-
Chương 1906-1910
Chương 1906: Quy hoạch thành phố
Trước đó Tiểu Lưu nói Kim Phi chuẩn bị xây dựng thành phố mới, sẽ sớm tuyển thêm nhiều công nhân. Trên thực tế, rất nhiều người tị nạn lúc đó không tin, cảm thấy đây là cái cớ để Tiểu Lưu đuổi bọn họ đi.
Ngay cả những người tin vào điều đó cũng cảm thấy rằng việc mở rộng tuyển dụng sẽ không diễn ra ít nhất là cho đến năm sau, và khi đó cũng có thể sẽ không đến lượt họ.
Điều họ không ngờ tới là Kim Phi đã thực hiện lời hứa của mình nhanh chóng như vậy và trực tiếp mở điểm tuyển dụng tại nơi tập trung người tị nạn, đồng thời không còn giới hạn số lượng tuyển dụng.
Những người tị nạn muốn làm việc đều có thể được nhận miễn là họ xếp hàng.
Trong mấy ngày đầu tiên trước khi tuyển dụng bắt đầu, các hàng xếp trước điểm tuyển dụng phải dài tới năm sáu dặm.
Việc tuyển dụng tuy đã được nới lỏng nhưng vẫn cần có thời gian để đăng ký thẻ ngà, bố trí công việc, cho nên số lượng tuyển dụng mỗi ngày vẫn bị hạn chế.
Rất nhiều người tị nạn xếp hàng cả ngày, khi trời tối vẫn chưa đến lượt, họ lo lắng ngày mai sẽ có quá nhiều người xếp hàng nên ban đêm cũng không về.
Mặc dù mấy ngày nay trời không mưa nhưng sau khi trời mưa nhiệt độ lại càng thấp hơn, sáng sớm, mặt nước đã bắt đầu đóng một lớp băng mỏng.
Hầu hết những người tị nạn không có quần áo để chống lạnh, ban đêm thì rất lạnh, nếu phải đứng ngoài trời cả đêm, nhiều người sẽ chết cóng.
Tiểu Lưu phái người thuyết phục người tị nạn về nghỉ ngơi trước, ngày mai lại quay lại xếp hàng, nhưng rất nhiều người tị nạn không nghe.
Trong sự bất lực, Tiểu Lưu không còn cách nào khác ngoài việc thông báo cho những người tị nạn rằng địa điểm tuyển dụng sẽ được thay đổi vào ngày hôm sau, đến lúc đó người tị nạn mới chịu đi về.
Trước bình minh ngày hôm sau, có rất nhiều người tị nạn đang lang thang ngoài bãi đất trống, khi nhân viên vừa treo cờ tuyển dụng, trong vòng mười phút, hàng người đã dài vài cây số.
Người tị nạn rất nhiều, tất cả đều nóng lòng muốn tìm việc làm, cho nên giữa những người tị nạn khó tránh khỏi xảy ra tranh chấp, thậm chí đánh nhau. Đối với những người như vậy, đội an ninh sẽ không hỏi ai đúng ai sai, hai bên đều bị bắt lại và đánh dấu vào thẻ ngà.
Điều tương tự cũng xảy ra với những người chen hàng.
Tuy nhiên, đối với những người tị nạn đánh nhau hoặc chen hàng, đội an ninh không nghiêm khắc như đối với những tên gián điệp và những kẻ tung tin đồn thất thiệt. Những người này không bị trục xuất hay tước bỏ tư cách thuê nhà, nhận cháo mà chỉ đánh dấu vào thẻ ngà và tạm thời bị kéo vào danh sách đen tuyển dụng, trong vòng nửa tháng sẽ không được phép tham gia ứng tuyển nữa.
Dưới sự ngăn cản của đội an ninh, ngay cả khi những người tị nạn sốt sắng muốn được nhận thì hiện tượng đánh nhau và chen hàng cũng ngày càng ít đi.
Tại đài quan sát của doanh trại hộ tống cách đó vài trăm mét, Từ Cương đặt kính viễn vọng xuống và nhìn Kim Phi: "Thưa tiên sinh, chúng ta đã tuyển đủ công nhân trong vài ngày qua. Chúng ta có thể ngừng tuyển dụng được không?"
"Tại sao lại dừng lại?" Kim Phi hỏi.
“Bởi vì đã đủ công nhân!” Từ Cương nói: “Hiện tại tất cả nhà xưởng và công trường đều đã đầy rồi, nếu tuyển thêm người thì sẽ không còn chỗ để bố trí nữa… Thực tế là sau khi hoàn công , công nhân trên công trường cũng sẽ khó thu xếp!”
Các công trường xây dựng ở Đông Hải hiện nay vẫn chủ yếu xây dựng nhà ở tập thể và nhà xưởng, độ khó thi công không cao, tốc độ xây dựng ngày càng nhanh do số lượng nhân công ngày càng tăng, nhiều công trình sẽ được hoàn thành trong vài ngày tới.
Khi đó, việc bố trí công nhân trên công trường như thế nào đã khiến Từ Cương phải đau đầu, nhưng giờ Kim Phi lại yêu cầu tiếp tục tuyển người, điều này khiến Từ Cương rất bối rối.
"Công trường này đã hoàn thành, thì mở một công trường mới!"
Kim Phi nói: “Xây thành phố mới không chỉ là xây nhà, còn là làm đường, đào kênh thoát nước. Ta đã làm một bản vẽ xây dựng thành phố mới. Lát nữa hãy gọi cho Tiểu Trần và Tiểu Lưu tới đây, chúng ta họp nhé!”
Khi công nghiệp phát triển đến một trình độ nhất định thì đô thị hóa là việc chắc chắn sẽ xảy ra.
Kiếp trước, khi nhiều thành phố ban đầu quy hoạch, họ không ngờ kinh tế lại phát triển nhanh đến vậy, đường quy hoạch chỉ có hai chiều bốn làn hoặc hai làn, kênh thoát nước ngầm cũng được xây dựng rất chật hẹp.
Khi Kim Phi còn học trung học cơ sở, ô tô vẫn là tài sản rất có giá trị và hiếm khi tìm thấy một vài chiếc trong một ngôi làng nhỏ.
Khi đó, hai chiều bốn làn xe hoặc hai làn xe là đủ. Đừng nói là nông thôn, ngoại trừ những thành phố lớn, ở các thành phố vừa và nhỏ cũng hiếm khi xảy ra ùn tắc giao thông.
Nhưng chưa đầy mười năm sau, khi Kim Phi tốt nghiệp đại học, ô tô gia đình đã rất phổ biến, khi y về quê ăn Tết, hầu như trước nhà nào cũng có bãi đậu xe.
Khi đi thăm họ hàng vào dịp Tết nguyên đán, các phương tiện giao thông thường phải xếp hàng dài ở một số ngã tư trong làng.
Một thôn làng nhỏ đã như vậy thì đừng nói đến thành phố.
Vào giờ cao điểm buổi sáng và buổi tối, ùn tắc giao thông đã trở thành chuyện thường xuyên, thậm chí sẽ càng nghiêm trọng hơn nếu gặp tai nạn giao thông.
Để giảm bớt áp lực giao thông, nhiều thành phố phải mở rộng đường. Tuy nhiên, hai bên đường có nhà ở, mở rộng đường đòi hỏi phải phá bỏ và tái định cư. Đây là một công việc khó khăn và gây mất lòng dân. Xung đột đã nổ ra ở nhiều nơi vì chuyện này. Kim Phi thỉnh thoảng cũng xem được một số tin tức liên quan.
Ngoài giao thông, phát triển đô thị cũng gặp rất nhiều khó khăn.
Ví dụ, vấn đề thoát thải cũng vô cùng nan giải.
Khi bắt đầu quy hoạch, các nhà thiết kế có thể nghĩ rằng số lượng hàng nghìn người sống trên một con phố là đã đạt đến giới hạn. Tuy nhiên, cùng với quá trình đô thị hóa dân số, một lượng lớn người dân nông thôn đã đổ về thành phố.
Ví dụ như thành phố cấp tỉnh nơi Kim Phi sống ở kiếp trước, dân số thường trú chỉ có vài trăm nghìn khi y học tiểu học, nhưng khi y tốt nghiệp đại học, dân số đã tăng gấp năm đến sáu lần!
Hệ thống cống được quy hoạch từ hơn chục năm trước đương nhiên là không đủ nên phải đào, mở rộng.
Giống như việc mở rộng đường, đây là một dự án đòi hỏi rất nhiều tiền và công sức.
Vì vậy, nhiều thành phố chỉ có thể mở rộng phát triển ở ngoại ô vì chi phí phá dỡ và mở rộng quá cao.
Đây là cách mà các khu công nghệ cao hay khu phát triển kinh tế ở nhiều thành phố ra đời.
Mặc dù Đông Hải vẫn còn rất lạc hậu nhưng Kim Phi tin rằng trong vài thập kỷ hoặc thậm chí chỉ mười năm tới, nơi này sẽ có những thay đổi chấn động.
Bằng kinh nghiệm của kiếp trước, khi Kim Phi quy hoạch khu đô thị mới Đông Hải, giữa các ngôi nhà đều giữ khoảng cách rộng rãi, cho dù sau này có xây dựng đường hai chiều tám làn cộng thêm hai làn đường dành cho xe cơ giới cũng sẽ đủ chỗ.
Thời phong kiến, thành phố không có cống rãnh ngầm thoát nước. Cơ bản mỗi hộ sẽ đều có một thùng chứa. Đợi đến khi không phải mùa cao điểm canh tác, nông dân gần đó sẽ tới lấy những chất thải này về làm phân bón trồng cây.
Trong giới hạn hiểu biết của Từ Cương, không có khái niệm cống thoát nước.
Ông ta có thể hiểu khi Kim Phi nói xây nhà xong phải xây đường, nhưng khi Kim Phi nói rằng sẽ đào mương thoát nước, Từ Cương suy nghĩ một lúc: “Thưa tiên sinh, ta biết tiên sinh đang có ý định mở rộng xưởng đóng thuyền số 3. Tuy nhiên, cũng sẽ không cần đến nhiều công nhân như vậy phải không?"
Vì lý do địa hình, Xuyên Thục những năm mưa nhiều thường có lũ, còn những năm ít mưa thì hạn hán, cho nên rất cần xây dựng các công trình thủy lợi. Tuy nhiên thành phố Đông Hải mới thì không như vậy. Đông Hải giáp biển ở phía Đông, phía Nam giáp sông Trường Giang, chắc chắn sẽ không thiếu nước, càng không có chuyện không thoát được nước gây ngập lụt. Cho nên, theo cách hiểu của Từ Cương, Kim Phi yêu cầu xây đường thoát nước chắc chắn là do muốn mở rộng xưởng đóng thuyền số 3.
Nhưng Kim Phi lại lắc đầu nói: "Ta xây kênh thoát nước không chỉ vì việc mở rộng xưởng đóng thuyền số 3 mà còn vì những lý do khác!"
“Lý do khác?” Từ Cương sửng sốt, sau đó nhớ ra điều gì đó: “Tiên sinh, nếu ngài dự định thực hiện việc ra công cứu giúp ở Đông Hải thì có thể xây đường, xây cầu và xây nhà, xây dựng kênh thoát nước thì có cần thiết không?”
Chương 1907: Người tị nạn ít dần
"Tôi xây mương thoát nước là để thoát thải cho thành phố! "
Vì vậy, Kim Phi giải thích ngắn gọn khái niệm về cống thoát nước cho Từ Cương.
“Đặc biệt đào mương thoát nước để xả chất thải?”
Từ Cương kinh ngạc nhìn Kim Phi.
Trong nhận thức của Từ Cương, chỉ cần đặt một cái bể trong nhà vệ sinh là có thể giải quyết được vấn đề này, nhưng Kim Phi lại phải đào hẳn một con mương chuyên dụng để xả phân!
Và theo Kim Phi, đáy và hai bên con mương này cần được san phẳng bằng gạch và xi măng, còn phía trên cần lợp ván xi măng!
Cần bao nhiêu gạch và xi măng để xây một con kênh như vậy?
Đừng nói đến tình hình hiện tại của Xuyên Thục, cho dù sau này giàu có dư dả hơn, Từ Cương vẫn cảm thấy Kim Phi quá lãng phí.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tuy đã trở thành người hâm mộ của Kim Phi và được y cất nhắc nhưng Từ Cương cảm thấy cách làm của y là sai lầm nên vẫn đặt ra nghi vấn: “Thưa tiên sinh, chúng ta còn không có đủ gạch và xi măng xây nhà. Nếu dùng để đào mương chứa phân thì quá lãng phí, người dân cũng không cần đến!"
"Không cần đến?"
Kim Phi sững lại một lúc, sau đó mới hiểu ý của Từ Cương.
Ở thời đại này, phân có thể dùng để tưới đất, là một loại phân bón. Nông dân ở ngoại ô đổ xô vào thành phố dọn phân, cư dân thành thị hoàn toàn không lo lắng về việc xả phân.
Nhưng Kim Phi, người đã trải qua quá trình phát triển đô thị hoàn chỉnh, biết rất rõ rằng hiện tượng này chỉ là tạm thời.
Với sự phát triển của công nghiệp, sự xuất hiện của phân bón hóa học là không thể tránh khỏi, ngày càng ít nông dân sử dụng phân tươi. Để có thể chứa được nhiều người hơn, việc xuất hiện các tòa nhà cũng là điều không thể tránh khỏi, việc xả chất thải sẽ trở thành một vấn đề.
Đến lúc đó mới xây cống, chi phí sẽ còn lớn hơn bây giờ!
Nhưng Từ Cương nói cũng có lý, gạch và xi măng bây giờ không đủ để xây nhà, dùng để xây cống thoát nước thì thật lãng phí.
Tuy nhiên, nếu không sử dụng gạch và xi măng, nước thải sẽ nhiễm sang các vùng đất xung quanh, gây tác động lớn hơn.
Suy nghĩ một chút, Kim Phi nói: "Từ đại nhân, ông nói cũng phải, ta phải thay đổi bản vẽ này!"
Nghe Kim Phi nói vậy, Từ Cương không khỏi thở phào nhẹ nhõm, báo cáo công việc khác cho Kim Phi rồi rời đi.
Sau khi Từ Cương rời đi, Kim Phi lập tức ngồi xuống, bắt đầu chỉnh sửa bản vẽ.
Hệ thống cống rãnh có thể tạm thời chưa được xây dựng, nhưng vị trí phải được quy hoạch tốt, vấn đề chất thải này không thể chỉ trông chờ người dân tự xử lý.
Nghĩ tới đây, Kim Phi vẽ lên trên bản vẽ một biểu tượng tượng trưng cho bể tự hoại.
Ngày nay, hầu hết những người tị nạn đều được đưa vào khu nhà ở tập thể, trong đó không có phòng vệ sinh độc lập. Thay vào đó, một số nhà chứa được xây dựng ngẫu nhiên trên không gian trống, bên trong có một số bể lớn được chôn để tạm thời giải quyết vấn đề bài tiết hàng ngày.
Phương pháp này có thể áp dụng vào mùa đông nhưng vào mùa hè, không chỉ mùi hôi nồng nặc mà bệnh tật còn dễ sinh sôi.
Vì vậy Kim Phi đang có kế hoạch xây dựng một loạt nhà vệ sinh công cộng.
Trong kế hoạch trước đây của Kim Phi, các nhà vệ sinh công cộng sẽ được nối với hệ thống cống rãnh, nhưng bây giờ Từ Cương đã nói điều này, Kim Phi quyết định xây một bể tự hoại phía sau mỗi nhà vệ sinh công cộng. Khi tình hình thiếu gạch và xi măng không còn nghiêm trọng như hiện giờ nữa, hệ thống cống rãnh có thể được xây dựng, sau đó nối bể tự hoại và cống thoát nước lại với nhau.
Nghĩ đến đây, Kim Phi yêu cầu Tiểu Lưu thiết kế lại vị trí và quy mô nhà vệ sinh công cộng và bể tự hoại dựa trên dân số của từng khu vực.
Hai người làm việc từ sáng đến tối mới bước đầu chốt được địa điểm.
"Thưa tiên sinh, tôi xin phép về trước. Sáng sớm mai tôi sẽ dẫn người đi tiến hành khảo sát và cung cấp kết quả cho tiên sinh sớm nhất có thể!"
Tiểu Lưu bỏ bản vẽ vào phong bì thư rồi vội vàng rời đi.
Kim Phi duỗi người, bước ra khỏi thư phòng.
Bữa trưa chỉ ăn qua loa, giờ Kim Phi đã đói đến mức da ngực dán vào da lưng.
Vừa đi đến nhà ăn, y đã nhìn thấy Khánh Mộ Lam và A Mai đi vào.
Kim Phi cười nói đùa: "Mộ Lam, cô có vẻ đi ăn hơi nhiều đấy!"
"Ăn chút đồ ăn của tiên sinh cũng không được sao? Khi tiên sinh dẫn Nhuận Nương đến thành Du Quan rồi, có muốn ăn đồ ăn cô ấy nấu cũng khó nữa!"
Khánh Mộ Lam trợn mắt nhìn Kim Phi: “Hơn nữa, hôm nay ta đến đây không chỉ để lấy đồ ăn, còn muốn gặp tiên sinh có việc!”
"Có việc gì?" Kim Phi hỏi.
"Trấn áp thổ phỉ!"
“Không phải chúng ta đã đồng ý đợi một thời gian nữa mới tiến hành việc đó sao?” Kim Phi cau mày hỏi.
Khánh Mộ Lam đã nghĩ đến việc đi trấn áp thổ phỉ từ lâu, nhưng xưởng cá muối có tầm quan trọng rất lớn và vừa được mở rộng tuyển dụng, cho nên Kim Phi yêu cầu cô ấy huấn luyện công nhân mới trước khi đi trấn áp thổ phỉ.
Kết quả là chỉ vài ngày sau, Khánh Mộ Lam lại tìm đến.
"Tiên sinh, ngài không chú ý tới gần đây người tị nạn đến Đông Hải càng ngày càng ít sao?" Khánh Mộ Lam hỏi.
“Ít đi sao?” Kim Phi hơi ngạc nhiên hỏi.
Gần đây y bận rộn suy nghĩ về nhiều dự án khác nhau và không chú ý nhiều đến tình hình của người tị nạn.
"Không những ít đi mà còn ít đi rất nhiều!"
Khánh Mộ Lam từ trong người lấy ra một bảng thống kê đưa cho Kim Phi: "Đây là dữ liệu ta lấy được từ điểm đăng ký!"
Khi người tị nạn đến Đông Hải, trước tiên họ phải đến điểm đăng ký để đăng ký và nhận thẻ ngà trước khi được nhận cháo, báo danh tại công xưởng và bố trí nhà ở.
Các điểm đăng ký sẽ lưu giữ số liệu thống kê về số lượng người tị nạn đến mỗi ngày.
Kim Phi cầm lấy bảng thống kê, liếc nhìn mấy cái rồi khẽ cau mày.
Nhìn trên biểu, tình trạng quả thực giống như Khánh Mộ Lam nói, từ mười ngày trước, người tị nạn đến Đông Hải càng ngày càng ít, đặc biệt là ba ngày qua, mỗi ngày chỉ có một hai trăm người đăng ký.
Tứ hoàng tử tại vị không lâu thì thiên hạ đã bắt đầu hỗn loạn. Bởi vì Đại Cường cùng các nhân viên hộ tống trấn thủ bến tàu nên Đông Hải không có tình trạng hỗn loạn. Bởi vậy, người dân xung quanh đều đổ xô đến đây.
Những người qua đó đã tìm được đường sống nên quay về và bảo người thân, bạn bè cũng đến.
Khi đó ở Đông Hải không có nhiều công xưởng, cũng không cần nhiều người tị nạn như vậy. Để ngăn cản người tị nạn tụ tập ở đây và gây ra bạo loạn, Đại Cường còn cử người phong tỏa mọi con đường chính đến Đông Hải nhằm ngăn chặn dòng người tị nạn.
Tuy nhiên, Trung Nguyên ngày càng trở nên hỗn loạn, người tị nạn ngày càng nhiều, những nhân viên hộ tống chặn các con đường chính thì họ lại tìm đường khác, băng qua những con đường nhỏ và vùng đất hoang bên ngoài đường chính.
Đại Cường quân lực có hạn nên đương nhiên không thể chặn hết tất cả mọi nẻo đường, chỉ đành báo cáo tình hình lên cấp trên.
Dưới sự ảnh hưởng của Kim Phi, Cửu công chúa đã nhận ra tầm quan trọng của dân chúng đối với quyền lực chính trị, dân số không đủ, mọi thứ khác chỉ là lời nói suông.
Khi đó, xưởng cá muối và đội đánh bắt được thành lập, áp lực do thiếu lương thực gây ra đã giảm đi rất nhiều. Cửu công chúa biết rằng không thể ngăn chặn những người tị nạn, cho nên đã yêu cầu Đại Cường dỡ bỏ lệnh phong tỏa và cho người tị nạn vào Đông Hải.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến người tị nạn ở đây ngày càng nhiều.
Bây giờ số lượng người tị nạn đột ngột giảm xuống, Kim Phi lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
"Chẳng lẽ nghe được tin tức này người ở các quận xung quanh đều đã đến đông đủ rồi sao?"
“Không” Khánh Mộ Lam lắc đầu nói: “Hôm nay ta mới nhận được tin tức, mấy quận xung quanh đã xuất hiện tổ chức thổ phỉ quy mô lớn, người tị nạn đã bị chúng chặn lại!”
Chương 1908: Băng nhóm thổ phỉ quy mô lớn
“Băng nhóm thổ phỉ quy mô lớn?” Kim Phi hỏi: “Quy mô lớn thế nào?”
"Theo tin tức ta nhận được, mỗi băng có hơn một ngàn người, hai băng nhóm lớn nhất có hơn ba ngàn người!" Khánh Mộ Lam trả lời.
“Hai nhóm thổ phỉ có hơn ba ngàn người?” Kim Phi cau mày hỏi: “Băng thổ phỉ lớn như vậy mà trước giờ ta chưa từng nghe nói đến?”
Khi xưa băng thổ phỉ trên núi Thiết Quán chỉ có ba đến bốn trăm người mà đã xưng hùng xưng bá ở phía Tây Kim Xuyên. Khi Kim Phi quen biết Khánh Hoài, số lượng quân biên chế của quân Thiết Lâm còn chưa quá ba ngàn người!
Bây giờ số lượng thổ phỉ đã vượt quá số lượng biên chế của quân Thiết Lâm?
Cho dù các quận huyện xung quanh không phải địa bàn của Kim Phi, nhưng ở Đông Hải có nhiều sản nghiệp như vậy, nếu khu vực xung quanh có thổ phỉ quy mô lớn đến thế, Kim Phi không thể nào không biết được!
"Đừng nói là tiên sinh, ta trước nay ở Đông Hải mà hôm nay mới nhận được tin tức!"
Khánh Mộ Lam trả lời: "Không phải do tình báo của chúng ta không tốt, mà là những bang thổ phỉ này mới xuất hiện trong thời gian gần đây!"
“Vừa xuất hiện mà quân số lên tới hàng ngàn người?”
Kim Phi nói xong, trong đầu đã có đáp án: "Những tên thổ phỉ này là dân tị nạn sao?"
“Đúng”, Khánh Mộ Lam gật đầu nói: “Theo thông tin ta nhận được, một trong những băng nhóm ban đầu chỉ có vài chục người. Vốn dĩ ban đầu là người của cùng một ngôi làng đang tìm đường đến Đông Hải, nhưng vì trời mưa nên đã bị lỡ hành trình, lương thực mang theo đều đã ăn hết, không thể đến được Đông Hải. Cho nên bọn họ đã chặn đường và cướp của một đoàn tị nạn khác!"
Nhưng thay vì giết những người tị nạn trong đoàn tị nạn này, bọn chúng lại yêu cầu những người này gia nhập băng đảng để cướp bóc những đoàn tị nạn khác. Nên giống như một quả cầu tuyết, băng thổ phỉ này càng ngày càng lớn hơn.
Khi số lượng tăng lên đến vài trăm người, bọn chúng có thể chặn đứng hầu hết bất kỳ đoàn tị nạn nào. Cho nên chỉ trong vòng chưa đầy nửa tháng, băng thổ phỉ đã tăng lên đến hơn ba ngàn người! "
Vì tin tức không còn bị phong toả và tình hình ở Trung Nguyên ngày càng trở nên hỗn loạn nên ngày càng nhiều người tị nạn chạy trốn sang Đông Hải.
Trước đây, những người tị nạn có thể đến nơi thuận lợi vì họ đi theo nhóm đông, và những tên thổ phỉ bình thường không dám ngăn cản số lượng người tị nạn lớn như vậy.
Nhưng nếu đúng như Khánh Mộ Lam nói, khi một băng thổ phỉ có tới vài trăm người, bọn chúng có thể chặn đứng gần như tất cả các đoàn tị nạn.
Bởi vì băng thổ phỉ được chỉ huy, còn những người tị nạn chỉ là một mớ hỗn độn.
"Thông tin của cô có chính xác không?" Kim Phi hỏi.
"Gần đây ta vẫn đang sắp xếp người đi thu thập thông tin về băng nhóm thổ phỉ, cho dù thông tin không chính xác thì số lượng thổ phỉ thực tế cũng sẽ chỉ lớn hơn chứ không thể nhỏ hơn con số thống kê hiện tại!" Khánh Mộ Lam trả lời.
Vô số người tị nạn mỗi ngày đều đổ xô đến Đông Hải, nếu bị thổ phỉ chặn lại, quy mô của băng thổ phỉ quả thực sẽ nhanh chóng tăng lên.
"Tiên sinh, những băng nhóm thổ phỉ này phát triển quá nhanh, không thể coi như bọn cướp bình thường được nữa. Ta nghi ngờ trong số những tên thổ phỉ này có kẻ đang âm thầm gây rối!" Khánh Mộ Lam nói.
Kim Phi nghe được lời này, hai mắt nheo lại.
Trên thực tế, khi Khánh Mộ Lam vừa nói về tình hình của bọn thổ phỉ, suy nghĩ đầu tiên của Kim Phi là lũ gián điệp không gây ra bạo loạn ở Đông Hải được nên đã chuyển địa bàn hoạt động.
Đội an ninh và nhân viên hộ tống có thể uy hiếp những người tị nạn ở Đông Hải vì đây là địa bàn của họ. Nhưng ra khỏi trấn Ngư Khê này, tầm ảnh hưởng của đội an ninh và doanh trại hộ tống sẽ giảm đi rất nhiều.
Quy mô của bọn thổ phỉ hiện đã vượt quá phạm vi của một băng cướp, có thể gọi là quân đội, nó đủ sức uy hiếp chính quyền địa phương.
Với tình hình hiện tại ở Trung Nguyên, rất nhiều người đã tuyệt vọng rồi, nếu lúc này một nhóm thổ phỉ nổi lên, bắt giữ chính quyền địa phương hoặc các gia tộc giàu có rồi mở kho để xuất ngũ cốc, chúng sẽ sớm thu phục được một số lượng lớn những người quy thuận.
Trên thực tế, ở vùng Trung Nguyên và Giang Nam, đã có rất nhiều bách tính tạo phản theo cách này, trong đó có rất nhiều người do Cục tình báo hoặc tiểu đội Chung Minh đứng sau âm thầm giật dây, Kim Phi ý thức vô cùng rõ về sự nguy hiểm của việc này.
Khi con người tuyệt vọng, họ có thể làm bất cứ điều gì.
Sau một thời gian dài được giáo dục và tuyên truyền bằng nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa, cũng như được phát cháo và tái định cư nhà ở, Kim Phi cũng không thể đảm bảo rằng tất cả những người tị nạn ở đây sẽ hình thành ý thức ủng hộ chính quyền Đông Hải.
Huống chi là những người tị nạn kia chưa từng nghe tới nhật báo Kim Xuyên, cũng chưa từng biết tới Kim Phi thì sao?
Không cần dùng thủ đoạn gì sâu xa, chỉ cần có kẻ nói với họ rằng ở Đông Hải có vô số lương thực ăn không hết thì băng cướp gồm những người tị nạn sẽ điên cuồng tấn công Đông Hải.
Cho dù đến lúc đó bọn cướp có bị đẩy lùi thì Đông Hải cũng sẽ bị tổn hại nặng nề.
Đây là điều Kim Phi không cho phép xảy ra!
Tác phong của Kim Phi đối với kẻ thù luôn là cố gắng tiêu diệt bọn chúng ngay khi bọn chúng mới đang chuẩn bị tấn công.
Vì vậy Khánh Mộ Lam vừa nói xong, Kim Phi trong lòng đã quyết định sẽ nắm thế chủ động.
"Mộ Lam, ta hỏi lại cô một lần, tin tức của cô có chính xác không?" Kim Phi nghiêm túc nhìn chằm chằm Khánh Mộ Lam.
"Con số cụ thể có thể không đủ chính xác, nhưng tình huống mà ta đề cập chắc chắn có tồn tại, hơn nữa thực tế so với những gì ta phát hiện còn nghiêm trọng hơn!" Khánh Mộ Lam cũng nghiêm túc nói.
“Việc bàn giao của công nhân cũ và mới ở xưởng cá muối diễn ra như thế nào rồi?” Kim Phi lại hỏi.
“Về cơ bản là xong xuôi” Khánh Mộ Lam trả lời: “Và ta cũng không có ý định đưa toàn bộ công nhân cũ đi, thay vào đó sẽ giữ lại một nửa là người cũ, một nửa là người mới vào. Nếu có chuyện gì xảy ra ở Đông Hải này , họ cũng có thể giúp doanh trại hộ tống và binh phủ!
"Như vậy cũng được!"
Kim Phi khẽ gật đầu: "Tiếp theo, cô cần làm tốt công tác chuẩn bị trấn áp thổ phỉ, chờ ta thông báo, sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào!"
"Vâng!" Khánh Mộ Lam đứng dậy chào Kim Phi, sau đó xoay người rời đi.
Nhuận Nương bưng một bát đồ ăn từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Khánh Mộ Lam đang rời đi liền vội vàng hỏi: "Mộ Lam, sắp được ăn rồi, cô đi đâu vậy?"
"Hôm nay ta có việc phải làm, không có thời gian để ăn!"
Khánh Mộ Lam bước đi mà không nhìn lại.
“Đã trở thành xưởng trưởng rồi mà tính khí vẫn thất thường như vậy!”
Nhuận Nương lắc đầu, bưng bát đồ ăn vào trong nhà ăn.
Kết quả là Nhuận Nương vừa đi tới cửa, Kim Phi lại sải bước đi ra, cả hai đều không chú ý, suýt chút nữa đã làm đổ bát đồ ăn.
May mắn thay, Kim Phi đã phản ứng nhanh và đỡ được Nhuận Nương.
Một ít đồ ăn trong bát bị đổ ra ngoài, rất nhiều nước bắn tung tóe lên người Kim Phi.
Nhưng Kim Phi cũng không để ý, đỡ Nhuận Nương đứng vững rồi y đi vào trong sân.
Nhuận Nương quay lại nhìn bóng lưng Kim Phi, trong mắt hiện lên sự lo lắng.
Khánh Mộ Lam và Kim Phi đều hành động bất thường như vậy, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó.
Kim Phi đi vào trong sân, hướng cửa hô lớn: "Thiết Chuỳ!"
Thiết Chuỳ chạy ra từ căn phòng bên sân: “Sao vậy tiên sinh?”
"Ngươi có biết Hầu Tử hiện tại đang ở đâu không?" Kim Phi hỏi.
Lần này đến Đông Hải, chiến đội áo giáp đen cũng đi cùng.Tuy nhiên, để kiểm tra kỹ năng nguỵ trang của bọn họ, chiến đội áo giáp đen không trực tiếp đi theo Kim Phi mà chia nhỏ ra rồi đến đây với nhiều thân phận và phương tiện di chuyển khác nhau.
Ngay cả Kim Phi cũng không biết bọn họ hiện tại ở đâu.
"Ta biết!" Thiết Chuỳ trả lời.
"Vậy thì gọi họ đến đây. Ta có việc cần gặp họ!"
Chương 1909: Mai phục trong bóng tối
Mặc dù Khánh Mộ Lam đã khẳng định tin tình báo không có vấn đề gì, Kim Phi cũng tin cô ấy sẽ không đùa giỡn những chuyện như thế này, nhưng tình hình hiện tại ở Đông Hải rất phức tạp, những người tị nạn mới đến cũng chưa thể coi đây như quê nhà của họ và không thể chịu đựng được quá nhiều biến cố.
Đại đa số người tị nạn đến Đông Hải đều đã trải qua vô số gian khổ và trở nên sợ hãi. Nếu nơi này tiếp tục phát triển ổn định thì không sao, nhưng nếu bạo loạn xảy ra, người tị nạn rất có thể sẽ phân tán khắp nơi.
Đông Hải thịnh vượng cũng sẽ thất thủ!
Kim Phi phải thận trọng, cho dù có được thông tin của Khánh Mộ Lam, Kim Phi cũng phải xác nhận lại.
Hầu Tử và các thành viên của chiến đội áo giáp đen đã đến Đông Hải từ lâu nhưng họ vẫn ẩn nấp trong bóng tối. Lần trước suýt xảy ra bạo loạn nhưng đội quân do A Quyên chỉ huy đã ra tay, cho nên chiến đội áo giáp đen cũng không ra mặt nữa.
Bây giờ chuyện liên quan đến đại cục ở Đông Hải, Kim Phi buộc phải sử dụng đến lực lượng này.
Thiết Chuỳ động tác rất nhanh, Kim Phi vừa ăn xong đã đưa Hầu Tử tới, Đại Tráng cũng đi theo.
Chỉ là quần áo của hai người đều rách rưới, chân cũng không có nổi một đôi dép rơm, trông họ còn tệ hơn rất nhiều người tị nạn, trên mặt còn hoá trang trông rất khác so với trước đây. Nhuận Nương vừa ra khỏi nhà ăn nhìn thấy còn không nhận ra họ, cho nên đang thắc mắc tại sao Kim Phi lại gọi hai người tị nạn đến?
Bắc Thiên Tầm, người đi theo Nhuận Nương ra ngoài sau đó cũng sửng sốt một chút, nhưng sau đó lập tức nhận ra hai người, cười hỏi: "Hai người đang ẩn nấp trong đám người tị nạn à?"
"Vẫn là Thiên Tầm phu nhân lợi hại", Hầu Tử giơ ngón tay cái với Bắc Thiên Tầm rồi sau đó đi theo Kim Phi vào thư phòng.
Kim Phi nhìn từ trên xuống dưới hai người một lúc rồi hỏi: “Ăn gì chưa?”
"Ta đã ăn rồi, đồ ăn trong xưởng khá ngon, cũng có đủ dầu nữa!", Đại Tráng đáp.
Sau khi chiến đội áo giáp đen đến Đông Hải thì chia nhau ra trà trộn vào đám đông người tị nạn, sau đó vào các công xưởng khác nhau. Làm như vậy thứ nhất có thể che giấu danh tính, thứ hai có thể theo dõi những người tị nạn. Nếu có biến thì có thể phát hiện và xử lý ngay lập tức.
Lều phát cháo chỉ để đảm bảo cho những người tị nạn không bị chết đói, dầu rất ít. Đại Tráng vốn tưởng rằng thức ăn trong xưởng cũng không khá hơn là bao, nhưng khi bước vào công xưởng, anh ta mới nhận ra rằng mình đã sai.
Những người tị nạn đã trải qua nạn đói kéo dài và rất yếu, công việc ở công xưởng lại rất nặng nhọc. Để giúp những người tị nạn sớm hồi phục sức lực, nhà ăn của các công xưởng đều được cung cấp đầy đủ dầu.
Ở thời đại này, các loại cây dùng để ép dầu vẫn chưa được trồng trên quy mô lớn, sản lượng dầu rất nhỏ. Trước đây nhà ăn của các xưởng sẽ không có sẵn nhiều dầu như vậy để nấu nướng, nhưng bây giờ thì khác.
Đội đánh bắt mỗi ngày có thể đánh bắt được rất nhiều cá biển, thỉnh thoảng còn săn được cá voi. Những con cá này rất giàu chất béo, khi muối thành cá muối cần phải cắt bỏ phần mỡ thừa nên đối với Đông Hải hiện nay , dầu mỡ không còn là sản phẩm khan hiếm nữa.
Đại Tráng và Hầu Tử không những không gầy đi trong thời gian ở nhà máy mà còn tăng cân do không còn tập luyện cường độ cao nữa.
"Trong nhà máy có phát hiện được gì không?" Kim Phi lại hỏi.
"Bọn ta đã phát hiện ra một số kẻ khả nghi, nhưng bọn chúng đã trở nên thận trọng kể từ lần trước A Quyên nổ súng. Đến giờ vẫn chưa thể khẳng định bọn chúng có phải là gián điệp hay không" Đại Tráng trả lời.
"Ồ?" Kim Phi hỏi: "Nói cho ta biết tình hình cụ thể đi".
Đội an ninh xưởng cá muối được Khánh Mộ Lam huấn luyện lâu như vậy, tuy kinh nghiệm chiến đấu và hiệu quả chiến đấu của họ không bằng nhân viên hộ tống nhưng chắc chắn tốt hơn người tị nạn rất nhiều.
Cộng với vũ khí do Kim Phi cung cấp, việc bảo vệ Đông Hải hẳn cũng không phải là vấn đề lớn.
Cho dù đội an ninh không cầm cự được, Kim Phi vẫn có thể huy động quân từ nơi khác đến tiếp viện.
So với những băng cướp xung quanh, Kim Phi càng lo lắng hơn về những bí mật ẩn giấu trong số những người tị nạn.
“Sau khi bọn ta hòa nhập với những người tị nạn…”
Đại Tráng báo cáo tình hình gần đây của chiến đội áo giáp đen cho Kim Phi.
Chiến đội áo giáp đen là một lực lượng đặc biệt, không những phải có hiệu quả chiến đấu cực kỳ cao mà khả năng xâm nhập và ẩn nấp cũng là một yêu cầu quan trọng đối với công việc của họ.
Sau khi vào các xưởng, các thành viên của chiến đội áo giáp đen đã để mắt đến những người tị nạn xung quanh, tìm kiếm những bí mật che giấu trong đám đông người tị nạn.
Nhưng sau sự việc vừa xảy ra, những tên gián điệp đã trở nên thận trọng hơn rất nhiều. Vậy nên chiến đội áo giáp đen cũng không thu được thông tin gì nhiều. Sau đó, Hầu Tử cố tình để một số thành viên của chiến đội áo giáp đen giả vờ phàn nàn về xưởng và đội an ninh.
Lúc đầu không ai dám đồng ý, thay vào đó họ giữ khoảng cách với những thành viên trong đội áo giáp đen để tránh bị liên lụy khi bị đội an ninh bắt giữ.
Tuy nhiên, vài ngày sau đó, một số người bắt đầu tiếp cận họ. Rồi trong những cuộc trò chuyện riêng tư, những kẻ này chủ động phàn nàn về đội an ninh, cố ý hoặc vô tình khiến các thành viên của chiến đội áo giáp đen bài xích sự quản lý của đội an ninh.
Hành vi này rất đáng ngờ nhưng không thể kết luận trực tiếp những người này là gián điệp.
Trong khi loạn lạc, như vậy đã đủ để đội an ninh bắt giữ người, nhưng Hầu Tử cho rằng việc bắt một vài con cá nhỏ thật nhàm chán, lại còn đánh rắn động cỏ nên yêu cầu thuộc hạ giữ liên lạc với những kẻ kia rồi giả vờ hùa theo chúng.
Sau khi nghe Đại Tráng báo cáo, Kim Phi trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu nói: "Sắp xếp cho người khác tiếp tục để mắt tới bọn họ, hôm nay ta có chuyện khác muốn bàn với hai người!"
Hầu Tử nghe vậy, hai mắt sáng lên: "Thưa tiên sinh, có nhiệm vụ gì mới sao?"
Từ lâu, anh ta đã cảm thấy những ngày ở xưởng thật nhàm chán, nhưng vẫn phải ẩn nấp trước khi có nhiệm vụ mới.
"Đúng vậy" Kim Phi gật đầu, sau đó truyền đạt lại những gì Khánh Mộ Lam vừa nói.
Đại Tráng nghe xong, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, trong khi Hầu Tử lại càng hưng phấn hơn: “Tiên sinh yên tâm, đêm nay ta sẽ đích thân dẫn người đi trinh sát. Nhiều nhất là ba ngày… không, hai ngày là được, ta chắc chắn sẽ tìm hiểu rõ mọi chuyện!"
Hầu Tử sắp phát điên vì phải giam mình trong công xưởng, cuối cùng anh ta đã có thể ra ngoài hít thở không khí.
"Tốc độ quan trọng, nhưng quan trọng hơn chính là độ chính xác của tin tình báo!" Kim Phi nhắc nhở.
Kim Phi không nghi ngờ khả năng của Hầu Tử, nhưng theo những gì Khánh Mộ Lam nói, phạm vi hoạt động của những băng cướp này bao trùm cả mấy quận huyện xung quanh. Việc đi hết các quận huyện này trong hai ngày hơi khó khăn, và Kim Phi cũng lo Hầu Tử nôn nóng muốn lập công nên sẽ không tìm hiểu kỹ lưỡng.
"Tiên sinh yên tâm, chỉ là do thám một đám thổ phỉ mà thôi, ta không cần đích thân ra tay, các thành viên kỳ cựu của tiểu đội trinh sát cũng có thể làm được!"
Hầu Tử tự tin nói: "Tình huống bây giờ so với ở Vị Châu khi xưa còn chưa tệ bằng!"
Trước kia khi còn ở Vị Châu, Hầu Tử đã dẫn theo tiểu đội trinh sát đấu với quân của Tấn vương trong vài tháng, những kẻ mà họ chiến đấu khi đó là những lính tinh nhuệ của Tấn vương, lại còn đang ở địa bàn của quân địch. Tuy nhiên, Hầu Tử và tiểu đội trinh sát vẫn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
So với tình hình lúc đó, bọn thổ phỉ gồm những người tị nạn không được huấn luyện gì chỉ là một nhóm dân đen.
"Tự tin là chuyện tốt, nhưng không thể coi thường quân địch!"
Kim Phi vỗ vỗ vai Hầu Tử: "Đêm nay chuẩn bị sẵn sàng xuất phát!"
"Vâng!" Hầu Tử chào Kim Phi, quay người chạy ra ngoài.
Đêm hôm đó, hơn hai mươi thành viên của tiểu đội trinh sát, bao gồm cả cựu binh tập trung tại một địa điểm đã bàn trước, sau khi nghe Hầu Tử phân công, họ giải tán trong đêm để đi thực hiện nhiệm vụ.
Chương 1910: Không tin
Dân tị nạn tập trung ở Đông Hải lúc này đếm không xuể, hơn nữa lại liên tục điều động công tác, không ai để ý lính trinh sát đã rời đi.
Hầu Tử bảo đảm với Kim Phi trong hai ngày, nhưng chỉ một ngày rưỡi, anh ta đã quay lại.
Lúc này Kim Phi đang ở xưởng cá muối quan sát, biết tin y vội quay về, Từ Cương và Khánh Mộ Lam đi theo cũng mau chóng qua đó.
Đến thư phòng, Khánh Mộ Lam sốt sắng hỏi: “Hầu Tử, tình hình thế nào?”
“Rất tệ,” bình thường Hầu Tử cà lơ phất phơ, lúc này sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng: “Theo tin tức ta thám thính được, số lượng thổ phỉ tập trung xung quanh nhiều hơn Mộ Lam cô nương nói rất nhiều, cũng tăng rất nhanh!”
“Tình báo của ta là từ hai ngày trước, mỗi ngày đều có rất nhiều dân tị nạn đến Đông Hải nhưng đều bị chúng chặn lại, vậy nên số lượng tăng cũng rất nhanh.” Khánh Mộ Lam nói.
“Đúng vậy,” Hầu Tử gật đầu nói: “Tình hình giống như Mộ Lam cô nương nói, nhưng bọn ta phát hiện một việc nữa có thể chứng minh chuyện này có kẻ đứng sau giật dây!”
“Việc gì?” Kim Phi hỏi.
“Bọn ta cải trang thành dân tị nạn lẩn vào đám thổ phỉ, từ cuộc nói chuyện của chúng biết được gần như thủ lĩnh của các băng thổ phỉ đều không phải dân tị nạn bình thường, lai lịch có chút kỳ lạ, cũng có những băng nhóm tồn tại từ trước rồi gần đây phát triển hơn, nhưng tốc độ phát triển quá nhanh, bên cạnh một số thủ lĩnh này gần đây còn xuất hiện một quân sư đầu chó chuyên bày mưu!”
Hầu Tử giải thích: “Theo phán đoán của bọn ta, những thủ lĩnh bỗng nhiên xuất hiện này, cùng mấy tên quân sư đầu chó kia khả năng cao là do được sắp xếp, có lẽ những nhóm thổ phỉ nhỏ ban đầu đã trở thành con rối của chúng, có được sự giúp đỡ của chúng nên mới nổi dậy lên nhanh như thế.”
“Có tra ra được những người này do ai phái đến không?” Kim Phi hỏi.
“Thời gian quá gấp, bọn ta còn chưa tiếp xúc được với nhân vật chủ chốt của đám thổ phí, không đoán được.” Hầu Tử nói: “Ta để họ tiếp tục ẩn nấp, có tin mới sẽ nhanh chóng báo cho tiên sinh!”
Có thể sắp xếp nhiều người bày mưu như thế chắc chắn không phải cường hào địa chủ, có lẽ là nhà nào có xung đột lợi ích với Kim Phi.
Ví dụ như vài gia tộc lớn xung quanh Đông Hải, người dân trên địa bàn đều chạy đến Đông Hải làm công thì không còn ai trồng trọt cho chúng nữa.
Hơn nữa sau khi Đông Hải phát triển, Kim Phi chắc chắn sẽ mở rộng ra xung quanh.
Theo chính sách đánh cường hào chia ruộng đất, đất đai của tiêu cục Trấn Viễn, quyền quý thế gia gần như không có kết cục tốt đẹp.
Dựa theo suy đoán này, tất cả các nhà đều có xung đột lợi ích với Kim Phi, đều có khả năng ra tay.
Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng quyền quý ngoài Đông Hải muốn mượn dao giết người, hoặc mượn sức các gia tộc địa phương để phán đoán thái độ Kim Phi, thực lực của Đông Hải.
“Cho dù sau lưng chúng là ai thì cũng là kẻ thù của chúng ta!”
Khánh Mộ Lam nói: “Tiên sinh, số lượng thổ phỉ mỗi ngày một tăng, chúng ta không thể do dự thêm!”
Kim Phi nghe vậy thì nhíu mày.
Khánh Mộ Lam nói có lý, số lượng thổ phỉ tăng quá nhanh, nếu để chúng phát triển thêm một thời gian, không chừng có thể trở thành một nghĩa quân của nông dân.
Không phải tất cả nghĩa quân nông dân khởi nghĩa đều là chính nghĩa, đa số nông dân khởi nghĩa trong lịch sử đều vì không sống nổi, đành phải vùng lên giành đường sống.
Do trình độ giáo dục phổ cập rất thấp, đa số thủ lĩnh các cuộc khởi nghĩa đều không có tầm nhìn, vật tư cướp được đủ để họ tiêu xài phung phí, nhanh mất đi động lực tiếp tục, cuối cùng bị triều đình ra tay trấn áp.
Thủ lĩnh đã vậy thì quân khởi nghĩa bình thường càng không cần nói nữa.
Họ không hiểu khái niệm đấu tranh giai cấp, chỉ có duy nhất một suy nghĩ là sống tiếp.
Từ tình hình mà Hầu Tử vừa nói, thổ phỉ cướp dân tị nạn xong, không lo bữa ăn mà dựa vào giết chóc và uy hiếp để trị họ.
Dân tị nạn lâm vào đường cùng mới phải tới Đông Hải, tình hình này lại càng khiến họ tuyệt vọng.
Đợi số người và sự tuyệt vọng tích tụ đủ nhiều, không cần thủ lĩnh thổ phỉ động viên chiến đấu, cũng không cần giáo dục tư tưởng, chỉ cần nói cho dân tị nạn rằng Đông Hải có lương thực giúp họ sống tiếp, họ sẽ tự tấn công vào Đông Hải.
Đến lúc ấy Kim Phi có cho gạo để trấn an họ cũng muộn!
“Chắc chắn phải dẹp thổ phỉ nhưng làm như thế nào thì phải bàn bạc cho kĩ.”
Tình thế bày ra trước mặt, Kim Phi chỉ có thể lựa chọn nghênh chiến.
Nhưng Khánh Mộ Lam chỉ có thể đem theo mấy trăm người, đối mặt với số lượng thổ phỉ khổng lồ, dù đối phương là đám ô hợp do dân tị nạn hợp thành, đánh trực tiếp cũng chắc chắn không ổn.
“Tiên sinh, về chuyện này, ta có một cách, ngài nghe thử xem được không?”
Khánh Mộ Lam lấy bản đồ đã chuẩn bị từ sớm ra, trải trên mặt bàn, bắt đầu mô tả kế hoạch của mình cho Kim Phi.
Từ trước đến nay, ấn tượng về Khánh Mộ Lam của Kim Phi là tùy tiện bừa bãi, cũng ôm tâm thế hoài nghi kế hoạch của cô ấy.
Nhưng theo sự mô tả của Khánh Mộ Lam, đôi mắt Kim Phi dần sáng lên, Hầu Tử cũng không khỏi vỗ tay tán thưởng.
Đợi Khánh Mộ Lam nói xong, Kim Phi không khỏi khen ngợi: “Ba ngày không gặp kẻ sĩ phải nhìn bằng con mắt khác, Mộ Lam, cô tiến bộ rất nhiều!”
Khánh Mộ Lam rất ít khi được Kim Phi khen, nghe vậy thì bỗng có chút ngại ngùng, nện một đấm trước ngực Kim Phi: “Nói vậy là ngài đồng ý với kế hoạch của ta rồi?”
Kim Phi bị Khánh Mộ Lam cho một đấm xong thì lùi một bước, không vui mà tát nhẹ trên đầu cô: “Kế hoạch của cô không có vấn đề nhưng chiến trường thiên biến vạn hóa, kế hoạch mãi không thể bắt kịp thay đổi, khi thực thi cụ thể, cô nhất định không được nông nổi!”
“Hiểu rồi!” Khánh Mộ Lam gật đầu.
Cô ấy từng trải qua một trận dẹp thổ phỉ nhưng vì tính cách bốc đồng nên trúng bẫy bị thổ phỉ vây trên núi Ngũ Lang suýt thì chết.
Đó là chuyện đau khổ nhất trong lòng Khánh Mộ Lam, cũng luôn luôn kiểm điểm.
“Lần dẹp thổ phỉ này vô cùng quan trọng nên ta nhất định để Phi Phi theo cô!”
Kim Phi nói: “Bình thường Phi Phi có thể tham mưu cho cô, nếu ý kiến của hai người bất đồng, cô nên nghe theo lệnh Phi Phi!”
Khánh Mộ Lam là người kiêu ngạo, lại luôn mơ ước trở thành một nữ tướng quân, Kim Phi vốn tưởng cô ấy sẽ từ chối nhưng lại thấy Khánh Mộ Lam gật đầu lia lịa: “Tiên sinh không cần nói thì ta cũng định xin ngài cho Phi Phi đi cùng ta đây!”
“Thật sao?” Kim Phi bày ra vẻ mặt không tin.
“Đương nhiên là thật,” Khánh Mộ Lam trịnh trọng nói: “Nếu tiên sinh không yên tâm, ta có thể lập quân lệnh trạng! Nếu lần dẹp thổ phỉ này thất bại, Khánh Mộ Lam ta lấy cái chết tạ tội!”
“Là cô tự nói đấy nhé”, Kim Phi lạnh lùng đáp: “Trong quân đội không nói đùa, nếu cô thật sự thất bại, thì đừng trách ta không nể tình”.
Trước đó Tiểu Lưu nói Kim Phi chuẩn bị xây dựng thành phố mới, sẽ sớm tuyển thêm nhiều công nhân. Trên thực tế, rất nhiều người tị nạn lúc đó không tin, cảm thấy đây là cái cớ để Tiểu Lưu đuổi bọn họ đi.
Ngay cả những người tin vào điều đó cũng cảm thấy rằng việc mở rộng tuyển dụng sẽ không diễn ra ít nhất là cho đến năm sau, và khi đó cũng có thể sẽ không đến lượt họ.
Điều họ không ngờ tới là Kim Phi đã thực hiện lời hứa của mình nhanh chóng như vậy và trực tiếp mở điểm tuyển dụng tại nơi tập trung người tị nạn, đồng thời không còn giới hạn số lượng tuyển dụng.
Những người tị nạn muốn làm việc đều có thể được nhận miễn là họ xếp hàng.
Trong mấy ngày đầu tiên trước khi tuyển dụng bắt đầu, các hàng xếp trước điểm tuyển dụng phải dài tới năm sáu dặm.
Việc tuyển dụng tuy đã được nới lỏng nhưng vẫn cần có thời gian để đăng ký thẻ ngà, bố trí công việc, cho nên số lượng tuyển dụng mỗi ngày vẫn bị hạn chế.
Rất nhiều người tị nạn xếp hàng cả ngày, khi trời tối vẫn chưa đến lượt, họ lo lắng ngày mai sẽ có quá nhiều người xếp hàng nên ban đêm cũng không về.
Mặc dù mấy ngày nay trời không mưa nhưng sau khi trời mưa nhiệt độ lại càng thấp hơn, sáng sớm, mặt nước đã bắt đầu đóng một lớp băng mỏng.
Hầu hết những người tị nạn không có quần áo để chống lạnh, ban đêm thì rất lạnh, nếu phải đứng ngoài trời cả đêm, nhiều người sẽ chết cóng.
Tiểu Lưu phái người thuyết phục người tị nạn về nghỉ ngơi trước, ngày mai lại quay lại xếp hàng, nhưng rất nhiều người tị nạn không nghe.
Trong sự bất lực, Tiểu Lưu không còn cách nào khác ngoài việc thông báo cho những người tị nạn rằng địa điểm tuyển dụng sẽ được thay đổi vào ngày hôm sau, đến lúc đó người tị nạn mới chịu đi về.
Trước bình minh ngày hôm sau, có rất nhiều người tị nạn đang lang thang ngoài bãi đất trống, khi nhân viên vừa treo cờ tuyển dụng, trong vòng mười phút, hàng người đã dài vài cây số.
Người tị nạn rất nhiều, tất cả đều nóng lòng muốn tìm việc làm, cho nên giữa những người tị nạn khó tránh khỏi xảy ra tranh chấp, thậm chí đánh nhau. Đối với những người như vậy, đội an ninh sẽ không hỏi ai đúng ai sai, hai bên đều bị bắt lại và đánh dấu vào thẻ ngà.
Điều tương tự cũng xảy ra với những người chen hàng.
Tuy nhiên, đối với những người tị nạn đánh nhau hoặc chen hàng, đội an ninh không nghiêm khắc như đối với những tên gián điệp và những kẻ tung tin đồn thất thiệt. Những người này không bị trục xuất hay tước bỏ tư cách thuê nhà, nhận cháo mà chỉ đánh dấu vào thẻ ngà và tạm thời bị kéo vào danh sách đen tuyển dụng, trong vòng nửa tháng sẽ không được phép tham gia ứng tuyển nữa.
Dưới sự ngăn cản của đội an ninh, ngay cả khi những người tị nạn sốt sắng muốn được nhận thì hiện tượng đánh nhau và chen hàng cũng ngày càng ít đi.
Tại đài quan sát của doanh trại hộ tống cách đó vài trăm mét, Từ Cương đặt kính viễn vọng xuống và nhìn Kim Phi: "Thưa tiên sinh, chúng ta đã tuyển đủ công nhân trong vài ngày qua. Chúng ta có thể ngừng tuyển dụng được không?"
"Tại sao lại dừng lại?" Kim Phi hỏi.
“Bởi vì đã đủ công nhân!” Từ Cương nói: “Hiện tại tất cả nhà xưởng và công trường đều đã đầy rồi, nếu tuyển thêm người thì sẽ không còn chỗ để bố trí nữa… Thực tế là sau khi hoàn công , công nhân trên công trường cũng sẽ khó thu xếp!”
Các công trường xây dựng ở Đông Hải hiện nay vẫn chủ yếu xây dựng nhà ở tập thể và nhà xưởng, độ khó thi công không cao, tốc độ xây dựng ngày càng nhanh do số lượng nhân công ngày càng tăng, nhiều công trình sẽ được hoàn thành trong vài ngày tới.
Khi đó, việc bố trí công nhân trên công trường như thế nào đã khiến Từ Cương phải đau đầu, nhưng giờ Kim Phi lại yêu cầu tiếp tục tuyển người, điều này khiến Từ Cương rất bối rối.
"Công trường này đã hoàn thành, thì mở một công trường mới!"
Kim Phi nói: “Xây thành phố mới không chỉ là xây nhà, còn là làm đường, đào kênh thoát nước. Ta đã làm một bản vẽ xây dựng thành phố mới. Lát nữa hãy gọi cho Tiểu Trần và Tiểu Lưu tới đây, chúng ta họp nhé!”
Khi công nghiệp phát triển đến một trình độ nhất định thì đô thị hóa là việc chắc chắn sẽ xảy ra.
Kiếp trước, khi nhiều thành phố ban đầu quy hoạch, họ không ngờ kinh tế lại phát triển nhanh đến vậy, đường quy hoạch chỉ có hai chiều bốn làn hoặc hai làn, kênh thoát nước ngầm cũng được xây dựng rất chật hẹp.
Khi Kim Phi còn học trung học cơ sở, ô tô vẫn là tài sản rất có giá trị và hiếm khi tìm thấy một vài chiếc trong một ngôi làng nhỏ.
Khi đó, hai chiều bốn làn xe hoặc hai làn xe là đủ. Đừng nói là nông thôn, ngoại trừ những thành phố lớn, ở các thành phố vừa và nhỏ cũng hiếm khi xảy ra ùn tắc giao thông.
Nhưng chưa đầy mười năm sau, khi Kim Phi tốt nghiệp đại học, ô tô gia đình đã rất phổ biến, khi y về quê ăn Tết, hầu như trước nhà nào cũng có bãi đậu xe.
Khi đi thăm họ hàng vào dịp Tết nguyên đán, các phương tiện giao thông thường phải xếp hàng dài ở một số ngã tư trong làng.
Một thôn làng nhỏ đã như vậy thì đừng nói đến thành phố.
Vào giờ cao điểm buổi sáng và buổi tối, ùn tắc giao thông đã trở thành chuyện thường xuyên, thậm chí sẽ càng nghiêm trọng hơn nếu gặp tai nạn giao thông.
Để giảm bớt áp lực giao thông, nhiều thành phố phải mở rộng đường. Tuy nhiên, hai bên đường có nhà ở, mở rộng đường đòi hỏi phải phá bỏ và tái định cư. Đây là một công việc khó khăn và gây mất lòng dân. Xung đột đã nổ ra ở nhiều nơi vì chuyện này. Kim Phi thỉnh thoảng cũng xem được một số tin tức liên quan.
Ngoài giao thông, phát triển đô thị cũng gặp rất nhiều khó khăn.
Ví dụ, vấn đề thoát thải cũng vô cùng nan giải.
Khi bắt đầu quy hoạch, các nhà thiết kế có thể nghĩ rằng số lượng hàng nghìn người sống trên một con phố là đã đạt đến giới hạn. Tuy nhiên, cùng với quá trình đô thị hóa dân số, một lượng lớn người dân nông thôn đã đổ về thành phố.
Ví dụ như thành phố cấp tỉnh nơi Kim Phi sống ở kiếp trước, dân số thường trú chỉ có vài trăm nghìn khi y học tiểu học, nhưng khi y tốt nghiệp đại học, dân số đã tăng gấp năm đến sáu lần!
Hệ thống cống được quy hoạch từ hơn chục năm trước đương nhiên là không đủ nên phải đào, mở rộng.
Giống như việc mở rộng đường, đây là một dự án đòi hỏi rất nhiều tiền và công sức.
Vì vậy, nhiều thành phố chỉ có thể mở rộng phát triển ở ngoại ô vì chi phí phá dỡ và mở rộng quá cao.
Đây là cách mà các khu công nghệ cao hay khu phát triển kinh tế ở nhiều thành phố ra đời.
Mặc dù Đông Hải vẫn còn rất lạc hậu nhưng Kim Phi tin rằng trong vài thập kỷ hoặc thậm chí chỉ mười năm tới, nơi này sẽ có những thay đổi chấn động.
Bằng kinh nghiệm của kiếp trước, khi Kim Phi quy hoạch khu đô thị mới Đông Hải, giữa các ngôi nhà đều giữ khoảng cách rộng rãi, cho dù sau này có xây dựng đường hai chiều tám làn cộng thêm hai làn đường dành cho xe cơ giới cũng sẽ đủ chỗ.
Thời phong kiến, thành phố không có cống rãnh ngầm thoát nước. Cơ bản mỗi hộ sẽ đều có một thùng chứa. Đợi đến khi không phải mùa cao điểm canh tác, nông dân gần đó sẽ tới lấy những chất thải này về làm phân bón trồng cây.
Trong giới hạn hiểu biết của Từ Cương, không có khái niệm cống thoát nước.
Ông ta có thể hiểu khi Kim Phi nói xây nhà xong phải xây đường, nhưng khi Kim Phi nói rằng sẽ đào mương thoát nước, Từ Cương suy nghĩ một lúc: “Thưa tiên sinh, ta biết tiên sinh đang có ý định mở rộng xưởng đóng thuyền số 3. Tuy nhiên, cũng sẽ không cần đến nhiều công nhân như vậy phải không?"
Vì lý do địa hình, Xuyên Thục những năm mưa nhiều thường có lũ, còn những năm ít mưa thì hạn hán, cho nên rất cần xây dựng các công trình thủy lợi. Tuy nhiên thành phố Đông Hải mới thì không như vậy. Đông Hải giáp biển ở phía Đông, phía Nam giáp sông Trường Giang, chắc chắn sẽ không thiếu nước, càng không có chuyện không thoát được nước gây ngập lụt. Cho nên, theo cách hiểu của Từ Cương, Kim Phi yêu cầu xây đường thoát nước chắc chắn là do muốn mở rộng xưởng đóng thuyền số 3.
Nhưng Kim Phi lại lắc đầu nói: "Ta xây kênh thoát nước không chỉ vì việc mở rộng xưởng đóng thuyền số 3 mà còn vì những lý do khác!"
“Lý do khác?” Từ Cương sửng sốt, sau đó nhớ ra điều gì đó: “Tiên sinh, nếu ngài dự định thực hiện việc ra công cứu giúp ở Đông Hải thì có thể xây đường, xây cầu và xây nhà, xây dựng kênh thoát nước thì có cần thiết không?”
Chương 1907: Người tị nạn ít dần
"Tôi xây mương thoát nước là để thoát thải cho thành phố! "
Vì vậy, Kim Phi giải thích ngắn gọn khái niệm về cống thoát nước cho Từ Cương.
“Đặc biệt đào mương thoát nước để xả chất thải?”
Từ Cương kinh ngạc nhìn Kim Phi.
Trong nhận thức của Từ Cương, chỉ cần đặt một cái bể trong nhà vệ sinh là có thể giải quyết được vấn đề này, nhưng Kim Phi lại phải đào hẳn một con mương chuyên dụng để xả phân!
Và theo Kim Phi, đáy và hai bên con mương này cần được san phẳng bằng gạch và xi măng, còn phía trên cần lợp ván xi măng!
Cần bao nhiêu gạch và xi măng để xây một con kênh như vậy?
Đừng nói đến tình hình hiện tại của Xuyên Thục, cho dù sau này giàu có dư dả hơn, Từ Cương vẫn cảm thấy Kim Phi quá lãng phí.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tuy đã trở thành người hâm mộ của Kim Phi và được y cất nhắc nhưng Từ Cương cảm thấy cách làm của y là sai lầm nên vẫn đặt ra nghi vấn: “Thưa tiên sinh, chúng ta còn không có đủ gạch và xi măng xây nhà. Nếu dùng để đào mương chứa phân thì quá lãng phí, người dân cũng không cần đến!"
"Không cần đến?"
Kim Phi sững lại một lúc, sau đó mới hiểu ý của Từ Cương.
Ở thời đại này, phân có thể dùng để tưới đất, là một loại phân bón. Nông dân ở ngoại ô đổ xô vào thành phố dọn phân, cư dân thành thị hoàn toàn không lo lắng về việc xả phân.
Nhưng Kim Phi, người đã trải qua quá trình phát triển đô thị hoàn chỉnh, biết rất rõ rằng hiện tượng này chỉ là tạm thời.
Với sự phát triển của công nghiệp, sự xuất hiện của phân bón hóa học là không thể tránh khỏi, ngày càng ít nông dân sử dụng phân tươi. Để có thể chứa được nhiều người hơn, việc xuất hiện các tòa nhà cũng là điều không thể tránh khỏi, việc xả chất thải sẽ trở thành một vấn đề.
Đến lúc đó mới xây cống, chi phí sẽ còn lớn hơn bây giờ!
Nhưng Từ Cương nói cũng có lý, gạch và xi măng bây giờ không đủ để xây nhà, dùng để xây cống thoát nước thì thật lãng phí.
Tuy nhiên, nếu không sử dụng gạch và xi măng, nước thải sẽ nhiễm sang các vùng đất xung quanh, gây tác động lớn hơn.
Suy nghĩ một chút, Kim Phi nói: "Từ đại nhân, ông nói cũng phải, ta phải thay đổi bản vẽ này!"
Nghe Kim Phi nói vậy, Từ Cương không khỏi thở phào nhẹ nhõm, báo cáo công việc khác cho Kim Phi rồi rời đi.
Sau khi Từ Cương rời đi, Kim Phi lập tức ngồi xuống, bắt đầu chỉnh sửa bản vẽ.
Hệ thống cống rãnh có thể tạm thời chưa được xây dựng, nhưng vị trí phải được quy hoạch tốt, vấn đề chất thải này không thể chỉ trông chờ người dân tự xử lý.
Nghĩ tới đây, Kim Phi vẽ lên trên bản vẽ một biểu tượng tượng trưng cho bể tự hoại.
Ngày nay, hầu hết những người tị nạn đều được đưa vào khu nhà ở tập thể, trong đó không có phòng vệ sinh độc lập. Thay vào đó, một số nhà chứa được xây dựng ngẫu nhiên trên không gian trống, bên trong có một số bể lớn được chôn để tạm thời giải quyết vấn đề bài tiết hàng ngày.
Phương pháp này có thể áp dụng vào mùa đông nhưng vào mùa hè, không chỉ mùi hôi nồng nặc mà bệnh tật còn dễ sinh sôi.
Vì vậy Kim Phi đang có kế hoạch xây dựng một loạt nhà vệ sinh công cộng.
Trong kế hoạch trước đây của Kim Phi, các nhà vệ sinh công cộng sẽ được nối với hệ thống cống rãnh, nhưng bây giờ Từ Cương đã nói điều này, Kim Phi quyết định xây một bể tự hoại phía sau mỗi nhà vệ sinh công cộng. Khi tình hình thiếu gạch và xi măng không còn nghiêm trọng như hiện giờ nữa, hệ thống cống rãnh có thể được xây dựng, sau đó nối bể tự hoại và cống thoát nước lại với nhau.
Nghĩ đến đây, Kim Phi yêu cầu Tiểu Lưu thiết kế lại vị trí và quy mô nhà vệ sinh công cộng và bể tự hoại dựa trên dân số của từng khu vực.
Hai người làm việc từ sáng đến tối mới bước đầu chốt được địa điểm.
"Thưa tiên sinh, tôi xin phép về trước. Sáng sớm mai tôi sẽ dẫn người đi tiến hành khảo sát và cung cấp kết quả cho tiên sinh sớm nhất có thể!"
Tiểu Lưu bỏ bản vẽ vào phong bì thư rồi vội vàng rời đi.
Kim Phi duỗi người, bước ra khỏi thư phòng.
Bữa trưa chỉ ăn qua loa, giờ Kim Phi đã đói đến mức da ngực dán vào da lưng.
Vừa đi đến nhà ăn, y đã nhìn thấy Khánh Mộ Lam và A Mai đi vào.
Kim Phi cười nói đùa: "Mộ Lam, cô có vẻ đi ăn hơi nhiều đấy!"
"Ăn chút đồ ăn của tiên sinh cũng không được sao? Khi tiên sinh dẫn Nhuận Nương đến thành Du Quan rồi, có muốn ăn đồ ăn cô ấy nấu cũng khó nữa!"
Khánh Mộ Lam trợn mắt nhìn Kim Phi: “Hơn nữa, hôm nay ta đến đây không chỉ để lấy đồ ăn, còn muốn gặp tiên sinh có việc!”
"Có việc gì?" Kim Phi hỏi.
"Trấn áp thổ phỉ!"
“Không phải chúng ta đã đồng ý đợi một thời gian nữa mới tiến hành việc đó sao?” Kim Phi cau mày hỏi.
Khánh Mộ Lam đã nghĩ đến việc đi trấn áp thổ phỉ từ lâu, nhưng xưởng cá muối có tầm quan trọng rất lớn và vừa được mở rộng tuyển dụng, cho nên Kim Phi yêu cầu cô ấy huấn luyện công nhân mới trước khi đi trấn áp thổ phỉ.
Kết quả là chỉ vài ngày sau, Khánh Mộ Lam lại tìm đến.
"Tiên sinh, ngài không chú ý tới gần đây người tị nạn đến Đông Hải càng ngày càng ít sao?" Khánh Mộ Lam hỏi.
“Ít đi sao?” Kim Phi hơi ngạc nhiên hỏi.
Gần đây y bận rộn suy nghĩ về nhiều dự án khác nhau và không chú ý nhiều đến tình hình của người tị nạn.
"Không những ít đi mà còn ít đi rất nhiều!"
Khánh Mộ Lam từ trong người lấy ra một bảng thống kê đưa cho Kim Phi: "Đây là dữ liệu ta lấy được từ điểm đăng ký!"
Khi người tị nạn đến Đông Hải, trước tiên họ phải đến điểm đăng ký để đăng ký và nhận thẻ ngà trước khi được nhận cháo, báo danh tại công xưởng và bố trí nhà ở.
Các điểm đăng ký sẽ lưu giữ số liệu thống kê về số lượng người tị nạn đến mỗi ngày.
Kim Phi cầm lấy bảng thống kê, liếc nhìn mấy cái rồi khẽ cau mày.
Nhìn trên biểu, tình trạng quả thực giống như Khánh Mộ Lam nói, từ mười ngày trước, người tị nạn đến Đông Hải càng ngày càng ít, đặc biệt là ba ngày qua, mỗi ngày chỉ có một hai trăm người đăng ký.
Tứ hoàng tử tại vị không lâu thì thiên hạ đã bắt đầu hỗn loạn. Bởi vì Đại Cường cùng các nhân viên hộ tống trấn thủ bến tàu nên Đông Hải không có tình trạng hỗn loạn. Bởi vậy, người dân xung quanh đều đổ xô đến đây.
Những người qua đó đã tìm được đường sống nên quay về và bảo người thân, bạn bè cũng đến.
Khi đó ở Đông Hải không có nhiều công xưởng, cũng không cần nhiều người tị nạn như vậy. Để ngăn cản người tị nạn tụ tập ở đây và gây ra bạo loạn, Đại Cường còn cử người phong tỏa mọi con đường chính đến Đông Hải nhằm ngăn chặn dòng người tị nạn.
Tuy nhiên, Trung Nguyên ngày càng trở nên hỗn loạn, người tị nạn ngày càng nhiều, những nhân viên hộ tống chặn các con đường chính thì họ lại tìm đường khác, băng qua những con đường nhỏ và vùng đất hoang bên ngoài đường chính.
Đại Cường quân lực có hạn nên đương nhiên không thể chặn hết tất cả mọi nẻo đường, chỉ đành báo cáo tình hình lên cấp trên.
Dưới sự ảnh hưởng của Kim Phi, Cửu công chúa đã nhận ra tầm quan trọng của dân chúng đối với quyền lực chính trị, dân số không đủ, mọi thứ khác chỉ là lời nói suông.
Khi đó, xưởng cá muối và đội đánh bắt được thành lập, áp lực do thiếu lương thực gây ra đã giảm đi rất nhiều. Cửu công chúa biết rằng không thể ngăn chặn những người tị nạn, cho nên đã yêu cầu Đại Cường dỡ bỏ lệnh phong tỏa và cho người tị nạn vào Đông Hải.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến người tị nạn ở đây ngày càng nhiều.
Bây giờ số lượng người tị nạn đột ngột giảm xuống, Kim Phi lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
"Chẳng lẽ nghe được tin tức này người ở các quận xung quanh đều đã đến đông đủ rồi sao?"
“Không” Khánh Mộ Lam lắc đầu nói: “Hôm nay ta mới nhận được tin tức, mấy quận xung quanh đã xuất hiện tổ chức thổ phỉ quy mô lớn, người tị nạn đã bị chúng chặn lại!”
Chương 1908: Băng nhóm thổ phỉ quy mô lớn
“Băng nhóm thổ phỉ quy mô lớn?” Kim Phi hỏi: “Quy mô lớn thế nào?”
"Theo tin tức ta nhận được, mỗi băng có hơn một ngàn người, hai băng nhóm lớn nhất có hơn ba ngàn người!" Khánh Mộ Lam trả lời.
“Hai nhóm thổ phỉ có hơn ba ngàn người?” Kim Phi cau mày hỏi: “Băng thổ phỉ lớn như vậy mà trước giờ ta chưa từng nghe nói đến?”
Khi xưa băng thổ phỉ trên núi Thiết Quán chỉ có ba đến bốn trăm người mà đã xưng hùng xưng bá ở phía Tây Kim Xuyên. Khi Kim Phi quen biết Khánh Hoài, số lượng quân biên chế của quân Thiết Lâm còn chưa quá ba ngàn người!
Bây giờ số lượng thổ phỉ đã vượt quá số lượng biên chế của quân Thiết Lâm?
Cho dù các quận huyện xung quanh không phải địa bàn của Kim Phi, nhưng ở Đông Hải có nhiều sản nghiệp như vậy, nếu khu vực xung quanh có thổ phỉ quy mô lớn đến thế, Kim Phi không thể nào không biết được!
"Đừng nói là tiên sinh, ta trước nay ở Đông Hải mà hôm nay mới nhận được tin tức!"
Khánh Mộ Lam trả lời: "Không phải do tình báo của chúng ta không tốt, mà là những bang thổ phỉ này mới xuất hiện trong thời gian gần đây!"
“Vừa xuất hiện mà quân số lên tới hàng ngàn người?”
Kim Phi nói xong, trong đầu đã có đáp án: "Những tên thổ phỉ này là dân tị nạn sao?"
“Đúng”, Khánh Mộ Lam gật đầu nói: “Theo thông tin ta nhận được, một trong những băng nhóm ban đầu chỉ có vài chục người. Vốn dĩ ban đầu là người của cùng một ngôi làng đang tìm đường đến Đông Hải, nhưng vì trời mưa nên đã bị lỡ hành trình, lương thực mang theo đều đã ăn hết, không thể đến được Đông Hải. Cho nên bọn họ đã chặn đường và cướp của một đoàn tị nạn khác!"
Nhưng thay vì giết những người tị nạn trong đoàn tị nạn này, bọn chúng lại yêu cầu những người này gia nhập băng đảng để cướp bóc những đoàn tị nạn khác. Nên giống như một quả cầu tuyết, băng thổ phỉ này càng ngày càng lớn hơn.
Khi số lượng tăng lên đến vài trăm người, bọn chúng có thể chặn đứng hầu hết bất kỳ đoàn tị nạn nào. Cho nên chỉ trong vòng chưa đầy nửa tháng, băng thổ phỉ đã tăng lên đến hơn ba ngàn người! "
Vì tin tức không còn bị phong toả và tình hình ở Trung Nguyên ngày càng trở nên hỗn loạn nên ngày càng nhiều người tị nạn chạy trốn sang Đông Hải.
Trước đây, những người tị nạn có thể đến nơi thuận lợi vì họ đi theo nhóm đông, và những tên thổ phỉ bình thường không dám ngăn cản số lượng người tị nạn lớn như vậy.
Nhưng nếu đúng như Khánh Mộ Lam nói, khi một băng thổ phỉ có tới vài trăm người, bọn chúng có thể chặn đứng gần như tất cả các đoàn tị nạn.
Bởi vì băng thổ phỉ được chỉ huy, còn những người tị nạn chỉ là một mớ hỗn độn.
"Thông tin của cô có chính xác không?" Kim Phi hỏi.
"Gần đây ta vẫn đang sắp xếp người đi thu thập thông tin về băng nhóm thổ phỉ, cho dù thông tin không chính xác thì số lượng thổ phỉ thực tế cũng sẽ chỉ lớn hơn chứ không thể nhỏ hơn con số thống kê hiện tại!" Khánh Mộ Lam trả lời.
Vô số người tị nạn mỗi ngày đều đổ xô đến Đông Hải, nếu bị thổ phỉ chặn lại, quy mô của băng thổ phỉ quả thực sẽ nhanh chóng tăng lên.
"Tiên sinh, những băng nhóm thổ phỉ này phát triển quá nhanh, không thể coi như bọn cướp bình thường được nữa. Ta nghi ngờ trong số những tên thổ phỉ này có kẻ đang âm thầm gây rối!" Khánh Mộ Lam nói.
Kim Phi nghe được lời này, hai mắt nheo lại.
Trên thực tế, khi Khánh Mộ Lam vừa nói về tình hình của bọn thổ phỉ, suy nghĩ đầu tiên của Kim Phi là lũ gián điệp không gây ra bạo loạn ở Đông Hải được nên đã chuyển địa bàn hoạt động.
Đội an ninh và nhân viên hộ tống có thể uy hiếp những người tị nạn ở Đông Hải vì đây là địa bàn của họ. Nhưng ra khỏi trấn Ngư Khê này, tầm ảnh hưởng của đội an ninh và doanh trại hộ tống sẽ giảm đi rất nhiều.
Quy mô của bọn thổ phỉ hiện đã vượt quá phạm vi của một băng cướp, có thể gọi là quân đội, nó đủ sức uy hiếp chính quyền địa phương.
Với tình hình hiện tại ở Trung Nguyên, rất nhiều người đã tuyệt vọng rồi, nếu lúc này một nhóm thổ phỉ nổi lên, bắt giữ chính quyền địa phương hoặc các gia tộc giàu có rồi mở kho để xuất ngũ cốc, chúng sẽ sớm thu phục được một số lượng lớn những người quy thuận.
Trên thực tế, ở vùng Trung Nguyên và Giang Nam, đã có rất nhiều bách tính tạo phản theo cách này, trong đó có rất nhiều người do Cục tình báo hoặc tiểu đội Chung Minh đứng sau âm thầm giật dây, Kim Phi ý thức vô cùng rõ về sự nguy hiểm của việc này.
Khi con người tuyệt vọng, họ có thể làm bất cứ điều gì.
Sau một thời gian dài được giáo dục và tuyên truyền bằng nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa, cũng như được phát cháo và tái định cư nhà ở, Kim Phi cũng không thể đảm bảo rằng tất cả những người tị nạn ở đây sẽ hình thành ý thức ủng hộ chính quyền Đông Hải.
Huống chi là những người tị nạn kia chưa từng nghe tới nhật báo Kim Xuyên, cũng chưa từng biết tới Kim Phi thì sao?
Không cần dùng thủ đoạn gì sâu xa, chỉ cần có kẻ nói với họ rằng ở Đông Hải có vô số lương thực ăn không hết thì băng cướp gồm những người tị nạn sẽ điên cuồng tấn công Đông Hải.
Cho dù đến lúc đó bọn cướp có bị đẩy lùi thì Đông Hải cũng sẽ bị tổn hại nặng nề.
Đây là điều Kim Phi không cho phép xảy ra!
Tác phong của Kim Phi đối với kẻ thù luôn là cố gắng tiêu diệt bọn chúng ngay khi bọn chúng mới đang chuẩn bị tấn công.
Vì vậy Khánh Mộ Lam vừa nói xong, Kim Phi trong lòng đã quyết định sẽ nắm thế chủ động.
"Mộ Lam, ta hỏi lại cô một lần, tin tức của cô có chính xác không?" Kim Phi nghiêm túc nhìn chằm chằm Khánh Mộ Lam.
"Con số cụ thể có thể không đủ chính xác, nhưng tình huống mà ta đề cập chắc chắn có tồn tại, hơn nữa thực tế so với những gì ta phát hiện còn nghiêm trọng hơn!" Khánh Mộ Lam cũng nghiêm túc nói.
“Việc bàn giao của công nhân cũ và mới ở xưởng cá muối diễn ra như thế nào rồi?” Kim Phi lại hỏi.
“Về cơ bản là xong xuôi” Khánh Mộ Lam trả lời: “Và ta cũng không có ý định đưa toàn bộ công nhân cũ đi, thay vào đó sẽ giữ lại một nửa là người cũ, một nửa là người mới vào. Nếu có chuyện gì xảy ra ở Đông Hải này , họ cũng có thể giúp doanh trại hộ tống và binh phủ!
"Như vậy cũng được!"
Kim Phi khẽ gật đầu: "Tiếp theo, cô cần làm tốt công tác chuẩn bị trấn áp thổ phỉ, chờ ta thông báo, sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào!"
"Vâng!" Khánh Mộ Lam đứng dậy chào Kim Phi, sau đó xoay người rời đi.
Nhuận Nương bưng một bát đồ ăn từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Khánh Mộ Lam đang rời đi liền vội vàng hỏi: "Mộ Lam, sắp được ăn rồi, cô đi đâu vậy?"
"Hôm nay ta có việc phải làm, không có thời gian để ăn!"
Khánh Mộ Lam bước đi mà không nhìn lại.
“Đã trở thành xưởng trưởng rồi mà tính khí vẫn thất thường như vậy!”
Nhuận Nương lắc đầu, bưng bát đồ ăn vào trong nhà ăn.
Kết quả là Nhuận Nương vừa đi tới cửa, Kim Phi lại sải bước đi ra, cả hai đều không chú ý, suýt chút nữa đã làm đổ bát đồ ăn.
May mắn thay, Kim Phi đã phản ứng nhanh và đỡ được Nhuận Nương.
Một ít đồ ăn trong bát bị đổ ra ngoài, rất nhiều nước bắn tung tóe lên người Kim Phi.
Nhưng Kim Phi cũng không để ý, đỡ Nhuận Nương đứng vững rồi y đi vào trong sân.
Nhuận Nương quay lại nhìn bóng lưng Kim Phi, trong mắt hiện lên sự lo lắng.
Khánh Mộ Lam và Kim Phi đều hành động bất thường như vậy, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó.
Kim Phi đi vào trong sân, hướng cửa hô lớn: "Thiết Chuỳ!"
Thiết Chuỳ chạy ra từ căn phòng bên sân: “Sao vậy tiên sinh?”
"Ngươi có biết Hầu Tử hiện tại đang ở đâu không?" Kim Phi hỏi.
Lần này đến Đông Hải, chiến đội áo giáp đen cũng đi cùng.Tuy nhiên, để kiểm tra kỹ năng nguỵ trang của bọn họ, chiến đội áo giáp đen không trực tiếp đi theo Kim Phi mà chia nhỏ ra rồi đến đây với nhiều thân phận và phương tiện di chuyển khác nhau.
Ngay cả Kim Phi cũng không biết bọn họ hiện tại ở đâu.
"Ta biết!" Thiết Chuỳ trả lời.
"Vậy thì gọi họ đến đây. Ta có việc cần gặp họ!"
Chương 1909: Mai phục trong bóng tối
Mặc dù Khánh Mộ Lam đã khẳng định tin tình báo không có vấn đề gì, Kim Phi cũng tin cô ấy sẽ không đùa giỡn những chuyện như thế này, nhưng tình hình hiện tại ở Đông Hải rất phức tạp, những người tị nạn mới đến cũng chưa thể coi đây như quê nhà của họ và không thể chịu đựng được quá nhiều biến cố.
Đại đa số người tị nạn đến Đông Hải đều đã trải qua vô số gian khổ và trở nên sợ hãi. Nếu nơi này tiếp tục phát triển ổn định thì không sao, nhưng nếu bạo loạn xảy ra, người tị nạn rất có thể sẽ phân tán khắp nơi.
Đông Hải thịnh vượng cũng sẽ thất thủ!
Kim Phi phải thận trọng, cho dù có được thông tin của Khánh Mộ Lam, Kim Phi cũng phải xác nhận lại.
Hầu Tử và các thành viên của chiến đội áo giáp đen đã đến Đông Hải từ lâu nhưng họ vẫn ẩn nấp trong bóng tối. Lần trước suýt xảy ra bạo loạn nhưng đội quân do A Quyên chỉ huy đã ra tay, cho nên chiến đội áo giáp đen cũng không ra mặt nữa.
Bây giờ chuyện liên quan đến đại cục ở Đông Hải, Kim Phi buộc phải sử dụng đến lực lượng này.
Thiết Chuỳ động tác rất nhanh, Kim Phi vừa ăn xong đã đưa Hầu Tử tới, Đại Tráng cũng đi theo.
Chỉ là quần áo của hai người đều rách rưới, chân cũng không có nổi một đôi dép rơm, trông họ còn tệ hơn rất nhiều người tị nạn, trên mặt còn hoá trang trông rất khác so với trước đây. Nhuận Nương vừa ra khỏi nhà ăn nhìn thấy còn không nhận ra họ, cho nên đang thắc mắc tại sao Kim Phi lại gọi hai người tị nạn đến?
Bắc Thiên Tầm, người đi theo Nhuận Nương ra ngoài sau đó cũng sửng sốt một chút, nhưng sau đó lập tức nhận ra hai người, cười hỏi: "Hai người đang ẩn nấp trong đám người tị nạn à?"
"Vẫn là Thiên Tầm phu nhân lợi hại", Hầu Tử giơ ngón tay cái với Bắc Thiên Tầm rồi sau đó đi theo Kim Phi vào thư phòng.
Kim Phi nhìn từ trên xuống dưới hai người một lúc rồi hỏi: “Ăn gì chưa?”
"Ta đã ăn rồi, đồ ăn trong xưởng khá ngon, cũng có đủ dầu nữa!", Đại Tráng đáp.
Sau khi chiến đội áo giáp đen đến Đông Hải thì chia nhau ra trà trộn vào đám đông người tị nạn, sau đó vào các công xưởng khác nhau. Làm như vậy thứ nhất có thể che giấu danh tính, thứ hai có thể theo dõi những người tị nạn. Nếu có biến thì có thể phát hiện và xử lý ngay lập tức.
Lều phát cháo chỉ để đảm bảo cho những người tị nạn không bị chết đói, dầu rất ít. Đại Tráng vốn tưởng rằng thức ăn trong xưởng cũng không khá hơn là bao, nhưng khi bước vào công xưởng, anh ta mới nhận ra rằng mình đã sai.
Những người tị nạn đã trải qua nạn đói kéo dài và rất yếu, công việc ở công xưởng lại rất nặng nhọc. Để giúp những người tị nạn sớm hồi phục sức lực, nhà ăn của các công xưởng đều được cung cấp đầy đủ dầu.
Ở thời đại này, các loại cây dùng để ép dầu vẫn chưa được trồng trên quy mô lớn, sản lượng dầu rất nhỏ. Trước đây nhà ăn của các xưởng sẽ không có sẵn nhiều dầu như vậy để nấu nướng, nhưng bây giờ thì khác.
Đội đánh bắt mỗi ngày có thể đánh bắt được rất nhiều cá biển, thỉnh thoảng còn săn được cá voi. Những con cá này rất giàu chất béo, khi muối thành cá muối cần phải cắt bỏ phần mỡ thừa nên đối với Đông Hải hiện nay , dầu mỡ không còn là sản phẩm khan hiếm nữa.
Đại Tráng và Hầu Tử không những không gầy đi trong thời gian ở nhà máy mà còn tăng cân do không còn tập luyện cường độ cao nữa.
"Trong nhà máy có phát hiện được gì không?" Kim Phi lại hỏi.
"Bọn ta đã phát hiện ra một số kẻ khả nghi, nhưng bọn chúng đã trở nên thận trọng kể từ lần trước A Quyên nổ súng. Đến giờ vẫn chưa thể khẳng định bọn chúng có phải là gián điệp hay không" Đại Tráng trả lời.
"Ồ?" Kim Phi hỏi: "Nói cho ta biết tình hình cụ thể đi".
Đội an ninh xưởng cá muối được Khánh Mộ Lam huấn luyện lâu như vậy, tuy kinh nghiệm chiến đấu và hiệu quả chiến đấu của họ không bằng nhân viên hộ tống nhưng chắc chắn tốt hơn người tị nạn rất nhiều.
Cộng với vũ khí do Kim Phi cung cấp, việc bảo vệ Đông Hải hẳn cũng không phải là vấn đề lớn.
Cho dù đội an ninh không cầm cự được, Kim Phi vẫn có thể huy động quân từ nơi khác đến tiếp viện.
So với những băng cướp xung quanh, Kim Phi càng lo lắng hơn về những bí mật ẩn giấu trong số những người tị nạn.
“Sau khi bọn ta hòa nhập với những người tị nạn…”
Đại Tráng báo cáo tình hình gần đây của chiến đội áo giáp đen cho Kim Phi.
Chiến đội áo giáp đen là một lực lượng đặc biệt, không những phải có hiệu quả chiến đấu cực kỳ cao mà khả năng xâm nhập và ẩn nấp cũng là một yêu cầu quan trọng đối với công việc của họ.
Sau khi vào các xưởng, các thành viên của chiến đội áo giáp đen đã để mắt đến những người tị nạn xung quanh, tìm kiếm những bí mật che giấu trong đám đông người tị nạn.
Nhưng sau sự việc vừa xảy ra, những tên gián điệp đã trở nên thận trọng hơn rất nhiều. Vậy nên chiến đội áo giáp đen cũng không thu được thông tin gì nhiều. Sau đó, Hầu Tử cố tình để một số thành viên của chiến đội áo giáp đen giả vờ phàn nàn về xưởng và đội an ninh.
Lúc đầu không ai dám đồng ý, thay vào đó họ giữ khoảng cách với những thành viên trong đội áo giáp đen để tránh bị liên lụy khi bị đội an ninh bắt giữ.
Tuy nhiên, vài ngày sau đó, một số người bắt đầu tiếp cận họ. Rồi trong những cuộc trò chuyện riêng tư, những kẻ này chủ động phàn nàn về đội an ninh, cố ý hoặc vô tình khiến các thành viên của chiến đội áo giáp đen bài xích sự quản lý của đội an ninh.
Hành vi này rất đáng ngờ nhưng không thể kết luận trực tiếp những người này là gián điệp.
Trong khi loạn lạc, như vậy đã đủ để đội an ninh bắt giữ người, nhưng Hầu Tử cho rằng việc bắt một vài con cá nhỏ thật nhàm chán, lại còn đánh rắn động cỏ nên yêu cầu thuộc hạ giữ liên lạc với những kẻ kia rồi giả vờ hùa theo chúng.
Sau khi nghe Đại Tráng báo cáo, Kim Phi trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu nói: "Sắp xếp cho người khác tiếp tục để mắt tới bọn họ, hôm nay ta có chuyện khác muốn bàn với hai người!"
Hầu Tử nghe vậy, hai mắt sáng lên: "Thưa tiên sinh, có nhiệm vụ gì mới sao?"
Từ lâu, anh ta đã cảm thấy những ngày ở xưởng thật nhàm chán, nhưng vẫn phải ẩn nấp trước khi có nhiệm vụ mới.
"Đúng vậy" Kim Phi gật đầu, sau đó truyền đạt lại những gì Khánh Mộ Lam vừa nói.
Đại Tráng nghe xong, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, trong khi Hầu Tử lại càng hưng phấn hơn: “Tiên sinh yên tâm, đêm nay ta sẽ đích thân dẫn người đi trinh sát. Nhiều nhất là ba ngày… không, hai ngày là được, ta chắc chắn sẽ tìm hiểu rõ mọi chuyện!"
Hầu Tử sắp phát điên vì phải giam mình trong công xưởng, cuối cùng anh ta đã có thể ra ngoài hít thở không khí.
"Tốc độ quan trọng, nhưng quan trọng hơn chính là độ chính xác của tin tình báo!" Kim Phi nhắc nhở.
Kim Phi không nghi ngờ khả năng của Hầu Tử, nhưng theo những gì Khánh Mộ Lam nói, phạm vi hoạt động của những băng cướp này bao trùm cả mấy quận huyện xung quanh. Việc đi hết các quận huyện này trong hai ngày hơi khó khăn, và Kim Phi cũng lo Hầu Tử nôn nóng muốn lập công nên sẽ không tìm hiểu kỹ lưỡng.
"Tiên sinh yên tâm, chỉ là do thám một đám thổ phỉ mà thôi, ta không cần đích thân ra tay, các thành viên kỳ cựu của tiểu đội trinh sát cũng có thể làm được!"
Hầu Tử tự tin nói: "Tình huống bây giờ so với ở Vị Châu khi xưa còn chưa tệ bằng!"
Trước kia khi còn ở Vị Châu, Hầu Tử đã dẫn theo tiểu đội trinh sát đấu với quân của Tấn vương trong vài tháng, những kẻ mà họ chiến đấu khi đó là những lính tinh nhuệ của Tấn vương, lại còn đang ở địa bàn của quân địch. Tuy nhiên, Hầu Tử và tiểu đội trinh sát vẫn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
So với tình hình lúc đó, bọn thổ phỉ gồm những người tị nạn không được huấn luyện gì chỉ là một nhóm dân đen.
"Tự tin là chuyện tốt, nhưng không thể coi thường quân địch!"
Kim Phi vỗ vỗ vai Hầu Tử: "Đêm nay chuẩn bị sẵn sàng xuất phát!"
"Vâng!" Hầu Tử chào Kim Phi, quay người chạy ra ngoài.
Đêm hôm đó, hơn hai mươi thành viên của tiểu đội trinh sát, bao gồm cả cựu binh tập trung tại một địa điểm đã bàn trước, sau khi nghe Hầu Tử phân công, họ giải tán trong đêm để đi thực hiện nhiệm vụ.
Chương 1910: Không tin
Dân tị nạn tập trung ở Đông Hải lúc này đếm không xuể, hơn nữa lại liên tục điều động công tác, không ai để ý lính trinh sát đã rời đi.
Hầu Tử bảo đảm với Kim Phi trong hai ngày, nhưng chỉ một ngày rưỡi, anh ta đã quay lại.
Lúc này Kim Phi đang ở xưởng cá muối quan sát, biết tin y vội quay về, Từ Cương và Khánh Mộ Lam đi theo cũng mau chóng qua đó.
Đến thư phòng, Khánh Mộ Lam sốt sắng hỏi: “Hầu Tử, tình hình thế nào?”
“Rất tệ,” bình thường Hầu Tử cà lơ phất phơ, lúc này sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng: “Theo tin tức ta thám thính được, số lượng thổ phỉ tập trung xung quanh nhiều hơn Mộ Lam cô nương nói rất nhiều, cũng tăng rất nhanh!”
“Tình báo của ta là từ hai ngày trước, mỗi ngày đều có rất nhiều dân tị nạn đến Đông Hải nhưng đều bị chúng chặn lại, vậy nên số lượng tăng cũng rất nhanh.” Khánh Mộ Lam nói.
“Đúng vậy,” Hầu Tử gật đầu nói: “Tình hình giống như Mộ Lam cô nương nói, nhưng bọn ta phát hiện một việc nữa có thể chứng minh chuyện này có kẻ đứng sau giật dây!”
“Việc gì?” Kim Phi hỏi.
“Bọn ta cải trang thành dân tị nạn lẩn vào đám thổ phỉ, từ cuộc nói chuyện của chúng biết được gần như thủ lĩnh của các băng thổ phỉ đều không phải dân tị nạn bình thường, lai lịch có chút kỳ lạ, cũng có những băng nhóm tồn tại từ trước rồi gần đây phát triển hơn, nhưng tốc độ phát triển quá nhanh, bên cạnh một số thủ lĩnh này gần đây còn xuất hiện một quân sư đầu chó chuyên bày mưu!”
Hầu Tử giải thích: “Theo phán đoán của bọn ta, những thủ lĩnh bỗng nhiên xuất hiện này, cùng mấy tên quân sư đầu chó kia khả năng cao là do được sắp xếp, có lẽ những nhóm thổ phỉ nhỏ ban đầu đã trở thành con rối của chúng, có được sự giúp đỡ của chúng nên mới nổi dậy lên nhanh như thế.”
“Có tra ra được những người này do ai phái đến không?” Kim Phi hỏi.
“Thời gian quá gấp, bọn ta còn chưa tiếp xúc được với nhân vật chủ chốt của đám thổ phí, không đoán được.” Hầu Tử nói: “Ta để họ tiếp tục ẩn nấp, có tin mới sẽ nhanh chóng báo cho tiên sinh!”
Có thể sắp xếp nhiều người bày mưu như thế chắc chắn không phải cường hào địa chủ, có lẽ là nhà nào có xung đột lợi ích với Kim Phi.
Ví dụ như vài gia tộc lớn xung quanh Đông Hải, người dân trên địa bàn đều chạy đến Đông Hải làm công thì không còn ai trồng trọt cho chúng nữa.
Hơn nữa sau khi Đông Hải phát triển, Kim Phi chắc chắn sẽ mở rộng ra xung quanh.
Theo chính sách đánh cường hào chia ruộng đất, đất đai của tiêu cục Trấn Viễn, quyền quý thế gia gần như không có kết cục tốt đẹp.
Dựa theo suy đoán này, tất cả các nhà đều có xung đột lợi ích với Kim Phi, đều có khả năng ra tay.
Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng quyền quý ngoài Đông Hải muốn mượn dao giết người, hoặc mượn sức các gia tộc địa phương để phán đoán thái độ Kim Phi, thực lực của Đông Hải.
“Cho dù sau lưng chúng là ai thì cũng là kẻ thù của chúng ta!”
Khánh Mộ Lam nói: “Tiên sinh, số lượng thổ phỉ mỗi ngày một tăng, chúng ta không thể do dự thêm!”
Kim Phi nghe vậy thì nhíu mày.
Khánh Mộ Lam nói có lý, số lượng thổ phỉ tăng quá nhanh, nếu để chúng phát triển thêm một thời gian, không chừng có thể trở thành một nghĩa quân của nông dân.
Không phải tất cả nghĩa quân nông dân khởi nghĩa đều là chính nghĩa, đa số nông dân khởi nghĩa trong lịch sử đều vì không sống nổi, đành phải vùng lên giành đường sống.
Do trình độ giáo dục phổ cập rất thấp, đa số thủ lĩnh các cuộc khởi nghĩa đều không có tầm nhìn, vật tư cướp được đủ để họ tiêu xài phung phí, nhanh mất đi động lực tiếp tục, cuối cùng bị triều đình ra tay trấn áp.
Thủ lĩnh đã vậy thì quân khởi nghĩa bình thường càng không cần nói nữa.
Họ không hiểu khái niệm đấu tranh giai cấp, chỉ có duy nhất một suy nghĩ là sống tiếp.
Từ tình hình mà Hầu Tử vừa nói, thổ phỉ cướp dân tị nạn xong, không lo bữa ăn mà dựa vào giết chóc và uy hiếp để trị họ.
Dân tị nạn lâm vào đường cùng mới phải tới Đông Hải, tình hình này lại càng khiến họ tuyệt vọng.
Đợi số người và sự tuyệt vọng tích tụ đủ nhiều, không cần thủ lĩnh thổ phỉ động viên chiến đấu, cũng không cần giáo dục tư tưởng, chỉ cần nói cho dân tị nạn rằng Đông Hải có lương thực giúp họ sống tiếp, họ sẽ tự tấn công vào Đông Hải.
Đến lúc ấy Kim Phi có cho gạo để trấn an họ cũng muộn!
“Chắc chắn phải dẹp thổ phỉ nhưng làm như thế nào thì phải bàn bạc cho kĩ.”
Tình thế bày ra trước mặt, Kim Phi chỉ có thể lựa chọn nghênh chiến.
Nhưng Khánh Mộ Lam chỉ có thể đem theo mấy trăm người, đối mặt với số lượng thổ phỉ khổng lồ, dù đối phương là đám ô hợp do dân tị nạn hợp thành, đánh trực tiếp cũng chắc chắn không ổn.
“Tiên sinh, về chuyện này, ta có một cách, ngài nghe thử xem được không?”
Khánh Mộ Lam lấy bản đồ đã chuẩn bị từ sớm ra, trải trên mặt bàn, bắt đầu mô tả kế hoạch của mình cho Kim Phi.
Từ trước đến nay, ấn tượng về Khánh Mộ Lam của Kim Phi là tùy tiện bừa bãi, cũng ôm tâm thế hoài nghi kế hoạch của cô ấy.
Nhưng theo sự mô tả của Khánh Mộ Lam, đôi mắt Kim Phi dần sáng lên, Hầu Tử cũng không khỏi vỗ tay tán thưởng.
Đợi Khánh Mộ Lam nói xong, Kim Phi không khỏi khen ngợi: “Ba ngày không gặp kẻ sĩ phải nhìn bằng con mắt khác, Mộ Lam, cô tiến bộ rất nhiều!”
Khánh Mộ Lam rất ít khi được Kim Phi khen, nghe vậy thì bỗng có chút ngại ngùng, nện một đấm trước ngực Kim Phi: “Nói vậy là ngài đồng ý với kế hoạch của ta rồi?”
Kim Phi bị Khánh Mộ Lam cho một đấm xong thì lùi một bước, không vui mà tát nhẹ trên đầu cô: “Kế hoạch của cô không có vấn đề nhưng chiến trường thiên biến vạn hóa, kế hoạch mãi không thể bắt kịp thay đổi, khi thực thi cụ thể, cô nhất định không được nông nổi!”
“Hiểu rồi!” Khánh Mộ Lam gật đầu.
Cô ấy từng trải qua một trận dẹp thổ phỉ nhưng vì tính cách bốc đồng nên trúng bẫy bị thổ phỉ vây trên núi Ngũ Lang suýt thì chết.
Đó là chuyện đau khổ nhất trong lòng Khánh Mộ Lam, cũng luôn luôn kiểm điểm.
“Lần dẹp thổ phỉ này vô cùng quan trọng nên ta nhất định để Phi Phi theo cô!”
Kim Phi nói: “Bình thường Phi Phi có thể tham mưu cho cô, nếu ý kiến của hai người bất đồng, cô nên nghe theo lệnh Phi Phi!”
Khánh Mộ Lam là người kiêu ngạo, lại luôn mơ ước trở thành một nữ tướng quân, Kim Phi vốn tưởng cô ấy sẽ từ chối nhưng lại thấy Khánh Mộ Lam gật đầu lia lịa: “Tiên sinh không cần nói thì ta cũng định xin ngài cho Phi Phi đi cùng ta đây!”
“Thật sao?” Kim Phi bày ra vẻ mặt không tin.
“Đương nhiên là thật,” Khánh Mộ Lam trịnh trọng nói: “Nếu tiên sinh không yên tâm, ta có thể lập quân lệnh trạng! Nếu lần dẹp thổ phỉ này thất bại, Khánh Mộ Lam ta lấy cái chết tạ tội!”
“Là cô tự nói đấy nhé”, Kim Phi lạnh lùng đáp: “Trong quân đội không nói đùa, nếu cô thật sự thất bại, thì đừng trách ta không nể tình”.
Bình luận facebook