Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46: 2_27 U linh giới
- " Đau".
Cảm nhận đầu tiên khi mở mắt ra chính là toàn thân đau nhức, như bị tháo hết toàn bộ xương rồi ráp lại, trên tay có cảm giác ẩm ẩm, nhìn sơ thì có chút máu me nhưng đã ngừng chảy và khô thành những cục máu đông đen sậm, chỉ còn hơi rát, có lẽ là bị kính vỡ va quẹt mà thành. Hệ thống đúng là làm ăn gạt người, thu tiền nhanh chóng mà kết quả thì không thể hài lòng.
Ngước đầu lên tránh ra khỏi vòng tay của Lương Nhâm, thấy anh đưa tay ra hiệu im lặng. Cô nhìn theo hướng của anh.
Lướt qua cửa sổ bị bể nát, những mảnh kính còn sót lại trên khung lỏm chỏm sắc nhọn, còn vương lại những giọt máu khô cạn. Một màu đen thăm thẳm, những cơn gió thổi lọt qua khung cửa trơ trọi, vang lên từng tiếng u u đinh tai nhức óc. Có gì đó sai sai, cảm giác rất lạ, nhìn kĩ lại thì dường như mình cao hơn trước. Đúng, chính là cao.
- " Chúng ta giống như đâm đầu xuống đất?"
Nhiễm Nhan bất động không dám nhúc nhích, nói cũng không dám lớn tiếng, thở cũng phải nhẹ lại, tráng xúc động.
- " Không phải chúng ta, là chiếc xe đâm đầu xuống đất."
Nghe tiếng Linh Hy vọng lại từ bên kia, tiếng vừa dứt thì...
'R...Ầ...M'
Chiếc xe lao đầu xuống vực theo một gốc nghiêng không nhỏ, mọi người ngồi ở hàng cuối nhưng may mắn trước đó đã đặt xung quanh bao khí dùng trong tai nạn, khi có va chạm sẽ lập tức phồng lên để không bị văng ra bên ngoài mà cố định tại chỗ. Hiện tại mọi người tỉnh dậy, dù không có hành động quá mạnh, nhưng vài xê dịch cũng đủ làm cho chiếc xe đổ ập xuống theo đúng chiều của nó.
Chấn động lần hai qua đi, bên phía đồng đội cũng im lặng không còn nghe tiếng, hé mắt nhìn ra bên ngoài bụi bay mịt mù, cố gắng đâm xì túi khí, để có không gian để thở, cô sợ mình không chết vì đâm xe mà chết vì thiếu dưỡng khí thì quả là ngu ngốc.
Nhìn quang cảnh qua chiếc đèn ở cuối xe vẫn đang cố gắng lập lòe sống sót. Xuyên qua lớp bụi mà cái xe vừa ngã xuống tạo thành,những bóng người đờ đẫn đi đi lại lại bên ngoài xe như đang muốn tìm kiếm cái gì đó. Nhưng họ không đi xa mà chỉ loay hoay mãi một khu vực nhỏ mấy mét vuông. Cố gắng nhìn lắm cũng chỉ mơ hồ những đốm đen, có đi đứng khó khăn, còn có nhiều hơn một vài bóng đen đang lết lết khó nhọc trên nền đất.
'Cạch' một tiếng động nhỏ vang lên bên trong xe, nhưng giữa không gian yên ắng lại vang lớn một cách không thể bỏ qua được.
Nuốt nước bọt nhìn ra sau lưng mình, vài người bên trong xe cũng được giải thoát khỏi cái góc nghiêng ngả vừa rồi mà bắt bầu giống tình trạng như bên ngoài, họ đi tới đi lui, đôi khi còn đụng cả vào nhau. Chỉ có điều, bên trong xe đèn trần vẫn bật, nhìn rất rõ hình hài của những cái xác. Họ chính là những cái xác của 42 nạn nhân trong vụ tai nạn xe khách lao xuống vực 50 năm về trước.
Nhìn những khuôn mặt quen thuộc chỉ mấy tiếng trước còn nói cười, ca hát ồn ào trên xe, giờ thành những thây ma vô hồn đi đi lại lại không mục đích. Họ còn không được toàn thây, bà lão lúc chiều trêu đùa họ chỉ còn một cánh tay, nửa chân trên, chỉ có thể lê lết trên sàn, máu kéo dài từng đường đen sậm trên tấm vải trai sàn mà chỉ mấy phút trước còn được cô hướng dẫn viên lau sạch.
Cô gái sinh viên đang không ngừng đụng người vào thành xe, chạm vào ghế, hay bị cản bởi những túi hành lí rơi vãi khắp nơi. Dường như muốn trèo ra khỏi xe, nhưng không thể nhìn thấy trước mặt, nên cứ bị cản lại mà quay vòng vòng. Cô ta thật sự không thấy đường, không còn đầu để nhìn đường đi nữa. Bộ váy hoa trắng tinh khôi bị nhiễm đỏ thẫm do máu không ngừng tuôn ra ào ào trên cái cổ đã từng thon gọn, cao trắng mịn. Dưới chân không ngừng tích tụ tạo nên những vũng máu đọng, bước bên trên cứ nghe từng tiếng bẹp bẹp không ngừng.
Nhiễm Nhan kìm nén cảm xúc nhìn từng khuôn mặt dập nát có phần quen thuộc đi lại trước mắt, một giọt nước mắt chảy xuống, ướt mu bàn tay Lương Nhâm vẫn luôn giữ lấy cô nãy giờ. Nhìn qua rất lâu, nhưng từ lúc cô mở mắt ra tới nay cũng chỉ lướt qua vài giây mà thôi.
Ngay lúc giọt nước mắt cô rơi xuống khóe mi, cũng là tiếng 'cộp... cộp... cộp...' vang lên từng nhịp ngắt quãng không đồng đều. Một bóng đen đang cố gắng ngoi lên từ phía đầu xe không còn một chi tiết nào nguyên vẹn. Một bàn tay trắng xuất hiện chớp nhoáng, chiếc đèn xe như muốn tăng hiệu ứng mà chớp tắt không ngừng. Mớ tóc dài đen bê bết từ từ ngước lên một cách khó nhọc, Nhiễm Nhan tưởng chừng như cô còn nghe được cả tiếng xương đang kêu lên rắc rắc...
Cái xác bước ra khỏi những hàng ghế để đi vào khoảng trống ở giữa của xe, lúc này lộ ra một nửa bên người còn lại... Nhiễm Nhan muốn móc mắt mình ra để không thể nhìn tiếp cảnh này. Nhưng con người là giống loài rất kì lạ, càng sợ lại càng mở mắt nhìn cho kĩ từng chi tiết.
Chị Minh, hướng dẫn viên du lịch, đi sau chị là lão Cảnh tài xế béo, tiếng cộp cộp phát ra từ chiếc giày cao gót chị yêu thích, nhưng một bên chân đã đứt lìa, lòi ra một đoạn xương trắng be bét máu thịt lủng lẳng đang cố đặt được trên nền đất để không phải lê lết. Chân còn lại xem như còn hoàn hảo mang lấy chiếc giày không bị rơi ra. Vì vậy mà hình ảnh một cái xác cứ vừa đi vừa nghiêng ngả lảo đảo, còn kinh khủng hơn cả người bị thương tật.. Nửa bên mặt xinh đẹp, nửa bên thịt nát rơi ra, lòi ra nguyên nhãn cầu treo lủng lẳng chỉ dính lại bằng một sợi dây máu đỏ mảnh, mỗi bước lết cà nhắc, cái đầu đung đưa bởi vết cắt sâu hơn nửa cái cổ, thì cái tròn tròn đó cứ lúc lắc qua lại như một con lắc đồng hồ.
Phía sau đi theo một đống thịt nát hình người, đầu be bét như bị đưa vào máy xay, chỉ còn sót lại chút tóc trên đỉnh để có thể nhận diện ra đó chính là đầu người. Nửa thân người phía trước mặt tiền bầy hầy, lòi ra toàn bộ nội tạng, xương cốt bên trong giống như một thi thể được các sinh viên cắt lớp. Chân tay còn tạm chấp nhận, vì dù có nát cũng chỉ là thịt máu xen kẽ xương cốt. Đáng sợ chính là vùng ngực bụng, ruột bàng quan lòi ra ngoài lủng lẳng kéo dài từ giữa chân xuống tận dưới sàn mà lôi đi sền sệt, lòng phèo đứt đoạn khúc còn khúc mất, tim phổi bị xương sườn gãy cắm thẳng vào, nhìn qua lớp thịt máu bùn đất còn có mảnh kính vỡ ghim đầy bên trong người.
Cố gắng lắm mới nhận ra được đó là lão Cảnh, ngồi ghế lái, người chịu nặng nhất khi tai nạn, vậy mà vẫn còn lại được nhiêu đó thịt trên người, chứng tỏ lúc sống lão rất béo. Lần đầu cảm nhận, mập cũng không phải một chuyện xấu.
Hai người đi đi lết lết ngày càng gần Nhiễm Nhan, cô khóc như mưa rơi, không dám nhúc nhích, đến thở cũng gần như chết lặng. Chỉ biết nhìn chằm chằm hai cái thây đến gần cô chỉ còn cách nửa cánh tay. Chị Minh đưa cánh tay còn xem như nguyên vẹn lên phía mặt cô. Một ngọn lửa xanh đen lấp lánh trên tay Lương Nhâm như chờ đợi chỉ cần một câu của chủ nhân là vụt lao nhanh lên tàn sát quân địch.
Nhưng chị Minh chỉ đụng ngón tay lên má cô chạm vào giọt nước mắt đang lăn dài xuống. Miệng chị nở nụ cười mà khi còn sống người ta vẫn gọi là hiền dịu ấm áp, nhưng lúc này nó kinh khủng đến nỗi có thể hù chết một người.
- ' Đừng đau lòng, cũng đừng khóc, bọn ta đã chết lâu rồi'.
Giọng nói ấm áp ngày nào, giờ vẫn trầm trầm nhưng lại làm người lạnh lẽo cõi lòng.
Nhiễm Nhan hét lớn trong tâm khảm, đúng là lúc đầu cô khóc do thương cảm, vì dù biết họ đã chết, nhưng chứng kiến tường tận từng khoảng khắc vui vẻ, bao nhiêu mong chờ về một tương lai, lứa tuổi thanh xuân căng tràn sức sống... bất chợt bị cắt bỏ dập tắt, rơi vào địa ngục không lối thoát. Họ vô tội.
Bản thân đan xen vào những ngày cuối đời của họ, nghe họ nói cười, hát hò, kể về dự định cho mai sau, gia đình... Cô rơi nước mắt thương cảm lần đầu tiên trong hai phó giới. Nhưng mà, về sau cô khóc như mưa là vì bị dọa sợ, xuất hiện với hình hài ghê rợn, tiếng cười nói âm vang khắp buồng xe, gió lạnh thổi hiu hiu, trong trường hợp này, nếu ai mà thương cảm thì đúng là có bệnh thần kinh cần chữa trị gấp...
- ' Hai người bọn ta đều nhớ được mình đã chết từ lâu rồi'.
Lúc này lão Cảnh lên tiếng, đáng sợ, lại hù dọa cô lần hai, đầu nát bét như vậy, nói bằng cách nào, có còn để cho người ta sống hay không.
- " Ngay từ đầu hai người vẫn luôn biết mình đã chết."
Lương Nhâm nhíu mày xác định.
Thấy họ gật đầu thì Nhiễm Nhan cũng giật mình, lúc này không còn chú tâm đến việc lão Cảnh không có đầu thì gật kiểu gì nữa mà hỏi.
- " Nhưng do chính lão chủ động gọi bọn ta lên xe cơ mà, lão muốn gì?"
Hai người chuyển vào trạng thái đề phòng.
- ' Không phải, không phải như vậy'.
Lão Cảnh không ngừng xua tay.
- ' Ngay từ đầu quả thật bọn ta cũng như họ, không nhớ được mình đã chết'.
Chị Minh giải thích giúp lão Cảnh, như sợ bọn Nhiễm Nhan hiểu lầm.
Đúng như lão Cảnh nói, ngay từ đầu họ cũng như bao lần khác, cứ lặp đi lặp lại những nơi mình đi qua, ngủ lại,... đến khi lao xuống vực rồi mơ màng như những người trước mắt. Đến khi đúng thời hạn, họ lại quay trở về bến xe, xuất phát thêm lần tiếp theo.
Nhưng lần này có khác biệt, khi bọn họ chuyền tay nhau điện thoại đọc bài báo tai nạn xe, lão Cảnh đang đứng một mình phía sau hút thuốc. Không biết bằng cách nào mà lão nhìn lên kính treo trên đầu bọn họ nhìn loáng thoáng được mấy chữ in lớn trên bài báo. Có thể là ông trời nảy lòng thương muốn mở ra một con đường mới trong ngày giỗ thứ 50 của họ.
Dù không nhìn rõ hết toàn bộ tin tức, nhưng những gì cần nhớ lão Cảnh đã nhớ lại hết. Ông suy sụp như muốn hóa thành quỷ phá tan hết tất cả, nhớ tới vợ con mình ở nhà, giờ này còn hay mất. Sự đau khổ, thù hận cuộc đời bất công, ông không kìm nén nổi bản thân của mình mà muốn chìm trong biển máu của sự u uất, thì chị Minh tìm tới nhắc ông tới giờ lên đường. Đương nhiên với hình hài của ông cũng dọa sợ chị Minh một trận chết ngất, nhưng chị dù trẻ tuổi lại có sức tiếp nhận nhanh chóng.
Nghe lão Cảnh nói, chị cũng dần nhớ ra cái chết của mình, giây phút bàng hoàng qua đi, chị thở dài nhẹ nhõm. Thì ra họ đã lưu lạc mấy chục năm rồi sao? Đã trở thành nhân vật chính trong các truyền thuyết ma quỷ của nơi đây. Chị Minh đưa tay vuốt lại sợi tóc lòa xòa sang bên rãnh tai, nhoẻn miệng nở nụ cười chua xót một cách cam chịu.
- ' Dù có oán hận, tiếc nuối gì đi nữa thì cũng đã qua... quá lâu rồi, người mình vướng bận, chết cũng đã chết, có còn sống thì theo bây giờ... chắc mấy ai còn nhớ đến. Nếu nói có điều không yên thì chỉ là bọn họ. Dù không phải cố ý, nhưng chúng ta chính tay giết chết họ một cách tàn nhẫn, xác chết phơi thây bao nhiêu năm vẫn chưa được xuống mồ. Ta nợ họ."
Nghe chị Minh kể lại những cảm nhận mà bản thân buộc phải chịu đựng, mọi người cũng dần lấy lại sự bình tĩnh.
- ' Bọn ta biết mình sẽ phải lặp lại như cũ, vì nếu như thay đổi, những người khác không được trở về bên cạnh xác của mình, sẽ thành âm hồn vô định, chết đi trong vô thức bao nhiêu năm nay, đột nhiên thay đổi, có thể họ sẽ tan biến hoặc hóa quỷ cũng không chừng. Nên bọn ta quyết định tiếp tục đi theo lịch trình. Ở bên cạnh mọi người, chết thêm một lần.'
Nghe chị Minh kể ra thì họ cũng không ác ý, cũng có ý định để bọn Nhiễm Nhan tách đoàn đi riêng. Nhưng một mặt cũng có tư tâm, muốn được giúp đỡ thoát khỏi vòng lặp này. Nên hai người họ quyết định im lặng, dù sao Nhiễm Nhan đã biết rõ, nếu bọn cô có ý định đi khỏi đoàn xe, dù chỉ là một chút ý định, họ sẽ vui vẻ để bọn cô đi. Còn nếu mọi người quyết định ở lại thì hai người vui còn không gì bằng. Ít ra một chút hi vọng nhỏ nhoi vẫn rất là đáng để người mong chờ.
May mắn, bọn Nhiễm Nhan ở lại, may mắn hơn nữa là họ còn không bị mất mạng, hai người hạnh phúc khóc lóc ỉ ôi. Lại tới lại tới nữa, ma khóc rất rợn da óc biết không.
- " Các người muốn chúng tôi làm gì?"
Linh Hy và Giai Giai cũng đã tỉnh nãy giờ, nghe hai người họ nói xong thì lên tiếng.
- ' Họ chỉ đang bị giam giữ trong chính không gian chết của mình mà thôi, chết đột ngột làm họ không thể chấp nhận, nên trong vô thức mang xác của mình đi giấu, vì vậy con người không thể tìm được. Bọn ta sẽ chỉ mọi người xác của từng người trong đoàn, chỉ cần chôn cất họ gần khu vực chết, thân xác yên nghỉ, đất về với đất, tất cả sẽ bình lặng trở lại.'
Nhiễm Nhan bình tĩnh, bắt ép bản thân tránh né, đừng tiếp tục nhìn hai thân xác không ra người không ra quỷ nhập nhòe trong ánh sáng đèn của xe được gắn trên trần, nhưng cũng không sáng được bao nhiêu mà cứ chập chờn bật tắt ngắt quãng.
Mọi người gật đầu đồng ý, Nhiễm Nhan bước xuống sàn, đỡ lấy Giai Giai và Linh Hy đi xuống, mang lên ba lô chuẩn bị đi ra ngoài thì thấy Lương Nhâm vẫn ngồi tại chỗ không có ý định đứng lên. Cô quay lại nhìn ý hỏi.
- " Có lẽ ta bị gãy chân".
Lương Nhâm hơi nhíu mày, thử cử động chân của mình.
- " Để ta xem".
Cô chạy tới xem xét chân của anh, hơi có máu rỉ ra, chân phải dán sát vách xe, vuốt nhẹ nhẹ từ đầu gối lên bắp đùi cũng có thể cảm nhận được có xương gãy đâm ra phía ngoài. Vậy mà anh ta có thể mặt không đổi sắc để cô cựa quậy nãy giờ.
Linh Hy đỡ phần đầu, Giai Giai nhỏ bé nên sẽ chen vào nâng phần chân đi ra, đặt Lương Nhâm nằm trên cáng gấp cứu thương mini của Nhiễm Nhan mang theo, khiêng ra bên ngoài, bỏ qua những con người đi lại lơ mơ bên cạnh, dùng kéo cắt bỏ lớp quần để lộ đầu xương đâm ra phía ngoài đùi, tạo nên một tư thế rất quái dị, chích vào một liều thuốc ngưng chảy máu, cố định toàn thân anh trên cáng cứu thương, đắp chăn lên người, chèn vào trong lòng anh một túi nước ấm, tráng bị lạnh người.
- " Tại sao lại bị thương nặng như vậy, gãy... hầu như toàn bộ xương đều không hoàn hảo, không phải là đã trả phí để tránh thương tật sao?"
- " Không, do ta vượt hạn mức nợ, nên chỉ có thể bảo toàn mạng sống."
- " Xương hoàn toàn đứt gãy, vậy mà còn sống, chẳng khác nào như tra tấn. Vả lại không biết hệ thống sẽ bảo đảm đến khi nào, cần đi bệnh viện chữa trị mới được."
Cả đám trợn tròn mắt nhìn Lương Nhâm, đại lão đúng là đại lão, ngay cả ghi nợ cũng có phong cách đứng top như vậy.
- " Phải làm xong việc ở đây mới có thể rời khỏi, bỏ đi giữa chừng sẽ phải chờ tới năm sau xe lao xuống vực một lần nữa."
Linh Hy nhíu mày, đi không được, ở cũng không xong.
- " Không cần, mọi người cứ làm, ta nằm nghỉ chờ..."
- " Không được, nặng như vậy, phải đi bệnh viện mới được. Ta có thể cung cấp dược làm lành miệng vết thương ngưng chảy máu liền sẹo. Nhưng sau khi vào viện, họ sẽ phải mổ thịt một lần nữa để lắp xương. Chưa nói đến việc nếu như hệ thống bảo đảm mạng có thời hạn, lúc đó được không bù cho mất."
Nhiễm Nhan không đồng ý, nhìn xuống đồng hồ, thời gian đã gần 4 giờ sáng. Nhưng đây là không gian tách biệt, hoàn cảnh ngưng đọng lại lúc mà họ chết, âm u không thích hợp người bệnh phẫu thuật tại chỗ. Quan trọng dù đầy đủ thiết bị thì ai mổ lắp xương... Làm vậy thì chỉ có ngại bản thân sống quá lâu, muốn nhanh chóng về với ông bà.
- " Linh Hy cần phải hoàn tất đến cuối cùng mới có thể vẽ trọn vẹn lá bài, ta phải ở lại với cô ấy, không thể để lão Linh một mình. Giai Giai cùng Đình Đình mang cáng cứu thương lên trên đường lớn, dùng điện thoại gọi cấp cứu, sau khi xong việc, bọn ta sẽ tìm tới hai người."
Xem ra chỉ có như vậy mới ổn thỏa, Lương Nhâm dù không đồng ý hai cô gái ở lại nơi đây, nhưng cũng không làm được gì ngoài việc nằm im trên cáng nhìn hồn ma chị Minh đi cà nhắc cà nhắc dẫn họ bước ra khỏi sương mù, Giai Giai và Đình Đình cứ đi theo chị mãi trong sương mù, không thể phân biệt đường lối đông tây nam bắc, tới khi thấy rõ phía trước có ánh đèn xe từ nơi xa chạy tới thì sương mù cũng biến mất, không còn bóng dáng chị hướng dẫn viên du lịch. Giai Giai dùng điện thoại mở đèn pin ra hiệu cho chiếc xe đang chạy tới, đó là một chiếc xe du lịch nhỏ 6 chỗ ngồi, đang chở một gia đình đi thăm người thân, trên đường về thành phố K.
Họ thắng lại khi lướt qua 100m, xe lùi lại dần dần đến trước mặt cô bé và người thanh niên nằm thẳng đơ trên cáng. Hai vợ chồng cũng là người nơi này, nhìn vừa qua khúc cua tử thần cũng không bao xa, nên cũng hiểu được phần nào. Họ tốt bụng giúp đưa hai người vào bệnh viện thành phố K rồi mới quay xe về nhà.
Cảm nhận đầu tiên khi mở mắt ra chính là toàn thân đau nhức, như bị tháo hết toàn bộ xương rồi ráp lại, trên tay có cảm giác ẩm ẩm, nhìn sơ thì có chút máu me nhưng đã ngừng chảy và khô thành những cục máu đông đen sậm, chỉ còn hơi rát, có lẽ là bị kính vỡ va quẹt mà thành. Hệ thống đúng là làm ăn gạt người, thu tiền nhanh chóng mà kết quả thì không thể hài lòng.
Ngước đầu lên tránh ra khỏi vòng tay của Lương Nhâm, thấy anh đưa tay ra hiệu im lặng. Cô nhìn theo hướng của anh.
Lướt qua cửa sổ bị bể nát, những mảnh kính còn sót lại trên khung lỏm chỏm sắc nhọn, còn vương lại những giọt máu khô cạn. Một màu đen thăm thẳm, những cơn gió thổi lọt qua khung cửa trơ trọi, vang lên từng tiếng u u đinh tai nhức óc. Có gì đó sai sai, cảm giác rất lạ, nhìn kĩ lại thì dường như mình cao hơn trước. Đúng, chính là cao.
- " Chúng ta giống như đâm đầu xuống đất?"
Nhiễm Nhan bất động không dám nhúc nhích, nói cũng không dám lớn tiếng, thở cũng phải nhẹ lại, tráng xúc động.
- " Không phải chúng ta, là chiếc xe đâm đầu xuống đất."
Nghe tiếng Linh Hy vọng lại từ bên kia, tiếng vừa dứt thì...
'R...Ầ...M'
Chiếc xe lao đầu xuống vực theo một gốc nghiêng không nhỏ, mọi người ngồi ở hàng cuối nhưng may mắn trước đó đã đặt xung quanh bao khí dùng trong tai nạn, khi có va chạm sẽ lập tức phồng lên để không bị văng ra bên ngoài mà cố định tại chỗ. Hiện tại mọi người tỉnh dậy, dù không có hành động quá mạnh, nhưng vài xê dịch cũng đủ làm cho chiếc xe đổ ập xuống theo đúng chiều của nó.
Chấn động lần hai qua đi, bên phía đồng đội cũng im lặng không còn nghe tiếng, hé mắt nhìn ra bên ngoài bụi bay mịt mù, cố gắng đâm xì túi khí, để có không gian để thở, cô sợ mình không chết vì đâm xe mà chết vì thiếu dưỡng khí thì quả là ngu ngốc.
Nhìn quang cảnh qua chiếc đèn ở cuối xe vẫn đang cố gắng lập lòe sống sót. Xuyên qua lớp bụi mà cái xe vừa ngã xuống tạo thành,những bóng người đờ đẫn đi đi lại lại bên ngoài xe như đang muốn tìm kiếm cái gì đó. Nhưng họ không đi xa mà chỉ loay hoay mãi một khu vực nhỏ mấy mét vuông. Cố gắng nhìn lắm cũng chỉ mơ hồ những đốm đen, có đi đứng khó khăn, còn có nhiều hơn một vài bóng đen đang lết lết khó nhọc trên nền đất.
'Cạch' một tiếng động nhỏ vang lên bên trong xe, nhưng giữa không gian yên ắng lại vang lớn một cách không thể bỏ qua được.
Nuốt nước bọt nhìn ra sau lưng mình, vài người bên trong xe cũng được giải thoát khỏi cái góc nghiêng ngả vừa rồi mà bắt bầu giống tình trạng như bên ngoài, họ đi tới đi lui, đôi khi còn đụng cả vào nhau. Chỉ có điều, bên trong xe đèn trần vẫn bật, nhìn rất rõ hình hài của những cái xác. Họ chính là những cái xác của 42 nạn nhân trong vụ tai nạn xe khách lao xuống vực 50 năm về trước.
Nhìn những khuôn mặt quen thuộc chỉ mấy tiếng trước còn nói cười, ca hát ồn ào trên xe, giờ thành những thây ma vô hồn đi đi lại lại không mục đích. Họ còn không được toàn thây, bà lão lúc chiều trêu đùa họ chỉ còn một cánh tay, nửa chân trên, chỉ có thể lê lết trên sàn, máu kéo dài từng đường đen sậm trên tấm vải trai sàn mà chỉ mấy phút trước còn được cô hướng dẫn viên lau sạch.
Cô gái sinh viên đang không ngừng đụng người vào thành xe, chạm vào ghế, hay bị cản bởi những túi hành lí rơi vãi khắp nơi. Dường như muốn trèo ra khỏi xe, nhưng không thể nhìn thấy trước mặt, nên cứ bị cản lại mà quay vòng vòng. Cô ta thật sự không thấy đường, không còn đầu để nhìn đường đi nữa. Bộ váy hoa trắng tinh khôi bị nhiễm đỏ thẫm do máu không ngừng tuôn ra ào ào trên cái cổ đã từng thon gọn, cao trắng mịn. Dưới chân không ngừng tích tụ tạo nên những vũng máu đọng, bước bên trên cứ nghe từng tiếng bẹp bẹp không ngừng.
Nhiễm Nhan kìm nén cảm xúc nhìn từng khuôn mặt dập nát có phần quen thuộc đi lại trước mắt, một giọt nước mắt chảy xuống, ướt mu bàn tay Lương Nhâm vẫn luôn giữ lấy cô nãy giờ. Nhìn qua rất lâu, nhưng từ lúc cô mở mắt ra tới nay cũng chỉ lướt qua vài giây mà thôi.
Ngay lúc giọt nước mắt cô rơi xuống khóe mi, cũng là tiếng 'cộp... cộp... cộp...' vang lên từng nhịp ngắt quãng không đồng đều. Một bóng đen đang cố gắng ngoi lên từ phía đầu xe không còn một chi tiết nào nguyên vẹn. Một bàn tay trắng xuất hiện chớp nhoáng, chiếc đèn xe như muốn tăng hiệu ứng mà chớp tắt không ngừng. Mớ tóc dài đen bê bết từ từ ngước lên một cách khó nhọc, Nhiễm Nhan tưởng chừng như cô còn nghe được cả tiếng xương đang kêu lên rắc rắc...
Cái xác bước ra khỏi những hàng ghế để đi vào khoảng trống ở giữa của xe, lúc này lộ ra một nửa bên người còn lại... Nhiễm Nhan muốn móc mắt mình ra để không thể nhìn tiếp cảnh này. Nhưng con người là giống loài rất kì lạ, càng sợ lại càng mở mắt nhìn cho kĩ từng chi tiết.
Chị Minh, hướng dẫn viên du lịch, đi sau chị là lão Cảnh tài xế béo, tiếng cộp cộp phát ra từ chiếc giày cao gót chị yêu thích, nhưng một bên chân đã đứt lìa, lòi ra một đoạn xương trắng be bét máu thịt lủng lẳng đang cố đặt được trên nền đất để không phải lê lết. Chân còn lại xem như còn hoàn hảo mang lấy chiếc giày không bị rơi ra. Vì vậy mà hình ảnh một cái xác cứ vừa đi vừa nghiêng ngả lảo đảo, còn kinh khủng hơn cả người bị thương tật.. Nửa bên mặt xinh đẹp, nửa bên thịt nát rơi ra, lòi ra nguyên nhãn cầu treo lủng lẳng chỉ dính lại bằng một sợi dây máu đỏ mảnh, mỗi bước lết cà nhắc, cái đầu đung đưa bởi vết cắt sâu hơn nửa cái cổ, thì cái tròn tròn đó cứ lúc lắc qua lại như một con lắc đồng hồ.
Phía sau đi theo một đống thịt nát hình người, đầu be bét như bị đưa vào máy xay, chỉ còn sót lại chút tóc trên đỉnh để có thể nhận diện ra đó chính là đầu người. Nửa thân người phía trước mặt tiền bầy hầy, lòi ra toàn bộ nội tạng, xương cốt bên trong giống như một thi thể được các sinh viên cắt lớp. Chân tay còn tạm chấp nhận, vì dù có nát cũng chỉ là thịt máu xen kẽ xương cốt. Đáng sợ chính là vùng ngực bụng, ruột bàng quan lòi ra ngoài lủng lẳng kéo dài từ giữa chân xuống tận dưới sàn mà lôi đi sền sệt, lòng phèo đứt đoạn khúc còn khúc mất, tim phổi bị xương sườn gãy cắm thẳng vào, nhìn qua lớp thịt máu bùn đất còn có mảnh kính vỡ ghim đầy bên trong người.
Cố gắng lắm mới nhận ra được đó là lão Cảnh, ngồi ghế lái, người chịu nặng nhất khi tai nạn, vậy mà vẫn còn lại được nhiêu đó thịt trên người, chứng tỏ lúc sống lão rất béo. Lần đầu cảm nhận, mập cũng không phải một chuyện xấu.
Hai người đi đi lết lết ngày càng gần Nhiễm Nhan, cô khóc như mưa rơi, không dám nhúc nhích, đến thở cũng gần như chết lặng. Chỉ biết nhìn chằm chằm hai cái thây đến gần cô chỉ còn cách nửa cánh tay. Chị Minh đưa cánh tay còn xem như nguyên vẹn lên phía mặt cô. Một ngọn lửa xanh đen lấp lánh trên tay Lương Nhâm như chờ đợi chỉ cần một câu của chủ nhân là vụt lao nhanh lên tàn sát quân địch.
Nhưng chị Minh chỉ đụng ngón tay lên má cô chạm vào giọt nước mắt đang lăn dài xuống. Miệng chị nở nụ cười mà khi còn sống người ta vẫn gọi là hiền dịu ấm áp, nhưng lúc này nó kinh khủng đến nỗi có thể hù chết một người.
- ' Đừng đau lòng, cũng đừng khóc, bọn ta đã chết lâu rồi'.
Giọng nói ấm áp ngày nào, giờ vẫn trầm trầm nhưng lại làm người lạnh lẽo cõi lòng.
Nhiễm Nhan hét lớn trong tâm khảm, đúng là lúc đầu cô khóc do thương cảm, vì dù biết họ đã chết, nhưng chứng kiến tường tận từng khoảng khắc vui vẻ, bao nhiêu mong chờ về một tương lai, lứa tuổi thanh xuân căng tràn sức sống... bất chợt bị cắt bỏ dập tắt, rơi vào địa ngục không lối thoát. Họ vô tội.
Bản thân đan xen vào những ngày cuối đời của họ, nghe họ nói cười, hát hò, kể về dự định cho mai sau, gia đình... Cô rơi nước mắt thương cảm lần đầu tiên trong hai phó giới. Nhưng mà, về sau cô khóc như mưa là vì bị dọa sợ, xuất hiện với hình hài ghê rợn, tiếng cười nói âm vang khắp buồng xe, gió lạnh thổi hiu hiu, trong trường hợp này, nếu ai mà thương cảm thì đúng là có bệnh thần kinh cần chữa trị gấp...
- ' Hai người bọn ta đều nhớ được mình đã chết từ lâu rồi'.
Lúc này lão Cảnh lên tiếng, đáng sợ, lại hù dọa cô lần hai, đầu nát bét như vậy, nói bằng cách nào, có còn để cho người ta sống hay không.
- " Ngay từ đầu hai người vẫn luôn biết mình đã chết."
Lương Nhâm nhíu mày xác định.
Thấy họ gật đầu thì Nhiễm Nhan cũng giật mình, lúc này không còn chú tâm đến việc lão Cảnh không có đầu thì gật kiểu gì nữa mà hỏi.
- " Nhưng do chính lão chủ động gọi bọn ta lên xe cơ mà, lão muốn gì?"
Hai người chuyển vào trạng thái đề phòng.
- ' Không phải, không phải như vậy'.
Lão Cảnh không ngừng xua tay.
- ' Ngay từ đầu quả thật bọn ta cũng như họ, không nhớ được mình đã chết'.
Chị Minh giải thích giúp lão Cảnh, như sợ bọn Nhiễm Nhan hiểu lầm.
Đúng như lão Cảnh nói, ngay từ đầu họ cũng như bao lần khác, cứ lặp đi lặp lại những nơi mình đi qua, ngủ lại,... đến khi lao xuống vực rồi mơ màng như những người trước mắt. Đến khi đúng thời hạn, họ lại quay trở về bến xe, xuất phát thêm lần tiếp theo.
Nhưng lần này có khác biệt, khi bọn họ chuyền tay nhau điện thoại đọc bài báo tai nạn xe, lão Cảnh đang đứng một mình phía sau hút thuốc. Không biết bằng cách nào mà lão nhìn lên kính treo trên đầu bọn họ nhìn loáng thoáng được mấy chữ in lớn trên bài báo. Có thể là ông trời nảy lòng thương muốn mở ra một con đường mới trong ngày giỗ thứ 50 của họ.
Dù không nhìn rõ hết toàn bộ tin tức, nhưng những gì cần nhớ lão Cảnh đã nhớ lại hết. Ông suy sụp như muốn hóa thành quỷ phá tan hết tất cả, nhớ tới vợ con mình ở nhà, giờ này còn hay mất. Sự đau khổ, thù hận cuộc đời bất công, ông không kìm nén nổi bản thân của mình mà muốn chìm trong biển máu của sự u uất, thì chị Minh tìm tới nhắc ông tới giờ lên đường. Đương nhiên với hình hài của ông cũng dọa sợ chị Minh một trận chết ngất, nhưng chị dù trẻ tuổi lại có sức tiếp nhận nhanh chóng.
Nghe lão Cảnh nói, chị cũng dần nhớ ra cái chết của mình, giây phút bàng hoàng qua đi, chị thở dài nhẹ nhõm. Thì ra họ đã lưu lạc mấy chục năm rồi sao? Đã trở thành nhân vật chính trong các truyền thuyết ma quỷ của nơi đây. Chị Minh đưa tay vuốt lại sợi tóc lòa xòa sang bên rãnh tai, nhoẻn miệng nở nụ cười chua xót một cách cam chịu.
- ' Dù có oán hận, tiếc nuối gì đi nữa thì cũng đã qua... quá lâu rồi, người mình vướng bận, chết cũng đã chết, có còn sống thì theo bây giờ... chắc mấy ai còn nhớ đến. Nếu nói có điều không yên thì chỉ là bọn họ. Dù không phải cố ý, nhưng chúng ta chính tay giết chết họ một cách tàn nhẫn, xác chết phơi thây bao nhiêu năm vẫn chưa được xuống mồ. Ta nợ họ."
Nghe chị Minh kể lại những cảm nhận mà bản thân buộc phải chịu đựng, mọi người cũng dần lấy lại sự bình tĩnh.
- ' Bọn ta biết mình sẽ phải lặp lại như cũ, vì nếu như thay đổi, những người khác không được trở về bên cạnh xác của mình, sẽ thành âm hồn vô định, chết đi trong vô thức bao nhiêu năm nay, đột nhiên thay đổi, có thể họ sẽ tan biến hoặc hóa quỷ cũng không chừng. Nên bọn ta quyết định tiếp tục đi theo lịch trình. Ở bên cạnh mọi người, chết thêm một lần.'
Nghe chị Minh kể ra thì họ cũng không ác ý, cũng có ý định để bọn Nhiễm Nhan tách đoàn đi riêng. Nhưng một mặt cũng có tư tâm, muốn được giúp đỡ thoát khỏi vòng lặp này. Nên hai người họ quyết định im lặng, dù sao Nhiễm Nhan đã biết rõ, nếu bọn cô có ý định đi khỏi đoàn xe, dù chỉ là một chút ý định, họ sẽ vui vẻ để bọn cô đi. Còn nếu mọi người quyết định ở lại thì hai người vui còn không gì bằng. Ít ra một chút hi vọng nhỏ nhoi vẫn rất là đáng để người mong chờ.
May mắn, bọn Nhiễm Nhan ở lại, may mắn hơn nữa là họ còn không bị mất mạng, hai người hạnh phúc khóc lóc ỉ ôi. Lại tới lại tới nữa, ma khóc rất rợn da óc biết không.
- " Các người muốn chúng tôi làm gì?"
Linh Hy và Giai Giai cũng đã tỉnh nãy giờ, nghe hai người họ nói xong thì lên tiếng.
- ' Họ chỉ đang bị giam giữ trong chính không gian chết của mình mà thôi, chết đột ngột làm họ không thể chấp nhận, nên trong vô thức mang xác của mình đi giấu, vì vậy con người không thể tìm được. Bọn ta sẽ chỉ mọi người xác của từng người trong đoàn, chỉ cần chôn cất họ gần khu vực chết, thân xác yên nghỉ, đất về với đất, tất cả sẽ bình lặng trở lại.'
Nhiễm Nhan bình tĩnh, bắt ép bản thân tránh né, đừng tiếp tục nhìn hai thân xác không ra người không ra quỷ nhập nhòe trong ánh sáng đèn của xe được gắn trên trần, nhưng cũng không sáng được bao nhiêu mà cứ chập chờn bật tắt ngắt quãng.
Mọi người gật đầu đồng ý, Nhiễm Nhan bước xuống sàn, đỡ lấy Giai Giai và Linh Hy đi xuống, mang lên ba lô chuẩn bị đi ra ngoài thì thấy Lương Nhâm vẫn ngồi tại chỗ không có ý định đứng lên. Cô quay lại nhìn ý hỏi.
- " Có lẽ ta bị gãy chân".
Lương Nhâm hơi nhíu mày, thử cử động chân của mình.
- " Để ta xem".
Cô chạy tới xem xét chân của anh, hơi có máu rỉ ra, chân phải dán sát vách xe, vuốt nhẹ nhẹ từ đầu gối lên bắp đùi cũng có thể cảm nhận được có xương gãy đâm ra phía ngoài. Vậy mà anh ta có thể mặt không đổi sắc để cô cựa quậy nãy giờ.
Linh Hy đỡ phần đầu, Giai Giai nhỏ bé nên sẽ chen vào nâng phần chân đi ra, đặt Lương Nhâm nằm trên cáng gấp cứu thương mini của Nhiễm Nhan mang theo, khiêng ra bên ngoài, bỏ qua những con người đi lại lơ mơ bên cạnh, dùng kéo cắt bỏ lớp quần để lộ đầu xương đâm ra phía ngoài đùi, tạo nên một tư thế rất quái dị, chích vào một liều thuốc ngưng chảy máu, cố định toàn thân anh trên cáng cứu thương, đắp chăn lên người, chèn vào trong lòng anh một túi nước ấm, tráng bị lạnh người.
- " Tại sao lại bị thương nặng như vậy, gãy... hầu như toàn bộ xương đều không hoàn hảo, không phải là đã trả phí để tránh thương tật sao?"
- " Không, do ta vượt hạn mức nợ, nên chỉ có thể bảo toàn mạng sống."
- " Xương hoàn toàn đứt gãy, vậy mà còn sống, chẳng khác nào như tra tấn. Vả lại không biết hệ thống sẽ bảo đảm đến khi nào, cần đi bệnh viện chữa trị mới được."
Cả đám trợn tròn mắt nhìn Lương Nhâm, đại lão đúng là đại lão, ngay cả ghi nợ cũng có phong cách đứng top như vậy.
- " Phải làm xong việc ở đây mới có thể rời khỏi, bỏ đi giữa chừng sẽ phải chờ tới năm sau xe lao xuống vực một lần nữa."
Linh Hy nhíu mày, đi không được, ở cũng không xong.
- " Không cần, mọi người cứ làm, ta nằm nghỉ chờ..."
- " Không được, nặng như vậy, phải đi bệnh viện mới được. Ta có thể cung cấp dược làm lành miệng vết thương ngưng chảy máu liền sẹo. Nhưng sau khi vào viện, họ sẽ phải mổ thịt một lần nữa để lắp xương. Chưa nói đến việc nếu như hệ thống bảo đảm mạng có thời hạn, lúc đó được không bù cho mất."
Nhiễm Nhan không đồng ý, nhìn xuống đồng hồ, thời gian đã gần 4 giờ sáng. Nhưng đây là không gian tách biệt, hoàn cảnh ngưng đọng lại lúc mà họ chết, âm u không thích hợp người bệnh phẫu thuật tại chỗ. Quan trọng dù đầy đủ thiết bị thì ai mổ lắp xương... Làm vậy thì chỉ có ngại bản thân sống quá lâu, muốn nhanh chóng về với ông bà.
- " Linh Hy cần phải hoàn tất đến cuối cùng mới có thể vẽ trọn vẹn lá bài, ta phải ở lại với cô ấy, không thể để lão Linh một mình. Giai Giai cùng Đình Đình mang cáng cứu thương lên trên đường lớn, dùng điện thoại gọi cấp cứu, sau khi xong việc, bọn ta sẽ tìm tới hai người."
Xem ra chỉ có như vậy mới ổn thỏa, Lương Nhâm dù không đồng ý hai cô gái ở lại nơi đây, nhưng cũng không làm được gì ngoài việc nằm im trên cáng nhìn hồn ma chị Minh đi cà nhắc cà nhắc dẫn họ bước ra khỏi sương mù, Giai Giai và Đình Đình cứ đi theo chị mãi trong sương mù, không thể phân biệt đường lối đông tây nam bắc, tới khi thấy rõ phía trước có ánh đèn xe từ nơi xa chạy tới thì sương mù cũng biến mất, không còn bóng dáng chị hướng dẫn viên du lịch. Giai Giai dùng điện thoại mở đèn pin ra hiệu cho chiếc xe đang chạy tới, đó là một chiếc xe du lịch nhỏ 6 chỗ ngồi, đang chở một gia đình đi thăm người thân, trên đường về thành phố K.
Họ thắng lại khi lướt qua 100m, xe lùi lại dần dần đến trước mặt cô bé và người thanh niên nằm thẳng đơ trên cáng. Hai vợ chồng cũng là người nơi này, nhìn vừa qua khúc cua tử thần cũng không bao xa, nên cũng hiểu được phần nào. Họ tốt bụng giúp đưa hai người vào bệnh viện thành phố K rồi mới quay xe về nhà.
Bình luận facebook