-
Chương 2001-2005
Chương 2001: Bố cáo thiên hạ
Kỳ thực tình huống này đã từng xảy ra trước đây, Kim Phi thở dài: "Khi Trương Lương huynh trấn áp thổ phỉ, có một số thổ phỉ cũng nhận ra không kịp chuyển lương thực đi nên quyết định đốt đi!
Sau này, đánh cường hào địa chủ chia lại ruộng đất cũng xảy ra tình trạng tương tự.
"Vậy tiên sinh, lúc đó ngài xử lý thế nào?" Từ Cương hỏi.
Theo ông ta, vấn đề này là không thể giải quyết được.
Nhưng Kim Phi trả lời: "Kỳ thực vấn đề này muốn giải quyết cũng không khó, chỉ cần giết chết bọn thổ phỉ và cường hào đốt lương thực là được!"
Từ Cương nghe vậy, vẻ nghi ngờ trong mắt càng hiện rõ.
Đám cường hào này quả thực sợ chết, nhưng nhiều tên thổ phỉ lại là những kẻ liều lĩnh, bọn chúng cũng sợ chết sao?
Thấy vậy, Tiểu Lưu liền giải thích với Từ Cương: "Từ đại nhân, là như thế này. Tiên sinh là người từ bi. Cho dù bọn họ có là thổ phỉ, chỉ cần sau khi bị bắt họ chịu tham gia lao động cải tạo, tiên sinh đều sẵn lòng cho họ một cơ hội sống".
Nghe Tiểu Lưu giải thích xong, Từ Cương lập tức hiểu ra.
Trên thực tế, Kim Phi đồng ý cho bọn thổ phỉ một con đường sống, không phải chỉ vì lòng thương xót. Nếu không chừa một con đường sống nào cho chúng, bọn thổ phỉ nhất định sẽ liều mạng chống trả, tăng thêm thương vong cho đội chống thổ phỉ.
Sau khi bắt được bọn thổ phỉ và cho chúng con đường sống, không chỉ có được một số lao động miễn phí mà còn có thể làm giảm tinh thần chiến đấu của chúng.
Về phần bọn cường hào thì lại càng đơn giản hơn, vốn dĩ bọn họ rất sợ chết.
Nếu đám người này không đốt lương thực, trước đây đội chống thổ phỉ nhiều nhất sẽ chia tài sản và ruộng đất của họ cho người dân chứ sẽ không giết người vô cớ. Ngay cả khi một số địa chủ bị xử tử sau khi bỏ phiếu tại phiên tòa xét xử, gia đình của họ nhìn chung sẽ không bị ảnh hưởng.
Dưới sự răn đe này, việc đàn áp thổ phỉ và đánh cường hào chia ruộng đất mới diễn ra suôn sẻ như vậy.
"Tiên sinh định yêu cầu xưởng trưởng Khánh áp dụng biện pháp tương tự phải không?" Từ Cương hỏi.
"Ông có biện pháp nào tốt hơn không?" Kim Phi hỏi ngược lại.
"Không", Từ Cương lắc đầu, sau đó nói: "Nhưng tình huống ở đây khác với ở Xuyên Thục, hiệu quả có thể không tốt bằng Xuyên Thục!"
"Tại sao lại khác nhau?"
"Trước hết, khi Trương Lương tướng quân trấn áp thổ phỉ, việc đàn áp thổ phỉ và đánh cường hào chia ruộng đất hoàn toàn tách biệt với nhau. Đám cường hào địa phương không dám bao che cho thổ phỉ vì kiêng kỵ thân phận và năng lực của tiên sinh. Sau này, khi tiên sinh đánh cường hào chia ruộng đất lại được sự ủng hộ của Khánh Hâm Nghiêu đại nhân, cho nên đám cường hào cũng không dám phản kháng!"
Từ Cương nói tiếp: “Nhưng hiện tại, đội chống thổ phỉ của xưởng trưởng Khánh không được sự ủng hộ của quan phủ tại địa phương, thậm chí các quý tộc tại địa phương còn bao che lẫn nhau. Có quá nhiều nơi mà cường hào và thổ phỉ có thể ẩn nấp, không hề dễ để bắt được chúng, vì vậy tác dụng của việc răn đe yếu hơn nhiều!"
Kim Phi nghe xong điều này thì trầm mặc.
Đúng vậy, khi y phát động chiến dịch đánh cường hào chia ruộng đất, y đã nhận được sự ủng hộ của Khánh Hâm Nghiêu, cho dù quý tộc địa phương muốn chạy trốn thì cũng đã muộn, bọn họ không còn nơi nào để trốn thoát.
Nhưng những tên thổ phỉ và cường hào mà Khánh Mộ Lam phải đối mặt giờ đã có được vùng Trung Nguyên ở phía sau, và chúng có quá nhiều nơi để chạy trốn.
Người còn không bắt được thì doạ giết có tác dụng gì?
"Vẫn là do binh lực không đủ!" Kim Phi thở dài.
Nếu đủ binh lực, với ưu thế vũ khí tuyệt đối của đội chống thổ phỉ, họ có thể nhanh chóng chiếm giữ một quận hoặc thậm chí một châu, sau đó chặn đường và phong toả mọi cửa ngõ, khiến bọn thổ phỉ và cường hào không còn nơi nào để trốn thoát.
Đáng tiếc, đội an ninh của Khánh Mộ Lam chỉ có mấy trăm người, phong tỏa một huyện đã khó chứ đừng nói đến một quận.
Kim Phi nhận thức được vấn đề nhưng không thể điều thêm người đến trợ giúp Khánh Mộ Lam.
Kim Phi nhất thời nghĩ không ra biện pháp giải quyết vấn đề này, chỉ có thể quay về thảo luận cùng Cửu công chúa và viện Khu mật xem có thể nghĩ ra biện pháp hay không.
"Tiên sinh, hay là viết một bức thư bố cáo thiên hạ, công khai cảnh cáo đám thổ phỉ và cường hào đó thì sao?" Tả Phi Phi đề nghị.
Khi lần đầu tiên đánh cường hào chia ruộng đất, Kim Phi cũng từng viết một bức thư như vậy. Sau đó yêu cầu phi thuyền thả xuống các thành trì chưa bị chiếm đóng, cảnh cáo thổ phỉ và cường hào địa phương không được đốt lương thực, nếu không bọn chúng sẽ bị tiêu diệt khi tiêu cục Trấn Viễn đến.
Động thái này quả thực khiến rất nhiều thổ phỉ, cường hào khiếp sợ, không dám đốt lương thực.
Vừa rồi Từ Cương đang nói đến tình hình của đội chống thổ phỉ, Tả Phi Phi đã nghĩ tới phương pháp này.
Nhưng Kim Phi còn chưa kịp nói thì Từ Cương đã phản đối.
"Xưởng trưởng Tả, tiền đề của phương pháp này là chúng ta phải thực sự bắt được bọn chúng. Nếu cảnh cáo suông như vậy chúng sẽ không sợ!"
Từ Cương nói tiếp: "Ngoài ra phương pháp này cũng chính là lời tuyên chiến với thổ phỉ và cường hào, điều đó sẽ khiến chúng liên thủ với nhau để chống lại chúng ta!"
"Chúng liên thủ với nhau thì đã sao? Nắm đấm mới là đạo lý cuối cùng. Địa chủ, quý tộc và thổ phỉ đã hận chúng ta từ lâu chứ không phải ngày một ngày hai. Nếu chúng có thể đánh bại chúng ta thì đã san bằng Kim Xuyên từ lâu rồi!" Tả Phi Phi lạnh lùng nói.
Từ Cương cảm nhận được trong giọng nói của Tả Phi Phi có sự tự tin mãnh liệt và sát ý, nhất thời không tìm được từ ngữ nào để phản bác.
Đại Khang là một xã hội phong kiến lấy nông nghiệp làm chủ đạo, địa chủ và quý tộc đều là những kẻ ranh ma kinh doanh nhiều năm, bọn chúng có căn cơ sâu rộng tại địa phương.
Trong lịch sử không có nhiều cuộc khởi nghĩa nông dân thuần túy, phần lớn những người lãnh đạo các cuộc khởi nghĩa nông dân đều xuất thân từ giai cấp này nên nhìn chung họ sẽ không làm khó những gia tộc giàu có này.
Cũng giống như những quan lại học giả không thể bị trừng phạt, đó là một quy luật bất thành văn trong thời đại phong kiến.
Nhưng Kim Phi thì khác, y hoàn toàn lật ngược ván cờ, không tuân theo bất kỳ quy luật bất thành văn nào.
Tất nhiên, Kim Phi chỉ có thể làm vậy sau khi tiêu cục Trấn Viễn lớn mạnh, có võ lực mạnh mẽ làm chỗ dựa và tin tưởng rằng Kiếm Môn Quan có thể thủ vững Kim Xuyên.
Đúng như Tả Phi Phi đã nói, các địa chủ và quý tộc hận Kim Phi đến chết, nhưng bây giờ y đã có chỗ đứng vững chắc, bọn chúng không thể làm gì được. Nếu không thì bọn chúng đã san bằng Kim Xuyên và nghiền nát Kim Phi thành tro bụi.
"Việc này cần phải mưu tính lâu dài, tạm thời chưa thảo luận tới!"
Kim Phi thấy Tả Phi Phi có chút mất bình tĩnh, tiếp tục thảo luận có lẽ sẽ không có kết quả, liền chủ động đổi chủ đề: "Từ đại nhân, gần đây còn có vấn đề gì khác không?"
Khi Kim Phi nói ra lời này, hiển nhiên là không muốn nói chuyện chính sự nữa. Nếu là một quan chức bình thường, lúc này hẳn sẽ chủ động nói chuyện khác để làm bầu không khí tốt hơn.
Ví dụ như Tiểu Lưu hiện đang nghĩ đến việc tìm một chủ đề mà Kim Phi giỏi và có hứng thú để nói chuyện.
Nhưng Tiểu Lưu còn chưa kịp mở miệng đã nghe Từ Cương nói: "Tiên sinh nói vậy ta mới nhớ ra. Quả thực có một vấn đề muốn phản ánh lại với tiên sinh".
"Có chuyện gì vậy?" Kim Phi hỏi.
"Không phải chúng ta vẫn đang lùng bắt gián điệp sao? Hôm kia chúng ta bắt được một gián điệp. Theo lời khai của hắn, người phái hắn đến không phải là đám cường hào quý tộc, mà là một tên thổ phỉ đến từ huyện Lư Giang!"
Từ Cương nói: "Nếu những gì gián điệp này khai báo là sự thật, đại đương gia của chúng chỉ e là một nhân vật mà chúng ta phải lưu ý!"
"Tên thổ phỉ đó có gì đặc biệt sao?" Kim Phi hỏi.
“Theo lời khai của gián điệp này, đại đương gia của chúng ban đầu là một thư sinh, do thời thế xô đẩy nên trở thành thổ phỉ. Từ sau khi trở thành đại đương gia, hắn không giống những tên thổ phỉ khác bóc lột nhân dân mà học theo Kim Phi đánh cường hào chia ruộng đất cho nhân dân. Từ đó, hắn được nhiều người ủng hộ, phát triển rất nhanh..."
Từ Cương còn chưa nói xong, vẻ mặt của những người đang ngồi dường như đều thay đổi!
Chương 2002: Kẻ bắt chước
Trong xã hội nông nghiệp thời phong kiến, ruộng đất là nguyên nhân sâu xa của rất nhiều mâu thuẫn, nhiều người đã nhận ra điều này và tìm cách thay đổi nó.
Nhiều cuộc cải cách trong lịch sử đều xoay quanh nội dung cải cách ruộng đất này.
Chỉ là cải cách kiểu này sẽ động chạm đến lợi ích cơ bản của giai cấp quý tộc nên phần lớn cải cách sẽ kết thúc trong thất bại.
Có người trong triều đình đề xuất cải cách, điều này cho thấy mâu thuẫn xã hội lúc bấy giờ vốn đã rất sâu sắc. Cải cách thất bại thường dẫn đến mâu thuẫn ngày càng gia tăng, xung đột trong xã hội ngày càng nghiêm trọng, cuộc sống của nhân dân càng khó khăn hơn.
Khi con người thực sự không thể tồn tại được nữa thì họ chỉ có thể đứng lên.
Trong số đó, nhiều người đề xuất những chính sách như đánh cường hào địa chủ để chia lại ruộng đất và đã thực hiện.
Tuy nhiên, do những hạn chế của cuộc khởi nghĩa nông dân và sự phản công toàn diện của giai cấp địa chủ nên cuối cùng các cuộc khởi nghĩa này đều thất bại.
Cuộc khởi nghĩa đánh cường hào địa chủ chia lại ruộng đất của Kim Phi rất khác với các cuộc khởi nghĩa nông dân trong lịch sử.
Điểm dễ thấy nhất là những người nông dân tham gia khởi nghĩa thường có động cơ rất ích kỷ trong việc chia ruộng đất. Nếu có quan hệ tốt với thủ lĩnh của cuộc khởi nghĩa thì sẽ được chia ruộng đất tốt, nếu không có quan hệ thì chỉ được chia ruộng xấu, thậm chí không được chia.
Cho dù nông dân khởi nghĩa có chiếm được ruộng đất thì logic cơ bản này vẫn không thay đổi, cái gọi là hệ thống phân phong chẳng phải là như thế sao?
Các vị công thần theo chân hoàng đế chinh phục giang sơn cũng như các thành viên quan trọng của hoàng tộc luôn được chia cho một lượng lớn đất đai.
Cũng giống như Cửu công chúa, trước đây cô ấy cũng chỉ là công chúa, không có công lao gì. Chỉ vì Trần Cát thích cô ấy mà đã phân cho Cửu công chúa một huyện làm thái ấp.
Về mặt lý thuyết, toàn bộ đất đai trong huyện này đều thuộc về Cửu công chúa.
Khi Cửu Công chúa qua đời, con cái của cô ấy có thể thừa kế những vùng đất này.
Vương triều Đại Khang kéo dài mấy trăm năm, có biết bao nhiêu hoàng tử công chúa, có bao nhiêu đại thần được hoàng đế yêu quý, có bao nhiêu công thần lập chiến công như Khánh Hoài?
Trong thiên hạ có đủ đất đai để chia cho mỗi người trong số họ nhiều như vậy không?
Nhưng cuộc tấn công của Kim Phi vào cường hào địa phương thì khác, sau khi chiếm được một nơi, y không chia đất cho những người thân cận mà yêu cầu đội Chung Minh thực sự chia ruộng cho người dân địa phương.
Giả dụ như Trương Lương là đại nguyên soái dưới quyền Kim Phi, cũng là một trong những người đầu tiên theo y lập nghiệp đồng thời là người mà y tin tưởng nhất. Tuy nhiên, đất đai dưới tên anh ta được chia theo đầu người trong gia đình và quy trình chia đất cũng phải tham gia bốc thăm như những dân thường khác, bốc trúng miếng nào thì phải nhận miếng đó.
Trương Lương tuy không được chia nhiều ruộng đất nhưng Kim Phi đã trả cho anh ta một mức lương bổng rất cao. Tền lương của anh ta không chỉ có thể nuôi sống gia đình mà còn có thể nuôi sống cả làng Tây Hà.
Huống chi nhà anh ta còn có Mãn Thương, Lâm Vân Phương?
Mãn Thương là cánh tay phải của Kim Phi, người phụ trách ngành thép ở Xuyên Thục, lương còn cao hơn Trương Lương.
Lâm Vân Phương là một trong những nữ công nhân đầu tiên của xưởng dệt, hiện cô ấy là người phụ trách ngành dệt ở quận Quảng Nguyên, phụ trách bốn xưởng dệt và cũng được trả lương rất cao.
Thoạt nhìn, tiền lương Kim Phi cho Trương Lương quá cao. Nhưng trên thực tế, nó không hề cao so với việc ban thái ấp.
Theo thông lệ của triều đại phong kiến, với công lao và địa vị của Trương Lương, việc Kim Phi phân cho anh ta một quận làm thái ấp cũng không phải là quá đáng. Số thuế thu được từ quận này chắc chắn nhiều hơn số tiền lương này.
Điều quan trọng nhất là con cháu của những người được phong thái ấp sẽ ngày càng đông đảo. Để có được nhiều lợi ích hơn, rất có thể họ sẽ tìm mọi cách chèn ép dân chúng, khiến dân chúng bất bình với triều đình.
Tiền lương của Trương Lương, Mãn Thương, Lâm Vân Phương và những người khác được triều đình phát, dù có bao nhiêu cũng sẽ không ảnh hưởng đến dân thường. Hơn nữa, con cái của họ chỉ được thừa kế các khoản tiết kiệm và tài sản gia đình tích cóp được chứ không được thừa kế địa vị của họ.
Kỳ thực đối với Trương Lương đãi ngộ không còn lớn như trước, Kim Phi cho dù có trả lương cao bao nhiêu thì sau khi Trương Lương chết đi, chỉ cần anh ta có một đứa con ăn chơi trác táng là gia sản vẫn có thể đi tong như thường.
Đất đai thì khác, nó là tài sản có thể tiếp tục sinh ra tài sản khác, chỉ cần triều đình không bị diệt vong thì con cháu của những người được ban thái ấp luôn có thể được hưởng những lợi ích mà đất đai mang lại.
May mắn thay, hầu hết các quan chức dưới quyền Kim Phi đều xuất thân từ nghèo khó và không tham lam như các quý tộc giàu có, họ rất hài lòng với mức lương cao hiện tại.
Trên thực tế, cho dù bọn họ không hài lòng, Kim Phi cũng sẽ kiên quyết thực hiện chính sách này.
Bởi vì so với sự phản đối đó, Kim Phi càng xem trọng sự ủng hộ của bách tính.
Trương Lương không muốn làm tướng quân, Kim Phi đương nhiên có thể tìm người khác làm, chỉ cần có đủ nhân dân ủng hộ, y vẫn có tự tin lật ngược mọi nghịch cảnh.
Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa cuộc chiến của Kim Phi và khởi nghĩa nông dân trong lịch sử, đồng thời cũng là nguyên nhân chính khiến Kim Phi giành được thành công trong việc đánh cường hào chia lại ruộng đất.
Ngay cả khi không có sự hỗ trợ của Khánh Hâm Nghiêu, Kim Phi vẫn tin rằng cuối cùng y vẫn có thể chinh phục Xuyên Thục, chẳng qua là sẽ muộn hơn vài năm.
Lúc này một kẻ bắt chước y đột nhiên xuất hiện, khiến Kim Phi nhận thức được nguy cơ.
Chỉ cần dốc sức điều tra thì cách thức và quy trình chia ruộng đất của đội Chung Minh không khó để nắm bắt và mô phỏng lại.
Đối với dân thường, ai trở thành hoàng đế không quan trọng, mà đất đai được giao cho họ mới là quan trọng nhất, ai cho họ đất đai thì họ sẽ ủng hộ người đó.
Kẻ bắt chước này bây giờ có thể không phải là mối uy hiếp lớn, dù sao hắn cũng chưa chinh phục được một quận nào, nhưng sau này khi hắn ngày càng lớn mạnh thì có thể sẽ trở thành phiền toái lớn.
Từ Cương cũng nhận thức được nguy cơ này nên mới đặc biệt báo cáo lại với Kim Phi.
Kim Phi cũng rất coi trọng việc này, ăn xong y không về nghỉ ngơi mà sai người đưa gián điệp Từ Cương nhắc tới đến, đích thân thẩm vấn.
Dù sao căn cơ của kẻ bắt chước này còn nông, lại thiếu nhân lực tình báo có chuyên môn. Gián điệp này trước đây chỉ là thương nhân, vì giỏi ăn nói và biết quan sát nên đại đương gia đã phái hắn đến Đông Hải.
Đối với một nhân vật như thế này thì không cần phải tra tấn gì cả, chỉ cần đá vài cái là hắn khai hết sạch.
Theo lời khai của gián điệp, đại đương gia phái hắn tới Đông Hải, thứ nhất là để tìm người thân thất lạc, thứ hai là để tìm hiểu và học tập mô hình của Đông Hải.
"Đại đương gia này cũng khá hiếu học, đã học đánh cường hào chia ruộng đất rồi giờ còn muốn học mô hình của Đông Hải!" Kim Phi tức giận đến bật cười nói: "Đáng tiếc, mô hình Đông Hải không dễ học như đánh cường hào chia ruộng đất!”
Cốt lõi của mô hình thành phố Đông Hải là đội đánh bắt và đội khai thác rong biển, hai lực lượng nòng cốt này đảm bảo đủ lương thực cho Đông Hải và cũng là động lực cơ bản cho sự phát triển của nơi này.
Tuy nhiên, muốn khai thác rong biển và đánh bắt cá thì cần sử dụng số lượng lớn thuyền, muốn đóng thuyền thì cần số lượng lớn các phương tiện hỗ trợ như gỗ và thép, cũng như các kỹ thuật hỗ trợ liên quan.
Đây là một dây chuyền công nghiệp hoàn chỉnh không thể một sớm một chiều xây dựng được, cho dù Kim Phi đã có kinh nghiệm và kỹ thuật từ kiếp trước thì đến nay y cũng mới có thể tạo ra một nguyên mẫu.
Đối phương bắt chước đánh cường hào chia lại ruộng đất thì được, nhưng bắt chước dự án thành phố mới Đông Hải thì gần như không thể.
Tuy nhiên, một tên thổ phỉ mà có được tư tưởng như vậy thì cũng khá đáng quý, điều đó khiến Kim Phi không khỏi tò mò.
"Đại đương gia của ngươi tên là gì? Trước đây hắn làm nghề gì? Tại sao lại trở thành thổ phỉ?"
Chương 2003: Hàn Trầm
Mặc dù gián điệp này chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng gián điệp chính là gián điệp, sau khi hắn bị bắt, đã bị giam vào nhà tù của Cục tình báo.
Những người có thể bị giam vào Cục tình báo, đa số đều không phải là những nhân vật đơn giản.
Kim Phi không đề cập đến việc đề nghị tra tấn để lấy lời khai, nhưng Kim Phi lại nhắm mắt làm ngơ với tiêu cục Trấn Viễn và Cục tình báo.
Bởi vì thứ tiêu cục Trấn Viễn phải đối mặt chính là quân địch, nhân từ nương tay với quân địch, chính là hung ác với người mình.
Sau khi các nhân viên hộ tống bắt được trinh thám của quân địch, thường tiến hành thẩm vấn.
Trên tiền tuyến ở chiến trường, không có dấu vết của thời gian, quá trình thẩm vấn đương nhiên cũng cần dùng đến một số mánh khóe.
Chưa kể đến đối thủ của Cục tình báo thường là những gián điệp đã được trải qua huấn luyện đặc biệt, nếu không dùng đến mánh khóe thì cũng đừng mong hỏi được bất cứ điều gì.
Trong hai ngày bị giam giữ, tiếng kêu thảm thiết ở bên tai của gián điệp chưa từng dừng lại, cũng đã tận mắt chứng kiến phương pháp thẩm vấn của Cục tình báo tàn bạo đến mức nào.
Gián điệp biết mình căn bản không thể chịu đựng được, cho nên trong lần thẩm vấn đầu tiên, đã hỏi gì thì nói cái đó một cách triệt để.
Trước đó đã giải thích rồi, nên bây giờ giấu diếm cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
"Đại đương gia của chúng ta tên là Hàn Trầm, trước kia là một người đọc sách, nghe nói là người của huyện Ngưu Lan, bởi vì quê hương luôn có thổ phỉ tập kích quấy rối, nghe nói rằng ở Đông Hải có đường sống, muốn đến Đông Hải để đến nương tựa vào tiên sinh, nhưng trên đường gặp phải thổ phỉ và bị thất lạc người nhà, lúc Đại đương gia tìm kiếm người nhà thì đi ngang qua kênh Phóng Mã của chúng ta…”
Nói đến đây, gián điệp dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: “Khi đi ngang qua kênh Phóng Mã, bị chúng ta bắt lên trên núi, bởi vì có thể viết và tính toán, nên Đại đương gia trước đây để cho ngài ấy chịu trách nhiệm ghi chép sổ sách..."
Trịnh Trì Viễn nghe đến đây thì không nhịn được mà ngắt lời đối phương: "Ý của ngươi là, hắn bị các ngươi bắt lên núi ư?"
Gián điệp gật đầu với vẻ hơi lúng túng: "Đúng vậy!"
"Bị bắt lên trên núi, vậy sao sau đó lại trở thành Đại đương gia?" Trịnh Trì Viễn hỏi với vẻ tò mò: "Đại đương gia trước kia đâu rồi?"
"Vị lão gia này, xin ngài hãy nghe ta nói tiếp đi!"
Gián điệp tiếp tục nói: "Không lâu sau khi Đại đương gia bị bắt lên trên núi, Đại đương gia trước kia dẫn theo Nhị đương gia và Tam đương gia đi vào trong thành dạo chơi ở thanh lâu, không biết tại sao lại đánh nhau với người ta, đối phương là một người không dễ đụng chạm, cả đám người Đại đương gia đều phải bỏ mạng, rồi Hàn đương gia mới trở thành Đại đương gia mới của chúng ta!"
“Làm thế nào mà hắn có thể lên được vị trí này?" Trịnh Trì Viễn hỏi.
"Lúc ấy ta cũng là một người tị nạn bị bắt lên trên núi, làm sao ta biết những việc này chứ?"
Gián điệp nói một cách bất đắc dĩ: “Sau này Đại đương gia vẫn luôn là Hàn đương gia, cảm thấy ta có ích, nên mới đưa ta theo bên người, nhưng lúc đó làm sao ngài ấy có thể lên làm Đại đương gia thì ta thật sự không biết!”
Nghe thấy gián điệp nói như vậy, Kim Phi và Trịnh Trì Viễn liếc mắt nhìn nhau một cái.
Muốn sống yên trong hang ổ của thổ phỉ cũng không phải là dễ dàng, mặc dù đối phương không kể lại quá trình Hàn Trầm lên làm Đại đương gia, nhưng cũng đủ để thấy rằng Hàn Trầm là một người có bản lĩnh và quyết đoán.
Thật ra, không có bản lĩnh, không có quyết đoán, cũng không thể bắt chước theo Kim Phi được.
"Hàn Trầm phái ngươi đến Đông Hải, thật sự là để tìm người thân bị thất lạc và học tập à?" Từ Cương hỏi.
"Thật sự, ta thề với trời!" Gián điệp giơ tay phải lên: "Chúng ta thực sự không có ý xấu đối với Đông Hải!"
"Vậy ngươi đã tìm được người thân của Hàn Trầm chưa?" Kim Phi hỏi.
"Chưa," Gián điệp lắc đầu một cách bất đắc dĩ: "Có quá nhiều người tị nạn ở Đông Hải, muốn tìm mấy người là quá khó khăn!"
"Các ông tìm được chưa?" Kim Phi nhìn về phía Từ Cương.
Gián điệp muốn tìm người, chỉ có thể hỏi thăm một chút, nhưng Từ Cương là quận trưởng của Đông Hải, nên không cần phải phiền phức như vậy.
Người tị nạn đến Đông Hải thì cần phải đăng ký, chỉ cần đi kiểm tra danh sách là sẽ biết người thân của Hàn Trầm có ở Đông Hải hay không, và nếu có thì được phân đến đâu.
"Đã cho người đi tìm rồi, nhưng hôm qua Cục tình báo mới thông báo về chuyện này cho ta, tiên sinh, ngài cũng biết đấy, chúng ta có hàng trăm nghìn người tị nạn đã đăng ký, lại có nhiều người trùng tên, muốn tìm người cũng không dễ dàng như vậy!"
Từ Cương nói nhỏ: "Nhưng đã sắp xếp người đi làm thêm giờ rồi, ta đoán sẽ sớm có kết quả thôi!"
Tiêu cục Trấn Viễn và các nhà xưởng ở Kim Xuyên cũng có danh sách, để thuận tiện cho việc kiểm tra, những danh sách này sẽ được sắp xếp theo thứ tự họ.
Người tị nạn đến theo một nhóm, nên không có cách nào sử dụng hình thức đăng ký theo bản kê, chỉ có thể tới người nào thì đăng ký cho người đó, đợi sau này nhân sự ổn định rồi, sẽ tiến hành sửa sang lại theo địa phương hoặc họ.
Trong thời phong kiến, phụ nữ sau khi kết hôn sẽ không có tên riêng, tên là họ của chồng cộng với họ của mình, ví dụ như vợ của Hàn Trầm tên là Hàn Lưu Thị.
Cả họ Hàn và họ Lưu đều là những họ lớn, trong số hàng trăm nghìn người tị nạn, không biết có bao nhiêu người là Hàn Lưu Thị.
May là dựa vào lời giải thích của gián điệp, vợ của Hàn Trầm còn mang theo hai đứa con, một đứa tên là Phong Nhi, một đứa tên là Quyên Nhi, có thể sàng lọc dựa trên hai cái tên này.
"Ngươi nói con của Hàn Trầm tên là gì?" Kim Phi nhìn về phía gián điệp với vẻ mặt kỳ lạ.
Không chỉ có Kim Phi, mà vẻ mặt của đám người Tả Phi Phi và Trịnh Trì Viễn cũng không đúng, đặc biệt là Thiết Chùy đứng phía sau Kim Phi, hai má liên tục run run, rõ ràng là đang nhịn cười.
“Tên mụ gọi là Phong Nhi, tên gọi là Hàn Phong!" Gián điệp trả lời một cách cẩn thận: "Có chuyện gì vậy?"
Sao những người này nghe thấy cái tên Hàn Phong này lại như vậy chứ? Chẳng lẽ con của Đại đương gia đã gặp sự cố ở Đông Hải rồi ư?
"Không có gì," Kim Phi xua tay, ra hiệu cho đám cận vệ dẫn gián điệp xuống.
Chờ sau khi bọn họ rời đi rồi thì Thiết Chùy cuối cùng cũng không nhịn được nữa, che miệng cười khúc khích.
"Tiên sinh, đây là chuyện gì vậy?" Từ Cương hỏi với vẻ tò mò.
Hàn Phong gia nhập tiêu cục Trấn Viễn không lâu thì đã được điều động đến đội Chung Minh, phụ trách công tác tình báo, bây giờ đã trở thành thủ lĩnh tình báo của Xuyên Thục.
Thân phận của nhân viên tình báo thường cần phải giữ bí mật, ở cấp độ như Hàn Phong, mặc dù không cần cố ý giữ bí mật, nhưng cũng không có nhiều người ngoài biết được thân phận của anh ta.
Ít nhất là Từ Cương không biết.
“Con của Hàn Trầm trùng tên với một người quen cũ của bọn ta,” Kim Phi giải thích một tiếng, rồi mới đá Thiết Chùy một cái: “Muốn cười thì lăn ra ngoài mà cười!”
Thiết Chùy xoa gò má của mình, cuối cùng cũng ngừng cười.
Trịnh Trì Viễn đổi chủ đề: "Tiên sinh, ngài cảm thấy lời nói của gián điệp này có đáng tin không?"
"Nếu đối phương đã có thể nói ra chuyện đánh cường hào phân chia ruộng đất thì chắc không phải là nói dối," Kim Phi nói: "Nhưng cho dù hắn có nói dối hay không thì vẫn nên sắp xếp để Cục tình báo đi điều tra một chút."
"Cục tình báo đã phái người đi rồi, nhưng chắc là vẫn chưa đến nơi, phải cần một thời gian nữa mới có kết quả." Từ Cương trả lời.
"Vậy thì tốt rồi." Kim Phi gật đầu, đang định nói chuyện thì có một tiếng báo cáo truyền đến từ ngoài cửa, một cận vệ bước vào: "Tiên sinh, có một người tên là Nhậm Viễn đang ở ngoài cửa, nói là cấp dưới của Từ đại nhân, có chuyện rất quan trọng cần gặp Từ đại nhân!"
"Tiên sinh, Nhậm Viễn chính là người phụ trách kiểm tra danh sách, tìm kiếm người nhà của Hàn Trầm!" Từ Cương giải thích: "Hắn tới tìm ta, chắc là đã có kết quả!"
"Cho hắn vào đi!" Kim Phi gật đầu với cận vệ.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đi theo cận vệ bước đến.
"Đại nhân, đã tìm được Hàn Lưu Thị mà ngài sai ta tìm rồi!"
Chương 2004: Cảm ơn
“Đã xác nhận chưa? Có phải là trùng tên không?" Từ Cương hỏi.
"Đã xác nhận rồi, Hàn Lưu Thị này mang theo hai người con, con trai tên là Hàn Phong, con gái tên là Hàn Quyên, tuổi cũng ăn khớp với lời giải thích của gián điệp, chắc là sẽ không sai đâu!" Người đàn ông trung niên trả lời.
"Đó chắc là người mà Hàn Trầm muốn tìm!" Từ Cương khẽ gật đầu: "Có rất nhiều Hàn Lưu Thị, nhưng tên và tuổi của con cái cũng ăn khớp, có lẽ không có nhiều mấy."
"Hàn Lưu Thị và con cái đang ở đâu?" Kim Phi hỏi.
"Ở thương hội Kim Xuyên," Người đàn ông trung niên nói: "Lúc trước, họ đến xưởng gạch để xin việc, nhưng lại không được nhận, rồi mới gặp được đội trưởng đội hai của đội vận chuyển của thương hội Kim Xuyên, đội trưởng đội hai thấy ba mẹ con bọn họ đáng thương, Hàn Lưu Thị và Hàn Phong lại đều biết chữ, nên đã giới thiệu bọn họ đến thương hội Kim Xuyên làm công việc tính toán."
"Biểu hiện của bọn họ ở thương hội Kim Xuyên như thế nào?" Từ Cương lại hỏi.
"Ta đã hỏi thăm được một chút, biểu hiện cũng không tệ," Người đàn ông trung niên nói: "Sau khi Hàn Lưu Thị chính thức gia nhập vào thương hội Kim Xuyên, được phân đến một phòng nhỏ trong khu nhà ở tập thể, Hàn Phong và Hàn Quyên cũng đến trường của công nhân viên chức để học, sau khi Hàn Phong tan học thì thường đến thương hội để giúp đỡ, những người làm công việc tính toán khác ở trong thương hội đều có những đánh giá khá tốt về bọn họ."
"Nghe có vẻ như gia giáo của Hàn Trầm còn khá tốt," Từ Cương khẽ gật đầu, rồi mới nhìn về phía Kim Phi: "Tiên sinh, bây giờ chúng ta đã cứu người nhà của Hàn Trầm, hơn nữa, nghe ý của gián điệp thì Hàn Trầm chính là hâm mộ tiếng tăm của ngài nên mới tìm đến Đông Hải để nương tựa, hay là chúng ta thử chiêu hàng một lần đi?"
"Chiêu hàng?" Trong lòng Kim Phi cũng khẽ động.
Nếu có thể chiêu hàng, có thể giải quyết mối đe dọa là Hàn Trầm này mà không cần sử dụng bất kỳ vũ khí nào, nói không chừng còn có thể có thêm một vị đại tướng ở dưới trướng nữa.
Nhưng theo như lời của gián điệp thì tiến triển đánh cường hào, phân chia ruộng đất của Hàn Trầm cũng không tệ, liệu ông ta có bằng lòng khuất phục làm kẻ dưới của người khác không?
"Trước mắt, hiểu biết của chúng ta về Hàn Trầm đều đến từ gián điệp, không thể tin tất cả những gì gián điệp nói được,” Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Chờ đến khi có kết quả điều tra của Cục tình báo rồi mới xem xét xem bước tiếp theo nên làm như thế nào đi!”
“Vậy mấy mẹ con Hàn Lưu Thị kia thì xử lý như thế nào?” Từ Cương lại hỏi: “Có nên nói cho bọn họ biết không?”
“Cái này…” Kim Phi cũng cảm thấy hơi khó khăn trong giây lát.
Hàn Trầm phái người đến tìm ba mẹ con, điều này chứng tỏ rằng ông ta rất lo lắng cho người thân của mình, ba mẹ con chắc chắn cũng lo lắng cho Hàn Trầm, nếu chỉ là người dân bình thường thì dựa theo tính cách của Kim Phi, chắc chắn sẽ báo tin vui này cho ba mẹ con trước.
Nhưng mấy người Hàn Lưu Thị không phải là người nhà của người bình thường, mà là người nhà của Hàn Trầm.
Nói một cách khó nghe thì bọn họ ở lại Đông Hải, chính là lợi thế trong cuộc đàm phán với Hàn Trầm sau này.
Nếu là trước đây, Kim Phi có lẽ sẽ xem thường cách làm này, nhưng khi địa vị càng ngày càng cao, suy nghĩ của Kim Phi cũng dần dần thay đổi.
Mặc dù cảm thấy Hàn Trầm là một phiền phức, nhưng vẫn chỉ là một phiền phức mà thôi, Kim Phi tự tin rằng mình có thể giải quyết được, tiêu cục Trấn Viễn là sức mạnh lớn nhất của Kim Phi.
Hàn Trầm không có đủ nền tảng công nghiệp, cho dù phát triển nhanh đến đâu đi chăng nữa, không có nền tảng thì cũng sẽ không phải là đối thủ của tiêu cục Trấn Viễn.
Nhưng nếu thật sự đánh nhau với Hàn Trầm, chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều thương vong.
Hơn nữa, Hàn Trầm khác những thế gia quý tộc kia, những người tập trung ở xung quanh ông ta cũng là người dân nghèo khổ, nếu không đến mức không thể làm khác được thì Kim Phi cũng không muốn xung đột với Hàn Trầm.
Nghĩ đến đây, Kim Phi đã có quyết định trong lòng: "Tạm thời đừng nói cho Hàn Lưu Thị biết chuyện này, tất cả đợi sau khi có kết quả điều tra của Cục tình báo rồi sẽ nói sau!"
Bây giờ ba mẹ con Hàn Lưu Thị không có nguy hiểm, còn may mắn hơn phần lớn những người tị nạn khác, cho dù sau này biết được tin tức của Hàn Trầm, cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
“Vâng.” Từ Cương gật đầu, rồi mới hỏi tiếp: “Vậy có cần dặn dò thương hội Kim Xuyên một tiếng, để chăm sóc bọn họ một chút không?"
Nếu Hàn Trầm đặc biệt phái người đến Đông Hải để tìm kiếm Hàn Lưu Thị, điều đó có nghĩa là ba người Hàn Lưu Thị có địa vị rất quan trọng trong lòng ông ta, nếu bọn họ sống ở thương hội Kim Xuyên tốt hơn một chút, cũng sẽ có lòng trung thành với Đông Hải, sau này gặp được Hàn Trầm, cũng có thể giúp khuyên nhủ.
Nghĩ đến đây, Kim Phi gật đầu: "Có thể chăm sóc cho thỏa đáng một chút, nhưng đừng quá lộ liễu."
"Vâng," Từ Cương quay đầu nhìn về phía Tiểu Triệu: "Tiểu Triệu, chuyện này giao cho ngươi, ngươi đi thu xếp!"
"Vâng," Tiểu Triệu vội vàng đảm bảo: "Ta nhất định sẽ khiến mấy người Hàn Lưu Thị thích Đông Hải, coi nơi này như nhà của mình!"
Sau đó, Kim Phi lại dặn dò một số chuyện khác nữa, mãi cho đến nửa đêm, bữa cơm tối này mới kết thúc.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng mà Kim Phi đã rời giường.
Đám người Từ Cương, Trịnh Trì Viễn và Tiểu Triệu còn dậy sớm hơn y, lúc Kim Phi đi ra ngoài, bọn họ đã đợi trong sân ở bên cạnh Kim Phi được một lúc rồi.
"Tiên sinh, thực sự không thể ở thêm mấy ngày à?” Từ Cương nói với vẻ muốn giữ lại: "Ta còn muốn xin ngài chỉ bảo thêm đó!"
"Từ đại nhân, ông cũng biết tình hình hiện tại mà, ta phải nhanh chóng quay về để nghĩ cách giải quyết!"
Kim Phi nói: "Còn bên Đông Hải, nếu có vấn đề gì thì ông có thể viết thư cho ta ngay lập tức, sau khi ta về sẽ dặn dò một tiếng, thư của ông không cần phải thông qua đội Chung Minh và viện Khu Mật, có thể đưa đến trên tay ta trước!"
"Cảm ơn tiên sinh!" Từ Cương hành lễ với Kim Phi.
Kim Phi đỡ Từ Cương dậy, đoàn người đi về phía bến tàu.
Ông Quy đợi ở bên ngoài bến tàu với Thủy Oa và Thẩm Tú Tú, khi nhìn thấy Kim Phi, ba người đều đi tới nghênh đón.
Thiết Chùy vốn muốn ngăn lại một chút để kiểm tra người, nhưng lại bị Kim Phi dùng ánh mắt ngăn lại.
Thiết Chùy liếc nhìn Bắc Thiên Tầm đang canh giữ ở bên cạnh Kim Phi, lại nhìn ba người ông Quy, từ bỏ việc kiểm tra người.
“Kim tiên sinh, đây là cá mà ông Quy bắt được, ta đã phơi khô, tặng cho ngài!"
Thẩm Tú Tú lấy một cái giỏ tre nhỏ từ trên lưng Thủy Oa xuống, bưng đến trước mặt Kim Phi: "Cám ơn ngài vì đã giúp ta báo thù!"
"Ông Quy bắt cá là để nuôi hai người các ngươi, làm sao ta có thể lấy đồ của các ngươi được chứ?" Kim Phi vội vàng xua tay.
"Tiên sinh đừng lo lắng, mặc dù ta đã già rồi, nhưng cũng chưa đến mức không thể chuyển động được nữa, bắt cá nuôi bọn chúng cũng không có vấn đề gì, hơn nữa, bây giờ Thủy Oa cũng có thể nhận tiền lương rồi!"
Ông Quy mỉm cười và nói: "Đây là tấm lòng của đứa bé, ngài đừng ghét bỏ, xin hãy nhận lấy đi!"
Kim Phi liếc mắt nhìn Thẩm Tú Tú với ánh mắt đầy mong đợi, rồi lại nhìn Thủy Oa và ông Quy, dùng hai tay để nhận giỏ cá.
Nhuận Nương nhìn thấy thế thì lấy một cây trâm ở trên đầu xuống, xuyên lên trên đầu của Thẩm Tú Tú.
“Phu nhân, không được, cái này quá quý giá rồi!" Lần này đến lượt ông Quy xua tay.
"Cá muối là tấm lòng của các người, đây cũng là tấm lòng của ta, ông Quy, ngài cũng đừng ghét bỏ." Nhuận Nương mỉm cười và nói: “Nếu không thì chúng ta không thể lấy những con cá muối này được!”
“Được rồi, ông Quy, ta về Kim Xuyên còn có việc, ta phải đi trước, cảm ơn ngài đã đến tiễn ta!”
Kim Phi đưa giỏ cá cho Thiết Chùy, rồi mới chắp tay với ông Quy, thuyền lầu trên bến tàu cũng đang phun ra một làn khói trắng, chứng tỏ nồi hơi đã được đun lên rồi.
Ông Quy thấy thế thì chỉ có thể để Thẩm Tú Tú hành lễ cảm ơn với Nhuận Nương.
"Từ đại nhân, Trịnh đại nhân và Hồng công tử, các ngươi cũng dừng bước đi!"
Kim Phi vẫy tay với đám người Từ Cương, Trịnh Trì Viễn và Hồng Đào Bình, rồi bước lên trên cầu dỡ hàng.
Chương 2005: Thực dụng
Bến tàu Kim Xuyên, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đứng trên cầu dỡ hàng nhìn về đội tàu đang dần giảm tốc ở phía xa.
“Đương gia nói muốn đi thành Du Quan, ta còn tưởng cùng lắm một tháng là về, ai ngờ đi lâu vậy.”
Quan Hạ Nhi nói: “Còn không về nữa, sắp đến Tết rồi.”
“Đúng đó, ta cũng không ngờ lần này tướng công đi lâu vậy.” Cửu công chúa cảm thán theo.
Ban đầu lúc Kim Phi đến thành Du Quan, cô ấy tưởng chỉ là đi xem các bộ lạc, kết quả ai mà biết Kim Phi đi qua Đông Hải lại muốn xây một tòa thành mới.
Tuy Cửu công chúa tin Kim Phi nhưng lúc mới nghe tin vẫn thấy Kim Phi suy nghĩ viển vông.
Theo kế hoạch mà Kim Phi gửi về, y muốn xây một tòa thành mới lớn hơn tòa cũ, tình hình của Xuyên Thục khi ấy hoàn toàn không có nhiều tiền của để y xây dựng tòa thành mới.
Vì thế, Cửu công chúa phái Thiết Thế Hâm và Từ Cương đi Đông Hải, muốn khuyên nhủ Kim Phi.
Kết quả ai ngờ Từ Cương đi Đông Hải không chỉ không khuyên nhủ Kim Phi mà còn bị Kim Phi giữ lại làm người phụ trách công trình ở Đông Hải.
Điều khiến Cửu công chúa không ngờ đến nữa là công trình tòa thành mới của Kim Phi không chỉ thành công mà tiến độ cũng rất nhanh, nhanh đến mức Cửu công chúa nghi ngờ bản tấu của Từ Cương là giả, còn phái mật thám đi Đông Hải điều tra.
Kết quả mật thám quay về báo tin còn lố hơn Từ Cương.
Theo mật thám nói, diện tích và dân số hiện tại của Đông Hải đã vượt qua kinh thành lúc đầu, còn có dân tị nạn liên tục đổ đến Đông Hải, Đông Hải nhất định sẽ càng ngày càng lớn.
Điều quan trọng nhất là nhiều người đến Đông Hải như vậy mà vẫn được Từ Cương sắp xếp ổn thỏa, còn tạo nên một khu sản xuất, trừ lúc đầu đến triều đình lấy chút tiền làm vốn ra thì sau đó không cần tiền của triều đình nữa.
Các đội đánh bắt liên tục phát triển ngày càng đi xa, càng ngày càng bắt được nhiều cá, không chỉ lo đủ cho bản thân mà cá muối gửi về Xuyên Thục cũng ngày càng nhiều.
Đông Hải to lớn không chỉ không trở thành gánh nặng của Xuyên Thục mà còn giúp đỡ Xuyên Thục phát triển.
Cửu công chúa luôn kiêu ngạo cũng không thể không thừa nhận, lần này bản thân nhìn lầm, Kim Phi quyết định phát triển Đông Hải là sáng suốt, cũng ý thức được khoảng cách giữa bản thân và Kim Phi.
Trong việc xử lý chuyện chính trị, có lẽ Kim Phi không bằng cô ấy, nhưng trên phương diện kế hoạch lâu dài thì cô ấy không thể so với Kim Phi.
Với tầm nhìn của Cửu công chúa, bây giờ cô ấy đã hiểu ý nghĩa chiến lược của Đông Hải rồi.
Bây giờ dân tị nạn nhìn thì có vẻ là gánh nặng nhưng con người là cơ sở phát triển của mọi thứ, không có con người thì tất cả đều vô ích.
Nếu không có số lượng dân tị nạn lớn như vậy, Kim Phi cũng không thể xây nhiều công xưởng ở Đông Hải như thế, cũng đừng nghĩ đến việc xây được nhiều nhà cửa như vậy trong thời gian ngắn.
Những dân tị nạn này không chỉ là động lực phát triển công nghiệp của Đông Hải mà sau này, khi có cảm giác thuộc về Đông Hải và chính quyền Xuyên Thục, lúc nào cũng có thể phát động họ trở thành nguồn mộ lính mới.
Còn dân tị nạn có sinh ra cảm giác thuộc về với Đông Hải hay không, Cửu công chúa không hề lo lắng.
Cô ấy đã biết được công tác giáo dục tư tưởng của Từ Cương ở Đông Hải, hơn nữa dân tị nạn có được lợi ích ở Đông Hải, sớm muộn gì cũng sẽ có cảm giác đó.
Ngoại trừ điều đó, Đông Hải hình thành chuỗi cung ứng ngư nghiệp và đóng tàu, cực kỳ có lợi với khai thác biển sau này.
Trước đây Cửu công chúa chưa nhận ra tầm quan trọng của biển, bây giờ thì nhận ra rồi.
Nếu không xưởng khai thác rong biển và đội đánh bắt, tình hình của Xuyên Thục sẽ khó khăn hơn bây giờ nhiều.
Trừ rong biển và đội đánh bắt ra còn có thương mại đường biển.
Sở dĩ cô ấy đến bến tàu đón là vì nhận được tin của Kim Phi.
Trong thư, Kim Phi kể về thu hoạch chuyến này của Lạc Lan và tình hình của Nước K.
Những thứ này đều có được thông qua thương mại đường biển.
Dưới tầm nhìn của Cửu công chúa, đội tàu dần dần vào bến, sau đó được cần cẩu kéo lên dừng bên cầu dỡ hàng.
Kim Phi dẫn theo đám người Bắc Thiên Tầm xuống boong tàu, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi cũng dẫn theo Châu Nhi và Tần Minh lên đón.
“Trời lạnh như thế còn đến bến tàu làm gì?”
Kim Phi nhìn Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi.
“Đương gia viễn chinh trở về, đương nhiên chúng ta phải đến bến tàu đón rồi!” Quan Hạ Nhi trêu đùa.
“Chỉ là đến Đông Hải và thành Du Quan dạo chơi thôi, không phải đánh trận, viễn chinh ở đâu ra?” Kim Phi xoa đầu Quan Hạ Nhi.
“Tuy lần này tướng quân không đánh trận nhưng còn gặt hái được thành quả lớn hơn đánh sập mấy tòa thành!” Cửu công chúa nói.
“Đúng vậy, nghe nói tướng công mang rất nhiều bông và lúa giống từ Nước K về, trên thuyền cả sao?” Quan Hạ Nhi hiếu kỳ nhìn boong tàu.
“Trên thuyền,” Kim Phi gật đầu, sau đó đính chính: “Nhưng bông và lúa giống không phải ta đem về mà là công lao của Lạc Lan cô nương và Lão Uông đại ca!”
“Không có sự chỉ đạo đúng đắn và ủng hộ hết mình của tiên sinh thì chúng ta cũng đâu có bản lĩnh đến Nước K làm ăn?” Lạc Lan vội khiêm tốn xua tay.
“Lạc Lan, lần này các ngươi vất vả rồi!” Cửu công chúa cũng nhìn Lạc Lan: “Có những cây giống này, dân chúng chỉ cần chịu khó mấy năm là sau này không còn khổ như này nữa rối!”
Tuy dân chúng Xuyên Thục sống tốt hơn dân chúng Trung Nguyên và Giang Nam, nhưng vì nền móng kém nên bây giờ cũng chỉ qua mức no ấm một chút mà thôi.
Hơn nữa Kim Phi và Cửu công chúa không phát gạo ở Xuyên Thục mà tạo công ăn việc làm cho họ, những nhà chỉ còn người già không thể trồng trọt cũng không thể làm việc, cuộc sống vẫn khó khăn như cũ, thậmchí còn phải ăn xin.
May mà ăn xin cũng không khổ như trước, người chết đói cũng ít hơn nhiều.
Trải qua trồng thử, chứng minh rằng bông và lúa có thể trồng được ở Đại Khang, Lạc Lan liền đem lượng giống đủ trồng trên diện tích lớn về.
Cùng lắm hai ba năm là Xuyên Thục có thể giải quyết triệt để vấn đề no ấm.
“Không cần vài năm, nếu hoạt động tốt, năm nay là có thể đến Nước K kéo mấy chuyến gạo về rồi.” Kim Phi nói.
“Thật sao?” Đôi mắt của Cửu công chúa hiện lên vẻ mong chờ.
“Lạc Lan, nói suy nghĩ của cô đi.” Kim Phi nhìn Lạc Lan.
“Vâng,” Lạc Lan gật đầu, nhìn Cửu công chúa: “Bệ hạ, lúa ở Nước K một năm chín ba lần, mấy năm trước đều bội thu nên kho lương thực ở khắp nơi của bọn ta đều đầy rồi, thổ ty cũng có ý muốn xử lý lương thực thu hoạch được, ta nghĩ đây là cơ hội nên lúc ở Nước K đã tự ý để phó đội trưởng Mã Văn Húc ở lại tiếp tục đàm phán với Nước K, tranh thủ xây dựng mối giao thương lâu dài với Nước K.
“Cô làm rất tốt,” Cửu công chúa tán thành cách làm của Lạc Lan, sau đó cười nói: “Dù sao chúng ta cũng có biết bao châu Thủy Ngọc!”
Nhưng Lạc Lan lại lắc đầu, từ chối đề nghị của Cửu công chúa: “Bệ hạ, lần này trước khi về, thổ ty Nước K đã đến tìm ta, nói ta lần sau hãy mang những đồ thực dụng đến, không cần châu Thủy Ngọc nữa!”
Kỳ thực tình huống này đã từng xảy ra trước đây, Kim Phi thở dài: "Khi Trương Lương huynh trấn áp thổ phỉ, có một số thổ phỉ cũng nhận ra không kịp chuyển lương thực đi nên quyết định đốt đi!
Sau này, đánh cường hào địa chủ chia lại ruộng đất cũng xảy ra tình trạng tương tự.
"Vậy tiên sinh, lúc đó ngài xử lý thế nào?" Từ Cương hỏi.
Theo ông ta, vấn đề này là không thể giải quyết được.
Nhưng Kim Phi trả lời: "Kỳ thực vấn đề này muốn giải quyết cũng không khó, chỉ cần giết chết bọn thổ phỉ và cường hào đốt lương thực là được!"
Từ Cương nghe vậy, vẻ nghi ngờ trong mắt càng hiện rõ.
Đám cường hào này quả thực sợ chết, nhưng nhiều tên thổ phỉ lại là những kẻ liều lĩnh, bọn chúng cũng sợ chết sao?
Thấy vậy, Tiểu Lưu liền giải thích với Từ Cương: "Từ đại nhân, là như thế này. Tiên sinh là người từ bi. Cho dù bọn họ có là thổ phỉ, chỉ cần sau khi bị bắt họ chịu tham gia lao động cải tạo, tiên sinh đều sẵn lòng cho họ một cơ hội sống".
Nghe Tiểu Lưu giải thích xong, Từ Cương lập tức hiểu ra.
Trên thực tế, Kim Phi đồng ý cho bọn thổ phỉ một con đường sống, không phải chỉ vì lòng thương xót. Nếu không chừa một con đường sống nào cho chúng, bọn thổ phỉ nhất định sẽ liều mạng chống trả, tăng thêm thương vong cho đội chống thổ phỉ.
Sau khi bắt được bọn thổ phỉ và cho chúng con đường sống, không chỉ có được một số lao động miễn phí mà còn có thể làm giảm tinh thần chiến đấu của chúng.
Về phần bọn cường hào thì lại càng đơn giản hơn, vốn dĩ bọn họ rất sợ chết.
Nếu đám người này không đốt lương thực, trước đây đội chống thổ phỉ nhiều nhất sẽ chia tài sản và ruộng đất của họ cho người dân chứ sẽ không giết người vô cớ. Ngay cả khi một số địa chủ bị xử tử sau khi bỏ phiếu tại phiên tòa xét xử, gia đình của họ nhìn chung sẽ không bị ảnh hưởng.
Dưới sự răn đe này, việc đàn áp thổ phỉ và đánh cường hào chia ruộng đất mới diễn ra suôn sẻ như vậy.
"Tiên sinh định yêu cầu xưởng trưởng Khánh áp dụng biện pháp tương tự phải không?" Từ Cương hỏi.
"Ông có biện pháp nào tốt hơn không?" Kim Phi hỏi ngược lại.
"Không", Từ Cương lắc đầu, sau đó nói: "Nhưng tình huống ở đây khác với ở Xuyên Thục, hiệu quả có thể không tốt bằng Xuyên Thục!"
"Tại sao lại khác nhau?"
"Trước hết, khi Trương Lương tướng quân trấn áp thổ phỉ, việc đàn áp thổ phỉ và đánh cường hào chia ruộng đất hoàn toàn tách biệt với nhau. Đám cường hào địa phương không dám bao che cho thổ phỉ vì kiêng kỵ thân phận và năng lực của tiên sinh. Sau này, khi tiên sinh đánh cường hào chia ruộng đất lại được sự ủng hộ của Khánh Hâm Nghiêu đại nhân, cho nên đám cường hào cũng không dám phản kháng!"
Từ Cương nói tiếp: “Nhưng hiện tại, đội chống thổ phỉ của xưởng trưởng Khánh không được sự ủng hộ của quan phủ tại địa phương, thậm chí các quý tộc tại địa phương còn bao che lẫn nhau. Có quá nhiều nơi mà cường hào và thổ phỉ có thể ẩn nấp, không hề dễ để bắt được chúng, vì vậy tác dụng của việc răn đe yếu hơn nhiều!"
Kim Phi nghe xong điều này thì trầm mặc.
Đúng vậy, khi y phát động chiến dịch đánh cường hào chia ruộng đất, y đã nhận được sự ủng hộ của Khánh Hâm Nghiêu, cho dù quý tộc địa phương muốn chạy trốn thì cũng đã muộn, bọn họ không còn nơi nào để trốn thoát.
Nhưng những tên thổ phỉ và cường hào mà Khánh Mộ Lam phải đối mặt giờ đã có được vùng Trung Nguyên ở phía sau, và chúng có quá nhiều nơi để chạy trốn.
Người còn không bắt được thì doạ giết có tác dụng gì?
"Vẫn là do binh lực không đủ!" Kim Phi thở dài.
Nếu đủ binh lực, với ưu thế vũ khí tuyệt đối của đội chống thổ phỉ, họ có thể nhanh chóng chiếm giữ một quận hoặc thậm chí một châu, sau đó chặn đường và phong toả mọi cửa ngõ, khiến bọn thổ phỉ và cường hào không còn nơi nào để trốn thoát.
Đáng tiếc, đội an ninh của Khánh Mộ Lam chỉ có mấy trăm người, phong tỏa một huyện đã khó chứ đừng nói đến một quận.
Kim Phi nhận thức được vấn đề nhưng không thể điều thêm người đến trợ giúp Khánh Mộ Lam.
Kim Phi nhất thời nghĩ không ra biện pháp giải quyết vấn đề này, chỉ có thể quay về thảo luận cùng Cửu công chúa và viện Khu mật xem có thể nghĩ ra biện pháp hay không.
"Tiên sinh, hay là viết một bức thư bố cáo thiên hạ, công khai cảnh cáo đám thổ phỉ và cường hào đó thì sao?" Tả Phi Phi đề nghị.
Khi lần đầu tiên đánh cường hào chia ruộng đất, Kim Phi cũng từng viết một bức thư như vậy. Sau đó yêu cầu phi thuyền thả xuống các thành trì chưa bị chiếm đóng, cảnh cáo thổ phỉ và cường hào địa phương không được đốt lương thực, nếu không bọn chúng sẽ bị tiêu diệt khi tiêu cục Trấn Viễn đến.
Động thái này quả thực khiến rất nhiều thổ phỉ, cường hào khiếp sợ, không dám đốt lương thực.
Vừa rồi Từ Cương đang nói đến tình hình của đội chống thổ phỉ, Tả Phi Phi đã nghĩ tới phương pháp này.
Nhưng Kim Phi còn chưa kịp nói thì Từ Cương đã phản đối.
"Xưởng trưởng Tả, tiền đề của phương pháp này là chúng ta phải thực sự bắt được bọn chúng. Nếu cảnh cáo suông như vậy chúng sẽ không sợ!"
Từ Cương nói tiếp: "Ngoài ra phương pháp này cũng chính là lời tuyên chiến với thổ phỉ và cường hào, điều đó sẽ khiến chúng liên thủ với nhau để chống lại chúng ta!"
"Chúng liên thủ với nhau thì đã sao? Nắm đấm mới là đạo lý cuối cùng. Địa chủ, quý tộc và thổ phỉ đã hận chúng ta từ lâu chứ không phải ngày một ngày hai. Nếu chúng có thể đánh bại chúng ta thì đã san bằng Kim Xuyên từ lâu rồi!" Tả Phi Phi lạnh lùng nói.
Từ Cương cảm nhận được trong giọng nói của Tả Phi Phi có sự tự tin mãnh liệt và sát ý, nhất thời không tìm được từ ngữ nào để phản bác.
Đại Khang là một xã hội phong kiến lấy nông nghiệp làm chủ đạo, địa chủ và quý tộc đều là những kẻ ranh ma kinh doanh nhiều năm, bọn chúng có căn cơ sâu rộng tại địa phương.
Trong lịch sử không có nhiều cuộc khởi nghĩa nông dân thuần túy, phần lớn những người lãnh đạo các cuộc khởi nghĩa nông dân đều xuất thân từ giai cấp này nên nhìn chung họ sẽ không làm khó những gia tộc giàu có này.
Cũng giống như những quan lại học giả không thể bị trừng phạt, đó là một quy luật bất thành văn trong thời đại phong kiến.
Nhưng Kim Phi thì khác, y hoàn toàn lật ngược ván cờ, không tuân theo bất kỳ quy luật bất thành văn nào.
Tất nhiên, Kim Phi chỉ có thể làm vậy sau khi tiêu cục Trấn Viễn lớn mạnh, có võ lực mạnh mẽ làm chỗ dựa và tin tưởng rằng Kiếm Môn Quan có thể thủ vững Kim Xuyên.
Đúng như Tả Phi Phi đã nói, các địa chủ và quý tộc hận Kim Phi đến chết, nhưng bây giờ y đã có chỗ đứng vững chắc, bọn chúng không thể làm gì được. Nếu không thì bọn chúng đã san bằng Kim Xuyên và nghiền nát Kim Phi thành tro bụi.
"Việc này cần phải mưu tính lâu dài, tạm thời chưa thảo luận tới!"
Kim Phi thấy Tả Phi Phi có chút mất bình tĩnh, tiếp tục thảo luận có lẽ sẽ không có kết quả, liền chủ động đổi chủ đề: "Từ đại nhân, gần đây còn có vấn đề gì khác không?"
Khi Kim Phi nói ra lời này, hiển nhiên là không muốn nói chuyện chính sự nữa. Nếu là một quan chức bình thường, lúc này hẳn sẽ chủ động nói chuyện khác để làm bầu không khí tốt hơn.
Ví dụ như Tiểu Lưu hiện đang nghĩ đến việc tìm một chủ đề mà Kim Phi giỏi và có hứng thú để nói chuyện.
Nhưng Tiểu Lưu còn chưa kịp mở miệng đã nghe Từ Cương nói: "Tiên sinh nói vậy ta mới nhớ ra. Quả thực có một vấn đề muốn phản ánh lại với tiên sinh".
"Có chuyện gì vậy?" Kim Phi hỏi.
"Không phải chúng ta vẫn đang lùng bắt gián điệp sao? Hôm kia chúng ta bắt được một gián điệp. Theo lời khai của hắn, người phái hắn đến không phải là đám cường hào quý tộc, mà là một tên thổ phỉ đến từ huyện Lư Giang!"
Từ Cương nói: "Nếu những gì gián điệp này khai báo là sự thật, đại đương gia của chúng chỉ e là một nhân vật mà chúng ta phải lưu ý!"
"Tên thổ phỉ đó có gì đặc biệt sao?" Kim Phi hỏi.
“Theo lời khai của gián điệp này, đại đương gia của chúng ban đầu là một thư sinh, do thời thế xô đẩy nên trở thành thổ phỉ. Từ sau khi trở thành đại đương gia, hắn không giống những tên thổ phỉ khác bóc lột nhân dân mà học theo Kim Phi đánh cường hào chia ruộng đất cho nhân dân. Từ đó, hắn được nhiều người ủng hộ, phát triển rất nhanh..."
Từ Cương còn chưa nói xong, vẻ mặt của những người đang ngồi dường như đều thay đổi!
Chương 2002: Kẻ bắt chước
Trong xã hội nông nghiệp thời phong kiến, ruộng đất là nguyên nhân sâu xa của rất nhiều mâu thuẫn, nhiều người đã nhận ra điều này và tìm cách thay đổi nó.
Nhiều cuộc cải cách trong lịch sử đều xoay quanh nội dung cải cách ruộng đất này.
Chỉ là cải cách kiểu này sẽ động chạm đến lợi ích cơ bản của giai cấp quý tộc nên phần lớn cải cách sẽ kết thúc trong thất bại.
Có người trong triều đình đề xuất cải cách, điều này cho thấy mâu thuẫn xã hội lúc bấy giờ vốn đã rất sâu sắc. Cải cách thất bại thường dẫn đến mâu thuẫn ngày càng gia tăng, xung đột trong xã hội ngày càng nghiêm trọng, cuộc sống của nhân dân càng khó khăn hơn.
Khi con người thực sự không thể tồn tại được nữa thì họ chỉ có thể đứng lên.
Trong số đó, nhiều người đề xuất những chính sách như đánh cường hào địa chủ để chia lại ruộng đất và đã thực hiện.
Tuy nhiên, do những hạn chế của cuộc khởi nghĩa nông dân và sự phản công toàn diện của giai cấp địa chủ nên cuối cùng các cuộc khởi nghĩa này đều thất bại.
Cuộc khởi nghĩa đánh cường hào địa chủ chia lại ruộng đất của Kim Phi rất khác với các cuộc khởi nghĩa nông dân trong lịch sử.
Điểm dễ thấy nhất là những người nông dân tham gia khởi nghĩa thường có động cơ rất ích kỷ trong việc chia ruộng đất. Nếu có quan hệ tốt với thủ lĩnh của cuộc khởi nghĩa thì sẽ được chia ruộng đất tốt, nếu không có quan hệ thì chỉ được chia ruộng xấu, thậm chí không được chia.
Cho dù nông dân khởi nghĩa có chiếm được ruộng đất thì logic cơ bản này vẫn không thay đổi, cái gọi là hệ thống phân phong chẳng phải là như thế sao?
Các vị công thần theo chân hoàng đế chinh phục giang sơn cũng như các thành viên quan trọng của hoàng tộc luôn được chia cho một lượng lớn đất đai.
Cũng giống như Cửu công chúa, trước đây cô ấy cũng chỉ là công chúa, không có công lao gì. Chỉ vì Trần Cát thích cô ấy mà đã phân cho Cửu công chúa một huyện làm thái ấp.
Về mặt lý thuyết, toàn bộ đất đai trong huyện này đều thuộc về Cửu công chúa.
Khi Cửu Công chúa qua đời, con cái của cô ấy có thể thừa kế những vùng đất này.
Vương triều Đại Khang kéo dài mấy trăm năm, có biết bao nhiêu hoàng tử công chúa, có bao nhiêu đại thần được hoàng đế yêu quý, có bao nhiêu công thần lập chiến công như Khánh Hoài?
Trong thiên hạ có đủ đất đai để chia cho mỗi người trong số họ nhiều như vậy không?
Nhưng cuộc tấn công của Kim Phi vào cường hào địa phương thì khác, sau khi chiếm được một nơi, y không chia đất cho những người thân cận mà yêu cầu đội Chung Minh thực sự chia ruộng cho người dân địa phương.
Giả dụ như Trương Lương là đại nguyên soái dưới quyền Kim Phi, cũng là một trong những người đầu tiên theo y lập nghiệp đồng thời là người mà y tin tưởng nhất. Tuy nhiên, đất đai dưới tên anh ta được chia theo đầu người trong gia đình và quy trình chia đất cũng phải tham gia bốc thăm như những dân thường khác, bốc trúng miếng nào thì phải nhận miếng đó.
Trương Lương tuy không được chia nhiều ruộng đất nhưng Kim Phi đã trả cho anh ta một mức lương bổng rất cao. Tền lương của anh ta không chỉ có thể nuôi sống gia đình mà còn có thể nuôi sống cả làng Tây Hà.
Huống chi nhà anh ta còn có Mãn Thương, Lâm Vân Phương?
Mãn Thương là cánh tay phải của Kim Phi, người phụ trách ngành thép ở Xuyên Thục, lương còn cao hơn Trương Lương.
Lâm Vân Phương là một trong những nữ công nhân đầu tiên của xưởng dệt, hiện cô ấy là người phụ trách ngành dệt ở quận Quảng Nguyên, phụ trách bốn xưởng dệt và cũng được trả lương rất cao.
Thoạt nhìn, tiền lương Kim Phi cho Trương Lương quá cao. Nhưng trên thực tế, nó không hề cao so với việc ban thái ấp.
Theo thông lệ của triều đại phong kiến, với công lao và địa vị của Trương Lương, việc Kim Phi phân cho anh ta một quận làm thái ấp cũng không phải là quá đáng. Số thuế thu được từ quận này chắc chắn nhiều hơn số tiền lương này.
Điều quan trọng nhất là con cháu của những người được phong thái ấp sẽ ngày càng đông đảo. Để có được nhiều lợi ích hơn, rất có thể họ sẽ tìm mọi cách chèn ép dân chúng, khiến dân chúng bất bình với triều đình.
Tiền lương của Trương Lương, Mãn Thương, Lâm Vân Phương và những người khác được triều đình phát, dù có bao nhiêu cũng sẽ không ảnh hưởng đến dân thường. Hơn nữa, con cái của họ chỉ được thừa kế các khoản tiết kiệm và tài sản gia đình tích cóp được chứ không được thừa kế địa vị của họ.
Kỳ thực đối với Trương Lương đãi ngộ không còn lớn như trước, Kim Phi cho dù có trả lương cao bao nhiêu thì sau khi Trương Lương chết đi, chỉ cần anh ta có một đứa con ăn chơi trác táng là gia sản vẫn có thể đi tong như thường.
Đất đai thì khác, nó là tài sản có thể tiếp tục sinh ra tài sản khác, chỉ cần triều đình không bị diệt vong thì con cháu của những người được ban thái ấp luôn có thể được hưởng những lợi ích mà đất đai mang lại.
May mắn thay, hầu hết các quan chức dưới quyền Kim Phi đều xuất thân từ nghèo khó và không tham lam như các quý tộc giàu có, họ rất hài lòng với mức lương cao hiện tại.
Trên thực tế, cho dù bọn họ không hài lòng, Kim Phi cũng sẽ kiên quyết thực hiện chính sách này.
Bởi vì so với sự phản đối đó, Kim Phi càng xem trọng sự ủng hộ của bách tính.
Trương Lương không muốn làm tướng quân, Kim Phi đương nhiên có thể tìm người khác làm, chỉ cần có đủ nhân dân ủng hộ, y vẫn có tự tin lật ngược mọi nghịch cảnh.
Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa cuộc chiến của Kim Phi và khởi nghĩa nông dân trong lịch sử, đồng thời cũng là nguyên nhân chính khiến Kim Phi giành được thành công trong việc đánh cường hào chia lại ruộng đất.
Ngay cả khi không có sự hỗ trợ của Khánh Hâm Nghiêu, Kim Phi vẫn tin rằng cuối cùng y vẫn có thể chinh phục Xuyên Thục, chẳng qua là sẽ muộn hơn vài năm.
Lúc này một kẻ bắt chước y đột nhiên xuất hiện, khiến Kim Phi nhận thức được nguy cơ.
Chỉ cần dốc sức điều tra thì cách thức và quy trình chia ruộng đất của đội Chung Minh không khó để nắm bắt và mô phỏng lại.
Đối với dân thường, ai trở thành hoàng đế không quan trọng, mà đất đai được giao cho họ mới là quan trọng nhất, ai cho họ đất đai thì họ sẽ ủng hộ người đó.
Kẻ bắt chước này bây giờ có thể không phải là mối uy hiếp lớn, dù sao hắn cũng chưa chinh phục được một quận nào, nhưng sau này khi hắn ngày càng lớn mạnh thì có thể sẽ trở thành phiền toái lớn.
Từ Cương cũng nhận thức được nguy cơ này nên mới đặc biệt báo cáo lại với Kim Phi.
Kim Phi cũng rất coi trọng việc này, ăn xong y không về nghỉ ngơi mà sai người đưa gián điệp Từ Cương nhắc tới đến, đích thân thẩm vấn.
Dù sao căn cơ của kẻ bắt chước này còn nông, lại thiếu nhân lực tình báo có chuyên môn. Gián điệp này trước đây chỉ là thương nhân, vì giỏi ăn nói và biết quan sát nên đại đương gia đã phái hắn đến Đông Hải.
Đối với một nhân vật như thế này thì không cần phải tra tấn gì cả, chỉ cần đá vài cái là hắn khai hết sạch.
Theo lời khai của gián điệp, đại đương gia phái hắn tới Đông Hải, thứ nhất là để tìm người thân thất lạc, thứ hai là để tìm hiểu và học tập mô hình của Đông Hải.
"Đại đương gia này cũng khá hiếu học, đã học đánh cường hào chia ruộng đất rồi giờ còn muốn học mô hình của Đông Hải!" Kim Phi tức giận đến bật cười nói: "Đáng tiếc, mô hình Đông Hải không dễ học như đánh cường hào chia ruộng đất!”
Cốt lõi của mô hình thành phố Đông Hải là đội đánh bắt và đội khai thác rong biển, hai lực lượng nòng cốt này đảm bảo đủ lương thực cho Đông Hải và cũng là động lực cơ bản cho sự phát triển của nơi này.
Tuy nhiên, muốn khai thác rong biển và đánh bắt cá thì cần sử dụng số lượng lớn thuyền, muốn đóng thuyền thì cần số lượng lớn các phương tiện hỗ trợ như gỗ và thép, cũng như các kỹ thuật hỗ trợ liên quan.
Đây là một dây chuyền công nghiệp hoàn chỉnh không thể một sớm một chiều xây dựng được, cho dù Kim Phi đã có kinh nghiệm và kỹ thuật từ kiếp trước thì đến nay y cũng mới có thể tạo ra một nguyên mẫu.
Đối phương bắt chước đánh cường hào chia lại ruộng đất thì được, nhưng bắt chước dự án thành phố mới Đông Hải thì gần như không thể.
Tuy nhiên, một tên thổ phỉ mà có được tư tưởng như vậy thì cũng khá đáng quý, điều đó khiến Kim Phi không khỏi tò mò.
"Đại đương gia của ngươi tên là gì? Trước đây hắn làm nghề gì? Tại sao lại trở thành thổ phỉ?"
Chương 2003: Hàn Trầm
Mặc dù gián điệp này chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng gián điệp chính là gián điệp, sau khi hắn bị bắt, đã bị giam vào nhà tù của Cục tình báo.
Những người có thể bị giam vào Cục tình báo, đa số đều không phải là những nhân vật đơn giản.
Kim Phi không đề cập đến việc đề nghị tra tấn để lấy lời khai, nhưng Kim Phi lại nhắm mắt làm ngơ với tiêu cục Trấn Viễn và Cục tình báo.
Bởi vì thứ tiêu cục Trấn Viễn phải đối mặt chính là quân địch, nhân từ nương tay với quân địch, chính là hung ác với người mình.
Sau khi các nhân viên hộ tống bắt được trinh thám của quân địch, thường tiến hành thẩm vấn.
Trên tiền tuyến ở chiến trường, không có dấu vết của thời gian, quá trình thẩm vấn đương nhiên cũng cần dùng đến một số mánh khóe.
Chưa kể đến đối thủ của Cục tình báo thường là những gián điệp đã được trải qua huấn luyện đặc biệt, nếu không dùng đến mánh khóe thì cũng đừng mong hỏi được bất cứ điều gì.
Trong hai ngày bị giam giữ, tiếng kêu thảm thiết ở bên tai của gián điệp chưa từng dừng lại, cũng đã tận mắt chứng kiến phương pháp thẩm vấn của Cục tình báo tàn bạo đến mức nào.
Gián điệp biết mình căn bản không thể chịu đựng được, cho nên trong lần thẩm vấn đầu tiên, đã hỏi gì thì nói cái đó một cách triệt để.
Trước đó đã giải thích rồi, nên bây giờ giấu diếm cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
"Đại đương gia của chúng ta tên là Hàn Trầm, trước kia là một người đọc sách, nghe nói là người của huyện Ngưu Lan, bởi vì quê hương luôn có thổ phỉ tập kích quấy rối, nghe nói rằng ở Đông Hải có đường sống, muốn đến Đông Hải để đến nương tựa vào tiên sinh, nhưng trên đường gặp phải thổ phỉ và bị thất lạc người nhà, lúc Đại đương gia tìm kiếm người nhà thì đi ngang qua kênh Phóng Mã của chúng ta…”
Nói đến đây, gián điệp dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: “Khi đi ngang qua kênh Phóng Mã, bị chúng ta bắt lên trên núi, bởi vì có thể viết và tính toán, nên Đại đương gia trước đây để cho ngài ấy chịu trách nhiệm ghi chép sổ sách..."
Trịnh Trì Viễn nghe đến đây thì không nhịn được mà ngắt lời đối phương: "Ý của ngươi là, hắn bị các ngươi bắt lên núi ư?"
Gián điệp gật đầu với vẻ hơi lúng túng: "Đúng vậy!"
"Bị bắt lên trên núi, vậy sao sau đó lại trở thành Đại đương gia?" Trịnh Trì Viễn hỏi với vẻ tò mò: "Đại đương gia trước kia đâu rồi?"
"Vị lão gia này, xin ngài hãy nghe ta nói tiếp đi!"
Gián điệp tiếp tục nói: "Không lâu sau khi Đại đương gia bị bắt lên trên núi, Đại đương gia trước kia dẫn theo Nhị đương gia và Tam đương gia đi vào trong thành dạo chơi ở thanh lâu, không biết tại sao lại đánh nhau với người ta, đối phương là một người không dễ đụng chạm, cả đám người Đại đương gia đều phải bỏ mạng, rồi Hàn đương gia mới trở thành Đại đương gia mới của chúng ta!"
“Làm thế nào mà hắn có thể lên được vị trí này?" Trịnh Trì Viễn hỏi.
"Lúc ấy ta cũng là một người tị nạn bị bắt lên trên núi, làm sao ta biết những việc này chứ?"
Gián điệp nói một cách bất đắc dĩ: “Sau này Đại đương gia vẫn luôn là Hàn đương gia, cảm thấy ta có ích, nên mới đưa ta theo bên người, nhưng lúc đó làm sao ngài ấy có thể lên làm Đại đương gia thì ta thật sự không biết!”
Nghe thấy gián điệp nói như vậy, Kim Phi và Trịnh Trì Viễn liếc mắt nhìn nhau một cái.
Muốn sống yên trong hang ổ của thổ phỉ cũng không phải là dễ dàng, mặc dù đối phương không kể lại quá trình Hàn Trầm lên làm Đại đương gia, nhưng cũng đủ để thấy rằng Hàn Trầm là một người có bản lĩnh và quyết đoán.
Thật ra, không có bản lĩnh, không có quyết đoán, cũng không thể bắt chước theo Kim Phi được.
"Hàn Trầm phái ngươi đến Đông Hải, thật sự là để tìm người thân bị thất lạc và học tập à?" Từ Cương hỏi.
"Thật sự, ta thề với trời!" Gián điệp giơ tay phải lên: "Chúng ta thực sự không có ý xấu đối với Đông Hải!"
"Vậy ngươi đã tìm được người thân của Hàn Trầm chưa?" Kim Phi hỏi.
"Chưa," Gián điệp lắc đầu một cách bất đắc dĩ: "Có quá nhiều người tị nạn ở Đông Hải, muốn tìm mấy người là quá khó khăn!"
"Các ông tìm được chưa?" Kim Phi nhìn về phía Từ Cương.
Gián điệp muốn tìm người, chỉ có thể hỏi thăm một chút, nhưng Từ Cương là quận trưởng của Đông Hải, nên không cần phải phiền phức như vậy.
Người tị nạn đến Đông Hải thì cần phải đăng ký, chỉ cần đi kiểm tra danh sách là sẽ biết người thân của Hàn Trầm có ở Đông Hải hay không, và nếu có thì được phân đến đâu.
"Đã cho người đi tìm rồi, nhưng hôm qua Cục tình báo mới thông báo về chuyện này cho ta, tiên sinh, ngài cũng biết đấy, chúng ta có hàng trăm nghìn người tị nạn đã đăng ký, lại có nhiều người trùng tên, muốn tìm người cũng không dễ dàng như vậy!"
Từ Cương nói nhỏ: "Nhưng đã sắp xếp người đi làm thêm giờ rồi, ta đoán sẽ sớm có kết quả thôi!"
Tiêu cục Trấn Viễn và các nhà xưởng ở Kim Xuyên cũng có danh sách, để thuận tiện cho việc kiểm tra, những danh sách này sẽ được sắp xếp theo thứ tự họ.
Người tị nạn đến theo một nhóm, nên không có cách nào sử dụng hình thức đăng ký theo bản kê, chỉ có thể tới người nào thì đăng ký cho người đó, đợi sau này nhân sự ổn định rồi, sẽ tiến hành sửa sang lại theo địa phương hoặc họ.
Trong thời phong kiến, phụ nữ sau khi kết hôn sẽ không có tên riêng, tên là họ của chồng cộng với họ của mình, ví dụ như vợ của Hàn Trầm tên là Hàn Lưu Thị.
Cả họ Hàn và họ Lưu đều là những họ lớn, trong số hàng trăm nghìn người tị nạn, không biết có bao nhiêu người là Hàn Lưu Thị.
May là dựa vào lời giải thích của gián điệp, vợ của Hàn Trầm còn mang theo hai đứa con, một đứa tên là Phong Nhi, một đứa tên là Quyên Nhi, có thể sàng lọc dựa trên hai cái tên này.
"Ngươi nói con của Hàn Trầm tên là gì?" Kim Phi nhìn về phía gián điệp với vẻ mặt kỳ lạ.
Không chỉ có Kim Phi, mà vẻ mặt của đám người Tả Phi Phi và Trịnh Trì Viễn cũng không đúng, đặc biệt là Thiết Chùy đứng phía sau Kim Phi, hai má liên tục run run, rõ ràng là đang nhịn cười.
“Tên mụ gọi là Phong Nhi, tên gọi là Hàn Phong!" Gián điệp trả lời một cách cẩn thận: "Có chuyện gì vậy?"
Sao những người này nghe thấy cái tên Hàn Phong này lại như vậy chứ? Chẳng lẽ con của Đại đương gia đã gặp sự cố ở Đông Hải rồi ư?
"Không có gì," Kim Phi xua tay, ra hiệu cho đám cận vệ dẫn gián điệp xuống.
Chờ sau khi bọn họ rời đi rồi thì Thiết Chùy cuối cùng cũng không nhịn được nữa, che miệng cười khúc khích.
"Tiên sinh, đây là chuyện gì vậy?" Từ Cương hỏi với vẻ tò mò.
Hàn Phong gia nhập tiêu cục Trấn Viễn không lâu thì đã được điều động đến đội Chung Minh, phụ trách công tác tình báo, bây giờ đã trở thành thủ lĩnh tình báo của Xuyên Thục.
Thân phận của nhân viên tình báo thường cần phải giữ bí mật, ở cấp độ như Hàn Phong, mặc dù không cần cố ý giữ bí mật, nhưng cũng không có nhiều người ngoài biết được thân phận của anh ta.
Ít nhất là Từ Cương không biết.
“Con của Hàn Trầm trùng tên với một người quen cũ của bọn ta,” Kim Phi giải thích một tiếng, rồi mới đá Thiết Chùy một cái: “Muốn cười thì lăn ra ngoài mà cười!”
Thiết Chùy xoa gò má của mình, cuối cùng cũng ngừng cười.
Trịnh Trì Viễn đổi chủ đề: "Tiên sinh, ngài cảm thấy lời nói của gián điệp này có đáng tin không?"
"Nếu đối phương đã có thể nói ra chuyện đánh cường hào phân chia ruộng đất thì chắc không phải là nói dối," Kim Phi nói: "Nhưng cho dù hắn có nói dối hay không thì vẫn nên sắp xếp để Cục tình báo đi điều tra một chút."
"Cục tình báo đã phái người đi rồi, nhưng chắc là vẫn chưa đến nơi, phải cần một thời gian nữa mới có kết quả." Từ Cương trả lời.
"Vậy thì tốt rồi." Kim Phi gật đầu, đang định nói chuyện thì có một tiếng báo cáo truyền đến từ ngoài cửa, một cận vệ bước vào: "Tiên sinh, có một người tên là Nhậm Viễn đang ở ngoài cửa, nói là cấp dưới của Từ đại nhân, có chuyện rất quan trọng cần gặp Từ đại nhân!"
"Tiên sinh, Nhậm Viễn chính là người phụ trách kiểm tra danh sách, tìm kiếm người nhà của Hàn Trầm!" Từ Cương giải thích: "Hắn tới tìm ta, chắc là đã có kết quả!"
"Cho hắn vào đi!" Kim Phi gật đầu với cận vệ.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đi theo cận vệ bước đến.
"Đại nhân, đã tìm được Hàn Lưu Thị mà ngài sai ta tìm rồi!"
Chương 2004: Cảm ơn
“Đã xác nhận chưa? Có phải là trùng tên không?" Từ Cương hỏi.
"Đã xác nhận rồi, Hàn Lưu Thị này mang theo hai người con, con trai tên là Hàn Phong, con gái tên là Hàn Quyên, tuổi cũng ăn khớp với lời giải thích của gián điệp, chắc là sẽ không sai đâu!" Người đàn ông trung niên trả lời.
"Đó chắc là người mà Hàn Trầm muốn tìm!" Từ Cương khẽ gật đầu: "Có rất nhiều Hàn Lưu Thị, nhưng tên và tuổi của con cái cũng ăn khớp, có lẽ không có nhiều mấy."
"Hàn Lưu Thị và con cái đang ở đâu?" Kim Phi hỏi.
"Ở thương hội Kim Xuyên," Người đàn ông trung niên nói: "Lúc trước, họ đến xưởng gạch để xin việc, nhưng lại không được nhận, rồi mới gặp được đội trưởng đội hai của đội vận chuyển của thương hội Kim Xuyên, đội trưởng đội hai thấy ba mẹ con bọn họ đáng thương, Hàn Lưu Thị và Hàn Phong lại đều biết chữ, nên đã giới thiệu bọn họ đến thương hội Kim Xuyên làm công việc tính toán."
"Biểu hiện của bọn họ ở thương hội Kim Xuyên như thế nào?" Từ Cương lại hỏi.
"Ta đã hỏi thăm được một chút, biểu hiện cũng không tệ," Người đàn ông trung niên nói: "Sau khi Hàn Lưu Thị chính thức gia nhập vào thương hội Kim Xuyên, được phân đến một phòng nhỏ trong khu nhà ở tập thể, Hàn Phong và Hàn Quyên cũng đến trường của công nhân viên chức để học, sau khi Hàn Phong tan học thì thường đến thương hội để giúp đỡ, những người làm công việc tính toán khác ở trong thương hội đều có những đánh giá khá tốt về bọn họ."
"Nghe có vẻ như gia giáo của Hàn Trầm còn khá tốt," Từ Cương khẽ gật đầu, rồi mới nhìn về phía Kim Phi: "Tiên sinh, bây giờ chúng ta đã cứu người nhà của Hàn Trầm, hơn nữa, nghe ý của gián điệp thì Hàn Trầm chính là hâm mộ tiếng tăm của ngài nên mới tìm đến Đông Hải để nương tựa, hay là chúng ta thử chiêu hàng một lần đi?"
"Chiêu hàng?" Trong lòng Kim Phi cũng khẽ động.
Nếu có thể chiêu hàng, có thể giải quyết mối đe dọa là Hàn Trầm này mà không cần sử dụng bất kỳ vũ khí nào, nói không chừng còn có thể có thêm một vị đại tướng ở dưới trướng nữa.
Nhưng theo như lời của gián điệp thì tiến triển đánh cường hào, phân chia ruộng đất của Hàn Trầm cũng không tệ, liệu ông ta có bằng lòng khuất phục làm kẻ dưới của người khác không?
"Trước mắt, hiểu biết của chúng ta về Hàn Trầm đều đến từ gián điệp, không thể tin tất cả những gì gián điệp nói được,” Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Chờ đến khi có kết quả điều tra của Cục tình báo rồi mới xem xét xem bước tiếp theo nên làm như thế nào đi!”
“Vậy mấy mẹ con Hàn Lưu Thị kia thì xử lý như thế nào?” Từ Cương lại hỏi: “Có nên nói cho bọn họ biết không?”
“Cái này…” Kim Phi cũng cảm thấy hơi khó khăn trong giây lát.
Hàn Trầm phái người đến tìm ba mẹ con, điều này chứng tỏ rằng ông ta rất lo lắng cho người thân của mình, ba mẹ con chắc chắn cũng lo lắng cho Hàn Trầm, nếu chỉ là người dân bình thường thì dựa theo tính cách của Kim Phi, chắc chắn sẽ báo tin vui này cho ba mẹ con trước.
Nhưng mấy người Hàn Lưu Thị không phải là người nhà của người bình thường, mà là người nhà của Hàn Trầm.
Nói một cách khó nghe thì bọn họ ở lại Đông Hải, chính là lợi thế trong cuộc đàm phán với Hàn Trầm sau này.
Nếu là trước đây, Kim Phi có lẽ sẽ xem thường cách làm này, nhưng khi địa vị càng ngày càng cao, suy nghĩ của Kim Phi cũng dần dần thay đổi.
Mặc dù cảm thấy Hàn Trầm là một phiền phức, nhưng vẫn chỉ là một phiền phức mà thôi, Kim Phi tự tin rằng mình có thể giải quyết được, tiêu cục Trấn Viễn là sức mạnh lớn nhất của Kim Phi.
Hàn Trầm không có đủ nền tảng công nghiệp, cho dù phát triển nhanh đến đâu đi chăng nữa, không có nền tảng thì cũng sẽ không phải là đối thủ của tiêu cục Trấn Viễn.
Nhưng nếu thật sự đánh nhau với Hàn Trầm, chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều thương vong.
Hơn nữa, Hàn Trầm khác những thế gia quý tộc kia, những người tập trung ở xung quanh ông ta cũng là người dân nghèo khổ, nếu không đến mức không thể làm khác được thì Kim Phi cũng không muốn xung đột với Hàn Trầm.
Nghĩ đến đây, Kim Phi đã có quyết định trong lòng: "Tạm thời đừng nói cho Hàn Lưu Thị biết chuyện này, tất cả đợi sau khi có kết quả điều tra của Cục tình báo rồi sẽ nói sau!"
Bây giờ ba mẹ con Hàn Lưu Thị không có nguy hiểm, còn may mắn hơn phần lớn những người tị nạn khác, cho dù sau này biết được tin tức của Hàn Trầm, cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
“Vâng.” Từ Cương gật đầu, rồi mới hỏi tiếp: “Vậy có cần dặn dò thương hội Kim Xuyên một tiếng, để chăm sóc bọn họ một chút không?"
Nếu Hàn Trầm đặc biệt phái người đến Đông Hải để tìm kiếm Hàn Lưu Thị, điều đó có nghĩa là ba người Hàn Lưu Thị có địa vị rất quan trọng trong lòng ông ta, nếu bọn họ sống ở thương hội Kim Xuyên tốt hơn một chút, cũng sẽ có lòng trung thành với Đông Hải, sau này gặp được Hàn Trầm, cũng có thể giúp khuyên nhủ.
Nghĩ đến đây, Kim Phi gật đầu: "Có thể chăm sóc cho thỏa đáng một chút, nhưng đừng quá lộ liễu."
"Vâng," Từ Cương quay đầu nhìn về phía Tiểu Triệu: "Tiểu Triệu, chuyện này giao cho ngươi, ngươi đi thu xếp!"
"Vâng," Tiểu Triệu vội vàng đảm bảo: "Ta nhất định sẽ khiến mấy người Hàn Lưu Thị thích Đông Hải, coi nơi này như nhà của mình!"
Sau đó, Kim Phi lại dặn dò một số chuyện khác nữa, mãi cho đến nửa đêm, bữa cơm tối này mới kết thúc.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng mà Kim Phi đã rời giường.
Đám người Từ Cương, Trịnh Trì Viễn và Tiểu Triệu còn dậy sớm hơn y, lúc Kim Phi đi ra ngoài, bọn họ đã đợi trong sân ở bên cạnh Kim Phi được một lúc rồi.
"Tiên sinh, thực sự không thể ở thêm mấy ngày à?” Từ Cương nói với vẻ muốn giữ lại: "Ta còn muốn xin ngài chỉ bảo thêm đó!"
"Từ đại nhân, ông cũng biết tình hình hiện tại mà, ta phải nhanh chóng quay về để nghĩ cách giải quyết!"
Kim Phi nói: "Còn bên Đông Hải, nếu có vấn đề gì thì ông có thể viết thư cho ta ngay lập tức, sau khi ta về sẽ dặn dò một tiếng, thư của ông không cần phải thông qua đội Chung Minh và viện Khu Mật, có thể đưa đến trên tay ta trước!"
"Cảm ơn tiên sinh!" Từ Cương hành lễ với Kim Phi.
Kim Phi đỡ Từ Cương dậy, đoàn người đi về phía bến tàu.
Ông Quy đợi ở bên ngoài bến tàu với Thủy Oa và Thẩm Tú Tú, khi nhìn thấy Kim Phi, ba người đều đi tới nghênh đón.
Thiết Chùy vốn muốn ngăn lại một chút để kiểm tra người, nhưng lại bị Kim Phi dùng ánh mắt ngăn lại.
Thiết Chùy liếc nhìn Bắc Thiên Tầm đang canh giữ ở bên cạnh Kim Phi, lại nhìn ba người ông Quy, từ bỏ việc kiểm tra người.
“Kim tiên sinh, đây là cá mà ông Quy bắt được, ta đã phơi khô, tặng cho ngài!"
Thẩm Tú Tú lấy một cái giỏ tre nhỏ từ trên lưng Thủy Oa xuống, bưng đến trước mặt Kim Phi: "Cám ơn ngài vì đã giúp ta báo thù!"
"Ông Quy bắt cá là để nuôi hai người các ngươi, làm sao ta có thể lấy đồ của các ngươi được chứ?" Kim Phi vội vàng xua tay.
"Tiên sinh đừng lo lắng, mặc dù ta đã già rồi, nhưng cũng chưa đến mức không thể chuyển động được nữa, bắt cá nuôi bọn chúng cũng không có vấn đề gì, hơn nữa, bây giờ Thủy Oa cũng có thể nhận tiền lương rồi!"
Ông Quy mỉm cười và nói: "Đây là tấm lòng của đứa bé, ngài đừng ghét bỏ, xin hãy nhận lấy đi!"
Kim Phi liếc mắt nhìn Thẩm Tú Tú với ánh mắt đầy mong đợi, rồi lại nhìn Thủy Oa và ông Quy, dùng hai tay để nhận giỏ cá.
Nhuận Nương nhìn thấy thế thì lấy một cây trâm ở trên đầu xuống, xuyên lên trên đầu của Thẩm Tú Tú.
“Phu nhân, không được, cái này quá quý giá rồi!" Lần này đến lượt ông Quy xua tay.
"Cá muối là tấm lòng của các người, đây cũng là tấm lòng của ta, ông Quy, ngài cũng đừng ghét bỏ." Nhuận Nương mỉm cười và nói: “Nếu không thì chúng ta không thể lấy những con cá muối này được!”
“Được rồi, ông Quy, ta về Kim Xuyên còn có việc, ta phải đi trước, cảm ơn ngài đã đến tiễn ta!”
Kim Phi đưa giỏ cá cho Thiết Chùy, rồi mới chắp tay với ông Quy, thuyền lầu trên bến tàu cũng đang phun ra một làn khói trắng, chứng tỏ nồi hơi đã được đun lên rồi.
Ông Quy thấy thế thì chỉ có thể để Thẩm Tú Tú hành lễ cảm ơn với Nhuận Nương.
"Từ đại nhân, Trịnh đại nhân và Hồng công tử, các ngươi cũng dừng bước đi!"
Kim Phi vẫy tay với đám người Từ Cương, Trịnh Trì Viễn và Hồng Đào Bình, rồi bước lên trên cầu dỡ hàng.
Chương 2005: Thực dụng
Bến tàu Kim Xuyên, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đứng trên cầu dỡ hàng nhìn về đội tàu đang dần giảm tốc ở phía xa.
“Đương gia nói muốn đi thành Du Quan, ta còn tưởng cùng lắm một tháng là về, ai ngờ đi lâu vậy.”
Quan Hạ Nhi nói: “Còn không về nữa, sắp đến Tết rồi.”
“Đúng đó, ta cũng không ngờ lần này tướng công đi lâu vậy.” Cửu công chúa cảm thán theo.
Ban đầu lúc Kim Phi đến thành Du Quan, cô ấy tưởng chỉ là đi xem các bộ lạc, kết quả ai mà biết Kim Phi đi qua Đông Hải lại muốn xây một tòa thành mới.
Tuy Cửu công chúa tin Kim Phi nhưng lúc mới nghe tin vẫn thấy Kim Phi suy nghĩ viển vông.
Theo kế hoạch mà Kim Phi gửi về, y muốn xây một tòa thành mới lớn hơn tòa cũ, tình hình của Xuyên Thục khi ấy hoàn toàn không có nhiều tiền của để y xây dựng tòa thành mới.
Vì thế, Cửu công chúa phái Thiết Thế Hâm và Từ Cương đi Đông Hải, muốn khuyên nhủ Kim Phi.
Kết quả ai ngờ Từ Cương đi Đông Hải không chỉ không khuyên nhủ Kim Phi mà còn bị Kim Phi giữ lại làm người phụ trách công trình ở Đông Hải.
Điều khiến Cửu công chúa không ngờ đến nữa là công trình tòa thành mới của Kim Phi không chỉ thành công mà tiến độ cũng rất nhanh, nhanh đến mức Cửu công chúa nghi ngờ bản tấu của Từ Cương là giả, còn phái mật thám đi Đông Hải điều tra.
Kết quả mật thám quay về báo tin còn lố hơn Từ Cương.
Theo mật thám nói, diện tích và dân số hiện tại của Đông Hải đã vượt qua kinh thành lúc đầu, còn có dân tị nạn liên tục đổ đến Đông Hải, Đông Hải nhất định sẽ càng ngày càng lớn.
Điều quan trọng nhất là nhiều người đến Đông Hải như vậy mà vẫn được Từ Cương sắp xếp ổn thỏa, còn tạo nên một khu sản xuất, trừ lúc đầu đến triều đình lấy chút tiền làm vốn ra thì sau đó không cần tiền của triều đình nữa.
Các đội đánh bắt liên tục phát triển ngày càng đi xa, càng ngày càng bắt được nhiều cá, không chỉ lo đủ cho bản thân mà cá muối gửi về Xuyên Thục cũng ngày càng nhiều.
Đông Hải to lớn không chỉ không trở thành gánh nặng của Xuyên Thục mà còn giúp đỡ Xuyên Thục phát triển.
Cửu công chúa luôn kiêu ngạo cũng không thể không thừa nhận, lần này bản thân nhìn lầm, Kim Phi quyết định phát triển Đông Hải là sáng suốt, cũng ý thức được khoảng cách giữa bản thân và Kim Phi.
Trong việc xử lý chuyện chính trị, có lẽ Kim Phi không bằng cô ấy, nhưng trên phương diện kế hoạch lâu dài thì cô ấy không thể so với Kim Phi.
Với tầm nhìn của Cửu công chúa, bây giờ cô ấy đã hiểu ý nghĩa chiến lược của Đông Hải rồi.
Bây giờ dân tị nạn nhìn thì có vẻ là gánh nặng nhưng con người là cơ sở phát triển của mọi thứ, không có con người thì tất cả đều vô ích.
Nếu không có số lượng dân tị nạn lớn như vậy, Kim Phi cũng không thể xây nhiều công xưởng ở Đông Hải như thế, cũng đừng nghĩ đến việc xây được nhiều nhà cửa như vậy trong thời gian ngắn.
Những dân tị nạn này không chỉ là động lực phát triển công nghiệp của Đông Hải mà sau này, khi có cảm giác thuộc về Đông Hải và chính quyền Xuyên Thục, lúc nào cũng có thể phát động họ trở thành nguồn mộ lính mới.
Còn dân tị nạn có sinh ra cảm giác thuộc về với Đông Hải hay không, Cửu công chúa không hề lo lắng.
Cô ấy đã biết được công tác giáo dục tư tưởng của Từ Cương ở Đông Hải, hơn nữa dân tị nạn có được lợi ích ở Đông Hải, sớm muộn gì cũng sẽ có cảm giác đó.
Ngoại trừ điều đó, Đông Hải hình thành chuỗi cung ứng ngư nghiệp và đóng tàu, cực kỳ có lợi với khai thác biển sau này.
Trước đây Cửu công chúa chưa nhận ra tầm quan trọng của biển, bây giờ thì nhận ra rồi.
Nếu không xưởng khai thác rong biển và đội đánh bắt, tình hình của Xuyên Thục sẽ khó khăn hơn bây giờ nhiều.
Trừ rong biển và đội đánh bắt ra còn có thương mại đường biển.
Sở dĩ cô ấy đến bến tàu đón là vì nhận được tin của Kim Phi.
Trong thư, Kim Phi kể về thu hoạch chuyến này của Lạc Lan và tình hình của Nước K.
Những thứ này đều có được thông qua thương mại đường biển.
Dưới tầm nhìn của Cửu công chúa, đội tàu dần dần vào bến, sau đó được cần cẩu kéo lên dừng bên cầu dỡ hàng.
Kim Phi dẫn theo đám người Bắc Thiên Tầm xuống boong tàu, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi cũng dẫn theo Châu Nhi và Tần Minh lên đón.
“Trời lạnh như thế còn đến bến tàu làm gì?”
Kim Phi nhìn Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi.
“Đương gia viễn chinh trở về, đương nhiên chúng ta phải đến bến tàu đón rồi!” Quan Hạ Nhi trêu đùa.
“Chỉ là đến Đông Hải và thành Du Quan dạo chơi thôi, không phải đánh trận, viễn chinh ở đâu ra?” Kim Phi xoa đầu Quan Hạ Nhi.
“Tuy lần này tướng quân không đánh trận nhưng còn gặt hái được thành quả lớn hơn đánh sập mấy tòa thành!” Cửu công chúa nói.
“Đúng vậy, nghe nói tướng công mang rất nhiều bông và lúa giống từ Nước K về, trên thuyền cả sao?” Quan Hạ Nhi hiếu kỳ nhìn boong tàu.
“Trên thuyền,” Kim Phi gật đầu, sau đó đính chính: “Nhưng bông và lúa giống không phải ta đem về mà là công lao của Lạc Lan cô nương và Lão Uông đại ca!”
“Không có sự chỉ đạo đúng đắn và ủng hộ hết mình của tiên sinh thì chúng ta cũng đâu có bản lĩnh đến Nước K làm ăn?” Lạc Lan vội khiêm tốn xua tay.
“Lạc Lan, lần này các ngươi vất vả rồi!” Cửu công chúa cũng nhìn Lạc Lan: “Có những cây giống này, dân chúng chỉ cần chịu khó mấy năm là sau này không còn khổ như này nữa rối!”
Tuy dân chúng Xuyên Thục sống tốt hơn dân chúng Trung Nguyên và Giang Nam, nhưng vì nền móng kém nên bây giờ cũng chỉ qua mức no ấm một chút mà thôi.
Hơn nữa Kim Phi và Cửu công chúa không phát gạo ở Xuyên Thục mà tạo công ăn việc làm cho họ, những nhà chỉ còn người già không thể trồng trọt cũng không thể làm việc, cuộc sống vẫn khó khăn như cũ, thậmchí còn phải ăn xin.
May mà ăn xin cũng không khổ như trước, người chết đói cũng ít hơn nhiều.
Trải qua trồng thử, chứng minh rằng bông và lúa có thể trồng được ở Đại Khang, Lạc Lan liền đem lượng giống đủ trồng trên diện tích lớn về.
Cùng lắm hai ba năm là Xuyên Thục có thể giải quyết triệt để vấn đề no ấm.
“Không cần vài năm, nếu hoạt động tốt, năm nay là có thể đến Nước K kéo mấy chuyến gạo về rồi.” Kim Phi nói.
“Thật sao?” Đôi mắt của Cửu công chúa hiện lên vẻ mong chờ.
“Lạc Lan, nói suy nghĩ của cô đi.” Kim Phi nhìn Lạc Lan.
“Vâng,” Lạc Lan gật đầu, nhìn Cửu công chúa: “Bệ hạ, lúa ở Nước K một năm chín ba lần, mấy năm trước đều bội thu nên kho lương thực ở khắp nơi của bọn ta đều đầy rồi, thổ ty cũng có ý muốn xử lý lương thực thu hoạch được, ta nghĩ đây là cơ hội nên lúc ở Nước K đã tự ý để phó đội trưởng Mã Văn Húc ở lại tiếp tục đàm phán với Nước K, tranh thủ xây dựng mối giao thương lâu dài với Nước K.
“Cô làm rất tốt,” Cửu công chúa tán thành cách làm của Lạc Lan, sau đó cười nói: “Dù sao chúng ta cũng có biết bao châu Thủy Ngọc!”
Nhưng Lạc Lan lại lắc đầu, từ chối đề nghị của Cửu công chúa: “Bệ hạ, lần này trước khi về, thổ ty Nước K đã đến tìm ta, nói ta lần sau hãy mang những đồ thực dụng đến, không cần châu Thủy Ngọc nữa!”
Bình luận facebook