không tiện ở lại gian nhà chính nên đã đi đến dưới tán cây trong sân, im lặng chờ đợi.
Chưa ngồi được bao lâu, Băng Nhi đã vội vàng chạy đến.
Cô gái vốn vẫn luôn lạnh lùng, giờ đây lại đầy vẻ luống cuống, giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở: “Tiên sinh, tiên sinh, điện hạ hôn mê rồi!”
“Hôn mê rồi?” Kim Phi đứng bật dậy.
Vào lúc nãy, khi Băng Nhi nói công chúa Lộ Khiết thích ngủ nướng, công chúa Lộ Khiết không có phản ứng gì mà chỉ ngơ ngác nhìn y, Kim Phi cảm thấy trạng thái của cô ta hơi có vấn đề.
Không ngờ rằng cô ta lại hôn mê nhanh đến thế.
Lúc này Băng Nhi đã hoàn toàn hoảng loạn, ở Đại Khang này, ngoại trừ Giang Văn Văn và Kim Phi ra, cô ta không quen biết ai cả. Giang Văn Văn chỉ là một nhân viên hộ tống, mà Kim Phi lại là sư phụ của Chu Cẩm, Băng Nhi chỉ có thể cầu xin Kim Phi giúp đỡ: “Tiên sinh, ngài mau đến xem điện hạ đi!”
Thật ra Kim Phi không muốn vào trong cho lắm.
Bởi vì y biết y đang ở đâu.
Mặc dù giỏi chế tạo máy móc nhưng y thực sự không biết nhiều về y thuật.
Nhưng hiện tại Chu Cẩm vẫn chưa đến nên y chính là người có y thuật tốt nhất ở trong sân, y chỉ có thể đi chung với Băng Nhi vào trong phòng.
Vì đang bị thương ở sau lưng nên hiện tại, công chúa Lộ Khiết chỉ đắp một lớp chăn mỏng nằm trên giường.
Kim Phi gọi một tiếng trước, thế nhưng công chúa Lộ Khiết vẫn nằm im bất động tựa như đang ngủ vậy.
Kim Phi buộc phải vén lớp chăn trên lưng công chúa Lộ Khiết lên, nhìn vào vết thương.
Kết quả nhìn thấy vết thương đang sưng tây lên, chỗ vết khâu có vài đốm trắng nhỏ, rõ ràng là bị mưng mủ.
Ngay khi Kim Phi đang luống cuống tay chân, bên ngoài lại vang lên tiếng vó ngựa.
Sau đó Quan Hạ Nhi dẫn theo Chu Cẩm đi vào.
“Tiên sinh, tình huống ra sao?”
Chu Cẩm vừa mở hòm thuốc lấy rượu với khăn lau tay ra vừa nói.
“Vết thương đã mưng mủ, sốt cao, đã vào trạng thái hôn mê.” Kim Phi trả lời.
“Hôn mê?” Chu Cẩm nghe vậy, ném khăn tay xuống rồi đi đến.
Trước hết là chạm tay vào trán công chúa Lộ Khiết, sau đó hé mí mắt lên kiểm tra.
Cuối cùng là đặt ngón tay lên cổ tay công chúa Lộ Khiết.
Một lúc lâu sau, Chu Cẩm nhíu mày rút tay về.
“Tiểu Cẩm, Lộ Khiết ra sao rồi?” Quan Hạ Nhi không kìm được hỏi.
“Không ổn lắm.” Chu Cẩm lắc đầu nói: “Mùa hè là khoảng thời gian vết thương dễ nhiễm trùng nhất, cô ta đang bị thương, nhưng lại hay suy nghĩ nhiều, thành ra lâm vào hôn mê sâu.”
Nói đến đây, Chu Cẩm nhìn về phía Băng Nhi: “Vết thương cũng đã mưng mủ rồi, sao bây giờ các ngươi mới phát hiện?”
“Lộ Khiết muội muội mấy ngày này không sao ngủ được, hôm qua khó lắm mới có thể ngủ, Băng Nhi sợ làm muội ấy tỉnh giấc nên cũng không dám đến làm phiền.” Quan Hạ Nhi giải thích hộ Băng Nhi.
Chu Cẩm nghe xong cũng im lặng chung với Kim Phi.
“Tiểu Cẩm, giờ phải chữa trị thế nào?” Kim Phi hỏi.
“Con sẽ chích cho cô ta một ít thuốc kháng sinh trước để giảm triệu chứng viêm, xem xem cô ta có thể tỉnh lại được không.”
Chu Cẩm nói xong thì nhìn về phía Băng Nhi: “Lát nữa ta sẽ đưa cho các ngươi một chai rượu, cứ cách một giờ, các ngươi phải lau nách, ngực, chân và bắp đùi cô ta một lần, tránh để sốt quá cao hỏng người, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi!” Băng Nhi, Sương Nhi vội vàng gật đầu.
Chu Cẩm nhìn về phía Kim Phi: “Tiên sinh, gian phòng này có hơi bí, nếu người có thể làm gì đó thì tốt nhất nên chuyển chỗ ở mới cho cô ta.”
Công chúa Lộ Khiết đang ở nhà cũ của người dân làng Quan Gia, cả nhà người này đang làm việc trong làng Tây Hà, ngày nào cũng đi đi rồi về cũng không tiện, nên đã đến khu nhà ở tập thể của xưởng dệt ở.
Loại nhà cũ này thấp lùn, cửa sổ cũng rất nhỏ, mùa hè vừa bí vừa nóng bức, không khí lưu thông không tốt, đúng là rất bất lợi cho việc phục hồi của bệnh nhân.
Kim Phi còn chưa kịp mở miệng, Quan Hạ Nhi đã nói trước: “Đương gia, không phải chúng ta còn vài căn nhà đang bỏ trống sao, cho Lộ Khiết muội muội đến đó ở đi, làm vậy sẽ dễ dàng chăm sóc muội ấy hơn, đỡ để muội ấy ngày nào cũng phải chạy ngược chạy xuôi.”
Băng Nhi nghe vậy tràn đầy mong đợi nhìn Kim Phi: “Tiên sinh yên tâm, sau khi bọn ta đến đó, nhất định sẽ không quấy rầy ngài!”
Vì cứu mình nên công chúa Lộ Khiết mới bị thương, Quan Hạ Nhi cũng đã nói như vậy Kim Phi còn nói được gì nữa chứ?
Y chỉ có thể gật đầu nói: “Chỉ cần nhóm Băng Nhi không chê là được.”
“Không chê, không chê mà!” Băng Nhi vội vàng xua tay: “Đa tạ tiên sinh, tiên sinh yên tâm, ta với Sương Nhi sẽ lập tức đưa điện hạ đến đó, nhất định sẽ không làm phiền ngài!”
“Cứ sắp xếp như vậy đi.” Quan Hạ Nhi nói: “Các người dọn một ít đồ đạc của Lộ Khiết muội muội đi, ta sẽ cho xe ngựa vào.”
“Rõ!” Băng Nhi nói xong, lập tức lấy quần áo của công chúa Lộ Khiết trong chiếc hộp nằm cạnh giường ra.
Kim Phi thấy vậy, lập tức đi ra ngoài..
Sau một chốc Băng Nhi cõng công chúa Lộ Khiết đi ra, Sương Nhi đi theo bên cạnh xách theo vài cái bọc.
Nhóm người lên xe ngựa, Kim Phi không lên theo mà chọn cưỡi ngựa.
Khi nhóm người đi đến giao lộ ở lối vào làng Tây Hà, Chu Cẩm đã nháy mắt với Kim Phi.
Kim Phi hiểu ý, đi theo phía sau Chu Cẩm mấy bước: “Sao vậy?”
“Tiên sinh, tình hình của cô ta không ổn lắm!” Chu Cẩm nói nhỏ: “Triệu chứng viêm của cô ta khá nghiêm trọng, đang hôn mê lại không thể bón thuốc được, nên chỉ có thể dùng cách lau chùi bằng rượu để hạ nhiệt, nhưng e là hiệu quả sẽ có hạn chế, nếu như cô ta không qua khỏi, mong người và bệ hạ nhất định phải chuẩn bị tinh thần!”
“Nghiêm trọng đến vậy sao?” Kim Phi cau mày hỏi: “Còn cách nào khác không?”
Công chúa Lộ Khiết không phải là một người dân Đông Man bình thường, nếu cô ta chết ở làng Tây Hà, Kim Phi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Tình hình giữa Đại Khang và Đông Man sẽ càng trở nên ác liệt hơn.
“Tạm thời thì con không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi Ngụy tiên sinh trợ lại xem ông ấy có cách nào khác không.” Chu Cẩm bất lực trả lời.
“Ngụy tiên sinh đi đâu vậy?” Kim Phi hỏi.
“Một người bạn già của ông ấy đã qua đời, tiên sinh đã đi đến Quảng Nguyên để truy điệu bạn cũ rồi.” Chu Cẩm trả lời: “Bọn ta đã viết thư và cho người nhanh chóng đưa đến Quảng Nguyên, nếu thuận lợi, hôm nay tiên sinh sẽ nhận được thư, dù ông ấy không trở về cũng sẽ chỉ cho con cách làm.”
“Được, ta biết rồi.” Kim Phi gật đầu.
Người mất là chuyện lớn, nếu là chuyện khác thì cũng không sao, nhưng đối với vệc truy điệu bạn cũ này, y không thể bắt Ngụy Vô Nhai phải trở về được.
“Sư phụ, buổi chiều con còn 2 ca mổ trong phòng y tế nên con xin về trước, nếu có chuyện gì, sư phụ hãy cử người đến tìm con.”
“Đi đi.” Kim Phi gật đầu.
Chu Cẩm cúi đầu chào Kim Phi một cái, sau đó quay ngựa đi về phòng y tế.
Kim Phi mang theo tâm sự nặng nề đuổi theo xe ngựa cùng với Thiết Chùy.
Khi đi ngang qua giao lộ chỗ ngự thư phòng, Kim Phi thấy Châu Nhi bước ra chào y: “Tiên sinh, bệ hạ mời ngài đến một chuyến.”
“Vũ Dương tìm ta sao?”
Kim Phi vô thức nhìn theo xe ngựa, sau đó nhảy xuống khỏi ngựa chiến, đi theo Châu Nhi vào trong ngự thư phòng.
Bình luận facebook