-
Chương 141-145
Chương 141 Thật kỳ lạ
Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Lâm Bắc Phàm đã nhìn thấy lão hòa thượng dắt theo tiểu hòa thượng đến chào hỏi hắn.
"Hai vị không cần để ý nhiều lễ tiết như vậy làm gì, cứ coi nơi này như nhà mình là được rồi!" Lâm Bắc Phàm cười nói: "Ta đang định ra ngoài một chút để giải sầu, các ngươi có hứng thú không?"
Lâm Bắc Phàm vẫn còn được nghỉ hai ngày nữa nên tất nhiên hắn không muốn ở trong nhà rồi, hắn muốn ra ngoài chơi.
"Vâng, sư phụ (sư công)!" Hai người đồng thanh đáp.
Vì vậy ba người hào hứng rời khỏi nhà.
Khi ấy, trời đã sáng hẳn, người dân bắt đầu đi kiếm ăn, đường phố cũng đã bắt đầu náo nhiệt rồi.
Lâm Bắc Phàm đưa hai vị hòa thượng đi theo cảm nhận hơi thở của cuộc sống ở kinh thành.
Nhưng đi đến đâu, ba người bọn họ cũng thu hút rất nhiều ánh mắt.
Bởi vì, tổ hợp ba người bọn họ quá kỳ lạ!
Một người là tân khoa trạng nguyên nổi tiếng khắp kinh thành, một người là lão hòa thượng tuổi cao sức yếu, lại có cả một tiểu hòa thượng ngây thơ ngốc ngếch, bọn họ đi ngoài đường thu hút rất nhiều ánh mắt của người dân.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Lâm Bắc Phàm dẫn đầu, hai bị hòa thượng cung kính theo sát phía sau, dân chúng lại càng ngạc nhiên hơn.
Tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm sao lại đi chung với hai vị hòa thượng nhỉ?
Hơn nữa, hai vị hòa thượng này trông còn rất cung kính với hắn, càng khiến người ta thắc mắc!
Mọi người thì thầm bàn tán, trong kinh thành lại có thêm một số thông tin ngoài lề mới.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm nhìn thấy tiểu hòa thượng đi theo sau hắn nhíu mày, nhiều lần muốn nói lại thôi.
"Giới Không, có gì thì cứ nói thẳng, đừng giấu trong lòng như vậy!"
"Vâng, thưa sư công!"
Tiểu hòa thượng cúi đầu với Lâm Bắc Phàm trước, sau đó mới nói ra nỗi nghi vấn của mình: "Sư công là một vị thần phật chân chính tu luyện giữa chốn nhân gian, trong lòng có tình thương vĩ đại, phổ độ chúng sinh! Nhưng tại sao chúng sinh đều khinh bỉ sư công cơ chứ?"
Lão hòa thượng ngẩng đầu lên, chờ lời giải thích của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười và đáp: "Bởi vì việc mà ta làm không được người ta thấu hiểu, cũng không thể bị người ta thấu hiểu! Trước đây ta đã từng nói với các ngươi rằng thế gian này là một biển khổ lớn, mọi người đều đang chìm đắm và vùng vẫy trong biển khổ! Ta muốn đưa mọi người thoát khỏi biển khổ, sớm được siêu thoát! Nhưng làm thế nào mới có thể cứu được chúng sinh thoát khỏi biển khổ, nhanh chóng lên bờ, các ngươi đã từng nghĩ tới chưa?"
"Chuyện này... chưa từng nghĩ tới!" Hai vị hòa thượng lắc đầu.
Lâm Bắc Phàm nói một cách khí phách: "Trước tiên phải để bản thân chìm sâu xuống đáy biển mới biết được biển khổ sâu đến thế nào! Trước tiên phải khiến chính mình vấy bẩn thì mới biết được biển khổ bẩn thỉu đến thế nào! Trước tiên phải để chính mình chịu khổ mới biết được biển khổ khổ đến mức nào! Có như thế..."
"Thì mới có thể chỉ đường cho người khác, đưa người vượt biển, sớm quay về bờ!"
Hai vị hòa thượng như đã hiểu ra: "A di đà phật!"
"Nhưng khi bản thân ta đã nhìn thấy độ sâu của biển khổ, nếm trải cái khổ trong khổ hải thì cả người đã vấy bẩn rồi, tất nhiên người đời sẽ không chấp nhận ta nữa! Bởi vì bọn họ đã chìm trong biển khổ, hai mắt đã bị che kín, trong lòng có ma chướng nên rất ngu muội, chỉ tin vào những gì chính mắt nhìn thấy, chứ không muốn tìm kiếm sự thật ẩn giấu phía sau! Bọn họ chỉ tin vào những gì tai mình nghe được chứ không muốn đi tìm chân lý phía sau!"
"Tất cả những thứ khác biệt với bọn họ đều bị bọn họ loại bỏ! Tất cả những thứ đi ngược lại với bọn họ đều bị bọn họ căm ghét! Đây chính là... nguyên nhân khiến ta bị bọn họ khinh bỉ!"
"A di đà phật, thì ra là như thế!" Hai vị hòa thượng đồng thanh nói.
"Các ngươi hiểu thì tốt rồi!" Lâm Bắc Phàm gật đầu.
"Sư phụ quả đúng là thần phật thật sự tu luyện giữa chốn nhân gian!" Lão hòa thượng nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ: "Mang theo tấm lòng từ bi rộng lớn, thương xót chúng sinh, giống như Phật Tổ cắt thịt nuôi chim ưng vậy, tiểu tăng đã hiểu rồi!"
"Nhưng thưa sư công, bị người khác hiểu lầm như thế, ngươi không cảm thấy buồn sao?" Tiểu hòa thượng hỏi với vẻ rầu rĩ.
"Ta không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục đây?" Lâm Bắc Phàm cười nhạt: "Nếu đã lựa chọn con đường này thì tất nhiên phải chịu đựng tất cả những điều này rồi, dù cho hàng nghìn hàng vạn người chỉ trích ta cũng vậy thôi! Không chỉ là vì chúng sinh mà còn vì trong lòng có Phật! Chỉ cần Phật tâm không thay đổi thì dù có bị nghìn người chỉ trỏ, cả thế gian đều là kẻ địch thì đã làm sao?"
Lão hòa thượng run rẩy, vô cùng chấn động!
Nếu đã lựa chọn con đường này thì tất nhiên phải chịu đựng tất cả những điều này rồi, dù cho hàng nghìn hàng vạn người chỉ trích ta cũng vậy thôi!
Không chỉ là vì chúng sinh mà còn vì trong lòng có Phật!
Chỉ cần Phật tâm không thay đổi thì dù có bị nghìn người chỉ trỏ, cả thế gian đều là kẻ địch thì đã làm sao?
Mỗi câu nói đều là lời vàng ý ngọc, lời lẽ chí lý gõ vào trong lòng hắn ta!
"A di đà phật!" Lão hòa thượng chắp tay trước ngực, Phật tính trên người lại tăng thêm.
Lâm Bắc Phàm rất ngạc nhiên, không phải lý lẽ thần phật mà hắn nói bừa lung tung lại khiến lão hòa thượng thông suốt rồi đấy chứ?
Thật là kỳ lạ!
Chương 142 Thật sự có thể bay lên trời sao?
"A di đà phạt, sư công quả là người có nghị lực to lớn, cho dù bị nghìn người chỉ trỏ, cả thế gian đều thành kẻ địch mà vẫn kiên định đi ngược lại đám đông! Đổi lại là tiểu tăng chắc hẳn sẽ không thể kiên trì nổi, thật xấu hổ, xấu hổ quá!" Tiểu hòa thượng cúi đầu, nói trong sự xấu hổ tột cùng.
"Chuyện không to tát đến thế đâu!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Trên con đường ấy vẫn còn có rất nhiều người cùng chung chí hướng với ngươi, ngươi sẽ không cô đơn đâu! Mặc dù cái khổ quá nhiều, hạnh phúc lại ngắn ngủi, nhưng nhân gian luôn có vài chuyện tốt đẹp, thỏa mãn toàn bộ mơ tưởng của ta về thế giới!!"
"A di đà phật!" Hai vị hòa thượng lại thông suốt một lần nữa.
Lần này, đến cả Phật tính của tiểu hòa thượng cũng tăng lên rất nhiều.
Đối với những hòa thượng chuyên tâm tu luyện giáo lý nhà Phật như bọn họ, Phật tính tăng cao đồng nghĩa với việc thực lực đang mạnh lên.
Khóe miệng của Lâm Bắc Phàm co giật.
Hai thầy trò này đúng là khủng bố!
Hắn chỉ nói bừa vài câu mà thôi, vậy mà bọn họ cũng ngộ ra chân lý!
Sao lại mở hack như thế được cơ chứ!
Sau đó, ba người tiếp tục đi về phía trước.
Lão hòa thượng đi phía sau Lâm Bắc Phàm, cảm nhận được hai ngày nay Phật tính của mình tăng lên rất nhanh cũng rất vui vẻ.
May mắn gặp được thần phật thật sự, kiên quyết bái sư thật là đúng đắn!
Phật lý mà hắn ta học được trong hai ngày nay còn nhiều hơn cả những gì hắn ta học được trong mấy năm qua!
Nhìn vào bóng lưng của Lâm Bắc Phàm, hắn ta cảm thấy bóng lưng ấy thật vĩ đại và thiêng liêng, trong lòng lại càng ngưỡng mộ Lâm Bắc Phàm hơn.
Hắn ta chắp hai tay trước ngực, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
"Sư phụ, ngươi cũng sẽ không cô đơn trên con đường độ thế đâu!"
"Tiểu tăng nguyện đồng sinh cộng tử với ngươi!"
"A di đà phật!"
Hai ngày nhanh chóng trôi qua.
Lâm Bắc Phàm bắt đầu đi làm lại.
Lần thi tháng trước đó đã trôi qua được một tháng, hiện giờ đã tới lúc được hái rau hẹ mà hắn luôn mong đợi rồi.
Lâm Bắc Phàm lại một lần nữa lừa được một số tiền lớn từ trong tay đám nha nội vô học kia.
Bởi vì đây đã là lần thi tháng thứ ba mà bọn họ vẫn không vượt qua được, nên theo quy định mà Lâm Bắc Phàm đặt ra từ trước, không đạt tiêu chuẩn ba lần thi tháng liên tục sẽ bị đánh tám mươi gậy.
Nhưng nếu ngươi giao nộp đủ tám vạn lượng thì sẽ không bị phạt nữa.
Tổng cộng hai mươi tư tên nha nội, mỗi người nộp ra tám vạn lượng, thế nên lần thi tháng này Lâm Bắc Phàm đã thu về tổng cộng một trăm chín mươi hai vạn lượng, khiến văn võ bá quan đều lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
Mới chỉ hai tháng mà đã bị móc nhiều tiền như vậy rồi, nếu cứ tiếp tục thì còn bị moi thêm bao nhiêu tiền nữa đây?
Tiền của bọn họ cũng đâu phải do gió lớn thổi tới mà có.
Đó là tiền mà bọn họ cố gắng tham ô từng ít một, là thành quả lao động cần cù suốt mấy chục năm của bọn họ đấy, vậy mà lại bị tên khốn kiếp Lâm Bắc Phàm này soàn soạt hai đao, cắt như đang cắt rau hẹ vậy!
Đồ không có tình người!
Có rất nhiều đại thần đã hạ lệnh bất khả kháng cho con trai nhà mình, nếu lần thi tháng tiếp theo vẫn không đạt tiêu chuẩn, bọn họ sẽ không trả tiền nữa, để đám nha nội tự gánh chịu hậu quả, tự sinh tự diệt.
Các nha nội khóc lóc thảm thiết, cảm thấy tương lai của mình chỉ còn một mảnh đen kịt.
Cùng lúc ấy, sau nhiều ngày nỗ lực không ngừng nghỉ cuối cùng thì Lâm Bắc Phàm cũng đã chế tạo xong khí cầu lớn có thể đưa người bay lên trời rồi.
Khí cầu lớn đưa người bay lên trời xưa nay chưa từng xuất hiện này không chỉ là một phát minh mới lạ làm thay đổi tình hình thế giới, mà đồng thời còn là món vũ khí tiên phong sắc bén mà Lâm Bắc Phàm chuẩn bị dùng để cắt rau hẹ.
"Không ai có thể cưỡng lại được sự mê hoặc của việc bay lên trời!"
"Không kẻ cầm quyền nào có thể làm ngơ trước món vũ khí quan trọng của đất nước có thể làm thay đổi cục diện chiến tranh!"
"Chỉ cần các ngươi không cưỡng lại nổi sự mê hoặc thì cứ chờ mà bị ta cắt rau hẹ đi!"
"Khí cầu lớn đã xuất hiện, kẻ nào sẽ tranh giành trước đây?"
Lâm Bắc Phàm đã mài đao soàn soạt rồi, ý đồ xấu xa trong đầu lại ùn ùn xuất hiện.
Ngày hôm ấy, trong buổi triều sớm.
Lâm Bắc Phàm đứng ra, lớn giọng mà nói: "Khởi bẩm bệ hạ, sau hơn một tháng không ngừng cố gắng, cuối cùng vi thần cũng đã chế tạo xong khí cầu lớn có thể đưa người bay lên trời rồi ạ! Sắp tới vi thần sẽ tiến hành thử nghiệm bay lên trời lần đầu tiên, mong bệ hạ minh xét!"
Hắn vừa nói xong, văn võ bá quan cả triều đều ồ lên!
"Chế tạo xong khí cầu lớn đưa người bay lên trời rồi sao?"
"Chuyện này, chuyện này... chẳng lẽ là kỳ tích ư?"
"Thật sự có thể đưa người bay lên trời sao?"
...
Nữ đế mừng rỡ ra mặt: "Lâm ái khanh, ngươi nói thật sao? Ngươi thật sự đã chế tạo xong đại khí cầu rồi sao?"
Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Sao thần dám lừa gạt bệ hạ cơ chứ?"
"Hay lắm, hay lắm, hay lắm! Ái khanh đã vất vả rồi!" Nữ đế khen hay ba lần liên tục, cười đến nỗi không khép miệng lại được, nhưng đột nhiên nàng lại cảm thấy lo lắng: "Lần bay lên trời này sẽ lập nên tiền lệ trong lịch sử, ái khanh nắm chắc mấy phần thành công?"
"Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên bay lên trời, vi thần không dám nói chắc chắn mười phần, nhưng bảy, tám phần mười thì được!" Lâm Bắc Phàm khẳng định.
Chương 143 Bay lên thật
"Bảy, tám phần mười là đủ rồi!" Nữ đế lại hài lòng: "Nếu bay lên trời thành công, nhất định trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh!"
"Tạ ơn bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm chắp tay.
"Lâm ái khanh, bao giờ thì bay lên trời?" Nữ đế hỏi với vẻ sốt ruột.
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Khởi bẩm bệ hạ, vi thần đã cho người quan sát sao trời, ngày mai bầu trời trong xanh, ánh nắng tươi sáng, chính là thời cơ tốt để bay lên trời!"
Nữ đế lớn giọng nói: "Được! Tiến hành thử nghiệm bay lên trời ngay ngày mai đi! Trẫm và các quan sẽ cùng nhau chứng kiến kỳ tích bay lên trời!"
"Thần tuân chỉ!" Các quan cùng đồng thanh đáp.
Ngày hôm sau, nữ đế và tất cả các quan cùng nhau tới Quốc Tử Giám để chứng kiến kỳ tích bay lên trời.
Các học trò và giáo quan của Quốc Tử Giám cũng không lên lớp nữa mà cùng nhau đến xem.
Ở quảng trường, dưới bàn tay của một số học trò, khí cầu lớn đã chế tạo xong xuôi được trải ra xung quanh, kích thước còn rộng hơn cả một sân bóng rổ.
Ở một đầu khác của khí cầu lớn có một lỗ hổng, nối liền với một cái giỏ, có một số học trò đang bận rộn châm đuốc để truyền nhiệt vào khí cầu lớn, làm khí cầu lớn dần dần phồng lên.
Nữ đế không hiểu, hỏi: "Ái khanh, sao lại phải làm như vậy? Khi nào thì đại khí cầu bay lên trời thế?"
Lâm Bắc Phàm đứng bên cạnh nữ đế, ngắm nhìn dung mạo tuyệt mỹ của nàng, cười nói: "Bệ hạ, các học trò đang truyền nhiệt vào trong khí cầu lớn, cũng giống như đèn Khổng Minh vậy, sau khi gom đủ khí nóng, khí cầu sẽ bắt đầu phồng lên, lúc ấy nó sẽ bay lên trời!"
"Thì ra là như thế!" Nữ đế gật đầu, nàng vẫn quan sát với vẻ tò mò.
Một lúc lâu sau, nàng lại sốt ruột hỏi: "Khí cầu lớn này... có thể đưa người bay lên trời thật sao?"
"Bệ hạ yên tâm, chắc chắn có thể!" Lâm Bắc Phàm vô cùng tự tin.
Khí cầu lớn mà hắn chế tạo này được làm dựa trên khuôn mẫu của loại khinh khí cầu hoàn thiện nhất.
Ở phương diện vật liệu, mặc dù khí cầu lớn chỉ được làm từ vải nhưng sau khi được hắn dùng phương pháp đặc biệt để xử lý, chẳng những loại vải này chống gió tốt hơn mà còn chịu nhiệt tốt hơn, thừa sức làm túi khí nóng lên.
Về phần dây thừng và giỏ chứa người cũng được hắn dày công chế tạo.
Ngay cả nhiên liệu, hắn cũng chọn loại nhiên liệu cháy lâu nhất, có thể đốt cháy lớn hơn và duy trì lâu hơn.
Chuẩn bị kỹ càng mọi mặt như thế, hắn không tin sẽ không thành công!
Sau thời gian khoảng hai nén hương, cuối cùng thì khí cầu lớn cũng bắt đầu phồng lên, tạo thành một khối cầu cao bằng khoảng ba, bốn tầng lầu.
Mới chỉ như vậy mà đã khiến người ta rất chấn động, cảm thán quả không uổng công đi xem một chuyến rồi.
Cùng lúc ấy, dường như khí cầu lớn đã sắp bay lên không trung rồi.
Nếu không có mấy học trò đứng bên dưới giữ lại, có lẽ nó sẽ thật sự bay lên bầu trời.
Thời điểm chứng kiến kỳ tích đã đến!
Mọi người đều rất kích động, cảm xúc của nữ đế cũng dâng trào: "Thời cơ đã đến, ai sẽ bay lên trời vậy? Mau bước ra đây để trẫm xem nào!"
Lâm Bắc Phàm bước ra một bước, cười nói: "Bệ hạ, người đó chính là vi thần!"
Nữ đế há hốc miệng, các quan cũng há hốc miệng!
Người bay lên trời chính là Lâm Bắc Phàm sao?
Đây… đây… đây là chuyện mà bọn họ hoàn toàn không ngờ tới!
Nữ đế nói với vẻ sửng sốt: "Ái khanh, tại sao lại là ngươi?"
Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Bệ hạ, từ khi chế tạo đến lúc khí cầu lớn bay lên chỉ có mình vi thần là người tham gia vào toàn bộ quá trình ấy! Không ai có thể hiểu khí cầu lớn hơn ta, vì vậy tất nhiên vi thần sẽ là người thử nghiệm rồi!"
Thật ra còn một nguyên nhân nữa, hắn muốn làm người đầu tiên bay lên trời!
Về cơ bản nếu thí nghiệm bay lên trời lần này sẽ thành công, nhất định sẽ được ghi danh sử sách, lưu truyền tới muôn đời sau!
Cơ hội thể hiện hiếm gặp thế này, sao hắn có thể chắp tay dâng lên cho người khác được cơ chứ?
Hơn nữa hắn còn có thực lực mạnh mẽ, nếu xảy ra nguy hiểm gì hắn có thể trốn thoát kịp thời, có gì phải sợ nào?
"Nhưng việc này quá nguy hiểm, ngươi là quan viên của triều đình, gánh vác trọng trách cao cả, ngươi không nên đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm như vậy! Lâm đại nhân, người tìm người khác thay ngươi đi!" Một vị đại thần không kiềm chế được liền nói.
"Bệ hạ yên tâm, các vị đại nhân xin hãy yên tâm, vi thần đã dám làm người đầu tiên bay lên trời thì tất nhiên là đã chuẩn bị chu đáo cả rồi, sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu!" Lâm Bắc Phàm chắp tay cười nói.
Nữ đế biết thực lực của Lâm Bắc Phàm ra sao, liền gật đầu: "Ái khanh làm đi, cẩn thận đấy nhé!"
"Vâng, bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Sau đó hắn đi tới bên dưới khí cầu lớn, nhảy vào trong giỏ chở người, tiếp đó quay sang gật đầu với học trò bên cạnh: "Có thể bỏ tay ra được rồi!"
"Vâng, ti nghiệp đại nhân!"
Khi mọi người bỏ tay ra, khí cầu lớn chậm rãi bay lên không trung.
Mọi người vô cùng kích động, cực kỳ sửng sốt.
"Bay lên rồi kìa!"
"Hắn thật sự bay lên rồi kìa!'
"Bay lên trời rồi!"
Chương 144 Đi vào sử sách
Nữ đế nhìn lên bầu trời với vẻ sửng sốt: "Thật sự... bay lên rồi!"
Lúc ấy, khí cầu lớn đã cách mặt đất hai mươi mét, độ cao khoảng sáu trượng, có một sợi dây thừng giữ nó lại, không để nó bay lên quá cao.
Lâm Bắc Phàm ngồi trong giỏ chở người, vẫy tay với mọi người: "Bệ hạ yên tâm, các vị yên tâm, ta vẫn đang ổn cả!"
Nữ đế hét lớn: "Ái khanh nhất định phải cẩn thận đấy!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu, lại vẫy tay lần nữa với các học trò bên dưới.
Bọn họ nhận được tín hiệu, buông sợi dây thừng đang giữ trong tay ra, khí cầu lớn lại chậm rãi bay lên trời.
Bất giác nó đã cách mặt đất tám mươi mét.
Độ cao này đã rất đáng gờm rồi, cao tương đương với mười tám tầng lầu ở thời hiện đại, đã vượt xa tòa lầu cao nhất trong kinh thành, lơ lửng giữa không trung, trông rất bắt mắt!
Trong kinh thành, có rất nhiều người nhìn thấy khí cầu lớn đang từ từ bay lên, lập tức xôn xao náo động cả lên!
"Đây là thứ gì vậy? Sao lại lớn như thế, lại còn bay lên trời nữa chứ?"
"Không phải yêu quái gì đấy chứ?'
"Người đọc sách không tin chuyện yêu ma quỷ quái, thứ đó mà là yêu quái được sao? Nếu đúng là yêu quái thì quan binh đã chẳng thể ngồi yên từ lâu rồi!"
"Ta thấy hình như trên đó có một người!"
"Ta cũng nhìn thấy, đó là trạng nguyên lang!"
"Trạng nguyên lang bay lên trời rồi!"
...
Mọi người như thể đang nhìn thấy kỳ tích, nhao nhao kéo theo bạn bè chạy đi xem khí cầu lớn.
Ở Lâm phủ, Đại Lực kích động chạy về: "Thiếu nãi nãi, cả mọi người nữa mau đến mà xem, thiếu gia sắp bay đi rồi!"
Mấy người Lý Sư Sư, Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái bị hắn ta gọi ra.
"Đại Lực, chuyện gì mà ồn ào vậy? Ngươi nói phu quân bay đi là thế nào, làm sao mà phu quân biết bay được chứ?" Lý Sư Sư nghi ngờ hỏi.
Đại Lực vỗ đùi: "Ôi chao, ta cũng không biết phải nói thế nào nữa! Các ngươi mau nhìn lên trời xem là sẽ hiểu ngay thôi!"
Nhìn theo hướng mà Đại Lực chỉ, bọn họ trông thấy một thứ khổng lồ đang bay lên trời.
Mà ở bên dưới thứ khổng lồ ấy có một cái giỏ chở người, trong giỏ có một người đang đứng.
Người đó chính là chủ nhân của Lâm phủ - Lâm Bắc Phàm.
Vậy là cả đám đều há hốc miệng!
"Đây là thứ thì thế? Tại sao Lâm công tử lại ngồi trong đó bay lên trời vậy?" Mạc Như Sương ngơ ngác hỏi.
"Bay cao thật đấy, làm thế nào mà tạo ra được vậy?" Quách Thiếu Soái trố mắt nhìn vì ngạc nhiên.
"Thiếu gia sẽ không bay lên trời luôn đấy chứ?" Tiểu Thúy hoảng sợ.
Hai vị hòa thượng cũng rất hoảng hốt, quỳ lạy: "A di đà phật, đây là thần tích!"
Lý Sư Sư kích động bảo: "Thiếp thân từng nghe phu quân nói gần đây hắn đang nghiên cứu một món đồ có thể đưa người bay lên trời, tên là khí cầu lớn, có lẽ chính là thứ này, không ngờ nhanh như vậy mà đã thành công rồi!"
Lúc ấy, Lâm Bắc Phàm đang đứng trong khí cầu lớn cũng rất kích động.
Dùng khí cầu lớn cho chính mình tạo ra để bay lên trời cảm giác rất có thành tựu!
Đặc biệt là ở thế giới không có một chút khoa học kỹ thuật nào thế này chế tạo ra một khí cầu lớn đưa người bay lên trời, hơn nữa còn bay thành công, lại càng có cảm giác thành công hơn!
Sau này, trong lịch sử chắc chắc sẽ ghi lại một trang thật nổi bật!
Lâm Bắc Phàm, người đầu tiên bay lên bầu trời!
Lúc này, khí cầu lớn đã cách mặt đất tám mươi mét rồi, có thể nói lần đầu tiên khí cầu lớn đưa người bay lên bầu trời đã thành công rực rỡ.
Nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn chưa hài lòng, hắn muốn bay lên cao hơn nữa, xa hơn nữa, vì vậy, hắn lại phất tay với học trò ở bên dưới, truyền tín hiệu đi.
Đám học trò há hốc miệng, sắc mặt chợt thay đổi!
Nữ đế hỏi: "Ý của ái khanh là gì thế?"
"Khởi bẩm bệ hạ..." Một học trò đánh bạo nói: "Ti nghiệp đại nhân bảo bọn ta thả hết dây thừng giữ khí cầu lớn ra!"
Nữ đế không hiểu: "Thả dây thừng ra sẽ gặp nguy hiểm gì sao, tại sao vẻ mặt các ngươi lại thay đổi?"
Học trò đáp với vẻ lo lắng: "Khởi bẩm bệ hạ, nếu thả dây thừng ra khí cầu lớn sẽ không còn bị khống chế nữa, không biết nó sẽ bay tới tận đâu! Đây là lần đầu tiên khí cầu lớn đưa người bay lên bầu trời, chưa có ai từng điều khiển nó cả, càng không có kinh nghiệm gì để tham khảo, có thể sẽ xảy ra rất nhiều nguy hiểm không thể lường trước được! Còn nữa, nhiên liệu trên khí cầu lớn có hạn, lỡ như nhiên liệu cháy hết, khí cầu lớn rơi xuống thì..."
Sắc mặt nữ đế cũng hơi thay đổi.
Nhưng khi ấy, Lâm Bắc Phàm đã không chờ nổi nữa, tự mình chặt đứt dây thừng.
Mất đi sự trói buộc của dây thừng, khí cầu lớn càng bay lên cao hơn, như thể nó sắp bay lên bầu trời thật vậy!
Mọi người trong thành đều trợn mắt há miệng, trực tiếp gọi hắn là thần tiên!
Còn có rất nhiều kẻ mù quáng quỳ xuống mặt đất bái lạy với vẻ thành kính!
Dần dần, khí cầu lớn bay ra khỏi kinh thành, không biết đã bay tới tận đâu.
"Mau đi đưa ái khanh quay về đây! Nếu ái khanh xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ hỏi tội các ngươi!" Nữ đế hét lớn.
"Rõ, thưa bệ hạ!" Mọi người nhận lệnh.
Có rất nhiều binh lính ra khỏi thành, đuổi theo khí cầu lớn.
Chương 145 Chém gió
Trong lúc mọi người đang nháo nhác, Lâm Bắc Phàm đang rất thoải mái.
Hắn ngồi trên khí cầu lớn mà hưởng thụ, cảnh đẹp của kinh thành và núi đồi hồ biển đều thu hết vào trong tầm mắt, lại còn khiến nữ đế và các quan chấn động, được dân chúng quỳ lạy nữa chứ!
Có thể nói, màn thể hiện lần này rất là thành công!
"Nhưng nhiên liệu không đủ, phải chọn một khu đất trống để hạ xuống thôi!"
Khi nhiên liệu chậm rãi cạn kiệt, khí nóng trong khí cầu lớn không đủ, mất đi khả năng bay lên bầu trời, chậm rãi hạ xuống.
Cuối cùng, nó an toàn đáp xuống trên một bãi cỏ trống.
Chuyện này có ý nghĩa là, chuyến bay đầu tiên ở dị giới đã thành công rực rỡ.
Sau đó không lâu, một số tướng lĩnh có thực lực mạnh mẽ và cao thủ trong triều đình hớt hải chạy tới, thấy Lâm Bắc Phàm bình yên vô sự, cuối cùng bọn họ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Lâm đại nhân, bệ hạ phái bọn ta tới đón ngươi về!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Được thôi! Nhưng chờ bản quan thu dọn khí cầu lớn xong xuôi sẽ theo các ngươi quay về!"
"Tất nhiên rồi! Có cần hạ quan hỗ trợ ngươi không?"
Khoảng một canh giờ sau, Lâm Bắc Phàm đem theo khí cầu lớn quay lại Quốc Tử Giám.
Nữ đế nhanh chóng đi tới, thấy Lâm Bắc Phàm bình yên vô sự cuối cùng cũng yên tâm nhưng vẫn trách móc: "Lâm ái khanh, quay về thì tốt rồi! Trẫm lệnh cho ngươi sau này tuyệt đối không được hành động mạo hiểm như vậy nữa!"
Vừa rồi nàng thật sự rất sợ Lâm Bắc Phàm sẽ một đi không trở lại!
Lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì có hối hận cũng không kịp!
Nàng chợt nhận ra mình đã có hơi không thể rời xa được hắn!
Nàng thà rằng chuyến bay lên bầu trời không thành công chứ không muốn để Lâm Bắc Phàm gặp bất trắc gì!
Thấy được vẻ lo lắng trong ánh mắt nữ đế, Lâm Bắc Phàm cảm thấy ấm lòng, chắp tay nói: "Bệ hạ, đã khiến ngươi lo lắng rồi, sau này vi thần sẽ không hành động mạo hiểm như vậy nữa!"
"Được, ngươi nhớ cho kỹ đấy nhé! Nếu lần sau ngươi còn tái phạm, trẫm sẽ lấy đầu ngươi đấy!" Nữ đế bực bội nói.
Nhìn thấy khí cầu lớn đã được đem về ở phía sau, nữ đế vô cùng kích động: "Lâm ái khanh bước lên nghe phong thưởng!"
"Có thần!" Lâm Bắc Phàm chắp tay.
Nữ đế lớn tiếng nói: "Lâm ái khanh đã chế tạo ra khí cầu lớn, là vũ khí quan trọng của đất nước đồng thời đã chỉ đạo chuyến đưa người bay lên bầu trời lần đầu tiên thành công rực rỡ, lập nên tiền lệ, ích nước lợi dân, có công rất lớn! Vì vậy trẫm thưởng cho ngươi..."
"Thăng thêm một cấp quan, làm quan viên chính ngũ phẩm, vẫn tiếp tục đảm nhiệm chức ti nghiệp tại Quốc Tử Giám!"
"Ban thưởng một trăm mẫu ruộng tốt!"
"Ban thưởng vạn lượng vàng bạc!"
...
Tiếp đó là một danh sách ban thưởng rất xa hoa, nhưng điều khiến người ta ngưỡng mộ và ghen tị nhất là được thăng thêm một cấp quan, còn được ban thưởng trăm mẫu ruộng tốt.
Thăng thêm một cấp quan thì quyền lực nắm trong tay càng lớn.
Có trăm mẫu ruộng tốt là của cải truyền đời truyền kiếp của gia tộc, đảm bảo gia tộc không suy yếu.
"Tạ chủ long ân!" Lâm Bắc Phàm lớn giọng đáp.
Được ưu ái đến thế khiến các quan vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.
Nhưng bọn họ cũng không bới móc gì cả!
Dù sao thì người ta cũng đã chế tạo được khí cầu lớn có thể đưa người bay lên bầu trời, trở thành người Đại Võ đầu tiên bay lên trời, thậm chí có thể nói là người đầu tiên trên đời này bay lên bầu trời luôn, lập nên dấu mốc chưa từng có trong lịch sử, tạo nên ảnh hưởng khó mà tưởng tượng nổi đối với đất nước và toàn bộ thế giới!
Có phong thưởng bao nhiêu đi chăng nữa cũng không hề quá đáng!
Nữ đế chỉ thăng cho hắn thêm một cấp quan, ban thưởng một trăm mẫu ruộng tốt, vậy là nàng đã kiềm chế lắm rồi đấy!
Nếu bọn họ là hoàng đế, có lẽ bọn họ còn ban thưởng điên cuồng hơn nữ đế ấy chứ!
"Lâm ái khanh, ngươi là người Đại Võ đầu tiên bay lên bầu trời, mau chia sẻ với trẫm, các vị ái khanh và các học trò ở đây cảm nhận về lần đầu tiên bay lên bầu trời đi!" Nữ đế nói với giọng khích lệ.
Ánh mắt của các quan sáng lên, ánh mắt của các giáo quan xung quanh cũng sáng ngời như đuốc.
Mặc dù bọn họ không được bay lên bầu trời nhưng nghe Lâm Bắc Phàm chia sẻ đôi điều cảm nhận về lần đầu tiên bay lên trời thì cũng đã ghiền rồi!
Từ xưa tới nay, có rất nhiều điều khiến con người ta tò mò!
Càng không một ai có thể cưỡng lại nổi sự mê hoặc của việc bay lên bầu trời hết!
Mọi người xung quanh nhanh chóng yên tĩnh lại, chăm chú lắng nghe.
"Vâng, thưa bệ hạ! Vi thần sẽ chia sẻ với mọi người cảm nhận về chuyến bay lên bầu trời của mình!"
Sau đó, Lâm Bắc Phàm bắt đầu chém gió.
Đứng trong khí cầu lớn để bay lên bầu trời có thể quan sát được cảnh đẹp sầm uất của kinh thành!
Có thể dạo chơi khắp các núi đồi hồ biển chỉ trong nháy mắt, sáng thăm biển xanh tối về Thương Ngô, thu vào đáy mắt giang sơn tươi đẹp của Đại Võ.
Cảm giác sảng khoái được bay cùng gió, dường như có thể chạm tới bầu trời, hái sao ôm trăng vậy!
Dạo chơi giữa đất trời, trời đất bao la, tâm hồn rộng mở, lại không bị bất cứ thứ gì trói buộc!
Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Lâm Bắc Phàm đã nhìn thấy lão hòa thượng dắt theo tiểu hòa thượng đến chào hỏi hắn.
"Hai vị không cần để ý nhiều lễ tiết như vậy làm gì, cứ coi nơi này như nhà mình là được rồi!" Lâm Bắc Phàm cười nói: "Ta đang định ra ngoài một chút để giải sầu, các ngươi có hứng thú không?"
Lâm Bắc Phàm vẫn còn được nghỉ hai ngày nữa nên tất nhiên hắn không muốn ở trong nhà rồi, hắn muốn ra ngoài chơi.
"Vâng, sư phụ (sư công)!" Hai người đồng thanh đáp.
Vì vậy ba người hào hứng rời khỏi nhà.
Khi ấy, trời đã sáng hẳn, người dân bắt đầu đi kiếm ăn, đường phố cũng đã bắt đầu náo nhiệt rồi.
Lâm Bắc Phàm đưa hai vị hòa thượng đi theo cảm nhận hơi thở của cuộc sống ở kinh thành.
Nhưng đi đến đâu, ba người bọn họ cũng thu hút rất nhiều ánh mắt.
Bởi vì, tổ hợp ba người bọn họ quá kỳ lạ!
Một người là tân khoa trạng nguyên nổi tiếng khắp kinh thành, một người là lão hòa thượng tuổi cao sức yếu, lại có cả một tiểu hòa thượng ngây thơ ngốc ngếch, bọn họ đi ngoài đường thu hút rất nhiều ánh mắt của người dân.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Lâm Bắc Phàm dẫn đầu, hai bị hòa thượng cung kính theo sát phía sau, dân chúng lại càng ngạc nhiên hơn.
Tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm sao lại đi chung với hai vị hòa thượng nhỉ?
Hơn nữa, hai vị hòa thượng này trông còn rất cung kính với hắn, càng khiến người ta thắc mắc!
Mọi người thì thầm bàn tán, trong kinh thành lại có thêm một số thông tin ngoài lề mới.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm nhìn thấy tiểu hòa thượng đi theo sau hắn nhíu mày, nhiều lần muốn nói lại thôi.
"Giới Không, có gì thì cứ nói thẳng, đừng giấu trong lòng như vậy!"
"Vâng, thưa sư công!"
Tiểu hòa thượng cúi đầu với Lâm Bắc Phàm trước, sau đó mới nói ra nỗi nghi vấn của mình: "Sư công là một vị thần phật chân chính tu luyện giữa chốn nhân gian, trong lòng có tình thương vĩ đại, phổ độ chúng sinh! Nhưng tại sao chúng sinh đều khinh bỉ sư công cơ chứ?"
Lão hòa thượng ngẩng đầu lên, chờ lời giải thích của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười và đáp: "Bởi vì việc mà ta làm không được người ta thấu hiểu, cũng không thể bị người ta thấu hiểu! Trước đây ta đã từng nói với các ngươi rằng thế gian này là một biển khổ lớn, mọi người đều đang chìm đắm và vùng vẫy trong biển khổ! Ta muốn đưa mọi người thoát khỏi biển khổ, sớm được siêu thoát! Nhưng làm thế nào mới có thể cứu được chúng sinh thoát khỏi biển khổ, nhanh chóng lên bờ, các ngươi đã từng nghĩ tới chưa?"
"Chuyện này... chưa từng nghĩ tới!" Hai vị hòa thượng lắc đầu.
Lâm Bắc Phàm nói một cách khí phách: "Trước tiên phải để bản thân chìm sâu xuống đáy biển mới biết được biển khổ sâu đến thế nào! Trước tiên phải khiến chính mình vấy bẩn thì mới biết được biển khổ bẩn thỉu đến thế nào! Trước tiên phải để chính mình chịu khổ mới biết được biển khổ khổ đến mức nào! Có như thế..."
"Thì mới có thể chỉ đường cho người khác, đưa người vượt biển, sớm quay về bờ!"
Hai vị hòa thượng như đã hiểu ra: "A di đà phật!"
"Nhưng khi bản thân ta đã nhìn thấy độ sâu của biển khổ, nếm trải cái khổ trong khổ hải thì cả người đã vấy bẩn rồi, tất nhiên người đời sẽ không chấp nhận ta nữa! Bởi vì bọn họ đã chìm trong biển khổ, hai mắt đã bị che kín, trong lòng có ma chướng nên rất ngu muội, chỉ tin vào những gì chính mắt nhìn thấy, chứ không muốn tìm kiếm sự thật ẩn giấu phía sau! Bọn họ chỉ tin vào những gì tai mình nghe được chứ không muốn đi tìm chân lý phía sau!"
"Tất cả những thứ khác biệt với bọn họ đều bị bọn họ loại bỏ! Tất cả những thứ đi ngược lại với bọn họ đều bị bọn họ căm ghét! Đây chính là... nguyên nhân khiến ta bị bọn họ khinh bỉ!"
"A di đà phật, thì ra là như thế!" Hai vị hòa thượng đồng thanh nói.
"Các ngươi hiểu thì tốt rồi!" Lâm Bắc Phàm gật đầu.
"Sư phụ quả đúng là thần phật thật sự tu luyện giữa chốn nhân gian!" Lão hòa thượng nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ: "Mang theo tấm lòng từ bi rộng lớn, thương xót chúng sinh, giống như Phật Tổ cắt thịt nuôi chim ưng vậy, tiểu tăng đã hiểu rồi!"
"Nhưng thưa sư công, bị người khác hiểu lầm như thế, ngươi không cảm thấy buồn sao?" Tiểu hòa thượng hỏi với vẻ rầu rĩ.
"Ta không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục đây?" Lâm Bắc Phàm cười nhạt: "Nếu đã lựa chọn con đường này thì tất nhiên phải chịu đựng tất cả những điều này rồi, dù cho hàng nghìn hàng vạn người chỉ trích ta cũng vậy thôi! Không chỉ là vì chúng sinh mà còn vì trong lòng có Phật! Chỉ cần Phật tâm không thay đổi thì dù có bị nghìn người chỉ trỏ, cả thế gian đều là kẻ địch thì đã làm sao?"
Lão hòa thượng run rẩy, vô cùng chấn động!
Nếu đã lựa chọn con đường này thì tất nhiên phải chịu đựng tất cả những điều này rồi, dù cho hàng nghìn hàng vạn người chỉ trích ta cũng vậy thôi!
Không chỉ là vì chúng sinh mà còn vì trong lòng có Phật!
Chỉ cần Phật tâm không thay đổi thì dù có bị nghìn người chỉ trỏ, cả thế gian đều là kẻ địch thì đã làm sao?
Mỗi câu nói đều là lời vàng ý ngọc, lời lẽ chí lý gõ vào trong lòng hắn ta!
"A di đà phật!" Lão hòa thượng chắp tay trước ngực, Phật tính trên người lại tăng thêm.
Lâm Bắc Phàm rất ngạc nhiên, không phải lý lẽ thần phật mà hắn nói bừa lung tung lại khiến lão hòa thượng thông suốt rồi đấy chứ?
Thật là kỳ lạ!
Chương 142 Thật sự có thể bay lên trời sao?
"A di đà phạt, sư công quả là người có nghị lực to lớn, cho dù bị nghìn người chỉ trỏ, cả thế gian đều thành kẻ địch mà vẫn kiên định đi ngược lại đám đông! Đổi lại là tiểu tăng chắc hẳn sẽ không thể kiên trì nổi, thật xấu hổ, xấu hổ quá!" Tiểu hòa thượng cúi đầu, nói trong sự xấu hổ tột cùng.
"Chuyện không to tát đến thế đâu!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Trên con đường ấy vẫn còn có rất nhiều người cùng chung chí hướng với ngươi, ngươi sẽ không cô đơn đâu! Mặc dù cái khổ quá nhiều, hạnh phúc lại ngắn ngủi, nhưng nhân gian luôn có vài chuyện tốt đẹp, thỏa mãn toàn bộ mơ tưởng của ta về thế giới!!"
"A di đà phật!" Hai vị hòa thượng lại thông suốt một lần nữa.
Lần này, đến cả Phật tính của tiểu hòa thượng cũng tăng lên rất nhiều.
Đối với những hòa thượng chuyên tâm tu luyện giáo lý nhà Phật như bọn họ, Phật tính tăng cao đồng nghĩa với việc thực lực đang mạnh lên.
Khóe miệng của Lâm Bắc Phàm co giật.
Hai thầy trò này đúng là khủng bố!
Hắn chỉ nói bừa vài câu mà thôi, vậy mà bọn họ cũng ngộ ra chân lý!
Sao lại mở hack như thế được cơ chứ!
Sau đó, ba người tiếp tục đi về phía trước.
Lão hòa thượng đi phía sau Lâm Bắc Phàm, cảm nhận được hai ngày nay Phật tính của mình tăng lên rất nhanh cũng rất vui vẻ.
May mắn gặp được thần phật thật sự, kiên quyết bái sư thật là đúng đắn!
Phật lý mà hắn ta học được trong hai ngày nay còn nhiều hơn cả những gì hắn ta học được trong mấy năm qua!
Nhìn vào bóng lưng của Lâm Bắc Phàm, hắn ta cảm thấy bóng lưng ấy thật vĩ đại và thiêng liêng, trong lòng lại càng ngưỡng mộ Lâm Bắc Phàm hơn.
Hắn ta chắp hai tay trước ngực, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
"Sư phụ, ngươi cũng sẽ không cô đơn trên con đường độ thế đâu!"
"Tiểu tăng nguyện đồng sinh cộng tử với ngươi!"
"A di đà phật!"
Hai ngày nhanh chóng trôi qua.
Lâm Bắc Phàm bắt đầu đi làm lại.
Lần thi tháng trước đó đã trôi qua được một tháng, hiện giờ đã tới lúc được hái rau hẹ mà hắn luôn mong đợi rồi.
Lâm Bắc Phàm lại một lần nữa lừa được một số tiền lớn từ trong tay đám nha nội vô học kia.
Bởi vì đây đã là lần thi tháng thứ ba mà bọn họ vẫn không vượt qua được, nên theo quy định mà Lâm Bắc Phàm đặt ra từ trước, không đạt tiêu chuẩn ba lần thi tháng liên tục sẽ bị đánh tám mươi gậy.
Nhưng nếu ngươi giao nộp đủ tám vạn lượng thì sẽ không bị phạt nữa.
Tổng cộng hai mươi tư tên nha nội, mỗi người nộp ra tám vạn lượng, thế nên lần thi tháng này Lâm Bắc Phàm đã thu về tổng cộng một trăm chín mươi hai vạn lượng, khiến văn võ bá quan đều lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
Mới chỉ hai tháng mà đã bị móc nhiều tiền như vậy rồi, nếu cứ tiếp tục thì còn bị moi thêm bao nhiêu tiền nữa đây?
Tiền của bọn họ cũng đâu phải do gió lớn thổi tới mà có.
Đó là tiền mà bọn họ cố gắng tham ô từng ít một, là thành quả lao động cần cù suốt mấy chục năm của bọn họ đấy, vậy mà lại bị tên khốn kiếp Lâm Bắc Phàm này soàn soạt hai đao, cắt như đang cắt rau hẹ vậy!
Đồ không có tình người!
Có rất nhiều đại thần đã hạ lệnh bất khả kháng cho con trai nhà mình, nếu lần thi tháng tiếp theo vẫn không đạt tiêu chuẩn, bọn họ sẽ không trả tiền nữa, để đám nha nội tự gánh chịu hậu quả, tự sinh tự diệt.
Các nha nội khóc lóc thảm thiết, cảm thấy tương lai của mình chỉ còn một mảnh đen kịt.
Cùng lúc ấy, sau nhiều ngày nỗ lực không ngừng nghỉ cuối cùng thì Lâm Bắc Phàm cũng đã chế tạo xong khí cầu lớn có thể đưa người bay lên trời rồi.
Khí cầu lớn đưa người bay lên trời xưa nay chưa từng xuất hiện này không chỉ là một phát minh mới lạ làm thay đổi tình hình thế giới, mà đồng thời còn là món vũ khí tiên phong sắc bén mà Lâm Bắc Phàm chuẩn bị dùng để cắt rau hẹ.
"Không ai có thể cưỡng lại được sự mê hoặc của việc bay lên trời!"
"Không kẻ cầm quyền nào có thể làm ngơ trước món vũ khí quan trọng của đất nước có thể làm thay đổi cục diện chiến tranh!"
"Chỉ cần các ngươi không cưỡng lại nổi sự mê hoặc thì cứ chờ mà bị ta cắt rau hẹ đi!"
"Khí cầu lớn đã xuất hiện, kẻ nào sẽ tranh giành trước đây?"
Lâm Bắc Phàm đã mài đao soàn soạt rồi, ý đồ xấu xa trong đầu lại ùn ùn xuất hiện.
Ngày hôm ấy, trong buổi triều sớm.
Lâm Bắc Phàm đứng ra, lớn giọng mà nói: "Khởi bẩm bệ hạ, sau hơn một tháng không ngừng cố gắng, cuối cùng vi thần cũng đã chế tạo xong khí cầu lớn có thể đưa người bay lên trời rồi ạ! Sắp tới vi thần sẽ tiến hành thử nghiệm bay lên trời lần đầu tiên, mong bệ hạ minh xét!"
Hắn vừa nói xong, văn võ bá quan cả triều đều ồ lên!
"Chế tạo xong khí cầu lớn đưa người bay lên trời rồi sao?"
"Chuyện này, chuyện này... chẳng lẽ là kỳ tích ư?"
"Thật sự có thể đưa người bay lên trời sao?"
...
Nữ đế mừng rỡ ra mặt: "Lâm ái khanh, ngươi nói thật sao? Ngươi thật sự đã chế tạo xong đại khí cầu rồi sao?"
Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Sao thần dám lừa gạt bệ hạ cơ chứ?"
"Hay lắm, hay lắm, hay lắm! Ái khanh đã vất vả rồi!" Nữ đế khen hay ba lần liên tục, cười đến nỗi không khép miệng lại được, nhưng đột nhiên nàng lại cảm thấy lo lắng: "Lần bay lên trời này sẽ lập nên tiền lệ trong lịch sử, ái khanh nắm chắc mấy phần thành công?"
"Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên bay lên trời, vi thần không dám nói chắc chắn mười phần, nhưng bảy, tám phần mười thì được!" Lâm Bắc Phàm khẳng định.
Chương 143 Bay lên thật
"Bảy, tám phần mười là đủ rồi!" Nữ đế lại hài lòng: "Nếu bay lên trời thành công, nhất định trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh!"
"Tạ ơn bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm chắp tay.
"Lâm ái khanh, bao giờ thì bay lên trời?" Nữ đế hỏi với vẻ sốt ruột.
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Khởi bẩm bệ hạ, vi thần đã cho người quan sát sao trời, ngày mai bầu trời trong xanh, ánh nắng tươi sáng, chính là thời cơ tốt để bay lên trời!"
Nữ đế lớn giọng nói: "Được! Tiến hành thử nghiệm bay lên trời ngay ngày mai đi! Trẫm và các quan sẽ cùng nhau chứng kiến kỳ tích bay lên trời!"
"Thần tuân chỉ!" Các quan cùng đồng thanh đáp.
Ngày hôm sau, nữ đế và tất cả các quan cùng nhau tới Quốc Tử Giám để chứng kiến kỳ tích bay lên trời.
Các học trò và giáo quan của Quốc Tử Giám cũng không lên lớp nữa mà cùng nhau đến xem.
Ở quảng trường, dưới bàn tay của một số học trò, khí cầu lớn đã chế tạo xong xuôi được trải ra xung quanh, kích thước còn rộng hơn cả một sân bóng rổ.
Ở một đầu khác của khí cầu lớn có một lỗ hổng, nối liền với một cái giỏ, có một số học trò đang bận rộn châm đuốc để truyền nhiệt vào khí cầu lớn, làm khí cầu lớn dần dần phồng lên.
Nữ đế không hiểu, hỏi: "Ái khanh, sao lại phải làm như vậy? Khi nào thì đại khí cầu bay lên trời thế?"
Lâm Bắc Phàm đứng bên cạnh nữ đế, ngắm nhìn dung mạo tuyệt mỹ của nàng, cười nói: "Bệ hạ, các học trò đang truyền nhiệt vào trong khí cầu lớn, cũng giống như đèn Khổng Minh vậy, sau khi gom đủ khí nóng, khí cầu sẽ bắt đầu phồng lên, lúc ấy nó sẽ bay lên trời!"
"Thì ra là như thế!" Nữ đế gật đầu, nàng vẫn quan sát với vẻ tò mò.
Một lúc lâu sau, nàng lại sốt ruột hỏi: "Khí cầu lớn này... có thể đưa người bay lên trời thật sao?"
"Bệ hạ yên tâm, chắc chắn có thể!" Lâm Bắc Phàm vô cùng tự tin.
Khí cầu lớn mà hắn chế tạo này được làm dựa trên khuôn mẫu của loại khinh khí cầu hoàn thiện nhất.
Ở phương diện vật liệu, mặc dù khí cầu lớn chỉ được làm từ vải nhưng sau khi được hắn dùng phương pháp đặc biệt để xử lý, chẳng những loại vải này chống gió tốt hơn mà còn chịu nhiệt tốt hơn, thừa sức làm túi khí nóng lên.
Về phần dây thừng và giỏ chứa người cũng được hắn dày công chế tạo.
Ngay cả nhiên liệu, hắn cũng chọn loại nhiên liệu cháy lâu nhất, có thể đốt cháy lớn hơn và duy trì lâu hơn.
Chuẩn bị kỹ càng mọi mặt như thế, hắn không tin sẽ không thành công!
Sau thời gian khoảng hai nén hương, cuối cùng thì khí cầu lớn cũng bắt đầu phồng lên, tạo thành một khối cầu cao bằng khoảng ba, bốn tầng lầu.
Mới chỉ như vậy mà đã khiến người ta rất chấn động, cảm thán quả không uổng công đi xem một chuyến rồi.
Cùng lúc ấy, dường như khí cầu lớn đã sắp bay lên không trung rồi.
Nếu không có mấy học trò đứng bên dưới giữ lại, có lẽ nó sẽ thật sự bay lên bầu trời.
Thời điểm chứng kiến kỳ tích đã đến!
Mọi người đều rất kích động, cảm xúc của nữ đế cũng dâng trào: "Thời cơ đã đến, ai sẽ bay lên trời vậy? Mau bước ra đây để trẫm xem nào!"
Lâm Bắc Phàm bước ra một bước, cười nói: "Bệ hạ, người đó chính là vi thần!"
Nữ đế há hốc miệng, các quan cũng há hốc miệng!
Người bay lên trời chính là Lâm Bắc Phàm sao?
Đây… đây… đây là chuyện mà bọn họ hoàn toàn không ngờ tới!
Nữ đế nói với vẻ sửng sốt: "Ái khanh, tại sao lại là ngươi?"
Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Bệ hạ, từ khi chế tạo đến lúc khí cầu lớn bay lên chỉ có mình vi thần là người tham gia vào toàn bộ quá trình ấy! Không ai có thể hiểu khí cầu lớn hơn ta, vì vậy tất nhiên vi thần sẽ là người thử nghiệm rồi!"
Thật ra còn một nguyên nhân nữa, hắn muốn làm người đầu tiên bay lên trời!
Về cơ bản nếu thí nghiệm bay lên trời lần này sẽ thành công, nhất định sẽ được ghi danh sử sách, lưu truyền tới muôn đời sau!
Cơ hội thể hiện hiếm gặp thế này, sao hắn có thể chắp tay dâng lên cho người khác được cơ chứ?
Hơn nữa hắn còn có thực lực mạnh mẽ, nếu xảy ra nguy hiểm gì hắn có thể trốn thoát kịp thời, có gì phải sợ nào?
"Nhưng việc này quá nguy hiểm, ngươi là quan viên của triều đình, gánh vác trọng trách cao cả, ngươi không nên đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm như vậy! Lâm đại nhân, người tìm người khác thay ngươi đi!" Một vị đại thần không kiềm chế được liền nói.
"Bệ hạ yên tâm, các vị đại nhân xin hãy yên tâm, vi thần đã dám làm người đầu tiên bay lên trời thì tất nhiên là đã chuẩn bị chu đáo cả rồi, sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu!" Lâm Bắc Phàm chắp tay cười nói.
Nữ đế biết thực lực của Lâm Bắc Phàm ra sao, liền gật đầu: "Ái khanh làm đi, cẩn thận đấy nhé!"
"Vâng, bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Sau đó hắn đi tới bên dưới khí cầu lớn, nhảy vào trong giỏ chở người, tiếp đó quay sang gật đầu với học trò bên cạnh: "Có thể bỏ tay ra được rồi!"
"Vâng, ti nghiệp đại nhân!"
Khi mọi người bỏ tay ra, khí cầu lớn chậm rãi bay lên không trung.
Mọi người vô cùng kích động, cực kỳ sửng sốt.
"Bay lên rồi kìa!"
"Hắn thật sự bay lên rồi kìa!'
"Bay lên trời rồi!"
Chương 144 Đi vào sử sách
Nữ đế nhìn lên bầu trời với vẻ sửng sốt: "Thật sự... bay lên rồi!"
Lúc ấy, khí cầu lớn đã cách mặt đất hai mươi mét, độ cao khoảng sáu trượng, có một sợi dây thừng giữ nó lại, không để nó bay lên quá cao.
Lâm Bắc Phàm ngồi trong giỏ chở người, vẫy tay với mọi người: "Bệ hạ yên tâm, các vị yên tâm, ta vẫn đang ổn cả!"
Nữ đế hét lớn: "Ái khanh nhất định phải cẩn thận đấy!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu, lại vẫy tay lần nữa với các học trò bên dưới.
Bọn họ nhận được tín hiệu, buông sợi dây thừng đang giữ trong tay ra, khí cầu lớn lại chậm rãi bay lên trời.
Bất giác nó đã cách mặt đất tám mươi mét.
Độ cao này đã rất đáng gờm rồi, cao tương đương với mười tám tầng lầu ở thời hiện đại, đã vượt xa tòa lầu cao nhất trong kinh thành, lơ lửng giữa không trung, trông rất bắt mắt!
Trong kinh thành, có rất nhiều người nhìn thấy khí cầu lớn đang từ từ bay lên, lập tức xôn xao náo động cả lên!
"Đây là thứ gì vậy? Sao lại lớn như thế, lại còn bay lên trời nữa chứ?"
"Không phải yêu quái gì đấy chứ?'
"Người đọc sách không tin chuyện yêu ma quỷ quái, thứ đó mà là yêu quái được sao? Nếu đúng là yêu quái thì quan binh đã chẳng thể ngồi yên từ lâu rồi!"
"Ta thấy hình như trên đó có một người!"
"Ta cũng nhìn thấy, đó là trạng nguyên lang!"
"Trạng nguyên lang bay lên trời rồi!"
...
Mọi người như thể đang nhìn thấy kỳ tích, nhao nhao kéo theo bạn bè chạy đi xem khí cầu lớn.
Ở Lâm phủ, Đại Lực kích động chạy về: "Thiếu nãi nãi, cả mọi người nữa mau đến mà xem, thiếu gia sắp bay đi rồi!"
Mấy người Lý Sư Sư, Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái bị hắn ta gọi ra.
"Đại Lực, chuyện gì mà ồn ào vậy? Ngươi nói phu quân bay đi là thế nào, làm sao mà phu quân biết bay được chứ?" Lý Sư Sư nghi ngờ hỏi.
Đại Lực vỗ đùi: "Ôi chao, ta cũng không biết phải nói thế nào nữa! Các ngươi mau nhìn lên trời xem là sẽ hiểu ngay thôi!"
Nhìn theo hướng mà Đại Lực chỉ, bọn họ trông thấy một thứ khổng lồ đang bay lên trời.
Mà ở bên dưới thứ khổng lồ ấy có một cái giỏ chở người, trong giỏ có một người đang đứng.
Người đó chính là chủ nhân của Lâm phủ - Lâm Bắc Phàm.
Vậy là cả đám đều há hốc miệng!
"Đây là thứ thì thế? Tại sao Lâm công tử lại ngồi trong đó bay lên trời vậy?" Mạc Như Sương ngơ ngác hỏi.
"Bay cao thật đấy, làm thế nào mà tạo ra được vậy?" Quách Thiếu Soái trố mắt nhìn vì ngạc nhiên.
"Thiếu gia sẽ không bay lên trời luôn đấy chứ?" Tiểu Thúy hoảng sợ.
Hai vị hòa thượng cũng rất hoảng hốt, quỳ lạy: "A di đà phật, đây là thần tích!"
Lý Sư Sư kích động bảo: "Thiếp thân từng nghe phu quân nói gần đây hắn đang nghiên cứu một món đồ có thể đưa người bay lên trời, tên là khí cầu lớn, có lẽ chính là thứ này, không ngờ nhanh như vậy mà đã thành công rồi!"
Lúc ấy, Lâm Bắc Phàm đang đứng trong khí cầu lớn cũng rất kích động.
Dùng khí cầu lớn cho chính mình tạo ra để bay lên trời cảm giác rất có thành tựu!
Đặc biệt là ở thế giới không có một chút khoa học kỹ thuật nào thế này chế tạo ra một khí cầu lớn đưa người bay lên trời, hơn nữa còn bay thành công, lại càng có cảm giác thành công hơn!
Sau này, trong lịch sử chắc chắc sẽ ghi lại một trang thật nổi bật!
Lâm Bắc Phàm, người đầu tiên bay lên bầu trời!
Lúc này, khí cầu lớn đã cách mặt đất tám mươi mét rồi, có thể nói lần đầu tiên khí cầu lớn đưa người bay lên bầu trời đã thành công rực rỡ.
Nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn chưa hài lòng, hắn muốn bay lên cao hơn nữa, xa hơn nữa, vì vậy, hắn lại phất tay với học trò ở bên dưới, truyền tín hiệu đi.
Đám học trò há hốc miệng, sắc mặt chợt thay đổi!
Nữ đế hỏi: "Ý của ái khanh là gì thế?"
"Khởi bẩm bệ hạ..." Một học trò đánh bạo nói: "Ti nghiệp đại nhân bảo bọn ta thả hết dây thừng giữ khí cầu lớn ra!"
Nữ đế không hiểu: "Thả dây thừng ra sẽ gặp nguy hiểm gì sao, tại sao vẻ mặt các ngươi lại thay đổi?"
Học trò đáp với vẻ lo lắng: "Khởi bẩm bệ hạ, nếu thả dây thừng ra khí cầu lớn sẽ không còn bị khống chế nữa, không biết nó sẽ bay tới tận đâu! Đây là lần đầu tiên khí cầu lớn đưa người bay lên bầu trời, chưa có ai từng điều khiển nó cả, càng không có kinh nghiệm gì để tham khảo, có thể sẽ xảy ra rất nhiều nguy hiểm không thể lường trước được! Còn nữa, nhiên liệu trên khí cầu lớn có hạn, lỡ như nhiên liệu cháy hết, khí cầu lớn rơi xuống thì..."
Sắc mặt nữ đế cũng hơi thay đổi.
Nhưng khi ấy, Lâm Bắc Phàm đã không chờ nổi nữa, tự mình chặt đứt dây thừng.
Mất đi sự trói buộc của dây thừng, khí cầu lớn càng bay lên cao hơn, như thể nó sắp bay lên bầu trời thật vậy!
Mọi người trong thành đều trợn mắt há miệng, trực tiếp gọi hắn là thần tiên!
Còn có rất nhiều kẻ mù quáng quỳ xuống mặt đất bái lạy với vẻ thành kính!
Dần dần, khí cầu lớn bay ra khỏi kinh thành, không biết đã bay tới tận đâu.
"Mau đi đưa ái khanh quay về đây! Nếu ái khanh xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ hỏi tội các ngươi!" Nữ đế hét lớn.
"Rõ, thưa bệ hạ!" Mọi người nhận lệnh.
Có rất nhiều binh lính ra khỏi thành, đuổi theo khí cầu lớn.
Chương 145 Chém gió
Trong lúc mọi người đang nháo nhác, Lâm Bắc Phàm đang rất thoải mái.
Hắn ngồi trên khí cầu lớn mà hưởng thụ, cảnh đẹp của kinh thành và núi đồi hồ biển đều thu hết vào trong tầm mắt, lại còn khiến nữ đế và các quan chấn động, được dân chúng quỳ lạy nữa chứ!
Có thể nói, màn thể hiện lần này rất là thành công!
"Nhưng nhiên liệu không đủ, phải chọn một khu đất trống để hạ xuống thôi!"
Khi nhiên liệu chậm rãi cạn kiệt, khí nóng trong khí cầu lớn không đủ, mất đi khả năng bay lên bầu trời, chậm rãi hạ xuống.
Cuối cùng, nó an toàn đáp xuống trên một bãi cỏ trống.
Chuyện này có ý nghĩa là, chuyến bay đầu tiên ở dị giới đã thành công rực rỡ.
Sau đó không lâu, một số tướng lĩnh có thực lực mạnh mẽ và cao thủ trong triều đình hớt hải chạy tới, thấy Lâm Bắc Phàm bình yên vô sự, cuối cùng bọn họ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Lâm đại nhân, bệ hạ phái bọn ta tới đón ngươi về!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Được thôi! Nhưng chờ bản quan thu dọn khí cầu lớn xong xuôi sẽ theo các ngươi quay về!"
"Tất nhiên rồi! Có cần hạ quan hỗ trợ ngươi không?"
Khoảng một canh giờ sau, Lâm Bắc Phàm đem theo khí cầu lớn quay lại Quốc Tử Giám.
Nữ đế nhanh chóng đi tới, thấy Lâm Bắc Phàm bình yên vô sự cuối cùng cũng yên tâm nhưng vẫn trách móc: "Lâm ái khanh, quay về thì tốt rồi! Trẫm lệnh cho ngươi sau này tuyệt đối không được hành động mạo hiểm như vậy nữa!"
Vừa rồi nàng thật sự rất sợ Lâm Bắc Phàm sẽ một đi không trở lại!
Lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì có hối hận cũng không kịp!
Nàng chợt nhận ra mình đã có hơi không thể rời xa được hắn!
Nàng thà rằng chuyến bay lên bầu trời không thành công chứ không muốn để Lâm Bắc Phàm gặp bất trắc gì!
Thấy được vẻ lo lắng trong ánh mắt nữ đế, Lâm Bắc Phàm cảm thấy ấm lòng, chắp tay nói: "Bệ hạ, đã khiến ngươi lo lắng rồi, sau này vi thần sẽ không hành động mạo hiểm như vậy nữa!"
"Được, ngươi nhớ cho kỹ đấy nhé! Nếu lần sau ngươi còn tái phạm, trẫm sẽ lấy đầu ngươi đấy!" Nữ đế bực bội nói.
Nhìn thấy khí cầu lớn đã được đem về ở phía sau, nữ đế vô cùng kích động: "Lâm ái khanh bước lên nghe phong thưởng!"
"Có thần!" Lâm Bắc Phàm chắp tay.
Nữ đế lớn tiếng nói: "Lâm ái khanh đã chế tạo ra khí cầu lớn, là vũ khí quan trọng của đất nước đồng thời đã chỉ đạo chuyến đưa người bay lên bầu trời lần đầu tiên thành công rực rỡ, lập nên tiền lệ, ích nước lợi dân, có công rất lớn! Vì vậy trẫm thưởng cho ngươi..."
"Thăng thêm một cấp quan, làm quan viên chính ngũ phẩm, vẫn tiếp tục đảm nhiệm chức ti nghiệp tại Quốc Tử Giám!"
"Ban thưởng một trăm mẫu ruộng tốt!"
"Ban thưởng vạn lượng vàng bạc!"
...
Tiếp đó là một danh sách ban thưởng rất xa hoa, nhưng điều khiến người ta ngưỡng mộ và ghen tị nhất là được thăng thêm một cấp quan, còn được ban thưởng trăm mẫu ruộng tốt.
Thăng thêm một cấp quan thì quyền lực nắm trong tay càng lớn.
Có trăm mẫu ruộng tốt là của cải truyền đời truyền kiếp của gia tộc, đảm bảo gia tộc không suy yếu.
"Tạ chủ long ân!" Lâm Bắc Phàm lớn giọng đáp.
Được ưu ái đến thế khiến các quan vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.
Nhưng bọn họ cũng không bới móc gì cả!
Dù sao thì người ta cũng đã chế tạo được khí cầu lớn có thể đưa người bay lên bầu trời, trở thành người Đại Võ đầu tiên bay lên trời, thậm chí có thể nói là người đầu tiên trên đời này bay lên bầu trời luôn, lập nên dấu mốc chưa từng có trong lịch sử, tạo nên ảnh hưởng khó mà tưởng tượng nổi đối với đất nước và toàn bộ thế giới!
Có phong thưởng bao nhiêu đi chăng nữa cũng không hề quá đáng!
Nữ đế chỉ thăng cho hắn thêm một cấp quan, ban thưởng một trăm mẫu ruộng tốt, vậy là nàng đã kiềm chế lắm rồi đấy!
Nếu bọn họ là hoàng đế, có lẽ bọn họ còn ban thưởng điên cuồng hơn nữ đế ấy chứ!
"Lâm ái khanh, ngươi là người Đại Võ đầu tiên bay lên bầu trời, mau chia sẻ với trẫm, các vị ái khanh và các học trò ở đây cảm nhận về lần đầu tiên bay lên bầu trời đi!" Nữ đế nói với giọng khích lệ.
Ánh mắt của các quan sáng lên, ánh mắt của các giáo quan xung quanh cũng sáng ngời như đuốc.
Mặc dù bọn họ không được bay lên bầu trời nhưng nghe Lâm Bắc Phàm chia sẻ đôi điều cảm nhận về lần đầu tiên bay lên trời thì cũng đã ghiền rồi!
Từ xưa tới nay, có rất nhiều điều khiến con người ta tò mò!
Càng không một ai có thể cưỡng lại nổi sự mê hoặc của việc bay lên bầu trời hết!
Mọi người xung quanh nhanh chóng yên tĩnh lại, chăm chú lắng nghe.
"Vâng, thưa bệ hạ! Vi thần sẽ chia sẻ với mọi người cảm nhận về chuyến bay lên bầu trời của mình!"
Sau đó, Lâm Bắc Phàm bắt đầu chém gió.
Đứng trong khí cầu lớn để bay lên bầu trời có thể quan sát được cảnh đẹp sầm uất của kinh thành!
Có thể dạo chơi khắp các núi đồi hồ biển chỉ trong nháy mắt, sáng thăm biển xanh tối về Thương Ngô, thu vào đáy mắt giang sơn tươi đẹp của Đại Võ.
Cảm giác sảng khoái được bay cùng gió, dường như có thể chạm tới bầu trời, hái sao ôm trăng vậy!
Dạo chơi giữa đất trời, trời đất bao la, tâm hồn rộng mở, lại không bị bất cứ thứ gì trói buộc!
Bình luận facebook