• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 306-310

Chương 306: Tạo phản

“Tiên sinh yên tâm, trước lúc tới đây quận trưởng đại nhân đã cho ta giấy tờ bổ nhiệm và miễn nhiệm, kể từ bây giờ trở đi, Triệu Đình Chi sẽ không còn là huyện uý của Kim Xuyên nữa!”

Tiêu đô uý rút ra giấy tờ từ trên người.

Huyện lệnh không có quyền lợi bổ nhiệm và miễn nhiệm huyện uý, thế nhưng quận trưởng ở cấp cao hơn thì có thể miễn trừ chức vụ huyện uý dưới tình hình cấp bách, chỉ cần sau sự việc báo cáo cho Bộ Lại, giải thích kỹ lưỡng quá trình xảy ra sự việc là được.

Thật ra dựa theo quy trình thông thường, quận trưởng phải cử người tới Kim Xuyên điều tra quá trình xảy ra sự việc, sau khi xác nhận Triệu huyện uý thật sự thuê người giết Kim Phi thì mới đưa ra giấy tờ bổ nhiệm và miễn nhiệm.

Thế nhưng như vậy thì phải tiêu tốn quá nhiều thời gian, quận trưởng chỉ nghe lời trần thuật của cựu binh báo tin nên đã ký giấy tờ cho Tiêu đô uý.

Không phải quận trưởng thật sự tin tưởng Kim Phi vô điều kiện, mà là bây giờ huyện uý của cả Đại Khang không có được mấy người trong sạch, cho dù cựu binh báo tin nói dối ông ta, cùng lắm sau sự việc ông ta lại tới Kim Xuyên, nhân tiện tìm mấy chuyện xấu mà Triệu huyện uý từng làm rồi bổ sung thêm chứng cứ là được.

Như vậy thì Kim Phi cũng coi như nợ ông ta một nhân tình lớn.

Trong mắt quận trưởng, lần trao đổi này rõ ràng quá là có lợi.

“Tiêu đô uý, vốn dĩ ta nên mở tiệc thiết đãi ngươi trước, thế nhưng Triệu Đình Chi chiều ngày hôm qua đã hơi cuống rồi, nhiều lần muốn thoát khỏi Thiết Chuỳ, nếu như có thể thì ta hy vọng chúng ta có thể nhanh chóng xuất phát”.

Kim Phi nói: “Đợi chuyện này kết thúc, ta sẽ thiết đãi các vị tại quán rượu nhà họ Nguỵ ở Kim Xuyên sau”.

“Tiên sinh nói như vậy thì xa cách quá, ta tới Kim Xuyên là để giải quyết chuyện này mà”.

Tiêu đô uý cất giấy tờ vào trong người: “Sự việc không thể chậm trễ, chúng ta xuất phát nhé?”

“Được, xuất phát!”

Chẳng mấy chốc, một đoàn người toàn bộ đều là kỵ binh đã rời khỏi Hắc Thuỷ Câu, đi về phía đường lớn.

Không chỉ có phủ binh và nhân viên hộ tống mà Tiêu đô uý dẫn tới, Kim Phi còn dẫn cả Khánh Mộ Lam và Trương Lương theo.

Phủ binh của Triệu huyện uý chỉ có chức vụ trên ngưỡng tiểu đội trưởng mới có chiến mã, những phủ binh khác đều phải đi bộ, căn bản đi không nhanh, nửa buổi sáng đội kỵ binh đã đuổi kịp mấy người Triệu huyện uý.

Nghe thấy tiếng vó ngựa phi phía sau lưng, trong lòng Triệu huyện uý lập tức dâng lên một dự cảm bất an, khi quay đầu nhìn thấy Tiêu đô uý, sắc mặt của Triệu huyện uý lập tức trở nên trắng bệch.

Thật ra từ sau khi biết Thiết Chuỳ đuổi theo phía sau, trong lòng Triệu huyện uý vẫn luôn bất an không thôi.

Thế nhưng Thiết Chuỳ rất cẩn thận, không hề quá áp sát, vẫn luôn đi theo phía sau với khoảng cách hơn một dặm.

Ông ta muốn gây sự thì cũng không tìm được cớ.

Hơn nữa tất cả mấy người Thiết Chuỳ đều cưỡi chiến mã tốt nhất của thảo nguyên, ông ta có muốn cắt đuôi giữa đường thì cũng không được.

Có điều, trong lòng ông ta vẫn luôn cảm thấy may mắn, bởi vì từ nơi này tới sông Gia Lăng còn chưa tới hai mươi dặm nữa, nhiều nhất hơn một tiếng đồng hồ là có thể tới nơi.

Tới lúc đó bảo phủ binh cướp lấy một con tàu buôn thì ông ta cũng coi như trốn thoát được rồi.

Tuy nhiên sự xuất hiện của Kim Phi và Tiêu đô uý lại khiến cho cảm giác may mắn cuối cùng trong lòng ông ta hoàn toàn vụn vỡ!

Thật ra ông ta đã nghĩ có lẽ Kim Phi sẽ tới quận thành tìm viện binh, nhưng ông ta không ngờ Tiêu đô uý lại tới nhanh như vậy!

“Làm sao giờ? Làm sao giờ?”

Triệu huyện uý sốt sắng tới mức trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách.

Nhìn đội kỵ binh càng lúc càng tới gần, Triệu huyện uý nghiến răng, lớn tiếng gào lên: “Tất cả mọi người nghe lệnh, lập tức kết trận, chặn đám thổ phỉ hung hãn này lại cho ta!”

Chặng đường chưa tới hai mươi dặm, phủ binh đi bộ cần một tiếng đồng hồ, thế nhưng nếu như phi ngựa thì chưa hết hai nén hương là tới rồi.

Tuy nhiên tiền đề để trốn thoát là phủ binh có thể giúp ông ta chặn Kim Phi lại.

“Đại nhân, phía sau không phải thổ phỉ mà là nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn!”

Đại đội trưởng của phủ binh cau mày nói: “Hơn nữa ta còn nhìn thấy Kim tiên sinh và Tiêu đô uý của quận thành nữa”.

Hắn là người có địa vị cao thứ hai của phủ binh huyện Kim Xuyên, cũng từng nhiều lần tới quận thành móc nối các mối quan hệ, đương nhiên nhận ra Tiêu đô uý.

Thật ra từ hôm qua khi Thiết Chuỳ đi theo thì đại đội trưởng đã biết sự việc có gì đó bất ổn.

Chỉ là không thể làm trái lệnh quan, Triệu huyện uý yêu cầu tiếp tục đi thì đại đội trưởng chỉ có thể phục tùng nghe lệnh.

Thế nhưng bây giờ huyện uý bảo hắn công kích Kim Phi và Tiêu đô uý, hắn buộc phải suy xét thận trọng.

Chuyện này làm không tốt có thể mất đầu như chơi.

“Hôm qua ta nhận được mật thư do Bộ Binh và Bộ Lại liên danh gửi tới, Khánh Hoài đã tạo phản ở thành Vị Châu, lúc này đang ngồi thuyền từ sông Gia Lăng trở về Kim Xuyên, Kim Phi chính là nội ứng tại Kim Xuyên của hắn!”

Triệu huyện uý nói ra lý do đã nghĩ xong từ lâu: “Ta dẫn mấy người đi tiêu diệt thổ phỉ là giả, ngăn chặn Khánh Hoài cập bờ mới là thật, cũng chính bởi vì như vậy nên Kim Phi mới cử người đi theo chúng ta suốt cả chặng đường, chuẩn bị trong ngoài phối hợp với Khánh Hoài bên bờ sông Gia Lăng, các ngươi hiểu chưa hả?”

“Khánh Hoài tạo phản ư?”

Đại đội trưởng sợ giật nảy mình.

Sự đả kích mà tin tức này mang lại cho hắn thật sự quá lớn.

“Nếu như không phải chuẩn bị tạo phản thì tại sao gần đây Kim Phi lại liên tiếp mua chuộc lòng người như thế?”

Triệu huyện uý tiếp tục dụ dỗ: “Chưa nói tới việc vung tiền như rác để tìm người ở làng Tây Hà, còn tốn công đi tiêu diệt thổ phỉ khắp nơi, ý đồ tạo phản đã lộ ra từ lâu rồi!”

Đại đội trưởng nghe vậy thì có phần lung lay.

Gần đây quả thực Kim Phi đang dồn lực tiêu diệt thổ phỉ, người dân cũng hết lời ca tụng Kim Phi.

Trước đây hắn không nghĩ gì nhiều, thế nhưng bây giờ bị Triệu huyện úy dẫn dắt như vậy thì lại cảm thấy quả thực giống như đang chuẩn bị để tạo phản.

Triệu huyện úy vừa nhìn biểu cảm của đại đội trưởng là biết lời nói của mình đã có tác dụng, mau chóng tận dụng thời cơ, nói: “Chuyện này dính dáng tới nhiều việc trọng đại, việc chúng ta có thể làm là phục tùng nghe lệnh, ta phục tùng mệnh lệnh của Bộ Binh và Bộ Lễ, ngươi phục tùng mệnh lệnh của ta, biết chưa?

Mệnh lệnh ngăn chặn bọn họ là do ta đưa ra, có vấn đề gì ta sẽ chịu trách nhiệm, nhưng nếu như người kháng lệnh không tuân theo thì sau này triều đình cử người tới điều tra, ta có muốn giúp cũng không giúp ngươi được!”

Câu nói này coi như đã hoàn toàn phá tan phòng tuyến tâm lý của đại đội trưởng.

Đúng thế, dẫu sao cũng là do huyện uý hạ lệnh, cho dù sau này xảy ra vấn đề gì thì cũng không thể gán tội cho ông ta.

Nghĩ tới đây, đại đội trưởng lập tức tổ chức phủ binh, kết trận chặn cứng đường lớn chật hẹp.

Triệu huyện uý cũng nhanh chóng chuyển hướng đầu ngựa, lao như bay về phía sông Gia Lăng.

“Đại nhân, dẫn chúng ta theo với!”

Chu lão gia, Bành lão gia bên trong đội vừa nhìn thấy Triệu huyện uý tự mình tháo chạy thì vội vàng gào khóc chạy ra.

Thế nhưng Triệu huyện uý ngay cả đầu cũng chẳng thiết quay lại, ngược lại còn chạy nhanh hơn.

Trong mắt đại đội trưởng loé lên vẻ hoài nghi, nhưng lúc này Kim Phi và Tiêu đô uý đã tới ngay phía trước, hắn chỉ đành kìm nén nỗi hoài nghi trong lòng, phi ngựa tiến ra phía trước.

“Trương Thanh Đức, ngươi chặn đường bọn ta làm gì? Mau tránh đường!”

Tiêu đô uý nhìn Triệu huyện uý cưỡi ngựa chạy càng lúc càng xa thì hơi luống cuống, chỉ muốn mau chóng xông qua quân trận của phủ binh Kim Xuyên.

“Tiêu đô uý, không được!”

Kim Phi vội vàng hô lên: “Triệu Đình Chi không chạy thoát được đâu!”

“Không chạy thoát được ư?”

Tiêu đô uý hoài nghi nhìn Kim Phi, lập tức hiểu ra.

Chắc hẳn Kim Phi đã có bố trí khác rồi.

Hiểu ra những chuyện này, Tiêu đô uý không còn cuống nữa.

Anh ta lạnh lùng liếc nhìn đại đội trưởng, lấy giấy tờ bổ nhiệm và miễn nhiệm ra.

“Trương Thanh Đức, mở to mắt chó của ngươi ra nhìn thật rõ cho ta! Đây là giấy tờ bổ nhiệm và miễn nhiệm do chính tay quận trưởng đại nhân ký!”

Tiêu đô uý nói: “Triệu Đình Chi câu kết với thổ phỉ, ức hiếp muôn dân, sau khi bị Kim tiên sinh phát hiện, không những không biết hối cải mà tối hôm trước còn thuê thổ phỉ tới giết tiên sinh, tội phải chu di tam tộc!

Việc này có chứng cứ rõ ràng, kể từ bây giờ trở đi, Triệu Đình Chi không còn là huyện uý của Kim Xuyên nữa!

Ngươi mau chóng nhường đường cho ta, nếu như làm lỡ việc đi bắt Triệu Đình Chi của ta, ngươi cẩn thận không giữ được cái đầu của mình đâu!”

Đại đội trưởng nghe xong thì giống như bị sét đánh, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Chương 307: Lục soát

Cấu kết thổ phỉ, đuổi giết Kim Phi, chiếu thư bổ nhiệm và bãi nhiệm, Triệu huyện úy chật vật chạy như điên, Bành lão gia, Chu lão gia la hét, những lời nói của Triệu Đình Chi...

Trong nháy mắt, vô số hình ảnh và từ ngữ hiện lên trong đầu Đại đội trưởng.

Sau đó hắn cúi đầu nhìn chiếu thư bổ nhiệm và bãi nhiệm có đóng dấu của quận trưởng, hắn hoàn toàn hiểu ra mọi chuyện.

“Triệu Đình Chi, ngươi hại ta rồi!"

Đại đội trưởng biết mình bị lừa, quay đầu hét lớn: “Tất cả các ngươi tránh đường ra cho ta!”

Đối mặt với nhiều kỵ binh như vậy, phủ binh vô cùng sợ hãi, nhận được lệnh của Đại đội trưởng, như được đại xá vội vàng tránh đường ra.

Trong lòng Kim Phi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù y dẫn theo nhiều nhân viên hộ tống, nhưng những nhân viên hộ tống này cũng không phải do y gọi về, mà là biết Kim Phi bị tập kích nên tự động chạy về tiếp viện.

Dẫn theo bọn họ tới cũng là vì phòng ngừa xung đột với những phủ binh do Triệu huyện úy lãnh đạo.

Nhưng nếu có thể không đánh, Kim Phi tất nhiên không hy vọng ra tay với phủ binh.

Tình hình bây giờ là điều y muốn thấy nhất.

Tiêu đô úy một người một ngựa dẫn đầu đuổi theo.

Cách đó vài trăm mét, Bành lão gia và Chu lão gia chạy nhanh đến mức mồ hôi đầm đìa.

Bọn họ đã quen sống trong nhung lụa, đi cả một ngày khiến bọn họ gần như kiệt sức, nhưng vì mạng sống, bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn.

Bây giờ, Triệu huyện úy đã bỏ rơi bọn họ, một mình cưỡi ngựa bỏ chạy.

Điều này khiến hai người hoàn toàn tuyệt vọng.

Nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau càng lúc càng gần, hai người biết chạy không thắng được ngựa, vội vàng chạy vào khu rừng bên cạnh.

Khánh Mộ Lam cười khẩy, nháy mắt ra hiệu cho A Mai.

A Mai hiểu ý, lật tay ném vài phi tiêu ra.

Giây tiếp theo, hai ông lớn từng làm mưa làm gió nhiều năm ở Kim Xuyên lần lượt ngã xuống đất, ôm mông phát ra tiếng hét thảm như heo bị chọc tiết.

Kim Phi và Khánh Mộ Lam thậm chí không thèm nhìn bọn họ, tốc độ ngựa không giảm chút nào, chạy lướt qua hai người họ.

Ngay cả Thiết Chùy cũng chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, rồi ra hiệu về phía sau, sau đó tăng tốc đuổi theo Kim Phi.

Những nhân viên hộ tống cũng nhanh chóng chạy theo Thiết Chùy, chỉ có hai kỵ binh chạy cuối dừng lại, trói hai lão già kia lại.

Mặc dù Đại đội trưởng nhanh chóng nhường đường, nhưng vẫn làm chậm trễ thời gian, lúc này Triệu huyện úy đã cưỡi ngựa đi xa bốn dặm.

Ngựa Triệu huyện úy cưỡi không phải là ngựa chiến thảo nguyên, mà là một loại ngựa chiến đến từ nước Thục, bất kể là vóc dáng, sức chịu đựng và tốc độ cũng yếu hơn ngựa chiến thảo nguyên nhiều.

Nhưng Triệu huyện úy liều mạng quất vào mông ngựa, con ngựa chiến bộc phát ra tốc độ có thể so được với chiến mã thảo nguyên.

Chỉ là trên lưng ngựa bị rạch ra từng vết máu, miệng ngựa cũng bắt đầu xuất hiện bọt mép, rõ ràng không thể kiên trì được bao lâu nữa.

Ngay lúc Triệu huyện úy phóng ngựa chạy như điên, một cái cây nhỏ đột nhiên đổ xuống trước mặt ông ta.

Hí!

Triệu huyện úy theo bản năng giật mạnh dây cương.

Đáng tiếc đã không kịp, ngựa chiến vẫn đâm vào gốc cây, bị vấp ngã nhào trên mặt đất.

Triệu huyện úy cũng bay ra ngoài, lăn trên đất bảy tám thước mới dừng lại, khuôn mặt đau đớn ôm bả vai.

Lão Hắc dẫn thợ săn Đường Phi lao ra khỏi bụi cây.

Kim Phi mặc dù không không giỏi tùy cơ ứng biến, nhưng cũng sẽ không rơi vào cùng một cái bẫy tận hai lần.

Lần trước đuổi theo Chu Văn Viên, để hắn chạy mất từ đường thủy, lần này Triệu huyện úy lại chạy thẳng tới sông Gia Lăng, nên Kim Phong đã cẩn thận lưu ý hơn.

Anh không chỉ phái Thiết Chùy đuổi theo Triệu huyện úy ở đằng sau, còn bảo thợ săn dẫn theo Lão Hắc đi trước một bước, mai phục trên đường đến sông Gia Lăng.

Nên khi phát hiện Triệu huyện úy cưỡi ngựa chạy trốn, Kim Phi mới không hốt hoảng không vội vàng.

Lúc này Triệu huyện úy bị ngã vỡ đầu chảy máu, chật vật bò dậy từ trên mặt đất, lại bị Lão Hắc đạp một cái ngã lộn nhào.

“Hảo hán, chỉ cần ngươi tha ta một mạng, ta cho mỗi người các ngươi năm trăm lượng bạc, thế nào?”

Triệu huyện úy chịu đựng đau nhức ở cánh tay, móc từ trong ngực ra hai tấm ngân phiếu đưa cho Lão Hắc và thợ săn.

“Chỉ chút tiền này mà đã muốn thu mua ông đây ư?”

Lão Hắc cười khẩy nói: “Giết ngươi, tất cả tiền của ngươi đều là của ông đây!”

Triệu huyện úy nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, cắn răng móc ra tất cả ngân phiếu trong ngực.

“Hảo hán, đây là toàn bộ gia sản của ta, chín mươi ngàn lượng, chỉ cần hảo hán để ta rời đi, tất cả những thứ này đều cho các ngươi!”

"Chín mươi ngàn lượng?"

Lão Hắc và thợ săn đồng thờ há hốc mồm.

Đây là con số trên trời mà bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ tới!

Nếu nói không dao động thì là giả.

Trong lòng Lão Hắc thậm chí nảy sinh ý niệm ôm tiền chạy trốn.

Nhưng giây kế tiếp lại gắng gượng đè nén suy nghĩ này.

Lão Hắc cướp lấy ngân phiếu trong tay Triệu huyện úy, sau đó lại hung hăng đá ông ta mấy cái, rồi cùng thợ săn trói ông ta lại.

Không bao lâu, Kim Phi dẫn binh lính chạy tới.

“Tiên sinh, ngài đúng là tính toán như thần, Triệu Đình Chi quả nhiên muốn chạy trốn từ đường thủy”.

Nhìn thấy Kim Phi, Lão Hắc đưa ngân phiếu ra ngay lập tức: “Đây là tiền lục soát được trên người ông ta”.

“Chậc chậc, cũng nhiều đấy nhỉ?”

Kim Phi khen ngợi, nhưng trên mặt không hề có chút ngạc nhiên mừng rỡ nào.

Chín ngàn lượng bạc, cũng không biết Triệu huyện úy ép chết bao nhiêu người mới vơ vét được.

Kim Phi cảm thấy ngân phiếu trong tay khá nặng.

Nhưng y cũng không đến nỗi vì vậy mà vứt chỗ ngân phiếu này đi.

Cùng lắm sau này nghĩ biện pháp bồi thường cho dân chúng ở Hắc Thủy Câu là được.

“Ha ha ha, Kim Phi, thật ra lúc Hắc đại ca lục soát trên người ta tổng cộng có mười hai ngàn lượng bạc, hai người bọn họ giấu ba ngàn lượng bạc rồi!”

Triệu huyện úy biết chắc chắn mình phải chết, lại lên tiếng bắt đầu khiêu khích Kim Phi và Lão Hắc.

“Tiên sinh, hắn nói bậy, ta chỉ lục soát được chín mươi ngàn lượng thôi!”

“Đúng vậy tiên sinh, ta có thể làm chứng, chúng ta không hề tham ô bạc!”

Lão Hắc và thợ săn nghe vậy đều sốt sắng.

Thợ săn nói xong còn định cởi quần áo cho Kim Phi kiểm tra.

“Lão Đường, Lão Hắc, các ngươi không cần cởi, ta không đến nỗi vì một câu nói của người ngoài mà hoài nghi huynh đệ của mình!”

Kim Phi chân thành nói: “Ta tin tưởng các ngươi!”

Nước trong thì không có cá, nên bất kể Lão Hắc và thợ săn có giấu bạc hay không, Kim Phi cũng không định truy cứu.

Càng sẽ không vì chuyện này mà đi lục soát người Lão Hắc và Đường Phi.

Nhưng Lão Hắc và Đường Phi không muốn, khăng khăng muốn chứng minh bản thân trong sạch, không đợi Kim Phi tiến lên ngăn cản, bọn họ đã cởi sạch quần áo trên người chỉ để lại một cái tiết khố.

“Lão Hắc, ông muốn chết hả?”

Khánh Mộ Lam đỏ mặt mắng chửi, vội vàng cúi đầu xuống.

“Lão Hắc, đủ rồi!”

Trương Lương nhìn Lão Hắc định cởi luôn cả tiết khố, sắc mặt u ám đạp ông ta một cú.

“Lương ca, hắn đổ oan cho ta, ta thật sự không tham ô bạc!”

Ngày bị tập kích, ngay cả khi Lão Hắc trúng hai đao cũng không nhíu mày lấy một cái, nhưng lúc này lại tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Lương ca, đồ của ta ở đó, ngươi lục soát đi!”

“Lục soát cái gì mà lục soát?” Trương Lương đanh mặt lạnh lùng quát: “Tiên sinh nói, ngài ấy tin tưởng ngươi!”

“Không, ngươi phải soát, không lục soát thì sao có thể chứng minh ta trong sạch?”

Lão Hắc cố chấp muốn được lục soát.

“Được rồi Lương ca, lục soát đi”.

Kim Phi bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nhìn về phía Triệu huyện úy, lạnh lùng hỏi: “Bây giờ ông hài lòng chưa?”
Chương 308: Khánh Mộ Lam nóng tính

Triệu huyện úy ngạc nhiên nhìn Lão Hắc và thợ săn yêu cầu lục soát người.

Người có tật giật mình sẽ nghĩ rằng người khác cũng giống như mình.

Triệu huyện úy trước giờ chưa từng tin tưởng người dưới trướng, vẫn nghĩ Kim Phi cũng giống ông ta.

Nhưng sự trung thành của Lão Hắc với Kim Phi và sự tin tưởng của Kim Phi với Lão Hắc luôn nằm ngoài sự phán đoán của ông ta.

Kim Phi không do dự từ chối yêu cầu khám người Lão Hắc và thợ săn, mà Lão Hắc và thợ săn lại kiên quyết yêu cầu lục soát người để chứng minh mình vô tội.

Lúc này Trương Lương đã ra tay, lục soát tỉ mỉ người của Lão Hắc và thợ săn.

Lục được trong quần áo Lão Hắc ba miếng bạc vụn, cộng lại không đến hai lượng, còn thợ săn Đường Phi đáng thương hơn, cả người có đến sáu quan tiền, cũng chỉ đủ để ăn một bát canh dê không thịt trong huyện phủ và hai cái bánh nướng nguyên hạt.

“Lương ca, còn chỗ này chưa lục soát”.

Lão Hắc chỉ vào đũng quần: “Hay là chúng ta đến rừng cây nhỏ…”

“Khốn nạn”.

Trương Lương ghét bỏ, đạp Lão Hắc một cú: “Mau đi mặc quần áo vào, còn lải nhải nữa ông đây kéo ông vào rừng cây đấy”.

“Hê hê”.

Lão Hắc mới cảm thấy nhẹ nhõm mặc quần áo vào.

Sau đó đi sang vung vỏ đao lên tấn công Triệu huyện úy.

“Ông đổ oan cho ông đây...”

Kim Phi cũng không ngăn cản, Lão Hắc đánh mười mấy cái mới được Trương Lương kéo ra.

“Được rồi, còn đánh nữa thì đánh chết người đó”.

“Kim Phi, thắng làm vua thua làm giặc, thua rồi ta cũng không có gì để nói”.

Triệu huyện úy phun ra mấy cái răng dính đầy máu, ngẩng đầu lên nhìn Kim Phi: “Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi”.

Ông ta phụ trách luật pháp và trật tự ở Kim Xuyên nên đã quá quen thuộc với các kiểu tra tấn trong nhà lao.

Chẳng qua trước đây ông ta là người thực hiện nhưng bây giờ ông ta sắp trở thành người bị chịu tra tấn.

Ông ta chưa từng cảm thấy sợ trước sự hình hành nhưng vừa nghĩ đến hình phạt đáng sợ đó sẽ rơi xuống người mình, Triệu huyện úy cảm thấy rùng mình.

Vừa rồi cố ý ly gián Kim Phi và Lão Hắc cứ nghĩ có lẽ Lão Hắc thẹn quá hóa giận giết luôn ông ta, đỡ bớt bị bắt vào nhà lao chịu hình phạt.

Tiếc là kế hoạch của ông ta đã thất bại.

“Tiên sinh, trước đó dù sao ông ta cũng là quan của triều đình, dù đã bị miễn nhiệm cũng phải tạm giam, đợi công văn bên Sử Bộ mới có thể hành hình”.

Tiểu đô úy sợ Kim Phi nhất thời xúc động giết luôn Triệu huyện úy bèn nhắc nhở.

“Kim Phi, chuyện đã đến nước này, ta cũng nói thẳng với ngươi, chuyện dốc Dã Cẩu, sông Cửu Lí, Hắc Phong Lĩnh đều là do ta làm. Thế nào, ngạc nhiên lắm chứ gì?”

Triệu huyện úy tiếp tục khiêu khích.

Đúng là Kim Phi khá ngạc nhiên.

Lúc đó hơn ba mươi thổ phỉ ở dốc Dã Cẩu lớn lối bảo tịch thu lương thực, Khánh Mộ Lam dẫn binh lính nữ đi bao vây, đánh đến lên núi mới phát hiện dốc Dã Cẩu và sông Cửu Lí liên hợp với nhau.

Đó là trận chiến đầu tiên của binh lính nữ, nếu không phải Kim Phi cảm thấy có gì đó không đúng, bảo cựu binh âm thầm tiếp ứng thì lần đó Khánh Mộ Lam đã chịu tổn thất nặng nề.

Sau đó Kim Phi đoán được có lẽ đằng sau chuyện này có người xúi giục bèn phái người đi điều tra, nhưng do căn cơ không đủ sâu, điều tra một thời gian dài cũng không tìm được bất kỳ manh mối có giá trị nào, cộng thêm phải bận rộn việc khác nên Kim Phi quên mất chuyện này.

Thật ra trước kia Kim Phi cũng từng nghi ngờ mấy người Triệu huyện úy nên khi Triệu huyện úy thừa nhận chuyện này, Kim Phi cũng không bất ngờ mấy, điều khiến y bất ngờ là Hắc Phong Lĩnh lần đó bị đánh lén cũng là do Triệu huyện úy bày ra.

Đầu năm nay số lượng thổ phỉ quá nhiều, hơn nữa Hắc Phong Lĩnh đã rời khỏi địa bàn Kim Xuyên nên từ đầu đến cuối Kim Phi đều nghĩ đó là thổ phỉ bình thường, không hề nghĩ đến cường hào nào ở huyện Kim Xuyên.

Bây giờ mới biết hóa ra thổ phỉ của Hắc Phong Lĩnh cũng là do Triệu huyện úy đứng đầu.

“Kim Phi, nghe nói tối hôm trước người của ngươi đã chết khá nhiều, trong các binh lính nữ đã chết có thê thiếp nào của ngươi không?”

Triệu huyện úy khinh thường nói: “Dù ngươi là quý tộc, dù ngươi bắt được ta thì thế nào? Ngươi dám giết ta không? Còn không phải…”

Chưa nói hết câu ông ta đã nhìn thấy Khánh Mộ Lam tiến đến trước, thanh đao màu đen được rút ra khỏi vỏ.

Không để Tiêu đô úy ngăn cản, thanh đao đen trong tay Khánh Mộ Lam lóe sáng lướt ra cổ Triệu huyện úy.

Mắt Triệu huyện úy trợn trừng, gương mặt hiện lên vẻ sợ hãi với cái chết, cũng có một ít cảm giác được giải thoát.

Ung nhột hoành hành và tác oai tác quái ở Kim Xuyên trong nhiều năm đã đến hồi kết.

Khánh Mộ Lam hất hết những giọt máu dính trên thanh đao, không thèm quay đầu lại đi đến trước mặt Kim Phi nói: “Có chuyện gì ta chịu trách nhiệm”.

“Cô chịu, cô gánh nổi không?”

Kim Phi buồn bực đánh vào đầu Khánh Mộ Lam một cái.

“Đừng đánh đầu ta”.

Khánh Mộ Lam tức giận đánh vào bàn tay Kim Phi: “Ta gánh không nổi thì còn có anh trai ta mà, ta không tin giết một huyện úy bị miễn chức mà thôi, anh của ta còn không giải quyết được à?

Cái tên họ Triệu này nói chuyện quá mức khó nghe, ngài có thể nhịn được nhưng ta thì không”.

“Bao giờ thì cô mới có thể học được cách bình tĩnh một chút chứ?”

Kim Phi vỗ trán: “Lẽ nào cô không nhận ra ông ta sợ bị nhốt vào đại lao chịu tội nên mới một lòng muốn chết sao?”

“Dĩ nhiên ta nhìn ra chứ, nhưng bà đây ngứa mắt vẻ ngạo mạn đó, sắp bị thành tù nhân rồi mà còn diễu võ giương oai lớn lối”.

Khánh Mộ Lam không phục nói: “Tiên sinh, ngài nghĩ nhiều quá đó, lúc nên giết thì đừng do dự”.

“Được được, cô ghét cái ác như kẻ thù, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, ta là người sợ được chưa?”

Kim Phi lười nói với Khánh Mộ Lam.

Nhưng Tiêu đô úy đứng bên cạnh y nghe Khánh Mộ Lam nói thế thì chỉ cảm thấy sóng cuộn trào trong lòng.

Có thể thăng chức lên đến đô úy thì chắc chắn Tiêu đô úy phải cảm nhận được gì đó.

Trước kia anh ta nhận ra Kim Phi và Khánh Mộ Lam có quan hệ không tầm thường, nhưng dù sao cũng chỉ gặp được mấy lần, Tiêu đô úy cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng những lời vừa rồi của Khánh Mộ Lam lại khiến Tiêu đô úy nhận ra thân phận của người phụ nữ trước mặt này không bình thường.

Tiêu đô úy bỗng nhớ đến cái tên Khánh Mộ Lam.

Người mang họ Khánh rất ít, người mà Tiêu đô úy nghĩ đến đầu tiên là Khánh Hoài.

Nhưng Khánh Hoài rất ít khi nhúng tay vào chuyện của nha môn, dù có thể giải quyết được chuyện của huyện úy cũng không thể dễ dàng như Khánh Mộ Lam nói.

Trừ khi…

Tiêu đô úy bỗng nhớ đến một người

Anh ta từng nghe quận trưởng nói bây giờ Tây Xuyên Mục cũng mang họ Khánh.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu đô úy nhìn Khánh Mộ Lam lại khác hẳn, nhận thức với Kim Phi cũng theo đó tăng lên mấy bậc.

Kim Phi vẫn chưa biết chỉ trong một chốc lát mà Tiêu đô úy đã nghĩ đến nhiều thứ như thế, chỉ vào Triệu huyện úy nói:

“Lương ca, đưa thi thể của ông ta đến sông Hắc Thủy cho đám thổ phỉ đó thấy, chỗ chống lưng của chúng đã không còn và dẫn hai lão già kia đến núi Hổ Đầu và đỉnh Song Đà”.

“Vâng!”

Trương Lương đáp một tiếng rồi gọi hai nhân viên hộ tống bỏ xác Triệu huyện úy lên ngựa chiến.



Giữa núi có một con suối nhỏ, Phùng tiên sinh đang ngồi bên dòng suối cẩn thận lật nướng một con thỏ hoang, thi thoảng còn rắc một ít hương liệu lên đó.

“Phùng tiên sinh, Kim Phi quả nhiên dẫn người đến đuổi giết đám người Triệu huyện úy đúng như ngài nói”.

Một tên thuộc hạ bước đến báo.

“Xuất phát từ lúc nào?”

Phùng tiên sinh không ngước mắt lên vẫn cẩn thận lật con thỏ hoang đó.

“Khi trời còn chưa sáng, bây giờ chắc đã đuổi đến chỗ Triệu huyện úy, chắc chắn sẽ không về trong chốc lát”, thuộc hạ đáp.

“Hừ, cuối cùng cũng có thể ra tay rồi”.

Phùng tiên sinh ném thẳng con thỏ hoang đó vào đốm lửa, đứng lên vươn vai.

Hang núi phía sau ông ta đâu đâu cũng là người, gần như đã đứng chật hết cả hang núi.
Chương 309: Âm mưu của Phùng tiên sinh

Phùng tiên sinh dẫn theo thuộc hạ đi vào hang núi tìm được hai người đàn ông lực lưỡng đang nhai đùi lợn rừng.

“Ông Hứa, ông Lỗ, ta vừa nhận được tin Kim Phi đuổi đánh Triệu huyện úy, dẫn người đến sông Gia Lăng, hai người muốn ra tay không?”

“Còn cần phải nói sao, tất nhiên là giết hắn rồi”.

Ông Lỗ ném chân lợn đi: “Ông đây tung hoành ở Kim Xuyên nhiều năm chưa từng nhẫn nhịn như thế, bị người ta chặn đánh ở cửa, nếu không phải Phùng tiên sinh ngăn ta lại, mấy ngày trước ta đã dẫn huynh đệ đến làng Tây Hà tìm tên Kim Phi đó để trả thù rồi”.

“Cũng may ngươi không đi, Kim Phi là người mưu mô quỷ quyệt, hơn nữa đưa về không ít vũ khí quân đội cực kỳ có uy lực từ trên chiến trường, ngươi mạo hiểm dẫn người đi đánh làng Tây Hà thì đỉnh Song Đà các ngươi là núi Thiết Quán thứ hai đấy”.

Ông Hứa cười nhạo nói.

“Phùng tiên sinh vừa nói rồi đấy, bây giờ cựu binh, binh lính nữ, binh lính nam ở làng Tây Hà đều được phân bố ở khắp nơi, trong làng chỉ còn vài phụ nữ, huynh đệ chúng ta giết mấy người phụ nữ chẳng phải đơn giản hơn giết một đám gà sao?”

Ông Lỗ khinh thường nói: “Nếu núi Hổ Đầu các ngươi làm con rùa rụt cổ sợ hãi thì ông đây tự mình dẫn huynh đệ đỉnh Song Đà đi”.

Hai người này chính là ông lớn của núi Hổ Đầu và đỉnh Song Đà, thổ phỉ trong thung lũng là thuộc hạ của chúng.

Thỏ khôn còn có ba hang, huống gì bọn thổ phỉ?

Lúc chọn địa điểm làm sào huyệt, ngoài việc phải chọn nơi dễ phòng thủ khó tấn công còn phải cân nhắc đến đường lui.

Đằng sau núi Hổ Đầu có một con đường nhỏ bí ẩn, mặc dù rất hẹp, khó trèo lên nhưng xuống núi bằng dây thừng rất dễ dàng.

Đây là đường lui của núi Hổ Đầu.

Đỉnh Song Đà cũng có một con đường nhỏ để chạy thoát thân lúc cấp bách.

Hai đám thổ phỉ phát hiện cửa núi bị chặn lại bèn chạy thoát từ con đường nhỏ.

Sau khi chạy khỏi đó, ông lớn của hai nhóm thổ phỉ lập tức đi tìm chỗ chống lưng cho mình, kết quả Phùng tiên sinh lại tìm thấy họ trước.

Phùng tiên sinh vốn dĩ là tay trong của Bành lão gia, chuyên liên hệ với bọn thổ phỉ nên hiểu rất rõ suy nghĩ và thói quen của bọn thổ phỉ, thế là với khả năng ăn nói của mình, ông ta đã kéo hai nhóm thổ phỉ của các thế lực khác nhau vào cùng một chỗ.

“Hai vị, Triệu huyện úy, Bành lão gia, Chu lão gia đều đã bị Kim Phi bắt, nhìn dáng vẻ của Kim Phi sau này Kim Xuyên sẽ không có chỗ đứng cho chúng ta nữa, chúng ta phải đi nơi khác tìm đường mưu sinh, đến địa bàn mới, chúng ta chắc chắn sẽ bị bọn côn đồ xem thường, chỉ có mọi người cùng đoàn kết mới có thể sống sót”.

Phùng tiên sinh sợ hai người lại gây gổ với nhau bèn nhanh chóng giải hòa: “Sau này chúng ta đều là người một nhà, còn cùng nhau chiến đấu, không thể xảy ra nội chiến để người khác cười chê được”.

“Lần này nể mặt Phùng tiên sinh, ta không so đo với ông ta”.

Ông Lỗ của đỉnh Song Đà lau khóe miệng hỏi: “Phùng tiên sinh, nghe nói con gái làng Tây Hà đều xinh đẹp mọng nước, là thật sao?”

Ban đầu ông ta là người của Bành lão gia, đã rất quen thuộc với Phùng tiên sinh, nói chuyện cũng tùy ý hơn.

“Đúng thế, ta từng đến đó thử, công nhân nữ trong xưởng dệt đều trắng nõn nà, trên người thoang thoảng hương thơm, đẹp hơn các cô gái trong lò nung ở huyện phủ”.

Phùng tiên sinh nói: “Quan trọng nhất là làng Tây Hà còn có không ít nô tì nữ mà Kim Phi mua từ Quảng Nguyên về, không chỉ xinh đẹp mà còn biết cầm kỳ thi họa nữa, có rất nhiều người từng được thanh lâu dạy dỗ, rất biết cách phục vụ”.

Ánh mắt ông Lỗ lập tức sáng rực.

Trong tất cả thổ phỉ ở Kim Xuyên, phụ nữ của đỉnh Song Đà là nhiều nhất.

Ông Lỗ này từng nói khoác với bên ngoài rằng ông ta đêm nào cũng thay mới, các cô gái ngủ cùng ông ta còn nhiều hơn cả Hoàng đế.

Nghe Phùng tiên sinh nói thế, ông Lỗ chỉ ước gì bây giờ có thể lập tức đến làng Tây Hà bắt hết công nhân nữ ở xưởng dệt đi.

Nhưng ông Hứa núi Hổ Đầu lại hơi lo lắng.

“Phùng tiên sinh, Kim Phi mưu mô xảo quyệt, hơn nữa thủ đoạn tàn độc, ta nghe nói một thuộc hạ của hắn tranh giành ghen tuông với một đại thiếu gia ở kinh thành trong thanh lâu ở Quảng Nguyên, bị hộ vệ của đại thiếu gia đó đánh bị thương. Ngày hôm sau Kim Phi triệu tập người lại cưỡi ngựa đuổi theo đại thiếu gia đó một ngày một đêm khiến mười mấy con ngựa chiến mệt chết, cuối cùng bắt đại thiếu gia đó về treo lên trước cửa Phong Nguyệt Phường lột da rút gân”.

Ông Hứa nói: “Vì một thuộc hạ mà làm như thế, nếu chúng ta đi đánh làng Tây Hà, vậy tức là sẽ liều chết đến cùng”.

Quảng Nguyên đến Kim Xuyên không xa, thương nhân qua lại cũng nhiều, việc Kim Phi làm ở Quảng Nguyên cũng truyền về Kim Xuyên.

Nhưng rất nhiều chuyện truyền đi truyền lại sau đó bị sai lệch.

Mâu thuẫn giữa Kim Phi và Văn Viên công tử cứ thế thay đổi thành câu chuyện Phong Nguyệt mà người dân càng thích nghe.

“Lão Hứa, ngươi cũng biết Kim Phi là người có thủ đoạn tàn ác, dù chúng ta không đánh làng Tây Hà, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta”.

Phùng tiên sinh nói: “Hơn nữa chúng ta phải đến địa bàn mới, phải nuôi huynh đệ đều cần có tiền.

Gần đây Kim Phi phát tài dựa vào việc bán xà phòng thơm, nghe nói tiền đồng và bạc trong nhà hắn không thể chứa trong ba ngôi nhà lớn, chỉ cần chúng ta đánh được làng Tây Hà, số tiền này đều là của chúng ta. Nếu may mắn không chừng chúng ta còn có thể lấy được phương pháp làm ra xà phòng thơm, vậy thì chúng ta có thể tìm được gà mẹ biết đẻ trứng gà rồi”.

Mỗi người đều có điểm yếu của người, ông Lỗ háo sắc, điểm yếu của ông Hứa là tham tiền.

Trong mấy đám thổ phỉ ở Kim Xuyên thì lương thực hàng năm của núi Hổ Đầu là nhiều nhất, mỗi năm số người chết đói trên địa bàn núi Hổ Đầu cũng nhiều nhất.

Mặc dù biết những lời Phùng tiên sinh nói chắc chắn có phóng đại nhưng ông Hứa vẫn động lòng.

Ông ta cũng nghe nói đến chuyện xà phòng thơm, vì thế còn từng có suy nghĩ muốn đánh núi Thiết Quán để cướp cách chế tạo xà phòng thơm và công nhân nữ, nhưng phòng thủ ở núi Thiết Quan quá nghiêm ngặt, ông ta không tìm được cơ hội.

Những lời Phùng tiên sinh nói vừa lúc chọt trúng tim đen của ông ta.

Ông ta cắn răng gật đầu: “Vậy thì nghe Phùng tiên sinh đi đánh làng Tây Hà”.

“Nếu hai vị đã đồng ý, dù trước kia hai vị có gì không đúng, bây giờ chúng ta là một nhóm, không ai được phép đâm một dao sau lưng”.

Ánh mắt Phùng tiên sinh lóe lên tia hung dữ: “Ta nói thẳng, ai dám đâm một dao sau lưng thì Phùng Thánh ta thề chết với người này”.

Nghe thế ông Lỗ và ông Hứa cũng cảm thấy căng thẳng.

Đừng thấy dưới trướng của hai người có hàng trăm đàn em thổ phỉ mà lầm, họ vẫn có sự kiêng dè với Phùng tiên sinh.

Vì họ đã biết sự tàn ác và thủ đoạn của Phùng tiên sinh.

Nếu là người bình thường, khó khăn lắm mới chạy thoát khỏi Kim Xuyên thì chắc chắn sẽ nhân lúc Kim Phi chú ý đến ba người Triệu huyện úy mà chạy càng xa càng tốt.

Nhưng Phùng tiên sinh không những không chạy trốn mà ngược lại còn lên kế hoạch dời sự chú ý của Kim Phi và làng Tây Hà đi nơi khác, có ý định xông vào cướp.

Chỉ riêng mưu đồ và thủ đoạn này đã là người hai ông lớn của bọn thổ phỉ này không thể so bì được.

“Phùng tiên sinh, ngươi biết cách làm người của ta, luôn đã nói là làm, không nuốt lời, đã nói cùng nhau đánh làng Tây Hà thì ta tuyệt đối sẽ không đâm sau lưng”.

Ông Lỗ vỗ ngực nói: “Muốn đánh núi Hổ Đầu dĩ nhiên sẽ ra chiến thư với lão Hứa, sẽ không dùng thủ đoạn sau lưng”.

“Nam tử hán đại trượng phu, nói lời giữ lời”.

Ông Hứa cũng lên tiếng hứa.

Liên minh tạm thời được thành lập, Phùng tiên sinh ra lệnh, bọn thổ phỉ trong khe núi lập tức hành động, hùng hổ chạy đến làng Tây Hà dọc theo con đường giữa sườn núi.
Chương 310: Thổ phỉ lại đến

Trên một ngọn núi nhỏ bên ngoài làng Tây Hà năm dặm, một ông lão cụt mất cánh tay dẫn theo cháu trai và cháu gái đang cẩn thận tìm kiếm gì đó bên trong rừng.

Cháu gái tám tuổi, cháu trai sáu tuổi, ba người đều đeo trên lưng một cái gùi nhỏ đan bằng trúc.

Bọn họ là người làng khác tới làng Tây Hà cậy nhờ, bà lão và con dâu con gái đều vào xưởng dệt, thế nhưng bởi vì ông lão bị mất một bên cánh tay, không có cách nào làm việc nên chỉ có thể dẫn theo hai đứa cháu vào trong núi đào chút thảo dược bổ sung cho nhà dùng.

“A, ông nội, ông xem bên kia có một bãi cỏ đuôi phượng, hôm qua ông Đàm cũng muốn có nó”.

Đứa cháu nhỏ chỉ vào một bãi đá lộn xộn cách đó không xa, phấn khích hô lên.

Giữa các khe đá mọc lên những bụi cỏ dại xanh um.

Loại cỏ dại này tên là cỏ đuôi phượng, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, mát máu cầm máu. Không phải loại dược liệu quý báu gì, thế nhưng bãi cỏ đuôi phượng này không ít, đào về dù là bán cho thầy lang Đàm trong làng hoặc Chu Cẩm gần đây có hứng thú với dược liệu thì đều có thể đổi lấy mấy đồng tiền.

“Phải bán cho chị Tiểu Cẩm, gần đây chị ấy cũng đang thu thảo dược, nói không chừng cũng cần cỏ đuôi phượng...”

Cháu gái đang nói thì đột nhiên chỉ ra phía xa và hô lên: “Ông nội, ông mau tới xem, bên đó nhiều người ghê!”

Ông lão nhìn theo ngón tay của cô cháu gái, đôi mắt lập tức trợn trừng lên: “Không ổn, là thổ phỉ!”

Nói xong ông ấy kéo hai đứa cháu ra sau thân cây để tránh thổ phỉ nhìn thấy.

“Thổ phỉ?”

Hai đứa cháu đều sợ tới độ mặt mày trắng bệch.

Người trong núi đều lấy thổ phỉ ra để dọa trẻ con, bọn chúng đều nghe câu chuyện về thổ phỉ mà khôn lớn, nỗi khiếp sợ đối với thổ phỉ đã cực kỳ sâu sắc.

“Sao Kim Xuyên còn có một đám thổ phỉ đông như vậy xuất hiện cơ chứ?”

Ban nãy mặc dù chỉ nhìn lướt qua, thế nhưng ông lão đã có thể xác nhận được số lượng của đám thổ phỉ này, tuyệt đối vượt quá nghìn người, đội hình dàn trên đường núi nhìn không thấy đuôi đâu.

Nhiều thổ phỉ như vậy từ đâu đến vậy?

Ông lão khẽ khàng xê người tới lùm cây bên cạnh, híp mắt quan sát thật kỹ thông qua khe hở.

Đột nhiên, ông lão nhìn thấy một thanh niên chột mắt lưng đeo một con dao lớn bên trong đám người.

Thanh niên này mỗi năm đều tới làng của ông ta thu thuế thóc.

Con dâu của ông ta còn từng bị thanh niên chột mắt này ức hiếp, cả đời ông lão đều chẳng thể quên.

“Núi Hổ Đầu không phải bị nhân viên hộ tống của làng Tây Hà bao vây rồi sao, đám súc sinh này sao có thể xuất hiện ở nơi này? Không phải là bọn chúng chạy thoát ra đó chứ?”

Ông lão lập tức cuống lên: “Hỏng rồi, không phải bọn chúng muốn tới đánh làng Tây Hà đấy chứ?”

Nghĩ tới đây, lòng bàn tay của ông lão cứ thế đổ mồ hôi, cũng phẫn nộ tới độ muốn giết người.

Con trai của ông ta đã chết trên chiến trường, bây giờ trong nhà chỉ còn lại hai ông bà già, con dâu, hai cô con gái và hai đứa cháu trai cháu gái.

Cả nhà chỉ có mình ông ta là lao động nam, thực sự bị sưu thuế của thổ phỉ ép cho không sống nổi nên mới rời xa quê hương tới làng Tây Hà cậy nhờ họ hàng phương xa.

Vẫn may bọn họ tới khá sớm, bà lão, con dâu và con gái đều thuận lợi vào trong xưởng dệt.

Mỗi ngày ông ta đều dẫn cháu lên núi hái thảo dược, nếu như may mắn thì còn có thể bắt được con rắn nấu canh rắn cho đám nhỏ.

Cả nhà không cần phải nhịn đói nữa, cũng coi như bình an sống qua ngày ở làng Tây Hà.

Nhìn thấy cuộc sống dần tốt lên, không ngờ đám thổ phỉ âm hồn bất tán lại tới rồi!

“Không được, ta phải mau chóng trở về thông báo cho trưởng làng!”

Chỉ trong nháy mắt, ông lão đã ra quyết định.

Vợ, con dâu và con gái của ông ta đều ở làng Tây Hà, lỡ như thổ phỉ vào trong làng thì ông ta không dám nghĩ tới hậu quả.

“Đại Ni, Ngưu Oa, ông nội phải quay về một chuyến nói với người trong làng biết thổ phỉ tới rồi, mấy đứa trốn ở đây, tuyệt đối không được lên tiếng, biết chưa?”

Ông lão giấu hai đứa nhỏ vào trong bụi cỏ, nhỏ tiếng căn dặn.

“Vâng ạ!”

Những đứa bé từng phải chịu khổ đều vô cùng hiểu chuyện, gương mặt của hai đứa bé đều bị lùm cỏ cứa rách, thế nhưng đều không kêu lên tiếng nào, chỉ gật đầu thật mạnh coi như đồng ý với ông nội.

Ông lão chỉnh trang lại lùm cỏ một chút rồi quay người chạy đi.

Ông ta cũng từng là một thợ săn già, tốc độ chạy giữa núi rừng nhanh hơn thổ phỉ rất nhiều.

...

Trên một điểm cao phía ngoài làng Tây Hà, trưởng làng lo lắng nhìn ra phía xa.

Mặc dù hôm qua Kim Phi đã cử người trở về báo bình an, thế nhưng tới giờ vẫn chưa quay lại, trưởng làng vẫn không nhịn được mà lo lắng.

Hơn nữa đàn ông trong thôn cũng đều đi cả, mặc dù đàn ông bên phía làng Quan Gia có tới bổ sung, thế nhưng trai tráng của đội đánh hổ cũng bị Quan Trụ Tử dẫn đi ứng cứu Kim Phi cả rồi, ở lại làng Tây Hà đều là một số người già bệnh tật.

Trong lòng trưởng làng cũng hết sức lo lắng.

Đang suy nghĩ chuyện này thì đột nhiên nghe thấy bên dưới có người cãi vã.

Một ông lão vừa xông lên trên điểm cao vừa la ó gì đó, thế nhưng lại bị binh lính nữ do Tiểu Ngọc sắp xếp chặn lại.

Trong lòng trưởng làng dâng lên một dự cảm bất an, vội vàng xuống khỏi điểm cao.

Còn cách rất xa nhưng đã nghe thấy ông lão hô lên: “Cô nương, ta thật sự không lừa cô đâu, thổ phỉ núi Hổ Đầu tới thật rồi!”

Trong lòng trưởng làng chợt trở nên căng thẳng, không tự chủ được mà bước nhanh hơn: “Tiểu Liên, mau thả ông lão đó ra!”

“Ông lão, ta là trưởng làng của làng Tây Hà, ban nãy ông nói cái gì?”

“Người huynh đệ à, ta biết ông là trưởng làng nên mới tới tìm ông”.

Ông lão vội vàng nói: “Ban nãy ta mới tới núi Thiết Giác hái thuốc, nhìn thấy có thổ phỉ của núi Hổ Đầu đang đi về phía này, đội ngũ dài không thấy đuôi, trưởng làng ông nhất định phải mau chóng chuẩn bị đi!”

“Thổ phỉ của núi Hổ Đầu bị Đại Lưu bao vây rồi, sao có thể xuất hiện ở đây được chứ?”

Binh lính nữ rõ ràng không tin lời ông lão nói.

“Ta cũng không biết sao bọn chúng có thể ra ngoài, thế nhưng lũ súc sinh của núi Hổ Đầu năm nào cũng tới làng bọn ta thu thuế thóc, không nộp sẽ đánh giết người, ta tuyệt đối không nhận nhầm đâu”.

Ông lão cuống tới độ giậm chân: “Trưởng làng, ông nhất định phải tin ta!”

“Ông lão, ta tin ông, thế nhưng việc này có liên quan tới rất nhiều chuyện quan trọng, ta buộc phải xác nhận một chút”.

Trưởng làng chuẩn bị sắp xếp binh lính nữ đi xác nhận, trên một ngọn núi phía xa đột nhiên bốc lên ba cột khói.

“Ba cột khói đỏ?”

Sắc mặt của binh lính nữ và trưởng làng lập tức biến đổi.

Kim Phi đã ý thức được từ lâu sự bất tiện mà việc truyền tin lạc hậu mang tới, thế nhưng điều kiện của Đại Khang, muốn kịp thời làm ra một thứ giống như điện thoại, thiết bị truyền tin chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày.

Dưới tình cảnh không còn cách nào khác thì chỉ đành tham chiếu cách làm của quân đội biên giới, sử dụng cột khói để truyền tin tức.

Vì việc này mà Kim Phi còn chế tạo ra mấy loại chất đốt khác nhau, khi đốt lên cột khói hình thành không chỉ có thể giữ khoảng thời gian lâu hơn trong không trung mà còn có cả màu sắc khác nhau.

Chỉ là cột khói vẫn luôn là thủ đoạn mà quân đội biên giới dùng để truyền thông tin quân đội, thông thường người dân không được phép sử dụng, thi thoảng dùng một hai lần thì không sao, thực sự có người hỏi thì cũng có thể nói trong núi có lửa rừng.

Thế nhưng sử dụng liên tục thì có khả năng là đang muốn báo cáo láo việc quân cơ.

Kim Phi vẫn chưa nghĩ xong phương pháp tránh hợp lý, vậy nên cũng chưa phổ biến cho cựu binh.

Người biết tới phương pháp này cũng không nhiều, ngoại trừ Kim Phi thì chỉ có Chu Cẩm, Uyển Nương và mấy người hay tới phòng thực nghiệm như Mãn Thương biết.

Lần này tình hình cấp bách, Chu Cẩm sợ rằng xảy ra biến cố nên đã nói chuyện này cho Tiểu Ngọc.

Sau khi Tiểu Ngọc tiếp nhận công việc phòng ngự của làng Tây Hà thì vẫn luôn mệt mỏi với vấn đề báo động, nghe Chu Cẩm nói có thứ hay ho như vậy thì lập tức bảo Chu Cẩm lấy chất đốt mà Kim Phi chế tạo ra khỏi phòng thực nghiệm, sau đó cử binh lính nữ xây dựng đài quan sát ở một số cứ điểm mấu chốt xung quanh làng Tây Hà.

Một khi phát hiện có kẻ địch đáng nghi lại gần thì đốt cột khói làm báo hiệu.

Cột khói có màu sắc và số lượng khác nhau đại diện cho những tình hình không giống nhau.

Mà ba cột khói màu đỏ tượng trưng cho tình hình nguy hiểm nhất.

Lại liên tưởng tới lời ông lão nói ban nãy, mồ hôi lạnh trên người trưởng làng cứ thế túa ra.

“Tiểu Liên, mau bắn mũi tên lệnh, ba mũi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom