-
Chương 2041-2045
Chương 2041: Chiến tranh và hoà bình
“Nghe nói phía Bắc tuyết rơi dày đến nỗi có thể chặn cửa. So với những nhân viên hộ tống đang trấn thủ ở phương Bắc, chúng ta ở trong căn phòng ấm áp này may quần áo thì có gì vất vả đâu?”
Thím Ba đang khâu áo ngước lên nói.
“Đúng vậy, chồng ta gửi tin về, nói rằng khu đất Tấn đó lạnh đến nỗi hai tai đóng băng!”
Người phụ nữ bên cạnh thím Ba đặt kim chỉ xuống: "Tiên sinh, ta biết chuyện của nam nhân ta không nên hỏi, nhưng ở đây đều là người làng chúng ta, không có người ngoài. Ta có một câu muốn hỏi tiên sinh".
Người phụ nữ này đến từ làng Điền Gia cạnh làng Tây Hà, chồng chị ta là một trong những nhân viên hộ tống đầu tiên, hiện đã là đại đội trưởng. Từ năm ngoái, anh ta đã chiến đấu cùng Đường Phi ở đất Tấn và vẫn chưa quay lại.
Đất Tấn cách Xuyên Thục không quá xa, thông thường cứ mười ngày sẽ có một chiếc phi thuyền qua lại. Nếu nhân viên hộ tống muốn gửi tin nhắn cho gia đình, họ có thể gửi cho phi thuyền cùng với báo cáo tình hình chiến đấu. Nếu gia đình muốn gửi thứ gì đó cho nhân viên hộ tống thì cũng có thể gửi phi thuyền mang đi.
Cách đây vài ngày, chồng chị ta đã gửi một lá thư kể cho vợ mình về tuyết rơi dày đặc và cái lạnh ở đất Tấn.
Ban đầu anh ta chỉ kể cho vợ nghe những gì đang xảy ra ở phương Bắc, nhưng sau khi đọc xong, người phụ nữ bắt đầu cảm thấy vô cùng thương chồng mình.
Kim Phi luôn tôn trọng người nhà của những nhân viên hộ tống nên gật đầu đáp: "Tẩu tẩu cứ hỏi!"
"Tiên sinh, tại sao chúng ta lại phải tới đất Tấn chiến đấu?"
Người phụ nữ ngẩng đầu hỏi: "Chúng ta bảo vệ Xuyên Thục rồi sống thật tốt không phải được rồi sao? Tại sao phải đi xa như vậy đánh người khác?"
Nghe vậy, Kim Phi cắn môi.
Y không ngờ người phụ nữ lại hỏi câu hỏi này.
Nói đúng ra, người phụ nữ đang hỏi về chiến tranh và hòa bình, có thể nói đây là một câu hỏi mang tính triết học.
Kim Phi còn chưa kịp nghĩ ra cách trả lời, thím Ba đã nói: “Ngưu Lan gia kia, ngày nào cô cũng nghe nhật báo Kim Xuyên mà vẫn không có tác dụng gì sao? Chúng ta chiến đấu ở đất Tấn vì ở đó vẫn còn rất nhiều địa chủ và quý tộc. Bọn chúng vẫn đang áp bức và bóc lột dân lành".
“Nhưng điều đó thì liên quan gì đến chúng ta?” người phụ nữ hỏi: “Chúng ta không thể sống cuộc sống của riêng mình sao?”
“Cô sống tốt đời mình nhưng người dân ở đất Tần đất Tấn không phải sinh mạng sao?", thím Ba nói tiếp: "Cô nói như vậy là chỉ biết bản thân mình mà không nghĩ tới người khác. Nếu tiên sinh cũng nghĩ vậy thì sao lại lấy tiền đi cứu trợ thiên tai chứ?"
“Thím Ba là người ngoài thì nói nghe hay lắm, chú Ba làm việc ở trong làng thì thím có phải lo gì đâu. Thím có biết ta lo cho đương gia nhà ta thế nào không? Mỗi lần nhìn thấy người đưa thư tới ta đều sợ hãi, sợ anh ta nói với ta đương gia nhà ta đã gặp chuyện ở đất Tấn!"
Người phụ nữ rơi nước mắt nói: "Ta chỉ muốn bảo vệ gia đình ta và sống một cuộc sống tốt đẹp. Ta có sai không?"
"Tiêu cục Trấn Viễn trước nay không bắt trai tráng tòng quân, là người nhà cô tự nguyện đi chiến đấu, tiên sinh cũng đâu có ép?". Thím Tam bĩu môi: "Cô không sai, cô thấy tiên sinh dễ nói chuyện nên mới như vậy phải không. Trước đây quan phủ đến bắt nam nhân đi tòng quân sao không thấy cô hỏi quan phủ sao họ phải đi đánh nhau?”
Kim Phi thấy hai người sắp cãi nhau, vội vàng đứng vào giữa: "Tẩu tẩu, tẩu đang nghĩ ta quá tham vọng, tại sao lại cứ đi chiếm đoạt lãnh thổ của người khác phải không?"
“Ta không có ý đó!”, người phụ nữ liên tục xua tay.
Nhưng Kim Phi biết đây có thể là điều chị ta đang nghĩ.
“Tẩu tẩu, không phải ta đang tự bào chữa cho mình, thực ra ta cũng không có mong muốn đi tranh giành lãnh thổ với người khác. Nhưng trên đời này, không phải lúc nào cũng được như ý. Ta không muốn đánh họ, nhưng nhiều khi không đánh thì không được!"
Kim Phi nói tiếp: “Lấy bọn thổ phỉ trên núi Thiết Quán làm ví dụ. Lúc đó ta cũng chỉ muốn yên thân làm ăn, không muốn khiêu khích chúng nhưng chúng nhất quyết chặn xe của ta để đòi thu lộ phí".
Được, muốn lộ phí cũng được thôi, nhưng chuyện gì xảy ra tiếp theo? Sự tham lam của chúng ngày càng lớn, chúng cướp luôn cả xe chở hàng. Sau này chúng còn vào tận làng để cướp bóc, nếu không phải chúng ta đã chuẩn bị từ sớm, chặn chúng ở bên ngoài thì có lẽ làng chúng ta hôm đó đã diệt vong rồi!
Đất Tấn và đất Tần cũng vậy, ban đầu ta không muốn đánh nhau, nhưng chúng không nói một lời đã phá hủy cứ điểm thương hội của chúng ta, giết người của thương hội và cướp đồ của chúng ta. Nếu chúng ta không phản kháng, bọn chúng sẽ giống như thổ phỉ núi Thiết Quán, chạy tới tận cửa nhà chúng ta để cướp!"
Trên thực tế, Kim Phi tấn công đất Tấn và đất Tần, không chỉ vì những điều này. Mà còn bởi vì trong suy nghĩ của y, bản đồ của Hoa Hạ chỉ được phép lớn hơn kiếp trước chứ không thể nhỏ hơn! Hơn nữa, y cũng thực sự thương xót bách tính ở đất Tấn.
Ngoài ra, muốn phát triển công nghiệp thì cần có nhiều loại tài nguyên như than đá, dầu mỏ. Ở Xuyên Thục mặc dù cũng có nhưng hoàn toàn không thể so sánh với tài nguyên than ở đất Tấn.
Vì vậy, nếu Kim Phi muốn nhanh chóng phát triển công nghiệp thì lãnh thổ nhỏ sẽ không đáp ứng được.
Tất nhiên, những điều này không thể nói với người phụ nữ, có nói chị ta cũng không hiểu.
"Tiên sinh, đừng nghe cô ta phàn nàn. Cô ta chỉ là ăn no dửng mỡ đi suy nghĩ linh tinh thôi. Trước đây mọi người đều không được ăn no, lúc đó thì cô ta có hơi sức nói những điều này không?"
Thím Ba nói: “Ngưu Lan gia kia, trên nhật báo Kim Xuyên đã nói rồi. Đất Tần gây hấn với chúng ta, tiêu cục Trấn Viễn đánh nhau với đất Tần chính là để bảo vệ chúng ta. Nếu không có tiêu cục chặn những kẻ xấu xa đó ở vòng ngoài, giờ chúng ta có thể sống tốt như thế này sao?”
"Đất Tần thì ở cạnh chúng ta, nhưng còn đất Tấn thì sao? Đất Tấn ở xa chúng ta lắm mà!"
"Vậy thì cứ coi như tiên sinh mềm lòng, thương xót bách tính ở đất Tấn!", thím Ba trợn mắt nhìn đối phương: "Cô cũng đừng có nói tiên sinh lo chuyện bao đồng. Nếu không phải tiên sinh lo chuyện bao đồng, lòng dạ từ bi thì ban đầu tiên sinh làm một thợ săn cũng có thể cùng Hạ Nhi sống tốt rồi. Cần gì phải lo đến sự sống chết của chúng ta nữa?"
"Ngưu Lan gia, thím Ba nói khó nghe nhưng rất có lý. Chúng ta được như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ có tiên sinh. So với đám quan phủ đi bắt lính hồi xưa, chồng cô đi theo tiêu cục Trấn Viễn không biết đã tốt hơn bao nhiêu lần rồi!"
Một người phụ nữ tóc trắng khác cũng tham gia vào cuộc trò chuyện: “Con trai ta viết thư nói rằng chiến đấu bây giờ đã khác trước. Kẻ địch khi nhìn thấy phi thuyền và lựu đạn thì sợ hãi đến mức không dám đánh trả.
Cô không cần phải lo lắng. Tiêu cục Trấn Viễn chúng ta rất ít thương vong. Chồng cô còn là đại đội trưởng, cho nên chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu. Ba đứa con trai của ta cũng đều đi theo tiêu cục Trấn Viễn đánh trận. Cô xem ta có lo lắng không? Đừng có tự mình doạ mình nữa! "
"Ta cũng chưa nói gì cả, sao hai người lại mắng ta như tát nước vậy?"
Người phụ nữ này bị thím Ba và người phụ nữ tóc trắng nói nhiều đến mức không thể ngóc đầu lên.
“Nếu cô không muốn chồng mình ra trận, thì hãy để anh ta nghỉ hưu vào năm tới khi đến kỳ thoái ngũ!” thím Ba đề xuất.
Mùa thu hàng năm là kỳ thoái ngũ, nếu nhân viên hộ tống thực sự không muốn làm việc nữa thì có thể lựa chọn thoái ngũ.
Nhưng khi người phụ nữ nghe được lời thím Ba nói, chị ta liên tục xua tay: “Ta không nói sẽ để đương gia nhà ta thoái ngũ!”
Chồng chị ta là một trong những nhân viên hộ tống đầu tiên, hiện tại anh ta là đại đội trưởng ở tiền tuyến. Tiền lương và tiền thưởng của anh ta cộng lại cao hơn lương của một chủ nhiệm trong xưởng dệt. Mặc dù chị ta lo lắng cho sự an toàn của chồng nhưng cũng coi trọng tiền lương thưởng của anh ta.
Chương 2042: Không dám khinh suất
“Nếu cô không muốn chồng của mình thoái ngũ thì đừng hỏi tiên sinh những câu hỏi như vậy!”
Thím Ba trợn mắt nhìn người phụ nữ: “Vẫn muốn lấy tiền lương của đại đội trưởng, nhưng lại không muốn bỏ công sức. Chuyện tốt như vậy trên đời này có được chắc?”
Kim Phi thấy người phụ nữ kia bị thím Ba mắng đến nỗi sắp không ngồi vững được nữa, liền nhìn Đường Đông Đông, chủ động chuyển chủ đề: "Bao bố đựng áo bông đã làm xong chưa?"
Đường Đông Đông có chút xấu hổ khi nữ công nhân của mình hỏi như vậy, vội vàng gật đầu nói: "Xong rồi, ta đưa tiên sinh đi xem!"
Nói xong, cô ấy đi lên phía trước dẫn đường.
Khi họ đến xưởng đóng gói, trên sàn đã chất đầy những chồng bao bố.
"Một bao chứa được mười bộ quần áo bông, bình thường thì mỗi tiểu đội một bao là vừa, lúc phân phát không cần phải mở bao lẻ ra", Đường Đông Đông giải thích.
"Cô suy tính thật chu toàn", Kim Phi khẽ gật đầu.
Đội quân đang chiến đấu ở đất Tấn là sư đoàn số năm, theo biên chế của sư đoàn số năm, một tiểu đội bình thường có đúng mười người.
Câu hỏi vừa rồi của người phụ nữ có ý chất vấn Kim Phi, Đường Đông Đông lo lắng Kim Phi sẽ nghĩ nhiều, do dự một lát sau đó quyết định giải thích: “Vừa rồi ta cũng không ngờ cô ấy lại hỏi vấn đề như vậy. .."
“Ta biết”, Kim Phi xua tay nói: “Có chồng chiến đấu nơi tiền tuyến như vậy thì lo lắng là chuyện bình thường".
Dù là đánh đất Tần hay đất Tấn thì đó đều là trận nội chiến của con cháu Viêm Hoàng. Nếu được thì Kim Phi không hề muốn nội chiến, nhưng nếu không đánh thì không thể nào giải phóng những nơi này. Người dân ở nơi đó sẽ tiếp tục sống dưới ách áp bức của cường hào địa chủ và quý tộc, tấm bản đồ cũng sẽ không thể hoành chỉnh.
Vì vậy, dù Kim Phi có muốn hay không, trận chiến với quân Tần và quân Tấn vẫn sẽ tiếp tục. Trong tương lai còn có Trung Nguyên và Giang Nam, cùng với Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên.
Đây là cách duy nhất để xây dựng một lãnh thổ hoàn chỉnh.
Điều duy nhất Kim Phi có thể làm là phát triển thực lực của bản thân càng nhanh càng tốt, nỗ lực kết thúc trận chiến càng sớm càng tốt, như vậy sẽ giảm bớt nỗi đau khổ cho nhân dân!
Đường Đông Đông còn muốn nói gì đó, nhưng cận vệ đã đưa lão Ưng đi vào.
"Tiên sinh, ngài đang tìm ta phải không?"
“Xưởng dệt đã sản xuất một mẻ quần áo bông mới, ta muốn gửi đến thành Vị Châu".
Kim Phi chỉ vào quần áo vải bông trên mặt đất: “Ngươi nên biết, bông vải của chúng ta không nhiều, mỗi bộ quần áo vải bông đều quý giá. Cho nên đây không phải là mệnh lệnh, mà là nhờ ngươi cố vấn. Ngươi nghĩ xác suất thành công của nhiệm vụ này là bao nhiêu?"
Lão Ưng nghe Kim Phi hỏi thì không trả lời ngay, mà tiến lên trước cầm một bao quần áo vải bông thử sức nặng rồi mới hỏi: “Tiên sinh muốn vận chuyển bao nhiêu?"
“Có một trăm bao như thế này”, Kim Phi nói: “Đây chỉ là đợt đầu tiên, về sau sẽ có nhiều hơn".
“Một trăm bao…”, lão Ưng nhìn chằm chằm vào bao bố, suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên nói: “Một trăm bao có thể chất lên một chiếc phi thuyền. Nhưng để đảm bảo an toàn, ta nghĩ tốt nhất nên sắp xếp hai chiếc phi thuyền bay đến căn cứ tiền tuyến của đất Tấn trước để tiếp nhiên liệu, sau đó lại cất cánh từ đó. Nếu không có gió Bắc mạnh, việc đến thành Vị Châu sẽ không có vấn đề gì. Nếu có gió Bắc nhẹ thì cũng không phải vấn đề gì lớn. Đáng sợ nhất là gặp phải bão tuyết, trong trường hợp đó thì rất khó nói”.
Kim Phi khẽ gật đầu, y cũng nghĩ như vậy.
Mặc dù những ngày gần đây gió tuyết đã ngừng thổi ở Xuyên Thục, nhưng ai biết được ở thành Vị Châu đang xảy ra chuyện gì?
Trong lúc Kim Phi còn đang suy nghĩ, lão Ưng nói: "Tiên sinh, ta xin đăng ký thực hiện nhiệm vụ giao hàng lần này!"
Thấy Kim Phi còn do dự, lão Ưng lại nói: “Thưa tiên sinh, ta biết bộ quần áo bông này rất quý giá, cho nên ta sẽ không khinh suất. Trước tiên ta sẽ đưa hàng đến căn cứ tiền tuyến ở đất Tấn. Nếu điều kiện thời tiết cho phép cất cánh, ta sẽ xuất phát. Nếu thời tiết xấu thì ta sẽ đợi!"
Kim Phi cúi đầu cân nhắc một lát, sau đó gật đầu, nhưng vẫn nhắc nhở: “Nếu nguy cơ phi thuyền rơi xuống thành Vị Châu quá lớn, có thể lựa chọn thả dù cho hàng rơi xuống. Nếu ngay cả thả dù cũng không được thì lập tức từ bỏ nhiệm vụ!"
Mặc dù độ chính xác của việc thả hàng từ phi thuyền xuống rất thấp, nhưng toàn bộ thành Vị Châu hiện tại đều nằm dưới sự kiểm soát của tiêu cục Trấn Viễn. Cho nên dù độ chính xác có thấp đến đâu, một thành Vị Châu lớn như vậy, hàng cũng sẽ không bị thả ra ngoài.
“Vâng”, lão Ưng đứng thẳng lưng lên chào Kim Phi, không hứa hẹn sẽ hoàn thành nhiệm vụ, mà nói: “Ta sẽ không khinh suất, bảo đảm hàng hoá được an toàn!”
"Còn phải đảm bảo sự an toàn của chính mình nữa!" Kim Phi vỗ vai lão Ưng nói: "Khi xuất phát hãy đến gặp A Quyên và nhờ cô ấy sắp xếp một vài tay súng thần đi cùng ngươi!"
Súng trường nạp đạn sau là tương lai của vũ khí cá nhân, tuy chưa được sản xuất hàng loạt nhưng Kim Phi đã đẩy mạnh sản xuất và liên tiếp chế tạo ra hàng chục chiếc. Ngoại trừ một phần nhỏ để lại phục vụ nghiên cứu, còn lại đều giao cho A Quyên. Cô ấy đã lựa chọn một số nhân viên hộ tống có năng khiếu bắn súng để thành lập một đội chuyên hộ tống phi thuyền.
Mặc dù gần đây việc chim săn mồi tấn công phi thuyền hiếm khi xảy ra, nhưng Tấn Vương trước giờ vẫn cấu kết với Đảng Hạng và Đông Man, có thể chúng vẫn còn có Hải Đông Thanh trong tay, cần phải đề phòng cẩn thận.
“Vâng!” lão Ưng lại chào: “Vậy ta đi tới sân bay chuẩn bị phi thuyền!”
"Đi đi!"
Sau khi lão Ưng rời đi, Đường Đông Đông nói: “Vậy ta sẽ sắp xếp nhân công đưa quần áo bông ra sân bay!”
"Được!" Kim Phi gật đầu: "Nếu thuỷ quân bên đó mọi việc thuận lợi, chúng ta trước năm sau có thể lại gửi một mẻ bông vải về. Các cô cũng có thể huy động thêm một ít công nhân làm thêm quần áo vải bông!"
Xưởng dệt làng Tây Hà là một trong những xưởng dệt sớm nhất, vào thời điểm đó, nó đã giải quyết vấn đề việc làm cho các phụ nữ làng Tây Hà và nhiều làng lân cận.Tuy nhiên, với sự chỉ đạo của Kim Phi, các xưởng dệt lớn hơn đã được xây dựng ở Quảng Nguyên, Tây Xuyên và những nơi khác.
So với những xưởng dệt đó, sản lượng của xưởng dệt làng Tây Hà không còn đáng kể nữa. Trưởng làng thậm chí còn đề xuất phá bỏ xưởng dệt vì cảm thấy nó chiếm nhiều diện tích, nhưng Kim Phi không đồng ý.
Nhiều nhân viên hộ tống có gia đình ở làng Tây Hà, nếu xưởng dệt bị phá bỏ, người nhà sẽ đi làm ở đâu?
Ngoài ra, các nữ công nhân trong xưởng dệt này đều đến từ các làng lân cận hoặc là người nhà của những người hộ tống, họ đều là những người đáng tin cậy và có thể làm một số công việc bí mật.
Ví dụ, một số quy trình ban đầu để sản xuất vải chống thấm và vải chống cháy dùng cho phi thuyền và khinh khí cầu đã được hoàn thành tại xưởng dệt làng Tây Hà, việc sản xuất quần áo bông lần này cũng được bàn giao cho họ.
"Được rồi, sau khi đưa lô hàng này đi ta sẽ thu xếp!" Đường Đông Đông cũng nhìn ra Kim Phi rất coi trọng lô quần áo bông này nên vội vàng gật đầu.
Sau khi Kim Phi rời đi, Đường Đông Đông lập tức đi đến chỗ trưởng làng, gọi mấy người đàn ông tới, dùng xe đẩy đưa quần áo bông ra sân bay.
Tại sân bay, lão Ưng và một chiếc phi thuyền cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Quần áo vải bông sau khi được đưa đến sân bay thì không cất vào kho mà trực tiếp chất lên phi thuyền.
Nửa giờ sau, hai chiếc phi thuyền chậm rãi cất cánh, bay về phía Bắc.
Kim Phi lúc này cũng đi đến xưởng thủy tinh.
Chương 2043: Trở lại
Lão Ưng cũng là một nhân viên hộ tống tương đối dày dặn kinh nghiệm, rất nhiều cận vệ bên cạnh Kim Phi đều cùng một nhóm với anh ta, có mối quan hệ tốt với nhau.
Nhìn thấy phi thuyền cất cánh, một số cận vệ cũng quay đầu nhìn lại.
Một cận vệ đi ở phía sau nhìn thấy xung quanh không có ai thì hỏi tiểu đội trưởng: "Đội trưởng, nhóm Lão Ưng không sao chứ?"
“Có thể có chuyện gì được chứ?” Tiểu đội trưởng nhỏ giọng trả lời: "Không phải tiên sinh vừa mới nói à, nếu thật sự không có điều kiện để hạ cánh thì không cần phải hạ cánh."
"Nói thì nói như vậy, nhưng phi thuyền bay ngược chiều gió đi đến thành Vị Châu, ước đoán nhiên liệu cũng sẽ nhanh chóng bị dùng hết, còn có thể bay về được nữa không?" Cận vệ hỏi với vẻ lo lắng.
"Vậy thì có thể làm sao đây, ngươi cũng đã đi theo tiên sinh đến thành Du Quan, biết ở phía bắc trời lạnh đến mức nào, thành Vị Châu cũng xấp xỉ với thành Du Quan, các huynh đệ ở đều đang chờ áo bông để trải qua mùa đông đó!"
Tiểu đội trưởng nhỏ giọng trả lời.
Cận vệ thở dài, không hỏi nữa.
"Ngươi yên tâm đi, nếu không thể hạ cánh thì có nghĩa là gió ở phương bắc rất mạnh, phi thuyền bay theo chiều gió, không tiêu hao nhiều nhiên liệu, dựa theo kinh nghiệm của Lão Ưng, bay đến trạm tiếp tế trong sa mạc cũng không phải là vấn đề lớn.”
Tiểu đội trưởng nhìn cận vệ vẫn còn lo lắng, nhỏ giọng an ủi: "Hơn nữa, Lão Ưng có mạng lớn, lúc trước ở trên núi Thái Hành nguy hiểm như vậy, hắn đều có thể sống sót trở về, lần này chắc chắn cũng sẽ không có chuyện gì đâu!"
Lúc trước Tấn Vương tập kích bất ngờ vào đội hình phi thuyền của nhóm Lão Ưng, vì là lần đầu tiên họ gặp phải Hải Đông Thanh, nhóm Lão Ưng hoàn toàn không có lòng đề phòng, tất cả phi thuyền đều bị bắt và phá hỏng, chỉ có một mình Lão Ưng chạy thoát, rồi mới gặp được Thấm Nhi ở trong núi, đi theo Thấm Nhi trở về Xuyên Thục.
Cận vệ nghe thấy tiểu đội trưởng nói như vậy thì cuối cùng cũng yên tâm một chút, còn muốn nói thêm gì đó, lại nhìn thấy tiểu đội trưởng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Quay đầu nhìn lại thì phát hiện trưởng xưởng của xưởng thủy tinh mang người đi ra nghênh đón, cận vệ nhanh chóng nuốt lời vào trong.
"Tiên sinh, sao hôm nay ngài có thời gian để đến đây vậy?" Trưởng xưởng xoa tay và nói: "Ta cũng không biết ngài đến, tuyết ở trên đường còn chưa quét, ta sẽ gọi người đến quét ngay!"
Với sự phát triển của sản xuất công nghiệp dưới trướng của Kim Phi, nhu cầu về thủy tinh càng ngày càng lớn, hiện nay, việc sản xuất thủy tinh vẫn đang trong giai đoạn bí mật, chỉ có thể xây dựng thêm phân xưởng dựa trên nền tảng ban đầu, không thể xây dựng nhà xưởng lớn hơn nữa ở bên ngoài được, cho nên xưởng thủy tinh vẫn trong trạng thái hoạt động liên tục, sau khi có tuyết rơi, các nhà xưởng khác đều tổ chức cho công nhân dọn dẹp tuyết đọng ở trên đường, chỉ có xưởng thủy tinh là không dọn dẹp.
Lúc trời có tuyết rơi thì không sao, hai ngày nay, tuyết đã ngừng rơi, ánh nắng đã làm tan một phần, rồi lại đóng băng, khiến cho mặt đường trơn không chịu được.
Lúc này còn muốn đi xúc băng cũng rất phiền phức, trưởng xưởng không có cách nào khác, đành phải cho người mang một ít xỉ than đá đốt thủy tinh trải xuống đường, để công nhân không bị trượt chân.
Mặc dù không trơn như vậy, nhưng mặt đường trông có vẻ rất bẩn.
"Được rồi, được rồi, Lão Điền, thật sự không vội!" Kim Phong liếc mắt nhìn trưởng xưởng một cái: "Ta không đến đây để kiểm tra đâu, ta có việc, làm xong thì sẽ rời đi ngay!"
Nghe Kim Phi nói có việc thì trưởng xưởng vội vàng hỏi: “Vậy đến văn phòng nói chuyện đi!”
“Đến thẳng phân xưởng đi, cũng lâu rồi ta không đến, để xem quy trình công nghệ mới của các ngươi thế nào.”
Ban đầu, xưởng thủy tinh là một mô hình sản xuất của một xưởng nhỏ, để nâng cao năng suất sản xuất, thời gian trước, Kim Phi đã cải tiến lại quy trình công nghệ sản xuất cho bọn họ một lần nữa, lần này đúng lúc qua đây thì đi xem thử.
Kim Phi muốn đến phân xưởng, trưởng xưởng vội vàng dẫn đường ở phía trước.
Thủy tinh cần được tinh luyện ở nhiệt độ cao, nên khi bước vào phân xưởng, một luồng hơi nóng đã phả vào mặt, rất nhiều công nhân thổi thủy tinh đều đang mặc quần áo lao động của mùa hè.
Công việc này thực sự rất phù hợp với mùa đông, nhưng đến mùa hè lại bị giày vò, hầu như ngày nào cũng có công nhân bị cảm nắng.
Kim Phi đi thăm quy trình sản xuất của công nhân một chút trước, rồi mới đi theo trưởng xưởng bước vào văn phòng, nói với trưởng xưởng về những yêu cầu của mình đối với việc chiếc kính cần sản xuất.
Rời khỏi xưởng thủy tinh thì đã là chập tối rồi, Kim Phi đang định trực tiếp quay về ăn tối thì nhìn thấy một chiếc phi thuyền bay về phía làng.
Làng Tây Hà là trung tâm hành chính của Xuyên Thục, mỗi ngày nhận được hàng trăm phần báo cáo về chiến sự, cũng sẽ có rất nhiều mệnh lệnh được gửi đi từ đây, trong đó có một số báo cáo về chiến sự và mệnh lệnh phải có phi thuyền hộ tống, cho nên mỗi ngày có rất nhiều phi thuyền cất cánh và hạ cánh, Kim Phi cũng không quá để ý.
Nhưng người cận vệ phía sau y tương đối quan tâm đến Lão Ưng lại lấy kính viễn vọng ra, nhìn thoáng qua số hiệu của phi thuyền, lập tức ngạc nhiên mà đưa kính viễn vọng cho tiểu đội trưởng.
“Làm gì thế?” Tiểu đội trưởng trừng mắt nhìn cận vệ này một cái với vẻ hơi không hài lòng.
Thiết Chùy quản lý đội cận vệ rất nghiêm ngặt, trong lúc chấp hành nhiệm vụ, trừ khi gặp phải tình huống đặc biệt, nghiêm cấm thì thầm với nhau. Trước đó, cận vệ này nói nhỏ trước xưởng thủy tinh thì thôi đi, nhưng bây giờ còn làm những động tác nhỏ, tiểu đội trưởng đã hơi không vui rồi.
Nhưng cận vệ cũng rất cố chấp, càng đưa kính viễn vọng lên phía trước.
Tiểu đội trưởng nhận ra rằng có thể có tình hình, nên đã đưa tay ra và nhận lấy kính viễn vọng.
Sau đó, tiểu đội trưởng cũng tỏ ra ngạc nhiên, đưa kính viễn vọng cho trung đội trưởng.
Mà động tác của anh ta cũng khiến cho Kim Phi chú ý, Kim Phi ngước đầu lên nhìn thoáng qua phi thuyền: "Có chuyện gì vậy?"
"Tiên sinh, hình như là số hiệu phi thuyền của trung đội viễn chinh!" Trung đội trưởng giải thích.
Trung đội bình thường đều là từ một trung đoàn nào đó, một tiểu đoàn nào đó, một đại nào đó, có rất ít trung đội có được thiết lập phiên hiệu riêng, Trung đội viễn chinh được xem là một trường hợp đặc biệt, là vì Kim Phi và Cửu công chúa muốn khen ngợi những nhân viên hộ tống đã đi viễn chinh đến nước K, và mang những hạt giống tốt về Đại Khang, đồng thời thiết lập để tưởng nhớ đến những nhân viên hộ tống đã hy sinh trên đường đi viễn chinh.
"Sao phi thuyền của đội viễn chinh lại quay trở lại?" Kim Phi khẽ nhíu mày, hiểu được vừa rồi tiểu đội trưởng kia đang làm cái gì.
Hạm đội của Đông Hải mới vận chuyển hạt thóc, bông và hạt bông từ nước K trở về không lâu, mặc dù sau khi dỡ hàng, hạm đội lại lập tức tiếp tục lên đường lao đến nước K, tính đến thời điểm này cũng mới chưa tới hai ngày, đội viễn chinh hẳn là đang cùng hạm đội đi vào Đông Hải, sao lại xuất hiện ở đây?
Nghĩ đến đây, Kim Phi bỏ qua ý định quay về ăn cơm trong đầu, quay đầu đi về phía ngự thư phòng.
Cửu công chúa còn tưởng rằng Kim Phi đến gọi cô ấy đi ăn cơm, nên vừa phê chữa tấu chương, vừa nói: “Phu quân, chàng đợi một lát, ta xử lý tấu chương này một chút rồi sẽ quay về!"
"Không sao, đừng vội." Kim Phi xua tay, ngồi ở bên cạnh cửa sổ.
Cửu công chúa phát hiện Kim Phi nâng chén trà lên, thì nhíu mày đặt bút xuống.
Nước trong bếp trà nhỏ đang sôi sùng sục, Kim Phi rót trà nói rõ rằng y không vội quay về, Cửu công chúa suy nghĩ một lúc đã hiểu được, không phải Kim Phi đến để gọi cô ấy về ăn cơm, mà là đến ngự thư phòng có việc.
Thế là Cửu công chúa buông tấu chương xuống và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
“Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là vừa rồi ta vừa nhìn thấy phi thuyền của trung đội viễn chinh đang quay trở lại.”
“Không phải là bọn họ mới rời đi có mấy ngày à? Sao lại quay về sớm như vậy?” Cửu công chúa lập tức có suy nghĩ giống như Kim Phi: “Chẳng lẽ là bên nước K có chuyện gì đó rồi?”
"Ta đã phái người đến sân bay rồi, người của trung đội viễn chinh xuống phi thuyền thì sẽ đến đây, chúng ta cứ hỏi một chút thì sẽ biết." Kim Phi nói.
Có thể lấy được bông và hạt thóc của nước K, có thể nói là có liên quan trực tiếp đến vấn đề no ấm của dân chúng, Cửu công chúa cũng không còn tâm trạng để phê chữa tấu chương nữa nên, đi đến cùng đợi với Kim Phi.
Chương 2044: Năng lực
Cận vệ không để Kim Phi và Cửu công chúa phải đợi quá lâu, chẳng mấy chốc đã dẫn nhân viên hộ tống của trung đội viễn chinh đi tới.
"Trạch Lâm của tiểu đội hai của trung đội viễn chinh ra mắt bệ hạ, ra mắt tiên sinh!"
Nhân viên hộ tống đứng thẳng lưng, hành lễ với Kim Phi và Cửu công chúa.
Kim Phi ngẩng đầu chào lễ, vội vã hỏi: "Sao bây giờ ngươi đã quay về rồi? Bên nước K có vấn đề gì à?"
"Không có," Nhân viên hộ tống lắc đầu và nói: "Mọi chuyện bên nước K đều suôn sẻ, bên phía Mã đại ca cũng tiến triển rất thuận lợi, ngày thứ ba sau khi hạm đội đến đã chuyển hàng hóa đến bến tàu rồi!
Lúc ta rời đi, hạm đội đã sắp ra khơi, Trịnh tướng quân bảo ta về trước, xin chỉ thị của tiên sinh xem lô hàng này nên chuyển đi đâu?"
Nghe thấy nhân viên hộ tống nói như vậy, Kim Phi và Cửu công chúa đều thở dài nhẹ nhõm.
Bây giờ là mùa đông, rất ít khi có thời tiết giông bão, với sức chiến đấu của thủy quân của Đông Hải, thì chỉ cần tiến vào biển khơi thì trên cơ bản sẽ không có nguy hiểm gì.
Theo mong đợi ban đầu của Kim Phi và Cửu công chúa, nếu hạm đội có thể vận chuyển nhóm lương thực thứ hai về trước tết nguyên tiêu thì sẽ tốt hơn, cho nên bọn họ đều cho rằng nhân viên hộ tống mang đến tin xấu, nhưng không ngờ bọn họ lại mang đến một bất ngờ lớn như vậy.
Hạm đội đã sắp tiến vào biển khơi, nếu nhanh thì có thể vận chuyển lương thực trở về trước năm mới.
"Sao lần này hạm đội đi nước K lại nhanh hơn lần đầu tiên nhiều như vậy?" Cửu Công chúa hỏi.
"Bởi vì trước đó mấy người Trịnh Trì Viễn chưa từng đến đó, lần đầu tiên đi nên không biết lộ trình, cũng không biết có đá ngầm ở đâu, cho nên không dám chạy nhanh." Kim Phi nói: "Lần này qua đó, đã biết lộ trình rồi, có thể phóng nhanh."
"Đúng vậy," Nhân viên hộ tống nói: "Lúc chúng ta đi là thuận buồm xuôi gió, có máy hơi nước cộng thêm cánh buồm, khiến cho tốc độ rất nhanh, chỉ mất hơn ba ngày là đã đến bến tàu của nước K rồi."
"Thì ra là vậy," Cửu công chúa gật đầu.
"Khi đi thì thuận buồm xuôi gió, nhưng khi chúng ta quay về thì lại là ngược hướng gió, mà còn chở nặng, có lẽ sẽ không nhanh như vậy." Kim Phi nói: "Nhưng chạy đến Đông Hải trước năm mới cũng không phải là vấn đề lớn."
"Nhớ đến trước đây, người dân nước K đi lên kinh thành tiến cống, phải đi hơn nửa năm, bây giờ thuyền hơi nước đi mấy ngày là có thể đến, phi thuyền lại có thể bay về trong một ngày, động cơ hơi nước mà phu quân chế tạo thực sự quá lợi hại!" Cửu công chúa cảm khái.
Trước đây nếu có người nói với cô ấy rằng có thể đi qua đi lại giữa Xuyên Thục và Giang Nam chỉ trong một ngày, có đánh chết thì Cửu công chúa cũng sẽ không tin, nhưng bây giờ không tin cũng không được nữa.
Nhóm Kim Phi và Tả Chi Uyên liên tục cải tiến phi thuyền, phi thuyền có thể đi qua đi lại tới Giang Nam trong vòng một ngày đã không còn là vấn đề nữa, nếu đi sớm về muộn, gặp phải lúc xuôi theo chiều gió thì có thể đi qua đi lại đến Đông Hải trong vòng một ngày cũng được.
"Hình dáng của phi thuyền vẫn quá lớn, đợi sau này chế tạo ra phi hành khí mới, còn có tốc độ nhanh hơn!" Kim Phi mỉm cười và nói.
Máy bay của kiếp trước chỉ là mất hai đến ba giờ để bay từ Xuyên Thục đến Đông Hải, nhanh hơn phi thuyền rất nhiều.
Đây vẫn là hàng không dân dụng, máy bay quân sự còn có tốc độ nhanh hơn.
"Vậy thì sau này mệnh lệnh của chính phủ cũng có thể được truyền lại nhanh hơn rồi!" Cửu công chúa rất mong chờ.
Đối với những người cai trị trong thời đại phong kiến thì việc truyền mệnh lệnh là một vấn đề rất nhức đầu, đồng thời cũng là nguyên nhân quan trọng dẫn đến hạn chế về mặt lãnh thổ.
Núi cao, hoàng đế ở xa, giao thông và truyền tin lạc hậu, mệnh lệnh từ kinh thành phải mất một thời gian dài mới có thể đến các quận huyện tương đối quan trọng, còn những quận huyện xa xôi, thì có thể mấy năm mà vẫn chưa được đưa đến.
Các mệnh lệnh của chính phủ đều căn cứ vào tình hình ngay lúc đó để lập ra, chờ đến khi mệnh lệnh được chuyển đến địa phương thì tình hình có thể đã có sự biến đổi.
Rõ ràng nhất chính là cứu trợ thiên tai.
Khi thảm họa xảy ra ở một nơi, các quan viên địa phương gửi tin tức về kinh thành, khi hoàng đế nhìn thấy tấu chương thì sẽ triệu tập các quan văn và quan võ rồi mở một cuộc họp để bàn bạc, xây dựng chiến lược cứu trợ thiên tai, sau đó lại thông báo cho hộ Bộ đi thực hiện, chờ đến khi lương thực cứu trợ thiên tai được chuyển đến vùng bị thiên tai thì những người dân ấy đều đã chết đói từ lâu rồi.
Cho nên ở thời phong kiến có câu nói quyền lực của nhà vua không về đến làng xã.
Trước đây, khi Cửu công chúa giúp Trần Cát phê chữa tấu chương luôn gặp rắc rối với vấn đề này.
Bây giờ có phi thuyền với ca-nô, vấn đề này đã được giải quyết dễ dàng, đừng nói là mệnh lệnh của cô ấy, nhật báo Kim Xuyên có thể được chuyển đến tất cả các đơn vị cấp thị trấn ở Xuyên Thục trong vòng một ngày, cho dù là thành Du Quan ở rất xa, chỉ cần không gặp phải tình hình gió tuyết và mặt biển bị đóng băng thì ba ngày cũng có thể đưa đến một lần.
Đây là hiệu suất mà trước đây Cửu công chúa thậm chí đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Nếu chỉ là truyền đạt mệnh lệnh của chính phủ thì còn có phương pháp nhanh hơn phi thuyền!" Kim Phi mỉm cười và nói.
Cách truyền tin nhanh nhất không phải bằng máy bay, mà là bằng điện thoại, đương nhiên là muốn chế tạo ra điện thoại thì vẫn hơi khó khăn, nhưng chế tạo ra máy điện báo thì không phải là vấn đề lớn, nhất là điện báo có dây, lại càng đơn giản.
Bây giờ y đã sắp làm ra máy phát điện rồi, cách máy điện báo cũng không quá xa.
“Phương pháp gì mà còn có thể nhanh hơn cả phi thuyền chứ?" Cửu công chúa hỏi.
Mặc dù nguyên lý và cấu tạo của máy điện báo không phức tạp lắm, nhưng không thể giải thích rõ ràng được trong thời gian ngắn, Kim Phi suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Sau này tạo ra rồi thì nàng sẽ biết."
Cửu công chúa thấy vậy thì cũng không hỏi thêm nữa, mà quyết định gần đây nên đi thăm thú phòng thí nghiệm nhiều hơn.
Nhân viên hộ tống vẫn đứng ở bên cạnh, thấy cuộc trò chuyện giữa Kim Phi và Cửu công chúa đã kết thúc thì mới mở miệng hỏi dò: "Tiên sinh, Trịnh tướng quân bảo ta xin chỉ thị của ngài một chút, xem lô hàng này nên đưa đi đâu? Nếu đưa về Xuyên Thục thì hạm đội không đến bến tàu Đông Hải để tiếp tế nữa, đến Giang Nam rồi mới tiến hành tiếp tế."
"Hạt bông và bông chắc chắn sẽ đưa về, còn hạt thóc thì..." Nói đến đây, Kim Phi dừng lại một chút, rồi hỏi: "Lần này thu được bao nhiêu hạt thóc?"
"Một triệu bảy trăm nghìn cân!" Nhân viên hộ tống trả lời.
"Bao nhiêu?" Kim Phi hỏi với vẻ kinh ngạc.
Cửu công chúa cũng quay đầu nhìn qua.
"Một triệu bảy trăm nghìn cân," Nhân viên hộ tống trả lời: "Thật ra Mã đại ca còn có thể lấy nhiều hơn nữa, chỉ là căn cứ theo yêu cầu của tiên sinh, hạm đội ưu tiên chất bông và hạt bông, chất bông và hạt bông xong thì lúc chất hạt thóc chỉ có thể chất được bấy nhiêu thôi.”
"Phu quân, lúc trước chàng phái người đi đến nước K, thật sự là một quyết định sáng suốt mà!" Cửu công chúa không nhịn được mà cảm khái.
Giang Nam và Trung Nguyên đều gặp phải thiên tai băng giá, lúc này một túi lương thực nhỏ có lẽ cũng có thể cứu sống cả một gia đình, một triệu bảy trăm nghìn cân lương thực, không biết có thể cứu được bao nhiêu người.
Kết quả này lại một lần nữa vượt xa sự mong đợi của Cửu công chúa.
Ngược lại, Kim Phi bình tĩnh hơn rất nhiều.
Một triệu bảy trăm nghìn cân nghe thì có vẻ rất nhiều nhưng thực ra cũng chính là hơn tám trăm tấn.
Kiếp trước chỉ một tỉnh Hà Nam, sản lượng lương thực của một năm đã có thể đạt đến một trăm ba mươi tỷ cân, so với số lượng này thì một triệu bảy trăm nghìn cân chỉ là mưa phùn.
Mặc dù địa hình của nước K chủ yếu là đồi núi, sản lượng lương thwucj cũng không cao bằng Hà Nam ở kiếp trước của Kim Phi, nhưng một năm ở nước K có thể trồng trọt ba mùa, dân số cũng không nhiều như thế.
Theo như những gì Lạc Lan nói khi trở về vào lần trước, mấy năm gần đây thời tiết của nước K luôn thuận lợi, lại không xảy ra chiến tranh với quy mô lớn, còn rất nhiều lương thực.
“Có vẻ như công việc của Mã Văn Húc ở nước K có tiến triển không tệ nhỉ!" Kim Phi mỉm cười và nói.
Nước K có lương thực là một chuyện, nhưng có sẵn sàng giao dịch hay không lại là chuyện khác, Mã Văn Húc có thể lấy được lương thực về tay trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã đủ để chứng tỏ năng lực của anh ta.
Chương 2045: Thú vị
“Trịnh tướng quân cũng khen ngợi Mã đại ca như vậy. Mã đại ca nói nhờ có tiêu cục Trấn Viễn hùng mạnh và hạm đội Đông Hải làm hậu thuẫn nên mọi việc ở nước K mới thuận lợi đến thế!” Nhân viên hộ tống nói.
"Mã Văn Húc nói chuyện khéo thật đấy." Kim Phi mỉm cười đánh giá.
“Hắn nói khéo thật,” Cửu công chúa nói: “Nếu Hạm đội Đông Hải không đủ mạnh, chỉ sợ lần trước thuyền cùng hàng hóa đều bị đám thổ ty giữ lại.”
"Lần trước đánh nhau, cũng coi như đã hoàn toàn trở mặt, chuyến này chỉ đi mấy ngày mà hạm đội đã có thể chất đầy lương thực, chứng tỏ trước khi hạm đội rời đi, nước K đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi." Thiết Thế Hâm cũng nói theo: "Mã Văn Húc đã có thể hàn gắn mối quan hệ giữa hai bên và thuyết phục thổ ty bán lương thực cho chúng ta trong thời gian ngắn như vậy, đây là năng lực của anh ta, có vẻ như để Mã Văn Húc làm quan ngoại giao quả là đúng đắn”.
"Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Thổ ty sẵn sàng cho chúng ta lương thực vì chúng ta đã mang đủ hàng hóa để trao đổi." Cửu công chúa nói: "Nếu ta không nhầm, trong ba ngày hạm đội đến, cũng là lúc Mã Văn Húc đang đàm phán với thổ ty."
"Bệ hạ anh minh!" Nhân viên hộ tống nói: "Sau khi hạm đội đến, Mã đại ca đã cho bọn ta vận chuyển một lô hàng mẫu lên bờ. Sau khi thương lượng với thổ ty trong hai ngày, bọn ta đã đưa hàng lên bờ, sau đó thổ ty giao lương thực cho bọn ta!"
"Lần này họ không làm khó các ngươi chứ?" Kim Phi hỏi.
“Không, lần này bọn họ rất hợp tác, chủ động sắp xếp cho nông dân đưa lương thực đến chân cầu.” Nhân viên hộ tống trả lời: “Ta nghe Mã đại ca nói thổ ty đã đồng ý việc duy trì buôn bán lâu dài."
"Không phải Trịnh Trì Viễn bảo ngươi mang chiến báo về sao?" Thiết Thế Hâm hỏi.
“Trịnh tướng quân bảo ta giải thích với tiên sinh, sau khi hạm đội đi ra biển, anh ta yêu cầu ta quay lại để báo bình an cho mọi người, quả thật không chú ý đến việc viết chiến báo, sau khi về sẽ gửi chiến báo cho Đông Hải." Nhân viên hộ tống trả lời.
Sau khi hạm đội đến, họ không chỉ bận rộn bốc hàng mà còn phải cảnh giác với người nước K, chắc chắn cực kỳ bận rộn, nhân viên hộ tống nói vậy, Thiết Thế Hâm cũng không hỏi thêm gì nữa.
Sau đó Kim Phi lại hỏi một số chuyện về nước K, Nhuận Nương đi tới, mời Kim Phi cùng Cửu công chúa trở về ăn tối, Kim Phi bảo Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc tiễn nhân viên hộ tống.
Trên đường đi ăn, Nhuận Nương nghe Kim Phi và Cửu công chúa nói chuyện, tò mò hỏi: “Lần trước Trịnh tướng quân tới đây, không phải nói muốn ở lại Đông Hải sao? Tại sao lại đi nước K?"
"Lần này Lạc Lan không đi, ta đoán Lão Trịnh không yên tâm." Kim Phi trả lời.
Cửu công chúa cười mỉm, không nói gì thêm.
Trịnh Trì Viễn có lẽ là không yên tâm, nhưng quan trọng hơn là anh ta muốn thể hiện và để lại ấn tượng tốt với Kim Phi, nếu không anh ta sẽ không vội vàng phái một nhân viên hộ tống về báo tin.
Nhưng đây đều chuyện quan trường, Cửu công chúa không muốn nói với Nhuận Nương mà quay đầu nhìn Kim Phi: “Phu quân, chúng ta còn phải tiếp tục buôn bán đồ sắt với nước K sao?”
Vừa rồi khi nhân viên hộ tống báo cáo, thổ ty có vẻ rất hài lòng với các loại công cụ bằng sắt do hạm đội mang đến và yêu cầu anh ta sau này mang theo nhiều hơn.
Cửu Công chúa có chút lo lắng người nước K sẽ mua lại công cụ bằng sắt, nung chảy rồi lại rèn thành vũ khí, uy hiếp đến Đại Khang.
Ban đầu Đông Man cũng làm như vậy.
Kim Phi cũng nhìn thấy Cửu công chúa lo lắng, an ủi cô: “Không sao đâu, đừng nói chuyện sau khi luyện sắt bọn họ có chế tạo được vũ khí tốt hay không. Cho dù có làm được thì sau này thế giới cũng sẽ bị thống trị bởi vũ khí nóng, tác dụng của vũ khí lạnh sẽ bị yếu đi, cho dù binh lính nước K có trang bị hắc đao cũng không có khả năng xâm phạm Đại Khang!”
Có thể đối với những cao thủ như Bắc Thiên Tầm mà nói, vũ khí lạnh vẫn rất mạnh, nhưng đối với đại đa số binh lính, vũ khí nóng chắc chắn có uy lực lớn hơn.
Việc sản xuất hàng loạt súng trường sẽ không còn xa nữa, một khi súng trường được sản xuất, kiếm sẽ nhanh chóng biến mất khỏi giai đoạn lịch sử.
Lúc này đã vào trong viện, Cửu công chúa cũng không còn suy nghĩ nhiều nữa, đi theo Kim Phi đến nhà ăn ăn tối.
Sáng sớm hôm sau, Kim Phi lại lao vào phòng thí nghiệm, làm việc cả ngày, thậm chí còn không về ăn tối.
Phòng thí nghiệm là cấm địa, người ngoài không được vào, cho nên không phải Quan Hạ Nhi hay là Bắc Thiên Tầm, mà là Nhuận Nương đi mời Kim Phi về ăn cơm.
Nhưng hôm nay khi Nhuận Nương định đi gọi Kim Phi, Cửu công chúa cũng đứng dậy: “Nhuận Nương, để ta đi cùng muội!”
Kể từ khi nhìn thấy máy phát điện trong phòng thí nghiệm, Cửu công chúa rất kỳ vọng vào phát minh tiếp theo của Kim Phi, lúc này cô ấy đang nhàn rỗi nên quyết định quay lại phòng thí nghiệm để xem Kim Phi rốt cuộc đang mày mò cái gì.
Nhuận Nương cũng không nghĩ nhiều, hai người cùng đi đến phòng thí nghiệm.
Cách sân còn khá xa, đã nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng chói lóa từ cửa sổ phòng thí nghiệm phát ra, sáng hơn nhiều so với ngọn đuốc, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Nhuận Nương là bom chớp sáng.
Cô ấy lẩm bẩm: “Đương gia không phải lại đang chế tạo bom chớp sáng mới đấy chứ?”
"Không phải bom chớp sáng, bom chớp sáng còn sáng hơn cái này!" Cửu công chúa khẽ lắc đầu: "Chắc là sét!"
"Sét? Phòng thí nghiệm bị sét đánh?" Nhuận Nương vội vàng nhìn lên bầu trời: "Hôm nay trời nắng cũng không có sấm sét mà!"
“Muội đang nghĩ gì vậy?” Cửu công chúa bị Nhuận Nương chọc cười: “Bị sét đánh không phải phòng thí nghiệm, mà là phu quân và những người khác tạo ra tia sét trong phòng thí nghiệm.”
“Đương gia còn có thể tạo ra sét?” Đôi mắt Nhuận Nương đột nhiên mở to, cô lẩm bẩm: “Khó trách mọi người đều nói đương gia là Thiên Lôi!”
Khi Kim Phi nghĩ ra lựu đạn và bom chớp sáng, nhiều người đã cho rằng Kim Phi là Thiên Lôi hạ phàm, về sau những tiên sinh kể chuyện đã nói Kim Phi là Thiên Lôi chuyển thế, để thu hút khán giả hơn.
Có một lần Nhuận Nương đi đến huyện phủ, tình cờ đi ngang qua một quán trà, vừa vặn nghe được tiên sinh kể chuyện đang nói liền nghe một lúc, thấy khá thú vị, sau đó mỗi lần đi huyện phủ đều phải đến nghe một chút.
Con người sẽ không ngừng trưởng thành theo tuổi tác và kinh nghiệm, sau khi Quan Hạ Nhi và Kim Phi thành thân, họ phải lo lắng cho cả gia đình và phần lớn thời gian đều phải nghiêm túc.
Mà Nhuận Nương chỉ chuyên tâm nấu nướng, không cần phải nghĩ đến chuyện khác, vẫn giữ thái độ giản dị, mềm yếu, cộng biểu cảm hai mắt trố ra, Cửu công chúa chợt hiểu tại sao Kim Phi lại thích Nhuận Nương.
Cô không khỏi xoa đầu Nhuận Nương, cười nói đùa: “Ngày nào muội cũng ở cạnh phu quân, muội còn không biết y có phải là Thiên Lôi hay không à?”
"Hoàng đế là chân mệnh thiên tử, nếu đương gia không phải là Thiên Lôi chuyển thế, làm sao y có thể xứng đáng với tỷ?" Nhuận Nương nghiêm túc nói: "Hơn nữa, nếu đương gia không phải là Thiên Lôi, làm sao y có thể tạo ra tia sét?”
"Sao lại lụy đến ta rồi?" Cửu công chúa bất đắc dĩ cười nói: "Về phần y làm sao có thể tạo ra tia sét, chúng ta đi xem thử sẽ biết!"
Nói xong, hai người cùng nhau bước vào phòng thí nghiệm.
Vừa bước vào cửa, họ đã nhìn thấy Kim Phi, Tả Chi Uyên, Vạn Hạc Minh và những người khác đội nón sắt, trên người còn mặc khôi giáp, trông có vẻ được trang bị đầy đủ.
Nhuận Nương quay đầu nhìn Cửu công chúa: “Tỷ còn nói bọn họ không phải chế tạo bom chớp sáng ư?”
“Nghe nói phía Bắc tuyết rơi dày đến nỗi có thể chặn cửa. So với những nhân viên hộ tống đang trấn thủ ở phương Bắc, chúng ta ở trong căn phòng ấm áp này may quần áo thì có gì vất vả đâu?”
Thím Ba đang khâu áo ngước lên nói.
“Đúng vậy, chồng ta gửi tin về, nói rằng khu đất Tấn đó lạnh đến nỗi hai tai đóng băng!”
Người phụ nữ bên cạnh thím Ba đặt kim chỉ xuống: "Tiên sinh, ta biết chuyện của nam nhân ta không nên hỏi, nhưng ở đây đều là người làng chúng ta, không có người ngoài. Ta có một câu muốn hỏi tiên sinh".
Người phụ nữ này đến từ làng Điền Gia cạnh làng Tây Hà, chồng chị ta là một trong những nhân viên hộ tống đầu tiên, hiện đã là đại đội trưởng. Từ năm ngoái, anh ta đã chiến đấu cùng Đường Phi ở đất Tấn và vẫn chưa quay lại.
Đất Tấn cách Xuyên Thục không quá xa, thông thường cứ mười ngày sẽ có một chiếc phi thuyền qua lại. Nếu nhân viên hộ tống muốn gửi tin nhắn cho gia đình, họ có thể gửi cho phi thuyền cùng với báo cáo tình hình chiến đấu. Nếu gia đình muốn gửi thứ gì đó cho nhân viên hộ tống thì cũng có thể gửi phi thuyền mang đi.
Cách đây vài ngày, chồng chị ta đã gửi một lá thư kể cho vợ mình về tuyết rơi dày đặc và cái lạnh ở đất Tấn.
Ban đầu anh ta chỉ kể cho vợ nghe những gì đang xảy ra ở phương Bắc, nhưng sau khi đọc xong, người phụ nữ bắt đầu cảm thấy vô cùng thương chồng mình.
Kim Phi luôn tôn trọng người nhà của những nhân viên hộ tống nên gật đầu đáp: "Tẩu tẩu cứ hỏi!"
"Tiên sinh, tại sao chúng ta lại phải tới đất Tấn chiến đấu?"
Người phụ nữ ngẩng đầu hỏi: "Chúng ta bảo vệ Xuyên Thục rồi sống thật tốt không phải được rồi sao? Tại sao phải đi xa như vậy đánh người khác?"
Nghe vậy, Kim Phi cắn môi.
Y không ngờ người phụ nữ lại hỏi câu hỏi này.
Nói đúng ra, người phụ nữ đang hỏi về chiến tranh và hòa bình, có thể nói đây là một câu hỏi mang tính triết học.
Kim Phi còn chưa kịp nghĩ ra cách trả lời, thím Ba đã nói: “Ngưu Lan gia kia, ngày nào cô cũng nghe nhật báo Kim Xuyên mà vẫn không có tác dụng gì sao? Chúng ta chiến đấu ở đất Tấn vì ở đó vẫn còn rất nhiều địa chủ và quý tộc. Bọn chúng vẫn đang áp bức và bóc lột dân lành".
“Nhưng điều đó thì liên quan gì đến chúng ta?” người phụ nữ hỏi: “Chúng ta không thể sống cuộc sống của riêng mình sao?”
“Cô sống tốt đời mình nhưng người dân ở đất Tần đất Tấn không phải sinh mạng sao?", thím Ba nói tiếp: "Cô nói như vậy là chỉ biết bản thân mình mà không nghĩ tới người khác. Nếu tiên sinh cũng nghĩ vậy thì sao lại lấy tiền đi cứu trợ thiên tai chứ?"
“Thím Ba là người ngoài thì nói nghe hay lắm, chú Ba làm việc ở trong làng thì thím có phải lo gì đâu. Thím có biết ta lo cho đương gia nhà ta thế nào không? Mỗi lần nhìn thấy người đưa thư tới ta đều sợ hãi, sợ anh ta nói với ta đương gia nhà ta đã gặp chuyện ở đất Tấn!"
Người phụ nữ rơi nước mắt nói: "Ta chỉ muốn bảo vệ gia đình ta và sống một cuộc sống tốt đẹp. Ta có sai không?"
"Tiêu cục Trấn Viễn trước nay không bắt trai tráng tòng quân, là người nhà cô tự nguyện đi chiến đấu, tiên sinh cũng đâu có ép?". Thím Tam bĩu môi: "Cô không sai, cô thấy tiên sinh dễ nói chuyện nên mới như vậy phải không. Trước đây quan phủ đến bắt nam nhân đi tòng quân sao không thấy cô hỏi quan phủ sao họ phải đi đánh nhau?”
Kim Phi thấy hai người sắp cãi nhau, vội vàng đứng vào giữa: "Tẩu tẩu, tẩu đang nghĩ ta quá tham vọng, tại sao lại cứ đi chiếm đoạt lãnh thổ của người khác phải không?"
“Ta không có ý đó!”, người phụ nữ liên tục xua tay.
Nhưng Kim Phi biết đây có thể là điều chị ta đang nghĩ.
“Tẩu tẩu, không phải ta đang tự bào chữa cho mình, thực ra ta cũng không có mong muốn đi tranh giành lãnh thổ với người khác. Nhưng trên đời này, không phải lúc nào cũng được như ý. Ta không muốn đánh họ, nhưng nhiều khi không đánh thì không được!"
Kim Phi nói tiếp: “Lấy bọn thổ phỉ trên núi Thiết Quán làm ví dụ. Lúc đó ta cũng chỉ muốn yên thân làm ăn, không muốn khiêu khích chúng nhưng chúng nhất quyết chặn xe của ta để đòi thu lộ phí".
Được, muốn lộ phí cũng được thôi, nhưng chuyện gì xảy ra tiếp theo? Sự tham lam của chúng ngày càng lớn, chúng cướp luôn cả xe chở hàng. Sau này chúng còn vào tận làng để cướp bóc, nếu không phải chúng ta đã chuẩn bị từ sớm, chặn chúng ở bên ngoài thì có lẽ làng chúng ta hôm đó đã diệt vong rồi!
Đất Tấn và đất Tần cũng vậy, ban đầu ta không muốn đánh nhau, nhưng chúng không nói một lời đã phá hủy cứ điểm thương hội của chúng ta, giết người của thương hội và cướp đồ của chúng ta. Nếu chúng ta không phản kháng, bọn chúng sẽ giống như thổ phỉ núi Thiết Quán, chạy tới tận cửa nhà chúng ta để cướp!"
Trên thực tế, Kim Phi tấn công đất Tấn và đất Tần, không chỉ vì những điều này. Mà còn bởi vì trong suy nghĩ của y, bản đồ của Hoa Hạ chỉ được phép lớn hơn kiếp trước chứ không thể nhỏ hơn! Hơn nữa, y cũng thực sự thương xót bách tính ở đất Tấn.
Ngoài ra, muốn phát triển công nghiệp thì cần có nhiều loại tài nguyên như than đá, dầu mỏ. Ở Xuyên Thục mặc dù cũng có nhưng hoàn toàn không thể so sánh với tài nguyên than ở đất Tấn.
Vì vậy, nếu Kim Phi muốn nhanh chóng phát triển công nghiệp thì lãnh thổ nhỏ sẽ không đáp ứng được.
Tất nhiên, những điều này không thể nói với người phụ nữ, có nói chị ta cũng không hiểu.
"Tiên sinh, đừng nghe cô ta phàn nàn. Cô ta chỉ là ăn no dửng mỡ đi suy nghĩ linh tinh thôi. Trước đây mọi người đều không được ăn no, lúc đó thì cô ta có hơi sức nói những điều này không?"
Thím Ba nói: “Ngưu Lan gia kia, trên nhật báo Kim Xuyên đã nói rồi. Đất Tần gây hấn với chúng ta, tiêu cục Trấn Viễn đánh nhau với đất Tần chính là để bảo vệ chúng ta. Nếu không có tiêu cục chặn những kẻ xấu xa đó ở vòng ngoài, giờ chúng ta có thể sống tốt như thế này sao?”
"Đất Tần thì ở cạnh chúng ta, nhưng còn đất Tấn thì sao? Đất Tấn ở xa chúng ta lắm mà!"
"Vậy thì cứ coi như tiên sinh mềm lòng, thương xót bách tính ở đất Tấn!", thím Ba trợn mắt nhìn đối phương: "Cô cũng đừng có nói tiên sinh lo chuyện bao đồng. Nếu không phải tiên sinh lo chuyện bao đồng, lòng dạ từ bi thì ban đầu tiên sinh làm một thợ săn cũng có thể cùng Hạ Nhi sống tốt rồi. Cần gì phải lo đến sự sống chết của chúng ta nữa?"
"Ngưu Lan gia, thím Ba nói khó nghe nhưng rất có lý. Chúng ta được như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ có tiên sinh. So với đám quan phủ đi bắt lính hồi xưa, chồng cô đi theo tiêu cục Trấn Viễn không biết đã tốt hơn bao nhiêu lần rồi!"
Một người phụ nữ tóc trắng khác cũng tham gia vào cuộc trò chuyện: “Con trai ta viết thư nói rằng chiến đấu bây giờ đã khác trước. Kẻ địch khi nhìn thấy phi thuyền và lựu đạn thì sợ hãi đến mức không dám đánh trả.
Cô không cần phải lo lắng. Tiêu cục Trấn Viễn chúng ta rất ít thương vong. Chồng cô còn là đại đội trưởng, cho nên chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu. Ba đứa con trai của ta cũng đều đi theo tiêu cục Trấn Viễn đánh trận. Cô xem ta có lo lắng không? Đừng có tự mình doạ mình nữa! "
"Ta cũng chưa nói gì cả, sao hai người lại mắng ta như tát nước vậy?"
Người phụ nữ này bị thím Ba và người phụ nữ tóc trắng nói nhiều đến mức không thể ngóc đầu lên.
“Nếu cô không muốn chồng mình ra trận, thì hãy để anh ta nghỉ hưu vào năm tới khi đến kỳ thoái ngũ!” thím Ba đề xuất.
Mùa thu hàng năm là kỳ thoái ngũ, nếu nhân viên hộ tống thực sự không muốn làm việc nữa thì có thể lựa chọn thoái ngũ.
Nhưng khi người phụ nữ nghe được lời thím Ba nói, chị ta liên tục xua tay: “Ta không nói sẽ để đương gia nhà ta thoái ngũ!”
Chồng chị ta là một trong những nhân viên hộ tống đầu tiên, hiện tại anh ta là đại đội trưởng ở tiền tuyến. Tiền lương và tiền thưởng của anh ta cộng lại cao hơn lương của một chủ nhiệm trong xưởng dệt. Mặc dù chị ta lo lắng cho sự an toàn của chồng nhưng cũng coi trọng tiền lương thưởng của anh ta.
Chương 2042: Không dám khinh suất
“Nếu cô không muốn chồng của mình thoái ngũ thì đừng hỏi tiên sinh những câu hỏi như vậy!”
Thím Ba trợn mắt nhìn người phụ nữ: “Vẫn muốn lấy tiền lương của đại đội trưởng, nhưng lại không muốn bỏ công sức. Chuyện tốt như vậy trên đời này có được chắc?”
Kim Phi thấy người phụ nữ kia bị thím Ba mắng đến nỗi sắp không ngồi vững được nữa, liền nhìn Đường Đông Đông, chủ động chuyển chủ đề: "Bao bố đựng áo bông đã làm xong chưa?"
Đường Đông Đông có chút xấu hổ khi nữ công nhân của mình hỏi như vậy, vội vàng gật đầu nói: "Xong rồi, ta đưa tiên sinh đi xem!"
Nói xong, cô ấy đi lên phía trước dẫn đường.
Khi họ đến xưởng đóng gói, trên sàn đã chất đầy những chồng bao bố.
"Một bao chứa được mười bộ quần áo bông, bình thường thì mỗi tiểu đội một bao là vừa, lúc phân phát không cần phải mở bao lẻ ra", Đường Đông Đông giải thích.
"Cô suy tính thật chu toàn", Kim Phi khẽ gật đầu.
Đội quân đang chiến đấu ở đất Tấn là sư đoàn số năm, theo biên chế của sư đoàn số năm, một tiểu đội bình thường có đúng mười người.
Câu hỏi vừa rồi của người phụ nữ có ý chất vấn Kim Phi, Đường Đông Đông lo lắng Kim Phi sẽ nghĩ nhiều, do dự một lát sau đó quyết định giải thích: “Vừa rồi ta cũng không ngờ cô ấy lại hỏi vấn đề như vậy. .."
“Ta biết”, Kim Phi xua tay nói: “Có chồng chiến đấu nơi tiền tuyến như vậy thì lo lắng là chuyện bình thường".
Dù là đánh đất Tần hay đất Tấn thì đó đều là trận nội chiến của con cháu Viêm Hoàng. Nếu được thì Kim Phi không hề muốn nội chiến, nhưng nếu không đánh thì không thể nào giải phóng những nơi này. Người dân ở nơi đó sẽ tiếp tục sống dưới ách áp bức của cường hào địa chủ và quý tộc, tấm bản đồ cũng sẽ không thể hoành chỉnh.
Vì vậy, dù Kim Phi có muốn hay không, trận chiến với quân Tần và quân Tấn vẫn sẽ tiếp tục. Trong tương lai còn có Trung Nguyên và Giang Nam, cùng với Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên.
Đây là cách duy nhất để xây dựng một lãnh thổ hoàn chỉnh.
Điều duy nhất Kim Phi có thể làm là phát triển thực lực của bản thân càng nhanh càng tốt, nỗ lực kết thúc trận chiến càng sớm càng tốt, như vậy sẽ giảm bớt nỗi đau khổ cho nhân dân!
Đường Đông Đông còn muốn nói gì đó, nhưng cận vệ đã đưa lão Ưng đi vào.
"Tiên sinh, ngài đang tìm ta phải không?"
“Xưởng dệt đã sản xuất một mẻ quần áo bông mới, ta muốn gửi đến thành Vị Châu".
Kim Phi chỉ vào quần áo vải bông trên mặt đất: “Ngươi nên biết, bông vải của chúng ta không nhiều, mỗi bộ quần áo vải bông đều quý giá. Cho nên đây không phải là mệnh lệnh, mà là nhờ ngươi cố vấn. Ngươi nghĩ xác suất thành công của nhiệm vụ này là bao nhiêu?"
Lão Ưng nghe Kim Phi hỏi thì không trả lời ngay, mà tiến lên trước cầm một bao quần áo vải bông thử sức nặng rồi mới hỏi: “Tiên sinh muốn vận chuyển bao nhiêu?"
“Có một trăm bao như thế này”, Kim Phi nói: “Đây chỉ là đợt đầu tiên, về sau sẽ có nhiều hơn".
“Một trăm bao…”, lão Ưng nhìn chằm chằm vào bao bố, suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên nói: “Một trăm bao có thể chất lên một chiếc phi thuyền. Nhưng để đảm bảo an toàn, ta nghĩ tốt nhất nên sắp xếp hai chiếc phi thuyền bay đến căn cứ tiền tuyến của đất Tấn trước để tiếp nhiên liệu, sau đó lại cất cánh từ đó. Nếu không có gió Bắc mạnh, việc đến thành Vị Châu sẽ không có vấn đề gì. Nếu có gió Bắc nhẹ thì cũng không phải vấn đề gì lớn. Đáng sợ nhất là gặp phải bão tuyết, trong trường hợp đó thì rất khó nói”.
Kim Phi khẽ gật đầu, y cũng nghĩ như vậy.
Mặc dù những ngày gần đây gió tuyết đã ngừng thổi ở Xuyên Thục, nhưng ai biết được ở thành Vị Châu đang xảy ra chuyện gì?
Trong lúc Kim Phi còn đang suy nghĩ, lão Ưng nói: "Tiên sinh, ta xin đăng ký thực hiện nhiệm vụ giao hàng lần này!"
Thấy Kim Phi còn do dự, lão Ưng lại nói: “Thưa tiên sinh, ta biết bộ quần áo bông này rất quý giá, cho nên ta sẽ không khinh suất. Trước tiên ta sẽ đưa hàng đến căn cứ tiền tuyến ở đất Tấn. Nếu điều kiện thời tiết cho phép cất cánh, ta sẽ xuất phát. Nếu thời tiết xấu thì ta sẽ đợi!"
Kim Phi cúi đầu cân nhắc một lát, sau đó gật đầu, nhưng vẫn nhắc nhở: “Nếu nguy cơ phi thuyền rơi xuống thành Vị Châu quá lớn, có thể lựa chọn thả dù cho hàng rơi xuống. Nếu ngay cả thả dù cũng không được thì lập tức từ bỏ nhiệm vụ!"
Mặc dù độ chính xác của việc thả hàng từ phi thuyền xuống rất thấp, nhưng toàn bộ thành Vị Châu hiện tại đều nằm dưới sự kiểm soát của tiêu cục Trấn Viễn. Cho nên dù độ chính xác có thấp đến đâu, một thành Vị Châu lớn như vậy, hàng cũng sẽ không bị thả ra ngoài.
“Vâng”, lão Ưng đứng thẳng lưng lên chào Kim Phi, không hứa hẹn sẽ hoàn thành nhiệm vụ, mà nói: “Ta sẽ không khinh suất, bảo đảm hàng hoá được an toàn!”
"Còn phải đảm bảo sự an toàn của chính mình nữa!" Kim Phi vỗ vai lão Ưng nói: "Khi xuất phát hãy đến gặp A Quyên và nhờ cô ấy sắp xếp một vài tay súng thần đi cùng ngươi!"
Súng trường nạp đạn sau là tương lai của vũ khí cá nhân, tuy chưa được sản xuất hàng loạt nhưng Kim Phi đã đẩy mạnh sản xuất và liên tiếp chế tạo ra hàng chục chiếc. Ngoại trừ một phần nhỏ để lại phục vụ nghiên cứu, còn lại đều giao cho A Quyên. Cô ấy đã lựa chọn một số nhân viên hộ tống có năng khiếu bắn súng để thành lập một đội chuyên hộ tống phi thuyền.
Mặc dù gần đây việc chim săn mồi tấn công phi thuyền hiếm khi xảy ra, nhưng Tấn Vương trước giờ vẫn cấu kết với Đảng Hạng và Đông Man, có thể chúng vẫn còn có Hải Đông Thanh trong tay, cần phải đề phòng cẩn thận.
“Vâng!” lão Ưng lại chào: “Vậy ta đi tới sân bay chuẩn bị phi thuyền!”
"Đi đi!"
Sau khi lão Ưng rời đi, Đường Đông Đông nói: “Vậy ta sẽ sắp xếp nhân công đưa quần áo bông ra sân bay!”
"Được!" Kim Phi gật đầu: "Nếu thuỷ quân bên đó mọi việc thuận lợi, chúng ta trước năm sau có thể lại gửi một mẻ bông vải về. Các cô cũng có thể huy động thêm một ít công nhân làm thêm quần áo vải bông!"
Xưởng dệt làng Tây Hà là một trong những xưởng dệt sớm nhất, vào thời điểm đó, nó đã giải quyết vấn đề việc làm cho các phụ nữ làng Tây Hà và nhiều làng lân cận.Tuy nhiên, với sự chỉ đạo của Kim Phi, các xưởng dệt lớn hơn đã được xây dựng ở Quảng Nguyên, Tây Xuyên và những nơi khác.
So với những xưởng dệt đó, sản lượng của xưởng dệt làng Tây Hà không còn đáng kể nữa. Trưởng làng thậm chí còn đề xuất phá bỏ xưởng dệt vì cảm thấy nó chiếm nhiều diện tích, nhưng Kim Phi không đồng ý.
Nhiều nhân viên hộ tống có gia đình ở làng Tây Hà, nếu xưởng dệt bị phá bỏ, người nhà sẽ đi làm ở đâu?
Ngoài ra, các nữ công nhân trong xưởng dệt này đều đến từ các làng lân cận hoặc là người nhà của những người hộ tống, họ đều là những người đáng tin cậy và có thể làm một số công việc bí mật.
Ví dụ, một số quy trình ban đầu để sản xuất vải chống thấm và vải chống cháy dùng cho phi thuyền và khinh khí cầu đã được hoàn thành tại xưởng dệt làng Tây Hà, việc sản xuất quần áo bông lần này cũng được bàn giao cho họ.
"Được rồi, sau khi đưa lô hàng này đi ta sẽ thu xếp!" Đường Đông Đông cũng nhìn ra Kim Phi rất coi trọng lô quần áo bông này nên vội vàng gật đầu.
Sau khi Kim Phi rời đi, Đường Đông Đông lập tức đi đến chỗ trưởng làng, gọi mấy người đàn ông tới, dùng xe đẩy đưa quần áo bông ra sân bay.
Tại sân bay, lão Ưng và một chiếc phi thuyền cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Quần áo vải bông sau khi được đưa đến sân bay thì không cất vào kho mà trực tiếp chất lên phi thuyền.
Nửa giờ sau, hai chiếc phi thuyền chậm rãi cất cánh, bay về phía Bắc.
Kim Phi lúc này cũng đi đến xưởng thủy tinh.
Chương 2043: Trở lại
Lão Ưng cũng là một nhân viên hộ tống tương đối dày dặn kinh nghiệm, rất nhiều cận vệ bên cạnh Kim Phi đều cùng một nhóm với anh ta, có mối quan hệ tốt với nhau.
Nhìn thấy phi thuyền cất cánh, một số cận vệ cũng quay đầu nhìn lại.
Một cận vệ đi ở phía sau nhìn thấy xung quanh không có ai thì hỏi tiểu đội trưởng: "Đội trưởng, nhóm Lão Ưng không sao chứ?"
“Có thể có chuyện gì được chứ?” Tiểu đội trưởng nhỏ giọng trả lời: "Không phải tiên sinh vừa mới nói à, nếu thật sự không có điều kiện để hạ cánh thì không cần phải hạ cánh."
"Nói thì nói như vậy, nhưng phi thuyền bay ngược chiều gió đi đến thành Vị Châu, ước đoán nhiên liệu cũng sẽ nhanh chóng bị dùng hết, còn có thể bay về được nữa không?" Cận vệ hỏi với vẻ lo lắng.
"Vậy thì có thể làm sao đây, ngươi cũng đã đi theo tiên sinh đến thành Du Quan, biết ở phía bắc trời lạnh đến mức nào, thành Vị Châu cũng xấp xỉ với thành Du Quan, các huynh đệ ở đều đang chờ áo bông để trải qua mùa đông đó!"
Tiểu đội trưởng nhỏ giọng trả lời.
Cận vệ thở dài, không hỏi nữa.
"Ngươi yên tâm đi, nếu không thể hạ cánh thì có nghĩa là gió ở phương bắc rất mạnh, phi thuyền bay theo chiều gió, không tiêu hao nhiều nhiên liệu, dựa theo kinh nghiệm của Lão Ưng, bay đến trạm tiếp tế trong sa mạc cũng không phải là vấn đề lớn.”
Tiểu đội trưởng nhìn cận vệ vẫn còn lo lắng, nhỏ giọng an ủi: "Hơn nữa, Lão Ưng có mạng lớn, lúc trước ở trên núi Thái Hành nguy hiểm như vậy, hắn đều có thể sống sót trở về, lần này chắc chắn cũng sẽ không có chuyện gì đâu!"
Lúc trước Tấn Vương tập kích bất ngờ vào đội hình phi thuyền của nhóm Lão Ưng, vì là lần đầu tiên họ gặp phải Hải Đông Thanh, nhóm Lão Ưng hoàn toàn không có lòng đề phòng, tất cả phi thuyền đều bị bắt và phá hỏng, chỉ có một mình Lão Ưng chạy thoát, rồi mới gặp được Thấm Nhi ở trong núi, đi theo Thấm Nhi trở về Xuyên Thục.
Cận vệ nghe thấy tiểu đội trưởng nói như vậy thì cuối cùng cũng yên tâm một chút, còn muốn nói thêm gì đó, lại nhìn thấy tiểu đội trưởng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Quay đầu nhìn lại thì phát hiện trưởng xưởng của xưởng thủy tinh mang người đi ra nghênh đón, cận vệ nhanh chóng nuốt lời vào trong.
"Tiên sinh, sao hôm nay ngài có thời gian để đến đây vậy?" Trưởng xưởng xoa tay và nói: "Ta cũng không biết ngài đến, tuyết ở trên đường còn chưa quét, ta sẽ gọi người đến quét ngay!"
Với sự phát triển của sản xuất công nghiệp dưới trướng của Kim Phi, nhu cầu về thủy tinh càng ngày càng lớn, hiện nay, việc sản xuất thủy tinh vẫn đang trong giai đoạn bí mật, chỉ có thể xây dựng thêm phân xưởng dựa trên nền tảng ban đầu, không thể xây dựng nhà xưởng lớn hơn nữa ở bên ngoài được, cho nên xưởng thủy tinh vẫn trong trạng thái hoạt động liên tục, sau khi có tuyết rơi, các nhà xưởng khác đều tổ chức cho công nhân dọn dẹp tuyết đọng ở trên đường, chỉ có xưởng thủy tinh là không dọn dẹp.
Lúc trời có tuyết rơi thì không sao, hai ngày nay, tuyết đã ngừng rơi, ánh nắng đã làm tan một phần, rồi lại đóng băng, khiến cho mặt đường trơn không chịu được.
Lúc này còn muốn đi xúc băng cũng rất phiền phức, trưởng xưởng không có cách nào khác, đành phải cho người mang một ít xỉ than đá đốt thủy tinh trải xuống đường, để công nhân không bị trượt chân.
Mặc dù không trơn như vậy, nhưng mặt đường trông có vẻ rất bẩn.
"Được rồi, được rồi, Lão Điền, thật sự không vội!" Kim Phong liếc mắt nhìn trưởng xưởng một cái: "Ta không đến đây để kiểm tra đâu, ta có việc, làm xong thì sẽ rời đi ngay!"
Nghe Kim Phi nói có việc thì trưởng xưởng vội vàng hỏi: “Vậy đến văn phòng nói chuyện đi!”
“Đến thẳng phân xưởng đi, cũng lâu rồi ta không đến, để xem quy trình công nghệ mới của các ngươi thế nào.”
Ban đầu, xưởng thủy tinh là một mô hình sản xuất của một xưởng nhỏ, để nâng cao năng suất sản xuất, thời gian trước, Kim Phi đã cải tiến lại quy trình công nghệ sản xuất cho bọn họ một lần nữa, lần này đúng lúc qua đây thì đi xem thử.
Kim Phi muốn đến phân xưởng, trưởng xưởng vội vàng dẫn đường ở phía trước.
Thủy tinh cần được tinh luyện ở nhiệt độ cao, nên khi bước vào phân xưởng, một luồng hơi nóng đã phả vào mặt, rất nhiều công nhân thổi thủy tinh đều đang mặc quần áo lao động của mùa hè.
Công việc này thực sự rất phù hợp với mùa đông, nhưng đến mùa hè lại bị giày vò, hầu như ngày nào cũng có công nhân bị cảm nắng.
Kim Phi đi thăm quy trình sản xuất của công nhân một chút trước, rồi mới đi theo trưởng xưởng bước vào văn phòng, nói với trưởng xưởng về những yêu cầu của mình đối với việc chiếc kính cần sản xuất.
Rời khỏi xưởng thủy tinh thì đã là chập tối rồi, Kim Phi đang định trực tiếp quay về ăn tối thì nhìn thấy một chiếc phi thuyền bay về phía làng.
Làng Tây Hà là trung tâm hành chính của Xuyên Thục, mỗi ngày nhận được hàng trăm phần báo cáo về chiến sự, cũng sẽ có rất nhiều mệnh lệnh được gửi đi từ đây, trong đó có một số báo cáo về chiến sự và mệnh lệnh phải có phi thuyền hộ tống, cho nên mỗi ngày có rất nhiều phi thuyền cất cánh và hạ cánh, Kim Phi cũng không quá để ý.
Nhưng người cận vệ phía sau y tương đối quan tâm đến Lão Ưng lại lấy kính viễn vọng ra, nhìn thoáng qua số hiệu của phi thuyền, lập tức ngạc nhiên mà đưa kính viễn vọng cho tiểu đội trưởng.
“Làm gì thế?” Tiểu đội trưởng trừng mắt nhìn cận vệ này một cái với vẻ hơi không hài lòng.
Thiết Chùy quản lý đội cận vệ rất nghiêm ngặt, trong lúc chấp hành nhiệm vụ, trừ khi gặp phải tình huống đặc biệt, nghiêm cấm thì thầm với nhau. Trước đó, cận vệ này nói nhỏ trước xưởng thủy tinh thì thôi đi, nhưng bây giờ còn làm những động tác nhỏ, tiểu đội trưởng đã hơi không vui rồi.
Nhưng cận vệ cũng rất cố chấp, càng đưa kính viễn vọng lên phía trước.
Tiểu đội trưởng nhận ra rằng có thể có tình hình, nên đã đưa tay ra và nhận lấy kính viễn vọng.
Sau đó, tiểu đội trưởng cũng tỏ ra ngạc nhiên, đưa kính viễn vọng cho trung đội trưởng.
Mà động tác của anh ta cũng khiến cho Kim Phi chú ý, Kim Phi ngước đầu lên nhìn thoáng qua phi thuyền: "Có chuyện gì vậy?"
"Tiên sinh, hình như là số hiệu phi thuyền của trung đội viễn chinh!" Trung đội trưởng giải thích.
Trung đội bình thường đều là từ một trung đoàn nào đó, một tiểu đoàn nào đó, một đại nào đó, có rất ít trung đội có được thiết lập phiên hiệu riêng, Trung đội viễn chinh được xem là một trường hợp đặc biệt, là vì Kim Phi và Cửu công chúa muốn khen ngợi những nhân viên hộ tống đã đi viễn chinh đến nước K, và mang những hạt giống tốt về Đại Khang, đồng thời thiết lập để tưởng nhớ đến những nhân viên hộ tống đã hy sinh trên đường đi viễn chinh.
"Sao phi thuyền của đội viễn chinh lại quay trở lại?" Kim Phi khẽ nhíu mày, hiểu được vừa rồi tiểu đội trưởng kia đang làm cái gì.
Hạm đội của Đông Hải mới vận chuyển hạt thóc, bông và hạt bông từ nước K trở về không lâu, mặc dù sau khi dỡ hàng, hạm đội lại lập tức tiếp tục lên đường lao đến nước K, tính đến thời điểm này cũng mới chưa tới hai ngày, đội viễn chinh hẳn là đang cùng hạm đội đi vào Đông Hải, sao lại xuất hiện ở đây?
Nghĩ đến đây, Kim Phi bỏ qua ý định quay về ăn cơm trong đầu, quay đầu đi về phía ngự thư phòng.
Cửu công chúa còn tưởng rằng Kim Phi đến gọi cô ấy đi ăn cơm, nên vừa phê chữa tấu chương, vừa nói: “Phu quân, chàng đợi một lát, ta xử lý tấu chương này một chút rồi sẽ quay về!"
"Không sao, đừng vội." Kim Phi xua tay, ngồi ở bên cạnh cửa sổ.
Cửu công chúa phát hiện Kim Phi nâng chén trà lên, thì nhíu mày đặt bút xuống.
Nước trong bếp trà nhỏ đang sôi sùng sục, Kim Phi rót trà nói rõ rằng y không vội quay về, Cửu công chúa suy nghĩ một lúc đã hiểu được, không phải Kim Phi đến để gọi cô ấy về ăn cơm, mà là đến ngự thư phòng có việc.
Thế là Cửu công chúa buông tấu chương xuống và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
“Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là vừa rồi ta vừa nhìn thấy phi thuyền của trung đội viễn chinh đang quay trở lại.”
“Không phải là bọn họ mới rời đi có mấy ngày à? Sao lại quay về sớm như vậy?” Cửu công chúa lập tức có suy nghĩ giống như Kim Phi: “Chẳng lẽ là bên nước K có chuyện gì đó rồi?”
"Ta đã phái người đến sân bay rồi, người của trung đội viễn chinh xuống phi thuyền thì sẽ đến đây, chúng ta cứ hỏi một chút thì sẽ biết." Kim Phi nói.
Có thể lấy được bông và hạt thóc của nước K, có thể nói là có liên quan trực tiếp đến vấn đề no ấm của dân chúng, Cửu công chúa cũng không còn tâm trạng để phê chữa tấu chương nữa nên, đi đến cùng đợi với Kim Phi.
Chương 2044: Năng lực
Cận vệ không để Kim Phi và Cửu công chúa phải đợi quá lâu, chẳng mấy chốc đã dẫn nhân viên hộ tống của trung đội viễn chinh đi tới.
"Trạch Lâm của tiểu đội hai của trung đội viễn chinh ra mắt bệ hạ, ra mắt tiên sinh!"
Nhân viên hộ tống đứng thẳng lưng, hành lễ với Kim Phi và Cửu công chúa.
Kim Phi ngẩng đầu chào lễ, vội vã hỏi: "Sao bây giờ ngươi đã quay về rồi? Bên nước K có vấn đề gì à?"
"Không có," Nhân viên hộ tống lắc đầu và nói: "Mọi chuyện bên nước K đều suôn sẻ, bên phía Mã đại ca cũng tiến triển rất thuận lợi, ngày thứ ba sau khi hạm đội đến đã chuyển hàng hóa đến bến tàu rồi!
Lúc ta rời đi, hạm đội đã sắp ra khơi, Trịnh tướng quân bảo ta về trước, xin chỉ thị của tiên sinh xem lô hàng này nên chuyển đi đâu?"
Nghe thấy nhân viên hộ tống nói như vậy, Kim Phi và Cửu công chúa đều thở dài nhẹ nhõm.
Bây giờ là mùa đông, rất ít khi có thời tiết giông bão, với sức chiến đấu của thủy quân của Đông Hải, thì chỉ cần tiến vào biển khơi thì trên cơ bản sẽ không có nguy hiểm gì.
Theo mong đợi ban đầu của Kim Phi và Cửu công chúa, nếu hạm đội có thể vận chuyển nhóm lương thực thứ hai về trước tết nguyên tiêu thì sẽ tốt hơn, cho nên bọn họ đều cho rằng nhân viên hộ tống mang đến tin xấu, nhưng không ngờ bọn họ lại mang đến một bất ngờ lớn như vậy.
Hạm đội đã sắp tiến vào biển khơi, nếu nhanh thì có thể vận chuyển lương thực trở về trước năm mới.
"Sao lần này hạm đội đi nước K lại nhanh hơn lần đầu tiên nhiều như vậy?" Cửu Công chúa hỏi.
"Bởi vì trước đó mấy người Trịnh Trì Viễn chưa từng đến đó, lần đầu tiên đi nên không biết lộ trình, cũng không biết có đá ngầm ở đâu, cho nên không dám chạy nhanh." Kim Phi nói: "Lần này qua đó, đã biết lộ trình rồi, có thể phóng nhanh."
"Đúng vậy," Nhân viên hộ tống nói: "Lúc chúng ta đi là thuận buồm xuôi gió, có máy hơi nước cộng thêm cánh buồm, khiến cho tốc độ rất nhanh, chỉ mất hơn ba ngày là đã đến bến tàu của nước K rồi."
"Thì ra là vậy," Cửu công chúa gật đầu.
"Khi đi thì thuận buồm xuôi gió, nhưng khi chúng ta quay về thì lại là ngược hướng gió, mà còn chở nặng, có lẽ sẽ không nhanh như vậy." Kim Phi nói: "Nhưng chạy đến Đông Hải trước năm mới cũng không phải là vấn đề lớn."
"Nhớ đến trước đây, người dân nước K đi lên kinh thành tiến cống, phải đi hơn nửa năm, bây giờ thuyền hơi nước đi mấy ngày là có thể đến, phi thuyền lại có thể bay về trong một ngày, động cơ hơi nước mà phu quân chế tạo thực sự quá lợi hại!" Cửu công chúa cảm khái.
Trước đây nếu có người nói với cô ấy rằng có thể đi qua đi lại giữa Xuyên Thục và Giang Nam chỉ trong một ngày, có đánh chết thì Cửu công chúa cũng sẽ không tin, nhưng bây giờ không tin cũng không được nữa.
Nhóm Kim Phi và Tả Chi Uyên liên tục cải tiến phi thuyền, phi thuyền có thể đi qua đi lại tới Giang Nam trong vòng một ngày đã không còn là vấn đề nữa, nếu đi sớm về muộn, gặp phải lúc xuôi theo chiều gió thì có thể đi qua đi lại đến Đông Hải trong vòng một ngày cũng được.
"Hình dáng của phi thuyền vẫn quá lớn, đợi sau này chế tạo ra phi hành khí mới, còn có tốc độ nhanh hơn!" Kim Phi mỉm cười và nói.
Máy bay của kiếp trước chỉ là mất hai đến ba giờ để bay từ Xuyên Thục đến Đông Hải, nhanh hơn phi thuyền rất nhiều.
Đây vẫn là hàng không dân dụng, máy bay quân sự còn có tốc độ nhanh hơn.
"Vậy thì sau này mệnh lệnh của chính phủ cũng có thể được truyền lại nhanh hơn rồi!" Cửu công chúa rất mong chờ.
Đối với những người cai trị trong thời đại phong kiến thì việc truyền mệnh lệnh là một vấn đề rất nhức đầu, đồng thời cũng là nguyên nhân quan trọng dẫn đến hạn chế về mặt lãnh thổ.
Núi cao, hoàng đế ở xa, giao thông và truyền tin lạc hậu, mệnh lệnh từ kinh thành phải mất một thời gian dài mới có thể đến các quận huyện tương đối quan trọng, còn những quận huyện xa xôi, thì có thể mấy năm mà vẫn chưa được đưa đến.
Các mệnh lệnh của chính phủ đều căn cứ vào tình hình ngay lúc đó để lập ra, chờ đến khi mệnh lệnh được chuyển đến địa phương thì tình hình có thể đã có sự biến đổi.
Rõ ràng nhất chính là cứu trợ thiên tai.
Khi thảm họa xảy ra ở một nơi, các quan viên địa phương gửi tin tức về kinh thành, khi hoàng đế nhìn thấy tấu chương thì sẽ triệu tập các quan văn và quan võ rồi mở một cuộc họp để bàn bạc, xây dựng chiến lược cứu trợ thiên tai, sau đó lại thông báo cho hộ Bộ đi thực hiện, chờ đến khi lương thực cứu trợ thiên tai được chuyển đến vùng bị thiên tai thì những người dân ấy đều đã chết đói từ lâu rồi.
Cho nên ở thời phong kiến có câu nói quyền lực của nhà vua không về đến làng xã.
Trước đây, khi Cửu công chúa giúp Trần Cát phê chữa tấu chương luôn gặp rắc rối với vấn đề này.
Bây giờ có phi thuyền với ca-nô, vấn đề này đã được giải quyết dễ dàng, đừng nói là mệnh lệnh của cô ấy, nhật báo Kim Xuyên có thể được chuyển đến tất cả các đơn vị cấp thị trấn ở Xuyên Thục trong vòng một ngày, cho dù là thành Du Quan ở rất xa, chỉ cần không gặp phải tình hình gió tuyết và mặt biển bị đóng băng thì ba ngày cũng có thể đưa đến một lần.
Đây là hiệu suất mà trước đây Cửu công chúa thậm chí đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Nếu chỉ là truyền đạt mệnh lệnh của chính phủ thì còn có phương pháp nhanh hơn phi thuyền!" Kim Phi mỉm cười và nói.
Cách truyền tin nhanh nhất không phải bằng máy bay, mà là bằng điện thoại, đương nhiên là muốn chế tạo ra điện thoại thì vẫn hơi khó khăn, nhưng chế tạo ra máy điện báo thì không phải là vấn đề lớn, nhất là điện báo có dây, lại càng đơn giản.
Bây giờ y đã sắp làm ra máy phát điện rồi, cách máy điện báo cũng không quá xa.
“Phương pháp gì mà còn có thể nhanh hơn cả phi thuyền chứ?" Cửu công chúa hỏi.
Mặc dù nguyên lý và cấu tạo của máy điện báo không phức tạp lắm, nhưng không thể giải thích rõ ràng được trong thời gian ngắn, Kim Phi suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Sau này tạo ra rồi thì nàng sẽ biết."
Cửu công chúa thấy vậy thì cũng không hỏi thêm nữa, mà quyết định gần đây nên đi thăm thú phòng thí nghiệm nhiều hơn.
Nhân viên hộ tống vẫn đứng ở bên cạnh, thấy cuộc trò chuyện giữa Kim Phi và Cửu công chúa đã kết thúc thì mới mở miệng hỏi dò: "Tiên sinh, Trịnh tướng quân bảo ta xin chỉ thị của ngài một chút, xem lô hàng này nên đưa đi đâu? Nếu đưa về Xuyên Thục thì hạm đội không đến bến tàu Đông Hải để tiếp tế nữa, đến Giang Nam rồi mới tiến hành tiếp tế."
"Hạt bông và bông chắc chắn sẽ đưa về, còn hạt thóc thì..." Nói đến đây, Kim Phi dừng lại một chút, rồi hỏi: "Lần này thu được bao nhiêu hạt thóc?"
"Một triệu bảy trăm nghìn cân!" Nhân viên hộ tống trả lời.
"Bao nhiêu?" Kim Phi hỏi với vẻ kinh ngạc.
Cửu công chúa cũng quay đầu nhìn qua.
"Một triệu bảy trăm nghìn cân," Nhân viên hộ tống trả lời: "Thật ra Mã đại ca còn có thể lấy nhiều hơn nữa, chỉ là căn cứ theo yêu cầu của tiên sinh, hạm đội ưu tiên chất bông và hạt bông, chất bông và hạt bông xong thì lúc chất hạt thóc chỉ có thể chất được bấy nhiêu thôi.”
"Phu quân, lúc trước chàng phái người đi đến nước K, thật sự là một quyết định sáng suốt mà!" Cửu công chúa không nhịn được mà cảm khái.
Giang Nam và Trung Nguyên đều gặp phải thiên tai băng giá, lúc này một túi lương thực nhỏ có lẽ cũng có thể cứu sống cả một gia đình, một triệu bảy trăm nghìn cân lương thực, không biết có thể cứu được bao nhiêu người.
Kết quả này lại một lần nữa vượt xa sự mong đợi của Cửu công chúa.
Ngược lại, Kim Phi bình tĩnh hơn rất nhiều.
Một triệu bảy trăm nghìn cân nghe thì có vẻ rất nhiều nhưng thực ra cũng chính là hơn tám trăm tấn.
Kiếp trước chỉ một tỉnh Hà Nam, sản lượng lương thực của một năm đã có thể đạt đến một trăm ba mươi tỷ cân, so với số lượng này thì một triệu bảy trăm nghìn cân chỉ là mưa phùn.
Mặc dù địa hình của nước K chủ yếu là đồi núi, sản lượng lương thwucj cũng không cao bằng Hà Nam ở kiếp trước của Kim Phi, nhưng một năm ở nước K có thể trồng trọt ba mùa, dân số cũng không nhiều như thế.
Theo như những gì Lạc Lan nói khi trở về vào lần trước, mấy năm gần đây thời tiết của nước K luôn thuận lợi, lại không xảy ra chiến tranh với quy mô lớn, còn rất nhiều lương thực.
“Có vẻ như công việc của Mã Văn Húc ở nước K có tiến triển không tệ nhỉ!" Kim Phi mỉm cười và nói.
Nước K có lương thực là một chuyện, nhưng có sẵn sàng giao dịch hay không lại là chuyện khác, Mã Văn Húc có thể lấy được lương thực về tay trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã đủ để chứng tỏ năng lực của anh ta.
Chương 2045: Thú vị
“Trịnh tướng quân cũng khen ngợi Mã đại ca như vậy. Mã đại ca nói nhờ có tiêu cục Trấn Viễn hùng mạnh và hạm đội Đông Hải làm hậu thuẫn nên mọi việc ở nước K mới thuận lợi đến thế!” Nhân viên hộ tống nói.
"Mã Văn Húc nói chuyện khéo thật đấy." Kim Phi mỉm cười đánh giá.
“Hắn nói khéo thật,” Cửu công chúa nói: “Nếu Hạm đội Đông Hải không đủ mạnh, chỉ sợ lần trước thuyền cùng hàng hóa đều bị đám thổ ty giữ lại.”
"Lần trước đánh nhau, cũng coi như đã hoàn toàn trở mặt, chuyến này chỉ đi mấy ngày mà hạm đội đã có thể chất đầy lương thực, chứng tỏ trước khi hạm đội rời đi, nước K đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi." Thiết Thế Hâm cũng nói theo: "Mã Văn Húc đã có thể hàn gắn mối quan hệ giữa hai bên và thuyết phục thổ ty bán lương thực cho chúng ta trong thời gian ngắn như vậy, đây là năng lực của anh ta, có vẻ như để Mã Văn Húc làm quan ngoại giao quả là đúng đắn”.
"Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Thổ ty sẵn sàng cho chúng ta lương thực vì chúng ta đã mang đủ hàng hóa để trao đổi." Cửu công chúa nói: "Nếu ta không nhầm, trong ba ngày hạm đội đến, cũng là lúc Mã Văn Húc đang đàm phán với thổ ty."
"Bệ hạ anh minh!" Nhân viên hộ tống nói: "Sau khi hạm đội đến, Mã đại ca đã cho bọn ta vận chuyển một lô hàng mẫu lên bờ. Sau khi thương lượng với thổ ty trong hai ngày, bọn ta đã đưa hàng lên bờ, sau đó thổ ty giao lương thực cho bọn ta!"
"Lần này họ không làm khó các ngươi chứ?" Kim Phi hỏi.
“Không, lần này bọn họ rất hợp tác, chủ động sắp xếp cho nông dân đưa lương thực đến chân cầu.” Nhân viên hộ tống trả lời: “Ta nghe Mã đại ca nói thổ ty đã đồng ý việc duy trì buôn bán lâu dài."
"Không phải Trịnh Trì Viễn bảo ngươi mang chiến báo về sao?" Thiết Thế Hâm hỏi.
“Trịnh tướng quân bảo ta giải thích với tiên sinh, sau khi hạm đội đi ra biển, anh ta yêu cầu ta quay lại để báo bình an cho mọi người, quả thật không chú ý đến việc viết chiến báo, sau khi về sẽ gửi chiến báo cho Đông Hải." Nhân viên hộ tống trả lời.
Sau khi hạm đội đến, họ không chỉ bận rộn bốc hàng mà còn phải cảnh giác với người nước K, chắc chắn cực kỳ bận rộn, nhân viên hộ tống nói vậy, Thiết Thế Hâm cũng không hỏi thêm gì nữa.
Sau đó Kim Phi lại hỏi một số chuyện về nước K, Nhuận Nương đi tới, mời Kim Phi cùng Cửu công chúa trở về ăn tối, Kim Phi bảo Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc tiễn nhân viên hộ tống.
Trên đường đi ăn, Nhuận Nương nghe Kim Phi và Cửu công chúa nói chuyện, tò mò hỏi: “Lần trước Trịnh tướng quân tới đây, không phải nói muốn ở lại Đông Hải sao? Tại sao lại đi nước K?"
"Lần này Lạc Lan không đi, ta đoán Lão Trịnh không yên tâm." Kim Phi trả lời.
Cửu công chúa cười mỉm, không nói gì thêm.
Trịnh Trì Viễn có lẽ là không yên tâm, nhưng quan trọng hơn là anh ta muốn thể hiện và để lại ấn tượng tốt với Kim Phi, nếu không anh ta sẽ không vội vàng phái một nhân viên hộ tống về báo tin.
Nhưng đây đều chuyện quan trường, Cửu công chúa không muốn nói với Nhuận Nương mà quay đầu nhìn Kim Phi: “Phu quân, chúng ta còn phải tiếp tục buôn bán đồ sắt với nước K sao?”
Vừa rồi khi nhân viên hộ tống báo cáo, thổ ty có vẻ rất hài lòng với các loại công cụ bằng sắt do hạm đội mang đến và yêu cầu anh ta sau này mang theo nhiều hơn.
Cửu Công chúa có chút lo lắng người nước K sẽ mua lại công cụ bằng sắt, nung chảy rồi lại rèn thành vũ khí, uy hiếp đến Đại Khang.
Ban đầu Đông Man cũng làm như vậy.
Kim Phi cũng nhìn thấy Cửu công chúa lo lắng, an ủi cô: “Không sao đâu, đừng nói chuyện sau khi luyện sắt bọn họ có chế tạo được vũ khí tốt hay không. Cho dù có làm được thì sau này thế giới cũng sẽ bị thống trị bởi vũ khí nóng, tác dụng của vũ khí lạnh sẽ bị yếu đi, cho dù binh lính nước K có trang bị hắc đao cũng không có khả năng xâm phạm Đại Khang!”
Có thể đối với những cao thủ như Bắc Thiên Tầm mà nói, vũ khí lạnh vẫn rất mạnh, nhưng đối với đại đa số binh lính, vũ khí nóng chắc chắn có uy lực lớn hơn.
Việc sản xuất hàng loạt súng trường sẽ không còn xa nữa, một khi súng trường được sản xuất, kiếm sẽ nhanh chóng biến mất khỏi giai đoạn lịch sử.
Lúc này đã vào trong viện, Cửu công chúa cũng không còn suy nghĩ nhiều nữa, đi theo Kim Phi đến nhà ăn ăn tối.
Sáng sớm hôm sau, Kim Phi lại lao vào phòng thí nghiệm, làm việc cả ngày, thậm chí còn không về ăn tối.
Phòng thí nghiệm là cấm địa, người ngoài không được vào, cho nên không phải Quan Hạ Nhi hay là Bắc Thiên Tầm, mà là Nhuận Nương đi mời Kim Phi về ăn cơm.
Nhưng hôm nay khi Nhuận Nương định đi gọi Kim Phi, Cửu công chúa cũng đứng dậy: “Nhuận Nương, để ta đi cùng muội!”
Kể từ khi nhìn thấy máy phát điện trong phòng thí nghiệm, Cửu công chúa rất kỳ vọng vào phát minh tiếp theo của Kim Phi, lúc này cô ấy đang nhàn rỗi nên quyết định quay lại phòng thí nghiệm để xem Kim Phi rốt cuộc đang mày mò cái gì.
Nhuận Nương cũng không nghĩ nhiều, hai người cùng đi đến phòng thí nghiệm.
Cách sân còn khá xa, đã nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng chói lóa từ cửa sổ phòng thí nghiệm phát ra, sáng hơn nhiều so với ngọn đuốc, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Nhuận Nương là bom chớp sáng.
Cô ấy lẩm bẩm: “Đương gia không phải lại đang chế tạo bom chớp sáng mới đấy chứ?”
"Không phải bom chớp sáng, bom chớp sáng còn sáng hơn cái này!" Cửu công chúa khẽ lắc đầu: "Chắc là sét!"
"Sét? Phòng thí nghiệm bị sét đánh?" Nhuận Nương vội vàng nhìn lên bầu trời: "Hôm nay trời nắng cũng không có sấm sét mà!"
“Muội đang nghĩ gì vậy?” Cửu công chúa bị Nhuận Nương chọc cười: “Bị sét đánh không phải phòng thí nghiệm, mà là phu quân và những người khác tạo ra tia sét trong phòng thí nghiệm.”
“Đương gia còn có thể tạo ra sét?” Đôi mắt Nhuận Nương đột nhiên mở to, cô lẩm bẩm: “Khó trách mọi người đều nói đương gia là Thiên Lôi!”
Khi Kim Phi nghĩ ra lựu đạn và bom chớp sáng, nhiều người đã cho rằng Kim Phi là Thiên Lôi hạ phàm, về sau những tiên sinh kể chuyện đã nói Kim Phi là Thiên Lôi chuyển thế, để thu hút khán giả hơn.
Có một lần Nhuận Nương đi đến huyện phủ, tình cờ đi ngang qua một quán trà, vừa vặn nghe được tiên sinh kể chuyện đang nói liền nghe một lúc, thấy khá thú vị, sau đó mỗi lần đi huyện phủ đều phải đến nghe một chút.
Con người sẽ không ngừng trưởng thành theo tuổi tác và kinh nghiệm, sau khi Quan Hạ Nhi và Kim Phi thành thân, họ phải lo lắng cho cả gia đình và phần lớn thời gian đều phải nghiêm túc.
Mà Nhuận Nương chỉ chuyên tâm nấu nướng, không cần phải nghĩ đến chuyện khác, vẫn giữ thái độ giản dị, mềm yếu, cộng biểu cảm hai mắt trố ra, Cửu công chúa chợt hiểu tại sao Kim Phi lại thích Nhuận Nương.
Cô không khỏi xoa đầu Nhuận Nương, cười nói đùa: “Ngày nào muội cũng ở cạnh phu quân, muội còn không biết y có phải là Thiên Lôi hay không à?”
"Hoàng đế là chân mệnh thiên tử, nếu đương gia không phải là Thiên Lôi chuyển thế, làm sao y có thể xứng đáng với tỷ?" Nhuận Nương nghiêm túc nói: "Hơn nữa, nếu đương gia không phải là Thiên Lôi, làm sao y có thể tạo ra tia sét?”
"Sao lại lụy đến ta rồi?" Cửu công chúa bất đắc dĩ cười nói: "Về phần y làm sao có thể tạo ra tia sét, chúng ta đi xem thử sẽ biết!"
Nói xong, hai người cùng nhau bước vào phòng thí nghiệm.
Vừa bước vào cửa, họ đã nhìn thấy Kim Phi, Tả Chi Uyên, Vạn Hạc Minh và những người khác đội nón sắt, trên người còn mặc khôi giáp, trông có vẻ được trang bị đầy đủ.
Nhuận Nương quay đầu nhìn Cửu công chúa: “Tỷ còn nói bọn họ không phải chế tạo bom chớp sáng ư?”
Bình luận facebook