• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (8 Viewers)

  • Chương 1876-1880

Chương 1876: Vấn đề chính

“Chém chết theo pháp luật ư?”

Kim Phi tức giận cười lớn.

Câu này thường được rất nhiều quan Ngự sử nói.

Sau khi vu khống người khác xong, sẽ kết thúc bằng những lời này.

"Ngài cười cái gì?" Từ Cương trừng mắt nhìn Kim Phi hỏi.

“Cười ông quá kiêu ngạo rồi đấy!”

Kim Phi tốt tính không nóng nảy, nhưng liên tục bị bắt nạt cũng đã mất kiên nhẫn, hơn nữa y nhận thấy khi gặp những người như Từ Cương thì không thể khiêm nhường, nếu không sẽ bị lôi ra đánh đến chết.

Vì vậy y lạnh lùng nói: “Trước hết, những gì ta nói là sự thật, không phải nguyền rủa gì cả! Từ xưa đến nay, khi mỗi triều đại được thành lập, mọi người đều hô lên vạn tuế vạn tuế, nhưng một tiếng hô như vậy có thể khiến cho giang sơn mãi mãi trường tồn hay sao?

Ta biết tiên hoàng, ta cũng biết Trần Chinh - người đã soán ngôi, thân là phu quân của Vũ Dương, nên ta biết cô ấy căn bản không phải là thiên tử, mà chỉ là một người bình thường như bao người khác, cũng sẽ biết đau, biết cười và biết khóc.

Hơn nữa, hoàng đế là thê tử của ta, hoàng đế thế hệ tiếp theo sẽ là con của ta và Vũ Dương, nói cách khác, giang sơn sẽ là của con ta, ta chỉ hy vọng Đại Khang sẽ kéo dài mãi mãi, vĩnh viễn sẽ không bao giờ nguyền rủa con cháu của ta!”

Từ Cương há miệng một cái, không nói ra lời.

Bởi vì những gì Kim Phi nói là sự thật.

Cái gọi là thiên tử quả thực giống như những gì Kim Phi nói, nhưng đó chỉ là cái cớ do bề trên nghĩ ra để cai trị dân chúng.

Những vương hầu, tướng quân, quan đại thần đó khi cởi bỏ quân phục, ai nấy đều giống nhau, sẽ khóc, cười, và biết đau.

Một số kẻ đạt được chức tước nhờ kế vị thậm chí còn không bằng người thường.

Trước kia khi Từ Cương còn làm quan trong triều, đã gặp nhiều quan lại ngu ngốc và lố bịch, và cũng đã thấy qua rất nhiều quan viên có vẻ ngay thẳng khi đương nhiệm nhưng sau khi bị cách chức lại chật vật không thể chịu nổi đến nỗi hỏi thăm đôi ba câu cũng làm họ sợ tè ra quần.

Từ xưa đến nay, hô hào Hoàng đế vạn tuế đến rung trời lở rất, nhưng đại đa số các triều đại đều khó có thể tồn tại quá ba trăm năm, cho dù miễn cưỡng sống sót cũng sẽ loạn lạc.

Về phần Đại Khang, quả thực tương lai sẽ là của con cháu Kim Phi và đương kim hoàng đế, y cũng không có lý do gì để chửi bới con cháu của mình.

Thứ hai, Đại Khang chưa từng có tiền lệ bị trừng phạt vì lời nói của mình, cho dù ta có nói sai thì việc chặt đầu ta có phải là quá vô lý rồi hay không?

Kim Phi tiếp tục nói: “Nếu như vậy, há chẳng phải tất cả quan quan ngự sử các ông đều đã bị chém từ lâu rồi sao?”

Từ Cương một lần nữa lại nghẹn họng.

Trách nhiệm của Ngự sử đài là chỉ trích mọi người, không cần biết những gì ông nói có đúng hay không, đuổi đi trước rồi nói sau.

Nếu nói sai đáng bị chém đầu thì Ngự sử đài sớm đã bị chém đầu từ lâu rồi.

Huống chi Kim Phi còn là quốc sư đương triều, có công lớn với Đại Khang, sao có thể chỉ vì một lời nói mà bị chém đầu?

Chém Kim Phi, sợ là Đại Khang sẽ lập tức hỗn loạn.

Thiết Thế Hâm thấy Từ Cương không nói nên lời, nhanh chóng bước đến hòa giải: "Tiên sinh, Từ đại nhân nói chuyện thẳng thắn, tiên sinh đừng tức giận!"

“Tiên sinh, vừa rồi là do hạ quan kích động nên mới nói năng xằng bậy, xin tiên sinh trách phạt!”

Từ Cương cũng rất thức thời, lúc này cúi đầu nhận sai.

Ta biết trách nhiệm của quan Ngự sử đài các ông là tìm ra lỗi, nhưng ông không thể cố ý vạch lá tìm sâu như vậy được!"

Kim Phi nói: "Lần sau trước khi nói, hy vọng ông hãy suy nghĩ thật kỹ, thật sự là vì xã tắc Đại Khang, chứ không phải chỉ để lấy danh tiếng mà không sợ xem trời bằng vung, đã nhớ chưa?"

"Đã nhớ!" Từ Cương nặng nề gật đầu.

Kim Phi thấy ông ta đã có thái độ thừa nhận sai lầm như vậy, bực dọc trong lòng cũng tiêu tán hơn phân nữa.

Nhìn thấy Nhuận Nương bưng ấm nước từ trong bếp đi ra, Kim Phi xoay người đi về phía thư phòng: “Vào trong chuyện đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Nhuận Nương bưng ấm nước đi theo sau.

Thấy Từ Cương nhìn Nhuận Nương cau mày, Thiết Thế Hâm lo lắng Nhuận Nương không hiểu nội quy nên nhanh chóng giới thiệu: “Từ đại nhân, để ta giới thiệu với ông, đây là Nhuận Nương, người chịu trách nhiệm quản lý cuộc sống hằng ngày của tiên sinh ở Xuyên Thục!"

"Thiết đại nhân, ngài lại trêu chọc ta!"

Nhuận Nương trợn mắt nhìn Thiết Thế Hâm, sau đó khẽ cúi đầu chào Từ Cương.

"Ngự sử đài Từ Cương bái kiến phu nhân!"

Từ Cương vội vàng cung kính hành lễ, trong lòng thầm biết ơn Thiết Thế Hâm.

Vừa rồi ông ta thật sự đã muốn trách móc Nhuận Nương, may mắn là Thiết Thế Hâm đã nhắc nhở hắn, nếu không ông ta đã bị Kim Phi đè xuống đất đánh rồi.

Mấy người tiến vào phòng, Kim Phi lấy ra hai cái ly, sau đó cầm ấm nước từ trong tay Nhuận Nương chuẩn bị rót nước.

Từ Cương xua tay liên tục: "Tiên sinh, ngài là quốc sư, phu quân của Bệ hạ. Ngài có địa vị cao quý, sao ta dám làm phiền ngài chứ? Để ta làm cho!"

“Buông tay ra, đừng để bị bỏng!” Kim Phi kéo tay Từ Cương ra.

"Từ đại nhân, ta đã nói với ông rồi, tiên sinh tính cách hiền lành, không có một chút kiêu ngạo, bây giờ đã tin chưa?" Thiết Thế Hâm cười kéo tay Từ Cương: "Ông cứ ngồi đi!"

Từ Cương do dự một lúc nhưng vẫn ngồi xuống rồi đánh giá xung quanh.

“Lúc trước đi Xuyên Thục đã nghe danh quốc sư đại nhân sống rất giản dị, bây giờ ta đã nhìn thấy rồi!”

“Thế nào, không vạch lá tìm sâu nữa mà quay sang nịnh hót ta à?” Kim Phi liếc mắt nhìn Từ Cương.

"Ta nếu biết tâng bốc, năm đó đã không bị giáng chức phải về lại quê nhà."

Từ Cương cười tự giễu, sau đó nói: “Mặc dù ta nghĩ vẫn còn nhiều địa phương tiên sinh làm chưa tốt, nhưng từ tận đáy lòng ta rất khâm phục sự tiết kiệm của tiên sinh!

Với công lao và danh tiếng của ngài, lẽ ra ngài có thể yêu cầu bệ hạ xây dựng cho mình một cung điện ở Đông Hải, nhưng ngài đã không làm vậy, thay vào đó ngài sống ở một nơi đơn sơ như vậy, không có người hầu, nếu đây không thể gọi là giản dị, thì thế nào mới được coi là giản dị đây?”

Nơi ở hiện tại của Kim Phi quả thực rất đơn giản, chưa kể so với cung điện trước đây của Trần Cát, nhà của nhiều địa chủ còn trang nhã hơn cái tiểu viện này rất nhiều.

"Không còn cách nào khác, chúng ta hiện tại quá nghèo, ta muốn xa xỉ cũng không được!"

Kim Phi thở dài nói: “Khi chúng ta thịnh vượng phú quý, dân chúng đủ cơm ăn áo mặc, ta sẽ cho xây dựng cung điện khắp nơi, sau đó về phía nam trú đông và phía bắc tránh nóng vào mùa hè!"

Từ Cương nghe xong không khỏi giật giật khóe miệng, cảm thấy mình vừa khen ngợi Kim Phi một cách vô ích.

“Đến ngày ấy, nếu vi thần còn trực tại Ngự sử đài, nhất định sẽ khuyên bệ hạ không cho phép tiên sinh xa hoa như vậy!” Từ Cương ngẩng đầu nhìn Kim Phi, sắc mặt nghiêm túc nói.

“Đến lúc đó rồi nói!” Kim Phi không quan tâm.

Nếu Kim Phi muốn xây dựng cung điện, điều đó có nghĩa là nền kinh tế của Đại Khang đã dần phục hồi và cần một số biện pháp khác để kích thích kinh tế tiếp tục phát triển.

Xây dựng nhà cửa và phát triển cơ sở hạ tầng chình là kế hoạch của Kim Phi.

Nhưng hiện tại vẫn còn sớm, Kim Phi cũng không muốn tranh cãi củng đối phương.

"Được, vậy thì đến lúc đó nói sau!"

Từ Cương gật đầu, sau đó giơ tay nói: "Bây giờ ta có một số vấn đề muốn thỉnh giáo tiên sinh, mong tiên sinh có thể chỉ giáo!"

“Nói đi,” Kim Phi biết vấn đề thật sự đã đến rồi!
Chương 1877: Ví dụ

“Nghe nói tiên sinh muốn xây một thành trì ở Đông Hải? không biết…”

Lời Từ Cương mới nói được nửa, đã bị Kim Phi cắt ngang.

“Ông nghe nói ở đâu đấy?” Kim Phi khẽ cau mày.

Theo cách nói hồi nãy của Thiết Thế Hâm, thì mấy ngày trước Từ Cương đã tới Kim Xuyên, tin tức của mình cũng mới gửi về mấy ngày trước thôi mà.

Xét từ mặt thời gian, Cửu công chúa nhận được kế hoạch của mình, lẽ ra đã nhanh chóng trao đổi với Từ Cương rồi.

Cái này nói rõ hoặc là Cửu công chúa rất tin Từ Cương, cũng cho thấy Cửu công chúa không lạc quan lắm với kế hoạch của y, nhưng có thể sợ tổn thương cảm tình giữa hai người, không muốn tranh luận với Kim Phi, nên phái Từ Cương và Thiết Thế Hâm tới.

Kim Phi cắt ngang lời Từ Cương, đồng thời cố ý hỏi ông ta nhận được tin từ đâu, thật ra cũng là được thể hiện sự bất mãn của mình.

Hiển nhiên Thiết Thế Hâm nghe hiểu, sờ mũi, tránh mắt không nhìn Kim Phi.

Từ Cương không biết chưa nghe hiểu, hay có ý giả vờ không hiểu, thành thật đáp: “Ta đi Kim Xuyên thì nửa đường gặp bệ hạ, bệ hạ nhận được thư của tiên sinh, nói chuyện này với ta, sau đó ta chủ động xin tới Đông Hải gặp tiên sinh, Thiết đại nhân không yên tâm, nên tới cùng!”

Kim Phi nghe xong, nhìn Từ Cương thật sâu.

Mặc dù vừa nãy bị Từ Cương oán giận một trận, khiến Kim Phi không thoải mái, nhưng Kim Phi không thể không thừa nhận, người này đúng là ứng cử viên thích hợp đảm nhận chức Ngự sử đại phu.

Mặc dù chức trách của Ngự sử đại phu là trách người khác, nhưng không thể không hiểu gì chỉ biết trách người được, nhìn từ câu trả lời của Từ Cương, hiển nhiên y cũng hiểu sự bất mãn của Kim Phi với Cửu công chúa, cho nên đã chủ động giải thích giúp Cửu công chúa, thuận tiện kéo cả Thiết Thế Hâm ra.

Đã như vậy, nếu Kim Phi tức giận, muốn trả thù, thì chỉ cần trả thù một người là được, không liên quan gì tới Cửu công chúa hay Thiết Thế Hâm.

Ngự sử đại phu phải dám nói biết nói, nhưng không thể nói bậy.

Từ Cương rất thông minh, có thể nghe ra ý ở ngoài lời của người khác, nhưng cũng có thể giữ vững chủ ý, cho dù mới gặp lần đầu tiên, không hiểu tính Kim Phi, nhưng vẫn dám nói thẳng, đã cho thấy Từ Cương biết lõi đời mà lại không lõi đời, có đủ các điều kiện cần để đảm nhận chức Ngự sử đại phu.

Giống như lời Cửu công chúa từng nói, Ngự sử đại phu là quan y của triều đình, một chính quyền muốn tồn tại lâu dài, nhất định phải có vẻ không khuất phục như Từ cương, chuyên tìm lỗi của mọi người.

Cửu công chúa bổ nhiệm Từ Cương đảm nhận cương vị quan trọng như vậy, chắc chắn lúc trước đã biết Từ Cương, hơn nữa còn rất hiểu đối phương, trước khi bổ nhiệm khẳng định cũng đã tiến hành điều tra nghiêm khắc về đối phương, xác nhận không có vấn đề mới để ông ta tới Kim Xuyên.

Cái này cũng cho thấy Từ Cương và Kim Phi không có thù hận, sở dĩ vừa gặp đã oán giận, cũng là công việc như vậy, chứ không phải chỉ nhằm vào mỗi mình mình.

Nghĩ rõ những điều này, sự bất mãn trong lòng Kim Phi với Từ Cương đã giảm đi nhiều, gật đầu với Từ Cương, ra hiệu cho ông ta nói tiếp.

“Đến Kim Xuyên rồi, ta đã tìm hiểu tình hình hiện giờ của Xuyên Thục từ Thiết đại nhân, lúc gặp bệ hạ, nhờ có bệ hạ tin tưởng, nói kế hoạch của tiên sinh với ta, ta cho là cực kì không ổn!”

Từ Cương nói: “Lên thuyền rồi, ta và Thiết đại nhân nói chuyện nhiều hơn, lại càng cho rằng kế hoạch của tiên sinh không thể thực hiện được!”

Quan Ngự sử không có thực quyền, nhưng để thực hiện chức trách khuyên răn và giám sát các quan, thì có quyền tra duyệt các bản tấu, tư liệu, hiểu về hiện trường của các bộ phận trong triều đình.

Chuyện đầu tiên Từ Cương làm khi tới Kim Xuyên, chính là đi tìm Thiết Thế Hâm để báo cáo, hẹn thời gian gặp mặt với Cửu công chúa.

Đang lúc chờ Cửu công chúa gọi, Từ Cương đã có một cuộc trò chuyện sâu sắc với Thiết Thế Hâm ở viện Khu Mật, sau đó lại tra duyệt không ít tư liệu, có chút hiểu biết về tình hình cơ bản ở Xuyên Thục.

Sau đó mới có chuyện phản đối phương án của Kim Phi.

“Từ đại nhân cảm thấy, phương án của ta không ổn chỗ nào?” Kim Phi hỏi.

“Mọi chỗ đều không ổn!” Từ Cương đáp: “Mặc dù trải qua sự cai quản của tiên sinh và bệ hạ, cuộc sống của khu vực Xuyên Thục đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn còn nhiều người dân ăn không đủ no mặc không đủ ấm, chắc tiên sinh cũng biết chứ?”

“Biết,” Kim Phi gật đầu.

Ăn một miếng không mập ngay được, không phải một ngày là sẽ có cuộc sống tốt ngay.

Trước đây người dân Xuyên Thục bị tai họa quá nặng, không phải một hai năm là Cửu công chúa và Kim Phi có thể thay đổi được.

Cho dù đã có công cuộc ra công cứu giúp, công xưởng tuyển công, nhưng đều cần người dân đi tham gia lao động mới có thể nhận được thù lao.

Có mấy sức lao động đứng tuổi của gia đình đã bị bắt đi tòng quân, trong nhà chỉ còn người già và trẻ nhỏ, không thể tham gia vào công cuộc ra công cứu giúp và công xưởng tuyển công, nên cuộc sống vẫn khó khăn như cũ.

Lợi ích lớn nhất của chính sách mới với họ có thể là giảm thuế, không có thổ phỉ thu thuế lương thực, ra ăn xin cũng dễ xin hơn.

“Xuyên Thục là nền tảng của triều đình, cũng là tiền vốn để tương lai chinh chiến thiên hạ, bây giờ điều tiên sinh nên làm là tích cóp mọi vật tư, xây dựng Xuyên Thục tốt hơn, nhanh chóng khôi phục lại nhân khẩu cho Xuyên Thục, chứ không phải là lấy vật tư của Xuyên Thục vốn đã khó khăn, để xây dựng một thành trì cách Đông Hải hàng ngàn dặm!”

Từ Cương nhìn chằm chằm vào Kim Phi, lạnh giọng nói: “Còn việc giúp đỡ Đông Man, càng là nước đi không khôn ngoan, vì người dân Xuyên Thục, vì tương lai Đại Khang, vi thần xin tiên sinh thu hồi mệnh lệnh!”

“Từ đại nhân nói có lí, nhưng làm việc thì tầm nhìn phải vươn xa hơn nữa,” Kim Phi nói: “Vốn đầu tư xây dựng thành trì mới ở Đông Hải có thể sẽ khá lớn, nhưng lợi ích nó mang tới cũng rất to lớn!

Không nói cái khác, chỉ nói xưởng đóng thuyền số ba làm ra thuyền đánh cá, để làm xưởng đóng thuyền này trong thời gian ngắn, Xuyên Thục sử dụng vô số sức người sức của để đốn củi, thả bè, nhưng những thuyền đánh cá do xưởng đóng tàu làm ra cũng mang tới vô số rong biển và sản lượng đánh bắt, không tới ba tháng đã thu hồi hết vốn đầu tư lúc trước về rồi!

Đốn củi thả bè làm thuyền đánh cá, không chỉ giải quyết được rất nhiều vấn đề công việc của người dân, để họ có một cách kiếm sống nuôi sống gia đình, còn giải quyết được vấn đề thiếu lương thực cực lớn của Xuyên Thục, có thể nói là một hòn đá trúng nhiều con chim, đầu tư như vậy, chẳng lẽ không đáng à?”

“Xây dựng xưởng đóng cá số ba tất nhiên là một cuộc mua bán rất đáng, nhưng bây giờ thứ tiên sinh ngài muốn xây là một thành trì mới!”

Từ Cương nói: “Nguồn lực để xây một thành trì mới và xây một cái xưởng hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, cũng là thứ mà trước mắt ngân khố quốc gia không thể gánh vác, nếu tiên sinh cứ khăng khăng cố chấp, rất có khả năng sẽ không kiên trì tới lúc nhận được báo đáp, triều đình cũng không kiên trì được!”

“Lời ông nói có lí!” Kim Phi gật đầu.

Xây một thành trì mới cần tiền bạc và tài nguyên, bây giờ đúng là Xuyên Thục không gánh vác được, nếu cưỡng chế tiến hành, thật sự có khả năng sẽ vắt kiệt ngân khố quốc gia.

Đời trước Kim Phi đã thấy quá nhiều ví dụ như vậy.

Chính phủ rất nhiều nơi đã vì nguyên nhân này, xây nhà khắp nơi, bành trướng trắng trợn, nhưng về sau thiếu lực phát triển, dẫn đến cảnh công trình chỗ nào cũng dang dở.

Đời trước có người trong chính quyền địa phương lật tẩy, nhưng ai tới để lật tẩy Kim Phi được?

Từ Cương nghe Kim Phi nói vậy, mắt không khỏi sáng lên, vừa chuẩn bị thừa thắng xông lên, lại nghe Kim Phi nói tiếp: “Có điều Từ đại nhân, ông đã xem kĩ phương án của ta chưa?”
Chương 1878: Cần thiết

Từ Cương không trả lời câu hỏi của Kim Phi mà lấy ra một bản thảo từ trong ngực.

Kim Phi cầm lấy xem, thấy bản thảo được sao chép từ phương án của mình, hơn nữa trong đó có nhiều chú thích, chứng tỏ Từ Cương không những đã đọc kỹ phương án, mà còn nghiên cứu kỹ, thậm chí còn sửa lại hai lỗi chính tả.

“Từ đại nhân, nếu đã xem kỹ phương án rồi, vậy chắc hẳn cũng biết kế hoạch của ta lấy xưởng đóng thuyền số ba và đội đánh bắt làm trọng tâm, vừa mở rộng vừa phát triển!”

Kim Phi nói: “Nếu kế hoạch của ta được tiến hành thuận lợi, hoàn toàn có thể thực hiện thu chi cân đối!”

Trong kế hoạch của Kim Phi, bước đầu tiên là mở rộng xưởng đóng thuyền số 3, đóng càng nhiều thuyền đánh cá, từng bước mở rộng đội đánh bắt.

Sau khi mở rộng đội đánh bắt, sẽ có thể bắt được càng nhiều cá, số cá này có thể dùng làm tiền lương để trả cho thợ ở xưởng đóng thuyền, từ đó tạo nên một tuần hoàn tích cực.

“Tiên sinh, ngài cũng đã nói rồi, nếu kế hoạch được diễn ra thuận lợi, có thể thực hiện thu chi cân bằng, vậy lỡ như kế hoạch không diễn ra thuận lợi thì sao?”

Từ Cương hỏi lại: “Từ xưa đến nay, đi săn hay đánh bắt đều là chuyện phải xem vận may, nếu không, việc đồng áng cũng sẽ không trở thành nền tảng của xã tắc!

Ngộ nhỡ sau khi đóng thuyền đánh cá nhưng lại không đánh bắt được cá, thì sẽ không thể nuôi nhiều thợ như vậy được, lúc đó tiên sinh sẽ làm gì?”

Con người phát triển qua mấy giai đoạn, trong đó giai đoạn quan trọng nhất là quá trình chuyển đổi từ nền văn minh săn bắt sang nền văn minh trồng trọt.

Như Từ Cương nói, khi săn bắt quả thực cần có vận may, vào thời cổ đại không có cung tên, trong vòng mười ngày nửa tháng con người có thể cũng không săn được con thú nào, tướng đối mà nói, việc thu thập hạt giống thực vật ổn định hơn nhiều, vì vậy văn minh săn bắt đã dần dần phát triển thành văn minh trồng trọt.

Nền tảng phương án của Kim Phi là sử dụng đội đánh bắt đánh bắt cá để ủng hộ sự phát triển của Đông Hải, thậm chí xây dựng một thành mới, từ góc độ của Từ Cương, ý tưởng này quá chủ nghĩa duy tâm và cũng quá mạo hiểm.

Nếu có một ngày nào đó đội đánh bắt không đánh bắt được cá, như vậy tất cả kế hoạch của Kim Phi chỉ là một tờ giấy trống không, hơn nữa sẽ khiến Đông Hải vốn ổn định trở nên loạn, tạo thành mối nguy hiểm không thể kiểm soát.

Đông Hải bây giờ có thể cung cấp lượng lớn rong biển và cá muối, giải quyết được áp lực thực phẩm của Xuyên Thục, lỡ như xuất hiện sơ suất thì Đông Hải sẽ loạn, nói không chừng rong biển và cá muối cũng không còn nữa.

Nhìn từ điểm này, nỗi lo lắng của Từ Cương là rất hợp lý.

Chắc hẳn Cửu công chúa cũng nghĩ như vậy.

Điều này không có nghĩa là không tin tưởng Kim Phi, mà vì kỹ thuật trước đây lạc hậu, thiếu hiểu biết về biển, họ thiếu kiến thức về biển cả.

“Từ đại nhân, ông lo lắng cũng đúng, nhưng ông không hiểu biển, không biết biển rộng lớn như thế nào, không biết biển cả ẩn giấu bao nhiêu kho báu!”

Kim Phi nói: “Biển cả có vô số kể loài cá, hơn nữa vẫn luôn hoạt động, với quy mô của đội đánh bắt như hiện nay, đánh bắt tùy thích cũng không thể đánh bắt hết sạch cá trong biển cả!”

Cá dưới biển cũng giống như động vật trên đất liền, rất nhiều loài di cư theo dòng hải lưu, đánh bắt xong mẻ này thì mẻ thứ hai mẻ thứ ba sẽ sớm kéo đến.

Thế giới này vẫn còn rất nguyên thủy, không chỉ Đại Khang, những quốc gia khác cũng như vậy, kỹ thuật của đội đánh bắt đều vô cùng lạc hậu, vì vậy cá dưới biển đã tích góp trong rất nhiều năm, không cần lo lắng sẽ đánh bắt hết cá.

“Tiên sinh nói đúng, tầm nhìn của vi thần hạn hẹp, không biết sự rộng lớn của biển cả, không biết trong đó ẩn chứa bao nhiêu báu vật, nhưng báu vật có nhiều đi chăng nữa, cũng phải thu về trong tay mới được!”

Từ Cương nói tiếp: “Như mọi người đều biết Đại Khang ta đất rộng của nhiều, vô số mỏ vàng mỏ bạc ẩn giấu dưới đất, nhưng không đào lên được thì tất cả cũng chỉ là nói suông!”

“Vì vậy ta mới cần phải phát triển xưởng đóng thuyền, đóng được càng nhiều thuyền đánh cá thì mới có thể khai thác được báu vật dưới biển!”

Kim Phi nói: “Cá khác với mỏ vàng mỏ bạc, mỏ vàng mỏ bạc sẽ không trưởng thành, cũng sẽ không chạy, năm nay không khai thác thì năm sau khai thác nó vẫn nằm đó, nhưng cá sẽ bơi đi, khi chúng bơi đến biển nhưng ông không đánh bắt, đến khi chúng bơi đi thì ông sẽ không đuổi kịp nữa!”

“Ngộ lỡ khi đóng thuyền đánh cá xong, tiên sinh không tìm được cá thì làm thế nào?”

“Sao lại không tìm được?” Kim Phi hỏi lại: “Đội đánh bắt đã được thành lập lâu như vậy rồi, có ngày nào không làm việc chứ?”

“Cái này...” Từ Cương lại bị nghẹn lời.

Sự thật lớn hơn lời nói, từ khi đội đánh bắt được thành lập đến nay, mỗi ngày đều có thu hoạch, chỉ là thu hoạch được bao nhiêu mà thôi.

Ngay cả mấy ngày thu hoạch ít hơn thì đó cũng là ít đối với Từ Cương.

Điều này đủ chứng minh, Kim Phi thực sự có cách tìm thấy đàn cá.

Nhưng Từ Cương vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục nói: “Cho dù tiên sinh nói đúng, vậy thì chỉ cần phát triển xưởng đóng thuyền và đội đánh bắt là được, vì sao tiên sinh lại còn phát triển những ngành nghề khác, xây dựng một thành trì khác chứ?”

“Việc mở rộng xưởng đóng tàu có cần xây dựng xưởng mới không? Có cần nơi ở cho thợ không?”

“Đương nhiên là cần rồi!”

“Vậy gạch để xây nhà ở tập thể cho họ lấy ở đâu? Lấy từ Kim Xuyên đến tiện hơn hay xây dựng một xưởng nung gạch ở Đông Hải tiện hơn?”

“Dĩ nhiên là xây dựng một xưởng nung gạch tiện và có lợi hơn rồi!” Từ Cương nói: “Vậy thì không phải xây thêm một xưởng nung gạch là được rồi sao?”

“Xây nhà không chỉ cần gạch mà còn cần xi măng nữa!”

“Vậy xây thêm một xưởng xi măng là được!”

“Sản xuất xi măng cần phải có đá vôi, thạch cao, đất sét, bột quặng sắt và những vật liệu khác!”

“Vậy thì xây thêm một lò vôi!”

“Dù là gạch hay là đá vôi thì đều rất nặng, chắc chắn không thể kéo bằng sức người, quá chậm, như vậy có phải phải có thêm một xưởng mộc để sản xuất xe đạp, để vận chuyển những thứ đó không?”

“Vậy thì xây thêm một xưởng mộc!” Khóe miệng Từ Cương giật giật: “Còn cần xưởng gì nữa?”

“Muốn hình thành một chuỗi cung ứng hoàn thiện, cần rất nhiều xưởng!” Kim Phi nói: “Nhưng bây giờ chúng ta không nói đến xưởng nữa, nói đến những người thợ trong xưởng!”

“Thợ?”

“Từ đại nhân nghĩ rằng những người thợ kiếm tiền trong các xưởng, thì giấu rỉ sét trong tay tốt hơn hay để họ tiêu tiền, làm cho càng nhiều người dân có thể kiếm tiền từ trong đó tốt hơn?”

“Đương nhiên là để họ tiêu, làm cho những người dân khác cũng có thể kiếm tiền tốt hơn...”

Từ Cương vẫn chưa nói xong, đột nhiên nhận ra đã bị Kim Phi gài vòng quanh.

Theo cách nói của Kim Phi, mở nhiều xưởng như vậy, chắc chắn cần rất nhiều thợ, vậy cũng cần những ngành nghề khác phục vụ những người thợ.

Ví dụ như tiệm may làm quần áo cho thợ, quán rượu và quán cơm giải quyết vấn đề ăn uống cho thợ, đội xây dựng xây nhà cho thợ...

Những điều này cũng cần rất nhiều nhân lực, có thể giải quyết rất nhiều vấn đề sinh tồn của người dân, hơn nữa không cần triều đình trả thêm tiền.

Nghĩ như vậy, Từ Cương cũng cảm thấy xây dựng một thành mới ở Đông Hải là điều thực sự cần thiết.

Đương nhiên, với tiền đề là đội đánh bắt có thể bảo đảm có thể đánh bắt được nhiều cá.

Mà điểm này, sau khi đội đánh bắt được thành lập, những chuyến thuyền chở cá muốn đưa đến Xuyên Thục là câu trả lời tốt nhất.
Chương 1879: Bốc đồng

Lợi ích thu được sau khi đội đánh bắt và đội hái thành lập rõ như ban ngày, từng chiếc thuyền chở rong biển và cá muối về, đó là câu trả lời tốt nhất.

Không thể nói phương án của Kim Phi không có kẽ hở, nhưng cũng có thể hình thành một vòng khép kín một cách hợp lý, không thể tìm ra sai sót lớn nào.

Cửu công chúa không đồng ý, cũng không cảm thấy kế hoạch của Kim Phi có vấn đề gì, mà chưa đủ kiến thức về biển, cảm thấy, kế hoạch này của Kim Phi quá mạo hiểm.

Xét về mặt thời gian, nền kinh tế của Xuyên Thục vừa mới ổn định, nhưng còn có rất nhiều vấn đề về kế sinh nhai cần được giải quyết gấp, không thích hợp để xây dựng rầm rộ, càng không thích hợp để xây một tòa thành mới.

Xét về mặt không gian, Đông Hải cách đại bản doanh của Xuyên Thục quá xa, ở giữa còn có Giang Nam và Trung Nguyên rất loạn, cho dù có phi thuyền và ca-nô truyền tin nhưng cũng có rất nhiều yếu tố không thể kiểm soát được.

Đợi sau này Giang Nam và Trung Nguyên ổn định, thiên hạ đầy đủ sung túc, kho bạc quốc gia có tiền, chắc chắn Cửu công chúa sẽ đồng ý kế hoạch của Kim Phi, bây giờ cô ấy cảm thấy thời cơ vẫn chưa chín muồi.

Thực ra Từ Cương cũng hiểu phương án của Kim Phi, nhưng với tư cách là đại phu ngự sử mới được bổ nhiệm, đây là nhiệm vụ đầu tiên Cửu công chúa giao cho ông ta, nếu bị Kim Phi thuyết phục dễ dàng như vậy, ông ta phải giải thích với Cửu công chúa như thế nào đây? Cửu công chúa có cảm thấy ông ta không có năng lực không?

Vì vậy Từ Cương nói: “Nếu tiên sinh có thể bảo đảm đánh bắt được cá thì phương án của tiên sinh có thể thực hiện được, bây giờ vi thần còn một vấn đề cuối cùng nữa.”

“Vấn đề gì?”

“Tiên sinh cũng biết tình hình hiện tại của Xuyên Thục, sau khi công cuộc ra công cứu giúp kết thúc, khi nhàn rỗi rất nhiều người dân đều không có việc gì làm, nếu tiên sinh cần người, sao không điều người từ Xuyên Thục đến?”

Từ Cương nói: “Tiên sinh đừng quên, Xuyên Thục mới là nền móng của chúng ta.”

Kim Phi nghe vậy thì trầm mặc.

Công cuộc ra công cứu giúp đã được phổ biến một hai năm, rất nhiều dự án ở nhiều nơi đã lần lượt kết thúc, ở địa phương không có xưởng, người dân làm ruộng xong không có việc gì làm.

Không có việc gì làm cũng có nghĩa là không có thu nhập.

Thực ra xét theo lý trí, tuyển thợ ở khu vực Xuyên Thục là điều có lợi nhất đối với triều đình, vì Từ Cương nói rất đúng, Xuyên Thục là nền móng của Kim Phi, có việc gì tốt nên nghĩ đến người dân Xuyên Thục đầu tiên.

“Từ đại nhân ông nói rất đúng.” Kim Phi khé gật đầu, sau đó hỏi: “Nhưng trên đường ông đến đây đã nhìn thấy những người dân tỵ nạn đó chưa?”

“Thấy rồi, bọn họ rất đáng thương!” Từ Cương nói: “Nhưng thời buổi loạn lạc là như vậy, nếu tiên sinh nhân từ, ngài nên nhìn xa hơn về phía trước, đừng bị sự cực khổ ở nơi này hay nơi khác trói buộc, mà nên nhanh chóng phát triển Xuyên Thục, tích lũy sức mạnh, nhanh chóng ổn định Trung Nguyên và Giang Nam!

Đến khi tiên sinh ổn định được thiên hạ, chấm dứt loạn lạc, đây mới là sự nhân từ thực sự!”

“Từ đại nhân nói rất đúng.” Kim Phi lại thừa nhận quan điểm của Từ Cương, sau đó nói: “Nhưng ta sợ những người dân tỵ nạn bên ngoài không đợi được đến ngày đó!”

Con người không giống máy móc, chỉ cần dừng lại và thả ra, con người chỉ cần vẫn còn thở là cần nạp năng lượng và ăn, mấy ngày không ăn sẽ chết đói.

Nguồn thức ăn duy nhất của những người dân tỵ nạn tụ tập ở Đông Hải là chút cháo loãng được trung tâm cứu trợ lương thực bố thí mỗi ngày.

Thực ra có thể đến Đông Hải đã may mắn rồi, ít nhất mỗi ngày đều có một hai bát cháo loãng để ăn, không đến nỗi chết đói.

Có rất nhiều người dân Giang Nam và Trung Nguyên không biết đến Đông Hải, chỉ có thể ở quê nhà bị gia tộc quyền thế, thổ phỉ nhiều lần bóc lột, sống một cuộc sống cực khổ ăn bữa hôm lo bữa mai.

Vào mùa xuân và mùa hè, nếu người dân đói đến mức không chịu được nữa, vẫn có thể đào rau dại và rễ cỏ để giữ lại mạng, nhưng đến mùa thu mùa đông, rau dại rễ cỏ cũng không còn nữa, thời tiết lại lạnh, nên chết đói chỉ là chuyện trong vài ngày.

Trong trận chiến Thanh Thủy Cốc, Kim Phi đã tận mắt nhìn thấy chuyện như vậy.

Khi đó hàng chục nghìn người Đảng Hạng bị Kim Phi vây trong thung lũng, bọn chúng không chạy trốn được, cũng không có thức ăn.

Lúc đầu còn giết ngựa lấy thịt ăn, sau này ngựa chiến không có thức ăn, chết từng con một, sau khi thịt ngựa bị thối rữa hoàn toàn, kỵ binh Đảng Hạng bị mắc kẹt không còn gì để ăn.

Sau đó kỵ binh Đảng Hạng đã xuất hiện tình trạng chết đói, phải tổng tiến công, cuối cùng bị buộc đầu hàng.

Dù đội chinh chiến phía Nam là tinh nhuệ trong kỵ binh Đảng Hạng nhưng ngay cả họ cũng không chịu nổi cảnh đói bụng chớ đừng nói đến người dân bình thường.

Khi mùa đông đến, có thể tuyết sẽ rơi, người cả làng có thể sẽ bị chết đói một nửa trong vòng hai ba ngày.

Nếu chính quyền vẫn còn đó, quan phủ vẫn có thể nấu cháo giúp nạn thiên tai, cho dù không nấu cháo thì cũng can thiệp vào chuyện này.

Hiện tại Giang Nam và Trung Nguyên đã như một mớ hỗn độn, trước kia thổ phỉ hoàn toàn không dám chặn người đưa tin của triều đình, hiện nay đã xem người đưa tin của triều đình không ra gì.

Mệnh lệnh của Trần Chinh thậm chí còn không được gửi đi hàng trăm km, sứ giả đưa thư cũng bị thổ phỉ tiêu diệt.

Thực ra có thể truyền mệnh lệnh đi thì cũng không có tác dụng gì lớn, ngai vàng của Trần Chinh có được bằng cách giết cha đoạt ngôi, lên ngôi vua không hợp pháp, quyền quý, thân hào ở các nơi gần như đều không muốn nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Ngai vàng Trần Chinh giành được bằng cách giết cha gần như bị lu mờ hoàn toàn, những người có tiếng nói ở các nơi gần như không phải là quan phủ mà là các binh phủ nắm giữ binh quyền hoặc gia tộc quyền thế ở địa phương, hoặc là một số lượng lớn thổ phỉ.

Gia tộc quyền thế còn tốt, đã đọc bao nhiêu sách, hiểu rõ đạo lý sống hòa hợp với người dân, nếu đương gia là binh phủ hoặc thổ phỉ thì hỏng bét.

Thổ phỉ hoặc binh phủ gần như đều là những kẻ liều lĩnh thậm chí một chữ cũng không biết chứ đừng nói đến lề lối và tầm nhìn, sau khi chúng chiếm đất xưng vương, đa số đều tham lam vô độ, hoặc là ham mê thú lạc hoặc là liều mạng so dũng khí, không hề nghĩ đến sự sống chết của người dân địa phương.

Khi Kim Phi đi học ở kiếp trước, thầy giáo lịch sử đã nói, trong thời kỳ nạn đói hỗn loạn, trong một mùa đông, dân số của khu vực địa phương có thể giảm một nửa, thậm chí còn nhiều hơn.

Khu vực địa phương này có thể là một làng một trấn, cũng có thể là một huyện một quận, thậm chí là một châu.

Kim Phi không hi vọng ngày nào đó cũng nhìn thấy số liệu như vậy.

Đặc biệt là trong tình huống y rõ ràng có thể thay đổi tình hình.

Nếu không ở thời đại này thì không nói làm gì, nhưng nếu đã đến thời đại này, hơn nữa còn có đủ quyền lực và tầm ảnh hưởng thì Kim Phi sẽ dùng hết lực lượng của mình để giúp càng nhiều người dân có thể sống.

Đây cũng là nguyên nhân Cửu công chúa và rất nhiều đại thần cảm thấy Kim Phi hành động bốc đồng, suy nghĩ thiếu kiểm soát.

Trong tình huống bình thường, việc xây một thành trì lớn như vậy, phải trải qua rất nhiều lớp luận chứng, khảo sát và phê duyệt, việc lập kế hoạch trong vòng từ tám năm đến mười năm mới được thi công là chuyện bình thường.

Nhưng khi Kim Phi có ý tưởng này, đã viết phương án cho Cửu công chúa ngay trong đêm, ngày hôm sau đã gửi đến làng Tây Hà, sau đó yêu cầu Cửu công chúa chuẩn bị thợ và vật liệu, nhanh chóng thi công.

Cho dù Kim Phi bản thân Kim Phi khi bước vào vị trí của Cửu công chúa và Thiết Thế Hâm cũng sẽ cảm thấy quá bốc đồng.

Nhưng nhìn thấy người dân tỵ nạn có thể chết đói bất cứ lúc nào, Kim Phi không gấp cũng không được.

Y thật sự lo đợi đến khi y chuẩn bị xong thì những người dân tỵ nạn đó đã chết đói hết rồi.

Nhưng cũng vì Kim Phi nghĩ ra ý tưởng gì bèn thực hiện ý tưởng đó mới có cục diện như hiện nay.
Chương 1880: Ta nói rồi, nhất định phải xây

Lấy công cuộc ra công cứu giúp do Kim Phi chỉ đạo làm ví dụ, theo quy trình trước đây của luật pháp Đại Khang, chỉ riêng việc bàn bạc các phương pháp cứu trợ, các bên tranh cãi và phân tích lợi hại thiệt hơn cũng phải cả năm trời mới có thể đưa ra kết luận.

Nếu một bên không hài lòng thì việc cứu trợ không thể được thực hiện.

Ngay cả khi lợi ích của tất cả các bên đã được đàm phán và thống nhất xong thì việc phân bổ kinh phí, chuẩn bị lương thực và phương tiện vận chuyển cũng sẽ không thể thực hiện được trong thời gian một hoặc hai năm.

Vào thời điểm những việc đó được thực hiện, có lẽ bách tính đã chết đói cả rồi.

Đến khi tiền cứu trợ và lương thực đến nơi, cuối cùng sẽ rơi vào tay những kẻ có quyền lực.

Tuy nhiên, dưới sự lãnh đạo của Kim Phi, chỉ mất chưa đầy một tháng để hoàn tất mọi thủ tục và phân phát lương thực cho những người dân cần nhất trước khi mùa đông đến.

Tất nhiên, điều này có thể thực hiện được là nhờ có Cửu công chúa.

Trước hết, Cửu công chúa có thể trấn áp những kẻ có quyền lực ở Xuyên Thục.

Thứ hai, để kiếm thêm tiền, những kẻ có tiền đó đã mua trước một lượng lớn ngũ cốc từ nhiều nơi khác và vận chuyển đến nhiều địa điểm khác nhau tại Xuyên Thục.

Cho nên sau khi Cửu công chúa trấn áp những kẻ đó, không cần phải mua hay vận chuyển lương thực từ nơi khác tới nữa, điều này tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Nhưng dù vậy, nếu không có sự đề xuất và thúc đẩy của Kim Phi, việc thực hiện công cuộc cứu trợ sẽ không thể suôn sẻ và nhanh chóng như vậy.

Bao gồm việc xây dựng đập Đô Giang sau này và việc xây dựng nhà xưởng ở các nơi khác nhau, Kim Phi về cơ bản đều đã đặt nền móng trước và thúc giục cấp dưới có liên quan tiếp tục thực hiện.

Cộng với sự giúp đỡ của Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu, trong vòng chưa đầy hai năm đã đưa Xuyên Thục vốn nghèo nàn lạc hậu, người dân chết đói hàng ngày phát triển đến mức độ như hiện tại.

"Tiên sinh, ta biết ngài thương hại những người tị nạn này, ta cũng rất đồng cảm với họ. Nhưng thưa tiên sinh, ngài không thể cứu được nhiều người như vậy. Ngài nên tập trung nguồn lực vào việc phát triển Xuyên Thục..."

"Ta biết rồi, biết rồi mà!"

Kim Phi lại ngắt lời Từ Cương: "Mặc dù hiện tại người dân Xuyên Thục vẫn đang sống trong cảnh khó khăn, nhưng về cơ bản họ sẽ không chết đói. Họ có thể tìm nơi trú ẩn khỏi gió và mưa vào mùa đông, nhưng những người tị nạn này thì sao?"

Kim Phi chỉ ra bên ngoài và nói: "Bọn họ đã rời bỏ nhà cửa, không có thức ăn và không có nơi trú ẩn. Ông nghĩ họ sẽ sống sót trong mùa đông này như thế nào?"

"Trong thời buổi hỗn loạn, thương vong là điều không thể tránh khỏi..."

"Ông nói nghe nhẹ nhàng quá. Ông đã bao giờ nhìn thấy những người dân tị nạn trông như thế nào chưa? Ông đã bao giờ thấy người ta đổi con cái của mình lấy thức ăn chưa?"

Nghe vậy, Từ Cương thở dài: "Tiên sinh, ta là người Giang Nam. Ta đều nhìn thấy cả rồi ..."

"Vậy ông đã bao giờ trải qua điều đó chưa?"

Giọng điệu của Kim Phi trở nên có chút kích động: “Nếu ông và gia đình không có cơm ăn, không có chỗ ở, con cái không có quần áo, trần truồng run rẩy vì lạnh, nằm dưới đất ăn bùn thì ông có nói như vậy được không?"

Lần này, Từ Cương im lặng.

Mặc dù vì tính tình ngay thẳng nên sự nghiệp làm quan trong triều đình trước đây của Từ Cương cũng giống như Thiết Thế Hâm không được thuận lợi, cuối cùng ông ta đã từ quan và trở về quê hương. Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, Từ Cương đã được học hành và làm quan đến cấp trung ương trong triều đình. Nhà họ Từ cũng là một gia tộc giàu có ở địa phương.

Giang Nam tuy hỗn loạn nhưng gia đình Từ Cương chưa bao giờ phải lo lắng về cái ăn cái mặc.

"Ta từng nghe nói, trong thời đại này, một hạt bụi rơi xuống đầu một người cũng có thể trở thành một ngọn núi lớn!"

Kim Phi nói tiếp: "Ta không thể cứu tất cả mọi người, nhưng ta muốn cố gắng hết sức để cứu càng nhiều người càng tốt, như vậy không được sao?"

"Một hạt bụi rơi xuống đầu một người cũng có thể trở thành một ngọn núi lớn!"

Từ Cương nhắc lại những lời này, trong mắt ông ta đầy vẻ bối rối.

Câu này ở kiếp trước những người viết truyện trên mạng đã sử dụng nhiều lắm rồi, nhưng ở thế giới này lại không được sử dụng, ít nhất đây là lần đầu tiên Từ Cương nghe thấy câu nói này.

Thực ra trong thâm tâm ông ta gần như đã bị Kim Phi thuyết phục, nhưng đây là trận chiến đầu tiên sau khi ông ta nhậm chức nên ông ta không thể cứ vậy mà nhận thua, nếu vậy thì khi trở về sẽ khó mà ăn nói.

Nhưng ông ta còn chưa kịp mở miệng, Kim Phi lại lên tiếng.

"Thành phố mới này nhất định phải được xây dựng, không ai có thể ngăn cản được!"

Kim Phi phẩy tay với Từ Cương và Thiết Thế Hâm: "Hai người về đi, ta phải viết thư cho Vũ Dương để xin vật tư, vì vậy không có thời gian tiếp hai người!"

Đây rõ ràng là một câu đuổi khéo, dù Từ Cương và Thiết Thế Hâm mặt có dày đến đâu cũng xấu hổ đến mức không thể ở lại lâu hơn.

Hai người họ cúi đầu chào Kim Phi rồi rời khỏi thư phòng.

Khi họ đến cổng sân, Thiết Thế Hâm nhìn thấy Từ Cương cau mày đành bất lực giải thích: "Tiên sinh trước nay làm việc và phát ngôn đều rất thẳng thắn không lòng vòng. Ông đừng để bụng, thực ra bình thường tiên sinh rất hoà nhã. Có lẽ việc lần này thực sự là rất gấp!”

"Đừng lo, Thiết tiên sinh. Không phải là ông chưa từng thấy tiên hoàng mắng ta, tiên hoàng so với tiên sinh thì khắc nghiệt hơn rất nhiều!" Từ Cương cười nói: "Ta không tức giận, cũng không dám để bụng tiên sinh!”

“Còn có việc mà Từ đầu sắt như ông không dám làm sao?” Thiết Thế Hâm cười nói đùa.

Khi Trần Cát còn nắm quyền, Từ Cương từng làm việc vặt ở Ngự sử đài, tất nhiên khi đó ông ta không phải là Ngự sử đại phu mà chỉ là một quan chức nhỏ ở đó.

Nhưng điều này không ngăn được Từ Cương đối đầu với nhiều quan chức khác nhau, ngay cả hoàng đế Trần Cát cũng có lần bị như vậy.

Có lần Trần Cát tức giận đến mức chỉ vào mũi Từ Cương ngay trong triều và chửi mắng thậm tệ, cuối cùng sai quân triều đình lôi Từ Cương ra ngoài.

Khi Từ Cương bị kéo đi, ông ta vẫn tiếp tục nói.

Từ đó trở đi, ông ta có biệt danh là Từ đầu sắt.

May mắn thay, ở Đại Khang chưa từng có tiền lệ quan viên bị xử tử vì phát ngôn, nếu không Trần Cát có lẽ đã lôi Từ Cương ra ngoài ngũ mã phanh thây rồi.

Tuy nhiên, kể từ sau sự việc này, Từ Cương bị tước quyền lên triều, lại còn bị cô lập đàn áp khắp nơi. Được một năm, Từ Cương cảm thấy quá nhàm chán nên từ quan và trở về quê hương. Mãi cho đến khi Cửu công chúa phái người đi tìm ông ta cách đây không lâu.

"Mặc dù đây là lần đầu tiên ta gặp quốc sư đại nhân, nhưng những việc đại nhân làm được thật đáng kinh ngạc. Nếu không có ngài ấy, người dân Đại Khang đã bị chà đạp dưới vó ngựa sắt của lũ man di. Nếu không có ngài ấy, người dân Xuyên Thục có lẽ đã chết đói hết!"

Từ Cương nói: “Trước đây ta nghe nói quốc sư đại nhân có thể cưỡi ngựa chinh phạt tứ phương, nhấc bút viết văn có thể bình thiên hạ. Lúc trước ta có chút không tin, nhưng giờ thì tin rồi!"

"Quốc sư đại nhân địa vị cao, vậy mà có thể đích thân cầm quân đi tới thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng chiến đấu với địch, điều này thể hiện bản lĩnh của ngài ấy! Sau khi từ chiến trường trở về, đại nhân không hề kiêu ngạo ngông cuồng mà luôn làm gương, sống tiết kiệm, nghĩ cho bách tính. Có một vĩ nhân như vậy trong lịch sử thật hiếm có, ta làm sao dám giận ngài ấy? "

"Muốn nịnh nọt thì phải nịnh trước mặt tiên sinh chứ. Ông nói ở đây tiên sinh không nghe thấy đâu" Thiết Thế Hâm cười nói.

"Người khác không biết, nhưng lẽ nào Thiết đại nhân lại không biết sao? Từ mỗ đây chưa bao giờ xu nịnh ai!"

"Ta biết, ta biết!" Thiết Thế Hâm nói: "Chỉ cần ông hiểu được vậy là tốt rồi!"

“Có cái gì mà không hiểu cơ chứ?” Từ Cương nói: “Mặc dù vừa rồi tiên sinh luôn phản bác lời ta nói, nhưng không phải vì bản thân mà là vì ngài ấy thực sự muốn cứu nhiều người hơn. Ngài ấy đang nghĩ về sự thịnh vượng lớn lao của đất nước và bách tính!”

"Nếu thật sự có ích cho thiên hạ, có ích cho bách tính, lại có thể cứu người trong lúc nước sôi lửa bỏng thì đừng nói là mắng ta vài câu, cho dù có đánh chết ta cũng cam lòng! "

"Nếu ông đã hiểu chuyện như vậy thì vừa rồi còn cãi nhau với tiên sinh làm gì?" Thiết Thế Hâm tò mò hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom