• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (5 Viewers)

  • Chương 1911-1915

Chương 1911: Không còn cách khác

Lần tiêu diệt thổ phỉ này không giống với những lần trước, có rất nhiều công việc cần phải chuẩn bị, Khánh Mộ Lam ký giấy quân lệnh, sau đó vội rời khỏi.

Hầu Tử nhìn bóng lưng của Khánh Mộ Lam, đôi mắt tràn đầy vẻ lo âu: “Tiên sinh, ngài để một mình Mộ Lam cô nương dẫn quân đi tiêu diệt thổ phỉ thật sao?”

Khánh Mộ Lam đã từng dẫn quân đi tiêu diệt thổ phỉ một lần, kết quá thất bại mà về, Hầu Tử lo lắng lần này cô ấy cũng giống như vậy.

“Con người sẽ phải trưởng thành mà, ban nãy ngươi cũng nghe thấy kế hoạch của Mộ Lam rồi đó, chứng tỏ cô ấy đã biết tính toán rồi, chúng ta cần cho cô ấy cơ hội!”

Kim Phi nhìn ra ngoài sân: “Hãy hy vọng Mộ Lam có thể mang về bất ngờ cho chúng ta đi.”

Thật ra khi Khánh Mộ Lam đưa ra đề xuất tiêu diệt thổ phỉ, Kim Phi cũng không muốn đồng ý, nhưng sau mấy ngày suy nghĩ kỹ càng, lại viết thư trao đổi với Cửu công chúa, cuối cùng y mới đưa ra quyết định đồng ý lời cầu xin của Khánh Mộ Lam.

Tương lai khi y ổn định Giang Nam và Trung Nguyên, phải có một lượng nhân sĩ lớn, nhưng trong tay Kim Phi thiếu người nghiêm trọng, bắt buộc phải đào tạo trợ thủ mới.

Khánh Mộ Lam đã chắc chắn ủng hộ y và Cửu công chúa ngay từ ban đầu, khỏi phải nghi ngờ về độ trung thành, còn một lòng muốn thành lập đội quân Nương tử thứ ba, hơn nữa cô ấy lại là người chịu trách nhiệm, vận hành xưởng cá muối theo mô hình xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm.

Xét từ hai phương diện này, Khánh Mộ Lam là một ứng cử viên rất xứng đáng được đào tạo, duy chỉ có một lỗi nhỏ là lần tiêu diệt thổ phỉ thất bại kia.

Qua thư, Cửu công chúa đã tổng kết mấy nguyên nhân thất bại của Khánh Mộ Lam trong lần trước.

Đầu tiên, đội quân mà Khánh Mộ Lam dẫn theo là đội quân tạm thời mới được điều từ vùng khác tới, mặc dù không phải là binh lính ẻo lả, nhưng sức chiến đấu không kém binh lính ẻo lả là bao.

Thứ hai, bởi vì lúc trước Trương Lương tiêu diệt thổ phỉ, ép bọn thổ phỉ không thể không bắt tay với nhân, chuẩn bị chiến một trận sống mái với tiêu cục Trấn Viễn.

Kết quả bọn họ không gặp được tiêu cục Trấn Viễn, mà gặp được Khánh Mộ Lam.

Thứ ba, Khánh Mộ Lam quá nóng lòng chứng minh bản thân, nên trúng bẫy của thổ phỉ.

Trong thư Cửu công chúa còn dặn Kim Phi phải khảo sát Khánh Mộ Lam cho kỹ, nếu như cô ấy thật sự đã tiến bộ, vậy thì cứ cho Khánh Mộ Lam một cơ hội.

Khoảng thời gian Kim Phi ở lại Đông Hải này, không chỉ đôn thúc xây dựng thành mới, mà còn đang thầm quan sát Khánh Mộ Lam.

Dạy người bằng lời, người không hiểu, dạy người bằng bài học thực tế, một lần là hiểu ngay.

Khánh Mộ Lam xuất thân là con nhà tướng, cũng biết tầm quan trọng của kỷ luật quân đội, nhưng đó chỉ là thứ trôi nổi bên ngoài mà thôi.

Từ sau đợt tiêu diệt thổ phỉ thất bại lần trước, Khánh Mộ Lam đã bị đả kích lớn vô cùng, bởi vậy cô ấy càng nhận thức sâu sắc hơn tầm quan trọng của kỷ luật, cho nên khi huấn luyện đội an ninh ở xưởng cá muối, đã áp dụng hoàn toàn tiêu chuẩn của tiêu cục Trấn Viễn để huấn luyện.

Trong quá trình bố trí chỗ ở cho dân tỵ nạn lần này, đội an ninh mang lại hiệu quả rất lớn, họ đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ Kim Phi đề ra, ổn định Đông Hải, điều này cũng chứng minh thành quả huấn luyện của Khánh Mộ Lam.

Bản thân Khánh Mộ Lam cũng có sự thay đổi rất lớn, không chỉ lấy mình làm gương trong huấn luyện, mà còn bắt đầu nghiêm túc tìm đọc binh thư, tính cách mặc dù vẫn tùy tiện như cũ, nhưng khi làm chuyện chính sự đã bình tĩnh hơn nhiều, nếu không cô ấy cũng không thể vừa huấn luyện đội an ninh, vừa vận hành xưởng cá muối tốt như vậy được.

Vừa nãy khi cô ấy đưa ra kế hoạch, đồng ý thực hiện hành động lần này với Tả Phi Phi, thậm chí còn thay thế vị trí chỉ huy của Tả Phi Phi, đã chứng minh rằng cô ấy trưởng thành rồi.

Có quá nhiều xưởng nằm dưới quyền Kim Phi, nhưng ngoại trừ xưởng xà phòng thơm và xưởng dệt, thì những xưởng khác không tự huấn luyện lực lượng vũ trang của riêng mình, một là bởi vì những xưởng đó không tạo quan hệ với Kim Phi và Cửu công chúa, nếu tự ý thành lập lực lượng võ trang của riêng mình, sẽ bị coi là có ý đồ bất chính.

Hai là muốn thành lập và xây dựng đội an ninh thì phiền phức vô cùng, không chỉ làm trễ nải công việc sản xuất thường ngày, mà còn hao phí rất nhiều thời gian và sức lực.

Theo quan điểm của những xưởng khác, thành lập đội an ninh là ăn sẵn nằm ngửa, hơn nữa còn vừa phí sức vừa chẳng thu được lợi lộc gì.

Cho nên trừ xưởng xà phòng thơm và xưởng dệt, thì chỉ có xưởng cá muối của Khánh Mộ Lam xây dựng đội an ninh.

Đương nhiên, Khánh Mộ Lam có thể thành lập đội an ninh thuận lợi như vậy, ngoài trừ không bị vướng chỗ Kim Phi và Cửu công chúa, phía Đông Hải cũng là một nguyên nhân hết sức quan trọng.

Trước khi xây dựng xưởng cá muối, dân tỵ nạn vừa mê mang lại vừa tuyệt vọng.

Vào lúc này, xưởng cá muối đã thuê thợ rồi, không chỉ cung cấp thức ăn và chỗ ở cho bọn họ, mà còn cấp tiền lương, để dân tỵ nạn có thể nuôi người nhà.

Niềm hy vọng sau chuỗi tuyệt vọng, cộng với sự giáo dục tư tưởng của nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa, rất nhanh đã giúp cho dân tỵ nạn có cảm giác thuộc về xưởng cá muối, nguyện lòng tuân theo chỉ huy của Khánh Mộ Lam.

Nhưng chỉ với những thứ này thôi thì chưa đủ, thế là Kim Phi lại sai đội an ninh duy trì trật tự Đông Hải, cũng là một bài khảo sát của đội an ninh.

Và đội an ninh cũng đã hoàn thành xuất sắc bài thi mà Kim Phi giao cho.

Chỉ là lần tiêu diệt thổ phỉ này khác với lần trước, Kim Phi bèn vỗ vai Hầu Tử: “Ngươi cũng đã nghe kế hoạch của Mộ Lam rồi, ngươi và A Quyên là mắt xích quan trọng nhất trong trận này, có thành công hay không phải dựa vào hai ngươi!”

“Dạ!” Hầu Từ chào Kim Phi theo kiểu quân đội: “Chiến đội áo giáp đen nhất định sẽ dốc toàn lực phối hợp với đội an ninh, hoàn thành nhiệm vụ lần này!”

Kim Phi cũng đáp lại anh ta theo kiểu quân đội: “Hai ngày nay vất vả rồi, quay về nghỉ ngơi một lúc cho khỏe đi, khoảng thời gian sau, sợ rằng các ngươi không có thời gian nghỉ ngơi rồi!”

“Vâng!”

Hầu Tử buông tay xuống, trong thư phòng giờ chỉ còn lại Kim Phi và Từ Cương.

“Tiên sinh, ngài nắm chắc bao nhiêu phần trăm thắng trong lần này?” Từ Cương hỏi.

Dạo này ông ta thường hay đi cùng Kim Phi, bởi vì hậu quả của chuyện này quá rõ, đội an ninh của xưởng cá muối chỉ có vài trăm người. Mà bọn họ còn phải đổi mặt với lượng thổ phỉ quá nhiều, dù rất tin tưởng Kim Phi, nhưng sâu trong thâm tâm của ông ta, ông ta vẫn cảm thấy khá là qua loa.

“Nói thật, trước khi Khánh Mộ Lam đưa ra kế hoạch, ta chỉ nắm chắc ba bốn phần, nhưng sau khi Khánh Mộ Lam nói ra kế hoạch này, ta cảm thấy có bảy – tám phần sẽ thành công!” Kim Phi đáp.

“Tiên sinh tin tưởng xưởng trưởng Khánh như vậy sao?” Từ Cương hơi bất ngờ.

Đứng từ góc nhìn của Từ Cương, Khánh Mộ Lam chỉ nắm chắc năm phần thắng mà thôi, kết quả Kim Phi lại nói là có bảy tám phần.

Đối với một cuộc chiến, nắm chắc năm phần là có thể tấn công rồi, nắm chắc bảy tám phần là có thể đốc toàn tài sản ứng phó.

“Ta không chỉ tin tưởng Mộ Lam, mà còn tin vào chiến đội áo giáp đen và A Quyên, bọn họ mới là nhân tố then chốt trong lần này!”

Giọng nói của Kim Phi có phần bất lực: “Hơn nữa trừ điều này ra, chúng ta cũng không còn con đường nào khác mà, đúng không?”

Từ Cương nghe vậy, cũng thở dài theo.

Đúng vậy, số lượng thổ phỉ ngày một gia tăng, sức uy hiếp cũng ngày càng lớn, ngoài chuyện phải mau chóng diệt trừ ra, thì không còn cách nào khác nữa.

Từ Cương nói chỉ là quan điểm từ một phía, anh ta không quá hiểu về quân sự, nếu Kim Phi nói như vậy, anh ta cũng sẽ không hỏi tiếp chiến lược cụ thể, mà hỏi tới một vấn đề dân sinh quan trọng khác: “Tiên sinh, vậy sau khi diệt trừ thổ phỉ thành công, ngài định xử lý những thổ phỉ kia như thế nào?”

“Thổ phỉ địa phương lâu năm thì giết thẳng, thổ phỉ mới tham gia một tháng, mà còn bị ép tham gia, có thể bỏ qua chuyện cũ, đến Đông Hải như bình thường!”
Chương 1912: Tiềm lực

"Đến Đông Hải bình thường ư?"

Từ Cương cau mày hỏi: "Tiên sinh, hiện nay các xưởng và công trường đều đã tuyển đủ, sắp xếp công nhân sau khi công trường kết thúc đều rất khó khăn, hơn nữa nhiều người đến cùng một lúc như vậy, thực sự không có việc làm cho bọn họ!"

"Không có công việc cũng phải sắp xếp, cho dù là phải lấy cháo nuôi bọn họ như lúc trước cũng được!" Kim Phi nói: "Sau một thời gian nữa, khi thành mới phát triển, cần nhiều công nhân hơn, thì sẽ sắp xếp công việc cho bọn họ!"

"Tiên sinh nói có lý, nhưng một khi Khánh xưởng trưởng tiêu diệt thổ phỉ thành công, ngoài nhóm dân tị nạn mỗi ngày sẽ còn có những dân tị nạn mới đến đây, liệu chúng ta có năng lực sắp xếp mãi sao?" Từ Cương lo lắng hỏi.

"Người là nền tảng của tất cả, sắp xếp không được cũng phải sắp xếp." Kim Phi nói: "Bây giờ Từ đại nhân đang cảm thấy số lượng dân tị nạn quá nhiều, sau này khi thành phố phát triển, sợ rằng Từ đại nhân sẽ cảm thấy không đủ người để dùng đó."

"Hy vọng như vậy." Trên miệng Từ Cương nói như vậy, nhưng trên mặt hiện rõ vẻ nghi ngờ.

Đông Trường Giang nối liền biển lớn, phía tây dường như chảy qua khắp Hoa Hạ, vị trí địa lý được trời ưu đãi, tiềm lực phát triển cũng không cần nói cũng biết rồi.

Ở kiếp trước của Kim Phi, dân số thường trú ở đây đã vượt quá hai mươi triệu người vào năm hai không không bảy, sau đó tăng lên khoảng hai mươi năm triệu trong vài năm sau.

Bởi vì trải qua nhiều năm chiến tranh, tổng dân số Đại Khang có lẽ chỉ còn mấy chục triệu, đây là con số khi Trần Cát còn sống, thiên hạ chưa loạn lạc.

Bây giờ thiên hạ đại loạn, mỗi ngày đều có vô số người chết, dân số có lẽ còn ít hơn.

Đương nhiên, nơi này kiếp trước có thể chưa được hơn hai mươi triệu người, đó là kết quả của sự phát triển kinh tế và công nghiệp, quận Đông Hải bây giờ hoàn toàn không thể so sánh được với kiếp trước.

Nhưng người dân có thể đến được Đông Hải cũng không thể so sánh được với nơi này của kiếp trước, cộng với vị trí địa lý được trời ưu đãi, Kim Phi tự tin có thể khiến Đông Hải nhanh chóng phát triển.

Có lẽ trong thời gian ngắn không thể sắp xếp được nhiều dân tị nạn như vậy, nhưng Kim Phi tình nguyện nuôi bọn họ trước.

Bởi vì làm ruộng cần người, làm thợ cần người, bình định Trung Nguyên và Giang Nam cũng cần người.

Người là nền tảng của tất cả mọi thứ, có con người thì tất cả mọi thứ đều có thể, không có con người thì mọi thứ đều vô ích.

Khi Kim Phi vừa mở xưởng ở làng Tây Hà, đã thu hút mạnh mẽ người dân từ các làng xung quanh, khiến cho làng Tây Hà phát triển nhanh chóng, sau đó Kim Phi lại bắt đầu tuyển dụng công nhân quy mô lớn ở Kim Xuyên, thu hút người dân các trấn làng khác, tất cả người dân Kim Xuyên đều nhận được lợi nhuận vì điều này, cũng đặt nền móng cho sự thăng tiến của Kim Phi sau này.

Ở kiếp trước của Kim Phi, dân số cả nước mười mấy tỷ, nhưng chính quyền địa phương vẫn đang nỗ lực quảng bá thành phố của mình, thu hút người từ bên ngoài đến, huống hồ thời đại dân số ít này?

Những người dân tị nạn tìm đến nhờ cậy, Kim Phi không có lý do gì để đuổi bọn họ ra ngoài.

Cho dù nấu cháo nuôi dân tị nạn, Kim Phi cũng sẵn sàng.

Huống hồ Kim Phi sẽ không thực sự để dân tị nạn nhàn rỗi, nhất định sẽ nghĩ cách để lợi dụng những người tị nạn này, điều này không chỉ giảm bớt áp lực tài chính của triều đình, mà còn mang lại lợi ích.

Chỉ là những điều này nằm ngoài phạm vi nhận thức của Từ Cương, nếu như Kim Phi nói quận Đông Hải có thể chứa hàng chục triệu người, Từ Cương chắc chắn sẽ nghĩ y bị điên.

Cho nên Kim Phi không giải thích quá nhiều.

Mặc dù Từ Cương vẫn ôm thái độ nghi ngờ, nhưng gần đây Đông Hải mỗi ngày mỗi khác, hoàn toàn trái ngược với nhận thức trước đây của Từ Cương, hơn nữa thái độ của Kim Phi kiên quyết như vậy, ăn nói lại tự tin đến như thế, khiến cho ông ta bây giờ có hơi nghi ngờ bản thân mình, không biết Đông Hải có thể phát triển đến như thế nào.

Vì vậy Từ Cương quyết định chờ xem sẽ xảy ra chuyện gì, nếu như sự phát triển của Đông Hải thuận lợi như lời kim Phi nói thì đó là tốt nhất, nếu như Đông Hải gặp phải trở ngại, đến lúc đó ông ta sẽ đưa ra lời khuyên cũng không muộn.

Vì vậy Từ Cương cũng không nói thêm gì nữa, hành lễ với Kim Phi sau đó rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Khánh Mộ Lam dẫn theo sáu trăm người của đội an ninh rời khỏi xưởng cá muối, lao ra chiến trường tiêu diệt thổ phỉ.

Từ Cương lo lắng sau khi đội an ninh rời đi sẽ không có ai chấn nhiếp dân tị nạn, sẽ gây ra rối loạn, cả đêm không ngủ, trời chưa sáng đã thức dậy đi đến trạm gác.

Sau khi rất nhiều dân tị nạn thức dậy, cũng thấy đội an ninh ít hơn rất nhiều, nhưng hầu như tất cả dân tị nạn đều không để ý.

Bởi vì rất nhiều dân tị nạn đều đã được sắp xếp việc làm, những người không có việc làm cũng đã được sắp xếp nhà ở, mỗi ngày vẫn có thể đến lều cháo để nhận cháo, không có nguy cơ tử vong, dận tị nạn cũng ổn định hơn rất nhiều, các chuyện như đánh nhau trộm cắp các thứ cũng rất ít khi xảy ra, cho dù biết đội an ninh đã giảm bớt, cũng không có nhiều người quan tâm.

Thấy người dân tị nạn vẫn giống như thường ngày, người đi làm thì đi làm, người nhận cháo thì đi nhận cháo, Từ Cương cuối cùng cũng buông trái tim đang treo lơ lửng xuống, rồi mới bước xuống khỏi trạm gác.

Nhưng ông ta không trở về, mà quay người đi đến sân nhỏ nơi Kim Phi ở.

Kim Phi vừa mới ngủ dậy tắm rửa xong, đang định đi đến nhà ăn ăn sáng, thấy Từ Cương đi vào, thuận miệng hỏi: "Từ đại nhân, vẫn chưa ăn sáng đúng không, cùng đi ăn đi?"

"Cám ơn ý tốt của tiên sinh, ta ăn rồi!" Từ Cương liên tục xua tay: "Ta đến thư phòng đợi tiên sinh!"

"Được rồi." Kim Phi chỉ vào cận vệ ở bên cạnh: "Ta nghe bọn họ nói, trời chưa sáng ngươi đã đến trạm gác, bây giờ vừa mới xuống…. Chỉ là bữa cơm nhà thường ngày, lại không phải là người ngoài, ngươi đừng khách sáo nữa!"

Bụng Từ Cương vốn đã hơi đói, Kim Phi lại mời ông ta, nếu từ chối tiếp cũng không thích hợp, ông ta chắp tay nói: "Vậy thì làm phiền rồi!"

Nhuận Nương đã đặt đồ ăn lên bàn, nhìn thấy Từ Cương đến, đứng dậy đi vào nhà bếp lấy thêm một bộ bát đũa ra.

Từ Cương mừng rỡ nhận lấy bằng cả hai tay, thái độ khách sáo đến mức Nhuận Nương cũng ngượng ngùng.

Lúc trước khi Thiết Thế Hâm lần đầu tiên tới nhà Kim Phi ăn cơm cũng như vậy, sau này đến thường xuyên rồi, không cần Kim Phi mời, chỉ cần thấy Cửu công chúa tăng ca ở Ngự Thư Phòng, ông ta cũng thường chạy đến ăn cơm chùa.

Không chỉ ăn chùa mà ăn xong còn đóng gói đem về nữa.

Kim Phi đã quen với việc này, cũng không thèm để ý đến Từ Cương, bưng bát cơm lên húp một ngụm cháo lớn.

Từ Cương vẫn hơi không buông ra được, ông ta húp từng ngụm cháo nhỏ, cũng không dám gắp thức ăn gì.

Thấy Kim Phi đã đặt bát đũa xuống, ông ta cũng vội vàng buông đũa xuống, nói mình đã ăn no rồi, sau đó đi theo Kim Phi rời khỏi nhà ăn, đi đến thư phòng.

Kim Phi bưng một ấm trà nhỏ trên bếp lửa lên, đặt một đãi bánh ngọt lên bàn: "Đói thì ăn chút đi!"

"Cám ơn tiên sinh." Từ Cương lắc đầu nói: "Không có khẩu vị!"

"Có chuyện gì thế?" Kim Phi hỏi.

Từ Cương do dự một lúc sau đó vẫn hỏi: "Tiên sinh, Khánh xưởng trưởng dẫn một nhóm công nhân đi tiêu diệt thổ phỉ, kẻ địch đông hơn chúng ta gấp mấy chục lần, chẳng lẽ ngày không lo lắng sao?"

"Lo lắng đương nhiên là lo lắng rồi, nhưng lo lắng không hề mâu thuẫn với cuộc sống bình thường mà!"

Kim Phi nói: "Nếu như không ăn không uống có thể đảm bảo Mộ Lam đại thắng trở về không, ta có thể tuyệt thực ba ngày, nhưng điều này không thể!

Cho nên, những gì chúng ta có thể làm chính là tin tưởng bọn họ, sau đó làm tốt công việc của mình, làm hậu phương cho bọn họ!"

Từ Cương dường như bừng tỉnh gật đầu.

Nhưng ông ta vẫn chưa rời đi, mà ở lại thư phòng chờ tin tức cùng Kim Phi.
Chương 1913: Trại Ngưu Gia

Kim Phi ngoài miệng nói ung dung, thật ra trong lòng y cũng rất quan tâm đến lần tiêu diệt thổ phỉ này, y đã sắp xếp Hầu Tử chọn ra một tiểu đội trong chiến đội áo giáp đen ra để thành lập đội liên lạc, một khi tiêu diệt thổ phỉ có tiến triển lớn hoặc thay đổi lớn thì đội liên lạc sẽ lập tức thông báo cho Kim Phi.

Buổi trưa, người lính trinh sát thứ nhất trở về, được Thiết Chùy dẫn thẳng đến thư phòng của Kim Phi.

"Tiên sinh, Khánh xưởng trưởng dẫn đội an ninh đã đến được huyện Mậu Nguyên, phong tỏa lối ra vào của trại Ngưu Gia rồi!"

Lính trinh sát lấy ra một bản báo cáo chiến sự đưa cho Kim Phi.

Lông mày Từ Cương không khỏi nhảy lên.

Bởi vì sự tồn tại của xưởng đóng thuyền mấy huyện xung quanh và huyện phủ trấn Ngư Khê đều nằm trong sự khống chế của nhân viên hộ tống, nhưng vì nhân lực có hạn, cũng chỉ khống để được mấy huyện này, không thể tiếp tục mở rộng đến Trung Nguyên được.

Huyện Mậu Nguyên là huyện phủ gần biển Đông Hải nhất không nằm trong sự khống chế của nhân viên hộ tống, có một phần ba đường chính từ Trung Nguyên đến Đông Hải phải đi qua huyện Mậu Nguyên, đây cũng là huyện bị ảnh hưởng nặng nề nhất của nạn thổ phỉ lần này, trại Ngưu Gia lính trinh sát vừa nói cũng là khu vực nhóm thổ phỉ gây loạn nhất là nhiều nhân lực nhất ở huyện Mậu Nguyên hiện tại, trước đây có hàng trăm người dân, gần đây vì chặn dân tị nạn, số người đã tăng lên hơn bốn nghìn người.

Mặc dù trong số bốn nghìn người này có hơn một nửa là dân tị nạn bị ép gia nhập thổ phỉ, nhưng cũng là hơn bốn nghìn người, đám người Khánh Mộ Lam chỉ có mấy trăm người, có thể đánh được thắng không?

Dù đã biết kế hoạch của Khánh Mộ Lam, nhưng Từ Cương vẫn lo lắng cho cô ấy.

Đây là trận chiến đầu tiên và cũng là trận chiến quan trọng nhất trong cuộc tiêu diệt thổ phỉ này, nếu thất bại, cuộc tiêu diệt thổ phỉ này sẽ hoàn toàn thất bại.

Từ Cương quay đầu nhìn Kim Phi, thấy mặt Kim Phi đầy bình tĩnh, không khỏi hỏi: "Tiên sinh, ngài không lo lắng sao?"

"Một khi đã bắn mũi tên ra thì sẽ không thể lấy lại được, Mộ Lam đã bao vây trại Ngưu Gia thì nhất định sẽ thắng!" Kim Phi lạnh lùng nói: "Ta tin tưởng cô ấy nhất định có thể thắng!"

….

Trại Ngưu Gia.

Một tên tay sai thổ phỉ loạng choạng đi về phía khoảng sân cao nhất trong trại.

"Đứng lại, làm gì vậy?" Tên thổ phỉ vạm vỡ canh cửa ngăn tên tay sai lại.

Đây là chỗ ở của Đại đương gia trại Ngưu Gia đó, tên tay sai canh cửa này là con nuôi của Đại đương gia, thổ phỉ khác đều gọi hắn ta là đại công tử, một người cứng đầu, hung dữ hiếu chiến, nhưng lại trung thành cẩn cẩn, là người Đại đương gia tin tưởng nhất, ngủ đêm chỉ có con nuôi canh cửa thì mới có thể ngủ được.

"Đại công tử, nhanh đi gọi Đại đương gia đi, người của tiêu cục Trấn Viễn đánh đến cửa rồi!"

Tên tay sai thở hồng hộc hét lên.

"Bọn họ vậy mà thực sự dám tới sao?" Thổ phỉ vạm vỡ hỏi: "Bọn họ có bao nhiêu người đến?"

Mấy ngày trước Đại đương gia đã nói với hắn ta rằng, có thể tiêu cục Trấn Viễn sẽ đánh đến đây, lúc đó hắn ta không tin, không ngờ chỉ mấy ngày tiêu cục Trấn Viễn đã thực sự đến đây rồi.

"Không biết nữa." Tên tay sai nói: "Bọn họ xuất hiện đột ngột, hơn nữa vừa đến đã dựng cung nỏ hạng nặng ở cửa trại, người của chúng ta ra người nào chết người đó, hai người đi ra thì chết cả hai, căn bản không thể thoát ra được!"

"Một lũ oắt con vô dụng!" Trong mắt thổ phỉ vạm vỡ phát ra một tia tàn bạo: "Đều nói tiêu cục Trấn Viễn vô cùng kỳ diệu, ta lại muốn xem bọn họ thực sự có ba đầu sáu tay sao?"

Nói xong, hắn ta nhặt một con dao phay to ở bên cạnh lên, tiến về phía cổng trại.

Nhưng hắn vừa đi được hai bước, phía sau đã truyền đến một tiếng quát lạnh lùng: "Đứng lại!"

Quay đầu lại nhìn, hắn thấy đại đương ra bước từ trong phòng chính ra.

Trời lạnh, Đại đương gia chỉ mặc một chiếc quần đùi, phơi bày ra phần thân trên khắp nơi đều là vết sẹo, rõ ràng là một người tàn ác.

Hôm qua lại mới cướp một nhóm dân tị nạn, trong đó lại có một gia đình giàu có.

Đại đương gia không chỉ cướp hết tài sản của đối phương mà còn nhìn trúng phụ nữ của đối phương.

Thỉnh thoảng cướp một số thương đội, cơ bản cũng đều là đàn ông đi giao hàng, rất ít phụ nữ, gần đây cướp của dân tị nạn, cũng có khá nhiều phụ nữ, nhưng cơ bản đều là người dân không thể sống nổi, vừa đen vừa gầy.

Hôm qua phụ nữ của gia đình giàu có bị cướp này, người này trắng hơn người kia, tối qua Đại đương gia đã tổn hại một loạt, mãi đến khi trời sắp sáng mới ngủ, vừa rồi bị đánh thức bởi âm thanh ở cửa.

Vốn không muốn để ý đến, nhưng nghe đến tiêu cục Trấn Viễn đánh đến Đông Hải rồi, Đại đương gia hoàn toàn không ngủ được, nhảy thẳng ra khỏi giường, sau đó mở cửa con nuôi đang định rời đi.

"Cha gọi con làm gì ạ?"

Con nuôi vung con dao phay ra nói: "Cha nuôi hãy yên tâm chờ đợi đi, con sẽ đi gặp tiêu cục Trấn Viễn luôn đây!"

"Man Nhi không được kích động!" Đại đương gia nhanh chóng chạy đến chặn con nuôi lại: "Nếu so đao pháp, ta tin rằng mười nhân viên hộ tống cũng không thể đánh bại Man Nhi của nhà ta, nhưng tiêu cục Trấn Viễn không nói võ đức, bọn họ đều không đối đầu trực diện với bất kỳ ai, thay vì giao chiến, bọn họ bắn ra mũi tên cách xa trăm bước, Man Nhi con liều lĩnh lao ra ngoài, đúng lúc trúng gian kế của tiêu cục Trấn Viễn!"

"Vậy nên làm như thế nào đây?" Man Nhi đặt dao phay xuống hỏi.

"Nhanh đi mời Lâm tiên sinh đến!" Đại đương gia đạp tên tên tay sai.

Tên tay sai bị đạp ngã xuống đất, đứng dậy bỏ chạy.

Không lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đi theo tên tay sai tới.

Lúc này Đại đương gia đã mặc quần áo xong, nhìn thấy người đàn ông trung niên đi vào, Đại đương gia bảo con nuôi canh cửa ra đón tiếp người đàn ông trung niên vào phòng chính.

Sau khi vào phòng, Đại đương gia nắm lấy tay áo người đàn ông trung niên, lo lắng hỏi: "Lâm tiên sinh, tiêu cục Trấn Viễn thực sự đánh tới đây rồi, bây giờ nên làm như thế nào mới được đây?"

Cây có bóng, người có tên, danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn đã truyền khắp Đông Hải, khi nghe tin tiêu cục Trấn Viễn đánh đến đây, Đại đương gia sốc đến mức không kịp mặc quần áo mà chạy thẳng ra ngoài.

Vừa rồi ông ta chỉ đang giả vờ bình tĩnh trước mặt con nuôi và tên tay sai thôi.

Bây giờ trong phòng chính chỉ có hai người ông ta và Lâm tiên sinh, Đại đương gia thực sự không thể nhịn được nữa.

Lâm tiên sinh liếc nhìn phòng ngủ phía tây, có hơi chán ghét hất tay Đại đương gia ra: "Hoảng cái gì? Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, tiêu cục Trấn Viễn có thể sẽ đánh đến đây, không phải là ngươi đã chuẩn bị xong rồi sao? Hơn nữa, lần này người đến không phải là tiêu cục Trấn Viễn!"

"Không phải tiêu cục Trấn Viễn sao?" Đại đương gia sửng sốt: "Không phải là vừa rồi thuộc hạ nói bọn họ có cung nỏ hạng nặng sao?"

"Có nhiều người có cung nỏ hạng nặng mà, mấy xưởng ở phía Đông Hải không trang bị cung nỏ hạng nặng sao?"

Lâm tiên sinh hỏi ngược lại: "Vừa rồi ta nhìn từ trên cao xuống, những người vây quanh trại không mặc quần áo của nhân viên hộ tống, cũng không có cờ hiệu của tiêu cục Trấn Viễn, ngược lại lại có cờ lớn của nhà họ Khánh, tướng lĩnh cầm quân cũng là một nữ tướng, có lẽ là Khánh Mộ Lam của nhà họ Khánh!"

Nghe thấy người đến không phải là tiêu cục Trấn Viễn, viên đá trong lòng Đại đương gia đã rơi xuống, cảm thấy mình lại có thể làm được rồi.

"Tướng lĩnh dẫn quân là một nữ tướng sao?" Đại đương gia trừng mắt nói: "Tiêu cục Trấn Viễn đang coi thường trại Ngưu Gia ta à?"

"Sao hả, ngươi muốn Trương Lương đích thân tới đánh ngươi sao?" Lâm tiên sinh giễu cợt hỏi.

"Không phải vậy." Đại đương gia ngựng ngùng cười nói: "Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

"Còn có thể làm gì nữa, làm theo kế hoạch đã chuẩn bị trước là được rồi!"

"Ta hiểu rồi." Đại đương gia hét lên về phía cửa: "Man Nhi, phái người đi gọi Nhị đương gia, Tam đương gia và Tứ đương gia đến đây!"
Chương 1914: Đơn sơ

Không biết vì sao, rất nhiều hang ổ của thổ phỉ đều có một phòng hội họp, trại Ngưu Gia cũng không ngoại lệ, phía sau sân Đại đương gia, cũng có một phòng lớn trên cửa treo một tấm biển có chữ phòng hội họp.

Với tiếng đồng la, một số thủ lĩnh đương gia lần lượt đi đến phòng hội họp, gặp được Đại đương gia của bọn họ và Lâm tiên sinh.

Thổ phỉ trại Ngưu Gia vốn phụ thuộc vào một gia đình cường hào, sau đó Kim Phi đến, nhà cường hào này đã bị dọa bỏ chạy.

Cường hào kinh doanh nhiều năm, tích lũy được vô số tiền tài, mang theo vàng bạc châu báu và người nhà, thu dọn một chút là có thể bỏ chạy, nhưng hàng trăm người dân trại Ngưu Gia có thể chạy đi đến đâu được?

Lúc đó Đại đương gia đã nghĩ xong rồi, nghe nói tiêu cục Trấn Viễn không giết tù binh, nếu tiêu cục Trấn Viễn đánh tới, ông ta sẽ lập tức dẫn người đầu hàng.

Nhưng điều khiến ông ta bất ngờ là, tiêu cục Trấn Viễn không đánh tới, mà phái người cảnh cáo ông ta sau này phải an phận hơn, sau đó rời đi.

Bởi vì được tiêu cục Trấn Viễn cảnh cáo, thổ phỉ trại Ngưu Gia thực sự đã an phận hơn, không những không dám đến chỗ người dân lấy lương thực, thậm chí còn không dám cướp bóc gì nữa.

Cũng may trước đây bọn họ đã để dành rất nhiều lương thực, lương thực lấy được của người dân năm đó cũng không giao cho cường hào, tạm thời không cần lo lắng về đồ ăn thức uống.

Miệng ăn núi lở, mấy trăm tên thổ phỉ ngày ngày ăn lương thực dự trữ, dù mỗi ngày đều tính toán ăn uống, nhưng đến tháng sau tất cả lương thực dự trữ đã bị ăn hết sạch.

Ngay khi Đại đương gia chuẩn bị giải tán thổ phỉ, mang theo một số vàng bạc tích lũy những năm qua chạy trốn thì Lâm tiên sinh đã tới.

Lâm tiên sinh không chỉ mang theo hàng chục xe lương thực, mà còn mang theo một hộp chứa đầy bạc.

Hơn nữa, tài ăn nói sắc bén của Lâm tiên sinh đã nhanh chóng thuyết phục được Đại đương gia và thủ lĩnh thổ phỉ.

Trại Ngưu Gia bây giờ, người nói chuyện có tác dụng nhất không phải là Đại đương gia, mà là Lâm tiên sinh.

Thấy Lâm tiên sinh, bọn họ rối rít đứng lên chào hỏi.

"Tình hình khẩn cấp, mọi người đừng khách sáo, ngồi xuống đi!"

Lâm tiên sinh ra hiệu cho đám thủ lĩnh thổ phỉ ngồi xuống, phân công nhiệm vụ theo kế hoạch.

….

Bên ngoài trại, Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi đứng ở trạm gác tạm thời, cùng giơ ống nhòm lên nhìn về phía trại Ngưu Gia.

Hầu Tử chạy từ phía xa đến, leo lên thang mấy bước nhảy lên trạm gác.

"Tả xưởng trưởng, Khánh xưởng trưởng, thủ lĩnh thổ phỉ và Lâm tiên sinh đều đã vào phòng hội họp rồi!"

"Chuẩn bị xong máy bắn đá chưa?" Khánh Mộ Lam đặt ống nhòm xuống hỏi.

"Chuẩn bị xong rồi!" Hầu Tử xoa tay trả lời.

"Xác nhận dân tị nạn và đám thổ phỉ đều sống riêng biệt đúng không?"

"Xác nhận." Hầu Tử chỉ và trại Ngưu Gia ở phía dưới nói: "Ta đã cho người xác nhận hai lần rồi, lão thổ phỉ trước đây sống ở trong căn nhà ngói ở phía tây, gần đây cách đây một khoảng thời gian dân tị nạn bị cướp đều ở trong những căn nhà lá ở phía đông, chờ khi nộp chứng nhận danh sách đầu hàng lên mới có thể chuyển đến phía tây!"

"Nếu đã xác nhận rồi, vậy thì bắt đầu đi!" Khánh Mộ Lam gật đầu, ra hiệu cho A Mai.

A Mai hiểu ý, giơ tay lên và bắn một mũi tên lệnh.

Trong một khoảng đất trống cách đó không xa, có mười mấy chiếc máy bắn đá di động đang hướng về các phía khác nhau.

Khi mũi tên lệnh bay lên cao, các thành viên đội an ninh đã chuẩn bị sẵn sàng nhanh chóng nạp đạn vào máy bắn đá, sau đó đập vào khóa mở ốc.

Vèo vèo vèo!

Trong khoảnh khắc, những bóng đen bay về phía trại Ngưu Gia như thiên thạch.

Trải qua nhiều năm phát triển và cải tiến, kích thước của máy bắn đá không ngừng được thu nhỏ lại, vật phẩm ném ra cũng thay đổi từ những viên đá trước đây thay những quả lựu đạn đã được cải tiến.

Việc ném đồ vật nhỏ trở nên nhẹ nhàng hơn, đồng thời độ chính xác cũng được cải thiện hơn rất nhiều.

Máy bắn đá hiện nay đã có thước đo, gói thuốc nổ ném ra có bao nhiêu cân, góc nghiêng bao nhiêu độ, có thể ném được bao xa, đều được đánh dấu rõ ràng.

Thật ra nói trắng ra là, chính là đại bác phiên bản đơn sơ.

Trong phòng hội họp trại Ngưu Gia, Đại đương gia và Lâm tiên sinh đang phân công nhiệm vụ cho mấy thủ lĩnh, đột nhiên nghe thấy tiếng rít trên đầu, vừa định ra ngoài kiểm tra đã nghe thấy một một cái bóng khổng lồ đang đi tới trên đầu họ.

Ngẩng đầu nhìn lên, một bóng đen xuyên qua nóc nhà, rơi xuống trên bàn ở giữa đám người.

"Thứ gì vậy?"

Thủ lĩnh thổ phỉ vây quanh, vừa phủi bụi trên đầu vừa tò mò vây quanh lại.

Lâm tiên sinh cũng nheo mắt nhìn sang, khi thấy rõ bóng đen, đồng tử Lâm tiên sinh co rút lại, lập tức ngã xuống.

Một giây sau, bóng đen nổ tung.

Đại đương gia và những tên thủ lĩnh thổ phỉ khác đều bị luồng khí của vụ nổ ném bay ra ngoài, người vẫn còn ở trên không trung đã bị những mảnh đạn đánh tan tành rồi.

Một làn sóng lửa phun ra từ cửa của phòng hội họp, sau đó bức tường hai bên nam bắc đồng thời đổ sập, mái nhà cũng đổ thẳng xuống, hai bên tường phía đông nam vốn đã nghiêng ngả do vụ nổ, bị xà nhà kéo xuống cũng đổ xuống theo.

Man Nhi con nuôi của Đại đương gia đứng canh gác ở cửa phòng hội họp, nghe thấy tiếng rít chạy nhanh đến trong sân nhìn quanh, do đó thoát được một mạng.

Nhìn thấy phòng hội họp vừa rồi vẫn còn tốt, nháy mắt đã bị san bằng, cả người đều chết lặng, vô thức giơ dao phay lên, cố gắng tìm kiếm vị trí của kẻ địch.

Đáng tiếc xung quanh căn bản không có kẻ địch, chỉ có tiếng rít trên đầu và tiếng nổ không ngừng vang lên xung quanh.

Mặc dù Man Nhi chưa đến hai mươi tuổi, nhưng đã đi theo Đại đương gia giết người cướp của, mỗi lần đều lao lên trước, cách đây một thời gian khi chặn đường dân tị nạn vì để hù dọa dân tị nạn, con dao phay trong tay Man Nhi không biết đã nhuốm máu của bao nhiêu người dân.

Đầu óc hắn ta vốn đã không thông minh, những ngày giết chóc như thế này trôi qua rất lâu, Man Nhi càng ngày càng nóng nảy, đặc biệt là khoảng thời gian gần đây, nhưng một khi trong lòng không vui, hắn ta sẽ cầm dao đi đến căn nhà lá nơi dân tị nạn tụ tập, không nói nhiều lời giơ dao lên là chém, con người cũng càng ngày càng khát máu, càng ngày càng tự đại.

Hắn ta giơ dao phay lên trời và chửi mắng: "Đồ chuột nhắt giấu đầu hở đuôi, có gan thì đến đánh với ta ba trăm hiệp đi!"

Sau đó, hắn ta nhìn thấy một bóng đen rít gió rơi từ trên trời xuống, càng ngày càng lớn.

Man Nhi vừa rồi còn mắng hăng say, đột nhiên cảm thấy kinh hồn bạt vía, cũng không mắng nữa, xách dao lên quay đầu bỏ chạy.

Kết quả vừa chạy được hai bước, đã nghe thấy tiếng động lớn từ phía sau, sau đó Man Nhi cảm thấy sau lưng mình như một con quái vật mạnh mẽ đánh vào, hắn ta không tự chủ được mà bổ nhào vào bức tường trong sân, bức tường dày bị đập thẳng vào đổ sụp xuống.

Man Nhi cố gắng đứng dậy, nhưng tay chân lại không còn cảm giác nữa, khi cúi xuống nhìn mới phát hiện ra một mảnh sắt gãy lòi ra khỏi ngực mình.

Cột sống của hắn ta đã bị đánh gãy, mặc dù tạm thời chưa chết, nhưng không thể cử động được, chỉ có thể nằm dựa trên bức tường đổ nát, lắng nghe những tiếng nổ không ngừng vang lên xung quanh.

Trước khi chết, Man Nhi nhìn thấy hai quả bóng khổng lồ lơ lửng trên đầu mình.

Hắn ta từng theo Đại đương gia đi đến Đông Hải, nhận ra đó chính là khinh khí cầu độc nhất của tiêu cục Trấn Viễn.

Không chỉ Man Nhi nhìn thấy khinh khí cầu, mà những thổ phỉ và dân tị nạn còn sống cũng nhìn thấy.

Bọn thổ phỉ hoảng loạn, cảm thấy sắp xảy ra thảm họa, nhiều người dân tị nạn bị sợ hãi bởi vụ nổ vừa rồi và khinh khí cầu khổng lồ trên đầu không dám ngẩng đầu lên, nhưng sự u ám trong đôi mắt một số dân tị nạn đột nhiên hiện lên một tia mong đợi.
Chương 1915: Nhóm ô hợp

Ban đầu trại Ngưu Gia chỉ có vài trăm tên thổ phỉ, nhưng gần đây số lượng dân tị nạn bị bọn họ chặn lại đã lên tới hàng ngàn người.

Đại đương gia nghe theo sự sắp xếp của Lâm tiên sinh, chia trại Ngưu Gia thành hai khu vực, thổ phỉ cũ - thành viên nòng cốt cùng dời đến phía tây, ở trong ngôi nhà gạch và nhà lá, sau đó trên đất trống ở phía đông xây dựng nhà tranh, để cho dân tỵ nạn tạm thời ở nhà lá.

Đối với nhiều tổ chức mà nói, việc quản lý hàng ngàn người không phải là một công việc dễ dàng nhưng đối với thổ phỉ thì việc đó lại đơn giản hơn rất nhiều.

Căn bản bọn họ sẽ không quan tâm đến mạng sống của dân tị nạn, bắt đầu là uy hiếp nhóm dân tị nạn đầu tiên, sau khi tiến vào trại, bọn họ sẽ vơ vét sạch sẽ dân tị nạn, chỉ chừa lại bộ quần áo.

Đương nhiên, sẽ không cho ăn uống.

Dân tị nạn đến được đây, cũng còn có chút lương thực, bình thường buổi tối có thể nấu cháo loãng uống, trên đường cũng có thể đào một ít rễ cỏ nhai, nếu không thì có thể nhặt một ít cỏ dại để đốt lấy nước nóng uống.

Tuy nhiên, sau khi đến trại Ngưu Gia bị thổ phỉ cướp bóc, toàn bộ lương thực mang theo trên người đều bị tịch thu, quần áo thì mỏng manh, ở nhà lá dân tị nạn run rẩy vì lạnh, buổi tối hôm đó, hơn chục dân tị nạn đã không vượt qua được vì chết cóng.

Lúc đầu, một vài dân tị nạn tỏ ra không hài lòng, nhưng chỉ sau vài câu chửi bới, đã bị thổ phỉ kéo đi, bây giờ thi thể vẫn treo ngược trên xà ngang trong nhà lá.

Đến trưa hôm sau, Đại đương gia phái người tới nói cho bọn họ, thổ phỉ đã chặn được một nhóm dân tị nạn ở phía dưới, nếu không muốn chết đói thì cùng bọn chúng đi cướp bóc, thổ phỉ sẽ lấy đi bảy phần số đồ cướp được, dân tị nạn có thể giữ lại ba phần.

Dân tị nạn vốn đã sống một cuộc sống khó khăn, đói suốt một đêm, nếu hôm nay không được ăn, phần lớn bọn họ sẽ không thể sống sót vào ngày hôm sau.

Vì vậy hơn một nửa dân tị nạn đã lựa chọn đi theo thổ phỉ cướp bóc.

Ngày hôm đó, nhóm dân tị nạn đầu tiên để sống sót, đã cướp bóc nhóm dân tị nạn thứ hai và trở thành đồng lõa của thổ phỉ.

Ngày hôm sau, nhóm dân tị nạn thứ hai để sống sót, đã bị thổ phỉ dẫn đi và cướp bóc nhóm dân tị nạn thứ ba.

Chính nhờ phương pháp này mà băng nhóm thổ phỉ đã mở rộng nhanh chóng, hôm nay đã lên tới hàng ngàn người.

Khi dân tị nạn chạy nạn, gần như không bao giờ nghĩ đến việc quay trở lại trong cuộc đời của mình, đã lấy mọi thứ từ nhà có thể mang đi, thổ phỉ dựa vào phương pháp này, gần đây hầu như không có thương vong, nhưng lại cướp bóc rất nhiều tài sản, điều này cũng khiến cho người đề xuất kế hoạch này là Lâm tiên sinh, hoàn toàn tạo được chỗ đứng vững vừng ở trại Ngưu Gia.

Trước khi Lâm tiên sinh tới đây, đã biết nếu Đông Hải biết được tin tức ở đây, nhất định sẽ phái người ra trấn áp, ông ta cũng đã nghĩ ra biện pháp đối phó.

Sau một thời gian dài hành hạ, phần lớn dân tị nạn đã hình thành bóng ma tâm lý về thổ phỉ, khi mới áp tải dân tị nạn đi cướp bóc, cần tất cả thổ phỉ đi, bây giờ chỉ cần điều động một trăm thổ phỉ, là có thể dẫn dân tị nạn đi cướp bóc.

Tiêu cục Trấn Viễn luôn tuyên bố sẽ không lấy của người dân bất cứ thứ gì chứ đừng nói đến việc làm tổn thương người dân, khi đội trấn áp thổ phỉ tới, thổ phỉ sẽ dùng dân tị nạn tấn công đội trấn áp thổ phỉ.

Không thể không nói, Lâm tiên sinh và người sau lưng ông ta đã thăm dò Kim Phi, tìm hiểu về ranh giới cuối cùng của Kim Phi.

Đáng tiếc, ông ta không ngờ Khánh Mộ Lam đã sớm đoán ra tình huống ở trại Ngưu Gia, cũng không ngờ rằng đòn tấn công của đội an ninh lại mãnh liệt như vậy.

Lâm tiên sinh và băng đảng thổ phỉ thậm chí còn không nhìn thấy đội an ninh, phòng hội họp đã bị san bằng, bọn họ căn bản chưa kịp phát ra mệnh lệnh gì thì đã bị đội giết chết.

Đội an ninh đã phong tỏa phòng hội họp, và đương nhiên cũng phong tỏa nơi thổ phỉ tụ tập.

Khi từng quả lựu đạn đặc chế được ném ra, đám thổ phỉ bị thổi bay!

Chỉ bằng đợt tấn công đầu tiên bằng máy bắn đá đã khiến hơn bảy phần thổ phỉ ở trại Ngưu Gia bị thương vong, một số thổ phỉ may mắn sống sót đang trốn dưới bức tường run rẩy, kẻ khác thì chạy khắp nơi như những con ruồi không đầu.

Khánh Mộ Lam có thể nhìn rõ từ đài quan sát.

Lúc này thổ phỉ đã bị đánh tan, lại dùng máy bắn đá đi oanh tạc quá kém hiệu quả, luyện binh cũng không có tác dụng.

Vì vậy Khánh Mộ Lam đặt ống dòm xuống và gật đầu với A Mai.

"Giết!"

A Mai bắn một mũi tên lệnh, sau đó tay trái cầm khiên, tay phải cầm kiếm, nhảy xuống từ trên đài quan sát và cùng với hai trăm đội an ninh đã chuẩn bị sẵn sàng, xông vào trại Ngưu Gia.

Trên bầu trời trại Ngưu Gia, hai khinh khí cầu cũng hạ độ cao, sau đó nhân viên hộ tống mặc đồ màu đen nhanh chóng trượt dây xuống.

Vô số dân tị nạn nhìn lên bầu trời, không dám thở mạnh.

Theo góc nhìn của bọn họ, khinh khí cầu khổng lồ gần như che phủ bầu trời, và nhân viên hộ tống mặc đồ màu đen, mang mặt nạ màu đen, chính là thiên binh thiên tướng từ trên trời giáng xuống.

Cùng lúc đó, đội an ninh do A Mai dẫn đầu cũng xông tới.

Sau vụ oanh tạc vừa rồi, thổ phỉ đều bị nổ bay, lại mất đi chỉ huy, hoàn toàn hỗn loạn thành một mớ.

Thổ phỉ là một nhóm ô hợp, lúc này bị đánh đến mức mất hết tinh thần.

Nhưng A Mai vẫn không bất cẩn, mà tuân thủ nghiêm ngặt kế hoạch đã chuẩn bị sẵn, chia đội an ninh thành các đội lớn hoặc nhỏ để loại bỏ thổ phỉ cuối cùng.

Hơn nửa thổ phỉ đã bị nổ chết, hôm nay hoàn toàn không còn tinh thần, chỉ mất chưa đầy nửa giờ, công việc đã kết thúc.

Hầu hết thổ phỉ bị tiêu diệt tại chỗ, hàng chục tên khác bị bắt và quỳ trên đường ở điền trang.

Dân tị nạn chen chúc đến bên nhà lá, để tận mắt chứng kiến trận chiến này.

Thổ phỉ trong mắt bọn họ giống như ác ma, đối mặt với đám người bí ẩn này, bị đánh cũng không thể chống trả.

Khi họ nhìn đội an ninh và nhân viên hộ tống, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Trên đài quan sát ngoài điền trang, Khánh Mộ Lam đặt ống dòm xuống, hòn đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Các thành viên của đội an ninh hầu hết đều được lựa chọn từ dân tị nạn và có nỗi sợ hãi về thổ phỉ.

Đây là trận chiến đầu tiên của đội an ninh nhằm trấn áp thổ phỉ, và cũng là trận chiến mang tính quyết định, không những phải thắng mà còn phải thắng cho đẹp, chỉ có như vậy, tinh thần của các thành viên trong đội an ninh mới được nâng cao, để cho các thành viên trong đội an ninh biết được thổ phỉ cũng chỉ có thế mà thôi.

Bây giờ, bọn họ đã thắng, hơn nữa đã thắng rất đẹp!

"Trưởng xưởng Khánh, chúc mừng!"

Tả Phi Phi đứng ở một bên, mỉm cười và đưa tay phải về phía Khánh Mộ Lam.

Biểu hiện của Khánh Mộ Lam ở trận chiến này tốt hơn nhiều so với khi cô ấy và Đường Đông Đông lần đầu tiên dẫn dắt đội, Tả Phi Phi dường như đã thấy rằng dưới quyền Kim Phi sẽ có thêm một chiến đội khác có thể chiến đấu tốt.

Khánh Mộ Lam cười toe toét, đưa tay phải ra và nắm chặt Tả Phi Phi: "Sau này xin trưởng xưởng Tả chỉ giáo nhiều hơn!"

“Trưởng xưởng Khánh khách khí rồi,” Tả Phi Phi hỏi, Ở đây chỉnh đốn một chút, hay tiếp tục hành động?”

Khánh Mộ Lam ngẩng đầu nhìn trời: “Dựa theo kế hoạch ban đầu, trước tiên cần xem phản ứng của đám dân tị nạn đã!”

"Vậy bọn chúng thì xử lý thế nào?" Tả Phi Phi chỉ vào thổ phỉ đang quỳ gối bên ven đường.

“Đám người cặn bã này, giữ lại cũng lãng phí lương thực!” Khánh Mộ Lam hừ rồi nói: “Chém đầu bọn chúng đi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom