• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không về thế giới tiên hiệp (2 Viewers)

  • Chương 26-30

Chương 26: Thơ thất luật thiếu một nửa chấn động đại nho

Trong ba vị đại nho đức cao vọng trọng, Tử Dương cư sĩ tiêu chuẩn thơ từ cao nhất nhấm nuốt hai câu thơ, tâm tình không hiểu sao có chút buồn bã.

Ngàn dặm, hoàng hôn, gió bắc, chim nhạn lẻ loi, tuyết rơi dày... Đã phác họa ra hình ảnh tiêu điều thê lương.

Hắn đây không phải làm quan, mà là như bị biếm (ý nghĩa tương đương giáng chức, dị nghị, chê bai).

Nhưng, thật sự đã điểm trúng thần vận.

Lần này làm quan, nhìn như được triều đình trọng dụng, trao tặng quyền bính. Nhưng đám thế lực xuất thân Quốc Tử Giám, sẽ trơ mắt nhìn hắn một bước lên mây?

Sẽ kệ cho hắn tạo căn cơ cho thư viện Bạch Lộc ở quan trường?

Lần này đi Thanh Châu, thật ra là tiền đồ chưa biết, con đường phía trước mờ mịt.

Đột nhiên, Hứa Tân Niên dang hai tay, khuôn mặt tuấn mỹ ở trong ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, lộ ra sự trắng trẻo cùng tinh xảo như ngọc đẹp.

Hắn vung tay, nhìn thẳng Tử Dương cư sĩ, nói năng có khí phách phun ra hai câu cuối cùng:

“Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ.”

“Thiên hạ thùy nhân bất thức quân.”

Trong đình ngoài đình, nháy mắt yên tĩnh.

Trong tích tắc, mọi người ở đây nổi da gà toàn thân.

Chu Thối Chi cứng ngắc từng chút một quay đầu, sững sờ nhìn Hứa Tân Niên đứng ngạo nghễ.

“Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân.” Lý Mộ Bạch phấn chấn vỗ tay: “Tuyệt!”

Hai câu trước lộ ra không khí bi thương, hai câu sau gió đổi chiều, làm người ta mở rộng lòng ra, ủng hộ lòng người.

Trương Thận im lặng nhìn Hứa Tân Niên, lặng lẽ.

Tử Dương cư sĩ giỏi thơ từ, giờ phút này còn hãm trong ý cảnh bài thất ngôn tuyệt cú này, tâm thần chấn động.

“Thơ hay, thơ hay...” Hắn lẩm bẩm.

“Vì sao chỉ có nửa bài?” Đại gia binh pháp Trương Thận thấy đệ tử mình chưa tiếp tục ngâm tụng, nhịn không được mở miệng hỏi.

... Khóe miệng Hứa Tân Niên giật giật: “Thơ này chỉ có nửa bài.”

Chỉ có nửa bài?!

Người đọc sách ở đây lập tức mở to mắt, khó có thể tiếp nhận nói như vậy. Nào có viết thơ viết một nửa, đây còn là người sao?

“Không sao không sao, nửa bài đã chấn động như người trời rồi.” Tử Dương cư sĩ bình ổn cảm xúc, nụ cười khắc sâu, “Hứa Từ Cựu, bài thơ này, có tên không?”

“Không có!”

Hứa Tân Niên bảo trì cao ngạo, thật sự là không biết nên giải thích như thế nào. Chỉ có giữ tư thái cao ngạo, mới có thể làm người ta không truy hỏi nữa.

“Đừng vội đừng vội.” Nụ cười của Tử Dương cư sĩ ngược lại mở rộng, “Bài thơ này là vì tiễn ta, đúng không?”

Hứa Tân Niên gật gật đầu.

“Không bằng lão phu thay ngươi nghĩ một cái.”

Đại danh thủ quốc gia Lý Mộ Bạch cùng đại gia binh pháp Trương Thận bỗng hiểu dụng ý của hắn, trong lòng như vắt chanh (chua, đại diện cho ghen).

“Vậy thì gọi là《 đình Miên Dương tiễn Dương Cung đi Thanh Châu 》 như thế nào?” Đường đường đại nho, trong mắt lộ ra chờ mong.

“Tạm được!” Hứa Tân Niên theo bản năng kiêu ngạo một câu, tiếp đó phát hiện thái độ của mình thiếu cung kính, bổ sung nói: “Tất cả theo tiên sinh làm chủ.”

“Lão tặc vô sỉ.”

“Hừ!”

Hai vị đại nho càng ghen hơn.

“Đây là tạo hóa.” Tử Dương cư sĩ cao giọng cười to, đắc ý hướng hai vị chắp tay.

Ngày nay thơ từ suy yếu, bài thơ này truyền lưu ra ngoài, nhất định sẽ dẫn tới giới nho sĩ chấn động, được học sinh thiên hạ truyền xướng.

Thanh danh Tử Dương cư sĩ cũng sẽ theo nước lên thì thuyền lên, mấu chốt là, đoạn thao tác này của hắn, tương đương với mang tên mình cùng bài thơ này buộc chắc rồi.

Nếu bài thơ này trở thành tác phẩm truyền lại đời sau, tên Tử Dương cư sĩ cũng sẽ truyền lưu thiên cổ.

Tác phẩm xuất sắc cỡ này, truyền lại đời sau là vô cùng có khả năng.

Ở trong mắt hai vị đại nho, điều không biết xấu hổ nhất là, Hứa Tân Niên lấy thân phận đệ tử tặng thơ sư trưởng, trong tên thơ là không nên xuất hiện tục danh, lúc này lấy “tự” hoặc “hào” để gọi thay, chỉ có người cùng thế hệ hoặc bạn tốt mới có thể mang tên viết vào trong thơ.

Có thể thấy được tên tặc này vì nổi tiếng đã không để ý thể diện nữa.

Giấc mộng lớn nhất của người đọc sách là cái gì, tu thân trị quốc bình thiên hạ? Không, đây là lý tưởng, không phải giấc mộng.

Trăm ngàn năm qua, giấc mộng lớn nhất của người đọc sách chỉ có một: Lưu danh sử sách!

Hai vị đại nho sắp ghen tị muốn chết rồi.

Thân là sư trưởng Trương Thận ý thức được bài thơ này có thể không phải là đệ tử mình làm, nhưng hắn không vạch trần, đệ tử có thể được Tử Dương cư sĩ ưu ái, là tạo hóa của bản thân. Thân là lão sư cũng cảm thấy cao hứng.

Ở trong tiếng nghị luận sôi trào của học sinh, Hứa Tân Niên ho khan một tiếng, bẩm báo theo sự thật: “Lão sư, hai vị tiên sinh, thơ này không phải ta làm, có người khác.”

Tiếng thảo luận nháy mắt ngừng lại.

Ba vị đại nho vẻ mặt đều không giống nhau, Trương Thận giật mình, lộ ra vẻ mặt quả nhiên như thế.

Lý Mộ Bạch như cả kinh, rất bất ngờ.

Tử Dương cư sĩ phản ứng lớn nhất, bước lên hai bước, vội vàng truy hỏi: “Là ai? Là học sinh thư viện chúng ta sao? Có phải ở nơi này hay không?”

Ánh mắt xẹt qua Hứa Tân Niên, ở trong đám học sinh tìm tòi.

“Là gia huynh!” Hứa Tân Niên khẽ nâng cằm, bảo trì tư thái cao ngạo.

Học sinh lặng lẽ lại bắt đầu nghị luận:

“Huynh trưởng của Hứa Từ Cựu?”

“Theo học ở nơi nào vậy, sao chưa từng nghe về nhân vật này.”

“Ặc... Nếu nhớ không lầm, Hứa Từ Cựu tựa như là trưởng tử?”

“Từ Cựu, cao tính đại danh huynh trưởng ngươi, theo học người nào... Ai u, ngươi phải nói nha, tài thơ cỡ này, chúng ta thế mà hoàn toàn không biết gì cả.”

Đám học sinh sốt ruột không chịu được.

Ba vị đại nho cũng nhìn Tân Niên.

Không ổn, ta bị lão cha thô lỗ ảnh hưởng, ta không nên mang lão ca thô lỗ nói ra... Nhìn đám học sinh ánh mắt nóng rực, Hứa Tân Niên bỗng nhiên ý thức được mình đã phạm vào sai lầm.

Tất cả đều hạ phẩm chỉ có đọc sách cao, có thể thấy được người đọc sách là kiêu ngạo, bản thân Hứa Tân Niên cũng vậy.

Người đọc sách thư viện Vân Lộc càng thêm kiêu ngạo.

Nếu Hứa Thất An cũng là người đọc sách, bọn họ sẽ khâm phục, ngưỡng mộ, nếu để mọi người biết chẳng qua là một nha dịch, sẽ sinh ra cảm xúc tiêu cực.

Một sai dịch cấp thấp cũng có thể viết ra thơ thất luật tuyệt phẩm, mặt mũi chúng ta để vào đâu?

Hứa Tân Niên kiên trì: “Gia huynh... Ở nhà khổ đọc kinh điển, không ở thư viện Vân Lộc, cũng không ở Quốc Tử Giám, hắn, hắn tính cách nhạt nhẽo không tranh đấu, không ham danh, không ham công, chỉ nguyện đầu bạc vẫn học tập.”

Thế mà có khí tiết như thế, quả thực là hình mẫu cho chúng ta, làm người ta kính ngưỡng... Các học sinh thư viện Bạch Lộc chấn động rồi, dâng lên ý kết giao.

Hạng nhất không có gì ngoài ý muốn, ngọc tím cho Hứa Tân Niên, Tử Dương cư sĩ mặt mày hồng hào bái biệt mọi người, cảm giác suy nghĩ thông suốt, khi đi lên xe ngựa xa hoa, như có ám chỉ lưu lại một câu:

“Tài lớn như thế, không thể minh châu bị long đong, Thuần Tĩnh, Cẩn Ngôn, các ngươi cảm thấy thế nào?”
Chương 27: Từ xưa ác bá kiêu ngạo nhiều (1)

Hai vị đại nho không biết thực sự chưa nghe hiểu, hoặc là giả vờ chưa nghe hiểu, lặng lẽ không lên tiếng tiễn bước Tử Dương cư sĩ, đợi xe ngựa đi xa, Lý Mộ Bạch bỗng nhiên túm chặt tay Hứa Tân Niên, dẫn hắn qua một bên: “Từ Cựu à, lão phu bỗng nhiên nổi lên ý thu đồ đệ, hôm nay không có việc gì, mang ta đi gặp huynh trưởng của ngươi.”

Trương Thận cả kinh biến sắc, lên tiếng: “Từ Cựu, nếu ngươi cùng huynh trưởng cùng nhau bái vào lão phu, khó không phải một đoạn giai thoại.”

Viết thơ hay không không quan trọng, chủ yếu không muốn mai một đi một nhân tài như vậy.

Nếu tương lai ngẫu nhiên làm một bài truyền lại đời sau, ví dụ như 《 Thầy ta Trương Thận 》 các kiểu, cũng là vô cùng tốt mà.

Lý Mộ Bạch không vui nói: “Binh pháp không phải chủ lưu, người đọc sách, đầu tiên phải học kinh nghĩa, thông sách luận, tu thân tề gia.”

“A, kỳ đạo thì là chủ lưu? Hơn nữa còn là người thua không dậy nổi, ở trong tay Ngụy Uyên không một lần thắng.” Trương Thận hừ lạnh.

“Lão tặc, ngươi câm miệng, đừng vội ở trước mặt ta nhắc tới Ngụy Uyên. Lão phu xưa nay yêu quý nhân tài, đệ tử này lão phu nhất định thu.”

“Lão thất phu, ngươi đây là yêu quý nhân tài sao, ngươi là tham tài thơ của hắn.”

“Lão tặc vô sỉ, xem lão phu một ngụm Hạo Nhiên Chính Khí đánh chết ngươi.”

“Cứ như lão phu không có.”

Da đầu Hứa Tân Niên phát tê.

Học sinh nơi xa cả kinh biến sắc, không biết sao lại thế, hai vị đại nho mặt đỏ tai hồng khắc khẩu, thậm chí có xu thế động thủ.

Cuối tháng mười một, nhiệt độ không khí kinh đô lạnh nhất hẳn là dưới 0 độ, đây là Hứa Thất An buổi sáng rời giường, nhìn thấy vại nước trong sân kết tầng băng mỏng, do đó phán đoán ra.

Đại Phụng vương triều hùng cứ Cửu Châu Trung Nguyên, tự xưng thiên hạ chính thống, khí hậu kinh thành hẳn là thuộc loại khí hậu gió mùa mang tính ôn đới đại lục.

Địa khu loại khí hậu này, mùa đông nếu không có khí ấm, sẽ phi thường khó qua.

“Ở thời đại này, mùa đông xuất hiện xác chết cóng là chuyện theo lý thường, lẽ trời phải vậy.” Trong lòng Hứa Thất An thở dài một tiếng.

Có chút hối hận mình toán lý hoá học không tốt, không thể ở thời đại xây dựng cơ bản lạc hậu, vật chất thiếu thốn này khai triển làm ruộng lưu (những dòng game kiểu Nông trại).

Như vậy là có thể tạo phúc rất tốt cho dân chúng.

Mặt trời nguội ngắt treo cao trên không, thiếu nữ thanh tú xinh đẹp dắt muội muội năm tuổi, hứng thú dâng trào đi dạo ở phố xá sầm uất, một đôi mắt như làn nước mùa thu nhìn chung quanh, khóe miệng tinh xảo như điêu khắc treo lên nụ cười nhẹ.

Muội muội hôm nay một thân áo lụa màu xanh biếc nhạt, nụ hoa quấn quanh cổ tay áo của nàng, vạt áo rực rỡ nở rộ.

Cổ tay áo rộng thùng thình phiêu đãng, khiến nàng có thêm vài phần tiên khí.

Hứa Thất An khó tránh khỏi sẽ nhớ tới người đẹp cổ trang kiếp trước, sau đó ở trong lòng đối chiếu, nữ tử thời đại này thiên hướng bảo thủ, không yêu diễm bằng người đẹp cổ trang kiếp trước.

“Ta bỗng nghĩ đến một con đường phát tài, ta có phải có thể thay đổi một chút quần áo hay không, để các nữ nhân quần áo càng thêm đẹp, càng thêm dụ người...” Hứa Thất An chợt có sáng kiến.

Trong nháy mắt, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều quần áo nữ tính vượt thời đại: vải ren, tơ, tất đeo, đồ lót chữ T...

Dừng, dừng lại... Ta sẽ bị kéo đến ngọ môn chém đầu!

Xe ngựa lăn bánh lộc cộc, người bán hàng rong gánh vật phẩm, người qua đường vội vàng, cửa hàng san sát nối tiếp nhau... Hợp thành chợ đồ cổ đại tươi sống.

Trải qua một tháng ở chung, quan cảm của Hứa Linh Nguyệt đối với đường ca đã thay đổi rất nhiều. Không tràn ngập ngăn cách như trước nữa.

Trước kia, bởi vì thẩm thẩm, chủ nhân ban đầu của thân thể trừ Tiểu Đậu Đinh và Nhị thúc, hai vị đệ đệ muội muội khác, hắn đều không thích.

Lúc ban đầu Hứa Linh Nguyệt sẽ còn gọi đại ca đại ca, sau khi gặp rất nhiều lần xa cách, gặp mặt chỉ gật đầu.

Hôm nay quan hệ đã cải thiện rất nhiều, nhưng vẫn có một chút xa lạ. Đại muội tử xinh đẹp như hoa kéo tiểu muội tử đi ở bên cạnh, cố ý cách hai thân người với Hứa Thất An.

Tiểu Đậu Đinh bị đủ loại sự vật trên đường hấp dẫn, vài lần muốn giãy thoát khỏi tỷ tỷ, nhưng bị túm chặt.

“Mứt quả, mứt quả...” Tiểu Đậu Đinh chỉ vào một người bán hàng rong bên đường, giọng giòn tan.

“Không cần răng nữa à?” Tỷ tỷ trách cứ một câu, túm muội muội đi về phía trước.

Hứa gia gặp nạn lớn, tiền tài hao hết, một tháng qua sống rất túng quẫn, trên người Hứa Linh Nguyệt không có tiền mua mứt quả cho muội muội.

Hứa Thất An đi ở phía sau, nhìn muội muội, chủ yếu là đại muội muội, dáng người cao gầy, lộ ra ngây ngô cùng yểu điệu của thiếu nữ.

Bóng lưng tựa như mầm liễu mới mọc, có lẽ không đẫy đà bằng phụ nữ trưởng thành, nhưng luồng ý nhị thanh xuân hoạt bát kia, lại là điểm riêng của con gái tầm tuổi này.

“Đại ca, đại ca...” Tiểu Đậu Đinh khẩn trương, mông cong lên, hai chân cày đất để đối kháng tỷ tỷ kéo.

Hứa Linh Nguyệt cắn môi, vẻ mặt vừa vội vừa giận.

“Đại ca cũng không mang bạc, nhưng, rất nhanh sẽ có...” Hứa Thất An ra hiệu em gái nhỏ an tâm một chút chớ nóng, trong lúc nói chuyện, lòng bàn chân giẫm phải vật thể cứng rắn, cúi đầu nhìn, là một hạt bạc vụn màu sắc ảm đạm.

Hắn cúi người nhặt lên, cân nhắc, quả nhiên là một chỉ.

Trong một tháng qua, tần suất hắn nhặt được một chỉ bạc quá cao rồi.

Hứa Linh Nguyệt mở to hai mắt nhìn.

Nhặt được bạc?!

Hôm nay có tiền câu lan nghe khúc rồi... Tính toán thời gian, hắn đã hai ngày chưa đi câu lan, bởi vì chưa nhặt được tiền.

Hứa Thất An có chút cao hứng, cầm bạc vụn, hướng tới người bán hàng rong, “Cho ta ba xiên mứt quả.”

“Được rồi.” Người bán hàng rong làn da ngăm đen mặt mày hớn hở tháo xuống ba xiên: “Sáu đồng.”

Bạc vụn không cắt ra được, người bán hàng rong bán mứt quả chạy cửa hàng bên cạnh phá vỡ, bản thân giữ lại sáu đồng, trả Hứa Thất An 94 đồng, dùng sợi dây nhỏ xâu lại.

Hệ thống tiền Đại Phụng, một lượng bạc = tám chỉ =100 đồng, vàng là xa xỉ phẩm, không ở trong hệ thống tiền. Nhà nghèo có thể cả đời cũng không tiếp xúc đến vàng.

Hứa Thất An tiếp nhận đồng tiền cùng mứt quả, tự cắn một xiên, sau đó mang hai xiên mứt quả phân biệt đưa cho hai vị muội muội.

Hứa Linh Nguyệt rụt rè tiếp nhận, dịu dàng nói: “Cảm ơn huynh trưởng.”

Nàng cắn một miếng, hưởng thụ vị ngọt trong miệng, mắt to cong thành trăng non, có thể đánh vào chỗ mềm mại trong lòng đàn ông nhất.

Hứa Thất An gật gật đầu, lại nhìn Tiểu Đậu Đinh, nàng đã cắn.

“Đại ca đại ca, mứt quả của huynh ngọt không.” Hứa Linh m phồng má, hàm hồ hỏi.

“Muội muốn ăn à.” Hứa Thất An nói toạc ra tâm tư nho nhỏ của cô bé.

“A? Đại ca sao biết.” Hứa Linh m cả kinh, không ngờ ý nghĩ của mình bị đại ca biết, đại ca thật lợi hại.

Hứa Thất An ‘A’ một tiếng, “Mứt quả ăn nhiều, trong miệng sẽ có sâu.”

“Sẽ có sâu thế nào?” Trên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Đậu Đinh lộ ra sự cảnh giác.
Chương 28: Từ xưa ác bá kiêu ngạo nhiều (2)

Hứa Thất An nghĩ nghĩ, miêu tả cho nàng: “Chính là loại sâu trắng trẻo mập mạp, toàn thân đầy mỡ.”

Hắn vừa nói xong, thấy em gái nhỏ của mình nuốt nước miếng.

Xong rồi... Hứa đại lang hướng nàng chắp tay, mứt quả hai tay dâng.

Hứa Thất An dẫn hai muội muội đi dạo ngoài đường cái, kinh thành phồn hoa thịnh cảnh lướt qua trong con ngươi, trong lòng cũng không cảm thấy vui vẻ bao nhiêu.

Ta con mẹ nó lại nhặt được bạc...

Cái này không khoa học!

Hắn xuất thân trường cảnh sát, cực kỳ mẫn cảm đối với loại chi tiết không thể giải thích này.

“Có thể có liên quan với ta xuyên việt hay không?”

Hứa Thất An nhớ rõ hắn trước khi xuyên việt, cũng chưa chạm vào đồ cổ hoặc là bị lão gia gia cười xoa đầu chó.

“Đây là bàn tay vàng của ta? Nhưng mỗi ngày một chỉ bạc là chuyện gì xảy ra, vừa vặn là tiền câu lan nghe khúc. Cho nên, ta mỗi ngày đi chơi câu lan là ý trời?”

“Trước nghĩ cách đột phá đến Luyện Khí đi, trước mắt mà nói, mặc kệ thân thể có vấn đề gì, ra ngoài nhặt được tiền tóm lại là tốt.”

“Ta thăng cấp trước, sau đó quan sát, xem sau này có thể xuất hiện biến hóa hay không. Hơn nữa, thế giới này đỉnh giá trị vũ lực ở nơi nào, ta còn không biết. Tương lai năng lực mạnh, có lẽ có thể làm rõ nguyên nhân số đỏ.”

Hứa Thất An bảo trì cảnh giác đối với số đỏ cổ quái, nếu là hệ thống hắn ngược lại vui vẻ tiếp nhận, bởi vì điều này ở trong phạm vi lý giải của hắn.

...

Phố này có một lầu xanh, tên là “Quế Nguyệt lâu”, là lầu xanh hạng ba.

Được lợi bởi đám người Vương bộ đầu lời nói và việc làm đều mẫu mực, Hứa Thất An học tập được tri thức lầu xanh đầy đủ, làm phong phú nội tình văn hóa cá nhân lên rất nhiều.

Hậu tố của lầu xanh có thể phán đoán ra quy cách của nó, lầu xanh hạng một hai, hậu tố lấy ‘Viện’, ‘Quán’, ‘Các’ là chính.

Lầu xanh hạng ba tư phần nhiều lấy ‘Ban’ ‘Lâu’ ‘Điế.m’ đặt tên... Hoa trọng điểm!

Giờ còn chưa tới buổi trưa, các cô nương lầu xanh thế mà lại sớm mở cửa buôn bán, mấy cô nương xinh đẹp ăn mặc sặc sỡ, dựa vào lầu hai, cười tủm tỉm nhìn người qua đường.

Nhìn thấy người hợp ý ( mặc tơ lụa), liền vung lên khăn sặc sỡ, nũng nịu nói: “Lão gia, đi lên uống một ly nha.”

... Cho dù là lầu xanh hạng ba, đi vào cũng phải hai chỉ bạc tiền rượu nhắm là thấp nhất... Muốn ngủ với cô nương, căn cứ phẩm chất, thấp đại khái năm sáu chỉ là đủ, đắt một hai lượng... Hứa Thất An tính toán một lát, xác nhận mình là người không chi trả nổi.

Không cần thiết nha, gia sản cả người cũng chỉ mấy lượng bạc... Hắn nhìn đám oanh oanh yến yến lười biếng ngồi tựa lan can lầu hai, sinh lòng cảm khái, “... Lúc ấy còn trẻ thanh sam mỏng, cưỡi ngựa tựa cầu nghiêng, cả lầu tay áo đỏ!”

Đây là thứ toàn bộ nam nhân đều mộng tưởng.

“Tài thơ của đại ca nên dùng ở nơi chính xác mới đúng.” Hứa Linh Nguyệt thản nhiên nói.

Nàng ở trong lòng yên lặng thưởng thức một lần, thở dài không thành tiếng, có lẽ Hứa Nhị thúc nói rất đúng, đại ca mới là hạt giống đọc sách.

“Đại ca, các nương tử trên lầu thật xinh đẹp.” Tiểu Đậu Đinh giọng giòn tan nói.

“Làm ăn, đương nhiên phải mặc có thể diện chút.” Hứa Thất An trả lời.

“Làm ăn cái gì nha.”

“Bán bảo (là bào ngư, hình dạng giống…).”

“Bào ngư sao?” Mắt Tiểu Đậu Đinh sáng ngời có thần, ngửa đầu nhìn lầu xanh, không muốn đi nữa.

“Đại ca!” Hứa Linh Nguyệt dậm chân hô một tiếng, giống như xấu hổ giống như giận dữ, trách cứ Hứa Thất An không nên thảo luận những thứ này với em gái nhỏ.

Hứa Thất An quay đầu nhìn muội tử một cái, muội tức giận cái gì, không lẽ nghe hiểu trend của ta?

Bỏ lại lầu xanh ở sau người, đi ngang qua một tiệm thịt bò viên, mùi thơm tràn ngập khiến hai chân Tiểu Đậu Đinh mọc rễ.

Hứa Linh Nguyệt hướng bên đó liếc vài lần, lặng lẽ nuốt nước miếng. Sau khi ra tù, Hứa gia cuộc sống túng quẫn, có khi ba ngày mới có thể ăn một bữa thức ăn mặn.

Nàng vừa vặn là thời điểm đang phát triển, nhu cầu rất lớn đối với thức ăn, đặc biệt thịt.

“Chờ, ca ca mua cho các muội.”

Cửa hàng không lớn, người xếp hàng mua đông, Hứa Thất An bảo các muội muội chờ ven đường, bản thân chen qua.

“Đại ca thật tốt.” Tiểu Đậu Đinh vừa nuốt nước miếng, vừa giọng giòn tan nói, cũng nhìn về phía tỷ tỷ.

Hứa Linh Nguyệt nắm bàn tay của muội muội, nhìn bóng lưng Hứa Thất An, khóe miệng không tự giác hơi cong lên.

Rất nhanh, Hứa Thất An mua ba phần thịt bò viên, dùng túi giấy dầu để đựng, khi quay về, nhìn thấy bốn năm tên tùy tùng vây quanh Hứa Linh Nguyệt, cũng không chạm vào nàng, tùy ý trêu đùa.

Thiếu nữ xinh đẹp thanh tú mười sáu tuổi tựa như con nai bị nguy hiểm, vừa che chở mình, vừa ý đồ lao ra khỏi vòng vây, nhưng luôn bị đám tùy tùng ép trở về.

Nàng cũng cuốn lên sắp khóc rồi, vẻ mặt sợ hãi.

Đám tùy tùng cười ha ha.

Bên cạnh, một vị công tử ca áo gấm cưỡi ở trên lưng tuấn mã, như xem kịch nhìn một màn này.

Hứa Linh m thấy tỷ tỷ bị người ta bắt nạt, sải đôi chân ngắn chạy đến trước mặt công tử ca, thân thể nho nhỏ bổ nhào tới, hai tay để ra sau, sau đó “Oa” một tiếng khóc lên, khởi xướng công kích sóng âm.

“Ồn ào.” Công tử ca theo bản năng giơ lên roi ngựa trong tay, bỗng nhiên dừng lại, trong mắt hiện lên nét tàn nhẫn, túm cương ngựa, khiến tuấn mã nâng cao hai vó, hướng tới Hứa Linh m giẫm xuống.

Hứa Linh Nguyệt phát ra một tiếng gào thét thê lương.

Trong lòng Hứa Thất An dâng lên một luồng tà hỏa, nháy mắt vó ngựa giơ lên, hắn lấy ra xâu tiền đồng kia trong lòng, ra sức ném đi, cùng lúc đó, viên gạch ở lòng bàn chân ‘rắc rắc’ sụp đổ, bóng người lao đi như điện bắn.

Bảy mươi hai đồng tiền ở không trung ma sát ra tiếng rít, phủ đầu về phía công tử ca áo gấm.

Công tử ca đối với sát chiêu đến trước mặt không chút phản ứng, vẻ mặt thú vị giẫm chết con kiến vẫn ở trên mặt.

Ngược lại là một vị tùy tùng phản ứng lại, sắc mặt biến đổi hẳn, tung người lao về phía công tử ca, mang hắn từ trên ngựa bổ ngã nhào, hai người chật vật rơi xuống đất quay cuồng.

Phốc phốc phốc... Một bộ phận đồng tiền bắn hụt, một bộ phận khác cắm vào ngựa, máu tươi bắn phụt ra đầy mặt Linh m.

Phành!

Cùng lúc đó, Hứa Thất An đã đến, nghiêng người, húc vai đánh bay ngựa.

Tuấn mã cao lớn bật ra xa mấy mét, ở đường cái trải đá phiến kéo ra một vệt màu đỏ tươi chói mắt.

Dân chúng lập tức giải tán, trốn tới nơi xa xem náo nhiệt.

Hứa Thất An lập tức mang Tiểu Đậu Đinh ôm vào trong lòng, ôm chặt lấy, vừa quan sát vẻ mặt của nàng, vừa dồn dập an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, đại ca ở đây.”

Tiểu Đậu Đinh bẹp miệng, rốt cuộc giãy thoát từ trong sự dại ra, khóc thành tiếng.

Tùy tùng bao vây Hứa Linh Nguyệt không quan tâm nàng nữa, lao về phía công tử ca áo gấm.

Hứa Thất An nhân cơ hội đưa em gái út cho Hứa Linh Nguyệt khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, thấp giọng nói: “Mang theo con bé đi nha môn Trường Nhạc huyện, đánh trống, cứ nói là huynh bảo muội đi. Sau đó bảo Vương bộ đầu phái người đi nhà Chu bách hộ Ngự Đao vệ mời Nhị thúc, ở phố Hoàng Lâm, tốc độ!”
Chương 29: Dạy công tử một đạo lý

Hứa Linh Nguyệt nhìn Hứa Thất An thật sâu, ôm Tiểu Đậu Đinh chạy trốn.

“Ngươi dám giết ngựa của ta.” Công tử ca áo gấm cười dữ tợn giãy thoát khỏi tùy tùng, phất phất tay, bảo tùy tùng bao vây Hứa Thất An.

Ta còn muốn giết ngươi...

Đó là Tuyết Đề Ô Long Phiếu ngàn vàng khó mua, ở trong quân, là cấp phó tướng trở lên mới có thể cưỡi.

Hứa Nhị thúc là xuất thân quân ngũ, Hứa Thất An dưới mưa dầm thấm đất, liếc một cái liền nhận ra cấp độ con ngựa này. Đặt ở hiện đại, đó sẽ là một chiếc Lamborghini.

Có thể lái được lamborghini, vậy tuyệt đối là con ông cháu cha đỉnh cấp, hơn nữa là con cháu nhà quan, con cháu nhà giàu ở thời buổi này không đáng tiền, không có địa vị.

Trừ Tuyết Đề Ô Long Phiếu, bộ quần áo thêu hoa văn hoa lệ màu thiên thanh phối với tím khói, bên hông thắt đai bạch ngọc điêu khắc hoa văn con ly, treo đầy hầu bao, ngọc bội đinh đinh đang đang... Những chi tiết này, đều đang thể hiện thân phận công tử ca.

Con cháu nhà quan đỉnh cấp.

“Tại hạ Hứa Thất An, cháu Ngự Đao vệ bách hộ Hứa Bình Chí, hai vị vừa rồi là muội tử của ta, không biết nơi nào đắc tội công tử.” Hứa Thất An chắp tay, nhẫn nhịn, lựa lời mà nói:

“Vì cứu ấu muội, ngộ sát ngựa yêu của công tử, nhất định bồi thường.”

Nguyên do trận xung đột này, Hứa Thất An dùng ngón chân để nghĩ cũng có thể hiểu, khẳng định là vị đại thiếu này nhìn thấy Hứa Linh Nguyệt nhan sắc xuất chúng, nổi lên ý đùa giỡn, thậm chí muốn bắt đi.

Ở nha môn lăn lộn một tháng, Hứa Thất An đã nghe nói đối với tác phong làm việc của đám đại thiếu này, kiêu ngạo ương ngạnh, hoành hành không kiêng kỵ gì.

Cướp đoạt dân nữ không nói chơi, hại mạng người nhiều lần xảy ra.

Dẹp yên cũng rất dễ dàng, uy hiếp dụ dỗ mà thôi. Không phục, vậy cũng được, cả nhà đều đừng nghĩ sống được nữa.

Trưởng bối trong nhà phẩm cấp càng cao càng là như thế, triều đình sẽ vì mấy bình dân chết sống, bãi miễn quan to triều đình?

Ở trong mắt đám nha môn này, bắt nạt bình dân căn bản không gọi là gây chuyện.

Có thể đánh bại con cháu nhà quan, chỉ có con cháu nhà quan.

Hứa Thất An miễn cưỡng tính là con cháu nhà quan, Hứa Bình Chí thất phẩm lục bào, tốt xấu là quan lại, không phải dân chúng tóc húi cua.

Quan nhị đại ức hiếp dân chúng không kiêng nể gì, đối với đối tượng cũng ăn bổng lộc triều đình, sẽ có điều cố kỵ.

Bởi vì kinh thành nước sâu!

Công tử ca nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, hỏi: “Hứa Bình Chí, kẻ đánh mất bạc thuế kia?”

“Đúng vậy!” Hứa Thất An nhẹ nhàng thở ra.

Sắc mặt công tử ca bỗng trầm xuống, âm trầm nói: “Phế hắn, giữ cho còn thở là được.”

Mẹ kiếp bệnh thần kinh à... Hứa Thất An suýt nữa mở mồm nói tục.

Đám tùy tùng tất cả đều là người luyện công phu, thân thủ không kém, từng người từ trong túi lấy ra dao găm.

Ở kinh thành, không có chức quan không thể đeo đao, không mặc quan phục không thể đeo đao, kẻ làm trái quy định, đánh tám mươi gậy, phạt tiền một trăm lượng.

Tụ tập đông người cầm đao, lập tức chém.

Dao găm không ở hàng ngũ này, nhóm người này xem như lách luật.

Năm tên tùy tùng không những luyện công phu, còn từng học kỹ xảo cùng đánh, phối hợp không một kẽ hở.

Hai tên tùy tùng liên thủ tới đánh, đồng thời đâm ra dao găm, Hứa Thất An nâng tay bắt lấy cổ tay hai người, đang muốn phản kích, chợt thấy hai người hướng hai bên tách ra, tên tùy tùng cứu công tử ca bay lên không, lên gối hung mãnh.

Hứa Thất An không thể không thu tay, giao nhau ở trước ngực.

Phành!

Xương bánh chè cứng ngắc nện ở trên cánh tay, đau nóng rát.

Hai tên tùy tùng còn lại kẹp bên cạnh, một người dao găm trượt, tên còn lại ở hông Hứa Thất An cắt ra vết thương máu tươi đầm đìa.

“Cắt gân tay chân hắn, phế hắn.” Công tử áo gấm giọng dữ tợn nói.

Hứa Thất An liếc hắn, không lên tiếng, trong đầu phân tích cục diện.

Đều là cảnh giới Luyện Tinh, nhưng không phải đỉnh phong, đơn đả độc đấu ta có thể mang bất cứ một người nào đánh phọt óc chó, nhưng bọn họ từng học thuật cùng đánh...

Dao găm lần nữa đánh tới, Hứa Thất An lấy thuật chiến đấu kiếp trước học chống đỡ, làm bộ dần dần thể lực chống đỡ hết nổi.

Võ phu Luyện Tinh cảnh đỉnh phong, thể lực cuồn cuộn không dứt, bình thường sẽ không hết hơi. Nhưng hắn không thể để người ta thăm dò chi tiết, nếu không không có cơ hội.

Thấy tùy tùng chậm chạp không hạ được Hứa Thất An, công tử áo gấm nhíu nhíu mày, đứng ở nơi xa, châm chọc khiêu khích: “Họ Hứa, quỳ xuống dập đầu, gọi hai tiếng gia gia (ông), bản công tử có thể tha cho ngươi một mạng.”

Hứa Thất An cao giọng đáp lại: “Gia gia, thái nãi nãi (cụ bà) mùi vị thật không tệ.”

Chưa chọc giận được Hứa Thất An, ngược lại mình bị chọc giận, công tử áo gấm lạnh lùng nói: “Giết hắn.”

Phành!

Sau khi đấu nắm đấm với tên tùy tùng mạnh nhất kia, Hứa Thất An làm bộ không địch lại, lảo đảo lui về phía sau.

Bốn tên tùy tùng khác nhìn thấy cơ hội, vây đến.

Đúng lúc này, gạch dưới chân Hứa Thất An rạn nứt, cơ chân mang ống quần chống căng lên, hắn như mũi tên xông nhanh ra ngoài, húc tên tùy tùng bên trái miệng phun máu tươi, xương ngực bị gãy.

Đám tùy tùng không ngờ được hắn đã che giấu thực lực, bất ngờ không kịp đề phòng, để hắn thoát khỏi vòng vây.

Hứa Thất An chưa chạy, lao thẳng về phía công tử ca áo gấm, ở trong sắc mặt hoảng sợ của đối phương, bóp cổ hắn, hung hăng đấm một phát vào bụng.

Thân thể công tử áo gấm đột nhiên cong như tôm bề bề, miệng phun ra uế vật.

Hứa Thất An mặt không đổi sắc đấm thêm mấy cái, đấm cho tên công tử áo gấm ôm bụng, quỳ rạp xuống đất.

Luồng tà hỏa kia trong lòng mới lui chút, chưa tiếp tục dùng bạo lực, quay đầu hướng tới đám tùy tùng tới cứu viện quát: “Ở tại chỗ cấm nhúc nhích, bằng không ta giết hắn.”

Tùy tùng ném chuột sợ vỡ đồ, quả nhiên bất động.

“Được, được lắm...” Công tử ca áo gấm ngẩng đầu, sắc mặt oán độc: “Ngươi biết ta là ai không?”

Phành!

Hứa Thất An một cước mang mặt hắn giẫm ở trên uế vật, bàn chân không tiếng động phát lực, công tử áo gấm đau tới mức phát ra tiếng kêu thảm thiết xé rách tim phổi.

“Vậy ta cũng dạy công tử một đạo lý.” Sắc mặt Hứa Thất An âm trầm: “Thất phu cũng có lửa giận, mà thất phu giận dữ, máu tươi năm bước.”

Hai bên giằng co một lát, một đám bộ khoái mặc đồng phục màu đen, phối hợp phác đao, mang theo mười mấy tên bạch dịch chạy tới.

Cầm đầu chính là Vương bộ đầu.

Tiểu lão đệ bị người ta đánh, Vương bộ đầu vốn rất tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy công tử ca áo gấm, sắc mặt cứng đờ, ánh mắt chợt lóe, lại khôi phục vẻ giận dữ:

“Kẻ nào to gan lớn mật, dám ở bên đường khu trực thuộc Trường Nhạc huyện đánh nhau.”

Thấy các đồng nghiệp đã rút ra phác đao, mang đám tùy tùng bao vây, Hứa Thất An lúc này mới buông ra công tử ca áo gấm.

Công tử áo gấm chỉ tay gầm lên: “Bắt lại cho ta, bản công tử phải mang hắn băm vằm.”

Vương bộ đầu làm bộ không nghe thấy, hùng hùng hổ hổ: “Đồ vô liêm sỉ, mang hết đi.”
Chương 30: Hình bộ truy bắt phạm nhân

Mặc kệ công tử áo gấm thể hiện thân phận như thế nào, hắn chính là vẻ mặt “lão tử không có văn hóa, con mẹ nó đi thiên hạ”.

Đại khái là cảm thấy đám bộ khoái này thật sự không có kiến thức cùng đầu óc, công tử áo gấm không quậy nữa, ở dưới đám nha dịch áp giải, hướng nha môn Trường Nhạc huyện đi đến.

Vương bộ đầu tụt lại vài bước, đến bên người Hứa Thất An: “Huynh đệ, gây họa lớn rồi, thằng rùa con kia thân phận không đơn giản. Đệ đã nghĩ giải quyết như thế nào chưa?”

Lão vương nhãn lực cay độc.

Ta Lưu Kiến Minh (nhân vật chính do Lưu Đức Hoa thủ vai trong Vô Gian Đạo, là thân phận nằm vùng) không có lựa chọn... Hứa Thất An thấp giọng nói: “Cho Nhị thúc của đệ biết chưa.”

Vừa đi vừa nói chuyện, không bao lâu, đã đến huyện nha.

Hứa Thất An vừa bước vào huyện nha, liền nghe một tiếng mang theo tiếng sụt sịt: “Đại ca...”

Chính là Hứa Linh Nguyệt mặc áo lụa màu xanh biếc nhạt, duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng lưu lại nước mắt, đôi mắt sưng đỏ, tựa như một đóa hoa nhỏ làm người ta trìu mến.

Bên cạnh không thấy Hứa Linh m, đại khái ở sảnh bên không để cho qua đây.

Hứa Thất An khẽ gật đầu, cho nàng một ánh mắt trấn định.

Chu huyện lệnh sớm thu được tin tức ngồi trước bàn chỗ cao, nhìn thấy đám nha dịch áp giải một đám người tiến vào, thấy rõ vị công tử áo gấm mặt đầy lửa giận kia.

Lão Chu bị dọa giật mình, vội vã đứng dậy nghênh đón.

“Ai u, đây không phải Chu công tử sao, Chu thị lang khỏe không?”

Công tử áo gấm vung mạnh tay áo, mang Chu huyện lệnh gạt ra, chỉ vào Hứa Thất An, hung tợn nói: “Người này hành hung bên đường, muốn giết ta, mau bắt hắn.”

“Nói quá lời rồi, nói quá lời rồi...” Chu huyện lệnh cười lấy lòng, quay đầu, vẻ mặt giận dữ quát: “Khoái thủ Hứa Thất An, còn chưa lăn qua đây.”

Hứa Thất An bất đắc dĩ đi lên.

“Đồ khốn kiếp, ngay cả công tử của Chu đại nhân thị lang bộ Hộ cũng dám đánh, ngươi có mấy cái đầu hả.” Chu huyện lệnh bay lên đá một cước vào trên người Hứa Thất An, quay đầu, lại là vẻ mặt nịnh nọt cười:

“Chu công tử, đây là nước lớn trôi miếu long vương, đều là người trong nhà, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng so đo cùng một nhân vật nho nhỏ như hắn.”

Ngoài đám người, Hứa Linh Nguyệt nhìn đường huynh bởi vì mình bị chỉ trích, nước mắt ròng ròng, cái mũi so với nữ tử tầm thường càng đẹp hơn khóc đến đỏ bừng.

Công tử thị lang bộ Hộ... Lòng Hứa Thất An trầm xuống.

Ở quan trường vương triều Đại Phụng, một vị quan viên năng lượng lớn bao nhiêu, xem không phải phẩm cấp, mà là bối cảnh cùng quyền lực.

Quan viên nhất nhị phẩm có rất nhiều, nhưng thật sự đứng ở đỉnh cao quyền lực thật ra chỉ một dúm người.

Thượng thư cùng thị lang sáu bộ ở hàng ngũ này.

Đánh con trai thị lang bộ Hộ, to chuyện rồi.

“Bớt con mẹ nó cái trò này cho ta, ngươi không bắt người phải không, ta tự mình động thủ.” Chu công tử vung tay, ra lệnh tùy tùng: “Mang tiểu tử này cho ta bắt.”

Hắn cũng không tin, ở trong huyện nha, tiểu tử này còn dám phản kháng hành hung.

Chu huyện lệnh quát: “Ai dám làm bừa ở trong huyện nha, giết không cần hỏi.”

Ba nhóm nha dịch lao ra, rút ra phác đao, đặt trên cổ tùy tùng vừa muốn động thủ.

Bạch dịch thì cầm côn đề phòng.

“Họ Chu, ngươi dám động vào người của ta?” Chu công tử chỉ vào mũi Chu huyện lệnh chửi ầm lên.

“Chu công tử đừng hiểu lầm, bản quan là mệnh quan triều đình, làm việc theo quy củ mà thôi.” Chu huyện lệnh vẫn như cũ là vẻ mặt nịnh nọt, lau nước miếng trên mặt:

“Bản quan nơi này có một phần tụng thư, tố cáo công tử ngài phóng ngựa hành hung, uy hiếp nữ tử nhà lành. Người cáo trạng là Hứa Linh Nguyệt.”

Đây là thủ đoạn Chu huyện lệnh đã sớm chuẩn bị tốt, nếu đối phương chỉ là nha nội tầm thường, Chu huyện lệnh liền nghĩ cách việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa thành không có.

Chỉ là như thế nào cũng không ngờ, nhân vật chính là công tử thị lang bộ Hộ.

Chu công tử “A” một tiếng, “Phóng ngựa hành hung, thương tổn đến ai? Ức hiếp nữ tử nhà lành, họ Chu ngươi hỏi ngoài đường một chút, ta có động một ngón tay nào vào nữ nhân này?”

“Có lẽ là nữ nhân này nhận lầm người.” Chu huyện lệnh cười ha ha mang thư tố cáo thu về trong tay áo.

Không ổn, Chu huyện lệnh không xử lý được, ta phải nghĩ cách tự cứu, thật sự không được thì chạy... Nhưng khẳng định sẽ liên lụy cả nhà Nhị thúc. Hứa Thất An có chút cuống lên, ở niên đại này, chỉ có con cháu nhà quan có thể đối phó con cháu nhà quan, đẳng cấp hắn kém người ta quá nhiều.

Đừng nói là hắn, cho dù là Nhị thúc, một bách hộ Ngự Đao vệ, ở trước mặt thị lang bộ Hộ tính là gì?

Chẳng là gì cả.

Về phần hối hận, không có, đao đặt trên cổ, chẳng lẽ mặc cho người ta xâm lược?

Suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, hắn thấy một tùy tùng của Chu công tử rời khỏi huyện nha, mà Chu huyện lệnh không ngăn cản.

Trong lòng Hứa Thất An lại lạnh đi vài phần, đi đến bên cạnh Vương bộ đầu, thấp giọng nói: “Đầu nhi, huynh đệ hôm nay chạy trời không khỏi nắng, có chuyện muốn kính nhờ huynh.”

Vương bộ đầu lặng lẽ một chút, thấp giọng nói: “Đệ nói.”

Một tháng qua, quan hệ của hắn cùng Hứa Thất An tiến bộ thần tốc, mỗi ngày đi câu lan đùa giỡn, cùng nhau uống hoa tửu, kết ra sự hữu nghị thâm hậu.

“Huynh cho đệ mượn trước một lượng bạc.”

Vương bộ đầu sờ sờ vào trong lòng, lấy ra một nắm bạc vụn, không đến một lượng.

Hứa Thất An tiếp nhận bạc vụn nhét vào túi, lúc này mới nói: “Đầu nhi huynh cưỡi tốc độ chạy nhanh tới nhà đệ, đến trong ngăn tủ bên giường đệ lấy một quyển sách, một quyển bìa màu lam, nhớ kỹ đừng cầm nhầm.”

Nhật kí là bìa màu vàng nhạt.

“Huynh sau khi cầm sách, lập tức đi Ti Thiên Giám, tìm một vị cô nương tên Thải Vi, giúp đệ chuyển một câu: Hứa Thất An gặp nạn, mau cứu.”

Ti Thiên Giám?! Vương bộ đầu vẻ mặt do dự, “Nơi đó nào phải ta loại người này có thể đi.”

Để hắn vào Ti Thiên Giám, liền tương đương với để người thường vào hoàng cung, ngay cả lá gan tới gần cũng không có.

Hứa Thất An đã biết là như thế, thấp giọng nói: “Đệ nếu xảy ra chuyện, bạc này không có ai trả huynh nữa.”

Vương bộ đầu trợn to mắt.

“Giúp đệ hoàn thành chuyện này, bổng lộc tháng sau thuộc về đầu nhi huynh hết.”

“Hứa Thất An đệ được lắm.” Vương bộ đầu hùng hùng hổ hổ chạy ra khỏi huyện nha.

...

Hứa Bình Chí thu được thông báo, từ chỗ đồng nghiệp mượn ngựa, ra roi thúc ngựa chạy tới nha môn Trường Nhạc huyện.

Bước vào cửa, tiến vào công đường, đầu tiên thấy con gái khóc lóc không ngừng run run, ngay sau đó là nha dịch cùng tùy tùng giương cung bạt kiếm.

Hứa Bình Chí thu hồi ánh mắt, tới trước mặt con gái, sắc mặt nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Hứa Linh Nguyệt tựa như thấy được cứu tinh, khóc càng dữ hơn, sụt sịt mang chuyện xảy ra nói cho phụ thân.

Lúc nghe thấy công tử Chu thị lang nâng vó ngựa giẫm con gái út, khóe mắt hắn giật giật, sắc mặt càng thêm âm trầm.

“Nếu không phải đại ca, Linh m đã không còn nữa, hu hu...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom