-
Chương 366-370
Chương 366: Đám ngu đần
Dầu hỏa cháy cực mạnh, nhưng số lượng không nhiều nên cháy hết rất nhanh, chỉ còn lại linh kiện làm bằng gỗ của cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá vẫn đang cháy.
Lúc này đám thổ phỉ mới tiến lên trước dập lửa.
Nhưng dù xe bắn đá hay cung nỏ hạng nặng đều đã cháy rụi.
Lúc bao vây núi Ngũ Lang, đám thổ phỉ đã thấy được lợi ích mà xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng mang lại, bây giờ vẫn chưa tận dụng đủ đã bị một ngọn lửa lớn thiêu rụi cả rồi.
Không ít thổ phỉ đều lộ ra vẻ mặt chán nản và lo lắng.
“Các huynh đệ, không cần lo lắng, bọn chúng chỉ có chưa tới hai nghìn người, người của chúng ta còn đông gấp đôi bọn chúng, nếu bọn chúng dám tới thì chúng ta sẽ cho chúng một đi không trở lại!”
Một đại ca thổ phỉ hắng giọng nói: “Phùng tiên sinh đã nói, giết chết một phủ binh thưởng năm lượng bạc, giết chết một nhân viên hộ tống thưởng hai lượng bạc, các huynh đệ, cơ hội phát tài tới rồi!”
“Các huynh đệ, mọi người đều là thủ lĩnh của các phe phái, gần đây lại bị một nhóm nhân viên hộ tống ép tới độ có nhà không thể về, ta không biết mọi người, thế nhưng cục tức này Chu Liên Khuê ta không nhịn nổi!”
Một đại ca khác hô lên theo: “Hôm nay, cơ hội báo thù của chúng ta tới rồi, Kim Phi và Trương Lương của tiêu cục Trấn Viễn đều tới cả rồi, còn có đô úy của đội phủ binh quận thành, chỉ cần xử lý được bọn chúng thì sau này chẳng còn ai dám tới chọc đến chúng ta nữa!”
“Ông Chu và ông Hứa nói đúng đấy, hôm nay không phải bọn chúng chết thì chính là chúng ta phải chết!”
Tên đại ca thứ ba nhảy lên trên mỏm đá, giơ đao hô lên: “Giết, tiêu diệt bọn chúng, chúng ta về núi ăn thịt uống rượu!”
Khi trước các đoàn vận chuyển gặp phải thổ phỉ, có lần nào không phải dập đầu quỳ lạy, hai tay dâng tiền qua đường lên?
Thế nhưng từ sau khi tiêu cục Trấn Viễn thành lập, tác phong cực kỳ cương quyết, chỉ cần dám chặn đường thì sẽ lập tức giương cung bắn hạ.
Đội tiêu diệt thổ phỉ lần này cũng mang cờ hiệu của tiêu cục Trấn Viễn, đánh cho mấy nhóm thổ phỉ của huyện Thanh Sơn chạy trốn tán loạn, nhếch nhác không thôi.
Đám thổ phỉ đã đè nén từ lâu, cộng thêm việc có Phùng tiên sinh giở trò bên trong nên lúc này mấy nhóm thổ phỉ mới liên kết lại.
Vốn dĩ thổ phỉ bình thường có suy nghĩ rất đơn giản, bị đám đại ca đổ thêm dầu vào lửa, không ít thổ phỉ đều giơ vũ khí trong tay lên, phấn khích hô hào.
Bầu không khí rất dễ lan truyền, vậy nên trước mỗi lần đánh trận đều sẽ có công tác động viên.
Ban đầu chỉ có đám thổ phỉ ở gần mấy tên đại ca hô hào, ngay sau đó, những thổ phỉ khác cũng bị tác động, đồng loạt giơ vũ khí trong tay lên.
“Giết! Giết! Giết!”
Mấy nghìn thổ phỉ cùng nhau hô hào, thanh thế cực kỳ lớn, chim chóc trên mấy ngọn núi xung quanh đều kinh hãi tới mức bay tán loạn.
Mấy trăm mét bên ngoài, rất nhiều phủ binh vẫn chưa hiểu rõ tình hình cũng bị tiếng hô giết của đám thổ phỉ dọa sợ tới độ tim đập chân run.
Trương Lương liếc nhìn về phía núi Ngũ Lang, không bận tâm tới phủ binh mà lại quay đầu nhìn về phía nhân viên hộ tống đang xếp hàng ngay ngắn phía trước.
Số cựu binh do Kim Phi dẫn tới từ làng Tây Hà, cộng thêm nhân viên hộ tống tạm thời điều từ Quảng Nguyên tới núi Hổ Tiếu, ngoại trừ binh lính nữ phụ trách ba xe bắn đá ra thì số còn lại đều ở đây.
Cộng lại có khoảng hơn một trăm người, phân thành ba nhóm nhỏ.
Nhóm đầu tiên toàn bộ là binh lính nam có cơ thể cường tráng, mỗi người vác một cái khiên cao ngang người.
Nhóm thứ hai cũng đều là binh lính nam, mỗi người vác một thanh giáo sắc nhọn dài hơn một trượng.
Nhóm cuối cùng có nửa binh lính nam và nửa binh lính nữ, số lượng cũng nhiều nhất, trong tay mỗi người là một cái nỏ bắn liên tiếp.
“Thổ phỉ có hơn bốn nghìn người, sợ không?”, Trương Lương hỏi.
“Đại đội trưởng, ngài nói như vậy là đang xem thường người khác đó, Thiết Lâm Quân chúng ta đã biết sợ bao giờ?”
“Đúng thế, đừng nói chỉ là một nhóm thổ phỉ, cho dù là kỵ binh Đảng Hạng thì chúng ta cũng không sợ hãi!”
“Tiên sinh nói thổ phỉ chính là đạo quân ô hợp, đừng thấy bây giờ nói cười vui vẻ, đợi tới lúc đánh nhau chắc chắn sẽ đua nhau mà chạy cho nhanh”.
“Đại đội trưởng, ngài yên tâm đi, bọn ta đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Đám nhân viên hộ tống đồng loạt cười đáp lời.
Thân phận chính thức bây giờ của Trương Lương là phó trung đoàn trưởng của tiêu cục Trấn Viễn, thế nhưng các cựu binh vẫn thích gọi hắn là đại đội trưởng hơn.
“Rất tốt!”
Trương Lương khẽ gật đầu: “Hành động thôi, đi đưa Mộ Lam tiểu thư trở về!”
“Rõ!”
Hơn một trăm cựu binh đồng thanh đáp lời, sau đó nhanh chóng tạo thành một chiến trận ba góc, giống như một mũi tên khổng lồ.
Đưa mắt nhìn ra, trận pháp này cũng na ná như phương trận Macedonia, đều là tay khiên phía trước, tay giáo phía sau, chỉ là có thêm một nhóm tay nỏ mà thôi.
Thật ra loại trận pháp này là Trương Lương và Kim Phi nghiên cứu rất lâu mới cải tiến ra được.
Nhược điểm lớn nhất của phương trận Macedonia chính là hai cánh trái phải và phía sau đều rất dễ bị kẻ địch đột phá.
Mà chiến trận mũi tên này hoàn toàn không cần phải lo lắng tới vấn đề đó, ba góc hình tam giác đều là khiên, cho dù kẻ địch tiến tới từ hướng nào thì đều phải đối diện với giáo dài.
“Tiến!”
Đại Tráng lên tiếng hạ lệnh, nhân viên hộ tống cùng nhau cất bước tiến về phía núi Ngũ Lang.
“Kim Phi điên rồi à, cử có xíu người tới đây làm gì? Để bịt kẽ răng cho chúng ta sao?”
“Chúng ta có hơn bốn nghìn người, mỗi người ném một tảng đá cũng có thể đè chết đám người này”.
“Những người này không phải do đắc tội với Kim Phi nên bị hắn cử đi nộp mạng đấy chứ?”
Một tên đại ca nhìn xuống dưới núi giống như đang nhìn một đám điên loạn.
Cũng có một tên lo lắng nói: “Nghe đồn Kim Phi giỏi tính toán nhất, sao lại cử nhiều người tới nộp mạng như vậy?
Vả lại, ngươi xem trang bị của bọn chúng, rõ ràng là tinh nhuệ của tiêu cục Trấn Viễn, cho dù là nộp mạng thì Kim Phi cũng sẽ không cử bọn chúng tới mới phải?
Ta cảm thấy những người này chắc chắn có mục đích khác”.
Kết quả tên này vừa nói dứt lời, xung quanh đã truyền tới những tiếng cười chế nhạo.
“Ông Nguyên, ông mang họ Nguyên, không phải cũng thật sự yếu đuối đấy chứ?”
“Nếu như ông sợ thì cứ dẫn người của ông cút đi là được, sau này lương thực của núi Ngưu Đầu mấy người cứ để núi Bạch Thạch bọn ta tới thu!”
“Họ Nguyên kia, lá gan của ông thật sự ngày càng nhỏ rồi đấy, Kim Phi hắn biết dùng dầu hoả thì chúng ta cũng biết, trang bị của bọn chúng có tinh nhuệ tới đâu thì cũng không thể là bất khả xâm phạm chứ?”
Tên đại ca mang họ Nguyên nghe vậy thì chỉ đành ngậm miệng.
Thế nhưng trong lòng ông ta vẫn thấy hơi lo lắng.
Bởi vì mãi tới bây giờ Phùng tiên sinh vẫn chưa xuất hiện.
Vào lúc đám thổ phỉ đang bàn tán, chiến trận ba góc đã tiến lên trước thêm hơn một trăm trượng, đi về phía trước thêm mười mấy trượng nữa là nơi tập trung của đám thổ phỉ.
Đám thổ phỉ ở phía trước chiến trận ai cũng cầm một cái hũ trong tay, tất cả đều đã chuẩn bị để ném xuống.
Chỉ cần chiến trận nhích thêm ba trượng nữa thì bọn chúng sẽ ném cái hũ trong tay xuống.
Thế nhưng đúng vào lúc này, vách tường do khiên tạo thành đột nhiên nứt ra những lối cửa nhỏ, hàng chục mũi tên bay ra từ trong lối cửa và bay thẳng về phía đám thổ phỉ.
Đám thổ phỉ đứng phía trên cùng lập tức trúng tên ngã xuống như ngả rạ.
Sau đó không để cho đám thổ phỉ phía sau hoàn hồn trở lại, loạt bắn thứ hai đã tới.
Lại thêm một hàng thổ phỉ nữa ngã xuống đất.
Tất cả đám thổ phỉ còn lại đều hoang mang, liều mạng ném những cái hũ trong tay về phía chiến trận.
Đáng tiếc những cái hũ này đều nặng tới bốn năm cân, bọn chúng căn bản chẳng thể ném ra xa.
“Đám ngu đần này, không phải đã phát khiên cho mấy người rồi sao? Dùng khiên đi chứ!”
Một tên đại ca tức giận giậm chân.
Trước khi bắt đầu hành động, Phùng tiên sinh đã nhắc nhở mấy đại ca của nhóm thổ phỉ cẩn thận cung nỏ của bưu cục Trấn Viễn.
Bọn chúng đã tìm thợ thủ công nhanh chóng chế tạo một loạt khiên và phát xuống.
Đáng tiếc đám thổ phỉ đều không quen sử dụng, cũng không coi lời nhắc nhở của Phùng tiên sinh ra gì, sau khi phát khiên đều bị ném sang một bên.
Hơn nữa động tác của cựu binh quá nhanh, thời gian của hai loạt bắn cộng lại cũng chưa quá mười mấy giây.
Mãi tới sau loạt bắn thứ hai, đám thổ phỉ cuối cùng cũng hoàn hồn lại, đồng loạt giơ khiên lên chắn trước người.
“Để ta xem lần này mấy người còn có thể làm gì được?”
Đám đại ca của nhóm thổ phỉ đều nghiến răng nhìn xuống dưới.
Chương 367: Cứu Khánh Mộ Lam
Lúc này cung nỏ đều vô dụng, nếu dám tiến lên, thứ chờ đợi bọn họ chúng là dầu sôi lửa bỏng.
Cách đó mấy trăm mét, Trương Lương cười khẩy, gật đầu với binh lính nữ bên cạnh xe bắn đá.
Các binh lính nữ đã chuẩn bị sẵn sàng, vài giây sau, ba chiếc xe bắn đá đồng loạt được kích hoạt, những chiếc hũ lửa rơi chính xác vào đám thổ phỉ phía trước.
Dầu hỏa trong hũ văng tung tóe khắp nơi, rất nhiều thổ bị bị dính lửa.
Tiếng la hét thảm thiết đồng loạt vang lên.
Chiến trận phía trước lập tức biến thành biển lửa.
Tất cả thổ phỉ đều bị chiến trận thu hút, không ai chú ý đến Tiêu đô úy dẫn theo mấy trăm người dưới sự dẫn đầu của thợ săn Đại Cường, xuyên qua khu rừng phía Đông núi Ngũ Lang.
Trong rừng có một con đường nhỏ, vô cùng bí ẩn, nếu không có Đại Cường dẫn đường thì đám người Tiêu đô úy chắc chắn không tìm được đường.
Núi Ngũ Lang có ba con đường dễ đi xuống núi, lần lượt ở phía Nam, phía Đông và phía Bắc ngọn núi.
Bây giờ chiến trận đang tập trung ở con đường phía Nam, còn mục tiêu của Tiêu đô úy là tấn công và chiếm giữ con đường phía Đông.
Dù sao thổ phỉ cũng không có kỷ luật gì, nghe nói phía Nam đang đánh nhau, đa phần đám thổ phỉ phụ trách trấn thủ đường núi phía Đông đều đi về phía Nam hóng hớt.
Chỉ còn lại vài tên không đi, nhưng cũng không tập trung trấn thủ.
Tiêu đô úy dẫn người đi đến chân núi, nhưng đám thổ phỉ cũng không phát hiện ra.
Phủ binh bình thường chỉ biết bắt nạt người dân và lái buôn, giờ đây cũng tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Vì trước khi xuất phát, Trương Lương đã đồng ý với bọn họ rằng nếu bắt hoặc giết được một tên thổ phủ, phủ binh sẽ nhận được một miếng xà phòng thơm với mùi hương tự chọn.
Người đầu tiên giành được trạm kiểm soát trên sườn núi sẽ được tặng một thanh Hắc Đao trang bị cho nhân viên hộ tống.
Lợi ích luôn là phương tiện nhanh nhất và tốt nhất để đoàn kết lòng người.
Bây giờ thị trường xà phòng đã hoàn toàn được mở ra bởi các nữ chưởng quầy, đặc biệt là ở kinh thành có nhu cầu về xà phòng rất cao. Núi Thiết Quán hiện giờ không chỉ mở rộng xưởng sản xuất, mà còn thực hiện hai ca sản xuất không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm.
Nhưng cung vẫn không đủ cầu.
Do việc thu mua dầu mỡ với số lượng lớn, dẫn đến giá dầu mỡ ở một số quận xung quanh Kim Xuyên và quận Quảng Nguyên gần đây đã lần lượt tăng cao.
Nếu Khánh Mộ Lam không bất ngờ xảy ra chuyện thì Kim Phi đã chuẩn bị đến núi Thiết Quán xem liệu có thể cải thiện quy trình sản xuất và nâng cao hiệu quả công việc trong vài ngày tới hay không.
Bây giờ các thanh lâu và gia đình giàu có quận thành muốn mua xà phòng đều phải trả tiền trước rồi đặt hàng, nhưng cho dù là vậy thì cũng chưa chắc đã có được hàng.
Một vài mùi hương hiếm được bán ở chợ đen với giá mười lăm lượng một miếng.
Mười lăm lượng bạc đối với phủ binh bình thường không phải là khoản tiền nhỏ.
Càng không cần nói tới Hắc Đao.
Từ xưa đến nay, hầu hết đàn ông đều thích vũ khí, mặc dù danh tiếng của Hắc Đao ở Quảng Nguyên không bằng kinh thành, nhưng danh tiếng cũng dần truyền xa theo lời truyền bá của nhân viên hộ tống.
Rất nhiều công tử gia đình giàu có thích thú với nó.
Sau khi Hắc Đao được bán ở kinh thành, Trương Lương cũng nhận ra sự quý giá của Hắc Đao, nên đã thu hồi hết Hắc Đao của những nhân viên hộ tống, sau đó phát lại những loại chiến đao thông thường.
Hắc Đao chỉ được cấp lại khi thực hiện một số nhiệm vụ nhất định.
Không phải vì keo kiệt, mà là vì nhân viên hộ tống phải thường xuyên áp tải hàng hóa đi lại, một thanh Hắc Đao có thể bán ngàn lượng bạc, để nhân viên hộ tống mang theo là đang hại bọn họ.
Ở thời đại này, người ta giết người chỉ vì một chiếc bánh, chưa kể giá trị Hắc Đao của cả đội cộng lại, chỉ một chiếc Hắc Đao cũng đủ để bọn thổ phỉ mạo hiểm tính mạng rồi.
Quyết định của Trương Lương khiến Hắc Đao càng trở nên hiếm hơn.
Nếu có được một thanh thì cả đời này không cần lo nghĩ gì nữa.
Ngoài xà phòng thơm và Hắc Đao, Trương Lương cũng đích thân đồng ý rằng những phủ binh tham gia trận chiến lần này sẽ được đối xử như nhân viên hộ tống, thương vong đều do tiêu cục Trấn Viễn bồi thường.
Thực ra phủ binh đều là thanh niên trai tráng, không phải không có khả năng chiến đấu, mà là vì không được huấn luyện bài bản và sĩ khí nên có.
Về mặt huấn luyện, Trương Lương tạm thời không có cách gì cả, nhưng thông qua hai điều kiện này, tinh thần của binh lính lập tức được nâng cao.
Theo lệnh của Tiêu đô úy, phủ binh lập tức xông lên núi.
Đám thổ phỉ ở sườn núi còn đang xem trò vui, bỗng phát hiện một đoàn phủ binh từ trong rừng lao tới, khiến bọn chúng trở tay không kịp, có kẻ xông lên ứng chiến, có kẻ quay đầu bỏ chạy.
Khánh Mộ Lam đang đứng trên đỉnh núi quan sát, thấy vậy lập tức phản ứng, dẫn Trường Tín Quân xông ra khỏi vòng vây.
Được kích thích bởi bản năng sinh tồn, Trường Tín Quân cũng không dám lười biếng nữa, mà chiến đấu dũng cảm hơn bình thường.
Khi đám cầm đầu thổ phỉ biết tin, nhận ra đã bị Trương Lương lừa thì đã quá muộn.
Thổ phỉ canh giữ phía Đông đã bị phủ binh và Khánh Mộ Lam đánh từ trên xuống, không còn lực đánh trả.
Khắp sườn núi đều là xác thổ phỉ.
Con đường xuống núi cũng bị phủ binh chiếm đóng.
“Mộ Lam tiểu thư, tiên sinh bảo ta đến đón cô, mau đi theo ta”.
Một người cận vệ của Kim Phi bước tới đón Khánh Mộ Lam.
“Nhưng người của ta…”
Khánh Mộ Lam do dự nhìn Trường Tín Quân phía sau.
Mặc dù biểu hiện lần này của Trường Tín Quân khiến cô ấy thất vọng, nhưng dù sao đây cũng là đội quân nhà họ Khánh tốn rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng, cô ấy cũng không thể tùy tiện bỏ bọn họ ở lại đây.
Hơn nữa làm vậy cũng đồng nghĩa với việc bỏ của chạy lấy người, bình thường Khánh Mộ Lam coi thường những người như vậy nhất.
“Mộ Lam tiểu thư yên tâm, lúc ta tới, tiên sinh đã bảo ta mang theo nước và lương thực, ta sẽ lo cho đội trấn áp thổ phỉ.
Tiêu đô úy bước tới nói: “Mau đi đi, tiên sinh lo cho tiểu thư lắm đấy”.
Nói xong còn chỉ tay xuống núi.
Lúc này Trường Tín Quân đã xông tới chân núi, thấy một đội phủ binh mang theo nước và bánh từ trong rừng đi ra.
Trường Tín Quân đói khát mấy ngày nay lập tức vây lại.
Nhìn thấy cảnh này, Khánh Mộ Lam mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu rồi cùng A Mai đi theo cận vệ của Kim Phi.
Mười mấy phút sau, trong doanh trại, Khánh Mộ Lam nhìn thấy Kim Phi đang đứng chắp tay sau lưng.
“Tiên sinh…”
Khánh Mộ Lam luôn là người vô tư, lúc này lại giống như cô vợ nhỏ nhìn thấy chồng, khép nép trước mặt Kim Phi, cúi đầu áy náy nói:
“Xin lỗi, tiên sinh, mấy người A Cầm…”
Kim Phi trang bị cho mỗi đội trấn áp thổ phỉ hai mươi cựu binh và bốn mươi binh lính nữ điều khiển cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, để cung cấp vũ khí tấn công tầm xa cho đội trấn áp.
Điều này không chỉ ngăn chặn cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá lọt ra ngoài mà còn có tác dụng luyện binh.
Sau vài lần trấn áp thổ phỉ, những binh lính nữ kia cũng có kinh nghiệm tác chiến quy mô lớn, sau này ra chiến trường cũng sẽ có tác dụng.
Nhưng do Khánh Mộ Lam chỉ huy sai, trong lần hành động này, cựu binh và binh lính nữ đã bị thổ phỉ tấn công ngay khi vừa trang bị xong cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá.
Những cựu binh và binh lính nữ trở tay không kịp đều đã hy sinh trong trận chiến.
Kim Phi cũng rất thất vọng về Khánh Mộ Lam.
Nhưng nhìn thấy Khánh Mộ Lam bình an trở về, y cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Về rồi nói chuyện của cô sau”.
Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam rồi nhìn Đại Lưu: “Đi nói với Lương Ca, Mộ Lam được cứu rồi”.
Chương 368: Trận chiến ác liệt
Mặc dù Kim Phi đã trao quyền chỉ huy cho Trương Lương, nhưng lúc trước khi lập kế hoạch chiến lược Kim Phi cũng có tham gia, biết được Trương Lương có một kế hoạch tiến công.
Có điều, trước đó Khánh Mộ Lam bị bao vây ở núi Ngũ Lang, Trương Lương ném chuột sợ vỡ bình, lo sợ dồn ép hết thổ phỉ lên núi Ngũ Lang sẽ gây bất lợi cho Khánh Mộ Lam nên vẫn chưa sử dụng kế hoạch này.
Mà sử dụng thủ thuật che mắt, dùng nhân viên hộ tống tinh nhuệ thu hút sự chú ý của thổ phỉ ở phía Nam, sau đó để cho thợ săn dẫn Tiêu đô uý, bí mật hoạt động phía sau, nhanh chóng công phá sườn Đông của núi Ngũ Lang.
Bây giờ Khánh Mộ Lam đã được cứu ra, Trương Lương không cần phải kiêng dè gì nữa.
Quả nhiên, Đại Lưu rời đi chưa lâu, nơi đóng quân phía xa đã vang lên những tiếng trống thúc giục.
Một giây sau, hàng trăm cái hũ nhỏ được đốt cháy bay ra từ bên trong núi rừng bí hiểm, lao về nơi tập trung tương đối đông thổ phỉ.
Mặc dù Phùng tiên sinh đã nhắc nhở từ sớm, thổ phỉ tập trung cùng với nhau không nhiều nên số thổ phỉ chết trong đợt đánh lần này cũng không phải quá đông, nhưng trong dầu hoả phóng ra lần này, Kim Phi có cho thêm một số thứ tạo khói, ngay tức thì, khắp núi Ngũ Lang chìm trong khói lửa, màn khói cao ngút che lấp cả mặt trời.
Rất nhiều thổ phỉ đều bị sặc tới mức ho không ngừng, nước mắt nước mũi giàn giụa, ngay cả đồng đội cách đó vài mét cũng nhìn không rõ.
Phía Đông núi Ngũ Lang, sau khi Tiêu đô uý xác nhận tất cả Trường Tín Quân đều đã rút lui, từ bỏ việc trấn giữ con đường nhỏ giữa núi, giao tù binh cho Trường Tín Quân trông coi, đích thân anh ta dẫn người từ vị trí sườn núi, giết về nơi tập trung đám đại ca thổ phỉ ở phía Nam.
Chỉ là tất cả bọn họ đều dùng khăn mặt ướt để che mũi và miệng.
Như vậy không chỉ có thể phân biệt được người của mình và thổ phỉ trong màn khói dày mà còn có thể phòng ngừa bị sặc rất hiệu quả.
Cùng lúc này, phủ binh còn lại trong đại bản doanh dưới núi cũng đang quấn khăn mặt ướt, lao về phía núi Ngũ Lang dưới sự dẫn dắt của phụ tá của Tiêu đô úy.
Trương Lương cũng đáp ứng điều kiện giống như bọn họ, giết chết hoặc bắt được một thổ phỉ làm tù binh thì thưởng cho một miếng xà phòng thơm, mùi thơm cũng có thể tùy ý lựa chọn.
Giết chết hoặc bắt được mấy tên đại ca hoặc những tên cầm đầu khác làm tù binh cũng có những phần thưởng khác nhau.
Vậy nên bây giờ trong mắt phủ binh, những kẻ chạy qua chạy lại ở chân núi hoặc sườn núi Ngũ Lang kia không phải thổ phỉ mà là những nén bạc lớn.
Lúc tấn công cũng cực kỳ dũng mãnh, người này chạy còn nhanh hơn người kia, lo sợ bản thân chạy chậm thì thổ phỉ sẽ bị những người khác giết hết.
Tiềm lực của con người là vô hạn, lúc phủ binh bị kích thích bởi phần thưởng lớn của Trương Lương mà trở nên không biết run sợ, khí thế tổng thể hoàn toàn không giống với khi trước.
Đây chính là sĩ khí, một thứ vô cùng huyền diệu nhưng lại thực sự tồn tại.
Đôi bên giao chiến, số lượng người và trang bị y như nhau, nếu như một bên có sĩ khí cao hơn, tràn đầy niềm tin tất thắng, mà bên còn lại tinh thần sụt giảm, vậy thì bên giành được thắng lợi vĩnh viễn là bên có sĩ khí cao hơn.
Đây cũng là nguyên nhân Trương Lương phải suy nghĩ đủ cách để kích thích phủ binh.
Mà tình hình của thổ phỉ vừa khéo lại trái ngược với phủ binh.
Ngọn lửa thiêu đốt bốn bề mặc dù không tạo ra lực sát thương quá lớn cho thổ phỉ, nhưng lại ảnh hưởng nghiêm trọng tới tầm nhìn của bọn chúng.
Bây giờ thổ phỉ đã hoàn toàn nhìn không rõ tình hình bên dưới núi, nhưng có thể nghe thấy bốn bề đều là tiếng hô giết của phủ binh.
Binh lính con cháu Giang Đông mà Hạng Vũ dẫn dắt ban đầu dũng mãnh thiện chiến tới độ nào, thế nhưng lúc bị bao vây vẫn bị âm thanh Sở ca khắp bốn bề làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới sĩ khí, từ đó khiến cho Bá Vương và Ngu Cơ một đời tự mình suy yếu.
Binh lính con cháu Giang Đông Bá Vương còn như vậy, huống hồ là một đám thổ phỉ đạo quân ô hợp.
Mặc dù biết rõ phủ binh không đông như người của mình, nhưng vẫn có không ít thổ phỉ bị dọa sợ tới mức hai chân run rẩy, hoàn toàn không còn dũng khí tác chiến nữa.
Lúc phủ binh xông tới chân núi, dầu hỏa gần như đã cháy hết nhưng khói vẫn bay lơ lửng mịt mờ trên núi.
Phủ binh giơ cao vũ khí, lao về phía đám thổ phỉ sắp bị màn khói dày đặc bao phủ mù cả mắt.
Nhanh hơn phủ binh là những nhân viên hộ tống vẫn luôn đối đầu với thổ phỉ và thu hút sự chú ý của bọn chúng.
Đại Tráng hạ lệnh, nhân viên hộ tống cũng quấn lấy khăn mặt ướt đã chuẩn bị sẵn ngay từ đầu, sau đó phân thành ba nhóm, tạo thành ba tòa trận pháp cỡ nhỏ.
Lần này bọn họ không còn phòng bị phía sau, hoàn toàn tạo thành hình dáng mũi tên, nhanh chóng lao thẳng về phía đám thổ phỉ.
Ngay tức thì, cả núi Ngũ Lang đâu đâu cũng là tiếng thét gào, tiếng hô giết.
Nơi sườn núi, mấy đại ca thổ phỉ hoàn toàn sợ ngu người.
Sự thất bại của thổ phỉ đã là chuyện không thể né tránh.
Bọn chúng thật sự nghĩ không thông, rõ ràng số người, địa thế, trang bị của mình đều chiếm ưu thế, tại sao lại bị đánh bại?
Hơn nữa còn bại một cách dứt khoát và triệt để như vậy!
Vào lúc thổ phỉ đang có cả trăm nghìn điều không hiểu thì đột nhiên nghe thấy tiếng hô giết từ phía sau lưng.
Đợi tới khi bọn chúng hoàn hồn trở lại, Tiêu đô uý dẫn theo người đã xông tới ngay sau lưng.
Một giây sau, tất cả đám đại ca đều bị Tiêu đô uý bắt sống.
Tiêu đô uý vui tới độ miệng cũng không khép lại được.
Đám đại ca này đều là tiền cả đấy.
Thổ phỉ vốn dĩ chính là một đám đạo quân ô hợp, bây giờ lại không có người chỉ huy, rất nhanh đã bắt đầu có hiện tượng tháo chạy.
Một khi có người dẫn đầu thì lập tức sẽ có người đi theo.
Chẳng mấy chốc, tình trạng tháo chạy bắt đầu lan tràn, đám thổ phỉ điên cuồng chạy về phía Tây và phía Bắc núi Ngũ Lang.
Lúc này là thời cơ giết địch tốt nhất, phủ binh đương nhiên sẽ không bỏ lỡ, áp sát ngay phía sau.
Trương Lương chuẩn bị nhiều như vậy, sao có thể không suy xét tới điểm này?
Tiêu cục Trấn Viễn cũng có bộ phận ở huyện Thanh Sơn, lúc này nhân viên hộ tống và hơn bốn trăm phủ binh của huyện Thanh Sơn đã đợi ở trên đường thổ phỉ tháo chạy từ lâu.
Lúc thổ phỉ tháo chạy chưa được bao xa, toàn bộ ba con đường núi để tháo chạy đều bị cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá phong toả.
…
Cuộc chiến đấu kéo dài tới chạng vạng mới kết thúc.
Lúc này toàn bộ bên dưới sườn núi Ngũ Lang đều bị mây đen bao phủ, đi tới đâu cũng thấy xác của thổ phỉ.
Thổ phỉ bị bắt làm tù binh xếp hàng dọc theo đường núi, trông dài không thấy điểm cuối.
Nhiều thổ phỉ như vậy chỉ để nhân viên hộ tống áp giải chắc chắn không được.
Trương Lương chỉ đành đi thương lượng với Tiêu đô uý.
“Tiêu đô uý, vẫn phải phiền tới các huynh đệ phủ binh đưa bọn chúng tới Hắc Thuỷ Câu”.
“Huynh đệ Trương Lương, nói phiền thì quá khách sáo rồi, chuyện này cứ để các huynh đệ lo liệu!”
Tiêu đô uý vỗ ngực nói.
Lần này phủ binh thu hoạch được rất nhiều, sĩ khí cũng được tăng lên rất cao
Nếu như lại phải chiến đấu, phủ binh Quảng Nguyên tuyệt đối có thể đánh một trận ác liệt.
Quan trọng nhất là hành động tiêu diệt thổ phỉ ở quy mô này, đừng nói Quảng Nguyên, ngay tới cả Tây Xuyên cũng chưa từng xảy ra.
Đây có thể nói là một đại công, quận trưởng chắc chắn sẽ báo lên triều đình.
Đại Khang khốn khổ vì thổ phỉ đã lâu, xảy ra chuyện giống như vậy, triều đình nhất định sẽ ban thưởng.
Tới lúc đó Tiêu đô uý có không muốn thăng quan cũng khó.
Vậy nên Tiêu đô uý cảm kích Trương Lương và Kim Phi không thôi, mấy chuyện như áp giải tù binh đương nhiên sẽ không khước từ.
Lúc này sắc trời đã tối, đại quân chắc chắn không thể di chuyển, Tiêu đô uý chỉ đành sắp xếp phủ binh đóng quân tại chỗ, canh giữ tù binh.
...
Huyện Thanh Sơn ghi chép lại, Đại Khang mùa thu năm thứ hai mươi ba đời Vĩnh An, đội tiêu diệt thổ phỉ số một làng Tây Hà bị bao vây ở núi Ngũ Lang, Nam tước Thanh Thuỷ - Kim Phi, đô uý Tiêu Đại Nguyên của phủ binh quận Quảng Nguyên dẫn một trăm nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn đi tiêu diệt thổ phỉ trên núi Ngũ Lang. Giết hơn một nghìn ba trăm quân địch, bắt hơn ba nghìn hai trăm thổ phỉ làm tù binh. Kể từ đó, huyện Thanh Sơn không còn nạn thổ phỉ, muôn dân đều cảm kích tới rơi nước mắt, người lập bia trường sinh thờ Nam tước Thanh Thuỷ trong nhà nhiều vô số kể…
Chương 369: Khen ngợi
“Tìm được Phùng tiên sinh chưa?”
Trong doanh trại, Kim Phi nhìn về phía Trương Lương.
So với bốn nghìn tên thổ phỉ, thực ra Kim Phi càng lo lắng về Phùng tiên sinh hơn.
Thổ phỉ là một đám lưu manh, khi thu được lợi thì sẽ nhanh chóng bỏ chạy, gặp bất lợi cũng vậy, người này còn chạy nhanh hơn người kia.
Nếu lần này chúng bao vây Khánh Mộ Lam, Kim Phi sẽ có rất nhiều cách đối phó với chúng.
Nhưng Phùng tiên sinh lòng dạ khó lường, quá giỏi mê hoặc lòng người, lần này có thể tập hợp hơn bốn nghìn thổ phỉ, nói không chừng lần sau còn có thể tập hợp nhiều người hơn nữa.
Chỉ có thể nghìn ngày làm kẻ gian, nhưng không thể nghìn ngày phòng kẻ trộm.
Một khi trở thành mục tiêu của một người như vậy, thì sau này đừng mong sống yên ổn qua ngày.
Vì vậy lần này khi đến núi Ngũ Lang, mục tiêu đầu tiên của Kim Phi là cứu Khánh Mộ Lam, mục tiêu thứ hai của y là giết Phùng tiên sinh, còn đám thổ phỉ thì y cân nhắc cuối cùng.
Chỉ tiếc trận này đã đánh xong mà vẫn không thấy bóng Phùng tiên sinh đâu cả.
“Không, vừa rồi ta đã cho người thẩm vấn một vài tên cầm đầu của đám thổ phỉ, Phùng tiên sinh nói hôm qua có việc, nên rời khỏi núi Ngũ Lang và sau đó không còn xuất hiện nữa”.
Trương Lương nói: “Ta nghĩ ông ta có thể biết đám thổ phỉ không đánh lại chúng ta, vì vậy ông ta đã sớm chạy trốn”.
“Nếu vậy, tại sao ông ta không dẫn theo đám thổ phỉ cùng chạy?”
Đại Lưu hỏi: “Với mấy nghìn người làm thành một đội quân, hơn nữa với thủ đoạn của Phùng Thánh, cho dù ông ta đi tới chỗ nào cũng sẽ như diều gặp gió”.
Huyện Thanh Sơn thuộc góc Tây Bắc của đường Tây Xuyên, cách vài trăm dặm về phía Bắc là địa bàn của Kinh Triệu, cách vài trăm dặm về phía Tây là Thổ Phiên.
Với tình thế bây giờ ở Đại Khang, ngay cả khi đánh chết Tiêu đô úy, anh ta cũng không dám dẫn binh chạy đến Thổ Phiên.
“Phùng Thánh vứt bỏ đám thổ phỉ, có lẽ e ngại đội hình thổ phỉ quá lớn, muốn chạy trốn cũng không dễ, đối với người như ông ta, lần này có thể dụ được bốn nghìn tên thổ phỉ, lần sau thậm chí có thể nhiều hơn”.
Kim Phi trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói: “Khả năng thứ hai là Phùng Thánh có kế hoạch khác, cố ý thu hút sự chú ý của chúng ta tới núi Ngũ Lang...”
Kim Phi còn chưa nói xong, Đại Lưu đã thốt lên: “Trước kia tên này từng tiến đánh làng Tây Hà, có lẽ ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định, dụ chúng ta ra ngoài, sau đó sẽ tấn công lần nữa?”
“Nếu như vậy, sẽ càng tiện cho chúng ta”, Kim Phi cười nói.
Trước khi lên đường, Trương Lương đã cân nhắc đến khả năng này.
Không chỉ để lại đủ nhân lực phòng thủ làng Tây Hà mà còn ra lệnh cho Trịnh Phương dẫn theo một nhóm cựu binh từ núi Miêu Miêu về.
Bây giờ các công trình xung quanh làng Tây Hà đã sắp xây dựng xong, hoàn toàn có thể nói là thùng sắt kiên cố.
Trừ phi Phùng tiên sinh dẫn thêm bốn nghìn thổ phỉ nữa tấn công, nếu không thì không thể thành công.
Bây giờ dưới sự tuyên truyền của đội Chung Minh, hầu như tất cả người dân quận Kim Xuyên đều biết tố cáo thổ phỉ sẽ được thưởng lớn, đừng nói là bốn nghìn người, cho dù chỉ có bốn mươi người, cũng đừng hòng lặng yên không tiếng động đến gần làng Tây Hà.
Đại Lưu đi theo Kim Phi lâu, dần dần cũng hiểu được tính tình của Kim Phi, nhìn vẻ mặt của Kim Phi thì biết trong làng đã có phòng bị.
“Vậy chỉ còn lại khả năng thứ nhất, Phùng Thánh sợ dẫn theo đám thổ phỉ không chạy được nhanh, nên đã để đám thổ phỉ lại đây ngăn cản chúng ta, một mình trốn đi”.
“Lúc trước chúng ta không tìm thấy Phùng Thánh, nếu ông ta muốn chạy trốn thì chúng ta không thể tìm thấy được, nên ta nghĩ phỏng đoán thứ nhất có khả năng rất thấp”.
Trương Lương nói: “Ta vẫn nghĩ rằng khả năng thứ hai mà tiên sinh nói lớn hơn, Phùng tiên sinh có kế hoạch khác”.
“Ông ta không dám tới làng Tây Hà, vậy ông ta có thể có kế hoạch gì?” Đại Lưu hỏi.
“Ta cũng không biết”, Trương Lương lắc đầu.
“Nếu không biết thì đi điều tra là được!”, Kim Phi nói: “Lương ca, truyền tin cho Tiểu Ngọc, bảo cô ấy gác lại những chuyện khác, dùng toàn lực tìm kiếm Phùng tiên sinh!”
Tổng cộng có năm đội trấn áp thổ phỉ, vì đội trấn áp thổ phỉ đầu tiên do Khánh Mộ Lam dẫn dắt nên Tiểu Ngọc rất yên tâm, vì vậy cô ta tập trung vào bốn đội khác và vẫn luôn ở các huyện phủ khác.
“Được, lát nữa ta sẽ sắp xếp người thông báo cho Tiểu Ngọc”, Trương Lương gật đầu.
Kết quả vừa dứt lời, thị vệ canh bên ngoài lều trại đã dẫn Tiểu Ngọc đi vào.
Chiến trường quả nhiên là nơi huấn luyện tân binh tốt nhất, tuy không phụ trách đội Chung Minh thứ hai lâu nhưng Tiểu Ngọc trưởng thành rất nhanh.
Bây giờ khắp quận Kim Xuyên đều là tai mắt của cô ta, đừng nói thổ phỉ, đám côn đồ địa phương ở các làng đã ngoan ngoãn hơn nhiều.
Tiểu Ngọc ở cùng với những người phụ nữ trong thôn từ khi còn nhỏ, cô ta rất hiểu tâm lý của phụ nữ.
Đối với một người phụ nữ, thổ phỉ là một tai họa, một tên côn đồ là một con muỗi phiền phức.
Tuy không đến nỗi chết người, nhưng nếu cả ngày gặp phải chúng, không chú ý sẽ bị chúng nhào đến sàm sỡ.
Vì vậy, khi Tiểu Ngọc đi đến các nơi để phát triển tai mắt, cô ta đã dặn dò phụ nữ ở tất cả các làng rằng nếu bị đám côn đồ bắt nạt, chỉ cần có bằng chứng thuyết phục, đội trấn áp phản loạn làng Tây Hà cũng sẽ quản.
Tuy rằng không đến nỗi bị bắt lại như thổ phỉ, nhưng không tránh được bị đánh đập một trận.
Chính nhờ vậy mà công việc phát triển tai mắt của Tiểu Ngọc có thể thuận lợi như vậy.
Bây giờ trong giới phụ nữ của quận Kim Xuyên, Kim Phi là người có danh tiếng lớn nhất, người thứ hai chính là Tiểu Ngọc, “Nữ Đại đội trưởng”.
Khi còn ở trong làng, Tiểu Ngọc luôn hành động vội vã, sau khoảng thời gian huấn luyện này, cô ta đã trở nên mạnh mẽ và kiên quyết hơn, dáng vẻ hiên ngang, khá giống phong thái trước đây của Khánh Mộ Lam.
“Hì, đúng là nhắc đến tào... Nhắc đến Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc đến”.
Kim Phi cười nói: “Tiểu Ngọc, cô học được thuật thính tai sao? Sao biết chúng ta đang muốn tìm cô?”
“Ta vừa nghe tới chuyện ở núi Ngũ Lang, lập tức tới huyện Thanh Sơn, muốn cung cấp cho huynh một ít tình báo, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa”.
Sau đó Tiểu Ngọc bắt đầu tự trách bản thân: “Xin lỗi huynh, ta đã không làm tốt công việc của mình, ta không tìm thấy Phùng Thánh, ta thậm chí còn không phát hiện ra ông ta đã tập hợp nhiều thổ phỉ như vậy, xin hãy trách phạt ta!”
“Lần này quả thật cô đã rất lơ là trong nhiệm vụ, còn về xử phạt, lúc về ta sẽ thảo luận với Lương ca, trừng phạt dựa theo quy định của tiêu cục”.
Kim Phi rất hài lòng với thái độ của Tiểu Ngọc, nhưng y không có ý định bỏ qua cho cô ta.
Sai chính là sai, nếu không xử phạt, sau này ai còn coi trọng quy tắc, vậy tiêu cục Trấn Viễn còn lập quy tắc làm gì?
“Rõ!”, Tiểu Ngọc không phản bác, ngoan ngoãn cúi đầu.
“Trở về rồi nhắc tới chuyện xử phạt, bây giờ nhanh chóng tìm kiếm Phùng Thánh cho ta!”
Nghĩ đến việc bị một người như Phùng tiên sinh nhắm vào, Kim Phi cảm thấy khó chịu như bị một con rắn độc trơn trượt lạnh lẽo bò trên lưng.
“Khi đến đây, ta đã sắp xếp xong xuôi rồi”.
Tiểu Ngọc nói: “Bây giờ ở một số quận huyện lân cận, nhân viên thương hội, nhân viên hộ tống của tiêu cục và tai mắt của ta đều đang tìm kiếm ông ta”.
“Làm rất tốt”.
Kim Phi hài lòng khen ngợi.
Tiểu Ngọc trời sinh để làm tình báo, bây giờ không cần y căn dặn, cũng biết nên phải làm như thế nào.
Còn Trương Lương, lần này cũng thể hiện ra kiến thức quân sự mạnh mẽ, điều này khiến Kim Phi vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.
Nghĩ tới đây, Kim Phi không khỏi nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
Lần này Khánh Mộ Lam bị đả kích không nhẹ, trở lại lâu như vậy nhưng vẫn luôn ngồi ở trên tảng đá cúi đầu ngẩn người.
Chương 370: Nhận phạt
“Lương ca, tình trạng bây giờ của Mộ Lam tuyệt đối không thích hợp để dẫn đội tiêu diệt thổ phỉ”.
Kim Phi quay đầu nhìn về phía Trương Lương: “Ta sẽ bàn bạc với cô ấy sau, nếu cô ấy đồng ý giao binh phù ra, huynh tạm thời dẫn đội tiêu diệt thổ phỉ”.
“Vậy có được không?”, Trương Lương hơi do dự.
Từ xa xưa, điều binh khiển tướng đều là chuyện lớn, nên trong suy nghĩ của Trương Lương, binh phù là vật rất thiêng liêng.
“Ta đi hỏi thử, chắc sẽ không thành vấn đề”, Kim Phi đáp.
Ở một mức độ nào đó, Trường Tín Quân và Khánh Nguyên Quân là quân đội riêng của nhà họ Khánh, nếu không Tây Xuyên Mục cũng sẽ không dễ điều động để tiêu diệt thổ phỉ như vậy.
Điều này cũng thể hiện rõ mức độ trọng văn khinh võ ở Đại Khang.
Với việc huy động hàng nghìn quân, Tây Xuyên Mục chỉ với danh nghĩa tiêu cục Trấn Viễn, đã có thể tự làm chủ.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, Trần Cát ở trong cung có lẽ cả đời cũng sẽ không biết.
Sau khi dặn dò xong việc truy bắt Phùng tiên sinh, Kim Phi rời khỏi lều, đi đến trước mặt Khánh Mộ Lam.
Lúc này Khánh Mộ Lam đã không còn dáng vẻ hiên ngang như thường ngày, cô ấy đã mấy ngày không rửa mặt, đầu tóc rối tung, trông vô cùng nhếch nhác.
Mãi đến khi Kim Phi đi tới bên cạnh cũng không phát hiện ra, vẫn còn đang ngây người.
Thấy Khánh Mộ Lam như vậy, Kim Phi không khỏi khẽ thở dài.
Mỗi người đều cần thời gian và rèn luyện để trưởng thành, Khánh Mộ Lam cũng không ngoại lệ.
Trước đó cô ấy cùng lắm chỉ yêu thích quân sự trên sách giấy, đây là lần đầu tiên cô ấy chính thức cầm quân, không ngờ lại gặp phải đối thủ như Phùng tiên sinh.
Kim Phi biết Khánh Mộ Lam là một người kiêu ngạo, thất bại lần này là một cú đả kích quá lớn với cô ấy.
Nếu vượt qua nó, chắc chắn sẽ tiến bộ rất lớn.
Nhưng nếu không thể vượt qua, e rằng sẽ hoàn toàn suy sụp, sau đó giống như hầu hết các tiểu thư nhà giàu thời đại này, để cha mẹ làm chủ tìm gả cho một công tử nhà giàu, môn đăng hộ đối, từ đó sẽ bị nhốt vào thâm trạch trong đại viện.
Không dễ để gặp được một người dám lên tiếng bảo vệ phụ nữ trong đám con nhà giàu, Kim Phi không muốn dễ dàng từ bỏ Khánh Mộ Lam như vậy.
Nhưng cũng không thể bỏ qua lỗi lầm dễ dàng cho cô ấy được.
Nếu không thì không chỉ phá vỡ quy tắc, mà còn làm nguội lạnh trái tim người nhà của sáu mươi nhân viên hộ tống đã chết trận và khiến những nhân viên hộ tống còn lại chạnh lòng.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Kim Phi đá nhẹ Khánh Mộ Lam: “Này, hoàn hồn lại đi!”
“Tiên... Tiên sinh!”
Khánh Mộ Lam giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy Kim Phi, tay chân luống cuống sửa sang tóc trên trán.
“Cô định cứ ngồi ngẩn ngơ ở đây luôn hả?”
Kim Phi ra hiệu cho A Mai ở bên cạnh, nhờ cô ấy mang giúp y một tảng đá.
“Tiên sinh, có phải ta rất vô dụng không?”
Khánh Mộ Lam vuốt tóc, áy náy nói: “Ngài dùng ít người như vậy để quét sạch thổ phỉ trong toàn bộ Kim Xuyên, cũng không có mấy người chết, ta có hơn một nghìn người, còn có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, kết quả...”
Nói tới đây, Khánh Mộ Lam - người luôn tỏ ra mạnh mẽ, nghẹn ngào không nói nên lời.
“Mộ Lam, lần này cô đã phạm phải sai lầm không thể sửa chữa”, giọng điệu của Kim Phi hơi dịu đi, y tiếp tục: “Mỗi người đều sẽ mắc sai lầm, ta cũng vậy, ta đã phạm phải sai lầm vì khinh địch.
Sau khi giết đám thổ phỉ ở Kim Xuyên, ta cho rằng thổ phỉ chỉ là một đám gà chó, không quá để ý, biết cô chưa từng điều binh khiển tướng, còn giao một đội quân năm nghìn người cho cô”.
Đây không phải là để an ủi Khánh Mộ Lam, mà là Kim Phi tự mình ngẫm nghĩ lại.
Lần này y thực sự khinh địch, y quên mất mình đã lên kế hoạch bao lâu, mất bao nhiêu tâm sức để đối phó với đám thổ phỉ ở Kim Xuyên.
Đối phó với đám thổ phỉ ở một quận đã như vậy, mà Khánh Mộ Lam phải đối phó với thổ phỉ của cả Tây Xuyên, nên độ khó có thể tưởng tượng được.
“Tiên sinh, ngài tin tưởng ta, cho nên mới giao đội ngũ cho ta”.
Khánh Mộ Lam lắc đầu tự trách nói: “Đều là lỗi của ta, là ta vô dụng...”
“Bây giờ nói điều này thì có ích gì? Lời xin lỗi của cô có thể khiến cho mấy người A Đàn sống lại sao?”
“Sai lầm đã qua, bây giờ ta cho cô hai lựa chọn, cô tự chọn đi”.
“Thứ nhất, để Khánh Nguyên Quân và Trường Tín Quân trở về doanh trại của mình, lần hành động trấn áp thổ phỉ này hủy bỏ”.
“Thứ hai, đội tiêu diệt thổ phỉ tạm thời giao cho Lương ca chỉ huy, cô trở về dựa theo quy định của tiêu cục Trấn Viễn ngoan ngoãn chịu phạt!”
Kim Phi vốn tưởng rằng Khánh Mộ Lam sẽ suy nghĩ kỹ, nhưng vừa dứt lời, Khánh Mộ Lam đã lập tức đáp: “Tiên sinh, ta nhận phạt!”
“Cô phải suy nghĩ cho kỹ, lần trước Đại Tráng chỉ huy sai lầm, khiến nhân viên hộ tống chết trận đã bị phạt hai mươi gậy, lần này sai lầm của cô còn nghiêm trọng hơn Đại Tráng, ta đoán ít nhất cũng phải bốn mươi gậy”.
Kim Phi hỏi: “Lần trước Đại Tráng vì bị thương nên tạm thời chưa xử phạt, nhưng bây giờ cô vẫn còn khỏe nên khi tiếp nhận xử phạt sẽ lập tức thi hành, cô nghĩ kỹ đi”.
“Bốn mươi gậy ư?”
Khánh Mộ Lam còn chưa lên tiếng, A Mai đã phản đối trước: “Tiên sinh, không thể! Đánh bốn mươi gậy thì tiểu thư sẽ bị đánh chết! Châu mục đại nhân cũng sẽ không đồng ý!”
“Không được thì dẫn người của các cô cút về cho ta!”
Kim Phi quay đầu nhìn về phía A Mai, thanh âm cũng đột nhiên cao lên mấy độ: “Tiêu cục Trấn Viễn chỉ có nhân viên hộ tống, không có Đại tiểu thư!”
“Nô tỳ nguyện ý chịu phạt thay tiểu thư!”
A Mai nhìn Kim Phi đang thật sự tức giận, vội vàng ôm quyền xin tha cho tiểu thư.
“A Mai, đừng nói nữa”, Khánh Mộ Lam kéo A Mai: “Người nào làm thì người đó chịu, bản thân phạm phải sai lầm thì tự mình gánh!”
“Tiểu thư...”, A Mai vốn luôn điềm tĩnh, lúc này lại lo lắng đến mức hai mắt đỏ hoe.
Bốn mươi gậy nói gì đơn giản, nhưng nếu thật sự đánh lên người, người bình thường thật sự không chịu nổi.
“Ta cho cô thời gian một đêm để suy nghĩ, sáng sớm ngày mai phải cho ta câu trả lời”.
“Tiên sinh, ta đã chọn xong, không cần suy nghĩ”.
Giọng Khánh Mộ Lam dần trở nên kiên định: “Từ nhỏ cha ta đã dạy ta, nếu ta làm sai thì phải nhận, dù tiên sinh không cho ta ở lại làng Tây Hà, ta cũng sẽ nhận phạt sau đó mới trở về Tây Xuyên”.
Kim Phi nhìn Khánh Mộ Lam một lúc, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Đêm hôm đó, Khánh Mộ Lam không trở lại lều mà đi đến lều vải đặt thi thể của các nhân viên hộ tống, chống thanh Hắc Đao đứng bên ngoài lều, túc trực bên linh cữu những nhân viên hộ tống đã chết trong trận chiến.
Đến khoảng tám chín giờ, trời nổi sấm sét ầm ầm, trời bắt đầu mưa to gió lớn.
Lúc này đã là cuối thu, đêm rất lạnh, nhưng dù A Mai có cố gắng khuyên như thế nào thì Khánh Mộ Lam cũng không trở về.
A Mai không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm một chiếc ô che cho cô ấy.
Nhưng vào ban đêm, gió lại nổi lên, A Mai dù có chẩn thận đến đâu thì chân Khánh Mộ Lam vẫn bị mưa làm ướt.
Kim Phi không ngăn cản cô ấy, để Khánh Mộ Lam đứng dưới mưa cả đêm.
Mưa thu một khi bắt đầu rơi thì luôn kéo dài, sáng hôm sau mưa to chưa dứt, Khánh Mộ Lam vẫn đứng dưới mưa.
Lúc này Kim Phi cũng hơi lo lắng.
Tranh thủ buổi sáng trời quang, lập tức bảo Đại Lưu chuẩn bị hành trang trở về.
A Mai thở phào nhẹ nhõm khi nhận được tin chuẩn bị trở về.
Mấy ngày nay, Khánh Mộ Lam ăn không ngon ngủ không yên, nếu dầm mưa thêm một ngày nữa sẽ bị cảm lạnh quật ngã trước khi chịu phạt.
Lúc A Mai đang chuẩn bị đi thông báo cho Khánh Mộ Lam, một con chim bồ câu đậu trên bả vai A Mai.
Trên đùi chim bồ câu buộc một tờ giấy nhỏ.
A Mai lấy tờ giấy nhỏ xuống mở ra xem, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Vội vàng chạy tới bên cạnh Khánh Mộ Lam: “Tiểu thư, điện hạ sắp tới!”
Dầu hỏa cháy cực mạnh, nhưng số lượng không nhiều nên cháy hết rất nhanh, chỉ còn lại linh kiện làm bằng gỗ của cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá vẫn đang cháy.
Lúc này đám thổ phỉ mới tiến lên trước dập lửa.
Nhưng dù xe bắn đá hay cung nỏ hạng nặng đều đã cháy rụi.
Lúc bao vây núi Ngũ Lang, đám thổ phỉ đã thấy được lợi ích mà xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng mang lại, bây giờ vẫn chưa tận dụng đủ đã bị một ngọn lửa lớn thiêu rụi cả rồi.
Không ít thổ phỉ đều lộ ra vẻ mặt chán nản và lo lắng.
“Các huynh đệ, không cần lo lắng, bọn chúng chỉ có chưa tới hai nghìn người, người của chúng ta còn đông gấp đôi bọn chúng, nếu bọn chúng dám tới thì chúng ta sẽ cho chúng một đi không trở lại!”
Một đại ca thổ phỉ hắng giọng nói: “Phùng tiên sinh đã nói, giết chết một phủ binh thưởng năm lượng bạc, giết chết một nhân viên hộ tống thưởng hai lượng bạc, các huynh đệ, cơ hội phát tài tới rồi!”
“Các huynh đệ, mọi người đều là thủ lĩnh của các phe phái, gần đây lại bị một nhóm nhân viên hộ tống ép tới độ có nhà không thể về, ta không biết mọi người, thế nhưng cục tức này Chu Liên Khuê ta không nhịn nổi!”
Một đại ca khác hô lên theo: “Hôm nay, cơ hội báo thù của chúng ta tới rồi, Kim Phi và Trương Lương của tiêu cục Trấn Viễn đều tới cả rồi, còn có đô úy của đội phủ binh quận thành, chỉ cần xử lý được bọn chúng thì sau này chẳng còn ai dám tới chọc đến chúng ta nữa!”
“Ông Chu và ông Hứa nói đúng đấy, hôm nay không phải bọn chúng chết thì chính là chúng ta phải chết!”
Tên đại ca thứ ba nhảy lên trên mỏm đá, giơ đao hô lên: “Giết, tiêu diệt bọn chúng, chúng ta về núi ăn thịt uống rượu!”
Khi trước các đoàn vận chuyển gặp phải thổ phỉ, có lần nào không phải dập đầu quỳ lạy, hai tay dâng tiền qua đường lên?
Thế nhưng từ sau khi tiêu cục Trấn Viễn thành lập, tác phong cực kỳ cương quyết, chỉ cần dám chặn đường thì sẽ lập tức giương cung bắn hạ.
Đội tiêu diệt thổ phỉ lần này cũng mang cờ hiệu của tiêu cục Trấn Viễn, đánh cho mấy nhóm thổ phỉ của huyện Thanh Sơn chạy trốn tán loạn, nhếch nhác không thôi.
Đám thổ phỉ đã đè nén từ lâu, cộng thêm việc có Phùng tiên sinh giở trò bên trong nên lúc này mấy nhóm thổ phỉ mới liên kết lại.
Vốn dĩ thổ phỉ bình thường có suy nghĩ rất đơn giản, bị đám đại ca đổ thêm dầu vào lửa, không ít thổ phỉ đều giơ vũ khí trong tay lên, phấn khích hô hào.
Bầu không khí rất dễ lan truyền, vậy nên trước mỗi lần đánh trận đều sẽ có công tác động viên.
Ban đầu chỉ có đám thổ phỉ ở gần mấy tên đại ca hô hào, ngay sau đó, những thổ phỉ khác cũng bị tác động, đồng loạt giơ vũ khí trong tay lên.
“Giết! Giết! Giết!”
Mấy nghìn thổ phỉ cùng nhau hô hào, thanh thế cực kỳ lớn, chim chóc trên mấy ngọn núi xung quanh đều kinh hãi tới mức bay tán loạn.
Mấy trăm mét bên ngoài, rất nhiều phủ binh vẫn chưa hiểu rõ tình hình cũng bị tiếng hô giết của đám thổ phỉ dọa sợ tới độ tim đập chân run.
Trương Lương liếc nhìn về phía núi Ngũ Lang, không bận tâm tới phủ binh mà lại quay đầu nhìn về phía nhân viên hộ tống đang xếp hàng ngay ngắn phía trước.
Số cựu binh do Kim Phi dẫn tới từ làng Tây Hà, cộng thêm nhân viên hộ tống tạm thời điều từ Quảng Nguyên tới núi Hổ Tiếu, ngoại trừ binh lính nữ phụ trách ba xe bắn đá ra thì số còn lại đều ở đây.
Cộng lại có khoảng hơn một trăm người, phân thành ba nhóm nhỏ.
Nhóm đầu tiên toàn bộ là binh lính nam có cơ thể cường tráng, mỗi người vác một cái khiên cao ngang người.
Nhóm thứ hai cũng đều là binh lính nam, mỗi người vác một thanh giáo sắc nhọn dài hơn một trượng.
Nhóm cuối cùng có nửa binh lính nam và nửa binh lính nữ, số lượng cũng nhiều nhất, trong tay mỗi người là một cái nỏ bắn liên tiếp.
“Thổ phỉ có hơn bốn nghìn người, sợ không?”, Trương Lương hỏi.
“Đại đội trưởng, ngài nói như vậy là đang xem thường người khác đó, Thiết Lâm Quân chúng ta đã biết sợ bao giờ?”
“Đúng thế, đừng nói chỉ là một nhóm thổ phỉ, cho dù là kỵ binh Đảng Hạng thì chúng ta cũng không sợ hãi!”
“Tiên sinh nói thổ phỉ chính là đạo quân ô hợp, đừng thấy bây giờ nói cười vui vẻ, đợi tới lúc đánh nhau chắc chắn sẽ đua nhau mà chạy cho nhanh”.
“Đại đội trưởng, ngài yên tâm đi, bọn ta đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Đám nhân viên hộ tống đồng loạt cười đáp lời.
Thân phận chính thức bây giờ của Trương Lương là phó trung đoàn trưởng của tiêu cục Trấn Viễn, thế nhưng các cựu binh vẫn thích gọi hắn là đại đội trưởng hơn.
“Rất tốt!”
Trương Lương khẽ gật đầu: “Hành động thôi, đi đưa Mộ Lam tiểu thư trở về!”
“Rõ!”
Hơn một trăm cựu binh đồng thanh đáp lời, sau đó nhanh chóng tạo thành một chiến trận ba góc, giống như một mũi tên khổng lồ.
Đưa mắt nhìn ra, trận pháp này cũng na ná như phương trận Macedonia, đều là tay khiên phía trước, tay giáo phía sau, chỉ là có thêm một nhóm tay nỏ mà thôi.
Thật ra loại trận pháp này là Trương Lương và Kim Phi nghiên cứu rất lâu mới cải tiến ra được.
Nhược điểm lớn nhất của phương trận Macedonia chính là hai cánh trái phải và phía sau đều rất dễ bị kẻ địch đột phá.
Mà chiến trận mũi tên này hoàn toàn không cần phải lo lắng tới vấn đề đó, ba góc hình tam giác đều là khiên, cho dù kẻ địch tiến tới từ hướng nào thì đều phải đối diện với giáo dài.
“Tiến!”
Đại Tráng lên tiếng hạ lệnh, nhân viên hộ tống cùng nhau cất bước tiến về phía núi Ngũ Lang.
“Kim Phi điên rồi à, cử có xíu người tới đây làm gì? Để bịt kẽ răng cho chúng ta sao?”
“Chúng ta có hơn bốn nghìn người, mỗi người ném một tảng đá cũng có thể đè chết đám người này”.
“Những người này không phải do đắc tội với Kim Phi nên bị hắn cử đi nộp mạng đấy chứ?”
Một tên đại ca nhìn xuống dưới núi giống như đang nhìn một đám điên loạn.
Cũng có một tên lo lắng nói: “Nghe đồn Kim Phi giỏi tính toán nhất, sao lại cử nhiều người tới nộp mạng như vậy?
Vả lại, ngươi xem trang bị của bọn chúng, rõ ràng là tinh nhuệ của tiêu cục Trấn Viễn, cho dù là nộp mạng thì Kim Phi cũng sẽ không cử bọn chúng tới mới phải?
Ta cảm thấy những người này chắc chắn có mục đích khác”.
Kết quả tên này vừa nói dứt lời, xung quanh đã truyền tới những tiếng cười chế nhạo.
“Ông Nguyên, ông mang họ Nguyên, không phải cũng thật sự yếu đuối đấy chứ?”
“Nếu như ông sợ thì cứ dẫn người của ông cút đi là được, sau này lương thực của núi Ngưu Đầu mấy người cứ để núi Bạch Thạch bọn ta tới thu!”
“Họ Nguyên kia, lá gan của ông thật sự ngày càng nhỏ rồi đấy, Kim Phi hắn biết dùng dầu hoả thì chúng ta cũng biết, trang bị của bọn chúng có tinh nhuệ tới đâu thì cũng không thể là bất khả xâm phạm chứ?”
Tên đại ca mang họ Nguyên nghe vậy thì chỉ đành ngậm miệng.
Thế nhưng trong lòng ông ta vẫn thấy hơi lo lắng.
Bởi vì mãi tới bây giờ Phùng tiên sinh vẫn chưa xuất hiện.
Vào lúc đám thổ phỉ đang bàn tán, chiến trận ba góc đã tiến lên trước thêm hơn một trăm trượng, đi về phía trước thêm mười mấy trượng nữa là nơi tập trung của đám thổ phỉ.
Đám thổ phỉ ở phía trước chiến trận ai cũng cầm một cái hũ trong tay, tất cả đều đã chuẩn bị để ném xuống.
Chỉ cần chiến trận nhích thêm ba trượng nữa thì bọn chúng sẽ ném cái hũ trong tay xuống.
Thế nhưng đúng vào lúc này, vách tường do khiên tạo thành đột nhiên nứt ra những lối cửa nhỏ, hàng chục mũi tên bay ra từ trong lối cửa và bay thẳng về phía đám thổ phỉ.
Đám thổ phỉ đứng phía trên cùng lập tức trúng tên ngã xuống như ngả rạ.
Sau đó không để cho đám thổ phỉ phía sau hoàn hồn trở lại, loạt bắn thứ hai đã tới.
Lại thêm một hàng thổ phỉ nữa ngã xuống đất.
Tất cả đám thổ phỉ còn lại đều hoang mang, liều mạng ném những cái hũ trong tay về phía chiến trận.
Đáng tiếc những cái hũ này đều nặng tới bốn năm cân, bọn chúng căn bản chẳng thể ném ra xa.
“Đám ngu đần này, không phải đã phát khiên cho mấy người rồi sao? Dùng khiên đi chứ!”
Một tên đại ca tức giận giậm chân.
Trước khi bắt đầu hành động, Phùng tiên sinh đã nhắc nhở mấy đại ca của nhóm thổ phỉ cẩn thận cung nỏ của bưu cục Trấn Viễn.
Bọn chúng đã tìm thợ thủ công nhanh chóng chế tạo một loạt khiên và phát xuống.
Đáng tiếc đám thổ phỉ đều không quen sử dụng, cũng không coi lời nhắc nhở của Phùng tiên sinh ra gì, sau khi phát khiên đều bị ném sang một bên.
Hơn nữa động tác của cựu binh quá nhanh, thời gian của hai loạt bắn cộng lại cũng chưa quá mười mấy giây.
Mãi tới sau loạt bắn thứ hai, đám thổ phỉ cuối cùng cũng hoàn hồn lại, đồng loạt giơ khiên lên chắn trước người.
“Để ta xem lần này mấy người còn có thể làm gì được?”
Đám đại ca của nhóm thổ phỉ đều nghiến răng nhìn xuống dưới.
Chương 367: Cứu Khánh Mộ Lam
Lúc này cung nỏ đều vô dụng, nếu dám tiến lên, thứ chờ đợi bọn họ chúng là dầu sôi lửa bỏng.
Cách đó mấy trăm mét, Trương Lương cười khẩy, gật đầu với binh lính nữ bên cạnh xe bắn đá.
Các binh lính nữ đã chuẩn bị sẵn sàng, vài giây sau, ba chiếc xe bắn đá đồng loạt được kích hoạt, những chiếc hũ lửa rơi chính xác vào đám thổ phỉ phía trước.
Dầu hỏa trong hũ văng tung tóe khắp nơi, rất nhiều thổ bị bị dính lửa.
Tiếng la hét thảm thiết đồng loạt vang lên.
Chiến trận phía trước lập tức biến thành biển lửa.
Tất cả thổ phỉ đều bị chiến trận thu hút, không ai chú ý đến Tiêu đô úy dẫn theo mấy trăm người dưới sự dẫn đầu của thợ săn Đại Cường, xuyên qua khu rừng phía Đông núi Ngũ Lang.
Trong rừng có một con đường nhỏ, vô cùng bí ẩn, nếu không có Đại Cường dẫn đường thì đám người Tiêu đô úy chắc chắn không tìm được đường.
Núi Ngũ Lang có ba con đường dễ đi xuống núi, lần lượt ở phía Nam, phía Đông và phía Bắc ngọn núi.
Bây giờ chiến trận đang tập trung ở con đường phía Nam, còn mục tiêu của Tiêu đô úy là tấn công và chiếm giữ con đường phía Đông.
Dù sao thổ phỉ cũng không có kỷ luật gì, nghe nói phía Nam đang đánh nhau, đa phần đám thổ phỉ phụ trách trấn thủ đường núi phía Đông đều đi về phía Nam hóng hớt.
Chỉ còn lại vài tên không đi, nhưng cũng không tập trung trấn thủ.
Tiêu đô úy dẫn người đi đến chân núi, nhưng đám thổ phỉ cũng không phát hiện ra.
Phủ binh bình thường chỉ biết bắt nạt người dân và lái buôn, giờ đây cũng tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Vì trước khi xuất phát, Trương Lương đã đồng ý với bọn họ rằng nếu bắt hoặc giết được một tên thổ phủ, phủ binh sẽ nhận được một miếng xà phòng thơm với mùi hương tự chọn.
Người đầu tiên giành được trạm kiểm soát trên sườn núi sẽ được tặng một thanh Hắc Đao trang bị cho nhân viên hộ tống.
Lợi ích luôn là phương tiện nhanh nhất và tốt nhất để đoàn kết lòng người.
Bây giờ thị trường xà phòng đã hoàn toàn được mở ra bởi các nữ chưởng quầy, đặc biệt là ở kinh thành có nhu cầu về xà phòng rất cao. Núi Thiết Quán hiện giờ không chỉ mở rộng xưởng sản xuất, mà còn thực hiện hai ca sản xuất không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm.
Nhưng cung vẫn không đủ cầu.
Do việc thu mua dầu mỡ với số lượng lớn, dẫn đến giá dầu mỡ ở một số quận xung quanh Kim Xuyên và quận Quảng Nguyên gần đây đã lần lượt tăng cao.
Nếu Khánh Mộ Lam không bất ngờ xảy ra chuyện thì Kim Phi đã chuẩn bị đến núi Thiết Quán xem liệu có thể cải thiện quy trình sản xuất và nâng cao hiệu quả công việc trong vài ngày tới hay không.
Bây giờ các thanh lâu và gia đình giàu có quận thành muốn mua xà phòng đều phải trả tiền trước rồi đặt hàng, nhưng cho dù là vậy thì cũng chưa chắc đã có được hàng.
Một vài mùi hương hiếm được bán ở chợ đen với giá mười lăm lượng một miếng.
Mười lăm lượng bạc đối với phủ binh bình thường không phải là khoản tiền nhỏ.
Càng không cần nói tới Hắc Đao.
Từ xưa đến nay, hầu hết đàn ông đều thích vũ khí, mặc dù danh tiếng của Hắc Đao ở Quảng Nguyên không bằng kinh thành, nhưng danh tiếng cũng dần truyền xa theo lời truyền bá của nhân viên hộ tống.
Rất nhiều công tử gia đình giàu có thích thú với nó.
Sau khi Hắc Đao được bán ở kinh thành, Trương Lương cũng nhận ra sự quý giá của Hắc Đao, nên đã thu hồi hết Hắc Đao của những nhân viên hộ tống, sau đó phát lại những loại chiến đao thông thường.
Hắc Đao chỉ được cấp lại khi thực hiện một số nhiệm vụ nhất định.
Không phải vì keo kiệt, mà là vì nhân viên hộ tống phải thường xuyên áp tải hàng hóa đi lại, một thanh Hắc Đao có thể bán ngàn lượng bạc, để nhân viên hộ tống mang theo là đang hại bọn họ.
Ở thời đại này, người ta giết người chỉ vì một chiếc bánh, chưa kể giá trị Hắc Đao của cả đội cộng lại, chỉ một chiếc Hắc Đao cũng đủ để bọn thổ phỉ mạo hiểm tính mạng rồi.
Quyết định của Trương Lương khiến Hắc Đao càng trở nên hiếm hơn.
Nếu có được một thanh thì cả đời này không cần lo nghĩ gì nữa.
Ngoài xà phòng thơm và Hắc Đao, Trương Lương cũng đích thân đồng ý rằng những phủ binh tham gia trận chiến lần này sẽ được đối xử như nhân viên hộ tống, thương vong đều do tiêu cục Trấn Viễn bồi thường.
Thực ra phủ binh đều là thanh niên trai tráng, không phải không có khả năng chiến đấu, mà là vì không được huấn luyện bài bản và sĩ khí nên có.
Về mặt huấn luyện, Trương Lương tạm thời không có cách gì cả, nhưng thông qua hai điều kiện này, tinh thần của binh lính lập tức được nâng cao.
Theo lệnh của Tiêu đô úy, phủ binh lập tức xông lên núi.
Đám thổ phỉ ở sườn núi còn đang xem trò vui, bỗng phát hiện một đoàn phủ binh từ trong rừng lao tới, khiến bọn chúng trở tay không kịp, có kẻ xông lên ứng chiến, có kẻ quay đầu bỏ chạy.
Khánh Mộ Lam đang đứng trên đỉnh núi quan sát, thấy vậy lập tức phản ứng, dẫn Trường Tín Quân xông ra khỏi vòng vây.
Được kích thích bởi bản năng sinh tồn, Trường Tín Quân cũng không dám lười biếng nữa, mà chiến đấu dũng cảm hơn bình thường.
Khi đám cầm đầu thổ phỉ biết tin, nhận ra đã bị Trương Lương lừa thì đã quá muộn.
Thổ phỉ canh giữ phía Đông đã bị phủ binh và Khánh Mộ Lam đánh từ trên xuống, không còn lực đánh trả.
Khắp sườn núi đều là xác thổ phỉ.
Con đường xuống núi cũng bị phủ binh chiếm đóng.
“Mộ Lam tiểu thư, tiên sinh bảo ta đến đón cô, mau đi theo ta”.
Một người cận vệ của Kim Phi bước tới đón Khánh Mộ Lam.
“Nhưng người của ta…”
Khánh Mộ Lam do dự nhìn Trường Tín Quân phía sau.
Mặc dù biểu hiện lần này của Trường Tín Quân khiến cô ấy thất vọng, nhưng dù sao đây cũng là đội quân nhà họ Khánh tốn rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng, cô ấy cũng không thể tùy tiện bỏ bọn họ ở lại đây.
Hơn nữa làm vậy cũng đồng nghĩa với việc bỏ của chạy lấy người, bình thường Khánh Mộ Lam coi thường những người như vậy nhất.
“Mộ Lam tiểu thư yên tâm, lúc ta tới, tiên sinh đã bảo ta mang theo nước và lương thực, ta sẽ lo cho đội trấn áp thổ phỉ.
Tiêu đô úy bước tới nói: “Mau đi đi, tiên sinh lo cho tiểu thư lắm đấy”.
Nói xong còn chỉ tay xuống núi.
Lúc này Trường Tín Quân đã xông tới chân núi, thấy một đội phủ binh mang theo nước và bánh từ trong rừng đi ra.
Trường Tín Quân đói khát mấy ngày nay lập tức vây lại.
Nhìn thấy cảnh này, Khánh Mộ Lam mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu rồi cùng A Mai đi theo cận vệ của Kim Phi.
Mười mấy phút sau, trong doanh trại, Khánh Mộ Lam nhìn thấy Kim Phi đang đứng chắp tay sau lưng.
“Tiên sinh…”
Khánh Mộ Lam luôn là người vô tư, lúc này lại giống như cô vợ nhỏ nhìn thấy chồng, khép nép trước mặt Kim Phi, cúi đầu áy náy nói:
“Xin lỗi, tiên sinh, mấy người A Cầm…”
Kim Phi trang bị cho mỗi đội trấn áp thổ phỉ hai mươi cựu binh và bốn mươi binh lính nữ điều khiển cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, để cung cấp vũ khí tấn công tầm xa cho đội trấn áp.
Điều này không chỉ ngăn chặn cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá lọt ra ngoài mà còn có tác dụng luyện binh.
Sau vài lần trấn áp thổ phỉ, những binh lính nữ kia cũng có kinh nghiệm tác chiến quy mô lớn, sau này ra chiến trường cũng sẽ có tác dụng.
Nhưng do Khánh Mộ Lam chỉ huy sai, trong lần hành động này, cựu binh và binh lính nữ đã bị thổ phỉ tấn công ngay khi vừa trang bị xong cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá.
Những cựu binh và binh lính nữ trở tay không kịp đều đã hy sinh trong trận chiến.
Kim Phi cũng rất thất vọng về Khánh Mộ Lam.
Nhưng nhìn thấy Khánh Mộ Lam bình an trở về, y cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Về rồi nói chuyện của cô sau”.
Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam rồi nhìn Đại Lưu: “Đi nói với Lương Ca, Mộ Lam được cứu rồi”.
Chương 368: Trận chiến ác liệt
Mặc dù Kim Phi đã trao quyền chỉ huy cho Trương Lương, nhưng lúc trước khi lập kế hoạch chiến lược Kim Phi cũng có tham gia, biết được Trương Lương có một kế hoạch tiến công.
Có điều, trước đó Khánh Mộ Lam bị bao vây ở núi Ngũ Lang, Trương Lương ném chuột sợ vỡ bình, lo sợ dồn ép hết thổ phỉ lên núi Ngũ Lang sẽ gây bất lợi cho Khánh Mộ Lam nên vẫn chưa sử dụng kế hoạch này.
Mà sử dụng thủ thuật che mắt, dùng nhân viên hộ tống tinh nhuệ thu hút sự chú ý của thổ phỉ ở phía Nam, sau đó để cho thợ săn dẫn Tiêu đô uý, bí mật hoạt động phía sau, nhanh chóng công phá sườn Đông của núi Ngũ Lang.
Bây giờ Khánh Mộ Lam đã được cứu ra, Trương Lương không cần phải kiêng dè gì nữa.
Quả nhiên, Đại Lưu rời đi chưa lâu, nơi đóng quân phía xa đã vang lên những tiếng trống thúc giục.
Một giây sau, hàng trăm cái hũ nhỏ được đốt cháy bay ra từ bên trong núi rừng bí hiểm, lao về nơi tập trung tương đối đông thổ phỉ.
Mặc dù Phùng tiên sinh đã nhắc nhở từ sớm, thổ phỉ tập trung cùng với nhau không nhiều nên số thổ phỉ chết trong đợt đánh lần này cũng không phải quá đông, nhưng trong dầu hoả phóng ra lần này, Kim Phi có cho thêm một số thứ tạo khói, ngay tức thì, khắp núi Ngũ Lang chìm trong khói lửa, màn khói cao ngút che lấp cả mặt trời.
Rất nhiều thổ phỉ đều bị sặc tới mức ho không ngừng, nước mắt nước mũi giàn giụa, ngay cả đồng đội cách đó vài mét cũng nhìn không rõ.
Phía Đông núi Ngũ Lang, sau khi Tiêu đô uý xác nhận tất cả Trường Tín Quân đều đã rút lui, từ bỏ việc trấn giữ con đường nhỏ giữa núi, giao tù binh cho Trường Tín Quân trông coi, đích thân anh ta dẫn người từ vị trí sườn núi, giết về nơi tập trung đám đại ca thổ phỉ ở phía Nam.
Chỉ là tất cả bọn họ đều dùng khăn mặt ướt để che mũi và miệng.
Như vậy không chỉ có thể phân biệt được người của mình và thổ phỉ trong màn khói dày mà còn có thể phòng ngừa bị sặc rất hiệu quả.
Cùng lúc này, phủ binh còn lại trong đại bản doanh dưới núi cũng đang quấn khăn mặt ướt, lao về phía núi Ngũ Lang dưới sự dẫn dắt của phụ tá của Tiêu đô úy.
Trương Lương cũng đáp ứng điều kiện giống như bọn họ, giết chết hoặc bắt được một thổ phỉ làm tù binh thì thưởng cho một miếng xà phòng thơm, mùi thơm cũng có thể tùy ý lựa chọn.
Giết chết hoặc bắt được mấy tên đại ca hoặc những tên cầm đầu khác làm tù binh cũng có những phần thưởng khác nhau.
Vậy nên bây giờ trong mắt phủ binh, những kẻ chạy qua chạy lại ở chân núi hoặc sườn núi Ngũ Lang kia không phải thổ phỉ mà là những nén bạc lớn.
Lúc tấn công cũng cực kỳ dũng mãnh, người này chạy còn nhanh hơn người kia, lo sợ bản thân chạy chậm thì thổ phỉ sẽ bị những người khác giết hết.
Tiềm lực của con người là vô hạn, lúc phủ binh bị kích thích bởi phần thưởng lớn của Trương Lương mà trở nên không biết run sợ, khí thế tổng thể hoàn toàn không giống với khi trước.
Đây chính là sĩ khí, một thứ vô cùng huyền diệu nhưng lại thực sự tồn tại.
Đôi bên giao chiến, số lượng người và trang bị y như nhau, nếu như một bên có sĩ khí cao hơn, tràn đầy niềm tin tất thắng, mà bên còn lại tinh thần sụt giảm, vậy thì bên giành được thắng lợi vĩnh viễn là bên có sĩ khí cao hơn.
Đây cũng là nguyên nhân Trương Lương phải suy nghĩ đủ cách để kích thích phủ binh.
Mà tình hình của thổ phỉ vừa khéo lại trái ngược với phủ binh.
Ngọn lửa thiêu đốt bốn bề mặc dù không tạo ra lực sát thương quá lớn cho thổ phỉ, nhưng lại ảnh hưởng nghiêm trọng tới tầm nhìn của bọn chúng.
Bây giờ thổ phỉ đã hoàn toàn nhìn không rõ tình hình bên dưới núi, nhưng có thể nghe thấy bốn bề đều là tiếng hô giết của phủ binh.
Binh lính con cháu Giang Đông mà Hạng Vũ dẫn dắt ban đầu dũng mãnh thiện chiến tới độ nào, thế nhưng lúc bị bao vây vẫn bị âm thanh Sở ca khắp bốn bề làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới sĩ khí, từ đó khiến cho Bá Vương và Ngu Cơ một đời tự mình suy yếu.
Binh lính con cháu Giang Đông Bá Vương còn như vậy, huống hồ là một đám thổ phỉ đạo quân ô hợp.
Mặc dù biết rõ phủ binh không đông như người của mình, nhưng vẫn có không ít thổ phỉ bị dọa sợ tới mức hai chân run rẩy, hoàn toàn không còn dũng khí tác chiến nữa.
Lúc phủ binh xông tới chân núi, dầu hỏa gần như đã cháy hết nhưng khói vẫn bay lơ lửng mịt mờ trên núi.
Phủ binh giơ cao vũ khí, lao về phía đám thổ phỉ sắp bị màn khói dày đặc bao phủ mù cả mắt.
Nhanh hơn phủ binh là những nhân viên hộ tống vẫn luôn đối đầu với thổ phỉ và thu hút sự chú ý của bọn chúng.
Đại Tráng hạ lệnh, nhân viên hộ tống cũng quấn lấy khăn mặt ướt đã chuẩn bị sẵn ngay từ đầu, sau đó phân thành ba nhóm, tạo thành ba tòa trận pháp cỡ nhỏ.
Lần này bọn họ không còn phòng bị phía sau, hoàn toàn tạo thành hình dáng mũi tên, nhanh chóng lao thẳng về phía đám thổ phỉ.
Ngay tức thì, cả núi Ngũ Lang đâu đâu cũng là tiếng thét gào, tiếng hô giết.
Nơi sườn núi, mấy đại ca thổ phỉ hoàn toàn sợ ngu người.
Sự thất bại của thổ phỉ đã là chuyện không thể né tránh.
Bọn chúng thật sự nghĩ không thông, rõ ràng số người, địa thế, trang bị của mình đều chiếm ưu thế, tại sao lại bị đánh bại?
Hơn nữa còn bại một cách dứt khoát và triệt để như vậy!
Vào lúc thổ phỉ đang có cả trăm nghìn điều không hiểu thì đột nhiên nghe thấy tiếng hô giết từ phía sau lưng.
Đợi tới khi bọn chúng hoàn hồn trở lại, Tiêu đô uý dẫn theo người đã xông tới ngay sau lưng.
Một giây sau, tất cả đám đại ca đều bị Tiêu đô uý bắt sống.
Tiêu đô uý vui tới độ miệng cũng không khép lại được.
Đám đại ca này đều là tiền cả đấy.
Thổ phỉ vốn dĩ chính là một đám đạo quân ô hợp, bây giờ lại không có người chỉ huy, rất nhanh đã bắt đầu có hiện tượng tháo chạy.
Một khi có người dẫn đầu thì lập tức sẽ có người đi theo.
Chẳng mấy chốc, tình trạng tháo chạy bắt đầu lan tràn, đám thổ phỉ điên cuồng chạy về phía Tây và phía Bắc núi Ngũ Lang.
Lúc này là thời cơ giết địch tốt nhất, phủ binh đương nhiên sẽ không bỏ lỡ, áp sát ngay phía sau.
Trương Lương chuẩn bị nhiều như vậy, sao có thể không suy xét tới điểm này?
Tiêu cục Trấn Viễn cũng có bộ phận ở huyện Thanh Sơn, lúc này nhân viên hộ tống và hơn bốn trăm phủ binh của huyện Thanh Sơn đã đợi ở trên đường thổ phỉ tháo chạy từ lâu.
Lúc thổ phỉ tháo chạy chưa được bao xa, toàn bộ ba con đường núi để tháo chạy đều bị cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá phong toả.
…
Cuộc chiến đấu kéo dài tới chạng vạng mới kết thúc.
Lúc này toàn bộ bên dưới sườn núi Ngũ Lang đều bị mây đen bao phủ, đi tới đâu cũng thấy xác của thổ phỉ.
Thổ phỉ bị bắt làm tù binh xếp hàng dọc theo đường núi, trông dài không thấy điểm cuối.
Nhiều thổ phỉ như vậy chỉ để nhân viên hộ tống áp giải chắc chắn không được.
Trương Lương chỉ đành đi thương lượng với Tiêu đô uý.
“Tiêu đô uý, vẫn phải phiền tới các huynh đệ phủ binh đưa bọn chúng tới Hắc Thuỷ Câu”.
“Huynh đệ Trương Lương, nói phiền thì quá khách sáo rồi, chuyện này cứ để các huynh đệ lo liệu!”
Tiêu đô uý vỗ ngực nói.
Lần này phủ binh thu hoạch được rất nhiều, sĩ khí cũng được tăng lên rất cao
Nếu như lại phải chiến đấu, phủ binh Quảng Nguyên tuyệt đối có thể đánh một trận ác liệt.
Quan trọng nhất là hành động tiêu diệt thổ phỉ ở quy mô này, đừng nói Quảng Nguyên, ngay tới cả Tây Xuyên cũng chưa từng xảy ra.
Đây có thể nói là một đại công, quận trưởng chắc chắn sẽ báo lên triều đình.
Đại Khang khốn khổ vì thổ phỉ đã lâu, xảy ra chuyện giống như vậy, triều đình nhất định sẽ ban thưởng.
Tới lúc đó Tiêu đô uý có không muốn thăng quan cũng khó.
Vậy nên Tiêu đô uý cảm kích Trương Lương và Kim Phi không thôi, mấy chuyện như áp giải tù binh đương nhiên sẽ không khước từ.
Lúc này sắc trời đã tối, đại quân chắc chắn không thể di chuyển, Tiêu đô uý chỉ đành sắp xếp phủ binh đóng quân tại chỗ, canh giữ tù binh.
...
Huyện Thanh Sơn ghi chép lại, Đại Khang mùa thu năm thứ hai mươi ba đời Vĩnh An, đội tiêu diệt thổ phỉ số một làng Tây Hà bị bao vây ở núi Ngũ Lang, Nam tước Thanh Thuỷ - Kim Phi, đô uý Tiêu Đại Nguyên của phủ binh quận Quảng Nguyên dẫn một trăm nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn đi tiêu diệt thổ phỉ trên núi Ngũ Lang. Giết hơn một nghìn ba trăm quân địch, bắt hơn ba nghìn hai trăm thổ phỉ làm tù binh. Kể từ đó, huyện Thanh Sơn không còn nạn thổ phỉ, muôn dân đều cảm kích tới rơi nước mắt, người lập bia trường sinh thờ Nam tước Thanh Thuỷ trong nhà nhiều vô số kể…
Chương 369: Khen ngợi
“Tìm được Phùng tiên sinh chưa?”
Trong doanh trại, Kim Phi nhìn về phía Trương Lương.
So với bốn nghìn tên thổ phỉ, thực ra Kim Phi càng lo lắng về Phùng tiên sinh hơn.
Thổ phỉ là một đám lưu manh, khi thu được lợi thì sẽ nhanh chóng bỏ chạy, gặp bất lợi cũng vậy, người này còn chạy nhanh hơn người kia.
Nếu lần này chúng bao vây Khánh Mộ Lam, Kim Phi sẽ có rất nhiều cách đối phó với chúng.
Nhưng Phùng tiên sinh lòng dạ khó lường, quá giỏi mê hoặc lòng người, lần này có thể tập hợp hơn bốn nghìn thổ phỉ, nói không chừng lần sau còn có thể tập hợp nhiều người hơn nữa.
Chỉ có thể nghìn ngày làm kẻ gian, nhưng không thể nghìn ngày phòng kẻ trộm.
Một khi trở thành mục tiêu của một người như vậy, thì sau này đừng mong sống yên ổn qua ngày.
Vì vậy lần này khi đến núi Ngũ Lang, mục tiêu đầu tiên của Kim Phi là cứu Khánh Mộ Lam, mục tiêu thứ hai của y là giết Phùng tiên sinh, còn đám thổ phỉ thì y cân nhắc cuối cùng.
Chỉ tiếc trận này đã đánh xong mà vẫn không thấy bóng Phùng tiên sinh đâu cả.
“Không, vừa rồi ta đã cho người thẩm vấn một vài tên cầm đầu của đám thổ phỉ, Phùng tiên sinh nói hôm qua có việc, nên rời khỏi núi Ngũ Lang và sau đó không còn xuất hiện nữa”.
Trương Lương nói: “Ta nghĩ ông ta có thể biết đám thổ phỉ không đánh lại chúng ta, vì vậy ông ta đã sớm chạy trốn”.
“Nếu vậy, tại sao ông ta không dẫn theo đám thổ phỉ cùng chạy?”
Đại Lưu hỏi: “Với mấy nghìn người làm thành một đội quân, hơn nữa với thủ đoạn của Phùng Thánh, cho dù ông ta đi tới chỗ nào cũng sẽ như diều gặp gió”.
Huyện Thanh Sơn thuộc góc Tây Bắc của đường Tây Xuyên, cách vài trăm dặm về phía Bắc là địa bàn của Kinh Triệu, cách vài trăm dặm về phía Tây là Thổ Phiên.
Với tình thế bây giờ ở Đại Khang, ngay cả khi đánh chết Tiêu đô úy, anh ta cũng không dám dẫn binh chạy đến Thổ Phiên.
“Phùng Thánh vứt bỏ đám thổ phỉ, có lẽ e ngại đội hình thổ phỉ quá lớn, muốn chạy trốn cũng không dễ, đối với người như ông ta, lần này có thể dụ được bốn nghìn tên thổ phỉ, lần sau thậm chí có thể nhiều hơn”.
Kim Phi trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói: “Khả năng thứ hai là Phùng Thánh có kế hoạch khác, cố ý thu hút sự chú ý của chúng ta tới núi Ngũ Lang...”
Kim Phi còn chưa nói xong, Đại Lưu đã thốt lên: “Trước kia tên này từng tiến đánh làng Tây Hà, có lẽ ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định, dụ chúng ta ra ngoài, sau đó sẽ tấn công lần nữa?”
“Nếu như vậy, sẽ càng tiện cho chúng ta”, Kim Phi cười nói.
Trước khi lên đường, Trương Lương đã cân nhắc đến khả năng này.
Không chỉ để lại đủ nhân lực phòng thủ làng Tây Hà mà còn ra lệnh cho Trịnh Phương dẫn theo một nhóm cựu binh từ núi Miêu Miêu về.
Bây giờ các công trình xung quanh làng Tây Hà đã sắp xây dựng xong, hoàn toàn có thể nói là thùng sắt kiên cố.
Trừ phi Phùng tiên sinh dẫn thêm bốn nghìn thổ phỉ nữa tấn công, nếu không thì không thể thành công.
Bây giờ dưới sự tuyên truyền của đội Chung Minh, hầu như tất cả người dân quận Kim Xuyên đều biết tố cáo thổ phỉ sẽ được thưởng lớn, đừng nói là bốn nghìn người, cho dù chỉ có bốn mươi người, cũng đừng hòng lặng yên không tiếng động đến gần làng Tây Hà.
Đại Lưu đi theo Kim Phi lâu, dần dần cũng hiểu được tính tình của Kim Phi, nhìn vẻ mặt của Kim Phi thì biết trong làng đã có phòng bị.
“Vậy chỉ còn lại khả năng thứ nhất, Phùng Thánh sợ dẫn theo đám thổ phỉ không chạy được nhanh, nên đã để đám thổ phỉ lại đây ngăn cản chúng ta, một mình trốn đi”.
“Lúc trước chúng ta không tìm thấy Phùng Thánh, nếu ông ta muốn chạy trốn thì chúng ta không thể tìm thấy được, nên ta nghĩ phỏng đoán thứ nhất có khả năng rất thấp”.
Trương Lương nói: “Ta vẫn nghĩ rằng khả năng thứ hai mà tiên sinh nói lớn hơn, Phùng tiên sinh có kế hoạch khác”.
“Ông ta không dám tới làng Tây Hà, vậy ông ta có thể có kế hoạch gì?” Đại Lưu hỏi.
“Ta cũng không biết”, Trương Lương lắc đầu.
“Nếu không biết thì đi điều tra là được!”, Kim Phi nói: “Lương ca, truyền tin cho Tiểu Ngọc, bảo cô ấy gác lại những chuyện khác, dùng toàn lực tìm kiếm Phùng tiên sinh!”
Tổng cộng có năm đội trấn áp thổ phỉ, vì đội trấn áp thổ phỉ đầu tiên do Khánh Mộ Lam dẫn dắt nên Tiểu Ngọc rất yên tâm, vì vậy cô ta tập trung vào bốn đội khác và vẫn luôn ở các huyện phủ khác.
“Được, lát nữa ta sẽ sắp xếp người thông báo cho Tiểu Ngọc”, Trương Lương gật đầu.
Kết quả vừa dứt lời, thị vệ canh bên ngoài lều trại đã dẫn Tiểu Ngọc đi vào.
Chiến trường quả nhiên là nơi huấn luyện tân binh tốt nhất, tuy không phụ trách đội Chung Minh thứ hai lâu nhưng Tiểu Ngọc trưởng thành rất nhanh.
Bây giờ khắp quận Kim Xuyên đều là tai mắt của cô ta, đừng nói thổ phỉ, đám côn đồ địa phương ở các làng đã ngoan ngoãn hơn nhiều.
Tiểu Ngọc ở cùng với những người phụ nữ trong thôn từ khi còn nhỏ, cô ta rất hiểu tâm lý của phụ nữ.
Đối với một người phụ nữ, thổ phỉ là một tai họa, một tên côn đồ là một con muỗi phiền phức.
Tuy không đến nỗi chết người, nhưng nếu cả ngày gặp phải chúng, không chú ý sẽ bị chúng nhào đến sàm sỡ.
Vì vậy, khi Tiểu Ngọc đi đến các nơi để phát triển tai mắt, cô ta đã dặn dò phụ nữ ở tất cả các làng rằng nếu bị đám côn đồ bắt nạt, chỉ cần có bằng chứng thuyết phục, đội trấn áp phản loạn làng Tây Hà cũng sẽ quản.
Tuy rằng không đến nỗi bị bắt lại như thổ phỉ, nhưng không tránh được bị đánh đập một trận.
Chính nhờ vậy mà công việc phát triển tai mắt của Tiểu Ngọc có thể thuận lợi như vậy.
Bây giờ trong giới phụ nữ của quận Kim Xuyên, Kim Phi là người có danh tiếng lớn nhất, người thứ hai chính là Tiểu Ngọc, “Nữ Đại đội trưởng”.
Khi còn ở trong làng, Tiểu Ngọc luôn hành động vội vã, sau khoảng thời gian huấn luyện này, cô ta đã trở nên mạnh mẽ và kiên quyết hơn, dáng vẻ hiên ngang, khá giống phong thái trước đây của Khánh Mộ Lam.
“Hì, đúng là nhắc đến tào... Nhắc đến Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc đến”.
Kim Phi cười nói: “Tiểu Ngọc, cô học được thuật thính tai sao? Sao biết chúng ta đang muốn tìm cô?”
“Ta vừa nghe tới chuyện ở núi Ngũ Lang, lập tức tới huyện Thanh Sơn, muốn cung cấp cho huynh một ít tình báo, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa”.
Sau đó Tiểu Ngọc bắt đầu tự trách bản thân: “Xin lỗi huynh, ta đã không làm tốt công việc của mình, ta không tìm thấy Phùng Thánh, ta thậm chí còn không phát hiện ra ông ta đã tập hợp nhiều thổ phỉ như vậy, xin hãy trách phạt ta!”
“Lần này quả thật cô đã rất lơ là trong nhiệm vụ, còn về xử phạt, lúc về ta sẽ thảo luận với Lương ca, trừng phạt dựa theo quy định của tiêu cục”.
Kim Phi rất hài lòng với thái độ của Tiểu Ngọc, nhưng y không có ý định bỏ qua cho cô ta.
Sai chính là sai, nếu không xử phạt, sau này ai còn coi trọng quy tắc, vậy tiêu cục Trấn Viễn còn lập quy tắc làm gì?
“Rõ!”, Tiểu Ngọc không phản bác, ngoan ngoãn cúi đầu.
“Trở về rồi nhắc tới chuyện xử phạt, bây giờ nhanh chóng tìm kiếm Phùng Thánh cho ta!”
Nghĩ đến việc bị một người như Phùng tiên sinh nhắm vào, Kim Phi cảm thấy khó chịu như bị một con rắn độc trơn trượt lạnh lẽo bò trên lưng.
“Khi đến đây, ta đã sắp xếp xong xuôi rồi”.
Tiểu Ngọc nói: “Bây giờ ở một số quận huyện lân cận, nhân viên thương hội, nhân viên hộ tống của tiêu cục và tai mắt của ta đều đang tìm kiếm ông ta”.
“Làm rất tốt”.
Kim Phi hài lòng khen ngợi.
Tiểu Ngọc trời sinh để làm tình báo, bây giờ không cần y căn dặn, cũng biết nên phải làm như thế nào.
Còn Trương Lương, lần này cũng thể hiện ra kiến thức quân sự mạnh mẽ, điều này khiến Kim Phi vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.
Nghĩ tới đây, Kim Phi không khỏi nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
Lần này Khánh Mộ Lam bị đả kích không nhẹ, trở lại lâu như vậy nhưng vẫn luôn ngồi ở trên tảng đá cúi đầu ngẩn người.
Chương 370: Nhận phạt
“Lương ca, tình trạng bây giờ của Mộ Lam tuyệt đối không thích hợp để dẫn đội tiêu diệt thổ phỉ”.
Kim Phi quay đầu nhìn về phía Trương Lương: “Ta sẽ bàn bạc với cô ấy sau, nếu cô ấy đồng ý giao binh phù ra, huynh tạm thời dẫn đội tiêu diệt thổ phỉ”.
“Vậy có được không?”, Trương Lương hơi do dự.
Từ xa xưa, điều binh khiển tướng đều là chuyện lớn, nên trong suy nghĩ của Trương Lương, binh phù là vật rất thiêng liêng.
“Ta đi hỏi thử, chắc sẽ không thành vấn đề”, Kim Phi đáp.
Ở một mức độ nào đó, Trường Tín Quân và Khánh Nguyên Quân là quân đội riêng của nhà họ Khánh, nếu không Tây Xuyên Mục cũng sẽ không dễ điều động để tiêu diệt thổ phỉ như vậy.
Điều này cũng thể hiện rõ mức độ trọng văn khinh võ ở Đại Khang.
Với việc huy động hàng nghìn quân, Tây Xuyên Mục chỉ với danh nghĩa tiêu cục Trấn Viễn, đã có thể tự làm chủ.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, Trần Cát ở trong cung có lẽ cả đời cũng sẽ không biết.
Sau khi dặn dò xong việc truy bắt Phùng tiên sinh, Kim Phi rời khỏi lều, đi đến trước mặt Khánh Mộ Lam.
Lúc này Khánh Mộ Lam đã không còn dáng vẻ hiên ngang như thường ngày, cô ấy đã mấy ngày không rửa mặt, đầu tóc rối tung, trông vô cùng nhếch nhác.
Mãi đến khi Kim Phi đi tới bên cạnh cũng không phát hiện ra, vẫn còn đang ngây người.
Thấy Khánh Mộ Lam như vậy, Kim Phi không khỏi khẽ thở dài.
Mỗi người đều cần thời gian và rèn luyện để trưởng thành, Khánh Mộ Lam cũng không ngoại lệ.
Trước đó cô ấy cùng lắm chỉ yêu thích quân sự trên sách giấy, đây là lần đầu tiên cô ấy chính thức cầm quân, không ngờ lại gặp phải đối thủ như Phùng tiên sinh.
Kim Phi biết Khánh Mộ Lam là một người kiêu ngạo, thất bại lần này là một cú đả kích quá lớn với cô ấy.
Nếu vượt qua nó, chắc chắn sẽ tiến bộ rất lớn.
Nhưng nếu không thể vượt qua, e rằng sẽ hoàn toàn suy sụp, sau đó giống như hầu hết các tiểu thư nhà giàu thời đại này, để cha mẹ làm chủ tìm gả cho một công tử nhà giàu, môn đăng hộ đối, từ đó sẽ bị nhốt vào thâm trạch trong đại viện.
Không dễ để gặp được một người dám lên tiếng bảo vệ phụ nữ trong đám con nhà giàu, Kim Phi không muốn dễ dàng từ bỏ Khánh Mộ Lam như vậy.
Nhưng cũng không thể bỏ qua lỗi lầm dễ dàng cho cô ấy được.
Nếu không thì không chỉ phá vỡ quy tắc, mà còn làm nguội lạnh trái tim người nhà của sáu mươi nhân viên hộ tống đã chết trận và khiến những nhân viên hộ tống còn lại chạnh lòng.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Kim Phi đá nhẹ Khánh Mộ Lam: “Này, hoàn hồn lại đi!”
“Tiên... Tiên sinh!”
Khánh Mộ Lam giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy Kim Phi, tay chân luống cuống sửa sang tóc trên trán.
“Cô định cứ ngồi ngẩn ngơ ở đây luôn hả?”
Kim Phi ra hiệu cho A Mai ở bên cạnh, nhờ cô ấy mang giúp y một tảng đá.
“Tiên sinh, có phải ta rất vô dụng không?”
Khánh Mộ Lam vuốt tóc, áy náy nói: “Ngài dùng ít người như vậy để quét sạch thổ phỉ trong toàn bộ Kim Xuyên, cũng không có mấy người chết, ta có hơn một nghìn người, còn có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, kết quả...”
Nói tới đây, Khánh Mộ Lam - người luôn tỏ ra mạnh mẽ, nghẹn ngào không nói nên lời.
“Mộ Lam, lần này cô đã phạm phải sai lầm không thể sửa chữa”, giọng điệu của Kim Phi hơi dịu đi, y tiếp tục: “Mỗi người đều sẽ mắc sai lầm, ta cũng vậy, ta đã phạm phải sai lầm vì khinh địch.
Sau khi giết đám thổ phỉ ở Kim Xuyên, ta cho rằng thổ phỉ chỉ là một đám gà chó, không quá để ý, biết cô chưa từng điều binh khiển tướng, còn giao một đội quân năm nghìn người cho cô”.
Đây không phải là để an ủi Khánh Mộ Lam, mà là Kim Phi tự mình ngẫm nghĩ lại.
Lần này y thực sự khinh địch, y quên mất mình đã lên kế hoạch bao lâu, mất bao nhiêu tâm sức để đối phó với đám thổ phỉ ở Kim Xuyên.
Đối phó với đám thổ phỉ ở một quận đã như vậy, mà Khánh Mộ Lam phải đối phó với thổ phỉ của cả Tây Xuyên, nên độ khó có thể tưởng tượng được.
“Tiên sinh, ngài tin tưởng ta, cho nên mới giao đội ngũ cho ta”.
Khánh Mộ Lam lắc đầu tự trách nói: “Đều là lỗi của ta, là ta vô dụng...”
“Bây giờ nói điều này thì có ích gì? Lời xin lỗi của cô có thể khiến cho mấy người A Đàn sống lại sao?”
“Sai lầm đã qua, bây giờ ta cho cô hai lựa chọn, cô tự chọn đi”.
“Thứ nhất, để Khánh Nguyên Quân và Trường Tín Quân trở về doanh trại của mình, lần hành động trấn áp thổ phỉ này hủy bỏ”.
“Thứ hai, đội tiêu diệt thổ phỉ tạm thời giao cho Lương ca chỉ huy, cô trở về dựa theo quy định của tiêu cục Trấn Viễn ngoan ngoãn chịu phạt!”
Kim Phi vốn tưởng rằng Khánh Mộ Lam sẽ suy nghĩ kỹ, nhưng vừa dứt lời, Khánh Mộ Lam đã lập tức đáp: “Tiên sinh, ta nhận phạt!”
“Cô phải suy nghĩ cho kỹ, lần trước Đại Tráng chỉ huy sai lầm, khiến nhân viên hộ tống chết trận đã bị phạt hai mươi gậy, lần này sai lầm của cô còn nghiêm trọng hơn Đại Tráng, ta đoán ít nhất cũng phải bốn mươi gậy”.
Kim Phi hỏi: “Lần trước Đại Tráng vì bị thương nên tạm thời chưa xử phạt, nhưng bây giờ cô vẫn còn khỏe nên khi tiếp nhận xử phạt sẽ lập tức thi hành, cô nghĩ kỹ đi”.
“Bốn mươi gậy ư?”
Khánh Mộ Lam còn chưa lên tiếng, A Mai đã phản đối trước: “Tiên sinh, không thể! Đánh bốn mươi gậy thì tiểu thư sẽ bị đánh chết! Châu mục đại nhân cũng sẽ không đồng ý!”
“Không được thì dẫn người của các cô cút về cho ta!”
Kim Phi quay đầu nhìn về phía A Mai, thanh âm cũng đột nhiên cao lên mấy độ: “Tiêu cục Trấn Viễn chỉ có nhân viên hộ tống, không có Đại tiểu thư!”
“Nô tỳ nguyện ý chịu phạt thay tiểu thư!”
A Mai nhìn Kim Phi đang thật sự tức giận, vội vàng ôm quyền xin tha cho tiểu thư.
“A Mai, đừng nói nữa”, Khánh Mộ Lam kéo A Mai: “Người nào làm thì người đó chịu, bản thân phạm phải sai lầm thì tự mình gánh!”
“Tiểu thư...”, A Mai vốn luôn điềm tĩnh, lúc này lại lo lắng đến mức hai mắt đỏ hoe.
Bốn mươi gậy nói gì đơn giản, nhưng nếu thật sự đánh lên người, người bình thường thật sự không chịu nổi.
“Ta cho cô thời gian một đêm để suy nghĩ, sáng sớm ngày mai phải cho ta câu trả lời”.
“Tiên sinh, ta đã chọn xong, không cần suy nghĩ”.
Giọng Khánh Mộ Lam dần trở nên kiên định: “Từ nhỏ cha ta đã dạy ta, nếu ta làm sai thì phải nhận, dù tiên sinh không cho ta ở lại làng Tây Hà, ta cũng sẽ nhận phạt sau đó mới trở về Tây Xuyên”.
Kim Phi nhìn Khánh Mộ Lam một lúc, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Đêm hôm đó, Khánh Mộ Lam không trở lại lều mà đi đến lều vải đặt thi thể của các nhân viên hộ tống, chống thanh Hắc Đao đứng bên ngoài lều, túc trực bên linh cữu những nhân viên hộ tống đã chết trong trận chiến.
Đến khoảng tám chín giờ, trời nổi sấm sét ầm ầm, trời bắt đầu mưa to gió lớn.
Lúc này đã là cuối thu, đêm rất lạnh, nhưng dù A Mai có cố gắng khuyên như thế nào thì Khánh Mộ Lam cũng không trở về.
A Mai không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm một chiếc ô che cho cô ấy.
Nhưng vào ban đêm, gió lại nổi lên, A Mai dù có chẩn thận đến đâu thì chân Khánh Mộ Lam vẫn bị mưa làm ướt.
Kim Phi không ngăn cản cô ấy, để Khánh Mộ Lam đứng dưới mưa cả đêm.
Mưa thu một khi bắt đầu rơi thì luôn kéo dài, sáng hôm sau mưa to chưa dứt, Khánh Mộ Lam vẫn đứng dưới mưa.
Lúc này Kim Phi cũng hơi lo lắng.
Tranh thủ buổi sáng trời quang, lập tức bảo Đại Lưu chuẩn bị hành trang trở về.
A Mai thở phào nhẹ nhõm khi nhận được tin chuẩn bị trở về.
Mấy ngày nay, Khánh Mộ Lam ăn không ngon ngủ không yên, nếu dầm mưa thêm một ngày nữa sẽ bị cảm lạnh quật ngã trước khi chịu phạt.
Lúc A Mai đang chuẩn bị đi thông báo cho Khánh Mộ Lam, một con chim bồ câu đậu trên bả vai A Mai.
Trên đùi chim bồ câu buộc một tờ giấy nhỏ.
A Mai lấy tờ giấy nhỏ xuống mở ra xem, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Vội vàng chạy tới bên cạnh Khánh Mộ Lam: “Tiểu thư, điện hạ sắp tới!”
Bình luận facebook