• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 396-400

Chương 396: Thảo luận y thuật

Thông qua vài ngày tiếp xúc, Cửu công chúa cũng dần hiểu rõ tính cách của Kim Phi.

Biết y không thích cách nói chuyện quá nghiêm túc, cô ấy bụm miệng trêu đùa: “Xem ra tiên sinh rất được chào đón nhỉ, bản cung phát hiện ánh mắt nhìn tiên sinh của rất nhiều cô nương đều vô cùng tình tứ”.

Khánh Mộ Lam nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía Cửu công chúa với vẻ mặt khó hiểu.

Trong ấn tượng của Khánh Mộ Lam, từ sau khi Cửu công chúa giúp đỡ Trần Cát trả lời tấu chương, cô ấy đã trở nên vô cùng nghiêm túc.

Bây giờ xem ra cũng học được cách nói đùa rồi.

Cô ấy đâu hề biết Cửu công chúa đang cố ý kéo gần quan hệ với Kim Phi.

Mấy người trò chuyện linh tinh, đi qua xưởng dệt, tới được trước cửa xưởng chế luyện.

Ở nơi này, Cửu công chúa được chứng kiến quá trình tạo ra Hắc Đao.

Mặc dù Cửu công chúa rất có hứng thú với lò sắt to lớn bên trong xưởng, nhưng nghĩ tới chuyện trước đó vì phương pháp làm muối mà đã xảy ra khúc mắc với Kim Phi, vậy nên cô ấy chỉ khen ngợi một lượt, cố gắng không hỏi chuyện cái lò.

Kim Phi cũng không phải tên ngốc, thông qua phản ứng của Cửu công chúa, y đã đại khái đoán ra được suy nghĩ của cô ấy, sự cảnh giác đối với Cửu công chúa trong lòng cũng dần giảm đi, có điều lại không hoàn toàn buông bỏ cảnh giác. Lúc đi qua trước cửa phòng thí nghiệm, Khánh Mộ Lam đề nghị đưa Cửu công chúa vào trong tham quan một chút, nhưng Kim Phi lại không đồng ý.

Bởi vì Quan Hạ Nhi và Uyển Nương thường xuyên chế tạo xà phòng thơm bên trong phòng thí nghiệm, với trí tuệ của Cửu công chúa e rằng nhìn một lần là có thể học được luôn.

Đây cũng là lý do Kim Phi dẫn Cửu công chúa tới núi Miêu Miêu ở nhờ chứ không tới núi Thiết Quán.

Bây giờ xà phòng thơm là một trong số những nguồn lợi nhuận chính của thương hội Kim Xuyên, nếu như phương pháp làm xà phòng thơm bị truyền ra ngoài thì việc xây dựng làng Tây Hà sẽ gặp phải đả kích nghiêm trọng.

Cửu công chúa rất biết điều, phát hiện Kim Phi không đồng ý với đề nghị của Khánh Mộ Lam nên chủ động bước về phía cửa.

Vừa đi vừa tùy ý hỏi: “Tiên sinh, bây giờ có bao nhiêu người đang làm việc ở làng Tây Hà?”

“Chuyện này ta thật sự không rõ”, Kim Phi quay đầu nhìn về phía Đường Tiểu Bắc: “Muội biết không?”

“Người dân gốc ở làng Tây Hà là ba trăm linh ba người, ngoại trừ bọn họ, bây giờ nam nữ công nhân ở các xưởng, binh lính nam binh lính nữ ở tiêu cục và người nhà của bọn họ gộp lại tổng cộng là hơn ba nghìn bảy trăm người”.

Đường Tiểu Bắc cười nói: “Nếu như tính cả núi Thiết Quán, đỉnh Song Đà, núi Hổ Đầu, Hắc Thủy Câu và cả những người làm mướn mà thương hội Kim Xuyên thuê thì số người càng nhiều hơn, con số cụ thể ta cũng không nhớ rõ”.

“Nhiều như vậy sao?”

Cửu công chúa vốn dĩ chỉ buột miệng hỏi, nhưng nghe thấy con số này thì không khỏi dừng bước: “Ta nhớ tổng dân số của huyện Kim Xuyên cũng chỉ có hơn bốn mươi nghìn người thôi nhỉ?”

Thời đại phong kiến, bởi vì sản lượng lương thực rất thấp, không nuôi được quá nhiều người, điều kiện y tế cũng lạc hậu, tỉ lệ trẻ con mất sớm rất cao, dân số trong những năm vừa qua của Đại Khang vẫn luôn giảm sút.

Mấy chục năm trước, lúc Đảng Hạng và Khiết Đan vẫn chưa xâm phạm trung nguyên, sưu thuế vẫn chưa nặng lắm, tổng dân số của Kim Xuyên có lần đã đạt tới sáu mươi nghìn người, chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi mà dân số đã giảm mất một phần ba.

Cho dù vào thời điểm nào thì đây cũng đều là một sự việc vô cùng nghiêm trọng.

Đáng tiếc là hoàng đế và đại thần trong triều đình căn bản không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

Cả huyện không tới bốn mươi nghìn người, một nơi như làng tây Hà đã tập trung hơn ba nghìn người, gần chiếm một phần mười dân số của cả huyện.

Điều này sao lại không khiến cho Cửu công chúa bất ngờ cơ chứ?

“Phải”, Đường Tiểu Bắc gật đầu nói đầy tự hào: “Khoảng thời gian trước trong làng có mấy xưởng đồng thời khởi công, một số làng đã chuyển hết cả làng tới làng Tây Hà”.

“Tiên sinh thật sự quá lợi hại, lại nuôi sống được nhiều người như vậy”.

Cửu công chúa tán thưởng.

Kim Phi mỉm cười, không nói gì cả.

Mấy nghìn người có là gì, kiếp trước một xưởng có mấy chục nghìn người là chuyện quá bình thường.

Rời khỏi xưởng, mấy người vừa nói chuyện vừa tiếp tục tiến về phía trước, đối diện có một cô gái bước tới, chính là học trò thứ hai của Kim Phi – Chu Cẩm.

Nhìn thấy Kim Phi, trên mặt Chu Cẩm ánh lên niềm vui, lập tức chạy ra trước thân thiết ôm lấy cánh tay của Kim Phi, cười hỏi: “Tiên sinh, người trở về từ khi nào vậy?”

“Trở về được một lúc rồi, ban nãy con không nghe thấy trưởng làng hô họp sao?”, Kim Phi hỏi.

“Nghe thấy rồi, nhưng Ngụy tiên sinh đang khám bệnh cho người ta nên không cho con đi”, Chu Cẩm cười nói: “Sớm biết tiên sinh đã trở về thì chắc chắn con đã qua đó rồi”.

“Ngụy tiên sinh vẫn ở làng Tây Hà?”, Kim Phi nghi hoặc hỏi.

Trước khi đi núi Ngũ Lang, Ngụy Vô Nhai dẫn người của trấn Phong Thủy tới cảm ơn y, kết quả Kim Phi nhận được tin cứu viện từ binh lính nữ mà A Mai cử tới nên đã lập tức tới núi Ngũ Lang.

Sau đó lại tới bến đò đón Cửu công chúa, đi đi về về cũng mười ngày, y tưởng rằng Nguy Vô Nhai đã đi từ lâu.

“Vẫn còn ở đây, Ngụy tiên sinh nói ông ấy phải đợi tiên sinh trở về để thảo luận y thuật với tiên sinh”.

Chu Cẩm ngẩng đầu nói.

“Ông ta là đại phu tốt nhất của Quảng Nguyên, ta chỉ hiểu chút ít về y thuật, ông ta thảo luận y thuật gì với ta được chứ?”

Kim Phi dở khóc dở cười nói.

Mỗi người có sở trường ở một phương diện, nếu như Ngụy Vô Nhai thảo luận chuyện chế luyện với Kim Phi thì y cũng chẳng ngần ngại gì.

Thế nhưng kiến thức y dược của y chỉ nửa vời thì có thể thảo luận gì với Ngụy Vô Nhai cơ chứ?

“Không phải đâu, Ngụy tiên sinh đã thấy được kỹ thuật khâu vết mổ và rượu cồn của tiên sinh, vẫn luôn tán dương không ngớt, nói y thuật ngoại khoa mà tiên sinh đưa ra là học thuật có thể lập riêng tông phái!”

Chu Cẩm nghiêm túc trả lời: “Ngụy tiên sinh nói rồi, nếu như phương pháp này truyền cho phía quân đội thì thương binh trên chiến trường có thể sống được quá nửa!”

Ngụy Vô Nhai học Đông y truyền thống, mặc dù cũng có ngoại khoa, thế nhưng xử lý vết thương gì đó đều không quá quy phạm, việc trên chiến trường tùy ý dùng vải dơ băng bó vết thương cho thương binh là có thể nhìn ra được.

Có điều chuyện này cũng không trách được Đông y, trên thực tế vào thời kỳ phong kiến, việc dùng Tây y để trị bệnh là quá xa vời.

Tổng kết thành một câu là tay đau thì cưa tay, chân đau thì cưa chân.

Có thể nói hiệu quả rất nhanh chóng, cưa rồi thì không đau nữa phải không?

Cũng vì sự xuất hiện của kính hiển vi sau này giúp Tây y mở ra cánh cửa lớn của thế giới mới nên Tây y mới có sự phát triển mạnh mẽ đột phá tới vậy.

Nếu như không phải vì chuyện của núi Ngũ Lang và Cửu công chúa thì lần này Kim Phi trở về đã chuẩn bị bắt đầu đun luyện chế tạo thủy tinh.

Mặc dù yêu cầu của kính hiển vi khá cao, thế nhưng Kim Phi tự tin nhiều nhất mất vài năm là y chắc chắn có thể bán ra được.

Cửu công chúa vốn dĩ chỉ đứng bên cạnh lắng nghe, nhưng nghe thấy lời Chu Cẩm nói, sắc mặt lập tức thay đổi.

Lập tức túm lấy Chu Cẩm hỏi: “Ban nãy cô nói cái gì? Nói lại một lần nữa ta nghe!”

“Cô là ai vậy, đau tôi kia!”, Chu Cẩm giằng cánh tay ra, thở dốc trừng mắt nhìn Cửu công chúa.

“Cẩm Nhi không được vô lễ, vị này là Cửu công chúa điện hạ của triều đại này!”

Kim Phi vội vàng gõ một cái lên đầu Chu Cẩm, sau đó xin lỗi Cửu công chúa: “Đồ đệ còn trẻ dại chưa trải sự đời, cư xử lỗ mãng với điện hạ, mong điện hạ bỏ qua cho!”

“Công...công chúa?”

Chu Cẩm trợn trừng mắt, hiếu kỳ quan sát Cửu công chúa.

Dù gì cô ấy cũng chỉ là một cô gái lớn lên nơi núi rừng, vẫn không biết công chúa tượng trưng cho điều gì.

“Ngây ra cái gì, còn không mau dập đầu xin lỗi điện hạ đi?”

Đường Tiểu Bắc đá một cú vào chân Chu Cẩm.

“Cẩm Nhi xin dập đầu xin lỗi công chúa!”

Lúc này Chu Cẩm mới hoàn hồn trở lại, quỳ xuống dập đầu xin lỗi Cửu công chúa.

“Mau đứng dậy!”

Khi trước lúc được Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc hành lễ, Cửu công chúa đều ngồi trên xe ngựa, nhưng lúc này lại giơ tay ra kéo Chu Cẩm đứng dậy.

Cô ấy kích động hỏi: “Tiểu cô nương, ban nãy cô nói gì? Thật sự có cách có thể khiến cho thương binh trên chiến trường sống được quá nửa sao?”
Chương 397: Phẫu thuật

Trong thời kỳ phong kiến, các trận chiến giữa hai đội quân về cơ bản là đấu tay đôi.

Sau một trận chiến, số lượng binh lính bị thườn chết nhiều gấp mấy lần số lượng binh lính đánh nhau chết trên chiến trường.

Do điều kiện y tế lạc hậu, tỷ lệ tử vong vô cùng cao.

Đặc biệt là trong mùa hè, nếu vệ sinh doanh trại không đạt tiêu chuẩn sẽ rất dễ bị nhiễm bệnh.

Một khi đã bị nhiễm bệnh, có thể sống sót hay không là tùy vào thể chất cơ thể của mỗi người.

Một số người bị thương phải mổ bụng moi ruột ra, kết quả vẫn cầm cự được.

Cũng có một số người bị thương chỉ cắt một vết nhỏ ở cánh tay, cuối cùng vẫn chết.

Tình trạng này không phải là hiếm.

Sau một trận chiến, chỉ có vài chục người chết trên chiến trường, nhưng có thể có hàng trăm binh lính bị thương chết trong doanh trại.

Nếu như có thể giảm một nửa tỷ lệ tử vong những binh lính bị thương, việc này đối với Đại Khang thực sự quá quan trọng.

Vì vậy Cửu công chúa mới kích động như vậy, thậm chí quên cả thân phận, trực tiếp vươn tay tóm lấy Chu Cẩm.

“Tiểu cô nương, thực sự có cách giúp cho hơn nửa các binh lính bị thương sống sót sao?”

Chu Cẩm bị dọa sợ hãi, lắp bắp nói: “Đúng vậy... đó chính là kỹ năng phẫu thuật mà tiên sinh dạy cho ta!”

“Phẫu thuật?”, Cửu công chúa quay đầu nhìn Kim Phi: “Xin hỏi tiên sinh phẫu thuật là gì vậy?”

“Điện hạ, người thả Cẩm Nhi ra trước đã”.

Kim Phi mỉm cười chỉ vào vai của Chu Cẩm.

Lúc này Cửu công chúa mới hoàn hồn lại, nhanh chóng bỏ tay ra.

Chu Cẩm sợ hãi vội vàng trốn sau người Kim Phi, không dám lại gần Cửu công chúa nữa.

“Cẩm Nhi, điện hạ cũng không phải hổ ăn thịt người, sợ gì chứ?”

Kim Phi mỉm cười xoa đầu Chu Cẩm. Sau đó ngẩng đầu lên nhìn trời: “Điện hạ, hình như trời sắp mưa rồi, chi bằng chúng ta vào trong phòng y tế rồi nói tiếp?”

“Nghe tiên sinh hết”, Cửu công chúa cười đáp.

Mấy người đi vào trong phòng y tế.

Khu nhà của Tạ Quang chiếm diện tích rất lớn, trước đây khi Khánh Mộ Lam sống ở đây đã dựng thêm mấy cái lều trại trong sân.

Bây giờ các binh lính nữ đều đã chuyển đến doanh trại sau núi, trong sân có một khoảng không gian rộng lớn.

Từ khi ông Đàm tiếp quản phòng y tế đã chia khoảng đất trống trong sân thành hai mảnh nhỏ, một mảnh để trồng rau và một mảnh còn lại để trồng thử các loại thảo mộc.

Trong lúc Kim Phi tiến vào liền nhìn thấy hai ông lão đang đào đất bằng cuốc.

Chính là Ngụy lang trung và ông Đàm.

Thấy Kim Phi đi vào, Ngụy lang trung vội vàng đặt cuốc sang bên cạnh: “Kim tiên sinh, cuối cùng ngài cũng quay về rồi”.

“Sau khi ra khỏi Ngũ Lang, lại tới bến đò đón công chúa điện hạ, vì vậy lỡ mất thời gian mấy ngày, khiến Ngụy lang trung đợi lâu rồi”.

Kim Phi sợ rằng Ngụy lang trung bất ngờ khi gặp Cửu công chúa giống Chu Cẩm nên chủ động giới thiệu trước: “Vị này chính là Cửu công chúa điện hạ!”

Ngụy lang trung sống trong quận thành hơn nửa đời người, lại là người đi nhiều biết nhiều, đương nhiên biết Cửu công chúa có ý nghĩa gì.

Khẽ ngây ra một chút liền vội vàng phủi bụi đất trên người, sau đó hành lễ với Cửu công chúa: “Lão hủ Ngụy lang trung, tham kiến điện hạ!”

Trên đường tới phòng y tế, Kim Phi đã giới thiệu đại khái về câu chuyện của Ngụy lang trung cho Cửu công chúa.

Ấn tượng của Cửu công chúa về Ngụy lang trung khá tốt, khẽ mỉm cười giơ tay: “Ngụy tiên sinh không cần đa lễ, trên đường tới đây, Kim tiên sinh đã nói với ta rằng Ngụy tiên sinh bất chấp an nguy của bản thân, chữa bệnh sốt rét cho bách tính, kịp thời ngăn chặn tai họa, bản cung vô cùng khâm phục”.

“Nếu không phải có hành động trượng nghĩa của ông, nói không chừng bệnh sốt rét đã lây lan hoành hành, vì vậy bản cung thay mặt cho bách tính cảm ơn ông”.

Ngụy lang trung là người có tư tưởng Đại Khang truyền thống, được người của hoàng tộc khen ngợi, kích động liên tục hành lễ: “Đa tạ điện hạ khen ngợi, lão hủ chẳng qua chỉ là cố gắng hết sức làm tròn bổn phận của mình mà thôi”.

Sau khi biết chuyện Kim Phi nói tốt về mình trước mặt công chúa, Ngụy lang trung cũng đáp lại: “Thực chất bệnh sốt rét có thể được chữa khỏi đều là nhờ lời khuyên của tiên sinh cùng với lòng hảo tâm quyên góp nhiều vật liệu”.

“Tiên sinh biết cách trị bệnh sốt rét?”, Cửu công chúa nhìn về phía Kim Phi.

Từ trước đến giờ sốt rét luôn là căn bệnh cứng đầu và rất dễ lây lan, mỗi năm Cửu công chúa đều thấy rất nhiều bản tấu liên quan đến căn bệnh này.

Khung cảnh được miêu tả trong đó, Cửu công chúa chỉ nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi.

Nếu như giải quyết được bệnh sốt rét, ý nghĩa vô cùng to lớn.

“Trước đây có nghe nói một số kiến thức về bệnh sốt rét, nhưng chỉ biết cách phòng ngừa và chữa trị, còn về bệnh nhân đã bị mắc bệnh truyền nhiễm, tạm thời không có cách nào tốt cả”, Kim Phi trả lời.

““Biết cách phòng ngừa và kiểm soát có thể ngăn chặn bệnh sốt rét ở mức cao nhất trước khi nó bắt đầu hoành hành”.

Ngụy tiên sinh nói: “Lần này nếu như không có Kim tiên sinh chỉ điểm, lão hủ e là không có cách nào cả”.

“Trước đây chỉ biết tiên sinh giỏi rèn sắt, ngâm thơ, điều binh, không ngờ tiên sinh cũng rất hiểu biết về y thuật”.

Cửu công chúa cười hỏi: “Tiên sinh, có chuyện gì ngài không biết không?”

“Đúng vậy, so với tiên sinh, cả đời này của lão hủ có là gì”.

Ngụy lang trung đồng ý gật đầu.

“Tiên sinh, những cái này tiên sinh học được từ ai thế?”, Cửu công chúa tò mò hỏi.

“Ngày bé ham chơi, thường xuyên trốn học lên núi chơi, ở trên núi gặp một ông lão tiên phong đạo cốt, rất nhiều thứ đều là ông ấy dạy cho ta”.

Kim Phi bịa ra một cao nhân để ứng phó: “Đáng tiếc năm đó không hiểu chuyện, chỉ học được chút tài nghệ của ông lão ấy mà thôi, sau đó ông ấy lại đi ngao du khắp nơi rồi”.

Thời phong kiến dị đoan, mê tín vẫn là cái cớ tốt nhất.

Ngụy lang trung không hề nghi ngờ lời của Kim Phi.

Cửu công chúa mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, cũng coi như chấp nhận cách nói này.

“Kim tiên sinh, phẫu thuật cũng là do lão tiên sinh đó dạy ngài sao?”, Ngụy lang trung hỏi.

“Đúng vậy”, Kim Phi đáp: “Lão tiên sinh nói với ta, ở những nơi tối tăm của sự thối nát, nhiều loài côn trùng nhỏ mà mắt người không thể nhìn thấy sẽ sinh sản. Những con côn trùng nhỏ này có một số thích uống máu, một số thích ăn thịt người và các cơ quan nội tạng của động vật”.

“Bình thường bị da thịt của chúng ta ngăn cản, côn trùng đành bất lực, nhưng khi cơ thể bị thương, côn trùng có thể thông qua vết thương tiến vào phá hoại bên trong cơ thể”.

“Sốt rét thực sự là do những con bọ nhỏ này gây ra, nhưng chúng quá nhỏ để chúng ta có thể nhìn thấy."

“Có lý, người ở trong bóng tối thời gian dài rất có nguy cơ sinh bệnh”.

Ngụy lang trung gật đầu đồng ý.

“Nhưng nếu mắt người không thể nhìn thấy loại côn trùng này, lão tiên sinh làm sao biết được?"

Cửu công chúa hỏi.

“Lão tiên sinh nói rằng ông ấy đã từng thấy một cái gương gọi là kính hiển vi, thông qua cái gương này, mọi thứ sẽ trở nên to hơn, khi to đến một mức nhất định thì có thể nhìn thấy được loại côn trùng này”.

“Trên đời này lại có bảo vật như vậy sao?”, Ngụy lang trung nói.

“Nếu như có bảo vật lợi hại giống như lời tiên sinh nói, vậy thì sau khi soi chiếc gương đó một lượng bạc biến thành mấy lượng bạc sao?”

Cửu công chúa cẩn thận hơn nhiều, vẫn còn nhiều hoài nghi.

"Loại gương này chỉ làm cho mọi thứ trông lớn hơn và rõ ràng hơn, nhưng nó không thực sự làm cho mọi thứ lớn hơn”, Kim Phi giải thích.

“Thì ra là như vậy”, Cửu công chúa hiểu ra.

“Thật lợi hại”, Ngụy lang trung không suy tính nhiều như vậy, kéo gấu áo Kim Phi nói: “Kim tiên sinh, sau này nếu như ngài có được bảo vật đó, nhất định phải gọi ta tới xem đấy”.

Kim Phi nghe vậy liền mỉm cười.

Y đang đợi câu này.
Chương 398: Chuyện làm nông

Sinh, lão, bệnh, tử là lẽ tự nhiên của con người, ai cũng không thể tránh khỏi.

Sự hiểu biết về y học của Kim Phi có hạn, còn ông Đàm, người phụ trách phòng y tế, trước đây chỉ là một nông dân lên núi hái thảo dược, trình độ y thuật của ông ấy có lẽ còn không bằng Kim Phi.

Ngụy Vô Nhai bất kể y thuật hay tính cách đều rất đáng tin cậy, nếu có thể giữ ông ấy lại làm trụ cột của phòng y tế thì nhất định là sự lựa chọn tốt nhất.

Vì vậy kể từ khi nghe Chu Cẩm nói Ngụy Vô Nhai vẫn chưa rời khỏi làng Tây Hà, Kim Phi đã suy nghĩ đến việc làm sao giữ Ngụy Vô Nhai lại hoàn toàn.

“Không giấu Ngụy tiên sinh, lão tiên sinh nói với ta cách chế tạo kính hiển vi, nhưng đáng tiếc vì không đủ nguyên vật liệu nên vẫn chưa thể thành công được, làm ra được một sản phẩm thứ cấp, chỉ có thể phóng đại vật lên hai hoặc ba lần”.

Kim Phi lộ ra vẻ bất lực.

“Thật sao? Có thể cho lão hủ mượn xen được không?”

Ngụy Vô Nhai cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

“Đương nhiên là được rồi”.

Kim Phi nhìn về phía Chu Cẩm: “Tiểu Cẩm, đến phòng thí nghiệm lấy chiếc gương trên bàn ta tới đây”.

“Vâng!”, Chu Cẩm xoay người chạy ra ngoài, rất nhanh đã cầm theo một cái gương trong suốt đi tới.

Thủy tinh vẫn chưa được sản xuất ra, trước đây Kim Phi nhìn thấy một vài viên pha lê tự nhiên tương đối lớn trong nhà kho, y đã đánh bóng chúng thành những chiếc gương cầu lồi có quy cách khác nhau, muốn thử xem mình có thể chế tạo một cặp ống nhòm trước hay không.

Kết quả là thí nghiệm thất bại, không tìm thấy thêm tinh thể nào nữa nên kế hoạch tạm gác lại, dự định chế tạo thủy tinh trước.

Trong số đó, có hai chiếc gương làm bằng pha lê có thể dùng làm kính lúp, vì vậy Kim Phi đặt chúng trên bàn và thỉnh thoảng sử dụng chúng.

Cái Kim Phi cầm tới là một trong số đó.

Kim Phi cầm lấy chiếc kính lúp, nhắm vào chiếc bút lông trên bàn, sau đó từ từ di chuyển ra một khoảng nhất định.

Nòng bút vốn to bằng đầu đũa, sau to bằng đầu ngón tay.

Chất lượng tinh thể của kính lúp không tinh khiết lắm và kỹ thuật đánh bóng của Kim Phi không tốt lắm.

Chiếc kính lúp mua bằng 2 tệ ở kiếp trước còn tốt hơn nhiều so với chiếc kính lúp trong tay Kim Phi.

Nhưng bây giờ, đường đường là Cửu công chúa của một nước mà danh y nổi tiếng của quận thành đều nhìn chiếc kính lúp này như nhìn thấy bảo vật.

“Quả nhiên là bảo vật, thực sự lớn hơn rồi!”

Ngụy Vô Nhai kích động vỗ tay: “Tiên sinh, ta có thể thử không?”

“Đương nhiên”, Kim Phi thản nhiên đưa kính lúp cho Ngụy Vô Nhai.

Ngụy Vô Nhai cẩn thận nhận lấy bằng cả hai tay, sau đó giơ kính lúp lên, tí lại soi chỗ này, tí lại soi chỗ kia, rất vui vẻ.

Sau đó Cửu công chúa cũng không kìm được lòng, cầm lấy dùng một lúc.

“Kim tiên sinh, không biết khi nào ngài có thể làm ra được một cái gương có thể thấy được côn trùng?”

Hiện tại Ngụy Vô Nhai đã hoàn toàn tin lời Kim Phi, ông ấy rất mong chờ chiếc kính hiển vi mà Kim Phi nói.

“Sau này nếu như không có chuyện gì thì ta sẽ chuyên tâm làm cái này”.

Kim Phi nói: “Nhưng thời gian thì không nói được, nếu như thuận lợi, hai tháng là có thể thành công rồi, nếu không thuận lợi, một hai năm cũng khó mà xong”.

“Chuyện này…”, Ngụy Vô Nhai do dự một chút, hỏi: “Kim tiên sinh, ta có thể ở lại làng Tây Hà không?”

Kim Phi nghe thấy vậy trong lòng không khỏi vui mừng.

Vừa rồi y đang nghĩ cách giữ Ngụy Vô Nhai lại, nhưng trước khi y kịp giở trò, Ngụy Vô Nhai đã chủ động yêu cầu được ở lại.

“Ngụy tiên sinh muốn ở lại, ta đương nhiên là hoan nghênh rồi”, Kim Phi hỏi: “Không biết tiên sinh định ở ngắn hạn hay dài hạn?”

“Nếu như tiên sinh đồng ý, ta muốn sống ở làng Tây Hà luôn, đợi tiên sinh làm ra được kính hiển vi, lão hủ cũng có thể tận mắt nhìn thấy đám côn trùng không thể nhìn thấy bằng mắt thường, thuận tiện cũng nhờ tiên sinh chỉ bảo kỹ thuật phẫu thuật”.

Mỗi người đều có mục đích theo đuổi của mình, thứ Ngụy Vô Nhai theo đuổi chính là y học.

Tuy nhiên, y thuật của ông ấy đã là đỉnh cao ở Quảng Nguyên, rất khó tiến xa hơn.

Kể từ khi nghe Chu Cẩm nói về kỹ thuật phẫu thuật ở làng Tây Hà, Ngụy Vô Nhai cảm thấy như được khai sáng.

Vì vậy quyết định ở lại đây không đi nữa.

Đối với Ngụy Vô Nhai mà nói, khám bệnh ở đâu cũng giống nhau.

Kim Phi lo lắng rằng Ngụy Vô Nhai sẽ rời đi, lại không biết rằng Ngụy Vô Nhai lại lo lắng Kim Phi liệu có bằng lòng cho ông ấy ở lại không.

Bây giờ hai bên đều đã nói rõ, ai nấy đều vui vẻ.

“Vậy ta và tiên sinh cùng nhau tiến bước!”

Kim Phi vô cùng vui vẻ: “Đại Lưu, mau về thông báo cho Hạ nhi, sau khi dọn dẹp phòng cho điện hạ xong thì lại dọn thêm một phòng cho Ngụy tiên sinh”.

“Tiên sinh, không cần phiền phức vậy đâu, phòng y tế này còn hai phòng trống, cũng đầy đủ tiện nghi, ta ở lại đây là được rồi”.

Ngụy Vô Nhai xua tay nói.

“Vậy sao được?”, Kim Phi nói: “Tiên sinh nếu như dự định ở lại làng Tây Hà thì phải đón người nhà qua đây, hai phòng làm sao mà đủ được?”

“Con trai con gái đã thành thân rồi, trong nhà chỉ còn lại hai người vợ và thiếp mà thôi, hai phòng là đủ rồi”.

Ngụy Vô Nhai nói: “Hơn nữa ta là lang trung, không ở phòng y thì ở đâu?”

“Tiên sinh nếu đã kiên trì vậy thì ta cũng sẽ không ép buộc nữa, tiên sinh tạm thời chịu khó một chút, đợi phòng khám mới được xây xong thì tiên sinh hãy dọn qua đó”, Kim Phi nói.

Vì dân số của làng Tây Hà càng lúc càng nhiều, người bệnh cũng tăng lên them, chỉ một tiểu viện nhỏ này nhất định là không đủ.

Kim Phi đã lên kế hoạch xây một phòng y tế mới tốt hơn từ lâu, chỉ là vẫn chưa bỏ ra được thời gian và công sức.

Bây giờ Ngụy Vô Nhai tới rồi, chuyện này cần phải đẩy nhanh tiến độ.

“Toàn bộ nghe theo tiên sính sắp xếp”.

Ngụy Vô Nhai không hề phản đối việc này.

“Chúc mừng tiên sinh lại có thêm một trợ thủ đắc lực”.

Cửu công chúa cười nói: “Cũng chúc mừng Ngụy tiên sinh được như ý nguyện, y thuật tiến thêm một bước, cứu chữa bệnh cho dân chúng”.

Có một chút ghen tị trong giọng điệu của cô ấy,

Thân phận công chúa cao quý là thật, nhưng có quá nhiều ràng buộc.

Dù mới tới làng Tây Hà không lâu nhưng Cửu công chúa đã phải lòng không khí ở nơi đây.

Nếu có thể cô ấy cũng mong được ở lại.

Nhưng đáng tiếc cô ấy là công chúa, không thể tự do tự tại như Ngụy Vô Nhai được.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, trời âm u cả buổi, cuối cùng đổ cơn mưa.

Lúc đầu chỉ là mưa nhẹ, sau đó càng lúc càng nặng hạt.

“Không biết là ai chọc thủng bầu trời rồi, năm nay mưa lớn quá”.

Ngụy Vô Nhai nhìn màn mưa ngoài cửa, bất đắc dĩ nói.

“Đúng vậy, ông trời nếu như còn đổ mưa mấy ngày nữa e là mùa màng năm sau không còn thu hoạch gì nữa”.

Kim Phi thở dài nói theo.

Với thân phận hiện tại của y, cho dù ba năm không có thu hoạch gì, cũng nhất định không cần lo lắng chuyện ăn uống.

Nhưng Kim Phi vẫn lo lắng cho người dân.

Thuế khóa đã nặng nề, nếu không có thu hoạch sẽ dồn dân chúng vào ngõ cụt.

Chỉ là Cửu công chúa đang ở đây, Kim Phi không tiện oán trách triều đình.

Với trí thông minh của Cửu công chúa, cô ấy đương nhiên hiểu được sự ám chỉ của Kim Phi, theo bản năng muốn bênh vực triều đình, nhưng vừa mở miệng ra phát hiện mình không có cách nào để giải thích cả.

Tăng thuế năm này qua năm khác, triều đình hà khắc với dân, làm sao biện minh đây?

Thực chất từ mấy ngày trước khi phát hiện mực nước sông tăng cao cô ấy vẫn luôn lo lắng, trong lòng không ngừng suy nghĩ cách giải quyết.

Đột nhiên Cửu công chúa nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Kim Phi: “Lão tiên sinh thần tiên đó có nói với tiên sinh về chuyện làm nông không?”
Chương 399: Nông nghiệp

Trên thực tế, Kim Phi đã suy nghĩ rất nhiều về việc làm nông.

Giờ đây, Thương hội Kim Xuyên có thể sử dụng xà phòng và Hắc Đao để liên tục gửi rất nhiều tiền.

Số tiền này là quá đủ để nuôi hàng ngàn người ở làng Tây Hà.

Hơn nữa, xưởng dệt có số lượng công nhân lớn nhất ở làng Tây Hà không chỉ tự cung tự cấp được mà sau khi các khung dệt mới được đưa vào sử dụng còn dư thừa ra.

Bây giờ xưởng luyện sắt đã hoàn toàn hình thành hoạt động dây chuyền lắp ráp, các nữ đệ tử được đào tạo trong nhà kho đều phụ trách chế tạo một hoặc hai bộ phận của khung cửi.

Sau đó, nó được gửi đến phòng lắp ráp bên cạnh, ngay sau đó một khung cửi sẽ được ra lò.

Nó không chỉ có thể ngăn chặn rò rỉ bí mật mà còn cải thiện đáng kể hiệu quả sản xuất.

Những người thợ mộc truyền thống ở Đại Khang có thể đóng một khung cửi trong một tháng đã được coi là rất nhanh rồi.

Về phần xưởng luyện sắt, nếu Đường Đông Đông cần, Mãn Thương sẽ dẫn theo một nhóm nữ đệ tử, một ngày có thể chế tạo hơn chục cái.

Ngoài các hoạt động của dây chuyền lắp ráp, điểm quan trọng nhất là việc sử dụng các công cụ máy móc.

Xưởng luyện sắt đã có hơn chục máy công cụ đơn giản, tuy còn rất thô sơ, nhưng cũng dư sức để làm nên khung cửi do Kim Phong thiết kế.

Thợ mộc cần phải chạm khắc các bộ phận trong vài ngày, sử dụng máy công cụ, chỉ cần ‘xoạt xoạt’ vài lần là đã có thể làm xong rồi.

Đây là sức mạnh của ngành công nghiệp.

Máy dệt mới do Kim Phi sản xuất chạy bằng cối xay gió, khi không có gió thì dùng gia súc, tốc độ dệt hoàn toàn không thể hơn đứt máy dệt truyền thống của Đại Khang.

Quyết định này giúp chi phí lao động của xưởng dệt làng Tây Hà giảm đi rất nhiều.

Các xưởng dệt cũng chuyển lỗ thành lãi.

Ngoài các xưởng dệt còn có các xưởng muối.

Khi bên Cửu công chúa hoàn thành, nhiều xưởng muối sẽ được thành lập gần hai gò đất, điều này sẽ giải quyết vấn đề việc làm của một lượng lớn người dân.

Cho nên Kim Phong không lo không đủ ăn, có thể nuôi sống toàn bộ làng Tây Hà, nếu cho y một hai năm, Kim Phong thậm chí có thể biến toàn bộ quận Kim Xuyên thành mô hình phát triển công nghiệp, giải quyết lương thực và vấn đề ăn uống của người dân.

Nhưng ông trời đã không cho y thời gian này.

Trận mưa mùa thu này kéo dài quá lâu, ít nhất một nửa số ruộng ở huyện Kim Xuyên sẽ không có thu hoạch trong năm tới.

Lúc này triều đình lại tăng thuế, dân chúng sẽ sống như thế nào đây?

Hơn nữa, tổng lượng lương thực cả thiên hạ là cố định, phần lớn tập trung vào tay địa chủ và quý tộc, Kim Phong có thể phát triển công nghiệp, bán xà phòng, muối, vải vóc, kiếm tiền mua lương thực nuôi sống dân ở Kim Xuyên, nhưng còn người ở nơi khác thì sao?

Giải pháp cơ bản nhất là vừa đánh đuổi địa chủ, vừa phát triển mạnh nông nghiệp.

Kim Phi đừng hòng nghĩ đến việc tấn công các địa chủ và đám thân hào.

Đừng nói y chỉ là Nam tước Thanh Thủy, cho dù là đương kim hoàng đế Trần Cát, cũng cực kỳ khó làm được.

Vậy chỉ còn con đường duy nhất là phát triển nông nghiệp.

Khi phát triển nông nghiệp, suy nghĩ đầu tiên của Kim Phi là công nghệ lai tạo lúa nước.

Ở kiếp trước, chính công nghệ này đã giải quyết vấn đề nuôi sống hơn một tỷ người.

Nhưng rồi lại bị từ bỏ.

Ở kiếp trước, ông Viên đã lãnh đạo một đội làm việc chăm chỉ trong mấy chục năm mới giải quyết được vấn đề, Kim Phi, nghiên cứu về cơ học, chỉ biết nguyên tắc của nó, chứ không biết cách vận hành nó.

Tuy nhiên, Kim Phi kiếp trước cũng xuất thân từ một gia đình làm nông, khi còn nhỏ y thường giúp gia đình làm ruộng nên không xa lạ gì với việc làm ruộng.

Mặc dù không thể so sánh với những người chuyên ngành nông nghiệp, nhưng đối với Đại Khang ngày nay, đó cũng là một công nghệ vượt thời đại.

Bởi vì phương pháp canh tác hiện tại của Đại Khang cũng như luyện kim, vô cùng lạc hậu.

Ở nhiều nơi, phương thức canh tác nương rẫy thô sơ vẫn được áp dụng.

Cái gọi là đốt nương làm rẫy là đốt thực vật trên đất, sau đó lấy tro làm phân bón để gieo hạt.

Khi gieo hạt, họ không đào đất, chỉ dùng que gỗ chọc một lỗ trên mặt đất, sau đó ném hạt vào lỗ, sau đó giẫm lên lỗ, và việc gieo trồng coi như xong.

Làm thế năng suất cây trồng sao có thể cao được?

Năng suất lúa mì ở Đại Khang trung bình chỉ hơn 100 cân mỗi mẫu, hai trăm cân đã là ruộng màu mỡ cao sản, cần mưa thuận gió hòa.

Không phải người dân không biết cày xới đất tốt cho cây trồng phát triển, mà là người dân không có trâu bò để làm ruộng.

Ngoài giá bò nuôi ở trang trại cao, nhiều nơi còn phải nộp thuế cho gia súc.

Không chỉ có Đại Khang, Kim Phi kiếp trước, triều đại phong kiến cũng có loại thuế má vô nghĩa như vậy.

Trâu bò không có, đàn ông ít, nông cụ lạc hậu, nếu trông cậy vào một đám phụ nữ và trẻ em, người già cày ruộng, e rằng đến mùa cày cấy thì không cày nổi mấy mảnh, vì vậy họ chỉ có thể sử dụng phương pháp canh tác thô sơ này.

Kim Phi nghĩ đến việc truyền lại kinh nghiệm trồng trọt mà y biết cho nông dân.

Tuy nhiên, quận Kim Xuyên chủ yếu là miền núi, hầu hết người dân kiếm sống bằng cách trồng dâu và cây gai dầu, tương đối ít người trồng lúa nước và lúa mì, Kim Phi sau đó quá bận rộn và vấn đề này đã bị trì hoãn.

Hiện tại Cửu công chúa đã chủ động hỏi, Kim Phi đã sẵn sàng bàn bạc với cô ấy một phen.

"Thức ăn là quan trọng nhất đối với người dân, công việc làm ruộng là nền tảng của một quốc gia, lão tiên sinh có nói thế", Kim Phi trả lời.

“Vậy lão tiên sinh nói thế nào?”, Cửu công chúa hỏi.

"Cái này..”., Kim Phi chần chờ một chút, hỏi: "Lời lão tiên sinh lời nói rất cấp tiến, không biết có nên nói hay không..”.

Cửu công chúa rất thông minh, nghe những gì Kim Phi nói, cô ấy biết rằng câu tiếp theo sẽ chỉ trích triều đình.

Nhưng nông nghiệp đối với quốc gia quan trọng như vậy, Cửu công chúa nghĩ tới đây liền đuổi Tần Minh và những thị vệ khác ra khỏi phòng điều trị kể cả Thấm Nhi.

Chỉ còn lại Kim Phi, Cửu công chúa, Khánh Mộ Lam và Ngụy Vô Nhai trong phòng.

"Tiên sinh, giờ ở đây không có người ngoài, ngài muốn nói gì cứ tùy ý nói, cho dù ngài gọi phụ thân ta là đồ ngu, ta cũng tuyệt không truy cứu!"

Cửu công chúa nói xong, trịnh trọng hành lễ với Kim Phi: “Ta cũng hy vọng tiên sinh đại lượng với thiên hạ mà nói ra sự thật”.

"Tiên sinh, ngài muốn nói gì cũng được. Vũ Dương không giống với những tên khốn tranh quyền đoạt lợi kia, cô ấy thật sự muốn vì Đại Khang”.

Khánh Mộ Lam khuyến khích: "Hơn nữa, trong hàng trăm năm kể từ khi thành lập Đại Khang, chưa có tiền lệ nào bị kết án vì nói”.

Nói xong, sợ Kim Phi lo lắng, nên đã làm mẫu nói: “Vũ Dương, muội nói bệ hạ là hôn quân không hề sai, Khánh Hoài ca ca cùng tiên sinh thắng trận, nhưng cống nạp mỗi năm cho người Đảng Hạng lại tăng lên, làm thế không phải hôn quân thì là gì?

"Haizz!……"

Cửu công chúa thở dài lắc đầu, không giải thích.

Cũng không thể giải thích.

Vì sự việc này, Cửu công chúa cũng rất bất mãn với Trần Cát.

Trên thực tế, nói về quyết định này của Trần Cát có phần không thể giải thích được.

Vài ngày trước khi sự việc xảy ra, dưới sự thuyết phục của phe chủ chiến, Trần Cát muốn đoạn tuyệt hoàn toàn với người Đảng Hạng, ngừng cống nạp và sử dụng tiền và lương thực tiết kiệm được để huấn luyện quân đội và phòng thủ trước kẻ thù.

Tuy nhiên, phe chủ hòa bằng cách nào đó đã lấy được một bản sao của các tác phẩm thư pháp và hội họa đích thực của các bậc thầy của triều đại trước và dâng chúng lên, điều này thực sự đã khiến Trần Cát thay đổi quyết định.

Nghe có vẻ ảo, nhưng thực tế là vô lý như vậy đấy.

Đây cũng là nhược điểm lớn nhất của thời đại cường quyền.

Quyền lực của hoàng đế quá lớn, rất nhiều mệnh lệnh ảnh hưởng đến toàn thiên hạ đều là do hoàng đế bị ấm đầu.

Có lẽ chỉ là một hai ngày hoàng đế liền hối hận, nhưng sắc lệnh đã ban ra, hoàng đế có hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục thi hành.

Kim Phi thường nhìn thấy loại điều này khi y học lịch sử ở kiếp trước.

Một đất nước vốn tốt đẹp có thể suy tàn nhanh chóng vì sự xuất hiện của một vị vua ngu ngốc.
Chương 400: Cục diện không thể giải quyết

“Bổn cung biết vì chuyện xi măng mấy hôm trước nên tiên sinh có ác cảm với ta, bây giờ bản cung bảo đảm với ngài, bản cung thực sự ngưỡng mộ ngài từ tận sâu trong đáy lòng, tuyệt đối không dùng thân phận công chúa để ép buộc tiên sinh làm bất cứ chuyện gì”.

Qua mấy ngày tiếp xúc, Cửu công chúa đã có hiểu biết nhất định về Kim Phi, biết rằng Kim Phi thích cách nói chuyện thẳng thắn, liền nói tiếp: “Tiên sinh chỉ cần nói thẳng, chuyện gì cũng được”.

“Đúng vậy tiên sinh, trước đây Vũ Dương gửi thư cho ta, nhiều lần nhắc rằng rất hâm mộ tiên sinh”.

Khánh Mộ Lam nói: “Tiên sinh cho rằng cô ấy tới làng Tây Hà là để gặp ta sao? Thực chất là tới thăm tiên sinh đấy”.

“Nếu đã như vậy thì ta sẽ nói thẳng”.

Kim Phi nhìn thấy khuôn mặt chân thành của Cửu công chúa, không có vẻ giả tạo, liền trực tiếp nói: “Lão tiên sinh trước khi nói với tôi và chuyện làm nông thì có nói nguyên nhân khiến bách tính ăn không đủ no”.

“Lão tiên sinh nói, bây giờ bách tính ăn không đủ no, ngoại trừ phương thức làm ruộng lạc hậu, nguyên nhân lớn nhất chính là thuế má quá nặng, triều đình muốn thu thóc, chính quyền địa phương cũng muốn thu thóc, thổ phỉ quan lại cũng muốn bóc lột, dân chúng có mấy lạng dầu, mấy cân nước mà có thể chống đỡ được tầng tầng lớp lớp bóc lột như vậy?”

Kim Phi nói: “Vì vậy lão tiên sinh nói, nếu có thể giải quyết địa chủ và thân hào, trả lại ruộng đất cho dân, dân tự nhiên sẽ đủ ăn”.

Có rất nhiều quan chức ở Đại Khang, mà tiền lương của các quan chức trong cả nước cộng lại là một khoản chi tiêu rất lớn.

Mấy chục năm trước, ngân khố quốc gia bắt đầu cạn kiệt, triều đình không còn tiền để phát lương cho các quan địa phương nên đã ban hành chính sách cho phép quan địa phương tùy theo tình hình địa phương mà tăng thuế một chút coi như là chi tiêu cho chính quyền địa phương.

Chính sách này vừa ra, có thể coi như giải phóng hoàn toàn con ác thú cắn xé vận mệnh đất nước.

Vì vậy quan lại các nơi bắt đầu tính kế mưu mô, thu đủ loại thuế với đủ loại lý do.

Tham nhũng hoành hành, các loại thuế cắt cổ nổi lên vô tận.

Dân chúng sống không nổi, chỉ có thể vào núi làm thổ phỉ.

Mà thổ phỉ không tự sản xuất, toàn dựa vào cướp bóc của nhân dân, khiến cho dân chúng các nơi áp lực như núi.

Các quận xung quanh Kim Xuyên chủ yếu trồng dâu và gai dầu, kéo sợi và dệt vải, địa chủ và hào thân sử dụng thổ phỉ để thu thập lương thực hàng năm để bóc lột nhân dân, vấn đề thôn tính ruộng đất không nghiêm trọng.

Ở khu vực Trang Nguyên, ruộng đất của nhiều nông dân đã bị địa chủ thôn tính bằng nhiều cách khác nhau, họ chỉ có thể trở thành tá điền của địa chủ, kiếm sống bằng nghề làm thuê.

Hầu hết lương thực khó khăm lắm mới kiếm được hàng năm đều phải nộp cho địa chủ dưới dạng tiền thuê đất, sau đó họ còn phải chịu các loại thuế và sưu dịch.

Cho dù là một năm mùa màng bội thu thì cũng chỉ miễn cường đủ sống.

Nếu có nạn đói, họ thậm chí có thể không trả được tiền thuê đất, vì vậy họ chỉ có thể gửi con cái của mình đến nhà địa chủ làm nô lệ để khấu trừ địa tô.

Nếu như đến con cái cũng không có, chỉ có thể đói ch.êt.

Trên thực tế, tiền và lương thực cướp được không vào tay triều đình mà đến miệng các địa chủ và hào thân.

Đại Khang tuy phương thức canh tác còn lạc hậu, nhưng dân ít, ruộng đất bình quân đầu người không nhiều, nếu không có địa chủ bóc lột thì đương nhiên cũng đủ ăn

“Lão tiên sinh nói rất có lý, nhưng rất nhiều địa chủ hào thân, đều là hào môn vọng tộc, thời gian kế thừa còn lâu hơn lịch sử Đại Khang. Gốc rễ ở địa phương quá sâu, hơn nữa còn một số thân hào, có con cháu làm quan trong triều, muốn giải quyết bọn họ, làm sao dễ dàng được chứ?”

Cửu công chúa thở dài.

“Đúng vậy, giải quyết bọn họ rất khó. Nhưng bọn họ đã kết thành khối u, nếu như không chịu đau cắt bỏ nó, nhất định sẽ lan ra toàn bộ cơ thể”.

Kim Phi nói: “Điện hạ nếu như không tin, vậy thì cứ chờ xem, nếu như triều đình không thu hồi lại lệnh, tiếp tục tăng thuế, năm sau vùng bị nạn nhất định sẽ đầy rẫy thổ phỉ, tạo phản khắp nơi!"

“Tạo phản khắp nơi hình như hơi nghiêm trọng quá rồi thì phải?”

Cửu công chúa khẽ cau mày, cảm thấy có hơi làm quá: “Từ khi phụ hoàng đăng cơ, chỉ có duy nhất Tấn Địa năm nay tạo phản. Đó còn là do quân phiệt của Tấn Vương thúc gây ra, những nơi khác chưa tới mức đó”.

Tấn Vương chịu ảnh hưởng rất nghiêm trọng của Tiên Hoàng, một lòng muốn giành lại vùng đất đã mất.

Cho dù là lúc nào, đánh trận chính là kiếm tiền.

Tấn Vương mặc dù có dã tâm báo thù lớn nhưng lại không có năng lực kiếm tiền phù hợp, để nuôi dưỡng chi phí quân sự khổng lồ, chỉ có thể bóc lột nhân dân một cách khổ cực.

Cùng với đợt hạn hán nghiêm trọng năm ngoái ở Tấn địa, cuối cùng đã dẫn đến cuộc nổi dậy của nhân dân.

“Vũ Dương, tiên sinh từng kể cho ta nghe một câu chuyện…”

Thấy thái độ của Cửu công chúa cũng giống như mình khi đó, Khánh Mộ Lam kể cho Cửu công chúa nghe câu chuyện về con lạc đà và cọng rơm mà Kim Phi đã kể cho cô.

Với trí thông minh của Cửu công chúa, cô đương nhiên hiểu được ý tứ trong câu chuyện, hỏi: "Tiên sinh, ý của ngài là, lần tăng thuế này sẽ là cọng rơm làm gãy lưng lạc đà?"

“Bây giờ lại thêm trận mưa này”, sắc mặt Kim Phi càng thêm lo lắng: “Bây giờ còn chưa biết phạm vi của trận mưa này lớn đến mức nào, nhưng theo những gì ta biết được cho tới nay, ít nhất có mấy huyện ở huyện Quảng Nguyên đều bị mưa bao phủ”.

“Nếu mùa đông năm nay tuyết lại rơi, người dân có thể không thể sống sót qua năm nay".

“Vậy phải làm thế nào?”

Cửu công chúa mặc dù trong lòng còn có chút mâu thuẫn, nhưng Kim Phi phân tích có lý, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện đó.

"Biện pháp giải quyết rất đơn giản, triều đình phái người điều tra khu vực thiên tai, đồng thời vận chuyển lương thực tơi cho vùng thiệt hại, chuẩn bị ứng phó thiên tai".

Kim Phi nói: “Đồng thời, triều đình đồng ý rằng năm sau sẽ giảm thuế, hoặc cho dân hoãn nợ một năm, sau đó cho dân mượn hạt giống để cày cấy vào mùa xuân, để chúng ta có thể vượt qua khó khăn”.

“Tiên sinh nói thì đơn giản, nhưng muốn thực hiện chuyện nào cũng thấy khó càng thêm khó”.

Cửu công chúa thở dài, day lông mày ngồi xuống.

“Ta đương nhiên biết là khó, nhưng trừ cái này ra, điện hạ còn có thể nghĩ ra biện pháp khác tốt hơn sao?”, Kim Phi hỏi.

“Ta…”, Cửu công chúa mở miệng, nhưng lại bất đắc dĩ ngậm lại.

Một chút thất vọng lóe lên trong mắt Kim Phi.

Lúc này mới là mùa thu, nhiệt độ đã xuống rất thấp, rất có khả năng năm nay sẽ là một mùa đông lạnh giá.

Mùa đông đối với người dân là một đại kiếp nạn, mỗi mùa đông là thời điểm người dân chết nhiều nhất.

Đặc biệt là trong những năm thiên tai và mùa đông khắc nghiệt, tình hình thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Sở dĩ y nói nhiều với Cửu công chúa như vậy, chính là hi vọng Cửu công chúa có thể nghĩ biện pháp huy động một ít lương thực ứng phó với đại nạn có thể xảy ra.

Như vậy nói không chừng có thể cứu hàng chục nghìn dân bị nạn.

Bây giờ xem Kim Phi quá đề cao Cửu công chúa rồi.

Có thể cô rất thành tâm, cũng có địa vị, nhưng chuyện này liên lụy đến quá nhiều, Cửu công chúa cũng đành bất lực.

“Ai ya, Kim tiên sinh không phải anh muốn nói chuyện làm nông sao? Sao lại liên quan đến chính trị rồi?”

Mặc dù Ngụy Vô Nhai dành toàn bộ tâm huyết cho y học, nhưng dù sao cũng đã sống mấy chục năm, biết rất rõ đây là tình thế nan giải, bàn luận thêm cũng vô ích.

Liền chủ động kéo lại về chủ đề chính: “Kim tiên sinh, ngài còn chưa nói, lão tiên sinh nói với ngài cách làm ruộng như nào?”

“Tiên sinh hứng thú với trồng trọt sao?”

Kim Phi thấy Cửu công chúa không còn cách nào khác nên cũng thôi, quay sang nói chuyện phiếm với Ngụy Vô Nhai.

“Không giấu Kim tiên sinh, lão hủ đến tận năm 20 tuổi mới bắt đầu học y, trước đây là một nông dân”.

Ngụy Vô Nhai nói: “Hơn nữa năng lực làm nông của lão hủ không hề kém năng lực khám bệnh đâu. Mấy năm nay lão hủ không hề lơ là, năm ngoái hai mẫu đất vợ trồng trọt thu hoạch gần 500 kg lúa mì”.

“Nhiều vậy sao?”, Kim Phi kinh ngạc hỏi.

Y chỉ nghe theo lời Ngụy Vô Nhai mà chuyển chủ đề, không ngờ Ngụy Vô Nhai thực sự biết làm ruộng.

Vậy thì chẳng phải nên cho ông ấy vài mấu đất để thử nghiệm sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom