-
Chương 331-335
Chương 331 Bụt Nhảy Tường
Tử Nguyệt công chúa càng nói lại càng kích động, mặt mũi ửng hồng, cả người cũng run lên.
"Chúc mừng công chúa!"
Lâm Bắc Phàm chắp tay mà cười nói.
Tử Nguyệt công chúa hơi cúi người, cảm động đến nỗi rơi nước mắt mà nói: "Nếu không nhờ có quân sư chỉ điểm, hướng dẫn chúng ta đối phó với Đại Nguyệt vương triều, thì chúng ta cũng chẳng thể giành được đại thắng thế này, cảm ơn quân sư!"
"Công chúa khách sáo quá!"
Lâm Bắc Phàm vội đỡ Tử Nguyệt công chúa dậy.
Tử Nguyệt công chúa nhớ lại tất cả những chuyện mà nàng đã trải qua trong hơn nửa năm nay, cứ như đang nằm mơ, đang lạc vào giấc mộng vậy!
Nửa năm trước, nàng vẫn còn là một nàng công chúa bỏ trốn, đem theo bộ hạ cũ của Tà Nguyệt bôn ba khắp nơi, cố gắng vì sự nghiệp phục quốc.
Nhưng suốt mười mấy năm qua chẳng thể làm nên trò trống gì, khiến nàng cảm thấy cuộc đời này thật vô vọng, nghi ngờ vào chính mình hết lần này đến lần khác. Nhưng kể từ khi gặp được chàng trai trước mặt này, tất cả đều thay đổi.
Dưới sự chỉ dẫn của hắn, nghiệp lớn phục quốc phát triển không ngừng, đã nhen nhóm bùng cháy.
Dưới sự bày mưu tính kế của hắn, kẻ thù của bọn họ, Đại Nguyệt vương triều gặp phải tổn thất lớn.
Chính chàng trai anh tuấn trước mặt, đã cho nàng thấy hy vọng phục quốc. Chính chàng trai trước mặt, đã khiến nàng tìm thấy...
Chỗ dựa!
Nước mắt dâng lên trong đôi mắt của Tử Nguyệt công chúa, nàng lại cúi người xuống: "Quân sư, cảm ơn ngươi! Tà Nguyệt có ngươi, thật tốt biết mấy!"
Lâm Bắc Phàm chớp mắt một cái, mỉm cười nói: "Công chúa, đừng cảm ơn nữa! Nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn, thì thưởng cho ta thứ gì đó thực tế một chút là được! Ví dụ như, thưởng hai trăm, ba trăm vạn lượng chẳng hạn! Càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tốt!"
Tử Nguyệt công chúa che miệng mỉm cười.
Trước đây, nàng chỉ cảm thấy vẻ mặt tham tiền của Lâm Bắc Phàm trông rất đáng ghét, nhưng bây giờ lại nhận ra rằng, hắn ta thế này trông lại có vài phần đáng yêu.
"Quân sư, ngươi nhắm mắt lại đi, bản cung tặng ngươi một niềm vui bất ngờ!"
Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm sáng lên: "Lớn đến thế nào vậy?"
"Lớn lắm!"
Tử Nguyệt công chúa hơi cúi đầu xuống, hai vệt ửng hồng xuất hiện trên gò má.
"Chẳng lẽ là bốn trăm, năm trăm vạn lượng sao? Công chúa thật hào phóng!"
Lâm Bắc Phàm hào hứng, đem theo tâm trạng kích động mà nhắm hai mắt lại.
Lúc này, đột nhiên Tử Nguyệt công chúa nhào tới ôm Lâm Bắc Phàm. Sau đó, nàng nhón chân lên, hôn lên trên mặt Lâm Bắc Phàm...
Thời khắc ấy, Lâm Bắc Phàm ngửi thấy mùi hương thơm ngát nồng nàn, khiến người ta lưu luyến! Nhưng, khoảnh khắc này lại quá ngắn ngủi.
Lúc Lâm Bắc Phàm mở mắt ra, cả phòng đã trống vắng, không thấy người đẹp ở đâu nữa.
"Quân sư, bản cung về trước, hôm khác chúng ta lại trò chuyện nhé!"
Lâm Bắc Phàm tức đến nỗi run rẩy, chiếm lời của ta, mà còn không cho ta tiền sao?
Trong hai tháng qua, trận loạn lạc của Ký Bắc vương và Võ Tây vương đều bị Lâm Bắc Phàm dẹp yên, thế cuộc của Đại Võ lại trở nên vững chắc như pho tượng.
Cùng lúc ấy, tiểu quận chúa tham ăn đã nhiều ngày bám đuôi không ngừng, cuối cùng thì Lâm Bắc Phàm cũng đồng ý làm món Bụt Nhảy Tường.
Từ trong những thứ mà nữ đế ban thưởng, chọn ra các loại nguyên liệu nấu ăn cực phẩm nhất như cá muối, hải sâm, môi cá, vây cá, gân chân thú,.. sau khi được sơ chế bằng biện pháp đặc thù, chúng được đặt chung vào trong một cái bát to.
Tiếp đó, dùng canh loãng và rượu ngon, đun với lửa nhỏ, mất khoảng hai ngày, hai mươi tư canh giờ.
Hôm nay là ngày hoàn thành món ăn. Hương vị nồng nàn, đã sớm bay khắp phòng bếp.
Tiểu quận chúa tham ăn đã sớm canh chừng sẵn ở nhà bếp, ngửi thấy mùi thơm của món ăn, nàng chảy cả nước miếng: "Đã xong chưa thế? Đã hai ngày rồi đấy!"
"Đừng có sốt ruột, phải từ từ mới có đồ ăn ngon! Dùng lửa nhỏ đun chậm, mới có thể làm mùi vị của các nguyên liệu trong món ăn hòa lẫn với nhau một cách hoàn hảo, tạo nên phản ứng kỳ diệu, kích thích hương vị đặc biệt thơm ngon!"
Lâm Bắc Phàm khịt mũi: "Thêm nửa canh giờ nữa, là sắp được rồi!"
"Còn những nửa canh giờ nữa cơ à, chết đói bé con này rồi!"
Tiểu quận chúa xoa cái bụng đói đến nỗi xẹp hẳn đi, nói với vẻ đau khổ.
Thấy dáng vẻ tội nghiệp của tiểu quận chúa, Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà bật cười: "Nếu đói rồi, thì ngươi ăn thứ khác một chút trước đi!"
Tiểu quận chúa lại càng tủi thân: "Ta ăn rồi, nếu ta còn ăn nữa thì không ăn nổi Bụt Nhảy Tường mất!"
Đột nhiên, Lâm Bắc Phàm quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, vừa đi vừa nói: "Có khách tới nhà, ta ra ngoài xem sao! Tiểu quận chúa, còn chưa đun xong, tuyệt đối không được mở nắp đâu đấy, nếu không thì mùi vị sẽ kém đi rất nhiều!"
"Ngươi yên tâm đi, ở phương diện ăn uống, ta tuyệt đối không!"
Tiểu quận chúa xua tay.
Lâm Bắc Phàm: "Đại Lực, ngươi giám sát tiểu quận chúa cho ta, đừng để nàng động tay vào đấy!"
Đại Lực đáp: "Ta biết rồi, thiếu gia!"
Tiểu quận chúa: "..."
Hắn vừa ra khỏi nhà bếp, liền nhìn thấy Lý Ngọc Tâm đi tới với vẻ mặt rất chân thành: "Tế tửu đại nhân!"
Nàng đến đây theo lời mời của Lâm Bắc Phàm.
Mấy ngày qua, Lý Ngọc Tâm rất hay đến Lâm phủ, không chỉ xoa bóp cho hắn thư giãn, mà còn dạy cho hắn một số phương pháp dùng thức ăn để chữa bệnh, trong lòng Lâm Bắc Phàm rất cảm kích, nên mới mời nàng đến đây để thưởng thức món Bụt Nhảy Tường.
Lâm Bắc Phàm gật đầu cười nói: "Ngọc Tâm cô nương, ngươi tới đúng lúc lắm! Nửa canh giờ nữa là món Bụt Nhảy Tường ra lò rồi, lát nữa nhất định ngươi phải ăn thêm một bát đấy nhé!"
"Cảm ơn đại nhân, đây là vinh hạnh của dân nữ!"
Lý Ngọc Tâm mỉm cười.
Nàng mới đến được một lúc đã bị Lý Sư Sư kéo vào trong phòng riêng, không biết là nói chuyện gì mà vừa nói vừa cười.
Chương 332 Đủ để ứng phó mọi chuyện
Sau đó không lâu, Tử Nguyệt công chúa đến, cũng do Lâm Bắc Phàm mời đến.
Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, không hiểu sao ánh mắt nàng lại có vẻ né tránh, sự cam đảm ngày thường cũng chẳng thấy đâu nữa.
Lâm Bắc Phàm nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Tử Nguyệt cô nương, lần trước ngươi chạy nhanh thật đấy! Lợi dụng lúc bản quan không để ý, đùa giỡn bản quan! Đùa giỡn xong rồi thì co chân chạy mất, lại còn chẳng cho ta thứ gì cả! Nếu bản quan không lấy cái ghế quân sư ra uy hiếp, ngươi sẽ tránh mặt không chịu gặp ta phải không? Nói xem, ngươi đáng tội gì hả?"
"Đại nhân, tiểu nữ biết sai rồi mà!"
Tử Nguyệt công chúa tỏ vẻ điềm đạm, đáng yêu mà nói: "Muốn bế hay muốn ôm, muốn hôn hay muốn ngủ, đều tùy ý ngươi cả, chắc chắn tiểu nữ sẽ không nhíu mày lấy một cái!"
Lâm Bắc Phàm: "Trời ạ!"
Quả nhiên là một nàng yêu nữ!!
Chiếm hời ở chỗ ta, lại còn muốn được voi đòi tiên! Làm gì có cái lý ấy!
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ thản nhiên: "Ngươi nghĩ hay quá nhỉ! Bản quan không cần sắc, chỉ cần tiền thôi."
"Không có tiền đâu, chỉ có thể bồi thường bằng thịt mà thôi!"
Tử Nguyệt công chúa lại tỏ vẻ đáng thương mà nói.
Lâm Bắc Phàm: "Trời ạ!"
Thấy dáng vẻ buồn phiền của Lâm Bắc Phàm, Tử Nguyệt công chúa bật cười khanh khách, sự xấu hổ trước đó đã không cánh mà bay.
Nàng ghé sát vào tai Lâm Bắc Phàm, hơi thở thơm ngát như hoa lan, nói: "Quân sư đại nhân yên tâm, thật ra bản cung đã sớm chuẩn bị một món quà lớn rồi! Chỉ là, đường đi hơi xa, nên vẫn chưa đem đến kịp!"
Ánh mắt Lâm Bắc Phàm sáng lên: "Món quà này lớn đến chừng nào thế?"
"Đáng giá năm trăm vạn lượng đấy!"
Vẻ mặt Lâm Bắc Phàm lập tức trở nên hớn hở: "Công chúa có lòng rồi!"
Trong lòng Tử Nguyệt công chúa có hơi khó chịu!
Một đại mỹ nữ như ta dâng tới cửa mà cũng chẳng thể mê hoặc nổi ngươi, thế mà năm trăm vạn lượng lại khiến ngươi phải khuất phục!
Không ngờ nàng lại chẳng quyến rũ bằng mấy thứ dung tục ấy! Đây là lần đầu tiên này nghi ngờ vào mị lực của chính mình đấy! Vì vậy, nàng mới hỏi hắn rằng.
Nếu được lựa chọn, rốt cuộc Lâm Bắc Phàm sẽ chọn bạc, hay là chọn nàng.
"Tất nhiên là bạc rồi!"
Lâm Bắc Phàm không chút do dự.
Tử Nguyệt công chúa vô cùng đau lòng: "Trong mắt quân sư, không ngờ bản cung lại chẳng sánh bằng thứ tiền bạc dung tục này!"
Lâm Bắc Phàm hơi hoảng hốt: "Công chúa hiểu lầm rồi! Ta đã đọc sách của Khổng Mạnh, những điều này đều do Mạnh Tử dạy đấy!"
Công chúa méo mặt: "Mạnh Tử dạy ngươi thế nào, mà lại khiến ngươi nhận tiền không nhận người thế hả?"
"Mạnh Tử đã từng nói" Lâm Bắc Phàm thản nhiên mà nói: "Người đẹp, ta muốn có! Bạc, ta cũng muốn có! Không thể lấy cả hai thứ được, đành phải bỏ người lấy bạc thôi! Nếu mà được ấy à, ta muốn lấy cả hai!"
Tử Nguyệt công chúa: "Trời ạ! Đây thật sự là lời Mạnh Tử nói sao?"
"Tất nhiên rồi! Công chúa, với trí thông minh của ngươi, ta lừa nổi ngươi chắc?"
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ ngang ngược.
Tử Nguyệt công chúa lườm Lâm Bắc Phàm một cái: "Ngươi ít khi lừa ta lắm chắc?"
Lâm Bắc Phàm: "..."
"Nhưng mà, nếu quân sư đồng ý theo bản cung tới Võ Tây, đồng thời toàn tâm toàn ý mà phục hưng Tà Nguyệt, thì vinh hoa phú quý gì ngươi cũng có, muốn bạc có bạc, ngay cả bản cung cũng đồng ý..."
Tử Nguyệt công chúa hơi đỏ mặt, cúi đầu nói với vẻ ngượng ngùng: "Nương nhờ ở ngươi, sinh con dưỡng cái, giúp chồng dạy con!"
Lâm Bắc Phàm: "Trời ạ!"
Đồ yêu nữ nhà ngươi, lại quyến rũ ta nữa rồi! Ngươi không biết ta không thể cưỡng lại nổi sự mê hoặc hay sao? Đặc biệt là sự mê hoặc của phú bà!
Đúng lúc này, tiểu quận chúa từ trong bếp bước ra.
Thấy dáng vẻ châu đầu ghé tai, tình chàng ý thiếp của hai bọn họ, sự ghen tuông trong lòng nàng lập tức nổi lên, nàng xông tới trước mặt Tử Nguyệt công chúa, nói với vẻ khó chịu: "Sao ngươi lại tới đây thế hả?"
"Chào tiểu quận chúa! Tế tửu đại nhân mời tiểu nữ đến đây thưởng thức món Bụt Nhảy Tường, nghe nói đó là mỹ vị số một trong thiên hạ, nên tất nhiên tiểu nữ tử phải đến rồi!"
Tử Nguyệt công chúa mỉm cười đáp.
Tiểu quận chúa dùng ngón tay dí vào ngực Lâm Bắc Phàm: "Cái tên này, trông thế mà phong lưu quá nhỉ, ăn một bữa cơm thôi mà cũng không quên gọi hồng nhan tri kỷ đến!"
"Người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói.
"Ngươi còn nói lý đấy à?"
Tiểu quận chúa nổi giận.
"Có lý thì đi khắp thiên hạ, vô lý nửa bước cũng khó đi!"
Lâm Bắc Phàm nói.
"Đừng có kiếm cớ với ta! Người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ ấy à? Nhìn cái dáng vẻ mê đắm sắc đẹp này của ngươi, chỉ sợ đến khi già rồi vẫn là một tên háo sắc!"
Tiểu quận chúa châm chọc.
"Tất nhiên rồi, nam nhi có chết vẫn là thiếu niên!"
Lâm Bắc Phàm nói.
Tiểu quận chúa: "Đậu má!"
Tử Nguyệt công chúa đứng bên cạnh nhìn hai người đấu võ mồm, cười đến nỗi không thể khép miệng lại nổi. Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua.
Mọi người đều biết đã đến lúc rồi, tập trung lại ở chòi nghỉ mát, chuẩn bị thưởng thức món ngon trong truyền thuyết này.
Phóng mắt nhìn xa, Lâm Bắc Phàm chợt nhận ra rằng, hiện giờ ở đây đang tập trung các cô gái xinh đẹp.
Lý Sư Sư tiểu thư khuê các, Lý Ngọc Tâm thanh lệ thoát tục, Mạc Như Sương phong thái hiên ngang, Tử Nguyệt công chúa quyến rũ mị hoặc, tiểu quận chúa ngây thơ tham ăn... ai nấy đều có điểm khác biệt, xinh đẹp đến thế!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại nhớ tới hai người phụ nữ khác, Bạch Quan âm thần bí khó lường và nữ đế khuynh quốc khuynh thành.
Bất tri bất giác, hắn lại gặp được nhiều mỹ nữ tuyệt sắc như thế. Còn có rất nhiều người bạn thú vị nữa chứ.
Đại Lực thật thà chất phác, tuyệt đối trung thành, Quách Thiếu Soái có nhiệt huyết cao ngút, nhưng lại liên tục bị đả kích, Tịnh Đài đại sư một lòng hướng phật, tiểu hòa thượng ngây ngô, và kiếm tiên cùng đao thánh không biết hiện đang ở nơi nào.
Tất nhiên là, kẻ thù của hắn cũng trải dài khắp thiên hạ.
Nếu tất cả những việc mà hắn làm bị lộ ra bên ngoài, nhất định sẽ bị người khắp thiên hạ điên cuồng truy sát.
Nhưng, cũng may là hắn đã đạt được thực lực của Tông Sư, đủ để đối phó với mọi chuyện.
Chương 333 Đưa chẫm nếm thử
"Đến đây đến đây, Bụt Nhảy Tường đến đây!"
Hai người Đại Lực và Quách Thiếu Soái bưng từng tô nóng hổi ra.
"Cuối cùng cũng xong món Bụt Nhảy Tường rồi!"
"Ăn được rồi!"
Mọi người đều hào hứng vây quanh, mang theo cảm giác nghi thức tràn ngập mà xem chủ nhà Lâm Bắc Phàm mở nắp nồi ra. Hương thơm lập tức tỏa ra, lan khắp cả viện.
"Thơm quá đi mất, chẳng trách lại gọi là Bụt Nhảy Tường! Bụt mà ngửi thấy cũng sẽ nhảy qua tường mà tới đây ăn mất!"
"Mùi hương đã tuyệt vời thế này rồi, thì mùi vị còn tuyệt vời đến mức nào nữa đây?"
"Có lẽ đây chính là món ăn mà thần tiên trên trời dùng! Ta đã không nhịn được nữa rồi, ha ha."
Lúc này, tiểu quận chúa đã không nhịn nổi mà với tay tới rồi.
"Đợi đã!"
Lâm Bắc Phàm bắt bàn tay tham ăn của tiểu quận chúa lại, quay sang nói với Đại Lực: "Đại Lực, đi lấy một cái bát sạch đến đây!"
"Được, thiếu gia!"
Đại Lực chạy về nhà bếp, lấy bát mang ra.
Lâm Bắc Phàm dùng cái muôi múc món Bụt Nhảy Tường vào bát, sau đó giao cho tiểu quận chúa.
"Tiểu quận chúa, phiền ngươi đem bát Bụt Nhảy Tường này đến cho nữ đế bệ hạ thưởng thức!"
Từ trước tới nay, được sự chăm sóc của nữ đế, Lâm Bắc Phàm mới được sống những ngày tháng có ý nghĩa. Vậy mà hắn lại làm nhiều chuyện rơi đầu sau lưng nàng như thế, trong lòng rất hổ thẹn, muốn báo đáp nàng.
Nhưng những gì hắn có đều do nữ đế ban thưởng cho.
Bây giờ, cuối cùng cũng nấu được món ăn số một ở dị giới, Bụt Nhảy Tường, đúng lúc có thể cho nữ đế nếm thử.
"Tại sao lại là ta cơ chứ? Ta còn muốn ăn nữa mà!"
Tiểu quận chúa hơi bất mãn.
"Bởi vì ngươi biết công phu, đi nhanh chạy nhanh! Hơn nữa, cũng chỉ có ngươi mới được tự do ra vào hoàng cung, không chọn ngươi thì chọn ai hả?"
Lâm Bắc Phàm xua tay: "Mau đi đi, đi nhanh về nhanh!"
"Đừng có ăn đấy nhé, chờ ta về rồi cùng nhau ăn!"
Tiểu quận chúa như một làn khói, thoắt cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục chia Bụt Nhảy Tường, mỗi người một bát, răng lưỡi đều là hương thơm, vẻ mặt say sưa.
"Ngon lắm! Thật sự rất ngon!"
"Vừa thơm vừa tươi, vừa nuốt vào miệng đã tan ra, mùi vị này thật sự rất tuyệt vời!'
"Cho ta thêm bát nữa, cảm ơn!"
Không bao lâu sau, tiểu quận chúa liền chạy về.
Nàng trực tiếp lấy ra một cái bát to bằng chậu rửa mặt, bảo Lâm Bắc Phàm múc đầy.
Sau đó nàng cứ ôm cái tô này, bắt đầu hục mặt mà ăn, mặt dính đầy canh.
"Ngon! Ngon thật đấy! Bụt Nhảy Tường, ta yêu ngươi muốn chết!"
Trong nháy mắt, Bụt Nhảy Tường đã vơi mất một nửa.
Thấy dáng vẻ cuồng ăn của tiểu quận chúa, Lâm Bắc Phàm từ tốn mà nói: "Ta chợt nhận ra, Khổng Tử từng nói một câu rất đúng!"
"Khổng Tử nói gì thế?"
"Khổng Tử nói, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi!"
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: "Tiểu quận chúa, ngươi ăn giỏi thế này, đúng là khó nuôi mà!"
Tiểu quận chúa: "..."
Mọi người bật cười ha hả.
Cùng lúc ấy, món Bụt Nhảy Tường cũng được dâng tới trước mặt nữ đế đang phê duyệt tấu chương.
"Bệ hạ, đây là món ngon Bụt Nhảy Tường do Vân Oanh tiểu quận chúa đem tới! Có người nói đây là món ăn do trạng nguyên lang nghiên cứu ra, dùng những loại nguyên liệu quý giá như cá muối, vây cá, hải sâm cực phẩm, dùng lửa nhỏ đun trong hai mươi tư canh giờ mới xong!"
Nữ đế ngẩng đầu lên, hơi giật mình: "Lâm ái khanh còn biết nấu ăn nữa cơ à?"
"Đúng vậy, lão nô nghe tin xong, cũng phải giật mình!"
Lão thái giám cười nói: "Nhưng trạng nguyên lang học rộng tài cao, tài năng xuất chúng, có vẻ như biết thêm một món nghề cũng chẳng phải chuyện gì lạ!"
"Nói cũng phải!"
Nữ đế gật đầu cười nói.
Ban đầu, nàng cho rằng Lâm Bắc Phàm chỉ là một người có học thức giỏi giang hơn người khác một chút mà thôi.
Sau đó, nàng lại phát hiện ra rằng hắn còn là một cao thủ võ lâm.
Sau đó, nàng phát hiện năng lực làm quan của hắn rất xuất chúng, một mình hắn đấu đá với văn võ bá quan mà chẳng hề rơi vào thế hạ phong, còn giúp nàng giải quyết được không ít phiền phức, rất được nàng coi trọng.
Sau đó, nàng lại phát hiện ra rằng hắn còn là một nhà phát minh, phát minh ra hai đại thần khí trấn quốc là khí cầu lớn và tàu đệm khí.
Sau đó, nàng tiếp tục phát hiện hắn còn là một chuyên gia quân sự, có năng lực hạ bút thành văn ở đủ mọi mặt quân sư. Hắn giúp vị công chúa đang lẩn trốn của Tà Nguyệt vương triều, gây dựng nên một phần cơ nghiệp vĩ đại.
Sau đó, nàng phát hiện đến cả y thuật mà hắn cũng biết, hắn đã thay đổi nhận thức sai lầm về y học của rất nhiều người.
Giờ thì, đến cả tài nấu ăn mà hắn cũng có.
Hắn giống như một chiếc hộp bí mật không ngừng thay đổi, mỗi lần mở ra lại có niềm vui mới. Ngươi vĩnh viễn không biết được hắn còn có bản lĩnh gì nữa.
Lúc này, mùi hương của món Bụt Nhảy Tường nhè nhẹ thoảng tới.
Nữ đế lập tức cảm thấy hào hứng: "Thơm quá, trẫm chưa từng ngửi thấy mùi hương nào thơm đến thế, mau đem tới đây cho trẫm nếm thử!"
Bụt Nhảy Tường được bưng đến trước mặt nữ đế, mở nắp ra, hương thơm lại càng nồng đượm, bay ra theo hơi nóng, trong Ngự Thư Phòng đều tràn ngập mùi hương của Phât nhảy tường.
Chương 334 Đã có hiệu quả
"Còn nóng hổi này, xem ra mới nấu xong liền đem tới đây, hai người bọn họ thật có lòng!"
Nữ đế nói với vẻ vui mừng.
Mặc dù nàng là vua, nhưng cũng muốn được người khác quan tâm.
Lâm Bắc Phàm chính là đại thần mà nàng tin tưởng nhất, ưu ái nhất, tiểu quận chúa là người bạn mà nàng quan tâm nhất, tình nghĩa mà hai người bọn họ đưa tới, khiến trái tim nàng cảm thấy rất ấm áp.
Nàng cầm thìa lên, đang chuẩn bị ăn.
"Bệ hạ, hay là... để lão nô nếm thử trước đã?"
Lão thái giám ở bên cạnh nói. Nữ đế xua tay: "Đừng lo, bọn họ sẽ không hại trẫm đâu!"
Nói rồi, nàng múc một thìa canh, đưa lên miệng thưởng thức thật kỹ, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ say mê: "Tiên! Hương! Mỹ! Mùi vị này... thật sự tuyệt vời! Trẫm đã uống rất nhiều loại canh, nhưng mùi vị của canh này là phong phú nhất!"
Nàng uống hai ngụm canh, rồi mới ăn một miếng cá muối.
"Cá muối này được ninh rất vừa, không hề bị nát, nhưng lại rất mềm, không dai chút nào!"
"Còn cả vây cá ninh trong canh ấm này nữa, ăn vào rất sảng khoái, rất đã!"
"Cả nấm này nữa, hương vị thần tiên!"
Cứ như thế, nữ đế vừa ăn vừa bình luận.
Chưa tới một nén nhang, tô Bụt Nhảy Tường đã được nữ đế ăn hết. Cái bụng phẳng lì giờ hơi phồng lên.
Nhưng nữ đế cảm thấy rất thỏa mãn, nàng nói với vẻ hơi lười biếng: "Ái khanh còn biết hưởng thụ hơn cả trẫm! Mỹ thực mà trẫm ban thưởng, lại bị hắn làm thành thế này! Món Bụt Nhảy Tường này, có thể nói là đệ nhất mỹ thực trong thiên hạ!"
"Bệ hạ, nếu ngươi thích ăn Bụt Nhảy Tường, hay là bảo trạng nguyên lang dâng công thức nấu ăn lên, giao cho Ngự Thiện Phòng, thế thì bệ hạ có thể thường xuyên thưởng thức rồi!"
Lão thái giám hiến kế.
"Đây là ý kiến hay, nhưng mà thôi vậy!"
Nữ đế cười nói: "Đồ do Ngự Thiện Phòng làm, tóm lại vẫn chẳng thể giống với đồ Lâm ái khanh làm! Đối với Ngự Thiện Phòng mà nói, đây chỉ là công việc mà thôi! Nhưng đối với Lâm ái khanh, thì đây là tâm ý của hắn! Tiền tài có giới hạn, còn tình nghĩa thì vô giá! Ngươi quay về nói với trạng nguyên lang rằng, trẫm rất thích Bụt Nhảy Tường của hắn!"
"Vâng, bệ hạ!"
Lão thái giám nghe vậy liền hiểu được ý nàng là gì.
Thật ra là ám chỉ Lâm Bắc Phàm, sau này nếu nấu Bụt Nhảy Tường, hoặc nấu món ngon nào khác, đều đem tới đây một phần, bệ hạ rất thích.
Đây cũng là một loại ân sủng, cho thấy quân thần cùng vui.
"Phải rồi, đã hai tháng trôi qua! Các tướng sĩ trong quân đội mắc chứng quáng gà, bệnh phù chân đã cải thiện hay chưa?"
Nữ đế hỏi với vẻ quan tâm.
Nàng vẫn còn nhớ chuyện này, phần lớn các tướng sĩ trong quân đội đều mắc bệnh quáng gà và bệnh phù chân, mặc dù đây chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng cũng là một loại bệnh, ảnh hưởng rất nhiều đến việc phát huy thực lực của quân đội.
Mắc bệnh quáng gà, đánh trận buổi tối rất dễ gặp bất lợi. Mắc bệnh phù chân, muốn hành quân đánh trận cũng là cả một vấn đề.
Nếu hai chứng bệnh này được cải thiện, chắc chắn thực của của quân đội sẽ tăng lên.
"Khởi bẩm bệ hạ, lão nô không rõ, nhưng có thể mời Triệu tướng quân đến hỏi xem sao, hắn ta là người phụ trách chuyện này!"
"Mau tuyên Triệu tướng quân, vào cung yết kiến!"
Không lâu sau, Triệu tướng quân bước chân mạnh mẽ tiến vào hoàng cung.
"Bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Triệu tướng quân miễn lễ!"
Nữ đế hỏi với vẻ quan tâm: "Trước đó trẫm bảo ngươi dựa theo [Lý thị y phương] tiến hành thử nghiệm, tình hình hiện giờ thế nào rồi? Các tướng sĩ mắc bệnh quáng gà, bệnh phù chân đã cải thiện hơn chưa?"
"Khởi bẩm bệ hạ, theo chỉ thị của ngươi, thần đã chọn một trăm người bệnh trong quân đội ra, làm theo những gì viết trong y thư, cho bọn họ ăn thức ăn tương ứng, chưa từng gián đoạn một ngày nào."
Triệu tướng quân nói lớn: "Sau hai tháng thử nghiệm, các tướng sĩ mắc bệnh quáng gà và bệnh phù chân đã hồi phục nhiều rồi! Trong đó, số người khỏi bệnh quáng gà lên tới ba mươi hai người, số người khỏi bệnh phù chân lên tới ba mươi tư người! Những người khác, mặc dù chưa khỏi hẳn, nhưng tình hình đã tốt lên nhiều rồi, chứng bệnh đã nhẹ hơn trước!"
"Trước đây hoàn toàn không ngờ sẽ chữa được, những gì viết trong y thư thật sự có hiệu quả!"
Triệu tướng quân vô cùng mừng rỡ: "Bệ hạ, vì thời gian thử nghiệm ngắn ngủi, nên số người khỏi hẳn bệnh còn ít! Cho vi thần thêm thời gian hai tháng nữa, vi thần tin rằng, chắc chắn hơn một nửa số người mắc bệnh sẽ khỏi hẳn!"
"Được!"
Nữ đế vỗ tay khen hay, nói với vẻ mừng rỡ: "Nếu phương pháp này hữu hiệu, thì phổ biến nó cho toàn quân đội đi!"
"Bệ hạ anh mình!"
Triệu tướng quân lớn giọng mà đáp, lui xuống.
Việc quân không phải chuyện nhỏ nhặt, chuyện này nhanh chóng truyền ra bên ngoài, dân chúng vô cùng ngạc nhiên.
"Phương pháp chữa bệnh quáng gà và bệnh phù chân viết trong [Lý thị y phương], thật sự có hiệu quả sao?"
"Thế mà còn giả được à? Triều đình đã bí mật thử nghiệm hơn hai tháng, rút ra kết luận rất tích cực, nên mới áp dụng rộng rãi trên toàn bộ quân đội đấy!"
"Xem ra, tế tửu đại nhân thật sự là một vị đại phu có y thuật cao minh, phương pháp của hắn thật sự có hiệu quả!"
"Các phương pháp chữa bệnh khác trong y thư này, có thể cũng là thật đấy!"
Chương 335 Không cần hắn giúp
Người dân bàn tán sôi nổi, cuốn sách [Lý thị y phương] lại một lần nữa trở nên nổi tiếng.
Lúc này, có một vị công tử trẻ tuổi ăn mặc theo kiểu hào hoa phú quý, nghe những gì mọi người thảo luận thì rất ngạc nhiên: "Không ngờ bệnh phù chân và bệnh quáng gà, lại có cách chữa trị! Nếu phương pháp chữa bệnh này được lan truyền rộng rãi, chắc chắn thực lực của quân đội Đại Võ sẽ được nâng cao một, hai phần! Đối với hoàng triều ta mà nói, chẳng phải đây là một tin tốt lành hay sao!"
"Điện hạ, thật ra nhìn từ một góc độ khác, nếu chúng ta đem phương pháp trị bệnh này quay về, thì điện hạ cũng coi như lập được một đại công rồi!"
Ông lão ở phía sau cười nhẹ mà nói.
"Nói cũng phải, đây là công lao bỗng nhiên kiếm được, không nhận thì lãng phí quá!"
Vị công tử trẻ tuổi kia mỉm cười: "Nhưng điều khiến bản cung hứng thú hơn cả là, tế tửu Lâm Bắc Phàm người nghĩ ra phương pháp chữa bệnh này! Có người nói, hắn là trạng nguyên lang đầu tiên đỗ đầu tam nguyên kể từ khi Đại Võ lập quốc đến nay, tuổi còn trẻ mà đã được nữ đế coi trọng, nên mới dần dần thăng chức, liên tục thăng mấy cấp rồi trở thành tế tửu!"
"Vũ khí thần kỳ bay lên trời, đại khí cầu và lợi khí trên nước, tàu đệm khí đều do hắn phát minh ra cả, giúp thực lực của Đại Võ tăng lên rất nhiều! Không ngờ, hắn còn là một tên đại phu, ha ha! Thật là thú vị!"
"Chàng thiếu niên này đúng là giỏi lắm!"
Ông lão bên cạnh nói với vẻ khâm phục: "Nghe nói hắn còn chưa tới hai mươi tuổi, mà đã lăn lộn khuấy đảo triều đình rồi! Tài hoa của hắn cũng rất hiếm có, rất giỏi ngâm thơ làm văn, đã từng sáng tác ra rất nhiều bài thơ kinh điển, truyền khắp cả nước! Có lẽ hắn chính là đối thủ mạnh nhất trong cuộc so tài Viêm Võ lần này của chúng ta!"
"Đúng là nên coi trọng, nhưng hắn có giỏi hơn đi chăng nữa, thì cũng chỉ có một mình!"
Vị công tử trẻ tuổi kia mỉm cười: "Tài tử lần này chúng ta phái tới, chính là nhóm tài tử ưu tú nhất từ khi Đại Viêm chúng ta lập nước đến nay! Chắc chắn bọn họ có thể đỗ trạng nguyên trong lần thi văn này! Nếu bọn họ không đỗ được, thì vẫn còn có bản cung cơ mà!"
Nói đến đây, hắn ta đứng thẳng dậy đầy ngạo mạn, tinh thần phấn chấn.
"Điện hạ nói rất có lý!"
Ông lão kia nịnh nọt mà nói: "Điện hạ cũng có tài năng của một trạng nguyên! Nếu không vì thân phận hoàng thất, thì đã được đề danh trạng nguyên từ lâu rồi!"
Vị công tử trẻ tuổi kia bắt đầu cười ha ha.
"Điện hạ, cuộc so tài Viêm Võ lần này, là chuyện lớn, không được xảy ra sai sót! Chúng ta có nên nhanh chóng liên hệ với nội ứng tại Đại Võ không, như vậy sẽ có cơ hội nhận được tin tức liên quan tới đối thủ, phần thắng sẽ càng lớn hơn!"
Sắc mặt của vị công tử trẻ tuổi trở nên nghiêm túc: "Kẻ nội ứng đó là ai?"
"Thật ra chính là... tế tửu Lâm Bắc Phàm của Đại Võ!"
"Chính là hắn sao?"
Vị công tử trẻ tuổi kia há hốc miệng.
Chàng thanh niên mà hắn ta vừa khen ngợi, lại chính là nội ứng của bọn họ, đây là chuyện gì vậy chứ!
"Vương đại nhân, ngươi không nhầm đấy chứ, sao lại là hắn được?"
Vị công tử kia nhíu mày: "Theo những gì bản cung biết, Lâm Bắc Phàm rất được nữ đế ân sủng, nên mới từng bước thăng chức, hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận! Một người có tiền đồ rộng mở như thế, chẳng có lý do gì để phản bội Đại Võ cả, sao lại là nội ứng của chúng ta được?"
Ông lão kia cười gượng: "Điện hạ, thật sự là hắn đấy! Mặc dù hắn rất được sủng ái, tiền đồ rực rỡ, nhưng lại có một đặc điểm lớn, đó là tham lam tiền tài! Chính vì vậy, nên mới bị chúng ta mua chuộc!"
"Tham tiền sao? Hắn có thể tham đến mức nào được cơ chứ?"
Vị công tử trẻ tuổi kia hỏi.
"Điện hạ, ta nói với ngươi thế này nhé, phương pháp chế tạo khí cầu lớn và tàu đệm khí, do chính hắn tiết lộ cho chúng ta đấy! Để mua lại phương pháp chế tạo hai loại thần khí này, Đại Viêm chúng ta đã bỏ ra tổng cộng tám trăm vạn lượng, thiếu một xu hắn cũng không chịu!"
Ông lão đau lòng mà nói.
Vị công tử trẻ tuổi đi hít vào một hơi: "Tám trăm vạn lượng! Tham quá!"
Một hoàng tử cao quý như hắn, tính toàn bộ gia sản, cũng chẳng bằng nổi một phần ba của hắn.
"Hơn nữa có người còn nói, trong lúc làm quan, hắn còn lợi dụng chức vụ của mình mà tham ô hơn nghìn vạn lượng bạc! Đến cả tiền của những vị đại thần khác, cũng bị hắn tham ô mất! Đúng là kẻ lòng tham không đáy mà!"
Vị công tử trẻ tuổi lại hít vào một hơi: "Tham những nghìn vạn lượng sao! Tham nhiều tiền như thế, hắn không sợ sẽ bị rơi đầu sao?"
"Thật lòng thì thần không biết, tại sao hắn lại to gan bằng trời như thế, có lẽ là ỷ vào sự ân sủng của nữ đế! Khắp cả triều đình Đại Võ đều là tham quan, đã thối nát thành thói rồi! Điện hạ, nếu chúng ta tới gặp hắn, bảo hắn giúp đỡ, thì chắc là phải chuẩn bị thêm chút tiền đấy!"
Ông lão lại nói.
Khóe miệng của vị công tử kia co giật: "Vương đại nhân, bản cung cảm thấy thôi đi thì hơn! Bản cung không có nhiều tiền như thế để thỏa mãn lòng tham của hắn đâu! Hơn nữa, cuộc so tài Viêm Võ lần này, cũng không cần hắn giúp đỡ đến thế!"
"Điện hạ nói có lý lắm!"
Hai người cười đùa, biến mất khỏi đường phố.
Tử Nguyệt công chúa càng nói lại càng kích động, mặt mũi ửng hồng, cả người cũng run lên.
"Chúc mừng công chúa!"
Lâm Bắc Phàm chắp tay mà cười nói.
Tử Nguyệt công chúa hơi cúi người, cảm động đến nỗi rơi nước mắt mà nói: "Nếu không nhờ có quân sư chỉ điểm, hướng dẫn chúng ta đối phó với Đại Nguyệt vương triều, thì chúng ta cũng chẳng thể giành được đại thắng thế này, cảm ơn quân sư!"
"Công chúa khách sáo quá!"
Lâm Bắc Phàm vội đỡ Tử Nguyệt công chúa dậy.
Tử Nguyệt công chúa nhớ lại tất cả những chuyện mà nàng đã trải qua trong hơn nửa năm nay, cứ như đang nằm mơ, đang lạc vào giấc mộng vậy!
Nửa năm trước, nàng vẫn còn là một nàng công chúa bỏ trốn, đem theo bộ hạ cũ của Tà Nguyệt bôn ba khắp nơi, cố gắng vì sự nghiệp phục quốc.
Nhưng suốt mười mấy năm qua chẳng thể làm nên trò trống gì, khiến nàng cảm thấy cuộc đời này thật vô vọng, nghi ngờ vào chính mình hết lần này đến lần khác. Nhưng kể từ khi gặp được chàng trai trước mặt này, tất cả đều thay đổi.
Dưới sự chỉ dẫn của hắn, nghiệp lớn phục quốc phát triển không ngừng, đã nhen nhóm bùng cháy.
Dưới sự bày mưu tính kế của hắn, kẻ thù của bọn họ, Đại Nguyệt vương triều gặp phải tổn thất lớn.
Chính chàng trai anh tuấn trước mặt, đã cho nàng thấy hy vọng phục quốc. Chính chàng trai trước mặt, đã khiến nàng tìm thấy...
Chỗ dựa!
Nước mắt dâng lên trong đôi mắt của Tử Nguyệt công chúa, nàng lại cúi người xuống: "Quân sư, cảm ơn ngươi! Tà Nguyệt có ngươi, thật tốt biết mấy!"
Lâm Bắc Phàm chớp mắt một cái, mỉm cười nói: "Công chúa, đừng cảm ơn nữa! Nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn, thì thưởng cho ta thứ gì đó thực tế một chút là được! Ví dụ như, thưởng hai trăm, ba trăm vạn lượng chẳng hạn! Càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tốt!"
Tử Nguyệt công chúa che miệng mỉm cười.
Trước đây, nàng chỉ cảm thấy vẻ mặt tham tiền của Lâm Bắc Phàm trông rất đáng ghét, nhưng bây giờ lại nhận ra rằng, hắn ta thế này trông lại có vài phần đáng yêu.
"Quân sư, ngươi nhắm mắt lại đi, bản cung tặng ngươi một niềm vui bất ngờ!"
Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm sáng lên: "Lớn đến thế nào vậy?"
"Lớn lắm!"
Tử Nguyệt công chúa hơi cúi đầu xuống, hai vệt ửng hồng xuất hiện trên gò má.
"Chẳng lẽ là bốn trăm, năm trăm vạn lượng sao? Công chúa thật hào phóng!"
Lâm Bắc Phàm hào hứng, đem theo tâm trạng kích động mà nhắm hai mắt lại.
Lúc này, đột nhiên Tử Nguyệt công chúa nhào tới ôm Lâm Bắc Phàm. Sau đó, nàng nhón chân lên, hôn lên trên mặt Lâm Bắc Phàm...
Thời khắc ấy, Lâm Bắc Phàm ngửi thấy mùi hương thơm ngát nồng nàn, khiến người ta lưu luyến! Nhưng, khoảnh khắc này lại quá ngắn ngủi.
Lúc Lâm Bắc Phàm mở mắt ra, cả phòng đã trống vắng, không thấy người đẹp ở đâu nữa.
"Quân sư, bản cung về trước, hôm khác chúng ta lại trò chuyện nhé!"
Lâm Bắc Phàm tức đến nỗi run rẩy, chiếm lời của ta, mà còn không cho ta tiền sao?
Trong hai tháng qua, trận loạn lạc của Ký Bắc vương và Võ Tây vương đều bị Lâm Bắc Phàm dẹp yên, thế cuộc của Đại Võ lại trở nên vững chắc như pho tượng.
Cùng lúc ấy, tiểu quận chúa tham ăn đã nhiều ngày bám đuôi không ngừng, cuối cùng thì Lâm Bắc Phàm cũng đồng ý làm món Bụt Nhảy Tường.
Từ trong những thứ mà nữ đế ban thưởng, chọn ra các loại nguyên liệu nấu ăn cực phẩm nhất như cá muối, hải sâm, môi cá, vây cá, gân chân thú,.. sau khi được sơ chế bằng biện pháp đặc thù, chúng được đặt chung vào trong một cái bát to.
Tiếp đó, dùng canh loãng và rượu ngon, đun với lửa nhỏ, mất khoảng hai ngày, hai mươi tư canh giờ.
Hôm nay là ngày hoàn thành món ăn. Hương vị nồng nàn, đã sớm bay khắp phòng bếp.
Tiểu quận chúa tham ăn đã sớm canh chừng sẵn ở nhà bếp, ngửi thấy mùi thơm của món ăn, nàng chảy cả nước miếng: "Đã xong chưa thế? Đã hai ngày rồi đấy!"
"Đừng có sốt ruột, phải từ từ mới có đồ ăn ngon! Dùng lửa nhỏ đun chậm, mới có thể làm mùi vị của các nguyên liệu trong món ăn hòa lẫn với nhau một cách hoàn hảo, tạo nên phản ứng kỳ diệu, kích thích hương vị đặc biệt thơm ngon!"
Lâm Bắc Phàm khịt mũi: "Thêm nửa canh giờ nữa, là sắp được rồi!"
"Còn những nửa canh giờ nữa cơ à, chết đói bé con này rồi!"
Tiểu quận chúa xoa cái bụng đói đến nỗi xẹp hẳn đi, nói với vẻ đau khổ.
Thấy dáng vẻ tội nghiệp của tiểu quận chúa, Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà bật cười: "Nếu đói rồi, thì ngươi ăn thứ khác một chút trước đi!"
Tiểu quận chúa lại càng tủi thân: "Ta ăn rồi, nếu ta còn ăn nữa thì không ăn nổi Bụt Nhảy Tường mất!"
Đột nhiên, Lâm Bắc Phàm quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, vừa đi vừa nói: "Có khách tới nhà, ta ra ngoài xem sao! Tiểu quận chúa, còn chưa đun xong, tuyệt đối không được mở nắp đâu đấy, nếu không thì mùi vị sẽ kém đi rất nhiều!"
"Ngươi yên tâm đi, ở phương diện ăn uống, ta tuyệt đối không!"
Tiểu quận chúa xua tay.
Lâm Bắc Phàm: "Đại Lực, ngươi giám sát tiểu quận chúa cho ta, đừng để nàng động tay vào đấy!"
Đại Lực đáp: "Ta biết rồi, thiếu gia!"
Tiểu quận chúa: "..."
Hắn vừa ra khỏi nhà bếp, liền nhìn thấy Lý Ngọc Tâm đi tới với vẻ mặt rất chân thành: "Tế tửu đại nhân!"
Nàng đến đây theo lời mời của Lâm Bắc Phàm.
Mấy ngày qua, Lý Ngọc Tâm rất hay đến Lâm phủ, không chỉ xoa bóp cho hắn thư giãn, mà còn dạy cho hắn một số phương pháp dùng thức ăn để chữa bệnh, trong lòng Lâm Bắc Phàm rất cảm kích, nên mới mời nàng đến đây để thưởng thức món Bụt Nhảy Tường.
Lâm Bắc Phàm gật đầu cười nói: "Ngọc Tâm cô nương, ngươi tới đúng lúc lắm! Nửa canh giờ nữa là món Bụt Nhảy Tường ra lò rồi, lát nữa nhất định ngươi phải ăn thêm một bát đấy nhé!"
"Cảm ơn đại nhân, đây là vinh hạnh của dân nữ!"
Lý Ngọc Tâm mỉm cười.
Nàng mới đến được một lúc đã bị Lý Sư Sư kéo vào trong phòng riêng, không biết là nói chuyện gì mà vừa nói vừa cười.
Chương 332 Đủ để ứng phó mọi chuyện
Sau đó không lâu, Tử Nguyệt công chúa đến, cũng do Lâm Bắc Phàm mời đến.
Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, không hiểu sao ánh mắt nàng lại có vẻ né tránh, sự cam đảm ngày thường cũng chẳng thấy đâu nữa.
Lâm Bắc Phàm nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Tử Nguyệt cô nương, lần trước ngươi chạy nhanh thật đấy! Lợi dụng lúc bản quan không để ý, đùa giỡn bản quan! Đùa giỡn xong rồi thì co chân chạy mất, lại còn chẳng cho ta thứ gì cả! Nếu bản quan không lấy cái ghế quân sư ra uy hiếp, ngươi sẽ tránh mặt không chịu gặp ta phải không? Nói xem, ngươi đáng tội gì hả?"
"Đại nhân, tiểu nữ biết sai rồi mà!"
Tử Nguyệt công chúa tỏ vẻ điềm đạm, đáng yêu mà nói: "Muốn bế hay muốn ôm, muốn hôn hay muốn ngủ, đều tùy ý ngươi cả, chắc chắn tiểu nữ sẽ không nhíu mày lấy một cái!"
Lâm Bắc Phàm: "Trời ạ!"
Quả nhiên là một nàng yêu nữ!!
Chiếm hời ở chỗ ta, lại còn muốn được voi đòi tiên! Làm gì có cái lý ấy!
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ thản nhiên: "Ngươi nghĩ hay quá nhỉ! Bản quan không cần sắc, chỉ cần tiền thôi."
"Không có tiền đâu, chỉ có thể bồi thường bằng thịt mà thôi!"
Tử Nguyệt công chúa lại tỏ vẻ đáng thương mà nói.
Lâm Bắc Phàm: "Trời ạ!"
Thấy dáng vẻ buồn phiền của Lâm Bắc Phàm, Tử Nguyệt công chúa bật cười khanh khách, sự xấu hổ trước đó đã không cánh mà bay.
Nàng ghé sát vào tai Lâm Bắc Phàm, hơi thở thơm ngát như hoa lan, nói: "Quân sư đại nhân yên tâm, thật ra bản cung đã sớm chuẩn bị một món quà lớn rồi! Chỉ là, đường đi hơi xa, nên vẫn chưa đem đến kịp!"
Ánh mắt Lâm Bắc Phàm sáng lên: "Món quà này lớn đến chừng nào thế?"
"Đáng giá năm trăm vạn lượng đấy!"
Vẻ mặt Lâm Bắc Phàm lập tức trở nên hớn hở: "Công chúa có lòng rồi!"
Trong lòng Tử Nguyệt công chúa có hơi khó chịu!
Một đại mỹ nữ như ta dâng tới cửa mà cũng chẳng thể mê hoặc nổi ngươi, thế mà năm trăm vạn lượng lại khiến ngươi phải khuất phục!
Không ngờ nàng lại chẳng quyến rũ bằng mấy thứ dung tục ấy! Đây là lần đầu tiên này nghi ngờ vào mị lực của chính mình đấy! Vì vậy, nàng mới hỏi hắn rằng.
Nếu được lựa chọn, rốt cuộc Lâm Bắc Phàm sẽ chọn bạc, hay là chọn nàng.
"Tất nhiên là bạc rồi!"
Lâm Bắc Phàm không chút do dự.
Tử Nguyệt công chúa vô cùng đau lòng: "Trong mắt quân sư, không ngờ bản cung lại chẳng sánh bằng thứ tiền bạc dung tục này!"
Lâm Bắc Phàm hơi hoảng hốt: "Công chúa hiểu lầm rồi! Ta đã đọc sách của Khổng Mạnh, những điều này đều do Mạnh Tử dạy đấy!"
Công chúa méo mặt: "Mạnh Tử dạy ngươi thế nào, mà lại khiến ngươi nhận tiền không nhận người thế hả?"
"Mạnh Tử đã từng nói" Lâm Bắc Phàm thản nhiên mà nói: "Người đẹp, ta muốn có! Bạc, ta cũng muốn có! Không thể lấy cả hai thứ được, đành phải bỏ người lấy bạc thôi! Nếu mà được ấy à, ta muốn lấy cả hai!"
Tử Nguyệt công chúa: "Trời ạ! Đây thật sự là lời Mạnh Tử nói sao?"
"Tất nhiên rồi! Công chúa, với trí thông minh của ngươi, ta lừa nổi ngươi chắc?"
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ ngang ngược.
Tử Nguyệt công chúa lườm Lâm Bắc Phàm một cái: "Ngươi ít khi lừa ta lắm chắc?"
Lâm Bắc Phàm: "..."
"Nhưng mà, nếu quân sư đồng ý theo bản cung tới Võ Tây, đồng thời toàn tâm toàn ý mà phục hưng Tà Nguyệt, thì vinh hoa phú quý gì ngươi cũng có, muốn bạc có bạc, ngay cả bản cung cũng đồng ý..."
Tử Nguyệt công chúa hơi đỏ mặt, cúi đầu nói với vẻ ngượng ngùng: "Nương nhờ ở ngươi, sinh con dưỡng cái, giúp chồng dạy con!"
Lâm Bắc Phàm: "Trời ạ!"
Đồ yêu nữ nhà ngươi, lại quyến rũ ta nữa rồi! Ngươi không biết ta không thể cưỡng lại nổi sự mê hoặc hay sao? Đặc biệt là sự mê hoặc của phú bà!
Đúng lúc này, tiểu quận chúa từ trong bếp bước ra.
Thấy dáng vẻ châu đầu ghé tai, tình chàng ý thiếp của hai bọn họ, sự ghen tuông trong lòng nàng lập tức nổi lên, nàng xông tới trước mặt Tử Nguyệt công chúa, nói với vẻ khó chịu: "Sao ngươi lại tới đây thế hả?"
"Chào tiểu quận chúa! Tế tửu đại nhân mời tiểu nữ đến đây thưởng thức món Bụt Nhảy Tường, nghe nói đó là mỹ vị số một trong thiên hạ, nên tất nhiên tiểu nữ tử phải đến rồi!"
Tử Nguyệt công chúa mỉm cười đáp.
Tiểu quận chúa dùng ngón tay dí vào ngực Lâm Bắc Phàm: "Cái tên này, trông thế mà phong lưu quá nhỉ, ăn một bữa cơm thôi mà cũng không quên gọi hồng nhan tri kỷ đến!"
"Người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói.
"Ngươi còn nói lý đấy à?"
Tiểu quận chúa nổi giận.
"Có lý thì đi khắp thiên hạ, vô lý nửa bước cũng khó đi!"
Lâm Bắc Phàm nói.
"Đừng có kiếm cớ với ta! Người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ ấy à? Nhìn cái dáng vẻ mê đắm sắc đẹp này của ngươi, chỉ sợ đến khi già rồi vẫn là một tên háo sắc!"
Tiểu quận chúa châm chọc.
"Tất nhiên rồi, nam nhi có chết vẫn là thiếu niên!"
Lâm Bắc Phàm nói.
Tiểu quận chúa: "Đậu má!"
Tử Nguyệt công chúa đứng bên cạnh nhìn hai người đấu võ mồm, cười đến nỗi không thể khép miệng lại nổi. Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua.
Mọi người đều biết đã đến lúc rồi, tập trung lại ở chòi nghỉ mát, chuẩn bị thưởng thức món ngon trong truyền thuyết này.
Phóng mắt nhìn xa, Lâm Bắc Phàm chợt nhận ra rằng, hiện giờ ở đây đang tập trung các cô gái xinh đẹp.
Lý Sư Sư tiểu thư khuê các, Lý Ngọc Tâm thanh lệ thoát tục, Mạc Như Sương phong thái hiên ngang, Tử Nguyệt công chúa quyến rũ mị hoặc, tiểu quận chúa ngây thơ tham ăn... ai nấy đều có điểm khác biệt, xinh đẹp đến thế!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại nhớ tới hai người phụ nữ khác, Bạch Quan âm thần bí khó lường và nữ đế khuynh quốc khuynh thành.
Bất tri bất giác, hắn lại gặp được nhiều mỹ nữ tuyệt sắc như thế. Còn có rất nhiều người bạn thú vị nữa chứ.
Đại Lực thật thà chất phác, tuyệt đối trung thành, Quách Thiếu Soái có nhiệt huyết cao ngút, nhưng lại liên tục bị đả kích, Tịnh Đài đại sư một lòng hướng phật, tiểu hòa thượng ngây ngô, và kiếm tiên cùng đao thánh không biết hiện đang ở nơi nào.
Tất nhiên là, kẻ thù của hắn cũng trải dài khắp thiên hạ.
Nếu tất cả những việc mà hắn làm bị lộ ra bên ngoài, nhất định sẽ bị người khắp thiên hạ điên cuồng truy sát.
Nhưng, cũng may là hắn đã đạt được thực lực của Tông Sư, đủ để đối phó với mọi chuyện.
Chương 333 Đưa chẫm nếm thử
"Đến đây đến đây, Bụt Nhảy Tường đến đây!"
Hai người Đại Lực và Quách Thiếu Soái bưng từng tô nóng hổi ra.
"Cuối cùng cũng xong món Bụt Nhảy Tường rồi!"
"Ăn được rồi!"
Mọi người đều hào hứng vây quanh, mang theo cảm giác nghi thức tràn ngập mà xem chủ nhà Lâm Bắc Phàm mở nắp nồi ra. Hương thơm lập tức tỏa ra, lan khắp cả viện.
"Thơm quá đi mất, chẳng trách lại gọi là Bụt Nhảy Tường! Bụt mà ngửi thấy cũng sẽ nhảy qua tường mà tới đây ăn mất!"
"Mùi hương đã tuyệt vời thế này rồi, thì mùi vị còn tuyệt vời đến mức nào nữa đây?"
"Có lẽ đây chính là món ăn mà thần tiên trên trời dùng! Ta đã không nhịn được nữa rồi, ha ha."
Lúc này, tiểu quận chúa đã không nhịn nổi mà với tay tới rồi.
"Đợi đã!"
Lâm Bắc Phàm bắt bàn tay tham ăn của tiểu quận chúa lại, quay sang nói với Đại Lực: "Đại Lực, đi lấy một cái bát sạch đến đây!"
"Được, thiếu gia!"
Đại Lực chạy về nhà bếp, lấy bát mang ra.
Lâm Bắc Phàm dùng cái muôi múc món Bụt Nhảy Tường vào bát, sau đó giao cho tiểu quận chúa.
"Tiểu quận chúa, phiền ngươi đem bát Bụt Nhảy Tường này đến cho nữ đế bệ hạ thưởng thức!"
Từ trước tới nay, được sự chăm sóc của nữ đế, Lâm Bắc Phàm mới được sống những ngày tháng có ý nghĩa. Vậy mà hắn lại làm nhiều chuyện rơi đầu sau lưng nàng như thế, trong lòng rất hổ thẹn, muốn báo đáp nàng.
Nhưng những gì hắn có đều do nữ đế ban thưởng cho.
Bây giờ, cuối cùng cũng nấu được món ăn số một ở dị giới, Bụt Nhảy Tường, đúng lúc có thể cho nữ đế nếm thử.
"Tại sao lại là ta cơ chứ? Ta còn muốn ăn nữa mà!"
Tiểu quận chúa hơi bất mãn.
"Bởi vì ngươi biết công phu, đi nhanh chạy nhanh! Hơn nữa, cũng chỉ có ngươi mới được tự do ra vào hoàng cung, không chọn ngươi thì chọn ai hả?"
Lâm Bắc Phàm xua tay: "Mau đi đi, đi nhanh về nhanh!"
"Đừng có ăn đấy nhé, chờ ta về rồi cùng nhau ăn!"
Tiểu quận chúa như một làn khói, thoắt cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục chia Bụt Nhảy Tường, mỗi người một bát, răng lưỡi đều là hương thơm, vẻ mặt say sưa.
"Ngon lắm! Thật sự rất ngon!"
"Vừa thơm vừa tươi, vừa nuốt vào miệng đã tan ra, mùi vị này thật sự rất tuyệt vời!'
"Cho ta thêm bát nữa, cảm ơn!"
Không bao lâu sau, tiểu quận chúa liền chạy về.
Nàng trực tiếp lấy ra một cái bát to bằng chậu rửa mặt, bảo Lâm Bắc Phàm múc đầy.
Sau đó nàng cứ ôm cái tô này, bắt đầu hục mặt mà ăn, mặt dính đầy canh.
"Ngon! Ngon thật đấy! Bụt Nhảy Tường, ta yêu ngươi muốn chết!"
Trong nháy mắt, Bụt Nhảy Tường đã vơi mất một nửa.
Thấy dáng vẻ cuồng ăn của tiểu quận chúa, Lâm Bắc Phàm từ tốn mà nói: "Ta chợt nhận ra, Khổng Tử từng nói một câu rất đúng!"
"Khổng Tử nói gì thế?"
"Khổng Tử nói, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi!"
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: "Tiểu quận chúa, ngươi ăn giỏi thế này, đúng là khó nuôi mà!"
Tiểu quận chúa: "..."
Mọi người bật cười ha hả.
Cùng lúc ấy, món Bụt Nhảy Tường cũng được dâng tới trước mặt nữ đế đang phê duyệt tấu chương.
"Bệ hạ, đây là món ngon Bụt Nhảy Tường do Vân Oanh tiểu quận chúa đem tới! Có người nói đây là món ăn do trạng nguyên lang nghiên cứu ra, dùng những loại nguyên liệu quý giá như cá muối, vây cá, hải sâm cực phẩm, dùng lửa nhỏ đun trong hai mươi tư canh giờ mới xong!"
Nữ đế ngẩng đầu lên, hơi giật mình: "Lâm ái khanh còn biết nấu ăn nữa cơ à?"
"Đúng vậy, lão nô nghe tin xong, cũng phải giật mình!"
Lão thái giám cười nói: "Nhưng trạng nguyên lang học rộng tài cao, tài năng xuất chúng, có vẻ như biết thêm một món nghề cũng chẳng phải chuyện gì lạ!"
"Nói cũng phải!"
Nữ đế gật đầu cười nói.
Ban đầu, nàng cho rằng Lâm Bắc Phàm chỉ là một người có học thức giỏi giang hơn người khác một chút mà thôi.
Sau đó, nàng lại phát hiện ra rằng hắn còn là một cao thủ võ lâm.
Sau đó, nàng phát hiện năng lực làm quan của hắn rất xuất chúng, một mình hắn đấu đá với văn võ bá quan mà chẳng hề rơi vào thế hạ phong, còn giúp nàng giải quyết được không ít phiền phức, rất được nàng coi trọng.
Sau đó, nàng lại phát hiện ra rằng hắn còn là một nhà phát minh, phát minh ra hai đại thần khí trấn quốc là khí cầu lớn và tàu đệm khí.
Sau đó, nàng tiếp tục phát hiện hắn còn là một chuyên gia quân sự, có năng lực hạ bút thành văn ở đủ mọi mặt quân sư. Hắn giúp vị công chúa đang lẩn trốn của Tà Nguyệt vương triều, gây dựng nên một phần cơ nghiệp vĩ đại.
Sau đó, nàng phát hiện đến cả y thuật mà hắn cũng biết, hắn đã thay đổi nhận thức sai lầm về y học của rất nhiều người.
Giờ thì, đến cả tài nấu ăn mà hắn cũng có.
Hắn giống như một chiếc hộp bí mật không ngừng thay đổi, mỗi lần mở ra lại có niềm vui mới. Ngươi vĩnh viễn không biết được hắn còn có bản lĩnh gì nữa.
Lúc này, mùi hương của món Bụt Nhảy Tường nhè nhẹ thoảng tới.
Nữ đế lập tức cảm thấy hào hứng: "Thơm quá, trẫm chưa từng ngửi thấy mùi hương nào thơm đến thế, mau đem tới đây cho trẫm nếm thử!"
Bụt Nhảy Tường được bưng đến trước mặt nữ đế, mở nắp ra, hương thơm lại càng nồng đượm, bay ra theo hơi nóng, trong Ngự Thư Phòng đều tràn ngập mùi hương của Phât nhảy tường.
Chương 334 Đã có hiệu quả
"Còn nóng hổi này, xem ra mới nấu xong liền đem tới đây, hai người bọn họ thật có lòng!"
Nữ đế nói với vẻ vui mừng.
Mặc dù nàng là vua, nhưng cũng muốn được người khác quan tâm.
Lâm Bắc Phàm chính là đại thần mà nàng tin tưởng nhất, ưu ái nhất, tiểu quận chúa là người bạn mà nàng quan tâm nhất, tình nghĩa mà hai người bọn họ đưa tới, khiến trái tim nàng cảm thấy rất ấm áp.
Nàng cầm thìa lên, đang chuẩn bị ăn.
"Bệ hạ, hay là... để lão nô nếm thử trước đã?"
Lão thái giám ở bên cạnh nói. Nữ đế xua tay: "Đừng lo, bọn họ sẽ không hại trẫm đâu!"
Nói rồi, nàng múc một thìa canh, đưa lên miệng thưởng thức thật kỹ, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ say mê: "Tiên! Hương! Mỹ! Mùi vị này... thật sự tuyệt vời! Trẫm đã uống rất nhiều loại canh, nhưng mùi vị của canh này là phong phú nhất!"
Nàng uống hai ngụm canh, rồi mới ăn một miếng cá muối.
"Cá muối này được ninh rất vừa, không hề bị nát, nhưng lại rất mềm, không dai chút nào!"
"Còn cả vây cá ninh trong canh ấm này nữa, ăn vào rất sảng khoái, rất đã!"
"Cả nấm này nữa, hương vị thần tiên!"
Cứ như thế, nữ đế vừa ăn vừa bình luận.
Chưa tới một nén nhang, tô Bụt Nhảy Tường đã được nữ đế ăn hết. Cái bụng phẳng lì giờ hơi phồng lên.
Nhưng nữ đế cảm thấy rất thỏa mãn, nàng nói với vẻ hơi lười biếng: "Ái khanh còn biết hưởng thụ hơn cả trẫm! Mỹ thực mà trẫm ban thưởng, lại bị hắn làm thành thế này! Món Bụt Nhảy Tường này, có thể nói là đệ nhất mỹ thực trong thiên hạ!"
"Bệ hạ, nếu ngươi thích ăn Bụt Nhảy Tường, hay là bảo trạng nguyên lang dâng công thức nấu ăn lên, giao cho Ngự Thiện Phòng, thế thì bệ hạ có thể thường xuyên thưởng thức rồi!"
Lão thái giám hiến kế.
"Đây là ý kiến hay, nhưng mà thôi vậy!"
Nữ đế cười nói: "Đồ do Ngự Thiện Phòng làm, tóm lại vẫn chẳng thể giống với đồ Lâm ái khanh làm! Đối với Ngự Thiện Phòng mà nói, đây chỉ là công việc mà thôi! Nhưng đối với Lâm ái khanh, thì đây là tâm ý của hắn! Tiền tài có giới hạn, còn tình nghĩa thì vô giá! Ngươi quay về nói với trạng nguyên lang rằng, trẫm rất thích Bụt Nhảy Tường của hắn!"
"Vâng, bệ hạ!"
Lão thái giám nghe vậy liền hiểu được ý nàng là gì.
Thật ra là ám chỉ Lâm Bắc Phàm, sau này nếu nấu Bụt Nhảy Tường, hoặc nấu món ngon nào khác, đều đem tới đây một phần, bệ hạ rất thích.
Đây cũng là một loại ân sủng, cho thấy quân thần cùng vui.
"Phải rồi, đã hai tháng trôi qua! Các tướng sĩ trong quân đội mắc chứng quáng gà, bệnh phù chân đã cải thiện hay chưa?"
Nữ đế hỏi với vẻ quan tâm.
Nàng vẫn còn nhớ chuyện này, phần lớn các tướng sĩ trong quân đội đều mắc bệnh quáng gà và bệnh phù chân, mặc dù đây chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng cũng là một loại bệnh, ảnh hưởng rất nhiều đến việc phát huy thực lực của quân đội.
Mắc bệnh quáng gà, đánh trận buổi tối rất dễ gặp bất lợi. Mắc bệnh phù chân, muốn hành quân đánh trận cũng là cả một vấn đề.
Nếu hai chứng bệnh này được cải thiện, chắc chắn thực của của quân đội sẽ tăng lên.
"Khởi bẩm bệ hạ, lão nô không rõ, nhưng có thể mời Triệu tướng quân đến hỏi xem sao, hắn ta là người phụ trách chuyện này!"
"Mau tuyên Triệu tướng quân, vào cung yết kiến!"
Không lâu sau, Triệu tướng quân bước chân mạnh mẽ tiến vào hoàng cung.
"Bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Triệu tướng quân miễn lễ!"
Nữ đế hỏi với vẻ quan tâm: "Trước đó trẫm bảo ngươi dựa theo [Lý thị y phương] tiến hành thử nghiệm, tình hình hiện giờ thế nào rồi? Các tướng sĩ mắc bệnh quáng gà, bệnh phù chân đã cải thiện hơn chưa?"
"Khởi bẩm bệ hạ, theo chỉ thị của ngươi, thần đã chọn một trăm người bệnh trong quân đội ra, làm theo những gì viết trong y thư, cho bọn họ ăn thức ăn tương ứng, chưa từng gián đoạn một ngày nào."
Triệu tướng quân nói lớn: "Sau hai tháng thử nghiệm, các tướng sĩ mắc bệnh quáng gà và bệnh phù chân đã hồi phục nhiều rồi! Trong đó, số người khỏi bệnh quáng gà lên tới ba mươi hai người, số người khỏi bệnh phù chân lên tới ba mươi tư người! Những người khác, mặc dù chưa khỏi hẳn, nhưng tình hình đã tốt lên nhiều rồi, chứng bệnh đã nhẹ hơn trước!"
"Trước đây hoàn toàn không ngờ sẽ chữa được, những gì viết trong y thư thật sự có hiệu quả!"
Triệu tướng quân vô cùng mừng rỡ: "Bệ hạ, vì thời gian thử nghiệm ngắn ngủi, nên số người khỏi hẳn bệnh còn ít! Cho vi thần thêm thời gian hai tháng nữa, vi thần tin rằng, chắc chắn hơn một nửa số người mắc bệnh sẽ khỏi hẳn!"
"Được!"
Nữ đế vỗ tay khen hay, nói với vẻ mừng rỡ: "Nếu phương pháp này hữu hiệu, thì phổ biến nó cho toàn quân đội đi!"
"Bệ hạ anh mình!"
Triệu tướng quân lớn giọng mà đáp, lui xuống.
Việc quân không phải chuyện nhỏ nhặt, chuyện này nhanh chóng truyền ra bên ngoài, dân chúng vô cùng ngạc nhiên.
"Phương pháp chữa bệnh quáng gà và bệnh phù chân viết trong [Lý thị y phương], thật sự có hiệu quả sao?"
"Thế mà còn giả được à? Triều đình đã bí mật thử nghiệm hơn hai tháng, rút ra kết luận rất tích cực, nên mới áp dụng rộng rãi trên toàn bộ quân đội đấy!"
"Xem ra, tế tửu đại nhân thật sự là một vị đại phu có y thuật cao minh, phương pháp của hắn thật sự có hiệu quả!"
"Các phương pháp chữa bệnh khác trong y thư này, có thể cũng là thật đấy!"
Chương 335 Không cần hắn giúp
Người dân bàn tán sôi nổi, cuốn sách [Lý thị y phương] lại một lần nữa trở nên nổi tiếng.
Lúc này, có một vị công tử trẻ tuổi ăn mặc theo kiểu hào hoa phú quý, nghe những gì mọi người thảo luận thì rất ngạc nhiên: "Không ngờ bệnh phù chân và bệnh quáng gà, lại có cách chữa trị! Nếu phương pháp chữa bệnh này được lan truyền rộng rãi, chắc chắn thực lực của quân đội Đại Võ sẽ được nâng cao một, hai phần! Đối với hoàng triều ta mà nói, chẳng phải đây là một tin tốt lành hay sao!"
"Điện hạ, thật ra nhìn từ một góc độ khác, nếu chúng ta đem phương pháp trị bệnh này quay về, thì điện hạ cũng coi như lập được một đại công rồi!"
Ông lão ở phía sau cười nhẹ mà nói.
"Nói cũng phải, đây là công lao bỗng nhiên kiếm được, không nhận thì lãng phí quá!"
Vị công tử trẻ tuổi kia mỉm cười: "Nhưng điều khiến bản cung hứng thú hơn cả là, tế tửu Lâm Bắc Phàm người nghĩ ra phương pháp chữa bệnh này! Có người nói, hắn là trạng nguyên lang đầu tiên đỗ đầu tam nguyên kể từ khi Đại Võ lập quốc đến nay, tuổi còn trẻ mà đã được nữ đế coi trọng, nên mới dần dần thăng chức, liên tục thăng mấy cấp rồi trở thành tế tửu!"
"Vũ khí thần kỳ bay lên trời, đại khí cầu và lợi khí trên nước, tàu đệm khí đều do hắn phát minh ra cả, giúp thực lực của Đại Võ tăng lên rất nhiều! Không ngờ, hắn còn là một tên đại phu, ha ha! Thật là thú vị!"
"Chàng thiếu niên này đúng là giỏi lắm!"
Ông lão bên cạnh nói với vẻ khâm phục: "Nghe nói hắn còn chưa tới hai mươi tuổi, mà đã lăn lộn khuấy đảo triều đình rồi! Tài hoa của hắn cũng rất hiếm có, rất giỏi ngâm thơ làm văn, đã từng sáng tác ra rất nhiều bài thơ kinh điển, truyền khắp cả nước! Có lẽ hắn chính là đối thủ mạnh nhất trong cuộc so tài Viêm Võ lần này của chúng ta!"
"Đúng là nên coi trọng, nhưng hắn có giỏi hơn đi chăng nữa, thì cũng chỉ có một mình!"
Vị công tử trẻ tuổi kia mỉm cười: "Tài tử lần này chúng ta phái tới, chính là nhóm tài tử ưu tú nhất từ khi Đại Viêm chúng ta lập nước đến nay! Chắc chắn bọn họ có thể đỗ trạng nguyên trong lần thi văn này! Nếu bọn họ không đỗ được, thì vẫn còn có bản cung cơ mà!"
Nói đến đây, hắn ta đứng thẳng dậy đầy ngạo mạn, tinh thần phấn chấn.
"Điện hạ nói rất có lý!"
Ông lão kia nịnh nọt mà nói: "Điện hạ cũng có tài năng của một trạng nguyên! Nếu không vì thân phận hoàng thất, thì đã được đề danh trạng nguyên từ lâu rồi!"
Vị công tử trẻ tuổi kia bắt đầu cười ha ha.
"Điện hạ, cuộc so tài Viêm Võ lần này, là chuyện lớn, không được xảy ra sai sót! Chúng ta có nên nhanh chóng liên hệ với nội ứng tại Đại Võ không, như vậy sẽ có cơ hội nhận được tin tức liên quan tới đối thủ, phần thắng sẽ càng lớn hơn!"
Sắc mặt của vị công tử trẻ tuổi trở nên nghiêm túc: "Kẻ nội ứng đó là ai?"
"Thật ra chính là... tế tửu Lâm Bắc Phàm của Đại Võ!"
"Chính là hắn sao?"
Vị công tử trẻ tuổi kia há hốc miệng.
Chàng thanh niên mà hắn ta vừa khen ngợi, lại chính là nội ứng của bọn họ, đây là chuyện gì vậy chứ!
"Vương đại nhân, ngươi không nhầm đấy chứ, sao lại là hắn được?"
Vị công tử kia nhíu mày: "Theo những gì bản cung biết, Lâm Bắc Phàm rất được nữ đế ân sủng, nên mới từng bước thăng chức, hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận! Một người có tiền đồ rộng mở như thế, chẳng có lý do gì để phản bội Đại Võ cả, sao lại là nội ứng của chúng ta được?"
Ông lão kia cười gượng: "Điện hạ, thật sự là hắn đấy! Mặc dù hắn rất được sủng ái, tiền đồ rực rỡ, nhưng lại có một đặc điểm lớn, đó là tham lam tiền tài! Chính vì vậy, nên mới bị chúng ta mua chuộc!"
"Tham tiền sao? Hắn có thể tham đến mức nào được cơ chứ?"
Vị công tử trẻ tuổi kia hỏi.
"Điện hạ, ta nói với ngươi thế này nhé, phương pháp chế tạo khí cầu lớn và tàu đệm khí, do chính hắn tiết lộ cho chúng ta đấy! Để mua lại phương pháp chế tạo hai loại thần khí này, Đại Viêm chúng ta đã bỏ ra tổng cộng tám trăm vạn lượng, thiếu một xu hắn cũng không chịu!"
Ông lão đau lòng mà nói.
Vị công tử trẻ tuổi đi hít vào một hơi: "Tám trăm vạn lượng! Tham quá!"
Một hoàng tử cao quý như hắn, tính toàn bộ gia sản, cũng chẳng bằng nổi một phần ba của hắn.
"Hơn nữa có người còn nói, trong lúc làm quan, hắn còn lợi dụng chức vụ của mình mà tham ô hơn nghìn vạn lượng bạc! Đến cả tiền của những vị đại thần khác, cũng bị hắn tham ô mất! Đúng là kẻ lòng tham không đáy mà!"
Vị công tử trẻ tuổi lại hít vào một hơi: "Tham những nghìn vạn lượng sao! Tham nhiều tiền như thế, hắn không sợ sẽ bị rơi đầu sao?"
"Thật lòng thì thần không biết, tại sao hắn lại to gan bằng trời như thế, có lẽ là ỷ vào sự ân sủng của nữ đế! Khắp cả triều đình Đại Võ đều là tham quan, đã thối nát thành thói rồi! Điện hạ, nếu chúng ta tới gặp hắn, bảo hắn giúp đỡ, thì chắc là phải chuẩn bị thêm chút tiền đấy!"
Ông lão lại nói.
Khóe miệng của vị công tử kia co giật: "Vương đại nhân, bản cung cảm thấy thôi đi thì hơn! Bản cung không có nhiều tiền như thế để thỏa mãn lòng tham của hắn đâu! Hơn nữa, cuộc so tài Viêm Võ lần này, cũng không cần hắn giúp đỡ đến thế!"
"Điện hạ nói có lý lắm!"
Hai người cười đùa, biến mất khỏi đường phố.