-
Chương 86-90
Chương 86 Bán nước
"Hai trăm vạn á!" Hai người Mạc Như Sương hít phải một hơi khí lạnh.
"Vừa mới trở thành trạng nguyên đã tham ô hai trăm vạn, các ngươi nói xem hắn có tham hay không?"
Hai người không hề do dự mà gật đầu: "Tham!"
"Sau đó, hắn lại phụng chỉ kiểm tra và tịch thu tài sản tại nhà của các đại ngôn quan, hắn tiếp tục tham ô thêm mấy chục vạn nữa!"
Quách Thiếu Soái sửng sốt: "Đến cả ngôn quan mà cũng dám tham ô, đúng là gan to bằng trời mà!"
"Còn không phải chắc?" Tiểu nhị gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Nhưng ngươi cho rằng, hắn sẽ ngừng tay chắc? Ta nói cho các ngươi biết sự tham lam của hắn còn vượt xa tưởng tượng của các ngươi nhiều!"
Quách Thiếu Soái hỏi: "Sau đó, hắn lại tham ô thế nào nữa?"
Tiểu nhị nhỏ giọng đáp: "Sau đó, hắn nhận được sự ân sủng của nữ đế trở thành ti nghiệp tại Quốc Tử Giám, lần này hắn lại càng quá quắt hơn, đến cả tiền của học trò mà cũng nảy sinh ý đồ! Có người nói, trong một tháng qua, hắn đã tham ô hơn ba trăm vạn rồi!"
"Ba trăm vạn!" Hai người Mạc Như Sương lại hít phải một hơi khí lạnh.
Quách Thiếu Soái không nhịn nổi mà đập bàn đứng dậy, tức giận nói: "Thật quá tham lam! Đến cả học trò mà cũng không buông tha, hắn có còn là con người nữa không vậy?"
"Suỵt, suỵt... Nhỏ cái miệng thôi, đừng để tai mắt của trạng nguyên nghe thấy!" Tiểu nhị sợ hết hồn, vội vàng kéo Quách Thiếu Soái ngồi xuống, vừa kéo vừa liếc nhìn bốn phía, thấy không có ai hắn ta mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hắn ta cười khổ và bảo: "Xin hai vị bình tĩnh, đừng kích động! Lâm Bắc Phàm mà nghe thấy thì chúng ta tiêu đời mất!"
"Sợ gì chứ? Hắn làm gì được ta nào?" Quách Thiếu Soái rất coi thường.
"Ngươi không sợ nhưng ta sợ!" Vẻ mặt của tiểu nhị tiu nghỉu như quả mướp đắng: "Ngươi là đại hiệp, nếu ngươi làm hắn tức giận thì cùng lắm là bỏ đi! Nhưng ta và người nhà ta đều sống ở nơi nay, không thể đi được!"
"Sư đệ, đừng kích động!" Mạc Như Sương khuyên nhủ, sau đó nàng mỉm cười với tiểu nhị: "Tiểu nhị, sư đệ ta còn nhỏ tuổi nên không hiểu chuyện, khiến ngươi chê cười rồi! Ngươi nói tiếp đi!"
Tiểu nhị bị nụ cười của Mạc Như Sương mê hoặc đến mức chết mê chết mệt, ngơ ngác gật đầu: "Được thôi!"
"Còn nữa, sau này hắn còn vì tiền mà bán nước, phản bội Đại Võ chúng ta nữa chứ!"
Hai người lại một lần nữa phải hoảng hốt: "Cái gì, hắn bán nước sao?"
"Chuyện là thế này! Trước đây, Đại Võ chúng ta và nước Đa La từng xảy ra chiến tranh, Đa La bại trận, bọn họ đến đây để đàm phán giảng hòa và thương lượng chuyện bồi thường! Lâm Bắc Phàm phụng chỉ tiếp đón bọn họ!"
"Trong quá trình tiếp đón, hắn ngang nhiên nhận hối lộ của sứ thần Đa La! Hắn thích thứ gì, sứ thần lập tức mua thứ ấy cho hắn, khi ấy tất cả mọi người trên đường đều thấy cả!"
"Sau khi nhận hối lộ, Lâm Bắc Phàm dùng lý lẽ để tranh luận, nói tốt cho Đa La! Sau đó, các ngươi đoán xem khoản cống nạp giữa hai nước được quyết định thế nào?"
Hai người Mạc Như Sương đồng thanh: "Thế nào?"
"Một nước bại trận như Đa La lại chẳng phải bồi thường lấy một xu!"
"Không chỉ không cần bồi thường, mà bến cảng cũng mở cửa, cho phép thương nhân hai nước buôn bán qua lại! Thậm chí triều đình còn muốn đưa người trí thức đến nước bọn họ mở lớp dạy học, truyền thụ kiến thức, giáo dục người dân nữa chứ..."
"Có nhìn kiểu gì thì những chuyện này cũng đều là chuyện có lợi cho Đa La, nhưng lại chẳng giúp ích gì cho Đại Võ chúng ta cả!"
"Thật đáng thương cho con dân Đại Võ, còn trẻ tuổi như thế mà lại phải chôn xương nơi biên thùy, đổi lấy kết quả đáng thất vọng thế này!"
Tiểu nhị nghiến răng nghiến lợi: "Các ngươi nói xem, như thế chẳng phải bán nước là gì?"
"Như vậy là bán nước rồi còn gì!" Hai người Mạc Như Sương nhắm mắt lại tuyệt vọng.
Gân xanh trên mặt nổi cả lên, những ngón tay đặt trên bàn cũng cào ra vết xước.
"Tên giặc bán nước này! Vì chút tiền bạc mà lại đem bán lợi ích của Đại Võ ta, thật đáng trách! Loại người này có giết một trăm lần cũng chẳng có gì đáng tiếc!" Quách Thiếu Soái vừa mừng vừa giận.
Giận là vì hắn ta thực sự rất căm thù tham quan, đặc biệt là đám giặc bán nước!
Mừng là vì hình tượng hoàn hảo Lâm Bắc Phàm trong lòng hắn ta đã bị phá hủy hoàn toàn rồi.
Cho dù ngươi có gương mặt đẹp trai hơn ta, tài giỏi hơn ta thì có sao?
Cho dù ngươi được hưởng hết mọi vinh hoa phú quý thì đã sao?
Nhưng ngươi là một tên tham quan!
Một kẻ tham lam, bán nước, lại chẳng biết liêm sỉ là gì, đây sẽ là vết nhơ bám trên người mà ngươi mãi mãi không thể xóa sạch được!
Người bẩn thỉu như loài rệp trong cống nước không đủ tư cách khiến ta phải ngưỡng mộ và ghen tị!
"Không ngờ hắn lại là người như thế..." Ánh mắt của Mạc Như Sương trở nên phức tạp.
Nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, vẻ ngoài ôn hòa dịu dàng và cách nói chuyện không hề tầm thường của hắn đã để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng.
Nàng còn định tiến cử hắn với vương gia coi như là cống hiến một phần công sức để kết thúc thế giới hỗn loạn này.
Không ngờ hắn lại là một tên siêu tham quan!
Không chỉ tham ô mà hắn còn bán nước!
Mạc Như Sương thở dài thườn thượt, vừa đau lòng vừa tiếc nuối.
"Hắn bán nước, ngang nhiên bán rẻ lợi ích của đất nước, đến các ngươi còn biết vậy tại sao trong triều đình lại chẳng có ai phát hiện ra?"
"Làm sao mà phát hiện được?" Tiểu nhị cười một tiếng, nói với vẻ mặt đầy thất vọng: "Văn võ bá quan cả triều đều là tham quan, đến cả nữ đế cũng là hôn quân! Cho dù có phát hiện ra thì cũng có quan lại bảo vệ, nữ đế che chở, hắn có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"
Chương 87 Phạm tội rồi
"Ta nói cho các ngươi biết, mới ngày hôm qua thôi..."
Tiểu nhị nhỏ giọng nói: "Khi các quan trong triều và nữ đế đến tuần tra tại Quốc Tử Giám, bọn họ đồng loạt tiến cử với nữ đế để Lâm Bắc Phàm được thăng thêm một cấp quan! Người ta làm việc ở Quốc Tử Giám còn chưa được một tháng, chưa đạt được thành tựu gì mà đã cho người ta thăng thêm một chức quan rồi! Nếu trong chuyện này không liên quan đến lợi ích gì đó thì đến con chó cũng chẳng tin nổi!"
"Đây chính là sự bảo vệ của chúng quan, triều đình còn đen tối hơn cả những gì chúng ta tưởng tượng!"
Tiểu nhị quán rượu thổn thức: "Dù sao ta cũng đã hoàn toàn thất vọng về triều đình rồi! Sống cho tốt cuộc sống của chính mình thôi!"
Nói rồi, tiểu nhị rời đi mất.
Hai người Mạc Như Sương vẫn ngồi ở chỗ cũ, mãi thật lâu sau mới bình tĩnh lại được.
"Sư tỷ, chúng ta còn tới tìm hắn nữa không?"
Mạc Như Sương lắc đầu, thở dài: "Chim sẻ sao biết được chí chim hồng! Hắn và chúng ta không phải người đi trên cùng một con đường, đến gặp để làm gì cơ chứ? Chỉ làm chúng ta mệt mỏi hơn mà thôi, chẳng bằng không gặp nữa! Chúng ta vẫn nên tiếp tục tìm kiếm Dạ Hiệp thì hơn, hắn mới là người đi trên cùng một con đường với chúng ta!"
"Sư tỷ, nhắc tới Dạ Hiệp đột nhiên ta nghĩ ra một ý tưởng hay!"
"Ý tưởng gì?" Mạc Như Sương quay đầu lại hỏi.
"Sư tỷ, chúng ta dùng chiêu dụ rắn ra khỏi hang đi, thế nào?"
"Làm thể nào để dụ rắn ra khỏi hang?" Mạc Như Sương lại hỏi.
Quách Thiếu Soái cười ha ha: "Chúng ta có thể đóng giả làm Dạ Hiệp, ban đêm đi phát tiền, để người ta bàn tán! Dạ Hiệp biết chuyện nhất định sẽ không nhịn được mà xuất hiện! Đến lúc đó chúng ta có thể nói chuyện với hắn rồi!"
Mạc Như Sương gật đầu, cười bảo: "Cách này hay đấy! Nhưng chúng ta lấy đâu ra tiền đây, chúng ta không có nhiều tiền đâu!"
"Tất nhiên là lấy từ nhà tên tham quan Lâm Bắc Phàm kia rồi! Hắn tham ô nhiều tiền như thế khiến toàn dân vô cùng oán hận, chúng ta lấy tiền của hắn cũng là cướp của người giàu chia cho người nghèo mà thôi! Hơn nữa, ta còn có thể nhân cơ hội đâm hắn một đao, coi như trừ hại cho dân chúng!" Ánh mắt của Quách Thiếu Soái xuất hiện một tia sát ý.
Trong đầu Mạc Như Sương lại bỗng hiện ra một gương mặt trong sáng như ngọc, nàng nói với vẻ tiếc nuối: "Đổi người khác đi, dù sao hắn cùng từng có ơn chỉ đường cho chúng ta, khi cùng hắn uống rượu cũng có chút cảm tình! Mặc dù hắn tội đáng muôn chết nhưng chúng ta không thể làm trái đạo nghĩa giang hồ! Nếu lần sau hắn mạo phạm chúng ta, khi ấy chúng ta hãy ra tay cũng không muộn!"
"Được, ta nghe lời ngươi!" Quách Thiếu Soái gật đầu với vẻ không cam tâm cho lắm.
Vậy là tốt hôm ấy, bọn họ lẻn vào nhà một tên tham quan cướp đi một ít bạc, sau đó giả làm Dạ Hiệp đi phát tiền trong đêm.
Sáng ngày hôm sau, khắp nơi đều rộ lên chuyện liên quan đến Dạ Hiệp, mọi người sôi nổi truyền tai nhau.
Lý Sư Sư bối rối, nhỏ giọng hỏi: "Phu quân, tối hôm qua ngươi..."
"Tuyệt đối không thể nào!" Lâm Bắc Phàm khẳng định: "Ngươi cũng biết mà, tối hôm qua ta ôm ngươi ngủ cả đêm, không hề rời khỏi chăn!"
"Ừ, phu quân nói phải!" Lý Sư Sư đỏ mặt.
"Nhưng Dạ Hiệp này là..."
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Ta không biết, ta cũng cảm thấy kỳ lạ! Hay là có người sùng bái Dạ Hiệp nên cũng làm việc giống ta! Dù sao thì sức mạnh của lòng hâm mộ cũng rất lớn mà!"
"Phu quân nói có lý!" Lý Sư Sư gật đầu.
"Thật ra như thế cũng tốt!" Lâm Bắc Phàm cười bảo: "Có người làm việc tốt thì Dạ Hiệp thật là ta đây có thể rửa tay gác kiếm rồi! Dù sao gần đây trời cũng đã bắt đầu trở lạnh, không nên ra ngoài vào buổi tối, vẫn là ở trong chăn ấm hơn!"
"Một Dạ Hiệp dừng lại sẽ có hàng nghìn Dạ Hiệp khác ra tay!"
Lý Sư Sư gật đầu lia lịa: "Phu quân nói đúng lắm! Buổi tối ra ngoài phát tiền quá nguy hiểm lại dễ bị bại lộ, bị quan phủ đuổi giết! Sau này ngươi vẫn nên đưa thẳng tiền cho Bạch Quan âm đại nhân thì hơn, nàng ấy sẽ biết cách giải quyết đúng đắn!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu tỏ vẻ rất tán thành.
Cứ như thế, Lâm Bắc Phàm không làm việc này nữa.
Hàng tối hắn đều ôm đại mỹ nhân Lý Sư Sư đi ngủ.
Còn hai người Mạc Như Sương vẫn giả làm Dạ Hiệp đi giúp đỡ người nghèo.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bọn họ đã lặp lại việc này tới ngày thứ ba.
Trời vừa tối lại bắt đầu ra ngoài phát tiền.
Bọn họ đã phát mười mấy vạn lượng rồi, nhưng đến cả một cái bóng của người mà bọn họ muốn tìm cũng chẳng thấy đâu, thế này cũng khiến hai người bọn họ buồn phiền muốn chết.
"Sư tỷ, ngươi nói có phải Dạ Hiệp đã rời khỏi đây vào đêm hôm ấy rồi hay không? Nếu không tại sao chúng ta đã đánh tiếng lớn như thế mà hắn vẫn không xuất hiện chứ?" Quách Thiếu Soái không nhịn nổi nữa mà nói.
"Chắc là vậy rồi!" Mạc Như Sương thở dài: "Chúng ta làm thêm hai ngày nữa, nếu vẫn không thu được kết quả gì thì phải nghĩ cách khác thôi!"
"Cũng đành vậy!" Quách Thiếu Soái gật đầu với vẻ chán nản.
Vì vậy, bọn họ lại tiếp tục giả là Dạ Hiệp.
Nhưng tối hôm ấy, Bạch Thanh Hoàn đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Phàm rồi hỏi: "Ngươi lại đi phát tiền đấy à?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Đâu có, ta đã không làm Dạ Hiệp được nhiều ngày rồi mà!"
Bạch Thanh Hoàn lại hỏi: "Dạ Hiệp mới xuất hiện mấy buổi tối gần đây, có liên quan gì đến ngươi hay không?"
Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: "Hoàn toàn không liên quan!"
Bạch Thanh Toàn gật đầu: "Được, ta biết rồi, ta sẽ không can thiệp vào chuyện này!"
Lâm Bắc Phàm hỏi: "Sao thế?"
"Bọn họ phạm lỗi rồi!"
"Phạm tội gì vậy?" Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.
Chương 88 Liều vậy
"Mặc dù bọn họ đi phát tiền là làm việc tốt nhưng tiền mà bọn họ sử dụng lại là tiền lấy trộm trong phủ của nhiều vị quan mà có! Vì lấy quá nhiều nên bọn họ đã khiến người ta tức giận, đang bị các quan bắt tay với nhau đuổi bắt! Các quan đã bày ra rất nhiều cạm bẫy, chuẩn bị bắt hai kẻ trộm này lại!" Bạch Thanh Hoàn giải thích.
"Thì ra là như thế, đúng là gan to bằng trời mà!" Lâm Bắc Phàm than thở.
Đây là kinh thành ngay dưới chân thiên tử, là nơi cao thủ nhiều như mây, canh phòng nghiêm ngặt nhất, có rất nhiều người giang hồ sau khi tới đây đều phải cụp đuôi làm người bình thường.
Trước đây, Lâm Bắc Phàm dùng tiền của chính mình để phát nên mới không khiến ai nổi giận.
Còn người giả làm Dạ Hiệp này lại dám đi trộm tiền của quan viên trong kinh thành, đúng là ăn gan hùm mật báo, không muốn sống nữa đây mà.
"Nhưng nếu người đó đã không phải là ngươi, cũng không liên quan gì đến ngươi vậy ta sẽ mặc kệ chuyện này!"
Bạch Thanh Hoàn nói xong, bóng dáng nàng cũng biến mất.
Lâm Bắc Phàm nghĩ ngợi một lúc, hắn cũng lười nhúng tay vào chuyện này.
Dù sao thì hiện giờ ngày nào hắn sống cũng trong tình cảnh như đang bước trên một lớp băng mỏng, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào, thật sự chẳng có tâm trạng đi xen vào chuyện của người khác.
Nếu vì chuyện này mà hắn bị liên lụy thì thiệt cho hắn quá rồi.
"Tự làm thì tự chịu, ta đi ngủ đây!"
Trong lúc ấy, hai tỷ đệ Mạc Như Sương vẫn không hay biết gì cả, mặc đồ đi đêm vào, giả làm Dạ Hiệp ra ngoài phát tiền.
"Sư tỷ, sáng hôm nay ta nghe nói người dân làm việc ở ngõ Liễu phía tây thành bị triều đình khất nợ tiền công, cuộc sống rất khó khăn, chúng ta qua đó phát tiền trước đi!"
"Sư đệ nói phải lắm, chúng ta đi thôi!"
Hai người bọn họ vượt mái nhà băng qua tường, nhanh chóng đi tới ngõ Liễu ở tây thành.
Sau đó, bọn họ bắt đầu công việc phát tiền mỗi ngày.
Nhưng cùng lúc đó, khi bọn họ vừa bước vào ngõ Liễu ở tây thành, toàn bộ khu vực đầu hẻm đột nhiên sáng bừng lên.
Quan binh giơ cao ngọn đuốc ập tới với số lượng dày đặc, đội cung thủ đã thủ thế chờ sẵn.
Hai người Mạc Như Sương thay đổi sắc mặt: "Không ổn, chúng ta bị bao vây rồi! Sư đệ, mau chạy thôi!"
"Vút vút vút..."
Những mũi tên nhọn hoắt ào ạt rơi xuống như mưa.
Hai người vừa tránh vừa trốn đi.
Khi ấy, trong số quan binh có một bóng người uy võ lao tới như sét đánh, không thèm để ý tới những mũi tên lũ lượt lao tới mà xông tới trước mặt hai người chỉ trong nháy mắt: "Trốn đi đâu hả? Ở lại đây cho bản quan!"
Hai người Mặc Như Sương sợ bay màu: "Cao thủ Tiên Thiên!"
Cả hai không chút do dự, đồng loạt ra tay.
Quyền cước của ba người va chạm với nhau trên không trung.
"Ầm!
Cao thủ vừa xông tới lùi lại phía sau hai bước nhưng không hề bị thương, còn hai người Mạc Như Sương lại nôn ra một ngụm máu, lùi lại mấy chục mét, phá hỏng nhà của một gia đình nọ.
Chỉ riêng một đòn này thôi đã khiến hai người họ bị thương rất nặng rồi.
Biết cả hai có liên thủ cũng không phải đối thủ của người ta, Mạc Như Sương nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Sư đệ, chúng ta chia ra chạy trốn, ai trốn được thì trốn!"
Quách Thiếu Soái cũng hiểu rõ đây không phải là lúc để tranh cãi chuyện nghĩa khí, liền gật đầu đáp: "Được, sư tỷ!"
Hai người chia nhau ra chạy, dùng hết sức bình sinh mà bỏ trốn.
"Đuổi theo cho bản quan!" Tên cao thủ Tiên Thiên kia hét lớn.
Hắn ta nhìn phương hướng hai người bỏ chạy, sau đó đuổi theo người có thực lực mạnh hơn là Mạc Như Sương.
Mạc Như Sương liều mạng chạy đi, cắm đầu cắm cổ chạy!
Để thoái khỏi sự truy sát của cao thủ phía sau, nàng còn sử dụng một loại phương pháp bí mật có thể kích thích bản thân phát huy khả năng tiềm tàng để giữ mạng.
Một khi sử dụng phương pháp này, tốc độ của nàng có thể tạm thời tăng lên gấp ba, bốn lần. Nhưng sau thời gian nửa nén hương, phương pháp này hết hiệu lực sẽ khiến cơ thể rất mệt.
Trong ba ngày không thể nhúc nhích nổi, chỉ có thể để mặc cho người ta xẻ thịt.
Cho nên, nhất định trong thời gian nửa nén hương này nàng phải tìm được một chỗ trú an toàn.
Nhưng cho dù tốc độc của nàng có gia tăng gấp ba, bốn lần thì cao thủ Tiên Thiên phía sau vẫn đuổi theo không tha, không thể chặt đuôi được.
Hơn nữa trên đường còn có rất nhiều quan binh truy bắt lại càng khó chạy trốn hơn.
Nàng cứ chạy mãi, trốn mãi, vết thương trên người ngày càng trở nặng, cơ thể cũng càng lúc càng mệt mỏi, đã sắp trở thành ngọn đèn cạn dầu rồi.
Nàng dần dần tuyệt vọng: "Chẳng lẽ Mạc Như Sương ta... phải chết ở đây hay sao?"
Nàng còn tương lai rộng mở nữa!
Nàng còn có ước mơ vĩ đại vẫn chưa thực hiện được!
Nàng không muốn chết ở nơi này!
Đúng lúc đó, nàng nhìn thấy một phủ đệ xa hoa xuất hiện ở phía trước.
Trên cửa phủ đệ ấy có một tấm bảng hiệu, trên đó viết hai chữ "Lâm phủ" cỡ lớn thiếp vàng.
"Đây... không phải là nhà của Lâm Bắc Phàm sao?" Mạc Như Sương mơ màng.
Nàng vốn đã quyết định sẽ không tới đây vậy mà tình thế xoay chuyển lại chạy tới chỗ này, quay đầu lại nhìn truy binh phía sau rồi lại nhìn phủ đệ xa hoa trước mặt, Mạc Như Sương nghiến răng: "Liều vậy!"
Nàng dồn sức vào hai chân rồi nhảy một cái, cơ thể nhẹ nhàng phóng qua bức tường cao năm mét, chui vào trong Lâm phủ.
Chương 89 Xấu hổ
Lâm Bắc Phàm đang ngủ đột nhiên mở mắt, ánh mắt sáng ngời.
"Có người lẻn vào nhà của ta!"
Hắn lập tức rời khỏi giường, mặc thêm áo khoác rồi ra khỏi phòng.
Dựa vào khả năng cảm nhận đặc biệt của cao thủ Tiên Thiên, hắn nhanh chóng tìm được kẻ đó.
Giữa đám cỏ dày, hắn nhìn thấy một người mặc đồ đen bất tỉnh trên mặt đất, trên người tanh nồng mùi máu.
Lâm Bắc Phàm kéo khăn che mặt màu đen của người kia xuống, nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp quen thuộc.
"Là nàng ta!" Lâm Bắc Phàm nhìn chằm chằm vào Mạc Như Sương.
Đúng lúc ấy, quan binh đã bao vây kín khu vực này, đèn đuốc sáng trưng.
"Lục soát thật kỹ cho ta! Hiện giờ nàng ta đã như ngọn đèn cạn dầu, không thể chạy quá xa, nhất định đang trốn ở nơi nào đó!"
"Rõ, thưa thống lĩnh!"
Bọn họ vừa tuần tra trên phố, vừa gõ cửa các phủ đệ quanh đó để lục soát.
Đến lượt Lâm phủ của Lâm Bắc Phàm.
"Đợi đã, đây là phủ của tân khoa trạng nguyên đương nhiệm Lâm Bắc Phàm, người ta được bệ hạ rất coi trọng! Các người làm việc vụng về, không biết phép tắc, đắc tội với Lâm đại nhân thì không hay đâu, để bản quan tự đi!"
Thống lĩnh cao thủ Tiên Thiên kia chỉnh đốn mũ quan và quan phục rồi mới tự mình gõ cửa nhà Lâm Bắc Phàm.
Không lâu sau, cửa mở ra.
Lâm Bắc Phàm khoác hờ một cái áo ngoài, vừa ngáp vừa bước ra: "Các ngươi đang làm gì thế?"
Thống lĩnh Tiên Thiên chắp tay, nói một cách khách sáo: "Lâm đại nhân, không ngờ ngươi lại tự mình ra mở cửa! Bọn ta đang truy bắt trọng phạm, tên này là kẻ rất độc ác, vì sự an toàn của người trong quý phủ, ngươi có thể cho phép bản quan đưa người vào trong lục soát một lượt hay không?"
Trên thực tế, chức quan của người ta còn cao hơn Lâm Bắc Phàm, nhưng Lâm Bắc Phàm là tâm phúc của nữ đế, hơn nữa đến cả văn võ bá quan mà hắn còn dám đối đầu cũng đã thành công những mấy lần, cho nên người ta mới khách sáo không dám đắc tội với hắn.
Lâm Bắc Phàm lại ngáp cái nữa: "Chẳng trách lại ồn ào như thế, làm ta chẳng thể ngủ ngon nổi!"
"Lâm đại nhân, thật sự xin lỗi quá..."
"Không cần phải xin lỗi, ta cũng biết đấy là chức trách của ngươi! Nhưng khỏi cần vào phủ của ta làm gì, chỗ của ta không thể có phạm nhân được! Ta quay về ngủ tiếp đây, ngày mai còn phải vào tảo triều!"
Lâm Bắc Phàm nói xong lại mơ màng vào nhà, đóng cửa.
"Lâm đại nhân, Lâm đại nhân..."
Cuối cùng, thống lĩnh Tiên Thiên đành phải nhìn cánh cửa lớn kia đóng lại, không ngừng cười khổ.
"Thống lĩnh đại nhân, chúng ta có vào trong lục soát nữa hay không?" Một quan binh giơ cây đuốc lên hỏi.
"Không cần nữa, dù sao thì chúng ta cũng đã làm hết nghĩa vụ thông báo của mình rồi, những chuyện khác cứ để mặc số phận vậy!"
Hắn ta đã làm quan nhiều năm, thứ có thể giúp hắn ta ngồi vững ở vị trí này không phải thực lực mà là biết cách làm người, biết người nào có thể đắc tội được, người nào không thể đắc tội.
Ví dụ như Lâm Bắc Phàm, rõ ràng là người không thể đắc tội.
Người ta không đồng ý thì hắn ta không làm nữa vậy.
Nếu xảy ra vấn đề cũng chẳng thể trách bọn hắn được.
"Tiếp tục lục soát những nơi khác cho ta!"
Chuyện này náo loạn cả một đêm, kết quả lại chẳng bắt được ai cả.
Hai ngày sau vẫn không có thu hoạch gì, mọi chuyện dần dần lắng xuống, trở thành âm thầm lục soát.
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Mạc Như Sương cũng mơ màng tỉnh lại.
Nàng chỉ cảm thấy cả người đau đớn như vỡ vụn, không chỉ đau đớn mà còn kiệt sức, đến sức cử động ngón tay cũng không có!
Nhưng nàng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì nàng biết, mình được cứu rồi!
Nếu không được cứu vậy bây giờ nàng sẽ không được thoải mái nằm trên giường thế này.
Nghĩ đến chuyện trước khi mất đi ý thức, nàng dùng hết sức lực nhảy vào phủ của Lâm Bắc Phàm là tâm trạng lại trở nên phức tạp.
Rất rõ ràng, nàng đã được Lâm Bắc Phàm cứu, được một tên đại tham quan mà nàng hận nhất cứu giúp.
Nàng thở dài, thầm nghĩ: Bây giờ mình còn nghĩ nhiều như thế làm gì? Vẫn nên chữa khỏi vết thương trước rồi ra ngoài tìm sư đệ mới phải! Không biết bây giờ sư đệ ra sao rồi? Đã trốn thoát sự truy sát của quan binh hay chưa?
Lúc này, Lý Sư Sư vào phòng thấy Mạc Như Sương đã tỉnh, lập tức vui mừng nói: "Ngươi tỉnh rồi sao?"
Mạc Như Sương khẽ gật đầu, dùng hết sức lực mà đáp: "Cảm ơn!"
Giọng nói rất yếu ớt và khàn đặc.
Lý Sư Sư cúi đầu cười: "Ngươi muốn cảm ơn thì phải cảm ơn phu quân ta mới phải, hắn là người cứu ngươi đấy!"
Mạc Như Sương khẽ gật đầu, chuyện này đúng như nàng dự đoán.
Lý Sư Sư lại cười nói tiếp: "Phu quân nói, khi ấy ngươi nằm trong bụi cỏ thoi thóp, gần như không còn hơi thở! Sau đó, hắn bế ngươi về đây..."
Tai Mạc Như Sương hơi động đậy, nói: "Ngươi nói là, hắn bế ta về sao?"
"Phải, sao thế?" Lý Sư Sư thắc mắc.
"Không... không sao!" Mạc Như Sương khẽ lắc đầu, gương mặt trắng bệch hơi ửng đỏ.
Từ nhỏ tới giờ, ngoài cha nàng ra thì nàng chưa từng tiếp xúc gần gũi với nam nhân nào như thế.
Điều khiến nàng xấu hổ hơn nữa là, khi ấy nàng đang hôn mê, không biết gì cả.
Lý Sư Sư lại nói tiếp: "Sau khi tướng công bế ngươi về, phát hiện ra ngươi bị thương không nhẹ nên hắn đã giúp ngươi xử lý vết thương rồi băng bó lại! Cũng may là xử lý kịp thời..."
"Đợi đã! Ngươi nói là vết thương trên người ta... cũng do hắn băng bó sao?"
"Phải, lại sao nữa vậy?" Lý Sư Sư khó hiểu.
"Không... không sao!" Mạc Như Sương lại lắc đầu, mặt càng đỏ hơn.
Cả người nàng đầy vết thương, hắn giúp nàng xử lý vết thương và băng bó lại, chẳng phải đã nhìn thấy hết toàn bộ cơ thể nàng rồi hay sao? Hơn nữa còn...
Càng nghĩ, Mạc Như Sương càng tức giận và xấu hổ hơn!
Chương 90 Bi kịch của Tiểu Soái
Lý Sư Sư là người thông minh, hiểu được nàng đang nghĩ gì mới cười bảo: "Như Sương cô nương, quả thực đây là chuyện bất đắc dĩ cả thôi! Trong nhà chúng ta chỉ có bốn người, lại có mỗi mình phu quân ta biết xử lý loại vết thương này mà thôi! Tình thế gấp gáp, ta mong ngươi hiểu cho!"
"Ta hiểu! Ta không trách hắn!" Mạc Như Sương hơi nghiến răng đáp.
"Ừ, ngươi hiểu thì tốt!"
Lý Sư Sư nói chuyện thêm một lúc, đút cho Mạc Như Sương ăn một ít cháo loãng rồi rời đi, để nàng tiếp tục nghỉ ngơi.
Buổi tối, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng về nhà.
Biết Mạc Như Sương đã tỉnh, hắn đến thăm nàng.
"Như Sương cô nương, đã thấy khá hơn chút nào chưa?" Lâm Bắc Phàm nhìn Mạc Như Sương vẫn đang nằm trên giường, quan tâm hỏi han.
"Khỏe lại nhiều rồi, đa tạ Lâm công tử đã cứu giúp!" Mạc Như Sương nghiến răng mà đáp.
Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất khó hiểu, tại sao nàng ta lại nhìn hắn bằng ánh mắt ba phần buồn bã, ba phần xấu hổ, bốn phần tức giận chứ?
Ánh mắt này đâu có giống như đang biết ơn hắn cơ đâu!
Lâm Bắc Phàm thầm tự nhủ: Phụ nữ đúng là loài động vật khó hiểu!
"Khỏe hơn thì tốt rồi!" Lâm Bắc Phàm cười nói: "Như Sương cô nương, tình trạng sức khỏe của ngươi rất nghiêm trọng, có lẽ phải mất một tuần mới có thể xuống giường tập đi, mất một tháng mới có thể hồi phục được! Ngươi nghỉ ngơi đi nhé, ta không làm phiền ngươi nữa!"
Nói rồi hắn quay người định đi.
"Đợi đã!" Mạc Như Sương gọi hắn một tiếng.
Lâm Bắc Phàm quay đầu lại: "Như Sương cô nương, còn chuyện gì nữa sao?"
"Lâm công tử, ngươi... không có gì muốn hỏi ta sao?"
"Ngươi nói chuyện giả làm Dạ Hiệp sau đó bị quan binh đuổi bắt sao?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
Mạc Như Sương hơi ngạc nhiên: "Ngươi... sao ngươi biết là bọn ta đóng giả?"
"Chuyện này rất dễ suy luận ra mà!" Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Thứ nhất, số tiền mà trước đây Dạ Hiệp đem đi phát là tiền của bản thân hắn cho nên mới không gây ra thị phi gì! Còn tiền mà các ngươi đem đi phát lại là tiền của quan viên triều đình, cho nên mới bị triều đình đuổi giết!"
Sắc mặt của Mạc Như Sương hiện thêm mấy phần gượng gạo.
"Thứ hai, theo lời người ta nói thì khi Dạ Hiệp thật đi phát tiền, lúc tới không thấy hình lúc đi không thấy bóng, không một ai có thể nhìn thấy dù chỉ là một cái bóng của bọn họ! Còn các ngươi đi phát tiền lại bị quan phủ đuổi giết đến nỗi lên trời không được, xuống đất không xong!"
"Chứng tỏ khinh công của các ngươi không thể sánh bằng Dạ Hiệp thật!"
Mạc Như Sương gật đầu với vẻ hơi xấu hổ.
"Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau ở ngoài thành! Khi đó các ngươi hỏi đường ta đã nói đây là lần đầu tiên các ngươi đến kinh thành! Người như vậy làm sao có thể là Dạ Hiệp được?"
"Lâm công tử nói rất có lý!" Mạc Như Sương gật đầu.
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười.
Hắn thầm nghĩ: Còn một điểm quan trọng nhất, ta mới là Dạ Hiệp thật, những người khác đều là giả mạo cả thôi!
"Nếu Lâm công tử đã biết chuyện ta gây ra, tại sao ngươi không bắt ta đưa tới chỗ quan phủ? Theo ta biết thì ngươi là tân khoa trạng nguyên của triều đình, ngươi với bọn họ là người cùng phe cơ mà!" Mạc Như Sương lại hỏi.
"Cũng có ba nguyên nhân!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Thứ nhất, dù sao chúng ta cũng từng gặp nhau, đã gặp thì tức là có duyên! Đã có duyên, biết ngươi gặp nạn nếu ta có cơ hội cứu giúp tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn!"
"Thứ hai, các ngươi giả làm Dạ Hiệp đi phát tiền, nói ra thì đây cũng là hành động chính nghĩa, ta khâm phục cách đối nhân xử thế của các ngươi, cho nên nếu có thể giúp một tay thì ta sẽ giúp!"
"Thứ ba, chủ nhân số tiền bị các ngươi trộm là kẻ thù chính trị của ta, thấy bọn họ thiệt hại khiến ta rất vui! Là kiểu kẻ thù của kẻ thù chính là bạn ấy, nên tất nhiên ta sẽ đồng ý giúp ngươi một tay rồi!"
Thấy Mạc Như Sương lại định lên tiếng, Lâm Bắc Phàm vội nói: "Thôi được rồi, đừng hỏi nhiều như thế làm gì, hiện giờ việc ngươi cần phải làm nhất vẫn là nghỉ ngơi! Ngươi yên tâm đi, chỗ này của ta rất an toàn, không ai có thể làm gì được ngươi đâu!"
Sau đó hắn vỗ trán: "Phải rồi, quên nói cho ngươi một tin tốt! Hiện giờ sư đệ của ngươi vẫn chưa bị quan phủ bắt được, những chuyện khác thì ta không biết!"
"Đa tạ Lâm công tử!" Mạc Như Sương khẽ gật đầu.
Lâm Bắc Phàm dặn dò thêm đôi câu rồi rời đi.
Nhìn bóng người hắn đi mất, ánh mắt của Mạc Như Sương trở nên phức tạp.
Hắn thật sự là một tên tham quan ai gặp cũng ghét sao?
Vừa rồi, nhìn thấy gương mặt trong sáng tươi tắn của hắn, thậm chí nàng còn hơi động lòng.
Mạc Như Sương khẽ lắc đầu, lặng lẽ thở dài.
Bỏ đi, đừng nghĩ nhiều như thế nữa!
Chuyện cấp thiết nhất bây giờ chính là chữa khỏi vết thương, sau đó nàng mới có thể làm những chuyện khác được.
"Cũng không biết hiện giờ sư đệ thế nào rồi?" Trong lòng nàng không khỏi lo lắng.
Cùng lúc đó, trong một ngôi miếu đổ nát ở kinh thành, ở đó có một đám ăn mày đang cãi nhau, vừa bẩn vừa loạn.
Một lão ăn mày chợt gọi: "Tiểu Soái, qua đây! Đấm lưng bóp chân cho Lưu đại gia của ngươi đi!"
Một tên ăn mày nhỏ lập tức chạy tới: "Rồi rồi, ta tới ngay đây!"
Một lát sau, lại có một lão ăn mày gọi: "Tiểu Soái, lại đây! Mang cái khố của ta đi giặt đi, thưởng cơm cho ngươi ăn!"
Tên ăn mày nhỏ này lại chạy tới: "Vâng, cảm ơn Vương ca!"
Một lát sau nữa, lão ăn mày thứ ba gọi: "Tiểu Soái trông xinh xắn quá nhỉ, mau cởi quần ra để ông đây giải tỏa một phen!"
Tên ăn mày nhỏ: "..."
Mọi người cười phá lên.
"Lão Vương, cuối cùng thì ngươi cũng không nhịn nổi rồi!"
"Tên súc sinh nhà ngươi thiếu thốn nên vơ đại đấy à!"
"Đừng có như thế chứ, ngươi làm người ta sợ quá chạy mất thì phải làm sao bây giờ! Ha ha!"
"Lát nữa lén làm là được mà!"
"Hai trăm vạn á!" Hai người Mạc Như Sương hít phải một hơi khí lạnh.
"Vừa mới trở thành trạng nguyên đã tham ô hai trăm vạn, các ngươi nói xem hắn có tham hay không?"
Hai người không hề do dự mà gật đầu: "Tham!"
"Sau đó, hắn lại phụng chỉ kiểm tra và tịch thu tài sản tại nhà của các đại ngôn quan, hắn tiếp tục tham ô thêm mấy chục vạn nữa!"
Quách Thiếu Soái sửng sốt: "Đến cả ngôn quan mà cũng dám tham ô, đúng là gan to bằng trời mà!"
"Còn không phải chắc?" Tiểu nhị gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Nhưng ngươi cho rằng, hắn sẽ ngừng tay chắc? Ta nói cho các ngươi biết sự tham lam của hắn còn vượt xa tưởng tượng của các ngươi nhiều!"
Quách Thiếu Soái hỏi: "Sau đó, hắn lại tham ô thế nào nữa?"
Tiểu nhị nhỏ giọng đáp: "Sau đó, hắn nhận được sự ân sủng của nữ đế trở thành ti nghiệp tại Quốc Tử Giám, lần này hắn lại càng quá quắt hơn, đến cả tiền của học trò mà cũng nảy sinh ý đồ! Có người nói, trong một tháng qua, hắn đã tham ô hơn ba trăm vạn rồi!"
"Ba trăm vạn!" Hai người Mạc Như Sương lại hít phải một hơi khí lạnh.
Quách Thiếu Soái không nhịn nổi mà đập bàn đứng dậy, tức giận nói: "Thật quá tham lam! Đến cả học trò mà cũng không buông tha, hắn có còn là con người nữa không vậy?"
"Suỵt, suỵt... Nhỏ cái miệng thôi, đừng để tai mắt của trạng nguyên nghe thấy!" Tiểu nhị sợ hết hồn, vội vàng kéo Quách Thiếu Soái ngồi xuống, vừa kéo vừa liếc nhìn bốn phía, thấy không có ai hắn ta mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hắn ta cười khổ và bảo: "Xin hai vị bình tĩnh, đừng kích động! Lâm Bắc Phàm mà nghe thấy thì chúng ta tiêu đời mất!"
"Sợ gì chứ? Hắn làm gì được ta nào?" Quách Thiếu Soái rất coi thường.
"Ngươi không sợ nhưng ta sợ!" Vẻ mặt của tiểu nhị tiu nghỉu như quả mướp đắng: "Ngươi là đại hiệp, nếu ngươi làm hắn tức giận thì cùng lắm là bỏ đi! Nhưng ta và người nhà ta đều sống ở nơi nay, không thể đi được!"
"Sư đệ, đừng kích động!" Mạc Như Sương khuyên nhủ, sau đó nàng mỉm cười với tiểu nhị: "Tiểu nhị, sư đệ ta còn nhỏ tuổi nên không hiểu chuyện, khiến ngươi chê cười rồi! Ngươi nói tiếp đi!"
Tiểu nhị bị nụ cười của Mạc Như Sương mê hoặc đến mức chết mê chết mệt, ngơ ngác gật đầu: "Được thôi!"
"Còn nữa, sau này hắn còn vì tiền mà bán nước, phản bội Đại Võ chúng ta nữa chứ!"
Hai người lại một lần nữa phải hoảng hốt: "Cái gì, hắn bán nước sao?"
"Chuyện là thế này! Trước đây, Đại Võ chúng ta và nước Đa La từng xảy ra chiến tranh, Đa La bại trận, bọn họ đến đây để đàm phán giảng hòa và thương lượng chuyện bồi thường! Lâm Bắc Phàm phụng chỉ tiếp đón bọn họ!"
"Trong quá trình tiếp đón, hắn ngang nhiên nhận hối lộ của sứ thần Đa La! Hắn thích thứ gì, sứ thần lập tức mua thứ ấy cho hắn, khi ấy tất cả mọi người trên đường đều thấy cả!"
"Sau khi nhận hối lộ, Lâm Bắc Phàm dùng lý lẽ để tranh luận, nói tốt cho Đa La! Sau đó, các ngươi đoán xem khoản cống nạp giữa hai nước được quyết định thế nào?"
Hai người Mạc Như Sương đồng thanh: "Thế nào?"
"Một nước bại trận như Đa La lại chẳng phải bồi thường lấy một xu!"
"Không chỉ không cần bồi thường, mà bến cảng cũng mở cửa, cho phép thương nhân hai nước buôn bán qua lại! Thậm chí triều đình còn muốn đưa người trí thức đến nước bọn họ mở lớp dạy học, truyền thụ kiến thức, giáo dục người dân nữa chứ..."
"Có nhìn kiểu gì thì những chuyện này cũng đều là chuyện có lợi cho Đa La, nhưng lại chẳng giúp ích gì cho Đại Võ chúng ta cả!"
"Thật đáng thương cho con dân Đại Võ, còn trẻ tuổi như thế mà lại phải chôn xương nơi biên thùy, đổi lấy kết quả đáng thất vọng thế này!"
Tiểu nhị nghiến răng nghiến lợi: "Các ngươi nói xem, như thế chẳng phải bán nước là gì?"
"Như vậy là bán nước rồi còn gì!" Hai người Mạc Như Sương nhắm mắt lại tuyệt vọng.
Gân xanh trên mặt nổi cả lên, những ngón tay đặt trên bàn cũng cào ra vết xước.
"Tên giặc bán nước này! Vì chút tiền bạc mà lại đem bán lợi ích của Đại Võ ta, thật đáng trách! Loại người này có giết một trăm lần cũng chẳng có gì đáng tiếc!" Quách Thiếu Soái vừa mừng vừa giận.
Giận là vì hắn ta thực sự rất căm thù tham quan, đặc biệt là đám giặc bán nước!
Mừng là vì hình tượng hoàn hảo Lâm Bắc Phàm trong lòng hắn ta đã bị phá hủy hoàn toàn rồi.
Cho dù ngươi có gương mặt đẹp trai hơn ta, tài giỏi hơn ta thì có sao?
Cho dù ngươi được hưởng hết mọi vinh hoa phú quý thì đã sao?
Nhưng ngươi là một tên tham quan!
Một kẻ tham lam, bán nước, lại chẳng biết liêm sỉ là gì, đây sẽ là vết nhơ bám trên người mà ngươi mãi mãi không thể xóa sạch được!
Người bẩn thỉu như loài rệp trong cống nước không đủ tư cách khiến ta phải ngưỡng mộ và ghen tị!
"Không ngờ hắn lại là người như thế..." Ánh mắt của Mạc Như Sương trở nên phức tạp.
Nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, vẻ ngoài ôn hòa dịu dàng và cách nói chuyện không hề tầm thường của hắn đã để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng.
Nàng còn định tiến cử hắn với vương gia coi như là cống hiến một phần công sức để kết thúc thế giới hỗn loạn này.
Không ngờ hắn lại là một tên siêu tham quan!
Không chỉ tham ô mà hắn còn bán nước!
Mạc Như Sương thở dài thườn thượt, vừa đau lòng vừa tiếc nuối.
"Hắn bán nước, ngang nhiên bán rẻ lợi ích của đất nước, đến các ngươi còn biết vậy tại sao trong triều đình lại chẳng có ai phát hiện ra?"
"Làm sao mà phát hiện được?" Tiểu nhị cười một tiếng, nói với vẻ mặt đầy thất vọng: "Văn võ bá quan cả triều đều là tham quan, đến cả nữ đế cũng là hôn quân! Cho dù có phát hiện ra thì cũng có quan lại bảo vệ, nữ đế che chở, hắn có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"
Chương 87 Phạm tội rồi
"Ta nói cho các ngươi biết, mới ngày hôm qua thôi..."
Tiểu nhị nhỏ giọng nói: "Khi các quan trong triều và nữ đế đến tuần tra tại Quốc Tử Giám, bọn họ đồng loạt tiến cử với nữ đế để Lâm Bắc Phàm được thăng thêm một cấp quan! Người ta làm việc ở Quốc Tử Giám còn chưa được một tháng, chưa đạt được thành tựu gì mà đã cho người ta thăng thêm một chức quan rồi! Nếu trong chuyện này không liên quan đến lợi ích gì đó thì đến con chó cũng chẳng tin nổi!"
"Đây chính là sự bảo vệ của chúng quan, triều đình còn đen tối hơn cả những gì chúng ta tưởng tượng!"
Tiểu nhị quán rượu thổn thức: "Dù sao ta cũng đã hoàn toàn thất vọng về triều đình rồi! Sống cho tốt cuộc sống của chính mình thôi!"
Nói rồi, tiểu nhị rời đi mất.
Hai người Mạc Như Sương vẫn ngồi ở chỗ cũ, mãi thật lâu sau mới bình tĩnh lại được.
"Sư tỷ, chúng ta còn tới tìm hắn nữa không?"
Mạc Như Sương lắc đầu, thở dài: "Chim sẻ sao biết được chí chim hồng! Hắn và chúng ta không phải người đi trên cùng một con đường, đến gặp để làm gì cơ chứ? Chỉ làm chúng ta mệt mỏi hơn mà thôi, chẳng bằng không gặp nữa! Chúng ta vẫn nên tiếp tục tìm kiếm Dạ Hiệp thì hơn, hắn mới là người đi trên cùng một con đường với chúng ta!"
"Sư tỷ, nhắc tới Dạ Hiệp đột nhiên ta nghĩ ra một ý tưởng hay!"
"Ý tưởng gì?" Mạc Như Sương quay đầu lại hỏi.
"Sư tỷ, chúng ta dùng chiêu dụ rắn ra khỏi hang đi, thế nào?"
"Làm thể nào để dụ rắn ra khỏi hang?" Mạc Như Sương lại hỏi.
Quách Thiếu Soái cười ha ha: "Chúng ta có thể đóng giả làm Dạ Hiệp, ban đêm đi phát tiền, để người ta bàn tán! Dạ Hiệp biết chuyện nhất định sẽ không nhịn được mà xuất hiện! Đến lúc đó chúng ta có thể nói chuyện với hắn rồi!"
Mạc Như Sương gật đầu, cười bảo: "Cách này hay đấy! Nhưng chúng ta lấy đâu ra tiền đây, chúng ta không có nhiều tiền đâu!"
"Tất nhiên là lấy từ nhà tên tham quan Lâm Bắc Phàm kia rồi! Hắn tham ô nhiều tiền như thế khiến toàn dân vô cùng oán hận, chúng ta lấy tiền của hắn cũng là cướp của người giàu chia cho người nghèo mà thôi! Hơn nữa, ta còn có thể nhân cơ hội đâm hắn một đao, coi như trừ hại cho dân chúng!" Ánh mắt của Quách Thiếu Soái xuất hiện một tia sát ý.
Trong đầu Mạc Như Sương lại bỗng hiện ra một gương mặt trong sáng như ngọc, nàng nói với vẻ tiếc nuối: "Đổi người khác đi, dù sao hắn cùng từng có ơn chỉ đường cho chúng ta, khi cùng hắn uống rượu cũng có chút cảm tình! Mặc dù hắn tội đáng muôn chết nhưng chúng ta không thể làm trái đạo nghĩa giang hồ! Nếu lần sau hắn mạo phạm chúng ta, khi ấy chúng ta hãy ra tay cũng không muộn!"
"Được, ta nghe lời ngươi!" Quách Thiếu Soái gật đầu với vẻ không cam tâm cho lắm.
Vậy là tốt hôm ấy, bọn họ lẻn vào nhà một tên tham quan cướp đi một ít bạc, sau đó giả làm Dạ Hiệp đi phát tiền trong đêm.
Sáng ngày hôm sau, khắp nơi đều rộ lên chuyện liên quan đến Dạ Hiệp, mọi người sôi nổi truyền tai nhau.
Lý Sư Sư bối rối, nhỏ giọng hỏi: "Phu quân, tối hôm qua ngươi..."
"Tuyệt đối không thể nào!" Lâm Bắc Phàm khẳng định: "Ngươi cũng biết mà, tối hôm qua ta ôm ngươi ngủ cả đêm, không hề rời khỏi chăn!"
"Ừ, phu quân nói phải!" Lý Sư Sư đỏ mặt.
"Nhưng Dạ Hiệp này là..."
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Ta không biết, ta cũng cảm thấy kỳ lạ! Hay là có người sùng bái Dạ Hiệp nên cũng làm việc giống ta! Dù sao thì sức mạnh của lòng hâm mộ cũng rất lớn mà!"
"Phu quân nói có lý!" Lý Sư Sư gật đầu.
"Thật ra như thế cũng tốt!" Lâm Bắc Phàm cười bảo: "Có người làm việc tốt thì Dạ Hiệp thật là ta đây có thể rửa tay gác kiếm rồi! Dù sao gần đây trời cũng đã bắt đầu trở lạnh, không nên ra ngoài vào buổi tối, vẫn là ở trong chăn ấm hơn!"
"Một Dạ Hiệp dừng lại sẽ có hàng nghìn Dạ Hiệp khác ra tay!"
Lý Sư Sư gật đầu lia lịa: "Phu quân nói đúng lắm! Buổi tối ra ngoài phát tiền quá nguy hiểm lại dễ bị bại lộ, bị quan phủ đuổi giết! Sau này ngươi vẫn nên đưa thẳng tiền cho Bạch Quan âm đại nhân thì hơn, nàng ấy sẽ biết cách giải quyết đúng đắn!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu tỏ vẻ rất tán thành.
Cứ như thế, Lâm Bắc Phàm không làm việc này nữa.
Hàng tối hắn đều ôm đại mỹ nhân Lý Sư Sư đi ngủ.
Còn hai người Mạc Như Sương vẫn giả làm Dạ Hiệp đi giúp đỡ người nghèo.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bọn họ đã lặp lại việc này tới ngày thứ ba.
Trời vừa tối lại bắt đầu ra ngoài phát tiền.
Bọn họ đã phát mười mấy vạn lượng rồi, nhưng đến cả một cái bóng của người mà bọn họ muốn tìm cũng chẳng thấy đâu, thế này cũng khiến hai người bọn họ buồn phiền muốn chết.
"Sư tỷ, ngươi nói có phải Dạ Hiệp đã rời khỏi đây vào đêm hôm ấy rồi hay không? Nếu không tại sao chúng ta đã đánh tiếng lớn như thế mà hắn vẫn không xuất hiện chứ?" Quách Thiếu Soái không nhịn nổi nữa mà nói.
"Chắc là vậy rồi!" Mạc Như Sương thở dài: "Chúng ta làm thêm hai ngày nữa, nếu vẫn không thu được kết quả gì thì phải nghĩ cách khác thôi!"
"Cũng đành vậy!" Quách Thiếu Soái gật đầu với vẻ chán nản.
Vì vậy, bọn họ lại tiếp tục giả là Dạ Hiệp.
Nhưng tối hôm ấy, Bạch Thanh Hoàn đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Phàm rồi hỏi: "Ngươi lại đi phát tiền đấy à?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Đâu có, ta đã không làm Dạ Hiệp được nhiều ngày rồi mà!"
Bạch Thanh Hoàn lại hỏi: "Dạ Hiệp mới xuất hiện mấy buổi tối gần đây, có liên quan gì đến ngươi hay không?"
Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: "Hoàn toàn không liên quan!"
Bạch Thanh Toàn gật đầu: "Được, ta biết rồi, ta sẽ không can thiệp vào chuyện này!"
Lâm Bắc Phàm hỏi: "Sao thế?"
"Bọn họ phạm lỗi rồi!"
"Phạm tội gì vậy?" Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.
Chương 88 Liều vậy
"Mặc dù bọn họ đi phát tiền là làm việc tốt nhưng tiền mà bọn họ sử dụng lại là tiền lấy trộm trong phủ của nhiều vị quan mà có! Vì lấy quá nhiều nên bọn họ đã khiến người ta tức giận, đang bị các quan bắt tay với nhau đuổi bắt! Các quan đã bày ra rất nhiều cạm bẫy, chuẩn bị bắt hai kẻ trộm này lại!" Bạch Thanh Hoàn giải thích.
"Thì ra là như thế, đúng là gan to bằng trời mà!" Lâm Bắc Phàm than thở.
Đây là kinh thành ngay dưới chân thiên tử, là nơi cao thủ nhiều như mây, canh phòng nghiêm ngặt nhất, có rất nhiều người giang hồ sau khi tới đây đều phải cụp đuôi làm người bình thường.
Trước đây, Lâm Bắc Phàm dùng tiền của chính mình để phát nên mới không khiến ai nổi giận.
Còn người giả làm Dạ Hiệp này lại dám đi trộm tiền của quan viên trong kinh thành, đúng là ăn gan hùm mật báo, không muốn sống nữa đây mà.
"Nhưng nếu người đó đã không phải là ngươi, cũng không liên quan gì đến ngươi vậy ta sẽ mặc kệ chuyện này!"
Bạch Thanh Hoàn nói xong, bóng dáng nàng cũng biến mất.
Lâm Bắc Phàm nghĩ ngợi một lúc, hắn cũng lười nhúng tay vào chuyện này.
Dù sao thì hiện giờ ngày nào hắn sống cũng trong tình cảnh như đang bước trên một lớp băng mỏng, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào, thật sự chẳng có tâm trạng đi xen vào chuyện của người khác.
Nếu vì chuyện này mà hắn bị liên lụy thì thiệt cho hắn quá rồi.
"Tự làm thì tự chịu, ta đi ngủ đây!"
Trong lúc ấy, hai tỷ đệ Mạc Như Sương vẫn không hay biết gì cả, mặc đồ đi đêm vào, giả làm Dạ Hiệp ra ngoài phát tiền.
"Sư tỷ, sáng hôm nay ta nghe nói người dân làm việc ở ngõ Liễu phía tây thành bị triều đình khất nợ tiền công, cuộc sống rất khó khăn, chúng ta qua đó phát tiền trước đi!"
"Sư đệ nói phải lắm, chúng ta đi thôi!"
Hai người bọn họ vượt mái nhà băng qua tường, nhanh chóng đi tới ngõ Liễu ở tây thành.
Sau đó, bọn họ bắt đầu công việc phát tiền mỗi ngày.
Nhưng cùng lúc đó, khi bọn họ vừa bước vào ngõ Liễu ở tây thành, toàn bộ khu vực đầu hẻm đột nhiên sáng bừng lên.
Quan binh giơ cao ngọn đuốc ập tới với số lượng dày đặc, đội cung thủ đã thủ thế chờ sẵn.
Hai người Mạc Như Sương thay đổi sắc mặt: "Không ổn, chúng ta bị bao vây rồi! Sư đệ, mau chạy thôi!"
"Vút vút vút..."
Những mũi tên nhọn hoắt ào ạt rơi xuống như mưa.
Hai người vừa tránh vừa trốn đi.
Khi ấy, trong số quan binh có một bóng người uy võ lao tới như sét đánh, không thèm để ý tới những mũi tên lũ lượt lao tới mà xông tới trước mặt hai người chỉ trong nháy mắt: "Trốn đi đâu hả? Ở lại đây cho bản quan!"
Hai người Mặc Như Sương sợ bay màu: "Cao thủ Tiên Thiên!"
Cả hai không chút do dự, đồng loạt ra tay.
Quyền cước của ba người va chạm với nhau trên không trung.
"Ầm!
Cao thủ vừa xông tới lùi lại phía sau hai bước nhưng không hề bị thương, còn hai người Mạc Như Sương lại nôn ra một ngụm máu, lùi lại mấy chục mét, phá hỏng nhà của một gia đình nọ.
Chỉ riêng một đòn này thôi đã khiến hai người họ bị thương rất nặng rồi.
Biết cả hai có liên thủ cũng không phải đối thủ của người ta, Mạc Như Sương nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Sư đệ, chúng ta chia ra chạy trốn, ai trốn được thì trốn!"
Quách Thiếu Soái cũng hiểu rõ đây không phải là lúc để tranh cãi chuyện nghĩa khí, liền gật đầu đáp: "Được, sư tỷ!"
Hai người chia nhau ra chạy, dùng hết sức bình sinh mà bỏ trốn.
"Đuổi theo cho bản quan!" Tên cao thủ Tiên Thiên kia hét lớn.
Hắn ta nhìn phương hướng hai người bỏ chạy, sau đó đuổi theo người có thực lực mạnh hơn là Mạc Như Sương.
Mạc Như Sương liều mạng chạy đi, cắm đầu cắm cổ chạy!
Để thoái khỏi sự truy sát của cao thủ phía sau, nàng còn sử dụng một loại phương pháp bí mật có thể kích thích bản thân phát huy khả năng tiềm tàng để giữ mạng.
Một khi sử dụng phương pháp này, tốc độ của nàng có thể tạm thời tăng lên gấp ba, bốn lần. Nhưng sau thời gian nửa nén hương, phương pháp này hết hiệu lực sẽ khiến cơ thể rất mệt.
Trong ba ngày không thể nhúc nhích nổi, chỉ có thể để mặc cho người ta xẻ thịt.
Cho nên, nhất định trong thời gian nửa nén hương này nàng phải tìm được một chỗ trú an toàn.
Nhưng cho dù tốc độc của nàng có gia tăng gấp ba, bốn lần thì cao thủ Tiên Thiên phía sau vẫn đuổi theo không tha, không thể chặt đuôi được.
Hơn nữa trên đường còn có rất nhiều quan binh truy bắt lại càng khó chạy trốn hơn.
Nàng cứ chạy mãi, trốn mãi, vết thương trên người ngày càng trở nặng, cơ thể cũng càng lúc càng mệt mỏi, đã sắp trở thành ngọn đèn cạn dầu rồi.
Nàng dần dần tuyệt vọng: "Chẳng lẽ Mạc Như Sương ta... phải chết ở đây hay sao?"
Nàng còn tương lai rộng mở nữa!
Nàng còn có ước mơ vĩ đại vẫn chưa thực hiện được!
Nàng không muốn chết ở nơi này!
Đúng lúc đó, nàng nhìn thấy một phủ đệ xa hoa xuất hiện ở phía trước.
Trên cửa phủ đệ ấy có một tấm bảng hiệu, trên đó viết hai chữ "Lâm phủ" cỡ lớn thiếp vàng.
"Đây... không phải là nhà của Lâm Bắc Phàm sao?" Mạc Như Sương mơ màng.
Nàng vốn đã quyết định sẽ không tới đây vậy mà tình thế xoay chuyển lại chạy tới chỗ này, quay đầu lại nhìn truy binh phía sau rồi lại nhìn phủ đệ xa hoa trước mặt, Mạc Như Sương nghiến răng: "Liều vậy!"
Nàng dồn sức vào hai chân rồi nhảy một cái, cơ thể nhẹ nhàng phóng qua bức tường cao năm mét, chui vào trong Lâm phủ.
Chương 89 Xấu hổ
Lâm Bắc Phàm đang ngủ đột nhiên mở mắt, ánh mắt sáng ngời.
"Có người lẻn vào nhà của ta!"
Hắn lập tức rời khỏi giường, mặc thêm áo khoác rồi ra khỏi phòng.
Dựa vào khả năng cảm nhận đặc biệt của cao thủ Tiên Thiên, hắn nhanh chóng tìm được kẻ đó.
Giữa đám cỏ dày, hắn nhìn thấy một người mặc đồ đen bất tỉnh trên mặt đất, trên người tanh nồng mùi máu.
Lâm Bắc Phàm kéo khăn che mặt màu đen của người kia xuống, nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp quen thuộc.
"Là nàng ta!" Lâm Bắc Phàm nhìn chằm chằm vào Mạc Như Sương.
Đúng lúc ấy, quan binh đã bao vây kín khu vực này, đèn đuốc sáng trưng.
"Lục soát thật kỹ cho ta! Hiện giờ nàng ta đã như ngọn đèn cạn dầu, không thể chạy quá xa, nhất định đang trốn ở nơi nào đó!"
"Rõ, thưa thống lĩnh!"
Bọn họ vừa tuần tra trên phố, vừa gõ cửa các phủ đệ quanh đó để lục soát.
Đến lượt Lâm phủ của Lâm Bắc Phàm.
"Đợi đã, đây là phủ của tân khoa trạng nguyên đương nhiệm Lâm Bắc Phàm, người ta được bệ hạ rất coi trọng! Các người làm việc vụng về, không biết phép tắc, đắc tội với Lâm đại nhân thì không hay đâu, để bản quan tự đi!"
Thống lĩnh cao thủ Tiên Thiên kia chỉnh đốn mũ quan và quan phục rồi mới tự mình gõ cửa nhà Lâm Bắc Phàm.
Không lâu sau, cửa mở ra.
Lâm Bắc Phàm khoác hờ một cái áo ngoài, vừa ngáp vừa bước ra: "Các ngươi đang làm gì thế?"
Thống lĩnh Tiên Thiên chắp tay, nói một cách khách sáo: "Lâm đại nhân, không ngờ ngươi lại tự mình ra mở cửa! Bọn ta đang truy bắt trọng phạm, tên này là kẻ rất độc ác, vì sự an toàn của người trong quý phủ, ngươi có thể cho phép bản quan đưa người vào trong lục soát một lượt hay không?"
Trên thực tế, chức quan của người ta còn cao hơn Lâm Bắc Phàm, nhưng Lâm Bắc Phàm là tâm phúc của nữ đế, hơn nữa đến cả văn võ bá quan mà hắn còn dám đối đầu cũng đã thành công những mấy lần, cho nên người ta mới khách sáo không dám đắc tội với hắn.
Lâm Bắc Phàm lại ngáp cái nữa: "Chẳng trách lại ồn ào như thế, làm ta chẳng thể ngủ ngon nổi!"
"Lâm đại nhân, thật sự xin lỗi quá..."
"Không cần phải xin lỗi, ta cũng biết đấy là chức trách của ngươi! Nhưng khỏi cần vào phủ của ta làm gì, chỗ của ta không thể có phạm nhân được! Ta quay về ngủ tiếp đây, ngày mai còn phải vào tảo triều!"
Lâm Bắc Phàm nói xong lại mơ màng vào nhà, đóng cửa.
"Lâm đại nhân, Lâm đại nhân..."
Cuối cùng, thống lĩnh Tiên Thiên đành phải nhìn cánh cửa lớn kia đóng lại, không ngừng cười khổ.
"Thống lĩnh đại nhân, chúng ta có vào trong lục soát nữa hay không?" Một quan binh giơ cây đuốc lên hỏi.
"Không cần nữa, dù sao thì chúng ta cũng đã làm hết nghĩa vụ thông báo của mình rồi, những chuyện khác cứ để mặc số phận vậy!"
Hắn ta đã làm quan nhiều năm, thứ có thể giúp hắn ta ngồi vững ở vị trí này không phải thực lực mà là biết cách làm người, biết người nào có thể đắc tội được, người nào không thể đắc tội.
Ví dụ như Lâm Bắc Phàm, rõ ràng là người không thể đắc tội.
Người ta không đồng ý thì hắn ta không làm nữa vậy.
Nếu xảy ra vấn đề cũng chẳng thể trách bọn hắn được.
"Tiếp tục lục soát những nơi khác cho ta!"
Chuyện này náo loạn cả một đêm, kết quả lại chẳng bắt được ai cả.
Hai ngày sau vẫn không có thu hoạch gì, mọi chuyện dần dần lắng xuống, trở thành âm thầm lục soát.
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Mạc Như Sương cũng mơ màng tỉnh lại.
Nàng chỉ cảm thấy cả người đau đớn như vỡ vụn, không chỉ đau đớn mà còn kiệt sức, đến sức cử động ngón tay cũng không có!
Nhưng nàng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì nàng biết, mình được cứu rồi!
Nếu không được cứu vậy bây giờ nàng sẽ không được thoải mái nằm trên giường thế này.
Nghĩ đến chuyện trước khi mất đi ý thức, nàng dùng hết sức lực nhảy vào phủ của Lâm Bắc Phàm là tâm trạng lại trở nên phức tạp.
Rất rõ ràng, nàng đã được Lâm Bắc Phàm cứu, được một tên đại tham quan mà nàng hận nhất cứu giúp.
Nàng thở dài, thầm nghĩ: Bây giờ mình còn nghĩ nhiều như thế làm gì? Vẫn nên chữa khỏi vết thương trước rồi ra ngoài tìm sư đệ mới phải! Không biết bây giờ sư đệ ra sao rồi? Đã trốn thoát sự truy sát của quan binh hay chưa?
Lúc này, Lý Sư Sư vào phòng thấy Mạc Như Sương đã tỉnh, lập tức vui mừng nói: "Ngươi tỉnh rồi sao?"
Mạc Như Sương khẽ gật đầu, dùng hết sức lực mà đáp: "Cảm ơn!"
Giọng nói rất yếu ớt và khàn đặc.
Lý Sư Sư cúi đầu cười: "Ngươi muốn cảm ơn thì phải cảm ơn phu quân ta mới phải, hắn là người cứu ngươi đấy!"
Mạc Như Sương khẽ gật đầu, chuyện này đúng như nàng dự đoán.
Lý Sư Sư lại cười nói tiếp: "Phu quân nói, khi ấy ngươi nằm trong bụi cỏ thoi thóp, gần như không còn hơi thở! Sau đó, hắn bế ngươi về đây..."
Tai Mạc Như Sương hơi động đậy, nói: "Ngươi nói là, hắn bế ta về sao?"
"Phải, sao thế?" Lý Sư Sư thắc mắc.
"Không... không sao!" Mạc Như Sương khẽ lắc đầu, gương mặt trắng bệch hơi ửng đỏ.
Từ nhỏ tới giờ, ngoài cha nàng ra thì nàng chưa từng tiếp xúc gần gũi với nam nhân nào như thế.
Điều khiến nàng xấu hổ hơn nữa là, khi ấy nàng đang hôn mê, không biết gì cả.
Lý Sư Sư lại nói tiếp: "Sau khi tướng công bế ngươi về, phát hiện ra ngươi bị thương không nhẹ nên hắn đã giúp ngươi xử lý vết thương rồi băng bó lại! Cũng may là xử lý kịp thời..."
"Đợi đã! Ngươi nói là vết thương trên người ta... cũng do hắn băng bó sao?"
"Phải, lại sao nữa vậy?" Lý Sư Sư khó hiểu.
"Không... không sao!" Mạc Như Sương lại lắc đầu, mặt càng đỏ hơn.
Cả người nàng đầy vết thương, hắn giúp nàng xử lý vết thương và băng bó lại, chẳng phải đã nhìn thấy hết toàn bộ cơ thể nàng rồi hay sao? Hơn nữa còn...
Càng nghĩ, Mạc Như Sương càng tức giận và xấu hổ hơn!
Chương 90 Bi kịch của Tiểu Soái
Lý Sư Sư là người thông minh, hiểu được nàng đang nghĩ gì mới cười bảo: "Như Sương cô nương, quả thực đây là chuyện bất đắc dĩ cả thôi! Trong nhà chúng ta chỉ có bốn người, lại có mỗi mình phu quân ta biết xử lý loại vết thương này mà thôi! Tình thế gấp gáp, ta mong ngươi hiểu cho!"
"Ta hiểu! Ta không trách hắn!" Mạc Như Sương hơi nghiến răng đáp.
"Ừ, ngươi hiểu thì tốt!"
Lý Sư Sư nói chuyện thêm một lúc, đút cho Mạc Như Sương ăn một ít cháo loãng rồi rời đi, để nàng tiếp tục nghỉ ngơi.
Buổi tối, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng về nhà.
Biết Mạc Như Sương đã tỉnh, hắn đến thăm nàng.
"Như Sương cô nương, đã thấy khá hơn chút nào chưa?" Lâm Bắc Phàm nhìn Mạc Như Sương vẫn đang nằm trên giường, quan tâm hỏi han.
"Khỏe lại nhiều rồi, đa tạ Lâm công tử đã cứu giúp!" Mạc Như Sương nghiến răng mà đáp.
Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất khó hiểu, tại sao nàng ta lại nhìn hắn bằng ánh mắt ba phần buồn bã, ba phần xấu hổ, bốn phần tức giận chứ?
Ánh mắt này đâu có giống như đang biết ơn hắn cơ đâu!
Lâm Bắc Phàm thầm tự nhủ: Phụ nữ đúng là loài động vật khó hiểu!
"Khỏe hơn thì tốt rồi!" Lâm Bắc Phàm cười nói: "Như Sương cô nương, tình trạng sức khỏe của ngươi rất nghiêm trọng, có lẽ phải mất một tuần mới có thể xuống giường tập đi, mất một tháng mới có thể hồi phục được! Ngươi nghỉ ngơi đi nhé, ta không làm phiền ngươi nữa!"
Nói rồi hắn quay người định đi.
"Đợi đã!" Mạc Như Sương gọi hắn một tiếng.
Lâm Bắc Phàm quay đầu lại: "Như Sương cô nương, còn chuyện gì nữa sao?"
"Lâm công tử, ngươi... không có gì muốn hỏi ta sao?"
"Ngươi nói chuyện giả làm Dạ Hiệp sau đó bị quan binh đuổi bắt sao?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
Mạc Như Sương hơi ngạc nhiên: "Ngươi... sao ngươi biết là bọn ta đóng giả?"
"Chuyện này rất dễ suy luận ra mà!" Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Thứ nhất, số tiền mà trước đây Dạ Hiệp đem đi phát là tiền của bản thân hắn cho nên mới không gây ra thị phi gì! Còn tiền mà các ngươi đem đi phát lại là tiền của quan viên triều đình, cho nên mới bị triều đình đuổi giết!"
Sắc mặt của Mạc Như Sương hiện thêm mấy phần gượng gạo.
"Thứ hai, theo lời người ta nói thì khi Dạ Hiệp thật đi phát tiền, lúc tới không thấy hình lúc đi không thấy bóng, không một ai có thể nhìn thấy dù chỉ là một cái bóng của bọn họ! Còn các ngươi đi phát tiền lại bị quan phủ đuổi giết đến nỗi lên trời không được, xuống đất không xong!"
"Chứng tỏ khinh công của các ngươi không thể sánh bằng Dạ Hiệp thật!"
Mạc Như Sương gật đầu với vẻ hơi xấu hổ.
"Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau ở ngoài thành! Khi đó các ngươi hỏi đường ta đã nói đây là lần đầu tiên các ngươi đến kinh thành! Người như vậy làm sao có thể là Dạ Hiệp được?"
"Lâm công tử nói rất có lý!" Mạc Như Sương gật đầu.
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười.
Hắn thầm nghĩ: Còn một điểm quan trọng nhất, ta mới là Dạ Hiệp thật, những người khác đều là giả mạo cả thôi!
"Nếu Lâm công tử đã biết chuyện ta gây ra, tại sao ngươi không bắt ta đưa tới chỗ quan phủ? Theo ta biết thì ngươi là tân khoa trạng nguyên của triều đình, ngươi với bọn họ là người cùng phe cơ mà!" Mạc Như Sương lại hỏi.
"Cũng có ba nguyên nhân!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Thứ nhất, dù sao chúng ta cũng từng gặp nhau, đã gặp thì tức là có duyên! Đã có duyên, biết ngươi gặp nạn nếu ta có cơ hội cứu giúp tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn!"
"Thứ hai, các ngươi giả làm Dạ Hiệp đi phát tiền, nói ra thì đây cũng là hành động chính nghĩa, ta khâm phục cách đối nhân xử thế của các ngươi, cho nên nếu có thể giúp một tay thì ta sẽ giúp!"
"Thứ ba, chủ nhân số tiền bị các ngươi trộm là kẻ thù chính trị của ta, thấy bọn họ thiệt hại khiến ta rất vui! Là kiểu kẻ thù của kẻ thù chính là bạn ấy, nên tất nhiên ta sẽ đồng ý giúp ngươi một tay rồi!"
Thấy Mạc Như Sương lại định lên tiếng, Lâm Bắc Phàm vội nói: "Thôi được rồi, đừng hỏi nhiều như thế làm gì, hiện giờ việc ngươi cần phải làm nhất vẫn là nghỉ ngơi! Ngươi yên tâm đi, chỗ này của ta rất an toàn, không ai có thể làm gì được ngươi đâu!"
Sau đó hắn vỗ trán: "Phải rồi, quên nói cho ngươi một tin tốt! Hiện giờ sư đệ của ngươi vẫn chưa bị quan phủ bắt được, những chuyện khác thì ta không biết!"
"Đa tạ Lâm công tử!" Mạc Như Sương khẽ gật đầu.
Lâm Bắc Phàm dặn dò thêm đôi câu rồi rời đi.
Nhìn bóng người hắn đi mất, ánh mắt của Mạc Như Sương trở nên phức tạp.
Hắn thật sự là một tên tham quan ai gặp cũng ghét sao?
Vừa rồi, nhìn thấy gương mặt trong sáng tươi tắn của hắn, thậm chí nàng còn hơi động lòng.
Mạc Như Sương khẽ lắc đầu, lặng lẽ thở dài.
Bỏ đi, đừng nghĩ nhiều như thế nữa!
Chuyện cấp thiết nhất bây giờ chính là chữa khỏi vết thương, sau đó nàng mới có thể làm những chuyện khác được.
"Cũng không biết hiện giờ sư đệ thế nào rồi?" Trong lòng nàng không khỏi lo lắng.
Cùng lúc đó, trong một ngôi miếu đổ nát ở kinh thành, ở đó có một đám ăn mày đang cãi nhau, vừa bẩn vừa loạn.
Một lão ăn mày chợt gọi: "Tiểu Soái, qua đây! Đấm lưng bóp chân cho Lưu đại gia của ngươi đi!"
Một tên ăn mày nhỏ lập tức chạy tới: "Rồi rồi, ta tới ngay đây!"
Một lát sau, lại có một lão ăn mày gọi: "Tiểu Soái, lại đây! Mang cái khố của ta đi giặt đi, thưởng cơm cho ngươi ăn!"
Tên ăn mày nhỏ này lại chạy tới: "Vâng, cảm ơn Vương ca!"
Một lát sau nữa, lão ăn mày thứ ba gọi: "Tiểu Soái trông xinh xắn quá nhỉ, mau cởi quần ra để ông đây giải tỏa một phen!"
Tên ăn mày nhỏ: "..."
Mọi người cười phá lên.
"Lão Vương, cuối cùng thì ngươi cũng không nhịn nổi rồi!"
"Tên súc sinh nhà ngươi thiếu thốn nên vơ đại đấy à!"
"Đừng có như thế chứ, ngươi làm người ta sợ quá chạy mất thì phải làm sao bây giờ! Ha ha!"
"Lát nữa lén làm là được mà!"
Bình luận facebook