• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 296-300

Chương 296: Sắp xếp

Vấn đề quan trọng, Đường Đông Đông và trưởng làng phải suy nghĩ thật cẩn thận.

Nói chuyện với mấy nữ công nhân vài phút mới bảo bọn họ rời đi.

Sau đó biểu cảm của hai người đều trở nên nghiêm túc.

Những cái nên hỏi vừa rồi đều đã hỏi rõ rồi, mọi thứ mà thợ săn nói đều là đúng.

Nữ công nhân đã xác nhận rằng cha của Đường Phi quả thực là bị thổ phỉ giết chết, Đường Phi vẫn luôn hận thổ phỉ đến tận thấu xương can.

Trưởng làng đã sống hơn nửa cuộc đời, mặc dù chưa từng đi nhiều, nhưng vẫn hiểu rất rõ về người dân miền núi.

Người như Đường Phi, khả năng cấu kết với thổ phỉ để hại Kim Phi là rất ít.

Hàn Phong và Kim Phi cũng không có thù hận gì, cũng không đến mức phải liều cái mạng để chạy tới tận làng Tây Hà để lừa bọn họ.

Bây giờ anh ta đang ở làng Tây Hà, một khi trưởng làng phát hiện ra anh ta nói dối thì sẽ lập tức trừ khử anh ta.

“Xem ra Phi ca thực sự gặp phải thổ phỉ rồi”.

Trưởng làng nheo mắt nói: “Thiết Tử, bắn tên đi!”

“Dạ!”

Lưu Thiết đã chuẩn bị sẵn, đợi có sự cho phép của trưởng làng liền lập tức hành động.

Tiếng vang chói tai lập tức truyền khắp ngôi làng.

Các binh lính nữ, cựu binh và những người dân chưa ngủ toàn bộ đều đi ra khỏi phòng, đứng ở sân.

Chưa đầy một phút, Lưu Thiết đã bắn phát thứ hai.

Làng Tây Hà vừa rồi còn yên tĩnh, giờ bỗng trở nên ồn ào.

“Không hay rồi, phát ra từ nhà Kim tiên sinh!”

“Lão Tam, mau dậy đi, nhà Phi ca bắn tên bay rồi!”

“Nửa đêm Phi ca sẽ không vô cớ bắn tên đâu, lần trước Tiểu Bắc cô nương bị bắt cóc, lần này nhất định là có chuyện lớn rồi!”

“Mau mau mau!”

Toàn bộ cựu binh, binh lính nữ đều lập tức cầm theo vũ khí chạy tới nhà Kim Phi.

Người dân chạy theo phía sau bọn họ.

Rất nhanh sau đó, chỗ đất trống ở trước cửa nhà Kim Phi đã chật cứng người.

Bao gồm cả các thành viên đang dưỡng thương ở nhà như Thiết Chùy, Đại Tráng, Hầu Tử cũng chống nạng đi tới.

Tất cả mọi người đều nhìn về bục gỗ bên cạnh, chờ Kim Phi thông báo chuyện đã xảy ra.

Nhưng người trên bục không phải là Kim Phi mà là trưởng làng và Đường Đông Đông.

“Trưởng làng, Phi ca đâu?”

Có người dân hỏi.

“Mọi người trật tự!”

Trưởng làng gõ chiêng, đợi đến khi yên tĩnh mới lên tiếng: “Ta vừa mới nhận được tin, trên đường từ huyện phủ quay về, Kim Phi đã bị thổ phỉ tập kích...”

Lời phía sau còn chưa nói xong, bên dưới đã hoàn toàn bùng nổ.

“Trưởng làng nói gì cơ? Phi ca bị thổ phỉ tập kích á?”

“Trời ơi, phải làm sao bây giờ?”

“Khi đó Phi ca muốn đi trấn áp thổ phỉ, ta đã nói là không thỏa đáng, bây giờ thì hay rồi, bị thổ phỉ báo thù rồi!”

“Câm cái miệng thối của ngươi lại, là Kim Phi chọc vào đám thổ phỉ sao? Là bọn chúng cướp đội xe của chúng ta, đánh gãy chân của Hổ Tử trước, Phi ca không thể không ra mặt được?”

“Đúng vậy, thổ phỉ đều là đám sói mắt trắng, chúng ta trừ khi vĩnh viễn rời khỏi làng Tây Hà, nếu không bọn chúng vẫn sẽ tới gây rối thôi! Đánh sớm cho đỡ mệt!”

“Trời ạ, ta cũng chỉ là lo cho Phi ca, nói gì sai thì mong mọi người tha cho ta!”

“Ngươi cũng biết mình nói sai, vẫn chưa hết thuốc chữa!”

“Đừng quan tâm hắn nữa, mau chóng nghĩ cách đi, làm sao cứu được Phi ca đây”.

“Bây giờ mà còn có thổ phỉ dám chặn đường Phi ca, thổ phỉ của núi nào mà lại dám to gan như vậy?”

“Trưởng làng, thổ phỉ ở đâu? Có bao nhiêu người?”

“Trưởng làng, ông phái người đi cứu Phi ca chưa?”

...

Tất cả mọi người dân làng Tây Hà đều biết rằng có Kim Phi bọn họ mới có cuộc sống tươi đẹp, không có Kim Phi, làng Tây Hà sẽ giống như một miếng thịt béo bở, bị các hào thân xâu xé.

Dân làng trước tiên là sợ hãi, sau đó liền trở nên phẫn nộ.

Chen miệng nói không ngừng, ai nấy cũng muốn đi cứu Kim Phi.

Keng! Keng! Keng!

Trưởng làng gõ chiêng mấy tiếng, cuối cùng dân làng cũng yên tĩnh trở lại.

“Gào cái gì mà gào!”

Trưởng làng hét: “Tập kích Kim Phi là ba nhóm thổ phỉ, cộng vào hơn một trăm người, buổi sáng lúc đi Kim Phi đã nói với ta, bảo Đại Lưu đi thay Khánh Mộ Lam cô nương, vì vậy bây giờ bên cạnh cậu ấy chỉ có mười binh lính nam, cộng thêm mười binh lính nữ cận vệ của Khánh Mộ Lam cô nương, nhất định không so được với đám thổ phỉ”.

“Vì vậy chúng ta buộc phải đi ứng cứu Kim Phi!”

“Đúng, ứng cứu Phi ca!”

Dân làng lập tức phụ họa theo.

“Ứng cứu Kim Phi là chuyện đương nhiên, bây giờ mọi người nghe ta sắp xếp!”

Trưởng làng hét lớn: “Mãn Thương tới chưa?”

“Tới rồi!”

Mãn Thương khập khiễng đi tới.

“Bây giờ cậu lập tức tới xưởng luyện gang, mở kho vũ khí ra, chuẩn bị cung cấp vũ khí cho mọi người”, trưởng làng nói.

“Rõ!”

Mãn Thương đáp một tiếng, lớn tiếng đáp: “Mọi người đi theo ta tới xưởng luyện gang!”

Bảy tám nữ nô lệ đi theo Mãn Thương học việc đều chạy theo cậu ấy đến xưởng luyện gang.

“Thiết Chùy tới chưa?”, trưởng làng lại hét.

“Đến rồi!”

Thiết Chùy nhanh chóng giơ tay lên.

“Vết thương của cậu thế nào rồi?”, trưởng làng nói.

“Không còn vấn đề gì nữa rồi!”

Thiết Chùy ném chiếc nạng ra, đi nhanh về phía trước.

Mặc dù lúc chạy vẫn còn hơi khập khiễng, nhưng vẻ mặt của anh ta không thay đổi.

“Được, cậu là đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, cũng là kỵ sĩ giỏi nhất của làng Tây Hà chúng ta, bây giờ cậu lập tức chọn ra bốn mươi người, mang theo năm chiếc cung hạng nặng, đi ứng cứu Kim Phi với tốc độ nhanh nhất, cho dù thế nào cũng phải cứu được ngài ấy!”

Trưởng làng lạnh lùng nói.

Số chiến mã mà lần này Khánh Hoài gửi về vừa tới làng Tây Hà thì đã gửi một nửa tới quận Quảng Nguyên.

Bây giờ trong chuồng ngựa làng Tây Hà có tổng cộng 48 con, nhóm Thiết Chùy cần 41 con và năm con để chở cung hạng nặng thì cần phải có 46 con.

Cũng có nghĩa là trưởng làng chỉ để lại 2 con để phòng trường hợp cấp bách, tất cả số còn lại đều giao cho Thiết Chùy.

“Rõ!”

Thiết Chùy đáp một tiếng, xoay người chạy về phía phương trận của các cựu binh và nữ binh lính.

Lúc này ngoại trừ những người bắt buộc phải canh giữ ở vị trí cố định, những cựu binh và binh lính nữ khác đều đã tới.

Nhưng cộng lại mới chỉ có 43 người mà thôi.

Thiết Chùy cũng lười chọn, trực tiếp bỏ ba nữ binh lính ở bên cạnh ra, dẫn theo những người còn lại chạy về phía chuồng ngựa.

“Lưu Thiết”.

Trưởng làng lại hét một tiếng, Lưu Thiết lập tức đi tới.

“Con tập hợp đội hộ vệ và đội đánh hổ, đi tìm Mãn Thương nhận mười cái cung hạng nặng, ba cái máy bắn đá dùng xe kéo, lập tức xuất phát!”

“Đội hộ vệ, đội đánh hổ, tất cả đi tới nhà kho cùng ta, chuẩn bị sẵn sàng!"

Lưu Thiết hét lên một tiếng, một đám đàn ông lập tức đứng ra.

Về cơ bản là tất cả những người đàn ông ở làng Tây Hà.

Sau khi những người này rời đi, trên sân chỉ còn lại một đám phụ nữ, mấy nữ binh lính và mấy thành viên bị thương như Đại Tráng, Hầu Tử.

“Lưu Ngọc!”

Trưởng làng gọi con gái của mình lên.

“Con có mặt!”

Lưu Ngọc phấn khích tiến lên trước, ngẩng đầu nhìn lên.

“Con lập tức tập tập hợp phụ nữ trong làng lại, sơ tán tất cả mọi người tới nhà ăn của xưởng dệt, đợi đến trước khi Kim Phi quay về, mọi người cứ ở yên đó!”

Hơn một nửa số cựu binh và nữ binh lính đã đến tiêu cục ở Quảng Nguyên, những người còn lại không những phải phong tỏa ba nhóm thổ phỉ, còn phải tập hợp thành nhóm trấn áp thổ phỉ để dạy dỗ những đám thổ phỉ nhỏ, người còn ở lại trong làng không nhiều.

Bây giờ các cựu binh canh giữ làng, các binh lính nữ đều bị Thiết Chùy dẫn đi, đàn ông thì gần như bị Lưu Thiết dẫn đi hết rồi.

Người duy nhất mà ngôi làng có thể trông cậy vào là các thành viên bị thương và phụ nữ, hoàn toàn không thể chống đỡ cả ngôi làng được.

Cách tốt nhất là tập hợp mọi người lại để quản lý.
Chương 297: Tro đen

Theo lệnh của trưởng làng, toàn bộ của làng Tây Hà đều trở nên tất bật.

Đầu tiên là Thiết Chùy với tốc độ nhanh nhất, dẫn theo hơn 40 chiến mã, lao ra khỏi làng.

Ngay sau đó, Lưu Thiết dẫn theo hầu hết đàn ông trong thôn, đẩy mấy chục chiếc xe lớn nhỏ chạy ra ngoài.

Tất cả phụ nữ trong làng đều hành động, dẫn theo con cái và đồ đạc đáng giá trong nhà, mau chóng tới nhà ăn xưởng dệt.

Đường Đông Đông cũng tạm thời dừng công việc ca đêm ở xưởng dệt, nữ công nhân của làng Tây Hà và lang Quan Gia, toàn bộ đều đưa tới tập hợp ở nhà ăn xưởng dệt.

Các nữ công nhân từ nơi khác đến được yêu cầu quay về ký túc xá ngay lập tức.

Rất nhanh sau đó, Tiểu Ngọc dẫn theo mấy nữ binh lính và thành viên bị thương, bố trí đặt những chiếc nỏ hạng nặng ở nhiều ngã tư dẫn tới xưởng dệt và lò luyện gang.

Nữ binh lính chịu trách nhiệm bắn, phụ nữ trong thôn chịu trách nhiệm lên dây.

Ngay lập tức, bầu không khí toàn bộ làng Tây Hà đều trở nên nghiêm trang.

Lưu Thiết lên đường chưa bao lâu, các nữ binh lính canh gác trên cao vội vàng đi tìm trưởng làng cùng Đường Đông Đông.

“Trưởng làng, quản đốc Đường, bên ngoài có người tới!”

Nữ binh lính lo lắng nói.

Sắc mặt của trưởng làng và Đường Đông Đông lập tức thay đổi rõ rệt, vội vàng chạy tới vùng đất cao.

Quả nhiên, cách làng chừng một dặm, có một đội quân đang tới.

Hàng trăm ngọn đuốc trông giống như một con rồng lửa, uốn lượn dài gần 200 mét, thoạt nhìn có khá nhiều người.

“Không lẽ hôm nay thổ phỉ thực sự đánh tới làng Tây Hà sao?”

Sắc mặt trưởng làng lộ ra vẻ kinh hãi.

Lúc này có thể nói rằng làng Tây Hà phòng ngự rỗng rất nhiều, nếu như thực sự có hàng trăm thổ phỉ đánh tới, hậu quả sẽ rất thảm!

Nhưng cho dù biết như vậy, trường làng và Đường Đông Đông cũng vẫn sẽ phái người đi ứng cứu Kim Phi.

Bởi vì nếu như Kim Phi chết, hậu quả còn nghiêm trọng hơn việc làng Tây Hà bị thổ phỉ đánh nhiều.

Bây giờ có thể nói rằng tất cả mọi người dân ở làng Tây Hà đều là binh lính, rất nhiều phụ nữ đều được huấn luyện nghiệp dư, hơn nữa chiến đấu ở đất của mình, bọn họ có thể cầm cự được tới rạng sáng.

Nhưng nếu như Kim Phi chết rồi, bầu trời của làng Tây Hà sẽ vĩnh viễn không sáng nữa.

“Trưởng làng, nếu thực sự có thổ phỉ tới tấn công, có lẽ sẽ không phô trương như vậy đâu”.

Đường Đông Đông nói: “Có khi nào là làng Quan Gia phái người tới”.

“Chỗ đó quả thực là hướng của làng Quan Gia”.

Trường làng nghĩ một chút: “Ta ra xem, nếu thật sự là thổ phỉ, ta sẽ phóng mũi tên cảnh báo, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, còn nếu như là lão Quan thì ta sẽ đưa bọn họ về đây”.

“Không được, như vậy quá nguy hiểm, trưởng làng, ông không được đi”.

Đường Đông Đông lập tức lắc đầu.

Nếu như là người của làng Quan gia, vậy thì đó là điềm mừng, nếu như là to, đợi trưởng làng bắn tên báo hiệu xong sẽ chạy không thoát nổi.

“Bây giờ trong làng chỉ còn lại mình ta là đàn ông còn nguyên vẹn đôi chân, ta không đi thì ai đi?”

Trưởng làng không nói nhiều, lập tức chạy ra ngoài.

Đường Đông Đông cũng biết đây là cách tốt nhất hiện giờ, mím môi nhìn bóng lưng của trưởng làng, chạy đi báo cho Tiểu Ngọc chuẩn bị.

Ở cổng làng, đội tuần tra ban đầu đều đã được điều tới xưởng dệt, trưởng làng trốn trong bụi cỏ ở bên cạnh, sau đó bò từ từ ra ngoài.

Dù sao tuổi tác cũng cao rồi, trưởng làng bò được một đoạn liền cảm thấy eo đau nhức, nhưng ông ấy vẫn không dám đứng dậy, tay cầm chặt cung nỏ.

Chỉ cần phát hiện ra đối phương là thổ phỉ, ông ấy sẽ lập tức lên dây, bắn tên báo hiệu.

Trưởng làng cách những đốm lửa càng lúc càng gần.

Khi khoảng cách chỉ còn mười mấy mét, trưởng làng cuối cùng đã nhìn rõ ràng.

Dẫn đầu đội ngũ này không phải là Quan tam gia của làng Quan gia thì còn là ai được nữa?

Phía sau lão tam gia chính là anh rể của Kim Phi Quan Thiết Trụ.

Cục đá trong lòng trưởng làng cuối cùng đã được gỡ xuống, cánh tay mềm nhũn gục xuống đất.

“Ai?”

Quan Thiết Trụ nghe thấy có tiếng động trong bụi cỏ liền nhấc rìu lên đứng chắn trước mặt Quan tam gia.

“Là ta!”, trưởng làng bò dậy: “Quan lão tam, ông dọa chết ta rồi!”

“Đêm hôm ông bò từ bãi cỏ ra, còn nói rằng ta dọa ông à?”, Quan tam gia hậm hực nói: “Ông làm cái gì thế?”

“Còn chẳng phải là sợ các ông là thổ phỉ sao?”, trưởng làng nói: “Sao mọi người lại tới đây?”

“Lão Quân hôm nay tới làng các ông thăm người thân, ăn xong bữa cơm quay về nói rằng làng các ông bắn hai mũi tên khẩn cấp nên chạy đến nói với ta”.

Quan tam gia nói: “Ta vừa nghe xong cảm thấy nhất định là đã xảy ra chuyện lớn rồi liền gọi các nam nhân của làng tới đây, xem xem có chuyện gì”.

“Các ông thực sự tới đúng lúc quá”.

Trưởng làng nghe thấy vậy kích động nắm láy tay của Quan tam gia: “Bây giờ làng của bọn ta chỉ còn lại phụ nữ thôi”.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?”, Quan tam gia hỏi.

“Kim Phi và Quan Hạ Nhi hôm nay đến huyện phủ làm hôn thư cho Đường Tiểu Bắc cô nương, trên đường quay về thì bị thổ phỉ tập kích…”

“Cái gì?”

Quan tam gia nghe thấy vậy, lông mày cau chặt lại: “Kim Phi không chỉ là người của làng Tây Hà, còn là con rể của làng Quan Gia bọn ta, cậu ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không phái người tới thông báo cho bọn ta một tiếng?”

Kim Phi không chỉ là trời của làng Tây Hà mà cũng là trời của làng Quan Gia.

“Ta vừa biết tin liền bảo Thiết Chùy cưỡi ngựa đi rồi, sau đó Thiết Tử lại dẫn toàn bộ đàn ông trong làng đi, làm gì có thời gian mà thông báo cho ông chứ?”

Trưởng làng bất lực nói.

“Chuyện này sau này tính sau”.

Quan tam gia chỉ vào trưởng làng, quay đầu hét lớn: “Trụ Tử, cậu lập tức dẫn đội dẫn hổ đuổi theo Lưu Thiết, Lão Cửu, cậu dẫn theo những người còn lại, nghe theo sự sắp xếp của lão Lưu, nghe rõ chưa?”

“Rõ rồi!”

Quan Trụ Tử đáp một tiếng, dẫn theo đội đánh hổ của làng Quan Gia chạy đi.

Còn Quan lão cửu thì dẫn theo những người đàn ông còn lại, đi theo trưởng làng vào trong.

Trên thực tế, những người từ các thôn khác đến đây vừa rồi cũng đã tới tìm trưởng làng và bày tỏ mong muốn giúp đỡ, nhưng trưởng làng không dám để họ đảm nhận nhiệm vụ phòng thủ, vì vậy ông đã lịch sự từ chối.

Nhưng làng Quan gia thì khác, bởi vì quan hệ với Kim Phi, hai làng gần như không hề tách biệt, giống như người một nhà vậy.



Mà lúc này, đám người Kim Phi theo sự dẫn đường của thợ săn cuối cùng đã tới được Hắc Thủy Câu.

“Tiên sinh, mọi người bị sao vậy?”

Trương Lương ở tòa tháp nhìn thấy Kim Phi ở phía dưới liền bị dáng vẻ của bọn họ dọa cho khiếp sợ.

Đây là lần đầu tiên anh ấy thấy Kim Phi thảm hại như vậy.

“Gặp phải thổ phỉ rồi”.

Kim Phi giải thích đơn giản một câu.

“Dám mai phục tấn công tiên sinh, bọn này đúng là chán sống rồi!”

Trương Lương tức giận trợn trừng mắt: “Tiên sinh đợi chút, ta phái người đi giết sạch bọn họ!”

“Không cần nữa, nếu như ta đoán không sai thì bọn chúng đã chạy rồi”.

Kim Phi nói: “Huynh mau chóng phái người quay về làng Tây Hà một chuyến, bảo bọn họ ngày mai gửi mấy chiếc xe ngựa tới, đón những huynh đệ bị thương về”.

“Bây giờ ta sẽ lập tức sắp xếp, Nhị Khuê, ngươi mau chóng dẫn tiên sinh vào trong nghỉ ngơi”.

Trương Lương đáp một tiếng, lập tức sắp xếp nhân lực.

Nhị Khuê dẫn đám người Kim Phi vào trong tòa tháp.

Trong tòa tháp có mấy căn phòng, là nơi để đám thổ phỉ nghỉ ngơi.

Lúc này đã biến thành ký túc xá của các cựu binh.

Kim Phi tới đương nhiên phải dành căn phòng tốt nhất cho y.

Nhưng cái gọi là căn phòng tốt nhất cũng rất đơn sơ, cho dù là bàn hay là giường đều phủ một tầng bụi đen.

“Xin lỗi tiên sinh, cái nơi chết tiệt này, ở đâu cũng là tro đen, hôm nay lau ngày mai lại có, mãi không sạch được, sau đó Lương ca bảo bọn ta không cần lau nữa”.

Nhị Nhuê dùng tay áo lau ghế, ngại ngùng giải thích.

“Cậu đợi chút!”

Kim Phi vươn tay ra lấy một ít tro đen, đặt ở dưới ngọn đèn dầu, cẩn thận quan sát.

Trên mặt y dần dần lộ ra một tia kinh ngạc: “Cậu nói ở đây chỗ nào cũng có loại tro đen này à?”
Chương 298: Mỏ than

“Đúng vậy, núi Bao cách đây mấy chục dặm đều là đá đen, gió thổi một cái, tro đen liền bay tới đây”.

Nhị Khuê bất lực nói: “Còn có con kênh bên kia nữa, nước cũng là màu đen, mấy ngày rồi bọn ta đều không được tắm”.

“Trên núi Bao đều là loại đá này sao?”

Kim Phi nhặt một hòn đá cỡ quả óc chó từ dưới đất lên và hỏi.

“Đúng đúng, chính là loại này”.

Nhị Khuê nói: “Đây là do Lương ca bảo bọn ta lên núi đào về để làm máy bắn đá, không biết ai mang vào đây một viên, tiên sinh, đưa cho ta đi, ta mang đi vất”.

“Không được vất, đây là bảo bối đấy!”

Kim Phi cười nói: “Hắc Thủy Câu đúng là Hắc Thủy Câu”.

“Tiên sinh”.

Nhị Khuê có chút lo lắng nhìn Kim Phi.

Tiên sinh chẳng lẽ bị thổ phỉ dọa cho ngốc rồi sao?

Cầm một viên đá bẩn lên và nói là bảo bối?

Không chỉ riêng Nhị Khuê, Quan Hạ Nhi dìu Đường Tiểu Bắc vào phòng cũng cảm thấy Kim Phi có gì đó không đúng.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Kim Phi không hề giống đang không minh mẫn, tò mò hỏi: “Tướng công, đây là thứ gì vậy?”

“Chỉ cần loại đá này xuất hiện, đào xuống dưới là có thể đào ra than”.

Kim Phi hưng phấn nói: “Nước của kênh mương đó đều là màu đen, rất có thể là do bị than làm nhiễm”.

Núi Bao mà vừa rồi Nhị Khuê nói rất có thể là một mỏ than lộ thiên, sau khi nước mưa thấm xuống sẽ tụ lại ở con sông nhỏ dưới chân núi, dòng sông sẽ tự nhiên chuyển sang màu đen.

“Than?”

Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc đều ngây ra.

Bọn họ không biết rằng Kim Phi vẫn luôn tìm than.

Chỉ là Đại Khang chưa khai thác và sử dụng nguồn than trên diện rộng nên mỗi lần phải đi xa để mua.

Mỗi một chiếc xe than vận chuyển đến làng Tây Hà, giá tiền đều cao hơn gấp đôi than củi.

Nhưng cho dù như vậy, Kim Phi vẫn tăng lượng than mua vào.

Nếu như Hắc Thủy Câu lại có than, sau này không cần phải tốn một khoản tiền lớn nữa rồi.

“Núi Bao mà cậu nói ở đâu? Mau dẫn ta đi xem!”

Kim Phi cũng vô cùng kích động, không kịp sắp xếp cho hai người Quan Hạ Nhi liền kéo Nhị Khuê ra ngoài.

Nhị Khuê cũng hết cách, chỉ đánh thắp đuốc, dẫn Kim Phi đến núi Bao.

Kim Phi cầm lấy ngọn đuốc, cũng không hề chế bẩn, nằm xuống đất quan sát một cách cẩn thận.

Nhìn suốt mấy phút, Kim Phi lại đứng dậy.

Lúc này, tay, mặt, y phục của y đều đã lấm lem.

Nhưng trên mặt Kim Phi lại xuất hiện một nụ cười hưng phấn.

Y đã xác nhận rồi, núi Bao này quả thực là một mỏ than, hơn nữa chất lượng vô cùng tốt.

Xưởng luyện gang mãi vẫn chưa phất lên được là do nguyên nhân thiếu than trầm trọng.

Bây giờ có mỏ than này, ít nhất thì trong vài năm tới đây Kim Phi không còn phải đau đầu nữa.

Mà mấy năm sau thì đến bản thân Kim Phi cũng không biết thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn đã phát triển đến mức nào nữa.

“Nhị Khuê, nửa đêm, ngươi dẫn tiên sinh đến nơi này làm gì?”

Trương Lương sắp xếp xong công việc, quay về tòa tháp thì phát hiện Kim Phi đã đi tới núi Bao liền vội vàng tới đây.

“Lương ca, đừng trách cậu ấy, là ta muốn tới”.

Phát hiện ra mỏ than khiến cho rất nhiều phiền muộn trong lòng Kim Phong tiêu tan, y cười giải thích: “Còn nữa, nơi này mặc dù bẩn, nhưng bên dưới chôn đầy kho báu đấy”.

“Kho báu gì?”

“Than!”

“Tiên sinh ngài nhìn nhầm rồi thì phải?”, Trương Lương nói: “Lò sưởi phía trên tòa tháp này được xây dựng bằng loại đá này, nếu là than thì nó đã bị đốt cháy từ lâu rồi”.

“”Loại than đá này đương nhiên không đốt được, nhưng chỉ cần đào xuống tầng đá, bên dưới chính là than”.

Kim Phi tự tin nói.

Than đá có thể nói là cơ sở của công nghiệp, kiếp trước là môn chuyên ngành của y, tuyệt đối không thể sai được.

“Nếu là như vậy thì đúng là mảnh đất thần!”

Trương Lương cũng đầy vui mừng: “Vậy Hắc Thủy Câu phải chiếm rồi!”

Anh ấy cũng từng nghe Mãn Thương nói, Kim Phi vẫn luôn tốn một khoản tiền rất lớn để mua than, hơn nữa vẫn không đủ dùng.

Hai người ở trên núi Hắc trò chuyện một hồi, đang chuẩn bị quay về, đột nhiên nghe thấy phía xa truyền tới tiếng vó ngựa.

“Sao lại có đội kỵ binh vậy?”

Trương Lương nheo mắt, nhìn về phía xa.

Nhưng lúc này đã là nửa đêm, mặc dù có ánh trăng, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng của đội kỵ binh, không thể nhìn rõ là ai với ai.

Vì an toàn, Trương Lương giơ tay bắn một mũi tên.

Trên tòa tháp, các cựu binh lập tức chuẩn bị ứng cứu.

Nhị Khuê chuẩn bị dập tắt ngọn đuốc, nhưng lại nghe thấy đối diện truyền ra tiếng vang.

“Tiên sinh, Lương ca, là mũi tên”.

Nhị Khuê cười nói: “Là người của chúng ta”.

“Đi thôi, xuống xem xem là ai”.

Ba người Kim Phi men theo con đường nhỏ, chạy về tòa tháp.

Đám người Khánh Mộ Lam nghe thấy động tĩnh cũng đi ra.

Rất nhanh đội ngựa đã tới.

Thiết Chùy chưa đợi ngựa dừng lại hẳn đã nhảy xuống dưới.

Thấy đám người Kim Phi không sao, Thiết Chùy và các cựu binh phía sau và các binh lính nữ đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lúc này trên mặt, trên người Kim Phi đều lấm lem bùn đất, nhìn trông giống như ăn mày ba năm không tắm ở huyện phủ vậy.

Một người ngày thường gọn gàng sạch sẽ như vậy, lúc này lại bẩn thỉu đến mức này, khiến cho Thiết Chùy cảm thấy rất khó hiểu.

“Tiên sinh, ngài… ngài sao vậy…”

Thiết Chùy tự tát một cái vào mặt mình: “Tiên sinh, bọn ta tới muộn rồi, để ngài phải chịu khổ rồi”.

“Chuyện này không liên quan đến mọi người, không trách mọi người đâu”.

Kim Phi hỏi: “Đúng rồi, sao mọi người lại tới đây?”

“Là một thợ săn tên Hàn Phong tới làng chúng ta báo tin, nói rằng tiên sinh bị thổ phỉ phục kích, trưởng làng lập tức bảo ta dẫn đội quân tới”.

Thiết Chùy nói: “Không chỉ riêng bọn ta, hầu hết đàn ông trong lòng cũng đều tới rồi, nhưng chắc phải khoảng gần sáng mới tới”.

“Hàn Phong?”, Kim Phi khẽ ngây ra.

“Tiên sinh, Hàn Phong là huynh đệ của ta, bọn ta cùng nhau lên núi săn bắn”.

Đường Phi đứng phía sau nói: “Có lẽ là do sợ chúng ta đánh không lại thổ phỉ nên mới vội chạy về làng Tây Hà báo tin”.

“Thì ra là như vậy”, Kim Phi hiểu ra: “Vậy khi quay về nhất định phải cảm ơn vị huynh đệ Hàn Phong này mới được”.

Mặc dù bọn họ đã giải quyết được thổ phỉ, nhưng đối phương đã mất công chạy đi báo tin, cũng là một ân tình.

“Tiên sinh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Thiết Chùy bối rối hỏi.

Hàn Phong chạy tới nói rằng thổ phỉ có hơn 150 người, khiến cho Thiết Chùy sợ hãi một phen.

Kết quả khi anh ta chạy tới chiến trường, Hàn Phong còn nói ít hơn so với thực tế.

Không tính đám trên núi bị giết, chỉ riêng số thổ phỉ bị trói lại đã hơn hai trăm người, vượt xa con số 150 người mà Hàn Phong nói.

Mặc dù không trực tiếp trải qua trận chiến, nhưng thông qua những vết tích để lại cũng có thể đoán được cường độ của nó.

Anh ta thực sự không thể tưởng tượng được, Kim Phi chỉ có chút người như vậy, làm sao lại đánh thắng được, hơn nữa còn sóng sót quay về rất nhiều.

Trương Lương cũng quay đầu sang nhìn.

Thực chất anh ấy cũng rất tò mò, chỉ là vừa nãy chưa kịp hỏi mà thôi.

“Để ta kể lại…”

Lão Hắc kể lại một lượt toàn bộ câu chuyện.

Khiến cho Thiết Chùy và Trương Lương nghe xong đều ngây ra.

“Tiên sinh, Lão Hắc không phải đang đùa bọn ta chứ? Trên đời này có vũ khí có thể khiến người khác mù tạm thời sao?”

Thiết Chùy cảm thấy có chút không tin được.

“Đương nhiên rồi, chính là cái này!”

Lão Hắc lấy một ống trúc ra, đắc ý khoe mẽ.

Đây là khi rút lui, anh ấy lấy ra từ trong chiếc hòm.

“Đưa ta xem nào!”

Thiết Chùy nói xong liền vươn tay ra lấy, kết quả bị Kim Phi giành trước một bước.

“Cái này quay về rồi nghiên cứu sau, Thiết Chùy ngươi đến rất đúng lúc, ta có chuyện muốn giao cho ngươi làm”.

“Tiên sinh, ngài nói đi, chuyện gì?”

Lão Hắc lập tức đứng thẳng lên.

“Ngươi lập tức dẫn người tới huyện phủ Kim Xuyên, canh chừng tất cả các cổng thành, nếu như có người nửa đêm vào thành thì trực tiếp bắt lại cho ta!”
Chương 299: Cách hay

"Tiên sinh, có mấy thương nhân, thợ săn, để kịp phiên chợ buổi sáng, nửa đêm sẽ chạy đến cổng phủ huyện chờ đợi. . . "

Thiết Chùy gãi đầu hỏi: "Ta đâu không thể bắt hết những người này đúng chứ? Xin tiên sinh giải thích rõ hơn".

Kể từ khi bị gia nô của hổ cái đánh vào chân ở quận thành, hắn đã điều trị vết thương ở làng Tây Hà, có chút không rõ về tình hình hiện tại.

Cũng không hiểu tại sao Kim Phi lại yêu cầu hắn bắt người, và bắt loại người nào.

"À ừ nhỉ, ta không nói rõ ràng".

Thiết Chùy là đội trưởng thân vệ của y, Trương Lương cũng không phải là người ngoài, vì vậy Kim Phi không che giấu sự nghi ngờ của mình với họ.

"Ta hiểu rồi, nếu như đám thổ phỉ tập kích tiên sinh là do Huyện úy ra lệnh, buổi tối nhất định sẽ có người lên huyện phủ trình báo".

Trương Lương gật đầu và nói: "Thiết Chùy chỉ cần bắt những kẻ có ý định vào thành vào nửa đêm, phải không?"

"Đúng".

Vào thời phong kiến, thành trì thường đóng vào lúc hoàng hôn và mở vào lúc bình minh, nếu không có trường hợp cực kỳ khẩn cấp, binh lính canh cổng không được phép mở cổng cho người ra vào.

Để mở cổng vào ban đêm, thì phải có lệnh của người đứng đầu quan nha hoặc thủ lệnh của người đứng đầu binh phủ, hoặc người đó đích thân đến.

Lần trước Đường Tiểu Bắc bị bắt, Kim Phi đã đến Quảng Nguyên trong đêm, chính Tiêu đô úy đã đích thân canh cổng và mở cổng cho Kim Phi.

Huyện lệnh Kim Xuyên vừa mới cách chức Chu sư gia không lâu, còn chưa có căn cơ nên nhất định không dám động đến Kim Phong.

Nếu ai đó đi báo cáo với huyện phủ ngay trong đêm, thì đó phải là người của Triệu huyện ý.

"Tiên sinh yên tâm, ta lập tức sẽ phái người phong tỏa tất cả cổng vào của Kim Xuyên!"

Thiết Chùy vỗ ngực nói: "Đảm bảo không cho cả một con muỗi bay vào".

"Ngươi bây giờ chỉ là một thị vệ, dựa vào cái gì mà phong tỏa được cổng thành?"

Kim Phong giơ chân muốn đá Thiết Chùy, nhưng lại phát hiện vết thương trên chân hắn còn chưa lành, liền thu chân lại: “Hơn nữa, ngươi phong tỏa cổng thành làm gì? Nếu mật thám nhìn thấy ngươi ở cổng thành ban đêm thì còn vào thành chắc?"

"Ây… ta nghĩ sai rồi".

Thiết Chùy cười nói: "Vậy ta sẽ dẫn người trốn ở rừng cây bên ngoài mỗi cổng thành, chờ người hô lên mới ra tay".

"Cũng không đến nỗi ngu ngốc".

Kim Phong gật đầu: "Đi đi, cẩn thận".

"Vâng!"

Đáp lại một tiếng, Thiết Chùy đã mang một nửa quân đi.

"Lương ca, huynh cũng nên thẩm vấn mấy tên trùm ở đây xem, hỏi xem ai đã thuê chúng".

Kim Phi lại nhìn Trương Lương.

"Đừng lo, ta hứa sẽ moi sạch những thứ trong dạ dày của bọn chúng ra".

Trương Lương đồng ý và mang Nhị Khuê đi.

Chẳng mấy chốc, có những tiếng hét chói tai từ sông Hắc Thủy vang lên.

Không cần phải nói, Kim Phi cũng biết Trương Lương đang làm gì, nhưng y không chút động lòng nào.

Y có thể buông tha cho những tên thổ phỉ bình thường, nhưng những tên trùm này đã hoành hành trong thôn không biết bao nhiêu năm, cũng không biết có bao nhiêu người bị chúng giết.

Đây là quả báo của chúng.

Đi vào căn phòng bên trong tòa tháp nhỏ, Quan Hạ Nhi siêng năng đã dọn giường xong, đang ngồi bên giường thì thầm với Đường Tiểu Bắc.

Thấy Kim Phong trở về, vội vàng đứng dậy nói: "Tướng công, chàng đã về rồi, sao lại thành thế này? Chờ một chút, ta đi lấy nước cho chàng tắm rửa".

"Đừng đi, nghỉ ngơi một lát, lát nữa ta đi ra ngoài, tắm rửa hay không cũng không quan trọng".

Kim Phi nắm lấy Quan Hạ Nhi.

Có lẽ vì những đau khổ trong thời thơ ấu, sự khiêm tốn gần như đã khắc sâu vào xương của Quan Hạ Nhi.

Kim Phi hiện tại là một trong số ít người hàng đầu ở Kim Xuyên, bất kể địa vị hay sự giàu có của y.

Nhưng Quan Hạ Nhi vẫn tự ti, tốt bụng và siêng năng như trước, ngoài Nhuận Nương, không có người hầu nào khác trong nhà, thậm chí nhiều khi cô còn thường xuyên tự mình giặt quần áo của Kim Phi.

Thông thường, không bao giờ ra vẻ bề trên với Đường Tiểu Bắc, đôi khi còn bị Đường Tiểu Bắc trêu chọc nữa kìa.

Nếu là ở nhà khác, tiểu thiếp dám trêu chọc phu nhân, sớm đã chết đuối ở dòng sông nào rồi, nhưng Đường Tiểu Bắc không chỉ sống tốt mà còn sống hạnh phúc.

Chính vì những đặc điểm này của Quan Hạ Nhi mà gia đình của Kim Phi rất hòa thuận và không hề có xích mích.

Tất nhiên, ngoài lòng tốt của Quan Hạ Nhi, mục tiêu của cô và Đường Tiểu Bắc cũng rất nhất quán.

Thứ nhất, mang thai càng sớm càng tốt.

Thứ hai, mau chóng tác thành cho Kim Phi và Đường Đông Đông càng sớm càng tốt.

Đối với vấn đề này, Kim Phi đã bị giày vò rất nhiều.

Mang thai thì còn được, có Đường Tiểu Bắc, một thành viên mới có kiến thức uyên bác, Kim Phi hầu như đều rất hợp tác.

Nhưng trong vấn đề tác thành với Đường Đông Đông, hai bên đều trốn tránh, khiến Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc cảm thấy bất lực.

"Tướng công, đã muộn như vậy, chàng còn ra bên ngoài làm gì?"

Quan Hạ Nhi đưa tay lau đi vết tro đen trên mặt Kim Phong, có chút đau lòng: "Ngày mai làm có được không?"

"Bằng hữu lão Đường hiện đã đến báo tin cho làng Tây Hà, hiện tại nam nhân trong thôn đều tới cứu chúng ta, ta phải thu xếp một phen".

Kim Phong nói: "Chờ trời sáng, ta sẽ kêu Lương ca đưa hai người trở về, còn ta sẽ ở chỗ này vài ngày".

"Nếu tướng công không trở về, ta cũng không trở về".

Quan Hạ Nhi nói: "Chàng không quen ăn cơm tập thể, Nhuận Nương cũng không có ở đây, ta ở lại nấu cơm cho chàng".

"Vậy ta ở lại đây sưởi ấm cho chàng".

Dù sao cô ấy cũng xuất thân từ thanh lâu, khi không có người ngoài, lời nói của Đường Tiểu Bắc táo bạo hơn nhiều so với Quan Hạ Nhi.

Nhiều khi Kim Phi còn không đỡ kịp.

"Đây không phải là nhà, nhỏ giọng chút".

Quan Hạ Nhi tức giận nhìn Đường Tiểu Bắc: "Hơn nữa, hiện tại mới là mùa thu, nắng gắt cuối thu còn chưa tắt, sao cần phải làm ấm chăn chứ?"

"Quạt cho chàng cũng được".

"Không cần!"

“Tỷ, ta biết có một cách rất dễ có tin vui”, Đường Tiểu Bắc cười nói.

"Không phải lại muốn ta mặc cái thứ quần áo kỳ quặc kia đó chứ?"

Quan Hạ Nhi vẻ mặt cảnh giác.

“Không, không!”, Đường Tiểu Bắc giơ hai tay thề: “Lần này nhất định sẽ không, chỉ cần dây thừng là được rồi”.

"Dây thừng? Tại sao ta chưa từng nghe muội nói đến bao giờ nhỉ?"

"Lúc trước ta quên mất, chỉ là ôm nay nhìn thấy lão Hắc bắt sơn tặc mới nhớ ra".

"Thật sự hiệu quả sao?", Quan Hạ Nhi có chút cảm động.

"Dừng đi, bị thương còn nói bậy bạ".

Kim Phi không thể chịu đựng được nữa, đưa tay ra đánh vào mắt cá chân của Đường Tiểu Bắc.

Đường Tiểu Bắc nhanh chóng rút chân lại như thể bị điện giật.

Cô ấy mím miệng phản đối: "Tướng công, còn không phải vì chàng à, còn đánh ta? Chẳng nhẽ chàng không muốn thử sao?"

"Haizz… muốn!"

Kim Phong cuối cùng thành thật gật đầu.

Mặc dù Quan Hạ Nhi nhận ra rằng hai người họ chắc chắn đang nói điều gì đó không tốt, nhưng cô không hiểu, càng không biết phản kích, vì vậy cô xấu hổ quay lưng đi, không để ý đến câu chuyện của hai người họ.

Kim Phi xoa mắt cá chân bị thương của Đường Tiểu Bắc một lúc, nhân tiện thảo luận một số kiến thức mới, đang thảo luận giữa chừng thì nghe thấy tiếng Trương Lương gõ cửa bên ngoài.

Đường Tiểu Bắc nhanh chóng nhét chân vào chăn.

Kim Phi mở cửa, thu lại sự dung tục trên mặt, khôi phục lại sự nghiêm túc.

"Đã tìm ra ai ra lệnh chưa?"
Chương 300: Vị thần trong lòng người dân

"Hỏi ra được rồi".

Trương Lương cười lạnh nói: "Khi những kẻ này bắt nạt người khác, kẻ nào cũng hung dữ. Rơi vào tay chúng ta, kẻ nào cũng trở nào nên hèn nhát. Ta chỉ cần bảo Nhị Khuê dùng chút thủ đoạn là chúng đã khai hết rồi".

"Nói như nào?"

"Ban đầu, những kẻ này cố gắng nói dối ta, nói rằng Mặt sẹo và thủ lĩnh sơn tặc của núi Đăng Đài là anh em sinh tử. Người của chúng ta đã quét sạch núi Đăng Đài, tất cả bọn chúng đều được Mặt sẹo gọi đến để trả thù cho núi Đăng Đài".

Trương Lương nói với một nụ cười mỉa mai: "Sau đó, lại nói là một người tàn tật họ Lưu đã thuê họ với mục đích cướp và giết tiên sinh.

Tuy nhiên, không ai trong số chúng thừa nhận rằng có quan hệ với Triệu huyện ý, ta đã yêu cầu Nhị Khuê tiếp tục hỏi, nhưng cũng nghĩ không còn tra ra được gì nữa đâu".

"Ta cũng cho là như vậy, nếu Triệu huyện ý là người làm, nhất định sẽ không lộ liễu như vậy, ông ta nhất định sẽ tìm một người trung gian cùng một cái cớ".

Kim Phi nói: "Tên thọt họ Lưu chắc chắn là một trong những người trung gian, và núi Đăng Đài là một cái cớ. Có thể tìm thấy tên thọt họ Lưu không?"

"Có thể, bọn họ có nhắc tới cái hang ổ cũ của tên thọt họ Lưu, ta đã phái người đi bắt người rồi".

Trương Lương nói: "Tuy nhiên, quan điểm của ta giống với của tiên sinh, Lưu thọt có thể chỉ là một trong những người trung gian. Ngay cả khi ông ta bị bắt, cũng không thể trực tiếp làm chứng chống lại Triệu huyện ý được".

"Không sao, chúng ta cứ đi từng bước một, trước bắt cứ bắt người đã rồi tính tiếp".

Kim Phi bất đắc dĩ nói.

Sự việc này xảy ra quá đột ngột, Kim Phi không ngờ huyện úy và thân hào lại táo tợn như vậy, y đã mất cảnh giác và có vẻ hơi bị động.

"Xem ra chúng ta cần phải mau chóng thành lập lực lượng tình báo của chính mình, nếu không chúng ta sẽ giống như người mù, đợi người khác gọi mới biết được".

Sự việc này cũng nhắc nhở Kim Phi và khiến y nghĩ đến việc xây dựng một tổ chức tình báo một lần nữa.

Y ngẩng đầu liếc mắt nhìn trăng: "Lương ca, người trong thôn hẳn là sắp tới rồi, chúng ta đi chờ đi".

"Được, ta sẽ thu xếp".

Hôm nay mọi chuyện có chút hỗn loạn, Trương Lương cũng sợ bọn thổ phỉ Hắc Thủy Câu sẽ tìm được sơ hở mà bỏ chạy.

Kim Phi và Trương Lương dẫn người đến nơi giao chiến trước đó, lúc đó đã là ba bốn giờ đêm.

Trước khi đến, Trương Lương cũng đã biết được sơ qua trận chiến diễn ra như nào.

Nhưng nhìn thấy những tên cướp bị trói chuỗi ở bên đường, Trương Lương vẫn cảm thấy sợ hãi.

"Tiên sinh, may mà lần này tiên sinh đã liệu trước, nếu không hôm nay quả là nguy hiểm đấy".

"Hôm nay xác thực rất nguy hiểm, nhưng cũng rất may mắn".

Kim Phi nói: "Nếu không có tin của lão Đường, chúng ta có thể đã lao thẳng vào ổ phục kích của bọn cướp và không thể thoát ra được. Nếu không có kỹ năng của A Mai, chúng ta sẽ không thể trụ được cho đến khi trời tối, ảnh hưởng của pháo sáng sẽ giảm đi đáng kể. Chúng ta có thể đã toi đời rồi".

"Tiên sinh, ta không nghĩ đó là một sự may mắn, đó là một điều tất yếu".

Trương Lương nói: "Trước đây ta nghe Hầu gia nói các gia tộc lớn đều có những tử sĩ được huấn luyện từ nhỏ và tất cả họ đều có những kỹ năng độc nhất vô nhị. Cô Mộ Lam là em gái của Hầu gia. Khi ra ngoài làm sao có thể không đem theo hai cao thủ hộ vệ chứ?"

"Quả thật là vậy, trước đây ta còn đã nghĩ A Mai là cao thủ, không nghĩ tới lại siêu đến như vậy".

Kim Phi thở dài.

Trên thực tế, đây cũng là lần đầu tiên y thấy A Mai dốc toàn lực.

Lần trước truy kích Chu Văn Viên, hộ vệ cũng là một cao thủ, chỉ là bị A Mai nhân cơ hội đá ra ngoài, sau đó bị những mũi tên ngẫu nhiên của cựu binh bắn chết.

Kim Phi nghĩ lại, cú đá của A Mai không chỉ đúng lúc mà còn rất nhanh và mạnh mẽ.

Chỉ với một cú đá, tên hộ vệ nặng hơn hai trăm kg đã bị bay ngược ra xa như vậy.

Nếu không phải cao thủ, hoàn toàn không thể làm được.

Chỉ là lúc đó Kim Phi chú ý đến hộ vệ và Chu Văn Viên, đã bỏ qua điểm này.

"Không chỉ A Mai, còn có lão Đường cùng Hàn Phong đưa tin, cũng rất siêu".

Trương Lương tiếp tục: “Có thể tiên sinh không biết, số người ở huyện Kim Xuyên biết ơn tiên sinh, biết ơn làng Tây Hà chúng ta có bao nhiêu đâu.

Mỗi ngày, có bao nhiêu con người mang thức ăn và con mồi mà họ không nỡ ăn đến Hắc Thủy Câu, xin chúng ta ngăn chặn bọn thổ phỉ.

Cũng có một số người có thù với bọn cướp ở Hắc Thủy Câu, khi nhìn thấy chúng ta đều quỳ gối dập đầu, cũng có người quỳ trên đường cầu xin ta nhận họ cùng nhau đánh bọn cướp.

Cho nên, cho dù hôm nay tiên sinh không gặp lão Đường, cũng sẽ gặp lão Trương, lão Lưu, đây là công đức mà tiên sinh tích được".

“Còn nói công đức, thế khác nào nói ta là thần tiên”, Kim Phi cười nói.

"Tiên sinh, ta không có ý định tâng bốc ngài. Trong lòng người dân Kim Xuyên, tiên sinh lợi hại hơn bất kỳ vị thần nào".

Trương Lương nói: "Những gì tiên sinh mang đến cho mọi người là cuộc sống tốt lành thực sự, thần tiên có thể mang đến cho mọi người cái gì chứ?

Hơn nữa nghe nói có người còn lập bài trường sinh tiên sinh cùng thờ phụng với tổ tiên đó, thời gian dài ra, không phải tiên sinh sẽ thành thần tiên thực sự sao?"

Kim Phi nghe xong im lặng một lúc lâu.

Nhưng những gì Trương Lương nói quả là có khả năng.

Trên thực tế, rất nhiều vị thần trong lịch sử đều là những người bình thường mang thân xác phàm tục, nhưng họ đã làm điều gì đó tốt cho con người, dần dần được con người phong thần, và trở thành những vị thần trong miệng bách tính.

Kim Phi đếm thời gian, đội làng Tây Hà đến đây nhanh nhất cũng mất khoảng một giờ.

Nhưng cùng Trương Lương tán gẫu chưa được bao lâu, liền nhìn thấy một đoàn đuốc, giống như một con rồng dài uốn lượn trên đường núi.

Dựa vào tốc độ di chuyển của những ngọn đuốc, rõ ràng cả đội không đi bình thường mà chạy về phía trước.

Kim Phi đưa Trương Lương xuống núi, đội đuốc cũng vừa tới.

Nhìn thấy cảnh này, khóe mắt Kim Phi hơi ươn ướt.

Thiết Chùy không lừa y, hầu như đàn ông trong thôn đều đến, từ những đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi cho đến những cụ già năm mươi, sáu mươi tuổi.

Làng Tây Hà cách đây không gần, lại còn có nhiều đường núi nhấp nhô, đẩy xe ba gác chạy đến cũng không dễ dàng.

Cường tráng như Lưu Thiết mệt đến mức ôm xe thở hổn hển, nói cũng chẳng buồn nói, huống chi là những người già và trẻ nhỏ kia.

Thấy Kim Phi không sao, mọi người đều lộ ra vẻ yên tâm, sau đó cười vẫy tay, nằm rạp xuống trên đường núi, lồng ngực phập phồng như ống bễ.

Nói cách khác, cuộc sống ở làng Tây Hà bây giờ đã tốt hơn, nếu là mấy tháng trước, họ đã kiệt sức mà chết rồi.

Trên thực tế, sau khi vận động mạnh, không nên nằm xuống và nghỉ ngơi ngay, vì như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.

Nhưng Kim Phi không muốn nói về điều này ngay bây giờ, y chỉ chạy đến phía sau và hô lên: "Nhị Khuê, đi lấy một ít nước ấm để mọi người giải khát đi".

"Đã chuẩn bị xong rồi".

Nhị Khuê vội vàng gọi mấy cựu binh đến.

Mỗi cựu binh mang theo một thùng gỗ.

Kim Phi cầm lấy bát sứ, múc một bát cho Lưu Thiết trước: "Thiết Tử ca, vất vả rồi".

Lưu Thiết giơ tay, cầm lấy bát nước ngửa cổ đổ một phát vào bụng, rồi lại đưa tay ra múc, nhưng Kim Phi đã giật lấy bát nước.

"Các ngươi vừa mới chạy tới đây, cho nên không thể một lúc uống nhiều nước, chỉ uống một chút để làm ẩm cổ họng, nghỉ ngơi một lát rồi mới được uống".

Sau khi Kim Phi nói xong, lại đi đến chỗ người tiếp theo.

Bên cạnh y, mấy cựu binh cũng hành động, phân phát nước cho dân làng.

Khi đến giữa đội, Kim Phi không khỏi sững sờ trong giây lát khi nhìn rõ khuôn mặt dưới ngọn đuốc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom