Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20: Thiếu Nữ Không Có Lương Tâm (16)
Đồ ăn vừa mới được bưng lên, Tô Mộc cũng vừa mới giơ đũa lên, nhưng chồng đồ ăn trên bàn đã biến mất.
Đinh Quảng Bạch nhìn đôi đũa trống không của cô, lập tức quay sang gõ mấy người kia: “Cướp cái gì!? Ông chủ của chúng ta ở đây, còn sợ không được ăn no nữa à?”
“Đại ca, anh cướp được nhiều nhất ấy……” Đại Hoàng u oán nhìn mấy cọng hành trong bát cậu mới cướp được.
Lại nghiêng đầu nhìn Vũ Trụ và Manh Manh, hai con người này vẫn cúi đầu ăn không thèm để ý tới chuyện ngoài kia.
Đinh Quảng Bạch mặt dày gãi gãi đầu, cười gượng: “Tô Mộc, đây là truyền thống của bọn tôi, gọi là cướp ăn, có vẻ ăn ngon hơn bình thường.”
“Đồ ăn tới.” Đang nói chuyện thì món thứ hai được bưng lên.
“Vèo ——” Một tiếng, bốn người chỉ thấy còn lại một cái đĩa không, tất cả cà chua xào trứng đều vào trong bát Tô Mộc.
Bốn người trợn mắt há hốc mồm:……
“Ừm, rất ngon.” Tô Mộc ưu nhã ăn cà chua xào trứng trong bát.
Ngay sau đó món thứ ba lên bàn, bốn người nhanh tay nhanh mắt cướp được là nhét luôn vào trong miệng.
“Khụ khụ khụ……”
“Mẹ ơi! Cay quá, khụ khụ khụ.”
“Khụ khụ khụ.”
Một trận ho khan vang lên làm tất cả mọi người trong quán phải chú ý tới họ.
Tô Mộc vẫn thảnh thơi ăn cà chua xào trứng.
“Hu hu hu…… Cay quá cay quá.” Loli Manh Manh vừa lau nước mắt vừa uống nước.
Ba người Đinh Quảng Bạch, Đại Hoàng, Vũ Trụ muốn cướp nước cũng không cướp được từ trên tay cô ấy, đành phải đi tới tủ lạnh lấy nước.
Vất vả lắm mới đỡ cay, bốn người cứ nhìn đồ ăn trên bàn là trong miệng lại tê tê, dạ dày quay cuồng, trong lòng hơi buồn nhẹ.
Nhìn Tô Mộc ưu nhã thả đũa xuống, Đinh Quảng Bạch - người bị cay tới nỗi khuôn mặt già đỏ bừng u oán nói: “Tô Mộc, là một ông chủ, sao cậu có thể không suy nghĩ cho sức khỏe của công nhân nhà mình như thế cơ chứ, sao không nhắc nhở bọn tôi.”
Tí nữa thì ho ra cả phổi, nếu làm bản thân chết vì cay như vậy, thì sau này ông ấy sẽ thành trò hề mất.
Tô Mộc lau miệng rồi nhàn nhạt nói: “Món ăn này là ông gọi.”
Đinh Quảng Bạch:……
Nồi của ông, xin lỗi, được chưa.
“Đại ca, anh muốn hại chết bọn em để chiếm lấy đồ ăn cho riêng mình có phải không?” Đại Hoàng che lại đôi môi đã sưng thành lạp xưởng, giận dữ lườm Đinh Quảng Bạch.
Vũ Trụ ngồi bên cạnh lại không nói gì, chỉ dùng một viên đá không biết đã lấy từ bao giờ ra đắp lên miệng.
Loli Manh Manh cầm bánh ngọt ăn giải cay trước bọn họ cũng không nói lời nào.
Đinh Quảng Bạch u oán nhìn Tô Mộc.
Không khí yên lặng.
Một tiếng sau, cuối cùng thức ăn trên bàn vẫn bị quét sạch.
Tô Mộc cất máy tính rồi đứng dậy đi tính tiền.
“Bàn số 43 à, 1380 tệ, số này không đẹp lắm, giảm giá cho cậu.” Ông chủ quán ăn bấm -1 trên bàn tính, “1379 nhé, hoan nghênh lần sau lại đến.”
“Bữa cơm này hẳn là 241, tôi làm tròn cho ông thành 250 (đồ ngốc).” Tô Mộc đã nhìn qua tờ thực đơn lúc nãy, còn tính thêm đồ uống mà mấy người kia lấy thêm, tuyệt đối không sai được.
“Cậu bạn này, con số này không sai đâu, cậu nhìn đi.” Ông chủ quán ăn cầm một quyển giấy tờ đi ra, chỉ vào rồi nói, “Đây là tiền nợ lần trước của bọn họ, đây là lần trước nữa…… Tổng cộng lại thật sự là con số này.”
Tô Mộc quay đầu lại, ánh mắt đảo qua mấy người đang đứng đằng sau.
Đinh Quảng Bạch giả vờ nhìn trời, Đại Hoàng cắn răng nhìn đôi chân run rẩy của mình, Vũ Trụ sửa sang lại quần áo trên người, Manh Manh cười vô tội.
Tô Mộc tính tiền, bốn người nhắm mắt đi theo sau cô.
Đi tới dưới tòa nhà, trước cửa cầu thang chật hẹp, có một chiếc siêu xe màu đen đang chặn ở đó.
Được đăng tại webtruyen
Mọi người có rảnh ghé đọc mấy bộ truyện mình đang edit nha *tim tim*
Đinh Quảng Bạch nhìn đôi đũa trống không của cô, lập tức quay sang gõ mấy người kia: “Cướp cái gì!? Ông chủ của chúng ta ở đây, còn sợ không được ăn no nữa à?”
“Đại ca, anh cướp được nhiều nhất ấy……” Đại Hoàng u oán nhìn mấy cọng hành trong bát cậu mới cướp được.
Lại nghiêng đầu nhìn Vũ Trụ và Manh Manh, hai con người này vẫn cúi đầu ăn không thèm để ý tới chuyện ngoài kia.
Đinh Quảng Bạch mặt dày gãi gãi đầu, cười gượng: “Tô Mộc, đây là truyền thống của bọn tôi, gọi là cướp ăn, có vẻ ăn ngon hơn bình thường.”
“Đồ ăn tới.” Đang nói chuyện thì món thứ hai được bưng lên.
“Vèo ——” Một tiếng, bốn người chỉ thấy còn lại một cái đĩa không, tất cả cà chua xào trứng đều vào trong bát Tô Mộc.
Bốn người trợn mắt há hốc mồm:……
“Ừm, rất ngon.” Tô Mộc ưu nhã ăn cà chua xào trứng trong bát.
Ngay sau đó món thứ ba lên bàn, bốn người nhanh tay nhanh mắt cướp được là nhét luôn vào trong miệng.
“Khụ khụ khụ……”
“Mẹ ơi! Cay quá, khụ khụ khụ.”
“Khụ khụ khụ.”
Một trận ho khan vang lên làm tất cả mọi người trong quán phải chú ý tới họ.
Tô Mộc vẫn thảnh thơi ăn cà chua xào trứng.
“Hu hu hu…… Cay quá cay quá.” Loli Manh Manh vừa lau nước mắt vừa uống nước.
Ba người Đinh Quảng Bạch, Đại Hoàng, Vũ Trụ muốn cướp nước cũng không cướp được từ trên tay cô ấy, đành phải đi tới tủ lạnh lấy nước.
Vất vả lắm mới đỡ cay, bốn người cứ nhìn đồ ăn trên bàn là trong miệng lại tê tê, dạ dày quay cuồng, trong lòng hơi buồn nhẹ.
Nhìn Tô Mộc ưu nhã thả đũa xuống, Đinh Quảng Bạch - người bị cay tới nỗi khuôn mặt già đỏ bừng u oán nói: “Tô Mộc, là một ông chủ, sao cậu có thể không suy nghĩ cho sức khỏe của công nhân nhà mình như thế cơ chứ, sao không nhắc nhở bọn tôi.”
Tí nữa thì ho ra cả phổi, nếu làm bản thân chết vì cay như vậy, thì sau này ông ấy sẽ thành trò hề mất.
Tô Mộc lau miệng rồi nhàn nhạt nói: “Món ăn này là ông gọi.”
Đinh Quảng Bạch:……
Nồi của ông, xin lỗi, được chưa.
“Đại ca, anh muốn hại chết bọn em để chiếm lấy đồ ăn cho riêng mình có phải không?” Đại Hoàng che lại đôi môi đã sưng thành lạp xưởng, giận dữ lườm Đinh Quảng Bạch.
Vũ Trụ ngồi bên cạnh lại không nói gì, chỉ dùng một viên đá không biết đã lấy từ bao giờ ra đắp lên miệng.
Loli Manh Manh cầm bánh ngọt ăn giải cay trước bọn họ cũng không nói lời nào.
Đinh Quảng Bạch u oán nhìn Tô Mộc.
Không khí yên lặng.
Một tiếng sau, cuối cùng thức ăn trên bàn vẫn bị quét sạch.
Tô Mộc cất máy tính rồi đứng dậy đi tính tiền.
“Bàn số 43 à, 1380 tệ, số này không đẹp lắm, giảm giá cho cậu.” Ông chủ quán ăn bấm -1 trên bàn tính, “1379 nhé, hoan nghênh lần sau lại đến.”
“Bữa cơm này hẳn là 241, tôi làm tròn cho ông thành 250 (đồ ngốc).” Tô Mộc đã nhìn qua tờ thực đơn lúc nãy, còn tính thêm đồ uống mà mấy người kia lấy thêm, tuyệt đối không sai được.
“Cậu bạn này, con số này không sai đâu, cậu nhìn đi.” Ông chủ quán ăn cầm một quyển giấy tờ đi ra, chỉ vào rồi nói, “Đây là tiền nợ lần trước của bọn họ, đây là lần trước nữa…… Tổng cộng lại thật sự là con số này.”
Tô Mộc quay đầu lại, ánh mắt đảo qua mấy người đang đứng đằng sau.
Đinh Quảng Bạch giả vờ nhìn trời, Đại Hoàng cắn răng nhìn đôi chân run rẩy của mình, Vũ Trụ sửa sang lại quần áo trên người, Manh Manh cười vô tội.
Tô Mộc tính tiền, bốn người nhắm mắt đi theo sau cô.
Đi tới dưới tòa nhà, trước cửa cầu thang chật hẹp, có một chiếc siêu xe màu đen đang chặn ở đó.
Được đăng tại webtruyen
Mọi người có rảnh ghé đọc mấy bộ truyện mình đang edit nha *tim tim*
Bình luận facebook