Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44: 2_25 U linh giới
Nhiễm Nhan nắm tay Giai Giai đi vòng quanh siêu thị nhỏ kế bên trạm, xem có đồ gì cần bổ sung, sẵn tiện mua vài bịch bánh ăn vặt trên xe.
- " Mùa này thật vắng vẻ, một ngày chẳng có bao nhiêu khách ghé ngang."
Hai người nhân viên bên cạnh siêu thị vừa lau dọn đồ vừa nói chuyện.
- " Đang cuối tháng, ai mà du lịch thời điểm này chứ."
Nhân viên A ngáp ngắn ngáp dài cầm giẻ lau quơ quơ vài cái cho có, nói một câu bâng quơ rồi quay bỏ ra quầy tính tiền vì thấy Lương Nhâm đang đứng lấy hàng hóa lên bàn thu ngân chờ tính tiền.
- " Hơ, đúng là... không biết bao nhiêu lâu mới kết thúc tình trạng này nữa."
Nhiễm Nhan đi ngang qua cậu nhân viên còn lại, còn nghe loáng thoáng chữ được chữ không. Bước tới quầy tính tiền mang đồ để lên cạnh Lương Nhâm.
- " Chúng tôi đi chung".
Nhiễm Nhan cười chào hỏi cô nhân viên A lúc nãy, tò mò hỏi:
- " Mùa này mọi người rất ít đi du lịch hay sao? Ta thấy cảnh vật hiện tại rất đẹp, thời tiết trong xanh, không đi ra ngoài thật đáng tiếc."
- " Chắc hai người từ nơi khác đến."
Cô gái hỏi nhưng giọng điệu lại mang hơi hướng xác nhận, cô nhìn qua lại xung quanh, có hơi ngập ngừng như muốn nói nhưng lại e dè gì đó.
- " Chuyện này thì người nơi này ai cũng điều biết, không phải là không thể kể... Chỉ là thời điểm gần cuối tháng cho đến khoảng ngày 3, 4 đầu tháng sau mọi người sẽ kiêng kị mà không xuất hành trên thông đạo này".
Cô gái tính tiền nhanh chóng rồi cười cười nhìn Nhiễm Nhan, cô cũng không thể bắt ép người khác nói ra chuyện mình không muốn. Lôi ra từ ba lô một cái kẹp tóc đính hạt ngọc trai nhỏ xinh còn mới nguyên trong hộp chưa hề mở phong dúi vào tay cô gái.
- " Cám ơn đã kể cho ta biết, bọn ta đúng là từ nơi khác tới, chỉ đi ngang qua nơi này vài ngày để tới thành phố K, cũng cần biết vài chuyện mọi người kiêng kị mà tránh".
Nhiễm Nhan rất thoải mái đưa hết đống đồ cho Lương Nhâm và Giai Giai cầm, không gấp gáp mà nói thêm vài câu.
- " Mọi người đi bằng gì?"
Cô nhân viên thắc mắc nhìn ra sân bãi qua lớp kính cửa hàng.
Nhiễm Nhan cũng nhìn ra ngoài theo tầm mắt của cô, giờ mới để ý thấy chiếc xe mà họ đi không biết cố ý hay vô tình mà lại ngừng ở một nơi rất khuất bóng, từ trạm nghỉ chân nếu không đi ra phía ngoài, sẽ không thể nhìn thấy được. Và họ cũng nhận ra khác lạ từ hôm lên xe đến nay là trên đường đi rất vắng, hầu như không gặp một chiếc xe du lịch hay xe khách nào cả.
- " Bọn ta đi xe đạp."
Chỉ về hướng Linh Hy đang đi vòng quanh quầy bán đặc sản ăn vặt của vùng này:
- " Cô gái bên kia đi chung với bọn ta, 4 người đi hai chiếc xe đạp, lên đèo cũng tốn nhiều sức lắm, thỉnh thoảng dốc cao còn phải xuống dắt bộ một quãng xa".
- " À cô gái đó sao, thật xinh đẹp".
Rồi nhìn xuống Giai Giai đang đứng phía dưới quầy thu ngân:
- " Nhóm các cô tự túc du lịch cũng vui nhỉ, kiêng kị cũng không có gì, chỉ là nếu đi thành phố K thì qua nhiều đèo lắm, cẩn thận vẫn hơn, nhất là ban đêm không nên vượt đèo."
Nói thêm vài câu xã giao, mọi người chào tạm biệt nhau, kéo Linh Hy đi vệ sinh rồi mọi người ra xe trước. Trên đường đi Nhiễm Nhan kể lại cho Linh Hy cuộc nói chuyện với cô nhân viên, Linh Hy cũng thấy lạ, lúc nãy khi đứng ở quầy ăn vặt, rõ ràng còn có nhóm sinh viên nữ, họ đứng rất gần nhau, vậy sao cô nhân viên đó lại xác định được ngay lập tức là ai với ai.
Đi tới gần xe, quay đầu lại nhìn thì đúng là họ đang ở rất khuất tầm nhìn. Lúc này có vài bác đi dạo đã trở về, lục tục 2, 3 người lên xe nghỉ ngơi. Đi ngang qua chị Minh hướng dẫn viên đang mang đồ lên xe, Nhiễm Nhan đứng lại phụ cô ấy:
- " Đồ ăn của mọi người tối nay hả chị Minh?"
- " Phải rồi".
Chị Minh tuy không quá đẹp nhưng nét phúc hậu cùng với giọng nói ấm áp nhẹ nhàng lại làm người ta thân thiết:
- " Vì muốn mọi người ăn uống tươi ngon nên bọn chị rất ít mua đồ ăn nhanh, thường sẽ đặt hàng trước ở từng trạm dừng chân. Như vậy khách, tài có thể nghỉ ngơi mà cũng vừa vặn để bổ sung thức ăn, nước uống."
- " Đồ nhiều như vậy, mọi người dùng chắc phải hai ngày nữa hả chị?"
Chuyển lên gói cuối cùng Nhiễm Nhan cười nói. Cô cũng tò mò không biết bên trong chứa gì, nhìn bên ngoài đóng gói có vẻ nặng nề, nhưng cầm lên mới biết, chúng nhẹ hẫng, hơi chút ướt. Nếu để gần mũi còn thoảng một mùi ôi thiu, tanh nồng, dù có tò mò đến mấy thì cô cũng không muốn biết nữa rồi.
- " Sắp tới hai ngày chúng ta sẽ vượt đèo hết dãy núi, bước vào địa phận thành phố K, cho nên tối nay và tối mai mọi người có thể được tiếp tục ngủ lều trại."
Cô hướng dẫn viên cười tươi rói nhìn Nhiễm Nhan trả lời, tự nhiên khi biết điều bất thường, người ta sẽ huyễn hoặc ra bao nhiêu thứ ly kì rùng rợn.
- " Đừng lo, những nơi mọi người cắm trại ngủ đều có nhân viên bên du lịch quét dọn mỗi tháng, rất sạch sẽ".
Chị Minh cười lớn như hù được một đứa con nít là điều rất hãnh diện. Chị cầm loa hướng vào trạm nghỉ chân nhắc nhở mọi người còn 15 phút nữa xe khởi hành, mong mọi người nhanh chóng hoàn thành công việc đang dở dang mà trở về xe.
Nhiễm Nhan bước lên xe đi về hướng ghế bọn đồng đội đang ngồi chờ, ánh mắt họ thật đa dạng, cảm xúc đan xen không diễn tả nổi thành lời. Ngồi vào vị trí, Linh Hy đưa qua cho cô cái điện thoại mà Lương Nhâm hay sử dụng chơi game.
" Báo Tin Tức thành phố K.
" Xe khách lao xuống vực trên đèo KA, 42 người mất tích -
Chiếc xe khách lao thẳng xuống vực trên tuyến đường đèo KA, 42 hành khách gặp nạn. Lực lượng chức năng đang huy động tất cả nhân lực tìm kiếm các nạn nhân...
Vào khoảng 11h56 tối ngày 3/7, một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra khi chiếc xe khách mang biển số 774-13 di chuyển trên đèo KA đã bị rơi xuống vực, tại vị trí cách chân đèo KA về phía thành phố K khoảng 15km.
Theo thông tin, trên xe lúc này có 40 khách du lịch, tài xế và hướng dẫn viên du lịch, chiếc xe chở khách đi từ thị trấn Mới ra thành phố K qua đèo KA. Đến vị trí cách chân đèo KA về phía thành phố K 15km thì mất lái lao xuống vực. Vị trí gặp nạn là khúc cua gấp, vực sâu trên một ngàn mét so với mặt nước biển, tại hiện trường chiếc xe nằm cách đường chừng 300m, bị biến dạng nghiêm trọng.
Nhưng đến nay (ngày 9/7), vẫn không tìm ra tung tích của 42 người trên chuyến xe khách này. Mọi chức năng cứu hộ được cử đi rà soát khắp vùng với bán kính trên 3km vẫn không có tin tức.
- Đưa tin theo báo Tin Tức thành phố K -
Ngày 9/7/1975."
Nhiễm Nhan đọc bài báo, rồi lại không tin mình "may mắn" trúng số đến vậy, cô phải đọc đi đọc lại đến mấy lần mới xác nhận là mình trúng thật. Tính theo thời gian ở phó giới này thì vụ việc đã xảy ra cách đây 50 năm.
Đã có lời giải đáp, mọi người mới nhìn lại trang phục mà họ mặc trên người đúng là kiểu dáng rất cũ xưa, nhưng ai cũng hiểu là người lớn tuổi rất thích hoài cổ, họ tiết kiệm hay mặc đi mặc lại những kiểu áo mà họ thích.
Nhiễm Nhan yên lặng trả lại điện thoại cho Lương Nhâm, cả bọn đồng loạt nhấp mở hệ thống ảo, bật tính năng nhắn tin ẩn:
_ Nhiễm Nhan:' Nói vậy chúng ta hai đêm nay ăn ngủ cùng một chuyến xe ma'.
_ Giai Giai:' Chúng ta có thể đi xuống xe và tiếp tục đi bằng chính đôi chân của mình không?'
_ Lương Nhâm:' Không'.
_ Giai Giai:' Tại sao???'
_ Nhiễm Nhan:' Nói sao, nói chúng ta không đi cùng họ nữa, hay là nói tự nhiên yêu cảnh vật nơi đây muốn tự mình đạp xe đi tiếp đoạn đường còn lại?'
_ Linh Hy:' Họ biết họ đã chết chưa?'
_ Nhiễm Nhan:' Đoán không nhầm thì hiện tại họ vẫn chưa biết mình đã chết.'
_ Lương Nhâm:' Theo bài báo đưa tin, 5 ngày sau khi họ xuất phát, tai nạn xảy ra ngay đêm trước khi vào thành phố K.'
_ Giai Giai:' Đêm nay là đêm thứ 3.'
_ Linh Hy:' Đêm ngày mốt chúng ta không lẽ đi theo xe rớt đèo'.
_ Giai Giai:' >.
- " Mùa này thật vắng vẻ, một ngày chẳng có bao nhiêu khách ghé ngang."
Hai người nhân viên bên cạnh siêu thị vừa lau dọn đồ vừa nói chuyện.
- " Đang cuối tháng, ai mà du lịch thời điểm này chứ."
Nhân viên A ngáp ngắn ngáp dài cầm giẻ lau quơ quơ vài cái cho có, nói một câu bâng quơ rồi quay bỏ ra quầy tính tiền vì thấy Lương Nhâm đang đứng lấy hàng hóa lên bàn thu ngân chờ tính tiền.
- " Hơ, đúng là... không biết bao nhiêu lâu mới kết thúc tình trạng này nữa."
Nhiễm Nhan đi ngang qua cậu nhân viên còn lại, còn nghe loáng thoáng chữ được chữ không. Bước tới quầy tính tiền mang đồ để lên cạnh Lương Nhâm.
- " Chúng tôi đi chung".
Nhiễm Nhan cười chào hỏi cô nhân viên A lúc nãy, tò mò hỏi:
- " Mùa này mọi người rất ít đi du lịch hay sao? Ta thấy cảnh vật hiện tại rất đẹp, thời tiết trong xanh, không đi ra ngoài thật đáng tiếc."
- " Chắc hai người từ nơi khác đến."
Cô gái hỏi nhưng giọng điệu lại mang hơi hướng xác nhận, cô nhìn qua lại xung quanh, có hơi ngập ngừng như muốn nói nhưng lại e dè gì đó.
- " Chuyện này thì người nơi này ai cũng điều biết, không phải là không thể kể... Chỉ là thời điểm gần cuối tháng cho đến khoảng ngày 3, 4 đầu tháng sau mọi người sẽ kiêng kị mà không xuất hành trên thông đạo này".
Cô gái tính tiền nhanh chóng rồi cười cười nhìn Nhiễm Nhan, cô cũng không thể bắt ép người khác nói ra chuyện mình không muốn. Lôi ra từ ba lô một cái kẹp tóc đính hạt ngọc trai nhỏ xinh còn mới nguyên trong hộp chưa hề mở phong dúi vào tay cô gái.
- " Cám ơn đã kể cho ta biết, bọn ta đúng là từ nơi khác tới, chỉ đi ngang qua nơi này vài ngày để tới thành phố K, cũng cần biết vài chuyện mọi người kiêng kị mà tránh".
Nhiễm Nhan rất thoải mái đưa hết đống đồ cho Lương Nhâm và Giai Giai cầm, không gấp gáp mà nói thêm vài câu.
- " Mọi người đi bằng gì?"
Cô nhân viên thắc mắc nhìn ra sân bãi qua lớp kính cửa hàng.
Nhiễm Nhan cũng nhìn ra ngoài theo tầm mắt của cô, giờ mới để ý thấy chiếc xe mà họ đi không biết cố ý hay vô tình mà lại ngừng ở một nơi rất khuất bóng, từ trạm nghỉ chân nếu không đi ra phía ngoài, sẽ không thể nhìn thấy được. Và họ cũng nhận ra khác lạ từ hôm lên xe đến nay là trên đường đi rất vắng, hầu như không gặp một chiếc xe du lịch hay xe khách nào cả.
- " Bọn ta đi xe đạp."
Chỉ về hướng Linh Hy đang đi vòng quanh quầy bán đặc sản ăn vặt của vùng này:
- " Cô gái bên kia đi chung với bọn ta, 4 người đi hai chiếc xe đạp, lên đèo cũng tốn nhiều sức lắm, thỉnh thoảng dốc cao còn phải xuống dắt bộ một quãng xa".
- " À cô gái đó sao, thật xinh đẹp".
Rồi nhìn xuống Giai Giai đang đứng phía dưới quầy thu ngân:
- " Nhóm các cô tự túc du lịch cũng vui nhỉ, kiêng kị cũng không có gì, chỉ là nếu đi thành phố K thì qua nhiều đèo lắm, cẩn thận vẫn hơn, nhất là ban đêm không nên vượt đèo."
Nói thêm vài câu xã giao, mọi người chào tạm biệt nhau, kéo Linh Hy đi vệ sinh rồi mọi người ra xe trước. Trên đường đi Nhiễm Nhan kể lại cho Linh Hy cuộc nói chuyện với cô nhân viên, Linh Hy cũng thấy lạ, lúc nãy khi đứng ở quầy ăn vặt, rõ ràng còn có nhóm sinh viên nữ, họ đứng rất gần nhau, vậy sao cô nhân viên đó lại xác định được ngay lập tức là ai với ai.
Đi tới gần xe, quay đầu lại nhìn thì đúng là họ đang ở rất khuất tầm nhìn. Lúc này có vài bác đi dạo đã trở về, lục tục 2, 3 người lên xe nghỉ ngơi. Đi ngang qua chị Minh hướng dẫn viên đang mang đồ lên xe, Nhiễm Nhan đứng lại phụ cô ấy:
- " Đồ ăn của mọi người tối nay hả chị Minh?"
- " Phải rồi".
Chị Minh tuy không quá đẹp nhưng nét phúc hậu cùng với giọng nói ấm áp nhẹ nhàng lại làm người ta thân thiết:
- " Vì muốn mọi người ăn uống tươi ngon nên bọn chị rất ít mua đồ ăn nhanh, thường sẽ đặt hàng trước ở từng trạm dừng chân. Như vậy khách, tài có thể nghỉ ngơi mà cũng vừa vặn để bổ sung thức ăn, nước uống."
- " Đồ nhiều như vậy, mọi người dùng chắc phải hai ngày nữa hả chị?"
Chuyển lên gói cuối cùng Nhiễm Nhan cười nói. Cô cũng tò mò không biết bên trong chứa gì, nhìn bên ngoài đóng gói có vẻ nặng nề, nhưng cầm lên mới biết, chúng nhẹ hẫng, hơi chút ướt. Nếu để gần mũi còn thoảng một mùi ôi thiu, tanh nồng, dù có tò mò đến mấy thì cô cũng không muốn biết nữa rồi.
- " Sắp tới hai ngày chúng ta sẽ vượt đèo hết dãy núi, bước vào địa phận thành phố K, cho nên tối nay và tối mai mọi người có thể được tiếp tục ngủ lều trại."
Cô hướng dẫn viên cười tươi rói nhìn Nhiễm Nhan trả lời, tự nhiên khi biết điều bất thường, người ta sẽ huyễn hoặc ra bao nhiêu thứ ly kì rùng rợn.
- " Đừng lo, những nơi mọi người cắm trại ngủ đều có nhân viên bên du lịch quét dọn mỗi tháng, rất sạch sẽ".
Chị Minh cười lớn như hù được một đứa con nít là điều rất hãnh diện. Chị cầm loa hướng vào trạm nghỉ chân nhắc nhở mọi người còn 15 phút nữa xe khởi hành, mong mọi người nhanh chóng hoàn thành công việc đang dở dang mà trở về xe.
Nhiễm Nhan bước lên xe đi về hướng ghế bọn đồng đội đang ngồi chờ, ánh mắt họ thật đa dạng, cảm xúc đan xen không diễn tả nổi thành lời. Ngồi vào vị trí, Linh Hy đưa qua cho cô cái điện thoại mà Lương Nhâm hay sử dụng chơi game.
" Báo Tin Tức thành phố K.
" Xe khách lao xuống vực trên đèo KA, 42 người mất tích -
Chiếc xe khách lao thẳng xuống vực trên tuyến đường đèo KA, 42 hành khách gặp nạn. Lực lượng chức năng đang huy động tất cả nhân lực tìm kiếm các nạn nhân...
Vào khoảng 11h56 tối ngày 3/7, một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra khi chiếc xe khách mang biển số 774-13 di chuyển trên đèo KA đã bị rơi xuống vực, tại vị trí cách chân đèo KA về phía thành phố K khoảng 15km.
Theo thông tin, trên xe lúc này có 40 khách du lịch, tài xế và hướng dẫn viên du lịch, chiếc xe chở khách đi từ thị trấn Mới ra thành phố K qua đèo KA. Đến vị trí cách chân đèo KA về phía thành phố K 15km thì mất lái lao xuống vực. Vị trí gặp nạn là khúc cua gấp, vực sâu trên một ngàn mét so với mặt nước biển, tại hiện trường chiếc xe nằm cách đường chừng 300m, bị biến dạng nghiêm trọng.
Nhưng đến nay (ngày 9/7), vẫn không tìm ra tung tích của 42 người trên chuyến xe khách này. Mọi chức năng cứu hộ được cử đi rà soát khắp vùng với bán kính trên 3km vẫn không có tin tức.
- Đưa tin theo báo Tin Tức thành phố K -
Ngày 9/7/1975."
Nhiễm Nhan đọc bài báo, rồi lại không tin mình "may mắn" trúng số đến vậy, cô phải đọc đi đọc lại đến mấy lần mới xác nhận là mình trúng thật. Tính theo thời gian ở phó giới này thì vụ việc đã xảy ra cách đây 50 năm.
Đã có lời giải đáp, mọi người mới nhìn lại trang phục mà họ mặc trên người đúng là kiểu dáng rất cũ xưa, nhưng ai cũng hiểu là người lớn tuổi rất thích hoài cổ, họ tiết kiệm hay mặc đi mặc lại những kiểu áo mà họ thích.
Nhiễm Nhan yên lặng trả lại điện thoại cho Lương Nhâm, cả bọn đồng loạt nhấp mở hệ thống ảo, bật tính năng nhắn tin ẩn:
_ Nhiễm Nhan:' Nói vậy chúng ta hai đêm nay ăn ngủ cùng một chuyến xe ma'.
_ Giai Giai:' Chúng ta có thể đi xuống xe và tiếp tục đi bằng chính đôi chân của mình không?'
_ Lương Nhâm:' Không'.
_ Giai Giai:' Tại sao???'
_ Nhiễm Nhan:' Nói sao, nói chúng ta không đi cùng họ nữa, hay là nói tự nhiên yêu cảnh vật nơi đây muốn tự mình đạp xe đi tiếp đoạn đường còn lại?'
_ Linh Hy:' Họ biết họ đã chết chưa?'
_ Nhiễm Nhan:' Đoán không nhầm thì hiện tại họ vẫn chưa biết mình đã chết.'
_ Lương Nhâm:' Theo bài báo đưa tin, 5 ngày sau khi họ xuất phát, tai nạn xảy ra ngay đêm trước khi vào thành phố K.'
_ Giai Giai:' Đêm nay là đêm thứ 3.'
_ Linh Hy:' Đêm ngày mốt chúng ta không lẽ đi theo xe rớt đèo'.
_ Giai Giai:' >.
Bình luận facebook