• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (7 Viewers)

  • Chương 36-40

Chương 36 Lâm ái khanh thật khổ quá!

“Sư Sư, sao ngươi lại khóc?” Lâm Bắc Phàm kinh ngạc.

Lý Sư Sư chợt lắc đầu, cười đáp: “Sư Sư không khóc! Đây là mừng! Là kích động!”

Mừng cái gì?

Kích động cái gì?

Nói thật, Lâm Bắc Phàm vô cùng khó hiểu!

Phải biết rằng những chuyện mà hắn làm hiện tại đều là chuyện mất đầu như chơi, bao giờ đầu rơi cũng chẳng biết, Lý Sư Sư thân là người đi theo hắn không phải nên nơm nớp lo sợ, nên cảm thấy sợ hãi hay sao?

Sao ngược lại... lại vui mừng kích động được?

Đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp đó của nàng thật dịu dàng thẹn thùng, tràn đầy tình yêu, trong mắt chỉ toàn là hắn khiến hắn có hơi mất tự nhiên.

Vì thế hắn hung dữ nói: “Sư Sư, bây giờ ngươi đã biết thân phận thật sự của ta! Ngươi nói xem ta nên làm thế nào với ngươi đây? Dù sao thân phận của ta vẫn càng ít người biết càng tốt!”

Lý Sư Sư lại cười, dũng cảm bước từng bước lại gần Lâm Bắc Phàm: “Cho dù đại nhân đối xử với ta thế nào, muốn giết muốn róc xương muốn làm gì cũng được hết! Nhưng trước đó, Sư Sư hy vọng có thể trở thành nữ nhân của ngươi!”

Lý Sư Sư đột nhiên bổ nhào tới ôm chặt cổ Lâm Bắc Phàm, dán mặt mình vào mặt hắn.

Cảm giác được hơi ấm trong lòng, Lâm Bắc Phàm hít thở dồn dập: “Không hối hận chứ?”

“Sư Sư... đến chết cũng không hối hận!”

Vì thế Lâm Bắc Phàm ôm người đẹp trong lòng lao về phía giường.

Trăng sáng sao thưa, vợ chồng hòa hợp.

Mà lúc này, bóng trắng bên ngoài cửa sổ đã biến mất không thấy nữa.

Trong hoàng cung, bóng trắng báo cáo những chuyện mắt thấy tai nghe tối nay lại cho nữ đế một cách chi tiết.

“Triều đình đã ô uế hết rồi! Trên có hôn quân dưới có nịnh thần, cho dù ngươi không tham ô thì người khác cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách khiến ngươi tham ô! Nếu ngươi vẫn không tham ô như cũ vậy bọn họ sẽ nghĩ đủ mọi cách kéo ngươi xuống ngựa!”

“Bây giờ triều đình hoàn toàn không dung chứa nổi một vị quan thanh liêm đâu!”

“Giống như một chậu mực đen, một giọt nước sạch nhỏ xuống cũng không bao giờ có thể rửa sạch được!”

“Nếu đã như vậy tại sao ta không cùng một giuộc với chúng?”

“Bọn họ tham thì ta phải tham hơn bọn họ! Bọn họ gian thì ta phải gian hơn bọn họ! Bằng không, làm sao đấu lại bọn họ đây?”

“Sự trong sạch... không đáng kể! Dù sao ta cũng chưa từng nghĩ đến việc làm quan cả đời, cần mấy thứ như danh dự này làm gì? Có thể làm bao lâu thì làm bấy lâu, không làm được nữa thì chạy, mai danh ẩn tích lại làm một hảo hán! Trời đất rộng lớn có chỗ nào mà ta không đi được?”

“Mơ ước lớn nhất của ta không phải là làm quan, mà là làm một võ lâm hào hiệp hành tẩu giang hồ, trừ bạo giúp kẻ yếu, có ơn báo ơn có thù tất báo...”

...

Nữ đế rơi vào trầm tư, rất lâu sau nàng mới chợt thở dài: “Lâm ái khanh, thiệt thòi cho ngươi quá!”

Nàng quá hiểu nỗi khổ của Lâm Bắc Phàm!

Vì lê dân trăm họ không thể không từ bỏ ước mơ của mình dấn thân vào chốn quan trường, trở thành tham quan người người chán ghét.

Mà nàng cũng như vậy, vì giang sơn xã tắc không thể không giả làm một tên hôn quân!

Một người vì dân, một người vì nước!

Mà toàn bộ những việc Lâm Bắc Phàm làm còn khó hơn nàng gấp trăm lần!

Nàng tốt xấu gì vẫn là hoàng đế của Đại Võ, lên ngôi danh chính ngôn thuận, cho dù người bên dưới có không bằng lòng thế nào cũng chỉ có thể bằng mặt mà không bằng lòng.

Nhưng Lâm Bắc Phàm thì sao?

Khắp triều văn võ bá quan đều là kẻ địch, chỉ cần đi sai một bước vậy sẽ ngàn kiếp không phục!

Dân chúng thiên hạ lại không để ý đến hắn, chửi hắn là tham quan ô lại!

Đưa mắt nhìn chỉ toàn là kẻ địch, lại không có ai là trợ thủ, chỉ có thể một mình ôm theo niềm tin, vô cùng cô độc!

Nữ đế lại thở dài một tiếng, trong lòng tràn đầy vẻ thương tiếc: “Lâm ái khanh thật khổ quá.”

“Đúng vậy, hắn thật sự quá khổ! Từ bỏ toàn bộ sự theo đuổi để dấn thân vào nơi quan trường dơ bẩn, đấu với tham quan, đấu với gian thần, đấu với tất cả những điều bất công, lại vừa phải nhẫn nhịn lưng đeo tiếng xấu, nghị lực của hắn đã có thể so với thánh nhân tối cao trong nhân gian!” Bóng trắng cũng thở dài theo.

Nàng ta gần như đã tu luyện đến tuyệt đỉnh nhân gian rồi, bình tĩnh hòa nhã, không quan tâm vinh nhục, không lay chuyển trước ngoại vật!

Thế nhưng hôm nay là lần đầu tiên nàng ta lộ ra vẻ xúc động vì một người!

Thực lực nhỏ bé nhưng nội tâm lại tràn đầy năng lực mạnh mẽ.

Tuy cơ thể nhỏ nhưng nhân cách vĩ đại!

“Không! Hắn không chỉ có một mình!”

Nữ đế kích động đứng dậy: “Hắn không có trợ thủ vậy trẫm sẽ là trợ thủ lớn nhất của hắn! Hắn không có chỗ dựa vậy trẫm sẽ là chỗ dựa lớn nhất cho hắn, để quân thần chúng ta đồng tâm hiệp lực thay đổ Đại Võ!”

“Bệ hạ anh minh!” Bóng trắng cúi người.

Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm tỉnh lại trong mùi hương da thịt của người phụ nữ.

“Phu quân, thiếp thân thay áo cho ngươi!”

“Phu quân, thiếp thân thay giày cho ngươi!”

“Phu quân...”

...

Lâm Bắc Phàm có hơi mất tự nhiên: “Được rồi Sư Sư, mấy thứ này ta có thể tự làm, không cần làm phiền ngươi!”

“Nhưng đây vốn là chuyện thiếp thân nên làm, hơn nữa thiếp thân thích mà!” Lý Sư Sư liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, tiếp tục hầu hạ hắn.

Chỉ một cái liếc mắt này, Lâm Bắc Phàm đã muốn ôm nàng ngủ thêm giấc nữa.

Trong lòng hắn cảm thán, chẳng trách thời cổ đại quân vương không tảo triều, ôm một đại mỹ nhân ngủ ai lại bằng lòng thức dậy chứ!

Dưới sự phục vụ của Lý Sư Sư, Lâm Bắc Phàm đã thay xong quan phục, sau đó hắn trở tay bế nàng lên giường, dịu dàng nói: “Được rồi, tối qua khiến ngươi khá vất vả, cơ thể còn bệnh ngủ thêm một lúc nữa đi!”

“Vâng!” Lý Sư Sư gật đầu hạnh phúc.

Lúc hắn ra ngoài, nàng lại gọi một tiếng: “Đúng rồi phu quân, tối nay ăn gì? Sư Sư sẽ chuẩn bị trước!”

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Gì cũng được! Ngươi là nữ chủ nhân ở đây, ngươi tự quyết định đi!”

“Vâng!” Lý Sư Sư lại gật đầu với vẻ hạnh phúc, vốn muốn nhắm mắt ngủ tiếp nhưng lại không tài nào ngủ nổi.

Nàng quay đầu nhìn về phía cửa sổ phát hiện ra trời đã bắt đầu sáng, vạn vật bắt đầu sống lại, tươi đẹp giống như tâm trạng của nàng vậy.
Chương 37 Thiên vị trạng nguyên như vậy, đồ hôn quân!

Kim Loan Điện, tảo triều!

“Bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Các vị ái khanh miễn lễ!”

“Tạ bệ hạ!”

Nữ đế ngồi trên long ỷ trên cao nhìn xuống mọi người, trông thấy Lâm Bắc Phàm đứng cuối cùng đôi mắt nàng sáng lên, mỉm cười chân thành: “Lâm ái khanh đâu rồi?”

Lâm Bắc Phàm đứng ra, chắp tay đáp: “Bệ hạ có chuyện dặn dò vi thần?”

“Không có chuyện gì cả, chỉ là muốn nhìn ngươi thôi!” Nữ đế cười hài lòng, nói: “Lâm ái khanh, ngươi làm quan đã được một thời gian, bây giờ thế nào rồi, đã quen chưa? Có chỗ nào không hiểu không?”

“Hồi bệ hạ, vi thần vẫn ổn, xin bệ hạ yên tâm!” Lâm Bắc Phàm chắp tay, đáp.

“Công việc ở Quốc Tử Giám thì sao? Bây giờ làm việc vẫn thuận lợi chứ?” Nữ đế vẫn tươi cười không thay đổi.

“Hồi bệ hạ, dưới sự giúp đỡ của các đồng nghiệp, vi thần đã làm quen với công việc và môi trường ở Quốc Tử Giám, mọi việc đều đang triển khai rất thuận lợi!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp.

“Không tồi, không hổ là trạng nguyên lang mà trẫm tự hào nhất! Phủ đệ mà trẫm thưởng cho ngươi ở có thoải mái không?”

“Ở vô cùng thoải mái, cảm ơn bệ hạ đã ban thưởng!”

“Ăn có ngon không? Ta thấy hình như ngươi gầy hơn trước rất nhiều rồi đấy!”

“Hồi bệ hạ...”

...

Một người hỏi một người đáp, Lâm Bắc Phàm có hơi được thương mà sợ!

Sao hôm nay nữ đế cứ quái quái thế nào ấy nhỉ?

Quan tâm cuộc sống thường ngày của hắn đến vậy?

Quá thân thiết khiến hắn có hơi ngại ngùng!

Mà các quan lại đứng xung quanh lại đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy rất chán nản.

Làm ơn đi bệ hạ, cho dù ngươi có sủng ái Lâm Bắc Phàm tới đâu nhưng có thể nhìn xem đây là nơi nào trước đã được không?

Đây chính là Kim Loan Điện, là chỗ bàn quốc gia đại sự cơ mà!

Mấy chuyện thấy ớn đó của các ngươi có thể đổi chỗ khác rồi nói sau được không?

Nhưng những người có mặt ở đây đều là cáo già, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Sau khi hỏi xong một lượt, câu trả lời của Lâm Bắc Phàm cũng coi như hoàn hảo, không chê vào đâu được.

Nhưng nữ đế vẫn không hài lòng.

Sở dĩ nàng hỏi Lâm Bắc Phàm là vì muốn biết hắn thiếu cái gì, gặp vấn đề gì, sau đó bổ sung cho hắn, cảm ơn hắn đã âm thầm trả giá vì tất cả.

Kết quả ngươi lại chẳng có chuyện gì hết, cũng chẳng cần gì hết, ngươi kêu ta làm thế nào đây?

Ta rất khó xử, có được không?

“Lâm ái khanh, xem ra ngươi vẫn chưa nói thật! Ngươi có biết đây là tội khi quân không?” Nữ đế quát.

Lâm Bắc Phàm sợ hãi: “Bệ hạ, sao lại nói vậy ạ?”

“Ngươi vừa mới làm quan không có khả năng không có một chút vấn đề nào cả! Bây giờ trẫm hỏi ngươi, ngươi phải thành thật nói cho trẫm biết, bằng không trẫm sẽ phán ngươi tội khi quân!” Nữ đế lớn tiếng nói.

“Bệ hạ, nhất định phải nói sao ạ?” Lâm Bắc Phàm giương mắt nhìn.

“Nói, nhất định phải nói!” Gọng nói của nữ đế vang dội.

Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Được rồi, vi thần quả thật đang gặp một vấn đề!”

“Vấn đề gì, mau nói!” Đôi mắt của nữ đế sáng ngời.

“Khởi bẩm bệ hạ, vì vi thần vừa mới làm quan, bổng lộc ít ỏi, tiền bạc có hạn, mà chi phí ở kinh thành càng ngày càng tăng, cho nên vi thần đã hơi túng quẫn!” Lâm Bắc Phàm xấu hổ đáp.

Khóe miệng của các quan lại có mặt tại đây đều méo xệch.

Mẹ kiếp!

Vậy mà còn than nghèo nữa chứ!

Từ lúc ngươi làm quan cho tới nay đã tham ô ấy trăm vạn lượng rồi!

Ngay cả tiền của con trai chúng ta mà ngươi cũng nuốt mất, giờ còn không biết xấu hổ than nghèo?

Thật đúng là đồ vô sỉ!

Thế nhưng nữ đế lại gật đầu đồng cảm.

Trước đây Lâm Bắc Phàm đã không có của cải gì, làm quan lại chưa được bao lâu, chức quan thấp, bổng lộc có hạn. Mà số tiền hắn tham ô được đều chia đi hết, còn phải nuôi một nhà mấy miệng ăn, sống ở nơi kinh thành tấc đất tấc vàng này quả thật vô cùng khó khăn.

Vì thế nữ đế đau lòng đáp: “Ái khanh quả thật đã vất vả rồi! Như vậy đi, trẫm lệnh cho Hộ bộ chỉnh bổng lộc của ngươi lên cao hơn, giải quyết vấn đề thiếu tiền cho ngươi! Ngươi xem, phát lương bổng cho ngươi dựa theo quy cách của quan viên tứ phẩm thế nào?”

Lâm Bắc Phàm sững sờ, ta có làm gì đâu mà tăng lương cho ta?

Này là có ý gì đây, sao ta không hiểu?

Các quan lại cũng không bình tĩnh nổi nữa!

Còn chưa làm việc được mấy ngày đã tăng lương cho thằng khốn nạn này rồi?

Hơn nữa còn tăng đến tứ phẩm!

Quá loạn rồi!

Hộ bộ thượng thư dẫn đầu đứng ra, lớn tiếng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, việc này không ổn thỏa! Đại Võ ta từ khi lập quốc cho tới nay, Thái Tổ đặt ra quy tắc quan viên mỗi bậc chỉ có thể nhận lương bổng ở cấp bậc tương ứng, như thế mới có thể giữ vững khuôn phép, duy trì sự ổn định trong triều đình được! Quy tắc không thể phá, pháp luật của tổ tông cũng không thể làm trái, xin bệ hạ hãy nghĩ lại!”

“Xin bệ hạ hãy nghĩ lại!” Các quan đồng thanh nói.

Thấy đám quan lại này làm trái với ý mình, nữ đế nói với vẻ hơi giận dữ: “Được, không chỉnh lương bổng, vậy trẫm thưởng cho hắn vạn lượng bạc trắng, thế cũng được chứ hả?”

Lại là Hộ bộ thượng thư dẫn đầu lên tiếng: “Khởi bẩm bệ hạ, thưởng bạc đều lấy từ quốc khố ảnh hưởng đến nền tảng quốc gia, không thể tùy tiện sử dụng! Lâm ti nghiệp cũng không có công trạng hay thành tích, tùy tiện ban thưởng không hợp tình hợp lý! Xin bệ hạ hãy nghĩ lại!”

“Xin bệ hạ hãy nghĩ lại!” Các quan lại đồng thanh.

Nữ đế tức run người. Nàng muốn bù đắp cho vị quan thanh liêm duy nhất trong triều hiện nay nhưng sao lại khó như vậy chứ?

Mấy tên tham quan, gian thần các ngươi, sớm muộn gì cũng có một ngày ta nhất định sẽ xử tất cả các ngươi tội chết!

“Được, trẫm không dùng tiền của quốc khố vậy dùng tiền riêng chắc hẳn được rồi chứ? Đây là tiền của trẫm, trẫm muốn cho ai thì cho!” Nữ đế nổi giận đùng đùng bảo.

“Bệ hạ...”

“Không cần nói nữa, ý trẫm đã quyết!”

Các quan nhìn bộ dáng không cho phép chen miệng vào của nữ đế đều tới tấp lắc đầu.

Trong lòng không hẹn mà cùng nhảy ra một từ: Hôn quân!
Chương 38 Sức hút không thể chối từ chết tiệt này của mình!

Đến bây giờ Lâm Bắc Phàm vẫn còn ngơ ngẩn!

Hắn không tài nào hiểu nổi tại sao nữ đế lại tốt với hắn như thế, chẳng làm gì cũng thưởng cho hắn vạn lương bạc trắng!

Phải biết rằng bây giờ hắn chỉ là quan lục phẩm, bổng lộc một năm được có hơn một nghìn ba trăm lượng.

Mà vạn lượng bạc trắng này đã tương đương với bổng lộc trong bảy tám năm của hắn lận. Hơn nữa khoản tiền này hoàn toàn hợp pháp, có thể sử dụng.

Lâm Bắc Phàm trộm nhìn nữ đế ngồi tít trên cao, sẽ không phải đối phương thật sự nhìn trúng mình rồi đấy chứ?

Nghĩ nghiêm túc ra thì hình như cũng chỉ có mỗi khả năng này thôi!

Bằng không nữ đế còn có thể thích gì ở mình nữa?

Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà thở dài, cái sức hút không thể chối từ chết tiệt này của mình! Mình đã cố hết sức khiêm tốn rồi đó, nhưng vẫn không thể che giấu được!

Lỡ như có một ngày nào đó nữ đế nổi lên thú tính kêu mình đi thị tẩm thì mình biết phải làm sao?

Mình nghe hay là không nghe đây?

Không nghe chính là kháng chỉ bất tuân!

Mà nghe thì sự trong trắng này còn đâu?

Ôi, thật đau não quá!

Nhưng nữ đế lớn lên xinh đẹp vô song, khuynh quốc khuynh thành như thế, hình như cũng không phải không được!

Lâm Bắc Phàm lắc đầu cố thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ này.

Vốn sẵn tư tưởng có lợi thì múc, có lời thì húp, hắn lớn tiếng đáp: “Tạ chủ long ân!”

Nữ đế gật đầu với vẻ hài lòng: “Lâm ái khanh, sau này có gì cần cứ việc nói với trẫm, gặp phải khó khăn gì cũng nói với trẫm, trẫm nhất định sẽ cố hết khả năng của mình để giải quyết giúp ngươi!”

Vãi chưởng!

Trong lòng các quan lại chao đảo nữa rồi!

Tặng tiền còn chưa đủ, ngay cả những vấn đề khác cũng muốn giải quyết luôn?

Nữ đế cũng sủng ái thằng khốn này quá rồi

Hắn có đức hạnh gì, có năng lực gì?

Lẽ nào là vì hắn trẻ?

Chỉ vì hắn đẹp trai?

Một khắc này cho dù là các quan bình tĩnh đến đâu cũng nổi lên lòng ghen tỵ và ngưỡng mộ!

“Đa tạ bệ hạ quan tâm! Thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!” Lâm Bắc Phàm đáp trong sự xúc động dào dạt.

Hắn nhìn đám quan lâu năm kia với vẻ đắc ý, lớn lên đẹp mã đúng là có ưu thế hơn các ngươi đấy!

Thượng triều xong, Lâm Bắc Phàm mang phần thưởng tới Quốc Tử Giám đi làm.

Đến chiều lại tan làm về nhà trước.

Dù sao ở nhà cũng có vợ đẹp, là đàn ông đều hiểu mà!

Hắn vừa bước chân vào cửa nhà đã có một bóng người xinh đẹp thơm nức nhào tới.

“Phu quân, sao nay về sớm như vậy?”

Là cô vợ mới cưới của Lâm Bắc Phàm, Lý Sư Sư.

Chỉ thấy nàng giống như một người vợ phủi bụi và miết phẳng nếp nhăn trên người Lâm Bắc Phàm một cách cẩn thận và vô cùng nghiêm túc.

Dáng người nàng uyển chuyển duyên dáng, xinh xắn động lòng người, trong mắt chỉ toàn là hình bóng của Lâm Bắc Phàm.

Bộ dáng dịu dàng tình tứ này khiến trái tim Lâm Bắc Phàm rung động.

Hắn cười đáp: “Hôm nay không có việc công! Nhớ ngươi nên về sớm đấy!”

Lý Sư Sư đã bao giờ từng nghe được lời tỏ tình trực tiếp như vậy?

Đặc biệt còn là tới từ người trong lòng mình nữa chứ?

Nàng lập tức xấu hổ cúi đầu, bộ dáng ngại ngùng thẹn thùng đó xinh đẹp không gì diễn tả được.

Trong lòng Lâm Bắc Phàm lại rung rinh nữa rồi!

Nữ nhân này thật sự càng ngày càng mê người!

Lúc này, Lý Sư Sư nhìn thấy trên tay Lâm Bắc Phàm cầm một cái rương nhỏ mới tò mò hỏi: “Phu quân, đây là…”

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Đây là vạn lượng bạc trắng mà nữ đế bệ hạ ban thưởng!”

Hắn mở rương lấy hai đĩnh bạc từ bên trong ra, lần lượt chia cho Đại Lực và Tiểu Thúy, nói: “Bạc này cho các ngươi, tự sắm chút quần áo và đồ dùng cho mình đi!”

“Cảm ơn thiếu gia!”

“Cảm ơn thiếu gia!”

Hai người cười không khép được mồm.

“Sư Sư, phần còn lại giao cho ngươi!”

“Vâng, thưa phu quân!” Lý Sư Sư cười vui vẻ.

Ở thế giới này, chồng là trụ cột kinh tế còn vợ ở nhà vun vén gia đình, đàn ông phụ trách ở bên ngoài làm việc kiếm tiền, còn phụ nữ phụ trách quán xuyến việc nhà, Lâm Bắc Phàm giao tiền cho nàng quản lý là thừa nhận địa vị nữ chủ nhân của nàng.

Tiếp theo chính là giờ cơm tối.

Lâm Bắc Phàm nhìn một bàn to đầy ắp món non này cũng rất kinh ngạc hỏi: “Sao hôm nay lại thịnh soạn như vậy?”

“Mấy món này đều do thiếp thân sắp xếp! Thiếp thân không biết phu quân muốn ăn gì cho nên bày hết lên!” Lý Sư Sư cười đáp.

“Thế này tốn nhiều tiền lắm đây!” Lâm Bắc Phàm có hơi đau lòng.

“Đại nhân cứ việc ăn, cho dù bữa nào cũng như vậy thì thiếp thân vẫn cung ứng được!” Lý Sư Sư che miệng cười.

“Tại sao?” Lâm Bắc Phàm khó hiểu.

“Vì trước khi thiếp thân vào cửa đã kiếm được không ít tiền, coi chúng thành của hồi môn mang vào Lâm phủ, trước mắt còn dư mười bốn vạn lượng! Tuy không thể đảm bảo phu thê chúng ta giàu sang sung túc, nhưng có thể đảm bảo hai người chúng ta cả đời không lo ăn mặc!”

Lâm Bắc Phàm kinh ngạc, lúc trước Sư Sư tự chuộc mình đã tốn năm vạn lượng bạc, không ngờ vẫn còn mười bốn vạn lượng nữa!

Hoa khôi đệ nhất kinh thành quả nhiên rất biết kiếm tiền!

Vậy mà mình lại lấy được một phú bà về nhà!

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Xem ra sau này ta phải ăn bám ngươi rồi!”

Sắc mặt của Lý Sư Sư nghiêm túc hẳn: “Phu quân, không cho phép ngươi nói như vậy! Phu thê vốn là một thể, tiền của thiếp thân chính là tiền của phu quân, chúng ta không cần phân chia rạch ròi!”

“Được được được!” Lâm Bắc Phàm bật cười to.

Có được cô vợ như vậy, người chồng còn cầu gì hơn?

Tiếp theo chính là dùng bữa, thật ra chủ yếu là Lâm Bắc Phàm ăn, còn Lý Sư Sư ở một bên rót rượu gắp thức ăn cho hắn, nhìn chằm chằm vào hắn không chịu rời mắt, nụ cười cũng không kiềm chế được mà vẽ ra.

Lâm Bắc Phàm cảm thấy hôm nay thật đúng là hạnh phúc quá!

Sáng tảo triều chẳng hiểu sao được nữ đế thưởng cho vạn lượng bạc. Đến lúc về nhà còn có rượu ngon và cao lương mỹ vị, lại thêm vợ đẹp ở bên chăm sóc.

Cuộc sống này thật quá ư là đẹp!

Quả nhiên người lương thiện sẽ không bao giờ bị bạc đãi!

Đặc biệt là người vừa tốt bụng vừa đẹp trai như mình đúng là đứa con cưng được ông trời thương nhất!
Chương 39 Giúp được nhất thời không giúp được dài lâu, muốn giúp người nghèo phải thay đổi tư tưởng của họ trước!

Trong lúc đó, Tiểu Thúy và Đại Lực không muốn làm kỳ đà cản mũi đã sớm ăn cho xong cơm rồi chuồn mất.

Trong phòng lớn chỉ còn lại hai phu thê Lâm Bắc Phàm.

Bởi vì tối qua sự việc gấp gáp hai người không có thời gian từ từ nói chuyện, trong lòng còn chứa quá nhiều nghi vấn bây giờ cuối cùng cũng được nói hết ra.

Cho đến tận bây giờ, Lâm Bắc Phàm mới biết hóa ra cô vợ đẹp này của mình là con nhà quan lại, là một tiểu thư khuê các. Nhưng vì chuyện phụ thân tham ô khiến gia đình tan nát mới phải lưu lạc tới Bách Hoa Phường, cho nên đối phương vô cùng hận tham quan ô lại.

Biết Lâm Bắc Phàm không phải một tên tham quan mà là một vị quan tốt thanh liêm biết nghĩ cho dân chúng, khúc mắc trong lòng nàng hoàn toàn biến mất lại yêu hắn ngay!

“Ông trời quan tâm thiếp thân biết mấy mới có thể cho thiếp thân gặp được phu quân!” Lý Sư Sư cảm thấy mình thật may mắn đến vậy.

Nàng vốn vì muốn thoát khỏi sự quấy rầy của Cao nha nội nên mới tìm người tâm phúc trước mắt nữ đế là Lâm Bắc Phàm làm chỗ dựa, nhưng không ngờ lại tìm được người tốt nhất trong thiên hạ này!

Tài trí hơn người, học vấn uyên bác!

Tự do phóng khoáng, dung mạo đẹp tựa Phan An!

Phẩm chất cao thượng, lòng nghĩ cho dân chúng!

Hơn nữa còn tốt với nàng…

Nàng cảm thấy hạnh phúc chết mất!

Phí nửa cuộc đời, dùng hết toàn bộ vận may mới đổi được một lang quân như ý tốt nhất kiếp này!

Nếu để các chị em khác biết được nhất định sẽ ngưỡng mộ nàng muốn xỉu!

“Có thể gặp được ngươi cũng là phúc của ta!” Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Nhưng đi theo ta chỉ khổ cho ngươi thôi! Sau này có khả năng phải theo ta lưu vong khắp thiên hạ bất cứ lúc nào, thậm chí còn có thể rớt đầu, ngươi có sợ không?”

“Phu quân đừng nói như vậy, lấy gà theo gà lấy chó theo chó! Nếu sau này xảy ra chuyện, thiếp thân sẽ lưu vong khắp cùng trời cuối đất với ngươi, làm một đôi uyên ương chạy trốn! Nếu không may rơi đầu, thiếp thân sẽ cùng ngươi xuống địa ngục đi đường hoàng tuyền, một đường làm bạn, kiếp sau lại làm phu thê! Thiếp thân sống là người của ngươi, chết là ma của ngươi!” Lý Sư Sư nắm chặt bàn tay của Lâm Bắc Phàm.

Cả người Lâm Bắc Phàm chấn động, không hề do dự mà ôm đối phương vào lòng, thầm nói: Vì người đẹp trong lòng, sau này mình nhất định phải tham ô nhiều một chút mới có sức tự bảo vệ mình!

Sau khi ăn xong bữa tối và thu dọn đơn giản, hai người trở về phòng ngủ.

Chuyện chăn gối đêm tối hiển nhiên không cần phải nói rồi!

Mấy ngày sau đó, buổi sáng Lâm Bắc Phàm vào tảo triều sau đó tới Quốc Tử Giám đi làm, vơ vét tiền của đám nha nội đó, buổi tối về nhà ở bên người đẹp, cuộc sống vô cùng có quy luật.

Đương nhiên có đôi khi vào đêm khuya yên tĩnh hắn cũng sẽ lén lút chuồn ra ngoài phân chia tiền của.

Nhưng số tiền hắn chia càng ngày càng ít.

Mới đầu còn có thể chia mười vạn, đến ngày thứ hai chỉ có năm vạn, ngày thứ ba thậm chí còn chưa đến một vạn. Đến ngày thứ tư, Lý Sư Sư tận mắt chứng kiến Lâm Bắc Phàm mang một đống tài bảo ra ngoài sau đó lại mang hết về.

“Phu quân, tại sao…”

Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng: “Đã đủ quá rồi! Từ khi làm Dạ Hiệp cho tới nay đã tiêu tán gần ba trăm vạn lượng, trên cơ bản đã quan tâm hết toàn bộ dân chúng nghèo khó trong kinh thành! Mỗi người chừng mười lượng khác nhau đủ để cải thiện cuộc sống của bọn họ, khiến cuộc sống của họ không đến mức bần cùng, cho thêm sẽ thành tốt quá hóa dở!”

“Tại sao vậy?” Lý Sư Sư không hiểu.

“Vì tính cách con người phức tạp, ta cho bọn họ tiền, bọn họ sẽ biết ơn ta! Cho lần thứ hai bọn họ vẫn sẽ biết ơn ta như cũ! Nhưng lần thứ ba, lần thứ tư, bọn họ sẽ không còn cảm ơn ta nữa, ngược lại sẽ tạo thành thói quen ngửa tay xin tiền, không còn lao động, không muốn tiến thủ, ham ăn lười làm, con người hoàn toàn hỏng! Nếu ta không cho, bọn họ không chỉ không biết ơn ta mà còn oán hận ta!”

Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Cho nên giúp được nhất thời không giúp được dài lâu, muốn giúp người nghèo thì phải thay đổi tư tưởng của họ trước đã!”

Lý Sư Sư chợt hiểu ra: “Phu quân nói rất đúng!”

Nàng lại nghĩ đến câu nói đó của Lâm Bắc Phàm: Giúp được nhất thời không giúp được dài lâu, muốn giúp người nghèo thì phải thay đổi tư tưởng của họ!

Ngắn gọn là thế nhưng lại khiến người tỉnh ngộ!

Lý Sư Sư nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ tôn sùng, trong mắt toàn là ánh sao lấp lánh.

Không hổ là phu quân của mình!

“Nhưng số tiền này nên làm thế nào bây giờ?”

Lâm Bắc Phàm tùy tiện ném ngân lượng trong tay xuống đất: “Cứ giữ lại trước đi, sau này sẽ có cơ hội tiêu tán thôi!”

Ngay đúng lúc này, một bóng trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người.

“Hay là giao lại số tiền này lại cho ta, được không?”

Lâm Bắc Phàm nổi hết cả gai ốc, lông tơ khắp người dựng đứng hết lên!

Phải biết rằng hắn chính là một cao thủ Tiên Thiên có thực lực cao thâm, ở trong võ lâm giang hồ cũng là nhân vật cấp trưởng lão và chưởng môn. Kết quả người này xuất hiện trước mặt hắn một cách thần không biết quỷ không hay mà hắn lại không hề phát hiện ra!

“Quỷ kìa!” Lý Sư Sư sợ hãi rúc vào lòng Lâm Bắc Phàm.

“Đừng sợ, nàng ta là người chứ không phải quỷ đâu, chỉ là võ công cao cường mà thôi!” Lâm Bắc Phàm vừa an ủi Lý Sư Sư vừa nhìn bóng trắng trước mặt với vẻ cảnh giác cực kỳ: “Ngươi là ai, tới nhà ta làm gì?”

“Đừng sợ! Thật ra nếu ta muốn giết ngươi thì đã giết từ lâu rồi! Chỉ là mấy ngày nay thấy ngươi bôn ba vì dân chúng, chân thành trung nghĩa cho nên mới không ra tay!”

Giọng nói của đối phương rất bình tĩnh, hơi trầm mà lại khá dễ nghe, nhưng lời này truyền vào tai Lâm Bắc Phàm lại khiến da gà da vịt của hắn nổi dữ dội hơn!
Chương 40 Bạch Quan âm như thần lại như ma!

Lời này chứng tỏ đối phương đã nhìn chằm chằm vào hắn từ lâu rồi, hơn nữa vốn tới đây là để giết hắn, chỉ là một đường theo đuôi nhìn thấy chuyện hắn làm vì người dân cho nên mới không ra tay!

Thẳng cho đến tận bây giờ vậy mà mạng mình vẫn luôn treo lơ lửng bên rìa bờ vực!

Thật đáng sợ quá!

“Rốt cuộc ngươi là ai? Tới đây có mục đích gì?” Lâm Bắc Phàm hỏi.

“Ta vốn tên là Bạch Thanh Hoàn nhưng người giang hồ gọi ta là… Bạch Quan m!” Bóng trắng trước mặt mở miệng đáp.

Trên người nàng như có một tầng sương mù trắng bao phủ, tuy rằng không nhìn rõ diện mạo của nàng nhưng xét từ dáng người thướt tha của đối phương chắc chắn cũng là một nữ tử khuynh quốc khuynh thành.

“Bạch Quan m!” Lý Sư Sư ở trong lòng Lâm Bắc Phàm chợt hô lên một tiếng kinh ngạc.

“Ngươi biết sao?” Lâm Bắc Phàm cúi đầu hỏi.

Lý Sư Sư gật đầu với vẻ kích động: “Biết chứ! Phu quân, không cần sợ đâu, nàng ấy là một người tốt!”

Lâm Bắc Phàm buông Lý Sư Sư ra, nàng nhìn bóng trắng trước mặt mà hào hứng hỏi: “Bạch Quan âm là một nữ hiệp xuất hiện từ mười năm trước! Không ai biết rõ dung mạo và lai lịch của nàng ta nhưng võ công của nàng ta lại sâu không lường được, như thần lại như ma! Mỗi lần xuất hiện đều chỉ nhìn thấy một cái bóng trắng, lơ lửng bay tới rồi lại bay bổng lướt đi, trông cứ như tiên nhân ấy!”

“Bạch Quan âm thoắt ẩn thoắt hiện vô cùng thần bí, nhưng mỗi lần xuất hiện chắc chắn đều mang tới gió tanh mưa máu! Trên có tham quan trong triều, dưới có đại ma đầu giang hồ, tất cả đều không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của nàng ta!”

“Điều khiến người khen ngợi nhất là nàng ta từng giết ba ma đầu Tông Sư gây rối thiên hạ, băng qua ba nghìn dặm đường, vượt qua ba hoàng triều, tự tay giết chết đối phương! Trận chiến này cũng khiến nàng ta uy chấn thiên hạ!”

Lâm Bắc Phàm giật nảy mình.

Ngay cả Tông Sư còn chết đến ba người trong tay đối phương, chẳng trách lại đáng sợ như thế!

Một Tiên Thiên nhỏ như mình không trêu vào được đâu!

“Còn vài sự tích không thể nói chi tiết được nữa! Đối phương còn thường xuyên chia tiền tài mà đám cẩu quan vơ vét được cho dân chúng bình thường! Bởi vì lớn lên vừa đẹp vừa như tiên lại có lòng dạ Bồ Tát cho nên được người gọi là… Bạch Quan m!”

“Chỉ là vài năm gần đây mai danh ẩn tích, không ngờ vẫn có thể gặp được nàng ta!”

Lý Sư Sư kích động hỏi: “Ngươi thật sự là Bạch Quan âm sao?”

“Thật trăm phần trăm!” Bóng trắng thản nhiên đáp.

“Tại sao mấy năm nay tham quan ô lại hoành hành khắp nơi lại không thấy ngươi ra tay?”

Đối phương thở dài một tiếng: “Vì sau này ta gặp được một đứa trẻ, nàng ấy rất thông minh, rất cơ trí! Nàng ấy nói với ta tham quan không thể giết hết được, mà ma đầu cũng trừ mãi không hết! Chí cần mảnh đất nuôi dưỡng tham quan và ma đầu không thay đổi vậy tham quan giết rồi vẫn sẽ có, ma đầu giết rồi vẫn sẽ mọc ra, phải giết đến bao giờ mới hết?”

“Ta nhìn thấy được chứng tật ngoan cố của xã hội từ trên người nàng ấy, đồng thời cũng nhìn thấy được hy vọng, cho nên ta mới dừng tay, ở lại bên cạnh bảo vệ nàng ấy, nhìn nàng ấy thay đổi… thế giới dơ bẩn này thế nào!”

Hai người Lâm Bắc Phàm nghe ra được sự bất đắc dĩ cùng cực trong giọng nói của nàng.

Giết người xấu quá nhiều, đến mức chính bản thân mình cũng tràn đầy sự tuyệt vọng với xã hội. Ngay cả khi sở hữu một thân võ công có một không hai trong thiên hạ cũng làm được gì?

“Cho nên dự định ban đầu của ngươi là tới giết ta đúng không?” Lâm Bắc Phàm hậm hực bảo.

“Ngươi nói xem?” Ánh mắt của đối phương liếc qua đó.

Tuy rằng không nhìn rõ gương mặt nàng nhưng Lâm Bắc Phàm lại cảm thấy nàng đang cười như có như không.

“Bạch Quan m, phu quân của ta là vị quan tốt số một thiên hạ, đừng hại hắn!” Lý Sư Sư chắn trước mặt Lâm Bắc Phàm.

Bóng trắng cũng chính là Bạch Thanh Hoàn nói: “Hiển nhiên hắn là một vị quan tốt, bằng không ta đã giết hắn từ lâu rồi, nào còn giữ lại hắn cho đến giờ? Có điều, cách hắn làm quan thanh liêm thật sự khiến ta được mở mang tầm mắt đấy!”

“Tình thế ép buộc thôi!” Lâm Bắc Phàm bực mình lắm.

“Ta hiểu! Làm tham quan phải gian nhưng làm quan thanh liêm càng phải gian hơn, bằng không làm sao đấu lại được tham quan? Đúng chứ?” Đối phương cười như không cười.

“Ừm!” Lâm Bắc Phàm da mặt dày gật đầu.

Không ngờ lời tối đó mình với Sư Sư đã bị nàng ta nghe được!

Tối hôm đó còn xảy ra một vài chuyện không thể miêu tả nữa…

Đối phương sẽ không ở bên cạnh nhìn trộm đấy chứ?

Cũng may ngươi là nữ đấy!

Nếu ngươi là nam ta sẽ lập tức liều mạng với ngươi ngay!

Lý Sư Sư cũng yên tâm hơn rồi.

“Về số tiền trong tay ngươi, nếu không có chỗ dùng hay là giao cho ta được không?” Bạch Thanh Hoàn nói với Lâm Bắc Phàm.

“Ngươi tính mang đi giúp đỡ người nghèo sao?” Lâm Bắc Phàm hỏi.

“Không! Cách này đúng là cách tầm thường nhất, giúp được nhất thời chứ không giúp được cả đời! Chỉ cần xã hội hoàn toàn không thay đổi vậy vẫn sẽ còn nghèo khó, còn bất công, dân chúng vẫn sẽ khổ cực lầm than như cũ! Cho nên ta muốn dùng nó để làm một chuyện lớn. Một khi chuyện này hoàn thành toàn bộ hoàng triều đều sẽ xuất hiện sự thay đổi long trời lở đất!”

Khi nói đến đây trong mắt Bạch Thanh Hoàn ánh lên tia sáng.

“Được! Cho ngươi hết đấy!” Lâm Bắc Phàm không hề đắn đo chút nào đẩy hết toàn bộ bạc vụn và cả ngân phiếu trong rương về phía nàng.

Bạch Thanh Hoàn sững sờ: “Ngươi không hỏi rõ ràng đã cho ta rồi sao?”

“Lười hỏi! Hỏi lắm lại rước vạ vào thân!” Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Một cường giả có tu vi cao thâm như ngươi hoàn toàn không cần thiết phải nói chuyện với một nhân vật nhỏ như ta, cũng không cần có sự đồng ý của ta mà vẫn có thể mang tiền đi! Mà bây giờ ngươi đứng đây hỏi chứng minh ngươi là một người có nguyên tắc và có giới hạn!”

“Hơn nữa, thông qua cuộc đối thoại vừa rồi ta phát hiện ra việc chúng ta làm chắc hẳn giống nhau, chỉ là phương pháp có khả năng hơi khác nhau mà thôi! Nếu đã như vậy ngươi cần gì phải rối rắm mấy chuyện nhỏ này nữa?”

Bạch Thanh Hoàn nhìn chăm chú vào Lâm Bắc Phàm rồi cười đáp: “Thật là một người thông minh, chẳng trách có thể thi đỗ trạng nguyên!”

“Ngoài ra, sau này số tiền mà ta tham ô được đều có thể giao hết cho ngươi!”

Lâm Bắc Phàm lại nói tiếp: “Ta chỉ hy vọng ngươi có thể đồng ý với ta một chuyện!”

“Chuyện gì cứ nói!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom