• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 2046-2050

Chương 2046: Đèn điện

Nhìn đám người Kim Phi toàn thân vũ trang, Cửu công chúa cũng hơi ngây người.

May mà Vạn Vũ Hồng trốn một bên đi đến giải vây: “Bệ hạ, Nhuận Nương phu nhân, hai người đến gọi tiên sinh ăn cơm sao?”

“Họ làm gì vậy?” Cửu công chúa chỉ vào Kim Phi hỏi.

“Tiên sinh nói đang thí nghiệm đèn điện,” Vạn Vũ Hồng giải thích.

“Thí nghiệm đèn điện mà mặc áo giáp làm gì?” Cửu công chúa tò mò hỏi.

Áo giáp mà đám người Kim Phi mặc khác với nhân viên hộ tống, đặc biệt là mũ sắt, phía trước mặt được kính che hoàn toàn, tay còn đeo gang tay.

“Hồi sáng tiến hành thí nghiệm, đèn điện bỗng phát nổ, mặt và tay của Tả đại nhân đều bị thủy tinh cứa vào nên tiên sinh bảo Hạc Minh với Tả đại nhân đội mũ sắt và đeo gang tay vào.” Vạn Vũ Hồng nói.

Cửu công chúa nghe vậy thì không khỏi nhíu mày.

Kim Phi là nền móng chính quyền Xuyên Thục, Cửu công chúa từng bảo Kim Phi không được làm những việc nguy hiểm không biết bao nhiêu lần.

Trước kia thí nghiệm thuốc nổ, Kim Phi muốn tự mình thực hiện thì bị Cửu công chúa cản lại bằng được, cuối cùng tìm một tên phạm nhân tử hình thực hiện.

Kim Phi cúi đầu cầm cái kìm cũng nhìn Cửu công chúa nà Nhuận Nương: “Hai người quay về đi, tối nay không cần đợi ta ăn cơm, thí nghiệm của chúng ta đến giai đoạn quan trọng rồi, làm xong sẽ ăn!”

Cửu công chúa lại không đi mà tiến lên hỏi: “Phu quân, không phải ta nói với chàng rồi sao, chàng không thể làm những thí nghiệm nguy hiểm...”

“Chỉ là làm đèn điện mà thôi, không phải thí nghiệm nguy hiểm!” Kim Phi chỉ lên bàn: “Cái đèn điện bé như thế này nổ cũng không sao.”

“Không nguy hiểm mà các chàng mặc như thế này?” Cửu công chúa chỉ mũ sắt trên đầu Kim Phi rồi nhìn ra bàn.

Trên bàn đặt một quả cầu thủy tinh trong suốt hình quả lê to bằng nắm tay, bên trong có một sợi màu đen, sợi màu đen nối liền với bùn nhão, bên ngoài bùn nhão là hai sợi dây đồng.

Chậu gỗ dưới bàn có rất nhiều cặn thủy tinh, chắc là do thí nghiệm thất bại.

“Bây giờ tính năng của đèn điện chưa ổn định nên có thể phát nổ,” Kim Phi giải thích: “Nhưng đèn điện phát nổ gây nguy hiểm rất nhỏ, giống pháo vậy, cùng lắm là bị mảnh thủy tinh bay ra cứa vào, không tin nàng nhìn Lão Tả, anh ta bị đèn điện phát nổ ở cự li gần cũng có chuyện gì lớn đâu?”

Cửu công chúa quay đầu nhìn Tả Chi Uyên, quả nhiên thấy mặt trái của Tả Chi Uyên có một vết thương nhưng vết thương rất nông, đến băng gạc cũng không dán.

“Yên tâm đi, bọn ta đều đeo mũ dắt và găng tay rồi, phát nổ nữa cũng không sao.”

“Chúng ta có thể ở lại xem không?” Cửu công chúa hỏi.

“Nhìn thì được nhưng đứng xa chút, hai người không đội mũ đeo găng, bị thương không hay đầu.” Kim Phi sốt ruột thí nghiệm, xua tay nói: “Vũ Hồng, cô đưa họ sang bên cạnh!”

“Vâng,” Vạn Vũ Hồng tiến lên hơi cúi người với Cửu công chúa: “Bệ hạ, Nhuận Nương phu nhân, xin đi sang bên này!”

Cửu công chúa thấy Kim Phi chuyên tâm thí nghiệm nên đi cùng Vạn Vũ Hồng đến bậc thềm họ đứng ban nãy, chỗ này cách khá xa bàn thí nghiệm, đèn có phát nổ cũng không nổ đến đây.

Bên kia, Kim Phi kiểm tra lại đường dây rồi ra hiệu cho Tả Chi Uyên khởi động máy phát điện.

Vạn Hạc Minh khởi động máy, đèn điện lập tức phát ra ánh sáng chói mắt khiến Cửu công chúa và Nhuận Nương không mở nổi mắt.

Ánh sáng lần này không chập chờn mà có thể duy trì mười mấy phút, hoàn toàn không có vẻ bị dập tắt.

"Tiên sinh, chúng ta thành công rồi!" Vạn Hạc Minh kích động nhảy lên.

Kim Phi cũng cười, dùng gậy trúc nhấc bóng đèn lên, treo lên xà nhà.

Chỉ một thoáng, cả xưởng sáng như ban ngày!

Quan Hạ Nhi ở nhà chờ Cửu công chúa và Nhuận Nương trở về ăn cơm, kết quả đợi mãi không thấy bèn chuẩn bị tới xem có chuyện gì, kết quả mới từ nhà ăn đi ra, đã thấy phòng thí nghiệm phát ra ánh sáng, còn tưởng đám người Kim Phi gặp nguy hiểm, nghiêng đầu hô: “Thiên Tầm!”

Tuy Bắc Thiên Tầm có chút buông thả bản thân nhưng sự nhanh nhạy của cao thủ vẫn còn, nhận ra được sự hốt hoảng trong giọng nói của Quan Hạ Nhi, lập tức vứt xương trong tay, nhấc hắc đao trên tường rồi vọt ra.

“Sao thể tỷ tỷ?”

“Muội nhìn phòng thí nghiệm đi!”

Quan Hạ Nhi đầy lo lắng chỉ về phía phòng thí nghiệm.

Bắc Thiên Tầm nghiêng đầu nhìn một cái, lập tức hiểu ra, chưa kịp chào Quan Hạ Nhi đã nhảy lên nóc nhà, bay vút về hướng phòng thí nghiệm.

Quan Hạ Nhi cũng lao ra sân, chạy về hướng phòng thí nghiệm.

Bốn đứa nhỏ cũng lao ra, chạy ra bên ngoài.

Một đám người chạy đến cửa phòng thí nghiệm, phát hiện đám người Bắc Thiên Tầm, Cửu công chúa đứng ở bên cửa.

“Các ngươi ở đây làm gì?” Quan Hạ Nhi vội vã chạy tới: "Đương gia không sao chứ?"

"Không sao," Nhuận Nương đi lên hưng phấn nói: "Tỷ tỷ, đương gia tạo ra được đèn điện có thể sáng liên tục!"

"Đèn điện?" Quan Hạ Nhi đi tới cửa, không đợi Nhuận Nương ngăn cản, quay đầu về hướng bóng đèn nhìn một cái.

Giây tiếp theo, cô giống như thấy mặt trời, tầm mắt xuất hiện hai điểm sáng nhỏ.

"Tỷ tỷ, không thể nhìn trực tiếp vào đèn điện." Nhuận Nương nói: "Nhưng nhìn rồi cũng không có sao, một hồi là hết."

“Sao các nàng đều tới đây?” Kim Phi đi tới, có chút đắc ý nói: "Thế nào, đèn điện sáng hơn nhiều so với cây đuốc chứ ?"

"Đúng vậy," Nhuận Nương gật đầu liên tục: "Đương gia thật lợi hại, sau này ban đêm cũng không cần đốt đèn dầu may vá nữa rồi!"

Phụ nữ nông thôn thường xuyên may vá ban đêm, nhưng là phần lớn đều không nỡ đốt mấy cái đèn dầu một lúc trong phòng, thường chỉ đốt một cái, ánh sáng vô cùng yếu ớt, may vá dưới điều kiện ánh sáng như vậy chắc mấy chốc đã mỏi hết mắt.

Trước khi Quan Hạ Nhi lấy Kim Phi thường xuyên dệt vải ban đêm, vì tiết kiệm tiền mà hôm nào trăng sáng cũng không nỡ đốt đèn, dệt vải dưới ánh trăng nên rất đồng tình với Nhuận Nương.

Cửu công chúa bên cạnh cũng lộ vẻ suy tư.

Làm hoàng đế, Cửu công chúa nghĩ nhiều hơn so với Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương.

Trước kia Kim Phi nói về máy phát điện, động cơ điện, Cửu công chúa còn không hiểu hết, bây giờ tận mắt thấy đèn điện, cuối cùng cũng có thể hiểu vì sao Kim Phi rất coi trọng điện.

Không nói những thứ khác, ánh sáng là trước mắt đèn điện, có thể nói rất có ý nghĩa thời đại.

Con người vốn thích ánh sáng, ghét bóng tối, tổ tiên nghĩ cách lợi dụng ngọn lửa xua tan bóng tối.

Cách này luôn được truyền từ thượng cổ đến bây giờ, mà hôm nay, Kim Phi lại tạo ra một cách mới xua tan bóng tối, sáng hơn lửa rất nhiều!

Khi Kim Phi giải thích về điện năng, chỉ nói mấy câu về đèn điện, nghe có vẻ không được coi trọng lắm.

Đèn điện không được coi trọng lắm mà đã có thể mang đến thay đổi lớn như vậy, vậy thì máy phát điện, động cơ điện mà Kim Phi rất quan tâm còn có thể mang đến thay đổi như thế nào?
Chương 2047: Thí nghiệm

"Đương gia, vì sao quả cầu thủy tinh này lại sáng như vậy?"

Quan Hạ Nhi hỏi với vẻ tò mò.

"Cái này..." Kim Phi tạm thời không biết giải thích thế nào, suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Nàng cứ coi nó như là một tia chớp có thể suy trì liên tục đi!"

"Tỷ tỷ, ta đã nói đương gia chính là Thiên Lôi đầu thai sang kiếp khác mà!" Nhuận Nương nhịn không được mà nói.

Đây không phải là lần đầu tiên Nhuận Nương gọi mình như thế, Kim Phi cũng chẳng tính toán rõ ràng, cười và nói đùa: "Ta là Thiên Lôi thì chẳng phải các nàng là Điện Mẫu à?"

Ánh sáng trong phòng thí nghiệm không chỉ làm kinh động đến Quan Hạ Nhi, mà còn kinh động đến cả đội tuần tra trong làng, mấy đội ngũ đều cùng lúc chạy tới, nhưng vì phòng thí nghiệm là khu vực cấm, nên bọn họ không tự ý dám xông vào, nhìn thấy nhân viên hộ tống đang trông coi cũng không hoảng sợ thì biết bên trong không có nguy hiểm gì, nên đã tụ tập ở cửa, tò mò nhìn ánh sáng chói mắt phát ra từ cửa sổ.

"Huynh đệ, bên trong xảy ra chuyện gì vậy?"

Một đội viên của đội tuần tra hỏi cận vệ đang trông coi: "Đó là bảo bối gì à, sao lại sáng như thế?"

Cận vệ vẫn luôn canh giữ ở cửa, làm sao biết trong phòng thí nghiệm đã xảy ra chuyện gì đâu chứ?

Nhưng đương nhiên là anh ta sẽ không nói như vậy, mà là liếc mắt nhìn đối phương một cái, nói một cách bình tĩnh: "Không biết đây là đâu à? Đây là phòng thí nghiệm của tiên sinh, tất cả các nghiên cứu đều phải giữ bí mật tuyệt đối, không nên hỏi thì đừng hỏi!

Đội viên của đội tuần tra lập tức cảm thấy kính trọng.

Cận vệ còn đang âm thầm đắc ý thì lão trưởng làng và Tiểu Ngọc cũng chạy tới.

Nhưng bọn họ không xông vào, mà cũng hỏi cận vệ: "Bên trong đã xảy ra chuyện gì vậy? Phi ca không có chuyện gì đấy chứ?"

Cận vệ có thể đắc ý trước mặt các đội viên của đội tuần tra, nhưng cũng không dám làm liều với lão trưởng làng, vội vàng nói: "Lão trưởng làng yên tâm đi, bên trong không có chuyện gì, tiên sinh đang làm thí nghiệm."

"Thí nghiệm gì mà sáng thế?" Lão trưởng thôn hỏi.

"Chuyện này thì ta không biết, ta vẫn luôn đứng gác ở cửa, không vào xem." Lần này cận vệ không nói nhảm nữa, mà là lắc đầu một cách thật thà.

Lão trưởng làng quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngọc: "Con có biết không?"

Tiểu Ngọc từng đến ngự thư phòng báo cáo, nghe được Kim Phi và Cửu công chúa nói về máy phát điện và đèn điện gì đó, lúc này trong lòng đã có một ít suy đoán, nhưng cô ấy là một trong những người đứng đầu của đội Chung Minh, giữ bí mật là phẩm chất nghề nghiệp cơ bản hàng ngày của cô ấy, không thể làm lộ cuộc trò chuyện của Cửu công chúa và Kim Phi được.

Cho dù là cha cô ấy hỏi cũng không được.

Vì vậy Tiểu Ngọc lắc đầu mà không hề do dự: "Con cũng không biết!"

Lão trưởng làng hơi thất vọng, nhìn ánh sáng truyền ra từ cửa sổ của phòng thí nghiệm, càng tò mò hơn.

Nói với cận vệ: "Ngươi có thể đi vào thông báo một chút không, nói với Phi ca rằng ta muốn vào xem!”

Nếu là những người khác đưa ra yêu cầu này thì chắc chắn cận vệ sẽ không đồng ý, nhưng địa vị của lão trưởng làng ở trong làng rất cao, con trai Lưu Thiết và con gái Tiểu Ngọc lại là trợ thủ đắc lực của Kim Phi, cận vệ hơi do dự một chút, rồi nói: "Vậy ngài hãy đợi ở cửa một chút, ta đi thông báo, nhưng có thể vào hay không thì ta không dám đảm bảo!"

"Không sao cả, ngươi cứ đi thông báo là được rồi, dù có như nào thì cũng sẽ không trách ngươi!" Lão trưởng làng nhanh chóng xua tay.

Thật ra cận vệ cũng rất tò mò về chuyện đã xảy ra trong phòng thí nghiệm, cho nên dặn dò đồng nghiệp một tiếng, rồi quay người chạy qua.

Một lúc sau, lão trưởng làng nhìn thấy Kim Phi và Quan Hạ Nhi đi ra khỏi phòng thí nghiệm.

"Lão trưởng làng, sao ngài lại tới đây?"

“Chúng ta đang ăn cơm ở nhà, đội tuần tra đi báo cáo cho Tiểu Ngọc, nói bên phòng thí nghiệm có ánh sáng khác thường, Tiểu Ngọc sợ chỗ này cháy, nên muốn qua đây xem, ta cũng đi cùng.” Lão trưởng làng giải thích.

“Cảm ơn lão trưởng làng đã quan tâm, không có cháy.” Kim phi nói với Tiểu Ngọc: “Cho mọi người giải tán đi!”

“Vâng!” Tiểu Ngọc trả lời một tiếng, rồi đi về phía nhân viên hộ tống tụ tập ở cửa.

Mà Kim Phi lại dẫn lão trưởng làng đi vào phòng thí nghiệm, nói cho ông ta biết những ý chính về nguồn gốc của đèn điện, lão trưởng làng nghe được thì sửng sốt.

“Có phải có thứ này rồi thì sau này buổi tối cũng có thể sáng như ban ngày hay không? Xưởng dệt cũng sẽ không còn phải phái người chuyên môn canh đèn dầu nữa?" Lão trưởng làng hỏi.

Xưởng dệt vẫn luôn làm việc theo hai ca, ban ngày thì không sao, nhưng đến buổi tối, chiếu sáng là một vấn đề lớn.

Vì xưởng dệt có rất nhiều vật liệu dễ cháy, nên để ngăn ngừa trường hợp xuất hiện hỏa hoạn, phải có người chuyên môn phụ trách trông coi ngọn đèn, điều này rất bất tiện, có nguy cơ mất an toàn rất lớn.

"Đúng vậy, có đèn điện thì không cần dùng người để chuyên môn trông coi nữa." Kim Phi gật đầu: "Nhưng đây mới là lần đầu tiên thí nghiệm thành công, có lẽ sẽ cần một chút thời gian để cải tiến, sản xuất hàng loạt thì còn lâu hơn nữa."

Ở kiếp trước của Kim Phi, từ khi đèn điện xuất hiện cho đến khi hoàn thiện đã trải qua quá trình tìm tòi và phát triển hàng chục năm, đã thử nghiệm vô số tài liệu và phương pháp, mới phát triển đến trình độ bóng đèn điện.

Kim Phi có kinh nghiệm của kiếp trước, có thể trực tiếp dùng những tài liệu và phương pháp đã được trải qua nghiệm chứng, có thể bỏ qua rất nhiều đường vòng.

Nhưng kiếp trước y chưa bao giờ tự tay chế tạo bóng đèn điện, cho dù hiểu được nguyên lý hoạt động của nó thì cũng không thể thành công ngay trong lần thử nghiệm đầu tiên được.

Thật ra, trước khi chế tạo máy phát điện, Kim Phi đang chuẩn bị tiến hành chế tạo đèn điện, sau khi xưởng thủy tinh đưa những quả cầu thủy tinh qua đây, Kim Phi đã cùng tiến hành thí nghiệm với Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên.

Bận việc lâu như vậy, đã thất bại không biết bao nhiêu lần rồi mới thành công.

Hơn nữa, Kim Phi cũng không thể đảm bảo rằng bóng đèn này có thể phát sáng được bao lâu, cách thời điểm sản xuất hàng loạt còn một khoảng thời gian nữa.

“Không sao đâu, có thể làm được cái thứ nhất thì có thể làm được cái thứ hai và thứ ba!" Ngược lại, lão trưởng làng rất lạc quan: "Không ngờ là ta còn có thể nhìn thấy những thứ thần kỳ như vậy trong đời này."

Một nhóm người vây xung quanh đèn điện gần nửa tiếng, sau đó lão trưởng làng mới trở về cùng Tiểu Ngọc.

"Hạ Nhi, chúng ta cũng quay về ăn cơm đi!" Kim Phi vẫy tay với mấy người Quan Hạ Nhi.

"Tiên sinh, đèn điện này thì sao?" Vạn Hạc Minh hỏi.

"Cứ để nó phát sáng đi, để xem nó có thể phát sáng được bao lâu." Kim Phi nói: "Bố trí một người trông coi ở trong này, xem nó có chuyển sang màu đen hay không, và khi nào thì tắt."

Bóng đèn phát sáng và nóng lên thông qua việc cung cấp điện cho dây tóc, trong quá trình này sẽ làm cho dây tóc bị tổn hại, khi dây tóc bị hỏng đến một mức độ nhất định thì bóng đèn sẽ bị hỏng.

Để bảo vệ dây tóc, trong bóng đèn sẽ được bỏ thêm một ít khí trơ để làm chậm tốc độ hư hỏng của dây tóc, kết quả tệ nhất là tạo ra chân không.

Mà bóng đèn trước mặt này chỉ là do Kim Phi tiện tay chế tạo ra, không cho thêm khí trơ, cũng không tạo ra chân không, sau khi hoạt động một thời gian, dây tóc bay hơi sẽ khiến cho thủy tinh biến thành màu đen, cho đến khi bị hỏng.

Kim Phi bảo Vạn Hạc Minh cho người ở lại đây để trông coi, chính là để thu thập số liệu liên quan, để cải thiện phương án chế tạo sau này.

Trên đường về, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương vẫn còn đắm chìm trong sự chấn động do đèn điện mang lại, mong chờ cuộc sống sau khi có đèn điện.

Ở huyện Gia Trí xa xôi, huyện lệnh Chu Khả An xách một xâu thịt khô đi về phía kho lương thực của nhà họ Giang do các nhân viên hộ tống chiếm lĩnh.

Đến cửa kho lương thực, một tiếng quát lạnh lùng truyền ra từ trong bóng tối ở bên cạnh: "Ai, đứng lại!"

Chu Khả An vội vàng dừng bước: “Tráng sĩ đừng hiểu lầm, ta là huyện lệnh Chu Khả An, ta có việc muốn bàn bạc với Giang trung đội trưởng!"
Chương 20048: Chứng minh

Một nhân viên hộ tống đi ra từ trong bóng tối, trong tay cầm nỏ nhắm thẳng vào huyện lệnh: “Ngươi cầm cái gì trong tay vậy?”

“Chỉ là một miếng thịt khô mà thôi!” Huyện lệnh giơ thịt khô lên: “Mang đến đây để khao các huynh đệ mà.”

"Đặt lên trên bàn!" Nhân viên hộ tống dùng nỏ để chỉ vào cái bàn ở bên cạnh.

Huyện lệnh cũng không tức giận, mỉm cười đặt thịt khô lên trên bàn, rồi mới giơ hai tay lên.

Lại có một nhân viên hộ tống khác đi ra từ trong bóng tối, cẩn thận lục soát huyện lệnh, rồi mới gật đầu với nhân viên hộ tống cầm nỏ trong tay, xoay người đi vào báo cáo.

Một lúc sau, trung đội trưởng đi ra ngoài theo nhân viên hộ tống: “Ngươi đang tìm ta hả?”

"Đúng vậy, có một số chuyện muốn bàn bạc với trung đội trưởng Giang một chút," Huyện lệnh nói: "Là về những người bị nạn."

Nghe thấy huyện lệnh nói như vậy thì trung đội trưởng gật đầu: "Vào đi!"

Bước vào kho lương thực, huyện lệnh phát hiện trên mặt đất ở bên cạnh chồng lương thực có trải một lớp rơm rạ, mấy nhân viên hộ tống đang ngủ trên đống rơm, liên tục phát ra tiếng ngáy.

Vì sợ cháy, nên trong kho lương thực không có bếp lò, rất lạnh, các nhân viên hộ tống đều chen chúc với nhau để ngủ cùng một chỗ.

"Bên kia có ký túc xá, sao các người không ngủ trong ký túc xá?" Huyện lệnh hỏi.

"Trông coi lương thực có thể khiến cho chúng ta yên tâm hơn!" Trung đội trưởng trả lời.

“Thế này thì cũng quá lạnh rồi?"

"Thành Du Quan còn lạnh hơn nơi này rất nhiều, chúng ta đã quen rồi!"

Lo nghĩ đến việc hai người nói chuyện sẽ gây ồn ào làm phiền đến các nhân viên hộ tống đang nghỉ ngơi, trung đội trưởng đưa huyện lệnh đến một căn phòng nhỏ ở hai bên ngay bên trong kho lương thực: “Nói đi, tìm ta làm gì?”

“Chủ yếu là muốn báo cáo với trung đội trưởng Giang một chút về công tác cứu trợ thiên tai,” Huyện lệnh nói: “Theo lời dặn dò của trung đội trưởng Giang, chúng ta đã đoạt được lương thực từ các gia đình giàu có khác ở trong thành để phát cháo cứu trợ thiên tai, ta đã để cho sư gia ghi chép hết số lương thực đã thu được và chi ra để phát cháo, trung đội trưởng Giang có thể kiểm tra sổ sách!"

Nói xong, huyện lệnh lấy một cuốn sổ từ trong lòng ra và đưa cho trung đội trưởng.

Trung đội trưởng mới học đọc và viết không lâu, làm sao có thể đọc và hiểu được đống sổ sách này chứ?

Anh ta xua tay và nói: "Ngươi cứ giữ lại sổ sách trước đi, chờ sau này quân chủ lực của chúng ta đến đây thì sẽ có người đến xác minh với ngươi!"

Lúc trước khi đồng ý để huyện lệnh phát cháo và cứu trợ thiên tai, trung đội trưởng cũng giữ lại một thủ đoạn khác, bố trí một nhân viên hộ tống ẩn nấp bên trong thành để lén lút quan sát.

Căn cứ vào báo cáo của nhân viên hộ tống, huyện lệnh đúng là không hề lừa dối, sau khi trở về đã tổ chức binh phủ để tiến hành tịch thu tài sản của các gia đình giàu có ở bên trong thành.

Bởi vì đã từng nghiên cứu về Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn, cho nên khi huyện lệnh tịch thu tài sản cũng không giết người, chỉ tịch thu lương thực của đối phương, rồi mới bắt đầu dựng lều cháo để phát cháo ngay trong ngày hôm đó.

Hơn nữa, đối phương phát cháo không phải dùng danh nghĩa của mình, mà là dựa trên danh nghĩa của Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn, mang lại một làn sóng uy tín cho Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn.

Trước khi phát cháo, rất nhiều dân chúng đã tuyệt vọng, cảm thấy mình sẽ không thể sống sót được qua mùa đông này, đột nhiên có một ngày, có một lều cháo được mở ra ở bên trong thành và bắt đầu phát cháo, ai cũng có thể nhận, nghĩ cũng biết là dân chúng cảm thấy biết ơn như thế nào.

Mặc dù cho tới bây giờ, người dân của huyện Gia Trí chưa từng nhìn thấy Kim Phi, trước kia cũng chưa bao giờ nghe nói đến Kim Phi, nhưng bây giờ Kim Phi còn nổi tiếng hơn cả huyện lệnh Chu Khả An, khi nhắc đến tên Kim Phi thì người dân trong thành đều cảm thấy biết ơn.

Mặc dù trung đội trưởng vẫn luôn canh giữ ở kho lương thực, nhưng anh ta cũng biết tình hình bên trong thành một cách vô cùng rõ ràng, cách nhìn của anh ta đối với huyện lệnh cũng thay đổi rất nhiều.

Cho dù trước đây huyện lệnh này có làm gì thì ít nhất ông ta cũng chưa từng qua loa trong việc cứu trợ thiên tai này, còn làm rất tốt.

Huyện lệnh cất sổ sách đi, rồi nói tiếp: “Trung đội trưởng Giang, lần trước ngài nói là mọi người đến quận Tế Thủy là để cứu trợ thiên tai đúng không?”

"Đúng vậy!" Trung đội trưởng gật đầu: "Rốt cuộc thì ngươi muốn nói cái gì?"

"Ta muốn nói là không chỉ trong thành mới có người bị nạn, mà ở bên ngoài thành càng có nhiều người bị nạn hơn, ta muốn xin ý kiến một chút xem có được ra khỏi thành để cứu trợ thiên tai hay không?" Huyện lệnh nói.

"Ra khỏi thành để cứu trợ thiên tai ư?"

Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu trung đội trưởng chính là huyện lệnh muốn chạy trốn, hoặc là báo tin cho những người khác, nhưng sau đó lại xóa bỏ ý nghĩ này.

Lúc đó bọn họ chỉ chiếm kho lương thực, chứ không chiếm đóng cổng thành, huyện lệnh muốn bỏ chạy hoặc là muốn báo tin cho những người khác thì có rất nhiều thời gian để ra khỏi thành.

Nghĩ đến đây, trung đội trưởng nhíu mày và hỏi: “Tại sao ngươi lại muốn ra khỏi thành để cứu trợ thiên tai?”

“Nếu ta nói ta không nỡ nhìn những người bị nạn phải chịu khổ, trung đội trưởng Giang có tin ta hay không?" Huyện lệnh hỏi.

Trung đội trưởng không trả lời, nhưng trong lòng anh ta đúng là không tin.

Nếu thực sự không nỡ thì trước đó đã làm gì rồi?

“Mặc dù ta là huyện lệnh, nhưng người có tiếng nói lớn nhất ở huyện Gia Trí là nhà họ Ninh có quan hệ gắn bó thân thiết với nhà họ Giang, ta gần như chỉ là một con rối bị mất quyền lực. Nói ra cũng không sợ trung đội trưởng Giang ngài chê cười, bản thân ta hơi sợ hãi, không dám đấu tranh với bọn họ, đã nghĩ là chỉ ở lại đây chịu đựng một thời gian, rồi để người trong nhà đến kinh thành biếu quà, để điều động ta đi là được.”

Huyện lệnh cười gượng và nói: “Trước kia ta không phải không muốn cứu trợ thiên tai, mà là có lòng mà lại không có sức, không dám đối đầu với nhà họ Giang và nhà họ Ninh, bây giờ mấy người trung đội trưởng Giang đến đây, ta có thể yên tâm mạnh dạn đi cứu trợ thiên tai rồi!"

Trung đội trưởng gật đầu, cũng không tỏ rõ ý kiến.

Huyện lệnh đã lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm như vậy, biết rõ là gặp người phải nói tiếng người, gặp quỷ phải nói chuyện của ma quỷ, cũng biết rằng hầu hết các nhân viên hộ tống đều có xuất thân là những người không có văn hóa, không hiểu được nhiều cái gọi là ý ở ngoài lời nói, cho nên trực tiếp nói một cách thẳng: "Đương nhiên là ta cũng có lòng riêng của mình!"

Đúng là như vậy, khi trung đội trưởng nghe thấy ông ta nói như vậy thì không nhịn được mà nhíu mày lại và hỏi: "Lòng riêng gì?"

"Từ khoảng khắc ta bỏ tối theo sáng mà đi theo trung đội trưởng Giang, ta đã không còn đường lui nữa, chỉ có thể tiếp tục đi theo tiêu cục Trấn Viễn, cho nên ta muốn chứng minh giá trị của mình!"

Huyện lệnh nói: "Ta biết, mấy người trung đội trưởng Giang không phải không muốn cứu trợ thiên tai, mà là không đủ người, đây cũng là cơ hội tốt nhất để ta chứng minh bản thân mình, ta hy vọng rằng chờ đến khi phần lớn người của tiêu cục Trấn Viễn đến đây, trung đội trưởng Giang có thể báo cáo một cách trung thực những chuyện mà ta đã làm!”

Phải nói là quyết định của huyện lệnh rất chính xác, trung đội trưởng nghe thấy ông ta nói như vậy thì càng tin tưởng ông ta hơn một chút: "Nói đi, ngươi định làm thế nào?"

“Mấy ngày nay, tuyết đã ngừng rơi, ta muốn dẫn người vận chuyển lương thực, đi dọc theo đường chính để phát một ít lương thực cứu trợ cho người dân ở nông thôn, đồng thời nói với bọn họ rằng trong huyện có phát cháo, để bọn họ thông báo cho những người thân và bạn bè khác đến thị trấn."

Huyện lệnh nói: "Đến lúc đó, số lương thực mà ta thu được từ trong tay của các gia đình giàu có có thể sẽ không đủ, ta hy vọng trung đội trưởng Giang có thể hỗ trợ một ít lương thực."

Nhà họ Giang và nhà họ Ninh độc quyền thị trường lương thực và dầu của huyện Gia Trí, các gia đình giàu có trong thị trấn không có việc làm ăn khác để tạo ra lương thực, những lương thực mà huyện lệnh vơ vét được, chẳng qua chỉ là khẩu phần lương thực mà những gia đình giàu có chuẩn bị để vượt qua mùa đông, số lượng có hạn, chỉ phát cháo cho người dân trong thành cũng đã hơi eo hẹp rồi, nếu ra khỏi thành để phát cháo thì đúng là vẫn chưa đủ.

Nhưng bảo ông ta mở cổng thành ra để đi cứu trợ thiên tai một cách bừa bãi có thể sẽ mang đến những biến số khác, hơn nữa, dân chúng tập trung ở trong thành quá nhiều cũng sẽ là một tai họa ngầm.

Dường như huyện lệnh có thể nhìn ra được sự lo lắng của trung đội trưởng, nên mở miệng nói: "Trung đội trưởng Giang, ta có thể đi ra ngoài thành để phát cháo, không cho người bị nạn vào trong thành, nếu ngài lo lắng thì có thể phái người đến cổng thành để giám sát, hoặc cũng có thể phái người đi theo ta về nông thôn để phát lương thực cứu trợ!"

Trung đội trưởng nghe thấy vậy thì hơi động lòng, sau khi suy nghĩ một lúc mới nói: "Chu huyện lệnh, chuyện này rất quan trọng, ta không thể tự mình quyết định được, như này đi, ta sẽ truyền tin cho tướng quân để xin chỉ thị một chút!”
Chương 2049: Quyết định đúng đắn

"Đúng là nên xin phép trước", Huyện lệnh gật đầu liên tục, nhưng không nén nổi tiếng thở dài.

Trung đội trưởng mặc dù không giỏi nhìn sắc mặt để đoán ý, nhưng tiếng thở dài của đối phương thì anh ta vẫn có thể nghe thấy, bèn hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì, chỉ cảm thấy mới đó mà sắp hết năm rồi, không biết có bao nhiêu người sắp chết đói." Huyện lệnh thở dài rồi nói.

Tết Nguyên Đán là ngày lễ quan trọng nhất trong văn hóa truyền thống của Hoa Hạ, nhưng năm nay cái ngày này lại là cơn ác mộng của rất nhiều người dân nghèo khổ.

Giang trung đội trưởng cũng có xuất thân là người nghèo khổ, trước khi gia nhập làm nhân viên hộ tống, bọn họ cho dù đến Tết Nguyên Đán cũng không có thịt để mà ăn.

Nhớ tới cuộc sống trước kia, anh ta cũng thở dài: "Chu huyện lệnh, ngài yên tâm đi, sáng mai ta sẽ phái người truyền tin, nhanh nhất thì chiều mai là có thể nhận được thư hồi âm rồi, ta cảm thấy khả năng cao tướng quân sẽ ủng hộ đề nghị của ngài thôi, bên ngài có thể chuẩn bị lương thực trước, đến khi nhận được thư hồi âm của tướng quân thì ngài có thể xuống vùng thôn quê ngay."

"Vậy thì tốt quá rồi, " Huyện lệnh kích động đến mức đứng lên: "Vậy ta trở về để chuẩn bị, khi nào Giang trung đội trưởng nhận được thư hồi âm thì xin nhanh chóng thông báo cho ta!"

"Được," Giang trung đội trưởng đứng dậy: "Ta cũng sẽ bảo các huynh đệ chuẩn bị mấy xe lương thực, đến lúc ra bên ngoài thành phát cháo, lương thực không đủ thì ngài cứ tới đây lấy thêm!"

"Đa tạ Giang trung đội trưởng!" Huyện lệnh thi lễ với trung đội trưởng rồi xoay người rời đi.

Huyện lệnh rời khỏi kho lương thực chưa được bao lâu, sư gia đã chui ra từ trong một cái hẻm nhỏ: "Lão gia, nói chuyện thế nào rồi?"

"Giang trung đội trưởng nói cần phải xin phép tướng quân của bọn họ trước, nhanh nhất là chiều mai có thể nhận được thư hồi âm, bảo chúng ta chuẩn bị trước." Huyện lệnh trả lời.

"Vậy là đại bộ đội của tiêu cục Trấn Viễn thật sự cách chúng ta không xa!" Sư gia nói.

Bọn họ bây giờ coi như đã hoàn toàn cùng hội cùng thuyền với tiêu cục Trấn Viễn rồi, lỡ như tiêu cục Trấn Viễn chỉ tới vì kho lương thực của nhà họ Giang thì tới lúc đem lương thực đi hết rồi, người cũng rút lui theo, bọn họ sẽ hoàn toàn rơi vào tình huống khó xử, nhất định sẽ bị những quyền quý của quận thành kia xử lý.

Lần này huyện lệnh đến đây, một là để thương lượng công việc cứu trợ thiên tai với trung đội trưởng, hai là để hỏi thăm xem xung quanh có bộ đội chủ lực của tiêu cục Trấn Viễn hay không.

Mặc dù không hỏi trực tiếp, nhưng từ lời nói của trung đội trưởng bọn họ đã có thể đoán ra rất nhiều tin tức.

Thời đại này giao thông lạc hậu, trung đội trưởng sáng mai mới truyền tin, cùng ngày là đã có thể nhận được thư hồi âm, chứng tỏ tướng quân của bọn họ cách huyện Gia Trí cũng không xa lắm.

Việc tích cực cứu trợ thiên tai cũng có thể chứng tỏ tiêu cục Trấn Viễn không phải tới để vơ vét lương thực, khả năng cao là tới để bình định Trung Nguyên.

Việc này khiến cả Huyện lệnh và sư gia đều bình tĩnh lại.

"Lão gia, ngày mai chúng ta thật sự phải xuống vùng thôn quê đưa lương thực cứu trợ thiên tai, còn phải cho người ở quê tới huyện thành sao?" Sư gia hỏi: "Chúng ta đúng là đã thu được một ít lương thực, nhưng chỉ phát cháo ở huyện thành thôi cũng không duy trì được bao lâu, nếu gọi thêm cả người ở quê lên thì làm sao đủ?"

"Chuyện lương thực thì không cần lo lắng, Giang trung đội trưởng nói, đến lúc đó lương thực không đủ, anh ta sẽ mở kho phát lương thực!"

"Lão gia, chúng ta cứ trông nom huyện thành cho kỹ càng thôi không được sao? Tại sao ngài lại muốn xuống vùng thôn quê cứu trợ thiên tai, để nhiều người tới huyện thành như vậy, không cẩn thận thì sẽ gặp phải tai vạ, mấy chuyện kiểu này người khác tránh còn không kịp đó, nhưng ngài lại chủ động gánh trên lưng mình, tại sao phải thế?" Sư gia hỏi.

"Để thấy an lòng!" Chu huyện lệnh nói: "Đối với chúng ta thì là phiền phức, nhưng đối với những người dân ở nông thôn kia, là chuyện lớn liên quan tới tính mạng con người, trước kia ta luôn muốn cứu trợ thiên tai, nhưng lương thực đều ở trong tay nhà họ Giang, ta cũng không có cách nào!"

Ông ta chỉ mới tới huyện Gia Trí được mấy năm, lúc ông ta tới thì mọi việc mọi khu vực ở địa phương đều đã bị quý tộc địa phương nắm chặt, dù ông ta là huyện lệnh, muốn làm việc gì cũng bị ngăn cản ở khắp nơi.

Sau khi bắt đầu vào mùa đông, ông ta cũng biết nạn rét tới rồi, định cứu trợ thiên tai, nhưng nhà họ Giang đầu cơ tích trữ nhiều lương thực như vậy để bán với giá cao, ông ta muốn cứu trợ thiên tai cũng không lấy được lương thực.

Sau lưng ông ta có gia tộc làm chỗ dựa, nhà họ Giang cũng không phải thứ hiền lành gì, chỗ dựa còn mạnh hơn gia tộc của ông ta.

Điều quan trọng nhất là, nội bộ gia tộc cũng không ủng hộ cách làm của ông ta, mà lại bảo ông ta cố gắng có quan hệ tốt với quý tộc địa phương, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.

Huyện lệnh đã thử chống lại mấy lần, kết quả là lần nào cũng kết thúc bằng thất bại, thế nên ông ta cũng mất hết ý chí, lựa chọn bỏ mặc.

Tiêu cục Trấn Viễn đến, khiến ngọn lửa trong lòng vốn đã nguội lạnh từ lâu của ông ta lại cháy rực lên lần nữa.

Thấy sắc mặt của sư gia vẫn hơi không vui, huyện lệnh bèn an ủi: "Lão Lưu à, ngươi đổi góc độ khác mà suy nghĩ thử xem, cứu trợ thiên tai là công đức lớn cứu sống vô số người, hơn nữa còn không cần chúng ta bỏ lương thực ra, chuyện tốt kiểu này ngày thường biết tìm đâu ra?"

"Đội cứu trợ thiên tai treo cờ hiệu của tiêu cục Trấn Viễn và Kim Phi, người dân chỉ biết cảm kích bọn họ!" Sư gia lẩm bẩm.

"Ai nói thế, gần đây ngươi đi trên đường, chẳng lẽ không có người dân nào dập đầu lạy tạ ngươi sao?" Huyện lệnh hỏi.

Mặc dù lúc phát cháo treo cờ hiệu của tiêu cục Trấn Viễn và Kim Phi, nhưng việc thực hiện cụ thể là do sư gia và huyện úy mới tổ chức, thế nên nhiều năm liền người dân ai cũng biết bọn họ.

Thời gian gần đây, lúc sư gia và huyện úy ra khỏi cửa, thường xuyên có người dân dập đầu lạy tạ bọn họ, còn luôn miệng hô "Thanh thiên đại lão gia”.

Ngay cả những binh phủ trước kia khiến người khác ghét bỏ cũng dần dần được người dân tôn trọng.

Nghĩ tới những chuyện này, khóe miệng của sư gia không kiềm được mà cong lên.

Nếu như có thể, ai lại không muốn được người khác tôn trọng chứ? Ai lại bằng lòng chịu đựng việc ngày nào cũng bị người ta mắng là quan tham chứ?

Thời gian gần đây, mặc dù ngày nào sư gia cũng bận bịu muốn chết, nhưng sắc mặt mỗi ngày đều hồng hào, trạng thái tinh thần cũng đã khá hơn nhiều so với trước kia.

"Lão Lưu, đồng ý một lần đi, ta sẽ không hại ngươi, việc trông cậy vào tiêu cục Trấn Viễn chắc chắn sẽ là quyết định chính xác nhất đời này của ngươi và ta!"

Huyện lệnh vỗ vai sư gia: "Cuối cùng phe bình định thiên hạ nhất định sẽ là Xuyên Thục, bây giờ chính là lúc bọn họ đang thiếu người, cũng là thời cơ tốt để chúng ta tạo dựng sự nghiệp, hãy làm cho thật tốt đi, nói không chừng sau này chúng ta còn có thể lưu lại tên của mình trên sử sách!"

Lưu danh sử sách là mơ ước của tất cả người có học ở thời đại phong kiến, sư gia vừa nghe thấy, ánh mắt bỗng sáng bừng lên: "Có... Có thật không?"

"Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không giấu ngươi nữa, thật ra thì ta đã bí mật chú ý tới Xuyên Thục và Kim Phi trong một khoảng thời gian rất lâu rồi, cho dù là lòng dân ý dân hay là thực lực tổng hợp, toàn bộ thiên hạ cũng không ai có thể làm đối thủ của Xuyên Thục!"

Huyện lệnh nói: "Sức chiến đấu của tiêu cục Trấn Viễn ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, bọn họ chỉ có ba mươi người, Hồ Uy và Miêu Đông dẫn theo nhiều người như vậy, kết quả là không trụ nổi một nén hương đã bị giết đến mức phải vứt bỏ vũ khí áo giáp mà bỏ chạy, ngươi nói xem những gia tộc ở Trung Nguyên này, ai có thể là đối thủ của bọn họ?

Nhắc tới cũng phải cảm ơn Giang trung đội trưởng, nếu không nhờ bọn họ tiêu diệt Hồ Uy và Miêu Đông, chúng ta muốn cứu trợ thiên tai cũng khá khó khăn."

Một nha môn thường được phân thành mấy phe phái khác nhau, những binh phủ và nha dịch trước kia bị tiêu cục Trấn Viễn giết chết đều do nhà họ Giang và những quyền quý khác sắp xếp ở huyện nha để chống lại huyện lệnh, thế nên khi phát hiện kho lương thực nhà họ Giang bị bao vây, bọn họ mới có thể xông tới nhanh như vậy.

Những người bị đuổi tới trên tường thành để canh giữ cửa thành đều là một số binh phủ do huyện lệnh đào tạo, chuẩn bị dần dần đoạt quyền nhà họ Giang, bây giờ binh phủ và nha dịch do Nhà họ Giang đào tạo không biết thủ đoạn của tiêu cục Trấn Viễn nên bị diệt sạch hết một lượt rồi, huyện lệnh lúc này mới có thể thuận lợi nắm giữ huyện thành trong tay.
Chương 2050: Thật sao?

“Lão gia, ngài cứ tin tưởng Kim Phi như thế sao?” Sư gia hỏi.

“Đúng vậy.” Huyện lệnh gật đầu không chút do dự, sau đó lại nói thêm: “Đương nhiên, , những gì ta vừa nói chỉ là phán đoán của bản thân ta, nếu ngươi không muốn tin thì ta cũng không ép buộc, ngày mai khi cổng thành mở ra, ngươi cứ việc dẫn người nhà rời đi, trở về nếu có người hỏi, hết thảy đều đổ lên người ta là được!"

Sư gia nghe xong thì lộ ra vẻ mặt trầm tư.

Ông ta cũng không phải người cô độc nhưng gia tộc phía sau ông ta không lớn bằng gia tộc của huyện lệnh, khả năng chống chọi với nguy hiểm của ông ta cũng yếu hơn rất nhiều.

Một khi ông ta gia nhập tiêu cục Trấn Viễn thì ta tộc của ông ta chưa chắc có thể chịu được sự chỉ trích của những quyền quý khác.

“Ngươi suy nghĩ kĩ đi, nghĩ xong thì ngày mai cho ta câu trả lời là được.”

Huyện lệnh lại vỗ bả vai sư gia rồi chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa đi được hai bước thì chợt nghe thấy sư gia đuổi theo: "Lão gia, ta nghĩ xong rồi, ta tin tưởng phán đoán của ngài!”

Huyện lệnh mỉm cười: “Vậy thì đi chuẩn bị cho buổi cứu trợ thiên tai ngày mai đi!”

"Vâng!" Sư gia gật đầu rồi đi về hướng khác.

Huyện lệnh và sư gia đều cho rằng Giang trung đội trưởng sẽ dùng chim bồ câu để đưa tin, kết quả sáng sớm ngày hôm sau, binh phủ đã báo cáo với họ rằng có một nhân viên hộ tống đã đi đến tường thành và thả một cái mũi tên lệnh, và sau đó con quái vật biết bay mà họ thấy trước đó lại xuất hiện.

Mãi đến lúc này huyện lệnh mới biết rằng chiếc phi thuyền này chưa bao giờ rời khỏi huyện Gia Trí mà được giấu ở đâu đó bên ngoài thành.

Phi thuyền không hạ cánh mà bay lơ lửng phía trên kho lương thực và dùng dây thừng lấy đi lá thư của trung đội trưởng rồi bay đi.

Cũng ngay sáng hôm đó, lá thư của trung đội trưởng đã được gửi đến tay Lưu Thiết.

Lưu Thiết nhất thời có chút do dự nên bèn mời Điền tiên sinh đến.

Anh ta đợi Điền tiên sinh đọc xong thư thì nóng lòng hỏi: "Điền tiên sinh, ngài nghĩ thế nào?"

Điền tiên sinh không trả lời mà chỉ cười nói: “Vị huyện lệnh này khá thú vị, vừa nhìn thấy đám người Lưu Dương rời đi đã ngay lập tức đầu hàng, hơn nữa lại có thể nghĩ ra ý tưởng này, không tồi, về sau có thể bồi dưỡng một chút!”

Lưu Thiết Điền tiên sinh khen ngợi huyện lệnh bèn hỏi: " Điền tiên sinh, ngài thấy chúng ta có nên đồng ý với đề nghị của ông ta không?"

"Tại sao không đồng ý?" Điền tiên sinh hỏi lại.

“Ông ta muốn kêu gọi người dân vào thành, nếu có quá nhiều nạn dân tụ tập và xảy ra rắc rối thì phải làm sao?"

"Tướng quân, huyện lệnh nói, phát cháo ở ngoài thành, cũng không có nói cho phép người vào thành, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì, cho dù có xảy ra chuyện thì chỉ cần trung đội trinh sát có thể bảo đảm an toàn cho chính mình thì không sao cả!”

Điền tiên sinh nói: Thật ra ta cũng thấy đây đây là một cuộc thử nghiệm không tồi, nếu thành công thì nói không chừng chúng ta có thể thử quảng bá nó ở những nơi khác, cho dù thất bại và nạn dân đổ xô vào huyện thành thì lương thực cũng sẽ rơi vào tay nạn dân, chỉ cần người của chúng ta có thể rút lui thì cũng không gây ra quá nhiều tổn thất!”

Ngày hôm qua đội thăm dò đã xác nhận, có lẽ quy mô của mỏ than ở dốc chăn cừu sẽ không nhỏ hơn mỏ than ở Hắc Thủy Câu, chỉ cần nạn dân có thể sống sót thì sang năm mới có người đi khai thác mỏ!"

Sau khi đội trưởng đội thăm dò mang theo xẻng Lạc Dương đến thì ngay cả huyện Phong Lăng cũng không đến mà lập tức đi thẳng đến nơi phát hiện ra mỏ than.

Sau khi thăm dò, phát hiện mỏ than ven sông Hoàng Hà là một mỏ nông, chỉ cách mặt đất chục mét, phạm vi không tính là nhỏ, việc khai thác có thể bắt đầu khi băng tan vào mùa xuân, đến lúc đó sẽ cần một lượng lớn công nhân.

“Điều này cũng đúng, " Lưu Thiết khẽ gật đầu.

Bọn họ có phi thuyền, cho dù trung đội trinh sát không thể bảo vệ kho lương thực thì việc rút lui cũng không phải là vấn đề lớn.

"Vậy ta viết thư trả lời để bọn họ thử một chút?" Lưu Thiết hỏi.

“Được.” Điền tiên sinh khẽ gật đầu: "Nhưng không thể nói với họ rằng nếu họ thất bại thì cũng không sao, phải yêu cầu khắt khe hơn một chút."

"Ta hiểu rồi." Lưu Thiết gật đầu.

Lưu Thiết biết bên phía huyện Gia Trí vẫn đang đợi nên sau khi anh ta viết xong thư trả lời bèn trực tiếp gửi đi bằng phi thuyền.

Ngay chiều hôm đó, huyện lệnh huyện Gia Trí nhìn thấy con quái vật khổng lồ bay vào trong thành nên đã vội vã chạy đến kho lương thực.

Lúc này trung đội trưởng đang đợi ở cửa với hai phong thư trên tay, một phong đã mở và một phong chưa mở.

Huyện lệnh sốt ruột hỏi: “Tướng quân nói thế nào?”

“Tướng quân đồng ý rồi.” Trung đội trưởng cười nói: "Đây là thư mà Lưu Thiết tướng quân gửi cho ngươi!"

“Lưu Thiết tướng quân thật sự đã đến Trung Nguyên?" Huyện lệnh nghe vậy thì không khỏi mở to hai mắt.

Ông ta đã đọc rất nhiều nhật báo Kim Xuyên nên đương nhiên biết Lưu Thiết là ai, trước đó trung đội trưởng nói bọn họ đến từ thành Du Quan nên huyện lệnh cũng biết bọn họ là người của Lưu Thiết, nhưng không ngờ rằng Lưu Thiết lại đích thân đến Trung Nguyên.

Điều này cũng khiến huyện lệnh càng thêm tin tưởng vào phán đoán của bản thân- Kim Phi sắp tấn công Trung Nguyên!

Ông ta cầm phong thư bằng cả hai tay rồi cẩn thận mở nó ra.

Mặc dù phong thư này được gửi đến với danh nghĩa của Lưu Thiết, nhưng thực ra là do Điền tiên sinh viết, trong đó khen ngợi huyện lệnh đã cải tà quy chính và khuyến khích ông ta tiếp tục làm việc chăm chỉ.

Nội dung rất máy móc nhưng lại khiến huyện lệnh xúc động không thôi.

Sáng sớm hôm sau, ông ta đã đích thân dẫn đầu mấy chục binh phủ và hộ tống hơn chục xe chở thức ăn ra khỏi thành.

Vì để tỏ vẻ bản thân không thẹn với lương tâm mà huyện lệnh còn kiên quyết yêu cầu trung đội trưởng cử hai nhân viên hộ tống đi cùng để giám sát.

Trung đội trưởng cũng rất coi trọng công tác cứu trợ thiên tai nên cũng không từ chối.

Sau khi rời khỏi thành, đoàn xe đi dọc theo đường chính để đến thôn đầu tiên.

Nhìn thấy binh phủ và nha dịch đi ở phía trước, còn có xe ngựa đi theo sau, người dân đều tưởng rằng họ lại đến đây để thu thuế nên vô cùng sợ hãi.

Khi đến cửa thôn, nha dịch đã gõ chiêng đồng rồi lớn tiếng nói: "Trưởng làng đâu? Huyện lệnh tới rồi, mau ra nghênh đón!"

Nha dịch chỉ đích danh rồi nên trưởng làng chỉ có thể cắn răng bước ra khỏi nhà.

Ông ta run rẩy đi đến cửa thôn, không đợi nha dịch lên tiếng đã quỳ xuống trên tuyết phát ra một tiếng uỵch: “Các vị quan gia, thôn của chúng ta thực sự không còn lương thực, van cầu các vị đại lão gia hãy cho chúng ta một con đường sống sót!"

"Ông lão mau đứng dậy đi!" Huyện lệnh vội vàng tiến lên: "Hôm nay chúng ta đến đây không phải để thu thuế, chúng ta tới phát cháo để cứu trợ thiên tai!”

“Phát... phát cháo?” Vẻ mặt của lão trưởng làng không thể tin được, cho rằng bản thân đang nghe nhầm: “Thật sao?”

"Đương nhiên là sự thật, không thấy chúng ta đã kéo theo lương thực đến đây rồi hay sao?" Huyện lệnh chỉ vào xe ngựa ở phía sau.

Lão trưởng làng nhìn thoáng qua phía sau một cái thì phát hiện quả nhiên xe ngựa đang kéo theo bao lương thực thì nước mắt lập tức chảy ra, ông ta không ngừng dập đầu với huyện lệnh: "Cảm ơn đại lão gia thanh thiên! Cảm ơn đại lão gia thanh thiên!"

“Không cần cảm tạ ta, ta cũng chỉ đến đây theo mệnh lệnh của quốc sư đại nhân mà thôi, lương thực cũng là do thủ hạ của quốc sư đại nhân là tiêu cục Trấn Viễn mang đến, nếu muốn cảm tạ thì cũng nên cảm tạ quốc sư đại nhân và tiêu cục Trấn Viễn!”

Đầu năm nay, cho cho một ngụm cơm ăn chính là ân nhân cứu mạng, mặc dù lão trưởng làng không biết quốc sư là ai, cũng không biết tiêu cục Trấn Viễn nhưng điều đó không làm chậm trễ việc ông ta dập đầu: “Cảm tạ quốc sư đại nhân, cảm tạ tiêu cục Trấn Viễn!”

"Ông lão, ông mau đứng lên đi!" Huyện lệnh ra hiệu cho nha dịch kéo trưởng làng đứng dậy: “Làng của các ông có bao nhiêu người?”

“Mùa thu vẫn còn 152 người, sau mùa đông có 25 người chết cóng và chết đói, hiện tại còn lại 127 người." Trưởng làng trả lời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom