-
Chương 2006-2010
Chương 2006: Phát triển
“Muốn một vài đồ thực dụng ư?”
Cửu công chúa nghe thấy vậy, trong đôi mắt lộ ra vẻ cảnh giác.
Đối với hầu hết các quyền quý, những thứ vàng bạc mà người bình thường thích đều rất khó thu hút họ, mà thứ có thể hấp dẫn được các quyền quý phải là những gì hiếm có.
Ví dụ như châu Thủy Ngọc lần đầu xuất hiện ở kinh thành, lúc ấy rất nhiều quyền quý đã bị thứ ngọc này hấp dẫn, trong đó có cả Cửu công chúa, khi được cầm trong tay những viên châu Thủy Ngọc đầu tiên, cô ấy cũng đã rất thích loại hạt trong suốt này.
Rất nhiều vị Hoàng Đế cả đời chỉ sống trong thâm cung, không biết dân chúng ở bên ngoài sống khó khăn thế nào, phụ hoàng của cô ấy - Trần Cát cũng là một trong số đó.
Thật ra không phải do những vị Hoàng Đế này lười biếng, mà là do hoàn cảnh sẽ thay đổi nhận thức của một người.
Một quốc gia có quá nhiều việc phải giải quyết, nhiều vị Hoàng Đế cũng muốn trị quốc cho tốt, nhưng họ càng nghĩ vậy lại càng bận. Họ sẽ bị nhốt trong ngự thư phòng cùng với một núi tấu chương và công văn, cho dù thỉnh thoảng vẫn được ra ngoài, nhưng cũng chỉ là những nơi đã được các quan viên bố trí từ trước.
Nếu cứ như vậy mãi, Hoàng Đế cứ bị kẻ khác che mắt, sẽ cho rằng thiên hạ này vẫn thái bình, từ đấy sẽ dần phân tâm sang những việc khác.
Thổ ty còn yêu cầu lần sau Lạc Lan sẽ mang theo những vật dụng cần thiết, chứng tỏ hắn hiểu rất rõ dân ý, còn vượt qua được cám dỗ của châu Thủy Ngọc.
Nước K có một kẻ cầm quyền như vậy, hơn nữa theo như lời Lạc Lan nói, mấy năm nay nước K thu hoạch được rất lớn, khiến Cửu công chúa không thể không cảnh giác.
Nhưng nhìn thấy Kim Phi đang đứng bên cạnh, trong lòng cô ấy lại cảm thấy yên tâm.
Kim Phi phát hiện Cửu công chúa đang nhìn mình, tưởng cô ấy muốn hỏi ý kiến, nên nói theo lời của Lạc Lan: “Hiện tại chúng ta đang thiếu lương thực, mà nước K đã có lương tâm dữ trữ, ta nghĩ chúng ta nên giữ quan hệ trao đổi mua bán và duy trì quan hệ tốt với họ, rất cần thiết đấy! Ít nhất là với tình hình trước mắt thì rất cần thiết!”
“Giấy không gói được lửa, nước K qua lại với chúng ta càng lâu, sớm muộn gì họ cũng sẽ phát hiện ra bí mật về châu Thủy Ngọc kia, nếu chỉ mua bán một lần mà họ biết được cũng không sao, nhưng muốn giữ được mối làm ăn lâu dài này, lại chỉ giao dịch bằng châu Thủy Ngọc thì không ổn lắm!”
Kim Phi nói thẳng ra như vậy, Cửu công chúa nghe qua đã biết ý của y.
Suy nghĩ thêm chút nữa, Kim Phi nói cũng có lý, cô ấy không có lý do gì để phản bác cả, nhưng vẫn quay ra hỏi Lạc Lan: “Bọn họ muốn cái gì mà có ích?”
“Thổ ty hắn nói muốn công cụ làm ruộng bằng sắt và những thứ khác tương tự như thế.” Lạc Lan suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Đúng rồi, ta còn bán hắc đao cho họ nữa, một thanh hắc đao đổi lại được hai trăm bao bông!”
“Cô không bán cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá cho họ đấy chứ?” Cửu công chúa hỏi.
“Không bán.” Lạc Lan lắc đầu: “Thổ ty kia lại muốn mua, nhưng ta nghĩ cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá có thể là một mối nguy hiểm đối với thuyền lầu nên không bán, về vũ khí thì ta chỉ bán hắc đao.”
“Vậy được.” Cửu công chúa khẽ gật đầu.
Hắc đao chỉ là vũ khí cận chiến cá nhân, công nghệ để rèn đao cũng khá cao, sau khi lấy được rất nhiều quyền quý Trung Nguyên và Giang Nam cũng muốn phỏng chế lại, nhưng không nhà nào thành công, nên bán cho Thổ ty cũng được.
Một thanh hắc đao như vậy có thể đổi được hai trăm xe bông mà Đại Khang đang cần gấp, coi như là lời to.
Trên thuyền lầu có hệ thống sưởi hơi, Nhuận Nương và những người khác không thấy lạnh lắm, lúc xuống thuyền chỉ mang một cái áo khoác, mới xuống thuyền vẫn không cảm thấy gì, giờ bị gió thổi mới cảm giác có hơi lạnh.
Quan Hạ Nhi cẩn thận, thấy Nhuận Nương đã lạnh tới mức run bần bật, nên cô nói: “Bến tàu lạnh quá, chúng ta vào trong rồi nói!”
“Được!” Kim Phi gật đầu, sóng vai cùng Cửu công chúa đi phía trước.
Phía dưới cầu tàu, đoàn xe ngựa đã chuẩn bị xong, mọi người lên xe trở về dưới sự hộ tống của cấm quân.
Tuy so sánh với các Hoàng Đế trong lịch sử, Cửu công chúa có thể nói là vị vô cùng tiết kiệm, nhưng dù sao cũng là Hoàng Đế, khi xuất hành đã là đại diện cho thể diện của cả chính quyền Xuyên Thục, cho nên xe ngựa của cô ấy vừa cao lại vừa lớn, trông giống như một căn phòng nhỏ, ở giữa có một cái bàn, bốn góc bố trí bốn cái lò sưởi nhỏ, giữ cho xe ấm áp dễ chịu.
Kim Phi muốn cả Quan Hạ Nhi và những người khác ngồi lên chiếc xe ngựa này, nhưng xe ngựa của Quan Hạ Nhi cũng đã tới, nên cô từ chối y.
Nhuận Nương, Bắc Thiên Tầm và cả Tả Phi Phi đều thấy khí chất của Cửu công chúa quá mạnh, các cô thích lại Quan Hạ Nhi hơn, nên đã chạy ào lên xe ngựa của Quan Hạ Nhi.
Kim Phi bật cười, lắc đầu, rồi cúi đầu lên xe ngựa của Cửu công chúa.
Dù gặp gỡ sau ít ngày xa cách còn mãnh liệt hơn cả đêm tân hôn, nhưng đang ở trong xe ngựa, bên ngoài cửa sổ lại còn có cấm quân, nên Kim Phi cũng không làm gì khác, chỉ ôm Cửu công chúa tâm sự một lát.
Nhìn thấy tấu chương đang mở trên bàn, y đau lòng nói: “Nàng không thể để bản thân nghỉ ngơi một lát à, sao đi trên đường cũng làm việc thế này?”
“Đang rảnh rỗi mà, ngồi trên xe ngựa cũng không thể làm được chuyện khác, không làm việc thì làm gì?”
Cửu công chúa mỉm cười nói: “Ta cũng chẳng tin lúc ngồi trên thuyền trở về, chàng chỉ nằm ngủ trong khoang thuyền.”
“Đúng rồi đấy.” Kim Phi nở một nụ cười.
Trên đường trở về, y cũng dành phần lớn thời gian vẽ rồi viết tài liệu giảng dạy, cũng không rảnh rỗi.
Khi đi ngang qua bến tàu của một trấn nhỏ, Kim Phi nghe thấy tiếng reo hò ngoài kia, thế là y kéo rèm ra một chút, rồi nhìn ra.
Tuy rằng Kim Phi và Cửu công chúa không phải người phô trương, nhưng vì an toàn, nên cấm quân vẫn phong tỏa con đường chính của trấn nhỏ này lại.
Dân chúng đứng cách giao lộ mấy chục mét, hô to: “Ngô Hoàng vạn tuế!”
So với lúc Kim Phi rời đi, trấn nhỏ này đã mở rộng ra bên ngoài rất nhiều.
“Trấn nhỏ này phát triển nhanh thật đấy!” Kim Phi vừa nói vừa cười: “Cứ thế này thêm vài năm nữa, có khi quy mô của nơi này sẽ vượt qua cả quận Kim Xuyên luôn ấy chứ.”
“Phu quân, không phải chàng từng nói nơi nào đông người thì mới thích hợp để buôn bán, mỗi ngày có không biết bao nhiêu người cập bến tàu tới Kim Xuyên, tuy rằng nơi này đúng là phát triển nhanh thật, nhưng có nhanh hơn nữa, vẫn chẳng thể bằng được Đông Hải!”
Cửu công chúa nói tới đây thì ngẩng đầu lên nhìn Kim Phi: “Chàng quả thật là nhìn xa trông rộng, chưa đầy hai năm mà đã có thể phát triển một vùng đất cằn cỗi thành như bây giờ!”
“Đông Hải cũng không phải đất cằn cỗi, lại còn là cửa biển đi vào Trường Giang, vị trí địa lý quá thuận lợi, nếu không ta dù có giỏi tới cỡ nào cũng không phát triển nổi.” Kim Phi giải thích.
“Đúng, Đông Hải vừa có thể đánh bắt cá, vừa có thể buôn bán qua lại với các ngoại quốc, vị trí địa lý này đúng là trời ban!”
Cửu công chúa cảm thán: “Trước đây ta chưa bao giờ nghĩ tới Đại Khang có thể lập được mối quan hệ mua bán lâu dài với nước K!”
Cho dù Tứ hoàng tử không soán ngôi, bản đồ của Đại Khang vẫn chỉ dừng lại ở vùng Lĩnh Nam, mà đường tới nước K vẫn như cách ngàn sông nghìn núi.
Lúc trước sử giả của nước K muốn tới Đại Khang, có đi hết tốc lực cũng phải mất tới mấy tháng, thậm chí là một năm mới có thể đi qua rừng rậm nguyên thủy tới kinh thành.
Nhưng kể từ khi có thuyền hơi nước, chỉ mất nửa tháng để đi Đại Khang tới nước K.
Đó là điều trước đây Cửu công chúa không dám nghĩ tới.
“Nói tới nước K, ta có chuyện muốn bàn bạc với nàng một chút.” Kim Phi nói.
Chương 2007: Thấp thỏm
“Phu quân, chàng nói đi”, Cửu công chúa ngồi thẳng lưng lại.
“Các quốc gia khác ngoài Đại Khang không chỉ có nước K mà còn có nhiều quốc gia trên thế giới, thương mại với nước K chỉ là bước khởi đầu, sau này, sau khi thuyền bọc thép có thể được sản xuất hàng loạt, sự tương tác của chúng ta với các nước khác sẽ ngày càng thường xuyên hơn”.
Kim Phi nói: “Thế nên ta muốn lập ra một chức vụ ở Hồng Lư Tự, chuyên để đàm phán với mấy nước này”.
“Chức vụ gì?”, Cửu công chúa hỏi.
“Quan ngoại giao”, Kim Phi đáp.
“Quan ngoại giao…”, Cửu công chúa hỏi: “Là quan viên chuyên đàm phán đối ngoại sao?”
“Có thể hiểu như thế”, Kim Phi gật đầu.
Cửu công chúa ngẫm nghĩ: “Được, sau khi về ta bảo Thiết đại nhân bàn với Bộ Lại để xác định ứng tuyển nhóm quan ngoại giao đầu tiên”.
“Nói đến người ứng tuyển, ta đề cử một người cho nàng”.
“Ai?”
“Mã Văn Húc, đội phó lúc trước của đội viễn chinh”, Kim Phi nói: “Theo Lạc Lan nói, sau khi đến nước K, Mã Văn Húc đã tự học tiếng nước K, vẫn luôn tích cực đàm phán với nước K, đây là công việc của một quan ngoại giao trong suy nghĩ của ta, ta nghĩ có thể để hắn thử”.
Từ sau khi Lạc Lan nói về Mã Văn Húc với Kim Phi, hai ngày nay Kim Phi cũng suy xét đến chuyện của Mã Văn Húc.
Thật ra cách đơn giản nhất là nghe theo đề nghị của Lạc Lan, chuyển Lão Uông lên vị trí cao hơn, sau đó để Mã Văn Húc đảm nhận chức đội trưởng đội viễn chinh.
Nhưng sau khi suy xét nhiều lần, Kim Phi thấy vẫn nên để Mã Văn Húc đảm nhận chức vụ quan ngoại quan thì phù hợp hơn.
Thế giới này không chỉ có Đại Khang, tầm nhìn của Kim Phi cũng không giới hạn ở Đại Khang, sau khi tạo ra chiến hạm bọc thép nhất định phải liên lạc với các nước khác, đến lúc đó cần có nhân tài chuyên nghiệp thực hiện công tác ngoại giao.
Mã Văn Húc xem như là thử nghiệm của Kim Phi.
Kim Phi rất ít khi can thiệp vào công việc của chính vụ, cũng chưa từng có tiền lệ đưa người vào bộ phận nào, hiếm khi tiến cử người ra ứng cử, tất nhiên Cửu công chúa sẽ không phản đối.
“Nếu phu quân đã cảm thấy ổn, vậy thì để hắn thử đi”.
Chỉ là một người ứng tuyển của bộ phận cấp dưới Hồng Lư Tự, không đáng để Cửu công chúa để tâm quá nhiều.
Nhìn ra ngoài qua khe hở mà Kim Phi mở ra: “Cách đây một thời gian, viện Khu Mật đề nghị chuyển nha huyện đến thị trấn nhỏ này, phu quân nghĩ sao?”
Phía Tây của huyện Kim Xuyên có làng Tây Hà, phía Đông có thị trấn nhỏ này, sự hiện diện của huyện thành ngày càng ít, nhưng dù sao đây cũng là một huyện, phải có các đơn vị cần thiết, thế là viện Khu Mật đề nghị chuyển nha huyện đến thị trấn, như thế có thể giảm bớt sự trùng lặp chức năng của một số bộ phận.
Chẳng hạn sau khi nha huyện chuyển đến đây, binh phủ có thể phụ trách vấn đề an ninh khu vực, vài nhân viên hộ tống canh giữ trước đó có thể được rút đi hỗ trợ nơi khác, cục thuế sẽ thuận tiện hơn trong việc thu thuế.
“Ta không hiểu những cái này lắm, các ngươi tự bàn bạc đi”, Kim Phi gãi đầu, không muốn lãng phí nhiều sức lực để suy nghĩ chuyện này.
“Thế còn việc đóng đô thì sao? Phu quân từng nghĩ đến chưa?”, Cửu công chúa ngẩng đầu lên nhìn Kim Phi: “Phu quân định đóng đô ở đâu?”
Việc đóng đô luôn là chuyện lớn được ưu tiên hàng đầu của triều đình, sau khi lên ngôi, Cửu công chúa đã nhiều lần nhắc đến chuyện này với Kim Phi, nhưng Kim Phi lại lấy lý do Trung Nguyên và Giang Nam chưa ổn định để kết thúc chủ đề này, không ngờ Cửu công chúa lại nhắc đến lần nữa.
Hơn nữa không có vòng vo làm đệm trước mà đột nhiên hỏi đến.
“Giang Nam và Trung Nguyên vẫn chưa ổn định, bây giờ nói thế vẫn còn chưa sớm nhỉ?”, Kim Phi vẫn lấy lý do cũ.
Thật ra cũng không phải là lấy cớ mà y quả thật nghĩ như vậy.
“Chẳng phải đang nói chuyện thôi sao?”, Cửu công chúa nói: “Ta chỉ muốn hỏi phu quân có nghĩ đến phương diện này hay không”.
Cửu công chúa không phải là người tùy ý nói chuyện phiếm, Kim Phi hỏi: “Nàng lo ta định đô ở Đông Hải à?”
Cửu công chúa không ngờ Kim Phi lại hỏi thẳng như vậy, cô ấy sửng sốt một chốc, cuối cùng gật đầu: “Không thể nói là lo lắng, ta chỉ muốn hỏi phu quân xem có phải có ý này hay không”.
“Từ góc độ phát triển kinh tế, vị trí của Đông Hải quả thực rất tốt, nhưng từ góc độ của việc đóng đô, Đông Hải không thích hợp”, Kim Phi nói: “Cho nên ta không thể đặt đô ở Đông Hải”.
Nghe Kim Phi nói thế, Cửu công chúa thở phào.
Kinh đô luôn là trung tâm văn hóa, kinh tế, chính trị của một quốc gia, phía đông của Đông Hải là biển, không phải là một vị trí phù hợp cho việc đóng đô.
Kim Phi phát triển mạnh ở Đông Hải, lại nhiều lần nhấn mạnh đến lợi thế địa lý và tiềm năng phát triển của Đông Hải, cô ấy thực sự lo lắng Kim Phi có kế hoạch đặt đô ở Đông Hải.
Bây giờ nhận được câu trả lời chính xác của Kim Phi, cuối cùng Cửu công chúa cũng có thể yên tâm rồi.
Cô ấy cười hỏi: “Vậy phu quân có nơi nào vừa ý chưa?”
“Hiện tại vẫn chưa”, Kim Phi lắc đầu: “Nếu có, ta nhất định sẽ bàn với nàng”.
Đóng đô là việc lớn, Kim Phi vẫn chưa có quyết định.
Thấy Kim Phi trả lời như thế, Cửu công chúa cũng không hỏi nhiều, mà hỏi đến hiện trạng của Đông Hải và thành Du Quan.
Xe ngựa lăn bánh về phía trước, quay về đến làng Tây Hà vào lúc chạng vạng.
Kim Phi vừa trở về đến nhà thì vừa lúc gặp được bốn đứa trẻ đi học về, khi nhìn thấy Kim Phi, Tiểu Nga ném cặp sách đi rồi chạy phía Kim Phi, lao vào vòng tay y.
“Tỷ phu, lần này sao huynh ra ngoài lâu thế chứ?”
“Sao nào, nhớ ta rồi à?”, Kim Phi xoa đầu Tiểu Nga.
“Ừ, nhớ chứ”, Tiểu Nga gật đầu, nhưng ánh mắt đảo quanh nhìn mấy người Thiết Chùy phía sau Kim Phi.
“Ta thấy muội chẳng nhớ ta đâu, là nhớ đồ ăn ngon thì đúng hơn”.
Kim Phi vỗ đầu Tiểu Nga, sau đó vẫy tay với phía sau.
Một cận vệ bước đến, tay cầm một túi vải.
“Thứ Đông Hải và thành Du Quan có, Xuyên Thục chúng ta cũng có, đây là trái cây sấy khô mà Lạc Lan tỷ mang về từ nước K, các muội có thể lấy chia với nhau”.
Kim Phi đưa túi vải cho Tiểu Nga.
“Cảm ơn tỷ phu”, Tiểu Nga nắm chặt túi vải, xoay người chạy vào trong nhà.
Ba người A Xuân chào Kim Phi, cũng chạy về theo.
Quan Hạ Nhi bực mình liếc nhìn Kim Phi: “Chàng nuông chiều muội ấy như thế, sớm muộn gì cũng bị chàng chiều hư”.
“Ta đi xa về, đem chút quà về cho mấy đứa nhỏ, sao lại là nuông chiều các muội ấy chứ?”
“Vậy sao chàng không mang quà về cho ta?”
“Sao nàng biết không mang về?”, Kim Phi vẫy tay với phía sau, cận vệ lại đưa một túi vải đến: “Đây là cho nàng”.
Lúc này Quan Hạ Nhi mới hài lòng, ôm túi vải đi về.
Tối hôm đó, Kim Phi nhờ Quan Hạ Nhi gọi Đường Đông Đông về, một đám người đã tổ chức một bữa tối đầy náo nhiệt.
Ăn cơm xong, Cửu công chúa rời đi trước, lúc Đường Đông Đông định đi thì Kim Phi gọi lại: “Đông Đông, cô đợi một lát”.
Nghe thế Đường Đông Đông dừng bước, tim đập nhanh, mặt cũng dần đỏ lên.
Những người khác cũng quay đầu nhìn Kim Phi.
Quan Hạ Nhi đưa mắt ra hiệu cho Kim Phi “Cuối cùng chàng cũng thông suốt rồi”, sau đó xoay người rời đi.
Mấy người Tả Phi Phi, Nhuận Nương cũng thức thời đi theo.
“Tiên sinh, có việc gì sao?”, Đường Đông Đông thấp thỏm hỏi.
Chương 2008: Dây chuyền sản xuất
“Trước đó ta nhờ cô huấn luyện một nhóm công nhân bật bông, đã huấn luyện xong chưa?”, Kim Phi hỏi.
Mặc dù năm nay trồng khá ít bông vải nhưng diện tích trồng năm sau chắc chắn sẽ được mở rộng rất nhiều, trước kia Đại Khang không có bông, càng không có người bật bông.
Trước khi xuất phát đến Đông Hải, Kim Phi đã chỉ xong cách bật bông, sau đó bảo Đường Đông Đông dành thời gian đào tạo một nhóm công nhân dệt để đặt nền móng cho xưởng chế biến bông vải vào năm sau.
Vốn tưởng năm sau mới đưa vào hoạt động, nhưng Lạc Lan trở về từ nước K mang theo nhiều bông vải như vậy, hơn nữa sau đó vẫn còn, xưởng chế biến bông vải phải xếp lịch trình càng sớm càng tốt.
Đường Đông Đông tưởng Kim Phi giữ cô ấy lại là vì chuyện khác, không ngờ Kim Phi chỉ hỏi chuyện bật bông.
Thầm thở phào nhưng cũng hơi mất mát.
Nhưng vì đang nói chuyện làm ăn nên Đường Đông Đông cũng lấy lại bình tĩnh đáp: “Việc đào tạo đã hoàn tất, trước sau tổng cộng đã đào tạo được hơn 200 người. Nếu tiên sinh cần, có thể thành lập xưởng dệt bông bất cứ lúc nào”.
“Nhiều thế sao?”, Kim Phi sửng sốt.
Y tưởng Đường Đông Đông có thể đào tạo được mấy chục người là tốt lắm rồi, không ngờ Đường Đông Đông lại đào tạo ra hơn hai trăm người.
“Mọi người đều khá tò mò với bật bông và muốn thử nên ta đã cho họ thử. Bật bông không phải là một công việc khó khăn, mọi người gần như đã thành thạo sau vài lần”.
Đường Đông Đông giải thích: “Ta đã chọn ra hơn hai trăm người làm khá ổn, nếu chỉ là nói có thể bật, thật ra có nhiều người có thể bật bông hơn”.
“Hóa ra là thế”, Kim Phi nói.
Bật bông quả thật không phải là công việc vô cùng phức tạp, nếu muốn học thì không quá khó.
“Xưởng mộc lại đưa dụng cụ mới cho các cô rồi sao?”, Kim Phi lại hỏi.
“Lại làm mười bộ rồi giao đến, nếu không ta cũng không đào tạo được nhiều người như thế”.
“Vậy được, ngày mai ta sẽ qua đó xem thử, nếu không có vấn đề gì thì để xưởng mộc làm thêm vài dụng cụ, bên cô cũng sẽ chuẩn bị phân bổ nhân lực, nhanh chóng để xưởng dệt bông sớm đi vào hoạt động”, Kim Phi nói: “Lần này Lạc Lan cô nương đem không ít bông vải từ nước K về, đã đến bến tàu, chậm nhất là trưa ngày kia là đến, cô chuẩn bị một chút, để ra một xưởng chuyên chế biến bông”.
“Vâng, ngày mai ta đợi tiên sinh ở công trường”, Đường Đông Đông đáp, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Nếu tiên sinh không có việc gì nữa thì ta đi trước đây”.
“Ừ”, Kim Phi gật đầu: “Cô cũng đừng để mình quá mệt, lần này về cô gầy đi nhiều đấy”.
Thời tiết ngày càng lạnh, khắp cả nước đều viết tấu chương cho Cửu công chúa để xin quần áo chống rét, với tư cách là người phụ trách ngành dệt may, Đường Đông Đông phải chịu áp lực rất lớn.
Nếu không phải vì Kim Phi trở về, cô ấy cũng sẽ không về ăn cơm.
Kim Phi hiếm khi chủ động quan tâm đến người khác, Đường Đông Đông cảm thấy ấm lòng, sau đó nói nhỏ “Ừ” một tiếng đáp lại Kim Phi, sau đó quay người rời khỏi nhà ăn.
Sau đó cô ấy nhìn thấy Quan Hạ Nhi đứng trong sân, nhìn cô ấy với vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Muội cứ thế mà ra ngoài à?”
Đường Đông Đông không đáp lời, mà nhanh chân vòng qua bên cạnh Quan Hạ Nhi.
“Muội đó”.
Quan Hạ Nhi ở phía sau tức đến mức giậm chân.
Sáng sớm hôm sau, Kim Phi đến xưởng dệt, Đường Đông Đông đã đợi ở văn phòng từ sớm.
Tối qua Kim Phi cũng nghe thấy những lời Quan Hạ Nhi nói trong sân, sáng nay gặp nhau, hai người cũng không biết nên nói chuyện gì.
Cũng may lúc này trong văn phòng vẫn còn những người khác, đội cận vệ cũng đi theo sao Kim Phi, Đường Đông Đông nhanh chóng bình tĩnh lại, dẫn Kim Phi đến một xưởng làm việc phía sau văn phòng.
Căn phòng này tách biệt với xưởng trước đó, rộng khoảng bảy tám trăm mét vuông, ở giữa có một dãy bàn gỗ, trên bàn gỗ có cung gỗ, dùi gỗ và các dụng cụ bật bông khác.
Bên cạnh mỗi bàn gỗ đều có hai công nhân dệt.
Vì bật bông được xem là công việc tốn thể lực, công nhân ở đó chủ yếu là nam, có vài người phụ nữ, cũng là người khá trẻ trong làng, sức lực cũng lớn.
Thấy Đường Đông Đông ra hiệu, các công nhân lấy bông từ dưới bàn ra, bắt đầu làm cho Kim Phi xem.
Thoáng chốc tiếng cung gỗ vang lên trong xưởng, bông bay tứ tung.
Kim Phi nhìn một hồi, nhận ra các công nhân bật bông khá ổn thì dẫn Đường Đông Đông rời đi.
“Tiên sinh, xưởng này hơi nhỏ, nhưng nếu sau này cần thiết, ta có thể dỡ bỏ vách ngăn và dọn dẹp xưởng bên cạnh để chuyển thành xưởng bông”, Đường Đông Đông nói.
Bảy tám trăm mét vuông nói ra thì không nhỏ, nhưng để làm một xưởng gia công thì hơi nhỏ thật.
“Không cần đâu, chỗ của các cô vốn dĩ cũng không lớn, nếu chen chúc quá thì không thể làm việc được”, Kim Phi lắc đầu nói: “Các cô có thể làm việc trước, sau này nếu cần ta sẽ xây thêm một xưởng mới”.
Mặc dù xưởng dệt làng Tây Hà là nơi Kim Phi lập nghiệp, nhưng xây dựng trong một ngôi làng thì diện tích và năng lực sản xuất hạn chế, bây giờ thiên về việc đảm bảo việc làm cho phụ nữ trong làng.
Hơn nữa, từ bông làm thành vải bông, ở giữa có rất nhiều công đoạn, một xưởng không thể nào hoàn thành hết được, thậm chí có thể nói là một dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh.
Bật bông chỉ là một công đoạn đầu tiên của dây chuyền sản xuất này.
Nhưng với xưởng dệt hiện giờ, có một công đạo là đủ.
Mặc dù bông mà Lạc Lan mang về có vẻ nhiều nhưng vẫn là quá ít với một nơi nhiều người như Thục Xuyên, không thể dệt trên quy mô lớn, có thể bật bông nhào bông để làm thành một bộ áo khoác bông cho mỗi nhân viên hộ tống để chống lạnh là khá ổn.
Nếu xây xưởng dệt thật, cho dù lấy hết xưởng dệt ở làng Tây Hà này ra cũng không đủ cho một xưởng dệt bông dùng, chứ đừng nói là Đường Đông Đông bỏ trống một xưởng.
Khu công nghiệp sợi bông lớn nhất mà Kim Phi từng thấy ở kiếp trước có diện tích lớn hơn cả xưởng thép mà y đang xây dựng hiện tại, công nhân trong xưởng này và những người thuộc các ngành công nghiệp sản xuất liên quan cộng lại ít nhất nuôi sống được mấy chục vạn người.
Đó là thời đại điện khí hóa, nếu ở thời đại này, muốn vận hành một khu công nghiệp lớn như vậy thì cần nhiều người hơn chứ không phải là ít hơn.
Tất nhiên Kim Phi biết hiện tại y không có khả năng mở một khu công nghiệp lớn như vậy, nhưng y tin chắc sau này sẽ có một khu công nghiệp, cũng là một bước đi cần thiết cho sự phát triển của Đại Khang.
Ăn mặc, nhà ở, đi lại, no ấm đều được đặt lên hàng đầu, trước đây Đại Khang không có bông vải nên Kim Phi không nghĩ nhiều về nó, bây giờ có bông vải rồi, Kim Phi không nghĩ đến không được.
“Xây thêm xưởng mới?”, với tư cách là chị cả trong ngành dệt may, Đường Đông Đông khá quan tâm đến vấn đề này, quay lại hỏi: “Tiên sinh định xây xưởng mới ở đâu?”
“Chuyện này… ta vẫn chưa nghĩ ra, xong rồi hẵng nói tiếp”.
Bông vải là tương lai của ngành dệt may, muốn tạo ra chuỗi công nghiệp sản xuất sợi bông hoàn chỉnh thì cần rất nhiều công nhân và diện tích đất lớn để xây dựng nhà máy, còn cần có giao thông thuận lợi để vận chuyển sản phẩm.
Thế nên chọn vị trí là việc vô cùng quan trọng, Kim Phi phải bàn bạc với Cửu công chúa.
Chương 2009: Lưu danh sử sách
Rời khỏi xưởng dệt, Kim Phi vẫn chưa trở về, mà dẫn đội cận vệ đi tới cửa học viện sư phạm Kim Xuyên.
Trước kia mỗi lần tới nơi này, cách rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng đọc sách, nhưng lần này tới lại yên tĩnh.
Nhóm Kim Phi đi tới cửa học viện sư phạm, phát hiện sân trường lớn như vậy lại không có một ai, đi thẳng tới khu nhà ở tập thể của giáo viên, cuối cùng cũng thấy Lục Liễu cầm cái mẹt đi ra.
"Ồ, tiên sinh, nghe nói ngài đã đi Đông Hải rồi, trở về từ lúc nào vậy?" Lục Liễu ngạc nhiên vui vẻ hỏi.
"Về từ tối hôm qua, " Kim Phi hỏi: "Lục Liễu cô nương, hôm nay sao trường học yên tĩnh vậy?"
"Trường học đang nghỉ lễ, " Lục Liễu nói: "Cũng sắp hết năm rồi, các học sinh về hết rồi!"
Kim Phi hơi lúng túng vỗ trán: "Nhìn cuộc sống của ta này, cũng mơ màng luôn rồi!"
Lục Liễu che miệng cười khẽ: "Tiên sinh tới học viện có chuyện gì không?"
"Ta đến tìm Phương tiên sinh, " Kim Phi hỏi: "Phương tiên sinh trở về chưa?"
"Vẫn chưa, " Lục Liễu nói: "Phương gia gia nói mình lớn tuổi rồi, không muốn vất vả ngồi xe ngựa đi tới đi lui nữa, sau này trường học chính là nhà của ông ta!"
"Phương tiên sinh đã hi sinh cho học viện quá nhiều," Kim Phi cảm động.
Ở thời đại phong kiến, đa số người dân đều rất coi trọng tình cảm với quê cha đất tổ, đặc biệt là người có học.
Có rất nhiều quan viên trong triều đình, mười mấy tuổi đã rời quê hương, sau đó ở đất khác làm quan cả đời, nhưng đến tuổi già, cũng sẽ trở về quê quán, chết cũng phải chôn ở mộ tổ tiên.
Nếu như chỗ làm việc cách nhà không xa, thì họ đều sẽ chạy trở về ăn mừng năm mới.
Quê quán của Phương Linh Quân không hề xa Kim Xuyên, ông ta không trở về ăn tết, là thật sự đã xem trường học là nhà.
"Tiên sinh, vừa hay ta cũng phải đi đưa thức ăn cho Phương gia gia, chúng ta cùng đi qua đi!"
Lục Liễu cầm mẹt đi tới phía trước dẫn đường.
Kim Phi nhìn thử trong mẹt, thấy một ít tảo bẹ khô và rau dại, y cau mày hỏi: "Phương tiên sinh thường ăn món này à?"
Tiền công y cho Phương Linh Quân không hề thấp, cho dù mỗi ngày đều ăn thịt cá thì cũng còn dư, nhưng Phương Linh Quân gần như cũng bù tiền công của mình vào cho học sinh rồi.
"Gia gia lớn tuổi, không ăn nổi thịt cá, chỉ thích ăn những thứ này." Lục Liễu giải thích: "Gia gia luôn nói, rong biển và cá muối đều là món ngon, không ngờ đời này mỗi ngày còn có thể được ăn món trong biển lớn, còn bảo thấy tiên sinh phải cảm tạ tiên sinh đấy."
Hai người cứ thế trò chuyện mà đi tới tiểu viện của Phương Linh Quân.
"Gia gia, Kim tiên sinh tới rồi!"
Lục Liễu kêu một tiếng, sau đó đã thấy Phương Linh Quân cầm bút lông đi ra từ trong thư phòng.
Phương Linh Quân đeo một cặp kính lão, lại mặc cổ trang, trong đầu Kim Phi đột nhiên nảy ra hình ảnh một lão thiên sư trong một bộ truyện tranh được chuyển thể thành phim truyền hình mà đời trước y từng xem.
Thấy Kim Phi đã trở lại, Phương Linh Quân rất vui mừng: "Kim tiên sinh đã về rồi, mau vào thôi! Lục Liễu, lát nữa pha bình trà mang tới đây!"
"Được thôi, " Lục Liễu trả lời, sau đó cười với Kim Phi: "Tiên sinh cứ ngồi nói chuyện với gia gia một lát, ta đem rong biển đến phòng bếp, đi pha trà cho các ngài ngay!"
"Làm phiền Lục Liễu cô nương rồi!"
Kim Phi gật đầu với Lục Liễu, lại lên tiếng chào hỏi người bạn già Phương Linh Quân vừa trong phòng bếp đi ra rồi mới đi vào thư phòng.
Phương Linh Quân ra hiệu cho Kim Phi ngồi bên cạnh cửa sổ, sau đó đặt bút lông lên trên kệ bút, ngồi vào phía đối diện Kim Phi: "Nghe Lão Thiết nói, ngài đã gây ra động tĩnh không nhỏ ở Đông Hải, tiến triển thế nào rồi?"
"Tiến triển rất thuận lợi, " Kim Phi giới thiệu sơ lược một chút về tiến trình Đông Hải.
"Vẫn là nhờ tiên sinh quyết đoán, nói xây một tòa thành trì bèn xây một tòa thành trì, hơn nữa thật sự không làm liên lụy triều đình, ngược lại còn giúp triều đình lấy về không ít rong biển và cá biển!"
Phương Linh Quân quả nhiên khen rong biển không ngớt: "Không thể không nói, rong biển và cá muối đều là món ngon, lão già ta một ngày ba bữa nhất định phải uống một chén canh rong biển cá muối, bằng không sẽ ăn không ngon!"
"Cho dù thế nào cũng không thể uống một ngày ba bữa chứ?" Kim Phi dở khóc dở cười nói: "Rong biển và cá muối đều có hàm lượng muối cao, ngài lớn tuổi rồi, ăn quá nhiều muối không tốt cho cơ thể!"
"Ăn nhiều muối không tốt cho cơ thể?" Phương Linh Quân sửng sốt một lúc: "Còn có chuyện như vậy sao?"
Trước khi Kim Phi làm ra muối mười quan tiền, muối của Đại Khang luôn rất đắt, có vài người dân thích nói số muối ta đã ăn còn nhiều hơn số cơm ngươi đã ăn, ở một mức nào đó chính là đang tự khen, ý là mình có tiền, có thể ăn muối mỗi ngày.
Trong trí nhớ của Phương Linh Quân, thiếu muối mới không tốt cho cơ thể, có muối ăn mới có sức lực, lần đầu tiên ông ta nghe nói ăn muối nhiều không tốt cho cơ thể.
"Bất kỳ thứ gì nhiều quá cũng không tốt, mặc dù muối là thứ tốt, nhưng hấp thu quá nhiều muối trong thời gian dài cũng sẽ gây nên những phản ứng bất lợi như thân thể sưng tấy, tim đập nhanh hơn, huyết áp tăng cao." Kim Phi giải thích.
"Chẳng trách gần đây ta luôn cảm thấy tim đập nhanh hơn trước, hóa ra là bởi vì lý do này."
Phương Linh Quân chắp tay với Kim Phi: "Đa tạ Kim tiên sinh chỉ điểm, đã ghi nhớ, sau này ta sẽ ăn ít rong biển và cá biển lại."
"Phương tiên sinh khách sáo rồi, " Kim Phi xua tay.
"Thời gian trước ta đi tìm Ngụy tiên sinh xem bệnh, ông ấy nói ngài lại phái người đi nước K lấy hạt giống, lấy được chưa?" Phương Linh Quân lại hỏi.
"Lấy được rồi, hôm qua đã đưa đến bến tàu, hẳn là ngày mai có thể đưa về."
Kim Phi nói ngắn gọn về thu hoạch của Lạc Lan: "Lần này đưa về không ít hạt giống, sau này sẽ còn nhiều hơn, ít nhất có thể tiết kiệm hai ba năm thời gian gây giống."
"Quá tốt, quá tốt rồi!" Phương Linh Quân cảm động: "Chẳng trách người dân đều nguyện ý lập bài vị trường thọ cho tiên sinh, tiên sinh lại làm một chuyện tốt cứu chúng sinh thiên hạ, công đức vô lượng!"
"Nói vậy thì khoa trương quá, " Kim Phi khiêm tốn xua tay, sau đó nói đùa: "Sao ông cụ cũng học được cách nịnh nọt rồi!"
"Này, tiểu tử ngươi nói gì đấy?" Phương Linh Quân giận đến trợn mắt: "Thế nào, khen ngươi thì không được, cứ phải để ông đây mắng ngươi mấy câu ngươi mới vừa lòng đúng không?"
"Ta sai rồi, ta sai rồi!" Kim Phi thấy Phương Linh Quân giận đến mức xưng ông đây, y nhanh chóng nhận sai.
"Hừ, " Phương Linh Quân hừ lạnh: "Lại dám nói lão già nịnh nọt, ông đây mà còn phải nịnh nọt ngươi sao?"
Kim Phi vội vàng tiếp tục nhận sai.
"Biết lỗi rồi thì tốt, " Phương Linh Quân cũng biết Kim Phi nói đùa, cũng không tới mức không chịu tha, liếc Kim Phi một cái rồi nói tiếp: "Nói một câu tự khen, lão già này cũng đã đọc mấy quyển sách sử, nhưng nhìn chung từ xưa tới nay, cho tới bây giờ không có vị nào có thể làm được cỡ như ngươi!"
"Tiên sinh đánh giá ta cao như vậy sao?" Kim Phi trêu.
"Không phải đánh giá cao ngươi, mà là những chuyện ngươi đã làm!"
Phương Linh Quân cảm động: "Từ xưa tới nay, Hoàng đế ngự giá thân chinh thì có không ít, nhưng làm gì có triều đình nào, công cuộc ra công cứu giúp của Hoàng đế nào lại kéo dài lâu như vậy? Hoàng đế nào sẽ hao tâm tổn sức giúp người dân có cái ăn? Lại có Hoàng đế nào đi mở trường học miễn phí, để trẻ con khắp thiên hạ đều có sách đọc?
Nhìn chung từ xưa tới nay, chỉ có đương kim bệ hạ và ngươi làm được, chỉ với những việc này đã đủ cho các ngươi mãi mãi lưu danh sử sách!"
Chương 2010: Cải cách
"Phương tiên sinh, ta không giỏi như ngài nói đâu, ta chỉ không muốn nhìn thấy nhiều người bị chết cóng và chết đói như vậy mà thôi." Kim Phi xúc động nói.
Thật ra, khi vừa mới đến thế giới này, y thực sự nghĩ rằng trở thành một người giàu có và rảnh rỗi là tốt rồi, lại bị dòng cuốn theo dòng chảy của thời đại, rồi mới đi đến ngày hôm nay.
"Cho nên mới nói là tiên sinh có một trái tim rất nhân từ mà!" Phương Linh Quân nói.
Kim Phi bị Phương Linh Quân nói đến mức cảm thấy hơi xấu hổ: “Thật ra ta cũng không phải là người vô tư như vậy, ta làm như thế cũng là vì muốn nhận được nhiều sự ủng hộ từ dân chúng hơn, mọi người nhặt củi thì lửa sẽ cao hơn một chút, nếu không có sự ủng hộ của nhiều người như vậy, thì cho dù ta có bản lĩnh lớn đến đâu đi chăng nữa cũng có thể làm được gì chứ?"
"Dân là nước, vua là thuyền, nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền!" Phương Linh Quân nói một câu mà Kim Phi từng nói: "Những lời tiên sinh từng nói thực sự rất hay, không có dân chúng, làm gì có đất nước?"
“Đáng tiếc là rất nhiều hoàng đế không hiểu được đạo lý này!"
"Không phải là bọn họ không hiểu," Phương Linh Quân lắc đầu và nói: “Thật ra, rất nhiều người trong lịch sử đã từng thử thay đổi giống như ngài, nhưng vì thế lực của những người phản đối quá lớn, nên bọn họ đều thất bại, hơn nữa còn để lại tiếng xấu trong sử sách, có thể phải đến hàng trăm năm sau mới có thể được rửa sạch."
“Mông quyết định đầu, thay đổi chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của một số người, đương nhiên là bọn họ sẽ phản đối." Kim Phi gật đầu: "Cho nên điều kiện tiên quyết để thay đổi là phải có đủ quyền lên tiếng và quyền cầm quân."
"Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng làm gì dễ dàng như thế chứ!" Phương Linh Quân thở dài: "Khi triều đình nhận ra được vấn đề đất đai, các thế lực ở khắp nơi đều đã giống như rễ cây, cành lá đan chen khó gỡ, cho dù ngài nắm giữ quân đội, nếu các tướng lĩnh trong quân đội biết được ngài sắp tấn công người thân và đồng minh của bọn họ, liệu bọn họ có còn nghe lời ngài nữa không?
Nếu không có sự phối hợp của cấp dưới, cho dù chức vụ của ngài có cao đến đâu, quyền cầm quân của ngài có lớn đến đâu thì cũng có ích gì chứ?”
"Cái này cũng đúng." Kim Phi khẽ gật đầu.
Thật ra trong lịch sử ở kiếp trước, đã có rất nhiều hoàng đế và đại thần có tầm nhìn xa đã phát hiện ra sự nguy hiểm của việc thôn tính đất đai, hơn nữa đã thử tạo ra thay đổi, nhưng sự thay đổi này sẽ gây tổn hại đến lợi ích của các gia tộc quyền quý lớn, đồng nghĩa với việc đứng ở phía đối lập với tất cả các gia tộc quyền quý lớn.
Cho nên, khi những hoàng đế và đại thần này thử thay đổi, bọn họ sẽ gặp rất nhiều khó khăn, những người bên dưới hoặc là bằng mặt không bằng lòng, hoặc là sẽ trực tiếp chống lại.
Đúng như những gì Phương Linh Quân đã nói, không có sự phối hợp của cấp dưới, chức vị quan lại có cao đến đâu thì cũng có ích gì chứ?
Sở dĩ Kim Phi có thể thành công, chính là vì y luôn đứng về phía dân chúng, đại diện cho lợi ích của dân chúng, có được sự ủng hộ của quần chúng rộng lớn, căn bản không cần sự chống đỡ của gia tộc quyền quý, lúc này mới có lòng tin để lật bàn.
“Chuyện thay đổi nói thì dễ nhưng làm thì cực kỳ khó, có ý tưởng thay đổi, không có khả năng để thực hiện chuyện này, thì chỉ có thể nói suông, thậm chí còn có thể dẫn đến họa sát thân. Những người có khả năng này, có thể sẽ đại diện cho những người đã nhận được lợi ích, không muốn thay đổi, hoặc lúc muốn thay đổi thì sẽ bị tất cả đồng liêu nhắm tới, mất đi địa vị ban đầu."
Phương Linh Quân nhìn Kim Phi: "Từ trước đến nay, tiên sinh là người đầu tiên có quyết tâm thay đổi, hơn nữa còn thay đổi thực tế thành công, cho nên ta mới nói tiên sinh và bệ hạ đương nhiên sẽ đi vào sử sách mãi mãi!"
“Bị tiên sinh nói như thế, có vẻ như ta còn rất lợi hại.” Kim Phi mỉm cười và nói.
"Đương nhiên là lợi hại," Phương Linh Quân gật đầu: "Được rồi, không nói về chuyện này nữa, tiên sinh, ngài đến tìm ta có chuyện gì ư?"
"Đúng là có một chút chuyện," Kim Phi nói: "Ta chuẩn bị mở một lớp huấn luyện nữa, muốn nghe ý kiến của ngài."
"Mở một lớp huấn luyện nữa?" Phương Linh Quân hỏi: "Là lớp huấn luyện gì?"
Kể từ khi trường học viện sư phạm Kim Xuyên được thành lập, đã dùng hết sức để đào tạo những tiên sinh để dạy học, rồi mới phân chia các tiên sinh đến nhiều nơi ở Xuyên Thục để mở trường học, mở rộng giáo dục bắt buộc.
Đột nhiên mở nhiều trường học như vậy, tình trạng thiếu tiên sinh dạy học rất lớn, bây giờ ở một số quận huyện, hai đến ba thị trấn mới có một trường học, rất nhiều đứa bé phải thức dậy từ lúc bốn, năm giờ sáng, đi bộ mấy chục dặm đường núi để đến trường.
Nhưng Phương Linh Quân cũng biết, Kim Phi đã cố gắng hết sức, còn lại thì chỉ có thể giao cho thời gian.
"Tiên sinh cũng biết, tương lai ta chắc chắn sẽ dẹp yên được Trung Nguyên và Giang Nam, trong quá trình này, sẽ cần một số lượng nhân viên công tác lớn đến để chủ trì công việc đánh cường hào phân chia ruộng đất."
Kim Phi giải thích: "Trước đây, những công việc này đều do đội Chung Minh hoàn thành, nhưng do tốc độ mở rộng quá nhanh, rất nhiều huynh đệ mới tham gia vào đội Chung Minh được mấy ngày đã được phái đi phụ trách công việc chủ trì, còn thiếu kinh nghiệm, dẫn đến một số sai lầm trong việc đánh cường hào phân chia ruộng đất, khiến cho dân chúng cảm thấy không hài lòng.
Cho nên, ta muốn chọn một nhóm người từ đội Chung Minh, để tiến hành huấn luyện một cách có hệ thống nhằm giảm bớt những sai sót này, và cũng là làm chuẩn bị cho việc dẹp yên Trung Nguyên và Giang Nam sau này.”
"Càng chuẩn bị đầy đủ thì sau này càng có thể ung dung, huấn luyện một nhóm người trước là đúng." Phương Linh Quân cũng khẽ gật đầu: "Ngài cần ta làm gì? Ta nói trước, ta không có kinh nghiệm đánh cường hào phân chia ruộng đất, nên không thể dạy bọn họ được!"
“Ngài vất vả cả một năm, khó khăn lắm mới có một kỳ nghỉ, nên nghỉ ngơi cho tốt, ta bảo Tiểu Ngọc sắp xếp người đến huấn luyện là được rồi.”
Kim Phi nói: "Lớp huấn luyện cần sử dụng đến lớp học của ngài, mặc dù ngài chưa từng đi chủ trì đánh cường hào phân chia ruộng đất, nhưng ngài có thể dạy học mà, lúc ngài không có việc gì thì có thể đi nghe một chút, nếu phát hiện lời nói của huấn luyện viên có vấn đề thì ngài có thể nhắc nhở bọn họ một chút."
Cùng là kiến thức, cùng là học trò, có các giáo viên khác nhau thì sẽ tạo ra hiệu quả dạy dỗ hoàn toàn khác nhau.
Có kỹ năng chuyên môn, có một số người làm việc rất chuyên nghiệp, nhưng bọn họ lại không giải thích được, lúc này rất cần một giáo sư chuyên nghiệp như Phương Linh Quân.
"Còn nói để ta nghỉ ngơi, đây không phải là giao việc cho ta à?"
Phương Linh Quân tức giận liếc mắt nhìn Kim Phi một cái, nhưng cũng không từ chối.
"Tiên sinh, ngài lại giao việc gì cho ông nội thế?"
Lục Liễu bưng mâm đi vào và cười hỏi.
…
Bên này, Kim Phi nói chuyện vui vẻ với Phương Linh Quân và Lục Liễu, nhưng trong ngự thư phòng, ba người Cửu công chúa, Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm đều cau mày.
"Thật sự là sợ cái gì thì cái đó đến mà!" Cửu công chúa đặt tấu chương xuống, buồn bực đến mức xoa giữa lông mày.
Từ lúc mới vừa gặp được Kim Phi, Kim Phi đã nói với Cửu công chúa là thời tiết của mấy năm gần đây hơi khác thường, mùa thu năm nay, Kim Phi vẫn luôn lo lắng khu vực Trung Nguyên sẽ có tuyết rơi dày đặc.
Sau khi bắt đầu mùa đông, Cửu công chúa đã yêu cầu Hàn Phong sắp xếp một số người đặc biệt chú ý đến tình hình thời tiết.
Tiểu Ngọc vừa nhận được tin tình báo do Cục tình báo gửi về, chứng minh lo lắng của Kim Phi là chính xác.
Bắt đầu từ mấy ngày trước, phía bắc của Trung Nguyên bắt đầu xuất hiện cảnh tượng tuyết rơi dày đặc, sau đó tuyết rơi càng ngày càng lớn hơn, bây giờ gần như đã quét qua toàn bộ khu vực Trung Nguyên, thậm chí ngay cả ven bờ sông Trường Giang cũng bắt đầu có tuyết rơi, hơn nữa phạm vi cũng có xu hướng mở rộng.
“Bệ hạ, tiên không phải tiên sinh đã về rồi ư?” Thiết Thế Hâm hỏi: “Tiên sinh đâu?”
Sau khi trở về từ Đông Hải, Thiết Thế Hâm cũng bắt đầu ngưỡng mộ Kim Phi, giống như có Kim Phi ở đây thì dường như cũng không có vấn đề gì.
“Muốn một vài đồ thực dụng ư?”
Cửu công chúa nghe thấy vậy, trong đôi mắt lộ ra vẻ cảnh giác.
Đối với hầu hết các quyền quý, những thứ vàng bạc mà người bình thường thích đều rất khó thu hút họ, mà thứ có thể hấp dẫn được các quyền quý phải là những gì hiếm có.
Ví dụ như châu Thủy Ngọc lần đầu xuất hiện ở kinh thành, lúc ấy rất nhiều quyền quý đã bị thứ ngọc này hấp dẫn, trong đó có cả Cửu công chúa, khi được cầm trong tay những viên châu Thủy Ngọc đầu tiên, cô ấy cũng đã rất thích loại hạt trong suốt này.
Rất nhiều vị Hoàng Đế cả đời chỉ sống trong thâm cung, không biết dân chúng ở bên ngoài sống khó khăn thế nào, phụ hoàng của cô ấy - Trần Cát cũng là một trong số đó.
Thật ra không phải do những vị Hoàng Đế này lười biếng, mà là do hoàn cảnh sẽ thay đổi nhận thức của một người.
Một quốc gia có quá nhiều việc phải giải quyết, nhiều vị Hoàng Đế cũng muốn trị quốc cho tốt, nhưng họ càng nghĩ vậy lại càng bận. Họ sẽ bị nhốt trong ngự thư phòng cùng với một núi tấu chương và công văn, cho dù thỉnh thoảng vẫn được ra ngoài, nhưng cũng chỉ là những nơi đã được các quan viên bố trí từ trước.
Nếu cứ như vậy mãi, Hoàng Đế cứ bị kẻ khác che mắt, sẽ cho rằng thiên hạ này vẫn thái bình, từ đấy sẽ dần phân tâm sang những việc khác.
Thổ ty còn yêu cầu lần sau Lạc Lan sẽ mang theo những vật dụng cần thiết, chứng tỏ hắn hiểu rất rõ dân ý, còn vượt qua được cám dỗ của châu Thủy Ngọc.
Nước K có một kẻ cầm quyền như vậy, hơn nữa theo như lời Lạc Lan nói, mấy năm nay nước K thu hoạch được rất lớn, khiến Cửu công chúa không thể không cảnh giác.
Nhưng nhìn thấy Kim Phi đang đứng bên cạnh, trong lòng cô ấy lại cảm thấy yên tâm.
Kim Phi phát hiện Cửu công chúa đang nhìn mình, tưởng cô ấy muốn hỏi ý kiến, nên nói theo lời của Lạc Lan: “Hiện tại chúng ta đang thiếu lương thực, mà nước K đã có lương tâm dữ trữ, ta nghĩ chúng ta nên giữ quan hệ trao đổi mua bán và duy trì quan hệ tốt với họ, rất cần thiết đấy! Ít nhất là với tình hình trước mắt thì rất cần thiết!”
“Giấy không gói được lửa, nước K qua lại với chúng ta càng lâu, sớm muộn gì họ cũng sẽ phát hiện ra bí mật về châu Thủy Ngọc kia, nếu chỉ mua bán một lần mà họ biết được cũng không sao, nhưng muốn giữ được mối làm ăn lâu dài này, lại chỉ giao dịch bằng châu Thủy Ngọc thì không ổn lắm!”
Kim Phi nói thẳng ra như vậy, Cửu công chúa nghe qua đã biết ý của y.
Suy nghĩ thêm chút nữa, Kim Phi nói cũng có lý, cô ấy không có lý do gì để phản bác cả, nhưng vẫn quay ra hỏi Lạc Lan: “Bọn họ muốn cái gì mà có ích?”
“Thổ ty hắn nói muốn công cụ làm ruộng bằng sắt và những thứ khác tương tự như thế.” Lạc Lan suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Đúng rồi, ta còn bán hắc đao cho họ nữa, một thanh hắc đao đổi lại được hai trăm bao bông!”
“Cô không bán cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá cho họ đấy chứ?” Cửu công chúa hỏi.
“Không bán.” Lạc Lan lắc đầu: “Thổ ty kia lại muốn mua, nhưng ta nghĩ cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá có thể là một mối nguy hiểm đối với thuyền lầu nên không bán, về vũ khí thì ta chỉ bán hắc đao.”
“Vậy được.” Cửu công chúa khẽ gật đầu.
Hắc đao chỉ là vũ khí cận chiến cá nhân, công nghệ để rèn đao cũng khá cao, sau khi lấy được rất nhiều quyền quý Trung Nguyên và Giang Nam cũng muốn phỏng chế lại, nhưng không nhà nào thành công, nên bán cho Thổ ty cũng được.
Một thanh hắc đao như vậy có thể đổi được hai trăm xe bông mà Đại Khang đang cần gấp, coi như là lời to.
Trên thuyền lầu có hệ thống sưởi hơi, Nhuận Nương và những người khác không thấy lạnh lắm, lúc xuống thuyền chỉ mang một cái áo khoác, mới xuống thuyền vẫn không cảm thấy gì, giờ bị gió thổi mới cảm giác có hơi lạnh.
Quan Hạ Nhi cẩn thận, thấy Nhuận Nương đã lạnh tới mức run bần bật, nên cô nói: “Bến tàu lạnh quá, chúng ta vào trong rồi nói!”
“Được!” Kim Phi gật đầu, sóng vai cùng Cửu công chúa đi phía trước.
Phía dưới cầu tàu, đoàn xe ngựa đã chuẩn bị xong, mọi người lên xe trở về dưới sự hộ tống của cấm quân.
Tuy so sánh với các Hoàng Đế trong lịch sử, Cửu công chúa có thể nói là vị vô cùng tiết kiệm, nhưng dù sao cũng là Hoàng Đế, khi xuất hành đã là đại diện cho thể diện của cả chính quyền Xuyên Thục, cho nên xe ngựa của cô ấy vừa cao lại vừa lớn, trông giống như một căn phòng nhỏ, ở giữa có một cái bàn, bốn góc bố trí bốn cái lò sưởi nhỏ, giữ cho xe ấm áp dễ chịu.
Kim Phi muốn cả Quan Hạ Nhi và những người khác ngồi lên chiếc xe ngựa này, nhưng xe ngựa của Quan Hạ Nhi cũng đã tới, nên cô từ chối y.
Nhuận Nương, Bắc Thiên Tầm và cả Tả Phi Phi đều thấy khí chất của Cửu công chúa quá mạnh, các cô thích lại Quan Hạ Nhi hơn, nên đã chạy ào lên xe ngựa của Quan Hạ Nhi.
Kim Phi bật cười, lắc đầu, rồi cúi đầu lên xe ngựa của Cửu công chúa.
Dù gặp gỡ sau ít ngày xa cách còn mãnh liệt hơn cả đêm tân hôn, nhưng đang ở trong xe ngựa, bên ngoài cửa sổ lại còn có cấm quân, nên Kim Phi cũng không làm gì khác, chỉ ôm Cửu công chúa tâm sự một lát.
Nhìn thấy tấu chương đang mở trên bàn, y đau lòng nói: “Nàng không thể để bản thân nghỉ ngơi một lát à, sao đi trên đường cũng làm việc thế này?”
“Đang rảnh rỗi mà, ngồi trên xe ngựa cũng không thể làm được chuyện khác, không làm việc thì làm gì?”
Cửu công chúa mỉm cười nói: “Ta cũng chẳng tin lúc ngồi trên thuyền trở về, chàng chỉ nằm ngủ trong khoang thuyền.”
“Đúng rồi đấy.” Kim Phi nở một nụ cười.
Trên đường trở về, y cũng dành phần lớn thời gian vẽ rồi viết tài liệu giảng dạy, cũng không rảnh rỗi.
Khi đi ngang qua bến tàu của một trấn nhỏ, Kim Phi nghe thấy tiếng reo hò ngoài kia, thế là y kéo rèm ra một chút, rồi nhìn ra.
Tuy rằng Kim Phi và Cửu công chúa không phải người phô trương, nhưng vì an toàn, nên cấm quân vẫn phong tỏa con đường chính của trấn nhỏ này lại.
Dân chúng đứng cách giao lộ mấy chục mét, hô to: “Ngô Hoàng vạn tuế!”
So với lúc Kim Phi rời đi, trấn nhỏ này đã mở rộng ra bên ngoài rất nhiều.
“Trấn nhỏ này phát triển nhanh thật đấy!” Kim Phi vừa nói vừa cười: “Cứ thế này thêm vài năm nữa, có khi quy mô của nơi này sẽ vượt qua cả quận Kim Xuyên luôn ấy chứ.”
“Phu quân, không phải chàng từng nói nơi nào đông người thì mới thích hợp để buôn bán, mỗi ngày có không biết bao nhiêu người cập bến tàu tới Kim Xuyên, tuy rằng nơi này đúng là phát triển nhanh thật, nhưng có nhanh hơn nữa, vẫn chẳng thể bằng được Đông Hải!”
Cửu công chúa nói tới đây thì ngẩng đầu lên nhìn Kim Phi: “Chàng quả thật là nhìn xa trông rộng, chưa đầy hai năm mà đã có thể phát triển một vùng đất cằn cỗi thành như bây giờ!”
“Đông Hải cũng không phải đất cằn cỗi, lại còn là cửa biển đi vào Trường Giang, vị trí địa lý quá thuận lợi, nếu không ta dù có giỏi tới cỡ nào cũng không phát triển nổi.” Kim Phi giải thích.
“Đúng, Đông Hải vừa có thể đánh bắt cá, vừa có thể buôn bán qua lại với các ngoại quốc, vị trí địa lý này đúng là trời ban!”
Cửu công chúa cảm thán: “Trước đây ta chưa bao giờ nghĩ tới Đại Khang có thể lập được mối quan hệ mua bán lâu dài với nước K!”
Cho dù Tứ hoàng tử không soán ngôi, bản đồ của Đại Khang vẫn chỉ dừng lại ở vùng Lĩnh Nam, mà đường tới nước K vẫn như cách ngàn sông nghìn núi.
Lúc trước sử giả của nước K muốn tới Đại Khang, có đi hết tốc lực cũng phải mất tới mấy tháng, thậm chí là một năm mới có thể đi qua rừng rậm nguyên thủy tới kinh thành.
Nhưng kể từ khi có thuyền hơi nước, chỉ mất nửa tháng để đi Đại Khang tới nước K.
Đó là điều trước đây Cửu công chúa không dám nghĩ tới.
“Nói tới nước K, ta có chuyện muốn bàn bạc với nàng một chút.” Kim Phi nói.
Chương 2007: Thấp thỏm
“Phu quân, chàng nói đi”, Cửu công chúa ngồi thẳng lưng lại.
“Các quốc gia khác ngoài Đại Khang không chỉ có nước K mà còn có nhiều quốc gia trên thế giới, thương mại với nước K chỉ là bước khởi đầu, sau này, sau khi thuyền bọc thép có thể được sản xuất hàng loạt, sự tương tác của chúng ta với các nước khác sẽ ngày càng thường xuyên hơn”.
Kim Phi nói: “Thế nên ta muốn lập ra một chức vụ ở Hồng Lư Tự, chuyên để đàm phán với mấy nước này”.
“Chức vụ gì?”, Cửu công chúa hỏi.
“Quan ngoại giao”, Kim Phi đáp.
“Quan ngoại giao…”, Cửu công chúa hỏi: “Là quan viên chuyên đàm phán đối ngoại sao?”
“Có thể hiểu như thế”, Kim Phi gật đầu.
Cửu công chúa ngẫm nghĩ: “Được, sau khi về ta bảo Thiết đại nhân bàn với Bộ Lại để xác định ứng tuyển nhóm quan ngoại giao đầu tiên”.
“Nói đến người ứng tuyển, ta đề cử một người cho nàng”.
“Ai?”
“Mã Văn Húc, đội phó lúc trước của đội viễn chinh”, Kim Phi nói: “Theo Lạc Lan nói, sau khi đến nước K, Mã Văn Húc đã tự học tiếng nước K, vẫn luôn tích cực đàm phán với nước K, đây là công việc của một quan ngoại giao trong suy nghĩ của ta, ta nghĩ có thể để hắn thử”.
Từ sau khi Lạc Lan nói về Mã Văn Húc với Kim Phi, hai ngày nay Kim Phi cũng suy xét đến chuyện của Mã Văn Húc.
Thật ra cách đơn giản nhất là nghe theo đề nghị của Lạc Lan, chuyển Lão Uông lên vị trí cao hơn, sau đó để Mã Văn Húc đảm nhận chức đội trưởng đội viễn chinh.
Nhưng sau khi suy xét nhiều lần, Kim Phi thấy vẫn nên để Mã Văn Húc đảm nhận chức vụ quan ngoại quan thì phù hợp hơn.
Thế giới này không chỉ có Đại Khang, tầm nhìn của Kim Phi cũng không giới hạn ở Đại Khang, sau khi tạo ra chiến hạm bọc thép nhất định phải liên lạc với các nước khác, đến lúc đó cần có nhân tài chuyên nghiệp thực hiện công tác ngoại giao.
Mã Văn Húc xem như là thử nghiệm của Kim Phi.
Kim Phi rất ít khi can thiệp vào công việc của chính vụ, cũng chưa từng có tiền lệ đưa người vào bộ phận nào, hiếm khi tiến cử người ra ứng cử, tất nhiên Cửu công chúa sẽ không phản đối.
“Nếu phu quân đã cảm thấy ổn, vậy thì để hắn thử đi”.
Chỉ là một người ứng tuyển của bộ phận cấp dưới Hồng Lư Tự, không đáng để Cửu công chúa để tâm quá nhiều.
Nhìn ra ngoài qua khe hở mà Kim Phi mở ra: “Cách đây một thời gian, viện Khu Mật đề nghị chuyển nha huyện đến thị trấn nhỏ này, phu quân nghĩ sao?”
Phía Tây của huyện Kim Xuyên có làng Tây Hà, phía Đông có thị trấn nhỏ này, sự hiện diện của huyện thành ngày càng ít, nhưng dù sao đây cũng là một huyện, phải có các đơn vị cần thiết, thế là viện Khu Mật đề nghị chuyển nha huyện đến thị trấn, như thế có thể giảm bớt sự trùng lặp chức năng của một số bộ phận.
Chẳng hạn sau khi nha huyện chuyển đến đây, binh phủ có thể phụ trách vấn đề an ninh khu vực, vài nhân viên hộ tống canh giữ trước đó có thể được rút đi hỗ trợ nơi khác, cục thuế sẽ thuận tiện hơn trong việc thu thuế.
“Ta không hiểu những cái này lắm, các ngươi tự bàn bạc đi”, Kim Phi gãi đầu, không muốn lãng phí nhiều sức lực để suy nghĩ chuyện này.
“Thế còn việc đóng đô thì sao? Phu quân từng nghĩ đến chưa?”, Cửu công chúa ngẩng đầu lên nhìn Kim Phi: “Phu quân định đóng đô ở đâu?”
Việc đóng đô luôn là chuyện lớn được ưu tiên hàng đầu của triều đình, sau khi lên ngôi, Cửu công chúa đã nhiều lần nhắc đến chuyện này với Kim Phi, nhưng Kim Phi lại lấy lý do Trung Nguyên và Giang Nam chưa ổn định để kết thúc chủ đề này, không ngờ Cửu công chúa lại nhắc đến lần nữa.
Hơn nữa không có vòng vo làm đệm trước mà đột nhiên hỏi đến.
“Giang Nam và Trung Nguyên vẫn chưa ổn định, bây giờ nói thế vẫn còn chưa sớm nhỉ?”, Kim Phi vẫn lấy lý do cũ.
Thật ra cũng không phải là lấy cớ mà y quả thật nghĩ như vậy.
“Chẳng phải đang nói chuyện thôi sao?”, Cửu công chúa nói: “Ta chỉ muốn hỏi phu quân có nghĩ đến phương diện này hay không”.
Cửu công chúa không phải là người tùy ý nói chuyện phiếm, Kim Phi hỏi: “Nàng lo ta định đô ở Đông Hải à?”
Cửu công chúa không ngờ Kim Phi lại hỏi thẳng như vậy, cô ấy sửng sốt một chốc, cuối cùng gật đầu: “Không thể nói là lo lắng, ta chỉ muốn hỏi phu quân xem có phải có ý này hay không”.
“Từ góc độ phát triển kinh tế, vị trí của Đông Hải quả thực rất tốt, nhưng từ góc độ của việc đóng đô, Đông Hải không thích hợp”, Kim Phi nói: “Cho nên ta không thể đặt đô ở Đông Hải”.
Nghe Kim Phi nói thế, Cửu công chúa thở phào.
Kinh đô luôn là trung tâm văn hóa, kinh tế, chính trị của một quốc gia, phía đông của Đông Hải là biển, không phải là một vị trí phù hợp cho việc đóng đô.
Kim Phi phát triển mạnh ở Đông Hải, lại nhiều lần nhấn mạnh đến lợi thế địa lý và tiềm năng phát triển của Đông Hải, cô ấy thực sự lo lắng Kim Phi có kế hoạch đặt đô ở Đông Hải.
Bây giờ nhận được câu trả lời chính xác của Kim Phi, cuối cùng Cửu công chúa cũng có thể yên tâm rồi.
Cô ấy cười hỏi: “Vậy phu quân có nơi nào vừa ý chưa?”
“Hiện tại vẫn chưa”, Kim Phi lắc đầu: “Nếu có, ta nhất định sẽ bàn với nàng”.
Đóng đô là việc lớn, Kim Phi vẫn chưa có quyết định.
Thấy Kim Phi trả lời như thế, Cửu công chúa cũng không hỏi nhiều, mà hỏi đến hiện trạng của Đông Hải và thành Du Quan.
Xe ngựa lăn bánh về phía trước, quay về đến làng Tây Hà vào lúc chạng vạng.
Kim Phi vừa trở về đến nhà thì vừa lúc gặp được bốn đứa trẻ đi học về, khi nhìn thấy Kim Phi, Tiểu Nga ném cặp sách đi rồi chạy phía Kim Phi, lao vào vòng tay y.
“Tỷ phu, lần này sao huynh ra ngoài lâu thế chứ?”
“Sao nào, nhớ ta rồi à?”, Kim Phi xoa đầu Tiểu Nga.
“Ừ, nhớ chứ”, Tiểu Nga gật đầu, nhưng ánh mắt đảo quanh nhìn mấy người Thiết Chùy phía sau Kim Phi.
“Ta thấy muội chẳng nhớ ta đâu, là nhớ đồ ăn ngon thì đúng hơn”.
Kim Phi vỗ đầu Tiểu Nga, sau đó vẫy tay với phía sau.
Một cận vệ bước đến, tay cầm một túi vải.
“Thứ Đông Hải và thành Du Quan có, Xuyên Thục chúng ta cũng có, đây là trái cây sấy khô mà Lạc Lan tỷ mang về từ nước K, các muội có thể lấy chia với nhau”.
Kim Phi đưa túi vải cho Tiểu Nga.
“Cảm ơn tỷ phu”, Tiểu Nga nắm chặt túi vải, xoay người chạy vào trong nhà.
Ba người A Xuân chào Kim Phi, cũng chạy về theo.
Quan Hạ Nhi bực mình liếc nhìn Kim Phi: “Chàng nuông chiều muội ấy như thế, sớm muộn gì cũng bị chàng chiều hư”.
“Ta đi xa về, đem chút quà về cho mấy đứa nhỏ, sao lại là nuông chiều các muội ấy chứ?”
“Vậy sao chàng không mang quà về cho ta?”
“Sao nàng biết không mang về?”, Kim Phi vẫy tay với phía sau, cận vệ lại đưa một túi vải đến: “Đây là cho nàng”.
Lúc này Quan Hạ Nhi mới hài lòng, ôm túi vải đi về.
Tối hôm đó, Kim Phi nhờ Quan Hạ Nhi gọi Đường Đông Đông về, một đám người đã tổ chức một bữa tối đầy náo nhiệt.
Ăn cơm xong, Cửu công chúa rời đi trước, lúc Đường Đông Đông định đi thì Kim Phi gọi lại: “Đông Đông, cô đợi một lát”.
Nghe thế Đường Đông Đông dừng bước, tim đập nhanh, mặt cũng dần đỏ lên.
Những người khác cũng quay đầu nhìn Kim Phi.
Quan Hạ Nhi đưa mắt ra hiệu cho Kim Phi “Cuối cùng chàng cũng thông suốt rồi”, sau đó xoay người rời đi.
Mấy người Tả Phi Phi, Nhuận Nương cũng thức thời đi theo.
“Tiên sinh, có việc gì sao?”, Đường Đông Đông thấp thỏm hỏi.
Chương 2008: Dây chuyền sản xuất
“Trước đó ta nhờ cô huấn luyện một nhóm công nhân bật bông, đã huấn luyện xong chưa?”, Kim Phi hỏi.
Mặc dù năm nay trồng khá ít bông vải nhưng diện tích trồng năm sau chắc chắn sẽ được mở rộng rất nhiều, trước kia Đại Khang không có bông, càng không có người bật bông.
Trước khi xuất phát đến Đông Hải, Kim Phi đã chỉ xong cách bật bông, sau đó bảo Đường Đông Đông dành thời gian đào tạo một nhóm công nhân dệt để đặt nền móng cho xưởng chế biến bông vải vào năm sau.
Vốn tưởng năm sau mới đưa vào hoạt động, nhưng Lạc Lan trở về từ nước K mang theo nhiều bông vải như vậy, hơn nữa sau đó vẫn còn, xưởng chế biến bông vải phải xếp lịch trình càng sớm càng tốt.
Đường Đông Đông tưởng Kim Phi giữ cô ấy lại là vì chuyện khác, không ngờ Kim Phi chỉ hỏi chuyện bật bông.
Thầm thở phào nhưng cũng hơi mất mát.
Nhưng vì đang nói chuyện làm ăn nên Đường Đông Đông cũng lấy lại bình tĩnh đáp: “Việc đào tạo đã hoàn tất, trước sau tổng cộng đã đào tạo được hơn 200 người. Nếu tiên sinh cần, có thể thành lập xưởng dệt bông bất cứ lúc nào”.
“Nhiều thế sao?”, Kim Phi sửng sốt.
Y tưởng Đường Đông Đông có thể đào tạo được mấy chục người là tốt lắm rồi, không ngờ Đường Đông Đông lại đào tạo ra hơn hai trăm người.
“Mọi người đều khá tò mò với bật bông và muốn thử nên ta đã cho họ thử. Bật bông không phải là một công việc khó khăn, mọi người gần như đã thành thạo sau vài lần”.
Đường Đông Đông giải thích: “Ta đã chọn ra hơn hai trăm người làm khá ổn, nếu chỉ là nói có thể bật, thật ra có nhiều người có thể bật bông hơn”.
“Hóa ra là thế”, Kim Phi nói.
Bật bông quả thật không phải là công việc vô cùng phức tạp, nếu muốn học thì không quá khó.
“Xưởng mộc lại đưa dụng cụ mới cho các cô rồi sao?”, Kim Phi lại hỏi.
“Lại làm mười bộ rồi giao đến, nếu không ta cũng không đào tạo được nhiều người như thế”.
“Vậy được, ngày mai ta sẽ qua đó xem thử, nếu không có vấn đề gì thì để xưởng mộc làm thêm vài dụng cụ, bên cô cũng sẽ chuẩn bị phân bổ nhân lực, nhanh chóng để xưởng dệt bông sớm đi vào hoạt động”, Kim Phi nói: “Lần này Lạc Lan cô nương đem không ít bông vải từ nước K về, đã đến bến tàu, chậm nhất là trưa ngày kia là đến, cô chuẩn bị một chút, để ra một xưởng chuyên chế biến bông”.
“Vâng, ngày mai ta đợi tiên sinh ở công trường”, Đường Đông Đông đáp, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Nếu tiên sinh không có việc gì nữa thì ta đi trước đây”.
“Ừ”, Kim Phi gật đầu: “Cô cũng đừng để mình quá mệt, lần này về cô gầy đi nhiều đấy”.
Thời tiết ngày càng lạnh, khắp cả nước đều viết tấu chương cho Cửu công chúa để xin quần áo chống rét, với tư cách là người phụ trách ngành dệt may, Đường Đông Đông phải chịu áp lực rất lớn.
Nếu không phải vì Kim Phi trở về, cô ấy cũng sẽ không về ăn cơm.
Kim Phi hiếm khi chủ động quan tâm đến người khác, Đường Đông Đông cảm thấy ấm lòng, sau đó nói nhỏ “Ừ” một tiếng đáp lại Kim Phi, sau đó quay người rời khỏi nhà ăn.
Sau đó cô ấy nhìn thấy Quan Hạ Nhi đứng trong sân, nhìn cô ấy với vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Muội cứ thế mà ra ngoài à?”
Đường Đông Đông không đáp lời, mà nhanh chân vòng qua bên cạnh Quan Hạ Nhi.
“Muội đó”.
Quan Hạ Nhi ở phía sau tức đến mức giậm chân.
Sáng sớm hôm sau, Kim Phi đến xưởng dệt, Đường Đông Đông đã đợi ở văn phòng từ sớm.
Tối qua Kim Phi cũng nghe thấy những lời Quan Hạ Nhi nói trong sân, sáng nay gặp nhau, hai người cũng không biết nên nói chuyện gì.
Cũng may lúc này trong văn phòng vẫn còn những người khác, đội cận vệ cũng đi theo sao Kim Phi, Đường Đông Đông nhanh chóng bình tĩnh lại, dẫn Kim Phi đến một xưởng làm việc phía sau văn phòng.
Căn phòng này tách biệt với xưởng trước đó, rộng khoảng bảy tám trăm mét vuông, ở giữa có một dãy bàn gỗ, trên bàn gỗ có cung gỗ, dùi gỗ và các dụng cụ bật bông khác.
Bên cạnh mỗi bàn gỗ đều có hai công nhân dệt.
Vì bật bông được xem là công việc tốn thể lực, công nhân ở đó chủ yếu là nam, có vài người phụ nữ, cũng là người khá trẻ trong làng, sức lực cũng lớn.
Thấy Đường Đông Đông ra hiệu, các công nhân lấy bông từ dưới bàn ra, bắt đầu làm cho Kim Phi xem.
Thoáng chốc tiếng cung gỗ vang lên trong xưởng, bông bay tứ tung.
Kim Phi nhìn một hồi, nhận ra các công nhân bật bông khá ổn thì dẫn Đường Đông Đông rời đi.
“Tiên sinh, xưởng này hơi nhỏ, nhưng nếu sau này cần thiết, ta có thể dỡ bỏ vách ngăn và dọn dẹp xưởng bên cạnh để chuyển thành xưởng bông”, Đường Đông Đông nói.
Bảy tám trăm mét vuông nói ra thì không nhỏ, nhưng để làm một xưởng gia công thì hơi nhỏ thật.
“Không cần đâu, chỗ của các cô vốn dĩ cũng không lớn, nếu chen chúc quá thì không thể làm việc được”, Kim Phi lắc đầu nói: “Các cô có thể làm việc trước, sau này nếu cần ta sẽ xây thêm một xưởng mới”.
Mặc dù xưởng dệt làng Tây Hà là nơi Kim Phi lập nghiệp, nhưng xây dựng trong một ngôi làng thì diện tích và năng lực sản xuất hạn chế, bây giờ thiên về việc đảm bảo việc làm cho phụ nữ trong làng.
Hơn nữa, từ bông làm thành vải bông, ở giữa có rất nhiều công đoạn, một xưởng không thể nào hoàn thành hết được, thậm chí có thể nói là một dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh.
Bật bông chỉ là một công đoạn đầu tiên của dây chuyền sản xuất này.
Nhưng với xưởng dệt hiện giờ, có một công đạo là đủ.
Mặc dù bông mà Lạc Lan mang về có vẻ nhiều nhưng vẫn là quá ít với một nơi nhiều người như Thục Xuyên, không thể dệt trên quy mô lớn, có thể bật bông nhào bông để làm thành một bộ áo khoác bông cho mỗi nhân viên hộ tống để chống lạnh là khá ổn.
Nếu xây xưởng dệt thật, cho dù lấy hết xưởng dệt ở làng Tây Hà này ra cũng không đủ cho một xưởng dệt bông dùng, chứ đừng nói là Đường Đông Đông bỏ trống một xưởng.
Khu công nghiệp sợi bông lớn nhất mà Kim Phi từng thấy ở kiếp trước có diện tích lớn hơn cả xưởng thép mà y đang xây dựng hiện tại, công nhân trong xưởng này và những người thuộc các ngành công nghiệp sản xuất liên quan cộng lại ít nhất nuôi sống được mấy chục vạn người.
Đó là thời đại điện khí hóa, nếu ở thời đại này, muốn vận hành một khu công nghiệp lớn như vậy thì cần nhiều người hơn chứ không phải là ít hơn.
Tất nhiên Kim Phi biết hiện tại y không có khả năng mở một khu công nghiệp lớn như vậy, nhưng y tin chắc sau này sẽ có một khu công nghiệp, cũng là một bước đi cần thiết cho sự phát triển của Đại Khang.
Ăn mặc, nhà ở, đi lại, no ấm đều được đặt lên hàng đầu, trước đây Đại Khang không có bông vải nên Kim Phi không nghĩ nhiều về nó, bây giờ có bông vải rồi, Kim Phi không nghĩ đến không được.
“Xây thêm xưởng mới?”, với tư cách là chị cả trong ngành dệt may, Đường Đông Đông khá quan tâm đến vấn đề này, quay lại hỏi: “Tiên sinh định xây xưởng mới ở đâu?”
“Chuyện này… ta vẫn chưa nghĩ ra, xong rồi hẵng nói tiếp”.
Bông vải là tương lai của ngành dệt may, muốn tạo ra chuỗi công nghiệp sản xuất sợi bông hoàn chỉnh thì cần rất nhiều công nhân và diện tích đất lớn để xây dựng nhà máy, còn cần có giao thông thuận lợi để vận chuyển sản phẩm.
Thế nên chọn vị trí là việc vô cùng quan trọng, Kim Phi phải bàn bạc với Cửu công chúa.
Chương 2009: Lưu danh sử sách
Rời khỏi xưởng dệt, Kim Phi vẫn chưa trở về, mà dẫn đội cận vệ đi tới cửa học viện sư phạm Kim Xuyên.
Trước kia mỗi lần tới nơi này, cách rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng đọc sách, nhưng lần này tới lại yên tĩnh.
Nhóm Kim Phi đi tới cửa học viện sư phạm, phát hiện sân trường lớn như vậy lại không có một ai, đi thẳng tới khu nhà ở tập thể của giáo viên, cuối cùng cũng thấy Lục Liễu cầm cái mẹt đi ra.
"Ồ, tiên sinh, nghe nói ngài đã đi Đông Hải rồi, trở về từ lúc nào vậy?" Lục Liễu ngạc nhiên vui vẻ hỏi.
"Về từ tối hôm qua, " Kim Phi hỏi: "Lục Liễu cô nương, hôm nay sao trường học yên tĩnh vậy?"
"Trường học đang nghỉ lễ, " Lục Liễu nói: "Cũng sắp hết năm rồi, các học sinh về hết rồi!"
Kim Phi hơi lúng túng vỗ trán: "Nhìn cuộc sống của ta này, cũng mơ màng luôn rồi!"
Lục Liễu che miệng cười khẽ: "Tiên sinh tới học viện có chuyện gì không?"
"Ta đến tìm Phương tiên sinh, " Kim Phi hỏi: "Phương tiên sinh trở về chưa?"
"Vẫn chưa, " Lục Liễu nói: "Phương gia gia nói mình lớn tuổi rồi, không muốn vất vả ngồi xe ngựa đi tới đi lui nữa, sau này trường học chính là nhà của ông ta!"
"Phương tiên sinh đã hi sinh cho học viện quá nhiều," Kim Phi cảm động.
Ở thời đại phong kiến, đa số người dân đều rất coi trọng tình cảm với quê cha đất tổ, đặc biệt là người có học.
Có rất nhiều quan viên trong triều đình, mười mấy tuổi đã rời quê hương, sau đó ở đất khác làm quan cả đời, nhưng đến tuổi già, cũng sẽ trở về quê quán, chết cũng phải chôn ở mộ tổ tiên.
Nếu như chỗ làm việc cách nhà không xa, thì họ đều sẽ chạy trở về ăn mừng năm mới.
Quê quán của Phương Linh Quân không hề xa Kim Xuyên, ông ta không trở về ăn tết, là thật sự đã xem trường học là nhà.
"Tiên sinh, vừa hay ta cũng phải đi đưa thức ăn cho Phương gia gia, chúng ta cùng đi qua đi!"
Lục Liễu cầm mẹt đi tới phía trước dẫn đường.
Kim Phi nhìn thử trong mẹt, thấy một ít tảo bẹ khô và rau dại, y cau mày hỏi: "Phương tiên sinh thường ăn món này à?"
Tiền công y cho Phương Linh Quân không hề thấp, cho dù mỗi ngày đều ăn thịt cá thì cũng còn dư, nhưng Phương Linh Quân gần như cũng bù tiền công của mình vào cho học sinh rồi.
"Gia gia lớn tuổi, không ăn nổi thịt cá, chỉ thích ăn những thứ này." Lục Liễu giải thích: "Gia gia luôn nói, rong biển và cá muối đều là món ngon, không ngờ đời này mỗi ngày còn có thể được ăn món trong biển lớn, còn bảo thấy tiên sinh phải cảm tạ tiên sinh đấy."
Hai người cứ thế trò chuyện mà đi tới tiểu viện của Phương Linh Quân.
"Gia gia, Kim tiên sinh tới rồi!"
Lục Liễu kêu một tiếng, sau đó đã thấy Phương Linh Quân cầm bút lông đi ra từ trong thư phòng.
Phương Linh Quân đeo một cặp kính lão, lại mặc cổ trang, trong đầu Kim Phi đột nhiên nảy ra hình ảnh một lão thiên sư trong một bộ truyện tranh được chuyển thể thành phim truyền hình mà đời trước y từng xem.
Thấy Kim Phi đã trở lại, Phương Linh Quân rất vui mừng: "Kim tiên sinh đã về rồi, mau vào thôi! Lục Liễu, lát nữa pha bình trà mang tới đây!"
"Được thôi, " Lục Liễu trả lời, sau đó cười với Kim Phi: "Tiên sinh cứ ngồi nói chuyện với gia gia một lát, ta đem rong biển đến phòng bếp, đi pha trà cho các ngài ngay!"
"Làm phiền Lục Liễu cô nương rồi!"
Kim Phi gật đầu với Lục Liễu, lại lên tiếng chào hỏi người bạn già Phương Linh Quân vừa trong phòng bếp đi ra rồi mới đi vào thư phòng.
Phương Linh Quân ra hiệu cho Kim Phi ngồi bên cạnh cửa sổ, sau đó đặt bút lông lên trên kệ bút, ngồi vào phía đối diện Kim Phi: "Nghe Lão Thiết nói, ngài đã gây ra động tĩnh không nhỏ ở Đông Hải, tiến triển thế nào rồi?"
"Tiến triển rất thuận lợi, " Kim Phi giới thiệu sơ lược một chút về tiến trình Đông Hải.
"Vẫn là nhờ tiên sinh quyết đoán, nói xây một tòa thành trì bèn xây một tòa thành trì, hơn nữa thật sự không làm liên lụy triều đình, ngược lại còn giúp triều đình lấy về không ít rong biển và cá biển!"
Phương Linh Quân quả nhiên khen rong biển không ngớt: "Không thể không nói, rong biển và cá muối đều là món ngon, lão già ta một ngày ba bữa nhất định phải uống một chén canh rong biển cá muối, bằng không sẽ ăn không ngon!"
"Cho dù thế nào cũng không thể uống một ngày ba bữa chứ?" Kim Phi dở khóc dở cười nói: "Rong biển và cá muối đều có hàm lượng muối cao, ngài lớn tuổi rồi, ăn quá nhiều muối không tốt cho cơ thể!"
"Ăn nhiều muối không tốt cho cơ thể?" Phương Linh Quân sửng sốt một lúc: "Còn có chuyện như vậy sao?"
Trước khi Kim Phi làm ra muối mười quan tiền, muối của Đại Khang luôn rất đắt, có vài người dân thích nói số muối ta đã ăn còn nhiều hơn số cơm ngươi đã ăn, ở một mức nào đó chính là đang tự khen, ý là mình có tiền, có thể ăn muối mỗi ngày.
Trong trí nhớ của Phương Linh Quân, thiếu muối mới không tốt cho cơ thể, có muối ăn mới có sức lực, lần đầu tiên ông ta nghe nói ăn muối nhiều không tốt cho cơ thể.
"Bất kỳ thứ gì nhiều quá cũng không tốt, mặc dù muối là thứ tốt, nhưng hấp thu quá nhiều muối trong thời gian dài cũng sẽ gây nên những phản ứng bất lợi như thân thể sưng tấy, tim đập nhanh hơn, huyết áp tăng cao." Kim Phi giải thích.
"Chẳng trách gần đây ta luôn cảm thấy tim đập nhanh hơn trước, hóa ra là bởi vì lý do này."
Phương Linh Quân chắp tay với Kim Phi: "Đa tạ Kim tiên sinh chỉ điểm, đã ghi nhớ, sau này ta sẽ ăn ít rong biển và cá biển lại."
"Phương tiên sinh khách sáo rồi, " Kim Phi xua tay.
"Thời gian trước ta đi tìm Ngụy tiên sinh xem bệnh, ông ấy nói ngài lại phái người đi nước K lấy hạt giống, lấy được chưa?" Phương Linh Quân lại hỏi.
"Lấy được rồi, hôm qua đã đưa đến bến tàu, hẳn là ngày mai có thể đưa về."
Kim Phi nói ngắn gọn về thu hoạch của Lạc Lan: "Lần này đưa về không ít hạt giống, sau này sẽ còn nhiều hơn, ít nhất có thể tiết kiệm hai ba năm thời gian gây giống."
"Quá tốt, quá tốt rồi!" Phương Linh Quân cảm động: "Chẳng trách người dân đều nguyện ý lập bài vị trường thọ cho tiên sinh, tiên sinh lại làm một chuyện tốt cứu chúng sinh thiên hạ, công đức vô lượng!"
"Nói vậy thì khoa trương quá, " Kim Phi khiêm tốn xua tay, sau đó nói đùa: "Sao ông cụ cũng học được cách nịnh nọt rồi!"
"Này, tiểu tử ngươi nói gì đấy?" Phương Linh Quân giận đến trợn mắt: "Thế nào, khen ngươi thì không được, cứ phải để ông đây mắng ngươi mấy câu ngươi mới vừa lòng đúng không?"
"Ta sai rồi, ta sai rồi!" Kim Phi thấy Phương Linh Quân giận đến mức xưng ông đây, y nhanh chóng nhận sai.
"Hừ, " Phương Linh Quân hừ lạnh: "Lại dám nói lão già nịnh nọt, ông đây mà còn phải nịnh nọt ngươi sao?"
Kim Phi vội vàng tiếp tục nhận sai.
"Biết lỗi rồi thì tốt, " Phương Linh Quân cũng biết Kim Phi nói đùa, cũng không tới mức không chịu tha, liếc Kim Phi một cái rồi nói tiếp: "Nói một câu tự khen, lão già này cũng đã đọc mấy quyển sách sử, nhưng nhìn chung từ xưa tới nay, cho tới bây giờ không có vị nào có thể làm được cỡ như ngươi!"
"Tiên sinh đánh giá ta cao như vậy sao?" Kim Phi trêu.
"Không phải đánh giá cao ngươi, mà là những chuyện ngươi đã làm!"
Phương Linh Quân cảm động: "Từ xưa tới nay, Hoàng đế ngự giá thân chinh thì có không ít, nhưng làm gì có triều đình nào, công cuộc ra công cứu giúp của Hoàng đế nào lại kéo dài lâu như vậy? Hoàng đế nào sẽ hao tâm tổn sức giúp người dân có cái ăn? Lại có Hoàng đế nào đi mở trường học miễn phí, để trẻ con khắp thiên hạ đều có sách đọc?
Nhìn chung từ xưa tới nay, chỉ có đương kim bệ hạ và ngươi làm được, chỉ với những việc này đã đủ cho các ngươi mãi mãi lưu danh sử sách!"
Chương 2010: Cải cách
"Phương tiên sinh, ta không giỏi như ngài nói đâu, ta chỉ không muốn nhìn thấy nhiều người bị chết cóng và chết đói như vậy mà thôi." Kim Phi xúc động nói.
Thật ra, khi vừa mới đến thế giới này, y thực sự nghĩ rằng trở thành một người giàu có và rảnh rỗi là tốt rồi, lại bị dòng cuốn theo dòng chảy của thời đại, rồi mới đi đến ngày hôm nay.
"Cho nên mới nói là tiên sinh có một trái tim rất nhân từ mà!" Phương Linh Quân nói.
Kim Phi bị Phương Linh Quân nói đến mức cảm thấy hơi xấu hổ: “Thật ra ta cũng không phải là người vô tư như vậy, ta làm như thế cũng là vì muốn nhận được nhiều sự ủng hộ từ dân chúng hơn, mọi người nhặt củi thì lửa sẽ cao hơn một chút, nếu không có sự ủng hộ của nhiều người như vậy, thì cho dù ta có bản lĩnh lớn đến đâu đi chăng nữa cũng có thể làm được gì chứ?"
"Dân là nước, vua là thuyền, nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền!" Phương Linh Quân nói một câu mà Kim Phi từng nói: "Những lời tiên sinh từng nói thực sự rất hay, không có dân chúng, làm gì có đất nước?"
“Đáng tiếc là rất nhiều hoàng đế không hiểu được đạo lý này!"
"Không phải là bọn họ không hiểu," Phương Linh Quân lắc đầu và nói: “Thật ra, rất nhiều người trong lịch sử đã từng thử thay đổi giống như ngài, nhưng vì thế lực của những người phản đối quá lớn, nên bọn họ đều thất bại, hơn nữa còn để lại tiếng xấu trong sử sách, có thể phải đến hàng trăm năm sau mới có thể được rửa sạch."
“Mông quyết định đầu, thay đổi chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của một số người, đương nhiên là bọn họ sẽ phản đối." Kim Phi gật đầu: "Cho nên điều kiện tiên quyết để thay đổi là phải có đủ quyền lên tiếng và quyền cầm quân."
"Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng làm gì dễ dàng như thế chứ!" Phương Linh Quân thở dài: "Khi triều đình nhận ra được vấn đề đất đai, các thế lực ở khắp nơi đều đã giống như rễ cây, cành lá đan chen khó gỡ, cho dù ngài nắm giữ quân đội, nếu các tướng lĩnh trong quân đội biết được ngài sắp tấn công người thân và đồng minh của bọn họ, liệu bọn họ có còn nghe lời ngài nữa không?
Nếu không có sự phối hợp của cấp dưới, cho dù chức vụ của ngài có cao đến đâu, quyền cầm quân của ngài có lớn đến đâu thì cũng có ích gì chứ?”
"Cái này cũng đúng." Kim Phi khẽ gật đầu.
Thật ra trong lịch sử ở kiếp trước, đã có rất nhiều hoàng đế và đại thần có tầm nhìn xa đã phát hiện ra sự nguy hiểm của việc thôn tính đất đai, hơn nữa đã thử tạo ra thay đổi, nhưng sự thay đổi này sẽ gây tổn hại đến lợi ích của các gia tộc quyền quý lớn, đồng nghĩa với việc đứng ở phía đối lập với tất cả các gia tộc quyền quý lớn.
Cho nên, khi những hoàng đế và đại thần này thử thay đổi, bọn họ sẽ gặp rất nhiều khó khăn, những người bên dưới hoặc là bằng mặt không bằng lòng, hoặc là sẽ trực tiếp chống lại.
Đúng như những gì Phương Linh Quân đã nói, không có sự phối hợp của cấp dưới, chức vị quan lại có cao đến đâu thì cũng có ích gì chứ?
Sở dĩ Kim Phi có thể thành công, chính là vì y luôn đứng về phía dân chúng, đại diện cho lợi ích của dân chúng, có được sự ủng hộ của quần chúng rộng lớn, căn bản không cần sự chống đỡ của gia tộc quyền quý, lúc này mới có lòng tin để lật bàn.
“Chuyện thay đổi nói thì dễ nhưng làm thì cực kỳ khó, có ý tưởng thay đổi, không có khả năng để thực hiện chuyện này, thì chỉ có thể nói suông, thậm chí còn có thể dẫn đến họa sát thân. Những người có khả năng này, có thể sẽ đại diện cho những người đã nhận được lợi ích, không muốn thay đổi, hoặc lúc muốn thay đổi thì sẽ bị tất cả đồng liêu nhắm tới, mất đi địa vị ban đầu."
Phương Linh Quân nhìn Kim Phi: "Từ trước đến nay, tiên sinh là người đầu tiên có quyết tâm thay đổi, hơn nữa còn thay đổi thực tế thành công, cho nên ta mới nói tiên sinh và bệ hạ đương nhiên sẽ đi vào sử sách mãi mãi!"
“Bị tiên sinh nói như thế, có vẻ như ta còn rất lợi hại.” Kim Phi mỉm cười và nói.
"Đương nhiên là lợi hại," Phương Linh Quân gật đầu: "Được rồi, không nói về chuyện này nữa, tiên sinh, ngài đến tìm ta có chuyện gì ư?"
"Đúng là có một chút chuyện," Kim Phi nói: "Ta chuẩn bị mở một lớp huấn luyện nữa, muốn nghe ý kiến của ngài."
"Mở một lớp huấn luyện nữa?" Phương Linh Quân hỏi: "Là lớp huấn luyện gì?"
Kể từ khi trường học viện sư phạm Kim Xuyên được thành lập, đã dùng hết sức để đào tạo những tiên sinh để dạy học, rồi mới phân chia các tiên sinh đến nhiều nơi ở Xuyên Thục để mở trường học, mở rộng giáo dục bắt buộc.
Đột nhiên mở nhiều trường học như vậy, tình trạng thiếu tiên sinh dạy học rất lớn, bây giờ ở một số quận huyện, hai đến ba thị trấn mới có một trường học, rất nhiều đứa bé phải thức dậy từ lúc bốn, năm giờ sáng, đi bộ mấy chục dặm đường núi để đến trường.
Nhưng Phương Linh Quân cũng biết, Kim Phi đã cố gắng hết sức, còn lại thì chỉ có thể giao cho thời gian.
"Tiên sinh cũng biết, tương lai ta chắc chắn sẽ dẹp yên được Trung Nguyên và Giang Nam, trong quá trình này, sẽ cần một số lượng nhân viên công tác lớn đến để chủ trì công việc đánh cường hào phân chia ruộng đất."
Kim Phi giải thích: "Trước đây, những công việc này đều do đội Chung Minh hoàn thành, nhưng do tốc độ mở rộng quá nhanh, rất nhiều huynh đệ mới tham gia vào đội Chung Minh được mấy ngày đã được phái đi phụ trách công việc chủ trì, còn thiếu kinh nghiệm, dẫn đến một số sai lầm trong việc đánh cường hào phân chia ruộng đất, khiến cho dân chúng cảm thấy không hài lòng.
Cho nên, ta muốn chọn một nhóm người từ đội Chung Minh, để tiến hành huấn luyện một cách có hệ thống nhằm giảm bớt những sai sót này, và cũng là làm chuẩn bị cho việc dẹp yên Trung Nguyên và Giang Nam sau này.”
"Càng chuẩn bị đầy đủ thì sau này càng có thể ung dung, huấn luyện một nhóm người trước là đúng." Phương Linh Quân cũng khẽ gật đầu: "Ngài cần ta làm gì? Ta nói trước, ta không có kinh nghiệm đánh cường hào phân chia ruộng đất, nên không thể dạy bọn họ được!"
“Ngài vất vả cả một năm, khó khăn lắm mới có một kỳ nghỉ, nên nghỉ ngơi cho tốt, ta bảo Tiểu Ngọc sắp xếp người đến huấn luyện là được rồi.”
Kim Phi nói: "Lớp huấn luyện cần sử dụng đến lớp học của ngài, mặc dù ngài chưa từng đi chủ trì đánh cường hào phân chia ruộng đất, nhưng ngài có thể dạy học mà, lúc ngài không có việc gì thì có thể đi nghe một chút, nếu phát hiện lời nói của huấn luyện viên có vấn đề thì ngài có thể nhắc nhở bọn họ một chút."
Cùng là kiến thức, cùng là học trò, có các giáo viên khác nhau thì sẽ tạo ra hiệu quả dạy dỗ hoàn toàn khác nhau.
Có kỹ năng chuyên môn, có một số người làm việc rất chuyên nghiệp, nhưng bọn họ lại không giải thích được, lúc này rất cần một giáo sư chuyên nghiệp như Phương Linh Quân.
"Còn nói để ta nghỉ ngơi, đây không phải là giao việc cho ta à?"
Phương Linh Quân tức giận liếc mắt nhìn Kim Phi một cái, nhưng cũng không từ chối.
"Tiên sinh, ngài lại giao việc gì cho ông nội thế?"
Lục Liễu bưng mâm đi vào và cười hỏi.
…
Bên này, Kim Phi nói chuyện vui vẻ với Phương Linh Quân và Lục Liễu, nhưng trong ngự thư phòng, ba người Cửu công chúa, Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm đều cau mày.
"Thật sự là sợ cái gì thì cái đó đến mà!" Cửu công chúa đặt tấu chương xuống, buồn bực đến mức xoa giữa lông mày.
Từ lúc mới vừa gặp được Kim Phi, Kim Phi đã nói với Cửu công chúa là thời tiết của mấy năm gần đây hơi khác thường, mùa thu năm nay, Kim Phi vẫn luôn lo lắng khu vực Trung Nguyên sẽ có tuyết rơi dày đặc.
Sau khi bắt đầu mùa đông, Cửu công chúa đã yêu cầu Hàn Phong sắp xếp một số người đặc biệt chú ý đến tình hình thời tiết.
Tiểu Ngọc vừa nhận được tin tình báo do Cục tình báo gửi về, chứng minh lo lắng của Kim Phi là chính xác.
Bắt đầu từ mấy ngày trước, phía bắc của Trung Nguyên bắt đầu xuất hiện cảnh tượng tuyết rơi dày đặc, sau đó tuyết rơi càng ngày càng lớn hơn, bây giờ gần như đã quét qua toàn bộ khu vực Trung Nguyên, thậm chí ngay cả ven bờ sông Trường Giang cũng bắt đầu có tuyết rơi, hơn nữa phạm vi cũng có xu hướng mở rộng.
“Bệ hạ, tiên không phải tiên sinh đã về rồi ư?” Thiết Thế Hâm hỏi: “Tiên sinh đâu?”
Sau khi trở về từ Đông Hải, Thiết Thế Hâm cũng bắt đầu ngưỡng mộ Kim Phi, giống như có Kim Phi ở đây thì dường như cũng không có vấn đề gì.
Bình luận facebook