• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 1846-1850

Chương 1846: Đỏ mặt

Kim Phi giúp đỡ Đông Man là vì không muốn thấy con cháu Viêm Hoàng đấu đá lẫn nhau, cũng là muốn xác nhập vùng Đông Bắc rộng lớn kia vào tấm bản đồ chính quyền Hoa Hạ sớm hơn!

Nhưng y không phải thánh nhân không có tư tâm, nếu như con của y có thể trở thành vua của thảo nguyên, vậy còn gì tốt hơn!

Cho nên khi Quan Hạ Nhi nói ra đề nghị này, Kim Phi cũng rung rinh lắm.

Nhưng cuối cùng, y lại lắc đầu: “Không được!”

“Không được?” Quan Hạ Nhi kinh ngạc hỏi: “Gì không được cơ?”

“Hạ Nhi, ta biết nàng và Vũ Dương đều lo lắng Đông Man quá xa, chờ khi Lộ Khiết vượt qua cửa ải khó, lúc đó sẽ quay lại giẫm chúng ta, nên hai nàng muốn ta cùng sinh một đứa nhỏ với cô ta trước phải không?” Kim Phi hỏi ngược lại.

Quan Hạ Nhi không trả lời, coi như là ngầm thừa nhận.

“Ta có thể hiểu suy nghĩ này của nàng, nhưng vua của thảo nguyên không thể là đứa bé này được!” Kim Phi nói.

“Vì sao?” Quan Hạ Nhi bực mình.

“Bởi vì làm như vậy hậu họa khôn lường!” Kim Phi nói: “Khi ta và Lộ Khiết còn sống, đứa bé này có thể nghe lời triều đình, nhưng nếu ta và Lộ Khiết chết, đứa bé này cũng qua đời, vậy con của nó liệu sẽ nghe theo lãnh đạo của triều đình ư?

Nếu như vậy, liệu có dẫn tới chiến tranh hay không?

Nếu như đánh nhau, triều đình thắng, phải chăng sẽ tiêu diệt kẻ phản bội?”

Nếu như kẻ phản bội thắng, vậy có tự lên ngôi làm vua Đông Bắc không?”

Kiếp trước Kim Phi học khoa lý hóa, sau khi học chuyên văn ở phổ thông, hầu như cũng không học tiết lịch sử nào tử tế.

Nhưng với kiến thức lịch sử thông thường không nhiều lắm của y, Kim Phi cũng biết cách mà Quan Hạ Nhi nói có tên gọi là chế độ phong kiến trong lịch sử, là không khoa học, cũng là một chế độ tất nhiên sẽ xảy ra vấn đề.

Nhưng mâu thuẫn cơ bản như những gì Kim Phi vừa nói, khi bắt đầu phân quyền cho các chư hầu, ảnh hưởng của người chia vẫn còn đó, cũng tạo áp lực cho người được chia, nhưng mấy chục năm sau, người chia già qua đời rồi, người được chia sẻ dần không muốn tuân theo mệnh lệnh của triều đình nữa, sẽ xảy ra mâu thuẫn, sau đó thì bùng nổ xung đột.

Cho dù đến cuối cùng triều đình cũng trấn áp được họ, nhưng thường thì hay dẫn đến đại chiến kéo dài, bên bại sẽ bị tịch thu tài sản chu di cửu tộc.

Nếu như làm theo Quan Hạ Nhi vừa nói, vậy kẻ tạo ra và dẫn đầu cuộc nội chiến này chính là con cháu của hai người Kim Phi.

Đến lúc đó cho dù là bên nào thắng, tất nhiên sẽ có một chi của Kim Phi trả giá đắt cho hành vi nghiêm trọng này.

Nhưng nếu triều đình không chèn ép được, vậy thì phe được chia khả năng cao sẽ tự phong mình làm vua, thành lập một nước mới.

Vậy thì, tất cả những gì Kim Phi làm bây giờ có nghĩa lý gì nữa chứ?

Quan Hạ Nhi nghe vậy cũng im lặng.

Một lát sau, cô ngẩng đầu nói: “Là ta nghĩ quá đơn giản rồi…..Đương gia, vậy chàng định làm như thế nào?”

“Ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải!” Kim Phi ngẩng đầu than.

Thế giới này làm gì có chế độ nào hoàn hảo, lịch sử cũng là đời sau tổng kết lại thất bại của đời trước, rồi không ngừng phát triển thôi.

Đoạt giang sơn thì dễ, giữ giang sơn thì khó.

Đặc biệt có khó hơn đối với sinh viên khoa lý hóa như Kim Phi.

Y cũng không biết thế nào là làm đúng, nhưng y biết thế nào là làm không đúng!

Quan Hạ Nhi nhìn thấy vẻ mặt sầu não của Kim Phi, bèn an ủi y: “Đương gia, chàng còn rất trẻ, từ từ suy nghĩ cũng được mà, nhất định sẽ nghĩ ra cách!”

“Đúng, ta còn trẻ, nhất định có thể nghĩ ra một cách hợp lý, để cho Đại Khang và thảo nguyên hòa hợp lại với nhau, con cháu Viêm Hoàng sẽ không phải tàn sát nhau nữa!” Kim Phi gật mạnh.

“Tiên sinh, chàng nghĩ như thế thật sao?”

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của công chúa Lộ Khiết.

Kim Phi và Quan Hạ Nhi nghiêng đầu nhìn, phát hiện công chúa Lộ Khiết đang bưng thau cơm trong tay, đi vào.

Vừa đặt thau cơm lên bàn, vừa giải thích nói: “Ta không muốn nghe lén tiên sinh và tỷ tỷ nói chuyện, chỉ là muốn giúp Nhuận Nương tỷ tỷ dọn dẹp bàn ghế thôi!”

Nhà Kim Phi không có nô bộc và người làm, nấu cơm, rửa bát đều do đích thân Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương ra tay, nhiều khi A Liên ké cơm xong cũng sẽ giúp một tay.

Công chúa Lộ Khiết là con dâu mới gả vào nhà, đương nhiên cũng phải thể hiện một tý.

Nhuận Nương không nói được cô ta, chỉ đành mặc cô ta vậy.

Cận vệ ngoài sân còn chưa đổi ca, là mấy tên làm ca tối hôm qua, biết Kim Phi và công chúa Lộ Khiết đã chung phòng rồi, nên cũng không coi cô ta là người ngoài nữa.

Công chúa Lộ Khiết thuận lợi bưng thau cơm tới gần phòng bếp, sau đó nghe được cuộc nói chuyện của Kim Phi và Quan Hạ Nhi.

Kim Phi quay đầu nhìn chằm chằm công chúa Lộ Khiết, y không biết là cô ta cố ý hay là vô tình.

Nếu nói là cô ta vô tình, Kim Phi cảm thấy không đáng tin.

Nhưng nói cô ta cố ý, thế thì cách này vụng về quá.

Thấy Kim Phi đang nhìn mình, công chúa Lộ Khiết vội vàng giải thích tiếp: “Tiên sinh, tỷ tỷ, ta thật sự không biết là hai người đang lén bàn luận, cũng không phải ta cố ý nghe trộm….”

“Được rồi, đừng nói nữa.” Kim Phi cắt ngang lời của cô ta, hỏi thẳng Lộ Khiết: “Nàng đã nghe hết rồi à?”

“Cũng…cũng nghe hết rồi!” công chúa Lộ Khiết sợ hãi gật đầu.

“Vậy nàng nghĩ thế nào?” Kim Phi hỏi.

“Ta…” Công chúa Lộ Khiết cắn môi, nhìn Kim Phi: “Ta cho rằng tiên sinh lo rất đúng, cũng ủng hộ bất kỳ quyết định nào của chàng!”

“Thật sao?” Kim Phi hỏi: “Chẳng lẽ nàng không muốn con của mình trở thành vua của thảo nguyên sao?”

“Tiên sinh, chàng không cần thăm dò ta.” Công chúa Lộ Khiết không chút do dự nhìn chằm chằm y: “Ta biết tiên sinh có thể không tin, nhưng ta hiểu rõ khó khăn và lạc hậu trên thảo nguyên hơn tiên sinh nhiều, cũng hy vọng thảo nguyên và Trung Nguyên trở thành người một nhà hơn tiên sinh, không muốn chém giết thêm lần nào nữa!

Chỉ cần có thể thực hiện chuyện này, con ta có trở thành vua thảo nguyên hay không thì có sao!

Lời ta nói đều là lời thật lòng, nếu con của ta trở thành vua của thảo nguyên, tương lai có thể kích phát chiến tranh, ta hy vọng nó có thể sống cuộc đời yên bình, cho dù có làm một người dân du mục bình thường hay là một người nông dân, chỉ cần không bị chết rét chết đói là được rồi!”

“Cho dù là nàng nói thật hay là nói giả, nghe nàng nói như vậy ta cảm thấy rất vui lòng.”

Kim Phi vỗ vai công chúa Lộ Khiết nói: “Yên tâm đi, con của nàng cũng là con của ta mà!”

“Vâng!” công chúa Lộ Khiết đỏ mặt gật đầu.

“Được rồi, đến Ngự Thư Phòng đi, xem Vũ Dương sắp xếp thế nào!”

Kim Phi ra khỏi phòng bếp trước.

Cửu công chúa đang xem tấu chương, nghe Châu Nhi nói Kim Phi dẫn công chúa Lộ Khiết tới, bèn bỏ tấu chương xuống đứng dậy.

Chờ khi Kim Phi và công chúa Lộ Khiết đi vào, Cửu công chúa quan sát hai người theo bản năng.

Công chúa Lộ Khiết bị nhìn như vậy, đỏ mặt cúi đầu, hành lễ với Cửu công chúa.

“Đứng dậy đi!”

Cửu công chúa đưa tay, ánh mắt rời khỏi công chúa Lộ Khiết, cầm lấy một tập văn kiện trên bàn đưa cho Kim Phi: “Phu quân, đây là bộ Hộ trình lên, chuẩn bị viện trợ lô vật tư đầu tiên cho Đông Man, chàng xem qua đi, nếu không có vấn đề, vậy để ta đóng dấu cho bọn họ chuẩn bị!”

Kim Phi nghe vậy, vội cầm lấy tập văn kiện.

Công chúa Lộ Khiết rất muốn đọc xem trong đó có gì, chỉ là cuối cùng vẫn nhịn được suy nghĩ này, không đi lên trước.
Chương 1847: Thái độ

Kim Phi thấy công chúa Lộ Khiết như vậy thì cầm văn kiện lên, cùng xem với cô ta.

Trong phần văn kiện này liệt kê rất nhiều vật liệu, trong đó phần lớn đều là thứ phải dùng đến lúc xây xưởng dệt.

Đằng sau vật liệu còn có danh sách tên của rất nhiều thợ thủ công.

Có những vật liệu này và thợ thủ công, công nhân do liên minh của bộ lạc nhỏ cung cấp, chẳng mấy chốc sẽ có thể xây dựng đầy đủ chỗ ở, khả năng sống sót qua mùa đông này cũng lập tức tăng cao hơn rất nhiều.

Sau khi Kim Phi xem xong, nhìn về phía công chúa Lộ Khiết hỏi: "Thế nào, hài lòng không?"

"Hài lòng!"

Công chúa Lộ Khiết lại thi lễ với Cửu công chúa lần nữa: "Đa tạ bệ hạ!"

"Đây là lòng thành của Đại Khang bọn ta, cũng hy vọng các người không phụ lòng bọn ta!" Cửu công chúa hờ hững nói.

"Bệ hạ yên tâm, sau này Lộ Khiết nguyện ý nghe theo mọi mệnh lệnh của bệ hạ!" Công chúa Lộ Khiết vội vàng bảo đảm.

"Hy vọng cô có thể nhớ lời hôm nay!"

Cửu công chúa gật đầu, sau đó nhìn về phía Kim Phi: "Phu quân, chàng cảm thấy còn gì cần bổ sung không?"

"Không cần, có những vật liệu này và thợ thủ công là đủ rồi!"

Kim Phi đưa văn kiện cho Cửu công chúa.

Từ văn kiện này có thể nhận ra, Cửu công chúa đối đãi với Cao Nguyên và Thảo Nguyên bằng hai thái độ hoàn toàn khác nhau.

Khế ước cô ấy ký kết với Cao Nguyên và Thảo Nguyên gần như là hoàn toàn giống nhau, nhưng quân chi viện cho Cao Nguyên hoàn toàn khác cho Thảo Nguyên.

Đối với Cao Nguyên, Cửu công chúa chỉ cho một ít khinh khí cầu cũ kĩ sắp bị vứt đi thôi, hơn nữa còn yêu cầu Cao Nguyên chi tiền để mua.

Ngoài ra còn có một ít linh kiện chủ chốt của cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, còn linh kiện chính thì phải đến Cao Nguyên sản xuất, nguyên liệu thô do bộ lạc Hắc Hổ cung cấp.

Tiền công của thợ thủ công đến Cao Nguyên cũng do bộ lạc Hắc Hổ phụ trách.

Mà trong quân chi viện cho Thảo Nguyên, các loại vật liệu được liệt kê ra tận mấy trang, thợ thủ công được phái đi cũng nhiều gấp mấy lần.

Dĩ nhiên, Cửu công chúa rộng lượng như vậy không phải vì công chúa Lộ Khiết và Kim Phi đã có tiếp xúc da thịt, thực ra phương án này được bộ Hộ lập ra từ lâu rồi, chỉ là lúc trước vẫn chưa ký khế ước với công chúa Lộ Khiết nên cũng chưa lấy ra.

Đối đãi với Thảo Nguyên rộng lượng như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì sự tồn tại của thành Du Quan.

Những vật liệu và thợ thủ công do Cửu công chúa cung cấp, về cơ bản đều để giải quyết nhu cầu sinh tồn của người Đông Man, không cung cấp vũ khí cho bọn họ, sự an toàn của liên minh bộ lạc nhỏ, sẽ do quân Trấn Bắc thành Du Quan phụ trách.

Xưởng dệt và xưởng nung gạch cũng sẽ được xây rất gần thành Du Quan, nếu công chúa Lộ Khiết có ý đồ bất chính, quân Trấn Bắc do Lưu Thiết lãnh đạo chắc chắn có thể thu hồi lại xưởng dệt.

Nói cách khác, nếu liên minh bộ lạc nhỏ nghe lời, vậy thì mọi việc đều dễ dàng, nếu không nghe lời, số vật liệu tiếp viện hiện tại và xưởng dân du mục Thảo Nguyên xây cùng những thiết bị khác, vẫn là của Đại Khang.

Nhưng Cao Nguyên thì khác.

Lỡ như bộ lạc Hắc Hổ đổi ý, Kim Phi tạm thời không có cách nào làm gì được bọn họ.

"Nếu phu quân cũng đồng ý, vậy ta sẽ phê chuẩn!"

Cửu công chúa cầm lấy văn kiện, viết một chữ "Duyệt" lên đó, sau đó đóng con dấu của mình lên.

"Đa tạ bệ hạ, đa tạ tiên sinh!"

Công chúa Lộ Khiết cúi người lần nữa bày tỏ sự cảm tạ.

Kim Phi xua tay, sau đó nói: "Lộ Khiết, không phải nàng nói phải phái Sương Nhi dẫn người trở về sao, đi sắp xếp đi, tới khi đội thuyền đưa vật liệu về, cô ấy đừng tới trễ!"

"Vâng!" Công chúa Lộ Khiết nhìn Kim Phi, cúi người lui ra khỏi Ngự Thư Phòng.

"Phu quân có chuyện muốn nói sao?" Cửu công chúa hỏi.

Kim Phi cố ý bảo công chúa Lộ Khiết đi, rõ ràng là có lời muốn nói riêng với bản thân.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy tiến triển với Lộ Khiết hơi nhanh, làm rối loạn kế hoạch lúc trước của ta, khiến tim ta đập hơi nhanh."

Kim Phi tìm một cái ghế ngồi xuống.

Từ nhỏ y đã biết mình không phải là một người nhạy bén, khi cãi nhau với người khác cơ bản đều cãi không lại, sau đó đến khi chuyện đã qua, sẽ không ngừng xem xét lại, cảm thấy lúc ấy lẽ ra nên nói thế nào sẽ tốt hơn.

Đời trước có thể học tới tiến sĩ, cũng không phải nhờ vào sự thông minh và thiên phú, mà nhờ vào sự vất vả và cố gắng.

Thế nên đời trước Kim Phi không thích nói chuyện phiếm mặt đối mặt với người khác lắm, mà thích dùng mạng xã hội để nhắn tin trực tuyến.

Bởi vì khi trò chuyện mặt đối mặt, khi đối phương nói một câu hay hỏi một vấn đề, nếu cả nửa ngày chưa đáp lại thì sẽ có vẻ rất vô lễ.

Trò chuyện trực tuyến thì có thể từ từ suy nghĩ, tránh mấy chuyện này.

Nếu đối phương hỏi tới, y chỉ cần nói vừa rồi bận quá không thấy tin nhắn là được, tránh được sự ngượng ngùng cho cả hai bên.

Sau khi tới thế giới này, Kim Phi quật khởi rất nhanh, phần lớn người sẽ nói theo lời của y, nhưng chuyện xảy ra trong hai ngày nay đã vượt ngoài tầm kiểm soát của Kim Phi, khiến y cảm nhận thấy cái cảm giác bị dồn ép đó.

Đời trước nói chuyện phiếm trong giao tiếp với người khác, cho dù phạm sai lầm, phạm vi ảnh hưởng cũng không lớn như vậy.

Nhưng bây giờ thân phận y đã khác, vừa rồi nhìn danh sách Cửu công chúa đưa cho mình, Kim Phi đột nhiên có chút lo lắng mình sẽ quyết định sai lầm.

Thế nên lúc nãy mới quyết định bảo công chúa Lộ Khiết ra ngoài, để bản thân thoát ra và bình tĩnh lại.

"Phu quân, cho dù chàng quyết định thế nào, ta đều ủng hộ chàng!"

Cửu công chúa nhận thấy Kim Phi hơi mệt mỏi, đi tới sau lưng Kim Phi, giúp y xoa huyệt Thái Dương.

Kim Phi vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Cửu công chúa, nhắm mắt lại hỏi: "Đúng rồi, tình hình cày bừa vụ thu thế nào rồi?"

"Ta đang định nói một chút về chuyện này với phu quân đấy."

Cửu công chúa vừa tiếp tục giúp Kim Phi xoa huyệt Thái Dương, vừa nói: "Từ tin tức mà người đưa thư thu thập được có thể thấy, cày bừa vụ thu của một ít quận huyện khu đất Xuyên Nam gần như đã kết thúc, phu quân định thông báo chính sách khích lệ khai hoang với những quận huyện này trước, hay là chờ toàn bộ cày bừa vụ thu của tất cả khu đất hoàn toàn kết thúc rồi mới thông báo một lượt?"

Từ sau khi Kim Phi nói ra ý tưởng khích lệ khai hoang, Cửu công chúa vẫn luôn cho người chú ý tình hình các khu đất canh tác ở Xuyên Thục.

Nhiệt độ ở khu đất Nam Bộ cao hơn Bắc Bộ một chút, thời gian thu hoạch và trồng trọt cũng sẽ sớm hơn khu đất phía Bắc từ mấy ngày tới mười mấy ngày, bây giờ việc canh tác ở một ít khu đất ở Xuyên Nam đã lần lượt kết thúc.

Cửu công chúa vốn định tìm cơ hội hỏi thử Kim Phi, lúc nào ra thông báo khích lệ khai hoang.

Nhưng cô ấy suy nghĩ thấy Kim Phi hai ngày nay mới vừa ở cùng phòng với công chúa Lộ Khiết xong, hẳn là đang trong thời điểm khắn khít, Cửu công chúa định đợi qua mấy ngày rồi hỏi lại.

Kết quả là Kim Phi chủ động hỏi thăm, nên Cửu công chúa cũng tiện thể nói luôn.

"Nếu cày bừa vụ thu ở khu đất Xuyên Nam đã kết thúc, vậy trước tiên bắt đầu từ phía Nam đi."

Kim Phi trả lời: "Như vậy áp lực công việc của tiền trang sẽ giảm được một chút, nếu bắt đầu một lượt, ta sợ bọn họ không đủ nhân lực!"

"Điều này cũng đúng, " Cửu công chúa gật đầu, sau đó lấy một phần văn kiện ra từ chồng văn kiện, xem sơ qua rồi đưa cho Kim Phi: "Đây là các quận huyện đã hoàn thành cày bừa vụ thu, tiên sinh xem thử, nếu không có vấn đề gì, ta sẽ sắp xếp người đưa cho Trần Văn Viễn, để anh ta sắp xếp việc in ấn rồi phân phát!"

Kim Phi nhận lấy văn kiện rồi xem sơ qua, sau đó lại đi tới bên tường, so sánh vị trí của những quận huyện này với vị trí trên bản đồ.
Chương 1848: Tạm dừng

Sau khi cẩn thận so sánh vị trí, Kim Phi đặt văn kiện xuống hỏi: “Tình hình phát hành công nợ trái phiếu thế nào rồi?”

"Tốt hơn nhiều so với dự tính!"

Cửu công chúa nói: “Phần lớn người dân đều rất ủng hộ, số tiền và lương thực quyên góp được tính đến năm nay đã là thuế của ba thành cộng lại!”

"Đạt tới thuế của ba thành cộng lại?"

Mặc dù Kim Phi rất tin tưởng vào việc phát hành trái phiếu nợ công, nhưng y cảm thấy rằng sẽ phải mất một hoặc hai năm để mọi người có đủ hiểu biết về trái phiếu kho bạc và phát triển niềm tin trước khi diễn ra hoạt động mua bán quy mô lớn.

Kiếp trước là như vậy đấy.

Không ngờ đợt phát hành đầu tiên trong năm nay đã có thể gom được số tiền bằng thuế của ba thành cộng lại!

Mặc dù Cửu công chúa đã thi hành chính sách nhẹ thuế lợi dân, thuế thu không cao nhưng Kim Phi vô cùng ngạc nhiên khi có thể quyên góp được nhiều tiền và lương thực như vậy.

Bởi vì trái phiếu nợ công không phải khắp nơi đều phát hành, mà là có một số quận được viện Khu Mật lựa chọn phát hành.

"Đây là nhờ vào sự quảng bá của nhật báo Kim Xuyên và danh tiếng tốt do tiền trang tạo dựng trước đó!" Cửu công chúa thở dài.

Nhật báo Kim Xuyên hiện là kênh duy nhất để người dân Xuyên Thục tìm hiểu thế giới bên ngoài và có tác động rất lớn đến người dân.

Gần đây, Nhật báo Kim Xuyên luôn nói về việc triều đình gặp khó khăn, kêu gọi người dân ở các quận mục tiêu tích cực tham gia vào các hoạt động trồng trọt lương thực.

Trong các hoạt động cứu trợ trước đây, nhật báo Kim Xuyên không thu của ai bất kỳ tài sản thế chấp nào và cho vay rất nhiều thực phẩm, vô số dân chúng sống sót được là nhờ thực phẩm cứu mạng mượn từ tiền trang Kim Xuyên.

Người dân thời đại này giản dị lương thiện, trước đây chưa từng có chế độ nào đối xử tốt với họ như vậy, bây giờ gặp được một người, đương nhiên họ sẽ rất quý trọng và ủng hộ.

Từ nhật báo Kim Xuyên biết được triều đình đang gặp khó khăn, nhiều dân chúng đã đưa tài sản của mình đến tiền trang.

"Không riêng gì nhật báo Kim Xuyên và danh tiếng của tiền trang, mà còn là nỗi lo của người dân, bây giờ có người đối xử tốt với họ như vậy, họ có chết cũng không từ!"

Kim Phi cảm khái nói: "Người dân thật là tốt biết bao!"

Trên thực tế, điều này cũng đúng.

Người dân sẵn sàng cho vay lương thực không chỉ vì tin tưởng tiền trang Kim Phi mà còn sợ triều đình sẽ sụp đổ nếu không cầm cự được, sau này họ sẽ không gặp được một triều đình tốt như vậy.

Nghĩ một chút về cuộc sống khi xưa rồi nhìn cuộc sống hiện tại, không ai muốn quay lại cuộc sống trước kia khi mà thuế lao dịch nặng nhọc, lao động khổ sai, trộm cướp tràn lan.

"Đúng vậy, hiện tại nhớ lại lời chàng từng nói, chiếm được lòng người sẽ thắng được thiên hạ, ta cuối cùng cũng lĩnh ngộ được!” Cửu công chúa gật đầu đồng ý.

Người dân Xuyên Thục hiện nay đang ủng hộ triều đình, đây là điều chưa từng có ở bất kỳ triều đại nào trước đây, là điều mà Cửu công chúa trước kia cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Nếu dựa vào cưỡng ép thì cũng có thể thu được nhiều tiền và lương thực như vậy, nhưng nếu dựa vào cưỡng ép thì có được người dân có tự nguyện gửi lương thực đến như vậy không?

Có người dân ủng hộ như vậy, lo gì không ổn bình định được thiên hạ?

"Với nhiều tiền và lương thực được quyên góp trong thời gian ngắn như vậy, chúng ta có thể bắt đầu khuyến khích việc khai hoang rồi!" Kim Phi đưa ra quyết định.

“Vậy chúng ta có nên tiếp tục phát hành trái phiếu nợ công để vay mượn lương thực không?” Cửu công chúa hỏi.

Hiện nay các quận huyện được phát trái phiếu nợ công không nhiều, nếu tiếp tục phát hành trái phiếu chính phủ, họ có thể sẽ vay nhiều hơn.

Nhưng Kim Phi lại lắc đầu: "Số ngũ cốc chúng ta mượn bây giờ đã đủ rồi, nên hãy dừng lại đi, nếu cần thiết chúng ta sẽ lại phát hành."

Kim Phi mặc dù rất vui mừng và cảm thấy thành tựu khi có thể mượn được nhiều lương thực như vậy nhưng y vẫn phải trả lại số tiền và lượng thực đã mượn.

Số tiền mượn được đến nay đã được Kim Phi sử dụng để tạm ứng chi phí nông cụ.

Nói cách khác, sang năm nếu người dân trả lại số tiền và ngũ cốc dùng để mua nông cụ cho hợp tác xã mua bán, Kim Phi sẽ có thể dùng số tiền và ngũ cốc đó để trả lại những người đã trái phiếu nợ công, có thể trợ cấp một số lãi suất để cân bằng thu chi.

Trong tay có số tiền cần dùng, nếu như lại mượn tiếp, Kim Phi nhất định sẽ không để tiền cùng ngũ cốc trong kho bị mốc, nhất định sẽ đem đi đầu tư.

Các khoản đầu tư hiện tại của Kim Phi không còn chạy theo lợi nhuận ngắn hạn mà tập trung vào giải quyết các vấn đề sinh kế của người dân và phát triển bền vững.

Nói cách khác, thời gian hoàn vốn cho khoản đầu tư hiện tại của y là rất dài.

Ví dụ, xưởng sắt thép Kim Xuyên mới chỉ xây dựng được chưa đến ba phần trong kế hoạch, đã làm quốc khố gần như trống rỗng.

Mặc dù đã giải quyết được nhiều vấn đề nghề nghiệp và tạo nền tảng cho phát triển công nghiệp, nhưng trong vòng vài năm sẽ khó đạt được lợi nhuận, trong quá trình này, triều đình sẽ tiếp tục trợ cấp.

Đây là dự án điển hình có mức đầu tư lớn, thời gian thu hồi vốn dài nhưng cần thiết để đầu tư.

Có rất nhiều dự án như thế này trong kế hoạch của Kim Phi.

Để xóa tan nỗi lo của người dân, thời hạn trả nợ của đợt trái phiếu nợ công này là một năm, nếu Kim Phi dùng số tiền mượn được để đầu tư vào những dự án này thì rất có thể y sẽ không thể hoàn thành được việc trả nợ sau đó. Khi đó, người dân sẽ mất niềm tin vào tiền trang, khi đó mọi nỗ lực trước đó sẽ trở nên vô ích, thậm chí dẫn đến hậu quả không tưởng!

Vì vậy, Kim Phi quyết định tạm dừng phát hành trái phiếu kho bạc.

“Ta cũng nghĩ vậy,” Cửu công chúa gật đầu: “Nếu phu quân không phản đối, vậy ta sẽ ký sắc lệnh!”

"Được," Kim Phi đưa văn kiện cho Cửu công chúa.

Cửu Công chúa ký lên văn kiện, đóng dấu và đưa cho Châu Nhi để gửi đến viện Khu Mật.

Sau khi được nộp cho viện Khu Mật, văn kiện đã được gửi đến nhật báo Kim Xuyên vào chiều hôm đó.

Trần Văn Viễn biết Kim Phi rất xem trọng vấn đề này nên đã sắp xếp để tòa soạn báo xác định các quận huyện được chọn, sau đó sắp xếp cho xưởng in ấn tiến hành in.

Vào tối ngày thứ hai, lô báo này được gửi lên tàu và ca-nô, đến sáng ngày thứ ba, thì chúng được chuyển cho người đưa thư ở các quận huyện được chọn.

Tại huyện Thúy Bình, trấn Tân Nguyệt, sở dĩ có tên như vậy vì trong trấn có một hồ nước nhỏ có hình dạng như vầng trăng lưỡi liềm.

Trấn Tân Nguyệt có một nơi rất thích hợp để đọc báo, là một khu đất trống bên cạnh cái hồ nhỏ này.

Bời vì thuộc khu vực Xuyên Nam, nên mùa canh tác bận rộn ở trấn Tân Nguyệt đã kết thúc, gần đây người dân địa phương tương đối rảnh rỗi, lượng người đến nghe báo nhiều hơn bình thường, khu đất trống cũng đứng đầy người.

Trước khi người đưa thư đến, mọi người đang chia thành từng nhóm nhỏ để trò chuyện.

“Ồ, bây giờ công việc đồng áng đã xong, không biết triều đình khi nào mới cho chúng ta làm đường, đào kênh nữa!”

Một người đàn ông thở dài nói.

Kể từ năm trước, huyện Thúy Bình đã chính thức phát động dự án sửa chữa đường chính và con kênh để người dân có thể kiếm được một ít tiền và lương thực trong thời gian nhàn rỗi.

Nhưng mùa hè năm nay, các dự án này đã chính thức hoàn thành, sau đó cũng chưa có ý định khởi công dự án mới.

“Mấy hôm trước ngươi không đến nghe báo à? Việc xây dựng đường chính, kênh dẫn nước đều do chính tay Kim tiên sinh bỏ tiền và lương thực ra làm. Mục đích là để người dân chúng ta có cái ăn chứ không chết đói. Bây giờ tiền và ngũ cốc của Kim tiên sinh đã hết, quốc khố cũng sắp trống rỗng, nên Kim tiên sinh đã đến chỗ chúng ta để mượn tiền đấy!”

Một người dân khác nói.

“Mấy ngày nay ta ở nhà bận cày ruộng, không có đến nghe báo, có chuyện như vậy sao? Kim tiên sinh đường đường là quốc sư, lại đến chỗ chúng ta để mượn tiền và lương thực à?”
Chương 1849: Trả tiền

Người dân đang trò chuyện, có người chỉ về phía xa hét kên: "Lão Mặc tới rồi!"

Chỉ thấy trên đường chính ở phía tây, người đưa thư đeo túi chuyên dụng nhỏ màu xanh, đạp xe đạp tới.

Mọi người lập tức tản ra, người đưa thư đạp xe đạp thẳng tới bên dưới mộc đài.

Người đưa thư vui vẻ dựng xe đạp, chạy chậm lên đài.

Có thể bởi vì đạp xe quá nhanh, người đưa thư vẫn còn thở hổn hển sau khi lên trên đài.

Trưởng trấn trên đài rót cho người đưa thư chén trà lạnh: "Lão Mặc, báo hôm nay có tin gì quan trọng không?"

Người đưa thư đã hơn ba mươi tuổi, bình thường hành động và lời nói đều nhẹ nhàng, nhưng hôm nay mệt mỏi như vậy, trưởng trấn cảm thấy có gì đó không đúng.

Người đưa thư uống ừng ực ừng ực trà lạnh vào bụng, lau miệng nói: "Hôm nay có phần bổ sung!"

Trưởng trấn và người dân xung quanh nghe vậy, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Lão Mặc thấy vậy vội vàng an ủi: "Mọi người đừng lo, lần này phần bổ sung là chuyện tốt!"

Công việc của người đưa thư không riêng gì đọc báo giấy, mà còn gửi và nhận thư.

Vừa mới lấy được báo, Lão Mặc phát hiện có phần bổ sung, tranh thủ lúc người đưa thư sửa sang lại phong thơ trên ca-nô, đọc qua phần bổ sung một lần.

"Chuyện tốt?" Hòn đá trong lòng trưởng trấn lập tức rơi xuống đất, sau đó hỏi: "Chuyện tốt gì?"

"Trưởng trấn ngài chờ một chút nghe xong sẽ biết, tuyệt đối còn vui vẻ hơn việc ngài nhặt được một trăm văn tiền!"

Người đưa thư trả chén trà cho trưởng trấn, từ trong túi xách nhỏ màu xanh cầm ra báo ngày đó.

Nhiều người chờ như vậy, trưởng trấn cũng không thể gặng hỏi người đưa thư, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Bình thường ông ta nghe báo vô cùng nghiêm túc, nhưng hôm nay trong lòng không bình tĩnh, ngón tay liên tục vô thức gõ lên bàn.

Đợi hơn hai mươi phút, người đưa thư cuối cùng cũng đọc xong nội dung thường lệ trong ngày của tờ báo.

Ông trưởng trấn nhanh chóng ngồi thẳng lên.

"Mọi người đừng vội rời đi, hôm nay còn có phần bổ sung!"

Người đưa thư thấy mọi người muốn tản đi, vội vàng giơ loa sắt hét lên.

"Sao lại có phần bổ sung?"

"Chẳng lẽ việc cho tiên sinh vay mượn lương thực không đủ dùng, phải tiếp tục vay mượn lương thực sao?"

"Chắc là không đâu, Kim tiên sinh không chuyện như vậy đâu!"

"Chẳng lẽ chiến sự phương Bắc có tiến triển?"

...

Người dân một lần nữa tụ lại dưới đài gỗ, đồng thời bàn luận sôi nổi, suy đoán phần bổ sung hôm nay sẽ nói về chuyện gì.

Người đưa thư cầm loa sắt lên, giống như vừa rồi an ủi trưởng trấn già, nói cho người dân xung quanh an tâm: "Mọi người yên tâm, phần bổ sung hôm nay là chuyện tốt!"

Nghe người đưa thư nói như vậy, người dân lập tức mong đợi, rối rít thúc giục người đưa thư nhanh chóng đọc.

Người đưa thư không dám vòng vo, hắng giọng một cái, đọc phần bổ sung về việc khuyến khích khai hoang.

Ở cuối phần bổ sung, còn cố ý ghi cụ thể, hộ nông dân nghèo thiếu nông cụ, có thể cầm thẻ ngà đến hợp tác xã mua bán vay mua nông cụ.

Sau khi đọc xong, bên dưới đài xôn xao.

"Không trách Lão Mặc nói là chuyện tốt, đây thật là chuyện tuyệt vời!"

"Đầu tiên thực hiện chính sách mới, giảm thuế, bây giờ lại giảm thuế khuyến khích chúng ta khai hoang, bệ hạ và quốc sư đại nhân thật tốt với người dân chúng ta!"

"Quốc sư đại nhân không có tiền, cho nên mới mượn tiền người dân chúng ta, nhưng lại đồng ý cho chúng ta vay mua nông cụ, thật sự không dễ dàng!"

"Bệ hạ anh minh, quốc sư đại nhân anh minh!"

Rất nhiều dân chúng chắp tay về phía Kim Xuyên.

Thuế trước kia quả thực quá nặng, một ít dân chúng len lén khai hoang ở trong núi, như vậy thì có thể không cần đóng thuế.

Nhưng ở thời đại phong kiến, thuế nông gần như là nguồn kinh tế duy nhất của triều đình, khi biết có người trốn thuế thì trừng phạt vô cùng nghiêm khắc.

Một khi phát hiện, không chỉ tịch thu toàn bộ gia sản, đàn ông trong nhà bị kéo đi tiền tuyến làm bia đỡ đạn, đàn bà bị đưa vào thanh lâu quốc doanh, còn trẻ em sẽ bị bán cho bọn buôn người.

Cho nên người dân khai hoang đều len lén tiến hành, không ai dám nói mình khai hoang.

Bây giờ, Kim Phi và Cửu công chúa không chỉ khuyến khích người dân khai hoang, mà còn chủ động cung cấp nông cụ!

Đây là điều mà trước đây người dân chưa bao giờ dám nghĩ tới.

"Đây thật là chính sách tốt chưa bao giờ có!"

Ông trưởng trấn cũng cảm động theo.

Ông ta là một người có học, có thể không tinh thông sử sách, nhưng cũng từng học qua.

Trong lịch sử đã từng phát sinh rất nhiều lần giảm sưu thuế, bớt phu dịch, nhưng chuyện khuyến khích khai hoang, còn chủ động cung cấp nông cụ, ông trưởng trấn lần đầu tiên nghe thấy.

"Ông trấn trưởng, chữ của ngài tốt, giao cho ngài sao chép lại vậy!"

Người đưa thư cười ha ha giao báo và phần bổ sung cho ông trưởng trấn.

Từ lần tuyên truyền ủ phân, sau khi yêu cầu phải công bố nội dung phần bổ sung trên bảng thông tin, rất nhiều địa phương cũng hình thành luật bất thành văn là các phần bổ sung phải được dán trên bảng tin.

Ông trưởng trấn cũng không khách khí, cười ha ha nhận lấy báo: "Ta sao chép cũng được, Lão Mặc lúc ngươi xuống thôn quê đưa tin, cũng nên phổ biến rộng rãi chính sách tốt này nhé!"

"Ông trưởng trấn yên tâm đi, không cần ông dặn dò, ta sẽ làm!" Người đưa thư gật đầu.

Ông trưởng trấn cầm báo rời đi, ước chừng nửa giờ sau, nội dung phần bổ sung được sao chép và dán trên bảng thông báo ở cửa trấn.

Người dân nghe tin báo rời đi, tin tức triều đình giảm thuế, khích lệ khai hoang cũng được truyền ra.

Chỉ là chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, người dân không nghe báo hoàn toàn không dám tin tưởng.

Tự mình khai hoang là tội nặng, kết quả đến ngày thứ hai, hơn nửa người dân trấn Tân Nguyệt tràn vào trấn, tìm người đưa thư hỏi thăm tin tức là thật hay không.

Sau khi lấy được xác nhận của người đưa thư và trưởng trấn, cuối cùng người dân cũng tin, sau đó đổ xô đến hợp tác xã mua bán địa phương.

Hợp tác xã mua bán đã sớm nhận được thông báo, đã chuẩn bị một số lượng lớn nông cụ và tờ đơn vay mượn.

Nhưng điều để cho hợp tác xã mua bán không ngờ tới là, trừ những hộ thật sự nghèo kia, hầu hết những người dân còn lại đều không chọn cách nhận nông cụ bằng hình thức cho vay không lãi mà chọn cách trả ngay tại chỗ.

"Ông ơi, cái cuốc này có thể mang đi bằng cách vay trước trả sau!"

Người phụ trách hợp tác xã mua bán cầm một cái cuốc lên, một bên đưa cho nông dân già trước mắt, một bên giải thích.

"Ta biết có thể vay, nhưng ta không vay!"

Nông dân già cẩn thận lấy ra một bao bố nhỏ từ trong lòng ngực.

"Ông ơi, ông đang lo lắng về lãi sao?" Người phụ trách hợp tác xã mua bán nói: "Ông yên tâm, lần này vay không có lãi, năm nay mua cái cuốc bao nhiêu tiền, sang năm ông đưa bấy nhiêu tiền là được, hoàn toàn không có lãi!"

"Ta biết" Nông dân già mở bao bố nhỏ được bọc nhiều lớp ra, từ bên trong lấy ra một đồng tiền: "Chính vì biết cái cuốc không tốn tiền, ta mới càng phải trả tiền!"

"Vì sao vậy?" Người phụ trách hợp tác xã mua bán tò mò hỏi.

"Quốc sư đại nhân khó khăn như vậy, còn phải cho chúng ta vay, nhà ông lão ta mặc dù nghèo, nhưng có thể giúp cho quốc sư đại nhân ít phiền toái, thì sẽ không gây phiền toái cho y!"

Nông dân già đếm xong đồng tiền thì để lên quầy: "Nào, đưa cái cuốc cho ta đi, ta còn vội về khai hoang!"

"Được rồi!"

Người phụ trách cất đồng tiền, sau đó đưa cái cuốc cho nông dân già: "Ông nhận lấy này!"
Chương 1850: Tranh nhau

Buổi sáng hôm đó, hợp tác xã mua bán Tân Nguyệt đã bán ra hàng trăm cuốc và xẻng, trong đó có khoảng ba mươi phần trăm người dân lựa chọn khoản vay, còn lại đều mua bằng tiền mặt.

Trong số ba mươi phần trăm người dân chọn khoản vay, phần lớn đều là người trước đây đã lấy tiền lương thực mua công trái, nếu không cũng sẽ không vay tiền.

Những người này bày tỏ rõ ràng, ngay khi vừa có lương thực của màu xuân năm sau, sẽ lập tức trả lại tiền trang số tiền mua nông cụ.

Tình trạng tương tự cũng xảy ra ở những hợp tác xã mua bán khác.

Tình trạng này cũng đã được phản hồi về làng Tây Hà qua người đưa thư.

"Ông nói đến nay nông cụ bán ra chỉ có ba mươi phần trăm là khoản vay, những người khác đều mua bằng tiền mặt sao?"

Sau khi nghe Thiết thế Hâm báo cáo xong, Kim Phi tỏ ra rất kinh ngạc.

"Đúng vậy." Thiết Thế Hâm gật đầu.

Khi ông ta vừa mới nhìn thấy kết quả thống kê, vẻ mặt của ông ta còn kinh ngạc hơn cả Kim Phi.

Ban đầu Kim Phi muốn cho người dân vay nông cụ, Thiết Thế Hâm đã phản đối kịch liệt, không ngờ kết quả lại vượt xa sự mong đợi của y.

Đánh giá từ tài liệu thu thập được cho đến nay, hầu hết các quận huyện chỉ có khoảng ba mươi phần trăm nông cụ là cho vay.

Có hai quận huyện chưa phát hành công trái, số lượng khoản vay chỉ hơn hai mươi phần trăm.

Mặc dù chính sách vẫn còn tiếp tục, nhưng xét theo kinh nghiệm trước đây và nhân khẩu địa phương, mấy ngày này số lượng người dân đến làm nghiệp vụ là tập trung nhất, cho dù bây giờ không có người dân vay nông cụ cũng không có bao nhiêu.

Kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Thiết Thế Hâm.

"Từ việc phân tích các bài phỏng vấn trên báo, có lẽ có hai lý do dẫn đến kết quả này!"

Thiết Thế hâm lấy một tờ đơn khác ra: "Đầu tiên, do sự tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên trước đây, rất nhiều người cảm thấy triều đình không có tiền nữa, không muốn lợi dụng triều đình nữa.

Thứ hai, là sự chỉ đạo của quan viên cơ sở ở các nơi."

"Chỉ đạo cũng được, không có đe dọa và cưỡng ép chứ?" Kim Phi hỏi.

"Trước mắt không phát hiện tình huống này." Thiết Thế Hâm nói: "Tiên sinh ngài yên tâm, ta đã bảo Tiểu Ngọc sắp xếp người đến thăm hỏi, nếu phát hiện hành vi uy hiếp hoặc cưỡng ép, chúng ta nhất định sẽ xử lý nghiêm!"

"Được." Kim Phi gật đầu: "Nếu có tiến triển gì mới, hãy nhanh chóng thông báo cho ta biết."

"Vâng!" Thiết Thế Hâm đặt tờ đơn xuống: "Phía bộ Hộ báo cáo, nhân lực và vật tư tiếp viện Đông Man đã chuẩn bị xong, xin hỏi bệ hạ, tiên sinh, khi nào có thể xuất phát được?"

Kim Phi không trả lời mà nhìn Cửu công chúa.

"Phía bắc chắc hắn đã bắt đầu lạnh, nếu như bây giờ đã chuẩn bị xong rồi, vậy thì xuất phát đi!"

Cửu công chúa nhìn Kim Phi: "Phu quân, chàng cảm thấy như thế nào?"

"Ta cũng cho rằng là như vậy." Kim Phi nói: "Đã quyết định hợp tác, vậy thì càng sớm càng tốt, nếu như Sương Nhi tiến triển thuận lợi, người của Lộ Khiết sẽ nhanh chóng bắt đầu trở về phía nam, tranh thủ trước khi bọn họ đến được thành Du Quan, xây dựng xong xưởng nung gạch đi, đợi khi người của Lộ Khiết đến, thì có thể bắt đầu xây dựng nhà xưởng rồi!"

Ngày hôm trước, công chúa Lộ Khiết đã phái Sương Nhi mang theo tín vật của mình và nhóm cận vệ lúc trước trở về thảo nguyên.

Bây giờ Kim Phi và công chúa Lộ Khiết đã kết hôn, sự hợp tác giữa hai bên cũng hoàn toàn được triển khai, Cửu công chúa còn đặc biệt sắp xếp hai chiếc phi thuyền bảo vệ bọn họ.

Mặc dù bây giờ gió bắc đã nhiều hơn, dựa theo tốc độ của phi thuyền, hôm nay hoặc ngày mai cũng có thể đưa được người đến rồi.

Nếu như chuyện thực sự diễn ra theo kế hoạch của công chúa Lộ Khiết thì trong mấy ngày tới, liên minh bộ lạc nhỏ của thuộc hạ của công chúa Lộ Khiết sẽ bắt đầu trở về phía nam.

"Được, vậy lát nữa trở về ta sẽ thông báo cho bộ Binh biết, bảo bọn họ vận chuyển vật tư lên thuyền, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, chiều hôm nay có thể xuất phát!"

Thiết Thế Hâm cầm một cuốn sổ nhỏ ra ghi lại chuyện này, sau đó bắt đầu báo cáo những chuyện khác.

Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Kim Phi đều sẽ đến Ngự Thư Phòng, nghe báo cáo của Thiết Thế Hâm.

Đến ngày thứ bảy, theo tình hình phản hồi từ các nơi, người dân muốn mua nông cụ ở các quận huyện mở khoản vay đầu tiên đã gần mua hết rồi, kết quả vẫn gần như trước đây, tỷ lệ khoản vay vẫn khoảng ba mươi phần trăm.

Kim Phi nghe xong báo cáo hỏi: "Tình tình khai hoang ở các nơi như thế nào rồi?"

"Vô cùng nhiệt liệt!"

Thiết Thế Hâm nói: "Mặc dù chưa có số liệu thống kê chi tiết, nhưng từ các báo cáo từ các nơi, người dân rất nhiệt tình với việc khai hoang, nhưng…."

"Nhưng cái gì?" Kim Phi hỏi.

"Mấy ngày gần đây, ta nghe nói có vài nơi xảy ra hiện tượng vây đất, thậm chí còn xảy ra tình trạng dùng vũ khí đánh nhau nữa!" Thiết Thế Hâm trả lời.

"Dùng vũ khí đánh nhau sao?" Kim Phi hỏi: "Có thương vong không?"

"Thương vong thì không có, nhưng chắc chắn có người bị thương!"

Thiết Thế Hâm tìm một tập tài liệu: "Trước mắt đã thống kê được vì mười bảy cuộc đấu tranh vũ trang xảy ra vì tranh giành đất đai rồi, tổng cộng có ba mươi năm người dân vì tranh giành mà bị thương, trong đó…."

Kim Phi không đợi ông ta đọc xong đã cầm lấy tập tài liệu.

Trên văn kiện liệt kê một số trận tranh đấu xảy ra do tranh giành đất đai.

Vừa nhìn thấy vụ án đầu tiên, sắc mặt Kim Phi đã tối sầm.

Càng xem tiếp, sắc mặt Kim Phi càng u ám.

Y khuyến khích việc khai hoang vì muốn mang lại lợi ích cho người dân, kết quả chỉ trong vài ngày đã xảy ra mười bảy cuộc đánh nhau, khiến nhiều người rơi vào tàn tật.

Kết quả này là điều Kim Phi không muốn thấy.

Suy nghĩ một lát, Kim Phi hét lên về phía cửa: "Châu Nhi, tìm người gọi Trần Văn Viễn đến đây!"

"Vâng!" Châu Nhi đồng ý, gật đầu với một cấm quân canh cửa.

"Phu quân, chàng tìm Trần tiên sinh làm gì?" Cửu công chúa hỏi.

"Khuyến khích khai hoang là chính sách có lợi cho người dân, không thể để một số con sâu mọt chui qua chỗ sơ hở được!"

Kim Phi đưa tập tài liệu trong tay cho Cửu công chúa: "Nàng xem đi, ba huynh đệ này cầm đầu một nhóm lưu manh du đãng, dám chiếm hàng trăm mẫu đất khai hoang của người dân, sau đó công khai bán quyền khai hoang cho người ngoài, có người chất vấn thì xử lý bằng nắm đấm, thật là to gan bằng trời!"

Đây cũng là một trường hợp tương đối kinh điển mà Kim Phi đã từng thấy.

Bên ngoài trấn Tân Nguyệt huyện Thúy Bình có một mảnh đất trống, bởi vì cách xa dòng sông, tưới tiêu khó khăn, trồng hoa màu rất dễ bị hạn chế, dẫn đến ngay cả hạt giống cũng không thể thu hoạch được, nên vẫn luôn bị bỏ hoang.

Năm ngoái lấy công việc để xóa đói giảm nghèo đã xây dựng kênh nước, có một con kênh tình cờ đi qua giữa khoảng đất trống đó, vấn đề nước tưới đã được giải quyết.

Nhưng lúc đó không có chính sách khuyến khích khai hoang, cũng không có người dân nào dám khai hoang khi chưa được cho phép cho nên vẫn để trống.

Mấy ngày trước chính sách khuyến khích khai hoang được đưa ra, ba huynh đệ ở địa phương đã lợi dụng thân thể cường tráng, và một nhóm lưu manh du đãng đồng ý đi theo bọn họ, trực tiếp vẽ vòng chiếm đóng hàng trăm mẫu đất trống này.

Nếu như nói bọn họ vây đất tự mình khai hoang thì cũng được, nhưng sau khi chiếm đất, bọn họ không tự mình khai hoang mà công khai hét giá tìm người dân muốn khai hương để đòi "phí chuyển nhượng".

Người dân địa phương đương nhiên là không phục, ra mặt tranh cãi với họ, kết quả bị nhóm người ba huynh đệ đánh đập.

Ngay cả lão trưởng trấn đến hỏi thăm, cũng bị viên đá không biết từ đâu đập vỡ đầu.

"Những người này thực sự quá đáng quá!" Cửu công chúa đọc xong vô cùng tức giận: "Phu quân, chàng định xử lý bọn họ như thế nào?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom