• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (9 Viewers)

  • Chương 51-55

Chương 51 Quận chúa háu ăn thế, nhỡ ăn đến mức cả hoàng cung nghèo rớt thì biết làm sao?

Tiểu quận chúa chống nạnh, vênh mặt lên uy hiếp: “Lần này chắc ngươi mang theo tiền rồi chứ? Không mang ta cho ngươi biết mặt!”

Lâm Bắc Phàm vỗ vỗ túi quần, hắn thẳng lưng, giọng nói đầy vẻ tự tin: “Đương nhiên là đem rồi, quận chúa dẫn đường đi!”

Trông dáng vẻ tự tin đó của Lâm Bắc Phàm, tiểu quận chúa tin luôn. Nàng gật đầu, nghiến răng: “Được! Hôm nay chúng ta đổi sang ăn ở một quán khác, ta nhất định phải ăn hết sạch tiền của ngươi!”

Kết quả sau khi hai người ăn xong.

“Trả tiền đi!”

“Được!” Lâm Bắc Phàm móc chút bạc vụn ra rồi đặt lên bàn.

Tiểu quận chúa ngớ người: “Mới có mười hai lượng bạc, còn chẳng đủ trả một món, móc thêm tiền ra đi!”

“Đây chính là toàn bộ gia sản của ta rồi!” Lâm Bắc Phàm nói.

Tiểu quận chúa tức điên: “Ngươi đem mỗi mười lượng bạc thôi sao?”

“Đúng vậy!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.

Tiểu quận chúa lại càng điên tiết: “Ngươi đem mỗi mười lượng bạc mà vẫn còn tự tin đi theo ta?”

“Tiểu quận chúa, quận chúa chưa lập gia đình nên chưa hiểu rồi! Nam nhân thời đại mới như chúng ta đều giao hết tiền cho nữ nhân trong nhà quản lí rồi! Nữ nhân trong nhà đề phòng chúng ta tiêu tiền lung tung bên ngoài nên ngày thường chỉ cho chúng ta chút tiền lẻ để tiêu thôi!”

Lâm Bắc Phàm lấy thân phận là người từng trải, cười bảo: “Giống ngày xưa khi mà ta còn chưa lập gia đình ấy, trong người không có tám mươi đến một trăm lượng bạc thì ra ngoài không thẳng người được! Nhưng giờ có vợ rồi, mang trong người mười lượng bạc ta lại thấy vô cùng tự hào!”

Tiểu quận chúa: “Phì!”

Nom sắc mặt kiêu ngạo của Lâm Bắc Phàm, tiểu quận chúa rất muốn đấm cho hắn vài cú.

Nàng sa sầm mặt mũi, hỏi: “Vậy tức là ngươi thật sự hết tiền rồi?”

Lâm Bắc Phàm giang hai cánh tay ra một cách vô cùng tự tin: “Hết tiền rồi, không tin thì quận chúa lục thử xem!”

Tiểu quận chúa lục soát thật, kết quả là chẳng thấy gì cả.

Sau đó, nàng lại phải móc tiền túi ra một cách không tình nguyện gì cho cam.

“Lần này lại là ta mời, lần sau ngươi nhất định phải mời gấp đôi!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu lia lịa: “Nhất định rồi, nhất định rồi!”

“Nhất định cái con khỉ, ngươi chẳng có đồng thối nào thì bảo đảm với ta kiểu gì?” Tiểu quận chúa quát.

Lâm Bắc Phàm: “…”

Ngày hôm sau.

Lâm Bắc Phàm không thấy quận chúa chặn đường nữa, hắn về nhà một cách thuận lợi.

Thế nhưng Lý Sư Sư lại bước ra, trông nàng đầy hoang mang: “Phu quân, cuối cùng phu quân cũng về rồi! Phu quân còn không về thì thiếp thân không biết phải xử lí thế nào nữa!”

“Sao thế?” Lâm Bắc Phàm lấy làm lạ hỏi.

“Tiểu quận chúa Vân Oanh tới nhà!”

Nàng đang nói thì thấy tiểu quận chúa bước ra, trông vô cùng đắc ý.

Tiểu quận chúa hếch mặt, đắc ý nói với Lâm Bắc Phàm: “Lâm Bắc Phàm, ngươi bảo ngươi không mang tiền đúng không? Thế nên ta tự mình tới tìm ngươi đây, từ hôm nay ta sẽ ăn ở nhà ngươi, uống ở nhà ngươi, ở tại nhà ngươi, ta nhất định phải ăn cho người nghèo chết!”

“Ở nhà ta thì thôi khỏi! Dẫu sao tiểu quận chúa cũng chưa lấy chồng, không tiện cho lắm đâu! Cơ mà nếu như tiểu quận chúa đã tới thì chúng ta sẽ chiêu đãi quận chúa thật tốt!” Lâm Bắc Phàm cười, nói.

“Hừ! Coi như ngươi thức thời! Ta nhất định phải ăn hết chỗ tiền mà ngươi đã tham ô được vào trong bụng!” Tiểu quận chúa hừ một tiếng rồi bảo.

Thế là trong nhà của Lâm Bắc Phàm có thêm một vị khách háu ăn.

Tới giờ cơm, tiểu quận chúa nhìn các món ngon bày đầy bàn mà tức tối.

“Hay lắm cái tên Lâm Bắc Phàm kia! Đống đồ ăn này ít nhất cũng phải trăm lượng bạc, vượt xa bổng lộc của ngươi rồi đấy, ngươi còn nói ngươi không tham ô hả?”

“Đâu có đâu, đó là đồ ăn mà nữ đế ban thưởng cho ta!”

“Nữ đế tỷ tỷ ban thưởng cho ngươi? Làm gì có chuyện đó?” Tiểu quận chúa ngẩn người.

Lâm Bắc Phàm giải thích ngọn ngành câu chuyện cho quận chúa.

“Cho nên số đồ ăn này là thứ mà ta đáng nhận được, hoàn toàn không giống như những gì quận chúa nghĩ đâu.”

Đang nói thì Lâm Bắc Phàm trông thấy tiểu quận chúa cúi đầu, đôi mắt hơi hồng lên.

Lâm Bắc Phàm hơi hoang mang: “Tiểu quận chúa, quận chúa bị làm sao thế?”

Mắt tiểu quận chúa đỏ hoe, nước mắt ứa ra: “Ngày nào cũng được ăn đồ ăn của Ngự thiện phòng, nữ đế tỷ tỷ… nữ đế tỷ tỷ còn chẳng đối xử với ta tốt như thế!”

Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại giơ tay xoa đầu tiểu quận chúa, hắn an ủi bằng chất giọng dịu dàng: “Quận chúa đừng nghĩ lung tung! Dẫu sao thì nữ đế cũng là đương kim thánh thượng, là quân chủ của một nước, nữ đế phải suy nghĩ rất nhiều chuyện, có thể nữ đế chỉ… không dám đối xử tốt với quận chúa mà thôi!”

“Thật vậy sao?” Tiểu quận chúa ngẩng đầu đầy mong đợi.

“Đương nhiên là thật rồi! Quận chúa nghĩ mà xem, quận chúa háu ăn là thế, nhỡ đâu ăn đến mức cả hoàng cung nghèo rớt thì biết làm sao? Ai dám đối xử tốt với quận chúa chứ?” Lâm Bắc Phàm nói rõ từng chữ.

“Đồ đáng ghét!” Tiểu quận chúa nín khóc bật cười.

“Quận chúa đừng khóc nữa mà hãy ăn đi! Bằng không nước mắt nhiều quá lại thành mặn bây giờ!” Lâm Bắc Phàm cười, nói.

“Ừm!” Tiểu quận chúa vùi đầu ăn.

Sau đó, nàng lén nhìn sườn mặt anh tuấn của Lâm Bắc Phàm, thầm bảo thật ra tên này cũng không đến nỗi đáng ghét lắm!

Lúc ấy, bên trong hoàng cung.

Nữ đế phê tấu chương xong bèn nhớ ra một chuyện, nàng nghiêng đầu hỏi: “Hình như Vân Oanh trở về rồi, sao không thấy con bé đến thăm trẫm nhỉ?”

Lão thái giám cúi đầu cung kính đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, tiểu quận chúa Vân Oanh về rồi ạ! Nhưng hai hôm nay quận chúa cứ quấn lấy tân trạng nguyên Lâm Bắc Phàm, bảo là muốn ăn cho trạng nguyện nghèo chết!”

“Hửm? Lại đối đầu với Lâm ái khanh rồi ư? Còn nói muốn ăn cho Lâm ái khanh nghèo chết nữa, ha ha…”

Nữ đế thấy thú vị: “Tình hình ra sao rồi? Lâm ái khanh có chịu thiệt thòi gì không?”

“Khởi bẩm bệ hạ, tiểu quận chúa vẫn muốn ăn cho trạng nguyên lang nghèo túng như cũ! Có điều hai tối liên tiếp rồi toàn là tiểu quận chúa trả tiền!”

Nữ đế kinh ngạc: “Vân Oanh trả tiền cơ à?”
Chương 52 Đừng để bị hắn bán mất còn giúp hắn đếm tiền!

Phải biết rằng Vân Oanh là con gái mà quận vương – người nắm giữ nhiều quyền lực yêu thương nhất.

Ngày thường khi nàng trêu chọc mọi người, mọi người đều nể mặt phụ thân nàng nên hầu như đều bằng lòng nhận thua, sảng khoái trả tiền.

Nhưng đến Lâm Bắc Phàm lại ngược lại rồi?

Đã thế còn hai lần lận!

“Lâm ái khanh đã làm thế nào vậy?” Nữ đế lại càng thấy thú vị hơn.

“Khởi bẩm bệ hạ, chuyện là thế này…”

Nữ đế nghe xong lại dở khóc dở cười.

Tới ngày thứ tư, cuối cùng tiểu quận chúa Vân Oanh cũng vào cung gặp nữ đế.

Nàng ta hành lễ nghiêm túc: “Vân Oanh tham kiến nữ đế tỷ tỷ!”

Nữ đế đặt tấu chương xuống, nàng mỉm cười, trong nụ cười mang theo vẻ trách cứ: “Tiểu Vân Oanh, đã là ngày thứ tư rồi ngươi mới nhớ đến thăm trẫm sao? Có phải ngươi đã quên mất trẫm rồi hay không?”

Tiểu quận chúa vội vàng giải thích: “Nữ đế tỷ tỷ, hoàn toàn không có chuyện đó đâu! Sao Vân Oanh lại quên tỷ tỷ cho được, chỉ là trước đó Vân Oanh vướng phải một chuyện mà thôi!”

“Ngươi gặp phải chuyện gì thế?”

“Nữ đế tỷ tỷ, ta bảo này, lúc ta hồi kinh có nghe người khác bảo tân trạng nguyên là một tên tham quan! Thế nên ta muốn trừng phạt hắn bằng cách mà ngày trước ta đã làm, ta muốn ăn sạch tiền mà hắn tham ô được nên đã lỡ mất việc đến thăm tỷ tỷ!”

Nữ đế lắc đầu: “Đó đều là tin đồn trong dân gian, nghe nhầm đồn bậy, không đáng tin! Lâm ái khanh là quan tốt mà trẫm vô cùng tin tưởng, là tấm gương của các quan văn võ khắp triều!”

“Chẳng phải đâu nữ đế tỷ tỷ à!”

Tiểu quận chúa bĩu môi nói: “Tin đồn vô căn cứ cũng có nguyên nhân nhất định của nó đó! Mặc dù hiện giờ ta chưa thể tìm ra được chứng cứ hắn tham ô, song ta đã phát hiện ra hắn rất xấu xa, lòng dạ hắn gian trá lắm! Hắn đã lừa ta hai bữa cơm, còn hay chọc ta tức giận…”

Tiểu quận chúa nói liến thoắng, lên án mạnh mẽ “tội” của Lâm Bắc Phàm.

Nữ đế nghe xong không khỏi trợn trắng mắt.

Cái tên này cũng xấu xa thật đấy!

Bề ngoài thì hắn luôn miệng “cúc cung tận tụy, hầu hạ đến chết thì thôi”, ấy thế mà bên trong hắn lại dối trên lừa dưới, dùng quyền hành để mưu đồ chuyện riêng!

Hắn có chết một trăm lần cũng không đủ!

“Vậy nên giờ ta đang lén lút tiếp cận Lâm Bắc Phàm! Ta sẽ theo sát hành động của hắn, thường xuyên tới nhà hắn ăn uống chắc chắn sẽ có cơ hội điều tra ra!” Tiểu quận chúa đắc ý như một con hồ ly nhỏ.

“Rồi rồi rồi, ngươi vui là được!” Nữ đế vừa cười vừa gật đầu.

Trong lòng nàng lại không có một chút hi vọng nào!

Lâm Bắc Phàm gian xảo vô cùng, hắn đắc tội với tất cả quan văn quan võ trong triều nhưng kết quả hắn vẫn sống rất thuận lợi!

Một cô gái nhỏ ngây thơ như ngươi thì thôi đi vậy!

Đừng để bị hắn bán đi còn giúp hắn đếm tiền!

“Cơ mà nữ đế tỷ tỷ này, mặc dù hắn đáng ghét lắm nhưng cũng không đến mức hết thuốc chữa đâu!”

Tiểu quận chúa chớp đôi mắt to tròn, nói một cách ngây thơ: “Dù sao hắn vẫn còn trẻ, người trẻ tuổi dễ phạm sai lầm, song bản chất thì vẫn tốt! Nếu ta tra ra được chứng cứ hắn tham ô thì hy vọng nữ đế tỷ tỷ hãy khoan dung độ lượng cho hắn một cơ hội!”

“Được được được, trẫm đồng ý với ngươi!” Nữ đế nhịn cười, nàng gật đầu.

Sau khi có được lời đồng ý của nữ đế, tiểu quận chúa bèn rời đi đầy vui vẻ.

Tiếp đó, nữ đế hạ mệnh lệnh: “Bảo Ngự thiện phòng đưa thêm đồ ăn đến nhà Lâm ái khanh!”

“Tuân chỉ, bệ hạ!”

Không lâu sau, tiểu quận chúa lại tới Quốc Tử Giám để tìm Lâm Bắc Phàm.

“Tiểu quận chúa, sao ngươi lại tới đây?” Lâm Bắc Phàm rất kinh ngạc.

“Không có chuyện gì, ta chán ấy mà! Nghe đâu ngươi làm quan ở Quốc Tử Giám nên ta tới xem ngươi thế nào!” Đôi mắt to của tiểu quận chúa sáng lấp lánh, ánh mắt không được tự nhiên cho lắm.

“Ta có gì hay mà phải xem?” Lâm Bắc Phàm bật cười thành tiếng.

“Không sao, ta chỉ buồn chán nên tới xem ngươi ra sao mà thôi! Ngươi cứ bận việc của ngươi đi, không cần để ý đến ta!” Tiểu quận chúa phất tay.

“Được, đa tạ quận chúa đã hiểu cho!”

Thời gian nửa nén hương trôi qua, Lâm Bắc Phàm trông thấy tiểu quận chúa sốt sắng bèn cười, nói: “Tiểu quận chúa, quận chúa có hứng thú tới chỗ làm thầy hay không?”

Tiểu quận chúa sững sờ: “Làm thầy? Ta chỉ biết múa đao chơi thương, những cái khác thì chịu!”

“Vậy là đủ rồi, chỉ cần quận chúa quản lý tốt đám học trò để bọn họ học hành nghiêm chỉnh, không nghỉ học không về sớm là đã làm thầy được rồi đó!” Lâm Bắc Phàm cười.

“Đơn giản vậy cơ à? Ta làm được sao?” Tiểu quận chúa cũng rục rịch muốn thử.

Làm thầy cơ à, đó là chuyện mà cả đời này nàng chưa từng thử, chắc chắn sẽ rất thú vị cho mà xem!

“Đương nhiên là được!” Lâm Bắc Phàm bỏ việc công trong tay xuống rồi đứng dậy: “Đi theo ta, ta sẽ sắp xếp cho quận chúa làm thầy, lấy tên là thầy chủ nhiệm!”

Lâm Bắc Phàm dẫn tiểu quận chúa đang hưng phấn tới một phòng học.

Bên trong có hai mươi mấy học sinh phờ phạc chỉ trực ngủ gục.

Một nửa đang ngồi, một nửa thì đang nằm.

Không sai, những người này đều là nha nội, để tránh ảnh hưởng đến những học sinh khác nên Lâm Bắc Phàm đã sắp xếp cho bọn họ tới cùng một lớp.

Lúc hắn đi vào, cả tiến sĩ đang giảng bài cũng đứng ra hành lễ.

“Bái kiến Lâm ti nghiệp!”

“Các vị không cần đa lễ!” Lâm Bắc Phàm cười, nói: “Mấy ngày này mọi người đều đi học đúng giờ khiến bổn quan rất vui! Để đốc thúc mọi người học tập, bổn quan đã đặc biệt tìm một thầy chủ nhiệm cho mọi người!”

Nói xong, Lâm Bắc Phàm vỗ tay, tiểu quận chúa bèn đi vào.

Trông thấy nha nội ngồi khắp phòng, tiểu quận chúa hớn hở, nàng xoa tay: “Hóa ra mấy người ở đây cả à, tiện cho ta tìm quá!”

Đám nha nội bị dọa đến mức mặt mày trắng bệch: “Quận chúa Vân Oanh!”
Chương 53 Dạy dỗ bọn họ bằng nắm đấm yêu thương cho ta!

Nếu như nói Lâm Bắc Phàm là người mà bọn họ sợ hãi nhất thì quận chúa Vân Oanh chính người người mà bọn họ khiếp sợ thứ hai!

Trước khi Lâm Bắc Phàm xuất hiện thì quận chúa Vân Oanh chính là người mà bọn họ phải dè chừng số một!

Bởi lẽ vị quận chúa này toàn gây khó dễ bọn họ, hở tí là thượng cẳng chân hạ cẳng tay, đã thế còn toàn kéo bọn họ tới tửu lâu, ăn cho bọn bọ hết sạch của cải!

Mà rõ ràng bối cảnh của quận chúa lớn hơn bọn họ rất nhiều, bọn họ đâu có đắc tội được!

Thế nên mỗi lần nhìn thấy tiểu quận chúa, bọn họ lại phải đi đường vòng!

Ai ngờ đã chạy đến Quốc Tử Giám rồi mà quận chúa vẫn đuổi đến được!

Tiểu quận chúa thì lại vô cùng kích động và hưng phấn!

Ấy thế mà nàng lại có cơ hội trở thành thầy của cái đám ăn chơi trác táng này, thế này nàng có thể dạy dỗ bọn họ một cách danh chính ngôn thuận rồi còn gì?

Một ý định hay xiết bao, sao ngày xưa nàng không nghĩ ra nhỉ?

Nàng lén lút nhìn Lâm Bắc Phàm, làm hay lắm!

“Xem ra mọi người đều đã quen biết, vậy có thể qua lại một cách vui vẻ rồi!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thầy chủ nhiệm mà ta tìm cho mọi người chính là tiểu quận chúa Vân Oanh đây! Từ hôm nay trở đi, tiểu quận chúa sẽ giám sát việc học tập và kỉ luật của mọi người! Có ai có ý kiến gì không?”

Tiểu quận chúa kích động giơ tay lên: “Ta không có ý kiến gì hết!”

“Ta… ta có ý kiến!” Một nha nội giơ tay lên một cách yếu ớt.

“Hửm?” Tiểu quận chúa nhướn mày.

Dưới ánh mắt đầy chết chóc của tiểu quận chúa, nha nội kia sợ đến mức rụt tay lại. Song vừa nghĩ đến tương lai thê thảm là hắn ta lại dũng cảm giơ tay lên.

“Học trò này, ngươi có ý kiến gì hả?” Lâm Bắc Phàm khẽ cười.

“Ý kiến của ta là…”

Lúc bấy giờ, tiểu quận chúa ho khan một tiếng rồi xuất hiện bên cạnh người đó, xách hắn ta lên bằng một tay.

“Lâm Bắc Phàm, cho ta chút thời gian để ta làm công tác tư tưởng!”

Sau đó vụt một tiếng, cả hai người đã biến mất không còn thấy bóng dáng đâu.

Một lát sau, bên ngoài phòng học truyền tới những tiếng kêu thảm thiết.

Đúng thực là khiến người nghe phải đau lòng rơi nước mắt!

Những nha nội khác trong phòng học nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đó đến môi cũng trắng bệch!

Lại qua một lúc, tiểu quận chúa trở lại, trông nàng đắc ý vô cùng.

Nha nội kia cũng quay vào, chỉ là trên mặt hắn ta có thêm hai cái quầng thâm mắt, gò má xanh tím, vẻ mặt sống đã chẳng chẳng còn thiết tha gì.

Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Học trò này, ý kiến của ngươi là…”

“Bẩm ti nghiệp, học trò không có ý kiến gì cả!” Nha nội kia lập tức chắp tay nói lớn.

“Thế các trò còn lại thì sao, có ai có ý kiến gì không?” Lâm Bắc Phàm nhìn đám nha nội mặt mày trắng bệch kia.

Mọi người đồng loạt lắc đầu.

“Không có ý kiến gì hết!”

“Hoàn toàn không có ý kiến gì cả!”



“Hừ!” Tiểu quận chúa mỉm cười một cách đắc ý.

“Nếu mọi người đã không có ý kiến gì vậy chuyện này cứ quyết định vậy nhé!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi, tiểu quận chúa sẽ là thầy chủ nhiệm của lớp này, phụ trách quán triệt việc học tập và kỉ luật của mọi người!”

“Không!” Các nha nội nhắm mắt đầy tuyệt vọng, nhìn thấy một mảnh tối tăm như thể là tương lai của bọn họ vậy.

“Tiểu quận chúa, ta giao bọn họ cho quận chúa đấy!” Lâm Bắc Phàm có hơi không nỡ bảo: “Mặc dù bọn họ ngu dốt nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là một đám trẻ mà thôi!”

“Ti nghiệp đại nhân…” Các nha nội nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt mong chờ.

“Vậy nên lúc nào cần đánh thì quận chúa cứ đánh, cần mắng thì quận chúa cứ mắng! Một trận không đủ thì hai trận, hai trận không đủ thì ba trận, đánh đến khi nào bọn chúng tâm phục khẩu phục thì thôi! Bằng không chúng ta không làm tròn trách nhiệm với tương lai của chúng được!”

“Ôi không!” Các nha nội lại nhắm chặt mắt trong sự tuyệt vọng.

Tiểu quận chúa bỗng cảm nhận được trách nhiệm to lớn, nàng nghiêm túc bảo: “Lâm ti nghiệp, ngươi cứ yên tâm! Ta nhất định sẽ trông trừng bọn họ, chắc chắn sẽ không để bọn họ bước vào con đường sai trái đâu!”

Lâm Bắc Phàm cực kì vui vẻ: “Tiểu quận chúa vất vả rồi!”

“Cơ mà đây là lần đầu tiên ta làm chủ nhiệm, không có kinh nghiệm gì hết. Lâm ti nghiệp này, ngươi dạy ta được không?” Tiểu quận chúa khiêm tốn xin chỉ giáo.

“Đơn giản lắm, phải dạy dỗ bằng tình yêu thương!” Lâm Bắc Phàm cười đáp.

“Yêu thương?” Tiểu quận chúa không hiểu.

“Có câu thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi! Thế nên quận chúa cứ dạy dỗ bọn họ bằng nắm đấm của sự yêu thương cho ta, có thể ra tay thì đừng ngại! Chỉ cần không đánh chết thì cứ đánh mạnh vào!” Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói.

Tiểu quận chúa giơ nắm đấm lên, gật mạnh đầu: “Ta hiểu rồi!”

“Đậu má!” Nha nội trong phòng đồng loạt xoa ngực, bọn họ cảm thấy trái tim mình nguội lạnh luôn rồi!

Tiếp đó, tiểu quận chúa đã chính thức trở thành thầy chủ nhiệm, nhìn chằm chằm vào đám học trò trong lớp.

Chỉ cần tên nào trộm lười biếng sẽ lập tức được hưởng dạy dỗ bằng nắm đấm yêu thương ngay.

Cứ thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Trông cảnh tượng “thầy trò hòa hợp” ấy, Lâm Bắc Phàm hài lòng vô cùng, hắn âm thầm tự khen sáng kiến này của mình.

Dẫu sao thì hắn cũng là quan, hắn còn bận bịu công vụ nên không thể trông trừng đám học trò này được.

Nhưng sau khi có tiểu quận chúa tới làm thầy chủ nhiệm mọi chuyện lại khác hẳn.

Tiểu quận chúa chính là khắc tinh của đám nha nội ấy, có nàng trông trừng thì bọn họ chẳng dám làm xằng làm bậy đâu.

Mà hắn cũng thuận tiện giải quyết luôn cái mớ phiền phức là tiểu quận chúa này. Không cần hắn giục thì tiểu quận chúa cũng sẽ chủ động tích cực tới lớp, khỏi phải trả tiền, càng không làm phiền đến hắn.

Giải quyết được hai chuyện rắc rối cùng một lúc thật là thoải mái biết bao!
Chương 54 Sứ thần nước ngoài tới rồi, triều đình bị làm khó!

Có điều buổi tối lúc về nhà, vẫn có một cái đuôi bám theo sau Lâm Bắc Phàm.

“Ta đã bảo rồi mà, ta phải ăn cho người nghèo rớt luôn!” Tiểu quận chúa nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Hoan nghênh quận chúa, coi như ta khao quận chúa vậy! Làm thầy chủ nhiệm một ngày đã khiến quận chúa mệt mỏi rồi!”

“Coi như ngươi thức thời! Chúng ta đi mau đi thôi!”

Hai người lên xe ngựa và chầm chậm biến mất trong ánh chiều tà.

Chuyện tiểu quận chúa làm thầy chủ nhiệm nhanh chóng truyền đến đến tai nữ đế.

Nữ đế không khỏi bật cười: “Tiểu Vân Oanh thực sự bị Lâm Bắc Phàm bán mất lại còn đếm tiền giúp hắn, một ngày thôi mà đã không chống đỡ nổi rồi!”

Để tiểu quận chúa tới quản lý đám nha nội, như thế vừa có thể cắt đứt phiền phức mà tiểu quận chúa mang lại vừa có thể quản lý tốt nha nội.

Không thể không khen kế này của Lâm Bắc Phàm quá quyệt!

Thật khiến người ta phải vỗ bàn khen hay!

“Lâm ái khanh, trẫm càng ngày càng hi vọng vào ngươi rồi đấy!”

Nữ đế ném suy nghĩ này ra sau đầu rồi tiếp tục xử lý tấu chương.

Lúc bấy giờ, một phần tấu chương lọt vào mắt nàng.

“Ngày mai sứ thần của nước Đa La tới rồi!”

Ngày hôm sau, tại điện Kim Loan.

“Bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Các vị ái khanh miễn lễ!”

“Tạ bệ hạ!”

Các quan trong triều đứng dậy và xếp dạt sang hai bên.

Lúc này, một lão thái giám hô to: “Khởi bẩm bệ hạ, Cáp Mộc vương tử của nước Đa La đưa sứ thần tới yết kiến ạ!”

“Chuẩn!” Nữ đế nói một cách đầy uy nghiêm.

Năm người ăn mặc kì lạ, trông cao to dũng mãnh bước vào Kim Loan Điện.

Bọn họ giơ tay phải lên đặt lên vị trí trái tim rồi hơi khom người hành lễ, đồng thanh hô: “Bái kiến nữ đế bế hạ nước Đại Võ, chúc nữ đế vạn phúc an khang!”

“Sứ thần nước Đa La, miễn lễ!” Nữ đế nâng tay lên.

“Tạ bệ hạ!” Mọi người ngẩng đầu lên.

“Cáp Mộc vương tử, lần này ngươi đến là có chuyện gì?”

“Khởi bẩm bệ hạ, lần này ta tới là có năm chuyện quan trọng! Một là để gặp mặt thiên tử, thể hiện tình hữu nghị của nước ta! Hai là để ngắn nhìn giang sơn tươi đẹp của Đại Võ, ba là…”



Hai bên bèn giao lưu vô cùng hòa hợp thân thiện.

Lâm Bắc Phàm đứng ở bên dưới lẳng lặng nghe.

Hắn hiểu rất rõ ràng ý tứ trong chuyến đi lần này của sứ thần nước Đa La.

Nước Đa La là một nước nhỏ ở gần biên giới hoàng triều Đại Võ, dân số chưa đến mười triệu người, thực lực vô cùng có hạn. Trước kia nước này đã từng phát sinh mâu thuẫn với hoàng triều Đại Võ, đánh nhau mấy trận liền, cuối cùng lại bại dưới tay hoàng triều Đại Võ.

Vậy nên lần này bọn họ tới để cầu hòa mà Đại Võ cũng không muốn đánh.

Bởi lẽ hiện giờ hoàng triều Đại Võ loạn trong giặc ngoài nhiều quá rồi, đánh tiếp thì chỉ tự làm tổn thất thực lực của mình mà thôi.

Hai bên đều nhất trí nên mới có cuộc gặp mặt lần này.

Đúng lúc ấy, Cáp Mộc vương tử lại vỗ tay.

Phía sau có hai người cung kính bưng một cái hộp tinh xảo lên.

“Bệ hạ, đây là thư cầu hòa của nước ta, mời bệ hạ xem!”

“Trình lên đây!” Nữ đế nói.

“Vâng, thưa bệ hạ!”

Lão thái giám bước xuống, đang định mở hộp ra để lấy thư cầu thì phát hiện ra có gì đó không đúng.

“Cáp Mộc vương tử, mời vương tử mở hộp!”

Cáp Mộc vương tử lắc đầu: “Không mở được! Hộp này tên là hộp Thiên Lí Giang Sơn, được làm bởi tay hơn chục người thợ khéo léo của nước ta, bắt buộc phải có chìa khóa đặc biệt mới mở được! Thế nhưng do đường xa, chìa khóa đã bị mất! Nghe nói hoàng triều Đại Võ có vô số nhân tài, chắc là sẽ có người mở được chiếc hộp này! Có điều hộp này rất quý, hi vọng người đó có thể mở hộp lấy thư cầu hòa ra với điều kiện đừng làm hỏng hộp!”

Nhũng người có mặt đều là một đám cáo già, Cáp Mộc vương tử vừa mới nói là bọn họ đã biết hắn ta có ý gì rồi.

Rõ ràng đã thua mà vẫn không phục, thế nên mới nhân cơ hội này để làm khó!

Thế nhưng Đại Võ lại không thể không tiếp.

Xem ra mặc dù đây chỉ là một chuyện nhỏ, song lại là trận chiến về mặt thể diện, về mặt khí thế!

Nhìn thì có vẻ chẳng có tác dụng gì, song các nước vẫn cứ phải đấu tranh với nhau!

“Các vị ái khanh có cách gì để mở chiếc hộp Thiên Lí Giang Sơn này không?” Nữ đế nói.

Các quan văn võ trong triều đều tụ lại xem, quan sát kĩ chiếc hộp, ai cũng chau mày suy nghĩ rồi đồng loạt lắc đầu.

“Khởi bẩm bệ hạ, thần nghĩ hãy mời một thợ mở khóa trong kinh thành đến xem sao!”

“Chuẩn!”

Chưa đầy nửa canh giờ sau, có năm sáu người thợ mở khóa tới.

Thế nhưng sau khi quan sát chiếc hộp, bọn họ đều đồng loạt lắc đầu.

“Cấu trúc của chiếc hộp này khá phức tạp, kết cấu bên trong cũng khá nhiều, nếu không có chìa khóa gốc thì thực sự rất khó có thể mở được! Xin thứ cho sự vô năng của thảo dân!”

Chỉ có một người là hơi tự tin.

“Khởi bẩm bệ hạ, xin hãy cho thảo dân hai ngày!”

Trong lòng mọi người đều rất nặng nề!

Hai ngày cơ à, thế thì cũng muộn quá rồi!

Nếu như trước khi tảo triều kết thúc và vẫn chưa thể mở được hộp vậy là Đại Võ thua!

Sắc mặt mọi người đều rất xấu, còn Cáp Mộc vương tử lại cười một cách đắc ý.

Sau đó hắn ta nói với vẻ tiếc nuối: “Nếu không mở được thì thần chỉ đành lấy đao tách hộp này ra thôi! Mặc dù ảnh hưởng đến hộp Thiên Lí Giang Sơn nhưng tình hữu nghị giữa hai nước vẫn quan trọng nhất!”

“Hừ!” Nữ đế chẳng vui vẻ gì, nàng nhìn các quan một lượt.

Quan văn quan võ khắp triều đều xấu hổ mà cúi thấp đầu.

Lúc này, nàng lại phát hiện có một người từ đầu đến cuối vẫn vô cùng bình tĩnh. Trong lòng nàng bỗng dấy lên niềm hi vọng, hỏi: “Lâm ái khanh, ngươi có cách gì không?”
Chương 55 Học giỏi toán lí hóa, đi tới đâu cũng không sợ!

Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm mới chầm rãi đứng ra, hắn chắp tay đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, thần có một cách có thể thử xem sao ạ!”

“Tốt! Thử đi!” Nữ đế lớn giọng nói.

Lâm Bắc Phàm tiếp tục chắp tay: “Có điều cách của vi thần cần phải chuẩn bị một vài thứ, mong bệ hạ chấp thuận!”

“Ngươi cần thứ gì cứ việc nói!” Nữ đế đáp.

“Vâng, thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm hô to: “Thần cần một ít mộc nhĩ khô và nước sạch nữa!”

Thời gian chưa đầy một nén hương trôi qua, hai thái giám đã đem mộc nhĩ khô và nước tới.

Lâm Bắc Phàm nhanh chóng nghiền mộc nhĩ thành bột rồi đổ vào ổ khóa của hộp Thiên Lí Giang Sơn. Tiếp đó hắn lập tức nhỏ vài giọt nước vào cho mộc nhĩ hút nước. Cuối cùng, hắn ấn tay vào ổ khóa của chiếc hộp.

Chưa đầy một phút sau, chiếc hộp vang lên một tiếng lách cách rồi tự mở ra, thư cầu hòa ở bên trong cũng hiện ra.

Các đại thần trong triều và cả sứ thần nước Đa La đều kinh ngạc.

“Chiếc… hộp Thiên Lí Giang Sơn đã tự mở ra ư?”

“Sao lại mở được thế? Không có chìa khóa thì làm sao hắn mở được?”

“Hắn đã làm kiểu gì vậy? Hắn dùng yêu pháp gì rồi?”

“Quả khiến người ta khó lòng hiểu được!”



Lâm Bắc Phàm đưa thư cầu hòa trong hộp cho lão thái giám rồi chắp tay, bình tĩnh nói: “Bệ hạ, thần may mắn không làm nhục mệnh, hộp Thiên Lí Giang Sơn đã được mở rồi ạ!”

“Tốt lắm, tốt lắm!”

Nữ đế liên tiếp khen hay rồi mới hỏi: “Ái khanh, ngươi làm cách nào mà mở được thế? Mau kể cho trẫm nghe!”

Mọi người cũng dỏng tai lên nghe.

“Thực ra cách này rất đơn giản!”

Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa đáp: “Có câu trăm khoanh vẫn quanh một đốm, không cần biết ổ khóa có thiết kế đặc biệt thế nào, song về mặt nguyên lí thì đều giống nhau cả! Chỉ cần đẩy được lưỡi gà ở bên trong là có thể mở được!”

“Vậy nên vi thần đã dùng tới mộc nhĩ khô! Mộc nhĩ khô có một đặc điểm đó chính là có thể hút nước và nở ra! Thế nên thần đã nghiền mộc nhĩ khô thành bột rồi đổ vào ổ khóa! Sau đó thêm nước đồng thời bịt chặt ổ khóa lại! Mộc nhĩ nở ra bị chặn lại nên chỉ có thể chen vào lưỡi gà, thế nên khóa đã tự động được mở!”

Khóa ở thời cổ không phức tạp như khóa hiện đại.

Bên trong khóa là lưỡi gà, tra chìa khóa vào là mở được. Dù mất chìa khóa thì đổi một cái chìa khác cũng vẫn có thể mở ra, khả năng bảo vệ kém vô cùng. Nói là thiết kế phức tạp thì cũng chỉ là có thêm mấy lưỡi gà nữa mà thôi.

Thế nên Lâm Bắc Phàm đã mở được khóa một cách nhẹ nhàng.

Đây chính là sức mạnh của khoa học!

Học giỏi toán, lí hóa, đi đâu cũng chẳng sợ!

“Hóa ra là vậy!”

Mọi người dù hiểu hay không hiểu thì cũng đều gật đầu.

Cáp Mộc vương tử nhìn chằm chằm Lâm Bắc Phàm, hắn ta chắp tay hỏi: “Vị đại nhân này là…”

Nữ đế đáp với vẻ tự hào: “Hắn tên là Lâm Bắc Phàm, là tân khoa trạng nguyên! Hắn thi đâu đậu đó, bác học đa tài, kiến thức sâu rộng, năng lực xuất chúng, là một người mà trẫm rất yêu mến!”

“Bệ hạ quá khen rồi, vi thần không dám nhận ạ!” Lâm Bắc Phàm lùi về phía sau một bước.

Đại sự đã xong lại thâm tàng bất lộ!

Nói một câu như ở thời hiện đại chính là làm màu xong thì chạy!

Nữ đế mở thư cầu hòa ra, gật đầu với vẻ hài lòng rồi bảo: “Trẫm nhận thư cầu hòa của nước Đa La! Nhưng về chuyện bồi thường vẫn cần phải bàn bạc!”

“Đó là điều tất nhiên! Đây là chuyện lớn, hơn nữa đi đường mệt nhọc nên thần cũng muốn trở về chuẩn bị!”

“Chuẩn, tiễn khách!” Nữ đế nói.

Cáp Mộc vương tử hành lễ rồi dẫn sứ thần rời đi.

Trước khi đi, hắn ta lại liếc nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt sâu xa.

Lâm Bắc Phàm cảm giác tương lai hai người sẽ còn gặp lại nhau.

Lúc này, nữ đế lại hớn hở nói: “Lâm ái khanh, tiến lên nhận chỉ!”

“Bệ hạ, có thần!” Lâm Bắc Phàm đứng ra.

“Ban nãy khi gặp sứ thần nước Đa La, Lâm ái khanh trí dũng đa mưu, bảo vệ danh dự nước nhà khiến trẫm vô cùng vui!”

Nữ đế lớn giọng nói: “Ban thưởng vạn lượng bạc trắng và mười xếp lụa thượng hạng, mười vò rượu Hoàng Kim Ngọc Dịch, một đôi ngọc bích như ý cực phẩm, hai con ngựa Đại Uyên…”

Nữ đế cứ thế mà ban thưởng một đống.

Lâm Bắc Phàm nghe mà mí mắt cứ giần giật!

Nữ đế lại phát điên gì nữa vậy, hắn chỉ làm một chuyện nhỏ nhặt thôi mà nữ đế đã thưởng nhiều vậy rồi sao?

Nữ đế quá ngang ngược rồi thì phải?

Các quan văn võ nghe mà lòng ghen tị.

Tiểu tử thối này lập được chút công nho nhỏ mà đã được thưởng rõ nhiều, quá thiên vị rồi đó!

Chúng ta làm quan mười mấy năm mà đâu có được thưởng như vậy.

Ganh tị quá, ganh tị chết đi được!

Thế là các quan đồng loạt lên tiếng.

“Bệ hạ, không thể được đâu ạ!”

“Bệ hạ, mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh!”



Nữ đế chau mày, bất mãn nói: “Lâm ái khanh đã lập công, trẫm thưởng cho hắn chẳng lẽ cũng là sai ư?”

“Bệ hạ, Lâm ti nghiệp lập công, bệ hạ thưởng hắn là không sai! Nhưng bệ hạ thưởng nhiều quá mà công lao của Lâm ti nghiệp cũng chỉ có thế mà thôi! Vậy nên mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh!” Một lão thần đứng ra nói.

“Mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh!” Các quan đồng thanh nói.

Nữ đế tức đến mức muốn giết sạch đám người này!

Khó khăn lắm nàng mới có một lí do để trọng thưởng cho Lâm Bắc Phàm, kết quả lại bị đám người này làm loạn!

“Nhiều ư? Trẫm thấy chẳng nhiều một chút nào cả!”

Nữ đế cười lạnh, đập bàn đứng dậy: “Mới nãy sứ thần nước Đa La làm khó, mấy người các ngươi lại không một ai nghĩ ra được cách nào, báo hại Đại Võ ta mất thể diện! Trẫm không trị tội các ngươi đã là nhân từ lắm rồi, vậy mà các ngươi còn cản trẫm trọng thưởng người có công, rốt cuộc các ngươi muốn thế nào?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom