• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (6 Viewers)

  • Chương 2016-2020

Chương 2016: Ấm áp

Nhân viên hộ tống đóng quân ở bến tàu này là đội thứ hai của tiêu cục Trấn Viễn, do Trương Lương đích thân dẫn dắt, trừ đội một trấn thủ quê nhà Kim Xuyên ra, đây chính là đội ngũ tinh nhuệ nhất của tiêu cục Trấn Viễn rồi.

Ban đầu Trương Lương dẫn bọn họ tới Giang Nam, các nhân viên hộ tống cho rằng Kim Phi muốn ra tay bình định Giang Nam nên đã chuẩn bị xong tinh thần đánh một trận lớn.

Vừa mới tới Giang Nam được nửa tháng, bọn họ đã đoạt lấy bến tàu này và tất cả mấy chục kho lương thực lớn nhỏ xung quanh bến tàu, gây náo động một thời.

Các nhân viên hộ tống lúc ấy tinh thần phấn chấn, đều nghĩ đến việc lập công, kết quả là sau khi đoạt được bến tàu và kho lương thực, lại nhận được lệnh đóng quân tại chỗ ngay bến tàu và kho lương thực.

Đợi mãi từ mùa hè đến mùa đông, không ít nhân viên hộ tống đều đang nghĩ đến năm mới rồi, lại đột nhiên nhận được thông báo của Trương Lương bảo bọn họ đi họp.

Tất cả tướng lĩnh nhận được thông báo đều kích động, bỏ việc đang làm mà chạy ngay đến phòng họp.

Hai mươi phút sau, khi Trương Lương đi tới phòng làm việc, các tướng lĩnh đã đến đông đủ.

Có một tướng lĩnh không nhịn được hỏi: "Đại soái, có phải có việc để làm rồi không?"

Những tướng lĩnh khác cũng nhìn Trương Lương với vẻ mặt đầy mong đợi.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của các nhân viên hộ tống, Trương Lương khẽ gật đầu: "Tiên sinh mới vừa phái người đưa mệnh lệnh tác chiến tới..."

Còn chưa nói hết, không ít tướng lĩnh của nhân viên hộ tống đã kích động đập bàn.

"Quá tốt rồi, cuối cùng cũng có việc làm rồi!"

"Con mẹ nó, rảnh rỗi hơn nửa năm, cánh tay của ông đây gần như sắp rỉ sét rồi!"

"Rất nhiều gã vào tiêu cục cùng lúc với ông đây, lúc tiêu diệt thổ phỉ thì ông đây là đội trưởng của hắn, bây giờ bọn nhãi kia đều là phó đoàn trưởng rồi, ông đây vẫn là một tiểu đoàn trưởng, lần này ông đây nhất định phải đuổi kịp bọn nhãi đó!"

...

Các nhân viên hộ tống lúc đầu đi theo Trương Lương, là để kiếm tiền công nuôi người nhà, về sau là để bảo vệ thành quả thắng lợi nên chinh chiến khắp nơi.

Nhưng các nhân viên hộ tống cũng không phải thánh nhân, ai chẳng muốn tạo dựng sự nghiệp?

Thấy không ít huynh đệ phía Bắc đều đã lên chức, tăng bổng lộc, bọn họ lại rảnh rỗi ở bến tàu, không ít nhân viên hộ tống cũng lo không chịu nổi.

Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng mệnh lệnh tác chiến cũng tới rồi.

"Tất cả im miệng!"

Trương Lương lạnh lùng vỗ bàn, phòng họp cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Sau đó, Trương Lương tuyên bố mệnh lệnh tác chiến của Kim Phi.

Trong mệnh lệnh tác chiến Kim Phi đã trình bày cho Trương Lương mục tiêu của lần hành động này, yêu cầu Trương Lương phải lấy việc bảo đảm công việc bến tàu không bị ảnh hưởng là điều kiện tiên quyết, trong nửa tháng hoàn thành mục tiêu được liệt kê trong mệnh lệnh, sau đó toàn lực cứu trợ thiên tai, tranh thủ giúp càng nhiều dân tỵ nạn sống sót càng tốt, để họ tham gia vào công việc khai thác tiếp theo hoặc đưa họ đến những nơi cần công nhân khác.

Nghi ngờ người thì không dùng người, dùng người thì không được nghi ngờ người, Kim Phi vẫn luôn hoàn toàn tin tưởng Trương Lương, thế nên lúc ra lệnh, y chỉ nói ra yêu cầu và mục tiêu tác chiến của mình chứ không nói cụ thể chi tiết tác chiến.

Kim Phi tin tưởng tính cách của Trương Lương, cũng tin tưởng năng lực của Trương Lương, y biết Trương Lương sẽ nghiêm túc với nhiệm vụ lần này, cố gắng hết sức mình để hoàn thành.

Sự thật đúng là như vậy.

Sau khi Trương Lương nhận được mệnh lệnh thì không lập tức hành động, mà dẫn tướng lĩnh từ tiểu đoàn trưởng trở lên thức cả đêm lập ra một kế hoạch tác chiến chi tiết cụ thể.

Cách đó vài trăm dặm, Khánh Hoài trấn thủ nơi còn lại của bến tàu cũng nhận được mệnh lệnh tác chiến giống vậy.

Nhân viên hộ tống dưới trướng Trương Lương đã cuống cuồng, binh lính quân Thiết Lâm càng cuống cuồng hơn.

Mặc dù Trương Lương cũng xuất thân từ quân Thiết Lâm, nhưng đã theo chân Kim Phi từng bước một đến tận bây giờ, dù Kim Phi vẫn không giao nhiệm vụ cho bọn họ, nhưng các nhân viên hộ tống cùng lắm cũng chỉ than phiền mấy câu, sẽ không suy nghĩ nhiều.

Nhưng quân Thiết Lâm thì khác, nói một cách nghiêm túc, bọn họ thuộc về đội ngũ được Kim Phi chiêu mộ, trước kia Kim Phi và Cửu công chúa lại điều sĩ quan cơ sở của quân Thiết Lâm đi, khiến không ít binh lính quân Thiết Lâm cho rằng Kim Phi và Cửu công chúa đang cố ý chèn ép bọn họ, bằng không sao lại phái bọn họ tới đóng quân ở một bến tàu, sau đó lại không ngó ngàng gì tới?

Nếu không phải do cách đó vài trăm dặm còn có Trương Lương bầu bạn với mình, e là Khánh Hoài sẽ phải tự lẩm bẩm.

Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được mệnh lệnh tác chiến mới rồi.

Từ Khánh Hoài đến binh lính bình thường của quân Thiết Lâm đều vô cùng coi trọng điều này, họ tổ chức hội nghị tác chiến cả đêm để bàn kế hoạch tác chiến.

Không chỉ có Trương Lương và quân Thiết Lâm dọc theo bờ Trường Giang, mà Lưu Thiết cách đó mấy ngàn dặm cũng hành động.

Bây giờ ở phương Bắc tuyết đang rơi dày đặc, chủ lực Đông Man căn bản không thể đến gần thành Du Quan, hơn nữa bọn họ cũng biết tiêu cục Trấn Viễn có phi thuyền, cho dù bọn họ đánh hạ được thành Du Quan, tiêu cục Trấn Viễn cũng có thể đoạt trở lại lần nữa, thế nên khả năng Đông Man tấn công thành Du Quan không cao.

Thật ra cho dù bọn họ tấn công thành Du Quan, Kim Phi cũng không lo lắng lắm.

Trải qua hơn một năm xây dựng lại, tường thành Du Quan đã được nâng cao và gia cố, còn tăng thêm không ít xe bắn đá, cho dù toàn bộ chủ lực Đông Man có tới, trong thời gian ngắn cũng đừng hòng đánh hạ.

Buổi sáng ngày thứ ba sau khi nhận được mệnh lệnh chiến đấu, cửa thành Nam của thành Du Quan lặng lẽ mở ra, một đội ngũ nhân viên hộ tống dưới sự hướng dẫn của Lưu Thiết đã rời khỏi thành Du Quan.

Bây giờ biển lớn đã đóng băng, thuyền lầu không thể nào cập bến, bọn họ phải đi bộ về phía Nam đến nơi nước biển chưa đóng băng, sẽ có thuyền lầu chờ bọn họ ở nơi đó.

Ở phía trước đội ngũ là hai chiếc xe ngựa, trên xe ngựa không có người ngồi, mà kéo lương thảo.

Nói là xe ngựa, nhưng bên dưới xe đẩy không có bánh xe, mà được trang bị mấy tấm ván gỗ nghiêng ở phía trước và phía sau, thật ra chính là xe trượt tuyết.

Để cho xe trượt tuyết đi trước, là vì tuyết rơi thật sự quá dày, sau khi trải qua sự nghiền ép của ngựa chiến và xe trượt tuyết, nhân viên hộ tống phía sau sẽ dễ tiến về phía trước hơn rất nhiều.

Các nhân viên hộ tống đi dọc theo bờ biển tiến về phía Nam suốt bốn ngày, các lính trinh sát cuối cùng cũng thấy được thuyền lầu trên mặt biển.

"Cuối cùng cũng đến rồi!"

Các nhân viên hộ tống reo lên.

Cho dù bọn họ đã quen với giá rét phương Bắc, nhưng đi suốt bốn ngày trong băng tuyết giá lạnh cũng rất khó chịu.

Mặc dù đã thấy được thuyền lầu, nhưng trên thuyền treo cờ lớn của thủy quân Đông Hải, Lưu Thiết cũng không để cho đại bộ đội đến gần, mà phái một đội chiến đấu lên thuyền trước để điều tra tin tức đối phương.

Đội chiến đấu hành động rất nhanh, chưa tới nửa giờ đã trở về rồi.

Thuyền trưởng của thuyền lầu cũng cùng xuống với bọn họ.

Ban đầu thành Du Quan bị bao vây, Trịnh Trì Viễn dẫn thủy quân Đông Hải tới chi viện, Lưu Thiết đã gặp đối phương.

"Lưu tướng quân, chúng ta lại gặp nhau rồi!" Thuyền trưởng chào kiểu quân đội với Lưu Thiết.

"Đã lâu không gặp!" Lưu Thiết chào lại kiểu quân đội: "Vất vả cho các huynh đệ thủy quân rồi!"

"Không vất vả, đều là để xây dựng Đại Khang mà!" Thuyền trưởng cười xua tay.

Dưới sự ảnh hưởng của nhật báo Kim Xuyên, không ít người học được một số từ ngữ mới, xây dựng Đại Khang chính là một trong số đó.

Lưu Thiết phụ họa một câu rồi ra lệnh cho nhân viên hộ tống lên thuyền.

Thuyền lầu từ xa đã thấy đội ngũ của nhóm Lưu Thiết, thế nên đã bắt đầu đốt nồi hơi từ sớm.

Sau khi nhóm Lưu Thiết lên thuyền, khoang thuyền đã được đốt ấm áp dễ chịu rồi.

Ô!

Đến khi tất cả nhân viên hộ tống đều đã lên thuyền, thuyền lầu phun ra một làn khói trắng, từ từ đi về hướng Nam.

Nhưng bọn họ lại không đến Đông Hải, sau khi đến cửa biển Hoàng Hà thì quay đầu lái dọc theo Hoàng Hà về hướng Tây.
Chương 2017: Đoán

Mùa đông sông Hoàng Hà cũng sẽ đóng băng, cũng may nước ở thượng nguồn vào mùa thu cũng khá nhiều, mùa đông năm nay nước Hoàng Hà chảy siết, lớp băng không quá dày, thuyền lầu lại là thuyền hơi nước, sức mạnh khá lớn, có thể phá băng mà chạy, chẳng qua là tốc độ hơi chậm mà thôi.

Trước đây Lưu Thiết bị cảm lạnh khá nặng, vào phòng làm việc của thuyền trưởng cũng phải ngồi bên cạnh lò sưởi, đặt tay lên bộ phận tản nhiệt để sưởi ấm.

“Nghe nói tiên sinh đang triển khai hạng mục mới ở Đông Hải, Đông Hải thay đổi rất nhiều nhỉ?” Lưu Thiết vừa hơ lửa vừa hỏi.

“Thay đổi cực nhiều luôn, phía nam tới cổng Trường Giang, phía bắc tới ao An Gia, gần như chỗ nào cũng được xây nhà!” Thuyền trưởng nói: “Nói ra không sợ Lưu tướng quân chê cười, ta từ nước K về đây cũng suýt chút nữa không tìm được doanh trại thủy quân!”

“Từ phía nam tới tận cổng Trường Giang ư?” Lưu Thiết trợn mắt: “Phát triển nhanh vậy sao?”

Từ khi tới thành Du Quan, đây là lần đầu tiên anh ta rời đi, hơn nữa anh ta cũng không quen thuộc Đông Hải, chỉ biết trấn Ngư Khê và xưởng đóng thuyền nhà họ Hồng, ao An Gia thuyền trưởng vừa nhắc tới anh ta cũng không biết ở đâu.

Nhưng anh ta biết cổng Trường Giang.

Trong ấn tượng của Lưu Thiết, cổng Trường Giang cách trấn Ngư Khê khá xa.

Theo miêu tả của Kim Phi, anh ta biết Đông Hải phát triển rất nhanh, nhưng không ngờ lại nhanh tới vậy!

“Bây giờ Đông Hải mỗi ngày một khác.” Thuyền trưởng thán phục: “Lần sau ta từ nước K trở về, không biết sẽ biến thành thế nào nữa?”

“Các người vẫn phải tới nước K sao?” Lưu Thiết hỏi: “Không phải các người mới từ nước K trở về đó sao?”

“Tiên sinh sắp thành lập quan hệ mua bán lâu dài với nước K, đoán chừng sau này chúng ta phải thường xuyên tới nước K rồi.” Thuyền trưởng nói: “Lúc tới đã có mấy chiếc thuyền lầu lên đường, ta đưa ngài tới nơi, sau đó cũng phải nhanh chóng đi thôi.”

“Gấp vây à? Sắp sang năm mới rồi.”

Dù Lưu Thiết không tới nước K nhưng anh ta cũng biết nước K cách Đại Khang khá xa, bây giờ tới nước K khả năng tết sẽ không về kịp.

“Quân lệnh như núi mà, Lưu tướng quân các người e là cũng không được về tết nhỉ?” Thuyền trưởng cười nói.

“Nói vậy cũng đúng.” Lưu Thiết gật đầu cười.

Hai người đều rất hiểu ý, không hỏi nhiệm vụ của đối phương mà chỉ ngồi tán gẫu.

Lưu Thiết kể cho thuyền trưởng nghe về trận tuyết lớn ở thành Du Quan, thuyền trưởng kể Lưu Thiết nghe về những sóng gió trên biển cùng với những gì hắn trải qua trong chuyến đi nước K.

Một ngày sau, thuyền lầu dừng lại ở một khúc sông.

“Lưu tướng quân, đi về phía nam năm mươi dặm nữa chính là huyện Phong Lăng, ta đưa các vị tới đây thôi!”

Thuyền trưởng chào Lưu Thiết kiểu quân đội: “Chúc Lưu tướng quân chiến thắng trở về!”

Dù hắn không hỏi nhiệm vụ chuyến này của Lưu Thiết, nhưng đám Lưu Thiết tiến vào phòng tuyến của địch chắc chắn không phải để ngắm tuyết.

“Cảm ơn lời chúc của ngài.” Lưu Thiết cũng chào kiểu quân đội: “Chúc các huynh đệ thủy quân tới nước K trở về bình an!”

Hai người trò chuyện trên boong nhưng nhân viên hộ tống và thủy thủ dưới trướng bọn họ cũng không nhàn rỗi, phải dỡ từng đợt vật liệu trên thuyền lầu đưa lên xe trượt tuyết.

Bên kia boong thuyền, hai chiếc phi thuyền cũng đang chậm rãi bay lên không trung.

Nửa giờ sau, thuyền lầu chậm rãi quay đầu trên Hoàng Hà, lái về phía đông.

Lưu Thiết dẫn đội nhân viên hộ tống đạp tuyết tiến về phía nam.

Huyện Phong Lăng cũng có tuyết rơi nhưng không dày bằng thành Du Quan, chỉ tới mắt cá chân, đi lại dễ dàng hơn nhiều so với thành Du Quan.

Thời tiết giá rét, không ai muốn ra ngoài cả, từ phi thuyền nhìn xuống vùng đất bao la, chỉ có đội ngũ của Lưu Thiết đang đi trên đường.

Vào buổi trưa, đám Lưu Thiết đi qua thị trấn đầu tiên.

Vì để tránh bứt dây động rừng, đám Lưu Thiết đi vòng qua trấn nhỏ, tiếp tục tới huyện Phong Lăng từ đường mòn bên cạnh.

Đi được nửa đường, xe trượt tuyết đột nhiên bị kẹt, lúc nhân viên hộ tống tới dọn dẹp mới phát hiện ra, thế mà lại là một thi thể bị đông cứng.

“Xui xẻo!”

Nhân viên hộ tống nói thầm trong miệng, ném thi thể xuống đồng ruộng ven đường.

Kết quả, đi về phía trước không được bao lâu, lại thấy thi thể, hơn nữa lần này không chỉ có một cỗ, mà là bốn cỗ, trong đó còn có hai đứa trẻ con.

“Tướng quân, bọn họ là bị người ta giết chết.” Cận vệ của Lưu Thiết tới báo cáo: “Bốn người đều bị cắt cổ và lột quần áo, nhìn lưỡi đao đoán chừng là một tay lão luyện, nhưng vì cơ thể bị đông cứng nên không thể xác định thời gian bọn họ chết.”

“Cũng không biết dưới lớp tuyết còn có bao nhiêu người chết, xem ra Trung Nguyên thật sự loạn rồi!”

Lưu Thiết thở dài: “Tiếp tục lên đường, tối nay phải tới được huyện Phong Lăng!”

Suốt dọc đường đi, bọn họ lại gặp mười mấy cỗ thi thể, có người bị mưu sát, cũng có một số người không có vết thương trên ngoài, chắc là chết rét.

Nhưng quần áo của tất cả các thi thể đều bị lột sạch.

Dưới sự thúc giục của Lưu Thiết, trời chập tối đội nhân viên hộ tống cuối cùng cũng thấy tòa thành trì ở đằng xa.

Tòa thành này chính là huyện thành Phong Lăng.

Sở dĩ chọn nơi này làm mục tiêu là vì phía bắc huyện thành Phong Lăng có mấy mỏ than đá nông, huyện thành Phong Lăng cách Hoàng Hà cũng gần.

Ngoài ra, mấy huyện phía nam xung quanh huyện Phong Lăng cũng có những tài nguyên khoáng sản khác, được gọi là một khu vực tập trung các ngành mỏ.

Huyện Phong Lăng nằm ở hạ nguồn Hoàng Hà, cách Xuyên Thục, Đông Hải và kinh thành cũ rất xa, trước kia, nơi này thuộc đường Thanh Châu, quận Tể Thủy, sau khi Tứ hoàng tử tạo phản, mục thủ Thanh Châu lợi dụng tình thế xưng vương, nhưng các quận trưởng dưới trướng hắn rất bất mãn khiến Thanh Châu rất hỗn loạn.

Thần tiên đánh nhau, người phàm gặp họa, huyện Phong Lăng, một huyện thành không nhỏ cũng bị cuốn vào trong đó.

Cán bộ, chiến sĩ các nơi không ngừng chiến đấu, cướp bóc nổi lên từ bốn phía, người dân không còn cách nào khác là phải cày ruộng, khiến đất canh tác cằn cỗi, người dân khổ sở.

Mãi cho tới trước kia, tuyết rơi xuống nhiều, quân lính và đám cướp mới dừng lại.

Nhưng lúc này, người dân đã bị thổ phỉ và quân lính vơ vét sạch sẽ.

Lúc này sắc trời đã tối, lực lượng cận vệ của quân địch cũng chưa rõ, Lưu Thiết chưa để cho nhân viên hộ tống công thành mà tìm một rừng cây cách huyện thành Phong Lăng hơn mười dặm đóng trại, sau đó phái lính trinh sát tới gần huyện thành Phong Lăng dò la tin tức.

Vốn là khi có một đội ngũ lớn như vậy tới gần, huyện thành Phong Lăng chắc chắn sẽ sớm nhận được tin, lúc lính trinh sát tới gần cũng sẽ khoác vải trắng, rất thận trọng, kết quả, vừa mới mò tới tường thành mới phát hiện, trên đó thậm chí còn không có cả quân canh giữ.

Nếu không phải trong thành thỉnh thoảng lại có khói bếp bay ra, Lưu Thiết cũng tưởng đây là một tòa thành ma.

Mấy năm nay Lưu Thiết chiến đấu rất gian khổ, chưa bao giờ gặp phải đối thủ như vậy, cũng không dám xem thường.

Dù huyện thành Phong Lăng phòng thủ lỏng lẻo, nhưng anh ta cũng không dám tấn công bừa bãi, sáng sớm hôm sau lại phái mấy nhân viên hộ tống giả làm dân tị nạn, chuẩn bị vào thành lặng lẽ quan sát tình hình quân định rồi tính tiếp.

Dưới tình huống bình thường, cổng thành sẽ mở trước khi trời sáng, thế nên sáng sớm nhân viên hộ tống đã chạy tới dưới cổng thành, nhưng mãi tới nửa buổi sáng, cổng thành vẫn chưa mở.

“Bọn họ không phong tỏa thành trì đó chứ?” Bọn nhân viên hộ tống đoán.

Ngay lúc bọn nhân viên hộ tống chuẩn bị trở về, mấy phủ binh mới ngáp ngắn ngáp dài trèo lên tường thành.
Chương 2018: Trần Tam

Nông thôn bị thổ phỉ tàn phá bừa bãi, huyện phủ ở đây có nhiều quan nhân như vậy, tương đối an toàn hơn chút, từ khi chiến loạn xảy ra đến nay, ngày nào cũng có không ít người dân muốn đến huyện thành, nhưng đều bị các binh phủ chặn lại, quay về.

Các nhân viên hộ tống hóa trang, các binh phủ cho rằng bọn hắn cũng là nạn dân từ nông thôn chạy nạn đến, nhìn xuống một cái rồi lại dựa vào tường thành trò chuyện giết thời gian.

Các nhân viên hộ tống nhìn thấy binh phủ, cho rằng tường thành sẽ lập tức mở ra, kết quả chờ gần một nén nhang, đối phương vẫn hoàn toàn không có ý định mở cửa thành, nên chỉ có thể hét lên phía trên tường thành: "Các vị quân gia, sao không mở cửa thành vậy?"

Binh phủ trên tường thành lại đi xuống nhìn một chút, rồi mới tiếp tục nói chuyện phiếm, hoàn toàn không để ý tới bọn hắn.

Các nhân viên hộ tống lại hét thêm mấy lần, cuối cùng có một binh phủ không kiên nhẫn được nữa: "Hét cái gì mà hét? Có cường đạo vào thành, huyện lệnh lão gia nói, phong tỏa thành để bắt trộm, các ngươi cút nhanh lên, nếu không ông đây một tên bắn chết các ngươi!"

Cường đạo tiến vào, đã là lý do quen dùng của rất nhiều thành trì Trung Nguyên.

Có lý do này, không chỉ có thể phong tỏa cửa thành ngăn cản nạn dân đi vào phá hủy trật tự trong thành, mà còn có thể dùng lý do lùng bắt "Cường đạo" trong thành để ngụy trang, đi điều tra người dân trong thành.

"Xem ra bọn hắn quyết tâm không mở cửa rồi, chúng ta về báo cáo trước, chuẩn bị tấn công đi!"

Đội trưởng nhân viên hộ tống thở dài, chuẩn bị dẫn người trở về, đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi: "Dừng lại!"

Quay đầu nhìn lại, người gọi bọn hắn lại là một binh phủ, thế là dừng bước lại.

Trên tường thành, một binh phủ nhỏ gầy nhìn về phía đồng bạn gọi họ lại: "Đại ca, ngươi gọi bọn họ làm cái gì?"

"Ngươi xem bọn hắn đi, mặc dù quần áo hơi nát, nhưng rất thâm sâu, đi trên đường cũng không lung lay, chắc chắn còn có đồ ăn!"

Tên thủ lĩnh nháy nháy mắt với mấy binh phủ khác, ánh mắt mấy binh phủ khác cũng sáng lên theo.

Bọn họ đã không được phát quân lương gần bốn tháng rồi, có thể kiên trì đến bây giờ, gần như đều dựa vào việc điều tra "Cường đạo" để bóc lột người dân trong thành.

Nhà giàu không tới phiên bọn họ đi điều tra, bọn họ chỉ có thể đi điều tra dân chúng tầm thường, dân chúng tầm thường thì có thể có mấy lạng thịt chứ? Bị lục soát nhiều lần như vậy, gạo trong vại cũng sắp cạn rồi.

Nhưng nhìn thấy các nhân viên hộ tống, binh phủ giống như thấy con đường phát tài mới.

Mấy binh phủ liếc nhau, thủ lĩnh hét xuống phía dưới: "Các ngươi đến huyện thành làm cái gì?"

Đội trưởng nhân viên hộ tống nghe xong, ngửa đầu nói: "Nhà cậu ta ở huyện Phong Lăng, chúng ta ở gia tộc không sống nổi nữa, tới nhờ vả nhà cậu ta!"

"Các ngươi tới từ chỗ nào?" Thủ lĩnh binh phủ hỏi.

"Quận Sơn Dương!" Đội trưởng nhân viên hộ tống hét.

Các binh phủ trên tường thành nghe xong, ánh mắt sáng lên.

Vừa rồi bọn họ đã phát hiện khẩu âm của các nhân viên hộ tống không phải người bản địa, nhưng bọn họ cũng chưa từng đi xa nhà, không hiểu là khẩu âm nơi nào.

Hiện giờ bọn họ đã biết, thì ra tới từ quận Sơn Dương.

"Từ quận Sơn Dương đến chỗ chúng ta ít nhất phải đi năm, sáu trăm dặm nhỉ?" Một binh phủ nói: "Bọn họ có thể còn sống đi đến chỗ chúng ta, chắc chắn là mấy con dê béo!"

"Có thể đi xa như vậy trong thế đạo này, chỉ sợ cũng là kẻ tàn nhẫn!" Thủ lĩnh binh phủ nhắc nhở: "Đều cẩn thận một chút, cũng đừng để lật thuyền trong mương!"

"Đại ca cứ yên tâm đi, ta đi gọi thêm mấy huynh đệ, chúng ta có đao có súng, còn có giáp tre, còn có thể để cho mấy tên chạy nạn lật trời sao?" Một binh phủ hoàn toàn thất vọng.

"Đi thôi." Thủ lĩnh binh phủ gật đầu.

"Các đại ca nói thêm với bọn hắn vài câu để câu giờ, đừng để bọn hắn chạy!" Binh phủ nhắc nhở.

"Cần ngươi dạy ông đây làm việc sao?" Thủ lĩnh đạp thuộc hạ một cước: "Nhanh đi gọi người!"

Đợi đến khi binh phủ xuống tường thành, thủ lĩnh lại nằm úp sấp trên tường thành một lần nữa, hét xuống phía dưới: "Vào thành phải giao thuế vào cửa thành biết không?"

"Biết, chúng ta hiểu quy củ!" Đội trưởng nhân viên hộ tống nhanh chóng gật đầu: "Xin hỏi thuế cửa thành thu bao nhiêu?"

"Không mang theo hàng hóa, mỗi người một đồng tiền! Mang theo hàng hóa thì căn cứ theo hàng hóa để quyết!" Thủ lĩnh nói xong, còn đánh giá mấy cái bao vải đồ phía sau các nhân viên hộ tống: "Nếu các ngươi không có tiền, sớm xéo đi!"

"Chúng ta giao!" Đội trưởng nhân viên hộ tống lúc này đã có thể đoán được đại khái đối phương muốn làm cái gì, mau chóng móc một túi vải từ trong ngực ra, đổ mấy đồng tiền từ trong đó ra.

Các binh phủ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều nhìn ra sự mừng rỡ từ trong mắt đối phương.

Vừa rồi khi đội trưởng nhân viên hộ tống lấy mấy đồng tiền ra bên ngoài, bọn hắn đều nhìn thấy còn đổ ra ngoài một miếng bạc vụn nhỏ.

Mặc dù bạc rất nhỏ, chỉ sợ chưa tới nổi một đồng tiền, nhưng đầu năm nay đi bên ngoài, tất cả mọi người đều không đặt tiền chung một chỗ, đồ trang sức đáng tiền đều sẽ đặt ở đũng quần gần người.

Trong túi tiền thường dùng có một miếng bạc vụn, vậy đám người trước mắt chắc chắn còn giấu bạc ở chỗ khác trên người.

Đây chỉ là một người, những người khác có mang tiền hay không?

Nghĩ tới đây, các binh phủ đều kích động, thủ định chịu đựng kích động, tiếp tục vặn hỏi: "Thân thích các ngươi muốn tìm nơi nương tựa tên gì?"

"Tên Trần Tam." Đội trưởng nhân viên hộ tống trả lời: "Quan gia ngài biết cậu ta sao?"

Trần Tam chỉ là một cái tên do đội trưởng nhân viên hộ tống bịa ra, nhưng là đầu năm nay phần lớn người dân không biết chữ, thường xuyên dùng xếp hạng để làm tên, họ Trần lại là thế gia vọng tộc, trong binh phủ thật sự có một người biết Trần Tam.

Binh phủ kia ghé vào trên tường thành hỏi: "Là Trần Tam ở đường phía Tây kia sao?"

"Hắn sẽ không lừa ta chứ?" Trong lòng đội trưởng nhân viên hộ tống lập tức hiện suy nghĩ này.

Hắn vừa rồi chỉ bịa ra một cái tên, nào có thể ngờ binh phủ thật sự biết Trần Tam?

Suy nghĩ một chút rồi đáp: "Mẹ ta đến quận Sơn Dương đã gần ba mươi năm rồi, ta chỉ gặp cậu một lần, không biết hắn ở đâu, chỉ biết hắn ở huyện Phong Lăng, là một thợ mộc, mấy huynh đệ chúng ta đến huyện Phong Lăng, chính là muốn tìm cậu học tay nghề!"

Vừa rồi quả thực binh phủ lừa dối nhân viên hộ tống, Trần Tam mà hắn biết cũng không phải ở đường Tây, nhưng trùng hợp chính là, đối phương quả thật là thợ mộc.

Thế là binh phủ tra hỏi khẽ gật đầu với đồng bạn, mấy binh phủ khác cũng yên tâm.

Một lát sau, binh phủ đi gọi người đã đến, phía sau còn có mười mấy người đi theo.

Những người này rõ ràng vừa lên sân, không ít người thậm chí còn chưa mặc giáp tre, chỉ cầm theo trường thương đại đao tới.

Nhân viên hộ tống chỉ có bảy người, phe mình có hơn hai mươi người, lực lượng của các binh phủ càng đầy.

Thủ lĩnh cũng chạy xuống từ trên tường thành: "Mấy người này có thể là kẻ khó chơi, đều giữ vững tinh thần!"

"Đại ca cứ yên tâm, chúng ta có nhiều huynh đệ như thế, cho dù gốc rễ cứng rắn, mỗi một người chúng ta cũng đâm chết được bọn hắn!" Các binh phủ nhấc giáo dài trong tay lên.

Tất cả binh phủ đều đứng ở hai bên cửa thành, chuẩn bị trực tiếp ra tay khi các nhân viên hộ tống đi qua.

Lúc này thủ lĩnh binh phủ mới yên tâm, ra hiệu mở cửa thành ra.

Két két két!

Theo một loạt âm thanh két két, cửa thành từ từ mở ra, các binh phủ cũng nắm chặt giáo dài và dao bầu trong tay, chuẩn bị xong để giết người.
Chương 2019: Phá thành

Cửa thành từ từ mở ra, không khí cũng trở nên vô cùng nặng nề, đám binh phủ không khỏi nín thở.

Khi cửa thành mở được một nửa, nhân viên hộ tống cũng đã đến cửa thành Bắc.

“Đứng lại!” Tên đứng đầu đám binh phủ hét lên: “Khi nào ta cho các ngươi vào mới được vào!”

“Quân gia đừng hiểu lầm, bọn ta chỉ muốn tặng quân gia chút quà, cảm tạ quân gia đã giúp bọn ta mở cửa!”

Tiểu đội trưởng cười chân thành nói.

“Qùa gì?” Tên đứng đầu hỏi.

“Cái này!”

Tiểu đội trưởng lấy ra một quả bom chớp sáng, kéo dây kéo rồi ném vào trong cửa thành.

Huyện Phong Lăng ở nội địa Trung Nguyên, binh phủ làm gì thấy qua bom chớp sáng? Tất cả vô thức nhìn theo.

Đang chăm chú nhìn thì bỗng thấy trước mắt trắng toát, sau đó không nhìn thấy gì nữa.

Nhân viên hộ tống rút quân đao ở đùi ra xông vào cửa thành.

Khắc sau, hơn hai mươi binh phủ bị giết, nhân viên hộ tống thuận lợi chiếm giữ cửa thành Bắc huyện Phong Lăng.

“Tiểu Chu, ngươi đi truyền tin, Tiểu Nghiêm và Tiểu Phương đi canh gác, những người khác mau đi phá cửa thành!”

Tiểu đội trưởng hạ lệnh, nhân viên hộ tống lập tức hành động.

Trong khu rừng phía Bắc, mặt Lưu Thiết đầy vẻ kỳ dị nhìn binh phủ quay về báo tin: “Ngươi nói cái gì? Các ngươi chiếm được cửa thành Bắc rồi?”

Anh ta chỉ phái nhân viên hộ tống vào thành trinh sát, ai ngờ họ lại chiếm cửa thành rồi.

“Có lẽ đám binh phủ nổi ý xấu muốn giết chúng ta nhân lúc ta vào thành...”

Tiểu Chu kể tóm tắt lại.

“Binh phủ lại đi cướp bóc dân chúng, chúng là binh phủ hay thổ phỉ đây?”

Một nhân viên hộ tống lẩm nhẩm.

“Ngày nay binh phủ còn độc ác hơn thổ phỉ, chúng lại có thể cướp bóc hợp pháp như vậy!”

Một nhân viên hộ tống khác cảm thán.

“Được rồi, đừng nói nữa, lập tức xuất phát, khống chế huyện Phong Lăng!”

Theo kế hoạch ban đầu của Lưu Thiết, đến huyện Phong Lăng xong sẽ phái người vào thành trinh sát, sau đó cho phi thuyền phá tung cửa thành, cuối cùng mới chiếm lĩnh tòa thành.

Bây giờ nhân viên hộ tống lại mở tung cửa thành Bắc giúp anh ta giảm bớt không ít việc.

Lưu Thiết lập tức nắm lấy cơ hội, truyền lệnh chuẩn bị tấn cửa thành.

Nếu binh phủ trong thành biết được cửa thành bị chiếm chắc chắn sẽ điên cuồng phản kích, Lưu Thiết lo tiểu đội trinh sát không trụ được, lệnh cho nhân viên hộ tống để lương thực trong rừng, tất cả mọi người trang bị gọn nhẹ để ra trận, đến thành với tốc độ nhanh nhất.

Vốn nghĩ cửa thành Bắc loạn hết lên nhưng khi Lưu Thiết hồng hộc chạy đến thì thấy trong thành yên tĩnh, chỉ có tiểu đội trinh sát đang hì hục gỡ cửa thành.

Nhìn thấy phe mình chủ động tới, tiểu đội trưởng mau chóng bảo nhân viên hộ tống dừng tay.

Trước đó phá cửa thành để ngăn binh phủ giết vào, họ chỉ có mấy người, chắc chắn không giữ được, phá cửa thành rồi đợi lúc tấn công thành, cửa thành Bắc có thể trở thành điểm thâm nhập.

Vậy mà binh phủ không đến, ngược lại phe ta lại đến trước, phá cửa thành cũng không có ý nghĩa gì.

Lưu Thiết nhìn tiểu đội trưởng đội trinh sát hỏi: “Chúng không đến cướp cửa thành sao?”

“Không,” Tiểu đội trưởng đội trinh sát lắc đầu, “Từ khi ta chiếm được cửa thành đến giờ, không có một ai cả.”

“Là do họ phòng bị lỏng lẻo hay là có gián điệp?” Lưu Thiết quay đầu nhìn quân sư Điền tiên sinh bên cạnh.

Từ khi gia nhập đội hộ tống, Lưu Thiết đã trải qua mấy chục trận chiến lớn nhỏ nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp tình huống này.

Trước kia đánh thổ phỉ, trên núi còn có mấy chục người canh gác, bây giờ chiếm cửa thành lại mãi không có ai đến hỏi, kỳ lạ quá đi thôi.

Đến Điền tiên sinh cũng không chắc, cúi đầu trầm ngâm một hồi rồi mở miệng nói: “Cho dù là họ phòng bị lỏng lẻo hay có gián điệp, chúng ta cũng phải chiếm được huyện Phong Lăng, đây là lệnh của tiên sinh, vào thành đi, bảo mọi người cẩn thận chút!”

“Được,” Lưu Thiết gật đầu, hạ lệnh tác chiến.

Nghe lệnh của Lưu Thiết, nhân viên hộ tống nhanh chóng xây dựng phòng tuyến ở cửa thành Bắc, sau đó sắp xếp cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá trên đường, cẩn thận tiến lên.

Thật ra từ sớm đã có người dân ở gần cửa thành Bắc phát hiện ra nhân viên hộ tống, nhưng thấy họ giết binh phủ như giết chó giết lợn, ai dám lo chuyện bao đồng?

Hơn nữa binh phủ phụ trách giữ cửa thành Bắc bình thường cũng bắt nạt dân chúng gần đó không ít, thấy chúng bị giết, họ còn vui không kịp, không ai muốn lo chuyện bao đồng.

Phong tỏa cửa thành, thời tiết hạnh giá, ra cửa bị binh phủ tóm được chắc chắn sẽ bị bóc lột...

Vậy nên dân chúng trong thành không có chuyện gấp sẽ không có ai dám ra khỏi cửa.

Người dân định ra ngoài thì thấy nhân viên hộ tống, bị dọa cho trốn trong phòng chỉ dám lén nhìn ra ngoài qua khe cửa.

Con đường lớn vốn đã yên tĩnh, ngoài nhân viên hộ tống ra thì chả còn ai, nhân viên hộ tống cứ tiến lên mấy trăm mét, đến đầu đường lớn nhất huyện thành mới gặp đội binh phủ thứ hai.

Đám binh phủ này mới vơ vét dân chúng ở con đường phía Tây xong, hơn một nửa còn không có vũ khí, đi thì xiêu vẹo, hoàn toàn không có đội hình, trái ngược rõ ràng với nhân viên hộ tống đang đi tới ở phía Bắc con đường.

Nhìn thấy nhân viên hộ tống sát khí bừng bừng, đám binh phủ đều ngây ra.

Có thể do ở trong thành tác oai tác quái quen rồi, tên cầm đầu đám binh phủ nhìn nhân viên hộ tống hét lên: “Các ngươi làm gì đấy? Mau bỏ đao xuống, nếu không ông đây...”

Còn chưa hét xong đã bị một mũi tên của nhân viên hộ tống bắn trúng cổ, ôm cổ ngã xuống đất.

Trận chiến cũng bốc chốc bùng lên.

Một đám binh phủ còn không được coi là đám ô hợp, sao có thể đấu với nhân viên hộ tống?

Chỉ với một đòn, binh phủ trước mặt đã ngã gần hết, chỉ có hai người bị bỏ lại phía sau may mắn tránh được.

Lúc này hai tên binh phủ kia bị dọa cho mất mật, quay đầu nhìn cái hẻm bên cạnh rồi trốn vào.

Một nhân viên hộ tống muốn đuổi theo, bị tiểu đội trưởng kéo lại: “Cẩn thận mai phục!”

Nhân viên hộ tống theo Lưu Thiết có thể sống tới giờ đều là cựu binh kinh qua bao trận chiến, hiểu rõ nguy hiểm trên chiến trường.

Đến bây giờ, họ cũng không buông lỏng cảnh giác, vẫn giữ nguyên đội hình, nhìn về phía trước mà tiến lên.

Sau huyện nha, ông huyện lệnh còn đang ngủ khò khò với tiểu thiếp, bỗng bị một hồi tiếng đập cửa làm cho tỉnh giấc.

Ngoài cửa vang lên tiếng kêu của sư gia: “Lão gia ơi, tỉnh mau, chuyện lớn rồi!”

“Kêu la cái gì?” Huyện lệnh bực bội ngồi dậy.

Tiểu thiếp bên cạnh rụt cổ, mau chóng dậy lấy quần áo cho ông ta.

Huyện lệnh ung dung đưa tay ra, vừa xỏ một bên ống tay áo thì nghe thấy sư gia kêu lên: “Giặc đánh vào thành rồi?”

Trong lòng huyện lệnh lộc cộc một tiếng, sau đó mặc quần áo lên phi ra kéo cửa: “Ngươi nói cái gì? Không phải đã bàn với nhà họ Trương, nhà họ Vương rồi sao, trời rét mướt thế này lấy đâu ra giặc?”

Sư gia chưa kịp nói thì nghe thấy cửa viện vang lên tiếng đánh nhau.

Khắc sau, cửa viện vang lên âm thanh bị đạp mở, một đội quân toàn thân đẫm máu xông vào.

Người đi đầu nhe răng cười, hỏi: “Ngươi là huyện lệnh của huyện này sao?”
Chương 2020: Quá thuận lợi rồi!

"Các ngươi là ai? Sao dám xông vào nha huyện!"

Huyện lệnh lấy hết can đảm, tức giận hét lên: "Người đâu, tống bọn chúng vào đại lao!"

Nhưng sau nhiều lần la hét vẫn không có ai chạy vào.

"Được rồi, đừng la hét nữa, toàn bộ nha huyện đã nằm trong sự kiểm soát của bọn ta!"

Nhân viên hộ tống dẫn đầu đá huyện lệnh xuống đất: “Ông mới là người phải vào đại lao!”

“Các ngươi là người của Trương gia hay Vương gia?” huyện lệnh co ro trên mặt đất: “Các ngươi muốn làm trái thoả thuận sao?”

Kể từ khi châu mục Thanh Châu xưng vương, tình hình Thanh Châu hết sức hỗn loạn và một số gia tộc lớn ở đây cũng bắt đầu gây chiến.

Đấu nhau hơn nửa năm, ba thế lực mạnh nhất là Trương gia, Vương gia, cùng huyện lệnh có binh phủ trong tay đã giành được thắng lợi cuối cùng. Ba thế lực này không ai đánh bật được ai nên sau cùng huyện lệnh đành kiến nghị các bên ngồi lại đàm phán.

Trương gia và Vương gia vừa chiếm được lãnh thổ của mấy gia tộc nhỏ khác, cần thời gian để tiêu hóa nên cũng đồng ý.

Không ngờ, sau thoả thuận đình chiến chưa đầy hai tháng, nha huyện đã bị chiếm.

"Trương gia và Vương gia là cái gì? Ta đến từ tiêu cục Trấn Viễn!"

Đội trưởng đội hộ tống cũng lười để ý đến huyện lệnh, nóng lòng thúc giục các nhân viên hộ tống trói huyện lệnh và sư gia lại.

"Tiêu cục Trấn Viễn?", sư gia sửng sốt: "Một tiêu cục thông thường mà dám dùng vũ lực làm trái thoả thuận, các ngươi muốn chết à?"

Nhưng khi huyện lệnh nghe được lời của đội trưởng đội hộ tống, sắc mặt của ông ta đột nhiên tái nhợt.

Ở thời phong kiến, thông tin liên lạc còn lạc hậu, huyện Phong Lăng lại nằm trong nội địa của Trung Nguyên, cho nên sư gia chưa từng nghe nói đến tiêu cục Trấn Viễn.

Nhưng hiện nay, những người có thể làm đến chức huyện lệnh hầu hết đều có hậu thuẫn, cho nên huyện lệnh đã từng nghe nói đến tiêu cục Trấn Viễn!

Tiêu cục Trấn Viễn tuy gọi là tiêu cục nhưng lại là đội quân mạnh nhất ở Đại Khang, đã đánh bại nhiều cuộc xâm lược của Đông Man và Thổ Phiên ở biên giới. Vào tiết Thanh Minh khi huyện lệnh quay về lễ bái tổ tông đã nghe một vị quyền cao chức trọng đồng tộc nói tiêu cục Trấn Viễn không những đánh lui quân Đông Man, còn bắt sống rất nhiều thủ lĩnh Đông Man.

Ngay cả Tứ hoàng tử cũng sợ tiêu cục Trấn Viễn ủng hộ các hoàng tử khác nên đã giết cha mình và chiếm đoạt ngai vàng, đáng tiếc là quá vội vàng nên không thành công.

Huyện Phong Lăng nằm ở bờ Nam sông Hoàng Hà, những năm đầu bị Đông Man tàn phá. Người dân ở đây nhận thức rõ sự đáng sợ của Đông Man. Lấy Đông Man làm ví dụ để so sánh, huyện lệnh lập tức có được nhận thức sơ bộ về tiêu cục Trấn Viễn.

Nhưng điều khiến huyện lệnh nghĩ không thông là, ông ta nghe vị thúc thúc đồng tộc nói tiêu cục Trấn Viễn chủ yếu hoạt động ở khu vực Tây Bắc và Tây Nam, còn huyện Phong Lăng nằm ở phía Đông Bắc của Đại Khang. Như vậy, hai bên cách nhau hàng ngàn dặm. Tại sao đội hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ Thanh Châu đã bị tiêu cục Trấn Viễn chiếm giữ?

Không đúng, nếu tiêu cục Trấn Viễn đến Thanh Châu, ông ta không thể nào không biết.

Chẳng lẽ những kẻ này là do người của Trương gia hoặc Vương gia đóng giả, sau đó định đổ cho tiêu cục Trấn Viễn?

Lúc này, huyện lệnh cảm thấy mình đã đoán được đáp án.

Trương gia và Vương gia có thể tranh giành lãnh thổ với ông ta, nhưng bọn họ cũng không thực sự dám làm gì ông ta, nếu không sẽ phải gánh chịu sự trả thù của gia tộc hậu thuẫn sau lưng huyện lệnh.

Nếu nhóm người này thực sự là người của Trương Gia hoặc Vương gia thì vẫn còn khả năng thương lượng.

Nhưng giây tiếp theo, ông ta đột nhiên cảm giác được trong sân càng ngày càng tối, ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào có một vật rất lớn bay qua đầu mình.

Từ bên dưới nhìn lên, chiếc phi thuyền khổng lồ đang lơ lửng trên không như một ngọn núi lớn. Đây là lần đầu tiên sư gia nhìn thấy một chiếc phi thuyền, tưởng rằng một ngọn núi sắp đổ xuống đầu mình nên sư gia sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn ra.

Niềm hy vọng vừa trỗi dậy trong lòng huyện lệnh bỗng nhiên bị dập tắt.

Trương gia và Vương gia không có thứ gì giống như vậy, đối phương rất có thể là người của tiêu cục Trấn Viễn thật sự!

Trương gia và Vương gia không dám đắc tội với gia tộc đứng sau huyện lệnh, nhưng tiêu cục Trấn Viễn đến cả Đông Man còn đánh dẹp được thì quan tâm gì đến một gia tộc ở Thanh Châu?

Nghĩ đến đây, tia hy vọng cuối cùng trong lòng huyện lệnh đã bị dập tắt, ông ta như một thây ma bị những nhân viên hộ tống kéo ra ngoài.

Tiểu thiếp của huyện lệnh vẫn núp ở sau cửa, lén nhìn qua khe cửa. Thấy huyện lệnh bị kéo đi, trong lòng cô ta có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Tiểu thiếp này vốn là con gái của một cận vệ tại địa phương. Nhà của cận vệ đó bị huyện lệnh tìm cớ lục soát. Sau đó, cô ta bị binh phủ bắt về làm tiểu thiếp cho huyện lệnh.

Cho nên cô ta vẫn luôn căm hận huyện lệnh, nhưng lại không có dũng khí phản kháng.

Nhìn huyện lệnh bị lôi đi xềnh xệch như chó hoang, trong lòng cô ta cảm thấy vui mừng nhưng cũng đầy lo lắng về tương lai của mình.

Theo suy đoán của tiểu thiếp này, nếu các nhân viên hộ tống lục soát nhà và tìm ra cô ta, rất có thể cô ta sẽ trở thành món đồ chơi của đám nhân viên hộ tống này. Tuy nhiên, điều khiến tiểu thiếp này ngạc nhiên là khi nhân viên hộ tống tìm thấy cô ta thì không hề làm nhục mà chỉ cử một nữ nhân viên hộ tống đến hỏi han để đăng ký danh tính cho tiểu thiếp này sau đó đưa cô ta sang một phòng bên cạnh.

"Cô tạm thời ở lại đây chờ bọn ta điều tra. Nếu lời cô vừa nói là sự thật, bọn ta sẽ không làm khó cô!"

Trước khi rời đi, nữ nhân viên hộ tống còn nhắc nhở: “Nhưng ta cũng nhắc nhở cô, nếu cô đang nói dối thì hãy nói sự thật ra càng sớm càng tốt để được hưởng sự khoan hồng. Bằng không, khi bọn ta tự điều tra ra, đến lúc đó cô có nói thật thì cũng đã muộn rồi!"

"Ta nói đều là sự thật, nếu không tin các cô có thể kiểm tra. Ta là Từ Linh Nhi của Từ gia, trong huyện có rất nhiều người biết", tiểu thiếp vội vã giải thích.

"Bọn ta sẽ điều tra", nữ nhân viên hộ tống gật đầu, đóng cửa lại rời đi.

Chuyện tương tự như vậy cũng xảy ra trên toàn huyện thành.

Những nhân viên hộ tống trước tiên nắm quyền kiểm soát kho lương và các cửa hàng ngũ cốc lớn trong thành, sau đó nắm quyền kiểm soát các gia tộc lớn.

Về phần làm sao phân biệt được đâu là nhà giàu, đâu là thường dân thì rất đơn giản, chỉ cần nhìn vào căn nhà là biết.

Chưa đầy hai giờ, huyện Phong Lăng đã bị nhân viên hộ tống chiếm đóng hoàn toàn.

Lưu Thiết đợi ở ngoài thành lúc nhận được thông báo còn có chút không thể tin nổi.

Việc này diễn ra quá suôn sẻ.

Kể từ khi tiêu cục Trấn Viễn thành lập, chưa bao giờ đánh một trận chiến đơn giản như vậy, ngay cả khi đi trấn áp thổ phỉ trên núi trước đây cũng chưa bao giờ diễn ra suôn sẻ đến thế.

Mọi chuyện thuận lợi đến mức Lưu Thiết có chút nghi ngờ: “Phải lục soát cẩn thận, đề phòng có gián điệp!”

“Chúng tôi đã lục soát cẩn thận” tiểu đoàn trưởng của đội hộ tống đến báo cáo cho biết: “Chúng tôi đã bố trí máy bắn đá di động ở nhiều nơi trên tường thành, đồng thời chúng tôi cũng bố trí nỏ hạng nặng ở mỗi ngã rẽ lớn. Ngay cả khi có gián điệp đang ẩn náu trong đó thì cũng không thể làm gì được!"

Lưu Thiết gật đầu rồi dẫn Điền tiên sinh và đội cận vệ vào trong thành.

Sau khi vào thành, tay phải của Lưu Thiết vô thức chạm vào chuôi đao, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

Đúng như lời tiểu đoàn trưởng nói, các ngã rẽ chính trong thành đều được nhân viên hộ tống trang bị nỏ hạng nặng, trên tường phía sau còn có máy bắn đá.

Huyện Phong Lăng không lớn, nếu xảy ra tình huống bất ngờ, những chiếc nỏ hạng nặng trên bức tường xung quanh gần như có thể tấn công trên phạm vi toàn bộ huyện.

"Tướng quân, đây chỉ là một huyện thành nhỏ, không thể so sánh bọn họ với quân tinh nhuệ của Đông Man được", Điền tiên sinh mỉm cười nói.

“Đúng vậy”, Lưu Thiết cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Sức chiến đấu của binh phủ thậm chí còn không bằng các cựu binh, cho nên bọn chúng chỉ ức hiếp được dân thường thôi".

"Nếu bọn chúng thực sự có thể chiến đấu, Đại Khang đã không bị Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên bắt nạt rồi".

Điền tiên sinh than thở: “Đại Khang đã mục nát từ gốc rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom