• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (3 Viewers)

  • Chương 161-165

Chương 161 Vô tội

Nữ đế vẫn tiếp tục nổi giận: "Ngươi còn dám nói mình oan nữa cơ đấy? Ngươi không nghe thấy những gì người khác báo cáo sao, nghiên cứu đã có thành quả, những người khác nói là đã có thành quả rồi đấy, chỉ vài ngày nữa có thể cho bay thử, chứng tỏ bọn họ đã hiểu rõ phương pháp chế tạo khí cầu lớn rồi!"

"Trong thời gian ngắn như thế làm sao bọn họ có thể hiểu rõ phương pháp chế tạo được? Chắc chắn là vì trong tay bọn họ có phương pháp chế tạo, mà phương pháp chế tạo ấy từ đâu mà có, nhất định là từ Công bộ các ngươi tuồn ra bên ngoài rồi!"

"Vương Như Thủy, ngươi đáng tội gì đây hả??"

"Bệ hạ, vi thần thật sự bị oan mà!" Công bộ thượng thư Vương Như Thủy đã sắp bật khóc cả rồi.

Hắn ta biết nữ đế bệ hạ rất coi trọng chuyện này, biết rằng cả triều đình đều rất xem trọng nó nên bản thân hắn ta cũng rất coi trọng, nghiêm túc cảnh cáo tất cả mọi người không được giở trò xằng bậy. Đồng thời bản thân hắn ta luôn giám sát chặt chẽ cả ngày lẫn đêm, chỉ sợ xảy ra chuyện.

Vì vậy, hắn ta đã chính tay bắt được vài con sâu làm rầu nồi canh, giết gà dọa khỉ.

Nhưng kết quả hay lắm, vẫn xảy ra chuyện!

Hắn ta cảm thấy thật khổ hết sức, thật oan uổng!

"Bệ hạ, tình hình hiện giờ của Công bộ thế nào bệ hạ cũng hiểu rõ mà! Có Cẩm Y Vệ và rất nhiều Cấm Quân bảo vệ chặt chẽ nên tuyệt đối không có khả năng bí mật bị lộ ra ngoài! Thật ra, ngoài Công bộ thì vẫn còn một người có cơ hội tiết lộ phương pháp chế tạo ra bên ngoài đấy ạ!"

Vương Như Thủy quay đầu lại, chỉ vào Lâm Bắc Phàm đang đứng phía sau các quan xem kịch hay, lớn giọng nói: "Người đó chính là Lâm Bắc Phàm, Lâm ti nghiệp! Hắn là người phát minh ra vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời, còn là người đầu tiên bay lên bầu trời nữa, hắn cũng có thể tiết lộ phương pháp chế tạo ra bên ngoài, mong bệ hạ minh xét!"

Không cần biết liệu đó có phải là sự thật hay không, hắn ta cứ hắt xô nước bẩn về phía Lâm Bắc Phàm, né tránh trách nhiệm trước đã.

Đây là thủ đoạn mà kẻ già đời trên quan trường vẫn thường sử dụng.

Lâm Bắc Phàm nổi giận đùng đùng đứng ra: "Vương đại nhân, ngươi chớ có ngậm máu phun người! Vi thần một lòng trung thành tận tụy với bệ hạ, có tình yêu chân thành với Đại Võ, sao có thể làm ra chuyện lòng lang dạ sói, bán nước cầu vinh như vậy được?"

"Nếu thần thật sự hai lòng thì tại sao thần lại dâng phương pháp chế tạo và hướng dẫn điều khiển khí cầu lớn cho bệ hạ mà không trực tiếp bán cho người khác cơ chứ? Rõ ràng là vẽ vời thêm chuyện mà!"

"Chuyện này..." Vương Như Thủy cứng họng.

Chuyện này thật sự không thể giải thích nổi.

Nếu Lâm Bắc Phàm thật sự hai lòng thì hắn nên dâng phương pháp chế tạo lên trước khi khí cầu lớn thành công bay lên bầu trời mới phải, không nên để tới sau khi khí cầu lớn đã thử nghiệm thành công, làm như thế chẳng những bớt được rất nhiều phiền phức, mà còn không phải gánh trách nhiệm, đã là người thông minh thì sẽ biết nên làm thế nào.

"Hơn nữa, bệ hạ có ơn lớn tựa núi đối với thần, vi thần báo đáp còn chẳng kịp, tại sao lại làm ra loại chuyện phản bội bệ hạ, phản bội đất nước được?" Lâm Bắc Phàm chỉ vào ngực mình, hét to một cách đầy khí phách: "Ngươi có thể sỉ nhục lương tâm của ta, nhưng không được sỉ nhục lòng trung thành của ta!"

Vương Như Thủy nghe xong thấy vô cùng xấu hổ.

Nữ đế bệ hạ đối xử quá tốt với Lâm Bắc Phàm, tốt đến mức cứ như thể hắn là con ruột của nàng vậy, tất cả mọi thứ từ ăn, mặc, ở, đi lại đều sắp xếp ổn thỏa cho hắn.

Chỉ cần là người có chút lương tâm thì chẳng ai lại phản bội nữ đế cả.

Tội danh này có vẻ như thật sự không hợp lý.

Chỉ có sắc mặt của nữ đế đang ngồi trên hoàng vị là không được bình tĩnh cho lắm, khóe miệng co giật.

Chuyện như thế ngươi làm còn ít lắm chắc?

Lại còn dám nói là mình có lương tâm, có lòng trung thành, thật không biết xấu hổ!

Nàng siết chặt nắm tay, chỉ muốn tung hai cú đấm vào mặt Lâm Bắc Phàm!

"Còn một điều cuối cùng nữa!"

Giọng nói của Lâm Bắc Phàm lạnh đi: "Vương đại nhân, vừa rồi ngươi cũng nói rồi đấy thôi, hiện giờ ở Công bộ các ngươi có rất nhiều Cẩm Y Vệ và Cấm Quân trấn giữ, cứ ba bước lại có một binh lính, năm bước lại có một trạm gác, tuyệt đối không có khả năng để lộ bí mật!"

"Trong tình hình ấy, nếu ta để lộ bí mật ra bên ngoài thì chẳng phải đang đối đầu với mạo hiểm để gây tội sao? Lỡ xảy ra chút chuyện gì thì người khác cũng đều nghi ngờ ta! Hạ quan là trạng nguyên đỗ đầu tam nguyên, ngươi cảm thấy liệu bản quan sẽ làm chuyện ngu xuẩn như thế sao?"

"Chuyện này..." Các quan đồng loạt lắc đầu.

Bất cứ người nào không có vấn đề về trí tuệ đều biết nên làm thế nào cho đúng.

Người khôn khéo như Lâm Bắc Phàm chắc chắn sẽ không phải phạm lỗi sai ngu xuẩn đến thế.

"Vi thần vô tội, mong bệ hạ minh xét!" Lâm Bắc Phàm chắp tay.

"Đúng là Lâm ái khanh vô tội!"

Nữ đế lên tiếng: "Hắn tuyệt đối trung thành với trẫm và với Đại Võ, trong ba tháng tại chức, hắn đã vì triều đình ta mà lập không biết bao nhiêu công lao hiển hách! Kế hoạch Thôn Mãng do chính hắn dâng lên, khí cầu lớn bay lên bầu trời cũng do hắn nghiên cứu ra! Trong số văn võ bá quan cả triều, những kẻ khác đều có thể phản bội trẫm, chỉ có mình hắn là không!"

"Bệ hạ thánh minh!" Lâm Bắc Phàm vô cùng cảm động.

"Cho nên, chắc chắn phương pháp chế tạo khí cầu lớn là do Công bộ các ngươi tuồn ra bên ngoài! Dù sao thì Công bộ các ngươi cũng có tiền án, đã từng xảy ra chuyện như thế này không ít lần rồi! Vương Như Thủy, ngươi đáng tội gì đây?"
Chương 162 Mong các ngươi tích cực phối hợp

"Bệ hạ, vi thần thật sự bị oan mà!" Công bộ thượng thư Vương Như Thủy òa khóc, hắn ta cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga.

Thấy Vương Như Thủy, kẻ luôn đối đầu với nàng bật khóc, trong lòng nữ đế sung sướng lắm.

Tất nhiên nàng biết hắn ta bị oan, bị một tên đểu cáng nào đó hãm hại, đổ cho hắn ta một nỗi oan vừa lớn vừa nặng nề.

Nhưng một cơ hội nổi giận hiếm có thế này làm sao nàng có thể bỏ qua được cơ chứ?

"Hừ! Chẳng có gì là oan hay không oan cả, nếu chuyện đã xảy ra rồi, ngươi cũng không chạy thoát khỏi tội thất trách đâu!"

Nữ đế nói trong cơn giận ngút trời: "Phạt ba năm bổng lộc, giữ lại chức vụ để tra xét! Nếu lần sau ngươi còn tái phạm lỗi này vậy khỏi cần dùng tới mũ ô sa trên đầu ngươi nữa, chắc chắn trẫm sẽ cách chức ngươi!"

"Đa tạ ân huệ bao la của bệ hạ!" Vương Như Thủy thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là phạt bổng lộc thôi mà, vẫn còn chức quan thì không có vấn đề gì rồi, nhưng có lẽ sau này hắn ta phải làm việc thận trọng hơn.

"Chuyện để lộ bí mật lần này đe dọa đến thể diện của đất nước, tuyệt đối không thể cho qua một cách dễ dàng, nhất định phải xử phạt thật nặng cho trẫm!"

Nữ đế lớn giọng nói: "Điều tra cho trẫm, tra hết từ trong ra ngoài Công bộ một lượt, tuyệt đối không được bỏ sót bất cứ kẻ nào! Nếu phát hiện có vấn đề, lập tức bắt về đây, xử phạt thật nặng!"

Đột nhiên Lâm Bắc Phàm đứng ra: "Bệ hạ!"

"Lâm ái khanh, ngươi có chuyện gì muốn nói sao?"

"Bệ hạ, xin bệ hạ hãy giao việc này cho vi thần!" Lâm Bắc Phàm nói với vẻ đau khổ: "Vi thần rất đau đớn và rất tức giận khi trông thấy khí cầu lớn mà mình vất vả nghiên cứu ra bị bọn họ tiết lộ ra bên ngoài như thế! Vì vậy, nhất định thần phải bắt được thủ phạm đứng sau chuyện này khiến hắn ta phải chịu sự trừng phạt thích đáng!"

Trong lòng nữ đế cười khẩy, tên khốn kiếp nhà ngươi, vừa ăn cướp vừa la làng cũng trơn tru quá nhỉ!

Tới lúc này rồi mà còn tích cực được như thế, chắc lại muốn xét nhà đúng không?

Bao giờ thì ngươi mới có thể làm trẫm bớt lo lắng đây hả?

Nhưng ngoài mặt, nữ đế lại tỏ vẻ đau lòng: "Ái khanh, khiến ngươi phải chịu thiệt thòi rồi! Ngươi đau lòng nhưng trẫm cũng đau lòng lắm chứ, cho nên trẫm hiểu rất rõ nỗi khổ của ngươi, vậy nhiệm vụ này cứ giao cho ngươi đi!"

Lâm Bắc Phàm mừng rỡ: "Cảm ơn bệ hạ! Thần nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, đến chết mới thôi!"

Lại là một con đường phát tài nữa!

Toàn thể Công bộ, từ trên xuống dưới không biết đang nuôi bao nhiêu tên tham quan ô lại?

Phải biết rằng, người làm công trình ấy hả, tên nào tên nấy cũng béo nứt mỡ ra!

Nếu hắn không nhân cơ hội này mà cắt một miếng từ chỗ bọn họ thì thật sự quá đáng tiếc rồi!

Hắn ngẩng đầu lên ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nữ đế.

Bệ hạ, yêu ngươi quá đi mất!

Nữ đế ngồi trên long ỷ thấy khóe miệng đang cong lên của hắn, cũng cảm nhận được sự đắc ý và vui vẻ trong lòng hắn.

Nàng siết chặt nắm tay, lại muốn đấm hắn một cú quá!

"Mặt khác, trẫm cũng mong rằng ái khanh có thể tham gia cùng Công bộ, một mặt là để hỗ trợ các thợ thủ công nhanh chóng chế tạo khí cầu lớn! Mặc khác là mong ngươi giám sát chặt chẽ những người khác, không được để phương pháp này bị tuồn ra ngoài nữa!"

Nếu phương pháp chế tạo vẫn tiếp tục bị lộ ra bên ngoài, ngươi chẳng thể trốn nổi trách nhiệm, vì vậy ngươi phải làm việc nghiêm chỉnh cho ta.

"Rõ, thưa bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm đồng ý một cách sảng khoái.

Vì vậy sau đó, hắn nhận lệnh của vua mà xông vào Công bộ.

"Chuyện bí mật về khí cầu lớn bị lộ đã uy hiếp đến sự an nguy của đất nước, làm thánh giá tức giận!"

"Bệ hạ nói, nhất định phải điều tra tất cả từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài Công bộ một lượt, không được bỏ qua bất kỳ ai! Nếu phát hiện có vấn đề gì lập tức bắt lại, xử phạt thật nặng!"

"Ý của bệ hạ là..."

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Bản quan phải tra xét nhà của các ngươi, mong các vị hãy thật phối hợp!"

Các quan ở Công bộ hoảng hốt.

"Cái gì? Ngươi muốn xét nhà của bọn ta sao?"

"Tuyệt đối không được!"

"Lâm Bắc Phàm quá tham lam, tuyệt đối không thể để bọn họ vào nhà được!"

"Vương đại nhân, ngươi mau nói đỡ cho bọn ta đi!"

...

Các quan vô cùng kích động.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười nhìn Công bộ thượng thư đang đứng bên cạnh: "Vương đại nhân, có vẻ như bọn họ không phối hợp cho lắm thì phải! Ngươi có thể nói vài câu giúp hạ quan được không, bằng không lỡ ta ra tay không khách sao gì, đắc tội với các đồng liêu của ngươi thì lại không hay đâu!"

Công bộ thượng thư Vương Như Thủy buồn bã ra mặt, nói với vẻ bất lực: "Đây là mệnh lệnh của bệ hạ, các ngươi ngoan ngoãn phối hợp với Lâm đại nhân đi! Nếu không, có phạm phải sai lầm gì thì bản quan cũng chẳng thể bảo vệ nổi các ngươi đâu!"

"Vương đại nhân!"

"Vương đại nhân!"

...

Đám người vô cùng hoảng loạn, đến cả Vương đại nhân cũng bó tay rồi ư?

"Các vị đã nghe thấy Vương đại nhân nói gì rồi chứ? Mong rằng các ngươi tích cực phối hợp, nếu không bản quan chỉ có thể xử theo tội phản quốc, chém đầu không tha!" Lâm Bắc Phàm quát lớn.

Các quan run lẩy bẩy, cảm thấy trời sụp xuống đến nơi rồi.
Chương 163 Lại xét nhà

“Châu đại nhân, bắt đầu từ đại nhân trước đi!” Lâm Bắc Phàm trông sắc mặt trắng bệch của nam nhân đã đứng tuổi kia mà híp mắt cười, nói.

Người đó tên là Châu Hoa Nguyên, chức quan của hắn ta là Công bộ thị lang, thuộc hàng quan lớn chính tam phẩm trong triều.

“Được, mời Lâm đại nhân đi theo ta!” Châu Hoa Nguyên cố nặn ra một nụ cười.

“Đa tạ Châu đại nhân đã phối hợp!” Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu, sau đó hắn lại nói với những quan viên Công bộ khác: “Những người khác tạm thời cứ ở lại đây! Trước khi có được sự đồng ý của bản quan, mong mọi người đừng rời khỏi Công bộ! Bằng không đừng trách bản quan không niệm tình đồng liêu mà phạt các ngươi theo tội thông đồng với địch bán nước!”

“Không dám không dám!” Mọi người đều run lẩy bẩy.

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm đi theo Công bộ thị lang Châu Hoa Nguyên tới phủ đệ của hắn ta.

Sau đó hắn nhờ vào hỏa nhãn kim tinh đã tra ra được số vàng bạc châu báu trị giá gần một trăm năm mươi vạn lượng trong nhà của Châu Hoa Nguyên, kể cả số tiền của bên trong mật thất hay mật các cũng đều bị lôi ra hết.

Đứng trước mặt Châu Hoa Nguyên và người nhà của hắn ta, Lâm Bắc Phàm cười híp cả mắt, hắn nói: “Châu đại nhân, dựa theo số bổng lộc mà ngươi được hưởng trong những năm này thì ngươi không thể nào có nhiều của cải như vậy được! Mời ngươi… nói rõ lai lịch của số vàng bạc châu báu này ra, nếu lai lịch rõ ràng, xác đáng, không phạm pháp thì đương nhiên ngươi sẽ không sao cả! Còn nếu ngươi không nói được thì bản quan có lý do để nghi ngờ ngươi là… kẻ thông đồng với địch để bán nước!”

“Mấy thứ này là bổng lộc mà bản quan nhận được trong mấy năm nay, có khoảng bốn vạn lượng!”

“Chỗ này là thu nhập từ ruộng đất trong những năm này của bản quan, khoảng hơn hai vạn lượng!”

“Còn đây là của hồi môn của vợ hạ quan…”

“Đây là…”

Châu Hoa Nguyên nói rõ lai lịch của đống vàng bạc châu báu ấy với vẻ mặt nhợt như tờ giấy.

Nhưng đến cuối cùng, hắn ta cũng chỉ có thể nói rõ lai lịch của số vàng bạc châu báu đáng giá khoảng mười vạn lượng, số còn lại hắn ta lại không có cách nào giải thích được.

Đã không thể nói rõ vậy chắc chắn chỗ của cải đó đều là phạm pháp.

Đã không thể nói vậy chết chắc rồi.

“Châu đại nhân, xem ra trên người ngươi còn tồn tại nhiều nghi vấn lắm đấy!”

Châu Hoa Nguyên toát mồ hôi, hắn ta chắp tay đáp: “Lâm đại nhân, bản quan luôn trung thành tận tâm với bệ hạ và chân thành với Đại Võ, bản quan không hề thông đồng với địch để mà bán nước! Mong Lâm đại nhân… tra xét rõ ràng!”

“Nếu đã không thông đồng với địch thì ngươi đào đâu ra nhiều vàng bạc châu báu thế này?”

“Chuyện này…” Châu Hoa Nguyên không biết phải nói thế nào nữa.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại thở dài một hơi: “Nói thật, ta cũng không tin Châu đại nhân ngươi chân thành, không phản bội bệ hạ và phản bội Đại Võ, nhưng nhiều tiền thế này bản quan cũng khó nói lắm! Mà bệ hạ lại lệnh cho bản quan tra xét nghiêm ngặt, giờ đã tra ra vấn đề rồi, ngươi bảo ta phải bẩm báo với bệ hạ thế nào đây?”

“Chuyện này…” Châu Hoa Nguyên thấy miệng mình đắng nghét.

“Châu đại nhân không cần lo lắng, bản quan có một cách hay dành cho ngươi đây!”

“Mời Lâm đại nhân nói!”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, đoạn bảo: “Châu đại nhân, nếu đống vàng bạc châu báu trong mấy năm này của ngươi biến mất thì chẳng phải ngươi sẽ bình an vô sự hay sao?”

“Thế ý của Lâm đại nhân là…”

“Châu đại nhân, ngày thường ngươi thông minh lắm mà, sao bây giờ ngươi lại hồ đồ vậy hả?” Lâm Bắc Phàm hạ thấp giọng bảo: “Ngươi chuyển hết chỗ của cải này tới nhà của ta là sẽ được bình an vô sự ngay, chẳng phải sao?”

Châu Hoa Nguyên: “Đậu má!”

Quanh co gây khó dễ một hồi, cuối cùng vẫn là muốn tham tiền à!

Nhìn vẻ mặt sững sờ của Châu Hoa Nguyên, Lâm Bắc Phàm lại nhỏ giọng bảo: “Châu đại nhân, có đồng ý hay không thì ngươi cũng phải nói một câu đi chứ! Bản quan đổi cách hỏi khác nhé, thế rốt cuộc là ngươi cần tiền hay là cần mạng đây?”

“Đương nhiên là bản quan cần…” Mặt Châu Hoa Nguyên co quắp lại: “Cần mạng rồi!”

Lâm Bắc Phàm cười ha ha, vỗ vai Châu Hoa Nguyên: “Một sự lựa chọn vô cùng sáng suốt! Vậy Châu đại nhân mau phái người hành động đi nhé! Nếu mang tiền tới trước khi trời tối thì mọi hiềm nghi về ngươi sẽ được xóa sạch!”

“Vậy bản quan phải đa tạ Lâm đại nhân rồi!” Châu Hoa Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói.

Lâm Bắc Phàm nở nụ cười hòa nhã: “Không có gì, dù sao thì chúng ta cũng là đồng liêu, gặp nhau thường xuyên nên giúp đỡ nhau là chuyện nên làm cả thôi! Cứ thế nhé, bản quan tới chỗ Lưu đại nhân đây! Hy vọng buổi tảo triều ngày mai vẫn còn được trông thấy Châu đại nhân!”

Nói xong, Lâm Bắc Phàm bèn rời đi một cách vô cùng kiêu ngạo.

Châu Hoa Nguyên nhìn số của cải châu báu chất đầy trong phòng, hắn ta nhắm mắt lại đầy khổ đau: “Người đâu, đem mấy thứ này đến Lâm phủ!”

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm đi xét từng nhà một và tra ra được rất nhiều vàng bạc châu báu.

Không thể không nói, mấy tên làm công trình đúng là giàu nứt đố đổ vách.

Cho dù chỉ là một quan viên hàng ngũ, lục phẩm thì của cải trong nhà cũng lên đến ba, bốn mươi vạn.

Để bảo vệ tính mạng và chức quan của mình, bọn họ không thể không chuyển hết số vàng bạc châu báu mà mình đã tham ô được trong mấy năm nay đến phủ của Lâm Bắc Phàm.

Thế nên dân chúng khắp kinh thành lại được chứng kiến một cảnh tượng ly kì, đó chính là vàng bạc châu báu chất đống thành rương được chuyển tới nhà Lâm Bắc Phàm. Trong lòng dân chúng bỗng thấy thê lương, bọn họ vô ngần.

“Trạng nguyên lang lại bắt đầu tham ô nữa rồi, những thứ này đều là mồ hôi nước mắt của dân cả!”

“Trạng nguyên lang đã được ăn ngon nhất mặc đẹp nhất rồi, cớ sao vẫn còn tham ô như vậy?”

“Khi nào thì dân chúng mới có được một cuộc sống tốt đẹp đây?”

“Cuộc sống đó không có duyên với chúng ta đâu!”
Chương 164 Lại thưởng

Lâm Bắc Phàm mất hai ngày để xét nhà của toàn bộ quan viên trong Công bộ, từ đó lục soát ra được số vàng bạc châu báu lên đến hơn nghìn vạn lượng, đồng thời hắn còn tra ra được tên giặc bán nước ẩn náu rất kĩ, lập tức dẫn đi bẩm báo.

Trải qua một trận vật vã như vậy, toàn Công bộ tổn thất nặng nề.

Mặc dù vẫn giữ lại được hệ thống quan viên song tất cả tài sản của bọn họ đều bị Lâm Bắc Phàm chiếm mất, chỉ trong một đêm đã trở nên nghèo túng.

“Lâm ti nghiệp, giờ thì được rồi chứ?” Đôi mắt của Công bộ thượng thư Vương Như Thủy vằn đầy tơ máu.

Hai ngày nay hắn ta ăn không ngon ngủ không yên, ngày nào cũng như ngồi trên đống lửa, tóc trên đầu cũng bạc cả đi, râu còn chẳng kịp cạo, cả người như già đi mấy tuổi.

“Cũng được rồi, nhưng vẫn còn thiếu một người!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

“Ai vậy?” Vương Như Thủy thắc mắc, trong ấn tượng của hắn ta thì Lâm Bắc Phàm đã tra hết tất cả mọi người rồi mà.

“Đương nhiên là Vương đại nhân rồi!” Lâm Bắc Phàm ngoảnh đầu, híp mắt cười.

“Đồ khốn nạn nhà ngươi! Ngươi còn tra cả ta nữa á?” Vương Như Thủy tức giận nhảy bật dậy.

“Đương nhiên phải tra rồi!” Trông mặt Lâm Bắc Phàm rất nghiêm túc: “Bệ hạ đã hạ lệnh nói chuyện cơ mật lần này bị lộ uy hiếp đến quốc thể, thế nên bắt buộc phải tra hết sạch từ trên xuống dưới Công bộ và không bỏ qua cho bất cứ ai! Vương đại nhân là Công bộ thượng thư nên bị tra xét là đương nhiên rồi! Hy vọng Vương đại nhân hiểu cho và đừng khiến bản quan khó xử!”

Vương Như Thủy tức run cả người!

Ngươi nói chuyện cũng đường hoàng quá nhỉ, nhưng thực chất chẳng phải đang muốn lục soát nhà của ta, nhân cơ hội chiếm lấy tài sản của ta hay sao?

Ta nhìn thấu bộ mặt thật của ngươi từ lâu rồi!

“Tra đi tra đi, để bản quan xem ngươi còn ngang ngược được đến khi nào!” Vương Như Thủy chịu thua rồi, hắn ta phất tay áo, giọng nói lộ rõ vẻ không vui.

“Vương đại nhân yên tâm, hạ quan chắc chắn sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ xấu nào, và cũng chắc chắn sẽ không vu oan cho bất cứ người tốt nào hết!”

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm theo Vương Như Thủy tới phủ đệ của hắn ta.

Hắn tốn thời gian nửa ngày cũng lục soát ra được một đống vàng bạc châu báu không rõ nguồn gốc đáng giá ba trăm vạn.

Sau đó, Vương Như Thủy bèn cho người chuyển hết chỗ vàng bạc châu báu đó đến phủ của Lâm Bắc Phàm với bản mặt đen như đít nồi.

Nghe nói hôm ấy, Vương Như Thủy đại nhân tức đến nỗi chẳng ăn nổi cơm. Hắn ta bắt một tên người hầu đóng giả làm Lâm Bắc Phàm rồi đánh người hầu đó một trận tơi bời.

Ngày hôm sau, trong buổi tảo triều, Lâm Bắc Phàm đứng ra báo cáo.

“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần đã điều tra chuyện Công bộ tiết lộ tin cơ mật về khí cầu lớn theo lệnh của bệ hạ, hiện giờ đã có kết quả! Có sáu người trong đó có Triệu XX, Hoàng XX đã thông đồng với địch hòng bán nước, bọn họ đã bị nhốt vào đại lao chờ bệ hạ xem xét!”

“Các quan viên khác của Công bộ đều trong sạch và không tham gia vào chuyện này, mong bệ hạ minh xét!”

Nữ đế gật đầu: “Lâm ái khanh vất vả rồi! Nếu mấy người Triệu XX, Hoàng XX kia đã thông đồng với địch để bán nước thì không cần phải thẩm vấn nữa, cứ lôi xuống chém đầu cho trẫm! Còn về gia quyến của chúng, cứ xử lý theo luật pháp của Đại Võ đi!”

“Ngoài ra, mặc dù những quan viên khác của Công bộ đều trong sạch nhưng trong chuyện lần này, bọn họ cũng đã phạm phải tội sơ suất trong việc giám sát không thể trốn tránh, bắt buộc phải chịu phạt! Tất cả đều bị tước bổng lộc trong hai năm, coi như lấy đó để răn đe!”

Quan viên Công bộ có mặt ở đó bị dọa sợ đến nhũn cả người...

Của cải của bọn họ đã bị tên Lâm Bắc Phàm khốn khiếp kia cuỗm sạch rồi, giờ lại còn bị tước bổng lộc trong hai năm nữa, thế này bọn họ phải sống kiểu gì đây?

Thế nhưng dù bọn họ có không cam tâm tình nguyện cách mấy thì cũng chỉ có thể cúi đầu chấp nhận.

Các quan viên chỉ đành tiếp chỉ trong sự cay đắng: “Tạ bệ hạ!”

Trông thấy dáng vẻ chẳng còn tha thiết gì của quan viên Công bộ, nữ đế thật muốn bật cười.

Mong chờ đã lâu, cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay!

Mơ ước đã lâu, cuối cùng cũng ước được đến một ngày này!

He he, các ngươi cũng có ngày hôm nay cơ đấy!

Dám tham ô tiền tài của trẫm, dám tham ô tiền tài của dân chúng, trẫm bắt các ngươi phải nôn ra hết!

Nữ đế quay sang nhìn Lâm Bắc Phàm, càng nhìn nàng càng thấy thích mắt.

Mặc dù Lâm Bắc Phàm hay làm ra mấy chuyện khiến nàng đau đầu, song đồng thời hắn cũng làm được rất nhiều chuyện khiến nàng phấn khởi, giúp nàng hả giận. Ví dụ như chuyện lần này, quân thần trên dưới một lòng cùng nhau xử lí hết sạch quan viên của Công bộ một cách ăn ý vô cùng.

Tiền tài và của cải của đám quan viên kia đều đã bị vét hết sạch, chuyện này thật sự quá khiến người sung sướng!

Thật tuyệt quá!

Nghĩ đến đây, trái tim muốn ban thưởng cho “anh giai top 1” của nữ đế lại xốn xang cả lên.

“Lâm ái khanh, tiến lên nghe lệnh!”

Lâm Bắc Phàm đứng ra, trông sắc mặt hắn hơi hoang mang.

Nữ đế cười tươi rói: “Trong công cuộc điều tra lần này, Lâm ái khanh xung phong đi đầu đã tìm ra được kẻ gian bán nước ẩn náu trong Công bộ, trả lại sự trong sạch cho những quan viên khác, có công lao vô cùng lớn, xứng đáng được ban thưởng!”

“Thưởng một vạn lượng bạc trắng!”

“Một bộ ly thủy tinh!”

“Một cân trà Long Huyết!”…


Chương 165 Sắp xong rồi

Lại là một màn ban thưởng rất ngang ngược nữa, đến cả Lâm Bắc Phàm cũng thấy ngại rồi đây!

Bản thân hắn vừa mới lén lút kiếm được hơn ngàn vạn lượng sau lưng bệ hạ, của cải ôm còn chưa ấm tay mà màn ban thưởng ngang ngược của nữ đế đã táp vào mặt rồi!

Dù da mặt hắn có dày cách mấy đi chăng nữa thì hiện giờ hắn cũng chẳng dám nhận!

Cuối cùng hắn cũng coi như còn chút ít lương tâm!

Mà lúc bấy giờ, các quan trong triều ghen tị đến méo mặt!

Lâm Bắc Phàm đã tham ô được biết bao nhiêu là tiền, kết quả bệ hạ lại trọng thưởng cho hắn!

Thiên lý ở đâu?

Vương pháp ở đâu?

Nhất là mấy quan viên của Công bộ, bọn họ vừa phải quay trở lại với cái nghèo, giờ lại trông thất kẻ đầu sỏ khiến bọn họ nghèo khó kia được ăn ngon mặc đẹp, tay trái nâng vàng tay phải cầm bạc trắng, hưởng thụ ân sủng vô tận...

Cảm giác cách biệt quá lớn này khiến bọn họ tức đến mức muốn giết người!

Trái tim bọn họ đang rỉ máu, tủi thân đến mức chỉ muốn khóc thật to!

Nữ đế tốn hai phút mới đọc xong lời ban thưởng.

Nàng thấy hình như Lâm Bắc Phàm định từ chối, bèn vội bảo: “Lâm ái khanh không được từ chối, đây là những thứ ngươi xứng đáng có được! Trẫm biết nhà ngươi không còn chỗ mà chứa nên tạm thời cứ để ở hoàng cung, lúc nào ngươi cần thì lại lấy về!”

Nữ đế đã nói đến thế rồi, Lâm Bắc Phàm còn từ chỗi nữa thì đúng là không nể mặt thánh thượng, vậy là hắn chỉ đành nuốt nước mắt nói: “Tạ chủ long ân!”

“Ừm!” Nữ đế rất hớn hở: “Lâm ái khanh, sau này ngươi cứ trông chừng Công bộ cho kĩ, tranh thủ chế tạo thần khí khí cầu lớn bay lên trời, nâng cao danh tiếng nước nhà, uy chấn tứ phương!”

“Rõ, thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm chắp tay.

Buổi tảo triều kết thúc, Quốc Tử Giám cũng chẳng có chuyện gì, Lâm Bắc Phàm bèn tới dạo phân xưởng của Công bộ và thực hiện chức trách giám sát của hắn.

Trên đường đi hắn gặp rất nhiều quan viên của Công bộ, toàn là những người bị hắn tra xét.

Bọn họ vừa nhìn thấy Lâm Bắc Phàm đã sầm mặt lại, sắc mặt trông khó coi vô cùng, còn có kẻ còn nghiến răng nghiến lợi, quay ngoắt đầu đi ngay.

Lâm Bắc Phàm cười khà khà, ta rất thích dáng vẻ các ngươi lúc không vừa mắt ta những lại chẳng làm gì được ta.

Không lâu sau, Lâm Bắc Phàm đã tới phân xưởng của Công bộ.

Lúc bấy giờ, phân xưởng của Công bộ có hơn nghìn thợ thủ công, bọn họ đang gắng hết sức để chế tạo khí cầu lớn bay lên bầu trời.

Có một viên ngoại lang ra tiếp đón Lâm Bắc Phàm, mặc dù chẳng muốn thấy bản mặt của Lâm Bắc Phàm cho lắm nhưng cũng không thể không tiếp đón.

“Lâm đại nhân, từ lúc nhận nhiệm vụ này, chúng ta đã triệu tập một lượng thợ thủ công lớn, làm việc không ngừng nghỉ trong mười hai canh giờ để chế tạo khí cầu lớn bay lên trời! Trước mắt đang bắt đầu chế tạo hai mươi cái, vài hôm nữa là có thể hoàn thành!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Không tồi, khi nào có thể bàn giao? Bệ hạ đang đợi để dùng đấy!”

Viên ngoại lang kia trầm ngâm trong chốc lát, đoạn bảo: “Nếu không có chuyện gì thì có thể giao trong ba ngày tới!”

“Được!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.

Hai người tiếp tục đi về phía trước và tới nơi chế tạo túi khí.

Lúc này, bên trong đang có rất nhiều công nhân, bọn họ thả tấm vải cực lớn vào trong một hồ nước xanh lục và nhuộm toàn bộ tấm vải, sau đó lại vớt vải lên và đem đi phơi nắng. Sau khi vải khô lại nhuộm một lần nữa.

Cứ thế nhuộm đi nhuộm lại vài lần là sẽ ra một túi khí không thấm nước, không lọt khí, chịu nhiệt tốt và bền chắc.

Đây chính là bước quan trọng nhất trong việc chế tạo khí cầu lớn.

Có thể chế tạo khí cầu lớn thành công hay không đều phải dựa vào bước này.

Tuy nhiên, đây cũng là bước dễ xảy ra sai sót nhất.

Lâm Bắc Phàm nhìn chằm chằm vào hồ nước xanh, chợt bảo: “Khoan đã!”

“Lâm đại nhân, có chuyện gì thế?”

“Cái hồ này không ổn, ảnh hưởng đến việc chế tạo túi khí!”

Viên ngoại lang lấy làm lạ nói: “Nhưng mà cái hồ nhựa cao su này chúng ta đã làm dựa theo cách của đại nhân mà!”

“Vốn không có vấn đề gì thật, nhưng sau khi sử dụng nhiều lần hiệu quả của cao su sẽ kém đi!” Lâm Bắc Phàm túm lấy nguyên liệu ở bên cạnh rồi thả vào hồ nước theo tỉ lệ nhất định.

Hắn vỗ tay, nói: “Được rồi, khuấy lên rồi nhuộm thêm hai lần nữa là được!”

Viên ngoại lang vẫn không hiểu gì cả: “Lâm đại nhân, chuyện này…”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Cái này liên quan đến nguyên lý hóa học rất phức tạp, có nói thì ngươi cũng không hiểu đâu! Dù sao sau này các ngươi cũng phải chú ý nhiều vào, lúc nhựa cao su nhạt đi thì phải đổ nguyên liệu theo tỉ lệ vào, đổ cho đến khi nước trong hồ quay lại màu xanh lục thì thôi, nhiều hơn hay ít hơn tỉ lệ đều không được!”

“Vâng, hạ quan biết làm thế nào rồi!”

Sau khi tới giám sát phân xưởng của Công bộ xong, Lâm Bắc Phàm lại đi xem tình hình tập luyện của các dũng sĩ bay lên trời.

Hắn tới doanh trại của Cấm Quân, người ra tiếp đón hắn là một thống lĩnh Cấm Quân, họ Triệu, là quan viên chính tứ phẩm và cũng là một vị cao thủ Tiên Thiên vô cùng mạnh. Số lượng Cấm Quân trong tay hắn ta lên đến ba vạn người, hắn ta được xem là một người quyền cao chức trọng và rất được nữ đế tin cậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom