-
Chương 385-390
Chương 385: Mười văn tiền
Để lại một đội tiêu sư thu dọn chiến trường, Kim Phi dẫn theo những người còn lại, bảo vệ Cửu công chúa rời khỏi ngọn núi.
Cửu công chúa quay đầu lại nhìn đỉnh núi một cái, trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Khi xuất phát từ kinh thành, tổng cộng có mấy trăm thị vệ, nô tì, nha hoàn, đội ngũ vô cùng hùng hậu kéo dài gần trăm dặm.
Nhưng lúc này thị vệ chỉ còn lại một mình Tần Minh, đến cả thị nữ bên cạnh cũng chết mất một người.
Khánh Mộ Lam nhận ra được tâm trạng của Cửu công chúa không tốt liền nhỏ giọng an ủi: “Vũ Dương, muội yên tâm, đợi sau khi quay về, ta sẽ lập tức gửi thư cho ca ca, bảo huynh ấy ban hành văn bản truy bắt ở mức cao nhất, nhất định sẽ bắt Phùng Thánh về quy án”.
“Tỷ tỷ, ta không chỉ lo lắng về chuyện thổ phỉ mà là vì tại sao hắn lại làm như vậy?”
Cửu công chúa nói: “Một đám thổ phỉ không hề quen biết, nếu như không có ai ở phía sau Phùng Thánh chỉ đạo, đánh chết hắn cũng không dám động thủ với ta, cũng không có lý do ra tay với ta!”
“Tỷ viết thư cho Hâm Ngưu ca ca, bảo huynh ấy điều tra lại một lượt về tình hình nội gián Đảng Hạng ở Kim Xuyên!”
Trước đây luôn nghe Khánh Mộ Lam khen ngợi Cửu công chúa, Kim Phi còn tưởng rằng cô ấy đang làm quá.
Bây giờ Kim Phi cũng phải bội phục, Cửu công chúa quả thực rất bình tĩnh, hơn nữa còn rất thông minh.
Người bình thường trong một ngày trải qua mấy kiếp nạn sinh tử, e rằng nửa năm vẫn không thể thoát ra khỏi cái bóng đó.
Nhưng Cửu công chúa chưa từng lộ ra bất kỳ dấu hiệu hoảng sợ nào, còn rất nhanh đã phân tích ra được chỉ đạo phía sau là người Đảng Hạng, quả thực rất lợi hại.
“Vũ Dương muội đoán rất đúng”, Khánh Mộ Lam nói: “Trước khi bọn ta tới đã bắt được một mật vệ Đảng Hạng”.
“Ở đâu?”, Cửu công chúa nghe xong tràn đầy vui mừng.
Trong mắt Thấm Nhi cũng lóe lên một tia độc ác.
Cao thủ xuất thân từ trong cung không chỉ có thân thủ tốt mà còn có phương pháp thẩm vấn tốt hơn nhiều so với Trương Lương, một người thô bạo trong quân đội.
Cho dù là người sắt rơi vào tay bọn họ, bọn họ cũng có thể khiến cho nóng chảy.
“Ở bến phà, nhưng đã chết rồi”.
Khánh Mộ Lam kể lại quá trình Kim Phi gặp phải gián điệp một lượt.
“Đội trưởng Tần, lát nữa đi tới bến phà tập hợp thị vệ còn sót lại, Châu Nhi đi cùng với đội trưởng Tần một chuyến, xem xem có manh mối gì không”.
Cho dù là xác chết, Cửu công chúa cũng không định bỏ qua.
Đến một ngã ba đường, đội ngũ chia thành hai đội.
Lực lượng chính hộ tống Kim Phi và Cửu công chúa đến đỉnh Song Đà, đội còn lại quay về bến phà.
Đỉnh Song Đà bây giờ vô cùng náo nhiệt, xe cộ đi lại nườm nượp.
Có xe mang muối khoáng lên núi, có xe chở muối đã tinh chế xong xuống núi.
Trên một tảng đá lớn dưới chân núi có khắc hai hàng chữ lớn màu đỏ tươi.
Cửu công chúa khẽ đọc: “Xưởng làm muối làng Tây Hà, để cho dân chúng yên tâm ăn muối... Tỷ tỷ, đây là xưởng muối của tiên sinh sao?”
Thời gian Kim Phi làm muối không dài, Khánh Mộ Lam còn chưa kịp viết thư cho cô ấy.
“Đúng vậy”, Khánh Mộ Lam nói: “Vũ Dương, Kim tiên sinh làm muối giỏi lắm, có thể biến muối khoáng thành muối tinh chất!”
“Muối khoáng thành muối tinh chất, sao có thể được?”
Đại Khang đều biết muối khoáng có độc, sắc mặt Cửu công chúa liền thay đổi: “Sẽ không trúng độc chứ?”
“Không đâu!”, Khánh Mộ Lam nói: “Bây giờ cả cái tỉnh Kim Xuyên này đều ăn muối tinh chất làng Tây Hà, chưa từng có ai bị trúng độc cả”.
“Thật sao?”
Hai mắt Cửu công chúa xoẹt qua một tia sáng.
Đại đa số thương nhân buôn muối đều là người xuất thân từ các gia đình quyền quý, muối của hoàng tộc một phần là do thương nhân muối cống nạp, nhưng muối mà thái giám cung nữ trong hoàng cung ăn đều là do thương nhân muối mua từ bên ngoài về.
Quan trọng nhất là quan binh ăn mặn, ngân khố cũng phải chịu.
Cửu công chúa giúp Trần Cát phê chuẩn tấu chương lâu như vậy, đương nhiên hiểu rõ đây là một khoản tiền lớn nhường nào!
Muối ăn sở dĩ giá cao, ngoại trừ quý tộc độc quyền, nguyên nhân lớn nhất là vận chuyển khó khăn.
Đại Khang không thiểu mỏ muối khoáng, nếu như Kim Phi có thể giải quyết vấn đề độc tố, chi phí vận chuyển sẽ giảm đi rất nhiều.
Nghĩ đến đây Cửu công chúa rất mong chờ được lên núi, ra hiệu cho Thấm Nhi dừng một xe chở muối lại, mở những chiếc bao bên trong ra xem.
Cửu công chúa lấy ra một nắm muối trắng tinh từ trong bao, kinh ngạc nói: “Muối này chẳng phải quá tốt sao?”
Mặc dù cô ấy rất ít khi tiếp xúc với muối ăn, nhưng cũng không phải chưa từng nhìn thấy.
Xét về hình thức, muối của làng Tây Hà không thua kém gì muối trong cung.
“Không chỉ màu sắc đẹp, hơn nữa còn không có bất kỳ mùi kỳ lạ nào”, Khánh Mộ Lam bổ sung thêm.
“Muối như này bán bao nhiêu?”, Cửu công chúa hỏi.
Khánh Mộ Lam mỉm cười duỗi hai ngón tay ra, tạo thành hình chữ thập: “Mười văn!”
“Mười văn một lượng, cũng không gọi là đắt”, Cửu công chúa gật đầu.
“Vũ Dương muội đoán sai rồi, không phải mười văn một lượng”, Khánh Mộ Lam lắc đầu.
“Mười văn một tiền? Vậy thì có hơi đắt”.
Cửu công chúa nhìn dòng chữ khắc trên tảng đá, liền khẽ cau mày.
“Cũng không phải, mười văn tiền nửa cân!”, Khánh Mộ Lam cười nói.
“Cái gì? Mười văn tiền... nửa cân?"
Cửu công chúa trước giờ vẫn luôn bình tĩnh bây giờ lại trợn trừng mắt lên, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Ánh mắt không thể tin được nhìn Khánh Mộ Lam: “Tỷ tỷ không phải đang lừa ta đấy chứ? Muối tốt như vậy mà bán mười văn tiền nửa cân sao?”
“Ta lừa muội làm gì?”
Khánh Mộ Lam tự hào nói: “Tiên sinh nói rằng muốn bách tính yên tâm mua muối, nếu như bán quá đắt thì bách tính làm sao mà mua được? Hơn nữa mười văn tiền không phải giá xuất xưởng mà là giá bán, tiền công của tiểu thương đều là do tiên sinh bù vào”.
Vẻ đắc ý trên mặt Khánh Mộ Lam như thể xưởng muối này là của cô ấy vậy.
“Kim tiên sinh, xưởng muối này của ngài mỗi tháng có thể sản xuất bao nhiêu muối? Mười văn nửa cân, bản cung lấy hết”.
Cửu công chúa kích động nhìn về phía Kim Phi.
Ban đầu cô ấy định thương lượng với Kim Phi về công thức làm muối, nhưng sau khi nghe giá tiền mười văn nửa cân cô ấy đã lập tức thay đổi ý định.
Mười văn tiền nửa cân đối với Cửu công chúa mà nói gần như là cho không.
“Xin lỗi điện hạ, ta chỉ có quyền bán muối trong quận Quảng Nguyên”.
Kim Phi lắc đầu.
“Chuyện này không cần tiên sinh lo, bản cung sẽ giải quyết!”
Nói đến chuyện chính, Cửu công chúa trở nên bá khí hơn nhiều: “Tiên sinh chỉ cần trả lời ta là có được hay không thôi!”
Việc kinh doanh tới cửa, Kim Phi đương nhiên không từ chối, gật đầu đồng ý: “Chỉ cần không cần nợ tiền, điện hạ muốn bao nhiêu cũng được!”
“Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu?”
Cửu công chúa nói: “Không giấu gì tiên sinh, ta mua muối là để cung cấp cho quân đội, ngài có thể tăng giá, nhưng tuyệt đối không được dùng muối khoáng có độc để bù vào là được, nhỡ xảy ra vấn đề thì sẽ là tội chém đầu đấy!”
“Lạc Lan gửi thư tới, điện hạ rất quan tâm đến Kim Xuyên Hội ở kinh thành, vậy thì điện hạ chắc là biết năng lực kiếm tiền của Kim Xuyên hội, điện hạ cảm thấy ta là người thiếu tiền sao?”
Kim Phi nói: “Sở hữu hàng ngàn cánh đồng màu mỡ vẫn chỉ ăn ba bữa một ngày, có hàng ngàn gian phòng nhưng chỗ ngủ chỉ cao ba thước, nếu như ta muốn kiếm tiền, trực tiếp bán muối với giá cao không phải là được rồi sao, hà cớ gì phải mạo hiểm tội chém đầu dùng muối kém chất lượng bù vào chứ?”
“Nói hay quá!”
Cửu công chúa thầm nói lại lời của Kim Phi mấy lần, sau đó khom người xuống hành lễ với y: “Tiên sinh có thể viết ra được nhiều bài thơ xuất sắc như vậy, quả nhiên là cao nhân! Văn Nhi lấy lòng tiểu nhân đo lòng quý nhân, mong tiên sinh trách tội!”
Chương 387: Vũ Dương không làm được
"Điện hạ cũng chỉ vì lo nghĩ cho tất cả tướng sĩ, lo nghĩ cho xã tắc Đại Khang, đây là hành động cao cả, vậy thì có tội gì chứ?"
Có qua có lại, Kim Phi cũng thuận miệng khen Cửu công chúa.
"Văn Nhi chỉ là một người phụ nữ, sao có thể làm việc cao cả như tiên sinh?", Cửu công chúa khiêm tốn nói.
"Phụ nữ thì sao chứ, mọi người đều phải có trách nhiệm với sự hưng thịnh và suy tàn của thiên hạ, phụ nữ Đại Khang nhiều hơn nam giới, phụ nữ sao có thể không quan tâm đến xã tắc?"
Kim Phi nói tiếp: "Điện hạ mấy năm nay hết lòng lo lắng cho Đại Khang, bây giờ thân là thiên kim tiểu thư lại đến nơi hoang vu hẻo lánh này, chuyện này chẳng nhẽ không phải đang lo lắng cho hạnh phúc của bách tính sao? Thứ người mang trong lòng không phải nghĩa lớn thì là gì?"
Nói như vậy cũng không phải đang bợ đít Cửu công chúa, mà Kim Phi thực sự kính nể cô ấy.
Ở Đại Khang trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, một người phụ nữ có thể đứng trong bóng tối điều khiển triều đình nhiều năm, ai ai cũng có thể tưởng tượng được thứ áp lực cô ấy phải gánh chịu.
Cho dù là công chúa hoàng đế thích nhất, tùy tiện gả cô ấy cho một gia tộc quốc công nào đó ở kinh thành, cô ấy nhất định vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời.
Nhưng Cửu công chúa lại không lựa chọn vinh hoa phú quý, mà nguyện đánh cược tính mạng và hạnh phúc cả đời của mình, tự nguyện gả đi xa cho dân tộc Thổ Phiên ở nơi lạnh lẽo khổ cực này.
Có lẽ cô ấy làm như vậy vì giang sơn của hoàng thất, nhưng cho dù là vậy, Kim Phi vẫn cảm thấy cô ấy tốt hơn vô số lần những đại thần có tâm tư riêng, bán nước cầu vinh.
Mấy năm nay Cửu công chúa đã nghe không biết bao nhiêu lời bịa đặt, cho đến lúc này cô ấy cuối cùng cũng gặp được người hiểu lòng dạ của mình.
Khóe mắt cô ấy hơi đỏ, cô khẽ nói: "Mọi người đều phải có trách nhiệm với sự hưng thịnh và suy tàn của thiên hạ, phụ nữ tại sao không thể quan tâm xã tắc? Nếu như người trong thiên hạ đều có quan điểm như tiên sinh thì tốt biết mấy!"
"Vũ Dương, tỷ đã sớm viết thư cho muội rồi, tiên sinh chưa từng khinh thường phụ nữ".
Khánh Mộ Lam nói: "Tiên sinh từng nói, phụ nữ cũng có thể gánh vác một nửa thiên hạ, bây giờ ở làng Tây Hà này, phụ nữ không chỉ có thể đi làm, còn có thể lo toan nhiều việc, xưởng muối làng Tây Hà từ vị trí xưởng trưởng đến vị trí tổ trưởng đều có bóng dáng của phụ nữ, bọn họ vẫn quản lý xưởng muối ổn thỏa, không hề kém cạnh cánh mày râu!"
"Ừ, vậy ta phải đi xem sao".
Cửu công chúa bình tĩnh lại, mỉm cười nhìn Kim Phi: "Tiên sinh, xưởng muối có cho tham quan không?"
"Đương nhiên là có!", Kim Phi mỉm cười nói: "Có điều ta đã sai người đi chuẩn bị quần áo và đồ dùng hằng ngày, điện hạ có thể tắm rửa trước rồi tham quan cũng không muộn".
"Vậy đành nghe lời tiên sinh vậy".
Cửu công chúa mỉm cười gật đầu.
Kim Phi cười ra thế mời, đưa Cửu công chúa lên núi.
Trên đường, cho dù là vệ sĩ tuần tra hay là công nhân, đánh xe, nhìn thấy Kim Phi đều chủ động chào hỏi.
Trên mặt họ đều nở nụ cười rạng rỡ, Cửu công chúa có thể thấy được, bọn họ không phải đang cố mỉm cười mà họ thật sự vui, thực sự hài lòng với cuộc sống này.
Lên đến trên núi, Kim Phi để Khánh Mộ Lam đưa Cửu công chúa đi tắm rửa thay đồ, sau đó mới đưa cô ấy đi đến phân xưởng.
Hiện nay thị trường muối tinh của làng Tây Hà đã hoàn toàn được mở ra, ngày đêm sản xuất, khói bốc lên ngùn ngụt.
"Mộ Lam viết, tiên sinh có năng lực hóa mục nát thành điều thần kỳ, Vũ Dương trước giờ không tin, bây giờ thì tin rồi!"
Cửu công chúa đứng trong nhà kho, thở dài nói: "Mỏ muối vốn có độc vừa đi vào, khi đi ra đã trở thành muối tinh trắng ngần, đúng là quá thần kỳ! Nếu như cách này có thể truyền đi khắp thiên hạ, bách tính cũng chẳng phải rầu rĩ vì muối nữa!"
"Nếu như điện hạ có thể bảo đảm giảm giá muối xuống, ta đồng ý đưa phương pháp làm muối cho điện hạ".
Kim Phi nói: "Nếu như điện hạ không thể thì không cần nhắc lại chuyện này nữa, ta tạo ra muối không phải để kiếm tiền, cũng không muốn truyền phương pháp này cho đám thương nhân bán muối, để họ kiếm tiền trên bách tính. Càng không muốn như xe bắn đá, trở thành thủ đoạn để kẻ nào đó tư lợi!"
"Chuyện này..."
Cửu công chúa hơi chần chừ.
Lúc trước cô ấy thực sự có suy nghĩ muốn đòi công thức chế tạo muối, nhưng cô ấy hiểu rất rõ, muối ăn là một trong những phương pháp quan trọng để các gia tộc lớn hốt bạc, muốn hạ giá muối thấp xuống e rằng vô cùng khó.
Nếu như cô ấy vẫn còn ở Đại Khang, chắc còn có thể nghĩ cách, nhưng bây giờ cô ấy sắp phải đi Thổ Phiên rồi, không kịp nữa, cách duy nhất cô ấy có thể làm là đưa muối ăn cho quân đội mang đi.
"Xin lỗi tiên sinh, Vũ Dương không làm được".
Cửu công chúa bất lực nói.
"Điện hạ không cần phải nói xin lỗi, đây không phải lỗi của người".
Kim Phi mỉm cười lắc đầu.
Thực ra y cũng nghĩ sẵn cách từ chối nếu Cửu công chúa có muốn đòi phương pháp chế tạo muối rồi.
Bây giờ Cửu công chúa chủ động từ bỏ khiến Kim Phi thở phào nhẹ nhõm.
"Lúc trước điện hạ nói muốn mua muối cho quân đội, người cần bao nhiêu?"
Kim Phi hỏi: "Nếu như cần thiết, ở bên ta có thể chuẩn bị trước phân xưởng, để tăng quy mô sản xuất".
"Điều này đương nhiên là cần. Bổn cung không mua được muối cho cả thiên hạ, nhưng muối ăn cho quân đội từ trước đến này vẫn đến từ quốc khố, bổn cung vẫn tự tin mình có thể làm được điều này".
Cửu công chúa tự tin nói: "Nếu ai dám ngăn cản vậy cứ để người đó đảm nhiệm chuyện muối ăn cho quân đội đi".
Sau khi phê chuẩn tấu chương nhiều năm trong Ngự Thư Phòng, Cửu công chúa đương nhiên cũng có chút bản lĩnh.
Chuyện này chỉ có lợi cho hoàng thất, không hề có hại, hơn nữa cô ấy quá hiểu Trần Cát, cho dù rời khỏi Đại Khang, cô ấy vẫn chắc chắn rằng mình sẽ hoàn thành được chuyện này.
Cũng nhất định phải hoàn thành được chuyện này.
Bởi vì giá muối đắt đỏ, nhiều binh sĩ vì thiếu muối nên mắc các bệnh liên quan đến hạ Natri máu, toàn thân mất hết sức lực.
Nếu như có thể giải quyết vấn đề này, thực lực quân sự của cả Đại Khang có thể lên một tầm cao mới.
"Vậy mời điện hạ nhanh chóng đưa ra con số cho ta, để ta chuẩn bị".
Kim Phi nói: "Hơn nữa nếu như quãng đường quá xa, phí vận chuyển có thể sẽ phải tính lại".
"Bổn cung còn ở lại Kim Xuyên một thời gian, ta sẽ nhanh chóng giao số liệu cho tiên sinh, còn về phí vận chuyển, chúng ta sẽ bàn bạc sau", Cửu công chúa đáp.
Trên thuyền lớn bị chìm chất rất nhiều vật tư, nhất định phải vớt lên.
Hơn nữa qua kiếp nạn này, Cửu công chúa cũng muốn đào sâu thêm một chút.
"Có thể", Kim Phi gật đầu đồng ý.
Đại Lưu nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa nói chuyện với nhau liền tiến tới khẽ nói: "Tiên sinh, bên nhà ăn truyền tin tới, bảo món ăn đã được chuẩn bị đủ rồi".
"Điện hạ, chúng ta đi ăn chút gì nhé!"
Kim Phi nhìn Cửu công chúa.
Cửu công chúa đang lo lắng chuyện chìm thuyền, không có tâm trạng ăn uống.
Nhưng cũng tham quan xong xưởng sản xuất rồi, ở lại đây cũng không có việc gì, nên đành gật đầu đồng ý.
Nhà ăn xưởng muối có hai phòng riêng, đang trong giai đoạn xây sửa lại xưởng muối, Kim Phi thường xuyên ăn trong nhà ăn để bàn việc với quản lý.
Lúc này trên chiếc bàn tròn lớn của phòng riêng được bày biện mười mấy món đang bốc khói nóng hổi.
Không có sơn hào hải vị gì cả, đều là những món ăn ngày thường.
Nhưng phương pháp nấu nướng chủ yếu hiện nay ở Đại Khang là hầm, luộc, đây là lần đầu tiên Cửu công chúa nhìn thấy món xào.
Rau xanh xào xanh biếc khác hẳn với món luộc, lập tức khơi dậy khẩu vị của cô ấy.
"Vũ Dương, Kim tiên sinh đã làm ra một loại nồi sắt mới, có thể tạo ra phương pháp nấu ăn mới, bảo đảm muội sẽ thích".
Khánh Mộ Lam mỉm cười đưa Cửu công chúa vào phòng riêng.
"Ồ, vậy bổn cung phải thử mới được".
Cửu công chúa mặc kệ suy nghĩ rối rắm trong đầu, mỉm cười nói.
Chương 388: Văn Nhi kính tiên sinh một ly
"Kim Xuyên chính là vùng đất hoang, không có thứ gì tốt, đây chỉ là mấy món ăn thường ngày thôi, mời người nếm thử!”
Kim Phi chỉ vào ghế chủ tọa, sau đó tự mình ngồi xuống ghế của khách.
Chạy cả ngày, y cũng thấm mệt rồi.
Thời đại phong kiến hà khắc.
Công chúa chưa lấy chồng sao có thể ngồi cùng bàn ăn với đàn ông lạ.
Thấm Nhi trợn trừng mắt, muốn kéo Kim Phi dậy, nhưng bị Cửu công chúa đánh mắt ngăn lại.
Nhưng Kim Phi đã nhìn thấy động tác nhỏ này của Thấm Nhi.
Khánh Mộ Lam cảm thấy bầu không khí có hơi lúng túng, cô ấy mỉm cười nói: "Vũ Dương, muội biết ở làng Tây Hà, ta thích thứ gì nhất không?"
"Thứ gì?", Cửu công chúa phối hợp hỏi lại.
"Ta thích nhất là bầu không khí khi cả nhà tiên sinh ăn cơm cùng nhau. Cả nhà lớn nhỏ, cho dù là già trẻ gái trai đều ngồi quây quần bên bàn cơm ăn cơm, mọi người muốn nói gì thì nói cái ấy, vô cùng vui vẻ".
Khánh Mộ Lam ấn Cửu công chúa xuống ghế chủ tọa, sau đó nói: "Em dâu của tiên sinh cũng rất đáng yêu, mỗi lần ăn cơm, ta đều thích ngồi cạnh cô bé".
"Như vậy cũng khá tốt".
Cửu công chúa mỉm cười phụ họa.
Cô ấy hiểu ý của Khánh Mộ Lam, theo lời giải thích của cô ấy, gia đình Kim Phi khi ăn cơm đều có thói quen này.
"Cô còn dám nói cái này, Tiểu Nga tìm ta kháng nghị mấy lần, bảo ta lần sau khi ăn cơm phải đóng cửa lại, để cô đỡ cướp đùi gà của cô bé".
Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam.
"Cướp được để ăn mới vui", Khánh Mộ Lam không quan tâm nói: "Ngài chẳng nhẽ không phát hiện ra, từ khi ta đến nhà ngài ăn ké... không, từ khi ta đến nhà ngài ăn cơm, tốc độ ăn cơm của Tiểu Nga nhanh hơn nhiều sao?"
"Ừ, cũng đúng, ăn chậm là đùi gà sẽ bị cô cướp mất!"
"Tỷ tỷ, tỷ còn cướp đùi gà với bé con sao?"
Cửu công chúa mỉm cười, khóe mắt cong lên.
Cô ấy thực sự không ngờ, Khánh Mộ Lam xưa nay chỉ thích vung đao múa kiếm lại thích cướp đồ ăn với một cô bé.
Trong lúc họ đang nói chuyện, Thấm Nhi bưng một cái đĩa trống, mỗi đĩa gắp một ít, sau đó nhanh chóng ăn.
"Tiên sinh, Vũ Dương là công chúa, trước khi ăn phải thử độc..."
Khánh Mộ Lam giải thích giúp Cửu công chúa.
"Không sao, ta có thể hiểu được".
Kim Phi nhìn Thấm Nhi: "Cô nương, có thể ăn được chưa?"
Thấm Nhi cũng không để ý đến y, gật đầu với Cửu công chúa.
Theo quy định, lúc này Kim Phi là chủ nhân phải kính rượu với Cửu công chúa.
Nhưng Kim Phi chẳng hề để ý đến điều này mà cầm đũa lên, nghĩ xem nên ăn món nào trước.
Khánh Mộ Lam nhìn thấy vậy, vội vàng nâng cốc lên: "Vũ Dương, Đỉnh Song Đà cấm uống rượu, tỷ tỷ chỉ có thể lấy trà thay rượu, kính muội một ly! Coi như là an ủi muội, cũng chúc muội lần này đi Thổ Phiên thuận lợi!"
Kim Phi nghe thấy vậy, chỉ đành buông đũa xuống, cũng bưng ly rượu lên, tùy tiện nói: "Chúc điện hạ hoàn thành được điều mình muốn".
"Hôm nay đa tạ tiên sinh đã ra tay cứu giúp, Văn Nhi kính tiên sinh! Cũng kính Mộ Lam tỷ tỷ!"
Cửu công chúa nâng ly rượu, ba người cùng nhau uống cạn.
"Đỉnh Song Đà tại sao lại cấm uống rượu, sợ xảy ra chuyện không may sao?"
Cửu công chúa đặt cốc xuống, hiếu kỳ hỏi.
"Không phải, tiên sinh nói bách tính thiên hạ có nhiều người không thể no bụng, cho dù là dùng lương thực hay trái cây chưng cất rượu đều là lương thực có thể cứu mạng bách tính, vậy nên tiên sinh không đành lòng".
Khánh Mộ Lam giải thích.
"Nếu như người đọc sách trong thiên hạ đều có thể lo nghĩ cho bách tính như tiên sinh, Đại Khang cần gì phải lo không hưng thịnh!"
Cửu công chúa nâng ly: "Văn Nhi kính tiên sinh thêm một ly!"
Thấm Nhi vội vàng tiến lên, rót trà vào cốc.
"Điện hạ quá khen".
Kim Phi cũng hết cách, chỉ đành nâng cốc lên.
Chưa ăn được mấy miếng mà đã phải uống một đống rượu rồi...
May Khánh Mộ Lam kịp thời cứu cánh, gắp thịt cho Cửu công chúa.
"Vũ Dương, đừng chỉ uống thôi, thử xem món thịt xào này có ngon khong".
Miếng thịt lợn rừng cho thêm ít bột, vừa mềm vừa giòn, Cửu công cháu chưa từng ăn món xào bao giờ lập tức thích.
Khi chuẩn bị ăn thêm miếng nữa, Khánh Mộ Lam lại gắp cho cô ấy miến cá.
"Nào thử món cá chua ngọt này, đây là món tỷ thích nhất đấy!”
Còn cả món cải thảo đảo với giấm này nữa, muội đừng nghĩ nó chỉ là cải thảo. khi xào lên hương vị hoàn toàn khác khi luộc đó".
...
Khánh Mộ Lam giới thiệu qua một lượt các món trên bàn ăn cho Cửu công chúa.
Cửu công chúa cũng vui vẻ ăn, ngay cả phiền não của vụ chìm thuyền cũng tạm thời bị cô ấy bỏ qua.
Mười mấy món ăn đều nếm qua một lần, Cửu công chúa cũng ăn ngang bụng rồi.
Khánh Mộ Lam cũng kể mấy chuyện thú vị ở làng Tây Hà, bất tri bất giác nhớ đến vụ chưng cất rượu.
"Vũ Dương, muội không biết đâu, thật ra tiên sinh chưng cất rượu cũng lợi hại như làm muối vậy, tỷ đi đến phòng thí nghiệm của tiên sinh uống mấy lần, chắc chắn không thua kém gì rượu anh trai tỷ mang về từ kinh thành, đợi muội đến làng Tây Hà, ta sẽ cho muội uống thử..."
Kim Phi vốn định vùi đầu vào ăn, nghe thấy Khánh Mộ Lam nói đến phòng thí nghiệm liền ngẩng đầu nói: "Khánh Mộ Lam, đợi đã, rốt cuộc cô đã đến phòng thí nghiệm của ta mấy lần rồi? Còn định lấy ra cho điện hạ thử, sao cô không cho ta thử trước đi!"
"Ta..."
Khánh Mộ Lam biết mình lỡ mồm, nên liền sững sờ.
"Mau nói, có phải Cẩm Nhi đưa cô đến không?", Kim Phi hỏi.
Cấp độ bảo vệ của phòng thí nghiệm chỉ đứng sau nhà kho sau núi, hai tư giờ đều có bảo vệ đứng canh, không có người đưa vào, Khánh Mộ Lam chắc chắn không thể vào.
“Không phải Cẩm Nhi, mà là... Hạ Nhi".
Khánh Mộ Lam sợ liên lụy đến Chu Cẩm, chỉ đành thành thật nói.
"Cô ấy đưa cô đến phòng thí nghiệm làm gì?", Kim Phi hỏi.
Quan Hạ Nhi là người bảo vệ gia đình nhất, biết bí mật trong phòng thí nghiệm rất đáng giá, vậy nên không dễ dàng đưa người khác vào.
"Hạ Nhi và Uyển Nương chẳng phải đang điều chế tinh dầu sao, trong thôn chỉ có ta từng đi đến kinh thành, bọn họ điều chế ra chỉ có thể tìm ta đến nhờ ngửi thử..."
Dù sao cũng nói rồi, Khánh Mộ Lam liền nói thẳng luôn.
"Cho nên cô uống trộm rượu của ta?"
Kim Phi đưa tay gõ lên đầu Khánh Mộ Lam: "Cô có biết rượu kia chưa được xử lý xong, không thể uống bừa, nhỡ may cô trúng độc, ta biết ăn nói thế nào với Khánh Hoài?"
Khánh Mộ Lam chột dạ co đầu rụt cổ, còn thè lưỡi.
Cửu công chúa đứng bên ngây người nhìn.
Bởi vì cùng chung sở thích, Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam có quan hệ rất tốt.
Nhưng nhiều năm như vậy, đây là lần đầu cô ấy thấy vẻ mặt nữ tính như vậy của Khánh Mộ Lam.
Có thể thấy được Khánh Mộ Lam vô cùng tin tưởng và lệ thuộc Kim Phi.
Ba người vui vẻ ăn, bỗng Đại Lưu lặng lẽ đi vào.
"Tiên sinh, huyện lệnh tới muốn cầu kiến điện hạ, có để ông ta vào không?"
Cửu công chúa gặp cướp ở biên giới Kim Xuyên, suýt nữa mất mạng, huyện lệnh Kim Xuyên cho dù không biết cô ấy muốn đến nhưng cũng không thể đùn đẩy trách nhiệm.
Khi nhận được tin, huyện lệnh suýt nữa đái ra quần.
Thật ra không riêng gì huyện lệnh Kim Xuyên, còn cả quận trưởng Quảng Nguyên vừa nhận được tin lúc này đang đội mưa ra khỏi thành, đi ngay trong đêm đến Kim Xuyên.
Huyện lệnh đến để gặp Cửu công chúa, Kim Phi cũng không tiện đáp lời Đại Lưu, ngẩng đầu nhìn Cửu công chúa.
Chương 389: Để ông ta đợi.
Lúc trước Cửu công chúa còn vui vẻ nói chuyện cười đùa với Khánh Mộ Lam, nghe thấy huyện lệnh đến lập tức khôi phục vẻ mặt giải quyết việc chung.
Lạnh lùng nói: "Để ông ta đợi đi".
"Vâng!"
Đại Lưu nhìn Kim Phi, khom lưng đi ra.
Dưới núi, huyện lệnh và tùy tùng mặc áo tơi, đứng trong màn mưa, lặng lẽ chờ đợi.
Nhìn thấy Đại Lưu xuống núi, Trương huyện lệnh vội vàng tiến lên đón tiếp.
"Đại Lưu huynh đệ, công chúa điện hạ như nào rồi?"
"Điện hạ còn đang ăn cơm, xin đại nhân đợi chút".
"Vậy điện hạ có nói còn phải đợi bao lâu không? Với lại sắc mặt điện hạ trông như nào?"
Huyện lệnh khẽ lại gần Đại Lưu, rút ra một thỏi bạc, khẽ dúi vào tay Đại Lưu.
"Điện hạ không nói bảo đại nhân chờ bao lâu, sắc mặt trông có vẻ không vui lắm".
Đại Lưu trả lời như thực tế, cũng không nhận thỏi bạc của Trương huyện lệnh.
Để tránh phiền phức, hắn lùi về sau hai bước.
Trương huyện lệnh thấy vậy, chỉ đành thu nén bạc lại.
"Đại nhân, cơn mưa này lớn quá, ngài vào nhà đợi đi".
Đại Lưu xoa nước mưa trên mặt, chỉ vào căn nhà rơm ở bên cạnh nói.
Bây giờ mỗi ngày đều có vô số nhân công đến đỉnh Song Đà kéo muối, nhiều lúc phải xếp hàng lên núi, căn nhà rơm này là chỗ nghỉ chân cho họ.
"Đa tạ ý tốt của ngươi, bọn ta đứng bên ngoài đợi là được".
Trương huyện lệnh lắc đầu nói.
"Đúng rồi đại nhân, còn một chuyện nữa.
Đại Lưu nói nhỏ: "Thuyền lớn của điện hạ bị thủy tặc đánh chìm, tiên sinh bảo ta nhắc nhở đại nhân chuẩn bị đội trục vớt".
Đám Chu đại sư, Triệu huyện úy liên tiếp bị Kim Phi xử lý, điều nó đồng nghĩa với việc giúp Trương huyện lệnh loại trừ tất cả những hòn đá chắn đường.
Vậy nên mấy tháng gần đây, Trương huyện lệnh có hảo cảm rất lớn với Kim Phi.
Buổi chiều Kim Phi đoán Trương huyện lệnh nhất định sẽ đến, liền nhân lúc Cửu công chúa tham gia dây chuyền sản xuất, giao cho Đại Lưu nhắc nhở Trương huyện lệnh một tiếng.
Sau đó không bao lâu sau Trương huyện lệnh quả nhiên đã đến.
"Đa tạ tiên sinh đã nhắc nhở, ta lập tức đi xử lý".
Trương huyện lệnh vui vẻ nói.
Ông ta thực sự cảm kích Kim Phi, cảm kích tiêu cục Trấn Viễn.
Trương huyện lệnh đã biết được những gì Cửu công chúa gặp phải, lần này nếu như không có tiêu cục Trấn Viễn giúp đỡ hai lần liên tiếp, Cửu công chúa đúng là lành ít dữ nhiều.
Đường đường là công chúa, nếu như chết ở trong địa phận của ông ta, Trương huyện lệnh có dùng đầu gối nghĩ cũng biết kết cục của mình như thế nào.
Chẳng bao lâu sau một nha dịch đội mưa rời đi ngay trong đêm để tìm đội trục vớt.
Trương huyện lệnh mang theo những người khác tiếp tục đứng trong trạm dưới làn mưa đợi Cửu công chúa triệu kiến.
Lần đợi chờ này phải đợi đến khi trời sáng.
Mưa mùa thu rất lạnh, Trương huyện lệnh đã hơn bốn mươi tuổi, đứng cả đêm trong trạm dưới mưa, cả người đông cứng lại, run lên cầm cập.
Ăn sáng xong, Cửu công chúa mới triệu kiến Trương huyện lệnh.
"Hạ quan Trương Đức Minh, bái kiến công chúa điện hạ!"
Trương huyện lệnh cũng không quan tâm đến bùn đất dưới đất mà quỳ xuống dập đầu: "Hạ quan không biết điện hạ giá lâm, không kịp phái hộ vệ, khiến đám thủy tặc đáng chết quấy rối điện hạ, xin điện hạ xử tội!"
"Tội của ngươi đương nhiên sẽ do sử bộ hình bộ đại lý tự xử lý, bổn cung không có quyền trị tội".
Cửu công chúa lạnh lùng nói.
Nhưng Cửu công chúa nói như vậy càng làm Trương huyện lệnh sợ hãi hơn.
Kim Phi nhìn ánh mắt Trương huyện lệnh, cũng chẳng nói gì.
Hai người vốn cũng không qua lại gì nhiều, y nhắc ông ta chuẩn bị đội trục vớt đã là nhân nghĩa lắm rồi, không cần phải cầu xin giúp ông ta.
Cửu công chúa không nói gì, Trương huyện lệnh cũng không dám ngẩng đầu, cứ như vậy dập đầu xuống đất, run rẩy nói: "Hạ quan tự biết tội mình nặng, chết vạn lần cũng không thể chuộc tội, nhưng hạ quan đã chuẩn bị xong đội trục vớt, xin điện hạ cho phép hạ quan trục vớt thuyền chìm giúp điện hạ!”
"Nếu như ngươi có thể trục vớt được thuyền chìm lên, bổn cung liền nhớ lấy công này của ngươi".
Nghe thấy Trương huyện lệnh nói vậy, sắc mặt Cửu công chúa cũng hòa hoãn hơn một chút: "đứng lên đi!"
"Đa tạ điện hạ!", Trương huyện lệnh vội vàng dập đầu cảm ơn.
Đợi đến khi Cửu công chúa mang người đi qua, Trương huyện lệnh lén chắp tay cảm ơn Kim Phi, muốn cảm ơn vì y đã nhắc nhở mình.
Nếu như Kim Phi không nhắc ông ta chuẩn bị đội trục vớt, hôm nay chắc chắn không dễ dàng qua được ải này.
Kim Phi khẽ gật đầu, coi như là đáp lời Trương huyện lệnh.
Sau đó Trương huyện lệnh mang người đến sông Gia Lăng, đích thân chỉ huy đội trục vớt.
Cửu công chúa vốn cũng muốn xem, nhưng sau khi trải qua chuyện hôm qua, Kim Phi và Khánh Mộ Lam cực lực phản đối.
Tiêu cục Trấn Viễn không phải cơ quan chính phủ, hôm qua Cửu công chúa cho dù có bị bọn thủy tặc giết cũng không liên quan nhiều đến Kim Phi.
Nhưng bây giờ thì khác, Cửu công chúa đã theo Kim Phi đến đỉnh Song Đà, nếu như lại xảy ra chuyện, Kim Phi chắc chắn sẽ không thoát được khỏi trách nhiệm.
Mặc dù bây giờ nhân viên hộ tống ở đỉnh Song Đà và bến đò cộng lại cũng hơn một trăm người, lại thêm cung nỏ hạng nặng, cho dù đối mặt với ba bốn trăm tên thổ phỉ cũng chẳng lo, nhưng cần gì phải mạo hiểm chứ?
Cứ ngoan ngoãn ngồi ở đỉnh Song Đà dễ thủ khó công đợi tin tức không được sao.
Trưa hôm đó, quận trưởng Quảng Nguyên chịu mưa gió suốt cuộc hành trình cũng đã đến được đỉnh Song Đà.
Quận trưởng đáng thương, vì vội vàng lên đường nên chẳng ngồi xe ngựa, cưỡi ngựa từ Quảng Nguyện đến đây, suýt nữa khiến bộ xương già này không chịu nổi.
Khi quận trưởng xuất phát đã thả hết nội ứng mình bồi dưỡng ra, dốc hết sức lực điều tra thân thế của đám thủy tặc thổ phỉ tập kích Cửu công chúa.
Quả nhiên đúng với dự đoán ban đầu của Kim Phi, quận trưởng kinh doanh ở Quảng Nguyên nhiều năm, có khả năng khống chế Quảng Nguyên.
Tối đó, nội ứng của quận trưởng đến báo cáo, người khống chế đám thổ phỉ này chính là Phùng tiên sinh.
Quận trưởng lập tức ký phát công văn truy bắt trên biển, dùng hết sức lực để bắt Phùng tiên sinh.
Toàn bộ nha dịch trong quận, binh phủ, cộng thêm tiểu đội Chung Minh của Tiểu Ngọc đều hành động.
Nhưng Phùng tiên sinh như đã biến mất khỏi thế gian, không thể tìm được bất kỳ tung tích nào cả.
Nội ứng của quận trưởng cũng tìm hiểu được ngọn ngành, tìm được gián điệp Đảng Hạng Phùng tiên sinh tiếp xúc.
Đáng tiếc trong quá trình truy bắt, tên gián điệp phát hiện mình không thể trốn thoát nên đã nhảy xuống vực.
Nghe thấy vậy Cửu công chúa vô cùng tức giận.
Cơn mưa lớn mấy ngày không dừng, nước sông Gia Lăng dâng lên không ngừng, thật sự không thích hợp để trục vớt.
Nhưng vì Trương huyện lệnh muốn thể hiện thật tốt, nên đưa đội trục vớt lên sông mấy ngày, cuối cùng dựa vào vật trôi trên sông tìm được vị trí của con thuyền.
Ông ta đúng là may mắn, con thuyền lớn không trôi theo dòng nước, mà nằm trong một nơi nước chảy khá bằng phẳng ở con sông.
Trương huyện lệnh kêu gọi hàng trăm binh phủ và bách tính, cố gắng trục vớt con thuyền chìm từ đáy sông lên.
Mấy đồ vật như vải vóc tơ tằm trên thuyền đều bị biến dạng, không dùng được nữa, nhưng các đồ đựng dụng cụ bằng vàng bạc không sao cả, lại được bỏ vào hòm mới đưa đến đỉnh Song Đà.
Mấy ngày nay Tần Minh vẫn luôn canh gác ở bến đò, đợi thị vệ còn sống đến tập hợp.
May mà lúc đó nước sông không quá dữ, hơn nữa Đại Ngưu nhắc nhở kịp thời, hầu như tất cả thị vệ đều bám được vào vật nổi như thanh gỗ trước khi thuyền chìm.
Trong mấy ngày tổng cộng có hơn ba mươi thị vệ cùng năm sáu nha hoàn đi đến tập hợp ở bến đò.
Còn về những người chưa đến, tám chín phần mười là đã chết đuối rồi.
Tần Minh dặn dò nhân viên hộ tống ở bến đò nếu như có thị vệ đến, bảo họ đến đỉnh Song Đà, sau đó đưa người sống sót đi tìm Cửu công chúa.
Đã tìm được thuyền chìm rồi, người may mắn sống sót đều quay về, Cửu công chúa ở lại đỉnh Song Đà cũng chẳng có ý nghĩa gì vậy nên liền đề nghị đến làng Tây Hà thăm thú.
Chương 390: Thiên tai
Khánh Mộ Lam sớm đã nói với Kim Phi rằng Cửu công chúa sẽ tới làng Tây Hà, vì vậy Kim Phi mấy ngày nay đã huy động hơn một trăm vệ sĩ hộ tống tập trung đến đỉnh Song Đà, bảo vệ sự an toàn của Cửu công chúa.
Ngày hôm sau vừa hay mưa dừng rồi, sáng sớm đội ngũ đã rời khỏi đỉnh Song Đà, đi về phía Tây.
Cuối cùng cũng đón được một ngày nắng đẹp, xuống núi không bao lâu, Kim Phi và những người khác đã nhìn thấy rất nhiều người chạy ra đồng xem mùa màng.
Mưa liên tục khiến đồng ruộng nhiều nơi bị ngập úng, bây giờ có gieo lại cũng chắc chắn không kịp thời vụ.
Nhiều người ngồi bên ruộng với đôi mắt thẫn thờ không biết làm thế nào.
Nhìn thấy lá cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn, dân làng giống như nhìn thấy hào quang, đổ xô ra đường nhìn.
“Đại huynh đệ, đội trấn áp thổ phỉ của huynh còn tuyển người không? Ta từng làm binh lính, đừng thấy ta cụt ba ngón tay, đánh trận ta mạnh mẽ lắm!”
“Đại huynh đệ, xưởng muối của các huynh còn tuyển người không? Ta không cần tiền công, chỉ cần có cơm ăn là được rồi!”
“Trước đó Tiểu Ngọc nói Kim tiên sinh có thể sẽ mở thêm xưởng dệt, bao giờ mở thế, bọn ta có thể đến đó làm không?”
“Đại huynh đệ, ta thấy gần đây người đi kéo muối rất nhiều, cho ta đi cùng với!”
Người dân đứng chặn giữa đường, không ngừng hỏi.
Nam hỏi tiêu cục và thương hội có cần người không, nữ hỏi xưởng muối và xưởng dệt.
Người dân đứng chặn ở đường làm đội ngũ phải dừng lại.
Kim Phi và Trương Lương đều nhiều lần tấn công rằng vệ sĩ hộ tống không được tùy tiện tấn công dân thường, nếu không sẽ bị xử lý theo quân luật.
Các vệ sĩ không còn cách nào khác ngoài việc quay lại nhìn Kim Phi.
Thấy người vây quanh càng ngày càng nhiều, Kim Phi lo lắng trong đám người có thể có sát thủ ẩn nấp, đành phải phi ngựa lên phía trước.
“Mọi người yên lặng, Kim tiên sinh tới rồi!”
Đại Lưu nhanh chóng đi theo và hét với đám đông.
“A, Kim tiên sinh tới rồi!”
“Kim tiên sinh, mùa màng năm nay xong đời rồi, cầu xin tiên sinh thương xót, cho bọn ta một con đường sống với!”
“Kim tiên sinh, mở thêm một cái xưởng đi!”
Khi mọi người nghe thấy Kim Phi tới toàn bộ đều xông lên, khóc lóc với Kim Phi.
Khung cảnh trở nên hỗn loạn hơn.
Keng keng keng!
Đại Lưu nhặt một chiếc chiêng lên và gõ mạnh vào nó vài lần, khung cảnh cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
“Mọi người nghe ta nói”, Kim Phi trên lưng ngựa, hét lớn: “Gần đây ta sẽ xây dựng thêm vài cái xưởng nữa, đến lúc đó mọi người nếu muốn làm công thì có thể tới ứng tuyển”.
Mấy ngày nay y lại bàn bạc với Cửu công chúa vài lần, cuối cùng đã chốt hạ việc cung cấp muối cho quân sự.
Để ngăn chặn việc rò rỉ phương pháp sản xuất muối, Kim Phi tạm thời không có kế hoạch xây xưởng muối ở nơi khác, vì vậy trong tương lai, việc xây dựng quy mô lớn chắc chắn sẽ được bắt đầu ở gần đỉnh Song Đà.
Vì vậy rất cần một lực lượng lao động lớn.
Đám người này vừa hay có thể sử dụng.
“Mọi người nghe thấy chưa? Kim tiên sinh nói muốn xây xưởng ở chỗ chúng ta!”
“Tốt quá rồi! Chúng ta cũng có thể tới làng Tây hà làm việc rồi!”
“Kim tiên sinh đúng là Bồ Tát mà, không chỉ giúp chúng ta đánh đuổi thổ phỉ, còn tìm ra biện pháp để chúng ta sinh tồn trong lúc hoạn nạn!"
Nhiều người quỳ xuống đất và dập đầu với Kim Phi.
“Mọi người đừng như vậy, đều đứng dậy hết đi”.
Kim Phi hét lớn: “Bây giờ ta có việc gấp cần quay về làng Tây Hà, phiền mọi người tránh đường chút”.
Người dân nhanh chóng lùi ra hai bên đường để đoàn người đi qua.
“Đại Lục, nói với mọi người, kéo cờ xuống, y phục mặc ngược lại”.
Kim Phi quay đầu nhìn cờ đen một lượt, bất lực nói.
Phạm vi mưa lần này rất lớn, toàn bộ Kim Xuyên đều bị ảnh hưởng.
Cho dù tốc độ xây của làng Tây Hà có nhanh đến đâu cũng không thể nào thuê hết toàn bộ người dân trong quận đến đó làm việc được.
Lát nữa lại bị chặn lại Kim Phi thực sự không biết thoát thân như thế nào.
Cửu công chúa ở trong xe ngựa chứng kiến toàn bộ quá trình.
Nhìn mọi người hoan hô, Cửu công chúa khẽ cau mày.
Nhiều năm đứng ở góc độ của hoàng đế nhìn nhận vấn đề, khiến cho tầm nhìn của Cửu công chúa cao hơn người thường rất nhiều.
Tai nạn lần này phạm vi quá rộng, người trong quận này may mắn gặp được Kim Phi, còn những người ở nơi khác bị thiên tai ảnh hưởng thì sao?
Rất nhanh, toàn bộ cờ trong đội đều được cất đi, vệ sĩ hộ tống cũng cởi áo choàng ra, khoác ngược lại.
Như vậy thì người dân không nhận ra họ là người của làng Tây Hà, quả nhiên không có ai đến chặn.
Đỉnh Song Đà nằm ở phía đông huyện, làng Tây Hà ở phía Tây, đi suốt một ngày, để đảm bảo an toàn, Kim Phi không lựa chọn ở trong nhà trọ mà dẫn theo đội ngũ đi về phía núi Miêu Miêu.
Địa hình núi Miêu Miêu ít dốc hơn nhiều so với núi Hổ Đầu và đỉnh Song Đà, vì để đảm bảo an toàn, Trương Lương đã ra lệnh xây một tòa tháp xi măng ở lối vào núi Miêu Miêu.
Cửu công chúa lần đầu tiên nhìn thấy một tòa bê tông kiến trúc, chỉ vào tòa tháp nhỏ hỏi: “Mộ Lam tỷ tỷ, tòa tháp này dùng khối đá dựng lên à? Sao không có một chút khe hở nào vậy?”
"Không phải đá, là thứ gọi là xi măng mà tiên sinh phát minh ra”.
Khánh Mộ Lam nói: “"Xi măng ban đầu là bột, nhưng khi gặp nước, nó trở nên cứng hơn đá, đến xe tấn công thành cũng không thể phá được”.
“Bột nhưng khi gặp nước lại trở nên cứng hơn đá?”
Cửu công chúa lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Nếu muội không tin, buổi tối ta sẽ tìm chút xi măng cho muội xem là biết ngay thôi”.
Khánh Mộ Lam nghe thấy trên núi truyền tới tiếng hét, lập tức kéo Cửu công chúa chạy: “Vũ Dương, nhất định là các cựu binh và binh lính nữ đang tiến hành tập luyện đối kháng, chúng ta đi xem đi!”
Núi Miêu Miêu hiện giờ là cơ sở huấn luyện tân binh của tiêu cục Trấn Viễn, khi Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam đến nơi diễn tập, hàng trăm cựu binh và nữ binh lính đang tiến hành diễn tập thực chiến.
Cửu công chúa nhìn những nữ binh lính không ngừng ngã xuống rồi lại không ngừng bò dậy tiếp tục chiến đấu, cảm thán nói: “Mộ Lam tỷ tỷ, nữ binh lính dưới trướng tỷ có lợi hại như bọn họ không?”
“Đây đều là tân binh, dùng lời tiên sinh nói là ‘chim mới’, nữ binh dưới trướng ta là chim cũ, lợi hại hơn bọn họ nhiều”.
Khánh Mộ Lam tự hào nói: “"Thực ra, binh lính nữ vẫn yếu hơn binh lính nam về thể lực nên họ không giỏi chiến đấu. Họ giỏi bắn cung nỏ hơn”.
“Cung nỏ?”
“Đúng vậy, tiên sinh nói cách tốt nhất để đối phó với kẻ địch chính là tiêu diệt kẻ địch trên đường tiếp cận mình, như vậy mới có thể dùng cái giá nhỏ nhất để giành được thắng lợi”.
Khánh Mộ Lam nói: “Cung nỏ và máy bắn đá đều được tạo ra theo ý niệm này”
“Tiêu diệt kẻ địch trên đường tiếp cận mình, đúng là rất có lý”.
Cửu công chúa khẽ gật đầu: “Khánh Hoài ca ca viết thư nói rằng tiên sinh là thiên tài điều binh khiển tướng, quả nhiên không sai, chỉ tiếc tiên sinh không ham danh lợi, không muốn tòng quân, nếu không Đại Khang ta lại có thêm một đại tướng nữa!”
“Kỳ thực ta cảm thấy tiên sinh không tòng quân cũng khá tốt, ở lại Kim Xuyên, tiên sinh có thể làm được rất nhiều thứ, hiệu quả có lẽ còn cao hơn so với việc tự dẫn dắt đội quân”.
“Cũng đúng”, Cửu công chúa đồng ý gật đầu.
“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, Vũ Dương muội không phải luôn muốn thử áo giáp của ta sao? Đi, nhân lúc trời tối, ta dẫn muội đi thử”.
Khánh Mộ Lam kéo tay Cửu công chúa chạy về nơi diễn tập.
Để lại một đội tiêu sư thu dọn chiến trường, Kim Phi dẫn theo những người còn lại, bảo vệ Cửu công chúa rời khỏi ngọn núi.
Cửu công chúa quay đầu lại nhìn đỉnh núi một cái, trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Khi xuất phát từ kinh thành, tổng cộng có mấy trăm thị vệ, nô tì, nha hoàn, đội ngũ vô cùng hùng hậu kéo dài gần trăm dặm.
Nhưng lúc này thị vệ chỉ còn lại một mình Tần Minh, đến cả thị nữ bên cạnh cũng chết mất một người.
Khánh Mộ Lam nhận ra được tâm trạng của Cửu công chúa không tốt liền nhỏ giọng an ủi: “Vũ Dương, muội yên tâm, đợi sau khi quay về, ta sẽ lập tức gửi thư cho ca ca, bảo huynh ấy ban hành văn bản truy bắt ở mức cao nhất, nhất định sẽ bắt Phùng Thánh về quy án”.
“Tỷ tỷ, ta không chỉ lo lắng về chuyện thổ phỉ mà là vì tại sao hắn lại làm như vậy?”
Cửu công chúa nói: “Một đám thổ phỉ không hề quen biết, nếu như không có ai ở phía sau Phùng Thánh chỉ đạo, đánh chết hắn cũng không dám động thủ với ta, cũng không có lý do ra tay với ta!”
“Tỷ viết thư cho Hâm Ngưu ca ca, bảo huynh ấy điều tra lại một lượt về tình hình nội gián Đảng Hạng ở Kim Xuyên!”
Trước đây luôn nghe Khánh Mộ Lam khen ngợi Cửu công chúa, Kim Phi còn tưởng rằng cô ấy đang làm quá.
Bây giờ Kim Phi cũng phải bội phục, Cửu công chúa quả thực rất bình tĩnh, hơn nữa còn rất thông minh.
Người bình thường trong một ngày trải qua mấy kiếp nạn sinh tử, e rằng nửa năm vẫn không thể thoát ra khỏi cái bóng đó.
Nhưng Cửu công chúa chưa từng lộ ra bất kỳ dấu hiệu hoảng sợ nào, còn rất nhanh đã phân tích ra được chỉ đạo phía sau là người Đảng Hạng, quả thực rất lợi hại.
“Vũ Dương muội đoán rất đúng”, Khánh Mộ Lam nói: “Trước khi bọn ta tới đã bắt được một mật vệ Đảng Hạng”.
“Ở đâu?”, Cửu công chúa nghe xong tràn đầy vui mừng.
Trong mắt Thấm Nhi cũng lóe lên một tia độc ác.
Cao thủ xuất thân từ trong cung không chỉ có thân thủ tốt mà còn có phương pháp thẩm vấn tốt hơn nhiều so với Trương Lương, một người thô bạo trong quân đội.
Cho dù là người sắt rơi vào tay bọn họ, bọn họ cũng có thể khiến cho nóng chảy.
“Ở bến phà, nhưng đã chết rồi”.
Khánh Mộ Lam kể lại quá trình Kim Phi gặp phải gián điệp một lượt.
“Đội trưởng Tần, lát nữa đi tới bến phà tập hợp thị vệ còn sót lại, Châu Nhi đi cùng với đội trưởng Tần một chuyến, xem xem có manh mối gì không”.
Cho dù là xác chết, Cửu công chúa cũng không định bỏ qua.
Đến một ngã ba đường, đội ngũ chia thành hai đội.
Lực lượng chính hộ tống Kim Phi và Cửu công chúa đến đỉnh Song Đà, đội còn lại quay về bến phà.
Đỉnh Song Đà bây giờ vô cùng náo nhiệt, xe cộ đi lại nườm nượp.
Có xe mang muối khoáng lên núi, có xe chở muối đã tinh chế xong xuống núi.
Trên một tảng đá lớn dưới chân núi có khắc hai hàng chữ lớn màu đỏ tươi.
Cửu công chúa khẽ đọc: “Xưởng làm muối làng Tây Hà, để cho dân chúng yên tâm ăn muối... Tỷ tỷ, đây là xưởng muối của tiên sinh sao?”
Thời gian Kim Phi làm muối không dài, Khánh Mộ Lam còn chưa kịp viết thư cho cô ấy.
“Đúng vậy”, Khánh Mộ Lam nói: “Vũ Dương, Kim tiên sinh làm muối giỏi lắm, có thể biến muối khoáng thành muối tinh chất!”
“Muối khoáng thành muối tinh chất, sao có thể được?”
Đại Khang đều biết muối khoáng có độc, sắc mặt Cửu công chúa liền thay đổi: “Sẽ không trúng độc chứ?”
“Không đâu!”, Khánh Mộ Lam nói: “Bây giờ cả cái tỉnh Kim Xuyên này đều ăn muối tinh chất làng Tây Hà, chưa từng có ai bị trúng độc cả”.
“Thật sao?”
Hai mắt Cửu công chúa xoẹt qua một tia sáng.
Đại đa số thương nhân buôn muối đều là người xuất thân từ các gia đình quyền quý, muối của hoàng tộc một phần là do thương nhân muối cống nạp, nhưng muối mà thái giám cung nữ trong hoàng cung ăn đều là do thương nhân muối mua từ bên ngoài về.
Quan trọng nhất là quan binh ăn mặn, ngân khố cũng phải chịu.
Cửu công chúa giúp Trần Cát phê chuẩn tấu chương lâu như vậy, đương nhiên hiểu rõ đây là một khoản tiền lớn nhường nào!
Muối ăn sở dĩ giá cao, ngoại trừ quý tộc độc quyền, nguyên nhân lớn nhất là vận chuyển khó khăn.
Đại Khang không thiểu mỏ muối khoáng, nếu như Kim Phi có thể giải quyết vấn đề độc tố, chi phí vận chuyển sẽ giảm đi rất nhiều.
Nghĩ đến đây Cửu công chúa rất mong chờ được lên núi, ra hiệu cho Thấm Nhi dừng một xe chở muối lại, mở những chiếc bao bên trong ra xem.
Cửu công chúa lấy ra một nắm muối trắng tinh từ trong bao, kinh ngạc nói: “Muối này chẳng phải quá tốt sao?”
Mặc dù cô ấy rất ít khi tiếp xúc với muối ăn, nhưng cũng không phải chưa từng nhìn thấy.
Xét về hình thức, muối của làng Tây Hà không thua kém gì muối trong cung.
“Không chỉ màu sắc đẹp, hơn nữa còn không có bất kỳ mùi kỳ lạ nào”, Khánh Mộ Lam bổ sung thêm.
“Muối như này bán bao nhiêu?”, Cửu công chúa hỏi.
Khánh Mộ Lam mỉm cười duỗi hai ngón tay ra, tạo thành hình chữ thập: “Mười văn!”
“Mười văn một lượng, cũng không gọi là đắt”, Cửu công chúa gật đầu.
“Vũ Dương muội đoán sai rồi, không phải mười văn một lượng”, Khánh Mộ Lam lắc đầu.
“Mười văn một tiền? Vậy thì có hơi đắt”.
Cửu công chúa nhìn dòng chữ khắc trên tảng đá, liền khẽ cau mày.
“Cũng không phải, mười văn tiền nửa cân!”, Khánh Mộ Lam cười nói.
“Cái gì? Mười văn tiền... nửa cân?"
Cửu công chúa trước giờ vẫn luôn bình tĩnh bây giờ lại trợn trừng mắt lên, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Ánh mắt không thể tin được nhìn Khánh Mộ Lam: “Tỷ tỷ không phải đang lừa ta đấy chứ? Muối tốt như vậy mà bán mười văn tiền nửa cân sao?”
“Ta lừa muội làm gì?”
Khánh Mộ Lam tự hào nói: “Tiên sinh nói rằng muốn bách tính yên tâm mua muối, nếu như bán quá đắt thì bách tính làm sao mà mua được? Hơn nữa mười văn tiền không phải giá xuất xưởng mà là giá bán, tiền công của tiểu thương đều là do tiên sinh bù vào”.
Vẻ đắc ý trên mặt Khánh Mộ Lam như thể xưởng muối này là của cô ấy vậy.
“Kim tiên sinh, xưởng muối này của ngài mỗi tháng có thể sản xuất bao nhiêu muối? Mười văn nửa cân, bản cung lấy hết”.
Cửu công chúa kích động nhìn về phía Kim Phi.
Ban đầu cô ấy định thương lượng với Kim Phi về công thức làm muối, nhưng sau khi nghe giá tiền mười văn nửa cân cô ấy đã lập tức thay đổi ý định.
Mười văn tiền nửa cân đối với Cửu công chúa mà nói gần như là cho không.
“Xin lỗi điện hạ, ta chỉ có quyền bán muối trong quận Quảng Nguyên”.
Kim Phi lắc đầu.
“Chuyện này không cần tiên sinh lo, bản cung sẽ giải quyết!”
Nói đến chuyện chính, Cửu công chúa trở nên bá khí hơn nhiều: “Tiên sinh chỉ cần trả lời ta là có được hay không thôi!”
Việc kinh doanh tới cửa, Kim Phi đương nhiên không từ chối, gật đầu đồng ý: “Chỉ cần không cần nợ tiền, điện hạ muốn bao nhiêu cũng được!”
“Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu?”
Cửu công chúa nói: “Không giấu gì tiên sinh, ta mua muối là để cung cấp cho quân đội, ngài có thể tăng giá, nhưng tuyệt đối không được dùng muối khoáng có độc để bù vào là được, nhỡ xảy ra vấn đề thì sẽ là tội chém đầu đấy!”
“Lạc Lan gửi thư tới, điện hạ rất quan tâm đến Kim Xuyên Hội ở kinh thành, vậy thì điện hạ chắc là biết năng lực kiếm tiền của Kim Xuyên hội, điện hạ cảm thấy ta là người thiếu tiền sao?”
Kim Phi nói: “Sở hữu hàng ngàn cánh đồng màu mỡ vẫn chỉ ăn ba bữa một ngày, có hàng ngàn gian phòng nhưng chỗ ngủ chỉ cao ba thước, nếu như ta muốn kiếm tiền, trực tiếp bán muối với giá cao không phải là được rồi sao, hà cớ gì phải mạo hiểm tội chém đầu dùng muối kém chất lượng bù vào chứ?”
“Nói hay quá!”
Cửu công chúa thầm nói lại lời của Kim Phi mấy lần, sau đó khom người xuống hành lễ với y: “Tiên sinh có thể viết ra được nhiều bài thơ xuất sắc như vậy, quả nhiên là cao nhân! Văn Nhi lấy lòng tiểu nhân đo lòng quý nhân, mong tiên sinh trách tội!”
Chương 387: Vũ Dương không làm được
"Điện hạ cũng chỉ vì lo nghĩ cho tất cả tướng sĩ, lo nghĩ cho xã tắc Đại Khang, đây là hành động cao cả, vậy thì có tội gì chứ?"
Có qua có lại, Kim Phi cũng thuận miệng khen Cửu công chúa.
"Văn Nhi chỉ là một người phụ nữ, sao có thể làm việc cao cả như tiên sinh?", Cửu công chúa khiêm tốn nói.
"Phụ nữ thì sao chứ, mọi người đều phải có trách nhiệm với sự hưng thịnh và suy tàn của thiên hạ, phụ nữ Đại Khang nhiều hơn nam giới, phụ nữ sao có thể không quan tâm đến xã tắc?"
Kim Phi nói tiếp: "Điện hạ mấy năm nay hết lòng lo lắng cho Đại Khang, bây giờ thân là thiên kim tiểu thư lại đến nơi hoang vu hẻo lánh này, chuyện này chẳng nhẽ không phải đang lo lắng cho hạnh phúc của bách tính sao? Thứ người mang trong lòng không phải nghĩa lớn thì là gì?"
Nói như vậy cũng không phải đang bợ đít Cửu công chúa, mà Kim Phi thực sự kính nể cô ấy.
Ở Đại Khang trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, một người phụ nữ có thể đứng trong bóng tối điều khiển triều đình nhiều năm, ai ai cũng có thể tưởng tượng được thứ áp lực cô ấy phải gánh chịu.
Cho dù là công chúa hoàng đế thích nhất, tùy tiện gả cô ấy cho một gia tộc quốc công nào đó ở kinh thành, cô ấy nhất định vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời.
Nhưng Cửu công chúa lại không lựa chọn vinh hoa phú quý, mà nguyện đánh cược tính mạng và hạnh phúc cả đời của mình, tự nguyện gả đi xa cho dân tộc Thổ Phiên ở nơi lạnh lẽo khổ cực này.
Có lẽ cô ấy làm như vậy vì giang sơn của hoàng thất, nhưng cho dù là vậy, Kim Phi vẫn cảm thấy cô ấy tốt hơn vô số lần những đại thần có tâm tư riêng, bán nước cầu vinh.
Mấy năm nay Cửu công chúa đã nghe không biết bao nhiêu lời bịa đặt, cho đến lúc này cô ấy cuối cùng cũng gặp được người hiểu lòng dạ của mình.
Khóe mắt cô ấy hơi đỏ, cô khẽ nói: "Mọi người đều phải có trách nhiệm với sự hưng thịnh và suy tàn của thiên hạ, phụ nữ tại sao không thể quan tâm xã tắc? Nếu như người trong thiên hạ đều có quan điểm như tiên sinh thì tốt biết mấy!"
"Vũ Dương, tỷ đã sớm viết thư cho muội rồi, tiên sinh chưa từng khinh thường phụ nữ".
Khánh Mộ Lam nói: "Tiên sinh từng nói, phụ nữ cũng có thể gánh vác một nửa thiên hạ, bây giờ ở làng Tây Hà này, phụ nữ không chỉ có thể đi làm, còn có thể lo toan nhiều việc, xưởng muối làng Tây Hà từ vị trí xưởng trưởng đến vị trí tổ trưởng đều có bóng dáng của phụ nữ, bọn họ vẫn quản lý xưởng muối ổn thỏa, không hề kém cạnh cánh mày râu!"
"Ừ, vậy ta phải đi xem sao".
Cửu công chúa bình tĩnh lại, mỉm cười nhìn Kim Phi: "Tiên sinh, xưởng muối có cho tham quan không?"
"Đương nhiên là có!", Kim Phi mỉm cười nói: "Có điều ta đã sai người đi chuẩn bị quần áo và đồ dùng hằng ngày, điện hạ có thể tắm rửa trước rồi tham quan cũng không muộn".
"Vậy đành nghe lời tiên sinh vậy".
Cửu công chúa mỉm cười gật đầu.
Kim Phi cười ra thế mời, đưa Cửu công chúa lên núi.
Trên đường, cho dù là vệ sĩ tuần tra hay là công nhân, đánh xe, nhìn thấy Kim Phi đều chủ động chào hỏi.
Trên mặt họ đều nở nụ cười rạng rỡ, Cửu công chúa có thể thấy được, bọn họ không phải đang cố mỉm cười mà họ thật sự vui, thực sự hài lòng với cuộc sống này.
Lên đến trên núi, Kim Phi để Khánh Mộ Lam đưa Cửu công chúa đi tắm rửa thay đồ, sau đó mới đưa cô ấy đi đến phân xưởng.
Hiện nay thị trường muối tinh của làng Tây Hà đã hoàn toàn được mở ra, ngày đêm sản xuất, khói bốc lên ngùn ngụt.
"Mộ Lam viết, tiên sinh có năng lực hóa mục nát thành điều thần kỳ, Vũ Dương trước giờ không tin, bây giờ thì tin rồi!"
Cửu công chúa đứng trong nhà kho, thở dài nói: "Mỏ muối vốn có độc vừa đi vào, khi đi ra đã trở thành muối tinh trắng ngần, đúng là quá thần kỳ! Nếu như cách này có thể truyền đi khắp thiên hạ, bách tính cũng chẳng phải rầu rĩ vì muối nữa!"
"Nếu như điện hạ có thể bảo đảm giảm giá muối xuống, ta đồng ý đưa phương pháp làm muối cho điện hạ".
Kim Phi nói: "Nếu như điện hạ không thể thì không cần nhắc lại chuyện này nữa, ta tạo ra muối không phải để kiếm tiền, cũng không muốn truyền phương pháp này cho đám thương nhân bán muối, để họ kiếm tiền trên bách tính. Càng không muốn như xe bắn đá, trở thành thủ đoạn để kẻ nào đó tư lợi!"
"Chuyện này..."
Cửu công chúa hơi chần chừ.
Lúc trước cô ấy thực sự có suy nghĩ muốn đòi công thức chế tạo muối, nhưng cô ấy hiểu rất rõ, muối ăn là một trong những phương pháp quan trọng để các gia tộc lớn hốt bạc, muốn hạ giá muối thấp xuống e rằng vô cùng khó.
Nếu như cô ấy vẫn còn ở Đại Khang, chắc còn có thể nghĩ cách, nhưng bây giờ cô ấy sắp phải đi Thổ Phiên rồi, không kịp nữa, cách duy nhất cô ấy có thể làm là đưa muối ăn cho quân đội mang đi.
"Xin lỗi tiên sinh, Vũ Dương không làm được".
Cửu công chúa bất lực nói.
"Điện hạ không cần phải nói xin lỗi, đây không phải lỗi của người".
Kim Phi mỉm cười lắc đầu.
Thực ra y cũng nghĩ sẵn cách từ chối nếu Cửu công chúa có muốn đòi phương pháp chế tạo muối rồi.
Bây giờ Cửu công chúa chủ động từ bỏ khiến Kim Phi thở phào nhẹ nhõm.
"Lúc trước điện hạ nói muốn mua muối cho quân đội, người cần bao nhiêu?"
Kim Phi hỏi: "Nếu như cần thiết, ở bên ta có thể chuẩn bị trước phân xưởng, để tăng quy mô sản xuất".
"Điều này đương nhiên là cần. Bổn cung không mua được muối cho cả thiên hạ, nhưng muối ăn cho quân đội từ trước đến này vẫn đến từ quốc khố, bổn cung vẫn tự tin mình có thể làm được điều này".
Cửu công chúa tự tin nói: "Nếu ai dám ngăn cản vậy cứ để người đó đảm nhiệm chuyện muối ăn cho quân đội đi".
Sau khi phê chuẩn tấu chương nhiều năm trong Ngự Thư Phòng, Cửu công chúa đương nhiên cũng có chút bản lĩnh.
Chuyện này chỉ có lợi cho hoàng thất, không hề có hại, hơn nữa cô ấy quá hiểu Trần Cát, cho dù rời khỏi Đại Khang, cô ấy vẫn chắc chắn rằng mình sẽ hoàn thành được chuyện này.
Cũng nhất định phải hoàn thành được chuyện này.
Bởi vì giá muối đắt đỏ, nhiều binh sĩ vì thiếu muối nên mắc các bệnh liên quan đến hạ Natri máu, toàn thân mất hết sức lực.
Nếu như có thể giải quyết vấn đề này, thực lực quân sự của cả Đại Khang có thể lên một tầm cao mới.
"Vậy mời điện hạ nhanh chóng đưa ra con số cho ta, để ta chuẩn bị".
Kim Phi nói: "Hơn nữa nếu như quãng đường quá xa, phí vận chuyển có thể sẽ phải tính lại".
"Bổn cung còn ở lại Kim Xuyên một thời gian, ta sẽ nhanh chóng giao số liệu cho tiên sinh, còn về phí vận chuyển, chúng ta sẽ bàn bạc sau", Cửu công chúa đáp.
Trên thuyền lớn bị chìm chất rất nhiều vật tư, nhất định phải vớt lên.
Hơn nữa qua kiếp nạn này, Cửu công chúa cũng muốn đào sâu thêm một chút.
"Có thể", Kim Phi gật đầu đồng ý.
Đại Lưu nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa nói chuyện với nhau liền tiến tới khẽ nói: "Tiên sinh, bên nhà ăn truyền tin tới, bảo món ăn đã được chuẩn bị đủ rồi".
"Điện hạ, chúng ta đi ăn chút gì nhé!"
Kim Phi nhìn Cửu công chúa.
Cửu công chúa đang lo lắng chuyện chìm thuyền, không có tâm trạng ăn uống.
Nhưng cũng tham quan xong xưởng sản xuất rồi, ở lại đây cũng không có việc gì, nên đành gật đầu đồng ý.
Nhà ăn xưởng muối có hai phòng riêng, đang trong giai đoạn xây sửa lại xưởng muối, Kim Phi thường xuyên ăn trong nhà ăn để bàn việc với quản lý.
Lúc này trên chiếc bàn tròn lớn của phòng riêng được bày biện mười mấy món đang bốc khói nóng hổi.
Không có sơn hào hải vị gì cả, đều là những món ăn ngày thường.
Nhưng phương pháp nấu nướng chủ yếu hiện nay ở Đại Khang là hầm, luộc, đây là lần đầu tiên Cửu công chúa nhìn thấy món xào.
Rau xanh xào xanh biếc khác hẳn với món luộc, lập tức khơi dậy khẩu vị của cô ấy.
"Vũ Dương, Kim tiên sinh đã làm ra một loại nồi sắt mới, có thể tạo ra phương pháp nấu ăn mới, bảo đảm muội sẽ thích".
Khánh Mộ Lam mỉm cười đưa Cửu công chúa vào phòng riêng.
"Ồ, vậy bổn cung phải thử mới được".
Cửu công chúa mặc kệ suy nghĩ rối rắm trong đầu, mỉm cười nói.
Chương 388: Văn Nhi kính tiên sinh một ly
"Kim Xuyên chính là vùng đất hoang, không có thứ gì tốt, đây chỉ là mấy món ăn thường ngày thôi, mời người nếm thử!”
Kim Phi chỉ vào ghế chủ tọa, sau đó tự mình ngồi xuống ghế của khách.
Chạy cả ngày, y cũng thấm mệt rồi.
Thời đại phong kiến hà khắc.
Công chúa chưa lấy chồng sao có thể ngồi cùng bàn ăn với đàn ông lạ.
Thấm Nhi trợn trừng mắt, muốn kéo Kim Phi dậy, nhưng bị Cửu công chúa đánh mắt ngăn lại.
Nhưng Kim Phi đã nhìn thấy động tác nhỏ này của Thấm Nhi.
Khánh Mộ Lam cảm thấy bầu không khí có hơi lúng túng, cô ấy mỉm cười nói: "Vũ Dương, muội biết ở làng Tây Hà, ta thích thứ gì nhất không?"
"Thứ gì?", Cửu công chúa phối hợp hỏi lại.
"Ta thích nhất là bầu không khí khi cả nhà tiên sinh ăn cơm cùng nhau. Cả nhà lớn nhỏ, cho dù là già trẻ gái trai đều ngồi quây quần bên bàn cơm ăn cơm, mọi người muốn nói gì thì nói cái ấy, vô cùng vui vẻ".
Khánh Mộ Lam ấn Cửu công chúa xuống ghế chủ tọa, sau đó nói: "Em dâu của tiên sinh cũng rất đáng yêu, mỗi lần ăn cơm, ta đều thích ngồi cạnh cô bé".
"Như vậy cũng khá tốt".
Cửu công chúa mỉm cười phụ họa.
Cô ấy hiểu ý của Khánh Mộ Lam, theo lời giải thích của cô ấy, gia đình Kim Phi khi ăn cơm đều có thói quen này.
"Cô còn dám nói cái này, Tiểu Nga tìm ta kháng nghị mấy lần, bảo ta lần sau khi ăn cơm phải đóng cửa lại, để cô đỡ cướp đùi gà của cô bé".
Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam.
"Cướp được để ăn mới vui", Khánh Mộ Lam không quan tâm nói: "Ngài chẳng nhẽ không phát hiện ra, từ khi ta đến nhà ngài ăn ké... không, từ khi ta đến nhà ngài ăn cơm, tốc độ ăn cơm của Tiểu Nga nhanh hơn nhiều sao?"
"Ừ, cũng đúng, ăn chậm là đùi gà sẽ bị cô cướp mất!"
"Tỷ tỷ, tỷ còn cướp đùi gà với bé con sao?"
Cửu công chúa mỉm cười, khóe mắt cong lên.
Cô ấy thực sự không ngờ, Khánh Mộ Lam xưa nay chỉ thích vung đao múa kiếm lại thích cướp đồ ăn với một cô bé.
Trong lúc họ đang nói chuyện, Thấm Nhi bưng một cái đĩa trống, mỗi đĩa gắp một ít, sau đó nhanh chóng ăn.
"Tiên sinh, Vũ Dương là công chúa, trước khi ăn phải thử độc..."
Khánh Mộ Lam giải thích giúp Cửu công chúa.
"Không sao, ta có thể hiểu được".
Kim Phi nhìn Thấm Nhi: "Cô nương, có thể ăn được chưa?"
Thấm Nhi cũng không để ý đến y, gật đầu với Cửu công chúa.
Theo quy định, lúc này Kim Phi là chủ nhân phải kính rượu với Cửu công chúa.
Nhưng Kim Phi chẳng hề để ý đến điều này mà cầm đũa lên, nghĩ xem nên ăn món nào trước.
Khánh Mộ Lam nhìn thấy vậy, vội vàng nâng cốc lên: "Vũ Dương, Đỉnh Song Đà cấm uống rượu, tỷ tỷ chỉ có thể lấy trà thay rượu, kính muội một ly! Coi như là an ủi muội, cũng chúc muội lần này đi Thổ Phiên thuận lợi!"
Kim Phi nghe thấy vậy, chỉ đành buông đũa xuống, cũng bưng ly rượu lên, tùy tiện nói: "Chúc điện hạ hoàn thành được điều mình muốn".
"Hôm nay đa tạ tiên sinh đã ra tay cứu giúp, Văn Nhi kính tiên sinh! Cũng kính Mộ Lam tỷ tỷ!"
Cửu công chúa nâng ly rượu, ba người cùng nhau uống cạn.
"Đỉnh Song Đà tại sao lại cấm uống rượu, sợ xảy ra chuyện không may sao?"
Cửu công chúa đặt cốc xuống, hiếu kỳ hỏi.
"Không phải, tiên sinh nói bách tính thiên hạ có nhiều người không thể no bụng, cho dù là dùng lương thực hay trái cây chưng cất rượu đều là lương thực có thể cứu mạng bách tính, vậy nên tiên sinh không đành lòng".
Khánh Mộ Lam giải thích.
"Nếu như người đọc sách trong thiên hạ đều có thể lo nghĩ cho bách tính như tiên sinh, Đại Khang cần gì phải lo không hưng thịnh!"
Cửu công chúa nâng ly: "Văn Nhi kính tiên sinh thêm một ly!"
Thấm Nhi vội vàng tiến lên, rót trà vào cốc.
"Điện hạ quá khen".
Kim Phi cũng hết cách, chỉ đành nâng cốc lên.
Chưa ăn được mấy miếng mà đã phải uống một đống rượu rồi...
May Khánh Mộ Lam kịp thời cứu cánh, gắp thịt cho Cửu công chúa.
"Vũ Dương, đừng chỉ uống thôi, thử xem món thịt xào này có ngon khong".
Miếng thịt lợn rừng cho thêm ít bột, vừa mềm vừa giòn, Cửu công cháu chưa từng ăn món xào bao giờ lập tức thích.
Khi chuẩn bị ăn thêm miếng nữa, Khánh Mộ Lam lại gắp cho cô ấy miến cá.
"Nào thử món cá chua ngọt này, đây là món tỷ thích nhất đấy!”
Còn cả món cải thảo đảo với giấm này nữa, muội đừng nghĩ nó chỉ là cải thảo. khi xào lên hương vị hoàn toàn khác khi luộc đó".
...
Khánh Mộ Lam giới thiệu qua một lượt các món trên bàn ăn cho Cửu công chúa.
Cửu công chúa cũng vui vẻ ăn, ngay cả phiền não của vụ chìm thuyền cũng tạm thời bị cô ấy bỏ qua.
Mười mấy món ăn đều nếm qua một lần, Cửu công chúa cũng ăn ngang bụng rồi.
Khánh Mộ Lam cũng kể mấy chuyện thú vị ở làng Tây Hà, bất tri bất giác nhớ đến vụ chưng cất rượu.
"Vũ Dương, muội không biết đâu, thật ra tiên sinh chưng cất rượu cũng lợi hại như làm muối vậy, tỷ đi đến phòng thí nghiệm của tiên sinh uống mấy lần, chắc chắn không thua kém gì rượu anh trai tỷ mang về từ kinh thành, đợi muội đến làng Tây Hà, ta sẽ cho muội uống thử..."
Kim Phi vốn định vùi đầu vào ăn, nghe thấy Khánh Mộ Lam nói đến phòng thí nghiệm liền ngẩng đầu nói: "Khánh Mộ Lam, đợi đã, rốt cuộc cô đã đến phòng thí nghiệm của ta mấy lần rồi? Còn định lấy ra cho điện hạ thử, sao cô không cho ta thử trước đi!"
"Ta..."
Khánh Mộ Lam biết mình lỡ mồm, nên liền sững sờ.
"Mau nói, có phải Cẩm Nhi đưa cô đến không?", Kim Phi hỏi.
Cấp độ bảo vệ của phòng thí nghiệm chỉ đứng sau nhà kho sau núi, hai tư giờ đều có bảo vệ đứng canh, không có người đưa vào, Khánh Mộ Lam chắc chắn không thể vào.
“Không phải Cẩm Nhi, mà là... Hạ Nhi".
Khánh Mộ Lam sợ liên lụy đến Chu Cẩm, chỉ đành thành thật nói.
"Cô ấy đưa cô đến phòng thí nghiệm làm gì?", Kim Phi hỏi.
Quan Hạ Nhi là người bảo vệ gia đình nhất, biết bí mật trong phòng thí nghiệm rất đáng giá, vậy nên không dễ dàng đưa người khác vào.
"Hạ Nhi và Uyển Nương chẳng phải đang điều chế tinh dầu sao, trong thôn chỉ có ta từng đi đến kinh thành, bọn họ điều chế ra chỉ có thể tìm ta đến nhờ ngửi thử..."
Dù sao cũng nói rồi, Khánh Mộ Lam liền nói thẳng luôn.
"Cho nên cô uống trộm rượu của ta?"
Kim Phi đưa tay gõ lên đầu Khánh Mộ Lam: "Cô có biết rượu kia chưa được xử lý xong, không thể uống bừa, nhỡ may cô trúng độc, ta biết ăn nói thế nào với Khánh Hoài?"
Khánh Mộ Lam chột dạ co đầu rụt cổ, còn thè lưỡi.
Cửu công chúa đứng bên ngây người nhìn.
Bởi vì cùng chung sở thích, Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam có quan hệ rất tốt.
Nhưng nhiều năm như vậy, đây là lần đầu cô ấy thấy vẻ mặt nữ tính như vậy của Khánh Mộ Lam.
Có thể thấy được Khánh Mộ Lam vô cùng tin tưởng và lệ thuộc Kim Phi.
Ba người vui vẻ ăn, bỗng Đại Lưu lặng lẽ đi vào.
"Tiên sinh, huyện lệnh tới muốn cầu kiến điện hạ, có để ông ta vào không?"
Cửu công chúa gặp cướp ở biên giới Kim Xuyên, suýt nữa mất mạng, huyện lệnh Kim Xuyên cho dù không biết cô ấy muốn đến nhưng cũng không thể đùn đẩy trách nhiệm.
Khi nhận được tin, huyện lệnh suýt nữa đái ra quần.
Thật ra không riêng gì huyện lệnh Kim Xuyên, còn cả quận trưởng Quảng Nguyên vừa nhận được tin lúc này đang đội mưa ra khỏi thành, đi ngay trong đêm đến Kim Xuyên.
Huyện lệnh đến để gặp Cửu công chúa, Kim Phi cũng không tiện đáp lời Đại Lưu, ngẩng đầu nhìn Cửu công chúa.
Chương 389: Để ông ta đợi.
Lúc trước Cửu công chúa còn vui vẻ nói chuyện cười đùa với Khánh Mộ Lam, nghe thấy huyện lệnh đến lập tức khôi phục vẻ mặt giải quyết việc chung.
Lạnh lùng nói: "Để ông ta đợi đi".
"Vâng!"
Đại Lưu nhìn Kim Phi, khom lưng đi ra.
Dưới núi, huyện lệnh và tùy tùng mặc áo tơi, đứng trong màn mưa, lặng lẽ chờ đợi.
Nhìn thấy Đại Lưu xuống núi, Trương huyện lệnh vội vàng tiến lên đón tiếp.
"Đại Lưu huynh đệ, công chúa điện hạ như nào rồi?"
"Điện hạ còn đang ăn cơm, xin đại nhân đợi chút".
"Vậy điện hạ có nói còn phải đợi bao lâu không? Với lại sắc mặt điện hạ trông như nào?"
Huyện lệnh khẽ lại gần Đại Lưu, rút ra một thỏi bạc, khẽ dúi vào tay Đại Lưu.
"Điện hạ không nói bảo đại nhân chờ bao lâu, sắc mặt trông có vẻ không vui lắm".
Đại Lưu trả lời như thực tế, cũng không nhận thỏi bạc của Trương huyện lệnh.
Để tránh phiền phức, hắn lùi về sau hai bước.
Trương huyện lệnh thấy vậy, chỉ đành thu nén bạc lại.
"Đại nhân, cơn mưa này lớn quá, ngài vào nhà đợi đi".
Đại Lưu xoa nước mưa trên mặt, chỉ vào căn nhà rơm ở bên cạnh nói.
Bây giờ mỗi ngày đều có vô số nhân công đến đỉnh Song Đà kéo muối, nhiều lúc phải xếp hàng lên núi, căn nhà rơm này là chỗ nghỉ chân cho họ.
"Đa tạ ý tốt của ngươi, bọn ta đứng bên ngoài đợi là được".
Trương huyện lệnh lắc đầu nói.
"Đúng rồi đại nhân, còn một chuyện nữa.
Đại Lưu nói nhỏ: "Thuyền lớn của điện hạ bị thủy tặc đánh chìm, tiên sinh bảo ta nhắc nhở đại nhân chuẩn bị đội trục vớt".
Đám Chu đại sư, Triệu huyện úy liên tiếp bị Kim Phi xử lý, điều nó đồng nghĩa với việc giúp Trương huyện lệnh loại trừ tất cả những hòn đá chắn đường.
Vậy nên mấy tháng gần đây, Trương huyện lệnh có hảo cảm rất lớn với Kim Phi.
Buổi chiều Kim Phi đoán Trương huyện lệnh nhất định sẽ đến, liền nhân lúc Cửu công chúa tham gia dây chuyền sản xuất, giao cho Đại Lưu nhắc nhở Trương huyện lệnh một tiếng.
Sau đó không bao lâu sau Trương huyện lệnh quả nhiên đã đến.
"Đa tạ tiên sinh đã nhắc nhở, ta lập tức đi xử lý".
Trương huyện lệnh vui vẻ nói.
Ông ta thực sự cảm kích Kim Phi, cảm kích tiêu cục Trấn Viễn.
Trương huyện lệnh đã biết được những gì Cửu công chúa gặp phải, lần này nếu như không có tiêu cục Trấn Viễn giúp đỡ hai lần liên tiếp, Cửu công chúa đúng là lành ít dữ nhiều.
Đường đường là công chúa, nếu như chết ở trong địa phận của ông ta, Trương huyện lệnh có dùng đầu gối nghĩ cũng biết kết cục của mình như thế nào.
Chẳng bao lâu sau một nha dịch đội mưa rời đi ngay trong đêm để tìm đội trục vớt.
Trương huyện lệnh mang theo những người khác tiếp tục đứng trong trạm dưới làn mưa đợi Cửu công chúa triệu kiến.
Lần đợi chờ này phải đợi đến khi trời sáng.
Mưa mùa thu rất lạnh, Trương huyện lệnh đã hơn bốn mươi tuổi, đứng cả đêm trong trạm dưới mưa, cả người đông cứng lại, run lên cầm cập.
Ăn sáng xong, Cửu công chúa mới triệu kiến Trương huyện lệnh.
"Hạ quan Trương Đức Minh, bái kiến công chúa điện hạ!"
Trương huyện lệnh cũng không quan tâm đến bùn đất dưới đất mà quỳ xuống dập đầu: "Hạ quan không biết điện hạ giá lâm, không kịp phái hộ vệ, khiến đám thủy tặc đáng chết quấy rối điện hạ, xin điện hạ xử tội!"
"Tội của ngươi đương nhiên sẽ do sử bộ hình bộ đại lý tự xử lý, bổn cung không có quyền trị tội".
Cửu công chúa lạnh lùng nói.
Nhưng Cửu công chúa nói như vậy càng làm Trương huyện lệnh sợ hãi hơn.
Kim Phi nhìn ánh mắt Trương huyện lệnh, cũng chẳng nói gì.
Hai người vốn cũng không qua lại gì nhiều, y nhắc ông ta chuẩn bị đội trục vớt đã là nhân nghĩa lắm rồi, không cần phải cầu xin giúp ông ta.
Cửu công chúa không nói gì, Trương huyện lệnh cũng không dám ngẩng đầu, cứ như vậy dập đầu xuống đất, run rẩy nói: "Hạ quan tự biết tội mình nặng, chết vạn lần cũng không thể chuộc tội, nhưng hạ quan đã chuẩn bị xong đội trục vớt, xin điện hạ cho phép hạ quan trục vớt thuyền chìm giúp điện hạ!”
"Nếu như ngươi có thể trục vớt được thuyền chìm lên, bổn cung liền nhớ lấy công này của ngươi".
Nghe thấy Trương huyện lệnh nói vậy, sắc mặt Cửu công chúa cũng hòa hoãn hơn một chút: "đứng lên đi!"
"Đa tạ điện hạ!", Trương huyện lệnh vội vàng dập đầu cảm ơn.
Đợi đến khi Cửu công chúa mang người đi qua, Trương huyện lệnh lén chắp tay cảm ơn Kim Phi, muốn cảm ơn vì y đã nhắc nhở mình.
Nếu như Kim Phi không nhắc ông ta chuẩn bị đội trục vớt, hôm nay chắc chắn không dễ dàng qua được ải này.
Kim Phi khẽ gật đầu, coi như là đáp lời Trương huyện lệnh.
Sau đó Trương huyện lệnh mang người đến sông Gia Lăng, đích thân chỉ huy đội trục vớt.
Cửu công chúa vốn cũng muốn xem, nhưng sau khi trải qua chuyện hôm qua, Kim Phi và Khánh Mộ Lam cực lực phản đối.
Tiêu cục Trấn Viễn không phải cơ quan chính phủ, hôm qua Cửu công chúa cho dù có bị bọn thủy tặc giết cũng không liên quan nhiều đến Kim Phi.
Nhưng bây giờ thì khác, Cửu công chúa đã theo Kim Phi đến đỉnh Song Đà, nếu như lại xảy ra chuyện, Kim Phi chắc chắn sẽ không thoát được khỏi trách nhiệm.
Mặc dù bây giờ nhân viên hộ tống ở đỉnh Song Đà và bến đò cộng lại cũng hơn một trăm người, lại thêm cung nỏ hạng nặng, cho dù đối mặt với ba bốn trăm tên thổ phỉ cũng chẳng lo, nhưng cần gì phải mạo hiểm chứ?
Cứ ngoan ngoãn ngồi ở đỉnh Song Đà dễ thủ khó công đợi tin tức không được sao.
Trưa hôm đó, quận trưởng Quảng Nguyên chịu mưa gió suốt cuộc hành trình cũng đã đến được đỉnh Song Đà.
Quận trưởng đáng thương, vì vội vàng lên đường nên chẳng ngồi xe ngựa, cưỡi ngựa từ Quảng Nguyện đến đây, suýt nữa khiến bộ xương già này không chịu nổi.
Khi quận trưởng xuất phát đã thả hết nội ứng mình bồi dưỡng ra, dốc hết sức lực điều tra thân thế của đám thủy tặc thổ phỉ tập kích Cửu công chúa.
Quả nhiên đúng với dự đoán ban đầu của Kim Phi, quận trưởng kinh doanh ở Quảng Nguyên nhiều năm, có khả năng khống chế Quảng Nguyên.
Tối đó, nội ứng của quận trưởng đến báo cáo, người khống chế đám thổ phỉ này chính là Phùng tiên sinh.
Quận trưởng lập tức ký phát công văn truy bắt trên biển, dùng hết sức lực để bắt Phùng tiên sinh.
Toàn bộ nha dịch trong quận, binh phủ, cộng thêm tiểu đội Chung Minh của Tiểu Ngọc đều hành động.
Nhưng Phùng tiên sinh như đã biến mất khỏi thế gian, không thể tìm được bất kỳ tung tích nào cả.
Nội ứng của quận trưởng cũng tìm hiểu được ngọn ngành, tìm được gián điệp Đảng Hạng Phùng tiên sinh tiếp xúc.
Đáng tiếc trong quá trình truy bắt, tên gián điệp phát hiện mình không thể trốn thoát nên đã nhảy xuống vực.
Nghe thấy vậy Cửu công chúa vô cùng tức giận.
Cơn mưa lớn mấy ngày không dừng, nước sông Gia Lăng dâng lên không ngừng, thật sự không thích hợp để trục vớt.
Nhưng vì Trương huyện lệnh muốn thể hiện thật tốt, nên đưa đội trục vớt lên sông mấy ngày, cuối cùng dựa vào vật trôi trên sông tìm được vị trí của con thuyền.
Ông ta đúng là may mắn, con thuyền lớn không trôi theo dòng nước, mà nằm trong một nơi nước chảy khá bằng phẳng ở con sông.
Trương huyện lệnh kêu gọi hàng trăm binh phủ và bách tính, cố gắng trục vớt con thuyền chìm từ đáy sông lên.
Mấy đồ vật như vải vóc tơ tằm trên thuyền đều bị biến dạng, không dùng được nữa, nhưng các đồ đựng dụng cụ bằng vàng bạc không sao cả, lại được bỏ vào hòm mới đưa đến đỉnh Song Đà.
Mấy ngày nay Tần Minh vẫn luôn canh gác ở bến đò, đợi thị vệ còn sống đến tập hợp.
May mà lúc đó nước sông không quá dữ, hơn nữa Đại Ngưu nhắc nhở kịp thời, hầu như tất cả thị vệ đều bám được vào vật nổi như thanh gỗ trước khi thuyền chìm.
Trong mấy ngày tổng cộng có hơn ba mươi thị vệ cùng năm sáu nha hoàn đi đến tập hợp ở bến đò.
Còn về những người chưa đến, tám chín phần mười là đã chết đuối rồi.
Tần Minh dặn dò nhân viên hộ tống ở bến đò nếu như có thị vệ đến, bảo họ đến đỉnh Song Đà, sau đó đưa người sống sót đi tìm Cửu công chúa.
Đã tìm được thuyền chìm rồi, người may mắn sống sót đều quay về, Cửu công chúa ở lại đỉnh Song Đà cũng chẳng có ý nghĩa gì vậy nên liền đề nghị đến làng Tây Hà thăm thú.
Chương 390: Thiên tai
Khánh Mộ Lam sớm đã nói với Kim Phi rằng Cửu công chúa sẽ tới làng Tây Hà, vì vậy Kim Phi mấy ngày nay đã huy động hơn một trăm vệ sĩ hộ tống tập trung đến đỉnh Song Đà, bảo vệ sự an toàn của Cửu công chúa.
Ngày hôm sau vừa hay mưa dừng rồi, sáng sớm đội ngũ đã rời khỏi đỉnh Song Đà, đi về phía Tây.
Cuối cùng cũng đón được một ngày nắng đẹp, xuống núi không bao lâu, Kim Phi và những người khác đã nhìn thấy rất nhiều người chạy ra đồng xem mùa màng.
Mưa liên tục khiến đồng ruộng nhiều nơi bị ngập úng, bây giờ có gieo lại cũng chắc chắn không kịp thời vụ.
Nhiều người ngồi bên ruộng với đôi mắt thẫn thờ không biết làm thế nào.
Nhìn thấy lá cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn, dân làng giống như nhìn thấy hào quang, đổ xô ra đường nhìn.
“Đại huynh đệ, đội trấn áp thổ phỉ của huynh còn tuyển người không? Ta từng làm binh lính, đừng thấy ta cụt ba ngón tay, đánh trận ta mạnh mẽ lắm!”
“Đại huynh đệ, xưởng muối của các huynh còn tuyển người không? Ta không cần tiền công, chỉ cần có cơm ăn là được rồi!”
“Trước đó Tiểu Ngọc nói Kim tiên sinh có thể sẽ mở thêm xưởng dệt, bao giờ mở thế, bọn ta có thể đến đó làm không?”
“Đại huynh đệ, ta thấy gần đây người đi kéo muối rất nhiều, cho ta đi cùng với!”
Người dân đứng chặn giữa đường, không ngừng hỏi.
Nam hỏi tiêu cục và thương hội có cần người không, nữ hỏi xưởng muối và xưởng dệt.
Người dân đứng chặn ở đường làm đội ngũ phải dừng lại.
Kim Phi và Trương Lương đều nhiều lần tấn công rằng vệ sĩ hộ tống không được tùy tiện tấn công dân thường, nếu không sẽ bị xử lý theo quân luật.
Các vệ sĩ không còn cách nào khác ngoài việc quay lại nhìn Kim Phi.
Thấy người vây quanh càng ngày càng nhiều, Kim Phi lo lắng trong đám người có thể có sát thủ ẩn nấp, đành phải phi ngựa lên phía trước.
“Mọi người yên lặng, Kim tiên sinh tới rồi!”
Đại Lưu nhanh chóng đi theo và hét với đám đông.
“A, Kim tiên sinh tới rồi!”
“Kim tiên sinh, mùa màng năm nay xong đời rồi, cầu xin tiên sinh thương xót, cho bọn ta một con đường sống với!”
“Kim tiên sinh, mở thêm một cái xưởng đi!”
Khi mọi người nghe thấy Kim Phi tới toàn bộ đều xông lên, khóc lóc với Kim Phi.
Khung cảnh trở nên hỗn loạn hơn.
Keng keng keng!
Đại Lưu nhặt một chiếc chiêng lên và gõ mạnh vào nó vài lần, khung cảnh cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
“Mọi người nghe ta nói”, Kim Phi trên lưng ngựa, hét lớn: “Gần đây ta sẽ xây dựng thêm vài cái xưởng nữa, đến lúc đó mọi người nếu muốn làm công thì có thể tới ứng tuyển”.
Mấy ngày nay y lại bàn bạc với Cửu công chúa vài lần, cuối cùng đã chốt hạ việc cung cấp muối cho quân sự.
Để ngăn chặn việc rò rỉ phương pháp sản xuất muối, Kim Phi tạm thời không có kế hoạch xây xưởng muối ở nơi khác, vì vậy trong tương lai, việc xây dựng quy mô lớn chắc chắn sẽ được bắt đầu ở gần đỉnh Song Đà.
Vì vậy rất cần một lực lượng lao động lớn.
Đám người này vừa hay có thể sử dụng.
“Mọi người nghe thấy chưa? Kim tiên sinh nói muốn xây xưởng ở chỗ chúng ta!”
“Tốt quá rồi! Chúng ta cũng có thể tới làng Tây hà làm việc rồi!”
“Kim tiên sinh đúng là Bồ Tát mà, không chỉ giúp chúng ta đánh đuổi thổ phỉ, còn tìm ra biện pháp để chúng ta sinh tồn trong lúc hoạn nạn!"
Nhiều người quỳ xuống đất và dập đầu với Kim Phi.
“Mọi người đừng như vậy, đều đứng dậy hết đi”.
Kim Phi hét lớn: “Bây giờ ta có việc gấp cần quay về làng Tây Hà, phiền mọi người tránh đường chút”.
Người dân nhanh chóng lùi ra hai bên đường để đoàn người đi qua.
“Đại Lục, nói với mọi người, kéo cờ xuống, y phục mặc ngược lại”.
Kim Phi quay đầu nhìn cờ đen một lượt, bất lực nói.
Phạm vi mưa lần này rất lớn, toàn bộ Kim Xuyên đều bị ảnh hưởng.
Cho dù tốc độ xây của làng Tây Hà có nhanh đến đâu cũng không thể nào thuê hết toàn bộ người dân trong quận đến đó làm việc được.
Lát nữa lại bị chặn lại Kim Phi thực sự không biết thoát thân như thế nào.
Cửu công chúa ở trong xe ngựa chứng kiến toàn bộ quá trình.
Nhìn mọi người hoan hô, Cửu công chúa khẽ cau mày.
Nhiều năm đứng ở góc độ của hoàng đế nhìn nhận vấn đề, khiến cho tầm nhìn của Cửu công chúa cao hơn người thường rất nhiều.
Tai nạn lần này phạm vi quá rộng, người trong quận này may mắn gặp được Kim Phi, còn những người ở nơi khác bị thiên tai ảnh hưởng thì sao?
Rất nhanh, toàn bộ cờ trong đội đều được cất đi, vệ sĩ hộ tống cũng cởi áo choàng ra, khoác ngược lại.
Như vậy thì người dân không nhận ra họ là người của làng Tây Hà, quả nhiên không có ai đến chặn.
Đỉnh Song Đà nằm ở phía đông huyện, làng Tây Hà ở phía Tây, đi suốt một ngày, để đảm bảo an toàn, Kim Phi không lựa chọn ở trong nhà trọ mà dẫn theo đội ngũ đi về phía núi Miêu Miêu.
Địa hình núi Miêu Miêu ít dốc hơn nhiều so với núi Hổ Đầu và đỉnh Song Đà, vì để đảm bảo an toàn, Trương Lương đã ra lệnh xây một tòa tháp xi măng ở lối vào núi Miêu Miêu.
Cửu công chúa lần đầu tiên nhìn thấy một tòa bê tông kiến trúc, chỉ vào tòa tháp nhỏ hỏi: “Mộ Lam tỷ tỷ, tòa tháp này dùng khối đá dựng lên à? Sao không có một chút khe hở nào vậy?”
"Không phải đá, là thứ gọi là xi măng mà tiên sinh phát minh ra”.
Khánh Mộ Lam nói: “"Xi măng ban đầu là bột, nhưng khi gặp nước, nó trở nên cứng hơn đá, đến xe tấn công thành cũng không thể phá được”.
“Bột nhưng khi gặp nước lại trở nên cứng hơn đá?”
Cửu công chúa lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Nếu muội không tin, buổi tối ta sẽ tìm chút xi măng cho muội xem là biết ngay thôi”.
Khánh Mộ Lam nghe thấy trên núi truyền tới tiếng hét, lập tức kéo Cửu công chúa chạy: “Vũ Dương, nhất định là các cựu binh và binh lính nữ đang tiến hành tập luyện đối kháng, chúng ta đi xem đi!”
Núi Miêu Miêu hiện giờ là cơ sở huấn luyện tân binh của tiêu cục Trấn Viễn, khi Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam đến nơi diễn tập, hàng trăm cựu binh và nữ binh lính đang tiến hành diễn tập thực chiến.
Cửu công chúa nhìn những nữ binh lính không ngừng ngã xuống rồi lại không ngừng bò dậy tiếp tục chiến đấu, cảm thán nói: “Mộ Lam tỷ tỷ, nữ binh lính dưới trướng tỷ có lợi hại như bọn họ không?”
“Đây đều là tân binh, dùng lời tiên sinh nói là ‘chim mới’, nữ binh dưới trướng ta là chim cũ, lợi hại hơn bọn họ nhiều”.
Khánh Mộ Lam tự hào nói: “"Thực ra, binh lính nữ vẫn yếu hơn binh lính nam về thể lực nên họ không giỏi chiến đấu. Họ giỏi bắn cung nỏ hơn”.
“Cung nỏ?”
“Đúng vậy, tiên sinh nói cách tốt nhất để đối phó với kẻ địch chính là tiêu diệt kẻ địch trên đường tiếp cận mình, như vậy mới có thể dùng cái giá nhỏ nhất để giành được thắng lợi”.
Khánh Mộ Lam nói: “Cung nỏ và máy bắn đá đều được tạo ra theo ý niệm này”
“Tiêu diệt kẻ địch trên đường tiếp cận mình, đúng là rất có lý”.
Cửu công chúa khẽ gật đầu: “Khánh Hoài ca ca viết thư nói rằng tiên sinh là thiên tài điều binh khiển tướng, quả nhiên không sai, chỉ tiếc tiên sinh không ham danh lợi, không muốn tòng quân, nếu không Đại Khang ta lại có thêm một đại tướng nữa!”
“Kỳ thực ta cảm thấy tiên sinh không tòng quân cũng khá tốt, ở lại Kim Xuyên, tiên sinh có thể làm được rất nhiều thứ, hiệu quả có lẽ còn cao hơn so với việc tự dẫn dắt đội quân”.
“Cũng đúng”, Cửu công chúa đồng ý gật đầu.
“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, Vũ Dương muội không phải luôn muốn thử áo giáp của ta sao? Đi, nhân lúc trời tối, ta dẫn muội đi thử”.
Khánh Mộ Lam kéo tay Cửu công chúa chạy về nơi diễn tập.
Bình luận facebook