Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xuyên Nhanh: Bạo Quân Hung Hãn Sủng Ái Ta - Chương 11
Oáp...
Vũ Tình ngáp một hơi rõ dài, theo thói quen, nàng vươn tay sang bên cạnh để tìm tòi vật gì đó để ôm một cách thoải mái. Sờ mó một rồi, chẳng thấy cái gì.
Nàng mở mắt, phát hiện người nằm bên cạnh đã đi thượng triều từ sớm. Nàng tưởng hắn phải bắt bẻ nàng như lúc trước rồi bắt nàng đi mặc y phục cho hắn chứ. Chắc hôm qua biết rằng bản thân đã dày vò nàng quá rồi nên hôm nay tỏ lòng độ lượng.
Hừm, biết ý đấy, nàng nghĩ rằng hắn vẫn ác ma như lúc trước chứ. Xem ra hắn cũng không hắn là xấu, cũng tâm lý phết đó chứ.
Thôi được rồi, dù sao nàng cũng phải ngủ một giấc ngon lành mới được. Tâm không phiền, cơ thể mới thoải mai nha.
Nàng ôm chiếc chăn mỏng bên cạnh. Ngủ một cách ngon lành. Ngủ được một lúc, nàng mới giật mình, nhìn ra ngoài. Phát hiện trời đã sáng từ lâu mà nàng vẫn còn nằm chình ình trên giường.
Vũ Tình bật dậy, nàng xoa xoa mắt cho mau tình. Nói lớn.
" A Bích..."
A Bích chính là tên nha hoàn thân cận của chủ nhân cơ thể. Tuy trông có vẻ hơi ngốc nhưng được cái vô cùng trung thành, khiếp trước khi Vũ Tình bị mũi tên bắn. Chính nha hoàn này đã đỡ tên, may mắn là không mất mạng nhưng được phen thập tử nhất sinh.
Từ ngày đầu tiên ngà xuyên không về đây, nàng đã nhìn trúng A Bích. Không chỉ có khuôn mặt thanh tú mà còn vô cùng chăm chỉ. Sau này khi nàng được Dạ Quân tin tưởng, kiểu gì thì kiểu nàng cũng phải cho A Bích một đấng phu quân tốt có thể dựa dẫm mới được.
A Bích nghe thấy tiếng nàng gọi liền thất thiểu chạy vào. Đồng thời tay còn bê thêm một thau nước cho nàng. Khuôn mặt nàng toát lên vẻ lo lắng.
" Nô tì chậm chễ.."
" Không sao"- Vũ Tình xua tay, mấy việc nàng nàng không hề để tâm.
" Tại sao đến giờ này mà ngươi không gọi ta dậy thỉnh an?"
A Bích tay đang vắt khăn cho nàng lau mặt, đôi tay run run. Nàng lắp bắp nói.
" Bệ hạ lệnh cho nô tì để cho ngài nghỉ ngơi tốt, để đến bao giờ người tỉnh thì tỉnh. Cấm được làm phiền người ạ".
Vũ Tình giật giật khóe môi, nàng cố nặn ra một nụ cười nhưng mà hoàn toàn không được. Được nghỉ ngơi thì sướng đấy nhưng có bao giờ nghĩ đến hậu quả của việc không tỉnh an chưa?
Nàng quả thật nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ đến.
" Vậy việc thỉnh an của ta?"
A Bích liền đáp lời lại.
'' Bệ hạ cũng nói cho nô tì là mấy hôm nay cho ngài miễn thỉnh an. Còn bên thái hậu thì có ngài ấy nói dùm ngài rồi. Bệ hạ đúng thật là một nam nhân tốt, đôi lúc hơi đáng sợ nhưng nô tì nhận ra là ngài ấy vô cùng tốt với người đó ạ"
Vũ Tình cười, một nụ cười đầy ý vị thâm thường. Chỉ tiếc, tấm chân tình này chỉ dành cho Vũ Tình thân chủ. Còn nàng...cũng chỉ là một người nương tựa, thay thế này thôi.
Tuy là nàng có nói rằng nàng sẽ yêu thương Dạ Quân dùm thân chủ. Nhưng cũng chỉ là thân thể của nàng, còn trong thâm tâm. Rốt cuộc, vẫn là nàng quá tham lam.
Không đợi A Bích vắt xong khăn. Vũ Tình liền vuột nước lên mặt cho tỉnh táo, nàng lắc lắc đầu.
" Được rồi, ta muốn tẩy rửa một chút. Chuẩn bị nước ấm cho ta đi"
" Vâng "
[...]
" Bệ hạ..."
" Suỵt, ngươi lui ra đi"
" Dạ"
Nam nhân đi thẳng vào trong phòng, đập vào mắt hắn là thân thể hoàn hảo của Vũ Tình. Nàng khẽ nhấc tay lên, dòng nước cũng theo đó mà chảy dọc xuống.
Mỹ nhân tắm gội...khung cảnh này quả là tuyệt mỹ, vô cùng kích thích thị giác.
Dòng nước trong veo phắc họa cơ thể của nữ nhân. Nàng khẽ chạm nhẹ bầu ngực, khẽ vuốt nhẹ, dòng nước dập dờn khẽ dậy sóng.
" A Bích, giúp ta" . Truyện Khác
Vũ Tình khẽ nhắm mắt, cảm nhận dòng nước ấm áp len lỏi. Dường như bao mệt mỏi trong phút chốc được xua tan vậy, nàng nằm vô cùng thoải mái.
Cứ ngỡ A Bích vẫn còn bên ngoài canh nàng. Vũ Tình liền nhẹ giọng kêu, đang nhìn vô cùng say sưa thì âm thanh thanh vang lên. Dạ Quân không còn cách nào khác, đành nhấc chân đi về phía nàng.
Hắn bóp vai nàng, nàng vô cùng hưởng thụ thi thoảng còn phát ra tiếng thở do thoải mái.
" Bên trái đó...ừm...nhẹ tay thôi..."
Nàng đâu biết, người bóp vai cho nàng lại là nam nhân nọ. Nếu mà nàng biết....khụ....chắc chắn là nàng không bao giờ nghĩ đến chuyện này. Lại còn hoạch lạc nữa, đúng là không còn lỗ nào mà tự vùi bản thân xuống.
Thấy nàng như thế Dạ Quân bổng nổi hứng trêu chọc nàng. Hắn cúi nhẹ đầu xuống, liếm nhẹ lên tai nàng, hơi thở mang theo hơi ấm mà phả vào tai nàng.
" Sao nào? Thoải mái chứ?"
- -
Vũ Tình ngáp một hơi rõ dài, theo thói quen, nàng vươn tay sang bên cạnh để tìm tòi vật gì đó để ôm một cách thoải mái. Sờ mó một rồi, chẳng thấy cái gì.
Nàng mở mắt, phát hiện người nằm bên cạnh đã đi thượng triều từ sớm. Nàng tưởng hắn phải bắt bẻ nàng như lúc trước rồi bắt nàng đi mặc y phục cho hắn chứ. Chắc hôm qua biết rằng bản thân đã dày vò nàng quá rồi nên hôm nay tỏ lòng độ lượng.
Hừm, biết ý đấy, nàng nghĩ rằng hắn vẫn ác ma như lúc trước chứ. Xem ra hắn cũng không hắn là xấu, cũng tâm lý phết đó chứ.
Thôi được rồi, dù sao nàng cũng phải ngủ một giấc ngon lành mới được. Tâm không phiền, cơ thể mới thoải mai nha.
Nàng ôm chiếc chăn mỏng bên cạnh. Ngủ một cách ngon lành. Ngủ được một lúc, nàng mới giật mình, nhìn ra ngoài. Phát hiện trời đã sáng từ lâu mà nàng vẫn còn nằm chình ình trên giường.
Vũ Tình bật dậy, nàng xoa xoa mắt cho mau tình. Nói lớn.
" A Bích..."
A Bích chính là tên nha hoàn thân cận của chủ nhân cơ thể. Tuy trông có vẻ hơi ngốc nhưng được cái vô cùng trung thành, khiếp trước khi Vũ Tình bị mũi tên bắn. Chính nha hoàn này đã đỡ tên, may mắn là không mất mạng nhưng được phen thập tử nhất sinh.
Từ ngày đầu tiên ngà xuyên không về đây, nàng đã nhìn trúng A Bích. Không chỉ có khuôn mặt thanh tú mà còn vô cùng chăm chỉ. Sau này khi nàng được Dạ Quân tin tưởng, kiểu gì thì kiểu nàng cũng phải cho A Bích một đấng phu quân tốt có thể dựa dẫm mới được.
A Bích nghe thấy tiếng nàng gọi liền thất thiểu chạy vào. Đồng thời tay còn bê thêm một thau nước cho nàng. Khuôn mặt nàng toát lên vẻ lo lắng.
" Nô tì chậm chễ.."
" Không sao"- Vũ Tình xua tay, mấy việc nàng nàng không hề để tâm.
" Tại sao đến giờ này mà ngươi không gọi ta dậy thỉnh an?"
A Bích tay đang vắt khăn cho nàng lau mặt, đôi tay run run. Nàng lắp bắp nói.
" Bệ hạ lệnh cho nô tì để cho ngài nghỉ ngơi tốt, để đến bao giờ người tỉnh thì tỉnh. Cấm được làm phiền người ạ".
Vũ Tình giật giật khóe môi, nàng cố nặn ra một nụ cười nhưng mà hoàn toàn không được. Được nghỉ ngơi thì sướng đấy nhưng có bao giờ nghĩ đến hậu quả của việc không tỉnh an chưa?
Nàng quả thật nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ đến.
" Vậy việc thỉnh an của ta?"
A Bích liền đáp lời lại.
'' Bệ hạ cũng nói cho nô tì là mấy hôm nay cho ngài miễn thỉnh an. Còn bên thái hậu thì có ngài ấy nói dùm ngài rồi. Bệ hạ đúng thật là một nam nhân tốt, đôi lúc hơi đáng sợ nhưng nô tì nhận ra là ngài ấy vô cùng tốt với người đó ạ"
Vũ Tình cười, một nụ cười đầy ý vị thâm thường. Chỉ tiếc, tấm chân tình này chỉ dành cho Vũ Tình thân chủ. Còn nàng...cũng chỉ là một người nương tựa, thay thế này thôi.
Tuy là nàng có nói rằng nàng sẽ yêu thương Dạ Quân dùm thân chủ. Nhưng cũng chỉ là thân thể của nàng, còn trong thâm tâm. Rốt cuộc, vẫn là nàng quá tham lam.
Không đợi A Bích vắt xong khăn. Vũ Tình liền vuột nước lên mặt cho tỉnh táo, nàng lắc lắc đầu.
" Được rồi, ta muốn tẩy rửa một chút. Chuẩn bị nước ấm cho ta đi"
" Vâng "
[...]
" Bệ hạ..."
" Suỵt, ngươi lui ra đi"
" Dạ"
Nam nhân đi thẳng vào trong phòng, đập vào mắt hắn là thân thể hoàn hảo của Vũ Tình. Nàng khẽ nhấc tay lên, dòng nước cũng theo đó mà chảy dọc xuống.
Mỹ nhân tắm gội...khung cảnh này quả là tuyệt mỹ, vô cùng kích thích thị giác.
Dòng nước trong veo phắc họa cơ thể của nữ nhân. Nàng khẽ chạm nhẹ bầu ngực, khẽ vuốt nhẹ, dòng nước dập dờn khẽ dậy sóng.
" A Bích, giúp ta" . Truyện Khác
Vũ Tình khẽ nhắm mắt, cảm nhận dòng nước ấm áp len lỏi. Dường như bao mệt mỏi trong phút chốc được xua tan vậy, nàng nằm vô cùng thoải mái.
Cứ ngỡ A Bích vẫn còn bên ngoài canh nàng. Vũ Tình liền nhẹ giọng kêu, đang nhìn vô cùng say sưa thì âm thanh thanh vang lên. Dạ Quân không còn cách nào khác, đành nhấc chân đi về phía nàng.
Hắn bóp vai nàng, nàng vô cùng hưởng thụ thi thoảng còn phát ra tiếng thở do thoải mái.
" Bên trái đó...ừm...nhẹ tay thôi..."
Nàng đâu biết, người bóp vai cho nàng lại là nam nhân nọ. Nếu mà nàng biết....khụ....chắc chắn là nàng không bao giờ nghĩ đến chuyện này. Lại còn hoạch lạc nữa, đúng là không còn lỗ nào mà tự vùi bản thân xuống.
Thấy nàng như thế Dạ Quân bổng nổi hứng trêu chọc nàng. Hắn cúi nhẹ đầu xuống, liếm nhẹ lên tai nàng, hơi thở mang theo hơi ấm mà phả vào tai nàng.
" Sao nào? Thoải mái chứ?"
- -
Bình luận facebook