-
Chương 1886-1890
Chương 1886: Tâm sự của Thiết Thế Hâm
Thiết Thế Hâm tổng cộng đã phái đi hai thuộc hạ. Một người chịu trách nhiệm điều phối các nhà xưởng khác nhau, người còn lại đến xưởng cá muối và bắt đầu khảo sát địa hình, quy hoạch vị trí của ký túc xá mới và nhà xưởng mới của xưởng cá muối, đồng thời tính toán sơ bộ các vật liệu cần thiết.
Họ bận rộn đến tận tối mới kiệt sức trở về doanh trại hộ tống.
Ở thời đại này không có điện thoại thông minh, nếu không số bước đi bộ của họ hôm nay chắc chắn sẽ đứng đầu trong danh sách bạn bè.
Sau khi trở lại doanh trại hộ tống, còn chưa kịp thở ra hơi, Thiết Thế Hâm đã gọi họ vào thư phòng lần nữa.
Từ Cương lúc đó cũng đang ở trong thư phòng, thấy cấp phó của Thiết Thế Hâm đi vào, liền đứng dậy nói: "Thiết đại nhân cứ giải quyết công vụ trước đi, ta về trước!"
"Nếu Từ đại nhân không có việc gì, ông ở lại tham mưu giúp ta có được không?" Thiết Thế Hâm cười hỏi.
Với tư cách là người phụ trách viện Khu Mật, Thiết Thế Hâm có thể nói là người quyền lực nhất bên cạnh Kim Phi và Cửu công chúa.
Điều này khiến Thiết Thế Hâm cảm kích Kim Phi và Cửu công chúa, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bất an.
Nhiều người cho rằng quyền lực càng lớn thì càng tốt, trong lịch sử cũng đã có rất nhiều quan lại muốn thâu tóm toàn bộ quyền lực trong tay.
Nếu hoàng đế khi đó có đầu óc tầm thường thì làm như vậy cũng không có vấn đề gì, nhưng Kim Phi và Cửu công chúa đều không phải người như vậy. Cho nên, nếu Thiết Thế Hâm muốn thâu tóm quyền lực thì chẳng khác nào đang tìm cái chết.
Khi địa vị ngày càng cao, Thiết Thế Hâm càng ngày càng bất an, lo lắng một ngày nào đó mình sẽ khơi dậy sự e dè và nghi ngờ của Cửu công chúa.
Đây không phải là Thiết Thế Hâm có ảo tưởng bị ngược đãi, mà là vì ông ta hiểu rõ Cửu công chúa.
Thân là bậc đế vương, Cửu công chúa sẽ không trao đi toàn bộ quyền lực của mình, cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng bất cứ ai ngoại trừ Kim Phi.
Anh em Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài là bằng chứng tốt nhất.
Họ đều là anh em họ của Cửu công chúa, luôn hết lòng ủng hộ Cửu công chúa.
Nếu không có sự ủng hộ của anh em nhà họ Khánh, Cửu công chúa sẽ không thiết lập được cục diện như hiện tại.
Tuy nhiên, sau khi Cửu công chúa lên ngôi, mặc dù chức quan của Khánh Hâm Nghiêu được thăng lên một cấp nhưng thực quyền lại không hề tăng lên. Thậm chí, một phần quyền lực của anh ta còn bị Cửu công chúa lấy lại.
Quân Thiết Lâm cũng tương tự.
Mặc dù Cửu công chúa không trực tiếp điều động Khánh Hoài rời khỏi quân Thiết Lâm, thậm chí còn đồng ý mở rộng quy mô của quân Thiết Lâm. Tuy nhiên, Cửu công chúa đã tận dụng cơ hội Kim Phi thành lập chiến đội áo giáp đen để điều chuyển hơn một nửa số cán bộ cấp trung và cơ sở của quân Thiết Lâm đi.
Ngoài ra, Cửu công chúa còn yêu cầu quân Thiết Lâm mỗi ngày đều phải đọc nhật báo Kim Xuyên, đoàn ca múa đến biểu diễn ở chỗ quân Thiết Lâm cũng thường xuyên hơn nhiều so với các nơi khác.
Nhìn bề ngoài thì đây là những lợi ích đối với quân Thiết Lâm, nhưng trên thực tế, Cửu công chúa đang làm suy yếu ảnh hưởng của Khánh Hoài trong quân Thiết Lâm.
Với tư cách là người đứng đầu viện Khu Mật, gần như không có quan lại nào có thể cạnh tranh được với Thiết Thế Hâm. Ông ta dường như đang ở đỉnh vinh quang của sự nghiệp, nhưng ông ta biết rất rõ càng như vậy thì Cửu công chúa càng dễ nghi ngờ và kiêng dè ông ta.
Cho nên Thiết Thế Hâm vẫn luôn hy vọng có một vị quan văn khác được Kim Phi và Cửu công chúa coi trọng. Điều này không chỉ giúp ông ta san sẻ áp lực công việc, mà còn giảm bớt phần nào sự hoài nghi của Cửu công chúa.
Từ Cương chính là mục tiêu huấn luyện của Thiết Thế Hâm.
Từ Cương vừa mới đến Kim Xuyên, cho dù Thiết Thế Hâm có muốn đào tạo ông ta thì cũng không thể quá lộ liễu.
Kim Phi rất quan tâm đến việc xây dựng thành phố mới, Từ Cương vừa hay lại đang có mặt ở Đông Hải, vì vậy Thiết Thế Hâm quyết định sẽ thường xuyên đưa theo Từ Cương để Kim Phi và ông ta chạm mặt nhau nhiều hơn.
Vì vậy, Thiết Thế Hâm đã gọi Từ Cương đến và trò chuyện cả buổi chiều.
Bản thân Từ Cương cũng quan tâm đến việc xây dựng thành phố mới, lại được Thiết Thế Hâm đích thân mời nên đã quyết định ở lại.
Lúc này Thiết Thế Hâm mới nhìn sang hai cấp phó của mình.
"Bận rộn cả buổi chiều, các ngươi vất vả rồi!"
Thiết Thế Hâm đích thân rót một tách trà cho họ, sau đó bưng một đĩa điểm tâm tới: “Buổi trưa không có thời gian ăn, sau đó lại chạy đôn chạy đáo cả buổi chiều, chắc hai ngươi đói bụng rồi. Ăn một chút lót dạ đi đã".
"Cảm ơn Thiết đại nhân!"
Hai cấp phó đưa tay đón lấy tách trà.
Thiết Thế Hâm khi ở viện Khu Mật thường rất nghiêm khắc, nhưng bây giờ lại tự mình rót trà và chuẩn bị điểm tâm... Hai cấp phó trong lòng cảm thấy ấm áp, mệt mỏi dường như đã tiêu tan đi rất nhiều.
Chạy cả buổi chiều, quả thật họ khát và rất đói nên một hơi uống hết tách trà trong tay.
Nhưng cả hai đều không chạm vào chiếc bánh ngọt trên đĩa.
Tiểu Trần lấy ra hai tờ giấy, hai tay đưa cho Thiết Thế Hâm: "Thiết đại nhân, đây là dự toán sơ bộ các loại vật liệu cần thiết để mở rộng xưởng cá muối, còn cả bản phác thảo của nhà xưởng và ký túc xá! Còn bản vẽ chi tiết tối nay ta sẽ tăng ca để vẽ, sáng sớm mai có thể giao lại cho đại nhân!”
Thiết Thế Hâm nhìn qua tờ giấy trên tay, khẽ gật đầu: "Rất tốt!"
Người còn lại thấy Thiết Thế Hâm đang nhìn mình, vội vàng báo cáo: "Thiết đại nhân, chiều nay ta đã tới thương lượng với từng phân xưởng. Ban đầu tất cả xưởng trưởng đều nói rằng nhiệm vụ sản xuất hiện tại đang rất nặng nề, nhưng sau khi nghe ta nói đây là nhiệm vụ tiên sinh giao, lại còn do Thiết đại nhân đích thân phụ trách thì họ lập tức đồng ý toàn lực phối hợp, từ tối nay sẽ làm thêm giờ để kịp hoàn thành công việc!”
Các xưởng trưởng đều đồng ý hợp tác hoàn toàn, nhưng việc này không liên quan nhiều đến Thiết Thế Hâm mà là do ảnh hưởng của Kim Phi.
Về phần Thiết Thế Hâm, là do cấp phó này tự nói thêm vào.
Thiết Thế Hâm là một viên quan kỳ cựu nên biết rất rõ điều này. Tuy nhiên, ông ta không vạch trần anh ta, thay vào đó, ông ta lại gật đầu và khen ngợi: "Rất tốt!"
Thấy hai người đều không động đến bánh ngọt trên đĩa, ông ta nói thêm: "Hai người về ăn cơm trước đi!"
"Vâng!" Tiểu Trần và Tiểu Lưu đứng dậy, cúi chào rồi rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Thiết Thế Hâm cẩn thận xem xét sơ đồ quy hoạch đơn giản và số liệu thống kê sơ bộ trên giấy phác thảo. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì lớn, ông ta và Từ Cương mới cùng nhau bước ra khỏi thư phòng.
Hai cấp phó của Thiết Thế Hâm bận rộn cả buổi chiều, nhưng Kim Phi cũng không nhàn rỗi.
Có quá nhiều thứ liên quan đến việc xây dựng một thành phố mới và Kim Phi lần đầu tiên được trải nghiệm điều đó.
Sau khi Thiết Thế Hâm rời đi, y tiếp tục hoàn thiện kế hoạch và làm việc cho đến khi Nhuận Nương đến gọi y đi ăn vào buổi tối, Kim Phi mới đặt bút chì xuống.
Nhưng ngay khi Nhuận Nương vừa rời khỏi thư phòng, cận vệ đã dẫn Thiết Thế Hâm và Từ Cương bước vào.
Thiết Thế Hâm giờ này đến tìm y, nhất định là có chuyện gì đó, rất có thể có liên quan đến nhiệm vụ buổi chiều.
Vì vậy Kim Phi nhìn về phía Nhuận Nương: “Mọi người ăn trước đi!”
“Trưa nay chàng chỉ ăn có một chút, ăn xong rồi làm việc tiếp không được sao?” Nhuận Nương có chút phiền muộn hỏi.
Kim Phi không trả lời mà chỉ xoa đầu Nhuận Nương: “Nghe lời ta!”
Nhuận Nương tuy có chút không vui nhưng vẫn nghe lời rời đi.
Thiết Thế Hâm thấy vậy cũng ý thức được mình đến không đúng lúc, có chút lúng túng nói: "Tiên sinh, hay là ngài đi ăn cơm trước đi?"
"Người tị nạn còn đói, làm sao ta có thể ăn được!" Kim Phi xua tay nói: "Thiết đại nhân, Từ đại nhân, chúng ta vào thư phòng nói chuyện đi!"
Nói xong, y quay lại thư phòng mà không đợi Thiết Thế Hâm và Từ Cương trả lời.
Thiết Thế Hâm và Từ Cương nhìn nhau và chỉ có thể theo Kim Phi vào thư phòng.
Chương 1887: Gia đình đặc biệt
“Thưa tiên sinh, hôm nay ta đã phái người tới xưởng cá muối khảo sát và vẽ ra bản vẽ thi công sơ lược cũng như dự kiến các nguyên vật liệu cần dùng khi mở rộng xưởng”.
Thiết Thế Hâm đưa bản thảo giấy cho Kim Phi: "Người của ta cũng đã đàm phán với xưởng gạch và xưởng xi măng, họ sẽ bắt đầu tăng ca làm việc từ hôm nay".
Kim Phi cầm lấy bản thảo xem xét: “Chữ viết này là của Tiểu Trần đúng không?”
"Tiên sinh quả nhiên có mắt nhìn, bản phác thảo này quả thực là do Tiểu Trần vẽ ra", Thiết Thế Hâm đáp.
Kim Phi nghe xong, liếc mắt nhìn một cái rồi đặt bản phác thảo xuống.
Tiểu Trần là thuộc hạ của Thiết Thế Hâm nhưng anh ta cũng là người quen cũ của Kim Phi, kỹ thuật phác thảo bản vẽ và làm biểu đồ của Tiểu Trần là do đích thân Kim Phi dạy. Các nhà xưởng ở Kim Xuyên trước khi xây dựng, Tiểu Trần đều tham gia hoặc chỉ đạo công việc quy hoạch ban đầu.
Nhà xưởng mà Kim Phi đang yêu cầu xây dựng đơn giản hơn nhiều so với nhà xưởng ở Kim Xuyên, nên với trình độ của Tiểu Trần về cơ bản sẽ không có vấn đề gì.
Cho dù có vấn đề cũng không sao, Kim Phi không chỉ muốn xây dựng xưởng cá muối, nếu xưởng gạch và xưởng xi măng sản xuất nhiều gạch và xi măng hơn nữa thì các công trình khác có thể tiếp tục sử dụng.
"Thiết đại nhân, nếu việc bên phía xưởng gạch và xưởng xi măng đã điều phối xong, ngày mai ông có thể bắt đầu tuyển người!" Kim Phi nói.
Ba ngày nữa xưởng cá muối sẽ tuyển người, nhưng trước khi xưởng cá muối tuyển người vẫn cần tuyển một nhóm thợ vận chuyển gạch và xi măng đến công trường và bắt đầu xây dựng nhà xưởng.
Đây cũng là điều mà trước đó Kim Phi và Thiết Thế Hâm đã thảo luận.
Thiết Thế Hâm gật đầu nói: “Ta đã viết thông báo tuyển dụng rồi, ngày mai trước khi người đưa thư đọc báo, ta sẽ cho đọc thông báo này trước”.
Kim Phi luôn coi trọng việc giáo dục tư tưởng cho nhân dân. Ở Đông Hải không chỉ có lều cháo mà còn có người đưa thư và một sân khấu kịch. Người đưa thư hàng ngày đọc báo gần lều cháo, còn đoàn ca múa sẽ thỉnh thoảng biểu diễn trên sân khấu cho những người tị nạn xem. Những việc này nhằm tuyên truyền các chính sách và tư tưởng mới của Xuyên Thục.
Có rất nhiều người tị nạn tụ tập ở Đông Hải, nhưng trật tự cơ bản vẫn được duy trì, không có cuộc binh biến quy mô lớn nào xảy ra. Để góp phần vào việc duy trì trật tự đó, nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa đã có đóng góp không nhỏ.
Ngoài ra, thương hội Kim Xuyên còn phát cháo, khiến rất nhiều người tị nạn tin rằng chỉ cần đi theo Kim Phi và Cửu công chúa, những ngày tháng tốt đẹp hơn rồi sẽ đến.
Những kẻ phản động chỉ có thể bí mật xúi giục người dân, hoạt động tuyên truyền của bọn chúng kém xa so với nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa.
Thiết Thế Hâm và Kim Phi sau đó còn bàn bạc một số chi tiết và thảo luận đến tận nửa đêm thì Thiết Thế Hâm mới quay trở về.
Từ Cương quay đầu lại nhìn vào thư phòng của Kim Phi với ánh mắt phức tạp.
Trong cuộc thảo luận ban nãy, chủ yếu là Thiết Thế Hâm và Kim Phi nói chuyện, còn Từ Cương thì chủ yếu chỉ lắng nghe và quan sát Kim Phi.
Trước khi tới đây, Từ Cương chỉ hiểu về Kim Phi qua những lời đồn thổi hoặc nghe người khác kể lại. Ông ta luôn nghĩ rằng Kim Phi chỉ biết cầm quân đánh giặc, chế tạo vũ khí, cùng lắm thì biết viết thêm mấy bài thơ.
Tuy nhiên, qua cuộc trò chuyện vừa rồi giữa hai người họ, Từ Cương phát hiện ra rằng Kim Phi cũng rất có kinh nghiệm trong việc quy hoạch và xây dựng đô thị. Một số quan điểm mà y đưa ra thực sự khiến Từ Cương không khỏi nể phục.
Từ Cương cũng ngưỡng mộ thái độ làm việc của Kim Phi.
Mặc dù y thậm chí còn chưa ăn tối nhưng vẫn thảo luận chuyện này với Thiết Thế Hâm cho đến nửa đêm. Nếu không phải y thấy Thiết Thế Hâm đã nhiều tuổi, có chút ngồi không vững rồi thì có khi vẫn sẽ tiếp tục nói tiếp.
“Tiên sinh lúc nào cũng làm việc đến muộn như vậy à?” Từ Cương hỏi.
“Đây mà đã coi là muộn sao?” Thiết Thế Hâm cười nói: “Lúc ở trong làng, tiên sinh thường xuyên làm việc thâu đêm, có lần liên tục làm việc hai ngày hai đêm. Cuối cùng, Hạ Nhi phu nhân và Thiên Tầm phu nhân phải khiêng tiên sinh ra ngoài!”
“Đại Khang có một vị vua thông thái như Bệ hạ, lại có một tài năng lớn như tiên sinh, vậy thì lo gì không thể vực dậy được!” Từ Cương cảm động nói.
"Ừm!" Thiết Thế Hâm thở dài, sau đó nói: "Chúng ta về sớm nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta còn phải tuyển thợ nữa!"
“Ta cũng phải đi tới chỗ tuyển nhân công à?” Từ Cương hỏi.
“Ngày mai ông có bận việc gì khác không?”
"Không", Từ Cương lắc đầu.
Nhiệm vụ của ông ta ở Đông Hải là khuyên can Kim Phi không nên xây dựng thành phố mới. Tuy nhiệm vụ thất bại nhưng cũng đã kết thúc, cho nên ông ta tạm thời không có việc gì khác.
"Nếu không có việc gì, vậy thì đi cùng ta xem xem!"
"Vậy cũng được", Từ Cương gật đầu và đi theo Thiết Thế Hâm trở về nơi ở của mình.
Sáng hôm sau, Từ Cương và Thiết Thế Hâm đến nơi tập trung người tị nạn dưới sự bảo vệ của các nhân viên hộ tống.
Ven bãi tập kết có một dãy lều cháo, cạnh các lều cháo là một cái bục rộng, cái bục này là nơi người đưa thư đọc báo hàng ngày.
Lúc này, việc phát cháo buổi sáng vẫn chưa kết thúc. Trước mỗi lều cháo, người ta xếp thành hai hàng, chậm rãi di chuyển. Có người cầm bát, có người cầm nồi, có người thì đến tay không.
Khi Thiết Thế Hâm và Từ Cương tới nơi, thùng cháo cuối cùng đã không còn, hai người phục vụ lại nhấc một thùng cháo khác đặt lên bàn.
Một người phục vụ cầm một chiếc muôi lớn lên, khuấy mạnh vài lần trong thùng cháo rồi múc cho người tị nạn ở phía trước một muôi.
Dù cầm bát hay cầm nồi, mỗi người cũng chỉ có thể nhận một muôi cháo.
Một người phục vụ bên cạnh nhặt một chiếc thẻ ngàđược làm đặc biệt cho người tị nạn và đục một lỗ trên đó để chứng tỏ rằng anh ta đã nhận được cháo.
Nhiều người nhận được cháo xong liền quay người lại và bắt đầu đổ cháo vào miệng.
Cùng với Thiết Thế Hâm, Từ Cương và hai cấp phó của Thiết Thế Hâm thì còn có một số nhân viên văn phòng trẻ tuổi đi cùng họ.
Một trong số họ nhìn thấy mọi người ăn cháo như thế thì nhỏ giọng nói: "Bọn họ vội qúa hay sao? Không đợi quay về rồi uống được sao?"
"Tiểu Lưu, cậu chưa bao giờ bị đói, cho nên không biết cảm giác đói bụng khó chịu đến thế nào đâu!"
Một trong hai cấp phó quay lại nhìn chàng trai trẻ.
Gia đình cậu thanh niên này vốn là địa chủ nhỏ, tuy gia đình không có quá nhiều ruộng đất nhưng từ nhỏ cậu ta chưa bao giờ bị đói.
Việc đánh địa chủ chia lại đất đai nhận được sự ủng hộ của người dân, nhưng nó cũng chặt đứt cần câu cơm và thậm chí là đường sống của địa chủ.
Theo quy định chung, con cái của địa chủ không được tham gia vào các cơ quan công vụ, đề phòng sau này sẽ trả thù triều đình. Tuy nhiên, chàng trai trẻ này có hai người anh trai đều là người của quân Thiết Lâm, họ gia nhập tiêu cục Trấn Viễn từ rất lâu rồi. Hiện tại một người là đoàn trưởng, một người là tiểu đoàn trưởng.
Khi đội Chung Minh tới quê nhà của cậu ta lãnh đạo phong trào đánh địa chủ chia ruộng đất, cha cậu ta là địa chủ đầu tiên hưởng ứng và tích cực hợp tác. Bởi vì lý do này, ở hội đồng xét xử về sau, nhân viên hộ tống và đội Chung Minh đều không làm khó gia đình cậu ta, chỉ xử lý nhẹ nhàng.
Mặc dù đất đai của gia đình họ bị tịch thu và đem chia lại, nhưng hai người anh trai của cậu ta đều đã trở thành lãnh đạo cấp trung trong tiêu cục Trấn Viễn. Hai chị dâu cũng nhờ chồng mà được sắp xếp công việc, khiến gia đình cậu ta thậm chí còn có cuộc sống tốt hơn trước.
Sau khi Cửu Công chúa nghe được chuyện này, cho rằng đây là một trường hợp rất đặc biệt, có thể lấy làm gương cho mọi người. Cho nên, Cửu công chúa đã yêu cầu Trần Văn Viễn viết về gia đình này trên nhật báo Kim Xuyên. Sau đó, cô ấy còn nhờ Thiết Thế Hâm sắp xếp cho cậu con trai út của gia đình đó, cũng là chàng trai trẻ trước mặt một công việc phù hợp.
Chương 1888: Đứa trẻ may mắn
Thiết Thế Hâm không dám bất cẩn trước nhiệm vụ được Cửu công chúa đích thân giao phó nên đã sắp xếp cho chàng trai trẻ làm nhân viên văn phòng ở viện Khu Mật. Như vậy ông ta có thể đích thân trông chừng, ngăn cản chàng trai trẻ này đi vào con đường sai trái, phụ lại lòng tin của Cửu công chúa.
Lớn lên trong một gia đình như vậy, chàng trai trẻ này chưa bao giờ bị đói nên đương nhiên không biết cảm giác đói là như thế nào.
"Tiểu Lưu, bọn họ đã bị đói cả đêm qua, cho nên không thể chờ được mà phải ăn ngay!"
Tiểu Trần lại nói thêm: "Sau khi ăn xong họ còn phải cho người khác mượn bát!"
"Cho người khác mượn bát?"
Tiểu Lưu nhìn xuống bên dưới, quả nhiên nhìn thấy có người ăn xong cháo trong bát, sau đó đi tới cuối hàng rồi đưa bát cho một người tay không.
Khi Tiểu Lưu mới nhìn thấy những người tỵ nạn tay không xếp hàng, cậu ta còn đang băn khoăn không biết bọn họ ngay cả thứ để đựng cháo cũng không có. Cho dù họ có xếp hàng thì làm sao nhận cháo đây, chẳng lẽ kề miệng vào muôi rồi húp trực tiếp?
Bây giờ cậu ta đã hiểu ra suy nghĩ của mình ban nãy còn quá nông cạn.
Những người tị nạn tay không này chắc là nghèo đến nỗi cái bát cũng không có, cả nhà chỉ được dùng một cái bát hoặc mượn bát của người khác.
Còn về việc rửa bát, nó không tồn tại!
Hầu như tất cả những người tị nạn sau khi uống cháo đều sẽ liếm sạch thành bát. Đừng nói là một hạt gạo, thậm chí một chút nước cũng không còn.
Tất nhiên, có những trường hợp ngoại lệ.
Tiểu Lưu nhìn thấy một người phụ nữ bưng một cái chậu gốm đựng cháo, chỉ uống vài ngụm rồi bưng phần còn lại ra phía sau đoàn người đang xếp hàng, đến trước mặt hai đứa trẻ.
Bé trai lớn nhìn qua mười hai mười ba tuổi, bé gái có vẻ chỉ bảy tám tuổi.
Nhìn thấy người phụ nữ bưng chậu gốm tới, hai đứa trẻ đồng thời nuốt nước bọt.
Người phụ nữ đưa chậu cháo cho cô bé trước: "Quyên Nhi, ăn đi!"
Cô bé cầm chậu cháo và húp một ngụm lớn.
Anh trai vốn muốn ngăn cản cô bé, nhưng nhìn thấy em gái như vậy, cuối cùng cậu bé cũng không nói gì.
Thấy cô bé đã uống khoảng một nửa số cháo còn lại, người phụ nữ nói: "Quyên Nhi, hãy để phần một ít cho anh trai con!"
Sau đó cô bé đặt chậu cháo xuống, liếm môi rồi đưa cái chậu cho anh trai.
Nhưng cậu bé không nhận lấy cái chậu: “Mẹ, lát nữa con lấy, mẹ ăn đi!”
"Mẹ không ăn được nhiều, vừa rồi đã ăn no rồi!" người phụ nữ lắc đầu đẩy chậu cháo về phía trước: "Tiểu Phong, con đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn nhiều một chút, nếu không con không cao lên được thì phải làm sao đây?"
“Con không ăn!” cậu bé bướng bỉnh quay đầu sang một bên.
Hoàn cảnh gia đình ba người này trước đây cũng khá giống với hoàn cảnh gia đình Tiểu Lưu. Tổ tiên họ để lại mấy chục mẫu đất, cũng có thể coi như tiểu địa chủ, không giàu có quyền lực nhưng vẫn đủ ăn đủ sống.
Nhưng khi tình trạng hỗn loạn xảy ra, bọn thổ phỉ tới cướp hết lương thực và tiền bạc của gia đình họ.
Người bố từng được đọc sách và đi đây đi đó nhiều nên cũng có chút kiến thức.
Sau khi bọn thổ phỉ đầu tiên rời đi, bố cậu bé đoán sau này có thể sẽ có thêm nhiều thổ phỉ tới nên ông ấy đã đưa ra quyết định nhanh chóng, lấy hết số tiền tiết kiệm giấu trong hầm, mua một ít ngũ cốc rồi cùng vợ con bỏ đi trong đêm, chạy tới Đông Hải - nơi mà một người bạn tốt của ông ấy từng nhắc đến.
Phải nói rằng quyết định của người bố vô cùng đúng đắn.
Một ngày sau khi họ rời đi, bọn thổ phỉ lại ập đến.
Toàn bộ lương thực của họ đã bị bọn thổ phỉ đầu tiên lấy đi, nếu gia đình họ không rời đi, toán thổ phỉ thứ hai không cướp được gì rất có thể sẽ giết hại gia đình họ.
Việc trốn khỏi quê hương là một quyết định đúng đắn nhưng hành trình về phía Đông của họ cũng đầy rẫy những hiểm nguy. Chưa đầy mười ngày họ đã gặp phải mấy toán thổ phỉ.
May mắn thay, bố cậu bé có kinh nghiệm đi ra ngoài và có thể nhận thấy nơi nào dễ có bọn tặc phỉ mai phục nên gia đình họ đã đi đường vòng để tránh.
Nhưng đến ngày thứ mười một sau khi rời khỏi nhà, bố cậu bé đã mắc sai lầm và gia đình họ bị chặn lại ở một nơi không có bọn cướp mai phục.
Kẻ chặn họ lại không phải là bọn cướp mà là một số người tị nạn.
Kỳ thực không phải người bố đoán nhầm, mà là những người tị nạn này thoạt đầu không muốn cướp bóc, nhưng khi thấy gia đình họ chỉ có một người đàn ông, vài phụ nữ và trẻ em, bọn họ đột nhiên nghĩ đến việc cướp bóc.
May mắn thay, những người tị nạn này lần đầu tiên cướp bóc, còn non kinh nghiệm và không đủ tàn nhẫn nên đã bị bố cậu bé dùng dao chống trả.
Người bố ở lại đối đầu với bọn cướp và bảo ba mẹ con chạy trước.
Mặc dù họ thoát được kiếp nạn nhưng cũng lạc mất người bố từ đó. Sau đó họ muốn quay lại tìm ông ấy nhưng trong lúc sợ hãi họ đã chạy thục mạng mà không biết phương hướng, cho nên sau cùng không tìm được ông ấy.
Sau khi tìm kiếm suốt đêm, họ không tìm thấy người bố mà gặp một nhóm người tị nạn khác.
Sau khi biết nhóm người tị nạn này cũng sẽ đến Đông Hải, mẹ cậu bé đã suy đi tính lại nhiều lần và quyết định theo họ đến Đông Hải trước, sau đó mới từ từ tìm kiếm chồng mình.
Nhóm người tị nạn này tương đối đông, trên đường cũng có ngày càng đông người gia nhập. Cho nên những băng nhóm thổ phỉ thường không dám khiêu khích họ, cuối cùng ba mẹ con đã thuận lợi đến Đông Hải.
Nhưng trên đường đi, họ đã tiêu hết tiền bạc, lương thực mang theo và suýt chết đói.
May mắn thay, thương hội Kim Xuyên mở lều cháo để phát cháo cho người tị nạn, nhờ đó mẹ con họ mới có thể sống sót. Ban ngày họ đi khắp nơi tìm kiếm người bố, ban đêm thì tìm một nơi trú ẩn rúc vào nhau để giữ ấm.
Em gái còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng người anh trai đã là một thiếu niên và đã chứng kiến những khó khăn của mẹ trên suốt đường đi.
Làm sao mẹ có thể không đói được? Chỉ là mẹ muốn để lại cháo cho hai đứa con.
Vì thế hôm nay người anh trai quyết định không nghe lời mẹ.
“Đứa trẻ này, con còn chưa lớn mà dám cãi lời mẹ con à?”
Người phụ nữ giả vờ hung dữ, đưa tay ra nhéo nhẹ vào tai cậu bé: “Uống đi!”
Cậu bé quay đầu đi khi mẹ vặn tai, rồi uống hết chỗ cháo còn lại dưới sự ép buộc của mẹ.
Lúc đó mẹ mới mỉm cười hài lòng.
Tiểu Lục đứng trên bục không ngừng nhìn gia đình ba người đó.
Nhìn bé gái cầm bát cháo liếm từng hạt gạo trên đó, Tiểu Lục từ đáy lòng cảm thấy mình thật may mắn.
Cậu ta mừng vì mình có hai anh trai làm nhân viên hộ tống, cũng mừng vì mình sinh ra ở Kim Xuyên.
Từ Cương và Thiết Thế Hâm đứng phía trước cũng nhìn thấy gia đình ba người này, nhưng họ nhìn thấy cảnh này quá nhiều nên đã quen.
Từ Cương quay lại nhìn Thiết Thế Hâm và hỏi: "Thiết đại nhân, món cháo này trông khá loãng và sẫm màu. Chắc không phải là cháo nấu từ gạo phải không?"
“Không”, Thiết Thế Hâm đáp: “Là cháo rong biển và cá muối".
"Cháo này dùng rong biển để nấu?" Từ Cương kinh ngạc.
Thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán cũng kinh doanh rong biển, hơn nữa giá không hề rẻ, dân thường không thể mua được.
Thương hội Kim Xuyên dù có giàu đến đâu thì dùng rong biển nấu cháo cho người tị nạn không phải vẫn là ném tiền qua cửa sổ sao?
"Từ đại nhân mới tới Kim Xuyên nên chắc chưa biết, rong biển được khai thác từ biển!"
Thiết Thế Hâm cười nói: "Rong biển vận chuyển tới Xuyên Thục và Giang Nam phải được chọn lọc, phơi khô rồi vận chuyển, sau đó mới xuất hiện trên sạp hàng của hợp tác xã mua bán. Nhưng ở đây chỉ cần kéo từ cảng về, cho nên giá vốn thấp hơn nhiều so với hợp tác xã mua bán, cũng giảm chi phí so với cháo gạo".
Chương 1889: Những ngày tháng tốt đẹp sắp tới
"Đúng rồi, ta quên mất rong biển được khai thác từ biển!"
Từ Cương vỗ đầu, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Rong biển khi đó vẫn là một thứ mới mẻ ở Đại Khang, vừa rồi khi nghe đến rong biển, suy nghĩ đầu tiên của Từ Cương là rong biển rất đắt mà quên mất thứ này được khai thác từ đâu.
“Tiên sinh quả thực là vị cứu tinh của Đại Khang chúng ta”, Thiết Thế Hâm cảm thán: “Nếu không phải tiên sinh phát hiện ra rong biển có thể ăn được, vậy thì Đông Hải, thậm chí cả Đại Khang e rằng còn lâm vào cảnh khốn cùng hơn bây giờ nhiều!"
Năng suất rong biển xung quanh đảo Mao Lãng rất cao. Hơn nữa sau khi đội khai thác hái xong rong biển, đằng sau lập tức có người bắt tay vào trồng lại rong biển ở khu vực đó. Mô hình khai thác và trồng lại này đã được hoàn thiện.
Sau hơn nửa năm trồng, lứa rong biển đầu tiên được trồng chuẩn bị được thu hoạch trong một thời gian nữa.
Từ Cương cho rằng rong biển rất đắt vì ông ta thường mua loại rong biển chất lượng cao, nếu là rong biển có chất lượng trung bình hoặc kém thì không đắt. Thông qua hợp tác xã mua bán và thương hội Kim Xuyên, rong biển và cá muối giờ đây đã trở thành nguồn thực phẩm hàng ngày của người dân. Nhờ những loại thực phẩm này mà áp lực do thiếu lương thực đã được giảm đáng kể.
Điều này đặc biệt rõ ràng ở khu vực biển Đông Hải.
Nơi này tụ tập mấy vạn người tị nạn, nếu nấu cháo gạo phát cho họ thì lượng lương thực tiêu hao sẽ vô cùng lớn.
Tuy nhiên, vì có đội đánh bắt và đội khai thác rong biển nên lều cháo đều sử dụng nguyên liệu tại địa phương. Cháo chủ yếu là cá muối và rong biển, chỉ cần một ít gạo.
Những người tị nạn tập trung ở Đông Hải chủ yếu đến từ Trung Nguyên. Kim Phi không thể bán muối rẻ, giá muối ở đó vẫn đắt như trước. Tuy nhiên, người dân thậm chí còn không đủ tiền ăn chứ đừng nói đến việc bỏ ra rất nhiều tiền để mua muối. Kết quả là nhiều người tị nạn mắc phải hội chứng thiếu natri.
Cháo cá muối và tảo bẹ không chỉ làm no bụng người tị nạn mà còn bổ sung lượng muối họ thiếu.
Đến khoảng chín giờ sáng, việc phát cháo đã cơ bản hoàn thành.
Nhưng những người tị nạn trở về cũng không có việc gì làm nên phần lớn họ không rời đi mà ngồi xung quanh bục gỗ, đợi người đưa thư đến đọc báo và nghe những sự kiện lớn đã xảy ra ở Xuyên Thục.
Hôm nay không có gió, mặt trời ấm áp, những người tị nạn ngồi trên mặt đất trò chuyện.
“Không biết báo hôm nay có tin gì vui không?”
"Có tin vui thì cũng là tin vui ở Xuyên Thục, có liên quan gì đến chúng ta?"
"Ta thực sự ngưỡng mộ người dân ở đó. Ở đó có Bệ hạ và Kim tiên sinh, họ không chỉ chia đất đai của địa chủ cho người dân mà còn khuyến khích người dân khai hoang. Nghe nói nếu khai hoang thì năm đầu sẽ miễn thuế, năm thứ hai và năm thứ ba thuế thu cũng rất ít, từ năm thứ tư mới thu thuế như ruộng bình thường!”
"Cho dù là ruộng bình thường thì thuế ở Xuyên Thục cũng đều rất thấp, nghe nói chỉ bằng khoảng hai phần số thuế chúng ta phải đóng!"
"Vậy không phải là quá thấp sao?"
"Không chỉ thuế thấp, mà toàn bộ thổ phỉ ở Xuyên Thục đều bị tiêu cục Trấn Viễn đánh dẹp. Đến nay, thậm chí không còn một tên thổ phỉ nào nữa, người dân cũng không còn phải nộp lương thực hàng năm cho bọn chúng!"
“Thuế thấp, lại không phải nộp lương thực hàng năm, cũng không phải lo đám thổ phỉ đến giết người bất cứ lúc nào… Không biết khi nào chúng ta mới có được cuộc sống tốt như vậy!"
“Hay là chúng ta cũng đi Xuyên Thục nhé?”
“Xuyên Thục ở phía Tây, chúng ta ở phía Đông, cách nhau ngàn dặm, khắp nơi đều có thổ phỉ, chúng ta làm sao có thể đến đó?”
Nghe vậy, những người xung quanh bất lực thở dài.
Họ đã muốn đến Xuyên Thục từ lâu, nhưng nó quá xa so với Đông Hải, hơn nữa ở giữa còn có Trung Nguyên đang rất hỗn loạn.
Bọn họ đều trốn thoát khỏi Trung Nguyên, cho nên biết rõ hiện tại khu vực Trung Nguyên hỗn loạn và nguy hiểm như thế nào. Với sức của họ thì không thể nào đến được Xuyên Thục.
"Nếu chúng ta đến sớm hơn nửa tháng thì tốt biết mấy!"
“Đúng vậy, Lưu Đại Bảo của thôn chúng tôi may mắn đến sớm, đúng dịp xưởng đóng thuyền và xưởng cá muối tuyển công nhân, hiện tại cậu ta cơm ăn nhà ở không cần lo lắng, con cái cũng có quần áo mùa đông cả rồi!”
"Nghe nói khi vào xưởng làm việc, mọi người trước tiên được phát một bộ quần áo, đồ ăn bên trong được ăn thoải mái!"
"Không những được ăn thoải mái mà nếu làm việc từ ba tháng trở lên, thậm chí có thể được cấp cho một ngôi nhà gạch, có thể đưa vợ con vào ở trong đó!"
"Đúng vậy, trong thôn của chúng tôi có mấy người đã được cấp nhà!"
“Không biết khi nào các xưởng này sẽ tuyển thêm nhân công!”
…
Trong khi những người tị nạn đang trò chuyện, người đưa thư đi xe đạp từ xa tới, đang định đi đến bục gỗ để đọc báo hôm nay thì bị một nhân viên hộ tống và một thanh niên chặn lại.
Người thanh niên đó chính là cấp phó Tiểu Lưu, anh ta đưa tờ thông tin tuyển dụng đã chuẩn bị sẵn cho người đưa thư, bảo người đưa thư đọc tờ thông tin tuyển dụng sau khi đọc xong báo ngày hôm nay.
Người đưa thư đọc qua tờ thông tin tuyển dụng, sau đó gật đầu và bước lên bục gỗ.
Bình thường người đưa thư sẽ rời khỏi bục gỗ sau khi đọc báo xong, nhưng hôm nay đọc báo xong anh ta lại không rời đi, mà lấy từ bên cạnh ra một mảnh giấy viết tay, giơ chiếc loa sắt lên nói:
“Hôm nay ngoài báo ra, sẽ đọc thêm tờ thông báo tuyển dụng…”
Anh ta vừa dứt lời, những người tị nạn bên dưới lập tức xôn xao.
Thương hội Kim Xuyên ở Đông Hải mặc dù ngày nào cũng phát cháo, nhưng cháo họ ăn hàng ngày cũng không đủ để no bụng mà chỉ có thể đảm bảo họ sẽ không chết đói.
Khi vào làm trong xưởng thì khác, không chỉ có cơm ăn, chỗ ở mà còn được trả lương.
Mặc dù lương tại các xưởng ở Đông Hải không cao bằng Xuyên Thục, nhưng đối với những người tị nạn hiện tại, có thức ăn và nhà ở là một điều kiện rất hấp dẫn.
Người đưa thư vừa dứt lời, vô số người tị nạn đã lao về phía bục gỗ, hỏi xưởng nào đang tuyển công nhân!
Đối với những người tị nạn, khi được vào xưởng làm công nhân, những ngày tháng tốt đẹp sẽ tới. Chỉ tiếc lần tuyển nhân công này số lượng quá ít, đại đa số mọi người vẫn không được tuyển chọn.
Người đưa thư giơ chiếc loa sắt lên, nói lớn để trấn an những người tị nạn, nhưng chẳng có tác dụng gì. Những người tị nạn phía sau nghe không rõ nên cố gắng hết sức chen về phía trước.
Mùa đông đang đến gần và trong mắt nhiều người tị nạn, đây là cơ hội cuối cùng của họ.
Nếu lần này họ không được tuyển, thì dù có bếp nấu cháo mỗi ngày họ cũng sẽ bị chết cóng ở vùng đất hoang lạnh vì không có chỗ ở.
Nhất thời, bục gỗ nơi đọc báo rung chuyển do đám đông người tị nạn chen chúc, những nhân viên hộ tống đứng xung quanh để giữ trật tự giờ cũng không thể chen vào.
Tả Phi Phi tình cờ đi ngang qua đó, nghe thấy tiếng động ở đây liền dẫn theo cận vệ của mình chạy tới.
Số lượng người tị nạn tụ tập vào thời điểm này quá lớn, nếu xảy ra binh biến thì hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.
Thiết Thế Hâm không ngờ mọi người lại hưng phấn như vậy, nhìn thấy Tả Phi Phi dẫn người tới ông ta như thể nhìn thấy cọng rơm cứu mạng mình, lập tức chạy ra đón.
"Thiết đại nhân, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tả Phi Phi cau mày hỏi.
"Xưởng trưởng Tả, cô tới vừa kịp lúc!"
Thiết Thế Hâm nhanh chóng kể lại những gì đã xảy ra.
Nghe nói chỉ là tuyển nhân công chứ không phải do có kẻ xúi giục người tị nạn nổi dậy, Tả Phi Phi thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó rút ra một khẩu súng kíp, bóp cò bắn chỉ thiên.
Bằng!
Tiếng súng chói tai vang lên, xung quanh cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Chương 1890: Yêu cầu
Không dễ gì tình hình mới ổn định lại, người đưa thư vội bắt lấy cơ hội, giơ loa hét lớn: "Mọi người đều bình tĩnh lại chút, ai ồn ào ta sẽ không đọc nữa!"
Quả nhiên câu này rất có tác dụng, tất cả người dân tỵ nạn có mặt ở đó đều ngoan ngoãn im lặng, có hai đứa trẻ khả năng là đã bị tiếng súng dọa sợ, đang khóc oe oe, nhưng giây sau đã được cha mẹ lấy tay che miệng lại.
Lúc này người đưa thư mới hài lòng gật đầu, vừa chuẩn bị lên tiếng, lại nhìn thấy Tiểu Triệu đứng ở phía dưới vẫy tay với hắn.
Thực ra người đưa thư không biết thân phận của Tiểu Triệu, nhưng vừa rồi Tiểu Triệu đến tìm hắn cùng với nhân viên hộ tống, chắc chắn là người mình.
Vì vậy người đưa thư đã giơ loa lên chỉ huy dân tỵ nạn mở đường cho Tiểu Triệu lên bậc.
"Tiểu Triệu lên đây làm gì vậy?" Tả Phi Phi nghiêng đầu nhìn Thiết Thế Hâm.
“Câu thứ hai của tài liệu tuyển thợ đã nói đến đơn vị muốn tuyển thợ lần này, nếu người đưa thư đọc dựa theo tài liệu, sợ rằng chỉ mới đọc đến câu thứ hai, mọi người đã chạy hết rồi!”
Thiết Thế Hâm cười giải thích: "Lần tuyển thợ này tương đối đặc biệt, cách thức làm việc và đãi ngộ cũng không giống trước đây, nếu bọn họ chưa nghe xong đã chạy, có thể sau này sẽ xảy ra tranh chấp.
Có lẽ Tiểu Triệu lên đây để phòng xảy ra tình huống này."
"Hóa ra là như vậy.” Tả Phi Phi khẽ gật đầu.
Thực ra, tình hình cũng như Thiết Thế Hâm nghĩ, sau khi Tiểu Triệu bước lên, không đọc tài liệu tuyển dụng mà lấy loa sắt từ trong tay người đưa thư, sau đó nói với bên dưới: "Lần tuyển thợ này không giống trước đây, ta hi vọng mọi người có thể kiên nhẫn lắng nghe, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới đi đăng ký!"
Những người dân tỵ nạn nghe vậy, tất cả đều dựng lỗ tai lên.
Lúc này Tiểu Triệu mới lấy tài liệu tuyển dụng, bỏ qua nội dung ở phía trước nói:
"Lần tuyển thợ này, một khi tuyển dụng thì đơn vị tuyển thợ sẽ phụ trách một ngày ba bữa cho thợ, tiền lương sẽ được thanh toán năm ngày một lần, sau khi được nhận việc chính thức, bắt đầu từ tháng thứ hai, tiền lương sẽ được thanh toán một tháng một lần!”
Nghe đến đây, nhiều người dân tỵ nạn đều vô thức nuốt nước miếng.
Cơm trong xưởng ngon hơn nhiều so với cháo loãng, hơn nữa còn một ngày ba bữa không hạn chế, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta thích thú rồi.
Họ cũng rất hài lòng với cách thanh toán tiền lương.
Thực ra cách thanh toán chủ yếu của Đại Khang cũng là một tháng thanh toán một lần, cũng có nơi nửa năm hay một năm thanh toán một lần, nhưng dân tỵ nạn bây giờ hầu như đều đã cùng đường bí lối, năm ngày thanh toán tiền lương một lần, họ có thể dùng để lo cho người nhà mình.
Tiểu Triệu thấy dân tỵ nạn không có ý kiến gì thì nói tiếp: "Đợt tuyển thợ lần này là công việc tạm thời, bao ăn không bao ở... "
Vừa dứt lời, sự im lặng phía dưới lại lần nữa bị phá vỡ.
Ấm no là điều kiện cần thiết của sinh tồn, cũng là hai vấn đề dân tỵ nạn quan tâm nhất.
Trước kia khi tuyển thợ, chỉ cần có thể vào xưởng, thì sẽ được bao ăn bao ở, nhưng lần này chỉ bao ăn chứ không bao ở.
Trời cũng sắp lạnh rồi, dù ăn no đến đâu mà ban đêm không có chỗ ở thì cũng không chịu được!
"Trước kia đều bao ở, sao bây giờ lại không bao ở nữa vậy?"
"Trời cũng sắp lạnh rồi, không có chỗ ở, nếu bị tế cóng thì sao ban ngày làm việc được chứ?"
"Vị quan gia này, con nhà ta còn quá nhỏ, bọn ta không cần phân cho một căn nhà, chỉ cần có thể sống ở dưới mái hiên là được rồi, để bọn ta sống ở bên tường, ban đêm chịu chút gió cũng được!”
Dân tỵ nạn ở phía dưới có người cầu xin có người chất vấn, cũng có người tức giận, rất ồn ào.
Tiểu Triệu hét mấy lần cũng không có hiệu quả, đánh chiêng cũng không có ích gì, chỉ có thể bất lực nhìn Tả Phi Phi.
Tả Phi Phi lại lấy súng kíp ra.
Tiếng súng vừa vang lên, cuối cùng đã im lặng lại.
Tiểu Triệu biết bây giờ nói nhẹ nhàng cũng vô dụng, vì vậy đã lạnh mặt nói: "Các người có nghe ta nói hết không? Nếu lại càn quấy, vậy thì lần tuyển thợ hôm nay tạm kết thúc tại đây, đợi khi các người không làm ồn nữa thì tiếp tục!"
Tuyển thợ là quyết định của Kim Phi, đừng nói Tiểu Triệu, ngay cả Thiết Thế Hâm cũng không dám tự ý quyết định không tuyển nữa.
Nhưng dân tỵ nạn không biết điều này, bọn họ sợ Tiểu Triệu đi thật, vội đảm bảo không ồn ào nữa.
Lúc này Tiểu Triệu mới giơ loa lên nói tiếp: "Không dối gì mọi người, ở Đông Hải không còn nhiều nhà trống nữa, lần này tuyển thợ là để xây nhà, trước khi xây nhà xong, bọn ta không có cách nào sắp xếp chỗ ở cho mọi người!"
"Vậy sau khi xây nhà xong thì sao?" Có người hỏi.
"Ta vừa nói rồi, lần tuyển thợ này là công việc tạm thời, bọn ta sẽ khảo sát thái độ làm việc của mọi người, nếu biểu hiện tốt, sau khi kết thúc thời gian làm việc sẽ có thể chuyển sang làm chính thức, nếu lười biếng giở thủ đoạn, vậy thì người đến từ đâu thì về lại đó!"
"Yên tâm đi, bọn ta đều là người thật thà, sẽ không lười biếng giở thủ đoạn!"
Người dân phía dưới lần lượt bảo đảm.
"Có lười biếng giở thủ đoạn hay không, không phải mọi người nói là được, phải xem thái độ các người làm việc như thế nào!"
Tiểu Triệu nói: "Ta đã nói những lời răn trước rồi,nếu có thể chấp nhận thì suy nghĩ một chút, nếu không chấp nhận được thì bây giờ có thể đi rồi!"
Nói xong, Tiểu Triệu đặt loa xuống, lặng lẽ nhìn phía dưới.
Không có người dân tỵ nạn nào rời đi.
Thực ra Tiểu Triệu đã biết kết quả này từ lâu, nhưng vẫn làm theo như cũ để người dân tỵ nạn biết có rất nhiều người muốn làm công việc này, tránh cho sau này có được tuyển dụng rồi nhưng lại lười biếng.
Đợi thêm một lát, Tiểu Triệu mới giơ loa lên lại: "Nếu mọi người không đi, chứng tỏ đều chấp nhận điều kiện ta vừa nói, vậy được, sau đây ta sẽ nói những yêu cầu cụ thể!"
Thế là Tiểu Triệu Đã nói yêu cầu cụ thể và các loại công việc của đợt tuyển thợ này.
Ví dụ như người ứng tuyển bốc vác gạch, cần phải gánh được túi năm mươi cân, người ứng tuyển làm thợ gạch ngói cần phải biết xây tường, nếu đến công trường mà bị phát hiện không biết xây tường sẽ bị đuổi thẳng.
Sau khi đọc xong những yêu cầu, cuối cùng Tiểu Triệu mới đọc đơn vị tuyển dụng cụ thể.
Thực ra khi Tiểu Triệu đọc các loại công việc, không ít dân tỵ nạn đã đoán được có lẽ đơn vị tuyển dụng là các đơn vị như xưởng gạch xưởng xi măng, nhưng bọn họ không dám chắc chắn nên không tùy ý rời đi.
Vì lỡ như họ chạy đến lộn nơi thì họ sẽ bỏ lỡ đợt tuyển thợ này.
Vì vậy, gần như tất cả dân tỵ nạn đều dựng tai lên nghe.
Đến sau khi Tiểu Triệu đọc xong tên đơn vị tuyển dụng và số lượng thợ mỗi xưởng cần tuyển, người dân đã chạy tán loạn, cố gắng chạy đến mấy xưởng đó.
Số lượng thợ tuyển lần này có hạn, nếu chạy chậm sẽ hết cơ hội!
Một nhà ba người Thiết Thế Hâm thấy trước đó lúc này cũng xen lẫn trong đám người.
Bọn họ không bị cuốn theo thì cũng bị mẹ kéo chạy đến phía trước.
"Mẹ, chúng ta cũng đi đăng ký làm thợ sao?" Ca ca vừa chạy vừa hỏi.
"Đúng vậy!" Người mẹ vừa chạy vừa trả lời.
"Nhưng lần này họ đều tuyển thợ xây nhà, mẹ cũng biết xây tường sao?"
"Ta không biết xây tường nhưng ta đi làm người bốc vác!” Người mẹ dứt khoát trả lời.
“Người bốc vác ư?” Người anh nghe vậy thì không khỏi cắn môi.
Người bốc vác cần phải gánh túi năm mươi cân, mẹ gánh nổi sao?"
Thiết Thế Hâm tổng cộng đã phái đi hai thuộc hạ. Một người chịu trách nhiệm điều phối các nhà xưởng khác nhau, người còn lại đến xưởng cá muối và bắt đầu khảo sát địa hình, quy hoạch vị trí của ký túc xá mới và nhà xưởng mới của xưởng cá muối, đồng thời tính toán sơ bộ các vật liệu cần thiết.
Họ bận rộn đến tận tối mới kiệt sức trở về doanh trại hộ tống.
Ở thời đại này không có điện thoại thông minh, nếu không số bước đi bộ của họ hôm nay chắc chắn sẽ đứng đầu trong danh sách bạn bè.
Sau khi trở lại doanh trại hộ tống, còn chưa kịp thở ra hơi, Thiết Thế Hâm đã gọi họ vào thư phòng lần nữa.
Từ Cương lúc đó cũng đang ở trong thư phòng, thấy cấp phó của Thiết Thế Hâm đi vào, liền đứng dậy nói: "Thiết đại nhân cứ giải quyết công vụ trước đi, ta về trước!"
"Nếu Từ đại nhân không có việc gì, ông ở lại tham mưu giúp ta có được không?" Thiết Thế Hâm cười hỏi.
Với tư cách là người phụ trách viện Khu Mật, Thiết Thế Hâm có thể nói là người quyền lực nhất bên cạnh Kim Phi và Cửu công chúa.
Điều này khiến Thiết Thế Hâm cảm kích Kim Phi và Cửu công chúa, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bất an.
Nhiều người cho rằng quyền lực càng lớn thì càng tốt, trong lịch sử cũng đã có rất nhiều quan lại muốn thâu tóm toàn bộ quyền lực trong tay.
Nếu hoàng đế khi đó có đầu óc tầm thường thì làm như vậy cũng không có vấn đề gì, nhưng Kim Phi và Cửu công chúa đều không phải người như vậy. Cho nên, nếu Thiết Thế Hâm muốn thâu tóm quyền lực thì chẳng khác nào đang tìm cái chết.
Khi địa vị ngày càng cao, Thiết Thế Hâm càng ngày càng bất an, lo lắng một ngày nào đó mình sẽ khơi dậy sự e dè và nghi ngờ của Cửu công chúa.
Đây không phải là Thiết Thế Hâm có ảo tưởng bị ngược đãi, mà là vì ông ta hiểu rõ Cửu công chúa.
Thân là bậc đế vương, Cửu công chúa sẽ không trao đi toàn bộ quyền lực của mình, cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng bất cứ ai ngoại trừ Kim Phi.
Anh em Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài là bằng chứng tốt nhất.
Họ đều là anh em họ của Cửu công chúa, luôn hết lòng ủng hộ Cửu công chúa.
Nếu không có sự ủng hộ của anh em nhà họ Khánh, Cửu công chúa sẽ không thiết lập được cục diện như hiện tại.
Tuy nhiên, sau khi Cửu công chúa lên ngôi, mặc dù chức quan của Khánh Hâm Nghiêu được thăng lên một cấp nhưng thực quyền lại không hề tăng lên. Thậm chí, một phần quyền lực của anh ta còn bị Cửu công chúa lấy lại.
Quân Thiết Lâm cũng tương tự.
Mặc dù Cửu công chúa không trực tiếp điều động Khánh Hoài rời khỏi quân Thiết Lâm, thậm chí còn đồng ý mở rộng quy mô của quân Thiết Lâm. Tuy nhiên, Cửu công chúa đã tận dụng cơ hội Kim Phi thành lập chiến đội áo giáp đen để điều chuyển hơn một nửa số cán bộ cấp trung và cơ sở của quân Thiết Lâm đi.
Ngoài ra, Cửu công chúa còn yêu cầu quân Thiết Lâm mỗi ngày đều phải đọc nhật báo Kim Xuyên, đoàn ca múa đến biểu diễn ở chỗ quân Thiết Lâm cũng thường xuyên hơn nhiều so với các nơi khác.
Nhìn bề ngoài thì đây là những lợi ích đối với quân Thiết Lâm, nhưng trên thực tế, Cửu công chúa đang làm suy yếu ảnh hưởng của Khánh Hoài trong quân Thiết Lâm.
Với tư cách là người đứng đầu viện Khu Mật, gần như không có quan lại nào có thể cạnh tranh được với Thiết Thế Hâm. Ông ta dường như đang ở đỉnh vinh quang của sự nghiệp, nhưng ông ta biết rất rõ càng như vậy thì Cửu công chúa càng dễ nghi ngờ và kiêng dè ông ta.
Cho nên Thiết Thế Hâm vẫn luôn hy vọng có một vị quan văn khác được Kim Phi và Cửu công chúa coi trọng. Điều này không chỉ giúp ông ta san sẻ áp lực công việc, mà còn giảm bớt phần nào sự hoài nghi của Cửu công chúa.
Từ Cương chính là mục tiêu huấn luyện của Thiết Thế Hâm.
Từ Cương vừa mới đến Kim Xuyên, cho dù Thiết Thế Hâm có muốn đào tạo ông ta thì cũng không thể quá lộ liễu.
Kim Phi rất quan tâm đến việc xây dựng thành phố mới, Từ Cương vừa hay lại đang có mặt ở Đông Hải, vì vậy Thiết Thế Hâm quyết định sẽ thường xuyên đưa theo Từ Cương để Kim Phi và ông ta chạm mặt nhau nhiều hơn.
Vì vậy, Thiết Thế Hâm đã gọi Từ Cương đến và trò chuyện cả buổi chiều.
Bản thân Từ Cương cũng quan tâm đến việc xây dựng thành phố mới, lại được Thiết Thế Hâm đích thân mời nên đã quyết định ở lại.
Lúc này Thiết Thế Hâm mới nhìn sang hai cấp phó của mình.
"Bận rộn cả buổi chiều, các ngươi vất vả rồi!"
Thiết Thế Hâm đích thân rót một tách trà cho họ, sau đó bưng một đĩa điểm tâm tới: “Buổi trưa không có thời gian ăn, sau đó lại chạy đôn chạy đáo cả buổi chiều, chắc hai ngươi đói bụng rồi. Ăn một chút lót dạ đi đã".
"Cảm ơn Thiết đại nhân!"
Hai cấp phó đưa tay đón lấy tách trà.
Thiết Thế Hâm khi ở viện Khu Mật thường rất nghiêm khắc, nhưng bây giờ lại tự mình rót trà và chuẩn bị điểm tâm... Hai cấp phó trong lòng cảm thấy ấm áp, mệt mỏi dường như đã tiêu tan đi rất nhiều.
Chạy cả buổi chiều, quả thật họ khát và rất đói nên một hơi uống hết tách trà trong tay.
Nhưng cả hai đều không chạm vào chiếc bánh ngọt trên đĩa.
Tiểu Trần lấy ra hai tờ giấy, hai tay đưa cho Thiết Thế Hâm: "Thiết đại nhân, đây là dự toán sơ bộ các loại vật liệu cần thiết để mở rộng xưởng cá muối, còn cả bản phác thảo của nhà xưởng và ký túc xá! Còn bản vẽ chi tiết tối nay ta sẽ tăng ca để vẽ, sáng sớm mai có thể giao lại cho đại nhân!”
Thiết Thế Hâm nhìn qua tờ giấy trên tay, khẽ gật đầu: "Rất tốt!"
Người còn lại thấy Thiết Thế Hâm đang nhìn mình, vội vàng báo cáo: "Thiết đại nhân, chiều nay ta đã tới thương lượng với từng phân xưởng. Ban đầu tất cả xưởng trưởng đều nói rằng nhiệm vụ sản xuất hiện tại đang rất nặng nề, nhưng sau khi nghe ta nói đây là nhiệm vụ tiên sinh giao, lại còn do Thiết đại nhân đích thân phụ trách thì họ lập tức đồng ý toàn lực phối hợp, từ tối nay sẽ làm thêm giờ để kịp hoàn thành công việc!”
Các xưởng trưởng đều đồng ý hợp tác hoàn toàn, nhưng việc này không liên quan nhiều đến Thiết Thế Hâm mà là do ảnh hưởng của Kim Phi.
Về phần Thiết Thế Hâm, là do cấp phó này tự nói thêm vào.
Thiết Thế Hâm là một viên quan kỳ cựu nên biết rất rõ điều này. Tuy nhiên, ông ta không vạch trần anh ta, thay vào đó, ông ta lại gật đầu và khen ngợi: "Rất tốt!"
Thấy hai người đều không động đến bánh ngọt trên đĩa, ông ta nói thêm: "Hai người về ăn cơm trước đi!"
"Vâng!" Tiểu Trần và Tiểu Lưu đứng dậy, cúi chào rồi rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Thiết Thế Hâm cẩn thận xem xét sơ đồ quy hoạch đơn giản và số liệu thống kê sơ bộ trên giấy phác thảo. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì lớn, ông ta và Từ Cương mới cùng nhau bước ra khỏi thư phòng.
Hai cấp phó của Thiết Thế Hâm bận rộn cả buổi chiều, nhưng Kim Phi cũng không nhàn rỗi.
Có quá nhiều thứ liên quan đến việc xây dựng một thành phố mới và Kim Phi lần đầu tiên được trải nghiệm điều đó.
Sau khi Thiết Thế Hâm rời đi, y tiếp tục hoàn thiện kế hoạch và làm việc cho đến khi Nhuận Nương đến gọi y đi ăn vào buổi tối, Kim Phi mới đặt bút chì xuống.
Nhưng ngay khi Nhuận Nương vừa rời khỏi thư phòng, cận vệ đã dẫn Thiết Thế Hâm và Từ Cương bước vào.
Thiết Thế Hâm giờ này đến tìm y, nhất định là có chuyện gì đó, rất có thể có liên quan đến nhiệm vụ buổi chiều.
Vì vậy Kim Phi nhìn về phía Nhuận Nương: “Mọi người ăn trước đi!”
“Trưa nay chàng chỉ ăn có một chút, ăn xong rồi làm việc tiếp không được sao?” Nhuận Nương có chút phiền muộn hỏi.
Kim Phi không trả lời mà chỉ xoa đầu Nhuận Nương: “Nghe lời ta!”
Nhuận Nương tuy có chút không vui nhưng vẫn nghe lời rời đi.
Thiết Thế Hâm thấy vậy cũng ý thức được mình đến không đúng lúc, có chút lúng túng nói: "Tiên sinh, hay là ngài đi ăn cơm trước đi?"
"Người tị nạn còn đói, làm sao ta có thể ăn được!" Kim Phi xua tay nói: "Thiết đại nhân, Từ đại nhân, chúng ta vào thư phòng nói chuyện đi!"
Nói xong, y quay lại thư phòng mà không đợi Thiết Thế Hâm và Từ Cương trả lời.
Thiết Thế Hâm và Từ Cương nhìn nhau và chỉ có thể theo Kim Phi vào thư phòng.
Chương 1887: Gia đình đặc biệt
“Thưa tiên sinh, hôm nay ta đã phái người tới xưởng cá muối khảo sát và vẽ ra bản vẽ thi công sơ lược cũng như dự kiến các nguyên vật liệu cần dùng khi mở rộng xưởng”.
Thiết Thế Hâm đưa bản thảo giấy cho Kim Phi: "Người của ta cũng đã đàm phán với xưởng gạch và xưởng xi măng, họ sẽ bắt đầu tăng ca làm việc từ hôm nay".
Kim Phi cầm lấy bản thảo xem xét: “Chữ viết này là của Tiểu Trần đúng không?”
"Tiên sinh quả nhiên có mắt nhìn, bản phác thảo này quả thực là do Tiểu Trần vẽ ra", Thiết Thế Hâm đáp.
Kim Phi nghe xong, liếc mắt nhìn một cái rồi đặt bản phác thảo xuống.
Tiểu Trần là thuộc hạ của Thiết Thế Hâm nhưng anh ta cũng là người quen cũ của Kim Phi, kỹ thuật phác thảo bản vẽ và làm biểu đồ của Tiểu Trần là do đích thân Kim Phi dạy. Các nhà xưởng ở Kim Xuyên trước khi xây dựng, Tiểu Trần đều tham gia hoặc chỉ đạo công việc quy hoạch ban đầu.
Nhà xưởng mà Kim Phi đang yêu cầu xây dựng đơn giản hơn nhiều so với nhà xưởng ở Kim Xuyên, nên với trình độ của Tiểu Trần về cơ bản sẽ không có vấn đề gì.
Cho dù có vấn đề cũng không sao, Kim Phi không chỉ muốn xây dựng xưởng cá muối, nếu xưởng gạch và xưởng xi măng sản xuất nhiều gạch và xi măng hơn nữa thì các công trình khác có thể tiếp tục sử dụng.
"Thiết đại nhân, nếu việc bên phía xưởng gạch và xưởng xi măng đã điều phối xong, ngày mai ông có thể bắt đầu tuyển người!" Kim Phi nói.
Ba ngày nữa xưởng cá muối sẽ tuyển người, nhưng trước khi xưởng cá muối tuyển người vẫn cần tuyển một nhóm thợ vận chuyển gạch và xi măng đến công trường và bắt đầu xây dựng nhà xưởng.
Đây cũng là điều mà trước đó Kim Phi và Thiết Thế Hâm đã thảo luận.
Thiết Thế Hâm gật đầu nói: “Ta đã viết thông báo tuyển dụng rồi, ngày mai trước khi người đưa thư đọc báo, ta sẽ cho đọc thông báo này trước”.
Kim Phi luôn coi trọng việc giáo dục tư tưởng cho nhân dân. Ở Đông Hải không chỉ có lều cháo mà còn có người đưa thư và một sân khấu kịch. Người đưa thư hàng ngày đọc báo gần lều cháo, còn đoàn ca múa sẽ thỉnh thoảng biểu diễn trên sân khấu cho những người tị nạn xem. Những việc này nhằm tuyên truyền các chính sách và tư tưởng mới của Xuyên Thục.
Có rất nhiều người tị nạn tụ tập ở Đông Hải, nhưng trật tự cơ bản vẫn được duy trì, không có cuộc binh biến quy mô lớn nào xảy ra. Để góp phần vào việc duy trì trật tự đó, nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa đã có đóng góp không nhỏ.
Ngoài ra, thương hội Kim Xuyên còn phát cháo, khiến rất nhiều người tị nạn tin rằng chỉ cần đi theo Kim Phi và Cửu công chúa, những ngày tháng tốt đẹp hơn rồi sẽ đến.
Những kẻ phản động chỉ có thể bí mật xúi giục người dân, hoạt động tuyên truyền của bọn chúng kém xa so với nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa.
Thiết Thế Hâm và Kim Phi sau đó còn bàn bạc một số chi tiết và thảo luận đến tận nửa đêm thì Thiết Thế Hâm mới quay trở về.
Từ Cương quay đầu lại nhìn vào thư phòng của Kim Phi với ánh mắt phức tạp.
Trong cuộc thảo luận ban nãy, chủ yếu là Thiết Thế Hâm và Kim Phi nói chuyện, còn Từ Cương thì chủ yếu chỉ lắng nghe và quan sát Kim Phi.
Trước khi tới đây, Từ Cương chỉ hiểu về Kim Phi qua những lời đồn thổi hoặc nghe người khác kể lại. Ông ta luôn nghĩ rằng Kim Phi chỉ biết cầm quân đánh giặc, chế tạo vũ khí, cùng lắm thì biết viết thêm mấy bài thơ.
Tuy nhiên, qua cuộc trò chuyện vừa rồi giữa hai người họ, Từ Cương phát hiện ra rằng Kim Phi cũng rất có kinh nghiệm trong việc quy hoạch và xây dựng đô thị. Một số quan điểm mà y đưa ra thực sự khiến Từ Cương không khỏi nể phục.
Từ Cương cũng ngưỡng mộ thái độ làm việc của Kim Phi.
Mặc dù y thậm chí còn chưa ăn tối nhưng vẫn thảo luận chuyện này với Thiết Thế Hâm cho đến nửa đêm. Nếu không phải y thấy Thiết Thế Hâm đã nhiều tuổi, có chút ngồi không vững rồi thì có khi vẫn sẽ tiếp tục nói tiếp.
“Tiên sinh lúc nào cũng làm việc đến muộn như vậy à?” Từ Cương hỏi.
“Đây mà đã coi là muộn sao?” Thiết Thế Hâm cười nói: “Lúc ở trong làng, tiên sinh thường xuyên làm việc thâu đêm, có lần liên tục làm việc hai ngày hai đêm. Cuối cùng, Hạ Nhi phu nhân và Thiên Tầm phu nhân phải khiêng tiên sinh ra ngoài!”
“Đại Khang có một vị vua thông thái như Bệ hạ, lại có một tài năng lớn như tiên sinh, vậy thì lo gì không thể vực dậy được!” Từ Cương cảm động nói.
"Ừm!" Thiết Thế Hâm thở dài, sau đó nói: "Chúng ta về sớm nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta còn phải tuyển thợ nữa!"
“Ta cũng phải đi tới chỗ tuyển nhân công à?” Từ Cương hỏi.
“Ngày mai ông có bận việc gì khác không?”
"Không", Từ Cương lắc đầu.
Nhiệm vụ của ông ta ở Đông Hải là khuyên can Kim Phi không nên xây dựng thành phố mới. Tuy nhiệm vụ thất bại nhưng cũng đã kết thúc, cho nên ông ta tạm thời không có việc gì khác.
"Nếu không có việc gì, vậy thì đi cùng ta xem xem!"
"Vậy cũng được", Từ Cương gật đầu và đi theo Thiết Thế Hâm trở về nơi ở của mình.
Sáng hôm sau, Từ Cương và Thiết Thế Hâm đến nơi tập trung người tị nạn dưới sự bảo vệ của các nhân viên hộ tống.
Ven bãi tập kết có một dãy lều cháo, cạnh các lều cháo là một cái bục rộng, cái bục này là nơi người đưa thư đọc báo hàng ngày.
Lúc này, việc phát cháo buổi sáng vẫn chưa kết thúc. Trước mỗi lều cháo, người ta xếp thành hai hàng, chậm rãi di chuyển. Có người cầm bát, có người cầm nồi, có người thì đến tay không.
Khi Thiết Thế Hâm và Từ Cương tới nơi, thùng cháo cuối cùng đã không còn, hai người phục vụ lại nhấc một thùng cháo khác đặt lên bàn.
Một người phục vụ cầm một chiếc muôi lớn lên, khuấy mạnh vài lần trong thùng cháo rồi múc cho người tị nạn ở phía trước một muôi.
Dù cầm bát hay cầm nồi, mỗi người cũng chỉ có thể nhận một muôi cháo.
Một người phục vụ bên cạnh nhặt một chiếc thẻ ngàđược làm đặc biệt cho người tị nạn và đục một lỗ trên đó để chứng tỏ rằng anh ta đã nhận được cháo.
Nhiều người nhận được cháo xong liền quay người lại và bắt đầu đổ cháo vào miệng.
Cùng với Thiết Thế Hâm, Từ Cương và hai cấp phó của Thiết Thế Hâm thì còn có một số nhân viên văn phòng trẻ tuổi đi cùng họ.
Một trong số họ nhìn thấy mọi người ăn cháo như thế thì nhỏ giọng nói: "Bọn họ vội qúa hay sao? Không đợi quay về rồi uống được sao?"
"Tiểu Lưu, cậu chưa bao giờ bị đói, cho nên không biết cảm giác đói bụng khó chịu đến thế nào đâu!"
Một trong hai cấp phó quay lại nhìn chàng trai trẻ.
Gia đình cậu thanh niên này vốn là địa chủ nhỏ, tuy gia đình không có quá nhiều ruộng đất nhưng từ nhỏ cậu ta chưa bao giờ bị đói.
Việc đánh địa chủ chia lại đất đai nhận được sự ủng hộ của người dân, nhưng nó cũng chặt đứt cần câu cơm và thậm chí là đường sống của địa chủ.
Theo quy định chung, con cái của địa chủ không được tham gia vào các cơ quan công vụ, đề phòng sau này sẽ trả thù triều đình. Tuy nhiên, chàng trai trẻ này có hai người anh trai đều là người của quân Thiết Lâm, họ gia nhập tiêu cục Trấn Viễn từ rất lâu rồi. Hiện tại một người là đoàn trưởng, một người là tiểu đoàn trưởng.
Khi đội Chung Minh tới quê nhà của cậu ta lãnh đạo phong trào đánh địa chủ chia ruộng đất, cha cậu ta là địa chủ đầu tiên hưởng ứng và tích cực hợp tác. Bởi vì lý do này, ở hội đồng xét xử về sau, nhân viên hộ tống và đội Chung Minh đều không làm khó gia đình cậu ta, chỉ xử lý nhẹ nhàng.
Mặc dù đất đai của gia đình họ bị tịch thu và đem chia lại, nhưng hai người anh trai của cậu ta đều đã trở thành lãnh đạo cấp trung trong tiêu cục Trấn Viễn. Hai chị dâu cũng nhờ chồng mà được sắp xếp công việc, khiến gia đình cậu ta thậm chí còn có cuộc sống tốt hơn trước.
Sau khi Cửu Công chúa nghe được chuyện này, cho rằng đây là một trường hợp rất đặc biệt, có thể lấy làm gương cho mọi người. Cho nên, Cửu công chúa đã yêu cầu Trần Văn Viễn viết về gia đình này trên nhật báo Kim Xuyên. Sau đó, cô ấy còn nhờ Thiết Thế Hâm sắp xếp cho cậu con trai út của gia đình đó, cũng là chàng trai trẻ trước mặt một công việc phù hợp.
Chương 1888: Đứa trẻ may mắn
Thiết Thế Hâm không dám bất cẩn trước nhiệm vụ được Cửu công chúa đích thân giao phó nên đã sắp xếp cho chàng trai trẻ làm nhân viên văn phòng ở viện Khu Mật. Như vậy ông ta có thể đích thân trông chừng, ngăn cản chàng trai trẻ này đi vào con đường sai trái, phụ lại lòng tin của Cửu công chúa.
Lớn lên trong một gia đình như vậy, chàng trai trẻ này chưa bao giờ bị đói nên đương nhiên không biết cảm giác đói là như thế nào.
"Tiểu Lưu, bọn họ đã bị đói cả đêm qua, cho nên không thể chờ được mà phải ăn ngay!"
Tiểu Trần lại nói thêm: "Sau khi ăn xong họ còn phải cho người khác mượn bát!"
"Cho người khác mượn bát?"
Tiểu Lưu nhìn xuống bên dưới, quả nhiên nhìn thấy có người ăn xong cháo trong bát, sau đó đi tới cuối hàng rồi đưa bát cho một người tay không.
Khi Tiểu Lưu mới nhìn thấy những người tỵ nạn tay không xếp hàng, cậu ta còn đang băn khoăn không biết bọn họ ngay cả thứ để đựng cháo cũng không có. Cho dù họ có xếp hàng thì làm sao nhận cháo đây, chẳng lẽ kề miệng vào muôi rồi húp trực tiếp?
Bây giờ cậu ta đã hiểu ra suy nghĩ của mình ban nãy còn quá nông cạn.
Những người tị nạn tay không này chắc là nghèo đến nỗi cái bát cũng không có, cả nhà chỉ được dùng một cái bát hoặc mượn bát của người khác.
Còn về việc rửa bát, nó không tồn tại!
Hầu như tất cả những người tị nạn sau khi uống cháo đều sẽ liếm sạch thành bát. Đừng nói là một hạt gạo, thậm chí một chút nước cũng không còn.
Tất nhiên, có những trường hợp ngoại lệ.
Tiểu Lưu nhìn thấy một người phụ nữ bưng một cái chậu gốm đựng cháo, chỉ uống vài ngụm rồi bưng phần còn lại ra phía sau đoàn người đang xếp hàng, đến trước mặt hai đứa trẻ.
Bé trai lớn nhìn qua mười hai mười ba tuổi, bé gái có vẻ chỉ bảy tám tuổi.
Nhìn thấy người phụ nữ bưng chậu gốm tới, hai đứa trẻ đồng thời nuốt nước bọt.
Người phụ nữ đưa chậu cháo cho cô bé trước: "Quyên Nhi, ăn đi!"
Cô bé cầm chậu cháo và húp một ngụm lớn.
Anh trai vốn muốn ngăn cản cô bé, nhưng nhìn thấy em gái như vậy, cuối cùng cậu bé cũng không nói gì.
Thấy cô bé đã uống khoảng một nửa số cháo còn lại, người phụ nữ nói: "Quyên Nhi, hãy để phần một ít cho anh trai con!"
Sau đó cô bé đặt chậu cháo xuống, liếm môi rồi đưa cái chậu cho anh trai.
Nhưng cậu bé không nhận lấy cái chậu: “Mẹ, lát nữa con lấy, mẹ ăn đi!”
"Mẹ không ăn được nhiều, vừa rồi đã ăn no rồi!" người phụ nữ lắc đầu đẩy chậu cháo về phía trước: "Tiểu Phong, con đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn nhiều một chút, nếu không con không cao lên được thì phải làm sao đây?"
“Con không ăn!” cậu bé bướng bỉnh quay đầu sang một bên.
Hoàn cảnh gia đình ba người này trước đây cũng khá giống với hoàn cảnh gia đình Tiểu Lưu. Tổ tiên họ để lại mấy chục mẫu đất, cũng có thể coi như tiểu địa chủ, không giàu có quyền lực nhưng vẫn đủ ăn đủ sống.
Nhưng khi tình trạng hỗn loạn xảy ra, bọn thổ phỉ tới cướp hết lương thực và tiền bạc của gia đình họ.
Người bố từng được đọc sách và đi đây đi đó nhiều nên cũng có chút kiến thức.
Sau khi bọn thổ phỉ đầu tiên rời đi, bố cậu bé đoán sau này có thể sẽ có thêm nhiều thổ phỉ tới nên ông ấy đã đưa ra quyết định nhanh chóng, lấy hết số tiền tiết kiệm giấu trong hầm, mua một ít ngũ cốc rồi cùng vợ con bỏ đi trong đêm, chạy tới Đông Hải - nơi mà một người bạn tốt của ông ấy từng nhắc đến.
Phải nói rằng quyết định của người bố vô cùng đúng đắn.
Một ngày sau khi họ rời đi, bọn thổ phỉ lại ập đến.
Toàn bộ lương thực của họ đã bị bọn thổ phỉ đầu tiên lấy đi, nếu gia đình họ không rời đi, toán thổ phỉ thứ hai không cướp được gì rất có thể sẽ giết hại gia đình họ.
Việc trốn khỏi quê hương là một quyết định đúng đắn nhưng hành trình về phía Đông của họ cũng đầy rẫy những hiểm nguy. Chưa đầy mười ngày họ đã gặp phải mấy toán thổ phỉ.
May mắn thay, bố cậu bé có kinh nghiệm đi ra ngoài và có thể nhận thấy nơi nào dễ có bọn tặc phỉ mai phục nên gia đình họ đã đi đường vòng để tránh.
Nhưng đến ngày thứ mười một sau khi rời khỏi nhà, bố cậu bé đã mắc sai lầm và gia đình họ bị chặn lại ở một nơi không có bọn cướp mai phục.
Kẻ chặn họ lại không phải là bọn cướp mà là một số người tị nạn.
Kỳ thực không phải người bố đoán nhầm, mà là những người tị nạn này thoạt đầu không muốn cướp bóc, nhưng khi thấy gia đình họ chỉ có một người đàn ông, vài phụ nữ và trẻ em, bọn họ đột nhiên nghĩ đến việc cướp bóc.
May mắn thay, những người tị nạn này lần đầu tiên cướp bóc, còn non kinh nghiệm và không đủ tàn nhẫn nên đã bị bố cậu bé dùng dao chống trả.
Người bố ở lại đối đầu với bọn cướp và bảo ba mẹ con chạy trước.
Mặc dù họ thoát được kiếp nạn nhưng cũng lạc mất người bố từ đó. Sau đó họ muốn quay lại tìm ông ấy nhưng trong lúc sợ hãi họ đã chạy thục mạng mà không biết phương hướng, cho nên sau cùng không tìm được ông ấy.
Sau khi tìm kiếm suốt đêm, họ không tìm thấy người bố mà gặp một nhóm người tị nạn khác.
Sau khi biết nhóm người tị nạn này cũng sẽ đến Đông Hải, mẹ cậu bé đã suy đi tính lại nhiều lần và quyết định theo họ đến Đông Hải trước, sau đó mới từ từ tìm kiếm chồng mình.
Nhóm người tị nạn này tương đối đông, trên đường cũng có ngày càng đông người gia nhập. Cho nên những băng nhóm thổ phỉ thường không dám khiêu khích họ, cuối cùng ba mẹ con đã thuận lợi đến Đông Hải.
Nhưng trên đường đi, họ đã tiêu hết tiền bạc, lương thực mang theo và suýt chết đói.
May mắn thay, thương hội Kim Xuyên mở lều cháo để phát cháo cho người tị nạn, nhờ đó mẹ con họ mới có thể sống sót. Ban ngày họ đi khắp nơi tìm kiếm người bố, ban đêm thì tìm một nơi trú ẩn rúc vào nhau để giữ ấm.
Em gái còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng người anh trai đã là một thiếu niên và đã chứng kiến những khó khăn của mẹ trên suốt đường đi.
Làm sao mẹ có thể không đói được? Chỉ là mẹ muốn để lại cháo cho hai đứa con.
Vì thế hôm nay người anh trai quyết định không nghe lời mẹ.
“Đứa trẻ này, con còn chưa lớn mà dám cãi lời mẹ con à?”
Người phụ nữ giả vờ hung dữ, đưa tay ra nhéo nhẹ vào tai cậu bé: “Uống đi!”
Cậu bé quay đầu đi khi mẹ vặn tai, rồi uống hết chỗ cháo còn lại dưới sự ép buộc của mẹ.
Lúc đó mẹ mới mỉm cười hài lòng.
Tiểu Lục đứng trên bục không ngừng nhìn gia đình ba người đó.
Nhìn bé gái cầm bát cháo liếm từng hạt gạo trên đó, Tiểu Lục từ đáy lòng cảm thấy mình thật may mắn.
Cậu ta mừng vì mình có hai anh trai làm nhân viên hộ tống, cũng mừng vì mình sinh ra ở Kim Xuyên.
Từ Cương và Thiết Thế Hâm đứng phía trước cũng nhìn thấy gia đình ba người này, nhưng họ nhìn thấy cảnh này quá nhiều nên đã quen.
Từ Cương quay lại nhìn Thiết Thế Hâm và hỏi: "Thiết đại nhân, món cháo này trông khá loãng và sẫm màu. Chắc không phải là cháo nấu từ gạo phải không?"
“Không”, Thiết Thế Hâm đáp: “Là cháo rong biển và cá muối".
"Cháo này dùng rong biển để nấu?" Từ Cương kinh ngạc.
Thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán cũng kinh doanh rong biển, hơn nữa giá không hề rẻ, dân thường không thể mua được.
Thương hội Kim Xuyên dù có giàu đến đâu thì dùng rong biển nấu cháo cho người tị nạn không phải vẫn là ném tiền qua cửa sổ sao?
"Từ đại nhân mới tới Kim Xuyên nên chắc chưa biết, rong biển được khai thác từ biển!"
Thiết Thế Hâm cười nói: "Rong biển vận chuyển tới Xuyên Thục và Giang Nam phải được chọn lọc, phơi khô rồi vận chuyển, sau đó mới xuất hiện trên sạp hàng của hợp tác xã mua bán. Nhưng ở đây chỉ cần kéo từ cảng về, cho nên giá vốn thấp hơn nhiều so với hợp tác xã mua bán, cũng giảm chi phí so với cháo gạo".
Chương 1889: Những ngày tháng tốt đẹp sắp tới
"Đúng rồi, ta quên mất rong biển được khai thác từ biển!"
Từ Cương vỗ đầu, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Rong biển khi đó vẫn là một thứ mới mẻ ở Đại Khang, vừa rồi khi nghe đến rong biển, suy nghĩ đầu tiên của Từ Cương là rong biển rất đắt mà quên mất thứ này được khai thác từ đâu.
“Tiên sinh quả thực là vị cứu tinh của Đại Khang chúng ta”, Thiết Thế Hâm cảm thán: “Nếu không phải tiên sinh phát hiện ra rong biển có thể ăn được, vậy thì Đông Hải, thậm chí cả Đại Khang e rằng còn lâm vào cảnh khốn cùng hơn bây giờ nhiều!"
Năng suất rong biển xung quanh đảo Mao Lãng rất cao. Hơn nữa sau khi đội khai thác hái xong rong biển, đằng sau lập tức có người bắt tay vào trồng lại rong biển ở khu vực đó. Mô hình khai thác và trồng lại này đã được hoàn thiện.
Sau hơn nửa năm trồng, lứa rong biển đầu tiên được trồng chuẩn bị được thu hoạch trong một thời gian nữa.
Từ Cương cho rằng rong biển rất đắt vì ông ta thường mua loại rong biển chất lượng cao, nếu là rong biển có chất lượng trung bình hoặc kém thì không đắt. Thông qua hợp tác xã mua bán và thương hội Kim Xuyên, rong biển và cá muối giờ đây đã trở thành nguồn thực phẩm hàng ngày của người dân. Nhờ những loại thực phẩm này mà áp lực do thiếu lương thực đã được giảm đáng kể.
Điều này đặc biệt rõ ràng ở khu vực biển Đông Hải.
Nơi này tụ tập mấy vạn người tị nạn, nếu nấu cháo gạo phát cho họ thì lượng lương thực tiêu hao sẽ vô cùng lớn.
Tuy nhiên, vì có đội đánh bắt và đội khai thác rong biển nên lều cháo đều sử dụng nguyên liệu tại địa phương. Cháo chủ yếu là cá muối và rong biển, chỉ cần một ít gạo.
Những người tị nạn tập trung ở Đông Hải chủ yếu đến từ Trung Nguyên. Kim Phi không thể bán muối rẻ, giá muối ở đó vẫn đắt như trước. Tuy nhiên, người dân thậm chí còn không đủ tiền ăn chứ đừng nói đến việc bỏ ra rất nhiều tiền để mua muối. Kết quả là nhiều người tị nạn mắc phải hội chứng thiếu natri.
Cháo cá muối và tảo bẹ không chỉ làm no bụng người tị nạn mà còn bổ sung lượng muối họ thiếu.
Đến khoảng chín giờ sáng, việc phát cháo đã cơ bản hoàn thành.
Nhưng những người tị nạn trở về cũng không có việc gì làm nên phần lớn họ không rời đi mà ngồi xung quanh bục gỗ, đợi người đưa thư đến đọc báo và nghe những sự kiện lớn đã xảy ra ở Xuyên Thục.
Hôm nay không có gió, mặt trời ấm áp, những người tị nạn ngồi trên mặt đất trò chuyện.
“Không biết báo hôm nay có tin gì vui không?”
"Có tin vui thì cũng là tin vui ở Xuyên Thục, có liên quan gì đến chúng ta?"
"Ta thực sự ngưỡng mộ người dân ở đó. Ở đó có Bệ hạ và Kim tiên sinh, họ không chỉ chia đất đai của địa chủ cho người dân mà còn khuyến khích người dân khai hoang. Nghe nói nếu khai hoang thì năm đầu sẽ miễn thuế, năm thứ hai và năm thứ ba thuế thu cũng rất ít, từ năm thứ tư mới thu thuế như ruộng bình thường!”
"Cho dù là ruộng bình thường thì thuế ở Xuyên Thục cũng đều rất thấp, nghe nói chỉ bằng khoảng hai phần số thuế chúng ta phải đóng!"
"Vậy không phải là quá thấp sao?"
"Không chỉ thuế thấp, mà toàn bộ thổ phỉ ở Xuyên Thục đều bị tiêu cục Trấn Viễn đánh dẹp. Đến nay, thậm chí không còn một tên thổ phỉ nào nữa, người dân cũng không còn phải nộp lương thực hàng năm cho bọn chúng!"
“Thuế thấp, lại không phải nộp lương thực hàng năm, cũng không phải lo đám thổ phỉ đến giết người bất cứ lúc nào… Không biết khi nào chúng ta mới có được cuộc sống tốt như vậy!"
“Hay là chúng ta cũng đi Xuyên Thục nhé?”
“Xuyên Thục ở phía Tây, chúng ta ở phía Đông, cách nhau ngàn dặm, khắp nơi đều có thổ phỉ, chúng ta làm sao có thể đến đó?”
Nghe vậy, những người xung quanh bất lực thở dài.
Họ đã muốn đến Xuyên Thục từ lâu, nhưng nó quá xa so với Đông Hải, hơn nữa ở giữa còn có Trung Nguyên đang rất hỗn loạn.
Bọn họ đều trốn thoát khỏi Trung Nguyên, cho nên biết rõ hiện tại khu vực Trung Nguyên hỗn loạn và nguy hiểm như thế nào. Với sức của họ thì không thể nào đến được Xuyên Thục.
"Nếu chúng ta đến sớm hơn nửa tháng thì tốt biết mấy!"
“Đúng vậy, Lưu Đại Bảo của thôn chúng tôi may mắn đến sớm, đúng dịp xưởng đóng thuyền và xưởng cá muối tuyển công nhân, hiện tại cậu ta cơm ăn nhà ở không cần lo lắng, con cái cũng có quần áo mùa đông cả rồi!”
"Nghe nói khi vào xưởng làm việc, mọi người trước tiên được phát một bộ quần áo, đồ ăn bên trong được ăn thoải mái!"
"Không những được ăn thoải mái mà nếu làm việc từ ba tháng trở lên, thậm chí có thể được cấp cho một ngôi nhà gạch, có thể đưa vợ con vào ở trong đó!"
"Đúng vậy, trong thôn của chúng tôi có mấy người đã được cấp nhà!"
“Không biết khi nào các xưởng này sẽ tuyển thêm nhân công!”
…
Trong khi những người tị nạn đang trò chuyện, người đưa thư đi xe đạp từ xa tới, đang định đi đến bục gỗ để đọc báo hôm nay thì bị một nhân viên hộ tống và một thanh niên chặn lại.
Người thanh niên đó chính là cấp phó Tiểu Lưu, anh ta đưa tờ thông tin tuyển dụng đã chuẩn bị sẵn cho người đưa thư, bảo người đưa thư đọc tờ thông tin tuyển dụng sau khi đọc xong báo ngày hôm nay.
Người đưa thư đọc qua tờ thông tin tuyển dụng, sau đó gật đầu và bước lên bục gỗ.
Bình thường người đưa thư sẽ rời khỏi bục gỗ sau khi đọc báo xong, nhưng hôm nay đọc báo xong anh ta lại không rời đi, mà lấy từ bên cạnh ra một mảnh giấy viết tay, giơ chiếc loa sắt lên nói:
“Hôm nay ngoài báo ra, sẽ đọc thêm tờ thông báo tuyển dụng…”
Anh ta vừa dứt lời, những người tị nạn bên dưới lập tức xôn xao.
Thương hội Kim Xuyên ở Đông Hải mặc dù ngày nào cũng phát cháo, nhưng cháo họ ăn hàng ngày cũng không đủ để no bụng mà chỉ có thể đảm bảo họ sẽ không chết đói.
Khi vào làm trong xưởng thì khác, không chỉ có cơm ăn, chỗ ở mà còn được trả lương.
Mặc dù lương tại các xưởng ở Đông Hải không cao bằng Xuyên Thục, nhưng đối với những người tị nạn hiện tại, có thức ăn và nhà ở là một điều kiện rất hấp dẫn.
Người đưa thư vừa dứt lời, vô số người tị nạn đã lao về phía bục gỗ, hỏi xưởng nào đang tuyển công nhân!
Đối với những người tị nạn, khi được vào xưởng làm công nhân, những ngày tháng tốt đẹp sẽ tới. Chỉ tiếc lần tuyển nhân công này số lượng quá ít, đại đa số mọi người vẫn không được tuyển chọn.
Người đưa thư giơ chiếc loa sắt lên, nói lớn để trấn an những người tị nạn, nhưng chẳng có tác dụng gì. Những người tị nạn phía sau nghe không rõ nên cố gắng hết sức chen về phía trước.
Mùa đông đang đến gần và trong mắt nhiều người tị nạn, đây là cơ hội cuối cùng của họ.
Nếu lần này họ không được tuyển, thì dù có bếp nấu cháo mỗi ngày họ cũng sẽ bị chết cóng ở vùng đất hoang lạnh vì không có chỗ ở.
Nhất thời, bục gỗ nơi đọc báo rung chuyển do đám đông người tị nạn chen chúc, những nhân viên hộ tống đứng xung quanh để giữ trật tự giờ cũng không thể chen vào.
Tả Phi Phi tình cờ đi ngang qua đó, nghe thấy tiếng động ở đây liền dẫn theo cận vệ của mình chạy tới.
Số lượng người tị nạn tụ tập vào thời điểm này quá lớn, nếu xảy ra binh biến thì hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.
Thiết Thế Hâm không ngờ mọi người lại hưng phấn như vậy, nhìn thấy Tả Phi Phi dẫn người tới ông ta như thể nhìn thấy cọng rơm cứu mạng mình, lập tức chạy ra đón.
"Thiết đại nhân, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tả Phi Phi cau mày hỏi.
"Xưởng trưởng Tả, cô tới vừa kịp lúc!"
Thiết Thế Hâm nhanh chóng kể lại những gì đã xảy ra.
Nghe nói chỉ là tuyển nhân công chứ không phải do có kẻ xúi giục người tị nạn nổi dậy, Tả Phi Phi thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó rút ra một khẩu súng kíp, bóp cò bắn chỉ thiên.
Bằng!
Tiếng súng chói tai vang lên, xung quanh cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Chương 1890: Yêu cầu
Không dễ gì tình hình mới ổn định lại, người đưa thư vội bắt lấy cơ hội, giơ loa hét lớn: "Mọi người đều bình tĩnh lại chút, ai ồn ào ta sẽ không đọc nữa!"
Quả nhiên câu này rất có tác dụng, tất cả người dân tỵ nạn có mặt ở đó đều ngoan ngoãn im lặng, có hai đứa trẻ khả năng là đã bị tiếng súng dọa sợ, đang khóc oe oe, nhưng giây sau đã được cha mẹ lấy tay che miệng lại.
Lúc này người đưa thư mới hài lòng gật đầu, vừa chuẩn bị lên tiếng, lại nhìn thấy Tiểu Triệu đứng ở phía dưới vẫy tay với hắn.
Thực ra người đưa thư không biết thân phận của Tiểu Triệu, nhưng vừa rồi Tiểu Triệu đến tìm hắn cùng với nhân viên hộ tống, chắc chắn là người mình.
Vì vậy người đưa thư đã giơ loa lên chỉ huy dân tỵ nạn mở đường cho Tiểu Triệu lên bậc.
"Tiểu Triệu lên đây làm gì vậy?" Tả Phi Phi nghiêng đầu nhìn Thiết Thế Hâm.
“Câu thứ hai của tài liệu tuyển thợ đã nói đến đơn vị muốn tuyển thợ lần này, nếu người đưa thư đọc dựa theo tài liệu, sợ rằng chỉ mới đọc đến câu thứ hai, mọi người đã chạy hết rồi!”
Thiết Thế Hâm cười giải thích: "Lần tuyển thợ này tương đối đặc biệt, cách thức làm việc và đãi ngộ cũng không giống trước đây, nếu bọn họ chưa nghe xong đã chạy, có thể sau này sẽ xảy ra tranh chấp.
Có lẽ Tiểu Triệu lên đây để phòng xảy ra tình huống này."
"Hóa ra là như vậy.” Tả Phi Phi khẽ gật đầu.
Thực ra, tình hình cũng như Thiết Thế Hâm nghĩ, sau khi Tiểu Triệu bước lên, không đọc tài liệu tuyển dụng mà lấy loa sắt từ trong tay người đưa thư, sau đó nói với bên dưới: "Lần tuyển thợ này không giống trước đây, ta hi vọng mọi người có thể kiên nhẫn lắng nghe, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới đi đăng ký!"
Những người dân tỵ nạn nghe vậy, tất cả đều dựng lỗ tai lên.
Lúc này Tiểu Triệu mới lấy tài liệu tuyển dụng, bỏ qua nội dung ở phía trước nói:
"Lần tuyển thợ này, một khi tuyển dụng thì đơn vị tuyển thợ sẽ phụ trách một ngày ba bữa cho thợ, tiền lương sẽ được thanh toán năm ngày một lần, sau khi được nhận việc chính thức, bắt đầu từ tháng thứ hai, tiền lương sẽ được thanh toán một tháng một lần!”
Nghe đến đây, nhiều người dân tỵ nạn đều vô thức nuốt nước miếng.
Cơm trong xưởng ngon hơn nhiều so với cháo loãng, hơn nữa còn một ngày ba bữa không hạn chế, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta thích thú rồi.
Họ cũng rất hài lòng với cách thanh toán tiền lương.
Thực ra cách thanh toán chủ yếu của Đại Khang cũng là một tháng thanh toán một lần, cũng có nơi nửa năm hay một năm thanh toán một lần, nhưng dân tỵ nạn bây giờ hầu như đều đã cùng đường bí lối, năm ngày thanh toán tiền lương một lần, họ có thể dùng để lo cho người nhà mình.
Tiểu Triệu thấy dân tỵ nạn không có ý kiến gì thì nói tiếp: "Đợt tuyển thợ lần này là công việc tạm thời, bao ăn không bao ở... "
Vừa dứt lời, sự im lặng phía dưới lại lần nữa bị phá vỡ.
Ấm no là điều kiện cần thiết của sinh tồn, cũng là hai vấn đề dân tỵ nạn quan tâm nhất.
Trước kia khi tuyển thợ, chỉ cần có thể vào xưởng, thì sẽ được bao ăn bao ở, nhưng lần này chỉ bao ăn chứ không bao ở.
Trời cũng sắp lạnh rồi, dù ăn no đến đâu mà ban đêm không có chỗ ở thì cũng không chịu được!
"Trước kia đều bao ở, sao bây giờ lại không bao ở nữa vậy?"
"Trời cũng sắp lạnh rồi, không có chỗ ở, nếu bị tế cóng thì sao ban ngày làm việc được chứ?"
"Vị quan gia này, con nhà ta còn quá nhỏ, bọn ta không cần phân cho một căn nhà, chỉ cần có thể sống ở dưới mái hiên là được rồi, để bọn ta sống ở bên tường, ban đêm chịu chút gió cũng được!”
Dân tỵ nạn ở phía dưới có người cầu xin có người chất vấn, cũng có người tức giận, rất ồn ào.
Tiểu Triệu hét mấy lần cũng không có hiệu quả, đánh chiêng cũng không có ích gì, chỉ có thể bất lực nhìn Tả Phi Phi.
Tả Phi Phi lại lấy súng kíp ra.
Tiếng súng vừa vang lên, cuối cùng đã im lặng lại.
Tiểu Triệu biết bây giờ nói nhẹ nhàng cũng vô dụng, vì vậy đã lạnh mặt nói: "Các người có nghe ta nói hết không? Nếu lại càn quấy, vậy thì lần tuyển thợ hôm nay tạm kết thúc tại đây, đợi khi các người không làm ồn nữa thì tiếp tục!"
Tuyển thợ là quyết định của Kim Phi, đừng nói Tiểu Triệu, ngay cả Thiết Thế Hâm cũng không dám tự ý quyết định không tuyển nữa.
Nhưng dân tỵ nạn không biết điều này, bọn họ sợ Tiểu Triệu đi thật, vội đảm bảo không ồn ào nữa.
Lúc này Tiểu Triệu mới giơ loa lên nói tiếp: "Không dối gì mọi người, ở Đông Hải không còn nhiều nhà trống nữa, lần này tuyển thợ là để xây nhà, trước khi xây nhà xong, bọn ta không có cách nào sắp xếp chỗ ở cho mọi người!"
"Vậy sau khi xây nhà xong thì sao?" Có người hỏi.
"Ta vừa nói rồi, lần tuyển thợ này là công việc tạm thời, bọn ta sẽ khảo sát thái độ làm việc của mọi người, nếu biểu hiện tốt, sau khi kết thúc thời gian làm việc sẽ có thể chuyển sang làm chính thức, nếu lười biếng giở thủ đoạn, vậy thì người đến từ đâu thì về lại đó!"
"Yên tâm đi, bọn ta đều là người thật thà, sẽ không lười biếng giở thủ đoạn!"
Người dân phía dưới lần lượt bảo đảm.
"Có lười biếng giở thủ đoạn hay không, không phải mọi người nói là được, phải xem thái độ các người làm việc như thế nào!"
Tiểu Triệu nói: "Ta đã nói những lời răn trước rồi,nếu có thể chấp nhận thì suy nghĩ một chút, nếu không chấp nhận được thì bây giờ có thể đi rồi!"
Nói xong, Tiểu Triệu đặt loa xuống, lặng lẽ nhìn phía dưới.
Không có người dân tỵ nạn nào rời đi.
Thực ra Tiểu Triệu đã biết kết quả này từ lâu, nhưng vẫn làm theo như cũ để người dân tỵ nạn biết có rất nhiều người muốn làm công việc này, tránh cho sau này có được tuyển dụng rồi nhưng lại lười biếng.
Đợi thêm một lát, Tiểu Triệu mới giơ loa lên lại: "Nếu mọi người không đi, chứng tỏ đều chấp nhận điều kiện ta vừa nói, vậy được, sau đây ta sẽ nói những yêu cầu cụ thể!"
Thế là Tiểu Triệu Đã nói yêu cầu cụ thể và các loại công việc của đợt tuyển thợ này.
Ví dụ như người ứng tuyển bốc vác gạch, cần phải gánh được túi năm mươi cân, người ứng tuyển làm thợ gạch ngói cần phải biết xây tường, nếu đến công trường mà bị phát hiện không biết xây tường sẽ bị đuổi thẳng.
Sau khi đọc xong những yêu cầu, cuối cùng Tiểu Triệu mới đọc đơn vị tuyển dụng cụ thể.
Thực ra khi Tiểu Triệu đọc các loại công việc, không ít dân tỵ nạn đã đoán được có lẽ đơn vị tuyển dụng là các đơn vị như xưởng gạch xưởng xi măng, nhưng bọn họ không dám chắc chắn nên không tùy ý rời đi.
Vì lỡ như họ chạy đến lộn nơi thì họ sẽ bỏ lỡ đợt tuyển thợ này.
Vì vậy, gần như tất cả dân tỵ nạn đều dựng tai lên nghe.
Đến sau khi Tiểu Triệu đọc xong tên đơn vị tuyển dụng và số lượng thợ mỗi xưởng cần tuyển, người dân đã chạy tán loạn, cố gắng chạy đến mấy xưởng đó.
Số lượng thợ tuyển lần này có hạn, nếu chạy chậm sẽ hết cơ hội!
Một nhà ba người Thiết Thế Hâm thấy trước đó lúc này cũng xen lẫn trong đám người.
Bọn họ không bị cuốn theo thì cũng bị mẹ kéo chạy đến phía trước.
"Mẹ, chúng ta cũng đi đăng ký làm thợ sao?" Ca ca vừa chạy vừa hỏi.
"Đúng vậy!" Người mẹ vừa chạy vừa trả lời.
"Nhưng lần này họ đều tuyển thợ xây nhà, mẹ cũng biết xây tường sao?"
"Ta không biết xây tường nhưng ta đi làm người bốc vác!” Người mẹ dứt khoát trả lời.
“Người bốc vác ư?” Người anh nghe vậy thì không khỏi cắn môi.
Người bốc vác cần phải gánh túi năm mươi cân, mẹ gánh nổi sao?"
Bình luận facebook