-
Chương 316-320
Chương 316 Không có lửa thì làm sao có khói
Các vị phiên vương có dã tâm khác, các đất nước xung quanh, thậm chí có không ít người giang hồ có dã tâm, tất cả đều cho người tới dãy núi Thanh Long.
Gió bão dần dần hội tụ lại ở Võ Tây.
Ở Võ Tây, phủ vương gia.
"Vương gia, chuyện lớn không hay rồi! Chuyện lớn không hay rồi!"
Một người đàn ông trung niên trông hơi xấu xí chạy vào trong nhà với dáng vẻ hoang mang, hoảng loạn.
"Quân sư, có chuyện gì mà ngươi lại hoảng hốt thế này?"
Một người đàn ông mặc quân phục, vai rộng eo to, dáng người cao lớn hỏi.
Người này chính là Võ Tây vương, là hoàng thất tối cao ở Võ Tây!
Còn người đàn ông xấu xí đang hoang mang, hoảng loạn kia, chính là quân sư của Võ Tây vương. Không rõ tên thật của hắn ta là gì, nhưng những năm gần đây, hắn ta phò tá vương gia gây dựng được thành tựu, cũng khá có tài, nên tự xưng là Phượng Sồ tiên sinh.
Phượng Sồ tiên sinh chạy tới trước mặt Võ Tây vương, sau khi thở dốc hai tiếng mới nói: "Vương gia, kho báu của Tà Nguyệt bị người ta phát hiện ra rồi, nó nằm ngay trong dãy núi Thanh Long, gần mật đạo mà chúng ta thường vận chuyển lương thực và binh khí!"
Võ Tây vương nhíu chặt lông mày: "Quân sư, ngươi nói rõ đầu đuôi sự việc trước đi đã!"
"Vâng, vương gia!"
Phượng Sồ tiên sinh thuật lại tỉ mỉ quá trình phát hiện ra kho báu bí mật.
Võ Tây vương nghe xong, không thể bình tĩnh nổi nữa, hai mắt đỏ ngầu lên: "Kho báu bí mật của Tà Nguyệt sao!"
Từ nhỏ hắn ta đã biết truyền thuyết về kho báu bí mật của Tà Nguyệt, đó là một kho báu có giá trị bằng cả một đất nước đấy, ít nhất cũng phải tới ba nghìn vạn lượng bạc!
Ai chiếm được kho báu bí mật của Tà Nguyệt chắc chắn sẽ có thể trở thành người giàu có nhất thiên hạ!
Hắn ta không chỉ một lần ao ước rằng, nếu hắn ta chiếm được kho báu bí mật của Tà Nguyệt thì tốt rồi!
Nếu như vậy, hắn ta sẽ không bị thiếu hụt binh khí và lương thảo nữa!
Đâu cần phải tự hủy hoại danh tiếng của chính mình, hy sinh lợi ích mà hợp tác với Đại Nguyệt vương triều cơ chứ?
Không ngờ, kho báu bí mật của Tà Nguyệt mà hắn ta sáng nhớ chiều mong, lại được giấu ngay trong dãy núi Thanh Long, gần với mật đạo mà bọn họ vận chuyển lương thảo!
Nói cách khác, thì tức là giấu ngay dưới mí mắt của hắn ta! Chuyện này đúng là...
Ông trời cũng đang giúp ta mà!
Vì vậy, Võ Tây vương cười lớn với vẻ đắc ý: "Quân sư, rõ ràng đây là chuyện vui mà, tại sao ngươi lại nói là chuyện xấu cơ chứ? Hẳn là ngươi đang nói đùa với bản vương đấy phải không? Ha ha..."
Phượng Sồ tiên sinh vội hét lên: "Vương gia, nếu kho báu bí mật được cất giấu ở những nơi khác thì chắc chắn đây là chuyện đáng mừng lớn! Nhưng chỗ kho báu bí mật này lại nằm trong địa bàn của chúng ta, thế thì gặp họa rồi!"
"Hiện giờ, tin tức liên quan đến kho báu bí mật của Tà Nguyệt đã truyền đi khắp thiên hạ rồi, cao thủ khắp nơi, thế lực khắp nơi đều phái người đến dãy núi Thanh Long tìm kiếm kho báu! Những kẻ này không dễ đụng chạm đâu, lỡ bọn họ xảy ra xung đột, thì không thể tránh khỏi chuyện hao binh tổn tướng!"
"Bản vương có hàng trăm vạn hùng binh, sao phải sợ bọn họ cơ chứ?"
Võ Tây vương nói với vẻ kiêu ngạo.
"Vương gia, mặc dù binh lính của chúng ta nhiều, nhưng cũng đâu thể đối phó được với toàn bộ người trong thiên hạ cơ chứ!"
Phượng Sồ tiên sinh lại càng sốt ruột.
"Địa bàn của bản vương, do bản vương làm chủ, không cho phép kẻ khác làm càn!"
Võ Tây Vương vẫn nói với vẻ ngạo mạn: "Quân sư, bây giờ ngươi lập tức triệu tập quân lính, canh gác tất cả những con đường chính dẫn vào dãy núi Thanh Long, không được cho kẻ khác bước vào! Còn nữa, triệu tập binh mã, vào núi thám thính kho báu bí mật đi! Có đào ba thước đất, cũng phải đào cho ra kho báu cho ta!"
Phượng Sồ tiên sinh há hốc miệng: "Vương gia, tất cả đều cho đi đào kho báu cả sao? Chúng ta còn phải khởi binh mà, chẳng lẽ không đánh nữa hay sao? Phía Đại Nguyệt đã nhiều lần thúc giục rồi!"
"Cứ mặc kệ bọn họ trước đã, chuyện khởi binh thì để sau rồi tính! Hiện giờ việc cấp bách nhất là tìm kho báu!"
Võ Tây vương tỏ vẻ kiên quyết, nói: "Kho báu bí mật của Tà Nguyệt, ngoài bản vương ra thì không ai được phép chiếm lấy! Những kẻ khác muốn xâu xé, giết không tha!"
Hơi thở chết chóc khủng khiếp, tỏa từ người hắn ta ra!
Kho báu của Tà Nguyệt, gây ra sóng gió lớn như thế, chắn hẳn triều đình Đại Võ sẽ không bỏ qua.
Trên buổi triều sáng, nữ đế hỏi: "Chuyện liên quan đến kho báu bí mật của Tà Nguyệt, các vị ái khanh, thấy thế nào?"
"Bệ hạ, không có lửa thì làm sao có khói!"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang đứng ra, lớn tiếng nói: "Tin tức liên quan đến kho báu bí mật của Tà Nguyệt, vi thần đã cho người đi xác minh rồi, so sánh với những gì viết trong sách sử của hoàng cung, có thể đối chiếu hai bên, có lẽ cũng có vài phần đáng tin, nên mới gây ra sóng gió lớn đến thế này! Cho nên vi thần đề nghị, không cần biết tin này là thật là giả, tốt nhất cứ phải phái người đi tìm hiểu sự thật trước đã!"
"Nếu thật sự có kho báu bí mật, bảo vật được giấu trong dãy núi Thanh Long, tức là nằm trong lãnh thổ Đại Võ chúng ta, lẽ ra nên thuộc về Đại Võ chúng ta mới phải! Nếu không có kho báu thì coi như quay về tay không một chuyến, cũng đâu tổn thất gì!"
Nữ đế gật đầu: "Ái khanh nói có lý lắm, chuyện này nên giao cho ai xử lý đây?"
Bỗng nhiên, Lâm Bắc Phàm đứng dậy, lớn giọng mà nói: "Bệ hạ, hay là giao cho vi thần làm việc này đi! Nếu có kho báu thật, thần sẽ nghĩ mọi cách để đem nó về!"
Hắn xung phong tích cực như vậy, là vì hắn ta muốn tới đó khảo sát!
Đồng thời xem thử, có thể vơ vét chút tiền ở đó hay không!
Chương 317 Đem quà tới Lâm phủ
"Bệ hạ, Lâm tế tửu tuổi trẻ tài cao, trí dũng song toàn, là người phù hợp nhất để thực hiện nhiệm vụ này! Cho nên bệ hạ cứ giao việc này cho Lâm tế tửu làm đi! Thần tướng tin rằng, nhất định Lâm tế tửu sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này!"
"Phải đấy, bệ hạ! Trước giờ Lâm tế tửu luôn nhanh trí, đã nhiều lần hoàn thành tốt nhiệm vụ, có lẽ chuyện lần này cũng không thể làm khó hắn đâu! Giao việc này cho Lâm tế tửu làm, vi thần rất yên tâm!"
"Bệ hạ, cứ giao việc này cho Lâm tế tửu đi!"
"Thần đồng ý!"
"Thần cũng đồng ý!"
Các quan đều đồng ý, không phải là vì bọn họ có lòng tốt, mà là bọn họ muốn Lâm Bắc Phàm phải chết!
Chuyện nguy hiểm thế này, mà ngươi cũng đòi đi tham gia cuộc vui, ngươi không chết thì ai chết đây hả? Cho nên bọn họ mới dễ dàng đồng ý với hắn!
Nhưng, nữ đế lại không muốn như vậy...
Tên này có thể bỏ trốn bất cứ lúc nào, chạy đến nơi xa xôi như dãy núi Thanh Long, lỡ hắn không quay về nữa thì biết làm sao bây giờ?
Hơn nữa, ở Võ Tây còn có một vị công chúa thích quyến rũ hắn nữa chứ!
Cô gái ấy da trắng, xinh đẹp lại còn giàu có, lỡ hắn không cưỡng lại nổi sự mê hoặc thì phải làm sao đây?
Cho nên, tuyệt đối không được thả cho hắn chạy mất!
Vì vậy, nữ đế đau lòng nói: "Ái khanh, nơi đó nguy hiểm quá! Một người đọc sách như người, một mình chạy tới đó làm gì cơ chứ, vẫn nên ở lại kinh thành thì hơn! Lý ái khanh, hay là ngươi đi nhé?"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang: "..."
Hắn ta có chút không kiềm chế nổi nữa! Trong đầu âm thầm chửi rủa!
Bệ hạ, cho dù ngươi thiên vị, thì cũng không được thiên vị đến mức này chứ! Lâm Bắc Phàm tới đó sẽ gặp nguy hiểm, còn ta đến thì không gặp nguy hiểm chắc?
"Khụ khụ... Bệ hạ, vi thần cũng là người đọc sách tay trói gà không chặt mà, những chuyện này vi thần cũng không am hiểu gì đâu! Thần cảm thấy, nên phái người có chuyên môn đi làm thì hơn!"
Lý Khai Quang lùi lại phía sau một bước.
Nữ đế cũng không muốn làm khó người khác, nàng âm thầm nghĩ tới từng bộ ngành liên quan đến vũ lực. Cấm Quân hoàng cung, Đông Xưởng, Tây Xưởng, Cẩm Y Vệ, Lục Phiến Môn...
Cấm Quân hoàng cung chuyên bảo vệ hoàng cung, giờ phái bọn họ ra ngoài tìm kho báu sẽ khiến những người khác khó chịu.
Đông Xưởng và Tây Xưởng là cánh tay đắc lực của nàng, không thể dùng bừa.
Cẩm Y Vệ dùng để giám sát các quan, cũng không thể dùng bừa được.
Hơn nữa, kho báu bí mật của Tà Nguyệt này lại là giả, thực tế không cần phải phái người của nàng đi thật, chỉ cần giả vờ mà thôi.
Thế thì cũng chỉ còn lại...
"Chuyện này giao cho Lục Phiến Môn xử lý đi!"
"Vâng, bệ hạ!"
Quách đầu mục bước ra lĩnh chỉ.
Nữ đế suy nghĩ một lát rồi nói: "Quách ái khanh, đây là việc lớn, không được sai sót gì đâu đấy! Ngươi có chỗ nào không hiểu, thì có thể đến hỏi Lâm ái khanh xem sao! Trước giờ hắn túc trí đa mưu, giỏi bày mưu tính kế, hắn có thể hỗ trợ ngươi!"
"Vâng, hệ hạ!"
Quách đầu mục lớn giọng mà đáp. Vậy là, việc này được định đoạt như thế!
Được bệ hạ ủy thác trách nhiệm nặng nề, tổng đầu mục của Lục Phiến Môn rất coi trọng chuyện này, hắn ta vừa quay về liền chuẩn bị ngay.
"Từ Tiên, khinh công của ngươi giỏi, có thể đi lại không hình không bóng ở vùng núi rừng nông thôn, ngươi sẽ tham gia sự việc lần này!"
"Vâng, đại nhân!"
Một người lớn giọng đáp.
"Vô Tình, ngươi đã xử lý nhiều loại việc giống vậy, có kinh nghiệm dày dặn, giao cho ngươi phụ trách dẫn dắt đội quân!"
"Vâng, đại nhân!"
Một người trông rất chín chắn, thận trọng đáp.
"Cả Đại Ngưu nữa! Ngươi am hiểu cách tìm kiếm tung tích của kẻ khác nhất, cho nên nhiệm vụ lần này ngươi cũng phải tham gia."
"Vâng, đại nhân!"
Đại Ngưu vô cùng mừng rỡ.
Sau khi bố trí hết một lượt, mặc dù đã phái đi gần một nửa số cao thủ, nhưng Quách đầu mục vẫn cảm thấy chưa ổn, áp lực chồng chất như núi.
Dù sao thì đây cũng là kho báu của Tà Nguyệt đấy, ai nấy đều khao khát có được nó.
Để cướp được kho báu giá trị ngang ngửa cả đất nước này, không biết các thế lực ở khắp mọi nơi đã phái đi biết bao nhiêu người, nhất định là có không ít cao thủ.
Ngoài việc phải đối phó với người của các phe cánh bên ngoài ra, bọn họ còn phải đối phó với hàng trăm vạn binh lính dũng mãnh của Võ Tây vương. Chút người này của hắn ta, thật sự chẳng đáng kể.
Lỡ không thể hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ phụ lòng hoàng ân! Việc này nhất định không được coi nhẹ!
Hắn ta đứng ngồi không yên, đi tới đi lui, đến cái đầu cũng ngốc luôn rồi, phải tìm ai đó đến tham mưu một chút mới được.
Đúng lúc đó, có bóng dáng một chàng trai trẻ xuất hiện trong đầu hắn ta. Tế tửu của Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm.
Đây là một chàng trai túc trí đa mưu, giảo hoạt như cáo, kể từ khi hắn vào triều làm quan tới nay, không biết hắn đã vì Đại Võ mà giải quyết biết bao nhiêu chuyện phiền phức, một mình hắn phải đối mặt với văn võ bá quan mà cũng không hề bị áp đảo, có xưng là Gia Cát đương thời cũng không hề quá đáng.
Có hắn tham mưu giúp, Quách đầu mục cảm thấy khá yên tâm. Hơn nữa, bệ hạ cũng đề nghị hắn ta hãy tới tìm Lâm Bắc Phàm.
Vậy là buổi tối, hắn ta đem chút quà tới Lâm phủ.
Chương 318 Không làm thì còn chờ tới bao giờ?
"Quách đại nhân, trời đã tối rồi sao ngươi còn tới đây?"
"Tế tửu đại nhân, có câu bình yên vô sự thì không tới Điện Tam Bảo! Chủ yếu vẫn liên quan đến chuyện kho báu của Tà Nguyệt, đây là chuyện lớn, ta muốn tới tìm ngươi để xin tham mưu một chút, mong là ngươi có thể cho ta vài ý kiến!"
"Ra là thế! Quách đại nhân, mời vào thư phòng!"
Sau khi đi vào thư phòng, Tiểu Thúy dâng trà lên rồi lại lui xuống, chỉ để lại hai người.
Quách đầu mục kể lại một cách sơ lược về tình hình kho báu của Tà Nguyệt, sau đó thuật lại cách bố trí của mình.
Hắn ta hỏi với vẻ khiêm tốn: "Tế tửu đại nhân, bản quan sắp xếp như thế, có hợp lý hay không? Có cần bố trí thêm vài người nữa hay không? Hoặc là ngươi cảm thấy có chỗ nào phải chú ý, mong ngươi cho ý kiến!"
Lâm Bắc Phàm xua tay, cười nói: "Quách đại nhân, ngươi lo lắng quá rồi, thật ra không cần phải như thế đâu!"
"Tế tửu đại nhân, không lo lắng thì không ổn đâu!"
Quách đầu mục gượng cười: "Đó là kho báu của Tà Nguyệt đấy, một kho báu có giá trị sánh ngang với cả một đất nước, một kho báu mà ai nấy đều muốn có được! Nếu nó bị các thế lực khác chiếm được, thì sự đe dọa đối với Đại Võ ta sẽ rất lớn!"
"Hơn nữa, các thế lực ở khắp nơi đều phái người tới Võ Tây, sóng gió trong thiên hạ đều hội tụ lại ở dãy núi Thanh Long, ngươi giành ta đoạt, ta không bỏ ra chút tâm trí, thì kho báu sẽ rơi vào tay kẻ khác mất thôi!"
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa xua tay: "Quách đại nhân, thật sự không cần tạo áp lực lớn như thế cho mình đâu! Ta nói thật nhé, ở đó có kho báu của Tà Nguyệt thật hay không vẫn còn là một ẩn số! Cho dù có kho báu thật, thì Lục Phiến Môn của ngươi có dốc toàn bộ lực lượng đi cũng chẳng thể đem nó về được! Đã thế thì hà tất phải tốn nhiều tâm tư như vậy cơ chứ?"
Quách đầu mục gật đầu: "Tế tửu đại nhân nói đúng, nhưng mà..."
"Quách đại nhân, thật ra mục đích chính chuyến này ngươi đi, cũng không nên đặt ở kho báu."
Quách đầu mục hoảng hốt: "Tế tửu đại nhân, tại sao ngươi lại nói như vậy chứ?"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Như vừa rồi ta đã nói, có tìm được kho báu của Tà Nguyệt hay không vẫn còn là vấn đề, cho dù có tìm được, có đem nó về được hay không cũng là một vấn đề đấy! Cho nên, nhiệm vụ lần này của ngươi, chắc chắn không thể hoàn thành nổi đâu!"
Quách đầu mục cười gượng, gật đầu: "Ta chỉ có thể dốc hết sức mình mà thôi!"
"Nếu đã không hoàn thành nổi, thì tại sao không nhân cơ hội này kiếm chút công lao rồi quay về cơ chứ?"
Quách đầu mục hơi thắc mắc: "Tế tửu đại nhân, ý của ngươi là..."
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Ý của bản quan là, hiện giờ dãy núi Thanh Long là nơi sóng gió hội tụ, cao thủ của các phe phái tập trung ở đó, tranh giành, bày mưu tính kế lẫn nhau vì kho báu! Quách đại nhân, ngươi hoàn toàn có thể nhân cơ hội này để ly gián bọn họ, tính kế hãm hại bọn họ, làm suy yếu thực lực của các thế lực ấy, đặc biệt là thực lực của Võ Tây vương!"
"Võ Tây vương là kẻ lòng dạ độc ác, vừa liều lĩnh lại hiếu chiến, mưu đồ cướp ngôi của hắn ta mọi người đều biết cả, thật sự là mối họa lớn của triều đình! Nếu Quách đại nhân có thể nhân cơ hội này làm thực lực của hắn ta suy yếu, khiến hắn ta hao binh tổn tướng, thì chẳng phải Đại Võ ta sẽ càng yên ổn hơn sao?"
"Như vậy, chẳng phải ngươi sẽ lập được công lớn sao?"
Quách đầu mục vỗ đùi, nói với vẻ kích động: "Đúng vậy! Đây thật sự là cơ hội tốt nghìn năm có một, cảm ơn tế tửu đại nhân đã nhắc nhở! Bản quan lấy trà thay rượu, kính tế tửu đại nhân một chén!"
"Quách đại nhân, khách sáo rồi!"
Hai người cùng cầm chén trà lên, cụng nhẹ với nhau rồi mỉm cười uống.
"Hôm nay được tế tửu đại nhân nhắc nhở, đúng là mây mù tan đi thấy được trời trong, bản quan đã biết phải làm như thế nào rồi! Đại ân này ta không lời nào cảm ơn hết được, bản quan quay về sắp xếp lại công việc một lần nữa, hôm khác lại mời tế tửu đại nhân uống rượu!"
"Quách đại nhân đi thong thả, ta tiễn ngươi về!"
Lâm Bắc Phàm tiễn Quách đầu mục ra khỏi cổng lớn. Sau đó không lâu, Tử Nguyệt công chúa đến.
Nàng vô cùng hào hứng, vừa mới bước vào thư phòng đã bắt đầu nói: "Quân sư, kế hoạch của chúng ta đã làm xong rồi! Hiện giờ, khắp thiên hạ đều biết chuyện kho báu của Tà Nguyệt được chôn ở gần mật đạo trên dãy núi Thanh Long, ai nấy đều phái người đi đào kho báu! Có nhiều cao thủ tụ tập tới dãy núi Thanh Long như thế, Võ Tây vương lại càng đau đầu! Ha ha..."
"Chúc mừng công chúa! Chúc mừng công chúa!"
Lâm Bắc Phàm chắp tay cười nói.
"Phải nói là cùng vui mới phải! Nếu không có quân sư hiến kế, bọn ta cũng không thể làm tốt đến thế! Quân sư, ngươi là người lập công đầu đấy!"
Tử Nguyệt công chúa cười đến nỗi không khép miệng lại nổi.
Nàng đích thân thực hiện kế hoạch lần này, đùa giỡn người trong thiên hạ trong lòng bàn tay, trong lòng tràn ngập cảm giác thành công.
"Công chúa, hiện giờ chính là thời cơ tốt để báo thù!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Để chiếm được kho báu của Tà Nguyệt, Đại Nguyệt vương triều ở phía bên kia của dãy núi Thanh Long, chắc hẳn sẽ không thể làm ngơ, rất có thể bọn họ sẽ phái đại quân đi vào dãy núi này! Chỉ cần chúng ta khiến nội bộ bọn chúng xích mích, chắc chắn có thể khiến cho Đại Nguyệt vương triều hao binh tổn tướng! Công chúa, giờ không báo thù, thì còn chờ tới bao giờ?"
Chương 319 Tranh nhau
Ánh mắt của Tử Nguyệt công chúa xuất hiện sự thù hận: "Quân sư nói đúng lắm, đây đúng là thời cơ tuyệt vời để báo thù! Bản cung quay về sẽ bố trí thật kỹ, chắc chắn sẽ khiến máu của bọn chúng đổ xuống dãy núi Thanh Long, một đi không trở lại!"
Tử Nguyệt công chúa chỉ ngồi lại một lát rồi rời đi.
Nàng muốn quay về thực hiện kế hoạch, báo thù rửa hận cho Tà Nguyệt bọn họ.
Nữ đế tận mắt chứng kiến tất cả những việc này, lắc đầu than thở: "Không hổ là ái khanh tốt của trẫm! Bày mưu tính kế, quyết thắng nghìn dặm!"
Cùng lúc ấy, ngày càng có nhiều cao thủ chạy tới dãy núi Thanh Long ở Võ Tây. Nhưng bọn họ đều bị đại quân của Võ Tây vương ngăn cản.
Hai bên rơi vào tình cảnh giằng co.
Trong đại quân của Võ Tây vương, có một vị tướng quân oai phong lẫm liệt bước ra, quát lớn: "Đây là lãnh địa của Võ Tây vương điện hạ! Không có sự cho phép của điện hạ, bất cứ kẻ nào cũng không được bước vào dù chỉ một bước! Kẻ nào trái lệnh, giết không tha!"
"Giết! Giết! Giết!"
Ba mươi vạn hùng binh sau lưng hắn ta đồng thanh hét lớn, tiếng hét vang vọng rung chuyển bầu trời, khiến người ta phải biến sắc.
"Dựa vào đâu cơ chứ? Từ bao giờ mà dãy núi Thanh Long biến thành lãnh địa của Võ Tây vương thế hả?"
"Võ Tây vương muốn một mình nuốt gọn kho báu, không cho chúng ta chiếm lấy thì có!"
"Kho báu, phải giao cho người có đạo đức quản lý! Nếu hắn ta đã không cho chúng ta, thì chúng ta cứ giết mà lấy!"
"Giết cho ta!"
Đám đông tức giận, ào ào rút vũ khí ra.
"Xem ra có kẻ không sợ chết!"
Vị tướng quân kia lại nói, hắn ta rút thanh đao lạnh toát ra, hét lớn một tiếng: "Bắn cung!"
"Vụt vụt vụt..."
Một trận mưa tên phóng tới, giết chết không ít người.
Có rất nhiều người vội vàng lùi lại, suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể phá giải được sự ngăn cản của đại quân, đi vào dãy núi Thanh Long.
Nhưng cũng có rất nhiều cường giả lại kiên quyết xông vào.
"Chỉ là mưa tên thôi mà? Sao có thể cản nổi lão phu cơ chứ? Ha ha..."
Một ông lão không nhìn rõ bóng người từ phía xa lao tới, thân hình hắn ta lơ lửng giữa không trung, chỉ trong nháy mắt đã xông tới trước mặt đại quân.
"Bắn tên cho ta!"
Vị tướng quân kia hét lên.
"Vụt vụt vụt..."
Mũi tên như mưa!
Nhưng lại không mảy may làm hắn ta bị thương chút nào.
"Đó là cường giả Tiên Thiên!"
Tướng quân hoảng hốt.
"Hàng trăm vạn binh lính ấy à? Chẳng cũng cũng chỉ là một đám kiến mà thôi! Hừ!"
Một ông lão Tiên Thiên giẫm lên đầu đám binh sĩ, hung hăng mà xông tới, lẩn vào trong dãy núi không thấy bóng người đâu nữa.
"Ha ha, lão phu đi trước một bước nhé!"
Lại có thêm một vị cường giả khác hùng hổ phá vòng vây.
"Bắn cung cho ta! Bắn rơi hắn ta cho ta!"
Tướng quân gào lên.
"Vụt vụt vụt..."
Lại một trận mưa tên nữa. Nhưng những mũi tên này đụng tới người hắn ta đều tan tành. Có lẽ, đây cũng là một cường giả Tiên Thiên.
Hắn ta ngang nhiên bỏ đi, chỉ để lại một hình bóng mờ ảo.
"Ha ha! Lão phu cũng tới tham gia cuộc vui đây!"
Người thứ ba hùng hổ xông vào.
"Bắn tên cho ta! Bắn tên đi!"
Tướng quân lại tiếp tục gào hét.
"Vụt vụt vụt..."
Mưa tên vẫn không thể ngăn cản được, hắn ta lại ung dung vượt qua trận địa của quân binh, không ai cản nổi.
Trước khi hoàn toàn biến mất, hắn ta quay lại tung một chiêu kiếm.
"Keng."
Kiếm khí như cầu vồng, quét qua mười mấy trượng, hơn trăm binh sĩ mất mạng! Người thứ tư, người thứ năm...
Từng cường giả Tiên Thiên xông qua sự ngăn cản của đại quân như đi vào chỗ không người, ngang ngược đi vào.
Ba mươi vạn đại quân bị đánh tan tác, số người chết lên tới năm nghìn người!
Vị tướng quân kia vô cùng uất ức, hắn ta gào lên với vẻ không cam tâm: "Thật đáng chết! Tên nào tên ấy đều đáng chết! Mau bẩm báo việc này lên vương gia đi, đã có hai mươi ba vị Tiên Thiên đột phá khỏi vòng phong tỏa, xông vào dãy núi Thanh Long rồi!"
"Vâng, tướng quân!"
Những cường giả chưa đột phá được vòng phong tỏa, nhìn ba mươi vạn hùng binh ở phía xa. Ánh mắt bọn họ sáng lên, trong lòng đang tính toán kế sách.
Trong dãy núi Thanh Long, cũng không hề yên tĩnh.
Trên mật đạo, có hai đại quân đối đầu với nhau, cờ quạt tung bay, áo giáp nghiêm nghị.
Một bên là đại quân của Võ Tây vương.
Bên còn lại, là quân đội của Đại Nguyệt vương triều.
Lúc này, Võ Tây vương mặc áo giáp, cưỡi con ngựa lớn ngẩng cao đầu mà đi ra, quát lớn: "Đây là lãnh thổ của Đại Võ! Bản vương khuyên các người mau rút lui đi, nếu không, đao kiếm không có mắt, đừng trách bản vương không khách khí!"
"Buồn cười! Từ bao giờ mà chỗ này lại thuộc về lãnh thổ của Đại Võ thế hả? Muốn chiếm kho báu thì cứ nói thẳng đi!"
Trong quân đội của Đại Nguyệt vương triều, có một vị đại tướng quân oai phong đi ra, hét lên: "Võ Tây vương, ngươi đã nhận không ít đồ của bọn ta, ngươi nên thực hiện lời hứa mới phải! Chứ không phải ở đây tranh giành kho báu của Đại Nguyệt bọn ta!"
"Sau khi lấy được kho báu, bản vương tự khắc thực hiện lời hứa!"
Võ Tây vương khẽ bật cười: "Chỉ là, có điều khiến bản vương nghi hoặc, kho báu của Tà Nguyệt, biến thành của Đại Nguyệt các ngươi từ bao giờ thế hả?"
"Bọn ta gây dựng nên Đại Nguyệt vương triều trên lãnh thổ của Tà Nguyệt vương triều, bọn ta kế thừa mọi thứ của Tà Nguyệt vương triều, kho báu của bọn chúng tất nhiên cũng thuộc về bọn ta!"
Vị đại tướng quân ở phía đối diện rất không biết xấu hổ mà nói.
Võ Tây vương phì cười một tiếng: "Được lắm, đồ vô liêm sỉ! Xem ra không thể nói chuyện được nữa rồi nhỉ?"
Đại tướng quân của Đại Nguyệt rút đao ra: "Vốn chẳng cần phải nói chuyện làm gì!"
Bầu không khí trở nên nặng nề, chỉ cần một hành động, chiến tranh sẽ bùng nổ!
Chương 320 Chẳng lẽ lại chịu về tay không sao?
Đúng lúc đó, có một tên lính vội vàng chạy tới trước mặt Võ Tây vương báo cáo tình hình.
Phía Đại Nguyệt vương triều, cũng gặp tình huống tương tự.
Võ Tây vương nghe xong, sắc mặt trở nên nặng nề, hắn ta hét lớn với đám người ở phía đối diện.
"Chúng ta tạm thời ngừng chiến đi, không nên để người ngoài chiếm lời! Cứ lấy chỗ này làm ranh giới tìm kho báu, không được bước sang lãnh địa của bên kia dù chỉ một bước!"
"Lời Võ Tây vương nói, rất hợp ý ta!"
Vị tướng quân ở phía đối diện gật đầu. Cứ như thế, trận chiến này tạm thời hoãn lại.
Nhưng hai bên đều phái trọng binh đến canh gác, tạo nên đường ranh giới rất rõ ràng.
Cùng lúc ấy, các cao thủ Tiên Thiên đã xông vào dãy núi Thanh Long.
Nhưng dãy núi Thanh Long rất rộng lớn, cho dù biết được kho báu nằm ở vị trí đầu rồng của dãy núi Thanh Long, thậm chí còn được đánh dấu bằng vách núi cheo leo ở bốn phía, nhưng muốn tìm được kho báu ở chỗ này, vẫn khá khó khăn.
Nhưng bọn họ đều là người có kinh nghiệm, nghĩ một lát là đã biết phải làm gì rồi, cứ đi theo quân đội của Võ Tây vương là xong.
Võ Tây vương có nhiều người, hơn nữa còn là người nắm quyền ở vùng đất này, chắc chắn sẽ tìm được kho báu nhanh hơn bọn họ.
Một khi kho tàng xuất hiện, chỉ cần cướp về là xong, bớt được rất nhiều việc phải làm.
Vậy là, người nào người ấy ngồi xổm ở đó canh giữ đại quân của Võ Tây vương ở lân cận, chờ để lợi dụng bọn họ.
Võ Tây vương ngẩng đầu lên, thấy đám cao thủ Tiên Thiên cứ đi tới đi tui thì tức muốn điên lên được.
Bởi vì để đối phó với đám người kia, những binh mã bình thường chẳng có tác dụng gì cả. Muốn đối phó với bọn chúng, chỉ có cách phái cường giả Tiên Thiên ra mà thôi.
Nhưng cường giả Tiên Thiên ở phía bên kia quá đông, hắn ta không đánh lại.
Cho dù có đánh thắng, thì chỉ cần đám cao thủ Tiên Thiên đó trốn sâu vào núi một chút, thì sẽ rất khó mà đuổi theo được, rất khó đối phó.
"Vương gia, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?" Quân sư Phượng Sồ tiên sinh dè dặt hỏi.
"Tạm thời cứ mặc kệ bọn họ đi!" Võ Tây vương đau đầu, xua tay loạn xạ.
"Nhưng ở dưới núi vẫn còn cả đám võ giả đang chờ sẵn, khoảng hơn ba nghìn người đấy!" Phượng Sồ tiên sinh lại hỏi.
"Chặn bọn chúng lại cho bản vương, đừng để bọn họ xông lên đây! Không đối phó với đám Tiên Thiên được, chẳng lẽ cũng không đối phó nổi với bọn chúng hay sao?" Võ Tây vương vừa nói vừa thở mạnh.
"Vâng, vương gia!" Phượng Sồ tiên sinh cười gượng, trong lòng cảm thấy chẳng lạc quan chút nào.
Ngăn được một lúc, nhưng không ngăn được cả đời!
Ở dưới chỉ có hơn ba nghìn người mà thôi, nhưng số người sẽ ngày càng tăng lên.
Khi số người đó lên tới hơn một vạn người, thậm chí là hơn hai vạn người, thì binh mã của bọn họ còn ngăn cản nổi chắc?
Đến lúc đó, chắc chắn sẽ dẫn tới thương vong rất lớn! Cái giá phải trả quá lớn!
Nhưng nếu thả cho bọn họ vào trong thì lại càng nguy hiểm hơn, thương vong lại càng lớn hơn. Bởi vì, ở chốn rừng sâu núi thẳm này, đám võ giả đó có thể phát huy được ưu thế của mình, dùng khinh công để nhảy nhót khắp nơi hay dùng ám khí để đánh lén đều được cả, còn binh lính của bọn họ thì lại khó bề hành động, trở thành mục tiêu sống của đám người giang hồ, phải chịu thiệt.
Cho nên, cũng chỉ còn cách chặn đứng bọn chúng ở bên ngoài, dùng ưu thế về số lượng của quân đội để trấn áp bọn họ mà thôi.
Cứ như thế, hai ngày sau.
Đúng như Phượng Sồ tiên sinh dự đoán, càng lúc càng có nhiều võ giả tập trung về dãy núi Thanh Long, cuối cùng cũng đông đến hơn vạn người.
Bọn chúng hợp tác với nhau, thử đánh lén hai lần, nhưng đều bị đánh bại phải rút lui. Nhưng đối với Võ Tây vương mà nói, tình hình ngày càng bất ổn.
Lúc ấy, cao thủ của Lục Phiến Môn đã chạy đến đây rồi. Nhìn tình thế trước mắt, bọn họ bắt đầu phân tích lợi và hại.
"Trước khi tới đây, tổng đầu mục đã hạ lệnh, nhiệm vụ lần này, không cần phải để ý tới kho báu quá, tập trung vào việc làm thực lực của quân đội Võ Tây vương suy yếu, trước mắt, chúng ta đang có một cơ hội tuyệt vời!"
Vô Tình, cao thủ của Lục Phiến Môn phụ trách việc dẫn dắt đội quân cười nói: "Các ngươi nhìn nơi này đi, hiện giờ hai bên đối đầu lẫn nhau, tình thế như nước với lửa! Chúng ta có thể đưa đám võ giả này đột phá tuyến phong tỏa, như vậy là có thể bao vây đại quân của Võ Tây vương rồi!"
"Vô Tình đại nhân nói phải lắm, cụ thể tiếp đó chúng ta nên làm như thế nào đây?"
Mọi người gật đầu liên tục.
"Trước tiên cứ đợi hai ngày đã, đợi tới khi số lượng võ giả nhiều hơn nữa, chúng ta mới hành động! Còn nữa, hành động lần này của chúng ta phải giữ bí mật, thợ cải trang, ngươi mau hóa trang cho mọi người đi!"
"Rõ, thủ lĩnh!"
Một người thanh niên có tướng mạo bình thường gật đầu.
Hai ngày chớp mắt đã trôi qua, võ giả ngày càng tập trung tới đây nhiều hơn, thế mà đã lên tới mười năm nghìn người rồi.
Áp lực đè lên phía Võ Tây vương càng lúc càng lớn, không thể không phái ra thêm mười vạn đại quân.
Tổng cộng bốn vạn binh lính, bảo bệ vững chắc cho dãy núi Thanh Long. Lục Phiến Môn cảm thấy đã đến lúc ra tay rồi.
Vì vậy, bọn họ ngụy trang thành người bình thường rồi đứng ra.
"Các vị anh hùng, ta thấy chúng ta không thể chờ thêm nữa!"
Vô Tình hét lớn: "Đại quân của Võ Tây vương canh gác ở các con đường lớn, không cho chúng ta vào trong! Các cao thủ Tiên Thiên có thể đi lại tự nhiên như không, đã vào trong dãy núi Thanh Long từ lâu rồi! Ở phía khác của dãy núi Thanh Long, có lẽ tình hình cũng như thế này! Sớm muộn gì thì kho báu của Tà Nguyệt cũng sẽ rơi vào tay bọn họ mà thôi, mọi người có cam tâm hay không? Chẳng lẽ mọi người tới tận đây, mà chỉ để tận mắt nhìn thấy người khác có được kho báu, còn chính mình ra về tay không sao?"
Các vị phiên vương có dã tâm khác, các đất nước xung quanh, thậm chí có không ít người giang hồ có dã tâm, tất cả đều cho người tới dãy núi Thanh Long.
Gió bão dần dần hội tụ lại ở Võ Tây.
Ở Võ Tây, phủ vương gia.
"Vương gia, chuyện lớn không hay rồi! Chuyện lớn không hay rồi!"
Một người đàn ông trung niên trông hơi xấu xí chạy vào trong nhà với dáng vẻ hoang mang, hoảng loạn.
"Quân sư, có chuyện gì mà ngươi lại hoảng hốt thế này?"
Một người đàn ông mặc quân phục, vai rộng eo to, dáng người cao lớn hỏi.
Người này chính là Võ Tây vương, là hoàng thất tối cao ở Võ Tây!
Còn người đàn ông xấu xí đang hoang mang, hoảng loạn kia, chính là quân sư của Võ Tây vương. Không rõ tên thật của hắn ta là gì, nhưng những năm gần đây, hắn ta phò tá vương gia gây dựng được thành tựu, cũng khá có tài, nên tự xưng là Phượng Sồ tiên sinh.
Phượng Sồ tiên sinh chạy tới trước mặt Võ Tây vương, sau khi thở dốc hai tiếng mới nói: "Vương gia, kho báu của Tà Nguyệt bị người ta phát hiện ra rồi, nó nằm ngay trong dãy núi Thanh Long, gần mật đạo mà chúng ta thường vận chuyển lương thực và binh khí!"
Võ Tây vương nhíu chặt lông mày: "Quân sư, ngươi nói rõ đầu đuôi sự việc trước đi đã!"
"Vâng, vương gia!"
Phượng Sồ tiên sinh thuật lại tỉ mỉ quá trình phát hiện ra kho báu bí mật.
Võ Tây vương nghe xong, không thể bình tĩnh nổi nữa, hai mắt đỏ ngầu lên: "Kho báu bí mật của Tà Nguyệt sao!"
Từ nhỏ hắn ta đã biết truyền thuyết về kho báu bí mật của Tà Nguyệt, đó là một kho báu có giá trị bằng cả một đất nước đấy, ít nhất cũng phải tới ba nghìn vạn lượng bạc!
Ai chiếm được kho báu bí mật của Tà Nguyệt chắc chắn sẽ có thể trở thành người giàu có nhất thiên hạ!
Hắn ta không chỉ một lần ao ước rằng, nếu hắn ta chiếm được kho báu bí mật của Tà Nguyệt thì tốt rồi!
Nếu như vậy, hắn ta sẽ không bị thiếu hụt binh khí và lương thảo nữa!
Đâu cần phải tự hủy hoại danh tiếng của chính mình, hy sinh lợi ích mà hợp tác với Đại Nguyệt vương triều cơ chứ?
Không ngờ, kho báu bí mật của Tà Nguyệt mà hắn ta sáng nhớ chiều mong, lại được giấu ngay trong dãy núi Thanh Long, gần với mật đạo mà bọn họ vận chuyển lương thảo!
Nói cách khác, thì tức là giấu ngay dưới mí mắt của hắn ta! Chuyện này đúng là...
Ông trời cũng đang giúp ta mà!
Vì vậy, Võ Tây vương cười lớn với vẻ đắc ý: "Quân sư, rõ ràng đây là chuyện vui mà, tại sao ngươi lại nói là chuyện xấu cơ chứ? Hẳn là ngươi đang nói đùa với bản vương đấy phải không? Ha ha..."
Phượng Sồ tiên sinh vội hét lên: "Vương gia, nếu kho báu bí mật được cất giấu ở những nơi khác thì chắc chắn đây là chuyện đáng mừng lớn! Nhưng chỗ kho báu bí mật này lại nằm trong địa bàn của chúng ta, thế thì gặp họa rồi!"
"Hiện giờ, tin tức liên quan đến kho báu bí mật của Tà Nguyệt đã truyền đi khắp thiên hạ rồi, cao thủ khắp nơi, thế lực khắp nơi đều phái người đến dãy núi Thanh Long tìm kiếm kho báu! Những kẻ này không dễ đụng chạm đâu, lỡ bọn họ xảy ra xung đột, thì không thể tránh khỏi chuyện hao binh tổn tướng!"
"Bản vương có hàng trăm vạn hùng binh, sao phải sợ bọn họ cơ chứ?"
Võ Tây vương nói với vẻ kiêu ngạo.
"Vương gia, mặc dù binh lính của chúng ta nhiều, nhưng cũng đâu thể đối phó được với toàn bộ người trong thiên hạ cơ chứ!"
Phượng Sồ tiên sinh lại càng sốt ruột.
"Địa bàn của bản vương, do bản vương làm chủ, không cho phép kẻ khác làm càn!"
Võ Tây Vương vẫn nói với vẻ ngạo mạn: "Quân sư, bây giờ ngươi lập tức triệu tập quân lính, canh gác tất cả những con đường chính dẫn vào dãy núi Thanh Long, không được cho kẻ khác bước vào! Còn nữa, triệu tập binh mã, vào núi thám thính kho báu bí mật đi! Có đào ba thước đất, cũng phải đào cho ra kho báu cho ta!"
Phượng Sồ tiên sinh há hốc miệng: "Vương gia, tất cả đều cho đi đào kho báu cả sao? Chúng ta còn phải khởi binh mà, chẳng lẽ không đánh nữa hay sao? Phía Đại Nguyệt đã nhiều lần thúc giục rồi!"
"Cứ mặc kệ bọn họ trước đã, chuyện khởi binh thì để sau rồi tính! Hiện giờ việc cấp bách nhất là tìm kho báu!"
Võ Tây vương tỏ vẻ kiên quyết, nói: "Kho báu bí mật của Tà Nguyệt, ngoài bản vương ra thì không ai được phép chiếm lấy! Những kẻ khác muốn xâu xé, giết không tha!"
Hơi thở chết chóc khủng khiếp, tỏa từ người hắn ta ra!
Kho báu của Tà Nguyệt, gây ra sóng gió lớn như thế, chắn hẳn triều đình Đại Võ sẽ không bỏ qua.
Trên buổi triều sáng, nữ đế hỏi: "Chuyện liên quan đến kho báu bí mật của Tà Nguyệt, các vị ái khanh, thấy thế nào?"
"Bệ hạ, không có lửa thì làm sao có khói!"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang đứng ra, lớn tiếng nói: "Tin tức liên quan đến kho báu bí mật của Tà Nguyệt, vi thần đã cho người đi xác minh rồi, so sánh với những gì viết trong sách sử của hoàng cung, có thể đối chiếu hai bên, có lẽ cũng có vài phần đáng tin, nên mới gây ra sóng gió lớn đến thế này! Cho nên vi thần đề nghị, không cần biết tin này là thật là giả, tốt nhất cứ phải phái người đi tìm hiểu sự thật trước đã!"
"Nếu thật sự có kho báu bí mật, bảo vật được giấu trong dãy núi Thanh Long, tức là nằm trong lãnh thổ Đại Võ chúng ta, lẽ ra nên thuộc về Đại Võ chúng ta mới phải! Nếu không có kho báu thì coi như quay về tay không một chuyến, cũng đâu tổn thất gì!"
Nữ đế gật đầu: "Ái khanh nói có lý lắm, chuyện này nên giao cho ai xử lý đây?"
Bỗng nhiên, Lâm Bắc Phàm đứng dậy, lớn giọng mà nói: "Bệ hạ, hay là giao cho vi thần làm việc này đi! Nếu có kho báu thật, thần sẽ nghĩ mọi cách để đem nó về!"
Hắn xung phong tích cực như vậy, là vì hắn ta muốn tới đó khảo sát!
Đồng thời xem thử, có thể vơ vét chút tiền ở đó hay không!
Chương 317 Đem quà tới Lâm phủ
"Bệ hạ, Lâm tế tửu tuổi trẻ tài cao, trí dũng song toàn, là người phù hợp nhất để thực hiện nhiệm vụ này! Cho nên bệ hạ cứ giao việc này cho Lâm tế tửu làm đi! Thần tướng tin rằng, nhất định Lâm tế tửu sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này!"
"Phải đấy, bệ hạ! Trước giờ Lâm tế tửu luôn nhanh trí, đã nhiều lần hoàn thành tốt nhiệm vụ, có lẽ chuyện lần này cũng không thể làm khó hắn đâu! Giao việc này cho Lâm tế tửu làm, vi thần rất yên tâm!"
"Bệ hạ, cứ giao việc này cho Lâm tế tửu đi!"
"Thần đồng ý!"
"Thần cũng đồng ý!"
Các quan đều đồng ý, không phải là vì bọn họ có lòng tốt, mà là bọn họ muốn Lâm Bắc Phàm phải chết!
Chuyện nguy hiểm thế này, mà ngươi cũng đòi đi tham gia cuộc vui, ngươi không chết thì ai chết đây hả? Cho nên bọn họ mới dễ dàng đồng ý với hắn!
Nhưng, nữ đế lại không muốn như vậy...
Tên này có thể bỏ trốn bất cứ lúc nào, chạy đến nơi xa xôi như dãy núi Thanh Long, lỡ hắn không quay về nữa thì biết làm sao bây giờ?
Hơn nữa, ở Võ Tây còn có một vị công chúa thích quyến rũ hắn nữa chứ!
Cô gái ấy da trắng, xinh đẹp lại còn giàu có, lỡ hắn không cưỡng lại nổi sự mê hoặc thì phải làm sao đây?
Cho nên, tuyệt đối không được thả cho hắn chạy mất!
Vì vậy, nữ đế đau lòng nói: "Ái khanh, nơi đó nguy hiểm quá! Một người đọc sách như người, một mình chạy tới đó làm gì cơ chứ, vẫn nên ở lại kinh thành thì hơn! Lý ái khanh, hay là ngươi đi nhé?"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang: "..."
Hắn ta có chút không kiềm chế nổi nữa! Trong đầu âm thầm chửi rủa!
Bệ hạ, cho dù ngươi thiên vị, thì cũng không được thiên vị đến mức này chứ! Lâm Bắc Phàm tới đó sẽ gặp nguy hiểm, còn ta đến thì không gặp nguy hiểm chắc?
"Khụ khụ... Bệ hạ, vi thần cũng là người đọc sách tay trói gà không chặt mà, những chuyện này vi thần cũng không am hiểu gì đâu! Thần cảm thấy, nên phái người có chuyên môn đi làm thì hơn!"
Lý Khai Quang lùi lại phía sau một bước.
Nữ đế cũng không muốn làm khó người khác, nàng âm thầm nghĩ tới từng bộ ngành liên quan đến vũ lực. Cấm Quân hoàng cung, Đông Xưởng, Tây Xưởng, Cẩm Y Vệ, Lục Phiến Môn...
Cấm Quân hoàng cung chuyên bảo vệ hoàng cung, giờ phái bọn họ ra ngoài tìm kho báu sẽ khiến những người khác khó chịu.
Đông Xưởng và Tây Xưởng là cánh tay đắc lực của nàng, không thể dùng bừa.
Cẩm Y Vệ dùng để giám sát các quan, cũng không thể dùng bừa được.
Hơn nữa, kho báu bí mật của Tà Nguyệt này lại là giả, thực tế không cần phải phái người của nàng đi thật, chỉ cần giả vờ mà thôi.
Thế thì cũng chỉ còn lại...
"Chuyện này giao cho Lục Phiến Môn xử lý đi!"
"Vâng, bệ hạ!"
Quách đầu mục bước ra lĩnh chỉ.
Nữ đế suy nghĩ một lát rồi nói: "Quách ái khanh, đây là việc lớn, không được sai sót gì đâu đấy! Ngươi có chỗ nào không hiểu, thì có thể đến hỏi Lâm ái khanh xem sao! Trước giờ hắn túc trí đa mưu, giỏi bày mưu tính kế, hắn có thể hỗ trợ ngươi!"
"Vâng, hệ hạ!"
Quách đầu mục lớn giọng mà đáp. Vậy là, việc này được định đoạt như thế!
Được bệ hạ ủy thác trách nhiệm nặng nề, tổng đầu mục của Lục Phiến Môn rất coi trọng chuyện này, hắn ta vừa quay về liền chuẩn bị ngay.
"Từ Tiên, khinh công của ngươi giỏi, có thể đi lại không hình không bóng ở vùng núi rừng nông thôn, ngươi sẽ tham gia sự việc lần này!"
"Vâng, đại nhân!"
Một người lớn giọng đáp.
"Vô Tình, ngươi đã xử lý nhiều loại việc giống vậy, có kinh nghiệm dày dặn, giao cho ngươi phụ trách dẫn dắt đội quân!"
"Vâng, đại nhân!"
Một người trông rất chín chắn, thận trọng đáp.
"Cả Đại Ngưu nữa! Ngươi am hiểu cách tìm kiếm tung tích của kẻ khác nhất, cho nên nhiệm vụ lần này ngươi cũng phải tham gia."
"Vâng, đại nhân!"
Đại Ngưu vô cùng mừng rỡ.
Sau khi bố trí hết một lượt, mặc dù đã phái đi gần một nửa số cao thủ, nhưng Quách đầu mục vẫn cảm thấy chưa ổn, áp lực chồng chất như núi.
Dù sao thì đây cũng là kho báu của Tà Nguyệt đấy, ai nấy đều khao khát có được nó.
Để cướp được kho báu giá trị ngang ngửa cả đất nước này, không biết các thế lực ở khắp mọi nơi đã phái đi biết bao nhiêu người, nhất định là có không ít cao thủ.
Ngoài việc phải đối phó với người của các phe cánh bên ngoài ra, bọn họ còn phải đối phó với hàng trăm vạn binh lính dũng mãnh của Võ Tây vương. Chút người này của hắn ta, thật sự chẳng đáng kể.
Lỡ không thể hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ phụ lòng hoàng ân! Việc này nhất định không được coi nhẹ!
Hắn ta đứng ngồi không yên, đi tới đi lui, đến cái đầu cũng ngốc luôn rồi, phải tìm ai đó đến tham mưu một chút mới được.
Đúng lúc đó, có bóng dáng một chàng trai trẻ xuất hiện trong đầu hắn ta. Tế tửu của Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm.
Đây là một chàng trai túc trí đa mưu, giảo hoạt như cáo, kể từ khi hắn vào triều làm quan tới nay, không biết hắn đã vì Đại Võ mà giải quyết biết bao nhiêu chuyện phiền phức, một mình hắn phải đối mặt với văn võ bá quan mà cũng không hề bị áp đảo, có xưng là Gia Cát đương thời cũng không hề quá đáng.
Có hắn tham mưu giúp, Quách đầu mục cảm thấy khá yên tâm. Hơn nữa, bệ hạ cũng đề nghị hắn ta hãy tới tìm Lâm Bắc Phàm.
Vậy là buổi tối, hắn ta đem chút quà tới Lâm phủ.
Chương 318 Không làm thì còn chờ tới bao giờ?
"Quách đại nhân, trời đã tối rồi sao ngươi còn tới đây?"
"Tế tửu đại nhân, có câu bình yên vô sự thì không tới Điện Tam Bảo! Chủ yếu vẫn liên quan đến chuyện kho báu của Tà Nguyệt, đây là chuyện lớn, ta muốn tới tìm ngươi để xin tham mưu một chút, mong là ngươi có thể cho ta vài ý kiến!"
"Ra là thế! Quách đại nhân, mời vào thư phòng!"
Sau khi đi vào thư phòng, Tiểu Thúy dâng trà lên rồi lại lui xuống, chỉ để lại hai người.
Quách đầu mục kể lại một cách sơ lược về tình hình kho báu của Tà Nguyệt, sau đó thuật lại cách bố trí của mình.
Hắn ta hỏi với vẻ khiêm tốn: "Tế tửu đại nhân, bản quan sắp xếp như thế, có hợp lý hay không? Có cần bố trí thêm vài người nữa hay không? Hoặc là ngươi cảm thấy có chỗ nào phải chú ý, mong ngươi cho ý kiến!"
Lâm Bắc Phàm xua tay, cười nói: "Quách đại nhân, ngươi lo lắng quá rồi, thật ra không cần phải như thế đâu!"
"Tế tửu đại nhân, không lo lắng thì không ổn đâu!"
Quách đầu mục gượng cười: "Đó là kho báu của Tà Nguyệt đấy, một kho báu có giá trị sánh ngang với cả một đất nước, một kho báu mà ai nấy đều muốn có được! Nếu nó bị các thế lực khác chiếm được, thì sự đe dọa đối với Đại Võ ta sẽ rất lớn!"
"Hơn nữa, các thế lực ở khắp nơi đều phái người tới Võ Tây, sóng gió trong thiên hạ đều hội tụ lại ở dãy núi Thanh Long, ngươi giành ta đoạt, ta không bỏ ra chút tâm trí, thì kho báu sẽ rơi vào tay kẻ khác mất thôi!"
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa xua tay: "Quách đại nhân, thật sự không cần tạo áp lực lớn như thế cho mình đâu! Ta nói thật nhé, ở đó có kho báu của Tà Nguyệt thật hay không vẫn còn là một ẩn số! Cho dù có kho báu thật, thì Lục Phiến Môn của ngươi có dốc toàn bộ lực lượng đi cũng chẳng thể đem nó về được! Đã thế thì hà tất phải tốn nhiều tâm tư như vậy cơ chứ?"
Quách đầu mục gật đầu: "Tế tửu đại nhân nói đúng, nhưng mà..."
"Quách đại nhân, thật ra mục đích chính chuyến này ngươi đi, cũng không nên đặt ở kho báu."
Quách đầu mục hoảng hốt: "Tế tửu đại nhân, tại sao ngươi lại nói như vậy chứ?"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Như vừa rồi ta đã nói, có tìm được kho báu của Tà Nguyệt hay không vẫn còn là vấn đề, cho dù có tìm được, có đem nó về được hay không cũng là một vấn đề đấy! Cho nên, nhiệm vụ lần này của ngươi, chắc chắn không thể hoàn thành nổi đâu!"
Quách đầu mục cười gượng, gật đầu: "Ta chỉ có thể dốc hết sức mình mà thôi!"
"Nếu đã không hoàn thành nổi, thì tại sao không nhân cơ hội này kiếm chút công lao rồi quay về cơ chứ?"
Quách đầu mục hơi thắc mắc: "Tế tửu đại nhân, ý của ngươi là..."
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Ý của bản quan là, hiện giờ dãy núi Thanh Long là nơi sóng gió hội tụ, cao thủ của các phe phái tập trung ở đó, tranh giành, bày mưu tính kế lẫn nhau vì kho báu! Quách đại nhân, ngươi hoàn toàn có thể nhân cơ hội này để ly gián bọn họ, tính kế hãm hại bọn họ, làm suy yếu thực lực của các thế lực ấy, đặc biệt là thực lực của Võ Tây vương!"
"Võ Tây vương là kẻ lòng dạ độc ác, vừa liều lĩnh lại hiếu chiến, mưu đồ cướp ngôi của hắn ta mọi người đều biết cả, thật sự là mối họa lớn của triều đình! Nếu Quách đại nhân có thể nhân cơ hội này làm thực lực của hắn ta suy yếu, khiến hắn ta hao binh tổn tướng, thì chẳng phải Đại Võ ta sẽ càng yên ổn hơn sao?"
"Như vậy, chẳng phải ngươi sẽ lập được công lớn sao?"
Quách đầu mục vỗ đùi, nói với vẻ kích động: "Đúng vậy! Đây thật sự là cơ hội tốt nghìn năm có một, cảm ơn tế tửu đại nhân đã nhắc nhở! Bản quan lấy trà thay rượu, kính tế tửu đại nhân một chén!"
"Quách đại nhân, khách sáo rồi!"
Hai người cùng cầm chén trà lên, cụng nhẹ với nhau rồi mỉm cười uống.
"Hôm nay được tế tửu đại nhân nhắc nhở, đúng là mây mù tan đi thấy được trời trong, bản quan đã biết phải làm như thế nào rồi! Đại ân này ta không lời nào cảm ơn hết được, bản quan quay về sắp xếp lại công việc một lần nữa, hôm khác lại mời tế tửu đại nhân uống rượu!"
"Quách đại nhân đi thong thả, ta tiễn ngươi về!"
Lâm Bắc Phàm tiễn Quách đầu mục ra khỏi cổng lớn. Sau đó không lâu, Tử Nguyệt công chúa đến.
Nàng vô cùng hào hứng, vừa mới bước vào thư phòng đã bắt đầu nói: "Quân sư, kế hoạch của chúng ta đã làm xong rồi! Hiện giờ, khắp thiên hạ đều biết chuyện kho báu của Tà Nguyệt được chôn ở gần mật đạo trên dãy núi Thanh Long, ai nấy đều phái người đi đào kho báu! Có nhiều cao thủ tụ tập tới dãy núi Thanh Long như thế, Võ Tây vương lại càng đau đầu! Ha ha..."
"Chúc mừng công chúa! Chúc mừng công chúa!"
Lâm Bắc Phàm chắp tay cười nói.
"Phải nói là cùng vui mới phải! Nếu không có quân sư hiến kế, bọn ta cũng không thể làm tốt đến thế! Quân sư, ngươi là người lập công đầu đấy!"
Tử Nguyệt công chúa cười đến nỗi không khép miệng lại nổi.
Nàng đích thân thực hiện kế hoạch lần này, đùa giỡn người trong thiên hạ trong lòng bàn tay, trong lòng tràn ngập cảm giác thành công.
"Công chúa, hiện giờ chính là thời cơ tốt để báo thù!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Để chiếm được kho báu của Tà Nguyệt, Đại Nguyệt vương triều ở phía bên kia của dãy núi Thanh Long, chắc hẳn sẽ không thể làm ngơ, rất có thể bọn họ sẽ phái đại quân đi vào dãy núi này! Chỉ cần chúng ta khiến nội bộ bọn chúng xích mích, chắc chắn có thể khiến cho Đại Nguyệt vương triều hao binh tổn tướng! Công chúa, giờ không báo thù, thì còn chờ tới bao giờ?"
Chương 319 Tranh nhau
Ánh mắt của Tử Nguyệt công chúa xuất hiện sự thù hận: "Quân sư nói đúng lắm, đây đúng là thời cơ tuyệt vời để báo thù! Bản cung quay về sẽ bố trí thật kỹ, chắc chắn sẽ khiến máu của bọn chúng đổ xuống dãy núi Thanh Long, một đi không trở lại!"
Tử Nguyệt công chúa chỉ ngồi lại một lát rồi rời đi.
Nàng muốn quay về thực hiện kế hoạch, báo thù rửa hận cho Tà Nguyệt bọn họ.
Nữ đế tận mắt chứng kiến tất cả những việc này, lắc đầu than thở: "Không hổ là ái khanh tốt của trẫm! Bày mưu tính kế, quyết thắng nghìn dặm!"
Cùng lúc ấy, ngày càng có nhiều cao thủ chạy tới dãy núi Thanh Long ở Võ Tây. Nhưng bọn họ đều bị đại quân của Võ Tây vương ngăn cản.
Hai bên rơi vào tình cảnh giằng co.
Trong đại quân của Võ Tây vương, có một vị tướng quân oai phong lẫm liệt bước ra, quát lớn: "Đây là lãnh địa của Võ Tây vương điện hạ! Không có sự cho phép của điện hạ, bất cứ kẻ nào cũng không được bước vào dù chỉ một bước! Kẻ nào trái lệnh, giết không tha!"
"Giết! Giết! Giết!"
Ba mươi vạn hùng binh sau lưng hắn ta đồng thanh hét lớn, tiếng hét vang vọng rung chuyển bầu trời, khiến người ta phải biến sắc.
"Dựa vào đâu cơ chứ? Từ bao giờ mà dãy núi Thanh Long biến thành lãnh địa của Võ Tây vương thế hả?"
"Võ Tây vương muốn một mình nuốt gọn kho báu, không cho chúng ta chiếm lấy thì có!"
"Kho báu, phải giao cho người có đạo đức quản lý! Nếu hắn ta đã không cho chúng ta, thì chúng ta cứ giết mà lấy!"
"Giết cho ta!"
Đám đông tức giận, ào ào rút vũ khí ra.
"Xem ra có kẻ không sợ chết!"
Vị tướng quân kia lại nói, hắn ta rút thanh đao lạnh toát ra, hét lớn một tiếng: "Bắn cung!"
"Vụt vụt vụt..."
Một trận mưa tên phóng tới, giết chết không ít người.
Có rất nhiều người vội vàng lùi lại, suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể phá giải được sự ngăn cản của đại quân, đi vào dãy núi Thanh Long.
Nhưng cũng có rất nhiều cường giả lại kiên quyết xông vào.
"Chỉ là mưa tên thôi mà? Sao có thể cản nổi lão phu cơ chứ? Ha ha..."
Một ông lão không nhìn rõ bóng người từ phía xa lao tới, thân hình hắn ta lơ lửng giữa không trung, chỉ trong nháy mắt đã xông tới trước mặt đại quân.
"Bắn tên cho ta!"
Vị tướng quân kia hét lên.
"Vụt vụt vụt..."
Mũi tên như mưa!
Nhưng lại không mảy may làm hắn ta bị thương chút nào.
"Đó là cường giả Tiên Thiên!"
Tướng quân hoảng hốt.
"Hàng trăm vạn binh lính ấy à? Chẳng cũng cũng chỉ là một đám kiến mà thôi! Hừ!"
Một ông lão Tiên Thiên giẫm lên đầu đám binh sĩ, hung hăng mà xông tới, lẩn vào trong dãy núi không thấy bóng người đâu nữa.
"Ha ha, lão phu đi trước một bước nhé!"
Lại có thêm một vị cường giả khác hùng hổ phá vòng vây.
"Bắn cung cho ta! Bắn rơi hắn ta cho ta!"
Tướng quân gào lên.
"Vụt vụt vụt..."
Lại một trận mưa tên nữa. Nhưng những mũi tên này đụng tới người hắn ta đều tan tành. Có lẽ, đây cũng là một cường giả Tiên Thiên.
Hắn ta ngang nhiên bỏ đi, chỉ để lại một hình bóng mờ ảo.
"Ha ha! Lão phu cũng tới tham gia cuộc vui đây!"
Người thứ ba hùng hổ xông vào.
"Bắn tên cho ta! Bắn tên đi!"
Tướng quân lại tiếp tục gào hét.
"Vụt vụt vụt..."
Mưa tên vẫn không thể ngăn cản được, hắn ta lại ung dung vượt qua trận địa của quân binh, không ai cản nổi.
Trước khi hoàn toàn biến mất, hắn ta quay lại tung một chiêu kiếm.
"Keng."
Kiếm khí như cầu vồng, quét qua mười mấy trượng, hơn trăm binh sĩ mất mạng! Người thứ tư, người thứ năm...
Từng cường giả Tiên Thiên xông qua sự ngăn cản của đại quân như đi vào chỗ không người, ngang ngược đi vào.
Ba mươi vạn đại quân bị đánh tan tác, số người chết lên tới năm nghìn người!
Vị tướng quân kia vô cùng uất ức, hắn ta gào lên với vẻ không cam tâm: "Thật đáng chết! Tên nào tên ấy đều đáng chết! Mau bẩm báo việc này lên vương gia đi, đã có hai mươi ba vị Tiên Thiên đột phá khỏi vòng phong tỏa, xông vào dãy núi Thanh Long rồi!"
"Vâng, tướng quân!"
Những cường giả chưa đột phá được vòng phong tỏa, nhìn ba mươi vạn hùng binh ở phía xa. Ánh mắt bọn họ sáng lên, trong lòng đang tính toán kế sách.
Trong dãy núi Thanh Long, cũng không hề yên tĩnh.
Trên mật đạo, có hai đại quân đối đầu với nhau, cờ quạt tung bay, áo giáp nghiêm nghị.
Một bên là đại quân của Võ Tây vương.
Bên còn lại, là quân đội của Đại Nguyệt vương triều.
Lúc này, Võ Tây vương mặc áo giáp, cưỡi con ngựa lớn ngẩng cao đầu mà đi ra, quát lớn: "Đây là lãnh thổ của Đại Võ! Bản vương khuyên các người mau rút lui đi, nếu không, đao kiếm không có mắt, đừng trách bản vương không khách khí!"
"Buồn cười! Từ bao giờ mà chỗ này lại thuộc về lãnh thổ của Đại Võ thế hả? Muốn chiếm kho báu thì cứ nói thẳng đi!"
Trong quân đội của Đại Nguyệt vương triều, có một vị đại tướng quân oai phong đi ra, hét lên: "Võ Tây vương, ngươi đã nhận không ít đồ của bọn ta, ngươi nên thực hiện lời hứa mới phải! Chứ không phải ở đây tranh giành kho báu của Đại Nguyệt bọn ta!"
"Sau khi lấy được kho báu, bản vương tự khắc thực hiện lời hứa!"
Võ Tây vương khẽ bật cười: "Chỉ là, có điều khiến bản vương nghi hoặc, kho báu của Tà Nguyệt, biến thành của Đại Nguyệt các ngươi từ bao giờ thế hả?"
"Bọn ta gây dựng nên Đại Nguyệt vương triều trên lãnh thổ của Tà Nguyệt vương triều, bọn ta kế thừa mọi thứ của Tà Nguyệt vương triều, kho báu của bọn chúng tất nhiên cũng thuộc về bọn ta!"
Vị đại tướng quân ở phía đối diện rất không biết xấu hổ mà nói.
Võ Tây vương phì cười một tiếng: "Được lắm, đồ vô liêm sỉ! Xem ra không thể nói chuyện được nữa rồi nhỉ?"
Đại tướng quân của Đại Nguyệt rút đao ra: "Vốn chẳng cần phải nói chuyện làm gì!"
Bầu không khí trở nên nặng nề, chỉ cần một hành động, chiến tranh sẽ bùng nổ!
Chương 320 Chẳng lẽ lại chịu về tay không sao?
Đúng lúc đó, có một tên lính vội vàng chạy tới trước mặt Võ Tây vương báo cáo tình hình.
Phía Đại Nguyệt vương triều, cũng gặp tình huống tương tự.
Võ Tây vương nghe xong, sắc mặt trở nên nặng nề, hắn ta hét lớn với đám người ở phía đối diện.
"Chúng ta tạm thời ngừng chiến đi, không nên để người ngoài chiếm lời! Cứ lấy chỗ này làm ranh giới tìm kho báu, không được bước sang lãnh địa của bên kia dù chỉ một bước!"
"Lời Võ Tây vương nói, rất hợp ý ta!"
Vị tướng quân ở phía đối diện gật đầu. Cứ như thế, trận chiến này tạm thời hoãn lại.
Nhưng hai bên đều phái trọng binh đến canh gác, tạo nên đường ranh giới rất rõ ràng.
Cùng lúc ấy, các cao thủ Tiên Thiên đã xông vào dãy núi Thanh Long.
Nhưng dãy núi Thanh Long rất rộng lớn, cho dù biết được kho báu nằm ở vị trí đầu rồng của dãy núi Thanh Long, thậm chí còn được đánh dấu bằng vách núi cheo leo ở bốn phía, nhưng muốn tìm được kho báu ở chỗ này, vẫn khá khó khăn.
Nhưng bọn họ đều là người có kinh nghiệm, nghĩ một lát là đã biết phải làm gì rồi, cứ đi theo quân đội của Võ Tây vương là xong.
Võ Tây vương có nhiều người, hơn nữa còn là người nắm quyền ở vùng đất này, chắc chắn sẽ tìm được kho báu nhanh hơn bọn họ.
Một khi kho tàng xuất hiện, chỉ cần cướp về là xong, bớt được rất nhiều việc phải làm.
Vậy là, người nào người ấy ngồi xổm ở đó canh giữ đại quân của Võ Tây vương ở lân cận, chờ để lợi dụng bọn họ.
Võ Tây vương ngẩng đầu lên, thấy đám cao thủ Tiên Thiên cứ đi tới đi tui thì tức muốn điên lên được.
Bởi vì để đối phó với đám người kia, những binh mã bình thường chẳng có tác dụng gì cả. Muốn đối phó với bọn chúng, chỉ có cách phái cường giả Tiên Thiên ra mà thôi.
Nhưng cường giả Tiên Thiên ở phía bên kia quá đông, hắn ta không đánh lại.
Cho dù có đánh thắng, thì chỉ cần đám cao thủ Tiên Thiên đó trốn sâu vào núi một chút, thì sẽ rất khó mà đuổi theo được, rất khó đối phó.
"Vương gia, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?" Quân sư Phượng Sồ tiên sinh dè dặt hỏi.
"Tạm thời cứ mặc kệ bọn họ đi!" Võ Tây vương đau đầu, xua tay loạn xạ.
"Nhưng ở dưới núi vẫn còn cả đám võ giả đang chờ sẵn, khoảng hơn ba nghìn người đấy!" Phượng Sồ tiên sinh lại hỏi.
"Chặn bọn chúng lại cho bản vương, đừng để bọn họ xông lên đây! Không đối phó với đám Tiên Thiên được, chẳng lẽ cũng không đối phó nổi với bọn chúng hay sao?" Võ Tây vương vừa nói vừa thở mạnh.
"Vâng, vương gia!" Phượng Sồ tiên sinh cười gượng, trong lòng cảm thấy chẳng lạc quan chút nào.
Ngăn được một lúc, nhưng không ngăn được cả đời!
Ở dưới chỉ có hơn ba nghìn người mà thôi, nhưng số người sẽ ngày càng tăng lên.
Khi số người đó lên tới hơn một vạn người, thậm chí là hơn hai vạn người, thì binh mã của bọn họ còn ngăn cản nổi chắc?
Đến lúc đó, chắc chắn sẽ dẫn tới thương vong rất lớn! Cái giá phải trả quá lớn!
Nhưng nếu thả cho bọn họ vào trong thì lại càng nguy hiểm hơn, thương vong lại càng lớn hơn. Bởi vì, ở chốn rừng sâu núi thẳm này, đám võ giả đó có thể phát huy được ưu thế của mình, dùng khinh công để nhảy nhót khắp nơi hay dùng ám khí để đánh lén đều được cả, còn binh lính của bọn họ thì lại khó bề hành động, trở thành mục tiêu sống của đám người giang hồ, phải chịu thiệt.
Cho nên, cũng chỉ còn cách chặn đứng bọn chúng ở bên ngoài, dùng ưu thế về số lượng của quân đội để trấn áp bọn họ mà thôi.
Cứ như thế, hai ngày sau.
Đúng như Phượng Sồ tiên sinh dự đoán, càng lúc càng có nhiều võ giả tập trung về dãy núi Thanh Long, cuối cùng cũng đông đến hơn vạn người.
Bọn chúng hợp tác với nhau, thử đánh lén hai lần, nhưng đều bị đánh bại phải rút lui. Nhưng đối với Võ Tây vương mà nói, tình hình ngày càng bất ổn.
Lúc ấy, cao thủ của Lục Phiến Môn đã chạy đến đây rồi. Nhìn tình thế trước mắt, bọn họ bắt đầu phân tích lợi và hại.
"Trước khi tới đây, tổng đầu mục đã hạ lệnh, nhiệm vụ lần này, không cần phải để ý tới kho báu quá, tập trung vào việc làm thực lực của quân đội Võ Tây vương suy yếu, trước mắt, chúng ta đang có một cơ hội tuyệt vời!"
Vô Tình, cao thủ của Lục Phiến Môn phụ trách việc dẫn dắt đội quân cười nói: "Các ngươi nhìn nơi này đi, hiện giờ hai bên đối đầu lẫn nhau, tình thế như nước với lửa! Chúng ta có thể đưa đám võ giả này đột phá tuyến phong tỏa, như vậy là có thể bao vây đại quân của Võ Tây vương rồi!"
"Vô Tình đại nhân nói phải lắm, cụ thể tiếp đó chúng ta nên làm như thế nào đây?"
Mọi người gật đầu liên tục.
"Trước tiên cứ đợi hai ngày đã, đợi tới khi số lượng võ giả nhiều hơn nữa, chúng ta mới hành động! Còn nữa, hành động lần này của chúng ta phải giữ bí mật, thợ cải trang, ngươi mau hóa trang cho mọi người đi!"
"Rõ, thủ lĩnh!"
Một người thanh niên có tướng mạo bình thường gật đầu.
Hai ngày chớp mắt đã trôi qua, võ giả ngày càng tập trung tới đây nhiều hơn, thế mà đã lên tới mười năm nghìn người rồi.
Áp lực đè lên phía Võ Tây vương càng lúc càng lớn, không thể không phái ra thêm mười vạn đại quân.
Tổng cộng bốn vạn binh lính, bảo bệ vững chắc cho dãy núi Thanh Long. Lục Phiến Môn cảm thấy đã đến lúc ra tay rồi.
Vì vậy, bọn họ ngụy trang thành người bình thường rồi đứng ra.
"Các vị anh hùng, ta thấy chúng ta không thể chờ thêm nữa!"
Vô Tình hét lớn: "Đại quân của Võ Tây vương canh gác ở các con đường lớn, không cho chúng ta vào trong! Các cao thủ Tiên Thiên có thể đi lại tự nhiên như không, đã vào trong dãy núi Thanh Long từ lâu rồi! Ở phía khác của dãy núi Thanh Long, có lẽ tình hình cũng như thế này! Sớm muộn gì thì kho báu của Tà Nguyệt cũng sẽ rơi vào tay bọn họ mà thôi, mọi người có cam tâm hay không? Chẳng lẽ mọi người tới tận đây, mà chỉ để tận mắt nhìn thấy người khác có được kho báu, còn chính mình ra về tay không sao?"
Bình luận facebook