-
Chương 336-340
Chương 336 Có mỗi Lâm Bắc Phàm
Trên triều đình Đại Võ, sau khi các quan hô to lời chúc, nữ đế liền nói thẳng vào vấn đề.
"Cuộc so tài Viêm Võ ba năm một lần, lại sắp bắt đầu rồi! Đại Viêm hoàng triều đã phái người dự thi tới lãnh thổ nước ta, một tuần nữa bọn họ sẽ tới kinh thành, tỷ thí với các nhân tài triều ta! Đường ái khanh, chuẩn bị thế nào rồi?"
Cuộc so tài Viêm Võ lần này, Lâm Bắc Phàm có biết.
Đây là cuộc thi do Đại Viêm hoàng triều và Đại Võ hoàng triều phối hợp tổ chức, tương tự như Thế vận hội Olympic, đã có lịch sử hơn trăm năm.
Cứ ba năm một lần, hai nước thay phiên nhau tổ chức.
Trong cuộc so tài Viêm Võ, hai bên cùng phái ra những thanh niên dưới ba mươi tuổi để tranh tài.
Chia thành thi văn và thi võ, thi văn tức là cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, thi võ tất nhiên là so về võ công.
Mặc dù người thắng không được thưởng thứ gì, kẻ thua cũng chẳng bị trừng phạt, nhưng đây là một cuộc tranh giành vinh dự, tranh giành thể diện, điều mà một đất nước coi trọng nhất chính là điều này, nhất định phải giành chiến thắng!
Hơn nữa, còn có thể thể hiện được năng lực của cả một thế hệ của mỗi nước.
Thanh niên càng ưu tú, chứng tỏ đất nước càng phát triển, tương lai sẽ càng tốt đẹp hơn, giúp cho lòng người phấn chấn, có tác dụng cổ vũ sĩ khí.
Sau nhiều năm tổ chức, cuộc so tài này đã trở thành sự kiện lớn mà nhân dân hai nước vô cùng mong đợi.
Cuộc so tài Viêm Võ lần trước do Đại Viêm hoàng triều tổ chức, nên tất nhiên lần này đến lượt Đại Võ.
Lễ bộ thượng thư Triệu Kim Lễ bước ra, chắp tay mà nói: "Khởi bẩm bệ hạ, sau vài tháng chuẩn bị, địa điểm tổ chức cuộc so tài Viêm Võ đã được bố trí xong xuôi, có thể thi đấu bất cứ lúc nào, cho nên bệ hạ không cần phải lo lắng!"
"Được! Vậy những người tham gia thì sao?"
Nữ đế quan tâm đến vấn đề này hơn.
"Bệ hạ, ở phương diện chọn người tham gia, vẫn chưa đủ!"
Trên trán Lễ bộ thượng thư Triệu đại nhân đổ đầy mồ hôi: "Đầu tiên là thi văn, thần đã hỏi thăm rồi, lần này Đại Viêm phái những tài tử trẻ tuổi xuất sắc nhất từ trước đến nay tới! Gồm có những người đỗ đầu tam giáp và người đỗ đầu nhị giáp, tất cả đều chưa tới hai mươi lăm tuổi nhưng đều có tài năng của trạng nguyên, được xưng là Đại Viêm tứ tử!"
Mọi người đều phải hít sâu một hơi. Bốn người đỗ đầu khoa cử đều là thanh niên chưa đầy hai mươi lăm tuổi, hơn nữa đều có tài năng như trạng nguyên, chuyện này thật sự quá khủng khiếp!
Phải hiểu rằng, có rất nhiều người đọc sách dùi mài hơn hai mươi năm, mãi tới khi ba mươi, bốn mươi tuổi mới có thể thi đỗ trạng nguyên.
Ví dụ như Đại Võ bọn họ, đã rất nhiều năm rồi chưa từng xuất hiện vị trạng nguyên nào dưới ba mươi tuổi. Cho nên khi Lâm Bắc Phàm xuất hiện, mới gây ra sự náo động đến như vậy.
Mặt khác, người dẫn đội của Đại Viêm, là tam hoàng tử Viêm Tinh Hà của Đại Viêm, cũng là một vị kỳ lân tài tử học rộng tài cao, đã từng nặc danh tham gia khoa cử! Hắn ta đỗ cả hai vòng, nếu không phải cuối cùng thân phận bị bại lộ, thì có lẽ đã trở thành một vị trạng nguyên đỗ đầu tam nguyên rồi, tài năng và học vấn của hắn ta hoàn toàn không thua kém Lâm tế tửu!"
Mọi người lại hít vào một hơi thật sâu! Người ta có những năm trạng nguyên cơ đấy!
Còn bọn họ lại chỉ có một Lâm tế tửu, lấy một địch năm, phải so thế nào đây? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy phần thắng thật xa vời!
Sắc mặt nữ đế sầm xuống: "Triệu ái khanh, ý của ngươi là, phần thi văn chúng ta thua chắc rồi đấy à?"
Lễ bộ thượng thư Triệu Kim Lễ lau mồ hôi: "Bệ hạ, chúng ta vẫn có phần thắng rất lớn mà! Đây là sân nhà của chúng ta, chúng ta có thể đặt ra những quy tắc có lợi cho mình."
"Ngươi định làm gì hả?"
Nữ đế hỏi.
"Bệ hạ, chúng ta có thể dùng hình thức thi tiếp sức, nếu một người thua sẽ lập tức có người khác tiếp tục, chỉ cần không thua hết toàn bộ thì không tính là thua! Tài tử của nước ta không giỏi bằng người ta nhưng chúng ta có Lâm tế tửu mà, chỉ cần hắn chống đỡ được, thì chúng ta vẫn còn phần thắng!"
Triệu đại nhân lớn giọng mà báo cáo.
Thật sự biến thành lấy một địch năm rồi!
"Nhưng làm như thế, thì Lâm ái khanh sẽ phải chịu khổ mất! Chuyện này..."
Nữ đế đau lòng mà nói.
"Bệ hạ, trước mắt thì đây đã là cách tốt nhất rồi!"
"Mong bệ hạ cân nhắc!"
Dưới sự khuyên bảo của các quan, cuối cùng thì nữ đế cũng phải quyết định: "Xem ra, chỉ có thể dùng cách thi tiếp sức mà thôi! Lâm ái khanh, đành phải làm khó ngươi vậy!"
"Bệ hạ yên tâm, nhất định thần sẽ dốc toàn lực!"
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh đáp. Mọi người lo lắng, nhưng Lâm Bắc Phàm lại không hề lo lắng chút nào.
Hắn có giá trị văn hóa của một thế giới khác, lại dung hợp khuôn mẫu của nhiều nhân vật đỉnh như thế, tương đương với việc hấp thu mọi kinh nghiệm và học vấn của bọn họ, tài hoa nhiều đến mức muốn tràn ra ấy chứ!
Thất bại trước kẻ khác ấy à? Buồn cười!
Nhưng nữ đế và các quan thì đâu có biết!
Nữ đế thấy dáng vẻ bình tĩnh của Lâm Bắc Phàm, tưởng rằng hắn đang giả vờ tỏ ra điềm tĩnh, khuyên nhủ: "Lâm ái khanh, đừng tạo áp lực cho bản thân, cứ làm hết sức mình là được rồi! Nếu có thua, thì trẫm cũng không trách ngươi đâu! Nhưng nếu thắng, tức là ngươi đã lập được công lớn cho triều đình chúng ta, nhất định trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh! Các vị ái khanh, có ý kiến gì hay không?"
"Chúng thần cũng không có ý kiến!"
Các quan cùng đồng thanh.
Chương 337 Cứ giao cho Lâm Ái Khanh phụ trách đi
"Triệu ái khanh, phương diện thi võ bố trí thế nào rồi?"
Nữ đế lại hỏi.
"Khởi bẩm bệ hạ, phương diện thi võ cũng chưa chuẩn bị xong!"
Lễ bộ thượng thư Triệu đại nhân nói với vẻ lo sợ.
"Tại sao phương diện thi võ cũng chưa ổn thỏa thế hả?"
Nữ đế tức giận đến mức muốn giết người.
"Khởi bẩm bệ hạ, lần này Đại Viêm phái năm vị cao thủ trẻ tuổi đến, tất cả đều có tu vi từ Ngũ phẩm trở lên! Trong đó có một người thiên phú hơn người, đạt tới cảnh giới Tứ phẩm, thực lực rất mạnh mẽ! Còn cao thủ thế hệ trẻ của Đại Võ chúng ta, chỉ có ba người đạt tới Ngũ phẩm, hai người đạt tới Lục phẩm!"
Nói xong, giọng nói của Triệu đại nhân cũng nhỏ đi rất nhiều.
Đại Viêm có bốn cao thủ Ngũ phẩm và một cao thủ Tứ phẩm, Đại Võ lại chỉ có ba cao thủ Ngũ phẩm, hai người Lục phẩm!
Nhìn đi nhìn lại, Đại Võ đều sẽ phải thua, không còn phải nghi ngờ gì nữa!
Chỉ một Tứ phẩm của người ta, cũng có thể diệt sạch Đại Võ!
Ngực nữ đế phập phồng: "Triệu Kim Lễ, trẫm đã cho ngươi những mấy tháng để chuẩn bị, mà ngươi chỉ tìm được những kẻ này thôi sao? Những người này, làm nên trò trống gì được cơ chứ? Ngươi định để Đại Võ chúng ta trở thành trò cười đấy à?"
Triệu thượng thư cười gượng, chắp tay mà nói: "Bệ hạ, thần đã tìm khắp tam quân, từ Lục Phiến Môn, Cẩm Y Vệ..., thậm chí là người giang hồ cũng không bỏ qua, nhưng thật sự không thể chọn được ai cả, mong bệ hạ thứ tội!"
Sắc mặt nữ đế sầm xuống, cuối cùng chỉ có thể thở dài vì bất lực. Đại Võ ngày một suy tàn, đất nước già cỗi.
Phiên vương cắt cứ, tham quan ô lại hoành hành. Bách tính khó khăn, triều đình khó mà tồn tại.
Hoàn cảnh khốc liệt thế này, vốn không thể bồi dưỡng nên nhân tài hữu dụng.
Cho dù có xuất hiện một, hai người tài, thì cũng cảm thấy rất thất vọng với Đại Võ, không cống hiến cho triều đình mà lại chạy sang nước khác.
Ví dụ như Đại Viêm, bọn họ đang ở thời kỳ cường thịnh, nhân tài xuất hiện nhiều không đếm xuể.
Nhớ lại hai trăm năm trước, Đại Võ của bọn họ cũng như vậy, nhân tài mọc lên như nấm, uy chấn tứ hải, khắp nơi e dè, cứ như thể trở thành trung tâm của thế giới vậy!
Hiện giờ, tất cả đã tan thành mây khói!
Lúc này, ánh mắt của nữ đế lại không kìm được mà hướng về phía Lâm Bắc Phàm. Người này, là một Tông Sư trẻ tuổi giấu tài.
Ngay cả kiếm tiên và đao thánh có thanh danh hiển hách, cũng bị hắn dễ dàng đánh bại, nếu có hắn ra tay thì không thành vấn đề rồi.
Chỉ tiếc là, tên khốn nạn này lại thích giấu diếm tài năng, ôi chao!
"Các vị ái khanh, có thượng sách gì hay không?"
Các quan quay sang nhìn nhau, khoảng cách quá lớn, dùng cách gì cũng không có tác dụng. Lúc này, Lâm Bắc Phàm đứng dậy: "Bệ hạ, thần có một kế!"
Ánh mắt của nữ đế sáng lên: "Ái khanh có kế sách gì, mau nói đi!"
"Bệ hạ, các vị đại nhân, mọi người đã từng nghe về cố sự Điền Kỵ đua ngựa hay chưa?"
Lâm Bắc Phàm cười nói.
...
"Điền Kỵ đua ngựa sao?"
Mọi người đều ngơ ngác.
"Từ thời xa xưa, có một đất nước được gọi là Tề Quốc, người dân nước ấy đều thích ngựa, thích đua ngựa! Trong đó có một người tên là Điền Kỵ, thường xuyên đua ngựa với quốc chủ Tề Uy Vương! Nhưng ngựa của hắn ta không tốt bằng của Tề Uy Vương, các ngươi có biết, sau đó hắn ta làm thế nào mà thắng được hay không?"
"Làm sao mà thắng được vậy?"
Mọi người đồng thanh hỏi.
"Vì có một binh lính phát hiện ra rằng, ngựa của Điền Kỵ không tốt bằng của Tề Uy Vương, còn những con ngựa cùng một đẳng cấp, thì chênh lệch không nhiều! Ngựa không cùng một đẳng cấp, mới tạo nên chênh lệch lớn! Cho nên, hắn ta đã kiến nghị với Điền Kỵ, dùng ngựa thượng đẳng của hắn ta để đấu với ngựa trung đẳng của Tề Uy Vương. Dùng ngựa trung đẳng của hắn ta, để đấu với ngựa hạ đẳng của Tề Uy Vương. Dùng ngựa hạ đẳng của hắn ta, đấu với ngựa thượng đẳng của Tề Uy Vương."
"Như vậy thì..."
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Ngựa thượng đẳng của Điền Kỵ mạnh hơn ngựa trung đẳng của Tề Uy Vương, thắng một ván! Ngựa trung đẳng của Điền Kỵ mạnh hơn ngựa hạ đẳng của Tề Uy Vương, thắng thêm ván nữa! Con ngựa hạ đẳng của Điền Kỵ, chắc chắn không thể sánh bằng ngựa thượng đẳng của Tề Uy Vương, thua một ván! Ba ván thắng hai ván, Điền Kỵ thắng!"
"Cuộc thi võ của chúng ta, cũng giống như Điền Kỵ đua ngựa vậy!"
Ánh mắt của mọi người sáng lên, dường như đã nghĩ tới điều gì đó.
"Nhưng chúng ta chỉ có ba cao thủ Ngũ phẩm, phải đảm bảo bọn họ toàn thắng, thì mới có thể thắng trận thi võ! Còn phía bọn họ kém nhất cũng đều là Ngũ phẩm cả, làm sao mà chúng ta thắng nổi đây?"
Có người đặt ra nghi vấn.
"Bệ hạ, chúng ta có thể thu thập thông tin liên quan đến những người tham gia thi võ của Đại Viêm, phân tích thực lực của ba người yếu nhất, rút ra nhược điểm của bọn họ, tìm ra cách đánh thắng! Sau đó, chúng ta huấn luyện người của chúng ta tập trung vào một điểm! Như thế, phần thắng sẽ lớn!"
Lâm Bắc Phàm lớn giọng mà báo cáo.
Cuối cùng nữ đế cũng vui vẻ trở lại: "Ý kiến này không tồi! Các vị ái khanh, có ý kiến gì muốn bổ sung hay không?"
"Chúng thần cũng không có ý kiến gì khác!"
Các quan cùng đồng thanh nói.
"Được! Cứ làm theo kế sách này đi! Việc này cứ giao cho..."
Ánh mắt của nữ đế đặt lên người Lâm Bắc Phàm, cười nói: "Lâm ái khanh phụ trách đi!"
Chương 338 Chẳng có chút hi vọng nào cả
"Đúng vậy, cùng một việc không nên phiền tới hai người!"
Nữ đế cười khanh khách: "Ái khanh, đề nghị này do ngươi đưa ra, tất nhiên phải do ngươi phụ trách, trẫm tin rằng nhất định ngươi sẽ không để trẫm phải thất vọng!"
Lâm Bắc Phàm hơi hoảng hốt: "Nhưng mà bệ hạ, vi thần không làm được đâu!"
Ta là một tên tham quan hết lòng vì công việc!
Việc gì không có lợi ích, còn lâu hắn mới chịu làm!
"Trẫm không cần biết, trẫm cứ giao cho ngươi đấy! Trong số các văn võ bá quan, chỉ có ngươi khiến trẫm yên tâm nhất! Ngươi muốn dùng gì thì cứ dùng nấy, trẫm hoàn toàn ủng hộ ngươi!"
Nữ đế cười nói.
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm lập tức thay đổi: "Bệ hạ, thần cần năm mươi vạn lượng làm kinh phí, mong bệ hạ ân chuẩn!"
Nữ đế: "..."
Được lắm, thật sự được voi đòi tiên! Lấy năm mươi vạn làm kinh phí, thế mà hắn cũng dám mở miệng!
"Được! Trẫm phê chuẩn cho ngươi năm mươi vạn kinh phí! Các vị ái khanh, ai có ý kiến gì thì nói đi, trẫm sẽ giao nhiệm vụ này cho người đó, nếu không hoàn thành thì trị tội!"
Nữ đế lớn tiếng mà nói.
Các quan đang định lên tiếng, tất cả đều rụt cổ về. Lâm Bắc Phàm hớn hở ra mặt: "Tạ bệ hạ!"
"Nhưng Lâm tế tửu là người đọc sách, chuyện này... có phù hợp không?"
Lễ bộ thượng thư khuyên nhủ.
Nữ đế quát lên: "Câm miệng! Lâm ái khanh còn hữu dụng hơn ngươi! Trẫm cho ngươi thời gian mấy tháng để chuẩn bị, kết quả ngươi lại đưa ra thành quả như thế đấy à? Làm trẫm quá thất vọng rồi."
Triệu Kim Lễ bị mắng đến nỗi phải rụt đầu lại, trong lòng cảm thấy vô cùng uất ức.
Hắn ta cố gắng làm nhiều việc như thế, không có công lao thì cũng có khổ lao mà, chẳng những không được bệ hạ khen ngợi, mà còn bị bệ hạ mắng một trận ngay trước mặt văn võ bá quan.
Hắn ta ôm ngực, trong lòng lạnh lẽo như nước tháng hai!
Sau buổi triều sáng, Lâm Bắc Phàm liền tới các bộ ngành như Lục Phiến Môn, Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng để tìm hiểu kỹ thêm về tin tức và tài liệu của các tuyển thủ của Đại Viêm hoàng triều tới đây dự thi, từ đó đưa ra biện pháp tương ứng.
Nhưng những bộ ngành này cũng chẳng biết gì nhiều, đành phải chờ bọn họ đến kinh thành rồi mới tính tới bước tiếp theo.
Đêm khuya hắn mới về nhà, tiểu quận chúa đã chờ ở Lâm phủ từ lâu.
Thấy Lâm Bắc Phàm về, nàng lập tức hào hứng mà ríu rít nói: "Lâm Bắc Phàm, nghe nói lần so tài Viêm Võ này, ngươi sẽ đại diện cho Đại Võ chúng ta tham gia thi văn! Phần thi võ, nghe nói cũng do ngươi phụ trách, có thật không vậy?
Mọi người nghe vậy, đều rất hào hứng.
Lý Sư Sư cười nói: "Phu quân tham gia thi văn sao? Thật ra với học vấn của phu quân, thực lực đúng như danh tiếng, nhất định có thể thắng hạng nhất trong cuộc thi! Nhưng điều khiến thiếp thân cảm thấy bất ngờ là, tại sao phu quân còn phụ trách cả phần võ đấu nữa vậy? Phu quân chỉ là một người đọc sách thôi mà, đâu biết dùng đao dùng thương!"
Tiểu quận chúa giải thích: "Nghe nói, cuộc so tài Viêm Võ lần này, ở phương diện thi võ chúng ta không chuẩn bị ổn thỏa nên rất có thể sẽ bị thua! Nhưng Lâm Bắc Phàm đã đưa ra một kế sách, rất có thể sẽ chuyển bại thành thắng! Cho nên, sau khi cân nhắc kỹ càng nữ đế tỷ tỷ đã giao nhiệm vụ này cho hắn!"
"Ra là như thế!"
Mạc Như Sương nói với vẻ hơi kiêu ngạo: "Công tử, tài năng của ngươi quả thực nên được triều đình trọng dụng! Nếu trong cuộc so tài Viêm Võ lần này, ngươi thắng cả văn cả võ, thì nhất định sẽ danh chấn thiên hạ đấy!"
Quách thiếu soái rất kích động: "Công tử, đây là cơ hội rạng danh hiếm có đấy!"
Hai vị hòa thượng: "A di đà phật! Sư phụ (sư công) thật giỏi quá!"
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, cười gượng rồi nói: "Có gì tốt cơ chút, đây chẳng phải chuyện tốt lành gì đâu, phiền phức đến nỗi đầu ta muốn nổ tung rồi ấy chứ!"
"Chuyện này là thế nào vậy?"
Mọi người hơi tiếc nuối.
"Trước tiên nói về việc thi văn nhé, mặc dù chính ta ra tay, nhưng tình hình cũng chẳng lạc quan!"
Lâm Bắc Phàm liên tục cười gượng rồi nói: "Cả năm thanh niên tuấn kiệt dưới ba mươi tuổi mà Đại Viêm phái đi, đều có tài như trạng nguyên vậy! Trong đó, tam hoàng tử của Đại Viêm bọn họ, Viêm Tinh Hà, thật sự là văn khúc tinh trên trời hạ phàm, là một vị trạng nguyên đỗ đầu tam nguyên, học vấn của hắn ta và ta không biết ai hơn ai kém đâu!"
"Còn Đại Võ chúng ta, trong đám thanh niên trẻ tuổi, ngoài ta ra thì vốn chẳng có mấy người ra mặt được! Có thể nói là, trong cuộc thi văn lần này, ta phải lấy một địch lại năm người bọn họ, thật sự rất khó đấy!"
"Ôi sao lại như thế cơ chứ?"
Mọi người lại lần nữa phải tiếc nuối.
"Thi văn có ta chèo chống, vẫn còn có một tia hy vọng chiến thắng, nhưng về phần thi võ..."
Lâm Bắc Phàm thở dài thườn thượt: "Vốn chẳng có chút hy vọng nào cả!"
"Hả?"
Mọi người lại càng tiếc nuối.
Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục giải thích: "Trong lần thi võ này, Đại Viêm phái ra bốn cao thủ Ngũ phẩm, một cao thủ Tứ phẩm, tất cả đều là võ giả thiếu niên vô cùng ưu tú! Còn Đại Võ chúng ta, lại chỉ có ba cao thủ Ngũ phẩm, hai cao thủ Lục phẩm! Không cần ta phải nhiều lời, sự chênh lệch giữa hai bên mọi người đều hiểu cả phải không?"
Mọi người đồng loạt hít một hơi thật sâu.
Quách Thiếu Soái không nhịn được liền nói: "Bốn cao thủ Ngũ phẩm và một cao thủ Tứ phẩm, chúng ta căn bản không thể thắng nổi!"
Mạc Như Sương gật đầu, cười gượng mà nói: "Phải đấy, thua kém nhiều quá! Chỉ một mình vị cao thủ Tứ phẩm phía bên kia, đã đủ để treo mấy tuyển thủ của chúng ta lên đánh một lượt rồi, cơ hội chiến thắng rất xa vời!"
"Xem ra, thi võ lần này chúng ta sẽ thua rồi!"
Chương 339 Để ta xoa bóp cho ngươi nhé
Lâm Bắc Phàm lại thở dài: "Cho nên đây mới là nguyên nhân khiến ta buồn phiền, thật sự chẳng thể nhìn thấy phần thắng!"
Mọi người cũng thở dài một hơi thật sâu.
Mặc dù, phần lớn mọi người đều rất thất vọng về triều đình, nhưng dù sao hắn cũng là người đại diện cho đất nước một cách chính thức.
Nếu Đại Võ hoàng triều thua, cũng tức là bọn họ thua. Đây là điều mà bất cứ người dân Đại Võ nào cũng khó mà chấp nhận nổi.
"Nhưng mà, thành sự tại nhân!"
Vẻ mặt Lâm Bắc Phàm trở nên cứng rắn: "Cho dù có muôn vàn khó khăn, ta cũng sẽ dốc toàn lực mà đánh trận này! Cho dù phải giống như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, chết không có chỗ chôn thây, ta cũng nhất quyết không cúi đầu! Dù có thế nào, thì sống lưng của Đại Võ ta cũng không được cong, linh hồn của Đại Võ ta không được mất, tinh thần của Đại Võ ta vĩnh viễn không thể bị tiêu diệt!"
"Công tử (tướng công)"
Mọi người vô cùng cảm động. Đúng lúc ấy, cả người Lâm Bắc Phàm hơi nghiêng đi. Lý Sư Sư hoảng hốt: "Tướng công, ngươi làm sao thế này?"
"Có thể là vì cuộc so tài Viêm Võ lao tâm lao lực quá, nên đầu ta hơi choáng váng!"
Lâm Bắc Phàm vừa loạng choạng vừa nói.
"Phu quân mau ngồi xuống đi, thiếp thân xoa bóp đầu cho ngươi, thư giãn tinh thần!"
Lý Sư Sư vội vàng đỡ Lâm Bắc Phàm ngồi xuống, sau đó đứng sau lưng Lâm Bắc Phàm, giơ tay ra ấn vào huyệt thái dương của Lâm Bắc Phàm, giúp Lâm Bắc Phàm thư giãn.
"Tướng công, bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Lâm Bắc Phàm nhắm mắt lại mà hưởng thụ: "Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn Sư Sư!"
"Tướng công, giữa ngươi và ta sao phải khách sáo chứ?"
Lý Sư Sư mỉm cười, có thể giúp phu quân phân ưu, nàng rất vui.
Đúng lúc ấy, tay của Lâm Bắc Phàm liên tục run lên mấy lần.
"Công tử, tay của ngươi bị làm sao thế kia?"
Mạc Như Sương hoảng hốt.
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ đau khổ: "Có lẽ là vì vất vả lo liệu cuộc so tài Viêm Võ, bị thiếu máu, nên chân tay hơi bất thường một chút, không khống chế được bản thân!:
"Công tử, ta giúp ngươi thư giãn một chút!"
Mạc Như Sương cầm cánh tay Lâm Bắc Phàm, nhẹ nhàng xoa bóp.
"Công tử, bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Lâm Bắc Phàm rất cảm động: "Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn ngươi, Như Sương!"
"Công tử đừng khách sáo!"
Mạc Như Sương mỉm cười.
Đột nhiên, chân của Lâm Bắc Phàm run lên, không cẩn thận mà đá trúng mông Quách Thiếu Soái.
Quách Thiếu Soái hoảng sợ: "Công tử, chân của ngươi bị làm sao vậy?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, yếu ớt mà nói: "Không phải ta vừa nói đó sao, vì vất vả quá, máu không lưu thông đủ nên tay chân thất thường, bây giờ không khống chế được chân nữa rồi! Xin lỗi nhé, Thiếu Soái!"
Quách Thiếu Soái thông cảm cho hắn: "Công tử, ta xoa bóp cho ngươi nhé!"
Nói rồi, hắn ta liền ngồi xổm xuống.
Đúng lúc đó, chân của Lâm Bắc Phàm lại giật một lần nữa, Quách Thiếu Soái ngã xuống đất kêu một tiếng: "Oái!"
Lâm Bắc Phàm vô cùng đau khổ: "Thiếu Soái, xin lỗi nhé! Ta không cố ý đâu!"
"Không sao đâu công tử, ta hiểu mà!"
Quách Thiếu Soái nói với vẻ quan tâm, sau đó lại tới gần.
Lâm Bắc Phàm lại tung một cước nữa.
"Ối! Công tử, chân ngươi khỏe quá, có thể khống chế lại một chút được không?"
"Ta không khống chế nổi đâu, ngươi có thể nhẫn nhịn một chút được không?"
Tiểu quận chúa: "Cứ để ta đi, không có việc gì mà tiểu quận chúa ta đây không làm được!"
Tiểu quận chúa ngồi xổm xuống, ôm lấy một chân của Lâm Bắc Phàm đặt ở trước mặt mình rồi bắt đầu ra vẻ thành thục mà bóp.
Lần này, Lâm Bắc Phàm lại rất ngoan ngoãn.
"Lâm Bắc Phàm, giờ thì sao rồi, có thoải mái hơn chút nào hay không?"
Tiểu quận chúa hỏi với vẻ quan tâm.
Lâm Bắc Phàm rên rỉ trong sung sướng: "Thoải mái lắm! Tiểu quận chúa, ngươi tốt quá!"
Tiểu quận chúa tỏ vẻ đắc ý: "Tất nhiên rồi! Phải biết là ta còn chưa bao giờ xoa bóp cho phụ vương như thế đâu đấy, ngươi là người đầu tiên!"
Lâm Bắc Phàm xoa cái đầu nhỏ của tiểu quận chúa: "Ngoan quá! Mấy ngày nữa ta lại làm Bụt Nhảy Tường cho ngươi ăn!"
"Hay lắm hay lắm!"
Tiểu quận chúa lại càng ra sức mà bóp.
Cứ như thế, Lâm Bắc Phàm hưởng thụ sự hầu hạ của mấy người đẹp, thoải mái đến mức muốn bay lên trời luôn.
So tài Viêm Võ ấy à? Cứ mặc kệ nó trước đã!
Thời gian vài ngày trôi qua rất nhanh.
Thời gian càng trôi đi, bầu không khí của cuộc so tài Viêm Võ ngày càng sôi nổi. Khắp các đường lớn ngõ nhỏ, đâu đâu cũng có tiếng bàn tán xôn xao.
"Cuộc so tài Viêm Võ sắp diễn ra rồi, các ngươi nói xem lần này Đại Viêm thắng hay là Đại Võ chúng ta thắng đây?"
"Chuyện này khó mà khẳng định được, lần trước Đại Viêm đã thắng rồi! Nhưng dù sao lần ấy bọn họ cũng có ưu thế sân nhà, thắng cũng dễ hiểu thôi! Lần này chúng ta có ưu thế sân nhà, có lẽ phần thắng rất lớn đấy!"
"Không sai, ở phần thi văn, chúng ta có Lâm tế tửu học vấn mênh mông, được ca tụng là thần tiên trên trời, sao có thể thua được cơ chứ? Ở phần thi võ, nước chúng ta cũng có nhiều nhân tài, cố gắng một chút là sẽ thắng thôi!"
"Lần này, Đại Võ chúng ta tất thắng!"
Đúng lúc đó, ở bàn bên cạnh truyền tới một tiếng cười khẩy: "Đại Võ tất thắng cơ à, đùa kiểu gì thế? Ta thấy phải là Đại Võ tất thua mới đúng! Lần này lão phu đến đây, chính là để xem tại sao Đại Võ lại thua, thua thảm hại như thế nào đấy! Ha ha!"
Chương 340 Cao thủ bí mật
Người dân Đại Võ lập tức không phục.
"Tại sao Đại Võ bọn ta lại thất bại được chứ, ngươi muốn dùng lời nói để dắt mũi dư luận thì có!"
"Chẳng cần nhắc tới những thứ khác, Lâm tế tửu của bọn ta là trạng nguyên lang đỗ đầu tam nguyên đấy, có tài tử nào của nước bạn Đại Viêm sánh được với Lâm tế tửu cơ chứ?"
"Nhìn quần áo hắn ta mặc, chắc hẳn là người từ Đại Viêm tới đây, nên mới nói tốt cho nước mình đấy!"
"Hắn ta vốn muốn làm mọi người nao núng, mọi người đừng để ý đến hắn ta làm gì!"
"Lão phu sẽ nói cho các ngươi biết, tại sao Đại Võ thua không còn nghi ngờ gì nữa nhé!"
Người kia soạt một tiếng, mở một cây quạt ra, chậm rãi mà nói: "Ở phần thi văn, ngoài Lâm Bắc Phàm ra thì Đại Võ các ngươi chẳng có kẻ nào ra mặt được cả! Còn các tuyển thủ của Đại Viêm bọn ta dự thi lần này, tất cả đều tài năng như trạng nguyên! Chúng ta có năm trạng nguyên, các ngươi chỉ có một, làm sao mà các ngươi thắng được đây?"
"Hơn nữa, trạng nguyên lang của các ngươi ẻo lả như nước, đều là loại thấp bé, trông thì đẹp mà vô tích sự! Có khi bọn ta cử bừa một người ra cũng có thể treo trạng nguyên lang của các ngươi lên mà đánh ấy chứ!"
"Ở phần thi võ, các ngươi lại càng không ổn! Chúng ta có một cao thủ Tứ phẩm, bốn cao thủ Ngũ phẩm trẻ tuổi, ai nấy đều có thực lực mạnh mẽ, các ngươi thì có gì nào? Đến cả một cao thủ Tứ phẩm mà các ngươi cũng chẳng có nổi, chắc chắn sẽ chỉ mất mặt xấu hổ mà thôi!"
"Cho nên, lần này nhất định Đại Viêm bọn ta sẽ thành công vang dội!"
"Đại Võ các ngươi, chỉ có thể thất bại thảm hại mà thôi!"
Người kia vừa nói vừa lớn tiếng mà chê cười. Người dân Đại Võ liền nóng máu.
"Nói năng vớ vẩn, sao bọn ta lại thất bại cơ chứ?"
"Ngươi đang ăn nói lung tung, đổi trắng thay đen thì có, Đại Võ bọn ta tất thắng!"
"Đại Viêm các người thua chắc rồi!"
Vì chuyện này mà hai bên tranh cãi ầm ĩ, cãi cọ tới mức mặt đỏ tía tai.
Đúng lúc đó, không biết có ai hô to một tiếng: "Đội thi đấu của Đại Viêm đến rồi!"
Tất cả mọi người đều ló đầu ra ngoài mà nhìn, dưới sự bảo vệ của quân đội Đại Võ, đội thi đấu của Đại Viêm chậm rãi đi tới.
Người đi đầu là các thanh niên đại diện tham gia thi võ, ai nấy đều toát ra vẻ oai phong lẫm liệt, khí độ hiên ngang, vừa nhìn là biết là rồng phượng giữa người thường.
Đi ở phía sau là các tài tử, mặc dù dáng người hơi gầy gò, nhưng ai nấy đều có dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, khí độ siêu phàm, vừa nhìn là biết tài hoa đầy người.
Bọn họ không khỏi nghĩ tới các thanh niên tuấn kiệt của Đại Võ, xem bọn họ có thể tranh tài với người ta hay không.
Nhưng cuối cùng lại phát hiện ra, chỉ nhớ được một mình Lâm Bắc Phàm. Những người khác, thì không thể nhớ ra nổi.
Trong lòng mọi người không khỏi buồn bã, nghi hoặc.
"Chẳng lẽ, Đại Võ ta phải thua hay sao?"
Lúc này, có một vị công tử cả người tràn ngập khí chất phú quý, dưới dự ủng hộ của mọi người, đi tới trước mặt đội tuyển thi đấu của Đại Viêm.
Vị tướng lĩnh dẫn đầu ở phía trước giơ tay ra chặn đường.
"Dừng lại! Đây là khách quý từ Đại Viêm hoàng triều đến, không được vô lễ, mau lui ra đi!"
Vị công tử kia chắp tay, nói với vẻ ngạo mạn: "Bản cung chính là tam hoàng tử của Đại Viêm hoàng triều, Viêm Tinh Hà, cũng là người dẫn đầu đội tuyển dự thi của Đại Viêm!"
Trong đội ngũ của Đại Viêm, tất cả mọi người đều nhận ra tam hoàng tử, cười nói: "Người này đúng là tam hoàng tử, mau cho bọn họ vào đi!"
Sau khi được mọi người xác nhận, các tướng lĩnh mới cho người vào.
"Tam hoàng tử điện hạ, chuyến đi tới Đại Võ lần này, có thu hoạch được gì hay không?"
Có người cười hỏi.
Tam hoàng tử Viêm Tinh Hà gật đầu mỉm cười, nói nhỏ: "Thu hoạch rất lớn ấy chứ! Đúng như trong lời truyền miệng, ở Đại Võ này các phiên vương cắt cứ, tham quan hoành hành, cuộc sống của người dân khó khăn, chẳng khác nào một lão già suy yếu, đã sớm chẳng phải là đối thủ của Đại Viêm chúng ta rồi! Thêm vài năm nữa, chắc hẳn sẽ rầm rầm sụp đổ! Tới lúc đó, chính là thời cơ tốt để các vị kiến công lập nghiệp!"
"Tốt quá rồi!"
Mọi người vô cùng vui mừng.
"Tam hoàng tử điện hạ, cuộc so tài Viêm Võ lần này, liệu Đại Võ bọn họ có thể áp đảo người tài của nước ta hay không?"
Có người hỏi với vẻ lo lắng.
Nụ cười của tam hoàng tử tươi tắn hẳn lên: "Qua sự tìm hiểu của bản cung suốt mấy ngày qua, ngoài cái tên Lâm Bắc Phàm có chút tài hoa kia ra, có thể áp đảo chúng ta ở phần thi văn, thì những kẻ khác hoàn toàn chẳng đáng lo! Lâm Bắc Phàm chỉ có một mình, một bàn tay khó mà vỗ thành tiếng! Cho nên cuộc so tài Viêm Võ lần này, ông trời đứng về phía chúng ta, Đại Viêm chúng ta tất thắng!"
"Tốt quá rồi!"
Mọi người lại càng hài lòng hơn.
"Sư tử vồ thỏ, cũng phải dốc toàn lực! Cho nên, ngày mai sau khi theo ta đi bái kiến nữ đế của Đại Võ, mọi người phải nghỉ ngơi cho thật tốt! Tranh thủ giành lấy chiến thắng vang dội trong cuộc so tài Viêm Võ!"
Tam hoàng tử nói với vẻ hăng hái.
"Vâng, điện hạ!"
Mọi người đáp lời.
Dưới sự sắp xếp của các vị quan lại Lễ bộ, bọn họ bước vào trong dịch quán.
Để ứng phó với cuộc so tài Viêm Võ, bọn họ không ra ngoài đi dạo, rất tuân thủ quy định. Nhưng tới khi trời tối người ngủ, có một bóng người bay vào trong dịch quán, đi tới trước mặt một vị cao thủ Tiên Thiên.
Vậy mà, vị cao thủ Tiên Thiên này lại không hề phát hiện ra, ngủ say như chết.
Bóng người này chỉ quan sát một lát rồi bỏ đi, đi đến trước mặt một cao thủ Tiên Thiên khác rồi lại tiếp tục quan sát.
Khoảng nửa nén hương sau, người này mới lặng lẽ rời khỏi dịch quán.
Trên triều đình Đại Võ, sau khi các quan hô to lời chúc, nữ đế liền nói thẳng vào vấn đề.
"Cuộc so tài Viêm Võ ba năm một lần, lại sắp bắt đầu rồi! Đại Viêm hoàng triều đã phái người dự thi tới lãnh thổ nước ta, một tuần nữa bọn họ sẽ tới kinh thành, tỷ thí với các nhân tài triều ta! Đường ái khanh, chuẩn bị thế nào rồi?"
Cuộc so tài Viêm Võ lần này, Lâm Bắc Phàm có biết.
Đây là cuộc thi do Đại Viêm hoàng triều và Đại Võ hoàng triều phối hợp tổ chức, tương tự như Thế vận hội Olympic, đã có lịch sử hơn trăm năm.
Cứ ba năm một lần, hai nước thay phiên nhau tổ chức.
Trong cuộc so tài Viêm Võ, hai bên cùng phái ra những thanh niên dưới ba mươi tuổi để tranh tài.
Chia thành thi văn và thi võ, thi văn tức là cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, thi võ tất nhiên là so về võ công.
Mặc dù người thắng không được thưởng thứ gì, kẻ thua cũng chẳng bị trừng phạt, nhưng đây là một cuộc tranh giành vinh dự, tranh giành thể diện, điều mà một đất nước coi trọng nhất chính là điều này, nhất định phải giành chiến thắng!
Hơn nữa, còn có thể thể hiện được năng lực của cả một thế hệ của mỗi nước.
Thanh niên càng ưu tú, chứng tỏ đất nước càng phát triển, tương lai sẽ càng tốt đẹp hơn, giúp cho lòng người phấn chấn, có tác dụng cổ vũ sĩ khí.
Sau nhiều năm tổ chức, cuộc so tài này đã trở thành sự kiện lớn mà nhân dân hai nước vô cùng mong đợi.
Cuộc so tài Viêm Võ lần trước do Đại Viêm hoàng triều tổ chức, nên tất nhiên lần này đến lượt Đại Võ.
Lễ bộ thượng thư Triệu Kim Lễ bước ra, chắp tay mà nói: "Khởi bẩm bệ hạ, sau vài tháng chuẩn bị, địa điểm tổ chức cuộc so tài Viêm Võ đã được bố trí xong xuôi, có thể thi đấu bất cứ lúc nào, cho nên bệ hạ không cần phải lo lắng!"
"Được! Vậy những người tham gia thì sao?"
Nữ đế quan tâm đến vấn đề này hơn.
"Bệ hạ, ở phương diện chọn người tham gia, vẫn chưa đủ!"
Trên trán Lễ bộ thượng thư Triệu đại nhân đổ đầy mồ hôi: "Đầu tiên là thi văn, thần đã hỏi thăm rồi, lần này Đại Viêm phái những tài tử trẻ tuổi xuất sắc nhất từ trước đến nay tới! Gồm có những người đỗ đầu tam giáp và người đỗ đầu nhị giáp, tất cả đều chưa tới hai mươi lăm tuổi nhưng đều có tài năng của trạng nguyên, được xưng là Đại Viêm tứ tử!"
Mọi người đều phải hít sâu một hơi. Bốn người đỗ đầu khoa cử đều là thanh niên chưa đầy hai mươi lăm tuổi, hơn nữa đều có tài năng như trạng nguyên, chuyện này thật sự quá khủng khiếp!
Phải hiểu rằng, có rất nhiều người đọc sách dùi mài hơn hai mươi năm, mãi tới khi ba mươi, bốn mươi tuổi mới có thể thi đỗ trạng nguyên.
Ví dụ như Đại Võ bọn họ, đã rất nhiều năm rồi chưa từng xuất hiện vị trạng nguyên nào dưới ba mươi tuổi. Cho nên khi Lâm Bắc Phàm xuất hiện, mới gây ra sự náo động đến như vậy.
Mặt khác, người dẫn đội của Đại Viêm, là tam hoàng tử Viêm Tinh Hà của Đại Viêm, cũng là một vị kỳ lân tài tử học rộng tài cao, đã từng nặc danh tham gia khoa cử! Hắn ta đỗ cả hai vòng, nếu không phải cuối cùng thân phận bị bại lộ, thì có lẽ đã trở thành một vị trạng nguyên đỗ đầu tam nguyên rồi, tài năng và học vấn của hắn ta hoàn toàn không thua kém Lâm tế tửu!"
Mọi người lại hít vào một hơi thật sâu! Người ta có những năm trạng nguyên cơ đấy!
Còn bọn họ lại chỉ có một Lâm tế tửu, lấy một địch năm, phải so thế nào đây? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy phần thắng thật xa vời!
Sắc mặt nữ đế sầm xuống: "Triệu ái khanh, ý của ngươi là, phần thi văn chúng ta thua chắc rồi đấy à?"
Lễ bộ thượng thư Triệu Kim Lễ lau mồ hôi: "Bệ hạ, chúng ta vẫn có phần thắng rất lớn mà! Đây là sân nhà của chúng ta, chúng ta có thể đặt ra những quy tắc có lợi cho mình."
"Ngươi định làm gì hả?"
Nữ đế hỏi.
"Bệ hạ, chúng ta có thể dùng hình thức thi tiếp sức, nếu một người thua sẽ lập tức có người khác tiếp tục, chỉ cần không thua hết toàn bộ thì không tính là thua! Tài tử của nước ta không giỏi bằng người ta nhưng chúng ta có Lâm tế tửu mà, chỉ cần hắn chống đỡ được, thì chúng ta vẫn còn phần thắng!"
Triệu đại nhân lớn giọng mà báo cáo.
Thật sự biến thành lấy một địch năm rồi!
"Nhưng làm như thế, thì Lâm ái khanh sẽ phải chịu khổ mất! Chuyện này..."
Nữ đế đau lòng mà nói.
"Bệ hạ, trước mắt thì đây đã là cách tốt nhất rồi!"
"Mong bệ hạ cân nhắc!"
Dưới sự khuyên bảo của các quan, cuối cùng thì nữ đế cũng phải quyết định: "Xem ra, chỉ có thể dùng cách thi tiếp sức mà thôi! Lâm ái khanh, đành phải làm khó ngươi vậy!"
"Bệ hạ yên tâm, nhất định thần sẽ dốc toàn lực!"
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh đáp. Mọi người lo lắng, nhưng Lâm Bắc Phàm lại không hề lo lắng chút nào.
Hắn có giá trị văn hóa của một thế giới khác, lại dung hợp khuôn mẫu của nhiều nhân vật đỉnh như thế, tương đương với việc hấp thu mọi kinh nghiệm và học vấn của bọn họ, tài hoa nhiều đến mức muốn tràn ra ấy chứ!
Thất bại trước kẻ khác ấy à? Buồn cười!
Nhưng nữ đế và các quan thì đâu có biết!
Nữ đế thấy dáng vẻ bình tĩnh của Lâm Bắc Phàm, tưởng rằng hắn đang giả vờ tỏ ra điềm tĩnh, khuyên nhủ: "Lâm ái khanh, đừng tạo áp lực cho bản thân, cứ làm hết sức mình là được rồi! Nếu có thua, thì trẫm cũng không trách ngươi đâu! Nhưng nếu thắng, tức là ngươi đã lập được công lớn cho triều đình chúng ta, nhất định trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh! Các vị ái khanh, có ý kiến gì hay không?"
"Chúng thần cũng không có ý kiến!"
Các quan cùng đồng thanh.
Chương 337 Cứ giao cho Lâm Ái Khanh phụ trách đi
"Triệu ái khanh, phương diện thi võ bố trí thế nào rồi?"
Nữ đế lại hỏi.
"Khởi bẩm bệ hạ, phương diện thi võ cũng chưa chuẩn bị xong!"
Lễ bộ thượng thư Triệu đại nhân nói với vẻ lo sợ.
"Tại sao phương diện thi võ cũng chưa ổn thỏa thế hả?"
Nữ đế tức giận đến mức muốn giết người.
"Khởi bẩm bệ hạ, lần này Đại Viêm phái năm vị cao thủ trẻ tuổi đến, tất cả đều có tu vi từ Ngũ phẩm trở lên! Trong đó có một người thiên phú hơn người, đạt tới cảnh giới Tứ phẩm, thực lực rất mạnh mẽ! Còn cao thủ thế hệ trẻ của Đại Võ chúng ta, chỉ có ba người đạt tới Ngũ phẩm, hai người đạt tới Lục phẩm!"
Nói xong, giọng nói của Triệu đại nhân cũng nhỏ đi rất nhiều.
Đại Viêm có bốn cao thủ Ngũ phẩm và một cao thủ Tứ phẩm, Đại Võ lại chỉ có ba cao thủ Ngũ phẩm, hai người Lục phẩm!
Nhìn đi nhìn lại, Đại Võ đều sẽ phải thua, không còn phải nghi ngờ gì nữa!
Chỉ một Tứ phẩm của người ta, cũng có thể diệt sạch Đại Võ!
Ngực nữ đế phập phồng: "Triệu Kim Lễ, trẫm đã cho ngươi những mấy tháng để chuẩn bị, mà ngươi chỉ tìm được những kẻ này thôi sao? Những người này, làm nên trò trống gì được cơ chứ? Ngươi định để Đại Võ chúng ta trở thành trò cười đấy à?"
Triệu thượng thư cười gượng, chắp tay mà nói: "Bệ hạ, thần đã tìm khắp tam quân, từ Lục Phiến Môn, Cẩm Y Vệ..., thậm chí là người giang hồ cũng không bỏ qua, nhưng thật sự không thể chọn được ai cả, mong bệ hạ thứ tội!"
Sắc mặt nữ đế sầm xuống, cuối cùng chỉ có thể thở dài vì bất lực. Đại Võ ngày một suy tàn, đất nước già cỗi.
Phiên vương cắt cứ, tham quan ô lại hoành hành. Bách tính khó khăn, triều đình khó mà tồn tại.
Hoàn cảnh khốc liệt thế này, vốn không thể bồi dưỡng nên nhân tài hữu dụng.
Cho dù có xuất hiện một, hai người tài, thì cũng cảm thấy rất thất vọng với Đại Võ, không cống hiến cho triều đình mà lại chạy sang nước khác.
Ví dụ như Đại Viêm, bọn họ đang ở thời kỳ cường thịnh, nhân tài xuất hiện nhiều không đếm xuể.
Nhớ lại hai trăm năm trước, Đại Võ của bọn họ cũng như vậy, nhân tài mọc lên như nấm, uy chấn tứ hải, khắp nơi e dè, cứ như thể trở thành trung tâm của thế giới vậy!
Hiện giờ, tất cả đã tan thành mây khói!
Lúc này, ánh mắt của nữ đế lại không kìm được mà hướng về phía Lâm Bắc Phàm. Người này, là một Tông Sư trẻ tuổi giấu tài.
Ngay cả kiếm tiên và đao thánh có thanh danh hiển hách, cũng bị hắn dễ dàng đánh bại, nếu có hắn ra tay thì không thành vấn đề rồi.
Chỉ tiếc là, tên khốn nạn này lại thích giấu diếm tài năng, ôi chao!
"Các vị ái khanh, có thượng sách gì hay không?"
Các quan quay sang nhìn nhau, khoảng cách quá lớn, dùng cách gì cũng không có tác dụng. Lúc này, Lâm Bắc Phàm đứng dậy: "Bệ hạ, thần có một kế!"
Ánh mắt của nữ đế sáng lên: "Ái khanh có kế sách gì, mau nói đi!"
"Bệ hạ, các vị đại nhân, mọi người đã từng nghe về cố sự Điền Kỵ đua ngựa hay chưa?"
Lâm Bắc Phàm cười nói.
...
"Điền Kỵ đua ngựa sao?"
Mọi người đều ngơ ngác.
"Từ thời xa xưa, có một đất nước được gọi là Tề Quốc, người dân nước ấy đều thích ngựa, thích đua ngựa! Trong đó có một người tên là Điền Kỵ, thường xuyên đua ngựa với quốc chủ Tề Uy Vương! Nhưng ngựa của hắn ta không tốt bằng của Tề Uy Vương, các ngươi có biết, sau đó hắn ta làm thế nào mà thắng được hay không?"
"Làm sao mà thắng được vậy?"
Mọi người đồng thanh hỏi.
"Vì có một binh lính phát hiện ra rằng, ngựa của Điền Kỵ không tốt bằng của Tề Uy Vương, còn những con ngựa cùng một đẳng cấp, thì chênh lệch không nhiều! Ngựa không cùng một đẳng cấp, mới tạo nên chênh lệch lớn! Cho nên, hắn ta đã kiến nghị với Điền Kỵ, dùng ngựa thượng đẳng của hắn ta để đấu với ngựa trung đẳng của Tề Uy Vương. Dùng ngựa trung đẳng của hắn ta, để đấu với ngựa hạ đẳng của Tề Uy Vương. Dùng ngựa hạ đẳng của hắn ta, đấu với ngựa thượng đẳng của Tề Uy Vương."
"Như vậy thì..."
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Ngựa thượng đẳng của Điền Kỵ mạnh hơn ngựa trung đẳng của Tề Uy Vương, thắng một ván! Ngựa trung đẳng của Điền Kỵ mạnh hơn ngựa hạ đẳng của Tề Uy Vương, thắng thêm ván nữa! Con ngựa hạ đẳng của Điền Kỵ, chắc chắn không thể sánh bằng ngựa thượng đẳng của Tề Uy Vương, thua một ván! Ba ván thắng hai ván, Điền Kỵ thắng!"
"Cuộc thi võ của chúng ta, cũng giống như Điền Kỵ đua ngựa vậy!"
Ánh mắt của mọi người sáng lên, dường như đã nghĩ tới điều gì đó.
"Nhưng chúng ta chỉ có ba cao thủ Ngũ phẩm, phải đảm bảo bọn họ toàn thắng, thì mới có thể thắng trận thi võ! Còn phía bọn họ kém nhất cũng đều là Ngũ phẩm cả, làm sao mà chúng ta thắng nổi đây?"
Có người đặt ra nghi vấn.
"Bệ hạ, chúng ta có thể thu thập thông tin liên quan đến những người tham gia thi võ của Đại Viêm, phân tích thực lực của ba người yếu nhất, rút ra nhược điểm của bọn họ, tìm ra cách đánh thắng! Sau đó, chúng ta huấn luyện người của chúng ta tập trung vào một điểm! Như thế, phần thắng sẽ lớn!"
Lâm Bắc Phàm lớn giọng mà báo cáo.
Cuối cùng nữ đế cũng vui vẻ trở lại: "Ý kiến này không tồi! Các vị ái khanh, có ý kiến gì muốn bổ sung hay không?"
"Chúng thần cũng không có ý kiến gì khác!"
Các quan cùng đồng thanh nói.
"Được! Cứ làm theo kế sách này đi! Việc này cứ giao cho..."
Ánh mắt của nữ đế đặt lên người Lâm Bắc Phàm, cười nói: "Lâm ái khanh phụ trách đi!"
Chương 338 Chẳng có chút hi vọng nào cả
"Đúng vậy, cùng một việc không nên phiền tới hai người!"
Nữ đế cười khanh khách: "Ái khanh, đề nghị này do ngươi đưa ra, tất nhiên phải do ngươi phụ trách, trẫm tin rằng nhất định ngươi sẽ không để trẫm phải thất vọng!"
Lâm Bắc Phàm hơi hoảng hốt: "Nhưng mà bệ hạ, vi thần không làm được đâu!"
Ta là một tên tham quan hết lòng vì công việc!
Việc gì không có lợi ích, còn lâu hắn mới chịu làm!
"Trẫm không cần biết, trẫm cứ giao cho ngươi đấy! Trong số các văn võ bá quan, chỉ có ngươi khiến trẫm yên tâm nhất! Ngươi muốn dùng gì thì cứ dùng nấy, trẫm hoàn toàn ủng hộ ngươi!"
Nữ đế cười nói.
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm lập tức thay đổi: "Bệ hạ, thần cần năm mươi vạn lượng làm kinh phí, mong bệ hạ ân chuẩn!"
Nữ đế: "..."
Được lắm, thật sự được voi đòi tiên! Lấy năm mươi vạn làm kinh phí, thế mà hắn cũng dám mở miệng!
"Được! Trẫm phê chuẩn cho ngươi năm mươi vạn kinh phí! Các vị ái khanh, ai có ý kiến gì thì nói đi, trẫm sẽ giao nhiệm vụ này cho người đó, nếu không hoàn thành thì trị tội!"
Nữ đế lớn tiếng mà nói.
Các quan đang định lên tiếng, tất cả đều rụt cổ về. Lâm Bắc Phàm hớn hở ra mặt: "Tạ bệ hạ!"
"Nhưng Lâm tế tửu là người đọc sách, chuyện này... có phù hợp không?"
Lễ bộ thượng thư khuyên nhủ.
Nữ đế quát lên: "Câm miệng! Lâm ái khanh còn hữu dụng hơn ngươi! Trẫm cho ngươi thời gian mấy tháng để chuẩn bị, kết quả ngươi lại đưa ra thành quả như thế đấy à? Làm trẫm quá thất vọng rồi."
Triệu Kim Lễ bị mắng đến nỗi phải rụt đầu lại, trong lòng cảm thấy vô cùng uất ức.
Hắn ta cố gắng làm nhiều việc như thế, không có công lao thì cũng có khổ lao mà, chẳng những không được bệ hạ khen ngợi, mà còn bị bệ hạ mắng một trận ngay trước mặt văn võ bá quan.
Hắn ta ôm ngực, trong lòng lạnh lẽo như nước tháng hai!
Sau buổi triều sáng, Lâm Bắc Phàm liền tới các bộ ngành như Lục Phiến Môn, Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng để tìm hiểu kỹ thêm về tin tức và tài liệu của các tuyển thủ của Đại Viêm hoàng triều tới đây dự thi, từ đó đưa ra biện pháp tương ứng.
Nhưng những bộ ngành này cũng chẳng biết gì nhiều, đành phải chờ bọn họ đến kinh thành rồi mới tính tới bước tiếp theo.
Đêm khuya hắn mới về nhà, tiểu quận chúa đã chờ ở Lâm phủ từ lâu.
Thấy Lâm Bắc Phàm về, nàng lập tức hào hứng mà ríu rít nói: "Lâm Bắc Phàm, nghe nói lần so tài Viêm Võ này, ngươi sẽ đại diện cho Đại Võ chúng ta tham gia thi văn! Phần thi võ, nghe nói cũng do ngươi phụ trách, có thật không vậy?
Mọi người nghe vậy, đều rất hào hứng.
Lý Sư Sư cười nói: "Phu quân tham gia thi văn sao? Thật ra với học vấn của phu quân, thực lực đúng như danh tiếng, nhất định có thể thắng hạng nhất trong cuộc thi! Nhưng điều khiến thiếp thân cảm thấy bất ngờ là, tại sao phu quân còn phụ trách cả phần võ đấu nữa vậy? Phu quân chỉ là một người đọc sách thôi mà, đâu biết dùng đao dùng thương!"
Tiểu quận chúa giải thích: "Nghe nói, cuộc so tài Viêm Võ lần này, ở phương diện thi võ chúng ta không chuẩn bị ổn thỏa nên rất có thể sẽ bị thua! Nhưng Lâm Bắc Phàm đã đưa ra một kế sách, rất có thể sẽ chuyển bại thành thắng! Cho nên, sau khi cân nhắc kỹ càng nữ đế tỷ tỷ đã giao nhiệm vụ này cho hắn!"
"Ra là như thế!"
Mạc Như Sương nói với vẻ hơi kiêu ngạo: "Công tử, tài năng của ngươi quả thực nên được triều đình trọng dụng! Nếu trong cuộc so tài Viêm Võ lần này, ngươi thắng cả văn cả võ, thì nhất định sẽ danh chấn thiên hạ đấy!"
Quách thiếu soái rất kích động: "Công tử, đây là cơ hội rạng danh hiếm có đấy!"
Hai vị hòa thượng: "A di đà phật! Sư phụ (sư công) thật giỏi quá!"
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, cười gượng rồi nói: "Có gì tốt cơ chút, đây chẳng phải chuyện tốt lành gì đâu, phiền phức đến nỗi đầu ta muốn nổ tung rồi ấy chứ!"
"Chuyện này là thế nào vậy?"
Mọi người hơi tiếc nuối.
"Trước tiên nói về việc thi văn nhé, mặc dù chính ta ra tay, nhưng tình hình cũng chẳng lạc quan!"
Lâm Bắc Phàm liên tục cười gượng rồi nói: "Cả năm thanh niên tuấn kiệt dưới ba mươi tuổi mà Đại Viêm phái đi, đều có tài như trạng nguyên vậy! Trong đó, tam hoàng tử của Đại Viêm bọn họ, Viêm Tinh Hà, thật sự là văn khúc tinh trên trời hạ phàm, là một vị trạng nguyên đỗ đầu tam nguyên, học vấn của hắn ta và ta không biết ai hơn ai kém đâu!"
"Còn Đại Võ chúng ta, trong đám thanh niên trẻ tuổi, ngoài ta ra thì vốn chẳng có mấy người ra mặt được! Có thể nói là, trong cuộc thi văn lần này, ta phải lấy một địch lại năm người bọn họ, thật sự rất khó đấy!"
"Ôi sao lại như thế cơ chứ?"
Mọi người lại lần nữa phải tiếc nuối.
"Thi văn có ta chèo chống, vẫn còn có một tia hy vọng chiến thắng, nhưng về phần thi võ..."
Lâm Bắc Phàm thở dài thườn thượt: "Vốn chẳng có chút hy vọng nào cả!"
"Hả?"
Mọi người lại càng tiếc nuối.
Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục giải thích: "Trong lần thi võ này, Đại Viêm phái ra bốn cao thủ Ngũ phẩm, một cao thủ Tứ phẩm, tất cả đều là võ giả thiếu niên vô cùng ưu tú! Còn Đại Võ chúng ta, lại chỉ có ba cao thủ Ngũ phẩm, hai cao thủ Lục phẩm! Không cần ta phải nhiều lời, sự chênh lệch giữa hai bên mọi người đều hiểu cả phải không?"
Mọi người đồng loạt hít một hơi thật sâu.
Quách Thiếu Soái không nhịn được liền nói: "Bốn cao thủ Ngũ phẩm và một cao thủ Tứ phẩm, chúng ta căn bản không thể thắng nổi!"
Mạc Như Sương gật đầu, cười gượng mà nói: "Phải đấy, thua kém nhiều quá! Chỉ một mình vị cao thủ Tứ phẩm phía bên kia, đã đủ để treo mấy tuyển thủ của chúng ta lên đánh một lượt rồi, cơ hội chiến thắng rất xa vời!"
"Xem ra, thi võ lần này chúng ta sẽ thua rồi!"
Chương 339 Để ta xoa bóp cho ngươi nhé
Lâm Bắc Phàm lại thở dài: "Cho nên đây mới là nguyên nhân khiến ta buồn phiền, thật sự chẳng thể nhìn thấy phần thắng!"
Mọi người cũng thở dài một hơi thật sâu.
Mặc dù, phần lớn mọi người đều rất thất vọng về triều đình, nhưng dù sao hắn cũng là người đại diện cho đất nước một cách chính thức.
Nếu Đại Võ hoàng triều thua, cũng tức là bọn họ thua. Đây là điều mà bất cứ người dân Đại Võ nào cũng khó mà chấp nhận nổi.
"Nhưng mà, thành sự tại nhân!"
Vẻ mặt Lâm Bắc Phàm trở nên cứng rắn: "Cho dù có muôn vàn khó khăn, ta cũng sẽ dốc toàn lực mà đánh trận này! Cho dù phải giống như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, chết không có chỗ chôn thây, ta cũng nhất quyết không cúi đầu! Dù có thế nào, thì sống lưng của Đại Võ ta cũng không được cong, linh hồn của Đại Võ ta không được mất, tinh thần của Đại Võ ta vĩnh viễn không thể bị tiêu diệt!"
"Công tử (tướng công)"
Mọi người vô cùng cảm động. Đúng lúc ấy, cả người Lâm Bắc Phàm hơi nghiêng đi. Lý Sư Sư hoảng hốt: "Tướng công, ngươi làm sao thế này?"
"Có thể là vì cuộc so tài Viêm Võ lao tâm lao lực quá, nên đầu ta hơi choáng váng!"
Lâm Bắc Phàm vừa loạng choạng vừa nói.
"Phu quân mau ngồi xuống đi, thiếp thân xoa bóp đầu cho ngươi, thư giãn tinh thần!"
Lý Sư Sư vội vàng đỡ Lâm Bắc Phàm ngồi xuống, sau đó đứng sau lưng Lâm Bắc Phàm, giơ tay ra ấn vào huyệt thái dương của Lâm Bắc Phàm, giúp Lâm Bắc Phàm thư giãn.
"Tướng công, bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Lâm Bắc Phàm nhắm mắt lại mà hưởng thụ: "Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn Sư Sư!"
"Tướng công, giữa ngươi và ta sao phải khách sáo chứ?"
Lý Sư Sư mỉm cười, có thể giúp phu quân phân ưu, nàng rất vui.
Đúng lúc ấy, tay của Lâm Bắc Phàm liên tục run lên mấy lần.
"Công tử, tay của ngươi bị làm sao thế kia?"
Mạc Như Sương hoảng hốt.
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ đau khổ: "Có lẽ là vì vất vả lo liệu cuộc so tài Viêm Võ, bị thiếu máu, nên chân tay hơi bất thường một chút, không khống chế được bản thân!:
"Công tử, ta giúp ngươi thư giãn một chút!"
Mạc Như Sương cầm cánh tay Lâm Bắc Phàm, nhẹ nhàng xoa bóp.
"Công tử, bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Lâm Bắc Phàm rất cảm động: "Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn ngươi, Như Sương!"
"Công tử đừng khách sáo!"
Mạc Như Sương mỉm cười.
Đột nhiên, chân của Lâm Bắc Phàm run lên, không cẩn thận mà đá trúng mông Quách Thiếu Soái.
Quách Thiếu Soái hoảng sợ: "Công tử, chân của ngươi bị làm sao vậy?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, yếu ớt mà nói: "Không phải ta vừa nói đó sao, vì vất vả quá, máu không lưu thông đủ nên tay chân thất thường, bây giờ không khống chế được chân nữa rồi! Xin lỗi nhé, Thiếu Soái!"
Quách Thiếu Soái thông cảm cho hắn: "Công tử, ta xoa bóp cho ngươi nhé!"
Nói rồi, hắn ta liền ngồi xổm xuống.
Đúng lúc đó, chân của Lâm Bắc Phàm lại giật một lần nữa, Quách Thiếu Soái ngã xuống đất kêu một tiếng: "Oái!"
Lâm Bắc Phàm vô cùng đau khổ: "Thiếu Soái, xin lỗi nhé! Ta không cố ý đâu!"
"Không sao đâu công tử, ta hiểu mà!"
Quách Thiếu Soái nói với vẻ quan tâm, sau đó lại tới gần.
Lâm Bắc Phàm lại tung một cước nữa.
"Ối! Công tử, chân ngươi khỏe quá, có thể khống chế lại một chút được không?"
"Ta không khống chế nổi đâu, ngươi có thể nhẫn nhịn một chút được không?"
Tiểu quận chúa: "Cứ để ta đi, không có việc gì mà tiểu quận chúa ta đây không làm được!"
Tiểu quận chúa ngồi xổm xuống, ôm lấy một chân của Lâm Bắc Phàm đặt ở trước mặt mình rồi bắt đầu ra vẻ thành thục mà bóp.
Lần này, Lâm Bắc Phàm lại rất ngoan ngoãn.
"Lâm Bắc Phàm, giờ thì sao rồi, có thoải mái hơn chút nào hay không?"
Tiểu quận chúa hỏi với vẻ quan tâm.
Lâm Bắc Phàm rên rỉ trong sung sướng: "Thoải mái lắm! Tiểu quận chúa, ngươi tốt quá!"
Tiểu quận chúa tỏ vẻ đắc ý: "Tất nhiên rồi! Phải biết là ta còn chưa bao giờ xoa bóp cho phụ vương như thế đâu đấy, ngươi là người đầu tiên!"
Lâm Bắc Phàm xoa cái đầu nhỏ của tiểu quận chúa: "Ngoan quá! Mấy ngày nữa ta lại làm Bụt Nhảy Tường cho ngươi ăn!"
"Hay lắm hay lắm!"
Tiểu quận chúa lại càng ra sức mà bóp.
Cứ như thế, Lâm Bắc Phàm hưởng thụ sự hầu hạ của mấy người đẹp, thoải mái đến mức muốn bay lên trời luôn.
So tài Viêm Võ ấy à? Cứ mặc kệ nó trước đã!
Thời gian vài ngày trôi qua rất nhanh.
Thời gian càng trôi đi, bầu không khí của cuộc so tài Viêm Võ ngày càng sôi nổi. Khắp các đường lớn ngõ nhỏ, đâu đâu cũng có tiếng bàn tán xôn xao.
"Cuộc so tài Viêm Võ sắp diễn ra rồi, các ngươi nói xem lần này Đại Viêm thắng hay là Đại Võ chúng ta thắng đây?"
"Chuyện này khó mà khẳng định được, lần trước Đại Viêm đã thắng rồi! Nhưng dù sao lần ấy bọn họ cũng có ưu thế sân nhà, thắng cũng dễ hiểu thôi! Lần này chúng ta có ưu thế sân nhà, có lẽ phần thắng rất lớn đấy!"
"Không sai, ở phần thi văn, chúng ta có Lâm tế tửu học vấn mênh mông, được ca tụng là thần tiên trên trời, sao có thể thua được cơ chứ? Ở phần thi võ, nước chúng ta cũng có nhiều nhân tài, cố gắng một chút là sẽ thắng thôi!"
"Lần này, Đại Võ chúng ta tất thắng!"
Đúng lúc đó, ở bàn bên cạnh truyền tới một tiếng cười khẩy: "Đại Võ tất thắng cơ à, đùa kiểu gì thế? Ta thấy phải là Đại Võ tất thua mới đúng! Lần này lão phu đến đây, chính là để xem tại sao Đại Võ lại thua, thua thảm hại như thế nào đấy! Ha ha!"
Chương 340 Cao thủ bí mật
Người dân Đại Võ lập tức không phục.
"Tại sao Đại Võ bọn ta lại thất bại được chứ, ngươi muốn dùng lời nói để dắt mũi dư luận thì có!"
"Chẳng cần nhắc tới những thứ khác, Lâm tế tửu của bọn ta là trạng nguyên lang đỗ đầu tam nguyên đấy, có tài tử nào của nước bạn Đại Viêm sánh được với Lâm tế tửu cơ chứ?"
"Nhìn quần áo hắn ta mặc, chắc hẳn là người từ Đại Viêm tới đây, nên mới nói tốt cho nước mình đấy!"
"Hắn ta vốn muốn làm mọi người nao núng, mọi người đừng để ý đến hắn ta làm gì!"
"Lão phu sẽ nói cho các ngươi biết, tại sao Đại Võ thua không còn nghi ngờ gì nữa nhé!"
Người kia soạt một tiếng, mở một cây quạt ra, chậm rãi mà nói: "Ở phần thi văn, ngoài Lâm Bắc Phàm ra thì Đại Võ các ngươi chẳng có kẻ nào ra mặt được cả! Còn các tuyển thủ của Đại Viêm bọn ta dự thi lần này, tất cả đều tài năng như trạng nguyên! Chúng ta có năm trạng nguyên, các ngươi chỉ có một, làm sao mà các ngươi thắng được đây?"
"Hơn nữa, trạng nguyên lang của các ngươi ẻo lả như nước, đều là loại thấp bé, trông thì đẹp mà vô tích sự! Có khi bọn ta cử bừa một người ra cũng có thể treo trạng nguyên lang của các ngươi lên mà đánh ấy chứ!"
"Ở phần thi võ, các ngươi lại càng không ổn! Chúng ta có một cao thủ Tứ phẩm, bốn cao thủ Ngũ phẩm trẻ tuổi, ai nấy đều có thực lực mạnh mẽ, các ngươi thì có gì nào? Đến cả một cao thủ Tứ phẩm mà các ngươi cũng chẳng có nổi, chắc chắn sẽ chỉ mất mặt xấu hổ mà thôi!"
"Cho nên, lần này nhất định Đại Viêm bọn ta sẽ thành công vang dội!"
"Đại Võ các ngươi, chỉ có thể thất bại thảm hại mà thôi!"
Người kia vừa nói vừa lớn tiếng mà chê cười. Người dân Đại Võ liền nóng máu.
"Nói năng vớ vẩn, sao bọn ta lại thất bại cơ chứ?"
"Ngươi đang ăn nói lung tung, đổi trắng thay đen thì có, Đại Võ bọn ta tất thắng!"
"Đại Viêm các người thua chắc rồi!"
Vì chuyện này mà hai bên tranh cãi ầm ĩ, cãi cọ tới mức mặt đỏ tía tai.
Đúng lúc đó, không biết có ai hô to một tiếng: "Đội thi đấu của Đại Viêm đến rồi!"
Tất cả mọi người đều ló đầu ra ngoài mà nhìn, dưới sự bảo vệ của quân đội Đại Võ, đội thi đấu của Đại Viêm chậm rãi đi tới.
Người đi đầu là các thanh niên đại diện tham gia thi võ, ai nấy đều toát ra vẻ oai phong lẫm liệt, khí độ hiên ngang, vừa nhìn là biết là rồng phượng giữa người thường.
Đi ở phía sau là các tài tử, mặc dù dáng người hơi gầy gò, nhưng ai nấy đều có dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, khí độ siêu phàm, vừa nhìn là biết tài hoa đầy người.
Bọn họ không khỏi nghĩ tới các thanh niên tuấn kiệt của Đại Võ, xem bọn họ có thể tranh tài với người ta hay không.
Nhưng cuối cùng lại phát hiện ra, chỉ nhớ được một mình Lâm Bắc Phàm. Những người khác, thì không thể nhớ ra nổi.
Trong lòng mọi người không khỏi buồn bã, nghi hoặc.
"Chẳng lẽ, Đại Võ ta phải thua hay sao?"
Lúc này, có một vị công tử cả người tràn ngập khí chất phú quý, dưới dự ủng hộ của mọi người, đi tới trước mặt đội tuyển thi đấu của Đại Viêm.
Vị tướng lĩnh dẫn đầu ở phía trước giơ tay ra chặn đường.
"Dừng lại! Đây là khách quý từ Đại Viêm hoàng triều đến, không được vô lễ, mau lui ra đi!"
Vị công tử kia chắp tay, nói với vẻ ngạo mạn: "Bản cung chính là tam hoàng tử của Đại Viêm hoàng triều, Viêm Tinh Hà, cũng là người dẫn đầu đội tuyển dự thi của Đại Viêm!"
Trong đội ngũ của Đại Viêm, tất cả mọi người đều nhận ra tam hoàng tử, cười nói: "Người này đúng là tam hoàng tử, mau cho bọn họ vào đi!"
Sau khi được mọi người xác nhận, các tướng lĩnh mới cho người vào.
"Tam hoàng tử điện hạ, chuyến đi tới Đại Võ lần này, có thu hoạch được gì hay không?"
Có người cười hỏi.
Tam hoàng tử Viêm Tinh Hà gật đầu mỉm cười, nói nhỏ: "Thu hoạch rất lớn ấy chứ! Đúng như trong lời truyền miệng, ở Đại Võ này các phiên vương cắt cứ, tham quan hoành hành, cuộc sống của người dân khó khăn, chẳng khác nào một lão già suy yếu, đã sớm chẳng phải là đối thủ của Đại Viêm chúng ta rồi! Thêm vài năm nữa, chắc hẳn sẽ rầm rầm sụp đổ! Tới lúc đó, chính là thời cơ tốt để các vị kiến công lập nghiệp!"
"Tốt quá rồi!"
Mọi người vô cùng vui mừng.
"Tam hoàng tử điện hạ, cuộc so tài Viêm Võ lần này, liệu Đại Võ bọn họ có thể áp đảo người tài của nước ta hay không?"
Có người hỏi với vẻ lo lắng.
Nụ cười của tam hoàng tử tươi tắn hẳn lên: "Qua sự tìm hiểu của bản cung suốt mấy ngày qua, ngoài cái tên Lâm Bắc Phàm có chút tài hoa kia ra, có thể áp đảo chúng ta ở phần thi văn, thì những kẻ khác hoàn toàn chẳng đáng lo! Lâm Bắc Phàm chỉ có một mình, một bàn tay khó mà vỗ thành tiếng! Cho nên cuộc so tài Viêm Võ lần này, ông trời đứng về phía chúng ta, Đại Viêm chúng ta tất thắng!"
"Tốt quá rồi!"
Mọi người lại càng hài lòng hơn.
"Sư tử vồ thỏ, cũng phải dốc toàn lực! Cho nên, ngày mai sau khi theo ta đi bái kiến nữ đế của Đại Võ, mọi người phải nghỉ ngơi cho thật tốt! Tranh thủ giành lấy chiến thắng vang dội trong cuộc so tài Viêm Võ!"
Tam hoàng tử nói với vẻ hăng hái.
"Vâng, điện hạ!"
Mọi người đáp lời.
Dưới sự sắp xếp của các vị quan lại Lễ bộ, bọn họ bước vào trong dịch quán.
Để ứng phó với cuộc so tài Viêm Võ, bọn họ không ra ngoài đi dạo, rất tuân thủ quy định. Nhưng tới khi trời tối người ngủ, có một bóng người bay vào trong dịch quán, đi tới trước mặt một vị cao thủ Tiên Thiên.
Vậy mà, vị cao thủ Tiên Thiên này lại không hề phát hiện ra, ngủ say như chết.
Bóng người này chỉ quan sát một lát rồi bỏ đi, đi đến trước mặt một cao thủ Tiên Thiên khác rồi lại tiếp tục quan sát.
Khoảng nửa nén hương sau, người này mới lặng lẽ rời khỏi dịch quán.
Bình luận facebook