• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (1 Viewer)

  • Chương 76-80

Chương 76 Có phải ngươi đọc sách đến nỗi ngốc luôn rồi không hả?

Cao Thiên Diệu cười lạnh: "Lâm Bắc Phàm, ta sớm biết ngươi sẽ thề thốt không nhận cho nên bản quan đã mời Lưu tế tửu và một vị ti nghiệp khác tới đây, bọn họ có thể làm chứng cho vi thần!"

Nữ đế nói: "Truyền!"

Lão thái giám cao giọng gọi: "Mời tế tửu Quốc Tử Giám, Lưu Hoa Nghiệp, ti nghiệp Tôn Thiên Đạo vào yết kiến!"

Chỉ một lát sao, cấp trên trực tiếp của Lâm Bắc Phàm là Lưu tế tửu và đồng nghiệp Tôn Thiên Đạo bước vào Kim Loan điện.

"Bái kiến bệ hạ, ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Hai vị miễn lễ!"

"Tạ bệ hạ!"

Sắc mặt của nữ đế uy nghiêm: "Vừa rồi Lại bộ thượng thư, Cao ái khanh nói, trong thời gian Lâm Bắc Phàm làm việc ở Quốc Tử Giám có hành vi tùy tiện, suy đồi đạo đức, khuyến khích học trò mày mò các kỹ thuật mới, bỏ bê việc học, có chuyện này hay không?"

Hai người nhìn nhau rồi cùng lúc đáp: "Đúng là có chuyện này!"

Lưu tế tửu hít một hơi thật sâu, nói: "Khởi bẩm bệ hạ, trong lúc tại chức, Lâm ti nghiệp làm việc cẩu thả..."

Hắn ta nói mãi không dừng, lên án toàn bộ "tội danh" của Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm dùng ánh mắt coi thường nhìn lão già xu nịnh và khúm núm này.

Bách quan đang đối phó với người của ngươi, ngươi không bảo vệ ta thì thôi lại còn tham gia làm kẻ tiên phong, chỉ đâu đánh đó khó mà làm nên đại sự lắm!

Lưu tế tửu nói xong thì lui về phía sau một bước, đến lượt Tôn ti nghiệp bổ sung thêm.

"Lâm ái khanh, ngươi có gì muốn nói không?" Nữ đế hơi lo lắng.

Nếu Lâm Bắc Phàm thật sự phạm lỗi như Lưu tế tửu đã nói vậy dưới sức ép của các quan, nàng cũng không thể không tạm thời thu lại chức quan của Lâm Bắc Phàm, tránh cơn gió lớn này.

Nàngthầm thở dài, cái tên này có thể khiến người ta bớt phải lo lắng đi được không vậy?

Hắn là người có năng lực tốt, nhưng bản lĩnh gây chuyện cũng chẳng kém!

Lần nào cũng để nàng phải thu dọn tàn cuộc, thật mệt mỏi!

Đúng lúc đó, Lâm Bắc Phàm bình tĩnh chắp tay: "Khởi bẩm bệ hạ, Lưu tế tửu nói sai rồi! Đúng là vi thần khuyến khích học sinh nghiên cứu thêm các kỹ năng mới lạ, nhưng tất cả đều vì bệ hạ, vì Đại Võ, vì giang sơn xã tắc mà thôi!"

"Hoang đường! Từ trước đến giờ vi thần chưa từng nghe nóimấy trò phóng túng đó có ích với bệ hạ, có ích với Đại Võ, có ích với giang sơn xã tắc! Ngược lại, rất nhiều người đánh mất chí hướng chỉ vì say mê một thứ gì đó, cuối cùng trở thành đám vô dụng!"

"Không sai! Là người có học thì nên đặt mục tiêu là công danh, coi việc tạo phúc cho bách tính làm trách nhiệm của bản thân để chăm chỉ học hành, nỗ lực không biết mệt mỏi, chứ không phải tốn thời gian vào mấy trò vô dụng kia!"

"Lâm ti nghiệp, rốt cuộc ngươi làm như thế là có ý gì hả?"

"Bệ hạ, Lâm ti nghiệp có mưu đồ độc ác! Hắn ỷ lại vào ân sủng của bệ hạ mà làm xằng làm bậy, bệ hạ mau trừng phạt hắn đi!"

...

Các quan dùng những lời lẽ sắc bén mà nhắm vào Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm lại bình tĩnh nói: "Vi thần muốn mời bệ hạ và các vị đại thần cùng vi thần rời bước đến Quốc Tử Giám! Đến Quốc Tử Giám rồi tất cả mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi!"

Nữ đế suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: "Được!"

Khoảng nửa canh giờ sau, mọi người đã đến Quốc Tử Giám.

Lâm Bắc Phàm đưa mọi người đi tới bờ hồ.

Lúc này, có một học trò đang điều khiển một trò chơi kỳ lạ, trông có vẻ rất bận rộn.

Thấy Lâm Bắc Phàm đưa một nhóm người mặc quan phục đi tới, hắn ta rất ngạc nhiên.

Học trò kia lập tức đặt món đồ đang cầm trên tay xuống, cúi đầu chắp tay, cung kính chào hỏi: "Học trò chào Lâm ti nghiệp và các vị đại nhân!"

"Không cần đa lễ!" Lâm Bắc Phàm ân cần cười nói: "Hải Thiên, ta giới thiệu cho ngươi nhé, vị mỹ nhân xinh đẹp như hoa này chính là đương kim Thánh Võ nữ hoàng bệ hạ! Những người khác chính là văn võ bá quan đương triều!"

"Ôi! Là bệ hạ đó sao!"

Học trò kia hoảng loạn chắp tay, cúi người hành lễ: "Học trò bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Miễn lễ!" Nữ đế vung tay.

"Tạ bệ hạ!"

Học trò kia đứng thẳng người lên nhưng vẫn không dám ngẩng đầu, cả người hơi run rẩy, trên mặt đổ đầy mồ hôi.

Rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn ta gặp được cảnh tượng hoành tráng đến thế này nên rất hoang mang.

Lâm Bắc Phàm cười nói: "Hải Thiên, thành quả nghiên cứu của ngươi thế nào rồi? Ta đưa bệ hạ và văn võ bá quan đến xem thử, mau đem thành quả nghiên cứu của ngươi ra đây!"

Hải Thiên vội gật đầu: "Dạ vâng... vậy học trò xin trình bày ngay! Đây là thành quả nghiên cứu của học trò..."

Nhưng hắn ta căng thẳng quá nên nói không thành lời.

Vì vậy, Lâm Bắc Phàm thay hắn ta mở lời: "Trước khi xem thành quả, vi thần muốn hỏi bệ hạ và các vị đại thần một vấn đề, liệu sắt thép có thể nổi trên mặt nước không?"

"Hoang đường! Sắt thép nặng như thế làm sao mà nổi trên mặt nước được? Tất nhiên sẽ chìm xuống đáy biển rồi!" Cao Thiên Diệu tỏ vẻ khó chịu.

"Phải đấy, sắt thép thì làm sao mà nổi trên nước được, đây là chuyện không thể!"

"Lâm ti nghiệp, sao ngươi lại hỏi chuyện kỳ lạ như vậy chứ?"

"Có phải ngươi đọc sách đến nỗi ngốc luôn rồi không hả?"

...
Chương 77 Bay lên được

Mọi người chê cười.

Nữ đế không nói một lời, chỉ bình tĩnh nhìn Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm cười nhạt, hắn lấy từ trong đống đồ vật hình thù kỳ lạ ra một cục sắt được lắp thành hình con thuyền.

"Bệ hạ và các vị đại nhân, mọi người xem, có phải thứ này được làm từ sắt hay không?"

Sau khi nữ đế và mấy vị quan viên chuyền tay nhau con thuyền một lượt đều gật đầu nói: "Đúng là được làm từ sắt thật!"

"Nếu đặt vật này trên mặt nước, liệu nó có chìm xuống hay không?" Lâm Bắc Phàm cười hỏi.

"Tất nhiên là sẽ chìm xuống rồi!” Các quan khẳng định.

"Được, mọi người xem nhé!" Lâm Bắc Phàm thả cục sắt trên tay vào trong hồ.

Cục sắt kia rơi xuống hồ làm bắn lên rất nhiều bọt nước.

Khi mọi người cho rằng cục sắt kia sẽ chìm xuống thì nó lại nổi lên, giống như một con thuyền lênh đênh theo gợn nước.

Nữ đế cùng các quan lập tức sửng sốt: "Cái này..."

Lâm Bắc Phàm cười nói: "Đúng như các vị chứng kiến, mặc dù vật này được làm từ sắt thép rất nặng, nhưng lại có thể nổi trên mặt nước! Bệ hạ, các vị đại nhân, có biết nguyên lý của nó là gì không?"

"Cái này... không biết!" Mọi người lắc đầu quầy quậy.

Một vị đại nhân không nhịn được mà hỏi: "Lâm ti nghiệp, cục sắt này nặng như thế sao lại nổi trên mặt nước được? Như thế chẳng hợp lý chút nào cả!"

"Là do lực nổi!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười và đáp: "Nước có lực nổi vì vậy có thể nâng mái chèo, có thể làm chiếc lá rụng xuống nổi lên khỏi mặt nước, thậm chí còn có thể làm vạn vật nổi lên, tất nhiên sắt thép cũng không phải ngoại lệ! Những thứ không nổi lên là vì chưa đạt đủ điều kiện mà thôi!"

Mọi người gật đầu nửa hiểu nửa không.

Nhưng trước mặt Lâm Bất Phàm, bọn họ vẫn tỏ vẻ đã hiểu rõ cả rồi.

Chỉ có nữ đế là trông có vẻ đang tập trung suy nghĩ nhất, nàng vẫn đang nhìn chằm chằm Lâm Bắc Phàm không chớp mắt.

"Lâm ti nghiệp, nghiên cứu mấy thứ này thì có tác dụng gì chứ? Có thể an bang trị quốc hay không? Có thể dẹp loạn cứu dân hay không? Nếu không thể thì chỉ là thứ trò chơi vớ vẩn mà thôi, chẳng đáng để ý!" Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu chế giễu.

"Cao đại nhân, tầm nhìn của ngươi hạn hẹp quá rồi đấy!"

Lâm Bắc Phàm lắc đầu, chắp tay nói: "Bệ hạ và các vị đại nhân, các vị thử nghĩ xem, nếu chúng ta nghiên cứu thông suốt nguyên lý này và chế tạo thuyền sắt cỡ lớn vậy thủy quân của Đại Võ ta sẽ ra sao?"

Sắc mặt mọi người liên lục thay đổi, mở to mắt há hốc miệng.

"Chế tạo thuyền sắt cỡ lớn, chuyện này..."

"Dùng sắt thép để chế tạo thuyền, sao mà làm được chứ?"

"Nhưng nếu làm được thuyền sắt cỡ lớn thì... ôi!"

"Ôi!!"

...

Mọi người đều hít ngược một ngụm khí lạnh.

Ánh mắt Lâm Bắc Phàm trở nên nhiệt huyết: "Nếu chúng ta có thể chế tạo được thuyền sắt cỡ lỡn thì chắc chắn có thể dễ dàng di chuyển tới các vùng nước lớn, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không ai ngăn nổi! Thủy quân của Đại Võ chúng ta từ giờ sẽ chẳng phải sợ gì nữa!"

Mọi người gật đầu theo bản năng.

"Bệ hạ, các vị đại nhân, các vị có còn cảm thấy nghiên cứu thứ này là chuyện vô dụng nữakhông?" Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười.

Ai nấy đều im lặng.

Chỉ có nữ đế gật đầu tán thưởng: "Lâm ái khanh, ngươi nói có lý lắm!"

Giọng nàng chứa đầy vẻ mong đợi: "Nếu một ngày nào đó Đại Võ chúng ta thực sự chế tạo được thuyền sắt cỡ lớn, chắc chắn sẽ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, uy chấn các nước! Thống trị thủy vực lớn và hải vực chỉ còn là chuyện sớm muộn mà thôi!"

"Lâm ái khanh, cả vị học trò này nữa, nhất định các ngươi phải tiếp tục tiến hành cuộc nghiên cứu này! Đợi tới khi chế tạo được thuyền sắt cỡ lớn, nhất định trẫm sẽ ban thưởng thật nhiều!"

Lâm Bắc Phàm chắp tay: "Vi thần tuân chỉ!"

Học trò tên là Hải Thiên kia mừng muốn phát điên: "Học trò tuân chỉ!"

Sau đó, Lâm Bắc Phàm đưa mọi người đến một khoảng sân rộng.

Ở đó có vài học trò đang loay hoay với một thứ gì đó trông giống như quả bóng hơi.

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Bệ hạ, các vị đại nhân, trước khi giới thiệu thứ này, vi thần muốn hỏi các vị một câu, các vị cảm thấy liệu con người có thể bay lên trời được không?"

"Sao lại như thế được, con người thì làm sao mà bay được cơ chứ?"

"Cho dù có là cường giả đỉnh cấp Nhất phẩm Đại Tông Sư tối cao cũng chỉ có thể nhảy lên cao hơn bình thường một chút, giữ cơ thể trên không trung lâu hơn một chút mà thôi! Muốn bay lên đến tận trời thì tuyệt đối không thể!"

"Có lẽ chỉ có thần tiên mới có bản lĩnh này mà thôi!"

...

Mọi người lắc đầu quầy quậy.

Lâm Bắc Phàm chỉ vào một quả bóng hơi khá lớn, cười nói: "Nhưng thứ này của vi thần lại có thể làm được đấy!"

Mọi người ở đây lập tức ồn ào cả lên.

"Không thể nào!"

"Tuyệt đối không thể nào!"

...

"Mời các vị xem!"

Theo hiệu lệnh của Lâm Bắc Phàm, mấy học trò châm lửa vào phía dưới, quả bóng hơi bắt đầu phình to ra.

Sau đó, dưới ánh mắt đầy ngạc nhiên của mọi người, nó chậm rãi bay lên không trung.

Bay cao đến bảy, tám trượng, cũng may bên dưới có một sợi dây thừng giữ lại, nếu không thì nó sẽ thật sự bay đi mất.

"Bay lên thật rồi kìa!"

"Bay lên rồi!"

"Sao lại như thế được?"
Chương 78 Thực sự có thể sao?

Nữ đế ngạc nhiên, mà các quan lại càng ngạc nhiên hơn.

Lâm Bắc Phàm cười nói: "Thứ này được thay đổi dựa theo nguyên lý đèn Khổng Minh, từng được gọi là khí cầu lớn! Hiện giờ nó có thể chở theo khoảng năm cân đồ đạc! Nói cách khác, hiện giờ nó đã có thể đưa một đứa trẻ lên bầu trời rồi! Các vị thử nghĩ mà xem, nếu chúng ta làm thứ này to hơn gấp mười lần thậm chí là hai mươi lần,chẳng phải có thể đưa con người bay lên trời rồi hay sao?"

"Nghe có vẻ sẽ làm được thật đấy!"

Mọi người nhìn khí cầu lớn trên bầu trời vừa bất ngờ lại vừa mong đợi.

Bay lên trời, không biết đó là giấc mơ của biết bao nhiêu con người!

Suốt mấy nghìn năm qua, không biết trong dân gian đã lưu truyền bao nhiêu câu thơ kinh điển và cả thần thoại, truyền thuyết!

Đó là giấc mộng lưu truyền từ trong xương tủy.

Nhưng người ta cũng hiểu rõ, chuyện này gần như chẳng thể trở thành hiện thực!

Con người không thể bay lên trời được!

Nhưng bây giờ, bọn họ đã nhìn thấy hy vọng!

"Tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm!" Nữ đế khen tốt những ba lần, mừng rỡ nói: "Lâm ái khanh, ngươi lại đem đến cho trẫm một niềm vui bất ngờ nữa rồi!"

Lâm Bắc Phàm chắp tay: "Khởi bẩm bệ hạ, ngoài việc bay lên trời, khí cầu lớn này còn có nhiều tác dụng khác! Nếu khéo léo sử dụng thì nó có thể giúp Đại Võ ta nâng cao thực lực, ra oai với kẻ địch tứ phương!"

"Có tác dụng gì nữa? Ái khanh mau nói đi!" Nữ đế vội hỏi.

"Đó là đứng trên cao, nhìn được xa!" Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, nói: "Nếu chúng ta đem khí cầu lớn lên chiến trường, cho người lên khí cầu lớn để bay lên caovậy quân địch có binh lực ra sao, bày binh bố trận như thế nào, chúng ta nhìn một cái là biết hết!"

"Phải rồi, tại sao ta lại không nghĩ tới nhỉ?"

"Có món binh khí kỳ diệu này, phần thắng sẽ rất lớn!"

...

Các quan đồng loạt vỗ trán.

"Mặt khác, còn có thể thăm dò địa hình nữa!"

Lâm Bắc Phàm cười nói: "Nước ta nhiều đồi núi, núi cao thì hiểm trở, có rất nhiều địa phương đường đi bất tiện, nhưng có rất nhiều nơi lại là đất trống! Chỉ cần ngồi trên khí cầu lớn thì có thể quan sát địa hình núi đồi từ trên cao!"

"Đúng vậy, còn có thể dùng như thế nữa!"

"Thật tuyệt vời!"

...

Sau đó, Lâm Bắc Phàm lại kể thêm một vài lợi ích của khí cầu lớn nữa.

Mỗi một tác dụng đều khiến người ta phải vỗ tay tán thưởng!

Nữ đế dùng ánh mắt say mê mà nhìn khí cầu lớn: "Lâm ái khanh, nhất định phải nghiên cứu thật kỹ khí cầu lớn này, tranh thủ thời gian để có thể sớm cho người bay lên trời!"

"Thần tuân chỉ!" Lâm Bắc Phàm chắp tay.

Sau đó, Lâm Bắc Phàm lại đưa mọi người đến một bãi cỏ.

Bãi cỏ này đã bị phá đi, trồng lúa nước vào.

Mấy học trò ở đó đã cởi áo ngoài ra, đang bận rộn làm việc trong ruộng lúa, trông giản dị như người nông dân thực thụ vậy.

Lần này thì mọi người không phản ứng kịp nữa rồi.

Bởi vì hai phát minh vừa rồi khiến người ta quá sốc!

Một cái trên trời một cái dưới biển vượt quá khả năng tưởng tượng của mọi người, lợi hại đến nỗi làm người ta ngơ ngác!

Nhưng còn cảnh tượng trước mặt...

Có vẻ là một thứ rất quen thuộc, rất phổ biến.

"Lâm ái khanh, đây là..." Nữ đế thắc mắc.

"Khởi bẩm bệ hạ, trước khi nói về phát minh này, vi thần muốn chia sẻ một câu chuyện!"

"Nói đi!" Nữ đế gật đầu.

"Từ nhỏ vi thần đã có ước mơ được nằm hóng mát dưới bông lúa!"

Lâm Bắc Phàm nói một cách say mê: "Vi thần đã từng mơ một giấc mơ, mơ thấy lúa nước mọc cao hơn cả cao lương, bông lúa dài hơn cả cái chổi, hạt lúa to như hạt lạc! Ta và mọi người trong nhà nằm dưới bông lúa ấy mà hóng mát..."

Nữ đế mỉm cười: "Đây không chỉ là giấc mơ của ái khanh đâu, đây cũng là giấc mơ của trẫm! Nếu lúa nước có thể mọc cao hơn cao lương, bông lúa dài hơn cả cái chổi, hạt lúa to như hạt lạc, thì thiên hạ này đâu còn nạn đói, đâu còn nghèo khổ nữa?"

"Đồ ăn thức uống của người dân rất quan trọng, chỉ cần giải quyết được vấn đề cơm ăn, thì rất nhiều vấn đề khác đều không thành vấn đề nữa!”

Sau đó, nàng thắc mắc: "Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến phát minh của ngươi?"

"Bởi vì vi thần phát hiện ra chỉ cần lai tạo ra hạt lúa mới và trồng xuống đất, thì cây lúa nước mọc ra sẽ cao hơn, tươi tốt hơn, có khả năng chống chọi tốt hơn trước những mối đe dọa của tự nhiên, tất nhiên sản lượng cũng lớn hơn!"

Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: "Cho nên, vi thần đã khuyến khích những học trò có hứng thú với lĩnh vực này nghiên cứu về nó!"

Sắc mặt của nữ đế và các quan lập tức thay đổi.

Vấn đề của đất nước chung quy đều là vấn đề về lương thực!

Bởi vì đất nước vốn là một tập thể con người, đã là con người thì phải ăn cơm, phải ăn cho no thì mới có thể nghĩ đến những chuyện khác.

Nếu đến cả cơm cũng không được ăn no thì càng chẳng cần nhắc tới những chuyện khác làm gì.

Vừa rồi nữ đế nói rất phải, chỉ cần giải quyết được vấn đề cơm ăn thì rất nhiều vấn đề khác không còn được coi là vấn đề nữa rồi!

Nếu Lâm Bắc Phàm thực sự có thể làm tăng sản lượng lương thực, thì...

Nữ đế vội nói: "Ái khanh, ngươi nói thật chứ? Giống lúa nước lai tạo này thật sự có thể làm tăng sản lượng sao?"
Chương 79 Rửa sạch hiềm nghi

"Không dám nói dối hoàng thượng!" Lâm Bắc Phàm vỗ tay một cái, có người lập tức đem một quyển sổ tới, Lâm Bắc Phàm đưa sổ cho nữ đế.

Nữ đế vừa đọc, Lâm Bắc Phàm vừa giải thích.

"Đây là tài liệu mà vi thần cho các học sinh đi vào trong dân dân gian, hỏi thăm các hộ nông dân lớn, đến tận đồng ruộng ghi chép lại!"

"Căn cứ vào tư liệu này, có thể thấy rằng hạt lúa lai tạo mọc thành cây cao hơn, chắc khỏe hơn, có khả năng chống chọi với các mối nguy hại trong tự nhiên hơn, đơm nhiều bông lúa hơn!"

"Một hạt lúa lai tạo cho ra sản lượng cao hơn từ ba mươi phần trăm trở lên so với hạt thóc thông thường."

"Bệ hạ và các vị đại nhân, mọi người thử nghĩ mà xem..."

Lâm Bắc Phàm dùng giọng điệu lôi cuốn mà nói: "Nếu chúng ta nghiên cứu thành công giống lúa nước lai tạo và cho người dân cả nước trồng giống lúa ấy, thì sản lượng lúa nước của cả nước sẽ tăng từ ba mươi phần trăm trở lên! Như vậy... có thể giải quyết được vấn đề cơm ăn của năm đến sáu triệu người rồi!"

Mọi người đồng loạt thở gấp.

Sản lượng lúa nước tăng từ ba mươi phần trăm trở lên!

Giải quyết được vấn đề cơm ăn của năm, sáu triệu người!

Đây là sáng kiến vĩ đại đến cỡ nào cơ chứ!

Phải biết rằng ở rất nhiều quốc gia, dân số cả nước còn chỉ tới hàng triệu!

Đại Võ bọn họ thì đất rộng của nhiều, sản vật phong phú, vậy mà cũng chỉ có thể nuôi được hai trăm triệu người!

Nhưng trong số hai trăm triệu người này có tới chín mươi phần trăm phải ăn bữa sáng lo bữa trưa, ăn bữa nay lo bữa mai!

Thế nên hiện giờ đất nước đang rất bếp bênh, dân chúng lầm than!

Cũng là vì ăn không đủ no nên mới sinh ra hỗn loạn!

Nếu đưa giống lúa nước lai tạo này vào sử dụng, không chỉ giải quyết được vấn đề cơm ăn của năm, sáu triệu người, mà còn có thể củng cố khả năng thống trị của chính quyền!

Dù sao thì nếu đã được ăn no, cuộc sống tốt đẹp rồi còn ai nghĩ đến việc nổi dậy chống đối nữa chứ?

Ngươi dám phải kháng thì ta không cho ngươi được ăn no!

Lương thực chính là loại vũ khí tốt nhất, là thứ bảo đảm cho quyền thống trị và sự ổn định lâu dài!

"Ái khanh, có thật là giống lúa nước lai tạo này có thể làm sản lượng thu hoạch tăng thêm ba mươi phần trăm không?" Nữ đế lại hỏi.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Có thể sẽ cao hơn ba mươi phần trăm chứ không có chuyện thấp hơn đâu ạ, đây mới chỉ là con số mà thần ước tính sơ bộ vậy thôi! Nếu chúng ta chọn những giống lúa nước tốt nhất để lai tạo thì sản lượng không chỉ tăng ba mươi phần trăm mà năm mươi phần trăm, tám mươi phần trăm cũng có thể lắm!"

Cũng có thể tăng tới năm mươi phần trăm, tám mươi phần trăm!

Mọi người nghe mà choáng váng, mắt đỏ cả lên.

"Nếu thật sự nghiên cứu thành công loại lúa nước lai tạo này thì người dân đều sẽ được ăn cơm ngon, đất nước tất sẽ yên ổn, bốn biển thái bình! Sự thống trị của bệ hạ được bảo đảm vững chắc như thành đồng vách sắt, không ai có thể phá hủy nổi! Vương triều Đại Võ sẽ ổn định lâu dài, đời đời kế thừa!"

Nữ đế thở gấp: "Ái khanh, nhất định ngươi phải cố gắng mà nghiên cứu! Ngươi cần gì cứ nói với trẫm, trẫm bảo đảm sẽ cung cấp cho ngươi!"

"Đa tạ bệ hạ chấp thuận!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

Sau đó, Lâm Bắc Phàm lại đưa nữ đế và các vị đại thần đi xem các phát minh khác. Mặc dù không khiến người ta phải sốc như ba phát minh trước đó nhưng cũng rất hữu dụng.

Nữ đế và các đại thần xem mà hoa hết cả mắt, không ngừng cảm thán, dường như mấy chục năm qua bọn họ đã sống uổng phí cả rồi.

"Bệ hạ, đây chính là mấy kỹ thuật mới mà vi thần khuyến khích học sinh nghiên cứu, bệ hạ thấy thế nào?" Lâm Bắc Phàm cười đắc ý.

Nữ đế cười mắng: "Nếu những thứ này đều tính là kỹ thuật mới vậy thiên hạ này cũng không có kỹ thuật mới gì cả! Loại kỹ thuật mới giống như vậy, ngươi hẳn nên dẫn dắt nhiều người cùng nghiên cứu hơn mới phải! Nghiên cứu thành công bất cứ thứ gì cũng có thể tạo phúc cho bách tính, công đức không đếm xuể!"

"Nhưng vi thần làm như vậy tất cả đều xuất phát từ mục đích vì bệ hạ, vì Đại Võ, vì soi sáng bách tính, rõ ràng là một tấm lòng trung thành vậy mà chẳng được người khác thấu hiểu, lại còn bị các quan đồng liêu kết tội, bị kẻ tiểu nhân hãm hại, vi thần đau lòng quá đi mất!"

Lâm Bắc Phàm ôm ngực, ra vẻ oan ức như thể sắp chết tới nơi mà nói.

Hắn còn dùng nội lực ép ra hai giọt nước mắt.

Diễn đến thế này rồi, đến Lâm Bắc Phàm cũng cảm thấy Oscar nợ hắn một cái tượng vàng đấy!

Các quan nghe vậy khóe miệng đều co giật.

Ngươi mắng ai là tiểu nhân hả?

Nữ đế nói với vẻ xót xa: "Ái khanh, ngươi phải chịu oan ức rồi!"

Sau đó, nàng dùng đôi mắt phượng của mình nhìn các quan, dùng giọng uy nghiêm mà dọa dẫm: "Trẫm cho phép Lâm ái khanh tiếp tục nghiên cứu mấy trò kỹ thuật mới này, ai có ý kiến gì không? Nếu có ý kiến thì cứ nói ra đi, dù sao trẫm cũng chẳng nghe đâu!"

Các quan ai nấy cũng cười khổ.

Ngươi không nghe thì bảo bọn ta nói làm gì vậy?

Rõ ràng là thiên vị Lâm Bắc Phàm mà!

Nhưng nếu bọn họ là hoàng đế thì bọn họ cũng sẽ thiên vị Lâm Bắc Phàm!

Bởi vì những thứ kia gây ra cú sốc quá lớn, chỉ cần nghiên cứu thành công một thứ là có thể tăng cường tiềm lực của đất nước trong thời gian ngắn!

Đây đúng là vũ khí quan trọng đối với đất nước, chẳng ai thấy nó mà không động lòng cả.

"Chúng thần không có ý kiến!" Bách quan cùng đáp.

Nữ đế khích lệ Lâm Bắc Phàm: "Ái khanh, hãy cố gắng nghiên cứu những thứ này cho tốt, chỉ cần ngươi nghiên cứu thành công, trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh!"

"Rõ, thưa bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm chắp tay.
Chương 80 Ngoảnh mặt làm ngơ

Đã được rửa sạch hiềm nghi, Lâm Bắc Phàm cũng nên báo thù thôi!

Hắn là người lòng dạ nhỏ nhen, không thể chịu nổi oan ức nhất, có thù thì phải trả ngay lập tức!

Đầu tiên là giết hai tên tiểu nhân cho khuây khỏa!

Nghĩ vậy, Lâm Bắc Phàm rầu rĩ thở dài.

"Tại sao ái khanh lại thở dài?" Nữ đế hỏi.

"Khởi bẩm bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm nói với vẻ đau lòng: "Từ khi vi thần đảm nhiệm chức ti nghiệp tại Quốc Tử Giám tới nay, vi thần luôn tận tụy, làm tròn trách nhiệm! Dưới sự cố gắng của vi thần, bầu không khí tại Quốc Tử Giám tràn đầy nhiệt huyết, các học trò luôn chấp hành nội quy, thành tích học tập có tiến bộ, những chuyện này đều có thể thấy rõ!"

"Nhưng không biết tại sao, quần thần quan lại ai nấy cũng đều kết tội vi thần! Người không biết thì không có tội, vi thần hiểu được! Nhưng còn đồng liêu của vi thần là Lưu tế tửu và Tôn ti nghiệp, rõ ràng bọn họ đã nhìn thấy tất cả những thứ này vậy mà vẫn muốn kết tội vi thần! Cho nên vi thần chẳng thể hiểu nổi, trong lòng chua xót, nhất thời không kiềm chế được cảm xúc của mình!"

Nữ đế sa sầm mặt mũi: "Lưu Hoa Nghiệp, Tôn Thiên Đạo, có chuyện này hay không?"

Lưu tế tửu và Tôn ti nghiệp lập tức hoảng hốt: "Chuyện này..."

"Bệ hạ có thể hỏi các giáo quan và học trò khác, bọn họ có thể làm chứng cho vi thần!" Lâm Bắc Phàm nói.

Lúc này, một người quen cũ đi tới trước mặt nữ đế và các quan.

"Thảo dân bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Người này, chính là ngôn quan Diêu Chính dạy học tại Quốc Tử Giám.

Hắn ta nghe nói nữ đế đến đây nên lập tức tới bái kiến để nữ đế nhớ tới sự tồn tại của hắn ta, biết đâu còn có cơ hội được mời quay lại làm quan.

Nữ đế nhìn thấy Diêu Chính thì mỉm cười: "Diêu ái khanh, đã lâu không gặp! Nghe chuyện ngươi đến Quốc Tử Giám dạy dỗ học trò khiến trẫm rất vui! Mong rằng ngươi sẽ dạy dỗ ra nhiều rường cột nước nhà hơn nữa, dốc sức phục vụ đất nước!"

Diêu Chính mừng rỡ khôn xiết, chắp tay nói: "Rõ, thưa bệ hạ! Thần nhất định không phụ sự mong đợi của bệ hạ!"

"Ngươi đến đúng lúc lắm, ngươi là người chính trực, trẫm có vài chuyện muốn hỏi ngươi!"

Diêu Chính vội đáp: "Xin bệ hạ cứ hỏi, thần nhất định biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe!"

"Trẫm hỏi ngươi, từ khi đảm nhiệm chức ti nghiệp tại Quốc Tử Giám tới nay, Lâm ái khanh làm việc như thế nào?"

Diêu Chính liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm một chút rồi chắp tay đáp: "Khởi bẩm bệ hạ, từ khi đảm nhiệm chức vụ tại Quốc Tử Giám cho tới nay, Lâm ti nghiệp phụ trách về kỷ luật, đạo đức và việc học tập của các học trò tại Quốc Tử Giám! Ở phương diện kỷ luật, Lâm ti nghiệp chấp hành nghiêm quy định của Quốc Tử Giám, hiện tượng đi muộn về sớm, trốn học trốn lớp giảm thiểu rõ rệt, bầu không khí nhiệt huyết hơn hẳn!"

Lâm Bắc Phàm âm thầm cười đắc ý.

Khuất phục được đám nha nội con em nhà quan kia rồi, chẳng phải hiện tượng đi muộn về sớm sẽ giảm thiểu hay sao?

"Còn phương diện đạo đức thì sao?" Nữ đế hỏi.

"Ở phương diện đạo đức, Lâm ti nghiệp đặt ra yêu cầu nghiêm khắc hơn trước, kẻ nào gặp thầy không chào, nói tục chửi bậy, khạc nhổ bừa bãi đều phải chịu phạt! Đồng thời, Lâm ti nghiệp còn mời vi thần đến đảm nhiệm vị trí giáo quan đạo đức, cho nên đạo đức của các học trò được nâng cao rõ rệt!"

Lâm Bắc Phàm lại thầm mỉm cười một lần nữa.

Hắn đặt ra yêu cầu nghiêm khắc hơn là để vặt lông đám nha nội này.

Dám gặp thầy không chào, khạc nhổ vừa bãi, nói tục chửi bậy...

Ta phạt cho ngươi chết luôn!

Như vậy tất nhiên hiệu quả sẽ rất rõ rệt rồi!

"Thành tích học tập của học trò thì sao?" Nữ đế lại hỏi

"Khởi bẩm bệ hạ, từ khi Lâm Bắc Phàm đảm nhiệm chức ti nghiệp cho tới nay đã kiểm tra tháng hai lần, thành tích trung bình của các học sinh tăng lên thấy rõ!" Diêu Chính lại nói.

Lâm Bắc Phàm lại thầm mỉm cười.

Dí chặt đám nha nội kia trong lớp, cho dù chúng không muốn học thì cũng vẫn học được một số thứ.

Hơn nữa nếu không học thì sẽ bị đánh hoặc phạt tiền.

Có động lực to lớn như thế cho nên thành tích của chúng cải thiện rất nhanh.

Thành tích của chúng được cải thiện, chẳng phải thành tích trung bình của các học sinh Quốc Tử Giám sẽ được kéo lên hay sao?

Có thể nói rằng, nắm chắc được đám nha nội này, rất nhiều vấn đề sẽ được giải quyết một cách dễ dàng!

Nữ đế càng nghe, sắc mặt càng xấu đi.

Còn sắc mặt của Lưu tế tửu và Tôn ti nghiệp thì ngày càng tái, trông như thể sắp khụy xuống đến nơi rồi.

Cuối cùng, nữ đế hỏi: "Diêu ái khanh, ngươi nói có thật hay không?"

"Những lời vi thần nói đều là sự thật! Mặc dù quan điểm chính trị của vi thần và Lâm Bắc Phàm không hợp nhau nhưng thần sẽ không làm trái lương tâm của bản thân để nói tốt hoặc nói xấu về người khác! Vi thần là người chính trực, nếu vi thần nói dối nửa câu, xin bệ hạ cứ giáng chỉ điều tra!" Diêu Chính nghiêm túc nói.

Nữ đế lập tức quay đầu lại, chỉ vào hai người Lưu tế tửu rồi giận dữ mắng: "Hay cho tên Lưu Hoa Nghiệp và Tôn Thiên Đạo các người! Bản thân là tế tửu và ti nghiệp của Quốc Tử Giám vậy mà các người lại vu oan cho người tốt, hãm hại đồng liêu! Đạo đức không đứng đắn thế này, làm sao các người có tư cách làm gương cho các học trò được hả? Biết luật mà còn phạm luật, các ngươi đáng tội gì đây?"

"Bệ hạ thứ tội! Thần nhất thời ngu muội..." Hai người hoảng hốt quỳ xuống, đồng thời lén lút nháy mắt với các quan, hy vọng các quan có thể nói giúp bọn họ vài câu.

Dù sao thì hai người bọn họ cũng bị các quan xúi giục mà.

Nhưng trong số các quan lại chẳng có nổi một người nào đứng ra giúp bọn họ.

Đám quan lại lảng tránh mà nhìn sang chỗ khác, khoanh tay làm ngơ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom