-
Chương 426-430
Chương 426: Mua vé đấu giá
“Thư của tiên sinh…”
Tim Lạc Lan đập thình thịch, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh kiểm tra phong thư, sau đó mở phong thư ra.
Điều khiến cô ấy thất vọng là vừa nhìn thấy chữ viết, vẫn là thư do Đường Tiểu Bắc viết.
Là một chưởng quầy đủ tư cách, Lạc Lan nhanh chóng đè ép những suy nghĩ lộn xộn kia xuống, mở thư ra.
Đọc được một nửa, vẻ mặt cô ấy ngày càng nghiêm trọng.
Cất thư đi, một hồi lâu sau tâm trạng của Lạc Lan vẫn không thể bình tĩnh lại được.
“Tiên sinh có thể làm ra Thủy Ngọc thật sao?”
Lạc Lan nhìn Đường Phi, hơi run rẩy hỏi.
Đường Phi không trả lời mà mở cái bọc mang theo bên mình, cẩn thận lấy một cái hộp gỗ ra đưa cho Lạc Lan.
“Đây là đồ tiên sinh nhờ ta đưa cho cô”.
Lạc Lan đưa hai tay nhận lấy, cẩn thận đặt lên bàn.
Kiểm tra con dấu thư không có vấn đề, sau đó mới mở ra.
Dưới đáy hộp gỗ là một tấm ván dày có khoét hai hàng lỗ nhỏ, mỗi lỗ nhỏ chứa một viên châu thủy tinh, hạt lớn thì bằng quả óc chó, hạt nhỏ chỉ bằng hạt lạc, có đến tận mấy màu.
“Tiên sinh thế mà có thể làm ra Thủy Ngọc thật”.
Cho dù Lạc Lan đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, hơi thở của cô ấy vẫn trở nên gấp gáp.
Lúc Đại Khang còn hưng thịnh, có không ít thương nhân ở Tây Vực đến Đại Khang làm ăn, mang châu Thủy Ngọc từ phương Tây đến.
Hình dạng bên ngoài tròn và đặc điểm trong suốt như pha lê của nó rất hiếm thấy trong số các loại đá quý, nó ngay lập tức thu hút được sự quan tâm của rất nhiều quan chức quý nhân, chẳng bao lâu đã trở nên phổ biến.
Bây giờ các tuyến đường thương mại ở Tây Vực đã bị phong tỏa do chiến tranh, giá trị của Thủy Ngọc không ngừng tăng lên, hơn nữa những năm gần đây trên thị trường ngày càng ít, thậm chí nếu có tiền, cũng chưa chắc đã có thể mua được.
Vật cống đáng giá nhất mà sứ giả Đông Doanh tặng cho hoàng đế Đại Khang là một bộ châu Thủy Ngọc cướp được từ tay hải tặc.
Trần Cát lấy một viên ra tặng cho một vị quốc công, vị quốc công này mừng rỡ đến mức dẫn cả nhà chạy đến hoàng cung cúi đầu cảm tạ.
Châu Thủy Ngọc quý giá như vậy mà bây giờ Kim Phi lại tặng cô ấy cả một hộp.
Lạc Lan cố gắng bình tĩnh lại, cẩn thận đóng hộp lại rồi nói vọng ra ngoài cửa:
“A Hà, đi gọi Thiết Chùy đại ca đến đây”.
…
Cuộc đấu giá lô Hắc Đao đầu tiên kết thúc, Lạc Lan mua một căn nhà lớn hơn ở cách thương hội không xa, cải tạo nó thành phòng đấu giá theo bản vẽ Kim Phi cung cấp.
Bây giờ phòng đấu giá Kim Xuyên đã trở nên nổi tiếng ở kinh thành, không chỉ bán đấu giá Hắc Đao ở làng Tây Hà, mà còn có rất nhiều người đem bảo vật đến để đi bán đấu giá, nhà đấu giá cũng thu phí tương ứng.
Đây là nhà đấu giá đầu tiên ở Đại Khang, có rất nhiều người có hứng thú với nó, mỗi lần đấu giá đều sẽ có rất nhiều người đến xem, hoàn toàn không đủ chỗ ngồi.
Mua lại và cải tạo căn nhà gỗ để làm nhà đấu giá tốn rất nhiều tiền, nếu chuyển đến nơi rộng rãi hơn chắc chắn sẽ không hiệu quả, Lạc Lan lại không nghĩ ra được cách giải quyết nào hoàn hảo nên đành phải viết thư cho Đường Tiểu Bắc và Kim Phi để nhờ giúp đỡ.
Ai mà biết Kim Phi thế mà lại trả lời thư của cô ấy, đề nghị sử dụng chế độ vé vào cửa.
Nói thẳng ra là mua vé mới có thể vào trong.
Lúc đó nhìn thấy đề nghị này trong thư, Lạc Lan cảm thấy Kim Phi điên rồi.
Nhà ai làm ăn mà không mong có khách đến chứ?
Kim Phi thì ngược lại, mua vé mới có thể vào cửa tiệm, thế chẳng phải đuổi khách ra ngoài đó sao?
Nhưng Kim Phi lại bảo phải làm như thế, Lạc Lan chỉ đành miễn cưỡng làm theo.
Kết quả lại tốt đến bất ngờ, chuyện làm ăn ở nhà đấu giá không những không kém đi mà ngược lại còn cao hơn trước.
Sau đó Lạc Lan mới hiểu ra.
Cho dù là Hắc Đao hay đồ người khác gửi đi bán đấu giá thì cũng dễ dàng tiêu tốn hàng ngàn lượng bạc, những người thực sự có khả năng tham gia đấu giá sẽ không quan tâm đến giá vé chút nào.
Cho dù là phòng VIP tốt nhất, họ chỉ cần vung tay là có.
Người để ý đến tiền vé vào cửa cơ bản đều là những người rảnh rỗi, họ chỉ muốn đến xem cho vui, còn làm cho buổi đấu giá loạn thêm.
Không ít quý nhân có khả năng mua ngược lại sẽ vì những người rảnh rỗi này cảm thấy buổi đấu giá có chất lượng kém, không muốn đến nữa.
Thực hiện chế độ vé vào cửa lập tức chặn được đám người rảnh rỗi này ngoài cửa, cải thiện được chất lượng buổi đấu giá.
Càng khiến Lạc Lan bất ngờ hơn là hoàng đế Trần Cát cũng nghe nói đến buổi đấu giá, tò mò chạy đến tham gia một lần.
Hoàng đế đích thân đến tham gia thì hiệu quả tốt hơn mọi kiểu quảng cáo.
Danh tiếng của nhà đấu giá vốn dĩ đã tốt, sau khi hoàng đế đến thì việc làm ăn càng hưng thịnh.
Lạc Lan cũng là người thông minh, sau khi hoàng đế rời đi một ngày thì nói với bên ngoài là phòng VIP tốt nhất sẽ không bao giờ cho người ngoài thuê, chỉ để cho hoàng đế sử dụng.
Nhưng giá tiền cho hai căn phòng VIP của hoàng đế tăng lên gấp ba.
Cho dù thế, mỗi lần đấu giá, hai căn phòng VIP này đều được đặt trước từ sớm.
Vé vào cửa của các phòng VIP và đại sảnh khác cũng tăng lên theo.
Trước mỗi cuộc đấu giá, Lạc Lan sẽ chọn trước vài sản phẩm rồi trưng bày trước cửa sổ của thương hội Kim Xuyên để tạo đà cho cuộc đấu giá.
Sau khi nhận được châu thủy tinh, Lạc Lan lập tức lấy sản phẩm trưng bày trước đó xuống, đổi thành châu thủy tinh của nhà mình.
Châu thủy tinh từng xuất hiện ở Đại Khang hiện nay đều có màu xanh lục, hơn nữa không có tính trong suốt.
Ba viên châu thủy tinh Lạc Lan đem ra trưng bày đều có màu sắc khác nhau, hơn nữa khả năng truyền sáng khá tốt.
Vừa đem ra trưng bày đã lập tức thu hút ánh mắt của người qua đường.
“Mau đến xem này, thương hội Kim Xuyên lại trưng bày sản phẩm mới rồi”.
“Xem gì chứ, ngươi có thể mua nổi đồ của thương hội Kim Xuyên à?”
“Không mua được thì không được thưởng thức à?”
“Trời ạ, đây là bảo thạch gì thế, đẹp quá”.
“Hình như là Thủy Ngọc nhỉ? Trước kia ta đến nhà Lưu công tử từng nhìn thấy Thủy Ngọc một lần, không khác cái này là mấy, nhưng Thủy Ngọc của nhà Lưu công tử nhỏ hơn nhiều, cũng không đẹp bằng viên này”.
“Có phải Thôi huynh nghĩ ta chưa từng thấy Thủy Ngọc phải không vậy? Mặc dù ta chưa từng thấy thì cũng đã từng nghe người ta nói Thủy Ngọc toàn là màu xanh, nhưng nhìn ba viên này, một viên là màu tím, còn có màu xanh, sao lại có thể là Thủy Ngọc được?”
Không đợi Lạc Lan lên tiếng giải thích, người qua đường đã cãi nhau ồn ào trước.
Có người nghĩ là Thủy Ngọc, có người nghĩ không phải.
“Lạc Lan cô nương, đây có phải là Thủy Ngọc không?”
Mọi người cãi nhau cũng không được gì bèn hỏi Lạc Lan.
Lạc Lan hắng giọng, cầm một viên lên nói: “Ba viên bảo châu này đúng là Thủy Ngọc hàng thật giá thật”.
“Là Thủy Ngọc thật kìa”.
“Thủy Ngọc lớn như thế bao nhiêu tiền nhỉ?”
“Khó nói lắm, kích cỡ như nào không quan trọng, mấy viên Thủy Ngọc này xuyên thấu, màu sắc cũng khác nhau, chắc chắn có giá trị không nhỏ”.
“Ngoài kích cỡ và màu sắc, Thủy Ngọc bóng mịn tròn như thế cũng ít gặp”.
“Lạc Lan cô nương, các cô định bán viên lớn bao nhiêu tiền?”
Người qua đường khen ngợi, có người tò mò hỏi.
“Không giấu gì các vị, tiên sinh không định giá Thủy Ngọc, hôm nay chỉ là trưng bày, ba ngày sau mới mở đấu giá chính thức, còn có thể bán bao nhiêu thì đến lúc đó mới có thể biết”.
Lạc Lan mỉm cười đáp.
“Ta muốn đấu giá”.
Một cậu ấm xoay người chạy đi, quay về dặn dò người hầu, đem theo gối đệm đi xếp hàng mua vé.
Bây giờ vé vào buổi đấu giá rất khó mua, muốn tham gia thì phải phái người đợi trước cửa bán vé, đi muộn thì hết vé.
Chương 427: Có cửa sau không?
Châu thủy tinh lớn bằng quả óc chó cũng là màu tím.
Đại Khang chưa từng có thứ này.
Được Hàn Phong chấp thuận, tin tức thương hội Kim Xuyên xuất hiện Thủy Ngọc tuyệt thế nhanh chóng lan ra ngoài.
Thành Biện Kinh không lớn không nhỏ.
Hôm Lạc Lan trưng bày hàng hóa, đa số các quốc công và các thương nhân giàu có tin tức nhanh nhạy đã nhận được tin.
Đến ngày thứ ba, ngay cả người dân cũng đã biết.
Khắp nơi từ quán rượu, quán cơm đều là người dân thảo luận Thủy Ngọc.
Cuối cùng ngay cả hoàng đế Trần Cát cũng nghe đến tin này.
Trần Cát rất thích thư pháp, hội họa và đồ cổ, sau khi lên ngôi, ông ta thành lập một bộ phận tên là “Ứng Phụng Cục” để chuyên thu thập các bảo vật như đá quý, đồ cổ từ khắp nơi trong nước, vận chuyển chúng về kinh thành, xây dựng khu vườn hoàng gia.
Vận tải đường thủy của Đại Khang bao gồm mười tàu, đoàn tàu vận chuyển những bảo vật này được gọi là “Hoa Thạch Cương”.
Bất cứ nơi nào đoàn tàu Hoa Thạch Cương đi qua, người dân không những phải tự mang lương thực sợi khô đem tặng mà còn gặp phải một số cây cầu thấp, nếu đoàn tàu không đi qua được thì cầu sẽ bị phá bỏ.
Người dân Giang Nam không ít lần bị Hoa Thạch Cương gây tổn thất.
Cho dù bây giờ quốc khố đã rỗng, Ứng Phụng Cục cũng không bị hủy bỏ, chỉ thu tay lại hơn trước thôi.
Trần Cát thích đồ cổ như thế, trong kinh thành xuất hiện Thủy Ngọc tinh xảo thì dĩ nhiên ông ta sẽ đến góp vui.
Cũng may Trần Cát luôn coi mình là một người nho nhã văn minh, để thể hiện tình cảm với mọi người dân, ông ta cũng không gióng trống khua chiêng gì nhiều, chỉ lén đến chỗ gần đó, tìm một quán rượu nghỉ ngơi, sau đó phái người đến thông báo cho Lạc Lan.
Lạc Lan vội dẫn người đến quán rượu đón.
“Nô tỳ Lạc Lan bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế”.
Trong phòng riêng của quán rượu, Lạc Lan cung kính dập đầu.
“Đứng lên đi, nghe nói hôm nay phòng đấu giá của các cô sẽ đấu giá Thủy Ngọc, trẫm đến xem cho vui, không cần đa lễ”.
Hôm nay tâm trạng của Trần Cát rất tốt nên cách nói chuyện cũng dễ gần hơn: “Nghe nói cô và Vũ Dương quen biết nhau, cứ coi trẫm là cha của một người bạn bình thường là được”.
“Nô tỳ không dám”.
Lạc Lan cúi đầu giơ một chiếc hộp lên: “Tiên sinh nói Đại Khang xuất hiện bảo châu là dấu hiệu cho thấy sự thịnh vượng và cát tường của bệ hạ, ngài ấy có dặn mô tỳ nhất định phải tiến cống cho bệ hạ một viên lớn nhất, chỉ là năng lực của nô tỳ có hạn, còn chưa có thời gian vào cung, xin bệ hạ thứ tội”.
“Ha ha ha, cô nương nói hay lắm”.
Trần Cát vui vẻ bật cười, phất tay bảo Đại thái giám nhận lấy hộp.
Đại thái giám kiểm tra qua một lượt, chắc chắn cái hộp không cơ quan gì đó, sau đó mới đưa cho Trần Cát.
Trong hộp là một viên châu thủy tinh màu tím lớn hơn quả óc chó, trong suốt xuyên thấu, bóng mịn, mắt Trần Cát sáng lên.
So với viên châu này, lô Thủy Ngọc mà sứ giả Đông Doanh tiến công không đáng nhắc đến.
“Nói đi, Nam tước Thanh Thủy muốn khen thưởng cái gì?”
Trần Cát nghịch châu thủy tinh, cực kỳ vui vẻ.
Hoàng đế đến bất ngờ nên Kim Phi không nhắc đến chuyện này, Lạc Lan dâng viên châu thủy tinh lớn nhất cho hoàng đế đã là tự mình quyết định, bây giờ nào dám nói bậy?
Cô ấy cúi đầu nói: “Tiên sinh nói ngài ấy không cầu gì cả, chỉ mong thánh thể bình an, bảo vệ xã tắc Đại Khang vạn năm hưng thịnh”.
“Nam tước Thanh Thủy thật có lòng”.
Trần Cát càng vui vẻ hơn, đứng dậy nói: “Đi thôi, đến chỗ đấu giá xem thử”.
Đến trước cổng chỗ đấu giá, nhìn đám người chen chúc nhau, Trần Cát hỏi: “Chỗ các cô có cửa sau không?”
“Có, mời bệ hạ đi theo ta”.
Lạc Lan vội dẫn Trần Cát đi vào con hẻm.
“Bệ hạ, cửa sau là nơi ra vào của người hầu, ngài là thánh thể, sao có thể đi vào nơi đó?”
Đại thái giám nhíu mày khuyên bảo.
“Không sao, hôm nay trẫm đến chia vui với người dân, không chú trọng nhiều thế đâu. Nếu đi cửa trước, buổi đấu giá này còn có ý nghĩa gì nữa?”
Trần Cát lại không xem là chuyện gì to tát, còn nhắc nhở Lạc Lan: “Lát nữa cô sắp xếp cho trẫm một phòng riêng, đừng để lộ thân phận của trẫm, hiểu chưa?”
“Vâng!”
Lạc Lan vội cúi người đáp.
Đường Tiểu Bắc đã nói rõ với cô ấy trong thư, dạo này Kim Phi cần tiền gấp, đưa Thủy Ngọc đến kinh thành là để mua được với giá tốt.
Chuyện Lạc Lan lo nhất là Trần Cát gióng trống khua chiêng xuất hiện, đến lúc đó ai dám tranh với hoàng đế chứ?
Bây giờ Trần Cát chủ động yêu cầu che giấu thân phận, Lạc Lan bị ngốc mới phản đối.
Kinh thành là trung tâm chính trị của Đại Khang, có rất nhiều ông lớn đủ tầng lớp, mỗi lần đến buổi đấu giá đều đặt trước vài phòng riêng, phòng những ông chủ lớn như Vương gia hay Quốc công đến bất ngờ.
Lạc Lan lẫn Trần Cát đến một căn phòng riêng đã được đặt trước trong đó, sau đó cúi người chào đi ra ngoài.
Vì làm tốt công tác tuyên truyền nên Lạc Lan đã mời các hoa khôi giỏi làm nóng bầu không khí của buổi đấu giá, buổi đấu giá lần này cực kỳ thành công.
Tất cả châu thủy tinh cộng lại thì được hơn sáu vạn lượng bạc trắng.
Chỉ riêng viên châu màu tím lớn bằng quả óc chó đã được bán với giá gần ba vạn lượng do sự cạnh tranh giữa vài người cực kỳ giàu có.
Ngân bạc của Đại Khang vẫn rất đáng giá, hơn sáu vạn lượng bạc trắng là số tiền rất lớn.
Thời đại phong kiến, cả thiên hạ đều là của hoàng thất, hoàng đế có thể đòi lấy tùy ý.
Người nho nhã, cao quý như Trần Cát sao có thể có hứng thú với mấy thứ có mùi đồng? Chỉ là ngạc nhiên một chút chứ không có ý định lấy gì.
Trong mắt ông ta, mấy vạn lượng bạc chỉ là một dãy số, kém xa những viên châu trên tay hay một bức tranh chân thực của danh họa tiền triều.
…
Biết Kim Phi đang vội kiếm tiền, sáng sớm hôm sau, Lạc Lan dẫn Đường Phi đến nhiều ngân hàng tư nhân, đổi gần năm vạn lượng thỏi vàng, thỏi bạc và tiền đồng, đủ chất mấy chục xe hàng.
Chủ yếu là tiền đồng chiếm chỗ quá, một hai bạc đã có đến một ngàn xu, cộng lại thành một nắm lớn.
Không đổi thì không được, tiền lương trả cho công nhân phần lớn đều là tiền đồng, Quảng Nguyên quá xa, nếu Kim Phi mang mấy vạn lượng bạc đến đó cùng một lúc thì không biết đến lúc nào mới đổi đủ nhiều tiền đồng như thế.
“Đường đại ca, các huynh đem theo nhiều tiền lên đường như thế nhất định phải chú ý an toàn”.
Lạc Lan nhìn đoàn xe không thấy điểm cuối, cảm thấy khá lo lắng.
Nhiều tiền như thế đủ để cho đám thổ phỉ liều mạng.
“Cô yên tâm, lần này ta dẫn theo tận ba trăm huynh đệ đợi ở ngoài thành, ai cũng là người kỳ cựu cả”.
Đường Phi tự tin nói: “Bọn ta mang theo ba mươi chiếc nỏ hạng nặng, đủ để đánh một trận cam go với người Đảng Hạng ở biên giới, đám thổ phỉ dám cướp của chúng ta là chúng chán sống rồi”.
Nghe thế Lạc Lan mới yên tâm.
Bây giờ tiêu cục Trấn Viễn thường xuyên hộ tống hàng hóa trong các chuyến đi, tất cả những nhân viên hộ tống kỳ cựu đều là những người dày dặn kinh nghiệm trên sa trường.
Ba trăm người kỳ cựu cộng thêm cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá, thổ phỉ đừng hòng chặn đường họ được.
“Lạc Lan, tiên sinh nhờ ta nhắc cô, tốt nhất đừng giữ quá nhiều tiền giấy trong tay, mau chóng đổi thành bạc và tiền đồng, nếu không được thì mua lương thực gửi về cũng được”.
Đường Phi nhìn xung quanh, sau đó ghé vào tai Lạc Lan thì thầm: “Tiên sinh nói có thể sắp xảy ra chiến tranh, một khi chiến tranh nổ ra, tiền giấy không thể đổi thì sẽ trở thành tờ giấy vô dụng”.
“Ta hiểu rồi”.
Đồng tử Lạc Lan co rụt, vội gật đầu.
Một khi xảy ra chiến tranh, rất có thể sẽ chen chúc nhau đi đổi tiền giấy, vẫn nên đổi thành bạc thật cho an toàn.
Chương 428: Đầu quả tim
Kinh thành, Đường Phi dẫn theo mấy chục chiếc xe chở tiền tập hợp với nhân viên hộ tống ở ngoài thành.
Giang Nam ở cách xa ngàn dặm, Đường Tiểu Bắc cũng đã đến được núi Thành Lăng ngoại ô quận Ba Lăng an toàn.
Quận Ba Lăng là Nhạc Dương ở kiếp trước của Kim Phi, dưới núi Thành Lăng là Thành Lăng Cơ – vùng đất đầu tên ở trung du Trường Giang.
Trong từ điển, Cơ là bãi đất nhô lên bên sông hoặc mỏm đá trong sông.
Thành Lăng Cơ nằm ở giao lộ của sông Trường Giang, hồ Động Đình, sông Tương Giang và các sông hồ khác, và Yến Tử Cơ ở Nam Kinh, Thái Thạch Cơ ở núi Mã Yên, được gọi là ba mỏm đất nổi tiếng ở sông Trường Giang.
Không chỉ là đầu mối giao thông vận chuyển đường thủy nội địa, còn là vùng đất tranh giành của các nhà quân sự.
Thành Lăng Cơ giáp Tam Tướng về phía nam và Kinh Hán về phía bắc, là vị trí hiểm yếu từ hồ Động Đình đến Trường Giang, chiếm giữ Thành Lăng Cơ là có thể phong tỏa được Trường Giang và Động Đình.
Từ xưa đến nay, vô số cuộc chiến tranh đã diễn ra ở đây.
Dĩ nhiên bây giờ kẻ địch của Đại Khang đều ở phía Bắc, khu vực sầm uất của Giang Nam.
Tàu chở hàng và tàu khách trên sông qua lại tấp nập, bến tàu người qua kẻ lại, xa xa là các đình lầu nối tiếp nhau, náo nhiệt hơn với quận Quảng Nguyên rất nhiều.
“Phu nhân, bên này”.
Bên sông, một cô nương mặc váy dài, dẫn theo một đám hộ vệ vẫy tay với Đường Tiểu Bắc.
Cô ta là Nguyên Thái Vi – chưởng quầy nữ được Đường Tiểu Bắc phái đến Giang Nam.
Danh tiếng của xà phòng thơm ở kinh thành đã lan rộng, mô hình phát triển cũng vô cùng hoàn thiện, Nguyên Thái Vi đã phát triển hai thị trường ở Quảng Nguyên nên có nhiều kinh nghiệm.
Sau khi đến Giang Nam, chẳng mấy chốc đã có bước đột phá với thanh lâu và các quý phu nhân, nhanh chóng mở rộng phạm vi.
Bây giờ số lượng tiêu thụ xà phòng thơm ở Giang Nam, chỉ đứng sau kinh thành, vượt xa bản doanh lớn là khu vực Xuyên Thục.
Nhưng lần này Nguyên Thái Vi đến Giang Nam, không chỉ phát triển xà phòng thơm, càng quan trọng là thu mua lương thực.
Dù sao tiêu tiền mua đồ thì nhà buôn lương thực cũng sẽ không đẩy khách hàng ra xa, thế nên vừa bắt đầu thu mua lương thực vẫn khá thuận lợi.
Nhưng sau khi Nguyên Thái Vi thu mua nhiều lương thực hơn, các nhà buôn không thành thật nữa, bắt đầu liên hợp tăng giá.
Lúc đầu chỉ tăng một chút, nhưng sau khi phát hiện Nguyên Thái Vi liên tục mua với số lượng lớn, các nhà buôn bắt đầu nghe ngóng nguyên nhân.
Không lâu sau, tin tức khu vực Xuyên Thục mua lương thực liên tục mấy ngày truyền ra ngoài.
Mực nước Trường Giang gần đây không ngừng dâng cao, điều này cũng chứng tỏ tính xác thực của tin tức.
Các nhà buôn bỗng chốc tăng giá lương thực lên thêm ba mươi phần trăm.
Trước khi đến, Kim Phi đã giao cho Nguyên Thái Vi quyền giải quyết những chuyện đặc biệt.
Nếu giá chỉ tăng thêm một chút, Nguyên Thái Vi có thể tự mình đưa ra quyết định, nhưng nếu giá đột ngột tăng ba mươi phần trăm, lại còn mua với số lượng lớn như vậy, Nguyên Thái Vi không dám hành động hấp tấp.
Ngay lúc cô ta đang định xin chỉ thị của Kim Phi thì bên Kim Phi truyền đến tin tức, Đường Tiểu Bắc đích thân đến Giang Nam phụ trách công tác thu mua lương thực.
Nguyên Thái Vi như trút được gánh nặng, bắt đầu từ hôm đó ngày nào cũng dẫn người đến bến tàu đợi.
Đợi liên tiếp mấy ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy cờ của tiêu cục Trấn Viễn.
“Phu nhân, đi đường vất vả rồi”.
Nguyên Thái Vi chạy đến trên thuyền, muốn đỡ Đường Tiểu Bắc xuống thuyền.
“Ta còn chưa đến mức phải để người khác dìu đỡ”.
Đường Tiểu Bắc xua tay, hỏi: “Nói xem tình hình bên này thế nào”.
“Rất tệ, bây giờ tin tức về thảm họa ở Xuyên Thục đã lan truyền đến Giang Nam, các nhà buôn hợp sức lại tăng giá lương thực lên ba mươi phần trăm. Còn nữa… còn nữa…”
Nói đến đây, Nguyên Thái Vi đột nhiên không nói nữa, mặt lộ ra vẻ do dự.
“Còn gì nữa? Mau nói đi, đừng ấp a ấp úng”.
Đường Tiểu Bắc không vui lắm.
Chưởng quầy nữ đều là người được Đường Tiểu Bắc chọn và đào tạo nên Đường Tiểu Bắc là thầy của các cô ấy.
Thấy Đường Tiểu Bắc tức giận, Nguyên Thái Vi vội nói: “Còn có người nói thương hội Kim Xuyên chúng ta mua lương thực với số lượng lớn về Xuyên Thục là muốn đợi vào mùa đông kiếm lời”.
“Người bàn luận chuyện này nhiều không?”, Đường Tiểu Bắc dừng bước.
“Rất nhiều, bây giờ rất nhiều người dân đi ngang qua cửa thương hội đều thổ nước bọt xuống đất”.
Nguyên Thái Vi bất đắc dĩ nói: “Ngay cả doanh số bán xà phòng thơm cũng giảm, rất nhiều khách hàng thanh lâu biết xà phòng thơm là của chúng ta đều không muốn dùng nữa”.
“Nghiêm trọng thế sao?”, Đường Tiểu Bắc nhíu mày.
“Hơn hai mươi năm trước, Trường Giang vỡ bờ, Giang Nam bị lũ lụt, năm đó Từ đại nhân ở Hộ bộ đã chuyển lương thực từ Xuyên Thục đến để cứu trợ, rất nhiều người dân Giang Nam đều nhớ đến lòng tốt của Xuyên Thục chúng ta”, Nguyên Thái Vi giải thích.
Thật ra đất đai ở khu vực Xuyên Thục màu mỡ, vẫn luôn là một trong các nguồn lương thực chủ yếu của cả nước.
Chỉ là vì địa hình và công trình thủy lợi, mưa lại ít, dễ dẫn đến hạn hán mùa xuân và hạn hán mùa hè, còn mưa nhiều dễ dẫn đến lũ lụt.
Mấy năm nay thời tiết Xuyên Thục không được tốt lắm, lương thực mất mùa nghiêm trọng, năm nay càng không thu hoạch được gì nhiều.
Thế nên Kim Phi mới đến Giang Nam mua lương thực trước.
Nguyên Thái Vi lén nhìn Đường Tiểu Bắc, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, còn một chuyện…”
“Nói đi”.
“Sáng nay không biết ai đã truyền tin là người dân biết thương hội là của tiên sinh, bây giờ có vài người mắng tiên sinh lợi dụng thiên tai kiếm lời…”
“Gì cơ, mắng tướng công lợi dụng thiên tai kiếm lời hả?”, Đường Tiểu Bắc suýt nữa tức đến bật cười.
Không ai biết rõ tại sao Kim Phi lại mua lương thực hơn Đường Tiểu Bắc.
Vốn định làm việc thiện, kết quả lại bị người ta sỉ nhục…
Đường Tiểu Bắc lạnh lùng hỏi: “Đã điều tra chưa, có phải có người đứng sau gây rối không?”
Bây giờ mỗi lần đến một nơi, thương hội Kim Xuyên đều sẽ dẫn theo nhân viên hộ tống và thành viên đội Chung Minh.
“Đã điều tra rồi, nhưng chúng ta không có căn cơ ở Giang Nam, bây giờ vẫn chưa điều tra được manh mối gì”, Nguyên Thái Vi lắc đầu.
“Tiếp tục điều tra”, Đường Tiểu Bắc bình tĩnh lại, tiếp tục xuống thuyền.
Nhưng mắt lại híp lại.
Người quen với cô ấy đều biết, Đường Tiểu Bắc đang tức giận.
“Phu nhân, xe ngựa của chúng ta ở bên này”, Nguyên Thái Vi chạy ở phía trước dẫn đường.
“Lênh đênh trên thuyền mấy ngày ta sắp choáng luôn rồi, đi thôi”.
Đường Tiểu Bắc hỏi: “Thái Vi, quận Ba Lăng có gì thú vị không?”
“Thú vị à?”, Nguyên Thái Vi nghĩ Đường Tiểu Bắc đang thử mình nên cẩn thận trả lời: “Từ khi đến đây ta chưa được đi nhiều nơi nên cũng không rõ lắm”.
“Vậy đi tìm một người biết rõ đến đây”, Đường Tiểu Bắc nói: “Cô cũng nghỉ mấy ngày, chúng ta đi dạo”.
“Đi dạo phố?”, Nguyên Thái Vi hơi ngơ ngác: “Bên phía nhà buôn thì phải làm sao?”
“Không làm sao cả, họ tăng giá lên ba mươi phần trăm, còn mua thế nào được?”
Đường Tiểu Bắc nói: “Tướng công đã nói làm việc thiện trong khả năng của mình là được, nhà buôn rõ là là muốn lừa gạt chúng ta, nếu liều mình nhảy vào thì chẳng phải là kẻ ngốc sao?
Thiên hạ cũng chẳng phải chỉ có quận Ba Lăng có lương thực, đợi thêm mấy ngày nữa, nếu vẫn không được, cùng lắm chúng ta đến nơi khác là được”.
“Được… được rồi”.
Nguyên Thái Vi gật đầu, nhưng cũng tự biết Đường Tiểu Bắc đang nói lẫy.
Nếu nói nhà buôn chỉ tăng giá, có thể Đường Tiểu Bắc đã đi rồi.
Nhưng cả thương hội Kim Xuyên, có ai mà không biết Kim Phi là đầu quả tim của Đường Tiểu Bắc?
Ban đầu cô ta huấn luyện ở Quảng Nguyên từng nghe nói cậu ấm nhà họ Chu suýt nữa bị Đường Tiểu Bắc đánh chết ở Xuân Phong Lâu chỉ vì mắng Kim Phi mấy câu.
Bây giờ có người sỉ nhục Kim Phi, nếu Đường Tiểu Bắc không điều tra rõ ràng mà đã đi mới là lạ.
Quả nhiên, ngay sau đó Nguyên Thái Vi nghe Đường Tiểu Bắc nói: “Thái Vi, thu thập thông tin về các nhà buôn lương thực chính ở quận Ba Lăng, tối này đưa cho ta”.
“Được”, Nguyên Thái Vi vội gật đầu.
Đúng thế, đây mới là phu nhân Tiểu Bắc mà mình biết này.
Chương 429: Người quen
Mấy ngày tiếp theo, Đường Tiểu Bắc dẫn Nguyên Thái Vi đi chơi khắp nơi.
Nhưng đội Chung Minh vẫn dốc sức điều tra các nhà buôn ở quận Ba Lăng.
Tiếc là điều tra được mấy ngày vẫn không có kết quả gì tốt.
Đồng bằng hai bên hồ ở Giang Nam còn gọi là đồng bằng Vân Mộng, Vân Mộng Trạch, v.v, được hình thành do tác động của trầm tích mà Trường Giang và các nhánh sông phụ của nó.
Đất đai màu mỡ, khí hậu thuận lợi, nhiều sông hồ, tưới tiêu và xả nước cũng rất tiện, cũng là một trong các vựa lương thực chính trong nước.
Nhưng chính vì thế, tình trạng sạt lở đất ở vùng hai bên hồ cực kỳ nghiêm trọng.
Khoảng cách giàu nghèo rất lớn.
Sự giàu có và sầm uất của Giang Nam không liên quan quá nhiều đến người dân bình thường.
Gia đình địa chủ mỗi ngày đều có cá thịt để ăn, còn nô lệ thì cũng rất nhiều.
Người dân cực khổ vất vả chỉ có thể ăn rau miễn cưỡng sống qua ngày.
Gặp năm không được mùa thì chẳng có một cọng rau dại để ăn nữa.
Giang Nam nhiều nước, người dân sống không nổi chỉ đành đi làm thủy tặc.
Số lượng thủy tặc ở khu vực hồ Động Đình chẳng ít hơn sơn phỉ ở vùng Xuyên Thục là bao.
Thực ra khi Đại Khang thành lập, rất nhiều người đã được chia cho đất nhưng trải qua hàng trăm năm vẫn sẽ có vài năm gặp thiên tai.
Sản lượng lương thực ở thời đại phong kiến vốn dĩ không cao, gặp năm thiên tai, rất nhiều người dân chỉ vừa đến mùa xuân đã ăn hết gạo.
Gạo cũ đã hết, gạo mới vẫn chưa chín, khoảng thời gian này là “Thời kỳ giáp vụ”.
Người dân chỉ có thể đi vay lương thực của các gia tộc giàu có để trải qua thời kỳ khó khăn.
Nhưng vay lương thực của các gia tộc giàu có thì phải đồng ý với rất nhiều điều kiện.
Lúc vay lương thực chỉ là một đấu nhỏ nhưng đến lúc trả thì thành một đấu lớn, đều là những điều cơ bản, gọi là “ra đấu nhỏ vào đấu lớn”.
Điều tệ hơn nữa là lãi suất cho vay rất cao.
Cao đến mức người hiện đại không thể tưởng tượng được.
Nếu vay vài khẩu phần lương thực từ một gia đình giàu có thì khi mùa thu hoạch đến, có thể phải trả lại toàn bộ khẩu phần lương thực của gia đình mình cho gia đình giàu có đó nhưng cũng không thể trả hết nợ.
Vì lúc đi vay thường lấy dấu vân tay nên dù có kiện cũng không thắng được, chỉ có thể bán con hoặc lấy mảnh đất duy nhất có để trả nợ.
Đây chỉ là một trong những thủ đoạn thường thấy nhất của gia tộc giàu có chiếm đất đai, để lấy đi đất đai trong tay người dân, chúng có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Nhiều gia tộc giàu có nuôi không ít nô lệ và sai tay trong nhà, công việc của họ là nghĩ cách lừa người dân để cướp đất.
Mấy trăm năm nay, đất đai dần tập trung vào trong tay một vài người.
Gia tộc giàu có đã trở thành địa chủ.
Nền công nghiệp Đại Khang lạc hậu, cơ hội việc làm rất ít, người dân mất đất chỉ có thể trở thành tá điền bị bóc lột, giúp địa chủ canh tác trên mảnh đất vốn thuộc về mình.
Vất vả lao động một năm, đến cuối năm còn phải chịu lạnh chịu đói.
Không phải đất không sản xuất được lương thực, cũng không phải người dân lười biếng mà phần lớn lương thực họ canh tác bị địa chủ và quan chức địa phương lấy đi với nhiều mục đích.
Những nhà buôn này là tay sai của các địa chủ giàu có, có nhiệm vụ đưa lương thực mà địa chủ và quý tộc thu thập được từ người dân về phía bắc để đổi lấy bạc và các tài nguyên khác.
Sau lưng nhà buôn đều đại diện cho một gia tộc giàu có địa phương.
“Bình thường mấy gia tộc giàu có này luôn miệng nói mấy lời đạo đức nhân từ, thật ra ai cũng tham lam cả”.
Trong đình nghỉ mát bên sông, Đường Tiểu Bắc để tư liệu trong tay xuống, hỏi: “Đã truyền tin tức bên kinh thành đến chưa?”
Mặc dù Giang Nam khá sầm uất nhưng cũng không quan trọng bằng kinh thành.
Người biết đến hàng hóa cao cấp như Thủy Ngọc ở Giang Nam không nhiều.
Sở dĩ Đường Tiểu Bắc muốn đợi mấy ngày là đang đợi tin tức đấu giá Thủy Ngọc ở kinh thành.
Giá trị của Thủy Ngọc như vậy mới có thể được tăng lên, đổi được nhiều lương thực hơn.
“Hôm qua có hai đoàn thương buôn về từ kinh thành, nội ứng nghe thấy họ đang bàn luận về Thủy Ngọc trong kho hàng, hình như còn nghe nói đến phòng đấu giá, nhưng lúc đó khoảng cách rất xa nên nội ứng không nghe rõ, không thể nghe chắc chắn, nên ta không báo với phu nhân”, Nguyên Thái Vi đáp.
“Tính ra thì tin tức cũng sắp truyền đến rồi, để đội Chung Minh bắt đầu hành động đi”.
Đường Tiểu Bắc ngẫm nghĩ chốc lát: “Còn nữa, cũng đừng vội kết thúc việc điều tra, ta vẫn nghĩ người dân đang vu khống tiên sinh là do có người đứng sau làm loạn”.
“Vâng”, Nguyên Thái Vi đáp, sau đó xoay người rời đi.
Đường Tiểu Bắc cầm tập tài liệu trên bàn lên, cau mày tiếp tục đọc, hoàn toàn không để ý có một người trẻ tuổi đứng trên một con tàu lớn đang dần cập bến trên sông cách đó mấy chục mét, hắn đang nhìn chằm chằm cô ấy, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được.
“Thiếu gia, thuyền sắp cập bến rồi”, quản gia nhắc.
Người trẻ tuổi thu lại ánh mắt, khập khiễng xuống thuyền.
Nếu Đường Tiểu Bắc nhìn thấy hắn thì chắc sẽ nhận ra.
Người này là người quen cũ của cô ấy và Kim Phi, Chu Văn Viên của nhà họ Chu.
Lúc đầu vị Chu Văn Viên này đến Quảng Nguyên bán xà phòng, nổi lòng tham đã bắt cóc Đường Tiểu Bắc, bị Kim Phi đuổi giết khắp trăm dặm.
Mặc dù sau đó chạy thoát được nhưng chân bị trúng mũi tên, lại không được xử lý kịp thời, cả đời này trở thành người đi khập khiễng.
Nhà họ Chu cũng bị các đối thủ của hắn bắt chẹt nghiêm trọng vì hắn giết binh phủ của thủ thành, nên phải trả giá đắt để giải quyết sự việc.
Gia chủ nhà họ Chu trong lúc tức giận đã đuổi cả nhà Chu Văn Viên đến Giang Nam.
Trên danh nghĩa là đến Giang Nam nắm quyền thay gia chủ, đại diện cho nhiều công việc ở các châu của Giang Nam, trao cho nhiều quyền lợi hơn.
Nhưng người thông minh đều biết đây là thầm giáng chức, rời khỏi trung tâm quyền lợi kinh thành, cả nhà Chu Văn Viên chỉ sẽ ngày càng sa sút.
Bây giờ nhà họ Chu ở Quảng Nguyên lúc trước đã trở thành một nhánh nhỏ trong các nhánh, dần bị gia tộc lãng quên.
Thế nên chuyện kết hôn trong nhà bàn sẵn cho hắn cũng không thành.
Bị nhà gái hủy hôn là sự sỉ nhục rất lớn với đàn ông Đại Khang.
Chu Văn Viên vẫn chưa rời khỏi kinh thành thì đã thành trò cười cho các công tử trong kinh thành.
Tưởng rằng mình sẽ có thể sống một cuộc sống tốt đẹp ở Giang Nam, nhưng không ngờ cửa hàng của thương hội Kim Xuyên cũng đã mở ở Giang Nam.
Nhà họ Chu và nhà họ Khánh đã bàn bạc xong điều kiện, Chu Văn Viên không dám gây khó dễ cho thương hội Kim Xuyên ở kinh thành, nhưng khi đến Giang Nam, hắn lại không hề lo lắng.
Khu vực Xuyên Thục gặp nạn, Kim Xuyên phái người đến.
Nhưng hắn không ngờ Đường Tiểu Bắc đã đến quận Ba Lăng.
Trước khi lên xe ngựa, Chu Văn Viên còn quay đầu nhìn Đường Tiểu Bắc, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác.
Chương 430: Danh tiếng thối nát
Trong mái đình bên bờ sông, Đường Tiểu Bắc còn đang lật xem tư liệu các nhà buôn.
Một thông tin trong đó bỗng thu hút cô ấy.
Theo thông tin, người đứng sau nhà buôn lương thực này là một gia tộc giàu có gọi là nhà họ Hầu, hơn một trăm năm trước, gia tộc này xuất hiện một châu mục, chiếm giữ rất nhiều đất đai ở quận Ba Lăng.
Sau đó châu mục này chết đi, nhà họ Hầu bắt đầu xuống dốc.
Một đoạn nội dung cuối cùng trong tư liệu thu hút sự chú ý của Đường Tiểu Bắc.
Mấy năm trước, nhà họ Hầu bám chặt vào nhà họ Chu ở kinh thành.
“Đi điều tra nhà họ Chu đứng đằng sau nhà họ Hầu này, người đại diện ở Giang Nam là ai?”
Đường Tiểu Bắc lấy bút khoanh tròn nhà họ Chu lại.
“Vâng”, Nguyên Thái Vi nhận lấy tư liệu rồi rời đi.
Quận Ba Lăng là thị trấn vận chuyển chủ yếu bằng đường thủy, các thế lực phức tạp hơn Quảng Nguyên rất nhiều
Người đội Chung Minh không quen thuộc vùng đất này nên không biết bắt đầu từ đâu, họ đã bỏ ra rất nhiều công sức nhưng kết quả lại không như mong đợi.
Bây giờ Đường Tiểu Bắc chỉ hướng điều tra cho họ, đội Chung Minh lập tức dồn hết nhân lực hành động.
Đêm hôm đó đã đưa thông tin của nhà họ Hầu và nhà họ Chu đến cho Đường Tiểu Bắc.
Nhìn thấy gần đây nhà họ Chu đổi người đại diện ở Giang Nam, người đại diện mới tên là Chu Cẩm Vinh, Chu Cẩm Vinh có một đứa con trai tên là Chu Văn Viên, Đường Tiểu Bắc hiểu hết mọi chuyện.
Chu Văn Viên và Kim Phi có thù oán, hắn lại đang ở quận Ba Lăng.
Vậy thì không cần nói cũng biết ai đang làm loạn sau lưng.
“Chu Văn Viên ở quận Ba Lăng, tin quan trọng như vậy tại sao các ngươi không điều tra sớm?”
Đường Tiểu Bắc ngẩng đầu nhìn người phụ trách đội Chung Minh.
Người phụ trách cúi đầu không dám nói.
Thời gian đội Chung Minh thành lập vẫn quá ngắn, hơn nữa không được đào tạo chuyên môn nên không xử lý tốt rất nhiều việc.
Về vấn đề này, Đường Tiểu Bắc cũng không có cách nào tốt hơn bèn xua tay nói: “Được rồi, các ngươi để ý mọi động thái của nhà họ Chu giúp ta, nếu có gì bất thường thì lập tức báo cho ta”.
“Vâng”, người phụ trách cúi người đáp.
“Chu Văn Viên…”
Đường Tiểu Bắc gõ lên bàn, rơi vào trầm tư.
Một lúc sau cô ấy gọi Nguyên Thái Vi đến: “Nghe nói quận Ba Lăng có không ít thư sinh viết sách, tìm vài người đến đây”.
Chu Văn Viên hủy hoại thanh danh của Kim Phi, dĩ nhiên Đường Tiểu Bắc không thể bỏ qua cho hắn.
Khoảng thời gian ở làng Tây Hà này, ngày nào Đường Tiểu Bắc cũng ở chung với Kim Phi, học được khá nhiều thứ.
Hai người từng nói đến chiến thuật tuyên truyền, chiến thuật dư luận.
So với cách Kim Phi nói với cô ấy, chút thủ đoạn của Văn Viên công tử chẳng là gì cả.
Tối hôm đó, Đường Tiểu Bắc hẹn gặp mấy thư sinh chuyên viết tiểu thuyết ở quán rượu.
Các thư sinh vội hoàn thành bản thảo ngay trong đêm dưới áp lực cực lớn của đồng tiền.
Ban đầu ở kinh thành, vì Hắc Đao và mấy bài thơ trên hộp xà phòng thơm, các thư sinh kể chuyện ở kinh thành đã bịa ra nhiều phiên bản câu chuyện cho Kim Phi.
Đường Tiểu Bắc cảm thấy thú vị nên đã bảo Lạc Lan thu thập một ít đưa về làng Tây Hà để đọc.
Bây giờ việc mà các thư sinh phải làm là làm theo yêu cầu của Đường Tiểu Bắc, sắp xếp lại những câu chuyện lưu truyền trong kinh thành, sau đó thêm “phần diễn” của Chu Văn Viên vào.
Tối hôm sau, người kể chuyện ở quận Ba Lăng đã có câu chuyện mới.
Phải nói rằng Đường Tiểu Bắc rất có tài viết văn tiểu thuyết.
Trong câu chuyện này, Kim Phi là một vị đại tướng quân trấn giữ biên giới, vừa cao lớn vừa đẹp trai, không chỉ giỏi võ mà còn có kiến thức kinh văn, còn có một người bạn tâm giao xinh đẹp tên là Đường Hiểu Hiểu.
Khi người Đảng Hạng đánh đến, tướng quân đến biên cương phía Bắc chinh chiến vì đất nước, lật ngược tình thế ở biên giới, khiến người Đảng Hạng cả đời kiêu ngạo trở nên sợ hãi.
Đường Hiểu Hiểu ở nhà lại được thiếu gia độc ác Chu Văn Viên đến từ kinh thành yêu thích.
Thiếu gia độc ác thèm muốn sắc đẹp của Đường Hiểu Hiểu, bày tỏ tình cảm không thành bèn thông đồng với ác bá Quảng Nguyên hại nhà họ Đường.
Nhà họ Đường trúng kế, nhà tan cửa nát.
Thiếu gia độc ác lại đến đe dọa Đường Hiểu Hiểu, nhưng Đường Hiểu Hiểu yêu tướng quân sâu đậm, thà chết chứ không nghe theo, sau đó được thị nữ giúp đỡ chạy trốn.
Tướng quân ở biên cương xa xôi biết tin người yêu gặp nạn nên nhanh chóng dẫn quân chạy về, tìm thấy Đường Hiểu Hiểu đang gặp khó khăn ở nơi hai người lần đầu hẹn hò.
Vừa lúc thiếu gia độc ác cũng dẫn nô lệ đến tìm được hai người, tướng quân rất tức giận, đuổi theo thiếu gia độc ác hàng trăm dặm, y đã chiến đấu hết mình với các hộ vệ của thiếu gia độc ác bên bờ sông.
Thiếu gia độc ác nhân lúc hộ vệ giữ chân tướng quân bỏ mặc hộ vệ của mình mà chạy trốn đến Giang Nam.
Sau đó đi khắp nơi hủy hoại thanh danh của tướng quân.
Ở những năm thiếu các hoạt động giải trí trầm trọng này, câu chuyện về tướng quân máu sắt, tài nữ giai nhân và thiếu gia độc ác kinh thành quả thật không phổ biến lắm.
Cộng thêm mối thù dân tộc giữa Đại Khang và Đảng Hạng quả thật tăng thêm kích thích.
Lúc đầu chỉ là người kể chuyện mà Đường Tiểu Bắc mua kể lại, sau đó những người kể chuyện khác thấy câu chuyện rất thu hút, có thể giành được không ít tiền thưởng nên cũng chủ động gia nhập.
Thời đại này không có tivi, không có báo, người kể chuyện là phương tiện dư luận tốt nhất.
Dưới sự tuyên truyền của họ, chẳng mấy chốc người dân quận Ba Lăng đã thay đổi cái nhìn về Kim Phi.
“Nghe nói gì chưa? Trước kia chúng ta đổ oan cho Kim tướng quân rồi, y mua lương thực là để cứu trợ đấy”.
“Đúng thế, đều tại Chu Văn Viên chết tiệt đó, bịa đặt ra để gạt chúng ta”.
“Mấy người kể chuyện đó chỉ đang kể chuyện, chưa chắc là thật, các ngươi đừng tin”.
“Mấy câu chuyện về Kim tiên sinh là thật, con trai ta đang đi học, thầy dạy nó mấy bài thơ tặng người dân chúng ta. Thầy đã nói mấy bài thơ này đều do Kim tiên sinh viết”.
“Có phải bài thơ làm cỏ trong buổi trưa gì đó không? Con trai ta về cũng đọc cho ta nghe”.
“Chuyện chinh chiến cũng là sự thật, anh họ ta đánh nhau với người Đảng Hạng ở phía bắc, y đã về nhà vào năm nay, hôm qua ta đã hỏi rồi, Kim tướng quân thật sự đã dẫn dắt Thiết Lâm Quân đánh bại người Đảng Hạng ở phía bắc. Những người đi làm lính ở phía bắc đều biết, không tin thì ngươi về nghe ngóng thử xem”.
“Đúng đấy, ta cũng hỏi rồi, là sự thật, ta nghe nói Kim tướng quân đánh cho người Đảng Hạng không dám ngóc đầu lên, kết quả tên Chu Văn Viên chết tiết lại đi khắp nơi nói xấu cho Kim tướng quân, lừa gạt bệ hạ, hại tướng quân mất chức”.
“Đúng thế, nếu Kim tướng quân còn ở biên cương, người Đảng Hạng sẽ bị đánh cho bỏ chạy, chúng ta cũng không cần nộp nhiều thuế như thế”.
“Nghe nói tên Chu Văn Viên chết tiệt đang ở quận Ba Lăng chúng ta à?”
“Ừ, cái tên khập khiễng thích đến Cửu Tiêu Lâu đó chính là Chu Văn Viên”.
“Thì ra là hắn, sau này để ta gặp lại hắn, chắc chắn sẽ nhổ nước bọt vào mặt hắn”.
…
Câu chuyện của Đường Tiểu Bắc chỉ là phóng đại sức mạnh cá nhân của Kim Phi và miêu tả sự đẹp đẽ của thiên nhiên, thật ra đa phần đều là thật.
Người dân tìm đến các cựu binh phía Bắc trở về trong năm nay nghe ngóng thì có thể biết được đâu là thật, đâu là giả.
Biết được Kim Phi đã từng đánh bại người Đảng Hạng thật, cộng thêm rất nhiều bài thơ làm bằng chứng, mọi người lập tức tin vào cả câu chuyện này.
Dù sao người kể chuyện cũng không viết được thơ hay như vậy.
Kim Phi nhanh chóng trở thành người nổi tiếng ở quận Ba Lăng, danh tiếng cũng tăng lên.
Còn Chu Văn Viên thì ngược lại, mấy ngày nay đã trở thành tên ác ma kinh thành danh tiếng thối nát.
Mấy ngày trước người dân nhắm vào Kim Phi nên tâm trạng hắn cực kỳ vui sướng, bây giờ thì đến lượt hắn.
Mỗi ngày không biết có bao nhiêu người lúc đi đến trước cổng nhà họ Chu đều sẽ lén nhổ nước bọt vào trước cửa.
“Thư của tiên sinh…”
Tim Lạc Lan đập thình thịch, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh kiểm tra phong thư, sau đó mở phong thư ra.
Điều khiến cô ấy thất vọng là vừa nhìn thấy chữ viết, vẫn là thư do Đường Tiểu Bắc viết.
Là một chưởng quầy đủ tư cách, Lạc Lan nhanh chóng đè ép những suy nghĩ lộn xộn kia xuống, mở thư ra.
Đọc được một nửa, vẻ mặt cô ấy ngày càng nghiêm trọng.
Cất thư đi, một hồi lâu sau tâm trạng của Lạc Lan vẫn không thể bình tĩnh lại được.
“Tiên sinh có thể làm ra Thủy Ngọc thật sao?”
Lạc Lan nhìn Đường Phi, hơi run rẩy hỏi.
Đường Phi không trả lời mà mở cái bọc mang theo bên mình, cẩn thận lấy một cái hộp gỗ ra đưa cho Lạc Lan.
“Đây là đồ tiên sinh nhờ ta đưa cho cô”.
Lạc Lan đưa hai tay nhận lấy, cẩn thận đặt lên bàn.
Kiểm tra con dấu thư không có vấn đề, sau đó mới mở ra.
Dưới đáy hộp gỗ là một tấm ván dày có khoét hai hàng lỗ nhỏ, mỗi lỗ nhỏ chứa một viên châu thủy tinh, hạt lớn thì bằng quả óc chó, hạt nhỏ chỉ bằng hạt lạc, có đến tận mấy màu.
“Tiên sinh thế mà có thể làm ra Thủy Ngọc thật”.
Cho dù Lạc Lan đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, hơi thở của cô ấy vẫn trở nên gấp gáp.
Lúc Đại Khang còn hưng thịnh, có không ít thương nhân ở Tây Vực đến Đại Khang làm ăn, mang châu Thủy Ngọc từ phương Tây đến.
Hình dạng bên ngoài tròn và đặc điểm trong suốt như pha lê của nó rất hiếm thấy trong số các loại đá quý, nó ngay lập tức thu hút được sự quan tâm của rất nhiều quan chức quý nhân, chẳng bao lâu đã trở nên phổ biến.
Bây giờ các tuyến đường thương mại ở Tây Vực đã bị phong tỏa do chiến tranh, giá trị của Thủy Ngọc không ngừng tăng lên, hơn nữa những năm gần đây trên thị trường ngày càng ít, thậm chí nếu có tiền, cũng chưa chắc đã có thể mua được.
Vật cống đáng giá nhất mà sứ giả Đông Doanh tặng cho hoàng đế Đại Khang là một bộ châu Thủy Ngọc cướp được từ tay hải tặc.
Trần Cát lấy một viên ra tặng cho một vị quốc công, vị quốc công này mừng rỡ đến mức dẫn cả nhà chạy đến hoàng cung cúi đầu cảm tạ.
Châu Thủy Ngọc quý giá như vậy mà bây giờ Kim Phi lại tặng cô ấy cả một hộp.
Lạc Lan cố gắng bình tĩnh lại, cẩn thận đóng hộp lại rồi nói vọng ra ngoài cửa:
“A Hà, đi gọi Thiết Chùy đại ca đến đây”.
…
Cuộc đấu giá lô Hắc Đao đầu tiên kết thúc, Lạc Lan mua một căn nhà lớn hơn ở cách thương hội không xa, cải tạo nó thành phòng đấu giá theo bản vẽ Kim Phi cung cấp.
Bây giờ phòng đấu giá Kim Xuyên đã trở nên nổi tiếng ở kinh thành, không chỉ bán đấu giá Hắc Đao ở làng Tây Hà, mà còn có rất nhiều người đem bảo vật đến để đi bán đấu giá, nhà đấu giá cũng thu phí tương ứng.
Đây là nhà đấu giá đầu tiên ở Đại Khang, có rất nhiều người có hứng thú với nó, mỗi lần đấu giá đều sẽ có rất nhiều người đến xem, hoàn toàn không đủ chỗ ngồi.
Mua lại và cải tạo căn nhà gỗ để làm nhà đấu giá tốn rất nhiều tiền, nếu chuyển đến nơi rộng rãi hơn chắc chắn sẽ không hiệu quả, Lạc Lan lại không nghĩ ra được cách giải quyết nào hoàn hảo nên đành phải viết thư cho Đường Tiểu Bắc và Kim Phi để nhờ giúp đỡ.
Ai mà biết Kim Phi thế mà lại trả lời thư của cô ấy, đề nghị sử dụng chế độ vé vào cửa.
Nói thẳng ra là mua vé mới có thể vào trong.
Lúc đó nhìn thấy đề nghị này trong thư, Lạc Lan cảm thấy Kim Phi điên rồi.
Nhà ai làm ăn mà không mong có khách đến chứ?
Kim Phi thì ngược lại, mua vé mới có thể vào cửa tiệm, thế chẳng phải đuổi khách ra ngoài đó sao?
Nhưng Kim Phi lại bảo phải làm như thế, Lạc Lan chỉ đành miễn cưỡng làm theo.
Kết quả lại tốt đến bất ngờ, chuyện làm ăn ở nhà đấu giá không những không kém đi mà ngược lại còn cao hơn trước.
Sau đó Lạc Lan mới hiểu ra.
Cho dù là Hắc Đao hay đồ người khác gửi đi bán đấu giá thì cũng dễ dàng tiêu tốn hàng ngàn lượng bạc, những người thực sự có khả năng tham gia đấu giá sẽ không quan tâm đến giá vé chút nào.
Cho dù là phòng VIP tốt nhất, họ chỉ cần vung tay là có.
Người để ý đến tiền vé vào cửa cơ bản đều là những người rảnh rỗi, họ chỉ muốn đến xem cho vui, còn làm cho buổi đấu giá loạn thêm.
Không ít quý nhân có khả năng mua ngược lại sẽ vì những người rảnh rỗi này cảm thấy buổi đấu giá có chất lượng kém, không muốn đến nữa.
Thực hiện chế độ vé vào cửa lập tức chặn được đám người rảnh rỗi này ngoài cửa, cải thiện được chất lượng buổi đấu giá.
Càng khiến Lạc Lan bất ngờ hơn là hoàng đế Trần Cát cũng nghe nói đến buổi đấu giá, tò mò chạy đến tham gia một lần.
Hoàng đế đích thân đến tham gia thì hiệu quả tốt hơn mọi kiểu quảng cáo.
Danh tiếng của nhà đấu giá vốn dĩ đã tốt, sau khi hoàng đế đến thì việc làm ăn càng hưng thịnh.
Lạc Lan cũng là người thông minh, sau khi hoàng đế rời đi một ngày thì nói với bên ngoài là phòng VIP tốt nhất sẽ không bao giờ cho người ngoài thuê, chỉ để cho hoàng đế sử dụng.
Nhưng giá tiền cho hai căn phòng VIP của hoàng đế tăng lên gấp ba.
Cho dù thế, mỗi lần đấu giá, hai căn phòng VIP này đều được đặt trước từ sớm.
Vé vào cửa của các phòng VIP và đại sảnh khác cũng tăng lên theo.
Trước mỗi cuộc đấu giá, Lạc Lan sẽ chọn trước vài sản phẩm rồi trưng bày trước cửa sổ của thương hội Kim Xuyên để tạo đà cho cuộc đấu giá.
Sau khi nhận được châu thủy tinh, Lạc Lan lập tức lấy sản phẩm trưng bày trước đó xuống, đổi thành châu thủy tinh của nhà mình.
Châu thủy tinh từng xuất hiện ở Đại Khang hiện nay đều có màu xanh lục, hơn nữa không có tính trong suốt.
Ba viên châu thủy tinh Lạc Lan đem ra trưng bày đều có màu sắc khác nhau, hơn nữa khả năng truyền sáng khá tốt.
Vừa đem ra trưng bày đã lập tức thu hút ánh mắt của người qua đường.
“Mau đến xem này, thương hội Kim Xuyên lại trưng bày sản phẩm mới rồi”.
“Xem gì chứ, ngươi có thể mua nổi đồ của thương hội Kim Xuyên à?”
“Không mua được thì không được thưởng thức à?”
“Trời ạ, đây là bảo thạch gì thế, đẹp quá”.
“Hình như là Thủy Ngọc nhỉ? Trước kia ta đến nhà Lưu công tử từng nhìn thấy Thủy Ngọc một lần, không khác cái này là mấy, nhưng Thủy Ngọc của nhà Lưu công tử nhỏ hơn nhiều, cũng không đẹp bằng viên này”.
“Có phải Thôi huynh nghĩ ta chưa từng thấy Thủy Ngọc phải không vậy? Mặc dù ta chưa từng thấy thì cũng đã từng nghe người ta nói Thủy Ngọc toàn là màu xanh, nhưng nhìn ba viên này, một viên là màu tím, còn có màu xanh, sao lại có thể là Thủy Ngọc được?”
Không đợi Lạc Lan lên tiếng giải thích, người qua đường đã cãi nhau ồn ào trước.
Có người nghĩ là Thủy Ngọc, có người nghĩ không phải.
“Lạc Lan cô nương, đây có phải là Thủy Ngọc không?”
Mọi người cãi nhau cũng không được gì bèn hỏi Lạc Lan.
Lạc Lan hắng giọng, cầm một viên lên nói: “Ba viên bảo châu này đúng là Thủy Ngọc hàng thật giá thật”.
“Là Thủy Ngọc thật kìa”.
“Thủy Ngọc lớn như thế bao nhiêu tiền nhỉ?”
“Khó nói lắm, kích cỡ như nào không quan trọng, mấy viên Thủy Ngọc này xuyên thấu, màu sắc cũng khác nhau, chắc chắn có giá trị không nhỏ”.
“Ngoài kích cỡ và màu sắc, Thủy Ngọc bóng mịn tròn như thế cũng ít gặp”.
“Lạc Lan cô nương, các cô định bán viên lớn bao nhiêu tiền?”
Người qua đường khen ngợi, có người tò mò hỏi.
“Không giấu gì các vị, tiên sinh không định giá Thủy Ngọc, hôm nay chỉ là trưng bày, ba ngày sau mới mở đấu giá chính thức, còn có thể bán bao nhiêu thì đến lúc đó mới có thể biết”.
Lạc Lan mỉm cười đáp.
“Ta muốn đấu giá”.
Một cậu ấm xoay người chạy đi, quay về dặn dò người hầu, đem theo gối đệm đi xếp hàng mua vé.
Bây giờ vé vào buổi đấu giá rất khó mua, muốn tham gia thì phải phái người đợi trước cửa bán vé, đi muộn thì hết vé.
Chương 427: Có cửa sau không?
Châu thủy tinh lớn bằng quả óc chó cũng là màu tím.
Đại Khang chưa từng có thứ này.
Được Hàn Phong chấp thuận, tin tức thương hội Kim Xuyên xuất hiện Thủy Ngọc tuyệt thế nhanh chóng lan ra ngoài.
Thành Biện Kinh không lớn không nhỏ.
Hôm Lạc Lan trưng bày hàng hóa, đa số các quốc công và các thương nhân giàu có tin tức nhanh nhạy đã nhận được tin.
Đến ngày thứ ba, ngay cả người dân cũng đã biết.
Khắp nơi từ quán rượu, quán cơm đều là người dân thảo luận Thủy Ngọc.
Cuối cùng ngay cả hoàng đế Trần Cát cũng nghe đến tin này.
Trần Cát rất thích thư pháp, hội họa và đồ cổ, sau khi lên ngôi, ông ta thành lập một bộ phận tên là “Ứng Phụng Cục” để chuyên thu thập các bảo vật như đá quý, đồ cổ từ khắp nơi trong nước, vận chuyển chúng về kinh thành, xây dựng khu vườn hoàng gia.
Vận tải đường thủy của Đại Khang bao gồm mười tàu, đoàn tàu vận chuyển những bảo vật này được gọi là “Hoa Thạch Cương”.
Bất cứ nơi nào đoàn tàu Hoa Thạch Cương đi qua, người dân không những phải tự mang lương thực sợi khô đem tặng mà còn gặp phải một số cây cầu thấp, nếu đoàn tàu không đi qua được thì cầu sẽ bị phá bỏ.
Người dân Giang Nam không ít lần bị Hoa Thạch Cương gây tổn thất.
Cho dù bây giờ quốc khố đã rỗng, Ứng Phụng Cục cũng không bị hủy bỏ, chỉ thu tay lại hơn trước thôi.
Trần Cát thích đồ cổ như thế, trong kinh thành xuất hiện Thủy Ngọc tinh xảo thì dĩ nhiên ông ta sẽ đến góp vui.
Cũng may Trần Cát luôn coi mình là một người nho nhã văn minh, để thể hiện tình cảm với mọi người dân, ông ta cũng không gióng trống khua chiêng gì nhiều, chỉ lén đến chỗ gần đó, tìm một quán rượu nghỉ ngơi, sau đó phái người đến thông báo cho Lạc Lan.
Lạc Lan vội dẫn người đến quán rượu đón.
“Nô tỳ Lạc Lan bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế”.
Trong phòng riêng của quán rượu, Lạc Lan cung kính dập đầu.
“Đứng lên đi, nghe nói hôm nay phòng đấu giá của các cô sẽ đấu giá Thủy Ngọc, trẫm đến xem cho vui, không cần đa lễ”.
Hôm nay tâm trạng của Trần Cát rất tốt nên cách nói chuyện cũng dễ gần hơn: “Nghe nói cô và Vũ Dương quen biết nhau, cứ coi trẫm là cha của một người bạn bình thường là được”.
“Nô tỳ không dám”.
Lạc Lan cúi đầu giơ một chiếc hộp lên: “Tiên sinh nói Đại Khang xuất hiện bảo châu là dấu hiệu cho thấy sự thịnh vượng và cát tường của bệ hạ, ngài ấy có dặn mô tỳ nhất định phải tiến cống cho bệ hạ một viên lớn nhất, chỉ là năng lực của nô tỳ có hạn, còn chưa có thời gian vào cung, xin bệ hạ thứ tội”.
“Ha ha ha, cô nương nói hay lắm”.
Trần Cát vui vẻ bật cười, phất tay bảo Đại thái giám nhận lấy hộp.
Đại thái giám kiểm tra qua một lượt, chắc chắn cái hộp không cơ quan gì đó, sau đó mới đưa cho Trần Cát.
Trong hộp là một viên châu thủy tinh màu tím lớn hơn quả óc chó, trong suốt xuyên thấu, bóng mịn, mắt Trần Cát sáng lên.
So với viên châu này, lô Thủy Ngọc mà sứ giả Đông Doanh tiến công không đáng nhắc đến.
“Nói đi, Nam tước Thanh Thủy muốn khen thưởng cái gì?”
Trần Cát nghịch châu thủy tinh, cực kỳ vui vẻ.
Hoàng đế đến bất ngờ nên Kim Phi không nhắc đến chuyện này, Lạc Lan dâng viên châu thủy tinh lớn nhất cho hoàng đế đã là tự mình quyết định, bây giờ nào dám nói bậy?
Cô ấy cúi đầu nói: “Tiên sinh nói ngài ấy không cầu gì cả, chỉ mong thánh thể bình an, bảo vệ xã tắc Đại Khang vạn năm hưng thịnh”.
“Nam tước Thanh Thủy thật có lòng”.
Trần Cát càng vui vẻ hơn, đứng dậy nói: “Đi thôi, đến chỗ đấu giá xem thử”.
Đến trước cổng chỗ đấu giá, nhìn đám người chen chúc nhau, Trần Cát hỏi: “Chỗ các cô có cửa sau không?”
“Có, mời bệ hạ đi theo ta”.
Lạc Lan vội dẫn Trần Cát đi vào con hẻm.
“Bệ hạ, cửa sau là nơi ra vào của người hầu, ngài là thánh thể, sao có thể đi vào nơi đó?”
Đại thái giám nhíu mày khuyên bảo.
“Không sao, hôm nay trẫm đến chia vui với người dân, không chú trọng nhiều thế đâu. Nếu đi cửa trước, buổi đấu giá này còn có ý nghĩa gì nữa?”
Trần Cát lại không xem là chuyện gì to tát, còn nhắc nhở Lạc Lan: “Lát nữa cô sắp xếp cho trẫm một phòng riêng, đừng để lộ thân phận của trẫm, hiểu chưa?”
“Vâng!”
Lạc Lan vội cúi người đáp.
Đường Tiểu Bắc đã nói rõ với cô ấy trong thư, dạo này Kim Phi cần tiền gấp, đưa Thủy Ngọc đến kinh thành là để mua được với giá tốt.
Chuyện Lạc Lan lo nhất là Trần Cát gióng trống khua chiêng xuất hiện, đến lúc đó ai dám tranh với hoàng đế chứ?
Bây giờ Trần Cát chủ động yêu cầu che giấu thân phận, Lạc Lan bị ngốc mới phản đối.
Kinh thành là trung tâm chính trị của Đại Khang, có rất nhiều ông lớn đủ tầng lớp, mỗi lần đến buổi đấu giá đều đặt trước vài phòng riêng, phòng những ông chủ lớn như Vương gia hay Quốc công đến bất ngờ.
Lạc Lan lẫn Trần Cát đến một căn phòng riêng đã được đặt trước trong đó, sau đó cúi người chào đi ra ngoài.
Vì làm tốt công tác tuyên truyền nên Lạc Lan đã mời các hoa khôi giỏi làm nóng bầu không khí của buổi đấu giá, buổi đấu giá lần này cực kỳ thành công.
Tất cả châu thủy tinh cộng lại thì được hơn sáu vạn lượng bạc trắng.
Chỉ riêng viên châu màu tím lớn bằng quả óc chó đã được bán với giá gần ba vạn lượng do sự cạnh tranh giữa vài người cực kỳ giàu có.
Ngân bạc của Đại Khang vẫn rất đáng giá, hơn sáu vạn lượng bạc trắng là số tiền rất lớn.
Thời đại phong kiến, cả thiên hạ đều là của hoàng thất, hoàng đế có thể đòi lấy tùy ý.
Người nho nhã, cao quý như Trần Cát sao có thể có hứng thú với mấy thứ có mùi đồng? Chỉ là ngạc nhiên một chút chứ không có ý định lấy gì.
Trong mắt ông ta, mấy vạn lượng bạc chỉ là một dãy số, kém xa những viên châu trên tay hay một bức tranh chân thực của danh họa tiền triều.
…
Biết Kim Phi đang vội kiếm tiền, sáng sớm hôm sau, Lạc Lan dẫn Đường Phi đến nhiều ngân hàng tư nhân, đổi gần năm vạn lượng thỏi vàng, thỏi bạc và tiền đồng, đủ chất mấy chục xe hàng.
Chủ yếu là tiền đồng chiếm chỗ quá, một hai bạc đã có đến một ngàn xu, cộng lại thành một nắm lớn.
Không đổi thì không được, tiền lương trả cho công nhân phần lớn đều là tiền đồng, Quảng Nguyên quá xa, nếu Kim Phi mang mấy vạn lượng bạc đến đó cùng một lúc thì không biết đến lúc nào mới đổi đủ nhiều tiền đồng như thế.
“Đường đại ca, các huynh đem theo nhiều tiền lên đường như thế nhất định phải chú ý an toàn”.
Lạc Lan nhìn đoàn xe không thấy điểm cuối, cảm thấy khá lo lắng.
Nhiều tiền như thế đủ để cho đám thổ phỉ liều mạng.
“Cô yên tâm, lần này ta dẫn theo tận ba trăm huynh đệ đợi ở ngoài thành, ai cũng là người kỳ cựu cả”.
Đường Phi tự tin nói: “Bọn ta mang theo ba mươi chiếc nỏ hạng nặng, đủ để đánh một trận cam go với người Đảng Hạng ở biên giới, đám thổ phỉ dám cướp của chúng ta là chúng chán sống rồi”.
Nghe thế Lạc Lan mới yên tâm.
Bây giờ tiêu cục Trấn Viễn thường xuyên hộ tống hàng hóa trong các chuyến đi, tất cả những nhân viên hộ tống kỳ cựu đều là những người dày dặn kinh nghiệm trên sa trường.
Ba trăm người kỳ cựu cộng thêm cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá, thổ phỉ đừng hòng chặn đường họ được.
“Lạc Lan, tiên sinh nhờ ta nhắc cô, tốt nhất đừng giữ quá nhiều tiền giấy trong tay, mau chóng đổi thành bạc và tiền đồng, nếu không được thì mua lương thực gửi về cũng được”.
Đường Phi nhìn xung quanh, sau đó ghé vào tai Lạc Lan thì thầm: “Tiên sinh nói có thể sắp xảy ra chiến tranh, một khi chiến tranh nổ ra, tiền giấy không thể đổi thì sẽ trở thành tờ giấy vô dụng”.
“Ta hiểu rồi”.
Đồng tử Lạc Lan co rụt, vội gật đầu.
Một khi xảy ra chiến tranh, rất có thể sẽ chen chúc nhau đi đổi tiền giấy, vẫn nên đổi thành bạc thật cho an toàn.
Chương 428: Đầu quả tim
Kinh thành, Đường Phi dẫn theo mấy chục chiếc xe chở tiền tập hợp với nhân viên hộ tống ở ngoài thành.
Giang Nam ở cách xa ngàn dặm, Đường Tiểu Bắc cũng đã đến được núi Thành Lăng ngoại ô quận Ba Lăng an toàn.
Quận Ba Lăng là Nhạc Dương ở kiếp trước của Kim Phi, dưới núi Thành Lăng là Thành Lăng Cơ – vùng đất đầu tên ở trung du Trường Giang.
Trong từ điển, Cơ là bãi đất nhô lên bên sông hoặc mỏm đá trong sông.
Thành Lăng Cơ nằm ở giao lộ của sông Trường Giang, hồ Động Đình, sông Tương Giang và các sông hồ khác, và Yến Tử Cơ ở Nam Kinh, Thái Thạch Cơ ở núi Mã Yên, được gọi là ba mỏm đất nổi tiếng ở sông Trường Giang.
Không chỉ là đầu mối giao thông vận chuyển đường thủy nội địa, còn là vùng đất tranh giành của các nhà quân sự.
Thành Lăng Cơ giáp Tam Tướng về phía nam và Kinh Hán về phía bắc, là vị trí hiểm yếu từ hồ Động Đình đến Trường Giang, chiếm giữ Thành Lăng Cơ là có thể phong tỏa được Trường Giang và Động Đình.
Từ xưa đến nay, vô số cuộc chiến tranh đã diễn ra ở đây.
Dĩ nhiên bây giờ kẻ địch của Đại Khang đều ở phía Bắc, khu vực sầm uất của Giang Nam.
Tàu chở hàng và tàu khách trên sông qua lại tấp nập, bến tàu người qua kẻ lại, xa xa là các đình lầu nối tiếp nhau, náo nhiệt hơn với quận Quảng Nguyên rất nhiều.
“Phu nhân, bên này”.
Bên sông, một cô nương mặc váy dài, dẫn theo một đám hộ vệ vẫy tay với Đường Tiểu Bắc.
Cô ta là Nguyên Thái Vi – chưởng quầy nữ được Đường Tiểu Bắc phái đến Giang Nam.
Danh tiếng của xà phòng thơm ở kinh thành đã lan rộng, mô hình phát triển cũng vô cùng hoàn thiện, Nguyên Thái Vi đã phát triển hai thị trường ở Quảng Nguyên nên có nhiều kinh nghiệm.
Sau khi đến Giang Nam, chẳng mấy chốc đã có bước đột phá với thanh lâu và các quý phu nhân, nhanh chóng mở rộng phạm vi.
Bây giờ số lượng tiêu thụ xà phòng thơm ở Giang Nam, chỉ đứng sau kinh thành, vượt xa bản doanh lớn là khu vực Xuyên Thục.
Nhưng lần này Nguyên Thái Vi đến Giang Nam, không chỉ phát triển xà phòng thơm, càng quan trọng là thu mua lương thực.
Dù sao tiêu tiền mua đồ thì nhà buôn lương thực cũng sẽ không đẩy khách hàng ra xa, thế nên vừa bắt đầu thu mua lương thực vẫn khá thuận lợi.
Nhưng sau khi Nguyên Thái Vi thu mua nhiều lương thực hơn, các nhà buôn không thành thật nữa, bắt đầu liên hợp tăng giá.
Lúc đầu chỉ tăng một chút, nhưng sau khi phát hiện Nguyên Thái Vi liên tục mua với số lượng lớn, các nhà buôn bắt đầu nghe ngóng nguyên nhân.
Không lâu sau, tin tức khu vực Xuyên Thục mua lương thực liên tục mấy ngày truyền ra ngoài.
Mực nước Trường Giang gần đây không ngừng dâng cao, điều này cũng chứng tỏ tính xác thực của tin tức.
Các nhà buôn bỗng chốc tăng giá lương thực lên thêm ba mươi phần trăm.
Trước khi đến, Kim Phi đã giao cho Nguyên Thái Vi quyền giải quyết những chuyện đặc biệt.
Nếu giá chỉ tăng thêm một chút, Nguyên Thái Vi có thể tự mình đưa ra quyết định, nhưng nếu giá đột ngột tăng ba mươi phần trăm, lại còn mua với số lượng lớn như vậy, Nguyên Thái Vi không dám hành động hấp tấp.
Ngay lúc cô ta đang định xin chỉ thị của Kim Phi thì bên Kim Phi truyền đến tin tức, Đường Tiểu Bắc đích thân đến Giang Nam phụ trách công tác thu mua lương thực.
Nguyên Thái Vi như trút được gánh nặng, bắt đầu từ hôm đó ngày nào cũng dẫn người đến bến tàu đợi.
Đợi liên tiếp mấy ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy cờ của tiêu cục Trấn Viễn.
“Phu nhân, đi đường vất vả rồi”.
Nguyên Thái Vi chạy đến trên thuyền, muốn đỡ Đường Tiểu Bắc xuống thuyền.
“Ta còn chưa đến mức phải để người khác dìu đỡ”.
Đường Tiểu Bắc xua tay, hỏi: “Nói xem tình hình bên này thế nào”.
“Rất tệ, bây giờ tin tức về thảm họa ở Xuyên Thục đã lan truyền đến Giang Nam, các nhà buôn hợp sức lại tăng giá lương thực lên ba mươi phần trăm. Còn nữa… còn nữa…”
Nói đến đây, Nguyên Thái Vi đột nhiên không nói nữa, mặt lộ ra vẻ do dự.
“Còn gì nữa? Mau nói đi, đừng ấp a ấp úng”.
Đường Tiểu Bắc không vui lắm.
Chưởng quầy nữ đều là người được Đường Tiểu Bắc chọn và đào tạo nên Đường Tiểu Bắc là thầy của các cô ấy.
Thấy Đường Tiểu Bắc tức giận, Nguyên Thái Vi vội nói: “Còn có người nói thương hội Kim Xuyên chúng ta mua lương thực với số lượng lớn về Xuyên Thục là muốn đợi vào mùa đông kiếm lời”.
“Người bàn luận chuyện này nhiều không?”, Đường Tiểu Bắc dừng bước.
“Rất nhiều, bây giờ rất nhiều người dân đi ngang qua cửa thương hội đều thổ nước bọt xuống đất”.
Nguyên Thái Vi bất đắc dĩ nói: “Ngay cả doanh số bán xà phòng thơm cũng giảm, rất nhiều khách hàng thanh lâu biết xà phòng thơm là của chúng ta đều không muốn dùng nữa”.
“Nghiêm trọng thế sao?”, Đường Tiểu Bắc nhíu mày.
“Hơn hai mươi năm trước, Trường Giang vỡ bờ, Giang Nam bị lũ lụt, năm đó Từ đại nhân ở Hộ bộ đã chuyển lương thực từ Xuyên Thục đến để cứu trợ, rất nhiều người dân Giang Nam đều nhớ đến lòng tốt của Xuyên Thục chúng ta”, Nguyên Thái Vi giải thích.
Thật ra đất đai ở khu vực Xuyên Thục màu mỡ, vẫn luôn là một trong các nguồn lương thực chủ yếu của cả nước.
Chỉ là vì địa hình và công trình thủy lợi, mưa lại ít, dễ dẫn đến hạn hán mùa xuân và hạn hán mùa hè, còn mưa nhiều dễ dẫn đến lũ lụt.
Mấy năm nay thời tiết Xuyên Thục không được tốt lắm, lương thực mất mùa nghiêm trọng, năm nay càng không thu hoạch được gì nhiều.
Thế nên Kim Phi mới đến Giang Nam mua lương thực trước.
Nguyên Thái Vi lén nhìn Đường Tiểu Bắc, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, còn một chuyện…”
“Nói đi”.
“Sáng nay không biết ai đã truyền tin là người dân biết thương hội là của tiên sinh, bây giờ có vài người mắng tiên sinh lợi dụng thiên tai kiếm lời…”
“Gì cơ, mắng tướng công lợi dụng thiên tai kiếm lời hả?”, Đường Tiểu Bắc suýt nữa tức đến bật cười.
Không ai biết rõ tại sao Kim Phi lại mua lương thực hơn Đường Tiểu Bắc.
Vốn định làm việc thiện, kết quả lại bị người ta sỉ nhục…
Đường Tiểu Bắc lạnh lùng hỏi: “Đã điều tra chưa, có phải có người đứng sau gây rối không?”
Bây giờ mỗi lần đến một nơi, thương hội Kim Xuyên đều sẽ dẫn theo nhân viên hộ tống và thành viên đội Chung Minh.
“Đã điều tra rồi, nhưng chúng ta không có căn cơ ở Giang Nam, bây giờ vẫn chưa điều tra được manh mối gì”, Nguyên Thái Vi lắc đầu.
“Tiếp tục điều tra”, Đường Tiểu Bắc bình tĩnh lại, tiếp tục xuống thuyền.
Nhưng mắt lại híp lại.
Người quen với cô ấy đều biết, Đường Tiểu Bắc đang tức giận.
“Phu nhân, xe ngựa của chúng ta ở bên này”, Nguyên Thái Vi chạy ở phía trước dẫn đường.
“Lênh đênh trên thuyền mấy ngày ta sắp choáng luôn rồi, đi thôi”.
Đường Tiểu Bắc hỏi: “Thái Vi, quận Ba Lăng có gì thú vị không?”
“Thú vị à?”, Nguyên Thái Vi nghĩ Đường Tiểu Bắc đang thử mình nên cẩn thận trả lời: “Từ khi đến đây ta chưa được đi nhiều nơi nên cũng không rõ lắm”.
“Vậy đi tìm một người biết rõ đến đây”, Đường Tiểu Bắc nói: “Cô cũng nghỉ mấy ngày, chúng ta đi dạo”.
“Đi dạo phố?”, Nguyên Thái Vi hơi ngơ ngác: “Bên phía nhà buôn thì phải làm sao?”
“Không làm sao cả, họ tăng giá lên ba mươi phần trăm, còn mua thế nào được?”
Đường Tiểu Bắc nói: “Tướng công đã nói làm việc thiện trong khả năng của mình là được, nhà buôn rõ là là muốn lừa gạt chúng ta, nếu liều mình nhảy vào thì chẳng phải là kẻ ngốc sao?
Thiên hạ cũng chẳng phải chỉ có quận Ba Lăng có lương thực, đợi thêm mấy ngày nữa, nếu vẫn không được, cùng lắm chúng ta đến nơi khác là được”.
“Được… được rồi”.
Nguyên Thái Vi gật đầu, nhưng cũng tự biết Đường Tiểu Bắc đang nói lẫy.
Nếu nói nhà buôn chỉ tăng giá, có thể Đường Tiểu Bắc đã đi rồi.
Nhưng cả thương hội Kim Xuyên, có ai mà không biết Kim Phi là đầu quả tim của Đường Tiểu Bắc?
Ban đầu cô ta huấn luyện ở Quảng Nguyên từng nghe nói cậu ấm nhà họ Chu suýt nữa bị Đường Tiểu Bắc đánh chết ở Xuân Phong Lâu chỉ vì mắng Kim Phi mấy câu.
Bây giờ có người sỉ nhục Kim Phi, nếu Đường Tiểu Bắc không điều tra rõ ràng mà đã đi mới là lạ.
Quả nhiên, ngay sau đó Nguyên Thái Vi nghe Đường Tiểu Bắc nói: “Thái Vi, thu thập thông tin về các nhà buôn lương thực chính ở quận Ba Lăng, tối này đưa cho ta”.
“Được”, Nguyên Thái Vi vội gật đầu.
Đúng thế, đây mới là phu nhân Tiểu Bắc mà mình biết này.
Chương 429: Người quen
Mấy ngày tiếp theo, Đường Tiểu Bắc dẫn Nguyên Thái Vi đi chơi khắp nơi.
Nhưng đội Chung Minh vẫn dốc sức điều tra các nhà buôn ở quận Ba Lăng.
Tiếc là điều tra được mấy ngày vẫn không có kết quả gì tốt.
Đồng bằng hai bên hồ ở Giang Nam còn gọi là đồng bằng Vân Mộng, Vân Mộng Trạch, v.v, được hình thành do tác động của trầm tích mà Trường Giang và các nhánh sông phụ của nó.
Đất đai màu mỡ, khí hậu thuận lợi, nhiều sông hồ, tưới tiêu và xả nước cũng rất tiện, cũng là một trong các vựa lương thực chính trong nước.
Nhưng chính vì thế, tình trạng sạt lở đất ở vùng hai bên hồ cực kỳ nghiêm trọng.
Khoảng cách giàu nghèo rất lớn.
Sự giàu có và sầm uất của Giang Nam không liên quan quá nhiều đến người dân bình thường.
Gia đình địa chủ mỗi ngày đều có cá thịt để ăn, còn nô lệ thì cũng rất nhiều.
Người dân cực khổ vất vả chỉ có thể ăn rau miễn cưỡng sống qua ngày.
Gặp năm không được mùa thì chẳng có một cọng rau dại để ăn nữa.
Giang Nam nhiều nước, người dân sống không nổi chỉ đành đi làm thủy tặc.
Số lượng thủy tặc ở khu vực hồ Động Đình chẳng ít hơn sơn phỉ ở vùng Xuyên Thục là bao.
Thực ra khi Đại Khang thành lập, rất nhiều người đã được chia cho đất nhưng trải qua hàng trăm năm vẫn sẽ có vài năm gặp thiên tai.
Sản lượng lương thực ở thời đại phong kiến vốn dĩ không cao, gặp năm thiên tai, rất nhiều người dân chỉ vừa đến mùa xuân đã ăn hết gạo.
Gạo cũ đã hết, gạo mới vẫn chưa chín, khoảng thời gian này là “Thời kỳ giáp vụ”.
Người dân chỉ có thể đi vay lương thực của các gia tộc giàu có để trải qua thời kỳ khó khăn.
Nhưng vay lương thực của các gia tộc giàu có thì phải đồng ý với rất nhiều điều kiện.
Lúc vay lương thực chỉ là một đấu nhỏ nhưng đến lúc trả thì thành một đấu lớn, đều là những điều cơ bản, gọi là “ra đấu nhỏ vào đấu lớn”.
Điều tệ hơn nữa là lãi suất cho vay rất cao.
Cao đến mức người hiện đại không thể tưởng tượng được.
Nếu vay vài khẩu phần lương thực từ một gia đình giàu có thì khi mùa thu hoạch đến, có thể phải trả lại toàn bộ khẩu phần lương thực của gia đình mình cho gia đình giàu có đó nhưng cũng không thể trả hết nợ.
Vì lúc đi vay thường lấy dấu vân tay nên dù có kiện cũng không thắng được, chỉ có thể bán con hoặc lấy mảnh đất duy nhất có để trả nợ.
Đây chỉ là một trong những thủ đoạn thường thấy nhất của gia tộc giàu có chiếm đất đai, để lấy đi đất đai trong tay người dân, chúng có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Nhiều gia tộc giàu có nuôi không ít nô lệ và sai tay trong nhà, công việc của họ là nghĩ cách lừa người dân để cướp đất.
Mấy trăm năm nay, đất đai dần tập trung vào trong tay một vài người.
Gia tộc giàu có đã trở thành địa chủ.
Nền công nghiệp Đại Khang lạc hậu, cơ hội việc làm rất ít, người dân mất đất chỉ có thể trở thành tá điền bị bóc lột, giúp địa chủ canh tác trên mảnh đất vốn thuộc về mình.
Vất vả lao động một năm, đến cuối năm còn phải chịu lạnh chịu đói.
Không phải đất không sản xuất được lương thực, cũng không phải người dân lười biếng mà phần lớn lương thực họ canh tác bị địa chủ và quan chức địa phương lấy đi với nhiều mục đích.
Những nhà buôn này là tay sai của các địa chủ giàu có, có nhiệm vụ đưa lương thực mà địa chủ và quý tộc thu thập được từ người dân về phía bắc để đổi lấy bạc và các tài nguyên khác.
Sau lưng nhà buôn đều đại diện cho một gia tộc giàu có địa phương.
“Bình thường mấy gia tộc giàu có này luôn miệng nói mấy lời đạo đức nhân từ, thật ra ai cũng tham lam cả”.
Trong đình nghỉ mát bên sông, Đường Tiểu Bắc để tư liệu trong tay xuống, hỏi: “Đã truyền tin tức bên kinh thành đến chưa?”
Mặc dù Giang Nam khá sầm uất nhưng cũng không quan trọng bằng kinh thành.
Người biết đến hàng hóa cao cấp như Thủy Ngọc ở Giang Nam không nhiều.
Sở dĩ Đường Tiểu Bắc muốn đợi mấy ngày là đang đợi tin tức đấu giá Thủy Ngọc ở kinh thành.
Giá trị của Thủy Ngọc như vậy mới có thể được tăng lên, đổi được nhiều lương thực hơn.
“Hôm qua có hai đoàn thương buôn về từ kinh thành, nội ứng nghe thấy họ đang bàn luận về Thủy Ngọc trong kho hàng, hình như còn nghe nói đến phòng đấu giá, nhưng lúc đó khoảng cách rất xa nên nội ứng không nghe rõ, không thể nghe chắc chắn, nên ta không báo với phu nhân”, Nguyên Thái Vi đáp.
“Tính ra thì tin tức cũng sắp truyền đến rồi, để đội Chung Minh bắt đầu hành động đi”.
Đường Tiểu Bắc ngẫm nghĩ chốc lát: “Còn nữa, cũng đừng vội kết thúc việc điều tra, ta vẫn nghĩ người dân đang vu khống tiên sinh là do có người đứng sau làm loạn”.
“Vâng”, Nguyên Thái Vi đáp, sau đó xoay người rời đi.
Đường Tiểu Bắc cầm tập tài liệu trên bàn lên, cau mày tiếp tục đọc, hoàn toàn không để ý có một người trẻ tuổi đứng trên một con tàu lớn đang dần cập bến trên sông cách đó mấy chục mét, hắn đang nhìn chằm chằm cô ấy, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được.
“Thiếu gia, thuyền sắp cập bến rồi”, quản gia nhắc.
Người trẻ tuổi thu lại ánh mắt, khập khiễng xuống thuyền.
Nếu Đường Tiểu Bắc nhìn thấy hắn thì chắc sẽ nhận ra.
Người này là người quen cũ của cô ấy và Kim Phi, Chu Văn Viên của nhà họ Chu.
Lúc đầu vị Chu Văn Viên này đến Quảng Nguyên bán xà phòng, nổi lòng tham đã bắt cóc Đường Tiểu Bắc, bị Kim Phi đuổi giết khắp trăm dặm.
Mặc dù sau đó chạy thoát được nhưng chân bị trúng mũi tên, lại không được xử lý kịp thời, cả đời này trở thành người đi khập khiễng.
Nhà họ Chu cũng bị các đối thủ của hắn bắt chẹt nghiêm trọng vì hắn giết binh phủ của thủ thành, nên phải trả giá đắt để giải quyết sự việc.
Gia chủ nhà họ Chu trong lúc tức giận đã đuổi cả nhà Chu Văn Viên đến Giang Nam.
Trên danh nghĩa là đến Giang Nam nắm quyền thay gia chủ, đại diện cho nhiều công việc ở các châu của Giang Nam, trao cho nhiều quyền lợi hơn.
Nhưng người thông minh đều biết đây là thầm giáng chức, rời khỏi trung tâm quyền lợi kinh thành, cả nhà Chu Văn Viên chỉ sẽ ngày càng sa sút.
Bây giờ nhà họ Chu ở Quảng Nguyên lúc trước đã trở thành một nhánh nhỏ trong các nhánh, dần bị gia tộc lãng quên.
Thế nên chuyện kết hôn trong nhà bàn sẵn cho hắn cũng không thành.
Bị nhà gái hủy hôn là sự sỉ nhục rất lớn với đàn ông Đại Khang.
Chu Văn Viên vẫn chưa rời khỏi kinh thành thì đã thành trò cười cho các công tử trong kinh thành.
Tưởng rằng mình sẽ có thể sống một cuộc sống tốt đẹp ở Giang Nam, nhưng không ngờ cửa hàng của thương hội Kim Xuyên cũng đã mở ở Giang Nam.
Nhà họ Chu và nhà họ Khánh đã bàn bạc xong điều kiện, Chu Văn Viên không dám gây khó dễ cho thương hội Kim Xuyên ở kinh thành, nhưng khi đến Giang Nam, hắn lại không hề lo lắng.
Khu vực Xuyên Thục gặp nạn, Kim Xuyên phái người đến.
Nhưng hắn không ngờ Đường Tiểu Bắc đã đến quận Ba Lăng.
Trước khi lên xe ngựa, Chu Văn Viên còn quay đầu nhìn Đường Tiểu Bắc, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác.
Chương 430: Danh tiếng thối nát
Trong mái đình bên bờ sông, Đường Tiểu Bắc còn đang lật xem tư liệu các nhà buôn.
Một thông tin trong đó bỗng thu hút cô ấy.
Theo thông tin, người đứng sau nhà buôn lương thực này là một gia tộc giàu có gọi là nhà họ Hầu, hơn một trăm năm trước, gia tộc này xuất hiện một châu mục, chiếm giữ rất nhiều đất đai ở quận Ba Lăng.
Sau đó châu mục này chết đi, nhà họ Hầu bắt đầu xuống dốc.
Một đoạn nội dung cuối cùng trong tư liệu thu hút sự chú ý của Đường Tiểu Bắc.
Mấy năm trước, nhà họ Hầu bám chặt vào nhà họ Chu ở kinh thành.
“Đi điều tra nhà họ Chu đứng đằng sau nhà họ Hầu này, người đại diện ở Giang Nam là ai?”
Đường Tiểu Bắc lấy bút khoanh tròn nhà họ Chu lại.
“Vâng”, Nguyên Thái Vi nhận lấy tư liệu rồi rời đi.
Quận Ba Lăng là thị trấn vận chuyển chủ yếu bằng đường thủy, các thế lực phức tạp hơn Quảng Nguyên rất nhiều
Người đội Chung Minh không quen thuộc vùng đất này nên không biết bắt đầu từ đâu, họ đã bỏ ra rất nhiều công sức nhưng kết quả lại không như mong đợi.
Bây giờ Đường Tiểu Bắc chỉ hướng điều tra cho họ, đội Chung Minh lập tức dồn hết nhân lực hành động.
Đêm hôm đó đã đưa thông tin của nhà họ Hầu và nhà họ Chu đến cho Đường Tiểu Bắc.
Nhìn thấy gần đây nhà họ Chu đổi người đại diện ở Giang Nam, người đại diện mới tên là Chu Cẩm Vinh, Chu Cẩm Vinh có một đứa con trai tên là Chu Văn Viên, Đường Tiểu Bắc hiểu hết mọi chuyện.
Chu Văn Viên và Kim Phi có thù oán, hắn lại đang ở quận Ba Lăng.
Vậy thì không cần nói cũng biết ai đang làm loạn sau lưng.
“Chu Văn Viên ở quận Ba Lăng, tin quan trọng như vậy tại sao các ngươi không điều tra sớm?”
Đường Tiểu Bắc ngẩng đầu nhìn người phụ trách đội Chung Minh.
Người phụ trách cúi đầu không dám nói.
Thời gian đội Chung Minh thành lập vẫn quá ngắn, hơn nữa không được đào tạo chuyên môn nên không xử lý tốt rất nhiều việc.
Về vấn đề này, Đường Tiểu Bắc cũng không có cách nào tốt hơn bèn xua tay nói: “Được rồi, các ngươi để ý mọi động thái của nhà họ Chu giúp ta, nếu có gì bất thường thì lập tức báo cho ta”.
“Vâng”, người phụ trách cúi người đáp.
“Chu Văn Viên…”
Đường Tiểu Bắc gõ lên bàn, rơi vào trầm tư.
Một lúc sau cô ấy gọi Nguyên Thái Vi đến: “Nghe nói quận Ba Lăng có không ít thư sinh viết sách, tìm vài người đến đây”.
Chu Văn Viên hủy hoại thanh danh của Kim Phi, dĩ nhiên Đường Tiểu Bắc không thể bỏ qua cho hắn.
Khoảng thời gian ở làng Tây Hà này, ngày nào Đường Tiểu Bắc cũng ở chung với Kim Phi, học được khá nhiều thứ.
Hai người từng nói đến chiến thuật tuyên truyền, chiến thuật dư luận.
So với cách Kim Phi nói với cô ấy, chút thủ đoạn của Văn Viên công tử chẳng là gì cả.
Tối hôm đó, Đường Tiểu Bắc hẹn gặp mấy thư sinh chuyên viết tiểu thuyết ở quán rượu.
Các thư sinh vội hoàn thành bản thảo ngay trong đêm dưới áp lực cực lớn của đồng tiền.
Ban đầu ở kinh thành, vì Hắc Đao và mấy bài thơ trên hộp xà phòng thơm, các thư sinh kể chuyện ở kinh thành đã bịa ra nhiều phiên bản câu chuyện cho Kim Phi.
Đường Tiểu Bắc cảm thấy thú vị nên đã bảo Lạc Lan thu thập một ít đưa về làng Tây Hà để đọc.
Bây giờ việc mà các thư sinh phải làm là làm theo yêu cầu của Đường Tiểu Bắc, sắp xếp lại những câu chuyện lưu truyền trong kinh thành, sau đó thêm “phần diễn” của Chu Văn Viên vào.
Tối hôm sau, người kể chuyện ở quận Ba Lăng đã có câu chuyện mới.
Phải nói rằng Đường Tiểu Bắc rất có tài viết văn tiểu thuyết.
Trong câu chuyện này, Kim Phi là một vị đại tướng quân trấn giữ biên giới, vừa cao lớn vừa đẹp trai, không chỉ giỏi võ mà còn có kiến thức kinh văn, còn có một người bạn tâm giao xinh đẹp tên là Đường Hiểu Hiểu.
Khi người Đảng Hạng đánh đến, tướng quân đến biên cương phía Bắc chinh chiến vì đất nước, lật ngược tình thế ở biên giới, khiến người Đảng Hạng cả đời kiêu ngạo trở nên sợ hãi.
Đường Hiểu Hiểu ở nhà lại được thiếu gia độc ác Chu Văn Viên đến từ kinh thành yêu thích.
Thiếu gia độc ác thèm muốn sắc đẹp của Đường Hiểu Hiểu, bày tỏ tình cảm không thành bèn thông đồng với ác bá Quảng Nguyên hại nhà họ Đường.
Nhà họ Đường trúng kế, nhà tan cửa nát.
Thiếu gia độc ác lại đến đe dọa Đường Hiểu Hiểu, nhưng Đường Hiểu Hiểu yêu tướng quân sâu đậm, thà chết chứ không nghe theo, sau đó được thị nữ giúp đỡ chạy trốn.
Tướng quân ở biên cương xa xôi biết tin người yêu gặp nạn nên nhanh chóng dẫn quân chạy về, tìm thấy Đường Hiểu Hiểu đang gặp khó khăn ở nơi hai người lần đầu hẹn hò.
Vừa lúc thiếu gia độc ác cũng dẫn nô lệ đến tìm được hai người, tướng quân rất tức giận, đuổi theo thiếu gia độc ác hàng trăm dặm, y đã chiến đấu hết mình với các hộ vệ của thiếu gia độc ác bên bờ sông.
Thiếu gia độc ác nhân lúc hộ vệ giữ chân tướng quân bỏ mặc hộ vệ của mình mà chạy trốn đến Giang Nam.
Sau đó đi khắp nơi hủy hoại thanh danh của tướng quân.
Ở những năm thiếu các hoạt động giải trí trầm trọng này, câu chuyện về tướng quân máu sắt, tài nữ giai nhân và thiếu gia độc ác kinh thành quả thật không phổ biến lắm.
Cộng thêm mối thù dân tộc giữa Đại Khang và Đảng Hạng quả thật tăng thêm kích thích.
Lúc đầu chỉ là người kể chuyện mà Đường Tiểu Bắc mua kể lại, sau đó những người kể chuyện khác thấy câu chuyện rất thu hút, có thể giành được không ít tiền thưởng nên cũng chủ động gia nhập.
Thời đại này không có tivi, không có báo, người kể chuyện là phương tiện dư luận tốt nhất.
Dưới sự tuyên truyền của họ, chẳng mấy chốc người dân quận Ba Lăng đã thay đổi cái nhìn về Kim Phi.
“Nghe nói gì chưa? Trước kia chúng ta đổ oan cho Kim tướng quân rồi, y mua lương thực là để cứu trợ đấy”.
“Đúng thế, đều tại Chu Văn Viên chết tiệt đó, bịa đặt ra để gạt chúng ta”.
“Mấy người kể chuyện đó chỉ đang kể chuyện, chưa chắc là thật, các ngươi đừng tin”.
“Mấy câu chuyện về Kim tiên sinh là thật, con trai ta đang đi học, thầy dạy nó mấy bài thơ tặng người dân chúng ta. Thầy đã nói mấy bài thơ này đều do Kim tiên sinh viết”.
“Có phải bài thơ làm cỏ trong buổi trưa gì đó không? Con trai ta về cũng đọc cho ta nghe”.
“Chuyện chinh chiến cũng là sự thật, anh họ ta đánh nhau với người Đảng Hạng ở phía bắc, y đã về nhà vào năm nay, hôm qua ta đã hỏi rồi, Kim tướng quân thật sự đã dẫn dắt Thiết Lâm Quân đánh bại người Đảng Hạng ở phía bắc. Những người đi làm lính ở phía bắc đều biết, không tin thì ngươi về nghe ngóng thử xem”.
“Đúng đấy, ta cũng hỏi rồi, là sự thật, ta nghe nói Kim tướng quân đánh cho người Đảng Hạng không dám ngóc đầu lên, kết quả tên Chu Văn Viên chết tiết lại đi khắp nơi nói xấu cho Kim tướng quân, lừa gạt bệ hạ, hại tướng quân mất chức”.
“Đúng thế, nếu Kim tướng quân còn ở biên cương, người Đảng Hạng sẽ bị đánh cho bỏ chạy, chúng ta cũng không cần nộp nhiều thuế như thế”.
“Nghe nói tên Chu Văn Viên chết tiệt đang ở quận Ba Lăng chúng ta à?”
“Ừ, cái tên khập khiễng thích đến Cửu Tiêu Lâu đó chính là Chu Văn Viên”.
“Thì ra là hắn, sau này để ta gặp lại hắn, chắc chắn sẽ nhổ nước bọt vào mặt hắn”.
…
Câu chuyện của Đường Tiểu Bắc chỉ là phóng đại sức mạnh cá nhân của Kim Phi và miêu tả sự đẹp đẽ của thiên nhiên, thật ra đa phần đều là thật.
Người dân tìm đến các cựu binh phía Bắc trở về trong năm nay nghe ngóng thì có thể biết được đâu là thật, đâu là giả.
Biết được Kim Phi đã từng đánh bại người Đảng Hạng thật, cộng thêm rất nhiều bài thơ làm bằng chứng, mọi người lập tức tin vào cả câu chuyện này.
Dù sao người kể chuyện cũng không viết được thơ hay như vậy.
Kim Phi nhanh chóng trở thành người nổi tiếng ở quận Ba Lăng, danh tiếng cũng tăng lên.
Còn Chu Văn Viên thì ngược lại, mấy ngày nay đã trở thành tên ác ma kinh thành danh tiếng thối nát.
Mấy ngày trước người dân nhắm vào Kim Phi nên tâm trạng hắn cực kỳ vui sướng, bây giờ thì đến lượt hắn.
Mỗi ngày không biết có bao nhiêu người lúc đi đến trước cổng nhà họ Chu đều sẽ lén nhổ nước bọt vào trước cửa.
Bình luận facebook