• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 1931-1935

Chương 1931: Mắt đỏ hoe

Đúng như Tả Phi Phi lo lắng, các thành viên của đội an ninh xưởng cá muối đều xuất thân từ dân tị nạn, Khánh Mộ Lam cho họ việc làm, cho người nhà của họ chỗ ở yên thân, họ cực kỳ biết ơn và cảm kích cô ấy.

Ngay sau khi Từ Cương đọc xong quyết định xử phạt Khánh Mộ Lam, đội an ninh phía dưới lập tức nổ tung, Từ Cương cho người gõ chiêng đồng mấy lần cũng không dẹp được.

Có mấy người trong đấy rất kích động, chỉ vào Từ Cương mà mắng chửi, như muốn chém chết ông ta luôn.

Khánh Mộ Lam lúc ấy đang đứng dưới đài, thấy cả đội an ninh loạn lên thì lập tức đi lên đài, rút súng ra bắn một phát lên trời, đến lúc đó tiếng ồn ào bên dưới mới biến mất.

“Làm gì đấy, các ngươi muốn tạo phản à?”

Khánh Mộ Lam cất súng, lạnh mặt quát: “Xếp hàng ngay cho ta!”

Lúc này các thành viên của đội an ninh mới xếp thành hàng, nhưng không ít người ngẩng đầu lên nhìn Từ Cương, ánh mắt đầy tức giận.

Nếu ánh mắt có thể giết người, không biết Từ Cương đã chết bao nhiêu lần rồi.

Nhưng trước khi tới đây, ông ta đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, như thể không thấy gì, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.

“Từ đại nhân, thật xin lỗi ngài, các anh em đây đều là người thô lỗ, mong ngài không chấp nhặt với họ!” Khánh Mộ Lam chắp tay với Từ Cương.

Vừa nãy mấy đội viên của đội an ninh chửi Từ Cương, Khánh Mộ Lam cũng nghe được, chửi rất ác.

“Có thể hiểu được mà.” Từ Cương đáp lễ, vẻ mặt vẫn như cũ.

“Ta có thể nói vài câu được không?” Khánh Mộ Lam chỉ vào cái loa sắt trong tay anh ta.

“Đương nhiên là được!” Từ Cương vội đưa cái loa sắt cho cô ấy.

“Đa tạ.” Khánh Mộ Lam nhận lấy cái loa, nói xuống phía dưới: “Mọi người đừng kích động, nghe ta nói đã!”

“Ngài quốc sư đã từng nói, quân nhân làm những việc liên quan tới sống chết, cho nên quân đội phải là nơi kỷ luật nhất, công bằng nhất, bất cứ ai mắc sai lầm đều bị xử phạt!”

Khánh Mộ Lam cất cao giọng nói: “Bắt đầu từ ngày ngài quốc sư hạ lệnh cho chúng ta ra ngoài tiêu diệt thổ phỉ, chúng ta đã không còn là một đội an ninh của xưởng cá muối nữa, mà đã là một phần của quân đội rồi!”

“Nếu đã là quân đội, vậy thì nhất định phải theo quy định của quân đội mà làm! Ta đã vi phạm, nên phải bị xử phạt! Từ đại nhân chỉ là người tới đây đọc quyết định của triều đình và bộ Binh, mọi người đừng giận ngài ấy, và tất nhiên, càng không được hận triều đình!”

Từ Cương nghe thấy vậy, lén nhìn Khánh Mộ Lam một cái.

Trên thuyền từ Xuyên Thục tới đây, Thiết Thế Hâm đã giới thiệu Khánh Mộ Lam cho ông ta, theo cách miêu tả của Thiết Thế Hâm, tính cách của Khánh Mộ Lam rất kích động, cô ấy là một gói thuốc nổ, sau này làm trưởng xưởng mới kiềm chế lại một chút.

Trong mắt Từ Cương, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ấn tượng ban đầu của ông ta với Khánh Mộ Lam chính là một vị tiểu thư nhà giàu có mộng làm tướng quân, trước khi tới đây ông ta đã nghĩ vậy.

Nhưng lúc này ông ta chợt nhận ra, có thể mình đã bị lời kể của Thiết Thế Hâm làm ảnh hưởng, thế là quyết định gác thành kiến sang một bên, làm quen với Khánh Mộ Lam một lần nữa.

Khánh Mộ Lam thì không biết Từ Cương đang nghĩ gì, tiếp tục giơ loa nói:

“Các anh em có lẽ đều biết cả, ngài quốc sư cũng giống chúng ta, đều xuất phát từ quân đội, đã rất nhiều đích thân mang quân đẩy lùi các cuộc xâm lược của Đảng Hạng, Đông Man và Thổ Phiên, nên ngài ấy luôn biết chúng ta tham gia quân đội chắc chắn không hề dễ dàng gì, ngài ấy cũng luôn cố gắng cho chúng ta nhiều nhất có thể!”

“Trong số mọi người đây, chắc chắn không ít người trước kia đã từng đi lính, hoặc trong nhà có người từng đi, thử nghĩ lại mà xem ngày trước như thế nào, là biết ta nói có đúng hay không!”

Phía dưới đài, nhiều đội viên của đội an ninh im lặng trầm tư.

Đại Khang lúc trước có chế độ tòng quân rất nặng nề, trong nhà chỉ cần có đàn ông trưởng thành hầu như không ai thoát được.

Khi ấy việc đi lính chỉ đơn giản là chế độ nghĩa vụ, đứng nói tới tiền công, đến cả tiền lương và lương thực còn thường xuyên bị cắt xén, đến khi đó binh lính chỉ có thể đi tống tiền các thương nhân và người dân xung quanh nơi đóng quân.

Sau khi gia nhập đội an ninh xưởng cá muối, tiền công của họ cao hơn cả tiền công của công nhân, cũng chưa từng bị khất lương.

Ngoài tiền công, các xưởng khác khi muốn chiêu mộ thêm công nhân sẽ ưu tiên người nhà của đội viện đội an ninh, con cái của họ cũng được miễn học phí ở trường do xưởng cá muối mở.

Đó là những điều mà trước đây họ không dám nghĩ tới.

“Tuy bình thường ta hay mắng các ngươi, nhưng có gì nói đó, lần này anh em đánh không tệ, ngài quốc sư yêu lính như yêu con, đợi đến khi nào tiêu diệt xong thổ phỉ, ngài ấy chắc chắn sẽ tìm bệ hạ để xin thưởng cho chúng ta, phần thưởng có khi còn to hơn bây giờ!”

“Đương kim bệ hạ cũng là một vị minh quân thưởng phạt rõ ràng, ngài quốc sư đề nghị, bệ hạ chắc chắn sẽ đồng ý!”

Khánh Mộ Lam cười khổ nói tiếp: “Nói đến đây, ta nên xin lỗi mọi người, tại ta tự ý phân chia chiến lợi phẩm, nên ngài quốc sư mới không có cách nào xin thưởng cho mọi người được!”

Nói xong, cô ấy khẽ cúi người, hành lễ về phía dưới đài.

“Trưởng xưởng, ngài cúi đầu trước một đám chân đất lấm bùn như chúng ta, đây không phải muốn chúng ta giảm thọ à?”

“Đúng đấy trưởng xưởng, không có ngài, chúng ta đã chết đói ở một xó nào đó từ lâu rồi, ngài như thế tụi này gánh không nổi đâu!”

“Trưởng xưởng, chúng ta đánh thổ phỉ cũng đâu phải vì tiền, mà là để bảo vệ Đông Hải, bảo vệ người nhà của chúng ta thôi!”

“Đúng đấy, quan văn thư nói với chúng ta, một khi để thổ phỉ mang theo cả dân tị nạn vào Đông Hải, lúc ấy xưởng cá muối chắc chắn xong đời rồi, những ngày tháng yên bình của chúng ta cũng xong nốt!”

...

Các đội viên của đội an ninh thấy Khánh Mộ Lam hành lễ thì vội vàng cúi đầu đáp lễ.

Từ Cương nhìn thấy đội an ninh lại loạn hết cả lên, trong lòng cảm thán Kim Phi bố trí quan văn thư ở đây quả thật rất sáng suốt!

Bách phu trưởng, đại đội trưởng và tiểu đội trưởng trong đội an ninh cơ bản đều được tuyển chọn từ dân tị nạn, nhưng tất cả các quan văn thư đều chuyển từ Kim Xuyên tới.

Quan văn thư chủ yếu có hai nhiệm vụ, thứ nhất là phụ trách tác chiến trong trận đấu, một khi có kẻ muốn đào ngũ, quan văn thư có thể chém ngay tại đó, thứ hai là làm công tác tư tưởng những lúc bình thường.

Từ cuộc đối thoại của các đội viên đội an ninh, có thể thấy được các quan văn thư đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.

“Lát nữa mọi người còn phải huấn luyện, vậy nên ta sẽ không phí thời gian nữa!”

Khánh Mộ Lam quay sang nhìn A Mai, nói: “A Mai, bắt đầu đi!”

“Rõ!”

A Mai vẫy vẫy tay, mấy nữ đội viên ôm màn tới, vây đài gỗ thành một vòng tròn.

Sau khi vây kĩ rồi, trợ thủ của Từ Cương đưa đến một cái băng ghế dài.

Khánh Mộ Lam thở dài, đến đó nằm sấp xuống.

Sau đó, những tiếng đánh nặng nề phát ra sau tấm màn kia.

Mười gậy đã đánh xong, Tả Phi Phi mang người đi vào đỡ Khánh Mộ Lam.

Thấy Khánh Mộ Lam được Tả Phi Phi dìu tập tễnh ra, nhiều đội viên của đội an ninh thấy vậy lập tức bật khóc.

“Trưởng xưởng”.

Tuy Khánh Mộ Lam đã giải thích với mọi người, nhưng vẫn có không ít người tức giận nhìn Từ Cương.

Nếu không có A Mai đứng đấy, có khi họ đã xông lên đánh ông ta một trận rồi.

“Tiểu thư!” Đôi mắt A Mai cũng đỏ hoe.

“Được rồi, mọi người đi huấn luyện đi!”

Khánh Mộ Lam phất tay, ý bảo Tả Phi Phi đỡ mình vào lều.
Chương 1932: Đồng ý rồi

Tả Phi Phi dẫn Khánh Mộ Lam về lều, A Mai cho đội an ninh của phó thủ dẫn theo tiếp tục huấn luyện còn mình cũng tự về lều.

Từ Cương suy nghĩ một lúc rồi theo A Mai ra ngoài lều.

"Ngài theo ta làm gì?" A Mai trừng mắt hỏi Từ Cương.

"Ta đến thăm Khánh trưởng xưởng, nhờ cô nương thông báo một tiếng." Từ Cương cúi đầu chào.

Ngay lúc A Mai đang định từ chối, ở trong đã vang lên giọng nói của Khánh Mộ Lam: "A Mai, mời Khánh đại nhân vào đi!"

"Mời vào!" A Mai tuy không vui nhưng vẫn hơi nghiêng người để Từ Cương đi vào.

Trong lều, Khánh Mộ Lam nằm trên giường xếp chắp tay với Từ Cương: "Từ đại nhân, thứ lỗi ta không thể đứng dậy chào ngài được!”

"Khánh trưởng xưởng sao lại nói vậy, là ta xin lỗi cô mới phải!" Từ Cương cúi chào Khánh Mộ Lam: "Khánh trưởng xưởng có sao không?"

"Không sao cũng đâu phải đánh thật!"

Khánh Mộ Lam thờ ơ xua xua tay.

Thật ra đánh gậy là một công việc mang tính kỹ thuật, nếu đánh gần chết mới thôi thì mười gậy cũng đủ làm gãy đốt sống lưng người, thậm chí còn có thể đánh chết người.

Kim Phi còn đang trông cậy Khánh Mộ Lam ổn định tình hình ở Đông Hải, hiển nhiên là sẽ đánh chết cô ấy đâu.

Sở dĩ vừa rồi đánh gậy còn lấy màn che lại, đầu tiên vì Khánh Mộ Lam là một nữ tướng cần phải kiêng dè, hai là do các nữ đội viên lén mang một chiếc đệm dày vào lót lên người Khánh Mộ Lam lúc đánh.

Nghe thì có vẻ khá nặng nề nhưng thực ra đó chỉ là hình thức.

Nếu không phải sợ lộ liễu quá thì bây giờ Khánh Mộ Lam đã đứng lên đi hai bước, thậm chí có thể nhảy hai cái.

"Khánh trưởng xưởng hiểu được là tốt quá rồi." Từ Cương thở phào nhẹ nhõm.

Việc đánh giả là do Tả Phi Phi đề xuất, Từ Cương tuy là người ngay thẳng nhưng không phải là khờ thật, cũng hiểu rằng hình phạt này thực ra chỉ là một màn kịch. Một màn diễn cho đội an ninh và các đại thần trong triều xem, tích cực mà nói là trở mặt với nhà họ Khánh nên Từ Cương không phản đối mà chủ động phối hợp diễn kịch theo.

"Từ đại nhân và tiên sinh cũng là vì đội an ninh, làm sao mà ta không hiểu được?"

Khánh Mộ Lam cười nói: "Ta chỉ bị đánh mấy cái mà có thể khiến cho lần diệt thổ phỉ tiếp theo thuận lợi hơn thì ta còn ước gì bị đánh mấy chục cái nữa!"

Vừa rồi Khánh Mộ Lam đã thấy hết phản ứng của đội an ninh.

Nhiều thành viên trong đội an ninh nín thở, đây đúng là chuyện tốt cho nhiệm vụ diệt thổ phỉ sắp tới.

Sự thật đúng như Khánh Mộ Lam nghĩ, sau khi cô ấy bị đánh gậy đội an ninh càng biết ơn nhiều hơn và càng hiểu rõ hơn về kỷ luật quân đội.

Đội an ninh này là đội xuất hiện đầu tiên, sau này càng ngày càng đông, rất nhiều người trong đội bảo an này đã trở thành lãnh đạo ở các cấp độ khác nhau và hình phạt lúc này đã có ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của đội an ninh sau này.

Tất nhiên, đây là đều là chuyện mai sau.

Chiến dịch này không chỉ tiêu diệt một lượng lớn thổ phỉ mà còn bắt được hai tên đại đương gia và một "Quân sư".

Sau khi thẩm vấn, “Quân sư” đã tiết lộ kẻ chủ mưu đứng sau kế hoạch lần này.

Đúng như Kim Phi và Từ Cương đoán, người đứng sau việc này là một thế gia quyền quý ở quận kế bên.

Theo lời kể của quân sư, thế gia này đã nghe đến chính sách đánh cường hào chia ruộng đất của Kim Phi ở Xuyên Thục, hơn nữa họ lại cũng quá gần Đông Hải nên lo lắng Kim Phi sẽ lấy Đông Hải làm bàn đạp để mở rộng lãnh thổ.

Kim Phi xây dựng rầm rộ ở Đông Hải, thu nhận số lượng lớn dân lưu lạc cũng đã minh họa cho tham vọng bành trướng của mình.

Một khi Kim Phi bắt đầu mở rộng, họ sẽ là người bị tấn công đầu tiên nên họ quyết định đánh phủ đầu, chủ động sắp xếp một nhóm người xúi giục thổ phỉ và chặn người dân lưu lạc lại.

“Tiên sinh, đây là ghi chép của quân sư kia,” Từ Cương đưa bản ghi chép cho Kim Phi: “Theo lời giải thích của hắn, chính nhà họ Trần đã bảo hắn đến huyện Mậu Nguyên, nhưng sau lưng nhà họ Trần còn ai khác không thì hắn cũng không biết."

Kim Phi lướt qua bản ghi chép rồi tiện tay ném lên bàn: "Hắn chỉ là một quân cờ thội. Cho dù nhà họ Trần thực sự còn kẻ chủ mưu nào khác không thì hắn cũng không biết."

"Vậy sau đó tiên sinh định làm thế nào?" Từ Cương hỏi.

"Đưa răng thì ta bẻ gãy! Nếu nhà họ Trần đã chủ động ra tay thì mặc kệ hắn còn ai chủ mưu sau lưng không, thì cũng phải chuẩn bị nhận lấy sự trả thù của chúng ta!

"Tiên sinh muốn cho binh tấn công quận An Phong sao?" Từ Cương cau mày hỏi.

Quận An Phong, nơi nhà họ Trần tọa lạc cách Đông Hải bốn năm trăm dặm, nếu cho binh đi tấn công thì ít nhất cũng phải mấy ngàn binh mã.

Với tình hình bây giờ ở Đông Hải là rất khó để điều động nhiều nhân viên tác chiến như vậy.

“Lúc chúng ta cho quân tới, nhà họ Trần đã chạy thoát rồi!” Kim Phi nói: “Ta đã cho phi thuyền đi rồi!”

“Phi thuyền…” Từ Cương không khỏi giật mình rồi chợt cười khổ sở.

Do ông ta tham gia vào đội hình dưới trướng Kim Phi quá trễ, nên không biết phong cách tác chiến của tiêu cục Trấn Viễn.

Đối với một gia tộc có hậu phương ẩn mình ở phía sau như vậy, phái bộ binh đi tấn công sẽ tốn rất nhiều thời gian và vật tư nhưng cho một chiếc phi thuyền đi thì lại đơn giản hơn nhiều.

Đây là chiêu thức Kim Phi sử dụng để đối ứng với đám người Tứ hoàng tử, Sở vương và Ngô vương.

Dù cho đến nay tiêu cục Trấn Viễn vẫn chưa đánh hạ đất Ngô và đất Sở nhưng kể từ ngày Ngô vương, Sở vương tấn công hạm đội của Kim Phi ở Trường Giang, họ đã trở thành những con chó vô gia cư và không dám ở lại nơi ở của mình.

Ngay cả danh tiếng to lớn như Tấn vương thì bây giờ cũng chỉ có thể sống trong núi sâu rừng già, hơn nữa khoảng một đoạn thời gian là phải đổi chỗ ở.

Có lần Tấn vương đổi chỗ mới chậm vài ngày, bị trinh sát phát hiện ra manh mối và sau đó đã bị đánh bom.

May mắn là lúc đó địa hình phức tạp, Tấn vương trốn vào trong hang động mới thoát được một kiếp.

Kể từ ngày đó, Tấn vương thay đổi chỗ ở mới thường xuyên hơn nhiều.

"Vẫn là tiên sinh suy nghĩ chu đáo!" Từ Cương bội phục giơ ngón tay cái lên cho Kim Phi: "À, tiên sinh, hôm qua ta đến xưởng cá muối thấy đội hậu cần đang chuẩn bị vật tư, ta hỏi thăm thì nghe là Khánh trưởng xưởng định dùng hồ Dã Áp làm căn cứ tạm thời và kho tiếp tế, có thật không?"

"Thật,” Kim Phi nói: "Ta đồng ý rồi.”

“Nhưng chẳng phải là bọn thổ phỉ ở huyện Mậu Nguyên đã bị tiêu diệt rồi sao!”

“Đại nhân, ngài định tiếp tục trấn áp thổ phỉ trong thời gian dài à?” Từ Cương hỏi.

“Sao lại không?” Kim Phi hỏi lại: “Diệt thổ phỉ có ảnh hưởng xấu gì đến Đông Hải sao?”

“Vậy thì không,” Từ Cương lắc đầu: “Nếu Khánh trưởng xưởng có dọn dẹp sạch sẽ thổ phỉ châu Hà Đông thì lại càng tốt... Ta chỉ lo diệt thổ phỉ trên diện rộng sẽ hao tốn nhiều vật tư!"

“Vậy thì để bọn họ lấy chiến tranh nuôi chiến tranh!" Kim Phi nói: "Lần này đến Mậu Nguyên để diệt thổ phỉ, những chiến lợi phẩm mà họ thu được từ hang ổ của bọn thổ phỉ cộng lại chắc đã vượt qua phí tổn rồi?

“Đúng vậy,” Từ Cương gật đầu, sau đó nói: “Nhưng bọn thổ phỉ ở huyện Mậu Nguyên được nhà họ Trần giúp đỡ, chưa chắc thổ phỉ ở các huyện khác đã giàu có như vậy.”

“Nếu thổ phỉ không đủ thì thêm địa chủ thế gia vào!" Kim Phi thờ ơ nói: "Lúc đang diệt thổ phỉ thì tiện tay kéo cường hào vào luôn!"

Từ Cương nghe vậy thì lập tức đứng dậy.

"Tiên sinh, ngài định bình định Trung Nguyên từ phía đông sao?"
Chương 1933: Ác mộng

Người chưa từng trải qua thời thế loạn lạc sẽ không thể tưởng tượng được sự đáng sợ của thời thế loạn lạc.

Trong thời thế loạn lạc, luật pháp chỉ là cái thùng rỗng kêu to và mục tiêu của mọi người chỉ là sống sót, không chỉ người dân gặp khó khăn mà những người xuất thân từ gia đình quyền quý như Từ Cương cũng không dễ chịu.

Sẵn sàng bị giết, dám kéo Hoàng đế xuống ngựa, một khi dân chúng đã bị dồn vào đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm được.

Gia tộc lớn có nuôi binh thì còn tốt hơn chút nhưng những thế gia nhỏ và địa chủ bình thường đó ngày nào cũng lo lắng hãi hùng, sợ một ngày nào đó sẽ bị dân lưu lạc hoặc thổ phỉ cướp bóc.

Từ Cương tuy không phải người Trung Nguyên, nhưng Giang Nam cũng hỗn loạn như Trung Nguyên và ông ta cũng trong mong ngày thiên hạ có thể thái bình.

Thực ra, Từ Cương thuộc loại người có tư tưởng tương đối bảo thủ, lần đầu biết một nữ giới như Cửu công chúa lên ngôi đã vô cùng tức giận, thậm chí còn công khai chỉ trích Cửu công chúa.

Sau đó, Cửu công chúa viết thư mời ông ta vào triều làm quan, Từ Cương nghĩ mãi cuối cùng cũng đến.

Không phải ông ta muốn làm quan mà là hy vọng có thể làm được phần việc của mình để khiến thiên hạ có thể thái bình lại.

Nên khi nghe tin Kim Phi muốn Khánh Mộ Lam đánh cường hào chia ruộng đất trong quá trình diệt thổ phỉ, Từ Cương vô thức nghĩ rằng Kim Phi muốn bình định Trung Nguyên từ phía đông.

Thực ra, không chỉ riêng Từ Cương nghĩ như vậy, khi Kim Phi thành lập bến tàu ở Đông Hải và nắm quyền chỉ huy thủy quân Đông Hải, thì hầu hết thế gia hào tộc nghe được đều nghĩ như vậy.

Bằng không, Đông Hải và Xuyên Thục cách nhau ngàn dặm, thì sao Kim Phi lại phải tốn nhiều nhân lực vật lực như vậy để phát triển một vùng đất lệ thuộc?

Nên lúc đó các thế gia hào tộc xung quanh Đông Hải đều rất sợ hãi, thậm chí nhiều người trong số họ còn chuyển cả nhà đi.

Tuy nhiên, sau đó Kim Phi chỉ chiếm giữ huyện phủ nơi có trấn Ngư Khê, một số trấn và hai huyện phủ xung quanh đó, sau đó đã ngừng mở rộng.

Chuyện này khiến nhiều hào tộc không biết Kim Phi đang tính toán chuyện gì.

Mãi cho đến khi Kim Phi thành lập đội cắt và vớt rong biển thì những thế gia hào tộc đó mới nhận ra, đó là do Kim Phi để mắt đến tài nguyên trên biển.

Chuyện này khiến thế gia hào tộc xung quanh đó đều thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng Kim Phi lại bảo Khánh Mộ Lam diệt thổ phỉ thêm lần nữa.

Theo quan điểm của Từ Cương, đây là tín hiệu cho thấy Kim Phi sẽ ra tay với Trung Nguyên.

Nhưng Kim Phi lại lắc đầu: “Đám người Mộ Lam chỉ có mấy trăm người, làm sao có thể bình định Trung Nguyên được? Để bọn họ diệt thổ phỉ là huấn luyện binh lính, đánh cường hào chia ruộng đất là để tự nuôi lấy mình."

Diệt thổ phỉ là cách huấn luyện binh tốt nhất, chuyện này tiêu cục Trấn Viễn đã nghiệm chứng rồi.

Vả lại thổ phỉ cũng giống như chuột đồng, hầu như mỗi lần diệt một ổ thổ phỉ là có thể thu được một mẻ thóc.

Những địa chủ và thế gia đó cũng vậy, thiên hạ mới hỗn loạn không bao lâu là nhiều địa chủ và thế gia đã có lương thực dự trữ trong kho lúa, chỉ là họ không lấy ra để giúp đỡ cho người nghèo.

Việc Khánh Mộ Lam phải làm là mở một kho dự trữ lương thực, song cũng có thể dùng số lương thực đó để nuôi sống cả đội ngũ.

Chuyện này tiêu cục Trấn Viễn cũng đã nghiệm chứng rồi.

Sau chiến dịch ở dốc Đại Mãng, Trương Lương đã dẫn một số lượng lớn dân lưu lạc từ Tây Xuyên trở về làng Tây Hà, hầu như tất cả những người dân lưu lạc đều trắng tay khi họ lên đường, họ đã men theo đường diệt thổ phỉ đến đây. Không những không tìm được lương thực mà Kim Phi muốn, mà khi trở về làng Tây Hà còn mang theo mấy xe chở tiền vàng, bạc và hàng trăm xe lương thực.

Mặc dù Từ Cương có chút thất vọng với câu trả lời của Kim Phi, nhưng ông ta cũng biết rằng chỉ dựa vào mấy trăm đội an ninh của Khánh Mộ Lam để bình định Trung Nguyên là chuyện mơ tưởng.

Vì vậy ông ta lại đưa chủ đề quay lại trước đó: "Tiên sinh, vậy ta sẽ cho đội hậu cần chuẩn bị vật tư theo danh sách Khánh trưởng xưởng cung cấp và gửi đến hồ Dã Áp."

“Được," Kim Phi gật đầu.

Bao quanh hồ Dã Áp đều là các hồ nước, không chỉ dễ phòng thủ khó tấn công mà còn có hiệu quả ngăn chặn sự xâm nhập của mật thám. Việc thành lập đồn trú tại hồ Dã Áp không chỉ có thể cung cấp vật tư cho đội an ninh diệt thổ phỉ, mà còn mở rộng vòng tròn phòng thủ ở Đông Hải.

Trong tương lai, nếu các quyền quý Trung Nguyên muốn ra tay với Đông Hải thì trước hết phải qua ải ở hồ Dã Áp này.

Những vật tư mà Khánh Mộ Lam yêu cầu cũng không hề phức tạp, với sự đồng ý của Kim Phi, giữa chiều đội hậu cần đã chuẩn xong và ngay sau đó đã đưa đến hồ Dã Áp.

Kim Phi đứng trên đài quan sát, trầm ngâm nhìn đoàn xe vận chuyển vật tư hướng về phía tây

Khánh Mộ Lam diệt thổ phỉ để huấn luyện binh nhưng Kim Phi cũng nuôi một tia hy vọng trong lòng, hy vọng Khánh Mộ Lam có thể lãnh đạo đội an ninh đi chinh phục một khoảng trời.

Đây là điều mà Khánh Mộ Lam đã đồng ý với Kim Phi trước khi lên đường diệt thổ phỉ.

Đoàn xe đi về hướng tây càng lúc càng xa, cuối cùng không còn nhìn rõ nữa, Kim Phi đang chuẩn bị đi xuống đài quan sát thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng trên cầu thang.

Kim Phi quay đầu nhìn lại, thấy Công chúa Lộ Khiết và Băng Nhi đi tới.

Nhìn thấy Kim Phi, Công chúa Lộ Khiết mỉm cười bước tới nhanh hơn: "Tiên sinh, chàng cũng ở đây sao!"

“Trong thư phòng buồn quá, lên đây hít thở một chút." Kim Phi nhìn thấy Công chúa Lộ Khiết chỉ mặc một cái váy, đã cởi áo khoác của mình khoác lên vai cô ta: “Ở đây gió lớn, lên đây sao không mặc dày một chút?”

“Ta không lạnh,” Công chúa Lộ Khiết nói, “Ở thảo nguyên còn lạnh hơn ở đây nhiều, thậm chí cả thời tiết thế này mà nhiều dân du mục còn không thèm mặc áo bông da cừu."

"Cũng phải," Kim Phi mỉm cười sờ sờ mũi mình.

So với nơi nước đóng thành băng như Đông Man thì sự lạnh lẽo này chẳng là gì cả.

Công chúa Lộ Khiết đứng cạnh Kim Phi, nhìn xuống dưới nói với vẻ xúc động: "Tốt quá!"

"Cái gì tốt?" Kim Phi khó hiểu hỏi.

"Tiên sinh nhìn xem," Công chúa Lộ Khiết chỉ chỉ công trường sầm uất phía dưới: "Ai ai cũng có việc, ban ngày có cơm no, ban đêm có chỗ ở, tốt quá rồi!"

"Nhớ nhà sao?”

"Ừ,” Công chúa Lộ Khiết khẽ gật đầu: "Chắc chắn là phương bắc rất lạnh, không biết tộc người ta ở đó thế nào rồi?"

Công chúa Lộ Khiết cứ tưởng rằng Kim Phi chỉ đi ngang qua Đông Hải, nhiều lắm chỉ ở lại mấy ngày rồi sẽ đến thành Du Quan, ai ngờ sau khi Kim Phi đến Đông Hải lại bất chợt khởi động dự án thành Đông Hải mới, và đã ở Đông Hải hơn một tháng mà còn chưa có ý định rời đi.

Khi mới đến Đông Hải, khắp chốn trên đất trống đều là dân lưu lạc, nhưng chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi là những người dân lưu lạc này đã được sắp xếp thỏa đáng.

Kể từ khi dự án thành mới được triển khai, Đông Hải đã thay đổi từng ngày. Nếu thời gian cho phép, Công chúa Lộ Khiết muốn ở lại Đông Hải để học tập chăm chỉ một chút, sau này trở lại Đông Man cũng có thể tham khảo theo Đông Hải để phát triển lên.

Nhưng thấy thời tiết ngày càng lạnh, cô ta lại càng lo lắng cho tộc người của mình.

“Gần đây Sương Nhi có gửi tin về không?” Kim Phi hỏi: “Tộc người của nàng đã đến đâu rồi?”

Không lâu sau khi Công chúa Lộ Khiết ký khế ước với Cửu công chúa ở làng Tây Hà, cô ta đã cho Sương Nhi mang theo tín vật của mình trở về Đông Man, để tập hợp một liên minh các bộ lạc nhỏ để đến thành Du Quan trước.

Đại Khang và Đông Man đã giao chiến nhiều năm như vậy, không chỉ người Đại Khang không tin người Đông Man, mà rất nhiều người Đông Man cũng không tin người Đại Khang.

Nhất là thành Du Quan cũng là cơn ác mộng với nhiều dân du mục.

Biết được Sương Nhi sẽ đưa họ đến thành Du Quan để cậy nhờ người Đại Khang, thì nhiều dân du mục còn vô thức nghĩ là Sương Nhi muốn lừa họ đến thành Du Quan để giết họ.
Chương 1934: Không yên tâm

Dân du mục của liên minh bộ lạc nhỏ đều là những người đi theo công chúa Lộ Khiết, lúc trước công chúa Lộ Khiết đàm phán với Kim Phi, chính những dân du mục này đã thu thập xác chết của dân du mục đã chết trận ở thành Du Quan.

Chính vì lý do này mà rất nhiều dân du mục đều cảm thấy tràn đầy sợ hãi với thành Du Quan.

Cho dù có tín vật của công chúa Lộ Khiết, công việc của Sương Nhi cũng không mấy suôn sẻ, phần lớn dân du mục đều cảm thấy lo lắng, không dám đi về phía nam với cô ta.

Sau đó phương bắc càng ngày càng lạnh, Sương Nhi biết không thể đợi được nữa, trực tiếp tuyên bố những người bằng lòng tin tưởng công chúa Lộ Khiết thì đi theo cô ta, còn những người không muốn tin tưởng thì sẽ ở lại.

Thật ra liên minh bộ lạc nhỏ là một nhóm người đáng thương không có nhà để về, ôm nhau sưởi ấm, rất nhiều dân du mục đã không có gì cả.

Để né tránh bị các bộ lạc lớn bắt làm nô lệ và đuổi giết, bọn họ trốn ở trong rừng cây rất xa về phía bắc để kéo dài hơi tàn, nếu không có sự giúp đỡ khác, bọn họ sẽ khó có thể vượt qua mùa đông này.

Cho nên, khi nhìn thấy Sương Nhi mang một số người trong bộ lạc rời đi, một số người trong bộ lạc vốn lung lay cũng đi theo.

Bởi vì bọn họ đã không còn đường để đi.

Nhưng một số người tị nạn cũng không đi về phía nam, mà là chọn ở lại phương bắc.

Sương Nhi cũng không hề ép buộc, mà dẫn theo những người trong bộ lạc bằng lòng đi theo cô ta đi về phía Nam.

“Lần trước nhận được thư của Sương Nhi, đã là hơn mười ngày trước, lúc đó nhóm Sương Nhi mới vừa xuất phát mấy ngày, dựa theo tốc độ bình thường thì bây giờ bọn họ chắc là đã gần đến phía tây sông Liêu rồi."

Công chúa Lộ Khiết nói: "Cũng không biết ở phía bắc có tuyết rơi hay không, nếu có tuyết rơi thì khó nói. Tiên sinh, có thể chàng không biết, tuyết trên Thảo Nguyên đáng sợ đến mức nào, nếu rơi liên tục nhiều ngày thì tuyết dày có thể chôn vùi lều trại, huống hồ là con người, ngay cả sói cũng có thể bị đông chết!"

"Loại tuyết lớn này chắc là phải đến tháng sau mới có thể rơi, ta đã bố trí thuyền hơi nước đi phía tây sông Liêu, chỉ cần bọn họ có thể chạy đến phía tây sông Liêu thì sẽ không sao." Kim Phi nói lời an ủi: "Vật tư và nhóm thợ thủ công đầu tiên mà ta đã đồng ý với nàng đã đến thành Du Quan, nếu không có chuyện gì bất ngờ thì chắc là số nhà tập thể đầu tiên đã được xây xong rồi."

Công chúa Lộ Khiết nghe vậy thì cúi đầu hành lễ thật sâu với Kim Phi: "Cám ơn tiên sinh!"

Từ vị trí ẩn náu của liên minh bộ lạc nhỏ đến thành Du Quan theo đường thẳng cũng là mấy trăm dặm, nếu chỉ dựa vào đi bộ, không có mấy tháng thì chắc chắn sẽ không thể đến đó được.

Dựa theo thời tiết này, cùng lắm là hơn một tháng nữa thì phía bắc chắc chắn sẽ có tuyết rơi dày đặc, liên minh bộ lạc nhỏ không thể đến được thành Du Quan trước khi tuyết rơi dày đặc, cách duy nhất chính là đi đến phía tây sông Liêu, rồi mới ngồi thuyền ở phía tây trên sông liêu để đến thành Du Quan trước.

"Không cần cảm ơn, chỉ cần nàng không quên khế ước của mình là được rồi!" Kim Phi liếc mắt nhìn công chúa Lộ Khiết một cái thật sâu.

Hòa hợp dân tộc là gánh nặng đường xa, việc hợp tác với công chúa Lộ Khiết chỉ là một lần thử nghiệm của Kim Phi, nếu có thể dùng biện pháp hòa bình này để đạt được mục tiêu là tốt nhất, nếu cuối cùng bị thất bại thì Kim Phi chỉ có thể đợi sau khi dẹp yên Trung Nguyên thì dùng phương pháp vũ lực để dẹp yên Đông Man.

“Tiên sinh yên tâm, mặc dù Lộ Khiết là đàn bà con gái, nhưng nói chuyện vẫn giữ lời, chỉ cần có thể để cho người trong bộ lạc của ta có cuộc sống yên bình, ta chắc chắn sẽ thực hiện chuyện mà ta đã hứa với tiên sinh!"

Công chúa Lộ Khiết không hề do dự nói.

"Như vậy là tốt nhất." Kim Phi khẽ gật đầu.

Quyền lực chính trị đến từ nòng súng, cuối cùng chính sức mạnh quyết định quyền được lên tiếng.

"Tiên sinh..." Công chúa Lộ Khiết do dự một chút và cẩn thận hỏi: "Tiên sinh, ta có chuyện này muốn bàn bạc với chàng một chút."

"Nói đi," Kim Phi nhìn qua.

"Ta muốn đến thành Du Quan trước..." Công chúa Lộ Khiết yếu ớt nói.

Hạng mục thành mới ở Đông Hải đang trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ, chắc chắn sẽ không hoàn thành được trong thời gian ngắn, với tư cách là người khởi xướng hạng mục, Kim Phi có thể sẽ ở lại Đông Hải để theo dõi.

Trong lòng của công chúa Lộ Khiết lo lắng cho người trong bộ lạc của mình, thật sự không chờ đợi được nữa.

“Đến thành Du Quan trước..." Kim Phi suy nghĩ một chút, rồi gật đầu và nói: "Được thôi, nhưng nếu nàng bằng lòng đợi mấy ngày thì ta có thể đi cùng nàng!"

"Thật ư?" Công chúa Lộ Khiết ngạc nhiên và mừng rỡ hỏi, sau đó lại hơi do dự, chỉ xuống dưới và hỏi: "Nhưng nơi này phải làm thế nào?"

"Giao nơi này cho Từ đại nhân," Kim Phi nói một cách đương nhiên.

Từ trước đến nay, Kim Phi đều thích làm chưởng quầy rảnh tay, thật ra, khi biết rằng Khánh Mộ Lam đã tiêu diệt thổ phỉ thành công, Kim Phi đã quyết định rời đi.

Dự án thành mới không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, y không thể luôn canh giữ ở Đông Hải được.

Trước đó không rời đi là vì hạng mục thành phố mới vừa mới bắt đầu, còn có những tên thổ phỉ do các nhà làm quan khống chế rục rịch ngóc đầu dậy ở phía tây, nên Kim Phi phải ở lại để trấn giữ.

Bây giờ, thổ phỉ đã bị Khánh Mộ Lam tiêu diệt, công việc bố trí ổn thỏa cho người tị nạn cũng cơ bản đã kết thúc, xưởng nung gạch, xưởng làm xi-măng linh tinh cũng đã được xây dựng xong, đã sẵn sàng đi vào sử dụng, tiếp theo chỉ cần tiếp tục thúc đẩy việc thực hiện theo kế hoạch do Kim Phi vạch ra là được.

Thông qua quan sát đối với Từ Cương trong khoảng thời gian này, ông ta chắc là có thể đảm nhận phần công việc này.

Kim Phi quyết định rời đi, có thể coi như là một loại kiểm tra đánh giá về khả năng làm việc độc lập của Từ Cương.

Nếu sau khi mình rời đi mà Từ Cương vẫn có thể lãnh đạo hạng mục thành phố mới tiếp tục hoạt động, thì Kim Phi có thể yên tâm giao quyền quản lý Đông Hải cho ông ta, ngược lại, Kim Phi sẽ điều chuyển Từ Cương đi và sắp xếp người khác đến đảm nhiệm vị trí quận trưởng của Đông Hải.

Cho nên, việc đến thành Du Quan trước cũng không phải là quyết định tạm thời mới nảy ra của Kim Phi, mà là quyết định mà y đã đưa ra từ mấy ngày trước.

Nhưng công chúa Lộ Khiết không biết điều này, còn cho rằng Kim Phi đang lo lắng cho cô ta, nên mới quyết định cùng đến thành Du Quan.

Mặc dù trong lòng cảm động, nhưng cô ta vẫn lắc đầu và nói: "Tiên sinh, chàng đã đầu tư nhiều công sức ở Đông Hải như vậy, bây giờ Đông Hải bận rộn như vậy, chàng vẫn nên ở lại đây đi!"

Công chúa Lộ Khiết nói rõ ràng đến như vậy, Kim Phi lập tức hiểu được là cô ta đã suy nghĩ quá nhiều.

Mặc dù Kim Phi là người ngay thẳng, nhưng y cũng biết lúc này mình không thể nói là mình đã có ý định rời đi từ lâu rồi.

Y ho nhẹ một tiếng, rồi mới giơ tay xoa đầu công chúa Lộ Khiết: “Không sao đâu, thành Du Quan cách Đông Hải cũng không xa, có chuyện gì thì ta sẽ qua đây là được, để một mình nàng đến thành Du Quan, ta cũng không yên tâm!"

Thật ra những lời này cũng không phải chỉ là để an ủi công chúa Lộ Khiết.

Trận chiến lần trước ở thành Du Quan rất thảm thiết, không chỉ quân Đông Man mà cả phe mình cũng có số người chết và người bị thương vô cùng nghiêm trọng, bây giờ các nhân viên hộ tống bảo vệ thành Du Quan hầu như đều tham gia vào trận chiến phòng thủ thành lần trước, không có ấn tượng tốt gì đối với người Đông Man.

Kim Phi đúng là hơi lo lắng về việc để công chúa Lộ Khiết đến thành Du Quan một mình, nếu có một nhân viên hộ tống nào đó liều lĩnh đi đến và dùng một đao để chém cô ta, thì kế hoạch hòa hợp dân tộc thông qua biện pháp hòa bình mà Kim Phi muốn sẽ hoàn toàn thất bại.

Công chúa Lộ Khiết ngẩng đầu nhìn Kim Phi, xác nhận y không nói đùa thì cảm động đến mức suýt chút nữa khóc lên, nhào vào lòng Kim Phi và hỏi: "Vậy tiên sinh định khi nào xuất phát?"

“Mấy ngày nữa ta giao việc ở đây cho Từ tiên sinh đã." Kim Phi đáp.

"Ừ," Công chúa Lộ Khiết gật đầu thật mạnh: "Vậy ta sẽ chờ tiên sinh!"

Sau khi đi xuống từ đài quan sát, Kim Phi lại sắp xếp lại các hạng mục trong kế hoạch thành phố mới một lần nữa, và sắp xếp các hạng mục cần đẩy mạnh theo thứ tự từ trước đến sau một lần.

Buổi sáng ngày hôm sau, y giao bản kế hoạch đã vạch ra lần nữa này cho Từ Cương.
Chương 1935: Lộn xộn

Từ Cương nhận được kế hoạch thì đọc kỹ một lần trước, rồi mới tỏ vẻ nghi ngờ.

Bản kế hoạch này không khác nhiều so với kế hoạch đã định ra từ trước, chỉ là khoanh tròn các hạng mục trọng điểm, còn điều chỉnh một số hạng mục trở nên đơn giản, Từ Cương không hiểu tại sao Kim Phi lại đột nhiên đưa cho ông ta một phần.

Tiếp xúc với Kim Phi lâu như vậy, Từ Cương cũng dần dần hiểu được tính tình của Kim Phi, biết Kim Phi là một người thực dụng, thay vì lãng phí sức lực và thời gian vào việc suy đoán ý muốn của lãnh đạo, còn không bằng hoàn thành công việc của mình cho tốt.

Thế là Từ Cương đã hỏi thẳng: "Tiên sinh, phần kế hoạch này cũng không khác với cái trước đó nhiều mà, ngài như này là..."

"Gần đây ta muốn đến thành Du Quan một chuyến, tối hôm qua ta đã sắp xếp lại bản kế hoạch một lần nữa, Từ đại nhân xem qua một cái, nếu không có ý kiến gì thì cứ thực hiện theo phần kế hoạch này đi."

“Tiên sinh, ngài muốn đến thành Du Quan ư?” Từ Cương kinh hãi: “Người Đông Man lại đánh đến à?”

Lúc ông ta được Cửu công chúa triệu gọi đến Kim Xuyên, Kim Phi đã ở Đông Hải rồi, ông ta không biết hành trình ban đầu của Kim Phi, còn tưởng rằng là do người Đông Man đánh đến đây.

“Không phải là người Đông Man đánh đến đây,” Kim Phi cười nói: “Lần này ta ra ngoài chính là muốn đến thành Du Quan, chỉ là đi ngang qua Đông Hải, bây giờ nên rời đi rồi.”

“Thì ra là vậy,” Từ Cương khẽ gật đầu.

Thật ra, ông ta cũng tò mò Kim Phi đến thành Du Quan để làm gì, nhưng Kim Phi lại không nói gì nên ông ta cũng không hỏi.

“Sau khi ta đi, Đông Hải giao lại cho ông, nếu trong quá trình thúc đẩy hạng mục có vấn đề gì thì phải lập tức truyền tin cho ta, nếu có tình huống khẩn cấp và không kịp báo tin cho ta thì ông có thể xử lý trước!"

Kim Phi nói: "Chiều mai ta sẽ triệu tập một cuộc họp với những người phụ trách các hạng mục, ông phái người đi thông báo một chút."

"Vâng, ta chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để không phụ sự tin tưởng của bệ hạ và tiên sinh đối với ta!" Từ Cương đứng thẳng lưng và trịnh trọng trả lời.

Mặc dù bây giờ Đông Hải vẫn là một công trường khổng lồ, nhưng bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra được rằng Kim Phi rất coi trọng Đông Hải.

Chưa kể đến tiềm năng phát triển trong tương lai, chỉ nói bây giờ, Đông Hải đã đóng góp rất nhiều rong biển và cá, là một trong những nguồn thức ăn quan trọng của dân chúng Xuyên Thục!

Kim Phi và Cửu công chúa đã giao một nơi quan trọng như thế cho ông ta, điều này cho thấy sự tin tưởng của bọn họ đối với mình.

Cho nên lời bảo đảm vừa rồi của Từ Cương cũng không phải là nói suông, mà là thật sự ý thức được trách nhiệm trên vai mình.

Dù sao thì ông ta cũng mới gia nhập dưới trướng của Kim Phi cách đây không lâu, mà những người phụ trách hạng mục và các trưởng xưởng của các nhà xưởng ở Đông Hải gần như đều được điều động từ Kim Xuyên, có một số người là người đi trước đã lập nghiệp với Kim Phi, ông ta vốn lo lắng rằng sau khi Kim Phi đi thì mình không thể khiến cho mọi người tin phục, bây giờ Kim Phi bảo ông ta phái người đi thông báo cho các trưởng xưởng và những người phụ trách hạng mục đến đây họp, chính là muốn hỗ trợ cho mình.

Bây giờ sự phát triển của các nhà xưởng đều đã đi vào quỹ đạo, chỉ cần những người phụ trách này chịu phối hợp, không, chỉ cần những người phụ trách này không ngáng chân thì Từ Cương tự tin rằng mình có thể quản lý được Đông Hải.

Đa số những người phụ trách hạng mục và trưởng xưởng đều là những người xuất thân từ gia đình nghèo khổ, trước mắt thì giới quan lại ở Xuyên Thục vẫn chưa có bầu không khí rối loạn này, hơn nữa có sự hỗ trợ của Kim Phi, Từ Cương tin rằng bọn họ chắc là sẽ không gây rắc rối cho mình.

Lúc này, Từ Cương đã gần năm mươi tuổi rồi, ở thời đại này có thể gọi là người già, nhưng trong khoảnh khắc này, trong ngực của ông ta lại nảy sinh một cảm giác kiêu hãnh.

Chiều hôm đó, Kim Phi triệu tập các trưởng xưởng của các nhà xưởng và những người phụ trách hạng mục, tổ chức một cuộc họp vào buổi chiều, tuyên bố trong cuộc họp rằng mình quyết định tạm thời rời đi.

"Sau khi ta đến thành Du Quan, Đông Hải sẽ được giao cho Từ đại nhân, những lời nói của Từ đại nhân, cũng như là lời nói của ta, nếu các ngươi có ý kiến phản đối với Từ đại nhân thì sau này có thể nói cho ta biết, nhưng không được làm trái mệnh lệnh của Từ đại nhân!"

Kim Phi nhìn chằm chằm vào đám người bên dưới đài: "Ông đây cảnh cáo các ngươi trước, nếu có người giở trờ bằng mặt không bằng lòng với Từ đại nhân thì ông đây sẽ trực tiếp đánh gãy chân của hắn và ném về làm ruộng!"

Từ Cương đoán được rằng Kim Phi sẽ giúp đỡ ông ta, nhưng không ngờ Kim Phi lại nói chuyện thẳng thắn như thế, thậm chí có hơi thô lỗ.

Nhưng vẻ mặt của các trưởng xưởng và những người phụ trách bên dưới đài đều bình tĩnh, rõ ràng đã quen với việc này rồi.

Sau đó, Kim Phi nhấn mạnh một số hạng mục công việc trọng điểm cần chú ý, và kết thúc cuộc họp vào lúc chập tối.

Buổi sáng hôm sau, Kim Phi dẫn đám người công chúa Lộ Khiết và Nhuận Nương ngồi thuyền lầu rời khỏi Đông Hải, lao đến thành Du Quan.

Càng đi về phía bắc thì thời tiết càng lạnh, ngay cả Bắc Thiên Tầm có thể chống chọi được với cái lạnh cũng không còn đi câu cá trên boong tàu nữa.

Lưu Thiết đã biết rằng Kim Phi sắp đến, đã đợi ở bến tàu từ lâu rồi, khi thuyền lầu của Kim Phi cập bến thì lông mày của Lưu Thiết đã phủ một lớp sương trắng.

Kim Phi còn chưa kịp xuống thuyền thì Lưu Thiết đã chạy đến trên thuyền trước, chạy đến đứng trước mặt Kim Phi, sau đó giơ tay chào Kim Phi theo nghi thức quân đội: "Tiên sinh!"

"Thiết Tử ca!"

Kim Phi tiến lên và ôm lấy Lưu Thiết một chút, vỗ mạnh vào lưng của đối phương: "Vất vả rồi!"

Đám người Lưu Thiết, Trương Lương và Thiết Ngưu đã đi theo Kim Phi từ trước khi thành lập tiêu cục Trấn Viễn, vẫn đi theo cho đến bây giờ, chắc chắn là nhân vật kỳ cựu.

Sức mạnh quân sự của bọn họ không bằng Bắc Thiên Tầm, sách lược cũng không bằng các mưu sĩ của các nhà làm quan phái ra, nhưng bọn họ lại là nhóm người được Kim Phi tin tưởng và coi trọng nhất.

Lưu Thiết và Trương Lương cũng không phụ sự tin tưởng của Kim Phi, cho dù Kim Phi giao cho họ nhiệm vụ gì thì bọn họ cũng sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành.

Lúc trước, khi xưởng dệt mới được thành lập, thổ phỉ ở vùng lãnh thổ của Kim Xuyên vẫn còn chưa bị tiêu diệt, Kim Phi bảo Lưu Thiết dẫn đầu đội giao hàng, Lưu Thiết cũng đi, còn suýt nữa chết trong tay thổ phỉ.

Sau khi trận chiến ở thành Du Quan kết thúc, Kim Phi lại yêu cầu anh ta đến canh giữ ở thành Du Quan, Lưu Thiết ở lại nơi lạnh khủng khiếp, không có gì để giải trí này mà không nói một lời nào, từ đầu đến cuối cũng không oán trách một câu.

Có thể không quen với khí hậu của phía Bắc, trên mặt và tay của Lưu Thiết đều bị nứt nẻ, tóc cũng bị gió thổi có hơi lộn xộn, mặc dù nhìn hơi thảm hại, nhưng càng dũng mãnh hơn trước kia nhiều.

“Thiết Tử ca!”

Đám người Tả Phi Phi và Nhuận Nương cũng đi ra khỏi ca-bin, vừa cười vừa chào hỏi Lưu Thiết.

“Khánh trưởng xưởng, Nhuận Nương phu nhân, Thiên Tầm phu nhân, Thiết Chùy huynh đệ..."

Đột nhiên nhìn thấy nhiều người quen như vậy, Lưu Thiết cũng rất vui mừng, đáp lại từng người một, nhưng khi đến lượt công chúa Lộ Khiết thì Lưu Thiết lại sững sờ một chút, rồi mới không để ý đến đối phương, hô lên: "Bên ngoài lạnh lắm, mọi người đừng ở trên boong tàu hóng gió nữa, xuống thuyền và vào nhà nói chuyện đi!"

Nói xong, anh ta nghiêng người sang một bên làm động tác mời, để Kim Phi đi trước.

Kim Phi gật đầu, xuống thuyền trước.

Đám người Tả Phi Phi cũng đi theo phía sau.

Nhuận Nương cũng mềm lòng như Quan Hạ Nhi, khi phát hiện Lưu Thiết không để ý đến công chúa Lộ Khiết thì bước tới, nắm lấy cánh tay của công chúa Lộ Khiết: "Lộ Khiết, muội đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ là Thiết Tử ca không nhận ra muội thôi!"

"Ừ," Công chúa Lộ Khiết mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng cô ta biết rõ, Lưu Thiết không thể nào không nhận ra cô ta, chỉ là không muốn chào hỏi cô ta mà thôi.

Nhưng trước khi đến đây, công chúa Lộ Khiết đã chuẩn bị tâm lý rồi, nên cũng không quá thất vọng, cô ta đi xuống thuyền lầu theo đội ngũ, đi dọc theo tường thành bước vào một căn phòng rộng có rèm dày.

Vén rèm ra, một luồng khí nóng phả vào mặt!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom