-
Chương 1856-1860
Chương 1856: Chua xót
Hiện nay, Kim Phi chỉ ban hành chính sách khuyến khích khai hoang, còn chưa ban hành biện pháp xử phạt đối với hành vi chiếm đất với mục đích xấu. Nếu làm theo thủ tục thông thường, hành vi của ba anh em nhà họ Hạ nhiều nhất chỉ có thể coi là làm gián đoạn việc công. Cho dù huyện lệnh có dẫn binh phủ đến thì cùng lắm cũng chỉ là xua đuổi bọn họ mà thôi.
Nếu ba anh em nhà họ Hạ có tài hùng biện, thậm chí có thể lấy tốc độ khai hoang chậm chạp làm cớ để tiếp tục chiếm đóng miếng đất hoang này.
Đó là lý do tại sao huyện lệnh mới, trưởng trấn cũ và đại đội trưởng binh phủ cùng nhau diễn một màn này.
Ở bất kỳ thời đại nào, ẩu đả với người thi hành công vụ đều phải chịu hình phạt nặng nề. Ba anh em nhà họ Hạ này đánh bốn tên binh phủ, trong đó có ba người bị đánh vào mũi khiến máu chảy ra khắp mặt và ngực, trông vô cùng thê thảm.
Không dưới một hai năm, ba anh em nhà họ Hạ đừng mơ mà ra khỏi nhà lao.
Nhà lao là địa phận của binh phủ, mà họ lại vào đây vì đánh binh phủ nên không cần phải nói cũng biết dãi ngộ sẽ ra sao.
Cuộc xung đột vừa diễn ra quá nhanh, phải đến khi binh phủ tiết lộ danh tính và bắt đầu trói bọn du côn lưu manh xuống đất, người dân vây xem mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
Sau đó là những tràng pháo tay nhiệt liệt từ khắp nơi.
"Tốt quá rồi, cuối cùng cũng có người xử lý được đám khốn nạn này!"
"Ta nói rồi mà, trưởng trấn không thể trơ mắt nhìn họ làm việc ác được?”
“Đánh binh phủ thành như vậy, ít gì cũng nửa năm mới ra được?"
"Phải thôi, loại lang thang trong xóm trong làng mai đây mốt nọ này thì làm được gì tốt đẹp, ở trong đó hết đời luôn đừng về càng tốt!"
Người dân trấn Tân Nguyệt đã quá ghét bỏ ba anh em nhà họ Hà này, bây giờ họ đã bị bắt, ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
Lúc này đôi tay của Hà lão đại đã bị trói kéo lên.
Lúc này hắn đã ý thức được mình đang bị truy bắt để thực thi pháp luật, song cũng biết một khi mình bị đưa tới huyện phủ là sẽ mặc cho binh phủ muốn làm gì thì làm đó.
Thế nên lợi dụng đám đông, Hà lão đại gân cổ quát lớn: “Binh phủ lão gia, các người ra cửa làm chấp pháp, sao không mặc quần áo binh phủ?”
Nghe Hà lão đại nói vậy, người dân mới phản ứng lại.
Đúng vậy, nói chung khi binh phủ ra ngoài thi hành công vụ đều phải mặc đồng phục riêng của binh phủ, đây là quy định.
Tuy nhiên, những binh phủ trước mặt này đều mặc thường phục, vừa rồi còn có nhiều người tưởng rằng họ là người từ làng khác đến trấn họp chợ phiên và chỉ đi ngang qua để xem náo nhiệt thế nào.
Không ít người quay đầu nhìn về phía đại đội trưởng đội binh phủ, lo lắng anh ta không tìm được lý do thích hợp để bắt giữ ba anh em nhà họ Hạ, để cho bọn họ tiếp tục gây rối trong làng.
Đại đội trưởng nghe vậy, sắc mặt chợt thay đổi.
Hành vi vừa rồi quả thực là việc thực thi luật đánh bắt cá mà họ đã thảo luận, nhưng họ không ngờ là Hà lão đại lại hỏi câu hỏi này trước mặt mọi người, làm cho đại đội trưởng nhất thời có hơi bị động.
Bây giờ cũng đâu thể hỏi huyện lệnh phải trả lời thế nào?
Đúng lúc đại đội trưởng khó xử, một nhân viên văn phòng đứng sau trưởng trấn nói: “Hôm nay các huynh đệ binh phủ cũng không phải đến để chấp hành nhiệm vụ mà đang huấn luyện việt dã. Họ chỉ tình cờ đi ngang qua trấn Tân Nguyệt của chúng ta và nhìn thấy có người đang đánh nhau, nghĩ muốn tới khuyên can nhưng ai ngờ các ngươi lại không biết điều còn ẩu đả với huynh đệ binh phủ!"
“Vậy tại sao họ không nói mình là binh phủ?" Hà lão đại tiếp tục hỏi.
“Họ nói rồi, chẳng lẽ các ngươi không nghe thấy sao?”
Nhân viên văn phòng quay lại nhìn những người dân xung quanh: “Mọi người có nghe thấy không?”
“Có!”
“Họ nói họ là binh phủ, ta có nghe thấy!”
“Chắc chắn là do mấy người Hà lão đại lo gào lên nên mới không nghe thấy!"
Những người dân xung quanh cũng tỉnh táo lại và lần lượt làm chứng cho đại đội trưởng.
“Đội trưởng Chung, nếu ngài cần người làm chứng, ta có thể đến huyện làm chứng giúp các ngươi để tiết lộ thân phận của mọi người!"
Nhân viên văn phòng tự mình đề nghị.
“Vậy thì phiền ngài theo chúng ta một chuyến!”
Đại đội trưởng vui mừng vỗ vỗ vai nhân viên văn phòng.
Đánh nhau thì anh ta không ngại nhưng chuyện cần mồm mép khéo léo này thì lại không được.
Nếu nhân viên văn phòng này không chủ động giải vây thì anh ta đã bị Hà lão đại đưa vào thế kẹt.
Huyện lệnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhiệm vụ này là đích thân viện Khu Mật giao xuống, Kim Phi và Cửu công chúa cũng để tâm, nếu đại đội trưởng ở trước mặt nhiều người như vậy mà nói sai thì bọn họ sẽ vào thế bị động.
Không chỉ đại đội trưởng thấy nhân viên văn phòng này vừa mắt mà cả huyện lệnh cũng thấy thế.
Anh ta quay đầu nhìn về phía lão trưởng trấn: "Trưởng trấn La, vị huynh đệ này đi với chúng ta đến huyện một chuyến nên e là sẽ trễ nải mấy ngày, ta có thể xin cho anh ta nghỉ mấy ngày được chứ?
"Tất nhiên là được," Lão trưởng trấn lập tức phản ứng lại, quay đầu nhìn nhân viên văn phòng: "Tiểu Vương, ngươi đến phối hợp công tác với các binh phủ cho tốt, giải quyết xong xuôi rồi lại về!
"Dạ!" Nhân viên văn phòng gật đầu, âm thầm nắm chặt tay.
Trước đây, ông ta chỉ là một gia nô nhỏ bé trong nhà một địa chủ, công việc hàng ngày của ông ta là chăm sóc đứa con trai ngốc nghếch của địa chủ và dọn dẹp trường học.
Đứa con trai ngốc nghếch đã theo học lão trưởng trấn nhiều năm vậy mà tên của mình còn chưa học được, còn nhân viên văn phòng đi theo lại học được rất nhiều chữ.
Gia nô có địa vị thấp hèn, nói sai một câu là bị đánh. Thế nên, từ nhỏ nhân viên văn phòng này đã học được cách nhìn mặt đoán ý và cũng học được cách phải nói chuyện thế nào.
Tiếc là vì tuổi còn nhỏ nên chưa đủ tư cách tranh cử chức vị trưởng trấn, nên chỉ đành đợi tranh cử xong rồi đăng ký tham gia kỳ thi nhân viên văn phòng.
Trưởng trấn cứ năm năm lại được bầu một lần, năm năm nữa là anh ta đã đủ tuổi rồi nhưng nhân viên văn phòng lại không muốn cạnh tranh với lão trưởng trấn đã nâng đỡ mình, rồi cứ lưỡng lự không biết năm năm sau có nên tham gia không.
Bây giờ thì tốt rồi, huyện lệnh và đại đội trưởng binh phủ đều có ấn tượng tốt rành rành với mình, nếu anh ta làm tốt chuyện ở huyện phủ nói không chừng sẽ được ở lại huyện.
Như vậy thì không cần phải cạnh tranh với lão trưởng trấn mà còn có nhiều cơ hội phát triển lớn hơn ở huyện, tương lai cũng càng rộng mở.
Huyện lệnh nhìn thấy đôi mắt sáng ngời và đôi tay nắm chặt của nhân viên văn phòng, cũng đoán được đại khái anh ta nghĩ gì. Tuy vậy, ông ta cũng không phản cảm gì còn cảm thấy tên nhãi này rất nhanh nhạy, nếu để lại bên ắt sẽ có ích.
Nhưng đây là chuyện của sau này, huyện lệnh nhìn thấy binh phủ đã trói bọn du côn rồi ra hiệu cho họ kéo sang một bên, còn mình thì đứng ở giữa sân.
"Mọi người, ta là Hồ Tân An, huyện lệnh huyện Thúy Bình!"
Huyện lệnh lớn tiếng hô lên: "Khuyến khích khai hoang là một chính sách tốt do đích thân Bệ hạ và Quốc sư đại nhân đề ra, nhưng nhóm người này vi phạm pháp luật này cố ý chiếm giữ đất đai, thật là quá quắt!
Bây giờ ta đưa họ đi, mọi người có thể tiếp tục khai hoang!”
"Cảm tạ Hồ huyện lệnh!”
"Hồ huyện lệnh đúng là một quan viên liêm chính!”
Người dân vây xem xung quanh lớn tiếng khen ngợi.
"Đây là chuyện ta nên làm, mọi người muốn cảm tạ thì chỉ cần cảm tạ Bệ hạ và Quốc sư đại nhân!"
Huyện lệnh xua tay rồi nhìn về phía lão trưởng trấn: "Được rồi, chúng ta về thôi. Trưởng trấn La, sau này nếu có chuyện gì thì phải về huyện báo án nhanh một chút, biết chưa?"
"Dạ!" Lão trưởng trấn vội gật đầu, trong lòng có hơi chua xót.
Ông ta biết huyện lệnh đang phê bình mình.
Ông ta cũng biết chuyện lần này mình xử lý không ổn thỏa, nên bị phê bình cũng phải thôi.
Để ngăn chặn những sai lầm tiếp theo, lão trưởng trấn cắn răng hỏi: “Hồ huyện lệnh, vậy mảnh đất này nên làm gì bây giờ?”
Chương 1857: Chính sách mới
Trước đây lão trưởng trấn là một tiên sinh dạy học và không có trí tuệ chính trị gì, công việc trước đây chỉ cần làm theo giáo án là được, nhưng lần này chưa có tiền lệ để tham khảo nên ông ta không biết phải bắt đầu như thế nào.
Nếu là lúc bình thường, ông ta đã có thể từ từ suy nghĩ lại nhưng bây giờ chuyện này đã khiến Kim Phi và Cửu công chúa để ý, nên lão trưởng trấn mới lo lắng mình xử lý sai lầm gây ra tai họa lớn.
Lão trưởng trấn lo lắng, huyện lệnh lại càng lo lắng hơn.
Ngay cả trưởng trấn đây còn không có bằng cấp nào, cơ hội thăng tiến cũng rất nhỏ nhưng huyện lệnh thì khác.
Huyện lệnh đã có phẩm cấp rồi, nếu làm tốt thì có hy vọng được thăng chức.
Năm nay, Hồ huyện lệnh chỉ mới ba mươi tuổi, nên anh ta cũng không muốn làm huyện lệnh cả đời.
Anh ta dừng chân lại suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Nếu không, cứ để khối đất này ở đây, mấy ngày nữa rồi lại nói!"
Thực ra, huyện lệnh cũng không biết phải làm gì với mảnh đất này, nhưng vì Kim Phi và Cửu công chúa đều đã biết chuyện này nên huyện lệnh đoán rằng, rất nhanh thôi sẽ có chính sách mới ra đời.
Thực tế, anh ta đã đoán đúng rồi, sáng thứ ba trên báo đã đăng chính sách bổ sung khuyến khích khai hoang đất.
Chính sách quy định toàn bộ đất đai ở Đại Khang đều thuộc quyền sở hữu của nhà nước, nghiêm cấm bất cứ ai chiếm đất với lý do thu hồi đất, người dân có thể khai hoang nhưng đất phải được cày xới kỹ mới được coi là đất khai hoang, hơn nữa phải đi đăng ký, nếu đến Tết mà vẫn chưa đăng ký thì đất khai hoang sẽ bị thu hồi.
Ngoài cái này ra, chính sách bổ sung còn bổ sung thêm các tình huống khác có thể xảy ra và kèm theo cách giải quyết.
Thực ra không chỉ trấn Tân Nguyệt xảy ra tình trạng chiếm đất mà ở những nơi khác cũng xảy ra tình huống tương tự, hoặc một số người nổi lên suy nghĩ nhỏ mọn như vậy, nên việc ban hành các chính sách bổ sung đã khiến những người này hoàn toàn chịu chết.
Bây giờ Xuyên Thục đã bắt đầu trồng trọt đâu vào đấy rồi, đánh giá từ một số phản hồi ở điểm thử nghiệm, chính sách khuyến khích khai hoang đất đai có hiệu quả không tệ. Kim Phi lại nói chuyện với Đường Tiểu Bắc một chút và xác nhận nguồn cung cấp của các hợp tác xã mua bán cũng đầy đủ, mệnh lệnh được ban hành nhằm khuyến khích toàn diện việc khai hoang đất đai ở toàn bộ khu vực Xuyên Thục.
Đúng như dự đoán của Kim Phi và Cửu công chúa, chính sách này là một chính sách chưa từng có nhằm mang lại lợi ích cho người dân, sau khi được ban hành, cả Xuyên Thục sẽ nhanh chóng bước vào thời kỳ bùng nổ khai hoang!
Nhưng trái với dự đoán của họ, họ cho rằng đa số người dân sẽ chọn vay không lãi suất để mua nông cụ, ai ngờ hầu hết người dân đều mua sắm như bình thường.
Cái này có nghĩa là Kim Phi chưa sử dụng hết số trái phiếu được phát hành trước ở kho bạc, dù chỉ là một phần ba số tiền huy động.
"Phu quân, còn thuế ruộng chàng định thế nào?" Cửu công chúa hỏi: "Chúng ta có cần mở thêm mấy công cuộc khai hoang cứu giúp không?"
Theo hiệp ước ký kết lúc phát hành, năm sau nợ quốc gia sẽ tới hạn. Bây giờ muốn trả lại cho người dân cũng không được, để ở kho hàng thì Cửu công chúa cảm thấy thật lãng phí tài nguyên.
"Công cuộc ra công cứu giúp cứ tiến hành như kế hoạch trước đó, không cần mở thêm cái mới!" Kim Phi lắc đầu.
"Nếu không giao cho Tiểu Bắc, để muội ấy lấy đi mở quán trọ thì thế nào?" Cửu công chúa lại hỏi.
Thời buổi thông tin liên lạc kém phát triển, còn có nhiều quán trọ đen kinh doanh trái phép, tình trạng lừa đảo thường xuyên xảy ra.
Dưới bối cảnh của những quán trọ đen này, quán trọ Kim Xuyên dưới sự chỉ đạo của Đường Tiểu Bắc đã hình thành hiệu ứng thương hiệu, các nhóm buôn bán thà bỏ nhiều tiền để ở trong quán trọ Kim Xuyên hơn là đến những quán trọ vô danh thu hút khách hàng với giá rẻ, trừ khi quán trọ Kim Xuyên đã đầy khách.
Trong trường hợp này, nếu quán trọ Kim Xuyên mở từng cái một, thời gian hoàn vốn và tỷ lệ hoàn vốn sẽ tốt hơn nhiều so với một dự án làm công trình cứu trợ như công cuộc ra công cứu giúp!
Trước mắt, đây là cách xử lý tiền bạc tốt nhất mà Cửu công chúa có thể nghĩ ra.
"Có thể đưa một ít tiền cho Tiểu Bắc, cố gắng năm sau kiếm lại tiền lời." Kim Phi gật đầu.
Phát hành trái phiếu kho bạc cần phải trả lãi, tuy lãi suất không nhiều nhưng Kim Phi cũng không muốn làm thâm hụt tiền mua bán, nếu có thể kiếm lại được thì đương nhiên là phải kiếm.
“Một ít?” Cửu công chúa hỏi: “Phu quân, chàng định để lại một ít sao?”
“Đúng vậy,” Kim Phi gật đầu: “Không biết mùa đông năm nay sẽ ra sao, quốc khố còn chút thuế ruộng mới yên tâm.”
“Thế này cũng đúng,” Cửu công chúa gật đầu.
Hai năm trở lại đây, thời tiết ngày càng khắc nghiệt, mùa hè oi bức, mưa to gió lớn cũng nhiều hơn những năm trước, nếu không có công cuộc ra công cứu giúp xây dựng một số lượng lớn kênh rạch thì chắc chắn năm nay đã bị ngập úng ở một số khu vực.
Chưa kể mùa đông vốn đã khó khăn rồi, nếu mùa đông năm nay mà rét lạnh như mùa đông năm ngoái thì sẽ phiền phức.
Trong tay có lương thực thì không cần phải hoảng hốt, Kim Phi nói xong lời này, Cửu công chúa cũng cảm thấy mình nên giữ lại một ít thuế ruộng khẩn cấp.
Khi hai người đang trò chuyện, Châu Nhi bước vào nhưng khi nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa đang trò chuyện, Châu Nhi cũng không lên tiếng.
Lúc hai người ngừng trò chuyện thì Châu Nhi mới mở miệng: "Bệ hạ, tiên sinh, có thư ở thành Du Quan!"
Kim Phi nghe vậy, hai mắt chợt sáng lên: "Thư đâu, mau đưa cho ta!"
Châu Nhi từ trong tay áo rút ra một mật thư đưa cho Kim Phi.
Kim Phi nhìn con dấu sơn lửa, xác nhận nó là của Lưu Thiết nên lập tức xé ra.
Cửu công chúa luôn bình tĩnh cũng không khỏi tiến lên phía trước đọc thư với Kim Phi.
Nội dung trong thư không có gì nhiều, chốc lát Kim Phi và Cửu công chúa đã đọc xong, hai người nhìn nhau, đều thấy vẻ hưng phấn trong mắt đối phương.
"Tốt quá rồi, cuối cùng họ cũng mắc câu!"
Kim Phi để thư xuống, hưng phấn đi đi lại lại trong phòng.
“Phu quân, để chàng chịu ấm ức rồi!” Cửu công chúa bước tới nắm lấy tay Kim Phi.
"Chỉ cần việc này có thể làm được, ấm ức một chút có đáng gì?" Kim Phi xua tay không hề để ý.
Không lâu sau khi ký kết hiệp ước với Công chúa Lộ Khiết, Kim Phi đã cho bộ Hộ chuẩn bị vật tư để củng cố liên minh bộ lạc nhỏ.
Các quan đại thần xem danh sách cung ứng đều rất bất bình với quyết định của Kim Phi, cùng ngày Thượng thư bộ Hộ đến gặp Cửu công chúa, nói cô ấy thu hồi mệnh lệnh đã ban hành nhưng lại bị Cửu công chúa quát lớn bác bỏ.
Ngay sau đó, người dân trong làng bắt đầu tung tin đồn Kim Phi đã bị Công chúa Lộ Khiết mê hoặc.
Thực ra lo lắng của Thượng thư bộ Hộ không phải là không có lý.
Bởi vì Cửu công chúa ra hàng loạt chính sách mới, dù mấy năm qua người dân Xuyên Thục đã có cuộc sống tốt hơn nhưng cũng chỉ có thể bảo đảm đại đa số người dân không bị chết đói, chứ cũng không thể nói là giàu có.
Mùa đông sắp đến, nhưng lúc này Kim Phi lại đang hỗ trợ liên minh bộ lạc nhỏ với nhiều nguồn cung cấp như vậy, còn không mê hoặc Cửu công chúa thì là gì?
Theo ý kiến của các đại thần, liên minh bộ lạc nhỏ nên được đối như Cao Nguyên, chỉ cần cho họ một ít khinh khí cầu và nỏ hạng nặng sắp bị đào thải.
Ngay cả những khinh khí cầu và nỏ hạng nặng này cũng phải được các liên minh bộ lạc nhỏ mua với số tiền lớn, không thể tặng không được.
Nói cách khác, Kim Phi và Cửu công chúa đều rất có uy tín, nếu không đã bị các đại thần nã thành cái rổ.
Chỉ có Cửu công chúa và Thiết Thế Hâm biết rằng Kim Phi hỗ trợ liên minh bộ lạc nhỏ nhiều vật tư như vậy, ngoài tình hình đặc biệt của liên minh bộ lạc nhỏ thì còn có một mục đích khác - là để ‘câu’ lực lượng chủ lực của Hữu Hiền Vương Đông Man!
Chương 1858: Không sợ
Trong một trận chiến ở thành Du Quan, vua của Đông Man đã bị các nhân viên hộ tống và tiểu đoàn Thiết Hổ do Trần Phượng Chí chỉ huy liên kết với nhau bắt được, khiến cho Đông Man rơi vào tình hình không có chủ.
Kim Phi vốn nghĩ rằng tình trạng này sẽ kéo dài trong một thời gian, khiến cho Đông Man không có thời gian để quấy rối Đại Khang, nhưng còn chưa được ba tháng, một gã tên Arei bất ngờ xuất hiện ở Đông Man, giết chết Hữu Hiền Vương trước đó, còn mình thì lên làm Hữu Hiền Vương, và chèn ép Tả Hiền Vương, thành công thu dọn toàn bộ các bộ lạc của Thảo Nguyên một lần nữa.
Có thể làm được điều này chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cho thấy cái tên Arei này chắc chắn không hề đơn giản, Kim Phi và Cửu công chúa còn đến gặp công chúa Lộ Khiết để hiểu hơn về người này.
Trung Nguyên không chỉ có một gia tộc, Thảo Nguyên cũng không chỉ có một gia tộc.
Trước kia chức vị vua vẫn luôn là người của gia tộc Yab đảm nhiệm, rất nhiều lợi ích từ các cuộc xâm lược phía Nam đều do gia tộc Yab làm chủ.
Đáng tiếc. cuộc xâm lược về phía nam của Đông Man đã bị Kim Phi đánh bại, gia tộc Yab không chỉ bị mất đi rất nhiều người trong tộc, mà còn bị mất đi sự ủng hộ của rất nhiều người trên Thảo Nguyên.
Trước đó, vua Yabe cũng đã phát động cuộc chiến ở thành Du Quan để xây dựng lại danh tiếng của gia tộc Yab thêm một lần nữa, muốn báo thù cho quá khứ.
Đáng tiếc, hắn đã không rửa nhục thành công, thậm chí còn đưa thêm bản thân vào đó.
Sức ảnh hưởng của gia tộc Yab rơi xuống mức điểm đóng băng, rồi mới đến Arei, người sinh ra trong gia tộc lớn thứ hai, nhân cơ hội liên kết với các bộ lạc khác để cướp chính quyền, chèn ép gia tộc Yab một cách triệt để.
Sau khi cướp được chính quyền, Arei đã giết hại người của gia tộc Yab, phân phát tiền tiết kiệm và trâu bò, cừu của gia tộc Yab cho các bộ lạc khác, nhanh chóng được các bộ lạc khác ủng hộ.
Sau khi Arei lên cầm quyền, hắn đã phái nhiều tiểu đội kỵ binh hoạt động xung quanh thành Du Quan, còn từng phục kích một nhóm nhân viên hộ tống đến Thảo Nguyên để tiến hành trinh sát và tình báo, sau đó ném xác đến bên ngoài thành Du Quan vào ban đêm.
Tất cả các xác chết đều có vết thương rải rác, rõ ràng là trước khi chết đã bị tra tấn dã man.
Hành động này đã khiến cho Lưu Thiết vô cùng tức giận, đã phái rất nhiều trinh sát vào Thảo Nguyên để tìm kiếm hung thủ.
Nhưng Thảo Nguyên thật sự quá lớn, mặc dù gặp phải tiểu đội kỵ binh mấy lần, xảy ra mấy lần xung đột quy mô nhỏ, nhưng những người này cũng không phải là lực lượng chính của đối phương.
Trong quá trình tìm kiếm lực lượng chính của đối phương, liên tục có các trinh sát bị đối phương phục kích, sau này Lưu Thiết tạm thời từ bỏ những hành động tương tự.
Nếu muốn dẹp yên Đông Man, Arei là đối thủ không thể bỏ qua được, nhưng lại không tìm được đối phương, điều này rất bị động đối với Kim Phi.
Kim Phi biết rằng chắc chắn Đông Man đã sắp xếp gián điệp ở Kim Xuyên, cho nên khi lên thuyền giúp đỡ tiếp tế cho liên minh bộ lạc nhỏ ở bến tàu Kim Xuyên, cũng không giữ bí mật.
Kim Phi tin rằng gián điệp chắc chắn sẽ truyền tin tức này về, y cũng tin rằng sau khi Arei biết được tin tức này thì chắc chắn sẽ có phản ứng, sẽ không để sự hợp tác giữa Kim Phi và liên minh bộ lạc nhỏ được tiến hành thuận lợi.
Nhưng mãi đến khi đoàn thuyền đưa vật tư đến thành Du Quan, các thợ thủ công ra khỏi thành để bắt đầu xây dựng lò nung, trên Thảo Nguyên vẫn không có động tĩnh gì.
Cho đến khi Lưu Thiết bố trí một chiếc phi thuyền để đưa Sương Nhi trở lại liên minh bộ lạc nhỏ, rồi đưa liên minh bộ lạc nhỏ bắt đầu chạy về thành Du Quan, mới xuất hiện bước ngoặt.
Trinh sát ẩn nấp trong bóng tối phát hiện ra rằng có lính trinh sát đang theo dõi đội ngũ của liên minh bộ lạc nhỏ, sau đó đi theo lính trinh sát này và nhìn thấy một đội kỵ binh gồm hàng chục nghìn người cách xa hàng trăm dặm.
Theo xác nhận của lính trinh sát thì đội kỵ binh này chính là lực lượng chính của Đông Man mà Kim Phi và Lưu Thiết đang tìm kiếm.
Đánh giá từ phương hướng của bọn họ thì mục tiêu của đội kỵ binh khổng lồ này chính là liên minh bộ lạc nhỏ đang đi về phía nam.
Điều này cũng hoàn toàn phù hợp với dự đoán của Kim Phi.
Ngày nào Thiết Thế Hâm cũng đều đến ngự thư phòng để báo cáo với Cửu công chúa, khi Kim Phi vừa mới đọc xong thư mà Lưu Thiết gửi, cấm quân trông cửa đi đến báo cáo rằng Thiết Thế Hâm đến đây.
Thiết Thế Hâm cũng là một người hiểu rõ tình hình, cho nên Kim Phi cũng không giấu ông ta, chờ sau khi cấm quân dẫn đường rời đi thì Kim Phi đưa thư mà Lưu Thiết gửi qua.
Sau khi Thiết Thế Hâm xem xong cũng tỏ ra ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó lại hơi lo lắng và hỏi: "Tiên sinh, ngài nghĩ Arei có thể đoán được rằng lần tiếp viện cho liên minh bộ lạc nhỏ này là mồi nhử của chúng ta hay không?"
"Đương nhiên là có thể đoán được!" Kim Phi trả lời: “Nếu ngay cả bản lĩnh này mà hắn cũng không có thì hắn cũng không có khả năng dẹp yên Thảo Nguyên nhanh như vậy!”
“Nếu hắn có thể đoán được, tại sao hắn lại cố ý mắc câu?” Thiết Thế Hâm tiếp tục hỏi.
“Bởi vì hắn không có lựa chọn nào khác, nếu hắn không phái người ngăn cản thì chỉ có thể trơ mắt nhìn người của liên minh bộ lạc nhỏ đi đến thành Du Quan!”
Kim Phi nói: “Chắc chắn là Arei hiểu được, chúng ta vận chuyển nhiều vật tư đến thành Du Quan như thế, nói rõ rằng phải sắp xếp thỏa đáng cho liên minh bộ lạc nhỏ, đến lúc đó, những dân du mục đều bị đông lạnh chết và chết đói ở khắp nơi trên Thảo Nguyên, nhưng người của liên minh bộ lạc nhỏ lại có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, nếu tin tức này được truyền về, có thể sẽ có rất nhiều dân du mục bị lung lay!
Cho nên, Arei phải phái người đi ngăn cản liên minh bộ lạc nhỏ đi về phía nam!"
“Thì ra là vậy,” Thiết Thế Hâm khẽ gật đầu: “Cũng may, chúng ta rất may mắn, phát hiện ra lính trinh sát của bọn họ!”
"Ta không cảm thấy đây là may mắn, có thể là đối phương không quan tâm việc bị phát hiện!" Kim Phi lắc đầu.
"Không quan tâm việc bị phát hiện?" Thiết Thế Hâm cau mày hỏi: "Chẳng lẽ bọn họ không sợ phi thuyền và lựu đạn của chúng ta à?"
"Ông cảm thấy bọn họ có sợ không?" Kim Phi hỏi ngược lại.
"Bọn họ không sợ à?" Thiết Thế Hâm lại hỏi Kim Phi lần nữa.
"Không sợ," Kim Phi giận dữ nói: "Thảo Nguyên rất lớn, một khi kỵ binh phân tán thì phi thuyền và lựu đạn cũng không có cách nào khác!"
Kim Phi đã đánh mấy trận chiến lấy ít địch nhiều, chính là những trận chiến đó đều có yếu tố địa lý đặc biệt.
Lúc trước có thể đánh bại quân chinh chiến phía Nam do Yakimo chỉ huy ở phía bắc của Hoàng Hà cũng có một phần do nguyên nhân này.
Đầu tiên là việc Hầu Tử đầu độc, khiến cho ngựa và binh lính của Đông Man bị tiêu chảy, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức chiến đấu của đối phương.
Thứ hai là Yakimo không biết đến sự tồn tại của khinh khí cầu, bị các nhân viên hộ tống ngồi trên khinh khí cầu bay thẳng đến đỉnh đầu mà chặt đầu, khiến cho quân Đông Man không có chủ, mất đi người chỉ huy, tinh thần của binh sĩ trực tiếp bị sụp đổ.
Thứ ba, đó là lần đầu tiên xuất hiện sự kết hợp giữa khinh khí cầu và lựu đạn, lựu đạn và bom chớp sáng được ném vào bên trong đám ngựa khiến cho ngựa chiến hoảng sợ và mất kiểm soát.
…
Tổng hợp lại thì có rất nhiều nguyên nhân mới may mắn thắng được trận đó.
Nhưng bây giờ ngay cả những người dân bình thường cũng thường xuyên nhìn thấy khinh khí cầu và phi thuyền, nó đã không còn là bí mật từ lâu rồi, chắc chắn Arei sẽ nhằm vào điểm này mà huấn luyện ngựa chiến và kỵ binh.
Thật ra chiến trường vốn đã rất ồn ào, chỉ cần huấn luyện cẩn thận một chút thì ngựa chiến có thể sẽ không sợ tiếng nổ của lựu đạn.
Mặc dù lựu đạn có thể giết chết ngựa chiến, nhưng tác dụng quan trọng hơn trên chiến trường là quấy nhiễu ngựa chiến, hiệu suất trực tiếp nổ tung là rất thấp.
Trong một số cuộc xung đột quy mô nhỏ trước đây, kỵ binh của Thảo Nguyên không còn dại dột tập trung ngựa lại một chỗ chờ lựu đạn nổ, mà là nhìn thấy phi thuyền bay đến thì lập tức phân tán ra xung quanh.
Thảo Nguyên thật sự rất lớn, một khi kỵ binh phân tán thì những lựu đạn được phi thuyền ném xuống dưới cũng sẽ không chính xác, dựa vào phương pháp ném bom này để chiến đấu với đối phương thì rất kém hiệu quả.
Nếu Arei đoán được rằng Kim Phi đang câu cá, vẫn có đủ tự tin để cắn mồi thì có lẽ cũng là như vậy.
Ở trong núi, bọn họ đánh không lại tiêu cục Trấn Viễn, nhưng ở trên Thảo Nguyên rộng lớn, bọn họ cũng không sợ phi thuyền.
Chương 1859: Đi xem thử
"Tiên sinh, nếu ngài đã biết bọn họ có biện pháp đối phó với phi thuyền và lựu đạn, vì sao còn muốn hao phí tâm tư và lao lực đi câu bọn chúng?"
Thiết Thế Hâm nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ tiên sinh lại chế tạo ra vũ khí giết người lớn gì ư?"
Theo cách nói của Kim Phi, nếu muốn đánh bại Arei trên Thảo Nguyên, không thể thể chỉ dựa vào phi thuyền và lựu đạn được, phải có đủ số lượng binh lính mới được.
Nhưng bây giờ Xuyên Thục hiện đang đóng quân ở khắp nơi, thậm chí còn không có nhân lực để đối phó với Trung Nguyên và Giang Nam còn chưa đủ, làm gì còn có nhân lực dư thừa để đến thảo nguyên dây dưa với Arei chứ?
Nếu không có nhân lực để dây dưa với Arei, cần gì phải câu đối phương ra chứ?
Khả năng duy nhất chính là Kim Phi lại làm ra vũ khí mới, dựa vào số nhân thủ ít ỏi để tiêu diệt rất nhiều kẻ thù.
Thiết Thế Hâm nghi ngờ năng lực chính trị của Kim Phi, nhưng chưa bao giờ nghi ngờ khả năng phát minh và sáng tạo của Kim Phi.
Nếu không thì Kim Phi cũng sẽ không có được ngày hôm nay.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thiết Thế Hâm cũng sáng lên, ông ta nhìn Kim Phi bằng ánh mắt đầy mong đợi.
Đáng tiếc là Kim Phi lại lắc đầu: "Không có vũ khí giết người lớn gì!"
Thật ra, nếu y thực sự muốn làm thì Kim Phi có thể có thể chế tạo ra thứ gì đó như bom phốt pho trắng hoặc đạn khí độc linh tinh, những vũ khí có phạm vi sát thương cực lớn nhưng vô nhân đạo.
Nhưng từ đầu đến cuối, Kim Phi chưa bao giờ nghiên cứu những thứ tương tự, cũng không muốn xúc tiến loại nghiên cứu này.
Ngoại trừ loại vũ khí này, còn có người đề nghị với Kim Phi cùng Cửu công chúa, có thể phái một lượng lớn phi thuyền ra để tìm kiếm Thảo Nguyên, sau khi tìm được quân địch thì có thể tùy tiện ném một ít dầu hỏa xuống là có thể đốt cháy thảo nguyên.
Vào mùa thu đông, cỏ trên Thảo Nguyên để nuôi súc vật đều đã khô héo, có thể bốc cháy trên một khu vực rộng lớn, nếu phi thuyền cố tình châm lửa ở trên cao thì gần như không thể dập tắt hoàn toàn được.
Về mặt chiến thuật thì đề nghị này rất sát với khuôn mẫu, có thể đạt được kết quả chiến đấu tối đa với cái giá nhỏ nhất.
Một khi Thảo Nguyên bốc cháy, cho dù những dân du mục và trâu bò và cừu có thể chạy trốn, cũng rất khó có thể chống đỡ qua mùa đông.
Nhưng Thảo Nguyên mà Kim Phi muốn không phải là một vùng đất khô cằn, cái đó trái với ý định ban đầu của y, cho nên y đã từ chối lời đề nghị này.
Câu trả lời của Kim Phi khiến cho Thiết Thế Hâm cảm thấy hơi thất vọng: "Vậy tại sao tiên sinh lại làm vậy?"
"Con dao nhỏ vô hình là đáng sợ nhất, ông vĩnh viễn không bao giờ biết bọn chúng sẽ đâm ra từ đâu!"
Kim Phi thở dài và nói: “Câu bọn chúng ra, cho dù không có cách để tiêu diệt, cũng có thể để mắt tới bọn chúng, hơn nữa chúng ta cũng cần đảm bảo an toàn cho liên minh bộ lạc nhỏ.”
“Vậy có cần triệu tập Trương Lương và Khánh Hoài tướng quân quay về không?" Thiết Thế Hâm hỏi tiếp.
Kim Phi vẫn luôn có thái độ giao việc chuyên môn cho người có chuyên môn, bây giờ Thiết Thế Hâm cũng đã học được điều đó.
Mặc dù Kim Phi thường làm ra những cử chỉ kinh người trong khi đánh giết địch trên chiến trường, thường khá hiệu quả, nhưng khi nói đến việc vạch kế hoạch tổng thể và giải quyết các vấn đề sau chiến tranh thì những người lính chuyên nghiệp như Khánh Hoài và Trương Lương lại càng phù hợp hơn.
"Không cần đâu, ta đưa chiến đội áo giáp đen đến thành Du Quan một chuyến là được." Kim Phi lắc đầu.
“Tiên sinh muốn đến thành Du Quan à?" Thiết Thế Hâm giật mình hỏi.
Cửu công chúa cũng quay đầu lại nhìn về phía Kim Phi.
Trước đó cô ấy cũng không biết đến quyết định này của Kim Phi.
"Các người đừng nhìn ta như thế chứ," Kim Phi cười nói: "Ta chỉ là đi thành Du Quan, cũng không phải là xâm nhập vào phòng tuyến phía sau của quân địch trên Thảo Nguyên. Bây giờ Thiết Tử huynh đã biến thành Du Quan thành một cái thùng sắt, sẽ không có chuyện gì đâu."
“Phu quân nhất định phải đi ư?" Cửu công chúa hỏi.
"Muốn đi xem," Kim Phi gật đầu: "Không chỉ thành Du Quan, mà cả xưởng đóng thuyền ở Đông Hải, ta cũng muốn đi xem, đúng lúc đi cùng nhau."
Máy móc là lĩnh vực mà Kim Phi am hiểu nhất, với một số lượng lớn bản vẽ của y, xưởng đóng thuyền đã phát triển rất nhanh, bây giờ đang thử chế tạo hàng loạt các ca-nô bọc thép nhỏ.
Kim Phi rất quan tâm đến điều này, đã muốn đi thăm xưởng đóng thuyền ở Đông Hải từ lâu rồi, nhưng do nhiều việc quấn thân nên vẫn chưa thực hiện được.
Bây giờ vụ thu hoạch của mùa thu đã qua, công việc khai hoang ở các nơi cũng đang được triển khai đến mức bừng bừng khí thế, gần đây Kim Phi không có chuyện gì khác, nên quyết định đến Đông Hải.
Đã đến Đông Hải, cách thành Du Quan cũng không xa, thế là Kim Phi quyết định lại đi thăm thành Du Quan một lần.
Nếu như có thể tìm được cơ hội để quét sạch quân chủ lực của Arei trong một lần hành động thì sao?
Thảo Nguyên bao phủ một khu vực rộng lớn, hơn nữa ngoài tài nguyên chăn nuôi ra, còn có một lượng lớn tài nguyên khoáng sản.
Khu vực Đông Bắc kinh doanh rất tốt, cũng là một vựa lúa lớn.
Kim Phi vẫn luôn muốn sáp nhập Thảo Nguyên vào lãnh thổ của mình càng sớm càng tốt.
Cửu công chúa và Kim Phi có cùng ý tưởng, hơn nữa bây giờ thành Du Quan được coi là một thành phố quân sự, Lưu Thiết lại là thân tín đáng tin của Kim Phi, chỉ cần Kim Phi không tìm chết, xâm nhập vào Thảo Nguyên thì không cần lo lắng về vấn đề an toàn.
Nghĩ đến đây, Cửu công chúa gật đầu nói: “Phu quân đi xem cũng được, nhưng vẫn phải chú ý an toàn, hay là để Tần Minh dẫn theo mấy người đi theo chàng nhé?”
Tần Minh là thống lĩnh cấm quân, chuyên phụ trách bảo vệ sự an toàn của hoàng thành.
Nhưng bây giờ Cửu Công chúa đang ở làng Tây Hà, nơi này là trụ sở chính của tiêu cục Trấn Viễn, cấm quân chỉ cần bảo vệ khu vực xung quanh ngự thư phòng cho thật tốt là được, khối lượng công việc rất ít.
“Bỏ đi, ta bảo Thiên Tầm đi cùng ta, hơn nữa, cũng có Thấm Nhi ở đây." Kim Phi lắc đầu.
Bắc Thiên Tầm đã ở cữ xong từ lâu rồi, đứa trẻ đã được giao cho Quan Hạ Nhi, gần đây cũng rảnh rỗi đi nói chuyện phiếm, hôm qua Kim Phi còn nhìn thấy cô ấy mang bốn đứa bé đi đào hang chuột đồng.
Kể từ khi Thấm Nhi trở lại từ lần trước thì gia nhập tiêu cục Trấn Viễn và trở thành một nữ binh lính, nhưng tính cách của cô ấy hơi lầm lì, từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ hòa hợp với đồng nghiệp, hơn nữa khi thực hiện nhiệm vụ, những nhân viên hộ tống khác cũng không thể theo kịp tiết tấu của cô ấy.
Hầu Tử đã quay về cách đây một thời gian, tình cờ gặp được Thấm Nhi, sau khi biết được hoàn cảnh của cô ấy, thì chạy đến tìm Kim Phi, muốn đưa Thấm Nhi vào chiến đội áo giáp đen.
Trước đó Kim Phi đã đưa Thấm Nhi vào tiểu đội nhân viên hộ tống bình thường, thật ra là để cô ấy thích ứng với tác phong của quân đội, rồi mới chuyển cô ấy đến chiến đội đặc biệt.
Bây giờ Hầu Tử đến muốn lấy người, đúng lúc hợp với mong muốn của Kim Phi, nên Kim Phi đã ký lệnh điều động, điều động Thấm Nhi đến chiến đội áo giáp đen.
Hầu Tử từng bị Thấm Nhi đánh nhiều lần, biết rất rõ bản lĩnh của cô ấy, Thấm Nhi vừa đến đã trực tiếp bổ nhiệm cô ấy làm huấn luyện viên trưởng của chiến đội áo giáp đen, chuyên môn chịu trách nhiệm rèn luyện thể chất.
Các cựu binh của chiến đội áo giáp đen đều là những binh lính từng trải, người này còn khó chơi hơn người kia, nhưng khi gặp được Thấm Nhi, xem như là bọn họ đã gặp được khắc tinh.
Lúc Thấm Nhi vừa mới vào doanh trại quân đội, các cựu binh nhìn thấy cô ấy là một cô gái què thì rất nhiều người coi thường cô ấy, cuối cùng bị Thấm Nhi đánh từng người một.
Các cựu binh đã thử chống cự, nhưng dưới điều kiện không sử dụng cung nỏ và súng kíp thì cho dù có bảy tám người cùng nhau tiến lên cũng không phải là đối thủ của Thấm Nhi.
Những cựu binh này xem như đã hoàn toàn chịu thua, bị Thấm Nhi chỉnh đốn đến mức ngoan ngoãn.
Có cô ấy đích thân dẫn đầu chiến đội áo giáp đen để bảo vệ, cộng thêm đội cận vệ do Thiết Chùy chỉ huy, còn được trang bị súng kíp, không có hơn một nghìn người vây đánh thì căn bản không thể làm tổn thương đến Kim Phi dù chỉ một chút.
Đông Hải đã bị tiêu cục Trấn Viễn kiểm soát từ lâu rồi, quân địch còn có thể bố trí mấy gián điệp, nhưng vẫn không thể huy động mấy nghìn người vây đánh Kim Phi trong một khoảng thời gian ngắn được!
Chương 1860: Đưa ta theo với được không?
Cửu công chúa vốn dĩ không có ý định ngăn cản Kim Phi đi Đông Hải, giờ biết được Bắc Thiên Tầm và Thấm Nhi cũng đi thì cô ấy đã yên tâm hơn hẳn.
Quan Hạ Nhi thì ngược lại, sau khi nghe nói Kim Phi lại muốn đi xa thì không khỏi than vãn vài câu rồi kịch liệt yêu cầu Kim Phi phải đưa cả Nhuận Nương, Tả Phi Phi và đội súng kíp đi cùng.
Lần xuất chinh này đã đưa theo đội cận vệ và chiến đội giáp đen rồi, cho nên Kim Phi không muốn đưa theo cả Tả Phi Phi và đội súng kíp. Có điều y không thể thắng được sự cố chấp của Quan Hạ Nhi nên đành đồng ý.
Quan Hạ Nhi thấy vậy mới hài lòng, quay về thu xếp hành lý cho Kim Phi.
Đang thu dọn hành lý thì công chúa Lộ Khiết, Băng Nhi và Bắc Thiên Tầm đi vào, trong tay Băng Nhi còn đang xách hai con gà lôi.
Công chúa Lộ Khiết từ nhỏ đã sống trên thảo nguyên mênh mông rộng lớn, cho dù có núi non thì cũng không cao lắm và rất bằng phẳng. Trên đỉnh núi cũng thường trơ trụi, hoàn toàn khác với những ngọn núi ở Xuyên Thục.
Những ngọn núi ở Xuyên Thục không chỉ dốc và cao mà còn um tùm cây cối, bên trong có rất nhiều loài động vật mà công chúa Lộ Khiết chưa từng nhìn thấy.
Công chúa Lộ Khiết từ lâu đã tò mò về núi rừng, nhưng do thân phận đặc biệt nên không thể tùy ý vào trong rừng, nếu không sẽ rất dễ khiến người ta nghi ngờ cô ta đang liên lạc với gián điệp.
Hơn nữa lúc đó còn không biết người trong dòng tộc của cô ta sống chết ra sao, cho nên cô ta cũng không có tâm trạng đi thăm thú khu rừng này lắm.
Hiện giờ khế ước đã được ký, nhu yếu phẩm chi viện cho thành Du Quan cũng đã được đưa tới, cho nên hòn đá nặng nhất đè nặng trong lòng cô ta cũng đã được bỏ xuống.
Sau khi có quan hệ thân mật với Kim Phi, mỗi khi người trong làng nhìn thấy cô ta, thái độ đều ôn hòa hơn rất nhiều. Công chúa Lộ Khiết cuối cùng cũng đủ can đảm để đi ra ngọn núi phía sau.
Lúc đầu chỉ là tùy ý đi dạo, về sau phát hiện trong núi có rất nhiều gà lôi và thỏ rừng, công chúa Lộ Khiết cũng bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy tay chân.
Cô ta mượn của Kim Phi hai cây nỏ rồi mỗi khi rảnh rỗi lại đưa Băng Nhi vào rừng săn bắn.
Công chúa Lộ Khiết từ nhỏ đã thông thạo cưỡi ngựa bắn cung, Băng Nhi thì thân thủ còn lợi hại hơn. Cho nên mỗi lần họ đi săn trong núi thì đều thu được rất nhiều chiến lợi phẩm.
Chỉ cần con vật nào hôm đó đen đủi gặp phải họ là hầu như không còn đường chạy trốn.
Ngày đầu tiên vào trong núi, Băng Nhi xách về một bao gà lôi và thỏ rừng.
Nhiều như vậy công chúa Lộ Khiết và Băng Nhi căn bản là không ăn nổi, nếu vứt đi thì lại quá đáng tiếc. Hai người họ đang đau đầu nghĩ cách giải quyết thì vừa hay lại gặp được Quan Hạ Nhi.
Khi Quan Hạ Nhi biết công chúa Lộ Khiết đã đi săn thì vô cùng lo lắng cho vết thương của cô ta. Hai người họ đã cãi nhau một trận. Để chứng minh mình đã khỏi bệnh, công chúa Lộ Khiết đã nhấc bổng Quan Hạ Nhi lên.
Quan Hạ Nhi lúc này mới yên tâm, cô giữ lại hai con gà lôi, sau đó sắp xếp người đưa những con thú săn được còn lại đến nhà ăn của xưởng dệt.
Bây giờ đã có nơi tiêu thụ những con thú săn được, công chúa Lộ Khiết và Băng Nhi đã hoàn toàn thoải mái tay chân. Ngày hôm sau khi trở về từ ngọn núi, Băng Nhi lại đem theo rất nhiều con thú săn được.
Chỉ trong vài ngày, thỏ rừng và gà lôi ở ngọn núi phía sau làng Tây Hà dường như đã tuyệt chủng.
Công chúa Lộ Khiết vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục càng ngày càng đi sâu vào trong rừng.
Bắc Thiên Tầm ở nhà mãi cũng chán nên cũng gia nhập đội đi săn.
Trong bộ ba thợ săn, Băng Nhi và Bắc Thiên Tầm đều là cao thủ. Họ đều có nỏ cầm tay, Bắc Thiên Tầm thậm chí còn mang theo súng kíp, cho dù gặp phải hổ và lợn rừng, họ cũng có khả năng chiến đấu, vì vậy Kim Phi cũng không lo lắng về họ.
Băng Nhi đem gà lôi vào trong bếp, giúp Nhuận Nương dọn dẹp, còn Bắc Thiên Tầm và công chúa Lộ Khiết đi vào phòng Quan Hạ Nhi.
Nhìn thấy Quan Hạ Nhi đang thu dọn hành lý, Bắc Thiên Tầm thuận miệng hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ thu dọn đồ đạc làm gì thế?"
“Đương gia muốn đi Đông Hải”, Quan Hạ Nhi nói tiếp: “Thiên Tầm muội, muội cũng quay về thu xếp đồ đạc đi cùng đương gia đi!”
“Được!”, Bắc Thiên Tầm đáp ngay rồi quay lưng đi thẳng.
Bình thường Bắc Thiên Tầm có vẻ ham chơi, nhưng lại biết rất rõ việc nào là quan trọng.
Công chúa Lộ Khiết do dự một lát rồi hỏi: “Tỷ tỷ, muội có thể đi cùng tiên sinh được không?”
“Đương gia đi tới thành Du Quan, có lẽ sẽ đưa muội theo chứ nhỉ?”
Quan Hạ Nhi đáp: “Có điều ta cũng không rõ lắm, hay muội thử hỏi xem sao?”
“Tiên sinh muốn tới thành Du Quan sao?”
Công chúa Lộ Khiết nghe xong thì mắt sáng lên.
Công chúa Lộ Khiết đã rời xa thảo nguyên lâu như vậy, tình hình của người trong dòng tộc cũng không rõ. Nếu nói không nhớ quê nhà thì là nói dối. Trước kia là do Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi không đồng ý cho cô ta quay về nên chỉ có thể đi săn cho khuây khỏa nỗi nhớ nhà.
Vừa rồi công chúa Lộ Khiết muốn đi Đông Hải, bởi vì nơi đó cách thành Du Quan không xa. Khi đến Đông Hải cô ta sẽ bàn bạc với Kim Phi, có lẽ Kim Phi sẽ đồng ý để cô ta quay về thăm nhà.
Hiện giờ Quan Hạ Nhi đã nói Kim Phi định tới thành Du Quan, cho nên công chúa Lộ Khiết càng phấn khởi hơn bao giờ hết.
“Tỷ tỷ, tỷ làm nốt việc đi, ta đi tìm tiên sinh!”
Công chúa Lộ Khiết chào Quan Hạ Nhi sau đó chạy ra khỏi cửa.
Kim Phi đang ngồi dưới mái hiên suy nghĩ điều gì đó, khi nhìn thấy công chúa Lộ Khiết đang chạy về phía mình, Kim Phi không khỏi đưa tay xoa xoa thắt lưng.
Công chúa Lộ Khiết rất thông minh, cô ta biết Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa không cho cô ta về thảo nguyên là do vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
Sau khi phát sinh quan hệ vợ chồng với Kim Phi, công chúa Lộ Khiết và Quan Hạ Nhi ngày càng thân thiết hơn trước. Họ ngày càng có nhiều chuyện để nói, nội dung câu chuyện cũng riêng tư và thẳng thắn hơn.
Sau mấy lần thăm dò, công chúa Lộ Khiết có thể khẳng định phán đoán của mình là đúng.
Nếu cô ta có con với Kim Phi, có lẽ Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi sẽ cho cô ta về quê nhà.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, công chúa Lộ Khiết trở nên giống hệt Quan Hạ Nhi hồi trước, cứ đến tối là quấn lấy Kim Phi không rời khiến y mỗi lần nhìn thấy cô ta thì đột nhiên lại thấy chân hơi run.
“Nghe nói chàng muốn đi Đông Hải và thành Du Quan?”, công chúa Lộ Khiết hỏi.
“Nàng cũng muốn đi sao?”, Kim Phi hỏi.
“Đúng vậy”, công chúa Lộ Khiết gật đầu đáp: “Trong tộc có nhiều người già và trẻ nhỏ như vậy, không được thấy họ đi tới thành Du Quan, ta thực sự không yên tâm!”
Kim Phi nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Vậy được”.
“Cảm ơn chàng, cảm ơn chàng!”
Công chúa Lộ Khiết muốn hôn lên má Kim Phi, nhưng dù sao ở đây cũng có người ngoài nên chỉ chào Kim Phi một tiếng, sau đó nhảy chân sáo rời đi và gọi Băng Nhi quay về cùng nhau thu dọn hành lý.
Đêm đó, Kim Phi không đến tiểu viện của công chúa Lộ Khiết mà đến thư phòng thảo luận chính sự với Cửu công chúa, nửa đêm mới quay lại ân ái với Quan Hạ Nhi một hồi rồi mới đi nghỉ.
Sáng hôm sau khi Kim Phi tỉnh dậy.
Sau khi biết Kim Phi muốn đi Đông Hải thì Đường Đông Đông trước giờ không chịu tới ăn cơm sáng nay cũng quay lại.
Nhìn thấy Kim Phi, Đường Đông Đông vẻ mặt hơi gượng gạo, hỏi: “Có cần ta phái người đi Đông Hải cùng huynh không?”
Kim Phi rất coi trọng việc phát triển nông nghiệp và công nghiệp, vì vậy các nữ công nhân dưới quyền Đường Đông Đông và các nữ công nhân ở núi Thiết Quán thường chỉ tập trung vào công việc, chỉ khi có những cuộc chiến cực kỳ quan trọng thì họ mới tham chiến.
Bởi vì quyết định này, các nữ công nhân bình thường đều túc trực trong xưởng dệt, nếu Kim Phi cần, có thể phái một nhóm đi theo y.
“Không cần đâu” Kim Phi lắc đầu nói: “Mùa đông sắp đến rồi, mọi người cứ yên tâm làm việc đi”.
Vải bông còn chưa phổ biến ở Đại Khang, cho nên mùa đông mọi người đa số đều mặc quần áo bằng vải đay.
Năm nay đã chiêu mộ thêm rất nhiều binh lính, quần áo mùa đông cho họ còn chưa làm xong nên xưởng dệt gần đây đều phải tích cực tăng ca.
Hiện nay, Kim Phi chỉ ban hành chính sách khuyến khích khai hoang, còn chưa ban hành biện pháp xử phạt đối với hành vi chiếm đất với mục đích xấu. Nếu làm theo thủ tục thông thường, hành vi của ba anh em nhà họ Hạ nhiều nhất chỉ có thể coi là làm gián đoạn việc công. Cho dù huyện lệnh có dẫn binh phủ đến thì cùng lắm cũng chỉ là xua đuổi bọn họ mà thôi.
Nếu ba anh em nhà họ Hạ có tài hùng biện, thậm chí có thể lấy tốc độ khai hoang chậm chạp làm cớ để tiếp tục chiếm đóng miếng đất hoang này.
Đó là lý do tại sao huyện lệnh mới, trưởng trấn cũ và đại đội trưởng binh phủ cùng nhau diễn một màn này.
Ở bất kỳ thời đại nào, ẩu đả với người thi hành công vụ đều phải chịu hình phạt nặng nề. Ba anh em nhà họ Hạ này đánh bốn tên binh phủ, trong đó có ba người bị đánh vào mũi khiến máu chảy ra khắp mặt và ngực, trông vô cùng thê thảm.
Không dưới một hai năm, ba anh em nhà họ Hạ đừng mơ mà ra khỏi nhà lao.
Nhà lao là địa phận của binh phủ, mà họ lại vào đây vì đánh binh phủ nên không cần phải nói cũng biết dãi ngộ sẽ ra sao.
Cuộc xung đột vừa diễn ra quá nhanh, phải đến khi binh phủ tiết lộ danh tính và bắt đầu trói bọn du côn lưu manh xuống đất, người dân vây xem mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
Sau đó là những tràng pháo tay nhiệt liệt từ khắp nơi.
"Tốt quá rồi, cuối cùng cũng có người xử lý được đám khốn nạn này!"
"Ta nói rồi mà, trưởng trấn không thể trơ mắt nhìn họ làm việc ác được?”
“Đánh binh phủ thành như vậy, ít gì cũng nửa năm mới ra được?"
"Phải thôi, loại lang thang trong xóm trong làng mai đây mốt nọ này thì làm được gì tốt đẹp, ở trong đó hết đời luôn đừng về càng tốt!"
Người dân trấn Tân Nguyệt đã quá ghét bỏ ba anh em nhà họ Hà này, bây giờ họ đã bị bắt, ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
Lúc này đôi tay của Hà lão đại đã bị trói kéo lên.
Lúc này hắn đã ý thức được mình đang bị truy bắt để thực thi pháp luật, song cũng biết một khi mình bị đưa tới huyện phủ là sẽ mặc cho binh phủ muốn làm gì thì làm đó.
Thế nên lợi dụng đám đông, Hà lão đại gân cổ quát lớn: “Binh phủ lão gia, các người ra cửa làm chấp pháp, sao không mặc quần áo binh phủ?”
Nghe Hà lão đại nói vậy, người dân mới phản ứng lại.
Đúng vậy, nói chung khi binh phủ ra ngoài thi hành công vụ đều phải mặc đồng phục riêng của binh phủ, đây là quy định.
Tuy nhiên, những binh phủ trước mặt này đều mặc thường phục, vừa rồi còn có nhiều người tưởng rằng họ là người từ làng khác đến trấn họp chợ phiên và chỉ đi ngang qua để xem náo nhiệt thế nào.
Không ít người quay đầu nhìn về phía đại đội trưởng đội binh phủ, lo lắng anh ta không tìm được lý do thích hợp để bắt giữ ba anh em nhà họ Hạ, để cho bọn họ tiếp tục gây rối trong làng.
Đại đội trưởng nghe vậy, sắc mặt chợt thay đổi.
Hành vi vừa rồi quả thực là việc thực thi luật đánh bắt cá mà họ đã thảo luận, nhưng họ không ngờ là Hà lão đại lại hỏi câu hỏi này trước mặt mọi người, làm cho đại đội trưởng nhất thời có hơi bị động.
Bây giờ cũng đâu thể hỏi huyện lệnh phải trả lời thế nào?
Đúng lúc đại đội trưởng khó xử, một nhân viên văn phòng đứng sau trưởng trấn nói: “Hôm nay các huynh đệ binh phủ cũng không phải đến để chấp hành nhiệm vụ mà đang huấn luyện việt dã. Họ chỉ tình cờ đi ngang qua trấn Tân Nguyệt của chúng ta và nhìn thấy có người đang đánh nhau, nghĩ muốn tới khuyên can nhưng ai ngờ các ngươi lại không biết điều còn ẩu đả với huynh đệ binh phủ!"
“Vậy tại sao họ không nói mình là binh phủ?" Hà lão đại tiếp tục hỏi.
“Họ nói rồi, chẳng lẽ các ngươi không nghe thấy sao?”
Nhân viên văn phòng quay lại nhìn những người dân xung quanh: “Mọi người có nghe thấy không?”
“Có!”
“Họ nói họ là binh phủ, ta có nghe thấy!”
“Chắc chắn là do mấy người Hà lão đại lo gào lên nên mới không nghe thấy!"
Những người dân xung quanh cũng tỉnh táo lại và lần lượt làm chứng cho đại đội trưởng.
“Đội trưởng Chung, nếu ngài cần người làm chứng, ta có thể đến huyện làm chứng giúp các ngươi để tiết lộ thân phận của mọi người!"
Nhân viên văn phòng tự mình đề nghị.
“Vậy thì phiền ngài theo chúng ta một chuyến!”
Đại đội trưởng vui mừng vỗ vỗ vai nhân viên văn phòng.
Đánh nhau thì anh ta không ngại nhưng chuyện cần mồm mép khéo léo này thì lại không được.
Nếu nhân viên văn phòng này không chủ động giải vây thì anh ta đã bị Hà lão đại đưa vào thế kẹt.
Huyện lệnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhiệm vụ này là đích thân viện Khu Mật giao xuống, Kim Phi và Cửu công chúa cũng để tâm, nếu đại đội trưởng ở trước mặt nhiều người như vậy mà nói sai thì bọn họ sẽ vào thế bị động.
Không chỉ đại đội trưởng thấy nhân viên văn phòng này vừa mắt mà cả huyện lệnh cũng thấy thế.
Anh ta quay đầu nhìn về phía lão trưởng trấn: "Trưởng trấn La, vị huynh đệ này đi với chúng ta đến huyện một chuyến nên e là sẽ trễ nải mấy ngày, ta có thể xin cho anh ta nghỉ mấy ngày được chứ?
"Tất nhiên là được," Lão trưởng trấn lập tức phản ứng lại, quay đầu nhìn nhân viên văn phòng: "Tiểu Vương, ngươi đến phối hợp công tác với các binh phủ cho tốt, giải quyết xong xuôi rồi lại về!
"Dạ!" Nhân viên văn phòng gật đầu, âm thầm nắm chặt tay.
Trước đây, ông ta chỉ là một gia nô nhỏ bé trong nhà một địa chủ, công việc hàng ngày của ông ta là chăm sóc đứa con trai ngốc nghếch của địa chủ và dọn dẹp trường học.
Đứa con trai ngốc nghếch đã theo học lão trưởng trấn nhiều năm vậy mà tên của mình còn chưa học được, còn nhân viên văn phòng đi theo lại học được rất nhiều chữ.
Gia nô có địa vị thấp hèn, nói sai một câu là bị đánh. Thế nên, từ nhỏ nhân viên văn phòng này đã học được cách nhìn mặt đoán ý và cũng học được cách phải nói chuyện thế nào.
Tiếc là vì tuổi còn nhỏ nên chưa đủ tư cách tranh cử chức vị trưởng trấn, nên chỉ đành đợi tranh cử xong rồi đăng ký tham gia kỳ thi nhân viên văn phòng.
Trưởng trấn cứ năm năm lại được bầu một lần, năm năm nữa là anh ta đã đủ tuổi rồi nhưng nhân viên văn phòng lại không muốn cạnh tranh với lão trưởng trấn đã nâng đỡ mình, rồi cứ lưỡng lự không biết năm năm sau có nên tham gia không.
Bây giờ thì tốt rồi, huyện lệnh và đại đội trưởng binh phủ đều có ấn tượng tốt rành rành với mình, nếu anh ta làm tốt chuyện ở huyện phủ nói không chừng sẽ được ở lại huyện.
Như vậy thì không cần phải cạnh tranh với lão trưởng trấn mà còn có nhiều cơ hội phát triển lớn hơn ở huyện, tương lai cũng càng rộng mở.
Huyện lệnh nhìn thấy đôi mắt sáng ngời và đôi tay nắm chặt của nhân viên văn phòng, cũng đoán được đại khái anh ta nghĩ gì. Tuy vậy, ông ta cũng không phản cảm gì còn cảm thấy tên nhãi này rất nhanh nhạy, nếu để lại bên ắt sẽ có ích.
Nhưng đây là chuyện của sau này, huyện lệnh nhìn thấy binh phủ đã trói bọn du côn rồi ra hiệu cho họ kéo sang một bên, còn mình thì đứng ở giữa sân.
"Mọi người, ta là Hồ Tân An, huyện lệnh huyện Thúy Bình!"
Huyện lệnh lớn tiếng hô lên: "Khuyến khích khai hoang là một chính sách tốt do đích thân Bệ hạ và Quốc sư đại nhân đề ra, nhưng nhóm người này vi phạm pháp luật này cố ý chiếm giữ đất đai, thật là quá quắt!
Bây giờ ta đưa họ đi, mọi người có thể tiếp tục khai hoang!”
"Cảm tạ Hồ huyện lệnh!”
"Hồ huyện lệnh đúng là một quan viên liêm chính!”
Người dân vây xem xung quanh lớn tiếng khen ngợi.
"Đây là chuyện ta nên làm, mọi người muốn cảm tạ thì chỉ cần cảm tạ Bệ hạ và Quốc sư đại nhân!"
Huyện lệnh xua tay rồi nhìn về phía lão trưởng trấn: "Được rồi, chúng ta về thôi. Trưởng trấn La, sau này nếu có chuyện gì thì phải về huyện báo án nhanh một chút, biết chưa?"
"Dạ!" Lão trưởng trấn vội gật đầu, trong lòng có hơi chua xót.
Ông ta biết huyện lệnh đang phê bình mình.
Ông ta cũng biết chuyện lần này mình xử lý không ổn thỏa, nên bị phê bình cũng phải thôi.
Để ngăn chặn những sai lầm tiếp theo, lão trưởng trấn cắn răng hỏi: “Hồ huyện lệnh, vậy mảnh đất này nên làm gì bây giờ?”
Chương 1857: Chính sách mới
Trước đây lão trưởng trấn là một tiên sinh dạy học và không có trí tuệ chính trị gì, công việc trước đây chỉ cần làm theo giáo án là được, nhưng lần này chưa có tiền lệ để tham khảo nên ông ta không biết phải bắt đầu như thế nào.
Nếu là lúc bình thường, ông ta đã có thể từ từ suy nghĩ lại nhưng bây giờ chuyện này đã khiến Kim Phi và Cửu công chúa để ý, nên lão trưởng trấn mới lo lắng mình xử lý sai lầm gây ra tai họa lớn.
Lão trưởng trấn lo lắng, huyện lệnh lại càng lo lắng hơn.
Ngay cả trưởng trấn đây còn không có bằng cấp nào, cơ hội thăng tiến cũng rất nhỏ nhưng huyện lệnh thì khác.
Huyện lệnh đã có phẩm cấp rồi, nếu làm tốt thì có hy vọng được thăng chức.
Năm nay, Hồ huyện lệnh chỉ mới ba mươi tuổi, nên anh ta cũng không muốn làm huyện lệnh cả đời.
Anh ta dừng chân lại suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Nếu không, cứ để khối đất này ở đây, mấy ngày nữa rồi lại nói!"
Thực ra, huyện lệnh cũng không biết phải làm gì với mảnh đất này, nhưng vì Kim Phi và Cửu công chúa đều đã biết chuyện này nên huyện lệnh đoán rằng, rất nhanh thôi sẽ có chính sách mới ra đời.
Thực tế, anh ta đã đoán đúng rồi, sáng thứ ba trên báo đã đăng chính sách bổ sung khuyến khích khai hoang đất.
Chính sách quy định toàn bộ đất đai ở Đại Khang đều thuộc quyền sở hữu của nhà nước, nghiêm cấm bất cứ ai chiếm đất với lý do thu hồi đất, người dân có thể khai hoang nhưng đất phải được cày xới kỹ mới được coi là đất khai hoang, hơn nữa phải đi đăng ký, nếu đến Tết mà vẫn chưa đăng ký thì đất khai hoang sẽ bị thu hồi.
Ngoài cái này ra, chính sách bổ sung còn bổ sung thêm các tình huống khác có thể xảy ra và kèm theo cách giải quyết.
Thực ra không chỉ trấn Tân Nguyệt xảy ra tình trạng chiếm đất mà ở những nơi khác cũng xảy ra tình huống tương tự, hoặc một số người nổi lên suy nghĩ nhỏ mọn như vậy, nên việc ban hành các chính sách bổ sung đã khiến những người này hoàn toàn chịu chết.
Bây giờ Xuyên Thục đã bắt đầu trồng trọt đâu vào đấy rồi, đánh giá từ một số phản hồi ở điểm thử nghiệm, chính sách khuyến khích khai hoang đất đai có hiệu quả không tệ. Kim Phi lại nói chuyện với Đường Tiểu Bắc một chút và xác nhận nguồn cung cấp của các hợp tác xã mua bán cũng đầy đủ, mệnh lệnh được ban hành nhằm khuyến khích toàn diện việc khai hoang đất đai ở toàn bộ khu vực Xuyên Thục.
Đúng như dự đoán của Kim Phi và Cửu công chúa, chính sách này là một chính sách chưa từng có nhằm mang lại lợi ích cho người dân, sau khi được ban hành, cả Xuyên Thục sẽ nhanh chóng bước vào thời kỳ bùng nổ khai hoang!
Nhưng trái với dự đoán của họ, họ cho rằng đa số người dân sẽ chọn vay không lãi suất để mua nông cụ, ai ngờ hầu hết người dân đều mua sắm như bình thường.
Cái này có nghĩa là Kim Phi chưa sử dụng hết số trái phiếu được phát hành trước ở kho bạc, dù chỉ là một phần ba số tiền huy động.
"Phu quân, còn thuế ruộng chàng định thế nào?" Cửu công chúa hỏi: "Chúng ta có cần mở thêm mấy công cuộc khai hoang cứu giúp không?"
Theo hiệp ước ký kết lúc phát hành, năm sau nợ quốc gia sẽ tới hạn. Bây giờ muốn trả lại cho người dân cũng không được, để ở kho hàng thì Cửu công chúa cảm thấy thật lãng phí tài nguyên.
"Công cuộc ra công cứu giúp cứ tiến hành như kế hoạch trước đó, không cần mở thêm cái mới!" Kim Phi lắc đầu.
"Nếu không giao cho Tiểu Bắc, để muội ấy lấy đi mở quán trọ thì thế nào?" Cửu công chúa lại hỏi.
Thời buổi thông tin liên lạc kém phát triển, còn có nhiều quán trọ đen kinh doanh trái phép, tình trạng lừa đảo thường xuyên xảy ra.
Dưới bối cảnh của những quán trọ đen này, quán trọ Kim Xuyên dưới sự chỉ đạo của Đường Tiểu Bắc đã hình thành hiệu ứng thương hiệu, các nhóm buôn bán thà bỏ nhiều tiền để ở trong quán trọ Kim Xuyên hơn là đến những quán trọ vô danh thu hút khách hàng với giá rẻ, trừ khi quán trọ Kim Xuyên đã đầy khách.
Trong trường hợp này, nếu quán trọ Kim Xuyên mở từng cái một, thời gian hoàn vốn và tỷ lệ hoàn vốn sẽ tốt hơn nhiều so với một dự án làm công trình cứu trợ như công cuộc ra công cứu giúp!
Trước mắt, đây là cách xử lý tiền bạc tốt nhất mà Cửu công chúa có thể nghĩ ra.
"Có thể đưa một ít tiền cho Tiểu Bắc, cố gắng năm sau kiếm lại tiền lời." Kim Phi gật đầu.
Phát hành trái phiếu kho bạc cần phải trả lãi, tuy lãi suất không nhiều nhưng Kim Phi cũng không muốn làm thâm hụt tiền mua bán, nếu có thể kiếm lại được thì đương nhiên là phải kiếm.
“Một ít?” Cửu công chúa hỏi: “Phu quân, chàng định để lại một ít sao?”
“Đúng vậy,” Kim Phi gật đầu: “Không biết mùa đông năm nay sẽ ra sao, quốc khố còn chút thuế ruộng mới yên tâm.”
“Thế này cũng đúng,” Cửu công chúa gật đầu.
Hai năm trở lại đây, thời tiết ngày càng khắc nghiệt, mùa hè oi bức, mưa to gió lớn cũng nhiều hơn những năm trước, nếu không có công cuộc ra công cứu giúp xây dựng một số lượng lớn kênh rạch thì chắc chắn năm nay đã bị ngập úng ở một số khu vực.
Chưa kể mùa đông vốn đã khó khăn rồi, nếu mùa đông năm nay mà rét lạnh như mùa đông năm ngoái thì sẽ phiền phức.
Trong tay có lương thực thì không cần phải hoảng hốt, Kim Phi nói xong lời này, Cửu công chúa cũng cảm thấy mình nên giữ lại một ít thuế ruộng khẩn cấp.
Khi hai người đang trò chuyện, Châu Nhi bước vào nhưng khi nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa đang trò chuyện, Châu Nhi cũng không lên tiếng.
Lúc hai người ngừng trò chuyện thì Châu Nhi mới mở miệng: "Bệ hạ, tiên sinh, có thư ở thành Du Quan!"
Kim Phi nghe vậy, hai mắt chợt sáng lên: "Thư đâu, mau đưa cho ta!"
Châu Nhi từ trong tay áo rút ra một mật thư đưa cho Kim Phi.
Kim Phi nhìn con dấu sơn lửa, xác nhận nó là của Lưu Thiết nên lập tức xé ra.
Cửu công chúa luôn bình tĩnh cũng không khỏi tiến lên phía trước đọc thư với Kim Phi.
Nội dung trong thư không có gì nhiều, chốc lát Kim Phi và Cửu công chúa đã đọc xong, hai người nhìn nhau, đều thấy vẻ hưng phấn trong mắt đối phương.
"Tốt quá rồi, cuối cùng họ cũng mắc câu!"
Kim Phi để thư xuống, hưng phấn đi đi lại lại trong phòng.
“Phu quân, để chàng chịu ấm ức rồi!” Cửu công chúa bước tới nắm lấy tay Kim Phi.
"Chỉ cần việc này có thể làm được, ấm ức một chút có đáng gì?" Kim Phi xua tay không hề để ý.
Không lâu sau khi ký kết hiệp ước với Công chúa Lộ Khiết, Kim Phi đã cho bộ Hộ chuẩn bị vật tư để củng cố liên minh bộ lạc nhỏ.
Các quan đại thần xem danh sách cung ứng đều rất bất bình với quyết định của Kim Phi, cùng ngày Thượng thư bộ Hộ đến gặp Cửu công chúa, nói cô ấy thu hồi mệnh lệnh đã ban hành nhưng lại bị Cửu công chúa quát lớn bác bỏ.
Ngay sau đó, người dân trong làng bắt đầu tung tin đồn Kim Phi đã bị Công chúa Lộ Khiết mê hoặc.
Thực ra lo lắng của Thượng thư bộ Hộ không phải là không có lý.
Bởi vì Cửu công chúa ra hàng loạt chính sách mới, dù mấy năm qua người dân Xuyên Thục đã có cuộc sống tốt hơn nhưng cũng chỉ có thể bảo đảm đại đa số người dân không bị chết đói, chứ cũng không thể nói là giàu có.
Mùa đông sắp đến, nhưng lúc này Kim Phi lại đang hỗ trợ liên minh bộ lạc nhỏ với nhiều nguồn cung cấp như vậy, còn không mê hoặc Cửu công chúa thì là gì?
Theo ý kiến của các đại thần, liên minh bộ lạc nhỏ nên được đối như Cao Nguyên, chỉ cần cho họ một ít khinh khí cầu và nỏ hạng nặng sắp bị đào thải.
Ngay cả những khinh khí cầu và nỏ hạng nặng này cũng phải được các liên minh bộ lạc nhỏ mua với số tiền lớn, không thể tặng không được.
Nói cách khác, Kim Phi và Cửu công chúa đều rất có uy tín, nếu không đã bị các đại thần nã thành cái rổ.
Chỉ có Cửu công chúa và Thiết Thế Hâm biết rằng Kim Phi hỗ trợ liên minh bộ lạc nhỏ nhiều vật tư như vậy, ngoài tình hình đặc biệt của liên minh bộ lạc nhỏ thì còn có một mục đích khác - là để ‘câu’ lực lượng chủ lực của Hữu Hiền Vương Đông Man!
Chương 1858: Không sợ
Trong một trận chiến ở thành Du Quan, vua của Đông Man đã bị các nhân viên hộ tống và tiểu đoàn Thiết Hổ do Trần Phượng Chí chỉ huy liên kết với nhau bắt được, khiến cho Đông Man rơi vào tình hình không có chủ.
Kim Phi vốn nghĩ rằng tình trạng này sẽ kéo dài trong một thời gian, khiến cho Đông Man không có thời gian để quấy rối Đại Khang, nhưng còn chưa được ba tháng, một gã tên Arei bất ngờ xuất hiện ở Đông Man, giết chết Hữu Hiền Vương trước đó, còn mình thì lên làm Hữu Hiền Vương, và chèn ép Tả Hiền Vương, thành công thu dọn toàn bộ các bộ lạc của Thảo Nguyên một lần nữa.
Có thể làm được điều này chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cho thấy cái tên Arei này chắc chắn không hề đơn giản, Kim Phi và Cửu công chúa còn đến gặp công chúa Lộ Khiết để hiểu hơn về người này.
Trung Nguyên không chỉ có một gia tộc, Thảo Nguyên cũng không chỉ có một gia tộc.
Trước kia chức vị vua vẫn luôn là người của gia tộc Yab đảm nhiệm, rất nhiều lợi ích từ các cuộc xâm lược phía Nam đều do gia tộc Yab làm chủ.
Đáng tiếc. cuộc xâm lược về phía nam của Đông Man đã bị Kim Phi đánh bại, gia tộc Yab không chỉ bị mất đi rất nhiều người trong tộc, mà còn bị mất đi sự ủng hộ của rất nhiều người trên Thảo Nguyên.
Trước đó, vua Yabe cũng đã phát động cuộc chiến ở thành Du Quan để xây dựng lại danh tiếng của gia tộc Yab thêm một lần nữa, muốn báo thù cho quá khứ.
Đáng tiếc, hắn đã không rửa nhục thành công, thậm chí còn đưa thêm bản thân vào đó.
Sức ảnh hưởng của gia tộc Yab rơi xuống mức điểm đóng băng, rồi mới đến Arei, người sinh ra trong gia tộc lớn thứ hai, nhân cơ hội liên kết với các bộ lạc khác để cướp chính quyền, chèn ép gia tộc Yab một cách triệt để.
Sau khi cướp được chính quyền, Arei đã giết hại người của gia tộc Yab, phân phát tiền tiết kiệm và trâu bò, cừu của gia tộc Yab cho các bộ lạc khác, nhanh chóng được các bộ lạc khác ủng hộ.
Sau khi Arei lên cầm quyền, hắn đã phái nhiều tiểu đội kỵ binh hoạt động xung quanh thành Du Quan, còn từng phục kích một nhóm nhân viên hộ tống đến Thảo Nguyên để tiến hành trinh sát và tình báo, sau đó ném xác đến bên ngoài thành Du Quan vào ban đêm.
Tất cả các xác chết đều có vết thương rải rác, rõ ràng là trước khi chết đã bị tra tấn dã man.
Hành động này đã khiến cho Lưu Thiết vô cùng tức giận, đã phái rất nhiều trinh sát vào Thảo Nguyên để tìm kiếm hung thủ.
Nhưng Thảo Nguyên thật sự quá lớn, mặc dù gặp phải tiểu đội kỵ binh mấy lần, xảy ra mấy lần xung đột quy mô nhỏ, nhưng những người này cũng không phải là lực lượng chính của đối phương.
Trong quá trình tìm kiếm lực lượng chính của đối phương, liên tục có các trinh sát bị đối phương phục kích, sau này Lưu Thiết tạm thời từ bỏ những hành động tương tự.
Nếu muốn dẹp yên Đông Man, Arei là đối thủ không thể bỏ qua được, nhưng lại không tìm được đối phương, điều này rất bị động đối với Kim Phi.
Kim Phi biết rằng chắc chắn Đông Man đã sắp xếp gián điệp ở Kim Xuyên, cho nên khi lên thuyền giúp đỡ tiếp tế cho liên minh bộ lạc nhỏ ở bến tàu Kim Xuyên, cũng không giữ bí mật.
Kim Phi tin rằng gián điệp chắc chắn sẽ truyền tin tức này về, y cũng tin rằng sau khi Arei biết được tin tức này thì chắc chắn sẽ có phản ứng, sẽ không để sự hợp tác giữa Kim Phi và liên minh bộ lạc nhỏ được tiến hành thuận lợi.
Nhưng mãi đến khi đoàn thuyền đưa vật tư đến thành Du Quan, các thợ thủ công ra khỏi thành để bắt đầu xây dựng lò nung, trên Thảo Nguyên vẫn không có động tĩnh gì.
Cho đến khi Lưu Thiết bố trí một chiếc phi thuyền để đưa Sương Nhi trở lại liên minh bộ lạc nhỏ, rồi đưa liên minh bộ lạc nhỏ bắt đầu chạy về thành Du Quan, mới xuất hiện bước ngoặt.
Trinh sát ẩn nấp trong bóng tối phát hiện ra rằng có lính trinh sát đang theo dõi đội ngũ của liên minh bộ lạc nhỏ, sau đó đi theo lính trinh sát này và nhìn thấy một đội kỵ binh gồm hàng chục nghìn người cách xa hàng trăm dặm.
Theo xác nhận của lính trinh sát thì đội kỵ binh này chính là lực lượng chính của Đông Man mà Kim Phi và Lưu Thiết đang tìm kiếm.
Đánh giá từ phương hướng của bọn họ thì mục tiêu của đội kỵ binh khổng lồ này chính là liên minh bộ lạc nhỏ đang đi về phía nam.
Điều này cũng hoàn toàn phù hợp với dự đoán của Kim Phi.
Ngày nào Thiết Thế Hâm cũng đều đến ngự thư phòng để báo cáo với Cửu công chúa, khi Kim Phi vừa mới đọc xong thư mà Lưu Thiết gửi, cấm quân trông cửa đi đến báo cáo rằng Thiết Thế Hâm đến đây.
Thiết Thế Hâm cũng là một người hiểu rõ tình hình, cho nên Kim Phi cũng không giấu ông ta, chờ sau khi cấm quân dẫn đường rời đi thì Kim Phi đưa thư mà Lưu Thiết gửi qua.
Sau khi Thiết Thế Hâm xem xong cũng tỏ ra ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó lại hơi lo lắng và hỏi: "Tiên sinh, ngài nghĩ Arei có thể đoán được rằng lần tiếp viện cho liên minh bộ lạc nhỏ này là mồi nhử của chúng ta hay không?"
"Đương nhiên là có thể đoán được!" Kim Phi trả lời: “Nếu ngay cả bản lĩnh này mà hắn cũng không có thì hắn cũng không có khả năng dẹp yên Thảo Nguyên nhanh như vậy!”
“Nếu hắn có thể đoán được, tại sao hắn lại cố ý mắc câu?” Thiết Thế Hâm tiếp tục hỏi.
“Bởi vì hắn không có lựa chọn nào khác, nếu hắn không phái người ngăn cản thì chỉ có thể trơ mắt nhìn người của liên minh bộ lạc nhỏ đi đến thành Du Quan!”
Kim Phi nói: “Chắc chắn là Arei hiểu được, chúng ta vận chuyển nhiều vật tư đến thành Du Quan như thế, nói rõ rằng phải sắp xếp thỏa đáng cho liên minh bộ lạc nhỏ, đến lúc đó, những dân du mục đều bị đông lạnh chết và chết đói ở khắp nơi trên Thảo Nguyên, nhưng người của liên minh bộ lạc nhỏ lại có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, nếu tin tức này được truyền về, có thể sẽ có rất nhiều dân du mục bị lung lay!
Cho nên, Arei phải phái người đi ngăn cản liên minh bộ lạc nhỏ đi về phía nam!"
“Thì ra là vậy,” Thiết Thế Hâm khẽ gật đầu: “Cũng may, chúng ta rất may mắn, phát hiện ra lính trinh sát của bọn họ!”
"Ta không cảm thấy đây là may mắn, có thể là đối phương không quan tâm việc bị phát hiện!" Kim Phi lắc đầu.
"Không quan tâm việc bị phát hiện?" Thiết Thế Hâm cau mày hỏi: "Chẳng lẽ bọn họ không sợ phi thuyền và lựu đạn của chúng ta à?"
"Ông cảm thấy bọn họ có sợ không?" Kim Phi hỏi ngược lại.
"Bọn họ không sợ à?" Thiết Thế Hâm lại hỏi Kim Phi lần nữa.
"Không sợ," Kim Phi giận dữ nói: "Thảo Nguyên rất lớn, một khi kỵ binh phân tán thì phi thuyền và lựu đạn cũng không có cách nào khác!"
Kim Phi đã đánh mấy trận chiến lấy ít địch nhiều, chính là những trận chiến đó đều có yếu tố địa lý đặc biệt.
Lúc trước có thể đánh bại quân chinh chiến phía Nam do Yakimo chỉ huy ở phía bắc của Hoàng Hà cũng có một phần do nguyên nhân này.
Đầu tiên là việc Hầu Tử đầu độc, khiến cho ngựa và binh lính của Đông Man bị tiêu chảy, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức chiến đấu của đối phương.
Thứ hai là Yakimo không biết đến sự tồn tại của khinh khí cầu, bị các nhân viên hộ tống ngồi trên khinh khí cầu bay thẳng đến đỉnh đầu mà chặt đầu, khiến cho quân Đông Man không có chủ, mất đi người chỉ huy, tinh thần của binh sĩ trực tiếp bị sụp đổ.
Thứ ba, đó là lần đầu tiên xuất hiện sự kết hợp giữa khinh khí cầu và lựu đạn, lựu đạn và bom chớp sáng được ném vào bên trong đám ngựa khiến cho ngựa chiến hoảng sợ và mất kiểm soát.
…
Tổng hợp lại thì có rất nhiều nguyên nhân mới may mắn thắng được trận đó.
Nhưng bây giờ ngay cả những người dân bình thường cũng thường xuyên nhìn thấy khinh khí cầu và phi thuyền, nó đã không còn là bí mật từ lâu rồi, chắc chắn Arei sẽ nhằm vào điểm này mà huấn luyện ngựa chiến và kỵ binh.
Thật ra chiến trường vốn đã rất ồn ào, chỉ cần huấn luyện cẩn thận một chút thì ngựa chiến có thể sẽ không sợ tiếng nổ của lựu đạn.
Mặc dù lựu đạn có thể giết chết ngựa chiến, nhưng tác dụng quan trọng hơn trên chiến trường là quấy nhiễu ngựa chiến, hiệu suất trực tiếp nổ tung là rất thấp.
Trong một số cuộc xung đột quy mô nhỏ trước đây, kỵ binh của Thảo Nguyên không còn dại dột tập trung ngựa lại một chỗ chờ lựu đạn nổ, mà là nhìn thấy phi thuyền bay đến thì lập tức phân tán ra xung quanh.
Thảo Nguyên thật sự rất lớn, một khi kỵ binh phân tán thì những lựu đạn được phi thuyền ném xuống dưới cũng sẽ không chính xác, dựa vào phương pháp ném bom này để chiến đấu với đối phương thì rất kém hiệu quả.
Nếu Arei đoán được rằng Kim Phi đang câu cá, vẫn có đủ tự tin để cắn mồi thì có lẽ cũng là như vậy.
Ở trong núi, bọn họ đánh không lại tiêu cục Trấn Viễn, nhưng ở trên Thảo Nguyên rộng lớn, bọn họ cũng không sợ phi thuyền.
Chương 1859: Đi xem thử
"Tiên sinh, nếu ngài đã biết bọn họ có biện pháp đối phó với phi thuyền và lựu đạn, vì sao còn muốn hao phí tâm tư và lao lực đi câu bọn chúng?"
Thiết Thế Hâm nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ tiên sinh lại chế tạo ra vũ khí giết người lớn gì ư?"
Theo cách nói của Kim Phi, nếu muốn đánh bại Arei trên Thảo Nguyên, không thể thể chỉ dựa vào phi thuyền và lựu đạn được, phải có đủ số lượng binh lính mới được.
Nhưng bây giờ Xuyên Thục hiện đang đóng quân ở khắp nơi, thậm chí còn không có nhân lực để đối phó với Trung Nguyên và Giang Nam còn chưa đủ, làm gì còn có nhân lực dư thừa để đến thảo nguyên dây dưa với Arei chứ?
Nếu không có nhân lực để dây dưa với Arei, cần gì phải câu đối phương ra chứ?
Khả năng duy nhất chính là Kim Phi lại làm ra vũ khí mới, dựa vào số nhân thủ ít ỏi để tiêu diệt rất nhiều kẻ thù.
Thiết Thế Hâm nghi ngờ năng lực chính trị của Kim Phi, nhưng chưa bao giờ nghi ngờ khả năng phát minh và sáng tạo của Kim Phi.
Nếu không thì Kim Phi cũng sẽ không có được ngày hôm nay.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thiết Thế Hâm cũng sáng lên, ông ta nhìn Kim Phi bằng ánh mắt đầy mong đợi.
Đáng tiếc là Kim Phi lại lắc đầu: "Không có vũ khí giết người lớn gì!"
Thật ra, nếu y thực sự muốn làm thì Kim Phi có thể có thể chế tạo ra thứ gì đó như bom phốt pho trắng hoặc đạn khí độc linh tinh, những vũ khí có phạm vi sát thương cực lớn nhưng vô nhân đạo.
Nhưng từ đầu đến cuối, Kim Phi chưa bao giờ nghiên cứu những thứ tương tự, cũng không muốn xúc tiến loại nghiên cứu này.
Ngoại trừ loại vũ khí này, còn có người đề nghị với Kim Phi cùng Cửu công chúa, có thể phái một lượng lớn phi thuyền ra để tìm kiếm Thảo Nguyên, sau khi tìm được quân địch thì có thể tùy tiện ném một ít dầu hỏa xuống là có thể đốt cháy thảo nguyên.
Vào mùa thu đông, cỏ trên Thảo Nguyên để nuôi súc vật đều đã khô héo, có thể bốc cháy trên một khu vực rộng lớn, nếu phi thuyền cố tình châm lửa ở trên cao thì gần như không thể dập tắt hoàn toàn được.
Về mặt chiến thuật thì đề nghị này rất sát với khuôn mẫu, có thể đạt được kết quả chiến đấu tối đa với cái giá nhỏ nhất.
Một khi Thảo Nguyên bốc cháy, cho dù những dân du mục và trâu bò và cừu có thể chạy trốn, cũng rất khó có thể chống đỡ qua mùa đông.
Nhưng Thảo Nguyên mà Kim Phi muốn không phải là một vùng đất khô cằn, cái đó trái với ý định ban đầu của y, cho nên y đã từ chối lời đề nghị này.
Câu trả lời của Kim Phi khiến cho Thiết Thế Hâm cảm thấy hơi thất vọng: "Vậy tại sao tiên sinh lại làm vậy?"
"Con dao nhỏ vô hình là đáng sợ nhất, ông vĩnh viễn không bao giờ biết bọn chúng sẽ đâm ra từ đâu!"
Kim Phi thở dài và nói: “Câu bọn chúng ra, cho dù không có cách để tiêu diệt, cũng có thể để mắt tới bọn chúng, hơn nữa chúng ta cũng cần đảm bảo an toàn cho liên minh bộ lạc nhỏ.”
“Vậy có cần triệu tập Trương Lương và Khánh Hoài tướng quân quay về không?" Thiết Thế Hâm hỏi tiếp.
Kim Phi vẫn luôn có thái độ giao việc chuyên môn cho người có chuyên môn, bây giờ Thiết Thế Hâm cũng đã học được điều đó.
Mặc dù Kim Phi thường làm ra những cử chỉ kinh người trong khi đánh giết địch trên chiến trường, thường khá hiệu quả, nhưng khi nói đến việc vạch kế hoạch tổng thể và giải quyết các vấn đề sau chiến tranh thì những người lính chuyên nghiệp như Khánh Hoài và Trương Lương lại càng phù hợp hơn.
"Không cần đâu, ta đưa chiến đội áo giáp đen đến thành Du Quan một chuyến là được." Kim Phi lắc đầu.
“Tiên sinh muốn đến thành Du Quan à?" Thiết Thế Hâm giật mình hỏi.
Cửu công chúa cũng quay đầu lại nhìn về phía Kim Phi.
Trước đó cô ấy cũng không biết đến quyết định này của Kim Phi.
"Các người đừng nhìn ta như thế chứ," Kim Phi cười nói: "Ta chỉ là đi thành Du Quan, cũng không phải là xâm nhập vào phòng tuyến phía sau của quân địch trên Thảo Nguyên. Bây giờ Thiết Tử huynh đã biến thành Du Quan thành một cái thùng sắt, sẽ không có chuyện gì đâu."
“Phu quân nhất định phải đi ư?" Cửu công chúa hỏi.
"Muốn đi xem," Kim Phi gật đầu: "Không chỉ thành Du Quan, mà cả xưởng đóng thuyền ở Đông Hải, ta cũng muốn đi xem, đúng lúc đi cùng nhau."
Máy móc là lĩnh vực mà Kim Phi am hiểu nhất, với một số lượng lớn bản vẽ của y, xưởng đóng thuyền đã phát triển rất nhanh, bây giờ đang thử chế tạo hàng loạt các ca-nô bọc thép nhỏ.
Kim Phi rất quan tâm đến điều này, đã muốn đi thăm xưởng đóng thuyền ở Đông Hải từ lâu rồi, nhưng do nhiều việc quấn thân nên vẫn chưa thực hiện được.
Bây giờ vụ thu hoạch của mùa thu đã qua, công việc khai hoang ở các nơi cũng đang được triển khai đến mức bừng bừng khí thế, gần đây Kim Phi không có chuyện gì khác, nên quyết định đến Đông Hải.
Đã đến Đông Hải, cách thành Du Quan cũng không xa, thế là Kim Phi quyết định lại đi thăm thành Du Quan một lần.
Nếu như có thể tìm được cơ hội để quét sạch quân chủ lực của Arei trong một lần hành động thì sao?
Thảo Nguyên bao phủ một khu vực rộng lớn, hơn nữa ngoài tài nguyên chăn nuôi ra, còn có một lượng lớn tài nguyên khoáng sản.
Khu vực Đông Bắc kinh doanh rất tốt, cũng là một vựa lúa lớn.
Kim Phi vẫn luôn muốn sáp nhập Thảo Nguyên vào lãnh thổ của mình càng sớm càng tốt.
Cửu công chúa và Kim Phi có cùng ý tưởng, hơn nữa bây giờ thành Du Quan được coi là một thành phố quân sự, Lưu Thiết lại là thân tín đáng tin của Kim Phi, chỉ cần Kim Phi không tìm chết, xâm nhập vào Thảo Nguyên thì không cần lo lắng về vấn đề an toàn.
Nghĩ đến đây, Cửu công chúa gật đầu nói: “Phu quân đi xem cũng được, nhưng vẫn phải chú ý an toàn, hay là để Tần Minh dẫn theo mấy người đi theo chàng nhé?”
Tần Minh là thống lĩnh cấm quân, chuyên phụ trách bảo vệ sự an toàn của hoàng thành.
Nhưng bây giờ Cửu Công chúa đang ở làng Tây Hà, nơi này là trụ sở chính của tiêu cục Trấn Viễn, cấm quân chỉ cần bảo vệ khu vực xung quanh ngự thư phòng cho thật tốt là được, khối lượng công việc rất ít.
“Bỏ đi, ta bảo Thiên Tầm đi cùng ta, hơn nữa, cũng có Thấm Nhi ở đây." Kim Phi lắc đầu.
Bắc Thiên Tầm đã ở cữ xong từ lâu rồi, đứa trẻ đã được giao cho Quan Hạ Nhi, gần đây cũng rảnh rỗi đi nói chuyện phiếm, hôm qua Kim Phi còn nhìn thấy cô ấy mang bốn đứa bé đi đào hang chuột đồng.
Kể từ khi Thấm Nhi trở lại từ lần trước thì gia nhập tiêu cục Trấn Viễn và trở thành một nữ binh lính, nhưng tính cách của cô ấy hơi lầm lì, từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ hòa hợp với đồng nghiệp, hơn nữa khi thực hiện nhiệm vụ, những nhân viên hộ tống khác cũng không thể theo kịp tiết tấu của cô ấy.
Hầu Tử đã quay về cách đây một thời gian, tình cờ gặp được Thấm Nhi, sau khi biết được hoàn cảnh của cô ấy, thì chạy đến tìm Kim Phi, muốn đưa Thấm Nhi vào chiến đội áo giáp đen.
Trước đó Kim Phi đã đưa Thấm Nhi vào tiểu đội nhân viên hộ tống bình thường, thật ra là để cô ấy thích ứng với tác phong của quân đội, rồi mới chuyển cô ấy đến chiến đội đặc biệt.
Bây giờ Hầu Tử đến muốn lấy người, đúng lúc hợp với mong muốn của Kim Phi, nên Kim Phi đã ký lệnh điều động, điều động Thấm Nhi đến chiến đội áo giáp đen.
Hầu Tử từng bị Thấm Nhi đánh nhiều lần, biết rất rõ bản lĩnh của cô ấy, Thấm Nhi vừa đến đã trực tiếp bổ nhiệm cô ấy làm huấn luyện viên trưởng của chiến đội áo giáp đen, chuyên môn chịu trách nhiệm rèn luyện thể chất.
Các cựu binh của chiến đội áo giáp đen đều là những binh lính từng trải, người này còn khó chơi hơn người kia, nhưng khi gặp được Thấm Nhi, xem như là bọn họ đã gặp được khắc tinh.
Lúc Thấm Nhi vừa mới vào doanh trại quân đội, các cựu binh nhìn thấy cô ấy là một cô gái què thì rất nhiều người coi thường cô ấy, cuối cùng bị Thấm Nhi đánh từng người một.
Các cựu binh đã thử chống cự, nhưng dưới điều kiện không sử dụng cung nỏ và súng kíp thì cho dù có bảy tám người cùng nhau tiến lên cũng không phải là đối thủ của Thấm Nhi.
Những cựu binh này xem như đã hoàn toàn chịu thua, bị Thấm Nhi chỉnh đốn đến mức ngoan ngoãn.
Có cô ấy đích thân dẫn đầu chiến đội áo giáp đen để bảo vệ, cộng thêm đội cận vệ do Thiết Chùy chỉ huy, còn được trang bị súng kíp, không có hơn một nghìn người vây đánh thì căn bản không thể làm tổn thương đến Kim Phi dù chỉ một chút.
Đông Hải đã bị tiêu cục Trấn Viễn kiểm soát từ lâu rồi, quân địch còn có thể bố trí mấy gián điệp, nhưng vẫn không thể huy động mấy nghìn người vây đánh Kim Phi trong một khoảng thời gian ngắn được!
Chương 1860: Đưa ta theo với được không?
Cửu công chúa vốn dĩ không có ý định ngăn cản Kim Phi đi Đông Hải, giờ biết được Bắc Thiên Tầm và Thấm Nhi cũng đi thì cô ấy đã yên tâm hơn hẳn.
Quan Hạ Nhi thì ngược lại, sau khi nghe nói Kim Phi lại muốn đi xa thì không khỏi than vãn vài câu rồi kịch liệt yêu cầu Kim Phi phải đưa cả Nhuận Nương, Tả Phi Phi và đội súng kíp đi cùng.
Lần xuất chinh này đã đưa theo đội cận vệ và chiến đội giáp đen rồi, cho nên Kim Phi không muốn đưa theo cả Tả Phi Phi và đội súng kíp. Có điều y không thể thắng được sự cố chấp của Quan Hạ Nhi nên đành đồng ý.
Quan Hạ Nhi thấy vậy mới hài lòng, quay về thu xếp hành lý cho Kim Phi.
Đang thu dọn hành lý thì công chúa Lộ Khiết, Băng Nhi và Bắc Thiên Tầm đi vào, trong tay Băng Nhi còn đang xách hai con gà lôi.
Công chúa Lộ Khiết từ nhỏ đã sống trên thảo nguyên mênh mông rộng lớn, cho dù có núi non thì cũng không cao lắm và rất bằng phẳng. Trên đỉnh núi cũng thường trơ trụi, hoàn toàn khác với những ngọn núi ở Xuyên Thục.
Những ngọn núi ở Xuyên Thục không chỉ dốc và cao mà còn um tùm cây cối, bên trong có rất nhiều loài động vật mà công chúa Lộ Khiết chưa từng nhìn thấy.
Công chúa Lộ Khiết từ lâu đã tò mò về núi rừng, nhưng do thân phận đặc biệt nên không thể tùy ý vào trong rừng, nếu không sẽ rất dễ khiến người ta nghi ngờ cô ta đang liên lạc với gián điệp.
Hơn nữa lúc đó còn không biết người trong dòng tộc của cô ta sống chết ra sao, cho nên cô ta cũng không có tâm trạng đi thăm thú khu rừng này lắm.
Hiện giờ khế ước đã được ký, nhu yếu phẩm chi viện cho thành Du Quan cũng đã được đưa tới, cho nên hòn đá nặng nhất đè nặng trong lòng cô ta cũng đã được bỏ xuống.
Sau khi có quan hệ thân mật với Kim Phi, mỗi khi người trong làng nhìn thấy cô ta, thái độ đều ôn hòa hơn rất nhiều. Công chúa Lộ Khiết cuối cùng cũng đủ can đảm để đi ra ngọn núi phía sau.
Lúc đầu chỉ là tùy ý đi dạo, về sau phát hiện trong núi có rất nhiều gà lôi và thỏ rừng, công chúa Lộ Khiết cũng bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy tay chân.
Cô ta mượn của Kim Phi hai cây nỏ rồi mỗi khi rảnh rỗi lại đưa Băng Nhi vào rừng săn bắn.
Công chúa Lộ Khiết từ nhỏ đã thông thạo cưỡi ngựa bắn cung, Băng Nhi thì thân thủ còn lợi hại hơn. Cho nên mỗi lần họ đi săn trong núi thì đều thu được rất nhiều chiến lợi phẩm.
Chỉ cần con vật nào hôm đó đen đủi gặp phải họ là hầu như không còn đường chạy trốn.
Ngày đầu tiên vào trong núi, Băng Nhi xách về một bao gà lôi và thỏ rừng.
Nhiều như vậy công chúa Lộ Khiết và Băng Nhi căn bản là không ăn nổi, nếu vứt đi thì lại quá đáng tiếc. Hai người họ đang đau đầu nghĩ cách giải quyết thì vừa hay lại gặp được Quan Hạ Nhi.
Khi Quan Hạ Nhi biết công chúa Lộ Khiết đã đi săn thì vô cùng lo lắng cho vết thương của cô ta. Hai người họ đã cãi nhau một trận. Để chứng minh mình đã khỏi bệnh, công chúa Lộ Khiết đã nhấc bổng Quan Hạ Nhi lên.
Quan Hạ Nhi lúc này mới yên tâm, cô giữ lại hai con gà lôi, sau đó sắp xếp người đưa những con thú săn được còn lại đến nhà ăn của xưởng dệt.
Bây giờ đã có nơi tiêu thụ những con thú săn được, công chúa Lộ Khiết và Băng Nhi đã hoàn toàn thoải mái tay chân. Ngày hôm sau khi trở về từ ngọn núi, Băng Nhi lại đem theo rất nhiều con thú săn được.
Chỉ trong vài ngày, thỏ rừng và gà lôi ở ngọn núi phía sau làng Tây Hà dường như đã tuyệt chủng.
Công chúa Lộ Khiết vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục càng ngày càng đi sâu vào trong rừng.
Bắc Thiên Tầm ở nhà mãi cũng chán nên cũng gia nhập đội đi săn.
Trong bộ ba thợ săn, Băng Nhi và Bắc Thiên Tầm đều là cao thủ. Họ đều có nỏ cầm tay, Bắc Thiên Tầm thậm chí còn mang theo súng kíp, cho dù gặp phải hổ và lợn rừng, họ cũng có khả năng chiến đấu, vì vậy Kim Phi cũng không lo lắng về họ.
Băng Nhi đem gà lôi vào trong bếp, giúp Nhuận Nương dọn dẹp, còn Bắc Thiên Tầm và công chúa Lộ Khiết đi vào phòng Quan Hạ Nhi.
Nhìn thấy Quan Hạ Nhi đang thu dọn hành lý, Bắc Thiên Tầm thuận miệng hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ thu dọn đồ đạc làm gì thế?"
“Đương gia muốn đi Đông Hải”, Quan Hạ Nhi nói tiếp: “Thiên Tầm muội, muội cũng quay về thu xếp đồ đạc đi cùng đương gia đi!”
“Được!”, Bắc Thiên Tầm đáp ngay rồi quay lưng đi thẳng.
Bình thường Bắc Thiên Tầm có vẻ ham chơi, nhưng lại biết rất rõ việc nào là quan trọng.
Công chúa Lộ Khiết do dự một lát rồi hỏi: “Tỷ tỷ, muội có thể đi cùng tiên sinh được không?”
“Đương gia đi tới thành Du Quan, có lẽ sẽ đưa muội theo chứ nhỉ?”
Quan Hạ Nhi đáp: “Có điều ta cũng không rõ lắm, hay muội thử hỏi xem sao?”
“Tiên sinh muốn tới thành Du Quan sao?”
Công chúa Lộ Khiết nghe xong thì mắt sáng lên.
Công chúa Lộ Khiết đã rời xa thảo nguyên lâu như vậy, tình hình của người trong dòng tộc cũng không rõ. Nếu nói không nhớ quê nhà thì là nói dối. Trước kia là do Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi không đồng ý cho cô ta quay về nên chỉ có thể đi săn cho khuây khỏa nỗi nhớ nhà.
Vừa rồi công chúa Lộ Khiết muốn đi Đông Hải, bởi vì nơi đó cách thành Du Quan không xa. Khi đến Đông Hải cô ta sẽ bàn bạc với Kim Phi, có lẽ Kim Phi sẽ đồng ý để cô ta quay về thăm nhà.
Hiện giờ Quan Hạ Nhi đã nói Kim Phi định tới thành Du Quan, cho nên công chúa Lộ Khiết càng phấn khởi hơn bao giờ hết.
“Tỷ tỷ, tỷ làm nốt việc đi, ta đi tìm tiên sinh!”
Công chúa Lộ Khiết chào Quan Hạ Nhi sau đó chạy ra khỏi cửa.
Kim Phi đang ngồi dưới mái hiên suy nghĩ điều gì đó, khi nhìn thấy công chúa Lộ Khiết đang chạy về phía mình, Kim Phi không khỏi đưa tay xoa xoa thắt lưng.
Công chúa Lộ Khiết rất thông minh, cô ta biết Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa không cho cô ta về thảo nguyên là do vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
Sau khi phát sinh quan hệ vợ chồng với Kim Phi, công chúa Lộ Khiết và Quan Hạ Nhi ngày càng thân thiết hơn trước. Họ ngày càng có nhiều chuyện để nói, nội dung câu chuyện cũng riêng tư và thẳng thắn hơn.
Sau mấy lần thăm dò, công chúa Lộ Khiết có thể khẳng định phán đoán của mình là đúng.
Nếu cô ta có con với Kim Phi, có lẽ Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi sẽ cho cô ta về quê nhà.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, công chúa Lộ Khiết trở nên giống hệt Quan Hạ Nhi hồi trước, cứ đến tối là quấn lấy Kim Phi không rời khiến y mỗi lần nhìn thấy cô ta thì đột nhiên lại thấy chân hơi run.
“Nghe nói chàng muốn đi Đông Hải và thành Du Quan?”, công chúa Lộ Khiết hỏi.
“Nàng cũng muốn đi sao?”, Kim Phi hỏi.
“Đúng vậy”, công chúa Lộ Khiết gật đầu đáp: “Trong tộc có nhiều người già và trẻ nhỏ như vậy, không được thấy họ đi tới thành Du Quan, ta thực sự không yên tâm!”
Kim Phi nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Vậy được”.
“Cảm ơn chàng, cảm ơn chàng!”
Công chúa Lộ Khiết muốn hôn lên má Kim Phi, nhưng dù sao ở đây cũng có người ngoài nên chỉ chào Kim Phi một tiếng, sau đó nhảy chân sáo rời đi và gọi Băng Nhi quay về cùng nhau thu dọn hành lý.
Đêm đó, Kim Phi không đến tiểu viện của công chúa Lộ Khiết mà đến thư phòng thảo luận chính sự với Cửu công chúa, nửa đêm mới quay lại ân ái với Quan Hạ Nhi một hồi rồi mới đi nghỉ.
Sáng hôm sau khi Kim Phi tỉnh dậy.
Sau khi biết Kim Phi muốn đi Đông Hải thì Đường Đông Đông trước giờ không chịu tới ăn cơm sáng nay cũng quay lại.
Nhìn thấy Kim Phi, Đường Đông Đông vẻ mặt hơi gượng gạo, hỏi: “Có cần ta phái người đi Đông Hải cùng huynh không?”
Kim Phi rất coi trọng việc phát triển nông nghiệp và công nghiệp, vì vậy các nữ công nhân dưới quyền Đường Đông Đông và các nữ công nhân ở núi Thiết Quán thường chỉ tập trung vào công việc, chỉ khi có những cuộc chiến cực kỳ quan trọng thì họ mới tham chiến.
Bởi vì quyết định này, các nữ công nhân bình thường đều túc trực trong xưởng dệt, nếu Kim Phi cần, có thể phái một nhóm đi theo y.
“Không cần đâu” Kim Phi lắc đầu nói: “Mùa đông sắp đến rồi, mọi người cứ yên tâm làm việc đi”.
Vải bông còn chưa phổ biến ở Đại Khang, cho nên mùa đông mọi người đa số đều mặc quần áo bằng vải đay.
Năm nay đã chiêu mộ thêm rất nhiều binh lính, quần áo mùa đông cho họ còn chưa làm xong nên xưởng dệt gần đây đều phải tích cực tăng ca.
Bình luận facebook