-
Chương 419-420
Chương 419: Dạy dỗ
“Nói như thế, tiên sinh vẫn chê Phi Phi…”
Dứt lời, vành mắt Tả Trương Thị lại đỏ ửng.
Tả Phi Phi cúi đầu xuống, không nói câu nào.
Vừa cảm thấy xấu hổ, vừa có chút mong đợi.
Trước đó cô ấy cảm thấy biết ơn Kim Phi nhiều hơn vì Kim Phi đã cứu hai mẹ con ra khỏi bọn buôn người khổ cực lầm than.
Sau đó Kim Phi vì mở thị trưởng ở kinh thành nên đã đưa rất nhiều hộp gỗ đặc chế dùng để đựng xà phòng thơm đến.
Tả Phi Phi xuất thân gia đình học thức, lập tức bị thu hút bởi các câu thơ trên hộp, mỗi bài thơ đều chép lại, đọc đi đọc lại nhiều lần.
Ngoài biết ơn Kim Phi, cô ấy còn ngưỡng mộ và có cảm xúc khác với y.
Trước đó Tả Trương Thị chỉ âm thầm thúc giục cô ấy, bây giờ nói một cách thẳng thắn.
Thế nên Tả Phi Phi cũng đang đợi phản ứng của Kim Phi.
Nhưng ai ngờ Kim Phi đỏ mặt đứng dậy, hành lễ với Tả Trương Thị: “Nương, làm phiền rồi, ta no rồi”.
Nói xong, y xoay người rời đi.
Tả Phi Phi đã từng nghĩ đến khả năng Kim Phi sẽ từ chối nhưng không ngờ y lại cứ thế bỏ đi.
Cô ấy cảm thấy cực kỳ tủi thân, nước mắt tí tách rơi.
Nhưng Tả Trương Thị lại thở dài, lau nước mắt trên gò má con gái: “Phi Phi, khóc gì chứ? Đừng khóc mà”.
“Mẹ, tiên sinh làm thế là có ý gì?”
Tả Phi Phi rơi nước mắt nói: “Đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì cũng nói, cứ thế mà chạy là sao?”
“Đứa con ngốc, tiên sinh cứ thế mới là tốt nhất”.
Tả Trương Thị cười nói: “Nếu tiên sinh đồng ý ngay, chứng tỏ y là người nông cạn, thèm muốn sắc đẹp của con. Người như vậy không đáng để gửi gắm cả đời, vì con không thể luôn trẻ đẹp mãi được.
Nếu y từ chối thẳng thừng chứng tỏ trong lòng y không hề có con, con có đuổi theo cũng không có tác dụng nên tiên sinh không trả lời là câu trả lời tốt nhất”.
“Vậy bây giờ con phải làm sao?”
Dù sao Tả Phi phi cũng không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, lúc này cảm thấy lòng rất loạn, chỉ có thể hỏi mẹ.
“Tiên sinh không từ chối chứng tỏ trong lòng y có con, chỉ là vẫn còn do dự, lúc này con nên chủ động một chút, gạo nấu thành cơm là được”.
“Mẹ”, Tả Phi Phi ngượng đến mức không dám ngẩng đầu lên: “Mẹ nói gì thế?”
“Phi Phi, mẹ sẽ không hại con, con sẽ không bao giờ gặp được người chồng nào tốt như tiên sinh đâu, đến lúc nắm chắc thì nhất định phải nắm lấy”.
Tả Trương Thị nói: “Con nghe mẹ, tối nay…”
Nghe mẹ mình nói thế, mặt Tả Phi Phi đỏ bừng, nhưng lại không rời đi.
Kim Phi ra đến ngoài cổng còn quay đầu nhìn lại, cũng cảm thấy tim đập thình thịch.
Ai mà không yêu cái đẹp, Tả Phi Phi có nhan sắc, dáng người, khí chất, nói y không rung động chút nào là giả.
Nhưng Kim Phi là một tên nhát gan trong chuyện tình cảm, nếu không cũng không đến nỗi dây dưa với Đường Đông Đông đến bây giờ.
Nếu y là một tên háo sắc không có giới hạn thật thì cả Đại Khang này đã có một đống thê thiếp rồi.
Tình cảm của Tả Phi Phi và Đường Đông Đông cũng luôn rơi vào tình trạng không chắc chắn.
Bây giờ đột nhiên bị Tả Trương Thị nói thẳng ra như thế, Kim Phi cũng không biết làm sao, chỉ đành chạy trốn như chim cút.
Cả buổi chiều y đều trốn tránh Tả Phi Phi, cũng không đến nhà họ Tả ăn cơm tối mà qua loa ăn một bữa ở nhà ăn.
Ăn thì có thể qua loa ăn ở nhà ăn, nhưng ngủ thì phải về phòng.
Vì muốn trốn tránh hai mẹ con Tả Phi Phi, sau khi ăn xong, Kim Phi kể chuyện cho đám nhóc nghe, mãi đến nửa đêm mới rề rà quay về phòng.
Kết quả vừa bước vào phòng, Tả Phi Phi ôm chăn đi vào.
“Tiên sinh, mẹ ta bảo ta đưa chăn đệm sang cho tiên sinh, trước đó bà ấy đã giặt cho người rồi”.
“Làm phiền nương và Phi Phi cô nương quá”.
Tả Phi Phi cúi đầu xuống không dám nhìn Kim Phi, ôm chăn lẳng lặng đi đến bên giường, bắt đầu trải giường ra.
Trong đâu vẫn còn nghĩ đến những lời mẹ nói.
Phải chủ động một chút nhưng lại cảm thấy hơi lo ngại.
Ngẫm nghĩ một lúc lại cảm thấy tủi thân, nước mắt lại rơi xuống.
Kim Phi nãy giờ vẫn lén nhìn Tả Phi Phi.
Thấy cô ấy khóc, y hơi chột dạ bước đến hỏi: “Phi Phi, cô sao thế?”
“Không sao cả…”
Tả Phi Phi lau nước mắt, tiếp tục trải giường ra.
Thật ra bình thường cô ấy rất kiên cường, lúc đầu chịu khổ ở chỗ bọn buôn người, cô ấy thà đi tìm cái chết cũng chưa từng khóc.
Nhưng hôm nay cũng không biết bị gì, không kiềm chế được rơi nước mắt, càng lau càng nhiều.
Cuối cùng Tả Phi Phi dứt khoát ngồi lên giường vừa được trải xong, mặc kệ tất cả òa khóc.
Kim Phi trước giờ chưa từng gặp chuyện này, chân tay luống cuống lau nước mắt cho cô ấy.
Cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay Kim Phi, Tả Phi Phi bỗng chốc trở nên kiên định.
Cô ấy ngẩng đầu lên hỏi: “Tiên sinh, người ghét Phi Phi sao?”
“Phi Phi, không phải”.
Kim Phi vội xua tay: “Phi Phi xinh đẹp như vậy, lại có năng lực, là cô gái tốt có thắp đèn cũng không tìm được, sao ta sẽ ghét được chứ?”
“Vậy mẹ ta muốn gả ta cho tiên sinh, tại sao tiên sinh không đồng ý?”, Tả Phi Phi tủi thân hỏi.
Nói đến đây, Kim Phi biết phải cho Tả Phi Phi một câu trả lời, nếu không sau này có lẽ sẽ không thể làm bạn được luôn.
Dứt khoát buông thả bản thân, suy nghĩ một hồi nói: “Phi Phi, thật ra ta thích cô nhưng không thể vì ta thích mà đi chiếm lấy cô về cho mình, như thế không công bằng với cô.
Dù có một ngày ta cưới cô thật cũng là vì ta yêu cô, muốn sống cả đời với cô chứ không phải vì điều gì khác”.
Nói rồi Kim Phi ngồi xổm xuống, nhìn Tả Phi Phi nói: “Phi Phi, cô nói ta nghe cô nghĩ thế nào?”
“Ta… Ta cũng không biết”.
Tả Phi Phi lắc đầu nói: “Mỗi lần ta nhìn thấy tiên sinh, ta sẽ cảm thấy hạnh phúc. Khi tiên sinh đi khỏi núi Thiết Quán, lòng ta cảm thấy trống rỗng, buổi tối… buổi tối sẽ luôn nhớ đến người… muốn ngày nào cũng gặp tiên sinh”.
Kim Phi nắm nhẹ vai Tả Phi Phi, nhìn vào mắt cô ấy hỏi: “Vậy cô đồng ý gả cho ta, sống cả đời với ta không?”
“Chỉ cần tiên sinh không chê, Phi Phi đồng ý…”
Tả Phi Phi nhỏ giọng đáp.
Con gái người ta đã nói thế rồi, Kim Phi cũng biết tiếp theo nên làm gì.
Y đứng dậy ôm Tả Phi Phi vào lòng.
Tả Phi Phi run lên, tự nhiên vươn tay ôm lấy eo Kim Phi, áp gò má của mình lên ngực Kim Phi.
Kim Phi xoa đỉnh đầu Tả Phi Phi, Tả Phi Phi dụi đầu vào ngực Kim Phi như chú mèo nhỏ.
Bên tai là nhịp tim rất có lực, bất an trong lòng Tả Phi Phi dần biến mất, trở nên vô cùng thoải mái.
Kim Phi cũng không dám động đậy, cứ thế để Tả Phi Phi ôm.
Hôm nay Tả Phi Phi quả thật quá mệt mỏi, không chỉ bận rộn sắp xếp cho các công nhân nữ mới đến mà trong lòng còn chất chứa những lời mẹ dặn dò.
Không chỉ cơ thể mệt mỏi mà cả tâm cũng mệt.
Bây giờ yên tâm rồi, thế mà lại có thể ôm Kim Phi dần nhắm mắt lại.
Kim Phi cảm nhận được cánh tay Tả Phi Phi buông xuống, cúi đầu nhìn mới thấy cô gái này thế mà lại ngủ rồi.
“Đây…”
Kim Phi dở khóc dở cười.
Chuyện đến lưng chừng núi này là thế nào?
Nhưng bảo y đánh thức Tả Phi Phi, y lại không nỡ.
“Đợi cô thức, xem ta “dạy dỗ” cô thế nào”.
Kim Phi nhéo mũi Tả Phi Phi, thầm thở dài, nhẹ nhàng đặt cô ấy lên giường rồi đắp chăn lại.
Chương 420: Kinh nghiệm quý báu
Tả Phi Phi ngủ một giấc ngon lành, ngủ một mạch đến khi trời sáng, mới chầm chậm tỉnh giấc.
Cảm thấy có người đang ở bên cạnh, dọa cô ấy giật cả mình .
Nhưng nhìn kĩ là Kim Phi, lại nhớ đến những việc tối qua, cô ấy ngượng ngùng che má.
“Tả Phi Phi, sao mày lại ngủ ở đây chứ?”
Từ khe hở của ngón tay, Tả Phi Phi lén nhìn một lúc, phát hiện Kim Phi vẫn đang ngủ, cô ấy càng to gan hơn, ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngủ bên cạnh.
Nhớ đến sự yên bình của đêm qua, Tả Phi Phi không kiềm chế được mà đặt đầu mình lên ngực của Kim Phi.
Kim Phi giật mình tỉnh giấc, đưa tay xoa đầu Tả Phi Phi: “Nàng tỉnh rồi à?”
“Tiên sinh, tại sao tối qua không gọi ta dậy?”
Tả Phi Phi ngẩng đầu nhìn Kim Phi.
“Ta gọi rồi, nhưng nàng vẫn ngủ giống như một con mèo vậy, say sưa, ta căn bản không thể gọi nàng tỉnh giấc!” Kim Phi hứng thú cười.
“Ngài mới là mèo!”
Tả Phi Phi đưa tay đặt lên eo Kim Phi véo một cái.
Trong lòng Kim Phi đột nhiên rạo rực: “Phi Phi, nàng suy nghĩ kĩ chưa...”
Còn chưa nói hết câu, đã cảm thấy môi đã bị lấp kín.
Động tác của Tả Phi Phi không mấy thành thạo, nhưng lại vô cùng mãnh liệt.
Lúc này còn nói năng gì nữa chứ?
Kim Phi lật người, đè lên cơ thể Tả Phi Phi, chiếm thế chủ động.
Đôi tay cũng không thành thật chuyển động.
Sau khi được Đường Tiểu Bắc chỉ dạy, kĩ thuật của Kim Phi tiến bộ hơn rất nhiều so với lúc trước.
Không bao lâu, hơi thở của Tả Phi Phi trở nên dồn dập, hai gò má ửng hồng như hoa đào.
Đôi mắt hé mở, tỏ ra e thẹn, có vẻ như từ chối.
Một giây sau, đôi mắt cô ấy lập tức trợn to, hai tay bám chặt lấy cánh tay của Kim Phi
...
Đây là lần đầu tiên của Tả Phi Phi, Kim Phi không giày vò cô ấy quá lâu đã kết thúc.
Nhưng da thịt sát vào nhau, Tả Phi Phi đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa cô ấy và Kim Phi càng lúc càng gần.
Cô ấy cẩn thận cất tấm lụa trắng nhuộm đỏ, sau đó uể oải nằm lên người Kim Phi, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Kim Phi, cười khúc khích.
Ngón tay không tự chủ vẽ hình tròn lên ngực Kim Phi.
“Cười gì vậy?”, Kim Phi cúi xuống hỏi.
“Không có gì, chỉ là ta đang vui vẻ thôi”.
Tả Phi Phi cọ vào ngực Kim Phi: “Cảm giác như đang nằm mơ vậy, sau này ta cũng có tướng công rồi”.
Kim Phi vừa chuẩn bị đáp lời, thì có tiếng gõ cửa vội vã.
Tả Phi Phi giật mình bật người dậy, kéo lấy chăn đắp lên người.
“Tiên sinh, cấp báo!”
Giọng nói lớn của Đại Lưu khiến đầu Kim Phi ù đi.
“Mẹ kiếp, không có phép tắc gì hết vậy?”
Kim Phi chỉ muốn lao ra ngoài băm vằm tên Đại Lưu kia.
Hắn thực sự là một chiếc bóng đèn lớn, lúc trước chuyện tốt của y và Đường Tiểu Bắc cũng là bị hắn làm hỏng, đến lượt Tả Phi Phi,hắn lại đến?
May mà Tả Phi Phi đã tỉnh từ sớm, nếu không hôm nay lại bị kẹt ở giữa không biết phải làm sao.
“Đợi ta một lúc”.
Kim Phi hôn lên trán Tả Phi Phi, rồi đứng dậy mặc áo khoác vào.
Y mở cửa phòng, sắc mặt xám xịt hỏi: “Có việc gì?”
“Tiên sinh, cấp báo!”
Đại Lưu vừa nói vừa muốn đi vào trong phòng, nhưng lại bị Kim Phi đưa tay ra cản lại.
“Đứng ở cửa nói là được rồi!”
“Ở cửa lạnh quá”.
Đại Lưu còn chưa kịp hiểu, tò mò muốn ngó vào trong phòng xem thử, kết quả bị Kim Phi đá ra ngoài.
“Tiên sinh, trong phòng có người sao?”
Phòng ở thời cổ đại đều là phòng xuyên thấu, mặc dù Đại Lưu không vào trong phòng, nhưng vừa nãy, hắn liếc nhìn thấy một chiếc váy của phụ nữ treo trên chiếc ghế đẩu cạnh giường.
“Tiên sinh, người trong phòng là ai vậy?”
Đại Lưu đứng dậy, phủi bụi trên mông, rất tò mò, vẫn còn muốn vào phòng xem.
Có quá nhiều cô ấy gái ở núi Thiết Quán để ý đến Kim Phi, hắn là người đứng đầu đội hộ vệ, cũng không thể đoán được ai đang ở trên giường.
“Còn nhìn! Còn nhìn hả?”
Kim Phi không thể nhẫn nhịn, cảm thấy đầu óc tên này như làm bằng sắt vậy, y đá hắn hai cước khiến hắn văng ra ngoài mái hiên.
Sau đó y quay người đóng cửa phòng lại, sắc mặt tối sầm: “Cấp báo gì, mau nói!”
Y đã nghĩ xong, nếu như Đại Lưu không nói được lời nào hay ho, đợi đến khi xong việc, y phải xem thử hắn muốn bị đánh gãy chân trái hay chân phải.
“Ồ!”
Nói đến việc chính, Đại Lưu lập tức nghiêm túc: “Tiểu Ngọc cô nương cử người đến báo tin, nói trong làng nhận được thông báo, có tin tức của Phùng Thánh rồi”.
“Đã bắt được ông ta chưa?”, Kim Phi hớn hở hỏi.
Phùng tiên sinh vẫn luôn là tâm bệnh của Kim Phi, cho nên Kim Phi căn dặn Tiểu Ngọc, khi có tin tức về Phùng tiên sinh, phải thông báo cho y ngay lập tức.
“Chưa”, Đại Lưu lắc đầu nói: “Mộ Lam cô nương truyền tin đến nói, Phùng Thánh chạy đến Thổ Phiên rồi”.
Nói xong hắn lấy ra hai lá thư từ trong túi áo, đưa cho Kim Phi.
“Ở đâu cơ?” Kim Phi hoài nghi bản thân đã nghe nhầm, nhanh chóng mở bức thư ra.
Thư là do Cửu công chúa viết, Kim Phi nhìn một lúc lâu sau mới biết, bọn họ vừa bị Phùng tiên sinh lừa.
Chính vì cho rằng Phùng tiên sinh sẽ chạy đến Đảng Hạng nên tai mắt của đội Chung Minh, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu hầu như đều tập trung ở phía bắc của Xuyên Thục.
Kết quả không ngờ rằng Phùng tiên sinh lại chạy về hướng Tây.
Mãi đến khi nhận được tin tức từ tai mắt của Khánh Hâm Nghiêu truyền đến báo ông ta đã chạy vào Thổ Phiên.
“Chỗ dựa của Phùng Thánh không phải là Đảng Hạng sao, từ lúc nào đã kết cấu với Thổ Phiên rồi vậy?”
Kim Phi vừa suy tư vừa mở lá thư thứ hai ra.
Lá thư thứ hai này là do Tiểu Ngọc viết, nói rằng sau khi Trương Lương trấn áp được bọn thổ phỉ, đã bắt được một tên thổ phỉ dưới trướng của Phùng tiên sinh.
Theo lời khai của tên thổ phỉ đó, lúc đầu có vài người Thổ Phiên từ kinh thành tới, đã gặp mặt Phùng tiên sinh.
Phùng tiên sinh không những không bảo thổ phỉ phục kích bọn họ, ngược lại còn mở tiệc chiêu đãi.
Người Thổ Phiên nán lại ở hang ổ thổ phỉ của Phùng tiên sinh mấy ngày mới rời đi, nhưng họ đã nói gì với Phùng tiên sinh thì những thổ phỉ bị bắt không biết.
“Hỏng rồi!”
Tâm trí Kim Phi căng thẳng, lông mày nhíu chặt lại.
Lúc Đường Phi trở về từ kinh thành, từng nhắc đến người Thổ Phiên, còn hỏi Kim Phi có biết người Thổ Phiên đến kinh thành để làm gì không, đám người Thổ Phiên đó còn làm chuyến đi của bọn họ bị chậm trễ.
Lúc đó Kim Phi thiếu nguồn tình báo, đâu biết được người Thổ Phiên đến kinh thành để làm gì? Y cũng không để tâm lắm.
Sau này Cửu công chúa đến làng Tây Hà, Kim Phi mới biết những người Thổ Phiên mà Đường Phi gặp lúc ở kinh thành là đến để bàn bạc và tuyên bố chuyện hôn sự.
Bọn họ và Phùng tiên sinh kết cấu với nhau, hôn sự này nhất định sẽ xảy ra rắc rối.
“Đại Lưu, lập tức cưỡi con ngựa chạy nhanh nhất chạy về làng Tây Hà, bảo Tiểu Ngọc dùng mọi cách truyền tin tức này đến công chúa điện hạ càng nhanh càng tốt!”
Kim Phi vội vàng nói: “Ngoài ra hãy thông báo với hai chị em nhà họ Vạn, nửa canh giờ sau sẽ xuất phát trở về làng Tây Hà”.
“Rõ!”
Đại Lưu hiếm khi nhìn thấy nét mặt lo lắng này của Kim Phi, hắn quay người chạy như bay.
Kim Phi cũng quay người chạy vào trong phòng.
Việc này rất nghiệm trọng, làm không tốt sẽ dẫn đến rắc rối trong việc ngoại giao.
Mối quan hệ của Đại Khang và Thổ Phiên vốn dĩ đã rất căng thẳng, một khi hôn sự xảy ra sơ xuất, chiến tranh có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Khoảng cách Kim Xuyên đến Thổ Phiên quá gần, Kim Phi vừa mới bắt đầu sắp xếp mọi thứ, căn bản không có năng lực chiến đấu, nhất định phải sớm đưa ra quyết định.
“Tiên... tướng... tướng công, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tả Phi Phi nhìn thấy vẻ mặt sốt sắng của Kim Phi, cô ấy nắm lấy tay y hỏi.
“Xin lỗi Phi Phi, đáng lẽ ta phải ở bên cạnh nàng, nhưng bây giờ có chút việc, ta bắt buộc phải quay về một chuyến”.
Kim Phi đi đến bên giường, khuôn mặt đầy sự áy náy.
Vừa làm xong chuyện đó đã kéo quần lên chạy mất hút, bản thân Kim Phi cũng cảm thấy áy náy...
“Nói như thế, tiên sinh vẫn chê Phi Phi…”
Dứt lời, vành mắt Tả Trương Thị lại đỏ ửng.
Tả Phi Phi cúi đầu xuống, không nói câu nào.
Vừa cảm thấy xấu hổ, vừa có chút mong đợi.
Trước đó cô ấy cảm thấy biết ơn Kim Phi nhiều hơn vì Kim Phi đã cứu hai mẹ con ra khỏi bọn buôn người khổ cực lầm than.
Sau đó Kim Phi vì mở thị trưởng ở kinh thành nên đã đưa rất nhiều hộp gỗ đặc chế dùng để đựng xà phòng thơm đến.
Tả Phi Phi xuất thân gia đình học thức, lập tức bị thu hút bởi các câu thơ trên hộp, mỗi bài thơ đều chép lại, đọc đi đọc lại nhiều lần.
Ngoài biết ơn Kim Phi, cô ấy còn ngưỡng mộ và có cảm xúc khác với y.
Trước đó Tả Trương Thị chỉ âm thầm thúc giục cô ấy, bây giờ nói một cách thẳng thắn.
Thế nên Tả Phi Phi cũng đang đợi phản ứng của Kim Phi.
Nhưng ai ngờ Kim Phi đỏ mặt đứng dậy, hành lễ với Tả Trương Thị: “Nương, làm phiền rồi, ta no rồi”.
Nói xong, y xoay người rời đi.
Tả Phi Phi đã từng nghĩ đến khả năng Kim Phi sẽ từ chối nhưng không ngờ y lại cứ thế bỏ đi.
Cô ấy cảm thấy cực kỳ tủi thân, nước mắt tí tách rơi.
Nhưng Tả Trương Thị lại thở dài, lau nước mắt trên gò má con gái: “Phi Phi, khóc gì chứ? Đừng khóc mà”.
“Mẹ, tiên sinh làm thế là có ý gì?”
Tả Phi Phi rơi nước mắt nói: “Đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì cũng nói, cứ thế mà chạy là sao?”
“Đứa con ngốc, tiên sinh cứ thế mới là tốt nhất”.
Tả Trương Thị cười nói: “Nếu tiên sinh đồng ý ngay, chứng tỏ y là người nông cạn, thèm muốn sắc đẹp của con. Người như vậy không đáng để gửi gắm cả đời, vì con không thể luôn trẻ đẹp mãi được.
Nếu y từ chối thẳng thừng chứng tỏ trong lòng y không hề có con, con có đuổi theo cũng không có tác dụng nên tiên sinh không trả lời là câu trả lời tốt nhất”.
“Vậy bây giờ con phải làm sao?”
Dù sao Tả Phi phi cũng không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, lúc này cảm thấy lòng rất loạn, chỉ có thể hỏi mẹ.
“Tiên sinh không từ chối chứng tỏ trong lòng y có con, chỉ là vẫn còn do dự, lúc này con nên chủ động một chút, gạo nấu thành cơm là được”.
“Mẹ”, Tả Phi Phi ngượng đến mức không dám ngẩng đầu lên: “Mẹ nói gì thế?”
“Phi Phi, mẹ sẽ không hại con, con sẽ không bao giờ gặp được người chồng nào tốt như tiên sinh đâu, đến lúc nắm chắc thì nhất định phải nắm lấy”.
Tả Trương Thị nói: “Con nghe mẹ, tối nay…”
Nghe mẹ mình nói thế, mặt Tả Phi Phi đỏ bừng, nhưng lại không rời đi.
Kim Phi ra đến ngoài cổng còn quay đầu nhìn lại, cũng cảm thấy tim đập thình thịch.
Ai mà không yêu cái đẹp, Tả Phi Phi có nhan sắc, dáng người, khí chất, nói y không rung động chút nào là giả.
Nhưng Kim Phi là một tên nhát gan trong chuyện tình cảm, nếu không cũng không đến nỗi dây dưa với Đường Đông Đông đến bây giờ.
Nếu y là một tên háo sắc không có giới hạn thật thì cả Đại Khang này đã có một đống thê thiếp rồi.
Tình cảm của Tả Phi Phi và Đường Đông Đông cũng luôn rơi vào tình trạng không chắc chắn.
Bây giờ đột nhiên bị Tả Trương Thị nói thẳng ra như thế, Kim Phi cũng không biết làm sao, chỉ đành chạy trốn như chim cút.
Cả buổi chiều y đều trốn tránh Tả Phi Phi, cũng không đến nhà họ Tả ăn cơm tối mà qua loa ăn một bữa ở nhà ăn.
Ăn thì có thể qua loa ăn ở nhà ăn, nhưng ngủ thì phải về phòng.
Vì muốn trốn tránh hai mẹ con Tả Phi Phi, sau khi ăn xong, Kim Phi kể chuyện cho đám nhóc nghe, mãi đến nửa đêm mới rề rà quay về phòng.
Kết quả vừa bước vào phòng, Tả Phi Phi ôm chăn đi vào.
“Tiên sinh, mẹ ta bảo ta đưa chăn đệm sang cho tiên sinh, trước đó bà ấy đã giặt cho người rồi”.
“Làm phiền nương và Phi Phi cô nương quá”.
Tả Phi Phi cúi đầu xuống không dám nhìn Kim Phi, ôm chăn lẳng lặng đi đến bên giường, bắt đầu trải giường ra.
Trong đâu vẫn còn nghĩ đến những lời mẹ nói.
Phải chủ động một chút nhưng lại cảm thấy hơi lo ngại.
Ngẫm nghĩ một lúc lại cảm thấy tủi thân, nước mắt lại rơi xuống.
Kim Phi nãy giờ vẫn lén nhìn Tả Phi Phi.
Thấy cô ấy khóc, y hơi chột dạ bước đến hỏi: “Phi Phi, cô sao thế?”
“Không sao cả…”
Tả Phi Phi lau nước mắt, tiếp tục trải giường ra.
Thật ra bình thường cô ấy rất kiên cường, lúc đầu chịu khổ ở chỗ bọn buôn người, cô ấy thà đi tìm cái chết cũng chưa từng khóc.
Nhưng hôm nay cũng không biết bị gì, không kiềm chế được rơi nước mắt, càng lau càng nhiều.
Cuối cùng Tả Phi Phi dứt khoát ngồi lên giường vừa được trải xong, mặc kệ tất cả òa khóc.
Kim Phi trước giờ chưa từng gặp chuyện này, chân tay luống cuống lau nước mắt cho cô ấy.
Cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay Kim Phi, Tả Phi Phi bỗng chốc trở nên kiên định.
Cô ấy ngẩng đầu lên hỏi: “Tiên sinh, người ghét Phi Phi sao?”
“Phi Phi, không phải”.
Kim Phi vội xua tay: “Phi Phi xinh đẹp như vậy, lại có năng lực, là cô gái tốt có thắp đèn cũng không tìm được, sao ta sẽ ghét được chứ?”
“Vậy mẹ ta muốn gả ta cho tiên sinh, tại sao tiên sinh không đồng ý?”, Tả Phi Phi tủi thân hỏi.
Nói đến đây, Kim Phi biết phải cho Tả Phi Phi một câu trả lời, nếu không sau này có lẽ sẽ không thể làm bạn được luôn.
Dứt khoát buông thả bản thân, suy nghĩ một hồi nói: “Phi Phi, thật ra ta thích cô nhưng không thể vì ta thích mà đi chiếm lấy cô về cho mình, như thế không công bằng với cô.
Dù có một ngày ta cưới cô thật cũng là vì ta yêu cô, muốn sống cả đời với cô chứ không phải vì điều gì khác”.
Nói rồi Kim Phi ngồi xổm xuống, nhìn Tả Phi Phi nói: “Phi Phi, cô nói ta nghe cô nghĩ thế nào?”
“Ta… Ta cũng không biết”.
Tả Phi Phi lắc đầu nói: “Mỗi lần ta nhìn thấy tiên sinh, ta sẽ cảm thấy hạnh phúc. Khi tiên sinh đi khỏi núi Thiết Quán, lòng ta cảm thấy trống rỗng, buổi tối… buổi tối sẽ luôn nhớ đến người… muốn ngày nào cũng gặp tiên sinh”.
Kim Phi nắm nhẹ vai Tả Phi Phi, nhìn vào mắt cô ấy hỏi: “Vậy cô đồng ý gả cho ta, sống cả đời với ta không?”
“Chỉ cần tiên sinh không chê, Phi Phi đồng ý…”
Tả Phi Phi nhỏ giọng đáp.
Con gái người ta đã nói thế rồi, Kim Phi cũng biết tiếp theo nên làm gì.
Y đứng dậy ôm Tả Phi Phi vào lòng.
Tả Phi Phi run lên, tự nhiên vươn tay ôm lấy eo Kim Phi, áp gò má của mình lên ngực Kim Phi.
Kim Phi xoa đỉnh đầu Tả Phi Phi, Tả Phi Phi dụi đầu vào ngực Kim Phi như chú mèo nhỏ.
Bên tai là nhịp tim rất có lực, bất an trong lòng Tả Phi Phi dần biến mất, trở nên vô cùng thoải mái.
Kim Phi cũng không dám động đậy, cứ thế để Tả Phi Phi ôm.
Hôm nay Tả Phi Phi quả thật quá mệt mỏi, không chỉ bận rộn sắp xếp cho các công nhân nữ mới đến mà trong lòng còn chất chứa những lời mẹ dặn dò.
Không chỉ cơ thể mệt mỏi mà cả tâm cũng mệt.
Bây giờ yên tâm rồi, thế mà lại có thể ôm Kim Phi dần nhắm mắt lại.
Kim Phi cảm nhận được cánh tay Tả Phi Phi buông xuống, cúi đầu nhìn mới thấy cô gái này thế mà lại ngủ rồi.
“Đây…”
Kim Phi dở khóc dở cười.
Chuyện đến lưng chừng núi này là thế nào?
Nhưng bảo y đánh thức Tả Phi Phi, y lại không nỡ.
“Đợi cô thức, xem ta “dạy dỗ” cô thế nào”.
Kim Phi nhéo mũi Tả Phi Phi, thầm thở dài, nhẹ nhàng đặt cô ấy lên giường rồi đắp chăn lại.
Chương 420: Kinh nghiệm quý báu
Tả Phi Phi ngủ một giấc ngon lành, ngủ một mạch đến khi trời sáng, mới chầm chậm tỉnh giấc.
Cảm thấy có người đang ở bên cạnh, dọa cô ấy giật cả mình .
Nhưng nhìn kĩ là Kim Phi, lại nhớ đến những việc tối qua, cô ấy ngượng ngùng che má.
“Tả Phi Phi, sao mày lại ngủ ở đây chứ?”
Từ khe hở của ngón tay, Tả Phi Phi lén nhìn một lúc, phát hiện Kim Phi vẫn đang ngủ, cô ấy càng to gan hơn, ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngủ bên cạnh.
Nhớ đến sự yên bình của đêm qua, Tả Phi Phi không kiềm chế được mà đặt đầu mình lên ngực của Kim Phi.
Kim Phi giật mình tỉnh giấc, đưa tay xoa đầu Tả Phi Phi: “Nàng tỉnh rồi à?”
“Tiên sinh, tại sao tối qua không gọi ta dậy?”
Tả Phi Phi ngẩng đầu nhìn Kim Phi.
“Ta gọi rồi, nhưng nàng vẫn ngủ giống như một con mèo vậy, say sưa, ta căn bản không thể gọi nàng tỉnh giấc!” Kim Phi hứng thú cười.
“Ngài mới là mèo!”
Tả Phi Phi đưa tay đặt lên eo Kim Phi véo một cái.
Trong lòng Kim Phi đột nhiên rạo rực: “Phi Phi, nàng suy nghĩ kĩ chưa...”
Còn chưa nói hết câu, đã cảm thấy môi đã bị lấp kín.
Động tác của Tả Phi Phi không mấy thành thạo, nhưng lại vô cùng mãnh liệt.
Lúc này còn nói năng gì nữa chứ?
Kim Phi lật người, đè lên cơ thể Tả Phi Phi, chiếm thế chủ động.
Đôi tay cũng không thành thật chuyển động.
Sau khi được Đường Tiểu Bắc chỉ dạy, kĩ thuật của Kim Phi tiến bộ hơn rất nhiều so với lúc trước.
Không bao lâu, hơi thở của Tả Phi Phi trở nên dồn dập, hai gò má ửng hồng như hoa đào.
Đôi mắt hé mở, tỏ ra e thẹn, có vẻ như từ chối.
Một giây sau, đôi mắt cô ấy lập tức trợn to, hai tay bám chặt lấy cánh tay của Kim Phi
...
Đây là lần đầu tiên của Tả Phi Phi, Kim Phi không giày vò cô ấy quá lâu đã kết thúc.
Nhưng da thịt sát vào nhau, Tả Phi Phi đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa cô ấy và Kim Phi càng lúc càng gần.
Cô ấy cẩn thận cất tấm lụa trắng nhuộm đỏ, sau đó uể oải nằm lên người Kim Phi, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Kim Phi, cười khúc khích.
Ngón tay không tự chủ vẽ hình tròn lên ngực Kim Phi.
“Cười gì vậy?”, Kim Phi cúi xuống hỏi.
“Không có gì, chỉ là ta đang vui vẻ thôi”.
Tả Phi Phi cọ vào ngực Kim Phi: “Cảm giác như đang nằm mơ vậy, sau này ta cũng có tướng công rồi”.
Kim Phi vừa chuẩn bị đáp lời, thì có tiếng gõ cửa vội vã.
Tả Phi Phi giật mình bật người dậy, kéo lấy chăn đắp lên người.
“Tiên sinh, cấp báo!”
Giọng nói lớn của Đại Lưu khiến đầu Kim Phi ù đi.
“Mẹ kiếp, không có phép tắc gì hết vậy?”
Kim Phi chỉ muốn lao ra ngoài băm vằm tên Đại Lưu kia.
Hắn thực sự là một chiếc bóng đèn lớn, lúc trước chuyện tốt của y và Đường Tiểu Bắc cũng là bị hắn làm hỏng, đến lượt Tả Phi Phi,hắn lại đến?
May mà Tả Phi Phi đã tỉnh từ sớm, nếu không hôm nay lại bị kẹt ở giữa không biết phải làm sao.
“Đợi ta một lúc”.
Kim Phi hôn lên trán Tả Phi Phi, rồi đứng dậy mặc áo khoác vào.
Y mở cửa phòng, sắc mặt xám xịt hỏi: “Có việc gì?”
“Tiên sinh, cấp báo!”
Đại Lưu vừa nói vừa muốn đi vào trong phòng, nhưng lại bị Kim Phi đưa tay ra cản lại.
“Đứng ở cửa nói là được rồi!”
“Ở cửa lạnh quá”.
Đại Lưu còn chưa kịp hiểu, tò mò muốn ngó vào trong phòng xem thử, kết quả bị Kim Phi đá ra ngoài.
“Tiên sinh, trong phòng có người sao?”
Phòng ở thời cổ đại đều là phòng xuyên thấu, mặc dù Đại Lưu không vào trong phòng, nhưng vừa nãy, hắn liếc nhìn thấy một chiếc váy của phụ nữ treo trên chiếc ghế đẩu cạnh giường.
“Tiên sinh, người trong phòng là ai vậy?”
Đại Lưu đứng dậy, phủi bụi trên mông, rất tò mò, vẫn còn muốn vào phòng xem.
Có quá nhiều cô ấy gái ở núi Thiết Quán để ý đến Kim Phi, hắn là người đứng đầu đội hộ vệ, cũng không thể đoán được ai đang ở trên giường.
“Còn nhìn! Còn nhìn hả?”
Kim Phi không thể nhẫn nhịn, cảm thấy đầu óc tên này như làm bằng sắt vậy, y đá hắn hai cước khiến hắn văng ra ngoài mái hiên.
Sau đó y quay người đóng cửa phòng lại, sắc mặt tối sầm: “Cấp báo gì, mau nói!”
Y đã nghĩ xong, nếu như Đại Lưu không nói được lời nào hay ho, đợi đến khi xong việc, y phải xem thử hắn muốn bị đánh gãy chân trái hay chân phải.
“Ồ!”
Nói đến việc chính, Đại Lưu lập tức nghiêm túc: “Tiểu Ngọc cô nương cử người đến báo tin, nói trong làng nhận được thông báo, có tin tức của Phùng Thánh rồi”.
“Đã bắt được ông ta chưa?”, Kim Phi hớn hở hỏi.
Phùng tiên sinh vẫn luôn là tâm bệnh của Kim Phi, cho nên Kim Phi căn dặn Tiểu Ngọc, khi có tin tức về Phùng tiên sinh, phải thông báo cho y ngay lập tức.
“Chưa”, Đại Lưu lắc đầu nói: “Mộ Lam cô nương truyền tin đến nói, Phùng Thánh chạy đến Thổ Phiên rồi”.
Nói xong hắn lấy ra hai lá thư từ trong túi áo, đưa cho Kim Phi.
“Ở đâu cơ?” Kim Phi hoài nghi bản thân đã nghe nhầm, nhanh chóng mở bức thư ra.
Thư là do Cửu công chúa viết, Kim Phi nhìn một lúc lâu sau mới biết, bọn họ vừa bị Phùng tiên sinh lừa.
Chính vì cho rằng Phùng tiên sinh sẽ chạy đến Đảng Hạng nên tai mắt của đội Chung Minh, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu hầu như đều tập trung ở phía bắc của Xuyên Thục.
Kết quả không ngờ rằng Phùng tiên sinh lại chạy về hướng Tây.
Mãi đến khi nhận được tin tức từ tai mắt của Khánh Hâm Nghiêu truyền đến báo ông ta đã chạy vào Thổ Phiên.
“Chỗ dựa của Phùng Thánh không phải là Đảng Hạng sao, từ lúc nào đã kết cấu với Thổ Phiên rồi vậy?”
Kim Phi vừa suy tư vừa mở lá thư thứ hai ra.
Lá thư thứ hai này là do Tiểu Ngọc viết, nói rằng sau khi Trương Lương trấn áp được bọn thổ phỉ, đã bắt được một tên thổ phỉ dưới trướng của Phùng tiên sinh.
Theo lời khai của tên thổ phỉ đó, lúc đầu có vài người Thổ Phiên từ kinh thành tới, đã gặp mặt Phùng tiên sinh.
Phùng tiên sinh không những không bảo thổ phỉ phục kích bọn họ, ngược lại còn mở tiệc chiêu đãi.
Người Thổ Phiên nán lại ở hang ổ thổ phỉ của Phùng tiên sinh mấy ngày mới rời đi, nhưng họ đã nói gì với Phùng tiên sinh thì những thổ phỉ bị bắt không biết.
“Hỏng rồi!”
Tâm trí Kim Phi căng thẳng, lông mày nhíu chặt lại.
Lúc Đường Phi trở về từ kinh thành, từng nhắc đến người Thổ Phiên, còn hỏi Kim Phi có biết người Thổ Phiên đến kinh thành để làm gì không, đám người Thổ Phiên đó còn làm chuyến đi của bọn họ bị chậm trễ.
Lúc đó Kim Phi thiếu nguồn tình báo, đâu biết được người Thổ Phiên đến kinh thành để làm gì? Y cũng không để tâm lắm.
Sau này Cửu công chúa đến làng Tây Hà, Kim Phi mới biết những người Thổ Phiên mà Đường Phi gặp lúc ở kinh thành là đến để bàn bạc và tuyên bố chuyện hôn sự.
Bọn họ và Phùng tiên sinh kết cấu với nhau, hôn sự này nhất định sẽ xảy ra rắc rối.
“Đại Lưu, lập tức cưỡi con ngựa chạy nhanh nhất chạy về làng Tây Hà, bảo Tiểu Ngọc dùng mọi cách truyền tin tức này đến công chúa điện hạ càng nhanh càng tốt!”
Kim Phi vội vàng nói: “Ngoài ra hãy thông báo với hai chị em nhà họ Vạn, nửa canh giờ sau sẽ xuất phát trở về làng Tây Hà”.
“Rõ!”
Đại Lưu hiếm khi nhìn thấy nét mặt lo lắng này của Kim Phi, hắn quay người chạy như bay.
Kim Phi cũng quay người chạy vào trong phòng.
Việc này rất nghiệm trọng, làm không tốt sẽ dẫn đến rắc rối trong việc ngoại giao.
Mối quan hệ của Đại Khang và Thổ Phiên vốn dĩ đã rất căng thẳng, một khi hôn sự xảy ra sơ xuất, chiến tranh có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Khoảng cách Kim Xuyên đến Thổ Phiên quá gần, Kim Phi vừa mới bắt đầu sắp xếp mọi thứ, căn bản không có năng lực chiến đấu, nhất định phải sớm đưa ra quyết định.
“Tiên... tướng... tướng công, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tả Phi Phi nhìn thấy vẻ mặt sốt sắng của Kim Phi, cô ấy nắm lấy tay y hỏi.
“Xin lỗi Phi Phi, đáng lẽ ta phải ở bên cạnh nàng, nhưng bây giờ có chút việc, ta bắt buộc phải quay về một chuyến”.
Kim Phi đi đến bên giường, khuôn mặt đầy sự áy náy.
Vừa làm xong chuyện đó đã kéo quần lên chạy mất hút, bản thân Kim Phi cũng cảm thấy áy náy...
Bình luận facebook