• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (7 Viewers)

  • Chương 46-50

Chương 46 Đắc tội với quan lại khắp triều, cuộc sống của ta vẫn thư thả vậy thôi!

Buổi tối ba ngày sau, tại phủ đệ của ngôn quan Diêu Chính.

Lúc bấy giờ, đèn trong phủ thắp sáng trưng, tất cả mọi người đều đang làm việc. Trong đó có một người phụ nữ đang bận rộn chỉ huy.

“Xếp hết mấy cái chăn này lên xe cho ta! Xương lão gia yếu, không chịu được đường xa mệt nhọc đâu, cứ trải cho dày vào!”

“Thứ này không cần nữa thì mai đem đi bán, bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu!”

“Ôi chao ta nói ngươi chứ… cẩn thận vào, đây là tranh chữ mà lão gia thích nhất đấy!”



Diêu Chính tóc bạc đầy đầu đang đứng trước đại đường, gương mặt hắn ta đầy phiền muộn và lưu luyến.

Bởi lẽ hắn ta đã cáo quan, ngày mai hắn ta phải về quê dưỡng lão rồi.

Hắn ta sẽ phải rời xa phủ đệ mình đã ở gần ba mươi năm, rời xa nơi đã phấn đấu cả nửa đời với mình, có quá nhiều thứ phải luyến tiếc.

Vốn dĩ hắn ta đâu cần phải rời đi thế này, thế nhưng nếu không làm quan nữa thì hắn ta còn ở lại nơi này làm chi?

Tất thảy tham vọng và lý tưởng của hắn ta đều tan thành mây khói, hắn ta cứ dứt áo rời khỏi cái chốn thị phi này cho xong, mắt không thấy thì tim không phiền.

Đúng lúc ấy, một kẻ đầy tớ vội vã chạy vào: “Lão gia, tân khoa trạng nguyên, ti nghiệp Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm đại nhân tới rồi, đại nhân nói tới thăm lão gia!”

Diêu Chính sững sờ, thật chẳng ngờ trước khi rời đi, kẻ thù lại tới thăm hắn ta!

Người phụ nữ đang bận chỉ huy kia cũng chính là Diêu phu nhân, bà ta quát: “Đã hại lão gia nhà chúng ta thành ra thế này còn dám vác mặt tới? Đi bảo hắn là không gặp! Đóng cửa tiễn khách!”

Diêu Chính thở dài một hơi: “Thôi, đã là đồng liêu với nhau thì thôi cứ ra gặp vậy!”

Không lâu sau, Lâm Bắc Phàm bưng một vò rượu và một hộp đồ ăn tới, vừa cười vừa bước vào.

Trông thấy khung cảnh trong phủ, hắn kinh ngạc: “Diêu đại nhân định đi sao?”

“Lão phu còn ở lại được à? Giờ lão phu không quan không chức, lão phu còn ở đây để người ta đâm lòng ghen ghét hả?” Diêu Chính châm chọc.

“Lời này của ngươi xa cách quá đấy! Tốt xấu gì chúng ta cũng là đồng liêu với nhau, quan điểm chính trị có thể bất đồng, có thể đấu đá ngươi chết ta sống trên triều nhưng lúc riêng tư thì vẫn làm bạn được mà!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

Diêu Chính nhìn dáng vẻ tươi cười của Lâm Bắc Phàm, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp: “Từ lúc lão phu cáo quan đến giờ, ngươi là người tới thăm đầu tiên đấy!”

Trong câu nói của Diêu Chính là nỗi bi thương chẳng thể lột tả.

Người ta hay nói người đi trà lạnh nhưng cũng không thể lạnh nhanh như vậy được!

Làm quan ba mươi năm nay, Diêu Chính quen biết hết tất cả mọi người trong triều, kết bạn cũng khá nhiều.

Ấy vậy mà tới giờ lúc hắn ta cáo quan về quê, ba ngày trôi qua mà chẳng thấy đồng liêu nào tới hỏi thăm. Ngược lại, cái tên tham quan Lâm Bắc Phàm mà hắn ta đã nhiều lần buộc tội lại tới cửa thăm hỏi, nghe thật mỉa mai chăng?

“Thế cũng thật vinh dự cho ta quá! Ta có chuẩn bị chút rượu thịt, uống một ly nhé?”

Diêu Chính trầm ngâm mất một lát, đoạn bảo: “Cũng được, lão phu cũng muốn nói chuyện với ngươi!”

Hai người bước vào thư phòng, bày rượu và đồ ăn ra.

Vò rượu được mở ra, hương rượu thơm lan tỏa khắp căn phòng như những cánh hoa nở rộ.

“Bách Hoa Nhưỡng đấy à!” Diêu Chính kinh ngạc, không ngờ Lâm Bắc Phàm lại mang thứ rượu thượng hạng này tới.

“Đúng là Bách Hoa Nhưỡng đấy, hôm nay hoàng cung vừa mới mang đến cho! Cơ mà rượu ngon là phải có người uống cùng nên ta cố ý mang qua đây để ta và người cùng nhau thưởng thức!” Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa rót rượu.

“Coi như tên tiểu tử nhà ngươi còn có lương tâm, rót thêm đi, đầy vào!” Diêu Chính khịt mũi ngửi, ngây ngất vô cùng.

“Yên tâm, hôm nay ta cho ngươi uống no luôn!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

Vài ly rượu qua đi, mối quan hệ giữa hai người đã hòa hoãn hơn rất nhiều.

Lâm Bắc Phàm hỏi Diêu Chính điều mà hắn thắc mắc trong lòng.

“Diêu đại nhân này, nói thật thì ta vẫn chưa hiểu là tại sao ngươi cứ nhắm vào ta mãi thế?” Lâm Bắc Phàm thắc mắc: “Trong triều có biết bao tham quan, có biết bao gian thần, sao ngươi không đối phó với bọn họ mà cứ chọc vào một người mới như ta?”

Diêu Chính vừa uống rượu vừa tự giễu: “Ngươi tưởng lão phu muốn hả? Ta đã tranh đấu ba mươi năm rồi, từ lúc phong độ hào hoa đến khi bạc trắng mái đầu! Kết quả, bọn họ càng ngày càng trèo cao, còn ta thì vẫn giậm chân tại chỗ! Ngươi có từng trải qua nỗi tuyệt vọng như vậy chưa?”

“Giờ ngươi đã biết tại sao ta cứ nhất quyết phải đối đầu với ngươi rồi chứ!”

Diêu Chính nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Phàm: “Bởi vì ta sợ sau khi trưởng thành ngươi sẽ trở thành một tên tham quan lạm quyền! Ta phải kéo ngươi ngã ngựa nhân lúc lông cánh ngươi còn chưa mọc đủ. Ấy vậy mà giờ lão phu còn mất cả chức, ngươi đáng sợ hơn đám người kia nhiều!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Đó là bởi ngươi quá bảo thủ, là bởi ngươi dùng sai cách!”

“Chẳng lẽ ta phải thông đồng làm bậy giống ngươi ư?” Diêu Chính lạnh lùng cười.

“Vậy thì đã làm sao? Ngươi coi giờ ta sống rất thoải mái đấy thôi?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Có rượu thơm, có đồ ăn ngon, có bạc tiêu chẳng hết, còn có cả ân sủng của nữ đế! Dù ta có đắc tội tất cả quan văn võ trong triều thì cuộc sống của ta vẫn thư thả vậy thôi!”

“Lão phu không cần biết người khác nghĩ thế nào nhưng lão phu không làm được những chuyện đó!”

Diêu Chính lại rót cho mình một ly rượu, hắn ta nói: “Lâm đại nhân, lão phu cũng có chuyện này muốn hỏi ngươi!”

“Mời Diêu đại nhân nói!”

“Lâm đại nhân, ngươi cứ luôn mồm luôn miệng bảo yê Đại Võ, không phải cúc cung tận tụy thì cũng là hầu hạ bệ hạ đến chết mới thôi, vậy cớ sao ngươi lại tham ô nhiều bạc như vậy? Hơn nữa, ngươi cần nhiều bạc thế để làm gì?”

“Diêu đại nhân, câu hỏi này của ngươi có hơi…”

“Sao? Ngươi không trả lời được hay là ngại không muốn trả lời?” Diêu Chính mỉa mai.

“Đương nhiên không phải!” Lâm Bắc Phàm ngồi thẳng người, vẻ mặt hắn nghiêm túc: “Diêu đại nhân, để ta nói ngươi hay, một Đại Võ có thể khiến ta tham ô được nhiều bạc thế này, ta có lí do gì mà không yêu chứ?”

Diêu Chính: “Khụ khụ…”
Chương 47 Tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì không làm được gì cả!

Diêu Chính ho khù khụ, chỗ rượu vừa mới nuốt vào bụng hắn ta cũng phun hết ra ngoài.

Mặt mũi hắn ta đỏ bừng!

Lâm Bắc Phàm vội giơ tay vỗ lưng cho Diêu Chính, hắn bảo: “Diêu đại nhân uống chậm thôi, không phải vội!”

Diêu Chính tức giận trừng mắt với Lâm Bắc Phàm một cái.

Vì câu nói của tên tiểu tử nhà ngươi mà ta mới bị sặc đấy!

“Còn tại sao lại tham ô nhiều bạc như vậy thì…”

Lâm Bắc Phàm nhún vai, đoạn mỉm cười: “Có một câu nói rất hay, tiền không phải vạn năng nhưng không có tiền thì không làm được gì cả! Ai chẳng muốn kiếm thật nhiều tiền, ngươi nói có đúng không, hả Diêu đại nhân?”

“Hừ! Ngươi có cả một đống lý lẽ sai lệch! Lão phu không nói lại được ngươi!” Diêu Chính sầm mặt, hắn ta bưng ly rượu lên rồi lại bảo: “Kính ngươi một ly, chúc ngươi sẽ có một ngày biến thành người mà bản thân ngươi ghét nhất!”

Lâm Bắc Phàm cũng nâng ly một cách vui vẻ: “Xin được nhờ lời chúc của ngươi, ta ghét nhất là kẻ giàu có!”

Diêu Chính: “Khụ khụ…”

“Diêu đại nhân sao lại sặc nữa rồi?”

“Ngươi bớt bớt cái mồm lại cho ta nhờ!”



Uống thêm vài ly rượu nữa, Lâm Bắc Phàm tỏ rõ mục đích chuyến thăm hôm nay của hắn.

“Diêu đại nhân, thật ra ta tới là để mời ngươi tới dạy học ở Quốc Tử Giám!”

Diêu Chính giận đùng đùng, hắn ta đứng phắt dậy: “Lâm Bắc Phàm, ngươi đang sỉ nhục ta đấy à?”

“Ngươi nói vậy là sao?” Lâm Bắc Phàm không hiểu, hắn hỏi.

Diêu Chính quát: “Trước kia cùng làm quan trong triều, chúng ta cũng được tính là ngang nhau! Giờ ngươi lại mời ta về Quốc Tử Giám làm bề dưới của ngươi, ấy chẳng phải sỉ nhục thì là gì?”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu, bật cười: “Diêu đại nhân nghĩ nhiều rồi! Ngươi có từng thấy ai mang rượu ngon đến để sỉ nhục ngươi chưa?”

“Thế ý của ngươi là sao?” Diêu Chính lấy lại bình tĩnh rồi ngồi xuống.

“Ta nghĩ như thế này!” Lâm Bắc Phàm ho khan một tiếng: “Diêu đại nhân cũng có hơn ba mươi năm làm quan, có kinh nghiệm quan trường phong phú, hơn nữa còn làm chức ngôn quan phụ trách giám sát lời nói và hành động của các quan trong triều! Vậy nên ta muốn mời ngươi tới Quốc Tử Giám dạy học, truyền đạt tư tưởng, nề nếp và đạo làm quan cho các sĩ tử!”

Diêu Chính nghe vậy, trong lòng cũng xao động.

Mặc dù hắn ta không được làm quan nữa, song hắn ta vẫn có thể làm giáo quan!

Để chút sức lực còn lại của hắn ta được phát huy, dùng để bồi dưỡng ra vài học trò ưu tú.

Đến lúc đám học trò đó lên làm quan lớn thì hắn ta cũng được nở mày nở mặt!

“Ngươi không sợ ta dạy dỗ ra quan thanh liêm để đối phó với ngươi à?” Diêu Chính hỏi.

“Đó là ý mà ta muốn đấy!” Lâm Bắc Phàm khẽ cười.

Diêu Chính: “Hả?”

Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, hắn nói với vẻ vô cùng phiền muộn: “Bởi vì triều đình giờ nhiều tham quan quá! Ai cũng cáo già, ai cũng xảo quyệt, ta không thể đối phó hết được! Thế nên ta hi vọng Diêu đại nhân đây có thể bồi dưỡng ra quan thanh liêm, chính trực để làm sạch chốn quan trường, diệt sạch bọn tham quan, có thể ta cũng được sống dễ chịu hơn chút!”

Diêu Chính: “Khụ khụ…”

Hắn ta lại điên tiết trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm!

Tên tiểu tử nhà ngươi!

Thế mà ngươi cũng nghĩ ra được?

Bảo hắn ta bồi dưỡng ra quan thanh liêm để đấu đá với đối thủ chính trị của mình…

Hắn ta xin bại dưới trí tưởng tượng của Lâm Bắc Phàm!

Diêu Chính nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi yên tâm, lão phu nhất định sẽ tận tâm tận lực để bồi dưỡng ra lớp quan lại vừa chính trực vừa có năng lực! Không những diệt sạch bọn tham quan trong triều mà còn đối phó với cả ngươi nữa!”

Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Đợi tin tốt từ ngươi vậy!”

Hắn lại uống thêm mấy ly rượu, ăn uống no nê xong bèn rời đi.

Diêu Chính đi ra, lớn tiếng hét: “Không phải dọn dẹp nữa đâu, đặt mọi thứ về chỗ cũ đi!”

“Lão gia, tại sao vậy?” Diêu phu nhân lấy làm lạ hỏi.

“Chúng ta không đi nữa, chúng ta sẽ ở lại kinh thành!” Diêu Chính ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, đôi mắt đục của hắn ta ánh lên tia sáng.

Đó là bởi hắn ta đã tìm được mục tiêu mới, tìm được một thứ khác để theo đuổi!

Ngày hôm sau, Diêu Chính tới Quốc Tử Giám báo danh, Lâm Bắc Phàm đích thân ra tiếp đón và làm mọi thủ tục với hắn ta.

Chuyện này nhanh chóng được lan truyền trong triều.

Mọi người đều hết sức kinh ngạc!

Một Diêu Chính đã cáo quan mà lại đi dạy học ở Quốc Tử Giám của Lâm Bắc Phàm ư?

Tiến triển thần thánh gì đây?

Trước kia chẳng phải hai người này đấu đá đến ta sống ngươi chết hay sao?

Sao đến giờ lại từ địch chuyển sang làm bạn rồi?

Chuyện này càng lan truyền càng sục sôi!

Trong hoàng cung.

Nữ đế nhanh chóng biết được tin này, nàng gật đầu với vẻ hết sức hài lòng: “Việc làm này của Lâm ái khánh… thật đúng ý trẫm lắm!”

Trước đó, nàng nổi giận và bãi chức Diêu Chính, song sau đó nàng lại hối hận.

Bởi lẽ hiếm lắm mới có một vị quan chính trực như Diêu Chính, chỉ có điều Diêu Chính quá bảo thủ, không biết co giãn nên khó mà dùng.

Nhưng bảo một cửu ngũ chí tôn như nàng phải cúi đầu lại là chuyện không thể.

Hành động này của Lâm Bắc Phàm đã giải quyết vấn đề này một cách triệt để.

Hắn mời Diêu Chính tới dạy học ở Quốc Tử Giám, để hắn ta rời xa quan trường nhưng không hoàn toàn biến mất, đồng thời cũng giữ thể diện cho nữ đế là nàng.

Hơn nữa còn có thể phát huy khả năng còn lại của Diêu Chính, để hắn ta bồi dưỡng lớp quan lại chính trực bằng kinh nghiệm mà đời này hắn ta đã học được.

Nếu như cần thiết còn có thể đề bạt hắn ta, tiếp tục trọng dụng hắn ta.

Một mũi tên trúng hai đích, có quá nhiều lợi ích!

Nữ đế càng nghĩ càng thấy vui: “Quan lại khắp triều cũng chỉ có mình Lâm ái khanh suy nghĩ cho trẫm! Hơn nữa hắn còn không tính toán mà trọng dụng Diêu Chính, lòng dạ khoan dung, độ lượng! Trẫm nhất định phải ban thưởng cho hắn mới được!”
Chương 48 Nữ đế ngang ngược quá, lại ban thưởng tiếp!

Vậy là ngày hôm sau, tại điện Kim Loan.

“Lâm ái khanh đâu rồi?”

“Thần đây ạ!”

“Ban thưởng cho ái khanh một xe Tử Kim Tường Vân và mười xếp lụa thượng hạng!”

Lâm Bắc Phàm ngỡ ngàng.

Mới sáng sớm, người còn chưa tỉnh ngủ mà đã thưởng cả xe rồi?

Còn cả mười xếp lụa thượng hạng nữa?

Thực sự quá bất ngờ, hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lí gì hết!

Các quan cũng được một phen hoang mang!

Mới sáng sớm tinh mơ, Lâm Bắc Phàm còn chưa làm gì mà đã được thưởng một cái xe?

Ngoài ra còn được thêm mười xếp lụa thượng hạng nữa?

Nữ đế đang đùa gì vậy?

Dù người có ân sủng Lâm Bắc Phàm thì cũng phải để ý đến luật cơ bản chứ?

Lâm Bắc Phàm không lập công gì mà vẫn thưởng cho hắn nhiều đồ tốt như vậy, chẳng lẽ nữ đế không sợ các quan sẽ bất mãn trong lòng sao?

Lâm Bắc Phàm đang định lên tiếng thì nữ đế đã nghiêm túc bảo: “Lâm ái khanh không được từ chối, bằng không trẫm sẽ trị tội ngươi!”

Lâm Bắc Phàm lại càng hoang mang hơn!

Đậu má!

Sao nữ đế ngang ngược quá vậy!

Ban thưởng cho ta lại còn không cho ta từ chối, nữ đế không thể tôn trọng nhân quyền của ta một chút được à?

Song tiếc rằng đây là xã hội phong kiến, quyền hành của vua là cao nhất!

Vậy nên Lâm Bắc Phàm chỉ đành nuốt nước mắt mà nói: “Tạ chủ long ân!”

“Ừm!” Nữ đế gật đầu đầy thỏa mãn, đoạn nàng lại liếc nhìn các quan đang chuẩn bị lên tiếng, nói: “Bắt đầu tảo triều thôi, có chuyện gì thì khởi tấu, không có thì bãi triều!”

Cứ như vậy, nữ đế tiền trảm hậu tấu và ép Lâm Bắc Phàm nhận xe.

Hôm nay không có chuyện gì lớn nên buổi triều sớm đã nhanh chóng kết thúc.

Lâm Bắc Phàm và các quan cùng nhau ra khỏi hoàng cung, hắn đang chuẩn bị lên ngựa để về Quốc Tử Giám làm việc thì đúng lúc ấy có một phu xe dắt một chiếc xe ngựa đi tới, nói với Lâm Bắc Phàm bằng giọng điệu vô cùng cung kính: “Lâm đại nhân, đây là xe Tử Kim Tường Vân mà bệ hạ ban thưởng! Còn cả mười xếp lụa thượng hạng nữa, hiện giờ đồ đã được đưa đến phủ của Lâm đại nhân rồi ạ!”

“Đây là xe mà bệ hạ thưởng cho ta?” Lâm Bắc Phàm liếc nhìn chiếc xe ngựa sang trọng trước mắt mà ngẩn người.

Xe ngựa này phải cao hơn hai mét, được đóng bằng gỗ tử đàn, nhìn tổng thể thì khá là lớn, trông như một căn nhà nhỏ di động. Cửa xe, lan can xe đều được chạm khắc, mài giũa vô cùng tỉ mỉ và tinh xảo, liếc mắt cái là biết xe được đóng bởi một nghệ nhân nổi tiếng.

Trên đỉnh xe có treo lụa Tử Kim Tường Vân, nom vô cùng tôn quý và nho nhã.

Còn con ngựa kéo xe cũng ghê gớm không kém, đó là hai con ngựa Đại Uyên cao lớn và dũng mãnh.

Phải biết rằng ngựa Đại Uyên chẳng khác gì so với Rolls Royce trong xã hội hiện đại cả.

Hai con ngựa Đại Uyên này chính là hai chiếc Rolls Royce. Cộng thêm chiếc xe ngựa xa xỉ đằng sau hai con ngựa nữa đúng chuẩn máy bay chiến đấu bên trong Rolls Royce.

“Thứ này thực sự là xe mà bệ hạ ban thưởng cho ta ư?” Lâm Bắc Phàm hỏi lại.

Người chăn ngựa gật đầu một cách cung kính, đoạn cười, bảo: “Đúng vậy ạ, tiểu nhân sao dám lấy chuyện này để đùa với đại nhân chứ?”

Lâm Bắc Phàm hoàn toàn chắc chắn rằng đây chính là xe mà nữ đế đã tặng cho hắn.

Nữ đế vẫn ngang ngược như vậy!

Hắn liếc nhìn xe ngựa và cả kiệu của các quan viên bên cạnh.

Chỗ xe ngựa và kiệu đó trông cũng sang trọng, song hiện giờ nếu so sánh với xe Kim Tử Tường Vân của Lâm Bắc Phàm thì chúng trở nên cực kì mộc mạc, đẳng cấp thấp hơn rất nhiều.

Các quan viên xung quanh ngưỡng mộ đến đỏ cả mắt!

Phải biết rằng tại đây, không một ai có chức quan và thân phận thấp hơn Lâm Bắc Phàm cả!

Thế nhưng xe mà họ đi lại chẳng bì nổi với xe của hắn!

Xe ngựa là gì chứ?

Xe ngựa không những là một phương tiện giao thông mà còn lại biểu tượng cho thân phận nữa!

Những kẻ làm quan lớn nắm giữ chính quyền hoàng triều như bọn họ mà lại chẳng bằng một tên quan lục phẩm tép riu kia!

Trong lòng bọn họ chua xót lắm, nữ đế thực sự quá sủng ái tên khốn này!

Tuy nhiên, trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Lâm Bắc Phàm lại thở dài một hơi đầy ưu sầu.

Một vị quan viên không kìm lòng được mà hỏi hắn: “Lâm đại nhân này, ngươi thở dài gì thế?”

Lâm Bắc Phàm đáp: “Ta thở dài là bởi ta thấy cuộc đời mình vô vọng quá!”

“Cuộc đời vô vọng á?” Mọi người thi nhau liếc nhìn hắn.

“Ngươi xem, mặc dù ta chỉ là một tên quan lục phẩm nho nhỏ nhưng lại được ở nhà cao cửa rộng, được ăn đồ ăn của Ngự thiện phòng, được uống Bách Hoa Nhưỡng của cung đình, được mặt lụa thượng hạng, ra ngoài lại được ngồi xe ngựa Tử Kim Tường Vân xa hoa, rồi cả bạc tiêu mãi chẳng hết nữa…”

Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, đôi mắt hắn đầy vẻ tha thiết, hắn bảo: “Các vị đại nhân, các vị nói coi, cuộc đời ta còn gì để mà xông pha nữa?”

Các vị đại thần đồng loạt sầm mặt lại!

Thằng cha này ra vẻ khiêm tốn để kích thích bọn họ chứ gì?

Bọn họ không muốn nhìn thấy hắn nữa, tất cả bèn tức tối rời đi!

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm ngồi lên chiếc Rolls Royce thuộc về hắn đi tới Quốc Tử Giám.

Trên đường đi, hắn hay tin từ phu xe rằng hắn ta cũng là người mà nữ đế sắp xếp cho hắn, phụ trách giúp hắn dắt ngựa và chạy xe.

Tiền công cho phu xe và các loại tiền như tiền bảo dưỡng xe, tiền mua đồ ăn đồ uống cho ngựa toàn bộ đều do phủ Nội vụ chi trả, không cần Lâm Bắc Phàm phải chi một đồng nào hết.

Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi.

Hắn không hiểu tại sao nữ đế lại tốt với hắn như vậy?

Hình như hắn và nữ đế còn chưa quen biết được bao lâu, ngày thường cũng chẳng giao lưu gì nhiều, mà bản thân hắn cũng đâu lập được công lao to lớn gì…

Việc ăn mặc, việc ở, việc đi lại, việc gì nữ đế cũng lo cho hắn, đã thế còn sắp xếp toàn là những thứ cao cấp nhất!

Lâm Bắc Phàm sờ mặt của mình, đừng bảo nữ đế nhìn trúng nhan sắc của hắn, định bao nuôi hắn đấy nhé?

Nhưng sao nữ đế phải phiền phức như vậy?

Nữ đế chỉ cần hạ chỉ triệu mình vào cung thị tẩm, mình không nghe cũng phải nghe thôi!

Thật đúng làm người ta khó hiểu mà!
Chương 49 Tiểu quận chúa Vân Oanh, tâm hồn ăn uống thời cổ!

Vậy là Lâm Bắc Phàm đã ngồi xe Tử Kim Tường Vân đi làm, sau đó lại ngồi xe Tử Kim Tường Vân tan làm.

Suốt quãng đường, ánh mắt của mọi người cứ nhìn chằm chằm vào hắn, song phần nhiều vẫn là dị nghị.

“Đây là xe ngựa của tân trạng nguyên đó, sang trọng quá, sang trọng hơn xe ngựa của rất nhiều quan lớn trong triều!”

“Nghe đâu là do nữ đế ban thưởng đấy! Dạo gần đây nữ đế bệ hạ đã thưởng phủ đệ, rượu ngon, đồ ăn ngon, còn cả một vạn lượng bạc cho tân trạng nguyên rồi, giờ lại thêm chiếc xe xa xỉ này nữa, nữ đế quả thật vô cùng ưu ái tân trạng nguyên!”

“Một tên tham quan vô độ như hắn mà nữ đế vẫn ưu ái cho được, nữ đế càng lúc càng mê muội rồi!”

“Đúng vậy, nghe đâu tân trạng nguyên này còn tham ô cả mấy trăm vạn lượng bạc trắng từ tay các sĩ tử ở Quốc Tử Giám, làm ô uế bầu không khí ở Quốc Tử Giám, làm sai lệch bản chất của ngành giáo dục, đúng là đáng hận!”

“Cứ thế này thì triều đình còn hi vọng gì đây?”

“Dân chúng còn hi vọng gì đây?”



Những tiếng oán than cứ vang vọng mãi.

Có điều Lâm Bắc Phàm đã nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hắn đã nghe mấy lời dị nghị như thế này nhiều lắm rồi, nhiều đến mức tai hắn cũng muốn mọc kén nên hắn lười chẳng buồn để ý.

Đúng lúc ấy, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Lâm Bắc Phàm mở mắt ra: “Sao lại dừng xe thế?”

“Đại nhân, có người chắn đường rồi, không qua được!”

“Đuổi hắn ta đi là được!”

“Đại nhân, người này thân phận cao, tiểu nhân không dám đuổi ạ!”

“Ai thế?”

“Là tiểu quận chúa Vân Oanh!”

Lúc này, một bóng người nho nhỏ nhanh nhẹn nhảy lên xe ngựa, sáp đến trước mặt Lâm Bắc Phàm trong chớp mắt.

“Ngươi chính là tân trạng nguyên, ti nghiệp của Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm?”

Đó là một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, tuổi mới tròn mười sáu, trên đầu có hai búi tóc, gương mặt tròn trịa trông như em bé, đôi mắt vừa to vừa long lanh, trên người mặc áo màu vàng nhạt, vạt váy màu xanh lục, trông cực kì đáng yêu.

Lúc này thiếu nữ đó đang chống eo, quan sát Lâm Bắc Phàm từ trên cao.

Đôi mắt to tròn long lanh trợn trừng như đang uy hiếp Lâm Bắc Phàm, song ánh mắt thì không hề có lực sát thương.

Lâm Bắc Phàm biết thiếu nữ này, phụ thân của nàng là một vị quân chủ theo chủ nghĩa bảo hoàng và rất được nữ đế tin tưởng.

Nghe đâu hắn ta sở hữu thực lực Tiên Thiên đỉnh cao, còn thống lĩnh mười vạn cấm quân ở kinh thành, quyền cao chức trọng.

Song cũng bởi thế mà chẳng ai dám chọc vào vị tiểu quận chúa này.

Tiểu quận chúa cũng là một người chẳng hề an phận, nàng hận thói xấu kẻ xấu như thù địch, thích lo chuyện bất bình, cũng thích nhất là cho đám tham quan nịnh thần một bài học, và cả đám nha nội nữa.

Còn một đặc điểm nữa là nàng thích ăn, là một tâm hồn ăn uống thời cổ.

Nàng hay dạy dỗ người khác bằng cách ăn uống.

Lâm Bắc Phàm vội vã chắp tay: “Hạ quan Lâm Bắc Phàm bái kiến tiểu quận chúa Vân Oanh!”

Tiểu quận chúa Vân Oanh nhìn Lâm Bắc Phàm từ trên cao, nàng chép miệng: “Trông cũng giống nhân tài đấy, nhưng sao không làm chuyện mà người nên làm vậy?”

“Lời này của tiểu quận chúa, bổn quan không hiểu cho lắm?” Lâm Bắc Phàm lấy làm lạ nói.

“Bớt giả bộ với bổn quận chúa đi, chuyện của ngươi ta đã nghe nói rồi!” Tiểu quận chúa Vân Oanh nói: “Ta vừa mới trở về kinh thành đã hay tin tân trạng nguyên, cũng chính là ngươi đấy, lợi dụng chức vụ để tham ô những trăm vạn lượng bạc, đúng là một tên tham quan điển hình! Chẳng biết tại sao nữ đế tỷ tỷ lại thương yêu ngươi nữa, hừ!”

“Vu oan giá họa! Đây chắc chắn là vu oan giá họa! Bổn quan sống cả đời thanh liêm chính trực, sao có thể làm ra chuyện như vậy?” Lâm Bắc Phàm quả quyết phủ nhận.

“Khỏi phải giả bộ với ta, ánh mắt của mọi người rất tinh tường đấy nhé!” Tiểu quận chúa lớn giọng nói.

“Nói xằng nói bậy! Ánh mắt của mọi người phân rõ trắng đen, một nửa là đen một nửa là trắng! Mắt thấy chưa chắc đã là sự thật, tai nghe chưa chắc đã là giả!” Lâm Bắc Phàm nói.

“Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi! Bổn quận chúa đói bụng rồi, mau mời ta ăn cơm! Nếu ngươi không mời…” Tiểu quận chúa giơ nắm đấm của mình lên, nghiến răng uy hiếp: “Ngươi đã từng thấy nắm đấm như cái niêu chưa?”

Lâm Bắc Phàm híp mắt: “Nắm đấm như cái niêu thì ta chưa thấy, song nắm đấm như cái màn thầu thì ta thấy rồi đấy!”

“A!” Tiểu quận chúa phát điên lên, nàng cảm giác đang bị Lâm Bắc Phàm coi thường.

Tiểu quận chúa định ra tay cho Lâm Bắc Phàm biết uy lực của nắm đấm như cái niêu.

Lâm Bắc Phàm vội vàng nói: “Tiểu quận chúa đừng ra tay, ngày mai ta còn phải lên triều sớm! Nếu nữ đế bệ hạ có hỏi thì ta sẽ nói là tiểu quận chúa đánh đấy, tiểu quận chúa cứ chờ bị nữ đế hỏi tội đi!”

“A!” Tiểu quận chúa là càng điên tiết hơn, nàng không ngờ lại bị Lâm Bắc Phàm uy hiếp.

Nắm đấm của tiểu quận chúa cách mặt Lâm Bắc Phàm càng gần hơn nữa.

“Ngươi tưởng ta không dám đánh ngươi thật à?”

“Ra tay đi, ta không tin tiểu quận chúa dám đâu!” Lâm Bắc Phàm dương dương tự đắc.

“Hừ! Coi như ngươi thắng! Ta nể mặt nữ đế tỷ tỷ không thèm chấp nhặt với ngươi!” Tiểu quận chúa thu nắm đấm lại, nàng ngồi trong xe, hai tay chống má đầy bực bội.

Sau đó nàng quay đầu, nghiến răng nghiến lợi bảo: “Còn không đi nhanh lên? Ta phải ăn hết sạch chỗ tiền mà ngươi tham ô được!”

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, hắn cho xe ngựa tiếp tục đi.

Thời gian khoảng độ một nén hương sau, bọn họ đã tới một tửu lâu sang trọng.

Tiểu quận chúa đắc ý nói: “Ta cho ngươi hay, ta đã tới ăn ở hàng trăm tửu lâu lớn nhỏ trong kinh thành này, ta chỉ hài lòng với đồ ăn của duy nhất tửu lâu này thôi. Phải cái có mỗi một khuyết điểm là đắt! Hôn nay ta phải ăn hết sạch tiền của ngươi cho người nghèo chết thì thôi!”

“Đã từng tới tất cả các tửu lâu cơ à? Ta không tin lời này của quận chúa đâu!” Lâm Bắc Phàm cười khẩy: “Có một nơi chắc chắn quận chúa chưa từng tới!”

“Có nơi mà ta chưa từng đến sao? Không thể nào!” Tiểu quận chúa lắc đầu.

“Có đấy!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.

Trông dáng vẻ chắc nịch của Lâm Bắc Phàm, tiểu quận chúa cũng hơi tin, nàng bèn dao động, hỏi: “Nơi nào?”

“Bách hoa Phường, nơi này chắc chắn quận chúa chưa từng tới!”

Tiểu quận chúa: “…”
Chương 50 Ngươi mắng ta là heo, còn nói là đang khen ta?

“A!” Tiểu quận chúa lại được phen điên tiết, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận quát: “Đó là thanh lâu, sao ta có thể tới nơi đó được?”

Hai người vừa cãi nhau vừa bước vào tửu lâu, ngồi ở vị trí gần với lan can trên tầng hai.

Có người đi tới hỏi: “Hai vị khách quan muốn gì ạ?”

“Muốn gì à?” Lâm Bắc Phàm không khỏi trầm ngâm, hắn nói: “Câu hỏi này ngươi cũng thật làm khó ta đấy! Ta muốn tự do làm xằng, muốn đắc chí, muốn được như ý, muốn dạo chơi sông núi, biển cả, muốn sánh vai mới mặt trời, còn muốn hát ca nhảy múa với ánh trăng, muốn làm bạn với sao trời, muốn tất thảy những điều tốt đẹp và lãng mạn trên thế gian này…”

Tiểu quận chúa dư dứ nắm đấm, nàng nhịn cười, nói với vẻ bực mình: “Người ta hỏi ngươi gọi món chứ không hỏi ngươi về lí tưởng cuộc sống! Tiểu nhị, mang hết những món ngon ở đây lên cho ta! Cảm ơn!”

“Tổng cộng có mười hai món lận, khách quan thực sự muốn nhiều như vậy ạ?” Tiểu nhị hỏi.

“Muốn chứ, thêm cả một đĩa rau xanh và một đĩa lạc nữa nhé!”

“Nhiều quá rồi đấy, ăn không hết thì biết làm sao?” Lâm Bắc Phàm thấy tiếc.

Tiểu quận chúa chớp mắt, nom nàng vô cùng vô tội, nàng bảo: “Nhiều đâu mà nhiều, mười hai món đó là để ta ăn, còn rau xanh với lạc là cho ngươi ăn, chắc ngươi ăn hết được chứ nhỉ?”

Lâm Bắc Phàm: “…”

Một lát sau, hắn lặng lẽ giơ tay lên: “Tiểu nhị, thêm một phần vịt nướng!”

“Được, khách quan cứ chờ một lát ạ!”

Khoảng một nén hương sau, đồ ăn đã được mang lên.

“Ta bắt đầu ăn đây, ngươi cứ tự nhiên!”

Nói rồi, tiểu quận chúa giơ đôi bàn tay mũm mĩm ra và bắt đầu ăn một cách đầy hạnh phúc, bên miệng bóng nhẫy dầu là dầu.

Trông thấy một tiểu quận chúa ăn uống vui vẻ ngon lành như vậy, Lâm Bắc Phàm không nhịn được bật cười: “Quận chúa đúng là một kẻ có tâm hồn ăn uống!”

Tiểu quận chúa nạt hắn: “Ngươi thử mắng ta lần nữa coi?”

“Đâu, ta đang khen quận chúa đó chứ!” Lâm Bắc Phàm nghiêm túc bảo: “Người trông vừa xinh đẹp vừa háu ăn thì người ta gọi là có tâm hồn ăn uống đấy! Còn người trông vừa xấu xí vừa háu ăn thì người ta gọi là thùng cơm!”

“Ờm, ngươi nói cũng có lí!” Tiểu quận chúa cười đến mức không khép được miệng.

Nàng bỗng nhận ra tên tham quan này cũng đâu đến nỗi đáng ghét như vậy, hắn còn đang nói khéo rằng nàng xinh đẹp kìa!

Ừm, không tồi không tồi!

Nửa canh giờ sau, bữa tối kết thúc, cốc chén đĩa bát lung tung, toàn bộ thức ăn đều được giải quyết sạch sẽ.

Điều khiến Lâm Bắc Phàm kinh ngạc chính là ăn rõ nhiều là thế mà trông tiểu quận chúa vẫn nhỏ xíu, bụng cũng chẳng thấy phồng lên. Thể chất ăn không béo này của quận chúa không biết phải khiến biết bao nhiêu nữ tử hâm mộ rồi.

“Ăn xong chúng ta đi được rồi chứ?” Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa hỏi.

“Ờ! Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tan mà!” Tiểu quận chúa gật đầu, đôi mắt to tròn lấp lánh của nàng sáng lên và tràn đầy vẻ mong đợi, nàng nói: “Cơ mà nếu ngươi mời thì ta vẫn có thể ăn tiếp được đấy!”

Lâm Bắc Phàm kinh ngạc: “Quận chúa vẫn chưa no sao?”

“Ừm ừm ừm…” Tiểu quận chúa gật đầu lia lịa, nàng chớp mắt, điên cuồng ám chỉ.

Lâm Bắc Phàm ôm mặt: “Thôi đừng ăn nữa, chuồng heo nhà ta cũng chẳng chứa nổi quận chúa mất!”

“A! Ngươi dám mắng ta là heo!” Tiểu quận chúa tức điên: “Ta cho ngươi biết ngươi xong đời rồi nhé!”

“Đừng kích động, thật ra ta đang khen quận chúa đấy!”

Tiểu quận chúa hoang mang: “Ngươi mắng ta là heo lại còn nói là đang khen ta?”

“Đương nhiên rồi, bởi vì heo rất có ích mà!” Lâm Bắc Phàm dẫn chứng cứ ra, nói không ngừng nghỉ: “Da heo có thể dùng để làm giày, lông heo thì làm bàn chải, thịt heo để ăn, thận heo tráng dương, đầu heo có thể đem đi dọa người, tên heo còn có thể dùng để chửi người! Quận chúa coi, cả cơ thể con heo đều quý, ấy chẳng phải là đang khen quận chúa đó ư?”

Tiểu quận chúa: “…”

“Nói cho ngươi biết, ta tức rồi đấy! Ta tức đến mức đói luôn rồi, ngươi mà không cho ta ăn no thì ta cho ngươi biết mặt!” Tiểu quận chúa nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt tức tối, trông nàng thế này lại càng đáng yêu.

“Quận chúa muốn ăn thì cứ gọi đi, không cần khách sáo với ta làm gì!” Lâm Bắc Phàm cười một cách hào phóng.

“Cảm ơn! Tiểu nhị, thêm một lượt đồ ăn nữa!” Tiểu quận chúa hưng phấn giơ tay lên.

Thế là tiểu quận chúa lại ăn thêm các món ngon nữa một lượt, sau đó mới thỏa mãn hài lòng.

Nàng chép miệng với Lâm Bắc Phàm: “Chúng ta đi thôi! Tộng cộng khoảng ba trăm, lôi tiền ra đi!”

Lâm Bắc Phàm ngạc nhiên hỏi: “Phải là quận chúa trả tiền mới đúng chứ?”

Tiểu quận chúa cũng ngạc nhiên: “Sao lại là ta trả? Ta là quận chúa đấy, ngươi bảo ta trả tiền á?”

“Nhưng ta đâu có tiền, quận chúa không trả thì ai trả?”

Tiểu quận chúa vội nói: “Sao ngươi lại không có tiền? Ngươi là một tên tham quan cơ mà!”

“Quận chúa cũng biết ta là tham quan cơ à!” Lâm Bắc Phàm nói một cách hợp tình hợp lí: “Quận chúa có thấy tên tham quan nào chịu xì tiền ra không? Tiền toàn chui vào túi tham quan thôi thì phải?”

Tiểu quận chúa: “…”

Nói thật có lý xiết bao, ta không biết phải đáp lời thế nào luôn đấy!

Tiểu quận chúa đập bàn đứng dậy: “Bớt nói nhảm, mau đi trả tiền!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu bảo: “Nhưng mà trong người ta không có tiền, không tin quận chúa thử lục mà xem!”

Tiểu quận chúa lục lọi một hồi, quả nhiên chẳng có xu nào.

Nàng nói với vẻ ai oán: “Sao ngươi ra ngoài mà không mang theo tiền vậy?”

“Đó giờ ta ra ngoài không hay đem theo tiền, chỉ dùng gương mặt thôi!”

“Dùng mặt?”

Lâm Bắc Phàm nghiêm túc đáp: “Đúng vậy! Bởi vì bình thường sau khi mọi người trông thấy gương mặt đẹp trai ngời ngời này của ta đều sẽ tự thấy xấu hổ mà không bắt ta trả tiền nữa! Ta muốn trả nhưng bọn họ lại quỳ xuống xin ta đừng trả!”

Tiểu quận chúa hừ một tiếng không hề vui vẻ: “Đúng là ăn trắng mặc trơn, ngươi nói như thể ngươi quang minh chính đại lắm ấy? Số tiền này ta sẽ trả, sau này ngươi phải mời ta gấp đôi thế này, biết chưa?”

Lâm Bắc Phàm gật đầu lia lịa: “Được chứ được chứ!”

Kết quả buổi tối ngày hôm sau khi đang trên đường về nhà, chẳng biết có phải quận chúa cố ý hay chỉ là trùng hợp mà Lâm Bắc Phàm lại đụng trúng nàng một lần nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom