• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 406-410

Chương 406: Cửu công chúa rất ấm ức

“Lão Điền, lô nguyên liệu này có thể có vấn đề, đổ hết chất lỏng thủy tinh trong lò ra ngoài đi".

Không thể tìm ra vấn đề ở đâu, Kim Phi dứt khoát bắt đầu lại từ đầu.

"Vâng!"

Người thợ đi thông báo cho Kim Phi vội vàng lấy dụng cụ, đưa hết chất lỏng thủy tinh trong lò ra ngoài bể nước.

Xèo xèo xèo!

Khói trắng bốc lên, nước trong bể lập tức sôi trào.

Chất lỏng thủy tinh cũng ngưng tụ nhanh chóng, biến thành nhiều khối thủy tinh khác nhau.

Kim Phi mặc dù biết công thức và phương pháp sản xuất thủy tinh, nhưng dù sao đời trước anh cũng không phải là dân chuyên nghiệp nên không biết đã thất bại bao nhiêu lần trong thí nghiệm.

Các công nhân đã quen từ lâu.

Lão Điền đang bận lau bếp lò, trong khi hai công nhân khác dùng xẻng chổi để loại bỏ những mảnh thủy tinh nhỏ trên sàn.

Soạt soạt soạt!

Những mảnh thủy tinh được đổ bừa vào một chiếc rổ lớn.

Cửu công chúa bước tới xem xét, thấy chiếc rổ chứa đầy các loại khối thủy tinh và miếng thủy tinh vụn.

Lúc này, mặt trời vừa xuyên qua cửa sổ chiếu vào, thủy tinh trong rổ phản chiếu ánh sáng khiến Cửu công chúa không mở mắt ra được.

"Xử lý những thứ này thế nào?"

Cửu công chúa lui lại mấy bước, chỉ vào cái rổ lớn hỏi.

"Còn có thể làm gì nữa, nghiền nát rồi chôn ở sau núi!"

Người thợ không biết thân phận của Cửu công chúa nên thản nhiên trả lời.

"Nghiền rồi... chôn hả?"

Cửu công chúa trừng mắt, hoài nghi mình nghe lầm.

Theo ý kiến của cô ấy, tất cả những mảnh thủy tinh này đều là tiền!

Cho dù thất bại, nhưng tốt hơn rất nhiều so với những thứ cô ấy thấy trong cung.

Chỉ cần xử lý nó một chút là có thể bán với giá cao ngất trời ở kinh thành.

"Quý nhân, hãy nhường chỗ cho ta đi qua!"

Lão Điền dùng kìm lớn để kéo khối thủy tinh đã ngưng tụ ra khỏi bể nước, ném nó lên bệ đá trong góc.

Ở đầu kia của bệ đá là một con lăn đá lớn, chuyên dùng để nghiền kính vỡ.

Những mảnh thủy tinh được lấy ra khỏi bể nước quá lớn để có thể dễ dàng nghiền nát, vì vậy Lão Điền đã đập chúng bằng những chiếc kẹp sắt lớn.

Bụp bụp bụp!

Một mảnh thủy tinh to bằng cái chậu rửa mặt bị đập vỡ thành nhiều mảnh, phát ra âm thanh chói tai.

Cửu công chúa cảm thấy trái tim mình tan vỡ cùng với mảnh thủy tinh.

Nhìn thấy Lão Điền lại nhặt một mảnh thủy tinh lớn hơn từ trong bể nước lên, Cửu công chúa luôn điềm tĩnh lại sốt sắng giậm chân.

Cô ấy bước tới trước mặt Kim Phi: "Tiên sinh, người kia đập nát thủy ngọc, còn nói nghiền nát xong sẽ đem đi chôn!"

"Thủy tinh rất dễ làm người ta bị thương, đương nhiên phải đập nát phải chôn rồi”.

Kim Phi đang cân cát mịn quay đầu lại nói: "Lão Lương, nhớ nghiền nát nó, sau đó tìm một nơi không có người, chôn sâu một chút”.

Trên thực tế, quy trình xử lý thông thường là bỏ lại kính vỡ vào lò nung để nấu lại, nhưng Kim Phi hiện đang thử nghiệm công thức hợp lý nhất không thể tùy ý trộn sản phẩm hỏng với nguyên liệu thô thử nghiệm, chỉ có thể chôn lấp sâu.

"Tiên sinh yên tâm”.

Người thợ đồng ý, gọi một người bạn đồng hành, khiêng chiếc rổ to đặt lên bệ đá.

"Đợi đã!"

Cửu công chúa nhìn thấy mấy người Lão Điền chuẩn bị nghiền khối thủy tinh bằng con lăn đá, nhanh chóng bảo dừng, rồi nhìn Kim Phi: "Tiên sinh, tiên sinh có biết rổ thủy ngọc này sẽ đáng giá bao nhiêu tiền nếu được gửi đến kinh thành không?"

"Về chất lượng, những miếng thủy tinh này của ta chắc không thua kém gì những thứ mà sứ thần nước Uy tặng cho bệ hạ. Ta đoán chúng có thể bán được rất nhiều tiền, phải không?", Kim Phi mỉm cười trả lời.

Chính vì biết được điều này mà Kim Phi đã yêu cầu mấy người Lão Điền nghiền những sản phẩm thất bại thành bột để ngăn chặn bất kỳ ai đào lên sau khi chúng được chôn cất.

"Nếu đã biết, vì sao lại để cho bọn họ nghiền nát rồi chôn, đây không phải là lãng phí tiền sao?", Cửu công chúa hỏi.

"Không biết điện hạ đã từng nghe câu nói này chưa, hàng làm ra từ làng Tây Hà phải là hàng chất lượng cao!"

Kim Phi nói: "Ta không thể phá vỡ thương hiệu của mình, nếu ta không thể làm tốt hơn thì thôi, nhưng nếu ta có thể tiếp tục cải thiện thì không thể làm bừa, đây là tinh thần của nghề thủ công!"

Y định dùng thủy tinh để kiếm tiền, nhưng y không muốn vô lương tâm như người của một vài nơi, dùng bừa sản phẩm lỗi để lừa dối mọi người.

Thật ra, Kim Phi biết rằng ngay cả khi y gửi những sản phẩm thất bại đến thủ đô, những quý tộc chưa từng thấy thế giới bên ngoài nhất định sẽ tranh giành chúng, y vẫn có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Xét về lợi ích kinh tế, ý nghĩa của sản phẩm chất lượng cao và sản phẩm lỗi không khác biệt lắm.

Nhưng nguyên liệu chính của thủy tinh là cát, chi phí gần như không đáng kể, nếu đã làm thì Kim Phi vẫn muốn làm ra một sản phẩm chất lượng cao.

Cho dù lừa người cũng phải lừa có thành ý một chút.

Dù sao, cũng thuận tiện.

Kim Phi nói đến vấn đề tinh thần của nghề thủ công thì Cửu công chúa còn có thể nói gì được nữa?

"Nếu tiên sinh đã có dự tính thì Vũ Dương cũng không nhiều lời nữa”.

Cửu công chúa lại liếc nhìn khối thủy tinh trên bệ đá, lông mày hơi cau lại, trên mặt lộ ra vẻ thương xót.

Thấy mấy người Lão Điền đã bắt đầu kiểm tra các con lăn đá, Cửu công chúa cắn môi, chỉ vào tấm kính vỡ trên bệ đá nói: "Tiên sinh có thể... tặng nó cho ta được không?"

Với tư cách là con gái của Hoàng thượng, kể từ khi hiểu chuyện, Cửu công chúa chưa bao giờ yêu cầu người khác bất cứ điều gì.

Nhưng không ngờ, Kim Phi không chút do dự từ chối cô ấy: "Không được!"

Thủy tinh có giá trị vì sự hiếm có của nó.

Kim cương ở đời trước là ví dụ tốt nhất.

Bản chất của một viên kim cương chỉ là một loại đá, nhưng những người buôn bán kim cương vì để bán với giá đắt mà điên cuồng chế tác.

Những quảng cáo tẩy não như "Kim cương là mãi mãi, sự tồn tại vĩnh hằng" đã ăn sâu vào lòng người, kim cương được họ thổi phồng như một vật chứng của tình yêu.

Trên thực tế, không có nhiều kim cương trên trái đất, nhưng để bán chúng với giá cao, các thương gia kim cương đã hợp lực để kiểm soát sản lượng kim cương, tạo ra ảo tưởng rằng kim cương rất khan hiếm, rất có giá trị.

Sau đó, kim cương nhân tạo xuất hiện, dù màu sắc hay kết cấu đều không thua kém kim cương tự nhiên, thậm chí còn tốt hơn.

Những người kinh doanh kim cương thấy rằng điều này không đúng, bắt đầu thổi phồng tính nghệ thuật của kim cương tự nhiên, nói rằng kim cương tổng hợp là vết nhơ của tình yêu.

Vớ vẩn!

Kim Phi đời trước có một người bạn học, khi kết hôn, anh ta đã mua cho vợ mình một chiếc nhẫn kim cương trị giá bảy mươi nghìn tệ, là kim cương thiên nhiên.

Sau đó, trong nhà có việc khẩn cấp, vợ anh ta muốn bán chiếc nhẫn để ứng cứu.

Kết quả người vợ đã đến nhiều cửa hàng trang sức nhưng họ đều từ chối thu mua lại với lý do kim cương cứng khó định hình lại.

Cuối cùng, người quản lý cửa hàng trang sức đã bán kim cương cho họ thấy người vợ thực sự sốt sắng nên đã bí mật nói với người vợ rằng cửa hàng trang sức sẽ không thu mua lại kim cương, đồng thời đề nghị người vợ đến tiệm cầm đồ thử xem.

Khi người vợ đến tiệm cầm đồ hỏi, họ chỉ trả cho người vợ đúng tám nghìn tệ, không hơn một xu.

Người vợ tức giận suýt nữa hộc máu, cuối cùng cũng không bán.

Kim cương không có giá trị thực tế, lại không thể được sử dụng như tiền tệ, lý do khiến kim cương đắt đỏ là giá trị gia tăng do độ hiếm mang lại.

Một trường hợp tiếp thị tốt như vậy, Kim Phi đương nhiên phải học hỏi.

Vì vậy, ngay từ đầu, Kim Phi đã có ý định kiểm soát chặt chẽ lượng thủy tinh tồn ra ngoài.

Trên bệ đá có khá nhiều thủy tinh vỡ, nếu như đưa cho Cửu công chúa, nhất định sẽ gây xáo động thị trường, hoàn toàn đi ngược lại kế hoạch của Kim Phi.

Tất nhiên y không thể đồng ý.

"Vũ Dương mạo muội rồi!"

Cửu công chúa có lòng kiêu hãnh của mình, thấy Kim Phi từ chối, cô ấy cũng không miễn cưỡng nữa.

Chỉ cảm thấy hụt hẫng.

Sau khoảng thời gian thân thiết này, Cửu công chúa cảm thấy quan hệ giữa cô ấy và Kim Phi rất tốt nên mới mở lời xin thủy tinh vỡ.

Nhưng Kim Phi thà đập vỡ còn hơn đưa cho cô ấy.

Cửu công chúa đột nhiên cảm thấy rất ấm ức...
Chương 407: Ly biệt

“Điện hạ, ta thực sự không thể đưa cho người những mảnh thủy tinh vỡ này, nhưng người yên tâm, trước khi rời đi, ta sẽ cố gắng hết sức để làm ra loại thủy tinh tốt nhất, tặng điện hạ một món quà tinh xảo”.

Kim Phi nghe từ Khánh Mộ Lam rằng Cửu công chúa đã chuẩn bị cho cuộc hôn nhân này trong một thời gian dài.

Nếu cô ấy muốn xây dựng một đội ngũ ở Thổ Phiên thì phải thu mua lòng người bằng những món quà.

Cô ấy mua Hắc Đao ở kinh thành là để chuẩn bị cho cuộc hôn nhân này.

Cũng có thể coi là có thiện chí.

Thổ Phiên giáp với Tây Xuyên, trước giờ luôn thèm muốn nhòm ngó, nếu có thể khiến Thổ Phiên dừng lại thì Kim Phi sẵn sàng giúp đỡ.

Nhưng Cửu công chúa cũng không trả lời, mà nói: "Tiên sinh, Vũ Dương cho rằng không cần chế tác thủy tinh quá tinh xảo, cho dù có thể chế tạo ra, tốt nhất vẫn nên giữ lại trong tay trước đã”.

“Tại sao?” Kim Phi hỏi.

"Tiên sinh chế tạo thủy ngọc, chắc hẳn cùng chung mục đích kiếm tiền như xà phòng thơm và Hắc Đao, đúng không?", Cửu công chúa hỏi.

"Phải!"

Kim Phi không phủ nhận.

"Đã như vậy tại sao tiên sinh không kiếm thêm mấy lần?"

Cửu công chúa nói: "Trước tiên bán loại này phế phẩm hình thức bình thường, sau đó từ từ cải thiện chất lượng, có thể kiếm thêm một khoản, cuối cùng bán sản phẩm thủy tinh tinh xảo, lại có thể kiếm thêm một khoản nữa, như vậy không phải sẽ tốt hơn sao?"

Kim Phi khẽ gật đầu.

Không hổ danh là một công chúa có thể đấu trí so tài với các con cáo già trong triều, thủ đoạn thật lợi hại.

Trên thực tế, Cửu công chúa vẫn luôn suy nghĩ kể từ khi cô ấy nói chuyện với Kim Phi về vấn đề địa chủ quý tộc.

Sở dĩ Đại Khang sa sút đến mức như ngày nay, ngoại trừ sự đấu tranh của các quan trong triều, nguyên nhân cơ bản nhất là các địa chủ quý tộc mà Kim Phi đề cập.

Các đại thần quan trọng đã gieo họa với tầng lớp cấp cao của Đại Khang, trong khi địa chủ quý tộc làm hỏng nền tảng của Đại Khang.

Thậm chí sở dĩ các đại thần tranh đấu trong triều cũng để bảo vệ lợi ích của gia tộc họ, nguyên nhân sâu xa vẫn là địa chủ quý tộc.

Vì vậy, Cửu công chúa cũng bắt đầu ghét địa chủ quý tộc.

Nhưng tất cả địa chủ quý tộc đều có người chống lưng, cho dù cô ấy là công chúa, cũng không thể trực tiếp ra tay.

Tuy nhiên, Kim Phi có thể sử dụng thương hội Kim Xuyên để đạt được mục tiêu làm suy yếu địa chủ quý tộc, hơn nữa không ai có thể nói được gì.

Đôi khi, buôn bán cũng là một loại thủ đoạn cướp đoạt.

Trong lịch sử kiếp trước, ở nước ngoài, đầu tiên dựa vào thủ đoạn thực dân hàng hải để cướp đoạt của cải trên toàn thế giới, sau đó, khi sức phản kháng của mỗi thuộc địa ngày càng khốc liệt, thủ đoạn thuộc địa trở nên không khả thi, họ đã thay đổi thành buôn bán cướp bóc.

Họ sử dụng của cải tích lũy được trong thời kỳ thuộc địa để kiểm soát chặt chẽ thị trường tài chính thương mại, sau đó đặt ra nhiều quy tắc có lợi cho mình, khiến thủ đoạn cướp bóc trở nên bí mật hơn.

Tại sao những quan chức triều đình quan trọng đó lại đầu hàng Đảng Hạng và Khiết Đan?

Bởi vì gia tộc họ có giao dịch kinh doanh với Đảng Hạng.

Thật ra, số tiền mà Đại Khang bồi thường để cầu hòa với Đảng Hạng, những đại thần này thông qua thủ đoạn giao dịch thương mại đã có thể kiếm lại được kha khá, nói không chừng còn kiếm được nhiều hơn, chỉ là số tiền này đều rơi vào tay của các gia tộc bọn họ mà thôi.

Chỉ tiếc bọn họ chỉ có thủ đoạn buôn bán mà không đủ binh lực, một ngày nào đó ngoại binh xâm lược biên giới, trong tay có bao nhiêu tiền cũng vô dụng, bọn họ chỉ là những con lợn béo nằm chờ bị giết thịt mà thôi.

"Điện hạ nói cũng có lý!"

Một trong những ưu điểm lớn nhất của Kim Phi là y tự biết mình, có thể lắng nghe những lời góp ý của người khác.

Y làm thủy tinh với mục đích chính là làm kính viễn vọng và kính hiển vi, mục tiêu phụ là kiếm tiền.

Nếu có thể kiếm được nhiều tiền hơn, tại sao không kiếm chứ?

"Vậy tiên sinh có thể đưa cho ta một ít phế phẩm này không? Ta sẽ mua nó”.

Cửu công chúa nói: "Thật không dám giấu giếm, lần này đi Thổ Phiên, ta đã chuẩn bị rất nhiều vàng bạc, nếu tiên sinh bằng lòng, ta có thể đổi vàng bạc lấy thủy ngọc!"

"Điện hạ, ta nghĩ có lẽ người cũng có thể nhìn ra được, ta có thể sản xuất nhiều thủy ngọc, trên thị trường càng ngày càng nhiều thủy ngọc thì giá trị của nó sẽ từng bước nhỏ lại, cuối cùng trở nên rất rẻ”.

Kim Phi nhắc nhở.

"Đương nhiên ta biết, nhưng ta tin tưởng tiên sinh sẽ không lập tức bán thủy ngọc ra ngoài, vậy là đủ rồi”.

Cửu công chúa nói: "Tiền giao lại cho tiên sinh đóng thuyền, hi vọng một ngày nào đó tiên sinh có thể ra nước ngoài, đưa về món thần vật mà tiên sinh từng nói”.

Kim Phi im lặng.

Y hiểu ý của Cửu công chúa.

Cửu công chúa rõ ràng muốn dùng thủy tinh để lừa người Thổ Phiên.

Nếu cô ấy không giành được chỗ đứng vững chắc ở Thổ Phiên trước khi giá trị của những mảnh thủy tinh giảm mạnh, điều đó có nghĩa là kế hoạch kết hôn đã thất bại, cho dù người Thổ Phiên phát hiện thủy tinh không đáng tiền thì cũng không sao cả.

Kim Phi đã nhìn thấy lòng tin được ăn cả ngã về không của Cửu công chúa.

Y gật đầu nói: "Được! Lão Điền, phần thủy tinh còn lại cất vào hộp đưa cho điện hạ mang đi!"

“Không cần nhiều như vậy, nhiều lại không đáng tiền!”, Cửu công chúa nói: “Một phần thôi là đủ”.

“Thông minh!” Kim Phi thầm khen: “Lão Điền, nghe theo lời điện hạ”.

"Vâng!"

Lão Điền đồng ý, tìm một chiếc hộp nhỏ, chọn một số sản phẩm bị lỗi từ đóng phế phẩm trên bệ đá.

“Cảm ơn tiên sinh!”, Cửu công chúa chắp tay hành lễ với Kim Phi.

“Điện hạ khách khí rồi!”, Kim Phi đáp lễ.

Cửu công chúa nhận chiếc hộp, thấy Kim Phi lại vùi đầu vào cuộc thí nghiệm nên không quấy rầy nữa, cô ấy đưa theo Khánh Mộ Lam quay về.

Đêm đó, Kim Phi không về nhà, chỉ ăn bừa mấy miếng với mấy người Lão Điền, sau đó bắt đầu thử nghiệm các công thức điều chế khác nhau.

Sáng hôm sau, ở lối vào làng Tây Hà.

Lão quận trưởng và Tiêu đô úy đứng cạnh nhau ở Đả Cốc Trường.

Đằng sau họ là huyện lệnh Kim Xuyên hai trăm phủ binh.

Khoảng thời gian gần đây, bọn họ vô cùng bận rộn, phải điều tra manh mối của bọn đám thủy tắc và thổ phỉ đã tấn công Cửu công chúa, chỉ mong sau này triều đình điều tra ra thì hình phạt sẽ nhẹ hơn.

Biết hôm nay Cửu công chúa sẽ rời đi, quận trưởng sợ lại gặp phải thổ phỉ nên sai Tiêu đô úy chọn ra hai trăm người trong đội phủ binh đi hộ tống.

Khánh Mộ Lam cũng sắp xếp hai nhân viên hộ tống.

Bởi vì Cửu công chúa, cô ấy còn cố tình sắp xếp một đội nữ binh.

Trời chưa sáng, mấy người quận trưởng đã đến, đợi ở lối vào làng tới tận bây giờ, đoàn xe của Cửu công chúa mới chậm rãi ra khỏi làng.

Nhưng điều khiến quận trưởng Tiêu đô úy nghi hoặc là họ không thấy Kim Phi, chỉ có Khánh Mộ Lam và Đường Tiểu Bắc.

Làng Tây Hà là địa bàn của Kim Phi, Cửu công chúa sắp rời đi, Kim Phi không ra tiễn sao?

"Điện hạ, tướng công nhà ta một khi tiến vào phòng thí nghiệm thì sẽ quên thời gian, mong điện hạ thứ lỗi!"

Đường Tiểu Bắc bất lực giải thích thay Kim Phi.

Buổi sáng, cô ấy đã cử người đến phòng thí nghiệm hai lần để thông báo cho Kim Phi, Kim Phi luôn trả lời rằng y sẽ đến ngay, nhưng bây giờ Công chúa Cửu sắp rời đi, vẫn không thấy bóng dáng Kim Phi đâu cả.

"Không sao, tiên sinh nhờ vào sự tập trung này mà đã đạt được thành tựu như ngày hôm nay”.

Cửu công chúa cũng hơi tiếc nuối, nhưng cô ấy cười lắc đầu: "Lần này ta tới làm phiền mọi người rồi, mọi người không cần tiễn nữa đâu, mời về đi!"

"Cung tiễn điện hạ, chúc điện hạ lên đường thuận lợi, vạn sự như ý!"

Đường Tiểu Bắc dẫn theo mấy người Quan Hạ Nhi đến hành lễ với Cửu công chúa.

Cửu công chúa gật đầu, dẫn Khánh Mộ Lam vào trong xe ngựa.

Từ đầu đến cuối, cô ấy không nói một lời nào với đám người quận trưởng.
Chương 408: Gương

Phủ binh phụ trách mở đường và hậu phương, nữ hộ tống phân tán ở hai bên xe ngựa, nam hộ tống và một đội hộ vệ do Tần Minh dẫn đầu vây quanh nữ nhân viên hộ tống.

Trong đó còn có hơn hai trăm quân lính đang đẩy những chiếc xe ngựa lẫn vào bên trong đó.

Hầu hết những người lao động do Cửu công chúa dẫn đến từ kinh thành đều chết trong vụ đắm tàu, những người đàn ông này được Lưu Thiết chọn từ trong làng ra để vận chuyển vật tư, họ không đến Thổ Phiên, chỉ đưa Cửu công chúa đến Tây Xuyên rồi quay về.

“Xuất phát”.

Theo lệnh của Tần Minh, đội quân từ từ di chuyển.

Đội quân với vài trăm người, đang đi bộ trên núi quanh co hàng trăm dặm

Cửu công chúa vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, trong mắt tràn đầy sự luyến tiếc.

Cô ấy thật sự rất thích làng Tây Hà.

Một khi cô ấy đến Thổ Phiến thì cả đời này cô ấy sẽ không còn cơ hội đến đây nữa, thậm chí không có cơ hội quay lại Đại Khang nữa.

Cô ấy thở dài, thất vọng thả rèm cửa xuống.

Đúng thời khắc này, ở làng Tây Hồ có tiếng ngựa vó vang lên.

Cửu công chúa lần nữa vén tấm màn cửa lên, nhìn thấy Kim Phi cưỡi một con ngựa chiến màu trắng, phi nhanh đến.

“Thấm Nhi, bảo đội quân dừng lại một chút, đợi Kim tiên sinh”.

Cửu công chúa cười mỉm, ánh mắt thất vọng ban nảy tiêu tan.

“Điện hạ, xin lỗi, ta đến muộn!”

Kim Phi cưỡi ngựa đến bên cạnh xe ngựa, lấy ra một cái hộp đưa cho Cửu công chúa: “Đây là món quà ta đã chuẩn bị cho điện hạ, hi vọng điện hạ sẽ không chê”.

“Tiên sinh nhọc lòng rồi!”

Cửu công chúa cảm ơn, rồi từ từ mở chiếc hộp ra.

Trong hộp, có ba chiếc gương có kích thước bằng cái bát, chiếc gương trên cùng vừa hay phản chiếu khuôn mặt của Cửu công chúa.

“Tiên sinh, đây là gương sao?”

Cửu công chúa cầm lên, lật qua lật lại nhìn qua vài lần, có vài câu hỏi cần được xác nhận lại.

Đại Khang không có thủy tinh, càng không có gương được làm bằng thủy tinh.

Những người có tiền thì dùng gương bằng đồng, còn người dân bình thường thì lấy một bát nước để soi là được rồi.

Mặc dù gương bằng đồng cũng có thể nhìn thấy dung mạo rất rõ ràng, nhưng nói cho cùng thì cũng không thể rõ bằng gương thủy tinh.

“Đúng vậy, đây chính là cái gương!”

Kim Phi nói: “ Điện hạ vì lợi ích của dân chúng, một mình đi đến Thổ Phiên, Kim Phi lực bất tòng tâm, tặng những chiếc gương này cho điện hạ, điện hạ có lúc sẽ cần đến”.

Cửu công chúa mới đi Thổ Phiên lần đầu, người đầu tiên mà chắc chắn cô ấy phải tiếp xúc đó là phụ nữ, cái gương có lẽ còn có ích hơn vàng bạc.

Những cái gương này do Kim Phi mất một đêm hôm qua để hoàn thành.

“ Cảm ơn tiên sinh rất nhiều!”

Cửu công chúa hành lễ với Kim Phi.

Kim Phi nhìn đội quân càng lúc càng đi xa, than thở trong lòng.

Mặc dù tình cảm của y và Cửu công chúa không mấy sâu đậm, nhưng đều là con cháu của hoàng đế, phải đi kết hôn cầu hòa với một ngoại tộc khác, Kim Phi không thoải mái lắm.

Sau khi trở về, Kim Phi lại vùi đầu vào phòng thí nghiệm.

Thật ra, Kim Xuyên đến kinh thành cũng không tính là xa, chỉ cách một con đường khoảng năm trăm cây số, nhưng đường núi rất khó đi, còn có mưa, từ khi Cửu công chúa rời khỏi làng Tây Hà, đã được nửa tháng, còn chưa đi được ba phần chặn đường.

Ngày thứ sáu mươi, ông trời cuối cùng cũng trong xanh trở lại. Tần Minh sắp xếp đội ngũ sáng sớm xuất phát, đến giữa trưa bọn họ mới đi ra khỏi núi.

“Quân sư, chỉ cần đi qua ngọn núi này, con đường tiếp theo đến thành Tây Xuyên đều bằng phẳng!"

Người dẫn đường chỉ vào ngọn núi phía trước và nói.

Tây Xuyên được mệnh danh là một trong những vùng đất phong phú, bởi vì trên lãnh thổ của nó có một lưu vực rộng lớn rất màu mỡ, chỉ là Quảng Nguyên không nằm trong phạm vi của lưu vực.

Đi qua ngọn núi này, thì đã xem như đi vào phạm vi của lưu vực.

Tần Minh cưỡi ngựa chạy đến đầu ngọn núi nhìn xuống, quả nhiên giống như những lời của người dẫn đường nối, dưới núi là đồng bằng dài vô tận.

Con đường vừa rộng vừa thẳng, năm chiếc xe ngựa đi lên cũng không vấn đề gì.

“Các huynh đệ, tiếp tục cố gắng, dưới núi là đồng bằng rồi!”

Tần Minh nhìn về phía sau hét lớn.

Người lao công và binh lính vừa nghe thấy, đều rất vui mừng.

Đại Khang thiếu ngựa, với đội quân hàng trăm người, số ngựa cộng lại còn chưa đến bốn mươi con, trong đó số lượng người hộ tống đã chiếm hai mươi con.

Đừng nói binh lính, ngay cả đội quân của công chúa, cũng chỉ có mỗi Tần Minh và ba người khác có ngựa, hơn nữa bốn con ngựa này là do Kim phi mượn cho Cửu công chúa, lúc đội hộ tống quay trở về còn phải trả lại cho làng Tây Hà.

Hơn nửa tháng kéo xe trên đường núi, thật sự rất cực khổ.

Đặc biệt là lúc lên núi, có thể gây chết người.

Đến lúc xuống núi, Cửu công chúa hạ lệnh nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

Thị vệ hộ tống Cửu công chúa do Tiêu đô úy tuyển chọn từ hàng ngàn người, quận trưởng đồng ý sau khi nhiệm vụ hộ tống kết thúc sẽ thưởng cho mỗi người hai lượng bạc, cho nên thị vệ suốt dọc đường đều làm rất tốt.

Nhận được mệnh lệnh của Cửu công chúa , đều không cần đợi sự sắp xếp của Tiêu đô úy, binh lính đều lập tực thực hiện mệnh lệnh.

Người phụ trách dựng trại, người phụ trách thủ vệ, lửa trại cũng nhanh chóng được nhóm lên và bắt đầu nấu nướng, thực hiện một cách rất có trật tự.

Cửu công chúa ngồi trên xe ngựa, nhìn về ngọn núi lớn ở phía sau thất thần trầm ngâm, cũng không biết đang nghĩ về điều gì.

Sau khi nghỉ ngơi ăn cơm, đoàn quân lại tiếp tục xuất phát.

Vốn dĩ cho rằng đường đi sẽ rất thuận lợi, kết quả khi đi đến con đường đó mới phát hiện, vì mưa liên tục mấy ngày liền, con đường đã trở nên vô cùng lầy lội, còn khó đi hơn cả con đường núi.

Chí ít con đường trên núi cơ bản là đá, xe sẽ không bị lún trong bùn lầy.

Tiêu đô úy phát hiện những người lao công đi càng lúc càng chậm, chỉ có thể bảo binh lính dùng dây thừng để giúp những lao động tiếp tục kiên trì đẩy xe.

Nhưng kết quả vẫn như vậy, tốc độ vẫn chậm như cũ.

“Thiết Tử và Lão Tiêu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, trời càng lúc càng tối, trạm nghỉ chân còn cách đây hơn hai mươi dặm”.

Tần Minh gọi Tiêu đô úy và Lưu Thiết đến cùng nhau bàn bạc: "Thiết Tử, hay là ta và Lão Tiêu hộ tống điện hạ đến trạm dịch trước, các người bên này cố gắng một chút, dẫn các huynh đệ đi đến trước khi đường tối?"

Theo kế hoạch, hôm nay bọn họ phải nhanh chóng đi đến trạm dừng chân để nghỉ ngơi, nhưng với tình hình hiện giờ, e là không kịp.

“Ta thấy cũng được, suy cho cùng không thể để điện hạ ở lại nơi hoang dã này, chưa nói đến việc chịu khổ, nơi này cũng không đủ an toàn”.

Tiêu đô úy nói: “Thiết Tử yên tâm, ta sẽ cử năm mươi binh lính quay lại giúp mọi người”.

Lưu Thiết nhìn xung quanh, khẽ cau mày.

Lúc này bọn họ đã tiến vào địa phận của Tây Xuyên, xung quanh là đồng bằng, ngay cả chỗ phòng ngự cũng không có, Cửu công chúa sống ở nơi như vậy, nhất định không an toàn.

Nhưng nghĩ đến lời căn dặn của Kim Phi, Lưu Thiết lại do dự.

Ngay khi hắn đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, một âm thanh huýt sáo sắc bén đột nhiên từ đằng xa vang lên.

“Không hay rồi, có tiếng phóng tên!”

Sắc mặt của mấy người Tần Minh, Lưu Thiết đồng thời biến sắc, quay đầu nhìn về phía nam.

Hàng trăm mét về phía nam, có một khu rừng rậm rạp.

Chỉ thấy người do Tần Minh phái đi dò thám đang cưỡi ngựa lao ra khỏi rừng, điên cuồng bỏ chạy.

Đằng sau lính trinh sát, một đội kỵ binh hàng chục người đang truy đuổi sát sao.

Phía sau đoàn ngựa, là mấy trăm người cầm trường đao, lao từ trong rừng ra!

Lính trinh sát chỉ vừa mới chạy được mấy chục mét đã bị tên bắn trúng, ngã từ trên lưng ngựa xuống.

“Có thích khách! Bảo vệ điện hạ!”

Tần Minh và Tiêu đô úy quay ngựa , lớn tiếng ra lệnh cho người của mình chuẩn bị phòng thủ.

May là sớm phát hiện ra lính trinh sát, giúp bọn họ có đủ thời gian chuẩn bị.

Theo kế hoạch đã chuẩn bị sẵn, Tiêu đô úy dẫn binh lính đi trước, theo sau là nam hộ tống, theo sau nữa là nữ hộ tống và đội thị vệ do Tần Minh dẫn đầu bao vây xe ngựa.

Ba người Thấm Nhi, Châu Nhi, A Mai đã đóng tất cả các cửa ra vào và cửa sổ của xe ngựa, trấn thủ bên ngoài xe ngựa, bảo vệ Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam!

Lưu Thiết chỉ đạo những người lao công khiêng xe ngựa đến hai bên đường, sử dụng chiếc nỏ hạng nặng được lắp đặt sẵn trên xe ngựa, nhắm vào đội kỵ binh của đối phương từ xa!
Chương 409: Tan tác

“Nhìn đội hình và khí thế của chúng, không phải là thổ phỉ bình thường”.

Tiêu đô úy nhìn đoàn xe ngựa lao thẳng đến, lo lắng nói.

“Đương nhiên rồi, thổ phỉ bình thường sao có thể tập hợp được mấy chục con ngựa chiến?”

Tần Minh nhíu mày nói: “Hơn nữa kỹ thuật phi ngựa của chúng rất thành thạo, lại sử dụng đao cong, ta dám nói chắc chắn là kỵ binh của Đảng Hạng”.

“Người Đảng Hạng đã xâm chiếm đến đây rồi ư?”

Tiêu đô úy ngạc nhiên hỏi.

Tây Xuyên và Thổ Phiên tiếp giáp với nhau, rất gần với biên giới Đảng Hạng.

“Đừng nói ở đây nữa, nghe nói Giang Nam có cả gián điệp Đảng Hạng cổ động người dân làm phản”.

Tần Minh nói: “Chỉ là gián điệp Đảng Hạng đều hoạt động đơn lẻ, chưa từng có tình huống hơn trăm người như thế này, hơn nữa còn đưa mấy chục chiến mã đến.

Chỉ vì ngăn điện hạ đến Thổ Phiên, người Đảng Hạng điên thật rồi”.

Mặc dù sức mạnh của Đại Khang suy yếu nhưng vẫn chưa yếu đến mức một hai trăm người Đảng Hạng có thể tự do tung hoành.

Nhất là trong vùng Tây Xuyên, đại ca của Khánh Mộ Lam – Khánh Hâm Nghiêu là một trong số ít các Châu Mục phái chủ chiến Đại Khang, tuyệt đối sẽ không để mặc người Đảng Hạng sống sót rời khỏi đây.

Trên xe ngựa, Khánh Mộ Lam nhìn ra ngoài từ khe hở cửa xe, ngạc nhiên nói: “Vũ Dương, muội và tiên sinh đoán đúng rồi, người Đảng Hạng phái người đến giết chúng ta thật kìa”.

“Nếu đã đến thì chúng đừng hòng đi”.

Cửu công chúa cười mỉa nói.

“Chúng chỉ có không đến hai trăm người, chúng ta cộng thêm gần bốn trăm người, chắc chắn chúng không đi được”, Khánh Mộ Lam tự tin nói.

“Không thể nói trước thế được, ba năm trước, hai trăm kỵ binh Đảng Hạng chém giết ba ngàn phủ binh ở Quan Trung, bây giờ đối phương lại có quyết tâm như thế, sĩ khí càng mạnh, e là trận chiến này không dễ dàng”.

“Chúng ta cũng có kỵ binh mà”, Khánh Mộ Lam không phục nói.

“Không giống nhau, người Đảng Hạng từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, ai cũng đều cưỡi ngựa rất giỏi, nhân viên hộ tống của tiên sinh mới tiếp xúc với ngựa chiến có mấy ngày?”, Cửu công chúa nói: “Nếu phủ binh bị đánh bại, hai bên đều dùng ngựa chiến thì phần thắng của những nhân viên hộ tống này rất thấp”.

“Phủ binh có tận hai trăm người, không đến nỗi tán loạn chứ?”

“Chỉ mong thế”, Cửu công chúa thở dài, không nói gì nữa.

Cửu công chúa lo lắng như thế không phải không có lý.

Phủ binh Quảng Nguyên thường lơ là việc luyện tập, khi ra khỏi thành trấn áp cũng chỉ quanh quẩn trong núi, sau khi Tiêu đô úy nhận quân lương mà các thân hào nông thôn gom lại thì quay về thành, từ đầu đến cuối không có nhìn thấy bóng dáng của thổ phỉ.

Trong hai trăm phủ binh này đa số đều chỉ có đánh trận một lần, là khoảng thời gian trước đi theo Kim Phi đến sơn doanh Ngũ Lang cứu Khánh Mộ Lam.

Bây giờ bảo họ đối mặt với kỵ binh Đảng Hạng sát khí đằng đằng quả thật là làm khó họ.

Mấy chục con ngựa chiến phi đến chẳng khác nào mấy chục chiếc xe hơi đang lao nhanh đến, người thường sợ cũng là chuyện bình thường.

Thật ra các cựu binh trải qua sa trường lâu cũng sợ, chỉ là họ có thể kiềm chế bản thân.

Nhưng mấy phủ binh này đều là lần đầu nhìn thấy kỵ binh, nào có khả năng kiềm chế như cựu binh?

Khi đối phương chỉ còn cách mấy trăm mét, không ít phủ binh đều hoảng sợ hai chân run rẩy.

Tần Minh nhận ra sĩ khí của phủ binh dần giảm đi thì vội gọi Lưu Thiết: “Thiết Tử, ngươi còn đợi gì nữa?”

Lưu Thiết ra lệnh, mấy chiếc cung nỏ hạng nặng đồng loạt tấn công.

Nhưng người Đảng Hạng đã phát hiện ra cung nỏ hạng nặng từ trước, các kỵ binh đều phân tán đi, khi thấy cung nỏ hạng nặng tấn công thì kịp thời tránh né, đợt bắn đầu tiên chỉ giết chết hai kỵ binh.

Người Đảng Hạng ủng hộ vũ lực, giữa các bộ lạc không ngừng tranh đấu, đã quen với việc chiến đấu trên chiến trường từ lâu.

Các kỵ binh còn lại không ai quay đầu lại nhìn đồng đội đã chết, ngược lại điên cuồng quất ngực muốn đánh đến chỗ phủ binh trước khi cung nỏ hạng nặng được chuẩn bị sẵn sàng lần nữa.

Khí tức không sợ chết này khiến các phủ binh vốn đã sợ càng cảm thấy khiếp sợ.

“Chúng dùng đao cong, không phải thổ phỉ, là kỵ binh Đảng Hạng”.

Cuối cùng cũng có phủ binh nhận ra sự bất thường của đối phương, cao giọng thảng thốt nói.

Kỵ binh Đảng Hạng đã bị người dân Đại Khang xem là ma quỷ, là ác ma giết người mà mình không thể đánh thắng được, người dân vừa hận vừa sợ chúng.

Các phủ binh lập tức trở nên nhốn nháo.

“Mọi người đừng sợ, người Đảng Hạng cũng không phải ba đầu sáu tay, lúc Kim tiên sinh ở Thanh Thủy Cốc, giết người Đảng Hạng chỉ như giết gà thôi”.

Tiêu đô úy vội cao giọng nói, lấy chiến tích của Kim Phi ra để cổ động cho các phủ binh.

Nhưng khi kỵ binh chỉ còn cách không đến trăm trượng, cuối cùng cũng có phủ binh không chịu được nữa, ném vũ khí xuống xoay người bỏ chạy.

Có người dẫn đầu, lập tức có người làm theo.

Chuyện Cửu công chúa lo lắng vẫn xảy ra.

Không đợi kỵ binh Đảng Hạng đến gần, phủ binh đã nhốn nháo loạn lạc, chạy tán loạn.

“Đứng lại cho ta! Ai dám chạy, ông đây chém chết”.

Tiêu đô úy sốt sắng đến mức trán nổi gân xanh, vung đao lên chém chết hai phủ binh định bỏ chạy.

Nhưng tình hình hết sức hỗn loạn, Tiêu đô úy không thể ngăn lại được, các phủ binh đều đã chạy đi hết.

Lúc này kỵ binh Đảng Hạng chỉ còn cách đó hai mươi mét.

Người Đảng Hạng đi bộ phía sau cũng chỉ còn cách một trăm mét.

“Thôi xong đời rồi!”

Lòng Tiêu đô úy nguội lạnh.

Phủ binh có thể chạy nhưng đô úy dẫn dắt cả đội như anh ta thì không thể.

Nếu Cửu công chúa có chuyện bất trắc, anh ta có chạy đến chân trời góc biển, triều đình và quận trưởng Quảng Nguyên cũng sẽ không tha cho anh ta, sẽ không tha cho người nhà ở quận thành của anh ta.

Tiêu đô úy biết rõ mình sẽ chết lúc này lại không sợ nữa, rút đao chiến ra đối mặt với người Đảng Hạng.

Rơi vào tay người Đảng Hạng e là sẽ sống không bằng chết, thôi thì chi bằng giáp mặt đánh một trận, như thế không chỉ có thể chết sảng khoái một chút, còn có thể không để người nhà bị liên lụy.

Tiêu đô úy đã quyết một lòng liều chết đánh một trận nhưng lại nhìn thấy đội thị vệ mà nhân viên hộ tống và Tần Minh dẫn dắt lao tới hai bên đường chính.

Đám lao công vẫn luôn không có mấy cảm giác tồn tại đều nhấc các tấm vải trên xe đẩy ra, mở từng chiếc rương ra.

Mấy chục chiếc xe đẩy thế mà lại có hơn hai mươi cung nỏ hạng nặng, còn có mấy chiếc xe bắn đá cầm tay.

Đây mới là tự tin mà Cửu công chúa dám mặt không đổi sắc đối mặt với kỵ binh Đảng Hạng.

Các cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá được đặt trong rương đều đã được lên “nòng” từ trước, gỡ các bảo vệ kia xuống là có thể tấn công.

“Bắn tên!”

Ngưu Bôn ra lệnh một tiếng, hơn hai mươi cung nỏ nặng hạng như các cây giáo dài bắn thành từng hàng về phía đoàn xe ngựa.

Xe bắn đá cũng được kích hoạt, chẳng qua mục tiêu của họ là bộ binh Đảng Hạng phía sau kỵ binh.

Các nhân viên hộ tống cũng chẳng rảnh rỗi, binh lính nam lấy vò dầu hỏa ra, binh lính nữ thì giơ cung tên lên.

Lúc này người Đảng Hạng chỉ còn cách vị trí Tiêu đô úy không đến mười mét, không kịp tránh đòn.

Hơn hai mươi mũi tên đồng thời tấn công, cũng không cho chúng không gian tránh đòn.

Từng đám sương máu bắn ra từ đoàn kỵ binh, kỵ binh Đảng Hạng vừa rồi còn khí thế ngút trời giờ đã không thể đỡ được một đòn trước cung nỏ hạng nặng.

Chỉ một đợt bắn đã bị tổn thất hơn một nửa.

Đây chỉ mới là bắt đầu, không đợi các kỵ binh gặp may còn sống sót hoàn hồn, các binh lính nữ đều giơ cung tên lên.

Lại có thêm mấy kỵ binh nữa rơi khỏi ngựa.

Sau đó binh lính nam đập các vò dầu hỏa xuống mặt đất trước mặt kỵ binh.

A Mai vung cánh tay một cái, một ngọn đuốc rơi xuống hố dầu.

Ầm!

Ngọn lửa lớn lập tức bùng lên.

Kỵ binh Đảng Hạng muốn khống chế ngựa chiến đã không kịp nữa, chỉ có thể lao vào trong biển lửa.

Đến khi ra khỏi biển lửa, mấy chục kỵ binh Đảng Hạng còn lại chưa đến mười người.

A Mai và Thẩm Nhi cùng nhau lướt qua xe ngựa, nhào đến.
Chương 410: Đuổi giết

A Mai và Thấm Nhi đều có thể một chọi mười tên địch, hai người cùng hai đội hộ tống liên thủ hạ gục mấy tên kỵ binh người Đảng Hạng, không phải dễ dàng tóm gọn bọn họ sao?

Chỉ trong vài phút, toàn bộ kỵ binh người Đảng Hạng đã bị giết.

Ở phía bên kia, bộ binh lính Đảng Hạng cũng bị máy bắn đá đánh tan thành từng mảnh.

Ý chí chiến đấu của người Đảng Hạng thật sự rất mạnh mẽ, nhưng ý chí chiến đấu của bọn họ, đến cuối cùng vẫn không thể cứng bằng những tảng đá.

Sau hai đợt tấn công bằng máy bắn đá, số binh lính bị thương vong đã chiếm hơn một nửa, cuối cùng binh lính tan tác.

Hơn một nửa số binh lính bị thương vong kể ra chỉ là một câu nói, nhưng những người thực sự ở trong đó mới biết ý nghĩa của nó là gì.

Những người đồng hành bên cạnh từng người từng người bỏ mạng, hoàn toàn không có hi vọng nhìn thấy chiến thắng, nghĩ đến thôi cũng làm người khác suy sụp.

Người Đảng Hạng có thể kiên trì cho đến khi hơn một nửa số binh lính thương vong bị đánh tán loạn đã là điều rất xuất sắc.

Ngay cả Thiết Lâm Quân của Khánh Hoài cũng không làm được việc này.

Đương nhiên, người Đảng Hạng bình thường cũng không làm được.

Được phái đến để hành thích Cửu công chúa, chính là nhiệm vụ tự sát một đi không trở lại, cho nên có rất nhiều người Đảng Hạng đều có ý chí quyết tử.

“Lão Ngưu, bảo vệ điện hạ!”

Đội trưởng đội hộ vệ đứng trước xe ngựa hét lên.

“Yên tâm đi!”

Bên cạnh xe ngựa, khuôn mặt đen nháy của Ngưu Bôn giơ tay lên đồng ý.

Sau đó còn cười ngây ngô với Thấm Nhi nói: “Thấm Nhi muội, có Lão Ngưu ta ở đây, không có ai có thể làm điện hạ bị thương!”

“Ngươi nên tự lo cho mình đi!”

Thấm Nhi trợn mắt nhìn Lão Ngưu, chỉ chỉ vào vai đang chảy máu của anh ta.

Nếu đã đoán được rằng trên đường đến phủ Tây Xuyên người Đảng Hạng có thể sẽ tiếp tục ám sát, Kim Phi sẽ không cho phép xảy ra thêm một sơ xuất nào nữa.

Xe ngựa của Cửu công chúa được cải tạo thành xe ngựa chắc chắn đến mức không đao thương nào chém được, những người lao động đẩy xe, cũng có một nửa là do đội hộ vệ cải trang.

Ngưu Bôn là người phụ trách và dẫn dắt đội quân đến ứng cứu Cửu công chúa.

Anh ta đã bị thương trong lúc bảo vệ Cửu công chúa ở trên ngọn núi nhỏ, trở về làng dưỡng thương.

Có việc hay không có việc, đều thích bắt chuyện với Thấm Nhi.

Tiết là Thấm Nhi căn bản không để tâm đến anh ta

Sau này được Kim Phi phái đến giả làm người lao động âm thầm bảo vệ Cửu công chúa, Ngưu Bôn không quan tâm đến vết thương trên mình, anh ta là người đầu tiên đến báo danh.

Kim Phi nhìn thấy anh ta bị thương, không đồng ý, kết quả anh ta cứ quấn lấy Kim Phi, khuôn mặt tái mét ngày ngày đứng canh ở trước cổng nhà Kim Phi.

Kim Phi bị quấn đến phát phiền, sau khi xác nhận chân Ngưu Bôn không có vấn đề gì, nên đã đồng ý.

Hai trăm binh sĩ chỉ là một lực lượng bề ngoài, được sử dụng để ngăn chặn bọn thổ phỉ.

Nhiệm vụ lần này các binh sĩ đã hoàn thành rất xuất sắc, cho đến thời điểm bây giờ, đều không có thổ phỉ nào cản đường bọn họ.

Người lao động do Ngưu Bôn dẫn dầu, mới chính là lực lượng mạnh nhất để bảo vệ Cửu công chúa.

“Các huynh đệ, đến lúc chúng ta lên đường rồi!”

Đội trưởng đội hộ tống đá vào mông ngựa, dẫn theo hai đội hộ tống cưỡi ngựa đuổi theo bộ binh người Đảng Hạng.

Lúc này bộ binh Đảng Hạng đã thoát khỏi phạm vi tấn công của máy bắn đá, thấy hộ vệ dám đuổi theo, từng người một dừng lại, quay người chuẩn bị chiến đấu.

Suy nghĩ bây giờ của bọn họ cũng giống suy nghĩ vừa rồi của Tiêu đô úy, họ không có ý định sống sót trở về, chỉ muốn chết một cách oanh liệt.

Tinh thần một lòng hi sinh này của các tử sĩ thật sự rất đáng sợ, lúc này những lợi ích của việc tiêu diệt và rèn luyện binh lính của Kim Phi mới được thể hiện

Hai đội hộ vệ này đều đã nhiều lần tham gia nhiệm vụ tiêu diệt địch, tay từng nhuốm quá máu của các lão binh sĩ, Cho dù là giáp lá cà cũng không sợ hãi, huống hồ bây giờ đang chiếm được ưu thế tuyệt đối?

“Mẹ kiếp, còn dám liều mạng với ông đây, cho bọn chúng đẹp mặt đi”.

Trưởng đội hộ vệ ra lệnh, dương cung lên.

Sau khi tiến vào tầm bắn, mũi tên không do dự phóng ra.

Một tên lính người Đảng Hạng ngã xuống.

Trưởng đội hộ vệ cứng rắn, quay đầu ngựa lại, lúc chỉ cách đám người Đảng Hạng 40,50 bước, anh ta dương cung về phía tay trái, vừa kéo cung, vừa vây quanh đám người Đảng Hạng.

“Chết tiệt!”

Những người Đảng Hạng nâng vũ khí trên tay lên, mắng trưởng đội hộ vệ.

Những người hộ vệ khác cũng giống như anh ta, sau khi bắn với khoảng cách xa, thì quay người bỏ chạy.

Hai đội hộ vệ, chỉ có 3 người thất thủ, ở lượt công bắn thứ nhất đã lấy đi tính mạng của hàng chục lính trong đoàn bộ binh Đảng Hạng

Trong cuộc chiến tranh giữa Đảng Hạng và Đại Khang, đây là điều thường xuyên xảy ra.

Chỉ là lúc trước đều là người Đảng Hạng dựa vào tốc độ cực nhanh của các con ngựa, để tầm bắn ở cạnh đường biên giới, bắn chết binh lính Đại Khang.

Thậm chí kỵ binh Đảng Hạng còn đặt tên cho hành động đó là giết hai chân cừu.

Trong mắt bọn họ, binh lính Đại Khang giống như con cừu núi bị bao vây, chỉ có thể bị bắn chết.

Tình thế bây giờ đã thay đổi, người Đảng Hạng cuối cùng cũng nếm được mùi vị bị coi thành những con cừu núi bị giết.

Mười mấy phút trôi quá, cuộc chiến kết thúc.

Ngoài đội trưởng tiểu đội đặc biệt cố ý để lại một ít tù binh thẩm vấn, những thi thể của bộ binh đều lún sâu trong bùn.

“Châu Nhi, cô qua đó hỏi thử xem, chiến mã của bọn họ là từ đâu mà có!”

Cửu công chúa lên tiếng.

Đảng Hạng và Đại Khang cách nhau ngàn dặm biên giới, một nhóm quân nhỏ lén vượt qua núi, căn bản là không thể tiêu diệt được hết.

Nhưng đưa chiến mã tới Tây Xuyên không phải chuyện đơn giản, gián điệp bình thường không có năng lực này, trong nội bộ Đại Khang nhất định có người tiếp ứng.

Loại nội gián này còn đáng hận hơn là Đảng Hạng, càng ẩn náu kĩ hơn.

Mục đích của Cửu công chúa không chỉ muốn thủ tiêu đám người Đảng Hạng, mà còn muốn thông qua hành động thủ tiêu này, tìm ra kẻ nội gián đang ẩn nấp ở Đại Khang.

Lúc này Tiêu đô úy đã lần nữa tập hợp những binh lính chạy trốn.

Lâm trận tháo chạy, xử theo luật pháp!

Cho dù có khoan nhượng, nếu bị phái đến tiền tuyến tiên phong làm bia đỡ đạn thì muốn chạy cũng không thể chạy được.

Vì thế hai trăm binh lính, thời khắc đó chỉ còn lại hơn bảy mươi người.

Hơn một trăm người còn lại đều sợ bị trách phạt mà bỏ chạy.

Bọn họ chỉ có hai con đường, một là lên núi làm thổ phỉ, một là trở thành lưu manh.

Còn hơn bảy mươi người được tập hợp lại, không phải không muốn chạy, mà là không dám chạy.

Người nhà bọn họ đều ở thành Quảng Nguyên, họ chạy rồi, sau khi trở về Tiêu đô úy nhất định sẽ không bỏ qua cho người nhà bọn họ.

Những người tháo chạy không phải không có người thân, chỉ là họ ích kỷ mà thôi.

“Điện hạ, không bảo vệ tốt điện hạ, mông điện hạ giáng tội!”

Tiêu đô úy đi đến trước xe ngựa, quỳ trong bùn.

“Lúc nãy ngươi đã không lâm trận bỏ chạy, ngược lại cũng coi như là vài phần có dùng khí, ta cho ngươi một cơ hội!”

Cửu công chúa liếc nhìn Tiêu đô úy, lạnh lùng nói: "Dẫn những người còn lại, đưa ta đến Tây Xuyên bình an vô sự, thì sẽ tha chết cho các người!"

“Cảm tạ điện hạ! Chúng thần nhất định không phụ lòng điện hạ!”

Tiêu đô úy khấu đầu trong bùn đất.

Sai sót lần này thật sự quá lớn, có thể có được kết quả như vậy, Tiêu đô úy đã rất mãn nguyện rồi.

"Vũ Dương, Tiêu đô úy không lâm trận bỏ trốn, tha mạng cho anh ta thì cũng đã đành, lần này đám binh sĩ triều đình cũng bỏ chạy, tại sao lại tha cho bọn họ?"

Đợi đến khi Tiêu đô uy rời khỏi, Khánh Mộ Lam hỏi.

“Tỷ tỷ, tiên sinh nói không nên bức ép đến đường cùng, những người này giờ phút này đều sắp suy sụp, nếu như ta cắt đứt hy vọng cuối cùng của bọn họ, tỷ nghĩ bọn họ sẽ ra sao?", Cửu công chúa hỏi ngược lại.

“Bọn họ có thể sẽ tạo phản, cũng có khả năng sẽ tiếp tục chạy trốn”.

“Đúng vậy”, Cửu công chúa gật đầu: “Hơn nữa giết bọn họ có ích gì chứ, chi bằng để họ góp sức cho đội quân tiên phong”.

“Rõ”.

“Khánh Mộ Lam đã hiểu”.

“Đúng rồi, bên muội đã bí mật báo tin cho Hâm Nghiêu ca ca chưa?” Cửu công chúa hỏi.

“Đã báo tin rồi, lần này Phùng Thánh không thể trốn thoát!” Khánh Mộ Lam lạnh lùng nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom