-
Chương 1941-1945
Chương 1941: Quân thần một lòng
"Đừng nhìn ta như vậy. Ta đã bảo huynh cần gì thì cứ báo cáo, nhưng huynh cứ cố gắng gượng!"
Kim Phi liếc nhìn Lưu Thiết: "Để thợ xây tường trước, sau đó cho ta biết kích thước, ta sẽ để xưởng xử lý và gửi tới!"
"Được!" Lưu Thiết vui vẻ xoa xoa tay: "Tiên sinh, nếu ngài đã nói như vậy, thật ra ở thành Du Quan còn thiếu rất nhiều thứ..."
"Huynh cứ viết một bản báo cáo cho ta đi" Kim Phi gật đầu nói: "Nhưng ta phải nói trước. Những gì ta có thể cho huynh thì sẽ cho, những gì chưa thể cho được huynh cũng đừng giục ta!"
"Sẽ không có chuyện đó!" Lưu Thiết cười lắc đầu.
Nhìn thấy Lưu Thiết như vậy, Kim Phi bỗng nhiên có chút lo lắng cho Thiết Ngưu ở thành Vị Châu.
Thiết Ngưu cũng giống như Lưu Thiết, đều theo y ra khỏi núi và chịu khổ thành quen.
Khi họ rời Kim Xuyên, Kim Phi không có nhiều công xưởng như hiện tại nên tình hình vẫn tương đối khó khăn.
Với tính cách của Thiết Ngưu, có lẽ cũng đang gồng mình chịu rét giống như Lưu Thiết.
Tần tảo và chịu khổ chịu khó là truyền thống tốt đẹp, nhưng không cần cực đoan như vậy. Thành Vị Châu cũng lạnh chẳng khác gì thành Du Quan, nếu Thiết Ngưu cũng làm như Lưu Thiết thì có lẽ sẽ có người chết cóng.
Tuy rằng Xuyên Thục giờ vẫn đang gặp khó khăn, nhưng Lưu Thiết và những người lính trấn thủ biên cương lại càng khó khănhơn. Lưu Thiết và những người lính này đều nghĩ cho Kim Phi, Kim Phi đương nhiên cũng phải nghĩ đến họ.
Nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của Lưu Thiết, Kim Phi tiến lên đấm nhẹ một cái: "Sau này có gì thì phải nói với ta nhớ chưa!"
"Được", Lưu Thiết mỉm cười gật đầu.
Tả Phi Phi nhìn hai người trước mặt đang cười nói, khóe miệng không khỏi cong lên.
Cô ấy có thể nhìn thấy Kim Phi rất vui vẻ và thoải mái sau khi gặp lại Lưu Thiết.
Đây chính là sự tin tưởng tuyệt đối mà y dành cho Lưu Thiết.
Xuyên Thục có thể phát triển như hiện tại là do quân thần một lòng, cùng chung tay xây dựng và bảo vệ đất nước.
"Tiên sinh, xưởng trưởng Tả, tối nay tới nhà ta ăn cơm nhé!"
Lưu Thiết nói: "A Như nghe tin mọi người đến nên vui lắm. Sáng sớm thức dậy đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn. Cô ấy đã chuẩn bị cả ngày rồi".
Bởi vì Lưu Thiết muốn trấn thủ thành Du Quan lâu dài nên đã đón vợ tới đây, cũng coi như đã lập gia đình ở đây.
Một khi gia đình đã ổn định, sẽ càng có tâm sức tập trung vào việc trấn thủ thành, cho nên Cửu công chúa cũng không phản đối mà chủ động xúc tiến chuyện này.
Không chỉ Lưu Thiết mà một số tướng quân cấp trung, cấp cao được bổ nhiệm đến thành Du Quan cũng đã lập gia đình ở đây.
Người vợ lẽ tên A Như này là người cùng làng với chị dâu Điền Tam Nha của Quan Hạ Nhi. Trên thực tế, cô ấy và Tả Phi Phi, Nhuận Nương trước đây không hề thân thiết với nhau, chỉ là quen biết sơ qua.
Nhưng gặp lại những người đồng hương ở một nơi xa lạ như thành Du Quan cũng giống như gặp lại một người bạn cũ ở nơi đất khách quê người, A Như rất vui và rất coi trọng việc đó.
Kim Phi nghe Lưu Thiết nói, cũng không khách sáo, gật đầu nói: "Được, lát nữa ta sẽ kêu Nhuận Nương qua đó giúp đỡ".
“Thế thì quá tốt rồi” Lưu Thiết mỉm cười nói: “Vừa hay để Nhuận Nương phu nhân dạy A Như nấu ăn!”
Tối đó, Kim Phi đưa gia đình đến nhà Lưu Thiết làm khách, thậm chí cả công chúa Lộ Khiết cũng đi theo.
Bởi vì buổi chiều nói chuyện, Lưu Thiết đối với công chúa Lộ Khiết đã bớt ác ý hơn rất nhiều, mặc dù không nhiệt tình như đối với Nhuận Nương và Bắc Thiên Tầm nhưng ít nhất anh ta cũng chủ động chào hỏi.
Ăn tối xong đã bảy tám giờ, trời cũng đã tối, đây là lần đầu tiên Kim Phi tới nơi ở của mình ở thành Du Quan.
Sau trận chiến lần trước, thành Du Quan đã trở thành thành phố quân sự, ngoại trừ Lưu Thiết và binh lính trấn thủ thành, những người còn lại đều là thợ thủ công được chuyển đến từ Xuyên Thục, về cơ bản không có dân thường. Khắp nơi đều có những vùng đất trống, vì vậy Lưu Thiết và những người khác đã xây cho Kim Phi một căn nhà còn lớn hơn căn tứ hợp viện của y ở làng Tây Hà, khiến cho Nhuận Nương và Bắc Thiên Tầm dọn dẹp cả buổi chiều chưa xong.
Biết Kim Phi cần phải làm việc, Nhuận Nương ưu tiên thu dọn thư phòng, lúc Kim Phi quay lại, bếp lò trong thư phòng đã được bật lên, trong phòng ấm áp, thoang thoảng mùi gỗ thơm.
“Tiên sinh, ngài cũng biết ta là người thô lỗ, ta không biết trang trí thư phòng nên chỉ làm cho ngài một cái bàn, ghế đẩu và giá sách, ngoài ra không làm gì khác, mọi thứ đều tương đối đơn giản. Nếu như ngài cảm thấy còn thiếu cái gì thì cứ nói với ta, ta sẽ sai người chuẩn bị!”
Lưu Thiết đi theo gãi gãi đầu, trong lòng có chút xấu hổ.
Mọi thứ trong sân này đều do Lưu Thiết sắp xếp trước, nói đơn giản cũng không hề sai. Ngoài bàn ghế ra, cả thư phòng chỉ có một dãy giá sách và một bếp lò lớn ở giữa phòng.
Cả bàn và ghế đều được làm bằng gỗ cực kỳ dày, ngay cả giá sách cũng được làm bằng gỗ dày hơn một tấc.
Đặc biệt là bàn làm việc lớn đến nỗi trông như một chiếc giường nhỏ, mặt bàn dày ba bốn tấc, chân bàn được làm phải to bằng cả thân cây gỗ, thoạt nhìn là biết do chính tay Lưu Thiết tự làm.
Đối với người miền núi, vẻ bề ngoài đẹp đẽ không quan trọng, tính ứng dụng mới là quan trọng nhất, nhiều gia đình còn sử dụng sắt dày cục mịch làm tủ trong nhà để dùng được qua nhiều đời.
Xét đến thân phận hiện tại của Kim Phi, thư phòng này quả thực là sơ sài. Nhưng cũng may là y cũng từng trải qua thời kỳ khó khăn nên không để ý. Nhìn đi nhìn lại mấy lần, y lại cảm thấy thư phòng này pha trộn giữa sự đơn giản và mộc mạc tạo nên một cảm giác thẩm mỹ rất riêng.
"Thiết Tử huynh, huynh bố trí rất tốt. Thư phòng cũng nên đơn giản một chút, nếu thật sự cần bổ sung cái gì, ta có thể tự mình bổ sung!"
Kim Phi ngồi bên cạnh bếp lò, ra hiệu cho Lưu Thiết cũng ngồi xuống.
Nhuận Nương từ bên ngoài bưng ấm trà tới, rót cho mỗi người một tách trà.
Dù sao đã lâu không gặp, thân phận hiện tại của Kim Phi cũng khác trước. Lúc mới gặp lại, Lưu Thiết vẫn có chút nghĩ không thông chuyện này, nhưng sau khi họ cùng nhau dùng bữa, Khoảng cách giữa họ nhanh chóng biến mất. Càng nói chuyện, Lưu Thiết càng vui vẻ hơn.
Kim Phi đi đường dài cả ngày và hầu như không dừng lại khi đến thành Du Quan, y thực sự có chút mệt mỏi, nhưng nhìn thấy Lưu Thiết trò chuyện vui vẻ như vậy y cũng không nỡ cắt ngang. Vì vậy Kim Phi tiếp tục trò chuyện với Lưu Thiết cho đến nửa đêm, Lưu Thiết mới tạm biệt và rời đi.
Sau khi tiễn Lưu Thiết rời đi, Kim Phi duỗi người chuẩn bị đi ngủ thì nhìn thấy công chúa Lộ Khiết và Băng Nhi đi tới.
"Sao còn chưa ngủ?" Kim Phi hỏi.
“Không ngủ được”, công chúa Lộ Khiết cắn môi hỏi: “Tiên sinh, Lưu tướng quân đã nhận được tin nhắn của Sương Nhi chưa?”
Nơi mà liên minh các bộ lạc nhỏ đang ẩn náu cách thành Du Quan quá xa nên Sương Nhi chỉ có thể sử dụng phi thuyền của tiêu cục Trấn Viễn để gửi tin nhắn.
Khi mới đến thành Du Quan, công chúa Lộ Khiết rất muốn hỏi Lưu Thiết xem anh ta có nhận được tin nhắn của Sương Nhi hay không, nhưng vì ngại ngùng nên không thể mở miệng hỏi.
Cô ta đã cố nhịn cho đến bây giờ, nhưng cuối cùng cũng không thể nhịn được.
"Vừa rồi ta đã hỏi Thiết Tử huynh, hôm qua có một chiếc phi thuyền từ phương Bắc trở về. Sương Nhi không gửi tin tức tới, nhưng bọn họ đã tới Hắc Hùng Lĩnh, cách sông Liêu không xa. Nếu không có chuyện gì xảy ra, nhiều nhất là ba ngày có thể lên thuyền".
Kim Phi nói: “Ta còn tưởng rằng nàng đã đi ngủ, đang định sẽ nói với nàng vào ngày mai”.
“Nhiều nhất ba ngày nữa có thể lên tàu, vậy thì tốt quá rồi!”
Tảng đá đè nặng trong lòng cô ta cuối cùng cũng được đặt xuống. Vừa định nói tiếp, công chúa Lộ Khiết đột nhiên cảm thấy trong bụng có chút khó chịu, bám chặt vào tường mà nôn khan.
Chương 1942: Có hỉ sự
"Chuyện gì vậy?"
Kim Phi tiến lên hỏi.
"Không sao đâu, có lẽ là do cơn say sóng".
Công chúa Lộ Khiết cầm túi nước Băng Nhi đưa cho và súc miệng.
Băng Nhi tuy là thị nữ của công chúa Lục Khiết nhưng không có lý do gì để lúc nào cũng mang theo túi nước bên mình như vậy.
Nghĩ tới đây, Kim Phi nhìn Băng Nhi hỏi: "Cô ấy như vậy đã bao nhiêu ngày rồi?"
“Vừa lên thuyền đã bắt đầu như vậy rồi” Băng Nhi có chút oán trách nhìn Kim Phi.
Từ khi đến Đông Hải, Kim Phi lúc nào cũng bận rộn, nhiều khi mấy ngày không thấy tăm hơi đâu.
Vốn tưởng rằng đến thành Du Quan sẽ tốt hơn, nhưng sau khi lên tàu, Kim Phi cũng vẫn ở trong phòng làm việc, không thấy mặt.
Là thị nữ của công chúa Lộ Khiết, Băng Nhi đương nhiên cảm thấy bất bình cho công chúa Lộ Khiết, nhưng cô ta cũng biết rằng Kim Phi rất bận rộn. Hơn nữa, công chúa Lộ Khiết hiện tại cũng sống một cách khiêm tốn đến mức gần như là khép mình lại. Như vậy thì thị nữ như cô ta có thể nói gì được?
“Từ khi lên thuyền đã như thế này à?” Kim Phi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Lộ Khiết, lần cuối cùng nàng có nguyệt sự là khi nào?”
Đối với nhiều người không thường xuyên đi thuyền, say sóng là chuyện bình thường.
Nhưng đây không phải là lần đầu tiên công chúa Lộ Khiết đi thuyền. Bất kể là lúc trước từ Đông Hải đi Kim Xuyên hay lần này từ Kim Xuyên đi Đông Hải, cô ta luôn đi cùng Kim Phi. Kim Phi chưa bao giờ thấy công chúa Lộ Khiết bị say sóng như vậy.
Và ngay cả khi đó là say sóng, làm sao có thể tiếp tục say sóng sau khi xuống thuyền lâu như vậy?
Vì vậy Kim Phi liền nghĩ tới một khả năng khác.
Ở thời phong kiến, kinh nguyệt thường bị coi là một điều bẩn thỉu, ít người chủ động nhắc đến, nhất là những người trong các gia tộc lớn lại càng kiêng kỵ chuyện này.
Công chúa Lộ Khiết bị câu hỏi của y làm cho ngượng ngùng, cô ta đỏ mặt nhìn xung quanh và nhận ra rằng Thiết Chuỳ và những người khác không thể nghe thấy cuộc trò chuyện, liền thấp giọng trả lời: "Đã gần hai tháng rồi..."
Kim Phi nghe xong có chút ngơ ngác: "Vậy tại sao nàng không sớm nói cho ta biết?"
"Tại sao phải nói với tiên sinh loại chuyện này..."
Khi công chúa Lục Khiết nói ra lời này, cô ta chợt tỉnh táo lại: "Tiên... tiên sinh, chàng có ý gì..."
Mặc dù trước khi đến đây cô ta đã hỏi mẹ mình một số chuyện về nam nữ, nhưng trước khi gả cho Kim Phi, công chúa Lộ Khiết chỉ là một cô gái trẻ, kiến thức cũng có hạn.
Nếu ở làng của mình thì không sao, các chị các cô trong làng sẽ nói cho cô ta biết. Nhưng tình cảnh của công chúa Lộ Khiết khi ở làng Tây Hà khá khó xử, sau khi đến Đông Hải, mọi người cũng rất bận rộn và không có ai đến trò chuyện với cô ta.
Hơn nữa lĩnh vực này công chúa Lộ Khiết không hiểu biết nhiều, cô ta căn bản không nghĩ tới khả năng này. Hiện tại Kim Phi chủ động hỏi về nguyệt sự, cô ta mới chợt nghĩ tới.
“Nha đầu ngốc!” Kim Phi kéo công chúa Lộ Khiết vào thư phòng: “Gần đây là lỗi của ta đã bỏ mặc nàng!”
Ở thời điểm đó không có biện pháp tốt nào để tránh thai ngoài ý muốn, vì không muốn hại đến cơ thể Quan Hạ Nhi và những người khác, Kim Phi thường tính toán ngày để tránh mang thai.
Nhưng từ khi Quan Hạ Nhi yêu cầu công chúa Lộ Khiết sinh con trước khi có thể về Đông Man, công chúa Lộ Khiết vẫn luôn nài nỉ Kim Phi sinh con. Kim Phi không nhịn được nên cũng không thèm tính ngày nữa.
Hơn nữa, y trước đây bận rộn với dự án thành phố mới ở Đông Hải, không tới chỗ công chúa Lộ Khiết nghỉ ngơi nên cũng quên khuấy mất chuyện này.
"Tiên sinh lúc nào cũng đang bận..."
Công chúa Lục Khiết mới nói được nửa chừng đã bị Kim Phi cắt ngang: "Được rồi, nàng ngồi ở đây nghỉ ngơi đi, ta sẽ bảo Thiết Chuỳ gọi Ngưu đại phu tới!"
Dù sao Kim Phi là quốc sư của Đại Khang, phu quân của Cửu công chúa. Ngoài các cận vệ, trong đoàn tùy tùng của y còn có hai đại phu. Một người là bác sĩ Đông y nghiên cứu y học cổ truyền, người còn lại là một nữ quân y nghiên cứu y học hiện đại.
Ngưu đại phu mà y vừa nhắc tới là vị đại phu nghiên cứu y học cổ truyền.
Nhìn Kim Phi đi ra ngoài gọi Thiết Chuỳ, công chúa Lộ Khiết trong mắt tràn đầy mong đợi.
Không chỉ vì yêu cầu của Quan Hạ Nhi và củng cố tình cảm với Kim Phi, công chúa Lộ Khiết biết rất rõ rằng nếu cô ta và Kim Phi có một đứa con, điều đó cũng sẽ rất quan trọng đối với liên minh các bộ lạc nhỏ.
Là một thành viên trong đoàn tùy tùng của Kim Phi, Ngưu đại phu sống ở sân trước. Cho nên chẳng mấy chốc ông ta đã theo Thiết Chuỳ đi vào với hộp thuốc trên lưng.
"Ngưu đại phu, xin lỗi vì muộn vậy rồi vẫn làm phiền ông!"
Kim Phi chào hỏi Ngưu đại phu.
“Không dám, không dám!”
Ngưu đại phu vội vã đáp lễ: "Tiên sinh trong người khó chịu sao?"
"Không phải ta, là Lộ Khiết" Kim Phi chỉ vào công chúa Lộ Khiết và giải thích triệu chứng của cô ta.
Ngưu đại phu vừa nghe đã hiểu, mỉm cười ngồi xuống bàn làm việc: "Điện hạ, thất lễ rồi!"
"Xin phiền Ngưu đại phu!" công chúa Lộ Khiết đưa tay trái ra và đặt cổ tay lên tấm thảm.
Ngưu đại phu đặt ngón tay lên đó, một lúc sau ông ta ra hiệu cho công chúa Lộ Khiết đặt cổ tay còn lại của mình lên tấm thảm.
Một lúc sau, Ngưu đại phu rút ngón tay lại, đứng dậy cúi người nói với Kim Phi: "Chúc mừng tiên sinh, Điện hạ đã có tin vui!"
Tuy rằng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng Kim Phi vẫn rất vui vẻ: "Ông chắc chắn chứ?"
"Tiên sinh, nếu đến hỉ mạch mà cũng nhận nhầm thì ngài có thể đập vỡ hộp thuốc của ta!"
Ngưu đại phu có vẻ không vui.
"Ha ha ha, ta đã nói sai rồi, xin lỗi Ngưu đại phu!"
Kim Phi mỉm cười và chắp tay với Ngưu đại phu.
Công chúa Lộ Khiết thậm chí còn vui vẻ hơn Kim Phi, cô ta quay lại và nháy mắt ra hiệu với Kim Phi. Băng Nhi nhanh chóng lấy ra một thỏi vàng nhỏ từ trong tay và đưa nó cho công chúa Lộ Khiết.
"Ngưu đại phu, phiền ông rồi!"
Công chúa Lộ Khiết lấy thỏi vàng nhỏ đưa cho Ngưu đại phu: "Đây là tiền hỉ, xin Ngưu đại phu nhận lấy!"
"Không, không, cái này quá giá trị, ta không thể nhận!" Ngưu đại phu liên tục xua tay.
Người bình thường ở nhà có chuyện vui như vậy, thường sẽ đưa một ít tiền hỉ cho đại phu. Có một số đại phu bất lương còn dựa vào đó để kiếm tiền, mỗi khi đi đến một nơi, gặp người phụ nữ nào muốn xem bệnh đều nói người đó có tin vui, từ đó lừa gạt tiền hỉ.
Không có quy định về số tiền hỉ, người giàu có thể cho nhiều hơn, người nghèo thậm chí có thể chỉ cho một hoặc hai đồng.
Đây là lần đầu tiên Ngưu đại phu gặp công chúa Lộ Khiết mà đã trực tiếp được cho một thỏi vàng.
Thỏi vàng này mặc dù không lớn, nhưng nếu đổi thành bạc, có lẽ sẽ cao hơn hai năm lương bổng của Ngưu đại phu cộng lại.
"Ngưu đại phu, đây là tiền hỉ, cũng là thứ mà ta và công chúa Lộ Khiết muốn cho ông, nên ông nhất định phải nhận!"
Kim Phi nhét thỏi vàng vào tay Ngưu đại phu.
Ngưu đại phu đã đi theo Kim Phi một thời gian, cho nên cũng có chút hiểu biết về tính cách của Kim Phi và biết y không thích nhượng bộ nên đành phải nhận thỏi vàng.
"Đó là bổn phận của người làm đại phu như ta, nhận thì áy náy, nhưng không nhận là bất kính!" Ngưu đại phu chắp tay với Kim Phi và công chúa Lộ Khiết: "Vậy thì cảm tạ điện hạ đã ban thưởng, chúc mừng!"
"Phiền ông rồi!"
Nói rồi Kim Phi và công chúa Lộ Khiết tiễn Ngưu đại phu ra khỏi thư phòng.
Lúc đi tới cửa, Ngưu đại phu quay người lại nói: "Điện hạ, vừa mới có hỉ sự tốt nhất nên nghỉ ngơi một thời gian, nếu cảm thấy không thoải mái thì tới nói cho ta biết!"
Chương 1943: Thấp thỏm
Sau khi tiễn Ngưu đại phu, Kim Phi đưa công chúa Lộ Khiết trở về phòng.
Lúc này Nhuận Nương và Tả Phi Phi đều đã đi ngủ, Kim Phi cũng không biết ngay cả phòng mình ở đâu, chỉ có thể ở lại cùng với công chúa Lộ Khiết.
Kim Phi mệt mỏi cả một ngày liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng công chúa Lộ Khiết rất lâu mà vẫn không ngủ được nên kéo rèm cửa sổ ra, yên lặng nhìn về phương bắc.
Trong một thung lũng xa xôi về phương bắc, Sương Nhi đang ngồi trước đống lửa, yên lặng nhìn về phương nam.
"Sương Nhi cô nương, sao cô còn chưa ngủ?"
Giang Văn Văn đi tới và ngồi cạnh Sương Nhi.
Ban đầu khi công chúa Lộ Khiết đến Đông Hải, Giang Văn Văn phụ trách bảo vệ công chúa Lộ Khiết, lần này Sương Nhi đến Đông Man, Kim Phi cho Giang Văn Văn đến giúp đỡ.
"Không ngủ được," Sương Nhi lắc đầu, sau đó hỏi: "Giang đội trưởng, người của Arei có thể đuổi kịp chúng ta không?"
Arei là vị hiền vương mới nhậm chức của Đông Man, một mực phái binh đuổi giết liên minh bộ lạc nhỏ, ngăn cản họ tiến về phương nam.
May mắn thay, đám người Giang Văn Văn đi còn có một đội bay, đang tập kích kỵ binh của hiền vương, khi Sương Nhi dẫn người đi tới phương nam, cố gắng hết sức đi theo miền đồi núi, núi rừng rậm rạp sẽ chặn kỵ binh lại, cho nên bọn họ mới đi theo con đường này.
"Yên tâm đi, tiên sinh đã sắp xếp một đội thuyền tới đón chúng ta ở sông Liêu, chỉ cần hai ngày là chúng ta có thể chạy tới, chỉ cần chúng ta ngồi lên thuyền, là có thể hoàn toàn thoát khỏi đám chó điên này!" Giang Văn Văn an ủi.
"Bọn họ sẽ không đuổi tới thành Du Quan chứ?" Sương Nhi lo lắng hỏi.
"Cho dù hắn có thêm một trăm lá gan đi chăng nữa, hắn cũng không dám đi!" Giang Văn Văn khinh thường nói: "Nếu bọn họ thật sự đi ngược lại, chỉ cần ném bọn họ vào một cái nồi, về sau sẽ đỡ phiền phức!"
Đúng như Kim Phi dự đoán, kỵ binh thảo nguyên đã giải tán ngay khi nhìn thấy phi thuyền và lựu đạn đi ngang qua, thảo nguyên quá lớn khiến phi thuyền không thể đuổi theo.
Nhưng vì bị phi thuyền tập kích nên kỵ binh thảo nguyên chưa bao giờ dám tập hợp số lượng lớn, đôi bên đã lôi kéo trên thảo nguyên vài tháng nay, người này cũng không thể làm gì được người kia.
Bởi vì bổ sung nhiên liệu rất phiền phức, cho nên đội bay được phái đến thảo nguyên thường sử dụng trọng lực để trôi lơ lửng, động cơ hơi nước chỉ được kích hoạt khi chiến đấu với kỵ binh thảo nguyên, nhưng cho dù là như vậy, chiến đấu cũng không mấy thuận lợi.
Nếu kỵ binh thảo nguyên dám truy đuổi thành Du Quan thì lại khác.
Sau khi trận chiến ở thành Du Quan kết thúc, triều đình tiếp tục vận chuyển vật liệu đến thành Du Quan, cho thành Du Quan hoàn toàn giả dạng thành một thành tòa quân, nếu kỵ binh chủ lực đuổi theo, thì gần như phải đối mặt với cái chết.
Hai người trò chuyện một lúc, Giang Văn Văn tiếp tục đi tuần tra canh gác, Sương Nhi cũng trở về lều.
Sáng sớm hôm sau, thung lũng trở nên tấp nập.
Vô số dân du mục từ trong lều đi ra, có người đi đun nước nấu cơm, có người xếp gọn lều, có người mang hành lý lên lưng ngựa.
Bọn họ đã quen với cuộc sống như thế này, ngay cả người già và trẻ em đều làm việc, nhưng hầu hết đều im lặng.
Mặc dù bọn họ là dân du mục và đã quen với việc chạy đông chạy tây nhưng lần này họ phải đến thành Du Quan.
Trước đây bọn họ đã đi dọn dẹp chiến trường bên ngoài thành Du Quan, những xác chết chất đống như núi đó, cả đời bọn họ sẽ không bao giờ quên.
Nếu không phải Sương Nhi dùng lệnh bài của công chúa Lộ Khiết nhiều lần đảm bảo, nếu không có nơi nào khác để đi thì bọn họ sẽ không đến thành Du Quan.
"Sương Nhi tỷ, chúng ta tới thành Du Quan làm gì?"
Trên đường, một đứa trẻ du mục bảy tám tuổi ngẩng mặt lên hỏi Sương Nhi.
Trước đây, khi công chúa Lộ Khiết ở trên thảo nguyên, Sương Nhi chỉ là một đứa nhỏ trong sáng, nhưng trong chuyến đi về phương nam này, Sương Nhi đã ăn và ở cùng với dân du mục, thậm chí còn đưa ngựa chiến của mình cho hai đứa trẻ du mục, và dần dần nhận được sự cho phép của dân du mục, cũng được lòng dân du mục gửi gắm.
"Bởi vì chỉ khi đến thành Du Quan, chúng ta mới có thể sống sót!"
Sương Nhi xoa đầu đứa trẻ: "Kim tiên sinh nói rằng trên thảo nguyên sẽ ngày càng lạnh hơn, đồng cỏ và gia súc của chúng ta đã bị đám người Arei cướp đi, nếu không đến thành Du Quan, chúng ta sẽ phải chết rét ở trên thảo nguyên!"
"Nhưng ta nghe ông nội nói rằng bây giờ thành Du Quan thuộc lãnh thổ của Đại Khang, liệu người Đại Khang có thu nhận chúng ta không?"
"Đúng vậy, điện hạ và hoàng đế, quốc sư của Đại Khang đã thương lượng, bọn họ sẽ xây nhà ở thành Du Quan chờ chúng ta!"
Sương Nhi trả lời: "Khi đến thành Du Quan, chúng ta sẽ có một ngôi nhà được xây kín bằng gạch ngói để ở, và không còn phải lo lắng về việc lều bị tuyết đổ sập nữa!"
“Tại sao người Đại Khang lại muốn xây nhà cho chúng ta?”
"Bởi vì ngài quốc sư của Đại Khang Kim tiên sinh, nhất quyết không thể đứng nhìn người dân phải chịu khổ gặp khó khan, vài năm trước người dân Xuyên Thục cũng không thể sống nổi, là Kim tiên sinh..."
Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Sương Nhi nói đến câu chuyện ở Xuyên Thục Kim Phi lấy công thay mặt giúp đánh cường hào chia ruộng đất.
Dân du mục vốn rất lo lắng về thành Du Quan, nhưng sau khi nghe câu chuyện của Sương Nhi, nỗi lo lắng trong lòng bọn họ cuối cùng cũng tiêu tan vài phần.
Nhưng có người vẫn lo lắng: “Sương Nhi cô nương, Kim tiên sinh là ngài quốc sư của Đại Khang, nhỡ như lừa gạt chúng ta thì sao?”
“Sẽ không,” Sương Nhi lắc đầu nói: “Kim tiên sinh không chỉ một lần nói rằng, người Đông Man cũng là từ Trung Nguyên dời tới từ hàng trăm năm trước, mọi người đều nói vậy, nhưng thật ra đều là người một nhà!”
"Đúng đúng đúng, khi bà cố của ta còn sống, ta đã nghe bà kể rằng nhà chúng ta chính là chuyển từ Trung Nguyên đến thảo nguyên khi bà còn bé!" Một dân du mục già đồng ý.
"Kim tiên sinh còn nói, bất kể là người dân Đại Khang hay là dân du mục chúng ta, đều không muốn đánh nhau, là những người làm quan muốn đánh nhau, và dân du mục chúng ta cũng là người bị hại!"
Lời này của Sương Nhi đã chạm đến trái tim của dân du mục.
“Đúng vậy, ông già nhà ta và các con trai cả đời du mục, chúng ta trước đây không biết Đại Khang ở đâu, nhưng nhà vua đột nhiên yêu cầu chúng ta ra trận, ông già và ba đứa con trai đều chết, cả gia súc của chúng ta cũng bị cướp, bây giờ một đại gia đình chỉ còn lại ta, một bà già, và hai cô con dâu hai đứa cháu…”
"Theo lời Sương Nhi cô nương nói, Kim tiên sinh thực sự là một người đàn ông tốt bụng và giàu lòng nhân ái, ta hy vọng chúng ta thực sự có thể tìm ra cách sống sót khi đến thành Du Quan!"
"Việc này nhất định sẽ xảy ra, nếu không công chúa điện hạ sẽ không để cho chúng ta đến! Người khác sẽ hại chúng ta, nhưng công chúa điện hạ tuyệt đối sẽ không hại chúng ta!"
"Đúng vậy, nếu điện hạ muốn hại chúng ta, cũng sẽ không cho Sương Nhi cô nương đi tìm chúng ta!"
Dân du mục trò chuyện, không dám dừng chân, theo đường núi đi tới phương nam.
Chỉ có bản thân họ mới biết những gì bọn họ nói có thật lòng hay không.
Sau khi đi bộ trong gió lạnh thêm hai ngày nữa, bọn họ đã thuận lợi đến được gần sông Liêu.
Sương Nhi và Giang Văn Văn là người đầu tiên từ trong rừng đi ra, khi nhìn thấy vài chiếc thuyền lầu đậu trên sông, hai người không khỏi mỉm cười với nhau.
Ở phía sau hai người, dân du mục cũng lần lượt từ trong rừng đi ra.
Dân du mục sống bằng nghề chăn nuôi, chưa bao giờ nhìn thấy một con thuyền chứ đừng nói đến một chiếc thuyền lầu, rối rít ngẩng đầu lên, trong mắt tất cả đều là sự kinh ngạc, giống như lần đầu tiên được nhìn thấy phi thuyền.
Chương 1944: Đến tay không
Được Sương Nhi hướng dẫn, dân du mục xếp hàng lên tàu.
Đám trẻ du mục đều là lần đầu đi thuyền nên cũng không quan tâm đến cái giá rét, đều rướn người lên lan can tò mò nhìn xung quanh.
“Sương Nhi, cô không đến thành Du Quan với ta sao?”
Giang Văn Văn hỏi: “Ta vừa nghe đại ca trên thuyền nói tiên sinh và điện hạ đến rồi”.
“Còn có nhiều người trong tộc ở đây như vậy, ta phải đi cùng họ”.
Sương Nhi lấy một lá thư từ trong ngực ra: “Cô đưa lá thư này cho điện hạ giúp ta”.
Lần này dân du mục đi theo Sương Nhi đến đã hơn sức chở của đoàn thuyền, không thể đi hết trong một chuyến.
Thế là Sương Nhi quyết định để một số người lên thuyền trước, cô ta ở lại dẫn số dân du mục khác tiếp tục đợi chuyến sau.
“Vậy được rồi”, Giang Văn Văn nhận lấy lá thư: “Ta đưa nhóm này về, sau đó lập tức đến đón các cô”.
“Được”, Sương Nhi ôm lấy Giang Văn Văn: “Lên thuyền đi, đi sớm về sớm”.
Giang Văn Văn gật đầu, dẫn theo vài nhân viên hộ tống lên thuyền lầu.
Ù...
Thuyền lầu kéo còi, sau đó dần rời đi trong ánh mắt đưa tiễn của Sương Nhi và các dân du mục khác.
Lúc này sông Liêu đã vào thời kỳ nước cạn, thế nên tốc độ thuyền không nhanh lắm, phải mất năm sáu ngày mới có thể trở về thành Du Quan.
Công chúa Lộ Khiết đã nhận được tin trước đó, sáng sớm ra khỏi thành từ cổng Bắc, đứng đợi ở bến tàu ngoài thành.
Mãi đến giờ trưa, cuối cùng thuyền lầu cũng về đến.
Nhưng lúc này công chúa Lộ Khiết đợi trong gió gần cả buổi sáng đã quay lại trong nhà.
Những dân du mục đứng bên lan can thuyền lầu, nhìn bức tường thành hùng vĩ cách đó không xa, trong lòng vô cùng phức tạp.
Nhưng cho dù họ nghĩ thế nào thì cũng đã đến thành Du Quan, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của nhân viên hộ tống, đi xuống thuyền lầu.
Sau khi tất cả dân du mục đã xuống thuyền và được dẫn đến đứng ở bãi đất trống bên bờ biển, công chúa Lộ Khiết và Băng Nhi mới ra khỏi căn phòng, bước lên bục gỗ đã được chuẩn bị sẵn ở rìa đất trống.
Lúc này các dân du mục hệt như những con sói hoang vô gia cư, nhìn thấy công chúa Lộ Khiết, bỗng chốc như tìm thấy chủ nhân của mình, từng người một quỳ xuống.
Lúc này, công chúa Lộ Khiết đang mặc trang phục truyền thống trên thảo nguyên, cô ta hoàn toàn không còn hình dáng của cô gái khi còn ở làng Tây Hà, lưng thẳng tắp, mỗi cử động đều toát ra khí chất và phong thái mà một công chúa nên có.
Nghe nói đoàn thuyền đã về, Kim Phi cũng dẫn theo Thiết Chùy lên tường thành bắc của thành Du Quan.
Nhìn công chúa Lộ Khiết đang phát biểu, Kim Phi khẽ thở phào.
Đã gần nửa năm kể từ khi công chúa Lộ khiết rời khỏi thảo nguyên, Kim Phi hơi lo cô ta sẽ mất quyền kiểm soát với các du mục, nhưng nhìn thấy tình hình hiện tại, công chúa Lộ Khiết vẫn giữ một vị trí rất quan trọng trong lòng của những người dân du mục.
Khiến Kim Phi yên tâm rất nhiều.
Thiết Chùy giơ kính viễn vọng lên nhìn hồi lâu, nhíu mày nói: “Tiên sinh, hình như họ đều đến tay không”.
“Sao thế, ngươi còn định bảo họ đem quà cho người à?”, Kim Phi liếc Thiết Chùy.
“Ờm… ta mới không hiếm lạ gì quà của họ, nhưng họ đều là dân du mục, lẽ nào không nên đem theo gia súc đến sao?”, Thiết Chùy hỏi.
“Lần này họ đến thành Du Quan đều phải đi thuyền, không chở hết người, sao còn đem theo gia súc nữa chứ?”, Kim Phi nói.
“Cũng đúng”, Thiết Chùy gật đầu không hỏi nhiều, nhưng trong mắt Kim Phi lại hiện lên vẻ lo lắng.
Theo kế hoạch ban đầu của Kim Phi, muốn xây dựng một nhà máy dệt len ở phía bắc thành Du Quan, như thế người của liên minh bộ lạc nhỏ đến có thể tự nuôi sống mình bằng công việc, thậm chí mang lại một số lợi ích cho Xuyên Thục.
Nhưng kế hoạch không thể theo kịp những thay đổi, phía Bắc lạnh hơn y nghĩ khiến tốc độ xây dựng bị chậm lại rất nhiều.
Theo kế hoạch, nhà máy dệt và ký túc xá sẽ được xây dựng ở thành Du Quan trước khi người của liên minh bộ lạc nhỏ đến, nhưng hiện tại người của đối phương đã đến, xưởng và ký túc xá của nhà máy dệt chỉ mới hoàn thành một nửa.
Thấy thời tiết ngày càng lạnh, có lẽ không lâu nữa sẽ có tuyết, mặt đất sẽ đóng băng, không chừng sẽ phải đình công.
Không chỉ bên Kim Phi có thay đổi, bên liên minh bộ lạc nhỏ cũng có vấn đề.
Khi công chúa Lộ Khiết đến Đông Hải, liên minh bộ lạc nhỏ vẫn còn vài địa bàn và gia súc, nhưng sau khi công chúa Lộ Khiết đến Đông Hải, liên minh bộ lạc nhỏ liên tục bị người của Arei truy đuổi, họ mất rất nhiều lãnh thổ và gia súc vì phải trốn thoát.
Lần này đến thành Du Quan, phải đi qua một khu rừng nguyên sinh rộng lớn, đều mang theo những đồ nhẹ nhàng, để lại gia súc cho những người dân du mục không muốn đến.
Cũng may công chúa Lộ Khiết và Đảng Hạng từng bồi thường cho rất nhiều gia súc, những con gia súc này không được vận chuyển về Xuyên Thục mà được Kim Phi sắp xếp đưa đến chăn thả ở vùng đất hoang phía nam thành Du Quan, bình thường cũng được yêu cầu công nhân cắt lông cừu rồi cất giữ, cùng đưa đến thành Du Quan, chất thành đống trong nhà kho dưới tường thành phía nam.
Lông cừu tích trữ được gần một năm hẳn là đủ cho xưởng dệt sử dụng một khoảng thời gian.
Nhưng sau khi dùng hết thì sao?
Theo kế hoạch trước đó của Kim Phi là sẽ hợp tác với liên minh các bộ lạc nhỏ, để các liên minh bộ lạc nhỏ cung cấp lông cừu, nhưng bây giờ các liên minh bộ lạc nhỏ không có địa bàn, cũng không có gia súc, không thể cung cấp lông cừu cho các nhà máy dệt.
“Không được, không thể chỉ dựa vào xưởng dệt được, muốn tiểu liên minh bộ lạc có thể tự chủ thì phải nhanh chóng phát triển các ngành công nghiệp khác”.
Kim Phi thầm đưa ra quyết định.
Bên dưới tường thành, bài phát biểu của công chúa Lộ Khiết cũng kết thúc, cô ta triệu tập thủ lĩnh của các bộ lạc lại để mở một cuộc họp nhỏ, sau đó những người dân du mục sẽ được nhân viên hộ tống dẫn đến xưởng dệt đang xây dựng ở phía tây.
Mặc dù xưởng dệt chỉ mới xây dựng được một nửa số nhà máy và ký túc xá, nhưng cũng có một nửa liên minh bộ tộc nhỏ không chọn đi theo Sương Nhi, mà ở lại nơi ẩn náu trước đó, thế nên bây giờ ký túc xá và nhà máy đã được xây xong đều vừa đủ.
Xưởng dệt không xa bờ biển lắm, chẳng mấy chốc những người dân du mục đã đến nơi.
Mặc dù trên đường tới đây, Sương Nhi đã nói rất nhiều lần là bên thành Du Quan này đã có các ngôi nhà xây bằng gạch, nhưng rất nhiều người đều nửa tin nửa ngờ.
Mãi đến lúc này tận mắt nhìn thấy từng ngôi nhà bằng gạch, không ít người dân du mục bắt đầu tin tưởng.
Nhưng nhân viên hộ tống không chia phòng cho họ ngay, mà dẫn họ đến một xưởng trống trước.
Các nhân viên văn thư đã đợi ở đây từ trước, đăng ký thân phận, cấp thẻ thân phận và phân chỗ ở cho người dân du mục giống như đăng ký cho người tị nạn ở Đông Hải.
Sau khi đăng ký xong, nhân viên hộ tống dẫn người dân du mục đi làm quen với ký túc xá của mình.
Bận rộn mãi đến trời sắp tối, công việc đăng ký mới kết thúc bước đầu.
Lúc này tất cả người dân du mục đều đã được phân chỗ ở.
Mặc dù ký túc xá ở đây cũng không có giường như Đông Hải, nhưng với những người dân du mục đã quen cuộc sống lang thang trên thảo nguyên thì đã rất hài lòng vì nhà bằng gạch kín gió và không phải lo bị tuyết đè lên.
Huống gì trong mỗi căn như thế còn có lò lửa, cung cấp hơi ấm cho căn phòng, họ có nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Chương 1945: Tuyết sắp rơi
Những người dân du mục của liên minh bộ lạc nhỏ cũng là những con chim sợ cành cong không có nhà, họ không dám có kỳ vọng quá cao với thành Du Quan, nhiều dân du mục thậm chí còn tin rằng họ sẽ bị bắt để làm nô lệ.
Sau khi đến thành Du Quan, đa số những người tị nạn đều luôn rất thận trọng, nhân viên hộ tống bảo họ làm gì, họ đều làm nấy.
Nhân viên hộ tống chịu trách nhiệm sắp xếp cho dân du mục cũng được Kim Phi dẫn từ Đông Hải sang, kinh nghiệm rất nhiều, cộng thêm sự phối hợp của dân du mục, chẳng mấy chốc đã phân xong nhà cửa, sau đó dẫn dân du mục đến nhà ăn nhận cháo.
Quá trình phát cháo từ thiện cũng giống bên Đông Hải, cho dù là nam nữ hay già trẻ, mỗi người chỉ nhận được một bát cháo cá muối.
Ăn xong bữa tối thì trời cũng đã tối, các nhân viên hộ tống dẫn dân du mục về chỗ ở, mỗi ký túc xá chọn ra một ký túc xá trưởng, bảo họ ban đêm chú ý thông gió, sau đó các nhân viên hộ tống rời đi.
Khi các nhân viên hộ tống ở đó, những người dân du mục không dám nói linh tinh, các nhân viên hộ tống vừa rời đi, người dân du mục đã nhịn cả một buổi chiều bỗng chốc bắt đầu ba hoa với nhau.
“Ta còn tưởng công chúa điện hạ bảo chúng ta làm nô lệ cho người Đại Khang chứ, không ngờ lại đúng như Sương Nhi nói, chỉ để chúng ta làm công, không phải bảo chúng ta đến làm nô lệ, mấy người Đại Khang đó đi thật rồi, không xiềng xích chúng ta lại”.
“Công chúa điện hạ đã gạt chúng ta bao giờ chưa?”
“A nương, cháo tối nay ngon quá”.
“Trên đường đi Sương Nhi cô nương đã nói với ta rằng đây là cháo cá muối, được làm từ cá lớn đánh bắt ngoài biển, đương nhiên là ngon rồi”.
“Nếu ngày nào cũng có thể ăn cháo như vậy thì tốt quá”.
“Mọi người đừng vội mừng, trên đời này không có việc tốt gì ở không mà được hưởng cả, hôm nay người Đại Khang đối xử tốt với chúng ta nhưng không biết ngày mai sẽ bắt chúng ta làm gì?”
“Mọi người đừng nói nữa, mau đi ngủ đi”.
…
Xưởng dệt thành Du Quan chủ yếu là dân du mục, dĩ nhiên xưởng trưởng là công chúa Lộ Khiết.
Mấy ngày tiếp theo, công chúa Lộ Khiết ở lại ngoài thành, phụ trách công việc của xưởng dệt.
Bất kể xuất phát điểm của Kim Phi là gì, ở thời đại này, điều kiện mà Kim Phi cung cấp cho những dân du mục chắc chắn có thể được coi là đầy sự chân thành.
Liên minh bộ lạc nhỏ vốn đã là những người vô gia cư, bây giờ khó khăn lắm mới có người sẵn sàng giữ họ lại, không chỉ cung cấp chỗ ăn và chỗ ở, xưởng còn mở trường học để cho con cái của họ được đi học miễn phí, dân du mục không có lý do gì không hợp tác.
Hơn nữa được Tả Phi Phi hướng dẫn, xưởng dệt nhanh chóng đi vào quỹ đạo.
Cho đến khi nhóm công nhân đầu tiên bắt đầu đi làm, cuối cùng công chúa Lộ Khiết mới dành thời gian quay về tìm Kim Phi báo cáo.
Lúc đó Kim Phi đang ở trong phòng sách viết cái gì đó, công chúa Lộ Khiết vừa bước vào thì lập tức quỳ xuống với Kim Phi: “Lộ Khiết thay mặt tộc của mình cảm ơn tiên sinh”.
“Nàng còn đang có thai, quỳ gì chứ?”
Kim Phi bước đến đỡ công chúa Lộ Khiết dậy: “Đã sắp xếp ổn thỏa bên xưởng rồi à?”
“Đã xong rồi, hôm qua cũng bắt đầu làm việc”.
Công chúa Lộ Khiết cúi đầu xuống nói: “Lúc đầu đã đồng ý với tiên sinh cung cấp lông cừu cho xưởng dệt, nhưng bây giờ…”
Theo thỏa thuận, Kim Phi cung cấp xưởng và máy móc cho xưởng dệt, còn lông cừu và công nhân thì do liên minh bộ lạc nhỏ cung cấp, kết quả là hiện giờ đã có các xưởng và máy móc của Kim Phi, nhưng liên minh bộ lạc nhỏ lại đánh mất địa bà và cừu, bò, không thể cung cấp lông cừu cho xưởng dệt.
Từ góc độ hiệp ước, công chúa Lộ Khiết đã vi phạm hiệp ước.
“Ta vừa định nói chuyện này với nàng”, Kim Phi kéo công chúa Lộ Khiết đến ngồi cạnh bếp lò: “Dựa vào nguồn dự trữ lông cừu hiện tại của chúng ta, e rằng không thể duy trì được quá lâu, nên ta quyết định tạm thời không mở rộng xưởng dệt”.
Theo kế hoạch, hiện giờ xưởng dệt và ký túc xá đều mới xây được một nửa, cũng chỉ mới đưa đến đó một nửa số máy dệt, nửa còn lại vẫn ở Kim Xuyên.
Bây giờ kế hoạch có chút rắc rối, không cần tiếp tục xây nhà máy nữa, cũng không cần đưa một nửa thiết bị khác đến.
Nghe thế, công chúa Lộ Khiết càng cảm thấy áy náy: “Tiên sinh, thật xin lỗi, là ta thất hứa”.
Kim Phi thở dài: “Giờ chuyện đã đến nước này, có nói nữa cũng không có tác dụng gì, nàng cũng biết tình hình của Đại Khang, không thể nuôi không một đám người nhàn rỗi, cho nên trước khi lông cừu dự trữ cạn kiệt, chúng ta nhất định phải tìm được dự án mới cho người dân du mục”.
“Tiên sinh có dự định gì?”, công chúa Lộ Khiết vội đảm bảo: “Chỉ cần bộ lạc có thể sống sót, bảo bọn ta làm việc gì cũng được”.
Sống ở Kim Xuyên lâu như vậy rồi, cô ta hiểu rất rõ tình hình của Đại Khang.
Hiện giờ Trung Nguyên và Giang Nam đều đang loạn lạc, Kim Phi đã phải chịu áp lực rất lớn khi sắp xếp ổn thỏa cho dân du mục.
Nếu các dân du mục có thể nhanh chóng tự chủ, thậm chí tạo ra lợi ích cho Xuyên Thục thì dễ nói chuyện, nếu họ cứ chờ Xuyên Thục giúp đỡ, chắc chắn không thể không tồn tại được lâu.
Nếu Kim Phi đã nhắc đến việc tìm dự án khác, chứng tỏ Kim Phi đã có dự định nào đó.
“Ta nghĩ như vậy…”
Kim Phi lấy một tờ giấy từ trên bàn sang, nói về kế hoạch của mình.
Công chúa Lộ Khiết càng nghe thì mắt càng mắt, liên tục gật đầu.
Sau khi Kim Phi nói xong, công chúa Lộ Khiết đồng ý không chút do dự.
Hai người đang nói chuyện thì Thiết Chùy đến báo rằng Lưu Thiết muốn gặp.
Công chúa Lộ Khiết biết Lưu Thiết không thích mình, cô ta đã nói xong chuyện cần nói bèn chủ động rời đi.
Đợi công chúa Lộ Khiết đi vào hậu viện từ cửa hông, lúc này Thiết Chùy mới dẫn Lưu Thiết vào.
“Thiết Tử ca, tìm ta có việc gì à?”, Kim Phi hỏi.
“Tiên sinh, ta vừa nhận được tin, người của Arei đã rút về rồi”.
Nói rồi Lưu Thiết lấy tình báo ra đưa cho Kim Phi.
Kể từ khi lên nắm quyền, Arei luôn truy đuổi để giết các liên minh bộ lạc nhỏ, cách đây một thời gian, trong khi Sương Nhi dẫn liên minh bộ lạc nhỏ tiến về phía nam, cứ liên tục bị lực lượng chủ lực kỵ binh do Arei cử đến tập kích, cuối cùng đành phải đi vào rừng nguyên sinh, lúc này mới thoát được đối phương.
Theo tình báo do Lưu Thiết đưa, liên minh bộ lạc nhỏ do Sương Nhi dẫn dắt đều đã lên tàu từ ngày hôm kia, kỵ binh của Arei đã tập kích họ nhiều lần, thấy không tìm được cơ hội nào nên đành bỏ cuộc, bắt đầu rút lui về hướng Tây.
“Tiên sinh, chúng ta có cần phái phi thuyền theo dõi chúng không?”, Lưu Thiết xin chỉ thị.
Kim Phi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Huynh có thể thử xem, nhưng hãy nói là phi thuyền hành động trong khả năng, khi nhiên liệu mang theo tiêu hao còn bốn mươi phần trăm thì phải quay về, không được mạo hiểm đi theo nữa”.
Thảo nguyên quá lớn, tộc dân du mục lại không có nơi ở cố định, Kim Phi vẫn luôn không tìm được nơi tọa lạc của vương triều Đông Man.
Lần này đối phương chủ động phái kỵ binh ra tập kích liên minh bộ lạc nhỏ lại là cơ hội để tìm thấy đối phương.
Nhưng Kim Phi cũng không hy vọng quá nhiều.
Vì thảo nguyên quá lớn nên rất có thể vương triều Arei đang ẩn náu sâu trong thảo nguyên, trên thảo nguyên không có trạm tiếp tế, phi thuyền có thể đi theo nhiều nhất là mấy trăm dặm, nhiên liệu sẽ cạn kiệt, đến lúc đó sẽ không thể quay lại được.
“Phi thuyền đi theo không được, chúng ta có cần thử phái vài lính trinh sát không?”, Lưu Thiết lại đề nghị.
Nhưng lần này Kim Phi từ chối đề nghị của anh ta: “Thôi, trên thảo nguyên không có chỗ che chắn, liếc mắt cũng có thể nhìn ra xa mấy chục dặm, nhất định sẽ phát hiện dấu vết theo dõi trên mặt đất, điều này chỉ làm tăng thêm thương vong. Hơn nữa, cũng sắp có tuyết rơi, cho dù tìm được hang ổ của Arei thì chúng ta cũng không thể làm gì được”.
"Đừng nhìn ta như vậy. Ta đã bảo huynh cần gì thì cứ báo cáo, nhưng huynh cứ cố gắng gượng!"
Kim Phi liếc nhìn Lưu Thiết: "Để thợ xây tường trước, sau đó cho ta biết kích thước, ta sẽ để xưởng xử lý và gửi tới!"
"Được!" Lưu Thiết vui vẻ xoa xoa tay: "Tiên sinh, nếu ngài đã nói như vậy, thật ra ở thành Du Quan còn thiếu rất nhiều thứ..."
"Huynh cứ viết một bản báo cáo cho ta đi" Kim Phi gật đầu nói: "Nhưng ta phải nói trước. Những gì ta có thể cho huynh thì sẽ cho, những gì chưa thể cho được huynh cũng đừng giục ta!"
"Sẽ không có chuyện đó!" Lưu Thiết cười lắc đầu.
Nhìn thấy Lưu Thiết như vậy, Kim Phi bỗng nhiên có chút lo lắng cho Thiết Ngưu ở thành Vị Châu.
Thiết Ngưu cũng giống như Lưu Thiết, đều theo y ra khỏi núi và chịu khổ thành quen.
Khi họ rời Kim Xuyên, Kim Phi không có nhiều công xưởng như hiện tại nên tình hình vẫn tương đối khó khăn.
Với tính cách của Thiết Ngưu, có lẽ cũng đang gồng mình chịu rét giống như Lưu Thiết.
Tần tảo và chịu khổ chịu khó là truyền thống tốt đẹp, nhưng không cần cực đoan như vậy. Thành Vị Châu cũng lạnh chẳng khác gì thành Du Quan, nếu Thiết Ngưu cũng làm như Lưu Thiết thì có lẽ sẽ có người chết cóng.
Tuy rằng Xuyên Thục giờ vẫn đang gặp khó khăn, nhưng Lưu Thiết và những người lính trấn thủ biên cương lại càng khó khănhơn. Lưu Thiết và những người lính này đều nghĩ cho Kim Phi, Kim Phi đương nhiên cũng phải nghĩ đến họ.
Nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của Lưu Thiết, Kim Phi tiến lên đấm nhẹ một cái: "Sau này có gì thì phải nói với ta nhớ chưa!"
"Được", Lưu Thiết mỉm cười gật đầu.
Tả Phi Phi nhìn hai người trước mặt đang cười nói, khóe miệng không khỏi cong lên.
Cô ấy có thể nhìn thấy Kim Phi rất vui vẻ và thoải mái sau khi gặp lại Lưu Thiết.
Đây chính là sự tin tưởng tuyệt đối mà y dành cho Lưu Thiết.
Xuyên Thục có thể phát triển như hiện tại là do quân thần một lòng, cùng chung tay xây dựng và bảo vệ đất nước.
"Tiên sinh, xưởng trưởng Tả, tối nay tới nhà ta ăn cơm nhé!"
Lưu Thiết nói: "A Như nghe tin mọi người đến nên vui lắm. Sáng sớm thức dậy đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn. Cô ấy đã chuẩn bị cả ngày rồi".
Bởi vì Lưu Thiết muốn trấn thủ thành Du Quan lâu dài nên đã đón vợ tới đây, cũng coi như đã lập gia đình ở đây.
Một khi gia đình đã ổn định, sẽ càng có tâm sức tập trung vào việc trấn thủ thành, cho nên Cửu công chúa cũng không phản đối mà chủ động xúc tiến chuyện này.
Không chỉ Lưu Thiết mà một số tướng quân cấp trung, cấp cao được bổ nhiệm đến thành Du Quan cũng đã lập gia đình ở đây.
Người vợ lẽ tên A Như này là người cùng làng với chị dâu Điền Tam Nha của Quan Hạ Nhi. Trên thực tế, cô ấy và Tả Phi Phi, Nhuận Nương trước đây không hề thân thiết với nhau, chỉ là quen biết sơ qua.
Nhưng gặp lại những người đồng hương ở một nơi xa lạ như thành Du Quan cũng giống như gặp lại một người bạn cũ ở nơi đất khách quê người, A Như rất vui và rất coi trọng việc đó.
Kim Phi nghe Lưu Thiết nói, cũng không khách sáo, gật đầu nói: "Được, lát nữa ta sẽ kêu Nhuận Nương qua đó giúp đỡ".
“Thế thì quá tốt rồi” Lưu Thiết mỉm cười nói: “Vừa hay để Nhuận Nương phu nhân dạy A Như nấu ăn!”
Tối đó, Kim Phi đưa gia đình đến nhà Lưu Thiết làm khách, thậm chí cả công chúa Lộ Khiết cũng đi theo.
Bởi vì buổi chiều nói chuyện, Lưu Thiết đối với công chúa Lộ Khiết đã bớt ác ý hơn rất nhiều, mặc dù không nhiệt tình như đối với Nhuận Nương và Bắc Thiên Tầm nhưng ít nhất anh ta cũng chủ động chào hỏi.
Ăn tối xong đã bảy tám giờ, trời cũng đã tối, đây là lần đầu tiên Kim Phi tới nơi ở của mình ở thành Du Quan.
Sau trận chiến lần trước, thành Du Quan đã trở thành thành phố quân sự, ngoại trừ Lưu Thiết và binh lính trấn thủ thành, những người còn lại đều là thợ thủ công được chuyển đến từ Xuyên Thục, về cơ bản không có dân thường. Khắp nơi đều có những vùng đất trống, vì vậy Lưu Thiết và những người khác đã xây cho Kim Phi một căn nhà còn lớn hơn căn tứ hợp viện của y ở làng Tây Hà, khiến cho Nhuận Nương và Bắc Thiên Tầm dọn dẹp cả buổi chiều chưa xong.
Biết Kim Phi cần phải làm việc, Nhuận Nương ưu tiên thu dọn thư phòng, lúc Kim Phi quay lại, bếp lò trong thư phòng đã được bật lên, trong phòng ấm áp, thoang thoảng mùi gỗ thơm.
“Tiên sinh, ngài cũng biết ta là người thô lỗ, ta không biết trang trí thư phòng nên chỉ làm cho ngài một cái bàn, ghế đẩu và giá sách, ngoài ra không làm gì khác, mọi thứ đều tương đối đơn giản. Nếu như ngài cảm thấy còn thiếu cái gì thì cứ nói với ta, ta sẽ sai người chuẩn bị!”
Lưu Thiết đi theo gãi gãi đầu, trong lòng có chút xấu hổ.
Mọi thứ trong sân này đều do Lưu Thiết sắp xếp trước, nói đơn giản cũng không hề sai. Ngoài bàn ghế ra, cả thư phòng chỉ có một dãy giá sách và một bếp lò lớn ở giữa phòng.
Cả bàn và ghế đều được làm bằng gỗ cực kỳ dày, ngay cả giá sách cũng được làm bằng gỗ dày hơn một tấc.
Đặc biệt là bàn làm việc lớn đến nỗi trông như một chiếc giường nhỏ, mặt bàn dày ba bốn tấc, chân bàn được làm phải to bằng cả thân cây gỗ, thoạt nhìn là biết do chính tay Lưu Thiết tự làm.
Đối với người miền núi, vẻ bề ngoài đẹp đẽ không quan trọng, tính ứng dụng mới là quan trọng nhất, nhiều gia đình còn sử dụng sắt dày cục mịch làm tủ trong nhà để dùng được qua nhiều đời.
Xét đến thân phận hiện tại của Kim Phi, thư phòng này quả thực là sơ sài. Nhưng cũng may là y cũng từng trải qua thời kỳ khó khăn nên không để ý. Nhìn đi nhìn lại mấy lần, y lại cảm thấy thư phòng này pha trộn giữa sự đơn giản và mộc mạc tạo nên một cảm giác thẩm mỹ rất riêng.
"Thiết Tử huynh, huynh bố trí rất tốt. Thư phòng cũng nên đơn giản một chút, nếu thật sự cần bổ sung cái gì, ta có thể tự mình bổ sung!"
Kim Phi ngồi bên cạnh bếp lò, ra hiệu cho Lưu Thiết cũng ngồi xuống.
Nhuận Nương từ bên ngoài bưng ấm trà tới, rót cho mỗi người một tách trà.
Dù sao đã lâu không gặp, thân phận hiện tại của Kim Phi cũng khác trước. Lúc mới gặp lại, Lưu Thiết vẫn có chút nghĩ không thông chuyện này, nhưng sau khi họ cùng nhau dùng bữa, Khoảng cách giữa họ nhanh chóng biến mất. Càng nói chuyện, Lưu Thiết càng vui vẻ hơn.
Kim Phi đi đường dài cả ngày và hầu như không dừng lại khi đến thành Du Quan, y thực sự có chút mệt mỏi, nhưng nhìn thấy Lưu Thiết trò chuyện vui vẻ như vậy y cũng không nỡ cắt ngang. Vì vậy Kim Phi tiếp tục trò chuyện với Lưu Thiết cho đến nửa đêm, Lưu Thiết mới tạm biệt và rời đi.
Sau khi tiễn Lưu Thiết rời đi, Kim Phi duỗi người chuẩn bị đi ngủ thì nhìn thấy công chúa Lộ Khiết và Băng Nhi đi tới.
"Sao còn chưa ngủ?" Kim Phi hỏi.
“Không ngủ được”, công chúa Lộ Khiết cắn môi hỏi: “Tiên sinh, Lưu tướng quân đã nhận được tin nhắn của Sương Nhi chưa?”
Nơi mà liên minh các bộ lạc nhỏ đang ẩn náu cách thành Du Quan quá xa nên Sương Nhi chỉ có thể sử dụng phi thuyền của tiêu cục Trấn Viễn để gửi tin nhắn.
Khi mới đến thành Du Quan, công chúa Lộ Khiết rất muốn hỏi Lưu Thiết xem anh ta có nhận được tin nhắn của Sương Nhi hay không, nhưng vì ngại ngùng nên không thể mở miệng hỏi.
Cô ta đã cố nhịn cho đến bây giờ, nhưng cuối cùng cũng không thể nhịn được.
"Vừa rồi ta đã hỏi Thiết Tử huynh, hôm qua có một chiếc phi thuyền từ phương Bắc trở về. Sương Nhi không gửi tin tức tới, nhưng bọn họ đã tới Hắc Hùng Lĩnh, cách sông Liêu không xa. Nếu không có chuyện gì xảy ra, nhiều nhất là ba ngày có thể lên thuyền".
Kim Phi nói: “Ta còn tưởng rằng nàng đã đi ngủ, đang định sẽ nói với nàng vào ngày mai”.
“Nhiều nhất ba ngày nữa có thể lên tàu, vậy thì tốt quá rồi!”
Tảng đá đè nặng trong lòng cô ta cuối cùng cũng được đặt xuống. Vừa định nói tiếp, công chúa Lộ Khiết đột nhiên cảm thấy trong bụng có chút khó chịu, bám chặt vào tường mà nôn khan.
Chương 1942: Có hỉ sự
"Chuyện gì vậy?"
Kim Phi tiến lên hỏi.
"Không sao đâu, có lẽ là do cơn say sóng".
Công chúa Lộ Khiết cầm túi nước Băng Nhi đưa cho và súc miệng.
Băng Nhi tuy là thị nữ của công chúa Lục Khiết nhưng không có lý do gì để lúc nào cũng mang theo túi nước bên mình như vậy.
Nghĩ tới đây, Kim Phi nhìn Băng Nhi hỏi: "Cô ấy như vậy đã bao nhiêu ngày rồi?"
“Vừa lên thuyền đã bắt đầu như vậy rồi” Băng Nhi có chút oán trách nhìn Kim Phi.
Từ khi đến Đông Hải, Kim Phi lúc nào cũng bận rộn, nhiều khi mấy ngày không thấy tăm hơi đâu.
Vốn tưởng rằng đến thành Du Quan sẽ tốt hơn, nhưng sau khi lên tàu, Kim Phi cũng vẫn ở trong phòng làm việc, không thấy mặt.
Là thị nữ của công chúa Lộ Khiết, Băng Nhi đương nhiên cảm thấy bất bình cho công chúa Lộ Khiết, nhưng cô ta cũng biết rằng Kim Phi rất bận rộn. Hơn nữa, công chúa Lộ Khiết hiện tại cũng sống một cách khiêm tốn đến mức gần như là khép mình lại. Như vậy thì thị nữ như cô ta có thể nói gì được?
“Từ khi lên thuyền đã như thế này à?” Kim Phi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Lộ Khiết, lần cuối cùng nàng có nguyệt sự là khi nào?”
Đối với nhiều người không thường xuyên đi thuyền, say sóng là chuyện bình thường.
Nhưng đây không phải là lần đầu tiên công chúa Lộ Khiết đi thuyền. Bất kể là lúc trước từ Đông Hải đi Kim Xuyên hay lần này từ Kim Xuyên đi Đông Hải, cô ta luôn đi cùng Kim Phi. Kim Phi chưa bao giờ thấy công chúa Lộ Khiết bị say sóng như vậy.
Và ngay cả khi đó là say sóng, làm sao có thể tiếp tục say sóng sau khi xuống thuyền lâu như vậy?
Vì vậy Kim Phi liền nghĩ tới một khả năng khác.
Ở thời phong kiến, kinh nguyệt thường bị coi là một điều bẩn thỉu, ít người chủ động nhắc đến, nhất là những người trong các gia tộc lớn lại càng kiêng kỵ chuyện này.
Công chúa Lộ Khiết bị câu hỏi của y làm cho ngượng ngùng, cô ta đỏ mặt nhìn xung quanh và nhận ra rằng Thiết Chuỳ và những người khác không thể nghe thấy cuộc trò chuyện, liền thấp giọng trả lời: "Đã gần hai tháng rồi..."
Kim Phi nghe xong có chút ngơ ngác: "Vậy tại sao nàng không sớm nói cho ta biết?"
"Tại sao phải nói với tiên sinh loại chuyện này..."
Khi công chúa Lục Khiết nói ra lời này, cô ta chợt tỉnh táo lại: "Tiên... tiên sinh, chàng có ý gì..."
Mặc dù trước khi đến đây cô ta đã hỏi mẹ mình một số chuyện về nam nữ, nhưng trước khi gả cho Kim Phi, công chúa Lộ Khiết chỉ là một cô gái trẻ, kiến thức cũng có hạn.
Nếu ở làng của mình thì không sao, các chị các cô trong làng sẽ nói cho cô ta biết. Nhưng tình cảnh của công chúa Lộ Khiết khi ở làng Tây Hà khá khó xử, sau khi đến Đông Hải, mọi người cũng rất bận rộn và không có ai đến trò chuyện với cô ta.
Hơn nữa lĩnh vực này công chúa Lộ Khiết không hiểu biết nhiều, cô ta căn bản không nghĩ tới khả năng này. Hiện tại Kim Phi chủ động hỏi về nguyệt sự, cô ta mới chợt nghĩ tới.
“Nha đầu ngốc!” Kim Phi kéo công chúa Lộ Khiết vào thư phòng: “Gần đây là lỗi của ta đã bỏ mặc nàng!”
Ở thời điểm đó không có biện pháp tốt nào để tránh thai ngoài ý muốn, vì không muốn hại đến cơ thể Quan Hạ Nhi và những người khác, Kim Phi thường tính toán ngày để tránh mang thai.
Nhưng từ khi Quan Hạ Nhi yêu cầu công chúa Lộ Khiết sinh con trước khi có thể về Đông Man, công chúa Lộ Khiết vẫn luôn nài nỉ Kim Phi sinh con. Kim Phi không nhịn được nên cũng không thèm tính ngày nữa.
Hơn nữa, y trước đây bận rộn với dự án thành phố mới ở Đông Hải, không tới chỗ công chúa Lộ Khiết nghỉ ngơi nên cũng quên khuấy mất chuyện này.
"Tiên sinh lúc nào cũng đang bận..."
Công chúa Lục Khiết mới nói được nửa chừng đã bị Kim Phi cắt ngang: "Được rồi, nàng ngồi ở đây nghỉ ngơi đi, ta sẽ bảo Thiết Chuỳ gọi Ngưu đại phu tới!"
Dù sao Kim Phi là quốc sư của Đại Khang, phu quân của Cửu công chúa. Ngoài các cận vệ, trong đoàn tùy tùng của y còn có hai đại phu. Một người là bác sĩ Đông y nghiên cứu y học cổ truyền, người còn lại là một nữ quân y nghiên cứu y học hiện đại.
Ngưu đại phu mà y vừa nhắc tới là vị đại phu nghiên cứu y học cổ truyền.
Nhìn Kim Phi đi ra ngoài gọi Thiết Chuỳ, công chúa Lộ Khiết trong mắt tràn đầy mong đợi.
Không chỉ vì yêu cầu của Quan Hạ Nhi và củng cố tình cảm với Kim Phi, công chúa Lộ Khiết biết rất rõ rằng nếu cô ta và Kim Phi có một đứa con, điều đó cũng sẽ rất quan trọng đối với liên minh các bộ lạc nhỏ.
Là một thành viên trong đoàn tùy tùng của Kim Phi, Ngưu đại phu sống ở sân trước. Cho nên chẳng mấy chốc ông ta đã theo Thiết Chuỳ đi vào với hộp thuốc trên lưng.
"Ngưu đại phu, xin lỗi vì muộn vậy rồi vẫn làm phiền ông!"
Kim Phi chào hỏi Ngưu đại phu.
“Không dám, không dám!”
Ngưu đại phu vội vã đáp lễ: "Tiên sinh trong người khó chịu sao?"
"Không phải ta, là Lộ Khiết" Kim Phi chỉ vào công chúa Lộ Khiết và giải thích triệu chứng của cô ta.
Ngưu đại phu vừa nghe đã hiểu, mỉm cười ngồi xuống bàn làm việc: "Điện hạ, thất lễ rồi!"
"Xin phiền Ngưu đại phu!" công chúa Lộ Khiết đưa tay trái ra và đặt cổ tay lên tấm thảm.
Ngưu đại phu đặt ngón tay lên đó, một lúc sau ông ta ra hiệu cho công chúa Lộ Khiết đặt cổ tay còn lại của mình lên tấm thảm.
Một lúc sau, Ngưu đại phu rút ngón tay lại, đứng dậy cúi người nói với Kim Phi: "Chúc mừng tiên sinh, Điện hạ đã có tin vui!"
Tuy rằng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng Kim Phi vẫn rất vui vẻ: "Ông chắc chắn chứ?"
"Tiên sinh, nếu đến hỉ mạch mà cũng nhận nhầm thì ngài có thể đập vỡ hộp thuốc của ta!"
Ngưu đại phu có vẻ không vui.
"Ha ha ha, ta đã nói sai rồi, xin lỗi Ngưu đại phu!"
Kim Phi mỉm cười và chắp tay với Ngưu đại phu.
Công chúa Lộ Khiết thậm chí còn vui vẻ hơn Kim Phi, cô ta quay lại và nháy mắt ra hiệu với Kim Phi. Băng Nhi nhanh chóng lấy ra một thỏi vàng nhỏ từ trong tay và đưa nó cho công chúa Lộ Khiết.
"Ngưu đại phu, phiền ông rồi!"
Công chúa Lộ Khiết lấy thỏi vàng nhỏ đưa cho Ngưu đại phu: "Đây là tiền hỉ, xin Ngưu đại phu nhận lấy!"
"Không, không, cái này quá giá trị, ta không thể nhận!" Ngưu đại phu liên tục xua tay.
Người bình thường ở nhà có chuyện vui như vậy, thường sẽ đưa một ít tiền hỉ cho đại phu. Có một số đại phu bất lương còn dựa vào đó để kiếm tiền, mỗi khi đi đến một nơi, gặp người phụ nữ nào muốn xem bệnh đều nói người đó có tin vui, từ đó lừa gạt tiền hỉ.
Không có quy định về số tiền hỉ, người giàu có thể cho nhiều hơn, người nghèo thậm chí có thể chỉ cho một hoặc hai đồng.
Đây là lần đầu tiên Ngưu đại phu gặp công chúa Lộ Khiết mà đã trực tiếp được cho một thỏi vàng.
Thỏi vàng này mặc dù không lớn, nhưng nếu đổi thành bạc, có lẽ sẽ cao hơn hai năm lương bổng của Ngưu đại phu cộng lại.
"Ngưu đại phu, đây là tiền hỉ, cũng là thứ mà ta và công chúa Lộ Khiết muốn cho ông, nên ông nhất định phải nhận!"
Kim Phi nhét thỏi vàng vào tay Ngưu đại phu.
Ngưu đại phu đã đi theo Kim Phi một thời gian, cho nên cũng có chút hiểu biết về tính cách của Kim Phi và biết y không thích nhượng bộ nên đành phải nhận thỏi vàng.
"Đó là bổn phận của người làm đại phu như ta, nhận thì áy náy, nhưng không nhận là bất kính!" Ngưu đại phu chắp tay với Kim Phi và công chúa Lộ Khiết: "Vậy thì cảm tạ điện hạ đã ban thưởng, chúc mừng!"
"Phiền ông rồi!"
Nói rồi Kim Phi và công chúa Lộ Khiết tiễn Ngưu đại phu ra khỏi thư phòng.
Lúc đi tới cửa, Ngưu đại phu quay người lại nói: "Điện hạ, vừa mới có hỉ sự tốt nhất nên nghỉ ngơi một thời gian, nếu cảm thấy không thoải mái thì tới nói cho ta biết!"
Chương 1943: Thấp thỏm
Sau khi tiễn Ngưu đại phu, Kim Phi đưa công chúa Lộ Khiết trở về phòng.
Lúc này Nhuận Nương và Tả Phi Phi đều đã đi ngủ, Kim Phi cũng không biết ngay cả phòng mình ở đâu, chỉ có thể ở lại cùng với công chúa Lộ Khiết.
Kim Phi mệt mỏi cả một ngày liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng công chúa Lộ Khiết rất lâu mà vẫn không ngủ được nên kéo rèm cửa sổ ra, yên lặng nhìn về phương bắc.
Trong một thung lũng xa xôi về phương bắc, Sương Nhi đang ngồi trước đống lửa, yên lặng nhìn về phương nam.
"Sương Nhi cô nương, sao cô còn chưa ngủ?"
Giang Văn Văn đi tới và ngồi cạnh Sương Nhi.
Ban đầu khi công chúa Lộ Khiết đến Đông Hải, Giang Văn Văn phụ trách bảo vệ công chúa Lộ Khiết, lần này Sương Nhi đến Đông Man, Kim Phi cho Giang Văn Văn đến giúp đỡ.
"Không ngủ được," Sương Nhi lắc đầu, sau đó hỏi: "Giang đội trưởng, người của Arei có thể đuổi kịp chúng ta không?"
Arei là vị hiền vương mới nhậm chức của Đông Man, một mực phái binh đuổi giết liên minh bộ lạc nhỏ, ngăn cản họ tiến về phương nam.
May mắn thay, đám người Giang Văn Văn đi còn có một đội bay, đang tập kích kỵ binh của hiền vương, khi Sương Nhi dẫn người đi tới phương nam, cố gắng hết sức đi theo miền đồi núi, núi rừng rậm rạp sẽ chặn kỵ binh lại, cho nên bọn họ mới đi theo con đường này.
"Yên tâm đi, tiên sinh đã sắp xếp một đội thuyền tới đón chúng ta ở sông Liêu, chỉ cần hai ngày là chúng ta có thể chạy tới, chỉ cần chúng ta ngồi lên thuyền, là có thể hoàn toàn thoát khỏi đám chó điên này!" Giang Văn Văn an ủi.
"Bọn họ sẽ không đuổi tới thành Du Quan chứ?" Sương Nhi lo lắng hỏi.
"Cho dù hắn có thêm một trăm lá gan đi chăng nữa, hắn cũng không dám đi!" Giang Văn Văn khinh thường nói: "Nếu bọn họ thật sự đi ngược lại, chỉ cần ném bọn họ vào một cái nồi, về sau sẽ đỡ phiền phức!"
Đúng như Kim Phi dự đoán, kỵ binh thảo nguyên đã giải tán ngay khi nhìn thấy phi thuyền và lựu đạn đi ngang qua, thảo nguyên quá lớn khiến phi thuyền không thể đuổi theo.
Nhưng vì bị phi thuyền tập kích nên kỵ binh thảo nguyên chưa bao giờ dám tập hợp số lượng lớn, đôi bên đã lôi kéo trên thảo nguyên vài tháng nay, người này cũng không thể làm gì được người kia.
Bởi vì bổ sung nhiên liệu rất phiền phức, cho nên đội bay được phái đến thảo nguyên thường sử dụng trọng lực để trôi lơ lửng, động cơ hơi nước chỉ được kích hoạt khi chiến đấu với kỵ binh thảo nguyên, nhưng cho dù là như vậy, chiến đấu cũng không mấy thuận lợi.
Nếu kỵ binh thảo nguyên dám truy đuổi thành Du Quan thì lại khác.
Sau khi trận chiến ở thành Du Quan kết thúc, triều đình tiếp tục vận chuyển vật liệu đến thành Du Quan, cho thành Du Quan hoàn toàn giả dạng thành một thành tòa quân, nếu kỵ binh chủ lực đuổi theo, thì gần như phải đối mặt với cái chết.
Hai người trò chuyện một lúc, Giang Văn Văn tiếp tục đi tuần tra canh gác, Sương Nhi cũng trở về lều.
Sáng sớm hôm sau, thung lũng trở nên tấp nập.
Vô số dân du mục từ trong lều đi ra, có người đi đun nước nấu cơm, có người xếp gọn lều, có người mang hành lý lên lưng ngựa.
Bọn họ đã quen với cuộc sống như thế này, ngay cả người già và trẻ em đều làm việc, nhưng hầu hết đều im lặng.
Mặc dù bọn họ là dân du mục và đã quen với việc chạy đông chạy tây nhưng lần này họ phải đến thành Du Quan.
Trước đây bọn họ đã đi dọn dẹp chiến trường bên ngoài thành Du Quan, những xác chết chất đống như núi đó, cả đời bọn họ sẽ không bao giờ quên.
Nếu không phải Sương Nhi dùng lệnh bài của công chúa Lộ Khiết nhiều lần đảm bảo, nếu không có nơi nào khác để đi thì bọn họ sẽ không đến thành Du Quan.
"Sương Nhi tỷ, chúng ta tới thành Du Quan làm gì?"
Trên đường, một đứa trẻ du mục bảy tám tuổi ngẩng mặt lên hỏi Sương Nhi.
Trước đây, khi công chúa Lộ Khiết ở trên thảo nguyên, Sương Nhi chỉ là một đứa nhỏ trong sáng, nhưng trong chuyến đi về phương nam này, Sương Nhi đã ăn và ở cùng với dân du mục, thậm chí còn đưa ngựa chiến của mình cho hai đứa trẻ du mục, và dần dần nhận được sự cho phép của dân du mục, cũng được lòng dân du mục gửi gắm.
"Bởi vì chỉ khi đến thành Du Quan, chúng ta mới có thể sống sót!"
Sương Nhi xoa đầu đứa trẻ: "Kim tiên sinh nói rằng trên thảo nguyên sẽ ngày càng lạnh hơn, đồng cỏ và gia súc của chúng ta đã bị đám người Arei cướp đi, nếu không đến thành Du Quan, chúng ta sẽ phải chết rét ở trên thảo nguyên!"
"Nhưng ta nghe ông nội nói rằng bây giờ thành Du Quan thuộc lãnh thổ của Đại Khang, liệu người Đại Khang có thu nhận chúng ta không?"
"Đúng vậy, điện hạ và hoàng đế, quốc sư của Đại Khang đã thương lượng, bọn họ sẽ xây nhà ở thành Du Quan chờ chúng ta!"
Sương Nhi trả lời: "Khi đến thành Du Quan, chúng ta sẽ có một ngôi nhà được xây kín bằng gạch ngói để ở, và không còn phải lo lắng về việc lều bị tuyết đổ sập nữa!"
“Tại sao người Đại Khang lại muốn xây nhà cho chúng ta?”
"Bởi vì ngài quốc sư của Đại Khang Kim tiên sinh, nhất quyết không thể đứng nhìn người dân phải chịu khổ gặp khó khan, vài năm trước người dân Xuyên Thục cũng không thể sống nổi, là Kim tiên sinh..."
Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Sương Nhi nói đến câu chuyện ở Xuyên Thục Kim Phi lấy công thay mặt giúp đánh cường hào chia ruộng đất.
Dân du mục vốn rất lo lắng về thành Du Quan, nhưng sau khi nghe câu chuyện của Sương Nhi, nỗi lo lắng trong lòng bọn họ cuối cùng cũng tiêu tan vài phần.
Nhưng có người vẫn lo lắng: “Sương Nhi cô nương, Kim tiên sinh là ngài quốc sư của Đại Khang, nhỡ như lừa gạt chúng ta thì sao?”
“Sẽ không,” Sương Nhi lắc đầu nói: “Kim tiên sinh không chỉ một lần nói rằng, người Đông Man cũng là từ Trung Nguyên dời tới từ hàng trăm năm trước, mọi người đều nói vậy, nhưng thật ra đều là người một nhà!”
"Đúng đúng đúng, khi bà cố của ta còn sống, ta đã nghe bà kể rằng nhà chúng ta chính là chuyển từ Trung Nguyên đến thảo nguyên khi bà còn bé!" Một dân du mục già đồng ý.
"Kim tiên sinh còn nói, bất kể là người dân Đại Khang hay là dân du mục chúng ta, đều không muốn đánh nhau, là những người làm quan muốn đánh nhau, và dân du mục chúng ta cũng là người bị hại!"
Lời này của Sương Nhi đã chạm đến trái tim của dân du mục.
“Đúng vậy, ông già nhà ta và các con trai cả đời du mục, chúng ta trước đây không biết Đại Khang ở đâu, nhưng nhà vua đột nhiên yêu cầu chúng ta ra trận, ông già và ba đứa con trai đều chết, cả gia súc của chúng ta cũng bị cướp, bây giờ một đại gia đình chỉ còn lại ta, một bà già, và hai cô con dâu hai đứa cháu…”
"Theo lời Sương Nhi cô nương nói, Kim tiên sinh thực sự là một người đàn ông tốt bụng và giàu lòng nhân ái, ta hy vọng chúng ta thực sự có thể tìm ra cách sống sót khi đến thành Du Quan!"
"Việc này nhất định sẽ xảy ra, nếu không công chúa điện hạ sẽ không để cho chúng ta đến! Người khác sẽ hại chúng ta, nhưng công chúa điện hạ tuyệt đối sẽ không hại chúng ta!"
"Đúng vậy, nếu điện hạ muốn hại chúng ta, cũng sẽ không cho Sương Nhi cô nương đi tìm chúng ta!"
Dân du mục trò chuyện, không dám dừng chân, theo đường núi đi tới phương nam.
Chỉ có bản thân họ mới biết những gì bọn họ nói có thật lòng hay không.
Sau khi đi bộ trong gió lạnh thêm hai ngày nữa, bọn họ đã thuận lợi đến được gần sông Liêu.
Sương Nhi và Giang Văn Văn là người đầu tiên từ trong rừng đi ra, khi nhìn thấy vài chiếc thuyền lầu đậu trên sông, hai người không khỏi mỉm cười với nhau.
Ở phía sau hai người, dân du mục cũng lần lượt từ trong rừng đi ra.
Dân du mục sống bằng nghề chăn nuôi, chưa bao giờ nhìn thấy một con thuyền chứ đừng nói đến một chiếc thuyền lầu, rối rít ngẩng đầu lên, trong mắt tất cả đều là sự kinh ngạc, giống như lần đầu tiên được nhìn thấy phi thuyền.
Chương 1944: Đến tay không
Được Sương Nhi hướng dẫn, dân du mục xếp hàng lên tàu.
Đám trẻ du mục đều là lần đầu đi thuyền nên cũng không quan tâm đến cái giá rét, đều rướn người lên lan can tò mò nhìn xung quanh.
“Sương Nhi, cô không đến thành Du Quan với ta sao?”
Giang Văn Văn hỏi: “Ta vừa nghe đại ca trên thuyền nói tiên sinh và điện hạ đến rồi”.
“Còn có nhiều người trong tộc ở đây như vậy, ta phải đi cùng họ”.
Sương Nhi lấy một lá thư từ trong ngực ra: “Cô đưa lá thư này cho điện hạ giúp ta”.
Lần này dân du mục đi theo Sương Nhi đến đã hơn sức chở của đoàn thuyền, không thể đi hết trong một chuyến.
Thế là Sương Nhi quyết định để một số người lên thuyền trước, cô ta ở lại dẫn số dân du mục khác tiếp tục đợi chuyến sau.
“Vậy được rồi”, Giang Văn Văn nhận lấy lá thư: “Ta đưa nhóm này về, sau đó lập tức đến đón các cô”.
“Được”, Sương Nhi ôm lấy Giang Văn Văn: “Lên thuyền đi, đi sớm về sớm”.
Giang Văn Văn gật đầu, dẫn theo vài nhân viên hộ tống lên thuyền lầu.
Ù...
Thuyền lầu kéo còi, sau đó dần rời đi trong ánh mắt đưa tiễn của Sương Nhi và các dân du mục khác.
Lúc này sông Liêu đã vào thời kỳ nước cạn, thế nên tốc độ thuyền không nhanh lắm, phải mất năm sáu ngày mới có thể trở về thành Du Quan.
Công chúa Lộ Khiết đã nhận được tin trước đó, sáng sớm ra khỏi thành từ cổng Bắc, đứng đợi ở bến tàu ngoài thành.
Mãi đến giờ trưa, cuối cùng thuyền lầu cũng về đến.
Nhưng lúc này công chúa Lộ Khiết đợi trong gió gần cả buổi sáng đã quay lại trong nhà.
Những dân du mục đứng bên lan can thuyền lầu, nhìn bức tường thành hùng vĩ cách đó không xa, trong lòng vô cùng phức tạp.
Nhưng cho dù họ nghĩ thế nào thì cũng đã đến thành Du Quan, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của nhân viên hộ tống, đi xuống thuyền lầu.
Sau khi tất cả dân du mục đã xuống thuyền và được dẫn đến đứng ở bãi đất trống bên bờ biển, công chúa Lộ Khiết và Băng Nhi mới ra khỏi căn phòng, bước lên bục gỗ đã được chuẩn bị sẵn ở rìa đất trống.
Lúc này các dân du mục hệt như những con sói hoang vô gia cư, nhìn thấy công chúa Lộ Khiết, bỗng chốc như tìm thấy chủ nhân của mình, từng người một quỳ xuống.
Lúc này, công chúa Lộ Khiết đang mặc trang phục truyền thống trên thảo nguyên, cô ta hoàn toàn không còn hình dáng của cô gái khi còn ở làng Tây Hà, lưng thẳng tắp, mỗi cử động đều toát ra khí chất và phong thái mà một công chúa nên có.
Nghe nói đoàn thuyền đã về, Kim Phi cũng dẫn theo Thiết Chùy lên tường thành bắc của thành Du Quan.
Nhìn công chúa Lộ Khiết đang phát biểu, Kim Phi khẽ thở phào.
Đã gần nửa năm kể từ khi công chúa Lộ khiết rời khỏi thảo nguyên, Kim Phi hơi lo cô ta sẽ mất quyền kiểm soát với các du mục, nhưng nhìn thấy tình hình hiện tại, công chúa Lộ Khiết vẫn giữ một vị trí rất quan trọng trong lòng của những người dân du mục.
Khiến Kim Phi yên tâm rất nhiều.
Thiết Chùy giơ kính viễn vọng lên nhìn hồi lâu, nhíu mày nói: “Tiên sinh, hình như họ đều đến tay không”.
“Sao thế, ngươi còn định bảo họ đem quà cho người à?”, Kim Phi liếc Thiết Chùy.
“Ờm… ta mới không hiếm lạ gì quà của họ, nhưng họ đều là dân du mục, lẽ nào không nên đem theo gia súc đến sao?”, Thiết Chùy hỏi.
“Lần này họ đến thành Du Quan đều phải đi thuyền, không chở hết người, sao còn đem theo gia súc nữa chứ?”, Kim Phi nói.
“Cũng đúng”, Thiết Chùy gật đầu không hỏi nhiều, nhưng trong mắt Kim Phi lại hiện lên vẻ lo lắng.
Theo kế hoạch ban đầu của Kim Phi, muốn xây dựng một nhà máy dệt len ở phía bắc thành Du Quan, như thế người của liên minh bộ lạc nhỏ đến có thể tự nuôi sống mình bằng công việc, thậm chí mang lại một số lợi ích cho Xuyên Thục.
Nhưng kế hoạch không thể theo kịp những thay đổi, phía Bắc lạnh hơn y nghĩ khiến tốc độ xây dựng bị chậm lại rất nhiều.
Theo kế hoạch, nhà máy dệt và ký túc xá sẽ được xây dựng ở thành Du Quan trước khi người của liên minh bộ lạc nhỏ đến, nhưng hiện tại người của đối phương đã đến, xưởng và ký túc xá của nhà máy dệt chỉ mới hoàn thành một nửa.
Thấy thời tiết ngày càng lạnh, có lẽ không lâu nữa sẽ có tuyết, mặt đất sẽ đóng băng, không chừng sẽ phải đình công.
Không chỉ bên Kim Phi có thay đổi, bên liên minh bộ lạc nhỏ cũng có vấn đề.
Khi công chúa Lộ Khiết đến Đông Hải, liên minh bộ lạc nhỏ vẫn còn vài địa bàn và gia súc, nhưng sau khi công chúa Lộ Khiết đến Đông Hải, liên minh bộ lạc nhỏ liên tục bị người của Arei truy đuổi, họ mất rất nhiều lãnh thổ và gia súc vì phải trốn thoát.
Lần này đến thành Du Quan, phải đi qua một khu rừng nguyên sinh rộng lớn, đều mang theo những đồ nhẹ nhàng, để lại gia súc cho những người dân du mục không muốn đến.
Cũng may công chúa Lộ Khiết và Đảng Hạng từng bồi thường cho rất nhiều gia súc, những con gia súc này không được vận chuyển về Xuyên Thục mà được Kim Phi sắp xếp đưa đến chăn thả ở vùng đất hoang phía nam thành Du Quan, bình thường cũng được yêu cầu công nhân cắt lông cừu rồi cất giữ, cùng đưa đến thành Du Quan, chất thành đống trong nhà kho dưới tường thành phía nam.
Lông cừu tích trữ được gần một năm hẳn là đủ cho xưởng dệt sử dụng một khoảng thời gian.
Nhưng sau khi dùng hết thì sao?
Theo kế hoạch trước đó của Kim Phi là sẽ hợp tác với liên minh các bộ lạc nhỏ, để các liên minh bộ lạc nhỏ cung cấp lông cừu, nhưng bây giờ các liên minh bộ lạc nhỏ không có địa bàn, cũng không có gia súc, không thể cung cấp lông cừu cho các nhà máy dệt.
“Không được, không thể chỉ dựa vào xưởng dệt được, muốn tiểu liên minh bộ lạc có thể tự chủ thì phải nhanh chóng phát triển các ngành công nghiệp khác”.
Kim Phi thầm đưa ra quyết định.
Bên dưới tường thành, bài phát biểu của công chúa Lộ Khiết cũng kết thúc, cô ta triệu tập thủ lĩnh của các bộ lạc lại để mở một cuộc họp nhỏ, sau đó những người dân du mục sẽ được nhân viên hộ tống dẫn đến xưởng dệt đang xây dựng ở phía tây.
Mặc dù xưởng dệt chỉ mới xây dựng được một nửa số nhà máy và ký túc xá, nhưng cũng có một nửa liên minh bộ tộc nhỏ không chọn đi theo Sương Nhi, mà ở lại nơi ẩn náu trước đó, thế nên bây giờ ký túc xá và nhà máy đã được xây xong đều vừa đủ.
Xưởng dệt không xa bờ biển lắm, chẳng mấy chốc những người dân du mục đã đến nơi.
Mặc dù trên đường tới đây, Sương Nhi đã nói rất nhiều lần là bên thành Du Quan này đã có các ngôi nhà xây bằng gạch, nhưng rất nhiều người đều nửa tin nửa ngờ.
Mãi đến lúc này tận mắt nhìn thấy từng ngôi nhà bằng gạch, không ít người dân du mục bắt đầu tin tưởng.
Nhưng nhân viên hộ tống không chia phòng cho họ ngay, mà dẫn họ đến một xưởng trống trước.
Các nhân viên văn thư đã đợi ở đây từ trước, đăng ký thân phận, cấp thẻ thân phận và phân chỗ ở cho người dân du mục giống như đăng ký cho người tị nạn ở Đông Hải.
Sau khi đăng ký xong, nhân viên hộ tống dẫn người dân du mục đi làm quen với ký túc xá của mình.
Bận rộn mãi đến trời sắp tối, công việc đăng ký mới kết thúc bước đầu.
Lúc này tất cả người dân du mục đều đã được phân chỗ ở.
Mặc dù ký túc xá ở đây cũng không có giường như Đông Hải, nhưng với những người dân du mục đã quen cuộc sống lang thang trên thảo nguyên thì đã rất hài lòng vì nhà bằng gạch kín gió và không phải lo bị tuyết đè lên.
Huống gì trong mỗi căn như thế còn có lò lửa, cung cấp hơi ấm cho căn phòng, họ có nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Chương 1945: Tuyết sắp rơi
Những người dân du mục của liên minh bộ lạc nhỏ cũng là những con chim sợ cành cong không có nhà, họ không dám có kỳ vọng quá cao với thành Du Quan, nhiều dân du mục thậm chí còn tin rằng họ sẽ bị bắt để làm nô lệ.
Sau khi đến thành Du Quan, đa số những người tị nạn đều luôn rất thận trọng, nhân viên hộ tống bảo họ làm gì, họ đều làm nấy.
Nhân viên hộ tống chịu trách nhiệm sắp xếp cho dân du mục cũng được Kim Phi dẫn từ Đông Hải sang, kinh nghiệm rất nhiều, cộng thêm sự phối hợp của dân du mục, chẳng mấy chốc đã phân xong nhà cửa, sau đó dẫn dân du mục đến nhà ăn nhận cháo.
Quá trình phát cháo từ thiện cũng giống bên Đông Hải, cho dù là nam nữ hay già trẻ, mỗi người chỉ nhận được một bát cháo cá muối.
Ăn xong bữa tối thì trời cũng đã tối, các nhân viên hộ tống dẫn dân du mục về chỗ ở, mỗi ký túc xá chọn ra một ký túc xá trưởng, bảo họ ban đêm chú ý thông gió, sau đó các nhân viên hộ tống rời đi.
Khi các nhân viên hộ tống ở đó, những người dân du mục không dám nói linh tinh, các nhân viên hộ tống vừa rời đi, người dân du mục đã nhịn cả một buổi chiều bỗng chốc bắt đầu ba hoa với nhau.
“Ta còn tưởng công chúa điện hạ bảo chúng ta làm nô lệ cho người Đại Khang chứ, không ngờ lại đúng như Sương Nhi nói, chỉ để chúng ta làm công, không phải bảo chúng ta đến làm nô lệ, mấy người Đại Khang đó đi thật rồi, không xiềng xích chúng ta lại”.
“Công chúa điện hạ đã gạt chúng ta bao giờ chưa?”
“A nương, cháo tối nay ngon quá”.
“Trên đường đi Sương Nhi cô nương đã nói với ta rằng đây là cháo cá muối, được làm từ cá lớn đánh bắt ngoài biển, đương nhiên là ngon rồi”.
“Nếu ngày nào cũng có thể ăn cháo như vậy thì tốt quá”.
“Mọi người đừng vội mừng, trên đời này không có việc tốt gì ở không mà được hưởng cả, hôm nay người Đại Khang đối xử tốt với chúng ta nhưng không biết ngày mai sẽ bắt chúng ta làm gì?”
“Mọi người đừng nói nữa, mau đi ngủ đi”.
…
Xưởng dệt thành Du Quan chủ yếu là dân du mục, dĩ nhiên xưởng trưởng là công chúa Lộ Khiết.
Mấy ngày tiếp theo, công chúa Lộ Khiết ở lại ngoài thành, phụ trách công việc của xưởng dệt.
Bất kể xuất phát điểm của Kim Phi là gì, ở thời đại này, điều kiện mà Kim Phi cung cấp cho những dân du mục chắc chắn có thể được coi là đầy sự chân thành.
Liên minh bộ lạc nhỏ vốn đã là những người vô gia cư, bây giờ khó khăn lắm mới có người sẵn sàng giữ họ lại, không chỉ cung cấp chỗ ăn và chỗ ở, xưởng còn mở trường học để cho con cái của họ được đi học miễn phí, dân du mục không có lý do gì không hợp tác.
Hơn nữa được Tả Phi Phi hướng dẫn, xưởng dệt nhanh chóng đi vào quỹ đạo.
Cho đến khi nhóm công nhân đầu tiên bắt đầu đi làm, cuối cùng công chúa Lộ Khiết mới dành thời gian quay về tìm Kim Phi báo cáo.
Lúc đó Kim Phi đang ở trong phòng sách viết cái gì đó, công chúa Lộ Khiết vừa bước vào thì lập tức quỳ xuống với Kim Phi: “Lộ Khiết thay mặt tộc của mình cảm ơn tiên sinh”.
“Nàng còn đang có thai, quỳ gì chứ?”
Kim Phi bước đến đỡ công chúa Lộ Khiết dậy: “Đã sắp xếp ổn thỏa bên xưởng rồi à?”
“Đã xong rồi, hôm qua cũng bắt đầu làm việc”.
Công chúa Lộ Khiết cúi đầu xuống nói: “Lúc đầu đã đồng ý với tiên sinh cung cấp lông cừu cho xưởng dệt, nhưng bây giờ…”
Theo thỏa thuận, Kim Phi cung cấp xưởng và máy móc cho xưởng dệt, còn lông cừu và công nhân thì do liên minh bộ lạc nhỏ cung cấp, kết quả là hiện giờ đã có các xưởng và máy móc của Kim Phi, nhưng liên minh bộ lạc nhỏ lại đánh mất địa bà và cừu, bò, không thể cung cấp lông cừu cho xưởng dệt.
Từ góc độ hiệp ước, công chúa Lộ Khiết đã vi phạm hiệp ước.
“Ta vừa định nói chuyện này với nàng”, Kim Phi kéo công chúa Lộ Khiết đến ngồi cạnh bếp lò: “Dựa vào nguồn dự trữ lông cừu hiện tại của chúng ta, e rằng không thể duy trì được quá lâu, nên ta quyết định tạm thời không mở rộng xưởng dệt”.
Theo kế hoạch, hiện giờ xưởng dệt và ký túc xá đều mới xây được một nửa, cũng chỉ mới đưa đến đó một nửa số máy dệt, nửa còn lại vẫn ở Kim Xuyên.
Bây giờ kế hoạch có chút rắc rối, không cần tiếp tục xây nhà máy nữa, cũng không cần đưa một nửa thiết bị khác đến.
Nghe thế, công chúa Lộ Khiết càng cảm thấy áy náy: “Tiên sinh, thật xin lỗi, là ta thất hứa”.
Kim Phi thở dài: “Giờ chuyện đã đến nước này, có nói nữa cũng không có tác dụng gì, nàng cũng biết tình hình của Đại Khang, không thể nuôi không một đám người nhàn rỗi, cho nên trước khi lông cừu dự trữ cạn kiệt, chúng ta nhất định phải tìm được dự án mới cho người dân du mục”.
“Tiên sinh có dự định gì?”, công chúa Lộ Khiết vội đảm bảo: “Chỉ cần bộ lạc có thể sống sót, bảo bọn ta làm việc gì cũng được”.
Sống ở Kim Xuyên lâu như vậy rồi, cô ta hiểu rất rõ tình hình của Đại Khang.
Hiện giờ Trung Nguyên và Giang Nam đều đang loạn lạc, Kim Phi đã phải chịu áp lực rất lớn khi sắp xếp ổn thỏa cho dân du mục.
Nếu các dân du mục có thể nhanh chóng tự chủ, thậm chí tạo ra lợi ích cho Xuyên Thục thì dễ nói chuyện, nếu họ cứ chờ Xuyên Thục giúp đỡ, chắc chắn không thể không tồn tại được lâu.
Nếu Kim Phi đã nhắc đến việc tìm dự án khác, chứng tỏ Kim Phi đã có dự định nào đó.
“Ta nghĩ như vậy…”
Kim Phi lấy một tờ giấy từ trên bàn sang, nói về kế hoạch của mình.
Công chúa Lộ Khiết càng nghe thì mắt càng mắt, liên tục gật đầu.
Sau khi Kim Phi nói xong, công chúa Lộ Khiết đồng ý không chút do dự.
Hai người đang nói chuyện thì Thiết Chùy đến báo rằng Lưu Thiết muốn gặp.
Công chúa Lộ Khiết biết Lưu Thiết không thích mình, cô ta đã nói xong chuyện cần nói bèn chủ động rời đi.
Đợi công chúa Lộ Khiết đi vào hậu viện từ cửa hông, lúc này Thiết Chùy mới dẫn Lưu Thiết vào.
“Thiết Tử ca, tìm ta có việc gì à?”, Kim Phi hỏi.
“Tiên sinh, ta vừa nhận được tin, người của Arei đã rút về rồi”.
Nói rồi Lưu Thiết lấy tình báo ra đưa cho Kim Phi.
Kể từ khi lên nắm quyền, Arei luôn truy đuổi để giết các liên minh bộ lạc nhỏ, cách đây một thời gian, trong khi Sương Nhi dẫn liên minh bộ lạc nhỏ tiến về phía nam, cứ liên tục bị lực lượng chủ lực kỵ binh do Arei cử đến tập kích, cuối cùng đành phải đi vào rừng nguyên sinh, lúc này mới thoát được đối phương.
Theo tình báo do Lưu Thiết đưa, liên minh bộ lạc nhỏ do Sương Nhi dẫn dắt đều đã lên tàu từ ngày hôm kia, kỵ binh của Arei đã tập kích họ nhiều lần, thấy không tìm được cơ hội nào nên đành bỏ cuộc, bắt đầu rút lui về hướng Tây.
“Tiên sinh, chúng ta có cần phái phi thuyền theo dõi chúng không?”, Lưu Thiết xin chỉ thị.
Kim Phi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Huynh có thể thử xem, nhưng hãy nói là phi thuyền hành động trong khả năng, khi nhiên liệu mang theo tiêu hao còn bốn mươi phần trăm thì phải quay về, không được mạo hiểm đi theo nữa”.
Thảo nguyên quá lớn, tộc dân du mục lại không có nơi ở cố định, Kim Phi vẫn luôn không tìm được nơi tọa lạc của vương triều Đông Man.
Lần này đối phương chủ động phái kỵ binh ra tập kích liên minh bộ lạc nhỏ lại là cơ hội để tìm thấy đối phương.
Nhưng Kim Phi cũng không hy vọng quá nhiều.
Vì thảo nguyên quá lớn nên rất có thể vương triều Arei đang ẩn náu sâu trong thảo nguyên, trên thảo nguyên không có trạm tiếp tế, phi thuyền có thể đi theo nhiều nhất là mấy trăm dặm, nhiên liệu sẽ cạn kiệt, đến lúc đó sẽ không thể quay lại được.
“Phi thuyền đi theo không được, chúng ta có cần thử phái vài lính trinh sát không?”, Lưu Thiết lại đề nghị.
Nhưng lần này Kim Phi từ chối đề nghị của anh ta: “Thôi, trên thảo nguyên không có chỗ che chắn, liếc mắt cũng có thể nhìn ra xa mấy chục dặm, nhất định sẽ phát hiện dấu vết theo dõi trên mặt đất, điều này chỉ làm tăng thêm thương vong. Hơn nữa, cũng sắp có tuyết rơi, cho dù tìm được hang ổ của Arei thì chúng ta cũng không thể làm gì được”.
Bình luận facebook