-
Chương 364-365
Chương 364: Nghi ngờ
Kim Phi và phủ binh Quảng Nguyên cùng xuất hiện ở đây, chứng tỏ đã có người báo tin cho Kim Phi.
Hơn nữa, tính theo thời gian, vào ngày bị bao vây, Kim Phi đã nhận được tin báo, sau đó lập tức đến Quảng Nguyên xin cứu viện.
Chỉ có như thế thì mới đến nhanh vậy được.
“Ai đã báo tin cho tiên sinh?”
Khánh Mộ Lam nhìn hộ vệ của mình, hỏi lại lần nữa.
“Thưa tiểu thư, là ta!”
A Mai thấp giọng đáp: “Nhiệm vụ của ta là bảo vệ sự an toàn của tiểu thư, vì vậy trước khi thổ phỉ bao vây hoàn toàn ngọn núi, ta đã bảo A Hạ quay về báo tin cho tiên sinh”.
“Nhiệm vụ của cô là bảo vệ sự an toàn của ta, vậy cô có từng nghĩ tới sự an toàn của tiên sinh không?”
Khánh Mộ Lam trừng mắt hỏi: “Lẽ nào cô không biết nếu tiên sinh đến đây trong tình huống này thì sẽ rất nguy hiểm sao?”
“Ta biết, nhưng ta không còn cách nào khác nữa”.
A Mai đáp: “Ta đã bảo A Hạ nhắc nhở tiên sinh tình hình ở đây, cũng kể chuyện Phùng tiên sinh, nếu tiên sinh đến đây thì chắc đã có cách”.
“Nhìn đội ngũ có thể thấy tiên sinh dẫn theo phủ binh và nhân viên hộ tống tới, cộng lại tối đa hai nghìn người, thổ phỉ có đến bốn nghìn người, bọn chúng thông thuộc địa hình, còn cướp được xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng của chúng ta, vậy thì tiên sinh lấy gì đấu nổi?”
Khánh Mộ Lam hét lên: “Dựa vào đám Trường Tín Quân có sức chiến đấu không bằng phủ binh này sao?”
Khoảng cách tấn công của máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng từ trên núi, khác với tấn công từ dưới núi.
Giống như việc ném lao từ trên tòa cao tầng rất dễ dàng, nhưng không thể đứng từ mặt đất ném lên một tòa cao tầng.
Bây giờ thổ phỉ cũng có xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng, hơn nữa chúng đã chiến được địa hình thuận lợi ở lưng chừng núi, có thể nghiền nát xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng của Kim Phi.
Ngoài việc phái quân tấn công, Khánh Mộ Lam thật sự không thể nghĩ ra cách nào để phá vỡ thế cục hiện giờ.
Lúc Kim Phi giảng giải binh pháp cho cô ấy, Kim Phi đã nói mười thì vây, năm thì đánh, đông thì chia ra đánh, địch ít thì đánh, ta ít thì chạy, nếu không sẽ chết.
Có nghĩa là khi số lượng quân mình gấp mười đối phương thì có thể dễ dàng vây đánh quân địch.
Số quân gấp năm lần kẻ địch thì phải đánh chóng đánh bại chúng.
Gấp đôi quân số thì phải phân tán kẻ địch, phá vỡ dần, mới có thể giảm thiểu tổn thất cho phe mình.
Nếu bằng quân số với địch, biết chắc thắng thì đánh, còn nếu thực lực yếu hơn địch, biết không thể thắng nổi thì đừng chần chừ mà phải nhanh chóng bỏ chạy, chạy chậm cũng có thể mất mạng trên chiến trường.
Bây giờ phủ binh hoàn toàn bất lợi về trang bị, địa hình, quân số.
Khánh Mộ Lam không nhìn thấy hy vọng chiến thắng.
“Nô tỳ đã tự ý quyết định, xin tiểu thư trách phạt!”
A Mai quỳ một gối, không biện minh thêm nữa.
“Cô… khi nào về ta sẽ tính sổ với cô!”
Mặc dù Khánh Mộ Lam rất tức giận, nhưng cô ấy biết đây không phải lỗi của A Mai, đành giậm chân, quay người xuống núi.
Cô ấy phải nhanh chóng tập hợp người, nếu Kim Phi phát động tất công thì cô ấy cũng phải phối hợp cùng.
“A Mai tỷ, tiểu thư đi rồi kìa”.
A Lan kéo A Mai, hai người vội vàng đuổi theo Khánh Mộ Lam.
Có lẽ bị Kim Phi kích thích, Khánh Mộ Lam trở nên vô cùng hung hăng, để khôi phục kỷ luật quân đội, cô ấy sai A Mai và nhân viên hộ tống giết năm sáu tên lính Trường Tín Quân đang cố tình trì hoãn.
Khi Khánh Mộ Lam đang bận rộn lập lại quyền uy, chấn chỉnh kỷ cương quân đội, thì phía Kim Phi dưới núi cũng không nhàn rỗi.
Đại quân phủ binh tiến lên đến cách núi Ngũ Lang hơn một dặm mới dừng lại.
Kim Phi không tiến lên nữa là vì Kim Phi nhìn thấy xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng trên sườn núi.
Theo tính toán của y, nếu y đi xa hơn, có thể sẽ lọt vào phạm vi tấn công của xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng.
Kim Phi, Trương Lương và Tiêu đô úy đứng sau một tảng đá lớn.
Nơi đó không chỉ có tầm nhìn rộng mà còn là điểm mù đối với xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng của bọn thổ phỉ.
“Tiêu đô úy, phái người đi nói chuyện đi”.
Trương Lương quay lại nhìn Tiêu đô úy.
“Bây giờ nói chuyện chẳng phải để thổ phỉ chê cười sao?”
Tiêu đô úy thầm mắng chửi trong lòng, nhưng vẫn phất tay ra hiệu cho một tiểu đội trưởng: “Lão Lương, đi nói chuyện đi”.
Tiểu đội trưởng đau khổ đáp một tiếng rồi thúc ngựa lên trước.
“Thổ phỉ nghe rõ đây, bọn ta là phủ binh quận Quảng Nguyên, biết điều thì mau chóng đầu hàng, nếu không, giết không tha!”
Tiểu đội trưởng còn chưa dứt lời, phía thổ phỉ truyền đến tiếng cười lớn.
“Đám phủ binh này chưa tỉnh ngủ sao! Có mấy người mà cũng dám bảo ta đầu hàng”.
“Ha ha ha, còn nói giết chết không tha, thật nực cười!”
“Đám nhãi ranh, mau cút đi, nếu không cẩn thận đầu rơi đấy!”
Tiếng cười của đám thổ phỉ còn chưa dứt, một loạt mũi tên đã phóng ra.
Có lẽ thổ phỉ vẫn chưa sử dụng thành thạo nỏ hạng nặng, vì vậy tất cả mũi tên đều bắn trượt, mũi tên gần nhất cách tiểu đội trưởng rất xa.
Nhưng dù vậy, tiểu đội trưởng cũng sợ toát mồ hôi lạnh, đá vào bụng ngựa, xoay người trở về.
Có thể tất cả mũi tên đều bắn trượt khiến bọn thổ phỉ xấu hổ, nên tiểu đội trưởng vừa quay đầu ngựa, một tảng đá lớn từ sườn núi bay ra.
Lực sát thương của cung nỏ rất nhỏ, nhưng lực sát thương của xe bắn đá lại theo từng mảng.
Tiểu đội trưởng không may mắn, bị mấy viên đá rơi trúng, chết tại chỗ.
“Đám thổ phỉ đáng chết!”
Thấy vậy, Tiêu đô úy tức giận đấm mạnh vào viên đá bên cạnh.
Sắc mặt Kim Phi cũng trở nên lạnh lùng, y không nói gì mà ngồi xổm trên mặt đất, nhặt một cành cây lên, vẽ vài ký hiệu trên mặt đất mà Tiêu đô úy không hiểu.
Còn Trương Lương vẫn rất bình tĩnh, gật đầu với nhân viên hộ tống phía sau.
Rầm rầm rầm!
Một nhóm nữ binh đẩy ba chiếc xe bắn đá lên phía trước, im lặng chờ đợi.
Một lúc sau, Kim Phi ném cành cây đi, ngẩng đầu nói: “Xe số một, hướng ba, độ cao sáu, cung độ tuyệt đối, ba viên đạn số hai”.
“Ý gì vậy?”
Tiêu đô úy gãi đầu.
Ngoại trừ câu “xe số một” ra, những gì Kim Phi nói anh ta đều không hiểu.
Trương Lương và Đại Lưu đều hiểu nhưng không ai giải thích cho anh ta.
Ba chiếc xe bắn đá đều nằm trong kho hàng sau núi của Kim Phi, không chỉ có thể di chuyển mà còn được trang bị chân đế có thể điều chỉnh hướng và thước đo theo nghiên cứu mới nhất của Kim Phi.
Kim Phi vừa dứt lời, các binh lính nữ phụ trách xe bắn đá một lập tức hành động.
Người xoay đế, người xoay bàn kéo, người điều chỉnh góc, người mở hộp, lấy ra ba cái hũ nhỏ bằng cái bát.
“Phương hướng sẵn sàng!”
“Cao độ sẵn sàng!”
“Cung độ sẵn sàng!”
“Bom sẵn sàng!”
Mười giây sau, các nữ binh lần lượt báo cáo.
“Xe số hai, hướng 2/5, cao độ sáu, cung chín độ, hai viên đạn cỡ một”.
Kim Phi nói tiếp.
Các nữ binh lính phụ trách máy bắn đá số hai nhanh chóng di chuyển.
Trên sườn núi, Khánh Mộ Lam miễn cưỡng tập hợp Trường Tín Quân, nhìn tình hình dưới núi, nghi ngờ lẩm bẩm:
“Tiên sinh định làm gì vậy? Ngài ấy nghĩ xe bắn đá có thể ném đá từ khoảng cách xa vậy sao?”
Chương 365: Tiến công mạnh mẽ
Không chỉ có Khánh Mộ Lam đang quan sát bên dưới, binh lính Trường Tín Quân sau lưng cô ấy cũng đều vươn cao cổ.
Khánh Mộ Lam có thể tập trung binh lính lại một cách thuận lợi như vậy, ngoại trừ do A Mai hung hãn lập uy ra thì nguyên nhân chủ yếu nhất chính là binh lính của Trường Tín Quân đã nhìn thấy viện binh, nhìn thấy hy vọng được cứu.
Đa số binh lính xuất thân từ nghề nông, có thể ghi nhớ cờ chiến của mình đã là không tệ, tuyệt đại đa số đều không nhận ra cờ của phủ binh Quảng Nguyên, còn cho rằng Kim Phi dẫn tới đều là nhân viên hộ tống.
Trong hành động tiêu diệt thổ phỉ khi trước, binh lính Trường Tín Quân đã bị sức chiến đấu của cựu binh khuất phục.
Hai mươi binh lính nam, cộng thêm bốn mươi binh lính nữ, khống chế xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng, mỗi lần đều có thể khiến cho thổ phỉ thương vong cực lớn, nói là lấy một địch mười cũng không quá lời.
Nếu như toàn bộ hai nghìn người tới đều là nhân viên hộ tống, vậy thì còn sợ gì?
Thế nhưng trên mặt mấy sĩ quan đều đang ngập tràn vẻ lo lắng.
Binh lính thông thường không nhận ra cờ của phủ binh, bọn họ thì nhận ra, càng hiểu rõ sức chiến đấu của phủ binh.
Còn về thổ phỉ trên núi thì lại chẳng buồn đếm xỉa tới hành động của Kim Phi.
Sau khi bọn họ lấy được xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng thì đã kiểm tra ra cự ly bắn có hiệu quả trong những tình huống khác nhau của xe bắn đá từ lâu.
Vị trí mà Kim Phi đang đứng căn bản không thể bắn đá tới tận núi Ngũ Lang.
Vào lúc các bên đang có những suy nghĩ riêng, toàn bộ ba xe bắn đá của binh lính nữ đã được điều chỉnh xong.
Trương Lương quay đầu liếc nhìn, thấy Kim Phi khẽ gật đầu thì lạnh lùng hô lên: “Ra tay!”
Dưới sự quan sát của tất cả mọi người, binh lính nữ chịu trách nhiệm bổ sung cầm dầu hoả đổ lên trên cái hũ vận chuyển bên trong giỏ ném.
Sau đó dùng lửa châm ngòi.
Một giây sau, ba binh lính nữ đồng thời giơ cái búa trong tay lên và nện về phía lẫy cò.
Vù vù vù!…
Bảy cái hũ bùng cháy, rít gào bay về phía sườn núi, đáp chuẩn xuống hai trận địa cung nỏ hạng nặng.
Bốp!
Cái hũ bị nện vỡ, dầu hoả đựng bên trong cũng lan ra khắp xung quanh.
Hai trận địa cung nỏ hạng nặng đều bùng cháy dữ dội.
Tất cả cung nỏ hạng nặng thổ phỉ bố trí ở núi Ngũ Lang đều chìm trong biển lửa.
Mặc dù cung nỏ hạng nặng có không ít vật liệu thép, thế nhưng vẫn có rất nhiều linh kiện làm từ gỗ, bị lửa lớn thiêu rụi thì gần như đều báo hỏng.
“Xe bắn đá của bọn họ sao có thể bắn đi xa như vậy chứ?”
Mấy đại ca thổ phỉ tập trung trên núi đều sợ tới mức ngây người.
Bọn chúng nghĩ mãi không hiểu, xe bắn đá của tiêu cục Trấn Viễn thoạt nhìn còn không bằng loại cỡ lớn mà bọn chúng thu được, tại sao cự ly bắn lại xa hơn quá nửa so với xe mà bọn chúng thu được?
Thổ phỉ nào biết, những chiếc xe bắn đá bị bọn chúng thu được chỉ là loại bình thường nhất mà thôi.
Ưu điểm của loại xe bắn đá là chế tạo đơn giản, điều khiển cũng thuận tiện, hơn nữa mỗi lần có thể bắn ra được rất nhiều đá, có sức sát thương rất lớn đối với kẻ địch tập trung.
Khuyết điểm là kiểu dáng lớn, di động và mang theo không tiện, cự ly bắn cũng không xa.
Mà ba xe bắn đá Kim Phi sử dụng bây giờ là mẫu cải tiến của nhà kho sau núi, mặc dù mỗi lần chỉ có thể bắn ra đá có trọng lượng nhẹ, thao tác cũng tương đối phức tạp, thế nhưng lại có cự ly bắn xa, hơn nữa điểm rơi cũng chuẩn xác.
“Hay!”
Trường Tín Quân trên núi đều kích động hô lên.
Khánh Mộ Lam và mấy cận vệ phía sau lưng cũng đều thở phào.
Mấy ngày qua bọn họ bị thổ phỉ bao vây kẹt cứng, ngay cả chút cơ hội phá vòng vây cũng chẳng có, uy hiếp chủ yếu tới từ cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá.
Nếu như Kim Phi đã có thể giải quyết cung nỏ hạng nặng thì chắc chắn cũng có thể giải quyết xe bắn đá.
Quả nhiên, sau khi binh lính nữ xử lý cung nỏ thì không hề dừng lại, dưới sự chỉ huy của Kim Phi, họ lại bắt đầu đợt bổ sung và trữ lực mới.
“Mau! Đưa xe bắn đá tới các nơi khác!”
Mấy tên đại ca của đám thổ phỉ cũng ý thức được suy tính của Kim Phi, đồng loạt hô hào ra lệnh di chuyển xe bắn đá.
Thế nhưng tên thổ phỉ truyền lệnh vẫn chưa kịp chạy tới trận địa xe bắn đá thì đợt công kích mới của binh lính nữ đã đổ ập tới.
Cùng với tiếng vỡ vụn của các hũ, trận địa xe bắn đá của thổ phỉ cũng chìm trong biển lửa.
Từ lúc này, toàn bộ số xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng mà đám thổ phỉ cướp được từ trong tay Khánh Mộ Lam đều không còn nữa.
Hai đợt công kích này có đả kích rất lớn đối với sĩ khí của thổ phỉ.
Không ít thổ phỉ đều lộ ra vẻ mặt kinh hoảng.
Tiêu đô úy bên dưới ngước nhìn hai biển lửa bên trên sườn núi thì không tự chủ được mà siết chặt tay thành nắm đấm.
Điều anh ta sợ nhất là Kim Phi bảo phủ binh tiến công mạnh mẽ, quyết cứu được Khánh Mộ Lam bằng mọi giá.
Bây giờ xem ra Kim Phi quả nhiên vẫn để lại đường lui.
“Tiếp theo đây không cần chúng ta phải liều mạng nữa rồi”.
Trong lòng Tiêu đô úy thầm thở phào một hơi.
Bên cạnh, Trương Lương nói với Kim Phi: “Tiên sinh, còn cần cử người đi kêu gọi đầu hàng nữa không?”
Tiêu đô úy vừa thở phào một hơi lại lập tức trở nên căng thẳng.
Người được cử đi kêu gọi đầu hàng khi trước xác vẫn còn chưa lạnh, bây giờ lại cử người đi không phải chẳng khác gì bắt họ đi nộp mạng hay sao?
Đột nhiên, trong đầu Tiêu đô úy lóe lên một tia chớp, gương mặt như bừng tỉnh ngộ.
Phủ binh bao vây tiêu diệt thổ phỉ, trước giờ đều không kêu gọi đầu hàng, trực tiếp đánh là được.
Vừa nãy Trương Lương bảo anh ta cử người đi kêu gọi đầu hàng, Tiêu đô úy đã cảm thấy hơi kỳ lạ.
Thế nhưng đoán có thể là do thói quen từ trong quân ngũ của Trương Lương nên cũng không nghĩ gì nhiều.
Bây giờ anh ta hiểu ra.
Ban nãy Trương Lương bảo anh ta cử người đi kêu gọi đầu hàng không phải thật sự để khuyên hàng mà là để xác nhận trận địa cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá của thổ phỉ!
Vậy thì lần kêu gọi đầu hàng này có lẽ là để xác nhận thổ phỉ có còn cất giấu xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng nữa hay không.
Nghĩ thông suốt những điều này, Tiêu đô úy không những không trách Trương Lương mà ngược lại còn cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên.
Anh ta cũng là người từng lên chiến trường, hiểu rất rõ sự tàn khốc của chiến trường, giống như Trương Lương hiểu rõ chiến tranh chắc chắn sẽ có người phải chết.
Nếu như có thể dò xét rõ ràng thực hư của quân địch, vài người phải chết cũng có là gì đâu?
Cho dù phải hy sinh một đội cả trăm người thì cũng đáng.
Lúc này trong lòng Tiêu đô úy đã bắt đầu suy tính, gần đây đội trưởng nào không nghe lời.
Thế nhưng lại nhìn thấy Kim Phi lắc lắc đầu: “Không cần đâu, thổ phỉ không còn cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá nữa rồi”.
Đạo lý mà Trương Lương và Tiêu đô úy hiểu, Kim Phi đương nhiên cũng hiểu rõ.
Vậy nên cho dù không nhẫn tâm nhưng ban nãy y cũng không ngăn cản Trương Lương.
Cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá của mỗi đội tiêu diệt thổ phỉ đều có số lượng rõ ràng.
Khi trước thu được một lô từ trong tay thổ phỉ đỉnh Song Đà trên núi Hổ Tiếu, ban nãy lại thêm mấy lần chìm trong biển lửa, có thể tính ra rất dễ dàng số lượng của xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng.
Nếu như đã có thể xác nhận thổ phỉ không còn xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng nữa thì không cần thiết phải dùng mạng người để đi thăm dò nữa.
“Vậy tiếp theo làm gì?”, Trương Lương hỏi với vẻ thăm dò.
“Những chuyện còn lại, Lương huynh quyết định là được rồi, không cần phải thương lượng với ta”, Kim Phi đáp lời.
Trước đây Trương Lương vẫn luôn chỉ đạo công việc huấn luyện cựu binh và binh lính nữ trong làng, Kim Phi chủ yếu xem trọng sự trung thành của Trương Lương.
Thế nhưng sau hành động lần này Kim Phi lại phát hiện ra năng lực lập kế hoạch tác chiến và chỉ huy tác chiến của Trương Lương cũng rất mạnh.
Hành động trên núi Hổ Tiếu đều do một tay Trương Lương sắp xếp.
Thực tế chứng minh cực kỳ thành công.
Trước đây Kim Phi đã có mấy lần chiến đấu lấy ít thắng nhiều, đều là dựa vào ưu thế về vũ khí và địa hình, thế nhưng lần này thổ phỉ phân tán khắp nơi trên núi Ngũ Lang, rất khó dựa vào xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng để đánh giết quy mô lớn.
Dưới tình cảnh như vậy chỉ có thể tiến công mạnh mẽ.
Kim Phi tự nhủ, y không có năng lực chỉ huy trận chiến có quy mô lên tới mấy nghìn người, vậy nên đã dứt khoát giao quyền chỉ huy cho Trương Lương.
“Được!”
Trương Lương cũng không khách khí, đáp lời một tiếng rồi chạy đi tìm Tiêu đô úy.
Kim Phi và phủ binh Quảng Nguyên cùng xuất hiện ở đây, chứng tỏ đã có người báo tin cho Kim Phi.
Hơn nữa, tính theo thời gian, vào ngày bị bao vây, Kim Phi đã nhận được tin báo, sau đó lập tức đến Quảng Nguyên xin cứu viện.
Chỉ có như thế thì mới đến nhanh vậy được.
“Ai đã báo tin cho tiên sinh?”
Khánh Mộ Lam nhìn hộ vệ của mình, hỏi lại lần nữa.
“Thưa tiểu thư, là ta!”
A Mai thấp giọng đáp: “Nhiệm vụ của ta là bảo vệ sự an toàn của tiểu thư, vì vậy trước khi thổ phỉ bao vây hoàn toàn ngọn núi, ta đã bảo A Hạ quay về báo tin cho tiên sinh”.
“Nhiệm vụ của cô là bảo vệ sự an toàn của ta, vậy cô có từng nghĩ tới sự an toàn của tiên sinh không?”
Khánh Mộ Lam trừng mắt hỏi: “Lẽ nào cô không biết nếu tiên sinh đến đây trong tình huống này thì sẽ rất nguy hiểm sao?”
“Ta biết, nhưng ta không còn cách nào khác nữa”.
A Mai đáp: “Ta đã bảo A Hạ nhắc nhở tiên sinh tình hình ở đây, cũng kể chuyện Phùng tiên sinh, nếu tiên sinh đến đây thì chắc đã có cách”.
“Nhìn đội ngũ có thể thấy tiên sinh dẫn theo phủ binh và nhân viên hộ tống tới, cộng lại tối đa hai nghìn người, thổ phỉ có đến bốn nghìn người, bọn chúng thông thuộc địa hình, còn cướp được xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng của chúng ta, vậy thì tiên sinh lấy gì đấu nổi?”
Khánh Mộ Lam hét lên: “Dựa vào đám Trường Tín Quân có sức chiến đấu không bằng phủ binh này sao?”
Khoảng cách tấn công của máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng từ trên núi, khác với tấn công từ dưới núi.
Giống như việc ném lao từ trên tòa cao tầng rất dễ dàng, nhưng không thể đứng từ mặt đất ném lên một tòa cao tầng.
Bây giờ thổ phỉ cũng có xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng, hơn nữa chúng đã chiến được địa hình thuận lợi ở lưng chừng núi, có thể nghiền nát xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng của Kim Phi.
Ngoài việc phái quân tấn công, Khánh Mộ Lam thật sự không thể nghĩ ra cách nào để phá vỡ thế cục hiện giờ.
Lúc Kim Phi giảng giải binh pháp cho cô ấy, Kim Phi đã nói mười thì vây, năm thì đánh, đông thì chia ra đánh, địch ít thì đánh, ta ít thì chạy, nếu không sẽ chết.
Có nghĩa là khi số lượng quân mình gấp mười đối phương thì có thể dễ dàng vây đánh quân địch.
Số quân gấp năm lần kẻ địch thì phải đánh chóng đánh bại chúng.
Gấp đôi quân số thì phải phân tán kẻ địch, phá vỡ dần, mới có thể giảm thiểu tổn thất cho phe mình.
Nếu bằng quân số với địch, biết chắc thắng thì đánh, còn nếu thực lực yếu hơn địch, biết không thể thắng nổi thì đừng chần chừ mà phải nhanh chóng bỏ chạy, chạy chậm cũng có thể mất mạng trên chiến trường.
Bây giờ phủ binh hoàn toàn bất lợi về trang bị, địa hình, quân số.
Khánh Mộ Lam không nhìn thấy hy vọng chiến thắng.
“Nô tỳ đã tự ý quyết định, xin tiểu thư trách phạt!”
A Mai quỳ một gối, không biện minh thêm nữa.
“Cô… khi nào về ta sẽ tính sổ với cô!”
Mặc dù Khánh Mộ Lam rất tức giận, nhưng cô ấy biết đây không phải lỗi của A Mai, đành giậm chân, quay người xuống núi.
Cô ấy phải nhanh chóng tập hợp người, nếu Kim Phi phát động tất công thì cô ấy cũng phải phối hợp cùng.
“A Mai tỷ, tiểu thư đi rồi kìa”.
A Lan kéo A Mai, hai người vội vàng đuổi theo Khánh Mộ Lam.
Có lẽ bị Kim Phi kích thích, Khánh Mộ Lam trở nên vô cùng hung hăng, để khôi phục kỷ luật quân đội, cô ấy sai A Mai và nhân viên hộ tống giết năm sáu tên lính Trường Tín Quân đang cố tình trì hoãn.
Khi Khánh Mộ Lam đang bận rộn lập lại quyền uy, chấn chỉnh kỷ cương quân đội, thì phía Kim Phi dưới núi cũng không nhàn rỗi.
Đại quân phủ binh tiến lên đến cách núi Ngũ Lang hơn một dặm mới dừng lại.
Kim Phi không tiến lên nữa là vì Kim Phi nhìn thấy xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng trên sườn núi.
Theo tính toán của y, nếu y đi xa hơn, có thể sẽ lọt vào phạm vi tấn công của xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng.
Kim Phi, Trương Lương và Tiêu đô úy đứng sau một tảng đá lớn.
Nơi đó không chỉ có tầm nhìn rộng mà còn là điểm mù đối với xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng của bọn thổ phỉ.
“Tiêu đô úy, phái người đi nói chuyện đi”.
Trương Lương quay lại nhìn Tiêu đô úy.
“Bây giờ nói chuyện chẳng phải để thổ phỉ chê cười sao?”
Tiêu đô úy thầm mắng chửi trong lòng, nhưng vẫn phất tay ra hiệu cho một tiểu đội trưởng: “Lão Lương, đi nói chuyện đi”.
Tiểu đội trưởng đau khổ đáp một tiếng rồi thúc ngựa lên trước.
“Thổ phỉ nghe rõ đây, bọn ta là phủ binh quận Quảng Nguyên, biết điều thì mau chóng đầu hàng, nếu không, giết không tha!”
Tiểu đội trưởng còn chưa dứt lời, phía thổ phỉ truyền đến tiếng cười lớn.
“Đám phủ binh này chưa tỉnh ngủ sao! Có mấy người mà cũng dám bảo ta đầu hàng”.
“Ha ha ha, còn nói giết chết không tha, thật nực cười!”
“Đám nhãi ranh, mau cút đi, nếu không cẩn thận đầu rơi đấy!”
Tiếng cười của đám thổ phỉ còn chưa dứt, một loạt mũi tên đã phóng ra.
Có lẽ thổ phỉ vẫn chưa sử dụng thành thạo nỏ hạng nặng, vì vậy tất cả mũi tên đều bắn trượt, mũi tên gần nhất cách tiểu đội trưởng rất xa.
Nhưng dù vậy, tiểu đội trưởng cũng sợ toát mồ hôi lạnh, đá vào bụng ngựa, xoay người trở về.
Có thể tất cả mũi tên đều bắn trượt khiến bọn thổ phỉ xấu hổ, nên tiểu đội trưởng vừa quay đầu ngựa, một tảng đá lớn từ sườn núi bay ra.
Lực sát thương của cung nỏ rất nhỏ, nhưng lực sát thương của xe bắn đá lại theo từng mảng.
Tiểu đội trưởng không may mắn, bị mấy viên đá rơi trúng, chết tại chỗ.
“Đám thổ phỉ đáng chết!”
Thấy vậy, Tiêu đô úy tức giận đấm mạnh vào viên đá bên cạnh.
Sắc mặt Kim Phi cũng trở nên lạnh lùng, y không nói gì mà ngồi xổm trên mặt đất, nhặt một cành cây lên, vẽ vài ký hiệu trên mặt đất mà Tiêu đô úy không hiểu.
Còn Trương Lương vẫn rất bình tĩnh, gật đầu với nhân viên hộ tống phía sau.
Rầm rầm rầm!
Một nhóm nữ binh đẩy ba chiếc xe bắn đá lên phía trước, im lặng chờ đợi.
Một lúc sau, Kim Phi ném cành cây đi, ngẩng đầu nói: “Xe số một, hướng ba, độ cao sáu, cung độ tuyệt đối, ba viên đạn số hai”.
“Ý gì vậy?”
Tiêu đô úy gãi đầu.
Ngoại trừ câu “xe số một” ra, những gì Kim Phi nói anh ta đều không hiểu.
Trương Lương và Đại Lưu đều hiểu nhưng không ai giải thích cho anh ta.
Ba chiếc xe bắn đá đều nằm trong kho hàng sau núi của Kim Phi, không chỉ có thể di chuyển mà còn được trang bị chân đế có thể điều chỉnh hướng và thước đo theo nghiên cứu mới nhất của Kim Phi.
Kim Phi vừa dứt lời, các binh lính nữ phụ trách xe bắn đá một lập tức hành động.
Người xoay đế, người xoay bàn kéo, người điều chỉnh góc, người mở hộp, lấy ra ba cái hũ nhỏ bằng cái bát.
“Phương hướng sẵn sàng!”
“Cao độ sẵn sàng!”
“Cung độ sẵn sàng!”
“Bom sẵn sàng!”
Mười giây sau, các nữ binh lần lượt báo cáo.
“Xe số hai, hướng 2/5, cao độ sáu, cung chín độ, hai viên đạn cỡ một”.
Kim Phi nói tiếp.
Các nữ binh lính phụ trách máy bắn đá số hai nhanh chóng di chuyển.
Trên sườn núi, Khánh Mộ Lam miễn cưỡng tập hợp Trường Tín Quân, nhìn tình hình dưới núi, nghi ngờ lẩm bẩm:
“Tiên sinh định làm gì vậy? Ngài ấy nghĩ xe bắn đá có thể ném đá từ khoảng cách xa vậy sao?”
Chương 365: Tiến công mạnh mẽ
Không chỉ có Khánh Mộ Lam đang quan sát bên dưới, binh lính Trường Tín Quân sau lưng cô ấy cũng đều vươn cao cổ.
Khánh Mộ Lam có thể tập trung binh lính lại một cách thuận lợi như vậy, ngoại trừ do A Mai hung hãn lập uy ra thì nguyên nhân chủ yếu nhất chính là binh lính của Trường Tín Quân đã nhìn thấy viện binh, nhìn thấy hy vọng được cứu.
Đa số binh lính xuất thân từ nghề nông, có thể ghi nhớ cờ chiến của mình đã là không tệ, tuyệt đại đa số đều không nhận ra cờ của phủ binh Quảng Nguyên, còn cho rằng Kim Phi dẫn tới đều là nhân viên hộ tống.
Trong hành động tiêu diệt thổ phỉ khi trước, binh lính Trường Tín Quân đã bị sức chiến đấu của cựu binh khuất phục.
Hai mươi binh lính nam, cộng thêm bốn mươi binh lính nữ, khống chế xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng, mỗi lần đều có thể khiến cho thổ phỉ thương vong cực lớn, nói là lấy một địch mười cũng không quá lời.
Nếu như toàn bộ hai nghìn người tới đều là nhân viên hộ tống, vậy thì còn sợ gì?
Thế nhưng trên mặt mấy sĩ quan đều đang ngập tràn vẻ lo lắng.
Binh lính thông thường không nhận ra cờ của phủ binh, bọn họ thì nhận ra, càng hiểu rõ sức chiến đấu của phủ binh.
Còn về thổ phỉ trên núi thì lại chẳng buồn đếm xỉa tới hành động của Kim Phi.
Sau khi bọn họ lấy được xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng thì đã kiểm tra ra cự ly bắn có hiệu quả trong những tình huống khác nhau của xe bắn đá từ lâu.
Vị trí mà Kim Phi đang đứng căn bản không thể bắn đá tới tận núi Ngũ Lang.
Vào lúc các bên đang có những suy nghĩ riêng, toàn bộ ba xe bắn đá của binh lính nữ đã được điều chỉnh xong.
Trương Lương quay đầu liếc nhìn, thấy Kim Phi khẽ gật đầu thì lạnh lùng hô lên: “Ra tay!”
Dưới sự quan sát của tất cả mọi người, binh lính nữ chịu trách nhiệm bổ sung cầm dầu hoả đổ lên trên cái hũ vận chuyển bên trong giỏ ném.
Sau đó dùng lửa châm ngòi.
Một giây sau, ba binh lính nữ đồng thời giơ cái búa trong tay lên và nện về phía lẫy cò.
Vù vù vù!…
Bảy cái hũ bùng cháy, rít gào bay về phía sườn núi, đáp chuẩn xuống hai trận địa cung nỏ hạng nặng.
Bốp!
Cái hũ bị nện vỡ, dầu hoả đựng bên trong cũng lan ra khắp xung quanh.
Hai trận địa cung nỏ hạng nặng đều bùng cháy dữ dội.
Tất cả cung nỏ hạng nặng thổ phỉ bố trí ở núi Ngũ Lang đều chìm trong biển lửa.
Mặc dù cung nỏ hạng nặng có không ít vật liệu thép, thế nhưng vẫn có rất nhiều linh kiện làm từ gỗ, bị lửa lớn thiêu rụi thì gần như đều báo hỏng.
“Xe bắn đá của bọn họ sao có thể bắn đi xa như vậy chứ?”
Mấy đại ca thổ phỉ tập trung trên núi đều sợ tới mức ngây người.
Bọn chúng nghĩ mãi không hiểu, xe bắn đá của tiêu cục Trấn Viễn thoạt nhìn còn không bằng loại cỡ lớn mà bọn chúng thu được, tại sao cự ly bắn lại xa hơn quá nửa so với xe mà bọn chúng thu được?
Thổ phỉ nào biết, những chiếc xe bắn đá bị bọn chúng thu được chỉ là loại bình thường nhất mà thôi.
Ưu điểm của loại xe bắn đá là chế tạo đơn giản, điều khiển cũng thuận tiện, hơn nữa mỗi lần có thể bắn ra được rất nhiều đá, có sức sát thương rất lớn đối với kẻ địch tập trung.
Khuyết điểm là kiểu dáng lớn, di động và mang theo không tiện, cự ly bắn cũng không xa.
Mà ba xe bắn đá Kim Phi sử dụng bây giờ là mẫu cải tiến của nhà kho sau núi, mặc dù mỗi lần chỉ có thể bắn ra đá có trọng lượng nhẹ, thao tác cũng tương đối phức tạp, thế nhưng lại có cự ly bắn xa, hơn nữa điểm rơi cũng chuẩn xác.
“Hay!”
Trường Tín Quân trên núi đều kích động hô lên.
Khánh Mộ Lam và mấy cận vệ phía sau lưng cũng đều thở phào.
Mấy ngày qua bọn họ bị thổ phỉ bao vây kẹt cứng, ngay cả chút cơ hội phá vòng vây cũng chẳng có, uy hiếp chủ yếu tới từ cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá.
Nếu như Kim Phi đã có thể giải quyết cung nỏ hạng nặng thì chắc chắn cũng có thể giải quyết xe bắn đá.
Quả nhiên, sau khi binh lính nữ xử lý cung nỏ thì không hề dừng lại, dưới sự chỉ huy của Kim Phi, họ lại bắt đầu đợt bổ sung và trữ lực mới.
“Mau! Đưa xe bắn đá tới các nơi khác!”
Mấy tên đại ca của đám thổ phỉ cũng ý thức được suy tính của Kim Phi, đồng loạt hô hào ra lệnh di chuyển xe bắn đá.
Thế nhưng tên thổ phỉ truyền lệnh vẫn chưa kịp chạy tới trận địa xe bắn đá thì đợt công kích mới của binh lính nữ đã đổ ập tới.
Cùng với tiếng vỡ vụn của các hũ, trận địa xe bắn đá của thổ phỉ cũng chìm trong biển lửa.
Từ lúc này, toàn bộ số xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng mà đám thổ phỉ cướp được từ trong tay Khánh Mộ Lam đều không còn nữa.
Hai đợt công kích này có đả kích rất lớn đối với sĩ khí của thổ phỉ.
Không ít thổ phỉ đều lộ ra vẻ mặt kinh hoảng.
Tiêu đô úy bên dưới ngước nhìn hai biển lửa bên trên sườn núi thì không tự chủ được mà siết chặt tay thành nắm đấm.
Điều anh ta sợ nhất là Kim Phi bảo phủ binh tiến công mạnh mẽ, quyết cứu được Khánh Mộ Lam bằng mọi giá.
Bây giờ xem ra Kim Phi quả nhiên vẫn để lại đường lui.
“Tiếp theo đây không cần chúng ta phải liều mạng nữa rồi”.
Trong lòng Tiêu đô úy thầm thở phào một hơi.
Bên cạnh, Trương Lương nói với Kim Phi: “Tiên sinh, còn cần cử người đi kêu gọi đầu hàng nữa không?”
Tiêu đô úy vừa thở phào một hơi lại lập tức trở nên căng thẳng.
Người được cử đi kêu gọi đầu hàng khi trước xác vẫn còn chưa lạnh, bây giờ lại cử người đi không phải chẳng khác gì bắt họ đi nộp mạng hay sao?
Đột nhiên, trong đầu Tiêu đô úy lóe lên một tia chớp, gương mặt như bừng tỉnh ngộ.
Phủ binh bao vây tiêu diệt thổ phỉ, trước giờ đều không kêu gọi đầu hàng, trực tiếp đánh là được.
Vừa nãy Trương Lương bảo anh ta cử người đi kêu gọi đầu hàng, Tiêu đô úy đã cảm thấy hơi kỳ lạ.
Thế nhưng đoán có thể là do thói quen từ trong quân ngũ của Trương Lương nên cũng không nghĩ gì nhiều.
Bây giờ anh ta hiểu ra.
Ban nãy Trương Lương bảo anh ta cử người đi kêu gọi đầu hàng không phải thật sự để khuyên hàng mà là để xác nhận trận địa cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá của thổ phỉ!
Vậy thì lần kêu gọi đầu hàng này có lẽ là để xác nhận thổ phỉ có còn cất giấu xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng nữa hay không.
Nghĩ thông suốt những điều này, Tiêu đô úy không những không trách Trương Lương mà ngược lại còn cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên.
Anh ta cũng là người từng lên chiến trường, hiểu rất rõ sự tàn khốc của chiến trường, giống như Trương Lương hiểu rõ chiến tranh chắc chắn sẽ có người phải chết.
Nếu như có thể dò xét rõ ràng thực hư của quân địch, vài người phải chết cũng có là gì đâu?
Cho dù phải hy sinh một đội cả trăm người thì cũng đáng.
Lúc này trong lòng Tiêu đô úy đã bắt đầu suy tính, gần đây đội trưởng nào không nghe lời.
Thế nhưng lại nhìn thấy Kim Phi lắc lắc đầu: “Không cần đâu, thổ phỉ không còn cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá nữa rồi”.
Đạo lý mà Trương Lương và Tiêu đô úy hiểu, Kim Phi đương nhiên cũng hiểu rõ.
Vậy nên cho dù không nhẫn tâm nhưng ban nãy y cũng không ngăn cản Trương Lương.
Cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá của mỗi đội tiêu diệt thổ phỉ đều có số lượng rõ ràng.
Khi trước thu được một lô từ trong tay thổ phỉ đỉnh Song Đà trên núi Hổ Tiếu, ban nãy lại thêm mấy lần chìm trong biển lửa, có thể tính ra rất dễ dàng số lượng của xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng.
Nếu như đã có thể xác nhận thổ phỉ không còn xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng nữa thì không cần thiết phải dùng mạng người để đi thăm dò nữa.
“Vậy tiếp theo làm gì?”, Trương Lương hỏi với vẻ thăm dò.
“Những chuyện còn lại, Lương huynh quyết định là được rồi, không cần phải thương lượng với ta”, Kim Phi đáp lời.
Trước đây Trương Lương vẫn luôn chỉ đạo công việc huấn luyện cựu binh và binh lính nữ trong làng, Kim Phi chủ yếu xem trọng sự trung thành của Trương Lương.
Thế nhưng sau hành động lần này Kim Phi lại phát hiện ra năng lực lập kế hoạch tác chiến và chỉ huy tác chiến của Trương Lương cũng rất mạnh.
Hành động trên núi Hổ Tiếu đều do một tay Trương Lương sắp xếp.
Thực tế chứng minh cực kỳ thành công.
Trước đây Kim Phi đã có mấy lần chiến đấu lấy ít thắng nhiều, đều là dựa vào ưu thế về vũ khí và địa hình, thế nhưng lần này thổ phỉ phân tán khắp nơi trên núi Ngũ Lang, rất khó dựa vào xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng để đánh giết quy mô lớn.
Dưới tình cảnh như vậy chỉ có thể tiến công mạnh mẽ.
Kim Phi tự nhủ, y không có năng lực chỉ huy trận chiến có quy mô lên tới mấy nghìn người, vậy nên đã dứt khoát giao quyền chỉ huy cho Trương Lương.
“Được!”
Trương Lương cũng không khách khí, đáp lời một tiếng rồi chạy đi tìm Tiêu đô úy.
Bình luận facebook